Chan Phuoc Liem High School
|
|
|
|
|
Những ngày xưa thân ái
Sinh nhật Minh Tuấn Đức
Thư Bùi Viết Dũng
"Nhịp cầu nối liền hai bờ thương mến" Trần Quang Minh
"Kỷ Niệm Xưa" Nguyễn Quý Trọng
"Ước gì" Trần Anh Tuấn
"Lời Thú tội muộn màng..." Kim Tôn
"Tổng cộng 44 năm"
Đặng Tường Vân
"Chúa là tất cả, ta là cát bụi" Hoàng Thanh Tùng
"Nhớ
Bố" Anh Đào
"Ước Nguyện" Đào Văn Tiến
"Các bạn
CPL thân mến"
Trần Đặng Hải Hồ
"Cuộc sống ở Nhật" Nguyễn Ngọc Quyến
Thư Lệ Thanh
Thư Nguyễn Công
Thư Thầy Trần Đình Thành
Thư Nguyễn Bá Tòng
Thư Lê Ngọc Quốc Ân
"Hoài niệm một chuyến đi" Lê Ngọc Quốc Ân
"Điểu Nam Chi" Antonius Nguyễn văn Ngữ |
|
|
|
|
Annie Kiểm Trần
(Aug 11, 2013) |
|
NHỮNG NGÀY XƯA THÂN ÁI
Nó lững thững vừa đi vừa mủm mỉm cười một mình, niềm vui bất ngờ quá. Chiều nay
tình cờ mon men vô chanphuocliem.com, nó chợt thấy một cái nickname quen quen <quyencomnhom>
kèm theo một cái tên cũng quen quen PĐQ, ký ức của nó chợt vỡ òa trong khoảnh
khắc. PĐQ??? Bộ xương cách trí này còn ... sống sao ta? để hỏi lại coi. Thế là
sau một vài cái email bay qua bay lại... chính hắn!!! Và sau đó... đúng là con
trai "nhìu chiện" hắn lôi ra ở xó xỉnh nào không biết, một lũ bạn bè quỷ sứ thân
yêu của nó năm học lớp 12.
Vui không tưởng tượng được, khoái nhất là ai cũng welcome nó mới chết. Từ lâu
lắm rồi, nó cũng hay lần mò vô CPL.com để coi còn có ai nhớ đến mình không? Rồi
lại tự an ủi, mình chỉ góp mặt có một năm lớp 12 thôi mà, chắc chẳng còn ai nhớ
một con nhỏ, nhỏ như hột tiêu, chẳng có gì nổi bật ngoài chiều cao khiêm tốn. Ừ,
thôi cũng đành, đứng xa xa mà ngó lớp mình vậy?
Thế mà, hi... hi..., bao nhiêu lời thăm hỏi thân thương của bạn bè, từ khắp nơi
trên thế giới, cả cái nickname BB chả biết tên quỷ sứ nào đặt cho mình nữa. Kệ,
vui ơi là vui, các bạn bè thân yêu của tôi ơi, một năm lớp 12 chắc chỉ còn đọng
lại nơi bạn bè một con nhỏ hiền lành, học ban B nhưng toán lại dở nhứt lớp.
Bạn bè của nó có biết đâu nó có mặt ở trường CPL từ lớp Đệ Thất, Đệ Lục lận, hai
năm học của nó ngày xưa chất đầy những kỷ niệm chẳng bao giờ nó quên.
Ngày xửa ngày xưa, hành trang bước vào năm Đệ Thất của nó, ngoài tập vở còn có
một chiếc xe đạp, nhỏ thôi, dĩ nhiên nó chẳng đủ chiều cao để leo lên chiếc xe
650, chiếc xe của nó, không nhỏ như xe của con nít, mà xinh lắm. Nó vẫn nghĩ và
thầm ngưỡng mộ cái người làm ra chiếc xe đạp này, duy nhứt cả trường CPL chỉ có
mình nó.
Ngày đó con đường từ nhà nó tới trường sao mà ngắn ngủi, đạp xe một cái dzèo là
tới, cũng may chẳng có một cái đèn xanh đèn đỏ nào án ngữ trên đó hết. Nếu không
thì nó đã phải vất vả kiếm một cục gạch bự bự nào, hay cái lề đường cao cao nào
đó, thắng lại, ngồi trên yên, thả chân xuống như mọi người ...hi..hi...
Mọi ngày nó cưỡi con ngựa sắt yêu quý đi học, cẩn thận để vào chỗ giữ xe, ngay
sát cửa sổ lớp chỗ nó ngồi. Lớp của nó ở tầng dưới cùng, sát chân cầu thang, cửa
sổ ngày xưa không có chấn song như bây giờ. Ừ, chỉ là mấy thanh gỗ ngang dọc ịn
vô cái cửa sổ thôi, mà cũng thành nguồn cảm hứng lai láng cho một thi sĩ lớp 12
của nó.
Em ngồi bên song cửa
Anh đứng tựa cầu thang
Nhìn nhau mà cách trở
Thấy Giám thị ... đi ngang (Đỗ Kim Tuyến)
Thế đấy, trong giờ học thỉnh thoảng nó lại thò cổ ra ngoài để biết chắc chiếc xe
của nó vẫn còn. Rồi một buổi học nọ, linh tính chuyện chẳng lành, lúc thầy vừa
quay đi, liếc qua cửa sổ, trời!!!! chiếc xe yêu quý không cánh mà bay mất tiêu.
Mặt xanh như đít nhái, nó chỉ kịp lắp bắp: "Thầy ơi, em mất xe đạp rồi." Rồi
không hiểu bằng cách nào, nhóc tì như nó mà leo qua cửa sổ một cáo dzèo nhanh
như chớp. Nó báo động tới tất cả, cha Hiệu trưởng, thầy Giám thị, thầy dậy...
mọi người nháo nhào đi kiếm xe cho nó, cả lớp của nó xôn xao, nhưng ... biệt tăm.
Chết rồi, phen này chết chắc! về nhà thế nào cũng bị đòn, chuyện này thì xảy ra
như cơm bữa rồi, nghịch ngợm quá mà! Nhưng còn gì đau đớn hơn mất một vật mà nó
yêu quý nhứt. Những giờ học sau đó đối với nó sao giống như một cực hình.
Các bạn biết không, tan trường rối, tất cả đã ra về hết rồi, nó vẫn còn đứng tần
ngần ở sân trường, ngẩn ngơ... tức! Làm sao tìm lại được bây giờ, dù chỉ còn hai
cái... pedal cũng được.
Thế rồi, phép lạ giữa đời thường xảy ra... không tin ở mắt mình, nó thấy từ xa
xa, chiếc xe của nó xuất hiện, hoa mắt lên, không còn thấy gì nữa. Nó bổ nhào
tới chiếc xe của nó, phóng lên yên ngay tức khắc "Xe của con thầy ơi!" Quên cả
cám ơn người đã đem trả lại cho nó.
Thì ra một thằng nhóc lớp 6 nào đó, thấy chiếc xe xinh xinh, thích quá đem về
nhà chơi, sau đó bị bà ngoại quất cho một trận nên thân. Nó vẫn còn nhớ loáng
thoáng hình ảnh bà cụ già nhai trầu bỏm bẻm, một tay cầm cái roi mây, một tay
xách lỗ tai thằng nhỏ, miệng thì phân trần với thầy giám thị. Còn thằng cu kia,
nước mắt nước mũi tèm lem, hai tay dắt xe trả lại.
Còn nó thì toét miệng cười, chẳng chút giận hờn, nhìn chiếc xe đạp, rồi nhìn
thằng nhóc, bao nhiêu lo âu sợ hãi tan biến, thấy mình hạnh phúc tràn đầy, "Phải
chi mày hỏi tao một tiếng, tao cho mày mượn đi dzòng dzòng một chút cho đỡ thèm
liền" hehehe
Tặng bạn bè chút kỷ niệm của ngày xưa, đặc biệt nhớ nhứt N Liên, Lệ Hằng,
Bích Hoa, Kim Thanh... cùng lớp với K hồi đó. Kiểm còn nhiều tội lắm, à quên còn
nhiều kỷ niệm để kể, các bạn có muốn nghe hông? |
|
|
|
|
|
|
Kim Chi Nguyen
(Mar 7, 2013) |
|
SINH NHẬT MINH-TUẤN-ĐỨC 2013
Nhóm chúng tôi (12/75) có biệt lệ gặp nhau mỗi tháng vào ngày sinh của bất kỳ
bạn nào. Tháng 1 sinh nhật Đỗ Nhung, tháng 2 sinh nhật Quang Minh ( rủi cho Minh
tháng 2 hay rơi vào những ngày giáp Tết mọi người đều bận bịu, mà Tết này Minh
có thêm cái tang của Bố nên đành gác sang tháng sau! ). Tháng 3 sinh nhật Tuấn &
Đức ( Đức ở Úc nhưng lần nào về VN là tìm bạn bè ăn sáng, uống cà phê góc này
góc nọ bất kể sang hèn miễn có chỗ ngồi nhìn nhau là đủ).
Đỗ Nhung mua ổ bánh nho nhỏ nhưng chở đầy lòng yêu thương qua 3 chữ MINH TUẤN
ĐỨC, kèm theo 2 người tuyết là Minh và Tuấn 56 tuổi; Trịnh Lan ghé nhà Tuấn nấu
giúp nồi cà ri vịt từ sáng để 6g tối Tuấn lể mễ xách qua cùng gặp mọi người tại
sân vườn nhà vợ chồng Thành - An. An ủng hộ thêm nồi xôi đậu phộng thơm phức và
món tráng miệng Mít Thái ngọt lừ, chưa kể rượu khai vị, nước ngọt, đá và trà
nóng, ly, bát sạch sẽ…
Kế hoạch sau khi ăn, rửa chén bát xong, cả nhóm sẽ qua quán cà phê Không Gian
cạnh nhà Thành đấu hót, nhưng Thành hảo ý mời mọi người vào phòng Karaoke hát
các tình khúc bất hũ của Vũ Thành An, Phạm Duy, Phạm Đình Chương, Ngô Thụy Miên…;
anh Ngọc Quyến dẫn đầu các “nhi đồng”: Hằng, Mỹ ( em của Nguyễn thị Thuận giờ ở
Mỹ), Ngọc Trinh, Ngọc Bích, Đỗ Nhung. ( ngồi lổ nhổ giống đang ở trại tâp trung
wa’!) Thành ngồi chỉnh âm thanh, hàng ghế sau cho các ladies mặc đầm: Vũ Thanh,
Kim Chi, Kim Chung, Trịnh Lan, Thêu Kiều cùng “quý anh” Thế Tuấn, Hồng Sơn,
thiếu chủ Cái Bang say sưa cầm máy quay lia các góc cạnh trong mọi tư thế lăn lê
bò toài trên sàn gạch…anh Ngọc Quyến cầm micro yêu cầu Q.Minh hát Kiếp nào có
yêu nhau, K.Chi hát Nửa hồn thương đau, Vũ Thanh hát Mắt biếc… làm mọi người nhớ
lại hình ảnh 37 năm trước anh từng oanh liệt giữa sân trường với đàn em thương
mến! anh xúc động lắm, nói hoài: anh thương lắm, tiếc lắm Chi ạ! các em dễ
thương quá!
Tháng 4 sắp tới sinh nhật Hồng Sơn và Bích Hợp ( con rái biển Vũng Tàu, lặn vào
Sài Gòn bất cứ lúc nào cảm thấy thích dù đang giữ chân thủ quỹ hội …), chúng tôi
còn buổi Hội Ngộ với Cha Đinh Châu Trân ngày 13/4/13 tới, mọi người đã được phân
công ai nấy vào vị trí, cứ thế làm tốt nhiệm vụ của mình. TẤT CẢ VÌ LÒNG YÊU
THƯƠNG QUÝ TRỌNG NHAU DƯỚI MÁI TRƯỜNG XƯA! Anh Ngọc Quyến vẫn tiếp tục thương
yêu chúng tôi, vẫn cầm micro trong suốt chương trình và đáp lại lòng thương yêu
của anh, chúng tôi sẽ hát những bài hát hay nhất, ý nghĩa nhất tặng các Thầy,
Cha, các Anh Chị và cả chúng tôi.
chicanhvang 13. 5/3/2013. |
|
|
|
|
|
Bùi Viết Dũng
(Mar 5, 2013) |
|
Thư Bùi Viết Dũng
Hòa Bùi, và các bạn thân mến
Làm sao quên được, Hòa! Nếu mình nhớ đúng, bàn thứ hai trong lớp 10D (tụi mình
đọc là d...z...ê), chứ không phải 10A4 đâu, bắt đầu từ giữa lớp là Trần Quang
Thỏa, kế đến Dũng Cận tao, Bùi Văn Hòa (luôn thích luồn vào chỗ giữa) mày ,
Nguyễn (hay Lê) Văn Nam, và Trần Văn Hùng ở phía vách tường. Mình cũng vẫn còn
nhớ lần quyên tiền đầu tiên của lớp 10D cho một việc công ích gì đó, Hòa Bùi lên
trước bục gỗ tự đệm đàn guitar chinh phục các "ghế chiều" qua bài "Mùa Thu Cho
Em" khiến nhiều "em" cảm thấy ... "ươn ướt" kể cả Lê Thị Nga ... già.
Tụi mình còn học chung lớp 11AB (vì chỉ có một lớp 11 buổi chiều). Kỷ niệm nhớ
nhất về Hòa là trong một dịp lớp mình trải qua tu sửa bàn ghế, lớp phải dọn tạm
lên lầu hai. Lúc ra chơi sau cơn mưa, Hòa và mình đứng bao lơn hành lang nhìn
xuống các "em" đang rón rén trên lề gạch. Vì sợ áo DÀI (xin hiểu cho rằng mình
cực kỳ cẩn thận khi gõ chữ này vì lợ các bạn đọc nhầm dấu huyền ra dấu ... khác)
và quần trắng lấm nước dơ cho nên hai tay nắm túm cả quần lẫn áo ở một chỗ thông
thường mà ai cũng quen làm. Ấy thế mà chỉ có Hòa Bùi mới nẩy sinh một tư tưởng
vĩ đại (xin trích dẫn nguyên văn, dù bao nhiêu năm mình vẫn còn nhớ rõ): "Nó
không có bay đâu! Túm chặt quá nó chết đấy!" Mình vừa buột cười rũ rượi, vừa
phục sát đất cái bộ óc của thằng bạn rất ư là tếu và ... thơ... thẩn!
