|
|
|
Em c̣n nhớ mùa xuân
Trước Tết Quế đi xuống thăm con ở thành phố
Huntington Beach. Con rể rủ nàng đi hội chợ
Tết do sinh viên tổ chức ở Costa Mesa. Nh́n
cách trang trí của những gian hàng đă biểu
lộ được một phần nào văn hóa, phong tục ngày
Tết Việt Nam. Chỗ này có câu đối, cây nêu,
có tràng pháo, có cờ ngũ sắc, có tranh gà,
có trống, chiêng, chỗ kia có đội múa Lân, và
tŕnh diễn vơ thuật Việt.
Đối diện có bánh mứt, bánh chưng, bánh tét.
Hiên nọ điểm cành Đào, nhánh Mai, Quất kiểng,
bên cạnh những chậu hoa Cúc, Vạn Thọ, Thược
Dược, Phong Lan, Lan Hoàng Điệp cùng đua
nhau khoe muôn sắc mầu rực rỡ, kèm theo
chương tŕnh văn nghệ đặc sắc giúp vui, gây
quĩ giúp đỡ cựu thương phế binh và trẻ em
nghèo ở Việt Nam.
Sự tổ chức của các sinh viên ở đây thật chu
đáo, có lẽ họ đă phải lên chương tŕnh cả
nửa năm trước, để có cổng chào, những gian
hàng, những tiết mục văn nghệ cho mấy ngày
Tết Việt Nam ở xứ người này. Họ chung nhau
làm thiện nguyện, tích cực điều động giúp
buổi chợ Tết được linh hoạt và có trật tự.
Quế thầm phục các em, cũng như chính cha mẹ
và gia đ́nh các em vẫn dạy, giúp các em biết
yêu và giữ ǵn nét văn hóa đẹp của người
Việt Nam. Nàng cảm nhận hầu như thanh thiếu
niên gốc Việt ở xứ sở văn minh này đă có sự
trưởng thành sớm hơn tuổi của cô ngày xưa
rất xa.
Quế nhớ lại thời sinh viên ngày cũ, một thời
xưa đó những đứa sinh viên như cô hầu như
rất dại khờ, v́ họ chỉ là những con chim mới
ra ràng chập chững bước vào đời đang tập
tành làm người lớn. Họ chưa từng phải lo
lắng hay tự kiếm sống, dù mơ ước và lư tưởng
đă được hun đúc theo năm tháng từ trường học
và gia đ́nh, họ vẫn cần sự nâng đỡ của cha
mẹ, những d́u dắt của lớp người đi trước.
Bản thân họ chưa có một kinh nghiệm thực tế,
trong một xă hội khép kín của nền văn hóa
giao mùa giữa đông và tây. Bên cạnh chiến
tranh giữa hai ư thức hệ đă đặt đất nước cô
vào t́nh trạng chinh chiến, v́ vậy sự tự do
hoạt động những công tác xă hội không có môi
trường để phát huy, hoặc có trong một sự hạn
hẹp dễ kiểm soát và an toàn cho mọi người.
Bởi vậy nàng và các bạn cùng lứa tuổi không
có cơ hội trưởng thành sớm như các em?!
Lần bước qua những gian hàng những hàng hoa,
ngắm những cành Mai, cây Quất, Quế hồi tưởng
lại thưở ấu thơ xưa, vào dịp những ngày
trước Tết ba cô thường chở mấy chị em đi chợ
hoa Nguyễn Huệ . Đến tuổi 16, 17, hàng năm
khi chợ hoa bắt đầu mở cô với mấy cô bạn
nhất định phải dành một ngày xuống phố ngắm
hoa, cùng dơi nh́n người qua kẻ lại mong t́m
một chút b́nh yên trong thời binh lửa, ḷng
cô vui vui khi thấy những anh chiến sĩ mặc
áo hoa rừng đội mũ đỏ, mũ nâu, hay anh chàng
diện bộ đồ bay xí xọn, hoặc người khoác lên
bộ quần áo trắng muốt của Hải Quân rất kẻng,
đi dạo phố với một tà áo dài trắng c̣n dấu
trinh nguyên cô nàng đội chiếc nón lá
nghiêng nghiêng che dấu thẹn thùng.
Thiên nhiên như ḥa đồng với niềm vui của
đôi nam nữ, thỉnh thoảng gió thổi tung bay
hai tà áo cô nàng lên tựa như áng mây cuộn
vờn đôi chân của người chiến sĩ, hy vọng níu
kéo thêm vài phút giây dùm họ. Bước chân
người thiếu nữ với đôi guốc cao như run rảy,
khép nép đi bên người t́nh là những anh hùng
của thời chiến, họ đang thầm quên hết cảnh
vật chung quanh.
