chẳng hề ghé qua nhà nàng? Cho nên dù
Tuyền có muốn giúp Đông đi nữa cũng không biết làm sao để liên lạc
với chàng. Càng nghĩ th́ Tuyền càng không tin là Đông đă vô t́nh quên ghi số điện thoại, v́ đây là
chuyện rất quan trọng đối với chàng, v́ Tuyền thừa hiểu dù cho Đông
có phủ nhận sự thật hay tỏ ra sự hiện diện của nàng vào ngày mai
chẳng ảnh hưởng ǵ đến t́nh bạn giữa hai người, song Tuyền vẫn cảm
thấy là Đông rất mong mỏi nàng sẽ chấp nhận lời mời của anh ta.
Nghĩ ngợi một hồi, Tuyền bắt đầu bực dọc lên, nàng ngă ḿnh ra
giường, tự nhủ rằng:
- Mặc kệ anh ta, may mốt có gặp lại, anh ta cũng không có cớ nào để
trách móc ǵ ḿnh. Ai biểu anh ấy quên cho số điện thoại làm chi!
Tuy ḷng bảo ḷng như vậy, nhưng h́nh ảnh của một người mẹ cứ vương
vấn măi trong đầu Tuyền suốt một tuần nay. Mười bốn năm chịu tang
chồng, bảy năm nhỏ lệ cho sự ra đi vĩnh viễn của đứa con gái duy
nhất, lại thêm một thằng con trai bụi đời, bà ta đă thử tự tử cũng
không phải là chuyện lạ. Và cho dù có chống được đến ngày hôm nay
đi nữa, làm sao tránh khỏi có những giây phút tinh thần suy sụp? Nếu
đặt vào vị trí của Đông, chắc chắn Tuyền cũng sẽ làm mọi cách để bù
đắp cho mẹ ḿnh.
Và với nguyên do này, Nhă Tuyền đành dẹp hết các suy
nghĩ sang một
bên, vội nhấc điện thoại lên để gọi cho Oanh. Quả nhiên không đầy
năm phút sau khi cúp máy, Oanh đă gọi lại cho nàng với tất cả là ba
số máy khác nhau: một số điện thoại nhà, một số điện thoại cầm tay,
và một số máy nhắn tin. Oanh c̣n tiết lộ rằng, sỡ dĩ Đông có nhiều
số điện thoại khác nhau là v́ chàng không muốn bất cứ đứa nào gọi
đến nhà khi chưa được phép của ḿnh, và khó khăn lắm Nhă Tuyền mới
cúp máy mà không khỏi phải trả lời thêm những câu hỏi hốc búa của
Oanh.
Cầm mảnh giấy trong tay, Tuyền đắn đo không biết nên gọi số nào
trước. Bất giác nàng tự hỏi phải chăng người trong giới giang hồ là
như thế đấy sao? Hay chỉ tại Đông làm chuyện ǵ cũng khác hẳn với
mọi ngưởi. Sau vài phút tính toán, Tuyền quyết định chọn số điện
thoại cầm tay của Đông. Tiếng reo thứ hai vừa dứt, chợt có một giọng
nam bên đầu giây trả lời, Tuyền đâm ra lúng túng v́ đây chính là cái
lo lắng duy nhất của nàng trong mấy ngày nay. Thật ra t́m cách liên
lạc với Đông chẳng phải là chuyện khó khăn ǵ, cái mà Tuyền e ngại
là không biết phải mở miệng ra sao, bởi nàng thiết
nghĩ Đông có bổn
phận phải liên lạc với nàng để t́m ra câu trả lời, không ngờ bây giờ
kẻ chủ động lại là Tuyền, khiến nàng có cảm giác như ḿnh quan tâm
đến mẹ chàng c̣n hơn cả chàng.
Tuyền c̣n chưa kịp lên tiếng th́ bên đầu giây kia đă có người thúc
giục:
- Hello! Có phải Tuyền không?
Tuyền kinh ngạc hỏi lại:
- Sao anh biết là tổi
- Trực giác cho tôi biết chính là em!
Thấy Tuyền không nói ǵ, Đông bèn tiếp:
- Bây giờ em có bận không?
- Tôi... À, không!
- Vậy mười phút sau, tôi đến đón em nhé?
- Sao anh không hỏi là ngày mai tôi có chịu đến nhà anh chăng?
Có tiếng cười của Đông:
- Nếu không muốn đi, em cần chi phải gọi cho tôi.
- Biết đâu tôi gọi đến là để báo tin buồn?
- Không đâu, trực giác cho tôi biết em không phải là người con gái
lạnh lùng đến mức vô t́nh cảm như thế! Hơn
nữa, tuần trước tôi không
để lại số điện thoại, vậy mà em cũng có được số điện thoại của tôi.
Điều này chứng tỏ, em thật sự có ḷng thành giúp tôi làm một người
con có hiếu.
Nhă Tuyền cảm thấy mặt ḿnh nóng ran, v́ xưa nay, nàng chưa hề bị
người ta nắm cán như thế. Nàng vội lấp liếm:
- Theo tôi không phải là trực giác, mà anh biết bói quẻ th́ có!
Đông cười lớn hơn:
- Em có cần tôi vào nhà xin phép chị Thu cho em ra ngoài không?
Tuyền thắc mắc:
- Ngày mai mới là ngày giỗ mà?
- Tuy là vậy, nhưng chúng ta cũng cần phải chuẩn bị tâm lư trước, lỡ
mẹ tôi hỏi về sự gặp gỡ của hai đứa, không lẽ tôi sẽ trả lời là tôi
quen biết em bắt đầu từ lúc em nhảy sổ vào người tôi sao?
Tuyền biết Đông cố t́nh nhắc lại chuyện cũ là để chọc quê ḿnh.
- Nè, anh nói cho rơ một chút. Là anh đụng trúng tôi đấy nhé!
Đông lại cười:
- Ở đây ồn quá! Anh đến đón em ngay bây giờ nhé?
Tuyền đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác:
- Anh lại đổi cánh xưng hổ
- Chắc em cũng không muốn trước mặt người nhà của tôi, tụi ḿnh xa
lạ đến mức cứ tôi này tôi nọ măi hay sao?
Dứt lời, cả hai cùng cúp máy. Song, Tuyền không vội thay đồ ngay,
nàng ngồi ôn lại cái giây phút đầu tiên gặp Đông, quả thật nàng làm
sao ngờ được, chỉ vô t́nh đụng trúng Đông thôi, thế mà hôm nay hai
người hiển nhiên đă là bạn với nhau.
o0o
Đêm hôm đó, trong một tiệm "coffee donut", họ đă trao đổi với nhau
rất nhiều câu chuyện vui buồn của thời thơ ấu đến lúc trưởng thành.
Có thể nói, họ bắt đầu hiểu nhau và thân thiện hơn. Riêng đối với
Tuyền, dù trong thâm tâm nàng đă xem Đông là một người bạn b́nh
thường như bao người bạn khác, tức không có chút phân biệt hay kỳ
thị ǵ đến xuất thân của anh ta, nhưng nàng cũng tự nhủ với ḷng
ḿnh là nên giữ một khoảng cách với Đông, nhất là về mặt t́nh cảm.
Dù Đông đă đôi lần ám chỉ xa gần về cái ư định đeo đuổi Tuyền, song
nàng tự biết rơ cái dư âm của mối t́nh đầu vẫn c̣n đọng lại chút
chua xót ở tận cùng con tim, nên Tuyền chỉ muốn xem Đông như một
người bạn để trao đổi những kinh nghiệm sống ở đời.
C̣n chuyện t́nh cảm, hăy để cho thời gian tẩy hết vết tích của ngày
xưa mà Công đă vô t́nh để lại cho nàng một vết sẹo thật lớn trong
ḷng, hay nói đúng hơn, mọi thứ nên để xuôi theo tự nhiên. Và với
cái ư nghĩ thuần tuư đó, Nhă Tuyền cảm thấy được tự nhiên hơn khi ở
bên cạnh Đông. Có thể nói, trước mặt Đông, nàng không cần phải giấu
diếm những cảm t́nh mà nàng đang dành cho người mẹ kính yêu của
chàng.
Quả thật như vậy, sáng hôm sau, khi Đông đến nhà rước Nhă Tuyền, vừa
bước vào trong xe, nàng liền ríu rít hỏi:
- Anh nghĩ xem, tôi mang trái cây đến nhà có được không?
Đông tươi cười bảo:
- Tuyền chịu đến là mẹ tôi đă vui rồi, cần ǵ phải khách sáo như thế!
- Đâu được, cho dù là một người bạn thân hay mới quen nào mời tôi đi
nữa, tôi cũng sẽ làm như vậy mà.
Nhă Tuyền ngừng lại, chợt thấy một siêu thị thực phẩm ở ngay góc
Jane & Finch, nàng trỏ tay bảo Đông:
- Anh làm ơn quẹo vào đây, tôi muốn vào Thuận Thành một chút.
Đông lập tức cho xe rẽ theo hướng tay trái của Tuyền, chàng nghe
nàng nói lí nhí một ḿnh:
- Không biết ở trong siêu thị này bán trái cây có tươi bằng ở Đại
Giang chăng?
Bất giác, Đông không nhịn được, trên môi nở một nụ cười thần bí và
cái cử chỉ này chẳng qua mặt được Tuyền:
- Anh cười ǵ thế?
Đông lúng túng đáp:
- Tôi... tôi có cười ǵ đâu...
Nhă Tuyền hơi dỗi:
- Rơ ràng là tôi vừa thấy anh cười mà?
- Nếu tôi nói ra em đừng giận nhé!
- Nói mau!
- Tôi cười v́ trông em khẩn trương chẳng khác nào một người bạn gái
đang hồi hộp ra mắt mẹ chồng tương lai.
- Anh đang dệt mộng giữa ban ngày à? Biết vậy tôi không thèm đến làm
chi. Dừng xe, dừng xe mau!
Đông quưnh lên:
- Đă bảo trước là em không được giận tôi mà?
Tuyền vừa bước xuống xe, vừa đưa mắt lườm chàng:
- Th́ giờ đâu để giận anh chứ!
Dứt lời, Nhă Tuyền đi thật nhanh về phía siêu thị Thuận Thành, giữa
lúc Đông vẫn chưa hết ngạc nhiên v́ chiếc xe đang đậu cách xa siêu
thị ít nhất là 10 thước. Đông nh́n theo dáng Tuyền mà ḷng không
khỏi thầm nhận rằng nàng quả là một người con gái thú vị và đáng yêu
nhất trên cỏi đời này. Đặc biệt sáng nay, Tuyền sửa soạn một cách
rất đoan trang. Nàng mặc một chiếc váy dài màu đỏ hoa vàng, áo trắng
ngắn tay, khuôn mặt có trang điểm nhẹ, mái tóc xoă qua vai, tất cả
đă khiến trái tim chàng tật nguyền trước cái vẻ đẹp thanh xuân,
thuần khiết của nàng. Bất giác, Đông tự ước với ḷng, nếu như mộng
ban ngày có thể hiện thực trong nay mai th́ trên thế gian này không
ai hạnh phúc hơn chàng.
Chương 19
Căn nhà thuê của Đông nằm trên đường Sentinel, cách nhà Tuyền khoảng
mười phút lái xe. Đứng trước cửa, Nhă Tuyền có cảm giác mặt ḿnh
đang đỏ bừng v́ quá hồi hộp. Nàng không biết có phải v́ thời tiết
hôm nay quá nóng, hay tại cái lời trêu ghẹo của Đông ban
năy đă
khiến khuôn mặt nàng nóng ran. Không những chỉ có lúc này thôi, mà
ngay từ đêm hôm qua, trước khi đi vào giấc ngủ, Nhă Tuyền cũng đă
thử h́nh dung xem cái phản ứng của mẹ Đông như thế nào khi gặp nàng.
Tự hỏi cái vai tṛ hôm nay của ḿnh có giúp ích được ǵ cho mẹ chàng
khi mà Tuyết Anh đă sớm rời khỏi bà từ lúc cô ta vừa mới 11 tuổi.
Cho nên, những kỷ niệm đáng ghi nhớ trong ḷng bà chỉ là những chuỗi
ngày thơ ấu của con gái xa xưa mà thôi.
Và Tuyền cũng đă tự hỏi ḿnh v́ sao nàng lại tỏ ra lo lắng một cách
quá mức như vậy? Có lẽ, đă lâu rồi Nhă Tuyền không được người ta coi
trọng và nhờ vă ân cần đến thế? Cũng có thể là v́ sự yêu cầu của
Đông làm nàng sực nhớ đến mẹ ḿnh, người đă xa cách nàng từ nhiều
năm qua. Hay tại v́ đây là lần đầu tiên nàng làm một việc có ư nghĩa
nhất trong việc an ủi một người mẹ đau khổ v́ mất con, mất chồng?
Hoặc là c̣n có một nguyên nhân nữa...
Mặc dù, Tuyền đă tự giải thích với nhiều lư do khác nhau, song đứng
trước nhà Đông, nàng vẫn không sao tránh khỏi những giây phút lo
lắng và hồi hộp trong ḷng. Giữa lúc nàng c̣n đang
nghĩ ngợi mông
lung, chợt có tiếng Đông cắt ngang:
- Bắt đầu từ bây giờ trở lên, tôi sẽ xưng hô với Tuyền bằng anh nhé!
Tuyền có nhớ những ǵ ḿnh vừa nói đêm qua không?
Nhă Tuyền gật đầu:
- Nhớ chứ! Anh quen biết với ông anh rể tôi! Ông anh rể tôi quen
biết với anh! Và sau đó th́ anh quen biết với tôi!
Đông bật cười khanh khách:
- Thiệt t́nh, sợ em luôn!
Nụ cười của Đông quả thực rất hữu hiệu trong lúc này; nụ cười đă xoá
tan những rắc rối và lo âu của nàng.
o0o
Vừa bước vào nhà, Đông lên tiếng ngay:
- Mẹ, mẹ ơi ra xem con đă dẫn ai về nhà nè!
Bà Bảy đang làm đồ ăn trong bếp, nghe tiếng Đông gọi, bà vội ngừng
tay và đi về phía cửa chính. Đôi mắt bà chợt mở to lên khi trông
thấy dáng một đứa con gái đang đứng sau lưng Đông.
- Mẹ à, nói ra mẹ cũng không tin. Th́ ra hai mẹ con ḿnh đă gặp cùng
một người. Đây là bạn của con, Nhă Tuyền.
Sợ mẹ Đông không nhận ra ḿnh, Nhă Tuyền chủ động bước tới gần bà
hơn, cố nở một nụ cười tươi nhất:
- Dạ, cháu chào Bác! Cháu có mang một ít trái cây, mong Bác vui nhận.
Thấy bà vẫn đứng ngây ra, Đông vui vẻ khoát tay lên vai bà:
- Mẹ, lần đầu tiên con mời một cô bạn gái về nhà, mẹ đừng làm cô ta
sợ chứ!
Thật ra bà Bảy cứ ngỡ là những thằng bạn giang hồ của con ḿnh, chứ
bà đâu ngờ đó là con bé hôm nào, khiến bà vừa ngạc nhiên vừa vui
mừng khôn xiết.
- Nè, mẹ! Mẹ làm sao thế?
Bà Bảy chợt thức tỉnh:
- Ồ, bác thật không ngờ, cháu quen với thằng Đông. Vào chơi, vào
chơi cháu!
Bà vừa nói, vừa niềm nở dắt tay Tuyền tiến vào pḥng khách. Trong
khi đó, Đông nhanh nhẹn đỡ lấy túi trái cây cho Tuyền đem bỏ vào nhà
bếp, rồi lật đật theo sau hai người.
Ở phía bàn ăn cơm, một đứa con trai khoảng 22, 23 tuổi và một đứa
con gái chắc cũng nhỏ hơn anh ta chừng hai tuổi, đang chăm chú nh́n
về phía họ. Thấy vậy, Đông bèn giới thiệu:
- Đây là Duy, em trai của anh. C̣n con bé nghịch ngợm kia, tên là
Châu, bạn gái của Duy. Hai đứa cùng học chung một trường York
Universitỵ
Nhă Tuyền nhận thấy nét mặt Đông có vẻ rất hănh diện khi giới thiệu
đến em trai ḿnh. Bất giác, nàng ṭ ṃ quan sát để phát giác ra rằng
hai anh em họ khác hẳn nhau hoàn toàn. Đông cao ráo bao nhiêu th́
Duy thấp bấy nhiêu, hơn nữa, Duy không có được một đôi mắt đẹp như
anh chị ḿnh và khi nh́n vào khuôn mặt phúc hậu của bà Bảy, nàng mới
chợt hiểu ra, có lẽ Đông và Tuyết Anh giống cha, c̣n Duy th́ giống
mẹ như đúc.
Sau đó, đứa con gái tên Châu, ngước mắt nh́n lên bàn thờ Tuyết Anh,
rồi đột nhiên cô ta bỏ dỡ mọi việc trên bàn, bước đến trước mặt Nhă
Tuyền:
- Trời ơi, bác gái nói không sai tí nào! Chị quả thật rất giống chị
Ba!
Nhă Tuyền cười gượng và hiếu kỳ nh́n về phía góc tường. Ở đó là một
bàn thờ có bức h́nh thật lớn của Tuyết Anh. Bây giờ nàng mới thật sự
đồng ư với mọi người là ḿnh có phần giống Tuyết Anh trong bức ảnh
này. Giữa lúc, Tuyền c̣n chưa biết nói ǵ, chợt có tiếng Duy la to:
- Mẹ ơi, mẹ nấu cái ǵ dưới này mà nó sôi ùn ục lên rồi nè!
Bà Bảy bật dậy:
- Ấy chết, cái nồi súp của mẹ!
Quay qua Tuyền, bà tiếp:
- Cháu ngồi chơi, bác vào bếp một chút!
Nhă Tuyền nhanh nhẹn đề nghị:
- Để cháu phụ Bác một tay!
- Ồ, làm vậy kỳ chết! c̣n cách nào hơn là chiều theo ư Tuyền, nhưng
thật ra trong ḷng bà cảm thấy vui lắm, v́ Nhă Tuyền đă không tỏ ra
khách sáo, lại lễ phép trước người lớn tuổi như bà. Tuy nói vào bếp
là để tṛ chuyện, song Nhă Tuyền cũng kiếm cách để phụ bà một tay,
điều này khiến bà Bảy càng có cảm t́nh với Tuyền thêm.
Bà Bảy vốn là người tế nhị, không như những người mẹ khác, thích tra
hỏi về gia đ́nh, sự nghiệp hoặc học vấn của bạn bè con ḿnh. Cho dù
bà thật sự có muốn biết đi nữa, bà chỉ hỏi con bà riêng rẽ mà thôi.
Đối với sự hiện diện bất ngờ của Nhă Tuyền, bà chỉ nêu ra một thắc
mắc nhỏ:
- Cháu Tuyền à, thằng Đông quen cháu trong trường hợp nào vậy?
Đúng như dự đoán của Đông, rốt cuộc mẹ chàng cũng đă hỏi câu này. V́
đă có soạn bài sẳn, nên Tuyền trả lời một cách rất thành thạo:
- À, anh rễ của cháu và Đông là bạn bè với nhau. Thỉnh thoảng anh ấy
mời Đông về nhà chơi, nên tụi cháu mới quen biết. Bác biết không,
câu đầu tiên mà anh Đông mở miệng trước mặt cháu, chính là cái câu
mà cô Châu vừa nói với cháu trong pḥng khách.
