và vẻ mặt trông như người mắc
phải chứng cảm sốt. Buổi trưa, Oanh có điện thoại cho nàng, chủ yếu
là phàn nàn về những điều Công đă nói đêm qua sau khi nghe Luân
thuật lại đầu đuôi: "Linh, mày cho tao số điện thoại của thằng
Công đi, tao phone hỏi nó cho ra lẽ. Tao có đụng chạm ǵ đến nó đâu
mà bày đặt chê khen này nọ, bộ từ nhỏ tới lớn nó không hề mở miệng
chửi thề hoặc uống một giọt bia rượu nào hay sao? C̣n
nữa, trong khi
mày cố t́nh giấu kín chuyện nó lăng nhăng bậy bạ với con Vi, th́ hai
đứa tụi nó chẳng những không biết xấu hổ mà c̣n đổ hết mọi chuyện
lên đầu mày... Tức thật, phải chi hồi hôm tao có mặt ở đó để xem mấy
người họ đánh cái thằng mắc dịch kia thế nào..." Nhă Tuyền chỉ
nghe được bấy nhiêu th́ vội vă cúp ngang điện thoại v́ nàng không
muốn nghe thêm bất cứ điều ǵ có liên quan đến Công hay Đông cả.
Cũng xế chiều hôm đó, Hương và bạn trai, Lâm, ghé nhà thăm Tuyền.
Hương để bạn trai ngồi tṛ chuyện
với vợ chồng Nhă Thu ở ngoài pḥng
khách, rồi đi thẳng vào pḥng ngủ của Tuyền. Gặp Hương, Tuyền ngạc
nhiên lắm, tự phân vân trong đầu rằng không biết có phải Hương đă
bắt được tin ǵ hay là Hương cố t́nh dắt bạn trai đến để khoe với
Nhă Thu rằng ḿnh cũng có một người bạn trai giàu sang, lái xe đời
mới, ga lăng hết cở, hoặc c̣n có một nguyên do nào khác?
Từ sau khi chuyện của Công đổ bể, Nhă Tuyền nhận thấy Thu đă thôi
gắt gao trong việc kiểm tra sự kết bạn của ḿnh. Có lẽ Thu thông cảm
cho nổi mất mát và niềm cô đơn của Tuyền, nên mặc t́nh để Tuyền công
khai hẹn ḥ hoặc nói chuyện điện thoại với Hương và Oanh. Với thái
độ thay đổi đột ngột của Thu, Tuyền đă bao lần mạnh dạn mời Hương và
Oanh đến nhà chơi, nhưng cả hai đều từ chối, song sự xuất hiện bất
ngờ của Hương trong lúc này khiến Tuyền hơi ngờ vực. Khác hẳn với
suy đoán của Tuyền, Hương không hề đá động đến chuyện đêm qua, mà cô
nàng nhiệt t́nh mời Tuyền đi ăn dinner với hai người họ cho dù Tuyền
viện cớ là không khoẻ trong người song Hương dường như không tin lắm.
Sau nhiều lần nài nỉ, thấy Tuyền vẫn một mực khước từ, Hương ở lại
tṛ chuyện thêm một lúc rồi cáo từ ra về.
Sự thăm viếng th́nh ĺnh của Hương đă để lại một chút vương vấn
trong ḷng Tuyền. Nguyên là Tuyền đă biểu lộ niềm vui mừng của ḿnh
khi nghe Hương bật mí Lâm là con trai duy nhất trong một gia đ́nh
sang trọng, có cả hai cửa tiệm nữ trang uy tín, ngoài ra anh ta là
một người rộng lượng, lịch sự, lại rất thương yêu Hương. Nhưng khi
nghe Tuyền hỏi về chuyện tương lai của hai người, Hương liền thay
đổi sắc mặt ngay: "Uh oh! Tao sợ nhất là chồng con, và thứ hai là
đánh mất đi tự do của ḿnh. Tao đă từng bảo điều này với hai thằng
bạn trai cũ, thoạt đầu tụi nó không tin lắm, nhưng sau đó, cặp kè
khá lâu tụi nó mới sáng mắt mà cho số de liền. Cái anh chàng Lâm này
cũng vậy, khi nào hắn ta thật sự chán nản hẳn chưa muộn màng ǵ cả.
Ai chịu th́ quen, không th́ đường ai nấy đi. Yêu đương dai diết,
trói buột muôn thuở chi cho khổ...." Qua những lời
nữa đùa nữa thật
này, Nhă Tuyền ước ao ḿnh được phân
nữa tánh t́nh phóng khoáng và
lạnh lùng như Hương th́ hay biết bao.
Lại thêm một đêm dài chợt đến, Nhă Tuyền vô cùng thất vọng v́ Đông
đă không gọi điện thoại cho nàng, chứng tỏ chàng chẳng quan tâm ǵ
đến nàng cả. Nằm trong căn pḥng vắng lặng này, Tuyền mới cảm thấy
hết nỗi trống vắng, mất mát trong ḷng ḿnh. Nàng không thể xác định
và nàng cũng chẳng thể hiểu nổi con người cố chấp, nóng nảy, lầm ĺ
đó đă dành cho nàng những ǵ? Dù thành thật cách mấy, dù chỉ có một
ḿnh đối diện với bóng đêm, Nhă Tuyền cũng không tài nào trả lời
được câu hỏi đó.
Khác với mối t́nh đầu, tuy kết quả của sự đổ vỡ đă làm tổn thương
Tuyền rất nhiều song cũng nhờ vào sự thật phủ phàng mà nàng đă khẳng
định được t́nh cảm của Công dành cho nàng là bao nhiêu. Hay ít ra
những lời thú nhận muộn màng của hắn cũng đủ giúp nàng dứt khoát
thật nhanh chóng trong tít tắt mà không cần phải tốn nhiều th́ giờ
để suy nghĩ. C̣n bây giờ Nhă Tuyền hoàn toàn không hiểu là ḿnh đang
chần chờ cái ǵ? Phải chăng là một phép lạ có thể đảo ngược những
chuyện xảy ra trong đêm vừa qua. Hay là một lời xin lổi của Đông cho
sự nóng nảy và thiếu suy nghĩ của chàng? Thật ra Đông là một con
người như thế nào? Phải chăng trong con người chàng luôn luôn có hai
đầu thái cực: một của sự ngang tàn tưởng chừng như lỗ măng và phía
sau là sự trầm lặng sâu sắc đến vô cùng? Một lần
nữa, Nhă Tuyền cũng
không tài nào t́m ra câu trả lời cho các thắc mắc đó. Nàng trở nên
nhức nhối, khó chịu, trằn trọc suốt cả đêm.
Sáng thứ hai, Nhă Tuyền điện thoại cho ông chủ xin nghỉ làm một tuần
v́ nàng cần có thời gian để nh́n rơ bản thân ḿnh muốn ǵ và cần ǵ.
Khoảng 1 giờ trưa, có tiếng gỏ cửa pḥng, kèm theo một tiếng nói
quen thuộc:
- Sao hả cô bé ham ngủ, làm ǵ xin nghỉ cả tuần vậy?
Nhă Tuyền tṛn xoe đôi mắt khi nhận ra người vừa gọi cô bé chính là
Minh Hải.
o0o
Condo hai pḥng ngủ của Hải nằm trong một khu xóm sang trọng ở phố
Mississaugạ Sau khi bước vào nhà, Hải vui vẻ đề nghị:
- Em cứ tự nhiên thăm quan nhà anh, bếp núc để ḿnh anh lo được rồi.
Nhă Tuyền cười gượng, bất đắc dĩ đi ṿng ṿng trong pḥng khách của
Hải. Nàng sờ nhẹ bộ ghế sa-lông làm bằng da, và nàng tin chắc giá
tiền không dưới hai ngàn gia kim, luôn cái ti vi hiệu sony và giàn
máy nhạc cũng thuộc loại mắc tiền. Trên tường có treo vài bức tranh
ngoại cảnh trông rất tươi mát và đẹp mắt.
Sau đó, Nhă Tuyền xoay nhẹ nắm cửa pḥng ngủ cạnh đấy và bên trong
hoàn toàn bỏ trống, có lẻ vợ chồng anh để dành pḥng này cho đứa con
đầu ḷng. Nàng tiếp tục mở cửa pḥng thứ hai để nhận thấy cái tổ
uyên ương của hai người họ hoàn toàn chẳng thiếu vật ǵ, từ đầu máy,
ti vi, giường đôi, tủ quần áo, kính soi mặt, giàn máy nhỏ xinh
xắn..v.v... mọi thứ đều mới mẽ và nhất là rất sạch sẽ, ngăn nắp.
Tuyền chậm răi đến gần một khung h́nh thật lớn treo trên tường cạnh
đầu giường. Khung h́nh được lộng khoảng 20 bức h́nh nhỏ trong đó và
đôi mắt Tuyền chợt sáng lên khi nhận ra một tấm ảnh nằm ở bên dưới
góc phải. Trong ảnh, một người con trai độ 18 tuổi đang cơng một đứa
con gái trên lưng và cả hai người họ đang bị nước biển ngập hơn
nữa
thân người. Đứa con gái tinh nghịch ṿng hai tay ra phía trước giả
vờ bóp chặt cổ của chàng trai khiến anh ta phải lè lưỡi thật dài
trong khi cô bé cười thật tươi. Nhă Tuyền hơi bàng hoàng lẫn xúc
động v́ Hải vẫn c̣n giữ tấm ảnh kỷ niệm ngày nào và nhất là anh đă
trưng nó trong khung h́nh gia đ́nh.
Nhă Tuyền đứng sững một hồi th́ đột nhiên có một tiếng nói nhẹ nhàng
bên tai nàng:
- Em c̣n nhớ tấm ảnh này chụp lúc nào không?
Nhă Tuyền giựt ḿnh quay đầu lại để nhận thấy Hải đang đứng trước
cửa pḥng tự bao giờ.
- Làm sao em quên được trong khi em cũng có giữ một bức giống như
thế.
Đôi mắt Hải mơ màng:
- Anh nhớ rơ hôm đó cả khu "minor" đi cắm trại ở ngoài biển. Em v́
không biết bơi nên cứ bám sát theo anh hoài, và mỗi lần anh muốn bơi
ra xa th́ em đều bắt anh phải cơng em theo. Tấm ảnh này anh trưởng
trại đă phải leo lên một cành cây thật cao để có thể chụp cho tụi
ḿnh, lúc đó em nằng nặc đ̣i anh lè lưỡi ra cho giống người bị siết
cổ.
Hải dừng lại, vừa cười vừa lắc đầu lia lịa:
- Thiệt hồi nhỏ em phá quá trời chứ đâu giống như bây giờ...
Anh bỏ lững câu nói khiến Tuyền ṭ ṃ:
- Bây giờ em thế nào?
- Em ít nói, ít cười, ít đùa hơn xưa. Trái lại em hay thở dài, trầm
tư, đôi mắt dường như lạc lơng ở tận phương trời xa xăm nào đó,
khiến anh có cảm giác em là một cánh nhạn lạc đàn chưa t́m ra tổ ấm
để yên nghỉ...
Nhă Tuyền đang buồn trong ḷng song cũng không nhịn cười nổi bởi lối
diễn tả văn chương của Hải:
- Anh tiến bộ nhiều quá nhỉ! Cách dùng chữ để diễn đạt ư
nghĩ của
anh rất giống mấy nhà văn hoặc các nhà tiểu thuyết nổi tiếng. Nếu
như ngày xưa anh biết dăm ba chữ nghĩa lợi hại th́ có lẻ anh chỉ cần
viết một lá thư tỏ t́nh với chị Liên thôi cũng đủ lắm rồi. Đằng này,
em phải mất công mấy tháng trời trao thư qua thư lại cho hai người
mới có kết quả cơm lành canh ngọt.
Không hiểu sao mỗi lần Tuyền nhắc đến Liên là Hải tỏ ra lúng túng
liền. Nguyên là Tuyền đă đọc hết những lá thư t́nh mà anh đă viết
cho Liên, để mỗi khi buồn chán v́ không c̣n đề tài nào để phá anh,
Tuyền thường đem những lời tỏ t́nh vụng về của Hải ra trêu chọc
khiến anh phải bao phen tức tối và tự nhủ là sẽ không bao giờ nhờ cô
bé chuyển thư nữa. Nhưng tính trước tính sau, chỉ có Tuyền là anh có
thể tin cậy được v́ nếu như anh nhờ một đứa nào khác trong trại
"minor", lỡ nó không kín miệng, anh trưởng trại mà biết được chắc có
nước Hải phải cuốn gói ra khỏi trại ngay lập tức.
- À ha... anh đang nhớ đến người xưa phải không? Lát
nữa khi Vân về,
em sẽ mách lại đấy!
- Có lẽ anh phải rút lại lời nhận xét quá!
- Tại sao?
- V́ em vẫn đùa cợt và nhiều chuyện như ngày xưa.
Nhă Tuyền cười thích thú trong khi Hải tiếp:
- Hết buồn rồi phải không? Nếu hết th́ mau theo anh vào bếp!
Tuyền ngây thơ:
- Hồi năy chính anh bảo với em là một ḿnh anh lo liệu được mà?
- Hồi năy khác, bây giờ khác! Hơn nữa nếu em không phụ anh một tay,
có lẽ Ngọc Vân sẽ phải chết đói!
- Chao ơi! Anh yêu vợ quá nhỉ! Đương không xin nghỉ làm
nữa ngày để
về nấu cơm cho vợ ăn. Đàn ông trên thế gian này biết cưng chiều vợ
như anh th́ thật hiếm có. Em mà là Ngọc Vân, nhất định sẽ bám sát
theo anh suốt đời.
Hải găi đầu, lẩm bẩm:
- Anh cũng mong được như em nói.
- Anh vừa bảo ǵ?
Hải vội lắc đầu ngay:
- Ồ không có ǵ! Nếu em c̣n hỏi nữa th́ kẻ bị đói sẽ là em đấy!
o0o
Đă gần bảy giờ tối rồi mà Ngọc Vân vẫn chưa về tới nhà, Hải bèn bảo
với Tuyền:
- Em đợi anh tí nhé! Anh vào pḥng gọi hỏi Vân thử.
Dứt lời Hải đi thẳng vào pḥng ngủ trước khi Tuyền c̣n chưa kịp thắc
mắc sao anh không dùng điện thoại ở pḥng khách. Nhưng thật ra, Nhă
Tuyền cũng không muốn làm mất thời gian thêm v́ quả thật nàng đang
đói run cả người. Kỳ thật, cả ngày hôm qua nàng chẳng ăn ǵ nhiều
ngoài hai chén cháo thế mà nàng nào cảm thấy đói bụng ǵ đâu. Có lẽ
con người khi buồn th́ đă tự thấy no sẳn rồi.
Khoảng năm phút sau, Hải bước ra pḥng khách với nét mặt hơi cau có;
tuy nhiên, anh cố gắng làm ra vẻ chẳng hề có chuyện ǵ xảy ra:
- Thôi không cần chờ nữa. Vân phải ở lại làm thêm giờ.
Và suốt bửa cơm tối, Hải đột nhiên chẳng nói năng ǵ cả. Mặc dù, Nhă
Tuyền không hiểu nguyên do v́ sao, nhưng vẻ im lặng của Hải cũng đủ
nói lên một điều là giữa đôi vợ chồng anh phải có chuyện xích mích
ǵ đó đang xảy ra mà trong nhất thời nàng không
nghĩ ra được. Một
phần cũng bởi v́ nàng c̣n chưa giải quyết xong vấn đề t́nh cảm riêng
tư của ḿnh th́ ở không đâu mà đi lo chuyện của người khác, và một
phần nàng tin tưởng rằng nếu như là vấn đề phức tạp, nhất định nay
mai Hải sẽ kể cho nàng nghe thôi v́ như anh đă nói giữa hai người
vốn không có bí mật nào cả.
Chương 26
Trong mấy tuần lể kế tiếp, Nhă Tuyền luôn có mặt bên cạnh ban nhạc
NightStars mỗi khi họ tập dợt ở nhà hoặc nhận lời trỗi nhạc cho các
vũ trường khắp sáu đô thị của thành phố lớn Toronto. Khi th́ Nhă
Tuyền theo họ đến các vũ trường đông khách như ShaLaLa, Sans Souci
hoặc Blue River, hay cũng có lúc Hải rủ Tuyền theo họ xuống vũ
trường Caravan ở Cambridge cách thành phố khoảng một tiếng đồng hồ.
Mới đầu Tuyền cảm thấy không quen lui tới những chỗ náo nhiệt ồn ào
như thế song mấy người trong ban nhạc đều niềm nở với nàng khiến
Tuyền hoà hợp với họ thật mau. Vả lại cô bạn gái của anh đánh đàn
Guitar luôn bảo Tuyền đi theo cho có bạn tṛ chuyện v́ mỗi khi năm
người họ làm việc trên sân khấu th́ dưới này chỉ có ḿnh cô ta ngồi
đơn độc giữa chốn đèn màu muôn người.
Riêng chuyện t́nh cảm của Tuyền và Đông, đă bao ngày qua, nàng không
c̣n mong đợi thứ t́nh yêu hư thật đó
nữa. Sự im lặng của Đông đă là
một câu trả lời rơ ràng lắm rồi, v́ thế nàng không thể nằm măi ở nhà
một ḿnh để chờ đợi phép mầu nhiệm viễn vong. Tuy vậy, có những đêm
từ chốn ồn ào trở về với bóng đêm, Nhă Tuyền vẫn không khỏi
nghĩ đến
Đông, nghĩ đến cái bạt tay oan uổn và sự vô t́nh của chàng. Song Nhă
Tuyền chóng quên lăng khi công việc ở sở làm ồ ạt tới v́ mùa đông
chính là mùa buôn bán băng video đắt nhất. Vả lại, thời gian qua, có
Hải ở bên cạnh hầu bạn, Nhă Tuyền cảm thấy bớt cô đơn và lạnh lẻo
hơn.
