Cần Thiết
Hôm qua đi làm về vừa bước vào pḥng, bà xă h́nh như đă chờ sẵn vẻ mặt vui tươi.
Bằng một giọng hớn hở: "Anh tắm đi em kể chuyện này anh nghe"
Âm lượng giọng nói rộn ră tươi vui cho tôi biết chuyện không có ǵ quan trọng, nhưng v́ muốn tỏ ra quan tâm, tôi êm đềm:
- Nói đi anh nghe.
Nâng cao giọng thêm một bậc cho có vẻ mạnh câu nói:
- Không được, anh tắm đi, em c̣n phải t́m.
Nh́n vẻ mặt khẩn trương, ngón tay trượt lên trượt xuống màn h́nh ipad giọng bực bội:
"... mới đây mà đâu mất!" để cho bà nhẩn nha t́m, tôi đi tắm.
Gịng nước mát lạnh mùa hè, tạo một chút cảm giác thoải mái sau một ngày làm việc nhưng vẫn không làm cho tôi thôi thắc mắc, chẳng biết chuyện ǵ, nhưng cũng đoán phải là một chuyện vui....
Như ca sĩ karaoke chuyên nghiệp hắng giọng chờ con số đếm ngược rồi hát, sau khi ho nhè nhẹ, bà ấy đọc cho tôi nghe một đoạn chuyện ngắn:

Chuyện kể cô vợ đi đổi bằng lái xe vừa về đến nhà, Chồng tíu tít hỏi:
"Sao rồi em! có bằng mới chưa?" dứt câu hỏi, ông chồng ngồi đợi hệt như một đứa trẻ chờ mẹ cho kẹo, vẻ mặt nôn nóng.
Thay v́ trả lời được hay không, bà kể cho ông nghe chuyện đi nhà băng, rồi ngậm ngùi tội nghiệp cho những nhân viên, tiền ḿnh gởi không bao nhiêu mà họ ân cần quá mức, lại c̣n chúc em đi may mắn.
Nhưng mà rồi có đổi được hay không? ông chồng hằn giọng, cũng vẫn cái giọng chậm răi không đi đâu mà vội bà vợ kể tiếp:
"Em lại phải đi làm mắt kiếng mới v́ cái cũ đọc không rơ".
"Nhưng mà đổi được chưa?" ông chồng hỏi tiếp giọng nôn nóng, vẻ mặt như không c̣n kiên nhẫn.
"Th́ chắc chắn chưa được" bà vợ quát lên!
Buông một tiếng thở dài ra chiều thất vọng ông chồng than thở "có thế mà cũng không nói ngay c̣n dài ḍng".


Bà ấy ngẩng mặt lên ra điều đắc thắng, khuôn mặt lộ vẻ vui tươi, nụ cười thoả măn kín đáo trong ánh mắt, giọng vút lên:
"Đấy! anh thấy không, người ta kể chuyện phải từ từ chứ có ai đi thẳng vấn đề đâu!"
Đến đây th́ tôi chợt hiểu, bao lâu nay t́m kiếm một đồng minh, giờ mới gặp bảo sao bà ấy không vui!
Tôi im lặng để cho bà vài phút hân hoan....
Bà xă tôi mỗi lần kể chuyện, chuyện ǵ cũng vậy dù lớn dù nhỏ, không bao giờ đi thẳng vào vấn đề. Bà đi quanh co, đi ṿng ṿng, đi một hồi bà quên luôn chuyện bà muốn kể, tỷ dụ bà nói đi SG, từ nhà tôi đi SG có hai ngă, tùy theo chỗ muốn đến mà đi ngă nào, có thể đi Phú Nhuận, Tân Định rồi SG hoặc đi Bà Chiểu, Dakao rồi SG. Chẳng bao giờ bà đi thẳng như thế, có khi bà đi Bà Chiểu ăn một tô cháo vịt, tạt qua Dakao ăn chè Hiển Khánh, sàng qua Tân Định ăn gỏi đu đủ, có thể sau khi thoả măn cái bụng, hay vị ḍn của đu đủ, vị ngọt của khô ḅ, bùi bùi của đậu phộng bà quên luôn mục đích ban đầu là đưa tôi đi SG.

