Tiếng Sét Xanh Pages  1  2  3  4  5  Next   

Chương 1

Philip Whithworth ngước nh́n lên, ông chú ư đến những bước chân vội vă trên tấm thảm Đông Phương sang trọng trải kín văn pḥng tổng giám đốc. Tựa lưng uể oải vào cái ghế xoay bọc da màu hạt dẻ, ông chăm chú nh́n người phó tổng giám đốc đang sải bước đi vào. Ông vội vả hỏi:

− Thế nào? Họ đă thông báo cho biết ai là người cho giá thấp chưa?

Ông phó giám đốc chống tay lên mặt bàn giấy bằng gỗ bóng loáng của Philip. Ông ta phun ra điều bí mật:

− Sinclair là người cho giá thấp. Hăng National Motors sẽ cho hắn kư hợp đồng cung cấp tất cả các máy thu thanh gắn trên xe hơi họ sản xuất. Bởi v́ Nick Sinclair đă hiến giá

Nguyên Tác: Double Standards
Tác Giả:
Judith McNaught

thấp hơn giá của chúng ta, với con số ba mươi ngàn đô dơ dáy! - Hít vào một hơi dài, ông ta giận dữ nói như rít lên: Cái thằng chó đẻ ấy đă phỗng mất của chúng ta một hợp đồng năm chục triệu đô la bằng cách hiến giá thấp hơn giá của chúng ta một phần trăm!

Philip nghiến răng để nén sự tức tối đang sôi lên trong ḷng. Ông nói:

− Vậy là lần thứ tư trong ṿng một năm, hắn đă nẫng mất của ta thêm một hợp đồng lớn nữa. Phải chăng đây là một sự t́nh cờ?

− T́nh cờ? - Ông phó tổng giám đốc lặp lại - Chẳng có sự t́nh cờ khốn nạn nào ở đây cả, và anh đă biết thế rồi mà, Philip! Một tên nào đó trong bộ phận của tôi đă bị Nick Sinclair mua chuộc. Một tên chó chết nào đó đă dọ thám chúng ta, phát hiện tổng số tiền mà chúng ta hiến giá trong phong b́ đă niêm kín, rồi bắn tin cho Sinclair biết để hắn đề nghị một giá rẻ hơn ta chừng vài đô la. Chỉ có sáu người làm việc ở chỗ tôi biết rơ cái giá mà ta sẽ đặt cho thương vụ này; một trong sáu người đó đă dọ thám chúng ta.

Philip ngồi lùi sâu hơn nữa vào cái ghế của ḿnh, cho đến khi mái tóc bạc trắng của ông ta chạm vào tấm da phía sau lưng.

− Anh đă cho điều tra an ninh về sáu người này. Và chúng ta đă biết là trong số đó có ba người đă lừa dối vợ.

− Nhưng những cuộc điều tra ấy chưa đầy đủ! - Đi thẳng vào vấn đề, ông phó tổng giám đốc đưa tay lên vuốt ngược mái tóc, rồi để tay xuống - Này Philip, tôi biết Sinclair là con ghẻ của anh và anh sẽ làm một cái ǵ đó để ngăn hắn lại. Nếu không, hắn sẽ tiêu diệt chúng ta đấy!

Mắt của Philip lạnh như băng:

− Tôi không bao giờ thừa nhận hắn là con ghẻ, cả vợ tôi cũng không nhận hắn là con nữa. Nào, nói trắng ra, anh muốn đề nghị tôi làm ǵ để dứt nó?

− Đặt một điệp viên của riêng anh vào công ty của hắn, t́m cho ra, ai là kẻ cộng tác với hắn ở đây. Tôi không cần biết anh làm ǵ, nhưng lạy Chúa, anh phải làm một cái ǵ đó!

Câu trả lời của Philip bị chặn lại bởi tiếng chuông rè rè của hệ thống nội đàm trên bàn giấy. Ông ấn ngón tay vào nút:

− Có chuyện ǵ vậy, Helen?

Người thư kư riêng trả lời:

− Thưa ông, tôi xin lỗi v́ đă cắt ngang câu chuyện của ông. Nhưng có cô Lauren Danner đến đây. Cô ấy nói đă có hẹn với ông để xin việc làm.

Philip bực ḿnh:

− Đúng, cô ấy có hẹn. Tôi đă thuận phỏng vấn cô ấy để giao một công việc ở đây. Bảo với cô ấy chờ chút, lát nữa tôi sẽ gặp.

Ông rời nút bấm và trở lại với người phó tổng giám đốc, dù bận tâm lo lắng, vẫn đang quan sát ông với vẻ ṭ ṃ.

− Kể từ khi nào anh lại đích thân làm cuộc phỏng vấn này vậy, Philip?

− Đó chỉ là một cuộc phỏng vấn xă giao - Philip giải thich với tiếng thở dài thiếu thoải mái - Bố cô ấy là bà con xa với tôi, một người anh họ hàng thứ năm, thứ sáu ǵ đấy, theo tôi biết. Danner là một trong những người bà con mà mẹ tôi đă phát hiện ra từ nhiều năm trước, khi bà sưu tầm để viết cuốn tông chi của ḍng họ. Mỗi lần bà t́m ra một đợt các bà con có thể công nhận được, bà mời họ đến đây, tại nhà chúng tôi, làm một "cuộc thăm viếng cuối tuần thú vị" để bà có thể hỏi thêm về tổ tiên của họ, khám phá ra hiện nay họ có thật sự là thân thuộc hay không, và quyết định xem họ có đáng đề cập đến trong cuốn gia phả của bà không.

Danner là giáo sư tại trường đại học Chicago. Ông ấy không tới được, v́ vậy ông gửi vợ ông - một người chơi dương cầm cho dàn nhạc - và đứa con gái của ông tới. Bà Danner đă bị tử nạn ô tô mấy năm sau đó, và tôi không c̣n được nghe tin tức ǵ về ông ấy, cho măi đến tuần vừa qua, ông gọi điện và yêu cầu tôi phỏng vấn con gái ông, cô Lauren, để giao cho cô ấy một việc làm. Ông nói rằng không có công việc ǵ thích hợp cho cô ấy ở Fenster, Missouri, nơi ông đang ở.

− Kể ra ông ấy cũng khá tự phụ khi gọi điện cho anh đấy nhỉ?

Philip tỏ vẻ chịu đựng, ông nói:

− Tôi sẽ dành cho cô gái ấy vài phút trong thời gian ít ỏi của tôi, rồi tôi mời khéo cô ta đi. Chúng ta không có chỗ làm cho bất cứ ai có bằng đại học âm nhạc. Ngay cả nếu có đi nữa, chúng ta cũng không mướn Lauren Danner. Trong đời, tôi chưa bao giờ gặp một đứa bé khó chịu, quá quắt, thô lỗ, và quê mùa như thế. Hồi ấy, nó chừng chín tuổi, bụ bẫm, khuôn mặt đầy tàn nhang và mớ tóc đỏ hoe bù xù trông như không bao giờ được chải. Nó mang một đôi kính gọng sừng tṛng thật gớm ghiếc, và lạy Chuá, cái đứa bé ấy chơ mũi nh́n vào chúng tôi...

Người thư kư riêng của Philip Whithworth chăm chú nh́n cô gái mặc bộ đồ thật bảnh, màu xanh nước biển sơ mi tay phồng trắng, đang ngồi đối diện. Mái tóc của cô gái vàng óng như mật ong, được buộc lại thành một búi rất thanh nhă, với những sợi tóc uốn cong nơi hai vành tai càng làm tăng nét đẹp sống động, hoàn hảo của khuôn mặt. G̣ má cô ta hơi cao, mũi nhỏ, cằm tṛn thanh tú, nhưng chính đôi mắt cô mới là điểm có sức lôi cuốn nhất. Dưới hai hàng lông mày ṿng cung, những sợi lông mi cong và dài, đă làm cho đôi mắt cô long lanh, lấp lánh màu lam ngọc.

− Ông Whithworth sẽ gặp cô trong vài phút nữa - người thư kư riêng nói một cách lễ phép, thận trọng, và không nh́n chằm chằm nữa.

Lauren rời mắt khỏi tờ tạp chí mà cô đă giả vờ đọc, mỉm cười.

− Cám ơn bà, cô nói, rồi lại cúi đầu, cố trấn tĩnh để chuẩn bị đối mặt đương đầu với Whithworth.

Đă mười bốn năm trôi qua vẫn không làm lu mờ cái kư ức đau xót về hai ngày cô có mặt tại lâu đài lộng lẫy Grosse Pointe, nơi mà toàn bộ gia đ́nh Whithworth, kể cả tôi tớ đă đối xử với Lauren và mẹ cô một cách khinh khi trắng trợn...

Điện thoại trên bàn người thư kư kêu rè rè, làm cho thần kinh của Lauren muốn nẩy bật lên. Cô thầm hỏi một cách tuyệt vọng, làm sao cô lại để rơi vào cái t́nh cảnh khó khăn bất khả này? Nếu cô hay trước cha cô sắp gọi điện cho Philip Whithworth, th́ cô đă có thể ngăn ông lại. Khi cô hay, th́ điện đă được gọi và cuộc phỏng vấn đă được định ngày. Lúc cô cố phản đối th́ cha cô đă b́nh tĩnh trả lời là Philip hứa dành cho họ một sự ưu đăi, và trừ khi Lauren có thể đưa ra những lư do hợp lư để chống lại việc đến Detroit, c̣n không th́ ông mong cô giữ hẹn mà ông đă xếp đặt.

Lauren đặt tờ tạp chí xuống và thở ra. Dĩ nhiên cô chưa kể cho cha cô biết gia đ́nh Whitworth đă đối xử với cô mười bốn năm trước như thế nào. Nhưng ngay bây giờ, tiền bạc là việc cha cô quan tâm trước hết, và v́ thiếu tiền đă làm cho khuôn mặt xanh xao của ông càng trở nên căng thẳng. Mới đây, những người đóng thuế của bang Missouri, v́ kinh tế suy thoái, đă bỏ phiếu bác một thứ đảm phụ cho học đường. V́ thế, hàng ngàn thầy giáo bị nghỉ việc ngay tức th́. Trong đó có cha của Lauren. Ba tháng sau đó, ông ta từ thành phố Kansas trở về nhà sau một cuộc hành tŕnh xin việc không kết quả. Ông đă đặt vali xuống bàn, mỉm cười buồn bă với Lauren và người d́ ghẻ của cô.

− Tôi không nghĩ được rằng một cựu giáo sư bây giờ lại có thể làm công việc của một người gác cổng. Ông nói, trông ông có vẻ xanh xao và kiệt sức lạ lùng. Ông lơ đăng xoa bóp bộ ngực phía gần cánh tay trái, rồi nói thêm một cách ngậm ngùi:

− Có thể như vậy tốt hơn, bởi v́ tôi không c̣n đủ sức để đẩy một lát chổi nữa!

Không có dấu hiệu ǵ báo trước, ông đă ngă xuống, nạn nhân của một trận đau tim trầm trọng.

Bây giờ ông đă b́nh phục, nhưng kể từ phút ấy Lauren biết rằng đời cô đă đổi hướng... Không, Lauren nghĩ lại, cô mới sắp sửa đổi đời. Sau những năm bền chí học hành và những cuộc thực tập đàn dương cầm đến ră rời, và sau khi đậu bằng cao học âm nhạc, cô đă nhận ra rằng cô thiếu quyết tâm, thiếu cao vọng cần thiết để trở thành một nhạc sĩ dương cầm tài ba. Cô đă thừa hưởng tài năng âm nhạc của mẹ cô, nhưng cô đă không toàn tâm toàn ư dành cho nghệ thuật.

Lauren cần cho cuộc đời nhiều hơn cho âm nhạc. Nói một cách khác, âm nhạc đă đánh lừa cô cũng nhiều như đă ban ân cho cô. Vùi đầu vào việc học hành, tập luyện và tŕnh diễn để có tiền trả học phí, Lauren chưa bao giờ có th́ giờ để ngơi nghỉ và vui chơi. Cho tới khi cô hai mươi ba tuổi, cô đă du hành qua nhiều thành phố khắp nước Mỹ để tŕnh diễn, nhưng những ǵ cô nh́n thấy được ở các thành phố là các pḥng khách sạn, các pḥng tập dượt và các sân khấu. Lauren đă gặp vô số người, nhưng không bao giờ có thời gian cho một cuộc làm quen ngắn ngủi. Cô đă chiếm được các học bổng, các phần thưởng và giải thưởng, nhưng chưa bao giờ đủ tiền để tiêu dùng, nếu không khó nhọc để làm thêm các việc phụ bán thời gian.

Sau khi đă đầu tư quá nhiều cho âm nhạc, nếu bỏ dở để theo đuổi một nghề khác, th́ có vẻ lăng phí. Nhưng bệnh tật của cha cô và những hoá đơn trả tiền cứ dồn dập gửi tới, bắt buộc Lauren phải lấy quyết định mà cô đă từng tŕ hoăn. Tháng tư, cha cô mất việc, và cùng với chuyện đó, mất cả bảo hiểm về y tế. Tháng bảy, ông mất luôn sức khoẻ. Trong những năm qua, ông đă giúp cho Lauren tiền bạc rất nhiều để nhập trường va học nhạc, bây giờ đến lượt cô phải giúp cha.

Khi nghĩ tới trách nhiệm này, Lauren cảm thấy dường như gánh nặng của cả thế giới đè lên vai cô. Cô cần việc làm, cần tiền, và cần chúng ngay bây giờ. Cô nh́n qua khu tiếp tân lộng lẫy mà cô đang ngồi trong đó, cô cảm thấy lạ lùng và hoang mang, khi cố tưởng tượng chính ḿnh được làm việc ở đại công ty tầm cỡ như công ty này. Dù thế nào đi nữa - nếu được trả lương đủ cao, Lauren sẽ nhận lănh tất cả công việc ǵ mà người ta giao cho cô. Những công việc tốt có cơ hội thăng tiến thực sự không có ở Fenster, Missouri, và những việc như thế được trả lương thật tội nghiệp so với những việc tương tự ở các thành phố lớn như Detroit.

Bà thư kư gác ống nghe vào máy điện thoại và đứng lên:

− Ông Whitworth sẽ tiếp cô ngay bây giờ, cô Danner.

Lauren theo bà thư kư đến cánh cửa gỗ chạm rất khéo. Khi bà ta mở cửa, Lauren thầm mong là Philip Whithworth không c̣n nhớ đến cuộc thăm viếng ngày xưa. Bây giờ đây cô lại bước vào văn pḥng của ông ta. Nhiều năm tŕnh diễn trước đám đông đă dạy cho cô biết cách che giấu sự bối rối, và bây giờ cô vững vàng bước tới chỗ Philip Whithworth với một vẻ b́nh tĩnh thấy rơ. Ông ta đứng dậy, vẻ ngạc nhiên lộ trên gương mặt quư phái của ông.

− Có lẽ ông không nhớ ra tôi, thưa ông Whitworth - Lauren nói và duyên dáng đưa bàn tay qua bàn giấy của ông ta - Tôi là Lauren Danner.

Cái bắt tay của Philip Whithworth rất chặt, và giọng nói của ông ta vang lên như đùa nghịch:

− Thật ra, tôi nhớ cô rất rơ, cô Lauren ạ. Cô là một... cô bé... dễ ǵ quên...

Lauren mỉm cười, ngạc nhiên v́ tính hài hước tự nhiên của ông ta.

− Thật quư hoá! Đáng lẽ ông phải nói là một cô bé quá quắt, thay v́ nói một cô bé dễ ǵ quên.

Với câu đó, một cuộc hưu chiến đă được tuyên bố. Philip Whithworth gật đầu và chỉ một chiếc ghế bọc nhung màu vàng đối diện với bàn giấy:

− Mời cô ngồi.

− Tôi có mang theo đây một bảng tóm tắt thành tích - Lauren nói, rồi đưa cho ông ta một phong b́ lấy ra từ cái túi xách đeo vai trước khi ngồi xuống.

Ông Philip mở phong b́ cô đưa, và rút những bảng đánh máy ra, nhưng đôi mắt nâu của ông nh́n chăm chăm vào khuôn mặt của cô, tỉ mỉ ngắm từng đường nét tiêu biểu.

− Cô giống mẹ cô lắm - Ông nói sau một lúc lâu - Bà ấy là người Ư, phải không nhỉ?

− Ông bà ngoại tôi mới là người gốc Ư - Lauren cải chính - c̣n má tôi sinh tại Mỹ.

Philip gật đầu.

− Tóc của cô sáng hơn, nhưng cô rất giống má cô - Ông liếc mắt nh́n vào bảng tóm tắt mà cô đă đưa cho ông, rồi thản nhiên nói tiếp - Bà ấy là một phụ nữ xinh đẹp lạ lùng.

Lauren tựa lưng vào ghế, hơi sững sốt trước cái hướng không chờ đợi cuộc phỏng vấn xảy ra như thế này. Cũng khá sửng sốt khi khám phá ra rằng, mặc dù vẻ bề ngoài lạnh lùng cách biệt với thái độ mười bốn năm trước, Philip Whithworth đă thật sự nhận ra bà Gina Danner rất đẹp. Và bây giờ, ông cũng bảo Lauren rằng ông nghĩ là cô cũng rất xinh đẹp.

Trong khi ông Philip đọc bảng thành tích, Lauren đưa mắt lướt qua cảnh huy hoàng sang trọng của cái văn pḥng mênh mông này, từ đây ông ta cai trị cái vương quốc kinh doanh của ông. Rồi cô lại ngắm ông ta. Với một người đàn ông đă ngũ tuần, ông ta c̣n quyến rũ lắm. Dù tóc ông đă bạc, nhưng khuôn mặt rám nắng, chưa có vết nhăn, và không có dấu hiệu phát ph́ trên tấm thân cao ráo, rắn chắc của ông. Ngồi đằng sau cái bàn giấy to tướng kiểu "Bá tước" với bộ com-lê màu sẫm cắt may tuyệt khéo, ông ta dường như được vây quanh bởi bầu không khí thịnh vượng và quyền năng mà Lauren cảm thấy chán ngắt.