Đến năm 12 thì mình cũng chuyển lên buổi sáng học lớp 12B (11B chứ không phải
12B) chung với Hòa và Nam. Chương, Thành, Thiệu, Hải, và một bạn nào đó (mình cố
nghĩ mà không thể nhớ ra tên) ngồi ngay bàn trên tụi mình: Nguyễn Việt Hùng (nghe
nói đang là một Họa Sĩ ở Cali), Dũng Cận, Trần Văn Lũy (còn ở VN lúc mình vượt
biển). Được 2 tháng thì ông Bố mình bắt phải đổi sang 11A2 ( 12A2 chứ không phải
11a2) vì muốn thằng con mình làm Bác Sĩ... ấy. Nhập vào lớp 12A2, mình "tái hợp"
lại với Lê Văn Ngô, Ngô Hùng, Đặng Đức Dũng, Trần Quang Báu, Nguyễn Xuân Tuấn,
Lê Quang Luận, Nguyễn Văn Sử, Phạm Thị Lan, Phạm Thị Bích Thuận, và có nhiều cơ
hội hơn để nghía lén Hương (không dám kêu bằng mạo từ nào cả vì "bà này" đã từ
lâu là mệnh phụ phu nhân của Phạm Việt Cường mà Hòa hỏi thăm), Lê Thị An, Lê
Xuân Diệu Cơ, Vũ (??) Thị Vân (nghe nói ở Canada), Trần Thị Mùi, Phương Lan,
Tống Thị (Bích/Thu ???) Hồng, và nhiều "chị em ta" khác bên lớp 12A1 mà trưởng
lớp là Lư Thêu Kiều. Bây giờ lắm khi nghĩ lại thời ấy thấy mình quá dại (chữ này
không sợ lộn dấu); phải chi lúc đó tụi mình thích "cỏ non" thì đâu có bị các
nàng chê ... "nhỏ... xìu" (lâu quá không viết tiếng Việt, hình như mình đánh dấu
chữ này sai)! Không rõ các nàng lúc bấy giờ có nghĩ quá xa và ... thơ thẩn như
Hòa Bùi không?
Lẩn thẩn vài chuyện vặt thời đi học; chỉ nhớ được bấy nhiêu thôi, hẹn sẽ nhớ
thêm (không nhớ được thì ... chế!) những chuyện khác để cùng nhau cười ôn lại
quãng đời thơ ... thẩn và quên đi giây lát cuộc đời luôn luôn thơ... hỏi... THỞ.
Thành thật cảm ơn các bạn đã mang lại cho mình những niềm vui mà mình quên bẵng
bấy lâu.
Dũng Cận |
|
|
|
|
|
Trần Quang Minh (Jul 15,
2012) |
|
Nhịp cầu nối liền hai bờ thương mến
Đã qua rồi cái tuổi náo nức chờ đợi ngóng trông của thời mới lớn,
bây giờ tóc ai cũng muối nhiều hơn tiêu, vậy mà mỗi lần chuẩn bị cho cái
ngày họp mặt trường xưa vẫn thấy lòng nao nao như ngày nào vào lớp khai
giảng năm học mới.
Đại hội năm nay mang chủ đề “ Hội ngộ cha con thầy trò CPL-2012 “ Đó là
một niềm vui lớn và đầy ý nghĩa cho một chuyến trở về. Vâng trở về với
một thời mà mình đã sống, một thời còn trẻ. Trường xưa bạn cũ bạn bè
thân thiết và những kỷ niệm.
Chạnh nghĩ, mọi người đều chờ đợi để gặp nhau, có thể bạn chưa từng nhớ
cái tên ai đó khi còn quanh quẩn trong sân trường ngày trước, chưa từng
biết ai đó học lớp nào và có quen thân hay không, chưa thấy nhau sau mấy
mươi năm cách trở với biết bao nỗi niềm vui, buồn…..Nhưng bây giờ thì
những vòng tay đang chờ sẵn sàng mở ra, để ôm chặt bạn vào lòng. Tôi
nghĩ thế….
Trước ngày đại hội, BTC có buổi họp mặt nho nhỏ. Không khí cũng xôm tụ
không còn trẻ trung nhưng vui nhộn, A.T cũng bày tỏ hoàn cảnh mình một
thời kỳ đầy sóng gió với búa rìu…., bị bà xã hăm he…. vì chuyện vác ngà
voi làm anh đau đầu, nhưng lòng kiên nhẫn khiến anh vượt qua. Kêu gọi
duy trì tình đoàn kết các bạn với nhau chung một mái trường, bởi vì thời
gian còn lại còn lại có là bao lâu, chắc gì năm sau đủ mặt hơn năm ngoái.
Có lẽ đêm nay sẽ khó mà ngủ thẳng giấc…..
BTC đại hội bận rộn với những công việc được giao, ai cũng rán hoàn tất
“ nhiệm vụ “ của mình. Đúng với ý nghĩa “Hội Ngộ” nào tập văn nghệ, nào
chuẩn bị thánh lễ tạ ơn, nào chuẩn bị ẩm thực vui chơi, chương trình…..mỗi
năm họp mặt lại có thêm bạn mới, và có người này tìm gặp được người kia
sau mấy chục năm vắng tin.”văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình” trên mạng năm
nay lại chuẩn bị “trực tiếp truyền hình CPLUSA_TV với CPLVN _TV” mới ghê
chứ!!! . “Lại Hoa hậu áo dài U60….không áo tắm” wa…wa….Và người tình xưa
đang ở nửa bên kia trái đất cũng hiện ra ở rất gần, nhưng chỉ ngậm ngùi
hát “ba mươi năm rồi không gặp, từ khi em lấy chồng…..”
Mỗi ngày những thông tin bạn bè trên mạng càng nhiều, gần như đa số đều
tìm được bạn cũ. Trang Chân phước Liêm High school giống như : “nhịp cầu
nối liền hai bờ thương mến”, nói như một bạn bên Úc là những cánh chim
lạc loài CPL nhờ những thiện chí tìm về với nhau, chớ dễ gì gặp giữa
mênh mông đại ngàn các hành tinh xa lạ này phải không các bác?
Tìm gặp trên mạng còn dễ chứ nhưng “mặt nhìn mặt rõ ràng hai mặt, tay
nắm tay rõ bốn tay” còn phải đợi thời cơ, đôi khi ngày họp mặt cũng bị
bận rộn những chuyện riêng tư mà không đến được, lại hẹn lần sau vậy.
“Trang net nhỏ mơ làm cơn gió
Đưa ta về tìm bạn cũ trường xưa
Có anh em bạn bè trong đó
Có sân trường kể chuyện nắng mưa”.
Hồi xưa mùa hạ có “90 ngày qua chứa chan niềm thương” , còn bây giờ mùa
hạ là điểm hẹn đầy ý nghĩa của những gương mặt học trò không còn trẻ, và
chắc không ai nỡ vô tình quên đi bạn bè ngày cũ, để lạc mất nhau một lần
nữa trong cuộc đời vốn mong manh, ngắn ngủi ……..và phù phiếm. |
|
|
|
|
|
Nguyễn Quý Trọng (Sep 8, 2011) |
|
Kỷ Niệm Xưa
Ngoại ơi ( tui thuong goi Nam Huong nhu vay )
Tui còn nhớ mãi năm học đệ nhị, phòng ở tầng dưới, phòng cuối cùng sát
cầu thang gỗ, lớp có 2 soer là Soer Hương và soer Nhi( soer Nhi đeo kính
nhìn ... Thích lắm )
Hồi đó tui và Khấn ngồi bàn thứ 2, Khấn ngồi đầu bàn xong đến tui còn
bên nữ thì 2 soer cũng ngồi đàu bàn thứ 2. Hôm đó tui và Khấn 2 thằng đố
nhau là mấy soer mặc áo tu như vậy có mặc quần bên trong không, tui thì
nói hổng mặc gì bên trong cả, Khấn nói bên trong có quần nhưng áo tu dài
hơn nên che mất, 2 thằng cãi qua cãi lại, cuối cùng 2 thằng cá nhau chầu
kem tại quán ông Chi giờ ra chơi. Để chứng minh ai đúng ai sai thì hôm
đó vào giờ Anh văn của Thầy Lê Phương, vào đầu giờ Thầy khảo ngữ vựng,
soer Nhi là người Thầy gọi lên là người thứ 3, vì 2 người trước lên bảng
họ đã viết bên trên nên khi tới soer Nhi thì phải viết bên dưới bảng, vì
thế soer không thể đứng trên bục mà viết, mà phải đứng xuống nền nhà ma
viết, lúc đó có cây thước kẻ bảng đang để ở bàn đầu nên cu Khấn lấy cây
thước và nói : Trọng, mày xem tao vén áo tu của soer lên là mày sẽ thấy
quần ngay, chuẩn bị tiền chung độ nhe. Miệng nó nói, tay nó cầm cây
thước khẽ đưa vào bên dưới áo tu, vì lúc đó soer đang đứng bên dưới bục
nên gần ngay chỗ cu Khấn ngồi, Hương biết không, cu Khấn dùng thước bảng
cứ từ từ vén váy soer Nhi lên, khi váy đã lên qua đôi dép vẫn chưa nhìn
thấy quần soer Nhi đâu, nó cố gắng vén cao hơn nữa, khi váy được vén cao
tới bắp chân cũng chưa thấy, nó vẫn cố vén cao hơn nữa, và khi váy bị
vén cao tới khuỷu chân thì nhìn thấy quần, và cũng vừa lúc đó soer Nhi
chợt nhận ra mình đang bị thằng nào vén váy , soer bỏ chạy về bàn ngồi
khóc, sau đó Khán nó bị phạt mấy roi vì tội dám vén váy soer. Nghĩ lại
lúc đó 2 thằng rất hồn nhiên trong sáng, chỉ vì muốn biết soer có mặc
quần hay khong mà nghịch dại. Rốt cục là mấy soer có mặc quần nhưng là
quần lửng thôi, nên tui bị thua nó chầu kem , nhưng rát vui vì .... Tìm
ra chân lý. Còn nhiều lắm những kỷ niệm thời bấy giờ, nếu có dịp tui sẽ
nói Khấn nó viết lại thành những chuyện ngắn gửi lên trang web CPL cho
mọi người đọc |
|
|
|
|
|
Trần Anh Tuấn (Jul 30, 2011) |
|
Ước gì…
Đời tôi đã nhiều bạn. Có những bạn bình dị tốt lành và không thiếu người
độc đáo tài danh. Nhưng chỉ có những người bạn thời niên thiếu là tôi
“thương” nhất. Mỗi khi chợt nhớ đến một người nào trong bọn, tôi bỗng
rung động với những cảm xúc bồi hồi như đột nhiên bé lại.
Không hiểu sao tự trong thâm tâm, tôi rất nể phục các bạn thời còn nhỏ
của tôi. Dù xưng hô “mày, tao” tự nhiên thân mật nhưng mỗi đứa bạn tôi
đều có một dáng dấp, phong độ đặc biệt nào đó để tôi ngưỡng mộ.
Như Nguyễn Văn Tác chẳng hạn. Không nhớ quen nhau vào trường hợp nào? Có
thể từ những ngày lội bộ xách cặp chung đường tới trường Vinh Sơn Liêm ở
Xóm Mới. Con đường gồ ghề quanh quẹo có khúc băng ngang qua cánh đồng
lúa nhìn xa mỏi mắt. Sáng sớm tinh mơ có bóng chú cò trắng lả cánh lướt
ngang trời. Tôi yêu cái dáng lừng khừng chững chạc, cặp mắt hơi xếch
chứa đầy suy nghĩ bí ẩn. Tác đã dậy tôi biết thao thức suy tư, biết bồi
hồi trước thời cuộc khi một tối nhìn nó ôm cây đàn thùng gò người bên
ngọn đèn dầu vàng vọt toả một thứ ánh sáng mập mờ lên trang giấy “Ca
khúc Da vàng”. Đêm đó trong một trại gia binh ngoại ô, có thằng tôi chợt
ý thức “Ôi đêm dài và cơn bão rớt, trên mảnh đất quê hương điêu tàn… Ôi
bom đạn cày trên những xác…”
Có một lần Tác bảo tôi: “Mày hay thật. Mày có tâm hồn.” Tôi hỏi và nó kể
thêm: Có lần hai thằng đi bộ lang thang, nó thấy tôi bất chợt cúi xuống
lượm cây đinh trên đường thản nhiên bỏ vào túi. Ý nó khen tôi là thằng
nhân đạo, sợ người khác vô ý đạp trúng đinh. Dĩ nhiên được thằng bạn
khen ngợi thì tôi khoái tỉ, ngu gì khai ra vì nhà tôi nghèo, đi đường
thấy cây đinh còn xài được thì nhặt ngay bỏ túi.
Qua nó mà tôi quen Võ Như Tố, nhà cũng ở trong trại gia binh tuy khác
dẫy. Nhà Tố là nơi tôi la cà không biết chán. Má của Tố là một người đàn
bà chất phác, rộng rãi dễ dãi với con cháu nên tôi rất thương mến không
úy kị e dè. Trong cái sân rộng trước nhà được bao bọc bởi nhiều dẫy
trại gia binh là nơi bọn chúng tôi quần thảo với những trái banh cao su,
hò hét rùm trời. Có nhiều hôm cả bọn bắc ghế ngồi trước hàng hiên, đàn
hát um xùm. Tôi là thằng hả họng hát to nhất vì căn nhà đầu dẫy có hai
chị em cô hàng xóm dễ thương. Nếu tôi nhớ không lầm thì cô chị có tên là
Ngọc Bích, tức Bích mập.
Tố hiền lành, bị tôi át tiếng hoài mà cũng chỉ mủm mỉm cười ruồi. Bây
giờ càng nghĩ càng thấy thương. Tôi nể nó vì cho rằng nó học giỏi và lại
có cái tướng chậm trãi thâm trầm của một nhà bác học uyên thâm. Trong
căn phòng trước nhà nó treo trên vách một tấm bảng đen to lúc nào cũng
đầy những con toán chằng chịt nhìn rối mắt. Nhiều khi đang nói chuyện vu
vơ, Tố chợt chạy vội ra bảng đen lấy viên phấn hí hoáy viết những con số
lên bảng rồi trầm ngâm suy nghĩ. Nói thật, tôi nể thằng bạn tôi sát đất.
Nhờ Tố mà tôi lại quen Vũ Ngọc Bội, cũng người trong xóm. Tôi vẫn nhớ
cái dáng ròm ròm, cái miệng cười tươi kèm theo ánh mắt hấp háy rất duyên.
Bội hay chạy sang nhà Tố mỗi khi nghe có tiếng ồn ào náo nhiệt. Hoặc có
tiếng xe Honda của Kim Tôn xình xịch ngoài sân rộng.
Còn những người bạn nữa như Trọng, Mẫn, Liêm…đã từng gặp mặt, vui đùa,
ca hát, rong chơi. Chúng tôi những đứa trẻ nhà nghèo tìm gặp nhau hồn
nhiên chân thật. Nào có so sánh gì đến giai cấp địa vị, danh vọng, quyền
lợi… Đó là cái thời trong sáng nhất mà tôi luôn trân trọng mến yêu.
Nhiều khi tìm đến nhà nhau ngồi chơi suông chẳng có gì quan trọng để nói
để bàn luận mà vẫn cứ phải đến nhà nhau. Bây giờ tôi đã hiểu: đó là cái
cảm giác được an bình, yên ổn giữa những người mình gần gũi, thân cận
tin yêu.
Là bạn cùng xóm, chúng tôi lại trở thành bạn cùng một trường Chân Phước
Liêm. Càng thêm thân thêm quý. Những bạn cùng lớp của tôi cũng là những
nhân vật đầy “ấn tượng”: Tiên, Bảy, Gìn, Cảnh, Kim Thoa, Kim Nết, Trung,
Lai, Dũng, Đạo vân vân không thể nhất thời nhớ mọi tên và càng không thể
kể hết được những kỷ niệm thú vị trong đời.