Nói đến Hải, tuy anh ta vẫn chưa kể ǵ với Tuyền song mấy lần ghé
nhà anh để xem ban nhạc tập dượt, nàng đều không thấy Vân đâu hết,
ngay cả chủ nhật Vân cũng vắng nhà. Trong quá khứ, Nhă Tuyền đă vài
lần đi bác sĩ gia đ́nh để khám bệnh, nàng thừa hiểu pḥng mạch lúc
nào cũng đóng cửa vào lúc 6 giờ chiều, không chỉ riêng bà bác sĩ gia
đ́nh của nàng thôi mà hầu hết các pḥng mạch tư nhân của người Việt
Nam đều đóng cửa ở mức định giờ giấc giống như nhau. Thế th́ trong
những lúc Tuyền ở lại nhà Hải có khi hơn 10 giờ tối, Vân đă đi đâu?
Tại sao không thấy Vân xuất hiện mỗi khi Hải tŕnh diễn tại các vũ
trường? Chuyện ǵ đă xảy ra giữa đôi vợ chồng sắp cưới này?
Các thắc mắc này đúng ra Nhă Tuyền rất muốn trực tiếp hỏi Hải, nhưng
nàng không t́m được một cơ hội nào v́ khác với Đông, Hải không thích
tâm sự hay dài ḍng trong điện thoại, anh chỉ gọi đến cho biết giờ
đến rước nàng đi chơi rồi th́ chỉ sau vài phút ngắn ngủi chiếc xe
"van" của ban nhạc chạy tới nhà bốc nàng lên xe liền. C̣n những lúc
khác, sau khi ban nhạc thu tiền xong, mấy người họ lập tức lái xe ra
tận phố Tàu để ăn khuya, giữa không khí vui vẻ như thế, Nhă Tuyền
càng không thể hỏi chuyện riêng tư của Hải. Tuy nhiên, vào một đêm
cuối tuần, các nghi vấn của Tuyền không hẹn mà có câu trả lời rất
đầy đủ.
Đó là một buổi tối thứ bảy khoảng cuối tháng 11, thời tiết đă xuống
độ âm, và cũng là ngày mà thành phố Toronto vừa đón nhận một trận
tuyết nhỏ đầu mùa. Sau khi theo Nhă Thu tới nhà gia đ́nh phía bên
chồng ăn tiệc, về đến nhà Nhă Tuyền chưa kịp thay quần áo ngủ th́
đột nhiên Minh Châu gọi đến cho nàng. Bằng một giọng khẩn trương, cô
bé ríu rít:
- Em xin lỗi đă quấy rầy giấc ngủ của chị nhưng mà anh Hải say quá,
lại vứt đồ đạc bừa băi khắp nhà, em và anh Đông khuyên măi mà anh ấy
vẫn không thèm nghe. Em biết dạo này chị hay đi chơi với ảnh, nếu có
tiếng nói của chị, chắc anh ấy sẽ nghe theo lời. Hơn
nữa, sáng mai
em có lớp sớm, em không thể ở lại để chăm sóc cho ảnh, v́ lở ba mẹ
em mà biết được chuyện chị Vân bỏ anh Hải, có lẽ hai ông bà sẽ buồn
rất nhiều...
Cúp điện thoại xong, Nhă Tuyền nh́n đồng hồ trên tay th́ chợt nhận
ra hiện đă quá 12 giờ khuya, hèn ǵ mà Châu cứ tưởng là Tuyền đang
ngủ. Nàng hơi hối hận v́ đă vội vàng trả lời với Châu trong khi nàng
chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, bởi sự hiện diện của Đông ở nhà Hải là cả
một vấn đề rắc rối mà lát nữa đây nàng không biết hai người sẽ phải
nói với nhau những ǵ. Mặc dù chuyện đă xảy ra gần hai tháng, thế mà
hôm nay cái tên Đông vẫn vô t́nh làm nàng ray rức và khó chịu làm
sao. Nhưng khi nghĩ đến Hải, Tuyền chợt thấy thông cảm và thương hại
cho anh rất nhiều bởi hoàn cảnh của anh cũng hao hao giống nàng, có
điều Châu không nói rơ nguyên nhân v́ sao Vân bỏ Hải. Hơn
nữa, trong
thời gian qua, nhờ có sự hiện diện của Hải bên cạnh đă giúp Tuyền
thoát khỏi niềm ưu tư và trống trải, nay anh có chuyện buồn chẳng lẽ
nàng c̣n do dự và cân nhắc điều chi.
Với lư do chính đáng này, Nhă Tuyền giữ nguyên bộ đồ đang mặc, chạy
vội xuống lầu giải thích sơ sài cho Thu hiểu v́ sao nàng phải ra
khỏi nhà trong lúc khuya khắc như vầy. Và một lần
nữa, Thu tỏ ra rất
dể dăi, chị c̣n khuyên Tuyền rán an ủi Hải và nếu cần thiết th́ có
thể ngủ tại đó v́ chị không muốn Tuyền phải lái xe về trong đêm vắng
nhất là trời vừa đổ tuyết rơi, đường xá hăy c̣n trơn trợt, có thể
xảy ra tai nạn giao thông.
Đợi cho Tuyền đă ra khỏi cửa, Nhă Thu mới rón rén vén màn cửa sổ để
nh́n lén Tuyền. Khi chiếc xe đă chuyển bánh hút dần trong bóng tối
th́ chị cũng thở dài nảo ruột. Thật ra bấy lâu nay, Nhă Thu cố t́nh
mắt nhắm mắt mở v́ chị không muốn g̣ bó và xen vào đời tư của em gái
ḿnh. Chị cảm thấy hổ thẹn v́ đă nh́n lầm Công nên mới để cho Tuyền
sớm bước vào đường yêu. Vả lại, Nhă Tuyền cũng chẳng c̣n nhỏ
nữa, mà
tư tưởng đă chín chắn hơn xưa khá nhiều, để cho Tuyền tự làm chủ bản
thân và quyết định cho tương lai của ḿnh cũng là chuyện hợp lư mà
thôi. Song nói như thế không có nghĩa là chị lơ là và không quan tâm
đến Nhă Tuyền, trái lại chị vẫn âm thầm theo dơi những vui buồn hiện
rơ trên khuôn mặt Tuyền, từ đó chị bắt đầu hỏi ḿnh một câu: " Hải
và Đông, ai sẽ là em rể tương lai của ḿnh? Hay là...."
o0o
Nhă Tuyền hồi hộp gỏ nhẹ lên cửa hai tiếng nhỏ, lập tức cánh cửa
được mở ra ngay trước khi nàng c̣n chưa kịp thu tay lai. Minh Châu
xuất hiện trong tư thế chuẩn bị ra về khiến Tuyền không khỏi trố mắt
ngạc nhiên:
- Em về bây giờ à?
Châu gật đầu đáp:
- Vâng, anh Đông đang chờ em dưới sân đậu xe. Hơn
nữa em không thể
đi quá khuya cho nên em mới làm phiền đến chị.
Nhă Tuyền chẳng để ư đến những lời khách sáo của Châu, trái lại nàng
hỏi tiếp:
- Bộ em cũng có mặt trong buổi tiệc chung với họ sao?
- Ồ không, anh Đông và anh Hải nhậu ở nhà một người bạn.
Thấy anh Hải uống nhiều rượu và nói năng lung tung nên anh Đông vội
đưa ảnh về. Trên đường đi, anh Đông phải thắng xe gấp giữa chừng cho
anh Hải ói. Sau đấy anh Đông gọi cho Duy kiếm em, nhằm lúc em cũng
đang ở chung với ảnh, và sẵn xe anh Đông chạy về nhà rước em luôn v́
anh ấy sợ anh Hải sẽ c̣n ói nữa.
- Thế anh Hải đâu rồi.
- Ảnh la hét một hồi th́ thấm mệt nên nằm nghỉ trong pḥng. Năy giờ
em không dám vào, may là chị nhận lời nếu không em cũng chẳng biết
tính sao cả.
Dứt lời, Châu vội vă cáo từ. Nhă Tuyền định khép chặt cửa bỗng Châu
quay đầu lại, cô bé cười gượng:
- Em không biết giữa chị và anh Đông có giận hờn điều chi chăng,
nhưng bác gái th́ cứ luôn miệng hỏi thăm về chị. Bác hay thắc mắc
với em là sao lâu quá không thấy chị đến chơi.
Nhă Tuyền bàng hoàng, vội lấp liếm:
- A... lúc này chị bận quá. Em cho chị gởi lời thăm Bác, khi nào rảnh
chị sẽ ghé sau.
Minh Châu gật đầu nhẹ và bỏ đi thật nhanh. Nhă Tuyền nh́n theo cho
đến khi bóng Châu mất hút trong thang máy th́ nàng mới đóng cửa lại.
Một ḿnh trong căn pḥng khách vắng lạnh, Nhă Tuyền không khỏi nghe
ḷng nao nao một cảm xúc thất vọng mơ màng. Không biết có phải v́
Đông trốn tránh nàng hay tại nàng đinh ninh là sẽ gặp được Đông
trong khi kết quả không như nàng tưởng tượng? Nhưng tại sao Đông
không muốn thấy mặt nàng? Rơ ràng là chàng cố t́nh lánh mặt v́ trước
khi bước vào building Nhă Tuyền hoàn toàn không thấy Đông đâu cả.
Song Tuyền vội gạt phắt các thắc mắc ra khỏi đầu bởi nàng thiết
nghĩ
gặp nhau chỉ thêm ngượng ngùng và khó xử mà thôi. Hơn
nữa, việc mà
nàng phải tập trung ngay lúc này chính là t́nh trạng của Hải. Nghĩ
thế, Nhă Tuyền bèn đi vào trong bếp, nàng mở tủ lạnh để xem có thể
nấu ǵ cho Hải ăn lót ḷng, nhưng ngoại trừ các thứ thịt đông lạnh
ra, tủ lạnh chẳng c̣n ǵ cả. Nhă Tuyền trầm ngâm đôi phút và quyết
định nấu một nồi cháo thịt bằm.
Sau khi bắt nồi cháo lên ḷ, Nhă Tuyền ra ngồi pḥng khách chờ đợi,
thỉnh thoảng chạy vào nhà bếp dùng muỗng quậy đều cháo cho khỏi bị
khét và đặc lại. Được hơn nửa tiếng th́ nàng chợt nghe có tiếng rên
nho nhỏ trong pḥng ngủ của Hải vọng ra:
- Vân.Vân. ơi... em. Vân...!
Nhă Tuyền đứng dậy, chậm răi đi về phía pḥng ngủ, nàng nhẹ nhàng
xoay nắm cửa và khi chân nàng vừa bước được một bước th́ nàng có cảm
giác h́nh như ḿnh vừa đạp phải vật ǵ hơi cứng. Tuyền cúi xuống để
nhận ra đó là một khuôn h́nh đă bị đập vỡ, mảnh kiếng bị nứt ra làm
hai nhưng vẫn c̣n giữ nguyên trên đấy. Nàng đưa mắt nh́n khắp bốn
phía, trên giường Hải đang nằm ngủ với nét mặt trông rất đỏ, c̣n căn
pḥng th́ đầy ắp đồ đạt ngổn ngang, bất giác Nhă Tuyền phải lắc đầu
v́ so với cái lần đầu nàng đă có dịp quan sát th́ căn pḥng hoàn
toàn khác biệt quá nhiều.
Phải mất mười phút sau Nhă Tuyền mới thu xếp mọi thứ ngăn nắp trở
lại. Cuối cùng, Tuyền đặt khuôn h́nh trên bàn trang điểm và với tánh
ṭ ṃ của phái nử, nàng không quên so sánh ḿnh với Vân. Tuyền nhận
thấy Vân cũng là một người con gái đẹp, có điều bức ảnh này Vân và
Hải chụp trong ngày đính hôn nên khuôn mặt của Vân dường như được
chuyên viên thẩm mỷ trang điểm rất kỷ càng khiến vẻ đẹp thêm phần
nổi bật. Nhă Tuyền tự hỏi trong đầu: "Ḿnh và Vân, ai đẹp hơn ải".
Rồi Nhă Tuyền tự động đi đến kết luận rằng tuy Vân có nét quyến rủ
nhưng khẳng định không có duyên bằng nàng.
Sau vài giây so sánh, Nhă Tuyền kéo hộc tủ đầu tiên ra chủ yếu muốn
giấu bức h́nh đi v́ nàng sợ Hải sẽ thêm đau ḷng khi nh́n thấy cái
hạnh phúc tan vỡ của ḿnh. Đột nhiên đôi mắt Tuyền dừng lại trước
một phong b́ mà người gởi cho Hải chính là Vơ Hoàng Minh Sơn, tức là
bạn thân của Hải khi c̣n ở trại tỵ nạn và là người bạn trai đầu tiên
của Nhă Thu. Sở dĩ Tuyền ngây người v́ nếu như nàng không nhớ lầm
th́ trong đó phải có một lá thư của nàng viết cho Hải sau khi nhận
được lá thư đầu tiên của anh gởi từ bên Canada. Nhă Tuyền ṭ ṃ mở
phong b́ ra để kiểm chứng th́ quả nhiên đúng là có hai lá thư trong
đó, một của Sơn và một của nàng. Tuyền đọc qua loa lá thư của Sơn,
và có một khúc anh viết làm nàng phải mỉm cười một ḿnh:
"..... Hải, mày đi rồi chẳng những trại "minor" buồn tẻ mà đ́u hiu
c̣n hơn là cái nhà ma. Số là cốt Khỉ của con Tuyền bị chuyển thế tái
sanh rồi, thay vào đấy tao thấy nó ngoan và nhát như con Thỏ Đế vậy.
Con bé hết quậy phá, hết gây gỗ hay đụng chạm với mấy đứa ở chung
quanh trại, mà tối ngày nó nằm ĺ trong pḥng không hà. Thiếu đi vẻ
tinh nghịch của nó và thiếu đi tiếng nói của mày, tao thấy cả trại
"minor" này như thiếu hẳn nét sinh động thường ngày........."
Tiếp theo, Nhă Tuyền đọc nốt lá thư thứ hai với những hàng chữ ngoằn
nghèo chi chít và dù đă hơn 10 năm, nàng vẫn phải công nhận một điều
là chữ viết tiếng Việt của ḿnh quá tệ:
"Trại tỵ nạn Galang, ngày xx tháng xx năm xxxx
Anh Hải,
Sau 20 ngày chờ đợi, rốt cuộc em cũng đă nhận được thư anh. Tuy thư
anh viết không dài bằng thư của chị Liên gởi cho em trước đây, nhưng
bấy nhiêu đó cũng đủ làm em vui lắm rồi bởi sự thật cho biết anh ra
đi mà vẫn c̣n nhớ đến đứa em gái kết nghĩa này. Để anh khỏi sốt ruột,
em hồi âm cho anh liền nè, nhưng em sẽ gởi chung với anh Sơn cho
tiện, như thế anh sẽ đọc một lượt hai lá thư, chắc chắn sẽ đở nhớ
Galang nhiều
Từ ngày tiễn chân anh ra đi, em ở lại với những ngày thật buồn.
Chẳng biết có phải v́ dạo này có nhiều chuyện buồn xảy ra chăng?
Trước hết là cô Mai bị lửa thêu chết, chị Liên rời khỏi đảo chưa đầy
một tháng th́ anh cũng bay qua Canada luôn. Nhưng thú thật với anh
rằng, sự qua đời đột ngột của cô Mai và cái trống vắng của chị Liên
chung pḥng không thấm thía bằng sự ra đi của anh. Bởi anh đi rồi
th́ không c̣n ai đưa em đi câu cá, bắt ốc ngoài biển...những khi em
buồn cũng không c̣n ai chọc cho em vui.khộng ai đưa em vào rạp xem
phim hài hước hay phim kiếm hiệp..nhất. là không có ai bênh vực cho
em mỗi khi em bị ai ăn hiếp... Đấy anh thấy không, h́nh như bao
nhiêu sinh hoạt hàng ngày của em đều có sự hiện diện của anh cả, rồi
bỗng nhiên đùng một cái, anh biến mất mang theo những ngày tháng ồn
ào, hồn nhiên của em đi luôn, như vậy thử hỏi làm sao mà em không
buồn chứ.
Thú thật thêm với anh rằng em không dám đi lại những nơi mà anh đă
từng dắt em đi qua, em chỉ sợ nh́n cảnh rồi thêm mủi ḷng. Em bây
giờ không cầu mong ǵ hơn là được sống lại những ngày tháng luôn có
anh bên cạnh ḿnh. Ước ǵ được thấy mặt anh, và chỉ cần ông trời
đừng chia cách anh và em, th́ anh bắt em làm ǵ em cũng đồng ư cả.
