HƯƠNG
VỊ HỌC ĐƯỜNG (I)
Châu Cẩm Sáng
So với lịch sử
của một dân tộc, 50 năm không là bao, nhưng đối với thế hệ chúng ta th́ là cả
một chuỗi ngày dài với nhiều biến cố đau thương. Di cư vào Nam năm 1954, tôi đă
lớn lên ở mảnh đất quê hương thứ hai Sông Mao, một thị trấn c̣n non trẻ, tuy
nghèo nàn về đất đai, nhưng rất giàu về t́nh người.Ở đó, tôi đă từng ôm ấp nhiều
ước mơ của tuổi thơ và chính mảnh đất đó đă chứng kiến bao thành bại của từng
con dân địa phương cùng những bước thăng trầm nhục vinh của một đất nước nhiều
bất hạnh. Ngôi trường Đa Minh của chúng tôi đă trải qua 45 năm thu hè, bao lần
sân trường im vắng khi hè về rồi lại nhộn nhịp vang tiếng ḥ reo để đón nhận năm
học mới vào mùa chớm thu.Hè đến thu sang – quy luật tuần hoàn khách quan của
giới tự nhiên đă diễn ra một cách lặng lẽ và lạnh lùng: nó nhanh chóng cướp đi
tuổi thanh xuân của ta và nhuộm trắng cả mái đầu xanh!
Hè về, mùa chia tay lại đến …..
nhưng mùa hè năm 2005 lại là kỳ họp mặt lần thứ 8 của các bạn cựu học sinh
trường trung học Đa Minh Sông Mao. Về dự đại hội liên hoan, chúng tôi không khỏi
liên tưởng đến những h́nh ảnh sôi nổi, náo nức với tâm trạng phấn khởi,hồi hộp
của những mùa tựu trường xa xưa.Trong niềm hân hoan và đầy xúc động của đêm họp
mặt, chúng tôi cùng khơi dậy biết bao kỷ niệm êm đềm đă chất chứa trong tầng sâu
kín của kho tàng kư ức. Ôi, kể sao cho xiết, nói sao cho vừa ….!
Đến với đại hội, không chỉ là các
thầy cô, các bạn học, mà có cả đại diện của hội Quân Cán Chính Hải Ninh và hội
Qin Lian Ling Fang, trong đó nhiều vị đă dẫn theo gia đ́nh và bạn bè thân thuộc.
Đến với đại hội là chúng ta mang theo niềm mong nỗi nhớ về t́nh quê hương, t́nh
thầy tṛ, t́nh đồng môn và cả kư ức tuổi thơ của ḿnh. Đến với đại hội là chúng
ta đến với đại gia đ́nh Đa Minh, đến với Sông Mao, đến với quê hương vô vàn yêu
dấu. Chúng ta đến để nhớ, để thương, để nhắc nhở và để t́m kiếm lại thời kỳ vàng
son nhất của đời người đă mất đi bởi sự vô t́nh và cay nghiệt của thời gian. Mới
ngày nào chúng ta c̣n tung tăng, chạy nhảy, vui nhộn trong giờ ra chơi, vào lớp
lắng nghe thầy giảng dạy, cắm trại trong sân trường ….. thế mà đă nửa thế kỷ
trôi qua ! Tôi quên sao được những ngày rủ nhau đi tắm truồng và giặt giũ ở
những con suối được đặt bằng những tên gọi chẳng nên thơ tí nào : Suối Một, Suối
Hai,Suối Ba, Chuồng Trâu …… nhưng chính những tên gọi không nên thơ ấy đă gắn
liền với những năm tháng đầy thơ mộng của chúng tôi.
Một anh bạn đă thổ lộ ước mơ thầm
kín với tôi :“ Khi có dịp về thăm Sông Mao, ta hăy dừng xe lại trước cổng nam
thị trấn. Ta xuống xe, tháo giầy dép rồi quỳ xuống và cúi đầu hôn lên đất mẹ.
Khi ngước đầu nh́n lên, mái ngói đỏ của trường Đa Minh sẽ ẩn hiện giữa những
hàng cây điệp sum sê, đâu đó văng vẳng dư âm tiếng cười hồn nhiên của những năm
tháng xa xưa …..” Vâng, ngôi trường Đa Minh đó – ngôi trường mẹ, người chính là
cái nôi văn hóa đă ấp ủ, vỗ về và d́u dắt chúng tôi lớn lên trong vốn liếng tri
thức và đạo đức làm người.
Nhiều người khen ngợi học sinh Đa
Minh c̣n thể hiện và phát huy được truyền thống tôn sư trọng đạo ở một xă hội
rất thực dụng. Thực ra quư thầy đă đối xử với chúng tôi, ngoài t́nh thầy tṛ c̣n
hàm chứa cả t́nh bạn bè và anh em ruột thịt: ấy là một thứ t́nh cảm vừa tôn kính
vừa gần gũi thân thương. Trong tác phẩm “ Đôi Ḍng Hoài Niệm Về Sông Mao ”, thầy
Từ Đức Tài đă kể lại nhiều kỷ niệm về thầy tṛ, như chuyện thầy tṛ lạc vào rừng
mai, những chuyến nghỉ phép thầy trở về Sông Mao t́m kiếm học tṛ cũ ….. nhưng
thiết nghĩ kỷ niệm đáng nhớ nhất vẫn là thầy cám ơn tṛ Vọng Nhặt Sáng đă chia
sớt phần quà cho thầy trong lần thăm nuôi đầu tiên ở trạo tù. Cách đây hơn 40
năm, kẻ viết bài này cũng được quư thầy cám ơn khi giúp thầy những việc lặt vặt.
