Thầy Bật Của Tui
Những ngày đầu chập chững bước chân vô trường Chân Phước Liêm, nó đă nghe bạn bè rủ tai nhau, lớp nào hân hạnh được học môn vật lư với thầy Bật là kể như... toi mạng! Thầy nổi tiếng... phạt học tṛ khủng khiếp lắm, thiệt t́nh rất nhiều năm về sau, nghĩ tới Thầy, nó vẫn cảm thấy h́nh như đứa học tṛ nào của Thầy cũng có cái tội ǵ đó sẵn sàng bị ... trừng trị. Quả thật, Thầy của nó uy nghi nhự một dũng tướng, chỉ cần nh́n thấy Thầy là những đứa học tṛ lười biếng nhứt cũng phải thay đổi cách học hành của ḿnh, Thầy chẳng cần phải dùng... bạo lực. Nó, nhỏ như một cục kẹo, nhưng chẳng có chút ngọt ngào của kẹo, nhỏ nhứt lớp, nhưng tinh quái nhứt lớp, nó có cái tính nết mà chẳng thầy cô nào thích, đó là lười học. Vậy mà môn học của Thầy, vật lư, cái môn học khó như ngói, chán như con gián, nó lại chăm chỉ học nhứt trong tất cả các môn, chẳng phải nó ưa ǵ cái môn học mới mẻ đối với lớp học tṛ mới xong tiểu học, mà v́ nó sợ bị đ̣n.
Buổi trưa hôm ấy, buổi trưa không biết ở thời nào, một buổi trưa nhè nhẹ như trong ca dao, trời th́ oi bức, xám xịt. Giờ học của Thầy, lũ học tṛ lớp nó chăm chỉ làm bài, im phăng phắc, thỉnh thoảng có tiếng x́ xào nho nhỏ, nóng quá, vài tiếng quạt giấy quạt nhè nhẹ. "Tối quá thầy ơi!" đứa nào đó đang rên rỉ, ma xui quỷ khiến sao đó, nó không bụm miệng lại được:
BBÂẬTT....ĐÈÈNN......LLÊÊNN ! Ba tiếng kéo dài như một sự găi gan khiêu chiến, một vài tiếng hihi đâu đó, rồi th́ cả lớp ḅ lăn ra cười.
Đứa nào dám kêu đích danh thầy, mày chết chắc rồi con ơi! Giá như lũ quỷ sứ đừng cười th́ tội của nó đâu đến nỗi nghiêm trọng, đằng này... thôi rồi!!!...
Trên bàn. Thầy Bật của nó, hung thần của nó, khẽ mỉm cười, cả lớp như được dịp chứng kiến một vở hài kịch mà nhân vật chính sẽ chết ngay từ đầu vở kịch. Nó đang ước ǵ đất nứt ra để chui xuống, né cơn thịnh nộ của Thầy, vừa hồi hộp, phải chi nó biến thành con kiến nhỉ, hic hic... nó vẫn chỉ là con K hạt tiêu... hic... hic...
Đợi cho lũ học tṛ lặng yên lại rồi Thầy mới lên tiếng:
"Con K đâu!"
Thôi rồi!... nó lết từng bước chân, đường lên bàn Thầy sao nó không dài ra thêm nữa nhỉ?!
Giọng Thầy lanh lảnh:
"Cầm cái giẻ lên đây!" Vài tiếng cười rúc rích đâu đó. Nó riu ríu đi t́m cái giẻ.
"Lau cái bục cho tao!" (nguyên văn, nó nhớ rơ lắm)
Hi.. hi... ǵ chứ phạt nhẹ hều như vậy th́ khỏe quá, lau luôn cả sàn nhà cũng được, miễn đừng bị đ̣n. Thế nhưng nó lầm to.
"Xong rồi nằm xấp trên bục cho tao!"
Cả lớp nh́n nhau hồi hộp, tụi quỷ sứ này.. vui lắm, khi có đứa nào sắp nạp mạng, hic..hic..
H́nh như thấy bộ dạng nó quá đau thương, mặt xanh như đít nhái, cắt không c̣n hột máu, Thầy bỗng bật cười ... hahahaha... thoát nạn!....
Kư ức ấu thơ với kỷ niệm tuổi học tṛ ngày ấy không ngờ đă in dấu trong tâm hồn của nó. Nhiều năm sau ḍng đời trôi nổi, nó đi vào nghiệp gơ đầu trẻ một cách t́nh cờ không như mộng ước mà nó ấp ủ. Đứng trên bục giảng, tự nhiên nó có cảm giác lũ học tṛ nhỏ dưới kia là thần dân, mà nó là một vị tướng oai phong lẫm liệt, à không, Thầy của nó mới đúng là tướng, c̣n nó là hung thần đúng nghĩa. Tướng tá nó vẫn nhỏ con như hồi xưa, nhưng cái mặt đầy vẻ cô hồn của nó khiến học tṛ sợ phát khiếp. Nội quy không cho oánh, nó sáng tác ra đủ kiểu phạt, những cách phạt quái đản làm cho lũ nhỏ vô cùng học giỏi, viết đẹp, kỷ luật, trật tự... Tóm lại, học tṛ lớp nó ngoan không thể tả, nói không phải khen chứ... nhứt trường luôn đó nha. Nó nghiệm ra rằng, lúc đi học càng tinh nghịch quỷ quái bao nhiêu th́ cai trị học tṛ càng thành công bấy nhiêu. Không biết với Thầy Bật của nó ra sao, chứ với nó th́ tuyệt đối đúng. Học tṛ nó đâu có biết cô giáo ngày xưa vô cùng lười học, lanh chanh, láu táu, nghịch như quỷ sứ.
Bài học kinh nghiệm suốt những năm đứng trên bục giảng của nó là: học tṛ càng sợ thầy cô giáo bao nhiêu th́ càng học giỏi bấy nhiêu.
Nó nhớ Thầy Bật của nó lắm, nó ước mong có ngày gặp lại Thầy, nó sẽ ṿng tay thi lễ và thốt lên rằng: SSSƯƯƯ..........PPPUUU.......
Kiểm Trần
|