Ví dụ như từ chuyện chăm chỉ học bài, bỏ đá banh, thôi đánh lộn,
không vén tóc bừa băi, à em cũng sẽ không mặc quần đùi
nữa, và em sẽ
bỏ danh từ "Hải Đen", mà em sẽ gọi anh là anh Hải đàng hoàng, và sẽ
không không thích nghe: "Vái trời cho mày ra khỏi nhà bị chó cắn, ra
đường bị xe đụng, đi ngủ bị ma bắt, khi ăn bị mắc nghẹn và khi uống
bị nước cuốn trôi cái hàm răng thúi của mày..." Anh biết không, cái
câu trù ẻo này đă 20 ngày qua em chưa xài một lần nào chỉ v́ ngày
trước mỗi khi em mở miệng, nếu không bị anh trưởng trại phạt ngặm
thước th́ cũng bị chị Thu vả toét miệng, đó là nhờ có anh can dùm,
không th́ em c̣n bị phạt nặng thêm chẳng hạn ít nhất phải quỳ cả
buổi hoặc là chép bài 100 lần. Eo ơi, thà bị đánh chứ bị quỳ và chép
bài cả buổi trời, th́ giờ đâu để em đá banh và làm chuyện khác chứ
?....."
Đọc đến đây Nhă Tuyền không khỏi cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Những
ngày tháng trẻ con quả thật rất vui, và thơ ngậy Mặc dù chữ nghĩa
trong lá thư này quá vụng về, nhưng khẳng định mỗi một ḍng chử đều
xuất phát từ đáy ḷng của một cô bé 14 tuổi. Và lá thư cũng không
ngoài mục đích muốn nhấn mạnh tầm vóc quan trọng của một người con
trai đầu tiên xuất hiện trong đời cô bé, và sự ra đi của anh cũng
chính là sự rèn luyện tập tành trưởng thành của nàng.
Nhă Tuyền định chuẩn bị đọc tiếp th́ nàng chợt nhớ đến nồi cháo, vội
chạy ra ngoài xem chừng. Sau khi nêm nếm đầy đủ, nàng dặn lửa nhỏ
lại, định bụng lát nữa nếu Hải có thức th́ anh có thể ăn ngay lập
tức. Xong, Tuyền trở ra pḥng khách, nàng đặt lá thư trên bàn, đổi ư
không muốn đọc nữa v́ nàng chợt thắc mắc một điều phải chăng chính
Hải cũng vừa mới đọc qua lá thư này trong thời gian gần đây. Tuyền
c̣n chưa kịp nghĩ ra ǵ thêm, bỗng có tiếng động trong pḥng ngủ,
nàng hối hả đi vào pḥng để thấy Hải lấp bấp vài chữ vô nghĩa: "Vân
ơi sao em nở bỏ anh? sao em lại ưng thằng bác sĩ già nua đó..."
Nhă Tuyền lo lắng, tiến gần mép giường, đưa tay sờ vào trán Hải và
buột miệng nói:
- Trời ơi, sao nóng quá vậy nè...
Nhă Tuyền chưa dứt câu th́ đột nhiên Hải nắm chặt bàn tay nàng, anh
th́ thào:
- Phải em không Vân? Anh biết mà..em không tàn nhẫn đến thế đúng
không?
Tuyền cố gắng gỡ tay ra:
- Không! Không! Em không phải là Vân!
Khó khăn lắm Nhă Tuyền mới thoát khỏi tay Hải, nàng tính thụt lùi
vài bước th́ lần này Hải ngồi bật dậy, ôm chầm lấy nàng. Mắt nhắm
mắt mở, anh lớn tiếng bảo:
- Anh biết là em mờ...em đừng bỏ anh nhen Vân anh hứa sẽ không cấm
cản em điều chi...
- Anh say rồi! Anh bị sốt, bị mê sảng mất rồi! Em đây, Nhă Tuyền đây!
Nhưng tiếng nói của Nhă Tuyền dường như chẳng lọt vào tai Hải một
lời nào, trái lại nàng càng vùng vẫy bao nhiêu th́ Hải càng ôm chặt
nàng hơn khiến Tuyền mất thăng bằng ngă nhoài lên giường. Rồi bất
th́nh ĺnh, Hải đè úp lên người Tuyền, hôn tới tấp lên mặt, mắt, môi
nàng. Vừa hôn Hải vừa bảo:
- Đừng bao giờ rời xa anh nữa nhen Vân!
V́ quá bất ngờ, Nhă Tuyền không kịp phản kháng, chỉ cảm thấy đầu óc
ḿnh mê mang và sợ hăi vô cùng. Tuyền nằm yên với hy vọng Hải sẽ
nhận ra ḿnh qua những chiếc hôn lầm lẫn, cho đến khi một bàn tay
của Hải tham lam luồn vào bên trong áo nàng th́ Tuyền mới hốt hoảng,
dùng hết sức đẩy mạnh Hải văng xuống đất.
Sau vài giây trấn tĩnh, Nhă Tuyền ngồi dậy, đưa tay vuốt tóc và sửa
lại quần áo. Trong khi đó, cái té chớp nhoáng làm cơn dục vọng của
Hải cũng chợt tan biến ngạy Anh sửng sốt ôm lấy đầu, miệng lẩm bẩm:
- Trời ơi, cái đầu của tôi sao nặng nề thế này!
Sau đấy, anh mở to mắt nh́n người con gái trước mặt ḿnh:
- Ủa. Tuyền... Sao em ở đây... c̣n Vân đâu ?
Nhă Tuyền chẳng nói năng ǵ cả, nàng vụt chạy ra khỏi pḥng. Bấy giờ,
Hải đă hiểu ra mọi việc. Anh cố gắng đuổi theo Nhă Tuyền:
- Tuyền, cho anh xin lỗi! Nếu như vừa rồi anh có xúc phạm ǵ đến em,
mong em hăy bỏ qua dùm anh. Bởi chính anh cũng không biết anh đă làm
những...
Hải chưa nói hết câu th́ anh cảm thấy choáng váng cả mặt mày. Anh
đứng khựng lại, chống tay lên tường để khỏi bị té xuống sàn nhà lần
nữa. Trong khi đó, Nhă Tuyền cũng quay đầu ra sau, thấy vẻ mặt xanh
xao của Hải, nàng chợt quên mất v́ sao ḿnh phải bỏ chạy ra ngoài
này.
Tuyền bước đến, nắm cánh tay Hải, d́u anh ra ngoài pḥng khách. Khi
tay nàng đụng vào cánh tay Hải, bỗng nàng giựt ḿnh v́ sức nóng từ
người anh bốc ra, chứng tỏ Hải đang sốt rất cao. Bất giác, Nhă Tuyền
hơi hối hận v́ nàng chợt nhớ đến cái lần chia tay với Công dưới cầu
thang nhà hắn cách đây chẳng bao lâu. Chính lúc ấy, Nhă Tuyền cũng
như người mất hồn, mê sảng không kém ǵ Hải. Có điều, t́nh trạng hai
người khác xa nhiều bởi lư trí của Hải hoàn toàn đă bị men rượu
khống chế, trong khi nàng vốn chẳng bị say hay cảm sốt ǵ cả. Hơn
nữa, một hai giờ khuya, có một người con gái đương không xuất hiện
trong pḥng ngủ của Hải, anh lầm Tuyền là Vân, chuyện đó cũng chẳng
có ǵ là lạ.
Với những giải thích này, Tuyền lấy lại vẻ tự nhiên thật mau Nàng
vừa giúp Hải ngồi xuống ghế sa-lông vừa nhỏ nhẹ bảo:
- Anh ngồi nghĩ mệt một chút! Để em đi t́m khăn lau mặt cho anh.
Ba phút sau, Nhă Tuyền từ "washroom" trở ra, trên tay cầm một chiếc
khăn được xă bằng nước nóng, nàng định tự tay lau mặt cho Hải th́
bỗng nhiên anh lúng túng nói:
- Để anh tự lau được rồi!
Nhă Tuyền hiểu là anh vẫn c̣n cảm thấy áy náy về chuyện lầm lẫn vừa
qua nên tránh tiếp xúc gần gủi với ḿnh.
- Vậy để em múc cháo cho anh ăn. Chắc anh cũng đói lắm rồi.
Sau khi đưa tô cháo cho Hải xong, Nhă Tuyền chậm răi ngồi xuống bên
cạnh anh. Đúng như Tuyền dự đoán, sau những trận ói mửa, Hải đói lă
cả người, và chỉ trong thoáng chốc anh đă ăn hết một tô cháo thật
lớn. Kế đó, Nhă Tuyền ân cần trao ly nước và viên thuốc Advil cho
anh. Hải đỡ lấy viên thuốc mà không khỏi nêu ra thắc mắc:
- Ở nhà anh không hề có loại thuốc này?
Nhă Tuyền cười đáp:
- Em mang từ nhà qua đây, v́ em sợ không t́m ra nơi cất giữ thuốc
men ở nhà anh.
Hải vô cùng xúc động qua những lời quan tâm của Tuyền, bèn đưa tay
sang nắm lấy tay nàng:
- Em tốt với anh quá!
Tuyền nhẹ nhàng gỡ tay ra:
- Bây giờ anh có thể kể đầu đuôi tất cả mọi chuyện cho em nghe được
không?
Hải trầm ngâm vài giây:
- Hồi sáng này, Vân đă thu xếp quần áo dọn về nhà cha mẹ cô ta rồi!
- Có thể chị ấy chỉ qua đấy ở ít bửa thôi!
- Cũng có thể là như vậy, v́ biết đâu cái thằng bác sĩ đó sẽ rước cô
ta về nhà hắn ở luôn không chừng.
Tuyền trố mắt kinh ngạc:
- Ư anh nói là Vân chia tay với anh v́ ông chủ của ḿnh à?
Hải gật đầu:
- Khẳng định là như thế. Dù sao lấy một người bác sĩ giàu có vẫn hơn
một thằng giám đốc trẻ tuổi này. Tương lai, vợ là y tá c̣n chồng là
bác sĩ, hẳn thiệp cưới sẽ rất lư tưởng.
Hải dừng lại, hít vào một hơi dài rồi mới kể tiếp:
- Từ ngày hành nghề y tá ở bệnh viện, Vân luôn than van là cực khổ
và chán chường v́ quanh năm suốt tháng đều phải chăm sóc những bệnh
nhân già nua nên nàng tự thôi việc để xin làm thư kư cho pḥng mạch
bác sĩ Trương. Ông bác sĩ này có vẻ trọng dụng nàng hơn so với những
người thư kư cũ v́ Vân có thể lấy máu, tiêm thuốc và giúp đỡ ông
được nhiều việc có liên quan đến ngành y tế. Sau đó, ngoài các giờ
làm thêm cho số lượng bệnh nhân ngày càng đông, cuối tuần mỗi khi
ông ta đi tiệc tùng xă giao trong cộng đồng người Việt, tức toàn gặp
gỡ các giới thượng lưu trong xă hội, ông đều nhờ Vân làm partner bởi
người bác sĩ này chưa hề lập gia đ́nh qua bao giờ. Thoạt đầu, Vân
bảo với anh là chỉ đi theo vài lần để lấy ḷng ông ta và để cho cái
công việc của nàng càng vững vàng hơn. Nhưng rồi mấy tháng liên tiếp
nàng đều vắng nhà để đi theo ông ta bất cứ nơi nào có party ở đó.
Hải đột nhiên im bặt, anh quay qua nh́n Tuyền:
- Em có biết chăng Tuyền, trước khi có sự lui tới thường xuyên của
em, anh có cảm giác như đây chẳng phải là nhà của anh và Vân
nữa,
hay nói đúng hơn đây chỉ là một "condo" của một anh chàng độc thân
sống thui thủi một ḿnh mà thôi. Bởi cuối tuần Vân đều vắng nhà, c̣n
ngày thường sớm nhất phải 6:30 phút Vân mới về đến nhà, nhưng đa số
nàng về rất muộn. Đáng lẽ mấy điều đó anh cũng không chấp nhất làm
ǵ, đằng này Vân về đến nhà chẳng lo cơm nước ǵ cả, trong khi đó,
mỗi lần anh nấu sẳn chờ Vân ăn chung th́ lần nào cũng như lần nấy,
Vân đều bảo là v́ làm thêm giờ nên được ông chủ đăi đi ăn rồi.
Tuyền thắc mắc xen vào:
- Cho dù Vân đă ăn ở ngoài, hay về trễ, nhưng Vân vẫn có thời gian
để làm đồ ăn cho anh mang theo đi làm chứ?
Hải lại thở dài nảo nề:
- Vân không biết nấu nướng em ạ! Thật ra khuyết điểm này anh đă biết
từ lâu chỉ là trước khi làm đám hỏi, Vân tự hứa là tuy bây giờ nàng
ỷ y có mẹ lo bếp núc sẳn, nhưng khi lấy chồng nhất định nàng sẽ học
nấu ăn cho chồng. Song kể từ ngày dọn ra sống chung với anh, tính
đến nay cũng đă năm tháng, Vân chưa hề luộc một tô ḿ chứ đừng nói
chi là vào bếp làm vài món ngon. Lúc ban đầu, hằng ngày mỗi buổi
sáng anh đều phải ghé nhà mẹ anh để mang thức ăn của bà làm sẳn vào
hảng. Được một tháng, anh thấy làm phiền mẹ quá, càng không muốn
người nhà bắt đầu hạch hỏi, anh tự mua lấy "fast food" bên ngoài, ăn
riết rồi cũng thấy ngán nên sau cùng anh quyết định đi chợ và nấu
lấy một ḿnh. Từ từ, anh cảm thấy bất mản và lẻ loi nên anh yêu cầu
Vân hăy dành thời gian cho anh nhiều một chút. Vân không hiểu cho sự
cô đơn của anh c̣n lên tiếng bảo anh là người độc tài. Dần dần, ngày
nào anh và Vân cũng đều gây gỗ cả. Mỗi lần anh lớn tiếng một chút,
nàng lập tức về nhà cha mẹ ngay, đợi anh đến xin lỗi, đích thân mang
xe đến rước th́ nàng mới chịu bỏ qua cho anh. Thật ra, cho dù anh đă
trải qua những chuỗi ngày câm điếc, đếm từng giờ ṃn mỏi đợi Vân về,
tất cả cũng không đến nổi làm anh điên đảo bằng chính miệng Vân thú
nhận với anh rằng nàng đă yêu cái ông bác sĩ lớn hơn nàng cả một con
giáp. Thử hỏi mặt mũi nào anh dám công khai chuyện này cho gia đ́nh
của anh và bạn bè biết chứ khi mà anh và Vân đă đính hôn với nhau,
dù đám cưới chưa tổ chức, nhưng trên danh nghĩa cả hai đă là vợ
chồng rồi. Bây giờ, Vân trả lại nhẫn đính hôn, huỷ bỏ ngày cưới,
ngang nhiên cặp với gă t́nh nhân mới, trong nhất thời bao nhiêu
chuyện đă kích ồ ạt tới khiến anh không c̣n biết ḿnh là ai
nữa.
Nhă Tuyền trách nhẹ:
- Tại sao anh không kể cho em nghe từ đầu. Biết đâu có thêm một
người chia sẻ, tâm tư đỡ nặng trĩu đôi phần?
- Anh cũng đă tính thổ lộ cho em rơ ngay cái ngày anh đưa em đến đây,
nhưng thấy em đang có chuyện buồn nên anh chỉ đành lặng thinh mà
thôi. Hơn nữa, bao ngày qua, bận rộn với ban nhạc, nhất là có sự
hiện diện của em, anh cảm thấy bớt muộn phiền nhiều.
Hai người đột nhiên im lặng. Một lúc sau, Nhă Tuyền nh́n đồng hồ
trên tay, bèn cất tiếng hỏi:
- Bây giờ anh c̣n thấy nhức đầu hay nóng sốt
nữa không?
- Đă đỡ đi rất nhiều. Có điều, h́nh như thuốc này khiến con người lừ
đừ buồn ngủ.
Nhă Tuyền nhanh miệng đề nghị:
- Vậy anh vào pḥng nằm nghỉ đi. Em ở ngoài này, khi cần anh cứ gọi,
em sẽ vào ngay.
- Em không về sao?
- Giờ này khuya lắm rồi. Vả lại, chị Thu khuyên em ở lại đến sáng
hăy về v́ chị sợ lái xe giữa ban đêm rất dễ xảy ra tai nạn.
- Nếu vậy em nên vào pḥng anh ngủ...
Tuyền vội vă cắt ngang:
- Đâu được, anh bệnh mà.
- Không sao cả, anh đă quen nằm ngoài này rồi, nhất là những đêm
cuối tuần.
Tự nhiên, Nhă Tuyền cảm thấy thương hại cho Hải, chắc chắn anh đă
nằm đây đợi Vân rất nhiều đêm rồi. Nàng cũng không muốn dằn co với
Hải thêm, nhưng nàng chỉ vừa đứng dậy, bỗng Hải lên tiếng:
- Em đă đọc qua lá thư trên bàn?
Tuyền gật đầu nhẹ:
- Lúc thu xếp đồ đạc trong pḥng của anh, em vô t́nh t́m được bức
thư trong ngăn tủ.
Hải hơi nhếch miệng cười:
- Em biết không, đă có một lần anh đưa thư cho Minh Châu đọc, nó bảo
là nếu như không có mấy cái thú thật dí dỏm của em, chắc chắn đây là
lá thư t́nh.
Nhă Tuyền hiểu ư của Hải, v́ chính nàng cũng cảm thấy rất mâu thuẫn
bởi những câu chứa đựng đầy t́nh cảm trong thư: Ước ǵ ông trời đừng
chia cách anh và em!.... Bất giác, Tuyền ngượng ngùng giải thích:
- Tại hồi đó có nhiều người thân liên tiếp rời xa em, nên nhất thời
lời lẽ trong thư hơi xúc động và bi đát một chút.
- Thật vậy sao?
Tuyền bối rối trước câu hỏi của Hải, nàng vội tránh né:
- Thôi khuya lắm rồi, anh nên ngủ cho khoẻ.