Bây giờ, dưới đôi mắt của một người đă trưởng thành, cô thấy ông ấy không phải là một kẻ hợm ḿnh kiêu căng và lạnh lùng như cô đă từng nghĩ. Thực ra về mọi mặt, ông có vẻ là một người giao thiệp rộng, lỗi lạc, hào hoa. Thái độ của ông đối với cô rất lịch sự, cùng với óc hài hước dễ ưa. Sau khi đă cân nhắc mọi điều, Lauren không c̣n giữ cảm giác khó chịu v́ thành kiến. Philip Whithworth lật sang trang hai của bảng thành tích, trong khi Lauren đang nh́n ông theo dơi. Nói đúng ra, tại sao cô đang có sự thay đổi trong ḷng về ông ta, cô thầm hỏi với đôi chút áy náy. Thực ra, lúc này ông ta thân ái và tốt bụng đối với cô. Nhưng tại sao ông lại không như thế? Cô không c̣n là một cô bé lọ lem chín tuổi nữa rồi, mà là một thiếu nữ có khuôn mặt với những đường nét làm đàn ông phải quay lại ngắm nh́n. Cô đă thực sự đánh giá sai gia đ́nh Whitworth những năm qua ư? Hay là bây giờ cô tự để cho ḿnh bị ông Philip Whithworth gây ảnh hưởng bởi sự giàu sang và sự sành điệu dịu dàng của ông?

− Mặc dù các điểm học của cô rất xuất sắc, tôi hy vọng cô cũng biết, bằng cấp âm nhạc của cô không có giá trị nào trong lănh vực kinh doanh cả - Ông ta nói.

Lauren liền trở lại với vấn đề đang bàn.

− Tôi biết rằng tôi đạt điểm cao trong âm nhạc v́ tôi yêu nó, nhưng tôi biết tôi sẽ không có tương lai với ngành này.

Với sự chững chạc điềm đạm, cô giải thích vắn tắt những lư do mà cô phải bỏ nghề biểu diễn dương cầm. Cô cũng nói đến sức khoẻ của cha cô và t́nh trạng tài chính của gia đ́nh cô hiện nay.

Philip nghe một cách chăm chú, rồi nh́n trở lại bảng thành tích trong tay ḿnh:

− Tôi nhận thấy cô cũng có học nhiều khoá kinh doanh ở trường đại học.

Khi ông ta ngừng nói và có vẻ nghĩ ngợi, Lauren bắt đầu tin rằng lúc này có lẽ ông đang cân nhắc để giao cho cô một công việc.

− Tôi mới học được một số khoá kinh doanh, c̣n phải học thêm vài khóa nữa mới có bằng.

− Và khi theo học đại học, cô cũng làm việc ngoài giờ học và suốt mùa hè như một thư kư - Ông nói thêm với nhiều ư nghĩa - Ba cô không lưu ư điều này trên điện thoại. Cô ghi tốc kư và đánh máy có xuất sắc như bảng thành tích đă phê không?

− Vâng, có ạ - Lauren đáp, nhưng khi nói về kiến thức nghiệp vụ ngành thư kư, sự hăng say của cô dường như bắt đầu giảm bớt.

Ông Philip ngồi nghỉ thoải mái trong chiếc ghế của ḿnh, và sau một lúc suy nghĩ, ông đi đến quyết định:

− Tôi có thể giao cho cô một chân thư kư, Lauren ạ. Một công việc đầy thử thách và trách nhiệm. Tôi không thể giao cho cô bất cứ việc ǵ khác hơn thế, trừ phi cô có bằng kinh doanh.

− Nhưng tôi không muốn làm thư kư - Lauren thở dài.

Một nụ cười gượng gạo làm nhếch mép ông Philip, khi ông thấy vẻ thất vọng trên nét mặt của Lauren. Ông nói:

− Cô đă nói rằng điều đầu tiên cô quan tâm ngay lúc này là tiền  - và ngay lúc này cũng vừa xảy ra việc thiếu trầm trọng những thư kư giám đốc có tay nghề cao. V́ thế mới có nhu cầu về loại thư kư này và được trả lương rất hậu. Chẳng hạn, bà thư kư riêng của tôi làm nhiều tiền hơn một ông giám đốc bậc trung của tôi.

− Nhưng ngay cả như thế...  - Lauren bắt đầu phản đối.

Ông Philip đưa tay lên để ngắt lời cô:

− Để tôi nói hết. Lấy ví dụ như cô đang làm cho giám đốc một công ty kinh doanh nhỏ. Trong một công ty nhỏ, mỗi người đều biết người khác đang làm ǵ và tại sao họ làm việc đó. Buồn thay, trong những công ty lớn như công ty này, chỉ những nhà quản trị cấp cao và thư kư riêng của họ mới nhận biết được toàn bộ bức tranh. Tôi có cần phải đưa ra ví dụ về những ǵ mà tôi đă nói không?

Lauren gật đầu và ông ta tiếp tục:

− Ta hăy nói, cô là kế toán ở một bộ phận sản xuất radio và cô được yêu cầu làm một bản phân tích về giá phí của mỗi máy radio mà chúng ta sản xuất. Cô bỏ ra hàng tuần lễ để soạn bản phúc tŕnh mà không hiểu v́ sao cô làm việc đó. Đó có thể là v́ chúng ta đang nghĩ tới việc đóng cửa nhà máy sản xuất radio, cũng có thể là v́ chúng ta đang nghĩ tới việc bành trướng sản xuất radio, hay có thể là chúng ta đang dự định một chiến dịch quảng cáo để bán được nhiều radio hơn. Cô không biết chúng ta đang tính làm ǵ, cấp trên của cô và cấp trên cao hơn của ông ấy cũng không biết nốt. Chỉ những người nắm toàn bộ tin tức mật này là các giám đốc nhà máy, vị phó tổng giám đốc, và - Ông ta kết luận với một cái mỉm cười rất có ư nghĩa - và các thư kư của họ! Nếu cô khởi sự bằng nghề thư kư với chúng tôi, cô sẽ có một cái nh́n toàn cục về tổng công ty, và cô có thể có đủ thông minh để chọn một nghề nghiệp trong tương lai.

Lauren hỏi:

− C̣n công việc nào khác tôi có thể làm trong một công ty lớn như công ty của ông mà được trả lương cao như nghề thư kư không ạ?

Ông ta trả lời với một vẻ quả quyết nhưng b́nh thản:

− Không! Không có đâu, cho đến khi cô đạt được văn bằng kinh doanh.

Trong thâm tâm, Lauren thất vọng, nhưng cô biết cô không có sự chọn lựa nào khác. Cô phải làm được nhiều tiền khi cô có thể.

− Đừng có rầu rĩ quá như thế - Ông ta nói - công việc không buồn chán lắm đâu. Cô biết không, bà thư kư riêng của tôi biết nhiều về các kế hoạch hoạt động trong tương lai của chúng tôi hơn các ủy viên trong hội đồng quản trị. Những người thư kư giám đốc được quyền tiếp cận nguồn tin tức tối mật. Họ là...

Ông ta ngừng lại, chăm chăm nh́n Lauren bằng một sự yên lặng đến sững sờ, và khi ông ta nói lại th́ đă có tính thuyết phục trong lời nói.

− Những thư kư giám đốc được quyền tiếp cận nguồn tin tối mật - Ông lặp lại, nụ cười khó tả rạng dần trên khuôn mặt quư phái của ông - Một cô thư kư! - Ông th́ thầm - Người ta sẽ không bao giờ nghi ngờ một cô thư kư. Họ không đi điều tra an ninh của cô ấy. Này Lauren - Ông nói dịu dàng, hai mắt nâu long lanh - tôi sắp giao cho cô một công việc khác thường. Xin đừng tranh căi cho đến khi cô nghe tôi nói xong. Giờ đây, cô biết những ǵ về tổng công ty hay về gián điệp kinh tế?

Lauren có cảm giác buồn nôn như khi bị treo lơ lửng ở một bờ vách đá nguy hiểm. Cô nói:

− Chỉ biết rằng người ta sẽ bị đưa vào tù nếu làm việc ấy. Và tôi hoàn toàn không muốn làm việc ấy một chút nào, thưa ông Whitworth.

− Ồ, dĩ nhiên là cô không làm việc đó - Philip nói một cách nhẹ nhàng - Xin cô gọi tôi là Philip. Xét cho cùng, chúng ta là bà con mà, và tôi đă gọi cô là Lauren đấy.

Lauren gật đầu dù không thoải mái.

− Tôi không đề nghị cô ḍ xét một tổng công ty khác. Tôi chỉ đề nghị cô phát hiện ở ngay trong tổng công ty của tôi. Để tôi giải thích cho cô rơ. Những năm gần đây, một công ty tên là Sinco đă trở thành một đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng tôi: Mỗi lần chúng tôi cho giá một hợp đồng, Sinco dường như biết chúng tôi sẽ cho giá bao nhiêu và họ sẽ cho giá thấp dưới một phần trăm. Không biết làm sao họ t́m ra được cái giá chúng tôi đă đặt vào phong b́ dán kín. Bấy giờ họ cho giá của họ chỉ thấp hơn chúng tôi một chút, thế là họ cướp hợp đồng trên tay của chúng tôi.

Chuyện đó lại mới xảy ra ngày hôm nay. Chỉ có sáu người ở đây có thể báo cho Sinco biết con số đặt giá của chúng tôi, và một người trong bọn họ phải là gián điệp. Tôi không muốn sa thải năm ủy viên trung thành của tổng công ty chỉ v́ muốn giải thoát cho chính tôi khỏi một tên phản bội v́ hám lợi. Nhưng nếu Sinco cứ tiếp tục ăn cướp các thương vụ của chúng tôi theo cách này, th́ tôi sẽ phải bắt đầu cho công nhân nghỉ bớt - Ông ta tiếp - Tôi dùng mười hai ngàn công nhân, Lauren ạ. Mười hai ngàn người phụ thuộc vào Tổng công ty WHITWORTH để sống. Mười hai ngàn gia đ́nh phụ thuộc vào tổng công ty này để có nhà ở, có cơm ăn. Có một cơ may để cô giúp họ giữ được việc làm và tổ ấm. Tôi chỉ yêu cầu cô làm đơn xin giữ chân thư kư tại Sinco ngay ngày hôm nay. Có trời biết họ cần tăng cường ban tham mưu đến thế nào để điều hành công việc mà họ đă cướp của chúng tôi. Với tài năng và kinh nghiệm của cô, có lẽ họ sẽ cho cô làm thư kư của một giám đốc cấp cao.

Đúng ra, cô biết là không nên, nhưng cô cứ hỏi:

− Nếu tôi nhận được công việc, rồi sẽ làm sao nữa?

− Lúc ấy, tôi sẽ đưa tên của sáu người có thể làm gián điệp, và tất cả công việc mà cô phải làm là lắng nghe tên của họ do bất cứ ai ở Sinco nhắc đến.

Ông ta đẩy ghế xoay về phía trước, và xếp hai tay lại trên bàn giấy:

− Đây là một công việc thử thách chưa chắc thành công, Lauren ạ. Nhưng thành thực mà nói, tôi tuyệt vọng mới để thử làm bất cứ cái ǵ. Bây giờ, đây là phần của tôi dành cho cô về cuộc thương lượng này: tôi định giao cho cô chức vụ thư kư với mức lương rất hấp dẫn...

Số tiền lương mà ông Philip nói ra đă làm cho Lauren sửng sốt lộ ra mặt. Mức lương ấy lớn hơn lương giáo sư của cha cô. Nếu tằn tiện, cô có thể đủ sống cho bản thân và giúp đỡ được cho gia đ́nh.

− Tôi có thể thấy rơ cô hài ḷng - Philip cười thích thú - Lương ở những thành phố lớn hơn Detroit rất cao so với các thành phố nhỏ. Bây giờ, nếu cô đến xin việc tại Sinco chiều nay và họ giao cho cô chân thư kư, tôi mong cô hăy nhận lấy. Nếu lương ở đó thấp hơn lương tôi vừa đề nghị, công ty của tôi sẽ viết cho cô một chi phiếu hàng tháng để bù chênh lệch. Nếu cô biết được tên của đứa do thám chúng tôi, hay bất cứ việc ǵ khác có giá trị cho tôi, tôi sẽ thưởng cho cô mười ngàn đô la. Từ nay đến sáu tháng nữa, nếu cô không t́m ra được việc ǵ quan trọng, cô sẽ nghỉ việc ở Sinco và trở về làm thư kư cho chúng tôi. Ngay khi nào cô hoàn tất các khóa học để lấy bằng kinh doanh, tôi sẽ giao cho cô bất cứ chức vụ ǵ cô muốn với điều kiện những ǵ cô cần để hành xử chức vụ đó.

Đôi mắt nâu của ông lướt qua toàn thể khuôn mặt của Lauren và nhận ra vẻ bực bội của cô nên ông vội nói tiếp:

− Có điều ǵ làm phiền cô ư? - Ông dịu dàng nhận xét - Điều ǵ vậy?

− Những điều đó thật phiền! - Lauren xác nhận - tôi không muốn ném đá giấu tay, ông Whitworth ạ.

− Xin hăy gọi tôi là Philip. Ít ra, cô hăy làm việc đó - nó sẽ có ích rất nhiều cho tôi - Buông một tiếng thở dài mỏi mệt, ông ta dựa lưng vào ghế, và tiếp - Lauren ạ, tôi biết tôi không có quyền đề nghị cô vào làm ở Sinco. Điều này có thể làm cô ngạc nhiên khi cô biết rằng tôi đă nhận thức rất rơ cuộc viếng thăm chẳng chút vui thú nào của cô ở nhà chúng tôi mười bốn năm trước. Thằng con trai của tôi, Carter, lúc đó ở vào tuổi khó dạy. Mẹ tôi th́ bị ám ảnh với việc truy t́m gia phả, c̣n vợ tôi và tôi th́... Thôi, tôi xin lỗi v́ chúng tôi đă không được ḥa nhă hơn.

Trong những trường hợp b́nh thường, Lauren chắc đă bác bỏ đề nghị của ông Philip. Nhưng đời cô đang bị đảo lộn hoàn toàn, và gánh nặng tài chánh làm cô kinh hoảng. Cô cảm thấy sửng sốt, bất ổn và hoang mang lạ thường. Cô chậm răi nói:

− Được rồi, tôi sẽ làm việc ấy.

− Tốt lắm! - Philip nói ngay.

Ông nhắc mái điện thoại lên, quay số gọi cho Sinco, đề nghị gặp trưởng pḥng nhân sự, rồi trao điện thoại cho Lauren để hẹn cuộc gặp mặt. Lauren thầm mong Sinco từ chối, nhưng cô đă thất vọng. V́ theo người cô đang nói chuyện, th́ Sinco vừa trúng thầu một hợp đồng lớn, cần có ngay những thư kư có kinh nghiệm. V́ ông ta định làm việc muộn tối nay, ông đề nghị Lauren đến gặp ông liền.

Sau cùng, Philip đứng lên và đưa tay ra bắt tay cô.

− Cám ơn cô - Ông nói rất đơn giản. Rồi sau một lúc suy nghĩ, ông thêm - Khi cô điền vào đơn xin việc của Sinco, cô ghi địa chỉ nhà ở Missouri, nhưng cô cho họ số điện thoại này để họ có thể gọi cho cô ngay tại nhà chúng tôi.

Ông ta ghi số điện thoại trên cuốn sổ dày, xé ra một tờ và giải thích thêm:

− Các người giúp việc sẽ chỉ trả lời một tiếng đơn giản: "A lô".

− Không! - Lauren nói rất nhanh - Tôi không muốn lạm dụng. Tôi... tôi thích ở trong một motel hơn.

− Tôi không trách cô đă có ư nghĩ như vậy - Ông ta nói, khiến Lauren cảm thấy ḿnh khiếm nhă và thiếu duyên dáng - Nhưng tôi muốn đền bù lại cách đối xử của tôi trong lần thăm viếng trước.

Lauren đành chịu thua:

− Nhưng ông có hoàn toàn tin chắc rằng bà Whitworth sẽ không phản đối?

− Carol sẽ rất vui ḷng.

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng Lauren, Philip nhấc điện thoại lên và gọi đến văn pḥng riêng của con trai, ngay ở bên kia hành lang.

− Carter - Ông nói - Ba nghĩ rằng chúng ta sắp đâm thủng được cái áo giáp của Nick Sinclair. Con c̣n nhớ Lauren Danner không...?

Chương 2

Khi Lauren đến văn pḥng nhân sự của tổng công ty Sinco th́ đă quá năm giờ chiều, và cô đă đi đến kết luận là cô không thể làm do thám cho Philip Whithworth được. Vừa nghĩ tới việc đó trên đường đi cô đă nghe tim ḿnh đập th́nh thịch, và hai ḷng bàn tay đặt trên tay lái toát mồ hôi. Nhưng dù sao, cô cũng muốn giúp Philip, dù cho việc mưu đồ ấy và sự lừa gạt có làm cho cô sững sờ. Cô vẫn thường ghét thú nhận là ḿnh nhát gan.

Trong khi điền vào vô số mẫu và bảng câu hỏi mà Sinco đề nghị, Lauren tự nghĩ cách hay nhất để thoát ra khỏi t́nh trạng khó xử này là phải giữ lời hứa với Philip bằng cách xin một công việc mà chắc chắn cô không được giao cho. V́ thế, cô cố ư viết sai chính tả, đánh máy, ghi tốc kư và bỏ qua phần ghi chú bằng cấp đại học. Nhưng cô thật sự reo mừng đă hoàn tất việc ấy bằng cách trả lời câu hỏi cuối cùng trên đơn xin việc của cô. Lời chỉ dẫn bảo kê ra ba chức vụ theo thứ tự ưu tiên mà cô có khả năng để hoàn thành tại Sinco, Lauren đă ghi: "Giám đốc", cho sự chọn lựa thứ nhất của cô. "Trưởng pḥng nhân viên" cho chức vụ thứ hai và "thư kư" cho chức vụ thứ ba.

Trưởng pḥng nhân viên thực thụ, ông Weatherby chấm điểm các bản trắc nghiệm của Lauren, ông lộ vẻ kinh hăi ra nét mặt. Ông hất các bản trắc nghiệm qua một bên, và nhặt tờ đơn xin việc của cô lên. Cô thấy ông đưa mắt nh́n vào phần cuối trang chót, nơi cô đă kê khai ba chỗ cô chọn lựa, trong đó có chức vụ chính thức của ông. Khi ông đọc điều này, mặt ông tái đi v́ tức giận, mũi đỏ lên và Lauren phải cắn vào môi dưới để nén một tiếng cười. Có lẽ cô sẽ lẩn tránh được và thoát khỏi mưu đồ, cô thầm mỉm cười khi ông ta trở lại lạnh lùng thông báo rằng cô không đủ tiêu chuẩn để được Sinco thuê làm bất cứ chức vụ nào.