Lại còn những người bạn cùng trường khác lớp mà tôi luôn thân mến và
kính trọng: Chị Tô Thị Thu, Anh Trần Văn Sung, Anh Nguyễn Ngọc Quyến,
Nguyễn Kim Tuyến … Tôi nhớ những say sưa, sôi nổi của một thời đang lớn.
Những ước mơ những hoài bão vá trời của lứa tuổi ngây ngô.
Có lẽ ngày xưa khi mới lớn tôi có nhiều tật xấu lắm: Làm nổi vô lối,
chơi át bạn bè, ganh tị hơn thua nhưng bạn bè đều dễ dãi bỏ qua. Thương
cái tốt cái hay và chấp nhận thứ tha cái tồi cái dở.
Nếu được trở lại tuổi mới lớn ngày xưa, có lẽ tôi sẽ đối xử với bạn bè
một cách khác: sẽ thân ái hơn, tìm hiểu hơn, tha thứ hơn, nhường nhịn
hơn…
Ước gì…
Các bạn còn nhớ những kỷ niệm gì cùng bạn học chung trường, làm ơn kể ra
cho tôi nghe với. Trước khi chúng phai mờ mai một. |
|
|
|
|
|
Kim Tôn (Oct 31,2009) |
|
Lời Thú tội muộn màng...
Em xin tự thú tội.. và chỉ những gì còn nhớ.. còn những gì không nhớ và
hỏng dám nhớ thì.. xin các Bậc Cha, Thầy Cô mở lượng Hải hà mà xí xoá..
mà Thầy Tấn lại lôi cái sổ Bìa đen từ hồi não hồi nào ra.. kẹt quá, kẹt
quá.
Lớp Lục 1 có Thầy Anh văn được cả lớp tặng biệt danh Zippo, chắc có lẽ
Thầy hay dùng bật lửa zippo, Quí vị cứ tưởng tượng Thầy bước vào lớp với
tiếng chào zippo..zippo..zippo. Tui thiệt tình hỏng nhớ được Thầy tên gì.
Lớp Ngũ 5 có Thầy Lê Đình Thưởng... "Thưa Thầy ..Cô Hiệp kia cà..." Và
có thằng đã ăn cái tát nảy đom đóm.. hỏng biết nó còn nhớ không.. Cô
Nguyễn Thị Hiệp dạy môn toán cho Ngũ 5, cũng đã nếm mùi mắc mèo trên bàn
thầy, may mà Tui nghĩ lại thuơng cô là Cô (chứ hỏng phải Thầy) nên đã
phủi bàn đi khi mình lau bảng. Tên khác thả lông mắc mèo , tui biết..
Lớp Tứ 3. Các bạn còn nhớ có Thầy mặc nguyên bộ quần áo lính,ủi hồ cạnh
thẳng tấp sờ cạnh chắc đứt tay,cấp bậc Đại Uý, hình như dạy kim văn( văn
xuôi) Thầy Thuần Nhân dạy Kiều. Thầy Đại Uý hát nhạc Lệ Đá của Trịnh Lâm
Ngân, thu vào casset đem vào lớp khoe học trò Tứ 3 với 3/4 là nữ sinh..
Gay mắt quá.. chắc Thầy trò úynh nhau mất thôi... Tui nghĩ bụng như vậy
mà hỏng nói ra miệng.. Tui kiếm được một tranh vẽ : Một chàng lùn tịt,
phải đứng trên ghế mới Hung được người đẹp. Viết câu:
Ai ơi chớ lấy chồng lùn,
Phải bắc cái ghế mới Hung...dzợ... Đại khái í là như vậy.
Vì Ông Thầy có bề ngang nhưng hơi thiếu bề cao.. Mà Ông lại có âm mưu
rinh cái Bông đẹp của Tứ 3. Đời nào.. Chỉ trừ khi Mấy đứa con trai Tui
bị ...Thiến. Tui tọng tấm tranh vào xe zeep của Thầy Đại Uý .. Thế là
Đâu vào Đấy.
Lớp 10 Dê (Tam 4) Bố Phổ và Thầy Khang chấm bài trên tờ giấy đôi của lớp
"10 DÊ" đều đều. Bố Phổ đã chẳng những không phạt mà chỉ mắng yêu, lại
còn dậy cho vài bước nhảy đầm nửa chứ.. Tui thích nhất Bố dạy cho cái
mẹo sắm áo tiết kiệm " Ra tiệm may một cái áo thật xịn.. và vào chợ mua
1 lố áo may sẵn (rẻ tiền hơn)" Thế là mình có 1 lô áo đẹp, ai biết... hi
hi. Lớp 10 Dê còn có Tờ BÁO ĐỜI , Cha Hiệu Trưởng Đinh Châu Trân nói
rằng Cha sẽ giữ lại để sau này các con ra đời khi quay về thăm trường
Cha sẽ cho các con xem lại... Tố, Thiêm, và các Bạn nào được Cha gọi lên
VP Với TUI kì đó có dịp nào đọc lại Tờ Báo Đời năm xưa không?
Lời thú tội muộn màng...nhưng có vẫn hơn không.Lớp 11 BÊ BỐI... Các Thầy
nói chung hong có gì mắc.. lỗi với tụi em, hi..hi.. Tụi Học trò chỉ sơ
sơ dựa vào tên, dáng người, môn dạy để đặt tên...Thầy Bói Thành vừa dạy
Anh văn vừa xem chỉ tay.. cho học sinh..nữ. Mà Thầy đáng tuổi Bố nên..
hỏng có chi đụng chạm. Thầy Lê Mậu Thống còn được gọi là thầy Lê Mậu..
LÚI.. Mà Thầy rất To phốp pháp , lại lúc nào cũng đeo kính đen ... làm
Em nhột.Thầy Tấn dạy môn vạn vật nên được gọi là Thầy Dịch vật.. phải
hong Bội.
Tui mệt rồi xin Thầy Cô và các Bạn cho giải lao tí.
KIM TÔN
Tui xin được tiếp tục thú tội...
Cô Kim Nguyên dạy Anh văn năm Tui học Tứ 3. Một chuyện nho nhỏ mà Tui
còn nhớ là Cô đứng trên bục mà học phát âm tiếng.. Nam Bộ: THỊT cô cứ
thực rồi thựt.. hi hi, và vẫn..trật lất. Lúc đó Tui chưa có biết làm sao
để chỉ Cô cách phát âm .. Cho tới khi Tui học trường Sư Phạm môn Ngữ văn
,Tui đã nghiên cứu kĩ cách đặt lưỡi môi miệng để phát âm. Khi nào có dịp
gặp lại Tui sẽ hỏi Cô có cần Em giúp Cô phát âm đúng cái chữ THỊT theo
tiếng Nam Bộ hong?
Thầy giám thị Tâm trẻ, lái chiếc xe Peugeot 404 chạy từ cuối san trường
ra cổng đến gần cột cờ, Tui chơi thiệt dại, sút trái banh chính xác vào
cửa phía tài xế đùng một phát. Thầy đỏ mặt tía tai, xuống xe, Tui cứ
tưởng mình bị bạt tai là cái chắc.. Thế mà sau khi thấy Tui ăn năn vì lỡ
chơi dại và Thầy biết rằng Tui hong có ân oán gì với Thầy, chỉ là đá
bóng cho bật ra giống như bật tường vậy mà.. Thầy tha. Thiệt tình Tui
chơi dzại. Tấm lòng của Thầy cô thật quảng đại với học trò...
Tui đã thú tội kha khá... Các trò khác , tự thú đi.. Tui xin nằm lên bàn
trước, chỗ gần sát với các Thầy Cô. Ai thú tội càng trễ càng nằm xa..
Thầy cô đập một roi thì Em nào càng xa tức là ở ngọn roi thì có mà ..
tha hồ bôi dầu cho tan máu bầm hi hi...
Tui xin hiến kế.Nếu thầy Thành úynh thì không lo lắm, cứ chọn cây roi
nào bự cỡ cái cột, Thầy rinh hỏng nổi thì lấy đâu mà bị đòn. Thầy Tấn
úynh ý hả.. dễ thôi, mình chạy ra đứng sau lưng cô Doãn, thầy úynh mình
mà lỡ trúng vào Cô thì.. hi hi..hỏng biết Ai sẽ bị đòn..hà..hà...Còn nếu
là Cô Kim Nguyên úynh mình.. càng hỏng sợ.. tin Tui đi, cứ Cô quất 1 roi,
mình cứ khóc bù lu,bù loa, Tui bảo đảm mới các bạn, Mình rơi 1 giọt nước
mắt.. Cô sẽ rơi 2 giọt vì thuơng học trò..Tui biết tấm lòng của Cô lắm
mà. và dĩ nhiên cô sẽ tha ngay.. hỏng tin Bạn cứ đưa roi cho Cô quất thử..
Nhưng Nếu là cha Lucky Luke thì cẩn thận nhá.. Sách có chữ rằng.. Bất
Viễn Lự tắc hữu cận ưu, tạm diễn nôm: Không có Cha Lự thì cái u.. đầu..
sẽ đến.. gần. Mừng Cha còn tráng kiện mà cũng ngán Cha úynh .. chắc ê
mông lắm lắm đa.
Thôi, Các bằng hữu trước sau, ra mà đầu thú đi.. để được hưởng sự khoan
hồng.. Ai ngoan cố có mà chạy đàn giời với toà án luơng tâm.
Nay Thú.
Học Trò Cũ CPL, KIM TÔN |
|
|
|
|
|
Tường Vân (Oct 14,2009) |
|
Tổng cộng 44 năm
Ngày xửa ngày xưa, thời mà mặc quần rách đũng chưa biết mắc cở, Bố cho
Tv về học trường học gần nhà, Tv học lớp nhì, giờ ra chơi Tv không thích
chơi cò cò, đánh banh, đánh đũa như tụi con gái mà chỉ thích đứng dựa
cửa lớp ngó người ta chạy qua chạy lại.
Giữa sân trường có ô đất hình chữ nhật, tụi con trai hay chơi ở đó,
Trong đám đó, có thắng nhóc, nó đen như mọi, nó phá quá chừng chừng, như
con nhà Tôn Ngô Không chẳng khác tí nào. Nó chơi trò chơi gì cũng luôn
luôn thắng, chẳng bao giờ chịu thua, một hôm, nó chơi với bạn, nó lấy
le, nhìn Tv nó cười, lúc nhìn xuống nó bị thua, nó mặc cở, nó không chịu
thua, nó không chịu bị phạt nên tụi nó đánh nhau.
Kết quả mấy thằng đều bị kêu lên văn phòng, chẳng hiểu nó có bị đét roi
nào của thầy Hội Hiệu Trưởng không, sau khi hỏi rõ nguyên do, hai cô
giáo cãi nhau. cô Bông, cô giáo nó đòi phạt Tv quỳ gối trước cửa văn
phòng về tôi nhìn tụi con trai, nên tụi nó đánh nhau. Cô Mùi Cô Giáo Tv
rầt hiền, cô nói Tv đứng ở cửa lớp của mình, không quấy rầy ai không có
tội gì hết. Chẳng hiểu cô Bông nói gì, Cô Mùi về lớp khóc, cô nói Tv lên
gặp thầy Hiệu Trưởng tùy thấy sử lý. Tv lên văn phòng mà không biết ly
do gì, cho vừa lòng cô Bông thầy nói Tv ra cửa văn phòng đứng một lát
rồi về lớp, từ giờ, giờ ra chơi con đi chơi với mấy đứa con gái đừng
nhìn bọn con trai tụi nó sẽ đánh nhau.
Thời đó Tv không hiểu tại sao mình nhìn bọn con trai, tụi nó vui đùa lại
khiến tụi nó lại đánh nhau? Cô giáo hỏi tại sao Tv không đi chơi với bọn
con gái. cô không hiểu trong 1 năm Tv bị đổi 3 trường, Tv chưa tìm ra
bạn mới, nên chỗ đứng cửa lớp nhìn người ta chơi trò chơi là thích nhất.
Tới cuối năm, nó được lãnh phần thưởng, lúc gọi nó lên Tv mới biết nó
học lớp nhất, nó nhìn Tv nó kên, Tv cười, vì Tv biết hôm đó cười không
bị phạt. Tv không bao giờ quên cái thằng nhỏ đã làm Tv bị phạt đứng cửa
văn phòng Hiệu Trưởng 1 tuần, cho tới bây giờ Tv vẫn không hiểu tại sao
mình bị phạt, luật gì, sách nào?.......Tv không bao giờ quên ánh mắt nó
thật vui khi nó thấy Tv nhìn thấy nó thắng.......
7 năm sau tình cờ, Tv cũng thấy bộ mặt quen quen không nhớ mình đã gặp ở
đâu, nhưng ánh mắt sao giống quá có lẽ người giống người, mỗi khi người
đó nhìn Tv cười, Tv cứ ngỡ thằng nhỏ năm xưa, Tv cố lắc đầu, tự nhủ đó
chỉ là sự ám ảnh thôi.
37 năm sau cám ơn Thúy Kiều đã giúp Tv tìm ra thằng nhỏ trường Nguyễn
Thái Học, đã làm Tv bị phạt về tội lỡ cười với nó. Và bây giờ Tv đã hiểu
tại saoTv không thể quên được ánh mắt của người bên gốc phượng vì ánh
mắt thằng đó đã in xâu trong tiềm thức của Tv tự ngày nào.
Tv. |
|
|
|
|
|
Thư Hoàng Thanh Tùng (Jan 1, 2009) |
Chúa là tất cả, ta là cát bụi
Tôi tên là Hoàng thanh Tùng hiện dang sống ở MN ( Minesota) đã bị
mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn 4, nghe tin này người tôi bàng hoàng
giờ N tới rồi duyên nợ đến đây là hết ,thôi hãy chuẩn bị
Amen, con xin vâng !
Vì tôi là người Công giáo nên lúc nào cũng cầu nguyện lên Thiên
Chúa xin Chúa quan phòng những chuỗi ngày còn lại để sống vui với
gia đình bé nhỏ va` các bạn bè thân thương. Sự việc xẩy ra hơi dài
dòng, vì tôi muốn bỏ hút thuốc lá sau bao phen tốn tiền nói đúng ra
không có nghị lưc, để xa điếu thuốc. Đã hút thuốc lúc 18 tuổi trong
trường TSQ lúc đó mới đậu xong tú tài, muốn tỏ ra là người lớn phải
oai phong ... Nay đã 55 tuổi, làm ở một hãng mỹ làm khuôn bao bì hộp
giấy, một mình một ca, vừa làm cu ly, vừa phải nghe khách hàng
order, vừa làm supervisor cho ca thứ nhì. Làm như vậy là 7 năm,
buổi tối, một mình làm một ngựa, chẳng có boss lại cô đơn làm một
mình, chỉ có điếu thuốc mới là bạn tri kỷ lúc suy nghĩ vớ vẩn trong
cuộc sống hằng ngày...(ở Mỹ .một mình một ca là illegal)... Biết vậy
nhưng không được, đi học college 2 năm nhưng bây giờ tiền lương cao,
thôi an phận vậy...
