Lời Tỏ T́nh Trong Mưa   -  Mưa Bụi Pages  1  2  3  4  5  Next    
Chương 1

Như thói quen thường lệ, Nhă Tuyền thức dậy vào lúc tám giờ sáng, khác hẳn với những người thân trong nhà, đối với cuộc sống bên xứ này, mọi người đi làm vật vă suốt năm ngày, thường không có một giấc ngủ nào gọi là ngon giấc, cho nên sáng thứ Bảy và Chủ nhật là dịp may hiếm có để họ có thể đánh một giấc thật dài mà không sợ bị

chuông đồng hồ báo thức. Trái lại, ngày nghỉ hay ngày thường đối với Nhă Tuyền vẫn không ngoại lệ Tuyền thích nhất là thức dậy thật sớm vào mỗi buổi sáng khi b́nh minh vừa mói ló dạng để có thể ngồi hưởng thức một ly cà phê sửa nóng và đọc báo. Thật ra đọc báo chỉ là một cái cớ, hoặc có đôi khi Nhă Tuyền chỉ mở ti vi lên rồi để đó mà chẳng màng đến những h́nh ảnh hay tin tức ǵ trên truyền h́nh, mà cái nàng cảm thấy thích thú đó là 20 phút đồng hồ thanh thản với đầu óc nhẹ nhàng và tinh thần tỉnh táo nhất trong một ngày. Với 20 phút ngắn ngủi đó, Nhă Tuyền mới thật sự sống cho bản thân ḿnh mà không phải bị một áp lực nào khiến nàng phải g̣ bó theo cái khuôn khổ gượng ép để phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Có thể nói rằng từ khi Nhă Tuyền bắt đầu đi làm th́ nàng đă hoàn toàn thay đổi. Chẳng những cách ăn mặc, lối nói chuyện, mà ngay cả cách suy nghĩ của nàng cũng đă khác xưa nhiều, bởi v́ công việc mà nàng đang làm cho một hăng mua bán phim video là "đ̣i nợ". Đúng vậy, mỗi ngày từ thứ Hai đến thứ Sáu, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, công việc của nàng chỉ đơn giản là gọi điện thoại tới những khách hàng nào đă thiếu nợ quá ngày hạn phải trả. Đôi lúc Nhă Tuyền phải rùng ḿnh v́ những câu nói láo quá ư là con nít để trốn nợ của khách hàng, có khi đ̣i không được nợ mà c̣n phải nghe người ta chửi khéo ḿnh, những lúc đó, Tuyền không c̣n cách nào hơn là dùng những chiêu thức đă được huấn luyện ở trường học ra để đối phó với họ. Nếu chuyện chẳng đi đến kết quả tốt đẹp th́ Tuyền đành phải làm đơn kiện họ ra toà v́ tội "quịt nợ". Điều mà Tuyền cảm thấy cám ơn trời phật là nàng không phải ra toà để đối chứng với bị cáo, tất cả đều đă có những người khác lo liệu Nhă Tuyền chỉ phụ trách cung cấp mọi tài liệu và giấy tờ cần thiết để chứng minh khách hàng đă thiếu nợ lâu dài mà thôi. Tuy nhiên, Tuyền đă làm đươc một năm, trước sau ǵ chỉ có hai vụ phải thưa người ta ra toà, c̣n lại bao nhiêu đều được khách hàng trả góp theo hàng tuần hoặc hàng tháng.
Thật ra trước khi theo học ngành này, chị Nhă Thu đă phản đối rất nhiều v́ chị ta muốn Tuyền phải vào đại học để đậu một bằng cấp Nha sĩ hay Bác sĩ ǵ chẳng han. Trái lại, Tuyền cứ khăng khăng là phải chọn cái ngành mỏi miệng này. Nhớ lại hồi c̣n ở Trung học, bạn bè thường tụ năm tụ bảy để bàn bạc xem mai mốt tốt nghiệp Trung học rồi ḿnh sẽ chọn lănh vực nào để tạo sự nghiệp sau này Lúc đó, Tuyền chỉ nói giỡn chơi rằng Tuyền sẽ học ngành "Credit Manager", thế là cả đám cười ồ lên và một đứa bạn thân của Tuyền đưa ra nhận xét: "Trời ơi, có thiệt không đây ? Mày ít nói, tiếng Anh của mày lại không giỏi, trong khi đó cái ngành này đ̣i hỏi người ta phải có cái miệng thiệt dẻo và vốn liếng ngôn ngữ phải rành mạch để khi đối phó với con nợ khỏi bị người ta quịt nợ..." Tuyền tức lắm nhưng chỉ biết âm thầm thực hiện mục tiêu của ḿnh.
Sau đó Tuyền quyết tâm học thêm Anh ngữ vào những buổi tối cuối tuần, chính nhờ lớp học này mà Tuyền đă quen đươc Công, rồi đột ngột ghi danh vào một trường Cao Đẳng ở dưới thành phố London. Bẵng đi mấy năm, Nhă Tuyền trở lại Toronto với thành tích vinh dự điểm cao nhất trường về môn học này, và không đầy hai tháng, Tuyền đă được một công ty lớn tuyển dụng vào khu kế toán mà theo Tuyền biết là một công ty có nhiều chi nhánh khắp tỉnh bang Ontario này. Có lần bạn bè mở tiệc họp mặt, tất cả đều tỏ ra rất hâm mộ và khen thưởng Tuyền đă thực hiện đươc chí nguyện mà theo họ nghĩ là Tuyền sẽ không làm được. Dĩ nhiên Tuyền rất lấy làm hănh diện và vui mừng với thành tích của ḿnh, song gần một năm nay, Tuyền thấy công việc này không thích hợp với nàng lắm. Tuy nhiên, Nhă Tuyền đă lỡ leo lên lưng cọp rồi th́ phải cỡi luôn chứ c̣n biết làm sao hơn.
Đôi khi nh́n lại, Tuyền thấy hai chị em nàng phiêu bạt mười mấy năm trường nơi xứ lạ quê người, nhung ở đâu cũng gặp đươc quư nhân tận t́nh giúp đỡ, có thể nói là Tuyền cảm thấy số nàng rất may mắn. Mười năm nay, Tuyền chỉ chú tâm vào việc học, không phải vướng bận ǵ về vấn đề tiền bạc, mọi thứ đều được chị Thu gánh vác. Tiếp đó, Tuyền vừa mới ra truờng mà đă có công ăn việc làm, cho thấy số của Tuyền gặp diễm phước nhiều so với những người khác, v́ theo Tuyền đươc biết có nhiều người đă đậu Đại học xong vậy mà cầm bằng trên tay hết mấy năm trời vẫn không t́m được việc làm đúng ngành ở trường. Kết quả họ phải vào làm công nhân cho các hăng, xưởng, với đồng lương thật rẻ mạt. Nhưng điều mà Tuyền nhận thấy ḿnh thật sự may mắn là đă quen được Công, người t́nh đầu tiên trong đời nàng
Nhắc đến Công, Tuyền chợt nh́n đồng hồ trên tường, mới biết là năy giờ ḿnh đă ngồi ôn lại dĩ văng hết một tiếng. Ly cà phê bên cạnh đă cạn tự bao giờ mà Tuyền vẫn không hay. Tuyền nhớ là hôm nay nàng có hẹn với một người bạn học cũ, người bạn này hẹn nàng ra ngoài ăn trưa luôn tiện mời Tuyền dự tiệc đám hỏi của cô ta. Sỡ dĩ Tuyền muốn Công đi chung với nàng v́ cô bạn này cũng sẽ dắt chú rễ tương lai đi cùng.
Nhă Tuyền xoay ḿnh qua, cầm điện thoại lên với một chút do dự là không biết nên gọi đến nhà Công hay gọi vào điện thoại cầm tay cho chàng, v́ cuối tuần Công hay ngủ ở nhà của bạn bè. Suy nghĩ một hồi, Tuyền quyết định gọi đến nhà Công truớc. Chuông điện thoại reo liên tiếp hết bảy lần mà vẫn không thấy ai trả lời, Tuyền buộc miệng nói:
- Cái anh này, lại ngủ ở nhà người ta nữa rồi!
Tiếp đó, Tuyền gọi vào điện thoại cầm tay cho Công. Lần này chuông reo bốn lần th́ có một giọng ngái ngủ trả lời:
- Hello!
- Anh Công hả ? Anh đang ở đâu vậy ?
Không thấy Công trả lời, vài giây im lặng, Tuyền hỏi thêm một lần nữa:
- Hello! Có phải anh Công không ?
Giọng của Công có phần ấp úng:
- A... anh đây... Em gọi cho anh sớm vậy có chuyện ǵ không?
Tuyền thầm trách Công trong bụng rằng anh chàng chẳng nhớ ǵ là đă có hẹn với nàng sáng nay. Tuy nhiên, Tuyền hạ giọng nhắc nhở:
- Anh có nhớ là hôm qua em có nói với anh rằng có một người bạn học cũ mời em đi ăn trưa và luôn tiện người ta muốn mời ḿnh đi dự lễ đính hôn của họ không?
- Ủa c̣n sớm mà. Hẹn khoảng 12 giờ trưa chứ ǵ ? Bây giờ mới có chín giờ sáng thôi.
Lần này Tuyền thật sự bực ḿnh v́ trí nhớ không dai của Công:
- Hôm nay anh làm sao thế ? Bộ tối qua uống nhiều bia lắm sao mà chẳng nhớ ǵ hết vậy? Anh bảo là sẽ đến rước em đi chợ trước rồi mới đi ăn sau mà.
Công lại im lặng vài giây như để t́m lời giải thích với người yêu.
- Em nói rất đúng. Tối qua bị tụi nó ép uống say quá nên anh quên mất tiêu. Hơn nữa anh chỉ mới ngủ được có hai tiếng đồng hồ thôi. Bây giờ đầu óc của anh nó muốn nổ tung lên rồi nè.
Nghe Công nói vậy, Tuyền có phần lo lắng cho người yêu:
- Ồ, anh không sao chứ ? Nếu vậy anh ngủ tiếp đi, có ǵ một ḿnh em đi ăn với người ta cũng được. C̣n đi chợ th́ ngày mai cũng không sao.
Công hớn hở tán thành ngay:
- Em thiệt hiểu biết lư lẻ hơn người. Vậy chiều nay anh sẽ dắt em đi xem phim để đền bù, chịu không?
Tuyền cảm thấy vui vẻ liền:
- Là anh nói đó nhen. Lâu rồi tụi ḿnh không có đi xem phim.
- Ừ, nhất định chiều nay anh sẽ chở em đi xem.
- Thôi vậy anh ngủ tiếp đi. Em không muốn chiều nay anh vác cái bản mặt thiếu ngủ đến gặp em đâu.
- Cám ơn em. Bye!
- Bye anh!
Gác điện thoại xong, Nhă Tuyền chợt nhớ là đă lâu lắm rồi, Công không có đưa nàng đi chơi như xưa nữa. Có lúc Tuyền cảm thấy h́nh như khoảng cách của hai người càng lúc càng xa dần, nhưng rồi Tuyền vội trấn an ngay v́ thật tế hai người đă bận rộn hơn xưa nhiều. Hay nói cách khác, thời gian của hai người không tương xứng với nhau, có nghĩa là lúc Tuyền rảnh th́ Công bận, vả lại ngày thường Tuyền làm ca sáng c̣n Công th́ làm ca chiều, cho nên hai người đă ít gặp mặt nhau. Nhưng với t́nh cảm sáu năm của họ, Tuyền tin tuỏng rằng chẳng có ǵ có thể làm họ thay ḷng đổi dạ được.