Dứt lời, Tuyền đẩy chiếc gối ở phía cuối ghế sang cho Hải và đi
thẳng vào pḥng ngủ của anh.
o0o
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Nhă Tuyền vẫn không sao chớp mắt nổi.
Nàng tự hỏi phải chăng v́ lạ giường, v́ câu chuyện của Hải hăy c̣n
vương vấn trong ḷng ḿnh, hay tại chính chiếc giường này đây đă gợi
lại cái h́nh ảnh lầm lẫn ban năy? Rồi nàng chợt nhớ đến ánh mắt đầy
t́nh cảm của Hải khi anh buột miệng hỏi: "Thật vậy sao" mà ḷng
không khỏi phân vân một cách mông lung. Bởi ngoài Công và Đông ra,
Hải là người con trai thứ ba đă nh́n nàng bằng ánh mắt đắm đuối
tương tự như thế. Nhưng tại sao anh ta lại nh́n ḿnh bằng ánh mắt đó?
Hay chỉ tại nàng suy nghĩ bậy bạ mà thôi.
Thắc mắc và trăn trở măi gần bốn giờ sáng th́ Tuyền đột nhiên tung
mền ngồi dây. Nàng đi nhè nhẹ ra pḥng khách và rón rén đặt tay lên
trán Hải, nàng thở phào v́ cơn sốt của anh đă có phần thuyên giảm và
nh́n dáng anh ngủ say trên ghế, Tuyền cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Nàng t́m viết để ghi vài hàng trên giấy, chủ yếu khuyên anh sáng dậy
nhớ ăn cháo và uống thêm thuốc. Sau đó Tuyền để nguyên hủ thuốc trên
bàn, rồi trở vào pḥng lấy mền ra đắp cho anh. Xong xuôi đâu đấy,
Tuyền mới rời khỏi nhà anh ta một cách êm thấm.
Bước ra ngoài building, Nhă Tuyền không khỏi rùng ḿnh v́ cơn lạnh
của đầu mùa. Hai bàn tay nàng thu chặt đôi bờ vai hơn hầu t́m lấy
hơi ấm áp cho ḿnh. Sau khi đề máy cho xe nổ, Nhă Tuyền chỉnh kiếng
chiếu hậu theo thói quen thường lệ, bỗng nàng nhíu mày trầm ngâm,
qua lớp kính mờ ảo, nàng thấy ở phía góc bên kia đường, cách chỗ
nàng khoảng vài thước, dường như có một chiếc xe màu bạc đang đậu
sẳn nơi đó tự bao giờ. Nhă Tuyền vội chà tay áo lên kính xe, mong có
thể chùi sạch lớp hơi lạnh đông phủ trên đó, nhưng khi kính xe không
c̣n bị mờ nữa th́ chiếc xe màu bạc cũng hoàn toàn biến mất.
Nhă Tuyền dụi mắt, tưởng chừng như không thể tin vào mắt ḿnh. Tuyền
tự nghĩ không lẻ nàng bị hoa mắt? Hay là v́ thiếu ngủ mà nàng đă
nh́n màu trắng của tuyết thành màu bạc? Nhă Tuyền mệt mơi cho xe
chạy ra khỏi băi đậu xe. Khi chiếc xe đă ra đường lớn, cứ cách 2
hoặc 3 phút là Tuyền nh́n vào kính chiếu hậu, mong là ḿnh đă không
nh́n lầm, nhưng sự thật, hoàn toàn chẳng có chiếc xe màu bạc nào nối
gót theo xe nàng như là lần trước.
Khoảng 15 phút sau, Nhă Tuyền đă ra vượt khỏi vùng Mississauga. Trở
về Toronto, nàng vẫn không quên đưa mắt nh́n vào kính, cho đến khi
tay lái của nàng suưt bị chao đi, nàng mới hoàn hồn tập trung về
phía trước. Bất giác, nàng tự trách ḿnh sao măi đến giờ này vẫn c̣n
nghĩ đến cái con người kỳ quái đó? Tại sao ta không thể quên chàng
như quên đi những nụ hôn lầm lẫn của Hai? Nhớ đến những cái hôn bất
ngờ trong đêm nay, Nhă Tuyền sờ tay nhẹ lên môi ḿnh và nàng không
khỏi lắc đầu vài cái v́ chỉ trong một thời gian ngắn nàng đă bị hai
người con trai bất ngờ hôn lên môi ḿnh. Nhưng những cái hôn lầm lẫn
của Hải có tính hay không? Dù tính hay không, Nhă Tuyền cũng tự
nguyện với ḷng là từ nay sẽ không để cho người ta hôn ḿnh một cách
dễ dàng nữa.
Chương 27
Sáng hôm sau, trong một nhà hàng "Đại La Thiên", đôi bạn thân cùng
ăn "Tỉm Sấm", cùng tṛ chuyện vui vẻ. Thật ra, chỉ có ḿnh Hải là
cười nói liên tục, trong khi Đông, thức ăn vẫn gắp, trà vẫn uống,
nhưng đôi mắt của chàng cứ nh́n Hải chằm chằm khiến anh không khỏi
thắc mắc:
- Mày làm ǵ mà ngó tao hoài vậy hả thằng chết bằm kia?
Đông thản nhiên sờ một bàn tay lên trán Hải:
- Có thiệt là mày đă hết sốt và hết say chăng?
- Tức nhiên rồi, nếu không tao đâu có rủ mày đi ăn chứ!
Đông vẫn c̣n nghi ngờ:
- Tại sao mày tỉnh bơ như không hề có chuyện ǵ xảy ra vậy? Mày có
nhớ đêm qua mày đă nói những ǵ trong nhà thằng Bảy La không?
- Có cái nhớ, có cái không!
- Mày làm tao ngạc nhiên quá! Mới la hét, đ̣i sống đ̣i chết hồi hôm
thôi, thế mà sáng ra đă sớm yêu đời trở lại rồi.
Hải cười lớn v́ anh vốn đă đọc được các thắc mắc trên mặt Đông:
- Ừ, sáng nay khi thức dậy, tao mới thấy là ḿnh quá ngu dại, tại
sao phải dỡ sống dở chết v́ một người con gái cắm sừng lên đầu ḿnh
chứ?
- Tốt! Mày biết nói câu này chứng tỏ là mày không có ǵ rồi, tao
cũng yên tâm một chút. Có điều, dù sao tụi bây cặp kè khá lâu, lại
chung sống với nhau, mày thức tỉnh mau như vậy, tao cảm thấy hơi kỳ
lạ.
Hải trố mắt:
- Lạ ở chổ nào? Chẳng lẽ mấy tháng sống chung, cô ta dày ḍ tao chưa
đủ hay sao mà c̣n phải vương vấn thêm cho khổ. Tao là như vậy đó,
thà không biết th́ thôi, nếu biết cô ta đă thay ḷng, hà tất phải
buồn bả làm chi. Tốt hơn hết ḿnh nên t́m mục tiêu khác, đấy mới là
thượng sách.
Đông lẩm bẩm:
- Nếu ai cũng dứt khoát, biết nh́n xa như mày th́ đỡ quá!
- Mày vừa bảo ǵ?
- À không! Thế mày đă t́m ra mục tiêu mới chưa?
- Có rồi!
- Nhanh vậy sao? À, thôi tao hiểu rồi! Mày ṿng vo
năy giờ, té ra là
trong ḷng mày vốn đă để mắt xanh đến một người con gái khác, để tao
c̣n tưởng mày có trái tim chai đá, dễ quên cô vợ sắp cưới của ḿnh
trong nháy mắt.
Hải cười cười, sự im lặng của anh chính là sự trả lời.
Đông tiếp tục ḍ hỏi:
- Là ai vậy? Tao có quen không?
Hải hơi lúng túng:
- Nói ra cho mày biết cũng được... Song, tao có điều này thắc mắc
muốn hỏi mày từ lâu lắm rồi...
Đông sảng khoái:
- Hỏi đi, làm ǵ ấp a ấp úng thế? Chẳng giống tánh của mày chút nào!
- Trước khi tao nhận ra Nhă Tuyền là đứa em kết nghĩa ngày xưa, hai
người đă có ǵ với nhau chưa?
Tuy Đông nhỏ hơn Hải một tuổi, nhưng không có nghĩa là trí thông
minh và tài nhạy bén của chàng thua kém anh. Bằng dáng điệu b́nh
tỉnh, Đông vừa gắp đồ ăn vào chén, vừa thản nhiên đáp:
- Mày nghĩ sang đâu rồi. Chẳng qua cái đêm ở ngoài quán Thuỷ Tiên,
vô t́nh nh́n thấy một người con gái giống Tuyết Anh nên tao mới chợt
nghĩ ra một cách làm quen với cô ta, mục đích là cho mẹ tao đỡ nhớ
nó mà thôi.
- Chỉ đơn giản vậy à?
- Không tin th́ mày đi hỏi cô em gái kết nghĩa của ḿnh đi.
- Tao chưa trực tiếp hỏi Nhă Tuyền, nhưng chính lúc ban đầu, tức là
khi mày ở bên Cali, nàng cũng đă thừa nhận là v́ tội nghiệp cho bác
gái, nàng mới đồng ư cái yêu cầu hoang đường của mày.
Đông trỏ tay vào ngực Hải:
- Trả lời mau, tại sao mày lại chận đầu tao? Phải chăng người mà mày
muốn nói chính là Nhă Tuyền?
Hải thẳng thắng thú nhận:
- Đúng vậy! Nhưng tụi ḿnh là bạn thân với nhau, sở dĩ tao hạch hỏi
mày như vậy v́ không muốn giữa chúng ḿnh xảy ra chuyện bất b́nh.
Nếu hai người đă có ǵ th́ tao không xen vào đâu. Thằng này tuy
không quen dùng đạo nghĩa giang hồ như bọn bây, song tao cũng không
đến nổi đê tiện đi dành bạn gái của bạn ḿnh.
Đông tằng hắng một tiếng:
- Chà... Hôm nay mày nói chuyện có khác. Lỡ như Tuyền chưa là ǵ của
tao, nhưng nếu như tao nói với mày là tao cũng muốn đeo đuổi cô ấy,
mày tính sao?
Hải thành thật:
- Th́ có ǵ đâu, bọn ḿnh sẽ cạnh tranh công bằng. Kết quả dù Tuyền
chọn ai đi nữa, ḿnh vẫn là bạn bè.
Đông cười cười, tỏ vẻ hiếu kỳ:
- Chỉ với câu nói này của mày thôi, tao cũng sớm biết ḿnh là kẻ bị
bại.
- Chưa thử làm sao mày dám khẳng định là ḿnh sẽ bị thua chứ?
- Nè nhé, có cô con gái nào chịu quen một thằng xă hội đen, không có
tương lai, t́nh cảm thay đổi bất chợt như bố của nó, mà không thèm
chọn một người có học thức, công việc vững chắc, có nhà có cửa, lại
có gia đ́nh đầy đủ bên này? Đặt trường hợp mày là Nhă Tuyền, mày sẽ
chọn ai.
Hải cḥm qua vỗ vai bạn:
- Sao mày khiêm nhường quá vậy? Mày có thua kém ǵ ai đâu. Chẳng qua
mày tự ḿnh hạ thấp mà thôi. Theo tao con tim tự nó có lư lẻ riêng
của nó. Thay ǵ cứ ngồi đây đoán ṃ, nếu như mày thích Tuyền th́ cứ
việc trổ tài tán tỉnh cô ta, biết đâu kết quả sẽ không như mày tưởng
tượng.
Đông gỡ tay Hải ra:
- Đùa với mày chút cho vui, chứ thật ra Tuyền không có vẻ trẻ trung
của Trúc Mi, không dịu dàng bằng Donna, trí thức không b́ Nha Sĩ Thu
Hằng, và sau cùng, cô ta cũng không hấp dẫn bằng Ánh Hồng. Nếu như
thích, tao có thể chọn một trong những người đó.
Hải chợt nhớ đến những giọt nước mắt của Nhă Tuyền ngày nào, bèn hỏi
vặn lại:
- Nói như vậy, mày thật sự chẳng có ư với Tuyền?
- Sao mà mày lại hỏi vậy ?
Bấy giờ Hải mới nở một nụ cười tươi:
- Thế th́ tao không c̣n ǵ để lo lắng và thắc mắc thêm.
Đến lượt Đông vỗ vào vai Hải:
- Nhớ nắm chặt cơ hội này nhen, đừng để vuột mất khỏi tầm tay ḿnh
nữa.
Hải cảm động nh́n bạn:
- Ừ, tao biết rồi! Mày cũng vậy, hể chọn lựa ai th́ cũng nên giữ
vững ḷng tin của ḿnh!
Đông gật gù qua loa:
- Tất nhiên!
o0o
Hải thuộc mẫu người dứt khoát và mau mắn. Khi đă có sẳn mục tiêu
trong đầu, anh sẽ dùng tất cả nổ lực để chiếm cho được mục tiêu của
ḿnh. Liên tiếp mấy tuần trôi qua, Hải ít bận rộn với ban nhạc bởi
tháng 12 có thể gọi là tháng có nhiều tuyết. Thường thường, vũ
trường nào cũng giống như nhau, mấy người chủ không dám mời ca sĩ ở
xa đến hay tổ chức dạ vũ nhạc sống như mùa hè. V́ họ chỉ e giới trẻ
không tiện đến trong lúc trời vừa lạnh vừa bị tuyết gây khó khăn
trong việc di chuyển xe cộ trên ḷng đường. Có nghĩa là, lời th́ ít,
mà lổ th́ nhiều. Hơn nữa, mùa này cũng không thích hợp cho mùa cưới,
nên ban nhạc NightStars đành phải chờ những ngày lễ Chirstmas và New
Year.
Nhân dịp rảnh rang này, Hải luôn mời Tuyền đi xem phim, uống nước,
dạo các thương xá trong thành phố... Có thể nói, hai người đă có
nhiều thời gian tṛ chuyện riêng rẽ và bầu bạn với nhau. Đối với Nhă
Tuyền, thái độ kỳ lạ của Hải trong bao ngày qua khiến nàng không
khỏi thắc mắc thật nhiều. Tất cả cử chỉ khác thường của anh, từ việc
mở cửa xe cho Tuyền, kéo ghế cho nàng ngồi, giúp nàng cởi áo
khoac.v.v..., những chăm sóc ân cần này hoàn toàn không giống như
một người anh đang quan tâm cho một người em gái, trái lại Tuyền
thấy giống t́nh trai gái hơn.
Tuyền cũng không quên hỏi ḿnh rằng phải chăng v́ sự thiếu vắng Vân
mà Hải đang cần một người để phủ lấp vết thương ḷng của ḿnh? Và
biết đâu khi ở bên cạnh Tuyền, anh như t́m ra một h́nh ảnh quen
thuộc ngày xưa v́ chính anh đă có lần kể với nàng rằng anh quen biết
Vân cũng bằng những buổi dạ vũ nhạc sống, để rồi lúc bắt đầu cặp kè,
Vân luôn kề cận với ban nhạc NightStars mỗi khi họ đi tŕnh diển bất
cứ nơi nào. Tuy Nhă Tuyền đă suy đoán như thế, nhưng nàng chưa hề
trực tiếp hỏi Hải bao giờ, bởi nàng thiết tưởng, dù sao đi
nữa, lúc
này là lúc Hải cần một người để chia sẻ và quan tâm cho anh.
Thế rồi ngày Giáng Sinh cũng sắp đến. Vào một ngày 23 tây, tháng 12,
nhân lúc cùng Hải đi mua quà cho người thân, Nhă Tuyền chợt
nghĩ đến
bà Bảy, tức mẹ của Đông, nàng nảy ư muốn mua quà cho bà. Thật ra, đă
mấy lần Tuyền định ghé thăm bà hoặc ít ra cũng điện thoại hỏi thăm
một tiếng, nhưng nàng e sẽ gặp Đông, sợ chàng sẽ
nghĩ ḿnh c̣n có ǵ
với chàng, nên Tuyền tự đổi ư lấy. Sẵn dịp lễ lớn này, nhất là có
Hải đi cùng đến nhà Đông, Tuyền thiết tưởng đây là lư do chính đáng
để thăm bà mà khỏi phải sợ người ta hiểu lầm. Hơn
nữa, dù Tuyền có
giận Đông về cái bạt tay hôm nào, những giữa nàng và mẹ chàng chưa
hề có chuyện ǵ xảy ra.
Nghĩ vậy, sáng hôm sau, Tuyền liền theo Hải đến nhà họ ngay, v́ Hải
đă mua vé mời Đông và Duy đến vũ trường Blue River chơi vào tối nay.
Sau khi nhấn chuông, Hải hơi ngạc nhiên v́ người mở cửa lại là em
gái của ḿnh:
- Trời đất! Con gái ǵ mà sáng sớm đă có mặt ở nhà bạn trai rồi!
Trong khi Hải bắt bẻ Châu th́ cô bé mừng rỡ thấy rơ:
- Anh Hải, chị Tuyền! Hai người đến thật đúng lúc!
Tuyền đứng bên cạnh Hải, ṭ ṃ hỏi:
- Chuyện ǵ vậy Châu.
- Anh Đông và anh Duy gây gổ ở trên lầu lâu lắm rồi. Bác gái đập cửa
pḥng mấy lần mà họ vẫn không thèm mở cửa. Anh Hải, anh vào khuyên
họ thử dùm.
Hải vừa bước vào nhà, vừa lẩm bẩm:
- Bộ ngày lễ rảnh rổi, anh em họ không có ǵ làm nên rủ nhau gây lộn
chơi hả?