Nơi đó một thoáng an lành đang ngự trị, cộng
thêm cảnh sắc muôn mầu của các loài hoa, bên
những cây kiểng được tỉa gọt theo các h́nh
ảnh tượng trưng cho phú quí sang giàu của
Rồng, Lân, Công, Phượng. Những chậu Quất sai
trái vàng ửng...Sự thanh b́nh no ấm trong
khoảng khắc này đă trở nên một quyến rũ hẹn
ḥ để nàng háo hức được trở về mỗi năm như
một ḥ hẹn của riêng ḿnh; Năm nào cô cũng
phải đi t́m gặp sự an b́nh thoáng chốc đó.
Quế thường đến gửi xe ở trước nhà sách Khai
Trí, vào t́m đọc hay kiếm một vài cuốn sách,
sau đó đi phố với mấy đứa bạn để t́m một
chút hương Xuân yên vui c̣n sót lại giữa
ḷng thành phố.
Mùa Xuân 1975 Quế đang theo học ĐHQGHC,
người yêu Quế đă về bên kia thế giới b́nh an
nên nàng không cảm thấy nôn nóng đi chợ Tết
như những năm trước. Lớp Quế có 4 người con
gái trong số 104 sinh viên được tuyển, nên
các cô đă kết nghĩa chị em, nàng là chị Ba,
Hà là nhỏ Út, Minh Thu chức cô Tư.
Tháng 12 năm 1974 bà ngoại của Hà ở bên Pháp
có gửi mấy xấp lụa về cho Hà may áo. Cô c̣n
vải thừa nên muốn may ví đeo cho hợp với màu
áo. Nhỏ Út năn nỉ Quế giúp v́ nhỏ thấy nàng
may cái túi xách đeo vai của nàng nh́n trang
nhă, dễ thương.
Minh Thu góp ư ḿnh đi xuống thương xá Tam
Đa và Tax để xem kiểu bóp đầm rồi về chị Ba
may cho Út. Mấy chị em đang rủ rê nhau, anh
Phan nói: "Để anh và Lân được đi theo mấy cô
cho vui, sau giờ học ḿnh cùng đi xuống
trung tâm, sẵn đó ḿnh đi chợ hoa ở Đại Lộ
Nguyễn Huệ." Cả nhóm đồng ư nên Quế đành
phải theo mọi người. Cuối ngày khi tan lớp,
sáu đứa học tṛ đều đặn rủ nhau đi xuống chợ
Tết Sài-G̣n xem hoa. Hầu như họ ngày nào
cũng thấy những điều mới lạ và niềm vui đi
chung với nhau cùng một con đường một dăy
phố không ai cảm thấy chán.
Sau khi dạo chợ hoa, chụp h́nh ngắm cây
kiểng, cả nhóm đi ăn kem, uống nước mía Viễn
Đông, ăn bún ốc hay ghé đọc sách ở Khai Trí
hoặc bách bộ trên phố một đám như con nít.
Trong tâm tư Quế tự nghĩ chắc trong đám đông
đang đi chơi chung, những thanh thiếu niên
nam nữ này, những người đang đi cùng với
nhau chắc hẳn cũng có kẻ thầm thương, thầm
nhớ một người nên vẫn miệt mài dơi bước theo
nhau. Sau này cô biết anh Phan để ư Minh Thu
khi anh mượn cô cuốn sách giải đoán Tử Vi
của tác giả Nguyễn Phát Lộc và hỏi thăm rất
kỹ về cô Tư.
Út Hà hay chiều theo ư Quế, để đánh đổi công
nàng may mấy cái ví điệu cho Hà.
Thường thường mọi người hay cho ư kiến muốn
đi đâu trước, ăn uống ǵ? Quế là người cuối
cùng các bạn hỏi, nếu Quế góp ư Hà và Lân sẽ
về phe cô. Mọi người nào biết đó là mùa Xuân
ấm yên tự do cuối cùng của những con chim
non chưa xong Đại Học. Hầu như ai nay đều đi
theo những ǵ Quế thích. Nhưng chính nàng
chẳng hề thắc mắc cho đến một ngày Út Hà
trách riêng nàng.
Cô nhắc: "H́nh như anh Lân thích chị, sao
chị không để ư ǵ hết, Út tức dùm cho ‘anh
ba’ của nhóm út!"
Nàng cười buồn:
"Người ta yêu nhau thường chẳng đúng th́
Ta sợ mai sau rồi ḿnh cũng thế..."
"Út à! Chị cần thời gian ḿnh c̣n ngồi chung
lớp hơn ba năm nữa đâu có chi vội vàng?!"
"Chị Ba thật vô t́nh quá đỗi, chị quan tâm
một chút đi chị sẽ thấy."
Một người lẽo đẽo theo sau
Một người khép kín ḷng u uẩn buồn!
Một người mong được đáp đền
Ân cần trao gửi chút t́nh thư sinh.
Tết qua, Lân hẹn cô em gái đến trường một
chiều thứ sáu, Lân nhờ Quế dắt cô em đi chợ
vải ở Sàig̣n để mua tơ lụa, kịp dịp cuối
tuần em chàng mang về Long Khánh dùm người
quen để họ may áo dài cho hội đoàn con cái
Đức Mẹ. Lân biết mẹ nàng buôn bán vải và cô
thường đi lấy hàng cho mẹ nên anh nhờ giúp.
