Lời Tỏ T́nh Trong Mưa   -  Mưa Bụi Pages Previous  1  2  3  4  5      
Chương 29

Thời gian thấm thoát trôi qua thật mau, những con đường lầy lội bùn tuyết sắp sửa được đẩy lùi lại để đón chào mùa xuân đến. Con người cũng vậy, sau những chuyện buồn, tương lai nhiều mộng đẹp luôn tới với họ, khiến niềm hy vọng của mỗi một con người không bao giờ tắt lịm dù quá khứ đă xảy ra chuyện đau khổ ǵ. Đúng vậy, trong hai

tháng này, t́nh cảm của Nhă Tuyền dường như đă có phần nghiêng về phía Hải rất nhiều. Ở bên anh, nàng cảm thấy cuộc đời toàn mật ngọt vây quanh hai người, nàng không c̣n phải sống trong những cảm giác âu lo, mong đợi, sợ hải, thắc mắc điều chi. Trái lại, Hải luôn luôn mang niềm vui đến cho Tuyền, lúc nào cũng khiến nàng cười tươi tắn, khác hẳn với Đông, chàng thường mang nhiều nước mắt đến cho nàng.
Đă có lần, Nhă Tuyền tự hỏi giá như Hải đột nhiên tỏ bày t́nh cảm của anh đối với nàng, Tuyền sẽ trả lời với anh như thế nào? Nàng có dám bước thêm một bước trong tuyến đường t́nh yêu nữa không? Nhưng Hải chưa hề mở miệng nói ǵ cả, dù hai tháng qua, có khi anh đă khoác tay lên vai nàng, hoặc nắm tay d́u nàng qua những băi tuyết trơn trợt song những cử chỉ này không thể giúp Tuyền xác định t́nh cảm của anh dành cho nàng là như thế nào. Thế rồi cái ngày đó cũng đă đến.
Hôm ấy là ngày sinh nhật của bà Hai, tức mẹ của Hải, sau khi ăn uống vui vẻ, khoảng 10 giờ tối, Hải xin phép cha mẹ đưa Tuyền về nhà. Thường th́ bao giờ Hải cũng chỉ đưa nàng tới cửa, nhưng đêm nay bỗng nhiên anh lại đổi ư:
- Anh có thể vào nhà em tṛ chuyện một chút được không?
Nhă Tuyền hơi ngạc nhiên song vẫn vui vẻ gật đầu với anh.
Sau khi làm một tách trà sâm thật nóng để giải bia cho Hải v́ trong bữa tiệc anh đă vui miệng uống thật nhiều với người nhà. Lúc Nhă Tuyền chỉ vừa đặt ly nước xuống bàn, Hải đột nhiên đứng dậy, trịnh trọng nắm hai bàn tay của Tuyền:
- Tuyền à, có chuyện này anh muốn nói với em lâu lắm rồi, chỉ là anh không có đủ can đảm để mở miệng ra. Hơn nữa, anh muốn để thời gian giúp em quên đi những chuyện chẳng vừa ư trong mấy tháng vừa qua. Anh nghĩ có lẽ đêm nay là thời cơ tốt nhất để anh thổ lộ ḷng ḿnh với em một lần.
Nhă Tuyền cảm thấy trái tim ḿnh bắt đầu đập mạnh.
- Em có biết không Tuyền, cái buổi chiều "year end" của Cost Club Entertainment, em đă xuất hiện tựa một tiên nử giáng trần, và anh đă bị em hớp hồn ngay từ ngày đó. Sau khi chấm dứt với Vân, ngoài dĩ văng ở trại "minor", anh cảm thấy em hoàn toàn là một người con gái khác xa với một bé Tuyền ngày nào, v́ thế anh cũng không biết tự khi nào, anh không c̣n xem em là một đứa em gái kết nghĩa nữa.
Hải ngập ngừng:
- Chính v́...sợi dây t́nh cảm quá khứ này đă khiến anh không dám tỏ bày với em. Anh sợ mọi người chê cười rằng "anh nuôi" đi dụ dỗ "em nuôi", nhưng trái tim có lư lẽ riêng của nó, và khi lư lẽ chợt đến th́ con người không tài nào kháng cự được. Anh cũng vậy, anh muốn nói với em là...
Hải chợt mỉm cười:
- Kỳ thật, đây không phải là lần đầu tiên anh tỏ t́nh trước một người con gái anh yêu song không hiểu sao lần này anh thấy ḿnh ấp a ấp úng, khó mở lời quá, chỉ v́ anh sợ bị từ chối, sợ khi nói xong rồi, t́nh cảm bấy lâu nay giữa hai chúng ta dù không thể tiến triễn thêm nhưng cũng không được như ngày cũ nữa.
Hải lại đắn đo vài giây, sau đó anh nh́n thẳng vào ánh mắt thẹn thùng của Tuyền:
- Dù thế nào th́ t́nh yêu chân chính cũng phải trả bằng một giá khó lường, anh bằng ḷng đem t́nh cảm của ḿnh ra để thử thách một lần. Tuyền, anh nói tới nói lui cũng chỉ muốn hỏi em một câu: "Anh có cơ hội được làm bạn trai của em không?"
Bây giờ Nhă Tuyền mới chợt hiểu: "Lửa gần rơm lâu ngày rồi cũng bốc cháy", t́nh yêu thật sự có thể bồi dưỡng bằng thời gian. Th́ ra Công và Vi cũng đă bắt đầu bằng như thế. Chính những ngày tháng cận kề bên nhau, họ đă vượt qua ranh giới của t́nh anh em thay vào là t́nh trai gái...
- Tuyền à, em đang nghĩ ǵ vậy Sao em không trả lời?
Câu hỏi của Hải cắt ngang ḍng suy nghĩ của Tuyền, nàng lúng túng đáp:
- Em... em...
Nhă Tuyền chợt im bặt, đỏ mặt cúi đầu xuống, nhưng dù nàng có ngẩng đầu hay cúi mặt vẫn chạm phải khuôn mặt t́nh tứ của Hải bởi anh không cao bằng Đông. Tự nhiên nàng hơi run rẩy khi cái tên Đông vừa loé lên trong ư nghĩ mơ màng của nàng, và Tuyền không khỏi thắc mắc tại sao ḿnh lại so sánh Đông trong giờ phút quan trọng này?
Giữa lư trí mập mờ, Tuyền nghe Hải th́ thầm bên tai ḿnh:
- Em làm thinh tức là em cũng có chung một cảm giác như anh... Anh có thể hôn em được không?
Nhă Tuyền vẫn chẳng nói được một lời nào trong khi đó Hải tiếp:
- Nè, anh sắp sửa hôn em đó nhen!
Dứt lời, Hải áp môi ḿnh lên môi Tuyền. Nàng cảm thấy đầu óc mê man, nàng cũng không biết ḿnh đang làm ǵ, h́nh như Hải đang làm chủ bản thân nàng th́ phải. Đột nhiên, Nhă Tuyền nhận ra một điều ǵ qua nụ hôn của Hải, nàng khẽ đẩy nhẹ anh về phía sau và bối rối ngồi xuống ghế. Hải lặng người vài giây song anh cũng nhanh nhẹn ngồi bên cạnh nàng:
- Chuyện ǵ vậy. Hay là em không hề có cảm giác ǵ với anh?
Đến phiên Nhă Tuyền khẩn trương đáp:
- Không, không! Chỉ v́ em sợ anh không biết anh đang nói ǵ, bởi anh đă uống rất nhiều bia ở nhà ba mẹ anh.
Hải nhún vai một cái:
- Trời đất, em tưởng anh say à? Anh chỉ uống có ba chai thôi mà.
- Đối với dân nhậu ba chai th́ ít thật, nhưng đối với anh như thế cũng nhiều lắm rồi. Anh đừng quên chính anh đă nói anh không quen uống bia rượu và cái lần gần đây nhất, chính là cái lần Vân dọn ra khỏi nhà, anh đă say đến nổi không biết ḿnh đă và đang làm ǵ.
Hải vội đính chính:
- Lần đó khác, lần này khác. Em không tin th́ để anh chứng minh cho em xem. Em đang mặc một chiếc quần jean màu xanh, áo len màu tím, bây giờ chỉ hơn 10 giờ và anh vừa mới trao ra một nụ hôn đầu tiên để khẳng định t́nh cảm của anh dành cho em là như thế nào. Đấy, em đă tin anh chưa hay là em muốn anh lập lại những lời tỏ t́nh ban năy...
Nhă Tuyền vội đưa tay bịt lấy miệng Hải, tức th́ anh ân cần gở tay nàng xuống và nắm chặt tay nàng:
- Phải em có điều ǵ ấp ủ trong ḷng chăng?
Tuyền thành thật:
- Em đă vấp ngă hai lần trong t́nh yêu, em không muốn quyết định vội vàng để rồi tự chuốc lấy khổ vào thân. Hơn nữa, làm sao em biết được anh đă thật sự quên Vân rồi chưa, hay em chỉ là một vật thế thân của chị ấy. Từ ngày chia tay với Vân, anh chẳng những không dọn về lại với gia đ́nh, mà c̣n không có ư định bán đi cái tổ uyên ương đó, và tất cả h́nh ảnh, kỷ vật có liên quan đến Vân vẫn c̣n tồn tại trong "condo" của hai người. Đàn bà con gái chúng em, cần nhất là sự an toàn và ḷng tin tưởng tuyệt đối ở người ḿnh yêu. Trước khi em c̣n chưa có thể hoàn toàn tin tưởng ở nơi anh, em thật sự không dám trao ra t́nh cảm của ḿnh bởi em rất hiểu rơ bản thân em, một khi em đă trao ra trái tim ḿnh, em quyết không phụ người ta mà chỉ có người ta phụ em mà thôi. Vả lại, dù ngày xưa em chỉ 18 tuổi hay ngày nay đă 25 tuổi, một khi yêu ai, em không nghĩ đến chuyện "qua đường" như bọn con trai các anh thường có ư nghĩ đó, trái lại em luôn tính đến chuyện trăm năm.
Nói xong những điều thầm kín này, Nhă Tuyền liền trấn an Hải:
- Anh hăy về nhà suy nghĩ kỹ càng qua những lời tâm sự của em. Khi nào anh đă thật sự khẳng định ḷng ḿnh, và nhất là trong người anh hoàn toàn tỉnh táo, chẳng có một giọt bia rượu nào th́ anh t́m em để lập lại những lời ban năy vẫn không muộn màng ǵ cả. Em sẽ chờ anh, sẽ chờ cái ngày đó dù xa hay gần.
Hải ngồi bất động, anh thầm nhận xét lời lẽ của Nhă Tuyền không phải là không có lư. Quả thật bấy lâu nay, v́ say mê hạnh phúc mới mà anh chưa hề tự hỏi trái tim ḿnh rằng đă thật sự quên đi Vân chưa. Và anh cũng không chối với ḷng ḿnh rằng bao ngày qua sở dỉ anh chưa vụt bỏ mọi thứ v́ sợ khi chạm tay vào những kỷ vật hoặc h́nh ảnh xưa sẽ khơi lại vết thương t́nh ngày nào và nhất là những kỷ niệm yêu đương mà anh và Vân vốn đă cùng nhau xây đắp. Có lẽ Nhă Tuyền nói đúng, sau khi suy nghĩ chính chắn, hai người bắt đầu cũng chưa muộn, làm như vậy đối với Nhă Tuyền cũng rất công bằng. Nghĩ vậy, Hải gật đầu nói:
- Được, sáng mai anh sẽ đến t́m em!
Nhă Tuyền trố mắt:
- Nhanh vậy à?
- Th́ sáng mai, dù có xỉn quất cần câu tới đâu, trải qua một giấc ngủ th́ cũng tỉnh táo như b́nh thường.
- Anh lại đùa.
Hải kéo Tuyền vào ḷng:
- Anh đùa để chứng minh cho em biết rằng anh không say sưa ǵ cả. Có điều, để em thật sự yên tâm và tin tưởng ở nơi anh, anh bằng ḷng tỏ t́nh với em thêm một lần nữa
Nhă Tuyền xúc động thật sự, nàng định nói ǵ với anh song tiếng hú bên ngoài làm hai người chợt quay ra sau. Nhă Tuyền vén màn cửa sổ qua một bên, cảnh tượng bên ngoài làm hai người phải rùng ḿnh. Gió thổi lồng lộng, cây cối xào xạc, tiếng gió hoà lẫn vào cành cây tạo ra một âm thanh rùng rợn, bất giác Nhă Tuyền giục Hải:
- Thôi anh mau về đi! Trước khi ra khỏi nhà, chị Thu bảo em về trước 11 giờ, v́ đêm nay có băo tuyết lớn, có thể là cơn băo cuối mùa đông, v́ vậy mà khi năy em đă phải cáo lỗi với người nhà của anh cho sự về sớm của ḿnh.
Hải tán thành ngay:
- Ừ, anh cũng muốn ngủ sớm để có thể mơ đến hạnh phúc của chúng ḿnh.
Nhă Tuyền bối rối:
- Anh lúc nào cũng đùa được cả.
Nàng ngừng lại, nhớ đến ly nước, nhắc Hải:
- Anh uống hết rồi hăy về! Mong rằng ly trà sâm này giúp anh tỉnh táo trên đường lái xe. Anh nhớ chạy chầm chậm thôi, coi chừng gió thổi làm lạc đi tay lái.
Hải cảm động uống hết ly nước, rồi hôn phớt lên trán nàng:
- Thôi em cũng đi ngủ cho sớm. Sáng mai nhớ chờ điện thoại của anh nhé!
Nhă Tuyền gật đầu Nàng đứng tần ngần trước cửa cho đến khi chiếc xe của Hải đă thật sự biến mất, nàng mới an tâm đóng chặt cánh cửa lai. Tuyền cũng mong sáng mai Hải sẽ đem tin mừng đến cho nàng bởi nàng không tin chắc ḿnh sẽ c̣n chống nổi một tin buồn nào khác nữa.

