Chương 6
- Gã Đàn Ông Hào Hoa
Thường lệ, khi gặp nạn bất thần, người ta hay buột miệng kêu
chết. Thậm chí cô gái ngây thơ dẫm nhằm con kiến cũng kêu chết.
Vì vậy Văn Bình không nghĩ đến can thiệp thần tốc sau tiếng kêu
thất thanh của cô gái thân hình nảy nở và khêu gợi tự nhận là nữ
tỉ phú Sôphia.
Sự trì chậm của chàng đã mang lại hậu quả tai hại. Một phát súng
thứ hai nổ vang. Lần này, mọi người đã nghe quen tai nên tiếng
nổ có vẻ nhỏ bé hơn lần trước.
Song đối với điệp viên Z.28 nó lại kêu lớn lạ thường. Nó ngân
dội trong óc chàng như thể bom chuỗi ghê rợn của pháo đài B-52
vừa rớt nổ ngay bên cạnh. Khỏi cần nhìn cô gái đang giãy giụa
trên nền nhà, Văn Bình đã biết là viên đạn thứ hai này được
giành riêng cho nàng. Phát thứ nhất mới xuyên bả vai nên nàng
còn sống, phải chờ phát thứ hai - phát ân huệ - được bắn trúng
ngực, nàng mới chịu buông xuôi hai tay, miệng há rộng cố đớp
nuốt những phần tử dưỡng khí thần tiên, trước khi thở hắt ra một
tiếng ngắn.
Một gã hidờra mặc đồ trắng rộng thùng thình từ góc phòng hùng hổ
chạy lại. Trên tay hắn, miệng súng còn bốc khói nghi ngút. Hắn
chúc đầu súng xuống, nghiến răng bóp cò lần nữa. Khi ấy hắn đã ở
gần Văn Bình. Chàng khoèo chân nhẹ là hung thủ bổ ngửa.
Nhưng chàng không có phản ứng. Cô gái đội lốt Sophia đã chết,
không phép lạ nào của loài người có thể cứu nàng sống lại. Chàng
không có phản ứng vì muốn đợi xem đại tá Bani sẽ xử trí ra sao.
Chàng thấy Bani luống cuống, bàn tay thọc vào túi quần rồi rút
ra, sau cùng luồn dưới nách mới tìm thấy khẩu súng tùy thân. Tuy
nhiên, có khí giới đàng hoàng trong tay mà Bani vẫn chưa hết
luống cuống, khiến chàng có cảm tưởng hắn đang say mèm vì rượu
khoái lạc bờ-han.
Gã hidờra bắn phát thứ ba. Viên đạn bị hóc, hắn nổi xung, quăng
khẩu súng vào cái đôn xứ kêu choang, rồi tay bưng đầu le te chạy
ra ngoài.
Văn Bình chặn hắn lại, nắm ngực hắn, giọng đe dọa:
- Mày chạy đi đâu?
Gã hidờra run cầm cập:
- Tôi sợ quá, sợ quá!
- Tại sao mày sợ?
- Tôi lỡ giết người.
- Ai cho phép mày bắn chết cô ta?
Gã hidờra lắc đầu lia lịa:
- Tôi không biết. Tôi không biết. Tự nhiên súng nổ...
Đại tá Bani vừa lấy súng ra khỏi bao da đeo dưới nách lại trù
trừ cất vào trong. Văn Bình quay lại hỏi:
- Ông nghĩ sao?
Bani đáp:
- Theo tôi, thái độ của hắn không vô lý. Hắn là cận vệ thân tín
của tôi, trong trường hợp tôi bị uy hiếp hắn có trách nhiệm tìm
mọi cách cứu tôi. Vả lại, nếu hắn không nổ súng thì cô ấy cũng
nổ súng. Nhưng dầu sao hắn chỉ nên bắn nàng bị thương thì hơn.
- Hắn đã cố ý bắn chết.
- Từ nãy đến giờ, tôi băn khoăn là vậy. Cô gái kia bị bắn chết,
chúng ta mất đi một nhân chứng, một xuất xứ tin tức quan trọng.
Sự chủ tâm của hắn bắt tôi phải nghi ngờ. Song ngược lại, nếu
hắn không nổ súng, tôi lại cho hắn là kém trung thành.
Văn Bình xô nhẹ, gã hidờra ngã chúi vào chân tường. Nạn nhân nằm
mọp mấy phút mới dậy được. Không khí trong phòng có vẻ ngột
ngạt. Gã hidờra lấm lét ngó đại tá Bani và Văn Bình rồi lủi thủi
ra cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai gã vệ sĩ hidờra phốp pháp, làn da
đen thui như tượng đồng đen, Bani ngoắt tay đuổi hết ra ngoài.
Văn Bình châm thuốc ngửa cổ thở một hơi, Bani cất tiếng phá màn
im lặng ngột ngạt:
- Một lần nữa tôi xin ông cảm phiền.
Văn Bình nghiêm giọng:
- Ông đã gặp cô Sophia chưa?
Hắn đáp, giọng yếu xìu:
-Thú thật là chưa. Trong khi tôi đi dự hội Lửa ở xa Bombay thì
cô Sophia đến đây. Chẳng giấu gì ông, đời sống ở Ấn Độ luôn luôn
phẳng lặng, chưa hề có chuyện lớn nên từ nhiều tháng nay tôi rất
nhàn rỗi, và để giết thời giờ tôi phải uống rượu và chơi bời.
Đàn ông chơi bời là thường, phải không ông? Tôi chỉ công nhận
một nhược điểm, ấy là say sưa tối ngày. Về đến văn phòng tôi
đang còn chếnh choáng, cho nên...
- Ông sai đàn em giả làm ông để đón tiếp tôi?
- Vâng. Thằng em sinh đôi của tôi thay mặt tôi rất thường. Nhiều
khi nó về thủ đô Tân Đề Li nhóm họp với thượng cấp mà chẳng ai
khám phá ra. Ông là người đầu tiên biết rõ bí mật.
- Và em ông sai cô gái giả làm Sophia?
- Thưa không. Tôi vừa chân ướt chân ráo về đến trụ sở, chưa kịp
rửa mặt, thay đồ thì có điện thoại gọi cho tôi, người gọi xưng
là Sophia. Thượng cấp dặn tôi phải nỗ lực giúp đỡ phái đoàn khoa
học Anfa, và đặc biệt giành mọi sự dễ dãi riêng cho nữ tỉ phú
Sophia, do đó, ngay sau khi nàng gọi dây nói tôi ra xe lái thẳng
đến khách sạn để hội kiến với nàng.
- Ông đã gặp nàng trong khách sạn?
- Không. Nàng chờ tôi trong xe hơi, đậu phía trước. Nàng nói là
không thể tiếp tôi trong khách sạn vì sợ địch bắt cóc nàng. Nàng
cho biết là tính mạng nàng bị đe dọa trầm trọng, nàng cần tôi
bảo vệ.
- Sau đó nàng theo ông về văn phòng?
- Vâng. Đúng ra, tôi mời nàng. Nàng vừa tới văn phòng tôi được
một lát thì gặp ông.
- Nàng chưa nói gì với ông?
- Chưa.
- Trước kia, ông đà liên lạc lần nào với cô Sophia chưa?
- Chưa. Đây là lần thứ nhất. Tôi chưa hề giáp mặt. Cũng chưa có
tấm hình nào của nàng. Vì vậy tôi đinh ninh cô gái gọi điện
thoại và chờ tôi trước lữ quán là nữ tỉ phú Sophia.
- Ông đà gặp tình nhân nàng chưa?
- Xin lỗi, chưa.
- Còn Hồng Nương?
- Dĩ nhiên là rồi, Hồng Nương đến Bombay từ hai ba tuần nay.
Nàng hoạt động tại cao nguyên Đề căn một thời gian rồi trở về
đây.
- Tôi muốn tiếp xúc ngay với Hồng Nương.
- Vâng, tôi xin làm ông vừa ý.
Đại tá Bani lộn vào phòng giấy. Trước khi quay số điện thoại,
hắn không quên tợp một hớp rượu cay nồng. Rượu bờ-han đã biến
thành một phần của đời hắn. Cử chỉ nâng niu chai rượu một cách
trịnh trọng chứng tỏ hắn là đệ tử trung thành hết mực của thần
Lưu Linh. Hạng đàn ông say sưa như hắn khó thể là thủ lãnh điệp
báo đắc lực. Chàng bỗng băn khoăn: tại sao Bani trèo được tới
cấp đại tá, và là đại tá Phản gián? Tại sao ông Hoàng lại bắt
chàng hợp tác với một kẻ dài lưng tốn vải, rượu chè be bét để
tìm manh mối một điệp vụ quan trọng?
Bani khỏi phải tiêu phi nhiệt lượng vì hắn chưa kịp gọi, điện
thoại đã reo leng keng giùm hắn. Và người ở đầu giây bên kia
cũng là người hắn sửa soạn gọi.
Mắt hắn vụt sáng:
- Vâng, tôi là Bani, đại tá Bani đây. Chào bà... à, chào cô,
thưa... cô là cô Sophia... vâng, chào cô... hân hạnh được hầu
chuyện cô...
Miệng hắn tuôn ra hàng tràng tiếng chào hỏi khách sáo. Văn Bình
khoan thai hút thuốc lá. Bani tiếp tục vâng dạ một hồi. Văn Bình
cảm thấy thương hại hắn. Hắn có thái độ khúm núm của anh tùy
phái hạng bét đứng trước cụ tổng giám đốc quyền uy, chức trọng
nhứt nhì vũ trụ. Tuy Sophia không có mặt trong phòng, đại tá
Bani cũng khom lưng như thể nàng đang ban lệnh cho hắn.
Rồi hắn rón rén gác máy điện thoại, như thể tiếng động lớn làm
người đối thoại bị bực bội. Hắn xoa tay, nói với chàng:
- Mời ông, cô Sophia đang đợi.
Bani quay bước vội vàng, giày hắn suýt dẫm phải cánh tay duỗi
thẳng của cô gái nảy nở đội lốt nử tỉ phú Sophia. Nàng đã chết
hẳn, cặp mắt mở rộng, như chứa đầy oan ức, má nhuộm đỏ thân áo.
Bani tất tưởi tránh sang bên. Văn Bình nhận thấy nét mặt hắn hơi
thay đổi, hắn có vẻ luyến tiếc một cách thành thật.
Hắn cúi nhìn chăm chú xác chết rồi buột miệng:
- Uổng ghê... Kiếm được người đẹp pát-mi-ni trong lúc này không
phải dễ!
Kể ra Văn Bình cũng đồng ý với hắn là cô gái đội lốt Sophia đã
thiệt mạng rất uổng. Cho nên khi nghe hắn than thở chàng tán
thành ngay:
- Ừ, nàng đẹp thật.
Bani liến thoắng:
- Dĩ nhiên, đàn bà pát-mi-ni bao giờ cũng đẹp. Đẹp ngoài đã
đành, họ còn đẹp cả trong nửa.
Danh từ pát-mi-ni làm Văn Bình ngẩn người Bani bèn cắt nghĩa:
- Xin lỗi ông nhé. Ông là người ngoại quốc nên không hiểu được
phụ nữ nước tôi được chia làm 4 loại căn cứ vào tính tình.
Hát-ti-ni là loại người thấp, thân thể to ngang, môi dày, cổ
cong giọng nói khàn khàn, da thường trắng sữa, chúng tôi mệnh
danh là phụ nữ voi, về phương diện làm tình thì khỏe như voi,
đàn ông ít ai kham nổi, phần vì thiếu sức lực song phần khác vì
đàn bà-voi tính hay cáu bẳn, không dịu hiền. Loại san-ki-ni tức
đàn bà - vỏ ốc thì da thịt luôn luôn nóng bỏng, ngực nở nang
song nhũ hoa lại nhỏ, tay chân mỏng mà dài, và đặc biệt là
chuyên nhìn trộm bằng đuôi mắt. Loại đàn bà - vỏ ốc yêu vũ bão,
mỗi khi ân ái thường bấu móng tay làm rách thịt đàn ông, cho nên
ít được đàn ông sủng ái bằng loại nghệ-nữ.
- Họ là nữ nghệ sĩ?
- Thường thường họ hoạt động trong cách ngành nghệ thuật, thân
hình họ không cao, không thấp, không béo, cũng không gầy, tóc
đen nhánh, da dẻ mềm mại, người ít mỡ, ngực cứng nhọn, mông tròn
trịa, khi ôm ấp đàn ông thì tỏa ra một mùi hương độc đáo như
hương mật ong rừng. Loại này được gọi là sit-ti-ni. Khá hấp dẫn
nhưng chưa hấp dẫn bằng pát-mi-ni, tức là đàn bà hoa sen. Sở dĩ
họ mang tên liên-nữ là vì hương da thịt của họ như thể được ướp
hương sen, và bộ phân yêu đương của họ chớm nở như búp sen, họ
có làn da mát rượi, mắt sáng và ướt, ngực nở, bụng lép, gióng
nói thánh thót như chim sơ ca, và lối đi uốn éo như rắn thần...
