từ,
đưa tôi ra ngoài, nhưng cô ấy chỉ nh́n tôi, ánh mắt âu lo. Chắc
cô ấy nghĩ để Hatsumono ở lại đây với các ông kia mà ra đi tức
là bỏ ngôi nhà đang cháy mà chạy, cho nên chúng tôi ở lại để t́m
cách làm giảm bớt thiệt hại.
- Thật vậy, tôi nghĩ không có ǵ khó khăn hơn công việc của
người geisha mới vào nghề tập sự geisha - Hatsumono nói – cô có
nghĩ thế không, Bí Ngô?
Bấy giờ Bí Ngô đă tập sự được sáu tháng, tôi nh́n cô ta cố gây
thiện cảm, nhưng cô ta nh́n vào mặt bàn, hai tay để trên ḷng.
Tôi đă biết tính cô ta, khi thấy chóp mũi cô ta nhăn lại là tôi
hiểu cô ta đang buồn.
- Dạ phải, thưa bà – cô ta đáp.
- Đây là thời gian khó khăn nhất đời - Hatsumono nói tiếp – Tôi
c̣n nhớ tôi gặp nhiều chuyện khó khăn hết sức. Cô mới vào nghề
à, tên cô là ǵ?
May thay tôi khỏi phải trả lời v́ Mameha đă lên tiếng.
- Chị nói thời gian mới vào nghề của chị khó khăn là đúng, chị
Hatsumono à. Tuy nhiên chị là người vụng về nhất.
- Tôi muốn nghe phần cuối câu chuyện - một ông nói.
- Và để làm cho cô mới vào nghề này bối rối à?
- Hatsumono nói - nếu ông hứa khi ông nghe hết chuyện này, ông
không nghĩ đến cô gái tội nghiệp kia, tôi sẽ kể cho ông nghe.
Ông phải cam đoan ông sẽ h́nh dung ra cô gái khác mới được.
Ngón đ̣n độc ác quỷ quyệt của Hatsumono rất tài t́nh. Đàn ông
không thể h́nh dung được câu chuyện xảy ra cho tôi hồi năy,
nhưng bây giờ chắc thế nào họ cũng h́nh dung ra được.
- Để xem nào, tôi nói đến đâu rồi – Hatsumono tiếp tục - Ồ, phải
rồi, tôi nói đến cô mới vào nghề này…Tôi không nhớ tên cô ta
nhưng tôi có thể cho cô ta một cái tên để quư vị khỏi lẫn lộn cô
ta với cô gái tội nghiệp này. Này cô mới vào nghề, cô tên ǵ?
- Thưa bà, Sayuri - tôi đáp.
Mặt tôi nóng phừng phừng v́ căng thẳng, đến nỗi nếu đồ mỹ phẩm
trên mặt tôi tan ra, chảy thành giọt xuống áo chắc tôi cũng
không ngạc nhiên.
- Sayuri, tên đẹp quá, nhưng tên này không hợp với cô. Thôi
được, chúng ta gọi cô mới vào nghề trong chuyện là Mayuri.
Chuyện như thế này, một hôm tôi đi trên đại lộ Shijo với Mayuri,
trên đường đi đến nhà chị cả của cô ta. Bỗng có cơn gió thật
mạnh nổi lên, loại gió làm cho cửa sổ rung loảng xoảng, và cô
Mayuri tội nghiệp chưa có kinh nghiệm trong việc mặc kimono. Cô
ta nhẹ như chiếc lá và hai ống tay áo rộng đồ sộ như hai cánh
buồm. Khi chúng tôi qua đường, bỗng cô ta biến mất, tôi nghe
phía sau có tiếng nho nhỏ thốt lên như là "a…a…" nhưng rất yếu
ớt.
Đến đây Hatsumono quay qua nh́n tôi.
- Giọng tôi không được lớn, cô hăy nói cho tôi nghe tiếng "a…a…"
đi nào. Trời, tôi biết làm ǵ hơn? Tôi cố sức nói.
- Không, không, nói hơn thế nữa. Nhưng mà thôi, khỏi cần. –
Hatsumono quay sang người đàn ông ngồi bên cạnh th́ thào – cô ta
không sáng dạ, phải không? – cô ta lắc đầu rồi nói tiếp – khi
tôi quay lui, cô Mayuri tội nghiệp bị gió thổi bay lui phía sau
tôi độ một khu phố, hai tay hai chân múa may như con bọ nằm
ngửa, múa cẳng lên không. Tôi cười muốn bể bụng, nhưng th́nh
ĺnh cô ta chạy ra khỏi lề đường, đi vào một ngă tư đông đúc vừa
khi một chiếc xe hơi phóng tới. Nhờ trời, cô ta bị gió thổi bay
lên nắp đậy máy xe! Hai chân chổng ngược lên …và không biết quư
vị có tưởng tượng được cảnh này không, gió thổi tốc áo kimono cô
ta lên! Và thôi, tôi khỏi cần kể cho quư vị biết chuyện ǵ đă
xảy ra.
- Cô phải kể ra mới được – một ông lên tiếng nói.
- Ông không có óc tưởng tượng à? – cô ta đáp – gió thổi lật
ngược áo của cô ta lên khỏi hông. Cô ta không muốn người ta nh́n
thấy phần thân thể lơa lồ, cho nên để giữ ǵn sự đoan chính của
ḿnh, cô ta quay người, giang hai chân ra, và phần kín đáo áp
vào kính chắn gió trước mặt anh tài xế…
Đám đàn ông bây giờ rất háo hức, kể cả ông Giám đốc, ông ta gơ
cái tách rượu trên bàn như súng máy.
- Đúng, thưa ông Giám đốc – Hatsumono nói – cô gái chỉ là người
mới vào nghề. Tuồng như anh tài xế không thấy ǵ hết. Tôi muốn
nói quư vị có thể tưởng tượng ra phần kín của cô gái đang ngồi ở
bên kia bàn không? – Dĩ nhiên cô ta nói đến tôi – Có lẽ cô ta
không khác ǵ một em bé.
- Con gái nhiều lúc mới có 11 tuổi đă có lông rồi - một ông nói.
- Cô mấy tuổi rồi bé Sayuri? – Hatsumono hỏi.
- Mười bốn tuổi, thưa bà – tôi đáp, giữ thái độ rất lễ phép –
nhưng đă gần tṛn 14.
Các ông có vẻ rất thích chuyện này và nụ cười của Hatsumono trở
nên gay gắt.
- Mười bốn à? Hoàn hảo biết bao. Và dĩ nhiên là cô không có
lông… - Ồ có chứ, có rất nhiều – Tôi đưa tay vỗ lên mái tóc trên
đầu.
Tôi nghĩ làm thế là một hành động khôn ngoan, nhưng xem ra không
phải thế. Các ông cười to hơn cả khi họ cười v́ nghe câu chuyện
của Hatsumono. Hatsumono cũng cười, tôi nghĩ v́ cô ta không muốn
tỏ ra chuyện cười đùa này nhắm vào cô ta.
Khi mọi người hết cười, tôi và Mameha ra về. Chúng tôi không cần
phải đóng cửa v́ khi đó chúng tôi cũng nghe Hatsumono cáo từ ra
về. Cô ta và Bí Ngô đi theo chúng tôi xuống cầu thang.
- Này chị Mameha – Hatsumono nói - chuyện quá vui! Tôi nghĩ tại
sao chúng ta không cùng nhau giải trí thường xuyên nhỉ.
- Phải, chuyện thật vui – Mameha đáp – tôi cũng thích cảnh cùng
nhau ta vui chơi sau này. Nói xong Mameha nh́n tôi với ánh mắt
rất thoải mái. Cô ấy vui thích khi nghĩ đến cảnh Hatsumono bị
làm cho đau khổ.
Đến đây Hatsumono quay qua nh́n tôi.
- Giọng tôi không được lớn, cô hăy nói cho tôi nghe tiếng "a…a…"
đi nào. Trời, tôi biết làm ǵ hơn? Tôi cố sức nói.
- Không, không, nói hơn thế nữa. Nhưng mà thôi, khỏi cần. –
Hatsumono quay sang người đàn ông ngồi bên cạnh th́ thào – cô ta
không sáng dạ, phải không? – cô ta lắc đầu rồi nói tiếp – khi
tôi quay lui, cô Mayuri tội nghiệp bị gió thổi bay lui phía sau
tôi độ một khu phố, hai tay hai chân múa may như con bọ nằm
ngửa, múa cẳng lên không. Tôi cười muốn bể bụng, nhưng th́nh
ĺnh cô ta chạy ra khỏi lề đường, đi vào một ngă tư đông đúc vừa
khi một chiếc xe hơi phóng tới. Nhờ trời, cô ta bị gió thổi bay
lên nắp đậy máy xe! Hai chân chổng ngược lên …và không biết quư
vị có tưởng tượng được cảnh này không, gió thổi tốc áo kimono cô
ta lên! Và thôi, tôi khỏi cần kể cho quư vị biết chuyện ǵ đă
xảy ra.
- Cô phải kể ra mới được – một ông lên tiếng nói.
- Ông không có óc tưởng tượng à? – cô ta đáp – gió thổi lật
ngược áo của cô ta lên khỏi hông. Cô ta không muốn người ta nh́n
thấy phần thân thể lơa lồ, cho nên để giữ ǵn sự đoan chính của
ḿnh, cô ta quay người, giang hai chân ra, và phần kín đáo áp
vào kính chắn gió trước mặt anh tài xế…
Đám đàn ông bây giờ rất háo hức, kể cả ông Giám đốc, ông ta gơ
cái tách rượu trên bàn như súng máy.
- Đúng, thưa ông Giám đốc – Hatsumono nói – cô gái chỉ là người
mới vào nghề. Tuồng như anh tài xế không thấy ǵ hết. Tôi muốn
nói quư vị có thể tưởng tượng ra phần kín của cô gái đang ngồi ở
bên kia bàn không? – Dĩ nhiên cô ta nói đến tôi – Có lẽ cô ta
không khác ǵ một em bé.
- Con gái nhiều lúc mới có 11 tuổi đă có lông rồi - một ông nói.
- Cô mấy tuổi rồi bé Sayuri? – Hatsumono hỏi.
- Mười bốn tuổi, thưa bà – tôi đáp, giữ thái độ rất lễ phép –
nhưng đă gần tṛn 14.
Các ông có vẻ rất thích chuyện này và nụ cười của Hatsumono trở
nên gay gắt.
- Mười bốn à? Hoàn hảo biết bao. Và dĩ nhiên là cô không có
lông… - Ồ có chứ, có rất nhiều – Tôi đưa tay vỗ lên mái tóc trên
đầu.
Tôi nghĩ làm thế là một hành động khôn ngoan, nhưng xem ra không
phải thế. Các ông cười to hơn cả khi họ cười v́ nghe câu chuyện
của Hatsumono. Hatsumono cũng cười, tôi nghĩ v́ cô ta không muốn
tỏ ra chuyện cười đùa này nhắm vào cô ta.
Khi mọi người hết cười, tôi và Mameha ra về. Chúng tôi không cần
phải đóng cửa v́ khi đó chúng tôi cũng nghe Hatsumono cáo từ ra
về. Cô ta và Bí Ngô đi theo chúng tôi xuống cầu thang.
- Này chị Mameha – Hatsumono nói - chuyện quá vui! Tôi nghĩ tại
sao chúng ta không cùng nhau giải trí thường xuyên nhỉ.
- Phải, chuyện thật vui – Mameha đáp – tôi cũng thích cảnh cùng
nhau ta vui chơi sau này. Nói xong Mameha nh́n tôi với ánh mắt
rất thoải mái. Cô ấy vui thích khi nghĩ đến cảnh Hatsumono bị
làm cho đau khổ.
Lời khuyên của Mameha làm cho tôi yên tâm. Thật vậy, sau đó mỗi
khi chúng tôi đi đâu ở Gion, tôi hy vọng sau một đêm dài vui
chơi giải trí, tôi sẽ được hân hoan sung sướng khi lau chùi mỹ
phẩm trên mặt đi. Nơi ghé vào đầu tiên của tôi là hai buổi tiệc
mừng một diễn viên điện ảnh trẻ, anh ta có vẻ chưa quá 18 tuổi
mà trên đầu không c̣n một sợi tóc, thậm chí không có cả lông mi,
lông mày. Anh ta tiếp tục nổi tiếng trong vài năm sau nữa, nhưng
nổi tiếng chỉ v́ cách chọn con đường chết. Anh ta tự sát bằng
gươm sau khi giết một cô hầu bàn ở Tokyo. Nhưng dù sao tôi cũng
thấy anh ta rất lạ lùng cho đến khi tôi thấy anh ta cứ nh́n tôi
măi, tôi đă sống rất cô đơn trong nhà kỹ nữ, cho nên thấy anh ta
chú ư đến ḿnh, tôi rất sung sướng. Chúng tôi ngồi với nhau hơn
một giờ và không thấy Hatsumono xuất hiện. Tôi hy vọng sự mơ ước
thành công của tôi sẽ thành hiện thực.
Tiếp theo, chúng tôi ghé vào một buổi tiệc do ông Viện trưởng
viện đại học Kyoto tổ chức. Mameha đến nói chuyện với một người
đàn ông đă lâu cô không gặp, để tôi lại một ḿnh. C̣n một chỗ
duy nhất nơi bàn tôi phải ngồi là cạnh một ông già mặc sơ mi
trắng dơ dáy, có lẽ ông ta khát qúa v́ ông ta uống bia liên tục,
ngoại trừ khi ông ta ợ. Tôi quỳ bên cạnh ông ta và định tự giới
thiệu th́ cửa bật mở. Tôi đoán chị hầu vào, nhưng té ra là
Hatsumono và Bí Ngô đang quỳ ngoài cửa.
- Ôi trời ơi! – tôi nghe Mameha nói chuyện với người đàn ông mà
cô ấy đang tiếp – đồng hồ của ông đúng không?
- Rất đúng – ông ta đáp – chiều nào tôi cũng so với đồng hồ
ngoài ga xe lửa.
- Chắc tôi và Sayuri phải chịu thất lễ. Xin cáo biệt thôi. Chúng
tôi đă trễ hẹn ở chỗ khác cách đây nửa giờ rồi.
Nói xong chúng tôi đứng lên bước ra khỏi pḥng ngay sau khi
Hatsumono và Bí Ngô vào. Khi chúng tôi rời khỏi pḥng, Mameha
kéo tôi vào một pḥng trống. Trong căn pḥng lờ mờ tối, tôi
không thấy rơ nét mặt cô ấy, ngoài khuôn mặt trái xoan xinh đẹp
và cái vương miện rực rỡ đội trên đầu. Nếu tôi không thấy rơ cô
ấy th́ cô ấy cũng không thấy rơ nét mặt của tôi, mặt tôi khi ấy
thụng xuống bởi chán nản và thất vọng, v́ tôi cảm thấy lo sợ
không bao giờ thoát khỏi tay Hatsumono.
- Sáng nay cô đă nói ǵ với con mụ quái đản ấy? – Mameha hỏi
tôi.
- Thưa chị, không nói ǵ hết!
- Thế tại sao mụ ấy biết chúng ta ở đây?
- Chính em cũng không biết chúng ta sẽ đến đây, làm sao em có
thể nói cho chị ta biết?
- Chị hầu của tôi biết mấy chỗ hẹn của tôi, nhưng tôi không tin.
Thôi được, chúng ta sẽ đến dự một buổi tiệc khó có ai biết được.
Naga Teruomi vừa được chỉ định điều khiển giàn nhạc Tokyo
Philharmomic vào tuần trước. Chiều nay anh ta đă đến thành phố
để mọi người có cơ hội chúc mừng. Tôi không muốn đi, nhưng
Hatsumono sẽ không đến đấy đâu.
Chúng tôi băng qua đại lộ Shijo, rẽ vào một con đường nhỏ ngát
mùi rượu sake và khoai chiên. Một tràng cười từ trên các cửa sổ
tầng hai bay xuống tận chỗ chúng tôi, đèn đuốc sáng choang lên.
Vào trong một cô hầu dẫn chúng tôi lên một pḥng ở tầng hai,
chúng tôi thấy người nhạc trưởng đang ngồi trong đó, mái tóc
thưa chải dầu bóng láng, mấy ngón tay mân mê tách rượu sake với
vẻ tức tối. Những người đàn ông kia đang chơi tṛ uống rượu đấu
với hai cô geisha. Nhưng người nhạc trưởng không tham gia với
họ. Ông ta nói chuyện với Mameha một lát, rồi yêu cầu cô múa một
vở múa. Tôi nghĩ là ông ta chẳng thiết ǵ đến múa may, và ông
yêu cầu thế để chấm dứt cái tṛ thách đấu uống rượu, ḥng lôi
các vị khách đến để tâng bốc ông ta. Ngay khi người hầu mang đàn
Shamisen đến cho cô geisha, th́ cửa pḥng mở - ngay trước khi
Mameha đứng vào tư thế múa – và anh nghĩ anh biết tôi sắp nói
cho anh nghe ai sẽ đi vào pḥng rồi. Chính là Hatsumono và Bí
Ngô, họ như hai con chó lẽo đẽo đi theo chúng tôi.
Chính anh h́nh dung được cảnh Hatsumono và Mameha cười với nhau
ra sao rồi. Người ta tưởng hai người vui mừng khi gặp nhau,
nhưng thật ra, tôi nghĩ, Hatsumono cười v́ sung sướng, v́ đă t́m
ra chúng tôi, c̣n Mameha th́…nụ cười của cô ấy như che giấu sự
tức giận trong ḷng. Trong khi cô ấy múa, tôi thấy hàm xai của
cô ấy bạnh ra, hốc mũi phập phồng. Khi múa xong, cô ấy không đến
bàn mà nói ngay với ông nhạc trưởng:
- Xin cám ông đă cho phép chúng tôi ghé vào chơi. Tôi nghĩ bây
giờ quá trễ rồi...Sayuri và tôi xin cáo lỗi…
Tôi không làm sao tả hết cho anh nghe vẻ hả hê trên khuôn mặt
của Hatsumono khi chúng tôi đi ra ngoài. Tôi theo Mameha xuống
cầu thang. Khi đến bậc thang cuối cùng, cô ấy dừng lại chờ. Cuối
cùng một cô hầu chạy ra hành lang trước để xem chúng tôi đi ra –
chính cô hầu đă dẫn chúng tôi lên lầu hồi năy.
- Nhiệm vụ người hầu của cô sao mà khó khăn quá nhỉ - Mameha nói
với cô ta – có lẽ cô muốn nhiều thứ mà tiền th́ lại ít, không đủ
chi tiêu chứ ǵ? Mà này, cô cho tôi biết số tiền cô vừa kiếm
được cô sẽ tiêu vào việc ǵ.
- Thưa bà, tôi không có tiền ǵ hết – chị ta đáp. Nhưng cứ nh́n
cách chị ta sượng sùng, tôi biết chị ta nói láo.
- Hatsumono hứa sẽ cho cô bao nhiêu tiền?
Bỗng chị hầu cụp mắt nh́n xuống sàn nhà. Bây giờ tôi mới hiểu ra
Mameha muốn nói cái ǵ. Sau đó một lát, chúng tôi biết Hatsumono
đă hối lộ cho ít ra là một gia nhân trong các pḥng trà hạng
nhất ở Gion. Họ có nhiệm vụ gọi cho Yoko – cô gái giữ điện thọai
ở nhà kỹ nữ của chúng tôi – để báo Mameha và tôi đến dự tiệc ở
đâu. Dĩ nhiên là khi ấy tôi không biết chuyện Yoko có dính líu
vào đấy, nhưng Mameha đă đoán đúng khi cho rằng chị hầu ở pḥng
trà này đă gởi tin cho Hatsumono biết.
Chị hầu không dám ngước mắt nh́n lên Mameha. Thậm chí khi Mameha
đỡ cằm chị ta lên, chị vẫn nh́n xuống như thể hai mắt có đeo hai
viên ch́. Khi chúng tôi rời khỏi pḥng trà, chúng tôi nghe tiếng
của Hatsumono từ trên cửa sổ vọng xuống – v́ cửa ngơ hẹp nên
tiếng ǵ cũng vang vọng xuống đấy hết.
- Phải, tên cô ta là ǵ? – Hatsumono hỏi.
- Sayuri – một người đàn ông nói.
- Không phải Sayoko mà là Sayuri – người khác nói.
- Tên ấy đúng đấy – Hatsumono trả lời – nhưng cô ta trông rất
ngượng ngập, biết nói sao với ông! Cô ta trông cũng xinh…
- Tôi chưa tiếp xúc nhiều với cô ta – một ông nói – nhưng cô ta
rất đẹp.
- Cặp mắt rất kỳ lạ - một geisha nói.
- Quư vị có biết tôi nghe một ông mới đây nói sao về cặp mắt của
cô ta không? – Hatsumono nói – ông ta nói cặp mắt có màu sắc như
màu của con giun chết.
- Giun chết…Tôi chưa bao giờ nghe ai nói có màu ǵ giống như màu
giun chết hết.
- Thôi, để tôi kể chuyện về cô ấy cho quư vị nghe – Hatsumono
nói tiếp – nhưng quư vị phải hứa là không nói lại cho ai biết
chuyện này. Cô ta có bệnh truyền nhiễm, ngực cô ta như ngực bà
già, chảy xuống và nhăn nheo, thật khiếp! Tôi đă có lần thấy cô
ta trong pḥng tắm. Mameha và tôi đă dừng lại để nghe, nhưng khi
nghe đến chuyện này, cô ấy đẩy nhẹ tôi đi và chúng tôi cùng ra
khỏi đường hẻm. Mameha đứng lại một lát, nh́n lên nh́n xuống
trên đường rồi nói:
- Tôi đă suy tính chúng ta đi đâu, nhưng…tôi không t́m ra chỗ
nào hết. nếu con mẹ ấy đă t́m ra chúng ta ở đây, th́ chắc cũng
sẽ t́m ra chúng ta ở chỗ khác trong Gion. Bây giờ cô hăy về nhà
đă, đợi cho đến khi ta t́m ra kế hoạch rồi hăy hay.
Mấy năm sau ngày xảy ra những chuyện tôi vừa mới kể cho anh
nghe, đại chiến thế giới lần thứ hai bùng nổ. Vào một buổi chiều
trong thời gian xảy ra chiến tranh này, trong một buổi tiệc tổ
chức dưới tàn cây thích, một ông sĩ quan rút súng ra khỏi bao,
để trên chiếc chiếu rơm để hù dọa tôi. Tôi nhớ khẩu súng đẹp đă
làm cho tôi kinh ngạc. Ánh thép màu xám láng lẩy, những đường
cong hài ḥa tuyệt hảo, báng súng bằng gỗ dầu nổi vân thật
nhiều. Nhưng khi tôi nghĩ đến mục đích giết người của khẩu súng,
tôi thấy khẩu súng hết đẹp.
Sau khi tôi bị Hatsumono t́m cách phá bước đường vào đời của
tôi, dưới mắt tôi, cô ta chẳng khác nào khẩu súng tàn bạo mà đẹp
đẽ đấy cả. Nói thế không có nghĩa là trước đó cô ta không tàn
bạo. Nhưng trước đó tôi thường ganh với sắc đẹp của cô ta, c̣n
bây giờ th́ không. Trong khi đáng ra hàng đêm tôi được đi đến
các buổi đại tiệc và ngoài đại tiệc tôi c̣n có thể đến dự từ 10
đến 15 nơi có tiệc nhỏ, th́ tôi phải ngồi ở nhà, tập múa và tập
đàn. Khi Hatsumono đi qua hành lang trước mặt tôi, mặc quần áo
lộng lẫy, mặt tô trắng toát trên nền áo màu sẫm y như mặt trăng
trong một đêm có sương mờ, tôi nghĩ ngay cả người mù chắc cũng
biết cô ta đẹp. Thế nhưng tôi chỉ cảm thấy căm thù cô ta, tai
tôi nghe rơ tiếng trái tim ḿnh đập th́nh thịch.
Trong mấy ngày sau đó, tôi được Mameha gọi đến nhà cô ấy nhiều
lần. Mỗi lần đến là tôi hy vọng cô ta cho tôi biết đă t́m ra
cách tránh được Hatsumono, nhưng cô ấy chỉ nhờ tôi đi làm những
công việc lặt vặt mà cô không tin vào người giúp việc. Một buổi
chiều, tôi hỏi cô ấy đă t́m ra được biện pháp ǵ cho tôi chưa,
cô ấy đáp:
- Tôi nghĩ cô cứ ở nhà một thời gian đi đă. Tôi mong sao cô có
quyết tâm cao để hủy diệt con mẹ đàn bà độc ác ấy đi! Nhưng
trong khi chưa có kế hoạch, cô không nên theo tôi đi khắp Gion
làm ǵ.
Dĩ nhiên tôi rất buồn khi nghe cô ấy nói như thế, nhưng Mameha
đă nói đúng. Hành động phá phách của Hatsumono sẽ làm cho tôi
trở thành lố bịch dưới mắt các ông các bà ở Gion, cho nên tốt
hơn hết là tôi nên tạm ở nhà.
May thay, Mameha là người giỏi xoay sở, cô ấy đă t́m cách liên
hệ các nơi an toàn để thỉnh thoảng đưa tôi đến đấy. Hatsumono có
thể cô lập tôi ở Gion, nhưng cô ta không thể cô lập tôi khỏi thế
giới bên ngoài Gion. Khi Mameha rời khỏi Gion đi xa để thực hiện
hợp đồng, cô ấy thường mời tôi đi theo. Tôi đă theo cô ấy đến
Kobe bằng xe lửa một ngày, ở đấy Mameha cắt băng khánh thành một
nhà máy mới. Vào dịp khác, tôi theo cô ấy để tháp tùng ông Cựu
giám đốc công ty điện báo và điện thoại Nippon đi tham quan
Kyoto một ṿng bằng xe hơi màu đen. Chuyến đi này đă gây cho tôi
một ân tượng thật sâu sắc. V́ đây là lần đầu tiên tôi thấy Kyoto
rộng răi nằm ngoài ranh giới quận Gion nhỏ bé của chúng tôi
không kể đến lần đầu tiên đi xe hơi của tôi. Trong những năm
sống ở đây, tôi không hề biết là có nhiều người sống rất cơ cực
cho đến khi xe của chúng tôi chạy theo bờ sông xuôi Nam, tôi
thấy những người đàn bà dơ bẩn cho con bú dưới gốc cây, dọc theo
đường rầy xe lửa, c̣n đàn ông th́ ngồi xổm nhổ cỏ dại, chân đi
dép rơm rách tả tơi. Tôi không nói ở Gion không có người nghèo,
nhưng tôi thấy những nông dân ở đây quá nghèo đến độ không thèm
tắm rửa. Tôi không bao giờ tin rằng tôi, đứa nô lệ bị Hatsumono
đối xử độc ác rằng khủng khiếp – đă sống cuộc sống tương đối may
măn qua giai đọan đại suy thoái kinh tế. Nhưng hôm ấy tôi nhận
ra đấy là sự thật. Một hôm tôi ở trường học về đă gần trưa, tôi
thấy có tờ giấy báo tôi đem đồ trang điểm đến nhà Mameha gấp.
Khi tôi đến nơi, ông Ichoda, thợ may giống như ông Bekku, đang ở
trong pḥng sau, buộc dải thắt lưng cho Mameha trước tấm gương
soi lớn.
- Trang điểm nhanh lên – Mameha nói với tôi – tôi đă để sẵn áo
kimono của cô ở pḥng bên kia rồi.
Nhà của Mameha rộng lớn đúng tiêu chuẩn nhà cửa ở Gion. Ngoài
pḥng chính ra, rộng đến sáu chiếc chiếu cói, cô ấy c̣n có hai
pḥng nhỏ hơn, pḥng thay áo quần rộng gấp hai lần pḥng gia
nhân, và một pḥng cô ấy ngủ. Trong pḥng ngủ, tấm nệm mới trải
vải xong, trên nệm, chị giúp việc đă để sẵn chiếc áo kimono cho
tôi. Tôi kinh ngạc khi thấy tấm nệm. Vải trải nệm không phải vải
mà Mameha đă ngủ đêm trước, v́ vải c̣n láng mướt mịn màng như
tuyết mới rơi. Tôi vừa thay chiếc áo vải tôi mang theo đến, vừa
phân vân thắc mắc việc này. Khi tôi bắt đầu trang điểm, Mameha
nói cho tôi nghe lư do tại sao cô ấy gọi tôi đến.
- Ông Nam tước đă trở về thành phố - cô ấy nói – ông ấy sẽ đến
ăn cơm trưa tại đây. Tôi muốn cô gặp ông ấy.
Tôi chưa có cơ hội để nói về ông Nam tước, nhưng Mameha nói ông
Nam tước tức là ông Nam tước Matsunaga Tsuneyoshi – ông danna
của cô ấy. Ở nước Nhật chúng tôi bây giờ không c̣n nam tước, bá
tước ǵ nữa, nhưng trước đại chiến lần 2, chúng tôi vẫn c̣n, và
ông Nam tước Matsunaga này là một trong số những người giàu
nhất. Gia đ́nh ông ta làm chủ một trong số những nhà ngân hàng
lớn của nước Nhật và rất có ảnh hưởng đến nền tài chính của
Nhật. Nguyên thủy, người anh cả của ông ta thừa hưởng danh hiệu
Nam tước, nhưng ông ấy bị ám sát trong thời gian làm bộ trưởng
tài chính trong nội các của thủ tướng Inukai. Danna của Mameha
khi ấy đă ngoài ba mươi, không những thừa hưởng chức Nam tước mà
c̣n thừa hưởng tất cả tài sản của người anh, kể cả ngôi nhà đồ
sộ ở Kyoto nằm không xa Gion bao nhiêu. V́ công việc kinh doanh,
nên ông ta phải ở lại Tokyo nhiều hơn, và cũng c̣n nhiều việc
khác nữa níu chân ông lại đây –v́ mấy năm sau tôi biết được
chuyện ông ta có t́nh nhân khác nữa, ở trong khu geisha tại
Tokyo. Vài đàn ông giàu có mới có geisha làm t́nh nhân, nhưng
ông Nam tước Matsunaga Tsunegoshi có đến hai t́nh nhân.
Khi tôi biết ông danna của Mameha sẽ ở chơi cả buổi chiều với cô
ấy, tôi mới hiểu ra lư do tại sao nệm trong pḥng ngủ trải vải
mới.
Tôi vội thay áo mà Mameha đă để sẵn cho tôi – chiếc áo lót màu
lục non, c̣n chiếc kimono có màu nâu đỏ và màu vàng, dưới lai có
in h́nh hàng cây thông. Lúc ấy, một chị hầu của Mameha vừa từ
nhà hàng ăn trở về, mang theo cái hộp sơn mài lớn đựng thức ăn
trưa cho ông Nam tước. Thức ăn đựng trong đĩa và tô, dùng ăn
liền như trong nhà hàng vậy. Dĩa lớn nhất đựng hai con cá ướp
muối nướng nằm áp bụng lên dĩa như đang bơi theo ḍng nước. Một
bên để hai con cua nhỏ hấp hơi, lọai cua lột vỏ. Một hàng muối
rắc dọc theo mép dĩa sơn đen làm cho người ta nghĩ chúng ḅ qua
mặt cát.
Mấy phút sau ông Nam tước đến. Tôi nh́n qua khe cửa hở thấy ông
ta đứng trên đầu cầu thang để cho Mameha cởi giây giày. Cảm giác
đầu tiên của tôi là ông ấy giống như trái hạnh đào hay là trái
hồ đào, v́ ông ta nhỏ và tṛn quay, với nét mặt thô tháp và nặng
nề, nhất là quanh hai mắt. Thời ấy để râu là hợp thời trang, nên
ông Nam tước để một số lông dài và mềm trên mặt mà tôi nghĩ ông
ta cho đó là bộ râu, nhưng tôi th́ thấy số lông ấy giống như đám
rau thơm rải trên đĩa thức ăn, hay là đám rong biển nhỏ thường
được trộn rải rác vào trong cơm.
- Ô Mameha, anh mệt quá! – tôi nghe ông ta nói – anh ghét tàu
hỏa chạy lâu như thế này quá!
Cuối cùng ông tuột chân ra khỏi giày, đi qua pḥng, bước chân
ngắn và nhanh. Từ sáng sớm, người thợ may của Mameha đă mang vào
pḥng chiếc ghế bành lớn và tấm thảm Ba tư lấy từ pḥng chứa đồ
nằm bên kia hành lang, ông ta đă kê ghế và lót thảm gần bên cửa
sổ. Ông Nam tước ngồi xuống đấy, nhưng chuyện ǵ xảy ra sau đó
tôi không thể nói được v́ chị hầu của Mameha đă đến bên tôi, cúi
chào xin lỗi rồi nhẹ đẩy cánh cửa để đóng lại, ngăn cách pḥng
chính với pḥng thay áo quần.
Tôi ngồi trong pḥng thay áo quần của Mameha suốt một giờ hay
hơn nữa trong khi chị hầu đi vào đi ra phục vụ bữa ăn cho ông
Nam tước. Thỉnh thoảng tôi nghe Mameha nói nho nhỏ nhưng chủ yếu
là ông Nam tước nói. Có lúc tôi tưởng ông ta nổi giận với Mameha
nhưng cuối cùng khi nghe đầu đủ câu chuyện tôi mới hiểu rằng ông
ta chỉ phàn nàn về một người đàn ông mà ông ta đă gặp vào ngày
hôm trước, yêu cầu ông một sự việc riêng tư khiến cho ông tức
giận. Cuối cùng bữa ăn xong, chị hầu đem tách trà ra, và Mameha
gọi tôi. Tôi bước ra quỳ xuống trước mặt ông Nam tước, cảm thấy
người căng thẳng – v́ trước đây chưa bao giờ tôi gặp một nhà quư
tộc như thế này. Tôi cúi người chào, xin ông bỏ lỗi, ḷng nghĩ
rằng có lẽ thế nào ông ta cũng phải nói cái ǵ với tôi. Nhưng
ông ta có vẻ cứ nh́n quanh căn pḥng, không mảy may chú ư đến
tôi.
- Mameha – ông ta nói – bức tranh cuốn mà em thường treo trong
góc tường kia ra sao rồi? Đấy là bức tranh tàu vẽ cái ǵ đấy…xem
ra đẹp hơn các bức hiện em đang treo.
- Thưa Nam tước, bức tranh cuốn ở đấy là bài thơ do chính tay
của Matsudaira Koichi viết. Bức cuốn treo ở đấy đă gần 4 năm
nay.
- Bốn năm à? Thế không phải bức tranh tàu treo ở đấy khi anh đến
vào tháng trước sao?
- Không phải…Nam tước đâu có cho em cái vinh dự đón anh đến thăm
trong gần ba tháng nay.
- Thảo nào mà anh cảm thấy quá mệt mỏi. Anh thường nói anh phải
đi Kyoto nhiều hơn nữa, nhưng cứ việc này rồi việc khác níu kéo
anh. Nh́n vào bức tranh cuốn anh vừa nói đến, anh không tin bức
tranh đă treo ở đấy 4 năm từ khi anh nh́n thấy nó.
Mameha gọi chị hầu vào, sai chị lấy bức tranh cuốn ở trong tủ.
Tôi có nhiệm vụ mở bức tranh ra, tay tôi run run đến nỗi tôi để
bức tranh trượt khỏi tay khi tôi đưa lên cho ông xem.
- Hăy cẩn thận, cô em – ông ta nói.
Tôi quá sức bối rối đến nỗi sau khi cúi người xin lỗi, tôi không
thể nào không nh́n lui nh́n tới măi vào mặt ông để xem ông có
giận không. Trong khi tôi giữ bức tranh cho ông xem, tưởng chừng
như ông nh́n tôi nhiều hơn là nh́n bức tranh, nhưng ánh mắt
không phải ánh mắt khiển trách. Một lát sau tôi nhận ra đấy là
ánh mắt hiếu kỳ, và chính v́ thế tôi lại cảm thấy lúng túng hơn
nữa.
- Bức tranh này trông đẹp hơn bức tranh em treo ở hốc tường
nhiều, Mameha à – ông nói, nhưng ông vẫn có vẻ cứ nh́n vào tôi,
và khi tôi nh́n ông ta, ông ta không chịu quay mắt đi – dù sao
th́ thư pháp cũng đă xưa lắm rồi – ông ta nói tiếp – em nên hạ
cái bức trên hốc tường ấy xuống và treo bức tranh phong cảnh này
lên.