Nhă Tuyền hơi hối hận v́ nàng đă gián tiếp nhắc đến Tuyết Anh trước
mặt bà, nhưng cũng may, bà Bảy chẳng lộ vẻ ǵ là buồn bă. Bà tiếp
tục hỏi:
- Chắc anh rễ của cháu cũng cở tuổi thằng Đông nhà Bác? Tụi nó quen
bằng cách nào vậy cháu?
Sỡ dĩ bà Bảy điều tra hơi kỷ là ǵ trong đám bạn bè của Đông, ngoài
Hải, anh của Châu ra, tất cả c̣n lại theo bà được biết th́ toàn là
những đứa hư hỏng cả. Bà chỉ sợ anh rễ của Tuyền cũng là một trong
số đấy, cho nên bà không thể không hỏi câu này. Về phần Nhă Tuyền,
nàng cảm thấy lúng túng trong đầu v́ Đông đă sơ sót, quên dăn ḍ
trước, cho nên Tuyền chỉ đành đáp đại:
- Theo cháu biết th́ họ quen nhau trong một buổi tiệc đám cưới. Mặc
dù anh cháu lớn hơn Đông năm tuổi, nhưng mà Bác cũng biết đấy, đàn
ông con trai họ rất dễ làm quen với nhau, và tuổi tác chẳng quan hệ
ǵ đến cách xă giao của họ.
Bà Bảy dường như đă hài ḷng với điều mà bà muốn biết; suốt phần c̣n
lại, Tuyền tự động cởi mở kể cho bà nghe về gia đ́nh ḿnh, cuộc sống
của hai chị em nàng và nhiều chuyện khác nữa. Thấy sự vui vẻ chủ
động của Tuyền, bà Bảy cũng bắt đầu tâm sự với Tuyền giữa cuộc sống
xứ người và xứ ḿnh.
Trong khi đó, ở ngoài pḥng khách, Duy và Châu vừa sắp xếp mọi thứ
trên bàn vừa tṛ chuyện với nhau một cách vui vẻ bởi từ sáng tới giờ
họ không dám đùa giỡn trước mặt bà Bảy v́ dù sao hôm nay cũng là một
ngày buồn và chính sự xuất hiện của Tuyền đă giúp cho không khí nhà
này bớt căng thẳng đi nhiều. Nói như thế chẳng phải Duy không tưởng
nhớ đến chị ḿnh, chỉ là kư ức về chị Ba của cậu ta rất ít ỏi, không
b́ với Đông và Tuyết Anh, họ đă gắn bó với nhau từ nhiều năm nên sự
nhớ thương có khác nhau xa.
Lợi dụng bà Bảy đi lên lầu thay đồ, ở dưới này, Đông ghé tai nói nhỏ
với Tuyền:
- Anh nhớ cái lần đầu tiên gặp em, h́nh như anh chưa hề nói em giống
Tuyết Anh bao giờ?
Tuyền đang lau sạch những chén bát, nghe tiếng Đông, chợt ngẩng đầu
lên nh́n chàng để thấy khuôn mặt anh ta đang áp sát vào mặt nàng,
khiến Tuyền tỏ ra lúng túng vài giây:
- Tuy miệng anh không nói, nhưng chính ánh mắt của anh đă nói lên
tất cả, nếu không trưa hôm đó, anh đă không chăm chú nh́n tôi như
thế!
Đông xúc động:
- Em nhớ rơ đến thế ư?
Tuyền bối rối:
- Có quan trọng lắm không?
- Đối với em có lẽ là không, nhưng đối với anh, đó là điều rất quan
trọng.
Thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tuyền, Đông tỏ ra thích thú hơn:
- C̣n nữa, bây giờ anh mới biết em nói láo cũng không thua ǵ mấy
con nợ của em.
Tuyền tṛn mắt:
- Nói láo?
Đông nhắc khéo:
- Chẳng biết hồi năy có ai nói với mẹ chồng là anh quen biết với cái
ông anh rể ǵ đó ở một đám cưới...
Tuyền đẩy nhẹ Đông ra:
- Trời ơi, anh dám nghe lén người ta nói chuyện à! Tốt nhất mai này
anh đừng để tôi biết được anh đă nói láo với tôi điều ǵ, nếu không
tôi sẽ...
Tuyền chợt ngừng lại v́ thấy nét mặt của Đông đột nhiên biến sắc:
- Phải anh đă giấu tôi điều ǵ không?
Đông vội trấn an:
- Làm ǵ có!
- Thế sao sắc mặt của anh kỳ lạ vậy?
Đông cười lấp liếm:
- Chỉ tại đây là lần đầu tiên có một người con gái dám hăm doạ anh.
Nhă Tuyền bật cười:
- Làm phách!
Đông cũng cười theo nàng, mong nụ cười có thể phủ lấp một thứ mặc
cảm phạm tội đang nhem nhúng trong ḷng chàng.
- Tuyền à! Nếu như có một ngày nào đó, anh có lỗi với em, th́ em sẽ
xử sao?
- Ví dụ?
Đông tư lự vài giây:
- Ví dụ như anh sẽ dối với em điều ǵ đó...
- Tôi sẽ cắt đứt mọi quan hệ với anh!
- Nghiêm trọng đến thế à?
Nhă Tuyền chợt cười:
- Nếu biết hăm doạ có hiệu quả như thế này, mai này tôi sẽ hù anh
nhiều thêm nữa.
Giá như Đông biết đó chẳng phải là một lời đùa, có lẽ hậu quả cũng
không đến nổi nghiêm trọng lắm. Và nếu như chàng sớm biết được Nhă
Tuyền là một mẫu người ra sao, có lẽ cái đêm ở tầng lầu 52, chàng đă
không giấu đi một nửa sự thật. Hay nói đúng hơn, đó là một mảnh đời
tủi nhục, một quá khứ đau buồn, một thứ tuổi thơ bị bạc đăi, mà
Tuyết Anh và chàng đă phải hứng chịu trong nhiều năm qua. Đông chỉ
muốn quên đi mọi thứ, cố chôn vùi tất cả, v́ thế chàng mới không
thành thật với Tuyền ngay từ buổi ban đầu, ít nhất cũng phải đợi cho
t́nh cảm giữa hai người thật chín, không hái cũng phải rụng. Và cái
ngày t́nh yêu không hái mà cũng phải rụng, đă đến với Đông theo sự
chờ đợi kiên nhẫn của chàng.
Chương 20
Một buổi tối mùa thu cuối tháng chín, thời tiết vẫn c̣n trong thời
kỳ dễ chịu, tức không lạnh lắm, sau khi t́m chổ đậu xe xong, Đông và
Tuyền sánh bước bên nhau trên con đường ngoằn ngoèo trong một công
viên gần khu vực nhà Đông. Đời người có bao nhiêu lần được đi bộ
trên những chiếc lá vàng, được ngắm hàng cây đủ màu sắc và được lắng
nghe hơi thở của người ḿnh yêu. Đối với Đông, đây chính là lần duy
nhất trong đời chàng trước khi tạm rời xa nàng một tuần. Một cơn gió vô t́nh thổi qua làm những sợi tóc của Tuyền bay bay
trước mặt, Đông khẽ hỏi:
- Lạnh không Tuyền?
Tuyền lắc đầu nhẹ, nhưng Đông cố t́nh đi sát hơn để nắm lấy tay nàng.
Tuyền không phản kháng v́ đă lâu họ không được thân mật như thế. Hơn
một tháng nay, cứ cách hai hoặc ba ngày là Nhă Tuyền đều có mặt ở
nhà Đông. Nàng đă không xem việc tới lui nhà chàng là một việc làm
từ thiện, mà quả thật nàng rất có cảm t́nh với mẹ Đông. Trong suốt
thời gian qua, năm người họ đă từng ghé qua Centre Island, Niagara
Falls, Buffalo, Casino. v.v..., mà theo Nhă Tuyền được biết trước đó
mẹ Đông chẳng hề đi đâu ngoại trừ là những nhà hàng hoặc chợ búa gần
nhà.
Đôi khi Đông bận làm thêm giờ, hoặc Duy bận học, Tuyền tự đưa mẹ
chàng đi dạo các cửa hàng quần áo, giúp bà mở rộng tầm mắt thế giới
bên ngoài. Nàng cũng đă từng ngồi hàng tiếng đồng hồ để lắng nghe
tâm sự của bà, có những lời bà kể dường như đă in sâu vào ḷng Tuyền:
"Bác có hai thằng con trai, mỗi khi
tụi nó đi cùng với nhau, không ai đoán được cả hai là anh em ruột
thịt, ngay cả bác là mẹ chúng nó, cũng cảm thấy tụi nó như hai thế
giới khác nhau. Chúng nó chẳng những khác nhau về dóc dáng mà ngay
cả tánh t́nh cũng phân chia thành hai mùa nắng mưa rơ rệt. Thằng Duy
từ nhỏ vốn được bác cưng chiều và thương yêu đặc biệt, chưa hề ném
qua mùi vị đắng cay của cuộc đời là ǵ, nên nó yêu mến tất cả mọi
người, ghét thù hận và chia rẽ. Nó giống như một hồ nước thật trong,
người đứng ở trên bờ có thể nh́n rơ những vật bé nhỏ ở tận cùng đáy
hồ. Đối với loại người như thằng Duy nhà bác, dù là một đứa con gái
nghịch ngợm, hồn nhiên hay trầm tư, ít nói vẫn có thể thấy rơ cỏi
ḷng của nó, vẫn có thể chung sống với nó một cách hoà b́nh. C̣n
thằng Đông th́ như một chiếc tàu ngầm ở dưới đại dương. V́ đă từng
chứng kiến bao nhiêu phong ba băo tố ở trên mặt biển, từng nh́n thấy
bao chiếc tàu đắm chôn vùi dưới ḷng đại dương, từng quan sát bao
thuyền bườm lớn nhỏ xuôi ngược trên biển rộng thênh thang, nên nó
nh́n cuộc đời khác xa với mọi người. Đối với thằng Đông, nó cần một
người con gái có chiều sâu nội tâm, có đủ nghị lực và can đảm để đi
sâu vào chiếc tàu ngầm của nó. Bởi con biết không Tuyền, làm sao ta
đoán được bao giờ chiếc tàu ngầm sẽ nổi lên mặt nước, hoặc bao giờ
chiếc tàu sẽ tiếp tục lặn xuống nước? V́ thế, nếu như ta ṭ ṃ muốn
biết bên trong chiếc tàu ngầm đó chứa đựng những ǵ, chỉ c̣n cách là
phải tự ḿnh chủ động bơi vào chiếc tầu đó, nhưng cần phải cảnh giác
trước, v́ nó có thể nuốt chững ta lúc nào không hay, và có thể nhốt
măi ta suốt đời!...."
Đúng là lời lẽ của người lớn có khác. Đêm hôm đó, Nhă Tuyền đă bỏ
rất nhiều thời giờ ra để ngẫm nghĩ và phân tích sự diễn tă của bà,
song nàng vẫn không chắc là ḿnh có hiểu đúng như ư bà muốn nói
chăng.
Hai người đi thêm một đoạn, chợt thấy một ḍng nước chảy dưới cầu,
Đông đột nhiên đề nghị:
- Ḿnh xuống dưới ngồi nói chuyện nhé Tuyền!
Đông lựa một tảng đá thật lớn để hai người có thể ngồi gần bên nhau.
Thấy Nhă Tuyền cứ măi lặng thinh, Đông bèn hỏi:
- Em đang nghĩ ǵ mà trông có vẻ suy tư quá vậy ?
Tuyền thở dài thật nhỏ:
- Em đang nhớ lại những điều mẹ anh đă tâm sự với em bao ngày qua.
Lúc gần đây, Nhă Tuyền đă đổi cách xưng hô, điều này khiến Đông rất
vui mừng.
- Thế mẹ anh đă nói những ǵ?
- Nhiều lắm, chẳng hạn mẹ ví anh là một chiếc tàu ngầm.
Đông ph́ cười:
- Chắc là hết từ để diễn tả rồi! Mẹ c̣n nói ǵ
nữa không?
Tuyền mỉm cười:
- Mẹ nói chiếc tàu ngầm có thể nuốt chững người ta bất cứ lúc nào.
Đông cười lớn hơn, có vẻ thích thú:
- Nếu vậy anh là con cá mập rồi!
Thời gian qua, Tuyền đă khám phá ra được một điều rất thú vị, đó là
ở nơi Đông có một tính hài rất dễ thương khiến nàng cảm thấy tâm tư
nhẹ nhơm mỗi khi tṛ chuyện với chàng. Có điều, ngày mai Đông và mẹ
chàng qua Cali chơi một tuần, vậy mà Đông vẫn c̣n cảm hứng để nói
đùa, điều này khiến nàng hơi thất vọng.
- Em lại nghĩ ǵ thế?
Đông vừa hỏi, vừa với tay sang nắm lấy tay nàng. Nhân cơ hội này,
Tuyền lật úp bàn tay Đông lại, dùng một bàn tay khác để xoa bóp,
khám xét những đốm xương tay của chàng, thấy thế Đông bèn hỏi tiếp:
- Bộ bàn tay anh có vấn đề à?
- Mẹ nói tánh anh rất nóng. Mỗi lần nổi cơn, anh thường đấm vào vách
tường pḥng ngủ, khiến bây giờ vẫn c̣n để lại mấy vết nứt móp méo ở
nơi đó.
- Có lẽ dạo này anh mê Mike Tyson quá nên hơi ngứa nghề. Chẳng biết
có phải em bỏ bùa mẹ anh không, khiến mẹ khai ra hết những khuyết
điểm của anh?
Tuyền rút tay lại, ra vẻ giận hờn:
- Người ta nói thiệt mà anh cứ đùa hoài.
Đông choàng tay qua vai nàng:
- Thôi được, bây giờ không nói về anh, cũng không nói về mẹ
nữa, nói
về em nhen?
Tuyền tṛn mắt:
- Em?
- Vâng! Có chuyện này anh muốn hỏi em lâu lắm rồi, hy vọng em có thể
giải toả những thắc mắc trong đầu anh.
- Anh muốn biết điều ǵ?
- Anh muốn nghe chuyện của Công?
Tuyền trầm ngâm:
- Nhưng em không biết bắt đầu từ đâu?
- Hay là bắt đầu Công làm sao để chinh phục được em?
Bằng một đôi mắt đượm vẻ u buồn, Nhă Tuyền từ từ lần về chốn kỷ niệm
của mối t́nh đầu:
- Tụi em quen nhau trong một lớp Anh văn buổi tối dành cho những
người chuẩn bị bước lên University. Công là mẫu người ít nói, trầm
lặng và nhút nhát. Cứ mỗi lần tan lớp, trong quyển sách của em đều
có một mảnh giấy nhỏ, khi th́ lá thư cũng có khi là một bài thơ.
Cùng học chung với em, c̣n có một đứa bạn thân khác, sau này v́ nó
đi lấy chồng tận bên Mỹ nên Hương và Oanh mới thay thế được địa vị
của nó, và nhờ cô bạn học này mà Công đă biết được trường học của em.
Tiếp đó, cứ mỗi tuần Công ghé trường em một lần, và cũng chỉ âm thầm
đi theo em thôi. Trong khi bao nhiêu con trai khác vồn vă, hấp tấp,
phô trương bấy nhiêu th́ Công lại rụt rè, nhát gái bấy nhiêu, nhưng
cũng chính v́ thế mà đă gây được sự chú ư của em. Phải nói em để ư
đến Công bắt đầu từ một bài thơ mà em cảm thấy yêu thích nhất trong
các bài của Công đă viết tặng em:
"Nếu em là chiếc thuyền bé bổng
Anh xin nguyện là một ḍng sông
Cùng em xuôi ngược khắp mọi miền
Cho thuyền cặp đúng bến đợi mong"
- Thế rồi v́ cảm động và hiếu kỳ nên em đă hồi âm cho anh ta. Không
ngờ, chỉ một lá thư của em thôi mà đă cột chặt hai tâm hồn lại nhau.
Buổi ban đầu th́ cái ǵ cũng đẹp cũng nên thơ cả, tụi em như h́nh
với bóng, tuy lúc đó hai đứa nghèo, không có xe cộ để đi đây đi đó,
nhưng một tấm vé xe buưt cũng đủ làm phương tiện cho việc hẹn ḥ.
Sau đấy, v́ phải xuống London để học, t́nh cảm bắt đầu đi vào giai
đoạn phai dần. Nếu như thời gian là liều thuốc bổ nâng cao nền tảng
của t́nh yêu thêm đậm đà và bền chắc, th́ thời gian cũng có thể là
liều thuốc đắng để tách rời keo sơn. Ngày tháng xa nhau, Công âm
thầm vẫy tay từ giă mối t́nh đầu bằng cách bắt tay vào cuộc t́nh mới. Điều làm em đau ḷng, chẳng phải v́ anh ấy yêu "em nuôi" của ḿnh,
mà v́ anh ấy đă không thành thật ngay từ lúc họ vừa mới
dan díu với
nhau, phải đợi em tự t́m ra sự thật th́ Công mới chịu thú nhận mọi
việc.
Kể xong, Tuyền nhún vai một cái:
- Đấy, tất cả cũng chỉ bấy nhiêu thôi. C̣n anh, anh đă trải qua bao
nhiêu cuộc t́nh rồi
Đông rút tay lại, vẻ mặt hơi lúng túng:
- Anh làm ǵ có cuộc t́nh nào chứ?
Tuyền đưa mắt lườm chàng:
- Em không tin!
Sau đó, nàng tự lăng sang chuyện khác:
- Ngày mai mấy giờ anh phải ra phi trường?
- Khoảng 6 giờ sáng.
- Rất tiếc, hăng em đang trong thời kỳ "year end", nên em không thể
tiễn anh và Bác đi được.
- Không sao, việc làm quan trọng hơn nhiều, vả lại anh và mẹ cũng
chỉ đi có một tuần thôi.
Rồi Đông tháo cái "pager" đeo trong túi quần của chàng ra, trao cho
Tuyền:
- Khi đến nhà của người chị họ, anh sẽ gọi vào máy cho em, và làm
phiền em gọi lại, v́ anh không muốn tốn tiền điện thoại của chị ta.
Nhă Tuyền gật đầu và nhận lấy máy trên tay Đông, sau đó, Đông bắt
đầu đứng dậy:
- Ḿnh đi thôi, kẻo về khuya sẽ nhiễm lạnh.
o0o
Ngồi trong xe, Nhă Tuyền nghĩ đến sự hiện diện của Đông bao ngày qua
đă làm cho đời sống của nàng xáo trộn lên rất nhiều. Nàng cảm thấy
thời gian trôi nhanh quá bởi ngày nào cũng bận rộn cả, không đi chơi
với người nhà của Đông, th́ chàng cũng cùng nàng chở hai đứa con của
chị Thu đến Woodbine Mall, đêm đến th́ tṛ chuyện trong điện thoại
rất lâu. Bây giờ, tuy chàng chỉ đi vỏn vẹn có một tuần, thế mà Nhă
Tuyền tưởng chừng như anh ta sắp xa nàng vĩnh viễn. Có lẽ nàng sợ sự
xa cách, sợ ḿnh lại hụt hẫng giữa ḍng đời cô độc, sơ phải uống
thêm một liều thuốc đắng thứ hai. Nhưng tại sao ḿnh lại sợ xa
chàng đến như thế? Chẳng phải ḿnh đă tự nhủ là chỉ xem anh ta như
một người bạn thường thôi sao? Nàng tự hỏi ḿnh để rồi không t́m lấy
một câu trả lời bởi đầu óc của nàng đang ở măi một phương trời xa
xăm nào đó.
