Năm cũ qua đi chẳng
đợi chờ,
Trước thềm năm mới lạnh se da,
Thân quỳnh rũ gục đêm lạnh giá,
Ta tưởng đông hồi thêm giá băng!
Rồi nắng dần lên cây reo vui,
Mầm xanh thấp thoáng cành khô trộ.
Trạng nguyên rực rỡ đỏ vườn sau,
Nắng xuân e ấp gió giao mùa.
H́nh như Xuân về qua nắng mai,
Một chút t́nh xuân ấm áp ḷng,
Của người viễn xứ mơ xa vắng,
Xuân ở quê ta chắc vui nhiều?
Ḷng ta lần bước qua lối xưa,
Bên lũy tre xanh, một góc nhà.
Cành mai, nêu pháo đùa trong gió,
Em thơ súng xính áo thơm mùi.
Dưa xanh, bánh tét, Mai vàng nở,
Quất sai vàng ửng, lộc điều giăng,
Êm đềm khoảng khắc thiêng liêng đó,
Giữa phút giao mùa chinh chiến ngưng.
Rồi ḥa b́nh đến thanh b́nh đón,
Ngờ đâu lưu lạc vạn chia xa.
Xứ người dân Việt tuôn muôn lối,
C̣n có mùa Xuân cảm xuân thôi.
Xuân đă về đây ai có hay?
Bốn mùa thay đổi bao phân ly,
Đếm ngược thời gian ta tỉnh giấc,
Giấc mộng lưu vong buộc cả đời!
Thôi thế đành vui xuân mới sang,
Xứ người xuân cũ ta chôn dấu,
Ta vui xuân nhé khi xuân đến,
Xuân sẽ sang mùa vui với ta.
QB (1/2017) |