Mameha không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo lời yêu
cầu của ông ta, thậm chí cô ấy c̣n làm ra vẻ như thể cô cho ư
kiến của ông ta là chính xác. Khi chị hầu và tôi treo xong bức
tranh, và cuốn bức kia lại, Mameha gọi tôi đến để hầu trà cho
ông Nam tước. Từ hốc tường nh́n vào, chúng tôi tạo thành cái thế
ba chân – Mameha, ông Nam tước, và tôi. Nhưng dĩ nhiên Mameha và
ông Nam tước nói chuyện với nhau, c̣n phần tôi, tôi không làm ǵ
cả ng̣ai việc chỉ quỳ ở đấy, cảm thấy ḿnh như người ng̣ai cuộc,
như con bồ câu ở trong tổ chim ưng. Trước đây tôi nghĩ tôi có
thể xứng đáng ngồi cùng ông Nam tước, nhưng bây giờ tôi không
thể không nhận ra một lần nữa rằng tôi không đáng ǵ hết mà chỉ
là một con bé ngu ngốc từ một làng đánh cá đến. Nếu Hatsumono mà
có quyền hành, thế nào cô ta cũng đè đầu tôi xuống, bất kỳ người
đàn ông nào đến thăm Gion, chắc cũng sẽ không đến gần tôi đâu.
Tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ gặp lại ông Nam tước Matsunaga,
cũng như không bao giờ tôi gặp lại ông Chủ tịch. Có thể nào
Mameha không nhận ra hoàn cảnh vô vọng của tôi và để tôi chết
dần chết ṃn trong nhà kỹ nữ như chiếc kimono cũ nhưng c̣n đẹp,
người ta treo làm kiểu trong tiệm. Ông Nam tước – người mà tôi
bắt đầu nhận ra có tính nóng nảy – nghiêng ḿnh cào cái dấu ǵ
đấy trên mặt Mameha, hành động của ông nhăc tôi nhớ đến bố tôi
vào cái ngày tôi thấy ông lần cuối cùng, hôm ấy ông cũng lấy
móng tay xoi bụi nằm trong các khe hở trên bàn. Tôi tự hỏi bố
tôi sẽ nghĩ ǵ nếu ông thấy tôi quỳ ở đây trong nhà của Mameha,
mặc chiếc áo đắt tiền hơn bất cứ thứ ǵ mà ông thấy, với ông Nam
tước ngồi trước mặt tôi cùng nàng geisha danh tiếng nhất nước
Nhật ngồi bên cạnh. Tôi thật không xứng với những ǵ ở quanh
tôi. Nhưng bỗng tôi nghĩ đến chiếc áo lụa mỹ miều trên người
tôi, tôi có cảm giác tôi có thể bị đắm đuối vào cái đẹp. Ngay
khi ấy, cái đẹp đă làm cho tôi sững sờ kinh ngạc như chính nỗi
buồn đă dày ṿ tôi.
Chương 16
Một buổi chiều khi Mameha và tôi đi qua cầu đại lộ Shijo
để mua đồ nữ trang cài tóc ở quận Pontocho – v́ Mameha không
thích các cửa hàng bán nữ trang ở Gion – bỗng cô ấy dừng lại.
Dưới cầu, một chiếc thuyền máy cũ kỹ đang ph́ phạch chạy qua,
tôi tưởng Mameha muốn dừng lại để tránh khói đen nơi chiếc tàu
phun ra, nhưng sau một lát cô ấy quay qua nh́n tôi với vẻ mặt
thật khó hiểu.
- Có chuyện ǵ, chị Mameha? – tôi hỏi.
- Tôi phải nói cho cô nghe chuyện này, v́ cô chỉ nghe người
ngoài nhà cô nói cho biết thôi – cô ấy đáp – Cô bạn Bí Ngô của
cô vừa nhận được phần thưởng dành cho geisha tập sự. Người ta
c̣n nghĩ chắc cô ấy sẽ được nhận lần thứ hai nữa.
Mameha muốn nói đến phần thưởng dành cho người tập sự đạt thành
tích cao nhất trong tháng trước. Bày ra phần thưởng như thế cũng
kỳ lạ thật, nhưng có lư do rất tốt. Việc khuyến khích các cô tập
sự đạt thành tích cao như thế là giúp họ đi vào khuôn phép của
người geisha sẽ được đánh gía cao nhất ở Gion – nghĩa là, những
người kiếm ra lợi tức nhiều không những cho họ thôi mà c̣n cho
mọi người nữa.
Nhiều lần, Mameha đă tiên đoán là Bí Ngô phải phấn đấu vài năm
mới thành được nàng geisha chỉ có khách tạm bợ và xoàng xỉnh,
không có khách giàu có. Đây là chuyện tương lai đáng buồn, và
tôi vui mừng khi nghe Bí Ngô đă phấn đấu tốt hơn thế. Nhưng đồng
thời tôi cũng cảm thấy xót xa trong dạ, Bí Ngô đă thành geisha
tập sự giỏi nhất ở Gion rồi, trong khi đó tôi vẫn c̣n ch́m trong
bóng tối. Khi tôi tự hỏi không biết tương lai của tôi sẽ ra sao,
cảnh vật chung quanh bỗng trở nên ủ dột buồn rầu.
Tôi đứng yên trên cầu, nghĩ đến chuyện thành công của Bí Ngô, và
điều làm cho tôi ngạc nhiên nhất, là cô ta đă xoay sở để vượt
lên trên cô gái duyên dáng có tên là Raiha, cô này đă đạt được
phần thưởng vào những tháng trước đây. Mẹ của Raiha là một
geisha nổi tiếng và bố cô ta là con một gia đ́nh có tiếng tăm
nhất nước Nhật, giàu nứt đố đổ vách. Mỗi khi Raiha đi qua trước
mặt tôi, tôi cảm thấy ḿnh như tôm như tép, c̣n cô ta như cá
ḱnh cá ngạc. Làm sao Bí Ngô loại bỏ cô ta ra được? Có lẽ
Hatsumono đă thúc đẩy cô ta phấn đấu ngay từ ngày mới nhập môn,
thúc đẩy quá sức đến nỗi gần đây cô ta gầy đi, mặt mày hốc hác.
Nhưng cho dù Bí Ngô có cố gắng đến đâu đi nữa, làm sao cô ta nổi
tiếng hơn Raiha được?
- Này, này, thôi đi – Mameha nói – đừng buồn rầu như thế. Đáng
ra cô phải vui mới phải.
- Dạ phải, em ích kỷ quá – tôi đáp.
- Tôi không muốn nói như thế đâu. Hatsumono và Bí Ngô sẽ trả giá
rất đắt cho phần thưởng học viên này. Trong ṿng năm năm nữa, sẽ
chẳng ai nhớ Bí Ngô là ai hết.
- Theo em, mọi người sẽ nhớ v́ cô ta đă vượt qua Raiha.
- Không ai vượt qua Raiha hết. Có thể Bí Ngô đă kiếm được nhiều
tiền trong tháng qua, nhưng Raiha vẫn là người học viên giỏi
nhất ở đây. Đến đây, tôi sẽ giải thích cho cô nghe. Mameha dẫn
tôi vào pḥng trà ở Pontocho và bảo tôi ngồi xuống.
Mameha nói:
- Ở Gion, người geisha nổi tiếng nhất thường làm sao để đảm bảo
cô em út của ḿnh kiếm được tiền nhiều hơn người khác – nếu cô
ta dám liều để phạm đến danh tiếng của ḿnh. Lư do khiến cho họ
có thể mang tiếng là đă viết nhiều hóa đơn các Ohana, tức là lệ
phí chơi hoa. Ngày xưa, cách đây khỏang 100 năm, mỗi lần nàng
geisha đến một buổi tiệc để giúp vui, bà chủ pḥng trà đốt một
que nhang lâu một giờ - gọi là một Ohana, hay là "hoa". Lệ phí
cho geisha tính trên số bao nhiêu que nhang đă đốt cháy khi cô
ta ra về.
Giá tiền một Ohana thường do văn pḥng đăng kư hộ tịch Gion ấn
định. Trong thời gian tôi làm tập sự, giá ấy là 3 yen, nghĩa là
giá bằng 2 chai rượu. Nghe ra có vẻ nhiều, nhưng một geisha
không nổi tiếng kiếm một giờ một Ohana, th́ cuộc sống rất khó
khăn. Có lẽ cô ta ngồi cả buổi tối bên ḷ than để đợi người hẹn,
thậm chí khi cô ta đắt khách đi nữa, cô ta cũng không kiếm được
mỗi đêm quá 10 yen, với số tiền kiếm ra như thế cô ta không làm
sao có đủ để trả nợ. Trong khi tiền bạc đổ vào Gion như nước, cô
ta chỉ như con sâu rúc rỉa bộ xương thú – so với Hatsumono và
Mameha, hai người này dường như những con sư tử đánh chén khi
mới hạ con thú, không những v́ họ đêm nào cũng có người hẹn suốt
đêm, mà họ c̣n tính tiền rất cao nữa. Trường hợp Hatsumono, cô
ta tính một Ohana chỉ trong 15 phút chứ không phải một giờ, c̣n
Mameha…Ồ, không có ai ở Gion giống cô ấy hết, cô ấy tính một
Ohana chỉ trong năm phút thôi.
Dĩ nhiên không có cô geisha nào hưởng hết số tiền ḿnh kiếm
được, ngay cả Mameha cũng không. Pḥng trà nơi cô ta kiếm ra
tiền hưởng một phần, rồi một phần nhỏ hơn nộp cho hội geisha, và
một phần trả cho người thợ may, và một phần cho hệ thống điều
hành, kể cả lệ phí phải trả cho nhà kỹ nữ nào lo việc sổ sách
cho cô ta và giới thiệu khách ḥ hẹn. Có lẽ cô ta chỉ c̣n giữ
lại chừng hơn một nửa số tiền ḿnh kiếm được. Thế nhưng nếu đem
so với một geisha không nổi tiếng th́ đây là cả một số tiền lớn,
người geisha không nổi tiếng, sẽ bám sâu dần vào cái hố tối tăm
của cuộc sống.
C̣n sau đây là cách thức một geisha như Hatsumono có thể làm cho
người em út có vẻ thành công hơn thực chất của cô ta.
Thoạt tiên, nàng geisha nổi tiếng ở Gion được đón tiếp nồng hậu
ở khắp các buổi tiệc, và họ chỉ ghé lại các nơi trong ṿng 5
phút mà thôi. Khách của cô ta vẫn sung sướng trả phí tổn, mặc dù
cô ta chỉ chào hỏi rồi đi. Họ biết lần sau họ đến Gion, cô ta sẽ
cùng ngồi với họ lâu hơn, làm cho họ được thích thú hơn. Trái
lại, người tập sự không thể bỏ đi tùy tiện như thế. Vai tṛ của
họ là thiết lập mối dây liên hệ. Cho đến khi họ trở thành geisha
thành thạo vào năm 18 tuổi, họ không được đi từ tiệc này sang
tiệc khác nhiều nơi. Nhưng họ phải ở lại lâu hơn một giờ, và chỉ
điện thoại về cho nhà kỹ nữ của ḿnh để hỏi người chị cả ở đâu,
rồi cô ta đến pḥng trà khác để được giới thiệu với khách mới
khác. Trong khi người chị có thể ghé vào 20 nơi có tiệc trong
một đêm, th́ cô tập sự chỉ ghé được không quá 5 nơi. Nhưng
Hatsumono không làm theo quy tắc này, cô ta đi đâu là dẫn Bí Ngô
đi theo đấy.
Cho đến khi được 16 tuổi, người geisha tập sự tính nửa Ohana một
giờ. Nếu Bí Ngô ở tại chỗ tiệc nào chỉ 5 phút thôi, bà chủ vẫn
ghi vào hóa đơn số tiền giống như cô ta đă ở đấy một giờ tṛn.
Ngoài ra, không ai nghĩ đến chuyện Bí Ngô chỉ ở tại đó có 5
phút. Có lẽ các ông cho qua chuyện Hatsumono đem cô em út đến dự
trong chốc lát một đêm, hay hai đêm là cùng. Nhưng sau một thời
gian, chắc thế nào họ cũng thắc mắc tại sao cô ta quá bận đến
nỗi không ở lại lâu được, và tại sao cô em út không ở lại như
nhiệm vụ yêu cầu cô ta phải làm thế. Lợi tức của Bí Ngô có thể
cao – có lẽ cao đến ba hay bốn Ohana trong một giờ, nhưng thế
nào cô ta cũng phải trả giá về tai tiếng của ḿnh, và Hatsumono
cũng thế.
- Hành động của Hatsumono như thế thật quá liều lĩnh – Mameha
kết luận – cô ta làm thế chỉ hại cho Bí Ngô thôi. Và chắc cô
biết lư do tại sao cô ta làm thế, phải không?
- Em không biết, chị Mameha à.
- Cô ta muốn Bí Ngô có uy tín để bà Nitta nhận làm con nuôi. Nếu
Bí Ngô được nhận làm con nuôi, tương lai của cô ta sẽ được đảm
bảo, và tương lai của Hatsumono cũng vậy. Nói tóm lại, Hatsumono
là chị của Bí Ngô, bà Nitta chắc không đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Cô có hiểu những điều tôi nói không? Nếu Bí Ngô được nhận làm
con, cô sẽ không bao giờ thoát nợ Hatsumono, trừ phi chính cô là
người bị tống cổ đi.
Tôi cảm thấy lạnh người như sóng biển bị mây che hết ánh mặt
trời.
- Cho nên tôi mong sao cô thành người tập sự nổi tiếng sớm –
Mameha nói tiếp – nhưng chắc có lẽ Hatsumono cản đường chúng ta
rất nhiều.
- Dạ phải, cô ta sẽ làm thế!
- Mà thôi, không lo, ít ra cô đă biết cách làm cho đàn ông vui
rồi. Cô may mắn đă gặp ông Nam tước, không biết Hatsumono đă
biết chuyện này chưa, nhưng nói thật ra – nói đến đây bỗng cô ấy
dừng lại.
- Thưa cô sao ạ?
- Ồ thôi, Sayuri, không sao. Tôi quả điên khi nói thật cho cô
nghe.
Tôi rất buồn khi nghe cô ấy nói thế. Có lẽ Mameha đă nhận ra tâm
trạng của tôi cho nên cô ấy nói tiếp:
- Cô sống cùng nhà với Hatsumono phải không? Bất cứ tôi nói cho
cô nghe cái ǵ, cô ta cũng có thể biết.
- Thưa chị Mameha, nếu em có cái ǵ khiến cho chị nghi ngờ như
thế, th́ xin chị tha lỗi cho. Chị có thể tin rằng khi em về nhà,
em kể hết các chuyện cho Hatsumono nghe sao?
- Tôi không lo chuyện cô sẽ làm như thế. Con chuột không bị mèo
ăn thịt v́ khí nó chạy qua chỗ mèo ngủ và đánh thức mèo dậy.
Chắc cô biết Hatsumono có tài xoay sở ra sao rồi, Sayuri, cô
phải tin tôi đi.
- Vâng thưa chị - tôi không c̣n biết phải đáp ra làm sao nữa.
- Tôi sẽ nói cho cô biết một chuyện – Mameha nói, nghiêng người
tới một chút, tôi rất kinh ngạc khi thấy cô ấy làm thế - Tôi và
cô sẽ đến một nơi hẹn trong hai tuần nữa tại một nơi mà
Hatsumono không t́m ra được.
- Em xin hỏi ở đâu được không?
- Không được! Thậm chí tôi sẽ không nói cho cô biết khi nào nữa.
Chỉ chuẩn bị tinh thần thôi. Khi đến lúc, cô sẽ biết những ǵ cô
muốn.
Chiều ấy khi trở về nhà, tôi trốn lên lầu để xem niên lịch.
Trong hai tuần sắp đến có nhiều ngày tốt để xuất hành. Một ngày
đúng vào thứ tư sắp đến, ngày này hợp cho việc đi về phía Tây,
có lẽ Mameha có kế hoạch đưa tôi đi khỏi thành phố. Ngày khác
đúng vào thứ hai tiếp theo đó, ngày này đúng vào dịp Đại An –
ngày tốt nhất trong tuần sáu ngày của đạo Phật. Cuối cùng, ngày
chủ nhật kế tiếp, lịch có ghi một đọan rất lạ lùng "Sự quân b́nh
giữa cái tốt và cái xấu sẽ mở cửa số phận", câu này nghe hấp dẫn
hơn cả.
Vào ngày thứ tư, tôi không nghe tin ǵ của Mameha hết. Mấy ngày
sau, cô ấy gọi tôi đến nhà cô – vào ngày cuốn lịch của tôi nói
là ngày xấu. Nhưng chỉ có bàn thảo về sự thay đổi trong lớp dạy
nghi thức phục vụ trà ở trường. Sau đó, suốt cả một tuần trôi
qua tôi không nhận được tin tức ǵ của cô ấy hết. Rồi vào trưa
ngày chủ nhật, tôi nghe cửa nhà kỹ nữ mở ra, tôi để đàn xuống
trên hành lang gỗ, nơi tôi đă tập đàn khỏang một giờ rồi và chạy
ra cửa. Tôi tưởng sẽ gặp chị người hầu của Mameha, nhưng đấy là
người ở tiệm thuốc Bắc mang thuốc đến cho bà D́ chữa bệnh thấp
khớp. Sau khi người hầu lớn tuổi của chúng tôi lấy gói thuốc,
tôi định trở lại với cây đàn Shamisen th́ bỗng tôi chú ư thấy
anh chàng giao thuốc có ư muốn nói chuyện với tôi. Anh ta nắm
trên tay miếng giấy, nhưng có ư chỉ muốn để cho ḿnh tôi thấy nó
thôi. Chị hầu định kéo cửa đóng lại, nhưng anh ta nói với tôi:
- Thưa cô, tôi xin lỗi làm phiền cô, cô làm ơn ném miếng giấy
này giúp tôi được không? – chị hầu thấy việc này có vẻ kỳ quặc,
nhưng tôi đă lấy miếng giấy, giả vờ ném vào pḥng gia nhân. Tờ
giấy có ghi lời nhắn, không kư tên nhưng đúng nét chữ của Mameha
"Xin phép bà D́ mà đi. Nói với bà tôi có việc nhờ cô làm giúp ở
nhà tôi và đến gấp trong ṿng không quá một giờ. Đừng để cho ai
biết cô đi đâu".
Tôi nghĩ Mameha cẩn thận như thế này là rất tế nhị, nhưng dù sao
th́ hiện bà Mẹ đang ăn cơm trưa với một người bạn, c̣n Hatsumono
và Bí Ngô đă đi đến điểm hẹn buổi chiều rồi. Trong nhà chỉ c̣n
bà D́ và gia nhân. Tôi lên pḥng D́, thấy D́ đang trải tấm vải
dày lên nệm để ngủ trưa. Trong khi tôi nói, bà đứng run run
trong chiếc áo ngủ. Khi nghe Mameha gọi tôi, bà không hỏi đến để
làm ǵ. Bà chỉ vẫy tay cho phép tôi đi, rồi chui vào dưới chăn
để ngủ. Khi tôi đến nhà Mameha, cô ấy bận đi đến điểm hẹn buổi
sáng chưa về, nhưng chị hầu đưa tôi vào pḥng thay áo quần để
làm hóa trang, rồi sau đó mang bộ kimono đă soạn sẵn cho tôi.
Tôi đă quen cảnh mặc kimono của Mameha, nhưng đây là chuyện hy
hữu, v́ ít có người geisha nào cho mượn áo của ḿnh như thế. Hai
người bạn ở Gion có thể đổi áo cho nhau trong một vài đêm, nhưng
hiếm khi một geisha có ḷng tốt với em út như thế này. Quả vậy,
Mameha rất mất công v́ tôi, cô ấy không mặc những cái áo có tay
dài như thế này, cô phải lấy áo từ nhà kho cho tôi. Tôi tự hỏi
không biết cô ấy có nghĩ đến chuyện đ̣i trả lui hay không.
Chiếc kimono cô soạn ra cho tôi hôm ấy là chiếc áo đẹp nhất – áo
bằng lụa màu vàng cam in h́nh thác nước màu bạc chảy từ đầu gối
xuống đến mặt biển xanh ngắt. Cái thác tuôn ra từ mơm núi đá có
màu nâu, dưới chân núi đá là cánh rừng thấp nhỏ được thêu bằng
chỉ màu. Tôi không biết, nhưng chiếc áo này mọi người ở Gion đều
biết, người ta nh́n chiếc áo, có lẽ họ sẽ nghĩ đến Mameha. Tôi
nghĩ rằng khi cho phép tôi mặc áo này, chắc cô ấy muốn truyền
cái tinh hoa của ḿnh sang cho tôi.
Sau khi ông Itchoda buộc dải thắt lưng cho tôi – dải màu gạch và
nâu đậm có điểm chỉ vàng – tôi sửa lại mặt hóa trang lần cuối và
cài nữ trang lên tóc. Tôi nhét cái khăn tay của ông Chủ tịch –
tôi thường mang theo mỗi khi rời nhà – vào dải thắt lưng, rồi
đứng soi trước gương lớn. Tôi há hốc mồm kinh ngạc. Tôi quá kinh
ngạc khi nghĩ đến chuyện Mameha có ư đồ biến tôi thành người quá
đẹp như thế này, nhưng khi cô ấy về đến nhà, cô ấy c̣n làm tăng
thêm vẻ đẹp của tôi lên nữa bằng cách cô thay cho ḿnh chiếc áo
kimono b́nh dị xinh xắn. Cái áo có màu khoai ḿ, phủ những đường
sọc màu xám nhạt, c̣n dải thắt lưng có h́nh những viên kim cương
màu đen giản dị trên nền màu xanh đậm. Cô ấy có nét đẹp kín đáo
của viên ngọc trai như mọi khi, nhưng lúc chúng tôi ra đường,
các phụ nữ cúi chào Mameha đều đưa mắt nh́n tôi. Từ đền thần ở
Gion, chúng tôi đi xe kéo theo hướng Bắc chừng nửa giờ, đến một
khu vực của Kyoto mà tôi chưa hề biết. Trên đường đi, Mameha nói
cho tôi biết chúng tôi đến dự buổi biểu diễn đô vật, chúng tôi
xem như khách của ông Iwamura Ken, người sáng lập ra Công thấy
sản xuất đồ điện Iwamura ở Osaka – công ty đă sản xuất ḷ sưởi
điện làm chết bà ngoại. Cánh tay phải của ông Iwamura là ông
Nobu Toshisazu, ông này làm quản lư cho công ty cũng đến dự.
Nobu là người hâm mộ môn đô vật và đă tiếp tay giúp tổ chức buổi
biểu diễn chiều hôm ấy.
- Tôi báo trước cho cô biết – cô ấy nói với tôi – cái ông Nobu
ấy…trông đặc biệt lắm. Khi gặp ông ta, cô phải cư xử sao để gây
ấn tượng với ông ta – nói xong, cô ấy nh́n tôi như muốn nói rằng
nếu tôi không làm được như thế, cô ấy sẽ hết sức thất vọng.
C̣n về việc Hatsumono, chúng tôi khỏi lo, v́ vé vào xem cuộc
biểu diễn đă bán hết mấy tuần trước rồi.
Cuối cùng chúng tôi xuống xe ở trong khuôn viên của trường đại
học Kyoto. Mameha dẫn tôi đi theo con đường đất có hai hàng
thông nhỏ hai bên. Những ngôi nhà xây theo kiểu Tây phương hai
bên đường chúng tôi đi qua đều đóng cửa kín mít, cửa sổ lồng
kính nhỏ vuông vức và khung cửa bằng gỗ sơn. Nh́n cảnh nhà cửa ở
khu đại học, tôi mới nhận ra Gion là quê hương thân thiết của
tôi. Chung quanh tôi có nhiều thanh niên da dẻ láng mướt, mái
tóc chải rẽ, có người mặc quần áo dây treo cho khỏi tuột. Họ có
vẻ lạ lùng ngạc nhiên khi thấy Mameha và tôi đi qua, thậm chí họ
c̣n nói đùa với nhau nữa. Sau đó chúng tôi đi qua một cánh cổng
sắt có một đám người già và một số phụ nữ, có cả vài cô geisha
nữa. Kyoto có ít chỗ có thể dùng biểu diễn đô vật ở trong nhà
được và ở đại học Kyoto dùng nhà biểu diễn cũ của trường để tổ
chức. Nhà này bây giờ không c̣n nữa, nhưng lúc ấy, nó đứng chen
lẫn trong đám nhà xây theo kiểu Tây phương trông giống như một
ông già c̣m cơi mặc áo kimono đứng giữa đám thương gia tân tiến.
Ngôi nhà giống cái hộp khổng lồ, mái nhà có vẻ không được vững
chăi, nhưng tôi nghĩ nó như cái nắp đậy vừa cái b́nh trà méo mó.
Những cánh cửa khổng lồ nằm một bên đă bị hư hỏng nhiều, gỗ cong
queo bung ra khỏi khung sắt. Vẻ hư hỏng xấu xí của ngôi nhà này
khiến tôi nhớ lại ngôi nhà ngà say của tôi, và bỗng nhiên tôi
cảm thấy buồn. Khi tôi bước lên bậc thềm đá để vào nhà, tôi
trông thấy hai cô geisha đi qua sân rải sỏi, tôi cúi người chào
họ. Họ gật đầu chào lại tôi, và một cô nói ǵ đấy với cô kia.
Tôi thấy chuyện này lạ lùng quá, bèn nh́n kỹ họ hơn. Bỗng tim
tôi đập nhanh, một cô là Korin, bạn của Hatsumono. Tôi cúi chào
cô ta lần nữa v́ tôi đă nhận ra cô ta, và tôi cố mỉm cười. Khi
họ quay nh́n chỗ khác, tôi th́ thào với Mameha:
- Chị Mameha, em vừa thấy người bạn của Hatsumono!
- Tôi không tin Hatsumono có bạn.
- Chị Korin đấy, chị ấy vừa mới ở đây, với một số các cô geisha
khách nữa.
- Tôi biết Korin. Tại sao cô quá lo về cô ta? Cô ta có thể làm
ǵ được?
Tôi không trả lời, nhưng nếu Mameha không lo th́ tại sao tôi
phải lo sợ làm ǵ. Cái gây cho tôi ấn tượng mạnh nhất khi bước
vào nhà biểu diễn là khoảng trống khổng lồ chạy lên tận mái nhà,
dưới mái nhà, ánh sáng chiếu xuống qua các khung cửa sổ có màn
che nằm cao trên đầu chúng tôi. Tiếng người ồn ào vang lên trong
khoảng không gian khổng lồ ấy, với khói từ các ḷ nướng bánh bột
gạo từ bên ng̣ai bay vào. Giữa nhà có một mô đất vuông vức nơi
dùng làm chỗ cho các nhà đô vật tranh tài, trên mô đất có mái
che theo kiểu mái đền thờ thần. một ông thầy tu đi quanh trên mô
đất, tụng kinh cầu phú,c phất qua phất lại cái phương trượng co
‘trang ḥang những dải giấy h́nh xoắn ốc.
Mameha dẫn tôi đến hàng chỗ ngồi ở phía trước, ở đấy chúng tôi
tháo giày ra, đi vớ có xẻ ở đầu ngón chân trên một mép ván gỗ
nhỏ. Những người tổ chức đă có mặt trong dăy ngồi này rồi, nhưng
tôi không biết ai hết cho đến khi có một người đưa tay vẫy gọi
Mameha, tôi hiểu ngay đó là ông Nobu. Tôi cũng hiểu lư do tại
sao Mameha đă dặn ḍ trước với tôi về vẻ ng̣ai của ông ta. Ngay
cả khi nh́n ông ta từ xa, tôi cũng thấy mặt ông như cây đèn cầy
bị hơ chảy. Ông ta đă bị cháy phỏng mặt đâu đó từ lâu rồi, toàn
bộ bề ngoài của ông ta trông rất thê thảm, tôi không thể tưởng
tượng được sự đau đớn mà ông ta đă gánh chịu khi mới xảy ra tai
nạn. Tôi đang lo lắng về chuyện gặp Korin, th́ bây giờ lại lo
thêm về chuyện sẽ gặp Nobu. Thế nào tôi cũng có những hành động
thiếu b́nh tĩnh mất thôi. Khi đi sau Mameha, tôi chỉ chú ư đến
một người đàn ông rất lịch sự ngồi bên cạnh ông Nobu trên chiếu
rơm, ông ta mặc áo kimono có sọc. Khi tôi để mắt tới người đàn
ông này, tôi bỗng thấy ḷng tôi lặng đi một cách lạ lùng. Ông ta
đang nói chuyện với người ngồi bên cạnh, nên tôi chỉ thấy phía
sau đầu của ông ta mà thôi. Nhưng trông ta quá quen đến nỗi bỗng
tôi không c̣n chú ư đến cái ǵ chung quanh nữa hết. Tôi nghĩ đến
người tôi quen biết ở chỗ khác, không phải ở trong nhà biểu diễn
này. Tôi đang loay hoay suy diễn th́ bỗng trong óc tôi nảy ra
h́nh ảnh của người đàn ông quay nh́n tôi trên đường làng của quê
nhà.
Và tôi nhớ ra: đấy là ông Tanaka!
Ông ta đă thay đổi ra sao, tôi không thể miêu tả được. Tôi nh́n
ông ta đưa tay vuốt mái tóc hoa râm và sững sờ kinh ngạc trước
mấy ngón tay vuốt tóc một cách duyên dáng mềm mại. Tại sao tôi
thấy cách vuốt tóc của ông ta có nét đặc biệt khiến tôi phải
nh́n vào ông ta nhỉ? Có lẽ tôi bị chóa mắt khi nh́n ông ta và
tôi cảm thấy hoang mang. Phải, trên đời này nếu người nào tôi
ghét nhất, th́ đó chính là ông Tanaka, tôi phải nhắc nhở ḿnh
nhớ lấy điều này. Tôi sẽ không đến quỳ bên ông ta và nói "Ḱa
ông Tanaka, tôi thật sự hân hạnh được gặp lại ông. Cái ǵ đă
mang ông đến Kyoto thế này?" Nhưng thay v́ làm thế, tôi sẽ t́m
cách chứng tỏ cho ông ta thấy tôi nghĩ sao về ông ta, mặc dù
điều ấy là một việc mà một geisha tập sự không được phép làm.
Thật ra trong những năm vừa qua, tôi nghĩ đến ông Tanaka rất ít.
Thế nhưng tôi thề với ḷng ḿnh là sẽ không đối xử tử tế với ông
ta, nếu buộc ḷng phải rót rượu sake cho ông ta, tôi sẽ rót tràn
ra chân ông ta. Nếu buộc ḷng phải cười với ông ta, tôi sẽ cười
với nụ cười tôi thường thấy trên mặt Hatsumono, và rồi tôi sẽ
nói "Ồ, ông Tanaka, mùi cá tanh rích.. Khi ngồi bên ông làm tôi
nhớ nhà!" Chắc ông ta sẽ hết sức bàng hoàng sửng sốt! Hay có lẽ
tôi sẽ nói như thế này "Ḱa ông Tanaka, trông ông tuyệt vời
quá!" Thế nhưng thật ra khi tôi nh́n kỹ vào ông ta, v́ bây giờ
tôi đă đến gần chỗ ông ta ngồi, quả trông ông tuyệt vời thật,
tuyệt vời hơn bao giờ hết. Mameha vừa đến chỗ ông ta, cô ta quỳ
xuống cúi người chào. Bỗng ông ta quay đầu nh́n lui, và đó là
lần đầu tiên tôi nh́n vào khuôn mặt rộng, xương g̣ má sắc
sảo…nhất là hai hàng mi, sít lại ở hai đuôi mắt, mượt mà thẳng
thớm. Bỗng gió thổi và tôi là đám mây được gió cuốn đi.
Ông ta quen với tôi, đương nhiên, trên vài phương diện nào đó,
ông ta c̣n quen hơn cả chính h́nh ảnh của tôi trong gương. Nhưng
ông ta không phải là ông Tanaka, ông ta chính là ông Chủ tịch.
Chương 17
Tôi chỉ mới gặp ông Chủ tịch trong một khoảng thời gian
ngắn ngủi, nhưng tôi đă để dành rất nhiều thời gian để mơ tưởng
đến ông ta. Ông ta là bài ca tôi chỉ được nghe một lần, nhưng
bài ca ấy cứ được hát lại măi trong trí óc tôi. Thế nhưng những
nốt nhạc đă thay đổi theo từng giai đoạn của thời gian – nghĩa
là tôi đă nghĩ đến chuyện trán ông cao thêm, tóc hoa râm của ông
thưa bớt. Khi tôi thấy ông, tôi thoáng sợ không biết ông có thật
sự phải là ông Chủ tịch không, nhưng tôi lại cảm thấy yên ổn
trong ḷng ngay, tôi tin chắc tôi đă t́m ra được ông.
Trong khi Mameha chào hai người đàn ông, tôi đứng phía sau đợi
đến phiên ḿnh chào họ. Nếu như khi tôi cất tiếng chào mà giọng
tôi nghe như tiếng giẻ lau sàn nhà th́ sao nhỉ? Nobu, với những
vết sẹo thê thảm, nh́n tôi đăm đăm, nhưng tôi không biết ông Chủ
tịch có để ư đến tôi hay không, tôi quá rụt rè, không dám nh́n
về phía ông ta. Khi Mameha ngồi vào chỗ, vuốt chiếc kimono trên
đầu gối cho phẳng, tôi thấy ông Chủ tịch nh́n tôi với ánh mắt mà
tôi nghĩ là có vẻ hiếu kỳ. Hai chân tôi cóng lại v́ máu đă dồn
hết lên mặt.
- ông Chủ tịch Iwamura, ông quản lư Nobu – Mameha giới thiệu –
đây là em út của tôi, Sayuri.
Tôi nghĩ chắc anh có nghe nói đến tên tuổi nổi tiếng của Iwamura
Ken, nhà sáng lập ra công ty chế tạo đồ điện Iwamura. Và có lẽ
anh cũng có nghe tiếng của Nobu Toshikazu. Có lẽ trên nước Nhật
không có ai hùn hạp làm ăn nổi tiếng hơn sự hùn hạp của họ. Họ
như thân với rễ trong cùng một cây, hay là như đền thờ với cái
cổng ở đàng trước. Ngay như tôi, một cô gái mới có 14 tuổi, mà
cũng nghe nói đến họ. Nhưng tôi không ngờ chính Iwamura Ken là
người đàn ông tôi đă gặp bên bờ suối Shirakawa. Tôi quỳ xuống
cúi chào họ, nói những lời như mọi khi. Khi chào nói xong, tôi
đến quỳ bên chỗ c̣n rộng ở giữa họ. Nobu nói chuyện với người
đàn ông bên cạnh, trong khi ông Chủ tịch, ngồi phía bên kia của
tôi, bàn tay ôm tách trà không để trên đầu gối, Mameha nói
chuyện với ông ta, tôi bưng b́nh trà nhỏ lên, giữ tay áo cho
khỏi vướng để rót trà. Tôi ngạc nhiên thấy ông Chủ tịch đưa mắt
nh́n vào cánh tay của tôi. Dĩ nhiên tôi rất muốn biết ông ta
nh́n thấy cánh tay tôi ra sao. Có lẽ v́ ánh sáng trong nhà lờ mờ
nên phía dưới cánh tay tôi loang loáng sáng như bề mặt của viên
ngọc mịn màng, và có màu ngà đẹp đẽ. Không có nơi nào trên cơ
thể tôi đẹp bằng nơi ấy. Tôi thấy ông Chủ tịch không hề nhấp
nháy mắt, v́ ông ta cứ nh́n đăm đăm vào cánh tay tôi, nên tôi
không hạ tay xuống. Rồi bỗng Mameha im lặng. Tôi nghĩ chắc cô ấy
ngừng nói chuyện v́ ông Chủ tịch cứ chăm chú nh́n vào cánh tay
tôi, thay v́ nói chuyện với cô ấy. Rồi tôi bỗng nhận ra sự thật
trước mắt.