Châu ghé tai Hải th́ thầm:
- Suỵt, nói nhỏ thôi. Bác gái đang buồn muốn chết mà anh c̣n có hứng
nói đùa.
Dứt lời, cả ba cùng đi vào pḥng khách. Bà Bảy đang ngồi trên ghế,
thấy Hải và Tuyền đến thăm, bà rất vui mừng:
- Ồ cháu Tuyền, từ ngày qua Mỹ tới giờ mới gặp lại cháu.
Tuyền vui vẻ ngồi xuống bên cạnh bà:
- À cháu bận quá! Kỳ này được nghỉ lễ hơn một tuần, cháu sẽ tranh
thủ ghé thăm bác thường xuyên. Cháu có mua quà Giáng Sinh cho Bác.
- Sao con bày vẻ chi cho tốn tiền.
Nhă Tuyền hài ḷng v́ bà đă thay đổi "cháu" thành "con". Nàng nhận
thấy không gặp bà có hai tháng thôi thế mà hai người dường như đă có
một khoảng cách. Trong lúc nàng c̣n đang t́m lời để gợi chuyện, bỗng
trên lầu có tiếng chân đùng đùng, tiếp theo là một giọng nói thật
lớn:
- Để tao hỏi con Châu xem mày c̣n chối được bao lâu! Minh Châu! Châu
đâu, ra đây mau!
Châu đang ngồi chung với Hải ở ghế bên cạnh, nghe Đông la hét om
x̣m, cô bé không khỏi giựt bắn ḿnh. Thật ra, tuy Châu chưa xác định
nổi họ đang căi vă chuyện chi, nhưng trong ḷng đă cảm thấy bất an
v́ Châu chợt thắc mắc phải chăng việc kia đă bại lộ... Bất đắc dĩ,
Châu sợ hải đi tới chân cầu thang, và ở trên lầu, Đông đang đứng
ngay nơi đó, với nét mặt thật cau có:
- Trước khi tôi hỏi em, tôi mong em đừng giống như thằng Duy...
- Nè Đông, có ǵ từ từ nói! Đừng làm nó sợ chứ!
Đông hơi ngạc nhiên khi phát hiện sự có mặt bất ngờ của Hải ở nhà
ḿnh. Có lẽ Hải đang bất nhẫn v́ em gái ḿnh bị người ta lớn tiếng
quát tháo. Dù Đông đang nổi nóng song chàng cũng không muốn t́nh bạn
thêm phần khó xử, nghĩ vậy Đông bèn dằn cơn giận xuống:
- Em nói cho tôi biết, sáu ngàn đồng tiền mặt là của em cho thằng
Duy mượn để mua xe, đúng không?
Châu lúng túng, chưa biết trả lời thế nào, bỗng Duy cũng chạy ra
khỏi pḥng, lớn tiếng đáp:
- Thôi anh đừng tra vấn Châu cho mắc công. Để tôi nói hết cho anh
rơ, đó chính là tiền của ba cho tôi đấy, anh hài ḷng chưa?
Đông vô cùng tức tối:
- Được lắm! Nhà này không đủ tiền chu cấp cho mày hay sao mà mày bày
đặt qua đó xin xỏ người ta.
Duy cũng lớn tiếng không kém ǵ Đông:
- Nè anh đừng có ngậm máu phun người nhen! Tiền này Ba cho tôi nhiều
lần lắm rồi nhưng tôi đều khước từ, cho đến khi Ba bảo là đem hoàn
trả bớt số tiền anh đă mua chiếc xe mới cho tôi để anh đở gánh nặng
về mặt kinh tế gia đ́nh.
- Rốt cuộc mày đă ḷi cái đuôi ra rồi, té ra mày vẫn thường xuyên
qua lại với ổng. Cả con Châu cũng vậy, hai đứa bây dám qua mặt tao
phải không?
- Em... em...
Châu ú ớ, nói không thành lời, thấy vậy Hải bèn kéo em ra pḥng
khách:
- Thôi để tự hai anh em họ giải quyết vấn đề!
Câu nói vô t́nh của Hải như một lời nhắn nhủ với Đông rằng không nên
bới chuyện nhà ra trước mặt người ngoài, và nhất là trước mặt của mẹ
già. Nghĩ thế, Đông bèn kết thúc cuộc căi vă:
- Nếu mày c̣n gọi tao là anh Hai, th́ mau đem trả số tiền lại cho
ổng ngay lập tức. Từ rày trở lên, tao cấm mày qua bên đó,
rơ chửa.
Duy bất b́nh, trả đủa:
- Tôi thật nhịn anh hết nổi rồi. Ba có làm ǵ anh đâu mà anh ghét Ba
đến như thế? Trong khi Ba lúc nào cũng hỏi thăm anh cả, ông ấy rất
quan tâm đến anh, chỉ tại anh từ chối ḷng tốt của Ba mà thôi.
Đông bỗng nhiên bật cười ngon lành:
- Ha ha... Mày tưởng đâu ông ta cho mày một số tiền nhỏ th́ có nghĩa
là ổng thương mày à? Mày nên nhớ ai đă bảo lănh mày sang đây? Ai đă
lo cho mày từ A đến Z? Tao thật không hiểu, mày xa ổng từ nhỏ sao
lại gắn bó đến mức khó tin như thế, trong khi mẹ là người đă bảo bọc
mày từ khi mày mở mắt chào đời đến lúc trưởng thành, vậy mà mày
không hề nghĩ đến cảm giác của mẹ. Sao mày không thử hỏi lương tâm
mày xem, nếu như mẹ biết được chuyện mày tới lui bên đó, mẹ sẽ
nghĩ
như thế nào?
- Tôi cho anh biết, chẳng phải anh lo cho tôi th́ có nghĩa là tôi
luôn luôn phải làm theo lời của anh. Tôi bây giờ không muốn lén lén
lút lút nữa. Tôi sẽ xin phép mẹ công khai trước khi tôi đi thăm Ba.
Tôi tin mẹ là một người hiểu biết, rộng lượng, không như anh là thứ
độc tài, ích kỷ.
Dứt lời, Duy chạy một mạch xuống cầu thang, trong khi đó, Đông giận
run cả ngượi Chàng liếc thấy một chậu bông nhỏ trên kệ cầu thang,
sẳn tay ném thật mạnh xuống phía dưới. Chậu bông tuy không bay thẳng
vào đầu Duy, nhưng đụng vào thành tường, rồi dội trở ra, vô t́nh
trúng phải vào một bên trán của Duy, tức th́ chậu bông vỡ ra từng
mảnh vụn, đất văng tứ tung trên sàn nhà. Mọi người trong pḥng
khách, không hẹn mà chạy đến bên Duy cùng một lượt.
Nhă Tuyền nhanh nhẹn nh́n lên trên lầu, để kịp thấy dáng Đông vừa
khuất khỏi tầm mắt của ḿnh và sau đấy là một tiếng "ầm" thật lớn,
tưởng tượng như cả ngôi nhà này cũng phải rung chuyển thẹo Mọi người
cùng ngẫng đầu lên trên, để có chung một suy đoán là có thể Đông vừa
mới giáng một cú đấm mạnh mẽ vào vách tường. Sau đó, tiếng nói của
Duy phá tan bầu không khí căng thẳng:
- Mẹ, mẹ, mẹ thấy không? Ảnh như con chó điên vậy, lúc nào cũng muốn
cắn người ta bất chợt. Cả tháng nay, ảnh luôn vác cái bản mặt bực
bội về nhà, làm như ai nấy cũng đều là kẻ thù của ḿnh hết.
- Thôi anh đừng có nói thêm, lở ảnh nghe được th́ chết!
Minh Châu vừa khuyên Duy, vừa gỡ tay bạn trai từ chỗ bị thương
xuống, và cô bé không khỏi buột miệng la lên:
- Trời ơi, máu chảy rồi nè anh Duy à!
Tất cả lục đục trở ra pḥng khách. Bà Bảy nhỏ nhẹ bảo với Châu:
- Con vào nhà bếp, t́m dùm bác cái hộp thuốc.
Châu ngoan ngoăn làm theo lời bà. Lát sau, Châu trở ra, trao cho bà
một hộp thuốc với đủ dụng cụ dùng để băng bó vết thương và những lọ
thuốc chữa bệnh thông thường. Mọi người vẫn im lặng, chăm chú theo
dơi bà Bảy lau chùi vết thương cho Duy. Chỉ vài phút ngắn ngủi, bà
Bảy đă băng bó xong vết thương một cách rất thành thạo khiến hai anh
em Minh Châu và Nhă Tuyền không khỏi thầm thán phục. Tuy nhiên, Nhă
Tuyền không những chỉ quan tâm đến Duy mà nàng c̣n chú ư đến sắc mặt
của bà Bảy nữa. Khi hai anh em họ bắt đầu căi vă ầm ỉ ngay đầu cầu
thang th́ dưới này, bà Bảy dường như chết lặng cả người. Phải chăng
bà buồn v́ hai anh em họ gây gỗ với nhau hay v́ măi đến hôm nay bà
mới biết được thằng con trai út của ḿnh có qua lại với người chồng
ly dị của bà?
Dù Nhă Tuyền không rơ về chuyện nhà của họ lắm, nhưng sự việc vừa
rồi cũng đủ cho nàng nhận thấy Đông quả là một người quá nóng nảy,
thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Ngay cả người nhà, chàng
c̣n thẳng tay th́ huống hồ ǵ đến ḿnh?...
- Tuyền à, con có thể giúp bác một chuyện không?
Câu hỏi của bà cắt ngang ḍng suy nghĩ của Tuyền. Nàng hơi cúi đầu
xuống, và khi mắt nàng chạm phải ánh mắt thành khẩn của bà th́ nàng
không thể nào từ chối được:
- Vâng! Chuyện ǵ vậy bác?
- Con lên lầu băng bó tay cho thằng Đông dùm bác được không?
Nhă Tuyền bối rối, đứng lặng người vài giây. Tuy có hối hận về sự
nhận lời thiếu suy nghĩ của ḿnh song nàng cũng không muốn nuốt lời,
đành gật đầu nhe.. Nàng đỡ lấy hộp thuốc trên tay bà, đảo mắt nh́n
một lượt khắp mọi người rồi mới chậm răi hướng về phía cầu thang.
Thật ra, Nhă Tuyền chẳng những chỉ hối hận việc làm này thôi mà hầu
như nàng c̣n hối hận cả việc quen biết Đông. Giá như đừng có té vào
người chàng, th́ có lẻ sẽ không có bao nhiêu chuyện đáng tiếc xảy
ra. Nàng cảm thấy không phải chỉ có Đông là người khó hiểu, mà người
nhà của chàng cũng đều khó hiểu như nhau. Ba người họ đều có cá tính
riêng biệt, đều có những bí mật riêng tư. Bất giác, nàng nhận thấy
cả ngôi nhà này cũng thần bí làm sao ấy, nó chứa đựng nhiều nghi vấn
mà nàng không tài nào t́m được câu trả lời và trớ trêu thay, chính
Tuyền lại vấn thân vào chốn rắc rối này.
Trong thoáng chốc, Nhă Tuyền đă bước hết bậc thang cuối cùng, nàng
thầm trách sao cái cầu thang này quá ngắn, ước ǵ nó dài vun vút, để
nàng đừng bao giờ gặp lại cái con người kỳ lạ đó
nữa. Dù muốn dù
không th́ nàng cũng đang đứng trước pḥng của Đông. Tuy Nhă Tuyền
chưa hề bước vào pḥng chàng bao giờ, nhưng đă có một lần bà Bảy mời
nàng lên lầu thăm quan. Sau khi viếng pḥng của bà và Duy, Nhă Tuyền
đă phải sững sốt v́ Đông có thói quen hay khoá cửa pḥng lại mỗi khi
chàng vắng nhà. Nàng thầm thắc mắc chẳng biết chàng có bí mật ǵ
trong đó mà không muốn cho ai bước vào pḥng ḿnh. Song may mắn lần
này cánh cửa vẫn chưa được đóng kín hẳn.
Nhă Tuyền hồi hộp đẩy nhẹ cánh cửa, nàng chợt khựng lại v́ Đông đang
bận nói chuyện điện thoại với ai, có lẽ v́ thế mà chàng không hề hay
biết có sự hiện diện của người khác ngay trước pḥng ḿnh. Và cũng
nhờ thế mà Nhă Tuyền đă nghe lóm được cuộc đối thoại ngắn ngủi này:
- Mày cứ việc hẹn Tina ra đi, tao đồng ư đứng ra giải quyết chuyện
này dùm cho tụi bay... Ừa., gọi thằng 6, thằng 2, thằng 9... tóm lại gọi
hết tụi nó để làm chung... Ừa mang hết đồ nghề theo đi. Có dao đem
dao, có mă tấu đem mă tấu... Khoan đă Bảy, kiếm cho anh một cây
súng... Nè tao có bao giờ đem súng ống và dao búa ra để đùa với tụi
bây lần nào chưa... Thôi dẹp đi, từ khi nào mày bắt chước cái tật
nhiều chuyện của thằng Hai vậy... Mầy nhát gan từ lúc nào vậy....
Nhă Tuyền kinh hoàng, muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Nàng cảm thấy tay
chân ră rời khiến hộp thuốc xém rơi xuống đất, tai nàng ù lên không
c̣n nghe được ǵ nữa và đầu óc th́ như mê như tỉnh. Phải mất hai
phút đồng hồ trôi qua Tuyền mới hoàn hồn trở lai. Nàng thấy Đông đă
thôi nói chuyện điện thoại, chàng ngồi lặng lẽ xoay mặt ra hướng cửa
sổ. V́ Đông chỉ mặc quần dài mà không mặc áo, v́ khoảng cách giữa
hai người không xa lắm, Nhă Tuyền nh́n rơ hai vết sẹo thật dài trên
lưng chàng khiến nàng không khỏi rùng ḿnh một cái.
Khi Tuyền đưa mắt quan sát khắp bốn phía th́ nàng càng sửng sờ thêm
v́ khác với pḥng của Duy, ngoài cái giường đơn chiếc, cái tủ nhỏ
đựng quần áo ra, nơi đây hoàn toàn trống rỗng. Trong khi đó, pḥng
của Duy có tất cả, nào là computer, bàn học, đầu máy, ti vi, tranh
ảnh..v.v... nói chung rất đầy đủ tiện nghi. Bây giờ Nhă Tuyền mới
hiểu, Đông đă làm việc cật lực để mua vui cho em ḿnh, v́ theo bà
Bảy kể lại, hai người họ đi diện đoàn tụ gia đ́nh, trên giấy tờ họ
không thể hưởng trợ cấp xă hội từ chính phủ, mà người bảo lảnh có
nhiệm vụ nuôi họ đúng mười năm. Hơn
nữa, Duy đang học Đại học, với
cái part time job của Duy ra, không đủ để mua sách vở chứ đừng nói
chi là mua sắm đồ đạc trong pḥng, đấy là chưa kể đến chiếc xe
Celica hai cửa mới toanh đậu ngoài sân nhà, và tiền bạc hao tốn cho
chuyện đóng bảo hiểm xe hằng tháng.
Tự nhiên ḷng Tuyền dâng lên một nổi thương hại cho Đông vô cùng.
Bất giác, nàng run run gỏ nhẹ lên cánh cửa vài tiếng nhỏ. Đông đáp
mà chẳng hề quay mặt lại:
- Mẹ à, con muốn được yên tịnh. Con không sao cả, mẹ đừng lo!
Nhă Tuyền cũng không màn lên tiếng đính chính sự nhầm lẫn của Đông,
nàng âm thầm bước đến đối diện với chàng. Bấy giờ Đông mới quay đầu
sang, ngẫng đầu lên nh́n Tuyền, và sắc mặt của chàng chợt biến đổi
ngay lập tức.
Đông lúng túng, quơ vội chiếc áo thun ngắn tay trên đầu giường:
- Cô lên đây làm ǵ?
Nhă Tuyền dường như không nghe thấy câu hỏi lạnh lùng của Đông bởi
nàng đang đau xót ngắm dung mạo của chàng. Tuyền tự hỏi ḿnh đă
không gặp Đông bao lâu rồi nhỉ? Chỉ vỏn vẹn hơn hai tháng thôi thế
mà chàng như một người khác hẳn hoàn toàn. Mái tóc dài chưa được
chảy gọn, râu mọc lỏm chỏm xung quanh cằm, mắt thâm quầng giống
người thiếu ngủ, khuôn mặt tiền tuỵ xanh xao trông rất thảm thương,
và nàng chỉ vừa kịp phát hiện thêm một vết thẹo thứ ba nằm ngay
trước ngực th́ chiếc áo thun cũng vừa che kín nửa thân trên của
chàng.
Nhă Tuyền chậm răi ngồi cḥm hỏm trên nền nhà. Đặt hộp thuốc bên
cạnh, nàng khẽ đáp bàn tay ḿnh lên bàn tay phải của chàng nhẹ nhàng
như chiếc lá rụng xuống thảm cỏ mượt mà. Bàn tay chai cứng hơi rướm
máu, các đốm xương tay đă bị bầm tím và sưng rất to. Nhă Tuyền dùng
bàn tay trái c̣n lại, lấy một mớ bông g̣n từ hộp thuốc ra, định chùi
sạch vết máu trên tay chàng như cách thức của bà Bảy chăm sóc vết
thương cho Duy, nhưng nàng chỉ vừa mới chậm bông g̣n vào bàn tay của
Đông th́ đột nhiên, chàng gạt phắt tay nàng ra khiến nàng bật ngửa
ra sau.
