|
|
|
|
Bay Đi Cánh Chim Biển |
|
Lân và Quế đă gặp lại nhau trong ngày đại hỷ của hai cháu Thiên Nam và Cúc
Hoa, một cuộc hội ngộ thật bất ngờ, anh thầm cảm tạ và nghĩ lần hạnh ngộ này
được sắp đặt trong kế hoạch của Thiên Chúa. Anh đă được hát chung với Quế,
được cầm tay cô được ôm trọn cô trong ṿng tay anh.
Trái tim anh đă bừng sống sau những năm dài ngủ vùi trong nhung nhớ. Tâm hồn anh
rạo rực như một đứa trẻ chờ đón xuân sang. Ḷng Lân rộn ràng theo niềm vui vừa
đến. Nh́n qua hiên nắng vàng nghiêng nghiêng bên thềm anh xúc động cảm tác:
Ngoài kia nắng vàng vắt chéo sân,
Ai biết ḷng ta ấm nắng hồng,
Của mùa xuân cũ cài thương nhớ,
Trên áo thiên thanh nắng xuân nồng,
Lân đă có những ngày vui lần về đường xưa lối cũ của hơn 40 năm trước chàng lẽo
đẽo theo nàng. Lân đă được nghe chuyện của Quế và chàng cũng có dịp giải bày
tâm tư của ḿnh cho cô. Ngày vui qua thật mau, ngày mai Quế sẽ lên đường về Hoa
Kỳ với các con.
Chàng sẽ trở về với ruộng vườn tiếp tục vun trồng những cây ngon trái thơm ngọt
cho đời, một niềm vui chàng đă chọn làm hạnh phúc của riêng ḿnh.
Lân thương cảm và xót xa những gian truân của Quế, ḷng chàng thầm mến phục
những nghị lực, sự khôn ngoan và can đảm trong một hành tŕnh hơn nữa đời
người nàng đă phải trải qua.
Những ngày đi chơi với Quế qua những con đường thân quen ngày trước, tới những
cổng trường cũ đă đổi tên, Quế đă nhắc đến những kỷ niệm những yêu thương hoặc
hoài băo tuổi xuân th́.
Nàng tiếc nuối những ngày xưa thân ái, ngày nàng có bạn bè thầy cô, có
những người như Lân cùng chia sẻ một chí hướng, gầy dựng một tương lai tốt
đẹp cho đất nước và toàn dân.
Nàng tâm sự chúng ta sinh ra chẳng phùng thời, mọi việc đă không được như ước
mộng ḿnh dự tính. Sau một thời gian ngắn nàng nh́n ra sự thật:
"Những người ở miền nam có liên hệ với chế độ cũ sẽ không có cơ hội để vươn
lên." Từ đó nàng đổi ư đă cố gắng t́m đường vượt thoát ra khỏi sự bế tắc ràng
buộc chính cô, và hầu hết những người sống ở miền Nam Việt Nam, cô may mắn có cơ
hội vượt biên.
Quế nói tiếp: "Đôi lúc em nghĩ ḿnh như cánh chim biển bay vào khoảng không gian
vô tận với hy vọng sẽ t́m được bến b́nh yên."
Nhưng anh biết không:
- Đất trời rộng sao em không bến đỗ!
- Tại sao em lại ví ḿnh là cánh chim biển?
- V́ em yêu tự do và yêu biển như Quyền đă yêu biển.
- Anh nghi ngờ biển chẳng hiền ḥa, biển đă cướp đi người yêu của em.
- Biển không cướp đi người em yêu, biển vô t́nh nên biển đă làm ngơ trước mưu đồ
của người CS cài chất nổ đánh phá tàu.
Bây giờ Lân đă hiểu tại sao Quế hay buồn, nàng thường tránh những cảm t́nh
chàng dành cho nàng thưở thanh xuân.
Quế nhắc lại những lần hai đứa đi xem phim ở rạp Lê Lợi như phim Love
story, Cheopatra, nàng chỉ nhận xét Liz taylor đúng là mỹ nhân; Bà đẹp quá!
