att broadband internet
att broadband cable HCHSTTH Đa Minh Sông Mao



 
HCHSTTH Đa Minh Sông Mao
 

HCHSTTH Đa Minh Sông Mao

Gặp Đây Rồi Xin Hẹn Lại Lần Sau 

Kính thưa Quư Vị Quan Khách,
Kính thưa Quư Thầy Cô,
Thưa Các Anh Chị Em Đồng Môn Đa Minh, Quư Quyến Và Thân Hữu:
Như quư vị đă biết, Hội Cựu Học Sinh Đa Minh hàng năm đều cho tổ chức một buổi họp mặt  toàn trường tại thành phố nắng ấm Los Angeles của Tiểu Bang California. Thời gian thấm thoát, năm nay đă là năm thứ 16 và đă trở thành thói quen sinh hoạt mùa hè của các thầy bạn Đa Minh, trong đó có cả cá nhân Phát, và một số đồng hương Hải Ninh.

Trong hai lần họp mặt vừa qua, Phát đều được thoải mái ngồi quây quần ở dưới thưởng thức chương tŕnh của Đại Hội, được cùng quư vị quan khách, quư thầy cô và các bạn nâng chén mừng tái ngộ và được tṛ chuyện thân mật suốt từ đầu đến cuối trong niềm hân hoan tựa như bất tận. Đêm nay, trong bầu không khí hào hứng, chan chứa t́nh thương ấm nồng của đại gia đ́nh Đa Minh, Phát ngất ngây trong cảm xúc "t́nh nồng không rượu mà say"! Do đề nghị của Ban Tổ Chức Đại Hội, Phát lại hân hạnh, một lần nữa, được đứng lên đây để chia sẻ những niềm riêng của ḿnh trong đêm hội ngộ tâm t́nh này.

Mỗi lần đến họp mặt Đại Hội, Phát đều mang trong người một tâm trạng buồn vui lẫn lộn, cùng với nỗi nhớ mong vấn vương không dứt và niềm cảm khái day dứt liên miên. Náo nức đến với Đại Hội, được gặp lại các thầy bạn năm xưa, qua những bắt tay nhiệt t́nh, những nụ cười thân thiết, những tiếng chào hớn hở, những lời thăm hỏi ân cần, Phát cảm thấy rất ấm cúng, rất xúc động, tâm tư ḿnh miên man khơi lại những kỷ niệm học đường xưa đă bao năm ấp ủ trong tiềm thức, đă được Phát nâng niu trân trọng như những kỷ vật không quên trong đời...Nào là những h́nh ảnh thân quen của mái trường Đa Minh xa xưa yêu dấu; nào là những h́nh bóng, những phong cách của các thầy cô đang thao thao trên bậc giảng; nào là những kinh nghiệm cá nhân e dè, lo sợ trong mùa thi cử, những cử chỉ lúng túng, bối rối của ḿnh trong lớp khi th́nh ĺnh bị gọi  trả bài; nào là quang cảnh thầy tṛ toàn trường đứng xếp hàng, hô chào cờ, hát quốc ca buổi sáng; nào là những bộ mặt quen thuộc của các bạn học năm xưa nay vắng bóng không biết mất hay c̣n; nào là những tà áo thướt tha trước gió; nào là những bông hoa biết nói tung tăng khắp sân trường... Chưa hết, tâm tư ḿnh c̣n liên tưởng viển vông đến những câu chuyện ngày xưa thân ái của tuổi học tṛ mới lớn. Tuy rằng, trong thời gian đi học, ḿnh chưa từng có được cái hân hạnh bắt bướm vàng cùng áo trắng, nhưng những nụ cười, những ánh mặt đă để lại biết bao kỷ niệm tuyệt vời của những năm tháng c̣n miệt mài với sách đèn.Trung Học Đa Minh, tuy là một ngôi trường nhỏ, cơ sở vật chất khiêm tốn, nhưng lại là con chim đầu đàn, là ngôi trường trung học đầu tiên của thị trấn Sông Mao.Trường được thành lập giữa lúc đất nước đang mịt mù khói lửa, nên không tránh khỏi, đă cùng chúng ta chịu chung một hoàn cảnh khó khăn của thời binh lửa loạn lạc, rất tiếc trường chỉ hoạt động vỏn vẹn được 10 niên khoá rồi đứt cánh giữa đàng, phải trao lại ngọn đuốc giáo dục địa phương cho Trường Trung Học Tỉnh Hạt Hải Ninh, nhưng trường này cũng không may mắn ǵ hơn, cũng chỉ hoạt động được 6 năm học th́ bị giải thể.

