|
|
|
|
Nhớ Ơn Người Bảo Trợ
CHÚC MỪNG THƯỢNG THỌ ÔNG BẢO TRỢ
(Và Kỷ Niệm Hồi Kư 37 Năm Vượt Biển Của Chúng Tôi)
Chiều hôm qua, tôi đă nhận được điện thoại từ con gái của Ông
bảo trợ. Tôi hơi ngạc nhiên v́ lâu nay ít có dịp liên lạc với Cô. Thỉnh
thoảng chỉ gọi điện thoại hoặc Email để thăm hỏi và gặp Ông bảo trợ thôi.
Cô con gái thứ ba của Ông bảo trợ vui cười và cất lời thăm hỏi
tôi.
"Gia đ́nh KimDung có khỏe không?"
"Cảm ơn Cô, chúng tôi và các cháu vẫn mạnh khoẻ" Tôi đáp lời.
"Bác khoẻ không Cô?
"Bố của tôi khoẻ, cám ơn nhiều nhé.
"Hôm nay có chuyện ǵ vui mà Cô Sissi gọi cho ḿnh vậy?"
"Đến July 16-2017 tới này, tụi ḿnh muốn tổ chức Sinh Nhật cho
Bố, gọi để mời gia đ́nh KD nè, xin giữ bí mật nhé, v́ Ông Già chỉ biết là
ngày họp mặt đại gia đ́nh thôi”
Tôi vui mừng nhận lời, và hứa sẽ hỏi lại trong gia đ́nh của tôi
rồi sẽ hồi đáp số người tham dự tiệc Sinh Nhật. Tôi mong chờ đến ngày đó,
để được gặp lại gia đ́nh Ông bảo trợ. Cô Sissi cũng đă gởi cho tôi thiệp mời
có địa chỉ nơi họp mặt qua Email.
Từ khi tiếp chuyện với Cô con gái của Ông Bà bảo trợ cho đến khi
cúp máy điện thoại xong, ḷng tôi miên man hồi tưởng lại những diễn biến về
lần vượt biển cuối cùng của gia đ́nh tôi. Kỷ niệm lại chợt ùa về trong kư
ức như làn sóng biển đă đẩy đưa c̣n thuyền nhỏ bé đem chúng tôi vượt thoát
đến bến bờ Tự Do.
Chúng tôi bị kẹt lại sau cuộc đổi đời thê thảm đó như bao nhiêu
người khác cùng chung số phận, cũng chỉ v́ ỷ y và chưa có kinh nghiệm sống
với lớp người mới.
Gia đ́nh tôi đă có những lần vượt biển không thành, phải quay
trở về lại nhà với bao phiền sầu khắc khoải. Mặc dù đă mấy lần bị bắt, bị
tù đày nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, trong tâm đâu có khi nào được yên ổn,
hễ dành dụm được chút tiền nào là lại t́m chỗ đi nữa. Thế rồi chúng tôi vẫn
cố tâm ra đi, ngày đó rồi cũng đă đến, một lần đă xa rời hẳn Quê Hương Việt
Nam thân yêu.
Ngày khởi hành đă đến, bến băi là làng Chu Hải, gần Bà Rịa Vũng
Tàu, Chủ thuyền mướn một chiếc xe chở hành khách có trưng bảng "Công Nhân
Viên và gia đ́nh nghỉ mát Vũng Tàu". Nhà tôi có nhiệm vụ phụ góp thêm công,
giúp ban tổ chức đón nhóm SàiG̣n tụ tập ngay trước nhà ga xe lửa SàiG̣n,
hướng dẫn nhóm này cùng đi chung với họ ra Vũng Tàu, ăn vui chơi tắm biển,
rồi chờ đến chập choạng tối, tất cả mọi người lại lên xe để trở về SàiG̣n,
như một ngày du hành b́nh thường.
Khi xe chạy về tới ngang Nghĩa Địa Chu Hải th́ trời cũng đă sẫm
tối, chiếc xe đ̣ tự dưng bị chết máy, đoàn người lặng lẽ biến lẹ làng vào
khu Nghĩa Trang, rồi lần lượt tan biến như những bóng ma theo đúng như kế
hoạch đă dự trù. Đổ băi an toàn xong, chiếc xe lại nổ máy tiếp tục đi trở
về lại SàiG̣n. Các toán khác cũng tiếp nối kéo về nơi ẩn nấp một cách êm
thắm suông sẻ.
Sáng ngày hôm sau là các nhóm đàn bà có con nhỏ, trong số đó có
ba Mẹ con tôi (cháu gái 4 tuổi, cháu trai 2 tuổi rưỡi) được một người quen
trong nhóm dẫn đón xe đ̣ cùng đi từ SàiG̣n đến Vũng Tàu, khi xe chạy tới gần
Chu Hải, tôi nhớ h́nh như là đến cây số 86, chúng tôi cùng xuống xe rồi đi
bộ đến điểm hẹn nơi quán cà phê vào khoảng 3 giờ chiều, khi ấy những vạt
nắng vàng c̣n chiếu hắt vào làm rát mặt người. Ngay lúc đó, có người đàn bà
đội chiếc nón lá đi phớt ngang ra dấu cho chúng tôi đi theo họ về nơi nhà ẩn
dấu, để chờ đến giờ khởi hành vào ngay đêm hôm ấy.