Khi Lauren ra khỏi toà cao ốc, cô nhận ra rằng buổi chiều tháng tám ảm đạm đă bắt đầu tiến dần vào đêm dày và đầy gió lạnh. Cô rùng ḿnh, kéo chiếc áo choàng màu xanh biển trùm kín thêm quanh người.

Xe cộ đang nườm nượp trên đại lộ Jefferson, một biển đèn xe nhấp nháy qua mặt cô và cả hai phía ngược xuôi. Trong lúc Lauren đợi đèn báo qua đường, những giọt mưa lớn bắt đầu hắt xuống vệ đường quanh cô. Xe cộ ngừng lại, Lauren bước vội qua đại lộ mênh mông, có nhiều hàng xe chạy, để qua bờ đường bên kia trong một giây lát ngắn ngủi, trước khi đoàn xe đang gầm rú chạy qua mặt cô.

Mệt đến hụt hơi và mồ hôi vă ra như tắm. Lauren ngước nh́n lên ṭa cao ốc c̣n đang xây cất dở, vươn cao trong bóng tối ở ngay trước mặt ḿnh. Gara nơi cô gửi xe ở cách đây bốn dăy phố. Nhưng nếu đi tắt qua khu cao ốc này, cô sẽ lợi được một dăy phố. Một luồng gió mạnh từ sông Detroit đưa lên quét vào chiếc váy quanh chân cô làm cho trí óc cô tỉnh táo. Không để ư đến dấu hiệu "cấm xâm nhập", Lauren ḷn ḿnh qua những sợi dây thừng rào quanh khu vực đang xây dựng.

Bước nhanh như sợ đất dưới chân sắp sụp lở, Lauren đưa mắt nh́n những ngọn đèn sáng rực và quét qua quét lại nơi này, nơi khác, ở phía bên kia toà nhà tối. Ít ra ṭa nhà cũng có tám mươi tầng làm toàn bằng kính phản chiếu những ánh đèn của thành phố. Nơi nào ở bên trong ngôi nhà có đèn th́ mặt kính thường soi rơ cả hai phía, và Lauren có thể nh́n thấy các hộp thư đóng nơi các văn pḥng mà người ta sẵn sàng thuê mướn.

Đứng gần toà cao ốc, Lauren nhận thấy ḿnh tránh được gió từ dưới sông thổi lên, v́ thế cô thận trọng dừng lại trong sự che chở này. Trong khi vội vă như thế, cô chợt nhận ra rằng cô là một người phụ nữ cô đơn, thui thủi một ḿnh trong bóng tối giữa một thành phố bị kết án là tội lỗi này. Khi nghĩ như thế, một nỗi sợ hăi chạy nhanh trong tủy sống của cô.

Tiếng bước chân nặng nề đột ngột vang lên trong đống bùn đất phía sau lưng cô, và trái tim Lauren càng đập loạn lên v́ kinh hăi. Cô bước nhanh hơn, và những bước chân không rơ của ai đó cũng chuyển động nhanh hơn. Hoảng hốt, Lauren vấp chân suưt té ngă trong khi chạy. Vừa khi cô ào vào ngay cổng chính, một cánh cửa bằng kính rất lớn mở ra đong đưa qua lại, th́ thấy hai người đàn ông bước ra khỏi toà cao ốc tối om.

− Cứu tôi với! - Lauren la lên - Có ai đó không? Cứu tôi!

Một chân cô vấp phải đống dây ống nước quấn vào chân và siết lại. Lauren nhảy nhổm lên, mồm há hốc, kêu không ra tiếng, hai cánh tay chới với để giữ thăng bằng, và té xuống nằm sóng soài, mặt úp sấp trong bùn đất, ngay cạnh chân của hai người đàn ông.

− Bà làm cái tṛ quỷ quái ǵ vậy! - Một trong hai người đàn ông gào lên tức giận khi cả hai cùng ngồi chồm hổm và cùng lo lắng cho cô - Bà nghĩ bà đang làm cái tṛ quỷ ǵ vậy?

Chống ḿnh trên hai cánh tay, Lauren đưa đôi mắt buồn phiền nh́n từ chân lên đến đầu người đàn ông. Cô nói một cách khô khan:

− Tôi tập làm xiếc, và c̣n nữa, tôi cũng thường nhào lộn!

Một chuỗi cười thích thú vang lên từ người đàn ông kia đang giữ cứng vai của Lauren để giúp cô đứng lên. Người này hỏi:

− Cô tên ǵ nhỉ?

Và khi Lauren xưng tên xong, ông ta hỏi thêm có vẻ lo lắng:

− Cô có thể đi bộ được không?

− Được, không hề chi - Lauren trấn an ông ta một cách có lệ. Mọi cơ bắp trong người cô đều ê ẩm và mắt cá bị vấp th́ đang đau đớn.

− Tôi chắc cô có thể đi tới ṭa cao ốc để chúng ta có thể xem chỗ bị thương như thế nào.

Ông ta vừa nói vừa mỉm cười. Đưa tay qua ṿng eo của Lauren, ông ta d́u cô, để cô tựa vào người ông mà đi.

− Nick - người đàn ông kia nói một cách dứt khoát - Tôi nghĩ, tốt nhất là tôi đi gọi xe cứu thương, c̣n anh ở đây với cô Danner.

− Xin đừng gọi xe cứu thương! - Lauren năn nỉ - Tôi bối rối nhiều hơn là bị thương tổn - Lauren nói thêm một cách cố ư, hầu như niềm tin bị chùng xuống khi người đàn ông tên Nick bắt đầu d́u cô bước vào một hành lang tối om.

Trong phút chốc, cô cho là không khôn ngoan khi đi vào một cao ốc vắng vẻ với một người đàn ông không quen biết, nhưng khi đi vào hành lang, người đàn ông kia bật sáng những ngọn đèn nhỏ cao trên trần nhà và hầu hết mọi nghi ngờ của Lauren đều được giải tỏa. Người đàn ông ấy ở vào tuổi trung niên, nghiêm trang mặc com-lê và thắt cà vạt. Dù trong bóng tối, mờ mờ, ông ta dường như là một doanh nhân thành đạt, không phải là một tên du côn! Lauren nh́n kỹ Nick mà ṿng tay anh c̣n đỡ quanh người cô. Anh mặc quần Jeans và áo Jacket bằng vải bông chéo. Nh́n nghiêng anh trong bóng tối, Lauren đoán anh khoảng chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, và không có ǵ ở anh có thể báo điềm xấu cả.

Qua vai ḿnh, Nick bảo người đàn ông kia:

− Mike, có hộp thuốc và dụng cụ cấp cứu ở một trong các căn pḥng bảo tŕ. Anh t́m và mang lại đây nhé.

− Phải đấy - Mike đáp và bước nhanh về chỗ có dấu hiệu đỏ được chiếu sáng ở cầu thang. Lauren ṭ ṃ nh́n quanh dăy hành lang mênh mông. Tất cả đều được trang bị bằng cẩm thạch: bờ tường, tầng nền và ngay cả những cột trụ xinh đẹp vươn lên trần ở trên cao. Hàng tá cây cảnh được trồng trong những chậu to tướng, và có rất nhiều cây nhỏ tốt tươi được đặt sát vào tường, tạo thành những thế đặc sắc trên tầng nền rộng lớn của hành lang.

Khi bước tới trước cửa thang máy, Nick ấn nút. Những cánh cửa mạ đồng sáng lóang mở ra, và Lauren bước vào cái thang máy đèn sáng trưng. Nick giải thích:

− Tôi đưa cô lên văn pḥng đă được trang bị xong, để cô ngồi nghỉ cho đến khi cô đủ sức bước đi mà không cần người giúp đỡ.

Lauren nh́n anh với ánh mắt tươi cười và biết ơn. Cô không c̣n cảm thấy bị "sốc" nữa. Đứng gần bên cô, bây giờ khuôn mặt anh được ánh đèn chiếu sáng, cô nhận thấy anh là người đẹp trai nhất mà cô chưa từng gặp trong đời. Đồng thời, các cửa thang máy đóng lại, và Lauren đăm đăm nh́n vào mặt anh.

− Cám ơn - cô khẽ nói và cố t́nh gỡ ḿnh ra khỏi ṿng tay giúp đỡ của anh - Tôi có thể đứng một ḿnh được.

Anh ta ấn nút tầng thứ tám mươi, và Lauren cố dằn ḷng để khỏi đưa tay lên vuốt lại mái tóc, một việc làm quá thật thà, lộ liễu. Cô tự hỏi, không biết môi ḿnh có nhạt son không, mặt ḿnh có lấm dơ không, và rồi cứ thế cô băn khoăn măi. Để tỏ ra là một người đàn bà khôn ngoan, Lauren lại hành động có vẻ khờ khạo, chỉ v́ một khuôn mặt đàn ông quyến rũ chứ chẳng có ǵ khác hơn.

Lauren thầm bảo, quả thật anh ta quá đẹp trai. Cô quyết định nh́n ngắm anh lần nữa, nhưng lần này kín đáo hơn. Cô giả vờ ngước mắt lên nh́n những bóng đèn đang chiếu sáng các con số của các tầng lầu thang máy vừa đi qua. Rồi cô cẩn thận liếc nh́n sang bên cạnh... Nick cũng đang nh́n những con số được chiếu sáng, đầu anh ngẩng lên, hơi ngả về sau, khuôn mặt nh́n nghiêng. Quả thật, anh đẹp trai hơn cô tưởng, ít nhất anh cũng cao hơn một mét tám mươi, vai rộng và thân h́nh nở nang. Mái tóc anh dày và màu nâu sẫm, cắt rất đẹp và chải khéo. Sức mạnh đàn ông được chạm khắc vào từng nét của khuôn mặt nh́n nghiêng kiêu hănh của anh, từ những sợi lông mày thẳng và sẫm, đến cái cằm và quai hàm cương nghị của anh. Miệng anh cương quyết và gợi cảm.

Lauren đang ngắm nh́n đường môi linh động của anh th́ chợt thấy anh cũng đang nh́n ngắm cô năy giờ. Cô bị anh bắt gặp cô đang nh́n anh như một cô bé "tḥ ḷ mũi xanh", khiến cô buột miệng nói:

− Tôi... tôi sợ đi thang máy - Cô bực bội buộc ḷng phải biến bác tiếp - Khi đi thang máy, tôi phải tập trung chú ư vào một điểm nào đó... ơ... ơ để khỏi nghĩ tới việc lên cao nữa!

− Như thế thật là khôn ngoan - Nick nhận xét nhưng giọng nói của anh hiển nhiên là không phải để khen cách cô giải thích mối lo sợ đi thang máy, mà là khen sự ngây thơ của cô, ít ra là tạo được một lời nói dối có thể chấp nhận được.

Lauren vừa bật cười trước lời nhận xét của Nick, vừa đỏ mặt, v́ ít ra cô cũng đă không làm tṛ hề trước mặt anh. Cô không c̣n nh́n anh nữa, và thay v́ thế, cô thận trọng nh́n vào cửa thang máy cho đến khi chúng mở ra ở tầng lầu thứ tám mươi.

− Cô đợi đây nhé, chờ tôi bật đèn lên - Nick nói.

Vài giây sau, những ngọn đèn trền trần soi sáng toàn bộ tầng lầu, một nửa phía bên trái hiện ra khu vực tiếp tân rộng mênh mông và bốn văn pḥng rộng lớn được đóng bằng gỗ quư. Nick đặt tay dưới khuỷu tay của cô và đưa cô bước lên tấm thảm màu xanh ngọc đi sang phía đối diện.

Một nửa tầng lầu là một khu tiếp tân rộng lớn hơn, với một cái bàn tṛn của cô tiếp viên ở trung tâm. Lauren nh́n lướt qua văn pḥng xinh đẹp mở ra phía bên phải khu tiếp tân. Nó được trang bị bằng các ngăn tủ hồ sơ gắn sẵn vào tường và một cái bàn dành cho thư kư riêng thật to, bằng gỗ và xi mạc crôm sáng loáng. Cô thầm so sánh nó với cái bàn của cô ở chỗ làm việc bán thời gian trước đây. Ở khoảng giữa c̣n có một cụm văn pḥng dành cho ba người. Thật khó mà tưởng tượng ra rằng cái khoảng không gian rộng lớn và xa hoa này ở đây chỉ để phục vụ riêng cho lợi ích của người thư kư riêng. Khi cô nói điều ấy ra lời, Nick nh́n cô một cách giễu cợt.

− Những thư kư riêng chuyên nghiệp, có tài năng, đáng tự hào được đăi ngộ như thế và lương họ lănh mỗi năm càng cao.

− Tôi cũng sẽ là một thư kư - Lauren nói với Nick khi hai người đi ngang qua khu tiếp tân để đến hai cánh cửa cao bằng gỗ đỏ - Tôi... tôi vừa đến nộp đơn xin việc tại công ty Sinco ở bên kia đường ngay trước khi gặp anh.

Nick đá chân cho hai cánh cửa mở ra, rồi đứng lại nhường cho Lauren đi trước, trong khi anh quan sát cái dáng đi c̣n khập khiễng của cô. Lauren biết rất rơ cái nh́n như ánh bạc soi suốt qua đôi chân cô, khiến đầu gối cô run lên, chỉ muốn khuỵu xuống. Cô đă đi ngang qua nữa gian pḥng, bây giờ mới có th́ giờ nh́n chung quanh. Một cái ǵ đó đập vào mắt cô, khiến cô đứng sững lại.

− Chúa ơi! Cái ǵ thế này? - cô thốt lên.

Trước cảm tưởng kinh hoàng của Lauren, Nick mỉm cười đáp:

− Đây là văn pḥng tổng giám đốc công ty. Nó là một trong số ít pḥng đă được trang trí nội thất hoàn chỉnh.

Không nói một lời, Lauren đưa mắt ngưỡng mộ nh́n lướt qua khắp văn pḥng đồ sộ này. Những tức tường trước mặt được lồng kính từ nền nhà lên đến trần, phản chiếu toàn cảnh về đêm của Detroit, trong cái vẻ thần kỳ của cảnh sinh hoạt gần như không dứt của những con đường thẳng tắp dưới xa kia. Ba phía tường c̣n lại th́ được lát gỗ đỏ láng bóng như sa tanh.

Hàng dăy các tấm thảm lớn màu kem phủ lên nền nhà và chiếc bàn giấy bằng gỗ đào hoa tâm lộng lẫy đặt ở phía bên phải cô. Sáu cái ghế mạ crôm sáng loáng bọc nhung màu rêu được xếp rất khéo trước bàn giấy. Phía đối diện, có ba cái ghế nệm dài, cũng bọc nhung màu rêu, tạo thành h́nh chữ O rộng, bao quanh một cái bàn thấp hơn, mặt lót kính, bọc quanh là một phiến gỗ đào hoa tâm được đánh bóng rất nhẵn.

− Phải nghỉ lấy hơi đă - Lauren khẽ nói.

− Để tôi đi kiếm cái ǵ uống, trong khi chờ Mike đi lấy đồ cứu thương - Nick đáp.

Lauren quay lại, sửng sốt nh́n, khi Nick bước tới một bức tường trống bằng gỗ đào hoa tâm, và dùng đầu ngón tay ấn vào đó. Một tấm gỗ to trượt qua một bên, để lộ ra một quầy rượu lắp kính tráng lệ, được chiếu sáng bằng những chùm đèn nho nhỏ giấu ở phía trên. Những ngăn kệ xếp đầy ly pha lê hiệu Waterford và những b́nh đựng rượu bằng pha lê sáng loáng.

Khi không nghe Lauren đáp ứng đề nghị của ḿnh, Nick ngoái lại nh́n cô chăm chú. Lauren ngước đôi mắt màu xanh biển, hết nh́n cái quầy rượu gắn trong tường, đến nh́n mặt Nick và thấy rơ những cảm xúc mà anh cố che giấu. Hiển nhiên Nick thích thú thấy cô sững sờ trước cái cảnh giàu sang cực kỳ này, và điều đă làm cho cô đột ngột hiểu rơ từ trước tới nay cô chưa bao giờ cảm nhận: đó là sức quyến rũ của đàn ông nơi anh. Trong khi ấy, chính anh cũng hiển nhiên cảm thấy được sự hấp dẫn của một người đàn ông nơi cô.

Sau sáu năm đă từng chịu đựng những đôi mắt khao khát của đàn ông, những cái liếc mắt đưa t́nh dâm dật, những cái nh́n chằm chặp, cuối cùng cô đă gặp một người đàn ông đầy ấn tượng. Nhưng cuối cùng rồi chẳng có ǵ xảy ra. Hoàn toàn không có ǵ cả. Với một chút nói rỗi và gần như thất vọng, Lauren nhún vai tỏ vẻ bất cần. Nhan sắc sẽ được phản ánh trong mắt người chiêm ngưỡng ḿnh, nhưng trông bề ngoài th́ ánh mắt của Nick chẳng tỏ vẻ ǵ khi nh́n ngắm cô cả. Điều đó thật ra chẳng đáng lo, nếu như anh đă không thấy cô đáng buồn cười.

− Nếu cô muốn rửa ráng cho sạch sẽ, th́ có sẵn buồng tắm ở ngay chỗ kia - Nick hất đầu ra dấu hướng bức tường gần tủ rượu.

− Ở đây? - Lauren hỏi trổng, mắt hướng về phía Nick ra dấu.

− Cô cứ đi thẳng tới, khi nào gặp bức tường th́ ấn nó vào - Môi của anh mím lại, Lauren lại gửi cho anh một cái nh́n ngao ngán, và bước về chỗ anh vừa chỉ.

Khi ngón tay cô chạm vào tấm gỗ đào hoa tâm láng bóng, một tấm ván kêu cách, mở ra cho thấy một buồng tắm rộng. Cô bước vào. Ngay lúc ấy, Mike đă trở lại và lên tiếng:

− Đồ cứu thương đây rồi!

Lauren sắp đóng cửa buồng tắm lại th́ dừng tay, v́ chợt nghe ông ta hạ thấp giọng tiếp:

− Nick, theo lời luật sư của công ty, tôi khuyên anh đưa cô gái ấy đi bác sĩ tối nay, xem cô ấy có bị thương nặng không. Nếu không, th́ một luật sư nào đó cũng có thể khuyên cô ta đi kiện v́ bị tàn tật do té ngă, và đ̣i công ty bồi thường hàng triệu đô la.