Mới trước đó một lát, tôi cảm thấy ḿnh duyên dáng, nhưng bây
giờ tôi vội vàng xin lỗi và để b́nh trà xuống. Mameha cười và
nói:
- Ông Chủ tịch, chắc ông thấy cô ấy là người cương quyết như thế
nào rồi. Nếu trong b́nh c̣n giọt nước nào, chắc Sayuri đă rót
cho ông rồi.
- Cái áo kimono cô em út của cô mặc đẹp quá, Mameha à – ông Chủ
tịch nói – nếu tôi nhớ không lầm, th́ cô đă mặc cái áo này trong
thời gian tập sự phải không?
Nếu tôi c̣n nghi ngờ người đàn ông này có phải đúng là ông Chủ
tịch không, th́ bây giờ khi nghe giọng ông ta nói, giọng tử tế
quen thuộc, tôi không c̣n nghi ngờ ǵ nữa.
- Tôi nghĩ có thể tôi có mặc – Mameha đáp – nhưng ông Chủ tịch
đă thấy tôi mặc quá nhiều kimono khác nhau trong nhiều năm qua,
cho nên tôi nghĩ ông không thể nhớ hết được.
- Phải, tôi không khác mọi người khác. Sắc đẹp gây cho tôi ấn
tượng mạnh. Khi nói đến các nhà đô vật, tôi không thể nói người
nào đẹp hơn người nào.
Mameha nghiêng người tới trước mặt ông Chủ tịch và nói nhỏ với
tôi:
- Ư của ông Chủ tịch muốn nói là ông không thích môn đô vật.
- Thôi, Mameha – ông ta nói – nếu cô muốn tôi gặp chuyện rắc rối
với Nobu th́… - Thưa ông Chủ tịch, ông Nobu đă biết sở thích của
ông từ lâu rồi.
- Nhưng cũng không nên nói ra. Sayuri này, có phải đây là lần
đầu tiên cô xem đô vật không? Tôi đă đợi cơ hội để nói với ông
ta, nhưng trước khi tôi lên tiếng th́ bỗng có tiếng rầm thật lớn
vang lên làm ngôi nhà rung rinh, khiến cho tất cả chúng tôi đều
giật ḿnh. Mọi người im lặng, chúng tôi quay đầu nh́n, nhưng
chẳng có ǵ ngoài cánh cửa lớn đóng lại. một lát sau, chúng tôi
nghe tiếng bản lề cửa kêu răng rắc rồi thấy cánh cửa thứ hai từ
từ mở ra, cánh cửa do hai vơ sĩ đô vật đẩy mở ra. Nobu quay đầu
khỏi tôi để nh́n tới chỗ ấy, tôi không thể nào không nh́n vào
cái vết sẹo khủng khiếp do lửa đốt ở bên mặt và trên cổ ông ta,
và vết sẹo trên lỗ tai làm tai ông biến dạng. Rồi tôi thấy cánh
tay áo khoác của ông ta trống trơn. Năy giờ tôi bận bịu nên
không để ư đến cánh tay, cánh tay áo được xếp gấp lên, ghim vào
vai bằng một cây ghim thật dài.
Nếu anh không biết, tôi xin kể chuyện Nobu bị thương cho anh
nghe. Khi ông ta làm trung úy trong Hải quân Nhật, ông ta bị
thương trong một vụ đánh bom ngoài Seoul vào năm 1910, khoảng
thời gian Triều tiên bị sáp nhập vào Nhật. Khi tôi gặp ông ta,
tôi không biết ǵ về hành động anh hùng của ông hết – mặc dù câu
chuyện này đă được cả nước Nhật biết đến. Nếu ông ta không hợp
tác với ông Chủ tịch để rồi sau đó trở thành quản lư của công ti
sản xuất đồ điện Iwamura, th́ có lẽ chuyện ông là anh hùng trong
chiến tranh đă bị rơi vào quên lăng. Nhưng v́ ông hợp tác với
Iwamura, cho nên những vết thương khủng khiếp của ông đă làm cho
câu chuyện thành công của ông được mọi người chú ư hơn, và hai
người thường được nhắc nhở tới luôn.
Tôi không biết nhiều về lịch sử - v́ nhà trường tôi học thường
chỉ dạy cho chúng tôi nghệ thuật – nhưng tôi biết chính phủ Nhật
nắm quyền kiểm soát hết Triều tiên vào lúc chấm dứt cuộc chiến
tranh Nga – Nhật, và mấy năm sau chính phủ Nhật quyết định sáp
nhập nước Triều tiên vào đế chế Nhật đang lớn mạnh. Tôi biết
người dân Triều tiên không thích chuyện này. Nobu sang đó như là
một lực lượng nhỏ giữ quyền kiểm soát. Một buổi chiều, ông ta đi
theo vị sĩ quan chỉ huy đi thăm một ngôi làng gần Seoul. Khi trở
về đến chỗ buộc ngựa, đơn vị tuần tra bị tấn công. Khi họ nghe
tiếng tạc đạn nổ khủng khiếp, vị chỉ huy cố leo xuống một giao
thông hào, nhưng ông ta già rồi và chậm chạp như một con ốc sên
ḅ trên đá. Nobu chạy đến để giúp ông, nhưng v́ ông sĩ quan chỉ
huy qúa chậm chạp, nên quả tạc đạn bay đến nổ trên đầu ông. Quả
tạc đạn nổ giết chết ông sĩ quan chỉ huy và làm cho Nobu bị
thương nặng. Khi ở bệnh viện ra, Nobu mất cánh tay trái ở trên
khuỷu tay.
Lần đầu tiên tôi thấy ống tay áo ghim lên, tôi hoảng hốt quay
mặt đi chỗ khác. Trước đó tôi chưa bao giờ thấy người nào mất
tay mất chân – mặc dù khi c̣n nhỏ đă thấy người phụ tá của ông
Tanaka mất đầu ngón tay. Trong trường hợp của ông Nobu, nhiều
người cho rằng một cánh tay chưa ghê lắm, mà chính cá vết thương
ở da mới ghê gớm. Thật khó mà miêu tả hết vẻ ghê tởm trên da mặt
của ông, và có lẽ quá độc ác khi muốn miêu tả ra. Tôi chỉ xin
lặp lại một câu của geisha miêu tả về ông ta như thế này mà thôi
"mỗi lần tôi nh́n vào mặt ông ta, tôi cứ nghĩ đến củ khoai lang
nướng phồng trong ḷ lửa".
Khi những cánh cửa khổng lồ đă đóng lại, tôi quay qua phía ông
Chủ tịch để trả lời câu hỏi của ông. V́ là tập sự, nếu tôi muốn,
tôi được phép ngồi yên lặng như một giỏ hoa, nhưng tôi quyết
không để cho cơ hội này trôi qua. Cho dù tôi chỉ gây cho ông ta
chút ít ấn tượng thôi, như bàn chân của em bé để lên nền đất,
th́ ít ra đây cũng là bước khởi đầu của tôi.
- Ông Chủ tịch hỏi có phải đây là lần đầu tiên em xem đô vật
không – tôi nói – đúng thế đấy, và nếu được ông Chủ tịch giảng
giải cho biết đôi điều về môn vơ này th́ em sẽ hết sức cám ơn
ông.
- Nếu cô em muốn biết môn vơ này đấu như thế nào – ông Nobu nói
– cô nên nói với tôi th́ tốt hơn. Tên cô em là ǵ, cô tập sự?
Hồi năy trong pḥng ồn quá tôi nghe không rơ. Tôi quay khỏi ông
Chủ tịch với vẻ rất khó khăn như đứa bé đang đói bụng quay khỏi
đĩa thức ăn.
- Tôi tên là Sayuri, thưa ngài – tôi đáp.
- Cô là em út của Mameha, tại sao cô không là "Mame" này nọ? –
Nobu nói tiếp – không phải lấy tên kiểu ấy là cái tục lệ điên
khùng của các cô hay sao?
- Dạ phải, thưa ngài. Nhưng tất cả các tên có chữ "Mame" theo
lời ông thầy bói đều không được tốt cho tôi.
- Thầy bói! – Nobu nói với vẻ khinh bỉ - có phải ông ta là người
đă chọn tên cho cô không?
- Tôi là người chọn tên ấy – Mameha đáp – thầy bói không chọn
tên mà họ chỉ cho biết tên ấy có thích hợp hay không thôi.
- Mameha – Nobu nói tiếp – một ngày nào đó cô sẽ trưởng thành và
không nghe những chuyện điên khùng như thế nữa.
- Thôi, thôi, Nobu – ông Chủ tịch nói – người nào nghe anh nói
chắc đều nghĩ rằng anh là người tân tiến nhất nước Nhật, nhưng
tôi chưa thấy ai tin vào số mệnh như anh cả.
- Mỗi người đều có số phận của ḿnh. Nhưng có ai cần đến thầy
bói để t́m ra số phận của ḿnh không? Có phải tôi phải đến người
đầu bếp để hói xem tôi có đói hay không à? – Nobu nói – nhưng
dầu sao, Sayuri là một cái tên đẹp – mặc dù tên đẹp và người đẹp
thường không đi đôi với nhau.
Tôi thấy phân vân không biết câu nói vừa rồi của ông ta có phải
hàm ư như thế này không – "Mameha, cô đă chọn cô em út xấu quá!"
– hay là có nghĩa ǵ đại loại như thế. Nhưng may thay ông ta nói
tiếp:
- Trường hợp này tên và người đều đi đôi với nhau. Tôi nghĩ cô
ta c̣n đẹp hơn cả cô nữa, cô Mameha à.
- Ông Nobu! Đàn bà không ai muốn nghe ḿnh không phải là người
đẹp nhất.
- Nhất là cô hả? Này, cô phải tập cho quen đi th́ vừa. Cô ấy có
đôi mắt rất đẹp. Sayuri, cô quay mặt cho tôi nh́n cặp mắt cô lần
nữa đi.
Tôi không thể nh́n xuống chiếu được, v́ Nobu muốn nh́n mắt tôi.
Tôi cũng không thể nh́n thẳng vào mặt ông ta liền, v́ như thế có
vẻ tự phụ quá. Cho nên tôi phải từ từ nh́n quanh như thể đang
t́m cái ǵ, rồi đưa mắt nh́n vào chỗ dưới cằm ông ta. Nếu tôi có
thể bắt cặp mắt đừng thấy, chắc tôi sẽ làm liền, v́ nét mặt của
ông Nobu như bức tượng nắn bằng đất sét tồi. Chắc anh nhớ khi ấy
tôi chưa biết chuyện đă gây cho khuôn mặt ông ta trở thành xấu
xí như thế. Khi tôi tự hỏi chuyện ǵ đă xảy ra cho ông ta, tôi
cảm thấy ḷng nặng nề kinh khủng.
- Cặp mắt cô lung linh tỏa sáng một cách kỳ diệu – ông ta nói.
Ngay lúc ấy, cánh cửa nhỏ thông với hành lang bật mở, một người
đàn ông đi vào, ông ta mặc áo kimono rất đặc biệt và đội cái mũ
vải cao màu đen, trông như thể ông ta từ trong bức tranh của
Hoàng triều bước ra. Ông ta đi vào con đường đi ở giữa, dẫn đầu
đoàn đô vật khổng lồ, họ phải khom người xuống để đi qua ngưỡng
cửa.
- Này cô em, cô biết ǵ về môn đô vật không? – Nobu hỏi tôi.
- Thưa ngài, chỉ biết vơ sĩ đô vật khổng lồ như cá voi thôi –
tôi đáp – có một người làm việc ở pḥng đăng kư hộ tịch ở Gion
trước đây đă từng là vơ sĩ đô vật.
- Chắc cô muốn nói đến Awajiumi. Anh ta ngồi kia ḱa – Nobu đưa
tay chỉ về một bậc ngồi khác, nơi có Awajiumi đang ngồi, ông ta
đang cười về chuyện ǵ đấy với Korin đang ngồi bên cạnh. Chắc cô
ta nh́n thấy tôi, v́ cô ta mỉm cười rồi nghiêng người sang nói
ǵ đó với Awajiumi, ông này bèn nh́n sang phía chúng tôi.
- Anh ta không phải là đô vật giỏi – Nobu nói – anh thích dùng
vai để húc đối thủ. Anh chàng ngốc, không bao giờ thắng ai mà
lại bị găy xương đ̣n gánh nhiều lần.
Khi ấy các nhà đô vật đă vào hết trong nhà, họ đứng quanh dưới
mô đất. Người ta xướng tên từng người một, và họ leo lên bệ,
đứng xếp hàng thành một ṿng tṛn nh́n ra khán giả. Sau đó, khi
họ đi ra bên ng̣ai, để cho những vơ sĩ đô vật phía bên kia đi
vào. Nobu nói với tôi:
- Sợi dây có h́nh tṛn trên mặt đất là ranh giới vơ đài. Người
đô vật nào bị đẩy ra ng̣ai trước, hay là chạm người xuống đất
trước, chạm bất cứ cái ǵ ng̣ai hai bàn chân là thua. Nghe th́
dễ, nhưng làm sao cô đẩy nổi một con người khổng lồ như thế qua
sợi dây?
- Chắc tôi phải lẻn ra sau lưng ông ta, rồi lấy mơ đánh lên cho
ông ta sợ mà phải chạy ra ngài.
Hăy nói năng cho nghiêm túc – Nobu nói.
Tôi không nghĩ đó là cách ăn nói khôn ngoan, nhưng tôi nghĩ đây
là nỗ lực đầu tiên của tôi để nói đùa với đàn ông cho vui. Tôi
cảm thấy lúng túng, không biết nói ǵ nữa. Bỗng ông Chủ tịch cúi
người qua phía tôi.
- Ông Nobu không đùa bỡn về chuyện đô vật – ông b́nh tĩnh nói.
- Tôi không đùa bỡn ba loại chuyện quan trọng trong đời sống –
Nobu nói – đó là đô vật, kinh doanh và chiến tranh.
- Trời đất, theo tôi th́ đây cũng là loại nói đùa thôi – Mameha
nói – ông không thấy ông đă mâu thuẫn với ḿnh sao?
- Nếu cô đă thấy cảnh một trận chiến – Nobu nói với tôi – hay
cảnh đấu tranh tôi một buổi họp về kinh doanh, cô có biết cái ǵ
sẽ xảy ra không?
Tôi không biết ông ta muốn ǵ, nhưng cứ theo giọng ông ta nói,
th́ có lẽ ông ta muốn tôi nói không.
- Ồ, tôi không biết ǵ hết – tôi trả lời.
- Đúng thế. Và cô cũng không biết cái ǵ xảy ra trong đô vật
nữa. Cho nên, cô có thể cười câu nói đùa của Mameha hay là lắng
nghe tôi nói để hiểu rơ ư nghĩa của vấn đề.
- Ông ấy đă cố dạy tôi nhiều năm rồi – ông Chủ tịch nói với tôi
– nhưng tôi là người học tṛ rất dốt.
- Ông Chủ tịch là người rất thông minh – Nobu đáp – ông ấy là
học sinh dốt về đô vật v́ ông không lưu tâm đến môn này thôi.
Chiều nay ông ấy không muốn đến đây đâu, nhưng v́ ông rộng lượng
chấp nhận lời đề nghị của tôi để công ty Iwamura bảo trợ cho
buổi biểu diễn này. Liền sau đó hai đội làm xong các nghi thức
lên vơ đài. Hai nghi thức tiếp theo rất long trọng, đó là giới
thiệu người Yokozuna của mỗi đội. Người yokozuna là người có cấp
bậc cao nhất trong đô vật, Nobu giảng cho tôi nghe rằng cấp bậc
này "y như vị trí của Mameha ở Gion vậy". Đương nhiên tôi phải
tin ông ta, nhưng nếu Mameha chỉ ở trong buổi tiệc nửa chừng rồi
bỏ về như các ông yokozuna này lên vơ đài trong chốc lát, th́
thế nào cô ấy cũng không được mời lại lần nữa. người yokozuna
thứ hai có thân h́nh thấp lùn và có khuôn mặt rất đáng chú ư –
không phải bự thịt mà rắn rỏi như đá, hàm xai bạnh ra khiến tôi
nghĩ đến mũi thuyền đánh cá vuông vức. Khán giả vỗ tay hoan hô
đinh tai nhức óc. Tên ông ta là Miyagiyama, và nếu anh biết về
môn đô vật, chắc anh hiểu lư do tại sao người ta hoan hô nhiệt
liệt đến thế.
- Chưa bao giờ tôi thấy một người đô vật nào vĩ đại như thế -
Nobu nói với tôi. Trước khi các trận đấu bắt đầu, người giới
thiệu chương tŕnh tuyên bố danh sách phần thưởng dành cho người
thắng. Nobu Toshikaza, quản lư công ty điện Iwamura, tặng thưởng
một số tiền khá lớn. Khi nghe tuyên bố tin này, ông ta có vẻ bực
ḿnh, nói:
- Đồ điên! Tiền này đâu phải của tôi, mà của công ty điện
Iwamura, ông Chủ tịch, tôi xin lỗi nhé. Tôi xin gọi người đến
bảo xướng ngôn viên đính chính lại.
- Khỏi đính chính, Nobu. Cứ xem như tôi nợ anh rất nhiều, việc
này quá nhỏ.
- Ông Chủ tịch quá rộng lượng – Nobu nói – tôi rất cám ơn – nói
xong ông ta đưa tách uống sake cho ông Chủ tịch rót đầy, và hai
người cụng tách.
Khi cặp vô địch đầu tiên lên vơ đài, tôi cứ tưởng trận đấu sẽ
bắt đầu ngay. Nhưng không, họ dành 5 phút hay nhiều hơn nữa để
rảy muối trên nền vơ đài, rồi ngồi xổm xuống, nghiêng người qua
một bên rồi đưa một chân lên cao và dậm xuống đất. Chốc chốc họ
thu ḿnh lại như sẵn sàng tấn công, quắc mắt nh́n nhau, nhưng
ngay khi tôi tưởng họ tấn công th́ bỗng một người đứng lên, đi
bốc một nắm muối khác. Cuối cùng khi tôi nghĩ chưa đến họ tấn
công th́ họ xáp vào nhau. Họ nhào vào nhau, nắm dải thắt lưng
của nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt, một người đẩy người kia mất
thăng bằng nhào xuống, và thế là trận đấu kết thúc. Khán giả vỗ
tay hoan hô nhưng Nobu lắc đầu chê trách.
Trong những trận tiếp theo, tôi cảm thấy một tai tôi dính vào
óc, một tai dính vào tim, v́ một tai tôi nghe ông Nobu nói, mà
những điều ông nói rất hay, nhưng tai kia tôi lại nghe ông Chủ
tịch nói chuyện với Mameha khiến tôi bị chia trí.
Hơn một giờ trôi qua như thế, rồi bỗng tôi chợt thấy có cái ǵ
màu tươi sáng ở bên chỗ ngồi của Awajumi động đậy. Vật ấy là một
đóa hoa lụa màu vàng cam nhúc nhích trên mái tóc người phụ nữ
khi chị ta quỳ gối ngồi vào chỗ ngồi. Thoạt tiên tôi nghĩ đấy là
Korin, tôi tưởng cô ta đă thay kimono. Nhưng nh́n kỹ, tôi thấy
không phải Korin mà là Hatsumono.
Gặp cô ta ở đây quả là một điều tôi không ngờ đến. Tôi cảm thấy
thót người lên như dẫm phải dây điện. Dĩ nhiên việc cô ta t́m
cách làm nhục tôi chỉ là vấn đề thời gian, thậm chí ở đây, trong
ngôi nhà khổng lồ này, giữa hàng trăm người. Tôi cóc cần cô ta
chọc quê tôi trước mặt đám đông, nếu xảy ra việc ấy, nhưng tôi
không chịu đựng được cảnh khi thấy ḿnh như đồ hèn trước mặt ông
Chủ tịch. Cuống họng tôi nóng ran như lửa đốt, thậm chí tôi
không thể giả vờ nghe ông Nobu nói về cặp đô vật khác đang leo
lên vơ đài. Khi tôi nh́n qua Mameha, cô ấy nháy mắt qua phía
Hatsumono rồi nói:
- Thưa ông Chủ tịch, xin mạn phép ông, tôi xin lỗi ra ngoài một
lát. Và tôi nghĩ Sayuri cũng muốn ra ngoài một lát. Cô ấy đợi
cho đến khi Nobu nói xuống chuyện rồi tôi theo cô ấy ra ngoài.
- Ôi chị Mameha, mụ ta như quỷ sứ! – tôi nói.
- Korin rời khỏi đây hơn một giờ rồi. Chắc cô ta đi t́m
Hatsumono để báo cho cô ta biết mà đến đây. Cô em phải hănh diện
về việc này mới đúng, v́ Hatsumono đă cất công đến đây để quấy
phá cô.
- Em không chịu được cảnh cô ta sẽ làm nhục em trước mắt..ờ,
trước mắt những người này.
- Nhưng nếu cô ta làm ǵ để cho cô ta thấy hả dạ th́ chắc cô ta
sẽ để cho cô yên, phải không?
- Chị Mameha, chị vui ḷng …đừng để em lúng túng.
Chúng tôi đi qua sân, đến gần nhà vệ sinh, nhưng thay v́ chúng
tôi bước lên tầng cấp vào pḥng vệ sinh, th́ Mameha dẫn tôi đến
một con đường nhỏ cách xa đấy một đoạn để không ai nghe được, và
cô ta bảo:
- Ông Nobu và ông Chủ tịch đă bảo trợ cho tôi nhiều năm nay. Chỉ
có trời mới biết ông Nobu gay gắt với những người ông ta không
ưa ra sao, nhưng ông ta rất trung thành với bạn như người hầu
cận của lănh chúa trung thành với chủ, và cô sẽ không bao giờ
gặp được người đàn ông nào đáng tin như ông ta đâu. Cô có biết
Hatsumono hiểu rơ những chuyện đáng quư này không? Khi cô ta
nh́n Nobu, cô ta chỉ thấy ông ta là "ông thằn lằn" thôi. Cô ta
gọi ông ta thế đấy, và sẽ nói như thế này này "chị Mameha, đêm
qua tôi thấy chị với ông thằn lằn đấy! Ôi trời đất, trông chị
bết quá. Tôi nghĩ chị mất mặt v́ ông ta đấy" – đại loại như thế.
Bây giờ tôi không cần lưu tâm đến việc cô nghĩ sao về ông Nobu.
Với thời gian, cô sẽ thấy ông ta là người tốt như thế nào. Nhưng
nếu Hatsumono nghĩ rằng cô quá thích ông Nobu, thế nào cô ta
cũng để cho cô yên thân.
Tôi không biết phải trả lời ra sao khi nghe cô ấy nói như thế.
Thậm chí tôi cũng chưa biết tính sao về những việc cô ấy yêu cầu
tôi phải làm.
- Ông Nobu đă nói chuyện với cô về đô vật cả buổi chiều – cô ấy
nói tiếp – mọi người đều nghĩ cô mến ông ta. Bây giờ cô hăy tiếp
tục làm thế để cho Hatsumono hả dạ. Hăy làm cho cô ta nghĩ rằng
cô mê ông ta hơn bất cứ ai hết. Cô ta sẽ nghĩ đây là chuyện khôi
hài đáng cười. Có lẽ cô ta c̣n muốn cô ở lại Gion để làm tṛ
cười cho cô ta nữa.
- Nhưng thưa chị Mameha, làm sao em làm cho Hatsumono nghĩ em đă
mê mẩn ông ấy được?
- Nếu cô không t́m ra cách để làm được một việc như thế th́ tôi
đă không huấn luyện cô đúng đắn rồi – cô ấy trả lời.
Khi chúng tôi trở lại chỗ ngồi, Nobu đang nói chuyện với người
ngồi bên cạnh. Tôi không thể cắt ngang câu chuyện của họ, nên
tôi giả vờ chăm chú xem các vơ sĩ đô vật trên vơ đài đang chuẩn
bị giao đấu. Khán giả trở nên cuồng nhiệt hơn, không phải chỉ có
Nobu nói chuyện thôi. Tôi rất muốn quay qua hỏi ông Chủ tịch có
nhớ chuyện cách đây mấy năm ông đă tỏ ra có ḷng tốt với một cô
bé…nhưng dĩ nhiên tôi không thể nói chuyện như thế. Ngoài ra nếu
Hatsumono thấy tôi chú ư đến ông ta, th́ t́nh h́nh sẽ trở nên
rất tai hại.
Một lát sau Nobu quay qua tôi và nói:
- Những trận đấu này quá tẻ nhạt. Đợi đến khi Mijagiyama thi
đấu, chúng ta mới thấy tài năng thật sự. Tôi thấy đây là cơ hội
để tôi tỏ ra mê mẩn ông ta. Tôi đáp:
- Nhưng các trận em vừa xem rất ấn tượng, thưa ông. Và những
điều ông nói cho em biết thật quá hấp dẫn, em không thể tưởng
tượng ra được chuyện ǵ có thể hay hơn thế.
- Đừng ngớ ngẩn – Nobu nói – không có tay đô vật nào trong số
vừa rồi đáng sánh với Miyagiyama đâu.
Tôi nh́n qua vai Nobu, thấy Hatsumono ngồi ở tầng đằng xa. Cô ta
đang nói chuyện với Awajiumi và làm ra vẻ không nh́n về phía
tôi.
- Em muốn hỏi ông một câu ngốc nghếch này – tôi nói – tại sao
một người đô vật nhỏ con như Miyagiyama lại có thể trở thành một
nhà đô vật vĩ đại nhất?
Nếu khi ấy anh thấy mặt tôi, thế nào anh cũng nghĩ không có vấn
đề ǵ làm cho tôi quan tấm đến hơn vấn đề về đô vật này. Tôi cảm
thấy ḿnh kỳ cục, giả vờ chăm chú vào chuyện vặt vănh, nhưng
những người thấy chúng tôi khi ấy, chắc ai cũng nghĩ rằng chúng
tôi đang tâm sự mật thiết với nhau. Tôi sung sướng mà nói rằng
chính vào lúc ấy, tôi thấy Hatsumono đang quay đầu về phía tôi.
- Miyagiyama trông nhỏ con v́ những người khác quá mập mà thôi –
Nobu nói – những ông ta rất tự phụ về tầm vóc của ḿnh. Chiều
cao và trọng lượng của ông ta được đăng trên báo chính xác cách
đây mấy năm, thế nhưng ông ta thấy nhục. Nên để cho người bạn
lấy tấm ván đánh trên đầu, rồi ngốn một bụng khoai lang với
nước, và đi đến ṭa báo để chứng minh cho họ thấy họ sai lầm.
Tôi phải cười khi nghe Nobu nói đến bất cứ cái ǵ – nghĩa là tôi
phải làm cho Hatsumono hài ḷng. Nhưng thật ra, nghĩ đến cảnh
Miyagiyama nhắm mắt đợi tấm ván phang xuống đầu, làm sao mà
không cười được! Tôi cứ mường tượng h́nh ảnh ấy trong óc và cười
ngặt nghẽo khiến cho Nobu cuối cùng cũng cười theo. Trước mắt
Hatsumono, chúng tôi có vẻ như đôi bạn thân thiết nhất đời, v́
tôi thấy cô ta vỗ tay có vẻ khoan khoái.
Lát sau, tôi bèn nghĩ ra một ư, giả vờ xem Nobu là ông Chủ tịch,
mỗi lần ông ta nói, tôi không để ư đến giọng cáu kỉnh gay gắt
của ông ta, mà cố tưởng tượng ra đấy là giọng nói dịu dàng của
ông Chủ tịch. Dần dần tôi có thể nh́n vào môi ông ta, cố loại ra
khỏi óc h́nh ảnh đôi môi nhợt nhạt trên khuôn mặt đầy sẹo, h́nh
dung ra đấy là môi của ông Chủ tịch, và mỗi câu nói của ông ta
là lời của ông Chủ tịch nói với tôi. Đôi lúc tôi có cảm giác như
ḿnh không phải đang ngồi trong nhà biểu diễn mà đang ở trong
một căn pḥng yên tĩnh, quỳ một bên ông Chủ tịch. Khi ấy tôi cảm
thấy ḿnh hạnh phúc một cách lạ lùng. Như quả bóng tung lên trên
không, đứng yên bất động một lát rồi mới rơi xuống. Tôi cảm thấy
ḿnh treo lơ lửng trên không trong trạng thái yên ổn phi thời
gian. Khi tôi nh́n quanh pḥng, tôi chỉ thấy sắc đẹp của những
thanh gỗ khổng lồ và ngửi mùi thơm của bánh bột gạo. Tôi cứ ngỡ
t́nh trạng sung sướng này không bao giờ chấm dứt, nhưng bỗng
nhiên tôi lên tiếng nói cái ǵ đấy mà tôi không nhớ được. Và
Nobu đáp:
- Cô nói ǵ thế? Chỉ có đồ điên mới nghĩ đến chuyện ngu dốt như
thế.
Nụ cười tắt trên môi tôi ngay lập tức như cái vật buộc đầu sợi
dây rơi xuống ngay khi dây bị cắt. Nobu nh́n đăm đăm vào mắt
tôi. Dĩ nhiên Hatsumono ngồi xa chúng tôi, nhưng tôi vẫn c̣n cảm
thấy cô ta đang nh́n chúng tôi. Rồi tôi nghĩ rằng nếu một nàng
geisha hay một cô tập sự đang rơm rớm nước mắt trước một người
đàn ông, thử hỏi có ai mà không động ḷng? Có lẽ tôi đă xin lỗi
khi nghe ông ta trả lời gay gắt, nhưng tôi đă cố tưởng tượng ra
chính ông Chủ tịch đă nói với tôi, nên môi tôi bỗng run run, tôi
cúi đầu làm ra vẻ ḿnh bé bỏng. Tôi ngạc nhiên khi nghe Nobu
hỏi:
- Tôi đă làm cho cô đau khổ, phải không? Giả vờ hít mũi thút
thít đôi với tôi chẳng khó khăn ǵ, Nobu cứ nh́n tôi một lát nữa
rồi mới nói:
- Cô thật có duyên!
Tôi nghĩ chắc ông ta định nói thêm ǵ nữa, nhưng ngay lúc ấy
Miygiyama bước vào nhà thi đấu và đám đông la hét hoan hô rầm
rĩ.
Miyagiyama và nhà đô vật kia, tên là Saho, quần thảo nhau trên
vơ đài một hồi lâu, họ bốc muối ném lên nền đất, hay là dậm chân
th́nh thịch như các vơ sĩ trước đă làm. Mỗi lần họ thu ḿnh lại
nh́n nhau, tôi cứ tưởng hai tảng đá lớn trơn láng sắp sửa nhào
vào nhau. Miyagiyama hơi chồm tới trước một chút so với Saiho,
ông này cao và nặng hơn nhiều. Tôi nghĩ khi họ xông vào nhau,
thế nào ông Miyagiyama tội nghiệp kia cũng bị té ngửa ra sau,
tôi không tin có ai có thể đẩy Saiho ra ngoài sợi dây kia được;
họ đứng vào thế tấn công. Bỗng Nobu nói nhỏ vào tai tôi:
- Thế Hataki Komi! Ông ta sắp dùng thế Hataki Komi. Nh́n vào mắt
ông ta tôi biết!
Tôi làm theo lời Nobu nói, nhưng tôi chỉ thấy Miyagiyama không
nh́n vào Saiho. Tôi nghĩ chắc Saiho không thích bị đối thủ coi
thường như thế này, v́ ông ta quắc mắt nh́n đối thủ dữ tợn như
một con thú. Thịt hai bên má quá dầy và bự nên cái đầu ông ta
trông như trái núi nhỏ, và v́ tức giận nên mặt ông ta đỏ rần.
Nhưng Miyagiyama vần ra vẻ như không thèm chú ư đến ông ta.
- Không c̣n lâu nữa đâu! – Nobu nói nhỏ với tôi.
Và quả vậy, lần thu ḿnh tiếp theo, Saiho tấn công.
Nh́n Miyagiyama chồm người tới trước như hồi năy, ai cũng nghĩ
ông ta sẽ phóng ḿnh vào đối thủ, nhưng không, ông ta dùng sức
mạnh của Saiho để gượng người đứng tấn. Rồi nhanh như chớp, ông
ta xoay người như cánh cửa xoay, tay ông ta chụp vào gáy của
Saiho. Trong khi ấy thân h́nh nặng nề của Saho nhào tới trước
như người ngă nhào từ trên cầu thang xuống, Miyagiyama đem hết
sức đẩy mạnh đối thủ tới trước, Saiho văng qua khỏi sợi dây và
nhào xuống. Tôi kinh ngạc thấy ḥn núi người bay qua khỏi mép ụ
vơ đài, văng vào hàng ghế đầu của khán giả. Mọi người nhanh chân
chạy tránh chỗ, nhưng khi xong xuôi, một người đàn ông đứng lên,
thở hổn hển v́ vai ông ta bị Saiho táng vào.
Cuộc chạm trán chỉ kéo dài một giây, chắc Saiho cảm thấy nhục
nhă thất bại, v́ ông chỉ cúi đầu chào chiếu lệ như những người
thua cuộc trước đó, rồi đi ra khỏi đấu trường trong khi khán giả
vẫn c̣n ḥ hét hoan hô.
- Đấy – Nobu nói với tôi – thế ấy gọi là Hataki komi.
- Thật kỳ lạ - Mameha nói, vẻ thẫn thờ. Thậm chí cô ấy không nói
ra hết ư nghĩ của ḿnh nữa.
- Cái ǵ mà thật kỳ lạ? – ông Chủ tịch hỏi cô ấy.
- Điều Miyagiyama làm đấy. Chưa bao giờ tôi thấy một việc như
thế này.
- Phải. Dân đô vật thường làm được như thế.
- Ờ, việc này khiến cho tôi nghĩ…- Mameha nói. Sau đó, khi trên
đường về lại Gion, Mameha quay qua nói với tôi rất hăng say trên
xe kéo:
- Anh chàng đô vật ấy đă gợi cho tôi một ư rất kỳ diệu.
Hatsumono không biết được ư này đâu. Cô ta đă bị hỏng cẳng rồi.
Và nếu cô ta có t́m ra được th́ cũng đă quá trễ rồi.
- Ồ chị Mameha, chị đă có kế hoạch rồi phải không? – tôi hỏi –
xin chị vui ḷng cho em biết đi.
- Cô tin bây giờ tôi nói cho cô biết à? Ngay cả người hầu thân
tín của tôi, tôi cũng không nói. Cô chỉ có việc hăy làm cho Nobu
chú ư đến cô là được. Mọi việc đều phụ thuộc vào ông ta, và vào
một ông khác nữa.
- Ông khác nào thế?
- Một người cô chưa gặp. Bây giờ ta đừng nói đến chuyện này nữa!
Tôi nói thế có lẽ hơi nhiều rồi, hôm nay cô gặp ông Nobu thật
quá tuyệt vời. Ông ta có thể là người cứu tinh của cô đấy.
Tôi phải thú nhận khi nghe cô ấy nói như thế, tôi cảm thấy đau
nhói trong ḷng. Nếu tôi có được một vị cứu tinh, tôi muốn người
ấy là ông Chủ tịch, chứ không ai khác.
Thế là tôi biết được nguồn gốc ông Chủ tịch, cho nên ngay tối
hôm đó, tôi gặp được tờ báo nào là tôi đọc liền, hy vọng sẽ biết
thêm về ông ta. Trong ṿng một tuần, tôi thu lượm được cả một
chồng báo cất trong pḥng tôi, khiến cho bà D́ nh́n tôi như thể
tôi là đồ mất trí. Tôi đọc thấy có vài bài viết về ông, nhưng
chỉ nói phớt qua, chứ không có bài nào cho tôi biết những tin
tức mà tôi muốn biết. Thế nhưng, tôi tiếp tục thu nhập bất kỳ tờ
báo nào tḥi ra ở trong sọt rác, cho đến một hôm tôi t́m thấy
một gói bao sau một pḥng trà. Lục t́m trong gói báo này, tôi
thấy một số báo phát hành cách đây 2 năm có nói đến công ty điện
Iwamura. Th́ ra công ty điện Iwamura làm lễ kỷ niệm thứ 20 vào
năm 1931. Tôi kinh ngạc khi nghĩ đến việc này, v́ khi tôi gặp
ông Chủ tịch bên bờ suối Shirakawa đúng vào tháng này. Nếu trên
các tờ báo mà tôi xem có đăng ảnh của ông ta, thế nào tôi cũng
nhận ra. Thế là tôi có ngày để t́m, tôi t́m các bài báo viết về
buổi lễ kỷ niệm này. Hầu hết các số báo viết về công ty đều nằm
trong đống đồ tạp nham từ nhà kỹ nữ phía trước bên kia đường vứt
ra sau ngày bà ngoại của bên nhà ấy mất.