Tiếp theo, Đông giơ tay vuốt nhẹ mái tóc, cố giấu cảm xúc. Chàng
quay đi che vẻ bối rối trên khuôn mặt và nói
với nàng:
- Cô đi đi! Tôi không cần ai quan tâm cho tôi hết!
Nhă Tuyền vẫn chỉ nh́n chàng, người nàng bất động. Vài giây trôi
qua, nàng sửa lại thế ngồi y như lúc ban đầu, với tay lấy một miếng
bông g̣n thứ hai. Lần này, nàng thấm bông g̣n bằng thuốc sát trùng,
sau đấy chạm nhẹ vào tay của Đông đang để hờ trên đùi. Đông ngạc
nhiên, hơi cúi xuống nh́n nàng. Giữa hai người không khí như đông
cứng lại, cả hai cố chấp, cả hai cương ngạnh. H́nh như Đông không
ngờ chàng và Nhă Tuyền cùng thuộc mẫu người bướng bỉnh, cố chấp và
cứng rắn như thế.
Chàng im lặng theo dơi cử chỉ của nàng chăm sóc vết thương cho ḿnh.
Thuốc sát trùng làm làn da của chàng rát bỏng lên, tựa như trái tim
của chàng cũng bắt đầu trở cơn khó chịu. Tuy cách thức tẩm thuốc và
băng bó của nàng không thành thạo bằng mẹ ḿnh, nhưng bấy nhiêu đó
cũng đủ khiến chàng cảm động vô cùng. Song
nghĩ đến những lời nói
của Hải ở nhà hàng Đại La Thiên, nhớ lại những lời cam quyết của
ḿnh, Đông bèn cố giấu niềm đau trong ḷng, tiếp tục hất hủi Tuyền:
- Đă bảo là tôi không cần cô mà?
Nhă Tuyền hơi run người, nhưng đôi tay vẫn không ngừng quấn vải xung
quanh chỗ bầm tím. Th́nh ĺnh, Đông rút tay lại, tháo miếng vải đang
băng lở dở trên tay chàng, rồi mạnh chân đá hộp thuốc văng ra xa.
Bằng một giọng cứng rắn, Đông giục Tuyền:
- Trời ơi, sao cô ĺ lợm thế! Ở dưới kia, có một người đáng để cho
cô quan tâm hơn tôi nhiều!
Nhă Tuyền giận quá, run lên cầm cập. Nước mắt bắt đầu chảy xuống hai
bên má. Nh́n những giọt lệ trên khuôn mặt của Tuyền, Đông chợt nhớ
đến cái h́nh ảnh sau khi chàng lở tay tát mạnh vào mặt nàng, Tuyền
cũng đă dùng những ḍng lệ này để phản kháng và phản tỉnh chàng. Bất
giác, Đông cầm điện thoại di động lên, chàng bấm bảy con số để gọi
Hiệp (Bảy La):
- A... ành nghĩ kỹ thấy lời khuyên của em cũng đúng. Nếu như lát
nữa,
Tina chịu trả lại số tiền mà anh Dũng đă bán mạng đổi về th́ ḿnh
cũng không nên gây trở ngại cho nó làm ǵ, mặc kệ nó muốn quen ai
th́ quen..Chặng lẻ bắt nó phải ở giá chờ anh Dũng ra tù a..Hà, có đủ
đồ nghề sẳn sàng
rồi a..Thôi được, cứ bảo tụi nó hăy chờ anh đến, khoan hăy ra tay,
nghe chưa...
Dứt lời, Đông ném nhẹ điện thoại lên giường, chàng ngạc nhiên khi
thấy Tuyền vẫn c̣n khóc. Tự nhiên, Đông trở nên cau có hơn bởi xưa
nay chàng chưa hề quyết định việc ǵ mà thay đổi nhanh chóng trước
mặt Dũng và đàn em của anh ta bao giờ. Thế nhưng, v́ Tuyền mà chàng
đă tỏ ra nhu nhược hết hai lần, một lần bỏ qua cho Công và lần này
chưa ra chiến trường đă vội nhượng bộ Tina rồi. Nghĩ vậy, chàng càng
lạnh lùng với nàng:
- Đàn bà con gái các người, chuyên dùng nước mắt để buột đàn ông
chúng tôi làm những chuyện đâu không vào đâu.
Nhă Tuyền vội vàng lau sạch những giọt nước mắt, nàng vẫn không bỏ
cuộc, tiếp tục kéo tay Đông về phía ḿnh. Tuyền chỉ muốn làm tṛn
nhiệm vụ mà bà Bảy đă nhờ nàng, xong việc nàng lập tức sẽ rời khỏi
nơi này vĩnh viễn. Nhă Tuyền dùng cuộn băng vải c̣n sót lại trên nền
nhà, cố gắng bó chặt tay chàng, nhưng nàng càng băng càng thấy tay
chân ḿnh vụng về chừng nấy, bởi các ngón tay của nàng không c̣n làm
chủ được nữa. Đôi bàn tay tự nhiên run rẩy một lượt, nước mắt lại
tiếp tục nhỏ trên vết thương của chàng. Nhă Tuyền lập tức buông tay
Đông ra, nàng khẽ quệt nước mắt trên mặt, ḷng dặn ḷng: "Đừng khóc,
chàng không thích ḿnh
khóc!" Song những giọt nước mắt cũng giống như những ngón tay của
nàng, tất cả đều cứng đầu, đều không chịu nghe theo lư trí của nàng.
Trong nhất thời, Nhă Tuyền không biết làm sao để đè nén t́nh huống
của ḿnh. Bàn tay phải bóp chặt bàn tay trái lại để 5 ngón tay không
c̣n run cầm cập nữa, thế nhưng 5 ngón tay c̣n lại vẫn vô t́nh run
rẩy, khiến nàng cứ đổi qua đổi lại, thỉnh thoảng lại đưa tay lên để
quệt nước mắt. Trông dáng điệu quưnh quáng của nàng rất tội nghiệp
và rất đổi bi thảm. Đông ngồi đó, tận mắt chứng kiến h́nh ảnh đáng
thương của nàng mà ruột gan chàng như bị cắt từng khúc nhỏ. Chàng
cảm thấy trong ḷng ḿnh như đang có vạc dầu sôi sùng sục, đầu óc
th́ trống rỗng không biết nói ǵ hơn. Tự nhiên, trái tim đông lạnh
của chàng cũng tan ră theo những giọt nước mắt của nàng, bao nỗi
niềm chôn kín bấy lâu cùng lúc dâng lên mạnh mẽ.
Và đột nhiên, Đông không c̣n kềm chế ḷng ḿnh được
nữa, chàng khẽ
đặt bàn tay bị thương của ḿnh lên mặt nàng, lẩm bẩm vài tiếng nho
nhỏ:
- Tuyền, sao em có thể điên như thế?
Nhă Tuyền như có muôn ngàn lời muốn nói ra được. Mặt nàng trắng
nhợt, mắt giương to nh́n người con trai trước mặt ḿnh. Sau cùng,
Tuyền không c̣n khả năng để kháng cự t́nh cảm của ḿnh được
nữa,
nàng bất chợt ôm chầm lấy Đông, đầu gục vào ḷng chàng mà khóc nức
nở:
- Phải, phải, em điên thật mà! Coi như v́ con điên này, hay v́ mẹ
cũng được, xin anh đừng hành hạ bản thân ḿnh
nữa! Xin anh đừng xen
vào chuyện giang hồ nữa! Có được không? Được không anh?
Nhă Tuyền vừa nói vừa lắc người Đông, trong khi đó, Đông vô cùng xúc
động bởi những lời thành khẩn của nàng. Chàng cúi xuống, ôm chặt lấy
vai nàng:
- Chỉ cần em đừng khóc th́ việc ǵ anh cũng sẽ hứa với em cả.
Nhă Tuyền lắc đầu lia lịa:
- Em không tin! Anh cũng đă từng hứa với mẹ, anh thương mẹ đến như
thế, vậy mà anh cũng nuốt lời th́ kể ǵ đến em? Anh nói đi, anh muốn
em phải làm ǵ để anh không đi gặp Tina. Có phải anh ghét em, anh
không muốn gặp mặt em nữa, đúng không? Chỉ cần anh đừng đùa giởn với
tử thần th́ em sẽ ch́u ư anh. Em đi đây...
Nhă Tuyền chỉ vừa đứng dậy th́ Đông đă nhanh tay kéo nàng ngă xuống
giường và thân thể của chàng được dịp cũng té úp lên người nàng.
Bây giờ, hai khuôn mặt đối diện thật gần với nhau, họ nghe rơ hơi
hởi dồn dập của nhau và nghe luôn cả nhịp đập của hai trái tim.
Trong phút giây nghẹn ngào, giữa lư trí bồng bềnh như mây, Đông khẽ
nâng một bàn tay của Tuyền áp vào môi ḿnh. Cử chỉ đáng yêu của
chàng khiến Nhă Tuyền giương mắt nh́n chàng. Nàng đăm đăm nh́n người
thương, nh́n vào ánh mắt đầy thâm t́nh kia, ánh mắt dịu dàng mà cứng
cỏi kia, nàng cảm thấy t́nh mê ư loạn, và trong mắt nàng cũng chỉ
c̣n một Đỗ Tấn Đông, nàng không nói được lời ǵ
nữa...
Và đột nhiên, Đông cúi xuống, hôn như mưa như bấc vào mặt, mắt, môi
người yêu. Nhă Tuyền không nằm bất động như là lần trước bị Hải hôn
bất ngờ, Trái lại, nàng gh́ chặt lấy Đông, nàng đón nhận những nụ
hôn của chàng với tất cả nhiệt t́nh của ḿnh. T́nh cảm của hai người
bị đè nén bấy lâu nay, giờ như thác vỡ bờ, như núi không đỉnh...
Giữa lúc đôi t́nh nhân c̣n đang ngập ch́m trong hạnh phúc ngắn ngủi,
bỗng có một tiếng nói vang lên thật to:
- Ồ thôi khỏi bác ạ, cháu c̣n có hẹn với ban nhạc để tập dượt
nữa.
Để cháu lên lầu xem thử...
Có tiếng chân người đi trên cầu thang, Đông và Nhă Tuyền không hẹn
mà ngồi bật dây. Nhă Tuyền vội vàng sửa lại quần áo, vuốt sơ mái tóc,
rồi tuột xuống giường, giả vờ thu gọn các lọ thuốc rơi rớt trên sàn
nhà lúc ban năy. Đông cũng nhanh tay vuốt sơ mái tóc phía trước,
chàng cố gắng tạo ra một vẻ b́nh thản. Quả nhiên, trong nháy mắt,
Hải đă có mặt ngay cửa pḥng, anh bước vào kèm theo tiếng nói lanh
lảnh:
- Xong chưa Nhă Tuyền? Anh trưởng ban nhạc vừa mới hối anh đấy!
Nhă Tuyền đáp mà không ngẩng đầu lên:
- A... xong rồi!
Dứt lời, nàng nhanh nhẹn bước ra khỏi pḥng, tai c̣n nghe rơ lời nói
văng vẳng của Hải:
- Em út th́ từ từ mà dạy, từ từ mà khuyên, làm ǵ mà nóng nảy quá
vậy. Thôi vui lên đi, tao đến để tặng mày hai tấm vé nè, tối nay nhớ
ra Blue River đóng góp vài bản cho vui nhen. Lâu lắm rồi mày không
đi hát với tụi tao ǵ cả...
Khi Nhă Tuyền trở ra pḥng khách th́ nàng không c̣n nghe được ǵ
nữa. Nhưng ḷng mừng thầm v́ tối nay có thể Đông cũng có mặt ở Blue
River. Thấy bà Bảy, Duy và Minh Châu vẫn c̣n ngồi ở ghế, nàng bước
đến t́m xách tay, lấy pager ra trao cho mẹ Đông:
- Nhờ bác đưa lại cho anh Đông dùm cháu. Cháu mượn của ảnh khá lâu
mà hôm nay mới có dịp trả lai.
Bà Bảy chưa nói ǵ th́ Minh Châu ngồi bên cạnh, buột miệng hỏi:
- Chị Tuyền à, tối nay chị đi chung với tụi em đến Blue River nhen?
Duy ngồi bên cạnh, thúc cù chỏ vào hông Châu:
- Em kỳ quá! Chưa ǵ đă muốn khoe xe mới với chị Tuyền rồi.
Châu cười giả lả:
- Anh cũng muốn thấy mồ mà bày đặt này nọ...
Bà Bảy nh́n thấy tụi nhỏ nói chuyện mà trên mặt cũng nở một nụ cười
phụ hoạ.
Thấy ba người họ đột nhiên vui vẻ trở lại, Nhă Tuyền không nở phá
tan bầu không khí đó:
- Ừ, vậy chiều nay, trước khi đến rước chị, hai em nhớ gọi trước một
tiếng để chị c̣n sửa soạn nhé!
Một lát sau, Hải đi xuống lầu, và Tuyền đành phải cáo từ ra về,
nhưng ḷng rất lấy làm tiếc rằng nàng không thể gặp mặt Đông trước
khi ra khỏi nhà chàng.
Trên suốt đường về, Hải và Tuyền không hề nói chuyện với nhau. Cả hai
dường như đang đuổi theo những suy
nghĩ riêng của ḿnh. Sau sự viếng
thăm này, Hải đă đi đến một kết luận
rơ ràng là chắc chắn Tuyền đă
yêu thầm hoặc ít ra cũng có ư với Đông. Song có lẻ Đông không thích
Tuyền, bởi mới hai tuần trước thôi, chính Đông đă dắt một cô bạn gái
rất hấp dẫn ra để giới thiệu với Hải và cũng chính v́ vậy mà anh đă
cố t́nh mang hai tấm vé nhạc sống đến tặng cho nó. Hải hy vọng Đông
và cô bạn gái sẽ có mặt tối nay, anh mong rằng sự có đôi có cặp của
họ sẽ khiến Nhă Tuyền sớm cam ḷng, sớm phát hiện cái chân t́nh của
anh.
Trong khi Hải thầm nghĩ ngợi như thế th́ Nhă Tuyền hoàn toàn
nghĩ
ngược lai. Nàng đang thắc mắc về một câu nói của Đông: "Ở dưới kia,
có một người đáng để cho cô quan tâm hơn tôi nhiều!" Tuyền lén nh́n
Hải một cái và ḷng không khỏi nghi ngờ về câu nói có ư ghen tuông
của Đông? Chẳng lẻ chỉ v́ nàng đi cùng với Hải đến nhà th́ có nghĩa
là nàng đang cặp kè với anh ta.Tại sao Đông lại có thể hiểu lầm bậy
bạ như vậy được chứ? Nhă Tuyền rất muốn nói
rơ cho Hải biết rằng
nàng không hề có ư ǵ với anh cả, nàng chỉ xem anh như một người anh
kết nghĩa. Nhưng làm sao để mở miệng trong khi anh chưa hề tỏ t́nh
với nàng, tất cả chẳng qua chỉ là suy đoán một chiều của nàng mà
thôi
Vả lại, tuy Đông đă hôn Tuyền hết hai lần, nhưng từ đầu chí cuối,
chàng cũng chưa hề nói lời yêu lời thương với nàng ǵ cả. Có phải v́
mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá nên chàng không có cơ hội để nói
rơ
ḷng ḿnh và hứa hẹn với nàng? Dù sao đi nữa, nếu đêm nay Đông cũng
có mặt ở Blue River, nàng nhất định bắt chàng phải nói cho rơ ràng
một lần, c̣n nếu như chàng không xuất hiện th́ sáng mai Tuyền sẽ chủ
động đến nhà t́m chàng. Nhă Tuyền hơi thẹn v́ cái ư
nghĩ táo bạo vừa
rồi của ḿnh bởi xưa nay, nàng chưa bao giờ chủ động như thế. Song
nàng tự trấn an ḿnh, ai biểu ḿnh yêu "chiếc tàu ngầm" kia làm ǵ?
Hơn nữa, tánh nàng là như thế, thích rơ ràng chứ không thích úp úp
mở mở.
Về phần Hải, dù anh có thích ḿnh hay không, th́ tương lai khi nh́n
thấy nàng ở bên cạnh Đông, chắc chắn anh sẽ tự hiểu mà thôi. Nhă
Tuyền cảm thấy ḷng nhẹ hẳn với những tính toán của ḿnh. Nàng chợt
nhớ đến những nụ hôn nồng nhiệt của Đông mà ḷng không khỏi lâng
lâng một cách kỳ la.. Nàng nhắm mắt lại, để tưởng nhớ những giây
phút đáng yêu vừa qua...
Chương 28
Chương tŕnh nhạc sống đă khai mạc hơn mười lăm phút rồi mà Nhă
Tuyền không hề thấy bóng dáng Đông đâu cả. Ḷng nàng như trăm mối tơ
ṿ, đầu óc bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Không biết có phải tại v́ sự
có mặt của Duy mà Đông không thèm tới hay là chàng đă gạt ḿnh đi
thanh
toán với Tina.
Nhă Tuyền cố gắng nhẫn nại chờ thêm vài phút
nữa, nếu quá 9:30 mà
Đông vẫn chưa tới, nàng sẽ gọi về hỏi bác gái hoặc trực tiếp gọi vào
điện thoại cầm tay của chàng.
Trong khi Tuyền ngồi thắc mắc th́ Minh Châu gợi chuyện với nàng:
- Ca sĩ thành phố ḿnh cũng hát hay quá phải không chị Tuyền?
Tuyền đáp bừa:
- Ừ!