Đến họp mặt Đại Hội kỳ này, Phát chợt nh́n những bộ mặt thân quen của các thầy cô đă khắc in thêm những nét phong trần của năm tháng, mất dần đi vẻ hoạt bát, thanh tú của ngày xưa; gặp lại các bạn đồng môn, ai ai cũng mái tóc hai mầu, không c̣n dáng hồn nhiên, ngây thơ của thuở trước. Phát nghĩ thầm, đúng là ngày tháng trôi mau, thời gian vô t́nh, thế sự thăng trầm, đời người bể dâu, thầy bạn chúng ta chẳng mấy lúc đă bước vào tuổi hoàng hôn chiều tà... Nghĩ đến đây, trong ḷng không khỏi xót xa, bùi ngùi. Tiện đây, nếu được các bạn cho phép, Phát xin được thay mặt cho tất cả anh chị em cựu học sinh Đa Minh có mặt đêm nay, xin trân trọng kính gởi đến quư thầy cô, lời tri ân trân thành nhất của chúng em; đồng thời cũng xin nguyện cầu Ơn Trên phù hộ cho các thầy cô được luôn sống vui, sống khỏe, sống trường thọ! Bên cạnh đó, chúng ta cũng không quên tỏ bày ḷng thương tiếc và xin được phân ưu cùng gia đ́nh của một vài thầy bạn đă vĩnh viễn ra đi.

Kính Thưa Quư Vị Quan Khách:

Một nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc, ông Lâm Ngữ Đường đă từng nói : " Diễn thuyết, như cái váy của phụ nữ, càng ngắn càng tốt ", câu nói này h́nh dung rất sinh động, nói lên một sự thật là diễn thuyết không nên dài. Phát cũng xin đồng ư với nhận định đó. Tuy nhiên, trong buổi nói chuyện đêm nay, với một bầu không khí đầm ấm, đậm đà t́nh thầy tṛ, t́nh đồng môn thấm thiết, Phát lại là một cựu học sinh, vốn tiếc thương cho ngôi trường xưa khuất bóng, mà lại quá thiết tha với những tháng ngày gắn bó kỷ niệm, thầy cũ tṛ xưa kia có người đă bao năm xa cách, đêm nay được trùng phùng ở xứ người, cảm xúc dâng trào, dăm ba câu nói chuyện xă giao, làm sao vơi hết tâm sự?

Kính Thưa Quư Thầy Cô, Thưa Các Bạn Đồng Môn:

Con người chúng ta, sống rải rác trong cơi hồng trần hỗn độn, hợp tan tan hợp có số; cũng như những hạt cát bụi lạc lơng nơi vũ trụ bao la, nổi trôi theo gió theo mưa. Sông Mao thuở ấy, chỉ là một thị trấn tân lập, nhỏ, nghèo, hẻo lánh, nếu không muốn nói là kém, th́ cũng chỉ tầm thường trên mọi phương diện. Trung Học Đa Minh thời đó, cũng tân lập, trường sở nhỏ, trang bị kém, sĩ số ít, chưa uy tín, cũng như thị trấn Sông Mao, tầm thường không có ǵ đáng kể. Quư vị thầy cô là những trí thức đầy nhiệt huyết, tương lai hứa hẹn, vui sống trong các thị thành phồng vinh khắp các miền đất nước, không biết là do luật nhẫu nhiên, hay do một sức mầu nhiệm nào đó chăng, đă đưa đẩy quư thầy cô đến với trường làng Đa Minh, đến với thị trấn Sông Mao bé nhỏ? Phải chăng đó là cái Duyên ?