Ông Chủ tịch sinh năm 1890, theo chỗ tôi biết, nghĩa là khi tôi
gặp ông ta lần đầu, mặc dù tóc đă hoa râm, nhưng ông chỉ mới
trên 40 một chút. Ngày hôm ấy, tôi cứ nghĩ ông chỉ là chủ tịch
một công ty xoàng xĩnh, nhưng tôi đă lầm. Theo các bài báo viết
th́ công ty Iwamura không lớn bằng công ty Osaka, đối thủ chính
của công ty Iwamura ở phía Tây nước Nhật. Nhưng ông Chủ tịch và
ông Nobu được nhiều người biết tiếng hơn cả các ông thủ trưởng
của nhiều công ty lớn hơn, là v́ nhờ sự hợp tác làm ăn nổi tiếng
của họ. Tóm lại công ty Iwamura được xem là công ty có óc sáng
tạo và có tiếng tăm hơn.
Năm 17 tuổi, ông Chủ tịch đến làm việc cho một công ty đồ điện
nhỏ ở Osaka. Chẳng bao lâu sau, ông ta giám sát một toán nhân
viên lắp đặt giây điện cho các xí nghiệp trong khu vực. Lúc ấy
nhu cầu về ánh sáng đèn điện trong nhà và trong các xí nghiệp
càng ngày càng cao, tối nào ông Chủ tịch cũng thiết kế một loại
dụng cụ dùng hai bóng đèn cho một ổ cắm thay v́ một bóng đèn mà
thôi. Tuy nhiên ông Giám đốc công ty không muốn thiết kế và chế
tạo loại này, cho nên vào năm 22 tuổi, năm 1912, sau khi đă cưới
vợ một thời gian ngắn, ông Chủ tịch ra riêng thành lập công ty
của ḿnh.
T́nh h́nh khó khăn kéo dài mấy năm, đến năm 1914, công ty mới
của ông Chủ tịch kư được hợp đồng thi công lắp ráp dây điện cho
một ṭa nhà mới trong khu quân sự Osaka. Khi ấy Nobu vẫn c̣n
trong quân đội, v́ thương tích chiến tranh trên người nên ông
khó t́m được việc. Ông được giao nhiệm vụ giám sát công tŕnh
của công ty Iwamura, ông và ông Chủ tịch nhanh chóng trở thành
bạn bè, và khi ông Chủ tịch đề nghị giao cho ông đảm trách một
số công việc của công ty vào năm sau, ông liền nhận lời.
Tôi càng đọc nhiều về sự hợp tác làm ăn của họ, tôi càng hiểu
tại sao hai người gắn bó với nhau như keo sơn như thế. Hầu hết
các bài báo đều có in tấm h́nh của hai người, ông Chủ tịch mặc
bộ đồ vét hợp thời trang bằng len dày, tay cầm cái ổ cắm điện
bằng sứ cắm hai bóng điện, sản phẩm đầu tiên của hăng họ. Ông ta
làm ra vẻ như có ai đấy vừa đưa ổ cắm điện cho ông ta, và ông
chưa biết phải làm ǵ với cái thứ này. Miệng ông hơi hé mở, để
lộ hai hàm răng trắng, nh́n vào ống kính với cặp mắt ham he, như
thể ông sắp sửa ném cái ổ cắm đi. Trái lại Nobu đứng bên cạnh
ông, thấp hơn ông nửa cái đầu, mặt cau có, bàn tay duy nhất nắm
chặt lại để bên hông, ông ta mặc áo khoác mỏng và quần vải sọc.
Cái mặt sẹo hoàn toàn vô cảm và cặp mắt sùm sụp. ông Chủ tịch
trông đáng là cha của Nobu, có lẽ v́ tóc của ông đă hoa râm và
dáng của ông to cao, mặc dù ông chỉ lớn hơn Nobu hai tuổi. Các
bài báo viết rằng trong khi ông Chủ tịch có trách nhiệm về sự
phát triển của công ty th́ Nobu có nhiệm vụ quản lư điều hành
công ty. Nobu tuy là người ít nổi bật hơn và đảm trách công việc
ít quan trọng hơn, nhưng ông ta đă làm việc rất tốt đến nỗi ông
Chủ tịch thường tuyên bố với mọi người rằng nếu không nhờ tài
năng của Nobu th́ công ty không vượt qua được nhiều cơn khủng
hoảng. Chính Nobu đă mang đến cho công ty một nhóm đầu tư và cứu
công ty khỏi bị suy sụp vào đầu những năm 1920. Ông Chủ tịch
thường nói "tôi nợ Nobu một món nợ mà tôi không thể nào trả
được."
Chương 18
Nhiều tuần trôi qua, một hôm tôi nhận được giấy báo đến
nhà Mameha vào chiều hôm sau. Lúc này tôi đă quen mặc áo kimono
vô giá do chị hầu của Mameha mang ra cho tôi, nhưng khi tôi đến,
chị hầu đưa ra một chiếc áo kimono lụa dùng mặc mùa thu, có màu
đỏ tươi và vàng, trên áo có in h́nh những chiếc lá tung bay nhảy
múa trên cánh đồng cỏ úa. Bỗng tôi giật ḿnh khi trông thấy một
đường rách ngay phía sau áo, rộng đủ chuồi lọt hai ngón tay.
Mameha chưa về, nhưng tôi cầm cái áo ra nói cho chị người hầu
biết:
- Này chị Tatsumi, thật đáng tiếc…nhưng chiếc áo kimono này hỏng
rồi.
- Không sao đâu thưa cô, chỉ cần khâu lại là xong. Cô chủ mượn
cái áo này sáng nay ở nhà Kỹ nữ cuối đường.
- Chắc cô ấy không biết - tôi nói – tôi sợ cô ấy cho rằng tôi đă
làm hỏng chiếc áo này.
- Ồ, cô ấy đă biết cái áo rách rồi – Tatsumi đáp - thực ra cái
áo lót cũng rách và rách cùng một chỗ…
Tôi đă mặc cái áo lót màu kem vào rồi, nghe thấy thế, tôi đưa
tay ra sau sờ vào chân. Tôi thấy Tatsumi nói đúng.
- Năm ngoái, cô geisha tập sự vô ư làm chỗ ấy móc vào đinh –
Tatsumi nói tiếp – nhưng rơ ràng cô chủ muốn cô mặc cái áo đấy
đấy.
Tôi thấy thật vô lư nhưng vẫn làm theo lời Tatsumi. Một lát sau
Mameha về, trong khi cô sửa sang lại khuôn mặt, tôi hỏi cô lư
do. Cô ấy đáp:
- Cô mặc cái áo ấy cho phù hợp với kế hoạch của tôi. Hai người
đàn ông có ảnh hưởng quan trọng trong tương lai của cô. Cô đă
gặp Nobu cách đây mấy tuần rồi, c̣n người đàn ông kia đi xa có
việc mới về, nhưng nhờ cái áo kimono rách này mà cô sắp gặp ông
ta. Cái anh chàng đô vật ấy đă gợi cho tôi một ư thật tuyệt vời!
Tôi không thể đợi lâu để xem phản ứng của Hatsumono ra sao khi
cô từ cơi chết trở về. Cô có biết ngày hôm kia cô ta đă nói với
tôi ra sao không? Cô ta cám ơn tôi mấy cũng không đủ, v́ tôi đă
đưa cô đến xem buổi biểu diễn đô vật. Cô ta nói rằng công lao
của cô ta đến đấy chỉ để nh́n cô đắm đuối say mê ông Thằn Lằn,
thật rất xứng đáng. Tôi tin rằng cô ta sẽ để cho cô yên thân khi
cô giải trí cho ông ấy, nhưng có thể thỉnh thoảng cô ta ghé đến
một tí để xem cho biết. Thật vậy, khi có cô ta bên cạnh, cô nói
chuyện thân mật với ông Nobu càng nhiều càng tốt. Nhưng trái
lại, cô không được nói một tiếng nào về người đàn ông mà cô sẽ
gặp chiều nay.
Khi nghe thế, tôi đau đớn tận tâm can, ngay cả khi tôi làm ra vẻ
hài ḷng với những điều cô ấy vừa nói, v́ anh biết không, người
đàn ông sẽ không bao giờ gian díu ân ái với người geisha là t́nh
nhân của người hợp tác làm ăn thân cận với họ. Mới trước đó vài
tháng, một buổi chiều trong buồng tắm, tôi nghe một thiếu nữ an
ủi người kia, cô này vừa được tin vị danna mới của ḿnh sẽ là
người liên doanh cùng với người đàn ông mà cô ta mơ ước. Tôi
không muốn rồi đây tôi cũng lâm vào t́nh cảnh như cô ấy.
- Thưa chị - tôi nói – em xin phép hỏi chị được không? Có phải
kế hoạch của chị là rồi đây ông Nobu sẽ là danna của em không?
Mameha dừng tay trang điểm, hạ cái bàn chải xuống, nh́n tôi
trong gương với ánh mắt mà tôi nghĩ là nó có thể sẽ chặn đứng cả
một đ̣an tàu, rồi cô ấy trả lời:
- Ông Nobu là người tốt. Có phải cô nghĩ rằng có người danna như
ông ấy là nhục nhă không?
- Dạ không, thưa chị. Em không nghĩ thế. Em chỉ phân vân…
- Rất tốt. Vậy tôi có hai điều muốn nói với cô. Điều thứ nhất,
cô là cô gái mới có 14 tuổi và chưa có tiếng tăm ǵ hết. Cô rất
may mắn để trở thành một nàng geisha với đầy đủ uy tín để cho
một người đàn ông như ông Nobu tính đến chuyện đưa ra đề nghị
làm danna của cô. Thứ hai, ông Nobu chưa bao giờ t́m được một
nàng geisha nào làm cho ông ta vừa ư để làm t́nh nhân. Nếu cô là
người đầu tiên, tôi nghĩ đấy là điều cô phải đáng tự hào.
Tôi cảm thấy mặt nóng bừng như đang đứng bên bếp lửa. Mameha nói
rất đúng, nhớ lại những chuyện đă xảy ra cho tôi trong những năm
qua, tôi phải cho là ḿnh may mắn khi gây được sự chú ư của một
người như ông Nobu. Nếu Nobu mà tôi c̣n chưa với tới được, th́
chắc người như ông Chủ tịch chắc tôi cũng chẳng bao giờ với tới
được. Khi gặp lại ông ta trong buổi biểu diễn đô vật, tôi đă
tưởng cuộc đời tôi sắp sửa lên hương, nhưng bây giờ nghe Mameha
nói, tôi có cảm tưởng ḿnh đang ngụp lặn trong biển sầu.
Tôi vội vă mặc áo rồi Mameha dẫn tôi đi đến nhà kỹ nữ nơi cô ấy
sống cho đến ngày cô ta ra ở riêng cách đây sáu năm. Khi đến
cửa, chúng tôi được một chị hầu lớn tuổi ra đón chào, chị ta
chép môi, lắc đầu rồi nói:
- Chúng tôi mới gọi điện đến bệnh viện. Hôm nay bác sĩ sẽ về nhà
lúc 4 giờ. Bây giờ ba giờ rưỡi rồi đấy.
- Chúng tôi sẽ gọi điện đến cho ông ta trước khi chúng tôi đi,
chị Kazuko à - Mameha đáp - Tôi nghĩ ông ta đang đợi tôi.
- Tôi hy vọng thế. Để cho cô gái chảy máu lâu th́ quá tàn ác.
- Ai chảy máu thế? – tôi hoảng hồn hỏi.
Nhưng chị hầu chỉ nh́n tôi mà thở dài rồi dẫn chúng tôi lên cầu
thang đến một hành lang nhỏ ở tầng hai có nhiều người đang đứng.
Trong một khoảng hẹp chỉ trải vừa hai chiếc chiếu rơm, có không
những Mameha, tôi và chị hầu, mà c̣n có thêm ba thiếu nữ khác
nữa và một người đầu bếp cao gầy, mặc cái tạp dề cứng ngắc. Tất
cả đều nh́n tôi với vẻ mặt lo lắng, ngoại trừ bà đầu bếp, bà ta
vắt trên vai cái khăn lớn và mài con dao, loại dao dùng chặt đầu
cá. Tôi cảm thấy ḿnh như lát cá thu mà người bán hàng vừa giao,
v́ tôi hiểu ra bây giờ tôi sẽ là người bị làm cho chảy máu.
- Chị Mameha …- tôi nói.
- Này Sayuri, tôi biết cô sắp nói ǵ rồi - cô ấy nói với tôi và
tôi chỉ biết lắng nghe, nghẹn họng không biết nói ǵ được nữa -
trước khi tôi làm chị cả của cô, có phải cô đă hứa sẽ làm bất cứ
cái ǵ tôi yêu cầu không?
- Nếu em biết những điều chị yêu cầu bao gồm cả việc cắt lá gan…
- Không ai cắt lá gan của cô đâu – bà đầu bếp nói, giọng như
muốn trấn an tôi, nhưng chẳng làm tôi yên tâm.
- Sayuri, chúng ta sẽ cắt trên da cô một vết nhỏ - Mameha nói –
chỉ một vết nhỏ thôi để cô có thể đến bệnh viện, khi đó mới gặp
được ông bác sĩ ấy. Cô có nhớ người đàn ông tôi đă nói đến với
cô không? Ông ta là bác sĩ.
- Tôi không thể giả vờ đau đầu được à?
Tôi thật t́nh nói thế, nhưng h́nh như mọi người cho đó là câu
nói đùa, v́ họ phá ra cười, ngay cả Mameha.
- Sayuri – Mameha đáp – tất cả chúng tôi đều muốn công việc của
cô được bảo đảm. chúng tôi chỉ cần một vết nhỏ chảy máu, đủ cho
ông bác sĩ bằng ḷng đến khám cho cô. Ngay khi ấy bà đầu bếp đă
mài dao xong, đến đứng trước mặt tôi, rất b́nh tĩnh như thể bà
sắp giúp tôi làm công việc trang điểm, nhưng lạy trời, bà lại
nắm cây dao trên tay. Kazuko, chị hầu lớn tuổi đưa tay mở cổ áo
tôi ra. Tôi bắt đầu cảm thấy hốt hoảng, nhưng may thay Mameha
lên tiếng nói:
- Chúng ta cắt trên chân.
- Đừng ở chân – Kazuko nói - ở cổ trông hấp dẫn hơn.
- Sayuri – Mameha nói – làm ơn quay người để cho chị Kazuko
trông thấy chỗ rách ở sau áo kimono của cô.
Khi tôi quay người theo lời cô ấy bảo xuống, Mameha lại tiếp
tục:
- Này chị Kazuko, nếu cắt ở cổ mà không cắt ở chân th́ làm sao
chúng ta giải thích vết rách này ở đàng sau áo của cô ấy?
- Tại sao lại ghép hai chuyện lại với nhau? Cô ấy mặc áo kimono
bị rách và bị rách da ở cổ thôi.
- Tôi không hiểu tại sao chị Kazuko cứ nói huyên thuyên chuyện
này để làm ǵ – bà bếp lên tiếng – cô Mameha, cứ nói cho tôi
biết cô muốn tôi cắt cô ta ở đâu, tôi sè làm cho. Nghe thấy thế
đáng ra tôi nên mừng mới phải, nhưng tôi lại đâm lo.
Mameha sai cô hầu trẻ đi lấy chiếc đũa dùng để to son môi, rồi
thọc qua chỗ rách trên áo kimono của tôi, vạch một dấu phía sau
chân tôi ở trên cao.
- Chị cắt một đường ở đấy cho tôi – Mameha nói với bà đầu bếp.
Tôi mở miệng định nói, Mameha đă bảo tôi:
- Sayuri, bây giờ cô hăy nằm im. Nếu cô làm chậm trễ công việc
thêm nữa, tôi sẽ giận đấy. Nếu nói tôi muốn vâng lời cô ấy là
tôi nói láo nhưng dĩ nhiên tôi không được làm thế. Tôi đành nằm
lên tấm khăn trải giường trên sàn ván, nhắm mắt lại trong khi
Mameha kéo áo tôi lên tận mông.
- Nên nhớ là vết cắt nếu cần sâu thêm th́ phải cắt lại lần nữa –
Mameha nói – bắt đầu cứ cắt cạn thôi.
Khi tôi cảm thấy mũi dao đụng vào chân, tôi cắn môi chờ đợi. Tôi
cứ sợ ḿnh sẽ thét lên, mặc dù tôi không muốn ḿnh làm thế. Tôi
cảm thấy mũi dao ấn xuống rồi Mameha nói:
- Như thế không được, chị mới rạch ngoài lớp da thôi mà.
- Trông giống như hai cái môi – Kazuko nói với bà đầu bếp – chị
mới rạch một đường ngay giữa dấu son môi đỏ, trông như đôi môi.
Ông bác sĩ sẽ cười chết. Mameha đồng ư lau sạch vết son để bà
đầu bếp có thể thấy rơ vết cắt và làm tiếp. Rồi tôi cảm thấy mũi
dao ấn mạnh xuống một lần nữa.
Tôi là người rất yếu bóng vía khi thấy máu. Chắc anh c̣n nhớ tôi
kể chuyện tôi bị rách môi ngày tôi gặp ông Tanaka rồi. Cho nên
chắc anh h́nh dung được cảnh lúc ấy ra sao khi tôi quay người
nh́n thấy một ḍng máu chảy ngoằn ngoèo xuống chân, chảy lên cái
khăn lớn mà Mameha đang cầm để hứng giọt máu xuống phía trong
đùi tôi. Tôi liền cảm thấy hoa mắt, choáng váng đầu óc khiến tôi
không nhớ sau đó chuyện ǵ đă xảy ra. Chắc tôi được d́u ra xe
kéo, hay là xe ǵ đấy để đi bệnh viện. Lúc đến gần bệnh viện,
Mameha mới lay đầu tôi, để cho tôi tỉnh táo. Cô ấy nói:
- Bây giờ nghe tôi nói đây. Chắc cô đă nghe nhiều lần người ta
nói người tập sự phải gây ấn tượng mạnh lên các geisha khác, v́
họ sẽ là những người giúp đỡ cô trong nghề, và đừng bận tâm về
những điều đàn ông nghĩ cái ǵ. Bây giờ hăy quên hết những
chuyện ấy đi. Trong trường hợp của cô, chúng ta không làm theo
cách ấy! Tương lai của cô phụ thuộc vào hai người đàn ông, tôi
đă nói rồi. Và cô sắp gặp người thứ hai. Cô phải gây ấn tượng
thật mạnh lên ông ấy. Cô có nghe tôi nói không?
- Dạ nghe, thưa chị, em nghe không sót lời nào – tôi nói nho
nhỏ.
- Khi người ta hỏi cô tại sao cô bị toạc chân, cô trả lời là cô
mặc kimono đi vào pḥng tắm và bị té vào vật ǵ đấy rất sắc. cô
không biết vật ấy là cái ǵ,v́ khi ấy cô bị ngất xỉu. Cô muốn
miêu tả chuyện cô té xuống ra sao tùy cô, nhưng nói làm sao nghe
có vẻ hợp lư là được. và làm ra vẻ bị xây xẩm khi chúng ta đi
vào. Bây giờ làm thế tôi xem nào. Tôi ngẩng đầu ra sau, nhắm
nghiền mắt lại. tôi tưởng làm thế là đạt yêu cầu nhưng Mameha
không hài ḷng.
- Tôi không nói làm như chết. Tôi nói làm như bộ xây xẩm thôi.
Như thế này này. Mameha mở mắt nh́n lờ đờ như thể không định
thần được, cặp mắt như không nh́n vào đâu hết và bàn tay áp lên
má giống như cô sắp xỉu. Cô bảo tôi bắt chước làm cho giống vẻ
mặt của cô cho đến khi cô ấy hài ḷng mới thôi. Khi người lái xe
d́u tôi vào bệnh viện, tôi làm theo lời cô ấy dặn. Mameha đi kèm
bên tôi, kéo áo tôi khi phía bên này, khi phía bên kia sao cho
tôi trông vẫn c̣n khêu gợi.
Chúng tôi đi qua hai cánh cửa xoay bằng gỗ rồi hỏi ông giám đốc
bệnh viện, Mameha nói ông ta đang đợi chúng tôi. Một người y tá
dẫn chúng tôi đi theo một hành lang dài đến một căn pḥng bụi
bặm, có kê cái bàn gỗ và tấm b́nh phong đơn giản chắn ngang cửa
sổ. Trong khi chúng tôi chờ đợi, Mameha lấy cái khăn vấn quanh
chân tôi vất vào sọt rác.
- Nhớ đấy Sayuri – cô ta th́ thào – chúng ta cần ông bác sĩ thấy
cô thơ ngây và đang bị xây xẩm. Nằm xuống đi và làm bộ yếu đuối
mệt mỏi.
Tôi làm theo lời cô ấy không mấy khó khăn. Một lát sau cửa mở và
ông bác sĩ Cua đi vào. Dĩ nhiên tên thật của ông ta không phải
là Cua, nhưng nếu anh nh́n thấy ông ta, thế nào anh cũng cho
rằng cái tên đấy thật thích hợp, v́ hai vai ông ta rút vào nhau,
hai khuỷu tay khùynh ra. Nếu ông ta nghiên cứu về cua th́ chẳng
mất công đi đâu xa, mà chỉ lấy ḿnh để làm mẫu là được. Thậm chí
khi đi, ông ta c̣n ch́a một vai về phía trước, như con cua ḅ
ngang vậy. Ông ta để râu mép và có vẻ rất mừng rỡ khi gặp
Mameha, nhưng chỉ để lộ sự mừng rỡ trên ánh mắt ngạc nhiên hơn
là trên nụ cười.
Bác sĩ Cua là người ngăn nắp, cẩn thận. Khi ông đóng cửa, ông
quay tay nắm để cho cái then khỏi phát ra tiếng ồn, rồi ấn mạnh
vào cửa để xem cửa đă đóng chưa. Sau khi đóng cửa xong, ông ta
lấy trong túi áo ra một cái hộp, ông cẩn thận mở hộp ra, như thể
ông sợ nếu không cẩn thận, đồ trong hộp sẽ văng ra ngoài ngay.
Nhưng đó chỉ là một cặp kính đeo khác. Khi đă thay cặp kính
xong, ông bỏ cặp kính kia vào hộp, bỏ hộp vào túi áo và vuốt áo
cho thẳng thắn. Cuối cùng ông ta nh́n tôi và gật nhẹ đầu. Mameha
liền lên tiếng:
- Thưa bác sĩ, xin lỗi đă quấy rầy bác sĩ. Nhưng Sayuri đang có
trước mắt tương lai tươi sáng, thế mà hiện cô ta đang gặp rủi ro
v́ bị rách chân! Có khả năng cô ấy sẽ bị mang sẹo, bị nhiễm
trùng, nguy hiểm khác nữa. Nên tôi nghĩ ông là người duy nhất có
thể chữa trị được cho cô ấy thôi.
- Đúng thế - bác sĩ Cua đáp – có lẽ tôi phải xem qua vết thương
cho biết.
- Tôi biết Sayuri rất yếu bóng vía khi nh́n thấy máu, bác sĩ à –
Mameha nói – tốt nhất nên để cô ấy quay mặt đi chỗ khác, để cho
ông dễ dàng khám vết thương phía sau đùi cô ta.
- Tôi hiểu. Tôi nhờ cô yêu cầu cô em nằm sấp trên bàn khám, có
được không? Tôi không hiểu tại sao bác sĩ Cua không hỏi tôi,
nhưng để tỏ ra vâng lời, tôi đợi cho đến khi Mameha nói với tôi.
Rồi ông bác sĩ kéo áo tôi lên đến tận mông, lấy vải hay cái ǵ
đấy nhúng nước sát trùng lau lên chân tôi rồi nói:
- Cô Sayuri, vui ḷng nói cho tôi biết tại sao cô lại bị thương
như thế này.
Tôi hít vào một hơi dài, làm như có vẻ vẫn c̣n quá yếu, rồi mới
trả lời:
- Dạ, khó nói quá, nhưng sự thật là chiều nay tôi uống quá nhiều
nước trà…
- Sayuri vừa mới làm tập sự - Mameha nói chen vào – tôi dẫn cô
ấy đi giới thiệu với mọi người ở Gion, đương nhiên mọi người đều
mời cô ấy uống trà.
- Phải, đương nhiên là thế - bác sĩ Cua đáp.
- Cho nên – tôi nói tiếp – tôi cảm thấy cần phải …ờ, chắc ông
biết…
- Uống trà nhiều th́ phải đi tiểu thôi – bác sĩ nói.
- Ồ, cám ơn bác sĩ. Đúng ra th́ nói "phải đi tiểu" thôi chưa đủ.
V́ khi ấy tôi thấy trước mắt tôi mọi vật đều quay cuồng, nói thế
chắc ông hiểu…
- Sayuri – Mameha lên tiếng – nói cho bác sĩ nghe chuyện xảy ra
như thế nào thôi.
- Dạ xin lỗi – tôi đáp – tôi muốn nói khi ấy tôi chóng mặt nên
thấy pḥng vệ sinh không rơ… cho nên khi đến đấy…tôi loay hoay
lo giữ chiếc kimono cho khỏi vướng, và thế là tôi đă mất thăng
bằng, nên té xuống. Khi té như vậy, chân tôi đâm phải một cái ǵ
rất sắc. Tôi không biết vật ấy là cái ǵ, v́ khi đó tôi đă ngất
xỉu.
- Cũng lạ là khi cô ngất xỉu, cô không đi tiểu ra ngoài – ông
bác sĩ nói.
Khi ấy tôi đang nằm sấp, hai tay đỡ mặt lên khỏi mặt bàn v́ sợ
bị bẩn phần hóa trang, và nói trong khi bác sĩ nh́n sau đầu tôi.
Nhưng khi ông bác sĩ Cua nói như thế, tôi quay đầu nh́n Mameha.
May thay cô ấy nghĩ ra một ư nhanh hơn tôi, cô ấy vội trả lời:
- Sayuri muốn nói rằng cô ấy mất thăng bằng khi cố đứng lên sau
khi ngồi xổm để tiểu.
- Ra thế - bác sĩ nói – vết thương bị vật ǵ rất sắc cắt phải.
Có lẽ cô ấy nhào lên trên kính vỡ hay miếng sắt mỏng.
- Dạ phải, có lẽ vật ấy rất sắc – tôi nói – sắc như dao!
Ông bác sĩ Cua không nói ǵ nữa. Ông rửa vết thương rất nhẹ tay
như thể ông sợ làm tôi đau, rồi sau đó ông dùng nước oxy già để
lau máu khô trên chân tôi. Cuối cùng ông nói vết thương chỉ cần
thoa kem và băng lại là được. ông ta dặn ḍ tôi cách chăm sóc
vết thương trong vài ngày tiếp theo. Dặn xong, ông kéo áo tôi
xuống, tháo cặp kính trên mắt ra như thể ông sợ dùng nhiều quá
kính sẽ vỡ mất.
- Rất tiếc cô đă làm hỏng chiếc áo đẹp – ông ta nói – nhưng tôi
rất mừng là v́ có cơ hội này tôi mới gặp cô. Mameha biết tôi rất
quan tâm đến những khuôn mặt mới.
- Ồ không, thưa bác sĩ, chính tôi mới sung sướng được hân hạnh
gặp ông – tôi đáp.
- Có lẽ tôi sẽ gặp lại cô vào một buổi tối gần đây ở pḥng trà
Ichiriki.
- Nói thật ra, thưa bác sĩ – Mameha nói – Sayuri là của báu,
chắc ông cũng thấy thế. Cô ấy có rất nhiều người hâm mộ cho nên
tôi cố giữ cô ấy khỏi đến pḥng trà Ichiriki chừng nào hay chừng
nấy. Có lẽ chúng tôi nên đến thăm ông ở pḥng trà Sharao th́
hơn, có phải thế không?
- Được, tôi cũng thích pḥng trà ấy – bác sĩ Cua đáp. Rồi ông ta
lặp lại cái thủ tục thay kính đeo mắt để ông ta có thể nh́n vào
cuốn sổ nhỏ ông ta lấy ra từ túi áo – tôi sẽ đến đấy…xem
nào…cách đây hai hôm nữa. Tôi hy vọng gặp các cô ở đấy.
Mameha hứa chắc chắn với ông ta rằng chúng tôi sẽ ghé vào đấy
rồi chúng tôi cáo từ ra về. Ngồi trên xe kéo về lại Gion, Mameha
nói rằng tôi đă làm rất tốt.
- Nhưng thưa chị Mameha, em có làm ǵ đâu?
- Ồ thế à? Thế cô không trông thấy cái trán của ông bác sĩ ra
sao à?
- Em chẳng thấy ǵ hết ngoài cái bàn khám trước mặt em.
- Này nhé, trong khi ông bác sĩ lau máu trên chân cô, trán ông
ta lấm tấm mồ hôi như thể chúng ta đang ở giữa mùa nóng. Nhưng
trong pḥng khi ấy trời không nóng, phải không?
- Dạ, phải.
- Đấy, v́ sao thế?
- cô ấy thốt lên. Tôi không biết cô ấy muốn nói đến cái ǵ, hay
đúng ra tôi không biết cô ấy dẫn tôi đến gặp ông bác sĩ với mục
đích ǵ, nhưng tôi không dám hỏ. V́ cô ấy đă nói rằng sẽ không
cho tôi biết trước kế hoạch của cô ấy. Rồi khi người phu kéo đưa
chúng tôi qua cầu ở đại lộ Shijo, Mameha chấm dứt câu chuyện ở
nửa chừng.
- Sayuri này, chắc cô biết khi mặc cái áo kimono này, mắt cô rất
tuyệt vời. Màu đỏ tươi và màu vàng…làm cho mắt cô sáng long lanh
như ánh bạc! Ôi trời ơi! Không biết tại sao tôi không nghĩ ra ư
này sớm hơn! Này bác phu! – cô gọi lớn – chúng ta đă đi qua rồi.
Cho chúng tôi xuống chỗ này thôi.
- Cô đă bảo đến Gion Tominaga kia mà, thưa cô. Tôi không hạ càng
xe xuống ở giữa cầu được.
- Bác hoặc là để chúng tôi xuống, hoặc kéo chúng tôi qua cầu rồi
kéo ngược lại. Nói trắng ra, tôi thấy bác chẳng cần nhọc công
làm ǵ.
Bác phu xe hạ càng xe xuống tại chỗ, tôi và Mameha bước ra khỏi
xe. Một số xe đạp đi qua rung chuông inh ỏi nhưng Mameha chẳng
tỏ vẻ quan tâm tí nào. Tôi nghĩ cô ấy rất tự tin vào địa vị của
ḿnh, chuyện cản trở lưu thông do cô ấy gây như thế đối với cô
ấy chỉ là chuyện nhỏ, chẳng ai phiền phức ǵ hết. Cô ấy cứ thủng
thỉnh như không có việc ǵ xảy ra, móc chiếc ví lụa ra và đếm
từng xu để trả tiền xe. Rồi cô ấy dẫn tôi đi lui qua phía bên
kia cầu nơi chúng tôi vừa mới đi qua.
- Chúng ta sẽ đến pḥng vẽ của Uchida Kosaburo - cô ấy nói - ông
ta là họa sĩ có tiếng, thế nào ông ta cũng thích cặp mắt của cô,
tôi nghĩ thế. Rồi cô sẽ thấy thỉnh thoảng ông ta có hơi lơ đăng.
C̣n pḥng vẽ của ông ta th́ rất lộn xộn. Có thể phải mất một
thời gian ông ta mới để ư đến cặp mắt của cô, nhưng cô cứ nh́n
vào ông ta để cho ông ta thấy.
Tôi đi theo Mameha qua mấy con đường rẽ cho đến khi tới một con
hẻm nhỏ. Cuối con đường này là một cái cổng của đền thờ Thần màu
đỏ nhạt, nhỏ và nằm giữa hai ngôi nhà. Qua khỏi cổng, chúng tôi
đi qua nhiều pḥng triển lăm nhỏ, đến chân một cầu thang bằng
đá, có hai hàng cây hai bên. Trời đă sang thu nên lá cây đổi màu
óng ánh. Gió thoảng đưa hơi lạnh như nước từ con đường hầm nhỏ
ẩm ướt ở dưới chân cầu thang lên, tôi có cảm giác như ḿnh đang
đi vào một thế giới xa lạ. Tôi nghe có tiếng rào rào như tiếng
thủy triều tràn lên băi cát, nhưng nh́n kỹ té ra đấy là tiếng
nước chảy do một người đàn ông đang quét nước trên đầu cầu
thang, ông ta đứng quay lưng về phía chúng tôi, tay cầm cây
chổi.
- Chào ông Uchida - Mameha lên tiếng - ông không có ai để dọn
dẹp nhà cửa à?
Người đàn ông trên đầu cầu thang đứng giữa nắng, cho nên khi ông
quay lại nh́n chúng tôi, có thể ông không trông rơ chúng tôi
đang đứng dưới bóng cây. Tuy nhiên tôi thấy ông ta rất rơ. Ông
có vẻ kỳ cục lạ đời. Một nốt ruồi khổng lồ nằm bên khóe miệng
giống như dính một miếng thức ăn, hai hàng lông mày rậm như hai
con ngài ḅ từ trên tóc xuống nằm ngủ tại đấy. Cái ǵ trên người
ông ta cũng lộn xộn, mất trật tự. Không chỉ mái tóc thôi, mà cả
cái áo kimono ông ta mặc cũng nhàu nḥ trông như ông ta mặc đi
ngủ tối hôm trước.
- Ai đấy?
- ông ta hỏi.
- Uchida! Quen nhau nh́ều năm rồi mà ông vẫn không nhận ra được
giọng của tôi à?
- Dù các người là ai, mà nếu có muốn chọc giận tôi th́ hăy cút
đi ngay tức khắc. Tôi bận, không rảnh đâu. Nếu các người không
cho tôi biết các người là ai, tôi sẽ ném cái chổi này vào mặt
đấy!
Nếu ông Uchida cắn cái mụn nốt ruồi rồi phun vào mặt chúng tôi,
th́ việc ông ta tức giận chẳng làm tôi ngạc nhiên. Nhưng Mameha
cứ đi tiếp lên cầu thang và tôi đi theo cô ấy, nhưng tôi cẩn
thận đi sau lưng cô để nhỡ ông ta có ném cái chổi th́ cô hứng
lấy.
- Ông tiếp khách như thế sao ông Uchida? – Mameha nói khi lên
đến đoạn cầu thang có ánh nắng.
Uchida nh́n vào mặt cô.
- Th́ ra là cô. Tại sao cô không xưng danh tánh như mọi người?
Này, cầm cái chổi quét cầu thang đi. Không ai được vào nhà tôi
khi tôi chưa thắp nhang. Một con chuột khác của tôi đă chết, nhà
cửa hôi hám như có thây ma.
Mameha có vẻ thích thú khi nghe ông ta nói, cô ấy đợi cho đến
khi Uchida đi khỏi mới dựng cái chổi vào trong một góc.
- Có khi nào cô bị mụt nhọt chưa?
- cô ấy nói nhỏ với tôi – khi công việc của Uchida không trôi
chảy, ông ta lâm vào t́nh trạng rất khủng khiếp. Người ta phải
làm cho ông ta bớt căng thẳng, như ngắt cái mụt nhọt đi để cho
ông ta b́nh tĩnh trở lại. Nếu người ta làm ǵ cho ông ấy tức
giận, ông ấy sẽ uống rượu và chỉ có hại mà thôi.
- Thế ông ấy có nuôi chuột trong nhà à? – tôi hỏi nhỏ - ông ấy
vừa nói có một con chuột nữa bị chết…
- Trời đất, không có. Ông ta để mực dính khắp nơi, chuột đến ăn
rồi ngộ độc chết. Tôi đă cho ông ta cái thùng để bỏ mực vào đấy,
nhưng ông ta không dùng đến.