Chương 2

- Phúc! Phúc! Đừng la om x̣m! Để cho ba ngủ con!
Nghe tiếng gọi của Nhă Thu, Nhă Tuyền vội ngẩng đầu lên, thấy Thu vừa bế bé Phượng trên tay vừa ngoắc bé Phúc vào trong bếp.
Tuyền hơi ngạc nhiên sao hôm nay bà chị của nàng lại dậy sớm như vậy, nên cất tiếng hỏi:
- Ủa chị Thu, không ngủ thêm sao? Mới có 9 giờ mà.
Thu không trả lời câu hỏi của Tuyền, nàng bước đến tủ lạnh mở ra lấy hai b́nh sửa rồi bỏ bé Phương xuống đất:
- Hai đứa ra pḥng khách ngồi uống sửa đi. Nhớ là không được la hét để cho ba ngủ nghe chưa? Có xem hoạt hoạ th́ cũng vặn thật nhỏ nhen Phúc!
Thằng Phúc ngoan ngoăn "dạ" một tiếng rồi nắm lấy tay bé Phượng trở ra pḥng khách. Hai đứa con của chị Thu, bé Phúc được bốn tuổi, c̣n bé Phượng vừa tṛn hai tuổi, tuy có phá thật nhưng khác với những đứa con nít khác mà Tuyền đă thấy, hai đứa cháu của nàng rất biết vâng lời chỉ dạy, và cũng chính v́ thế mà Tuyền càng yêu thương tụi nó hơn. Trong khi đó, Thu cầm ấm nước tiến đến bên cạnh Tuyền đang rửa chén bát, thấy vậy Tuyền nhích sang một chỗ để Thu có thể hứng nước vào trong ấm. Bây giờ Thu mới trả lời câu hỏi của Tuyền ban năy:
- Đáng lẽ tao c̣n muốn ngủ nữa, nhưng bé Phượng đă thức nên tao ẵm nó xuống đây, sợ là sẽ đánh thức anh Ḥa. Đêm hôm qua ảnh làm thêm giờ, măi gần 4 giờ sáng mới về đến nhà.
- Thật ra thấy chén đũa trong bồn là em biết ảnh về rất khuya rồi, v́ chị ít khi để chén đũa bày la liệt như thế này.
Trong lúc nói chuyện, Tuyền sơ ư làm rớt cái ly xuống đất, nàng hốt hoảng la lên một tiếng khi thấy những mảnh chai văng tứ tung dưới sàn nhà. Nghe tiếng động, bé Phúc chạy xuống bếp vừa trỏ tay về phía Tuyền vừa nói:
- D́ Ba làm bể ly, d́ Bà hư. Thế nào mẹ cũng đánh đ̣n d́ Ba cho mà xem..
Tuyền vờ nghiêm mạt nói:
- À, Phúc mà không đi lên nhà trên th́ d́ cũng sẽ đánh con đó. Đi lên đi, coi chừng đạp trúng miễng chai bây giờ.
Sau khi quét dọn sạch sẽ các miễng chai xong, Tuyền kéo ghế ngồi bên cạnh bàn ăn cơm, thấy vậy Thu cũng rón rén bưng ly cà phê tiến đến ngồi đối diện với Tuyền. Nhận thấy sắc mặt của Tuyền có phần đăm chiêu hơn mọi ngày nên Thu vội hỏi:
- Sao tâm t́nh hoảng hốt quá vậy? Ngủ không đủ hay là có chuyện ǵ gây gỗ với thằng Công?
Giọng Tuyền hơi lắng xuống:
- Chị Thu à, chị có nhớ ngày mai là ngày ǵ không?
Thu vừa hớp một ngụm cà phê vùa cố gắng nghĩ ngợi, bỗng Thu vội nói:
- Chết chưa, ngày giỗ của má Mai, thế mà tao xém quên đi mất.
- Em cũng vừa chợt nhớ ra thôi. Không ngờ mới đó mà má Mai đă mất hết 11 năm rồi
Thu đặt nhẹ ly xuống, tiếp lời Tuyền:
- Má Mai vắn số thiệt. Phải chi ḿnh biết được địa chỉ ở quê nhà của d́, th́ tết nhất ḿnh gởi một chút ít tiền cho 3 đứa con của d́ ăn tết với người ta.
Thu dừng lai vài giây rồi giọng nói đột nhiên trở nên bực bội:
- Không nhắc th́ thôi, nhắc đến thấy bác Sáu tệ thật. Sau khi má Mai chết, tao có biên thư báo tin cho ổng biết, thế mà ổng làm ngơ, không thèm gởi một đồng bạc nào để xây mộ cho má Mai. Cũng may, bà con cô bác thương t́nh, gom góp chút đỉnh để má Mai có một nấm mồ yên nghỉ ở suối vàng.
Hiếm khi Thu chịu nhắc đến chuyện cũ, Tuyền chụp lấy ngay cơ hội để cùng Thu phân tích:
- Theo em thấy có lẽ bác Sáu đă biết chuyện giữa d́ và anh Nam. Đàn ông mà, họ trọng mặt mũi lắm, cho nên bác Sáu tức giận mà không thèm đoái hoài ǵ đến cái chết của d́. Chứ thật ra, lúc vừa đến Úc được 1 tháng là bác Sáu đă gởi 100 đô Úc vè trại tỵ nạn cho má Mai liền.
Thu không đồng ư với cách nhận xét của Tuyền:
- Tao th́ không nghĩ như vậy. Cho dù chẳng phải là vợ chồng chính thức, nhưng một ngày chung sống với nhau vẫn là t́nh nghĩa vợ chồng. Bác Sáu làm như vậy là quá tuyệt t́nh đi, mày không thấy thiên hạ lúc đó cứ tụ năm tụ bảy mà chửi bác Sáu hay sao?
- Em th́ nghĩ kẻ đáng chửi phải là anh Nam mới đúng. Ai đời nhỏ hơn má Mai tới 10 tuổi, mà lại làm ra cái chuyện kỳ cục như vậy. Lúc bác Sáu c̣n ở đây, chính bác là người chịu mướn ảnh làm thợ bạc, cho ảnh chỗ ăn chỗ ngủ, vậy mà phản chủ, ai mà không tức chứ. Tuy nhiên, em cũng đồng ư với chị là bác Sáu quá tuyệt t́nh, không gởi tiền th́ cũng nên biên thư cho tụi ḿnh để hỏi thăm hoặc ít ra bác cũng nên nhờ ḿnh thắp một nén nhang cho Má Mai chứ. Nhiều lúc em nghĩ thời gian cứ như không bao giờ dừng lại, đôi khi em cảm thấy tất cả xảy ra như là một giấc chiêm bao.
Thu cũng bùi ngùi:
- Ừ, có khi chị nghĩ chuyện như mới hôm qua thôi, nào ngờ đếm lại th́ thấy đă hơn 10 năm rồi. Chẳng biết bây giờ mấy người bạn cũ đă trôi dạt nơi đâu và đời sống của họ như thế nào ?
Tuyền chồm người về phía trước, hạ thấp giọng hỏi Thu:
- "Họ" là ai mới được chứ ? Có phải trong số đó có anh Sơn, người t́nh đầu tiên của chị, đúng không?
Thu ấp úng trả lời:
- Ừ th́ dĩ nhiên. Đặc biệt c̣n có anh "Hải Đen" của mày nữa.
Tuyền gật gù:
- Chị biết không, cho tới ngày hôm nay, em vẫn nuôi hy vọng có một ngày nào đó, trời thương cho em gặp lại anh Hải th́ vui biết mấy. Tức thật, ảnh sống ngay trong thành phố Toronto này, vậy mà đă mười năm rồi vẫn không biết tin tức ǵ của ảnh cả.
- Tại em cứ nghĩ vậy chứ theo chị, biết đâu ảnh không có ở trong thành phố này, không chừng đă dọn qua chỗ khác, cũng như hai chị em ḿnh từ London mà dọn về đây lập nghiêp.
Thu dừng lại hớp thêm một hớp cà phê, sau đó chăm chú nh́n Tuyền ḍ xét:
- Coi bộ mày vẫn c̣n nhớ anh Hải của mày quá hén. Nếu mà gặp lại, hổng chừng t́nh cũ sẽ thành t́nh mới à nghen...
Tuyền vội vă cắt ngang:
- Chị này nói sang đâu rồi. Hồi đó em chỉ là một đứa con nít, c̣n anh Hải th́ lớn hơn em có tới 5 tuổi lận, và là bạn trai của chị Liên. Chị Liên xem em như là em gái, xét theo t́nh thế th́ ảnh như là một người anh trai của em vậy, cũng giống như anh Ḥa thôi.
Thu cười cười cố t́nh chọc em gái ḿnh:
- Trời ơi, năm nay mày đă 24 tuổi rồi mà c̣n nói chuyện như là con nít không bằng, làm như chưa biết yêu đương là ǵ hết. Tuổi tác là cái quái ǵ ? Chuyện anh Nam nhỏ hơn má Mai cả chục tuổi, thế mà vẫn xảy ra như thường, huống hồ chi anh Hải của mày chỉ lớn hơn mày có năm tuổi thôi. Thấy tao với anh Ḥa không, ổng lớn hơn tao có sáu tuổi, kết hôn được 5 năm rồi mà vẫn sống hạnh phúc đến ngày hôm nay.
Tuyền không biết là Thu đang chọc ghẹo ḿnh, nên vẫn cố gắng đính chính:
- Nhưng mà nếu chị nói mai này gặp lại th́ cái chuyện yêu đương xảy ra không phải là chuyện lạ, tại v́ em đă lớn rồi. C̣n hồi đó hả, để xem em chỉ là một đứa con gái 11, 12 tuổi, tánh t́nh và h́nh dáng y hệt như con trai, nằm mơ cũng không ngờ là ảnh thích ḿnh nữa là khác.
- Ô hay cái con này, vậy chứ lúc anh Hải rời khỏi trại, là lúc mày được 14 tuổi, cái tuổi đó là tuổi biết rụt rịt rồi. Hổng biết hôm đó sau khi tiển anh Hải rời đảo xong, có người nào khóc sưng vù cả đôi mắt, khóc đến nổi 2, 3 ngày liên tiếp luôn, quên ăn quên uống...
Lần này Tuyền giảy nảy và bực bội thật sự:
- Thôi thôi, em chịu thua chị rồi, chuyện ǵ cũng xé ra cho to.
Thấy thái độ giận dỗi cua Tuyền, Thu bèn chuyển đề tài:
- Giỡn chơi chút thôi, chưa ǵ mày đă cáu lên rồi. Lúc rày sao tao ít thấy thằng Công đến đây chơi quá vậy ? Bộ nó bận rộn lắm hay sao ? Hai đứa bây vẫn tốt đẹp chứ ?
Thật ra Nhă Tuyền c̣n muốn nhắc thêm vài kỷ niệm ở trại tỵ nạn nhưng tánh của Nhă Thu lúc nào cũng vậy, thích nói về những ǵ thực tế hơn, ít khi nhắc đến dĩ văng, nhất là những chuyện không mấy ǵ vui cho lắm. Cũng chính v́ vậy, mà đôi lúc Tuyền rất muốn cùng bà chị của ḿnh ôn lại những kỷ niệm vui buồn ở "Trại Mino", nhưng tiếc là Thu không thiết tha ǵ mấy đến những ngày tháng xa xưa. Thật ra không thể trách Thu hết, chỉ v́ cuộc sống của Nhă Thu chẳng thuần tuư như Tuyền, tức là Thu chẳng có thời giờ rảnh rổi đâu để mà ngồi ôn lại dĩ văng. Thu c̣n có chồng con, phải lo chuyện bếp núc, và nhiều công việc khác nữa nên Thu chỉ thích nghĩ đến những điều thực tế thôi.
- Ê Tuyền, có nghe tao nói ǵ không ? Tao thấy không phải tại mày nghĩ đến cái chết của má Mai mà mày buồn, trái lại hôm nay mày làm sao ấy, chẳng mấy ǵ được tập trung cho lắm.
Nhă Tuyền hơi giật ḿnh và cảm thấy bà chị của ḿnh nói cũng đúng, Tuyền chẳng biết nguyên do ǵ mà sáng nay nàng lại thích nghĩ ngợi lung tung như thế.
Tuyền vội lấp liếm:
- Đâu có ǵ. Em vẫn nghe thấy đó chứ. Chị hỏi về anh Công chứ ǵ? Chị thấy đó, kể từ ngày em bắt đầu đi làm tới nay th́ tụi em ít được rảnh rang như xưa. Hơn nữa, bọn em cũng đồng ư ràng nếu muốn có một căn nhà nho nhỏ như anh chị th́ phải ráng làm để khi đám cưới tụi em có thể dành dụm trả góp một căn nhà, khỏi phải đi mướn pḥng ở.
Thu gật đầu ra vẻ tán thành dự định của Tuyền:
- Hai đứa biết lo xa như vậy, chị cũng yên tâm. Tuy nhiên, chị khuyên em đừng bắt chước như chị, có nghĩa là kết hôn rồi khoan hăy có con, đợi cho kinh tế khá vả một chút chừng vài năm sau có con vẫn chưa muộn. Tại anh Ḥa mày ham con nít quá thành thử chị mới sanh, chớ đẻ xong rồi mới biết cực khổ trăm bề. Có con rồi miếng ăn miếng ngủ không được như xưa nữa, nhiều lúc bực bội quá đâm ra gây gổ với bố nó. Đôi lúc xét lại th́ thấy thương bố nó hơn, bây giờ chị th́ ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ, một ḿnh ảnh đi kiếm tiền bên ngoài, lại làm thêm giờ để trả nợ nhà. Nghĩ đến chị chỉ muốn gởi hai đứa tụi nó cho người ta giữ để đi làm, vậy mà ảnh không cho.
Tuyền lắc đầu nói:
- Chị Thu nè, em tán thành ư kiến của anh Ḥa. Em thấy chị đă cực khổ nhiều v́ em và gia đ́nh, bây giờ là lúc phải để chị hưởng phước một chút. Nếu sau này, mấy đứa nhỏ đi học hết, chị ở nhà một ḿnh thấy buồn th́ hăy nghĩ đến việc đi làm trở lại. Em tính tháng tới sẽ trả thêm tiền nhà cho anh chị, lần nào cũng vậy, hễ đưa cho chị th́ chị đều trả bớt lại...
Tuyền chưa nói hết câu đă bị Thu ngắt lời:
- Không được, chị em mà tính toán làm chị. Hơn nữa, em đă gánh dùm chị phận sự gởi tiền về lo cho gia đ́nh ở quê nhà, c̣n hay mua quà cáp cho mấy đứa nhỏ, như vậy đă hao tốn rất nhiều rồi. Theo chị th́ em nên để dành tiền để lo cho hạnh phúc chung thân mai này. Tốt nhất là em nên hối thằng Công làm đám cưới cho mau, thời buổi này để lâu sẽ có người cưỡm đi mất chứ không phải giỡn chơi đâu à nhen.
Tuyền hơi nhăn mặt một chút:
- Chị làm như em ế lắm vậy, làm như trên đời này chỉ có một ḿnh anh Công là đàn ông không bằng.
Thu nghiêm hẳn sắc mặt:
- Đúng là đàn ông, con trai trên thế gian này rất nhiều, nhưng t́m được một người như thằng Công chẳng phải là một chuyện dễ. Chị nói rồi, chị không nh́n người sai đâu, nó là một thằng có chí lớn, biết lo ăn học, không nói ba xạo như mấy thanh niên thời buổi này, lại có công ăn việc làm vững chắc, xe đẹp... nói chung tất cả điều kiện trên đều đáng để thu hút những cô gái bên xứ này.
Nhă Tuyền thấy Thu khen người yêu ḿnh như vậy th́ trong ḷng rất vui; tuy nhiên, nàng không để lộ ra ngoài, trái lại nàng muốn biết thêm nhận xét của Thu:
- Chị nói sao chứ em thấy cũng có rất nhiều người như vậy mà. Hồi c̣n đi học ở đây hay ở dưới London, em đă gặp một vài người hội đủ điều kiện tốt như anh Công, tại em không kể cho chị nghe đấy thôi.
Thu lắc đầu tiếp:
- Cho dù là vậy, nhưng ít ai như thằng Công, một thanh niên vừa mới bước chân lên xứ người với đôi bàn tay trắng mà tạo được thành tích như ngày hôm nay không phải là một chuyện ai nấy cũng có thể làm được. Chị nhớ hồi đó nó không biết tiếng Anh rành, trong tay không có tiền bạc ǵ, vậy mà chịu khó đi làm thêm để kiếm tiền vào đại học. Kết quả là nó đă đậu được bằng Kỹ Sư Điện Toán, đi làm mới hai năm đă thanh toán xong số nợ của nhà băng, và c̣n biết lo gởi tiền về Việt Nam cho bố mẹ, một người có t́nh nghĩa như nó không dễ ǵ kiếm được đâu em. V́ thế chị khuyên em nên bám sát nó một chút, coi chừng có ngày phải khóc lóc bởi một người thứ ba xen vào phá đám.
Nhă Tuyền tươi cười nói:
- Trời ơi nếu mà ảnh thay ḷng đổi dạ th́ cho dù ḿnh có bám sát cỡ nào cũng không giữ được người ta đâu chị ơi!
- Chị không bao giờ nghĩ là thằng Công sẽ phụ em tại v́ theo chị biết Công gặt hái được nhiều thành tích tốt đẹp là nhờ nó đă quen được một người bạn gái hiền như em, chớ nó chẳng có người thân bên này, nên tất cả đều nhờ vào sự khuyến khích và sự ủng hộ nhiệt t́nh của em.
Thu đột nhiên nghĩ ngợi một chút rồi hỏi nhỏ Tuyền một câu:
- Nhưng mà nghe em nói dạo này nó bày đặt tập tành hút thuốc và uống bia với người ta nữa hả ?
- Vâng, từ ngày đi làm phải xă giao với nhiều người nên ảnh cũng phải bắt chước để ḥa hợp với mọi người. Ảnh nói với em rằng nhiều lúc ảnh không muốn đi vào mấy quán "bar" nhưng mà từ chối với người ta nhiều lần cũng đâm ra ngại, thành thử có khi ḿnh không thể làm chủ bản thân ḿnh được, đôi lúc cũng phải sửa đổi để ḥa nhập với lối sống bên này. Có điều bây giờ ảnh đă quen thêm một số bạn Việt Nam trong chỗ làm, nên họ thường rủ ảnh vào các vũ trường ăn chơi. Em th́ không thích đến nơi đó ǵ mấy, tại không thích nhảy đầm lại không biết ca hát nên đôi khi ảnh rủ em hoài mà em ít chịu đi cùng. Có nhièu lúc em nghĩ lại, thà tụi em như xưa vậy mà vui hơn, chứ gần hai năm nay hai đứa tụi em ít gặp mặt nhau.
Thấy Tuyền mới cười đó mà nét mặt đă trở nên ưu tư liền, Thu bèn khuyên nhủ:
- Chắc có lẽ thằng Công lo miệt mài việc học nên đă lăng phí tuổi trẻ quá nhiều. Bây giờ nó vừa mới sung sướng một chút, th́ em cũng nên thông cảm cho nó vui chơi để bù lại bao năm tháng thiếu thốn đă qua.
Tuyền gật đầu lia lịa:
- Ừ, th́ em nào có cản ngăn ảnh ǵ đâu.
Hai chị em im lặng một chút, sau đó Tuyền bắt đầu so sánh:
- Có khi em nghĩ thà như anh Ḥa phải tốt hơn không ?
Thu vừa hớp xong một tí cà phê, vội ngẩng đầu lên hỏi lại:
- Sao lại mắc mớ đến anh Ḥa ?
Tuyền định giải thích th́ đột nhiên có một giọng nói xuất phát từ phía sau lưng của Thu:
- Sáng sớm hai chị em mấy người ngồi đây to nhỏ ǵ đó ?
Thu và Tuyền cùng hướng mắt về phía Ḥa đang đứng. Trong khi đó, mấy đứa nhỏ nghe tiếng th́ ríu rít vây quanh Ḥa, một điều mà Tuyền cảm thấy lạ là mẹ chúng ở nhà suốt cả ngày với tụi nó vậy mà tụi nó có vẻ mến ba nó hơn.
Nhă Thu trố mắt, ngạc nhiên nh́n chồng:
- Anh dậy sớm quá làm em chưa có nấu nướng ǵ cả. Em tính nấu hủ tiếu mà năy giờ lo nói chuyện với con Tuyền nên quên mất.
Ḥa khoát tay nói với vợ:
- Thôi khỏi nấu nướng ǵ cho mắc công. Em lên thay đồ cho con rồi cả nhà đi ăn cho nó tiện.
- Tuần trước vừa mới ra ngoài ăn, tuần này lại đi tiếp hả ? Ăn ở nhà hàng, người ta nêm bột ngọt nhiều quá không tốt đâu anh.
Ḥa nở môt nụ cười tươi:
- Chở em đi ăn là v́ muốn em cuối tuần nghỉ nấu ăn một bữa, cưng vợ như anh mà em không thích sao?
Nhă Tuyền vụt đứng dậy:
- Vợ chồng hai người nói chuyện nhột nhạt quá đi khiến tôi nhớ người yêu rồi nè.
Cả ba cùng cất tiếng cười vui vẻ. Sau đó Tuyền nói tiếp:
- Anh chị chở mấy đứa nhỏ đi đi, em cũng đă có hẹn với bạn em rồi.
Thế là mọi người lục đục kéo nhau ra khỏi nhà cùng một lượt.