Nàng hiểu Lân muốn gửi tâm sự ḿnh qua ḍng nhạc "Một chuyện t́nh" ngoài ra
nàng chẳng nhớ ǵ hơn. Quế đă hát lại lời ca đó: “Biết dùng lời rất khó để mà
nói rơ ôi biết nói ǵ cuộc t́nh lớn quá…” và nói với chàng: “Lân đâu có hiểu
bài hát này đă nhắc nhở đến chuyện t́nh của nàng với Quyền!”
Chuyện t́nh đẹp của hai kẻ thư sinh thời trung học, thật đơn sơ, trong trắng kèm
theo bao nhiêu mơ ước b́nh dị. Khi người CS đặt ḿn đánh ch́m chiếc thương
thuyền mà lần đầu tiên Quyền sẽ dắt đưa ra cửa biển Qui Nhơn, và con sóng nào đă
cuốn trôi người yêu của nàng, đă để lại trong tâm hồn nàng một khoảng trống to
lớn;
Một màn đêm chôn vùi đi mộng đẹp thuở thanh xuân của nàng.
Tiếp theo vận nước đă cạn, một khúc quanh lịch sử bị bẻ quặc ngược lại niềm tin
tự do của người dân, khi Tổng Thống Dương Văn Minh kéo cờ trắng đầu hàng kẻ đi
xâm chiến là Đảng Cộng Sản miền bắc. Chính ngày đó miền nam Việt Nam đă được
thắt khăn tang, bởi lá cờ trắng ngu nguội nhu nhược. Bao công lao anh dũng, ngàn
hy sinh, vạn chí cả của các anh hùng đă bị dập vùi và dăy chết trong giờ phút
linh thiêng này. Muôn ngàn ước mơ của nàng tan vỡ nhanh như những bông biển giữa
bao cơn sóng cuồng nộ xô đuổi nhau đập tới. Lân vẫn nhớ vào lúc 10 giờ sáng Sài
G̣n chợt đổ cơn mưa như thương khóc cho thân phận con người bên bờ nam Vĩ Tuyến
17.
Lân đă kể cho Quế nghe lư do chàng không đến t́m nàng sau ngày mất miền Nam
tự do. Lân nh́n thấy những ngày tiếp theo là những ngày bụi mù bao phủ của từng
người dân Việt yêu tự do, những người đă sống ở miền Nam nước Việt phải trải
qua cơn gió bụi bất ngờ như đi lạc giữa rừng hoang trong đêm tối. Lân cùng chung
số phận của người miền Nam, khi cánh cửa của màn đêm mở ra đẩy chàng
vào con đường không định hướng, chẳng c̣n một hy vọng cho chính ḿnh, chàng đă
nhớ đến lời ông nội chàng vẫn thường nói: "Đất là nguồn mạch của sự sống,
con người được ủy quyền khai thác làm sinh sôi nẩy nở những nguồn mạch nuôi
dưỡng sự sống."
Nhờ chính lời nói này chàng đă quyết định về Long Khánh nơi gia đ́nh chàng có
ruộng, có vườn càphê, có cây ăn trái, Lân tự nguyện làm nông gia để nuôi dưỡng
sự sống.
Những ngày đầu thật vất vả v́ tay học tṛ chưa đủ cứng, chân c̣n quá mền so với
đất đá, có lúc chàng đă khóc v́ tay phồng chân dộp, dần dần Lân bớt đau v́ những
vết dộp đă chai cứng, bên cạnh anh được nh́n sự sống lớn lên từng ngày trên mảnh
đất có sức lao động của anh đóng góp, ḱa chồi non hé lộ chút mầm xanh hy vọng,
bao tàng cây dậy lớn từng giờ, đây cành lá trổ hoa, bông rộ đang đơm trái ngọt
bởi muôn ong bướm vui đùa trong nắng. Anh học được sự chịu đựng, anh biết đợi
chờ và kiên nhẫn anh ḥa ḿnh cùng trăn trở với nương rẫy cỏ cây và anh vui khi
mùa gặt hái được nhiều kết quả.
Anh đă nghiệm ra hạnh phúc ở trong ta, chính ḿnh đem nguồn vui đến cho ḿnh và
cho mọi người.