Tôi than thở là vì vậy. Trong số một ngàn đàn bà, 1 nhiều lắm là
có từ 5 đến 10 người hoa-sen.
Đang nói thao thao bất tuyệt, bỗng đại tá Bani nín bặt. Hắn
khoát tay ra lệnh cho bọn cận vệ hidờra:
- Mang xác chết đi. Còn đứng đực ra đấy làm gì nữa?
Văn Bình ung dung trèo lên chiếc xe Rolls cao lêu nghêu và vuông
vức cái hộp, sơn màu đen bóng. Chàng từng chơi xe Rolls nên
không lạ gì giá cả. Với số lương đại tá – mà lương bổng ở Ấn lại
quá thấp – Bani phải nhịn ăn, nhịn mặc hàng chục năm mới đủ tiền
tậu xe Rolls. Mà có phải xe Rolls hạng bét cho cam...
Chiếc xe đang chở Văn Bình đến nhà Sophia thuộc loại Rolls-Royee
thượng hạng.
Công ty Rolls chỉ sản xuất hàng năm hai ngàn chiếc xe, và chỉ
sản xuất 4, 5 kiểu xe khác nhau, kiểu rẻ nhất cũng đắt ngang 10
cái xe DS của Pháp, còn kiểu đắt nhất bằng giá tiền 15 cái DS.
Văn Bình không thiếu tiền song trước những lời đàm tiếu chàng
chưa dám léo hánh đến kiểu Phantom VI mặc dầu chàng mê thích
kinh khủng. Tuy nó cao gần 1,8 th, và dài trên 6 thước..., dài
hơn cả xe Hoa Kỳ hạng dài, nó lại phóng nhanh như tên bắn, và
chạy rất êm, nghe vừa êm tai, lại ngồi vừa êm dít nữa.
Văn Bình hít hà:
- Xe đẹp quá!
Đại tá Bani cười:
- Nhưng cái hơi cũ. Kiểu Phantom VI năm nay được gắn thêm một
loại tủ lạnh đặc biệt, điện thoại và máy truyền hình cũng đặc
biệt. Ông tính, tôi thức đêm nhiều, xương sống luôn luôn mỏi rừ,
phải ngồi xe Rolls mới khỏi đau lưng.
- Ai cũng muốn bảo vệ xương sống, nhưng trước hết phải có tiền.
- Ồ, tưởng gì chứ tiền thì...
Đại tá Bani không nói hết câu. Hắn ngưng lại có lẽ vì biết hớ.
Hắn giả vờ quay mặt ra ngoài. Văn Bình cũng giả vờ không quan
tâm đến thái độ khả nghi của hắn. Chàng dựa lưng, duỗi chân
thẳng băng, điềm nhiên thưởng thức khói thuốc Salem bạc hà.
Xe Rolls gắn toàn kiếng xanh, tứ phía lại buông rèm màu tím sẫm,
nên Văn Bình không thể nhìn thấy bên ngoài. Khi chàng nghe tiếng
kèn và tài xế thắng lại chàng mới biết là đến nơi.
Gã vệ sĩ ngồi băng trước thót xuống, cung kính mở cửa sau. Trời
đã chuyển chiều. Gió mát quạt vào mặt Văn Bình. Thì ra xe hơi đã
đưa chàng đến gần bờ biển.
Bani hỏi chàng:
- Ông dễ chịu không?
Chàng chưa đáp thì hắn đã nói tiếp:
- Ở đây gần biển nên luôn luôn có gió mát. Cô Sophia không trọ
tại lữ quán, đây là ngôi nhà mà chúng tôi thuê riêng trên đại lộ
Warden Road. Nhà khá đẹp, và gồm đầy đủ tiện nghi, phía sau là
biển Á-rập, ông chỉ nghỉ lại một đêm là không trở về nổi.
- Ông sợ tôi bị ám sát ư?
- Thôi, ông đừng giả vờ nữa. Tôi nói ông không trở về nổi vì ban
đêm dọc bãi biển luôn luôn có những thú vui thần tiên.
Không có gì được Văn Bình bằng ưa thích "những thú vui". Chàng
vui vẻ đến Bombay vì thành phố này có những thú vui thần tiên lạ
lùng nhất. Chàng đã nghe nói đến Brothel Row, và Golden Lane,
với gái chơi hàng ngàn, vời hàng ngàn hình thức tiêu khiển khác
nhau, đặc biệt là con đường Trimbak Parsham với giá tiền giải
sầu rẻ nhất nhì thế giới, tính sang tiền Việt, chỉ độ hai, ba
chục đồng hoặc đắt tiền nhất nhì thế giới, mấy chục ngàn đồng,
nếu khách đòi tìm của lạ. Chàng đã lạc vào những khu yên hoa mà
hoa biết nói còn nhỏ xíu (trời đất!), kỹ nữ giàu kinh nghiệm
hành nghề nhất trong bọn chưa quá 10 tuổi. Chàng cũng đã có dịp
đến tận những nơi biểu diễn 64 tư thế làm tình trai gái theo
đúng kinh điển Kama Sutra.
Nghĩa là chàng không đến nỗi bỡ ngỡ, và đại tá Bani cũng biết
chàng là "thổ công" ở Bombay. Tuy vậy hắn vẫn nguýt chàng rồi
nói tiếp, giọng nửa kín nửa hở:
- Cái này hoàn toàn độc đáo, đêm nay ông sẽ thấy.
Văn Bình hỏi:
- Diễn trò?
Bani lắc đầu:
- Không. Tôi nói trước để ông sữa soạn. Đàn bà đẹp ở dọc bờ biển
thường có một thói quen nên thơ. Thói quen biến thành cá...
Dĩ nhiên bơi giỏi thì biến thành cá... Tuy nhiên Văn Bình có cảm
tưởng lời nói úp mở của đại tá Bani ngụ ý cách khác.
Bani kéo tay chàng:
- Kìa, họ ra đón.
Trước mắt Văn Bình hiện ra một toán thiếu nữ Ấn lai Tây tạng, da
trắng nâu, tóc kết bím, miệng nhỏ, mũi cao, mắt một mí nhưng
long lanh và sắc như lưỡi dao. Gái Tây tạng nổi tiếng về cặp giò
khỏe dai, gái Tây tạng lai Ấn rất được ưa chuộng vì họ thu gồm
trong tấm thân nhỏ nhắn mà tròn chắc của họ những đặc tính ái
tình của người Ấn.
Văn Bình đếm nhẩm cả thảy được 6 cô nàng. Cả bọn đều sàn sàn cao
bằng nhau, tuổi cũng bằng nhau, cô lớn nhất khoảng 16, 17 là
cùng, còn nhỏ nhất là 11, 12. Ở những nơi khác trên thế giới,
năm thì mười họa mới thấy gái vị thành niên trong xóm dạ lạc, tệ
hại như Hồng kông thì vị thành niên từ 13, 14 tuổi trở lên, còn
ở quốc gia Ấn độ - quốc gia mấy trăm triệu dân có khác – 7 tuổi
trở lên là đã dấn thân vào nghề buôn son bán phấn.
Cả 6 cô gái đều phục sức theo lối tây phương, xiêm mini ngắn cũn
cỡn, bên trên chỉ có một mảnh vải che ngực, bề ngang bằng hai
đốt ngón tay. Xiêm và áo được may bằng vải mỏng, vẫn biết nó
không mỏng như ni-lông nhưng mặc ni-lông mỏng có lẽ còn ít khêu
gợi hơn.
Họ chạy túa ra, tíu tít chào hỏi đại tá Bani, Văn Bình hỏi Bani:
- Gia nhân của cô Sophia?
Bani đáp:
- Không. Như tôi đã nói, căn nhà này do tôi mướn cho phái đoàn
Anfa trú ngụ, mọi tiện nghi đều do tôi cung cấp.
- Kể cả tiện nghi xác thịt?
- Xác thịt là sản phẩm rồi rào nhất của nước tôi. Muốn bao nhiêu
cũng có, chỉ sợ ông bội thực thôi.
- Mấy cô tiếp khách của ông đẹp ghê!
- Biếu ông đó.
Hai cô gái nảy nở nhất bám lấy cánh tay Văn Bình. Một ả thứ ba
đeo vào vai chàng. Số mỹ nhân còn lại xô lấn nhau, mỗi ả tranh
làm của riêng một phần thân thể của chàng. Đại tá Bani nói đúng,
chàng có thể bị bội thực. Chàng không còn cách nào khác ngoài
cách gạt đám người đẹp hấp dẫn sang bên. Bani đã cứu chàng đúng
lúc, hắn chen vào giữa đống tay chân và mông ngực hỗn độn, kèm
theo tiếng quát:
- Tụi bây xê ra kẻo chết đòn.
Tiếng quát của đại tá Bani còn hữu hiệu hơn cả khẩu lệnh viên
tướng ngoài mặt trận. Toán kiều nữ mặc đồ mỏng vội buông thả Văn
Bình rồi chạy tán loạn, biến mất sau những hòn giả sơn nước xanh
chảy róc rách và những lùm cây um tùm rạo rực hương thơm của
nhiều giống hoa lạ nhiệt đới.
Một siêu mỹ nhân hiện ra như chòm sao Bắc đẩu trên nền trời mượt
nhưng thiếu tinh tú.
Nàng từ phòng khách mở cửa bước ra, và khoan thai đứng lại trên
bậc cấp.
Văn Bình biết nàng là tiến sĩ đại chất Hồng Nương mặc dầu chàng
chưa hề gặp nàng. Nàng xứng được gọi là siêu giai nhân vì trên
tấm thân hoàn mĩ của nàng bất cứ bộ phận nào cũng thuộc loại
siêu đẳng. Nàng có dáng cao của phụ nữ tây phương, với vòng mông
tương đương vòng ngực, chỉ nhìn qua là phát rệu nước miếng, tuy
nhiên, dáng cao và tròn của nàng lại thanh, khiến cho dung mạo
thêm vẻ huyền ảo.
Đại tá Bani từng gặp nàng, vậy mà khi thấy nàng uyển chuyển bước
ra hắn vẫn há hốc miệng, thần người như bị phù thủy thu hồn.
Trong khoảnh khắc Văn Bình cảm thấy choáng váng. Theo kinh
nghiệm nơi nào có siêu giai nhân là chắc chắn có chuyện ghê gớm.
Giác quan thứ sau vừa lảnh lót báo tin cho chàng biết là nhiều
chuyện ghê gớm sắp sửa xảy ra bắt nguồn từ sắc đẹp độc nhất vô
nhị của nữ địa chất gia Hồng Nương.
Hai người đàn ông tiến lên. Họ chỉ còn cách Hồng Nương một quãng
ngắn. Hồng Nương vẫn đứng yên trên bậc cấp, bộ xiêm áo tây
phương pha kiểu Trung hoa màu hồng nổi bật trên nền tường màu
trắng và những cây leo màu xanh dịu hiền.
Hồng Nương đăm đăm nhìn Văn Bình. Chàng rảo tới, nghiêng đầu
chào. Nàng xích qua một bên, nhường khung cửa mở rộng cho chàng.
Chàng lễ phép nhường lại (vì không lẽ điệp viên hào hoa Z.28 lại
cư xử thô lỗ với đàn bà đẹp ngay trong buổi sơ kiến...) song
Hồng Nương đã nhe hàm răng trắng nõn và cặp môi trái tim đỏ
chót, giọng ngọt lật:
- Mời ông tự nhiên.
Xa-lông được bày biện sơ sài nhưng có bàn tay trang trí kín đáo
của họa sĩ. Bàn ghế kê mỗi nơi một chiếc, thoạt trông có vẻ cẩu
thả vào lộn xộn, kỳ thật vị trí đồ đạc đã được tính toán kỹ
càng. Tường phòng đều quét vôi trắng sữa, ngoài màu trắng sữa ra
trong xa-lông chỉ còn một màu đỏ duy nhất, Hồng Nương mặc y phục
hồng, ăn khớp nhịp nhàng với màu nước vôi và màu bàn ghế của căn
phòng khách vuông vức, ngang dọc bằng nhau. Nàng ngồi xuống cái
đi văng hơi cao, vắt chân chữ ngũ, dường như cố tình cho Văn
Bình được chiêm ngưỡng cặp giò thon dài, thon thì thật thon, và
dài thì thật dài. Chỉ riêng đôi chân này đã đủ lôi cuốn Văn
Bình... Lôi cuốn hơn nữa là nước da nâu nâu, không phải nâu nâu
bánh mật, của gái đồng chua nước mặn, mà là nâu nâu hồng hồng
của đàn bà "xích diện..."...
Nàng không mời hai người đàn ông ngồi. Tuy vậy, vẻ mặt và thái
độ của nàng không có gì là kiêu căng hoặc sống sượng. Nàng có
cái dáng điệu nhu mì của con nhà lành, dễ mến hơn là dễ ghét.