Chương 3

Nhă Tuyền cho xe chạy được một lúc th́ chợt nhận ra bây giờ chỉ mới hơn 10 giờ sáng, tức là c̣n hai tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ hẹn gặp mặt Ngọc Vân. Nhớ lại cảnh đầm ấm của gia đ́nh anh chị Thu ban năy mà Tuyền đâm ra vui lây. Tuyền đột nhiên cao hứng muốn tự đi chợ một ḿnh mua đồ về nấu cho Công ăn. V́ Tuyền sực nhớ đă lâu rồi nàng không có lên nhà của Công để dọn dẹp hoặc nấu nướng một món ăn đặc biệt ǵ đó để hai đứa cùng ăn chung với nhau. H́nh như từ khi gia đ́nh của Ái Vi dọn đến cao ốc của Công th́ Tuyền đă thôi nấu nướng cho chàng ăn thường xuyên như ngày trước nữa. Tại v́ anh của Vi, Lộc, học chung một trường đại học "University of Toronto" với Công, hai người con trai hiển nhiên đă trở thành đôi bạn thân, thấy cảnh đơn thân độc mă của Công, Lộc cảm thông hoàn cảnh nên đă nhờ mẹ ḿnh nấu cơm tháng cho Công để tiện việc ăn uống hầu giúp cho bạn ḿnh có nhiều thời gian tập trung vào sự học vấn hơn.
Căn pḥng Công cư ngụ nằm ở tầng thứ 4, c̣n gia đ́nh của Vi th́ ở ngay tại tầng thứ hai. Thế là Công trả tiền ăn mỗi tháng cho mẹ của Vi, tính đến nay chàng đă ăn cơm nhà người ta nấu sẵn hết 3 năm rồi. Thỉnh thoảng, Tuyền học được một món nào mới của chị Thu dạy th́ mới đ̣i nấu cho Công ăn vào những cuối tuần mà thôi. Đôi lúc, Công cũng dắt Tuyền đến nhà Vi chơi, chính v́ thế mà Tuyền đă quen biết được anh em Vi. Càng ngày sự thân mật giữa gia đ́nh Vi và Công càng gắn bó hơn. Đặc biệt nhà của Vi trên dưới đều thương mến và yêu thích Công, điều đó khiến Tuyền cảm thấy rất vui mừng cho Công, v́ nếu chàng có thêm vài người quen th́ cuộc đời của chàng đỡ cô độc hơn.
Nói đến Ái Vi, Nhă Tuyền liên tưởng ngay đến một người con gái thuộc đợt sóng mới, có tư tuỏng phóng khoáng, tánh t́nh nhí nhảnh, ở đâu có cô ta là ở đó luôn có tiếng cười vang lên. Mỗi lần đi uống nước với Công và Vi, có Vi chủ động nói chuyện làm Tuyền đỡ thấy chán chường hơn, v́ tánh của Công rất trầm tĩnh, nhiều lúc đi chung với chàng, Tuyền luôn là người gợi chuyện trước, riết rồi Tuyền chẳng biết kiếm đề tài ǵ để nói nữa. Cho nên chính v́ vậy mà Tuyền có cảm t́nh với Vi nhiều lắm, chẳng riêng ǵ nàng, ngay cả Công cũng đă thu nhận Vi làm "em nuôi" trên phương diện tinh thần từ hai năm trước.
Gần đây, Vi thường hay rủ Công và Tuyền đi dự những buổi tiệc sinh viên của trường nàng tổ chức, mỗi lần như thế, Vi và Công ḥa nhập vào chốn đông người một cách rất tự nhiện. Điều này chứng tỏ là Công đă bị ảnh huỏng của Vi quá nhiều, v́ ngày xưa, Công thường hay tỏ ra nhút nhát và từ chối đến những tiệc tùng của bạn bè Tuyền mời gọi. Đáng lẽ nh́n thấy Công thay đổi như vậy, chịu ḥa nhập với mọi người, th́ Tuyền cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng không hiểu sao, Tuyền thấy ḿnh càng ngày càng tách rời khỏi thế giới của Công.
Mỗi lần Tuyền có cảm giác kỳ quặc như vậy, th́ Tuyền tự cho là kẻ thay đổi nhanh chóng chính là nàng mới đúng. Nhớ những năm c̣n ở trung học, cuối tuần nào Tuyền cũng đi chơi với bạn bè, lúc th́ vào vũ trường, quán Karaoke, khi th́ theo bạn bè về nhà mở tiệc nhảy nhót, ca hát rất vui vẻ. Không ngờ 3 năm học ở dưới London, khiến cuộc sống vui nhộn của nàng đă tan mất. Đôi khi Tuyền cũng có hẹn một số bạn bè cũ để họp mặt với nhau, nhưng cái không khi trẻ trung ngày nào đă không c̣n nữa, bởi v́ ai nấy đều bận rộn với cuộc sống của họ. Có nói chuyện đi nữa, th́ toàn là những đề tài cưới hỏi, học thức, việc làm ..vv...
Tuyền c̣n đang măi mê ch́m trong dĩ văng th́ chợt có tiếng c̣i inh ỏi phát ra từ phía sau xe nàng, tiép đó có một chiếc xe lướt qua mặt nàng thật nhanh như sấm làm Tuyền hơi giật ḿnh. Bấy giờ Tuyền mới hiểu nguyên do v́ sao ngụi tài xế phải bóp c̣i chính v́ nàng đă chạy quá chậm. Bất giác Tuyền tự cười một ḿnh, nàng bắt đầu đạp ga thêm.
Sau khi đi lang thang trong siêu thị hết mười phút, Nhă Tuyền quyết định làm ḅ nhúng dấm cho Công thưởng thức, v́ món này là một trong những món mà Công khoái ăn nhất. Tưởng tượng đến chiều nay cùng Công ăn uống vui vẻ, rồi th́ tối đến hai người sẽ đi xem phim, làm ḷng Tuyền chợt nôn nóng lên. Tuyền vội vă rời siêu thị để mau đến nhà Công, nàng tính toán trong đầu rằng sau khi cất hết mọi thứ vào tủ lạnh, nàng sẽ thu dọn nhà cửa cho chàng, th́ chắc cũng vừa khoảng 12 giờ trưa. Sau khi dùng cơm trưa với Vân và bạn trai của cô ta xong, ḿnh sẽ quay trở lại nhà Công ngay để chuẩn bị buổi ăn sẵn sàng cho chiều nay.
Không đầy năm phút sau, Tuyền đă có mặt trước cao ốc của nhà Công, nàng khệ nệ xách ba, bốn, túi thực phẩm bước vào cửa building. Cũng v́ đă lâu rồi Tuyền không có lên nhà Công nên nàng không biết trong nhà chàng có đầy đủ gia vị để nấu ḅ nhúng dấm chăng? Rốt cuộc nàng đành phải mua tất cả, nào là thùng dấm nhỏ, rau cải, hành tây, thịt ḅ, một hộp tép, bánh tráng, mắm nem, khóm, trái cây tráng miệng .v.v... Đến nơi, Tuyền thấy vô số người đang đứng chờ thang máy, v́ một cái bên cạnh đă được dành riêng cho một gia đ́nh đang dọn ra khỏi cao ốc này. Vô t́nh, Tuyền chợt nhớ hôm nay là ngày cuối tháng Tư, và nàng đă quên đưa tiền nhà cho chị Thu.
Đợi khoảng năm phút thang máy mới mở cửa, nhưng cũng không đủ cho tất cả mọi người cùng vào một lượt, thấy vậy môt vài người đă bỏ đi bộ cầu thang lên và Tuyền cũng nhập bọn với họ. Vừa bước lên tầng bật thang, Tuyền vừa nhủ thầm trong bụng:
- Không hiểu sao sáng nay ḿnh xui xẻo như thế này. Cũng may căn pḥng của Công ở tầng thứ 4 chớ nếu không th́ xách mấy túi đồ này mà leo đến tầng thứ 14 chắc chắn thế nào cũng xỉu như chơi.
Sau cùng, Tuyền cũng đă đứng trước cửa pḥng 403, nàng lục lọi chiếc ch́a khoá nhà mà Công đă trao cho nàng từ bốn năm về trước.
Vừa đẩy cửa bước vào, Tuyền chợt nghe có tiếng nói cười vang lên nho nhỏ đâu đây. Tuyền cố gắng lắng tai nghe vài giây và nàng đoán chắc rằng tiếng động vọng ra từ phía pḥng ngủ của Công. Tuyền đưa mắt nh́n khắp nhà mà trong ḷng không khỏi thắc mắc v́ ti vi, giàn máy, đều im ĺm, trong pḥng ngủ cua Công lại càng không có ti vi hay máy cassette ǵ cả. Tuyền tự hỏi chẳng lẽ Công đă về nhà mau như vậy và chàng đang tiếp bạn trong pḥng ? Nhưng càng chăm chú lắng tai nghe th́ Tuyền càng nhận ra đó là giọng nói của Công và môt giọng nói quen thuộc khác của một người con gái mà trong nhất thời Tuyền chẳng nghĩ ra được là của ai.
Nhă Tuyền nhẹ nhàng đóng cửa lại và đặt các túi đồ xuống đất, sau đó nàng rón rén đi chậm răi về phía pḥng ngủ của Công. Bây giờ Tuyền đang đứng sát bên cánh cửa pḥng vẫn chưa được khép kín hẳn và nàng nghe rất rơ cuộc đối thoại bên trong ấy:
- Không biết đâu, tối nay em muốn đi vũ trường "ShaLaLa" để xem Tommy Ngô tŕnh diễn.
- Trời ơi, Tommy Ngô hát có ǵ hay đâu mà em đ̣i đi xem chứ?
- Nhưng mà em thích... v́.. he's so cute!... so handsome!
- Anh đă lỡ hứa với Linh là đi xem phim tối nay rồi.
- Em mặc kệ, anh phải bỏ hẹn để đi với em.
- Không được, cứ làm như vậy th́ Linh sẽ nghi ngờ đấy.
- Th́ cứ nói huỵch toẹt cho chị ấy biết rơ sự thật vậy. Em chán ghét cái tṛ vụng trộm này lắm rồi. Sớm muộn ǵ cũng phải cho chị ấy biết chứ, chẳng lẽ anh không yêu em sao?
- Nói như thế nào đây chứ? Em dạy cho anh đi, không lẽ bảo rằng: "Linh ơi, cái cô em nuôi của tụi ḿnh đă quyến rủ anh vào mê hồn trận rồi..."
- Chết anh nè, dám nói em dụ dỗ anh hén...
Tiếp theo là tiếng cười gịn giă khắp cả pḥng, trong khi đó Nhă Tuyền đang đứng chết lặng cả người, nàng nghe như có tiếng sét nổ thật lớn bên tai nàng, làm cho đầu óc nàng muốn vỡ tung ra. Nhă Tuyền đưa tay chận ngực lại, như cố đè nén cơn tức giận đang dâng lên trong ḷng, rồi từ từ nép vào tường để nghe hơi thở của ḿnh càng lúc càng dồn dập hơn.
Một phút sau, Nhă Tuyền cố gắng thu hết can đảm đẩy mạnh cánh cửa ra, cảnh tượng bên trong làm nàng muốn ngất xỉu ngay, đó là cái màn mà trong phim Tuyền thường hay thấy nữ vai chánh bắt gặp nam vai chánh đang lên giường với một người đàn bà khác. Ở đây, Vi đang nằm trên người Công trong môt tấm mền đắp tới lưng, hai người đang đùa giỡn một cách rất vui vẻ, nghe tiếng động họ đều quay mặt ra phía cửa và người phản ứng đầu tiên là Vi. Cô nàng vội vă ngă xuống nằm bên cạnh Công, nhanh tay kéo chăn lên che phần ngực lại, trong khi đó Công hoảng hốt la lên:
- Trời ơi Linh!
Nhưng Nhă Tuyền chẳng nghe được ǵ nữa cả, nàng cảm thấy các mạch máu như đang ngừng chảy và chúng đông đặc lại thành một khối vây quanh hai thái dương của nàng. Lúc đứng bên ngoài Tuyền c̣n ngây thơ nghĩ rằng hai người chắc chỉ mới ở giai đoạn đầu, chớ nàng có ngờ đâu nó vượt hơn cả sức tưởng tượng của nàng. Họ đă ngủ chung với nhau, thế này th́ c̣n ngây thơ ǵ nữa chứ? Tuyền chợt thức tỉnh, chợt hiểu ra tất cả, th́ ra bấy lâu nay Công cố t́nh lánh mặt nàng để vui vầy duyên mới. Tuyền không dám nghĩ ngợi ǵ hơn, nàng hối hả quay lưng đi một mạch ra phía ngoài, dừng lại trước cửa, nàng đưa chân đá thật mạnh vào các túi đồ đang nằm cản lối đi, làm cho mọi thứ văng rải rác trên sàn nhà. Ra khỏi bên ngoài, Tuyền thấy khuôn mặt ḿnh nóng ran lên và đôi mắt thật cay, Tuyền thầm bảo:
- Đừng khóc! Tuyền ơi mi không được khóc v́ một người bội bạc như thế!

