|
|
|
Chuyến Du Lịch Của Tôi
Chuyến đi chúng tôi đă dự định hơn nửa năm, phải nói cám ơn Quư Bùi, nếu không có Quư quyết định đi th́ một ḿnh tôi cũng chưa nghĩ ḿnh có thể quyết định nhanh chóng như vậy. Cậu em họ ở Ohio cũng đă đề nghị mua vé máy bay cho tôi qua thăm Ohio và hứa hẹn sẽ đưa đi Canada chơi ăn trái cây, thế mà tôi cứ hẹn lần hẹn lữa.
Đầu tiên Quư chỉ đề nghị: ba đứa đi qua thăm Thầy vào cuối tuần thôi, từ mùa thu năm ngoái cơ, v́ đứa nào cũng muốn ngắm rừng thu một lần. Nhưng khi hỏi Thầy th́ Thầy bảo, thăm Thầy thôi th́ uổng công quá, lấy thêm vài ngày rồi Thầy đưa đi thác Niagara Fall chơi luôn. Rồi Thầy đề nghị nên đi vào dịp hè, tháng 6 là đẹp nhất. Lúc chọn tháng 6 tôi cũng hơi e ngại, v́ tôi sợ tổ chức Đại Hội tháng 7 sẽ... gấp rút quá. Nhưng tôi nghĩ chắc cũng không sao. Bàn qua tính lại th́ thấy Toronto cũng không xa lắm, tại sao ḿnh lại không tiện thể thăm các bạn ở Toronto luôn nhỉ. Thế là bàn nhau đi thêm Toronto, chị Nam Hương, chị Ḥa, chị Tuyết cũng muốn tháp tùng đi cùng, v́ Quư và Kim Chi bận đi làm, nên giao cho Quư chọn ngày khởi hành cho thích hợp thời gian của Quư, Chi. Khi quyết định ngày đi May 21 th́ chị Nam Hương đi VN chưa về! chị Tuyết t́m được việc làm! chị Ḥa cũng bận (hay tại vắng chị Hương) Thế là đầu tháng 1 Quư đă mua vé cho 3 đứa, tôi th́ sẽ ở thêm 2 ngày nữa, để thăm 2 cậu em và thằng cháu.
Thấy chúng tôi háo hức chuyến đi và Thầy Quí lên chương tŕnh ghé Canada hấp dẫn quá, Thy Hậu và Trí cũng muốn tháp tùng đi theo. Đầu tháng 2 Trí mới xin được phép, Trí Hậu lấy vé và sẽ ở lại thêm 4 ngày. V́ có Trí Hậu đi, chúng tôi sẽ mướn xe nên tôi cũng đổi vé để về cùng ngày với Trí & Hậu. Sau đó Anh Đào thấy mọi người nhộn nhịp cũng muốn đi, nên lên mạng... t́m vé, Anh Sơn thấy vậy nói với Đào: "Cho anh đi với!" Thế là Đào lại chờ thêm một tuần để Anh Sơn xin phép nghỉ. Lúc đầu Thầy hỏi tôi, sau không có nam sinh nào hết, nên khi có 2 chàng rể theo Thầy có vẻ an ḷng hơn.
Lên chương tŕnh cho chuyến đi, thấy Thầy Quí lo lắng cho chúng tôi quá kỹ làm tôi cũng thấy áy náy. Thầy hỏi Quư xem chúng tôi có bị dị ứng thức ăn ǵ không? muốn ăn ǵ? ḅ? tôm hùm? cua?... muốn uống ǵ? nước chai loại nào? rựơu loại nào? bia loại nào? nhớ ghi địa chỉ liên lạc người thân ở nhà...và lên chương tŕnh rất tỉ mỉ.
Đúng là năm người, mười ư Thầy đă phải chiều theo ư chúng tôi. Quư th́ muốn đi lễ sáng chủ nhật. Tôi th́ được nghe Thầy kể về thác Niagra ban đêm rất đẹp nên muốn đến để ngắm nh́n một lần. C̣n Trí Hậu th́ muốn nhân dịp này sẽ ghé qua Montreal đến viếng nhà thờ nổi tiếng St Joseph để tạ ơn. Sau Bùi Quư lại t́m được Thầy Lân, nên đi thăm Thầy Lân lại được thêm vào chương tŕnh. Đầu tiên Trí Hậu định mướn xe Van 11 chỗ ngồi để đi Toronto cho thoải mái, nhưng t́m không có nên quyết định mướn xe thường và sẽ đi thêm xe của Thầy.