− Đừng có làm rộn v́ cái chuyện ấy! - Lauren nghe Nick đáp - Cô ấy chỉ là một cô bé ngây thơ, vừa kinh hoàng v́ mới thoát khỏi một cú té ngă lấm lem. Gọi xe cứu thương tới chỉ tổ làm cho cô ta sợ hăi chứ ích ǵ!

− Thế th́ thôi - Mike thở dài - Tôi đă trễ một cuộc họp ở Troy, tôi phải đi ngay thôi. Nhưng lạy Chuá, anh đừng có mời cô ấy uống cái ǵ có chất cồn nhé. Không khéo, cha mẹ cô ta sẽ kiện anh v́ tội dụ dỗ gái vị thành niên, và...

Vừa bối rối, vừa cảm thấy bị xúc phạm khi bị coi là một cô bé ngây thơ nhỏ dại, hốt hoảng, Lauren lặng lẽ đóng cửa buồng tắm lại. Cô cau mày nh́n vào chiếc gương soi trên bồn tắm, trân người lại và khẽ kêu lên một tiếng. Cô bật cười khúc khích khi nh́n thấy mặt ḿnh lấm lem bùn đất, búi tóc bị xổ tung ra một nửa, ḷng tḥng đổ lệch trên gáy. Tóc bị lấm bết lại từng bệt trên đầu, c̣n cái áo vét th́ treo ṭng ren trên vai trái như một người say rượu.

Lauren ngắm bóng ḿnh trong gương, cô vừa cười khúc khích vừa nghĩ, thật y như một bức tranh biếm họa vẽ chính cô là một nhóc bụi đời bơ vơ, dơ dáy, áo quần nhếch nhác, tức cười...

Và v́ những lư do đó, cô bỗng cảm thấy như có một sự thôi thúc ḿnh phải lột xác khi bước ra khỏi buồng tắm này. Cô vội vàng lột bỏ cái áo vét lấm bùn đất, thích thú nghĩ đến việc Nick sẽ kinh ngạc khi nh́n thấy cô hiện ra sạch sẽ và chỉnh tề.

Nếu nhịp đập của trái tim cô nhanh hơn và cô cảm thấy kích thích khi rửa ráy tay chân, mặt mũi, cô thầm nghĩ, đây chỉ là v́ cô muốn được cười vào mũi anh chàng kia, chứ không phải v́ cô mong anh ta nghĩ là cô hấp dẫn. V́ thế, cô cần phải nhanh tay lên, nếu mất quá nhiều thời gian ở trong này, sự thoát xác của cô sẽ khó gây được tác dụng lớn như vậy.

Cô kéo hai ống quần chật và mỏng lên, rồi cau mày ngó vào các lỗ thủng trên hai đầu gối; cô xát thêm xà pḥng vào tấm vải lau để kỳ cọ chúng cho sạch. Khi đă khá sạch rồi, cô đổ tất cả những ǵ c̣n lại trong cái túi xách đeo vai ra trên bàn trang điểm, và mở cái gói đựng một cái quần ống chật mà cô đă t́nh cờ mang theo. Sau khi vuốt cho nó thẳng, cô rút những cây kẹp tóc ra và chải nhanh. Cô vội vă giật mạnh mớ tóc rối cho nó bung lên. Chải xong, tóc cô mịn màng, láng mướt và cong một cách tự nhiên, từng lọn buông xuống vai và lưng. Cô lẹ làng tô lại môi son, thoa một chút phấn hồng, rồi nhét tất cả mọi thứ vào cái túi xách và đứng trước gương ngắm nghía ngoại h́nh của ḿnh. Cô có tài trang điểm rất khéo, và đôi mắt cô lấp lánh niềm vui thán phục trước sự sống động của chính ḿnh. Cái áo sơ mi màu trắng có vẻ đoan trang, nhưng lại tôn lên đường nét dịu dàng của chiếc cổ và làm nổi bật các đường cong của bộ ngực cô. Hài ḷng, cô rời khỏi buồng tắm, đóng cánh cửa bằng gỗ đào hoa tâm lại, nghe một tiếng cách êm ả.

Nick c̣n đứng bên quần rượu có gắn kính, lưng quay về phía Lauren. Anh nói mà không quay lại:

− Tôi đă gọi điện thoại, lát nữa sẽ có người mang nước giải khát tới. Cô đă t́m được cái ǵ cần ở trong đó chứ?

− Vâng, cám ơn anh - Lauren nói, rồi đặt cái áo vét và túi xách xuống.

Cô lặng lẽ đứng bên chiếc ghế dài, nh́n Nick di chuyển nhanh, gọn, khi lấy hai cái ly pha lê trên kệ xuống và kéo một cái khay đá cục từ tủ làm đá gắn sẵn trong quầy. Anh cởi chiếc áo khoác bằng vải bông, quẳng lên một cái ghế. Cứ mỗi lần anh cử động đôi tay, chiếc sơ mi màu xanh căng ra, làm nổi rơ đôi vai rộng và cái lưng thon rắn chắc của anh. Lauren đưa mắt kín đáo lướt qua đôi hông hẹp và hai chân dài của anh thoáng hiện dưới cái quần Jean chật mà anh đang mặc. Khi nghe anh nói, Lauren cảm thấy ḿnh như người có lỗi, cô vội đưa mắt nh́n lên phía lưng đến mái tóc đen của anh.

− Tôi e rằng quầy giải khát này không có thứ nước chanh hay các thứ nước ngọt khác, nên tôi đă làm cho cô một ly "tonic" pha đá.

Lauren nén một tiếng cười khúc khích khi nghe Nick nói đến nước chanh, và cô làm ra vẻ đoan trang, hai tay chắp lại sau lưng. Trong ḷng, cô cảm thấy hồi hộp và đóan trước điều ǵ sẽ xảy ra khi anh đậy b́nh rượu whisky, mỗi tay cầm một ly và quay trở lại. Anh khẽ nhíu mày khi mắt anh lướt qua mái tóc mượt mà màu vàng mật ong buông lơi bao lấy khuôn mặt xinh đẹp của Lauren, và nằm hững hờ trên vai, trên lưng cô. Anh chóang váng cả người. Anh nh́n sững khuôn mặt có đôi mắt sống động màu ngọc lam long lanh ẩn giầu một chút cười cợt dưới hàng mi dày, cong và chiếc mũi hích hích, hai má thanh tú như điêu khắc, và đôi môi dịu dàng của cô. Rồi ánh mắt ấy hạ xuống trên bộ ngực căng tṛn đầy nhựa sống, cái eo thon và đôi chân dài của cô.

Lauren đă hy vọng làm cho anh phải nhận thấy cô như một người đàn bà, và quả thật anh đă thấy cô như vậy. Lúc này, cô hy vọng anh sẽ nói lên một điều ǵ đó êm ái dịu dàng. Nhưng Nick chẳng nói ǵ cả.

Anh lẳng lặng cầm một ly rượu đến quầy rượu và đổ vào một cái chậu i nốc. Lauren hỏi:

− Anh làm ǵ thế?

− Pha một chút rượu gin vào ly "tonic" của cô.

Lauren phá ra cười. Nick mỉm cười gượng gạo, anh nh́n cô nói:

− Không phải v́ ṭ ṃ đâu nhé. Cô hăy nói cho tôi biết, cô đă bao nhiêu tuổi rồi?

− Hai mươi ba.

− Và cô vừa nộp đơn xin một chân thư kư tại Sinco ngay trước khi cô ngă sóng soài xuống chân chúng tôi? - Anh vừa hỏi, vừa pha một lượng vừa phải rượu gin vào ly của Lauren.

− Vâng.

Nick mang ly của Lauren lại cho cô và hất đầu về phía chiếc ghế dài:

− Cô hăy ngồi xuống đi - đừng đứng trên cái mắt cá chân đau ấy nữa.

− Thật t́nh nó không đau đâu - cô căi lại, nhưng vẫn ngoan ngoăn ngồi xuống.

Nick vẫn đứng trước mặt Lauren, nh́n cô một cách ṭ ṃ:

− Sinco đă giao cho cô công việc?

Nick rất cao, nên Lauren phải ngẩng đầu lên để nh́n anh ta.

− Không.

Anh ta nói:

− Tôi muốn xem cái mắt cá đau của chân cô.

Đặt cái ly của ḿnh trên chiếc bàn thấp lót kính, anh ta cúi xuống và bắt đầu cởi sợi dây nhỏ nơi chiếc xăng đan của Lauren. Các ngón tay của anh vừa chạm vào mắt cá chân của cô th́ chân cô như bị một luồng điện giật bắn lên, và người cô cứng lại v́ cú sốc bất ngờ ấy. May thay, dường như anh ta không để ư. Những ngón tay khỏe mạnh của anh thận trọng thăm ḍ bắp chân của cô và di chuyển chầm chậm xuống phía mắt cá. Anh hỏi:

− Cô có phải là một người thư kư giỏi không?

− Ông chủ cũ của tôi đă nghĩ là tôi giỏi.

Nick nói, trong khi đầu anh vẫn c̣n cúi xuống xem xét mắt cá chân của cô:

− Những người thư kư giỏi luôn luôn được tiếp nhận. Pḥng nhân viên của Sinco có lẽ sẽ điện thoại cho cô ngay, và sẽ giao cho cô công việc.

Lauren nói với một nụ cười không nén được :

− Tôi không tin điều đó. Tôi e rằng ông Weatherby, trưởng pḥng nhân viên không nghĩ rằng tôi đủ khả năng - cô giải thích thêm.

Nick ngẩng đầu lên nh́n cô, trong nét nh́n anh hàm chứa vẻ tán thưởng thành thật của một người đàn ông. Anh nói:

− Lauren, tôi nghĩ rằng cô sáng như một đồng xu mới, Weatherby phải là kẻ mù mới không nh́n thấy.

Lauren trêu chọc:

− Dĩ nhiên ông ấy mù!

− Thật thế sao? - anh cau mày hỏi.

Lauren gật đầu và cô đă nhận biết một cách sâu sắc là giây phút cảm thông giữa hai người đă được diễn ra một cách lạ lùng, khó mà giải nghĩa. Bây giờ, khi mỉm cười với Nick, cô thấy anh c̣n tuyệt vời hơn là một người đàn ông đẹp trai. Cô đă nh́n thấy cái vẻ trêu cợt nhẹ nhàng trong đôi mắt anh, vừa có vẻ ấm áp, vừa hài hước; kinh nghiệm dạn dày đă khắc sâu vào khuôn mặt rắn rỏi của anh. Đối với Lauren, điều ấy làm cô anh càng thêm quyến rũ hơn. Anh có sức thu hút lạ lùng. Điều đó bắt nguồn từ mọi cái trong tấm thân rắn chắc đầy tự chủ của anh, nó cuốn hút cô.

− Không thấy sưng - Nick nhận xét khi cúi xuống nh́n mắt cá chân của cô - Có đau lắm không?

− Ít thôi. Không nhiều như tôi đă lo.

− Như vậy, khoảng ngày mai, mắt cá chân của cô và nỗi lo lắng của cô nữa, sẽ ổn thôi.

Đầu vẫn c̣n cúi xuống tay trái Nick nâng gót chân của Lauren và tay phải vươn ra nhặt chiếc xăng đan của cô lên. Vừa lồng chiếc giày vào bàn chân cô, anh vừa ngước lên nh́n cô, và nụ cười uể oải của anh lại làm cho mạch máu của cô đập mạnh lúc anh hỏi:

− Có câu chuyện cổ tích nào nói về người đàn ông đi t́m người đàn bà có đôi chân mang vừa đôi hài thủy tinh không nhỉ?

Lauren gật đầu, hai mắt sáng lên:

− Cô bé lọ lem.

− Chuyện ǵ sẽ xảy ra cho tôi nếu chiếc giày này vừa khít?

− Tôi sẽ biến anh thành một chú cóc đẹp trai - Lauren nói đùa.

Nick cười vang, những âm thanh tươi trẻ quyện vào nhau một cách tuyệt vời khi ánh mắt họ gặp nhau, và có một cái ǵ đó rung động trong chiều sâu của ánh mắt anh - một tia lửa dục t́nh chợt ánh lên và được anh vội dập tắt. Cuộc đùa bỡn đầy cảm thông chấm dứt. Nick buộc lại dây giày cho cô và đứng lên. Anh cầm lấy ly rượu của ḿnh, uống cạn và đặt ly xuống bàn. Lauren biết rằng đó là dấu hiệu cho thấy thời gian họ ở bên nhau sắp chấm dứt. Cô thấy anh vươn tay cầm lấy máy điện thoại ở bên kia cái bàn thấp, rồi bấm nút.

− George - Nick nói - Nick Sinclair đây. Cô gái mà anh cho là đă xâm phạm khu cấm, chẳng hề chi. Anh có thể mang xe bảo vệ tới trước cao ốc và chở cô ấy đến nơi cô gởi xe chứ? Tốt, tôi sẽ gặp anh dưới nhà trong ṿng năm phút nữa.

Trái tim của Lauren như chùng xuống. Năm phút. Và Nick không phải là người lái xe đưa cô tới nơi cô gửi xe. Cô có cảm giác buồn ghê gớm là anh cũng sẽ không hỏi cách nào để có thể gặp cô lại nữa ḱa? Ư nghĩ ấy làm cô nản ḷng quá đỗi, khiến cô quên hết nỗi bối rối là ḿnh sẽ được đưa đi trong một chiếc xe của bảo vệ. Cô hỏi để cố tŕ hoăn phút chia tay và khám phá thêm đôi chút về anh:

− Anh làm việc cho công ty xây dựng cao ốc này à?

Nick sốt ruột nh́n vội đồng hồ tay và đáp:

− Vâng, tôi làm ở đây.

− Anh thích ngành kiến trúc chứ?

− Tôi rất thích việc xây dựng - anh trả lời gọn - tôi là kỹ sư.

− Anh có bị đưa đi nơi khác khi cao ốc này hoàn tất không?

− Tôi sẽ trải qua hầu hết th́ giờ của tôi tại đây trong vài năm sắp tới - anh nói.

Lauren đứng lên, nhặt cái áo vét của cô với nhiều ư nghĩ lẫn lộn trong đầu. Có lẽ với những máy điện toán tinh vi điều hành mọi việc, từ hệ thống sưởi ấm đến các thang máy trong toà cao ốc mới, đủ cần thiết để giữ chân một kỹ sư làm tham mưu, chẳng phải là điều ấy sẽ tạo nên cách này hay cách khác khiến cô không gặp lại được Nick? Rất có thể cô sẽ không gặp lại được anh.

− Thành thật cám ơn anh về mọi sự. Tôi hy vọng rằng ông giám đốc sẽ không khám phá ra anh đă tấn công vào tủ rượu của ông ta.

Nick liếc nh́n cô:

− Nó đă được các người gác cổng tấn công rồi. Tối nay nó sẽ được khóa lại để chấm dứt điều đó.

Trên đường xuống thang máy, Lauren có vẻ đang bận tâm và vội vàng. Có lẽ Nick đă có một cuộc hẹn ḥ tối nay, Lauren thầm nghĩ một cách buồn rầu. Với một người đẹp trai nào đó, chí ít là một cô làm mẫu thời trang nếu như cô ấy xứng với anh. Có lẽ Nick đă lập gia đ́nh, dĩ nhiên - nhưng không thấy anh đeo nhẫn cưới, và anh không có vẻ chi là một người đă có vợ.

Một chiếc xe hơi màu trắng, với hàng chữ: "Ban an ninh tập đoàn công nghiệp Global" đă đậu chờ trước đống xà bần đối diện toà cao ốc. Một người mặc đồng phục bảo vệ ngồi trước tay lái. Nick đưa Lauren tới xe và giữ cho cánh cửa mở để cô ngồi vào cái ghế bên cạnh người lái. Anh dùng thân ḿnh để che gió lạnh cho cô. Anh chống tay trên mui xe và nói với cô qua cánh cửa sổ hẹp:

− Tôi quen nhiều người ở Sinco, tôi sẽ gọi điện thoại cho họ và mong họ có thể thuyết phục Weatherby thay đổi ư kiến.

Tâm hồn Lauren như cất cánh khi nghe điều này, chứng tỏ Nick rất thích cô, đủ để cố gắng can thiệp cho cô. Nhưng khi cô nhớ lại cách cô đă liều lĩnh làm bài thi trắc nghiệm, cô lắc đầu một cách dứt khoát.

− Anh đừng làm phiền họ nữa. Ông ấy không đổi ư đâu. Tôi đă gây cho ông ta ấn tượng không tốt. Nhưng dù sao cũng xin cám ơn sự quan tâm của anh.

Mười phút sau, Lauren trả lệ phí cho người kiểm soát gara và lái xe ra con đường lớn dưới cơn mưa. Phải gạt ư nghĩ về Nick qua một bên, cô phải theo lời chỉ dẫn của người thư kư của Philip đă dặn và buồn bă nghĩ đến cuộc gặp mặt sắp tới với gia đ́nh Whitworth.

Chưa đầy nữa giờ sau, cô đă lại ở trên lối vào toà dinh thự Grosse Pointe của họ. Nhớ lại kỳ nghỉ cuối tuần tại toà nhà sang trọng này mười bốn năm về trước, c̣n xâm chiếm tâm trí Lauren, cô chợt rùng ḿnh v́ sợ hăi và bối rối. Ngày đầu tiên được lắm, Lauren vui chơi thoải mái theo ư thích. Chuyện bực bội chỉ bắt đầu ngay sau bửa cơm trưa của ngày thứ hai. Carter cậu con trai lên mười của gia đ́nh Whitworth đă hiện ra ở cửa pḥng ngủ của Lauren và thông báo rằng mẹ nó đă bảo nó dẫn Lauren ra khỏi nhà, v́ bà đang đợi mấy người bạn và bà không muốn họ nh́n thấy mặt Lauren. Phần c̣n lại của buổi chiều, Carter đă gây cho Lauren biết bao cảm giác khốn khổ, đáng khinh và kinh hăi mà nó có thể làm được.

Ngoài việc gọi Lauren là "bốn mắt" v́ em mang kính, nó không ngừng nhắc nhở đến cha của Lauren, một giáo sư tại đại học Chicago là "ông giáo làng!" và mẹ em là một nghệ sĩ dương cầm trong giàn nhạc là "mụ găy đàn!"

