Đường về vạn nẻo người ơi!
Những đường chân chính thương yêu làm đầu
Vào ngày 31 tháng 10 năm 1974, nó đă ra đi vội vă. Chuyến khởi hành chính bản
thân nó chưa hề chuẩn bị và nghĩ đến. Với số tuổi 21 nó sắp thành danh, nó ôm
mộng được thành nhân để báo hiếu cho mẹ nó và đạt được hạnh phúc nó âm thầm dệt
mộng, từ năm 1969 trong mùa thi tú tài I, khi nó đă bạo dạn giúp đỡ cô bé cùng
xứ đạo với nó.
Trước mặt nó một luồng sáng êm dịu cuốn hút linh hồn nó. Nó cảm thấy nhẹ nhàng
vượt thoát cái lạnh của ḍng nước cố nhận ch́m nó. Nó đang định hướng, và tự
hỏi chỗ này ở đâu?
Đang loay hoay t́m, bỗng nó chợt nhận ra anh nó đi bộ trên băi biển nó uống bia
đêm hôm trước, nó là đà đi theo. Kế tiếp nó thấy ḿnh đi theo một đoàn xe, nó về
đến nhà xem ḱa mẹ nó khóc đang khóc vật vă!
Trong nhà nó nhiều người đến thắp những ngọn nến lunh linh, tiếng khóc tiếng
kinh. Ô hay cô bé cũng đến, cô nàng mặc chiếc áo dài trắng tóc cô phủ xuống như
che dấu một điều ǵ. Cô bước đến bên cạnh chiếc hộp đen đặt giữa nhà, cô thắp
nến trắng sắp theo những hàng nến đă cắm lên trên cái hộp đen. Cô giơ tay cầm
cây nhúng vào nước đă được linh mục làm phép và rảy nước thánh đó lên trên
nắp hộp, bỗng nó cảm thấy run run trong một sự b́nh yên tự tại.
Sau đó mọi người đi theo cái hộp đen lên nhà thờ, cô bé đến ôm cái hộp đen, nước
mắt cô nhỏ xuống cái hộp sao nó nghe âm ấm, nó muốn gào lên thật to để cô nh́n
thấy nó lơ lửng theo cô và cái hộp đen.
Nó kêu to như chưa bao nó làm, h́nh như chẳng có ai nghe, chẳng ai thèm hiểu,
đoàn người đi lần lũi trong nước mắt vắn dài. Nó đi sát cô, nó nghe tiếng cầu
kinh, nó nghe cô thổn thức, nó thoảng nghe "EM YÊU ANH!" Nó sướng rung cả người
rồi nó cảm thấy lành lạnh, cái hộp đen đâu rồi?
Ồ! Sao từng người một ném hoa, bốc đất thảy tiếp vào? Tiếp theo vài người cầm
xẻng xúc đổ đất vào một cái hố có nhiều người đứng chung quanh. Phần mẹ nó khóc
ngă lên ngă xuống, anh nó phải d́u bà qua ngồi xuống phiến đá bên cạnh, quang
cảnh làm nó hồi tưởng lại ngày đưa ba nó ra đất thánh.
Cô bé cũng làm theo những người hiện diện nơi đấy, cô ném theo những cánh hoa
hồng xé từng cánh và nói th́ thầm như để riêng cho nó nghe. "Em sẽ trải hoa
hồng dẫn đưa anh về hưởng hạnh phúc ở nhà cha trên trời..."
Cô bé tiếp tục khóc, mẹ nó tiếp tục khóc mọi người tản mác lúc nào nó không nhớ,
nó hết nh́n mẹ nó, lại nh́n anh nó, nh́n cô, nó luẩn quẩn với những người thương
nó, nó chẳng biết đi đâu. Những ngày kế tiếp nó thấy mẹ nó, cô bé đi nhà thờ đều
đặn họ cầu nguyện nhiều hơn thưở trước, nó thấy ḿnh đơn độc trong một thế giới
nó chưa được biết, nó chẳng cần ăn, chẳng phải làm ǵ nhưng đi đến đâu nó chẳng
biết.
Nó nhớ lại lời nói cuối cùng của cô "Em sẽ trải hoa hồng để dẫn anh..." Nó tự
nhủ: "Ừ thôi ta cứ kiếm đường hoa hồng cô trải là ta có thể về đến nguồn hạnh
phúc!"