Khi ta vui cảnh vật chung quanh cùng vui với ta, chàng biết lắng nghe, biết
cảm thông cùng những người đă đến, đă đi qua đời anh, v́ vậy anh được nhiều
người quí mến.
Sống với sự sống vươn lên từng ngày từ mảnh vườn nương khoai của các loài thảo
mộc, những đổi thay của thời tiết, những thích ứng của cây cối đă đem đến cho
Lân bao ngạc nhiên kỳ thú. Nhờ học hỏi từ ruộng nương, vườn tược anh chăm sóc,
anh biết sống theo thời, nghỉ ngơi khi cần thiết, luôn sẵn sàng đón nhận những
bất ngờ của thiên nhiên gửi đến. Anh vui sống thoải mái trong niềm tin "Sau cơn
mưa trời lại sáng!"
Ngược lại Quế cũng chia xẻ với anh những ngày lưu lạc xứ người Nàng mang nhiều
ước vọng, Quế vừa học vừa làm, nàng muốn đi học để tiến thân.
Tiếc thay chuyện gia đ́nh không được như ước mơ, nàng bị hành hạ ức hiếp, cô
chạy trốn cùng mấy đứa con, nàng đă tha thứ những hành động bỉ ổi và bạo hành
của người chồng bảy lần tất cả. Mấy đứa nhỏ đă ở trong nhà an toàn (Batter women
shelter) với nàng hai lần ở hai tiểu bang khác nhau.
Lần thứ tám sau khi bị đánh đập và dọa nạt bằng súng, nàng đă quyết định ra đi
thật xa với hai bàn tay trắng, bên nách 3 đứa con nhỏ nàng quyết tâm làm lại từ
đầu.
Lân nắm hai tay của nàng nh́n sâu vào mắt nàng, nàng dựa đầu vào ngực anh, anh
ôm nàng và vỗ nhẹ lên lưng nàng, hôn lên mái tóc điểm sương của cô.
Quế choàng tay ôm anh, cả hai để con tim ḿnh thổn thức trong thương cảm.
Rồi Quế đẩy anh ra và mỉm cười nói: "Em có được ngày hôm nay là nhờ được tôi
gang luyện thép trong gian nan, và cũng nhờ ân sủng của Thiên Chúa. Ngài cho em
sự khôn ngoan để nh́n được mặt trái của vấn đề qua một cái nh́n thoáng hơn, thí
dụ chuyện của gia đ́nh em, không phải lỗi của chính em, và em cũng không thể
thay đổi người khác, em chỉ có thể chọn lựa niềm vui và hạnh phúc cho chính
ḿnh.
Em luôn tự nhủ cánh cửa bóng đêm đă đóng, cánh cửa sắp tới sẽ đầy ánh sáng để
đón nhận. Nếu ta muốn nhận ánh sáng ta phải mở mắt ra, ta phải đi về hướng mặt
trời, đừng nh́n lại quá khứ. Tất cả là sự quan pḥng của tạo hóa em đi đến đâu
cũng đều xin được việc.
Điển h́nh là em về Cali đem đơn đi xin việc thợ tiện, hăng xưởng họ nh́n em rất
ngạc nhiên và không tin. Cali thời đó đàn bà con gái thường làm nghề điện tử v́
công việc làm trong các hăng điện tử đầy dẫy lại nhẹ nhàng, họ cần những bàn
tay khéo léo nhỏ nhắn của người phụ nữ Á Đông. Nghề thợ tiện là nghề dành cho
đàn ông, người làm việc này thường nặng nhọc có khi phải điều khiển những dàn
máy to hơn chiếc xe tải, lại phải có tŕnh độ toán kha khá để tính toán độ cắt,
sức quay của máy giúp ta hoàn thành sản phần đạt yêu cầu.
Những lần em đến xin việc trực tiếp họ thấy ḿnh là đàn bà con gái, họ có vẻ
nghi ngờ, dù em có đưa bằng cho họ coi người ta cũng chưa tin. Vậy mà em cũng
được nhận vô một hăng chỉ v́ sự nhầm lẫn về cái tên. Chuyện là em đến San Jose
hôm Chủ Nhật, ngay sáng Thứ Hai coi báo thấy có hang gần chỗ em trọ nhận thợ
tiện, em gọi vào văn pḥng, họ hẹn em đến địa chỉ họ cho, gặp ông Peter.