Cánh cửa bỗng bật mở - v́ ông đạp cho nó mở toang ra – rồi ông
bước ra. Mameha và tôi tháo giày ra đi vào nhà. Nhà chỉ là căn
pḥng rộng theo kiểu nhà ở nông trại. Tôi thấy nhang cháy ở
trong góc pḥng nhưng chưa có hiệu quả ǵ, v́ mùi chuột chết
nồng nặc hôi như có ai trét phân vào mũi tôi. Căn pḥng c̣n bừa
băi lộn xộn hơn cả pḥng của Hatsumono nữa, bút vẽ vứt rải rác
khắp nơi, cái th́ găy, cái th́ ṃn, những khung vẽ lớn bằng gỗ
vẽ tranh thủy mặc c̣n lở dở chưa xong. Ở giữa cảnh ngổn ngang
lộn xộn này là tấm đệm làm giường ngủ với chăn mền dính đầy mực,
và khi tôi quay qua ông để xem sao th́ ông ta nh́n tôi và hỏi:
- Cô nh́n cái ǵ thế?
Mameha nói:
- Ông Uchida, xin giới thiệu với ông đây là cô em của tôi,
Sayuri. Chúng tôi đi từ Gion đến đây để hân hạnh được gặp ông.
Đường đi từ Gion đến đây không xa lắm, nhưng dù sao tôi cũng qùy
xuống chiếu thực hiện thủ tục cúi chào, xin Uchida miễn lỗi, mặc
dù tôi không tin ông ta nghe được tiếng nào của Mameha nói với
ông.
- Tôi đă có một ngày đẹp cho đến tận bữa ăn trưa – ông ta nói -
rồi thấy chuyện xảy ra như thế này đây!
Uchida đi qua pḥng lấy một cái khung gỗ. Trên khung, đính bằng
kim găm một bức phác thảo vẽ một người phụ nữ nh́n từ phía sau,
cô ta nh́n nghiêng và tay cầm cái dù. Nhưng một con mèo rơ ràng
dẫm chân vào mực rồi bước lên bức vẽ, để lại dấu chân trên đó.
Con mèo đang cuộn ḿnh nằm ngủ giữa đống quần áo dơ.
- Tôi mang con mèo vào để bắt chuột, thế mà nh́n ḱa! – ông ta
nói tiếp – tôi định ném nó đi đấy.
- Ồ, nhưng dấu chân con mèo đẹp quá – Mameha nói – tôi nghĩ nó
làm tăng giá trị của bức tranh. Sayuri, cô nghĩ sao?
Tôi có ư định không nói ǵ v́ Uchida có vẻ buồn chán khi nghe ư
nghĩ của Mameha, nhưng bỗng tôi nghĩ rằng cô ấy muốn "ngắt cái
mụt nhọt" mà cô đă gây nên đi. Cho nên tôi lấy giọng hết sức
thân ái mà nói:
- Tôi ngạc nhiên thấy cái dấu chân mèo mới hấp dẫn làm sao. Tôi
nghĩ con mèo là giống vật có máu họa sĩ.
- Tôi biết tại sao ông không thích con mèo – Mameha tiếp tục –
ông ganh với tài năng của nó.
- Tôi ganh à? – Uchida hỏi – con mèo ấy không phải là họa sĩ.
Nếu nó có tài năng ǵ, th́ đấy là tài năng của quỷ sứ.
- Xin tha lỗi cho tôi, ông Uchida – Mameha đáp – Tùy ông thôi.
Nhưng xin ông cho tôi biết có phải ông định vứt bức tranh ấy đi
hay không? V́ nếu ông vứt, xin ông vui ḷng cho tôi. Treo nó
trong pḥng tôi đẹp chán đi chứ, phải không Sayuri? Khi nghe
thấy thế, Uchida lột tấm tranh ra khỏi khung.
- Cô thích bức tranh phải không? Được rồi, tôi tặng cô hai món
quà. – nói xong ông ta xé bức tranh ra làm hai đưa cho Mameha và
nói tiếp – đây là một, và đây là một nữa. Bây giờ cô hăy đi ra
khỏi đây!
- Tôi ước ǵ ông đừng làm thế - Mameha nói – đây là bức tranh
đẹp nhất chưa từng có của ông.
- Đi ra khỏi đây!
- Ô ông Uchiđa, tôi không thể đi ra khỏi được! Nếu tôi không dọn
dẹp ngăn nắp nhà cửa cho ông một tí trước khi ra về, th́ chắc
tôi không phải là bạn của ông.
Nghe thế, Uchida bước nhanh ra khỏi nhà, để cửa mở. Chúng tôi
thấy ông ta đá cái chổi mà Mameha đă để dựa vào một góc, và tí
nữa th́ trượt chân té nhào khi ông đi xuống tầng cấp ẩm ướt.
Chúng tôi dọn dẹp pḥng vẽ của ông gần nửa giờ mới thấy ông về,
thái độ b́nh tĩnh hơn, y như Mameha đă tiên đoán. Ông ta chưa
trở lại trạng thái mà tôi có thể gọi là vui vẻ, ngoài ra, ông ta
có thói quen cứ nhai vào cái nốt ruồi bên cạnh miệng nên trông
ông ta có vẻ lo âu rầu rĩ. Tôi đoán chắc ông ta cảm thấy ân hận
v́ thái độ đối xử với chúng tôi hồi năy, v́ ông không nh́n thẳng
vào hai chúng tôi. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi nhận thấy ông
chẳng chú ư đến mặt của tôi chút nào hết, nên Mameha nói với ông
ta:
- Ông không nhận ra Sayuri là người đẹp à? Ông không thèm nh́n
đến cô ấy hay sao?
Tôi nghĩ cô ấy nói như thế là hết nước, nhưng Uchida chỉ liếc
mắt nh́n thoáng tôi như quét vụn bánh ḿ trên bàn. Mameha có vẻ
rất thất vọng. Ánh chiều tà đă ngả bóng, nên cả hai chúng tôi
đứng dậy ra về. Cô ấy cúi chào lấy lệ và nói lời tạm biệt. Khi
chúng tôi đi ra ngoài, tôi không thể nào không dừng một lát để
ngắm cảnh hoàng hôn, bầu trời sau những cánh đồng xa xa nhuốm
màu gạch và màu hồng trông tươi đẹp như màu chiếc kimono đẹp -
thậm chí c̣n đẹp hơn, v́ chiếc áo kimono có đẹp đến đâu đi nữa
th́ màu sắc của nó cũng không nhuốm lên tay ḿnh được. Trái lại
ánh mặt trời lúc hoàng hôn đă rót lên tay tôi đủ màu sắc như cầu
ṿng. Tôi đưa hai bàn tay lên trong ánh chiều hôm và ngắm nh́n
một lúc:
- Chị Mameha, chị nh́n ḱa.
Tôi nói với cô ấy nhưng cô ấy tưởng tôi nói về cảnh hoàng hôn,
cô quay đầu lại nh́n với vẻ lănh đạm. Ông Uchida đứng bất động
nơi ngưỡng cửa, vẻ mặt chăm chú, tập trung, một tay lồng vào
trong mái tóc đốm bạc. Nhưng ông ta không nh́n cảnh hoàng hôn.
Ông ta nh́n tôi. Nếu anh thấy được bức tranh thủy mặc lừng danh
của Uchida Kosaburo về người thiếu nữ đang đứng trong trạng thái
ngây ngất, cặp mắt long lanh…Ừ, ngay từ đầu ông ta đă nhất quyết
giữ cảnh ông ta thấy vào chiều hôm ấy. Quả tôi không tin nổi ông
ta. Tôi không ngờ cái bức tranh đẹp tuyệt vời như thế lại có thể
căn cứ vào h́nh ảnh cô gái đứng ngây ngô nh́n vào hai bàn tay
ḿnh trong ánh hoàng hôn.
Chương 19
Cái tháng mà tôi gặp lại ông Chủ tịch, và gặp ông Nobu,
ông bác sĩ Cua, và Uchida Kosaburo, là tháng huy hoàng, khiến
tôi có cảm giác ḿnh là con dế nuôi trong lồng mây đă thoát ra
ngoài được. Lần đâu tiên trong đời, mỗi đêm khi đi ngủ, tôi tin
tưởng rằng tôi có thể là cho một số người ở Gion chú ư đến. Tôi
vẫn chưa biết kế họach của Mameha như thế nào, hay là không biết
kế hoạch của cô ấy dẫn tôi đến chỗ thành công ra sao, hay không
biết khi đă là geisha thành công rồi, tôi có gặp lại ông Chủ
tịch nữa không. Nhưng mỗi đêm tôi nằm trên đệm, tôi ép cái khăn
của ông ta cho vào má, ḷng bồi hồi nhớ lại cuộc hội ngộ của tôi
với ông ta.
Mấy tuần trôi qua không có người nào nhắn gởi ǵ hết, Mameha và
tôi bắt đầu thấy lo. Nhưng cuối cùng, vào một buổi sáng, người
thư kư ở công ti điện Iwamura điện thoại đến cho pḥng trà
Ichiriki để yêu cầu tôi đến gặp họ vào buổi tối ở đó. Mameha vui
mừng khi nghe tin này, v́ cô ấy hy vọng lời mời là của ông Nobu.
Tôi cũng vui mừng, tôi hy vọng đấy là lời mời của ông Chủ tịch.
Cuối ngày hôm đó, trong khi có sự hiện diện của Hatsumono, tôi
báo với bà D́ tôi sẽ đi giải trí cho ông Nobu và yêu cầu bà giúp
tôi chọn một bộ kimono. Tôi ngạc nhiên khi thấy Hatsumono đến
giúp tôi một tay, tôi nghĩ rằng nếu có người lạ nh́n thấy chúng
tôi, thế nào người đó cũng tin chúng tôi sống rằng ḥa thuận
trong một gia đ́nh. Hatsumono không cười khích, không nói châm
biếm, mà tỏ ra rất thành tâm. Tôi đoán chắc bà D́ cũng kinh ngạc
như tôi. Chúng tôi đều đồng ư tôi sẽ mặc cái áo kimono màu lục
nhạt có h́nh vẽ những chiếc lá bạc và đỏ son, và dải thắt lưng
màu xám điểm chỉ vàng. Hatsumono hứa sẽ ghé vào chơi xem Nobu và
tôi cùng mua vui giải trí với nhau.
Tối hôm đó tôi quỳ trên hành lang gỗ của pḥng trà Ichiriki, cảm
thấy rằng vận may đă dẫn tôi đến giây phút này. Tôi nghe những
tiếng cười nho nhỏ, ḷng tự hỏi không biết trong đó có tiếng
cười của ông Chủ tịch hay không, và khi tôi mở cửa, tôi thấy ông
ngồi ở đầu bàn, c̣n ông Nobu th́ ngồi quay lưng ra phía tôi.
Trời, tôi quá mê mẩn trước nụ cười của ông Chủ tịch, nhưng đấy
chỉ là dư vị của nụ cười hồi năy, quá mê mẩn đến nỗi tôi phải cố
giữ ḿnh để khỏi cười lại với ông. Trước hết tôi chào Mameha,
rồi chào mấy cô geisha khác trong pḥng, và sau cùng là chào sáu
hay bảy người đàn ông. Khi tôi đứng lên, tôi đi thẳng đến chỗ
ông Nobu như Mameha đă dặn. Thế nhưng tôi phải quỳ sát bên ông
ta hơn dự kiến của tôi, v́ bỗng th́nh ĺnh ông ta dằn cái tách
rượu sake xuống bàn vẻ tức tối và ngồi ra xa tôi một chút. Tôi
xin lỗi, nhưng ông ta không thèm để ư, c̣n Mameha th́ cau mày.
Suốt thời gian c̣n lại, tôi nghĩ vẩn vơ đủ thứ. Sau đó khi chúng
tôi cùng ra về, Mameha nói với tôi:
- Ông Nobu rất dễ giận. về sau cô nhớ cẩn thận đừng để cho ông
ta giận.
- Em xin lỗi, thưa chị. Rơ ràng ông ta không thích em như chị
tưởng.
- Ồ, ông ta có thích cô. Nếu ông ta không thích cô ngồi một bên,
cô đă rời khỏi tiệc trong nước mắt rồi. Thỉnh thoảng tính khí
của ông ta có vẻ kỳ cục, nhưng khi cô đă quen, cô sẽ thấy ông ta
là người tốt.
Tôi được công ty Iwamura mời đến pḥng trà Ichiriki lại trong
tuần ấy và nhiều lần trong những tuần tiếp theo – và có lúc
không có Mameha. Cô ấy dặn tôi đừng ở lâu quá, v́ sợ tôi trông
có vẻ thua sút những cô khác, cho nên sau khoảng một giờ là tôi
chào xin cáo lỗi ra về, như thể tôi bận đến dự một tiệc khác.
Thường thường khi tôi mặc áo để đi trong những buổi tối này,
Hatsumono bắn ư là cô sẽ ghé lại chơi, nhưng không bao giờ cô ta
đến. Rồi một buổi chiều khi tôi không nghĩ đến chuyện này nữa,
cô ta báo cho tôi biết tối ấy cô ta có th́ giờ rảnh, nên chắc
chắn cô ta sẽ đến.
Chắc anh h́nh dung được khi ấy tôi rất lo lắng, nhưng sự việc
xảy ra lại c̣n tồi tệ hơn thế nữa. V́ khi tôi đến pḥng trà
Ichiriki, chỉ vỏn vẹn có hai geisha khác nữa và bốn người đàn
ông. Nếu Hatsumono đến mà thấy tôi đang tiếp ông Chủ tịch và
không có Nobu th́ sao? Tôi chưa biết tính như thế nào th́ bỗng
cửa xịch mở, tôi quá hoảng hốt khi thấy Hatsumono quỳ ngoài hành
lang.
Cách duy nhất của tôi phải làm là tỏ vẻ buồn rầu như thể trong
công ti này không có ai ngoài Nobu có thể làm cho tôi quan tâm.
Có lẽ phương pháp này mới giúp được tôi trong đêm ấy, nhưng may
thay, chỉ mấy phút sau, Nobu đến. Ngay khi Nobu vào pḥng, là
Hatsumono tươi cười, nụ cười duyên dáng, đôi môi mọng đỏ như
những giọt máu ứa ra bên mép vết thương. Nobu ngồi vào bàn xong
là lập tức Hatsumono bảo tôi rót rượu cho ông ta, giọng nói dịu
dàng thân mến. Tôi đến ngồi bên cạnh ông ta, cố tỏ ra vui mừng
sung sướng khi được hầu rượu cho ông ta. Bất kỳ khi ông ta cười,
tôi liếc mắt nh́n ông như thể tôi không cách ǵ rời mắt ra khỏi
ông ta được, Hatsumono rất sung sướng hả dạ, nh́n chúng tôi, đến
nỗi không thèm lưu tâm đến những ánh mắt hâm mộ của các ông dành
cho cô ta. Hay có thể cô ta đă quen được người ta nh́n như thế
này rồi. Đêm đó cô ta đẹp một cách mê hồn, người thanh niên ngồi
ở cuối bàn ngồi sững sờ hút thuốc và chỉ nh́n cô ta. Ngay cả ông
Chủ tịch cũng thế, ông ngồi yên, mấy ngón tay hững hờ ôm quanh
cốc rượu, chốc chốc lại đưa mắt nh́n lên cô ta. Tôi không ngạc
nhiên khi đàn ông thường mù quáng trước sắc đẹp, đến nỗi họ đem
hết đời ḿnh để phục vụ cho một con quỷ có nhan sắc. Bỗng tôi
mường tượng ra trong óc một buổi khuya, ông Chủ tịch bước vào
gian tiền sảnh của nhà kỹ nữ chúng tôi để gặp Hatsumono, tay cầm
mũ phớt, mỉm cười nh́n tôi rồi đưa tay kia cởi áo khoác. Tôi hy
vọng ông ta không bị sắc đẹp của Hatsumono làm mờ mắt, cũng như
hy vọng ông ta nhận ra những nét độc ác lộ rơ trên mặt cô ta.
Nhưng có một điều tôi tin chắc, nếu Hatsumono biết được t́nh cảm
của tôi dành cho ông Chủ tịch, thế nào cô ta cũng t́m cách để dụ
dỗ ông ấy, mục đích duy nhất chỉ để làm cho tôi đau khổ. Tôi
đoán chắc thế nào Hatsumono cũng rời bàn tiệc ra về sớm. Tối
biết cô ta đến đây là để gíam sát "mối t́nh đang phát triển",
cho nên tôi quyết định phải tŕnh diễn cho cô ta thấy. Tôi cứ
đưa tay lên sờ trên cổ, trên tóc hoài, để tỏ cho cô ta thấy tôi
rất lo về vẻ ngoài của tôi. Khi tay tôi bất ngờ chạm phải một
món nữ trang trên tóc, tôi liền nảy ra một ư trong óc. Tôi đợi
cho đến khi có người nói chuyện khôi hài để cười, và trong lúc
vừa cười vừa sửa mái tóc, tôi nghiêng người qua phía ông Nobu.
Tôi xin thú nhận rằng việc sửa tóc là điều kỳ lạ khó tin, v́ tóc
tôi đă được chải sáp dính vào nhau rất chặt, khỏi sợ chúng bung
ra. Nhưng mục đích của tôi là làm tung ra một món trang sức –
một chuỗi hoa lụa màu vàng và cam – và thả nó rơi xuống ḷng của
ông Nobu. Nhưng cái cây trâm gỗ đính chuỗi hoa lụa dính rất sâu
vào mái tóc tôi, nên khi tôi cố lôi mạnh nó ra, nó văng trúng
vào ngực ông Nobu, rồi rơi xuống hai chân bắt tréo của ông. Tôi
định đưa tay vào giữa ḷng ông để lấy lên với vẻ lúng túng của
một cô gái mới lớn, nhưng tôi không đưa tay vào giữa hai chân
ông được.
Chính ông Nobu lấy món nữ trang lên, ông cầm cái trâm gỗ quay
quay trong tay rồi nói với tôi:
- Cô đi t́m chị hầu chào đón tôi hồi năy, nói với chị ấy tôi
muốn lấy cái gói tôi đă gởi cho chị ta.
Tôi làm theo lời Nobu và quay về pḥng, thấy mọi người đang đợi.
Ông ta vẫn c̣n cầm cái trâm gỗ, để cho chùm hoa trắng lủng lẳng
trên mặt bàn. Và khi tôi đưa cái gói cho ông, ông không buồn nắm
lấy.
- Tôi định chốc nữa mới tặng món qùa này cho cô, khi nào cô ra
về, nhưng bây giờ tôi thấy muốn tặng cho cô – ông ta nói rồi gật
đầu chỉ cái gói như muốn bảo tôi mở cái gói ra xem. Tôi cảm thấy
lúng túng trước mắt mọi người đang nh́n tôi, nhưng tôi vẫn mở
gói giấy ra. Bên trong là một cái hộp gỗ nhỏ, đựng một cái lược
cài tóc rất đẹp để trên lớp sa tanh. Cái lược có h́nh bán
nguyệt, màu đỏ tươi có đính đóa hoa sáng lấp lánh.
- Đó là món đồ cổ tôi đă mua được cách đây vài hôm – Nobu nói.
Ông Chủ tịch nh́n món trang sức trong hộp để trên bàn với vẻ
thích thú, ông mấp máy môi nhưng chưa nói ngay được mà đợi hắng
giọng rồi mới lên tiếng, giọng có vẻ buồn buồn:
- Trời Nobu, tôi không ngờ anh là con người đa cảm như thế này!
Hatsumono đứng lên, tôi tưởng tôi đă thoát được cô ta, nhưng
không, tôi quá kinh ngạc khi thấy cô ta đến quỳ bên cạnh tôi.
Tôi không biết làm ǵ hơn là ngồi yên cho đến khi cô ta lấy cái
lược ra khỏi hộp rồi cẩn thận cài lên tóc tôi, ngay dưới búi tóc
lớn có h́nh như cái gối găm kim. Cô ta đưa tay ra và Nobu trao
cho cô ta món trang sức có h́nh chùm hoa lủng lẳng cô ta cẩn
thận đeo vào tóc tôi như người mẹ ân cần chăm sóc cho con. Tôi
nhẹ cúi người để cám ơn cô ta.
- Cô ta quá đẹp phải không? – cô ta nói, chủ yếu nói cho Nobu
nghe. Rồi cô ta buông tiếng thở dài rất kịch, như thể những giây
phút vừa qua rất t́nh tứ, lăng mạn không thua sút ǵ đời cô ta,
sau đó cô ta đứng dậy ra về như ḷng tôi mong đợi.
Chuyện đời không ai dám nói đàn ông có cá tính khác nhau rơ ràng
như hoa nở theo mùa. Mặc dù ông Nobu và ông Chủ tịch quan tâm
đến tôi trong ṿng mấy tuần sau buổi tŕnh diễn đô vật, nhưng
nhiều tháng trôi qua mà chúng tôi không nghe tin tức ǵ của ông
bác sĩ Cua và ông Uchida. Mameha nhất quyết chúng tôi nên đợi
cho đến khi nào họ nhắn tin, chứ không t́m cớ để gặp họ lại,
cuối cùng cô ấy không chịu được sự căng thẳng nữa, bèn đến t́m
Uchida vào một buổi chiều.
Th́ ra sau lần chúng tôi ghé thăm Uchida một thời gian ngắn, con
mèo của ông ta bị chồn cắn khiến cho nó bị nhiễm trùng và mấy
ngày sau th́ chết. Kết quả là Uchida uống rượu giải sầu một thời
gian. Mameha đến thăm để động viên ông ta mất mấy hôm. Và cuối
cùng khi ông ta đă b́nh tĩnh trở lại, cô ấy bảo tôi mặc áo
kimono màu xanh láng có thêu ở lai áo nhiều dải vải ngũ sắc,
thêm vào phần hóa trang vài nét trang điểm kiểu phương Tây cho
có vẻ màu mè, như cô ấy thường làm, rồi sai tôi đến tặng cho ông
ta một con mèo con có bộ lông trắng như ngọc, con mèo đáng giá
bao nhiêu tiền, tôi không biết. Tôi thấy con mèo rất dễ thương,
nhưng Uchida không thèm chú ư, mà chỉ ngồi nh́n tôi, nghiêng đầu
qua bên này, nghiêng đầu qua bên kia. Mấy ngày sau ông ta nhắn
tin ông ta muốn tôi làm mẫu cho ông ta vẽ. Mameha không muốn tôi
nói nhiều và phái cô hầu Tatsumi đi theo canh chừng tôi, chị ta
ngồi ngủ gà ngủ gật cả buổi trong góc pḥng vẽ, trong khi ông
Uchida chuyển tôi từ chỗ này sang chỗ khác, loay hoay pha mực và
vẽ trên giấy bổi rồi lại đi di chuyển tôi sang chỗ khác nữa. Nếu
anh đă đi khắp nước Nhật và đă xem những tác phẩm của Uchida vẽ
trong thời gian tôi làm mẫu cho ông ta suốt mùa đông năm đó và
nhiều năm sau nữa, như là bức tranh sơn dầu duy nhất c̣n sót lại
đang treo trong pḥng của ban lănh đạo ngân hàng Sumitomo ở
Osaka, th́ chắc anh có thể tưởng tượng ra cảnh ngồi làm mẫu cho
ông ta là việc đáng hănh diện. Thế nhưng công việc ấy không có
ǵ buồn chán hơn. Hầu hết thời gian ngồi làm mẫu rất khó chịu,
mỗi lần lâu khoảng hơn một giờ. Tôi nhớ điều làm tôi khó chịu
nhất là khát nước, v́ Uchida không bao giờ cho tôi uống ǵ cả.
Thậm chí có khi tôi mang theo b́nh nước trà, ông ta cũng đem nó
để vào một xó để cho ông ta không bị phân tâm. Theo lời dặn ḍ
của Mameha th́ không được nói năng ǵ với ông ta hết, thậm chí
có một buổi chiều vào giữa tháng hai trời quá lạnh, tôi định nói
đôi lời, nhưng rồi tôi cũng thôi. Uchida đến ngồi ngay trước mặt
tôi, miệng nhai cái nốt ruồi bên khóe môi. ông ta có nhiều thỏi
mực tàu và một ít nước để mài mực, nhưng rất nhiều lần ông mài
mực để pha với màu xanh và màu xám, màu pha rồi ông không vừa ư,
ông liền đem đổ ra ngoài tuyết. Cứ nh́n tôi suốt buổi chiều, mắt
ông đâm ra mệt mỏi, ông ta bắt đầu tức giận và một lát sau ông
ta bảo tôi đi về.
Tôi không nghe ông ta nhắn nhe ǵ hơn hai tuần, và sau đó tôi
biết ông ta đang uống rượu trở lại.
C̣n về phần ông bác sĩ Cua, trong lần chúng tôi gặp ông ta đầu
tiên hôm đó, ông ta hứa gặp lại chúng tôi ở pḥng trà Shirao,
nhưng măi cho đến sáu tuần sau, chúng tôi không nhận được tin
tức ǵ của ông hết. Tuần này tuần nọ trôi qua, Mameha càng lo
lắng thêm. Tôi vẫn không biết kế họach làm cho Hatsumono hỏng
chân của cô ấy ra sao, nhưng tôi chỉ thấy kế họach ấy như cánh
cửa có hai bản lề, một bản lề để mở cho ông Nobu, bản lề kia
dành cho bác sĩ Cua. C̣n kế họach cô ấy dùng với Uchida, tôi
không biết nói sao, nhưng tôi nghĩ đây là một kế họach riêng
biệt, có lẽ không phải là kế họach trọng tâm của cô ấy.
Cuối cùng, vào cuối tháng hai Mameha gặp bác sĩ Cua ở pḥng trà
Ichiriki, mới biết lâu nay ông ta bận lo việc thành lập bệnh
viện mới ở Osaka. Công việc đă xong xuôi, ông hy vọng gặp chúng
tôi ở pḥng trà Shirao vào tuần sau. Chắc anh c̣n nhớ Mameha kể
rằng tôi có rất nhiều khách ái mộ ở pḥng trà Ichiriki, nếu tôi
đến đấy, thế nào cũng có nhiều người mời, cho nên ông bác sĩ Cua
mời chúng tôi đến pḥng trà Shirae. Dĩ nhiên nguyên nhân Mameha
không muốn chúng tôi đến pḥng trà Ichiriki là v́ cô ấy không
muốn gặp mặt Hatsumono, thế nhưng khi tôi chuẩn bị gặp mặt ông
bác sĩ Cua, tôi không thể nào không lo sợ việc Hatsumono có thể
t́m ra chúng tôi. Nhưng khi tôi t́m thấy pḥng trà Shirae, tôi
liền bật cười, v́ đây là chỗ mà Hatsumono không bao giờ thèm
đến. Pḥng trà làm cho tôi nghĩ đến một đóa hoa nhỏ xơ xác trên
một cái cây nhiều hoa nở rực rỡ. Gion là khu vui chơi đông đúc
ngay cả khi đất nước đang trải qua những năm cuối cùng của thời
đại suy thoái, nhưng pḥng trà Shirae, nơi không được sang
trọng, lại càng vắng khách hơn nữa. Lư do duy nhất mà ông bác sĩ
Cua đứng ra bảo trợ nơi này là v́ ông không được giàu có cho
lắm. Trong những năm giàu có đầu tiên của ông, pḥng trà Shirae
có lẽ là nơi tốt nhất cho ông bảo trợ. Nhưng khi pḥng trà
Ichiriki chào đón ông niềm nở, không v́ thế mà ông cắt đứt mối
dây liên lạc với Shirae. Khi đàn ông có t́nh nhân, không bắt
buộc họ phải về ly dị với vợ.
Tối đó ở pḥng trà Shirae, tôi rót rượu sake c̣n Mameha th́ kể
chuyện, và suốt thời gian vui chơi, ông bác sĩ ngồi ch́a hai
khuỷu tay ra thật xa đến nỗi thỉnh thoảng ông đụng hai chúng
tôi, rồi ông quay qua gật đầu xin lỗi. Tôi nhận ra ông ta là
người trầm lặng, suốt buổi tối hôm đó, ông chỉ nh́n xuống mặt
bàn qua cặp kính tṛn nhỏ và nhiều lần ông để những vụn thức ăn
dính vào bộ râu dưới mép. Tối đó khi ra về, chúng tôi tưởng ḿnh
đă thất bại và chắc sẽ không gặp lại ông ta nữa, v́ thường
thường người đàn ông nào thấy không được mấy vui, họ không bận
tâm trở lại Gion làm ǵ. Nhưng trái lại tuần sau chúng tôi nhận
được tin nhắn của ông bác sĩ mời tôi đến, và hầu như trong suốt
các tuần sau đó, kéo dài mấy tháng trời, ông đều mời tôi đến vui
chơi.
Chuyện của tôi với ông bác sĩ diễn ra trôi chảy cho đến một buổi
chiều vào giữa tháng ba th́ tôi gây nên một chuyện ngu ngốc, gần
như làm hỏng bét kế hoạch của Mameha. Tôi nghĩ trên đời này có
nhiều cô gái làm hỏng tương lai sự nghiệp của ḿnh bằng cách
không chịu làm những việc phải làm, hay cư xử sai lầm với một
nhân vật quan trọng, hay đại lọai một vài việc như thế. Nhưng
lỗi lầm tôi gây ra hết sức tầm thường, thậm chí tôi cũng không
biết là ḿnh đă gây ra nó nữa.
Chuyện xảy ra trong nhà kỹ nữ tôi ở, chỉ trong khoảnh khắc chừng
một phút, không lâu sau bữa ăn trưa, vào một hôm trời lạnh, tôi
đang quỳ trên lối đi lát ván với chiếc đàn Shamisen, Hatsumono
đi ngang qua để đến nhà vệ sinh. Nếu tôi có mang giày, chắc tôi
đă bước qua hành lang đất để tránh chỗ cho cô ta đi, nhưng v́
không có giày nên tôi cố đứng dậy, tay chân lạnh cóng. Nếu tôi
nhanh chân một chút th́ chắc Hatsumono không bực ḿnh để phải
gây gỗ với tôi. Đàng này tôi đứng lên hơi chậm nên cô ta nói với
tôi:
- Ông Đạ sứ Đức đến thành phố, nhưng Bí Ngô không rảnh để giúp
vui cho ông ta, cô hỏi Mameha thu xếp công việc để đến thay thế
chỗ cho Bí Ngô được không? – nói xong cô ta phá ra cười như thể
cô ta muốn nói tôi làm công việc ấy trông thật nực cười như việc
dọn cho vua ăn hạt đấu không bằng. Khi ấy ngài Đại sứ Đức đang
gây nên cảnh ồn ào ở Gion. Trong thời gian này, 1935, ở Đức,
chính phủ mới lên cầm quyền. Mặc dù tôi không biết nhiều về
chính trị, nhưng tôi cũng biết nước Nhật quay lưng với Hoa kỳ và
hăm hở gây ấn tượng tốt đẹp với ông Đại sứ Đức mới. Mọi người ở
Gion đều muốn biết ai là người có hân hạnh được đến hầu vui ông
ta trong chuyến thăm sắp tới của ông.
Khi Hatsumono nói thế với tôi, đáng ra tôi phải cúi đầu xuống,
làm ra vẻ buồn rầu đau khổ, không dám so sánh với tài năng của
Bí Ngô. Nhưng tôi đă không làm thế, tôi nghĩ đến tương lai tươi
sáng của tôi với kế hoạch của Mameha dùng để loại Hatsumono, hai
chúng tôi thực hiện đă thành công. Khi nghe Hatsumono nói như
thế, tôi đă định cười, nhưng tôi kịp giữ mặt b́nh thảnh như
chiếc mặt nạ, và ḷng cảm thấy vui v́ không thốt ra điều ǵ.
Hatsumono nh́n tôi với ánh mắt kỳ lạ, đáng ra tôi phải nhận ra
ngay cô ta đang nghĩ ǵ trong óc mới phải. Tôi bước nhanh sang
một bên và cô ta đi qua. Câu chuyện chấm dứt ngang đó và tôi
không có tí nghi ngờ ǵ cả.
Rồi mấy ngày sau tôi và Mameha đến pḥng trà Shirae để gặp bác
sĩ Cua. Nhưng khi chúng tôi đẩy cửa ra th́ thấy Bí Ngô đang ngồi
xỏ chân vào giày để đi về. Tôi giật ḿnh kinh ngạc tự hỏi không
biết cái ǵ đă đưa cô ta đến đây. Rồi Hatsumono cũng đi ra cửa
và thế là tôi hiểu: Hatsumono đă khôn ngoan hơn chúng tôi.
- Chào chị Mameha – Hatsumono nói – và ḱa, người đi cùng chị!
Cô tập sự được ông bác sĩ ưa chuộng! Tôi biết Mameha cũng sửng
sốt như tôi nhưng cô ấy không để lộ ra mặt.
- Ḱa chị Hatsumono – Mameha đáp – tôi không nhận ra chị..nhưng
trời ơi, chị trông già quá! Hatsumono chưa già, cô ta chỉ có 28
hay 29 tuổi, tôi nghĩ Mameha chỉ t́m cách chọc tức cô ta mà
thôi.
- Tôi đoán chị đến để gặp ông bác sĩ – Hatsumono nói – thật là
một con người tuyệt vời! Tôi hy vọng ông ta vẫn c̣n sung sướng
khi gặp chị. Thôi xin chào – Hatsumono bỏ đi với vẻ vui tươi,
nhưng dưới ánh đèn đường, tôi thấy nét mặt buồn rầu của Bí Ngô.
Mameha và tôi tuột giày ra mà không nói một tiếng, chúng tôi
không ai biết phải nói cái ǵ. Khung cảnh trong pḥng trà Shirae
đêm ấy âm u ngột ngạt như nước tù trong hồ. Không khí thoảng mùi
hôi do đồ hóa trang bốc ra, hồ vữa ẩm ướt tróc ra khỏi vách
tường, trong các góc pḥng. Tôi muốn sự vật thay đổi để tôi ra
về.
Khi chúng tôi mở cửa ở hành lang, chúng tôi thấy bà chủ pḥng
trà đang ngồi tiếp bác sĩ Cua. Thường khi bà ta ở lại vài phút
sau khi chúng tôi đến, có lẽ để đủ th́ giờ tính tiền ông bác sĩ.
Nhưng đêm nay bà ta cáo lỗi rút lui ngay khi chúng tôi vào và
thậm chí không ngước mắt nh́n khi bà ta đi ngang qua. Bác sĩ Cua
ngồi quay lưng về phía chúng tôi, cho nên chúng tôi bỏ qua nghi
thức cúi chào mà đi ngay đến ngồi với ông ta ở bàn.
- Thưa bác sĩ, ông có vẻ mệt – Mameha nói – tối nay ông khỏe
chứ?
Bác sĩ Cua không nói, ông ta chỉ xoay xoay cái ly bia trên bàn
để giết th́ giờ, mặc dù ông là người có tửu lượng cao, ông có
thể uống bất cứ lúc nào ông muốn.
- Phải, tôi mệt – cuối cùng ông đáp – tôi không muốn nói chuyện
nữa. Nói xong ông ta uống hết ly bia rồi đứng dậy ra về. Mameha
và tôi nh́n nhau. Khi bác sĩ Cua ra đến cửa, ông ta quay lại
nh́n chúng tôi và nói:
- Tôi không tôn trọng những người lừa dối tôi khi tôi tin tưởng
vào họ.
Nói xong ông ta đi ra mà không thèm đóng cửa lại.
Mameha và tôi quá kinh ngạc không nói được một lời nào. Cuối
cùng cô ấy đứng lên đóng cửa lại. Trở lại bàn, cô ấy vuốt áo
kimono cho thẳng thắn rồi nheo mắt giận dữ và nói với tôi:
- Sayuri, được thôi. Cô đă nói ǵ với Hatsumono?
- Chị Mameha, nói ǵ về chuyện này à? Em đă hứa với chị em không
bao giờ nói cái ǵ để hại đến tương lai của em!
- Có lẽ bác sĩ đă dẹp cô sang một bên như thể cô không có ǵ giá
trị hơn một cái bao rỗng. Tôi nghĩ chắc có lư do ǵ. Nhưng chúng
ta chỉ biết được lư do khi nào chúng ta biết được Hatsumono đă
nói ǵ với bác sĩ Cua tối nay.
- Làm sao chúng ta biết được?
- Bí Ngô có mặt ở đây. Cô phải t́m hỏi cô ta mới được.