Nó sẽ theo cô để biết đường hoa cô đang dệt cho nó. Nó tự an ủi ít ra cô c̣n
t́nh cảm cho nó để dệt thảm yêu cho nó, nó chợt mỉm cười.
Cô bé vẫn dệt đường hoa nhưng sao thảm hoa nó bước lên không êm ái như những
ngày đầu. Đôi lúc chân nó như đạp phải gai, đôi lúc những búp hoa không c̣n
nguyên vẹn, h́nh như ai đang xé từng cánh hoa đi như cô đă xé từng cánh hoa bỏ
vào cái hố đất hôm nào.
Nó cầu xin một sự hiểu biết nó cầu mong có bạn đồng hành để hướng dẫn nó. Nó đi
trong nhung nhớ, bước chân nó nặng nề như ai ḱm giữ lại. Phía trước mặt nó có
một người mặc áo trắng toát đang ra hiệu cho nó bước tới, nó cố gắng nhưng không
thể theo kịp người áo trắng đó, nó đành ra dấu cho người đó dừng lại chờ nó. Sau
cùng nó đă đi chung với người thanh niên áo trắng này, người này chính là thiên
thần bản mệnh của nó.
Giờ đây nó có bạn đồng hành, người bạn theo che chở nó suốt cuộc đời trần thế.
Nó đặt câu hỏi với thiên thần của nó: "Tại sao nó không lướt nhanh như lúc ban
đầu khi nó vừa bước sang thế giới mới này? Nó được nghe giải thích v́ mẹ nó và
người yêu nó khóc nhiều đă làm sũng ướt đôi cánh của nó, nên nó không thể bay
được nữa. Người cũng nói cho nó hiểu nó chưa bao giờ chuẩn bị giây phút này, nên
tâm của nó vẫn c̣n gắn bó với những người trần thế, đó là lư do bản thân nó chưa
thể cất bước nhanh chân được.
Nó gật đầu chấp nhận v́ nó rất yêu cô. Người đồng hành cùng nó nói với nó rằng: V́ t́nh yêu nó dành cho cô bé và cô dành cho nó, nó sẽ đau khổ nó sẽ bước đi
trên những đoạn đường gai góc chính cô gặp phải, nếu nó mạnh dạn bước trên những
gai góc đó, cô sẽ vuột thoát ra khỏi bao gian truân và nó sẽ có hạnh phúc. Kiếp
sau cô sẽ được hưởng hạnh phúc trường cửu chung với nó.
Những ngày kế tiếp nó được thấy cô bé có người theo, trong khoảng khắc cô có cảm
t́nh với người đó nó chưa kịp buồn, nó lại thấy cô và người bạn trai đó đă chia
xa. Nó vui v́ sự chia tay này, cô vẫn b́nh yên, vẫn trải hoa hồng trên đường nó
đi.
Rồi cô bé đi về một vùng ven biển, nó thấy cô phải đi cấy lúa, đi đào thủy lợi,
phải tự đi gánh nước trên dốc đồi về nơi cô tạm trú, nó thương cô quá nhưng
không biết làm ǵ, nó cảm tưởng nó đang bước đi trên những con đường sỏi đá,
những cánh hoa hồng cô rải nó có cảm giác bị khô cứng v́ mồ hôi và nhọc nhằn cô
đang gánh chịu, hoa quá mỏng ḍn khi nó bước lên, nó đi rón rén v́ nó sợ tấm
thảm hoa của nó sẽ vỡ, nó sẽ hụt chân đánh mất thăng bằng và sẽ rơi xuống vực
thẳm dọc đường. Tuy đôi cánh của nó tạm khô nhưng chưa thể bay, hay nó chưa dám
bay?
Những lo lắng của nó chưa yên, nó lại thấy cô bé đi lên thuyền, nó muốn cản cô
v́ sợ cô sẽ gặp nhiều gian nan trên biển. Sợ cô sẽ gặp hải tặc, bị cướp, bị
hiếp...
Tiếp theo nó thấy có một anh chàng đeo sát cô, trông anh ta có vẻ hiền lành, nó
buồn nhưng nó cũng vui cho cô, ít ra có người lo cho cô.
Trong một khoảng khắc nó thấy cô bé ngồi ở một bờ sông xa lạ, bên kia sông là
một ụ sửa tàu, cô buồn buồn làm nó tủi thân, nó ao ước được choàng vai cô an ủi
cô trong lúc cô đơn trống vắng này. Chính nó cảm thấy đơn côi hơn cô v́ quanh
đây thiếu sự ấm áp của con người, nó lạnh đến run bần bật.