Thế rồi chiếc xe cũng đă đậu trước sân nhà nàng khiến cái thời gian
gần gũi Đông càng thu hẹp lai. Hai đứa xuống xe, đứng trước cửa nhà,
nh́n nhau mà không nói một lời nào cả. Măi vài phút trôi qua, Đông
mới bước tới thật sát Tuyền, kề tai hỏi nhỏ:
- Em có biết v́ sao anh muốn nghe chuyện của Công không?
Cứ mỗi lần Đông kề cận Tuyền như thế này, trái tim nàng đều đập mạnh
lên. Bất giác, nàng thẹn thùng cúi mặt, làm như Đông đă nghe được
nhịp đập của con tim nàng. Thấy Tuyền không nói ǵ, Đông kéo nàng
vào ḷng, một tay ṿng qua lưng, một tay nâng cằm nàng lên:
- Chỉ v́ anh muốn được hiểu em thêm, và càng hiểu em, th́ càng muốn
nói với em điều này: Anh không thích làm một chiếc tàu ngầm, anh chỉ
muốn ḿnh được làm mảnh đất màu xanh tươi mát để bảo bọc và che chở
cho em suốt đời.
Đông hơi cúi đầu xuống:
- Bây giờ em hăy trả lời cho anh biết, em có chịu bước chân lên cái
mảnh đất này không?
Nhă Tuyền bối rối, đầu óc mông lung, chỉ nghe miệng ḿnh lí nhí:
- Em ! em không biết!
Đông hôn lên trán nàng một cái:
- Bây giờ biết chưa?
- Em ! Không....
Chàng lại cắt ngang lời nói bằng một nụ hôn trên đầu mũi nàng:
- Bây giờ biết chưa?
- Em...
Và lần này, Đông khép môi nàng bằng đôi môi ấm áp của ḿnh, càng lúc
càng gh́ chặt môi nàng hơn. Trong khi đó, Nhă Tuyền cảm thấy trời
đất như quay cuồng, dưới ánh mắt đầy nhiệt t́nh và nóng bỏng của
Đông, nàng trở thành một vật yếu đuối lạ thường. Trong phút chốc,
nàng đă hiểu ra tất cả, bao nhiêu chuyện nàng làm, bao nhiêu điều
thắc mắc trong thời gian qua, cũng chỉ v́ nàng không thể nào cưỡng
lại được cái ánh mắt đắm đuối của chàng. Trong cái thời gian ngừng
trôi này, Tuyền nghe trái tim nàng thủ thỉ một ḿnh: "Thôi th́ Đông
ơi, dù anh có là một chiếc tàu ngầm nguy hiểm, một con cá mập hung
dữ nhất, hoặc là một mảnh đất xanh tươi hay khô cằn nào đi
nữa, th́
cũng đă muộn quá rồi! V́ em đă tự ḿnh bơi vào chiếc tàu ngầm từ khi
anh cũng đă nh́n em bằng ánh mắt huyền bí này!"
Chương 21
Ngày thứ Bảy hôm sau, Nhă Tuyền lao đầu vào công việc từ tám
giờ sáng đến bốn giờ chiều. Mặc dù thứ Ba mới là ngày tổng
kết cuối năm, nhưng người trông coi khu kế toán, đ̣i hỏi
Tuyền phải trao gấp bản kê khai số nợ của những mối làm ăn
trong ṿng sáng thứ hai, để bà ta kịp thời đánh
một bản báo cáo tổng quát lên
cấp trên, tức là ông chủ của công ty. Cho nên
chẳng những thứ bảy, ngay cả chủ nhật, thứ hai và ba, Tuyền vẫn phải
đi làm như thường lệ và có khi phải ở lại làm thêm giờ. Bù lại mọi
người được nghỉ vào các ngày kế tiếp trong tuần và chiều thứ tư, sẽ
có một buổi tiệc Dinner Buffet, gọi là "tiệc cuối năm". Hai chữ "cuối
năm" ở đây không có nghĩa là ngày cuối cùng của tháng 12, mà là ngày
cuối của một năm kể từ khi công ty mở cửa làm ăn.
Theo sự hiểu biết của Tuyền, tính tới nay công ty cũng đă có hơn 10
tuổi, và đă khếch trương thêm một chi nhánh ở Mississauga từ 5 năm
về trước. Tuy Nhă Tuyền đă làm ở đây hơn một năm, nhưng nàng chưa hề
đặt chân tới cái chi nhánh thứ hai này. Nàng chỉ biết đại khái đó là
một nửa warehouse và một nửa dùng để làm showroom, tức mọi việc mua
bán, cung cấp video tapes cho các tiệm lẻ tẻ trên khắp Canada dưới
bản quyền của công ty..., nói chung hầu hết tất cả công việc đều xảy
ra ở nơi đó. C̣n chổ Tuyền làm, có thể gọi là Head Office, gồm có
Humant, mọi người chỉ liên lạc với nhau bằng điện thoại, chỉ có ông
bà chủ hay chạy lên chạy xuống để trông coi hăng xưởng của họ.
Mặc dù Nhă Tuyền rất bận rộn với công việc, lu bu đến nổi không kịp
ăn trưa, song nghĩ đến t́nh yêu của Đông, chiếc hôn nồng nàn trước
khi từ giả, và nhất là mỗi khi về tới nhà đều được tṛ chuyện với
chàng qua điện thoại, lập tức nàng cảm thấy bao mệt nhọc trong
thoáng chốc đều tiêu tan thành mây khói. Hơn
nữa, công việc giúp
thời gian trôi qua nhanh, chứ cứ nằm nhà không thế này, chắc nàng sẽ
điên lên mất.
Nhớ lại những ngày đầu bước vào thiên đường của mối t́nh đầu, Tuyền
cũng chưa hề có những cảm giác kỳ lạ như là lần này. Có lẽ, cái t́nh
yêu chợt đến, chợt biến mất, rồi t́nh yêu lại quay về, khiến con
người càng trân trọng và quư mến hơn chăng? Đối với Nhă Tuyền, cái
cảm giác bị đánh mất và có lại, ví như một nửa hồn đă bị thất lạc
bao ngày qua, nay đă được thay thế bằng một nửa hồn của Đông. Hay
nói cách khác, nửa trái tim của nàng đă gởi trọn cho chàng, c̣n một
nửa kia ở lại trong sự tin yêu tràn đầy hy vọng. Ước mong sớm gặp
lại Đông, để hai đứa có thể công khai chuyện t́nh cảm của ḿnh cho
mọi người biết theo như lời hứa hẹn trước lúc chia tay.
Thế rồi nửa tuần lễ cũng đă đi qua thật mau. Chiều nay, Nhă Tuyền
quá giang xe của một cô bạn đồng nghiệp, Patricia, để đến dự Dinner
Buffet trong một nhà hàng có cái tên là "Crystal Court". Nghe cô bạn
gốc Phi Luật Tân này kể lại, năm ngoái tiệc cuối năm được tổ chức ở
ngoài công viên với tính cách là barbecue, song v́ thời tiết đầu
tháng 10 có phần lạnh khiến mọi người cứ luôn miệng phàn nàn, v́ thế
năm nay ông bà chủ đặc biệt thuê cái nhà hàng đắt tiền này từ 5 giờ
chiều đến 9 giờ tối, với hy vọng làm hài ḷng mọi người. Sở dĩ Nhă
Tuyền đă không tham dự buổi tiệc năm vừa qua v́ lúc đó nàng chưa
được thu nhận hẳn hoàn toàn, tuy có thiệp mời, nhưng nàng tự hiểu
cái vị trí tạm thời của ḿnh mà từ chối khéo. C̣n năm nay, Tuyền
không có cách nào để khước từ v́ nhiều nguyên do khác nhau, ví dụ
như người đại diện cho công ty sẽ đứng ra giới thiệu những khuôn mặt
mới trong suốt một năm nay và dĩ nhiên trong số đó phải có sự hiện
diện của nàng. Hơn nữa Tuyền cũng cần phải biết mặt thêm những người
làm việc ở chi nhánh thứ hai, để tiện việc xă giao sau này.
Đúng 4 giờ 30 phút, Patricia cùng chồng cô ta đến đón Nhă Tuyền. Nếu
như không có sự đề nghị tốt bụng của cô bạn này, chắc chắn Tuyền
cũng không muốn đến dự một ḿnh, có lẽ v́ xưa nay nàng không quen
tham dự một buổi tiệc đông người nào mà không có sự hiện diện của
người thứ hai bên cạnh ḿnh. Bất giác, nàng thầm nh́n nhận, th́ ra
cặp kè đôi khi cũng là một điều có lợi cho những trường hợp như ngày
hôm nay.
o0o
Đứng trước cửa nhà hàng Crystal Court là một tốp người, gồm có ông
bà Hockey, bà Vice- President, và một người Sales Manager trẻ tuổi.
Bốn người họ lần lượt bắt tay hết người này đến người nọ để hoan
nghênh tất cả tới dự.. Bỗng ánh mắt của anh chàng Manager đột nhiên
hướng về phía dưới sân đậu xe, có hai người phụ nữ Á đông và một
người đàn ông da trắng đang tiến dần tới cửa nhà hàng. Ánh mắt anh
ta chợt hoang mang, bối rối trước vẻ đẹp của một người con gái trong
chiếc áo đầm dài màu đỏ đậm đi hững hờ bên cạnh đôi vợ chồng mà anh
đă gặp vài lần. Với đôi vai trần trắng ngà, ánh mắt mơ màng, lạc
lơng trong khoảng trống không gian, mái tóc dài xoă rũ rượi để vài
sợi bay bay trước mặt, tất cả sao mà quyến rủ quá, gợi t́nh quá. Mỗi
bước đi của nàng là một bước nhẹ nhàng uyển chuyển, thân h́nh như
đang dập d́u trong vũ điệu Rumba. Ôi, ánh mắt đắm đuối, đôi tay
buông lơi, dáng dấp thướt tha kia khiến trái tim an phận của Hải
bỗng trở cơn thức giấc sau một cơn mộng b́nh yên.
Khi ba người họ cùng tươi cười bước lên bật thềm thứ nhất trên dăi
hành lang, tức chỉ cách Hải đứng chừng hai thước, th́ dường như anh
không c̣n tin ở đôi mắt ḿnh nữa. Cái con bé nhà quê hôm nào ném
phải cuộn băng cassette vào người ḿnh, cái con nhỏ chằn ăn trăn
quấn này chính là người bạn học cũ của Vân đây mà. Nhưng cô ta là
khách mời hay là một trong những nhân viên của Cost Club
Entertainment? Nếu như không có nụ cười ngọt ngào kia, chắc chắn Hải
không tài nào nhận ra cô ta được nữa. Không ngờ chỉ hơn hai tháng
thôi mà cô bé đă khác hẳn quá nhiều, bất giác Hải thầm đồng ư với
một câu nhận xét về phái nữ:
"Ở trên đời này, không hề có phụ nử xấu, chỉ có những người phụ nữ
xấu mới không biết làm đẹp bản thân ḿnh."
Đúng vậy, qua lối trang phục lộng lẫy nhưng lại tao nhă, cách trang
điểm tỉ mỉ nhưng dịu dàng, khiến Hải vô t́nh
nghĩ đến chuyện thần
thoại của một cô bé lọ lem có thể lột xác biến thành một nàng tiên
đẹp kiều diễm, duy chỉ thiếu có mỗi hoàng tử bảnh trai bên cạnh mà
thôi. H́nh như cô ta cũng đă nhận ra Hải, đôi mắt mở to, rồi ngượng
ngùng đưa tay lên vén tóc ra sau tai như muốn phủ lấp một điều ǵ kỳ
lạ trên khuôn mặt hồng hào của nàng. Đúng lúc đó, bà Cely Hockey,
cũng là người Phi Luật Tân, đột nhiên reo to:
- Ồ Linh đây sao? Hôm nay cô khác hẳn với mọi ngày, khiến tí
nữa tôi
không nhận ra cô. Lại đây tôi giới thiệu một người cho cô quen.
Dứt lời, bà vội vàng kéo tay Hải về phía Nhă Tuyền:
- Linh c̣n nhớ tôi hay bảo là ở dưới warehouse có một người Manager
cũng là người Việt Nam giống cô không? Đây chính là anh ta, Manager
John Nguyen !
Không đợi cho cả hai nói ǵ, ông Tim Hockey liền vui vẻ phụ hoạ:
- Nếu không có anh ta trông coi cái warehouse ở dưới Mississauga cho
tôi, chắc tôi không thể nào trong cùng một lúc mà bảo quản hết hai
công ty của ḿnh.
Bà Vice- President bắt chước nói:
- Nhưng nếu không có người giúp việc đắc lực như cô Linh đây, bọn
tôi sẽ không nhận được số tiền bonus cuối năm nhiều hơn so với những
năm về trước.
Ông Hockey cười ha hả:
- Đồng ư! Tôi hoàn toàn đồng ư với bà!
Sau vài câu xă giao, Nhă Tuyền vội giục Patricia bước vào bên trong
nhà hàng. Đi ngang qua chỗ người Manager trẻ tuổi tài cao, nàng bắt
gặp đôi mắt anh ta vẫn không rời ḿnh, khiến nàng bối rối, một lần
nữa đưa tay lên vén tóc ra sau tai. Trong khi đó, cái cử chỉ vén tóc
của nàng làm Hải chợt nhớ đến một người, một người cũng hay có tính
nết kỳ lạ là dù cho mái tóc rất ngắn, nhưng con bé vẫn thích vén tóc
sang một bên tai.
o0o
Bắt đầu sáu giờ chiều, mọi người lần lượt tự đi lấy thức ăn cho ḿnh.
Đợi cho vắng bớt, Nhă Tuyền mới thông thả cầm dĩa hướng về quầy
buffet, đứng sớ rớ trước những mâm thức ăn, nàng c̣n chưa biết phải
chọn món ǵ, th́ đột nhiên có một bàn tay đặt trên vai nàng, tiếp đó
là một giọng nói hơi quen quen:
- Chào cô Linh! Cô ăn món ǵ, tôi gắp dùm cho cô nhé!
Nhă Tuyền giựt ḿnh quay lại để bắt gặp cái anh chàng nham nhở tên
là Mike, người Ba Lan, cũng làm ở dưới Mississauga, đang đứng ngay
sau lưng ḿnh và sở dĩ Tuyền biết mặt hắn ta, v́ mỗi khi bước vào
khu kế toán để giao sale invoices cho bà chủ, lúc nào miệng hắn cũng
ba hoa, ồn ào như là cái chợ.
- Buffet là tự ai nấy lo! Tôi chẳng dám làm phiền anh đâu!
Hắn vẫn nhiệt t́nh:
- Tuy là vậy, nhưng tôi thường đến đây ăn lắm, để tôi chỉ cho cô
biết vài món ngon nhất của nhà hàng này nhé!
Dứt lời, hắn vừa chỉ trỏ vừa luôn miệng giới thiệu, và khi thấy nét
mặt Tuyền tỏ ra khó chịu th́ hắn vội đi về chổ ngồi để tán tỉnh một
cô gái khác. Nhă Tuyền nh́n theo mà không khỏi thốt ra hai tiếng:
- Đồ điên!
Sau đó, Tuyền cảm giác h́nh như có một đôi mắt đang chăm chú theo
dơi nàng năy giờ, quả nhiên, đứng đối diện với nàng lại là cái anh
chàng "đầu đinh" hôm nào. Từ khi trao quà đính hôn cho Ngọc Vân,
Tuyền có gọi cho cô ta một lần, nhưng người nhà báo tin là Vân đă
dọn ra ngoài sống chung với hôn phu rồi. Tuyền cũng không màng hỏi
đến số điện thoại làm chi, v́ nàng chẳng muốn quấy rầy đến tổ uyên
ương vừa mới xây cất của họ. Không ngờ, bây giờ gặp chồng chưa cưới
của Vân ở đây, lại biết được anh ta cũng làm cho Cost Club
Entertainment, khiến nàng hoàn toàn không tin vào sự thật. Nhưng sao
cái anh chàng này cứ nh́n ḿnh hiếu kỳ như thế măi. Chẳng lẽ ḿnh
lại giống một người thân nhân nào của anh ta. Song nàng tự gắt phắt
ngay cái ư nghĩ đó, v́ nàng chợt hiểu ra là có thể anh ta cũng quá
ngạc nhiên như ḿnh vậy thôi.
Thật ra Nhă Tuyền có thể lên tiếng hỏi thăm về Vân, hoặc tṛ chuyện
với John đôi lời, nhưng anh ta cứ làm thinh măi, nên nàng cũng đành
phớt lờ đi. Nhận thấy cái bao tử của ḿnh bắt đầu đánh trống liên
hồi, Tuyền bèn gắp vài cánh gà chiên vào dĩa, th́nh ĺnh cái anh
chàng đầu đinh ṿng qua phía bên nàng như h́nh chữ u, rồi anh ta vừa
cầm lấy đồ kẹp thức ăn vừa ngâm thơ khe khẽ đủ cho ḿnh Tuyền nghe
mà thôi:
- Galang có mối t́nh xù.....
Nhă Tuyền vô cùng kinh ngạc, tự hỏi anh ta lẩm bẩm cái ǵ mà có hai
chữ "Galang" trong đó? Chẳng lẽ anh ta muốn nói đến trại tỵ nạn
Galang? Hay là ḿnh nghe lầm? Trong lúc Tuyền c̣n đang hoang mang,
bỗng anh ta lập lại lớn hơn:
- Galang có mối t́nh xù...
Thấy cô nàng cứ trố mắt, ngây người ra mà nh́n ḿnh, Hải hơi hối hận,
tự hỏi có phải cô ta cũng đang thầm bảo ḿnh là "đồ điên". Hải lắc
đầu một cái rồi nhanh nhẹn rút lui để đỡ xấu hổ, nhưng anh chỉ vừa
mới quay lưng th́ đă nghe có tiếng nói bên tai:
- Có phải câu kế là: "Anh đi để lại cây dù cho em"?
Hải hồi hộp trả lời:
- Đúng rồi! Cô cũng biết hai câu này à? Chẳng lẽ cô cũng ở trại tỵ
nạn Galang?
Nhă Tuyền lại vén tóc:
- Vâng, tôi ở đó được hai năm. Bộ anh...
Nàng chợt ngừng, nhớ lại cái tướng đứng của anh ta trước cửa nhà
hàng ban năy rất giống người xưa, bất giác nàng reo to:
- Trời ơi, anh Hải đen?
Hải cũng hớn hở đặt dĩa xuống bàn:
- C̣n em, em chính là con bé Nhă Tuyền nghịch ngợm ngày nào!
- Phải, phải! Nhă Tuyền đây!
V́ quá bất ngờ, Hải nh́n Tuyền từ dưới lên trên:
- Trời ơi, có thật là em không? Sao mà em trổ mă, cao gấp đôi ngày
xưa vậy ?
- C̣n anh, anh cũng trỗ "ngựa", mập gấp đôi ngày xưa.
Hải vội ôm chầm lấy Tuyền giữa những cặp mắt ṭ ṃ đang theo dơi họ
từ khi hai người bắt đầu xử dụng ngôn ngữ của ḿnh thật lớn.
- Với câu nói ngộ nghĩnh này, đích thật là bé Tuyền của anh rồi!