Trong khi dẫn Lauren đi một ṿng quanh khu vườn rộng lớn, nó ngẫu nhiên ngáng chân em và làm em ngă sóng soài vào một thảm hoa hồng đầy gai nhọn. Nửa giờ sau, sau khi Lauren đă chùi hết chỗ dơ, áo quần rách te tua, Carter mới làm bộ xin lỗi em một cách đê tiện và đề nghị dẫn em đi xem đàn chó của gia đ́nh.

Nó làm ra bộ chân thành và ân cần một cách ngây thơ để đưa Lauren đi xem chó của nó, đến nỗi Lauren lập tức nghĩ ngay rằng việc ngă vào bồn hoa hồng là ngẫu nhiên, và đó thật sự chỉ là một tai nạn.

− Tớ cũng có một con chó ở nhà - Lauren vừa xác nhận một cách tự hào, vừa vội vă đuổi theo cho kịp khi nó khệnh khạng băng qua khu vườn tươi tốt được cắt xén kỹ để đi về phía sau toà nhà.

− Tên của con chó ấy là Fluffy, màu trắng - Lauren nói tiếp khi cả hai đến một hàng rào nằm riêng ra cho thấy một cái băi nuôi chó được rào lưới cao ba mét.

Lauren tươi cười nh́n hai con chó Doberman, rồi nh́n Carter khi nó đang rút ổ khoá móc từ cổng ra. Em nói:

− Người bạn tốt nhất của tớ cũng có một con chó Doberman. Nó chơi tṛ trốn t́m với chúng tớ suốt thời gian, và nó cũng biết lừa gạt nữa!

− Hai con này cũng biết vai tṛ lừa gạt theo kiểu của chúng - Carter nói và mở cổng ra, rồi đứng qua một bên nhường lối cho Lauren bước vào bên trong.

Lauren đi vào băi nuôi chó mà không sợ hăi.

− H́, các chú chó ơi - em nói một cách dịu dàng, rồi tới gần các con vật nằm im ĺm, tỉnh thức.

Vừa khi Lauren đưa tay ra để vuốt ve mấy con chó, th́ cánh cổng đóng lại nghe đánh cách một tiếng, và Carter ra lệnh:

− Bắt đi! Chó ơi, bắt đi!

Cả hai con chó tức th́ cứng người lại, nhe những chiếc răng trắng nhỡn, vừa gầm gừ vừa tiến tới trước. Lauren vô cùng hoảng sợ. Em vừa đi giật lùi, vừa gào lên:

− Carter! Tại sao vậy, Carter?

− Nếu tao là mày, tao phải đứng im!-Carter trêu tức một cách ngọt xớt từ sau lưng Lauren, bên ngoài hàng rào - Nếu mày đi lại, chúng sẽ táp vào cổ mày móc cuống họng mày ra.

Nói vậy xong, nó thảnh thơi bỏ đi, vừa đi vừa vui vẻ huưt sáo. Lauren gào lên:

− Carter! Đừng bỏ tao, đừng bỏ tao lại đây!

Ba mươi phút sau đó, khi người làm vườn t́m thấy Lauren th́ em không c̣n kêu gào được nữa. Em đang khóc thút thít, mắt như dán vào hai con chó đang gầm gừ.

− Ra khỏi đây ngay! - Ông ta ra lệnh. Ông lao tới mở cổng và tức giận bước vào băi nuôi chó - Mày làm cái tṛ ǵ với các con chó quái quỷ này thế? - Ông quát, chộp lấy cánh tay Lauren và đẩy em ra ngoài.

Khi ông đóng sầm cánh cổng lại, cơn sợ hăi cuối cùng của Lauren đă tan biến mất, trả lại tự do cho các thanh quản đă bị tê liệt. Em nghẹn ngào nói, nước mắt thi nhau chạy dài xuống má:

− Chúng nó sắp xé toạc họng cháu ra!

Người làm vườn nh́n vào đôi mắt xanh c̣n đầy kinh hăi của Lauren và giọng nói của ông đă bớt vẻ tức giận:

− Chúng sẽ không cắn cháu đâu. Chúng được tập luyện để suả báo động và làm hoảng sợ các tên lạ mặt xâm nhập, chỉ có thế thôi. Chúng chỉ biết làm thế chứ không cắn ai bao giờ.

Lauren trải qua phần c̣n lại của buổi chiều đó để nằm dài trên giường, dự tính một vài cách để trả thù Carter. Nhưng khi Carter quỳ xuống xin lỗi, th́ mọi dự kiến của em đều không thực hiện nữa.

Vào lúc mẹ em lên lầu để gọi em xuống ăn cơm tối, đêm ấy , em đành nuốt lấy chuyện đau đớn một cách tự hào, làm như không có ǵ xảy ra. Em sẽ không kể một chút ǵ cho mẹ nghe về Carter, bởi v́ bà là một người Mỹ gốc Ư, nặng về t́nh cảm gia đ́nh, không có ǵ có thể làm xa cách và làm lu mờ "t́nh thân gia tộc" được. Mẹ em vốn nhân từ, sẽ cho rằng Carter chỉ bày ra vài tṛ tinh nghịch trẻ con mà thôi.

− Con có vui không, cưng? - Mẹ của Lauren hỏi khi cả hai đi xuống cầu thang uốn cong để đến pḥng ăn.

− Dạ vui - Lauren khẽ đáp và tự hỏi làm sao để dằn ḷng khỏi tống cho Carter Whitworth một cú đá vừa đẹp vừa nhanh.

Ngay dưới chân cầu thang, một cô người hầu thông báo có một ông Robert Danner nào đó đang kêu điện thoại.

− Con đi trước đi! - Bà Gina bảo con gái với một nụ cười nhẹ nhàng, và bước vội tới máy điện thoại để trên một cái bàn nhỏ đặt sát chân cầu thang.

Lauren c̣n đang do dự đứng lại trong khung cửa h́nh bán nguyệt vào pḥng ăn. Dưới chùm đèn treo tráng lệ, gia đ́nh Whitworth đă ngồi sẵn quanh một cái bàn rất lớn.

− Tôi đă nói rơ ràng với mụ Danner là phải xuống ăn tối đúng giờ - mẹ của Carter đang nói với chồng - Bây giờ đă là tám giờ hai phút rồi. Nếu mụ ta không đủ khôn ngoan và lịch sự đến đến đúng giờ, th́ ta cứ ăn, đừng đợi nữa.

Bà ta hất đầu ra lệnh cho người hầu bàn, lập tức người này múc súp vào những cái bát sứ quư giá cho từng người.

− Philip, em đă khoan dung hết mức rồi - người đàn bà nói tiếp - nhưng em không thể nào nhận thêm những phường khố rách áo ôm này làm khách trong nhà ta.

Rồi bà quay cái đầu tóc màu hoàng kim cắt thật khéo về phía bà cụ ngồi bên tay trái:

− Thưa mẹ, việc này phải chấm dứt thôi, mẹ ạ. Bây giờ chắc mẹ đă thu thập đủ các tư liệu để hoàn chỉnh cuốn phả hệ của mẹ rồi.

− Nếu mẹ đă có đủ, th́ mẹ đă không cần có những người này ở đây. Mẹ biết chúng nó là quân vô giáo dục và đây là một sự thử thách cho tất cả chúng ta. Nhưng con hăy tỏ ra độ lượng với chúng nó một lúc nữa thôi Carol ạ.

Lauren đứng nơi ngưỡng cửa, sự phẫn n như toé lửa trong đôi mắt băo táp của cô bé. Nếu Lauren phải chịu đựng những điều bất nhă do Carter gây ra, th́ đó chỉ là một chuyện b́nh thường, nhưng em không cho phép lũ khinh người, đồi bại này coi thường người cha thông thái và bà mẹ tài năng của em!

Mẹ của Lauren gặp em ở lối vào pḥng ăn.

− Mẹ xin lỗi đă bắt con phải đợi - bà nói và cầm lấy bàn tay của Lauren dẫn em tới bàn ăn.

Không một ai trong gia đ́nh Whitworth buồn mời họ ngồi, mà cứ tiếp tục ăn món súp người hầu bàn đă dọn ra.

Bị kích thích bởi một hứng khởi bất ngờ, Lauren ném một cái nh́n về phía mẹ, người đang mở cái khăn ăn và trải nó lên vạt áo. Cúi đầu một cách cung kính, Lauren chắp hai bàn tay lại và cái giọng trẻ con của em vang lên lanh lảnh:

− Lạy Chúa, chúng con xin Chúa ban phúc lành cho bữa ăn này. Chúng con cầu xin Chúa tha thức cho những người đạo đức giả khi họ nghĩ rằng họ tốt hơn những kẻ khác, chỉ v́ họ có nhiều tiền hơn. Tạ Ơn Chúa. Amen!

Cẩn thận tránh ánh mắt của mẹ, Lauren lặng lẽ cầm th́a của ḿnh lên.

Món súp - ít ra Lauren cũng cho rằng đó là súp - lạnh ngắt. Người hầu bàn đứng ở đằng xa nhận thấy Lauren bỏ th́a xuống, liền khinh khỉnh hỏi:

− Có chuyện ǵ vậy, cô nương?

− Súp của tôi nguội tanh! - Lauren nói, đương đầu với cái nh́n khó chịu của anh ta.

Khi Lauren cầm cái ly nhỏ đựng sữa của ḿnh lên, Carter cười nhạo nói:

− Này bé con, mày ngớ ngẩn quá đấy! Thứ nước Vichy này uống để cho dễ tiêu, và cần được uống lạnh.

Ly sữa tụt khỏi tay của Lauren, bắn tung vào vạt áo trắng của Carter ướt dầm dề.

− Ôi, xin lỗi! - Lauren nói, cố nén cười khi Carter và người hầu bàn đang cố lau chùi cho xong vạt áo dơ. Đây chỉ là một chút rủi ro thôi mà - Carter, mày biết rơ về rủi ro chứ, phải không nào? Tao có cần phải cho mọi người đều biết về những rủi ro mà mày đă gây cho tao ngày hôm nay không?

Làm ra vẻ không nh́n thấy đôi mắt trừng trừng của Carter, Lauren quay về phía gia đ́nh của hắn:

− Carter đă gây ra cho tôi lắm chuyện trong ngày hôm nay. Nó đă "t́nh cờ" ngáng chân tôi làm tôi té khi dẫn tôi đi thăm vườn, và xô ngă tôi vào các bụi hoa hồng đầy gai. Sau đó khi chỉ cho tôi xem các con chó, nó đă "t́nh cờ" nhốt tôi lại trong băi nuôi chó và...

− Tôi không muốn nghe bất cứ một lời buộc tội quá quắt mất dạy nào thêm nữa - Carol Whitworth thách thức nh́n Lauren, khuôn mặt xinh đẹp của bà ta lạnh lùng và cứng như một tảng băng.

Bằng cách nào đó, Lauren thu hết can đảm nh́n vào đôi mắt màu xám lạnh như băng ấy của bà ta mà không chùn bước.

− Tôi xin lỗi, thưa bà  - Lauren nói với một vẻ ngoan ngoăn cố t́nh  - Tôi không thấy rằng, đó là cách thức xấu xa để nói về ngày hôm nay của tôi.

Rồi em cầm th́a lên, trong khi cả nhà Whitworth đang trừng trừng nh́n vào em. Em nói tiếp một cách có suy nghĩ:

− Dĩ nhiên tôi không rơ bằng cách tốt đẹp nào mà lại đi gọi các người khách của nhà ḿnh là phường khố rách áo ôm như vậy.

Chương 3

Mệt lả và chán nản, Lauren dừng xe lại trước tiền sảnh toà lâu đài Tudor ba tầng của gia đ́nh Whitworth. Cô mở thùng xe và lấy hành lư ra. Cô đă lái xe suốt mười hai giờ liền, để giữ lời hẹn gặp ông Philip Whitthworth chiều nay. Lauren đă trải qua hai cuộc phỏng vấn để xin việc làm, đă té vào đám bùn đất bẩn, làm lấm lem quần áo và gặp người đàn ông đẹp trai nhất như trong thần thoại mà cô chưa từng thấy. Và v́ cô đă liều lĩnh làm hỏng bài thi trắc nghiệm để xin việc ở Sinco nên cô đă đánh mất cơ hội được làm việc gần người thanh niên đẹp trai ấy.

Ngày mai đă là thứ sáu, và Lauren phải đi t́m thuê một căn pḥng để ở. Khi t́m được pḥng, cô sẽ rời khỏi đây ngay để về Fenster lấy hành trang. Philip không nói rơ ông muốn cô bắt đầu làm việc cho công ty ông vào lúc nào, nhưng cô có thể trở lại đây để sẵn sàng nhận việc vào khoảng hai tuần nữa kể từ thứ hai tới.

Cửa trước vừa được một người hầu pḥng mặc đồng phục mở, th́ Lauren nhận ra ngay đó là người đă chứng kiến màn tŕnh diễn tại pḥng ăn mười bốn năm trước.

− Chào cô - Ông ta bắt đầu nói, nhưng Philip Whitthworth đă ngăn lại.

Lướt nhanh vào pḥng khách lớn lát đá cẩm thạnh, ông chủ nhà thốt lên:

− Ôi, Lauren! Tôi lo muốn chết, v́ cô. Cái ǵ đă giữ chân cô lâu quá vậy?

Ông Philip đă tỏ ra lo lắng đến nỗi Lauren cảm thấy sợ v́ đă làm cho ông ta nhọc ḷng đến vậy. Cô c̣n cảm thấy ḿnh có lỗi làm cho ông ta thất vọng, v́ đă không cố gắng nhiều hơn, để nhận một công việc tại Sinco. Bằng vài lời ngắn gọn, Lauren giải thích công việc không trôi chảy trong cuộc phỏng vấn của cô. Cô vội vàng thuật lại là cô đă bị té ngay trước toà cao ốc Công nghiệp Hoàn cầu, và cô hỏi xem cô có đủ th́ giờ rửa ráy trước khi ăn tối không.

Người hầu pḥng dẫn Lauren lên lầu và chỉ pḥng tắm cho cô. Cô rửa ráy, chải lại tóc và thay một cái váy đầm màu trái mơ rất thích hợp với cái áo khoác mỏng:

Philip đă đứng bật dậy khi Lauren hiện ra ở lối vào h́nh ṿng cung dẫn tới pḥng khách. Ông nói:

− Cô biến đổi một cách thật kỳ diệu, Lauren à!

Rồi ông dẫn cô tới chỗ vợ Ông, con người có bản tính lạnh lùng cứng cỏi mà cô nhớ rất rơ.

− Carol, anh nghĩ rằng em c̣n nhớ Lauren.

Dù có thành kiến, Lauren cũng phải thừa nhận rằng, với khuôn mặt thanh tú và mái tóc vàng được cắt rất khéo, bà Carol Whitworth vẫn c̣n là một phụ nữ rất xinh đẹp.

− Dĩ nhiên em c̣n nhớ - Bà ta nói với một nụ cười lộ rơ vẻ hài ḷng mà không nh́n thẳng vào đôi mắt xanh của Lauren. Bà hỏi - Cô mạnh không, Lauren?

− Rơ ràng là Lauren rất mạnh, rất mạnh, má à - Carter Whitworth nói, miệng cười toe toét khi cậu lịch sự bước chân vào. Cái nh́n của cậu ta như quét một lượt trên khắp mọi nơi, từ đôi mắt xanh sống động, đến những đường nét đẹp như điêu khắc và khuôn mặt kiều diễm đầy nữ tính của Lauren.

Lauren giữ vẻ dửng dưng, khi cô nhớ lại cậu ta quấy nhiễu cô lúc c̣n bé. Nhận ly rượu xê-rét cậu ta rót mời cô, Lauren ngồi xuống chiếc ghế nệm dài, nh́n cậu ta một cách thận trọng, trong khi Carter đến ngồi bên cô thay v́ trở về ghế của ḿnh. Cậu ta nói với một nụ cười tươi đầy ngưỡng mộ:

− Cô đă hoàn toàn thay đổi, Lauren.

− Anh cũng vậy - Lauren thận trọng trả lời.

Carter đặt cánh tay lên lưng chiếc ghế nệm ngay sau vai của Lauren.

− Tôi nhớ rất rơ: chúng ta dă bất ḥa với nhau quá lắm.

− Không, chúng ta không bất hoà - Lauren chủ động nh́n về phía bà Carol. Bà ta đang quan sát cậu con trai trổ tài tán tỉnh, ánh mắt bà lạnh lùng, khó nhận biết, cảm xúc của bà vẫn tỏ ra vẻ cao sang cách biệt.

− V́ sao chúng ta đă bất hoà với nhau? - Carter nài ni?

− Tôi, ơ... tôi không nhớ.

− Tôi c̣n nhớ rất rơ - cậu ta cười - tôi đă quá thô bạo và tàn nhẫn với cô.

Khi Lauren sửng sốt nh́n vào nét mặt chân thành và buồn bă của cậu ta, th́ thành kiến của cô đối với cậu ta bắt đầu tiêu tan.

− Phải, anh đă làm như thế.

Và Carter cũng cười toe toét:

− C̣n cô th́ cư xử như một con nhóc quái quỉ tại buổi cơm tối.

Đôi mắt của Lauren ánh lên một nét cười để trả lời trong khi cô gật đầu nhè nhẹ. Một cuộc ḥa giải có dự tính đă được nói ra. Carter nh́n người hầu bàn đang lấp ló ở lối cửa vào, cậu liền đứng dậy và đưa tay cho Lauren:

− Bữa tối đă dọn rồi. Chúng ta đi ăn thôi.

Khi họ vừa dùng xong món ăn cuối cùng th́ người hầu bàn hiện ra:

− Tôi xin lỗi. Nhưng có điện thoại của ông Weatherby ở công ty điện tử gọi đến cho cô Danner.

Philip Whitthworth nở một nụ cười tươi:

− Higghins, hăy mang điện thoại đến đây.

Cuộc điện đàm rất ngắn, chỉ một ḿnh Lauren lắng nghe. Khi cô gác máy, cô đưa ánh mắt ngạc nhiên và tươi cười nh́n ông Philip.

Ông ta nói:

− Cô cứ nói ra cho chúng tôi biết. Bà Carol, Carter đều biết cô đang cố gắng làm ǵ để giúp đỡ chúng tôi.

