|
|
Ta c̣n nợ nhau
- Q b́nh phương |
|
Tháng 6 năm 1979, khi đang làm việc ở Bà Rịa
tôi được một người bạn rủ đi vượt biên, tàu
chúng tôi đă đến bến bờ tự do, tôi đă định
cư tại Hoa Kỳ năm 1981 sau gần hai năm ở
trại tị nạn.
Việc
đầu tiên là tôi t́m việc làm và muốn đi học
lại để có thể giúp đỡ được gia đ́nh nhiều
hơn, nên tôi đă thi vào chương tŕnh vừa học
vừa làm của hăng General Electric do chồng của Mai Hương giới thiệu. Tôi
được nhận và được gửi đi học và làm toàn
thời gian. Tôi chỉ gửi tiền về giúp gia
đ́nh bên nhà, mặt khác lo cho gia đ́nh
riêng của ḿnh bên này, nên tôi chưa có
ư định về thăm nhà. Tháng ba năm 1999,
các em tôi nhắn tin, mẹ tôi bị ung thư,
bác sĩ đă chê, không c̣n sống bao lâu
nữa, chị nên về thăm mẹ lần cuối. Tôi
sắp xếp và đưa con gái út về thăm gia
đ́nh một tuần.
Sau hai mươi năm mẹ
con gặp lại nhau, có lẽ v́ vậy mẹ tôi đă
khỏe trở lại và vượt qua thời kỳ hiểm
nghèo của ung thư?! Mẹ tôi đă sống thêm
được gần 9 năm nữa.
Sẵn dịp về đây tôi
đến thăm mộ người bạn cũ an táng trong
nghĩa trang của giáo xứ. Ngôi mộ đá hoa
cương màu xám ngày nào vẫn c̣n đó, chung
quanh vẫn gọn ghẽ. Em tôi nói giáo dân
ở đây rất tử tế, mặc dù sau khi mất
nước, có nhiều gia đ́nh không c̣n ai ở
đây nữa, đă ra nước ngoài, hoặc phải đi
kinh tế mới. Những người c̣n lại vẫn
vun vén cho sạch sẽ và đẹp đẽ, như hội
đoàn các bà mẹ Công Giáo của em tôi, họ
cắt cử người chăm sóc mỗi tuần. Tôi mua
vài nhánh Lan t́m đến cắm cho anh. Những cành Lan đă không được cắm hàng
tuần kể từ khi tôi đi vượt biên.
Ngày trước hàng
tuần tôi vẫn mua hoa tím để cắm mộ anh,
nếu tôi không về Sài-G̣n, tôi nhờ em tôi
mua và đem xuống để người xưa được ấm
áp. Anh rất thích những cành Lan tím do
gia đ́nh tôi dâng cúng nhà thờ mỗi cuối
tuần, và chính tôi cũng yêu màu tím của
những ngày xa xưa ấy...
Tôi thấy hàng rào
nới rộng ra nên hỏi cô em, và được biết
cha xứ đă cho mua thêm đất ruộng để kéo
dài nghĩa trang, nhưng nhà nước đă cho
chỉ thị ngừng mở rộng, v́ vậy chị thấy
sau hàng mộ này chỉ có thêm hai hàng mộ
nữa, phía cuối là mộ của ông Hán mới
chôn tháng trước, chỉ c̣n lại đất bên
tay trái, không biết sau này người nhà
ḿnh qua đời sẽ chọn nơi nào, nếu đất ở
đây hết?! Tôi đứng lặng thinh cầu
nguyện và nh́n lại quang cảnh một lần
nữa như muốn thu hút những kỷ niệm ngày
xưa cất dấu trong tim tôi.
Tôi vẫn nhớ măi
ngày đưa anh ra đây, biết bao nhiêu
người thương tiếc, mẹ anh khóc ngă lên
ngă xuống; Tôi đă âm thầm khóc, cố nuốt
nước mắt vào tim để đừng ai biết tôi
cũng yêu anh, chung quanh đây biết bao
nhiêu thiếu nữ, cạnh nhà anh, cùng dăy
nhà với anh, họ khóc nhiều hơn tôi. Trước khi hạ huyệt cho anh tôi quan
sát, kim tĩnh xây tốt quá, có mấy đụn
cát chắc gia đ́nh gọi ông Tám lá đổ sáng
nay...