Nàng mau mắn đi theo hai anh em, xuống coi
vải và lựa hàng chỗ người quen trong chợ Bến
Thành.
Khi trả tiền và đóng gói xong Lân nói: "Ḿnh
gửi lại đây, ta ghé qua bên kia thưởng thức
món cánh gà chiên bơ của nhà hàng Thanh Tâm
trước khi về nhé."
Nàng lắc đầu, sao ḿnh không đi vô chợ ăn
bánh canh cua Quế thích món ăn b́nh dân. Hay
ta đi ăn thử bún ốc ngơ hẻm cạnh rạp hát,
Quế nghe nhiều người khen ngon. Lân chiều
theo ư cô ba người nối gót đi bộ dọc theo
đại lộ Lê Lợi t́m ăn bún ốc. Phương Thanh em
của Lân nói đùa với Quế: "Chị ba à! Chị
không sợ ăn bún ốc sẽ nói ṃ!" Rồi cô quay
sang cười với ông anh.
Dạo sau Quế mới biết Lân là anh ba trong gia
đ́nh của chàng, anh hai của hai người đang
đi du học ở quốc gia Đài Loan.
Ăn xong ba đứa thả bộ qua bên kia đường để
uống nước mía trước khi về lấy vải gửi ở
tiệm. Em gái Lân cảm ơn Quế và khen nàng
lanh lợi, khéo, dễ thương và có mắt thẩm mỹ,
người được may chiếc áo dài hoa vân chị chọn
sẽ thích lắm v́ nh́n nhă nhặn, óng ả, tươi
mát có chút phong thái của người thành phố…
Cô nói: "Nếu em đi một ḿnh chắc phải mua
giá cao v́ chợ Sàig̣n nổi tiếng nói thách và
chém đẹp, em mong ước có dịp đi chợ, đi chơi
với chị.”
Nàng trả lời:
“Chị cám ơn lời khen của em, nếu chị có thời
giờ chị sẽ không ngần ngại giúp em.“
Ngày tháng êm đềm trôi, nhờ cô em gái Quế
được biết nhiều về gia đ́nh Lân, anh và mấy
đứa em trai lên Sài-G̣n đi học, đi làm ở nhờ
nhà người chị cả, chồng chị làm kỹ nghệ đúc
giày dép ở Quận 11. Riêng Lân, anh đă từng
làm việc cho ṭa Đại Sứ Mỹ trước khi vào học
cùng lớp với nàng. Thanh là người con thứ 8
trong gia đ́nh 12 anh chị em, cô lên thành
phố phụ việc chị cả và cơm nước cho mấy ông
anh. Trong nhà Thanh có anh hai và anh ba
siêng học, c̣n các cô con gái phụ cha mẹ làm
vườn làm rẫy ở Long Khánh. Nhà cô thờ đạo
ông bà, cô thắc mắc sao ông anh của cô hay
theo nàng đi nhà thờ với chị Minh Thu.
Rồi một ngày đến chẳng ai mong đợi, ngày
cuối tháng tư năm 1975 tờ lịch được bóc vội,
ḷng người cũng vội vă xóa nḥa che đậy đi
những dấu xưa cũ để tránh đi những cuộc trả
thù của chính phủ mới; Biết bao điều thay
đổi, Quế và các bạn của cô bị bắt buộc phải
rời trường cũ, bị thất học, và từ đó mọi
người đă thất lạc, đă mất nhau...
Đầu tháng tư năm 1999 lần đầu tiên Quế về
Việt Nam thăm mẹ của nàng. Cô được biết Minh
Thu c̣n ở VN nàng ghé thăm bạn cũ, Minh Thu
có nhắc nàng về Lân, cô nói anh xuống thành
phố mỗi độ Xuân về và vẫn hỏi thăm “chị ba”.
Nàng rất cảm kích tấm ḷng của Lân dành cho
nàng, chính Quế cảm thấy không xứng đáng với
t́nh cảm đó, v́ cô đă có gia đ́nh riêng. Quế
giữ im lặng không trả lời hay nhắn gửi tới
anh một lời, dù ḷng nàng rất nhiều ray rứt,
bồi hồi và thương cảm. Trong trí nàng như có
lời lặp đi lặp lại:
"T́nh yêu sao lắm xót xa
Giữ hoài một mối cho đau ḷng người,
Đúng th́ chẳng hẹn chẳng chờ
Qua th́ c̣n nhắc, ḷng chao đảo hoài."
Năm 2011 cô em giáp út gọi hỏi thăm và nói
chị cầu nguyện cho cháu Nam và cô bạn gái
tên Thanh B́nh, hai đứa mới quen hơn một năm,
các cháu có dự định nên nghĩa vợ chồng,
tháng tư này Thanh B́nh sẽ được chịu phép
thánh tẩy, d́ Út Thư sẽ là mẹ đỡ đầu. Nếu
được chị về dự đám cưới cháu nhé, nhà ḿnh
ít người chị về cho vui...Hai năm sau chẳng
thấy cô em nhắc nhở hay mời nàng về VN.