Lauren hơi khó chịu khi biết cả hai người ấy cũng biết về cái tương lai bí mật của cô, nhưng cô vẫn đồng ư nói:

− Người đàn ông giúp đỡ tôi khi tôi bị té tối nay có một người bạn rất có thế lực tại Sinco. Người này gọi cho ông Weatherby vài phút sau đó, và kết quả là ông Weatherby nhớ ra có một chân thư kư mà ông ấy nghĩ là rất thích hợp dành cho tôi. Tôi được mời đến phỏng vấn vào ngày mai.

− Ông ấy có nói ai sẽ phỏng vấn cô không?

− Tôi nhớ là ông ta đă nói tên người đàn ông ấy là Williams.

− Jim Williams! - Ông Philip lẩm bẩm và nở miệng cười - Rồi người ta sẽ trách ḿnh đây!

Sau đó ít lâu, Carter về pḥng riêng, và bà Carol đi nghỉ. Nhưng ông Philip đề nghị Lauren ở lại pḥng khách với ông ta.

− Có lẽ William muốn cô làm việc ngay - Ông ta nói khi hai người kia đă đi khỏi - Chúng ta không muốn gặp trắc trở trên đường cô nhận việc. Làm cách nào cô có thể về nhà ngay, lấy hành trang và trở lại làm việc liền?

Lauren nhắc ông ta:

− Tôi chưa thể về nhà cho đến khi tôi đă t́m một căn pḥng trọ Ở đây.

Ông ta gật đầu:

− Không, dĩ nhiên là không rồi - và sau một lúc suy nghĩ, ông ta nói - Cô biết cho nhé, cách đây vài năm tôi có mua một căn hộ ở Đồi Bloomfield cho một trong các bà cô của tôi. Bà ấy đă đi Âu châu nhiều tháng và có ư định ở lại bên đó một năm nữa. Tôi rất vui ḷng nếu cô đến ở chỗ của bà ấy.

Lauren đáp ngay:

− Không, tôi không thể. Ông đă giúp tôi quá nhiều rồi. Tôi không thể để ông cung cấp chỗ ở cho tôi nữa.

Ông ta đă nói một cách dịu dàng nhưng cương quyết:

− Tôi van cô đấy, Lauren. Dù sao đi nữa, cô cũng nên dành cho tôi ân huệ đó, bởi v́ tôi phải trả một số tiền khá lớn cho người giữa nhà hàng tháng để trông coi. Bằng cách này, cả hai chúng ta đều tiết kiệm được số tiền ấy.

Lauren lơ đăng ṿ ống tay áo chiếc áo sơ mi màu mơ chín. Cha cô cần đến tùng xu mà cô có thể gởi cho ông, và càng sớm càng tốt. Nếu cô không phải dùng tiền thuê pḥng, cô có thể gởi tiền đó về cho cha cô. Bối rối và bất an, Lauren nh́n quanh pḥng, nhưng ông ta đă rút từ túi sáo vét tông cây bút và tờ giấy để viết vài ḍng:

− Đây là đia. chỉ và số điện thoại của căn hộ - Ông nói và đưa mảnh giấy cho Lauren Khi cô điền vào hồ sơ xin việc ngày mai ở Sinco, cô hăy ghi địa chỉ này. Như thế, sẽ không c̣n ai biết sự liên hệ giữa cô với tôi.

Một cơn rùng ḿnh lạnh từ sống lưng như nhắc nhở Lauren điềm xấu của vai tṛ gián điệp mà cô sẽ phải đóng khi vào làm việc tại Sinco. Dọ thám. Trí óc cô quay cuồng v́ chữ này. Không, thật sự cô không làm điều ấy. Những ǵ cô cố làm là phấn đấu ḍ cho ra tên phải bội này, nhiệm vụ của cô chẳng những chính đáng mà c̣n vinh dự nữa. Trong một lúc, cô cảm thấy ḿnh hoàn toàn trong sáng cho đến khi cô tự ḿnh nghiêm túc nhớ lại lư do thật sự mà cô đang thích thú và hăm hở làm cho Sinco: Nick Sinclair làm việc ngay bên đường, và cô muốn có cơ hội để gần anh ta.

Tiếng nói của Philip cắt đứt ḍng suy nghĩ của Lauren:

− Nếu cô nhận được chân thư kư ở Sinco vào ngày mai, cô hăy chấp nhận và rời khỏi đây ngay để đi Missouri. Nếu tôi không nghe tin tức ǵ về cô vào trưa mai, th́ tôi biết là cô đă nhận chân thư kư và tôi thu xếp để hai người lo căn hộ cho cô sẵn sàng trong ṿng một tuần lễ.

Chương 4

Sáng hôm sau, vào lúc mười một giờ năm mươi phút, Lauren may mắn kiếm được chỗ đậu xe ngay phía bên kia đường, đối diện với Sinco, trước toà cao ốc Công nghiệp Hoàn cầu. Vừa lo âu, vừa mong đợi, cô bước ra khỏi xe, vuốt cho thẳng chiếc váy đầm trang nhă màu be, sửa lại cái áo khoác sang trọng và băng qua đường để gặp ông Weatherby.

Dù bề ngoài, gần như giữ nụ cười thân thiện, nhưng ông Weatherby thật sự rất bực ḿnh. Ông ta nói khi đưa cô vào văn pḥng của ông.

− Cô Danner à, thật ra cô đă tiết kiệm được cho chính cô, cho tôi và cho rất nhiều người khác một số th́ giờ rất lớn, và không gây ra biết bao bối rối nếu cô giản dị nói cho tôi hay khi cô tới đây hôm qua rằng cô là bạn của ông Sinclair.

Lauren hỏi lại với vẻ ṭ ṃ:

− Chính ông Sinclair gọi cho ông và nói với ông rằng tôi là bạn của ông ấy?

Cố che giấu sự tức giận, ông ta nói:

− Không. Ông Sinclair gọi cho vị tổng giám đốc công ty chúng tôi là ông Sampson. Ông Sampson gọi ông phó tổng giám đốc điều hành, ông này gọi cho ông phó tổng giám đốc tác vụ, ông này gọi cho sếp của tôi. Và tối hôm qua, sếp của tôi đă gọi cho tôi tại nhà, báo cho tôi biết rằng tôi đă xúc phạm và xử tệ với cô Danner, một tài năng sáng chói và là bạn thân của chính ông Sinclair. Nói xong, ông ta tắt máy mà không cho tôi phân bua ǵ.

Lauren không thể ngờ ḿnh đă gây ra cho ông ta biết bao tức giận như thế. Cô nói với vẻ hối hận:

− Tôi rất tiếc đă gây ra bao nhiêu điều bực bội như thế cho ông. Đó không phải hoàn toàn là lỗi của ông - nghĩ cho cùng, tôi đă làm sai các bài thi trắc nghiệm.

Ông ta gật đầu đồng t́nh:

− Tôi đă nói với sếp của tôi rằng, cô không biết đâu là mũi bút ch́ để viết, nhưng ông ấy đă nói rằng ông sẽ không khiển trách cô nếu cô đánh máy bằng ngón chân nữa cơ! - Rồi nhấc ḿnh đứng dậy khỏi ghế, ông ta tiếp - Bây giờ cô đi với tôi, tôi sẽ đưa cô đến văn pḥng ông Williams. Ông Williams là phó tổng giám đốc điều hành và cô thư kư của ông ấy vừa đi California. Ông ấy muốn phỏng vấn cô thay vào chức vụ ấy.

Lauren bắt đầu hỏi một cách khó khăn:

− Có phải ông Williams là phó tổng giám đốc điều hành đă gọi cho ông phó tổng giám đốc tác vụ và ông này gọi...

Ông Weatherby ngắt ngang:

− Đúng ông ấy.

Lauren đi theo ông ta, bối rối nghĩ rằng, cho dù có ghét cô đi nữa, ông Williams phải giao việc cho cô, bởi v́ ông cũng bị đe dọa bởi cấp trên của ông. Nhưng mấy phút sau cô không c̣n có ư nghĩ ấy nữa. James Williams, khoảng chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, có dáng dấp của một người đàn ông lanh lẹ, đầy quyền uy, sẽ không bao giờ làm bù nh́n cho ai cả. Ông ta vẫn dán mắt vào tài liệu ông đang đọc khi ông Weatherby đưa Lauren vào văn pḥng, và chỉ hất đầu lạnh lùng về phía chiếc ghế bọc da đối diện với cái bàn giấy lớn của ông. Ông nói với Lauren:

− Cô ngồi xuống đi.

C̣n với ông Weatherby, ông chỉ vắn tắt:

− Hăy đóng cửa lại khi ông rời khỏi đây.

Lauren ngồi xuống như đă được bảo, đợi ông Williams đứng dậy và đi quanh ra phía trước bàn giấy của ông ta. Tựa lưng vào bàn, ông khoanh tay trước ngực và nh́n thẳng vào Lauren. Ông ta hỏi cách khá hững hờ:

− Vậy ra, cô à Lauren Danner?

Lauren đáp:

− Vâng. Tôi sợ rằng...

Vẻ cười cợt hiện ra trên gương mặt của ông ta, trong phút chốc làm dịu bớt đi vẻ lạnh lùng, nghiêm túc của một nhà kinh doanh.

− Tôi chắc cô đă biết, tối hôm qua cô đă gây ra một sự náo động như thế nào?

Lauren thở dài.

− Vâng. Tôi rất ân hận v́ những việc đă gây ra sự rối rắm này.

− Cô có thể đánh vần từ RẤT ÂN HẬN chứ?

Vừa đứng lùi hẳn ra, Lauren vừa đáp:

− Được ạ.

− Nếu cô không phải đặt trong điều kiện thi cử, cô đánh máy nhanh không?

Lauren tươi lên:

− Khoảng một trăm từ trong một phút.

− Thế c̣n tốc kư?

− Cũng ghi được.

Không nh́n vào mặt Lauren nữa, ông ta quay lại phía sau, nhặt lên một cây bút ch́ và tập giấy trên bàn. Ông đưa cho cô, nói:

− Cô cầm lấy.

Lauren sửng sốt nh́n ông ta, rồi lấy lại b́nh tĩnh và bắt đầu ghi chép khi ông ta đọc rất nhanh:

"Cô Danner thân mến.

Với chức vụ phụ tá hành chánh cho tôi, cô sẽ được giao để hoàn thành một số chức năng của người thư kư và điều hành có hiệu quả, và khôn khéo như người liên lạc với ban tham mưu của tôi. Trong mọi lúc, cô sẽ gắn liền trực tiếp với mọi chính sách của công ty, dù cô có quen biết với ông Nick Sinclair cũng thế.

Trong vài tuần nữa, chúng ta sẽ dời qua ṭa cao ốc Hoàn cầu, và nếu cô lợi dụng sự quan hệ bạn bè với ông Sinclair hay trốn tránh trách nhiệm, hay không biết đến nội quy áp dụng cho ban tham mưu, th́ tôi sẽ sa thải cô và đích thân tiễn cô ra khỏi cửa. Ngược lại, nếu cô tỏ ra có ích và có sáng kiến, tôi sẽ giao cho cô các chức trách như cô muốn nhận và có khả năng hoàn thành. Nếu những điều này được cô chấp nhận, mời cô đến nhận công tác ở đây, trong văn pḥng của tôi vào lúc chín giờ sáng hai tuần nữa kể từ thứ hai."

− Cô c̣n muốn hỏi ǵ nữa không, Lauren?

Lauren đưa mắt ngạc nhiên nh́n ông ta.

− Ông muốn giao việc cho tôi?

− Điều đó c̣n phụ thuộc vào việc cô đánh máy bản giao kèo ấy mà không phạm lỗi trong một thời gian ngắn thích hợp.

Lauren rất kinh ngạc bằng cách giao việc lạnh lùng, vô cảm này, khiến thần kinh cô bị kích thích khi ngồi sao lại bản ghi chép này. Chừng vài phút sau, cô rời máy chữa và ngại ngần bước vào văn pḥng của ông ấy.

− Thưa ông Williams, đây là bản giao kèo.

Ông ta nh́n vào nó, rồi nh́n vào cô:

− Rất giỏi. Sao ông Weatherby lại có ư nghĩ rằng cô không thông minh?

Lauren nói tránh đi:

− Đó là cái ấn tượng mà tôi đă gây ra cho ông ta.

− Cô có thể nói cho tôi biết sự việc đă xẩy ra như thế nào không?

− Không, thực không cần thiết. Nó chỉ là... là một sự hiểu lầm.

− Thế th́ tốt. Gác chuyện ấy lại. Bây giờ, c̣n có việc ǵ ta cần bàn nữa không? Vâng, dĩ nhiên đây là mức lương của cô.

Mức lương mà ông ta nói, ít hơn hai ngàn đô la một năm, so với mức lương ông Philip đề nghị, nhưng Philip đă hứa sẽ trả bù cho cô số chênh lệch.

− Vậy cô có thích công việc ấy không?

Lauren trả lời với một nụ cười uể oải:

− Thích. Và không thích. Tôi thích làm việc cho ông, bởi v́ tôi có ư nghĩ sẽ học được ở ông rất nhiều điều. Nhưng tôi không muốn công việc ấy, nếu lư do ông giao việc cho tôi chỉ là v́...

− Nick Sinclair?

Lauren gật đầu.

− Dù sao, Nick đă không làm ǵ để can thiệp vào việc này. Tôi đă biết Nick từ nhiều năm trước, và chúng tôi là bạn tốt của nhau. Nhưng t́nh bạn không có chỗ đứng trong kinh doanh. Nick có việc của Nick, tôi có việc của tôi. Tôi không mạo muội bảo Nick phải biết làm sao với việc của anh ấy, và tôi cũng không thể để anh ấy gây ảnh hưởng trong việc chọn thư kư của tôi.

− Vậy th́, tại sao ông lại quyết định phỏng vấn tôi hôm nay, mặc dù tôi đă làm hỏng các bài thi trắc nghiệm?

Đôi mắt màu nâu của ông ta cau lại.

− A, ra thế! Vâng, sự thật là thế này, cô thư kư của tôi mà tôi rất quư trọng, cũng đă không được ông Weatherby đánh giá cao ngay từ đầu. Khi tôi nghe tin có một người trẻ tuổi, thông minh, nộp đơn xin làm thư kư mà ông ấy không nhận, tôi nghĩ cô có thể là thêm một cô Theresa nữa. Cô không phải như vậy, nhưng tôi nghĩ rằng cô và tôi cùng làm việc, sẽ thích hợp lắm, Lauren à.

− Xin cám ơn ông Williams. Tôi sẽ xin gặp lại ông vào hai tuần nữa kể từ thứ hai.

− Hăy gọi tôi là Jim.

Lauren mỉm cười, bắt tay ông ta và nói:

− Thế th́, ông cũng hăy gọi tôi là Lauren.

− Tôi nghĩ, tôi đă làm thế.

− Vâng, ông đă.

− Chúc cô mọi sự tốt lành - và cô đừng để tôi phải hăm dọa cô nữa nhé!

Lauren từ trong toà nhà mờ tối bước ra vùng ánh sáng chói chang của một ngày tuyệt đẹp tháng tám. Khi chờ đèn giao thông đổi màu đỏ ra xanh, cô không cưỡng lại được mà không nh́n vào toà cao ốc Công Nghiệp Hoàn Cầu ở bên kia đường. Liệu Nick có đang làm việc ở đó không, cô thầm hỏi. Cô đang mong được gặp anh.

Đèn đường đổi màu, Lauren băng qua đại lộ rộng lớn để đến chỗ xe đậu. Nhưng nếu Nick muốn gặp lại cô, chắc chắn anh đă hỏi số điện thoại của cô. Có lẽ anh e ngại. E ngại? Cô lắc đầu tự chế giễu khi bước tới cầm lấy tay nắm cửa xe. Nick Sinclair chẳng bao giờ ngại ngần ǵ ! Với ánh mắt và nét nh́n duyên dáng quyến rũ đó, có lẽ anh đă quá quen thuộc với những người đàn bà mở lời trước và rủ rê anh đi chơi bên ngoài.

Cánh cửa kính của toà cao ốc mở ra, và trái tim của Lauren như muốn bay lên khi chính Nick xuất hiện. Trong lúc vui mừng, Lauren nghĩ rằng anh đă thấy cô đứng bên chiếc xe và ra ngoài để đến nói chuyện; nhưng anh đă rẽ sang phải và bắt đầu bước về phía xa của toà nhà.

− Nick! - Lauren buột miệng kêu lên - Nick!

Nick quay nh́n lui và Lauren vẫy anh. Cô cảm thấy sung sướng trong ḷng một cách ngớ ngẩn, khi thấy anh quay đầu bước tới phía cô.

Mặt cô rạng rỡ:

− Anh đoán thử em vừa ở đâu ra?

Có một tia sáng ấm áp, trêu chọc từ đôi mắt màu xám của Nick tỏa ra khi anh nh́n chăm chú vào mái tóc vàng tươi màu mật ong được búi lại sau gáy một cách thanh nhă của cô, bộ đồ màu be, áo sơ mi lụa, và đôi xăng đan màu sô cô la của cô. Anh đóan liều với một nụ cười thật tươi.

− Chắc em đi làm mẫu cho cuộc tŕnh diễn thời trang Bonvit Teller?

Lauren hớn hở nghe anh ta khen, nhưng cô làm cho anh chưng hửng:

− Không, em vừa mới ở bên kia đường, trong công ty điện tử Sinco. Họ đă giao việc cho em - nhờ có anh giúp đó.

Nick lờ đi khi nghe Lauren nhắc sự giúp đỡ của ḿnh.

− Em đă nhận việc?

− Vâng, em đă. Làm ra tiền thật thú vị. Người đàn ông mà em sắp làm việc chung, thật kinh khủng. Nhưng công việc th́ hay lắm, và đầy thách đố.

− Thế, em có thích không?

Lauren gật đầu... và rồi cô đợi, hy vọng anh sẽ mời cô đi ra ngoài. Ngược lại, Nick đi tới và mở cửa xe cho cô.

− Nick - Lauren nói trước khi bị mất hết can đảm - Em cần phải ăn mừng. Nếu anh biết một chỗ nào tốt, có bánh xăng uưch ngon và đồ giải khát lạnh, em sẽ mời anh ăn trưa.

Nick hơi lưỡng lự một chút, rồi nụ cười bừng lên trên gương mặt rám nắng của anh:

− Thật là một đề nghị đẹp nhất mà anh được nghe ngày hôm nay.