Đường nó đi hoa hồng vẫn rải rắc dưới chân nhưng không chỉ có hoa mà c̣n cả
những cành kèm theo nên nó đă bước lên phải những mấu gai. Nó sụt sùi khóc người
bạn đồng hành của nó an ủi và giải thích cho nó biết những cành có mũi
gai là những gian nan cô bé gặp phải trong cuộc sống gia đ́nh. Cô có trái tim
biết yêu và muốn được yêu, cô và nó là dạng con thỏ hiền lành và dễ yêu như câu
chuyện "The Velvet Rabbit", v́ yêu và muốn được yêu con thỏ nhung đó muốn trở
thành một con thỏ thật sự, để cảm nhận được sự thật nên đă cho đi t́nh yêu chân
thật của ḿnh, dù phải hy sinh tất cả.
Người bạn đồng hành khuyên nó không nên khóc, v́ tiếng khóc của nó sẽ tăng thêm
gian truân cho cô, bởi v́ cô càng muốn được yêu và được đáp trả nhiều hơn. Nhưng
nơi cô ở không có nhiều con thỏ hiền hậu yêu thương như nó, như cô. Chung quanh
cô có rất nhiều chó sói và những con cáo thành tinh. Cô không thấy được mặt thật
của những con thú đó nên cô sẽ chuốc đau khổ hệ lụy cho chính cô.
Nghe vậy, nó bừng tỉnh ngăn ḍng lệ yêu thương của nó dành cho cô. Trong giây
phút nó nh́n thấy cô đi vụt nhanh trước mặt nó, cô di chuyển qua nhiều tiểu bang
có khi có người giúp đỡ, có khi cô dong duổi một ḿnh, hoa hồng từ từ thưa hơn,
nhưng nó không c̣n bận tâm như những ngày đầu. Nó hiểu dẫu một cánh hoa mỗi
ngày, cũng đủ đánh dấu và hướng dẫn con đường về của nó. Nó nhận ra sự vất vả và
kiên tŕ của cô trong những ngày tháng này, cô vẫn yêu nó vẫn trải hoa v́ nó
chưa hề mất hướng đi. Nó mạnh dạn bước đi trên những gai góc và bằng ḷng đón
nhận những đau đớn để đáp trả t́nh yêu cô đă dành cho nó.
Thỉnh thoảng thảm hoa đỏ như máu, hoặc tím như than, những giây phút này
bước chân của nó trên thảm hoa đỏ có cảm giác như những kim châm khắp ḷng bàn
chân của nó, nó nghe ḷng nó co rút đớn đau như những ngọn lửa thiêu đốt tàn
rụi trái tim nó. Khi nó bước lên thảm hoa màu tím toàn thân nó như hàng ngàn
ḍng điện chuyền vào và nó ngất đi trong giây lát, khi hồi tỉnh nó nhận ra thiên
thần bản mệnh của nó đang ôm nó, người làm động tác xoa dịu trái tim nó và
giải thích cho nó biết, ḷng phản trắc của người bạn đời cô bé chấp nhận đă làm
tim cô rướm máu, cô càng thương càng nhớ nó hơn.
Ḷng nó quay quắt nhớ thương cô, nó thấy cô thật đáng thương. Nó nhớ lại ước mơ
cuối cùng của nó: “Là muốn làm một người đàn ông trưởng thành để bảo bọc che chở
đời cô.”
Giờ đây những ǵ nó ao ước làm, không c̣n là sự lựa chọn hay thời điểm của nó
nữa. Chính nó cũng không nên khóc v́ nó sợ sẽ gieo thêm hệ lụy cho nàng. Nó đành
dâng lên Cha trên trời đặt niềm tin vào ḷng thương xót của Ngài, nó chấp nhận
mọi đau đớn khổ ải để cô bé vượt thoát được những ngày tháng đọa đầy đang phủ
chụp đời cô.