Mỗi lần nghe bà kể chuyện, tôi phải nghe bằng trái tim, chứ nghe bằng óc th́ tức chết đi được. Lâu dần rồi tôi cũng quen, chả biết bà kể cái ǵ, cũng có khi bà hỏi lại sau khi uống một ngụm nước
"Em kể tới đâu rồi anh?"
Nhiều phần th́ tôi cũng chẳng biết bà kể tới đâu "Tân Định hay đă tới SG..."

Ngày tháng cứ thế qua, những câu chuyện kể, chẳng đầu chẳng đuôi, tạo nên hương vị cuộc đời. Những câu chuyện kể như những nốt nhạc có lúc trầm lúc bổng lúc nhẹ nhàng êm ái, lúc mạnh bạo giận giữ, dù ǵ đi nữa th́ cũng thật cần thiết, để chúng tôi d́u nhau đi qua cuộc đời.
Một ngày nào đó, nếu c̣n người kể mà mất người nghe, hoặc c̣n người nghe mà không c̣n người kể th́ buồn biết bao! bởi v́ đời sống làm sao thiếu được âm nhạc...
Xin ghi lại bài thơ của Nguyên Sa mà tôi c̣n nhớ.
Cần Thiết.
Không có anh lấy ai đưa em đi học về?
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học?
Ai lau mắt cho em ngồi khóc?
Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa?
Những lúc em cười trong đêm khuya,
Lấy ai nh́n những đường răng em trắng?
Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh
Lúc sương mù ai thở để sương tan
Ai cầm tay cho đỏ má hồng em
Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc…
Không có anh nhỡ một mai em khóc
Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi
Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ
Không có anh th́ ai ve vuốt?
Không có anh lấy ai cười trong mắt
Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong
Ai cầm tay mà dắt mùa xuân
Nghe đường máu run từng cành lộc biếc?
Không có anh nhỡ ngày mai em chết
Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn
Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon
Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục…


Dương Vĩnh Nhi
(July 8, 2015)

    
 

E-Báo Ất Mùi CPL
  Ai
 -Bài Không Tên
 -Bài Thơ Cho Mẹ
 -Buông Tha
 -Cần Thiết
 -Cánh Thư Đầu Xuân
  Chợ Tết Bolsa
 -Chuyện Ngày Xưa
 -Con Quay
 -Dại Khờ Lớp Tôi
 -D́ Ghẻ Con Chồng
 -Đêm Giao Thừa
 -Đôi Điều Tưởng Nhớ
 -Đường Xưa
 -Giấc Mơ Hư Không
 -G̣ Vấp Trải Đầy Kỷ Niệm
 -Hè Đến
 -Kiếp Người
  Kư Ức
 -Lặng Lẽ Vào Đông
 -Làng Tôi
 -Lớp học không sân trường
 -Một Thoáng Mơ Hoang
  Mùa Nắng Hạn
 
Nắng Giữa Hoàng Hôn
 -Ngày Xưa
 -Ngày Xưa và Hiện Tại
 -Nhân Ái
 -Nhật Kư Vào Xuân
 -Nh́n Về Quê Hương
 -Nhớ Xuân Xưa
 -Quan Niệm Về Linh Hồn
  Tạ Ơn Mẹ
 -Tâm Sự 1
  Tâm Sự 2
 -Tản Mạn
  Thân Phận
  Thầy Giáo Của Chúng Tôi
  Thịt Kho Dừa
 -Thư Ngỏ
  Thu Sang Gợi Nhớ
 -Thuở C̣n Đi Học
  Tiếng Động
 -Tiếng Thở Dài
 -T́nh Chôn Dấu
 -Tóc Mai Sợi Vắn Sợi Dài
  Trái Đắng Hồng Ân
 -Tuổi 60 Đọc Lại Thư T́nh
 -Ước Mơ
 -Vấn Vương
 -Xóm Thuốc và Cội Nguồn
  Sưu Tầm:
  Nụ Cười Đầu Năm
  10 cảnh sắc ăn được
  Nghệ thuật tạo dáng cây cảnh