o0o

Bốn giờ sáng, Nhă Thu đập cửa pḥng om x̣m, thấy không có tiếng người trả lời, chị bèn mở tung cánh cửa ra:
- Tuyền ơi dậy mau! Hải bị tai nạn xe cộ rồi!
Thu vừa lắc chân Tuyền vừa thông báo tin dữ cho em gái. Nhă Tuyền kinh hoàng, tưởng ḿnh đang nằm mơ, tức th́ Thu trao điện thoại không dây cho nàng:
- Cô em gái của Hải gọi đến từ bệnh viện.
Nghe hai chữ "bệnh viện", Nhă Tuyền bàng hoàng chụp lấy điện thoại ngay:
- Hello!
Giọng Châu nghẹn ngào:
- Chị Tuyền ơi, anh Hải bị đụng xe hiện giờ vẫn c̣n nằm trong pḥng cấp cứu, chưa biết sống chết ra sao...
Sau khi hỏi địa chỉ bệnh viện, Nhă Tuyền lập tức chuẩn bị thay đồ để đi thăm Hải, nhưng Nhă Thu vội ngăn cản:
- Cái ǵ, bộ em muốn có thêm một tai nạn xe cộ thứ hai à?
Tuyền nài nỉ:
- Chị Thu à, em không thể không đi!
- Nếu em muốn đi th́ cũng phải đợi trời sáng một tí rồi chị sẽ bảo anh Ḥa đưa em đi.
Hai chị em c̣n đang dằng co, bỗng điện thoại lại reo, Nhă Tuyền vội đáp:
- Hello!
- Chị Tuyền à, chị có muốn đi cùng xe với anh Đông không? Ảnh đang trên đường chạy lên đây, nếu chị đồng ư em sẽ gọi vào điện thoại di động nhờ anh? đến rước chị luôn thể.
Nhă Tuyền hỏi vặn lại:
- Em nói Đông cũng đang trên đường đi thăm Hải à?
Nhă Thu nghe vậy, bèn xen vào:
- Ừ, được đó, em đi chung với Đông, chị cảm thấy an tâm hơn.
Nhă Tuyền không c̣n ḷng dạ nào để suy nghĩ và chần chờ nữa, nàng chỉ biết nghe theo lời đề nghị của Châu.
Không đầy năm phút đồng hồ, chiếc xe Corrola màu bạc đă đậu ngay trước cửa nhà Tuyền. Chẳng đợi cho Đông bóp kèn ra hiệu hay tốn công gơ cửa, Nhă Tuyền hối hả bước ra bên ngoài thật mau. Vừa gặp mặt, hai người chỉ gật đầu chào nhau, và chiếc xe bắt đầu lao đi như tên bắn khiến Nhă Tuyền buột miệng nói:
- Anh có thể chạy chậm hơn một chút không?
Đông cười nhạt:
- Vậy mà tôi cứ tưởng cô mong sớm được gặp mặt Hải chứ!
Ḷng dạ thấp thỏm của Nhă Tuyền như cá đang nằm trên thớt, như kiến đang ḅ trong lửa, nghe giọng điệu châm biếm của Đông, nhất là lối xưng hô xa lạ của chàng, khiến nàng thêm bực tức:
- Anh đừng hiểu lầm ư tôi. Chẳng qua tôi chỉ sợ ḿnh không c̣n cơ hội để thấy mặt Hải nếu như anh cứ tiếp tục chạy nhanh kiểu này.
Đông lẩm bẩm vu vơ:
- Nếu như người bị nạn là Hồng, nhất định tôi sẽ bất kể mọi nguy hiểm để sớm cận kề người ḿnh yêu.
Tuy miệng Đông th́ nói như thế song chàng cũng giảm bớt ga để Tuyền được an tâm. Trong khi đó, Nhă Tuyền lấy làm lạ là Đông lại mang chuyện t́nh cảm của chàng ra khoe giữa lúc này. Có phải ư chàng muốn ám chỉ là ta không yêu Hải bằng chàng yêu Hồng sao. Nếu như không v́ quan tâm cho sự an nguy của Hải, cho nàng một tá lượng vàng, nàng cũng không thèm đi nhờ xe của Đông bao giờ. Nghĩ đến Hải, Nhă Tuyền chỉ đành im lặng, kiên nhẫn chờ gặp anh.
Khoảng 15 phút sau, Nhă Tuyền và Đông đă hội hợp cùng với người nhà của Hải ở ngoài pḥng cấp cứu. Qua những lời kể lại, gần 12 giờ khuya, cảnh sát mới phát giác ra vụ tai nạn này và lập tức gọi xe cứu thương chở Hải vào bệnh viện ở vùng Mississauga. Sau khi lục giấy tớ tùy thân trên người Hải, họ đă t́m ra số điện thoại người nhà của Hải nên đă báo tin cho mọi người hay. Hiện giờ cảnh sát chưa điều tra được nguyên do đưa đến tai nạn này, nhưng theo cách nh́n tổng quát, họ ngờ rằng có lẽ v́ cơn băo đă khiến tài xế không thể khống chế tay lái lúc quẹo một khúc đường quanh co vào thành phố Mississauga. Chiếc xe mất thăng bằng lao xuống dốc, hút phải vào một gốc cây thật to bên đường khiến đầu Hải bị mất máu rất nhiều và một chân h́nh như đă bị trật xương. Cảnh sát c̣n bảo là may cho Hải rằng tai nạn không xảy ra trên "highway", nếu không chắc chắn tốc độ trên đại lộ thế nào cũng cướp ngay mạng sống của anh ta và chẳng những chỉ có ḿnh Hải là nạn nhân của cơn băo mà ở trên Toronto, cũng đă có một vài người được nhập vào bệnh viện rồi.
Trong lúc mọi người hồi hộp chờ tin của bác sĩ, có tiếng chân của hai người trên hành lang khiến tất cả cùng ngẩng đầu lên nh́n về phía đấy. Hai người đàn bà xuất hiện, đó là Ngọc Vân và mẹ của cô ta. Vừa thấy mặt hai người, Minh Châu gào lên thảm thiết:
- Các người c̣n đến đây làm ǵ? Chị hại anh tôi như thế chưa đủ sao c̣n vác bản mặt bội bạc kia lên đây hả?
Người đàn bà lớn tuổi liền kéo Ngọc Vân lùi lại:
- Con thấy chưa, đă bảo là con đừng đến mà. Ḷng tốt của con người ta đâu có thèm. Làm như con là người khiến nó bị tai nạn vây.
Thật ra chẳng phải chỉ có Châu mà tất cả người nhà của Hải đều nghĩ rằng anh vẫn c̣n đau ḷng v́ chuyện ra đi của Vân. Hơn nữa, sinh nhật của bà Hai năm ngoái, chính là lúc hai bên xui gia cùng vui vẻ bàn bạc ngày đính hôn và lễ cưới cho hai người, nên khi thấy Hải uống nhiều bia trong đêm qua, khiến mọi người càng tin rằng anh v́ xúc động nhớ đến chuyện cũ mà đă mượn bia giải sầu. Chính bà Hai đă bí mật gọi đến báo tin cho Vân biết, bà chỉ hy vọng sự thăm viếng của Vân sẽ khiến Hải sớm vượt qua mọi nguy hiểm nào mà con bà đang phải hứng chiu. Tuy nhiên, bà không ngờ người nhà phản đối kịch liệt như thế. Bà thấy chồng bà bước đến cất giọng ôn tồn nói với con dâu "hụt" của ḿnh:
- Ở đây không có chuyện của hai người. Xin hăy rời nơi đây mau.
Ngọc Vân áy náy, phân vân một chút rồi mới lầm lũi bỏ đi. Nhưng tiếng nói của mẹ cô ta vẫn c̣n vọng lại:
- Cũng may là con sáng mắt. Nếu không có lẽ con sẽ có một người chồng tàn tật hay sẽ trở thành một goá phụ trẻ tuổi nhất...
Lời nói độc địa của bà khiến người anh cả của Hải không dằn được cơn phẫn nộ trong ḷng:
- Bà đứng lại, bà vừa nói cái ǵ?
Nhưng Đông và ông Hai đă nhanh tay cản anh ta lai. Đông khuyên vội:
- Ở đây là bệnh viện, chúng ta không nên kích động làm ồn. Việc quan trọng nhất bây giờ là sức khoẻ của Hải, c̣n chuyện khác nên bỏ qua hết.
Bà Hai mếu máo:
- Đúng đó con. Em con c̣n chưa biết ra sao. Đừng nên gây thêm phiền phức nữa.
Bà vừa dứt lời th́ cánh cửa pḥng cấp cứu xịch mở. Vài ba người đẩy chiếc giường có bốn bánh xe dưới chân ra, Hải nằm yên trên đó, đầu và chân đă được băng bằng vải trắng, tay phải được truyền máu vào. Thấy cảnh này, người nhà của Hải ríu rít một tràng:
- Hải, con nghe mẹ nói ǵ không?
- Anh Ba, anh Ba!
- Xin tránh ra dùm, tránh ra dùm.
Đó là lời của một ông bác sĩ vừa bước ra khỏi pḥng sau cùng. Minh Châu hỏi t́nh trạng của Hải bằng tiếng Anh, và bác sĩ thành thật đáp:
- Tôi đă thành công trong việc chỉnh khớp xương ở chân cho anh ta. Sau một thời gian ngắn tịnh dưỡng, anh ấy có thể đi lại b́nh thường. Điều mà tôi đang lo lắng là vết thương ở trên đầu anh ta. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng các người cũng nên chuẩn bị tâm lư trước, v́ có vài trường hợp bệnh nhân tỉnh lại rất có thể đă không nhớ ra chuyện ǵ. Nặng th́ mất trí nhớ, c̣n nhẹ th́ khoảng một vài tuần sẽ b́nh phục.
Bà Hai nghe Châu thông dịch lại th́ bật khóc nức nở.
- Các người cũng đừng vội tỏ ra kích động sớm như thế. Là chức vụ của một bác sĩ, trong lúc bệnh nhân c̣n đang hôn mê, tôi không thể khẳng định 100 phần trăm về t́nh trạng hồi phục của nạn nhân. Nhưng ban năy, tôi chỉ nói là chỉ vài trường hợp ngoại lệ thôi, c̣n đa số bệnh nhân th́ không. Phía văn pḥng để lại số điện thoại, nhân viên pḥng trực sẽ gọi cho quư vị ngay khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại.
Ông bác sĩ đi rồi, ông Hai vội trấn an vợ ḿnh:
- Bà nghe chưa, bác sĩ bảo là thằng Hải chưa chắc bị mất trí nhớ! Đi, tôi đưa bà về rồi chiều nay ḿnh trở lại pḥng bệnh để chờ tin mừng.
Bà Hai vẫn mếu máo:
- Trời ơi, tội cho con trai của tôi quá. Bị vợ bỏ chưa đầy bao lâu th́ lại xảy ra chuyện này... hu... hu...
Thế rồi mọi người thất tha thất thểu rời khỏi bệnh viện chỉ có Nhă Tuyền là vẫn ngồi bất động trên ghế. Nàng thầm nghĩ có lẽ người nhà của Hải hoàn toàn không biết ǵ về t́nh cảm của anh dành cho nàng hơn cả t́nh anh em, bởi cả hai ít khi xuất hiện ở nhà họ, trái lại hàng tuần Hải thường đưa nàng ra ngoài uống nước hoặc đôi khi về nhà anh mà thôi. Tuy người nhà của Hải không hề trách móc ǵ nàng, hoặc họ đă hiểu sai về mọi chuyện, nhưng tự Nhă Tuyền hiểu ít nhiều ǵ chính nàng đă gây ra tai nạn này. V́ nếu như Hải không đưa nàng về, biết đâu chuyện đáng tiếc đă không xảy ra.
Nàng c̣n đang ray rức trong ḷng, bỗng Đông hơi quỳ gối xuống đất, ngẩng đầu lên để giáp mặt với Tuyền:
- Anh đưa em đi ăn sáng, rồi chở em về. Sau khi nghỉ ngơi, có tin của Hải, anh sẽ đưa em đi thăm anh ấy, được không?
Nhă Tuyền bối rối, đau khổ nh́n Đông. Dù thế nào đi nữa, chính lúc này nàng cần có một người để chia sẻ, để vượt qua cái ải gian truân này. Nàng chưa kịp trả lời th́ Đông đă đứng dậy, nhấc cánh tay nàng lên và hai người cùng sát cánh bên nhau ra khỏi chốn bệnh hoạn này.

o0o

Từ trong "Coffee Time" bước ra, Nhă Tuyền ngần ngại nh́n Đông, dường như muốn nói điều ǵ song nàng không biết mở miệng ra sao. Đọc được nét mặt của nàng, Đông bèn hỏi:
- Tuyền có chuyện ǵ muốn nói chăng?
Tuyền ngập ngừng vài giây:
- Hôm nay anh có được rảnh không?... Tôi không muốn về nhà, chỉ sợ ḿnh đứng ngồi không yên sợ thời gian trôi qua chậm chap sợ...
Đông bật cười:
- Thôi, sợ nhiêu đó đủ rồi. Hôm nay là thứ bảy, anh không nhất thiết phải đi làm. Chỉ sợ không có thời gian để đi hết những chỗ mà anh muốn đưa em đi tới mà thôi.
Nhă Tuyền tuy không hiểu câu nói sau cùng của chàng có bí ẩn ǵ nhưng chàng đồng ư bầu bạn với nàng, bấy nhiêu cũng đủ làm nàng vui lắm rồi. Con người khi gặp phải chuyện buồn th́ rất sợ phải đối diện với thời gian lẻ loi một ḿnh. Tuy nhiên, nàng cũng thầm dặn với ḷng rằng dù Đông đang tỏ ra thân thiện với ḿnh song nàng vẫn phải giữ một khoảng cách giữa hai người bởi cho tới bây giờ nàng vẫn chưa quên món quà giáng sinh mà chàng đă tặng cho nàng cách đây hai tháng.
Suốt một ngày hôm đó, Đông đưa nàng đi mua sắm, ăn trưa, xem phim, uống nước. Thỉnh thoảng chàng không quên điện thoại cho Châu hỏi thăm về t́nh trạng phục hồi của Hải, nhưng trước sau vẫn chưa có kết quả ǵ cả. Khoảng 8 giờ tối, Tuyền đột nhiên đ̣i về, có lẽ đi nhiều quá rồi nàng cũng cảm thấy mệt.
Sau khi nghe hai người kể về tai nạn của Hải, vợ chồng Nhă Thu cùng con cái kéo nhau lên lầu, cố t́nh trả lại sự yên tịnh cho hai người. Ngồi bên cạnh Đông, Nhă Tuyền nhận thấy chàng cũng mệt mỏi không khác ǵ ḿnh. Dù biết rằng Đông đang thương hại đến ḿnh nên mới bỏ công dành thời gian suốt ngày cho nàng, song tự trong ḷng nàng cũng thấy cảm kích rất nhiều. Im lặng vài phút, Tuyền bắt đầu gợi chuyện:
- Tuyền có điều này muốn nói với anh lâu lắm rồi, không biết anh có hứng thú nghe chăng?
Đông ṭ ṃ:
- Nói đi!
- Nhưng anh phải hứa là đừng trách Tuyền nhiều chuyện và nhất là đừng có nổi nóng giữa chừng!
Đông hơi nhếch môi cười:
- Nghiêm trọng đến thế à? Nếu vậy anh sẽ ngồi yên cho tới khi nào em nói xong mới thôi.
Bằng một giọng điềm đạm, Nhă Tuyền bắt đầu triết lư:
- Thật ra tôi không có tư cách xen vào chuyện nhà của anh, nhưng đến ngày hôm nay, nhất là sau vụ tai nạn bất ngờ của Hải, tôi không thể không nói lên những cảm nghĩ của ḿnh về gia đ́nh của anh. Tuy tôi không biết rơ nguyên do v́ sao anh lại oán ghét cha anh, thậm chí v́ sao anh phải cấm đoán Duy thăm viếng bác trai, có lẽ trong quá khứ, bác trai đối xử không tốt với anh, nhưng tôi muốn hỏi anh rằng có bao giờ anh nhầm lẫn sự thương yêu với sự ghét bỏ chăng? Có khi nào anh thử đặt ḿnh vào vai tṛ của kẻ làm cha mẹ chăng? Anh có biết không, làm cha, làm mẹ, là một nghề cao quư nhưng khó khăn vô cùng. Cái khó không những do việc nuôi nấng và giáo dục con cái cần khéo léo, tỉ mỉ mà c̣n phải có tấm ḷng vị tha, sẵn sàng hy sinh tất cả v́ con cái. Hơn nữa, nghề làm cha, làm mẹ, là một nghề không hề có ngày nghỉ và không có lương bổng.
Thấy Đông đăm đăm nh́n ḿnh, Tuyền chợt áy náy:
- Có thể anh cho rằng đây là lư lẽ suông bởi ngay chính bản thân tôi cũng chưa từng làm cái nghề cao quư đó, nhưng ở trong căn nhà này đă có hai người đi trước tôi một bước.
Một hôm, giữa lúc cả nhà đang vui vẻ quây quần bên nhau, tự nhiên tôi hỏi bé Phúc: "Phúc à, ba và mẹ, con thương ai nhất?" và nó nhanh miệng trả lời rằng: "Dĩ nhiên là con thương ba hơn". Tức th́ anh Hoà, chị Thu và tôi cùng trố mắt ngạc nhiên, tôi liền nêu ra thắc mắc của ḿnh th́ nó ngây thơ giải thích: "Tại v́ ba không bắt con ăn, không ép con uống sữa, không kêu con đi ngủ sớm...". Chị Thu chẳng những không buồn mà con tươi cười nói rằng: "Mai này khi con lớn lên, con sẽ hiểu v́ sao mẹ làm như thế và lúc đó chắc chắn con sẽ rất thương mẹ!" Rồi có một hôm, anh Ḥa nạt nộ và bắt nó quỳ gối v́ tội đánh bé Phượng, th́ nó la lớn rằng: "Con ghét ba. Bây giờ con chỉ thương d́ Ba thôi!" Tôi kể cho anh nghe chuyện này, chỉ muốn nói lên một điều là anh chị tôi làm như thế cũng v́ thương con cái mà thôi. Lẽ dĩ nhiên anh không đồng ư với tôi bởi thời gian anh sống bên cạnh ba anh trước khi bác gái sang bên này, số tuổi của anh gấp ba lần với số tuổi của bé Phúc, cho nên không thể đem trí thông minh của một đứa con nít ra so sánh với một người trai trẻ. Nhưng xin anh nhớ cho rằng, ngày nào anh c̣n sống chung với cha mẹ, ngày nào anh chưa được làm cha, th́ anh vẫn măi là một đứa trẻ con dưới con mắt của đấng sanh thành. Ghét và hận một người đau khổ gấp trăm lần so với yêu và thương một người. Thay v́ ngồi đây trách móc cha ḿnh, sau anh không thử gặp mặt bác trai một lần để t́m hiểu mọi chuyện và dù cha anh có lỗi ǵ đi nữa, th́ công sanh thành vẫn cao lớn hơn những lỗi lầm của ông ta. Vả lại, ai mà không từng mắc phải lỗi lầm? Ai sống trên đời này có thể vỗ ngực hô lớn là ḿnh hoàn hảo bao giờ? Tôi tin rằng, mai này khi có con, nếu như anh lỡ làm ǵ khiến con ḿnh oán hận, chắc chắn anh cũng thầm mong con cái bỏ qua cho ḿnh! Và nếu như bây giờ anh không đi gặp bác trai, lỡ một ngày nào đó ông ta có mệnh hệ ǵ, chỉ sợ là dù anh có đổi ư cũng đă quá muộn rồi, đúng không?
Đông không biết trả lời với Tuyền như thế nào, chỉ biết ḿnh ngồi chết lặng cả người. Tuy trường hợp của chàng là ngoại lệ, không thể đem đi áp dụng vào những ví dụ đơn giản của Nhă Tuyền, nhưng tự trong thâm tâm của Đông cũng thầm nh́n nhận là quả thật chàng chưa hề đặt ḿnh vào vai tṛ của kẻ làm cha, chưa từng thử đi t́m hiểu ba ruột của ḿnh và nhất là chưa bao giờ đặt thẳng vấn đề với ông là tại sao ông lại đối xử với Tuyết Anh và chàng như thế? Và Đông cũng khó phủ nhận với Tuyền rằng sự thật ghét một người rất đau khổ, nhất là người mà ḿnh không muốn ghét bao giờ!
Càng nghiền ngẫm những lư lẽ của Tuyền vừa nêu ra, chàng càng cảm thấy có lẽ đă đến lúc ḿnh nên đi gặp ông ta một lần. Đông chợt rùng ḿnh v́ cái ư nghĩ đó, bao nhiêu năm hờn giận, bao nhiêu năm chôn vùi quá khứ, không ngờ chỉ với những lời đơn sơ của Tuyền thôi, vậy mà có thể làm chàng xiêu ḷng. Bất giác, Đông say đắm nh́n người con gái ngồi bên cạnh ḿnh:
- Em có biết chăng, từ trước tới giờ, tất cả những người con gái mà tôi quen biết, đàng hoàng như em cũng có, ăn chơi kiểu Hồng cũng có, thế mà tôi chưa bao giờ gặp phải một người con gái nào có tấm ḷng lương thiện và hiểu biết chuyện đời như em. Trong lúc Hải đang c̣n hôn mê, trong lúc tâm trí em c̣n rối loạn, thế mà em vẫn c̣n rảnh rang để quan tâm cho một người không xứng đáng như là tôi đây!
Nhă Tuyền chợt giựt ḿnh, cảm thấy đầu óc mâu thuẫn vô cùng. Phải rồi, người đáng để cho ta quan tâm bây giờ không phải là Hải hay sao. Tại sao ta có thể nghĩ đến một người con trai khác trong lúc này? Nhă Tuyền bối rối một cách kỳ lạ, nhưng khi nh́n vào ánh mắt đắm đuối của Đông, ánh mắt huyền hoặc này, lâu lắm rồi nàng chưa được dịp t́m thấy ở nơi chàng.
Bỗng nhiên, nàng hơi nghiêng đầu về phía vai Đông, tức th́ chàng vội ngồi thẳng người, ánh mắt nóng bỏng kia thoáng chốc cũng đă tan đi thật nhanh khiến Nhă Tuyền thêm một phen hụt hẫng giữa biển t́nh. Nàng cảm thấy khi th́ Đông lạnh lùng như một tảng đá, xa vời vợi như một v́ sao, tàn nhẫn như một mũi tên có tẩm thuốc độc đâm thẳng vào trái tim nàng, song cũng có khi chàng nhiệt t́nh và ân cần đến mức khó tả. Đột nhiên, Nhă Tuyền cất tiếng phá tan sự im lặng:
- Tôi... em... có thể tựa đầu vào vai anh không?
Đông lúng túng nh́n nàng, h́nh như chàng có điều khó nói. Song Nhă Tuyền bất chấp chàng có trả lời hay không, tự nhích người thật gần và đặt đầu lên vai Đông. Thấy Đông chẳng phản kháng, nàng bèn luồng tay ra sau lưng và ôm hờ lấy chàng. Nhă Tuyền nghe ḷng ḿnh ch́m trong một vùng cảm xúc kỳ lạ... có lẽ v́ đây là lần đầu tiên nàng được kề đầu vào vai Đông. Sau vài giây lặng lẽ trôi qua, Tuyền thấy Đông bắt đầu ngả lưng vào thành ghế, chàng chậm răi choàng tay qua vai nàng, bàn tay của chàng ân cần xoa nhẹ lên vai nàng vài cái rồi th́ chàng để yên bàn tay trên đó. Nhă Tuyền nhắm mắt lại, có đôi giọt lệ măn nguyện th́nh ĺnh rơi xuống má... nàng thiếp đi lúc nào không hay.
Khi Nhă Tuyền thức dậy v́ tiếng điện thoại reo th́ đă quá 11 giờ đêm, nàng ngồi thẳng người, đưa tay dụi mắt nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh táo để nghe rơ Đông đang nói ǵ trong điện thoai. Được một lúc, nàng thấy Đông cất điện thoại vào túi, miệng tươi cười nói:
- Tin mừng, Châu bảo là Hải đă qua khỏi thời kỳ nguy hiểm và khi mở mắt, anh ấy đă nhận ra từng người một.
Nhă Tuyền sung sướng reo lên:
- Thật vậy sao anh? Thiệt phải cám ơn Trời, Phật! Em muốn đi thăm anh ta ngay bây giờ!
- Chưa được đâu v́ khi tỉnh dậy Hải vẫn c̣n thấy đau đớn ở đầu cho nên bác sĩ đă chích thuốc ngủ cho anh ta, và truyền thêm nước biển để Hải sớm b́nh phục hẳn ḥi. Mọi người đang lục đục kéo về, tốt hơn hết sáng mai em hăy đi thăm v́ bác sĩ có nói là phải đợi đến sáng th́ Hải mới thức.
Tuyền đành miễn cưỡng nghe lời:
- Lại phải chờ đến sáng mai. Nhưng thôi, miễn anh ấy b́nh an là em yên tâm rồi.
- Đúng vậy!
Dứt lời, Đông mệt mỏi đứng dậy, chàng nh́n đồng hồ rồi quay qua bảo với Tuyền:
- Thôi anh cũng phải về. Sáng mai anh không thể đưa em đi thăm Hải được, em có đi th́ cho anh gởi lời thăm và nhắn với nó là anh sẽ gặp nó sau.