Đối với một học tṛ tuổi 13, tôi cảm thấy trân trọng và quư hóa làm sao khi nhận
được hai tiếng “ cám ơn ” phát xuất từ đáy ḷng của những vị thầy ḿnh hằng tôn
kính ! Tôi tin rằng các bạn cũng có những kỷ niệm về thầy tṛ trân quư như thế,
dù ở vào những hoàn cảnh hoặc trường hợp khác nhau. V́ vậy, món quà kỷ niệm biếu
quư thầy trong đêm liên hoan chỉ là một biểu tượng nho nhỏ cho ḷng tri ân so
với những t́nh cảm nồng nàn, những tấm ḷng ưu ái mà quư thầy đă dành cho chúng
tôi.
Trong cuộc sống xô bồ hàng ngày, chúng ta dễ dàng quên đi những chuyện buồn vui
trong dĩ văng, nhưng ngược lại có nhiều kỷ niệm sẽ không bao giờ phai nḥa trong
tâm trí cho dù tuổi đời chồng chất, thời gian phôi pha: đó chính là những kỷ
niệm về quê hương, về mái trường, về thầy tṛ và bạn đồng môn. Trước đại hội
liên hoan vài ngày, một niên trưởng đă nói chuyện với tôi rằng :“ chúng ta
không chỉ là bạn học mà c̣n là đồng hương, bà con xa gần; chúng ta đến với cả
tấm ḷng hoài hương và những kỷ niệm khó quên trong thời vàng son của tuổi học
tṛ ”. Vâng, đúng thế ! nếu không có dịp cùng ôn lại những kỷ niệm
đẹp đẽ nhất của đời người, kư ức ta sẽ vơi cạn, tâm hồn ta sẽ rơi vào trống vắng
và hư không. Thuở ấy, chúng tôi lớn lên theo từng niên học nối tiếp, sáng chiều
quây quần, gắn bó với nhau ….. Sau cùng chúng tôi phải xa nhau khi bốn năm học
kết thúc, thậm chí có bạn chỉ học một, hai năm đă phải rời trường để vào đời
kiếm sống. V́ thời cuộc loạn ly, có bạn vài năm sau tái ngộ, địa điểm không hẹn
mà gặp thường là nơi chiến trường nóng bỏng hoặc những trại tù hẻo lánh; có bạn
phải chờ đến vài chục năm sau mới gặp lại ở quê người đất khách, trong giây phút
ngỡ ngàng ban đầu, chúng tôi ôm choàng lấy nhau mà không thể thốt ra lời !
Ở tuổi xuân th́, một vài mối t́nh
trong trắng, thầm lặng và vu vơ đă nẩy mầm trong lớp, nhưng thường bị … “ chết
yểu ” v́ thiếu yếu tố “ mưa thuận gió ḥa ” ! Thực vậy, trong môi trường học
đường với tuổi đời c̣n non nớt, người ta thường có lắm điều muốn bộc lộ cùng đối
tượng của ḿnh mà chưa có dịp nói, không dám nói hoặc nói không trọn lời ….. Như
tâm sự của một anh chàng lớp đệ ngũ năm nào : phải chờ vài năm sau chàng mới
viết lên được điều ấy ….. tiếc thay lúc đó cô bạn học cùng lớp đă rời trường,
rời khỏi Sông Mao rồi ! Không ngờ trước đại hội liên hoan khoảng một tháng, anh
chàng bỗng nhận được một cú điện thoại từ bên kia Thái B́nh Dương : A lô, anh
Đầu Đinh ? có phải anh Đầu Đinh đó không ? Chỉ có bạn cùng lớp và một số ít bạn
Đa Minh mới biết rơ biệt danh này. Anh chàng sững sờ một hồi lâu rồi đọc cho
nàng nghe :
Em như mai sớm tựa chiều hôm,
Như
trái mơ trong mộng của ḷng,
Dấu
yêu muốn ngỏ sao lần nữa …..
Cái
thuở mười lăm lắm ngại ngùng !
Sau đó ít tuần, anh chàng nhận
được nét chữ mền mại của nàng “ Mai sớm chiều hôm ”:
“
Khung cửa sổ căn nhà cuối phố,
Mắt nh́n qua chẳng nói lời ǵ.
Đôi
bạn ngày xưa chung một lớp,
Rồi
thương thầm nhớ măi người đi ! “
Gớm nhỉ ?! Chuyện t́nh già của
Phan Khôi chỉ có 24 năm, c̣n anh chàng Đầu Đinh của chúng tôi phải chờ măi đến
42 năm tṛn ! Lâu thật, nhưng anh chàng mừng hết lớn. Anh chàng phải cám ơn cái
thiệp mời liên hoan của đại hội, nếu không, cô bạn làm sao biết được anh đang
lưu lạc ở bên bờ đại dương này ? Giá như có được bộ máy ngược thời gian, tôi tin
rằng sẽ có nhiều bạn t́nh nguyện trở về và ở lại măi với cái thời ngây ngô độ
nào !
Trên đây, tôi chỉ ghi lại một chút
hương vị học đường c̣n vương măi trong kư ức của những ai đă một thời cắp sách
đến trường trung học Đa Minh Sông Mao.
Sau cùng, kẻ viết bài này xin chân
thành cảm tạ quư Thầy Cô, quư Hội Đoàn, quư Đồng Hương thân hữu và tất cả các
bạn thân mến đă đến chung vui và nối ṿng tay lớn với đại gia đ́nh Đa Minh. Đồng
thời ban tổ chức ước mong được đón nhận mọi ư kiến xây dựng của quư vị và hứa sẽ
chấn chỉnh những khuyết điểm đă vấp váp để hoàn thiện cho đại hội liên hoan kỳ
sau.
Trân trọng kính chào.
San Gabriel ngày 05 tháng 09 năm
2005.
|