Theo như định ước của ban tổ chức, th́ đến khoảng 12 giờ đêm
đoàn người phải cùng đi bộ ra băi bốc. Băi đê vào cuối Tháng Ba, đất đă khô
nứt nẻ đầy gai góc, làm đôi chân người rướm máu đau rát, nên không đi nhanh
được.
Con nít đang đêm hôm bế xốc chúng dậy làm nó mất ngủ, mà lại cho
chúng uống thuốc ngủ Phenergan nữa nên chúng la khóc, hét inh ỏi đến khiếp
sợ. Đoàn người rất lo sợ bị động là lại phiền nữa, có người sợ quá la lớn
"Đem mấy đứa con nít đi về đi... Bóp mũi, bịt miệng cho chúng nó chết hết
đi..không thôi tù cả đám đó!!"
Những giọng hằn học nối tiếp la mắng, nên người có con nhỏ sợ
quá phải làm theo. Bé trai của chúng tôi la khóc lớn quá, nhưng khi bị bóp
mũi và cả miệng nữa, cháu nấc mấy cái v́ không thở được, chắc là sợ quá nín
ngay, nên không bị bịt miệng nữa. Thấy con trai cưng của ḿnh bị như vậy
th́ xót thương lắm, toàn thân tôi run rẩy, đôi mắt nhạt nhoà, nhưng sợ không
dám khóc thành tiếng, chỉ biết ôm con chặt hơn, tay th́ vỗ về để cho nó ngủ
yên, miệng khe khẻ bảo nó "Đừng khóc nữa nhá...không thôi họ bịt miệng con
đó", hai bàn chân th́ đau quá, v́ đôi dép đă đứt rồi, phải đi chân đất,
nhưng vẫn phải rảo bước thật nhanh cho kịp với người ta.
Một phần th́ sợ đêm tối lỡ bị thất lạc Mẹ con tôi, nên nhà tôi
đă kiếm được một sợi dây dù nhỏ từ hồi nào đó, cột nó vào tay tôi chỉ để
chừa một đoạn dây dài để giữ khoảng cách, rồi cột đầu dây kia để dính theo
với hai Cha con cho chắc ăn. Trong khoảnh khắc lo sợ nản ḷng ấy, tôi đă
tính bỏ cuộc để quay trở về rồi, v́ sợ con tôi khóc nữa sẽ bị nguy hiểm đến
tính mạng. Nhưng cuối cùng, cảm tạ Trời đă ban cho mọi việc đều êm xuôi.
Đoàn người đă xếp thành hàng và từng nhóm đă đợi sẵn ở bên bờ đê
mà con thuyền từ Vũng Tàu vẫn chưa thấy tăm hơi!? Hồi hộp ngóng chờ măi đến
gần 2 giờ sáng, con nước đang bắt đầu rút xuống rất nhanh. Mọi người bắt
đầu chán nản, rù ŕ tính chuyện thối lui sao cho gọn để khỏi bị bắt, một
công tŕnh lớn sắp sửa tan vỡ trong vô vọng, muôn vàn trái tim muốn ngừng
đập...
Ô ḱa! Bỗng có bóng một con thuyền (cá lớn) lù lù vội vă tiến
vào nhánh sông trong màn đêm tối đen không thấy rơ mặt người, mọi người xao
động ồn ào giữa đêm khuya, lúc này không sợ đêm đen, mà lại sợ tiếng động,
tiếng x́ xào lớn quá sẽ phá tan hy vọng và có thể giết người không gươm đao
chứ chẳng phải chuyện đùa đâu.
Lúc mới bắt đầu mọi người c̣n giữ trật tự để lên tàu, nhưng v́
trời dần dà về sáng, chẳng ai bảo ai, mọi người vội vă túa ra khỏi đoàn
người đang đứng xếp hàng, chen lấn cố gắng làm sao leo lên được thuyền, tại
v́ gấp gáp quá, cây cầu bắc ngang từ bờ đê lên thuyền, mỏng manh so với
lượng người quá nặng níu kéo nên chiếc cầu đă găy đổ, từ đó cảnh náo loạn
bắt đầu xảy ra tranh căi, lôi kéo nhau.
Phần th́ người đi hôi quá nhiều, mà họ toàn là người địa phương
biết bơi, biết lội và họ đă có thể leo lên thuyền lớn một cách dễ dàng, vấn
đề nan giải là làm sao khách ở SàiG̣n lội được để trèo lên thuyền lớn?
Dù cho họ là những người đă đóng tiền để đi, nhưng trong lúc hỗn
loạn này, không ai c̣n hồn vía để tranh luận hơn thiệt nữa. Có vài người
khách SàiG̣n đă nhanh trí ứng biến, nghĩ ngay ra cách, họ chung nhau góp
nhẫn vàng ṿng đang đeo ở trong tay, mướn ngay một chiếc ghe nhỏ, đuổi theo
rà rà sát bên cạnh cái thuyền lớn đang chạy lướt ra khỏi nhánh sông, một
người phụ chủ ghe giúp khách SG níu lấy cái thang nhỏ ở cạnh bên thuyền rồi
trèo ngay lên boong tàu.
