|
|
|
Ḍng Đời
Tôi sinh ra giữa ḷng Hà Nội
trước 1954, ba me tôi vẫn nhắc hồi nhà ḿnh quyết định đi Nam con c̣n bé tí,
trên chuyến bay từ thủ phủ Hà Nội vào thành phố Sài G̣n cô tiếp viên hàng không
đă phải kiếm sữa cho con bú. Khi đến Sài-G̣n ba được bổ nhiệm về nhận việc ở
nhà máy đèn của tỉnh Đà Lạt, gia đ́nh tôi khăn gói đi tiếp lên thành phố mộng mơ
nhiều thắng cảnh, nơi đây ba được cấp chỗ tạm trú cho gia đ́nh ở đường Duy Tân.
Căn nhà nho nhỏ rất dễ thương có vườn, có sân bên hông nhà có hàng rào sát
ruộng.
Trong khuôn viên sân nhà có hai
cây hoa hồng một cây mầu hồng phấn một cây mầu cam nhàn nhạt; Xem chừng như hoa
hồng nở quanh năm, hoa rực rỡ nhất vào mùa hè.
Mảnh vườn mặt tiền nhà có sẵn
vài vồng khoai, dăm nương cà, nhà bếp họ cất riêng cách chỗ ở một khoảng chéo
sân, thuở c̣n thơ bé tôi hay trèo dốc bước lên đường cái và nh́n qua bên kia
vùng đất đồi cao chạy dọc con đường Duy Tân trên đồi có rất nhiều cây hoa Anh
Đào đan nhau san sát như một chân trời màu hồng, chạy dọc theo bờ rào có những
giây leo chen chúc các loài hoa dại đủ màu tím, vàng, trắng, hồng, cam, hoa tỏa
hương thơm ngan ngát, sau này tôi được biết đó là hàng rào của dinh Bảo Đại.
Đà Lạt có đồi núi nên có những
con suối nhỏ, có hồ, có thác, có rừng thông, cảnh vật chung quanh c̣n nhiều nét
thiên nhiên chưa bị đô thị hóa, nhà cửa thưa thớt nhà nào cũng có vườn được ngăn
chia bởi những bờ dậu hay những hàng rào thiên tạo với những dây leo như dây mây
hay dây chanh dây, dây leo b́m bịp có hoa như hoa rau muống màu tím đậm.
Khi lớn một chút, chúng tôi hay
bứt những dây leo bên bờ dậu làm dây cùng nhau chơi nhảy dây, quanh đó cũng có
những loài dâu mọc hoang nhiều mầu khác nhau tùy theo giống, bọn trẻ con nhỏ như
tôi thường len lỏi vạch lá t́m hái trái bỏ miệng nhai, có trái chua có trái
ngọt cũng có trái chát; Ngày thơ của chúng tôi trôi nhanh thật êm đềm và sung
sướng. Một ḍng đời êm ả thoáng trôi nhanh, tôi nhớ ba dạy hăy biết ngắm hoa dọc
đường.
Tôi thương ba nhớ me!
Me thường kể: “Ba me có một anh
và một chị trước tôi, anh Lễ, chị Nhân. Anh chị của tôi được chừng hai tuổi th́
bịnh và ra đi, đến khi có tôi ba tôi rất yêu tôi, ông bắt phải nuôi vú em để tôi
uống sữa người cho khoẻ(!?)”
Me tôi không đủ sữa nuôi tôi
phần khác me bận buôn bán, bà đi sớm về trưa, me không cho tôi bú thường nên sữa
không tái tạo kịp và kiệt dần. Từ lúc sanh ra tôi ba tôi rất kỹ, không ai được
bồng ẵm tôi ngoại trừ ba me và vú nuôi của tôi. Quần áo tôi mặc toàn là màu
trắng, ông bà nội kêu diện đẹp như vậy dễ bị quở quang nên con bé ốm suốt! Ba
thưa với ông bà nội màu trắng nếu dơ ḿnh sẽ thấy ngay, me nói nh́n tôi rất dễ
thương cô út tôi muốn nựng cháu phải chờ khi nào ba tôi không có nhà mới dám ẵm
cháu. Vậy mà tôi đâu có khỏe, me thường nói:
"Đường ruột của tôi không tốt"
tôi đi bác sĩ Thân mỗi ngày, chưa vào đến cửa bác sĩ đă hỏi vọng ra:
"Cháu Quế đến phải không?"
