Ước Mơ
và Sự Thật
Ngày c̣n trẻ, khi không c̣n ǵ để vui đùa, chúng tôi thường ngồi quây quần mơ
ước viễn vông với nhau. Ước mơ th́ nhiều và đa dạng, nhưng thường mọi người
giống nhau ở một điểm: là đều ước có nhà lầu, xe hơi.
Ước chán rồi chọc ghẹo lẫn nhau, trù ẻo hết thằng nọ̣ đến thằng kia, rồi cùng
cười đùa vô tư.
Những ước mơ c̣n đang cưu mang chưa kịp khai hoa nở nhụy th́ tai ương ập đến.
Mọi người đều như ở trong trại giam khổng lồ, dường như ở đâu cũng
thấy thấp thoáng bóng "ăng ten", từ trường học, công sở đến xóm
giềng. Mang bên mình vài ký đường, cafe hay vài ký gạo, người lương
thiện cũng phải mắt trước mắt sau. Đành để ước mơ đó chết theo vận nước
mà t́m vinh quang trong lao động cho nó lành. Tránh xa cặp mắt cú vọ của những
người "bạn dân" sẵn sàng giúp đỡ đi "học tập" nâng cao nhận thức.
Cuộc đời đôi khi có những bất ngờ. Một may mắn t́nh cờ tôi đến được nước Mỹ. Cái
ước mơ ngày nào tưởng chừng bị bức tử lại từ từ sống dậy.
Trước hết là cái xe. Bạn tôi gọi chiếc xe đầu tiên của tôi là xe Big mac,
v́ cứ đến ngă tư là nó đứng lại. Thử đủ mọi cách cũng không tìm được
nguyên nhân, chán quá bèn vào Mc Donald ăn xong, ra rồ máy là nó lại chạy
tiếp, chắc nó biết chủ đói cần "big mac".
Có hề ǵ, ngày trước chỉ mơ xe thôi mà, đâu có kén cũ hay mới.
Xe xong rồi đến nhà,
Trong đám ESL qua Mỹ cùng thời gian. Ông bạn HO già nhờ đông con nên mua được
nhà nhanh nhất. Mỗi lần gặp, ông khoe rối rít. "Thế là tao đạt được ước mơ rồi".
Mặt ông vênh lên hănh diện, ánh mắt kín đáo dấu một nụ cười.
Vài tháng sau gặp lại, đôi lời thăm hỏi , tôi nhắc đến cái nhà, khen xă giao.
Tưởng đưa banh cho ông đá nhưng ông lại không. Mặt ông nhăn lại, thoáng bực tức
như thủ môn vào lưới nhặt banh. Ông lớn giọng:
"Mẹ kiếp! mỗi tháng tao phải đóng $20".
Tôi ngạc nhiên hỏi "Tiền ǵ? nhà riêng mà!"
"Khu tao có cái hồ bơi, chưa bao giờ tao tắm mà phải đóng tiền maintenances".
Bên này những khu riêng biệt, nhất là những khu nhà mới xây bây giờ, để an toàn
thường có tường bao quanh, có cổng ra vào, có hồ bơi, hội trường và cây cảnh.
Chủ khu đất ở đó săn sóc cây cỏ, nên các cư dân phải đóng tiền hàng tháng. Có
bạn nói đùa, ở xứ tự do mà nhà ở như trại giam, cổng ngoài khóa trong, có chỗ
c̣n có người gác.
Thay v́ lựa lời an ủi, tôi bỡn cợt: "mỗi năm tôi chỉ gởi cho mẹ tôi có $200".
Nghe thế, mặt ông co lại thảm hại, hiện rơ nét già nua khắc khổ. Nghĩ lại thấy
ḿnh ác quá!
Ngày dần qua, cuộc sống đẩy tôi lăn như viên bi. Làm tối đa nhai tối thiểu, chỉ
mua thứ ḿnh cần không mua thứ ḿnh thích.
Bắt chước "cắt mạng", làm ngày chưa đủ, tranh thủ làm đêm, làm thêm ngày nghỉ.
Tôi cày như con trâu điên. Tôi cũng mua được căn nhà. Nói "được" cho oai, chứ
thật ra chủ vẫn là nhà bank. Ḿnh chỉ làm chủ trên giấy thôi. Tới tháng mà chậm
trả tiền sẽ biết thế nào là "lễ độ", có người c̣n bị đuổi khỏi nhà sau 6 tháng.
Càng phải tiếp tục ca bài "tía em hừng đông đi cày bừa..."
Tháng ngày vội qua, trả hết nợ căn nhà. Vui chưa được bao lâu, th́ tuổi già ập
đến. Nh́n lại ḿnh "đời đă xanh rêu". Cộng trừ nhân chia, tiền già không đủ trả
tiền thuế nhà và nhu cầu sinh hoạt. Nh́n căn nhà, để có được nó tiêu hết một đời
tuổi trẻ. Đến giờ... sớm liệu mà buông...
Th́ ra, đạt được ước mơ chưa hẳn đă là vui. Vật đổi sao rời, kiến thức đổi thay.
Ước mơ hôm nay chắc ǵ đúng với ngày mai. Trúng số khi ngoài 90 th́ làm được ǵ.
Hay ông bạn HO của tôi mong ḿnh c̣n trẻ, theo đạo Hồi để được lấy 4 vợ. Bây giờ
nếu được cũng chỉ nh́n thôi chứ làm được ǵ nhau.
Ước mơ không đến đúng thời điểm, đôi khi trở thành vô nghĩa. Giầu có mà cao máu
tiểu đường th́ cũng như không.
Nói vậy thôi! Ước mơ cũng có giá trị khi ta đang mơ ước, chứ không th́ mơ làm
ǵ?
Cũng may, trong tất cả ước mơ hỗn độn mà tôi đạt đươc, có một cái mà chết cũng
không buông. Đó là bà vợ hiền lành nhẫn chịu, lúc nào cũng " keep the eyes on"
"Tắm chưa? áo này mặc hai lần rồi..."
Cứ thử không có vợ mà coi, Body này chắc làm mắm được các bạn à....
Có lẽ, có vợ hiền là ước mơ giá trị nhất trong đời.
Nhi Dương |