Chương 4

Nhă Tuyền chạy xuống cầu thang đuợc vài buớc th́ đột nhiên nàng nghe Công gọi om x̣m:
- Yến Linh! Dừng lại nghe anh giải thích nè! Linh!
- Phải! Công nợ ta một giải thích!
Nhă Tuyền tự bảo với ḿnh như vậy và nàng chợt ngừng lại. Tuyền hít váo một hơi thật mạnh để lấy lại vẻ b́nh tĩnh. Khi Công đuổi theo kịp Tuyền th́ vẻ b́nh tĩnh của nàng đă không c̣n nữa bởi v́ nh́n cách ăn mặc của Công là nàng muốn xáng cho hắn ta vài bạt tai ngay. Công mặc một chiếc quần đùi và một chiếc áo sơ mi chưa đuợc gài nút. Điều này đă chứng minh tất cả những ǵ Tuyền vừa thấy và liên tưởng đến đều không sai tí nào. Tuy nhiên, Nhă Tuyền hết sức nhịn nhục để xem Công sẽ nói ǵ với nàng.
Bấy giờ Công mới chịu gài các nút áo lại, hắn đưa tay vuốt lại bộ tóc, xong xuôi đâu đó, hắn bắt đầu mở miệng:
- Linh, anh thật t́nh không muốn gây tổn thương đến em, chỉ v́ anh không biết nói làm sao cho em hiểu đựơc nên... - Công ngừng lai vài giây - Thôi bây giờ em đă biết hết th́ anh cũng không muốn tiếp tục phải giấu em nữa. Đúng ra anh định t́m một cơ hội thích hợp nào đó để giải thích với em, chứ thật t́nh anh chẳng bao giờ mong rằng em sẽ bắt gặp trong hoàn cảnh như thế này.
Tuyền vẫn giữ thái độ im lặng, trong khi đó Công nói tiếp:
- Em và Vi đều là những người con gái tốt. Đáng lẽ anh nghĩ rằng ḿnh chỉ xem Vi như một đứa em gái, nhưng t́nh cảm th́ làm sao nói trước được. Trong lúc em c̣n một năm học cuối ở dưới London, tức là nhằm lúc anh vừa mới có việc làm, Vi thường ở bên cạnh làm bạn và chia xẻ vui buồn vớí anh. Chẳng những vậy, mà đôi khi anh đi làm về trễ, nàng đă không ngại thức khuya dậy sớm để hăm đồ ăn cho anh, c̣n lên nhà dọn dẹp cho anh nữa...
Công dừng lại để xem phản ứng của Tuyền như thế nào, thấy nàng vẫn giữ im lặng làm Công cảm thấy ái náy vô cùng và không biết phải tiếp tục ra sao nữa.
Đột nhiên Tuyền bắt đầu lên tiếng:
- Sao anh không giải thích tiểp. Có phải bất cứ người con gái nào tốt vớí anh th́ anh đều yêu thích cô ta liền, đúng không ?
Công vội phân bua:
- Tức nhiên là không phải như vậy. Em cũng thấy đó, tánh t́nh của em và Vi hoàn toàn khác biệt nhau: em điềm đạm, ít nói, tự tin, không biết nũng nịu như những ngườ́ con gái khác; trái lại Vi rất hồn nhiên, nhí nhảnh, tự do, nghĩ cái ǵ th́ nói cái đó, chẳng biết cân nhắc kỷ càng như em. Ở gần Vi anh thấy ḿnh như đă lột xác hẳn, nàng đă giúp anh thấy được cái thế giới đẹp đẽ bên ngoài. Hay nói đúng hơn, Vi đă giúp anh thoát khỏi cái vỏ ốc sên cô độc mà đă từ lâu anh tự ḿnh thu hẹp trong đó...
Tuyền cay đắng cắt ngang:
- Anh đă bỏ xót một điều, đó là cô ta chịu lên giường với anh!
- Linh đừng có nói khó nghe như vậy, chẳng qua là Vi yêu tôi thật t́nh nên đă không ngại cái chuyện đó. Trong khi Linh yêu tôi mà lại tính toán kỹ càng, thử hỏi t́nh yêu c̣n có chuyện cân nhắc kỹ càng như thế th́ có ư nghĩa ǵ? So với t́nh yêu của Vi, th́ Linh thật sự chưa yêu tôi hết ḿnh.
Nhă Tuyền cảm thấy choáng váng v́ những lời lẽ biện hộ của Công. Đáng lẽ Tuyền cố t́nh nới như vậy là để xúc phạm đến kẻ phá hoại t́nh cảm giữa nàng và Công, ai ngờ Công đă cho đó là một sự hănh diện về việc làm của họ. Đến mức này th́ Tuyền không thể nhịn nhục được nữa, nàng vừa chỉ tay vào ngực Công, vứa tiến tới cất giọng kể lể:
- Rốt cuộc anh đă chịu nhận rồi phải không. Th́ ra nguyên do chính khiến anh phải thay ḷng đổi dạ là v́ cô ta chịu dâng hiến đời con gái cho anh, c̣n tôi th́ lại không. Vậy sao anh không nói ngay từ đầu mà cần ǵ phải ṿng vo tam quốc như thề. Nếu anh muốn so sánh th́ để tôi so sánh với anh vậỵ. Cô ta tốt vớí anh được bao lâu? Hai năm phải không ? C̣n tôi, tôi tốt vớí anh từ thuở anh c̣n nghèo nàn, tay trắng, học hành chưa đến đâu. Lúc đó ai đă mua tặng anh những tấm vé xe buưt. Ai về nhà mượn tiền của anh chị để cho anh có tiền đóng tháng đầu tiền nhà và sắm sửa. Ai đă gom hết tiền bạc để cho anh có thể gởi về Việt Nam để cất nhà cho gia đ́nh anh ở. Ai học nấu thức ăn để ngày nào đi học về xong là đến nhà nấu nướng cho anh ăn. Khi anh ốm anh đau, ai đă thức khuya nấu cháo, mang từng viên thuốc kề cận miệng cho anh uống. Bây giờ anh có công ăn việc làm, anh đổi xe mới, và muốn đổi luôn t́nh nhân phải không..
Tuyền càng nói càng hăng say, khiến Công cứ lui dần cho đến khi đụng phải vách tường th́ hắn vội gạt tay Tuyền ra:
- Thôi đủ rồi nhen. Ở trong mắt Linh tôi lúc nào cũng phải ngửa tay ra để xin sự giúp đở về tiền bạc và t́nh cảm như vậy sao? Nhưng mà tôi cho Linh biết, cái tôi cần không phải là sự giúp đỡ của Linh đâu! Tôi cần có một người con gái như Vi, cô ta biết giận hờn, biết nũng nịu, biết làm cho tôi vui và điều quan trọng là cô ta chưa hề kể công như Linh cả.
Tuyền chợt mỉm cười chua chát:
- Tôi kể công với anh sáu năm nay tôi đă kể ra những ǵ? Chỉ là hôm nay có kẻ thấy trăng quên đèn, đem tôi ra so sánh với người ta, nên tôi mới nhắc lại những ân t́nh mà tôi đă trao cho anh, trái lại anh đă làm cho tôi muốn nực cười làm sao. Th́ ra khi ngướ ta bắt đầu có sự nghiệp chút đỉnh, ngườ́ ta đă vội quên lăng những chuỗi ngày cơ cực xa xưa, Tại sao hồi đó lúc tôi đưa tiền giúp đở cho anh, anh không nói những lời lẽ náy. Sao anh không đứng hiên ngang như một ngườ́ đàn ông mà nói ràng: "Anh không cần sự giúp đỡ cua Linh đâu! Cái anh cần là một ngườ́ con gái biết ru anh vào mê hồn trận. Tôi cho anh biết, cái mà tôi ǵn giữ là để cho ai? Th́ cũng cho chồng tôi sau này. Nếu anh thương tôi thật t́nh, th́ anh mới chính là người không đ̣i hỏi chuyện đó.
Công chợt cười ha hả, sau đó giọng nói trở nên châm biếm:
- Linh nói cái gỉ? Bộ Linh tưởng trai gái thời nay quen nhau chỉ thuần tuư như vậy thôi sao ? Bộ Linh tưởng đàn ông bây giờ tới tuổi cưới vợ đều "expect" vợ ḿnh phải c̣n trong trắng hay sao? Tôi nói cho Linh rơ nhé, khi người ta nói trai gái quen nhau để t́m hiểu, Linh biết họ t́m hiểu cái ǵ không? Đó là họ t́m hiểu xem họ ngủ chung với nhau có hợp không, chớ nếu đợi khi cưới hỏi xong mới t́m hiểu và lỡ phát hiện ra không hợp rồi mới nạp đơn ra ṭa xin ly dị, như vậy có phải là hơi muộn chăng..
- "Bốp"
Tuyền thẳng tay tát cho Công một cái thật mạnh làm Công giật ḿnh không kịp tránh né.
- Té ra sáu năm nay anh cặp kè với tôi chỉ với một mục đích là t́m hiểu chuyện chăn gối à. Th́ ra con ốc sên này đa lột xác biến thành một người như thế này đây sao ? Anh học được những kinh nghiệm từ cái thế giới đẹp đẽ bên ngoài là như thế đấy à. Thôi được, kể như anh đă chọn lầm đối tượng và bây giờ tôi xin trả lai tự do để anh có thể đi t́m hiểu chuyện ấy với người ta.
Có lẽ bị tát một cái quá đau khiến Công đứng sững một hồi, hắn đưa đôi mắt thật căm giận mà nh́n Tuyền trân trận Sau đó, Công lớn tiếng nói:
- Nếu biết cô chịu chia tay một cách dễ dàng như vậy th́ tôi đă nên nói sớm quan hệ giữa tôi và Vi từ lâu rồi!
Dứt lời, Công bỏ đi lên cầu thang và Tuyền đưa mắt nh́n theo cho đến khi bóng của Công đă khuất dần hẳn.
Bấy giờ mọi thứ đè nén trong ḷng Nhă Tuyền mới bắt đầu bộc lộ, những ḍng nước mắt thi đua chảy dài xuống má nàng một cách không ngừng. Chẳng phải Tuyền khóc v́ c̣n luyến tiếc một ngướ bội bạc như Công, mà nàng khóc v́ nàng thật sự không ngờ Công lai có thái độ tàn nhẫn như vậy. Đáng lư ra Công là người có lỗi trong chuyện phản bội ḷng chung thủy đối với nàng, trái lại Công đổ hết nguyên do xảy ra đều bởi tại Tuyền, làm như Tuyền là cái đinh chính để t́nh yêu của hai người đến hồi tan ră. Vậy mà lúc Công đuổi theo Tuyền, nàng c̣n tưởng rằng Công muốn xin lỗi và muốn niú kéo cuộc t́nh này trở lại, không ngờ, Tuyền lại ngây ngô đến mức như thế. Càng nghĩ Tuyền càng cảm thấy tuyệt vọng và tinh thần nàng suy sụp hơn bao giờ hết. Từng bước một, Nhă Tuyền chậm răi bước xuống cầu thang như âm thầm nhận thấy mối t́nh đầu đời của nàng cũng đang xuống dốc theo từng nấc thang một.
Khi Nhă Tuyền đẩy cửa lách người ra khỏi cao ốc th́ bên ngoài trời đă đổ cơn mưa tự lúc nào. Nh́n những hạt mưa rơi lất phất trên đầu, trên mặt, làm Tuyền chợt nghĩ đến những cơn mưa ở một phương trời mà đă có một thời nàng vừa yêu vừa ghét v́ những cơn mưa bất chợt đó, và đột nhiên Tuyền lại nhớ đến một người. Tuyền nhủ thầm với ḿnh rằng phải chi có anh ấy ở đây th́ có lẽ anh ta sẽ không tha thứ cho kẻ náo đă ăn hiếp đến ḿnh.
Sau đó Nhă Tuyền chợt nhớ ra, trước khi nàng bước vào cao ốc này, trời vẫn c̣n nắng hồng, thế mà bây giờ trở ra th́ đă thấy mưa rơi tầm tă. Phải chăng t́nh yêu của Công cũng thay đổi như thời tiết khi nắng khi mưa. Tuyền tự hỏi ḿnh như vậy và cuối cùng nàng kết luận t́nh cảm sáu năm mà nàng đă dành trọn cho Công duy nhất bây giờ chỉ c̣n có thể ví bằng hai câu:
"Dă tràng se cát biển Đông
Nhọc ḷng mà chẳng nên công cán ǵ".


Chương 5

Hai tuần lễ trôi qua trong sự chán chường và chậm chạp hơn bao giờ hết. Nhă Tuyền đă trải qua những chuỗi ngày mệt mỏi nhất trong cuộc đời của nàng. Mấy ngày nay, Nhă Tuyền gạt Nhă Thu rằng nàng phải làm thêm giờ nên không cần chừa cơm tối cho nàng Thật ra, Tuyền tự ḿnh đi ăn ở bên ngoài rồi có khi th́ lang thang trong các cửa tiệm quần áo, hoặc chui vào một rạp phim nào đó đến tối mù mới chui về nhà. Tuyền không dám để cho Thu nh́n thấy sắc mặt đưa đám của nàng, càng không thể hé môi với bất cứ một người bạn nào khác, bởi v́ chuyện nàng bị người yêu phụ rẫy là một chuyện quá xấu hổ nên không thể để cho một ai biết được Tuyền có tự ái của ḿnh, không giữ được người yêu bên cạnh, khiến cho ngụi ta đi luyến ái với một người khác, đó là một điều mà Tuyền tự cho là v́ nàng không c̣n sự hấp dẫn ở một người con gái nữa, nhất là một người c̣n đang ở trong thời kỳ xuân sắc như Tuyền.
Có nhiều đêm Nhă Tuyền không sao chợp mắt được, hễ nhắm mắt lại là nàng nghĩ tới cảnh tượng Công đang ôm ấp Vi trên giường. Cũng có đêm Tuyền thức trắng đến sáng để ôn lại những kỷ niệm mà nàng và Công đă từng có với nhau. Cho tới ngày hôm nay, Tuyền vẫn không sao ngờ được là Công lại có thể quên t́nh xưa nghĩa cũ một cách nhanh chóng như thế. Trong hai tuần nay, mặc dù có đau đớn, có tức giận thiệt, nhưng trong thâm tâm của Tuyền vẫn mong mỏi rằng Công sẽ gọi đến cho nàng mà nói rằng tất cả chưa hề có ǵ xảy ra, mọi thứ vẫn y như thuở ban đầu. Thế rồi, một ngày, hai ngày, 14 ngày trôi qua đă làm cho Tuyền dần dần tỉnh ngộ.
Sáng thứ bảy hôm đó, Nhă Tuyền quyết định lục lọi tất cả những lá thư t́nh, kỷ vật, quà cáp nào có liên quan đến Công để đem bỏ hết vào thùng. Khi Tuyền moi ra những tấm h́nh chụp chung với Công, vô t́nh có mấy tấm ảnh Công đă chụp riêng cho nàng đứng bên cạnh chiếc xe cũ ngày xưa của hắn, làm Tuyền sực nhớ ra một điều: Công c̣n nợ ta một số tiền. Tuyền nhớ hồi quen biết Công, hắn chỉ là một sinh viên tay trắng, v́ t́nh yêu, Tuyền đă không ngần ngại cho Công mượn tiền liên tục để hắn có thể xoay sở đời sống hàng ngày. Có lúc th́ Công đả hoàn trả lại đầy đủ, duy chỉ có hai món nợ là hắn ta chưa thanh toán xong: một món nợ 2000 đồng Tuyền đă đưa cho hắn mượn để mua xe, và món nợ thứ hai là 5000 đồng mà ba năm trước hán đă hỏi mượn nàng để gởi gấp vè cho gia đ́nh của hắn.
Như vậy tất cả là 7000 đồng, ta có nên đ̣i lại số tiền đó không ? Nhă Tuyền tự thắc mắc trong ḷng ḿnh như thế và nàng bắt đầu suy nghĩ rằng bây giờ Công đă có thành tựu trong sự nghiệp, hắn bán xe cũ để mua xe mới, thế th́ 7000 đồng kia đối với hắn ta nào có nghĩa lư ǵ đâu, có lẽ hắn đă quên đi số tiền đó không chừng. Tuy nhiên, tiền bạc đối với Tuyền mà nói nó chẳng quan trọng lắm, nếu không th́ nàng đă không cho Công mượn ngay từ đầu, chẳng qua lời nói của Công hôm nọ đă làm cho Tuyền thật sự rất phẫn nộ, nếu bây giờ Tuyền đ̣i lại th́ cốt cũng chỉ muốn cho ḿnh đỡ tức mà thôi. Nhưng rồi, câu hỏi vẫn lẫn quẩn trong đàu Tuyền măi: Ta có nên đ̣i lại số tièn 7000 đồng chăng ?
Trong lúc Nhă Tuyền c̣n đang phân vân th́ đột nhiên nàng nghe có tiếng gơ cửa, Tuyền chưa kịp lên tiếng th́ Nhă Thu đả đẩy cửa bước vào Nhă Tuyền vội vàng bỏ xấp h́nh vào thùng, lúng túng đứng dậy chưa biết phản ứng ra sao th́ Nhă Thu đă tiến đến ngồi ở mép giường đối diện nơi Tuyền đang đứng, và cất tiếng hỏi:
- Chuyện ǵ vậy Tuyền. Thu dẹp pḥng à?
Nhă Tuyền vẫn im lặng, thấy thế Nhă Thu khom người xuống, hai tay bới các thứ trong thùng, sau đó Thu hỏi tiếp:
- Toàn là những món quà mà Công đă tặng cho em, hai đứa căi vă hả? Em đừng có hành động như con nít nhen, hễ giận hờn th́ đem đi trả lại cho ngụi ta.
Nói xong, Nhă Thu ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt hiếu kỳ nh́n Tuyền đăm đăm.
- Em định vụt bỏ tất cả tụi em đa chấm dứt rồi chị a..
Biết là không thể giấu chị ḿnh nên Nhă Tuyền quyết định nói hết cho Thu rơ. Trong khi đó, Nhă Thu vừa cười vừa nói:
- Cái ǵ mà chấm dứt chớ. Tụi bây chỉ giận hờn thôi chứ gỉ. T́nh cảm sáu năm không lẽ nói chấm dứt là chấm dứt sao. Hồi nào tới giờ chị thấy hai đứa ít khi căi vă nhau lắm, sao lần này bày đặt làm lớn chuyện ra vậy ? Mai mốt ḥa lại rồi, coi chừng thấy tiếc là ḿnh đă lỡ bỏ hêt...
Nghe Nhă Thu nhắc đến cảm t́nh sáu năm làm Nhă Tuyền không nhịn được nữa, nàng vội vă ngắt ngang lời nói của Thu:
- Thiệt t́nh là tụi em đa chấm dứt rồi chị ạ! Công đă có bạn gái khác.
Nhă Tuyền chỉ nói bao nhiêu đó rồi th́ chợt im bặt v́ nổi cảm xúc đang dâng lên trong ḷng khiến nàng không sao mở miệng được nữa. Đến lúc này th́ Nhă Thu biết rằng chuyện không đơn giản như nàng đả đoán ṃ. Nhă Thu bắt đầu tra vấn:
- Bạn gái khác. Em không có nghi oan cho nó chứ. Hay là em đă nghe ai nói bậy để gièm pha cảm t́nh của hai đứa.
- Chị à, chính mắt em nh́n thấy ảnh đang ôm ấp một người con gái khác trên giuờng và người đó không ai xa lạ mà chính là cô em gái nuôi của ảnh. Hơn nữa chính miệng Công đă thú nhận với em rành mạch.
Cho Thu rơ, khi Tuyền kết thúc câu chuyện xong, Nhă Thu mói cất tiếng nói:
- Tuyền! Lại đây ngồi nè!
Nhă Tuyền ngoan ngoăn bước đến ngồi bên cạnh Nhă Thu. Gian pḥng đột nhiên trùm hẳn xuống, có lẽ cả hai đang bận theo đuổi những ư nghĩ riêng trong đầu. Chợt Nhă Thu choàng tay qua vai Tuyền, kéo đầu Tuyền dựa vào vai ḿnh, nhỏ nhẹ bảo:
- Tội nghiệp cho em tôi quá. Có phải chuyện đă xảy ra từ hai tuần trước không? Sao em không sớm cho chị hay tin này. Ḿnh là hai chị em mà, cần ǵ phải che đậy sự thật chứ. Dù sao có người chia xẻ vẫn phải tốt hơn không.
Nghe Nhă Thu an ủi như vậy, Nhă Tuyền bật khóc nức nở, nàng ngă vào ḷng Thu nghẹn ngào hỏi:
- Chị ơi, có phải em đă không yêu Công hết ḿnh như lời anh ấy nói chăng? Chẳng lẽ việc em ǵn giữ thân ḿnh trong trắng là một chuyện ích kỷ đối với người ḿnh yêu sao?
Nhă Thu vừa lắc vai Tuyền vừa trả lời:
- Tại sao em lại tin theo lời nóí của nó chứ. Đó chẳng qua chỉ là một cái cớ để nó có thể bào chữa cho sự thay ḷng đổi dạ của nó mà thôi. Bây giờ em thử nghĩ ở một khía cạnh khác nhé, em thử nghĩ xem có khi nào Công cố t́nh nói những lời như vậy là muốn chọc tức em, để em chịu chia tay với nó một cách dứt khoát không.
Thấy Nhă Tuyền vẫn c̣n khóc ấm ức, Thu bèn tiếp:
- Chẳng lẽ em đă quên những lời cha mẹ căn dặn trước khi ḿnh bỏ quê hương ra đi sao? Chắc em c̣n nhớ hồi đó cha mẹ đưa hai chị em ḿnh đi đây đi đó, chẳng hạn như tắm biển ở Vũng Tàu, leo núi Tây Ninh, về quê ngoại chơi .v.v.., là có ngụ ư ǵ không? Tại sao cha mẹ bắt tụi ḿnh phải cắt tóc thật ngắn y như con traỉ. Tất cả chẳng qua là cha mẹ muốn ḿnh giả làm con trai trong chuyến vượt biển hải hùng đó, v́ muốn giả cho thật giống nên mới cho tụi ḿnh dang nắng để đen bớt, và nếu làm như thế, lỡ gặp cướp biển hoặc hải tặc Thái Lan th́ may ra có thể che mắt họ được. Tóm lại, cha mẹ chỉ muốn bảo vệ danh dự cho chị em ḿnh mà thôi. Em hăy nghe lời chị khuyên, mai này khi em có chồng, nếu chồng em biết rằng em xuất thân từ một gia đ́nh có giáo dục đàng hoàng, th́ nhất định người ta sẽ yêu thương và kính nể em hơn. Không có một món quà giá trị nào có thể so sánh bằng sự trong trắng của một ngườ́ vợ dâng tặng cho chồng ḿnh cả. Tuy nhiên nếu có một ngày nào em muốn hiến dâng cho người mà em yêu, th́ tuyệt đối phải là do em hoàn toàn t́nh nguyện chứ không phải v́ một sự miễn cưỡng nào đó mà em phải hành động trái với lương tâm ḿnh.
Nghe Nhă Thu giảng dạy nhu thế, Nhă Tuyền thấy ḷng ḿnh bớt xúc động môt chút. Tuyền định nói một câu ǵ đó để tỏ ḷng cảm kích người chị hiểu biết của ḿnh th́ Thu đă bồi thêm:
- Nè em thử nghĩ lại xem, lỡ như thằng Công nó đă chiếm đoạt được em rồi, bây giờ thấy được bộ mặt bội bạc của nó, có phải là em sẽ tức chết đi không. Chẳng những vừa bị gạt mất cảm t́nh mà c̣n bị ngườ́ ta gạt đi đời con gái của ḿnh nữa, thử hỏi có tủi nhục không chớ. Đúng ra em phải vui mừng mới phải, tại sao lại khóc lóc v́ một người như thằng Công. Em c̣n trẻ, tuổi xuân chưa qua, có học hành lại có nghề nghiệp ổn định, th́ sợ ǵ mai này không gặp một người tốt hơn thằng Công gấp trăm lần.
Bấy giờ Nhă Tuyền mới cảm thấy đầu óc thật sự tỉnh táo ra, nàng ngồi thẳng lưng lại, đưa tay chùi sạch những giọt nước mắt c̣n vương trên má, sau đó nàng mỉm cướ trấn an Thu:
- Chị nóí rất đúng. Từ nay em sẽ không khóc lóc v́ Công nữa, em sẽ cố gắng hướng về tương lai mà thôi.
Nhă Thu vẫn chưa an tâm, tiếp tục khuyên nhủ:
- Hẳn em c̣n nhớ mấy năm về trước, khi chị sắp sửa gả cho anh Ḥa, mẹ ảnh dắt tụi ḿnh cùng đi kiếm thầy bói xem ngày tốt để cử hành hôn lễ và hôm đó chị đă kêu ông thầy đó bói thử t́nh duyên cho em. Chị c̣n nhớ rất rơ, ông ta nói rằng con đường t́nh duyên của em cũng rất lận đân. Vào giữa thập niên 20, tức khoảng 25, 26 tuổi ǵ đó, sẽ có hai người đàn ông đeo đuổi em, và một trong hai ngườ́ đó sẽ là chồng của em sau nầỵ. Đợi cho ông ta nói xong, em c̣n chỉ hai lá bồi, hỏi lại rằng: "Thế làm sao biết được người nào sẽ là chồng của ḿnh"; và ông ta đáp là: "Nếu biết trước th́ đâu c̣n là duyên số nữa".
Rồi như sợ Nhă Tuyền chưa hiểu được ư của ḿnh, Thu bèn nhấn mạnh thêm:
- Đó em thấy không, trong cái rủi thường có cái may. Biết đâu ông thầy bói đó nói đúng, sau khi chia tay với thằng Công xong, không chừng em sẻ gặp ngườ́ hạp ư hơn.
Nhă Tuyền đưa đôi mắt hiếu kỳ nh́n Thu:
- Chị thật tin lời nói của ông thầy đó sao? Người ta nói: "Thầy bói nói láo ăn tiền", em thấy mấy năm nay coi bộ chị bị mẹ chồng lây cho cái tính tin dị đoan lắm rồi đó nhen.
Nhă Thu vội vàng đính chính:
- Chị đâu có nói là chị tin hết lời của ông ta, chẳng qua là thầy bói giỏi th́ nóí đúng ít nhất cũng được phân nửa. Lúc trước em không tin v́ em vừa mới cặp kè với thằng Công, chứ bây giờ em không tin cũng không được, dường như là lời tiên đoán đang ứng nghiệm dần dần rồi đấy.
Nhă Tuyền không muốn giằng co với Thu v́ nàng thừa hiểu Thu chỉ cốt ư mong nàng đừng quá buồn khổ mà thôi, nên Tuyền cố t́nh vui vẻ tán thành với Thu:
- Vâng, chị nói cũng rất đúng.
Nhă Thu đưa tay vuốt lấy mái tóc dài của Tuyền:
- Thật ra chị cũng có lỗi một phần, hồi đó trông vẻ hiền từ và tính cần cù, siêng năng của Công mà chị đă sớm tán thành cho em quen với nó. Lúc nào chị cũng tỏ ra bênh vực và ca ngợi nó nên đă vô t́nh tạo thêm ḷng tin tưỏng cho em. Thật chị không ngờ Công lại làm ra cái chuyện đê tiện như vậy.
- Thôi chị ạ, từ nay ḿnh đừng nhắc cái tên đó ở trong nhà này nữa. Chẳng phải là chị đă khuyên em nên quên hắn sao ?
Nhă Thu cười giả lả nói:
- Thấy em không c̣n suy nghĩ vớ vẩn nữa chị mới thật sự yên tâm. Thôi thay đồ đi, hồi năy chị váo định nói với em là anh Ḥa rủ ra ngoài ăn nhà hàng đấỵ.
- Vâng, em sẽ sửa soạn liền.
Đợi cho Nhă Thu đi xong, Nhă Tuyền mới tiếp tục mở tủ lục lọi, nàng muốn t́m miếng giấy xác nhận 5000 đồng nàng đă giúp Công gởi về Việt Nam.. Hồi đó, Công bận thi cuối khoá nên Tuyền đă gởi dùm Công số tiền đó, cũng nhờ vậy mà ngườ́ ta đă trao cho nàng giấy biên nhận vớí tên và địa chỉ rơ ràng của nàng. Sỡ dĩ Nhă Tuyền quyết định đ̣i lại số tiền này là v́ sau khi nói chuyện với Nhă Thu xong, nàng mới sực nhớ ngày xưa chính Nhă Thu đă nuôi nàng ăn học nên nàng mới có số tiền dư giả như vậy để cho Công mượn. Tuy Nhă Thu hoàn toàn không hay biết ǵ về chuyện này, nhưng dù sao, Tuyền vẫn cảm thấy áy náy vô cùng, v́ thế nàng quyết định đ̣i lại cho bằng được số tiền đó Nhă Tuyền thầm nghĩ: "Nợ t́nh có lẽ ta sẽ không bao giờ đ̣i lại được, nhưng nợ tiền... nếu ta không đ̣i được, th́ cái chức vụ "Chuyên Viên Đ̣i Nợ" của ta cũng nên thoái vị đi là vừa!"
Sau một hồi t́m kiếm, Nhă Tuyền vẫn không sao t́m được cái biên lai 5000 đồng đó, bực ḿnh nàng ngồi lẩm bẩm:
- Thế này th́ chết! Lỡ hắn không chịu trả tiền cho ḿnh, muốn thưa nguời ta mà không có tang chứng th́ cũng như không!
 

