Kiếp Người
Nó sinh ra đời ở miền đồng bằng sông Hồng, một buổi chiều năm 1954 ba mẹ nó đem anh chị em nó đi xuống
Hải Pḥng để lên tàu há mồm của Ba Lan, đi theo họ đạo của ông cụ thân sinh ra ba nó thuộc khu Phát Diệm. Vào đến miền nắng ấm này những người Bắc di cư như gia đ́nh nó được chính phủ cấp nhà ở trong khu tân lập, nơi đó có nhiều xứ đạo gọi theo tên của các họ đạo hồi c̣n ở miền bắc. Ba mẹ nó ở với ông bà nội thuộc xứ Hà Nội, sau gia đ́nh nó dọn ra riêng mua được mảnh đất có ruộng rau muống và căn nhà hai gian với lán
heo để nuôi heo giống bán. Từ ngày vào đây, ba nó đâm ra nghiện ngập v́ không c̣n làm ông thư ông lại như xưa. Mẹ nó và các anh chị của nó trồng rau cắt bán và những khúc già cắt nấu cho heo ăn, nó chưa đủ lớn để làm ruộng nhưng cũng giúp mẹ nó tắm heo v́ được nghịch nước. Nó thường quay nước giếng lên tạt vào chuồng heo để đám heo chạy trượt chân kêu la inh ỏi. Tuổi thơ của nó là những chuyến du hành không cần biết tương lai, từ Thủ Đô Hà Nội ra Nam Định xuống Hải Pḥng, đến Sài G̣n rồi về cư ngụ tại Xóm Mới cho đến một ngày nó trở về vội vă...
Nó nhớ khi được tám tuổi đang chơi đuổi bắt với những đứa trẻ hàng xóm, anh nó gọi về để đưa nó đi gặp ba nó, buổi sáng mẹ và chị nó gọi taxi đưa ông đi. Ông nghiện ngập nên lúc nào ông cũng nằm co ro trong chiếc chơng tre ở một góc tối, nó cứ nghĩ ông kéo thuốc lào, mẹ nó dặn nó không nên đến chỗ đó, nên nó tránh phần nó sợ bóng tối nên cũng không muốn đến.
Khi đến bịnh viện, nó thấy mọi người bù lu bù loa khóc, mẹ nó vật vă trên một bộ xương cách trí nằm dán cứng ngắc trên chiếc gường trải tấm ra trắng muốt, Nó không nhận ra ba nó, nh́n bộ xương đen đủi làm sao, nó sợ quay đi, anh nó bảo, em đến rảy nước thánh và đọc kinh cho ba.
Sau ngày chôn cất ba nó, có nhiều người đến gặp mẹ nó, nhưng khi họ ra về
mẹ nó lại rưng rưng nước mắt khóc, nó không hiểu, chỉ nghĩ chắc mẹ nhớ ba. Được
ít bữa
chị ba của nó lớn hơn nó 7 tuổi đi qua nhà ông Tám Hộ và ở luôn bên đó,
từ đó nó phải giúp mẹ băm rau nấu cám cho heo ăn, mẹ nó dạy nó xách cái xô đi
từng nhà xin cơm thừa canh cặn về nấu chung với rau già mẹ nó xin được khi ra
chợ bán rau. Nó thấy thương mấy con heo nên không đùa giỡn như lúc trước, nó
chăm chú cho heo ăn tắm kỳ sạch sẽ cho heo khỏe đẹp để mẹ bán giống. Mẹ nó nuôi
heo nái khi heo con ra ràng bà gọi người bán để họ nuôi lấy thịt, cứ ba bốn
tháng mẹ nó lại bán một bầy, khi 10 con, khi 14 con. Anh hai nó đi học đại học
rồi đăng đi sĩ quan Hải Quân, em trai nó được người chú là linh mục của ḍng Don
Bosco đă nhận cho em nó học nội trú miễn phí ở Đà Lạt, chị ba của nó tuy ở gần
nhưng phải giúp việc nhà người ta, sau này nó hiểu ba nó nợ ông Tám Hộ và những
người khác, nên chị nó đi ở thuê để trả nợ, 5 năm sau chị nó được trả về, th́ có
người đến hỏi và chị nó đi lấy chồng.