Văn Bình đinh ninh Hông Nương là người rút rát – rút rát vốn là
bản tính muôn thuở của đàn bà – và nàng sẽ giữ im lặng, để khách
lên tiếng trước và sau đó câu chuyện sẽ vòng quanh những đề tài
vô thưởng vô phạt và chào hỏi xã giao.
Chàng đã lầm.
Hồng Nương vắt chân chữ ngũ là để được thoải mái. Vừa an vị xong
nàng đề cập ngay đến những hoạt động nghề nghiệp.
- Chào hai ông. Chào ông Văn Bình. Được tin ông đến giúp, phái
đoàn chúng tôi và riêng cá nhân tôi cảm thấy bớt lo hơn trước.
Tôi nghe tiếng ông đã lâu, lần này gặp ông tôi mới hiểu là sự
đồn đại không ngoa. Ông là người mang lại sự tin tưởng mãnh liệt
cho thân chủ ngay trong buổi sơ kiến.
Thời gian quá hạn chế, tôi xin phép ông được đi thẳng vào những
việc mà phái đoàn Anfa do tôi điều khiển sắp làm. Tôi sẽ không
thuyết trình luôn một hơi. Mà chỉ nói từng đoạn. Hết mỗi đoạn,
ông có quyền hỏi chi tiết. Ông cần nắm vững nội vụ, vì kể từ
phút này, ông đảm nhiệm mọi việc liên quan đến khía cạnh an
ninh.
- Chừng nào phái đoàn lên đường?
- Lẽ ra từ hai hôm trước. Nhưng công ty chánh bên Mỹ điện sang
yêu cầu chúng tôi đình hoãn. Đình hoãn để chờ ông. Chúng tôi đã
sửa soạn đầy đủ. Chỉ chờ ông đến nữa là khởi hành.
- Bằng đường bộ?
- Rời Bombay bằng phi cơ, đến cao nguyên Đề căn thì dùng đường
bộ. Về vấn đề lộ trình, đại tá Bani sẽ quyết định. Tuy nhiên,
người có thẩm quyền quyết định tối hậu vẫn là ông.
- Tại sao lại cần đến bảo vệ an ninh?
- Vì một bàn tay bí mật đã và đang tìm cách phá hoại. Căn cứ vào
những việc xảy ra, tôi có thể đoan quyết rằng mục phiêu của họ
là hạ sát toàn thể nhân viên phái đoàn Anfa, khiến cho công cuộc
thăm dò địa chất phải bị thất bại.
- Tôi chỉ là cá nhân. Dầu tài giỏi đến đâu, cá nhân cũng không
đắc lực bằng số đông. Bởi vậy, tôi nghĩ rằng việc bảo vệ an ninh
nên giao cho nhân viên của đại tá Bani thích hợp hơn.
- Thoạt đầu, Quốc tế Khai khoáng Công ty và chúng tôi cũng tưởng
như vậy. Chúng tôi đến Bombay, đại tá Bani lo lắng về an ninh.
Từng giờ, từng phút nhân viên phái đoàn đều được canh chừng cẩn
mật. Nhưng kẹt một nỗi là đội cận vệ không thể đi theo phái đoàn
đến tận những nơi nghi là có vàng. Vì chúng tôi cần giữ bí mật.
Kết quả là một số người trong phái đoàn thiệt mạng.
- Một số, nghĩa là bao nhiêu?
- Theo tin đăng trên báo thì có 2. Những sự thật là 4. Phái đoàn
gồm cả tôi là 7 người mà chết 4. mất tích 1, còn lại 2, thì đến
đàn ông, gan óc bằng thép cũng chùn bước, huống hồ là tôi. 4
người chết song tôi chỉ được phép nói có 2. Chắc ông đã biết là
trong những ngày phái đoàn Anfa hoạt động tại cao nguyên Đề căn
thời tiết đột nhiên thay đổi, mưa tuôn dầm dã khiến cho công
cuộc thám hiểm của chúng tôi bị chậm lại. Chúng tôi phải ở trong
thạch động, dưới chân núi. Trong thời gian này, 4 nhân viên phái
đoàn lần lượt thiệt mạng.
- Vì leo núi bị trượt chân?
- Đó cũng là điều nói dối để đăng báo. Sự thật là không có ai
thiệt mạng vì leo núi. Núi ở đó khá cao, khá hiểm trở, song
chúng tôi có cần trèo núi để làm gì...
- Nạn nhân thiệt mạng cách nào?
- Ban đêm chúng tôi ngủ thiếp trong động sáng dậy thì 4 bạn đồng
nghiệp không còn nữa.
- Có tìm thấy xác không?
- Không.
- Tại sao cô lại dám chắc họ bị thiệt mạng?
- Chúng tôi men theo dấu chân ra ngoài cửa động thì tìm thấy
nhiều vũng máu.
- Có thể nào địch chỉ bắt cóc 4 người này không?
- Nghi vấn bắt cóc đã được đặt ra. Thú thật với ông, ngay sau
khi 4 người bị mất tích, tôi nghi là họ bị giết. Và không riêng
tôi, hai đồng nghiệp tin cậy của tôi là Kônin và Bill cũng nghi
là 4 nạn nhân kia đã bị giết.
- Cô vừa nhắc đến Kônin. Có phải Kônin là người bị mất tích trên
đường từ cao nguyên Đề căn trở về Bombay?
- Phải. Chúng tôi đang chuẩn bị ra sân bay thì đột nhiên Kônin
vắng mặt. Sau đó, một người bản xứ nói lại là Kônin cùng đi với
một thiếu phụ ra xe hơi và lái thẳng một mạch. Chúng tôi kết
luận là thiếu phụ lái xe hơi này đã bắt cót Kônin.
- Còn Bill?
- Ông ta hiện ở đây an toàn.
- Công việc thăm dò của phái đoàn Anfa đã tiến triển đến đâu?
Liệu trong bao lâu nữa có thể hoàn thành?
- Nếu không gặp trở ngại chúng tôi có thể kết thúc công việc sớm
hơn dự định, sau 2 tuần lễ ở cao nguyên Đề căn. Nhưng hàng loạt
trở ngại đã xảy ra. Thật ra, trở ngại không phải là điều đáng
lo, phàm những công việc liên quan đến tiền muôn bạc triệu
thường gặp trở ngại cho cạnh tranh thương mãi gây ra. Điều đáng
lo hiện nay đối với phái đoàn Anfa và riêng tôi là bên cạnh sự
cạnh tranh thương mãi còn có vấn đề chính trị nữa. Chúng tôi là
những nhà chuyên môn, không dính dấp đến chính trị, nhưng dầu
muốn dầu không, với sự bảo trợ của chính phủ Ấn và Tòa Bạch ốc,
chúng tôi đã bị dính dấp phần nào, do đó những tổ chức hoặc
chính phủ không được mời tham dự cuộc tìm vàng không thể không
thọc gậy bánh xe.
- Cô có bằng chứng nào về việc các tổ chức hoặc chính phủ ngoại
quốc thọc gậy bánh xe?
- Không. Tôi chỉ nghi ngờ. Ngay cả sự nghi ngờ cũng chưa rõ rệt.
Tôi mới có cảm tưởng là kẻ thọc gậy bánh xe đã có nhiều phương
tiện hùng hậu. Vì như ông đã biết, tư nhân khó thể có phương
tiện hùng hậu để bám sát phái đoàn Anfa từng bước và bố trí ám
sát, bắt cóc, hăm dọa một cách thật hữu hiệu và tinh vi. Vả lại,
khám phá ra tổ chức thọc gậy bánh xe là công việc của ông, phần
chúng tôi là tìm ra địa điểm có mỏ vàng.
- Đã tìm ra chưa?
- Như tôi vừa nói, phái đoàn có thể kết thúc công việc sớm hơn
dự định, chi tiết này có nghĩa là chúng tôi gần đạt được mục
đích. Sau khi đến cao nguyên Đề căn, chúng tôi chia nhau thành 3
toán, mỗi toán hoạt động trong một khu vực nhất định, tôi có
nhiệm vụ kiểm soát và phối hợp trung ương. Một toán báo cáo là
họ bắt đầu vào được mạch vàng. Tôi bèn ngưng hoạt động tại 2 khu
vực khác, và phái 2 toán này đến khu vực được báo cáo có vàng,
tôi dự tính nhóm họp toàn thể nhân viên phái đoàn để kiểm điểm
kết quả và phân chia công tác thì...
- 4 nhân viên mất tích?
- Vâng, tôi dự tính khai hội ngay trong đêm, sau khi cả 3 toán
trở về gặp tôi. Song dự tính này không thực hiện được mặc dầu
nhiều nhân viên thúc đẩy là vì ông trưởng toán khám phá ra nơi
có mạch vàng đột nhiên nhuốm bệnh, một chứng bệnh hết sức kỳ lạ,
ông ta đau nhức toàn thân, đầu nặng, mắt hoa... khiến cho phiên
họp đã khai mạc đành phải gác đến sáng hôm sau. Chúng tôi làm
việc quần quật, tờ mờ sáng đã lên núi, vào rừng, đến tối mịt
cũng chưa về lều vải nghỉ ngơi nên ai nấy đều mệt nhoài, được cơ
hội ngả lưng là ngủ mê mệt, ngủ như chết. Tôi vốn ít ngủ, và
giấc ngủ rất tỉnh, vậy mà đêm ấy lại chẳng biết trời đất gì cả.
- Cô có nghĩ là phái đoàn bị chuốc thuốc mê không?
- Câu hỏi của ông rất hợp lý, song rất khó trả lời. Đêm ấy,
chúng tôi uống hàng ấm cà phê, uống nhiều đến nỗi cay lưỡi và
phỏng miệng, nếu cà phê bị pha trộn thuốc mê tôi cũng không thể
phân biệt được. Nhưng trong trường hợp phái đoàn bị chuốc thuốc
mê thì ai là thủ phạm? Chỉ còn lại tôi, Bill và Kônin là sống
sót, nghĩa là 3 người chúng tôi đáng bị tình nghi. Thì Kônin bị
bắt cóc...
- Biết đâu là một vụ bắt cóc dàn cảnh?
- Vâng, dưới mắt một tiểu thuyết gia thì giả thuyết nào cũng có
thể xảy ra dễ dàng.
- Tôi không phải là tiểu thuyết gia.
- Nhưng ông làm nghề viết văn thì hơn.
- Cám ơn cô đã dậy tôi một bài học lý thú.
- Tôi đâu dám. Ông giàu óc tưởng tượng nên ngờ vực Kônin, tôi là
bạn của Kônin, tôi từng hiểu ông ta hơn ai hết tôi phải bênh
vực. Lối nói châm biếm của tôi đã làm ông mất lòng tôi thành
thật xin lỗi ông.
Văn Bình muốn mờ mắt ù tai trước cái miệng chúm chím và giọng
nói oanh vàng của Hồng Nương. Song chàng không được quyền rung
động Điệp vụ Bombay chưa thật sự bắt đầu mà người chết đã chất
thành đống. Chàng bèn hắng giọng:
- Kônin không dáng nghi nhưng còn Bill?
- Tôi không quen thân Bill. Chúng tôi chỉ gặp nhau một tuần
trước ngày khởi hành qua Viễn đông. Bill là nhà trèo núi giỏi,
từng lập nhiều thành tích ở Nam-Mỹ và Hy mã lạp sơn. Bill đã đến
Ấn độ 4, 5 lần để trèo núi Hy mã, sự có mặt trong phái đoàn Anfa
của một người quen thuộc đường sá và phong thổ là điều có lợi.
- Bill cũng là chuyên viên địa chất?
- Không, nếu ông quan niệm chuyên viên đại chất phải có bằng cấp
địa chất học. Bill sống với núi từ nhỏ, bản tính lại ưa tìm tòi,
về căn bản đại chất học không đến nỗi kém. Nhưng Bill chưa phải
là chuyên viên. Quốc tế Khai khoáng Công ty dùng ông ta để tiếp
cứu nhân viên phái đoàn Anfa trong trường hợp ngộ nạn có lẽ đúng
hơn, vì Đề căn là vùng rừng núi hiểm trở Bill lại có khá nhiều
khả năng và kinh nghiệm về môn tiếp cứu. Thiết tưởng ông cũng
nên biết thêm là Bill được ban giám đốc Công ty tin cậy. Đặt vào
đại vị công ty Khai Khoáng Quốc tế ông sẽ thấy họ chẳng dại gì
giao công việc tìm vàng bí mật này vào tay người lạ.
- Nói cách khác, cô cũng là người được Công ty tin cậy.
- Dĩ nhiên. Ngoài yếu tố này ra đang còn một vấn đề khác nữa, đó
là vấn đề hoa-hồng. Vì khế ước đã ký không cho phép tôi tiết lộ
tỉ lệ hoa-hồng bao nhiêu, cho nên tôi phải giữ kín, tuy nhiên,
tôi có thể nói rằng tỉ lệ này bắt buộc tôi phải sống chết với
công ty.