Sự sạch sẽ là những điều cần
chú ư trong ḍng đời ba đă huấn luyện và dạy dỗ tôi.
Tôi nhớ ba, tôi thương me!
Khi gia đ́nh có ư định đi vào
miền Nam, vú nuôi tôi xin về với gia đ́nh v́ bà c̣n chồng con ở quê, ba me tôi
có nói:
“Vú về đón họ lên đi cùng với
chúng tôi."
Ngày vú về quê ba me biếu cho
vú một số tiền, giúp đỡ vú có phương tiện đem thân nhân lên thành phố. Về tới
làng, vú được biết làng của vú Việt Ḿnh đă chiếm giữ họ dành dân và không cho
phép người đang ở trong làng được ra đi, vú đành phải ở lại cùng với gia đ́nh,
bà nhắn tin cho ba me tôi cứ đi trước, vú sẽ t́m đường theo.
Khi người CS miền Bắc đă cưỡng
chiếm miền Nam Việt Nam vào ngày Thứ Tư 30 tháng tư năm 1975, vài năm sau cũng
là ba mươi năm rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, ba me tôi cơ hội về thăm lại Hà
Nội, me có đến quê của vú tôi t́m bà, nhưng những người xưa c̣n xót lại cho biết
gia đ́nh bà phải đi khai hoang ở vùng Cao Lạng cuối thu năm 1955, v́ vú đă cùng
chồng và các con t́m đường đi xuống Hải Pḥng để đi Nam nhưng không kịp, khi trở
về làng nhà nước đă đưa những thành phần như gia đ́nh vú đi khai hoang ở vùng
cao, kể từ đó không ai được biết tin tức của họ nữa.
Tôi nghe me tôi kể lại tôi nhớ
vú của tôi, tôi nhớ bà là ḍng sữa đă nuôi tôi dù tôi không nhận diện được ra
bà. Me tôi thường nói:
“Bản tính tôi hiền lành như bà
vú nuôi tôi!” Tôi th́ thầm:
“Vú ơi! Con thương vú xin Chúa
ban hạnh phúc vĩnh cửu cho vú.”
Một phần ḍng đời của tôi đă bị
cuốn trôi theo tháng ngày ngắn ngủi chia xa. Tôi nhớ ba v́ ba thường nhắc sống
là phải có hy vọng và đừng lo lắng về quá khứ, chính quá khứ đă có sự yên b́nh
riêng của nó.
Tôi thương ba yêu me! Tôi nhớ
bà vú của tôi.
Sau khúc quanh này, tôi bú sửa
Guigoz, tôi chẳng c̣n bịnh tật nữa, mẹ thương mắng yêu
"Sữa người chẳng ham lại ham
sữa bột, mày là con của ông Tây mất rồi!"
Thỉnh thoảng ba nghe, ba rày
me, bà đừng chọc con nó tủi thân. Nghiễm nhiên tôi trở thành con gái đầu ḷng
cũng là cục cưng của bố. Đi đâu ông cũng dắt tôi đi, sau giờ làm việc những khi
rảnh rỗi, ông dắt tôi đi chơi, ông dắt tôi đi chợ, đi ngắm cảnh, đi đạp nước ở
hồ Xuân Hương, đi hồ Than Thở nằm dài trên những thảm cỏ hay chạy đuổi chim
chóc, sóc thỏ. Đi thác Penn, thác CamLy, vào suối Vàng thăm bác Đạt bạn của ba,
thăm đập ĐaNhim, lên đỉnh LangBiang nh́n xuống những sườn đồi hoa hồng và những
luống rau chạy dài trên nương đồi, ba giải thích đây là vườn bắp xú, chỗ khi là
những dậu A-ti-sô, xa xa màu xanh ngắt là những dàn đậu ván, đậu cô-ve. Ngày đó
ba đi chiếc xe Mobyellet, tôi ngồi đằng sau, có bữa tôi ngủ gục và bàn chân tôi
đă chạm vào bánh xe đang lăn, tôi giật ḿnh la lớn, sau khi tỉnh dậy tôi biết
bàn chân tôi bị căm xe lột móng, mắt cá chân bị dập và ba tôi cũng té xe và bị
găy tay, ba phải nghỉ việc hơn hai tháng.
