Click Here To Enter
HCHSTTH Đa Minh Sông Mao
E-Báo CPL Mục Lục:
 - Thơ Ngỏ
 - Cảm Tác Xin Cho Tôi
 - Chiều Ba Mươi Tết
 - Chuyện Bây Giờ Mới Biết 1
 - Chuyện Bây Giờ Mới Biết 2
 - Chuyện Ngày Sinh Nhật
 - Chuyện T́nh Đă Tỏ
 - Đại Hội Chân Phước Liêm
 - Đôi Mắt Người Xưa
 - Đừng Quên Ngày Quốc Hận
 - Gói Tết Tuổi Thơ
 - Hồi Tưởng
 - Hợp Tan
 - Lá Thư Tháng Tư
 - Lời Tạ T́nh Cho Cha
 - Lời Tạ Từ Cho Mẹ
 - Mơ Ước
 - Nái Lói
 - Nắng Hạ Gợi Nhớ Bạn Hiền
 - Những Thằng Bạn Con
   Bạn Thời Cắp Sách

 - Sớ Táo Quân
 - Ta C̣n Nợ Nhau
 - Tâm T́nh Thằng Bạn Già
 - T́nh Cha
 - Trang Hỏi Đáp Vấn Kế
 - Trên Đường Ra Bắc
 - Xin Cho Tôi
Sưu Tầm Ngày Xuân
 - Đón Xuân với Dưa Hấu
 - Ngày Tết nói chuyện Hoa
 


 
 

Chuyện Bây Giờ Mới Biết (1)

I.Những dấu tích cũ:

     1-Trong bài làm môn Việt văn của Thầy Phạm Đ́nh Huy, tôi đă cả gan ngoáy bút chỉ trích Nguyễn Khuyến với lời lẽ đại loại như: “ NK thật hèn nhát, trong khi có cả  đội quân  của 3 tỉnh Sơn-Hưng-Tuyên mà ông là Tổng Đốc, không dám chống lại quân Pháp….”, Tôi c̣n nhớ Thầy Huy nói viết lách kiễu này th́ thi cử sẽ rớt ngay, nhưng ông vẫn cho tôi 6 điểm. Từ sự kiện này mà Lê Văn Bé, có biệt danh Berthollet đă đề thơ tặng tôi:

    2.T́m thấy giấy làm bài của trường xưa, sau một thời chinh chiến.

3.Kết quả học tập qua 2 niên khóa của trường CPL



 

II. Những chuyện khác:

    1-Khi c̣n đang học lớp đệ nhị B, có một lần đến trường sớm ( tại sao mà tôi hay đi học sớm? v́ hoàn cảnh gia đ́nh, rồi có dịp tôi sẽ kể) tôi, Bộ và Đỗ Xuân Lượng, 3 đứa tôi rất vui vẻ. Vui vẻ đến nổi tôi cho Lượng một điếu thuốc để cho hắn thỏa măn cái tính ghiền. Rồi sau một vài hơi hít hà, bất ngờ điếu thuốc nổ tung. Sự cố này là do cái tṛ tinh nghịch của tôi khi gài vào trong điếu thuốc một cái pháo ( nhưng may mắn chỉ là pháo con chuột, vừa khéo cho kích cỡ của điếu thuốc). Bộ và tôi cười khoái trá trước sự hoăng hồn của Lượng. Chuyện này là có thật v́ nhân chứng sống vẫn c̣n đó. Xin vui ḷng liên hệ với Bộ ở địa chỉ  bn1915@vnps.us để biết thêm chi tiết.

    2-Tôi c̣n nhớ bạn Nguyễn Văn Tiến, nhà ở Xóm mới, cũng đi KQ phục vụ ở SĐ3KQ Biên Ḥa thuộc ngành Kỹ thuật tiếp vận (KTTV) chỗ làm việc của hắn gần với bản doanh của PĐ 231 tôi, thỉnh thoảng ghé qua Tiến hay nói: “Con Sáng nó chờ mày đó. Về nhà tao đi.” Làm tôi sợ quá. Có lẽ Tiến thấy tôi thường hay nói chuyện với Sáng trên lan can lầu trước cửa lớp khi đến trường sớm mà đoán ṃ chăng? Vốn dĩ tôi rất nhát gái nên nghe vậy là trốn luôn, hơn nữa trong những lần hành quân đây đó tôi thấy cảnh vợ chồng con cái của mấy ông lính  nheo nhóc trong khói lửa bom đạn mà ḷng cứ nhủ thầm sẽ không bao giờ để ư tới “con nhỏ” nào hết, khi c̣n mặc áo kaki. Đó đó, như vậy đó. Cho nên khi vào trang CPL tôi phải hỏi thăm đến Vũ Thị Sáng liền, nhưng buồn thay! C̣n Nguyễn văn Tiến vẫn biệt vô âm tín, nên chuyện này đến nay được xem như không có người chứng. Để khi nào truy nă được Tiến rồi hẵn hay.