Chính cô cũng chẳng tha thiết về nên không
hề bàn đến.
Quế vẫn thường bảo các em cha mẹ không c̣n
chị đâu c̣n ǵ để luyến tiếc, một ngày nào
đó các em cũng sẽ đoàn viên cùng chị.
Vào tháng ba 2013 Quế nhận được thư, từ cô
em gái giáp út nhờ nàng mua một vài cái áo
đầm và gửi cho cô những kiểu áo cô dâu ở bên
này để cô lấy mẫu đặt may cho con dâu tương
lai. Thư qua quà lại, em gái nàng năn nỉ Quế
về một lần trong đám cưới của cậu cháu. Cô
viện lẽ chị là người lớn nhất trong gia đ́nh,
con gái em chị lo liệu chồng con cho nó ở
bên Hoa Kỳ, em chỉ c̣n mỗi một thằng con
trai em nhờ chị đứng làm chủ sự cho gia đ́nh,
v́ gia đ́nh cô con dâu ở nhà quê nên họ giữ
lễ nghĩa phong tục kỹ lắm. Mặt khác gia đ́nh
họ có người làm linh mục, làm bà phước, làm
Frere, tụi em cảm thấy chỉ có chị đại diện
mới xứng hợp.
Quế tự hỏi, Thanh B́nh là người ở ngoài B́nh
Định, cô mới theo đạo làm sao gia tộc lại có
cha cố cho được? Ḍ hỏi ra, bố mẹ Thanh B́nh
dọa nếu lấy người có đạo sẽ từ cô ta, nên
hai cháu đă chia tay. Bây giờ Nam quen Cúc
Hoa, con bé là người Long Khánh lên thành
phố đi học, ra đi làm cùng chỗ với cháu Nam,
hai đứa quen nhau và quyết định tiến tới hôn
nhân.
Ban đầu bố mẹ Cúc Hoa ngần ngại nên hay nói
với con gái:
"Người thành phố không thật thà như người
nhà quê ḿnh."
Vả lại người ḿnh thường ví von:
“Có con mà gả chồng xa
Một là mất của hai là mất con.”
Sau vài lần gặp Nam và gia đ́nh em họ yên
tâm và quí mến cháu Nam, Họ nhận ra gia đ́nh
ta cũng nề nếp đạo đức như họ mong ước, mặt
khác Cúc Hoa rất thương Nam nên họ bằng ḷng
gả con cho người thành phố, mặc dù phải xa
con.
Một cuối tuần em Quế gọi điện thoại để mời
nàng về đám cưới của hai cháu vào tháng tư
2014. Nàng nói để chị suy nghĩ ḿnh c̣n hơn
mười tháng để biết chuyện có thành hay không?
Biết đâu lại hỏng như cô B́nh!
Cô em nói: "Chị ạ! Thành chứ sao không?
Người lớn đă nói chuyện với nhau rồi, mẹ của
Cúc Hoa gọi điện thoại cho em hàng tuần. Sau
khi gặp mặt tụi em tại nhà em ở B́nh Thạnh,
trước khi đi về mẹ Cúc Hoa có nói: “Em nh́n
giống một người chị của bà quen năm 1975,
nhưng bà cư ngụ ở quận 10 trong Sài G̣n,
giọng nói của em khác và em không ngọt ngào
như chị đó nên có lẽ người giống người thế
thôi.”
Quế trả lời chị không hứa, các em cứ thu xếp
đừng mong nơi chị. Em nàng nói: “Chị sẽ đổi
ư, khi em gửi thiệp cưới của cháu đến chị.”
Tháng mười 2013 Quế nhận được thiệp cưới của
hai cháu, cô tự nhủ, ta sẽ không để tính
hiếu kỳ thay đổi ư chí của ḿnh, nàng không
mở thiệp, chỉ cất trên giàn thư sẽ để cận
ngày thanh toán, đầu tháng tư cô sẽ gửi quà
chúc mừng Nam và Cúc Hoa vẫn c̣n kịp chán!
Từ tháng mười một đến tháng giêng bên xứ Mỹ
này mọi người rất bận rộn với những ngày lễ
lớn, Quế cũng vùi đầu vào công việc và những
tiết mục cho các học tṛ tŕnh diễn mừng
Giáng Sinh, vui Tết, nên nàng quên bẵng
phong thiệp xanh.
Nhân dịp Tết em Quế gọi qua chúc Tết và hỏi
thăm, chị có nhận thiệp cưới của cháu Nam
chưa? Ngày cưới là thứ bẩy 26 tháng 4 năm
2014. Chị có định về không?
Quế trả lời "Chị chưa mở v́ đă biết tháng tư
cháu mới cưới vợ, thong thả chị sẽ liệu."
Em tôi nhấn mạnh: "Chị sẽ đổi ư và chị sẽ về
trong ngày vui của cháu."