Nh́n thẳng là bờ
dậu của nhà cô Bộ, cô nầy đẹp gái và
cũng thích anh, Bộ là bạn của em gái kế
tôi, tôi nghe chúng kể chuyện về anh và
xem chừng cô Bộ này cũng thầm thương
anh, nên tôi không cần phải thổ lộ t́nh
yêu mà anh đă dành trọn vẹn cho tôi.
Bây giờ cảnh cũ vẫn
c̣n đây bờ dậu xiêu vẹo, nghiêng đổ tôi
chợt nghĩ "Dậu đổ b́m leo..."
Và anh đây vẫn nằm
im ĺm lặng lẽ chịu đựng những chia xa
khó hẹn gặp lại...
Năm 2003 tôi về một
tuần để lo giấy tờ cho gia đ́nh, v́ gấp
gáp nên tôi cũng không kịp xuống thăm
xem anh có c̣n lặng lẽ chờ hay đă được
gia đ́nh bốc về nơi nao?
Năm 2007 các em tôi
nói "Mẹ yếu rồi chị về một lần cho mẹ
gặp trước khi mẹ ra đi. Tôi lấy vé đi
cùng con gái út về ngày mùng 9 tháng 6. Nhưng mẹ tôi đă không chờ tôi, bà đă ra
đi đúng ngày sinh nhật của tôi...Tôi ra
đổi vé nhưng không được, các em tôi ở
bên nhà, nói tôi yên tâm, dẫu sao mẹ
cũng ra đi b́nh yên rồi, chị cứ về như
ngày đă lấy vé v́ chỉ khác nhau có 5
ngày đỡ tốn tiền. Khi tôi về đến th́ mộ
phần mẹ tôi cũng đă yên, mẹ tôi được
chôn trong nghĩa trang của giáo xứ. Các
em tôi kể mẹ tôi rất may mắn, có một
ngôi mộ trống được bốc đi hơn một năm
nay, một vài gia đ́nh cố dành phần cho
thân nhân của họ, có người c̣n cử anh em
và mượn người canh giữ v́ mẹ của họ đau
ốm hơn một năm, nhưng bà chưa đi, Cha Xứ
nói không ai có quyền giữ phần. Ai ra
đi trước sẽ được chôn nơi đó. Mẹ ḿnh
mất trước bà cụ đó 5 ngày, nên đă yên
mồ, chị nghỉ đi rồi chiều tụi em dẫn chị
viếng mộ mẹ.
Khi tôi ra thăm mộ
mẹ, ồ! sao vị trí lại ở đây? Tôi không
tin vào mắt của ḿnh, đọc kinh cho mẹ
xong, vun đất đắp lên mộ mẹ, sửa lại mấy
cành hoa, nhặt cỏ chung quanh, rồi hỏi
em tôi "Mấy em có xây kim tĩnh trước khi
đặt mẹ xuống không?” "Không chị ạ!
Phần đất này đă có kim tĩnh rồi, đất
toàn là đất cát nên cũng chẳng cực nhọc
khi đào." Tôi nh́n xung quanh, trước
mặt bờ rào nhà cô Bộ vẫn xiêu vẹo, hai
hàng mộ sau hàng mộ của mẹ tôi... Mẹ tôi
đă được nằm phần đất của anh.
Tôi thầm cảm ơn Chúa và cảm ơn
anh. Có
một sự diệu kỳ nào đó
khi tôi nghe người chung quanh nói buổi
chiều tối mùng 3 tháng 6 mẹ tôi ngồi
trước nhà thấy con bạn của em tôi đi
ngang mặc bộ đồ đỏ chói, bà c̣n nói vọng
ra "Con kia mày đi đâu hôm nay mà
diện bộ đồ đỏ thế kia?" Tiếng nói của
bà c̣n sang sảng như người khỏe mạnh.