Châu phấn khởi khen tiếp:
- Nhạc sống vui ghê đi! Thế mà mấy lần anh Hải cho vé mà em hổng
thèm đi, nếu biết hay và vui như thế này th́ em đă sớm rủ anh Duy đi
rồi...
Châu ngạc nhiên khi thấy Nhă Tuyền cứ ngó ra ngoài cửa mà không chịu
nói năng ǵ cả:
- Chị Tuyền à, chị làm sao vậy Chị có nghe em nói ǵ không?
- A.chị...
Tuyền chưa kịp trả lời th́ đột nhiên có ba cặp trai gái đang tiến
đến một bàn đối diện với bàn của họ. Nàng mở to đôi mắt để nhận ra
cặp đầu tiên chính là Luân và Linda, cặp thứ hai không ai xa lạ hơn
chính là Hương và Hiệp. Nhă Tuyền rất đổi ngạc nhiên v́ nàng không
ngờ là Hương đă chia tay với người bạn trai giàu có, tên Lâm, và nay
lại cặp với đàn em của Đông. Nàng đi từ thắc mắc này đến thắc mắc
khác cho đến khi cặp t́nh nhân thứ ba chuẩn bị ngồi xuống th́ ḷng
dạ nàng như có muôn ngàn mũi dao xuyên qua quả tim ḿnh. Sao có thể
như thế được? Tại sao Đông lại đi chung với Hồng? Dù rất đau xót
trong ḷng, nhưng đôi mắt nàng vẫn không rời họ.
Nhă Tuyền theo dơi từng cử chỉ của hai người để thấy Đông giúp Hồng
cởi áo khoác ra, kéo ghế cho cô ta ngồi và khi Hồng móc một điếu
thuốc từ trong gói thuốc th́ Đông cũng nhanh nhẹn bật lửa dùm cho cô.
Sau đó chàng vui vẻ khoát tay lên vai Hồng một cách rất t́nh tứ
khiến Nhă Tuyền vô cùng đau đớn trước những đổi thay mau chóng hơn
cả thời tiết của Đông. Chỉ mới hồi sáng này thôi, Đông như một người
thiếu sức sống, thế mà tối nay, chàng ăn mặc bảnh bao, tóc tai đă
được cắt ngắn lên và nhất là khuôn mặt không hề lộ vẻ cau có, giận
dữ nữa. Vài phút trôi qua, h́nh như Hương cũng đă nh́n ra nàng, cô
bạn lập tức giơ tay vẫy chào nhưng Nhă Tuyền phớt lờ. Trái lại,
Tuyền ngồi chết lặng như một tượng đá cô đơn giữa băi biển có đến
hơn ngàn tuổi. Tuyền biết ḿnh không nên giận lây đến Hương, chỉ v́
Hương chẳng rơ đầu đuôi ǵ cả, nhưng dù sao nàng cũng không dằn được
máu ghen đang chảy
dần khắp thân thể ḿnh. Giữa cảnh vật mơ màng, giọng nói của Châu
một lần nữa đưa Tuyền ra khỏi cái ṿng lẩn quẩn đầy rẫy những nghi
vấn trong đầu:
- Anh Duy, anh nh́n xem phải đúng anh Hai của anh đang đi chung với
cái cô ǵ mà ḿnh đă gặp ở tiệm phở "Rùa Vàng" cách đây hai tuần
không?
- Ừ, đúng rồi!
Bấy giờ Nhă Tuyền mới vở lẻ, th́ ra Đông đang cặp với cái cô Hồng
này, thế tại sao sáng nay chàng lại hôn ta. Nhă Tuyền c̣n đang phân
vân, bỗng nàng thấy Đông đi về phía sân khấu. Không biết cái anh
trưởng ban nhạc giới thiệu ǵ với khán giả mà Tuyền thấy Đông bắt
đầu cầm micro lên. Và dù hai tai của Tuyền dường như không c̣n đủ
khả năng để nghe rơ những âm thanh xung quanh nàng, nhưng Tuyền cũng
cố gắng lắng nghe Đông hát ǵ, cố gắng giương mắt thật to để xem
chàng đang giở tṛ ǵ.
Giữa bầu không khí đang im lặng, Nhă Tuyền thấy Đông quét mắt nhanh
khắp vũ trường, đôi mắt chàng đột nhiên dừng lại trước mặt nàng, rồi
chàng bắt đầu cất giọng trầm ấm của ḿnh:
"Lang thang trên đường mưa rơi,
nghe ḷng sao nức nở bồi hồi
Như ru ta vào giấc mơ, bao lá khô rơi mùa thu tới
Nhớ sao là nhớ và nhớ, nhớ tháng ngày bên nhau bao êm đềm
Nhớ sao là nhớ ôi hạnh phúc là thế đấy vui biết bao
Lang thang trên đường mưa rơi, tin rằng em có ngày trở lại
Anh không tin rằng chia tay, anh vẫn nghe tim ḿnh đắm say
Nơi phương trời ấy và em, ôi tháng ngày yêu nhau đă xa rồi
Có khi nào em thoáng giây phút, em nhớ đến vui biết bao nhiêu
Đă bao chiều trời mưa ngất ngây
Anh đạp xe ḿnh anh ṿng quanh
Trên đường xưa giờ sao vắng tênh
Bỗng nghe ḷng hiu quạnh
Em giờ đây tựa như cánh chim bay
Phiêu bạt bay về phương trời nào
Ta làm sao, làm sao có nhau
Em ơi!...Anh biết làm sao ...???"
Bài hát đă dứt mà Nhă Tuyền có cảm tưởng như hồn ḿnh vẫn c̣n lạc ở
tận nơi nào và giữa những tràn pháo tay tán thưởng nhiệt liệt, Đông
ghé tai th́ thầm với ban nhạc, tức th́ nhạc được trổi lên tiếp tục.
Lần này, Đông không c̣n nh́n Nhă Tuyền nữa, đôi mắt chàng nh́n mông
lung vào khoảng trống trước mặt, ánh mắt dường như không cố định, và
giọng chàng vẫn trầm ấm như lúc ban đầu:
"Chiều nay vắng em ḷng anh thấy
buồn
Nhớ ǵ cho bằng hơn nhớ người yêu
Người yêu tôi vẫn mong chờ
Trọn đời trọn kiếp yêu nhau
Xin em hăy nhớ đừng quên
Đường đông phố vui ḷng sao vẫn buồn
Đếm thời gian bằng khói thuốc vàng tay
T́m đâu môi mắt một người
Ngày nào ḿnh bước chung đôi
Giờ này ḿnh anh bước lẻ loi
Em ơi nhiều đêm anh nhớ về em
Làm sao anh ngủ được yên
Ước chi ḿnh không ngăn cách
Em ơi anh nghèo hai bàn tay trắng
Anh biết đời c̣n nhiều cay đắng
Anh làm sao đẹp ḷng em yêu
Ḿnh không thấy nhau ḷng như héo gầy
Nếu mà sau này không cưới được em
Th́ anh xin hứa câu này
Dù rằng ḿnh cách xa nhau
Mà ḷng ḿnh không thiếu t́nh yêu"
Kỳ này, Đông chưa dứt bài, tức th́ người ngồi, ngay cả người đang
nhảy điệu Rumba trên sàn, cũng phải dừng lại, cùng nh́n lên khán đài,
cùng vỗ tay khen thưởng nồng nhiệt. Có vài tiếng yêu cầu Đông hát
thêm, nhưng dường như chàng đă có dự định sẳn, chỉ hát đúng có hai
bản rồi th́ quay trở về lập tức, trả lại nhiệm vụ cho những người ca
sĩ khác được mướn để tŕnh diễn cho buổi khiêu vũ Giáng Sinh đêm
nay.
Chẳng những chỉ có Nhă Tuyền là người duy nhất trong bàn lặng người
v́ sự khám phá bất ngờ ở nơi Đông, mà cả Duy cũng sửng sờ không kém.
Duy hầu như đă quên đi chuyện gây gỗ với anh ḿnh hồi sáng, quay qua
bảo nhỏ với Minh Châu:
- Hôm nay anh mới biết ḿnh có một ông anh hát hay như thế!
Châu cười bắt lỗi:
- Vậy mà cũng bày đặt làm em trai của người ta. Em ǵ mà không biết
một chút ǵ về anh ḿnh cả... Ư, sao ảnh về sớm thế...chẳng lẽ ảnh
c̣n giận anh?...
Nhă Tuyền và Duy cùng đưa mắt nh́n theo Đông và Hồng gấp rút rời
khỏi chỗ ngồi. Tuyền tự hỏi từ lúc vào cho tới lúc ra, vỏn vẹn chỉ
khoảng 20 phút, tại sao họ lại về sớm như vậy? Chẳng lẽ Đông cố t́nh
đến đây để lấy le với mọi người bằng hai bản nhạc? Chàng hát để chế
giễu ḿnh chăng? Bởi chàng đang có người đẹp bên cạnh, nguồn cảm
hứng nào khiến chàng tŕnh bày "Lang Thang" và "Xa Người Ḿnh Yêu"?
Chỉ có những người như Nhă Tuyền, bị phụ rẫy, bị lẽ loi, nên dù được
ngồi giữa chốn đông vui mà ḷng sao vẫn buồn như bài hát đă diễn
đúng tâm trạng của nàng. Hay là chàng muốn đem cô bạn gái đó để khoe
với Nhă Tuyền, để nàng cam ḷng dứt khoát?
Đột nhiên, Nhă Tuyền vụt đứng dậy, nàng cố đuổi theo họ, bởi nàng
không muốn tốn nhiều th́ giờ để thắc mắc
nữa. Ra khỏi cửa, Nhă Tuyền
dáo dác nh́n xung quanh, quả nhiên nàng thấy họ chỉ đứng cách xa
ḿnh chừng vài thước, h́nh như Đông đang mở cửa cho Hồng bước vào xe.
Bỗng chàng đổi ư, kéo Hồng sát lại ḿnh và hôn vội lên môi cô ta.
Thoạt đầu, Hồng có vẻ sửng sốt song cô ta hưởng ứng rất nhanh. Hai
người âu yếm hôn nhau như thể đây chỉ là thế giới riêng của họ.
Cảnh tượng trước mắt khiến Nhă Tuyền đứng yên như bức tượng, toàn
thân nàng tê dai. Bây giờ nàng mới nhận ra, yêu một người đă khó,
t́m hiểu ḷng dạ và tâm tánh của một người càng khó hơn nhiều. Trong
lúc Tuyền c̣n chưa hết bàng hoàng, bỗng có một bàn tay đặt trên vai
nàng, Tuyền quay ra sau để thấy Hương đang đứng bên cạnh ḿnh từ lúc
nào và khi nàng quay trở lại th́ chiếc xe bắt đầu chuyển bánh lướt
dần khỏi băi đậu xe.
Trước một sự thật phũ phàng mà nàng đang đối diện, Nhă Tuyền vẫn
chưa bỏ ư định t́m ra cách giải thích hợp lư về thái độ bỗng dưng "gặp
nhau làm ngơ" của Đông. Nàng vội vă chạy ra để cản chiếc xe lại song
v́ những trận tuyết vừa qua c̣n đóng băng trên nền đất, Nhă Tuyền
chỉ chạy được vài bước, bỗng nàng bị trượt chân té bệp xuống sân.
Chiếc xe tàn nhẫn vẫn ngang nhiên phóng thật nhanh giữa lúc nàng
đang xoa bóp bàn chân một cách cực nhọc. Trước t́nh cảnh như thế,
Hương cũng nhanh chân chạy đến đỡ Tuyền:
- Linh, có sao không?
Nhưng Nhă Tuyền gặt phắt tay Hương ra:
- Tại sao tôi không được như mấy ngưởi. Tại sao ai nấy cũng đều đối
xử tệ bạc với tôi như vậy?
Có lẽ Nhă Tuyền v́ quá đau ḷng nên nàng không hay biết rằng chiếc
xe màu bạc đột nhiên dừng lại bên đường. Đông vội vă bước xuống xe,
định chạy trở lại chổ Tuyền bị té, nhưng khi chàng nh́n thấy có
Hương bên cạnh th́ lập tức cho xe chạy tiếp tục. Hương tận mắt chứng
kiến mà ḷng chợt nảy ra một giải thích cho tất cả mọi việc xảy ra
đêm nay.
Hương kiên nhẫn ôm vai Tuyền:
- Xem mày ḱa, lạnh chết mất! Đi vào quán, tao kêu Hiệp đưa mày về!
Tốt nhất mày nên quên Đông đi, hai đứa bây sáp lại chỉ làm khổ nhau
thôi!
Bấy giờ Tuyền mới dựa người vào Hương, giọng nói như mê sảng:
- Phải chi tôi yêu anh ấy bớt một chút, có lẻ tôi không khổ như thế
này! Mày biết không Hương, anh ấy hát hai bài đó là để chấm dứt với
tao đấy! Anh ta thầm nhắn nhủ rằng anh ta là một cánh chim phiêu bạt,
chúng tao sẽ chẳng bao giờ có kết quả cả...
Nhă Tuyền rất muốn nói thật nhiều để giảm bớt những cảm xúc bi thảm
trong ḷng ḿnh nhưng nàng lại tắc nghẹn. Tuyền bước khập khễnh theo
Hương mà tai vẫn c̣n nghe văng vẳng lời hát dịu dàng đâu đây...
"Ḿnh không thấy nhau ḷng như héo
gầy
Nếu mà sau này không cưới được em
Th́ anh xin hứa câu này
Dù rằng ḿnh cách xa nhau
Mà ḷng ḿnh không thiếu t́nh yêu"
o0o
Mới tờ mờ sáng, nhà Nhă Thu đă có khách đến viếng. Hải khệ nệ ôm hai
hộp quà thật lớn bỏ dưới cây thông nhỏ ở góc pḥng khách, sau đó anh
kiên nhẫn ngồi chờ Nhă Tuyền sửa soạn trên lầu. Trước khi đến đây,
Hải đă vạch sẳn lịch tŕnh cho ngày lễ đặc biệt này, thoạt đầu anh
sẽ đưa Nhă Tuyền đến nhà cha mẹ anh để cùng ăn tiệc ở đó. Khoảng xế
chiều hai người sẽ quay trở về để tiếp tục dùng dinner mà vợ chồng
Nhă Thu đă căn dặn họ từ lâu.
Độ mười lăm phút sau, Nhă Tuyền thông thả đi xuống lầu, dù nàng ăn
mặc kín đáo để chống lạnh nhưng lúc nào trên người nàng cũng toát ra
một vẻ đẹp quyến rủ khiến Hải luôn luôn phải dành vài phút để ngắm
nàng mỗi khi có hẹn đi đâu chơi. Hai người chưa kịp ra khỏi nhà th́
đột nhiên bà Bảy gọi đến mời nàng và Hải ăn sáng. Bà c̣n bảo rằng,
bà sẽ không giữ họ ở lâu bởi bà thừa hiểu hôm nay là ngày mà mọi
giới trẻ trên đất nước này đều bận rộn với nhiều tiết mục khác nhau.
Nhă Tuyền tuy vô cùng ngạc nhiên lắm bởi đây là lần đầu tiên bà gọi
đến nhà nàng, nhưng nàng lập tức nhận lời ngay v́ chính nàng cũng
đang định gặp Đông để làm sáng tỏ mọi chuyện, có thế th́ nàng mới
cam ḷng mà yên tâm sống cuộc sống của ḿnh.
Khoảng 10 giờ đúng, hai người đă có mặt ở nhà Đông. H́nh như chỉ có
bà Bảy là thức sớm để nấu nướng, c̣n hai cậu con trai th́ vẫn c̣n
ngủ nướng trên lầu. Nhă Tuyền vào bếp phụ bà một tay, bà chỉ nấu một
món duy nhất để đăi hai người, đó là món "Bún Măng Vịt" mà xưa nay
Nhă Tuyền rất thích. Khi tất cả đă xong xuôi đâu đấy, bà Bảy mới
chép miệng bảo:
- Để bác lên lầu đánh thức tụi nó dậy...
- Thôi khỏi mẹ ạ!
Nghe tiếng động trên lầu, bà Bảy và Hải vội nh́n về phía cầu thang,
trong khi đó th́ trái tim của Nhă Tuyền bắt đầu đập mạnh, nàng vờ đi
vào bếp để tránh những cảm xúc không hay vô t́nh ập đến như ngày hôm
qua. Bỗng nàng nghe có tiếng chào hỏi của một người con gái từ pḥng
khách vọng vào:
- Cháu chào bác!
Nhă Tuyền liền quay đầu ra ngoài để nh́n thấy một cảnh tượng kinh
hoàng hơn cả đêm qua Hồng và Đông, tay trong tay đứng giữa nhà.
Trông dáng điệu của họ, rơ ràng là hai người vừa mới trải qua một
đêm tại nhà này, bởi Nhă Tuyền nhận ra bộ đồ Hồng đang mặc chính là
bộ đồ hồi hôm, c̣n Đông th́ mặc loại quần áo thông thường ở nhà.
Giữa lúc Nhă Tuyền c̣n đang bàng hoàng, nàng nghe loáng thoáng lời
giới thiệu của Đông:
- Đây là mẹ của anh, c̣n thằng đó chính là thằng bạn già của anh mà
em đă nh́n thấy ở Blue River.