- Ông Bill cũng bị ám sát hụt?
- Vâng, về đến đây chúng tôi chỉ còn lại 2 người là Bill và tôi,
ngay trong đêm đầu tiên ở Bombay chúng tôi đã hút chết. Vì vậy,
chúng tôi ở lì trong nhà, chung quanh có nhân viên của đại tá
Bani canh phòng thường trực, không dám đi đâu hết.
- Cả ông Hồng Lang cũng không đi đâu hết?
- Ông vừa đặt sai vấn đề, tôi không rõ ông cố tình hay vô ý đặt
sai, dầu sao tôi cũng xin xác định rằng anh ruột tôi không mảy
may dính dáng đến mọi việc xảy ra.
- Ông Hồng Lang không có chân trong phái đoàn Anfa?
- Không. Anh tôi đến Bombay lo việc riêng. Đáng tiếc là việc
riêng mà các phóng viên báo chí đói tin đã thêm thắt thành việc
chung. Không những anh tôi xa lạ với phái đoàn Anfa, anh tôi còn
xa lạ với cả công cuộc thăm dò của địa chất nữa.
- Nếu tôi không lầm, ông Hồng Lang là kỹ sư.
- Thưa, kỹ sư kiều lộ tốt nghiệp trường Bách khoa của Pháp không
ăn nhập gì với hoạt động tìm vàng. Anh tôi đến Bombay là do tôi
mời nhưng phần chính là do sự yêu cầu của Sophia.
- Vợ chưa cưới của ông Hồng Lang?
- Danh từ: "vợ chưa cưới" e không hoàn toàn đúng. Sự giao thiệp
giữa hai người hiện rất thân mật, tuy nhiên nhiều người chung
quanh không nghĩ rằng Sophia là vị hôn thê của anh tôi.
- Cô có thể nói rõ thêm được không?
- Anh tôi là người quen nếp sống tự do, những cuộc hôn nhân đã
qua là bằng chứng cho thấy anh tôi khó thể rập khuôn trong những
ràng buộc chồng vợ. Ông chưa gặp, đến khi gặp ông sẽ đồng ý với
tôi, anh tôi khá đẹp trai, ăn nói khá duyên dáng nên đàn bà con
gái chạy theo hàng đống, gia đình tôi và cá nhân anh tôi cũng
không đến nỗi túng thiếu hoặc đê tiện để tính chuyện "đào mỏ".
Văn Bình toan đặt câu hỏi khác thì ngoài đường có tiếng kèn xe
hơi. Loại kèn lên bổng xuống trầm của dân lái xe híp-py. Hồng
Nương ngoảnh ra cửa phòng khách rồi nói:
- Anh tôi đấy.
Trong giây lát một chiếc xe đua Triumph sơn trắng mui trần phòng
như điên vào vườn. Lốp cao su nghiến lạo xọa trên con đường đá
sỏi. Hồng Lang ôm "cua" thật gắt nên Văn Bình có cảm tưởng là
chiếc Triumph chỉ chạy bằng hai bánh. Lối lái xe nghênh ngang
này, chàng đã thành thạo, và hơn một lần chàng đã biểu diễn cho
thiên hạ lác mắt và méo miệng. Hồng Lang quả là tay chơi xe
ngông ngạo có hạng, ống xắp-măng xe đua vốn nổ lớn, xe đua
Triumph do Anh quốc sản xuất có ống xắp-măng nổ lớn nhất nhì
trong làng xe đua quốc tế, Hồng Lang lại gắn thêm một bộ máy
khuếch đại âm thanh. Lệ thường, người ta gắn ống hãm thanh cho
tiếng kêu gia tăng gấp rưỡi, thiết tưởng phi cơ phản lực bay xà
xuống mái nhà, vượt phá bức tường âm thanh cũng chỉ có thể inh
tai nhức óc đến thế là cùng...
Hông Nương ca tụng anh nàng không ngoa. Văn Bình chưa thấy mặt
nhưng đã có cảm tình với hắn. Chàng là người tương đối khó tính
trong việc chấm điểm thẩm mỹ, vậy mà dáng dấp hào hoa của gã đàn
ông Mỹ lai Tàu này đã làm chàng mến chuộng, huống hồ đàn bà...
huống hồ thiếu nừ măng tơ... huống hồ phái yếu vốn nhẹ dạ và
khát khao tình ái...
Văn Bình chỉ mới nhìn thấy mái tóc của Hồng Lang, tóc dài quá
gáy, sửa soạn chấm vai, cái "bát" ở màng tang rộng bằng ba ngón
tay và dài thòng xuống gần đến cằm, cái kiểu hớt tóc hip-py ấy
thường làm con trai thành ốm yếu và bẩn thỉu.
Trái lại mái tóc dài hỗn loại lại khiến Hồng Lang đẹp trai và
khỏe mạnh hơn lên.
Hắn đậu xe ngay trước bực cấp. Hắn khác người ở chỗ không mở cửa
bước ra mà là co chân nhảy vọt qua cửa xe. Thân thể hắn khá nặng
nề, nằng nề không phải vì thùng nước lèo lớn quá khổ, mà chính
vì hắn cao to như lực sĩ tây phương; tuy nhiên hắn nhảy xuống
đất lại không gây ra tiếng động. Dĩ nhiên vì hắn dận giày Eram,
một loại giầy không đắt tiền nhưng rất hợp thời trang, đặc biệt
là thời trang phái trẻ híp-py, loại giày đế cờ-rếp nhẹ và êm nên
tiếng động được hạn chế tột độ. Nhưng nguyên nhân làm thân thể
nặng nề của Hồng Lang gieo rớt nhẹ nhàng là nhiều tháng, nhiều
năm trau giồi. Ngay trong phút sơ kiến, Văn Bình đã biết Hồng
Lang là võ si am tường khinh công. Trước khi học nổi khinh công,
võ sĩ phải giỏi vận công. Trước khi học vận công, phải nắm vững
bí quyết của quyền cước.
Nghĩa là ít ra Hồng Lang cũng mất từ 5 đến 10 năm miệt mài trong
võ đuờng.
Hồng Lang phục sức theo kiểu híp-py từ đầu xuống chân. Hắn mặc
sơ mi bờluđông, may dán da thịt, tưởng chừng nâng tay lên là các
đường chỉ đua nhau rách soàn soạt. Mặc sơ-mi dán da thịt là
"mốt" của thanh niên hiện nay từ đông sang tây, song Hồng Lang
lại thắt thêm dây lưng da, giống như đàn bà con gái mặc "pun".
Cái quần của hắn được cắt tuyệt đẹp, bên trên ôm cứng lấy mông,
bên dưới nở phình, quét đất lòa xòa. Tất cả quần áo trên người
hắn đều là màu hồng, một màu hồng tươi mát và khả ái.
Văn Bình còn quên một vài chi tiết: áo sơ-mi của Hồng Lang không
có măng-sét, chỉ ngắn cũn cỡn trên cườm tay, và rộng phơ phất
như cánh tay áo thụng thời xưa, cái túi áo nhỏ xíu trên ngực hắn
lại giắt khăn mù-soa - cũng màu hồng - gấp tư, phô trương một
cách rí rỏm. Đặc biệt là hắn không đeo đồng hồ, trên cổ tay hắn
chỉ có vỏn vẹn cái vòng bằng đồng, loại vòng trang sức của dân
mọi da đỏ ăn thịt người ở miền rừng núi Nam-Mỹ.
Hồng Nương mở cửa phòng cho anh nàng. Mặt nàng vui vẻ khác
thường.
Hồng Lang nhận ra Văn Bình trước tiên trong số người hiện diện
trong phòng khách.Bốn luồng nhỡn tuyến chạm nhau. Hồng Lang đang
cười bỗng ngậm miệng.
Suýt nữa Văn Bình phải thốt ra tiếng khen sửng sốt:
- Đẹp thật!
Hồng Lang đẹp thật! Văn Bình ít khi sửng sốt, song lần này chàng
đã sửng sốt thật sự. Cách ăn mặc diêm dúa này thích hợp với bộ
vó cường tráng và dĩnh ngộ của Hồng Lang. Hắn là sản phẩm của
nhiều giòng máu phối hợp có khác, mặt, vai ngực, bụng đều đặn,
nước da trắng khỏe, mắt sáng, đen, mũi thẳng, răng đều và bóng.
Mũi và răng Hồng Lang đẹp đến nỗi Văn Bình có cảm tưởng đó là
kết quả của nghệ thuật giải phẫu thẩm mỹ.
Hồng Lang tiến đến bắt tay Văn Bình. Đại tá Bani xun xeo bước
lại, giọng khiêm tốn:
- Xin lỗi đã làm rộn ông.
Hồng Lang quay về phía Bani:
- Ông là đại tá chỉ huy đoàn Quạ đen phải không? Tôi mới đáng
phải xin lỗi ông. Vì tôi ghé Bombay đã lâu mà đến giờ này mới
gặp ông. Cô Sophia nói là có hẹn với các ông. Phiền hai ông chờ
Sophia một lát.
Hắn nhìn Văn Bình, đổi giọng:
- Nếu tôi không lầm, ông là đại tá Z.28, tên tuổi vang lừng khắp
thế giới.
Văn Bình nhún vai:
- Ông làm tôi xấu hổ.
Hồng Lang nhún vai theo:
- Hừ... kẻ nên xấu hổ là tôi. Từ nhiều năm nay tôi thường kiêu
ngạo là dưới gầm trời hậu bán thế kỷ thứ 20 khó thể tìm ra người
đàn ông nào khôi ngô hơn tôi, cường tráng hơn tôi, quyến ru hơn
tôi, và được đàn bà say mê hơn tôi. Giờ đây, gặp ông, tôi ngượng
chín người. Nhưng ông yên tâm, tôi là kẻ ưa chiến đấu, và tôi
chỉ thích chiến đấu với đối phương đồng cân đồng lạng.
Hồng Nương xen vào:
- Ơ kìa, anh Hồng Lang nói gì thế? Ông Văn Bình đến đây để giúp
phái đoàn Anfa, không liên quan đến anh, tại sao anh lại dùng
những danh từ lạ lùng như "chiến đấu", và "đối phương đồng cân
đồng lạng"?
Hồng Lang cười nhạt:
- Thật ra lời nói của anh không lạ lùng đâu, em ạ. Rồi em sẽ
thấy.
Văn Bình nói:
- Thấy hay không, đó là việc sau. Tôi từ Sàigòn sang Bombay
không phải để tham dự một cuộc thi đàn ông đẹp trai, xin ông
hiểu cho. Biết nói vậy làm ông mất lòng song tôi vẫn phải nói.
Bầu không khí trong căn phòng rộng trở nên ngột ngạt. Ai cũng
tưởng Hồng Lang sẽ mang lại những tiếng cười vui ròn rã, không
ngờ ngay từ phút đầu hắn đã có những lời ganh tị và hờn giận khó
hiểu. Tại sao hắn nghe ghét Văn Bình? Văn Bình cố suy nghĩ nhưng
chưa tìm ra giải đáp. Có lẽ hắn sợ chàng phỗng giai nhân Sophia
trên tay hắn. Chàng đã quen Sophia, chàng đã có dịp tìm hiểu
Sophia, nàng không phải là con gái thơ ngây, dễ ngã vào vòng tay
đàn ông rắc chắc. Nàng cũng không phải là mẫu người đẹp mà Văn
Bình say mê, vả lại, dưới con mắt phán xét tinh tế của chàng,
Sophia chưa đáng được liệt vào bảng vàng người đẹp.
Nàng chỉ có một ưu điểm.
Nàng giàu, quá giàu. Mà Văn Bình lại không thèm tiền. Đối với
chàng, đồng tiền là vật vô nghĩa. Chàng đã cầm hàng chục triệu
đô-la trong tay, và đã ném những số tiền tương đương qua cửa sổ.
Sophia giàu thật đấy, song nàng chỉ giàu đối với nhân viên sở
thuế, cộng gộp tất cả của chìm của nổi của gia đình nàng để đóng
thuế; nàng giàu thật đấy song nàng chưa giàu bằng Sở Mật vụ mà
Văn Bình là cột trụ tài chính. Hồng Lang sợ chàng chiếm đoạt
trái tim của Sophia và chiếm đoạt luôn gia sản bạc tỉ. Nếu vậy,
tại sao Hồng Nương lại tâm sự là anh nàng không muốn kết hôn với
nữ tỉ phú Sophia?
Hồng Lang hơi khó chịu trước ngôn ngữ nửa khiêu khích nửa khinh
bạc của Văn Bình, tuy nhiên, hắn làm thinh không đáp. Bani phải
lên tiếng để phá tan màn im lặng nghẹt thở:
- Ông cùng đi với phái đoàn Anfa chứ?