Vào dầu năm 08, bao nhiêu phen cầu nguyện Mẹ Maria xin cho con
bỏ thuốc lá, thì mẹ khuyên nào là "đọc kinh Kính mừng khi cơn nghiền
lên" cũng aphê được 2 tuần, rồi đâu lại vào đó. Rồi lại cầu nguyện
nữa sau vài tháng phì phèo, lại xin me Maria cho con bỏ thuốc, "khi
nào con nghiền thì hãy ca một bản thánh ca thì sẽ qua cơn nghiền,"
ca đâu được 2 tuần, lại hút lại, nghị lực lại không có, lại phì phèo
một phen khá dài. Cuối cùng thấy lần này phải quyết tâm, lại chạy
đến mẹ Maria cầu xin. Kỳ này thì thấy hơi lạ, chắc mẹ Maria
đổi chiến thuật để trị thằng liều mạng, nên cho mình ho, mà ho kỳ
này hơi lạ, ho mà như mình đang thổi sáo. Rồi tôi lại mua
thuốc hút, nhưng kỳ này thì hút không vào nữa. Chà, kỳ này vô mánh
rồi nghe. Thế là bỏ thuốc, vì hút không được nên mới bỏ được. Thì có
một đêm đang làm, tôi ho ra máu vì tôi đã bị bệnh suyễn từ hồi nhỏ,
hỏi bạn bè khi dùng quá dose sẽ bị ho ra máu, tôi tin là như vậy.
Nhưng vẫn tiếp tục ra máu, tôi vẫn dấu vợ con. Nhưng đến đầu
tháng 11 khi khám bệnh tổng quát, lần đầu tiên đi checkup ở Mỹ. Sau
14 năm sống ở Mỹ mặc dầu vẫn mua insurance đầy đủ, nhưng khi khám
bác sĩ thì mình khai cái gì, họ cho mình thuốc đó. Lúc đó vợ con mới
biết mình ho ra máu, mình xin Bác sĩ cho chụp X-Ray. Yêu cầu là cho
ngay vào phòng chụp, r lúc nhìn vào màn ảnh thì tôi thấy đen thui.
Chết rồi! lao nặng rồi! Ra ngoài ngồi đợi khoảng 10 phút, bà
Bác Sĩ trở ra chỉ hỏi: "mày có hút thuốc phải không?" Tôi bèn
thú thật tôi đã hút 40 năm, bà lắc đầu, "tôi phải đưa anh đi
PT scan." Sau đó hẹn Bác Sĩ chuyên môn về Lung, rồi test lao, không
có, và coi DVD vê` PT Scan của tôi. Bác sĩ phán một câu: "anh
chỉ còn 6 tháng nữa thôi." Nghe tới đó tôi như tử tù sắp lên
đoạn lầu đài! Tinh thần ra sao chắc các bạn có thể cảm nhận
được. Không thuốc men, độ 9 ngày, được đưa sang Bác Sĩ
Chemotherapy, bà này là người Ấn nên đối xử rất tốt. Bà nói
liền, đừng nên bi quan, rất nhiều người được khỏi bệnh thời kỳ 4,
Don't worry, be happy. Sau khi coi hồ sơ bệng lý, thì có large
cancer ở hai cuống phổ, cancer nó đã đi vào xương, và nó đã đi vào
gan, tôi phải chuyển anh đi scan cái đầu vì tôi nghĩ là nó có thể
lên đó rồi; và khi có kết quả tôi đã bị lên trên đầu rồi! bà Bác Sĩ
người Ấn nói lại: Don't worry! Làm tôi một phen rối beng trong tư
tưởng. Không dám chia sẻ với ai chỉ một vài bạn thân. Sau khi đi
radiationtherapy được 5 lần, tôi đã lấy lại bình yên trong tâm hồn.
Một người bạn thân của tôi ở IOWA, cả hai vợ chồng và đứa con trai
lên tôi, thấy tôi như con gà mắc giây thung, và có nói Niên trưởng
Cang hỏi thăm và muốn cho các anh em VB, và TSQ biết tin mới nhờ
Niên trưởng Bích (Pháp) nhắn trên diễn đàng 4027và 4437, Tôi thật là
cám ơn các khích lệ của các NT và các bạn. Chính vì lời khích lệ,
tôi đã đổi lại lối tư duy là mình cần phải sống. Rồi tiếp tục
cầu nguyện phó dâng hồn xác của con cho "Lạy Chúa Giêsu, mẹ Maria,
thánh cả Giuse xin cầu cho con trong giờ lâm tử. Amen !"
Và hằng đêm tôi vẫn đọc kinh Lòng thương xót Chúa và tràng hạt
mân côi ,thật là điều kỳ diệu. Tôi đã được bao nhiêu phép lạ,
từ lúc xin mẹ Maria cho con bỏ thuốc lá (ai đã từng hút thuốc khó bỏ
lắm). Mới chemo lần thứ tư, là tôi nằm mơ thấy một vị mặc áo
trắng bên cạnh một ông Cha mà tôi nhìn tôi chưa hề gặp hai vị này,
ngài nói: "Tôi đến đây để chữa cho con" Tôi nghe thấy trong
người hai khối U lớn ở hai cuống phổi kêu bực bực và từ đó tôi thở
thông hơn, thật là diều kỳ lạ. Tôi lại tiếp tục tập thở theo
cách thở của đạo Phật môn thiền và khí công, càng này càng thở sâu
hơn theo thời gian từ 1/2 tiếng dần dần lên được 45 phút. Lại
một đêm một người áo trắng lại xuất hiện dùng computer của Ổng đưa
đĩa DVD về Chemo lên, bấm những small cell cancer mọi nơi
trong dish rồi Delete đi như trong khoa học ảo tưởng. Ngài bảo:
"Còn ít nữa, phải chữa thêm một lần nữa." Ngài vừa đi thì tôi tỉnh
dậy liền Tôi cảm thấy phổi khác lạ và cảm thấy trống rỗng, vì Ổng
delete hết những small cell. Tôi nguyện với Chúa: nếu Chúa
muốn con ở lại để rao tin mừng Lòng Chúa thương xót cầu cho các linh
hồn ly giáo và các linh hồn nguội lạnh, con xin tuân theo ý Cha. Từ
đó tôi siêng cầu nguyện hơn và năng tập thở nhiều hơn. Các bạn
cũng biết khi Chemo nó vào trong phổi để chữa trị thì những lỗ hổng
của tế bào ung thư bị diệt để lại trong phổi sẽ rất đau đớn, như các
bạn mới hít đất lần đầu tiên, đau không tả được, từng cơn từng cơn.
Nhiều lúc đau quá chỉ còn cách chạy đến Cha cầu nguyện: "lạy Cha xin
Cha cất chén đắng này cho con, nhưng đừng theo ý con, nhưng theo ý
cha" Tôi thấy tôi hỗn láo quá, nhưng đau quá các bạn ạ... thông cảm...
thông cảm. Rồi ban đêm đau lắm, phần thì quá đau phần buồn ngủ, tôi
dùng chuỗi tràng hạt xoa lên ngực chỗ đau thì cơn đau dịu lại và hết đau.
Đó là ơn Chúa đã ban cho tôi .
Nay sau hai lần Chemotherapy và 15 lần Radiationthearaphy và
có kết quả đợt 1, tôi vẫn cầu nguyện trong kinh hằng ngày Lòng Chúa
thương xót. Tôi xin chia sẻ niềm hân hoan cứu độ cả lòng Chúa thương
xót, các bạn hãy sốt sắng cầu nguyện trong bổn kinh của Ánh sáng tin
mừng do dòng Chúa cứu thế truyền bảo.
Nguyện xin Chúa sẽ chữa lành cho những ai tin vào Ngài. Chúa
là tất cả, ta là cát bui.
Thân chào các bạn.
Tùng A29
|
|
|
|
|
|
Thư Anh Đào
(Sep 6, 2008) |
Nhớ Bố
Chị Xuân ơi,
Chị hãy cẩn thận nhe, ở tuổi này xương cốt mình không phải như xưa... lỡ
té hoặc trật tay chân thì dễ bị thương trầm trọng và lâu lành lắm đó.
Không hiểu sao dạo này, cứ mỗi lần đọc thư của chị Xuân, em thấy nhớ bố
của em quá và dễ... cảm thấy tủi thân. Chị Xuân à, kỷ niệm của em với bố,
không phải là em nghe mẹ kể lại đâu, em nhớ rất rõ về những kỷ
niệm em đã có với bố dù rằng thủa đó em còn ít tuổi. Gia đình có 6
anh chị em, Mẹ thương tất cả các con như nhau và chia tình thương đồng
đều, riêng bố, bố vẫn là người cưng em nhất… vì bé Đào là con gái út
cưng của bố mà.
Nhà em có hai tầng, em thích ngủ ở căn gác tầng
trên. Mỗi sáng sớm, bố đánh thức em dậy, rửa mặt cho em bằng chiếc
khăn nóng ấm thơm phức mùi dầu xanh (em rất thích
mùi dầu xanh
con ó nên bố pha vào nước một vài giọt cho thơm!), nhét vào tay em ổ
bánh mì kẹp chả lụa (em mê ăn bánh mì!). Sau đó bố cõng em
xuống từ căn gác, lấy cặp vở, đợi em ăn xong rồi lại cõng em từ nhà đến
trường, em nhớ lúc đó chúng bạn cười và chọc ghẹo em ghê lắm, nói đã
già đầu còn để bố cõng long nhong ngoài phố... Khi lớn hơn một
chút, bố mua cho em chiếc xe đạp be bé xinh xinh để tiện em tự đạp
đi học. Nhớ thủa đó em rất mê đọc truyện, vào một buổi chiều em đạp đến
chỗ cho mướn truyện, mải mê tìm truyện em vô ý để người khác lấy mất xe.
Về đến nhà khóc hu hu, bố thương quá sợ con gái ngày hôm sau không có xe
đi học, nên đã qua nhà bác Các cầu cạnh và mượn đỡ chiếc xe đạp của con
gái bác... Chị Xuân có tưởng tượng được rằng, qua ngày hôm sau em lại
trở lại chỗ mượn truyện, để tìm lại những cuốn sách đã chọn được ngày
hôm trước, và một lần nữa... em lại làm mất luôn chiếc xe đạp của bác
Các!!! Thế mà bố cũng không nỡ la em, chỉ dịu dàng nói: "Sao vậy con, để
bố mua sẵn ổ khóa lần sau nhớ khóa xe lại nghe con." Chị Xuân ơi, em
thấy thương bố quá, thương nhất là khi bố em hạ mình lúm khúm xin lỗi
bác Các, và ngay ngày hôm sau vội vã mua liền một chiếc xe khác để đền.
Em mê ăn trứng cá, nhà ông Bẩy ở đầu ngõ có cây trứng cá
rất
to, em và chúng bạn ngày nào cũng đến viếng thăm, những trái trứng cá ở
cành thấp đã bị chúng em hái sạch, vì thế có một ngày em bèn lệ khệ
khiêng cái cầu thang to đùng của ông Bẩy để ở góc vườn, dựng vào thân
cây để trèo lên hái trái ở tuốt cành trên... trượt chân, em bị té ngược
xuống từ đỉnh cao, chiếc cầu thang cũng ập rớt theo và giáng xuống đầu
em. Em đau đến độ ngất đi... trong cơn tỉnh mê em thấy
thương bố quá... tự lúc nào, bố đã bế xốc em lên, áo sơ mi
nhuộm đẫm máu đỏ... tất tả ngược xuôi tìm cho được mấy người y tá gần
nhà để tìm cách cầm máu cho em, ngay sau đó đưa em tới bịnh viện... vì
mấy trái trứng cá mà em đã bị khâu 9 mũi kim... em bây giờ có một cái
sẹo lớn trên trán... Những tháng ngày sống ngắn ngủi bên bố, mãi mãi vĩnh viễn em không bao giờ quên... Cho đến giờ mỗi
sáng sớm thức dậy rửa mặt, thấy vết sẹo
dù đã phai nhạt em lại nghĩ đến bố,
bố lúc nào cũng hiện diện bên em chị Xuân ạ....
Giờ đọc lá thư chị Xuân nhắc nhở về người cha, em đã bật khóc
một cách ngon lành... thương cho mình... thương cho cha vắn số...
thương cho mẹ mòn mỏi bao năm trong cô đơn… viết đến đây em lại muốn
khóc nữa rồi...
Chị Xuân ơi, em rất hân hạnh được chị xem như một đứa em gái. Riêng em,
em cũng rất trân quý chị Thập và chị Xuân. Cả 2 chị đều có trái tim rất
nhân hậu, độ lượng và dễ thương, em mong mỏi tình cảm chị em mình giành
cho nhau luôn mãi vững bền như thế.
Không cần biết chị Xuân và anh Hoài nói gì về những ổ bánh mì, em vẫn
còn mê ăn bánh mì, bánh mì của 9 sandwiches vẫn là ngon nhất
không ai bằng. Giá nào thì cũng phải dậy cho em công thức làm bánh mì
của anh chị đó nhé.
Wow! Em không ngờ em lại có thể gõ được một lá thư dài đến thế này, cám
ơn 2 chị đã bỏ thời giờ để đọc thư của em nhe. Take care. Em Đào. |
|
|
|
|
Ước Nguyện
Tôi đã đến Orange County nhiều lần,
nhưng chưa lần nào tôi hồi hộp ngổn ngang như lần này. Từ khi ngày giờ
họp mặt được ổn định thông báo trên trang web, cái cảm giác vui buồn, lo
âu lẫn lộn, gây khó chịu trong tôi.
Tôi không thể mường tượng được quang cảnh buổi họp diễn ra như thế nào,
có những ai, sắp xếp làm sao cho linh động, để gây hứng khởi tinh thần
của Chân Phước Liêm Hải Ngoại, cũng như ở quê nhà.
Sau nhiều lần, hết phone rồi email đi email lại, chuyện
gì phải tiến hành đã đến. Tôi đến tham dự với tính cách theo truyền
thống của đàn anh, hướng dẫn lại cho đàn em. Tôi đã từng được cha hiệu
trưởng Nguyễn Triền Miên, cũng như các bạn ưu ái, bầu tôi lên làm con
chim đầu đàn. Bây giờ chim đã mỏi cánh bay, và hôm nay tôi trở về để nối
lại nhựng vòng tay Chân Phước Liêm thân ái.
Thật tiếc, có những bạn vì bận bịu gia đình, công việc,
hay ở xa không tiện đến; nhưng buổi họp đã thành công quá bất ngờ. Cái
cảm giác hứng khởi của buổi họp mặt 30 năm về trước như sống lại trong
tôi. Người đã ngồi đối diện với tôi trong phiên họp đầu tiên của ban
chấp ành, cũng là người đang ngồi đối diện với tôi hôm nay. Cũng đôi mắt
tinh anh ấy, khuôn mặt âu yếm ấy, nhưng bây giờ... trông già dặn, dạn dĩ
hơn xưa. Ba mươi năm rồi còn gì, vận nước còn đổi thay, thì nói gì đến
kiếp sống con người.