Nhà tôi bế cháu gái đă lên được tàu, tôi th́ bế cháu bé trai,
đang gắng sức để cố ḅ lên cái cầu gỗ dập d́nh như gần găy đổ, Anh thấy vậy
đă vội gởi con gái cho một người đang ngồi trong khoang tàu, cúi xuống bế
cháu em và xoải tay xuống để kéo giúp tôi ḅ lên cho nhanh hơn để trèo được
vào thuyền, thế là cả gia đ́nh tôi đă yên bề.
Sau đó chỉ có một số ít người nữa lên được thuyền bằng chiếc
cầu, người cuối cùng là một chị ḅ lên thuyền ôm em bé mới sanh được một
tháng, bỗng chị trượt tay đánh rơi em bé tỏm ngay xuống sông, chị la thất
thanh, kêu cầu cứu "Trời ơi! Cứu con tôi với, nó rớt xuống sông rồi" có một
người vói tay kéo cái khăn từ từ lên, cũng c̣n hên em bé c̣n dính vào cái
khăn nhờ cái kim băng thật lớn mà mẹ của bé đă cài đính hai cái đầu khăn vải
chập vào vạt áo của Mẹ, nên bé may mắn chỉ rơi ṭng teng trên mặt nước sông
nằm bọc trong giữa cái khăn.
Tiếc thay, bây giờ đă đến lúc mọi người phải ngân nga thành lời
"Chuyện một chiếc cầu đă găy...huhuhu!!"
Trên bầu trời bắt đầu có ánh chiếu sang sáng, đến lúc này là
thuyền bắt buộc phải rời bến bốc, nhưng mực nước sông đă rút xuống nhiều,
thuyền đậu gần bờ đă mắc cạn th́ làm sao đây? Ban tổ chức đă phải xuống
nước năn nỉ những thanh niên đi hôi, chịu khó lội xuống sông để đẩy con
thuyền ra xa khỏi chỗ nước cạn, và hứa sẽ cho những người ấy cùng đi theo,
không làm khó dễ nữa.
Những người đi hôi khổ công, cố sức đẩy măi con thuyền rồi cũng
ra giữa ḍng và bắt đầu chạy thật nhanh ra hướng cửa biển. Cuộc hành tŕnh
vất vả lắm lo âu, v́ đă có nhiều người đi hôi, sợ tầu sẽ bị ch́m nên tất cả
đoàn người trên tầu phải quẳng bỏ hết giỏ sách quần áo cùng các thức ăn đă
làm sẵn đem theo để pḥng thân và cũng để cho con thuyền được nhẹ hơn khi
lướt ra cửa biển một cách dễ dàng.
Năm ngày, bốn đêm thuyền lênh đênh trên biển với biết bao hăi
hùng khiếp sợ, biển bao la không hề h́nh dung ra đâu là bến bờ mà con thuyền
sẽ cặp bến. Nước uống dự trù bắt đầu cạn kiệt, mà con thuyền vẫn loay hoay
trong vùng biển loang loáng dầu khí, chẳng thấy đâu là bến bờ và cũng tuyệt
bóng chim bay, như đang trôi vào vùng biển chết. Thật oái oăm, đoàn người
đang đi trên mặt ḍng sóng nước mênh mông, mà phải chịu khát khô?
Khát nước quá chừng! Đă có đôi lần, tôi múc nước biển uống thử,
nhưng lại làm trong cổ họng của ḿnh khát hơn.
Giây phút nguy nan khốn cùng vô vọng ấy, chúng tôi đă làm dấu
đọc kinh cầu nguyện và ăn năn tội, phó linh hồn để chờ đợi chết, niềm hy
vọng nhỏ nhoi cũng đă tan biến đi mau. Con thuyền cứ nhấp nhô trên mặt nước
không phương hướng, đoàn người ở trên thuyền thất vọng ê chề, mọi người gần
như bị ngộp thở, khi được biết Ông Đại Uư Hải Quân tài công đă đành đoạn
không lên trên thuyền, và quên gởi trả lại cái hải bàn mà Ông đang giữ nó,
bởi v́ gia đ́nh Ông c̣n kẹt lại ở băi bốc cùng với hơn một trăm người khách
SàiG̣n đă bị bỏ lại trong nuối tiếc ngỡ ngàng.
Trong t́nh huống cấp bách như vậy, Ông chủ tàu phải thân chinh
đảm nhiệm trọng trách cao quư này để cầm lái, khi bản thân Ông chưa một mảy
may nào có kinh nghiệm về đường hàng hải; Thật là khiếp sợ!! Ông đă cố gắng
hết sức b́nh sinh lèo lái con thuyền để đem đại gia đ́nh Ông, và toàn thể
những người đă theo Ông đi, duy nhất chỉ có xem cái bản đồ Việt Nam mà ai đó
đă treo ở trong Carbin từ lúc nào không biết!?
