Con Phố Vẫn Như Xưa
Ta vẫn là mây giữa bến đời
Dù đi - dù đến - dẫu trùng khơi!
Ơi người - réo rắt lời nhung nhớ,
Mà ta, ta chỉ có ta thôi...
Có ai ngồi đếm giọt mưa chưa?
Xuân về - nghe nắng cũng lưa thưa
Chiều nay trời đổ cơn mưa thật
Ta cười: "Con phố cũng như xưa..."
Xuân mưa. Và vẫn vui như tết
Ta trải lòng ra giữa phố phường
Gặp gỡ - biết đâu là đoạn kết,
Xin lòng thơm mãi chút tơ vương...
Mùng 4 Tết Bính Tuất
Hà Huy Dziệu
Gởi gắm chút tình thôi
Ta chẳng buồn chi lắm trong đời,
Dẫu đi và đến - (dẫu chia phôi)...
Vẳng nghe: lời gió - ngàn năm hẹn
Dõi dấu chân chim - đủ nhớ rồi !!!
Mùa thu biết - bên em là lá đổ,
Ta ngỡ ngàng - thu lại ngỡ ngàng thêm
Bọt sóng trùng dương - vẫn dài cơn cám dỗ
Ta đành vui - (thương lắm quãng đời êm)...
Ngỡ qua - đâu phải qua là hết.
Vẫn dặn dò nhau: giữ chút tình
Thương nhớ - tìm đâu ra đoạn kết
Chăng là - khi ngọn nến lung linh (!?)...
Nhớ nhau - viết mấy vần thơ vụng
Ta gửi hồn theo những áng mây
Ai bảo thu đi, đầy lá rụng
Ta ngồi - gom cả nắng trên cây
Đời đan dệt áo xanh xanh đó
Ta - một đời ta: bạc mái đầu...
Em dẫu thênh thang chiều nắng tỏ,
Thôi thì - đêm, cố nhớ đêm thâu...
Hà Huy Dziệu
Mưa Đêm - Trời Vẫn Sáng
Mưa trắng xóa cả cây và lá
Dõi mắt nhìn, ta thấy, chỉ trần mây
Giữa mênh mông - em lại đến nơi đây
Con đường cũ, ngập như dòng sông cạn ...
Qua đã lâu rồi - những vần thơ lãng mạn
Vẫn nghe tràn thương nhớ giữa cơn mưa ...
Em hỏi "Buồn chưa?" - Ta lại hỏi "Vui chưa?" !
Ôi kỷ niệm, lúc đời còn ngúng nguẩy...
Đến mai em đi! (không chờ bàn tay vẫy!)
Vẫn trĩu lòng - như có bóng sân ga
Mấy chục năm trời - ai nhớ bóng trăng qua
Ta chỉ nhớ: mưa đêm trời vẫn sáng...
Hà Huy Dziệu
Nhận Dạng
Bước chân, những bước ngại ngần
Nhìn dung nhan - những phân vân một thời
Gặp nhau, chân thẹn thùng rồi,
Thấy khuôn mặt cũ, ta bồi hồi ta...
* * *
Hỏi rằng: còn tiếng ngâm nga
Thưa: ngâm nga mãi vẫn là ngâm nga
Mười mấy năm, cuộc rời xa
Ô hay! vành vạnh vẫn tà áo khuya
Có còn nhớ cá lia thia
Có còn nhớ cuộc chia lìa ấy không?
* * *
Khi tay bế lẫn tay bồng
Hình như ai cũng mênh mông dại khờ...
* * *
Thôi, ta viết vội vần thơ
Gửi nhau một chút ngu ngơ phận đời...
Hà Huy Dziệu
Nhớ Khói Ở Quê Mình
Mái lá quê ta, ăm ắp những buổi
chiều,
Từng sợi khói - vương vương từ bếp lửa
Nhớ hôm ấy - nép mình bên liếp cửa
Mẹ dõi nhìn, thương quá, mắt trông theo...
Rồi con đi - văng vẳng nỗi buồn đeo
Trời quạnh vắng, bên lòng - cơn rét đậm
Con bước xa xăm, từng bước chân chầm chậm
Quyện quanh mình, sợi khói cũng mong manh...
Ở nơi này, không có những lều tranh
Khói thành thị - chẳng như là khói bếp.
Nhớ da diết (làm sao mà mẹ biết)
Nỗi niềm con - nhớ khói ở quê mình...
Chốn này đây, không có mái cong đình,
Chỉ san sát những ngôi nhà cao vút
Mà lòng người - vẫn như là heo hút
Vẫn - hình như -
không sợi khói quê nghèo ...
oOo
Gửi tấm tình con - theo ngọn gió bay vèo
Bên sợi nhớ, sợi thương - và sợi khói
Mẹ nhóm bếp lên - khói vương - Ai có hỏi,
Mẹ nói dùm con:
"Nhớ khói lại quay về!"
Hà Huy Dziệu
|