Tôi đã may mắn được gặp lại những người bạn lớp nhỏ,
cũng như các bạn cùng lớp khi xưa. Chúng tôi ngỡ ngàng, chẳng nhận ra
nhau, vì ai trông cũng khác lạ, khác lạ đến không ngờ. Sau 30 năm, vì số
phận nghiệt ngã của đất nước. chúng ta đã lạc mất nhau, thật không gì
quý hơn khi hạnh ngộ.
Buổi hop mặt diễn ra trong không khí đầm ấm, thân mật,
nhưng không kém phần trang trọng. Sau khi trưởng nhóm Thập ngỏ lời khai
mạc, mọi người thay phiên nhau, tự giới thiệu và phát biểu ý kiến của
mình. Thật cảm động khi cái tên Chân Phước Liêm, tên các cha yêu quý,
các thầy cô, bè bạn đã được lưu luyến nhắc đi nhắc lại nhiều lần, trong
những mẩu truyện ngắn của kỷ niệm xa xưa.
Thật cảm động và vui mừng với sự tham dự của các
bạn trẻ đầy tài năng và nhiệt huyết. Niềm hân hoan, hy vọng tràn trề đổ
xuống tim tôi. Nhìn Anh Đào, Chính, Minh, Hậu... tôi vững tin rằng, nhóm
Chân Phước Liêm Hải Ngoại đang và sẽ được xây đắp bằng lớp trẻ hăng hái,
tự tin, không quản ngại thời giờ, đã đến đóng góp cho ngày hôm nay hoàn
mỹ. Vì lý do sức khỏe, Bộ không thể đến tham dự, nên chúng tôi kéo nhau
đến thăm anh. Bộ cũng hăng hái đóng góp chẳng kém thua ai. Xin Ơn Trên
phù hộ cho các bạn luôn vui khỏe, sáng suốt trên bước đường tương lai và
giúp xây dựng Nhóm ngày một hoàn hảo hơn.
Trưa hôm sau, trên đường ra phi trường trở về bắc Cali,
lòng tôi trĩu nặng lưu luyến, bước không nỡ rời. Tôi muốn... tôi muốn
nán lại, tôi muốn níu kéo thời gian dừng lại. Tôi đang ngụp lặn trong
cảm xúc. Thời gian quả như có những quyền phép kỳ diệu của nó. Sự chuyển
biến cả nội tại và ngoại vi giúp tôi khám phá ra những gì còn lại, nơi
trái tim của chính mình. Tạ ơn em, tạ ơn các bạn, đã đưa tôi về sống lại
những phút giây êm ấm của rhời thư sinh hoa mộng, giấy trắng mực xanh.
Chúng ta đã thay đổi nhiều. Có phải chăng đó là
sự thay đổi tất yếu để con người có thể tồn tại, và thích ứng với đổi
thay của thời thế! Những đổi thay bất ngờ, những oan khiên chồng chất,
đã sửng sốt chúng ta! Cuộc sống mới đã cuốn hút, đã làm mờ nhạt, tan
biến đi ký ức! Xin tạ ơn Trời đã cho chúng ta cơ hội này, để có thể nhìn
lại nhau lần nữa!
Dù chân trời góc bể nào, tôi cũng hy vọng, vòng
tay thân ái Chân Phước Liêm vẫn được xiết chặt, để chia xẻ những vui
buồn. Hãy bảo tồn lấy nó, hãy nâng niu gìn giữ nó, để ít ra trong cuộc
sống tha hương, khi sóng gió nổi lên trong đời, hãy còn có một nơi chốn
cho ta tìm lại sự êm ái, dịu dàng, an ủi của tâm hồn.
Thân ái,
California, ngày 5 tháng 6 năm 2002
CPL Đào Văn Tiến |
|
|
|
|
Các bạn CPL thân mến,
Buổi họp mặt ngày 25 tháng 5, 2002 vừa qua là buổi họp
đầu tiên sau 27 năm xa cách quê hương, và đúng 30 năm chúng mình
chưa một lần gặp lại nhau sau khi từ giã mái trường thân yêu để mỗi
người mỗi ngả. Đường đời dù chông gai vạn nẻo, nhưng những khuôn mặt
thân yêu của thời ngây thơ, khờ dại vẫn ghi khắc trong tiềm thức của
tôi.
Sau 30 năm xa cách, qua bao thử thách cạm bẫy cuộc đời được đánh dấu
bằng những vết nhăn trên khuôn mặt, trên mái tóc, trên tấm hình hài
của sự đổi thay, nhưng tất cả chúng mình có ai quên ai đâu.
Trong buổi họp mặt, nhìn nhau ngỡ ngàng, muốn nói muôn
ngàn câu trìu mến, muốn nói thật nhiều, nhưng nói gì đây? Những lời
nói như ngượng ngập ở đầu môi, nói gì cho đẹp lòng nhau? Những hình
ảnh từng chập chờn trong quá khứ bỗng hiện về. Tôi nghe tên Anh Đào,
cái tên xa lạ, quá xa lạ, nhưng sao nghe chừng thân mến. Bóng dáng
cô Anh Đào xinh xắn liến thoắng ngày nào, thoáng lướt qua khung cửa
lớp học làm bừng tỉnh tiềm thức tôi. Hồn tôi như đang hiện về để
nuối tiếc dĩ vãng xa xưa, thuở tôi vẫn yên lành, ngoan ngoãn, khoanh
tay ngồi trong lớp, tiếng thầy giáo giảng bài nhịp nhàng đều đặn bên
tai, mắt tôi lơ đãng nhìn ra khung cửa. Cũng mùa này, hình như cũng
khoảng hôm nay, tôi hay lắng nghe tiếng ve sầu rên rỉ như nhạc đệm
cho tiếng giảng bài. Những bài học khó, nuốt hoài không nhớ, những
động từ bất quy tắc, những hàm số lòng vòng, những công thức hóa học
lủng củng vô tình không cảm giác, và những bài thơ êm như dòng suối,
đọc một lần nhớ mãi không quên.
Nhìn Chính, tôi nhớ ra rồi! Cậu học trò ngày nào thoáng
qua mặt tôi. Đôi khi Chính nhìn tôi cười, tôi cũng cười lại. Ngày
xưa Chính là học trò, bây giờ đã là ông Chính, chững chạc, lịch sự;
nếu gặp ngoài đường, không nhận ra có lẽ tôi và Chính sẽ chào nhau "thưa
ông..." hay "thưa bà..." Nhưng tôi không thể quên khuôn mặt tươi tắn,
hóm hỉnh ngày xưa của Chính.
Tôi gặp lại những người tôi tưởng chừng không bao giờ
gặp lại. Tưởng đã quên, nhưng vẫn nhớ. Tưởng đã chôn sâu nhưng hình
bóng vẫn hiện về, như mới ngày hôm qua, cũng như mọi ngày tôi hay
chọn một bóng mát nào đó để nhìn mọi người qua lại. Có những lần tôi
đã vô tình bắt gặp những đôi mắt nhìn tôi không chớp. Tôi cười, họ
cũng cười, rồi bẽn lẽn cùng nhìn đi hướng khác. Lúc đó, tôi biết cả
hai cùng mang một tâm trạng thích thú, như vừa khám phá, như vừa tìm
thấy những tia nắng sưởi ấm tâm hồn mình.
Lần cuối tôi trở lại trường là ngày xem kết quả cuộc
thi. Tôi tìm đến trường với hy vọng may ra gặp lại bạn cũ, nhưng
chẳng gặp ai cả. Sân trường vắng ngắt. Các khuôn mặt cũ tự nhiên
biến mất. Chỉ mình tôi thơ thẩn lang thang. Tôi thấy tiếc những
chuỗi ngày thơ mộng đã qua. Nhưng đường đời vạn nẻo, đâu biết ai sẽ
chờ đợi ai... và ai sẽ nhớ ai...
Sau gần 30 năm lưu lạc xa quê, chúng ta cũng bị cuốn
theo cơn lốc chiến tranh, sống trong hãi hùng lẫn bàng hoàng của cơn
ác mộng. Tôi không muốn trách ai, mà cũng chẳng biết trách ai, chỉ
thương cho thân phận dân tộc nhược tiểu của mình. Tôi sống đời lưu
vong đã quá lâu, chưa một lần trở lại thăm nhà. Chẳng phải tôi không
muốn về, nhưng tôi sợ nhìn thấy những hình ảnh dầy xéo tim tôi. Có
những cơn mơ chập chờn của những đêm mất ngủ, tôi tỉnh dậy bước đi
hụt hẫng, tìm một xó tối nào dấu mặt khóc tủi hờn.
Tôi chẳng làm gì được. Đôi khi tôi bắt gặp tôi sống như
một cái xác không hồn. Gia đình và công việc kéo tôi về thực tế,
nhưng những lúc vô tình, tôi bắt gặp tôi vẫn chỉ là một bóng ma trên
đất khách. Đôi khi tôi tưởng tượng tôi như loài ốc mượn hồn, năm dài
trên cát, lắng nghe tiếng sóng vỗ, ngân nga tiếng hát nhờ gió đưa vè
bên kia bờ Thái Bình Dương ru ngủ những linh hồn tôi yêu mến...
vương vấn đâu đây...
Trần Đặng Hải Hồ |
|
|
|
|
|
Thư
Nguyễn Ngọc Quyến: Cuộc Sống Ở Nhật
April 01, 2004 |
Chị Thập thân mến!
Quyến không thể ngờ được có ngày lại trở về được với
hội cựu học sinh CPL như thế này, từ hôm khám phá ra trang web của Hội
tới nay, ngày nào Quyến cũng phải mở nó ra và rất là vui thú khi đọc
từng trang và hồi tưởng lại những kỷ niệm thuở nào. Chắc chị còn nhớ
ngày họp mặt đầu tiên tại văn phòng mới của Hội Ái Hữu, ban đại diện
chúng ta đã treo biểu ngữ trước văn phòng của Hội: "Ở đời có ba cái quý,
một là sách cũ, hai là rượu cũ, ba là bạn cũ, nhưng bạn cũ vẫ quý hơn cả".
Vì thế Quyến rất hoan nghênh , cám ơn chị và anh Tiến cùng một số bạn đã
bớt thì giờ quý báu cũng như tiền bạc trong việc xây dựng lại hội sau 30
năm gián đoạn.
Chị và gia đình có khỏe không? nơi tiểu bang chị ở có
đông người Việt không? cuộc sống ở nơi đó ra sao? Bên Mỹ cộng đồng người
Việt đông nên chắc vui lắm phải không chị? Gia đình Quyến ở cách xa
thành phố Tokyo khoảng 60km, chung quanh rất ít người Việt, bạn bè gặp
nhau rất hiếm, những bạn thân quen thì ở xa, một năm chỉ một vài lần cơ
hội gặp gỡ trao đổi tâm sự.
Đúng như người bạn chị nói chuyện, ở Nhật tất cả mọi
thứ đều mắc mỏ, cuộc sống ở xứ này nó đòi hỏi mọi người đều phải nổ lực
cố gắng, một tinh thần nhẫn nại và chịu đựng bền bỉ thì mới hy vọng sống
còn, vươn lên được. Dù xứ này hòa bình hơn nửa thế kỷ, nhưng cuộc sống
con người xứ này luôn luôn bị đe dọa bởi những tai họa thiên nhiên xẩy
đến như động đất, bão lụt...
Về nền giáo dục thì cũng như các nước khác, cưỡng bách
giáo dục phổ thông hết cấp 2, sau đó học sinh thi lên cấp 3 bậc phổ
thông hoặc theo chuyên môn. Như cháu Việt Huy đang học lớp 10 thì cho đi
sang Úc du học, để chủ yếu học thêm một ngoại ngữ Anh nữa, hầu sau này
có hướng tương lai hơn. Gia đình Quyến cũng muốn cho cháu sang Mỹ học
nhiều lắm, nhưng bên Mỹ không có ai thân nhân nên lo sợ. Gửi cháu sang
Úc học vì Quyến có bà cô ruột và các em họ ở bên đó. Trường cháu học ở
tiểu bang Sydney, ở trọ nhà của cô giáo người Úc gốc Ấn độ, được sự chăm
sóc của gia đình cô giáo và cũng gần nhà bà cô vàcác em họ nên Quyến rất
yên tâm.
Sau đây là vài nét về Quyến để chị cho vào trang web
của hội
Nguyễn Ngọc Quyến
Sinh ngày 18-1-1951 tại Hà đông (Bắc Việt)
Học niên khóa 1964-1972
Quyến cám ơn chị đã có lời mời họp tổng hội trong kỳ
tháng 7 tới này, nhưng Quyến xin lổi chị và các bạn để một dịp khác vậy
nha! Vì trong năm nay dự định của Quyến có lẽ sang Úc để xem tình hình
của cháu Việt huy bên đó học hành thế nào để chuãn bị cho cháu thi vào
đaị học năm tới
Chị cho Quyến gửi lời thăm và chúc an lành đến toàn gia, cũng gửi lời
thăm đến tất cả các bạn trong hội.
Thân mến,
Ngọc Quyến.
|
Trang "Hinh
Anh Nguyen Ngoc Quyen" |
|
|
Click on Picture |
|
|
|
|
|
|
|
|
Thư
Lệ Thanh |
Cảm Nghĩ về Buổi Họp Mặt
Cựu Học Sinh Chân Phước Liêm Hải Ngoại
Nghe thật lông lẫy và trịnh
trọng trong danh từ, song thật ra ở xứ ngoại quốc này, họp mặt được
nhau đầy đủ và hàm ý thì khó mà thực hiện. Tuy nhiên trong tinh thần
vẫn còn bất khuất của một thời vang bóng và cũng đầy nhiệt huyết của
nhóm thực hiện, mà điển hình là học sinh kỳ cựu Nguyễn Thị Thập đã
cố gắng tìm tòi và hy sinh thời gian để tái lập được hội cựu học
sinh Chân Phước Liêm ngày nào. Vì thế trên mạng lưới hôm nay được
một số hình ảnh đã xa rồi mà gần gũi từ bốn phương trời Việt Nam, Úc,
Gia nả đại, Pháp, Nhật, Mỹ đã quy tụ về một mối... Tuy chưa làm được
việc gì to tát, nhưng mỗi năm cũng tìm thấy được vài khuôn mặt thân
quen, gặp nhau trao đổi, thăm hỏi, ăn uống chuyện trò để tìm về vài
kỷ niệm xa xưa.
Tôi không nhớ rõ số bạn bè, không nhớ hết tên tuổi mỗi
người, vì các anh chị lớp trên, các em lớp dưới, song có cái gì thân
thiết, gần gửi làm sao ấy, nên chỉ thấy được nhau là cười cười vui
vẻ, là nói nói liên hồi. Rồi cũng có ý kiến được đưa ra, kế hoạch
lâu dài... Mong một ngày nào đó nối vòng tay lớn với ba chữ Chân
Phước Liêm.