Nàng ỡm ờ: "Chị của em vẫn là chị của em, em
c̣n nhớ ba thường nói chị rất cứng đầu không
ai khiến được, sao em dám quả quyết đến thế!"
Em nàng xuống nước: "Niềm hạnh phúc của cháu
chỉ đến một lần, bác về vui với cháu, em sẽ
tiếp tục cầu nguyện mong chị đổi ư!"
Thưở xưa Quế thường nghe các người đi trước
nói: "Thời gian như bóng câu qua cửa sổ..."
Bây giờ bước vào tuổi lá thu phai nh́n lại
nàng cảm nghiệm quá đúng. Quế đă nhận thức
ra thời gian không bao giờ chờ đợi ai, v́
vậy nếu cô muốn thắng thời gian, cô cần làm
những ǵ cô muốn làm và đừng chờ cơ hội
thuận tiện; V́ chẳng bao giờ có cơ hội nào
thuận tiện hơn chính lúc ḿnh đang ước mong.
Tết tây tết ta đều đi qua, nh́n lịch sắp hết
tháng hai rồi… Hôm Valentine có con gái út
nhờ Quế chở đến nhà một người bạn học cùng
lớp ở QGHC với nàng khi xưa, để đi ăn với
con trai của Phụng, cô và Phụng nói chuyện
xưa, vợ Phụng nói đùa ước ǵ ḿnh làm được
làm thông gia sẽ đẹp biết mấy. Rồi Phụng
nhắc với cô một vài người bạn học cũ như
Minh Thu, Anh Hà. Kỳ Phan và Lân...
Khi rời nhà Phụng, kư ức cũ ùa về Quế cảm
thấy một chút ǵ luyến nhớ, cô thở dài tự
nhủ:
"Duyên số chẳng phùng thời cùng vận nước,
xin cho người được măi măi b́nh yên."
Về đến nhà Quế mở phong thiệp cưới của cậu
cháu như ao ước mở thiệp của chính ḿnh. Tên
em nàng, cô biết rồi nên chỉ liếc qua, nàng
đọc tên của bố mẹ Cúc Hoa...Nàng hoa mắt và
buông rơi tấm thiệp xuống. Nàng tự nhủ:
“Không phải, không phải, không thể thế được…”
Nàng nói với chính ḿnh: “Tên người có thể
giống người cũng như lời mẹ Cúc Hoa đă nói:
“Em của Quế nh́n giống một người chị mẹ Cúc
Hoa quen ngày xưa, nhưng người giống người
cũng là chuyện b́nh thường!”
Với cái tên họ Chi, Quế nghĩ khó trùng hợp,
tiềm thức nàng lần về lối xưa: Gần bốn mươi
năm trước, ngày đi nghe kết quả được nhận
vào ĐHQGHC, những sinh viên trúng tuyển thi
viết sẽ được xướng danh, theo thứ hạng. Một
lớp Đốc Sự nhận khoảng 100 sinh viên. Trường
sẽ tuyển 120 tới 130 người đầu tiên, những
người này sẽ vào ṿng thi vấn đáp và thi thể
lực trước khi được chính thức nhập học.
Quế nghe chuyện hành lang: “Trong số dự
tuyển để vào vấn đáp, 40 chỗ sẽ dành cho
quân nhân công chức muốn chuyển ngành, thăng
ngạch, 60 chỗ dành cho sinh viên dự tuyển
ngoại ngạch.”
Hôm đó Quế rủ cô bạn thân Bích Hạnh đi với
nàng để có người hỗ trợ tinh thần. Khi họ
gọi đến số thứ tự 50 Quế hồi hộp mồ hôi tay
nàng đổ ra ướt đẫm, nàng cầu mong được đậu
trước hạng 60. Tiếng loa đang rao hạng 51
Chi Tắc Lân, cô thấy một anh chàng đứng gần
sát bờ tường hành lang cạnh trụ cột cô đứng
với Bích Hạnh nhảy lên reo vui, tự nhiên
nàng run quá phải bám vai cô bạn, tiếng loa
tiếp tục vang lên hạng 52 Bùi Kim Quế. Chính
lúc đó Quế cảm thấy xây xẩm, nàng quị xuống
trong mơ hồ Quế biết một vài người đỡ nàng
và nói đem cô ấy ra chỗ thoáng để cô ấy đủ
không khí thở. Khi Quế hồi tỉnh Hạnh đang
cầm tay cô và nói, mày đậu rồi, bộ nghe tên
rồi xỉu hả?
Đến bây giờ cái họ Chi lại làm ḷng Quế xốn
xang v́ tên trùng tên kỳ lạ, mặt khác lại là
người Long Khánh, lời cầu nguyện của em nàng
được thuận ư em cô đang thắng cô. Cái tên
của mẹ Cúc Hoa đă làm Quế đổi ư nàng ra mua
vé để về dự đám cưới của cháu Nam. Quế không
báo cho em nàng v́ chính cô cần chuẩn bị
tinh thần hầu đối đầu với sự thật; Nàng hy
vọng sẽ gặp lại Lân.