Trước ngày đi khoảng 2 tháng, tôi được Thầy cho biết Quư dự định đổi chuyến bay của Quư v́ con Quư ra trường, tôi hết hồn, Quư là trưởng đoàn mà thay đổi th́ sao? Thầy bảo Quư đă phá hết những chương tŕnh của Thầy. Tội nghiệp Thầy của tôi đă hoạch định chương tŕnh để đón học tṛ cho chúng tôi ngạc nhiên, nào là nhờ con cháu cùng đi đón để tặng hoa, rồi c̣n in băng rôn để đón tiếp học tṛ nữa và cả dành thời giờ cho lễ sáng chủ nhật. Tôi phải nói với Quư là Thầy rất lo lắng và thất vọng. Thế là Quư không dám thay đổi chương tŕnh nữa. Sau đó Thầy đồng ư cho Trí Hậu tách riêng để đi Montreal v́ có thể vợ chồng anh B́nh sẽ bay thẳng sang Toronto họp mặt để cùng đi Montreal, và để đủ chỗ ngồi trên xe khi trở về Ohio, tôi đề nghị sẽ tháp tùng Trí Hậu đi Montreal. Đối với tôi sức khỏe và tài chánh rất hạn hẹp, do đó chuyến đi nào cũng dường như chỉ là lần duy nhất, nên tôi thường xử dụng tối đa những cơ hội có thể thăm viếng được nhiều nơi, v́ thế tôi cũng rất háo hức đi thăm nhà thờ nổi tiếng này.
Đầu tháng 4, 2016, Trí có dịp đi công tác Ohio, đă được ghé thăm Thầy trước. Hai Thầy tṛ cùng thích nhạc hùng ca tiền chiến nên tâm đắc lắm.
Chỉ có ba đứa tôi (Quư, Chi Thập) cùng mua vé nên theo lịch tŕnh đến đó vào buổi chiều 5:15. C̣n Trí, Hậu, Sơn, Đào mua vé hăng máy bay khác, phải đi từ tối hôm trước, nên 6 giờ sáng đă đến phi trường. Gặp 4 người là dân đi du lịch nên họ đă sắp xếp, mướn xe và đi thăm viếng đâu đó trước khi ghé Thầy và đón chúng tôi.
Trước ngày khởi hành 2 ngày tôi gọi phone cho Kim Chi để hỏi giờ giấc cùng ra phi trường, mới biết Kim Chi đi cấp cứu v́ bao tử, thế là Quư phải hoăn vé máy bay của Kim Chi. Tôi và Quư sẽ gặp nhau ở Las Vegas và cùng nhau bay qua Cleveland. Vắng Chi tôi rất buồn, v́ tôi và Chi là học tṛ cũ của Thầy, kỷ niệm giờ Việt văn, không biết Thầy và Chi c̣n nhớ hay không, chứ tôi th́ không thể quên. Tôi nhớ hôm đó trước giờ học, chúng tôi hay khảo bài nhau coi đứa nào thuộc bài. Kim Chi lanh chanh đọc bài "Mười thương"
"Một thương tóc bỏ đuôi gà
Hai thương ăn nói mặn mà có duyên
Ba thương má lúm đồng tiền
Bốn thương răng nhánh hạt huyền kém thua
Năm thương cổ yếm đeo bùa
Sáu thương nón thượng quai tua nhịp nhàng
Bảy thương nết ở cho ngoan
Tám thương ăn nói dịu dàng thêm xinh
Chín thương cô ở một ḿnh
Mười thương "mắt lé" hữu t́nh với ai."
Bọn tôi ph́ cười, tôi nói Kim Chi đừng đọc như vậy coi chừng quen miệng khi trả bài cũng đọc như thế. Cô ấy lắc đầu "Không có đâu! biết mà." Nhưng ai dè, đến giờ khảo bài, Kim Chi cũng được Thầy điểm danh lên đọc bài, và cô nàng cũng "nhanh nhẩu" đọc y như giờ ra chơi, làm cả lớp được một phen cười ầm, mà chắc tôi là người cười to nhất "đă bảo mà!"