Chương 30

Đứng phía dưới một toà "building" cũ kỹ, Đông ngước lên nh́n thoáng chung quanh để cảm thấy bao nhiêu năm rồi vẫn chưa có ǵ thay đổi, vẫn y như ngày nào. Bước vào thang máy, Đông nhẹ tay bấm nút số 8, trong tích tắc cửa thang máy được mở ra, tức th́ một mùi hôi giống gia vị dùng để nấu cà ri mà người Ấn Độ hay xài trong tất cả món ăn thường ngày của họ, xông lên nồng nặc khiến Đông phải nhíu mày khó chịu.
Đứng tần ngần trước apartment 805, Đông không biết có nên đổi ư hay chăng? Bởi một khi cánh cửa mở ra, tức th́ bao nhiêu chuyện buồn vui đều có thể nh́n thấy bên trong đó, đều có thể sống lại một cách mănh liệt hơn bao giờ hết, mà quan trọng nhất chính là h́nh ảnh Tuyết Anh đă tự tử bên trong cánh cửa này. Nhưng với cá tính mạo hiểm của Đông, một khi đă đến th́ chàng quyết không về tay không như thế. Nghĩ vậy chàng mạnh dạn gơ cửa vài tiếng, và chàng cảm thấy thất vọng ngay v́ người cuối cùng trên trái đất này mà chàng không muốn gặt lại ra mở cửa cho chàng: bà "mẹ ghẻ", người có công góp phần đẩy Tuyết Anh vào ngơ cụt của tuyệt vọng. Bà cũng mở to mắt nh́n Đông, như nh́n một con quái vật hung tợn, có lẽ bà không bao giờ ngờ được Đông lại quên đi lời thề năm nào. Cả hai cùng trố mắt nh́n nhau thật lâu cho đến khi tiếng nói bất ngờ sau lưng bà vang lên lanh lảnh:
- Anh Hai! Ồ anh Hai đến dắt Út Hiền đi chơi nữa hả?
Bất đắc dĩ, bà đành lách người qua để Đông bước vào. Rồi bà kéo tay thằng Út Hiền đi về phía pḥng ngủ:
- Ai cho mày kêu nó là "anh Hai"? Nhà này chỉ có chị Trang của mày là chị Hai thôi, nhớ chưa?
Thằng Út Hiền thắc mắc:
- Vậy tại sao Ba bảo là phải kêu anh Đông bằng "anh Hai"?
Bà lẩm bẩm vài tiếng:
- Đồ già dịch!
Thái độ của bà khiến Đông vô cùng tức giận, mấy năm không gặp mà tính t́nh của bà vẫn không thay đổi. Đông nén tiếng thở dài, chàng tháo giày ra và đi thẳng vào pḥng khách. Ông Tám, phía bên nội thường kêu ba mẹ Đông là ông bà Tám, c̣n phía bên ngoại vẫn quen xưng hô là ông bà Bảy, đang ngồi ở trên ghế sa-lông vừa uống cà phê vừa nghe nhạc, thấy Đông xuất hiện bất ngờ, ông cứ ngồi ngây người ra măi. Trong khi đó, Đông b́nh thản tự lựa một chỗ ngồi cho ḿnh. Chàng đưa mắt nh́n khắp bốn phía, ngoài cái bàn thờ ông nội ở góc tường, bên cạnh c̣n có bàn thờ của Tuyết Anh, mọi thứ c̣n lại th́ cũng y như cũ.
Sau đấy, Đông lén quan sát ông Tám để nhận thấy ông bây giờ già đi rất nhiều, ốm hơn lúc trước, mái tóc chia thành hai màu rơ rệt và dường như đă rụng đi một ít khiến vừng trán của ông càng lộ liễu hơn, duy chỉ có đôi mắt là vẫn c̣n sáng, vẫn giữ nguyên nét đa t́nh dù ông đă ngoài 50 tuổi. Bất giác, chàng cảm thấy ghét ḿnh v́ trong bốn người con mà ông đă tạo nên, ngoài Tuyết Anh ra, chàng là người đầu tiên thừa hưởng đôi mắt của ông. Dường như ông cũng đang lặng nh́n Đông, hai cha con cùng quan sát lẫn nhau, như thể xa cách ngh́n trùng, giờ mới tương phùng nên có nhiều bỡ ngỡ và thay đổi khiến cả hai không biết gợi chuyện từ đâu.
Bỗng, bà "mẹ ghẻ" trở ra pḥng khách, trong tư thế sửa soạn đi chơi, bà cằn nhằn hỏi Út Hiền:
- Tao hỏi mày lần nữa, có đi hay không?
Thằng Út sợ sệt đáp:
- Con muốn ở nhà với Ba!
Bà bực bội đẩy Út Hiền ra xa:
- Được lắm, may mốt mày nhớ theo ổng luôn nhé!
Dứt lời, bà đóng ầm cánh cửa lại và Út Hiền nhanh chân phóng lên người Đông như thể vừa thoát khỏi nguy hiểm. Thái độ kỳ này của bà khiến Đông vô cùng sửng sốt v́ ngày xưa bà chưa hề tỏ ra cau có trước mặt ông Tám bao giờ, nghĩ vậy Đông buột miệng hỏi vu vơ:
- D́ làm sao thế?
Ông Tám không giấu được vẻ chán nản trên khuôn mặt hằn đau khổ:
- Một ngày nào đó, khi con không c̣n là một người "đàn ông thật sự", th́ con mới biết được ḷng dạ của người bạn đời chung chăn sẻ gối là như thế nào!
Lời thú nhận đầy chua xót của ông khiến Đông thoáng bàng hoàng. Bây giờ ông mới thấy rơ bộ mặt của người đàn bà mà ông từng đem ḷng yêu mến, từng bỏ rơi vợ con, để được tự do yêu đương th́ có muộn quá chăng? Nhưng dù sao đi nữa, ông cũng không thể trách bà được, v́ bà nhỏ hơn ông ít nhất là một con giáp, tuổi bà lại đang trong thời kỳ "hồi xuân", không thể miễn cưỡng bà sống trong danh nghĩa "vợ chồng hờ", chỉ với người yêu ḿnh tha thiết, mới có thể sống đến tuổi già răng lông tóc bạc và người đó chẳng ai xa lạ chính là người vợ mà ông đă cưới hỏi đàng hoàng. Tạo hoá thật trớ trêu, ông bỏ vợ để sống với t́nh nhân, khi tuổi già sa sút, khả năng sinh lư bất lực, con cái có đứa chết, đứa hận ông, đứa th́ tháng gặp tháng không, thử hỏi ông có bao giờ ăn năn, hối hận chăng? Đặt trường hợp Đông là ông, chàng sẽ cảm thấy như thế nào?
Tự nhiên, một chút thương hại chợt dâng lên trong ḷng Đông, chàng bèn nói nhỏ với Út Hiền:
- Hiền vào pḥng bắn game một chút, lát nữa anh sẽ chở Hiền đi chơi!
Thằng Út mừng rỡ ra mặt, ngoan ngoăn chạy một mạch vào bên trong. Bấy giờ, Đông lo ngại hỏi:
- Dạo này bệnh t́nh của... Đông tránh dùng tiếng "Ba"- như thế nào?
Nghe thằng con ngang bướng đề cập đến sức khoẻ, ông Tám xúc động đáp:
- Th́ cũng vậy thôi. Có điều già cả th́ bệnh tật sa sút thêm. Bệnh cao máu, viêm gan, ho suyễn, tất cả hơi trầm trọng hơn xưa. Bác sĩ bảo là ba không sống quá hai năm!
Lời nói của ông như một bản án vô h́nh, bao giận hờn, oán trách, tự nhiên lắng xuống thật mau trong tâm hồn Đông.
Rồi đột nhiên, ông cất tiếng hỏi đầu tiên:
- Mẹ con dạo này vẫn khoẻ chứ?
Tiếng "Mẹ" bỗng nhiên làm khuấy đục cả một ḍng nước trong lành; Đông liên tưởng đến những giọt lệ của mẹ qua những năm pḥng không gối chiếc, qua những năm thủ tiết chờ chồng dù biết chắc rằng sẽ không bao giờ ông sẽ quay trở về với ḿnh... Bất giác, Đông căm phẫn đáp:
- Cám ơn ông! Mẹ tôi vẫn khoẻ, có thể sống ít nhất thêm 20 năm nữa!
Ông Tám cảm thấy choáng váng mặt mày, ông hiểu ư Đông muốn ám là chỉ có những người cha vô lương tâm như ông mới chết sớm, chứ c̣n bà Bảy hy sinh một nửa đời c̣n lại của ḿnh để sống v́ con cái mới xứng đáng được hiện diện trên cỏi đời này tới bạc đầu. Và v́ hiểu được ngụ ư của Đông mà ông tỏ ra run rẩy bất thường. Ông vội đi vào bếp mong che lấp vẻ bối rối lẫn đau xót trên khuôn mặt ḿnh. Nh́n bộ dáng năo nùng của ông mà Đông không khỏi ân hận v́ câu nói đay nghiến vừa rồi.
"Beng", tiếng động trong bếp khiến Đông vụt chạy vào để thấy những mảnh chén văng rời rạc trên sàn nhà và ở trên bếp là một nồi thuốc Bắc dùng để trị bệnh gan. Đông nhớ rơ ràng, khi c̣n sống chung với ông, cái công việc này đều do bà "mẹ ghẻ" làm, thế mà thời thế đă thay đổi hẳn. Chàng băn khoăn khi thấy ông Tám tay run run đang định nhặt miễn chai lên, lập tức Đông lên tiếng cản ông:
- Ba để đấy cho con!
Dứt lời, Đông liền khom xuống nhanh nhẹn gom các mănh vụn để trên tay ḿnh, trong khi đó, ông Tám mừng rỡ, một nỗi mừng xa xưa lắm rồi, cái hồi Đông vừa sắp một tuổi, đă cất tiếng bập bẹ gọi ông bằng "ba". Cái tiếng nói mà trong cuộc đời của ông, đấy chính là lần đầu tiên ông được nghe một tiếng "ba" thật đầm ấm. Nay cái tiếng xưng hô đó sau bao nhiêu năm đă quay trở về khiến ông xúc động xém rơi nước mắt. Ông vội vă trở ra pḥng khách, cảm nhận rằng quả thật ông thiếu thốn t́nh cảm không kém ǵ vợ con của ông.
Một lát sau, Đông rón rén đặt chén thuốc nghi ngút khói trước mặt ông. Đợi cho chén thuốc bớt nóng, ông Tám đi thẳng vào vấn đề:
- Tại sao đă bao nhiêu năm rồi mà con vẫn chưa quên chuyện xưa. Tại sao con vẫn c̣n cay đắng với ba như thế?
Đông nh́n ngay vào mặt ông:
- Thế ba đă quên được chuyện xưa chưa? Nếu như ba đă làm được, th́ ba đă dọn đi từ lâu rồi, đâu có c̣n ở trong một chung cư khá phức tạp và nghèo nàn như thế này? Ba đừng tưởng tôi đến thăm ba, tôi gọi ba bằng "ba" th́ có nghĩa là tôi đă tha thứ và quên đi những dĩ văng đau buồn!
- Vậy con đến đây làm ǵ?
- Chỉ v́ cô ấy đă khuyên con! V́ trong người của con vẫn c̣n chảy một ḍng máu họ "Đỗ"!
Đông biết ḿnh lại lỡ lời, trong khi đó ông Tám "à" lên một tiếng. Ông chậm răi nâng chén thuốc lên uống một ực, thuốc đắng dường như không thể làm khó ông, chỉ có thằng con trai cố chấp này mới có thể làm khó ông mà thôi.
- Nếu nói như vậy th́ ba phải cám ơn cái "cô ấy" của con mới đúng! Cho dù con không thật sự muốn thăm ba, dù một lư do miễn cưỡng nào đi nữa, th́ sự viếng thăm của con c̣n bổ hơn 10 thang thuốc Bắc này.
Đông cảm thấy cuộc đối thoại giữa hai người khi th́ làm chàng trở nên cau có, và khi th́ làm chàng tỏ ra mềm ḷng. Bây giờ chàng mới thấm thía những lời nói của Nhă Tuyền, quả thật ghét một người khổ hơn thương một người, tuy nhiên vừa ghét và vừa thương một người th́ càng đau đớn và khó chịu hơn nhiều.
Thấy Đông im lặng, không nói ǵ, ông Tám bèn tiếp:
- Ba thật sự muốn biết mặt cái cô bạn gái của con ra sao. Người có thể làm con thay đổi ư định, phải là một đứa con gái có băn lĩnh rất cao mới có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến với con như thế, đúng không?
Đông lắc đầu bảo:
- Chỉ sợ là ba không có cơ hội để gặp cô ta đâu. Tại v́ cô ấy đă có người trung ư khác rồi. Người này chính ba cũng đă quen biết, là thằng Hải, thằng bạn duy nhất mà ba ưng ư hơn hết từ xưa đến nay. Điều đáng tiếc là chính con đă đẩy cô ta về tay bạn ḿnh.
- Tại sao.
- Tại con không bằng người ta!
Ông Tám rất đổi ngạc nhiên qua những lời tâm sự của Đông, và đến lúc này ông phải thầm nh́n nhận là trong ba thằng con trai, chỉ có Đông là người thừa hưởng tánh nết và dung mạo của ông. Bất giác, ông cũng lắc đầu than thở:
- Không ngờ hai mươi mấy năm sau, bi kịch lại tái diễn!
- Ư ba muốn nói ǵ?
Giọng ông Tám có vẻ hơi buồn:
- Ba có một tâm sự chôn kín tận đáy ḷng lâu lắm rồi mà chưa hề kể cho một ai nghe, kể cả d́ (mẹ ghẻ) của con. Hồi đó, trước khi cưới mẹ con, ba làm nghề thợ hồ chứ không phải làm nghề buôn bán lưới. Ba làm công cho một ông chủ giàu có ở Sài G̣n, con gái của ông ta rất đẹp, rất nhu ḿ, có cái tên cũng đẹp như người, Lan. Cô ta thầm yêu ba lúc nào mà ba không hay. Mỗi lần nghỉ trưa, dở hộp cơm mà bà nội c̣n chuẩn bị từ sáng, lúc nào cũng có một lát thịt sườn hoặc một đùi gà nuớng..v.v... V́ chiến tranh đă cướp mất đi ông nội của con, bỏ lại bà nội con với đàn con nhỏ bơ vơ giữa chợ đời, cơm không đủ ăn lấy ǵ có thịt để ăn. Thế là ba đă sớm nhận ra người lén bỏ thêm thức ăn cho ba trong lúc ba măi mê làm việc chính là cô Lan. Một thằng nghèo mạt như ba, được con ông chủ vừa giàu vừa đẹp để ư đến th́ hạnh phúc nào bằng. Thế là ba ngây thơ để cho t́nh yêu phát triển theo trái tim của ḿnh. Hai người lén lút ḥ hẹn, được một lúc th́ sự việc đỗ bễ chỉ v́ ông chủ đ̣i gả cô cho một con trai giàu có khác. Cô nhất quyết không chịu, can đảm thú nhận là đă yêu ba. Tức th́ ba bị đuổi việc ngay, và ông ta c̣n cấm cô Lan không được gặp mặt ba nữa.
Ông Tám đột nhiên dừng lại, như để đè nén cơn xúc động xuống, sau đó ông tiếp tục câu chuyện t́nh của ḿnh:
- Tự nhiên bị mất việc, nhà đă nghèo càng nghèo hơn. Ngày ngày, nội con phải dậy sớm, khi th́ gánh những quầy chuối, lúc th́ gánh bắp, trái cây ra ngoài chợ để bán, để nuôi cô Tư và ba. Nh́n cảnh đó mà ba đâm ra rất hận bản thân ḿnh, chỉ v́ nghèo mà bày đặt đèo bồng cao sang. Sự việc này đă bị nội và cô con biết hết. V́ những ngày sau đấy, cô Lan vẫn t́m cách đến thăm ba, rủ ba bỏ trốn với cô ta. Nhưng đến lúc này ba không thể ngây thơ và dây dưa măi, nên đành đuổi xô cô ấy. Đuổi xô, chửi mắng thậm tệ ǵ cô ta vẫn cứ bám theo ba, sau cùng ba phải dùng lời lẽ ngon ngọt để nói với cô Lan rằng: "Anh đă ngoài 20 tuổi rồi mà vẫn phải bắt mẹ nuôi ḿnh, th́ làm sao có thể nuôi nổi em chứ? Em hăy về mà vâng lời người nhà, em xứng đáng nên duyên cùng một người hơn anh gấp trăm lần!" Và lần đó là lần cuối cùng mà cô ta không c̣n đến t́m ba nữa, trước khi bỏ đi, cô nói trong tiếng nấc: "Nếu anh muốn vậy th́ em sẽ làm theo lời của anh. Có điều người chồng mà em sẽ lấy là một người nghèo và xấu tệ hơn anh nhiều!"
Ít lâu sau, ba đă t́m được chỗ làm khác, cũng là lúc nội và cô con đi hỏi cưới mẹ con cho ba. Dù ba không c̣n dám tơ tưởng đến cô Lan nữa, nhưng ba vẫn c̣n yêu cô ta lắm, nên ba một mực chối từ, khiến nội con tức giận mà đá chân vào một miếng sắt, máu chảy loang ra đất, lúc đó ba mới chấp nhận đi xuống tận thị xă Tân Hiệp rước dâu về Sài G̣n. Sau này, ba gặp hên, đổi qua buôn bán lưới, làm ăn tấn tới, gia đ́nh dọn về Mỹ Tho để phát triển sự nghiệp. Bẵng đi 10 năm, là lúc con được 8 tuổi, ba có gặp lại cô Lan ở trên Sài G̣n tại nhà một người quen, cô ta đi với chồng và có tới 4 đứa con lận. Người đàn ông mà cô ta chọn quả thật rất xấu, chân đi cà thọt, có thể nói vừa nghèo, vừa xấu và vừa tàn tật nữa. Gặp lại nhau, cô ta khóc lặng lẽ trước mặt ba, và c̣n hỏi ba rằng ba có hạnh phúc không?
Ông Tám chợt thở dài:
- Quả thật ba chỉ nghĩ cô ấy nói suông vậy thôi, chứ ba đâu có ngờ cô ấy lại hành hạ ḿnh như thế. C̣n về phía mẹ con, tuy không có t́nh yêu, song cưới về có ba đứa con, chung sống với nhau bằng t́nh nghĩa vợ chồng nên ba thật ḷng thương mẹ con. Và v́ có hạnh phúc, có yêu thương nên ba đă quên đi cô Lan từ lâu. Cho đến khi mẹ và nội con ḱnh nhau dữ dội, ba mới cảm thấy hối hận mà tưởng nhớ đến người yêu đầu tiên. Hồi đó chắc con cũng thấy, có bao giờ nội con dám bước ra ngoài pḥng khách bao giờ? Nội con tự biết thân phận già nua, không c̣n khả năng để kiếm ra tiền nữa, nên đă an phận tuổi già, thế mà mẹ con luôn luôn làm khó làm dễ, hỗn hào với mẹ chồng...
Đông ngắt ngang lời nói của ông:
- Chính ba phải hiểu v́ sao mẹ lại đối xử với nội như thế?
Ông Tám nắm ngay cơ hội hiếm có này:
- Đấy con thấy không, ba nói năy giờ mà con vẫn bênh mẹ ḿnh. Con là một đứa con rất có hiếu với mẹ, đây chính là h́nh ảnh của ba ngày xưa. Dù đúng hay sai, ba vẫn rất thương nội con. Hơn nữa, chính nội con đă tảo tần gánh bưng cực nhọc để nuôi ba khôn lớn, ba chưa trả ơn đă đành, th́ đâu có thể để mẹ con hành hạ nội như thế. Thời gian đó quả thật ba rất buồn, thường ngày lên Sài G̣n lấy mối, ba hay đem chuyện nhà ra để tâm sự với d́ con trên xe, riết rồi t́nh bạn nảy nở. Mẹ con càng nặng nhẹ với ba, th́ càng đẩy ba về phía d́. Cho đến một lần sau cùng, mẹ con đuổi nội đi, ba v́ bất lực, không dằn xếp được chuyện nhà, gặp người quen tổ chức vượt biên nên ba đă dắt hai anh em con và... ra đi như thế này...
Ông Tám lại thở dài:
- Cái t́nh yêu được và mất, rồi có lại, điều đó có thể làm cho con người càng trân trọng và nâng niu t́nh cảm của ḿnh hơn. Có lẽ v́ thế mà ba đă quá tập trung vào d́, đem những ǵ ḿnh không thể cho người ḿnh yêu hồi trai trẻ đi bù đắp cho người t́nh nhân mới, nên đă quên đi bổn phận làm cha. Nhưng con đừng hiểu lầm ư ba, ba kể tâm sự ra không phải để con thông cảm hay tự biện hộ cho ba, mà ba chỉ muốn con đừng đi lại con đường của ba nữa. Đừng nên tự ti, hèn yếu, trốn tránh sự thật, nếu con yêu người nào tha thiết th́ nên nắm lấy cơ hội của ḿnh. Thà ăn cháo vui vẻ hơn ăn cơm nghẹn ngào! Khi đă yêu người ta say đắm, nghèo khổ vẫn thấy hạnh phúc, khuyết điểm của người yêu cũng trở thành ưu điểm, lỗi lầm của người bạn đời vẫn có thể bỏ qua dễ dàng. C̣n đối với hôn nhân không có t́nh yêu làm nền tảng, chỉ cần người vợ mắc phải lỗi lầm nhỏ cũng khiến ta khó chịu, khiến ta chợt bâng khuâng nhớ người cũ, rồi hành động sai lầm. Nếu như ngày xưa, ba chịu theo cô Lan bỏ trốn, tất cả đă không có ǵ xảy ra. Hoặc nếu như ba đừng yếu hèn, đem chuyến vượt biên để giải quyết chuyện nhà, có lẽ đă không có cảnh "con anh, con em, đánh con chúng ta!"
Câu chuyện t́nh thầm kín của ông khiến Đông bồi hồi, xúc động. Dù chàng không rơ mục đích đến đây của ḿnh là ǵ, đ̣i hỏi sự công bằng cho Tuyết Anh hay cho chàng? Nhưng kết quả thu hoạch lại khác, ông đă dạy cho chàng một bài học đầu tiên, tuy muộn màng song có lư riêng của nó. Mặc dù tâm sự của ông không giúp chàng hoàn toàn tha thứ cho ông, nhưng cũng đă giúp chàng thông cảm và hiểu ông hơn. Th́ ra ông cũng có một quăng đời khó khăn: mồ côi cha từ sớm, làm thuê làm mướn cho người ta, không thể nên duyên cùng người ḿnh yêu, phải buộc ḷng cưới vợ theo ư muốn của mẹ ḿnh, rồi có cảnh tréo cẵng ngỗng chính người vợ do mẹ ḿnh lựa chọn lại quay sang cắn ba...v..v...
Bao t́nh huống trắc ẩn này, khiến Đông giương to mắt nh́n người cha già đối diện ḿnh, như thể muốn cho ông biết rằng ở trong tận cùng của con tim chàng đă h́nh dung ra được bao nỗi đau khổ và muộn phiền của ông. Tự nhiên, hai cha con thông cảm nh́n nhau qua ánh mắt để cảm nhận chưa bao giờ họ gần gủi và hiểu nhau như lúc này!