Vậy mà 11:00 giờ đêm mẹ tôi muốn được
gặp Linh Mục để chịu các phép, và bảo
các em tôi đừng đem bà đi nhà thương,
các em tôi muốn giữ bà được khỏe để tôi
có dịp nh́n được bà lần cuối. Khi đưa
vào nhà thương bà ứa nước mắt và nhẹ
nhàng ra đi.
Chị em tôi ra về,
tôi vào nhà ngồi nh́n ra ngoài ngơ, bây
giờ em tôi xây nhà cao và cửa lớn rộng
theo mặt tiền của nhà, không c̣n là cửa
sổ mỗi khi tôi nh́n ra như ngày xưa
cũ...
Kỷ niệm xưa tuôn
đổ, dắt tôi về những ngày xa xưa đó,
ngày của tuổi học tṛ, chỉ biết lo ăn đi
học, đi nhà thờ...
Tôi nhớ mùa thi Tú Tài I năm 1970, trường tôi được sắp xếp thi chung với những
trường thuộc vùng G̣ Vấp, Quang
Trung, Hốc Môn. Pḥng thi của tôi là tại trường tư thục (Tân Văn?) ở Tân Định.
Trong pḥng thi có một người cùng giáo xứ tôi cũng ngồi đầu bàn như tôi, sau tôi
một bàn. Ba ngày thi năm đó tôi không được khỏe, ngày nào ra khỏi pḥng th́ cũng
lảo đảo phải ra hành lang nghỉ và đợi băi xe ở dưới vắng mới xuống lấy xe về. Có
thể v́ quá yếu nên tôi không để ư c̣n anh chàng thuộc Giáo Xứ tôi đă để ư những
yếu đuối của tôi. Ngày thi cuối cùng là môn Pháp Văn, khi nhận đề xong tôi cảm
thấy choáng váng muốn gụcxuống. Tôi tự nhủ ráng lên, c̣n bài này nữa thôi.
Thực sự đầu óc tôi lúc đó quá trống rỗng,
những chữ đồng nghĩa phản nghĩa tôi không
t́m ra được một chữ, c̣n anh chàng cứ đi lên
đi xuống xin giấy nháp. (V́ có
một thầy cô
bịnh bất ngờ, nên pḥng tôi chỉ có một cô
coi, một cô phải qua pḥng bên cạnh và một
thầy đi qua đi lại coi cả hai pḥng thi). Anh biết tôi đang cắn bút nên khi đi ngang
chỗ tôi, anh giả vờ làm rớt giấy nháp, rồi
anh cúi xuống nhặt giấy và nói mấy chữ tiếng
Pháp đủ để tôi nghe, tự nhiên tôi nhận ra và
viết xuống bài của ḿnh. Cô giám thị nhắc
chỉ c̣n 5 phút nữa, ai làm xong nộp bài và
có quyền đi ra. Tôi run quá v́ c̣n 3 chữ nữa
tôi cần phải hoàn tất, anh đi lên nộp bài
gặp lúc mọi người chen lấn, anh lén đổi tờ
giấy nháp trắng của tôi và đưa giấy của anh
cho tôi rồi đi thẳng, tôi viết vội, tẩy
những chữ nháp trên giấy của anh. Mặt tôi
tái xanh như tàu lá và là người sau cùng nộp
bài cho cô giám thị, vừa kịp thầy giám thị
bên ngoài vào thu tất cả bài thi, để bỏ
phong b́ niêm phong lại.
Anh và tôi cùng
chung giáo xứ, tôi biết anh đi lễ sáng
chiều như tôi. Giáo xứ tôi rất nhỏ chỉ
có 8 dăy nhà. Nhà tôi ở dăy Duy Tân
ngay đầu nhà thờ, mọi người trong xứ ở
xóm dưới đều đi qua nhà tôi để ra đường
cái, nếu tôi để ư tôi sẽ biết. Nhà anh
ở dăy cánh đồng v́ dăy đó giáp với ruộng
rau muống. Mấy cô bạn của em gái tôi,
khi kể chuyện cho tôi nghe cũng hay nói
về anh, v́ họ ở cạnh nhà hay cùng dăy
với anh và tôi biết tên anh là Quyền.