Sau đó, anh nắm tay Tuyền, sốt sắng đề nghị:
- Đi với anh, rời khỏi nơi này mau!
Nhă Tuyền ngây thơ:
- Nhưng em chưa ăn ǵ cả...
Hải mỉm cười:
- Xin lỗi em! Nhưng em phải qua ngồi chung với anh!
V́ quá vui mừng, Nhă Tuyền gật đầu lia lịa, trong khi đó, Patricia ở
phía đằng xa không giằng được sự hiếu kỳ, bước tới hỏi hai người:
- Whats' the #### you two talking about?
Bà chủ Cely đang đứng tṛ chuyện với một vài người kế bên, cũng vội
thắc mắc:
- You two knew each other?
Hải và Tuyền đưa mắt nh́n nhau, cùng gật đầu một lượt. Trong ánh mắt
của họ giờ đây đang tràn ngập những kỷ niệm của thời thơ ấu trên
mảnh đất Galang. Ngày Nhă Tuyền c̣n là một cô bé lùn xũn (hate these
words: lùn xũn ) có mái tóc ca bồi thật ngắn, thân thể ốm o gầy ṃn,
luôn bám víu một người con trai, và cả hai người họ lúc nào cũng như
đêm có đèn, như chiều có mây.
o0o
Một tiếng đồng hồ sau, hai người ngồi đối diện trong một quán
"coffee donut" yên tịnh với hai tách cà phê nóng thơm phức. Họ vui
vẻ nh́n nhau, dường như rất có nhiều chuyện muốn nói, song lại không
biết bắt đầu từ đâu, có lẽ mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá.
Sau cùng, Hải cũng lên tiếng trước:
- Thiệt anh không ngờ em thay đổi hoàn toàn. Nếu như không để ư đến
trong ṿng một tiếng đồng hồ, em đă vén tóc hết 7 lần, dù rằng tóc
đă nằm gọn sau tai, nếu như không nh́n thấy hai cái lún đồng tiền
luôn hiện diện trên nụ cười của em suốt
năy giờ, và nếu như em không
nói ra hai tiếng "đồ điên", chắc anh không làm sao nh́n ra được em.
Xem em nhen, mập ra, cao lớn, tóc dài, chững chạc, thật không có tí
nào giống con bé ngày xưa.
Nhă Tuyền cười cười:
- Mười năm rồi, anh không cho người ta trưởng thành hay sao? Em thay
đổi th́ có ǵ lạ đâu, v́ hồi đó em chỉ là một đứa con nít 11 tuổi,
trái lại anh mới là người thay đổi nhiều đó. Em nhớ lúc anh rời khỏi
trại cũng được 18, 19 tuổi, vậy mà bây giờ trông anh ḱa, giống mấy
ông chủ ghê, mập mạp, trắng trẽo, tóc tai bày đặt chảy kiểu này kiểu
nọ; trong khi hồi xưa, anh vừa đen, vừa gầy, tóc quê mùa, cho nên dù
anh có xuất hiện trước mặt em nhiều lần, chưa chắc em sẽ nhận ra
anh.
Hải nh́n nhận:
- Có lẽ ở trại khổ quá nên ai nấy cũng đều thiếu dinh dưỡng như
nhau. Tại em không biết đấy thôi, con trai thường phát triển chậm
hơn con gái nhiều. Có thể anh em ḿnh xa cách trong khoảng lứa tuổi
cần trưởng thành, nếu như bây giờ ḿnh bắt đầu xa nhau, anh tin chắc
dù 20 năm sau vẫn nhận ra dễ dàng, huống chi là 10 năm. Mà nè, tại
sao mọi người lại gọi em là Linh vậy
- Đó là tên giấy tờ của em. Lúc ở bên trại, chị Thu là người chủ hộ,
cho nên những người ở chung khu "Minor" đều biết chị ta có hai tên.
- Anh nhớ rồi, kêu là Yến Nhi phải không?
Tuyền gật đầu:
- C̣n anh, anh đổi tên tiếng Anh từ lúc nào?
- Từ lúc anh bắt đầu có quốc tịch Canada. Vả lại, cái tên Hải, thầy
cô và bạn bè cứ gọi nhầm là "Hi", nên anh đổi luôn tên khác cho
tiện. Đúng là ông trời đang chơi hai anh em ḿnh, giá đừng có cái
tên này tên nọ th́ hay biết mấy. C̣n nữa, nếu như hai lần trước, em
đừng bới tóc, đừng đeo mắt kính, và nhất là đừng hung dữ, có thể anh
đă sớm nhận ra em rồi.
Hải chợt ngừng, chăm chú nh́n Tuyền:
- Có phải cái lần ở Yorkdale Mall, em đang buồn chuyện ǵ, đúng
không?
Tuyền thành thật:
- Vâng! Em vừa mới chia tay với bạn trai sau 6 năm quen biết!
- Nguyên do?
Tuyền lúng túng:
- V́ em bắt gặp... anh ấy... đang ôm ấp một người con gái khác trên
giường...
Vài giây trôi qua, Hải bật cười khanh khách:
- Ha...ha... Chưa ǵ em đă xuất chiêu gạt anh rồi! Tưởng phim hay sao?
Trước t́nh thế dỡ cười dỡ khóc này, Nhă Tuyền chỉ c̣n biết cười
gượng cho qua. Nàng không trách Hải, có lẽ trong mắt anh ta, ḿnh
vẫn là con bé Tuyền thuở nào.
Suốt đêm hôm đó, họ kể nhau nghe cuộc sống trong 10 năm qua, ôn lại
những kỷ niệm vui buồn của những ngày xa xưa. Hải cũng đă giải thích
cho Tuyền hiểu v́ sao Vân không có mặt trong chiều nay. Vân đă thôi
làm y tá trong một bệnh viện lớn của thành phố Toronto, mà hiện giờ
cô ta đang giúp việc cho một pḥng mạch bác sĩ tư nhân, cũng là
người Việt Nam, cho nên giờ giấc đóng cửa đều lệ thuộc vào bệnh
nhân. Hai người trao đổi thêm về Cost Club Entainment cho đến gần 12
giờ khuya th́ mới tạm chia tay nhau. Trước khi Tuyền xuống xe, Hải
c̣n hẹn sáng mai sẽ đến nhà thăm Nhă Thu v́ cả Tuyền và anh đều được
nghỉ làm trong những ngày kế tiếp.
o0o
Sau khi đóng cửa pḥng ngủ, Nhă Tuyền vội bước đến đầu giường, kiểm
máy xem Đông có gọi cho nàng hay không, và quả nhiên chàng đă để lại
hai lời nhắn tin trong máy. Tuyền hơi xúc động v́ đêm qua, nàng đă
báo trước cho Đông biết là nàng sẽ đi dự tiệc, chưa biết chắc khi
nào mới về tới nhà, thế mà chàng vẫn gọi cho nàng, điều này cho thấy
dù ở xa, chàng vẫn luôn nhớ đến ḿnh.
Sau vài giây bấm số mật mă của máy, Nhă Tuyền sung sướng chờ nghe
tiếng nói của chàng, nhưng nàng thất vọng ngay, v́ đó là giọng nói
úp mở của một người con gái:
"Đông, em đây! Hồng... đây! Anh có thể gọi lại cho Hồng được không?...
Hồng rất muốn gặp anh, bye!"
Hồng! Hồng nào vậy ḱa? Nhă Tuyền cố gắng lục lọi trong trí nhớ của
ḿnh, và nàng chợt nghĩ đến cái tên Hồng mà đă có lần Oanh giả vờ
gán ghép Đông với cô ta, và nếu như trí nhớ của nàng không tệ lắm
th́ rơ ràng Đông đă phủ nhận rằng hai người chẳng có liên hệ ǵ đến
nhau. Tuyền thở phào nhẹ nhơm với câu nói đó của Đông, và tiếp tục
lắng nghe lời nhắn tin thứ hai Nàng tin chắc cái nhắn tin vào lúc 11
giờ đêm này phải nhất định là của Đông rồi, v́ hầu hết bạn bè của
chàng đều biết anh ta đang ở bên Calị, song nàng lại thêm một phen
lầm lẫn:
"Hồng đă đợi điện thoại của anh hết hai tiếng đồng hồ rồi..Tại sao
anh không gọi cho tôi? Hồng đâu có đ̣i hỏi ǵ quá đáng
lắm... Hồng chỉ muốn nói chuyện với anh thôi
mà... Anh có thể..."
Câu cuối cùng đă bị cắt ngang v́ lời nhắn tin chỉ quy định trong một
thời gian ngắn ngủi mà cô ta lại ngập ngừng quá nhiều Bất giác, Nhă
Tuyền ngă phịch xuống giường, Không thắc mắc cũng phải bắt đầu thắc
mắc. Bây giờ, v́ không c̣n lời nhắn tin nào khác
nữa, Tuyền mới b́nh
tĩnh suy ngẫm về mối liên hệ giữa Đông và cái cô Hồng bí mật này.
Nàng nhớ lại cái tát tai toé lửa mà Tina đă giáng cho Hồng ở ngoài
quán Thuỷ Tiên đêm nào. Đúng rồi, chính Hồng đă xúi Tina đừng bỏ qua
cho Oanh, và khi Đông xuất hiện th́ cô ta lại bất ngờ đổi ư. Rồi
nàng chợt nghĩ đến một câu nói của Đông: "Cho dù chúng tôi có ǵ với
nhau đi nữa cũng đă là quá khứ!". Có nghĩa là, Đông không thừa nhận
nhưng cũng không thẳng thắn phủ nhận. Nếu đă là quá khứ sao cô ta
vẫn c̣n liên lạc với Đông và c̣n biết được số điện thoại pager của
chàng nữa?
Nhă Tuyền cảm thấy ḷng dạ rối bời, nàng đă từng nguyền rủa kẻ thứ
ba, và đương nhiên nàng cũng không muốn ḿnh là một kẻ đứng giữa phá
hoại t́nh yêu của người khác. Càng thắc mắc th́ nàng càng lo sợ là
Đông đă giấu diếm nàng điều ǵ, v́ mỗi lần hỏi đến những người bạn
gái trước th́ chàng lại úp mở, cứ chối quanh là chưa trải qua mối
t́nh nào cả. Sỡ dĩ Tuyền không ép Đông nói ra cũng v́ sợ khơi lại
những ngày tháng buồn bă của chàng, và một phần cũng v́ nàng tự hiểu
ḿnh chẳng có tư cách ǵ để soi mói đời tư của anh ta. Nhưng bây giờ
cái vị trí của ḿnh đă rơ ràng, nếu anh ta coi ḿnh là bạn gái, th́
hiển nhiên nàng có quyền được biết mọi chuyện.
Đột nhiên, Tuyền vừa nghĩ ra điều ǵ, tự tay vỗ vào trán một cái, cô
Hồng này chắc chắn không biết được Đông vẫn c̣n ở bên Cali, v́ thế
cô ta cứ gọi cho chàng măi. Điều này chứng tỏ họ không thân mật với
nhau lắm nên Đông mói không báo trước cho cô ta biết về sự vắng mặt
của ḿnh, và có thể đây chỉ là t́nh yêu một chiều mà thôi. Rồi Tuyền
vội mỉm cười một ḿnh, tự trách nàng đă nghi oan cho Đông. Phải
chăng v́ nàng đang ghen? Hay là trong tiềm thức của nàng không thể
chấp nhận bị người ta dối gạt thêm lần thứ hai. Tuyền tự hỏi để rồi
tự trấn an một ḿnh: "Gặp ma một lần, không có nghĩa là sẽ gặp ma
lần nữa! Vấp ngă một lần, không có nghĩa là sẽ vấp ngă tiếp tục."
Chương 22
Mới sáng sớm pager của Đông đă rung ồn ào trên đầu giường, Nhă Tuyền
dụi mắt xem đồng hồ đeo tay, mới tám giờ sáng, bên Cali chắc chỉ năm
giờ thôi, sao Đông lại thức sớm đến như vậy Phải chăng chàng nóng
ḷng muốn được nói chuyện với ta? Tuyền vội nghiêng người cầm lấy
điện thoại, bắt đầu bấm những con số quen thuộc:
"Cho Hồng xin lỗi anh nhé! Hồng gọi đến nhà, em trai của anh bảo là
anh đi xa, vậy mà Hồng trách móc anh này nọ! Khi về anh nhớ gọi lại
cho Hồng nhé! Đêm qua Hồng uống nhiều quá nên nói bậy bạ, anh đừng
giận Hồng nhen! Bye!"
- Cái cô Hồng này rảnh rang thiệt!
Nhă Tuyền vừa ném máy trên giường, vừa lên tiếng cằn nhằn. Tự nhủ
khi Đông về tới đây, nàng sẽ yêu cầu chàng nói rơ cho cô ta biết để
cam ḷng rút lui. Tuyền vốn không phải là người độc tài, ích kỷ;
song đối với t́nh yêu, nàng nghĩ dù là trai hay gái vẫn ích kỷ như
nhau, vẫn không muốn người ḿnh yêu phải chia xẻ t́nh cảm hay giây
dưa với một người thứ ba nào khác.
Sau đó Tuyền chợt nhớ đến cái hẹn của Hải, bèn tung mềm bước xuống
giường v́ nàng nóng ḷng muốn báo tin cho Nhă Thu hay trước.
Quả nhiên, khi Thu vừa gặp Hải, cũng phải sửng sốt vài giây v́ sự
khác biệt quá xa. Thu c̣n đề nghị với Tuyền rằng từ nay nên đổi "Hải
Đen" thành "Hải Trắng" hoặc "Hải Mập" mới đúng. Trưa hôm đó, sau khi
dùng bửa cơm cùng với mọi người trong nhà, Hải ở lại tṛ chuyện thêm
một lúc cho đến khi Ḥa phải đi làm th́ Hải cũng rũ Tuyền đến nhà
thăm ba mẹ anh. Nghĩ đến cả ngày ở nhà không biết đi đâu nên Tuyền
vui vẻ chấp nhận lời mời của Hải ngay.
o0o
Sau khi bấm chuông vài tiếng, cánh cửa xịch mở, một đứa con gái có
mái tóc ngắn ngang cổ chợt reo to:
- Ồ, anh Ba! Anh không đi làm...
Cô bé đột nhiên im bặt, đôi mắt mở to nh́n Tuyền đăm đăm:
- Chị Tuyền, sao chị đi chung với anh Ba vậy?
Nhă Tuyền cũng ngạc nhiên không kém, nàng quay qua hỏi Hải:
- Anh đừng nói với em, con bé Minh Châu này là đứa em gái mà anh đă
thường xuyên nhắc với em từ nhiều năm về trước?
Hải gật đầu:
- Ừ, anh chỉ có một đứa em gái này thôi. Bộ hai người quen biết hả?
Nhă Tuyền chưa hết sửng sốt, bất giác nàng tự lẩm bẩm một ḿnh:
- Trời ơi, năm nay là năm ǵ mà sao bao nhiêu chuyện t́nh cờ, cứ bất
ngờ xảy ra măi?
o0o
Nhă Tuyền và Hải ở nhà ba mẹ anh cũng khá lâu. Hai người cùng ăn
buổi cơm chiều ở đó. Sau khi quan sát và tṛ chuyện với người nhà
của Hải, Tuyền nhận thấy, mẹ của Hải là một người đàn bà cởi mở,
khác hẳn với mẹ của Đông, một người cứ hay trầm lặng và ít nói.
Trong thoáng chốc, Nhă Tuyền tự nhận xét nếu như không phải v́ nàng
giống Tuyết Anh, và nếu như nàng không tự chủ động gợi chuyện với
bà, có lẽ hai người vẫn c̣n xa lạ lắm.
Khoảng bảy giờ tối, Tuyền xin phép được cáo lui,
viện cớ với Hải
rằng nàng có hẹn với bạn, nhưng thật ra, mục đích của nàng chỉ muốn
về để canh điện thoại của Đông. Trên đường lái xe, Hải không dằn
được những thắc mắc trong đầu từ khi vô t́nh biết được Tuyền chẳng
những quen Châu mà c̣n biết luôn cả hai anh em Đông
nữa:
- Em gặp Minh Châu trong trường hợp nào vậy
Nhă Tuyền trầm ngâm một hồi, rồi đem tất cả mọi chuyện thuật lại tóm
tắt cho Hải rơ, duy chỉ có t́nh cảm đặc biệt giữa nàng và Đông th́
tạm thời nàng chưa muốn công khai cho anh biết, v́ dù sao tất cả xảy
ra nhanh chóng và bất ngờ quá. Vả lại, chỉ c̣n có hai ngày là Đông
sẽ về tới đây rồi, chừng đó nếu có nói cũng nên để cho con trai bọn
họ tâm sự với nhau, hẳn tự nhiên hơn nhiều
Sau khi nghe Tuyền giải thích, Hải gật gù ra vẻ đă hiểu được điều
ǵ:
- Hèn chi cái hôm ở ngoài quán Thuỷ Tiên, anh có kêu Đông can thiệp
giúp em dùm. Thoạt đầu, nó c̣n do dự v́ đă lở hứa với bác gái là
không xen vào chuyện của người ta, rồi đột nhiên nó đổi ư chạy qua
để giải giây cho em, té ra là v́ em giống em gái của nó.
Nhă Tuyền tṛn mắt:
- Bộ hôm đó anh cũng có mặt ở ngoài quán hay sao? Anh đứng nơi nào
mà em không thấy vậy
- Anh đứng chung với một đám người cũng đang bu quanh để theo dơi
bọn em đánh nhau. Có lẽ lúc đó, em chạy nhanh quá nên không thấy
được anh đấy thôi. Coi bộ, em cũng gan ghê, dám đụng chạm với bọn
Tina. Em có biết Tina là loại người ǵ không? C̣n
nữa, em có biết
ngày xưa thằng Đông là thứ người ra sao không?
Nhă Tuyền lắc đầu, giả vờ ngây thơ:
- Quả thật em không biết ǵ cả, chẳng qua hai đứa bạn của em gây
chuyện với người ta, em chỉ là kẻ đứng giữa mà thôi. Cứ theo như anh
nói, bộ ngày xưa anh Đông quậy dữ lắm hả?
Hải ngần ngại:
- Nếu chỉ có quậy th́ nói làm chi... đằng này nó là xă hội đen đó em
ạ! Từng ngồi tù, từng đâm chém, từng...
Tuyền vội ngắt ngang lời nói của Hải:
- Anh ấy đă từng ngồi tù? Anh không lầm chứ?
- Lầm sao được? Hồi ở tù, nó buồn quá, cho nên thỉnh thoảng hay gọi
cho anh.
- Anh có biết anh ấy bị bắt v́ tội ǵ không?
- H́nh như là đánh lộn th́ phải.
Thấy nét mặt sửng sốt của Tuyền, Hải ngỡ là nàng hơi sợ khi biết
được ḿnh đă lỡ làm bạn với một kẻ xă hội đen ghê gớm, nên anh vội
trấn an:
- Làm ǵ vậy Em sợ à? Đừng lo, thằng Đông đă cải tà quy chánh từ lúc
mẹ nó và thằng Duy vừa sang bên này. Em chưa biết đâu, thằng Đông
rất có hiếu với mẹ, anh chưa từng thấy thằng bạn nào thương mẹ như
là Đông vây. Vả lại, nó tự ḿnh phản tỉnh, tự ḿnh sửa đổi, chuyện
đó nói th́ dễ chứ làm th́ chưa chắc ai có thể làm được, không chừng
c̣n lún sâu vào thêm là khác. V́ thế anh mới làm bạn với nó cho tới
ngày hôm nay, và c̣n giới thiệu Minh Châu cho thằng Duy
nữa. Nếu như
Đông vẫn c̣n giữ chân trong giới giang hồ, đừng nói là anh không dám
để cho hai đứa nhỏ quen nhau, mà ngay cả em, anh sẽ ngăn cản, không
cho em qua lại với nó. Cho nên em cứ yên tâm, tiếp tục thăm viếng
cho mẹ nó vui, v́ anh thấy bác gái tội lắm em
ạ.