Chương 6

Bước vào bên trong nhà hàng, Nhă Tuyền tháo cặp mắt kính ra và đứng tần ngần ở quầy tính tiền vài giây.
Sau đó Tuyền đưa mắt nh́n khắp nhà hàng, nàng phát hiện ở cuối hành lang phía tay phải có một đôi t́nh nhân đang to nhỏ với nhau, và họ cũng bắt đầu nhận ra Tuyền. Tuyền c̣n chưa biết phản ứng ra sao th́ đột nhiên người con gái đó đưa tay lên vẫy vài cái, Nhă Tuyền hiểu ư nên nàng tiến tới trong tư thế thật b́nh thản. Nhă Tuyền chậm răi kéo ghế ra ngồi đối diện với gă con trai truớc mặt nàng và đụng ngay ánh mắt của hắn. Hắn bối rối cố t́nh nh́n sang nơi khác để lẩn trốn ánh mắt sắc bén của Tuyền. Vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh nhạt, Tuyền cất tiếng hỏi:
- Sao, anh có đủ tiền để trả cho tôi chưa.
Người con gái ngồi bên cạnh giành trả lời:
- Chuyện ǵ gấp gáp dữ vậy chị Linh. Dù sao cũng là bạn bè mà, chị uống hoặc ăn ǵ để Vi kêu dùm cho chị...
Nhă Tuyền ngắt ngang lời nói của Vi:
- Thôi khỏi, tôi không có nhiều thời gian như mấy người. Tuần trước tôi có nói rơ trong điện thoại rồi, tôi cho anh một tuần để trả lại số tiền 5000 đồng cho tôi, nếu không th́ đợi luật pháp nói chuyện với anh vậy. Riêng bản thân tôi, tôi chẳng c̣n điều ǵ muốn nói với anh cả.
Mỗi một lời nói của Nhă Tuyền vừa rơ vừa gọn làm cho hai người đang ngồi đối diện phải sững sốt vài giây. Nhất là Công, 6 năm trời quen biết và t́m hiểu nhau, có lẽ Công chưa từng thấy cử chỉ và hành động thật dứt khoát của Tuyền như là lần này. Lẽ dĩ nhiên Công thừa hiểu v́ sao Tuyền lại có thái độ cay cú như thế, tuy nhiên, chàng vẫn mong mỏi họ sẽ giữ được t́nh trạng chia tay trong tư cách ḥa nhă và êm xuôi hơn. Nghĩ thế nên Công bắt đầu t́m cách giăng ḥa:
- Vi nói đúng đấy, dù sao tụi ḿnh không c̣n là t́nh nhân th́ vẫn có thể làm bạn bè mà. C̣n số tiền đó anh sẽ trả đầy đủ cho Linh, cần ǵ phải nhờ đến luật pháp như thế. Linh đừng nghĩ anh tồi tệ đến nỗi không trả tiền lại cho em, v́ anh luôn nghĩ anh đă nợ của em rất nhiều. Nếu số tiền bạc này có thể đền bù lại một phần nào anh đă gây tổn thương đến cho em, để em hả dạ, th́ anh rất sẵn sàng.
Trong khi Công muốn xoa dịu bớt t́nh h́nh đang căng thẳng th́ mỗi một lời nói của Công chỉ vô t́nh làm cho Nhă Tuyền thêm tức giận lên. Song, Nhă Tuyền vẫn giữ nguyên thái độ lúc vừa mới bước vào nhà hàng:
- Tôi nghĩ dạo này anh đă lạc vào "mê hồn trận" quá độ đến nỗi một trong những dây thần kinh của anh nó đă bị trục trặc rồi. Tôi đă nói rơ với anh từ lúc ban đầu rằng số tiền này đúng lư ra là của chị Thu, cho nên hôm nay anh trả lại cũng là chuyện phải đạo mà thôi. Nếu anh nghĩ đem 5000 đồng này để bù đắp cho tôi th́ thiệt là chẳng những một dây thần kinh của anh có vấn đề mà tất cả những sợi dây thần kinh của anh cũng đă lạc vào "mê hồn trận".
Nhă Tuyền cứ lập đi lập lại ba chữ "mê hồn trận" khiến Công và Vi ngượng ngùng không ít. Thật ra khi nghe Công dùng lời êm dịu để nói chuyện với Nhă Tuyền th́ trong ḷng của Vi rất lo ngại, nàng sợ Công v́ mặc cảm tội lỗi mà trở nên yếu đuối, đến khi nghe được những lời bóng gió của Tuyền th́ Vi mới an tâm một chút. Tuy nhiên, những lời lẽ chửi khéo đó không chỉ dành riêng cho Công mà c̣n dành cho Vi nữa, nên Vi bắt đầu chống chế:
- Thật ra 5000 đồng có ǵ lớn đâu mà chị phải dùng những lời lẽ khó nghe để nói với anh Công như thế. Dù chị có đ̣i lại tất cả những quà cáp mà chị đă tặng cho ảnh khi xưa, tụi này vẫn có thể trả đủ cho chị mà. Vi nghe nói chị có cho ảnh mượn một số tiền để mua xe từ mấy năm về trước, thế chị có muốn đ̣i lại không.
Mục đích của Nhă Tuyền đến đây là đ̣i lại số tiền nên nàng cố t́nh phớt lờ đi. Bây giờ nghe Vi tră đủa, Tuyền mới chú ư đến cô ta, và nh́n cách ăn mặc của Vi đột nhiên Tuyền lại hiểu thêm một yếu tố quan trọng khác đă làm tan vỡ mối t́nh giữa nàng và Công. Tuy thời tiết tháng năm có phần ấm áp thật, nhưng thỉnh thoảng vẫn c̣n sót lại chút dư âm mùa đông, thế mà từ trên người Vi, Tuyền nhận thấy ngay cái nóng bức của mùa hè đă tới rồi, bởi Vi đương mặc một chiếc áo loại hai dây, chẳng những hở lưng, cổ, vai, mà c̣n hở cả ngực nữa. Bất giác Nhă Tuyền tự so sánh lại ḿnh, tuy nàng không bới tóc cao như thường lệ, mà chỉ cột thành một bó thả sau lưng, nhưng cặp mắt kính đă làm nàng già dặn đi nhiều, lại không trang điểm, có lẽ Công đă chán ngán cái dung mạo một năm nay của nàng th́ phải...
- Chị làm ǵ mà suy nghĩ lâu thế. Có phải chị đang bận nhẩm tính con số mới không.
Câu hỏi của Vi chẳng khác nào như một thau nước lạnh dội tắt ḍng suy nghĩ của Tuyền. Trong thoáng chốc, Nhă Tuyền nhận thấy không những nàng đă nh́n lầm Công, mà đối với Vi nàng cũng đă đánh giá thấp cô ta quá nhiều. Vi năm nay tính cho cùng cao lắm chỉ khoảng 20 tuổi, vậy mà ngoài cái tài quyến rũ bạn trai của người ta ra, cô ta c̣n có tài ăn nói lanh lẹ và độc đáo nữa. Nhưng bây giờ chẳng phải là lúc ăn thua đủ với Vi, nên Tuyền cố dằn nén cơn phẫn nộ và tiếp tục phớt lờ đi Vi bằng cách trả lời trực tiếp với Công:
- Tôi đă tính toán rất ṣng phẳng sẵn rồi. Số tiền đó không quá 2000 đồng, coi như tôi trả lại những ly nước, những tấm vé xem phim, hoặc tiền xăng đưa rước, như vậy đối với anh và tôi rất công bằng.
Ngừng lại một chút, Tuyền nhấn mạnh từng tiếng:
- Tôi hỏi anh lại một lần nữa, anh có trả hay không. Hay là phải chờ "em nuôi" yêu quư của anh quyết định dùm.
Công vẫn chưa lấy lại vẻ b́nh tĩnh th́ Tuyền đă tấn công thêm một đ̣n, khiến Công cứ ngồi ngây người ra, trong khi đó Vi đă nổi cáu lên v́ thái độ châm biếm của Tuyền. Vi trừng mắt nói:
- Được, là chị nói đó nhen. Mai mốt đừng có điện thoại đến đ̣i này đ̣i nọ nữa đấy. Bây giờ chị đưa cho tôi cái "receipt", tôi sẽ trao tiền cho chị.
Nhă Tuyền đáp gọn:
- Tiền trao th́ cháo múc!
Vi tức lắm, nhưng vẫn mở bóp lấy ra một phong thư dầy cộm đặt trước mặt Tuyền. Tuyền chậm răi cầm phong b́ lên nhưng đă bị một bàn tay của Vi chận lại:
- Sao chị nói là "Tiền trao th́ cháo múc".
Lần đầu tiên Nhă Tuyền đưa mắt nh́n Vi trả lời:
- Làm sao tôi biết được trong đó có đủ 5000 đồng chứ.
Vi ấm ức rút tay lại v́ Vi chỉ muốn giải quyết cho xong để Tuyền không c̣n cớ quấy rầy Công nữa.
Mặc kệ bốn con mắt đang nh́n Tuyền với vẻ khinh khi, Tuyền vẫn thản nhiên ngồi đếm tiền. Xong xuôi, Tuyền bỏ tiền vào trong xách tay và luôn tiện móc ra một phong b́ để lên trên mặt bàn. Vi nhanh nhẹn vớ lấy phong b́, và khi Vi mở ra chỉ thấy một miếng giấy trắng th́ cô nàng giận dữ đập mạnh lên bàn một cái:
- Chị dám gạt tụi tôi à.
Bấy giờ Nhă Tuyền mới nở một nụ cười đầu tiên:
- Tôi quên nói với mấy người rằng hôm dọn sang nhà mới tôi đă đánh mất rồi, hay nói đúng hơn tôi không cố t́nh giữ nó v́ chẳng bao giờ tôi ngờ rằng sẽ có một ngày tôi sẽ đ̣i số tiền đó lại. Nếu anh có nhă ư trả tiền cho tôi th́ đâu có xin cái "receipt" đấy làm ǵ. Tôi nghĩ tôi chỉ gạt mấy người có một lần, trong khi đó các người đă gạt tôi rất nhiều lần rồi, tính ra cũng chưa gọi là công bằng lắm đâu.
Năy giờ Công cố t́nh nhường nhịn Tuyền, nhưng đến mức này th́ Công không thể không lên tiếng được:
- Anh thật không ngờ Linh lại thay đổi mau như vậy. Linh ngày xưa mà anh quen biết nào biết nói dối để gạt người ta đâu. Cô muốn tôi trả tiền thôi, cần ǵ phải tốn th́ giờ để giở nhiều tṛ như thế.
Không hiểu sao cứ mỗi một lời nói của Công lại như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Nhă Tuyền nghiêm hẳn sắc mặt lại:
- Sai, tôi đâu có tốn nhiều th́ giờ để giở lắm tṛ với anh. Bộ anh quên tôi đang làm nghề ǵ hay sao. Chính v́ xưa nay tôi không hề nói láo với anh nên đă bị anh lừa gạt bấy lâu mà vẫn không hề hay biết. Thôi được, tôi không làm phiền mấy người ăn uống nữa.
Nhă Tuyền vừa mới đứng dậy th́ đă bị Vi lên tiếng cản lại:
- Khoan đă, hăy nói cho rơ một lần. Tụi này đă trả tiền cho chị xong, kể từ nay không c̣n ai nợ ai nữa, tốt nhất chị đừng giở chứng nữa đấy, bằng không...
Vi chưa nói hết ư của ḿnh th́ Nhă Tuyền đă nhanh miệng cắt ngang:
- Coi bộ cô em nuôi của anh lo xa quá. - Quay sang Vi, Tuyền tiếp - Cô nói đúng, giữa tôi và Công xem như đă hết, nhưng cô vẫn c̣n nợ tôi một món.
Vi giận dữ quát lớn:
- Chị lại giở tṛ ǵ nữa đây? Tôi nào có mượn tiền của chị bao giờ đâu?
Nhă Tuyền đă để ư hai ly nước trên bàn từ lâu, nhanh như chớp, nàng hất ly nước rau má vào mặt Vi làm Vi không kịp tránh né. Vi vụt đứng dậy, nước từ trên mặt Vi chảy dần xuống tới chân, và cả người Vi đều nhuộn một maù xanh đậm. Vi vừa đưa tay phủi những giọt nước c̣n đọng trên người, vuà hét lớn:
- Con chó chết này!
Trong khi đó, Công nhanh tay quơ đại một mớ giấy chùi miệng để lau sạnh dùm cho Vi, và Công cũng giận dữ không kém:
- Cô thật là quá đáng lắm...
Công chưa dứt lời th́ Nhă Tuyền đă cầm luôn ly cà phê sửa đá trước mặt Công mà đổ lên đầu hắn.
- Bây giờ mới thật sự là không ai nợ ai!
Dứt lời, Nhă Tuyền xoay ḿnh bước đi thật nhanh trước những cặp mắt của khách khứa đang nh́n về phiá bàn họ một cách hiếu kỳ.
Dừng lại trước quầy tính tiền, Nhă Tuyền thấy một cô hầu bàn đang cầm khăn định tiến về phía bàn của Công và Vi, Tuyền liền lên tiếng:
- Xin lỗi chị... Đây là tiền "tip" tôi cho riêng chị để lau dọn dùm.
Vừa nói Nhă Tuyền vừa cúi xuống, lấy từ trong xách tay ra một tờ giấy $20 đặt trước mặt cô ta, và không đợi cho người hầu bàn có phản ứng ǵ, Nhă Tuyền đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.
Nhă Tuyền chui vào xe và việc đầu tiên nàng phải suy nghĩ là làm sao để sử dụng số tiền này.