Cầm tấm thiếp đọc kỹ lại lần nữa Ông Nguyễn
Thuận Phát và Bà Chi Phương Thanh sẽ làm lễ
vu quy cho trưởng nữ...
Quế tiếp tục biện hộ, nhưng nhà Lân đâu có
đạo Phương Thanh ngày xưa vẫn thắc mắc tại
sao anh cô đi nhà thờ với Quế và chị Minh
Thu.
Thôi ta cứ đi một lần cho ḷng được yên, gặp
lại người hay không gặp cũng là sự an bài
của phần số rồi. Nàng viết xuống những vần
thơ gợi nhớ và đợi mong.
Anh có bao giờ chợt nhớ ngày xưa
Những tháng năm qua của tuổi dại khờ
Những dấu chân buồn dạo phố cùng nhau
Hai đứa đi chung sao vẫn nhạt nḥa
Nhưng nếu bây giờ ta sẽ gặp nhau
Biết nói chi đây tuổi đời cạn rồi
Trao chút ân cần đền đáp t́nh nhau
Xin giúp nhau tṛn bước chân an vui…
Nàng tự nhủ ta phải giữ sức khỏe v́ chỉ c̣n
hai tuần nữa ta sẽ có một cuộc gặp gỡ ngạc
nhiên cho mọi người và cho chính ta.
Quế gọi về cho cô em út sắp xếp đón nàng về
nhà cô ở Xóm Mới, nàng dặn cô đừng cho mẹ
Nam biết trước v́ nàng không muốn mẹ Nam sắp
xếp công việc cho nàng. Quế bay về VN ngày
20 tháng 4, cô không muốn mọi người thắc mắc
tại sao cô đổi ư, cứ coi như lời cầu nguyện
của em cô Chúa đă nhận.
Ngày 25 tháng 4 em nàng thuê bao xe đi Long
Khánh và đă nhờ mướn một căn nhà để gia đ́nh
tạm trú chờ sáng sớm ngày 26 đi qua nhà gái
đón Cúc Hoa lên nhà thờ làm lễ cưới. Đúng là
xứ nhà quê, lễ bắt đầu 4 giờ sáng, chắc mọi
người ở đây quen giờ giấc này gia đ́nh Quế
có vẻ vui hơn v́ có thêm chị hai đến với mọi
người. Quế mặc áo dài để mọi người đừng nhận
ra ḿnh là người nước ngoài về, hai cô em
nàng nào áo dài, nào áo đầm Họ hàng của Cúc
Hoa đông bà con chú bác và anh em, nên Quế
không nhận biết được ai với ai. Sau thánh lễ
bên nhà trai được mời về nhà gái dự tiệc,
trước khi rước dâu về thành phố có tiệc buổi
chiều tối ở nhà hàng.
Quế đang đứng lớ ngớ trước cửa nhà thờ chờ
mọi người chụp h́nh, mẹ Cúc Hoa chạy ra với
một người đàn ông nh́n rắn rỏi bên nước da
rám nắng. Cô hỏi: “Có phải chị là chị Quế
bạn của anh ba em ngày trước?” Quế nh́n sang
người đàn ông nàng mỉm cười khẽ gọi: “Anh
Ba” Phương Thanh và người đàn ông ôm chầm
lấy Quế một hồi lâu, trong ḷng ba người đều
vui mắt ai cũng ứa lệ. Thanh lên tiếng: “Hôm
nay là ngày vui của các cháu anh chị phải
vui lên, em đă sắp xếp anh chị ngồi cùng bàn
v́ cả hai đều phận người lớn. Khi mẹ Nam gọi
nói chị hai sẽ về, và báo cho em biết chị về
một ḿnh nên em dành chỗ trên cho chị với
gia đ́nh em.”
Vui quá há chị! Thôi anh với chị hỏi thăm
nhau đi, Thanh nói với ông anh: “Này bác ba,
việc của bác hôm nay là tiếp khách quí của
gia đ́nh, bác nhớ lo cho chu đáo.” Sau đó
Thanh chạy vào với chồng con… Quế và Lân
nh́n nhau trong im lặng như muốn thời gian
và không gian hăy dừng lại. Cuối cùng Lân
lên tiếng: “Vóc dáng Quế chẳng thấy thay đổi,
màu áo thiên thanh vẫn hợp với Quế như ngày
xưa.” Nàng cười nh́n Lân: “Nh́n anh rắn chắc
và khỏe ra không c̣n vẻ thư sinh nữa, như
vậy đẹp hơn v́ ở tuổi của chúng ḿnh vẫn giữ
nét thư sinh chỉ có cặp đất mà ăn phải không
“anh ba”?” Rồi cả hai lại lặng thinh nh́n
nhau như muốn đọc được những ǵ sâu kín nhất
trong mắt, trong tim nhau.