Trong đầu tôi ngày ấy Thầy là anh chàng đẹp trai, trắng trẻo, thông thái, tài giỏi, cái ǵ cũng biết, sự đạo mạo của một nhà giáo thêm nét phong lưu tài tử của một nghệ sĩ, không khỏi các cô nữ sinh đem ḷng yêu mến và ngay trong tâm tư của con bé 12, 13 tuổi ngày đó, Thầy cũng đă trở thành mẫu người lư tưởng dù... chưa biết yêu là ǵ! Ngày xưa chúng tôi chẳng đứa nào dám chuyện tṛ với Thầy, nhưng từ ngày Thầy t́m được đám học tṛ cũ, tôi thấy Thầy thân thiện gần gũi hơn. Thầy đă kéo gần khoảng cách khi Thầy tṛ cùng tóc bạc như nhau (có người, tóc tṛ c̣n bạc... hơn cả Thầy). Thầy đă sẵn sàng kể lể tâm sự, có khi Thầy tṛ chuyện vănvới nhau cả gần 2 tiếng đồng hồ.
Ngày 21…
Lúc tôi đến Las Vegas gặp Quư, chúng tôi có gọi phone về nhà cho Kim Chi, thấy bác gái nói Chi vẫn c̣n mệt nên nằm trong pḥng ngủ vùi.
Máy bay chúng tôi đến Cleveland sớm hơn dự định 15'. Khi tôi lấy hành lư xong mới gọi cho Thy Hậu th́ biết Thầy tṛ đang đi t́m chỗ đậu xe để vào đón chúng tôi. Tôi nói không cần vào, chúng tôi đă ra ngoài cửa rồi, chỉ cần đến đón.
Thầy tṛ gặp mặt, ôm nhau mừng rỡ, lần đầu tiên gặp lại sau 50 năm, Thầy không c̣n là anh chàng đẹp trai ngày xưa, nhưng nét lịch lăm, nhanh nhẹn vẫn c̣n. Riêng Thầy chắc chẳng nhớ mảy may đến con bé với mái tóc búp bê ngày xưa, mà chỉ c̣n h́nh ảnh "bà già trầu" nh́n thấy trên mạng.
Thầy lăng xăng tiếp đón chúng tôi trong một khung cảnh ấm cúng, sang trọng và hoàn hảo. Đám con gái chúng tôi nh́n cách trang hoàng tươm tất, sạch sẽ trong nhà Thầy phải bội phục. Thầy ở một ḿnh mà giữ được nhà cửa như thế không phải chuyện dễ. Và để đăi học tṛ một bữa ăn thịnh soạn, Thầy đă phải mất bao nhiêu thời gian, tâm huyết, t́nh cảm để chuẩn bị. Mặc dầu lúc trước Thầy bảo "muốn ăn th́ lăn vào bếp", Thầy phân công cho từng đứa một, nhưng sang đến nơi th́ Thầy đă làm sẵn hết rồi. Thậm chí thấy chân cua của tôi lớn quá, thầy phải lấy kéo cắt cho tôi (chắc tại thấy tôi "lúa" quá không biết làm).
Ăn xong Anh Đào và Thy Hậu ra tay dọn dẹp th́ bị Thầy la không cho làm.
Chúng tôi trở về khách sạn hơn 12 giờ đêm, Thầy mướn hai pḥng có cửa ăn thông với nhau nên chúng tôi c̣n tắm rửa, đùa giỡn dọa nạt nhau xong mới đi ngủ, mà ḷng vẫn lo lắng cho Thầy phải dọn dẹp một ḿnh ở nhà.
Ngày 22…
Sáng sớm Thầy đă đến để đưa mọi người đi dự Thánh lễ chủ nhật, sau đó Thầy đưa đi downtown để ăn tỉm sấm, rồi loanh quanh thăm thành phố như chợ Westside, khu bảo tàng viện h́nh tháp vuông đen nổi tiếng về nhạc Rock and Roll của Elvis Presley, đi thăm khu shopping đặc biệt ở trên cầu của xa lộ, mà Thầy cứ dặn ḍ coi chừng bị lạc.
Chiều đó chúng tôi qua biên giới Canada và được ngắm thác Niagara vào ban đêm như mong ước. V́ qua vào dịp lễ nên khách sạn ở đó không c̣n chỗ, Thầy tṛ nửa đêm quyết định về khách sạn ở Toronto. Đến 2 giờ sáng mới vào được khách sạn Hilton.