Thật ra Hải nói đúng với những suy nghĩ của nàng trong bao ngày qua.
Quả thật, dẫu biết trước Đông là người ǵ, nhưng sở dĩ Tuyền vẫn làm
bạn với chàng là v́ trong thâm tâm của nàng tự
nghĩ quá khứ không
thành vấn đề, điều quan trọng là Đông đă biết sửa đổi, biết rèn
luyện ḿnh thành một con người b́nh thường như bao người khác.
Tuyền nhận thấy, có lẽ Hải rất hiểu Đông, nên cố t́nh ḍ xét:
- Anh Hải, anh quen thân với Đông lắm phải không?
Hải hơi nhíu mày:
- Cũng có thể nói là như vậy!
Nhă Tuyền chợt cười:
- Anh nói chuyện khó hiểu quá. Thân th́ thân, không thân th́ thôi,
chứ cái ǵ mà có thể này nọ.
- Anh cũng không biết giải thích thế nào. Tóm lại tụi anh quen nhau
khá lâu, từ hồi hai đứa c̣n học chung trường trung học. Như anh đă
kể với em, lúc mới qua bên này, anh sống chung với đám thanh niên
độc thân, cho nên cuối tuần thường rủ bạn bè về chơi, và anh cũng
hay rủ Đông về nhà, đại khái là bắn game hoặc đánh cờ tướng hay đánh
bài. Song từ lúc nó được phóng thích khỏi tù, rồi bắt đầu chơi với
đám bạn giang hồ, tụi anh không c̣n gặp gỡ thường như xưa, hơn
nữa
sau này nó bỏ học luôn, coi như hai đứa hoàn toàn mất hẳn liên lạc
với nhau. Bẳng đi vài năm, anh vô t́nh gặp lại nó trong một quán
karaoke, lúc đó nó đang hát cái bài ǵ mà nghe rất hay, nhằm lúc ban
nhạc của đám bạn anh đang h́nh thành, nên anh rủ nó đi hát cho ban
nhạc của anh, và từ đó tụi anh mới có liên lạc lại.
Tuyền tṛn mắt, tỏ vẻ thích thú:
- Ban nhạc ǵ vậy Anh chơi dụng cụ ǵ? Sao em chẳng hề nghe anh nói?
Hải mau mắn tiếp lời:
- À, anh đă quên kể với em. Chắc em cũng nhớ hồi ở bên trại anh rất
yêu thích âm nhạc. Khi sang bên này, anh bắt đầu học đánh keyboard.
Ban nhạc của anh có tên là Nightstars, nghĩa là Sao Đêm, và đă thành
lập khoảng bốn năm về trước.
Tuyền cố t́nh trở lại đề củ, v́ tạm thời nàng chỉ muốn nghe về
chuyện của Đông trước:
- Vậy chắc chắn hồi xưa anh cũng đă gặp qua Tuyết Anh?
Hải gật đầu nhẹ:
- Gặp ở nhà Đông một vài lần, v́ lúc đó, anh rất mê đánh cờ tướng,
lại nghe Đông khoe rằng ba nó là một tay đánh cờ thiện chiến, nên
anh đ̣i đến để đọ vài ván với ông ta, ai ngờ ổng giỏi thật. Đúng là
gừng càng già th́ càng cay!
Nhă Tuyền dường như không tin được ở tai ḿnh:
- Anh nói ba ruột của Đông vẫn c̣n sống sót?
Đến phiên Hải thắc mắc:
- Bộ Đông nói với em là ba nó đă chết à?
Kinh nghiệm của nghề nghiệp cho Tuyền biết, nếu muốn người ta nói ra
sự thật, trước tiên ḿnh phải khéo léo chận đầu họ trước:
- Ồ, không! Tại ǵ mấy lần đến nhà thăm bác gái, em không hề thấy
bác trai, càng không nghe ai nhắc đến nên em chỉ đoán bừa mà thôi.
Hải nghi ngờ:
- Chẳng lẽ từ trước tới nay, thằng Đông chưa lần kể đến hay sao?
- Anh cũng biết đó, em chỉ quen anh ấy gần đây thôi. Hơn
nữa, em ít
khi hỏi chuyện đời tư của người ta, thành thử mới không hay biết ǵ
cả.
Hải chép miệng:
- Như vậy là em đă đổi tánh rồi.Ngày xưa, em rất ṭ ṃ và nhiều
chuyện, mỗi lần nhờ em trao thư t́nh cho Ái Liên, lúc nào em cũng
đ̣i mở ra xem trước.
Và với bản tính cởi mở của Hải, anh đă vô t́nh khai hết những ǵ
Đông chưa kịp kể cho Tuyền nghe:
- Sở dĩ anh nói tội nghiệp cho mẹ của Đông là v́ ba của nó có vợ
khác và c̣n có con riêng với bà này nữa. Tuy thằng Đông trông có vẻ
ghét ông già lắm nhưng đặc biệt nó rất thương đứa em cùng cha khác
mẹ này. Chắc em chưa thấy mặt thằng bé đó đâu, anh chưa gặp đứa con
nít nào trắng trẻo, mập mạp và dể thương như cái thằng Út Hiền đó
cả. Ngay cả anh c̣n thích huống hồ chi là thằng Đông.
Nhă Tuyền tưởng chừng như ḿnh đang ngồi trên một đám lửa; tuy
nhiên, với ba năm ở dưới trường London, nàng đă học cách làm sao để
tự đè nén t́nh huống của ḿnh. V́ thế, dù biết rằng ḿnh sắp bị lửa
đốt, nhưng Tuyền vẫn b́nh tĩnh hỏi tiếp:
- Anh cũng biết mặt em trai của Đông à?
- Tất nhiên, v́ lúc ban đầu chính nó đă nhờ anh lên nhà rước thằng
nhóc xuống xe mỗi khi đi đâu, bởi nó không muốn gặp mặt ông già. Sau
này, có lẽ nó có số điện thoại di động của em ghẻ nên không c̣n nhờ
anh nữa.
Hải càng kể th́ Tuyền càng thấy phức tạp bấy nhiêu:
- Như vậy cái bà vợ nhỏ này đă có con riêng với ông chồng trước? Và
theo như lời kể của anh, nhất định Đông rất oán ghét hay ít ra cũng
có thành kiến với ba ḿnh?
Hải gật gù:
- Ừ, anh chẳng hiểu v́ sao mà trông nó có vẻ rất hận ông ta, tại v́
mấy lần ghé chơi, anh thấy bà má sau này rất tốt với hai anh em họ,
và đặc biệt, bà ta sợ chồng lắm. Mỗi lần ba của Đông nạt một cái là
bă làm thinh liền à. Theo nhận xét của anh, mẹ ghẻ như thế là tốt
lắm rồi, cho nên anh nghĩ có lẽ nó chỉ trách ông già bỏ bác gái mà
thôi.
Hải dừng lại, suy nghĩ một lát, rồi mới kể tiếp:
- Anh thấy th́ chuyện cũng đâu có ǵ để phải oán hận đến nổi không
thèm nhận ông già ḿnh. Ở trên đời này thiếu ǵ những cặp vợ chồng
ly dị, bằng chứng cái anh trưởng ban nhạc của anh cũng có hoàn cảnh
giống như Đông, nhưng phận làm con, anh ấy vẫn tới lui thăm viếng.
Hơn nữa, kẻ trách móc phải là mẹ của Đông mới đúng, v́ có lẽ bác ấy
vẫn c̣n thương ổng, c̣n thằng Đông th́ khác, thân phận là con đâu có
quyền xen vào chuyện người lớn hay giận hờn cha mẹ. Tại sao Đông
không nghĩ rằng nếu như không có ba của nó, th́ làm ǵ có sự hiện
diện của nó trên đời này, và làm ǵ nó có thể sống đến ngày hôm nay
để mà từ bỏ ông ta. Anh thật không rơ, đối với một người rất có hiếu
với mẹ như Đông, tại sao lại không thông suốt cái lư lẽ tầm thường
đó?
Nhă Tuyền nhận thấy đầu óc ḿnh không c̣n đủ sáng suốt để phân tích
ai đúng ai sai, mà nàng chỉ biết có một điều là Đông đă dối gạt
ḿnh. Tự nhiên nàng không c̣n tin tưởng những ǵ Đông đă kể trong
cái lần đi chơi đầu tiên:
- Anh Hải, anh có biết v́ sao Tuyết Anh chết không?
Năy giờ Hải cứ thao thao bất tuyệt, chỉ có câu hỏi này khiến anh
phải tư lự, nói không thành lời. Sự úp mở của anh càng tăng thêm mối
ngờ vực trong ḷng Tuyền; tuy nhiên, nàng cố gắng tạo ra vẻ b́nh
thản:
- Ồ, xin lỗi anh nhé! Em hỏi tùm lum, nếu là chuyện bí mật của gia
đ́nh người ta, có lẽ em cũng không nên ṭ ṃ làm chi. Có điều dạo
này em cảm thấy có rất nhiều chuyện trùng hợp xảy ra liên tục khiến
em choáng váng ở sự thật. Ví dụ như, trước tiên em gặp anh một vài
lần nhưng lại không nhận ra anh, măi đến chiều hôm qua em mới biết
được anh chính là người anh mà em hằng quư mến, lại khám phá ra cả
hai anh em ḿnh cùng có chung một người chủ, kế đó, Minh Châu là em
ruột của anh, và Đông lại là người bạn thân thiết đối với anh. Đấy,
mọi việc cứ như trong phim ảnh vậy, cho nên sẳn đây em cũng muốn
biết thêm về chuyện của gia đ́nh Đông để tránh những trường hợp chưa
chuẩn bị tâm lư cứ xảy ra tương tựa như thế. Song, nếu anh khó mở
miệng th́ thôi vậy, sẳn em cũng chả thích xen vào chuyện riêng tư
của người ta.
Hải hơi xúc động trước những lời lẽ "người anh mà em hằng quư mến",
nên vội phân bua:
- Thật ra cũng chẳng có ǵ gọi là bí mật cả, chỉ tại con Châu làm ra
vẻ rất nghiêm trọng, bắt anh thề thốt không được kể với bất cứ một
ai...
Hải đột nhiên dừng lại, anh nghiêng đầu nh́n Tuyền, rồi khẽ thở dài
một tiếng:
- Nếu như trước đây, anh không thể cưỡng lại cái vẻ mặt ngây thơ,
đôi mắt vô tội, nụ cười bướng bỉnh của em, th́ ngày nay anh càng
không thể tự chủ trước vẻ mặt chân chính, đôi mắt trưởng thành, nụ
cười ngọt ngào của em. Quả thật, dù trong quá khứ hay hiện tại, anh
vẫn phải nh́n nhận rằng giữa hai chúng ta chưa hề có bí mật nào cả.
Thôi được, coi như anh thất hứa với Châu vậy. Em biết không Tuyền,
có rất nhiều người quen biết cứ lầm tưởng Tuyết Anh chết v́ bạo
bệnh, nhưng thật ra con bé tự tử chết v́ thất t́nh. Nghe nói Tuyết
Anh đă uống rất nhiều thuốc bừa băi, đến khi chở lên bệnh viện để
rửa sạch bao tử th́ đă quá muộn v́ thuốc đă thấm sâu vào tất cả các
tế bào sinh sống trong cơ thể của cô ta. Kết quả con bé qua đời khi
tuổi tác chỉ vừa được 18 xuân xanh.
Nhă Tuyền nhẩy nhổm như ngồi trúng ổ kiến lửa:
- Anh nói ǵ, cô ta tự tử chết, chứ không phải bị ung thư gan hay
sao? Anh có lầm lẫn chăng?
Hải bắt đầu cảm thấy kỳ lạ trước vẻ mặt khẩn trương của Tuyền:
- Làm sao lầm lẫn được khi mà chính miệng thằng Duy kể cho con Châu
nghe. Chẳng lẻ nó gạt người bạn gái duy nhất của nó? Mà gạt để làm
ǵ cơ chứ? Nè, sao em có vẻ kích động quá vậy?
Nhă Tuyền không để ư đến câu hỏi của Hải, trái lại nàng càng khẩn
trương hơn:
- Biết đâu chính Duy cũng không rành về cái chết của chị ḿnh v́ lúc
sự việc xảy ra cậu ta vẫn c̣n ở bên Việt Nam?
Hải tuy không hiểu được tầm vóc quan trọng về cái chết của Tuyết Anh
có ảnh hưởng ǵ đến Tuyền chăng, song để chứng minh những lời nói
của ḿnh đều là sự thật 100 phần trăm, anh bèn khẳng định:
- Em nhận xét cũng có lư, nhưng chính bác trai đă kể cho thằng Duy
nghe, anh thiết nghĩ cha con với nhau cần ǵ phải giấu diếm, v́ theo
như lời của con Châu kể lại, gần đây cảm t́nh hai cha con của họ coi
bộ rất thân thiết.
Rồi sực nhớ là ḿnh đă lỡ lời, anh bèn tự vả miệng một cái:
- Ấy chết, anh quên là thằng Duy không muốn cho Đông biết rằng thỉnh
thoảng nó vẫn qua lại với ông già, nhất là mấy ngày hôm nay, coi bộ
nó với con Châu đi qua bên đó mỗi ngày v́ khỏi phải lo bị ai bắt
gặp. Cho nên trước mặt Đông, hay người nhà họ, em đừng tỏ ra là ḿnh
đă hay biết ǵ hết nhé! Mà thằng Đông cũng kỳ thật, chẳng ai bắt
buộc nó phải thăm viếng ba ruột của ḿnh, th́ nó cũng không nên cấm
cản thằng em đi thăm ông già, thiệt anh cảm thấy bất b́nh dùm cho
thằng Duy...
Hải không hề biết rằng anh đang nói với chính ḿnh cho đến khi bất
ngờ thấy được khuôn mặt bần thần của Tuyền th́ anh vội vàng im ngay.
Quả thật, Nhă Tuyền chẳng c̣n ḷng dạ nào để hứng thú nghe tiếp
những chuyện có liên can đến Đông. Tuyền cũng không c̣n đủ b́nh tĩnh
để đè nén t́nh huống của ḿnh nữa. Th́ ra Châu không hề bị bạn trai
gạt, chỉ có nàng mới là kẻ bị gạt. Nhưng tại sao Đông lại phải gạt
nàng? Có phải v́ chàng không tin tưởng ở ḿnh? Hay trước mặt chàng,
ta là một con rắn độc cần phải pḥng hờ? Tuyền tự hỏi để rồi nhận
thấy sự tự ái và ḷng tin tưởng của ḿnh đă bị tổn thương thật
nhiều.
Tuyền thiết nghĩ từ bấy lâu nay, nàng luôn tôn trọng quyền tư ẩn của
mọi người, bao gồm cả Đông, càng không hề có ư xâm phạm đến chuyện
quá khứ của chàng, tất cả đều do Đông chủ động kể ra. Nếu như Đông
không muốn nói lên sự thật, điều đó cũng chẳng quan trọng lắm; đằng
này, chính chàng đă tự thêu dệt ra một câu chuyện vô cùng hoang
đường: cái ǵ là tai nạn xe cộ, chi phí cho đám tang, con của bạn
thân, ung thư gan... trời ơi, tất cả đều do chàng bịa ra hết. Hèn ǵ
mà mỗi lần ghé nhà Đông chơi, nàng không hề thấy bàn thờ của ba
chàng cả. Lúc đó, Tuyền đă thấy kỳ lạ lắm rồi, nhưng không dám hỏi
v́ nàng sợ khơi lại một chuyện bất hạnh của gia đ́nh chàng. Bây giờ,
càng nhớ lại những ǵ Đông đă nói, Tuyền càng cảm thấy thất vọng
thật nhiều, Chỉ v́ chàng vốn biết nàng không thích người ta nói láo,
thế mà chàng vẫn ngang nhiên dối nàng.
Có lẽ đối với người khác, họ sẽ bỏ qua cho Đông ngay lập tức, nhưng
đối với Tuyền, mỗi ngày nàng đều phải nghe một điệp khúc cũ rít thốt
ra từ miệng của những con nợ sau khi vừa nghe xong lời giới thiệu
của nàng: Xin lỗi cô, computer của chúng tôi bị trục trặc cả tuần
nay nên chưa thể in "cheque" ra được; Cô gọi thật không đúng lúc, bà
chủ vừa đi khỏi, hay là cô nhắn tin lại nhé!; Ồ, tôi vừa gởi thư
sáng nay thôi, có thể giữa tuần này cô sẽ nhận được tấm chi phiếu;
Mong cô thông cảm dùm, thời tiết dạo này đẹp quá, mọi người đều đổ
xô ra đường, nên chẳng có ai đến tiệm để thuê phim ca..v.v?.. Họ có
hàng trăm lư do để khuất nợ, mặc dù nàng thừa hiểu thời tiết cả tuần
đó đều u ám, hoặc nàng biết chắc cái người trả lời điện thoại chính
là chủ tiệm, và nàng cũng đă từng nhẫn nại chờ đợi mà chẳng hề thấy
tấm chi phiếu nào gởi đến như lời đă hẹn.
Suốt một năm qua, Nhă Tuyền đă quá mệt mỏi v́ phải nghe những lời
nói láo xung quanh nàng. Khi về đến nhà, nàng chỉ mong gặp được Công
để khuây khoả tinh thần, nhưng kết quả hắn cũng đă dối nàng. C̣n mấy
tháng nay th́ sao? Đông đă nói láo với ta hết bao nhiêu lần? Nhă
Tuyền chán nản lắc đầu khi câu trả lời đă hiện ra trước mắt, tức
chàng đă gạt nàng ngay từ buổi ban đầu, khác với Công, hắn chỉ dối
nàng ở thời gian về sau mà thôi. Và với kết quả của ngày hôm nay,
Tuyền không biết làm sao hơn là chỉ biết tự trách ḿnh. Phải, cũng
tại nàng quá tin người, quá xem trọng người ta, tối ngày cứ lo ngại
sẽ làm mọi người buồn, rốt cuộc kẻ thiệt tḥi chính là nàng.
Trong khi Nhă Tuyền ngồi bất động với một tâm tư rối loạn th́ Hải
cũng đă theo dơi khuôn mặt nàng năy giờ. Tuy Hải là một người phóng
khoáng, không chuyên về nội tâm, cũng chẳng rành tâm lư của người
đối diện lắm; song, với vẻ mặt ủ dột, thêm vào những giọt nước mắt
của Tuyền cũng đủ để cho cho anh hiểu rằng nhất định giữa con bé này
với người bạn của anh thật sự không đơn giản như anh đă nghĩ.
Hải vội cho xe rẻ vào một công viên gần đó. Im lặng vài giây, anh
khẽ đặt tay lên vai Tuyền, nhỏ nhẹ hỏi:
- Tuyền à, em không sao chứ? Chuyện gia đ́nh của Đông có liên hệ ǵ
đến em chăng?