Tôi không biết Bí Ngô có chịu nói cho tôi biết không, nhưng tôi
vẫn trả lời là tôi sẽ cố hỏi cô ta, và Mameha có vẻ hài ḷng khi
nghe thế. Cô ấy đứng lên chuẩn bị ra về, nhưng tôi nán lại cho
đến khi cô ấy quay qua để xem cái ǵ đă giữ tôi ở lại.
- Thưa chị Mameha, em xin hỏi chị một câu được không? Bây giờ
Hatsumono đă biết từ lâu em mua vui giải trí cho ông bác sĩ, và
có lẽ cô ta biết lư do tại sao. Chị biết lư do, thậm chí Bí Ngô
cũng có thể biết. Chỉ có em là người không biết! xin chị làm ơn
nói rơ kế họach của chị cho em nghe được không?
Mameha có vẻ rất buồn khi nghe tôi hỏi như thế. Cô ấy nh́n tôi
đăm đăm một hồi lâu, cuối cùng cô buông ra tiếng thở dài và quỳ
xuống bên bàn để nói cho tôi nghe những điều tôi muốn biết.
Cô ấy nói:
- Chắc cô thừa biết ông Uchida nh́n cô với con mắt của nhà họa
sĩ. Nhưng ông bác sĩ quan tâm đến cô v́ chuyện khác. Và ông Nobu
cũng thế. Cô có biết cái từ "con bướm không tổ" có nghĩa như thế
nào không? Tôi trả lời là tôi không biết điều cô vừa nói.
- Đàn ông có một thứ..ờ.. có "con lươn" trong người họ- cô ấy
nói tiếp – đàn bà không có con lươn, nhưng đàn ông th́ có. Nó ở
tại…
- Em biết chị nói cái ǵ rồi – tôi nói – nhưng em không biết nó
được gọi là con lươn.
- Thực ra không phải con lươn, nhưng cứ để cho nó là con lươn
cho dễ hiểu vấn đề hơn. Con lươn cả đời đi t́m cái tổ và cô có
biết đàn bà có cái ǵ trong người họ không? Có cái hang nơi con
lươn thích ở. Cái hang là nơi máu chảy ra hàng tháng khi "Mây
bay qua mặt trăng", như chúng ta thường nói.
Tôi đă lớn nên hiểu điều Mameha nói về mây bay qua mặt trăng, v́
tôi đă trải qua chuyện này mấy năm nay rồi. Lần đầu tiên, tôi
không thể nào không cảm thấy hoảng hốt như hỉ mũi mà thấy những
miếng óc của ḿnh dính trong khăn. Thú thật tôi sợ sắp chết đến
nơi, cho đến khi bà D́ thấy tôi giặt miếng giẻ dính máu, bà ta
mới giảng cho tôi hiểu rằng đàn bà thường chảy máu như thế hàng
tháng.
- Chắc cô chưa hiểu về chuyện những con lươn này – Mameha nói
tiếp – chúng rất cần có lănh thổ. Khi chúng đă t́m ra cái hang
chúng thích, chúng vùng vẫy trong hang một hồi để biết chắc
rằng…ờ, để biết chắc rằng đấy là một cái hang đẹp, tôi đóan thế.
Và khi chúng tin chắc rằng đấy là chỗ an ṭan, đảm bảo, chúng
làm dấu cái hang như là lănh thổ của ḿnh, bằng cách phun vào
đấy. Cô hiểu không?
Nếu Mameha nói thẳng những điều cô ấy muốn nói, chắc thế nào tôi
cũng bàng hoàng hoảng hốt, nhưng đàng này cô ấy nói dông dài,
cho nên chí ít ra tôi cũng có th́ giờ để chuẩn bị tư tưởng. Mấy
năm sau, tôi phát hiện ra rằng những điều cô ấy giải thích cho
tôi nghe chính là những điều cô ấy đă được nghe từ bà chị cả của
cô ấy.
- Sau đây là phần sẽ làm cho cô thấy kỳ lạ - Mameha nói tiếp như
thể năy giờ cô toàn nói chuyện không kỳ lạ - đàn ông rất thích
làm cái việc này. Quả vậy, họ rất thích. Thậm chí có những ông
chẳng làm việc ǵ cả ngoài việc đi t́m những cái hang khác cho
con lươn của họ ở. Hang của người đàn bà nào chưa có con lươn
nào vào ở, th́ rất có giá trị cho đàn ông, cô hiểu chứ? Chúng ta
gọi trường hợp này là mizuage.
- Chúng ta gọi cái ǵ là mizuage?
- Lần đầu tiên hang của phụ nữ được con lươn đàn ông khám phá.
Việc này chúng ta gọi là mizuage.
Thực ra th́ chữ "mizu" có nghĩa là nước c̣n age có nghĩa là
"dâng lên" hay "để vào". Cho nên từ mizuage có nghĩa là có cái
ǵ đấy làm cho nước dâng lên hay thả cái ǵ đấy vào nước. nếu
anh gặp ba người geisha trong pḥng, tất cả đều hiểu khác nhau
về ư nghĩa của từ này. Khi nghe Mameha giảng giải xong, tôi cảm
thấy hoang mang hơn nữa, nhưng tôi cố giả vờ đă hiểu hết lời cô
ấy nói.
- Tôi nghĩ chắc cô đoán được lư do tại sao bác sĩ Cua thích giải
trí ở Gion – Mameha nói tiếp – ông ta kiếm ra rất nhiều tiền ở
bệnh viện. Ngoài số tiền ông ta để dành ra nuôi gia đ́nh, ông
dùng tiền để t́m thú hưởng mizuage. Sayuri, cô cần phải quan tâm
đến chuyện này v́ cô đúng là loại thiếu nữ mà ông ta thích nhất.
Tôi biết chuyện này rất rơ, v́ chính tôi đă trải qua chuyện này
rồi.
Sau đó tôi mới hiểu ra rằng trước ngày tôi đến Gion một hay hai
năm ǵ đấy, bác sĩ Cua đă trả một số tiền kỷ lục để mua mizuage
của Mameha – có lẽ là 7000 hay 8000 yen ǵ đấy. Bây giờ nghe ra
có vẻ không nhiều, nhưng vào thời ấy đó là một số tiền lớn. Ngay
cả những người như Mẹ - người luôn luôn nghĩ đến tiền và làm sao
kiếm ra tiền – chỉ thấy được một hoặc hai lần trong đời mà thôi.
Mizuage của Mameha cao giá như thế là v́ cô ấy nổi tiếng. Nhưng
c̣n có lư do khác nữa, như cô ấy nói cho tôi biết vào chiều hôm
ấy. Hai người đàn ông rất giàu hô giá ganh đua nhau để mua
Mizuage của Mameha, một người là bác sĩ Cua, người kia là một
thương gia có tên Fugikado. Thông thường đàn ông ở Gion không
cạnh tranh nhau theo kiểu này, họ đă biết nhau và thích đi đến
thỏa thuận về mọi việc. Nhưng Fujikado ở chỗ khác, chỉ thỉnh
thoảng mới đến Gion. Nếu ông ta có làm cho bác sĩ Cua mất mặt,
ông ta cũng cóc cần. C̣n bác sĩ Cua thường tuyên bố ông ta là
gịng dơi quư tộc, rất ghét loại người tự lập như Fujikado, mặc
dù thật ra th́ chính ông ta cũng là người tự lập, căn bản là như
thế.
Khi Mameha và tôi đi xem đấu đô vật, cô ấy đă báo cho tôi biết
Nobu rất thích tôi, cô nghĩ đến chuyện Nobu rất giống ông
Fujikado, tự lập và ghê tởm những người như ông bác sĩ Cua. Với
Hatsumono săn đuổi tôi khắp nơi như bà nội trợ săn đuổi gián, có
lẽ tôi sẽ không trở thành người nổi tiếng như Mameha để có giá
mizuage cao. Nhưng nếu hai người đàn ông này thấy tôi hấp dẫn,
họ có thể thi nhau trả giá, khiến cho tôi có thể đạt được vị thế
đủ tiền trang trải nợ nần, như thể tôi là geisha đă nổi tiếng
bấy lâu. Đây chính là lư do khiến cho Mameha muốn làm cho
"Hatsumono hổng cẳng". Hatsumono vui mừng khi thấy Nobu thích
tôi, điều mà cô ta không nhận ra được là việc Nobu thich tôi sẽ
có thể nâng giá mua mizuage của tôi lên rất cao.
Rơ ràng chúng tôi phải lấy lại t́nh cảm của ông bác sĩ. Không có
ông ta, Nobu có thể đưa giá ra mua mizuage của tôi theo ư ông
muốn – nghĩa là nếu ông ta có ư quan tâm đến chuyện này. Tôi
không chắc ông ta quan tâm, nhưng Mameha quả quyết rằng người
đàn ông nào mà không có ư mua mizuage của một cô gái tập sự 15
tuổi, th́ ông ta không đời nào quan tâm đến chuyện thắt chặt mối
dây liên hệ t́nh cảm với cô ta hết.
- Cô hăy tin rằng không phải v́ chuyện tṛ với nhau mà ông ta
thích cô đâu – cô ấy nói. Tôi cố giả vờ làm ra vẻ tôi không cảm
thấy đau đớn khi nghe cô ấy nói như thế.
Chương 20
Sau này tôi thấy cuộc nói chuyện của tôi với Mameha đă
đánh dấu sự chuyển biến của tôi trong quan niệm cuộc đời. Trước
đó tôi không biết ǵ về mizuage hết, tôi vẫn là cô gái thơ ngây,
biết việc đời rất ít. Nhưng sau đó tôi biết một người như bác sĩ
Cua muốn ǵ với số thời gian và tiền bạc ông ta có. Khi người ta
biết chuyện này rồi, người ta không thể không t́m hiểu vấn đề.
Tôi không nghĩ về ông ta như trước nữa.
Đêm đó sau khi trở về nhà kỹ nữ, tôi ngồi đợi Hatsumono và Bí
Ngô đi lên cầu thang. Khoảng một giờ sáng hai người mới về. Nh́n
cách Bí Ngô chống hai tay trên cầu thang mà đi, tôi biết cô ta
mệt, v́ thỉnh thoảng cô ta lên thang lầu bằng bốn chân như chó.
Trước khi đóng cửa pḥng, Hatsumono sai một chị hầu đem lên cho
cô ta ly bia.
- Khoan, đợi một chút - cô ta nói – mang lên cho tôi hai ly bia.
Tôi muốn Bí Ngô cũng uống với tôi.
- Thôi chị Hatsumono – tôi nghe Bí Ngô nói – em thích uống nước
lạnh hơn.
- Cô sẽ đọc to cho tôi nghe trong khi tôi uống bia, cho nên cô
cũng phải có một ly. Ngoài ra tôi rất ghét những người quá điều
độ. Trông nhức con mắt lắm.
Sau đó chị hầu đi xuống cầu thang. Lát sau chị đi lên, tôi nghe
tiếng ly va vào nhau trên khay kêu leng keng. Tôi ngồi dán tai
vào cửa pḥng tôi một hồi lâu, lắng nghe giọng Bí Ngô đọc một
đọan bài viết về người diễn viên mới trong đoàn kịch Kabuki. Sau
cùng Hatsumono đi ra hành lang, mở cửa pḥng vệ sinh trên lầu.
- Bí Ngô này – tôi nghe cô ta nói – cô có thích ăn ḿ sợi không?
- Không, thưa chị.
- Nhờ cô t́m mua giúp tôi một tô. Và cô cũng ăn một tô để thức
cùng với tôi cho có bạn. Bí Ngô thở dài đi xuống cầu thang. Tôi
đợi cho Hatsumono vào pḥng rồi lẻn theo. Nếu Bí Ngô không mệt,
chắc tôi sẽ không đuổi kịp cô ta. Cô ta có vẻ hoảng hốt khi
trong thấy tôi và hỏi tôi t́m gặp cô ta để làm ǵ.
- Chẳng có chuyện ǵ quan trọng – tôi đáp - ngọai trừ tôi nhờ
bạn giúp cho tôi một việc… - Ô Chiyo – cô ta nói với tôi –tôi
nghĩ cô ta là người duy nhất c̣n gọi tôi là Chiyo – ḿnh không
có th́ giờ, ḿnh phải đi mua ḿ sợi cho Hatsumono!
- Bí Ngô, cô tội nghiệp quá! – tôi nói và Bí Ngô giống như nước
đá bắt đầu tan, mặt cô ta xịu xuống v́ mệt mỏi, cái áo kimono
nặng nề như muốn lôi cô ta nhào xuống đất. Tôi bảo cô ta t́m chỗ
ngồi nghỉ, tôi đi mua ḿ sợi cho. Cô ta quá mệt nên không từ
chối, bèn đưa tiền cho tôi rồi đến ngồi bên chiếc ghế dài bên bờ
suối Shirakawa.
Tôi phải t́m một hồi mới thấy cái xe bán rong ḿ sợi, tôi mua
hai tô ḿ nóng hổi khói bốc lên nghi ngút. Bí Ngô tựa đầu ra
lưng ghế ngủ ngon lành, miệng hé ra như hy vọng hứng được nước
mưa. Đă gần hai giờ sáng mà vẫn c̣n vài người đi chơi. Một tốp
đàn ông nh́n thấy Bí Ngô, có lẽ họ cho đây là cảnh buồn cười
nhất họ thấy trong nhiều tuần nay – và tôi xác nhận cảnh cô
geisha tập sự ngồi ngủ trên ghế đá như thế này quả là kỳ cục.
Khi tôi để hai tô ḿ sợi xuống bên cạnh Bí Ngô, nhẹ nhàng đánh
thức cô ta dậy rồi nói:
- Bí Ngô ḿnh muốn yêu cầu bạn giúp ḿnh một việc…nhưng ḿnh sợ
bạn không vui khi nghe chuyện này.
- Không thành vấn đề - cô ta đáp ngay – chẳng có chuyện ǵ làm
cho ḿnh vui hơn.
- Khi Hatsumono nói chuyện với ông bác sĩ tối nay, bạn có mặt
trong pḥng. Ḿnh nghĩ câu chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến
tương lai của ḿnh. Chắc Hatsumono đă bày chuyện nói xấu ḿnh
với ông bác sĩ, v́ bây giờ ông ta không muốn thấy ḿnh nữa.
V́ quá ghét Hatsumono, v́ quá muốn biết tối nay cô ta đă nói ǵ
với ông bác sĩ, nên tôi cảm thấy ân hận đă khơi chuyện này lên
với Bí Ngô. Cô ta có vẻ đau đớn khi nghe tôi nói, tôi nghĩ chỉ
một chuyện nhỏ nhặt thôi cũng đủ làm cô ta đau khổ nhiều. Nước
mắt trào ra trên mặt cô như thể chúng đă nằm chực sẵn đấy từ
lâu.
- Chiyo, ḿnh không biết – cô ta nói, đưa tay ra moi chiếc khăn
trong thắt lưng – ḿnh không rơ chuyện ǵ hết!
- Chắc bạn nhớ Hatsumono nói chuyện ǵ chứ? Có ai nữa biết
chuyện đó không?
- Không có. Thật ḿnh không biết có ai độc ác như thế! Ḿnh
không biết chuyện ấy. Cô ta làm mọi việc chỉ để làm cho người
khác đau khổ mà thôi. Và điều bậy nhất là cô ta nghĩ rằng ḿnh
khâm phục cô ta và muốn được như cô ta. Nhưng ḿnh ghét cô ta!
Chưa bao giờ ḿnh ghét ai như ghét cô ta!
Chiếc khăn tay màu vàng của Bí Ngô lấm đồ hóa trang trắng hếu.
Nếu mới đây cô ta là thỏi nước đá bắt đầu tan th́ bây giờ cô ta
là vũng bùn.
- Bí Ngô làm ơn nghe ḿnh nói – tôi nói – nếu ḿnh có ai khác để
hỏi chắc ḿnh đă không hỏi bạn chuyện này đâu. Ḿnh không muốn
trở lại làm kẻ tôi tớ suốt đời, và nếu Hatsumono có cách hại
ḿnh, th́ ḿnh sẽ như thế đấy. Cô ta sẽ không bao giờ dừng tay
lại cho đến khi ḿnh trở thành con gián dưới chân cô ta! Nếu bạn
không giúp ḿnh chạy thoát được, ḿnh sẽ bị cô ta chà đạp cho
nát bét!
Bí Ngô cho đây là chuyện tức cười, cho nên cả hai chúng tôi đều
phá ra cười. Trong khi cô ấy vừa khóc vừa cười, tôi lấy cái khăn
tay lau mặt cho cô ấy. tôi cảm thấy quá xúc động khi thấy lại Bí
Ngô trước đây, Bí Ngô đă từng là bạn của tôi nên mắt tôi cũng
bắt đầu rướm lệ và bỗng hai chúng tôi ôm gh́ lấy nhau.
- Ôi Bí Ngô, mặt hóa trang của bạn bị nḥe hết rồi! – sau cùng
tôi lên tiếng.
- Không sao, ḿnh sẽ nói với Hatsumono rằng có thằng say gặp
ḿnh giữa đường, hắn lấy khăn lau lên mặt ḿnh mà ḿnh không làm
ǵ được v́ hai tay phải bưng hai tô ḿ. Tôi tưởng cô ta sẽ không
nói ǵ nữa nhưng rồi cô ta cất tiếng thở dài và nói tiếp:
- Chiyo, ḿnh muốn giúp bạn, nhưng ḿnh đi ra ngoài lâu quá rồi.
Nếu ḿnh không về ngay, thế nào Hatsumono cũng đi t́m. Khi ấy cô
ta sẽ thấy hai đứa ḿnh.
- Ḿnh chỉ hỏi bạn vài câu thôi, Bí Ngô à. Bạn chỉ nói cho ḿnh
biết làm sao Hatsumono biết được ḿnh đang mua vui cho ông bác
sĩ ở pḥng trà Shirae.
- Ồ dễ thôi – Bí Ngô đáp – cô ấy đă nói khích bạn về chuyện ông
Đại sứ Đức cách đây mây ngày, nhưng bạn không tỏ vẻ ǵ quan tâm
đến chuyện ấy, trông bạn có vẻ b́nh tĩng nên cô ta nghĩ bạn và
Mameha đang có kế hoạch ǵ đấy. Cho nên cô ta đến gặp ông
Awajiuma ở pḥng đăng kư, hỏi ông ta bạn ghi hóa đơn tính tiền ở
pḥng trà nào. Khi cô ta nghe trong số các pḥng trà bạn lui
tới, có hóa đơn pḥng trà Shirae, cô ta nghi liền. Thế là chúng
tôi đến gặp t́m ông bác sĩ ngay đêm ấy. Chúng tôi đến hai lần
mới gặp ông ta.
Ít có nhân vật quan trọng nào bảo trợ cho pḥng trà Shirae. Cho
nên Hatsumono nghĩ ngay đến bác sĩ Cua. Sau này tôi mới biết ông
ta nổi tiếng là người "chuyên mua trinh con gái". Ngay khi
Hatsumono nghĩ đến ông ta, có lẽ cô ta biết được kế họach của
Mameha ra sao.
- Tối nay cô ta đă nói ǵ với ông ấy? khi chúng tôi ghé đến gặp
ông ta, vừa lúc bạn và cô ta ra về, ông ta không muốn nói chuyện
với chúng tôi.
- Hai người nói chuyện gẫu một lát, rồi Hatsumono giả vờ sực nhớ
một chuyện ǵ đấy. Thế là cô ta kể ra "có một geisha tập sự ở
cùng nhà với tôi tên là Sayuri..", khi ông bác sĩ nghe đến tên
bạn, bạn biết không, ông ta ngồi sững như bị ong đốt. Rồi ông ta
hỏi "cô biết cô ấy à?’ Thế là Hatsumono đáp liền "biết chứ, dĩ
nhiên là tôi biết chứ, thưa bác sĩ. Cô ta ở cùng nhà kỹ nữ với
tôi mà" Sau đó cô ta nói cái ǵ đấy mà ḿnh không nhớ hết, nhưng
chỉ nhớ vài câu như thế này "tôi không nên nói về Sayuri, thú
thực với ông, tôi phải giữ kín chuyện bí mật cho cô ta."
Tôi lạnh người khi nghe như thế. Tôi biết Hatsumono có tài bịa
đặt nhiều chuyện rất độc ác.
- Bí Ngô, chuyện bí mật ǵ thế?
- Ồ, ḿnh không biết chuyện này, mà h́nh như cũng không có.
Hatsumono nói với ông ta rằng có một thanh niên ở gần nhà chúng
ta, là bạn trai của bạn mà Mẹ rất nghiêm khắc về việc này.
Hatsumono nói bạn và chàng trai này thương nhau, và cô ta cương
quyết bao che cho bạn v́ Mẹ quá nghêm khắc. Cô ta c̣n nói cô ta
để cho hai người vào t́nh tứ với nhau ngay trong pḥng cô ta mỗi
khi Mẹ đi khỏi. Rồi cô ta nói như thế này "Ồ, mà thưa bác sĩ,
đáng ra tôi không nên nói chuyện này ra với ông!" Nhưng ông ta
đă trả lời rằng ông ta cám ơn Hatsumono về chuyện cô ta vừa nói,
và ông hứa sẽ giữ kín, chỉ ḿnh ông ta biết mà thôi. Khi ấy tôi
đă h́nh dung ra sự sung sướng của Hatsumono sau khi đă thực hiện
xong mưu mô của ḿnh. Tôi hỏi Bí Ngô c̣n có chuyện ǵ nữa không,
nhưng cô ta bảo là không. Tôi cám ơn cô ta nhiều lần v́ đă giúp
đỡ tôi, và tôi nói rất buồn khi thấy trong mấy năm vừa qua, cô
ta như là kẻ nô lệ cho Hatsumono.
- Ḿnh thấy có vài dấu hiệu đáng mừng cho ḿnh – Bí Ngô trả lời
– mới cách đây mấy hôm, Mẹ có ư định nhận ḿnh làm con. Cho nên
giấc mơ có nơi để sống đến hết đời của ḿnh có thể thành hiện
thực.
Tôi cảm thấy đau đớn khi nghe cô ta nói như thế, mặc dù tôi nói
tôi rất mừng cho cô ta. Quả tôi mừng cho Bí Ngô thôi, nhưng tôi
nghĩ kế hoạch của Mameha có tầm rất quan trọng là để cho Mẹ nhận
tôi làm con.
Ngày hôm sau khi đến nhà Mameha, tôi kể cho cô ta nghe chuyện
tôi đă biết, khi nghe chuyện về anh chàng bạn trai, cô ta lắc
đầu ghê tởm. Tôi biết cô ta nghĩ cái ǵ rồi, nhưng cô ấy vẫn nói
cho tôi nghe rằng Hatsumono đă khôn ngoan làm cho bác sĩ Cua tin
rằng "cái hang" của tôi đă có "con lươn" của người khác khám phá
rồi.
Mameha c̣n chán nản khi nghe Bí Ngô sắp được nhận làm con. Cô ấy
nói:
- Nhưng c̣n mấy tháng nữa mới đến ngày nhận làm con xảy ra.
Nghĩa là ta phải tính đến chuyện mizuage của cô, Sayuri à, dù cô
có chuẩn bị sẵn sàng hay chưa.
Ngay trong tuần ấy, Mameha đến tiệm bánh kẹo đặt làm cho tôi một
cái bánh ngọt bằng bột gạo có tên là ekubo, nghĩa là núm đồng
tiền. Nhúng tôi gọi là ekubo là v́ trên đầu bánh có cái núm đồng
tiền và ở giữa có cái ṿng tṛn màu đỏ nho nhỏ, có người cho
rằng h́nh này trông thật khêu gợi. Tôi thường nghĩ bánh này
trông giống như những chiếc gối nhỏ, có lơm xuống một tí, như
thể người phụ nữ vừa kê mặt lên đó mà ngủ đă để dính một tí son
môi vào gối, v́ trước khi đi ngủ, cô ta mệt quá mà không lau mặt
được. Nhưng dù sao th́ khi người geisha tập sự đến tuổi mizuage,
họ đều phải tặng quà bằng bánh ekubo này cho những người đàn ông
bảo trợ cho họ. Hầu hết các cô tập sự đều tặng bánh cho ít ra
cũng đến hàng chục ông, có lẽ c̣n nhiều hơn nữa, nhưng với tôi,
có lẽ tặng cho ông Nobu và ông bác sĩ Cua là đủ - nếu chúng tôi
may mắn. Tôi cảm thấy buồn v́ không gởi cho ông Chủ tịch, nhưng
nếu gởi cho ông ta, tôi thấy việc này đáng tởm quá, cho nên tôi
không buồn lắm khi gạt tên ông ra ngoài danh sách.
Tặng bánh ekubo cho Nobu dễ dàng. Bà chủ pḥng trà Ichiriki thu
xếp cho ông ta đến vào ban đêm, rồi Mameha và tôi gặp ông trong
một căn pḥng nhỏ nh́n ra sân trước. Tôi cảm ơn ông ta v́ đă lưu
tâm nhiều đến tôi, không những thường gọi tôi đến giúp vui ở các
buổi tiệc ngay cả khi không có ông Chủ tịch, mà c̣n cho tôi rất
nhiều quà ngoài cái lược cài tóc vào đêm có Hatsumono đến. Sau
khi cám ơn ông ta, tôi lấy cái hộp bánh ekubo lên, hộp được gói
trong giấy dày màu xám và buộc dây bện. Tôi cúi chào ông và đẩy
cái hộp qua bàn cho ông. Ông nhận món quà, Mameha và tôi cám ơn
ông ta nhiều lần về ḷng tốt của ông, cúi chào nhiều lần cho đến
khi tôi choáng váng. Nghi thức gọn nhẹ và Nobu cầm món quà trên
một tay, đi ra khỏi pḥng. Sau đó khi tôi hầu vui ở buổi tiệc
của ông, ông không đá động ǵ đến chuyện này. Tôi nghĩ chắc
chuyện này đă làm cho ông ta bất ổn trong ḷng.
C̣n bác sĩ Cua th́ nhiều khó khăn hơn. Mameha phải đến khắp các
pḥng trà ở Gion để nhờ các bà chủ ở đấy, khi nào thấy ông ta
xuất hiện th́ báo cho cô ấy biết. có thể đợi mấy đêm mới có tin
nhắn cho biết ông ta đang có mặt ở pḥng trà Yshino, đóng vai
khách của một ông khác. Tôi chạy đến nhà của Mameha để thay áo
quần rồi đem hộp bánh đến pḥng trà Yashiro, hộp ekubo được gói
trong một tấm lụa vuông.
Pḥng trà Yashino mới xây cất rất đẹp, hoàn toàn theo kiểu
phương Tây. Pḥng ốc mới tân kỳ, xà gỗ màu đen sẫm và các thứ
khác đều đẹp đẽ, nhưng thay v́ trải chiếu rơm quanh bàn lót nệm,
th́ cái pḥng tôi được đưa vào tối đó có nền nhà lát gỗ cứng,
trải thảm Ba tư màu đen, bàn xa lông với vài cái ghế bọc nệm.
Tôi nghĩ là ngồi trên ghế chắc không hợp cho tôi, cho nên tôi
quỳ trên thảm để đợi Mameha, mặc dù nền nhà dưới đầu gối tôi
cứng như đá. Tôi quỳ như thế suốt nửa giờ mới thấy cô ấy quay
trở lại.
- Cô làm cái ǵ thế? – cô ấy nói với tôi – pḥng này không phải
pḥng kiểu Nhật, cứ ngồi trên ghế tự nhiên đi.
Tôi làm theo lời của Mameha, nhưng khi cô ấy ngồi xuống trước
mặt tôi, trông cô ấy có vẻ bất an như tôi.
Tôi nghe cô ấy cho biết ông bác sĩ đang dự tiệc ở pḥng bên
cạnh. Mameha phục vụ mua vui cho ông ta một lát rồi. Cô ấy nói
với tôi:
- Tôi đă rót cho ông ta uống nhiều bia, thế nào ông ta cũng phải
đi vệ sinh. Khi nào ông ta đi, tôi sẽ chặn ông ta ở ngoài hành
lang và mời ông ta lại đây. Cô phải trao bánh ekubo cho ông ta
ngay. Tôi không biết ông ta sẽ phản ứng ra sao, nhưng chúng ta
chỉ c̣n hy vọng có cơ may để phá hỏng kế hoạch gian ác của
Hatsumono mà thôi.
Mameha đi ra, tôi ngồi trên ghế đợi một hồi lâu. Tôi thấy nóng
và căng thẳng. Tôi sợ lớp hóa trang của tôi sẽ thành một đống hổ
lốn nhem nhuốc và nhàu nḥ như cái nệm sau một đêm ngủ dậy. Tôi
t́m trong pḥng xem có cái ǵ để giải trí không, nhưng thứ tốt
nhất trong pḥng xem ra có thể để giải trí là đến soi mặt vào
trong tấm gương nhỏ treo trên tường. Sau cùng tôi nghe có tiếng
người, rồi có tiếng gơ cửa và Mameha mở cửa ra:
- Một lát thôi, thưa bác sĩ, xin bác sĩ vui ḷng – cô ấy nói.
Tôi thấy bác sĩ Cua đứng trong hành lang lờ mờ tối, vẻ mặt
nghiêm trọng như các bức tranh cổ người ta thường thấy trong các
hành lang ở các ngân hàng. Ông ta nh́n tôi qua cặp kính đeo mắt.
Tôi không biết phải làm ǵ, mọi khi tôi cúi người trên chiếu để
chào, cho nên tôi quỳ xuống thảm để chào như trước, mặc dù tôi
tin chắc Mameha sẽ không hài ḷng việc tôi làm. Tôi không biết
ông bác sĩ có nh́n tôi không, nhưng tôi nghe ông ta nói:
- Tôi muốn về lại buổi tiệc, xin cô tha lỗi cho tôi.
- Sayuri có mang đến cho ông một món quà – Mameha nói với ông –
xin ông vui ḷng đợi cho một lát thôi.
Cô ấy mời ông ta vào pḥng và mời ngồi vào trong chiếc ghế bành
êm ái. Mời xong, tôi thấy cô ấy quên phứt chuyện cô ấy nói với
tôi hồi năy, v́ hai chúng tôi đều qùy trên thảm, mỗi người một
bên đầu gối ông bác sĩ Cua. Tôi nghĩ ông bác sĩ hẳn hănh diện
lắm v́ có hai người đàn bà ăn mặc đẹp đẽ đang qùy bên chân ông
ta như thế.
- Em rất buồn không gặp được ông nhiều ngày rồi – tôi nói – mà
thời tiết th́ đă ấm áp. Em thấy mùa lạnh sắp hết đến nơi rồi đó.
Ông bác sĩ không đáp nhưng đă nh́n lại tôi.
- Xin bác sĩ vui ḷng nhận bán ekubo của em – tôi nói và sau khi
cúi chào, tôi để hộp bánh trên bàn gần tay của ông ta,. Ông thụt
tay vào ḷng như muốn nói rằng ông ta không muốn nhận.
- Tại sao cô biếu tôi đồ này? Mameha nói chen vào:
- Tôi xin lỗi, thưa bác sĩ. Tôi thuyết phục cho Sayuri tin rằng
ông sẽ vui ḷng nhận bán ekubo của cô ta. Hy vọng tôi không lầm
chứ?
- Cô lầm rồi. Có lẽ cô không biết hết cô gái này như cô tưởng
đâu. Cô Mameha, tôi đánh giá cô cao, nhưng cô đă sai lầm khi
giới thiệu cô gái này cho tôi.
- Xin lỗi bác sĩ, tôi không hiểu tại sao ông nói thế. Tôi hoàn
toàn có linh cảm là ông rất thích Sayuri.
- Đúng là rất thích. Nhưng bây giờ th́ mọi việc rơ ràng rồi, tôi
phải về dự tiệc lại thôi.
- Nhưng xin phép ông được không? Có thể Sayuri đă xúc phạm đến
ông chăng? Mọi việc thay đổi một cách quá bất ngờ.
- Cô ta đă xúc phạm đến tôi, như tôi đă nói rồi, tôi bị xúc phạm
v́ người ta đă lừa dối tôi.
- Cô Sayuri, thật xấu hổ là cô đă lừa dối bác sĩ- Mameha nói với
tôi – cô đă nói với bác sĩ điều ǵ không đúng sự thật rồi.
chuyện ǵ thế?
- Em không biết – tôi trả lời ra vẻ thơ ngây – trừ phi cách đây
mấy tuần em có nói là trời đang bắt đầu ấm áp mà không đúng…
Mameha nh́n tôi như thể cô ấy không thích câu nói của tôi.
- Đây là chuyện liên quan giữa hai người với nhau – ông bác sĩ
lên tiếng – không dính dáng ǵ đến tôi, xin tha lỗi cho tôi.
- Nhưng thưa bác sĩ – Mameha nói – trước khi ông đi, xin phép
ông cho biết, có thể có sự hiểu lầm ǵ ở đây? Sayuri là cô gái
chân thật, mọi người đều biết không bao giờ cô ấy lừa dối ai
hết. Nhất là người đă đối xử tử tế với cô ấy.
- Tôi yêu cầu cô hỏi cô ấy về anh chàng hàng xóm của cô ấy th́
biết – ông bác sĩ nói. Tôi rất nhẹ người khi thấy cuối cùng ông
ta đă nêu vấn đề chính ra. Ông ta là người kín đáo, nếu ông ta
không chịu nói chuyện này ra, th́ tôi cũng sẽ không ngạc nhiên.
- Th́ ra chuyện rắc rối là thế - Mameha nói với ông ta – chắc
ông đă có nói chuyện với Hatsumono rồi.
- Nói chuyện với cô ấy th́ có sao đâu?
- Cô ấy phao tin này khắp cả Gion. Tin này hoàn toàn bịa đặt. Kể
từ khi Sayuri được giao cho một vai quan trọng trên sân khấu
trong vũ khúc cố đô th́ Hatsumono ra sức bêu riếu cô ta. Vũ khúc
cố đô là vở múa hàng năm trọng đại nhất ở Gion. Buổi múa sẽ tổ
chức vào đầu tháng tư. Các vai múa đă được phân bố trước đây mấy
tháng rồi, và tôi rất hân hạnh được chọn đóng một vai. Một cô
giáo của tôi đă cho tôi biết rồi, nhưng theo chỗ tôi biết, th́
vai của tôi chỉ ở trong chỗ ban nhạc, chứ không lên sân khấu.
Mameha nói thế để nhấn mạnh đến ư đồ xấu của Hatsumono.
- Thưa bác sĩ, tôi không muốn nói đến chuyện này, nhưng quả thật
Hatsumono là người nói láo nổi tiếng – Mameha nói tiếp – tin vào
điều cô ta nói thật nguy hiểm.
- Nếu Hatsumono là người nói láo, th́ đây là lần đầu tôi nghe
nói như vậy.
- Không ai muốn nói cho ông biết chuyện như thế đâu – Mameha
đáp, giọng nho nhỏ như thể cô ấy sợ có ai nghe – rất nhiều
geisha không thành thật. Không ai muốn ḿnh là người đầu tiên
lên tiếng tố cáo cô ta là người nói láo cả. Nhưng hoặc là tôi
đang nói láo với ông hoặc là Hatsumono đă nói láo khi cô ta kể
câu chuyện ấy cho ông nghe. Thưa bác sĩ, đây là vấn đề của ông
phải quyết định giữa hai chúng tôi ai là người ông biết rơ hơn,
và trong hai chúng tôi ai là người được ông tin tưởng hơn.
- Tôi không hiểu tại sao Hatsumono lại bày tṛ nói xấu Sayuri
chỉ v́ cô ấy có vai trên sân khấu?
- Chắc ông đă gặp cô em út của Hatsumono rồi, cô Bí Ngô.
Hatsumono hy vọng cô Bí Ngô sẽ có vai trong vở múa, nhưng kết
quả lại là Sayuri. C̣n tôi th́ được giao cho vai mà Hatsumono
mong muốn! Nhưng thưa bác sĩ, chuyện này không thành vấn đề. Nếu
sự thành thật của Sayuri đáng nghi ngờ, tôi rất thông cảm chuyện
ông không nhận bánh ekubo do cô ấy tặng cho ông. Ông bác sĩ ngồi
nh́n tôi một hồi lâu. Cuối cùng ông nói:
- Tôi sẽ cho một bác sĩ ở bệnh viện tôi đến khám cho cô ấy.