Khoảng mười lăm phút sau em đến văn pḥng và xin gặp ông Peter. Họ nói ông Peter
vừa đi khỏi, em nói tôi gọi xin việc và họ bảo tôi đến đây gặp ông ta. Người ở
văn pḥng nói nếu họ nói mày gặp ông ta có nghĩa là ông ấy nhận mày rồi.
Họ bảo em ở lại làm việc luôn, cuối ngày em mới biết, ông Peter họ nói em gặp
là xếp của xưởng tiện, hôm đó ông ta nghỉ. C̣n ông Peter họ lầm tưởng là chủ
hăng nên họ cho em vô làm. Chẳng phỏng vấn chẳng thử tay nghề thế mới lạ.
Ngày đưa Quế ra phi trường Lân dự định không đến, v́ chàng sợ giờ phút chia
ly, chàng linh cảm có lẽ lần này là lần cuối anh được ở bên nàng. Những ngày
qua khi đi lại những nơi chốn cũ, Quế thường nhận xét cảnh vật ở đây không c̣n
những ǵ quen thân ngày trước, chỉ có anh là niềm vui để Quế dong duỗi theo anh
mấy ngày qua, người Sài G̣n bây giờ xa lạ, quá vô cảm, và vị kỷ. Lượng xe đông
hơn trăm lần lượng xe 15 năm trước và trật tự lưu thông không được như xứ tự
do, mạnh ai nấy đi họ tranh cướp từng tấc đường để chạy.
Quế có ḍ hỏi anh, anh có muốn đi nước ngoài với cô không? Nàng sẽ làm giấy tờ
bảo lănh cho anh. Anh trả lời: "Yêu và biết ḿnh được yêu là ḷng anh măn
nguyện rồi.
Hạnh phúc nào hơn là được chung sống và chăm sóc cho nhau. Tuy nhiên anh chưa
thể trả lời cho em trong khoảnh khắc này, một ngày rất gần em sẽ hiểu."
Cuối cùng 4 giờ sáng trước giờ Quế sẽ rời Việt Nam Lân đến nhà cô em út của Quế,
Thư vừa mở cửa ra đi lễ gặp anh, em mời anh vào nhà và nói : "Chị em ngủ không
được, chị đă chuẩn bị hành lư đầy đủ, mặc dù 12 giờ trưa chị mới phải ra sân
bay. Chị đi lên nhà thờ trước tụi em, em mời anh vào nhà."
Lân trả lời: "Anh dắt xe để trong sân rồi đi lễ với em luôn."
Sau giờ thánh lễ gia đ́nh em Thư mỗi người đi mỗi ngả, cháu Nhất đi làm, cháu
Trung đi học, vợ chồng Thư đi vào xưởng may giao việc và sắp xếp cho thợ để kịp
giờ đưa Quế ra phi trường, chỉ c̣n Quế và Lân ở nhà.
Quế hỏi: "Sáng nay anh muốn thưởng thức món ăn nào để em đi mua.”
- Anh không đói.
- Anh uống càphê không?
- Anh không cảm thấy muốn uống.
- Anh c̣n chuyện ǵ muốn nói với em.
- Nhiều điều muốn nói nhưng anh nghĩ lại không nên nói
- Anh chưa hiểu em đủ?!
- Anh hiểu em rất nhiều, anh thương em.
- Em biết t́nh thương của anh dành cho em thật sâu đậm nên anh vẫn sống độc thân
cho đến bây giờ.
Chàng mỉm cười: "Em hiểu được như vậy anh cảm thấy được ủi an. Anh mong muốn và
cầu chúc em hôm nay và măi măi sẽ có một bến đỗ b́nh an."
- Nơi đó có anh chứ?
- Luôn luôn có anh.