Nhă Tuyền vẫn không nói một lời, trái lại nước mắt càng chảy nhiều
hơn, khiến Hải chạnh ḷng hỏi tiếp:
- Đă lâu rồi, em chưa hề khóc ngon lành như thế này. Phải có người
ăn hiếp em không?
Tuyền chỉ lắc đầu nhẹ, rồi cố đưa mắt nh́n xung quanh. Nàng chợt
lặng người đi v́ cái công viên này chính là nơi Đông đă cùng nàng
tṛ chuyện trước khi chàng rời khỏi thành phố. Ở dưới cái cầu xa xa
kia, nàng đă thật thà tâm sự vế mối t́nh đầu của nàng cho Đông nghe.
Không những chỉ có đêm hôm đó thôi, mà từ nhiều đêm về trước, Nhă
Tuyền đều thành thật với Đông mỗi khi chàng hỏi ta bất cứ điều ǵ.
Trái lại, Đông lúc nào cũng tỏ ra thần bí, khiến nàng có cảm giác
như chẳng phải nàng không chịu bơi vào chiếc tàu ngầm, chỉ tại cánh
cửa luôn luôn khoá chặt mà thôi.
Bất giác Nhă Tuyền không nén được sự bất măn trong ḷng, quay sang
nh́n Hải bằng ánh mắt ai oán. Phút chốc, nàng nhoài người ngả vào
vai Hải, khóc ngậm ngùi.; v́ quá bất ngờ, Hải cũng chẳng biết làm
sao hơn là choàng tay qua xiết chặt lấy vai nàng. Một cảm giác thật
kỳ lạ vội xâm chiếm tâm hồn anh ngay. Người anh ch́m xuống vùng cảm
xúc lạ lùng. Thứ cảm xúc dường như anh đă bắt gặp một vài lần nào
đó, lâu lắm rồi, cái thời c̣n trai tráng. Có lẽ cái lần gần nhất, đó
là khi anh ôm Ngọc Vân vào ḷng khoảng bốn năm về trước. C̣n lần này
th́ sao? Đây chẳng phải là lần đầu tiên Nhă Tuyền tựa vào vai anh.
Ngày xưa mỗi lần bị Nhă Thu rầy la hay bị oan ức điều ǵ, con bé cứ
la inh ỏi, khóc ồn ào khiến anh luôn miệng dỗ dành, nhưng bây giờ
con bé chẳng nói năng ǵ, làm sao anh biết để mà nuông ch́u và giải
oan cho nó? Bất giác, anh thầm nh́n nhận rằng người con gái đang nằm
gọn trong ṿng tay anh, rơ ràng không c̣n là con bé ngây thơ như
ngày xưa nữa.
Sau vài phút lắng đọng, Hải chợt thấy ngoài kia gió thổi lồng lộng,
từng đám mây lớn kéo đến, có lẽ trời đang chuyển mưa. Cơn mưa mùa
thu thường bất ngờ đổ xuống giữa chiều tối như thế này. Thấy Nhă
Tuyền đă thôi khóc, Hải bèn lên tiếng:
- Ḿnh về nhé Tuyền, kẻo trời mưa to!
Và với một người có tánh t́nh cởi mở, luôn tự hào về bản thân ḿnh
như Hải, anh không hề giấu diếm ai một điều ǵ. Anh phóng khoáng chứ
không cố chấp như những người khác. Riêng Nhă Tuyền, cô là người
thẳng tính, bộc trực, có một tâm hồn trong sáng, cô nói một là một,
hai là hại V́ thế, cả hai người họ làm sao hiểu được ở đằng sau một
hài kịch lại là một tấn bi kịch đau thương.
Đối với chuyện gia đ́nh của Đông cũng vậy, chàng đă xem cha ḿnh
chết từ lâu, v́ chính ông ta đă cho Đông sống những ngày tháng cận
kề với tử thần. Chàng chỉ vừa thoát ra khỏi địa ngục nhờ t́nh thương
bao la ở một người mẹ kính yêu. Nhưng rất tiếc, bà cũng không đủ sức
để đưa Đông lên tận thiên đàng; trái lại, Đông thấy ḿnh đang lơ
đăng trên một cụm mây không định hướng bay. Nếu như bắt Đông phải
nói xấu cha ḿnh, điều đó có lẽ chàng không thể nào làm được, song
nếu bảo Đông phải ca tụng về ông ta, th́ chàng càng không biết phải
bắt đầu từ đâu. Những nổi bất hạnh này, có ai hiểu được cho chàng
không? Hay số phận luôn đẩy đưa Đông vào bóng tối của vực sâu thăm
thẳm?
Chương 23
Quán Thủy Tiên đêm nay trông nhộn nhịp và ồn ào khác thường. Mới tám
giờ tối, khách khứa đă ngồi chật cứng để chờ xem ban nhạc sống
Nightstars cùng với một vài ca sĩ địa phương tŕnh bày những nhạc
phẩm khiêu vũ đang được giới trẻ ưa chuộng nhất hiện nay. Sau khi
người bảo an khám xét quần áo Đông và kiểm tra vé vào cửa, hắn chậm
răi đóng một dấu ṿng tṛn màu xanh trên bàn tay phải của
chàng.
Vào bên trong.
Đông chưa kịp t́m ra chỗ ngồi, bỗng có một tiếng gọi thật to:
- Anh Đông, bọn em ở bên này!
Đông nhận ra người vừa gọi chàng chính là Luân, tức "Hai Đầu bự",
đang ngồi cạnh với con bạn gái của nó là Linda. Ngoài ra c̣n có Hiệp
(Bảy La), một gă con trại lạ mặt đang vui vẻ tṛ chuyện với Hương,
kế bên là Nhă Tuyền và Oanh. Đông thoáng chút ngạc nhiên v́ sự xuất
hiện bất ngờ của Tuyền ở nơi này, nhất là ngồi chung với đám người
ăn chơi như thế. Tuy nhiên Đông không khỏi mừng rỡ trong ḷng v́ cả
buổi chiều nay, chàng không làm sao để liên lạc được với nàng.
Vừa thấy Đông, Oanh lập tức đổi chỗ ngồi để chàng có thể ngồi cạnh
Nhă Tuyền. Điều này khiến Tuyền hơi hối hận v́ đă hấp tấp nói xa nói
gần về chuyện t́nh cảm của ḿnh cho Oanh nghe sau cái đêm Đông bất
chợt hôn nàng ngoài cửa. V́ nếu như Oanh đă biết, chắc chắn Hương
cũng sẽ biết, và biết đâu cả đám người này đều biết tất cả bởi Oanh
không kín đáo bằng Hương. Chẳng những Tuyền chỉ hối tiếc về chuyện
đó thôi mà nàng cũng bắt đầu ân hận v́ đă lỡ nhận vé mời của Hải.
Chiều hôm qua, Hải ghé nhà đưa hai vé nhạc sống cho nàng, bảo ra
quán Thuỷ Tiên ủng hộ ban nhạc của anh.
Nhă Tuyền không hứng thú đi chút nào nên cố t́nh điện thoại cho Oanh
để tặng lại hai vé mời cho tụi nó, ai ngờ nó bảo là dù không có vé
mời, nó và Hương cũng sẽ có mặt. Và v́ muốn trốn Đông, nên nàng đồng
ư theo Oanh đến nơi này. Nếu sớm biết chàng cũng sẽ đến đây, có lẽ
Tuyền chẳng đời nào chịu đặt chân vào cái quán ồn ào này. Dẫu hiểu
rằng, Tuyền không thể nào trốn tránh sự thật măi, nhưng nàng tự
nghĩ
ít nhất cũng phải để cho thời gian xoa dịu bớt sự tổn thương trong
ḷng nàng.
Tuyền không rơ là Đông đă khám phá ra được điều ǵ kỳ lạ chăng, chỉ
thấy chàng lặng lẽ ngồi bên nàng mà không hề nói năng một lời. Trong
khi đó, gă đàn em tên Hiệp sốt sắng khui bia cho Đông:
- Anh Đông đi Mỹ vui không vậy?
Đông không trả lời câu hỏi của Hiệp, mà c̣n hỏi lại hắn ta:
- Mấy đứa kia đâu rồi Bay?
- Dạ tụi nó xuống phố chơi từ hồi chiều, hơn
nữa bọn nó không thích
nhạc sống lắm.
Oanh thắc mắc xen vào:
- Hai người chỉ xa nhau có một tuần mà trông lạnh lùng quá vậy?
Nhă Tuyền lúng túng ra mặt, cũng may Hương vô t́nh giải vây cho
nàng:
- Đông đảo và ồn ào như thế này làm sao mà nói chứ?
Mấy người trong bàn chợt cười chúm chím, nhất là hai cái anh bạn của
Đông, hết nh́n Tuyền rồi lại nh́n Đông, tỏ vẻ thích thú khi biết
được mối quan hệ giữa hai người. Lợi dụng mọi người vui vẻ cụng ly
với nhau, Đông khẽ nắm lấy tay Tuyền dưới bàn, nhưng Tuyền chậm răi
rút tay lai. Sự từ chối của Tuyền cũng đủ để Đông đoán ra nhất định
là nàng đă giận hờn ḿnh điều ǵ.
Đông nhớ lại, chiều hôm qua chàng đă gọi máy để giải thích rằng hai
ngày trước đó chàng không thể nhắn máy được v́ phải đi chơi xa với
gia đ́nh của người chị bà con cô cậu này. Sau đó, Đông có nhắn Tuyền
gọi lại cho ḿnh nhưng chờ măi mà không thấy Tuyền gọi đến. Sáng hôm
nay, vừa ngồi vào trong xe ở phi trường, Châu liền kể cho chàng nghe
sự tao ngộ kỳ lạ giữa Hải và Tuyền, nó c̣n đưa cho chàng cái vé mời
tối nay để vào cửa Thuỷ Tiên, bảo là Hải nhờ đưa dùm và nhắn chàng
nhất định phải có mặt v́ có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Đáng lẽ khi về tới nhà, Đông đă định gọi cho Hải để hỏi là chuyện
ǵ; song v́ nóng ḷng gặp Nhă Tuyền, Đông bèn lái xe đến nhà nàng,
một mặt để đưa quà cho mấy đứa nhỏ, một mặt ngồi đợi nàng v́ trước
khi rời khỏi nhà, chàng có gọi đến và Nhă Thu cho hay là Tuyền đă ra
khỏi nhà từ sáng sớm. Tuy nhiên, Đông ngồi chờ hết hai tiếng đồng hồ
mà vẫn không thấy bóng dáng Tuyền đâu cả. Trong suốt thời gian đó,
Nhă Thu đă chịu khó tṛ chuyện với chàng thật lâu. Chị ta kể cho
Đông nghe rất nhiều chi tiết về mối t́nh giữa Công và em gái ḿnh,
chẳng hạn Tuyền đă đối xử với Công như bát nước đầy, v́ Công mà đă
làm rất bao nhiêu chuyện cho hắn, rốt cuộc hắn lại phụ t́nh
Tuyen..v.v...
Qua lời kể của Nhă Thu, Đông càng thấy thương yêu Nhă Tuyền hơn. Bây
giờ chàng đă hiểu v́ sao nàng lại tỏ ra kích động, liều lĩnh thí
mạng với đám Tina, đó là chẳng qua hoàn cảnh của Oanh bị bạn trai bỏ
rơi đă khơi thêm vết thương ḷng sẳn có trong tim nàng. Và càng
nghĩ
th́ Đông càng ghét cái tên phụ bạc kia thật nhiều, tự nguyện với
ḿnh là giá như chàng biết mặt cái thằng sở khanh đó, hoặc trời sui
đất khiến cho chàng gặp hắn, dù ở bất cứ nơi nào, nhất định Đông
cũng sẽ cho hắn một bài học nhớ đời.
Rồi nh́n sang Hương, Đông chợt nảy ra một ư
nghĩ thật hoàn hảo, có
điều chàng chưa muốn thực hiện ngay bây giờ, v́ điều mà chàng đang
lo lắng chính là cái thái độ xa lạ của Tuyền. Từ lúc bước vào quán
tới giờ, Nhă Tuyền vẫn ngồi im ĺm như một khúc gỗ, đôi mắt luôn
hướng lên phía trên sân khấu, bất giác Đông nh́n theo hướng mắt của
nàng, vô t́nh Hải ở trên đó cũng đang vẫy tay ra hiệu cho Đông lên
gặp anh. Đông hiểu ư, vội đi lên phía trên, ngang qua một bàn nằm
sát sàn nhảy, một vài người quen kéo chàng lại, bắt uống bia và hỏi
thăm đôi lời. Sau khi xă giao vài câu, Đông xin cáo lui, nhưng chỉ
được vài bước th́ bị bàn khác bắt chàng ngồi xuống và nhất định
không để cho chàng bỏ đi như cái bàn vừa rồi.
Sau cùng, ban nhạc cũng bắt đầu khai mạc, cô ca sĩ Xuân Uyên, đang
mở màng chương tŕnh khiêu vũ bằng một điệu nhảy tango. Sẳn Hải cũng
đang bận với ban nhạc, Đông bèn ngồi nán lại cho bạn bè được vui,
nhưng đôi mắt vẫn không quên theo dơi sắc mặt của Tuyền. Đột nhiên,
Đông thấy nàng th́nh ĺnh biến sắc khi nh́n thấy một tốp người đang
tiến về một bàn trống thật dài, dường như đă gọi điện thoại vào quán
đặt chỗ trước. Có một đôi nam nử rất t́nh tứ liếc mắt thật nhanh
sang bàn của Tuyền, rồi th́ chẳng những họ to nhỏ với nhau điều ǵ
mà mấy người đi theo có kẻ gật đầu chào Tuyền, kẻ khác th́ chỉ trỏ
tùm lum, th́ thầm chuyện chi trông rất hiếu kỳ.
Khoảng 15 phút đồng hồ sau, Đông không thấy Oanh hay Tuyền đâu cả,
chàng nghĩ có lẻ họ đang đi vào pḥng vệ sinh. Nhân cơ hội này, Đông
nhanh nhẹn quay về chỗ ngồi, chàng hất hàm hỏi nhỏ Hương:
- Hương có quen biết đám người kia không?
Hương cười cười:
- Tôi làm sao có tư cách để quen được đám trí thức đại học đó? Có
điều, đôi t́nh nhân đang nhảy mùi mẫn trên sàn th́ chẳng xa lạ với
tôi chút nào.
Đông ṭ ṃ:
- Nhiều cặp mùi mẫn lắm, làm sao tôi biết được là cặp nào chứ?
Hương vừa chỉ tay lên phía sàn nhảy, vừa hỏi:
- Anh có thấy cái con nhỏ mặc chiếc váy màu đen thật ngắn không?
Đông đáp nhanh:
- À, thấy rồi!
- Một đứa là t́nh địch của anh, c̣n con kia, là em nuôi của hắn đấy!
- Ư của cô là...
- Con Linh có kể cho anh biết về chuyện của Công chưa.
Đông gật gù:
- Té ra hắn chính là Công. Nếu biết linh nghiệm như vậy th́ tôi đă
sớm ước nguyện thật nhiều điều. Để tôi c̣n tính đi t́m tung tích của
nó nữa chứ.
- Anh lẩm bẩm ǵ thế?
Đông chưa kịp trả lời Hương th́ đột nhiên Oanh quay trở lại bàn với
nét mặt hậm hực:
- Ê Hương, mày biết mấy con nhỏ kia vừa xầm x́ ǵ không?
Thấy Hương tỏ vẻ khó hiểu, Oanh bèn tiếp:
- Tụi nó không biết là tao đang ngồi gần đó, dám bảo là tại con Linh
cặp thằng nào ở dưới London, nên mới phụ bạc thằng Công. Nếu con
Linh không có ở đây, chắc chắn tao sẽ lôi con Vi ra đánh một trận
cho nó hết tài nói khoét...
Hương dịu giọng cắt ngang:
- Thôi đừng làm ồn! Sau cái vụ lần trước, bộ mày chưa tởn à?
Hương nhắc chuyện cũ trước mặt mọi người, nhất là trước mặt Đông,
khiến Oanh ngượng ngùng, vội im miệng ngay. Trong khi đó, lời lẻ của
Oanh như dầu đổ thêm vào lửa, Đông chẳng nói chẳng rằng, ung dung
bước ra khỏi quán nước.
o0o
Khoảng hai phút sau, điện thoại di động của Luân chợt reo lên, Linda
mở xách tay, lấy máy trao cho bạn trai ḿnh.
- Hello!
- Tao đây, đừng để cho đám con gái biết là tao đang gọi cho mày.
Luân lặng người vài giây, rồi đáp nhanh:
- Vâng! Có chuyện ǵ không anh?
Tiếng Đông vẫn đều đặn:
- Mày nh́n lên sàn nhảy, có thấy cái thằng mặc chiếc áo sơ mi màu
vàng đang nhảy với một con bé mặc chiếc váy đen không?
- Dạ thấy! À, mà tụi nó đang quay về chỗ ngồi v́ bản nhạc vừa dứt.
- Tốt lắm! Mày t́m cách lôi cái thằng đó ra đây cho tao! Nhớ là đừng
làm náo động ǵ cả, nhất là trước mặt Nhă Tuyền.
- Anh nói cô Tuyền nào?
Đông sực nhớ là bạn bè đă quen miệng gọi Tuyền là Linh:
- Ư tao nói là Linh đấy!
- À, chị Lê Tư phải không?
- Mày bảo cái ǵ?
- Ồ, em quên mất! Cũng tại con bồ em cứ hay gọi chị ấy là Lê Tư, là
tài tử đóng phim ǵ đó, tại hai người có cái miệng giống nhau....
Đông bực dọc cắt ngang:
- Thôi im đi! Bây giờ tao ở ngoài quán chờ mày, sau khi dắt thằng đó
ra đây xong, mày và thằng Bảy đứng trước quán canh chừng dùm tao.
Giọng Luân chợt nhỏ hẳn lại, như sợ mọi người nghe thấy:
- Anh Ba, có cần em đem đồ nghề ra không?
Đám đàn em đă quen gọi Dũng là anh Hai, c̣n Đông là anh Ba, nhưng đó
chỉ là danh từ thân mật dành cho những khi gặp gỡ và tṛ chuyện
riêng rẽ mà thội
- Khỏi! Bộ mày không thấy thằng cha bảo an ở ngay cửa hay sao?
- OK! Em đi liền đây!
- Đợi tí đă, mày vừa cúp phone xong, đi qua bên đó liền sẽ khiến mấy
đứa con gái nghi ngờ đấy.
- Vậy th́ 5 phút nhé anh Ba!
- Ừ! Nhớ, bằng mọi cách lôi cái thằng chó chết kia ra đây cho tao.
- Yên tâm! Em làm việc, anh Ba khỏi phải lo lắng ǵ cả. Bảo đảm
trong ṿng 5 phút, sẽ có người ngay!
o0o
Ở đằng sau quán, Đông sốt ruột đi tới đi lui, lúc th́ xem đồng hồ
khi th́ ngó xa ngó gần và quả nhiên, chưa đầy năm phút, Luân khoác
vai Công đang tiến gần phía chàng.
- Rơ ràng tôi nhớ là đâu có quen biết với anh. Anh rủ tôi ra ngoài
này để làm ǵ?
Công vừa hỏi, vừa vươn vai để gở tay Luân ra, nhưng vô ích, bàn tay
của gă con trai xa lạ này càng lúc càng bấu chặt vào vai hắn hơn.