Thay v́ chỉ đường cho cô, anh lại lái xe. Bỏ qua vài khu phố, anh rời đường Jefferson và dừng lại ở một chỗ đậu xe mà đằng sau tưởng chật hẹp lại có một ngôi nhà ba tầng vừa mới được sửa chữa. Bảng hiệu trên cửa sau làm bằng gỗ sẫm màu với một vài chữ vàng khắc sâu đơn giản: Nhà hàng Tony. Bên trong, căn nhà đă được cải tạo thành một tiệm ăn xinh xắn, đèn mờ với sàn bằng gỗ sồi đậm, các bàn ăn được đánh bóng lóang, và những b́nh bằng đồng và các soong chảo được treo rất mỹ thuật trên tường gạch đỏ không tô. Ánh sáng mặt trời tỏa chiếu qua các cửa sổ gắn kính đổi màu, và những chiếc khăn trải bàn màu trắng - đỏ được chọn kỹ làm tăng thêm phần ấm áp và duyên dáng.

Một người bồi bàn đứng gần cửa lẽ phép chào Nick:

− Kính chào ông.

Rồi anh ta chỉ cho hai người chiếc bàn ăn duy nhất ở giữa nhà. Khi Nick kéo ghế, Lauren lướt nh́n những thực khách chung quanh. Cô là một trong số rất ít đàn bà có mặt ở đây, nhưng có rất nhiều loại khách đàn ông. Hầu hết họ đều ăn mặc âu phục, thắt cà vạt trong khi chỉ có ba người kể cả Nick phục sức giản dị với áo sơ mi thể thao hở cổ.

Một người đàn ông lớn tuổi xuất hiện ở bàn ăn của họ, chào Nick bằng một cái vỗ nhẹ trên vai:

− Rất vui mừng được gặp lại anh, anh bạn ạ.

Nói xong, ông ta đưa cho họ những tấm thực đơn bọc bằng da thuộc.

Nick nói:

− Cho chúng tôi những món đặc sản, Tony - Rồi anh đưa mắt trêu chọc nh́n Lauren và nói thêm - Đặc sản bánh xăng uưch kiểu Pháp, phải vậy không Lauren?

Từ lúc cô đề nghị đăi anh ăn trưa, cô nghĩ anh sẽ đ̣i cô đặt những món ăn đắt hơn những chiếc xăng uưch thông thường.

− Xin anh cứ gọi bất cứ món ǵ anh thích - Lauren nói một cách khả ái - chúng ḿnh ăn mừng công việc mới của em mà. Em đủ sức trả bất cứ món nào trong thực đơn.

Khi Tony, người có vẻ là chủ nhà hàng vừa đi khỏi, Nick liền hỏi:

− Em nghĩ sao, em có thích sống ở Detroit không? Chắc chắn là có một sự thay đổi to lớn đối với một cô gái đến từ thành phố Missouri.

Một cô gái thành phố nhỏ ư? Lauren thấy bối rối. Đó không phải là cảm tưởng mà mọi người thường nghĩ về cô.

− Thật ra, chúng em sống ở ngoại ô Chicago cho đến khi mẹ em mất, lúc đó em lên mười hai. Sau đó ba em và em dời về Fenter, Missouri - thành phố ba em đă lớn lên. Ba em nhận một chân giảng dạy ở cùng ngôi trường ngày xưa ông đă học. Như anh biết đấy, dù sao em cũng đâu có phải hoàn toàn là một cô gái thành phố nhỏ.

Cảm nghĩ của Nick vẫn không thay đổi.

− Em là con một, phải không?

− Vâng, nhưng ba em tục huyền khi em mười ba tuổi. Thêm một người mẹ kế, em c̣n được thêm một người chị lớn hơn em hai tuổi, và một người anh hơn em một tuổi, con của bà.

Nick bắt gặp được cảm giác khó chịu trong giọng nói của Lauren khi cô nhắc đến người anh con bà mẹ kế. Bởi bậy anh nói:

− Anh nghĩ, những cô gái thường có ư nghĩ thích có một người anh trai. C̣n em, em không thích sao?

Một nụ cười khó tả sáng lên trên khuôn mặt sống động của Lauren.

− Ồ, em cũng thích ư tưởng có một người anh trai. Nhưng rủi thay, em không ưa Lenny vào lúc ấy. Chúng em ghét nhau ngay khi thấy mặt. Anh ấy trêu chọc em không thương xót, giật mạnh bím tóc em, và lấy cắp tiền của em trong pḥng ngủ. Em trả thù bằng cách nói cho mọi người trong phố biết anh ấy là một tên pêđê.

Nick cười khúc khích và Lauren để ư thấy khi anh cười mắt anh nheo lại ở hai khoé. Tương phản với màu da sạm vàng ở mặt, mắt anh có màu xanh ánh bạc kim loại. Dưới hai hàng lông mày rậm và thẳng, hai hàng mi dày và cong, mắt anh phản chiếu một vẻ hài hước và nét thông minh sắc sảo, trong khi đôi môi dày của anh hứa hẹn những xúc cảm dục t́nh của người đàn ông rất mănh liệt. Lauren cảm thấy sự ngây ngất trở lại khi cô đă có kinh nghiệm tối hôm trước, và cô thận trọng nh́n lảng xuống cái cổ sạm nắng của anh.

Nick hỏi:

− C̣n người chị khác mẹ của em th́ sao? Cô ấy thế nào?

− Đẹp lắm. Những ǵ chị ấy làm là đi lượn phố, và bọn con trai thèm rơ dăi bám theo chị.

− Chị ấy có t́m cách cuỗm mất các người bạn trai của em không?

Đôi mắt Lauren ánh lên nét trêu cợt khi cô nh́n anh qua chiếc bàn hẹp:

− Em không có nhiều bạn trai để cho chị ấy cuỗm, ít ra cũng không có cho đến khi em lên mười bảy.

Một bên chân mày của Nick nhíu lại tỏ vẻ không tin khi anh đưa mắt lướt qua các đường nét tuyệt hảo có tính cách cổ điển của Lauren, qua đôi mắt mượt như satanh màu ngọc lam sáng lóng lánh dưới riềm mi cong vút, tia nh́n ở lại lâu hơn trên mái tóc dày màu mật ong. Ánh sáng mặt trời truyền qua các cửa sổ gắn kính đổi màu gần bàn của hai người, chiếu lên khuôn mặt cô một làn ánh sáng mát dịu. Cuối cùng, Nick nói:

− Anh nhận thấy khó mà tin được điều đó.

Lauren thú nhận, không chịu nghe lời khen của anh với một nụ cười:

− Em thề với anh, đó là sự thật!

Cô nhớ lại rất rơ ràng cô bé gái hơi thô kệch là cô lúc ấy, và những kỷ niệm không có ǵ làm đau đớn đặt biệt, cô thực sự không nhớ ḿnh có được nét đẹp ngoại h́nh nào như bây giờ không.

Tony đặt hai đĩa lớn lên khăn trải bàn màu đỏ được chọn kỹ. Mỗi đĩa đựng một ổ bánh ḿ Pháp ǵon gian, được cắt theo chiều dọc thành từng miếng và xếp lên trên đó những lát thịt ḅ chiên hồng đào. Bên cạnh mỗi điă, ông ta c̣n đặt một chén nhỏ nước cốt thịt ḅ. Ông ta thuyết phục:

− Ngon lắm đấy! Hăy thử đi!

Lauren nếm và đồng ư. Cô nói với ông ta:

− Ngon tuyệt!

Ông ta nói, khuôn mặt tṛn có hàng ria mép như sáng lên t́nh phụ tử khi ngắm cô:

− Tốt lắm. Rồi cô hăy để Nick thanh toán. Nick giàu hơn cô mà. Ông nội Nick cho tôi vay tiền để mở chỗ này đấy! - Ông ta nói riêng với Lauren trước khi vội vàng quay đi để quở trách một cậu bồi phụ vụng về.

Hai người chậm răi ăn trong sự yên lặng đồng cảm chen lẫn các câu hỏi của Lauren về tiệm ăn và chủ của nó. Từ các câu trả lời ngắn gọn của Nick, cô có thể rút ra vài điều là hai gia đ́nh của Nick và Tony đă là bạn bè qua ba thế hệ. Vào một lúc nào đó, cha của Nick đă làm công cho cha của Tony, rồi không biết v́ sao t́nh h́nh tài chính lại đảo ngược để ông nội Nick về sau lại có đủ tiền cho Tony vay.

Vào lúc họ vừa ăn xong, Tony xuất hiện để mang các điă đi. Việc phục vụ tại đây thật quá tốt, Lauren nghĩ thế với một nỗi buồn trong ḷng. Hai người chỉ mới ở đây ba mươi lăm phút, vậy mà cô đă nuôi hy vọng là ít ra cũng được sống bên cạnh Nick một giờ.

Tony nh́n Lauren, nói giọng thân hữu:

− Nào, muốn ăn tráng miệng ǵ nào? Với cô, tôi có món Canoli - một thứ bánh Spumoni đặc biệt của tôi. Món này không t́m thấy ở bất cứ tiệm ăn nào.

Ông ta nói với Lauren bằng một giọng tự hào:

− Đó là một món bánh tuyệt diệu. Nó gồm có kem lạnh với rất nhiều hương vị đặc sắc và nhiều màu, được xếp thành từng lớp. Rồi ở giữa tôi đặt...

Lauren nói tiếp và mỉm cười nh́n ông ta một cách nồng hậu:

−... đặt một ít trái cây và rất nhiều đậu phộng. Đó là cách mẹ tôi thường làm.

Tony há hốc mồm, rồi quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Lauren. Sau một hồi lâu, ông ta gật đầu quả quyết:

− A, cô là người Ư - Ông kêu lên thú vị, với một nụ cười thật thoải mái.

− Một nữa Ư thôi - c̣n nữa kia là Ái Nhĩ Lan.

Trong ṿng mười giây, Tony đă xem như t́m được chiến lợi phẩm khi đoán đúng tên họ của mẹ cô, và ông khám phá ra cô mới tới Detroit, nơi cô chẳng quen biết một ai. Lauren cảm thấy hơi có lỗi khi không nhắc đến Philip Whitworth, nhưng v́ Nick quen biết nhiều người ở Sinco nên cô nghĩ rằng không nên nói mối liên hệ của ḿnh với Philip trước mặt Nick. Lauren lắng nghe Tony nói, vẻ mặt cô ánh lên niềm vui tươi hạnh phúc. Thật đă quá lâu, kể từ khi cô sống ở Chicago và đến thăm các người anh em họ gốc Ư, bây giờ gặp ông Tony, thật là thích thú được nghe lại cái ảnh hưởng cổ xưa có vẻ ngồ ngộ này.

Tony vỗ nhẹ vào vai cô, như đă làm vậy với Nick, và nói:

− Lauren, hễ khi nào cô cần bất cứ điều ǵ, hăy đến với tôi. Một phụ nữ trẻ đẹp ở một ḿnh trong một thành phố lớn, nên có một gia đ́nh nào đó để lui tới khi cần giúp đỡ. Nơi đây luôn luôn có những bữa ăn ngon cho cô - những bữa ăn kiểu Ư thật tuyệt - Ông ta nhấn mạnh một cách rơ ràng - Bây giờ, nói cho tôi biết món Spumoni của tôi ra sao?

Lauren nh́n Nick, rồi nh́n khuôn mặt chờ đợi của Tony, cô nói:

− Tôi rất thích ăn thêm món Spumoni.

Cô tảng lờ không để ư đến sự phản dối của cái dạ dày anh ách của ḿnh, v́ cô muốn kéo dài bữa ăn.

Tony rạng rỡ ra mặt, và Nick nháy mắt đầy ẩn ư với ông ta. Anh nói:

− Lauren là cô gái đang sức lớn mà, Tony!

Mắt Lauren tối sầm lại v́ sự cường điệu và ẩn ư trong câu nói của anh, và trong một phút, cô dùng móng tay vạch lên nền tấm vải trải bàn một cách lơ đăng như để kềm chế lại. Rồi cô nói một cách nhẹ nhàng:

− Nick, em có thể hỏi anh một câu được không?

− Được, dĩ nhiên.

Lauren khoanh tay để trên bàn và nh́n thẳng vào Nick:

− Tại sao anh coi em là một cô gái thơ ngây mới lớn?

Nét trào lộng hơi gượng gạo làm giật giật khoé môi của anh. Nick đáp:

− Anh không nghĩ rằng anh đă làm thế. Nhưng anh cần tự nhắc anh rằng em c̣n trẻ, lại vừa đến từ một thành phố nhỏ ở tiểu bang Missouri, và có lẽ em c̣n rất ngây thơ nữa.

Lauren chưng hửng trước câu trả lời của anh ta.

− Em là một phụ nữ trưởng thành, và cái sự kiện em đă lớn lên trong một thành phố nhỏ không có ǵ đáng nói cả.

Cô ngừng lại khi Tony đem thêm Spumoni cho cô, nhưng lúc ông ta đi rồi, cô tức tối nói thêm:

− Và em không biết cái ǵ đă khiến anh có ư nghĩ là em c̣n ngây thơ. Sự thật, em không phải thế.

Ánh mắt giễu cợt của Nick bị dập tắt, và khi anh dựa lưng vào ghế, anh quan sát cô kỹ hơn. Anh nói:

− Em không c̣n ngây thơ nữa ư?

− Không, em không c̣n ngây thơ nữa.

− Nếu thế, em đă có những ư định ǵ cho kỳ nghỉ cuối tuần này?

Nick kéo dài giọng ra hỏi Lauren một cách nhẹ nhàng.

Trái tim của Lauren nhảy lên với niềm vui sướng, nhưng cô cẩn thận hỏi lại:

− Thế anh đă có ư định ǵ chưa?

− Một cuộc tiệc tùng. Vài người bạn của anh đang tổ chức một cuộc tiệc cuối tuần này tại nhà của họ gần Harbor Springs. Anh sắp đi đến đó th́ chúng ḿnh gặp nhau hôm nay. Chỉ cần gần năm giờ lái xe từ đây đến đó, và chúng ta có thể trở về vào ngày thứ bảy.

Lauren đă tính lái xe về thẳng Fenster vào chiều nay. Vả lại chỉ cần một ngày lái xe mỗi lần đi hay về, và cô dễ dàng thu xếp hành lư trong ṿng chưa tới một tuần lễ. Cô có hơn hai tuần trước khi bắt đầu công việc mới. V́ thế, thời gian không thành vấn đề, và Lauren muốn liều lĩnh đi với Nick.

− Anh có chắc là không có ǵ bất tiện cho bạn anh, nếu em cùng đi với anh?

− Chẳng có ǵ bất tiện cho họ hết. Họ muốn anh mang theo ai đó đi với anh. Lauren cười thật tươi.

− Nếu vậy, em rất thích được đi với anh. Thực ra, vali áo quần của em đă có sẵn trong thùng xe.

Nick quay lui và gật đầu với Tony, ra hiệu tính tiền. Ông ta mang hóa đơn lại và đặt lên bàn gần Nick, nhưng Lauren đă khéo léo dùng bàn tay che lại và kéo về phía ḿnh.

− Hôm nay em đăi mà! - Cô nói và cẩn thận che giấu cuốn sổ khi nh́n vào tổng số tiền ghi trên hoá đơn - khá cao so với những ǵ họ đă ăn. Nhưng khi cô vừa mở ví tiền th́ Nick ném ra bàn nhiều tờ giấy bạc, và cô đành nh́n mà không làm ǵ được khi Tony đă vơ hết mang đi.

Tony nh́n thấy Lauren thất vọng, anh cười khúc khích làm như cô c̣n bé lắm.

− Cô hăy ghé đây thường nhé, Lauren. Với cô, tôi luôn luôn dành một bàn sẵn và có món ăn ngon cho cô.

Lauren chọc ông ta:

− Với giá cả thế này ư? Tôi rất ngạc nhiên sao tất cả các bàn đều đầy khách.

Tony đến gần hơn, ra vẻ thân mật:

− Các bàn của tôi không bao giờ trống. Sự thật tôi không thể để dành một bàn nào trừ khi cô đă ghi tên vào danh sách khách ăn của tôi. Tôi sẽ sai Ricôco ghi tên cô vào danh sách.

Ông ta đưa tay ra hiệu, và ba cậu bồi bàn đẹp trai da hơi sậm, trẻ trung, nh́n lên và đến bàn của Lauren, Tony giới thiệu với vẻ tự hào:

− Đây là các con trai của tôi: Ricôco, Dominic và Joe. Ricôco, con hăy ghi tên Lauren vào danh sách.

Lauren nhanh nhảu kêu lên:

− Thôi, xin đừng nhọc ḷng!

Tony làm như không nghe cô nói:

− Một cô gái Ư xinh đẹp như cô, cần có một gia đ́nh để che chở và hướng dẫn trong một thành phố lớn như Detroit này. Cô đến thăm chúng tôi thường nhé - chúng tôi ở những tầng trên của nhà hàng.

Rồi Tony nghiêm nghị ra lệnh cho các con:

− Khi Lauren đến, Ricôco, Dominic hăy săn sóc cô ấy. C̣n Joe hăy xem hai anh có làm tṛn phận sự không!

V́ Lauren bật cười, Tony giải thích:

− Joe đă lập gia đ́nh rồi.

Cố nén lại sự vui đuà, Lauren nh́n vào ba người bảo vệ được chỉ định với ḷng biết ơn sáng lên trong mắt. Cô trêu chọc:

− C̣n tôi, tôi phải bảo vệ ai đây?

Cả bốn khuôn mặt Ư Đại Lợi đồng loạt quay về phía Nick đang ngồi thảnh thơi trong ghế nh́n họ với vẻ cười đùa. Anh đẩy ghế ra sau, đứng lên và điềm tĩnh nói:

− Lauren nói với tôi rằng, cô ấy có thể bảo vệ ḿnh.

Nick nói là anh cần gọi điện thoại, và khi anh điện đàm th́ Lauren đi dạo qua hành lang đến pḥng dành cho phụ nữ. Lúc cô từ đó bước ra, cô nh́n thấy đôi vai rộng và tấm lưng thon của Nick bên máy điện thoại nơi lối cửa vào. Anh đă hạ cái giọng trầm nam trung của anh xuống, nhưng một cái tên vẫn vẳng đến tai cô nghe rơ như một tiếng chuông: "Ericka".