Em út Quế bước tới phá tan đi khoảng khắc
yên lặng đó, cô hỏi Quế: “Chị đi bộ theo tụi
em về nhà Cúc Hoa?” Lân đỡ lời: “Để anh chở
chị về bằng xe Honda, chị em là người nước
ngoài lội bộ dễ trật té lắm.” Cô ấy trả lời:
“Cám ơn anh, anh ở đây quen đường ṃn em
giao chị em cho anh đấy.” Quế lấy tay vỗ vào
tay Lân nàng nói: “Trời c̣n nhá nhem Thư
chưa nhận ra anh nên c̣n gửi gấm vài lời.”
Chàng cười với nàng rồi nắm tay cô kéo về
hướng anh đậu xe. Anh chở nàng về nhà em gái
dự tiệc cưới, đúng như cô em đă nói cô xếp
Quế ngồi bàn người lớn, nhưng cô đổi chỗ chị
lớn của cô cho nàng, để Quế được ngồi cạnh
Lân và nh́n trực diện những diễn tiến.
Lân tiếp thức ăn cho Quế, anh nhắc nàng ăn,
và nói: “Quế thích món măng hầm sao không ăn
đi?” “Món bong bóng cá xào chân tẩy là món
Bắc anh nghĩ Quế thích.” Nàng đáp: “Để Quế
ăn tự nhiên các cô chú đang nh́n, coi chừng
người nhà quê đồn Việt Kiều đang bỏ bùa cho
anh th́ khốn cho Quế!”
Chàng nh́n nàng tiếp lời: “Quế bỏ bùa anh từ
hôm em xỉu ở hành lang trường QGHC, trong
lúc anh đỡ em, cả luồng điện khí chạy thấu
tim anh nên anh vẫn măi chờ em.”
Nàng cúi đầu dấu giọt lệ: “Em không xứng
đáng t́nh anh dành cho em. Em có gia đ́nh
rồi, tuy không được ấm êm, đă hơn hai mươi
năm qua một ḿnh em nuôi các con, các cháu
ngoan, chính các con em là niềm vui cuối đời
của em. Em luôn nguyện cầu cho anh được hạnh
phúc yên b́nh.”
Lân nắm tay Quế: “Anh hiểu, không ai ngăn
cản hay cấm đoán một trái tim muốn yêu và
biết yêu! T́nh yêu đă đến với anh, anh yêu
em, anh vẫn chờ đợi một ngày nào đó em sẽ
hiểu, cũng như anh đă hiểu: “T́nh yêu
thật sự là tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả,
tha thứ tất cả, chịu dựng tất cả, t́nh yêu
đó sẽ sống măi...” Quế nh́n thẳng vào
mắt Lân một cách tŕu mến, nàng nói với Lân:
“Anh đang sống lời Chúa thật sự và em mong
được như anh.”
Lân kể tiếp:
Em có biết gia đ́nh anh từ khi về đây, được
những người Công giáo ở xứ dạo này bao che,
cả nhà anh đă nhận biết Chúa. Đó là lư do em
thấy Phương Thanh đă lấy người công giáo, dù
cô ấy ngày xưa hay thắc mắc với em 'tại sao
anh ba hay đi nhà thờ với chị và chị Minh
Thu?’ Chàng nh́n nàng thật lâu đưa khăn cho
nàng chậm nước mắt. Lân nói như an ủi nàng
và an ủi chính ḿnh: “Quế biết không? Ta hăy
sống cho xứng hợp với những ǵ Thiên Chúa đă
ban cho ta để cả hai đứa ḿnh sẽ được hưởng
nguồn hạnh phúc vô tận cùng Ngài, nơi đấy
niềm vui thật trọn vẹn và chúng ta sẽ nên
anh em yêu thương nhau măi măi.” Nàng gật
đầu mỉm cười với Lân. Trên sân khấu bắt đầu
mở màn hát Karaoke.
Phương Thanh gọi ông anh lên giúp vui cho
mọi người, Lân nắm tay Quế và bóp chặt như
gửi gấm điều ǵ. Anh hát bài: “Em c̣n nhớ
mùa Xuân của Ngô Thụy Miên.“ “Em có bao
giờ c̣n nhớ mùa Xuân, nhớ tháng năm xưa của
tuổi Dại khờ... Có thấy bơ vơ ngày tháng đợi
chờ“ Quế để hồn theo nhạc tim nàng nghe
xao xuyến. Tiếng hát Lân vẫn trầm ấm như
thưở nào. Nàng hát theo nho nhỏ “Em có
Khi nào chợt nhớ mùa xuân, nhớ cánh thư xanh
và chuyện t́nh Hồng nhớ nắng hanh vàng nhuộm
áo Hà Đông anh ở nơi nay vẫn luôn chờ mong…”
Tiếng nhạc dứt nàng nghe Lân nói: “Tôi muốn
mời một người bạn học cũ cùng lên hát với
tôi, rồi chàng giới thiệu Quế với chàng sẽ
hát “Liên khúc t́nh yêu.”
Quế bật nói: “Cái ǵ?”