Đến sáng sớm ngày thứ năm, khi tỉnh dậy mới biết thuyền đă bị
sóng đánh dạt ra vùng giữa biển. May mắn thay, chúng tôi đă gặp một giàn
khoan nơi giữa biển mênh mông, họ cho dầu, cho nước và cứu đói chúng tôi,
cho nhiều lương thực như: Đồ hộp, bánh kẹo, dưa leo và đường sữa, rồi họ
chỉ đường hướng cho chúng tôi vào bờ bể Mă Lai.
Con thuyền vừa hạ thủy lần đầu đă đem 191 người đến bến bờ tự do
mà chẳng có thức ăn chi cả, chỉ có tí chút nước uống thật dơ bẩn c̣n sót lại
ở dưới đáy gầm của chiếc thuyền, nhưng cũng rất may, v́ thuyền đă bị lạc vào
vùng biển dầu, biển chết nên đă không bị cướp biển. Cho đến lúc đó, khi mà
thuyền được phép cập vào đảo Pulau Bidong Malaysia, th́ chúng tôi mới biết
ḿnh c̣n sống. Bởi v́, tàu chở nặng quá trọng tải, mực nước ở biển chỉ thấp
hơn mé tàu có hơn một gang tay.
Nhân viên của văn pḥng Cao Uỷ Tị Nạn đă lập hồ sơ cho tất cả
đoàn người đi tàu chúng tôi được nhập đảo, khoảng vài ngày sau th́ được
chuyển qua "Interview" với phái đoàn của những Quốc Gia mà ḿnh thích chọn
hoặc có liên hệ. Mỗi gia đ́nh có diện đi định cư ở những Quốc Gia khác
nhau.
Một đêm thần tiên êm ái được ngủ ở trên đảo Pulau Bidong thật
b́nh yên hạnh phúc, trời c̣n tờ mờ sáng, rất ngạc nhiên khi nghe trên cái
loa phát sóng nhạc của đảo.
Giọng Ca Sĩ Lệ Thu truyền cảm thánh thót như thuở nào...
"Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng đợi chờ.....".
Đến buổi trưa hôm ấy, chúng tôi hỏi ra mới biết được đây là bài
hát kư hiệu, mỗi khi có người rời đảo, để đi vào đất liền thêm vài tuần nữa
là được đi định cư ở những Quốc Gia chuyển tiếp. Ḷng tôi cảm thấy lâng
lâng xao xuyến mơ đến ngày được rời đảo...
Khoảng vài ngày sau khi sống ở trên đảo, có một hôm ba Mẹ con
chúng tôi đi xuống khu trung tâm “khu C”, là khu thương mại đổi chác đủ thứ
của người tị nạn ở ngay gần cầu Jetty, là cái cầu duy nhất ở đảo để tàu bè
cập bến. Thật t́nh cờ, khi tôi nghe có tiếng người gọi tên tôi, tôi ngơ
ngác giật ḿnh quay lại th́ nhận ra là Anh Nguyễn Khoa Tường, là Anh của bạn
tôi. Một niềm vui mừng nữa là tôi biết được Anh Tường cùng đi chung một con
thuyền với chúng tôi. Trái đất này quả thật rất tṛn, bao nhiêu năm đất
nước đổi thay khốn cùng, mọi người lo toan kiếm sống, chẳng hề gặp mặt nhau,
thế mà trên đường vượt ngàn trùng dương nguy hiểm đói khát, tưởng đă cùng
chung số mệnh vào bụng cá mập rồi, mà nay lại c̣n có cơ hội để gặp nhau,
thật là may mắn kỳ diệu? Thậm chí khi rời đảo cũng không ngỡ là lại quy tụ
về miền hoa vàng San José.. Và KD đă gặp lại Anh Chị Tường ở chợ hoa, vào
một ngày gần Tết Nguyên Đán, cách đây cũng phải gần 30 Năm. Hiện tại, lại
có cơ duyên sinh hoạt cùng nhóm CPL Bắc California nữa.
Sau khi phỏng vấn, gia đ́nh chúng tôi được phái đoàn Hoa Kỳ chấp
thuận cho tị nạn ở HK, v́ tôi là Thư Kư, Cựu Nhân Viên của Defense Attaché
Office/DAO in Việt Nam. Ông phái đoàn rất cởi mở c̣n ghẹo tôi cho vui..
"Có phải Bà không thích đi theo DAO bằng máy bay? Mà Bà muốn ở
lại Việt Nam, để đi vượt biển bằng tàu...Boat People...có phải không?"
Mọi người trong pḥng làm việc cùng phụ họa cười..cười ngặt
nghẽo rồi nh́n tôi như muốn chia sẻ sự nguy nan đói khổ mà chúng tôi vừa mới
trải qua.
"Thưa Ông, chỉ v́ tôi quyến luyến, không muốn rời xa Việt Nam và
những người thân yêu. Tôi biết ḿnh đă đánh mất một cơ hội rất lớn trong
đời, mà dịp may th́ lại không bao giờ đến hai lần, nên tôi phải quyết tâm
liều ḿnh đi vượt biển để t́m lại nó."