Buổi họp tuy chưa tròn vẹn ý nghĩa, nhưng cũng nói lên
được tình đoàn kết của tất cả các anh chị em thân hữu. Mong ước và
vẫn luôn mong mỏi sự quan tâm và hiện diện nhiều hơn nữa trong kỳ
họp tới, để chúng ta được gần nhau hơn trong xã hội nhiều mệt mỏi
bởi cuộc sống này, cũng như để tìm về một chút gì kỷ niệm vàng son,
cái thời thơ ấu, dại khờ của tuổi học trò.
Kỷ bút cùng các bạn hữu. Thân chúc tất cả được an lành
và gia đình hạnh phúc.
Thân ái,
Lệ Thanh.
|
|
|
|
Cùng Độc Giả Chân Phước Liêm
Xin gửi đôi dòng thơ tặng tất cả các anh chị em, hoặc các bạn
từng thân thiết, hay chẳng hề quen, chưa một lần gặp gỡ ở nơi xứ người,
nước Mỹ hay tận phương nào, cũng như còn hãnh diện ở quê nhà. Song cùng
chung dưới mái trường Chân Phước Liêm, một địa danh không xa thành phố
Sàigòn, cũng không gần sát các vùng nông thôn hẻo lánh (Gò Vấp - Gia
định) song vẫn còn luôn đọng mãi trong tim tôi và các bạn. Tuy nếu ai có
một lần đi qua nơi ấy, mái trường xưa giờ chỉ còn lại dãy hành lang mà
bảng hiệu Chân Phước Liêm không còn nữa. Đã đổi thay như quê hương mình
nhiều thay đổi, như cuộc đời mình nhiều biến động phải không anh? phải
không chị? phải không em? Một thoáng chạnh lòng, một thoáng nhớ thương
và một thoáng mơ qua...
Giấy viết giờ đây đã xa rồi
Bút nghiên thơ dại trả thời gian
Trong tôi còn đọng bao ngày tháng
vành nón trinh nguyên thuở học trò
Lệ Thanh 12 A niên khóa 71-72 |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Thư Nguyễn Công |
Dear chi Thap, Anh Tien
Da lau lam roi Cong khong biet tin tuc gi ve cac anh chi em CPL hai ngoai,ngay ca o trong
nuoc, do hoan canh va dieu kien lam viec,cung it khi gap lai duoc cac ban be cu.
Moi day,tinh co gap lai mot nguoi ban hoc o CPL va biet duoc dia chi cua trang nha, that
la bat ngo khi gap lai hinh anh cua cac ban,cung lop va khac lop.. minh rat xuc dong.
Gan day lai doc duoc thu cua thay Tran dinh Thanh, thu cua ban Quyen...minh cam thay nhu
dang quay ve lai voi mai truong xua,noi bao nhieu ban be,bao nhieu la ky uc.
NguyenCong, gia nhap CPL tu 1966-1972, hoc cung lop voi Sung,Ha h Hung,Do, chi Thanh,chi
Thap,San,Thu,Binh,Long, Quyen,Tien,....la mot cay bong chuyen cua CPL ke tu truoc khi cha
Tran ve truong... khong biet cac ban con nho Cong?
nho chi Thap va anh Tien nhan gium Hung Kawa cho Cong voi.
Cho Cong goi loi tham hoi than tinh nhat den cac ban CPL qua chi Thap va anh Tien.
Se e-mail tiep, hen gap lai.
Than.
NguyenCong
126/113 TruongChinh,P.12,TanBinh,HCM.C.VN
anhnguyencong2003@yahoo.com
|
|
|
|
|
|
Thư Thầy
Trần Đình Thành |
14 June 2004
Thanh Tran <trandinhthanh@hotmail.com>
wrote:
Em Thap than men,
Duoc Quyen gioi thieu Hoi Chan Phuoc Liem, Thay rat mung va mong se co dip duoc han huyen
qua email voi tat ca cac em cu CPL. Thay that vui, vi chi co hoc sinh VN moi co cai tinh
cam quy men do ma thoi. Thay da tiep tuc day hoc o My tu khi sang day, cung tren 18 nam
rong. Tui My rat kho khan ve tinh cam, khong co cai "tinh" nhu VN. Nghia la cuoc
song rat duy ly, nhe ve tinh cam.
Thu that la khong the nho ro rang tung hoc sinh mot, nhung cung muong tuong ra neu goi lai
cho thay mot ky niem dang nho nao, vi trong cuoc doi day hoc, moi nam co them it nhat gan
200 hoc sinh moi, lam sao co cho de ghi nho duoc. Thay cung thanh that xin loi dieu do. Du
sao mai truong CPL da ghi lai nhieu ky niem, trong do co cha Dinh chau Tran ma thay khong
bao gio dam quen on cha. Thay da tro ve VN tham Ngai 2 lan. Thinh thoang anh ca cua Thay
co gap cha Tran tai tu vien o duong Tu Xuong. Rieng em Dao van Tien la thay con nho.
Thay da huu tri tu dau thang sau sau khi truong nghi he va thay don nha nen khong co thi
gio doc email cho toi dau thang 7. Mong khi do se lien lac deu dan hon. Mot lan nua cam on
Thap da viet tho cho Thay va giu lai duoc lien lac tinh thay tro cu. Chuc em an manh luon.
TDThanh |
|
|
|
From: Thanh Tran
<trandinhthanh@hotmail.com>
Sunday, June 27, 2004 9:13 PM
Thap than men,
Hom nay nho computer cua cac chau moi email tra loi cho Thap duoc, con
computer cua That chua rap xong vi ban don nha qua, moi chuyen con lung
tung, phai sau 2 thang 7 moi hy vong tu tu on dinh lai.
Thay nhan ra Thap roi va mong co ngay gap lai cac em CPL cu. Thay
dang o
t/b Cali va phia Bac. Thay nguyen day hoc tai truong trung hoc
Oroville (Bac Sacramento) tu 1988, va moi ve huu ngay 4 thang 6 vua roi.
Hien thoi Thay du tinh ve o vung San Jose voi cac chau (4 chau dang lam
viec tai day sau khi tot nghiep dai hoc). Chau ut se xong
Master ve Computer thang 12 nay (Chau thua chi chau toi 10 tuoi).
Thay co biet ve hop ban tai Little Saigon, nhung vi dip do da co hop ban
cu tai San Jose cung vao ngay do nen rat tiec khong the di du du long
minh deu huong ve CPL voi cac em. Mong se viet nhieu hon cho
Thap vao thu sau. Xin
loi da hoi am tre nhe! Xin tham hoi tat ca cac em trong dip nay.
Chuc hoi CPL ton tai lau dai va duoc moi dieu nhu y.
TDThanh |
|
|
|
|
|
Thư Nguyễn Bá Tòng |
kinh chi !
truoc tien kinh chuc chi va tat ca cac ban cuu CPL nhieu suc khoe va
binh an trong tay CHUA, xin thua ,tinh co nhin ra duoc hinh anh cua
truong tren web, boi hoi xuc dong qua, bao nhieu la than ai ,bao nhieu
la xuc dong, that cam on tat ca ANH CHI da bo ra cong suc lam nen trang
web nay, xin thua ,toi vao hoc CPL nien hoc 1968 den nam 1972 thi vao
linh (bdq) bat dau tu de that 7a ,vay toi co the lien lac duoc voi
cac ban hoc trong thoi gian nay khong? hien nay toi dang song o nhat ban
, da lam phien ,va xin biet on chi, lan nua xin cam on va chuc suc khoe
chi, cung tat ca anh chi em cuu CPL than thuong, KINH.nguyen ba tong |
|
|
|
|
|
Thư Lê Ngọc Quốc Ân (Jun 13, 2008) |
Chị kính mến, em có mấy dòng tường trình về chuyến phỏng vấn của
anh em bên nhà để các anh chị đọc cho vui nhe :
Sau khi nhận được Thư mời , tất cả các anh chị em bên nhà đều phấn khởi
và rất vui mừng, anh chị Nhân là người đi trước nên rất tận tâm với tất
cả mọi anh em, bầu nhiệt huyết " Mỹ tiến... " hừng hực trong tim mọi
người, mọi nhà... em nhìn thấy như mọi niềm tin và khát khao rực lửa
mong mỏi ngày gặp mặt đang từng lúc từng giây trào lên trong ánh mắt của
tất cả mọi người đang họp mặt trong chốn " ấm cúng của nhà anh chị Nhân
"và em cũng nghĩ rằng nếu không có sự nhiệt tình tận tâm, hết lòng vì
anh em của anh chị Nhân thì bầu nhiệt huyết đó cũng không được hun đúc
cao đến như thế.
Sau niềm vui tràn ngập ấy, tất cả mọi anh chị em dắt xe ra đường (không dám hô khẩu hiệu đâu nhé, vì sợ lính bắt...) trở về nhà với tất
cả những ước mơ đẹp và sự trằn trọc không ngủ được đêm ấy... tiếng điện
thọai reo đêm vẫn rả ríc, để hỏi thăm những điều còn băn khoăn, chưa
hiểu hết, những tâm sự be bé của các chị rù rì với nhau ngày mai phải
làm gì ? ở đâu ? như thế nào... và em cũng suy nghĩ thể nào cũng có
những tiếng thì thầm, toan tính cho gia đình để chuẩn bị một chuyến đi
xa.
Chuyến phỏng vấn đầu tiên đã đốt pháo mừng thắng lợi to lớn , vang
dội đến tận gốc Phượng gìa cuối trường ngày xưa ấy... Năm anh em đầu
tiên đã ok chuẩn bị vị trí vào Hội lớn của ngày gặp mặt, lại tiếng điện
thọai reo vang báo hỷ, chúc mừng, gío đưa Phượng đỏ thay xác pháo, báo
tin vui đến tận chân Thánh Vinh đến bây giờ và mãi mãi vẫn vinh hiển đón
bầy con trước ngôi trường nhỏ... Bao thổn thức, mong nhớ yêu thương đã
tràn ngập lấp khỏa đầy bầy con yêu thương của Thánh.
Tạ ơn trên đã cho chúng con có ngày hôm nay và trong mỗi tất cả mọi
anh chị em chúng con Lương hay Giáo đều có một niềm tin hồng ân trước
ngài.
Và hôm nay chúng con những anh chị em tiếp theo lại vào cuộc, mặc dù
ngày hôm nay thứ sáu ngày 13 nhưng sự quyết tâm của anh chị em vẫn được
hun đắp nhờ sự động viên thăm hỏi của các anh chị em hải ngọai và sự tận
tâm của anh chị Nhân đã gởi tất cả những kinh nghiệm của anh chị em vượt
qua hôm trước đến với từng anh chị em đi sau, cùng với những lời nhắc
nhở đắn đo qua điện thọai nửa đêm mang đầy nhiệt tâm và rất quý báu.
Đúng 8 giờ sáng tất cả đều có mặt tại Lãnh sự quán, vào xếp hàng đứng
đến 11 giờ để được nộp hồ sơ, quay qua lại chỉ thiếu có một mình anh
Thuận... quay tới, zdòm lui hoài..., cả nhóm lo âu không biết có chuyện gì
không? chị Tỵ đã đến lượt vào nộp hồ sơ, ok xong suông sẻ... đến lượt chị
Hiếu zdô... nộp hồ sơ được một phút...úi zdời... thấy hớt hãi chạy ra (mặt còn tý máu nào..chết liền) chết rồi Ân ơi... in hồ sơ bị sai mã
vạch bây giờ không biết làm sao vì quy định vào Lãnh sự không cho mang
điện thọai di động... làm sao liên lạc đây ? Rất may là chị đi ra ngòai (chắc có anh đẹp giai nào đó... thương cảm, khó nói...hi) khỏang 10 phút
lại vào nộp lại được vì nhờ được dịch vụ lo cho hòan tất (hơi bị hao,
vì chặt đẹp lúc khó khăn,,,) Anh Thuận lúc đó mới đến, cả nhóm cười
phào yên tâm...
Vào đợi lăn tay : Chi Tỵ 12giờ15 mới được phỏng vấn, rất mau, ok...
lại một hồng ân khích lệ cho tất cả mọi anh em trong nhóm.
Ra ngòai ăn trưa 1giờ lại vào tiếp tục, chi Vân đã đợi ngòai cửa Lãnh
sự quán để nghe chị em thông báo tin tức, tin vui lúc cuối giờ của chị
Tỵ đã khích lệ anh chị em rất nhiều...
Ăn trưa xong em mới phát hiện móc túi ra vào để lấy hồ sơ lại bị rơi
mất giấy gởi xe máy... hết hồn, em liền chạy ra bãi gởi xe cách đó
khỏang 300m giữa trưa nắng gắt... xong việc em vào lăn tay thì chi Hiếu
bắt đầu vào phỏng vấn... 1...2...3, ra tay cầm hộ chiếu mặt thì hơi bị
meo méo hơn bình thường . Ngồi ghế ngòai em và anh Thuận nghe ông ngồi
kế bên nói... từ đầu giờ đến giờ cái toa số 3 này chưa có ai được ok cả...
thế là buồn.
Mấy anh chị em như trái bóng đang căng bỗng nhiên... sìu.
Đến anh Thuận cũng vào toa số 3... ok... ôm cặp đi ra o hộ chiếu...hấy
đời lại vui.
Đến em vào toa số 5 (cũng là toa sát thủ vì từ sáng tới giờ chỉ thấy
no chứ không thấy yes do một cô người Hàn quốc phỏng vấn, em và chị
Hiếu đã chọc nhau nếu vào toa này là hết đời...) sau khi hạch hỏi em đủ
chuyện trên đời , trong nhà, ngòai ngõ... đã no ok... thế là lại... out... buồn.
Ra đường hai chị em vừa đi vừa cười vui như tết...(chẳng lẽ mếu) bỗng
nhiên chị Hiếu té cái ạch em đỡ không kịp... Trầy chân. Thế mới biết thứ
sáu ngày 13... hi..hi..cười (nói rồi, không nghe...)
Trong cái buồn có vui, vì theo em có những việc như thế này mới thể
hiện rõ tánh bản thiện của mỗi người, chia ngọt sẻ bùi. Em xin cám ơn
chị, anh Bộ và tất cả mọi anh chi em bên ấy đã dành hết mọi tình cảm gởi
tòan bộ sự mến yêu về cho anh em quê nhà, và em cũng cầu mong cho tất cả
anh chị em trong Hội được hưởng nhiều ân phước, vinh hiển, an vui trong
dịp gặp mặt sắp tới. Em cũng xin cám ơn sự... phải nói là rất nhiệt tình
của anh chị Nhân đã giúp đỡ rất nhiều về tất cả mọi mặt, Cầu mong ân
trên ban nhiều phúc lành cho anh chị...
Em và chị Hiếu cũng cầu mong 10 năm tới nếu có dịp các anh chi hải ngọai
sẽ đón chị em em run rẩy chống gậy bước xuống phi trường Los (Hộ chiếu
còn 10 năm nữa mà...hi...hi...) trong vòng tay của một vầng hào quang
trắng xóa (bạc đầu hết rồi...các anh chị thông cảm nhé đừng nhuộm tóc...i) Vài giòng cảm thông quê nhà gởi đến tất cả anh chị...
