Mozart nghèo tới nỗi không có tiền mua củi sưởi, phải sống trong một phòng
tồi tàn lạnh lẽo và đút hai bàn tay vào hai chiếc vớ len cho khỏi cóng, trong
khi sáng tác những bản nhạc mê hồn đã làm cho tên tuổi ông bất hủ.
Mới ba mươi lăm tuổi, ông đã lìa đời vì bệnh lao, sinh lực tiêu lần lần do
đói, lạnh, thiếu thức bổ.
Tội nghiệp, đám tang của ông chỉ tốn có nửa Anh kim. Chỉ có sáu người đi theo
quan tài bằng ván thông của ông, mà họ không đưa ông được tới huyệt, nửa đường
gặp mưa, họ bỏ về cả.
Harold Stanford, bạn thân nhất của Victor Herbert nói với tôi rằng khi Victor
Herbert mới tới châu Mỹ, nghèo lắm, chỉ có mỗi cái áo sơ mi, thành thử khi nào
bà vợ giặt, ủi áo đó thì ông phải nằm khoèo ở giường không đi đâu được.
Bạn còn nhớ bài mà hồi đầu đại chiến thứ nhất, hết thảy chúng ta đều hát đấy
không? Bài "Đường đi tới Tipperary, dài, dài thăm thẳm"? Có lẽ chưa có bài tiến
quân nào ca được quần chúng hoan nghênh bằng bài đó; mà người sáng tác nó, Jack
Judge, ngày phải bán cá, đêm phải đóng kịch mới đủ sống.
Bài "Chỉ bạc trong vàng" cũng vào hạng nổi danh nhất. Hart P. Dank viết bài
đó để tặng bà vợ, và đem bán được có ba Anh kim. Sau, hai ông bà cãi nhau rồi bỏ
nhau; và ông mất cách đây khoảng ba chục năm, trong cảnh bần hàn cô đơn, tại một
căn nhà trọ tồi tàn. Trên một chiếc bàn kê ở đầu giường, nơi ông tắt nghỉ, người
ta thấy một miếng giấy ghi mấy chữ này:"Giá mà sống cô đơn thực là khổ não".
Một tập nhạc rất nổi danh là tập "Hoạt kê"(Humoresque). Lạ lùng thay, con một
người đồ tể đã trứ tác nó ở bên những cái máng lúa trong một chuồng heo ở Iowa.
Không có giờ nào, bất kỳ ngày hay đêm mà tập nhạc đó không được hát ở một nơi
nào trên thế giới.
Soạn giả tập đó là một người Bô Hem tên là Anton Dvorak. Năm mươi tuổi ông
mới tới Hoa Kỳ, nhưng không chịu nổi cảnh ồn ào náo nhiệt ở Nữu Ước, ông lại một
làng nhỏ ở Iowa, làng Spillville nơi đó hiện nay cũng vẫn chưa có một đường xe
lửa hoặc một đường lát đá nào chạy qua.
Ở Spillville ông đã soạn được một phần khúc"Tân thế giới hòa tấu"(New World
Symphony) một trong những khúc thanh cao nhất của nhân loại.
Ông sinh chín mươi hai năm trước trong một làng nhỏ ở xứ Bô Hem, tại châu Âu.
Ông ít học, phải giúp việc trong nhà. Và trong khi ông làm dồi heo, cắt thịt thì
các bài ca, các bản nhạc văng vẳng trong óc ông.
Vì vậy, ông quyết chí tới Prague để học nhạc. Nhưng tiền đâu? Ông chỉ có ít
đồng xin được của khách qua đường sau khi đờn vĩ cầm cho họ nghe, cho nên ông
phải sống trong một phòng ở sát mái nhà tại khu nghèo nhất trong châu thành. Mà
không được ở một mình nữa, phải ở chung với hai sinh viên khác cho đỡ tiền mướn.
Mùa đông, phòng lạnh như băng; mà ông lại ốm yếu vì đói, vì phải nhịn ăn để
mướn một dương cầm cũ kỹ phím đã hư bộn không còn dùng được. Ngồi ở bên dương
cầm đó, trong phòng lạnh đó, ông đã soạn nhiều khúc hòa tấu đẹp, nhưng không có
tiền mua giấy để chép lại. Thỉnh thoảng lượm được ở ngoài đường một miếng giấy,
ông đem về, giữ kỹ để chép nhạc.
Tuy nhiên ta không nên phàn nàn cho ông vì chính cảnh nghèo khổ đó đã giúp
ông có thiên tài.