Tôi thành thật đáp lời Ông phái đoàn HK như vậy.
Nhân dịp có cơ hội, tôi lại nói thêm “Gia đ́nh chúng tôi chân
thành cảm ơn phái đoàn đă nhân đạo, cho chúng tôi cơ hội sống và làm lại
cuộc đời nơi xứ sở Tự Do Hoa Kỳ, và xin nhận nơi này là Quê Hương thứ hai
của chúng tôi”.
Chúng tôi đă ở trên đảo Pulau Bidong Malaysia khoảng 5 Tháng,
rồi được vào đất liền Sungei Besi 1 Tháng, để chờ có chuyến bay đi định cư ở
Hoa Kỳ.
Ngày song thập, Năm 1980 gia đ́nh chúng tôi đă hân hoan vui mừng
được đi định cư tại Mỹ, giấc mơ mà nhiều người hằng mong ước. Chiếc phi cơ
DC-10 đă đem đoàn người tị nạn từ phi trường Kuala Lumpur đến phi trường
Oakland USA, họ cho ăn một bữa thật no nê ngon miệng, được thưởng thức rất
nhiều loại trái cây của xứ Mỹ và đă ngủ ở nhà trọ đêm đó. Sáng hôm sau lại
được lên chiếc phi cơ Cessna để về Thành Phố Salinas chỉ có khoảng 10 phút
đồng hồ, nơi mà gia đ́nh Ông Bà bảo trợ của chúng tôi đang cư ngụ.
Cả gia đ́nh Ông Bà bảo trợ ra phi trường đón chúng tôi với nét
khả ái vui cười. Chúng tôi đă được lên xe hơi cùng đi về nhà Ông Bà bảo trợ
và được thưởng thức món bún ḅ Huế, chả gị cùng rất nhiều món ăn khác đă
nấu sẵn ở nhà, tôi không c̣n nhớ rơ là những món ǵ.
Trong thời gian tạm trú nơi đây, Ông Bà bảo trợ đă nhường cho
chúng tôi một pḥng ngủ của căn nhà có ba pḥng. Ba Cô con gái của Ông Bà
đă phải dồn vào ở chung với nhau một pḥng, Cô Út th́ ngủ chung với Cha Mẹ.
Cô con gái đầu của Ông Bà đă lập gia đ́nh, và đang ở Tiểu Bang khác.
Bà bảo trợ rất mau mắn và vui vẻ giúp đỡ chúng tôi không hề quản
ngại vất vả để chở chúng tôi đi những nơi cần thiết. Ngay sáng hôm sau, Bà
đă chở chúng tôi đi đến Hội Thiện Nguyện USCC để xin tiền, họ làm thủ tục,
lập hồ sơ cho chúng tôi, và hẹn ngày trở lại, một tuần sau chúng tôi đă trở
lại Hội USCC để nhận số tiền họ cho mỗi đầu người là $300 US, gia đ́nh chúng
tôi có 4 người th́ được lănh $1,200 US (vợ chồng tôi, và cháu gái 4 tuổi,
cháu trai 2 tuổi rưỡi).
Nhận được số tiền cho quá lớn, chúng tôi cảm động lắm và đă bày
tỏ sự biết ơn Hội Thiện Nguyện USCC. Chúng tôi đă hứa là khi nào xin được
việc đi làm, chúng tôi sẽ xin hoàn trả lại Hội số tiền mà họ đă ứng ra để
mua vé máy bay cho gia đ́nh tôi định cư ở Mỹ. Những ngày kế đó th́ đi làm
Thẻ Xă Hội, đi xin tiền Trợ Cấp Xă Hội, chúng tôi được lănh chi phiếu tiền
và cả tiền giấy chỉ mua được thực phẩm.. Ở xứ Mỹ này, họ rất quư con nít
nhỏ, nên chúng tôi được lănh phiếu bông sữa cho cháu bé hơn 2 tuổi, rồi c̣n
đi khám sức khỏe và chích ngừa thêm những loại khác cần thiết.
Đến mỗi đầu tháng, sở xă hội gởi cho chúng tôi check tiền để chi
tiêu, và phiếu mua thực phẩm, ba Mẹ con tôi cùng theo đi chợ với Bà bảo trợ
để tự chọn mua những món ăn hai đứa con của tôi thích ăn cho quen khi ra ở
riêng. Vào thời gian đó thứ ǵ cũng rẻ, chẳng hạn như táo Washington
Delicious, một đồng được mười trái, tha hồ ăn thỏa thích, cá nục và gà đùi
giá khoảng 40 Cents cho 1 Pound.
Ông bảo trợ hướng dẫn chồng tôi lấy bài ở DMV để thi viết, và
thi lái xe, rồi Ông chỉ giúp cho chồng tôi mua một chiếc xe hơi cũ Dasun
B210 để làm phương tiện di chuyển. Từ thuở bé đến bây giờ mới được sở hữu
một chiếc xe hơi, ngày ngày cả gia đ́nh tôi cứ ra ngoài sân để lau chùi cái
xe cho thật sạch bóng loáng, lại c̣n lên ngồi thưởng thức cái xe quư của
ḿnh nữa chứ. Lạ thay, cái xe ấy vừa đúng y chang số tiền mà Hội USCC đă
cho, cả một gia tài lớn trong thời gian đó, v́ chúng tôi vẫn c̣n nhẩm tính
con số ấy đổi sang tiền của Việt Nam.