Lauren thầm nghĩ, thật là một điều kỳ lạ, anh đă gọi điện thoại cho một người đàn bà khác. Hay đó là sự thực. Anh nói rằng, chủ nhà muốn anh đem bạn theo và chắc chắn anh đă xếp đặt từ trước để mang theo một người đàn bà nào đó đi với anh hôm nay. Anh đang hủy bỏ một cái hẹn.

Nick trượt người nhẹ nhàng vào trong chiếc xe hơi Pontiac Trans Am của cô, bật công tắc, rồi nhíu mày nh́n vào đèn báo hiệu trên bảng đồng hồ, Lauren vội giải thích:

− Em không nghĩ rằng máy móc có ǵ bị trục trặc. Trên đường đến đây, em đă dừng lại nhờ thợ sửa xe kiểm tra. Ông ấy không t́m thấy ǵ bị hỏng. Vậy th́, rất có thể chỉ tại ngay ở chỗ đèn báo hiệu bị hỏng mà thôi. Xe này mới chạy có sáu tháng thôi mà!

Nick nói sau một chút suy nghĩ:

− Tại sao chúng ḿnh không đi lên hướng Bắc và xem xe chạy ra sao. Đường ấy, em sẽ không đi một ḿnh trên xa lộ để về Missouri, nếu máy móc có sao sẽ có người giúp.

Lauren đồng ư ngay:

− Thế th́ hay quá!

Khi họ rời khỏi băi đậu xe, anh nói:

− Em hăy nói cho anh biết thêm về gia đ́nh em và về em đi.

Lauren quay mặt nh́n phía trước, cô không để lộ vẻ căng thẳng của ḿnh. Một mớ chuyện lừa dối mà cô đă thêu dệt đang lớn dần và càng vướng mắc hơn. V́ Nick quen biết nhiều người ở Sinco và cô đă mạnh dạn bỏ qua các văn bằng đại học trong đơn xin việc, nên cô ngần ngại nói về những năm đại học sau cùng với anh. Nh́n ra ngoài cửa sổ, cô thở dài. Một người vốn lương thiện, cô đă phải nói dối với anh về tuổi tác, v́ cô thực sự chưa được hai mươi ba tuổi trong ṿng ba tuần nữa. Và cô đă nói với Tony trước mặt anh là cô không có bạn bè hay thân thích ở Detroit. Bây giờ cô đang phải cẩn thận "quên đi" năm năm đại học vừa qua của đời ḿnh.

Nick đuà:

− Bộ câu hỏi khó lắm sao em?

Nụ cười của anh chàng khiến nhịp đập của trái tim cô thêm dồn dập. Cô muốn đưa bàn tay lên áp vào cằm anh, sờ vào hai vành môi đầy nhục cảm của anh. Cổ áo sơ mi của anh mở ra thật rộng, và cô muốn vuốt ve những sợi lông sẫm màu trên ngực anh. Ngay cả mùi nước hoa cologne đàn ông cũng như trêu chọc giác quan cô, mời mọc cô ngồi nhích lại gần anh hơn.

− Không có ǵ nhiều để nói nữa với anh. Người anh khác mẹ của em, Lenny, bây giờ đă hai mươi bốn tuổi, đă lấy vợ và đang bắt đầu cuộc sống gia đ́nh riêng. Chị Melissa hai mươi lăm tuổi, đă lập gia đ́nh hồi tháng tư. Chồng chị là thợ cơ khí, làm việc ở chỗ bán xe Pontiac mà em đă mua chiếc xe này.

− C̣n ba em và bà mẹ kế?

− Ba em là một giáo sư. Ông thông thái và khôn ngoan. Mẹ kế em là một người rất dịu hiền và tận tụy với chồng.

− Nếu ba em là giáo sư, anh ngạc nhiên sao ba em không thuyết phục em tiếp tục vào đại học, hơn là em đi làm việc với một chân thư kư.

− Ba em đă thuyết phục em - Lauren đă trả lời và đă làm an ḷng Nick khi anh phải tập trung sự chú ư vào các bảng chỉ dẫn đổi đường rắc rối, và thảo luận với nhau về con đường ṿng rộng sẽ dẫn họ đến lối vào dốc, dẫn đến đường liên bang 75. Con đường cao tốc này đă đưa họ đi qua vùng nội thị trước những cảnh vật thay đổi từ những nhà máy đến khu gia cư to lớn, rồi đến các khu gia cư nhỏ của vùng ngoại ô, liền theo là một trung tâm thương nghiệp đồ sộ, và xa hơn là vùng ngoại ô trù phú.

Đột nhiên, Lauren hỏi:

− Thế th́ áo quần để thay của anh đâu? Anh không cần phải soạn vali sao?

− Không cần. Anh đă giữ một ít áo quần tại căn nhà khác ở Harbor Springs.

Ngọn gió thổi qua cửa sổ xe hơi đùa nhẹ mái tóc màu nâu dày của Nick. Mặc dầu tóc anh cắt ngắn, phía sau gáy đă đủ dài để mơn man cổ áo sơ mi của anh. Lauren thầm ước ao được đưa ngón tay vuốt ve nơi ấy. Lauren rời mắt khỏi khuôn mặt nh́n nghiêng của Nick, cô hạ kính râm xuống sống mũi và quay nh́n cảnh vật lướt qua trên con đường liên bang, chỉ thấy mờ mờ khi những vùng ngoại ô dài vô tận chạy vùn vụt qua giữa cảnh miền quê thoáng đăng. Nick quả thật là một người thành thạo ăn chơi, có một sự cường tráng đáng tin cậy. Ngay cả bây giờ, Lauren bồi hồi biết rằng chiếc đùi dài rắn chắc của anh chỉ cách đùi của ḿnh trong gang tấc. Và đôi vai vạm vỡ của anh làm cho cô như nhỏ bé lại. Cái cách mà anh nh́n mọi vật và nh́n chăm chăm vào cô, làm cho trí óc cô không yên ổn v́ thấy anh rất "nguy hiểm".

"Nguy hiểm". Bằng ḷng đi chơi cuối tuần với anh đă hoàn toàn vượt ra khỏi tính cách của cô - dường như ra ngoài tính cách và khó giải thích được sự quyến rũ như tiền định mà cô cảm thấy về anh. Cô tự thú nhận, đó cũng là việc làm hấp tấp và liều lĩnh. Nhưng có nguy hiểm không? Chuyện ǵ sẽ xảy ra nếu Nick là một tên sát nhân điên rồ, giết cô, cắt xén thân xác cô, rồi chôn vùi trong rừng cây? Nếu Nick làm thế, không một ai biết việc ǵ đă xảy ra với cô. V́ không ai biết cô đi với Nick, trừ Tony và các con trai ông. Và Nick có thể giản dị nói rằng cô đă về Missouri Họ tin tưởng lời Nick nói. Rơ ràng là Nick không mang tội giết người.

Lauren liếc trộm Nick bằng khoé mắt thật nhanh và khéo léo. Khuôn mặt cô giăn ra trong một nụ cười uể oải. Bản năng của cô mách bảo về con người chưa bao giờ làm cô thất vọng trước đây, làm cô biết theo linh tính rằng ḿnh chẳng bị nguy hiểm ǵ về thân xác cả.

Ba giờ tiếp theo đó đă trôi qua trong khung cảnh thích thú mờ mờ vụt qua. Chiếc xe nuốt vội dặm trường, đem cơn gió mát mơn man mặt họ, làm rối bù mái tóc họ, và họ nói chuyện một cách thú vị về mọi vấn đề, hay cả việc không nói chuyện cũng làm họ vui.

Lauren nhận thấy Nick thường tránh nói về ḿnh, nhưng lại rất tham lam khi muốn t́m hiểu về cô. Tất cả những ǵ mà cô biết về anh, là thân sinh anh đă mất khi anh lên bốn. Ông bà nội nuôi anh và cả hai đă từ trần cách đây vài năm.

Ở thành phố Grayling mà Nick bảo rằng có một giờ rưỡi đi xe nữa sẽ tới Harbor Springs, anh dừng lại tại một tiệm tạp hóa nhỏ. Khi anh bước ra, Lauren thấy anh mang theo hai hộp coca cola và một gói thuốc lá. Nhưng vài dặm đường sau đó, anh dừng xe lại cạnh một cái bàn picnic bên đường, và cả hai bước ra ngoài.

− Thật là một ngày tuyệt diệu, phải không?

Lauren ngẩng đầu say sưa nh́n những đám mây trắng như ren trôi qua bầu trời xanh tươi sáng. Cô nh́n Nick và thấy anh đang quan sát cô với một vẻ độ lượng.

Lờ đi thái độ ân cần của Nick, cô nói:

− Ở nhà, dường như bầu trời không bao giờ tươi xanh như thế này, và khí trời thường oi bức hơn, em nghĩ rằng, v́ Missouri ở xa phương Nam hơn ở đây.

Nick mở cả hai hộp coca và đưa cho Lauren một hộp. Cô tựa người vào chiếc bàn picnic và cố bắt trở lại cuộc nói chuyện vừa bị cắt đứt vài phút trước đó.

− Anh bảo rằng ba anh mất lúc anh lên bốn, và ông bà nội nuôi anh - vậy c̣n mẹ anh th́ sao?

Nick trả lời:

− Bà không sao cả.

Đặt một điếu thuốc lá giữa đôi môi, anh bật quẹt, chum bàn tay quanh ngọn lửa để che gió. Lauren chăm chú nh́n mái tóc dày sống động màu nâu của anh khi anh cúi đầu bật ống quẹt, rồi đưa mắt t́m gặp mắt anh.

− Nick, sao anh không chịu cởi mở ǵ về chính anh cả vậy?

Nick nheo mắt lại tránh làn khói thơm từ điếu thuốc bay lên.

− Không chịu cởi mở ư? Anh đă moi ra khỏi đầu để kể cho em nghe trên hàng trăm dặm rồi kia mà?

− Nhưng không nói ǵ về riêng bản thân anh cả. Cái ǵ đă xảy đến với mẹ anh?

Nick cười:

− Đă có ai nói với em là em có đôi mắt đẹp thật khó tả chưa?

− Vâng, có. Nhưng anh lại nói lảng nữa rồi.

Nick vẫn tiếp tục lờ đi câu phê phán của Lauren:

− Và em cũng khéo ăn nói nữa.

− Chẳng có ǵ đáng ngạc nhiên, bởi v́ cha em là giáo sư Anh văn như anh đă biết - Lauren thở dài bởi v́ anh đă cố t́nh thoái thác.

Nick nh́n lên bầm trời, rồi lướt mắt qua ngàn cây và xa lộ vắng tanh, cuối cùng anh nh́n lại Lauren:

− Anh không biết làm sao anh đă chịu đựng được sự căng thẳng suốt ba giờ qua, khi cuối cùng anh mới được thư giăn. Anh cần phải bỏ đi như thế này!

− Anh đă làm việc vất vả lắm sao?

− Chừng bảy mươi giờ một tuần trong suốt hai tháng qua.

Một vẻ thương cảm lộ ra trong đôi mắt của Lauren và Nick mỉm cười với cô - một nụ cười nồng ấm, mời gọi nó đi sâu vào trái tim cô. Anh dịu dàng hỏi:

− Em có biết rằng em là người bạn đường đă làm dịu đi cơn mệt nhọc của anh không?

Lauren không mấy thích thú khi nghe Nick nói thế, bởi v́ cô thấy anh thu hút như điện, c̣n anh th́ thấy cô làm dịu cơn mệt mà thôi.

− Cám ơn anh, em sẽ cố gắng không làm anh ngủ gục trước khi ḿnh đến Harbor Springs.

Nick nói đầy gợi ư:

− Em có thể để cho anh ngủ sau khi ḿnh đến đó.

Trái tim của Lauren như nhảy múa trong lồng ngực:

− Điều em muốn là hy vọng không làm anh buồn chán.

Giọng anh trầm xuống, rất gợi cảm:

− Em tin anh đi, em không làm anh buồn chán đâu. Sự thực là có một cái ǵ đó anh muốn làm từ tối hôm qua khi anh đi t́m cho em ly tonic và thấy em đứng đó, cố gắng mỉm cười trước cơn xúc động của anh.

Ngay cả trong t́nh trạng căng thẳng nhất, Lauren cũng biết Nick có ư định muốn hôn ḿnh. Anh cầm lấy ly coca từ những ngón tay mềm mại của cô và lặng lẽ đặt lên cái bàn picnic. Rồi anh xích lại gần cô và kéo cô có dụng ư vào giữa hai chân anh. Mông của cô vừa chạm vào bên trong cặp đùi rắn chắc của anh là như có một luồng điện đánh thức dậy toàn bộ hệ thần kinh của cô. Hai bàn tay anh vuốt nhẹ lên hai cánh tay cô, rồi ôm lấy hai vai cô. Trong niềm mong mỏi không nói ra, cô thấy đôi môi gợi cảm của anh chầm chậm ghé xuống môi ḿnh.

Miệng anh gắn vào miệng cô, chuyển động và trong một nụ hôn lúc đầu chỉ mơn trớn thăm ḍ, nhưng rồi trở nên mănh liệt đến ngợp thở. Lauren đă bạo dạn giữ cho sự chừng mực không mất đi, nhưng đến lúc lưỡi anh rà qua rà lại trên đôi môi cô th́ cô đành chịu thua.

Với một tiếng rên thật khẽ, Lauren tựa sát người vào Nick, để lưỡi anh tách hai môi ḿnh ra. Sự đáp ứng của anh đến tức khắc. Đôi cánh tay anh gh́ siết lấy cô, ép sát cô vào ngực ḿnh, trong khi miệng anh mở ra, khát khao. Có môt cái ǵ đó bùng nổ trong Lauren, toàn thân cô ưỡn lên dính vào người anh, và đôi tay bắt buộc phải đưa lên vuốt ve cổ anh, rồi trượt qua mái tóc mềm ở gáy anh, trong khi cô hăm hở đáp ứng cái hôn nồng nàn của anh.

Cuối cùng, cho đến lúc Nick ngẩng đầu lên, Lauren đă cảm thấy ḿnh sẽ ghi nhớ măi nụ hôn này. Cô luôn luôn cảm thấy Nick là của ḿnh. Run rẩy v́ cơn kích thích trong ḷng, cô tựa trán lên vai Nick. Đôi môi ấm của anh lướt qua má đến thái dương của cô, rồi theo đường đó lần xuống phía dưới cho đến lúc những chiếc răng của anh đùa nghịch nhay nhay trái tai của cô. Anh mới khúc khích, giọng khàn khàn rót vào tai cô:

− Anh c̣n nợ em một lời xin lỗi, Lauren à.

Lauren tựa lưng vào Nick và nh́n lên mắt anh. Đôi mắt màu xám có vẻ chế nhạo nh́n lại cô là đôi mắt có những mí nặng trĩu và nung nấu khát vọng huy hoàng. Đôi mắt ấy đang tươi cười, nhưng vẫn là cười gượng v́ sự tự chế diễu của ḿnh.

− Tại sao anh c̣n nợ em một lời xin lỗi?

Bàn tay anh vuốt lưng cô môt cách uể oải.

− Bởi v́ dù em đă đoan chắc em không c̣n ngây thơ nữa, nhưng cho đến phút vừa qua, anh sợ rằng kỳ nghỉ cuối tuần này có lẽ là em "chớp" lấy nó, chứ em không hề mong đợi trước.

Vẫn c̣n sửng sốt v́ những nụ hôn của hai người, Lauren hỏi một cách nhẹ nhàng:

− Và bây giờ anh nghĩ sao?

Nick th́ thầm:

− Anh nghĩ kỳ cuối tuần này đă đảo ngược bao điều mà anh mong đợi.

Nick ngắm vào ánh mắt xanh long lanh của Lauren và mắt anh thẫm màu lại để trả lời:

− Anh cũng nghĩ rằng nếu em cứ tiếp tục nh́n anh như thế th́ chúng ḿnh sẽ đến Harbor Springs trễ thêm hai giờ nữa.

Anh lướt nh́n đầy ư nghĩa về phía khách sạn có băi đậu xe bên đường, nhưng trước khi Lauren có thể cảm thấy bị kích động, th́ Nick đă đứng dậy, đưa tay hạ cặp kính râm của cô xuống sống mũi, và nói cách khôi hài:

− Cặp mắt kính này làm anh không ngắm em được.

Rồi anh cầm tay cô, dẫn tới xe hơi.

Lauren như quỵ xuống trên ghế ngồi, cô có cảm tưởng như vừa thoát khỏi một cơn băo táp. Máy xe đă khởi động, và cô cố gắng lấy lại b́nh tĩnh. Cô đă có ngay hai vấn đề đối phó: thứ nhất là rơ ràng Nick đă có ư định đưa cô vào giường ngủ kỳ cuối tuần này. Trong đầu óc của anh ta đă có sẵn câu kết luận. Dĩ nhiên đến lúc đó cô chỉ đơn giản nói không. Nhưng vấn đề thứ hai là cô không biết chắc ḿnh có nói không hay không. Chưa bao giờ trước đây cô bị môt người đàn ông quyến rũ hay được yêu thương bằng môt nụ hôn như vậy. Chưa bao giờ trước đó cô muốn một người đàn ông làm t́nh với ḿnh đến như vậy.

Lauren ngắm hai bàn tay đầy sức mạnh của Nick trên vành lái, rồi cô đưa mắt nh́n chiều nghiêng vóc dáng vạm vỡ của anh. Anh quyến rũ biết bao! và cũng cường tráng biết bao! đến nỗi đàn bà có lẽ chỉ nh́n thấy anh một lần thôi cũng háo hức, muốn đến giường ngủ với anh mà không cần biết ḿnh có được yêu hay không. Chắc chắn cô không để ḿnh bị chinh phục quá dễ dàng như vậy. Hay là cô sẽ?

Một nụ cười buồn nở trên môi của Lauren khi cô quay nh́n ra cửa sổ xe. Mọi người đều nói rằng cô rất thông minh, rất nhạy cảm, ngay ở đây cũng vậy, cô đă có ư định làm cho Nick phải yêu ḿnh ngây ngất... bởi v́ cô biết ḿnh cũng đă yêu anh ngất ngây!

− Lauren này, cuộc du ngoạn này làm anh bớt cô đơn khi ngồi trong xe. C̣n em th́ thấy sao?

Trong đầu đầy ắp những ư nghĩ về duyên số của hai người, Lauren quay về phía anh, mỉm cười lắc đầu.

− Nếu em nói cho anh biết, nó sẽ làm cho anh sợ đến chết luôn!


o0o

 

Pages  1  2  3  4  5  Next