Sau đó ông vẫn thích đưa tôi đi
chơi, nhưng tôi sợ hăi không muốn đi nữa. Ông bảo để ba sắm cái yên con ngồi
đằng trước con sẽ yên tâm, thấy tôi vẫn sợ nên ba đổi chiếc Lambretta để tôi
vững tin hơn, v́ không thấy bánh xe và căm xe nữa.
Ba thường nói đừng nghĩ nhiều
về chuyện đă qua, con phải can đảm và sống cho hiện tại, xem ḱa con phải biết
thưởng thức những loại hoa dọc đường ḿnh đi, có khi con gặp hoa thơm nhưng cũng
có lúc gặp hoa có gai, từ một cành hoa có gai con không dám ngửi hay ngắm những
loài hoa khác nữa hay sao? Ba đă dạy tôi đừng bám víu quá khứ, đừng lo lắng
tương lai, hăy t́m một phương thức hữu hiệu để vượt qua những trở ngại và sợ
hăi. Ḍng đời tôi thêm một ư thức mới một phương thức lạ để khắc phục những điều
không thuận ư.
Tôi cảm ơn ba, tôi nhớ ba!
Cuối năm 1960, người Pháp muốn
chuyển giao ngành điện lực cho người Việt Nam quản trị, ba tôi được đổi về Sài
G̣n để nhận việc mới.
Tôi không quen cái nóng ở Sài
G̣n nên mặt chị em tôi lúc nào cũng đỏ au. Khi tôi chịu được nắng ở đây nước da
tôi không c̣n trắng hồng như thuở trước. Ngày tôi đi học tiểu học ở trường Minh
Mạng, tụi học tṛ cùng học với tôi thường chọc ghẹo tôi là tây lai v́ mũi tôi
cao hơn những trẻ em cũng lứa và tóc tôi dưới ánh nắng lại có màu hung hung đỏ,
chúng hay hát:
"Tây lai ăn khoai cả vỏ ăn chó
cả lông ăn hồng cả hột."
Tôi thường khóc chạy về méc ba
me, me tôi cười nói, lần sau con bảo với bạn:
“Khi mẹ tao có tao trong bụng,
bà hay nh́n lên Đức Mẹ Maria nên tao giống Đức Mẹ."
Phần ba tôi ông bảo:
"Con đừng sợ sự phán đoán của
người khác v́ mỗi cá nhân đều có cái đẹp của họ, hăy tôn trọng và yêu thương
nhau.”
Ḍng đời tôi được xây trên sự
tôn trọng và yêu thương những người chung quanh, đừng quá quan tâm đến sự đánh
giá hay nhận xét về ḿnh từ những người quanh ta.
Thời gian trôi nhanh tôi học
lên trung học, sự suy nghĩ của tôi có nhiều thay đổi tôi thích được hơn bạn, tôi
hay ganh điểm với bạn, khi nào tôi kém thua bạn tôi buồn ra mặt. Ba răn tôi
không nên buồn, sự ganh tỵ đem lại điều tốt khi ḿnh cố gắng để được như bạn. V́
mọi người đều có khả năng riêng của ḿnh, nếu bạn hơn ta, ta mừng cho bạn, nhưng
ta cần chuyên chăm hết khả năng của ḿnh để được tốt hơn. Ba dắt tôi đi thư viện
Lincoln, đi nhà sách Khai Trí, đi Viện Bảo Tàng, ba dẫn tôi đi nghe cải lương,
ba tôi đem ra đồng quê hóng mát. Ba trau dồi cho tôi những yêu thích sách vở
nghệ thuật và thiên nhiên. Ḍng đời tôi được trui luyện trong sự khiêm nhường,
nhẫn nại, siêng năng, thích t́m hiểu ṭ ṃ cùng ham học hỏi để cầu tiến.
Ba gieo sự cảm phục trong tôi,
tôi yêu ba, tôi nhớ ba.