Chúng tôi ở nhà gia đ́nh Ông Bà bảo trợ được khoảng hai Tháng
rưỡi, th́ được Anh Chị bạn thân hồi xưa khi c̣n ở quê nhà, đă gởi vé xe Bus
Greyhound mời chúng tôi qua Orange Texas để thăm gia đ́nh Anh Chị. Sau hai
tuần lễ họp mặt vui vẻ, hàn huyên và chia sẻ những kinh nghiệm sống trên đất
Mỹ, chúng tôi đă trở lại Thành Phố Salinas.
Cũng may, nhờ có người quen giới thiệu, nên chúng tôi đă thuê
được một căn chung cư hai pḥng ngủ ở Thành Phố San Jose, nó thuộc chương
tŕnh của chính phủ tài trợ, giá $125 US một Tháng, chỉ có một phần ba số
tiền so với giá tư nhân..
Cảm ơn Ông Bà ân nhân đă hy sinh thời giờ quư báu để bảo trợ cho
gia đ́nh chúng tôi, cho ở nhà miễn phí thời gian đầu, chỉ bảo và giúp đỡ cho
chúng tôi rất nhiều thứ cần để chúng tôi có thể hội nhập với đời sống Mỹ mau
lẹ. Chúng tôi ước ao, muốn dọn về miền thung lũng hoa vàng San Jose, khí
hậu ấm áp dễ chịu, có nhiều người đồng hương Việt Nam, có chợ bán thực phẩm
Việt Nam, và cũng là nơi mà nổi tiếng khắp năm châu về kỹ nghệ điện tử, hăng
xưởng mọc lên như nấm, vào thời gian này rất dễ kiếm việc làm và thuận tiện
cho việc học hành của cả nhà chúng tôi.
Nhân đây tôi xin trân trọng gởi đến nước Mỹ lời tạ ơn chân thành
của gia đ́nh chúng tôi.
MAY GOD BLESS THE UNITED STATES OF AMERICA
***
Chủ Nhật ngày mai, đă đến ngày vui của Ông bảo trợ, cả gia đ́nh
của chúng tôi là mười một người, gồm có: Vợ chồng tôi, con gái cùng chồng
và hai cháu ngoại, con trai cùng vợ và ba cháu nội, đă hẹn nhau để đi dự
tiệc mừng Thượng Thọ thứ 85 của Ông bảo trợ tại "Vineyard Center at The
Villages Goft & Club" ở đường White Road in San Jose, con của Ông mướn một
căn pḥng rất rộng đầy đủ tiện nghi bếp núc, quầy rượu, bàn ghế rất đẹp và
sang trọng như là một nhà hàng để đăi tiệc.
Ông bảo trợ đă gọi điện thoại cho tôi và ngỏ ư muốn tôi giúp Ông
làm MC trong buổi tiệc họp mặt hôm đó. Mặc dù, chưa làm MC bao giờ nhưng
tôi không muốn phụ ḷng tốt của Ông, nên tôi cố gắng làm tṛn trọng trách
khi được Ông nhờ cậy. Hôm ấy, khách khắp nơi từ Pháp Quốc, dưới Miền Nam
California tụ tập về San Jose khoảng hơn 100 người để dự tiệc chúc mừng Ông.
Trời mùa Hè nắng vàng rực rỡ, có chim hót ríu rít reo vang trên
những cây cảnh trồng ở ngoài sân, có nhiều loại hoa đủ màu sắc tuyệt đẹp và
thật nên thơ hữu t́nh. Trong căn pḥng để đăi tiệc, những khung h́nh của
Ông Bà bảo trợ được treo lên tường và trưng bày trên mỗi bàn của khách ngồi
trông rất trang trọng và dễ thương, có nhiều những tranh ảnh và những b́nh
hoa cắm tuyệt đẹp do tài khéo léo của những Cô con gái và cháu của Ông Bảo
trợ đă làm.
Nổi bật nhất là cái bàn kê ở bên cạnh, gần sân khấu, có trưng
hoa và một chiếc bánh kem thật lớn "Chúc Mừng Thượng Thọ Thứ 85 Của BỐ" cùng
những túi kẹo, những cái bánh nhỏ xíu trưng bày thêm, để mời mọi người lấy
thưởng thức cho dễ, trông thật đẹp mắt.
Thể theo lời yêu cầu của con gái Ông, tôi đă cố gắng sáng tác
tặng "Ngũ Long Công Chúa" của Ông, một bài thơ thất ngôn, có bốn đoạn, mười
sáu câu, và đă giúp ngâm bài thơ này dùm các Cô để chúc mừng Thượng Thọ thứ
85 cho người Cha kính yêu. Chúc Ông được "Thọ Tỷ Như Nam Sơn" và Bách Niên
Trường Thọ, dồi dào sức khỏe được yên hưởng tuổi thọ cùng con và cháu chắt
quư yêu của Ông.