o0o

Trong khi Đông đang làm một cuộc viếng thăm cha già th́ Nhă Tuyền cũng thất tha thất thểu bước ra khỏi bệnh viện với một tâm tư trống rỗng hoàn toàn. Tại sao có thể như thế được? Tại sao tất cả mọi chuyện lớn nhỏ hầu hết Hải đều nhớ, chỉ ngoài những lời tỏ t́nh của anh trong đêm ấy th́ lại quên mất? Phải chăng con người vừa trải qua một giấc ngủ dài th́ đầu óc không c̣n tỉnh táo và đủ sáng suốt như thường ngày?
Nhă Tuyền thật sự không hiểu ǵ cả, thà mất hết trí nhớ, chứ nhớ một chút, quên một chút, trắng đen không minh bạch, ai biết đường mà rờ? Nhưng dù sao đi nữa, bác sĩ cũng đă nói riêng với nàng rằng t́nh trạng của Hải như vậy là khả quan lắm rồi, chỉ cần một thời gian ngắn th́ Hải sẽ b́nh phục như mọi người. Có điều nàng tự hỏi ḷng ḿnh là phải mất bao lâu th́ Hải mới thu hồi trí nhớ lại.
Đột nhiên Nhă Tuyền ngước mắt nh́n lên bầu trời trong xanh, nàng muốn gào thét lên rằng ông trời c̣n bao nhiêu chuyện trắc trở để giáng xuống trên người nàng? Từ thuở ban đầu, nàng lao vào công việc, mong có thể xây dựng một túp lều lư tưởng với Công, thế mà hắn cũng đă bỏ nàng.
Một lần nữa, từ trong tuyệt vọng, nàng ngoi lên hy vọng t́m được ánh sáng ở nơi Đông, thế rồi chàng cũng vội vàng tạt nước lạnh vào mặt nàng. Đến bây giờ, Tuyền can tâm, yên ḷng sống bên Hải, chấp nhận t́nh yêu của Hải, th́ một lần nữa, hạnh phúc lại vuột khỏi tầm tay của ḿnh. Những đả kích này, quả thật đă ăn ṃn tâm trí và nghị lực của nàng mất rồi.
Ngồi vào trong xe, Nhă Tuyền không biết phải đi đâu, nàng không muốn tiếp tục làm phiền đến Đông nên nảy ư định đi t́m Hương để chia sẻ cái tin buồn này. Sau 15 phút, chiếc xe chầm chậm chạy trên con hẻm nhỏ dẫn đến nhà Hương, bấy giờ Tuyền mới chợt nhớ ra là ḿnh đă quên điện thoại trước, không biết Hương có ở nhà hay chăng. Đang lúc thắc mắc, bỗng Tuyền thấy Hiệp đẩy cửa, hùng hổ lao ra khỏi nhà, sẳn chân đá vào bậc thềm vài cái, cử chỉ trông rất giận dữ và bực tức chuyện chi.
Thấy vậy, Tuyền định quay đầu xe trở ra, cảm thấy ḿnh đến không đúng lúc, nhưng muộn quá, Hiệp vừa nh́n thấy Tuyền th́ nhanh chân chạy tới. Bất đắc dĩ, Nhă Tuyền dừng xe và quay kiếng xuống, trong khi đó th́ Hiệp mừng rỡ thấy rơ:
- Chị Linh, gặp được chị ở đây th́ hay quá!
Tuyền ṭ ṃ:
- Có chuyện ǵ không Hiệp?
Hiệp găi đầu:
- Chẳng biết Hương lúc này làm sao ấy. Trong đời em chưa từng thấy một người con gái nào khó hiểu như nàng.
Nhă Tuyền hơi nhíu mày:
- Vậy sao? Tôi thấy nó hiền và dễ thương lắm mà?
- Ấy chết, chị lầm to rồi. Đối với chị, có thể Hương tỏ ra như thế, c̣n đối với tôi, nàng luôn cằn nhằn và ăn hiếp tôi hoài.
Tuyền bật cười:
- Anh đang nói xấu nó đó à?
Hiệp vẫn nghiêm trang:
- Nói thiệt với chị, từ ngày bọn tôi nghe lời khuyên của anh Đông, giải tán hàng ngũ, sống một cuộc sống b́nh thường. Quả thật, chính tôi cũng đă chán ngán những ngày ăn không, rảnh rỗi đi quậy làng quậy xóm, tôi bây giờ chỉ muốn làm ăn hợp pháp và cưới một con vợ cho yên thân. Gặp được Hương, tôi tưởng là kiếm được người trung ư rồi, ai ngờ chỉ có ba tháng mà nàng hành hạ tôi quá trời. Đi trễ cũng giận; không đến được chỗ hẹn, có thông báo trước nàng cũng bắt lỗi; quà tặng không thích th́ ném trả lại; nói vài cầu sơ suất th́ giận cả tuần; vừa mới đây tôi chỉ trễ có 10 phút mà nàng đă nhanh miệng đuổi tôi ra khỏi nhà và c̣n đ̣i chấm dứt nữa chứ.
- Sao anh không thử ch́u Hương một chút?
Hiệp trố mắt:
- Trời ơi vậy mà chị bảo là tôi chưa ch́u nàng hay sao?
- Thế th́ tại sao anh lại mừng khi gặp tôi?
Hiệp áy náy, tiếp tục găi đầu:
- Tôi biết chị quen Hương đă lâu, chị có thể khuyên răn cô ta một tiếng được không. Cùng lắm lần sau tôi sẽ cố gắng không đi trễ nữa.
Nhă Tuyền cảm thấy buồn cười v́ lối nói chân thật và ngây thơ của Hiệp. Tuy Hiệp có vẻ lớn hơn hay ít nhất cũng bằng tuổi với nàng, anh ta gọi Tuyền bằng chị có lẽ v́ lầm tưởng nàng đă từng cặp kè với Đông.
- Thôi được, sẵn tôi cũng muốn gặp Hương có chút chuyện riêng.
Hiệp cám ơn ríu rít rồi quay trở về xe của ḿnh.

o0o

Vừa đẩy cửa bước vào, Nhă Tuyền phải nhanh tay phủi đám khói dầy đặc trước mặt ḿnh, nàng thấy Hương đang ngồi hút thuốc trên ghế. Hương không quay mặt ra ngoài, miệng hét to:
- Tôi đă bảo là anh cút ngay cho tôi mà..
Hương chợt im bặt khi nhận ra người đang đứng trước mặt cô là Tuyền chứ không phải Hiệp. Cô nàng tỏ ra lúng túng ngay, vội dụi tắt điếu thuốc xuống đồ gạt đă đầy ắp tàn thuốc tự bao giờ, miệng run run nói:
- Mày đến sao không gọi điện thoại trước?
Nhă Tuyền thông thả ngồi xuống cạnh Hương, đặt một bàn tay lên vai bạn, ân cần hỏi:
- Mày vừa khóc phải không?
Hương lắc đầu ngoè nguậy:
- Có đâu! Tại khói thuốc làm tao cay mắt!
- Tao vừa gặp Hiệp ở ngoài cửa.
- Hắn nói ǵ với mày?
- Cũng chẳng có ǵ ngoài cái tính hung dữ của mày.
- Vậy sao. Tao đă nói với hắn từ lúc đầu là tánh tao ba trợn lắm, hay nổi cáu bất tử, tại mấy thằng đó tự động nhảy vô mà thôi.
- Tại sao trong lời nói của mày đều châm trích đám bạn trai của ḿnh vậy? Nếu như không thích người ta th́ quen làm ǵ?
Hương lại lắc đầu:
- Sai! Xưa nay là tự tụi nó tán tỉnh và cua tao chứ tao không giống như con Oanh, chủ động đi "chài kép". Và từ trước tới giờ, tao không hề yêu ai cả.
- Có thể đúng như mày nói! Nhưng tao thấy đối với Hiệp là chân t́nh phải không?
Hương im lặng một hồi, dường như có điều ǵ khó nói.
- Vậy rồi sao chứ? Cho dù có t́nh yêu thật sự, bọn tao cũng chẳng có kết quả ǵ đâu. Tao chỉ thích hợp làm bạn gái chứ không xứng đáng làm vợ!
Nhă Tuyền sửng sốt:
- Mày nói làm tao khó hiểu quá!
Biết ḿnh lỡ lời, Hương vội lảng sang chuyện khác:
- Mày đến t́m tao có việc ǵ không?
Nhưng Nhă Tuyền không chịu thua, nàng vốn biết là Hương có điều bí mật ǵ giấu nàng:
- Hương, mày có xem tao là bạn không? Không thích hợp làm vợ của người ta?
Nước mắt bắt đầu chảy xuống hai g̣ má của Hương, Tuyền vô cùng băn khoăn bởi đây là lần đầu tiên nàng thấy một đứa con gái có trái tim chai đá, có bộ mặt lạnh lùng lại rơi nước mắt trước mặt ḿnh. Nàng vội vă xiết chặt vai Hương:
- Cho tao được chia bớt nổi khổ thầm kín của mày nhen Hương?
Hương sụt sùi:
- Năm 12 tuổi, tao bị cha ghẻ cướp đi... đời con gái của tao!
Nói xong câu này, Hương bật khóc nức nở trên vai Tuyền, trong khi đó th́ Tuyền cũng vô cùng sửng sốt và thương cảm tột đỉnh.
- Điều đau khổ nhất là khi tao mách lại cho má tao rơ chuyện này, bà thẳng tay tát tao một cái, bảo là tao đặt điều nói bậy. Cho đến lần thứ hai, ông súc sanh đó xúc phạm tao thêm lần nữa, tao đă nhảy sông tự tử, may nhờ anh ruột của tao phát giác nên đă nhảy xuống sông vớt tao lên. Sau cái lần thứ hai này, bà ta đă bắt đầu tin tao, sự việc đỗ bễ, cả xóm cả làng đều hay tin động trời này nên ông bà nội đưa hai anh em tao về quê cưu mang, đợi ba tao bảo lảnh sang Canada. Tưởng qua đây đă êm chuyện, nào ngờ anh hai tao đi kể chuyện này cho ba tao nghe, họ cứ nh́n tao bằng ánh mắt thương hại, khiến tao muốn quên mà quên không được. Mày đừng tưởng tao lạnh lùng, cao ngạo, hay kiêu căng, chẳng qua cái thằng bạn trai đầu tiên của tao, khi nó giở tṛ lợi dụng, nhớ đến chuyện xưa, tao thẳng tay tát vào mặt nó và trước khi chia tay, nó bảo là đồ bê đê, đồng tính luyến ai... v́ vậy mà tao càng căm thù bọn đàn ông hơn.
Hương dừng lại để lau nước mắt, rồi tiếp tục kể lể:
- Tao đă tự hứa với ḿnh là không yêu ai thật sự, tao chỉ cặp kè qua đường thôi, nhưng rất tiếc có thằng đàn ông, con trai nào không muốn tiến xa thêm, nó không đ̣i ngủ với tao th́ cũng muốn được đụng vào người tao, song hễ bàn tay họ đụng vào thân thể tao th́ quá khứ như hiện về, rồi tao đăm ra cau có với bọn chúng, rốt cuộc không ai chịu đựng tính nết của tao nữa. Chỉ có Hiệp, anh ấy luôn tôn trọng tao, chỉ quen có ba tháng mà đă dắt tao về giới thiệu với gia đ́nh, v́ tao mà cải tà quy chánh, chịu đi làm đàng hoàng và rất ch́u tao. Nhưng càng thương Hiệp nhiều th́ tao càng cảm thấy ḿnh không xứng đáng với anh ấy lắm. Biết khi về làm vợ, anh ấy có chấp nhất đến sự trong trắng của tao hay không. Mày không biết đâu Linh, có một khoảng thời gian, không có đêm nào mà tao không nhỏ vài giọt nước mắt trước khi ngủ, không có đêm nào mà tao không thấy cái ông già ghẻ đó hiện về trong ác mộng?
Hương đă dứt lời rồi mà Tuyền vẫn c̣n bàng hoàng trong niềm ray rức thương bạn ḿnh. Th́ ra bấy lâu nay, Hương sống rất là cô đơn, đời sống truỵ lạc bên ngoài chỉ là giả tạo, chỉ che lấp một vết dơ trong ḷng không hề tẩy xoá đi được. Vậy mà Tuyền cứ nghĩ là Hương cũng như Oanh, cũng cam ḷng buông thả tuổi trẻ của ḿnh, trái lại Hương có tâm hồn trong sáng, nó coi trọng trinh tiết c̣n hơn mạng sống của ḿnh, để Tuyền có lúc nghĩ quấy cho Hương là cặp kè bừa băi, đi đêm với bạn trai dễ dàng. Bất giác, nàng thật ḷng khuyên Hương:
- Biết đâu đối với những người mày không thương th́ như thế, nhưng đối với Hiệp th́ lại khác. Hay là ngày mai, tao làm cuộc hẹn với bác sĩ tâm lư, mày muốn bác sĩ Tây hay Việt, tao cũng có thể đưa mày đi...
Hương cắt ngang:
- Mày tưởng tao điên, bị bệnh tâm thần à?
Tuyền hốt hoảng đáp:
- Không! Không! Tao hoàn toàn không có ư này! Gặp bác sĩ, người ta có nhiều cách giúp mày thả lỏng tinh thần, giúp mày coi nhẹ chuyện xưa, giúp mày giải bày tâm sự thầm kín... Tóm lại, tao cũng không rành lắm, nhưng tại sao mày không đi thử, đâu có hại ǵ đâu. Cùng lắm mỗi lần có hẹn, đích thân tao nghĩ việc đưa mày đi gặp, mày chịu không Hương? V́ hạnh phúc, v́ tương lai sau này, mày nên can đảm lên. Đi nhen Hương?
Nhă Tuyền vừa lắc vai Hương, vừa năn nỉ, rốt cuộc Hương cũng xiêu ḷng. Hai người im lặng một hồi, Hương chợt quay về thắc mắc ban năy:
- Mày đến t́m tao, chắc chắn là có chuyện buồn phải không?
Nhă Tuyền đem hết mọi chuyện kể rơ đầu đuôi cho Hương tường tận. Nghe xong, Hương liền thở dài thườn thượt:
- Trong ba đứa tụi ḿnh, con Oanh là vô tư và có phước nhất. Nhiều lúc tao thấy ông trời bất công quá. Tại sao kẻ đáng được trừng phạt th́ vẫn sống phây phây, trong khi người hiền lành th́ gặp những tai họa vào thân. Nhưng đến nước này, tao không thể không hỏi mày một câu: Rốt cuộc rồi mày yêu Đông hay yêu Hải? Nhă Tuyền thừ người:
- Tao cũng không biết nữa.
- Trời đất! Mày không biết th́ ai biết bây giờ?
Tuyền trầm ngâm nghĩ ngợi:
- Khi ở bên cạnh Hải, tao thấy ḿnh vui vẻ lắm v́ anh ấy thuộc loại người linh động, luôn sắp xếp mọi thứ chu đáo, luôn có nhiều chuyện gay cấn xảy ra. Nhưng khi về đến nhà, tao thấy t́nh cảm của ḿnh rất nhẹ nhàng, tâm tư thoải mái, chẳng có ǵ phải vướng bận, phải lo lắng chi. C̣n đối với Đông, anh ấy là loại người ǵ mà măi đến bây giờ tao cũng không được rơ. Có thể nói, anh ta là những dấu chấm hỏi! Đi chơi với ảnh, không phải là không vui, mà t́nh cảm giữa chúng tao không hề bộc lộ, không hề sôi nổi như tao và Hải. Song khi đắp chăn trên giường, t́nh cảm nội tâm của tao như một ḍng nước chảy cuồn cuộn, chẳng bao giờ ngừng. Không lúc nào mà tao không nghĩ, không thắc mắc đến anh ta!
Hương bật cười, nụ cười đầu tiên từ khi Tuyền bước vào nhà:
- Nói tới nói lui, mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao, thật ra là mày chọn Đông hay chọn Hải?
Tuyền đáp vu vơ:
- Tức nhiên là Hải! Tao không muốn bỏ nhiều th́ giờ để t́m hiểu một người bạn đời măi. Tao thuộc loại người đơn giản, yêu nếp sống b́nh dị, chuộng tính thuỷ chung chứ không ưa tính phong lưu của Đông.
- Mày muốn nhắc đến chuyện Đông và Hồng? Có bao giờ mày nghi oan cho anh ấy không?
Tuyền trố mắt nh́n Hương:
- Mày không tin tao sao? Chính mắt tao nh́n thấy cô ấy ở trong nhà Đông mà?
- Vậy à? Mày cũng đă nh́n thấy tao đi đêm với bạn trai mà, thế đă có chuyện ǵ xảy ra đâu.
Nhă Tuyền đuối lư, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Biết đâu Đông cũng như Hương, bên trong vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng, là một kho tàng bí mật? Biết đâu nàng đă hiểu sai về chàng? Nhưng rồi c̣n Hải ? Nhă Tuyền cảm thấy đầu óc quay cuồng, lư trí dằn dặc giữa hai cái tên: Đông và Hải.