- Tôi hoàn ṭan ủng hộ việc này – Mameha đáp – nhưng tôi rất khó
thu xếp để làm việc này, v́ ông chưa bằng ḷng làm người bảo trợ
mizuage cho cô ấy. Nếu ông c̣n nghi ngờ tính chân thật của cô
ta..mà thôi, Sayuri sẽ gởi bánh ekubo cho nhiều người. Tôi tin
chắc hầu hết đều không tin câu chuyện do Hatsumono dựng lên.
Câu nói h́nh như đă có tác dụng tốt như Mameha mong muốn. Bác sĩ
Cua ngồi im lặng một lát. Cuối cùng ông ta nói:
- Tôi không biết phải tính sao đây. Đây là lần đầu tiên tôi lâm
vào một hoàn cảnh đặc biệt như thế này.
- Thưa bác sĩ, xin ông vui ḷng nhận bánh ekubo và quên chuyện
điên khùng của Hatsumono đi.
- Tôi thường nghe có nhiều cô gian xảo thu xếp chuyện mizuage
trúng vào thời gian có kinh, lúc ấy đàn ông dễ bị nhầm lẫn. Tôi
là bác sĩ, chắc cô biết. Tôi sẽ không để cho cô qua mặt dễ dàng
đâu!
- Nhưng không ai muốn qua mặt ông hết!
Ông ta ngồi một lát nữa rồi đứng dậy, hai vai co lại để đi, một
khủy tay ch́a tới trước, ông bước ra khỏi pḥng. Tôi quá bận cúi
chào tạm biệt đến nỗi tôi không biết ông ta có lấy hộp bánh hay
không, nhưng may thay, sau khi ông ta và Mameha đi rồi, tôi nh́n
vào bàn, thấy bánh không c̣n ở đấy nữa.
Khi Mameha nêu ra vai tṛ của tôi trên sân khấu, tôi cứ nghĩ cô
ấy bày chuyện ra để giải thích lư do tại sao Hatsumono đặt điều
nói láo về tôi. Cho nên chắc anh biết tôi quá đỗi ngạc nhiên khi
vào ngày hôm sau tôi biết chuyện cô ấy nói là có thật. Hay nếu
chuyện không đúng, th́ chắc Mameha đă tin tưởng chuyện ấy sẽ
thành hiện thực vào cuối tuần.
Thời ấy, vào giữa thập niên 30, ở Gion lúc đó có khoảng bảy hay
tám trăm geisha, nhưng v́ số geisha được chọn để đóng các vai
trong vở Vũ khúc cố đô để diễn vào mùa xuân, có không quá 60
người, nên mọi người ganh đua nhau để có được một vai, khiến cho
nhiều t́nh bạn bị sứt mẻ. Khi Mameha nói cô ấy chiếm vai của
Hatsumono là cô nói không đúng, cô ấy là một trong vài geisha ít
ỏi ở Gion được đảm bảo thủ vai một ḿnh hàng năm. Nhưng chuyện
Hatsumono rất muốn thấy Bí Ngô lên sân khấu là chuyện ḥan toàn
có thật. Tôi không biết cô ta căn cứ vào đâu mà nghĩ ra chuyện
như thế có thể xảy ra được. Bí Ngô có thể có phần thưởng của
geisha tập sự và ngoài ra c̣n nhận được nhiều vinh dự khác nữa,
nhưng cô ta không có tài múa. Tuy nhiên mấy ngày trước ngày tôi
tặng bánh ekubo cho ông bác sĩ, một cô tập sự 17 tuổi thủ vai
diễn một ḿnh đă bị trượt chân ở cầu thang té găy chân. Cô gái
tội nghiệp bị loại, và các cô tập sự khác ở Gion đều hy vọng
được thay thế. Cuối cùng chính vai này được rơi vào tay tôi. Lúc
ấy tôi mới 15 tuổi và trước đó chưa bao múa trên sân khấu, nói
thế không có nghĩa là tôi không chuẩn bị để múa. Nhiều đêm tôi ở
nhà và bà D́ thường đánh đàn Shamisen để tôi thực tập múa. V́
thế tôi đă được xếp thứ 11 vào năm 15 tuổi, mặc dù có lẽ tôi
không có tài múa như các vũ công khác. Nếu Mameha không bảo tôi
ở nhà v́ sợ Hatsumono theo đuổi quấy phá mà được ra mắt công
chúng nhiều, có lẽ tôi đă có vai trong các vở múa vào mùa xuân
năm trước rồi.
Vai này giao cho tôi vào giữa tháng ba, cho nên tôi chỉ có chừng
một tháng để diễn tập. May thay, cô giáo của tôi rất tận tâm,
thường làm việc riêng với tôi suốt các buổi chiều. bà Mẹ không
biết chuyện ǵ xảy ra hết – có lẽ Hatsumono không nói cho bà
biết – cho đến nhiều ngày sau đó, khi bà nghe người ta nói trong
một buổi đánh mạt chược. Bà quay về nhà, hỏi có phải tôi được
giao cho vai ấy không. Sau khi nghe tôi trả lời, bà ta đă quay
đi với ánh mắt kinh ngạc như bà đă bắt gặp con chó Taku ghi thêm
nhiều cột nợ trong sổ kế toán của bà. Dĩ nhiên Hatsumono rất tức
giận, nhưng Mameha không quan tâm đến việc này. Thời gian để
chúng tôi hất cẳng Hatsumono ra khỏi sợi dây trên vơ đài đă đến,
như cô ấy đă định.
Chương 21
Khoảng một tuần sau vào buổi xế chiều, trong giờ
giải lao của buổi diễn tập, Mameha đến t́m tôi, trông cô ấy nôn
nóng muốn nói về chuyện ǵ đấy. Tôi biết vào ngày hôm trước, ông
Nam tước bất thần nó cho cô ấy biết ông muốn tổ chức một buổi
tiệc vào cuối tuần sắp đến để chiêu đăi một ông thợ may áo
kimono nào đấy tên là Arashino. Ông Nam tước có rất nhiều áo
kimono đẹp nổi tiếng khắp nước! Hầu hết số áo của ông đều xưa,
nhưng thỉnh thoảng ông mua một cái rất đẹp do một họa sĩ trang
trí. Quyết định mua cái áo của Arashino khiến cho ông có ư định
mở buổi tiệc chiêu đăi.
- Chắc tôi biết cái người tên Arashino này - Mameha nói với tôi
– nhưng khi nghe ông Nam tước nói, tôi không nhớ ra cụ thể. Ông
ta là một trong số bạn thân nhất của Nobu. Cô không thấy đây là
một dịp tốt hay sao? Tôi sẽ thuyết phục Nam tước mời cả Nobu và
ông bác sĩ đến dự buổi tiệc nhỏ này. Hai người chắc chắn không
ưa nhau. Khi việc hô giá về chuyện mizuage của cô bắt đầu, cô sẽ
thấy họ không ngồi yên đâu, v́ người này sợ người kia ra giá cao
hơn. Tôi cảm thấy mệt nhưng v́ Mameha mà tôi làm ra vẻ phấn khởi
và cám ơn cô ấy hết lời, v́ cô ấy đă nghĩ ra được kế hoạch hay
ho như vậy. Và tôi nghĩ đây là kế hoạch hay ho thật, nhưng điều
hay ho rơ ràng nhất là cô ấy tin chắc cô không gặp khó khăn ǵ
trong việc thuyết phục ông Nam tước mời hai người đàn ông này
đến dự tiệc. Rơ ràng hai người này sẽ bằng ḷng đến - trường hợp
của ông Nobu v́ ông Nam tước là nhà đầu tư ở công ty đồ điện
Iwamura, c̣n trường hợp của ông bác sĩ Cua th́ v́…ờ phải, v́ ông
bác sĩ tự xem ḿnh là người thuộc giai cấp quư tộc, mặc dù ông
có một vị tổ tiên không chắc có ḍng máu quư tộc, và chắc ông ta
xem việc này là bổn phận của một người quư tộc đến dự tiệc do
ông Nam tước mời. C̣n chuyện ông Nam tước có muốn mời họ hay
không th́ tôi không biết. Ông ta không ưa ông Nobu, rất ít người
ưa ông ta. C̣n phần ông bác sĩ Cua, ông Nam tước chưa bao giờ
gặp ông ta lần nào, và xem như ông mời một người xa lạ.
Nhưng Mameha rất có tài thuyết phục, tôi biết rất rơ. Buổi tiệc
đă được thu xếp, cô ấy tin cô giáo dạy múa của tôi sẽ cho tôi
nghỉ diễn tập vào ngày thứ bảy sắp tới để tôi có thể đến dự.
Buổi tiệc bắt đầu vào buổi chiều và kéo dài qua buổi ăn tối –
nhưng tôi và Mameha đến lúc buổi tiệc đang diễn tiến. Cho nên
chúng tôi đă lên xe kéo lúc ba giờ để đến dinh cơ của ông Nam
tước tọa lạc dưới chân đồi nằm phía Đông Bắc của thành phố. Đây
là lần đầu tiên tôi đến một chỗ sang trọng như thế này, và tôi
đă hoàn toàn choáng ngợp trước những ǵ tôi thấy, v́ bất cứ cái
ǵ ở đây cũng gợi lên cho nhà nghệ sĩ những chi tiết để họ sáng
tạo ra áo kimono. Ngôi nhà chính xây theo kiểu thời ông nội của
ông ta, nhưng các khu vườn, những khu vườn làm cho tôi sửng sốt
v́ trông giống các bức thảm thêu khổng lồ, được bố ông ta tạo
mẫu thiết kế xây dựng. Ngôi nhà và các khu vườn không ăn khớp
vườn nhau cho đến khi người anh cả của ông Nam tước đă di chuyển
vị trí cái hồ đi - trước khi ông ta bị ám sát một năm - lại c̣n
thiết lập một vườn hoa có đường đi lát đá chạy từ lầu vọng
nguyệt nằm ở một bên nhà. Những con thiên nga đen lướt trên mặt
hồ với vẻ hiếu kỳ, làm cho tôi cảm thấy xấu hổ v́ đă sinh ra làm
phận con người vụng về xấu xí như thế này.
Chúng tôi phải chuẩn bị buổi uống trà theo nghi thức cổ truyền
để các ông đến dự khi họ đă chuẩn bị sẵn sàng, cho nên tôi rất
bàng hoàng kinh ngạc khi chúng tôi đi qua cổng chính rồi đến nơi
uống trà, nhưng không phải là pḥng trà b́nh thường. Mà đi thẳng
đến bờ hồ để lên một chiếc thuyền nhỏ. Thuyền rộng bằng một cái
pḥng nhỏ. Chỗ ngồi hầu hết bằng gỗ sắp dọc hai bên mạn thuyền,
nhưng ở một đầu thuyền nhô lên một cái lều nhỏ có mái riêng che
một cái bệ trải chiếu rơm. Vách lều làm bằng màn giấy có thể đẩy
mở ra cho thoáng khí, và ngay giữa lều có một cái hộc gỗ h́nh
vuông đổ đầy cát, cái hộc này xem như cái ḷ than để Mameha đốt
than nấu nước trong một cái ấm trà bằng sắt rất đẹp. Trong khi
cô ấy làm việc này, tôi cũng tỏ ra ḿnh là người hữu dụng bằng
cách sắp xếp các dụng cụ dùng cho nghi lễ. Tôi đang cảm thấy lo
lo trong ḷng, bỗng Mameha quay qua phía tôi sau khi đă bắc ấm
nước lên ḷ lửa và nói:
- Sayuri, cô là người thông minh. Tôi không cần nói đến tương
lai của cô ra sao nếu ông bác sĩ Cua hay ông Nobu không quan tâm
đến cô. Cô không được để cho người này nghĩ là cô để ư đến người
kia. Nhưng dĩ nhiên ghen tuông là sự thường t́nh. Tôi tin chắc
cô xoay sở được việc này.
Tôi không biết sao, nhưng tôi hiểu là tôi phải cố gắng. Nửa giờ
sau, ông Nam tước và khoảng 10 người khác đi ra khỏi nhà, chốc
chốc dừng lại để ngắm cảnh sườn đồi từ nhiều góc cạnh khác nhau.
Khi họ lên thuyền, ông Nam tước dùng sào đưa thuyền ra giữa hồ.
Mameha pha trà, c̣n tôi đem tách ra để trước mặt các quan khách.
Sau đó, chúng tôi đi qua vườn với các ông, rồi lát sau đến một
cái bệ gỗ treo lơ lửng trên mặt nước, ở trên bệ, các cô hầu mặc
kimono giống nhau sắp nệm cho các ông ngồi, và để những chai
rượu sake đă hâm ấm trên khay. Tôi t́m chỗ quỳ bên cạnh bác sĩ
Cua, và đang loay hoay t́m câu chuyện ǵ để nói với ông ta, th́
ông bác sĩ quay qua nh́n tôi và hỏi:
- Vết rách trên đùi của cô lành có đẹp không?
Anh biết, khi ấy là tháng ba, mà lúc tôi bị cắt chân là vào
tháng 11 năm trước. Thời gian đă qua nhiều tháng rồi, tôi đă gặp
bác sĩ Cua không biết bao nhiêu lần rồi, cho nên tôi không biết
tại sao ông ta đợi đến lúc ấy mới hỏi tôi về vết cắt, và hỏi
trước mặt nhiều người. May thay, tôi nghĩ là không ai nghe hết,
cho nên tôi trả lời nho nhỏ với ông ta:
- Cám ơn bác sĩ rất nhiều. Nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ mà nó lành
rất tốt.
- Tôi hy vọng vết thương không để sẹo nhiều lắm - ông ta nói.
- Ồ không, chỉ một đường nho nhỏ thôi.
Tôi có thể chấm dứt câu chuyện ngang đó bằng cách rót thêm rượu
cho ông ta, hay là thay đổi đề tài, nhưng tôi chợt trông thấy
ông ta lấy tay thoa lên ngón tay cái của bàn tay kia. Ông bác sĩ
là loại người không bao giờ làm việc ǵ mà không có mục đích.
Nếu ông thoa vào ngón tay cái theo kiểu ấy trong khi nghĩ đến
cái chân của tôi …phải rồi, tôi thấy nếu tôi thay đổi đề tài th́
quả là điên.
- Cái sẹo không lớn - tôi nói tiếp - thỉnh thoảng khi em ở trong
pḥng tắm, em chà ngón tay lên cái sẹo và… nó chỉ là một đường
gồ lên nho nhỏ. Quăng như thế này.
Tôi lấy ngón tay trỏ chà lên khớp đốt ngón tay ở bàn tay kia rồi
đưa khớp ra cho ông bác sĩ để ông ta làm như thế. Ông ta đưa tay
lên, nhưng rồi ông ngần ngừ. Tôi thấy mắt ông nh́n vào mắt tôi.
Bỗng ông rút tay về và chà lên khớp ngón tay của ông thôi.
- Một vết cắt như thế sẽ lành trơn tru thôi - ông ta nói.
- Có lẽ nó không lớn như em nói đâu. Chân em rất …ờ, nhạy cảm.
Chỉ một giọt nước giọt vào cũng đủ làm cho em giật ḿnh.
Tôi nói chân tôi nhạy cảm là không nói ngoa. Một đường gồ nho
nhỏ không làm cho chân tôi mất nhạy cảm, nhưng lần tôi cảm thấy
nước gịot lên cái chân trần của tôi là khi nào? Nhưng thế là tôi
đă hiểu lư do tại sao ông bác sĩ Cua quan tâm đến tôi, tôi thấy
tôi vừa ghê tởm lại vừa say sưa thích thú khi nghĩ đến những ǵ
đang diễn ra trong óc ông ta. Bỗng ông bác sĩ đằng hắng giọng và
nghiêng qua gần tôi, ông hỏi; - Và…có phải cô có thực tập?
- Thực tập à?
- Cô bị vết thương trong khi cô mất thăng bằng trong khi cô…ờ,
chắc cô biết tôi muốn nói ǵ rồi. Cô không muốn việc như thế xảy
ra lại, Cho nên tôi nghĩ là cô đang thực tập. Nhưng tại sao
người ta lại thực tập một việc như thế?
Nói xong, ông ta tựa người ra sau và nhắm mắt lại. Tôi thấy rơ
ràng ông ta đợi nghe tôi trả lời nhiều chứ không phải chỉ nói
một hai tiếng.
- Phải, chắc chắn ông cho em là đồ ngu ngốc, nhưng mỗi đêm - tôi
nói, rồi dừng lại một lát như con chim con chờ mỏ chim mẹ mớm
mồi - mỗi đêm - tôi nói tiếp - trước khi vào pḥng tắm, em thực
tập giữ thăng bằng với nhiều tư thế. Thỉnh thoảng em run v́
lạnh, hơi lạnh phả lên da thịt để trần của em, nhưng em trải qua
được như thế năm hay mười phút. Ông bác sĩ đằng hắng giọng, tôi
thấy như thế là có dấu hiệu tốt.
- Trước hết em giữ thăng bằng trên một chân rồi đổi qua chân
kia, nhưng chuyện rắc rối là… Măi cho đến bấy giờ, ông Nam tước
ngồi phía bên kia bệ trước mặt tôi, bận nói chuyện với những
người khách khác, nhưng khi ấy ông thôi nói với họ. Những lời
tôi nói tiếp theo rơ ràng như thể tôi đứng trên bục mà nói ra:
- Khi em không có áo quần trên người… Tôi đập tay lên miệng
nhưng trước khi tôi có thể suy nghĩ được điều ǵ để làm tiếp th́
ông Nam tước đă nói:
- Trời đất! Hai người nói chuyện ǵ với nhau thế. Nghe ra có vẻ
hấp dẫn hơn chuyện của chúng tôi nhiều.
Những người đàn ông cười lớn khi nghe thế. Sau đó, ông bác sĩ tỏ
ra tốt bụng đă lên tiếng giải thích:
- Vào cuối năm ngoái, cô Sayuri đă đến nhờ tôi chữa một vết
thương ở chân. Cô ấy bị thương v́ té. Do đó tôi khuyên cô ấy nên
tập giữ thăng bằng cho tốt.
- Cô ấy tập giữ thăng bằng nhiều lắm – Mameha nói – Áo quần cồng
kềnh nên khó di chuyển lắm.
- Vậy th́ ta cởi hết chúng ra!
- một ông nói, nhưng đấy chỉ là một câu nói đùa, nên mọi người
cười vang.
- Đúng, tôi đồng ư – ông Nam tước nói – Tôi không hiểu tại sao
đàn bà cứ bận tâm đến việc mặc kimono như thế. Người đàn bà khi
không mặc áo quần là tuyệt vời nhất.
- Nếu mặc kimono của ông bạn thân Arashino của tôi may, th́ điều
ông vừa nói không đúng – Nobu lên tiếng.
- Ngay cả áo của Arashino may rất đẹp đi nữa cũng không bằng –
ông Nam tước nói, và cố để ngay ngắn cốc sake xuống bệ, nhưng
rượu vẫn bắn ra ng̣ai. Ông ta không say, nhưng ông đă uống quá
chén hơn mọi khi nhiều - Đừng hiểu sai ư của tôi – ông ta nói
tiếp – tôi xác nhận áo của Arashino may là tuyệt vời. Nếu không
th́ chắc ông ấy đă không ngồi bên tôi như thế này, phải không?
Nhưng nếu ông hỏi tôi là tôi thích nh́n phụ nữ mặc kimono hay
thích nh́n phụ nữ ở truồng th́…ôi!
- Không ai hỏi ông đâu – Nobu đáp – tôi muốn nghe ông Arashino
trong thời gian gần đây đă may được bao nhiêu áo đẹp mà thôi.
Nhưng ông Arashino không có cơ hội để trả lời, v́ ông Nam tước
vừa nốc hết rượu trong tách, vội vă lên tiếng xen vào khiến cho
ông ta gần như bị sặc.
- Chà…chà…này nhé - ông ta nói - bộ không phải tất cả đàn ông
trên trái đất này đều thích nh́n đàn bà lơa thể hay sao? Ông
Nobu này, tôi muốn hỏi ông, bộ cơ thể đàn bà lơa lồ không làm
cho ông chú ư à?
- Tôi không muốn nói thế - ông Nobu đáp - Điều tôi muốn nói là
theo tôi th́ đă đến lúc chúng ta nghe Arashino nói về sự nghiệp
sáng tác của ông ta lâu nay ra sao.
- Ồ đúng, chính tôi cũng muốn thế - ông Nam tước đáp – nhưng xin
ông biết cho điều này, tất cả đàn ông chúng ta đều chẳng khác ǵ
nhau, tất cả chúng ta đều có ham muốn như nhau. Ông đừng giả vờ
làm ra vẻ ta đây hơn người. Ông Nobu à. Chúng ta đều biết sự
thật hết, phải không? Không có người đàn ông nào ngồi ở đây mà
lại không muốn trả một số tiền lớn để nh́n Sayuri tắm trong bồn,
phải không? Tôi xác nhận chính tôi cũng ao ước như thế. Này ông
ơi, đừng giả vờ làm ra bộ ta đây không muốn như thế.
- Sayuri chỉ là một cô tập sự tội nghiệp – Mameha lên tiếng – có
lẽ chúng ta nên tha cho cô ấy khỏi nghe chuyện này.
- Không được! – ông Nam tước đáp - cô ấy thấy rơ thực chất cuộc
đời sớm chừng nào th́ tốt chừng ấy. Nhiều người cứ làm ra vẻ ta
đây không chạy theo đàn bà để có cơ hội chui vào dưới áo họ,
nhưng cô hăy nghe tôi nói đây, Sayuri: ở đời chỉ có một loại đàn
ông mà thôi! Và trong lúc chúng ta đang bàn về vấn đề này, th́
đây là điều cô nên ghi nhớ trong óc: bất kỳ người đàn ông nào
đang ngồi ở đây đều cũng rất muốn nh́n cô ở truồng. Cô nghĩ sao
về chuyện này? Tôi ngồi để hai tay trên ḷng, mặt nh́n xuống và
cố làm ra vẻ e thẹn. Đằng nào tôi cũng phải trả lời câu hỏi của
ông Nam tước, nhất là khi mọi người đều im lặng để chờ đợi,
nhưng trong lúc tôi đang t́m ư để nói th́ bỗng ông Nobu có một
hành động rất tốt. Ông để tách rượu sake xuống bục rồi đứng lên,
xin lỗi mọi người để đi đến nhà vệ sinh.
- Xin lỗi ông Nam tước, tôi không biết đường đến nhà vệ sinh -
ông ta nói. Dĩ nhiên đấy là dấu hiệu báo cho tôi biết để dẫn ông
đi.
Tôi cũng không biết đường đi đến nhà vệ sinh như ông Nobu, nhưng
tôi để mất cơ hội đi khỏi đám người đang chờ tôi nói. Khi tôi
đứng lên, một cô hầu chỉ đường cho tôi, dẫn tôi đi ṿng quanh
hồ, có ông Nobu đi theo sau.
Vào trong nhà, chúng tôi đi theo hành lang dài bằng gỗ vàng có
cửa sổ một bên. Phía bên kia, nhiều tủ kính lên tận nóc đựng các
vật quư giá sáng long lanh dưới ánh mặt trời. Tôi định dẫn Nobu
đi đến cuối hành lang, th́ bỗng ông ta dừng lại trước một cái tủ
đựng bộ sưu tập về gươm cổ. Ông ta có vẻ đang nh́n vào đồ trưng
bày ở trong tủ, nhưng ông gơ mấy ngón tay lên mặt kính, mũi thở
ph́ pḥ, v́ ông đang c̣n tức giận. Tôi cũng cảm thấy bối rối
trước những việc đă xảy ra, nhưng tôi rất cám ơn ông ta đă cứu
tôi ra khỏi t́nh trạng ấy, tôi không biết làm sao để nói lên
ḷng biết ơn của ḿnh. Đến tủ kế bên – trưng bày đủ thứ h́nh
chạm trổ trên ngà voi – tôi hỏi có phải ông thích đồ cổ không.
- Cô muốn nói là đồ cổ như ông Nam tước à? Dĩ nhiên là không.
Ông Nam tước không phải là một ông già lụ khụ - ông ta c̣n trẻ
hơn ông Nobu. Nhưng tôi hiểu ông ta muốn nói ǵ, ông ta cho ông
Nam tước là di sản của thời đại phong kiến.
- Em xin lỗi, em muốn nói đến đồ cổ trong tủ này.
- Khi tôi nh́n vào các thanh gươm trong tủ kia, chúng làm cho
tôi nghĩ đến ông Nam tước. Ông ta là người nâng đỡ công ty của
chúng tôi, và tôi nợ ông ta rất nhiều. Nhưng không v́ thế mà tôi
phí th́ giờ để nghĩ đến ông ta. Tôi trả lời như thế được chưa?
Tôi cúi người chào ông ta, ông ta bỏ đi theo hành lang về phía
nhà vệ sinh, đi rất nhanh đến nỗi tôi không theo kịp để mở cửa
cho ông ta.
Sau đó khi chúng tôi về lại bên bờ hồ, tôi vui mừng thấy bữa
tiệc đă tan. Chỉ c̣n vài người đàn ông ở lại để dùng cơm tối.
Mameha và tôi đưa những người khác ra tận cổng.Chúng tôi chào
tạm biệt cho đến người cuối cùng và tôi quay lại đă thấy một gia
nhân của ông Nam tước đứng chờ dẫn chúng tôi vào nhà.
Mameha và tôi ngồi cả một giờ sau đó trong khu của gia nhân, ăn
bữa tối ngon lành gồm có món tai so usugiri - những lát cá vền
biển cắt mỏng như giấy trải trên cái đĩa có h́nh ngọn lá và ăn
với nước sốt ponzu. Nếu Mameha không có vẻ buồn rầu th́ chắc tôi
sẽ cảm thấy vui vẻ. Cô ấy chỉ ăn vài lát cá rồi đưa mắt nh́n qua
cửa sổ. Trông vẻ mặt của cô ấy, tôi nghĩ chắc cô ấy muốn trở ra
ngoài hồ và ngồi ở đấy, có lẽ để cắn môi giận dữ nh́n bầu trời
đang phủ màn đêm.
Chúng tôi ra nhập vào nhóm với ông Nam tước khi họ đă ăn được
nửa chừng, trogn căn pḥng mà ông Nam tước gọi là "pḥng tiệc
nhỏ". Thực ra, pḥng tiệc nhỏ có thể dùng thết đăi đến 20 hay 25
người, nhưng khi ấy buổi tiệc đă giảm bớt người, chỉ c̣n ông
Arashino, ông Nobu và ông bác sĩ Cua. Khi chúng tôi đi vào, họ
đang lặng lẽ ăn. Ông Nam tước đă say mèm, tṛng mắt như muốn
văng ra ngoài.
Ngay khi Mameha bắt đầu nói chuyện, bác sĩ Cua lấy khăn ăn lau
bộ râu mép hai lần rồi xin lỗi đi vệ sinh. Tôi dẫn ông ta đi qua
hành lang hồi năy ông Nobu và tôi đă đi. Khi ấy trời đă tối rồi,
tôi không thấy rơ đồ vật ǵ hết, v́ ánh sáng trên cao phản chiếu
vào mặt kính trên cái tủ trưng bày. Nhưng bác sĩ Cua dừng lại ở
tủ đựng các thanh gươm, ông ta nghiêng đầu cho đến khi trông
thấy các đồ vật trong đó.
- Chắc cô biết rơ đường đi trong nhà ông Nam tước - ông ta nói.
- Ồ không, thưa ông, em hoàn toàn bị lạc trong ngôi nhà đồ sộ
như thế này. Sở dĩ em biết đường là v́ hồi năy em đă dẫn ông
Nobu đi trên hành lang này.
- Tôi chắc ông ta đă đi khắp nơi – ông bác sĩ nói - một người
như Nobu không đủ tŕnh độ để thưởng thức những thứ trong các tủ
này.
Tôi không biết trả lời ra sao, nhưng ông bác sĩ nh́n tôi đăm
đăm.
- Cô chưa tiếp xúc nhiều với mọi người - ông ta nói tiếp – nhưng
đă đến lúc cô nên học cách đề pḥng những người kiêu ngạo đă
nhận lời mời của một người như ông Nam tước, rồi nói năng lôm
côm với ông ta ngay trong nhà ông ta, như ông Nobu đă nói vào
chiều hôm nay. Tôi cúi người chào khi nghe ông ta nói thế, và
khi thấy bác sĩ Cua không nói ǵ thêm nữa, tôi dẫn ông ta đến
pḥng vệ sinh.
Khi chúng tôi về lại pḥng tiệc nhỏ, các ông đă nói chuyện rôm
rả, nhờ vào tài của Mameha, cô ấy chỉ ngồi lặng lẽ phía sau để
chuốc rượu thôi. Cô ấy thường nói vai tṛ của người geisha là
chỉ khuấy tô canh cho đều. Nếu có khi nào anh thấy người ta dùng
đũa để khuấy tô canh cho đều trước khi múc vào chén của ḿnh,
th́ anh sẽ hiểu được ư cô ấy muốn nói ǵ.
Chẳng bao lâu sau câu chuyện quay qua đề tài áo kimono, và chúng
tôi đi xuống pḥng chứa áo của ông Nam tước ở dưới tầng hầm. Dọc
theo tường pḥng là những chiếc tủ gỗ khổng lồ treo đầy áo
kimono. Ông Nam tước ngồi trên chiếc ghế dựa ở giữa pḥng, chống
hai khuỷu tay lên đầu gối - mắt vẫn kèm nhèm – và không nói một
tiếng trong khi Mameha dẫn chúng tôi đi xem bộ sưu tập áo. Tất
cả chúng tôi đều nhất trí chiếc áo đặc biệt nhất là chiếc áo có
h́nh vẽ phỏng theo cảnh của thành phố Kobe, thành phố này nằm
trên sườn đồi thoai thoải chạy ra tận biển. Bức h́nh bắt đầu ở
hai vai áo với cảnh trời xanh mây trắng, ở hai đầu gối vẽ cảnh
sườn đồi, dưới đó là cảnh biển màu xanh lục chảy thành một đường
dài ra phía sau áo, trên mặt biển, lốm đốm những ngọn sóng vàng
đẹp đẽ và những chiếc tàu li ti.
- Mameha này – ông Nam tước nói – tôi nghĩ chắc em phải mặc cái
áo ấy để đến dự tiệc thưởng hoa của tôi tại Hakone vào tuần sau.
Mặc áo ấy, em đẹp phải biết, đúng không?
- Em thật rất thích – Mameha đáp – nhưng như em đă nói hôm kia
rồi, em sợ năm nay em không đi dự tiệc được.
Tôi thấy ông Nam tước có vẻ bất b́nh, v́ cặp lông của ông ta sụp
xuống như hai cánh cửa khép lại.
- Em nói thế nghĩa là sao? Ai đă kư hợp đồng với em khiến em
không hủy hợp đồng được?
- Em rất thích đến đấy ghê lắm, ông Nam tước à. Nhưng năm nay
th́ không được. Em đă có hẹn bên y tế nên không đi dự tiệc được.
- Hẹn với bên y tế à? Như thế nghĩa là sao? Mấy ông bác sĩ có
thể thay đổi thời gian kia mà. Ngày mai em hăy đổi lại buổi hẹn,
và có mặt ở buổi tiệc của anh vào tuần sau như mọi khi em thường
làm.
- Em xin lỗi – Mameha nói – em đă hẹn với bên y tế cách đây mấy
tuần và có sự bằng ḷng của Nam tước rồi, kế hoạch này không thể
thay đổi được.
- Tôi không nhớ đă bằng ḷng cho em hẹn với họ khi nào. Đâu phải
là chuyện cần kíp như thể em cần phải phá thai, hay là việc ǵ
như thế…
Mọi người im lặng và có lẽ bối rối một hồi thật lâu. Mameha chỉ
sửa lại tay áo cho ngay ngắn trong khi tất cả chúng tôi đứng yên
lặng, đến nỗi chúng tôi nghe được cả hơi thở kḥ khè của ông
Arashino. Tôi nhận thấy ông Nobu có vẻ không chú ư ǵ hết, bỗng
quay qua để xem phản ứng của ông Nam tước ra sao.
- Được rồi – cuối cùng Nam tước nói – chắc là tôi quên, bây giờ
nghe em nhắc đến…dĩ nhiên chúng ta không thể để có những chú
nhóc nam tước rơi rớt chạy rong ngoài đường, đúng không? Nhưng
Mameha này, tôi không biết tại sao em không nhắc tôi chuyện này
trong chốn riêng tư… - Em xin lỗi, Nam tước.
- Nếu em không đến Hakone được th́ thô! Nhưng c̣n quư vị đây th́
sao? Buổi tiệc này tuyệt lắm, tổ chức tại nhà tôi ở Hakone vào
cuối tuần sau. Quư vị phải đến mới được! Tôi tổ chức hàng năm
vào mùa hoa anh đào nở! Ông bác sĩ và ông Arashino không thể đến
được. Nobu không trả lời, nhưng khi ông Nam tước thúc ông, ông
ta đáp:
- Ông Nam tước này, thực t́nh ông không muốn tôi đến Hakone để
xem hoa anh đào nở đâu.
- Ồ việc hoa nở chỉ là cái cớ để ta mở tiệc – ông Nam tước nói –
nhưng cũng chẳng sao. Chúng tôi sẽ có ông Chủ tịch của ông rồi.
Năm nào ông ấy cũng đến hết. Tôi kinh ngạc thấy ḿnh đỏ mặt khi
nghe nhắc đến ông Chủ tịch, và suốt cả buổi chiều, nhiều lúc tôi
đă nghĩ đến ông ta. Bỗng tôi cảm thấy như thể mọi người đă biết
chuyện bí mật của tôi.
- Tôi thật bực ḿnh khi các vị không ai đến với tôi, - ông Nam
tước nói tiếp – chúng ta đă có một buổi tối tuyệt vời cho đến
khi Mameha nói đến chuyện mà đáng ra cô ấy phải nói riêng. Này
Mameha, tôi phải phạt em mới được. Năm nay thế là tôi không mời
được em đến dự tiệc của tôi. Thế nhưng tôi muốn em cho Sayuri
đến thay em.
Tôi nghĩ ông Nam tước nói đùa, nhưng thú thực, tôi nghĩ đến cảnh
sung sướng khi được cùng ông Chủ tịch đi dạo quanh dinh cơ lộng
lẫy của ông Nam tước mà không có ông Nobu, hay là bác sĩ Cua,
hay thậm chí cả Mameha.
- Ư kiến thật tuyệt, thưa Nam tước – Mameha nói – nhưng buồn
thay là Sayuri bận diễn tập rồi.
- Vô nghĩa – ông Nam tước đáp – Tôi hy vọng sẽ gặp cô ấy ở đấy.
Tại sao em cứ khăng khăng không chịu nghe lời tôi yêu cầu em một
việc nhỏ nhặt như thế? Ông ta có vẻ giận dữ, và khốn thay, v́
ông ta đang say, nước dăi chảy xuống ṛng ṛng hai bên khóe
miệng. Ông ta lấy lưng bàn tay lau đi, nhưng chỉ làm cho nước
dăi lấm lem vào những sợi lông đen dài trên bộ râu cằm.
- Em có quan tâm đến yêu cầu này của tôi không? – ông ta nói
tiếp – Tôi muốn thấy Sayuri ở Hakone. Em chỉ việc trả lời "Dạ
được thưa Nam tước" là xong.
- Dạ được, thưa Nam tước.
- Tốt – ông Nam tước nói. Ông ta dựa người ra sau ghế, lấy cái
khăn trong túi ra lau mặt. Tôi rất buồn cho Mameha. Nhưng nói
sao cho hết nỗi ḷng hân hoan sung sướng của tôi khi nghĩ đến
ngày dự tiệc ở nhà ông Nam tước. Khi ngồi trên xe kéo trở về
Gion, mỗi lần nghĩ đến chuyện ấy, tôi cảm thấy hai tai tôi đỏ
rần. Tôi sợ Mameha để ư thấy, nhưng cô chỉ nh́n ra ng̣ai, cho
đến khi về tới nơi mới quay qua nói với tôi:
- Sayuri, cô phải rất cẩn thận khi đến Hakone.
- Vâng thưa chị, em sẽ cẩn thận.
- Hăy nhớ rằng một cô tập sự sắp sửa bán mizuage, giống như bữa
cơm đă dọn trên mâm. Nếu người ta nghe nói đă có kẻ khác ăn vụng
một miếng th́ chẳng có ai muốn ăn mâm cơm ấy đâu.