Ngày 23…
Sáng hôm sau ghé nhà Huỳnh Dung cất vali, rồi Thầy tṛ kéo nhau đi ăn trưa và ra bến tàu đi tour quanh hồ. Mọi người đùa nhau là Thầy tṛ kéo nhau vượt biên, nhưng sao đám vượt biên này ồn ào quá. Chiều hôm đó các bạn Toronto mời phái đoàn Cali ăn tối ở nhà hàng ngon nhất Toronto. Thầy Quí đăi mọi người uống bia, cocktail hoặc rượu, tôi không uống được nên chỉ kêu cam vắt. Các cô th́ uống thử cocktail, có Quư tửu lượng chắc thấp, nên uống có một ly là bắt đầu cười nói nhiều hơn b́nh thường.
Chắc cũng phải 45 năm rồi không gặp Kim Quế. Ngày đó nhớ Kim Quế hay đi chung với Thu Hà, em của Tuyết Nhung học cùng lớp với Tự. Khi đó chị em rất ít nói chuyện với nhau, vậy mà khi gặp lại, thấy quen thuộc, thân thương làm sao ư, và kỷ niệm xưa lại ùa về. Anh Hồng và Tuấn cũng không thay đổi mấy. Anh Hồng là anh ruột Loan Phương mà Thập vẫn c̣n thân khi lên học Luật, hai đứa như cặp bài trùng, may áo dài giống nhau và Phương hay đón Thập đi học. Cô bé Loan Phương th́ mi-nhon nhỏ con lắm, c̣n anh Hồng th́ to con, cao lớn. Sau đó mọi người kéo về nhà Tuấn để sinh hoạt văn nghệ. Tôi đă rất muốn nghe Áo Tím hát live, hôm đó Ánh Tuyết lại không hát những bản nhạc mà Tuấn sáng tác, cô ấy hát karaoke. Giọng Tuyết ở ngoài thanh hơn trong youtube. Bà xă Tuấn rất dễ thương, có nhiều tấm h́nh chụp trông giống Ư Lan lắm. Không biết đám CPL quậy quá có làm phiền chủ nhà không?
Ngày 24…
Sáng hôm sau Thầy mời các bạn Canada đi ăn trưa, nhưng các bạn bận hết chỉ có Huỳnh Dung & Phong đi ăn và đưa mọi người đi ṿng ṿng các chợ ở Toronto. Đến buổi chiều th́ chia tay Thầy, Quư, Đào, Sơn quay về Ohio. C̣n Thập, Hậu & Trí ở lại nhà Dung để hôm sau kéo nhau đi Montreal.
Ngày 25…
Sáng 5 giờ dậy sớm để đi Montreal, anh Phong dự định đi cùng nhưng giờ chót lại bận việc, anh hẹn để dành hôm sau sẽ cùng đi Ohio với chúng tôi. Anh cho chúng tôi mượn GPS ở Canada để dễ xử dụng hơn.
Đường phố bên Canada cũng chẳng khác với ở bên Mỹ, tôi lên xe bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nhưng cũng ngắm cảnh b́nh minh, tuy không chụp được bức ảnh đẹp nào. Vào đến thành phố Montreal, xa xa Trí đă chỉ tôi nhà thờ St. Joseph. Kiến trúc ṿm h́nh chuông nổi bật trên sườn núi. Đường phố có phảng phất Paris, con đường nhỏ, những quán ăn, cửa tiệm hẹp san sát nhau, khách bộ hành qua lại, chỗ parking hiếm hoi... Chưa đi tôi đă nghe dọa "leo cầu thang mệt lắm đó!", nhưng tới nơi tôi chỉ phải đi đường hành lang hẹp ở băi đậu xe là vào đến tầng chính. Hôm đó là ngày thường nên du khách cũng không đông lắm, chúng tôi người th́ cầu nguyện, người th́ đi ṿng ṿng ngắm những bức tượng thánh và chúng tôi lạc nhau lúc nào không biết. Tôi đi ṿng ṿng các tầng bán tượng và các vật kỷ niệm, qua những pḥng nguyện nhỏ, có những đoàn du lịch vào, tôi đi theo để nghe họ giải thích, nhưng họ lại không nói tiếng Anh. Đứng ở sân nhà thờ có thể thấy bao quát toàn thành phố. Tôi trở về nhà thờ chánh để chờ Trí & Hậu. Tôi gọi cho chị Thục, chị cứ dặn ḍ khi đến Montreal nhớ gọi cho chị mà tôi gọi chi mấy lần vẫn không gặp, coi như chị em chưa có duyên hội ngộ th́ thôi vậy.Chúng tôi rời nhà thờ lúc hai giờ và đi t́m tiệm ăn, nhưng t́m chỗ đậu xe không có nên quyết định ghé tiệm hamburger rồi quay về Toronto. Trên đường về dù Trí Hậu thay phiên nhau lái xe nhưng có lẽ quá mệt mỏi nên đành exit vào đường trong nằm ngủ một lát, khi về đến Toronto cũng khoảng 11 giờ đêm.