Rồi chàng cất tiếng hát bài hát "Bay đi cánh chim biển" của nhạc sĩ Đức Huy cho
nàng nghe
Bay đi cánh chim biển hiền lành
Chẳng c̣n giấc mơ nào để giữ đôi chân em
Chẳng c̣n tiếng nói nào để trách cứ em
Khi mặt trời đậu trên đôi cánh vỗ
Theo tiếng hát của người thủy thủ
Lượn trên sóng vỗ về ghềnh đá chim bay qua
Lang thang cánh gió chiều buồn trắng men san hô
Đất trời rộng sao em không bến đỗ
Giấc mơ của tôi và cánh chim hải âu
Bay ra khỏi tầm tay và tiếng sóng
Em đă muốn ra đi nhiều lần
Trời lên tiếng kêu gọi và gió reo tên em
Trùng dương vỗ sóng về để đón bước em
Quay mặt lại nh́n nhau một lần cuối
Bay đi cánh chim biển hiền lành
Chẳng c̣n giấc mơ nào để giữ đôi chân em
Chẳng c̣n tiếng nói nào để trách cứ em
Khi mặt trời đậu trên đôi cánh vỗ
Giấc mơ của tôi và cánh chim hải âu
Bay ra khỏi tầm tay và tiếng sóng.
Quế lên tiếng hỏi: “Anh đang gửi tâm sự của anh qua bài hát, anh cũng sẽ là
cánh chim hải âu như em?
- Hải Âu phi xứ! Anh ước mơ được làm Hải Âu phi xứ để theo em măi măi trên mọi
nẻo đường.
- Em cảm ơn anh, sau khi trải qua bao gian nan đoạn trường, đôi lúc em cũng nghĩ
đến anh, em ân hận đă đánh mất cơ hội của anh, lần đầu tiên về thăm nhà năm
1999 Thu có nhắc đến những lần anh về thăm Thu và t́m em.
Em cảm động chân t́nh anh dành cho em, chính lương tâm em cảm thấy ḿnh không
xứng đáng với ḷng chung thủy đợi chờ của anh, bây giờ anh đă biết em cũng yêu
anh, sao anh chưa đáp trả điều em muốn làm cho anh, cho em?
Hay anh vẫn c̣n sợ sóng đời dồn dập đưa anh đi xa thật xa, anh sợ tầm tay níu
kéo sự tự do của riêng anh?
- Khi biết người ḿnh yêu cũng yêu ḿnh đâu c̣n ǵ phải sợ nữa, dù cái chết cận
kề. Anh sẽ măi măi theo em.
Anh cũng đă nghe Minh Thu nói năm 2003 em về VN thăm gia đ́nh, em có đến thăm
cô, được biết anh vẫn t́m em, em cũng ngỏ ư với MT nếu gặp lại anh em cũng sẽ
giúp anh đi nước ngoài, dù rằng anh không lấy em cũng được. Anh rất cảm động và
tin rằng có ngày chúng ta sẽ được nói cho nhau nghe lời thương yêu hằng giữ kín
trong ḷng.
Rồi sau này em sẽ hiểu, các cô công chúa của em là bến đỗ b́nh an cho em, t́nh
yêu của anh là bến đỗ vĩnh cửu cho em.
- Anh có ra phi trường không?
- Chắc anh đi về Long Khánh sớm kẻo trễ chuyến xe. Anh gửi em chút quà hy vọng
em không chê. Khi nào máy bay cất cánh em hăy mở ra, em hứa với anh nhé.
- Có chuyện ǵ hệ trọng không anh, tại sao em cần phải hứa?
- Quan trọng cả một đời, anh dành gửi cho em.
Quế cầm phong thư nhỏ trong giấy xốp, có chút ǵ cồm cộm. Nàng lắc lắc như trẻ
con thắc mắc trong gói quà này có được như ḿnh ao ước?!
Quế đọc được ánh mắt u uẩn ngày xưa của Lân, nàng bước đến nắm tay anh, anh kéo
nàng vào ḷng đặt nhanh nụ hôn trên môi trên mắt nàng.