Chương 31

Sau mười ngày quan sát t́nh trạng sức khoẻ của bệnh nhân, bác sĩ đồng ư phê chuẩn cho phép Hải được xuất viện. Gia đ́nh không muốn anh về lại vùng Mississauga, tất cả thầm nhất trí để anh quên đi một cuộc t́nh buồn đă dẫn đến tai nạn nguy hiểm vừa qua. Hơn nữa, ư kiến này có thể giúp ông bà Hai tận t́nh chăm sóc thằng con trai út của ḿnh. Mọi người hầu như không hề nhắc chuyện quá khứ, mà điều này càng khiến Hải khó khôi phục trí nhớ b́nh thường.
Nằm ở nhà cha mẹ được một tháng, Hải bắt đầu đi làm trở lại. Công việc bấy lâu nay dồn ứ một đống, khiến anh không có thời giờ nghĩ ngợi. Đôi lúc đối diện với bóng đêm một ḿnh, nghĩ đến sự hiện diện thường xuyên của Nhă Tuyền ở nhà ḿnh, anh tự thấy dường như giữa anh và cô em kết nghĩa này có một sợi dây t́nh cảm rất đặc biệt mà anh không tài nào định nghĩa được. Hải cũng đă từng hỏi mẹ rằng trước khi xảy ra tai nạn, anh và Nhă Tuyền có phải rất thân mật hơn cả t́nh anh em, và bà Hải đáp là hoàn toàn không hề có cùng ư nghĩ như thế, v́ quả thật bà chưa từng nghe anh thổ lộ ǵ cả và cũng không có một ai đă chính mắt thấy hai người cặp kè, hay nh́n ra được mối quan hệ t́nh cảm không tầm thường giống như Hải diễn tả.
Dù đă có câu trả lời song mấy lần Tuyền chăm sóc từng ly từng tí cho anh, chẳng hạn sờ tay lên trán, đút cơm cho anh ăn, đem thuốc cho anh uống, tất cả những cử chỉ gần gủi này làm Hải cảm thấy quen quen. Nhưng mỗi lần cố gắng nhớ, là mỗi lần anh thấy đầu óc ḿnh nhức nhói làm sao, như thể anh đă vô t́nh khiến vết thương trên đầu trở cơn khó chiu. Anh hoàn toàn không phân biệt được, trong quá khứ chính Nhă Tuyền hay Ngọc Vân đă chăm sóc ân cần cho anh như thế.
Và điều tệ hại hơn nữa mà cả nhà Hải đều không biết, chính là Ngọc Vân đă vô t́nh gọi vào sở làm để hỏi thăm t́nh trạng của anh, cô "vợ hụt" luôn miệng ríu rít xin lỗi rằng chính ḿnh đă đẩy anh đến tai nạn xe cộ bất ngờ và đồng thời cũng xin lỗi anh về sự từ hôn của cô. Do đó, Hải càng tin chắc là mọi việc đúng như người nhà anh đă nghĩ, v́ thất t́nh mà anh đă để cho tai nạn xảy ra, anh đă không c̣n thắc mắc ǵ nữa.
Thế rồi thời gian lặng lẽ trôi qua, vào tuần lễ cuối tháng tư, Hải phải cùng ông chủ bay sang Vancouver để bán bản quyền cho một mối làm ăn lớn. Hôm đó là chiều thứ tư, Nhă Tuyền cùng với người nhà của anh đưa tiễn Hải tận phi trường. Bà Hai là người tỏ ra lo lắng nhất, bà vẫn c̣n ám ảnh tai nạn của hai tháng trước nên luôn miệng căn dặn Hải đủ điều, nào la phải điện thoại cho bà biết sự an toàn của Hải khi máy bay vừa đáp xuống phi trường Vancouver, khi th́ nhắc Hải phải nhớ thắt dây an toan...v.v...
Đêm đó, Nhă Tuyền rất buồn, nàng đă tâm sự với Đông qua điện thoại cho đến sáng về sự ra đi của Hải, cũng như than van cho sự mỏi ṃn chờ đợi của nàng. Trong hai tháng này, Nhă Tuyền không hề có lấy một cơ hội riêng rẽ để giúp Hải nhớ lại chuyện xưa. Lúc tịnh dưỡng ở nhà một tháng, tuy Tuyền hay tới lui thăm viếng, có hỏi một vài câu để gợi trí nhớ cho anh, nhưng Hải đều tỏ ra nhức đầu khi phải cố ép ḿnh tập trung vào một điều ǵ. Đến lúc anh đi làm lại, th́ thời giờ bao nhiêu, anh đều bỏ vào công việc, chẳng chủ động mời nàng đi chơi như ngày xưa nữa.
Nhiều lúc Nhă Tuyền có ư định đưa Hải về căn nhà cũ, nhưng sợ người nhà của Hải trách nàng, rồi nàng cũng không chắc là sau khi nàng đưa Hải ra tận cửa trong đêm xảy ra tai nạn, biết Hải v́ khó quyết định giữa Vân và nàng nên mới có chuyện đáng tiếc xảy ra. Tóm lại, chính nàng cũng không rơ là Hải có thật sự yêu nàng hay chỉ v́ muốn t́m một người để lấp vào chỗ trống của con tim ḿnh.
Với những tuyệt vọng và chán nản, những khi rảnh rỗi, Tuyền hay đi chơi với Hương và Oanh cho khuây khoả tinh thần, đêm đến th́ điện thoại để tṛ chuyện với Đông, và ngược lại, Đông cũng tự chủ động đưa nàng đi chơi đây đó để nàng có thể vơi bớt niềm khắc khoải trong ḷng. Đối với vẻ thương hại và quan tâm của Đông, Nhă Tuyền đă không ngần ngại thổ lộ cho chàng biết về những lời tỏ t́nh của Hải, và không giấu vẻ mong đợi sự hồi phục trí nhớ của Hải trong ḷng nàng. Trái lại, Đông cũng cho nàng biết là có thể mùa hè này, mẹ chàng sẽ chính thức đi hỏi Hồng cho chàng, và nếu như trôi trải, hai người sẽ làm đám cưới vào mùa hè năm tới. Có thể nói, Đông và Nhă Tuyền cư xử, hàn thuyên với nhau như một t́nh bạn thân thiết. Nàng cảm thấy dường như hai người họ chỉ có thể thích hợp làm bạn, không thích hợp làm t́nh nhân. T́nh bạn mang cho họ nhiều tiếng cười, nhiều điều chia sẻ với nhau, trái lại t́nh yêu khiến Tuyền phải đau khổ, phải sầu muộn.
Chiều thứ sáu, Nhă Tuyền đột nhiên nhận được một cú điện thoại của Hải từ khách sạn bên Vancouver gọi về. Anh hứng khởi báo với nàng là anh đă hoàn toàn nhớ lại đêm xảy ra tai nạn, cũng như nhớ rất rơ từng lời tỏ t́nh của anh. Nhă Tuyền vô cùng sửng sốt và mừng rỡ, bao nhiêu ngày chờ đợi, rột cuộc trời xanh rồi cũng cảm động tấm ḷng kiên tŕ của nàng. Nhưng rất tiếc, Hải phải đi công việc gấp với ông chủ, anh hẹn trễ lắm là 7 giờ tối ngày thứ Bảy anh sẽ có mặt tại nhà nàng, v́ có nhiều điều không thể nói bằng điện thoại, nhất là những lời mật ngọt của t́nh yêu.
Cúp điện thoại rồi mà Nhă Tuyền vẫn ngồi thừ người ra, như không thể tin được đó là sự thật. Th́ ra bác sĩ không có gạt nàng, chỉ có hai tháng mà Hải đă hoàn toàn b́nh phục, điều này cho thấy khả năng chuẩn đoán của một người y sĩ quả là kỳ diệu. Có điều nàng hoàn toàn không hiểu Hải đă nhớ lại mọi chuyện trong trường hợp nào, nàng chỉ mong sớm gặp anh để giải đáp các thắc mắc của ḿnh.
Lập tức Nhă Tuyền liền điện thoại chia sẻ cái tin mừng này cho Đông biết. Nàng ngỏ ư với chàng rằng không muốn một ḿnh nằm ở nhà nôn nóng chờ Hải bay trở về trong suốt 24 tiếng đồng hồ dài đăng đẵng bởi sau khi tiễn Hải đi xong, th́ qua ngày hôm sau gia đ́nh của Nhă Thu, vợ chồng con cái cùng bay qua Florida, vừa có tính cách đi du lịch, vừa dự đám cưới của một người bà con phía bên anh Ḥa. Một lần nữa, Đông hăng hái nhận lời ngay. Song khi Nhă Tuyền đă thay đồ xong, trở ra pḥng khách nàng mới nhận ra là bên ngoài trời mưa tầm tă. Bất giác, nàng mở đài 23 để xem dự báo thời tiết, nàng hơi thất vọng v́ chẳng những mưa rơi liên tiếp cả đêm, mà c̣n có thể kéo dài sang ngày mai, cho dù không có mưa th́ trời cũng u ám (mainly cloudy), mây đen giăng phủ với 60% là sẽ có mưa mây (chance of showers).
Nhă Tuyền vội gọi đến bảo Đông đừng đến rước nàng đi chơi, v́ cũng như mẹ của Hải, nàng vẫn c̣n ám ảnh tai nạn của anh, nên không muốn Đông lái xe giữa thời tiết xấu như thế này. Bù lại, đêm hôm đó, Nhă Tuyền và Đông đă tṛ chuyện rất nhiều bằng điện thoại, cho đến khi tai nàng hơi đau v́ áp ống điện thoại vào tai quá lâu, mắt hơi mờ v́ buồn ngủ, th́ nàng mới không làm phiền đến Đông nữa. Trước khi tắt máy, Đông đă nói thẳng thắng với nàng rằng: "Có lẽ, sau khi thức dậy, ngày mai sẽ là ngày mà có thể số mệnh và tương lai của em sẽ vĩnh viễn thay đổi hoàn toàn. Cho dù mai này, em có theo chồng về một nơi nào, hoặc anh có phiêu bạt nơi đâu, anh cũng sẽ luôn luôn nhớ đến em...và Hải , luôn chúc phúc cho hai người..."
Đêm hôm đó, Nhă Tuyền đă có một giấc mơ thật kỳ ngộ. Nàng mơ thấy một đám cưới thật linh đ́nh, Hiệp và Hương, Đông và Hồng, hai cặp chú rễ và cô dâu phụ, đứng bên cạnh xem nàng và Hải cưới nhau. Sau khi buỗi lễ chấm dứt, ngồi trong xe để đi hưởng tuần trăng mật, nàng thấy Đông đứng một ḿnh lặng lẽ ở một góc xa nh́n theo hai người, ánh mắt thật buồn của chàng, thật u uất xoáy tận vào tim nàng dù khoảng cách hai người càng xa dần.
Chiếc xe chạy một đoạn, Nhă Tuyền th́nh ĺnh quay đầu lại th́ bóng dáng Đông đă khuất biệt, nàng giục Hải cho xe dừng lại, hối hả chạy lại hỏi đám đông đang đưa tay vẫy chào tạm biệt đôi vợ chồng mới cưới. Họ đồng thanh trả lời là Đông đă bị xe đụng rồi, như một tiếng sét đánh ngang tai, bó bông trên tay nàng rơi xuống đất, cả thân người nàng cũng ngă quỵ bên cạnh đoá hoa hồng, màu hoa mà Tuyết Anh đă từng yêu thích nhất!
Trong lư trí mơ màng, Nhă Tuyền nghe có tiếng gọi, khi thức dậy nàng nghe một tiếng nổ thật lớn bên ngoài vọng vào, kèm theo một tia sáng rọi vào pḥng nàng. Nhă Tuyền bàng hoàng thức tỉnh, nàng nh́n đồng hồ thấy chỉ mới 4 giờ sáng. Nàng uể oải đứng dậy, nép ḿnh bên cửa sổ để nh́n cảnh vật bên ngoài. Trời vẫn c̣n mưa, tiếng gọi làm nàng thức tỉnh, chính là tiếng sấm chớp của trời mựa Nhớ đến giấc mơ vừa rồi, ḷng Tuyền không khỏi bâng khuâng, và muộn phiền. Dù biết đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng trái tim nàng vẫn cảm thấy đau nhói một cách kỳ lạ.
Nhă Tuyền chợt rùng ḿnh v́ ba tiếng "cơn ác mộng", tại sao ḿnh lại gọi cơn ác mộng, trong khi đó chính là tâm nguyện chờ đợi của nàng, một kết quả mỹ mản cùng Hải nên duyên vợ chồng? Nhă Tuyền đứng thừ người cho đến sáng, lặng lẽ nh́n mưa rơi để mong trời mau sáng, mau sớm gặp Hải để xoá tan những nghi vấn trong ḷng nàng.

o0o

Chưa tới bảy giờ, mặc dù bên ngoài mưa hăy c̣n rơi, Hải vẫn ngoan cố lái xe đến nhà Nhă Tuyền bởi anh không thể chờ lâu hơn nữa. Nhă Tuyền đón Hải vào pḥng khách. Nàng hơi xúc động khi trông thấy vẻ mặt phấn khởi và nhiệt t́nh của anh. Không đợi cho Tuyền mở miệng trước, Hải xích tới thật gần Nhă Tuyền, vui mừng nắm lấy tay nàng:
- Em có biết không, tất cả xảy ra như một kỳ tích khó tin vây. Sau khi lo các công việc với ông chủ, v́ cảm thấy cái chân bị thương của anh hơi đau, anh trở về khách sạn để nghĩ ngợi. Anh đă mở tivi lên xem, nhưng rồi anh đă ngủ lúc nào không hạy Đến khi tỉnh giấc, ở kênh số 7, có chiếu một bộ phim t́nh cảm mà nam vai chính đang tỏ t́nh trước một cô gái rất xinh đẹp. Nhưng cô ta c̣n măi phân vân v́ không biết anh ấy đă quên hẳn người bạn gái cũ hay chưa...
Chính đoạn phim này đă giúp anh nhớ hết chuyện xưa. Th́ ra cái đêm ấy, v́ măi mê phân tích t́nh cảm của ḿnh, anh đă không tập trung vào đường xá khiến cho tai nạn đáng tiếc giáng xuống người ḿnh. Tuy nhiên, đảo hết một ṿng, anh đến đây chỉ muốn nói rơ với em rằng, anh thật sự yêu em chứ không phải xem em như một hiện thân của Vân. Sở dỉ anh không bán đi căn chung cư đó v́ anh muốn dành lại cho chúng ta sau này. Và tất cả kỷ vật xưa có liên quan đến Vân vẫn c̣n trong nhà anh, v́ anh quá bận rộn, lại không có tính tỉ mỉ, nhỏ nhặt như bọn con gái các em, nên chuyện lưu giữ hay vứt bỏ đối với anh cũng không quan trọng lắm. Nhưng để em hoàn toàn tin cậy vào t́nh yêu của anh dành cho em là như thế nào, anh sẳn ḷng vứt bỏ tất cả.
Nhă Tuyền vừa cảm động, vừa nghi ngờ:
- Tất cả những ǵ anh nói có phải là sự thật không? Anh đă nhớ hết những lời nói của ḿnh trong căn nhà này trước khi...
Hải kéo Tuyền về phía so-pha, cắt ngang lời nói của nàng:
- Nếu anh không lầm, chỗ này mới đúng là chỗ anh đă đứng đây tỏ t́nh với em.
Sau đó Hải xiết chặt tay Tuyền hơn:
- Bây giờ anh có thể tiếp tục nụ hôn dở dang của chúng ta ngày nào chăng? Trừ phi em c̣n có một lư do nào khác để từ chối t́nh anh...
Nhă Tuyền lúng túng, lư trí bồng bềnh, tự hỏi chính bản thân ḿnh c̣n đang nghĩ ngợi điều chi. Nhưng nàng mau chóng thầm đáp với ḷng rằng: "Làm ǵ có lư do nào khác chứ! Đây chính là điều ḿnh đă hy vọng và chờ đợi trong hai tháng vừa qua kia mà!..." Trong lúc phân vân, Tuyền nghe hơi thở của Hải thật gần, gần đến mức nàng không c̣n th́ giờ để đắn đo thêm nữa. Đôi mắt nàng vừa khẽ nhắm lại bỗng vụt mở ra v́ tiếng điện thoại đột ngột reo lên thật to. Hai người đứng tần ngần vài giây cho đến khi chuông máy vang lên hồi thứ bảy th́ Hải mới lắc tay Tuyền bảo:
- Coi bộ nếu em không trả lời chắc nó sẽ reo măi tới sáng!
Nhă Tuyền cười gượng, bất đắc dĩ bước tới góc so-pha, nhấc ống điện thoại lên:
- Hello!
- Chị Tuyền phải không?
Dù là một giọng nói thật nhỏ lẫn ngập ngừng nhưng cũng đủ để cho Tuyền nhận ra đó là tiếng nói của Minh Châu.
- Có việc ǵ không em?
- Em gọi về nhà kiếm anh Hải, mẹ bảo là anh ấy đi qua bên nhà chị.
- Anh Hải đang ở đây, em chờ chút nhé!
Nhă Tuyền chưa kịp trao máy cho Hải, bỗng nàng nghe loáng thoáng một tiếng la khóc rất nảo nùng:
- Ối trời ơi.sao mà tôi khổ thế này...chết khuất cho rồi chứ sống sao nổi nè trời... con ơi là con...
Linh tính báo với Tuyền chắc chắn có điều ǵ không may đang xảy ra...
- Bác gái làm sao vậy Châu?
Bấy giờ Châu mới thút thít bảo:
- Khổ quá chị Tuyền ơi, khi không anh Đông viết thư từ giă người nhà, nói là không bao giờ trở về đây nữa. Bác gái v́ chuyện này mà khóc lên khóc xuống, đ̣i sống đ̣i chết hết mấy lần. Em gọi kiếm anh Hải cũng là mong anh ấy có thể đến đây khuyên răn bác gái dùm. À hay là chị đến cùng anh Hải luôn vậy, v́ anh Đông có để thư và một gói quà cho chị th́ phải... Chị Tuyền! Chị có nghe em nói ǵ không?...
Như một tiếng sét ngang tai, Nhă Tuyền lảo đảo, té phịch xuống ghế, đánh rơi cả điện thoại trên tay. Theo dỏi năy giờ, Hải không sao dằn được tính ṭ ṃ, bước đến nhặt ống điện thoại lên và hỏi em gái vài câu. Sau đó, anh lay mạnh vai Tuyền:
- Tuyền à, chúng ta phải đi ngay bây giờ thôi, kẻo bác gái lại làm chuyện nông nỗi có nguy hại đến tính mạng. Chuyện chúng ḿnh hăy tạm gác sang một bên!

o0o

Xe chạy được một đổi, nh́n thấy sắc mặt trắng bệch của Nhă Tuyền, Hải cố gắng t́m lời an ủi nàng:
- Em đừng lo, lát nữa anh sẽ ráng thuyết phục bác gái. Biết đâu thằng Đông buồn bực chuyện ǵ hay va chạm với ai bên ngoài nên muốn lánh mặt một thời gian ngắn, chừng hết chuyện th́ nó sẽ quay về thôi. Nó thương bác gái như vậy, làm ǵ bỏ đi luôn được chứ?
Nhă Tuyền hoàn toàn không nhớ ḿnh đă ra khỏi nhà lúc nào và làm sao vào được trong xe, cho đến khi Hải cất tiếng trấn an th́ nàng mới thật sự thức tỉnh. Nàng chưa kịp nói ǵ th́ Hải đă tiếp:
- Tự nhiên Đông bỏ đi ngang nhiên như vầy khiến anh chợt nhớ chuyện xưa. Cái lần ba nó tát nó một bạt tay, thế mà nó đă không bao giờ quay trở về nhà. Có khi nào lịch sử lại tái diễn, và nếu đúng như thế th́ chắc giữa Đông và bác gái hay thằng Duy phải xảy ra vụ xung đột lớn ǵ đây...
Ḷng Nhă Tuyền nóng như lửa đốt, nàng không thể làm thinh măi để lắng nghe Hải đoán già đoán non:
- Anh có thể chạy nhanh hơn đuợc không?
Hải hơi sửng sốt:
- Em không thấy trời mưa rất to hay sao?
Quả thật mưa càng lúc càng trút như nước khiến cảnh vật phía trước rất mờ ảo Bằng một thái độ thiếu suy nghĩ, Nhă Tuyền vội vă tháo dây an toàn ra:
- Anh tấp xe vào lề đi, em lái cho!
- Ấy ấy, em cứ ngồi yên! Anh sẽ cố cho xe chạy nhanh hơn!
Sắc mặt và cử chỉ của Tuyền từ khi nghe xong cú điện thoại bất ngờ của Minh Châu đă khiến Hải cảm thấy bất an trong ḷng. Bây giờ thấy nàng bất chấp nguy hiểm th́ anh càng tin chắc, Nhă Tuyền chẳng phải nóng ḷng lo lắng cho t́nh trạng của bà Bảy, mà nhất định phải là một người khác.