Công linh cảm dường như ḿnh đă bị người ta gạt ra ngoài này, nhất
định không phải chỉ đơn giản bàn chuyện xă giao ǵ cả. Đang lúc
hoang mang, bỗng hắn bị gă con trai này xô về phía trước.
- Anh Ba, em mang nó ra đây rồi nè! Thằng Bảy đang chờ ở trước cửa,
anh muốn tụi em làm ǵ nó?
Đông ôn tồn đáp:
- Ở đây hết chuyện của mày rồi! Mày đi đi và nhớ là tao không muốn
có người thứ ba xuất hiện ở nơi này, rơ chửa.
- OK, anh Ba!
Dứt lời, Luân vội vă rút lui ngạy Luân tự
nghĩ đă lâu lắm rồi nó
không hề thấy vẻ mặt nghiêm chỉnh và hùng hồn của Đông như ngày hôm
nay. Qua lời nói của Oanh ban năy, Luân cũng đă đoán ra được phần
nào, có thể cái thằng Công này là người t́nh xưa của chị "Lê Tư".
Mặc dù Luân không biết ai đúng ai sai, nhưng nó tin tưởng ở Đông, v́
bấy lâu nay, tuy Đông sẳn sàng ra tay bênh vực đàn em mỗi khi đứa
nào bị kẻ khác ăn hiếp, nhưng tuyệt đối anh chưa bao giờ nhúng tay
vào việc dành gái. Nhất định cái tên xui xẻo này đă làm điều chi
phật ư anh. Đáng lẽ Luân định lên tiếng ra tay thế Đông, song nh́n
vẻ cương quyết của anh, nó ngầm hiểu và ngoan ngoăn vâng lời ngạy
Đợi cho Luân đă thật sự biến mất, bấy giờ Đông mới yên tâm nh́n cái
gă phụ t́nh trước mặt chàng để nhận thấy hắn cũng chẳng có ǵ hơn
ḿnh ngoài cái bằng đại học trong tay. Đúng vậy, Công không có tướng
tá cao ráo, thân h́nh vạm vỡ như Đông, càng không có đôi mắt tài tử
đẹp như chàng, khuôn mặt th́ trông cụt ngủn khó ưa làm sao. Phải
chăng nhờ cái tài trồng cây si khéo léo, tài họa văn họa thơ, vẻ mặt
hiền lành, tính cách ham học và vẻ cần cù chăm chỉ lúc ban đầu của
hắn đă chinh phục được Nhă Tuyền? Hay tại hắn đang run rẩy, rụt rè
trước mặt Đông khiến chàng có cảm giác như hắn đúng là một gă con
trai hiền lành nhất trên thế gian này? Song, khi nh́n thấy ở lưng
quần của hắn có đeo pager và điện thoại cầm tay, tóc tai chảy chuốt
tỉ mỉ, quần áo hiệu đắt tiền, và nhất là cái tài biểu diễn cha cha,
má má thật sành điệu trên sàn nhảy của hắn khiến một chút thương hại
vừa loé lên trong ḷng Đông cũng vội tan biến thật nhanh. Bất giác,
Đông không khỏi hoài nghi về con người của hắn, bởi trông hắn trí
thức cũng chả đúng mà dân quậy th́ càng không giống ǵ mấy.
Trong khi Đông đang đánh giá về phẩm chất con người của Công th́ hắn
cũng đang thắc mắc vô cùng. Công cố giữ vẻ b́nh tỉnh, ngước mặt hỏi:
- Chẳng hay mấy anh kêu tôi ra ngoài này để làm ǵ?
Đối với một người có mắt không tṛng như Công, Đông tự
nghĩ không
cần thiết phải tỏ ra lịch sự trước mặt hắn, chàng đi thẳng vào vấn
đề:
- Mày quen biết Nhă Tuyền, đúng không?
Công lúng túng đáp:
- A...Ĺnh... Có ...tôi biết cô ta.
- Chỉ quen biết thôi sao.
Công dường như đă hiểu ra điều ǵ, có lẽ người con trai to lớn trước
mặt ḿnh là người yêu mới của Linh? Và cũng có thể anh ta đang ghen?
Với suy đoán vừa rồi, Công cảm thấy nhẹ nhơm ra:
- Linh là bạn gái cũ của tôi, nhưng anh đừng lo, chúng tôi đă chia
tay rồi, hoàn toàn không c̣n ai dính líu đến ai.
Nét mặt của Đông vẫn lạnh lùng:
- Chia tay v́ nguyên do ǵ thế?
- Là...tại v́ chúng tôi không hạp nhau lắm...
- Bốp!
Đông bất ngờ đấm vào mặt Công một cái như trời giáng khiến Công lăo
đảo thụt lùi ra phía sạu Trong khi đó, Đông bước đến, nắm chặt phần
áo trước ngực Công:
- Tao cho mày thêm một cơ hội nữa, trả lời mau!
Công ôm mặt đáp:
- Th́ tôi đă nói với anh là không hạp nhau mà?
- Bốp!
Lần này Công ngă nhào xuống đất ngay v́ không tài nào chịu nổi hai
cú đánh thật mạnh của Đông. Thật ra Công làm sao biết được hắn đang
đụng đầu với một người chuyên đánh lộn như cơm bửa, và luôn nói bằng
tay chứ chẳng phải bằng miệng. Nếu không v́ Nhă Tuyền, chắn chắn
Đông đă không tốn công phí lời nhiều làm chi. Chàng thiết tưởng
chẳng những phải đánh Công cho bỏ ghét mà c̣n phải đ̣i lại lư lẽ cho
Tuyền nữa. Nghĩ vậy, Đông bèn ngồi xuống trong tư thế nửa quỳ, ngắm
cái khuôn mặt bầm tím của Công mà hỏi:
- Mày tính giả nai với tao phải không? Thế con bé sexy trên sàn nhảy
vừa rồi là ai của mày?
Đến nước này, Công cũng liều mạng trả treo:
- Anh biết hết rồi c̣n hỏi làm ǵ?
- Tốt lắm! Mày dám ăn nói như vậy trước mặt tao, xem ra cũng c̣n có
chí khí của đàn ông một tí!
Dứt lời, Đông đứng dậy, đá túi bụi vào bụng Công liên tiếp mấy cái,
vừa đá, Đông vừa nói:
- Đồ ăn cháo đá bát! Mày phụ t́nh yêu và ḷng tốt của Tuyền đă đành,
sao c̣n đổ thừa cho cô ấy là kẻ bội bạc? Dám làm tại sao không dám
nhận? Từ nay hể tao c̣n nghe thấy thằng nào hoặc con nào nói xấu cô
ta là mày sẽ ăn đ̣n nhiều hơn...
- Đừng tay! Trời ơi, anh Công!
Đông ngưng đá để nhận ra một đứa con gái đang chạy hớn hải về phía
hai người Con bé sợ hải ngồi bẹp xuống đất, hai tay nhẹ nhàng nâng
đầu Công lên:
- Anh Công, anh có sao không? Em thấy anh ra ngoài này đă hơn năm
phút mà chưa quay về nên em đoán chắc có chuyện ǵ xảy ra.
Thấy Công nằm ôm bụng quằn quại trên nền đất, cô nàng bèn trừng mắt
hỏi Đông:
- Ông làm ǵ vậy Anh ta có thù oán ǵ với ông mà ra tay nặng như
thế? Cho ông biết, anh ấy có mệnh hệ ǵ tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng
đâu!
Đông giận dữ kéo xược tóc con bé lôi ra xa khiến cô nàng la inh ỏi:
- Buông tôi ra! Đồ dă man! Đồ mất dạy!
Con bé càng chửi, Đông càng nóng máu lên, khuôn mặt chàng đanh lại
trông rất dễ sợ:
- Cái miệng của mày thúi thật! Thằng này tự
nghĩ xưa nay chưa hề
đánh đàn bà con gái bao giờ, hôm nay tao đành phá lệ một lần....
- Nè anh dám đụng đến bạn gái của tôi, tôi sẽ chết sống với anh
ngay!
Sau khi cắt ngang lời nói của Đông, Công cố gắng gượng dậy nhưng vẫn
không sao đứng nổi Trong khi đó Đông bật cười thích thú:
- Ha ha!... Được lắm, nói nghe rất hay! Ít ra cũng phải vậy chứ! Nào
qua đây, qua đây để bảo vệ người yêu của mày đi, đừng chỉ giỏi có
cái miệng thôi chứ!
Thấy Công đang ḅ lết một cách khó nhọc, Vi cố dùng hết sức để thoát
khỏi tay Đông, nhưng càng giằng co th́ tóc càng bị nắm chặt hơn. Vi
đau quá, bèn hét to:
- Bây giờ ông có buông tôi ra không? Bớ người ta có ai cứu tôi với. Bớ người ta...
- Bốp!
Vi chưa kịp la thêm th́ đă thấy trời đất như quay cuồng, ngay lúc đó
có một tiếng nói đằng sau họ:
- Anh Đông! Sao anh lại đánh ngưởi.
Đông c̣n đang ở trong cơn hăng máu, nghe tiếng gọi chàng bực ḿnh
quay qua v́ không ngờ có nhiều người chạy ra nơi này, nhưng khi nh́n
thấy khuôn mặt sửng sốt của Tuyền th́ Đông vội rút tay về. Tiếp đó,
Luân và Hiệp cũng xuất hiện bên cạnh Tuyền, Luân mở miệng phá tan
bầu không khí căng thẳng:
- Xin lỗi anh Ba! Lúc năy tụi em có cản con nhỏ đó lại, song nó la
to quá khiến thằng bảo an bước đến hỏi chuyện nên nên... mới không kịp
giữ chị Lê Tư à chị Linh...
Luân c̣n đang ấp úng để giải thích với Đông th́ đột nhiên, Vi cười
lên ha hả:
- Ồ té ra mấy người cùng là một bọn với nhau. Sao hả chị Linh, chúng
tôi đă trả tiền cho chị ṣng phẳng rồi, bộ chị chưa hả giận hay sao
mà con đi mướn một đám xă hội đen đến đây để làm khó dễ chúng tôi
vậy?
Nhă Tuyền chẳng hiểu đầu đuôi thế nào, lúc về chỗ ngồi nàng phát
giác cả ba người họ đă biến đâu mất, bèn quay qua hỏi nhỏ Hương, mới
hay là tất cả đă bỏ ra hết ngoài này, và sau cùng nh́n thấy Vi cũng
bỏ đi luôn khiến nàng hơi ngờ vực trong ḷng. Bây giờ nghe những lời
châm trích của Vi, lại thấy hai con mắt của Công sưng chù vù như hai
cái chén úp trên cặp mắt của hắn, c̣n bàn tay phải vẫn không rời
khỏi bụng, bất giác Tuyền đă hiểu ra được phần nào, vội quay sang
hỏi Đông:
- Là anh đánh Công phải không?
Đông vẫn đứng sừng sững nơi đó, tuy ḷng đă nguôi bớt cơn giận,
nhưng khuôn mặt chàng hăy c̣n hằn nét bất mản và tia mắt dường như
đang căm tức chuyện ǵ. Có thể nói đây là lần đầu tiên Nhă Tuyền
chứng kiến một h́nh ảnh kỳ lạ ở nơi Đông. Nếu như ngày trước nàng
không thích tiếng hát của Lương Tùng Quang, mà chỉ chú ư đến cái nét
đẹp thật ngầu, thật đàn ông của anh ta trên chiếc xe gắn máy, th́
ngày nay nàng t́m thấy ở nơi Đông một bức tranh tương tự như vây. Có
điều, Đông không phải khoác lên người ḿnh cái h́nh ảnh đẹp đẻ đó để
gặp gỡ người yêu mà chàng đang dùng cái h́nh tượng đó để đánh người
khiến Nhă Tuyền dù có hơi xúc động nhưng vẫn không thể không tiếp
tục làm rơ mọi chuyện.
- Sao, anh dám làm mà không dám nhận à?
Thật ra sự xuất hiện bất ngờ của Nhă Tuyền khiến Đông khó xử vô
cùng. Chàng chỉ muốn hành động thật nhanh và rút lui thật mau để mọi
chuyện khỏi rắc rối, không ngờ người tính vẫn không bằng trời tính.
- Tuyền à, họ nói với đám bạn bè là chính em đă phụ bạc v́ một người
con trai khác ở dưới London.
Chỉ vỏn vẹn một câu giải thích của Đông thôi cũng đủ để làm cho Nhă
Tuyền đứng không c̣n vững nữa. Nàng đưa mắt nh́n cặp t́nh nhân đang
ngồi trước mặt ḿnh:
- Có đúng như thế chăng?
Bị tát quá đau, Vi giận dữ đáp:
- Phải, chính tôi nói đấy! Chị dám nói trong ba năm học xa nhà, chị
chưa hề cặp với ai không? Hơn nữa, anh Công đă từng bắt gặp có mấy
người con trai hay gọi đến nhà chị, có ai biết chị có đi chơi với
người ta trong những lúc anh Công không thể xuống thăm chị được? Chị
đừng giả thần giả thánh trước mặt tui
nữa, chuyện hôm nay cũng đủ
chứng minh tài quyến rủ con trai của chị rồi
.Khi không có tới ba gă
đàn ông con trai cùng một lúc t́nh nguyện làm tên nô lệ cho chị,
chắc hẳn chị c̣n chưa mản nguyện nên muốn dành anh Công lại phải
không?
Từ đầu chí cuối, Hiệp là người lặng thinh theo dơi câu chuyện, tuy
mang tiếng là "Bảy La", nhưng chỉ trong những lúc tửu rượu quá độ nó
mới cao hứng cười nói huyên thuyên. C̣n khi đánh lộn, nó không hề
nói lư lẻ như thằng Hai đầu bự hay thằng Sáu Tộ mà nó ra tay cay cú
chẳng thua ǵ Đông. Lần này cũng vậy, Hiệp hùng hổ xông tới nắm chùm
tóc rối bù của Vi:
- Mẹ kiếp! Tao chưa gặp con nào ăn nói móc họng, hốc búa như mày cả.
Mày chỉ ra một đ̣n mà trúng hết bốn người. Anh Ba tao không đánh đàn
bà con gái thôi, nhưng thằng này chuyên đánh mấy đứa con gái có
miệng thúi như mày.
Dứt lời, Hiệp lôi đầu Vi lên, giơ tay định tát vài cái cho hả giận
th́ chợt Công xuống nước năn nỉ:
- Mấy anh làm ơn tha cho cô ta. Cô ấy đang có bầu hai tháng, nếu
muốn làm t́nh làm tội ǵ th́ mạng của tôi đây, các anh cứ tự nhiên
đến lấy.
Quay sang Tuyền, Công tiếp:
- Linh à, cô đừng có phí công vô ích, dù cho Vi có bỏ tôi đi
nữa,
tôi cũng không trở lại với cô đâu. Bây giờ tôi mới
rơ cô là loại
người như thế nào, để mấy tháng qua, mỗi lần
nghĩ đến Linh, tôi tự
thấy ḿnh bức rức và xấu hổ rất nhiều. Ai ngờ, ngoài mấy đứa bạn gái
rượu chè, tục tĩu, Linh c̣n có một đám bạn trai giang hồ
nữa. Tôi
thật hối hận v́ đă có một người bạn gái như cô.
- Ây da! Hai vợ chồng bây xứng đôi kỳ khôi, đứa th́ miệng thúi c̣n
thằng th́ miệng hội. Con bà già vợ mày, vợ có bầu c̣n mang ra đây
nhảy đầm nhảy điếc. Được, sẳn thằng này cũng không muốn đánh bà bầu,
đánh cái thằng chó sủa bậy bạ chắc đỡ mang tiếng hơn.
Rồi Hiệp thoi vào bụng Công thêm vài cái, trong khi đó, Vi khóc la
inh ỏi khiến Đông đột nhiên đổi ư:
- Thôi đủ rồi Bảy! Để cho tụi nó đi đi !
Hiệp trố mắt nh́n Đông v́ đây là lần đầu tiên nó thấy anh có thái độ
mềm ḷng như thế, song khi nh́n thấy Nhă Tuyền đang cất bước chậm
răi tiến về phía trước quán, th́ nó chợt hiểu ra ngay. Tuy nhiên, để
khỏi nghi ngờ, Hiệp lên tiếng hỏi:
- Thiệt bỏ qua hả anh Ba?
Đông vừa rảo bước theo sau Tuyền vừa đáp lẹ:
- Bảo với tụi nó, tao không muốn gặp bất cứ đứa nào xuất hiện nơi
này thêm lần thứ hai!
Hiệp vỗ nhẹ vào bên má trái của Công:
- Nghe chưa mậy khôn hồn th́ đừng để tao bắt gặp mày ở đây, chỉ sợ
lần sau anh Ba không tha cho mày đâu. Hên cho mày là anh ấy đang tu
đó, chứ nếu mấy năm về trước, cần ǵ phải đánh cho mỏi tay, một cây
mă tấu cũng đủ đưa mày lên bệnh viện nằm hai ngày rồi.
Tuy Nhă Tuyền đă quẹo ra khỏi phía sau quán, những vẫn nghe rơ ràng
mấy câu nói hăm doạ của Hiệp.
Tuyền cảm thấy chưa bao giờ ḿnh bị nhục mạ nặng nề như là lần này.
Chẳng phải cái tin Vi có thai làm nàng choáng váng mà chính những
câu nói của Vi và Công đă thật sự đánh ngă nàng. Tuyền tự
nghĩ trong
bao nhiêu năm quen biết Công, mặc dù có vài người con trai đeo đuổi
nàng, song nàng không hề làm việc ǵ có lỗi với người ḿnh yêu.
Tuyền cũng chưa hề để cho người con trai thứ hai nắm lấy tay nàng
th́ nói ǵ đến chuyện phản bội. Phải chăng khi người ta đă biết thay
ḷng đổi dạ, rồi nảy ra ư nghĩ rằng người khác vẫn có thể thay ḷng
như ḿnh? Càng nghĩ, càng thắc mắc, th́ Tuyền càng thấy giận Đông và
hai gă đàn em của chàng hơn, v́ nếu Đông chẳng ra tay đánh người, có
lẻ nàng không phải mang tiếng xấu xa như thế.
Nhă Tuyền chán nản, lê từng bước nặng nề trên lề đường, gần đến trạm
xe buưt, nàng thấy một chiếc xe thắng thật gấp bên cạnh nàng, người
tài xế liền xuống xe và chạy đến nắm cánh tay trái của nàng:
- Tuyền à, theo anh lên xe đi!
Nhă Tuyền gạt phắt tay Đông ra, tiếp tục răo bước, nhưng Đông vội
nắm tay nàng lại:
- Em có giận, có ghét anh th́ cũng nên để anh đưa em về trước đă.
Thấy Đông gh́ chặt tay ḿnh, Tuyền thất vọng hỏi:
- Anh tính dùng bạo lực luôn cả với tôi phải không?
Đông chẳng nói chẳng rằng, nhanh tay bế gọn Tuyền lên và đặt nàng
vào trong xe. V́ quá bất ngờ, Nhă Tuyền không kịp phản kháng, khi
nàng định thần nh́n kỷ th́ chiếc xe đă lao đi tự lúc nào. Nàng chỉ
biết ngồi chết trân trên ghế, con người mệt mỏi chẳng khác nào một
xác chết không hồn, v́ tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay
quả thật đă giày xéo tâm tư nàng quá nhiều.