Rồi tôi cũng vào đại học như
những đứa bạn cùng lứa, ban đầu tôi định ghi danh vào Đaị Học Khoa Học ban Toán,
do sự dèm pha của một số bạn cùng trường trung học cũ về t́nh cảm và quan hệ
giữa tôi và thầy giáo dạy toán của lớp 11B của chúng tôi, một số bạn đă dựng
chuyện gieo hàm oan cho thầy. Khi tôi học xong Tú Tài II, đúng thời điểm đó thầy
ĐVT của tôi lại là phụ giảng sư ban toán ở Đaị Học Khoa Học tại Sài G̣n, v́ tự
ái và để tránh lời dị nghị tôi chọn học ngành Kinh Tế Chính Trị, sau ngày mất
nước năm 1975 ngành Chính Trị học và Kinh Tế thị trường tôi đang theo đuổi đă
trở thành vô nghĩa đối với ư thức hệ CS, tôi thường than thân trách phận, ba vẫn
bên cạnh an ủi:
“Thất bại này là thất bại chung
cho cả miền Nam không phải riêng ḿnh con, con đừng bi quan hóa vấn đề.”
Tôi khâm phục ba v́ ba luôn đỡ
nâng tôi lên khi tôi cảm thấy ḿnh quá bé nhỏ trước định mệnh. Ba giúp tôi có
một cách nh́n mới:
“Ly nước mới đầy phân nửa, thay
v́ ly nước đă bị vơi đi nửa phần.”
Góc cạnh tư duy này giúp tôi
sống trong lạc quan trên bất cứ t́nh huống nào.
Lứa tuổi của chúng tôi vừa mới
lớn nhiều mơ ước và lư tưởng cho tương lai của chính ḿnh và xă hội. Những hoài
bảo trẻ đă vụt tắt sau trận cuồng phong máu lửa dối gian của người CS miền Bắc.
Rồi biết bao sự dối trá trả thù đổ xuống đầu dân chúng miền Nam, những tự do tối
thiểu bị tước đoạt dần dần. Tôi đă quyết định t́m đường vượt biên đi t́m tự do.
Ngày tôi rời xa quê hương ba me
tôi không biết, em tôi kể lại khi ba nghe biết chị đi vượt biên ba khóc cả tháng
“Con ơi! Sao con dại thế, ở đây
dẫu ǵ cũng c̣n ba me và các em, con đi cầm bằng 90 phần trăm là mất mạng”
Cho đến hôm chú tôi ở bên Mỹ
nhắn về đă nhận được tin của tôi ở bên trại tị nạn Mă-Lai.
Ba tôi hết buồn và nói:
“Như vậy ba sẽ có chiếc xe đạp
nhôm hang ngoại đạp cho nhẹ.”
Ôi! Giấc mơ của ba quá nhỏ bé
kể từ khi miền Nam mất đi thực thể dân chủ của ḿnh. Ba tôi có thể mua cho tôi
chiếc xe Mobyellet khi tôi chưa 15 tuổi, ba bảo tôi không cần phải học đạp xe
đạp, ba dạy tôi chạy xe gắn máy, thay bánh xe, thay bu-gi, thay dầu nhớt xe. Ba
chỉ tôi biết nghe tiếng máy nổ của xe để tránh bị chết máy dọc đường, ba hướng
dẫn tôi những kỹ thuật để tôi tự lực chăm sóc chiếc xe tôi chạy…
Rồi ba mua cho tôi chiếc Honda
Dame, giờ đây mơ ước của ba quá tầm thường tôi thương ba nhiều, v́ lúc nào ba
cũng lo cho các con nên không đ̣i hỏi nhiều hơn điều ḿnh cần có.
Ba vẫn tiếp tục dạy tôi đón
nhận những hạnh phúc đơn sơ làm niềm vui cho cuộc sống.
Ḍng đời tôi được khơi đường mở
lối cho những thích ứng mới và niềm vui hiện tại, biết cảm ơn và biết chấp nhận
thực tế và đếm những hạnh phúc nhỏ nhoi đang có trong tầm tay ḿnh. Từ ngày vượt
biên một ḿnh tôi đă chống chèo trong biển lớn của cuộc đời nhờ những uốn nắn
của ba, những học hỏi nơi thầy cô, những nâng đỡ từ bạn bè.