Quay sang Tuyền, Đông chưa kịp nói ǵ th́ nàng đă gấp rút quay mặt
trở vào bên trong, cố che giấu vẻ lúng túng, bối rối trên khuôn mặt
ḿnh. Tuyền có cảm tưởng như cơi ḷng nàng đă bị Đông giày xéo tan
nát, đầu óc nàng trống rỗng. H́nh như có một mũi kim đang xuyên sâu
vào cốt tuỷ, khiến cho nàng đau đớn vô cùng, bởi vậy nàng không c̣n
ḷng dạ nào để nh́n mọi cảnh vật xung quanh ḿnh
nữa. Nàng cũng
không c̣n b́nh tỉnh để nhận ra bà Bảy cũng đang sửng sờ không kém ǵ
nàng. Đột nhiên, Tuyền nghe có tiếng nói sau lưng ḿnh:
- C̣n đây là Nhă Tuyền! Chắc em vẫn c̣n nhớ chuyện ngoài quán Thuỷ
Tiên vào mùa hè vừa qua.
Nhă Tuyền bất đắc dĩ xoay lưng lai.
- Ồ, em nhận ra chứ! Bạn thân của Hương và Oanh đây mà! Th́ ra tất
cả đánh nhau rồi mới quen nhau! Chào Tuyền, ḿnh tên là Hồng. Hy
vọng Tuyền không ngại chuyện xưa.
Dứt lời, Hồng sảng khoái ch́a tay ra để mong đợi một cái bắt tay xă
giao. Bất giác, Nhă Tuyền thầm nghĩ giới giang hồ đúng là điệu nghệ,
trai gái đều có thể dễ dàng bắt tay làm quen với nhau. Song nàng
không hề giơ tay ra, trái lại Nhă Tuyền đứng yên, giương to mắt nh́n
người con trai phóng đăng trước mặt ḿnh. Đôi mắt nàng lộ rơ vẻ đau
khổ khiến nụ cười trên môi Đông cũng vội tan biến. Chàng ngượng
ngùng cúi đầu xuống, định trở ra pḥng. Ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt
nóng bỏng đang rực cháy của Nhă Tuyền. Ánh mắt sầu thẩm lẫn uất hận
xoáy tận vào hồn chàng, như có trăm ngàn lưỡi dao sắc bén đang đâm
thẳng vào trái tim chàng. Không biết làm thế nào, chàng chỉ đưa mắt
nh́n Nhă Tuyền với tâm trạng đau khổ, ruột gan rối như tơ ṿ!
Rồi đột nhiên, Nhă Tuyền bước thật mau ra ngoài pḥng khách, tiến
ngay về phía cửa giữa tiếng gọi khẩn thiết của bà Bảy:
- Tuyền, chưa ăn mà con đă muốn về sao Tuyền, nghe bác nói nè
con...
Nhưng Nhă Tuyền vẫn cắm cúi quay đi. Tâm thần nàng rối loạn, đôi mắt
mơ màng, thất thểu bước ra ngoài trong tâm trạng hết sức bàng hoàng.
Có lẽ chính nàng cũng không biết bản thân nàng đang làm ǵ. Nàng chỉ
biết trong ḷng ḿnh pha lẫn t́nh thương yêu và ḷng căm phẫn đối
với Đông, nó như đang xé nát ruột gan của Tuyền ra từng mảnh nhỏ!
Trước đột biến đó, bà Bảy cố đuổi theo Nhă Tuyền nhưng Đông đă vội
chạy đến ôm vai bà:
- Mẹ... cứ để cho người ta đi đi!
Bà Bảy quay đầu lại, bà nh́n thẳng vào thằng con trai ngang bướng
của bà để tự hỏi ḿnh một câu: "Tại sao nó không chọn một Nhă Tuyền
đứng đắn, hiền thục, tử tế, đàng hoàng mà lại chọn cái cô Hồng "tự
do" này?" Bà nhớ rơ ràng chính Đông đă đề nghị bà mời Nhă Tuyền và
Hải đến đây để ăn sáng sau khi hai người rời khỏi nhà trong ngày hôm
qua, không trực tiếp gọi mà phải bắt bà mời dùm th́ nó nói là hai
người vẫn c̣n giận nhau.Thế rồi bà vui vẻ làm một người đứng giữa để
hàn gán cho con bà và đứa con gái mà bà đă dành sẳn nhiều cảm t́nh
từ khi Nhă Tuyền vừa mới đặt chân vào cái nhà cô độc này. Không ngờ
sáng nay, lại có cảnh tréo tay tréo cẵng ngỗng như thế này! Và bà
càng ngạc nhiên v́ sự xuất hiện bất ngờ của đứa con gái xa lạ trong
nhà bà. Có lẽ đêm qua Đông đem cô bạn gái này về lúc nào mà bà không
hay biết.
Với một người làm mẹ như bà Bảy, trong thoáng chốc bà tự nhiên đă
hiểu ra tất cả. Thôi th́ cũng không nên để một đứa con gái hiền lành
như Nhă Tuyền phải đau khổ tương tự như bà. Bất giác vẻ cau có trên
mặt bà vội tan biến thật nhanh, bà quyết định nén cơn thất vọng để
làm vui ḷng con bà:
- Thôi để mẹ đi làm hai tô bún cho con và bạn con ăn sáng nhé!
o0o
Ra đến bên ngoài, Nhă Tuyền đưa tay chận ngực, hơi thở mệt nhọc cũng
từ từ dịu xuống. Sau khi b́nh tỉnh trở lại, bấy giờ nàng mới cảm
thấy cái chân trái của ḿnh thật đau buốt mà từ
năy tới giờ nàng cố
gắng đi chậm răi để khỏi bị cà nhắc như một người tật nguyền. Tuyền
cố gắng xăng ống quần lên để thấy phía trên mắc cá bàn chân đă bị
bầm tím và sưng lên lúc nào mà nàng chẳng hề hay biết. Có lẽ khi
năy
nàng đi quá vội nên đă quên vết thương trên chân ḿnh. Bỗng Hải đưa
tay d́u nàng hướng về chiếc xe của anh. Khi anh mở cửa cho Nhă Tuyền
bước vào, Nhă Tuyền ngần ngại đưa mắt ngắm ngôi nhà lần cuối như để
từ giă cái chốn rắc rối đầy những con người vô lương tâm trong đó.
Và tự trong thâm tâm nàng thầm nhắn nhủ ḷng ḿnh rằng, món quà
giáng sinh đầu tiên này nàng sẽ luôn ghi nhớ nó suốt đời!
Hai người đă ngồi trong xe thật lâu mà chẳng ai nói với ai một lời,
bất giác Nhă Tuyền cất tiếng hỏi:
- Sao anh không cho xe chạy.
Hải nh́n Tuyền bằng ánh mắt thông cảm:
- Nếu em muốn khóc th́ hăy khóc, đừng nên ép ḿnh quá...
Nhă Tuyền bỗng cười phá lên một tràn ngon lành. Sau đó, nét mặt nàng
nghiêm chỉnh trở lại:
- Trước khi bước vô cái nhà này, ḷng em ngổn ngang trăm mối tơ ṿ,
thế mà sau khi trở ra, em thấy ḷng ḿnh nhẹ hẳn đi. H́nh như em đă
thoả măn được những ǵ mà em muốn biết, tức th́ gánh nặng ngàn cân
tự dưng cũng được tháo bỏ mất rồi. Con người của em là như thế đấy,
trong thời kỳ quen biết, có lẽ em rất mù quáng, nhưng khi trắng đen
đă phơi bày, th́ em lại là một con người sáng suốt kỳ la.. Ngày xưa,
với t́nh cảm sáu năm mà em c̣n có thể dứt khoát nói ǵ đến lần này?
Ồ không, có lẽ em đă nói sai, không nên ghi t́nh cảm mơ hồ này vào
sổ bởi đă khởi đầu bao giờ đâu mà kết thúc!
Nhă Tuyền dừng lại, lắc lắc cái đầu:
- Phải kết luận là biết nhau quá ngắn, chưa hề yêu nhau th́ chấm dứt
cũng mau chắc như gió thoảng, mây trôi mà thôi!
Hải dường như không tin được ở mắt ḿnh. Anh cảm thấy khi th́ Nhă
Tuyền uỷ mị, yếu đuối, nhu nhược, và khi th́ cứng rắn, quật cường
đến mức khó tin. Song dù sao đi nữa, bấy nhiêu lời thổ lộ cũng đủ
làm cho anh vui lắm rồi Tự nhiên, anh vội lăng sang chuyện khác:
- Từ hôm qua tới giờ, có ai đă tặng quà giáng sinh cho em chưa? Hay
nói khác hơn, em đă mở một gói quà giáng sinh nào chưa?
Nhă Tuyền tuy không hiểu ư của anh song nàng cũng ṭ ṃ đáp:
- Chưa!
Hải nhanh tay, mở hộp xe lấy một gói quà nhỏ trịnh trọng trao cho
Nhă Tuyền:
- Anh xin được hân hạnh là người đầu tiên tặng quà giáng sinh năm
nay cho em. Hy vọng em thích nó!
Nhă Tuyền xúc động, lập tức xé bỏ lớp giấy bọc bên ngoài ra ngay và
nàng vô cùng thích thú v́ đó là sợi dầy chuyền bằng vàng trắng, mặt
dây chuyền lại là một h́nh trái tim nhỏ bằng cẩm thạch thật. Nàng
cảm động nh́n Hải, trong khi đó Hải sốt sắng nói:
- Để anh đeo cho em nhé!
Khi sợi dây chuyền đă nằm gọn trên cổ của Nhă Tuyền th́ nàng cḥm
người sang, hôn lên má của Hải một cái thật lâu:
- Cảm ơn anh! Em chưa biết những món quà ở nhà là cái ǵ, nhưng em
khẳng định rằng đây sẽ là món quà mà em yêu thích nhất trong mùa lễ
năm nay.
Hải vô cùng xúc động và sung sướng bất ngờ. Anh vội cho xe chạy ra
ngoài đường, tiếp tục lịch tŕnh dở dang của hai ngượi
o0o
Chiếc xe đă khuất bóng từ lâu mà Đông vẫn c̣n đứng tiếc rẻ bên lớp
màn cửa sổ pḥng ḿnh. Chàng đă chứng kiến tất cả những h́nh ảnh vừa
qua, đôi bàn tay tự nhiên thu gọn lại như thể sẳn sàng giương ra
những cú đấm bất ngờ, nhưng chàng chợt nhớ đến lời van xin của một
người: "Xin anh đừng bao giờ hành hạ bản thân ḿnh
nữa...." Bất giác,
Đông bất lực thả lơng hai bàn tay của ḿnh xuống, chàng ngồi phịch
trên giường, đầu úp mặt vào hai bàn tay, đau khổ vô cùng.
Ít phút sau, có tiếng chân bước lên lầu, Hồng nhẹ nhàng đi vào pḥng
của Đông, cô rón rén ngồi bên cạnh chàng:
- Chị ấy đă đi rồi, màn kịch này có nên diễn tiếp chăng?
Đông kinh ngạc, ngẩng đầu lên nh́n Hồng:
- Hồng nói ǵ? Bộ Hồng đă nh́n ra được hết à?
Hồng thở dài đáp:
- Chỉ có đứa con nít ba tuổi mới không biết ǵ. Thật ra ở Blue
River, em đă sớm đoán ra mọi chuyện, đến khi theo anh về nhà th́ em
càng khẳng định hơn. Cả đêm, anh đếm "thời gian bằng khói thuốc vàng
tay" trên chiếc ghế này như là anh đă mượn lời hát để diễn tả tâm
trạng ḿnh vào tối hôm qua. Anh đă thức trắng đêm để khi th́ đọc
quyển sách ǵ trên tay, rồi có khi anh lại viết những ǵ vào đó, và
thuốc th́ hút hết điếu này đến điếu nọ. Anh không hề lên giường nằm,
cho đến khi gần sáng anh mới chịu đặt ḿnh lên giường, nhưng vẫn
không màng đụng đến người em. Đấy tất cả chẳng phải đă quá
rơ rệt
lắm hay sao trong khi ngày xưa, em không hề thấy anh như thế?
Đông dường như chẳng mấy quan tâm đến cảm giác của Hồng, trái lại
chàng lo lắng chuyện khác:
- Nếu vậy th́ tất cả đă hỏng mất rồi!
Hồng nhíu mày:
- Em không hiểu ư của anh lắm?
- Nếu như Hồng đă nh́n ra th́ chắc chắn cô ấy cũng sẽ nh́n ra, bởi
cô ta là một người rất thông minh và rất tâm lư.
Hồng cười nhạt:
- Xem anh ḱa, rơ ràng đây đúng là lần đầu tiên anh bị tiếng sét ái
t́nh đánh trúng. Có câu: "Người ở ngoài lúc nào cũng sáng suốt hơn
người trong cuộc!" Chưa chắc Nhă Tuyền đă nh́n ra tất cả tấn bi kịch
éo le này, và nếu như chị ấy nh́n ra được th́ có lẽ chị đă không yêu
anh tha thiết như là anh đă tưởng tượng. Tuy màn kịch đă khép lại,
nhưng không phải người trong cuộc muốn khép kín màn bi mà được, mà
con người nếu không là những diễn viên bất đắc dĩ trên sân khấu đời
th́ cũng là những khán giả thụ động ngồi dưới sân khấu, nên nếu đạo
diễn cho rung chuông và cho mở màn diễn tiếp th́ nghệ nhân vẫn phải
ra sân khấu và khán giả buộc phải tiếp tục chứng kiến cảnh t́nh.
Đông đang buồn nảo ruột, nghe Hồng triết lư, chàng không sao nhịn
được cười:
- Hồng nói sâu xa quá! Cái ǵ là sân khấu, khán giả và diễn viên
trong đó?
- Không phải anh và em là những diễn viên bất đắc dĩ hay sao?
Anh giở nhiều tṛ như vậy cốt cũng chỉ để những khán giả thụ động
như mẹ anh, Nhă Tuyền và Hải tận mắt chứng kiến? Có điều diễn viên
nử này không được báo trước, nếu như anh lên tiếng nhờ em, chắc chắn
em sẽ giúp anh ngay. Anh làm như thế, tôi có cảm giác của kẻ bị lợi
dụng!
Bấy giờ Đông mới ngượng ngập nói:
- Xin lỗi Hồng! Sẽ không bao giờ có lần thứ hai.
Hồng lại cười nhạt:
- Em không trách anh đâu bởi chính em tự chuốc lấy mà thôi. Là em
chủ động kiếm anh mà, không thể đổ hết tội cho anh. Nhưng em muốn
hỏi anh một câu, tại sao anh nhường người ḿnh yêu cho người khác?
- Yêu một người không có nghĩa là phải độc chiếm người đó! Hơn
nữa
chính bản thân của anh cũng chưa biết tương lai ḿnh sẽ làm ǵ th́
làm sao có thể mang hạnh phúc đến cho người khác chứ? Vả lại, tánh
anh dễ thay đổi, thích tự do, không thích bị ràng buộc, mà những con
người như thế chỉ hợp cho những cuộc t́nh tạm bợ mà thôi.
Ngừng một chút, Đông bắt đầu thẳng thắng với Hồng:
- Nhưng đôi khi những cuộc t́nh tạm bợ cũng hại ḿnh và hại người.
Bây giờ anh đă thấy chán với t́nh cảm bồng bột ngày xưa, tạm thời
người thân của anh là trên hết. Niềm vui của họ cũng chính là hạnh
phúc của anh.
Hồng hơi xụ mặt xuống:
- Nói như thế, chẳng những Nhă Tuyền mà ngay cả em cũng không có cơ
hội phải không?
Song Hồng tươi cười ngay:
- Anh yên tâm, trước kia em không biết ǵ, nay anh đă nói
rơ mọi thứ
th́ em sẽ không c̣n đeo theo anh nữa đâu. Nhưng tụi ḿnh vẫn là bạn
bè chứ?
Đông gật gù:
- So với nhiều năm về trước, em đă trưởng thành hơn nhiều! Thôi hôm
nay là ngày lễ, để anh chở em đi chơi, coi như để đạo diễn này tạ
lỗi v́ cái tội không đưa kịch bản trước cho diễn viên.
Hồng không cảm thấy mắc cười v́ lối nói đùa của Đông, trái lại Hồng
nghiêm trang bảo:
- Em đă nói cả anh và em đều là những diễn viên bất đắc dĩ trên sân
khấu, v́ thế anh đừng lầm vai tṛ của ḿnh.
Đông hơi trố mắt:
- Vậy ai mới là đạo diễn?
Hồng chậm răi đứng dậy, thẳng thừng đáp:
- Ông trời!
Thấy vẻ đăm chiêu của Đông, Hồng bèn tiếp:
- Nh́n vào ánh mắt của anh, Hồng biết anh đang muốn trốn dĩ văng
nhưng không có can đảm giă từ dĩ văng! Mà dĩ văng ở trong tâm trí
mới khổ...cổ đi đâu th́ cái cũ vẫn là cái cũ hằn sâu trong tâm trí
dù màn sân khấu đă hạ! V́ thế Hồng khuyên anh, dù sao đi
nữa th́ anh
cũng đă diễn xong màn kịch đó rồi. Coi như màn bi kịch ấy đă khép
lại. Dĩ văng c̣n nhiều cảnh đẹp thật nhưng tương lai c̣n biết bao
hứa hẹn những cảnh êm ấm, tươi vui hơn, đừng nên để dĩ văng chôn vùi
quăng đời c̣n lại của ḿnh.
Đông ngẩng đầu lên nh́n Hồng, trong ḷng cảm thấy mâu thuẫn vô cùng.
Những lời lẽ của một đứa con gái bụi đời có khác, dù muốn dù không
th́ cô ta cũng khiến Đông khâm phục rất nhiều. Chàng cũng thầm mong
ḿnh có thể làm được như lời khuyên của Hồng: "Chôn vùi quá khứ,
hướng về tương lai!"
o0o
|