Hàng ngày anh
thường đi ngang nhà tôi, đi lấy cơm heo
cho mẹ, chở cám, và mua rau cho heo
ăn...Hầu như chuyện ǵ trong nhà anh,
anh đều giúp mẹ anh, tôi nghe nói anh mồ
côi cha từ hồi 5 tuổi... Một hôm anh đi
bộ ngang qua nhà tôi, tôi bất chợt nh́n
ra cửa sổ và thấy dáng anh đi tôi thầm
nghĩ "Anh chàng này tướng đi coi yểu
quá."
Sau khi đậu Tú Tài
1 năm 1970. Thầy Phạm Đ́nh Huy đă đưa
tôi vào học trường Lư Thuờng Kiệt ở
Quang Trung, Hốc Môn. Lớp 12 B của tôi
chỉ có 4 người con gái là Tô Ngọc Hạp,
Nguyễn Thị Thục, Nguyễn Thị Kim Chi và
tôi. C̣n lại toàn là con trai, tôi chơi
chung với mấy đứa con trai ngồi gần tôi. Anh chàng ở giáo xứ tôi cũng học lớp
này nhưng v́ anh quá cao nên phải ngồi
gần cuối lớp. Tuy hai đứa cùng giáo xứ,
đi học cùng trường, cùng lớp nhưng tôi
vẫn như không quen. Mấy đứa con trai
quen tôi ở LTK cuối tuần hay đến làm
chung toán với tôi...C̣n anh bận bịu
giúp mẹ nên tôi và anh vẫn xem như kẻ
lạ. Tôi đi học LTK nhưng c̣n lo chạy về
học CPL buổi chiều v́ nhớ Thầy nhớ bạn,
nhớ trường...Đó là điều lầm lỗi của tôi,
tôi không đủ th́ giờ để chú ư học nên
tôi đă rớt Tú Tài 2 năm đó. Tôi đă trở
lại trường CPL học và đậu Tú Tài 2 năm
sau.
Đậu Tú Tài 2 xong
tôi ghi danh học Luật, với hy vọng sẽ
ghi danh thi vào Học Viện Quốc Gia Hành
Chánh ngành Đốc Sự.
Quyền đă đậu vào
Đại Học Bách Khoa Sài-G̣n ngành Hàng
Hải, anh đang học năm thứ hai, trường
anh ở đường Nguyễn Văn Thoại và Tô Hiến
Thành hàng ngày anh đi xe Honda đi học.
Bây giờ lớn rồi nên
mẹ tôi thường nhờ tôi đi chợ mua hàng
cho bà gửi lên Đà-Lạt và bà sẽ đi thu
tiền và xem các bạn hàng thích mẫu mă
nào sẽ về Sài-G̣n mua gửi lên.
Một hôm tôi ra đầu
ngơ đứng chờ xe Lam để đi chợ cho mẹ. Quyền chạy xe ra thấy tôi đứng đón xe,
anh dừng lại hỏi "Quư đi đâu lên Quyền
cho quá giang."
Tôi ngại quá nên
từ chối "Quyền đi đi, Quư không dám đâu
mẹ đă đưa tiền xe đi chợ rồi."
"Quư đi chợ ở đâu?"
"Dạ, đi chợ B́nh
Tây ở Chợ Lớn"
"Lên đi, Quyền đi
học ở Bách Khoa, Quyền chở Quư tới đó
cùng một con đường, rồi Quư đón xe buưt
lên thẳng B́nh Tây"
"Quyền đi đi, người
ta nh́n ḱa, nhà cô Kim, nhà ông Tặng
đang nh́n xấu hổ lắm"
"Xấu hổ ǵ? Quư lên
xe ngay sẽ không có ai để ư nữa"
Quyền đă kéo tay
tôi, lúc đó tôi riu ríu nghe lời như một
đứa trẻ con, tôi cúi gằm mặt không dám
nh́n, cố gắng ngồi xa xa, chỉ lấy tay
vịn dưới yên xe để đừng té.
Qua ngă ba An Nhơn,
gặp ổ gà tôi xém lọt khỏi xe, Quyền nắm
tay tôi kéo lại và bảo "Quư ngồi ngay
ngắn đi, ôm Quyền không thôi té lấy ai
đền cho ba mẹ Quư?!"