Mặc dầu chưa hề có kinh nghiệm làm MC, nhưng tôi cũng đă cố gắng
uyển chuyển sao cho mọi t́nh tiết ăn khớp với nhau thật nhịp nhàng, để phần
nào đáp lại tấm chân t́nh mà gia đ́nh Ông Bà bảo trợ đă dành cho chúng tôi
lúc mới tạm cư trên đất Mỹ.
Tôi vừa ngâm đến hai câu đầu của đoạn nh́ "Bánh kem cùng với hoa
hồng quư, gởi tặng Cha yêu cả t́nh nồng", th́ Cô Sissi cầm bó hoa hồng màu
nhung đỏ thẫm, nhẹ nhàng bước lại rồi trao tặng người Cha trân quư của ḿnh
bó hoa hồng ấy; Cha cảm động quá, ôm con gái cưng thật lâu, mắt rươm rướm
lệ.
Những giọt nước mắt yêu thương của Cha già rơi thành ḍng lệ
hạnh phúc bên các con yêu dấu của ḿnh. Rồi.. Cô Sissi tạ ơn Cha ḿnh công
sinh thành dưỡng dục, Cô đọc tiếp hai câu cuối...
"Cha ơi! T́nh Cha thật tuyệt vời
Cảm ơn Cha là Bố chúng con"
Vợ chồng tôi đă bày tỏ ḷng cảm ơn Ông bảo trợ trước sự hiện
diện của mọi người trong buổi tiệc hôm đó, và chúng tôi cũng không quên kính
dâng lên Hương Hồn hiền thê quư yêu của Ông ḷng biết ơn chân thành của gia
đ́nh tôi.
Chúng tôi đă thay phiên nhau kể về thời gian đầu, từ cái buổi
ban đầu gia đ́nh Ông Bà bảo trợ đến đón chúng tôi ở phi trường, được Ông Bà
đưa về nhà, thương mến, giúp đỡ và chỉ bảo mọi điều cần thiết để hoà nhập
vào ḍng sống của nước Mỹ. Lúc ấy, tôi chợt thầm nghĩ "Phải chi Bà bảo trợ
hiện diện hôm nay, th́ chắc vui lắm nhỉ?" Nhưng tôi linh cảm và tin rằng,
có lẽ Bà đang quanh quẩn đâu đây, để cùng chung niềm vui với Ông và những
người thân yêu của Bà.
Phu quân của tôi thấy nhiều người hát, cũng vui theo và ghi danh
để hát một bài hát lạ lắm, nên tôi không nhớ nổi đầu đề của bài hát. Anh
c̣n làm bốn câu thơ
"Thất Ngôn Tứ Tuyệt" để tặng Ông bảo trợ ân nhân của gia đ́nh
chúng tôi.
Nâng ly chúc Bác mừng Sinh Nhật,
Phúc Thọ an vui hưởng lộc trời
Thế giá lưu danh truyền hậu bối,
Trăm năm cưỡi hạc vẫy tay chào!
QM xin kính tặng
Rất nhiều người lên hát, kể chuyện vui cười, để chúc mừng Thượng
Thọ của Ông.
Trong số đó có Cậu cháu sanh trưởng ở Mỹ, đă hát tặng Ông Ngoại
bài
"Nỗi Ḷng Người Đi" Cậu hát rất truyền cảm, mạch lạc và thật
vững vàng.
Cô Mimi và Cô Sisi "Trở Về Huế" để tưởng nhớ về cội nguồn thân
mẫu quư yêu của các Cô.
Cô cháu KT đă tặng Ông một bài thơ tả về Tiểu Sử của Ông Bác, Cô
đă đọc một cách rất trang trọng và mạch lạc, bài thơ mà Cô đă nắn nót từng
chữ một, với cả tấm ḷng quư trọng Bác của ḿnh..
Chị dâu của Ông, cùng vợ chồng Cô con gái và ba đứa cháu từ bên
trời Tây, xa nửa ṿng trái đất đă đến Hoa Kỳ, Los Angeles, Nam California để
thăm viếng tro cốt của người Cha thân yêu, và là Anh ruột của Ông. Rồi cùng
nhau trở về San José để dự tiệc chúc mừng thượng thọ Ông. Thật là quư hoá
quá chừng.
Hôm ấy, cũng có sự hiện diện của Cô LTTH là em gái kế Ông, cùng
các con, các cháu chắt hiện cư ngụ tại San Jose đă đến chung vui và chúc
mừng thượng thọ của Ông. Cô LTTH tâm niệm rằng, người Anh khả kính của ḿnh
luôn luôn là gương sáng cho tất cả các em và con cháu noi theo.
Có cả Cô Chú LK đến từ Miền Nam California cùng các con cháu.
Đặc biệt nhất là vợ chồng Em Trai Út cùng các con, các cháu ở
tại Thành Phố San Jose cũng đến chung vui với Ông. Người em trai Út của Ông
cũng lên sân khấu để chúc mừng Thượng Thọ cho Anh của ḿnh, và có lời khen
các cháu của Chú rất giỏi và có hiếu lắm.