Quế cảm thấy tê dại như vừa nhận được, vừa mất đi, chắc Lân cũng có chung một
cảm giác vừa nhận được t́nh yêu và vừa mất đi khoảng cách bấy lâu nay. Nàng nghe
tim chàng đập dồn dập người anh nóng bừng lên, chàng xô nhẹ nàng và nói vội
"Thôi anh về đây, nhớ lời anh dặn. Anh yêu em" Chàng bước nhanh ra cửa dắt xe
xuống đường và chạy đi.
Chín giờ sáng, Thư về với xe taxi, em hỏi:
- Anh Lân đâu rồi?
- Anh đi về Long Khánh rồi.
- Sao anh không đưa chị ra phi trường?
- Có lẽ như vậy tốt hơn, chị nghĩ anh không chịu dựng được sự chia ly lần này.
Vào đến phi trường Quế gửi hành lư làm các thủ tục qua cửa khẩu, nàng bước vào
trong vẫy tay chào các em và các cháu để mọi người đi về lo chuyện của ḿnh.
Nàng cũng muốn một khoảng khắc riêng tư cuối cùng để nh́n lại và ghi nhớ những
ngày vừa qua. Quế hài ḷng với những ngày đi chơi với Lân, nàng trân quí những
phút giây đó, dù Sài G̣n chẳng c̣n là của nàng như xưa, nhưng Lân là một phần
tử c̣n xót lại để nàng yêu và nhớ. Nàng thắc mắc phải chăng những nhận xét của
nàng là động lực để Lân hát tặng nàng bài hát bay đi cánh chim biển như lời gửi
gấm cuối cùng cho nàng!?
T́nh yêu sao rắc rối thế nhỉ, biết được yêu và được đáp trả như vậy chưa đủ để
có câu trả lời dứt khoát?
Nàng náo nức mở phong thư của Lân, dằn ḷng nàng tự nhủ ḿnh đă hứa rồi, chẳng
bao lâu ḿnh cũng sẽ biết. Nàng lấy kinh thánh ra đọc trong đó có đoạn kinh
thánh ” Vậy anh em đừng lo lắng về ngày mai: Ngày mai cứ để ngày mai lo, ngày
nào có cái khổ của ngày ấy (MT6:34) như nhắc nhở nàng đừng lo lắng quá, Quế biết
Thiên Chúa luôn ở cùng cô.
Trong thinh lặng nàng th́ thầm cảm tạ Thiên Chúa bao quan pḥng Chúa đă chúc
phúc cho nàng, cô cầu mong Ngài cũng đoái hoài đến Lân và nâng đỡ anh.
Tiếng loa vang lên kêu gọi chuyến bay của nàng, cô xếp hàng bước theo mọi người
qua một lần kiểm duyệt cuối cùng. Sau khi lên máy bay nàng nh́n chung quanh một
lần cuối bên ngoài sức nóng như bốc hơi trên sân bay.
Nàng đưa hai tay ấp ủ lên đôi mắt như muốn ôm giữ nụ hôn vội của Lân hầu nó đừng
tan biến đi.
Máy bay cất cánh Quế nh́n xuống thành phố nhà cửa xây cất không có kế hoạch nh́n
chênh vênh xấu xí, màu sơn tùy người thích nên không được hài ḥa, cái nghèo cái
giàu chen chúc lẫn nhau, kẻ có tiền lên ba bốn tầng lầu đúc, người khó với mái
tôn sét rỉ dáng dấp thấp nhỏ như xưa tường xiêu vẹo, rêu bám trông loang lổ;
Nàng tiếc cho người dân Sài G̣n đă mất đi sự thanh lịch và h́nh ảnh đẹp.
Thành phố đă khuất xa mắt nàng, Quế lấy phong thư của Lân và mở ra nàng cảm thấy
run run, một cánh thơ gấp gọn và hai chiếc nhẫn, chiếc nhẫn vừa vặn ngón tay đeo
nhẫn của nàng. Một chiếc nhẫn có h́nh trái tim, một chiếc như nhẫn cưới có hàng
chữ “Jesus I Trust in You”, chiếc nhẫn này đổi màu theo tâm trạng của nàng, Quế
đeo nó vào ngón tay và chiếc nhẫn đổi qua màu tím.