Cuộc đời nó gắn bó với mẹ và anh của nó, nhưng anh nó sau khi hết đi học, th́ đi lính nên chuyện trong ngoài nó đều cáng đáng cho mẹ. Nó đi học cùng những đứa trẻ chung xóm, chúng thường chọc nó con ông nghiện nên nó cũng không thích chơi với ai, phần khác nó bận giúp mẹ nên không c̣n th́ giờ để buồn nghĩ vẩn vơ. Mẹ nó vất vả nhưng rất ngoan đạo, mỗi ngày vào 4 giờ sáng chuông nhà thờ đổ là bà gọi nó dậy để đi đọc kinh và xem lễ với bà, rồi về nhà việc ai người ấy làm. Mẹ nó ra ruộng, nó làm việc trong nhà với đàn heo, khi nào anh nó có nhà, anh sẽ nấu cám heo dùm.
Nó không than phiền một điều chi v́ nó học được sự nhẫn nhục chịu đựng từ nơi mẹ, nó thương bà nên cố gắng học như anh để mẹ vui. Nó cũng thích mộng giang hồ, nhớ chiếc tàu lớn đầu đời khi c̣n nhỏ nó đă đi lên, anh nó đi hải quân cũng kể chuyện cho nó nghe những chuyến hải hàng xa nhà vài ba tháng, giữa trời biển mênh mông nh́n những cánh chim biển thả hồn theo gió, nó mê lắm nên hỏi anh nó làm cách nào để ước mơ của nó được đong đầy. Anh bảo nó phải học giỏi toán và siêng. Nó cười chuyện này quá dễ đối với nó. Anh khuyên nên vào trường Đaị Học Hàng Hải học trước khi đi Hải Quân sau này dễ giữ chức vụ chỉ huy trong ngành.
Cuộc đời bận rộn của nó không làm nó nản ḷng, nó luôn cố gắng học và giúp mẹ. Rồi tới cái tuổi nó bắt đầu suy nghĩ khi thấy mấy thằng học trong lớp nói chuyện về
con
gái, nó nghe cũng thích thích, nhưng nó rất ngại, sợ mấy cô chê nó là thằng chăn
heo hay con ông nghiện. Nó đi nhà thờ thường xuyên, nó để ư có một con bé la lạ,
h́nh như gia đ́nh con bé mới dọn về đây. Con bé nh́n có vẻ ngoan đạo lắm. Chẳng
lẽ con bé đi tu(?) Giờ nào ḿnh đi đến nhà thờ cũng gặp con bé ngồi ở đầu ghế
nghiêm chỉnh như một"Ma sơ". Nó liên tưởng đến bài hát mấy thằng lớp nó theo mấy
em trong trường nghêu ngao "Đưa em về dưới mưa nói năng chi cũng thừa.... Ta nhờ
em ru ta trái tim ta ngu dại, trái tim ta khờ khạo ma sơ này ma sơ..." Nó ao ước
được hát nghêu ngao khúc cuối đó, rất tiếc nhà con bé lại ở ngay cuối nhà thờ nó
đâu cần đưa ai, và chưa chắc con bé cần ai đưa nó.
Từ ngày đó nó thấy con bé này có duyên quá, nhỏ ôm ốm đi thoăn thoắt coi bộ cô nàng có chút kiêu sa ǵ đó, hỏi ra cô nàng chẳng làm bạn với ai ở cái xứ nhà quê này. Nó thầm tương tư cô nàng, ḍ hỏi ra gia đ́nh cô bé ở Sài-G̣n mới dọn về đây nên cô bé đi học trường trên tỉnh. Nhà cô bé chắc khá lắm, ba cô nàng đi chiếc Vespa bụng bầu, mấy người hàng xóm hay cười ông già cô bé, v́ mỗi khi ông đi về mấy đứa con phải phụ đẩy chiếc xe vào trong nhà v́ bậc thềm nhà cô cao quá, chiếc xe chắc nặng lắm. Con nhỏ cũng không đi xe đạp hay đi bộ như mấy đứa trẻ cùng xóm, con bé có xe gắn máy riêng. Nó nghĩ tới thân phận ḿnh cũng thấy buồn buồn, sợ con bé chê nó...