Hồng Lang ngẫm nghĩ một phút trước khi đáp:
- Em gái tôi rủ tôi đi theo cho vui. Nếu những vụ ám sát và bắt
cóc không xảy ra có thể tôi đã lưu lại Bombay hoặc lái xe chở
Sophia ra bờ biển hóng gió. Nhưng tôi không thể đặt nặng hạnh
phúc của cá nhân tôi để Hồng Nương phải xoay xở một mình giữa
những khó khăn và nguy hiểm chết người. Hơn nữa, Sophia cũng
muốn tôi đến thăm vùng cao nguyên Đề-căn. Vì vậy tôi quyết định
tham gia phái đoàn.
Tiếng kèn xe hơi lại kêu pin-pin réo rắt ngoài đường. Thoạt nghe
Văn Bình biết ngay là kèn Métxêđét lòng máy trên 6 ngàn phân
khối, gồm 6 cửa, có kiếng ngăn đôi giữa ca-bin tài xế và ghế
ngồi phía sau, bên trong có đủ máy lạnh, máy sưởi, điện thoại
siêu tần số, vô tuyến truyền hình, tủ lạnh...
Không cần nhìn qua cửa ra khu vườn rộng mênh mông Văn Bình cũng
biết xe Métxêđét Pullman đang bon bon chạy vào biệt thự là của
Sophia. Vì phải là dân giàu nứt đố đổ vách mới có tiền chơi xe
hơi đế vương này.
Tài xế mặc đồng phục, quần áo trắng tinh, ủi thẳng nếp, tưởng
như có thể làm đứt da tay chảy máu, cổ áo, túi áo, và gấu quần
đều viền đỏ, thêu chỉ vàng óng ánh. Hắn là người tây-phương, cao
to, mặt mui phì nộn, tay chân thô tháp như tay chân đô vật. Hắn
nặng một trăm kí thịt là ít, hắn lên võ đài đô vật quốc tế chắc
không thua ai, bộ ngực nở tròn và cái bụng lép mỏng chứng tỏ hắn
đã tốn khá nhiều công phu luyện tập.
Xe vừa đứng lại, tài xế đã nhanh nhẹ mở cửa thót xuống. Hắn to
như cái bồ xứt cạp nhưng khi đặt chân xuống nền xi-măng lại êm
ru không thua Hồng Lang hồi nãy bao nhiêu. Ngoài việc lái xe
chắc hắn kiêm luôn việc hộ vệ cho nữ tỉ phú giai nhân nữa.
Kiếng xe được nhuộm xanh thẫm nên Văn Bình không nhìn rõ bên
trong. Thêm vào đó còn có riềm xe bằng nhung dầy. Cửa xe đối
diện tài xế được mở nhẹ, và một gã hộ pháp thứ hai thòng châu
xuống đất.
Khối thịt này tương đương bề ngang với khối thịt thứ nhất, về
trọng lượng có lẽ nặng hơn nhiều. Hắn cũng mặc đồng phục giống
gã tài xế, chỉ khác là không viền đỏ và thêu chỉ vàng diêm dúa.
Cánh tay áo được may rộng, bay thùng thình trước cơn gió mát từ
bãi biển thổi lên, để lộ cườm tay tròn lẳn và cứng chắc.
Hắn dạt sang bên và cửa sau xe hơi Métxêđét từ từ mở ra. Cửa mở
bằng điện, chứ không phải bằng tay, như loại Pullman thường.
Trời đất! Xe Pullman thường đã đắt lòi con ngươi, ba bốn chục
ngàn mỹ-kim một chiếc, loại đặc biệt này giá phải đắt gấp đôi.
Mấy phút sau, "người đẹp" mới khoan thai từ trên xe bước xuống.
Nàng rềnh rang vì từ hồi nhỏ đã được dậy cách rềnh rang. Rềnh
rang là nếp sống của các nhà tỉ phú. Ngự xe Rolls, xe Cađilắc,
và xe Métxêđét, hễ xe mở cửa mà bước xuống ngay là chủ nhân
cù-lần, phải rềnh rang thật lâu cho mọi người ngó chăm chăm vào
cánh cửa rồi mới xuất hiện.
Theo phương pháp chấm điểm của Văn Bình thì "người đẹp" Sophia
chẳng có gì là đẹp. Nàng đẹp, phần lớn là do hàng trăm ngàn
đô-la được đổ vào trương mục các y sĩ thẩm mỹ, chứ nếu rút hết
những cục si-li-côn ở sống mũi, ở nhũ hoa, ở mông ra, và cạo bỏ
những lớp kem, phấn và son đắt tiền thì vị tất nàng đã chiếm
được 4 điểm trên 10.
Văn Bình đã gặp Sophia ít nhất hai lần. Lần thứ nhất, nàng có vẻ
lạnh lùng và hợm mình. Đến lần thứ hai, nàng bắt đầu săn đón
song chàng lại phớt tỉnh. Chàng vốn không ngửi nổi giai cấp đàn
bà dựa hơi đồng tiền để đòi làm mẫu nghi thiên hạ.
Nếu chàng biết trước, chàng đã tìm cớ từ chối. Từ chối, không đi
Bombay để khỏi gặp Sophia. Nhưng ông Hoàng - như mọi lần trong
quá khứ - đã đặt chàng trước việc đã rồi...
Sophia có nước da trắng khác thường. Không phải màu trắng lạt
lẽo mà là màu trắng đậm đà. Màu trắng nhuyễn mềm của giới phụ nữ
quý phái... Y phục của nàng rất giản dị, một bộ xiêm áo maxi dài
lê thê chấm gót bằng hàng trắng, hàng Bombay mỏng mát, lối cắt
thật ôm, thật khít, tuy nhiên lại không khiêu khích dục tình.
Hai khối thịt đô vật kèm hai bên, Sophia lọt thỏm ở giữa. Cả hai
đều thọc tay vào túi, chắc đang mân mê cò súng. Thân hình nàng
gày nhẳng nên có lúc gần như bị bức bình phong thịt của hai gã
cận vệ che khuất.
Đại tá Bani le te chạy trước. Sophia chưa bước lên bực cấp hắn
đã vọt nhanh ra đón, thiết tưởng vô địch bước dài thế vận cũng
chỉ có thể bước dài bằng hắn là cùng. Bani đon đả chào nàng.
Nàng không thèm chìa tay. Thoạt tiên, Văn Bình tưởng nàng mang
găng tay, lười biếng không muốn cởi nên không tiện bắt tay đại
tá Bani.
Nhưng khi quan sát cặp mắt và nhất là cử chỉ kênh kiệu của nàng.
Văn Bình phải kết luận là nàng "không thèm". Ngược lại, nàng mỉm
cười thật tươi với Hồng Lang, và hối hả tuột găng, chìa tay cho
hắn nâng lên miệng hôn một cách trịnh trọng.
Chờ Hồng Lang hôn tay xong. Sophia mới để mắt đến viên chỉ huy
đoàn Phản gián Quạ đen đang đứng ủ rũ như mèo cắt tai bên cạnh
Hồng Lang:
- Ông Văn Bình đâu?
Nàng hỏi trống như thể đại tá Bani là gia nhân của nàng. Bani
không lấy làm giận, hắn lại còn cảm thấy vinh hạnh vì được bà
chủ tỉ phú đối thoại. Hắn vội chỉ Văn Bình:
- Dạ, xin được giới thiệu với bà... đây là...
Mọi luồng nhỡn tuyến đều đổ dồn về phía Văn Bình. Chàng nhận
thấy Hồng Nương nhìn chàng chăm chú nhất. Tuy vậy chàng chưa
khám phá được là nàng có thiện cảm hay không có thiện cảm với
chàng. Trong khi ấy, lối nhìn của Hồng Lang tỏ ra ghen tị rõ
rệt.
Văn Bình không cười với Sophia, như chàng vẫn cười với khách
phái yếu. Chàng cũng không chào hỏi theo phép xã giao thông
thường. Sophia cậy giàu, chàng phải cho nàng một bài học.
Nàng hơi ngỡ ngàng vì phản ứng lãnh đạm pha vẻ bất cần khinh
khỉnh của Văn Bình. Nàng chỉ nói:
- À anh, té ra lại gặp anh ở đây.
Văn Bình đáp:
- Chào cô Sophia. Chắc cô đã biết tôi đến Bombay về việc gì.
Sophia nói:
- Tôi biết. Văn phòng tôi ở Nữu ước đã gửi điện báo cáo cho tôi.
Tôi và anh là chỗ quen nhau nên anh miễn cho tôi phải giải thích
dài giòng. Tôi không phải là con nít...
- Ba của cô đã liên lạc với ông Sì mít, và ông Sì mít đã khẩn
khoản yêu cầu ông Hoàng. Tôi đến Bombay để bảo vệ an ninh cho
các nhân viên phái đoàn Anfa, đồng thời để giữ cho cô trở về Hoa
kỳ được nguyên vẹn.
- Không ai dám đụng đến người tôi!
- Phe địch có đủ phương tiện và mưu kế.
- Anh đã thấy hai cận vệ của tôi chưa? Họ có thể đánh ngã hàng
chục người trong chớp mắt, không cần tới võ khí. Anh Văn Bình
nghe rõ chứ? Cận vệ của tôi dư sức đánh ngã hàng chục người mà
không dùng đến súng hoặc dao.
- Họ đã có dịp thi thố tài năng chưa?
- Rồi. Đêm qua, ba tên địch lẻn xuống bãi cát sau nhà, toan ám
hại tôi. Tài xế của tôi chỉ búng nhẹ là cả ba chết giấc.
Vừa nói Sophia vừa búng nhẹ ngón tay, miệng nàng cười ra vẻ
thoải mái. Văn Bình cười lại:
- Họ còn nghề mọn nào nữa?
Nghe hỏi, Hồng Lang xấn tới, giọng khó chịu:
- Tôi có cảm tưởng là ông muốn gây sự với hai người cận vệ. Cô
Sophia đã được bảo vệ đàng hoàng, không cần thêm ai nữa. Chúng
tôi đa tạ sự tận tâm của ông, nhưng mà...
Hồng Nương vội can:
- Anh Hồng Lang, tại sao anh lại làm thế?
Sophia cũng khoát tay:
- Hồng Lang không nên dính dáng thì hơn. Ai kia thì tôi lạ, chứ
đại tá Z.28 thì tôi chẳng lạ chút nào... Ông đại tá Z.28 muốn
thử tài hai cận vệ của tôi phải không?
Văn Bình nghiêng mình:
- Muốn tiến bộ trong mọi nghề, không riêng gì nghề võ, người ta
phải đua tranh ráo riết. Nghề võ là nghề cần có sự đua tranh ráo
riết hơn mọi, nghề khác.
Lối biện minh của Văn Bình làm Hồng Lang nổi sùng. Mặc đầu em
gái và người yêu can gián hắn vẫn vung cao nắm tay, giọng đe
dọa:
- Tóm lại, nghĩa là ông thích ăn đòn... Cận vệ của chúng tôi là
những tay vô địch, đụng tới họ ông sẽ táng mạng hoặc trọng
thương một cách oan uổng và dại dột, ông nên đọ sức với tôi thì
hơn.
Văn Bình cười tủm tỉm:
- Tôi đâu dám.
Hồng Lang hối hả xắn tay áo, mặt đỏ phừng phừng như sắp nhai
tươi nuốt sống Văn Bình song Sophia đã án ngữ trước mặt hắn,
giọng nói lanh lảnh:
- Yêu cầu anh để chúng tôi được yên.
Lời nói của nàng như luồng điện mạnh khiến gã đàn ông đẹp trai
nóng tính chùn lại. Để vớt vát danh dự, hắn giả bộ khoa nắm tay
đấm không khí trước khi tuân lệnh giai nhân tỉ phú:
- Nể sự can thiệp của Sophia nếu không...
Văn Bình vẫn tươi cười:
- Xin lỗi ông, xin lỗi tất cả.
Sophia gật gù:
- Tức là đại tá Z.28 xin đuợc rút lui?
Văn Bình đáp gọn lỏn:
- Vâng.
Gã tài xế đang đứng khoanh tay như pho tượng sau lưng Sophia
bỗng phá lên cười ha hả:
- Vậy là chưa đánh đã xìu.
Sophia lớn tiếng.
- Chú không được hạ nhục đại tá Văn Bình... Dầu sao đại tá cũng
là thượng khách.
Mắng cận vệ xong, nàng quay ra nói với Văn Bình:
- Anh rút lui là đúng vì nếu anh khăng khăng đòi đấu tôi cũng
không chấp nhận.
- Tại sao?
- Vì anh là cộng sự viên ưu tú của ông Hoàng, chẳng may có mệnh
hệ nào thì phiền... Cận vệ của tôi là người Mỹ song rất giỏi
quyền pháp Trung hoa và Nhật bản. Họ sinh sống ở Viễn đông từ
tấm bé, và từ tấm bé chỉ trau giồi võ nghệ. Chẳng giấu gì anh,
họ là hai anh em ruột, con một nhà quán quân quyền Anh Hoa kỳ,
người cha qua Hoa lục tầm sư học đạo kết hôn với người đàn bà
Tàu lai tây phương rồi đẻ ra hai anh em này. Nhiều tổ chức gian
phi tìm cách bắt cóc tôi hòng đòi tiền chuộc nên tôi phải vời
đến họ để giữ gìn an ninh. Từ ngày họ làm việc cho tôi, bọn âm
mựu bắt cóc đã chạy mất mặt.