Chương 7

Nhă Tuyền bước ra khỏi "Yorkdale Mall" vào khoảng một giờ trưa. Ra tới băi đậu xe, Nhă Tuyền mở cửa sau cho hết các túi đồ quần áo vào, và chậm răi ngồi vào phía trước. Có lẽ đi dạo trong "Mall" hơn một tiếng đồng hồ đă làm cho con người Nhă Tuyền mệt đừ ra, nàng cảm thấy trán ḿnh đă lấm tấm vài giọt mồ hôi. Nhă Tuyền bèn cởi áo khoác ra, để trên ghế bên cạnh, tiện tay nàng bới tóc cao lên cho mát mẻ và mở xách tay lấy cặp mắt kính đeo vào.
Nhă Tuyền hạ kiếng bên hông xuống thật thấp để hít thở không khí bên ngoài. Sau đó Nhă Tuyền ngă đầu vào thành ghế và bắt đầu ôn lại những h́nh ảnh ở nhà hàng. Càng nghĩ Nhă Tuyền càng cảm thấy ḷng ḿnh cao hứng lên, chẳng phải nàng hả dạ v́ đă đ̣i lại số tiền, mà nàng thích nhất là đă tạt hai ly nước vào người Công và Vi. Tuyền tin chắc chắn rằng họ đang chửi rủa nàng. Tuy nhiên, nhớ lại từng cử chỉ, lời nói của Vi mà Tuyền không khỏi tức giận trong ḷng. Sau chuyện ngày hôm nay, Nhă Tuyền đoan chắc là họ đă dang díu nhau lâu lắm rồi, nếu không Vi đă không vênh váo ra vẻ ta đây nắm quyền tất cả, và trong mỗi lời nói của Vi đều kèm theo hai chữ "tụi này" hoặc "tụi tôi".
Đáng lư ra, Vi mới chính là người đang quấy rầy đến t́nh cảm của Công và Tuyền. Nhưng, Vi đă khôn ngoan lật ngược t́nh thế, làm như Tuyền mới là mối đe dọa đến sự yên ổn của họ. Lúc đó, nếu chỉ có Vi và Tuyền ở một nơi vắng vẻ, chắc chắn là Tuyền sẽ đập cho nó một trận nên thân, chứ tạt một ly nước vào mặt Vi là quá dễ dăi đi. Nhớ lại hồi c̣n ở trại tỵ nạn, tuần nào Tuyền cũng đánh lộn với đám trai gái cùng lứa, khiến Nhă Thu hết bắt nàng quỳ gối, đến cấm nàng ra khỏi cửa. Lần nào cũng vậy, Nhă Tuyền cũng cầu cứu anh Hải, anh Sơn, hoặc chị Liên ra năn nỉ Thu tha dùm nàng. Bây giờ lớn rồi có khác, Nhă Tuyền không c̣n ngỗ nghịch như thời thơ ấu nữa, trái lại, từ ngày đặt chân lên xứ Canada tới giờ, Nhă Tuyền chưa hề gây gỗ với một ai, th́ nói ǵ đến đánh lộn với người ta.
Nghĩ đến đây Nhă Tuyền vội thở dài một cái, nàng thầm trách ḿnh sao lại nhớ đến chuyện ngày xưa trong lúc này. Tiếp đó Nhă Tuyền ngồi lại ngay ngắn, nàng nổ máy xe và vặn nhạc lên mong có thể xua đi những ư tưởng trong đầu, và chuẩn bị cho xe chạy. Nhă Tuyền chỉ mới đánh đèn ra hiệu th́ trời ơi, tiếng nhạc như ru nàng về vùng kỷ niệm yêu đương...

"Ngày xưa lúc chưa quen anh, em nào có buồn
Từ ngày gặp anh thấy sao trong ḷng ḿnh vấn vương
Nhiều đêm suy nghĩ miên man
Rồi em mơ mộng xa xăm
Mới hay trong ḷng ḿnh đang nhớ thương

Rằng em vẫn ghi trong tim anh thường nhắc nhiều:
"Dù ngàn năm sau vẫn không quên người ḿnh đă yêu"
T́nh cho đâu kể bao nhiêu
Dù mai sau đời cô liêu
Chỉ mong sao làm đẹp ḷng người yêu

Khi yêu ai mà ngờ đâu
Trái yêu đương trăm mối sầu, ngàn thương đau
T́nh yêu nhận có bao nhiêu
Nhưng cho, cho rất nhiều thấy đời ḿnh vẫn cô liêu

Người ơi, thế gian mấy ai đă học chữ "ngờ" ?
T́nh đời đổi thay cũng như khi trời nắng mưa
Đời ai sao chẳng đi qua
T́nh yêu như một cơn mê
Phút vui qua rồi ngày buồn dài thêm ..."


Nhă Tuyền vội vă tắt nhạc ngay v́ từng lời hát như muốn nghiền nát con tim nàng. Nhă Tuyền úp mặt vào tay lái mà khóc nức nở. Sở dĩ Tuyền xúc động mạnh như vậy là v́ tất cả những món đồ nào có liên quan đến Công đều đă bị nàng cho vào thùng rác, duy chỉ c̣n sót lại cuộn băng casette này.
Ngày mới quen Công, Nhă Tuyền rất lấy làm lạ là trong khi đám bạn trẻ của nàng chỉ thích nghe những loại nhạc "rap" hoặc những bài hát có tính cách khiêu vũ th́ trái lại Công chỉ thích các bài hát phổ thông. Mỗi lần Công lái xe xuống London để rước Tuyền về Toronto, trong suốt hai tiếng đồng hồ trên xa lộ, Công vẫn thường nghe cuộn băng này, cho đến lúc sau này, Nhă Tuyền mua xe riêng để tiện việc đi làm, th́ Công mới đưa cho nàng mượn vài cuốn. Thật ra, chẳng phải Tuyền khóc v́ cuộn băng này khiến nàng nhớ đến Công, mà Tuyền khóc v́ một phần lời nhạc rất giống tâm trạng của nàng.
Nhă Tuyền có cảm tưởng bài hát này như đă viết sẵn để dành riêng cho một ḿnh nàng. Đúng vậy, nếu đừng có gặp Công, th́ nàng đâu biết buồn khổ như ngày hôm nay: nếu như nàng học được chữ "Ngờ", sớm biết ḷng dạ nắng mưa của Công, th́ nàng đâu phải khóc hận một ḿnh. Công cũng đă từng hứa hẹn với nàng rất nhiều, khiến nàng vẫn một mực tin tưởng ở mai sau. Nhưng hỡi ơi, những lá thư tỏ t́nh, những chiếc hôn nồng nàn, những ṿng tay ấm áp hôm nào..., tất cả đă đi vào quá khứ.
Trong lúc Nhă Tuyền c̣n đang thương cảm, th́ đột nhiên nàng thấy h́nh ảnh Công và Vi đương nhảy múa trước mặt nàng. Bất giác Nhă Tuyền quay sang, đưa tay bấm nút "Eject", nàng cầm lấy cuộn băng, tḥ đầu ra cửa, ném thẳng ra phía trước. Vô t́nh, cuộn băng đụng trúng một người thanh niên Á Đông đang đi tới. Có lẽ v́ khoảng cách không xa lắm, hoặc trong cơn phẫn nộ, Nhă Tuyền đă ném rất mạnh, khiến anh ta giật ḿnh kêu lên một tiếng:
- Ui!
Nhă Tuyền cũng giật ḿnh không kém, nàng vội đưa tay lên lau sạch nước mắt và trong ḷng thầm mong sao cho anh ta đừng tiến đến bắt lỗi nàng. Nhưng sự thật không phải vậy, người thanh niên đó cúi xuống nhặt cuốn băng lên và đưa đôi mắt dáo dác nh́n xung quanh băi đậu xe. Ánh mắt của anh ta chợt dừng lại trước xe của Tuyền.
Trong lúc Nhă Tuyền c̣n đang ngồi thừ người ra th́ anh chàng lạ mặt đó đă đứng sát bên hông xe nàng. Anh ta hơi khom người xuống, hỏi bằng tiếng Anh:
- Xin lỗi, phải cô vừa ném cuộn băng này vào người tôi không?
Bây giờ Nhă Tuyền mới có dịp quan sát anh ta kỹ hơn. Người thanh niên này có nước da hơi trắng, độ khoảng 28 tuổi, mái tóc phía trước được cắt rất ngắn và có lẽ anh ta đă chải tóc bằng keo để cố giữ cho những sợi tóc dựng đứng lên. Trong khi Nhă Tuyền cảm thấy mái tóc của anh ta rất đặc biệt th́ người thanh niên này lại tưởng đâu nàng không biết tiếng Anh, nên lần này anh ta hỏi mà cứ y như đánh vần từng chữ một:
- XIN LỖI! CÓ PHẢI CUỘN BĂNG NÀY CỦA CÔ KHÔNG?
Nhă Tuyền khẽ lắc đầu, rồi lặng thinh chẳng nói một lời ǵ cả, khiến ngụi thanh niên hơi lúng túng, bèn quay ḿnh bỏ đi. Nhă Tuyền mừng thầm, định phóng xe đi th́ nàng nghe anh ta lẩm bẩm bằng tiếng Việt:
- Đúng là gặp phải một con nhà quê, chẳng những không biết tiếng Anh mà c̣n câm và điếc nữa ...
Bất giác Nhă Tuyền vội tắt máy xe, và hét lớn:
- Ê, cái anh đầu đinh kia ! Anh nói ai câm, điếc đó ?
Người thanh niên đó sửng sốt, quay lại nh́n nàng, có lẽ anh ta chẳng bao giờ ngờ được Nhă Tuyền là người Việt Nam. Anh chàng bèn tiến tới, lên tiếng xin lỗi:
- Té ra cô là người Việt. Xin lỗi cô nhé ! Tại tôi đă hỏi cô tới hai lần mà không thấy cô trả lời, nên tôi tưởng là ...
Nhă Tuyền bực dọc cắt ngang:
- Bộ anh không thấy tôi đă trả lời anh bằng một cái lắc đầu hay sao ?
Người thanh niên có vẻ ngạc nhiên về thái độ kỳ quặc của Tuyền; tuy nhiên, anh chàng cố gắng tỏ ra ḿnh là một người lịch sự:
- Nhưng rơ ràng xung quanh khu này chỉ có ḿnh tôi và cô thôi. Nếu không phải cô ném th́ c̣n ai nữa.
Nhă Tuyền cũng cảm thấy là ḿnh hơi quá đáng, nhưng trong con mắt của nàng hiện giờ tất cả đàn ông, con trai đều đáng ghét hết. Nghĩ vậy, Nhă Tuyền đáp cộc lốc hơn:
- Anh này vô duyên chưa ! Cái lắc đầu để trả lời rằng cuộn băng vốn không phải là của tôi, và tôi nào có phủ nhận ḿnh không phải là người đă vứt bỏ nó đi đâu.
Người thanh niên càng kinh ngạc hơn, có lẽ chàng chưa bao giờ gặp phải một người nào ăn nói quái lạ như người con gái này. V́ thế, anh chàng hết chau mày, lại trố mắt nh́n Tuyền trân trân.
- Anh hỏi xong rồi chứ ?
Nhă Tuyền thấy anh ta cứ đứng lặng thinh, bèn tiếp:
- Nếu không có ǵ hỏi nữa, làm ơn tránh ra, tôi chỉ sợ kỳ này là xe đụng trúng anh đấy !
Như một cái máy, người thanh niên nhảy sang một bên. Nhă Tuyền chỉ chờ có nhiêu đó rồi th́ cho xe quẹo trái, quẹo phải, đâm thẳng ra đường lớn giữa những tiếng c̣i xe inh ỏi xung quanh v́ nàng đă quên đổi hướng đèn báo hiệu. Trong khi đó, anh chàng thanh niên tay cầm cuộn băng, đứng nh́n theo chiếc xe mà không khỏi buộc miệng thốt ra hai tiếng:
- Đồ điên!
Ngồi trong xe, Minh Hải chăm chú nh́n cuốn băng th́ thấy vẫn c̣n mới lắm, chàng không hiểu sao cô ta lại lăng phí như vậy. Hải ṭ ṃ cho cuốn băng vào máy cassette nghe thử:
"Làm sao em giết anh trong giấc mộng
Để cho nhung nhớ không c̣n nhớ nhung
Trả thù duyên kiếp long đong
Trả thù ai đă bội vong
Gương đă vỡ sao lành mà mong ..."

Hải rùng ḿnh, với tay tắt nhạc, rồi không hiểu sao chàng tua đi một khúc, vặn nhạc lên trở lại, mong là có thể nghe được một khúc nhạc nào vui vẻ hơn, nhưng chàng đă lầm...
"Anh nghèo nên chẳng nhẫn kim cương
Tặng em theo sính lễ huy hoàng
Th́ đây anh đan nhẫn cỏ
Tặng em coi như bỏ ngỏ
Ḷng anh chắc em đă biết ..."