Ngày 26…
Sáng hôm sau chúng tôi thức dậy trễ, rút kinh nghiệm hôm trước đi sớm quá phải ngủ dọc đường, dầu sao đường về Ohio cũng không xa bằng đi Montreal. Anh Phong & Dung đưa chúng tôi đi thăm những chỗ đặc biệt ở Toronto như toà nhà nổi tiếng Moonroe
Trên đường đi Ohio, thấy GPS chỉ đường qua Pennsylvania gần quá, Huỳnh Dung mới nghĩ chuyện nhân tiện sẽ đi thăm Thái Vân & Phạm Tuân. Huỳnh Dung liên lạc với Thái Vân, Hai vợ chồng mời tất cả qua thăm nhà. Chúng tôi ghé vào chợ VN, Trí thấy người ta bán mấy cây mồng tơi, lại nhớ đến Thầy Quí, nên Huỳnh Dung mua tặng Thầy. Về ngang qua Cleveland, chúng tôi vào tiệm Superior Phở của Mạnh để ăn trưa. Mạnh mời nào phở, nào bánh ḿ, nào gỏi cuốn, cà phê cả rượu nữa, cái ǵ cũng bảo thử… tôi th́.. chịu thua!
Trên đường đến nhà Thầy ngang qua Home Depot chúng tôi mới nghĩ nên trồng cây cho Thầy luôn, nên ghé vào mua chậu và đất để trồng luôn. Khi chúng tôi đến nhà Thầy th́ Thầy vừa đưa Bùi Quư và Sơn & Đào đi shopping về.
Theo chương tŕnh, đáng lẽ hôm đó chúng tôi có tiệc chia tay seafood ở nhà Thầy, nhưng Thầy đổi ư ra tiệm ăn. Cho nên sau khi trồng cây tặng Thầy, chúng tôi vào nhà cùng nghe nhạc hùng. Thầy có mấy đĩa nhạc cũ nhưng toàn là những bài hùng ca, có những bài mà lâu lắm rồi tôi không được nghe. Đến 6 giờ chiều th́ chúng tôi đi Cleveland để ăn tối. Thành phố Cleveland buổi tối vắng lặng hơn, chỉ có vài quán ăn mở cửa. Khách th́ có chúng tôi và vài gia đ́nh dắt con đi ăn mừng ra trường Trung Học.
Ngày 27…
Sáng thứ sáu, ngày chia tay, chúng tôi dậy trễ, tà tà kéo nhau ăn điểm tâm ở khách sạn. Sau đó Thầy đến đón về nhà Thầy chơi, ăn trưa và chia tay. Thầy đưa Quư, Đào và Sơn ra phi trường về Cali. Huỳnh Dung & Phong đi Pennsylvania đến nhà Thái Vân & Phạm Tuân. C̣n chúng tôi ghé thăm Thầy cô Phạm Đ́nh Lân. Tuy chúng tôi không học Thầy, nhưng nghe chúng tôi ghé thăm Thầy cô cũng chuẩn bị đón chúng tôi. Mới lần đầu gặp mà Thầy tṛ cũng chuyện tṛ như pháo rang, Thầy cho chúng tôi những kiến thức mà chúng tôi chưa hề biết. Thầy đưa chúng tôi đi ăn tối. Thầy tṛ chuyện văn quên cả giờ giấc, Khi đưa Thầy về đến nhà th́ đă hơn 9 giờ tối. V́ không rành đường ở Toledo nên chúng tôi bị lạc. Phải gọi phone cho cậu em xin lỗi trước, chúng tôi về đến Cleveland gần 12 giờ đêm, Chuyện văn với vợ chồng cậu em khoảng nửa tiếng th́ chúng tôi đi ngủ.