Sau khi nghe thế, tôi không dám nh́n vào mắt cô ấy. Tôi thừa
biết cô ấy muốn nói đến ông Nam tước.
Chương 22
Đến lúc ấy tôi chưa biết Hakone nằm ở đâu, nhưng
sau đó, tôi t́m hiểu mới biết nó nằm phía Đông nước Nhật, khá xa
Kyoto. Tôi cảm thấy ḿnh quan trọng suốt cả tuần ấy, mỗi khi nhớ
đến việc một nhân vật danh tiếng như ông Nam tước mời tôi đi từ
Kyoto đến đấy để dự tiệc. Thực vậy, tôi đă cố sức giữ vẻ b́nh
tĩnh để khỏi lộ ra sự kích thích khi ngồi vào chỗ ngồi trên toa
tàu hạng nh́ sang trọng với ông Itchoda, người thợ may của
Mameha. Ông ta ngồi ở phía ngồi gần lối đi giữa, để khỏi có ai
lấy cớ đến nói chuyện với tôi. Tôi giả vờ giải trí bằng cách xem
báo, nhưng thật ra tôi chỉ lật các trang báo cho có lệ, nhưng
mắt th́ vẫn liếc nh́n những người đi trên lối đi, họ đi chậm lại
để nh́n tôi. Tôi cảm thấy sung sướng v́ được họ chú ư đến, nhưng
khi chúng tôi đến Shizuoka sau nửa trưa một chút, và khi đứng
đợi tàu đi Hakone, bỗng tôi cảm thấy trong ḷng dâng lên một nỗi
buồn khó tả. Suốt ngày tôi đă cố quên đi cảm giác ấy, nhưng khi
đứng đợi tàu trên sân ga, trong óc tôi hiện lên rất rơ h́nh ảnh
của chính tôi vào thời gian khác, đang đứng trên sân ga khác,
đợi đáp con tàu khác - lần ấy đi với ông Bekku – vào ngày mà tôi
và chị tôi bị lôi ra khỏi nhà. Tôi lấy làm xấu hổ mà xác nhận
rằng trong nhiều năm qua, tôi đă cố hết sức để khỏi nhớ đến chị
Satsu, bố tôi, mẹ tôi và ngôi nhà ngà say của chúng tôi trên bờ
núi đá ven biển. Tôi không giống như đứa bé rúc đầu vào trong
cái bao. Ngày này qua ngày nọ, tôi chỉ thấy có Gion, chỉ thấy có
Gion đến nỗi tôi nghĩ Gion là tất cả, và chỉ có Gion là nơi quan
trọng đáng kể trên đời này. Nhưng nay tôi ra khỏi Kyoto, tôi
nhận thấy nhiều người cho rằng Gion chẳng nghĩa lư ǵ hết, và
tôi không thể không nghĩ đến một cuộc sống khác. Sự sầu khổ là
điều kỳ lạ nhất, chúng ta hết sức thất vọng khi gặp phải cảnh
sầu khổ. Sự sầu khổ như cánh cửa sổ chỉ mở ra theo ư của nó. Căn
pḥng trở nên lạnh lẽo, và chúng ta không thể làm ǵ được ngồi
việc run. Nhưng nó mở mỗi khi một ít, một ít, và một hôm chúng
ta tự hỏi cái ǵ sẽ đến khi cánh cửa sầu muộn mở toang.
Gần trưa hôm sau tôi được đón đi trong một quán trọ nhỏ nh́n lên
núi Phú Só, và được chở trên một chiếc xe hơi của ông Nam tước
để đến ngôi nhà nghỉ mát của ông ta nằm giữa khu rừng thơ mộng
bên bờ hồ. Khi xe chạy vào con đường ṿng trước nhà và tôi bước
ra khỏi xe với khăn đai áo măo của nàng geisha tập sự ở Kyoto,
nhiều người khách của ông Nam tước quay lại nh́n tôi. Tôi thấy
trong đám người này có một số phụ nữ, người th́ mặc kimono,
người th́ mặc áo theo kiểu phương Tây. Sau đó tôi mới biết họ
hầu hết là geisha ở Tokyo.
V́ chúng tôi chỉ đi tàu hỏa từ Tokyo đến trong ṿng vài giờ mà
thôi. Rồi ông Nam tước xuất hiện, đi trên con đường từ trong
rừng với nhiều các ông khác.
- Ḱa, đây là nhân vật chúng ta đang chờ đợi! - ông ta nói – Cô
gái xinh đẹp này là Sayuri từ Gion đến, có lẽ một ngày nào đó sẽ
là Sayuri tuyệt vời nhất ở Gion. Quư vị sẽ không bao giờ thấy
lại được cặp mắt như mắt của nàng đâu, tôi cam đoan với quư vị
như thế. Và cứ đợi cho đến khi quư vị thấy cách nàng di chuyển.
Sayuri, xin mời cô đến đây, để tất cả quư ông có cơ may nh́n cô,
cho nên cô có một công việc quan trọng. Cô phải đi khắp nơi –
trong nhà, xuống hồ, qua rừng, khắp nơi. Nào bây giờ đi đi! Hoạt
động đi!
Tôi đi khắp trong nhà như lời ông Nam tước yêu cầu, đi qua rừng
anh đào tróu hoa, cúi chào khách đây đó trên đường đi và cố đừng
tỏ ra quá lộ liễu muốn t́m xem ông Chủ tịch ở đâu. Tôi đi chậm
chạp, v́ cứ vài bước lại có người chặn tôi lại và nói đại loại
như thế này:
- Trời ôi, cô là geisha tập sự ở Gion à?
Rồi ông ta lấy máy ảnh ra, nhờ người khác chụp chúng tôi đứng
chung với nhau, hay là đưa tôi đi dọc theo hồ đến nhà vọng
nguyệt nhỏ, hay đến bất cứ đâu mà bọn họ có thể nh́n tôi được –
y như cảnh ông ta đă làm với vài sinh vật từ thời tiền sử mà ông
ta đă đánh lưới bắt được. Mameha đă căn dặn tôi rằng thế nào mọi
người cũng rất kinh ngạc khi thấy tôi, v́ không có ai giống một
nàng geisha tập sự ở Gion hết. Đúng là trong các khu khá giả ở
Tokyo, như là Shimbashi và Akasak, cô gái nào muốn vào nghề
geisha đều phải học nghệ thuật cho thật thành thạo. Nhưng phần
nhiều geisha ở Tokyo thời ấy đều rất tân tiến về mặt suy tư,
t́nh cảm, cho nên một số geisha đi trong dinh cơ của ông Nam
tước đều mặt âu phục.
Buổi tiệc của ông Nam tước có vẻ kéo dài. Vào lúc giữa chiều,
tôi gần như hết hy vọng t́m thấy ông Chủ tịch. Tôi vào trong nhà
để t́m một chỗ ngồi nghỉ, nhưng khi vừa bước vào tiền sảnh, tôi
cảm thấy người khựng lại. Ông ta từ trong pḥng trải thảm rơm
bước ra, vừa đi vừa nói chuyện với một người đàn ông khác. Họ
chào chia tay nhau xong, th́ bỗng ông Chủ tịch quay qua nh́n
tôi.
- Sayuri! – Ông thốt lên – Làm sao ông Nam tước dụ cô từ Gion
đến đây được? Tôi không ngờ cô có quen ông ta.
Tôi nghĩ phải quay mặt đi chỗ khác nhưng tôi cứ đăm đăm nh́n vào
ông Chủ tịch như bị nam châm hút. Cuối cùng tôi cúi người chào
ông và nói:
- Cô Mameha cử em đi dự tiệc thay cho cô ấy! Em rất sung sướng
được gặp ông Chủ tịch ở đây.
- Tôi cũng vui mừng được gặp cô. Cô có thể góp ư giúp tôi một
việc. Cô đến xem món quà tôi mang tặng ông Nam tước ra sao. Tôi
định ra về mà không đưa tặng cho ông ta.
Tôi đi theo ông ta vào pḥng như con diều được sợi dây kéo lên.
Tôi đang ở tại Hakone, xa nơi tôi quen biết, đang ở với người
đàn ông tôi thường nghĩ đến hơn bất kỳ người nào khác, nghĩ đến
chuyện này, tôi kinh ngạc vô cùng. Trong khi ông ta đi trước mặt
tôi, tôi thán phục cách ông đi thoải mái trong bộ vét len may
đo. Tôi thấy được hai bắp chân ông ta phồng ra sau ống quần,
thậm chí thấy được đường nứt sau lưng như chỗ rẽ nơi gốc cây
phân rễ. Ông ta lấy gói qùa trên bàn đưa cho tôi xem. Mới đầu
tôi tưởng là một khối trang trí bằng vàng, nhưng xem lại th́ ra
là cái hộp đựng mỹ phẩm xưa tặng cho ông Nam tước. Ông Chủ tịch
cho tôi biết đây là tác phẩm của nhà họa só thời Edo, tên là
Arata Gonroku. Cái hộp giống như cái gối sơn màu vàng có in h́nh
những con sếu đang bay và những chú thỏ đang nhảy nhót màu đen.
Khi ông ta đặt vào tay tôi, tôi sửng sốt đến ngạt thở khi nh́n
vào món quà này.
- Cô có tin ông Nam tước sẽ thích món quà này không? - ông ta
hỏi - tôi t́m thấy nó tuần trước và liền nghĩ đến ông ta, nhưng…
- Thưa ông Chủ tịch, tại sao ông sợ ông Nam tước không thích món
quà này?
- Ồ, ông ta có nhiều thứ quư giá. Có lẽ ông ta xem đồ này chỉ là
loại ba.
Tôi cam đoan với ông Chủ tịch là không ai nghĩ như thế đâu, và
khi tôi đưa cái hộp cho ông, ông gói lại trong tấm vải lụa rồi
gật đầu ra hiệu bảo tôi đi theo ông. Ra đến cửa, tôi giúp ông
mang giầy. Khi tôi giúp ông xỏ chân vào giày, tôi nghĩ đến
chuyện chúng tôi sẽ ở cùng nhau suốt buổi chiều và cả một đêm.
Nghĩ thế, tôi bàng hoàng ngây ngất đến nỗi quên cả thời gian
đang trôi qua, một hồi lâu tôi mới b́nh tĩnh trở lại. Ông Chủ
tịch không có dấu hiệu ǵ tỏ ra nôn nóng, nhưng tôi cảm thấy
ngượng ngùng khi xỏ chân vào giày Okobo của tôi, khiến cho chúng
tôi mất rất nhiều th́ giờ.
Ông ta dẫn tôi đi theo con đường đến hồ nước, ở đây chúng tôi
thấy ông Nam tước đang ngồi trên chiếu với ba cô geisha từ Tokyo
đến dưới gốc cây anh đào. Họ đứng dậy, nhưng ông Nam tước có vẻ
lúng túng. Mặt ông ta có những vết đỏ v́ uống rượu, cho nên
trông như có ai đă lấy roi đánh vào mặt ông ta.
- Ông Chủ tịch! - ông Nam tước nói - tôi rất hân hạnh được thấy
ông đến dự tiệc của tôi. Chắc ông biết tôi rất vui khi có ông ở
đây chứ? Công ty của ông không ngừng phát triển phải không?
Sayuri có nói cho ông biết Nobu có đến dự tiệc của tôi ở Kyoto
tuần trước chứ?
- Tôi đă nghe Nobu nói lại, rất đầy đủ.
- Thế sao - ông Nam tước nói – Anh ta nhỏ nhen lắm, phải không?
Tôi không hiểu ông Nam tước muốn nói ǵ, v́ tôi thấy ông ta nhỏ
nhen hơn ông Nobu. Ông Chủ tịch có vẻ không bằng ḷng lời nhận
xét của ông ta, ông nhíu mày.
- Tôi muốn nói thế đấy – ông Nam tước nói tiếp. Nhưng ông Chủ
tịch cắt ngang lời ông ta:
- Tôi đến để xin cám ơn ông và tạm biệt ông, nhưng trước hết tôi
xin tặng ông một món quà – Nói xong ông ta đưa cái hộp đựng mỹ
phẩm cho ông Nam tước. Ông Nam tước quá say nên không mở dây ra
được, nên ông ta đưa cho một cô geisha để cô này mở gói quà ra.
- Món quà đẹp quá! – ông Nam tước nói – Không ai thấy sao? Nh́n
này, có lẽ nó c̣n đẹp hơn cả con người tuyệt vời đứng bên ông
nữa, ông Chủ tịch à. Ông có biết Sayuri không? Nếu không, để tôi
giới thiệu với ông.
- Ồ Sayuri và tôi đă quen qua rồi – ông Chủ tịch nói.
- Quen như thế nào ông Chủ tịch? Có đủ cho tôi ganh tị không
đấy?- ông Nam tước cười cho lời nói đùa của ḿnh, nhưng không ai
cười với ông ta hết – Dù sao th́ món quà này đă nhắc tôi nhớ đến
món quà tôi sẽ tặng cô, cô Sayuri à. Nhưng đợi cho đến khi nào
các cô geisha này về hết rồi tôi mới tặng, v́ tôi e rằng họ sẽ
địi tôi tặng mỗi người một món mất, cho nên cô phải ở đây cho
đến khi nào mọi người về hết.
- Ông Nam tước quá tốt – tôi nói – nhưng thực tôi không muốn bị
hư thân mất nết.
- Tôi thấy cô học hỏi rất nhiều ở Mameha về lời từ chối những
cái ḿnh không thích rất tài. Chỉ đợi gặp tôi ở tiền sảnh sau
khi khách của tôi ra về hết thôi. Ông Chủ tịch, nhờ ông khuyên
cô ấy giúp tôi, trong khi cô ta tiễn ông ra xe.
Nếu ông Nam tước không say, tôi nghĩ thế nào ông ấy cũng tiễn
ông Chủ tịch ra tận xe. Nhưng hai người đă chào tạm biệt nhau,
và tôi đi theo ông Chủ tịch vào nhà. Trong khi người tài xế giữ
cửa xe cho ông, tôi cúi người chào, cám ơn ḷng tốt của ông. Ông
định bước vào xe, nhưng rồi dừng lại.
- Sayuri này – ông nói, rồi ngần ngừ một lát như không biết nói
tiếp ra sao – Mameha đă nói ǵ với cô về ông Nam tước?
- Không nói ǵ nhiều, thưa ông. Hay ít ra…mà, em không biết ông
Chủ tịch muốn ǵ.
- Mameha có đóng vai người chị cả tốt cho cô không? Cô ấy có nói
cho cô biết những điều cần biết không?
- Ồ có, thưa ông Chủ tịch. Mameha giúp em rất nhiều.
- Tốt – ông ta nói – nếu tôi là cô, tôi phải cảnh giác khi có
người đàn ông như ông Nam tước quyết định tặng quà cho cô.
Tôi không biết phải trả lời ra sao, cho nên tôi nói ông Nam tước
có ḷng tốt nghĩ đến tôi.
- Phải, tốt rồi, tôi biết. Có điều cô phải đề pḥng, vậy thôi -
ông ta nói, nh́n tôi một lát rồi bước vào xe.
Suốt một giờ sau đó, tôi đi chơi cùng một vài người khách cuối
cùng, cứ nhớ măi đến những lời ông Chủ tịch nói với tôi trong
thời gian chúng tôi gặp nhau. Tôi nghĩ đến lời cảnh cáo của ông
th́ ít, mà hân hoan sung sướng v́ đă nói chuyện với ông ta th́
nhiều. Thật vậy, tâm trí tôi không rảnh để nghĩ đến chuyện gặp
ông Nam tước cho đến khi tôi thấy tôi một ḿnh đứng trước tiền
sảnh trong ánh chiều tà yếu ớt. Tôi đến quỳ trong một pḥng trải
chiếu rơm gần đấy, nh́n ra ngồi sân qua cánh cửa sổ có kính.
Mười hay mười lăm phút trôi qua, cuối cùng ông Nam tước đi vào
tiền sảnh. Vừa nh́n thấy ông ta là tôi cảm thấy lo sợ, v́ ông ta
chỉ mặc chiếc áo ngủ bằng vải sơ sài. Ông ta cầm cái khăn tắm
trên tay lau những sợi lông đen dài trên mặt được xem là bộ râu.
Rơ ràng ông ta vừa tắm xong. Tôi đứng lên, cúi người chào ông
ta.
- Sayuri, tôi thật điên! - ông ta nói với tôi - tôi uống quá
nhiều - chuyện này quả đúng - tôi quên mất chuyện cô đang đợi
tôi! Tôi hy vọng khi cô thấy món quà tôi để dành cho cô, cô sẽ
tha thứ cho tôi.
Ông Nam tước đi theo hành lang để vào pḥng trong, ông nghĩ tôi
sẽ đi theo ông ta. Nhưng tôi cứ đứng tại chỗ, nghĩ đến những lời
Mameha đă nói với tôi: người geisha tập sự sắp sửa bán mizuage
của ḿnh như bữa cơm dọn sẵn trên mâm.
ông Nam tước dừng lại. Ông ta nói:
- Đi với tôi!
- Ồ thưa Nam tước. Không nên. Xin ông cho tôi ở lại đây.
- Tôi có món quà tặng cô. Đến pḥng tôi ngồi đợi thôi. Đừng có
ngu xuẩn như thế.
- Dạ thưa Nam tước, đương nhiên tôi là đứa ngu xuẩn v́ tôi phải
thế.
- Ngày mai cô sẽ trở về dưới sự giám sát của Mameha phải không?
Nhưng ở đây không có ai giám sát cô hết.
Nếu khi ấy mà tôi có chút b́nh tĩnh, chắc tôi đă cám ơn ông Nam
tước mời tôi đến dự buổi tiệc thịnh soạn này và tha thiết yêu
cầu ông ta cho xe chở tôi về nhà trọ. Nhưng mọi việc đă diễn ra
như trong giấc mơ…Tôi thấy ḿnh đang bị rơi vào trạng thái chấn
động. Điều tôi chỉ c̣n biết là sự lo sợ.
- Đi theo tôi, chờ tôi mặc áo quần - ông Nam tước nói - chiều
nay cô uống rượu sakê phải không?
Một lát trôi qua, tôi cảm thấy mặt tôi mất hết cảm giác, không
có một biểu hiện ǵ, trơ như đá.
- Không, thưa ông – cuối cùng tôi đáp được.
- Tôi nghĩ cô phải đi theo tôi. Tôi sẽ cho cô món quà quư giá.
Nào ta đi.
- Thưa Nam tước, xin ông vui ḷng cho tôi về. Chắc người ta đang
đợi tôi ở quán trọ.
- Đợi à? Ai đợi cô thế?
Tôi không trả lời.
- Tôi hỏi ai đợi cô? Tôi không hiểu tại sao cô xử sự như thế.
Tôi có cái này cho cô. Có phải cô muốn tôi đi lấy cho cô không?
- Tôi xin lỗi.
Ông Nam tước nh́n tôi.
- Đợi đây – cuối cùng ông ta nói, rồi đi vào nhà trong. Một lát
sau ông ta trở ra, trên tay cầm một cái gói phẳng, gói trong
giấy dày. Tôi mới nh́n qua là biết đấy là cái áo kimono.
- Đây - ông ta nói – v́ cô cứ khăng khăng muốn làm kẻ ngu xuẩn,
nên tôi phải đi lấy quà cho cô. Món quà có làm cho cô vui hơn
không?
- Tôi xin lỗi ông Nam tước thêm một lần nữa.
- Tôi thấy hôm nọ cô rất thích chiếc áo này. Tôi muốn tặng nó
cho cô.
Ông Nam tước để cái gói lên bàn rồi mở dây buộc, tháo gói ra.
Tôi nghĩ chắc đây là cái áo kimono thêu cảnh thành phố Kobe, và
nói thực ra, tôi cảm thấy vừa mừng vừa lo, v́ tôi biết tôi sẽ
làm ǵ với cái áo đẹp tuyệt vời như thế này, và tôi sẽ giải
thích ra sao với Mameha về việc ông Nam tước cho tôi cái áo. Thế
nhưng khi ông Nam tước mở cái gói ra, tôi chỉ thấy trước mắt lớp
vải sậm tuyệt vời với h́nh thêu màu bạc. Ông ta lấy cái áo ra và
đưa lên tận vai. Đây là cái áo kimono của một viện bảo tàng –
theo ông Nam tước cho tôi biết th́ áo này may vào những năm
thuộc thập niên 1860 cho cô cháu của Tokugawa Yoshinobu, vị
tướng quân Nhật sau cùng. H́nh vẽ trên áo là cảnh những con chim
màu bạc bay trong bầu trời đêm, với cảnh vật huyền bí gồm cây và
đá màu sẫm đen vươn lên từ dưới lai áo.
- Cô phải đi theo tôi để mặc thử áo này - ông ta nói – bây giờ
đừng có ngu xuẩn! Tôi rất có kinh nghiệm trong việc buộc giải
thắt lưng. Tôi sẽ giúp cô mặc áo kimono của cô vào lại, để không
ai hay biết ǵ hết.
Tôi muốn thử cái áo của ông Nam tước cho tôi ở đâu đó chỉ một
ḿnh tôi. Nhưng ông ta là người có quá nhiều quyền đến nỗi
Mameha mà cũng không dám trái lời. Nếu cô ấy không dám từ chối
những điều ông ta muốn, th́ làm sao tôi từ chối cho được? Tôi
thấy ông ta có vẻ nôn nóng, chỉ có trời mới biết ông ta có phải
tốt thật với tôi trong mấy tháng tôi mới vào nghề không, ông ta
cho phép tôi đến hầu ông khi ông ăn trưa, và cho phép Mameha dẫn
tôi đến dự tiệc tại nhà ông ở Kyoto. Rồi bây giờ ông tốt với tôi
thêm một lần nữa, cho tôi cái áo kimono quư giá. Cuối cùng tôi
nghĩ trong bụng rằng tôi không c̣n lựa chọn nào khác là phải
vâng lời ông ta và dù kết quả ra sao đi chăng nữa, tôi cũng phải
trả cho ông ta. Tôi cụp mắt nh́n xuống chiếu, ḷng thấy xấu hổ,
và trong trạng thái như nằm m này, tôi cảm thấy ḿnh buông xuôi
theo số phận, tôi ư thức được bàn tay ông Nam tước nắm lấy tay
tôi, dẫn tôi ra pḥng phía sau nhà. Đến giữa hành lang, một gia
nhân đang đi tới, anh ta cúi chào rồi quay lưng ngay khi trông
thấy chúng tôi. Ông Nam tước không nói một lời, chỉ dẫn tôi đi
cho đến khi chúng tôi vào một căn pḥng trải thảm rơm, trên một
bức tường treo đầy gương soi. Đây là pḥng thay áo quần. Bức
tường bên kia kê nhiều tủ, các cánh cửa tủ đều đóng kín.
Tay tôi run v́ lo sợ, nhưng nếu ông Nam tước có để ư th́ ông ta
cũng không nói ǵ. Ông để tôi đứng trước dăy gương rồi đưa tay
tôi lên môi, tôi tưởng ông ta hôn tay tôi, nhưng ông ta chỉ đưa
lưng bàn tay tôi chạm vào những sợi râu trên mặt ông, rồi làm
một việc tôi thấy rất kỳ cục, ông ta kéo tay áo của tôi lên khỏi
cổ tay, rồi hít mùi thơm trên da thịt tôi. Râu của ông ta chích
vào tay tôi, nhưng tôi không có cảm giác ǵ hết. H́nh như tôi
không c̣n cảm thấy ǵ hết, t́nh trạng của tôi khi ấy như thể tôi
bị chôn vùi dưới lớp vỏ lo sợ, hoang mang, khủng khiếp…rồi ông
Nam tước lôi tôi ra khỏi cơn lo sợ kinh hoàng ấy bằng cách đi ra
phía sau lưng tôi, đưa tay tới trước ngực để tháo sợi dây
Obujime của tôi ra. Đấy là sợi dây buộc dải khăn quàng của tôi.
Tôi hoảng hốt khi biết ông Nam tước có ư định cởi áo của tôi ra.
Tôi cố nói lên cái ǵ nhưng mệng tôi ấp úng không nói ra lời, vả
lại ông Nam tước bảo tôi im đi. Tôi cố đưa tay chặn ông ta lại,
nhưng ông ta đẩy tay tôi đi và cuối cùng ông ta tháo được cái
Obujime của tôi. Sau đó, ông ta bước lui, loay hoay một hồi lâu
để mở cái nút của dải thắt lưng nằm ở giữa xương bả vai của tôi.
Tôi van ông ta đừng tháo cái nút ra nhưng cuống họng tôi khô
khốc đến nỗi nhiều lần tôi cố nói mà nói không được – nhưng ông
ta không nghe tôi, và liền sau đó ông ta tháo dải khăn quàng
quanh lưng tôi ra, tay ông ta ṿng quanh hông tôi rồi mở ra. Tôi
thấy cái khăn tay của ông Chủ tịch văng ra khỏi dải thắt lưng và
rơi xuống đất. Bỗng ông Nam tước thả cái khăn quàng lưng rơi
xuống một đống trên nền nhà, rồi mở miếng datejime ra. Đấy là
dải vải lót quấn quanh bụng dưới dải thắt lưng. Tôi cảm thấy đau
khổ khi thấy chiếc kimono mở rộng quanh eo tôi. Tôi đưa tay kéo
nó cho sít lại, nhưng ông Nam tước hất tay tôi ra. Tôi không
chịu được cảnh nh́n tôi trong gương. Việc cuối cùng tôi nhớ khi
nhắm mắt lại là chiếc áo nặng nề được nâng lên khỏi hai vai tôi,
bên tai tôi nghe tiếng vải kêu sột soạt.
Ông Nam tước h́nh như thực hiện xong kế hoạch ông ta vạch ra,
hay trước mắt ông ta không tiến xa hơn nữa. Tôi cảm thấy hai tay
ông ta để bên hông tôi, mân mê lớp vải áo lót của tôi. Cuối cùng
tôi mở mắt ra lại, tôi thấy ông ta đứng yên sau lưng tôi, hít
hương thơm trên tóc tôi, trên cổ tôi. Mắt ông ta nh́n đăm đăm
vào gương – đúng ra là đăm đăm vào dải vải quanh eo để giữ áo
của tôi cho kín. Mỗi lần mấy ngón tay của ông di động là tôi
quyết tâm phải đẩy chúng đi, nhưng bỗng nhiên nhanh như cắt,
chúng bị lên bụng tôi như con nhện, rồi trong khoảnh khắc chúng
bám vào dải vải và lôi mạnh. Rất nhiều lần tôi cố ngăn ông ta
lại, nhưng ông Nam tước đẩy tay tôi đi như những lần trước. Cuối
cùng dải vải bung ra và ông Nam tước thả nó xuống nền nhà. Hai
chân tôi run rẩy, căn pḥng mờ đi trước mắt tôi khi ông ta nắm
hai vạt áo lót của tôi mở rộng ra. Tôi không thể đứng yên mà
không nắm hai tay ông giữ lại.
- Sayuri, đừng lo sợ ǵ hết! - ông Nam tước nói nhỏ bên tai tôi
- Lạy trời, tôi không làm ǵ không nên làm đâu. Tôi chỉ muốn
nh́n cô thôi, cô không hiểu sao? Không có ǵ sai phạm trong việc
này hết, bất cứ người đàn ông nào cũng muốn làm thế hết.
Một sợi râu láng bóng trên mặt ông ta cọ vào vai tôi khi ông nói
thế, cho nên tôi quay mặt sang một bên. Tôi nghĩ chắc ông ta cho
hành động này của tôi là dấu hiệu bằng ḷng, v́ khi ấy hai tay
ông hoạt động cấp bách hơn. Ông ta kéo rộng cái áo lót ra. Khi
ông ta cố mở sợi dây thắt cái yếm trên người tôi, tôi cảm thấy
mấy ngón tay của ông cà vào xương sườn tôi, làm cho tôi nhột
nhạt. Một lát sau ông cởi xong. Tôi không chịu đựng được ư nghĩ
không biết ông ta thấy cái ǵ trên người tôi, cho nên mặc dù tôi
quay mặt sang một bên, nhưng tôi vẫn cố liếc mắt nh́n vào gương.
Chiếc yếm mở rộng để lộ một mảng da phía dưới ngực tôi.
Rồi hai tay ông Nam tước di chuyển xuống mông tôi, hai tay ông
ta lại loay hoay mở dải vải koshimaki quanh mông tôi ra. Sáng
sớm hôm ấy, khi tôi quấn vải koshimaki nhiều lần quanh mông, tôi
đă buộc ở eo chặt hơn mọi khi. Ông Nam tước t́m măi không ra múi
dải buộc, nên ông giật nhiều lần cho dải vải bung ra, cho nên
cuối cùng ông giật mạnh một cái và cả sợi dải vải dài bung ra
dưới áo lót của tôi. Khi dải lụa trượt trên da thịt tôi, tôi
nghe có tiếng phát ra từ cổ họng tôi, như là âm thanh của một
tiếng nấc. Tôi đưa tay chụp dải koshimaki lại, nhưng ông Nam
tước đă lôi đi và thả nó xuống nền nhà. Rồi từ từ như người đàn
ông lôi tấm chăn đắp cho đứa trẻ nằm ngủ, ông ta kéo cái áo lót
của tôi mở rộng ra với vẻ hết sức thận trọng như thể ông ta đang
lôi tấm khăn đậy cái ǵ tuyệt vời lắm. Tôi cảm thấy cuống họng
nóng như lửa đốt, dấu hiệu cho tôi biết tôi sắp khóc, nhưng tôi
không muốn để cho ông Nam tước vừa thấy thân thể lơa lồ của tôi
lại vừa thấy tôi khóc. Dù sao tôi cũng phải cố giữ để cho khỏi
khóc, cho đúng theo quyết tâm của tôi, và tôi nh́n đăm đăm vào
gương một hồi lâu. Tôi cảm thấy như thời gian ngừng trôi. Tôi
chưa bao giờ nh́n tôi hoàn toàn lơa lồ như thế. Thực ra tôi c̣n
mang bít tất gài nút trên chân, nhưng tôi cảm thấy thân h́nh tôi
phơ ra quá lộ liễu v́ hai tà áo lót kéo rộng ra, ngay cả khi
trong pḥng tắm không mặc áo quần trên người, tôi cũng không cảm
thấy tôi lơa lồ như thế này. Tôi thấy hai mắt ông Nam tước dán
vào chỗ này rồi dán vào chỗ khác trên thân h́nh tôi phản chiếu
trong gương. Thoạt tiên, ông ta kéo rộng hai vạt áo ra để ông ta
thấy rơ đường cong hai bên hông tôi. Rồi ông hạ mắt nh́n xuống
chỗ có đám lông đen, đám lông đă mọc trước khi tôi đến Kyoto.
Mắt ông ta dán vào đấy thật lâu, nhưng cuối cùng ông ta từ từ
nh́n lên, lướt qua bụng tôi, qua xương sườn, đến hai ṿng tṛn
có màu trái mận - thoạt tiên nh́n một bên rồi nh́n qua bên kia.
Rồi ông Nam tước thả một tay, để cho vạt áo trở lại chỗ cũ ở một
bên. Ông ta làm ǵ với tay ấy, tôi không biết, nhưng tôi không
thấy lại tay ấy nữa. Bỗng tôi hoảng hốt khi thấy một bên vai
trần của ông ta nhơ ra khỏi chiếc áo tắm. Tôi không biết ông ta
làm ǵ – và mặc dù bây giờ tôi đă biết chính xác ông ta làm ǵ,
nhưng tôi không muốn nói ra làm ǵ. Điều khi ấy tôi biết là tôi
cảm thấy hơi thở của ông ta làm cho cổ tôi nóng lên. Sau đó, tôi
không thấy ǵ nữa. Tấm gương soi nḥa đi và tôi không cầm được
nước mắt.
Rồi một lát sau hơi thở của ông Nam tước chậm lại. Da tôi nóng
lên và ẩm ướt v́ lo sợ, cho nên khi ông ta thả cái áo lót của
tôi ra, tôi cảm thấy luồng hơi phả vào một bên tôi như một cơn
gió nhẹ. Sau đó, tôi đứng một ḿnh trong pḥng. Ông Nam tước đă
ra ngồi khi nào tôi không biết. Khi biết ông ta đi ra rồi, tôi
vội vàng mặc áo vào, tôi hối hả vội vàng đến nỗi khi tôi quỳ
xuống nền nhà để lượm áo lên, trong óc tôi đă nảy ra h́nh ảnh
một đứa bé đói khát vội vă chụp lấy những mảnh vụn đồ ăn.
Tôi mặc áo vội vă với hai bàn tay run run. Nhưng măi đến khi có
sự giúp đỡ của người khác, tôi chỉ làm được có việc khép kín
chiếc áo lót chung quanh người và thắt chặt chiếc dải vải quanh
hông để giữ áo lót cho kín. Tôi đợi trước gương, nh́n mặt hóa
trang của tôi nhem nhuốc, ḷng hoang mang lo lắng. Tôi chuẩn bị
tinh thần, nếu đợi một giờ tôi cũng đợi. Nhưng chỉ vài phút sau,
ông Nam tước quay lại, chiếc khăn quàng bên hông ngồi áo tắm của
ông ta thắt chặt cái bụng phệ. Ông ta giúp tôi mặc áo kimono
không nói một tiếng, và thắt dải Datejime thật chặt như ông
Itchoda. Trong khi ông ta nắm chặt dải thắt lưng dài, rộng bản
trên tay, sửa lại cho ngay ngắn trước khi quấn vào hông tôi, tôi
có cảm giác lo sợ kinh khủng. Thoạt tiên tôi không nhận ra cái
cảm giác này là cảm giác ǵ, nhưng rồi nó ngấm qua người tôi như
vết bẩn thấm qua áo quần, rồi sau đó tôi hiểu. Đó là cảm giác
tôi đă làm một chuyện sai lầm kinh khủng. Tôi không muốn khóc
trước mặt ông Nam tước nhưng không thể ngăn được nước mắt - vả
lại khi ông ta trở lại trong pḥng, ông ta không nh́n vào mắt
tôi nữa. Tôi tưởng tượng ra cảnh tôi là ngôi nhà đứng giữa trời
mưa, nước xối xả chảy xuống trước mặt. Nhưng chắc ông Nam tước
đă thấy, v́ ông ta ra khỏi pḥng rồi trở lại, mang theo chiếc
khăn tay có chữ kư tắt của ông ta trên khăn. Ông ta nói tôi cứ
giữ chiếc khăn, nhưng sau khi dùng xong, tôi để nó lại trên bàn.
Rồi ông ta dẫn tôi ra trước nhà, bỏ đi và không nói một tiếng.
Vừa lúc ấy một gia nhân đi tới, cầm trên tay cái áo kimono xưa
được gói trong giấy dày. Anh ta cúi chào tôi rồi đưa tôi ra xe
của ông Nam tước. Tôi lặng lẽ khóc khi ngồi trên xe chạy về quán
trọ, nhưng anh tài xế giả vờ không hay biết ǵ. Tôi không khóc
về những việc đă xảy ra. Nhưng tôi khóc v́ điều khủng khiếp đang
ám ảnh trí óc tôi – nói thẳng ra là khóc v́ chuyện rồi đây ông
Itchoda sẽ thấy mặt hóa trang của tôi nhem nhuốc, rồi khi giúp
tôi cởi áo, ông ta sẽ thấy cái nút thắt trên dải thắt lưng xấu
xí, và khi mở gói giấy ra ông ta sẽ thấy món quà tôi nhận quá
đắt tiền.
Trước khi xuống xe, tôi lấy khăn tay của ông Chủ tịch để lau
mặt, nhưng tôi vẫn không thấy đỡ chút nào. Ông Itchoda nh́n mặt
tôi, ông ta găi cằm như thể đă hiểu mọi việc xảy ra. Khi ông ta
mở dải thắt lưng cho tôi ở trong pḥng trên lầu, ông hỏi:
- Có phải ông Nam tước cởi áo cô ra không?
- Tôi xin lỗi - tôi đáp.
- Ông ta cởi áo cô và nh́n cô trong gương. Nhưng ông ta không
hưởng lạc với cô. Ông ta không sờ cô, hay nằm trên người cô,
phải không?
- Dạ phải, thưa ông.
- Thế th́ tốt - ông Itchoda nói, nh́n tới trước.
Chúng tôi không nói ǵ với nhau nữa.
o0o
|