Hải lại tắt nhạc. Sau khi nghe xong hai ca khúc năo ruột này, cộng với cái thái độ kỳ quặc của người con gái ban năy, Hải kết luận rằng chắc chắn cô ta đang bị thất t́nh. Hải gật gù với cái ư nghĩ vừa loé lên trong đầu, rồi chàng vội cho xe chạy đến cửa chính "Yorkdale Mall" để rước Minh Châu và Ngọc Vân.

o0o

Vừa bước vào trong xe, Ngọc Vân liền ríu rít nói:
- Cái xứ sở ǵ kỳ cục thật ! Hễ mùa đông th́ hạ giá quần áo mùa hè, c̣n mùa hè th́ hạ giá đồ mùa đông.
Hải hỏi cho có lệ:
- Thế hai cô tốn hết bao nhiêu tiền rồi ?
Minh Châu ngồi ở phía sau, cất tiếng đáp:
- Em chỉ tốn có $100, c̣n vị hôn thê của anh không dưới $500 đâu à nghen ...
Nói đến đó, Minh Châu vội đưa tay lên bịt miệng lại như thể ḿnh đă lỡ lời, Ngọc Vân cũng quay qua mách với Hải:
- Anh John biết không, cô em gái cưng của anh không mua sắm cho bản thân ḿnh, trái lại cô ta toàn mua mấy cái áo thung cho thằng Duy không hà.
Hải cố ư hỏi Vân:
- Con Châu mua đồ cho người yêu, thế em tốn hết $500 mà có mua được ǵ cho anh không ?
Vân lúng túng đáp:
- Ai biểu mỗi lần vào một cửa tiệm, anh đều đứng ở ngoài, làm em muốn mua mà chẳng biết anh có thích không ?
Minh Châu lại xen vào:
- Quư trời, có người đổ thừa bậy bạ ḱa. Anh Hải à, nếu anh muốn đổi ư huỷ bỏ hôn ước vẫn c̣n kịp đó.
Ngọc Vân chợt nhớ ra một điều:
- John à, c̣n nhớ cô bạn học cùng trường với em mà lần trước ḿnh hẹn cô ta ở tiệm phở "Việt Hương" không ?
Hải chau mày nghĩ ngợi:
- Có phải Linh hay Lynn ǵ đó không ?
- Tên nào cũng đúng hết.
- Nghĩa là sao ?
- Tên thật là Linh, nhưng lúc học ở dưới London, thầy cô và bạn bè cứ gọi nó là Lynn thôi. H́nh như ở nhà, nó c̣n có cái tên tiếng Việt khác nữa.
Hải chắc lưỡi vài cái:
- Chà... Sao mà lắm tên thế !
Minh Châu cười nói:
- Th́ cũng như anh thôi, có bao giờ em thấy chị Vân kêu anh bằng Hải đâu, ngay cả bạn bè của anh đều gọi anh bằng John. Mấy người bày đặt tên này tên nọ cho rườm rà, cứ như em chỉ có một tên thiệt khoẻ re.
Hải cằn nhằn:
- Cái con này, chỗ người lớn nói chuyện mà cứ xía miệng vô hoài.
Quay sang Vân, Hải tiếp:
- Thế cô ta có trả lời với em chưa ?
- Nó nói có công chuyện riêng nên đi không được. Như vậy là ở nhà hàng c̣n dư hai chỗ, em tính hỏi anh xem có nên mời ai để lấp vào chỗ trống không ?
- Anh chỉ sợ mời người ta gấp gáp trong một tuần như vậy là thiếu thành ư.
Đột nhiên, Hải nghiêng người ra phía sau hỏi Châu:
- Châu, chiều nay em có qua nhà thằng Duy không ?
Châu thắc mắc hỏi lại:
- Chi vậy anh Hai ?
- Em nhớ thuyết phục Bác gái đi cùng cho vui. Nếu có gặp thằng Đông, em bảo nó gọi điện thoại cầm tay cho anh. Cái thằng ǵ mà kỳ cục thật, lớn già đầu rồi mà cứ bám sát theo mẹ hoài.
Vân hơi ṭ ṃ:
- Chuyện ǵ vậy anh ?
- Nó nói là nếu mẹ nó không đi dự tiệc đính hôn của bọn ḿnh, nó cũng không đi luôn.
Thật ra Châu là người duy nhất trong xe hiểu được v́ sao mẹ con anh Đông khước từ lời mời của Hải và Vân. Tuy nhiên, Châu cũng cố trả lời cho anh ḿnh vui:
- Ừ, để chiều nay em sẽ thử khuyên Bác gái và anh Đông xem sao.
Ngọc Vân có vẻ mệt mỏi, không muốn nói chuyện nữa, bèn đưa tay vặn nhạc lên.
"Anh nghèo em cũng chẳng hơn anh
Nhận anh trao nhẫn cỏ chân thành
Nhà anh chung em xóm nhỏ
Nhà em chung anh vách gỗ
Thầy me có vẻ ưng ḷng ..."

Vân ngạc nhiên hỏi nhỏ Hải:
- Anh đổi tánh rồi à ? Hôm nay bày đặt nghe nhạc thảm dữ vậy!
Hải chưa kịp giải thích th́ Châu mừng rỡ nói:
- Ư "Nhẫn Cỏ Cho Em" của Mạnh Quỳnh, thần tượng ca sĩ của em đấy !
Vân vội lấy cuộn băng ra, vừa trao cho Châu, vừa nói:
- Em thích th́ cho em nè!
Dứt lời, Vân bỏ cuộn khác vào máy, rồi nhắm mắt lại cơ hồ để hưởng thức nhạc. Trong khi đó, Hải vừa lái xe, vừa nghĩ đến cô gái ban năy mà ḷng vẫn chưa hết thắc mắc về thái độ thiếu lịch sự của cô ta.

Chương 8

Nhă Tuyền về đến nhà chỉ thấy có mỗi anh rễ và bé Phúc đang ngồi xem ti vi ở pḥng khách. Bước vào pḥng ngủ, Nhă Tuyền càng cảm thấy trống vắng thêm. Nàng tính điện thoại rủ đám con Oanh ra ngoài, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Sau cùng, v́ không muốn nhớ đến những chuyện buồn đă qua, Nhă Tuyền bèn chở bé Phúc đến "Woodbine Mall" chơi.
Vừa leo lên tầng lầu thứ hai, thằng Phúc vội reo to:
- Ồ, d́ Ba cho con chơi tuốt tuốt hả?
Thật ra đây chẳng những là trung tâm mua sắm mà c̣n là khu giải trí dành cho trẻ con nữa. Các tṛ chơi gồm có xe lửa, máy bay quay ṿng ṿng, xe ngựa, phao nuớc v.v... Nhưng trong các thứ, thằng Phúc thích nhất là ngồi trên xe lửa, v́ mỗi lần xe lửa chạy được một phút th́ c̣i lại kêu lên vài tiếng "tuốt, tuốt". Từ đó, cứ mỗi lần Nhă Tuyền chở nó đến đây, nó đều hỏi có phải là đi tuốt tuốt không?
Nhă Tuyền vui vẻ gật đầu. Không ngờ, thằng bé ngây thơ hỏi:
- Sao hôm nay không có em Phượng và chú Công đi cùng?
Lời nói trẻ con vô t́nh như một mũi kim đâm vào ḷng Nhă Tuyền. Cảnh cũ, vật cũ, tất cả vẫn c̣n đây mà người xưa nay đă xa rồi Nhă Tuyền rất muốn nói cho thằng bé biết rằng từ nay sẽ không bao giờ có chú Công nữa, nhưng nàng chỉ đứng lặng thinh. Trong khi đó, thằng bé vùa lắc tay Tuyền, vừa gọi:
- D́ ơi d́! D́ làm sao vậy?
Nhă Tuyền khom xuống, vuốt tóc nó, khẽ trả lời:
- Phúc ngoan, chú Công bận đi làm, c̣n em Phượng đă theo mẹ đi chợ rồi. Hôm nay chỉ có d́ cháu ḿnh thôi, d́ sẽ cho cháu chơi tất cả trong khu giải trí này, chịu không?
Thằng bé vỗ tay tỏ vẻ mừng rỡ vô cùng.
Nhă Tuyền dắt tay Phúc tiến đến quầy bán vé. Sau khi trả tiền xong, người bán vé đóng một dấu mực xanh vào tay Phúc. Song, thằng bé nôn nóng, đ̣i lên xe ngưa. Nhă Tuyền bèn bế nó đặt trên một con ngựa màu nâu, và nàng đứng bên cạnh để xem chừng. Nhă Tuyền cho nó đi thêm vài ṿng, rồi mới bế nó xuống. Nhă Tuyền định dắt Phúc tiến về chiếc xe lửa, đi ngang qua tiệm bán kem, thấy có một đứa bé đương ngồi ăn kem bên cạnh một người thanh niên, thằng Phúc bèn trỏ tay vào quán nói:
- D́ ơi, Phúc muốn ăn kem!
Nhă Tuyền mua cho nó một chung kem, nàng t́m măi mà không thấy có chỗ ngồi, đành phải ra ngồi ở một băng ghế đối diện với quán kem. Nhă Tuyền nhận thấy hôm nay rất đông đảo các phụ huynh và trẻ con, có lẽ v́ là ngày thứ bảy và một phần cũng bởi thời tiết ấm áp. Trong lúc thằng bé đang măi mê ngồi ăn th́ Nhă Tuyền lại nhớ đến lần mới nhất, Công và nàng cho hai đứa cháu tới đây chơi, là nhân dịp "Easter holiday". Bốn người họ đă từng ngồi đây ăn kem một cách rất vui vẻ. Bây giờ nh́n cảnh nhớ người yêu th́ cũng không phải là chuyện lạ.
Thật ra Nhă Tuyền vẫn ghi nhớ lời khuyên của Nhă Thu, chỉ nhưng mà, dù sao Nhă Tuyền cũng là con người có nhịp đập của con tim, chứ không phải là một vật vô tri, hơn nữa cảm t́nh sáu năm chứ nào phải 6 ngày đâu mà không một chút đau ḷng. Dẫu hiểu rằng, nhớ thương một người phụ t́nh là một chuyện rất khờ dại, nhưng có lẽ, từ nhỏ cho tới lớn, Nhă Tuyền sống như một con thuyền thuận bườm xuôi gió, chưa bao giờ gặp phải một trận cuồng phong băo táp như là lần này. V́ thế, Tuyền cảm thấy chuyện quên Công quả là một chuyện rất khó khăn.
Giữa lúc Nhă Tuyền c̣n đang lạc trong dĩ văng, bỗng nàng tái mạt v́ thằng Phúc không c̣n ngồi bên cạnh nàng nữa. Nhă Tuyền hốt hoảng đứng dậy, dáo dác t́m kiếm, đúng lúc nàng vùa nghe có tiếng la của nó ở đằng xa. Nhă Tuyền nh́n kỷ th́ thấy nó đang múa kiếm với một thằng bé khác, trông cũng giống người Việt lắm. Đột nhiên, thằng Phúc ôm bụng ngă xuống đất, Nhă Tuyền đinh ninh là thằng bé đó đă múa trúng vào người của cháu nàng. Nhă Tuyền không kịp suy nghĩ ǵ nữa, nhanh chân chạy về hướng hai đứa trẻ, th́nh ĺnh một bóng người cũng từ trong quán kem phóng ra, khiến Nhă Tuyền lỡ trớn đâm thẳng vào người ta một cái thật mạnh. Nhă Tuyền hơi lảo đảo, sắp té th́ có một bàn tay giữ chặt nàng lại.
Sau vài giây trấn tĩnh, Nhă Tuyền đưa tay sửa lại cặp mắt kính, ngẩng đầu lên th́ thấy ngay một khuôn mặt thanh niên đang cúi xuống nh́n nàng với ánh mắt lộ vẻ quan tâm. Bấy giờ Nhă Tuyền mới nhận ra là ḿnh đương đứng trong ṿng tay của một người xa lạ, và nhất là một người con trai, nên nàng ngượng ngùng đẩy mạnh anh ta ra. Trong khi đó, thằng Phúc vội ngồi bật dậy, và không hẹn mà cả hai đứa bé cùng chạy về phía bọn họ đang đứng.
Tới nơi, thằng bé kia cất tiếng hỏi Phúc:
- Ê, không chơi tiếp ha??
Nghĩ tới cả hai d́ cháu bị hai cha con này đụng trúng, Nhă Tuyền đưa ánh mắt sắc bén nh́n anh ta:
- Ông làm ǵ mà chẳng ḍm chừng con ông vậy?
Từ lúc thấy người con gái này bước vào quán kem là Đông đă bắt đầu để ư đến cô ta rồi. V́ măi mê theo dơi cô ta mà Đông đă quên mất thằng Út Hiền.
- Ê, ông tính làm ngơ hả?
Đông sực tĩnh, bối rối hỏi lại:
- Cô vừa mới nói ǵ?
Nhă Tuyền vô cùng bực tức, chẳng muốn phí thêm lời, nên vội trả lại cây kiếm cho thằng bé đó, rồi kéo tay Phúc đi về chỗ khác.

o0o

Bây giờ chỉ c̣n lại hai d́ cháu, Nhă Tuyền bèn trách nhẹ:
- Sao tự dưng con bỏ đi mà không nói với d́ một tiếng vậy. Có biết Phúc làm d́ hết hồn không?
Thằng Phúc ngạc nhiên nói:
- Con có nói với d́ rồi mà?
Nhă Tuyền hơi hối hận:
- Thế à? Hồi năy Phúc té xuống đất có đau lắm không?
Thằng Phúc cười nói:
- Dạ không, thằng đó té tới mấy lần lận.
Nghe đứa cháu nói vậy, Nhă Tuyền mới chợt hiểu có lẽ bọn nhỏ giả vờ té mỗi khi bị kiếm đâm trúng vào người. Nghĩ lại kẻ đáng trách là ḿnh mới phải, v́ Nhă Tuyền đă lơ là trong việc trông chừng cháu ḿnh, c̣n cau có với người ta nữa. Dù sau đi nữa, anh ta cũng đă đụng trúng nàng, như vậy coi như không ai nợ ai.
Sau đó, Nhă Tuyền cho Phúc đi máy bay, lái xe..., cứ mỗi lần như vậy nàng phát hiện thằng bé kia cũng có mặt trong hàng ngũ đợi chờ, và dĩ nhiên bên cạnh nó là anh chàng xa lạ ban năy. Nhă Tuyền nghĩ đấy chẳng qua là một sự ngẩu nhiên thôi, v́ ai vào trong này lại không muốn cho con, cháu, ḿnh thử hết các tṛ chơi. Cho tới khi, Nhă Tuyền vấp phải chân anh ta, th́ nàng không c̣n nghĩ như vậy nữa.
Lần này Nhă Tuyền thật sự giận dữ:
- Cái ông này! Con mắt của ông để ở đâu thế?
Đông kinh ngạc trả lời:
- Để dưới chân mày!
- Thế sao ông không nh́n trước nh́n sau.
Đông chưa kịp giải thích th́ người con gái đă hỏi tiếp:
- À, tôi biết rồi Có phải anh cố t́nh theo dơi tôi năy giờ không?
Đông vội chỉ tay về phía hai đứa nhỏ:
- Cô thấy đó, chúng nó cứ sáp chung với nhau, tôi chỉ là đi theo bọn nó mà thôi.
Nhă Tuyền đưa mắt nh́n theo hướng tay của anh ta th́ quả nhiên hai thằng bé đang đùa giỡn một cách rất vui vẻ. Nàng thấy thằng bé kia nói:
- Em bách triết boi! (I'm backstreet boy)
Trong khi đó, thằng Phúc của nàng cũng ráng bập bẹ vài tiếng:
- Tao là chét ki chan! (Jacky Chan)
Bất giác Nhă Tuyền không nhịn được, trên môi nở một nụ cười rất tươi, quên hẳn là ḿnh đang gây gỗ với người ta. Trong khi đó, người thanh niên cứ đứng sững nh́n nàng, làm Nhă Tuyền cảm thấy hơi ngượng. Nàng vội nghiêm mặt lại, bước đến bên cạnh Phúc, cố t́nh nói thật lớn để cho anh ta nghe:
- Phúc à, ḿnh về.
Thằng Phúc vùng vằng:
- Nhưng con chưa đi tuốt tuốt mà?
- Cô cứ để con cô ở lại chơi, cũng đă đến giờ chúng tôi phải về rồi.
Đông vừa nói vừa dắt tay Út Hiền bước ra khỏi khu giải trí. Nhă Tuyền định nói ǵ thêm, nhưng hai cha con họ đă quay lưng đi rồi. Nhă Tuyền chỉ kịp thấy một đôi mắt thật buồn, ánh mắt làm nàng hơi rung động. Bất giác Nhă Tuyền cảm thấy hối hận về những lời nói của ḿnh. Nàng nhận thấy chẳng những nàng đă đánh mất đi mối t́nh đầu, mà c̣n đánh mất đi con người b́nh thường của nàng nữa. Thoáng chốc, một nỗi đau dâng lên trong ḷng làm Nhă Tuyền cũng muốn rời khỏi nơi này thật mau.
Trên đường về, Nhă Tuyền luôn nghĩ đến những việc xảy ra trong ngày hôm nay. Nàng nhớ đến hai người thanh niên xa lạ mà không khỏi thắc mắc sao lai có một trường hợp ngẫu nhiên như thế? Cả hai đều xuất hiện ở trong khu mua sắm, cùng chạm trán với nàng, và cùng là thanh niên trạc tuổi với nhau. Bất giác, Nhă Tuyền làm một cuộc so sánh: trong khi người thanh niên ở "Yorkdale Mall" rất kiểu cách và tân thời, th́ người con trai vừa rồi lại có vẻ trưởng thành và giản dị hơn. Có thể sự khác biệt nhau là v́ một người đă lập gia đ́nh, có con, c̣n người kia vẫn c̣n độc thân? Điều này cho thấy anh chàng ở "Woodbine Mall" trông già dặn hơn hẳn, và Nhă Tuyền nghĩ đúng ra ḿnh không nên dùng danh từ "thanh niên", mà là "đàn ông" mới phải.
Ngoài ra, dáng dấp của họ cũng rất khác biệt. Cái anh chàng "đầu đinh" hơi mập và không được cao lắm. C̣n người thứ hai rất cao ráo, có mái tóc chẻ đôi, giống hệt kiểu tóc cua ca sĩ Đan Trường. Sau khi so sánh, Tuyền tự hỏi ḿnh rằng sự gặp gỡ lạ lùng này có ư nghĩa đặc biệt ǵ mai này không? Nhưng rồi Tuyền vội lắc đầu ngay v́ nàng chợt hiểu ra ḿnh đă suy nghĩ quá xa. Tuy nhiên, Nhă Tuyền làm sao biết được, sự gặp gỡ trùng hợp hiếm có này chẳng những là một định mệnh an bài, mà là một chương mới trong đường t́nh duyên của nàng.