Có lẽ nó có hiếu nên ông trời sắp xếp nó được gặp cô bé trong một kỳ thi, nó đă ra tay nghĩa hiệp khi cô bé mặt tái xanh, chắc quên bài... Rồi lại một may mắn
khác, sau mùa thi con bé lại đi học cùng trường với nó, học cùng ban với nó... Nhưng vấn đề của nó hiện nay là phải học đậu cao để thi vào Đaị Học Hàng Hải, ḷng nó rất rộn ràng mỗi sáng hai đứa đi cùng đường đi học, nó giữ thế chiêm ngưỡng nàng xa xa... Trời ơi! Con bé này đi học lanh lợi quá, nhiều anh tán con bé làm nó nóng mặt luôn. Nó vẫn làm bộ "kính nhi viễn chi" để ḍ
xét và học chiêu của mấy thằng cùng lớp. Sau tiệc tất niên nó biết con này cũng kiêu kỳ lắm. Một thằng bạn nó có chị làm cho Mỹ, hôm tất niên nó đem cái hộp trang sức có đôi bông và sợ dây chuyền chắc là đồ PX, v́ nó thấy anh nó đem cuốn quảng cáo về coi. Thằng này chơi câu đố để dụ, v́ mọi người đều biết con nhỏ đó rất
lanh chanh và háo thắng, thằng Thành đưa ra ba câu đố nếu ai trả lời trúng hai câu sẽ được hộp quà. Con bé trả lời trúng cả hai trước khi qua câu thứ ba, thằng bạn nó mừng rỡ mặt tươi rói lên v́ nghĩ em đă cắn câu, thằng Thành mở hộp quà ra khoe mọi người trước khi tặng con bé. Mấy cô nàng trong lớp trầm trồ xít xoa
khen ngợi đôi bông hạt bẹt và sợi dây chuyền có hạt bẹt cùng kiểu. Con bé nhận và nói to: "Cảm ơn Thành nhé, quà này là của ḿnh, bây giờ là quyền của ḿnh phải không?" Thằng Thành cười: "Đúng rồi, của bạn trăm phần trăm không ai dám căi đâu." Cô bé nói tiếp "Như vậy ḿnh có thể cho người khác được không?" Thằng nhóc nhăn mặt phản đối: "Người đẹp không ai chê nữ trang bao giờ?!" Cô nàng trả lời: "Dạ thưa em tính con trai nên không thích, để trong hộp phí lắm để em tặng lại cho mấy chị trong lớp được rồi." Cô nàng tỉnh bơ đưa câu đố và tặng cho một người bạn gái học cùng lớp.
Sau buổi tất niên nó cảm thấy ḿnh cũng c̣n hy vọng nên cố gắng học để đạt được mộng ước Hải Hành của ḿnh. Nó đă được vào trường đại học nó mơ ước, được chở cô bé, được nói chuyện với cô nàng, được
ươm mơ nhẹ nhàng thanh thoát với em. Một buổi tối Giáng Sinh hai đứa đứng cạnh nhau dự thánh lễ nửa đêm ngoài trời nó th́ thầm hát nhẹ vào tai cô bé "Lạy Chúa con là người có đạo...Xin cho con lấy được
người con yêu..." Chắc cô bé đỏ mặt chỉ thấy tay cô bấu nó một cái đau nhói, tim nó rộn ràng như khúc nhạc đêm đông đang ḥa tấu vang vang muốn vỡ lồng ngực nó.
Ngày tháng trôi qua êm đềm huyền hoặc quá, nó không dám nghĩ đó là sự thật, nó tưởng ḿnh đi trong mơ, nó sắp học xong rồi, tương lai trước mặt là cả rừng hoa muôn sắc đón chào buổi sáng, là những hàng cây cao xanh ngát tươi mát che chở ấp ủ con đường trải dài trước mặt. Nó hẹn ḥ với nàng, nó đưa h́nh cho nàng và nàng c̣n gửi gấm "Em đă giữ chặt anh trong tay em đây..." "Phải em ạ! Xin giữ chắc anh trong tay em măi măi..." Nó lại làm một chuyến du hành ngắn với ư định khi có kết quả nó mạnh dạn nói mẹ đi hỏi cô bé cho nó, chắc mẹ nó sẽ vui v́ bà thường nói, con nhỏ đó hiền như ma sơ. Mẹ nó đâu có biết "Ma sơ này không hiền như mẹ nghĩ đâu" nó lanh lắm.