Ngày 28…
Hồi c̣n ở VN gia đ́nh Thái Vân ở cùng xóm với tôi, nên anh em trong gia đ́nh hai bên đều quan biết nhau cả. Lệ Ngọc lớn hơn tôi, Thái Vân nhỏ hơn tôi, Bản th́ cùng lớp với Minh, Bằng th́ cỡ tuổi Chương, Thy Hậu th́ chơi với Vinh. Ngày mẹ Thái Vân c̣n sống thỉnh thoảng bà vẫn viết thư hoặc gọi phone cho tôi. Nên chúng tôi cũng muốn sang để thăm mọi người.
Trí trả xe để mướn xe khác nhỏ hơn, nhưng cuối cùng họ lại đưa chiếc xe SUV giống như vậy. Trên đường đi chúng tôi tà tà ngắm cảnh, tôi rất thích đi du lịch bằng xe, vừa ngắm cảnh chung quanh để thấy sự hùng vĩ, hoang vu hay bát ngát của từng vùng đất nước. Trên đường đi lên đồi xuống núi, rừng cây bạt ngàn, tôi có thể tưởng tượng ra mùa thu thay lá ở đây rực rỡ như thế nào. Người ta hay nói "thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt" H́nh như đời chiếc lá cũng như vậy, trước khi rơi rụng nó thật rạng rỡ, nhưng dĩ nhiên chỉ ở xứ lạnh thôi, chứ như ở VN ḿnh th́ chẳng có mùa nào trơ trụi lá cả. Trên đường đi phone chúng tôi cứ nhận tin nhắn liên tục. Huỳnh Dung và Thái Vân text cho chúng tôi... trên từng cây số, nào hỏi đi tới đâu, nào dặn coi chừng cảnh sát công lộ, rồi dặn phải về thẳng nhà Thái Vân v́ đă nấu nồi phở chờ sẵn...
Căn nhà Thái Vân ở cũng là nơi làm việc nên có chỗ đậu xe rộng, chỉ một khoảnh vườn kế bên cũng trồng thành khu vườn nhỏ với giàn đậu bắp, húng quế, tía tô, hành, ng̣, tỏi, gừng... từng chậu xếp cạnh nhau. H́nh như VN ḿnh đi đâu cũng đem theo mùi vị... quê hương.
Chiều hôm đó con trai lớn của Vân & Tuân mời qua nhà ăn tối. Nhà cháu rất rộng, tầng basement ở dưới lại mở ra bờ hồ nước sau nhà nh́n rất thơ mộng. Cháu mới sắm chiếc RV rất rộng có pḥng ngủ, pḥng khách, nhà bếp và pḥng tắm nữa, để sửa soạn một chuyến lái đi Florida. Chúc mừng sự thành công của cháu và gia đ́nh Phạm Tuân. Đối với chúng ta sự thành tựu của con cái là món quà quư nhất.
Đêm đó các cháu mời ngủ lại nhà nhưng chúng tôi quyết định về nhà Vân & Tuân.
Ngày 29…
Đêm qua trước khi lên pḥng Huỳnh Dung và Thy Hậu đă dặn ḍ tôi là đi đứng cẩn thận v́ sàn nhà của Thái Vân trơn lắm (cô nàng nghe bạn bè tới thăm nên dọn dẹp lau nhà sạch sẽ) Tôi cũng đă rất cẩn thận... thế mà sáng hôm sau khi tôi đi vệ sinh lại bị trượt một cái như trời giáng. Trí phải d́u tôi ra ghế và Thái Vân xoa bóp chân cho tôi, tuy đau nhưng tôi c̣n đi được. Sáng hôm đó Tuân đưa chúng tôi đi thăm tour làm kẹo ở Hershey và không quên cho mỗi người mấy bịch kẹo chocolate mà hăng sản xuất để làm quà. Chúng tôi vào park đi ṿng ṿng chụp h́nh lưu niệm xong ra về đi ăn trưa để chia tay ra về. Chúng tôi vào tiệm buffet ăn, từ từ tôi thấy chân ḿnh cứng lại, đầu gối bị xưng và bắt đầu đau, ăn xong mọi người phải d́u ra xe. Tôi phải uống ngay thuốc giảm đau. Thái Vân đề nghị đi bác sĩ, nhưng tôi từ chối v́ thấy chắc không sao. Trí & Hậu và tôi trở lại Ohio c̣n Huỳnh Dung và anh Phong hôm sau mới lái về Canada.