Chương 9

Minh Hải cứ mở, rồi xếp thực đơn lại không biết đă bao nhiêu lần. Thấy thế, Ngọc Vân bèn hỏi nhỏ:
- Anh làm ǵ vậy?
Hải cằn nhằn:
- Chờ cô bạn của em đến chắc anh chết đói mất!
- Cô ta chỉ trễ 10 phút thôi mà.
- Nhưng anh đói lắm rồi! Hay là ḿnh vừa ăn vừa chờ cô ta luôn thể ?
Vân chắc lưỡi nói:
- Tối ngày chỉ thấy anh ăn với uống. Thôi được, anh cứ ăn trước đi, lát nữa em ăn với bạn em sau.
Hải vội kêu một tô bún ḅ Huế cho ḿnh, sau đó chàng cằn nhằn tiếp:
- Cái cô bạn của em cũng kỳ cục thiệt. Lần trước, tụi ḿnh chờ hết một tiếng đồng hồ, c̣n lần này không biết phải chờ đến bao lâu đây?
- Bởi vậy người ta mới hẹn ḿnh ra là để xin lỗi, và luôn tiện tặng quà.
Vân chưa nói hết lời th́ thoáng thấy dáng Linh đứng ngay trước cửa Vân vội lên tiếng:
- Linh, bên này nè!
Tại v́ Hải ngồi day lưng lại nên không thấy được người bạn học của Vân. Trong khi đó, Nhă Tuyền tiến tới đặt túi quà trên bàn, tươi cười nói:
- Xin lỗi Vân v́ ḿnh có chuyện gấp nên không đến dự lễ đính hôn của hai người.
Vân vui vẻ kéo ghế cho Tuyền:
- Không đến được th́ thôi, c̣n bày đặt mua quà cáp chi cho tốn tiền.
Nhă Tuyền chỉ cười mà không nói ǵ thêm, trong khi đó Vân chỉ tay về phía Hải:
- "Honey" của tớ, John!
Bấy giờ Nhă Tuyền mới để ư đến người con trai đang ngồi đối diện với Vân, và đột nhiên, nụ cười chợt tắt lịm trên môi nàng. Nhă Tuyền nhận thấy thế gian này rơ là bé nhỏ, cái anh chàng "đầu đinh" này lại là vị hôn phu của Vân. Rồi Tuyền thầm trách ḿnh nếu như nàng không huỷ bỏ cuộc hẹn với Vân cách đây một tháng th́ có lẽ nàng đă quen biết anh ta một cách rất tự nhiên. Đằng này, Nhă Tuyền đă đụng chạm với anh ta từ hai tuần trước..
- Xin hân hạnh được biết Linh!
Nhă Tuyền c̣n chưa hết ngỡ ngàng th́ anh ta đă ch́a tay ra trước mặt nàng, làm như chưa hề gặp gỡ Tuyền qua bao giờ. Bất giác Nhă Tuyền cũng vui vẻ bắt tay anh ta mà trong ḷng không khỏi mừng thầm v́ có lẽ anh ta đă không nhớ đến chuyện xảy ra lần đó. Sau đấy Vân hối thúc Tuyền gọi thức ăn. Nhă Tuyền kêu cho ḿnh một tô bún ḅ Huế, và Vân th́ chọn món hủ tiếu Mỹ Tho.
Đợi cho người bồi bàn mang thức ăn ra xong, Vân mới thắc mắc nói:
- Linh biết không, bún ḅ Huế ở đây rất cay, bộ bạn không sợ cay sao?
- Linh thấy cũng không cay lắm đâu. Nhiều lúc ḿnh c̣n bỏ thêm ớt sa tế (satay) vào nữa đó. Tiệm này nổi tiếng là món bún ḅ Huế, bởi vậy người ta mới đặt cho cái tên nhà hàng là "Bún Ḅ Huế", vào đây mà không gọi món này th́ uổng lắm.
Nghe Nhă Tuyền nhận xét như vậy, Hải bèn lịch sự đẩy hủ ớt về phía Tuyền:
- Tôi ít khi thấy đàn bà, con gái ăn cay như cô!
Sau đó, Hải bắt đầu gợi chuyện với Tuyền:
- Tôi nghe Vân nói là Linh cũng đă có bạn trai, thế anh ta đâu rồi Sao không thấy anh ta đi cùng với Linh?
Nhă Tuyền nói dối:
- À, hôm nay anh ấy phải đi làm thêm nên không đến được.
Hải bèn quay qua Vân:
- Vân nè, hai tuần trước anh đă quên kể cho em nghe một câu chuyện rất buồn cười
Vân ṭ ṃ hỏi lại:
- Chuyện ǵ thế?
- Cái hôm mà anh chở em và con Châu đi "Yorkdale Mall", lúc ra tới băi đậu xe anh bị một người con gái ném phải cuộn băng cassette vào người.
Hải dừng lại để lén xem phản ứng của Tuyền như thế nào. Quả nhiên, Tuyền tỏ ra lúng túng một cách bất ngờ, và đôi tay cứ không ngớt cho ớt vào tô bún của ḿnh. Hải khoái chí, bèn kể tiếp:
- Anh lịch sự mang trả lại cho cô ta, không ngờ cô ta ăn nói cộc lốc, và c̣n hăm dọa cho xe tông anh nữa chứ.
Vân vừa ăn vừa phát biểu:
- Con gái nhà ai mà kỳ cục vậy ?
Hải cố t́nh làm ra vẻ rất hiểu biết:
- Th́ mới đầu anh cũng nghĩ như em vây. Cho đến khi vào trong xe, anh mở cuộn băng nghe thử th́ đoán biết rằng cô ta đang bị thất t́nh.
Vân chợt nhớ ra:
- Có phải là cuộn băng mà con Châu khoái không?
Hải gật đầu:
- Đúng rồi!
Nhă Tuyền lặng thinh ăn uống mà không dám hé môi một lời.
Thật ra Nhă Tuyền làm sao ngờ được Hải đă nhận ra nàng từ khi nàng vừa tiến tới trước bàn của ho. Mặc dù, Nhă Tuyền vẫn bới tóc cao như lần truóc, chỉ khác biệt là trên khuôn mặt nàng thiếu đi đôi mắt kính, có trang điểm phấn son sơ sài, nhưng giọng nói và nét mặt không làm sao Hải quên đươc. Hải cố t́nh gợi lại chuyện cũ để xem Nhă Tuyền có lời ǵ đính chính chăng ? Nhưng thấy Nhă Tuyền vẫn một mực yên lặng nên chàng đành kết thúc câu chuyện cho xong.
Suốt phần c̣n lại, Nhă Tuyền và Vân chỉ trao đổi với nhau về việc làm, bạn bè và những chuyện vui xảy ra ở dưới thành phố London. Hải im lặng lắng nghe mới khám phá ra được đôi điều, rằng cả hai tuy không học cùng ngành, nhưng có cùng chung một vài môn học. Lúc Vân đă đậu xong bằng y tá, trở về Toronto để hành nghề th́ cô kia vẫn c̣n một năm cuối. Nhưng Hải khong hiểu v́ sao họ đă mất liên lạc với nhau, cho đến gần đây cả hai mói vô t́nh gặp lại. Trong khi hai người con gái đang măi mê tṛ chuyện, thỉnh thoảng Hải cứ đưa đôi mắt ngắm Nhă Tuyền mà ḷng cảm thấy hơi xao xuyến v́ Tuyền có nụ cười rất đẹp. Bất giác Hải vội nhủ thầm với ḿnh rằng chàng là người đă có hôn ước, và kể từ hôm nay trở đi, chàng không được để mắt xanh đến một người con gái nào khác, dù chỉ là một cái nh́n trộm
.

Chương 10

Mùa xuân lặng lẽ trôi đi, nhường đường cho mùa hạ tới. Đối với những công dân Canada, mùa hè mới là mùa xuân của họ. Xuân ở đây dùng để ví xuân trong ḷng mọi người, bởi họ đă quá chán ngán những cơn lạnh buốt tận tim gan từ nhiều tháng qua. Nhă Tuyền cũng không ngoại lệ, nàng yêu thích mùa hè nhất. Thời tiết ấm áp làm Nhă Tuyền cảm thấy dễ chịu hơn. Mấy ngày qua, Nhă Tuyền đă cho hết quần áo lạnh vào hộc tủ. Nàng bắt đầu mặc những chiếc váy dài tha thướt, đi với những chiếc áo kiểu trẻ trung, đôi khi th́ thay đổi bằng những chiếc áo đầm nhă nhặn. Gần đây, Nhă Tuyền đă thôi đeo mắt kính, cũng không cần bới tóc cao, trái lại, Tuyền thường hay cột lại cho gọn, hoặc thắt bính kiểu con rít. Có điều, Tuyền chưa bao giờ thả tóc ra v́ như thế khi làm việc, nàng cảm thấy không được thoải mái lắm.
Nhận thấy sự thay đổi lạ thường ở trên người Nhă Tuyền, bạn bè trong sở hay hỏi rằng có phải nàng chưng diện để gặp kép chiều nay không? Sự thật th́ Nhă Tuyền đang mất người yêu chứ nào có phải như mọi người nghĩ vậy đâu. Có lẽ bản tánh của Nhă Tuyền ít khi hỏi về đời tư của người ta, nên Nhă Tuyền cũng không muốn nói về đời tư của ḿnh cho người khác biết. V́ thế, tất cả những người làm chung sở đều không rơ về cuộc t́nh giữa Tuyền và Công.
Sỡ dỉ họ có thắc mắc như thế v́ lúc ban đầu họ không hề ngờ rằng chính Nhă Tuyền đă cố ư ăn mặc thật "professional" cho phù hợp với công việc mà nàng đang đảm nhận. Hơn nữa, trước khi tốt nghiệp ra trường, có một bà giáo sư đă khuyên bọn con gái trong lớp của Nhă Tuyền là mỗi khi đi xin việc làm, phải nhớ ăn mặc chững chạc, làm ra vẽ già dặn, v́ công việc này sẽ phải gặp gỡ rất nhiều "con nợ". Cho nên, đa số các ông, bà chủ trong lúc phỏng vấn, rất chú trọng đến cái h́nh tượng bề ngoài, song song với tài ứng phó lanh lẹ nữa. V́ thế Tuyền mới ăn mặc như vậy, chứ thật t́nh nàng không có bị cận thị, càng không thích những loại quần áo chỉnh tề.
Thật ra lúc trải qua giai đoạn ba tháng, Nhă Tuyền đă được ông chủ gọi vào pḥng cho biết ông ta rất hài ḷng về cách làm việc của nàng, và chính thức thu nhận Tuyền theo hợp đồng dài hạn. Nhă Tuyền thừa hiểu rằng nàng không cần phải hoá trang như vậy nữa, nhưng v́ nhận thấy đôi khi nó cũng giúp ích trong công việc xă giao, ít nhất trong con mắt của khách hàng hay bạn đồng nghiệp, Nhă Tuyền chẳng phải là một trẻ con, nên nàng vẫn giữ nguyên h́nh tượng đó tự bấy lâu nay. Cho đến khi Công ruồng bỏ Tuyền th́ nàng mới chợt hiểu nguyên nhân v́ sao.
Nhắc đến Công, thời gian hai tháng ngắn ngủi qua, tuy chưa đủ để làm vơi đi hết những nổi đau buồn trong thâm tâm Tuyền, nhưng dù sau, thời gian vẫn là liều thuốc hữu hiệu nhất để xoa dịu vết thương ḷng. Nhă Tuyền đă quen dần với hiện tại, và mối t́nh đầu tưởng chừng như sắp đi vào quên lăng th́ đột nhiên Tuyền nhận được một cú điện thoại của Hương. Lúc đó vào khoảng hơn 10 giờ tối thứ sáu, Nhă Tuyền vừa chuẩn bị đi ngủ th́ Nhă Thu tḥ đầu vào cửa, nói nhỏ:
-  Điện thoại kiếm em đấy!
Nhă Tuyền ṭ ṃ:
-  Ai vậy chị?
-  Không rơ nữa v́ nói bằng tiếng Anh, nhưng lại kêu tên em là "Tuyền".
Nhă Tuyền hiểu ư, v́ chỉ có những người quen biết lâu năm, thường đến nhà chơi mới biết tên gọi trong gia đ́nh của nàng.
Đợi cho Nhă Thu gác máy điện thoại ở pḥng khách xong, Nhă Tuyền mới lên tiếng:
-  Hello!
Tuyền vừa dứt lời, th́ giọng nói của Hương bên đầu giây có vẻ rất khẩn cấp:
-  Chết rồi Linh ơi, mày mau ra quán "Thuỷ Tiên" đi! Con Oanh nó say hết xí quách rồi!
Bây giờ Nhă Tuyền mới vỡ lẽ v́ sao Hương cố t́nh dùng tiếng Anh để cho Nhă Thu đừng nhận ra giọng nói của nó, bởi Hương dư sức hiểu Thu không thích Tuyền chơi chung với ḿnh. Thật ra, mấy năm đầu, chị Thu không hề có thành kiến với Oanh và Hương, cho đến khi tụi nó giở chứng đi bụi đời th́ Thu hoàn toàn chẳng muốn Tuyền đi lại với tụi nó thường xuyên như xưa nữa.
Đôi khi Tuyền cũng rất bực bội, nhưng nghĩ lại sỡ dĩ Nhă Thu làm vậy cũng chỉ v́ muốn làm tṛn trách nhiệm mà ba mẹ đă giao phó cho Thu. Tuy nhiên, Nhă Tuyền vẫn lén lút đi chơi với Hương và Oanh v́ cả hai rất tốt với nàng từ thuở Tuyền vừa mới nhập vào trường trung học. Và cũng chính v́ vậy mà Nhă Tuyền càng không thể làm ngơ mỗi khi một trong hai đứa gọi đến nhà.
-  Linh! Mày có nghe tao nói ǵ không?
-  Nghe rồi! Nó say th́ chở nó vậy là tụi bây không có mang xe theo?
-  Hổng phải vậy, mày nghe tao nói hết nè. Hồi trưa này, thằng Việt gây gỗ với con Oanh dữ dội lắm, sau đó thằng Việt đ̣i chia tay. Tao bèn rủ Oanh ra quán Thuỷ Tiên chơi cho đỡ buồn, ai dè tới nơi, bọn tao bắt gặp thằng Việt đang ôm sà nẹo con Sương ở trong quán. Con Oanh th́ tức điên người, uống được vài ly, nó nổi máu ghen lên kéo con Sương ra sau quán ẩu đă với nhau một trận tơi bời. Sau đó, nó c̣n cầm dao đ̣i gạch mạt con Sương nữa.
Nghe tới đây, Nhă Tuyền hốt hoảng thật sự:
-  Trời, trời! Thế mày làm ǵ mà không cản con Oanh?
-  Có chứ sao không! Tụi tao, con Ly, con Linda, xúm nhau ôm chặt con Oanh lại nên tạm thời chưa có máu đổ.
Nhă Tuyền thở phào nhẹ nhơm:
- Như vậy là ổn rồi! Tưởng đâu chỉ có ḿnh mày, nào ngờ c̣n có thêm hai đứa nữa, cứ việc đưa nó về nhà là xong chuyện ngay...
Nhă Tuyền chưa nói hết câu đă bị Hương cắt ngang:
- Nếu chỉ đơn giản như thế th́ cần ǵ tao gọi đến nhà mày chứ?
Nhă Tuyền thắc mắc:
- Vậy chứ c̣n chuyện ǵ nữa
- Kẹt một cái đám Tina đang kéo cả bọn lên đây để bênh vực cho con Sương. Con Ly và Linda nghe hù th́ dọt mất tiêu liền v́ sợ bị lây hoạ vào thân. Thử hỏi chỉ c̣n lại ḿnh tao với con Oanh th́ làm sao đánh lại với bọn kia chứ? Mày cũng biết Tina là người ǵ mà?
Nhă Tuyền bực bội nói:
- Tao không biết và cũng không muốn biết nó là ai. Ngay từ đầu tao đă nói với tụi bây rồi, tao chỉ thuần tuư đi ăn, đi uống, đi mua sắm, giúp đỡ tụi bây về tiền bạc, c̣n cái chuyện rượu chè, đấm đá th́ miễn phần của tao đi.
Hương xuống giọng năn nỉ:
- Linh ạ, xem như lần này mày phá lệ đến đây khuyên phụ con Oanh về dùm tao đi, chứ đợi cho đám Tina đến th́ chỉ có nước đổ máu mà thôi. Tao biết hồi nào tới giờ, con Oanh rất nể mày, tao dám bảo đảm chỉ cần mày chịu tới đây khuyên nó, nhất định nó sẽ theo ḿnh về nhà ngay. Tao và mày chưa từng bị kép bỏ nên không ném được hương vị thất t́nh là như thế nào, nhưng chỉ nh́n bộ tướng dỡ khùng dỡ mát của nó là tao cũng muốn đau ḷng rồi.
Lời lẽ của Hương vô t́nh như một ngọn roi quấc vào người Tuyền khiến vết thương cũ chưa kịp lành th́ lại trở cơn. Nhă Tuyền đáp nhanh:
- Được rồi, tao sẽ tới ngay!
Dứt lời, Nhă Tuyền bật dậy, thay vội quần áo, kẹp tóc lại cho gọn, rồi lao ra khỏi nhà như một cơn lốc.


o0o

 

Pages  1  2  3  4  5  Next