Chương 24
Mười phút đồng hồ trôi qua trong bầu không khí nặng nề, Đông hít vào
một hơi dài rồi thân mật dịu giọng:
- Chẳng phải chỉ có ḿnh em không thích người ta im lặng, anh cũng
vậy, anh cũng không thích người ta ngồi bên cạnh ḿnh mà làm thinh
măi. Em bất măn điều chi, cứ việc nói ra đi!
Nhă Tuyền ngồi im ĺm như một khúc gỗ giống cái h́nh ảnh lúc ở trong
quán nước, Đông kiên nhẫn nài nỉ:
- Có phải em không thích anh ra tay đánh người. Nếu đúng thế, anh
hứa từ nay không đánh người nữa, chỉ tại bọn họ đổ oan cho em, nên
nhất thời anh không tự kềm chế được ḿnh. Em cũng biết đấy, đôi khi
anh rất nóng nảy. Anh thành thật xin lỗi em.
Thấy Nhă Tuyền chẳng có phản ứng ǵ, Đông bắt đầu hơi bực song chàng
cố gắng nhịn nhục:
- Hay là em c̣n giận về chuyện ở bên Cali anh đă không nhắn máy cho
em trong hai ngày liên tiếp? Anh đă giải thích trong ngày hôm qua
rồi, nếu em chưa kịp nghe, khi về tới nhà em nghe cũng chưa muộn.
Lại thêm một phen thất vọng, Đông nghĩ Nhă Tuyền không đến nổi nhỏ
nhặt như thế, vậy th́ nàng giận ta điều ǵ? Chuyện ǵ đă xảy ra
trong những ngày ta không có mặt nơi này? C̣n nữa, phải chăng nàng
đau ḷng v́ ta đă đánh người yêu xưa của nàng? Hay là nàng đang thẩn
thờ với cái tin người t́nh địch có thai với gă sở khanh kia. Chỉ
nghĩ đến bấy nhiêu thôi cũng đủ để cho máu ghen trong người Đông
dâng lên mảnh liệt. Chàng tấp xe vào một con hẻm hoang vắng, vừa mở
cửa xe, vừa lớn giọng bảo:
- Thôi đủ rồi, anh thật sự không chịu nổi cái thái độ lạnh lùng của
em suốt hai tiếng đồng hồ qua. Nếu như em không nói
rơ lư do v́ sao,
anh nhất định không đưa em về đâu.
Nhă Tuyền lẳng lặng xuống xe như một đứa bé ngoan ngoăn vâng lời
trước sự dạy bảo của cha mẹ ḿnh. Nàng đưa mắt nh́n Đông, ánh mắt
thật buồn như ai oán khiến Đông ngây người ra khi chạm phải ánh mắt
đó. Chàng xúc động hỏi nàng:
- Có phải em trách tôi đă đánh Công? Và mấy tháng qua em vẫn c̣n yêu
hắn?
Bấy giờ Nhă Tuyền mới lên tiếng chỉ v́ hai tiếng "yêu hắn":
- Anh im đi! Tôi hận hắn đến mức có thể giết hắn ngay lập tức!
Đông bật cười chua xót:
- Vậy mà em dám chối là em không c̣n yêu hắn! Em có biết không, từ
yêu đăm ra hận và càng hận nhiều chứng tỏ ḿnh vẫn c̣n yêu người ta.
- Anh rành tâm lư quá há! Anh hiểu về tôi bao nhiêu mà tự nhận xét
như thế?
- Chẳng cần nhận xét hay t́m hiểu ǵ cả, sự việc ban năy đă chứng
minh tất cả rồi.
Nhă Tuyền không muốn cải vă với Đông thêm, nàng chuẩn bị quay gót đi
th́ Đông vội cản nàng lại:
- Tôi đă nói nếu em không nói rơ tôi sẽ không cho em đi đâu cả.
Nhă Tuyền giận tím người:
- Bây giờ tôi mới biết anh là một người độc tài độc đoán, anh xấu xa
hơn tôi tưởng tượng nhiều. Có lẽ xưa nay anh đă quen dùng bạo lực để
uy hiếp và miễn cưỡng người ta cho nên ai cũng sợ anh cả. Nhưng anh
đừng ḥng hăm doạ tôi, tôi không ngán anh đâu.
Đến phiên Đông nổi nóng:
- Được lắm, em v́ cái thằng phụ bạc kia mà quay sang mắng nhiếc tôi.
Chẳng qua tôi cảm thấy bất b́nh dùm cho em, tôi muốn họ từ nay không
c̣n nói xấu em nữa. Em không cám ơn tôi đă đành, trái lại em nghe
tin người ta có bầu rồi giận cá chém thớt. Em đối xử với tôi như vậy
có công bằng lắm không, trong khi những chuyện tôi làm hoàn toàn là
v́ em cả.
Tuyền mở to hai mắt:
- Cái ǵ, anh khiến tôi bị nhục chưa đủ hay sao mà c̣n phải lên
tiếng cám ơn anh? Cho dù họ có nói ǵ đi nữa, cũng chả có liên can
ǵ đến anh, tôi không phản kháng th́ thôi, chừng nào tới lược anh có
tư cách nhúng tay vào? Theo tôi, chỉ tại máu cô hồn, máu xă hội đen
vẫn c̣n tồn tại trong đầu óc anh, v́ thế anh đừng
ngụy biện thêm cho
phí công. Tôi cho anh biết, dù ngày nay tôi rất hận Công, nhưng tính
ra anh ấy vẫn hơn anh nhiều, ít nhất hai đứa chúng tôi đă có những
chuỗi ngày vui vẻ và thành thật với nhau nhất, trong khi anh chỉ là
một người đạo đức giả.
Đông giận run cả người khi nghe Tuyền so sánh ḿnh như thế:
- Em nói ai đạo đức giả?
- Tôi nói anh đó. Anh bịa chuyện gạt người và gạt luôn chính ḿnh.
- Em nói cho rơ một chút, tôi đă gạt ai.
- Anh dám thề trước mặt tôi là anh chưa hề dối tôi bao giờ?
Đông lúng túng, bắt đầu nghi ngờ:
- Tôi chưa hiểu ư em...
Nhă Tuyền nghĩ cũng đă đến lúc nên làm sáng tỏ mọi nghi vấn trong
ḷng:
- Tôi hỏi anh một câu, ba anh đă chết hay vẫn c̣n sống?
Đông choáng váng, đôi mắt mở to, dường như không tin được ở tai ḿnh.
- Anh bí lời à? Để tôi trả lời thay cho anh nhé! Chẳng những ba anh
vẫn c̣n sống, mà sống rất gần nhà anh thôi. Tuyết Anh tự tử chết v́
thất t́nh chứ chẳng phải bệnh ung thư gan ǵ cả.
Và cũng v́ giận quá mất khôn, nên nhất thời Nhă Tuyền đă quên những
ǵ Hải đă căn dặn nàng:
- Sao hả, anh nói láo với tôi bao nhiêu đó đủ chưa, hay là anh c̣n
muốn nghe tiếp đứa em cùng cha khác mẹ của anh? À, hay là vầy, anh
từng ngồi tù v́ đă phạm pháp?
- Em câm ngay!
Nhă Tuyền rất ngạc nhiên về sự nổi nóng vô cớ của Đông:
- Trời đất! Tôi không tức giận thôi, anh làm ǵ lớn tiếng với tôi
như vậy Anh nên nhớ, tôi là kẻ bị gạt đấy nhé!
- Tôi đă bảo là cô im miệng mà?
- Tại sao tôi phải im miệng? Tại sao tôi phải nghe theo lời của anh?
Tôi thật không ngờ anh lại trù ẻo ba ḿnh chết sớm như vây. Tôi cứ
tưởng cái chết của Tuyết Anh khiến anh sa vào bẫy giang hồ, ai ngờ
anh ngồi tù trước khi Tuyết Anh qua đời. Anh ngụy biện cho ḿnh th́
cũng nên dựng một câu chuyện nào có bằng có chứng một chút...
- Đủ rồi, chuyện gia đ́nh của tôi, cô biết được bao nhiêu mà bày đặt
xía vào? Tôi cho cô biết, cô chẳng có tư cách ǵ cả.
Nhă Tuyền lặng người vài giây:
- Anh nói sao, tôi chẳng có tư cách ǵ à? Lúc ban đầu có thể đúng,
nhưng ai đă ngầm bảo với tôi là anh có ư đeo đuổi tôi. C̣n
nữa, nếu
như tôi không có tư cách xen vào chuyện đời tư của anh, vậy tại sao
anh lại hôn tôi.
Đông bật cười ra tiếng:
- Ư của cô là hễ tôi hôn người ta một cái, tức th́ người đó có quyền
xen vào chuyện nhà của tôi à? Như vậy, tính ra tôi đă phải kể chuyện
gia đ́nh của ḿnh cho biết bao nhiêu người con gái rồi.
Nhă Tuyền chới với, cảm thấy tự ái bị tổn thương thật nhiều. Té ra
chàng hôn ta cũng như hôn những người con gái khác. Chàng ví ta
chẳng khác nào những người bạn gái giang hồ của chàng. Bất giác, Nhă
Tuyền cười nhạt:
- Tôi thật không ngờ anh tàn nhẫn đến mức như thế! Những lời lẽ khó
nghe như vậy mà anh cũng nói ra được. Tôi đúng là có mắt không tṛng
nên đă đánh giá lầm về con người của anh.
- Nè, cô hết mắng nhiếc, lên tiếng dạy đời, c̣n chửi rủa tôi
nữa, có
tin là tôi sẽ...
Nhă Tuyền tức tối, sáp lại gần Đông:
- Đánh tôi phải không? Đánh đi! Sẳn đây chẳng phải là lần đầu tiên
anh đánh đàn bà con gái. Anh đúng là đồ đă man, đồ đê tiện, độc ác...
- Bốp!
Nhă Tuyền lăo đăo, choáng váng cả mặt mày, cảm tưởng như trời đất
rung chuyển, và khó khăn lắm nàng mới vịn được thành xe để khỏi té
xuống mặt đường. Trong khi đó, bàn tay của Đông c̣n ở trên cao có vẻ
như đang chuẩn bị cho cái tát thứ hai, đột nhiên những ngón tay xếp
lại, từ từ hạ thấp xuống. Chàng cũng lảo đăo, thụt lùi vài bước, cho
đến khi đụng bậc thềm lề đường th́ mới ngồi bệp thẳng trên nền cỏ,
hai tay ôm lấy đầu lộ vẻ đau đớn như thể chính ḿnh là kẻ bất ngờ bị
đánh.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến khi Đông đă thôi ôm đầu,
hai cánh tay để yên trên đùi, những ngón tay đan vào nhau, th́ Nhă
Tuyền cũng từ từ ngẩng mặt lên. Dù đèn đường không đủ ánh sáng để
nh́n tỏ mọi cảnh vật, nhưng qua ánh đèn leo lét, Đông vẫn nh́n ra
khuôn mặt nàng in rơ những dấu tay đỏ rần trên đó, đôi mắt đong đầy
lệ, ánh mắt sầu thảm rọi thẳng vào ḷng chàng. Đông cảm thấy khổ sở
và hối hận vô cùng. Trước khi Đông kịp b́nh tĩnh, th́ giọng nói của
Tuyền như một lời kinh thật nảo nề ngâm nga từng tiếng bên tai chàng:
- Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa hề ăn một cái tát tay đau như thế, nhưng
anh có biết đâu, chẳng những anh đă đánh vào mặt tôi, mà c̣n đánh vỡ
trái tim tôi ra từng mảnh vụn. Tôi có cảm tưởng anh đă đánh mất luôn
cái t́nh cảm giữa hai chúng ta trong bao ngày qua. Anh nói rất đúng,
tôi chẳng có tư cách ǵ cả, chỉ với một nụ hôn thôi mà tôi đă bắt
đầu mơ tưởng viễn vong, tự dệt sẳn cho ḿnh một thiên đường nhiều
mộng ước. Tại v́ tôi đă đón nhận nụ hôn ấy, đón nhận hạnh phúc ngắn
ngủi đó, như cuộc đời chuyển sang một ngả khác. Bây giờ tôi mới hiểu,
th́ ra nụ hôn mà anh trao cho tôi chẳng phải để chào mở thiên đường
như tôi tưởng tượng mà là để cắt đứt sợi dây ràng buột giữa hai
chúng ta.
Nhă Tuyền dừng lại, cố đè nén t́nh huống để khỏi bật ra tiếng khóc:
- Ngày trước, mặc dù tôi chỉ có mười mấy tuổi, nhưng đă sớm lao vào
mối t́nh đầu, chỉ v́ tôi t́m thấy ở Công một chí khí mà hiếm ai sánh
bằng. Với đôi bàn tay trắng, tôi tin chắc tương lai anh ấy sẽ thành
công trong sự học vấn lẫn sự nghiệp, và tôi đă đánh giá không sai về
ảnh. Công quả nhiên đă đậu Đại học và có công việc vững chắc trong
tay. Ở nơi anh, tôi cũng đă t́m thấy cái chí khí tương tự như thế,
từ một người buông thả mạng sống ḿnh, anh đă biết ăn năn làm lại
cuộc đời. Chuyện ngày hôm nay, tôi đau ḷng v́ Công th́ ít, nhưng
thất vọng và bất măn v́ anh th́ nhiều. Tôi thấy ba năm quư giá của
anh đă lăng phí một cách vô ích. Cái chí khí, vẻ quyết tâm của anh
cũng đă tan thành mây khói hết rồi. Giả như bây giờ anh bị cảnh sát
bắt, anh ăn nói làm sao với Bác gái? Chẳng phải anh làm bao nhiêu
chuyện, ngay cả nói dối với tôi, tất cả cũng chỉ v́ mẹ của anh thôi
sao. Tại sao anh không nghĩ đến cái hậu quả trước khi anh ra tay. V́
một người phụ t́nh như Công mà anh phải trả một giá quá đắt như thế,
anh thấy có đáng lắm chăng? Anh có thấy là chính anh đă tự khinh rẻ
và chà đạp nhân cách của ḿnh hay không?
Quả nhiên từng lời nói của Nhă Tuyền giống như những lời kinh đưa
Đông về với thực tại, lời kinh khiến chàng phải ăn năn sám hối về sự
việc lỗ măng của ḿnh. Song tiếng nói ấy vẫn chưa dứt hẳn:
- Không phải tôi hận Công v́ tôi c̣n yêu anh ấy, mà v́ chính mắt tôi
đă bắt gặp hai người họ trần truồng âu yếm trên giường, h́nh ảnh đó
như đă khắc ghi sâu vào tâm cốt của tôi. Mỗi lần tôi nh́n thấy họ,
th́ tôi như nh́n thấy cái khúc phim cũ được quay về trong trí óc của
ḿnh. Thà anh ấy khai hết sự thật, chứ nếu để tôi bắt gặp trong hoàn
cảnh như thế, làm sao tôi có thể quên được, và càng khó quên th́ tôi
càng hận Công vô cùng v́ anh ấy nỡ nhẫn tâm để lại một tảng đá quá
nặng nề trên vai tôi. Trong những chuỗi ngày ảm đạm đó, tôi có cảm
giác bao niềm tin và mơ ước tự bấy lâu nay trong khoảng khắc đă cuốn
theo chiều gió mịt mù. Cho đến khi anh bất ngờ xuất hiện, tảng đá
kia mới dần dần tuột khỏi vai tội Tuy tôi đă tự cảnh giác với ḿnh
bao lần, đừng dại khờ tin người dễ dàng, đừng trao ra t́nh cảm của
ḿnh quá vội, thế mà lư trí nào có nghe chủ của nó đâu. Chỉ vỏn vẹn
có hai tháng thôi, mà tôi đă đem hết nhiệt t́nh, tâm hồn của ḿnh ra
để cư xử chân thành với anh, kết quả tôi được cái ǵ? Phải chăng là
một cái tát tay phủi sạch mọi thứ, một sự thật giả dối ở nơi anh,
hay là những lời cay đắng...
Nhă Tuyền nghẹn ngào nói không thành câu. Nàng sợ ḿnh không c̣n sức
chống nổi, vội quay lưng bỏ đi, nhưng tiếng nói đứt đoạn vẫn c̣n
vọng lại:
- Trời ơi, anh hoàn toàn không hiểu ǵ cả... tôi ghét anh... tôi hận
anh vô cùng...
Nhă Tuyền chỉ vừa chạy được vài bước, bỗng nàng nghe có một tiếng "ầm"
thật lớn từ phía sau, tiếp theo là những tiếng rơi lẻng kẻng tựa âm
thanh va chạm giữa mảnh chai và mặt đường. Nàng đứng lại, chợt rùng
ḿnh v́ một câu nói gợi về trong trí nhớ mơ màng: "Thằng Đông nhà
bác ngang tàn và nóng nảy lắm con ạ, mỗi lần nó buồn bực chuyện ǵ
hay gây gỗ với thằng Duy, nó thường đấm vào tường....." Có chuyện đó
thật sao? Có phải Đông đang đấm vào kiếng xe?
Với câu hỏi này, Nhă Tuyền nghe ḷng ḿnh dịu hẳn, cơn phẫn nộ từ từ
dập tắt, giây phút trôi nổi cũng vội tan nhanh, song lư trí và tự ái
không cho phép nàng quay lai. Tuyền đứng lặng thinh, hồi hộp chờ đợi
một tiếng gọi của Đông. Đúng vậy, chỉ cần một tiếng gọi của Đông
thôi, nhất định nàng sẽ trở về với chàng ngay, sẽ bỏ qua mọi lỗi lầm
của chàng. Nhưng hai phút trôi qua, vẫn không hề có tiếng động nào
cả, Tuyền thất vọng, tủi nhục, cắm cúi chạy thụt mạng. Nàng chạy
thật nhanh, mong có thể lánh xa cái con người vô t́nh vô nghĩa ấy.
Trong khi đó, Đông tiếc nuối đưa mắt nh́n theo bóng dáng của Tuyền
để nhận thấy cái hạnh phúc đang vuột khỏi tầm tay ḿnh vĩnh viễn. Có
lẽ, chàng là một người chưa hề ném qua mùi vị của hạnh phúc ra sao
nên khi có được trong tay th́ lại không biết ǵn giữ nó. Mặc dù Đông
cũng rất muốn chạy theo để nói hết sự thật cho Tuyền hiểu v́ sao
chàng đă giấu giếm chuyện nhà của ḿnh, và v́ sao chàng ra tay đánh
Công. Song Đông cảm thấy hỗ thẹn v́ đă nỡ ra tay đánh nàng, cái lỗi
lầm này dù Tuyền có tha thứ cho chàng đi nữa, th́ tự trong ḷng anh
vẫn không thể nào thứ lỗi cho ḿnh.
Đột nhiên, Đông cảm thấy ḷng dạ thật đau, đau hơn cả năm ngón tay
đang rỉ máu xuống nền đất. Cái mùi vị chua xót lẫn nổi niềm hối hận
này dường như Đông đă trải qua một lần. Phải rồi, chính là cái lần
Tuyết Anh măi măi rời xa chàng. Và kể từ ngày hôm đó, đời chàng đă
tự phong toả, khép kín, cho đến một ngày kia, ba nhát dao và quyển
nhật kư của Tuyết Anh đă giúp chàng vượt qua những chuỗi ngày đùa
giỡn với tử thần. C̣n bây giờ, hậu quả sẽ ra sao, nóng nảy mới không
nh́n ra được ḷng dạ sâu sắc của Tuyền. Bất giác, Đông tức giận bóp
chặt năm ngón tay lại khiến những giọt máu càng rỉ nhanh hơn.
o0o
|