Văn Bình hỏi gã tài xế kiêm cận vệ:
- Anh về hầu hạ cô Sophia được bao lâu rồi?
Chàng cố tình nhấn mạnh chữ "hầu hạ". Gã cận vệ nhăn mặt nhưng
vẫn đáp, giọng điềm đạm:
- 5 tháng.
Văn Bình lại hỏi:
- Hàng tháng cô chủ trả hai anh mấy chục đô-la?
Tên cận vệ thứ nhì thét vang như sấm:
- Lãnh lương bao nhiêu thì thây kệ chúng tôi. Anh em tôi tiêu
xài một ngày hơn một trăm đô-la. Cả tháng mà được mấy chục
đô-la... trừ phi là chó bẹt-giê...
Tên cận vệ không cho phép Văn Bình giải thích nữa, vừa dứt câu
hắn đã tấn công bằng đòn độc, cùi tay hất ngược vào mặt chàng.
Hắn không ngờ được rằng Văn Bình chủ tâm khích bác để thăm dò
phản ứng. Ngón atêmi cùi trỏ được phóng ra thần tốc và hiểm
nghèo, chứng tỏ gã tài xế kiêm cận vệ là võ sĩ có hạng, song
chưa đạt tới trình độ đua tài ngang ngửa với chàng. Biết khả
năng của đối phương chàng bèn nhảy lùi một bộ.
Bạn hắn rượt theo quát bô bô:
- Đồ hèn, mới một đòn nhẹ đã bỏ chạy trối chết. Có giỏi thì đứng
lại rỡn chơi một hiệp.
Sophia quát:
- Thong thả.
Văn Bình đã biết lý do khiến nàng ra lệnh ngưng trận đấu quyền.
Thoạt tiên, nàng tưởng hai tên cận vệ có thể ăn gỏi được chàng.
Sự nóng nẩy trống trải của chúng và phép tránh đòn huyền ảo của
chàng làm nàng chột dạ. Nàng không phải là con nhà võ nhưng nàng
là người có thiên tài quan sát. Nàng bắt đầu hiểu Văn Bình mưu
dùng võ thuật để thu phục hai tên cận vệ hung dữ của nàng.
Nhưng hai tên cận vệ say đòn chỉ nghĩ đến trận đấu mà không đếm
xỉa đến mệnh lệnh của cô chủ quyền uy. Tiếng quát "thong thả"
oai nghiêm của Sophia không ngăn nổi hai tên cận vệ cùng ùa về
phía Văn Bình cùng một lúc, hơn hai trăm kí xương thịt rắn chắc
húc mạnh vào người chàng. Chàng nghiêng mình, né đòn lần nữa và
bằng thế khoèo chân tuyệt diệu chàng gạt cả hai anh em lăn
chiêng trên nền nhà.
Văn Bình chỉ ngáng nhẹ, sắc mặt ung dung, mà hai gã hộ pháp đã
bị dộng đầu xuống đất đau điếng. Tuy có sức khỏe khác thường họ
vẫn phải khất khừ một phút mới đứng dậy nổi. Trong khoảng thời
gian này Văn Bình có thể bồi thêm đòn hiểm vào thượng bộ, nhưng
chàng lại khoan thai chắp tay sau đít và nhìn hai đối phương bị
đo ván bằng cặp mắt bàng quan.
Tên tài xế chồm lên trước tiên, xốc lại bộ đồng phục lấm đất bê
bết. Văn Bình hỏi:
- Chịu làm đàn em chưa?
Hắn nhổ nước bọt:
- Vì thằng em của tôi háo ăn nên mắc mưu anh. Tôi sợ em tôi bị
thương nên...
Văn Bình chắt lưỡi:
- Giờ đây, tôi đứng yên cho anh tấn công. Nếu anh không đánh
được tôi ngã, anh phải lạy tôi làm thày...
Tên hộ pháp thứ nhì rít lên:
- Đồ hèn... ai thèm lạy thứ đồ ấy làm thày.
Văn Bình tống cú đấm tay trái vào màng tang hắn. Hắn thụp đầu,
trái thôi sơn trượt ra ngoài. Hắn đinh ninh Văn Bình hụt đòn,
một lần nữa hắn lại bị chàng lừa vào xiếc mà không biết. Nếu
chàng chủ tâm, hắn đã lãnh đòn giữa thái dương và lăn lông lốc
như con cù. Sở dĩ chàng cho hắn tránh đòn là để hắn thêm tin
tưởng.
Chàng bước tréo theo đối phương, phang tiếp trái đấm từ trái
sang phải. Lần này chàng cũng dụng ý hụt đòn. Hai cánh tay chới
với trên không, trung bộ thàn thể của chàng bị bỏ trống hoàn
toàn. Như chú mèo tham ăn được đặt trước miếng mỡ béo ngậy, hai
anh em bộ pháp không thể không nhìn thấy 2 tử huyệt hoàn toàn hở
hang trên ngực và bụng Văn Bình.
Đó là huyệt trung-uyển nằm gọn trên ngực, giữa hai nấm vú, và
huyệt tễ-huyệt ở ngay cuống rốn. Bất cứ nền võ nào trên thế giới
cũng coi đó là huyệt chết, trong khi giao đấu phải đề phòng cẩn
mật...
Cái bẫy của Văn Bình quá thơm ngon, gã tài xế thận trọng hơn em
hắn nhiều mà vẫn đút đầu vào ngon lành. Gã hộ pháp em đang ngồi
dưới đất, chưa kịp đứng dậy, nhưng dằn lòng không nổi, đã chống
hai tay lấy trớn, tung mạnh bàn chân trái vào ngực Văn Bình.
Thế đánh kỳ dị này là một trong những biến thế của đòn Ma vương
Trá tẩu thường được Bắc phái xử dụng để tấn công huyệt đạo trên
ngực kẻ địch. Phần nhiều nạn nhân trúng đòn này đều táng mạng.
Một tiếng "bình" nổi lên.
Rõ ràng đầu ngón chân của gã hộ pháp – em thọc trúng huyệt
trung-uyển.
Vậy mà Văn Bình không té ngã. Văn Bình vẫn đứng khơi khơi, miệng
cười tủm tỉm, như thể vừa được con nít gãi ngứa nơi ngực.
Một tiếng "bình" thứ hai nổi lên. Thanh âm này do ngọn cước của
gã tài xế gây ra, ngọn cước thần sầu phóng vào tử huyệt trên
cuống rốn Văn Bình.
Văn Bình vẫn đứng khơi khơi, vẫn cười tủm tỉm đã đành, chàng lại
không thay đổi vị trí, trong khi gã tài xế cận vệ bị bắn lùi hai
thước, vướng chân vào bàn ghế và ngã chỏng queo ở góc nhà.
Mọi người trong phòng đều xanh mặt. Bani, Hồng Lang đều buột
miệng kêu "trời ơi". Hai anh em cận vệ hộ pháp lồm cồm bò dậy,
vẻ hung hãn thường lệ đã biến đâu mất.
Sophia vỗ tay, giọng bực bội:
- Không dám đấu nữa hả?
Hai anh em hộ pháp cận vệ rón rén bước lùi, mắt vẫn hướng về
phía Văn Bình, sự sợ sệt và thần phục hiện ra rõ rệt. Sophia lặp
lại câu hỏi, giọng nói bực bội hơn nhưng dường như tai chúng đã
điếc, chúng chẳng còn nghe thấy gì nữa, linh hồn chúng như bị
Văn Bình thu đớp. Điều đáng chú ý là không riêng gì bọn cận vệ
có phản ứng khiêm tốn tối đa, ngay cả Hồng Lang cũng chăm chú
ngó Văn Bình, sắc diện kênh kiệu và gây hấn cố hữu đã hoàn toàn
nhường chỗ cho sự sửng sốt ngoan ngoãn.
Sophia quay một vòng, hết nhìn hai gã cận vệ khúm núm đến nhìn ý
trung nhân Hồng Lang thừ người trong giáng điệu bần thần khó tả.
Nàng bước lại gần tên tài xế:
- Sợ hả?
Tên tài xế khoanh tay cúi gằm mặt. Tên hộ pháp em ruột cũng bắt
chước anh đếm những vết thương.
o0o
Chương 7 -
Đêm Xuân Trên Biển Á-Rập
Văn Bình nhìn ra biển, nơi vừa phát tiếng động. Sau một đêm một
ngày thần kinh căng thẳng vì nhiều biến cố rồn rập lẽ ra chàng
phải ngủ say để dưỡng sức, sửa soạn cho công việc ngày mai. Song
chàng vẫn cảm thấy thoải mái, gân cốt chàng không hề nhức mỏi
như thường lệ. Một phần của sự thoải mái này là do hơi mát dịu
hiền từ dưới biển đưa lên.
Nhưng phần chính là... nàng.
Đàn bà là trung tâm điểm của vũ trụ. Mọi chuyện xảy ra trên trái
đất từ thời hồng hoang đến giờ đều do đàn bà. Gần như là sự an
bài của định mạng hễ Văn Bình dấn thân vào điệp vụ là đều chạm
trán đàn bà đẹp.
Và lần này chàng gặp Hồng Nương.
Nàng không nói nửa lời trong cuộc tao ngộ giữa những người đàn
ông tự nhận là có chân trong Thanh bang Thượng hải. Nàng không
hề đặt câu hỏi về nguồn gốc của Thanh bang cũng như về sự liên
hệ kỳ quặc giữa những người khác chủng tộc mà coi nhau thân
thiết hơn cả ruột thịt. Nàng đứng lặng trong góc phòng, mặc cho
Sophia khóc rấm rứt, mặc cho Hồng Lang năn nỉ, mặc cho đại tá
Bani nhìn quanh quất, mặt ngẩn tò te. Khi Văn Bình rút lui, nàng
cũng lẳng lặng rút lui theo, nhưng nàng không ra bờ biển sau
biệt thự để ngắm cảnh chiều xuống đầy thi vị trên biển Á-rập
nước trong xanh.
Phái đoàn Anfa sẽ lên đường bằng phi cơ lên vùng cao nguyên
Đề-căn vào sáng sớm hôm sau. Đại tá Bani ở lại một lát rồi trèo
lên xe hơi trở về trụ sở. Bọn cận vệ hộ pháp nhẩn nha bên đống
vỏ chai rỗng không, tên nào cũng say mèm, mặt đỏ lòm như mặt
trời đúng ngọ. Sophia khóc ti tỉ chừng 15 phút, sau đó ngoan
ngoãn theo ý trung nhân ra bãi cát tắm nắng chiều.
Mọi chuyện xảy ra hồi chiều hoàn toàn chìm sâu trong quá khứ khi
cơm tối được gia nhân bưng lên. Không ai nhắc lại nhưng Văn Bình
vẫn khám phá ra sự ngượng ngùng, một sự dè dặt hầu như giả tạo.
Sophia và Hồng Lang uống rượu liên miên, hết ly này đến ly khác.
Uống rượu thuốc bờ han rất dễ say, vậy mà hai người bình thản
uống như hũ chìm, vừa uống vừa trò truyện huyên thiên. Trong cơn
say nồng, họ quên bẵng những người chung quanh trên bàn tiệc, họ
chỉ nghĩ đến họ với những chuỗi cười sằng sặc và những cử chỉ
thân mật quá lộ liễu...
Hồng Nương có vẻ thẹn thùng cho anh ruột nên trong suốt bữa ăn
gồm toàn sơn hào hải vị nàng chỉ cúi xuống bàn, thỉnh thoảng
nàng mới nhìn lên và cười gượng với Văn Bình ngồi đối diện.
Cơm xong, ai về phòng nấy, Văn Bình tản bộ một hồi trong vườn
dưới ánh trăng sáng dật dờ, mãi đến nửa đêm chàng mới trở về
giường. Phòng chàng đối diện cái sân lớn trải đầy cát trắng, và
trồng toàn cây kè lùn xanh ngắt, phải vượt qua cái sân gần một
trăm mét này và một bức tường thấp xây bằng đá ong óng ánh như
pha chất kim nhũ thì mới đến bờ biển và chạm làn nước mát rợi
của biển Á-rập. Tuy vậy Văn Bình lại có cảm tưởng là phòng chàng
ở sát bờ biển, tiếng rì rào của sóng, tiếng thổn thức của gió
đập mạnh vào tai chàng.
Phong cảnh ban đêm mỗi lúc một thêm huyền ảo như trong cơn mộng.