Em út nhất nhì của các anh chị - Lê Ân |
|
|
|
|
HOÀI NIỆM MỘT CHUYẾN ĐI
Thỉnh thoảng đôi lúc lại có những ước mơ về quê hương và có những ước mơ
làm mỗi lần nghĩ đến thấy chạnh lòng… man mác nhớ, nỗi lòng người xa xứ
mong muốn ấp ủ được chung vai làm một việc gì đó cho Quê hương…
Sau một buổi sáng lang thang thăm “ngày Hội Café của các Tỉnh vùng cao
nguyên” được tổ chức tại Vườn Tao đàn – Sài gòn và làm một bụng Phở tại
Dinh Độc lập (oai chưa, vì hiện có một quán Phở tương đối ngon nằm
trong khuôn viên của dinh…anh chị nào có về nhớ ghé..hi,hi…) Ngồi
thưởng thức xong hai ly Café cao nguyên chính hiệu con nai vàng thơm
phưng phức mà lại được miễn phí, hai thầy trò thì thầm quyết định… lên
thăm Phố núi .
Sáng sớm hôm sau khăn gói kỹ càng, làm một chuyến xe ôm hai thầy trò đã
có mặt tại bến xe miền đông, chuyến lên Phố núi được bắt đầu khởi hành
bằng một chiếc xe Bus hiện đại và đầy đủ tiện nghi của Mai linh đã đủ
làm thư giãn và thoải mái cho lữ khách đang trong tâm trạng nôn nao háo
hức...
Chặng đầu tiên đến là Thị trấn Lâm đồng, lòng vòng chơi tại đó khoảng 2
giờ cho biết còn cảnh nghèo, rồi lại chuyển tiếp xe lên Đà lạt… xe càng
lên cao trời cứ se lạnh dần, hoa cúc dại từng khóm, từng khóm… len lén
chen chúc, vàng rộ lướt nhanh qua cửa sổ, đồng nước của Hồ thủy điện
lung linh ánh lên dưới bóng nắng chiều, nước phun qua đập tung tóe hồ
hỡi reo vui như thác đổ, lóng lánh đủ sắc màu làm cho tâm người thưởng
ngoạn rung lên, thổn thức…
Cánh rừng thông đại ngàn vi vu reo trước gió, thấp thoáng bóng chiều,
đón chào khách lữ hành dưới chân thung lũng ngay cửa ngõ, thế mới biết
là Đà lạt đẹp và hoang dã thế nào.
Trời chiều, cái lạnh se nhè nhẹ đủ cho vừa vặn một chiếc áo gío, một ly
Càfé nóng ngồi nhấm nháp trên đồi Cù nhìn ra Hồ than thở… xa xa lặng lẽ
sau làn sương mờ nhẹ, thấp thoáng nóc Giáo đường của Nhà Thờ Con gà đã
làm cho Đà lạt nằm hẳn trong lòng người đến, còn hoài một nỗi nhớ.
Ghé Hội Hoa của Đà lạt mộng mơ, đêm sắc màu lung linh rực rỡ, lang thang
trong không gian trầm lắng của ngàn hoa, chụp vội dăm tấm hình kỷ niệm…
bỗng chợt nhớ ra rằng, không có lấy một người quen.
Đi chán, quay về chợ Âm phủ, nuốt vội bữa cơm chiều… trời một lạnh hơn... thôi lại “đao” vé xe để lên đường tiếp tục cuộc hành trình.
22giơ30 ra xe, hết hồn… một chuyến xe ma.
Chiếc xe 16 chỗ gìa nua, chất đầy hàng hóa và không có cả ghế ngồi, bỗng
chợt nghĩ về những người ngồi trên mui xe đi khai phá Cựu kim Sơn từ
những thế kỷ trước… Cũng phải liều thôi vì đã mua vé và là chuyến xe
cuối cùng.
Con đường từ Đà lạt đến Buôn mê, thủ phủ của xứ sở Café Cao nguyên dài
thăm thẳm, đường toàn đèo núi, trời càng về khuya, núi đồi càng trở nên
lạnh lẽo, sương mù dày đặc, lúc lên cao chỉ thấy được vạch giửa lộ, còn
thì mù sương không nhìn thấy gì chung quanh cả, vậy mà chiếc xe già nua
cứ vun vút lao đi với tốc độ chóng mặt, hình như tài xế cũng không cần
nhìn đường… khi bớt sương nhìn thấy được, một bên là đồi núi sừng sững
cây cối mờ sương, chênh chếch bóng trăng lúc mờ lúc hiện và một bên là
thung lũng thăm thẳm đen hun hút… Cảnh thì đẹp, nhưng người không còn
bụng để sinh tình… nhìn qua bên cạnh Thầy tôi đang nhắm mắt.
03giờ sáng, vào đến Buôn mê… hú hồn… lại đói.
Một quán Phở đêm đủ ấm lòng, Thầy ạ… đúng là Gà phải không Thầy, trời
lạnh , Phở nóng thịt lại thịt Gà ta… vừa dai, vừa giòn, lại có muối tiêu
Chanh, tí chất cay cay đủ lấy lại niềm tin cho khách lữ hành nhờ Gà đi
bộ… Ngon.
Sớm quá, làm gì đây ? Thôi lại quẩy gánh, lang thang ra chợ sớm tìm ly
“Café cóc”… nhiều chuyện với bạn hàng, thấy mắt cay cay, nhớ ra… người
đã mệt nhoài mong tìm giấc ngủ.
Vào Khách sạn, mở máy lạnh nhè nhẹ, Tắm nước ấm xong, lên gường làm một
giấc chờ sáng… Sung sướng, như chưa được ngủ bao giờ.
Sáng ra, xuống phố… cũng rôm rả nhưng không ầm ĩ… Hình như có tính cách
êm đềm Phố núi, lại Café… lại ngon, Thầy Alô cho bạn hiền mới quen qua
Ngày Hội Café tại Sài gòn… gặp mặt, niềm nở bắt tay chào đón… Vui.
Tham quan Cơ ngơi sản xuất chế biến Café hạt để Xuất đi các Nước, Thầy
tôi mới bọc bạch những suy nghĩ hoài mong ấp ủ của mình với ông bạn mới,
lúc đó tôi mới cảm nhận được tấm lòng của người xa xứ qua những tháng
năm …
Dù cho hoàn cảnh đẩy đưa, nổi trôi thế nào đi nữa, dù cho năm tháng cứ
trôi nhanh, thế nào đi nữa, tôi nhận ra trong lòng của tất cả những
người con xa xứ đều mang một hoài bão… để đến một lúc nào đó có điều
kiện sẽ chung vai gánh vác, sẵn sàng san sẻ với Quê hương, nơi chôn nhau
cắt rốn… và tôi chợt nghe thấy bài Thơ Quê hương của gả thi sĩ họ Đỗ
trong lòng mọi người.
Trên đường về… bỏ sau lưng những Phố núi, bỏ cả Đà lạt mộng mơ, bỏ cả
những ước mơ vội… trong lòng ngổn ngang sự chân thiện mỹ… Hoài niệm
nhiều về Tình Người.
KÍNH GỞI THẦY NGUYỄN NGỌC QUYẾN
Sàigòn ngày 28 tháng 6 năm 2008
Lê Ngọc Quốc Ân |
|
|
|
|
ĐIỂU NAM CHI (Antonius Nguyễn văn Ngữ)
- May, 2008
Là những cánh chim lại bay về cành cây ở phương nam mà ríu rít. Là chúng
mình…mấy chục năm về trước, tóc còn xanh, bây giờ thì chỉ còn có cách
khác làm cho xanh tóc. Như từ khắp những phương trời tìm về gặp lại, nhớ
hướng trường xưa là Cầu Hang – là Tín Đức – là Chân Phước Liêm. Tôi xin
hầu chuyện đây, khi nhìn cảnh một cụ già ngổi nghỉ mệt và một em bé đeo
cặp đến trường, buỗi sáng. Rồi nhân đấy nói về chúng mình…
Từ dưới sân nhìn lên con đường phía trước, sáng hôm ấy có một cụ già đã
ngoài chín mươi mà còn khỏe mạnh, thường đi dạo dưỡng sinh qua nhà tôi,
ngồi nghỉ chân trên ghế đá, dưới cây bàng có tán to, như cái dù che nắng,
tay vịn vào cây gậy ba-toong. Nhìn thấy tôi thấp thoáng trong sân, cụ
gọi với “con chào thầy ạ”, rồi nhìn xem một thằng bé đến giờ đi học,
đang “thưa bà, thưa bác cháu đi học ạ”, dáng cụ ngây người ra, làm trong
tôi bâng khuâng…một thời chúng mình còn đi học, tuỗi học trò.
Vuông sân này bây giờ thụt thấp xuống dưới sâu như một cái thung lũng,
nhất là khi từ con đường rẽ vào nhà, phải xuống một con giốc mới tới sân.
Cũng tiện đễ được giới thiệu “giang sơn” cỏ cây hoa lá hiện tại ở nhà
tôi: ai thương thì bảo là “thung lũng đầy nước mắt này”, ai sành điệu
thì lại bảo là “ thung lũng tình yêu”…vì phong cảnh thiên nhiên vẫn còn
sót lại ở vùng này, đang lúc nông thôn đã thở thành đô thị một cách
“chóng mặt – ngột ngạt…”. Đây trước là chiến khu Vũng Bèo ngày còn chống
Pháp, trước ngày chúng mình học lớp Nhất ở Cầu Hang.
Trường Di Chuyễn Gò Vấp 2 ở giữa hai cái Cầu Hang, bắc ngang trên đầu
đường rầy xe lửa, cho nên gọi vậy cho gọn mà thành tên trường của nhiều
đứa chúng mình. Nay cứ nhắc đến là nhớ nhau ngay, cùng với những kỷ niệm
thân yêu vô cùng, khi xưa chúng mình học chung một lớp:
Lớp Năm học với thầy giáo Hoàng.
Lớp Tư học với thầy giáo…tôi không còn nhớ tên, nhưng nhớ bài “đét đít”
của thầy: “cúi xuống, hai tay bấu vào ngón cái”để làm hai cái mông hay
hai cái hông phải căng ra mà đón lấy “vút” cái roi mây. Chúa ôi, quắn
đít!...Tôi nhớ mãi đến bây giờ, cái thằng Thân văn Chương, lì. lì. lì
không khóc, mặt cứ xanh như con tắc kè. Mới đây gặp lại Nó, tôi nhắc lại
chuyện lì của Nó mà ôm nhau, thương quá.
Lớp Ba học với thầy giáo Cơ. Có cô con gái Ứng Liêm, cậu nghĩa tử tên là
Dưỡng, đều cùng lớp với chúng mình.
Lớp Nhì học với thầy giáo Tân, dáng người xương, cao, “ve” bên mắt phải.
Thầy nóng tính nhưng môn toán rất cừ…Có lẽ chúng mình đều thương thầy,
thương nhiều lắm.
Lớp Nhất học với thầy giáo Cúc, dáng người đậm, da ngăm ngăm, mái tóc
che nửa vầng trán cao và bóng, mắt đeo kính cận gọng đen…Chúng mình năm
cuối tiểu học, tưởng là lớn nhất trong đám trẻ con, cho nên: đến những
điều ghi nhớ và ấn tượng về thầy cũng nhiều nhất, phong phú nhất mỗi khi
kể chuyện về tuổi học trò, ngồi chung lớp…bây giờ chung chí hướng. Thì
cứ hát lên đi “chúng mình ba đứa” (của nhạc sĩ nào? xin phép nhé!)rồi sẽ
thấy cả một thời tuổi ngọc ngà bỗng quay về, như chim đã bay đi nay bay
về, đậu ở “Cành Nam”mà ríu rít.
Bắt đầu khơi lại tuổi học trò trong một buỗi họp mặt mà trong nhật ký
30. 04. 2008 của tôi:
“ BA MƯƠI THÁNG TƯ KỲ NGỘ
Thiên hạ đang bảo là một ngày lịch sử, một ngày có một bước lên...tiên,
một trang sử mới. Năm nay Mậu Tý thì yên như thóc, mưa buồn cả buổi rồi,
làm cho bữa tiệc dù là giỗ“đầy năm”, chứ không phải là tiệc“thôi nôi”,
cũng không nên buồn như thế. Vì bạn bè bao nhiên năm, dịp này gặp lại mà
phải áo ướt, quần xăn vì cái lều vòm lại không hoàn hảo cơ chứ…vân vân,
lắm chuyện lắm. Vậy xin cho phép Ngữ này kể chuyện cho những ai yêu nhau,
thì trăm sự chẳng nề: thuoyeuem33@yahoo.com thân mến nhé, hai người mới
quen nữa Thế Nhân, Ngọc Vân nhé: bảo hôm nay là Kỳ Ngộ.
Ngày còn bé, khi chúng mình học Cổ Văn lớp đệ VI thì có Bích Câu Kỳ Ngộ,
chuyện rõ thần tiên. Còn hôm nay khi Ái Khanh Lòng Ta Hỡi của mơ-xi-ờ
Tích vừa nhập “tranh” thì Kỳ Ngộ là có thật: mưa rơi, Gò Vấp Cầu Hang –
Tín Đức – Chân Phước Liêm chúng ta gặp nhau, gặp cách lạ lùng.
Tôi về, định viết ngay, “láu táu” còn hơn cả Nhã, còn hơn cả Phán…nhưng,
chào thua rồi. Vì xem ra già hơn, chậm hơn, lẩn thẩn hơn. Cứ nhìn xem
mái tóc của chàng ta Dược Sĩ Phán thì biết chuyện. Khi Victor Hugo lúc
ấy hơn tuổi chúng mình nói câu này, làm tôi cứ thích mãi, nói hoài “bốn
mươi năm về trước, cậu bé ấy tóc còn…đen”. Nửa thế kỷ rồi ta, nay gặp
lại, dược sĩ ấy tóc vẫn còn đen, đen “hơn thật”. Còn mình, càng già ra,
càng thêm chậm, càng lẩn thẩn hơn anh bạn trẻ, tóc đen, nhanh nhảu, thân
tình viết thư cho Thuở Yêu Em trước.
Đám giỗ, Ngữ tớ là thầy tu theo Tây Dương Gia-tô Đạo, rất đúng giờ. Lại
nữa biết thân mình, biết phận mình nên thường đến trước hơn các bạn,
những khách VIP được mời. Tớ thì thân thể èo uột vì ở tù ra, phổi chỉ
còn không đủ lá. Khoan thì coi đời chả ra sao, cho rằng cần một chân là
đủ để phăm phăm đi vào cõi bể dâu, thừa mơ mộng. Hai thằng chúng tớ
thường đi đâu, cũng có nhau. Hôm nay đến trước. Già rồi mà rất đậm tình
với nhau, với bất cứ anh em nào đang trên đường tìm gặp lại, bảo nhau:
hôm nay mưa thì đội mưa, già thì chống gậy, đến thăm nhau…
Cũng khá lâu sau giờ mời, bốn đứa bạn Cầu Hang mới đến, áo đi mưa trùm
kín, lù lù như 42 năm trước…thắng xe, cởi áo, đi khom khom. Rõ ràng là
hai Ông VIP. Tớ bảo Khoan như vậy. Nó đồng ý. Tớ thông báo chính thức,
nguyên văn như đã duyệt. Hai thằng Doanh và Thành bảo rằng: “ chúng mày
giễu báng, ngạo tao kwoài”.