Quyền hỏi chuyện,
tôi trả lời, ḷng tôi xốn xang... Tới
bến xe buưt đối diện trường Đại Học Bách
Khoa, Quyền dặn ḍ tôi đón xe số mấy rồi
anh băng qua đường để vào lớp.
Gia đ́nh tôi dọn về Xóm Mới, những người
lứa tuổi tôi rất ít biết tôi;
V́ tôi được ba tôi cho tôi đi học ở
trường Chân Phước Liêm trên G̣ Vấp, khi
lên đại học tôi hay đi Thư Viện, đi tiệm
sách Khai Trí và đi chơi với bạn bè ở
Sài-G̣n nhiều hơn. Những giờ nghĩ trưa
tôi thường về nhà ông nội ở Lư Thái Tổ
hoặc nhà bác dâu bên mẹ tôi ở Trần Quốc
Toản để nghỉ ngơi ăn trưa.
Năm 1974 tôi thi vào Ngành Đốc Sự của Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, đang chờ kết
quả. Tôi vẫn tiếp tục theo học năm thứ hai ở bên Luật Khoa. Có lẽ t́nh yêu đối
với
tôi, là
một h́nh ảnh ảo, v́ tôi có bạn bè, có ba
mẹ lo
lắng cho ḿnh, có nhà thờ là nơi
chốn tôi thường thích đến...Tôi mong mỏi
đi học đi làm giúp đỡ ba mẹ...Tôi chưa
dám nghĩ yêu ai, hay tôi yêu tôi cũng
chưa biết?? Lúc đó bác dâu họ bên mẹ
tôi có mai mối anh Phượng gọi bác bằng
cô cho tôi, bác thường nói với mẹ tôi
“Con cô con cậu lấy nhau, thóc lúa đầy
bồ giống má nhà ta.” Anh Phượng đi học
đạo để hy vọng rước được tôi, nhưng ba
tôi nói tôi c̣n nhỏ để tôi đi học, tôi
rất cảm phục ba tôi.
Một buổi chiều ngày
29 tháng 10 năm 1974, sau khi đi lễ
chiều như thường lệ, tôi ở lại lần hạt
v́ tháng 10 là tháng Mân Côi. Mọi người
đă ra về hết. Cửa nhà thờ đă khóa, ở
trong ra được nhưng ở ngoài không thể
vào được. Tôi đang quỳ nguyện ngắm nghe
mơ hồ như tiếng ai kêu "Quư về chưa?"
Tôi lặng thinh, lại nghe tiếng gọi lần
nữa tôi nh́n ra hướng có tiếng nói tôi
thấy Quyền đang giữ song cửa sổ đu lên
để gọi tôi. Tôi đưa tay ra dấu chờ, tôi
tiếp tục việc lần hạt của tôi. Quyền đă
trở lại gọi tôi lần thứ 3. Tôi đẩy cửa
nhà thờ và đi về nhà tôi với Quyền.
Nhà tôi ở cuối sân
nhà thờ chỉ vài bước là tới. Trong nhà
ba tôi đang đánh cờ tướng với chú Điền. Quyền nói tôi đứng đây nói chuyện được
rồi. Không hiểu sao tôi đồng ư và hai
đứa tôi đă đứng trước nhà tôi ở giữa
đường nói chuyện. Quyền và tôi nói
chuyện hơn hai tiếng đồng hồ, chuyện học
hành, chuyện tương lai, chuyện mơ ước
cho ngày mai... Rồi Quyền rủ tôi thi vào
Tham Vụ Ngân Hàng với Quyền, nếu đậu sẽ
học buổi tối ở trường Lê Quư Đôn và
Quyền đề nghị hai đứa đi học chung. Tôi
nói "Quư đang chờ kết quả bên QGHC. Nếu
đậu Quư tiếp tục học song song với Luật
Khoa. Quư sợ không có th́ giờ đi học ở
Ngân Hàng. Quyền bảo tôi "Nếu vậy Quư
ghi danh cho Quyền học chung Luật Khoa
với Quư đi" rồi Quyền đưa tôi tấm h́nh
thẻ học sinh đă ghi ngày tháng năm sanh
đầy đủ để tôi ghi danh cho Quyền làm thẻ
sinh viên cho anh.
