Xóm Vắng   Quỳnh Dao Pages Previous  1  2  3  4  5  Next   
Chương 10

Cơn dông bão trong lòng cũng như trong trời đất ấy đã trở thành dĩ vãng, một dĩ vãng quá xa xưa rồi. Sương cựa mình tỉnh dậy, nàng chớp chớp mắt, thấy mình đang nằm ngủ trong phòng riêng, phòng của cô giáo Sương. Bình hoa hồng trên đầu giường vẫn phảng phất mùi hương nhè nhẹ, mùi hương nàng yêu mến. Nàng ngồi dậy bóp trán khó chịu, đầu nhức vô cùng. Bây giờ nàng

là Sương, là cô giáo Sương rồi, còn Mai đã chết từ lâu, chết từ đêm mưa gió năm nào. Nàng nhìn lại, thấy Trần đang ngồi mở to đôi mắt, như cố muốn thấy được nàng. Nàng thở ra, Trần vội bước tới:

- Mai... Em... Sương lùi lại, sát vào vách, cau mày:

- Thưa ông, ông gọi ai?

- Mai ơi... Giọng chàng tha thiết vô cùng, chàng đưa tay tìm nàng, nắm được tay nàng và nắm mãi, không bỏ ra nữa, như sợ nàng tan biến mất. Chàng cúi đầu, giọng đầy sự hối hận:

- Mai... Hãy tha thứ cho anh... Trần thở hào hển:

- Hơn mười năm nay, anh đã chịu biết bao đau khổ rồi, anh nghĩ như thế tội anh chưa đền bù được sao? Mai... Suốt mười năm nay, một năm 365 ngày, một ngày 24 giờ, mỗi giờ là 60 phút anh đau khổ, anh ăn năn, thật ra anh cũng không đủ can đảm để sống tới bây giờ, sống những ngày khốn nạn, nhưng anh phải sống để anh đền bù tội lỗi với em... Nàng im lặng trong khi Trần cúi hôn tay nàng thật thắm thiết, chàng thì thào:

- Mai... Em vẫn còn sống... Anh điên lên vì sung sướng được mà. Mai lặng thinh nhìn Trần, nàng thấy dửng dưng, trước nhiệt tình của chàng. Nàng chỉ thấy đau đớn trong từng hơi thở, từng câu nói của Trần từ nãy giờ, nó đã khêu gợi lại vết thương lòng quá đau đớn mà nàng đã chôn giấu từ mười năm nay. Đôi mi nàng ươn ướt, cảnh vật trước mắt như bị nhận chìm trong suối lệ của Mai. Mai muốn rút tay lại nhưng không biết một sức mạnh vô hình nào không cho nàng rút.

- Mai... Em sẽ ở bên anh luôn bằng bất cứ giá nào anh cũng phải giữ em lại, dù chết cũng phải giữ em lại với anh... Mai bỗng vùng mạnh:

- Ông buông tôi ra, tôi không phải là Mai, Mai của ông đã chết dưới cầu mười năm nay rồi, chết nhờ sự "Sáng suốt" của ông mà. Nàng nghẹn ngào, rơi nước mắt. Trần cũng thấy trái tim mình đau quặn thắt, tất cả cũng chỉ tại chàng mà. Mai nói thật nhanh:

- Tại sao ông cứ bảo tôi là Mai chứ? Mai đê tiện, Mai phóng túng mà ông từng chửi, mẹ ông từng mắng nhiếc đã chết rồi, chết cho vừa lòng gia đình ông rồi. Trần biết Mai khó có thể tha thứ cho mình được, chàng ôm tai:

- Mai... Đừng nói nữa... Sắc mặt trắng nhợt, chàng nghẹn ngào:

- Mai... Chửi anh nữa đi, em cứ làm gì cho anh đau, cho anh khổ, đau khổ bao nhiêu cũng được nhưng em đừng bỏ anh... Mai, đừng bỏ anh nghen em. Anh van em mà. Chàng mân mê cánh tay, đôi vai nàng như cố tìm lại hình ảnh của người vợ năm xưa. Chàng vuốt má nàng:

- Mai... Em vẫn còn sống đây mà, anh biết lắm mà... Tử thần đâu thể cướp được một người như em... Mai lạnh lùng:

- Yêu cầu ông đứng đắn, ông không có quyền đụng chạm vào người tôi, ông biết không? Trần buông tay, sắc mặt đau khổ đến tột cùng. Chàng thở dài:

- Anh biết, tội anh nặng lắm... Mai cười gằn:

- Đợi cho người ta chết rồi ông mới biết thì sướng quá rồi. Nói thật với ông, trong suốt mười năm nay, không lúc nào mà tôi nguôi hận, dù chỉ trong giây phút. Nàng thở ra:

- Nhưng tôi bây giờ là Sương, tôi hoàn toàn không phải là con người đã chết đuối trong đêm mưa gió. Tôi đâu có hành động gì gọi là rửa hận đâu, tôi là người khác mà. Nàng chua chát tiếp:

- Tôi yêu cầu ông một lần chót, ông hãy tránh xa tôi, ông không có tư cách, ông hiểu chưa?

- Mai ơi... Chàng ôm mặt:

- Trời ơi, làm thế nào Mai tha thứ cho tôi được nè trời, tôi biết làm sao? ...

- Không, không bao giờ tôi tha thứ cho ông cả. Trần ngẩng lên:

- Mai... Em hãy để cho anh một khoảng thời gian để chuộc lỗi, có được không Mai? Nàng lạnh lùng:

- Không, ông sẽ không có một khoảng thời gian nào cả, đáng lẽ ông không nên biết tôi là ai, không nên rước ông Cao lại. Bây giờ, tất cả đã lỡ hết rồi, tôi phải ra đi, đi lập tức. Mai như nhớ ra điều gì:

- À, anh nói cho tôi biết là đêm hôm ấy trong Hoàng Mai Trang hoang tàn, anh có biết là đã chụp được tay tôi không, chụp tay cô giáo Sương đó không? Trần chớp mắt:

- Lúc ấy tôi hoang mang không dám quả quyết. Nhưng tôi hy vọng người đó chính là Mai. Mai cười:

- Anh dùng mưu đồ để lừa em vào tròng hả? Đến lúc nào anh mới quả quyết em là Mai?

- Lúc anh bịnh mê man, khi tỉnh dậy biết Mai đang ngủ trên ghế, và bác tài cũng bảo trong đêm ấy, khi về Mai có đánh rơi một cánh hoa hồng ở Hoàng Mai Trang, lúc đó anh quả quyết ngay. Trần hút một hơi thuốc:

- Anh nghĩ lại, so sánh giữa cô giáo Sương và người vợ cũ thì anh biết ra ngay.

- Rồi anh gọi anh Cao về? Trần gật đầu:

- Để cho em không tránh né anh được nữa và cũng để biết chắc em là Mai.

- Thì bây giờ anh đã biết. Nàng trầm giọng:

- Nhưng em đã có ý định từ trước là hễ khi nào bị nhìn ra, là em phải rời khỏi nhà này ngay. Trần khẩn thiết:

- Mai... Anh không có ý định là sẽ được em tha thứ, nhưng em hãy nghĩ tới con Oanh. Mai bỗng cau mày, giọng nàng hơi bực tức:

- Đừng đem con ra nói. Nàng bước lại bên cửa sổ:

- Tôi không muốn anh xem Oanh như một vũ khí để thắng, để thuyết phục tôi. Trần lắc đầu:

- Mai... Anh đâu nghĩ thế. Mai cười buồn:

- Anh yêu thương gì con Oanh đâu! Trần thở dài:

- Em ở đây hổm rày chắc cũng thấy nỗi khổ tâm của anh. Anh muốn lo cho nó lắm. Nhưng chỉ trong phạm vi của người mù thôi, em cũng nên hiểu gím anh. Mai nhún vai:

- Thì nếu anh yêu thương nó thật tình em nghĩ là cũng đủ rồi, cha lo cho con cũng đủ...

- Anh không muốn nó thiếu tình mẫu tử. Mai không biết trả lời thế nào, Trần đã nói trúng chỗ yếu của nàng, nàng không thể nói gì thêm. Đâu thể nào nàng nhẫn tâm bỏ Oanh! Mặc dầu ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong lòng Mai đã mền nhũn. Nàng sẵn sàng hy sinh tất cả cho Oanh chứ nàng không thể rời xa Oanh được. Mai vịn vào thành cửa sổ, thấy se sắt trong lòng. Cao nói:

- Chị nên ở lại, chị Mai à. Bây giờ tôi dám chắc anh Trần sẽ hy sinh tất cả để cho con Oanh được gần mẹ nó. Trần gật đầu:

- Phải. Chàng đứng dậy, lần mò đến bên Mai:

- Chỉ cần Mai ở lại thôi. Anh bất cần tất cả. Mai lặng thinh hồi lâu:

- Thật thế không? Trần quả quyết:

- Em đặt điều kiện gì cũng được.