Đa số học sinh Đa Minh đều là những đứa trẻ kém may mắn, là nạn nhân của chiến tranh, tuổi c̣n thơ ấu đă cùng cha mẹ di cư vào Nam, trưởng thành trong khói lửa, sống cuộc sống chật vật, khốn khổ, nơi một thị trấn nghèo, thiếu thốn đủ mọi phương diện. Một số ít may mắn lắm mới được bước lên ngưởng cửa trung học, được các thầy cô tận t́nh d́u dắt, giảng dạy chữ nghĩa, giáo dục tư tưởng, hướng dẫn nhân cách để có cơ sở trở thành những con người hữu dụng trong xă hội. T́nh thầy tṛ khăng khít, bất diệt cùng thời gian, phải chăng đó cũng là cái Duyên?

Sau tháng 4/75, v́ vận nước nổi trôi, v́ lư tưởng tự do, một số thầy bạn đă lặng lẽ bước chân ngậm ngùi, giă từ tất cả, bất chấp mọi gian nan nguy hiểm, tung cánh chim xa ĺa tổ ấm, phiêu bạt khắp bốn phương trời, sống lạc loài nơi năm châu bốn bể, nhận đất khách làm lại quê hương. Trong khi đó, một số thầy bạn khác, bất hạnh hơn, bị tù đày, bị đối xử dă man trong một thời gian dài, mới t́m đường đến được mảnh đất tự do. Tuy ngh́n trùng xa cách, tuy trong hoàn cảnh éo le, tuy phải đương đầu với cuộc sống lưu lạc đầy phong ba và thử thách, thầy bạn chúng ta vẫn thiết tha với quá khứ, một ḷng t́m về với nhau, qua nhịp cầu trung gian của Hội Cựu Học Sinh Đa Minh trong và ngoài nước, để có thể tiếp tục sinh hoạt thường xuyên trở lại trong tinh thần đoàn kết, thương yêu nhau như trong một gia đ́nh thật sự, không chỉ gắn bó trong quá khứ, mà c̣n nặng t́nh với tương lai. Phải chăng đó cũng lại là cái Duyên?

Theo Phát nghĩ, mang phận đọa đày, băng rừng vượt biển, có ǵ đáng nói; tỵ nạn ly hương, sống cậy sống nhờ, có ǵ đáng kể; bằng chức danh lợi, mấy ai thèm biết; nạn nước nợ nhà, mấy ai c̣n nghe. Đổi với những kẻ bỏ xứ xa quê như chúng ta, ngoài hạnh phúc gia đ́nh cố hữu c̣n lại, có lẽ làm sao để cư xử cho được vuông tṛn t́nh nghĩa với người ngày xưa lại là một thú vui, một niềm an ủi to lớn cho sự khắc nghiệt và cay đắng của cuộc đời. Đó chính là những ǵ mà thầy bạn chúng ta đă âm thầm thực hiện trong suốt 16 năm nay.

Chắc quư vị cũng đồng ư, t́nh nghĩa Đa Minh chúng ta rất đáng quư, rất đáng được trân trọng.  Kỷ niệm Đa Minh chúng ta cũng rất nhiều. Trong một buôi nói chuyện hấp tấp, ngắn ngủi, Phát tuy rất muốn, nhưng không thể nào tŕnh bày và chia sẻ hết những câu chuyện thâm t́nh ghi nhận được trong suốt một chiều dài lịch sử 53 năm của trường mẹ Đa Minh. V́ thế, để khỏi đánh mất thời giờ quư báu của quư vị, cũng như không làm cản trở chương tŕnh c̣n rất dài của Đại Hội, Phát xin phép được chấm dứt buổi nói chuyện đêm nay và tóm tắt bằng những câu tâm sự chân thành của đáy ḷng...

                                    Trong gặp gỡ đă mang mầu ly biệt,
                                    Lúc chung vui chan chứa cả tâm t́nh.
                                    Nh́n thầy bạn ai nấy đều bạc tóc,
                                   Gặp đây rồi xin hẹn lại lần sau!


Cám ơn Quư Vị đă theo dơi, mến chúc Quư Vị một đêm an lành.
Xin kính chào tạm biệt!


                                                                                    Vương An Phát
                                                                                       05/07/2013 
.

HCHSTTH Đa Minh Sông Mao