o0o

Minh Châu vừa trông thấy Nhă Tuyền th́ lập tức ôm chầm lấy nàng ngay:
- Chị Tuyền ơi em sợ quá! Anh chị lúc nào cũng đến đúng lúc cả!
Bước vào pḥng khách, Hải phải nhanh chân chạy tới giữ chặt bà Bảy lại v́ bà đang húc đầu vào tường giữa sự cố gắng cản ngăn của Duy. Dường như Duy đă kiệt sức th́ phải v́ cứ trông vào bộ tướng của bà th́ sẽ đoán ra ngay. Đầu tóc của bà rối bù, trán sưng vài cục nhỏ, nước mắt tèm lem trên khuôn mặt sầu khổ, tất cả tạo nên một h́nh ảnh rất đáng tội nghiệp. Bất giác, Hải bắt đầu trấn an bà:
- Bác à, bác ngồi xuống đây cái đă! Chuyện đâu c̣n có đó! Con dám bảo đảm với bác là nay mai thằng Đông sẽ về nhà thôi! Lớn rồi chứ có phải con nít đâu mà bỏ nhà đi hoang!
Bà Bảy được Duy và Hải d́u về chổ ngồi, tuy nhiên, những lời nói của Hải chả có công dụng ǵ trong lúc này, chỉ khiến bà thêm đau ḷng.
- Trời ơi thử hỏi trên thế gian này có ai khổ hơn tôi không vầy trời! Chồng phụ bạc, con gái chết, con trai cũng bỏ đi luôn...hu.hu.hu...
Thấy mẹ khóc thảm như vậy, Duy vỗ vỗ lên vai bà:
- Mẹ không nghe anh Hải nói sao? Anh Hai nhất định sẽ quay về!
Bà Bảy lắc đầu bảo:
- Nếu đơn giản như vậy th́ nó không viết thư để lại làm chi? Tôi tự hỏi bấy lâu nay tôi sống như một goá phụ là v́ ai? Có điều ǵ mà tôi không ch́u ư nó chứ? Tại sao nó lại bỏ tôi mà đi. Thôi th́ để tôi sum họp với con Tuyết Anh cho rồi...
Dứt lời, bà vụt đứng lên, toan chúi đầu về phía góc tường trước mặt, th́nh ĺnh Duy đứng dậy hét to:
- Mẹ làm ǵ thế? Ảnh đi rồi c̣n có con đây mà! Con hứa sẽ không bao giờ xa mẹ nữa bước. Thứ con bất hiếu như anh Hai, mẹ không nên đau ḷng cho phí sức. Từ ngày ảnh phang con chảy máu đầu, con đă không xem ảnh là anh Hai...
- "Bốp"
Bà Bảy đột nhiên quay lại tát một cái thật mạnh vào mặt Duy:
- Con im đi, con biết ǵ về anh con mà dám ăn nói như thế!
Duy ngă xuống ghế, kinh ngạc nh́n bà:
- Mẹ, từ nhỏ tới lớn, mẹ chưa hề đánh con bao giờ. Nay v́ anh Hai mà mẹ đánh con, bộ mẹ hết thương con rồi hả?
- Nếu như chỉ v́ một bạt tay mà con giận mẹ, bảo là mẹ hết thương con, hẳn con phải hiểu ngày xưa ba con phải làm ǵ nên tội mới khiến anh con bỏ nhà đi bụi đời như thế!
Chẳng những Duy đang mở to mắt nh́n bà khó hiểu, mà cả ba người trẻ c̣n lại cũng sửng sốt, hiếu kỳ ngắm hai mẹ con họ...
Bà Bảy đột nhiên ngồi phịch xuống ghế, nước mắt lưng tṛng:
- Có lẽ anh con không bao giờ ngờ được, dù cẩn thận khoá kín cửa pḥng hằng ngày mỗi khi bước ra khỏi nhà, nhưng có đôi lúc nó mở cửa cho mẹ vào dọn dẹp, đă quên giấu đi quyển nhật kư của Tuyết Anh. Nhờ vậy, mẹ đă vô t́nh đọc được những quá khứ đau buồn, những nổi khổ thầm kín của anh chị con, mà anh con cố gắng giấu diếm sợ mẹ đau ḷng. Con có biết không Duy, trong ba người con, con là đứa có phước nhất, có phước từ lúc nằm trong bụng mẹ... Mẹ cho con ăn ngon, ngủ kỷ từ lúc c̣n một hài nhi bé bỏng cho lúc trưởng thành. Nếu như chỉ v́ anh con lỡ tay làm con bị thương, v́ một tát tay của mẹ, mà con giận hờn, oán trách th́ con phải hiểu rằng ngày xưa ba con phải làm ǵ nghiêm trọng lắm khiến cho nó phải bỏ nhà đi bụi đời như vây.
Con có từng thử bị người ta úp một cái nồi lên đầu, dùng một con dao thật to bủa xuống đầu một nhát thật mạnh, con dao xuyên qua nồi, chạm phải vào đầu con, dù không bị nứt đầu ra làm hai, th́ cũng phải kinh hoàng v́ một sự trừng phạt ghê gớm đó? Sau đấy, con giẩy dụa trên mặt đất v́ đau đầu, như một con cá nhảy tứ phía trên mặt thớt chờ người ta làm thịt, rồi người trừng phạt vừa trét lọ vào mặt con vừa bảo: "Đứng lên mày, đồ giả nai, giả chết với tao phải không?". Con có từng thử đi ăn cắp tiền, mục đích đơn giản chỉ dắt đứa em gái đi chơi, khi trở về bị mẹ ghẻ mách lại, con bị đánh liên tục bằng roi vào mông, vào chân, bị quỳ gối cả buổi, và kẻ trừng phạt chưa nguôi cơn giận đă thẳng chân đá đầu con vài cái vào vách tường, đầu dội trở ra như người ta dùng sức mạnh đá một quả bóng không?
Hai cái h́nh phạt dă man này, đó là một trong những h́nh phạt mà ba con dùng để trừng trị anh con. Và con có biết tại sao anh con ăn cắp tiền không? Tại ǵ ba con có thể hiên ngang cho tiền con ghẻ, mà không dám cho tiền anh chị con công khai trước mặt vợ bé.
Giọng bà Bảy vừa nghẹn ngào vừa căm phẫn:
- Trong khi con thoải mái vui đùa với bạn bè ở quê nhà th́ anh chị con hoàn toàn không có những ngày tháng ấu thơ êm đẹp. Hai năm sống ở đảo tỵ nạn Bidong, mỗi buổi sáng, anh chị con phải thức dậy lúc 3 giờ để gở từng cọng giá ra khỏi đất, cắt rửa, đem bỏ mối ngoài chợ; 6 giờ phải quay trở lại chung cư để gánh nước về xài; 7 giờ ra ngoài chợ phụ mẹ ghẻ bán bún riêu; xế trưa phải chui vô bụi rậm hái từng cọng rau muống đem về chẻ mỏng cho mẹ ghẻ khỏi tốn tiền mua rau; trong khi mẹ con người ta cùng ba của con yên giấc ngủ trưa trên gác, th́ thằng Đông, con Tuyết Anh phải ngồi cán từng hột đậu xanh để có thể nấu chè sôi nước đem bán ngoài chợ... Đấy con thấy không, tụi nó ngủ không đủ giấc, ăn không đủ no, lấy th́ giờ đâu để rong chơi với lũ trẻ cùng lứa, và con nên nhớ rằng lúc đó Tuyết Anh chỉ mới 11 tuổi và anh của con tuy đă 14 nhưng vẫn c̣n là lứa tuổi ham chơi. Có một buổi chiều, ba con dắt hai mẹ con họ đi xem phim, chị con tỏ vẻ bất b́nh v́ ḿnh vẫn phải ngồi nắn từng viên chè dù mặt trời đă xế bóng hoàng hôn, v́ chị con không biết dùng lời ngon tiếng ngọt trước mặt ba con, kết quả ông úp nồi chè sôi nước lên đầu chị con giữa cặp mắt bén nhọn của bà mẹ ghẻ đang chăm chú nh́n Tuyết Anh v́ cái tội làm mất hứng đi chơi của bà. Sau đấy, họ ngang nhiên bỏ đi trong khi chị con ngồi khóc tức tưởi, đầu cổ đầy bột nếp lẫn đậu xanh dính sát vào tóc. Nổi oan ức không ai thấu được, nó bèn chạy vào bếp, rót dầu lửa đầy lon, mong dầu lửa có thể sớm giải thoát đời sống đau khổ của chị con, may mà thằng Đông phát giác kịp, đă cứu lấy mạng nó. Hai anh em ngồi trong xó bếp, ôm chặt lấy nhau, khóc nức nở... Đó cũng là lần đầu tiên, v́ muốn cho Tuyết Anh không c̣n có ư định tự tử nữa, thằng Đông chạy lên gác, lén ăn cắp tiền đưa em gái đi chơi. Ôi, trong khi người ta ăn ở đợ c̣n có lương bổng, chứ c̣n hai đứa nó, làm việc cật lực mà có một đồng xu nào đâu. Thỉnh thoảng, vui vẻ v́ buôn bán có lời, ba con mới cho tụi nó vài đồng ăn bánh, trong khi con th́ không thiếu thốn ǵ cả.
Bà Bảy dừng lại, dùng tay lau nước mắt:
- Tưởng đâu sang tới bên này, hai anh em tụi nó thoát khổ, có thể chuyên tâm lo học hành, nào ngờ khi thời tiết chuyển qua tháng tư, mưa tầm tă thường xuyên như ngày hôm nay, hằng ngày sau khi tan trường, làm bài vở vội vă, tụi nó phải theo hai ông bà ra tận những cánh đồng hoang để bắt từng con trùng đem đi bán cho người ta. Mẹ chưa từng thấy cái nghề nào cực khổ như nghề bắt trùng này. Theo lời diễn tả của con Anh trong quyển nhật kư, đầu phải đeo đèn, hai bên chân quấn hai cái lon lớn, một đựng cám để thoa vào tay, một dùng để đựng trùng. Phải bắt đủ 500 con th́ mời bán được một lon, giá cao nhất đầu mùa được $15, giữa mùa trở đi chỉ vỏn vẹn có 8 đồng Gia Kim, và mỗi đêm tụi nó phải bắt ít nhất là 5 lon tuy theo thời tiết mưa hay nắng.
Con có biết không Duy, trong khi con cầu cho mưa to gió lớn, để con có thể ngủ say, th́ anh chị con, mặc cho thời tiết c̣n đang rét buốt, mặc cho mưa lớn hay nhỏ, hai đứa tụi nó vẫn làm. Có đêm, con Tuyết Anh bị bệnh v́ thiếu ngủ, v́ phải cột đèn vào đầu, nó than với anh con là nhức quá nó bắt không nổi, anh con phải dấu nó ở một gốc cây, sợ bà mẹ ghẻ thấy được rồi nói xuyên nói xẻo... Ban ngày vào trường, đứa th́ ngủ gục trên bàn, đứa th́ bị quê với bạn bè và thầy cô v́ không theo kịp bài...
Bà bị cắt ngang v́ Minh Châu rón rén bưng ly nước tới trước mặt bà theo lời yêu cầu của Hải. Đợi cho bà uống nước xong, mọi người cùng đưa mắt giục bà kể tiếp:
- Năm gần 17 tuổi, Tuyết Anh bắt đầu có bạn trai, trông cũng cao ráo và đẹp trai lắm, tên là Yên. Biết được chuyện này, ba con la mắng, ngăn cản đủ thứ. Mỗi lần Tuyết Anh lén hẹn ḥ về, khi th́ bị chửi rửa, lúc th́ bị ăn đ̣n, nhưng nó vẫn qua lại với thằng Yên. V́ có cảm giác là ḿnh quê mùa, không biết chưng diện quần áo, son phấn, dầu thơm với người ta, nên nó thường có mặc cảm thua kém những đứa con gái vây quanh thằng Yên, rồi đăm ra sợ sệt người yêu sẽ bỏ ḿnh.
Mỗi một tháng, ba con cho tụi nó 20 đồng, tháng nào tụi nó mua một cái quần hay một cái áo để mặc với người ta, th́ nguyên một tháng đó phải nhịn ăn trưa ở trong trường. Nếu lỡ xin thêm th́ mẹ ghẻ mắng nhiếc sau lưng, nói là sài sang, nếu muốn có thể đem cơm theo ăn, thử hỏi bên này có ai dỡ cơm theo học mỗi ngày không chứ? Được ít lâu, thằng Yên thấy con Anh khi th́ ăn bạt tay, khi th́ khóc sưng cả mắt, nó không muốn đứng chính giữa để làm xích mích hai cha con họ, không muốn để con Anh tiếp tục lén lút một cách khổ sở, nó bèn đề nghị chia tay với con Anh. Ngày hôm đó, con Anh trở về bảo với thằng Đông là thằng Yên bỏ nó, gặp bà mẹ ghẻ bắt nó làm công chuyện nhà v́ dạo ấy bà đang cấn thai thằng Út Hiền, thằng Đông bênh em, lớn tiếng căi vă với bà, xế chiều, bà mách lại mọi chuyện cho ổng hay, lập tức ông đánh túi bụi vào người thằng Đông, giận quá nó bỏ đi suốt cả đêm. Sau khi ba tụi nó vào pḥng ngủ, ở ngoài này, bà ta c̣n nặng nhẹ, nói là con Tuyết Anh c̣n trẻ mà bày đặt ngựa sớm, xấu y như con gái mẹ mày mà cũng bày đặt có bạn trai đẹp, đáng đời bị người ta bỏ rơi... Kết quả, Tuyết Anh v́ tuyệt vọng, v́ không chịu được đả kích, v́ vốn có ư định muốn chết từ lâu nên nó đă uống thuốc tự tử...hu.hu.hu...
Bà khóc nức nở khiến Châu phải vội kiếm cái khăn đưa cho bà lau nước mắt. Sau vài giây trấn tĩnh, bà kể lể tiếp:
- Lo việc đám tang của con Anh xong, hai cha con họ tiếp tục gây gổ. Thằng Đông đổ thừa tại ba nó làm cha mà không dành thời gian quan tâm cho con cái nên mới có cảnh này, c̣n ổng th́ bảo tại thằng Đông biết em có bạn trai không ngăn cản c̣n ủng hộ khiến cho con Anh phải thất t́nh tự tử. Lời qua tiếng lại, ổng tát thằng Đông một cái thật mạnh, rồi đuổi nó ra khỏi nhà. Đêm hôm đó, thằng Đông ra đi chỉ mang theo một quyển nhật kư duy nhất của em gái làm hành trang, và từ đó nó không bao giờ quay trở lại, có lẻ chính ổng cũng không ngờ nó đi thiệt. Rồi thằng Dũng nào đó đă cho nó chỗ ăn chỗ ở. Những ngày kế tiếp, nó ráo riết đi t́m thằng Yên để trả thù v́ nó cứ ngỡ là thằng Yên phụ bạc con Anh. Hay tin này, gia đ́nh người ta phải trốn dọn đi nơi khác để thằng Đông khỏi t́m tới. T́m không ra, nó đăm ra chán đời, thằng em út nào của đại ca nó bị ăn hiếp, nó liền thí mạng với người ta, cho đến khi bị chém nằm hôn mê trên bệnh viện, buồn quá nó mới mở khoá quyển nhật kư của con Anh ra đọc, lúc ấy nó mới hiểu ra tất cả. Trước khi ĺa khỏi trần gian, con Anh viết lời trăn trối khuyên thằng Đông đừng bao giờ trở về chốn địa ngục đó nữa, kêu nó bảo lănh mẹ và em sang bên này để có người sớm khuya săn sóc, v́ thế mà thằng Đông quyết tâm thực hiện nguyện vọng của em ḿnh.
Bà chợt dừng lại, quay qua nh́n thẳng vào mặt Duy:
- Con có biết chăng Duy, sau khi về thăm mẹ con ḿnh, để có đủ tiền mua vé máy bay, mướn sẳn nơi cho con ở, mua sắm từng cái chén, cái ly, dụng cụ trong nhà, giường chiếu cho con nằm, máy vi tính, bàn cho con học, thằng Đông phải đi làm từ 7 giờ sáng đến 5 giờ chiều, ăn qua loa, ngủ vài tiếng, 10 giờ tối tiếp tục ra đồng vắng làm cái nghề bắt trùng gian nan đó. Về đến nhà đă là 6 giờ, ăn sáng vội vă, có khi không kịp, vừa ngặm khúc bánh ḿ vừa lái xe tới hăng. Một tuần anh con phải bỏ ba đêm đi học nghề ở trường tư, bởi nó không có bằng trung học, không đủ khả năng theo học đại học. Những ngày c̣n lại, dù nắng hay mưa, dù thứ bảy hay chủ nhật, nó vẫn đi làm hai ca đều đều Thử hỏi, tiền lương của một bác sĩ hay luật sư, trong ṿng một năm liệu có đủ để vừa trả tiền vé máy bay cho hai mẹ con ḿnh, vừa đặt cọc tiền mướn nhà, vừa trả lệ phí ăn học, vừa tiếp tục gởi tiền về cho chúng ta, vừa mua sắm đầy đủ mọi thứ trong nhà, từ giàn máy đến ti vi...v.v... Nó làm như vậy là v́ ai? V́ nó không muốn con thua kém với bạn bè, không muốn con mặc cảm thiếu thốn mà trở thành một "Đỗ Tấn Đông bụi đời" thứ hai. Tất cả những ǵ anh chị con không được, nó đă bù đắp cho con, đặt kỳ vọng ở nơi con, mong con có thể đậu đại học, một lư tưởng mà nó không có cơ hội để hoàn thành bởi sau lưng không hề có người ủng hộ tinh thần th́ đừng nói chi đến nuôi hai chị em con ăn học thành tài?
- Đủ rồi mẹ ơi... con van mẹ, mẹ đừng kể nữa...
Duy gục đầu vào tay, khóc rấm rứt như một đứa trẻ thơ. Bà Bảy chợt chạnh ḷng, chợt ân hận v́ đă khiến con đau ḷng. Bà kéo Duy vào ḷng, ôm đầu con giải thích:
- Cho dù người ngoài nh́n anh con bằng ánh mắt khinh bỉ, hay hiểu lầm đến anh con th́ cũng chẳng ăn nhằm ǵ cả. Nhưng con không thể không hiểu anh con, ḿnh là người nhà với nhau, cần phải thông cảm và chia sẻ lẫn nhau. Bây giờ con đă hiểu v́ sao anh con không nh́n nhận ba con, v́ sao nó không lui tới chốn phủ phàng đó nữa, v́ sao trước khi chết Tuyết Anh gọi nơi đó là địa ngục. Và nếu như con nghĩ mẹ đang thổi phồng câu chuyện, đang tâng bốc ḷng cao cả của anh con, con có thể vào pḥng nó, t́m quyển nhật kư ở dưới đầu giường mà hiểu thêm về anh chị con. Mẹ tin chắc, một người trước khi chết, một người dùng viết để nói lên tâm trạng của ḿnh, vốn không hề đoán sẽ có người thứ hai đọc ra, nên họ không thể gạt cả chính ḿnh.
- Sao mẹ không kể sớm những chuyện này cho con nghe?... Con ân hận quá mẹ ơi!
- Chưa đâu con, nếu như con biết thêm chuyện này nữa th́ con sẽ càng thương anh con đến dường nào v́ ngay cả người con gái mà anh con yêu thương nhất cũng phải hy sinh, nhường hạnh phúc lại cho bạn ḿnh. Một phần v́ mặc cảm thua sút, v́ không muốn bạn buồn, một phần cũng bởi nó biết nh́n xa hiểu rộng. Anh con sợ một ngày nào đó, khi cưới vợ về, rồi có cảnh mẹ chồng con dâu tái diễn, nó sợ phải v́ mẹ mà bỏ vợ, hay v́ bạn đời mà bỏ mẹ, sợ gia đ́nh đỗ vỡ như là ba con đă tạo ra... Nó quyết ở độc thân như thế, để một ngày nào đó, khi con cưới vợ, con có thể dọn ra ở riêng, không sợ lịch sử tái diễn thêm lần thứ hai, c̣n nó th́ sẽ nuôi mẹ suốt đời, v́ thế mà bấy lâu nay, con và Minh Châu cố t́nh giới thiệu bạn gái cho nó quen mà nó một mực từ chối t́m hiểu người ta. Nếu như mẹ sống hai phần ba cuộc đời v́ các con, th́ anh con cũng đang dùng hơn một nửa đời c̣n lại để sống v́ hai mẹ con ḿnh!
Duy càng khóc lớn hơn:
- Không! Con sẽ không để cho anh hy sinh v́ con nữa. Con sẽ đi t́m anh ấy... nhất định ảnh sẽ quay về...
Bà Bảy thở dài:
- Không đâu, nó sẽ không trở về đâu. Nơi đây gợi cho nó nhiều kỷ niệm đau buồn. Một khi anh con quyết định rồi sẽ không thay đổi giữa chừng bởi làm mẹ sao lại không hiểu tánh t́nh của con chứ! Chẳng có chuyện ǵ mà mẹ không biết, ngay cả cái lần đầu tiên con đi thăm ba con, mẹ cũng biết, có điều mẹ giả điếc giả câm, tất cả những ǵ mẹ làm chỉ v́ muốn các con vui mà thôi.
Duy chợt ôm chầm lấy bà:
- Con có lỗi với mẹ và anh Hai nhiều lắm. Lúc con hiểu rơ mọi chuyện th́ muộn quá rồi, anh con đă bỏ đi rồi... Trời ơi, sao người họ Đỗ chúng ta lại lâm vào cảnh này... Hai mẹ con cùng khóc nức nở, cảnh tượng này, một người hồn nhiên như Minh Châu nh́n thấy cũng phải bật khóc oà lên, một người phóng khoáng và cởi mở như Hải cũng phải rưng rưng nước mắt, huống hồ chi là Nhă Tuyền. Mỗi một câu nói của bà Bảy kể về Đông, là mỗi một mũi kim đâm thẳng vào quả tim nàng.
Bây giờ Nhă Tuyền mới hiểu v́ sao bà Bảy thường ngồi thở dài, trầm mặc, v́ sao Đông phải giấu giếm chuyện nhà ngay từ buổi ban đầu. Nàng cũng đă nh́n ra những giọt mồ hôi nước mắt của chàng, nh́n thấu những nỗi niềm chôn kín của chàng. Song cũng như Duy đă nói, tất cả đă muộn quá rồi. Tự nhiên lời hát hôm nào của chàng chợt gợi về trong tâm trí của nàng...
"Em giờ đây tựa như cánh chim bay
Phiêu bạt bay về phương trời nào
Ta làm sao, làm sao có nhau
Em ơi!...Anh biết làm sao...?"