Hôm đó hẹn về nhà thằng cháu lúc 7 giờ, mà không biết có bị lạc đường không? Đi đường c̣n bị mưa, nghe nói có cơn băo đi qua, nên về đến nhà nó cũng hơn 9 giờ tối, tụi nó vẫn chờ chúng tôi về để ăn dinner. Cũng may nhà nó có sẵn nạng (tháng trước con gái nó chơi thể thao cũng bị trặc chân) nên tôi có cái để đi. Đêm đó tôi không lên pḥng ngủ được, phải ngủ ở pḥng khách.
Ngày 30…
Ngày hôm sau cháu Luật nghỉ làm, tôi gọi cho Mạnh báo tin không đến nhà Mạnh được, Mạnh mời chúng tôi đi ăn đỉm sấm ở Cleveland và đưa chúng tôi đi chơi ṿng ṿng, thăm làng Amid, cũng như ngôi nhà ma bị cháy... chúng tôi chỉ ngồi xe chứ không đi ṿng ṿng, sau đó về nhà Mạnh hát karaoke. Mạnh lại dắt đi ăn buffet dinner, hết một ngày mấy chị em cô cháu đi chơi. Tôi cũng gọi phone từ giă Thầy Quí, thấy Thầy vẫn c̣n lo lắng chưa t́m thấy đồ sac pin điện thoại. Tôi đề nghị Thầy nên bỏ đi để mua cái mới. Tôi không dám báo cho Thầy biết là ḿnh đă bị té. Huỳnh Dung trên đường về Canada và Thái Vân vẫn text qua cho tôi hỏi thăm t́nh h́nh ... cái chân. Hai cô cứ áy náy v́ tôi bị té.
Ngày 31…
Chuẩn bị về nhà sau 10 ngày rong chơi, như dự định từ trước th́ ngày rời Ohio Trí Hậu và tôi sẽ ghé mời Thầy Quí đi ăn phở và chào tạm biệt Thầy, nhưng v́ chân tôi đau nên tôi chỉ gọi phone chào Thầy, lúc này Thầy bớt lo lắng về phone và bảo phone Thầy cũ quá nên đồ sạc bin không c̣n bán. Chúng tôi ghé tiệm phở của Mạnh ăn trưa và Mạnh làm bánh ḿ cho chúng tôi ăn chiều trên máy bay. Trí & Hậu đưa tôi ra sân bay trước v́ chuyến bay tôi cất cánh sớm hơn, rồi mới đi trả xe. Chuyến bay của tôi ghé Phoenix chờ gần 3 tiếng mới bay về Orange County. Thy Hậu khởi hành sau nhưng 7giờ đă về tới LAX, c̣n tôi măi 10 giờ mới gọi ông xă đem nạng đi... đón tôi (hi... hi...)
Chuyến đi nào th́ cũng có những vui buồn ngoài ư muốn, và chương tŕnh cũng có những thay đổi bất ngờ, nhưng nếu chúng ta cứ nghĩ đi là thăm nhau, để vui đùa, để đem lại cho nhau những ṿng tay ấm áp, những nụ cười rạng rỡ th́ mọi sự bất toàn, không như ư sẽ trở thành những kỷ niệm khó quên trong quăng đời c̣n lại của chúng ta và sẽ thấy đời sống ḿnh nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cám ơn Thầy Quí, Thầy Lân và các bạn Canada anh chị Hồng & Trâm, Huỳnh Dung & Phong, bé Giao, Anh Tuấn & Ánh Tuyết, Kim Quế & Mai Dung; Phạm Tuân & Vân cùng gia đ́nh cháu Thư; các em Hùng & Cầm Lệ, Mạnh; các cháu Quân, Luật & Châm đă dành chân t́nh, thời gian và tiền bạc tiếp đăi chúng tôi. Không quên cám ơn "Sơ" Quư Bùi, Trí & Thy Hậu, Đào & Sơn đă tháp tùng cùng Thập làm chuyến đi của Thập thêm phong phú hơn.
(Và xin tha lỗi nếu có làm điều ǵ phật ḷng, v́... chắc chắn “nhân vô thập toàn”.)
Chỉ có ông xă Thập là than phiền: "Em đi chơi mà lần nào cũng như đi đánh trận í!"... hi... hi... " ngày trở về... em bước lê...”
... "
CPL Nguyễn Thập
|
|
|
|