Ngoài băi biển Qui Nhơn lần đầu tiên nó uống bia, nó muốn làm người lớn, nó muốn là một người đàn ông, v́ nó muốn che chở cho cô bé, nó muốn là cột trụ của một gia đ́nh. Chú Sáu già thuyền trưởng tàu nó đi có nói: "Muốn làm người đàn ông phải biết hút thuốc và uống bia." Ông đưa thuốc cho nó, nhưng nó từ chối, v́ nó nghĩ đến ba nó ngày xưa, nó không muốn đi theo vết xe đă đổ, nhưng nó sẽ uống bia, nó đă nhận chai bia 33 từ tay chú Sáu, nó uống và cảm thấy sao đắng quá... Nó nh́n biển chiều, hoàng hôn xuống màu đỏ rồi đổi tím ngắt. Nó buồn và nhớ cô bé nó th́ thầm: "Em ơi! Em có là cánh chim biển bay về đậu bến vắng ḷng anh..." Mắt nó nhạt nḥa, nó đưa chai bia dở cho chú Sáu và về đi ngủ, nó nói: "Con đi ngủ sớm để mai tỉnh táo, c̣n lái thế chú ra cửa biển Qui Nhơn."
Trời c̣n tối lắm, nó và mọi người xuống thuyền. Mọi sự đều chuẩn bị kỹ càng, nó kiểm soát máy móc và bản đồ, cùng học tuyến đường nó sắp phải đưa tàu ra khỏi bến cảng này. Mọi việc đều được cân nhắc kỹ, nó vào buồng lái làm dấu thánh giá và cầu nguyện. Máy tàu nổ lớn, chú Sáu xuống kiểm tra và khen nó. Nó nói: "Chú
nghỉ đi, khi cần con gọi." Nó không nhớ rơ lắm, h́nh như tàu chạy khoảng 200 mét nó nghe tiếng nổ thật lớn, lồng ngực nó bị ép chặt nó không thể thở nổi, nó thấy như ḿnh đang bơi vùng vẫy trong ḷng biển lớn đầy bóng tối, nó thấy người nó nhẹ dần, hừng đông hay vầng ánh sáng đang chan hoà trước mặt, nó tiếp tục bơi
nhanh thật nhanh. Tất cả đều im lặng nó cảm thấy nhẹ nhàng nó đi theo một đoàn xe, rồi nó thấy anh nó, mẹ nó những người cùng xứ nó bao quanh một chiếc hộp đem đầy những hàng nến trắng, nó cảm thấy một chút ấm áp, nh́n lại cô bé đang rảy nước thánh trên chiếc hộp đen, đang thắp lên những hàng bạch lạp với những ngọn lửa chao đảo ngả nghiêng, cô bé đang bặm môi mắt nh́n thật xa xăm, nó muốn cầm tay cô, nó muốn kéo cô lại gần nó muốn được cô trao nó một ṿng tay ấm. Ḱa sao cô bé lại ôm chiếc hộp đen, vài giọt nước mắt nóng tràn ra thấm trên chiếc hộp đen mà nó lại cảm thấy rất ấm áp và run run. Nó không biết hướng để bơi hay để bay nữa, lúc này nó tỉnh hay nó mơ, cô bé đang nói: "EM YÊU ANH." "Xin Chúa thương xót anh, em sẽ trải hoa hồng mỗi ngày để dẫn anh về cùng người Cha Nhân Hiền đă tạo ra chúng ta, em xin hẹn anh
nơi niềm vui trọn vẹn đó."
Rồi người ta đem chiếc hộp đen đó cất đi nó quay quắt t́m, nhưng ḱa cô bé vẫn ngồi nơi thánh đường đó, lúc này cô gục đầu, nó muốn kêu, nó la lớn: "Em ơi anh đây này..." H́nh như cô bé chẳng hề nghe, trước mặt nó là một thảm hoa hồng đang dệt, từng cánh hoa sắp xếp lúc trắng, lúc tím, lúc hồng, lúc ánh kim. Nó nhớ lại lời cô bé "Em sẽ trải hoa hồng để dẫn anh về..." Không ai nghe nó, nó không c̣n nghe tiếng ai nữa... Nó đành phải tin lời cô bé và lần bước trên con đường hoa hồng đang dệt cho nó. Nó đi trong vui buồn lẫn lộn, nó nhớ, nó thương và nó th́ thầm với Chúa xin thương xót người yêu của con... Nó biết ngày nó trở về cũng là ngày đóng cửa kiếp người mong manh của nó.
Q2
|