Tiếng Động
Trước khi đặt bút viết bài này, tôi đă hỏi chị Thập là nếu em có viết ǵ sai về h́nh thức và nội dung, chị sửa dùm em nhé. Chị Thập trả lời: Ừ, đâu có sao, viết về cảm nhận của ḿnh mà. Không đến nỗi nào đâu Thúy. Thế là viết mà cứ lo sợ các bậc trưởng thượng lại mắng cho sự vô phép, vô ư tứ của ḿnh là mệt. Tôi chỉ muốn viết vài thiển ư trong cuộc sống hằng ngày của ḿnh khi ở Mỹ cho trang báo CPL được phong phú hơn thôi.
Trong cuộc sống hằng ngày. xung quanh ta có hàng chục tiếng động cùng một lúc. Thử nằm nhắm mắt lại mà nghe: cả tiếng thở và cả tiếng nhịp tim của chính ḿnh. Tiếng tíc tắc đồng hồ, tiếng máy computer đang chạy, tiếng xe chạy... và đôi lúc nghe cả tiếng bụng ḿnh sôi ùng ục...
Khi c̣n nhỏ ở VN, tôi đă được xem một cuốn phim xưa mà đoạt giải Huy chương vàng Liên hoan phim Châu Á. Cuốn phim đó quay cảnh một cậu bé lớn lên trong một gia đ́nh giàu có, nề nếp, nên suốt ngày bị nhốt trong bốn bức tường của ngôi biệt thự cũ, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Cậu không có ǵ để chơi, suốt ngày chỉ lẩn thẩn nh́n những con chim, con kiến. Cậu rất thích những tiếng động xung quanh ḿnh, như tiếng ve cạ cánh vào nhau ca hát, hay tiếng dế nỉ non. Cậu ḷ ṃ nh́n qua khe cửa để ŕnh nghe những âm thanh đó trong một ngôi nhà hoàn toàn yên tĩnh.
Tiếng động có nhiều dạng: ồn ào như tiếng xe cứu thương, ầm ầm như tiếng sóng, réo rắt như tiếng đàn bầu, thánh thót như tiếng chim hót. Xe cứu thương đâu muốn ré lên đinh tai nhức óc như thế, nhưng nếu không kêu như vậy, mọi người không biết để mà tránh né. Những nhân viên ngồi trên xe cứu thương họ cũng đâu có thích những âm thanh này. Tiếng đàn bầu réo rắt có nhiều người thích, nhưng cũng có những người khác phê b́nh là buồn y như đám ma. C̣n nếu thiếu vắng âm thanh sóng vỗ, th́ biển không c̣n là biển nữa. Có người thích nơi thật ồn ào, thích đi ra đường, thích đi mua sắm... trong khi một số người khác lại thích yên lặng, thích loanh quanh trong nhà hay thơ thẩn sau vườn, không muốn đi đâu cả (tôi là loại thứ hai).
Tiếng động do vô t́nh mà có, âm thanh đôi khi do cố ư mà có; như khi khuấy ly cà phê buổi sáng, đôi khi ta muốn gây nên tiếng lanh canh của muỗng gơ vào thành ly, nghe thích thú lắm như làm ḿnh tỉnh ngủ hay như muốn đánh thức b́nh minh cũng nên. Có bạn nào đă lắng nghe âm thanh của đất sau khi ḿnh tưới cây không nhỉ, nghe như tiếng reo vui của hàng ngàn sinh vật nhỏ bé mà chúng ta không thể thấy.
Đôi lúc, tiếng động cũng tạo nên những hậu quả tai hại. Tiếng động nếu vượt quá bao nhiêu decibel nào đó sẽ ảnh hưởng đến thính giác và năo bộ. Nhiều người làm ở sân bay hay những nhà máy với động cơ lớn về già thường hay bị điếc. Với tôi, công việc tôi đang làm cũng có nhiều tiếng động to nhỏ khác nhau như tiếng c̣i xe cứu thương hoặc những tiếng động tuy nhỏ nhưng rất đáng sợ như tiếng người rên,
tiếng máy thở. Nhất là tiếng đèn cấp cứu lóe lên trong đêm, tất cả đều tỉnh ngủ, bệnh nhân đang cần y tá, chúng tôi phải lật đật chạy vào mà đôi lúc người bệnh không hề biết những người y tá đó đang làm ǵ?... Nhưng cũng có những tiếng động rất nhỏ đem lại niềm vui cho mọi người là tiếng đập trở lại của con tim bệnh nhân trong ca cấp cứu hoặc tiếng tim đập khiêm tốn của thai nhi trong bụng mẹ.
Trong cuộc sống của tôi từ lúc sang Mỹ, hẳn nhiên có nhiều lúc tôi rất cần sự giúp đỡ của tất cả mọi người Việt tha hương, nhưng tôi không dám gọi, không dám bật đèn cấp cứu cho cuộc sống ḿnh. Nhớ những ngày chân ướt chân ráo trên nước Mỹ, lúc đó tôi rất cần một người phụ cosign tài chánh để làm giấy tờ. Nh́n quanh không hề một ai giúp đỡ, ḿnh là VN mới qua, vừa nghèo vừa dốt lấy ai tin tưởng ḿnh? Đạp xe đến hết luật sư này đến hội đoàn kia, nhưng đều bị từ chối; có lúc tôi muốn thét lên như khùng...
Cho đến bây giờ là một y tá, bổn phận chúng tôi là phải trả lời đèn gọi của bệnh nhân. Với bổn phận và chức năng đó, đất Mỹ cũng đền bồi cho những người làm công việc này những thù lao tương xứng. Tôi nguyện với thâm tâm ḿnh là nếu có người quen nào cần giúp ǵ, tôi sẽ sẵn ḷng với họ vô điều kiện. Đất nước này đă hết sức bao dung cho các dân tộc khác trên thế giới, tại sao ḿnh là con một mẹ, nước một nguồn lại không đoàn kết, yêu thương nhau chứ, phải không các bạn?...
Lương Thúy
(Tháng 3/2015)
|