Phương Thanh đến bên nàng cầm tay cô và nói
chị giúp vui mừng cho hai cháu và cho anh
chị, anh ba sẽ hướng dẫn chị, tiếp theo
Thanh chạy đi lấy cây đàn Guitar đưa cho Lân.
Quế nhủ ḷng: “Để đáp đến t́nh anh cô sẽ
gồng ḿnh một chuyến.” Khi bước lên sân khấu
mọi người vỗ tay, Lân ghé tai Quế nói nhỏ
ḿnh sẽ phăng và ta cứ hát nối đuôi nhau
theo tiếng đàn anh dạo. Anh sẽ bắt đầu trước,
anh biết Quế đủ thông minh để điền vào
khoảng trống.
Anh cất tiếng: “T́nh cho không biếu không,
ân t́nh ai cũng cho được nhiều, t́nh cho
không biếu không chớ nên mua bán t́nh yêu…”
Quế bắt vô theo tiếng đệm của đàn “Yêu
nhau chưa chắc đă nh́n nhau mà nh́n nhau
chưa chắc đă yêu nhau…”
"Rồi mai có một ngày tôi đưa em về trên đỉnh
yên b́nh hiền ḥa một Xuân trên cao vương
theo làn tóc xơa theo mây trôi bồng bềnh..."
Lân đưa mắt nh́n Quế và tiếp tục dạo đàn như
nhắc nhở… "Trên đỉnh yên b́nh một mùa Xuân
ôm kín tâm hồn của tuổi thơ như ră như rời,
xin đừng làm giá buốt tim côi để t́nh yêu
chấp cánh lên ngôi để niềm vui hoà theo biển
gió…"
Nhạc và t́nh đang quyện lẫn nhau Quế tiếp:
"Hăy ôm trọn ôm trọn tuổi mơ
có một lần vui thôi anh
đừng xé nát hương t́nh ngọt mền
Đỉnh b́nh yên trên cao
xin anh giữ kín cho lâu dài
một t́nh yêu thắm măi trong ta…"
"Ngày nào anh yêu em anh bước đi trong cay
đắng tuyệt vời, ngày nào anh yêu em anh đă
quen với trời hạnh phúc mới…."
"Dù cho mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời, dù cho mưa giông băo tố
có kéo qua đây, dù có trách có trách ngàn
lời có trách một đời cũng đă muộn rồi, t́nh
ơi dù sao đi nữa em cũng yêu anh…"
Lân bước tới gần Quế anh nghiêng đầu kề cận
nàng cả hai người cùng nhau hát:
"T́nh ơi dù sao đi nữa ta măi yêu nhau...
T́nh ơi dù sao đi nữa ta... măi... yêu nhau
.....”
Mọi người vỗ tay ủng hộ, Cúc Hoa chạy lên
trao Quế bó hoa của Cúc Hoa, cháu Nam cảm ơn
và chúc mừng hai bác. Lân và Quế cười trong
ngấn lệ mừng vui.
Anh kéo tay nàng và ôm chặt cô hôn nhẹ lên
trán nàng và nói đủ cho nàng nghe “Cám ơn em,
cám ơn em…”
Lân d́u nàng về chỗ ngồi và hát cho nàng
nghe lại bài hát “Em c̣n nhớ Mùa Xuân.” Nàng
nắm tay Lân bóp nhè nhẹ như đồng ư.
T́nh yêu đă đem mùa Xuân xưa cũ trở lại làm
tươi mát hai trái tim cằn cỗi của tuổi xế
chiều. Lân và Quế đă t́m được hạnh phúc
trong tâm hồn sau gần bốn mươi năm thất lạc
nhau.
L.Q.
Em c̣n nhớ mùa Xuân của Ngô Thụy Miên
Em có bao giờ c̣n nhớ mùa Xuân
Nhớ tháng năm xưa của tuổi dại khờ
Nhớ tiếng dương cầm giọng hát trẻ thơ
Có thấy bơ vơ ngày tháng đợi chờ.
Nơi ấy bây giờ c̣n có mùa xuân
Có nón che nghiêng nụ cười thật hiền
Có mắt nai vàng ngời sáng t́nh xanh
Em có bao giờ thấu cho ḷng anh
Trời Sài G̣n chiều hôm nay c̣n nhiều
mây bay nhiều niềm đau thương bi hận tràn
đầy
Gượng nụ cười giọt lệ trên môi nh́n đất nước
tơi bời một thời em có hay
Những thành phố em sẽ đi qua
đây Ba Lê đây Luân Đôn đây Vienn
Nhưng có đâu bằng Sài G̣n hôm qua
Nhưng có đâu bằng Sài G̣n mai sau
Em có mơ ngày hát câu hồi hương?
Em có khi nào chợt nhớ mùa xuân
Nhớ cánh thư xanh và chuyện t́nh hồng
Nhớ nắng hanh vàng nhuộm áo Hà Đông
Anh ở nơi này vẫn luôn chờ mong
|
|
|
|