Nàng mở cánh thư xếp nhỏ:
Quế my dearest darling,
“Love ought to manifest itself more by deeds than the words!”
You know I was in love with you. Then we were lost each other very very long
time.
Those negative events brought my awareness.
I learn what is really meaningful and what make me happy. I take responsibility
for my happiness, I dream some day you will know and you love me too. Beside
that I learn and trust in our Creator He love me first and wait for my love
return to him. I imitation and learn how to love you without fear. By love you I
achieve goodness in my heart; my mental and emotional become stability. I have
peace within me.
Em yêu,
Anh đă được nói lời yêu thương anh muốn tỏ bày với em hơn 40 năm trước, chính
anh cũng được em đáp trả t́nh yêu sâu kín này, em đem đến cho anh một hạnh phúc
viên măn cuối cùng của đời sống ở trần gian này.
Anh không biết diễn tả như thế nào để nói lên tấm ḷng của anh, những rung động
như những con sóng cuồng dồn dập dội vào tim anh, khi tai anh được nghe em nói
em cũng yêu anh.
Em có đưa ư kiến bảo lănh cho anh!
Cám ơn em, em yêu anh là anh đạt được phần hạnh phúc anh mong đợi rồi. Anh nói
yêu em, tại sao anh không trả lời câu hỏi của em?
V́ anh không muốn em lo lắng và nhuốm phiền muộn khi em biết anh đă bị ung thư
ruột già cấp 4.
Bác sĩ của anh là anh Kỳ Phan cùng lớp ḿnh, Phan đă là cán sự y tế trước khi
được tuyển vào khóa Đốc Sự, sau này Kỳ Phan được học tu nghiệp thêm và trở
thành bác sĩ ở quận huyện anh ở. Chính Kỳ Phan nói may mắn anh sẽ sống được hai
tháng nữa, lần hẹn này với Phan cũng có lẽ là lần cuối v́ đă hơn một tháng kể từ
ngày họ t́m ra nguyên nhân căn bệnh của anh.
Anh gửi em chiếc nhẫn như gửi gấm em cho Chúa Giêsu, v́ anh biết anh không thể
chăm sóc cho em. Anh yêu em và luôn luôn phù hộ cho em khi anh về với Chúa, nhớ
cầu nguyện cho anh, tên thánh của anh Phanxicô. Anh mong sẽ được làm cánh chim
biển bay theo em, anh yêu em.
Hôn em thật nhiều,
Chi Tắc Lân
Quế buông cánh thư xuống ḷng ḿnh, hai hàng nước mắt tuôn nhanh Quế đưa hai bàn
tay áp vào đôi mắt. Nàng gục xuống, h́nh như Quế đang nghe đâu đây lời ca trầm
ấm văng vẳng bên tai:
“Bay đi cánh chim biển hiền lành
Chẳng c̣n giấc mơ nào để giữ đôi chân em
Chẳng c̣n tiếng nói nào để trách cứ em
Khi mặt trời đậu trên đôi cánh vỗ
Giấc mơ của tôi là cánh chim hải âu
Bay ra khỏi tầm tay và tiếng sóng."
Máy bay chở Quế đáp xuống phi trường San Francisco vào lúc 5 giờ chiều, nàng đă
dặn cô con gái út ra đón mẹ.
Khi về đến nhà Quế nh́n trên điện thoại có đèn, nàng biết có lời nhắn. Nàng mở
để nghe, tiếng của Kim Anh: “Chắc chị chưa về tới, em báo tin chị biết bác
ba của cháu Cúc Hoa đă ra đi b́nh yên trong giấc ngủ vào ngày ba mươi tháng tư,
Phuơng Thanh mới gọi cho em biết, em chào chị.”
Nàng bấm nghe lại lời nhắn lần nữa, cô đă bật khóc:
Anh yêu, Thượng đế tạo dựng chúng ta, người là mặt trời đă đậu lên đôi cánh vỗ
của anh để anh bay thẳng về hướng mặt trời là thiên đường vĩnh cửu. Em yêu anh!
"Bay đi cánh chim biển hiền lành…"
L.Q. (4/2017)
|
|
|
|
|
|
|