Giọng văn ấy có phong cách tấu hài? Đúng đấy Nhã Láu Táu ạ! Bố bảo đứa
nào dám gọi tao bằng “thằng”. Vì Ngày còn bé sao tao “rữ tợn” thế! Mày
biết đấy, cả lớp Cầu Hang những đứa to con như thằng Tích, thằng Lành
Thẹo mà tao còn “đục” cho thảm thiết, huống nữa như mày, Nhã ạ! Tội
nghiệp, bây giờ thấy thương quá. Thôi thì Thuở Ấy Yêu Em được là hảo hảo
rồi, đáng Kiếp rồi. Như Tao đây, bây giờ kiếp Ô-Vờ, thế có phải là quả
báo không?. Cho nên không hiền lành thì cũng thể Thầy Tu. Đúng chưa nào?
Rồi thật lại một điều Kỳ Diệu nữa chứ: gặp được mấy ông Thánh Thế Nhân,
Bà Thánh Ngọc Vân, và vài ông khác nữa chưa rõ tên vì xưa cũng cùng
trường Tín Đức…Vui quá. Thân tình quá. Đến đây thì xin chịu. Biết diễn
tả sao cho ngọt ngào, yêu dấu cái tuổi học trò, những tấm tình như giấy
trắng. Ngày trước có thế nào chăng nữa, thì nay cũng hóa ngọc hóa ngà.
Mình nhắc lại một câu của thầy giáo Phước, hay như là Kinh Thánh, còn
hơn Định Lý Pythagor: về vận tốc, vận tải, giao thông? “trên đường kẻ
trước người sau, hai kẻ đồng chiều/ngược chiều đuổi gặp nhau – vận tốc
đôi bên tìm hiệu số/tổng số - đường dài chia với khó chi đâu”.
Hôm nay vòng đời đã đến đây, như quả đất tròn, chúng ta gặp lại nhau.
Cái công thức ấy là: “đường đời, cộng trừ có khó chi đâu?” Và ngất ngây
với ca từ “tuổi học trò, ngồi chung lớp – bây giờ chung chí hướng”.
Rồi thư đi, trả lời lại, kêu gọi “các bạn ơi, chúng ta tìm về dĩ vãng,
tuổi học trò”, tôi thấy lòng mình xao xuyến lạ (agité) như sau ngày bãi
trường ở Cầu Hang, tôi vào Chủng Viện và đã “xẩy ra” những ngày tựu
trường (la rentré). Trong một bài tập đọc La Rentré nói lên tâm trạng
của một chú bé agité, sautillé comme les moineaux, thì hôm nay khi tôi
xao xuyến, tim tôi được đập lại nhịp sống với các bạn lúc Ở Cầu Hang, có
một thầy giáo Cúc mà đến khi “thầy ơi, lúc lớn khôn, lúc đã già con mới
tìm ra được lời kính tặng thầy danh hiệu: Thầy Giáo Ưu Tú”.
Thầy Hiệu Trưởng Cúc mà lại ký tên là Huy. Không biết có nhiều học trò
lý giải được chuyện hay hay này của thầy?
Trước thầy Cúc, thầy hiệu trưởng là thầy Huy, là thân phụ của bạn Hà
ngọc Truyền. Thừa kế chức vụ hiệu trưởng, cho nên cứ theo truyền thống
cũ, thầy Cúc “vũ như cẩn” mà …ký tên: Huy. Các bạn có tin lời tôi không?-
Thì cứ giở lại những giấy tờ Chứng Nhận, Bằng Tiểu Học…của chúng mình,
nếu còn lưu trữ, sẽ rõ.
Năm ấy lớp chúng mình con giai – con gái cũng đông ra phết: lớp học ghế
kê làm hai dãy mà ngồi kín cả. Bây giờ chỉ có hai tấm hình lưu niệm,
chụp lớp Nhì, lớp Nhất, nhưng tiếc quá chỉ toàn hình con giai. Trong ký
ức lờ mờ của tôi, sĩ số dựa vào những điều ấy, phải đạt tới ba bốn mươi,
và giai nhiều gái ít.
Tính tình của thầy Cúc hiền hòa và giản dị. Đến trường chỉ thấy thầy
toàn đi bộ, cái áo sơ-mi trắng ngả màu, bỏ trong quần, không là ủi, thắt
hờ sợi dây da bụng xệ, đôi giày vải mầu ghi. Còn chiếc cặp da mầu đen
vẫn vậy, cũ và xờn . Tò mò, có lần tôi bắt gặp: đựng mỗi cuốn sách Toàn
Thư, Tổng Hợp và cũng có khi một gói kẹo gừng áo bột, ăn giở chỉ còn vài
cái.
Thầy yêu con giai hơn, vì hay đi công tác cho thầy:
Gia đình tôi ở vùng đồng ruộng này đây, có nhiều cây thuốc nam mọc dại.
Thầy thì có nhu cầu dùng cây thuốc Chùm Bao. Biết thế thôi, chứ nay khi
đã lớn đã già mới hiểu dược tính của Chùm Bao là an thần, trị về tim
mạch…Thầy nhờ tôi và cho mấy đứa trợ tá. Thế là có thêm mấy đứa bạn,
thân nhau vì được tham gia công tác, để được hưởng “chế độ” ưu tiên,
nghĩa là bài không phải trả mà điểm thì vẫn 8. Thuở ấy, trường tôi điểm
8 là mắc-xi-mâm đấy. 2 điểm còn lại, 1 cho Thanh Tra, 1 cho Thầy. Tôi
nghĩ vậy, bé con mà…ai dám hoạnh họe, bắt bẻ? Cũng dịp ấy, khám phá ra
chỗ nào để đi tắm sông, chỗ nào để lấy rổ xúc cá lia thia…Thế là lãnh
địa của tôi hôm nay đã trở thành “chốn ấy có cả những vui sầu”.
Trong lớp thầy vẫn tỏ ra mặt, yêu đứa này mà ghét đứa kia. Hà ngọc
Truyền vì là cậu ấm của thầy Huy, Hà sĩ Dương vì nét chữ đẹp, thầy nhờ
viết trên bảng cho các bạn chép bài…còn thầy chỉ ngồi nhai bỏm bẻm cái
kẹo gừng; còn chúng tôi, Nguyễn đức Phán, Nguyễn phúc Thành, Doanh,
Thanh, Chương…vì cùng trong “đội” hái Chùm Bao. Yêu thì thầy cho ngồi
bàn nhất. Ghét thì thầy “nhét” dưới “hỏa diệm sơn”. Gọi tên như vậy vì
bàn cuối cùng, dưới bên dãy dành cho con gái.
Khi làm toán đố, thì đáp số nhiều lúc theo mẫu của tôi, thầy cứ thế mà
chấm điểm…“Phe đảng”của tôi một lần nữa được lên ngôi, “bè” của tôi đông
đứa lắm…Vòng đời đã đi qua nay như chim bay về ríu rít, ước chi là “bạn”.
Đời người qua, khi ngẫm lại, thường thì chỉ rất lắm “bè”.
Bên con gái, ít số hơn, có một chị thầy thương…nhất: lần hát văn nghệ
cuối năm, chị ấy ca vọng cỗ, thầy cho điểm rất cao. Tôi nhớ chị ấy tên
là Chánh, như ngôn ngữ bây giờ thông dụng xếp vào hàng “khiếm thị”. Chị
Chánh lớn người, lớn tuỗi hơn thì phải. Giọng ca như nói lên tâm sự cuộc
đời mình…bây giờ nhớ lại, ký ức chỉ còn mờ mờ hình ảnh, nhưng còn lời ca
nào, thì tiếc là không còn tiếng vọng, dư âm…
Một chính biến để đừng quên, năm ấy chúng mình học lớp nhất trường Tiểu
Học Cầu Hang, 11. 11. 1961 binh chủng Nhảy Dù đảo chính, giật sập cầu
Bình Lợi. Ngày ấy bé con chỉ biết có như thế, còn để làm gì…thì cho phép
tôi được mơ ước “để có một cây cầu mới”. Đầu năm 1962, Dinh Độc Lập lại
bị bỏ bom. Cuối niên khóa, cả trường chỉ có một học bổng. Có thể vì học
lực, nhưng nhiều hơn vì thầy Hiệu Trưởng ưu ái với riêng tôi…Tôi nhớ mãi,
rõ lắm: khi Mẹ tôi đưa lên Nha lãnh tiền, chỉ còn gần một nửa, là một
nghìn hai trăm năm mươi đồng. Thời ấy vàng giá độ bốn trăm đồng một chỉ.
Người ta bảo: chiết khấu một nửa đóng góp cho Dinh Độc Lập. Với số tiền
ấy thôi, tôi mua sắm để lên đường đi học xa nhà, sau khi trúng tuyển vào
Tiểu Chủng Viện Sàigòn. Năm thứ nhất phải ra Vũng Tầu học riêng tiếng
Pháp. Bây giờ nhớ lại, tôi gọi tên rất thương là “vùng trời biển xanh
cát trắng” để đặt tên cho trang họp mặt www.exluro.c.la/.
Mùa hè năm lớp Nhất, tôi đi học luyện thi đệ Thất ở Tín Đức, cho nên có
thêm các bạn ở Tín Đức. Trúng tuyển ở trung học đệ nhị cấp rồi, chúng
mình Cầu Hang – Tín Đức chia tay nhau, rồi lại hội ngộ ở các trường
Trung Học gần đấy, là Chân Phước Liêm, là Lý Thường Kiệt…Đi Tu thì chỉ
có mỗi mình tôi, nên chẳng gặp lại bạn nào để mà “hội ngộ”. Nửa đời
người đã qua, nhớ ơn quả đất tròn mà hôm nay chúng mình được hội ngộ.
Hôm họp mặt ở nhà Tích là một ngày ân tình ấy. Thế là từ nay, chúng ta
hãy lại nối vòng tay lớn.
Vì những tâm tình ấy đang đong đầy lòng mình, mà khi nhìn thấy cụ già
ngẫn người ra nhìn cháu bé được đeo cặp đến trường, tôi nhớ đến các bạn:
nửa đời trước chúng mình đã là cháu bé ấy và vài chục năm nữa sẽ là cụ
già kia. Xin Thượng Đế ban cho chúng mình được điều mong ước: mỗi sáng
khi con thức dậy đi dưỡng sinh, có ghế đá bên đường cho con dừng chân
nghỉ, mắt được nhìn thấy cháu bé đeo cặp đến trường, tai nghe “thưa ông
cháu đi học”, miệng gọi với “con chào thầy ạ”.
Antonius Nguyễn văn Ngữ
Đôi dòng còn muốn viết thêm trước khi tôi dán tem đem gởi: khi tôi sắp
được sáu mươi tròn, lòng thường hướng về dĩ vãng, nhiều lúc đến say sưa:
cứ tưởng đang ngồi trên bàn nhất, đi công tác hái Chùm Bao, cùng đàn trẻ
tắm sông, xúc cá. Tôi viết là cho tôi được sống lại thuở ấu thời, được
đến trường, đi học. Thuở ấy, có bạn mến, bạn không mến hay…ghét tôi.
Tránh sao khỏi. Nhưng bây giờ nhớ lại, như Nhã “láu táu”, thương lắm,
nhớ lắm, thuoyeuem33@yahoo.com ơi. Còn đã thương thì thương nhiều hơn
nữa nếu may sao bây giờ gặp lại.
Ai cũng sống bằng dĩ vãng, lúc tuổi này. Cho nên cứ đánh thức bình minh
dậy lúc hoàng hôn. Chúng ta hãy cùng nhau trở về Thuở Ấy, đễ được sống
lúc Ngày Xưa.
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Chan Phuoc Liem High School
Welcome to
chanphuocliem.com |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
CHÂN PHƯỚC LIÊM
Vị Thánh Tổ Của Trường Chúng ta |
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
• •
• |
|
|
Thành Kính Phân Ưu
Ông Nguyễn Thái Hùng Bà Hồ Thị Huệ Ông Nguyễn Quốc Khánh Cụ Ông Quan Minh Tống Cụ Ông Chu Phạm Ngoc Sơn Bà Kim Thị Cuôl Ông Lâm Quốc Tuấn Bà Nguyễn Thị Bình
|
• •
• |
|
|
Chúc Mừng Hạnh Phúc Chú rể
Giuse Trần Cường Cô
dâu Anna Nguyễn Linh
Chúc
Mừng Sinh Nhật
Thầy Uông Trung Mẫn, Thầy Chu Ngọc Thủy,
Cha Vũ Quang Cảnh, Nguyễn Thị Thu Hà, Phạm Thị Hòa, Hà Duy Hiệu,
Nguyễn Công, Jean Claude Février (Thi Nam), Nguyễn Thi Nam, Trần
Thị Cúc, Nguyễn Thị Lan (Phong), Trịnh Thị Lan, Nguyễn Văn Chương,
̣Đặng Lệ Ngọc, Lê Thị Nhạn, Mai Văn Hậu, Nguyễn Văn Thuật,
Trần Thanh Long, Ngô Thị Bông, Trương Vĩnh Sang, Vũ Đình Dương,
Nguyễn Thị Tường Vân, Nguyễn Công Danh, Tô Thị Thu,
và tất cả các bạn có ngày sinh nhật tháng này |
• •
• |
|
|
E-Báo CPL |
|
|
E-Báo Đinh Dậu 2017 |
|
|
E-Báo Bính Thân 2016 |
|
|
E-Báo Ất Mùi 2015 |
|
|
E-Báo Giáp Ngọ 2014 |
|
|
Đặc San CPL 2011 |
|
|
Đặc San CPL 2009 |
|
|
Đặc San CPL 2008 |
|
•
• •
•
• |
|
|
|
1.
Thư Ngỏ Gửi Bạn
2. Thông Báo
Thứ 1
3. Thông Báo Thứ 2
4. Trang DONATION
5. Nhớ Về Trường Xưa
6. Niềm Tâm Sự
7. Trang Thơ Sưu Tầm
8. Vườn Thơ CPL
9. Hình Ảnh Họp Mặt Ái Hữu
CPL Việt Nam, 19/05/2002
10. Hình Ảnh Họp Mặt Ái Hữu
CPL Hải Ngoại, 25/05/2002
11. "TỔNG KẾT BUỔI HỌP MẶT"
Việt Nam 19/5/2002
12. "TỔNG KẾT BUỔI HỌP MẶT"
Hải Ngoại 25/5/2002
13. Hình Ảnh Buổi Đại Hội Cựu
HSCPL Hải Ngoại, 02/03/2007
14. Tường trình buổi họp mặt Cựu
HSCPL - Feb 03, 2007
15. Tường trình buổi họp mặt Cựu
HSCPL - April 15, 2007
16. Tường trình buổi họp mặt Cựu
HSCPL - July 21, 2007
17. Cảm tạ CHSCPL Nhân Ngày
Đại Hội - July 22, 2008
18. Nhật Ký Mỹ Du - Aug. 10, 2008 |
|
|
|
Adjust your speaker volumn to listen to our music with ... pure relaxation |
|
|
|
|
|
|