Tôi đă gặp lại thầy Phạm Đ́nh
Huy, thầy cho tôi lời khuyên chúng ta cần thích ứng với cuộc sống ở xứ Mỹ này,
như chính thầy, ngày xưa làm thầy bây giờ thầy phải làm thợ, ít ra thầy cũng tự
hào ḿnh có thể lo cho gia đ́nh thầy làm nghề vẽ họa đồ cho một công ty điện tử
các con thầy được chăm sóc bởi cô Hồng Duyên bà xă của thầy nên các con của thầy
đều học hành thành đạt xứng danh con cháu người Việt Nam.
Bên cạnh đó tôi cũng được sự
giúp đó tận t́nh của vợ chồng Mai Hương, anh Côn đă dẫn đường chỉ lối cho tôi để
tôi có việc làm và c̣n được tiếp tục học. Tạo điều kiện cho tôi có cơ hội thích
ứng với cuộc sống mới trên xứ người mau lẹ.
Thuyền đời tôi lên ghềnh xuống
thác hay vào giông băo, tôi vẫn vững tay lèo lái và thường kể cho các con tôi về
người cha của tôi, về những người thầy cô trân quí của tôi và những bạn bè
thương mến; Tất cả những người đă đến đă xuyên qua đời tôi, đă trở nên như một
điểm tựa, một vùng vịnh một hốc đá,hay một mái nhà giữa rừng hoang giúp tôi tạm
trú chờ cho qua những ngày giông tố.
Riêng người cha của tôi, luôn
luôn là những ngọn Hải Đăng trong đêm để tôi lướt chèo tới bến an b́nh. Một ngày
đầu Đông 1991 ba tôi lên cơn sốt ông đă nhẹ nhàng ra đi trong thanh thản. Me
tôi sống thêm được 15 năm nữa và cũng trở về với cát bụi một sáng cuối Xuân. Tôi
không có duyên gặp được ba me khi song thân tôi ra đi vĩnh viễn. Ngẫu nhiên ḍng
đời tôi vẫn chảy mạnh mẽ vào những nhánh sông con là các con tôi.
“Sài G̣n ơi! Ai có ngờ đâu
rằng, một lần đi là một lần vĩnh biệt,
một lần đi là mất lối quay về,
một lần đi là măi măi chia xa...”
Lời hát từ đài SBTN nghe ray
rứt khôn nguôi. Các con tôi hỏi mẹ nhớ Sài G̣n khi nghe người ca sĩ hát phải
không? Phải tôi nhớ Sài G̣n nhưng có lẽ tôi nhớ ḍng đời tôi trôi nhanh trong
ḥn Ngọc viễn đông thủa đó. Tôi nhớ ba me mua căn nhà đầu tiên ở bàn cờ bị người
ta lừa cả tiền lẫn xe. Tôi nhớ những ngày cuốc bộ trên đường Phan Thanh Giản để
đi thăm ba nằm bệnh viện St Paul. Tôi đến nơi ba đă ăn trưa và c̣n dành cho tôi
phần soup khoai tây carot với bông cải trắng, cơm ở nhà thương h́nh như quyện
mùi thuốc, tôi ăn không nổi nhưng ráng nuốt để ba vui.
Tôi nhớ những con đường Lư Thái
Tổ, Nguyễn Trí Phương, ngày xưa tôi lội bộ đến trường đi tới đi lui, đôi lúc
tính trẻ con của tôi cũng ṭ ṃ đổi qua ngơ tắt về đường Vĩnh Viễn cắt qua chợ
Da Bà Bầu xuống ngơ hẻm đi về nhà ḿnh, tôi nhớ con đường Sư Vạn Hạnh có nhà
thương Nhi Đồng, có con nhỏ bạn học giỏi tên Tô Thị Thu, khi thi vào trường nữ
trung học Gia Long nhỏ được nhận c̣n tôi chỉ có tên đậu vớt phải chờ, ba bảo cho
tôi học trường các sơ để tôi không bị bắt nạt. Tôi nhớ con đường Trần Quốc Toản,
Lê Văn Duyệt,Tú Xương, Kỳ Đồng Những con đường thời sinh viên bạn tôi thường đưa
đón tôi về trên Tô Hiến Thành, qua Nguyễn Tri Phuơng đi ăn hến hấp và chè chén
buổi chiều tối. Ngược về Nguyễn Văn Thoại ăn bún vịt sáo măng góc quán gần nhà
thờ Hầm…
Những con đường Trương Minh
Giảng Pasteur, Công Lư, Phan Đ́nh Phùng, Hai Bà Trưng, Duy Tân, Tự Do, Nguyễn
Huệ, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo, Lê Thánh Tôn, Tạ Thu Thâu, Tŕnh Minh Thế … biết bao
con đường có dấu chân tôi và các bạn của tôi. Ôi những con đường mang tên những
anh hùng dân tộc những danh nhân, những con đường t́nh tự thân quen.Sài G̣n c̣n
măi trong tôi theo ngày tháng dần trôi trên xứ người.
