Người đàn bà lạ lùng nhất mà
tôi biết, đă từ chối lời cầu thân của hàng ngàn người, từ những danh
nhân đến những bác đánh cá, từ những ông chủ đồn điền đến những anh cầu
bơ cầu bất, không xu dính túi. Một ông hoàng trong một hoàng tộc lớn
nhất ở Châu Âu đeo đuổi bà hàng tháng, năn nỉ bà nhận lời cầu thân của
ông. Và bây giờ đây, mặc dầu bà gần đến cái tuổi cổ lai hi rồi, mà c̣n
nhiều bức thư gởi tới xin cưới bà, nhiều đến nổi cô thư kư bà không buồn
đưa bà coi nữa.
Tên bà là Evangeline Booth, và bà cầm đầu một đạo binh lớn nhất mà chưa hề
tấn công một quân địch nào, tức Đạo binh Cứu khổ, một đạo binh có ba vạn sĩ tốt
nuôi những kẻ đói ở sáu mươi nước xa xôi và ban bố t́nh yêu bằng tám chục ngôn
ngữ.
Khi tôi gặp bà Evangeline Booth, tôi hơi ngạc nhiên. Tôi biết rằng bà đă già,
có thể có cháu chắt được rồi, vậy mà mớ tóc của bà chỉ có vài sợi trắng. Mà cặp
mắt, vẻ mặt bà linh động, hăng hái làm sao.
Người ta bảo rằng bốn chục tuổi mà c̣n là đương xuân ư? Nếu bạn thấy bà
Evangeline Booth cưỡi một con ngựa bất kham tới nỗi phải hai người đàn ông mới
gh́m nổi nó, th́ bạn sẽ tin rằng bảy chục tuổi vẫn c̣n là đương xuân. Bà mua con
ngựa đó rẻ mạt, v́ chủ ngựa không dám cưỡi nó. Tên ngựa là T́m Vàng và khi bà
leo lên lưng con T́m Vàng, la "Đi" th́ nó nhẩy, nó phóng tiến tới, tiến lui,
quay bên này, bên kia, giậm khắp khu đất, rồi mới chịu ngoan ngoăn theo ư bà.
Mỗi buổi sáng bà cưỡi nó một giờ. Có khi một tay cầm cương, một tay cầm một bài
diễn văn, bà vừa cho ngựa phi trong rừng vừa suy nghĩ về bài đó.
Một buổi hè, nếu bà ở Châu Mỹ, th́ bà lại hồ Lake George để bơi lội; và năm
bà sáu mươi ba tuổi, bà lội qua hồ trong bốn giờ.
Bà ngũ, luôn luôn ở đầu gường có miếng giấy cứng lót tay để viết, và thường
khi, bà thức giấc, ghi ít ư nghĩ lên giấy. Một đêm bà không ngủ được, ba giờ
sáng dậy sáng tác một bài nhạc, có cả lời ca. Mặc dầu bà có ba cô thư kư trong
nhà mà nhiều khi bà dậy làm việc từ hai giờ sáng.
Ngồi xe hơi từ nhà bà đến sở, mất một giờ; trong thời gian đó bà đọc cho thư
kư đánh máy.
Bà nói rằng kinh nghiệm kích thích nhất trong đời bà xảy ra hồi thiên hạ ùa
nhau lại miền Yukon đào vàng. Chắc bạn c̣n nhớ, cuối thế kỷ trước, người ta kiếm
được vàng ở Alaska và tin đó làm cho dân chúng sôi lên sùng sục. Từng bọn người
vội vàng bồng bế nhau lên phía Bắc, và bà nghĩ rằng Đại binh Cứu khổ phải theo
họ lên đó. Thế là bà dắt theo hai cô nữ khán hộ có kinh nghiệm và ba cô phụ nữa,
lên miền Yukon. Khi bà tới Skagway, trứng và bơ mắc như vàng. Nhiều người đói mà
người nào cũng đeo súng sáu kè kè bên ḿnh. Và đi đâu bà cũng nghe tên Smith
"Hiền". Mà y chẳng hiền chút nào cả. Y là một kẻ giết người không gớm máu ở
Klondike. Y và bè đảng của y đứng đợi bọn đào vàng về, và không hỏi han, báo
trước ǵ hết, bắn họ để cướp vàng. Chính phủ Hoa Kỳ gởi một bộ đội tới để giết
y, nhưng y giết trọn đội và trốn thoát.