Tôi thấy Quyền cầm
trên tay bàn chải đánh răng kem đánh
răng loại nhỏ, cục xà bông nhỏ. Tôi hỏi
Quyền mua mấy thứ lặt vặt này làm chi
vậy? Sao mua cái nhỏ xíu? Quyền nói
"Mai Quyền đi thi lái hải thuyền để ra
trường. Nhớ cầu nguyện cho Quyền nhé. Ngày 31 tháng 10 sẽ lái từ cửa biển Qui
Nhơn về cảng Sài-G̣n."
Hai đứa tôi im
lặng, tôi nh́n vào cửa. Chú Điền đang
chào ba tôi đi về. Tôi nói "Quyền về
nghỉ đi, mai phải đi sớm rồi, Quư sẽ cầu
nguyện cho. Quyền biết không ngày Quyền
về Quư thi lên lớp bên Luật Khoa, Kinh
Tế, Công Pháp Quốc Tế, Cổ Luật mấy môn
đó muốn bơi luôn. Kinh Tế Quư không sợ
nhưng Cổ Luật phải nhớ nhiều quá ...”
Quyền chưa muốn đi, ba tôi bước ra ngoài
hút thuốc, tôi lấy tay đập vào tay Quyền
đùa "Quư giữ Quyền trong tay rồi, về ngủ
ngon đi" và tôi đưa h́nh Quyền ra hai
đứa cùng cười. Quyền dợm bước nhưng c̣n
quay lại nh́n tôi lần nữa, tôi vẫy tay
theo Quyền rồi đi vào nhà.
Tôi vô nhà học bài
nh́n đồng hồ 10 giờ 30 tối rồi. Tôi đi
ngủ để sáng mai dậy sớm đi lễ sáng cầu
nguyện cho người gửi gấm nơi tôi. Tôi
nằm trên phản ḷng miên man nhiều niềm
vui, tôi nhớ hôm đi xin dây Dưa Tây về
cho Bích Hạnh trồng. Hạnh và tôi có một
lần đi xuống cánh đồng, đi ngang nhà
Quyền có giàn Dưa Tây sai trái. Hạnh
hỏi "Mày có quen xin cho tao vài dây tao
trồng." Tôi hứa sẽ hỏi cho Hạnh.
Một buổi chiều tôi
chờ Quyền đi chở cám và lấy cơm heo cho
mẹ. Tôi đạp xe đạp xuống nhà Quyền hỏi
xin mấy dây Dưa.
Tôi gơ cửa nghe
tiếng mẹ Quyền hỏi "Ai đó?"
“ Dạ thưa bác cháu
ở dăy Duy Tân thấy giàn Dưa của bác tốt
quá muốn xin vài dây cho bạn cháu
trồng." Anh hai Quyền đi ra nói "Em
ngồi đây chờ Quyền về cắt cho." Lúc đó
tôi cảm thấy máu chạy rần rật trên mặt
tôi, chắc mặt tôi đỏ lắm, tôi chỉ muốn
dắt xe đạp quay ra. Tôi nói vội "Cảm ơn
anh, thôi để khi khác..." Vừa định thối
lui, nghe tiếng xe Honđa đầu ngơ. Anh của Quyền bảo "Nó biết em chờ nên về sớm
hơn, để anh lấy dao cho Quyền cắt..."
Tôi nghĩ bụng anh
không cắt cho tôi, bây giờ c̣n đ̣i đi
lấy dao. Tôi ngượng chỉ biết lí nhí cảm
ơn. Quyền vào thấy tôi vịn xe đạp đứng
xớ rớ. "Quư đến đây có chuyện ǵ
không?"
Anh hai đỡ lời "Cô
ấy muốn xin mấy dây Dưa Tây để trồng,
anh nói chờ em về cắt.....” Quyền nói
với tôi "Giàn Dưa này nhiều trái ăn
không hết, muốn ăn Quyền hái cho, đâu
cần phải trồng." "Dạ xin cho bạn."