Những việc xảy ra hồi chiều trong xa-lông cũng như tình tiết của
một cơn mộng. Không cần biểu diễn võ công tuyệt vời, không cần
xử dụng độc thủ khả dĩ làm bọn cận vệ của Sophia trọng thương
hoặc táng mạng, Văn Bình vẫn chinh phục được họ. Thật ra, chàng
không phải là hội viên trong Thanh bang Thượng hải, chứ đừng nói
đến đẳng cấp đại sư thúc nữa. Chàng khám phá ra lối đánh đỡ bí
truyền của Thanh bang là do cơ duyên sau những năm lang thang
khắp sơn cùng thủy tận để tìm thày học võ.
Trong thời gian luân lạc tại Thượng hải, chàng đã cứu một thủ
lảnh Thanh bang thoát chết, và người này đền ơn lại bằng cách
truyền lại cho chàng những bí quyết sống để dạ chết đem đi. Nước
Tàu là quê hương của các hội kín, Bạch liên giáo là một trong
những hội kín lâu đời nhất, và đã góp phần quan trọng trong công
cuộc xây dựng triều đại nhà Minh vào thế kỷ thứ 14.
Thang bang là một tổ chức trực thuộc Bạch liên giáo và ra đời
vào năm 1725. Thoạt đầu nó chỉ là hình thức một hội ái hữu của
các võ sĩ làm nghề bảo tiêu hàng hóa chở bằng ghe buồm tại miền
bắc Trung hoa. Nó chia ra làm 128 bang khác nhau, mỗi bang hùng
cứ một phương, và mãi đến cuối thế kỷ thứ 18 các bang lẻ tẻ này
mới tìm cách hợp nhất thành Thanh bang hùng hậu. Cuộc cách mạng
Tân Hợi 1911 do Tôn Văn Lãnh đạo, lật đổ nhà Mãn Thanh được
thành công phần nào ở Hoa nam là do sự giúp sức mạnh mẽ của
Thanh bang. Trong những năm Quốc Cộng tranh chấp ác liệt, Thanh
bang đã đứng về phe Quốc dân Đảng của Thống chế Tưởng giới
Thạch, tuy vậy, một số ít thủ lãnh Thanh bang lại hợp tác với
phe Mao trạch Đông, đặc biệt trong phạm vi Thượng hải.
Sự chia rẽ bên trong Thanh bang về phương diện ý thức hệ
Quốc-Cộng này đã làm Thanh bang tan rã sau ngày Quốc quân rút
lui sang Đài Loan, và họ Mao chiếm ngôi bá chủ trên lục địa. Bọn
Thanh bang theo họ Meo trở về Thượng hải làm mưa làm gió, và một
trong những hoạt động đầu tiên của họ là thanh trừng đẫm máu các
thủ lãnh thân Quốc dân Đảng.
Một trong các thủ lãnh Thanh bang này bị cầm tù, đưa ra tòa án
nhân dân Thượng hải kết án tử hình, bị giam trong ngục tối, chờ
ngày hành quyết công khai. Tình báo Đài Loan yêu cầu ông Hoàng
hỗ trợ, và Văn Bình được chở bằng tàu ngầm, đổ bộ lên Thượng hải
lẻn vào nhà giam, giải thoát cho viên thủ lãnh tử tội. Văn Bình
mang viên thủ lãnh này về đến địa điểm an toàn, nhưng vì tuổi
già sức yếu, lại mang nhiều thương tích trầm trọng nên y đã từ
trần, Văn Bình sống bên y trong những ngày cuối cùng, và y cảm
kích sự hy sinh của chàng nên truyền lại cho chàng bộ "bế huyệt
thần pháp", một môn võ công độc nhất vô nhị nhằm thay đổi vị trí
các tử huyệt trên thân thể con người để có thể chịu đựng đòn
chết mà không chết.
Bắt đầu giao đấu với hai gã cận vệ của Sophia, Văn Bình quan sát
phương pháp lập tấn của chúng và biết ngay chúng có chân trong
lò Thượng hải của Thanh bang. Cho nên chàng trổ tài bế huyệt để
thu phục chúng. Mối trở ngại trên đường đi cao nguyên Đề-căn đã
được dẹp bỏ, Hồng Lang và hai gã cận vệ đã đứng cùng phía với
chàng, công cuộc điều tra của chàng sẽ có thể được tiến hành dễ
dàng hơn và nhậm lẹ hơn.
Nhưng...
Nhưng còn Hồng Nương...
Bất giác Văn Bình liên tưởng đến mỹ nhân Hồng Nương.
Trong trí chàng hiện lên hình bóng mỹ miều của nàng. Chàng cảm
thấy da thịt nóng ran.
Ngay khi ấy một tiếng động lọt vào tai chàng. Chàng nhìn ra cửa,
nơi vừa phát tiếng động. Cánh cửa sổ độc nhất của căn phòng rộng
được mở toang, bên ngoài loáng thoáng những tia sáng trăng nửa
xanh nửa trắng. Tuy âm thanh của gió và của sóng biển vẫn tiếp
tục rì rầm, Văn Bình vẫn nghe được tiếng động từ ngoài sân cát
vọng lại. Chàng bước lại cửa sổ.
Cách cửa sổ một quãng ngắn có một bụi kè um tùm, sau bụi kè là
cái ghế dài bằng xi-măng tô đá rửa. Văn Bình nhìn thấy một bóng
người mảnh mai đang ngồi xuống ghế. Tiếng động lạ chàng vừa nghe
được do đế giầy của bóng người mảnh mai kéo lết trên mặt sân
cát.
Bóng người mảnh mai này mới hiện ra trong trí chàng chưa đầy 30
giây đồng hồ trước. Văn Bình không thể nhìn lầm. Bóng người mảnh
mai này là nàng.
Chàng lẩm bẩm một mình, như thể muốn tai chàng nghe để khỏi hoài
nghi:
- Hồng Nương, Hồng Nương... Quái lạ, nàng ra ngồi ngoài sân giờ
này với mục đích gì?
Với mụch đích gì nữa, Văn Bình cũng không cần nghĩ đến. Điều
chàng quan tâm là làm cách nào ngồi chung với nàng trên ghế
xi-măng. Trời trăng đẹp như bài thơ tình thế này, Hồng Nương đẹp
như tiên nga thế này, chàng không tài nào ngủ nổi, cho dẫu chàng
dốc cả ống thuốc ngủ Imménoctal vào cuống họng hai mắt chàng rồi
vẫn mở thao láo suốt đêm.
Chàng bèn xô cửa ra sân. Gió biển á-rập mơn man da mặt chàng.
Dưới gió biển mơn man, được mơn man làn môi người đẹp thì tuyệt.
Văn Bình liếm mép, tỏ sự thèm muốn rồi rảo bước về phía ghế
xi-măng.
Hông Nương mặc đồ nhẹ bằng hàng mỏng trắng. Nàng đang bận rộn
với cái ống nhòm cồng kềnh đen sì nên không nhìn thấy chàng. Cái
ống nhòm này lớn bằng hai, bằng ba cái ống nhòm thông thường,
nàng lấy ra từ cái xắc đeo trên vai, vặn nút, trước khi nâng lên
ngang mắt. Văn Bình tiến đến sau lưng, đứng yên một lát, Hồng
Nương không để ý, chàng bèn vòng ngang, nàng cũng không để ý.
Chàng cất tiếng:
- Cô chưa đi ngủ ư?
Hồng Nương sững sờ, cái ống nhòm đen sì tuột khỏi tay nàng suýt
rớt xuống cát:
- Trời ơi, ông Văn Bình! Ông làm tôi sợ hết hồn.
Văn Bình ngồi ké bên nàng tuy nàng chưa cho phép và chàng cũng
chưa xin phép. Da thịt hai người chỉ cách nhau trong gang tấc,
Văn Bình cảm thấy ngất ngây. Chàng không còn là cậu thanh niên
khờ khạo mới được ngồi gần gái đẹp lần đầu, hàng chục, hàng trăm
lần chàng đã được tự do thưởng thức và hàng chục hàng trăm lần
chàng đều dửng dưng không, nhưng chẳng hiểu sao lần này chàng
lại rung động mãnh liệt như thể nàng có thiên tài truyền cảm sự
quyến rủ bằng vô tuyến điện.
- Tôi làm gì đâu mà cô sợ hết hồn?
- Vì tôi...
Hồng Nương chỉ nói hai tiếng ngắn rồi im. Một tia sáng trăng rọi
trên mũi nàng. Nàng có sống mũi thật đẹp. Chàng biết chắc đó là
công trình cảu thiên nhiên. Mũi nàng óng ánh tia trăng, khiến
diện mạo nàng trở nên huyền ảo như diện mạo tiên nga. Gió thổi
rì rầm, lòng Văn Bình nao nao, chàng muốn hôn lên sống mũi của
nàng.
Dường như nghe được tiếng trống ngực thình thịch và đọc được sư
khao khát ghê gớm của chàng qua luồng mắt. Hồng Nương vội ngồi
xê ra, gỡ cái ống nhòm nặng nề, đặt trên đùi, nhưng lại khiến
chàng lưu ý đến cặp đùi thuôn tròn hiện ra lồ lộ sau làn vải
mỏng. Bombay là một trong những trung tâm tơ sợi sản xuất loại
vải mỏng dính và khêu gợi nhất thế giới. Hồng Nương lại mặc loại
vải phá kỷ lục về mỏng dính dà khêu gợi.
Chàng nhìn nàng:
- Cô sợ tôi phải không?
Hồng Nương lắc đầu:
- Không... không... ông đừng nói với ai nhé... Ông đừng nói cho
Sophia biết nhé!
Văn Bình hơi ngạc nhiên. Tại sao nàng lại khẩn khoản yên cầu
chàng "đừng nói với ai, đừng nói cho Sophia biết"? Nghĩa là nàng
đang làm một công việc bí mật đối với Sophia? Công việc này là
công việc nào? Văn Bình ghé mắt vào cái ống nhòm đen sì. Và
trong một thoáng thời gian ngắn ngủi, chàng đã tìm ra lý do.
Sự ngạc nhiên chỉ phớt qua trên mặt chàng và biến mất. Chàng bèn
cố tình chạm bàn tay vào đùi nàng:
- Tôi biết rồi. Cô đang dùng viễn kính nhìn ra biển.
Hồng Nương giật mình đánh thót:
- Vâng, ông nói đúng. Tôi đang quan sát bãi cát bằng viễn kính.
Ông thấy tôi lâu chưa?
Chàng nói dối:
- Lâu.
- Tôi ngu quá. Tôi cứ đinh ninh là ông ngủ say.
Văn Bình cười:
- Hồi nãy, cô đứng sau cửa sổ phòng tôi.
Dưới ánh trăng, mà nàng hơi tái:
- Vâng. Tại sao ông biết?
- Vì tôi nghe tiếng hơi thở. Đàn bà thường thở nhẹ và nhanh hơn
đàn ông. Đàn bà đẹp lại thở nhẹ hơn và nhanh hơn. Trong nhà này
chỉ có một người đàn bà đẹp, cho nên tôi đoán cô đứng sau cửa sổ
nhìn vào phòng tôi.
- Ông tha lỗi cho tôi. Lẽ ra là người trí thức tôi không được
phép làm như vậy.
- Tôi hiểu lắm. Thật ra tôi mới có lỗi. Tôi giả vờ ngáy o o để
đánh lừa cô.
- Lỗi của tôi nặng hơn.
- Cả hai đều có lỗi, và lỗi nào cũng nặng. Bây giờ chúng mình
hòa với nhau, cô bằng lòng không?
Văn Bình nắm tay Hồng Nương. Trong những trường hợp tương tự,
Văn Bình thường đã tấn công ngay không trì hoãn. Bầu trời bao
la, đêm khuya thanh vắng, âm thanh biển rộng gợi tình, Hồng
Nương phải là người có trái tim kim khí mới cưỡng được nghệ
thuật khích động đầy kinh nghiệm bén nhọn của điệp viên Z.28.
Chàng chỉ cần khều nhẹ là nàng ngã vào lòng chàng. Chàng sẽ hôn
lên môi nàng thật lâu. Từ ghế xi-măng về đến phòng chàng chẳng
lấy gì làm xa, chàng sẽ bế nàng nằm gọn trên vòng tay rắn chắc
và đặt nàng trên tấm nệm mút êm lưng trong gian phòng nên thơ
được điều hòa khí hậu và hãm thanh, hoàn toàn cách biệt với thế
giới đầy tiếng động bên ngoài. Hoặc muốn được gần gui thiên
nhiên, hòa hợp tiếng lòng với tiếng sóng và tiếng gió, chàng vẫn
có thể lấy bãi cát làm nệm; luồng nhỡn tuyến tò mò của mọi người
trong biệt thự sẽ khó thể khám phá sự việc sảy xa trong bóng tối
dầy đặc của khóm kè thấp lùn.
Nhưng Văn Bình lại ngồi yên. Chàng nắm tay Hồng Nương để rồi bỏ
ra ngay.
Chàng rụt rè vào phút chót không phải vì nàng từ chối. Vì nàng
vẫn ngây người như pho tượng.