Skagway là một nơi khủng khiếp. Ngày bà tới, có năm người bị giết.
Đêm đó, bà họp đám đông ở bờ sông Yukon, giảng đạo cho hai mươi ngàn người
đàn ông cô độc và bảo họ hát những bài mà hồi nhỏ thân mẫu của họ đă hát cho họ
nghe, như bài Jesus, Lover of my soul, bài Nearer my God to Thee, bài Home sweet
home.
Đêm ở miền đó lạnh cóng; trong khi bà hát, một người lấy một cái mền trắng
quấn vào người bà.
Đám đông vĩ đại đó hát cho tới một giờ khuya; rồi Evangeline Booth cùng các
cô khán hộ đi vô rừng, ngủ trên đất, dưới gốc thông. Họ mới bật lửa, sửa soạn
nấu một chút ca cao th́ thấy năm người ôm súng tiến tới. Khi họ c̣n cách một
khoảng nói vừa đủ nghe, th́ họ ngừng lại, người cầm đầu ngả mũ, nói:"Tôi là
Smith "Hiền" đây, tôi lại cho cô hay, tôi nghe cô hát mà thích lắm."; rồi hắn
nói thêm:"Tôi đă sai người đem lại cho cô chiếc mền trắng trong khi cô hát. Nếu
cô muốn giữ nó th́ cứ giữ lấy." Một cái mền bây giờ không đáng giá là bao; nhưng
hồi đó, trong khi nhiều người chết v́ lạnh và ẩm ướt, th́ nó thực là một tặng
vật quư báu.
Bà Booth hỏi hắn rằng bà ở Skagway có sợ tai nạn ǵ không. Hắn đáp:"Tôi c̣n ở
đây th́ cô khỏi lo. Tôi sẽ che chở cho cô".
Bà nói chuyện với hắn ba giờ, bảo hắn: "Tôi đem lại đời sống cho người ta, mà
ông lại cướp đời sống của người ta. Như vậy không nên. Ông không thắng loài
người đâu. Sớm muộn ǵ họ cũng giết ông. Bà gợi chuyện cho hắn nói về tuổi thơ
và thân mẫu hắn, và hắn kể với bà rằng hồi nhỏ hắn thường cùng với bà nội đi coi
các cuộc hội họp của Đội binh Cứu khổ, lần nào hắn cũng hát và vỗ tay khen. Và
hắn thú rằng khi sắp mất, bà nội hắn bảo hắn hát một bài mà hai bà cháu cùng học
được tại các cuộc hội họp của Đội binh Cứu khổ, và hắn hát:
Ḷng tôi bây giờ trắng hơn tuyết,
V́ đức Jesus cùng ở với tôi tại đây,
Tội của tôi, tôi biết là nhiều lắm,
Nay được tha hết. Tôi bây giờ trong sạch.
Bà bảo hắn quỳ xuống và một thiếu nữ ở Đội binh Cứu khổ với một tên ăn cướp
hung dữ nhất miền Bắc, cùng quỳ xuống ở bên cạnh nhau, cùng cầu nguyện, cùng
khóc với nhau ở trong rừng thông. Nước mắt chảy ḍng ḍng, Smith "Hiền" hứa với
bà sẽ không giết người nữa, và sẽ ra đầu thú, c̣n bà th́ hứa với hắn sẽ tận lực
xin chánh phủ giảm tội cho hắn.
Khoảng bốn giờ sáng hắn từ biệt bà.
Tới chín giờ, hắn cho người mang tặng bà một ổ bánh c̣n nóng hổi, bánh ngọt,
mứt và nửa kư bơ, những món vô giá đối với nơi đó thời đó. Hắn đă bắn người để
cướp bột và bơ, và một người đàn bà trong bọn của hắn xin lănh cái hân hạnh làm
bánh, mứt để tặng bà.
Hai ngày sau, có kẻ bắn chết Smith "Hiền" và Skagway dựng một đài kỷ niệm vị
ân nhân ấy.
Evangeline Booth là một trong những người sung sướng nhất mà tôi đă gặp. Bà
sung sướng v́ bà sống cho người khác.