Quyền biết ư cắt
cho tôi ba dây, lấy giấy báo thấm nước
bọc chỗ cắt và cột bao nylon cho khỏi
ướt. C̣n dặn ḍ nếu trồng không được
th́ nhớ cho Quyền biết để Quyền gieo cây
khác cho. Vậy mà tôi chẳng để tâm ǵ
cho đến hôm nay... Tôi đă có một giấc
ngủ đầy mộng đẹp.
Mấy ngày sau đó bận
bịu học thi, tôi chỉ c̣n nhớ cầu nguyện
cho Quyền thi đậu và được b́nh an. Xin
cho tôi được lên lớp.
Ngày 31 tháng mười
đi lễ sáng xong, ăn vội vă chạy xe đi
lên trường Luật đi thi, pḥng thi của
tôi nằm ở lầu hai của giảng đường nh́n
những hàng cây bông vụ. Tôi gọi nó là
bông vụ v́ quả của nó có h́nh dáng như
trái cầu lông có hai nhánh lá ch́a ra. Tôi nhận đề thi và bắt đầu viết, ḷng
tôi lo ra buồn buồn sao đó tôi nghĩ tới
Quyền, thầm cầu nguyện cho anh, nhưng sự
b́nh yên không đến với tôi. Tôi cảm
thấy bàn tay cầm viết của tôi như ai bóp
cứng lại, đầu óc tôi những niên hiệu và
những năm của Cổ Luật... Gia Long, Minh
Mạng, Tự Đức... Không có năm nào hay
niên hiệu nào có vẻ đúng khi tôi viết
xuống.
Tôi nh́n qua cửa sổ
nắng cuối tháng 10 nhẹ nhàng, vài chiếc
lá là đà bay trong không trung, hai
chiếc bông vụ rụng đang đuổi theo nhau
trong gió, sao lại có chiếc lá xanh bay?
Có thể gió lớn quá? Tôi ao ước được
nghe tiếng chim hót để nhận như một
báo
hiệu nhà có khách, ḷng tôi vẫn chùng
xuống, tôi đưa mắt nh́n chung quanh
giảng đường, mọi người cắm cúi viết c̣n
tôi... Tôi chợt thấy một con bướm vàng
nhỏ bay từ cửa vào, bay ṿng ṿng, rồi
bay lại gần chỗ tôi. Tôi nhớ nhỏ Nghĩa
hay nói "Bướm là hồn của người đă
khuất thường đưa tin đến cho người
thân." Con bướm vàng nhỏ bé bay là là
quanh chỗ tôi ngồi, tự nhiên ḷng tôi
quặn lại tôi buột miệng "Quyền ơi! Anh đến giúp em viết bài phải không? Nếu là
anh hăy đến đậu lên viết máy của em." Con bướm nhỏ đă đậu trên viết của tôi
khi tôi đang vẽ một đóa hồng trên giấy
nháp. Mặc dù tay tôi di động, nhưng chú
bướm vẫn không bay đi, tôi bật khóc. Tôi biết tin dữ sáng nay nghe lao xao ở
hành lang tàu Thống Nhất Nhật Lệ đă bị
đặt chất nổ và ch́m ngoài cửa biển Qui
Nhơn có liên hệ đến người bạn của tôi.
Buổi chiều vừa về
đến nhà, em gái tôi nói con Bộ nó vừa
lên đây cho biết bà Trường, khóc quá
trời. Anh Trường đă đi Qui Nhơn để t́m
xác Quyền. Tàu ch́m, mọi người thoát
được, nhưng không t́m thấy Quyền đâu?
Qui Nhơn đó một hừng đông bừng sáng
Biển lạnh lùng nuốt chặt những yêu
thương
Đêm đó tôi khóc có
lẽ nhiều lắm, mẹ tôi qua chỗ tôi nằm vỗ
về và hỏi "Con thương nó lắm phải không?
Cầu nguyện cho nó được lên thiên đàng,
và mẹ nó đừng buồn quá."