Nhă Tuyền đột nhiên ôm mặt, nói qua kẽ tay:
- Trời ơi, em ở đây mà anh đă đi đâu? Làm sao để anh có thể hiểu được ḷng em? Trời ơi, tôi biết làm sao đây?...

Chương 32

Về đến nhà, Nhă Tuyền lật đật mở phong b́ ra xem, quên cả sự hiện diện của Hải. Nàng hơi ngạc nhiên v́ ngoài lá thư ra c̣n có một chiếc ch́a khoá nhỏ, và khỏi đoán th́ nàng cũng biết chắc chắn gói quà trên bàn phải là quyển nhật kư của Tuyết Anh.
Cầm lá thư trên tay, Nhă Tuyền run run đọc:

"Nhă Tuyền,
Khi lá thư này đến tay em, có lẽ tôi đă đi một nơi rất xa và không hẹn ngày trở lại.
Trước khi ra đi, tôi mong em hăy giúp tôi một chuyện, xin em hăy tẩy xoá một quá khứ đau khổ đă đeo măi bên người tôi tự bấy lâu nay, đó chính là ǵn giữ quyển nhật kư của Tuyết Anh. Hy vọng, một nửa tâm sự thầm kín của nó, và một nửa tâm sự của tôi, có thể giúp em hiểu về hai anh em tôi hơn. Tôi cũng hy vọng em đừng nghĩ việc chuyển tặng quyển nhật kư là để em thương hại hay tha thứ chuyện dối gạt cách đây một năm. Tôi chỉ muốn em hiểu v́ sao tôi bảo ba tôi đă chết từ lâu, v́ sao tôi không thể nêu rơ cái chết của Tuyết Anh, v́ sao tôi phải bỏ nhà ra đi, và có muôn "v́ sao" trong đó.
Có một điều mà tôi không hề nói láo với em, đó là việc phủ nhận tôi là một thành phần xă hội đen chuyên làm những chuyện phạm pháp. Năm 17 tuổi, v́ phải đi làm ban đêm, v́ thường xuyên gây gổ với ba tôi, kết quả tôi vào trường với một tâm trạng thật mệt mỏi và chán chường. Trong lớp học Anh Văn, một gă "Tây Đen" to lớn, chuyên bắt nạt những thằng Á Đông ít nói như tôi, và có một hôm, tôi phải đánh trả hắn để tự vệ bản thân ḿnh. Rốt cuộc, cả hai chúng tôi bị đuổi ra khỏi trường, riêng tôi bị nhốt trong trại giáo huấn và tại đây tôi đă quen Hiệp.
Sau khi bỏ nhà ra đi, chính Hiệp đă giới thiệu tôi đến Dũng, và anh ấy chấp nhận cho tôi gia nhập vào băng đảng của anh. Những ngày tháng rănh rổi đó, ngoài việc đi t́m Yên ra, hễ đứa nào về nhà báo tin hay từ quán điện thoại mách Dũng xin viện trợ v́ bị bọn khác ăn hiếp, tôi liền liều mạng đến để giải vây cho tụi nó. Có một lần chạm trán với một bọn ở dưới phố, khi Dũng và một vài đứa em chưa đến kịp, thằng Hai, thằng Sáu Tộ, không dám đánh trả chỉ v́ có đại ca của người ta trong đó, nhưng nói thiệt với em, lúc đó tôi chỉ muốn chết mà thôi nên mới tiếp tục gây chiến với hắn. Rốt cuộc hắn chỉa súng vào đầu tôi, hăm doạ sẽ bắn, nào ngờ tôi lớn tiếng thách thức: "Mày có ngon th́ nổ súng đi! Nhớ là phải bắn cho toi mạng tao, nếu không, với một hơi thở sống sót, tao cũng sẽ quyết t́m mày!" Sau vài phút đắn đo, gặp lúc Dũng vừa đến, hắn trao súng cho một đàn em, rồi quay qua bảo với Dũng: " Mẹ kiếp, tao lăn lộn giang hồ bấy lâu nay, mỗi lần rút súng ra, chưa có thằng nào mà không sợ chết. Mày đi đâu mà kiếm được một thằng em gan dạ như thế? Hai mươi mấy đứa theo tao kiếm ăn, chưa có thằng nào can đảm như cái người em út này!"
Sau sự việc này, chẳng bao lâu, không có băng đăng nào mà không nể mặt Dũng, điều này khiến cho chuyện làm ăn của anh càng dễ dàng và thuận tiện hơn bởi không ai dám đâm thọt, dành mối, hay thông báo cho cảnh sát biết. C̣n đối với đàn em của Dũng, ngày ngày càng quư trọng tôi, và Dũng th́ dành cảm t́nh đặc biệt cho tôi nhiều hơn. Trong ngày giỗ năm thứ nhất của Tuyết Anh, tôi đă đem chuyện nhà kể hết cho Dũng biết, kết quả anh xem tôi như một người bạn chứ không phải là em út ǵ cả, và chính v́ t́nh bạn mà anh không muốn cho tôi tháp tùng vào những chuyến làm ăn của anh. Những việc sau đó, tôi đă thuật lại trong quyển nhật kư của Tuyết Anh.
Trong cuộc đời của tôi, những chuyện khiến tôi ân hận nhất là đă không ở bên cạnh Tuyết Anh trong lúc nó cần tôi hơn bao giờ hết. Chuyện đáng tiếc thứ hai là tôi đă lở tay đánh em và chuyện sau cùng là tôi đă làm em trai ḿnh bị thương. Tôi giận ḿnh đă đem máu giang hồ ra để đối xử với những người mà tôi vốn yêu quư nhất. Tôi giận ḿnh đă không biết tự kềm chế sự nóng nảy thường xuyên để làm tổn thường người khác. Nhưng nói thật với em, từ ngày ba tôi tách ĺa tôi khỏi cái thế giới vô tư ngày nào, th́ chính tôi cũng không c̣n biết bản thân ḿnh là ai nữa. Có lẽ những lời tiết lộ về dĩ văng, những điều phơi bày sau cùng này có thể nhờ em phân tích dùm tôi, Đỗ Tấn Đông là một người như thế nào? Song nếu như em sẽ t́m được câu trả lời th́ tôi vốn không c̣n cơ hội để lắng nghe nữa, cũng như tôi không thể nào làm theo lời yêu cầu của em, "chú rể phụ" trong ngày cưới của em và Hải. Bởi Hồng chỉ là mục tiêu để tôi đóng kịch hầu đẩy em về phía Hải, bởi tôi không thể ở lại để nh́n thấy em vĩnh viễn xa hẳn tôi.
Em có biết không Tuyền, từ cái lần đầu tiên gặp em trước quán kem, tuy khuôn mặt em rất giống Tuyết Anh, nhưng cử chỉ thẩn thờ, đôi mắt thâm quầng, nét mặt ưu tư, tất cả như đă cuốn hút lấy tôi ngay lập tức. Rồi em lột xác biến thành một cô gái gan dạ, quật cường, dám thí mạng ḿnh để cứu lấy bạn, h́nh ảnh này gợi nhớ một phần dĩ văng ngang dọc, và rất bụi của tôi ngày nào. Và kể từ ngày hôm đó trở đi, hằng ngày tôi đưa em vào giấc ngủ của tôi. Khi tỉnh dậy tôi nghĩ ngay đến em. Mỗi tối khi chiêm bao, tôi sợ em và người nhà em không chấp nhận tôi. Những giờ phút ở bên cạnh em, tôi đă t́m thấy ở em mẫu người theo đuổi sự thuỷ chung; tôi t́m thấy ở em h́nh ảnh người con gái sống chết với t́nh yêu. Một h́nh ảnh mà tôi chưa t́m thấy ở bất cứ một người con gái quen biết nào, và khi tôi khám phá ra là tôi yêu em đến mức khó tả th́ chính tôi đă hành động ngông cuồng, đánh mất ḷng yêu mến của em.
Khi biết được Hải có ư định chinh phục em, tôi bèn muốn giúp bạn ḿnh toại nguyện, v́ tôi tin chắc, với một người có nhiều ưu điểm và thành tích trong sự nghiệp như Hải, sẽ có đủ khả năng đem đến đầy đủ an toàn và hạnh phúc cho em, trong khi tôi th́ không có ǵ cả ngoài cái tánh nóng nảy mà thôi. Cái hôm mà em gặp Hồng ở nhà tôi, là hoàn toàn do tôi sắp xếp trước, chứ thật ra tôi không có ǵ với cô ta cả, chính Hồng cũng đă nh́n ra được sự đóng kịch của tôi, kết quả sau cái ngày đó, Hồng đă không c̣n dây dưa với tôi nữa và nghe nói cô ta đă có bạn trai hơn hai tháng nay rồi.
Có lẽ em đang cười cho sự cao thượng vô ích của tôi bởi chính em và Hải đă từng có một quá khứ vàng son hồi c̣n ở trại tỵ nạn Galang. Khi tôi nghe lời em đến thăm ba tôi, ông ấy đă dạy cho tôi một bài học, dù đă muộn màng nhưng tôi vẫn muốn thử, tiếc là tất cả đă quá trễ v́ trái tim em đă thuộc về Hải. Những ngày Hải mất trí nhớ, nh́n thấy em tiều tụy, tuyệt vọng v́ Hải đă quên lời tỏ t́nh, tôi đă sớm biết ḿnh không c̣n cơ hội nữa.
C̣n nói về Duy, cả bốn tháng nay, từ khi tôi phang chảy máu đầu em ḿnh, Duy dường như không thích nói chuyện với tôi, dù chỉ là một lời thăm hỏi. Tôi thấy ḿnh quá vô dụng, quá hồ đồ, t́nh yêu đă vụt khỏi tầm tay mà ngay cả t́nh anh em, tôi cũng không giữ được. Tôi đă từng hứa với ḷng là luôn bảo bọc mẹ ḿnh, nhưng có lẽ sự có hiếu, sự lo xa của tôi sẽ không c̣n giá trị nữa. Chỉ khoảng vài tuần trong tháng tới, Duy sẽ chính thức ra trường, với cái bằng đại học trong tay, tương lai của nó sẽ sáng rỡ nhiều, hơn nữa, mẹ tôi và Minh Châu cũng rất hạp. Châu tuy là một đứa con gái hồn nhiên, vô tư, nhưng tôi tin chắc nó có tấm ḷng lương thiện, không biết dùng thủ đoạn như bao người khác, về làm dâu nhà tôi, chắc sẽ không có màn bi kịch con dâu đuổi mẹ chồng như ngày xưa mẹ tôi đă từng đuổi nội tôi. Rồi một ngày nào đó mẹ tôi sẽ có cháu, bà sẽ bận rộn mà làm quen với sự ra đi của tôi.
Tối hôm qua, em gọi đến báo tin Hải đă có lại trí nhớ đầy đủ, như vậy tôi không c̣n ǵ để bận tâm và lo lắng nữa. Sau khi cúp điện thoại xong, tôi mới cảm thấy ḷng ḿnh thật đau, tim buốt nhói, đầu óc điên cuồng v́ một sự thật mất em vĩnh viễn. Tôi biết ḿnh không thể ở lại đây, v́ sẽ có một ngày nào đó, tôi không dằn được cơn ghen trong ḷng, không kềm chế được t́nh yêu mănh liệt trong tim ḿnh, tôi sẽ phá hỏng tất cả mọi thứ. Tôi sẽ dành lại em trên tay bạn ḿnh; tôi sẽ đập vỡ hạnh phúc của em; tôi sẽ giết chết giá trị con người của tôi. Bây giờ tôi mới biết, t́nh yêu khiến một con người đầy vẻ hiếu thắng, ngang tàn, thành một tên yếu đuối và nhu nhược đến dường nào. Một thằng không sợ trời, sợ đất như tôi mà ngày nay phải chạy trốn t́nh yêu của ḿnh, xa lánh những người thân thương của ḿnh, và tệ hơn nữa là ra đi không một lời từ giă, bởi tôi sợ đứng trước mặt em, tôi sẽ không có can đảm nói hai tiếng biệt ly. Thôi th́ em hăy quên tôi đi, xem như sự có mặt của tôi trong đời sống của em ví như một cơn mưa rào trút xuống không đúng lúc. Em cũng đừng nên thương tiếc làm chi, bởi Tuyết Anh và tôi, ngay trong bụng mẹ đă ngấm dần sự chịu đựng, sự gian khổ... Chúng tôi sinh ra bởi hai v́ sao xấu đă được thượng đế an bài từ kiếp trước!
Bây giờ đă là bốn giờ sáng, ngoài kia mưa vẫn rơi tầm tă, một sự hiếm thấy ở trên mảnh đất "xứ lạnh t́nh nồng" này. Có lẽ trời cũng đang chia sẻ nỗi cô đơn và sự trống vắng của tôi. Mong trận mưa đầu mùa có thể mang những lời tỏ t́nh muộn màng của tôi đến với em rằng: "Tôi đă yêu em ngay từ phút giây gặp gỡ đầu tiên! Dù phải xa nhau, dù ở tận phương trời nào, xin em hăy nhớ cho....

Ḿnh không thấy nhau ḷng như héo gầy
Nếu mà sau này không cưới được em
Th́ anh xin hứa câu này
Dù rằng ḿnh cách xa nhau
Mà ḷng ḿnh không thiếu t́nh yêu"

Ngày xx tháng xx năm xxxx
Đỗ Tấn Đông"