Có một Cô cháu nữa hát chúc mừng Bác của ḿnh bài hát tựa đề
"T́nh Cha" đă làm nhiều người cảm động quá, đến rơi..rơi lệ.
Ông Bà bạn thân của Ông bảo trợ, hiện ở San Jose rất vui mừng
đến dự tiệc Thượng Thọ của bạn ḿnh. Ông bạn vàng "Nối Khố" của Ông đă chia
sẻ về thời c̣n là thanh niên độc thân vui tánh, và thời "..Anh là lính đa
t́nh, t́nh non sông rất nặng...!!" Thật vậy, gót giầy của Ông bảo trợ chúng
tôi đă từng theo bước quân hành trên khắp nẻo đường Việt Nam qua hơn một
thập niên, vào nền Đệ Nhất Cộng Hoà.
Sau cùng, đến lượt năm Cô con gái xinh đẹp của Ông bảo trợ mời
tất cả quư khách hiện diện cùng thưởng thức bài hát "Ghé Bến
SàiG̣n".....SàiG̣n đẹp lắm, SàiG̣n ơi...
SàiG̣n ơi..."
Nơi đây là chỗ dừng chân của một gia đ́nh hạnh phúc, là gia đ́nh
Ông Bà bảo trợ của chúng tôi, và Ông cũng là vị Sĩ Quan Trường Vơ Bị Liên
Quân Đà Lạt (sau này đổi thành Trường Vơ Bị Quốc Gia Đà Lạt), cấp bậc cuối
cùng của Ông là Trung Tá, người mà rất nổi tiếng trong Quân Lực Việt Nam
Cộng Hoà, nền Đệ Nhị Cộng Hoà, cho đến ngày mất nước, 30 Tháng Tư, Năm
1975. Gia đ́nh Ông đă cùng đi di tản với người của Toà Đại Sứ Hoa Kỳ vào
ngày cuối cùng của cuộc chiến.
Xin cảm ơn quư khách đă hiện diện, chung vui tiệc mừng Thượng
Thọ của Ông bảo trợ.
Tuy là Ông bảo trợ đă cám ơn tất cả gia đ́nh họ hàng và quan
khách đă đến chung vui với gia đ́nh Ông, nhưng tôi cũng muốn cảm ơn cho thêm
phần long trọng.
Trời chiều vừa ngả bóng hoàng hôn, nhưng trong căn pḥng tiệc
hội ngộ, ánh sáng vẫn lấp lánh toả chiếu. Những tiếng cười đùa hàn huyên
cởi mở để chia sẻ những kỷ niệm thân yêu xưa cũ, hoà lẫn tiếng hát ngọt ngào
của những "Ca Sĩ Nhà" càng về khuya càng vang vọng náo nhiệt ấm vui. Buổi
tiệc đă được khai mạc trong ṿng thân mật với đầy hương vị những món ẩm thực
tuyệt hảo vào lúc năm giờ chiều cho đến gần nửa khuya, mà đến lúc tàn tiệc
ra về rồi, tất cả h́nh như vẫn c̣n lưu luyến cuộc vui hăy c̣n bỏ dở.
Cảm ơn những nụ cười ánh mắt thân t́nh hàn huyên trao nhau trong
buổi tiệc họp mặt, chắc hẳn mọi người sẽ giữ măi như một hành trang kỷ niệm
luôn nở hoa. Mọi người hẹn ước sẽ có một dịp re-union trong tương lai rất
gần đây, để dư âm ngày vui hôm nay vẫn măi măi là một kỷ niệm đẹp trong tâm
khảm của mọi thành viên trong gia tộc.
MỌI NGƯỜI VỖ TAY & CÙNG HÁT THẬT TO TRƯỚC KHI TẠM BIỆT NHAU
Vui là vui, Anh Em vui hoài
Vui là vui, mọi người quá vui...
***
Một tuần lễ sau buổi tiệc vui của Ông bảo trợ, Cô Sissi (Cô thứ
ba) và Cô Mimi (Cô con đầu ḷng) đă gọi điện thoại cho tôi để cám ơn và khen,
mới làm MC lần đầu mà cũng hay quá chứ, và nhất là sáng tác tặng Ông bài thơ
rất có ư nghĩa. Ông cảm động và vui lắm khi nghe chúng tôi kể lại kỷ niệm
ngày mới định cư ở Mỹ, lại c̣n bày tỏ ḷng biết ơn gia đ́nh Ông Bà cho mọi
người biết. Ông đă gởi tặng chúng tôi những tấm ảnh rất đẹp, do tài nghệ
khéo léo của cậu cháu nhiếp ảnh gia Vương Phạm đă chụp trong buổi tiệc vui
của Ông, và một bộ DVD, con của Ông đă thâu Video buổi tiệc mừng Thượng Thọ
thứ 85 của Ông để làm kỷ niệm.
Phạm Thị KimDung
October 10-2017 |
|
|
|
|
|
|
|