Sau cái chết của
Quyền, tôi nhận được tin vui đă đậu thi
viết ở trường QGHC. Tôi phải chuẩn bị
học hỏi để thi vấn đáp. Tôi rất muốn
được nhận vào khóa Đốc Sự nên quyết tâm
đậu vấn đáp, sự cố gắng của tôi đă được
đáp đền. Lớp tôi có 104 sinh viên và
cũng chỉ có 4 cô con gái (Anh Hà, Phan
Hoa, Minh Thu và tôi). V́ vậy chúng tôi
rất được cưng chiều và o bế. Mấy cô bạn
đều có người chăm sóc, c̣n tôi cứ dửng
dưng mặc dù anh Phong khi có dịp ngồi
sau tôi là khe khẽ hát "t́nh cho
không biếu không..." hoặc "yêu
nhau chưa chắc đă nh́n nhau, mà nh́n
nhau chưa chắc đă yêu nhau..." hoặc
viết cho tôi
Linh hồn anh lịm chết trong băng giá
Bởi ánh mắt lạnh lùng em đáp trả.
Tôi chỉ cười bâng
quơ và luôn luôn kéo theo Anh Hà mỗi khi
Phong mời đi ăn hay uống nước...
Rồi đổi đời mất
nước gia đ́nh Quyền cũng đi ngoại quốc
v́ anh của anh là sĩ quan Hải Quân đă về
đem cả gia đ́nh đi. Rồi tôi cũng v́ tự
do đă ra đi. Không ngờ ngày mẹ tôi mất
lại được anh quư mến đáp đền bằng chính
ngôi mộ của ḿnh. Cảm ơn Chúa, cảm ơn
anh. Phải chăng ta c̣n nợ nhau?!
Trong đời sống của
mỗi người chúng ta, chúng ta thường gặp
nhiều mối t́nh và có nhiều kết quả khác
nhau. Mối t́nh đơn phương không lối
thoát.
T́nh mỗi
ngày một đầy,
Khóc mỗi ngày một nhiều,
Khóc nhiều nước mắt hết,
T́nh đầy xẻ
cho ai?
Mối t́nh học tṛ vụng dại đơn sơ như những
ḍng thơ viết vội những cánh Phượng trao đưa
"Anh mang cánh Phượng tô hồng má em...",
những trách móc hững hờ như
T́nh chưa trao sao đang tâm vội thả,
Thả vội t́nh tôi thả cánh thư bay.
Hay
Đôi mắt ấy nh́n anh không muốn hiểu
Nên ngại ngùng ôm ấp mối t́nh si
Những kỷ vật học tṛ là những cánh phượng
ép vội gửi về quân trường đầy kỷ luật. Những
mối t́nh đẹp nhất có thể là mối t́nh câm,
những mối t́nh âm thầm, thâm trầm, nhẹ nhàng, sâu sắc, nó để lại
cho tâm hồn nhiều kỷ niệm như những
hương xưa, những ánh mắt dại khờ, những
nụ cười bâng khuâng, những kỷ niệm đơn
sơ, vài lời hẹn ḥ bâng quơ,
dăm câu thơ mộc mạc,
đôi lời hát thân t́nh, những lắng lo sâu
kín, những táo bạo ngu ngơ... Xin giữ
măi những ǵ trân quư đó, những điều đó
có thể sưởi ấm cơi ḷng cô quạnh, sẽ ban
hạnh phúc cho ḷng ta, biết đâu đó trên
cơi đời này vẫn c̣n có người nào đó c̣n
thương, c̣n nhớ và vẫn yêu ḿnh trong âm
thầm. Biết ngày nào đó ta lại có dịp lo
lắng cho nhau trong tinh thần cũng như
sức khỏe.
Hăy tiếp tục cuộc hành tŕnh ḿnh đă
chọn lựa, hăy ấp ủ những mối t́nh đă đi
qua, đă có trong tâm hồn, đó là nguồn
hạnh phúc không ai lấy được của ḿnh. Đời
người chỉ là những ḍng sông và tất cả đều t́m ra biển lớn là nguồn yêu thương
vô tận. Khi chúng ta chết,
mọi người chúng ta sẽ thành những giọt nước ḥa tan trong biển yêu của tạo
hóa đă dành cho chúng ta. Tất
cả chúng ta không ai nợ nhau tiền bạc,
mà chỉ nợ nhau một chút ân t́nh.
|
|