Cô bé vẫn yêu nó, chỉ có sắc hoa không được hài ḥa màu sắc như ban đầu, bên
cạnh có những nụ hồng dây, hoa th́ nhỏ c̣n nhánh lại nhiều mấu gai ngăn
ngắn, chắc là lời kinh của mấy đứa nhỏ con cô? Nó tiếp tục bước đều trên con
đường hoa gai góc trong niềm hân hoan có thêm người hiểu và yêu nó. Chợt nó
nhoẻn miệng cười vui trong măn nguyện khi nó hiểu, ngoài cô bé nó c̣n có
mấy "con thỏ nhung con" đang cầu nguyện chung với "thỏ nhung mẹ" cho nó.
Rồi đến một ngày, người bạn đồng hành của nó dặn nó, cứ mạnh dạn bước theo thảm
hoa hồng vẫn trải và luồng ánh sáng viên măn nó sẽ thấy ở gần cuối đường. Người
cho nó biết, nó sẽ gặp một bụi gai giữa tấm thảm hoa trước khi bước vào tới cửa,
đừng sợ và chính nó phải tự quyết định sẽ bước qua, hay bay lên để tránh những
cành gai góc giăng mắc đó.
Bây giờ nó cảm thấy bước chân của nó nhẹ nhàng hơn, nó đi nhanh hơn. Như được
biết trước nó đă gặp giữa đường hoa vẫn trải đều trước mặt nó một bụi
Holly nhiều tuổi lè tè thấp bé, nh́n xanh mướt cứng cáp và có những trái đỏ
quyến rũ. Màu xanh biếc bóng bảy của những chiếc lá là một bẫy gai sắc cạnh. Đôi
chân trần của nó sẽ dễ dàng cắt nát bởi những lưỡi gai của đám lá này nếu nó
bước đi trên bụi Holly đó.
Nó do dự tự hỏi: "Ta nên bước trên đó hay ta bay qua?" Sau cùng nó quyết định,
nó sẽ bước trên những lá gai đó để đón nhận tất cả những yêu thương giả tạo,
những hận thù vu vơ đang vẽ bày sắp đặt, giăng mắc quanh trái tim yêu nồng
nàn rộng răi không vụ lợi của cô; Nó rất yêu và hiểu cô.
Khi nó bước đi trên bụi gai Holly đôi chân của nó ươn ướt chắc hẳn đang rướm
máu?! Cái sắc bén của lá gai không làm nó cảm thấy đau, riêng trái tim nó nhận
được cảm giác rộn ràng như đêm giáng sinh năm nào, theo phản ứng tự nhiên nó
giang hai tay lên ca tụng Thiên Chúa và nó thấy ḿnh bay nhanh đến nguồn ánh
sáng vô tận.
Nơi cuối đường một ông lăo đạo mạo nh́n nó với ánh mắt yêu thương, ông giang
rộng hai tay ôm chầm nó vào ḷng, ông hôn trên đầu nó và nói: "Cha đă đợi con
hơn bốn mươi ngày. Cha rất hănh diện con đă vượt qua được lửa luyện tội để được
tinh tuyền trở về với cha trong t́nh yêu viên măn."
Nó trả lời: "Con cảm tạ t́nh yêu của cha dành cho con, con cũng cám ơn t́nh yêu
cô bé trao cho con, cô đă làm nghĩa cử yêu thương trải hoa để hướng dẫn con. Con
xin cha giúp cho cô được ở cùng nơi chốn cha và con đang ở."
Người cha đáp lại: "Dĩ nhiên cô bé sẽ được ở nơi chốn con đang ở khi hạn kỳ sẽ
đến. V́ cô cũng đă được thanh luyện ở trần thế rồi, sự chịu đựng và t́nh yêu
chân thật của cô sẽ được đáp đền, như chính con đă hy sinh cho cô khi con can
đảm quyết định bước trên bụi gai Holly, một thử thách cuối cùng cho cô, chính
con đă lấy đi nghịch cảnh cuối đời cô sắp vướng mắc."
Nó hiểu ra và mỉm cười viên măn: Lối rẽ cuộc đời của nó, chính là con đường
hạnh phúc vĩnh cửu dành cho nó và người yêu của nó. V́ người cha trên trời đă
vạch ra cho mỗi con người một hướng đi về, trong sự lựa chọn tự do của chính
ḿnh. Khi nó trở thành không chính là lúc nó có tất cả!
Mùa xuân vĩnh cửu nó được bước vào, chính là ngày nó gặp lại đấng tạo hóa đă
sanh ra nó, và nó chọn lựa được trở về nguyên vẹn trong ṿng tay ôm của
Ngài, Hallelujah!
Q2 (12/2016) |