Sài G̣n c̣n măi trong ta
Từng con phố nhỏ đêm hè bước
mau
Cười vui thi đếm trăng sao
Thanh xuân vẫn tưởng trẻ thơ
thuở nào
Giờ đành mất lối quay về
Trăm năm lỡ hẹn, ngày về thẳm
xa,
Tôi giống ba ở cái chân đi nên
đường phố Sài G̣n tôi đă để lại dấu chân khắp chốn, ba c̣n khuyến khích hoặc đôi
lúc sai tôi đi để bắt tôi t́m đường t́m ngơ.
Nhưng nay ḍng đời tôi đă bị
lấp lối quay về, tôi nhớ ba thường nhắc không nên để một trở ngại nào dập tắt hy
vọng của ḿnh, hăy b́nh tâm để nghĩ ra đường hướng mới, như con không thể leo
núi được th́ con t́m trực thăng để đi lên.”
Tôi kể cho các con tôi nghe về
người cha của tôi, ông là người thức thời và ham học, ông biết năm ngôn ngữ Pháp,
Anh, Đức , Trung Hoa và tiếng Nga. Lần đầu tiên ở Mỹ tôi nhận thư ba viết cho
tôi bằng tiếng Nga, nh́n những ḍng chữ mẫu âm khác lạ tôi chẳng hiểu ǵ nên gửi
về hỏi ông. Ông viết thư mắng yêu
"Con ở xứ sở hạng nhất thế giới
mà không biết ngôn ngữ này hay sao?"
Con gái út của tôi giống ông
ngoại nhiều thứ, từ chiều cao, yêu thích ngoại cảnh cùng du hành đây đó, cô út
này cũng thích thiên văn và ngoại ngữ nên cô vẫn tự hào con giống ông ngoại. Ba
thường bảo ḿnh làm điều ǵ chính ḿnh cảm thấy vui là hạnh phúc rồi, miễn là
đừng gây thiệt hại cho những người chung quanh.
Ḍng đời tôi là từ những cội
nguồn của ba me tôi của vú tôi của những người chung quanh dậy bảo nâng đỡ sánh
vai cùng bước với tôi, của các con tôi đă đạt những ước mơ ba tôi gieo vào đời
sống của tôi.
Ḍng đời tôi là một nhánh sông
được chia ra từ những nhánh sông lớn được vun đầy bởi t́nh thương của gia đ́nh
của thầy cô bạn bè và những người đồng hành với tôi. Cha mẹ luôn đắp bồi nâng
tôi lên cao để ḍng sông của tôi trở thành những nguồn thác những ḍng cuồng lưu
có trật tự để tôi vượt qua được những bế tắc giữa ḍng, hầu tôi trở nên hữu ích
đem sinh lực tiếp sức cho xă hội được tràn sức sống, xói ṃn những bi quan và
khơi nguồn cho những nhánh sông mới tiếp tục chuyên chở sinh khí và vun tưới cho
đời.
Tôi nhớ ba, tôi thương ba!
Ḍng đời tôi một ngày nào đó sẽ
trôi đến và ḥa tan trong biển lớn của t́nh yêu viên măn, nơi tôi nhận ra t́nh
yêu của đấng tạo hoá đă sanh ra tôi và tôi nhận thức được.
Ngài vô h́nh nhưng t́nh Ngài
hiện hữu,
Qua những người Ngài gửi đến
yêu ta,
Mọi người chúng ta khi rời xa
thế giới này, chúng ta sẽ biến thành giọt nước ḥa tan trong biển yêu thương của
Tạo Hóa người đă dựng nên chúng ta. Chúng ta sẽ trở về nguồn như Thượng Đế đă có
kế hoạch cho từng ḍng đời trôi đi cũng như quay về.
Q2
|
|
|
|