Lá thư trên tay Nhă Tuyền từ từ rơi xuống đất. Nàng cảm thấy như ḿnh đang ch́m đắm trong một cơn khủng hoảng, hay là có trận động đất nào đó vừa mới xảy ra đâu đây nên mặt đất dưới chân nàng đang sụp xuống khiến nàng dù đang ngồi vẫn như lảo đảo.
Khá lâu sau, tiếng thở dài của Hải đưa Tuyền về với thực tai. Anh xếp lá thư và đặt trên bàn. Nhă Tuyền lau nước mắt, cố gắng mở lời:
- Anh Hải, em không biết phải nói ǵ với anh bây giờ...
Trông Hải bàng hoàng chẳng kém nàng:
- Có khi không nói sẽ tốt hơn!
- Nhưng dù sao đi nữa th́ em cũng không nên tiếp tục làm mất thời giờ của anh. Thú thật, đă có lúc em nghĩ ḿnh đă yêu anh, yêu từ khi năm em 14 tuổi. Những chuỗi ngày qua, em chưa bao giờ tự phân tích ḷng ḿnh xem có lầm lẫn giữa t́nh anh em và t́nh trai gái chăng? Cho đến ngày hôm nay, có một việc mà em hiểu rất chính xác rằng từ đầu chí cuối, trái tim em hoàn toàn thuộc về Đông. V́ ngỡ ḿnh bị khước từ, bị đối xử lạnh nhạt, em đă ép ḿnh quên Đông trong t́nh yêu của anh một cách khổ sở. Khi vắng anh, đầu óc em luôn tưởng nhớ đến Đông, ngay cả trong giấc mơ em cũng thấy ḿnh yêu Đông hơn anh dù biết anh ấy đă có người yêu khác. Em biết em nói những lời này th́ thiệt là bất công với anh lắm, nhưng thay v́ suốt cuộc đời ta phải sống trong thắc mắc, ngờ vực, sao không thành thật với nhau một lần, cũng giống như Đông đă thành thật, đưa em ra khỏi cái ṿng lẩn quẩn rắc rối từ bấy lâu nay. Nếu như sự thật làm anh đau ḷng, th́ anh phải biết rằng em càng đau đớn hơn anh gấp trăm lần. Em chỉ mong anh đừng trách em, đừng giận em, bởi chính em cũng đang bị trừng phạt thoả đáng lắm rồi.
Hải lại thở dài:
- Anh làm sao trách em được khi chính anh ngay từ đầu đă biết trái tim em không thuộc về anh.
Im lặng vài giây, Hải tiếp:
- Bây giờ em tính sao?
Nhă Tuyền đáp gọn:
- Chờ Đông trở về!
Hải trố mắt:
- Em có điên không? Biết khi nào nó mới quay lại. Trong thư nó đă bảo là không hẹn ngày trở về mà?
Tuyền lắc đầu, giọng cố chấp:
- Không đâu! Sẽ có một ngày anh ấy thay đổi ư định của ḿnh.
- Em tính làm "Ḥn Vọng Phu" thứ hai à? Có đáng không?
- Anh không hiểu đâu Hải, so với t́nh yêu cuồng nhiệt, sự hy sinh cao cả của Đông, em thấy rất đáng bởi trong suốt cuộc đời trước và sau, không có người nào yêu em quên cả bản thân ḿnh như Đông.
- Em nên nhớ chính anh cũng đă suưt bỏ mạng v́ em.
Nhă Tuyền chợt bối rối, song chưa có lúc nào t́nh cảm của nàng sáng suốt như là lần này:
- Vâng, em không bao giờ quên sự việc quan trọng đó. Hay nói đúng hơn, nếu không có tai nạn đáng tiếc ấy xảy ra, có lẽ người em yêu hiện giờ là anh mới phải bởi t́nh yêu có thể bồi dưỡng theo thời gian. Nhưng anh có biết không Hải, tai nạn là do bởi phần chính của thời tiết, chứ chưa hẳn là v́ em. Đặt thí vụ vào trường hợp của Đông, ngay bây giờ, anh có đành ḷng bỏ công ăn việc làm, xa hẳn những người thân của anh, bỏ tất cả ra đi v́ em không? Anh có yêu em như Đông đă yêu em chăng?
Đến phiên Hải đột nhiên bối rối, lúng túng thấy rơ. Quả thật anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Dù hiện tại anh đang đau khổ v́ bị Tuyền từ chối t́nh yêu của ḿnh, dù ḷng tự ái đang dâng lên thật cao v́ vai chính nhường hạnh phúc lại cho ḿnh, dù rất cảm kích một người bạn nghĩa khí như Đông, song nếu bảo anh phải v́ bao nhiêu cảm xúc mâu thuẫn này, v́ thất t́nh mà bỏ đi biệt tích, điều đó chắc chắn không bao giờ xảy ra. Cái cảm giác biết chắc ḷng ḿnh vẫn yêu Tuyền tha thiết pha lẫn sự hổ thẹn trong ḷng v́ ḿnh đă không yêu nàng bằng Đông khiến Hải càng phân vân và đuối lư thêm. Trong khi đó, Tuyền tiếp tục nêu ra những ư nghĩ của nàng:
- Dù thế nào đi nữa th́ em vẫn thấy ḿnh có lỗi với anh. Nhưng xin anh cũng đừng tỏ ra chán nản như thế. Anh c̣n trẻ, có sự nghiệp, gia đ́nh hoàn hảo, có ban nhạc NightStars, giao thiệp rộng răi, tất cả những yếu tố này có thể giúp anh t́m được một cô bạn gái tương lai hơn em gấp nhiều lần. Trong khi Đông, anh ấy không có ǵ hết, ảnh cần em nhiều hơn là anh. Bây giờ em mới biết, chính em mang đến phiền phức cho mọi người. Nếu không có em, chắc chắn Công sẽ không lăng phí sáu năm trời nhầm lẫn t́nh yêu của ḿnh, anh sẽ không v́ vậy mà bị nguy hiểm đến tính mạng, và Đông cũng không bỏ đi như ngày hôm nay. Và măi đến bây giờ em mới nhận ra hiểu biết của ḿnh c̣n quá nông cạn, sự trưởng thành chưa lột xác hẳn, v́ trước đây, chỉ v́ người yêu đầu tiên phụ bạc mà em đă vội than trời trách đất, v́ một chút đả kích đă vội nghĩ quẩn quên cả nhan sắc của ḿnh. So với những nổi khổ của Bác gái, Tuyết Anh và Đông, th́ nổi khổ của em ví như một ḥn sỏi nằm bên cạnh ba tảng đá lớn. Tự nhiên em thấy ḿnh thấp hèn quá, không đáng để cho mọi người đem ḷng yêu mến.
Hải choàng tay qua, xiết chặt vai Tuyền:
- Sao đương không em lại đánh giá, tự trách ḿnh như thế? Em phải biết rằng, em là một đứa con gái khả kính, đáng yêu, nếu không th́ làm sao có hai thằng bạn thân phải đau khổ, thất bại như ngày hôm nay. Em đừng nên tỏ ra kích động, đừng chỉ biết khuyên anh mà không biết khuyên ḿnh. Anh thừa nhận anh không yêu em đến mức mù quáng và mất lư trí như Đông, nhưng không có nghĩa là t́nh yêu của anh dành cho em chẳng nồng nhiệt và say đắm bằng Đông. Anh cũng không v́ bị từ chối mà không quan tâm đến em. Để em được yên ḷng, để đáp lại t́nh bạn cao cả của Đông, bắt đầu từ ngày mai trở đi, anh sẽ cố gắng liên lạc những người anh em giang hồ của Đông, may ra có thể t́m được tông tích của nó. Nhưng anh hy vọng em nên chuẩn bị tâm lư trước, kết quả có lẽ không như em mơ tưởng!
Nhă Tuyền chợt rùng ḿnh, tim buốt nhói khi trong đầu nàng vừa loé lên một ư nghĩ vĩnh viễn không t́m thấy Đông.

o0o

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Nhă Tuyền khoá quyển nhật kư lại. Dù đă nghe bà Bảy kể sơ qua, thế mà khi đọc Nhă Tuyền vẫn không cầm được nước mắt, mỗi một ḍng chữ là mỗi một giọt lệ rơi. Không ngờ, ở giữa chốn phồn hoa náo nhiệt này, ở cái mảnh đất có mệnh danh "xứ lạnh t́nh nồng" này, lại có hai tâm hồn cô đơn và lạc loài như thế. Hai câu ca dao mà ngay từ lớp một phổ thông, Nhă Tuyền đă thuộc ḷng: "Công cha như núi Thái Sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra", có đúng trong hoàn cảnh của Đông và Tuyết Anh chăng? Dù Đông đă kể rơ cuộc viếng thăm ba chàng sau bao nhiêu năm bỏ đi, cũng như chuyện t́nh buồn của ông ta, song Nhă Tuyền vẫn thấy bất công cho vợ con của ông. Chẳng lẽ t́nh yêu khiến con người mù quáng đến nỗi phải bạc đăi tinh thần lẫn thể xác của con ḿnh?
Ngồi lẻ loi trong căn nhà rộng lớn, Nhă Tuyền chợt thấm thía những ngày tháng bơ vơ và buồn bă của Đông. Nàng cảm thấy ḷng dạ tan nát khi nhớ lại từng kỷ niệm hai người bắt đầu gặp gỡ đến lúc yêu nhau, rồi xa nhau. Cái viễn tưởng sẽ không c̣n cơ hội để sum hợp với chàng khiến đầu óc Tuyền như muốn vỡ tung ra. Nàng tự hiểu không thể ngồi đây để chờ đợi Hải giúp nàng. Đột nhiên Nhă Tuyễn nghĩ đến Dũng, người anh em mà Đông kính nể, từng tâm sự chuyện nhà của ḿnh cho Dũng nghe, nàng nảy ư định sẽ đi thăm anh ta. Mong cuộc thăm viếng bất ngờ có thể khiến anh ấy cảm động cho biết nơi Đông sẽ đi tới, v́ t́nh bạn hai người vẫn khắng khít như ngày nào mặc dù Dũng đang ở trong khám.
Nhă Tuyền nh́n đồng hồ, đă hơn 12 giờ khuya, nàng quyết định t́m đến Hương, hy vọng với sức của hai người có thể thuyết phục Hiệp giúp đỡ trong việc t́m ra tông tích của Đông. Khi ra tới cửa, Nhă Tuyền phải khựng lại ngay v́ nàng không ngờ măi đến giờ này mà mưa vẫn c̣n rơi. Tuy nhiên, thời tiết cũng không thay đổi được sự nôn nóng của nàng, hơn nữa mưa cũng không lớn như hồi xế chiều. Nhă Tuyền định quay trở vào bên trong kiếm một cây dù che mưa, bỗng nàng có linh tính dường như có người nào đó đang theo dơi ḿnh. Nàng vội đưa mắt nh́n dáo dác xung quanh lối xóm, ở phía bên kia đường, đối diện nhà nàng, quả nhiên có một bóng đen đang đứng cạnh một cây thông, tay che dù mà khuôn mặt đang hướng về phía nàng.
Nhă Tuyền không khỏi rùng ḿnh khi chợt nghĩ đến nhà hoàn toàn vắng lạnh, ngoại trừ nàng. Chắc là ai đó trong khu vực này bắt được tin vợ chồng Nhă Thu đi xa, muốn đột nhập trộm cướp hoặc âm mưu bắt cóc nàng? Nhă Tuyền tự hỏi để rồi tự bảo với ḷng rằng Đông đă nhẫn tâm xa ḿnh th́ nàng cũng không màng để sống nữa, cho nên có nguy hiểm ǵ th́ nàng cũng không ngại.
Nghĩ vậy Tuyền vội bước ra khỏi nhà, quên cả ư định mang dù theo. Bỗng, cái bóng đen bắt đầu di chuyển về phía nàng. Nhă Tuyền chợt lảo đảo, có cảm giác như bây giờ mới thật sự có một trận động đất đang xảy ra dưới chân nàng. Tuyền không biết có phải v́ ḿnh đă khóc quá nhiều, đă đọc đi đọc lại lá thư của Đông nhiều lần, khiến cho nàng hoa cả mắt? Hay là tại đầu óc nàng cứ luôn nghĩ đến chàng nên qua lớp mưa lâm râm, nàng thấy "chiếc tàu ngầm" chẳng những đang nổi trên mặt bờ mà con biết đi bộ trên đất?
Tuyền vội cúi đầu xuống, úp mặt vào ḷng bàn tay, những ngón tay xoa nhẹ trên cặp mắt, rồi nhấn mạnh khắp vừng trán, mong có thể giảm bớt cơn nhức đầu và sự hoa mắt của nàng. Khoảng hai phút trôi qua, Tuyền chậm răi ngẩng đầu lên, lắc lắc cái đầu vài cái và khi nàng mở mắt ra th́ Đông đă đứng trước mặt nàng tự bao giờ. Chàng dang tay phải ra để che mưa cho nàng quên cả những giọt mưa đang rơi lất phất trên người chàng. Nhă Tuyền vô cùng sửng sốt và bàng hoàng, như không thể tin ở mắt ḿnh. Nàng ngây mặt ra nh́n trân trân vào đôi mắt của người con trai cách nàng khoảng nửa thước. Ánh mắt đă từng thu hút, ru nàng vào giấc ngủ ân t́nh.
Hai người đứng đối diện nhau, xúc động và bối rối. Gương mặt Đông trông gầy hẳn đi nhưng chính v́ thế mà đôi mắt kia trông càng to hơn và sâu thăm thẳm. Mái tóc biếng chải của chàng rũ xuống trên vầng trán rộng làm gương mặt chàng vừa có vẻ lăng mạn, vừa đáng yêu làm sao. Măi một lúc chàng mới mở lời, giọng chua xót nhưng đầy vẻ dịu dàng:
- Một lần nữa tôi phải v́ em mà bỏ ngang cái ư định ra đi của ḿnh. Khi máy bay chuẩn bị cất cánh, tôi vội vă rời chỗ ngồi khiến hành khách cùng các chiêu đăi viên rất đổi ngạc nhiên và hoang mang không ít. Chỉ nghĩ đến sẽ không bao giờ được thấy nụ cười duyên dáng và mái tóc nên thơ của em đă khiến cơi ḷng tôi tan nát. Tôi chợt nhận ra nơi đây vẫn c̣n nhiều việc để tôi lưu luyến và thực hiện trong tương lai. Tôi phải nối lại t́nh xưa cho cha mẹ tôi; tôi sẽ bảo với ba tôi rằng tôi không c̣n giận ông nữa; tôi phải chính mắt nh́n thấy Duy tốt nghiệp đại học và lập gia đ́nh đàng hoàng; tôi phải nh́n thấy thằng Út Hiền trưởng thành; nhưng điều quan trọng hơn hết là nh́n thấy em được hạnh phúc bên Hải.
Giọng chàng hiền hoà làm sao, đầy vẻ ăn năn và chân thành đến nỗi Nhă Tuyền không tự kềm chế được, mắt nàng nhoà đi bởi những gịng lệ không ngừng tuôn trào trên má. Đông tiến đến gần Tuyền, bàn tay âu yếm chạm nhẹ trên má của nàng, rồi cũng bàn tay dịu dàng ấy nhẹ vuốt tóc nàng như thể sợ một hơi thở nhỏ cũng làm nàng thương tổn. Giọng chàng cất lên, càng trầm buồn và chua xót hơn: - Sau khi rời khỏi phi trường, theo taxi về nhà, tôi lập tức chui vào xe và đă chạy khắp thành phố giữa cơn mưa dày đặc. Tôi đă đi qua những nơi có em để thấy ḷng ray rứt khi bao kỷ niệm chợt sống lại trong tâm trí và sau cùng chính tôi cũng không biết ḿnh đến đây tự lúc nào. Cả ngày hôm nay, trong bụng tôi chỉ lót dạ bằng cà phê, nhưng tôi không thấy đói bởi tôi chỉ lo tập trung nghĩ đến bây giờ em làm ǵ? Em đă đọc xong thư của tôi chưa. Lá thư bồng bột, nông nổi của tôi, có gây trở ngại cho em và Hải không? Em có biết không, chưa lúc nào tôi cảm thấy ḿnh mâu thuẫn, yếu đuối, và đắn đo như lần này. Thế rồi, chuyện ǵ đến th́ cũng đă đến. Lần đầu tiên tôi phải đầu hàng bản thân ḿnh, phải khuất phục trái tim ḿnh. Hiện giờ tôi chỉ muốn nói với em rằng: Tôi yêu em đến mức điên dại! Và nếu sớm biết ḿnh không thể xa em, có lẽ tôi không nên tự đánh mất t́nh yêu của ḿnh.
Đông chợt dừng lại, lặng lẽ thở dài:
- Nhưng em đừng lo! Tôi tự biết rằng t́nh yêu không phải là thứ có thể chiếm đoạt được, không phải là dùng thủ đoạn mà có được... Tôi đă tự lầm lẫn đuổi đi hạnh phúc của ḿnh th́ giờ này tôi không thể trách ai hay van xin t́nh yêu của em. Tôi chỉ muốn một lần được đối diện với t́nh cảm của ḿnh, được nói những lời tỏ t́nh với em, có thế th́ tôi mới yên ḷng ở lại để chúc phúc cho em và Hải.
Nhă Tuyền toàn thân như bay bổng trên mây, một cảm giác hạnh phúc tràn vào trái tim nàng, trong phút chốc bỗng trở thành cơn băo, một cơn băo cuồng nhiệt nhưng thật dịu dàng đang nâng nàng lên cao, càng lúc càng cao nàng ch́m đắm trong trạng thái tuyệt vời của một người được yêu, được yêu đến tuyệt đối, được yêu đến tận cùng... và khi cảm giác đó dâng cao đến tột độ, đôi mắt nàng đột nhiên đẫm lệ và nàng cảm thấy ḿnh khắng khít với chàng đến nỗi chàng chỉ vừa đưa nhẹ tay ra là nàng đă nằm gọn trong ṿng tay chàng.
Trong khi đó, nh́n những giọt nước mắt của Nhă Tuyền, Đông chợt cảm thấy ḷng dạ xót xa và ân hận vô cùng:
- Trời ơi, tôi lại tiếp tục lầm lẫn nữa rồi. Đúng ra, tôi không nên quay về, không nên khiến em buồn... không nên măi làm em khóc... tôi...
Nhă Tuyền đột nhiên nhoài tới, ôm chặt lấy Đông:
- Anh đành ḷng bỏ em sao Đông? Đành ḷng đẩy em về phía Hải? Nhẫn tâm bắt em sẽ phải đi t́m kiếm anh một cách vô vọng giữa trái đất rộng lớn không biết bao nhiêu người cư ngụ sao? Em đă đọc lá thư anh đến chục lần. Quyển nhật kư của hai anh em anh đă làm em khóc hết nước mắt. Em hầu như không c̣n tự ái, và cuối cùng em chỉ muốn nói một lời mà thôi: Em rất yêu anh! Em không thể sống thiếu anh!
Cây dù trên tay của Đông đột nhiên rơi xuống đất, chàng hoàn toàn không tin được ở tai ḿnh:
- Nhă Tuyền, em có biết em đang nói ǵ không?
Nhă Tuyền đứng thẳng người, chăm chú nh́n Đông:
- Vâng! Biết rơ ràng nữa là khác! Đây là lần đầu tiên em chủ động tỏ t́nh trước mặt một người mà em yêu tha thiết nhất. Anh có biết không Đông, từ khi anh đỡ cho em khỏi bị té ở trước quán kem, từ khi anh đỡ cho em một nhát dao, th́ em đă biết trái tim ḿnh sẽ thuộc về anh rồi. Trong cuộc đời của em, chưa bao giờ em yêu một người con trai nào mà cùng lúc giận người ta đến mức phát điên. Em yêu dáng dấp rất "bụi" của anh, yêu đôi mắt huyền bí, yêu nụ cười hiền hoà... và yêu luôn cả cái tánh nóng nảy, hồ đồ của anh. C̣n giận anh v́ anh đă không hiểu được trái tim của em, ghét anh đă nhường em cho Hải và hận anh đă nở ḷng xa em. Bây giờ em chỉ xin anh một điều sau chót, anh có thể bớt nghĩ cho mọi người mà hăy nghĩ đến cho bản thân ḿnh một chút, được không anh?
Đông thật sự rất xúc động bởi đây là lần đầu tiên chàng đă nghe được những lời tỏ t́nh dễ thương nhất. Tuy nhiên, sực nhớ đến Hải, Đông không khỏi buột miệng hỏi:
- Thế c̣n Hải?
- Em đă nói rơ với anh ấy là từ bấy lâu nay em chỉ yêu có một ḿnh anh mà thôi. Anh đừng lo, với một người như Hải, chắc chắn sẽ sớm t́m được một cô bạn gái khác. Bây giờ anh c̣n nghi ngờ ḷng dạ của em nữa không?
Mắt Đông chợt ướt v́ cảm động:
- Tuyền, hăy nói cho anh biết, có phải anh đang nằm mơ không?
Nhă Tuyền nắm lấy một bàn tay của Đông, áp vào má:
- Đây là sự thật! Anh không thấy những giọt nước mắt mừng rỡ và xúc động của em sao? Anh không thấy trời đang mưa hay sao? Và em, em đă tỏ t́nh với anh dưới cơn mưa mùa xuân!
- Đối với quá khứ và nhân phẩm của anh, anh có xứng đáng với t́nh yêu của em không?
Nhă Tuyền cương quyết gật đầu:
- Không những thế mà anh c̣n xứng đáng được những đứa con họ Đỗ bụ bẩm, dể thương, quấn quít bên đầu gối hạnh phúc của chúng ta!
Và rồi sau câu nói ấy, Đông ṿng tay ra sau lưng nàng, càng lúc càng siết chặt người yêu hơn, đầu chàng hơi cúi xuống... Tuyền thấy thật yếu đuối, thật xúc đông... đến nỗi muốn nói thêm vài câu trách chàng cũng không thể được. Nhă Tuyền nhắm mắt lại, nàng không thể nghĩ thêm bất cứ điều ǵ nữa, nàng ngẩng đầu lên, đôi môi hé mở, chờ đợi dâng hiến... Hai cặp môi áp chặt vào nhau, hai tâm hồn cùng quyện lấy nhau, như thể không có mănh lực nào có thể chia cách họ được. Cả hai ch́m đắm trong mật ngọt của t́nh yêu, cùng lạc vào trong vùng cảm xúc lạ lùng nhất mà họ chưa từng trải qua bao giờ.
Khá lâu sau, khi Đông d́u Tuyền vào trong nhà, Nhă Tuyền chợt nhận ra một điều, nếu như xưa nay nàng có ác cảm với trời mưa, v́ trời mưa gợi cho nàng nhiều chia ly buồn bă th́ có lẽ từ hôm nay trở đi, nàng yêu mưa hơn nắng. Bởi trời mưa thu hẹp khoảng cách giữa nàng và Đông! Trời mưa chứng giám t́nh yêu của hai người! Trời mưa chứng kiến lời tỏ t́nh chân thành của họ!

Muabui
Aug. 02, 2001

Hết


 

Pages Previous  1  2  3  4  5