Sỏ dĩ chàng ngồi yên là gì làn da của nàng lạnh toát như tảng
băng. Đàn bà đụng chạm đàn ông phải xẹt lửa. Tấm thân căng cứng
nõn nà của nàng là thùng xăng máy bay, khỏi cần châm lửa, chỉ
một cái tàn nhỏ xíu bay qua cũng bắt cháy rần rần. Vậy mà sau
khi Văn Bình truyền vào mình nàng luồng điện hàng chục ngàn vôn,
luồng điện khả dĩ đốt cháy được những cô gái sắt đá nhất, nàng
vẫn lạnh ngắt như tảng băng Bắc cực...
Từ phút gặp nàng Văn Bình đã xây một đại lâu đài mộng đẹp. Chàng
hằng ôm ấp trong tâm tư cơ hội được cọ sát nàng. Những hình ảnh
thần tiên này bỗng rủ nhau xụp đổ trong nháy mắt.
Té ra nàng có tấm thân bốc lửa và miệng cười bốc lửa song khi
gần gụi đàn ông, ngụp lặn trong thực tại tình yêu, nàng lại
chẳng bốc lửa chút nào hết. Thật hoài của, người đàn bà kiều
điểm ấy đã mắc chứng bệnh tối kị, bệnh lãnh cảm, hoặc bệnh lạnh
lùng...
Căn cứ vào sắc diện của nàng, Văn Bình biết nàng không thờ ơ với
sự vồn vã của chàng. Nhưng da thịt nàng không thể xúc động, bởi
vậy chàng xiết bàn tay mềm mại của nàng mà như thể xiết bàn tay
vô tri giác của tượng đá công viên.
Văn Bình rụt tay và hỏi lớn để che đậy ngượng ngùng, không rõ là
ngượng ngùng của chàng hay là của nàng:
- Cô nhìn họ tắm phải không?
Nàng gật đầu:
- Phải. Họ thường tắm đêm với nhau. Biệt thự này có bãi cát
riêng phía sau nên họ không sợ ai quấy rầy. Vả lại, trời không
sáng lắm, người lạ ở trên bờ không thể nhìn thấy rõ.
- Vì vậy cô dùng ống nhòm.
- Vâng, ống nhòm hồng ngoại tuyến.
Văn Bình không yêu cầu nàng nói rõ "họ" là ai vì chàng đã đọc
được trên mắt nàng, cặp mắt buồn xa xôi ai đã gặp một lần là
suốt đời khó quên. Chàng không nói thêm vì nàng đã lẳng lặng cất
cặp ống nhòm ra khỏi đùi và trao cho chàng.
Loại viễn kính xuyên phá màn đêm này không phải là vật lạ đối
với chàng. Chàng đã xử dụng nhiều loại tương tự. Sở Mật vụ đã
chế tạo gần một chục kiểu ống nhòm hồng ngoại tuyến, và trên thị
trường công khai hoặc bí mật thế giới đã có từ 20 đến 40 ống
nhòm tương tự.
Tuy nhiên khi cầm cặp viễn kính của Hồng Nương, Văn Bình cũng
không ngăn được phản ứng tò mò. Vì nguyên tắc chế tạo viễn kính
hồng ngoại tuyến từ đông sang tây đều giống nhau, nhưng kỹ thuật
chế tạo thì khác, tầm hoạt động hữu hiệu cũng khác nhau rất
nhiều. Cặp viễn kính của Hồng Nương gần giống loại "mắt cú" của
quân lực Hoa kỳ 1, cũng chạy bằng pin, nhưng thay vì chạy bằng 3
cái pin đèn lớn thì lại xài 4 cái pin nhỏ xíu mỗi cái chỉ bằng
chiếc đũa, tác dụng của nó là khuếch đại gấp hai chục ngàn lần
những vùng sáng trước mắt. Viễn kính "mắt cú" từng được công an
FBI Mỹ trang bị cho các toán tuần cảnh lưu động tại 30 thành phố
Hoa kỳ, và thiết trí dọc biên giới Mễ tây cơ để khám phá các
loạt động buôn lậu bạch phiến, rượu mạnh và thuốc hút, và gần
đây đã được xử dụng trên chiến trường Nam Việt.
Sở dĩ Văn Bình có phản ứng tò mò vì so sánh với viễn kính "mắt
cú" của quân lực Mỹ thì cặp kiếng này quá nhẹ, nhẹ chỉ bằng một
phần mười là cùng, và kích thước cũng nhỏ gấp bội. Chàng ngần
ngừ một giây rồi nâng cặp kiếng lên mắt.
Văn Bình bỗng có cảm giác như nhiều mũi kim đâm nhói vào da thịt
bắt chàng nhảy bật khỏi ghế xi-măng. Vì quang cảnh chàng vừa mục
kích rõ ràng từng nét trên "mắt thần" là một quang cảnh giựt gân
độc nhất vô nhị.
- Bãi cát dọc bờ biển hoàn toàn vắng lặng. Mặt biển hoàn toàn
yên tĩnh khiến Văn Bình tưởng chừng là mặt hồ. Những tia sáng
trăng yếu ớt ngoài trời đã trở nên chói rực trên nền "mắt thần",
và trên màn ảnh mầu sữa này hiện lên hai bóng người, một nam một
nữ. Cả hai đều trần truồng, và cả hai đều có thân thể cân đối,
người đàn ông có vẻ cân đối hơn, hấp dẫn hơn mặc dầu y quay lưng
lại bãi cát.
Người đàn ông đang nắm tay người đàn bà và cả hai đều tung tăng
từ dưới nước bước lùi lên bãi cát rộng mênh mông. Văn Bình suýt
bật tiếng kêu "trời", vì chàng không thể ngờ cặp nam nữ ưa sống
theo chủ nghĩa thiên nhiên này lại là Hồng Lang và Sophia...
Kể ra tắm truồng ban đêm không phải là chuyện động trời, ngay cả
những bãi biển công cộng sát nách trung tâm thành phố đông đảo
người ta còn phớt tỉnh, vứt bỏ quần áo, biểu diễn chế độ khỏa
thân. Bombay là thị trấn ở gần biển Á-rập, nhiều biệt thự được
xây cất ở dọc bờ biển, có bãi cát riêng, giới triệu phú thường
tổ chức tắm truồng ban đêm. Nhưng Văn Bình không dè Sophia, một
người đàn bà kênh kiệu, luôn luôn giữ kẽ, lại có thể phô bày
thân thể một cách ngang nhiên như vậy.
Và chàng cũng không ngờ được tiến sĩ địa chất Hồng Nương, đoàn
trưởng phái đoàn tìm vàng Anfa, một giai nhân kiêm đại trí thức
lại có thể dùng viễn kính nhìn trộm anh ruột mình tắm truồng với
nữ tỉ phú Sophia. Thường thường, nam nữ cùng tắm khỏa thân trước
khi làm tình. Hồng Nương từng đọc sách nhiều, nàng không thể
không biết những cuộc làm tình dưới nước như rái cá. Chắc anh
ruột nàng và Sophia vừa làm tình dưới biển trước khi âu yếm giắt
tay nhau lên bờ nghỉ khỏe...
Và phút này đây, họ đã nằm dài trên cát, bãi cát trắng phau
phau, như tấm khăn trắng phau phau trải giường.
Máu nóng chạy rần rần trong huyết quản Văn Bình. Chàng bỗng tiếc
tại sao Hồng Nương lại lạnh ngắt như tảng băng Bắn cực. Không
được người đẹp yêu đương chàng đành tìm quên trong ống viễn kính
hồng ngoại tuyến.
Nhưng một chuyện bất thần đã xảy ra.
Hồng Nương vừa giằng lấy ống nhòm, Văn Bình giữ lại song nàng đã
vồ giựt thật mạnh. Cơn thèm muốn ghê gớm đã biến nàng thành hổ
dữ. Da thịt nàng lạnh ngắt như tảng băng bỗng nóng bỏng như đứng
cạnh lò nướng bánh. Văn Bình vụt hiểu Hồng Nương thuộc loại đàn
bà đặc biệt. Thân thể nàng chỉ thức dậy sau khi mắt nàng chứng
kiến sự khích động ái tình.
Phần đông trí thức đều mắc bệnh lãnh cảm như nàng. Bình thường
họ như phiến đá. Nhưng đến khi thân thể thức dậy, họ còn bốc lửa
mãnh liệt hơn cả tuổi trẻ tham lam nữa. Văn Bình kéo cái ống
nhòm ra khỏi tay Hồng Nương. Nếu chàng vận sức, chàng có thể
đoạt lại dễ dàng. Nhưng chàng chủ tâm giựt nhẹ cốt làm nàng mất
thăng bằng. Và trong khoảnh khắc Hồng Nương đã nằm gọn trong
vòng tay của chàng.
Thường lệ, mỗi khi cọ sát người đẹp Văn Bình dụng ý kéo dài thời
giờ như kẻ sành điệu ngâm nga trước ly cà phê-phin nóng bỏng, vì
thời gian chờ đợi sẽ làm xúc động gia tăng. Nhưng lần này chàng
lại có linh tính là nếu chàng ngâm nga một biến cố bất lợi sẽ
xảy ra. Chàng bèn đốt cháy giai đoạn, và tấn công toàn diện.
Song biến cố bất lợi mà chàng chờ đợi đã xảy ra trước khi Hồng
Nương bị tình yêu chinh phục. Khi ấy nàng đã ngoan ngoãn nằm dài
trên ghế xi-măng, mắt nhắm nhiền, hơi thở rồn rập như kéo bễ, da
thịt rung rung trong sự mời mọc nồng nàn...
Tuy nhiên Văn Bình xà xuống thì nàng vùng dậy. Nàng mở tròn mắt,
ngó chàng một cách sửng sốt và kinh hoàng:
- Cái gì thế?
Chàng vít đầu nàng. Nàng xô chàng ra, và nhảy xuống bãi cát, da
mặt đang hồng hào của nàng trở nên xanh tái, giọng nói nàng bị
cắt quãng như thể bị đứt hơi sau cuộc chạy đua tốc độ:
- Anh... anh... đừng anh...
Văn Bình không kịp níu nàng lại vì nhanh như cắt nàng đã vùng
chạy, miệng thở hổn hển "đừng... anh". Văn Bình thở dài ngó theo
nàng lội bì bõm trên cát ướt. Sự thật nến chàng muốn bắt nàng
lại, chàng chỉ cần mấy phút đồng hồ là đuổi kịp. Chàng đã học
được bí quyết chạy trên cát ướt, bí quyết này phụ họa với nghệ
thuật khinh công có thể giúp chàng phóng nhanh như bay.
Nhưng Văn Bình chỉ lặng lẽ ngó theo Hồng Nương. Chàng đã hiểu lý
do nàng nạo rực chờ đợi tình yêu để rồi khi tình yêu đến lại hối
hả chạy trốn. Đó là trạng thái của một số bệnh nhân mang bệnh
lãnh cảm, một chứng bệnh tâm sinh lý kỳ lạ làm phụ nữ mất hết
cảm xúc trước đàn ông. Hồng Nương khao khát được yêu, tình yêu
chứa chất trong lòng nàng còn khỏe mạnh và dai bền hơn cả đôi
chân của nhà quán quân trèo núi vượt qua đỉnh Hy mã Lạp sơn cao
vòi vọi nữa, song một sức mạnh vô hình, một sức mạnh khủng khiếp
đã ngăn cản nàng...
Bầu trời khuya trên bờ biển Á-rập thanh tịnh lạ lùng. Bóng dáng
mảnh khảnh nhưng cân đối của nữ tiến sĩ Hồng Nương hoàn toàn
nhòa nhạt trong màn sương trắng pha ánh trăng xuông.
Bằng mắt Văn Bình lục soát tứ phía. Biển khơi chìm vào im lặng.
Bãi cát dài cũng im lặng. Và tòa biệt thự đồ sộ và lộng lẫy cùng
im lặng. Người và vật đã ngủ vùi.
Nhưng giác quan thứ sáu lại báo động cho chàng biết là nhiều
người và vật đang còn thức.
Bằng chứng là một tiếng thét hãi hùng được cất lên. Đó là tiếng
thét của một người đàn ông từ bờ biển vọng lại. Văn Bình phi
thân đến nơi phát ra tiếng thét.
Sau lưng chàng, có nhiều tiếng chân người chạy rầm rập. Chàng
bỗng có ấn tượng đây là cuộc chạy đua với tử thần..
--------------------------------
1 Dụng cụ điện tử mắt cú là Owl Eye của công ty Aerojet Delft,
giá báng 7.500 đô-la một cặp, dài 60 phân tây, nhưng nặng khoảng
50 kílô, nó có thể nhìn rõ một vật dài 30 phân tây trong vòng
1.500 mét ban đêm không cần ánh sáng. Hiện nay, một số cơ quan
điệp báo còn có một loại "mắt cú" mạnh gấp 10 lần "mắt cú" Owl
Eye, mà lại nhẹ hơn nhiều. Những loại kính này được giữ bí mật,
không bầy bán.
|