- Anh sẽ ăn năn khi nghe điều kiện của em, anh có chắc sẽ giữ lời hứa không? Trần gật đầu:

- Anh sẽ giữ lời hứa. Chàng tiếp:

- Em ra điều kiện đi. Mai gật đầu:

- Trước hết, em là Sương chứ không phải là Mai, anh không được gọi em là Mai, mà phải gọi là Sương, cô giáo Sương, cô giáo kèm riêng cho con Oanh. Anh bằng lòng chứ?

- Anh bằng lòng... Mai tiếp, giọng cứng rắn:

- Và anh không được đụng chạm tới người em, cũng như không được tỏ tình cảm gì cả. Trần thở ra:

- Mai... Mai cười chua chát:

- Anh bằng lòng không? Trần cắn môi:

- Được... Anh bằng lòng.

- Và chuyện cần thiết nhất là em không muốn ai biết chuyện này ngoài ba chúng ta, chúng ta phải thận trọng giữ được hiện trạng này mãi, anh chịu chứ? Trần gật đầu. Mai suy nghĩ rồi tiếp:

- Còn một điều chót nữa. Trần lo lắng:

- Điều gì?

- Anh phải hoà thuận với Lan. Trần ngạc nhiên:

- Em bảo sao? Mai dằn mạnh từng tiếng:

- Anh phải hoà thuận với Lan, vì Lan là vợ anh, nếu không có em thì gia đình anh đâu có chuyện gì đáng tiếc, hơn nữa, em biết Lan rất yêu anh, tại tánh nàng hơi nóng. Trần lắc đầu:

- Em nỡ làm khổ anh như vậy sao Mai? Mai nhắc:

- Sương, em là Sương.

- À... Sương, sao em lại đặt điều kiện đó nữa? Anh... Không đồng ý với em về điểm đó. Sương lắc đầu:

- Không, ở đây chỉ có em đặt điều kiện, anh thi hành hay không là tùy anh. Trần khẩn thiết:

- Anh van em... Mai... Hãy bỏ qua tất cả lỗi lầm của anh. Tình cảm và lý trí đang đẩy nàng về một hướng. Mai không làm sao cưỡng lại được. Bỗng nàng chợt nhớ đến Oanh:

- Ủa, con Oanh đâu rồi? Từ khi nàng ngất xỉu tới giờ cũng khá lâu, Mai không thấy Oanh ở đâu cả.

- Anh Cao đã đưa nó đi chơi, nó là con nít... Trần đứng lên:

- Thôi, Mai xuống ăn cơm chiều đi... Mai khó chịu:

- Tôi không đói, tôi không muốn ăn uống gì cả. Trần nói:

- Để tôi bảo chị Châu chuẩn bị thức ăn sẵn, chừng nào Mai muốn ăn thì ăn, từ sáng tới giờ hình như Mai chưa ăn gì mà. Chàng quờ quạng bước ra cửa, gần tới khuôn cửa, Trần bỗng ngừng lại gọi:

- Mai! Mai lắc đầu, chậm rãi:

- Gọi tôi là Sương, Mai đã chết rồi. Trần lẩm bẩm:

- Sương à... Sương... Rồi bỗng một tia hy vọng loé lên trong óc chàng:

- Phải Mai đã chết với khoảng đời đau khổ cũ, bây giờ Sương với cuộc đời mới vui tươi. Mai cười gằn:

- Chưa chắc là vui tươi đâu. Tôi đang quyết định có nên rời khỏi nhà này ngay bây giờ hay không đây. Trần kiên nhẫn:

- Chuyện ấy chúng ta sẽ bàn sau. Bây giờ, Mai nên xuống ăn một chút gì đi cho lại sức. Trần bỗng thấy không còn sợ những trở ngại, khó khăn nữa, chàng như phục hồi được cái khí phách mà chàng đã mất từ khi mất Mai, khiến chàng ngần ngại, sợ gian nan. Đêm lần về khuya, Oanh đi chơi ngủ say trong lòng Cao, chàng về đặt nó lên giường. Con bé ngủ say trong giấc ngủ nhiều mộng đẹp nên thỉnh thoảng lại nhỏen miệng cười, nó có biết đâu gia đình nó đang trở mình trước một biến động dữ dội vô cùng. Sương cũng như mọi ngày, qua phòng Oanh sửa lại giường ngủ, thay đồ ngủ cho Oanh. Oanh hé đôi mắt:

- Chúc cô ngủ ngon như mọi đêm. Sương mỉm cười, hôm nay đi chơi suốt ngày, con bé cũng không quên câu chúc ngủ ngon cho nàng như thường ngày. Đợi cho Oanh ngủ say lại, Sương đứng lên bước trở về phòng mình, đôi mi ươn ướt. Một lúc, nàng bước xuống phòng khách theo lời mời của Trần. Trong nhà chỉ còn Trần, Cao và nàng vẫn còn thức, mọi người khác đều đã ngủ say. Trần và Cao tới giờ cũng chưa dám tin chắc là mình đã gặp Mai, người đàn bà đã chết từ bao lâu nay. Cao kể lại những việc khi trước:

- Lúc đó, không thể nào mò vớt xác chị được hết, vì nước chảy rất nhanh, rơi xuống thì nước cuốn đi xa lắm rồi, mấy người dân chài bảo rằng như thế ấy chắc chắn xác chị sẽ chìm tận đáy, mà ở xa lắm, làm sao mò được. Nhưng tôi khi ấy lại không tin là chị có thể chết được. Một người như chị làm sao chết như thế được. Thế mà hai tuần sau, quá vô vọng nên tôi ngỡ rằng chị... đã... Trần chận ngang:

- Không, đâu bao giờ tôi nghĩ là Mai chết, bằng chứng là những tháng sau đó, tôi về Saigon đi khắp quán rượu, các vũ trường, hy vọng Mai trong lúc buồn... Mai cười chua chát:

- Ông tưởng tôi sẽ bước vào con đường cũ, trụy lạc hả ông? Thưa ông, khi còn làm vũ nữ, tôi cũng đâu làm điều gì xấu ngoài việc nhảy với bất cứ người đàn ông nào. Nhưng tôi không bao giờ quay lại cái nghề nhục nhã ấy đâu... Trần lắc đầu:

- Không... Vì trong cơn bối rối, tôi nghĩ ngợi không chính chắn, hơn nữa, tôi vào ấy như một đứa bé làm việc với hy vọng hão huyền. Nhưng dù sao cũng là hy vọng. Chàng hút một hơi thuốc dài:

- Lúc đó... Anh như người lãng trí... Cao cười:

- Còn gì nữa mà không lãng trí. Chàng vẫn giữ nụ cười, nhưng đã nhuộm vẻ buồn, một vẻ buồn xa xăm của quá khứ:

- Tôi nhớ hôm đó, tôi là người thức dậy sớm nhất, vì tôi đã có ý định phải ra đi. Đến cửa, tôi thấy cổng sắt ai đã mở rồi thì hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không chú ý lắm. Trên đường, nước ngập tới ống quyển, tôi nhớ là lòng thấy buồn khi nhìn vườn hoa không còn một cái nào nguyên vẹn. Trời lúc ấy mưa vẫn còn dầm dề, trận mưa rớt sau cơn dỗng bão đêm qua. Tôi vẫn đi, cúi mặt đi mãi đến nỗi suýt lọt xuống chiếc cầu sắt đã gãy làm đôi, nước chảy ào ào. Vừa ngẩng lên thì tôi trông thấy chiếc áo ngoài của chị, rõ ràng là chiếc áo màu xanh nhạt mà chị thường mặc. Tôi kinh hoàng, lặng người đi một chút rồi vọt như bay về nhà xem có chuyện gì đã xảy ra không? Vừa tới cửa thì anh Trần chạy ra như điên, ảnh chụp áo tôi hỏi có thấy chị ở đâu không. Tôi vội vã tóm tắt câu chuyện rồi hai đứa cùng hớt hải chạy ra cầu sắt. Cao ngưng lại, hút một hơi thuốc thật dài... Mai lặng thinh nghe câu chuyện trong Hoàng Mai Trang sau khi mình đã "Chết." Tay nàng cầm tách trà, nhấm từng chút, hương vị của loài trà xanh này thơm ngào ngạt, loại trà đặc biệt của gia đình nàng khi xưa. Cao tiếp:

- Tới nơi, vừa trông thấy cái áo của chị là anh Trần đứng như trời trồng, mặt mày tái mét. Một lúc ảnh chạy đại tới, mặc dầu cầu đã sập, hai bên nối nhau bằng một thanh sắt nhỏ mà ảnh vẫn chạy như bay qua, chụp lấy chiếc áo rồi chạy về. Trong túi áo còn một cánh hoa hồng, chiếc mề đay hình trái tim của ảnh cho chị khi trước. Anh Trần đứng yên dưới mưa thật lâu, nước mắt cứ trào ra mãi, rồi ảnh định nhảy xuống sông tìm chị. Nước chảy thật mạnh, nhảy xuống chắc chắn là sẽ chết, tôi ôm chặt ảnh, ảnh đánh tôi túi bụi, hai đứa ôm nhau vật lộn trên đầu cầu. Cao nhìn Mai:

- Chắc chị cũng biết được những chuyện sau đó chứ gì? Mai vẫn im lặng, mắt nhìn mông lung vào màn đêm mù mịt, ôn lại cuốn phim dĩ vãng. Cao tiếp:

- Bác tài chạy ra kịp thời chứ tôi lúc ấy không giữ nổi anh Trần. Ánh mạnh kinh khủng, một người phụ nhau định lôi ảnh về. Nhưng lúc đó ảnh lại tỉnh ra. Ánh nói giọng cương quyết: "Khoan, đừng về, tôi biết vợ tôi còn đâu đây, Mai còn vương vấn đâu đây. Mai không chết đâu, tôi chắc chắn như thế". Vì thế, tôi phải điện thoại cho cảnh sát, mấy người trong xóm cũng kéo ra giúp, có mấy ông dân chài lên thăm bà con trong xóm, lặn cả giờ đồng hồ để kiếm chị, cảnh sát cũng tìm thật lâu nhưng chẳng có kết quả gì, ai cũng bảo: "Nước chảy như vầy thì xác cô Mai chắc trôi đi xa lắm rồi, kiếm không được đâu". Liên tiếp mấy ngày sau, ngoài khoảng thì giờ lớn để ngồi trong bót lấy lời khai thì chúng tôi đi dọc theo bờ sông để tìm, nhưng tìm mãi vẫn không thấy gì cả. Mai im lặng mãi, nhưng tách trà trong tay nàng rung động vì những giọt lệ rơi vào...

- Rồi anh Trần ngã bịnh, bịnh thập tử nhất sanh hôn mê liên tiếp mấy hôm tưởng đã đi luôn rồi chứ. Khi lành bịnh thì ảnh lại thành như lãng trí, đi thất tha thất thểu ngoài đường. Ánh thường bảo tôi lên xe với ảnh, ảnh lái thật bạt mạng, đi khắp các vũ trường, nhà hàng, quán ăn nhưng không gặp. Tối nào ảnh cũng nằm trong phòng khách, đọc đi đọc lại cho tới sáng, người trong nhà đều tưởng ảnh điên rồi. Cao ngưng lại một chút, Trần dựa vào sa lon gương mặt như rắn lại sau làn khói thuốc mịt mờ. Cao lắc đầu:

- Thật anh Trần cũng cố chấp, khi trước ảnh cố chấp với chị vì bác bao nhiêu thì sau này ảnh cố chấp với bác vì chị bấy nhiêu. Ngay cả lúc bịnh, bác săn sóc thì ảnh cứ quay mặt vào tường, không thèm nói một lời, thật lúc đó tôi thấy tội nghiệp bác hết sức. Dù sao, mọi chuyện bác làm cũng vì thương ảnh cả. Rồi khi anh Trần lành bịnh, ảnh cũng chẳng thèm nói với bác một lời nào cho bác vui được. Tới khi mà con Oanh bị sưng phổi, hấp hối trên giường, tưởng chết không hà, lúc đó anh Trần và bác cùng trắng đêm săn sóc con bé, ảnh mới chịu nói chuyện với mẹ. Tới khi ấy là trong gia đình ai cũng định là chị chết rồi. Nhưng trong Hoàng Mai Trang, tất cả người ăn kẻ ở đều thương mến, tiếc nuối chị, đến nỗi có người còn bảo thỉnh thoảng chị hiện lên thấp thoáng đó đây nữa... Những ngày đó là những ngày buồn thảm và dài nhất đời tôi, vì thế nên sau thời gian ở lại vì tai nạn của chị, tôi ra đi dầu anh Trần cố thuyết phục tôi ở lại nhưng tôi cũng đi Đà Lạt để hùn vốn với mấy người bạn quen mở hãng. Cao ngưng giây lát, ngẩng mặt lên nhìn Mai, dầu đôi mi nàng ươn ướt, nhưng sắc mặt nàng vẫn sâu sắc, khó đoán được tình cảm trong lòng nàng ra sao. Cao hớp một ngụm trà:

- Đó, sau khi chị đi cho tới ngày tôi đi, có những chuyện biến đổi đó xảy ra. Trần ngồi thẳng lên:

- Bao nhiêu đó mới chỉ là giai đoạn mở đầu hà, những chuyện sau này còn đáng sợ hơn. Sau khi Cao đi, tôi thấy một ngày dài như một thế kỷ. Tôi mất thêm người bạn quý. Trời ơi! Thật là một hình phạt năng nề khi phải sống trong sự hối hận, đau khổ, nhớ nhung triền miên ray rứt suốt ngày quanh tháng. Trần búng mẩu thuốc ra cửa sổ:

- Nhiều lúc tôi có ảo giác như Mai trở về với tôi, có khi nằm trên sa lon, tôi thấy Mai bước đến bên tôi nhưng hễ tôi ngồi dậy là nàng biến mất, như thế mãi. Vì những ảo giác như thế, tôi càng tin chắc là có phần hồn của Mai ở gần mình, thỉnh thoảng tôi ngồi nói chuyện một mình, tưởng tượng như đang nói với Mai, vì thế những người làm công càng tin chắc là trong Hoàng Mai Trang có Mai hiện lên. Rồi một đêm, Lan đi phố khuya về, chạy ào vào nhà hào hển nói là thấy có người cắt hoa hồng, càng làm cho tôi nghĩ ngợi hơn về con người ở thế giới bên kia. Tôi đi hỏi nhiều người lớn tuổi, họ đều xác nhận là linh hồn vẫn tồn tại sau khi thể xác bị hủy diệt, và linh hồn có thể về những nơi khi sống họ thường ở. Điều đó làm tôi tin tưởng là Mai thường về nhà và những ảo giác lại sinh ra càng nhiều, lời đồn đãi ma quái càng đi xa. Nhiều lúc tôi thầm nghĩ: "Có lẽ Mai chỉ phá mình chứ không hiện hình cho mình tạ lỗi, hay là nàng hiện hình không được? " Nghĩ thế nên tôi muốn tìm cách làm thế nào để thấy được Mai nên gởi mua tận ngoại quốc những sách về khoa thần học, nghiên cứu về cõi hư vô. Vì thế ban đầu tôi cầu cơ, nhưng sau đó để thấy được hình ảnh người chết, tôi theo cách phủ vải đen khắp phòng vào buổi tối, thắp một ngọn đen` cầy trắng rồi ngồi lim dim mắt trên chiếc ghế độc nhất trong phòng để chờ Mai. Trần lắc đầu thiểu não:

- Tôi thật là ngu, nhưng vì quá tin tưởng nên tôi cứ làm thế một cách kiên nhẫn, kéo dài một tháng mấy... Mai có vẻ cảm động, sắc mặt nàng hoà dịu hơn trước, Cao nhận ra ngay điều này. Giọng Trần vẫn đều đều:

- Rồi sau đó, tôi lại để ngọn đèn nhỏ hơn, để một năm rưỡi vậy đó. Để rồi đến một đêm, chiếc ghế tôi ngồi bị gãy, tôi bất tỉnh... Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm ngoài vườn hoa, xung quanh tiếng người nhốn nháo ồn ào... Xung quanh tôi, Hoàng Mai Trang đang cháy sáng rực, từng cột nhà cong lại, gục xuống... Tôi ngơ ngác la lên, Lan nói rằng ngọn đèn sáp trong phòng tội bị chiếc ghế gãy nên ngã xuống, bắt vào thảm trải đất, cháy nhà luôn, người ta lôi tôi ra trễ nửa phút là vong mạng rồi. Biết mọi người trong nhà đều thoát nạn, tôi cũng an lòng, nhưng nhớ lại quyển nhật ký của Mai, tôi lại chạy băng vào, lôi ra chiếc hộp nữ trang cùng quyển nhật ký, khi chạy ra thì nhà đổ, tôi bị một thanh lửa chạm mạnh vào đầu, nhưng thoát ra được. Rồi không còn thấy gì nữa. Khi vào bệnh viện bác sĩ bảo là thần kinh mắt bị hư, nếu giải phẫu thì có nhiều hy vọng nhưng tôi không chịu. Tôi nghĩ rằng có sáng mắt cuộc đời tôi cũng không có nghĩa lý gì cả khi mất Mai vĩnh viễn. Tôi giữ y cảnh hoang tàn đổ nát của Hoàng Mai Trang mà cất lại một ngôi nhà khác tức ngôi nhà hiện tại này. Hai năm sau, tôi cưới Lan, nhưng tâm trí vẫn để cả nơi Mai, sau khi cháy nhà, tôi vẫn còn tin tưởng ở linh hồn Mai nên thường đến Hoàng Mai Trang để chờ đợi luôn... Chàng thở dài:

- Nhưng chờ đợi suốt một thời gian dài, mãi đến bây giờ đã mười năm Mai mới trở lại mà bằng xương bằng thịt... Mai vẫn cầm tách trà kề sát môi mình, tách trà đã lạnh ngắt từ lâu nàng cũng không biết. Cao nhìn nàng:

- Nhưng... Chị Mai, làm sao chị sống lại được? Hơn nữa, khi bỏ nhà ra đi như thế, chị sống bằng gì? Mai mỉm cười chua chát, nàng im lặng đứng lên, bưng tách trà bước lại gần cửa sổ, nhìn ra ngoài... Đêm đã khuya, cảnh vật như chìm trong làn khói đục mù sương vẫn mỗi lúc một dày... Khúc phim dĩ vãng như quay lại một lần nữa trong đầu Mai, với một giọng xa vời, nàng nói:

- Câu chuyện của tôi thì rất đơn giản, vì tôi đâu có tự tử, hay đúng hơn, tôi chưa tự tử được... Nàng quay đầu lại nhìn Trần:

- Đêm ấy, nước sông chảy cuồn cuồn, cảnh vật thì mù tịt bão dông, thật là rùng rợn... Cao lên tiếng:

- Nhưng sao chiếc áo mưa của chị lại dính trên lan can, rõ ràng là áo của chị mà. Mai thở dài:

- Tôi đâu phải sợ chết mà không tự tử, lúc ấy cái chết hay sống đã vô nghĩa rồi. Tôi đâu muốn sống mà khổ ải mãi thế, thà chết còn nhẹ nhàng hơn. Lúc ấy, dòng nước cuộn chảy đối với tôi là một chiếc giường êm ấm đưa tôi đến một giấc ngủ yên lành, bất bận. Tôi đứng trên lan can cầu nhìn xuống và hơi ngạc nhiên, không ngờ dòng nước lại chảy xiết như thế, chưa bao giờ tôi thấy nước sông chảy ghê gớm đến thế. Chiếc cầu rung rinh như oằn oại giữa cơn cuồng loạn của dòng nước đen sì sì... Tôi nghĩ: "Như vầy là thế nào cầu cũng sụp đổ, chắc nó đang sụp từ từ cũng nên." Mai bưng tách trà bước lại sa lon, Cao nhìn nàng, chờ đợi, Trần cúi xuống mồi một điếu thuốc khác nữa.

- Tôi đứng thật lâu trên cây cầu, lắng nghe tiếng nước chảy thật mạnh dưới chân, tôi nhốm chân leo lên lan can cầu để nhảy xuống thì... Nàng ngồi xuống sa lon, tạo một khoảng yên lặng cho hai người ngồi đối diện chú ý vào câu chuyện hơn nữa:

- Chiếc cầu bỗng run lên dữ dội, tôi nhìn ra đầu cầu, cảm thấy đang chúi xuống lần lần, và tôi đứng đấy biết rằng không cần nhảy nước cũng sẽ cuốn tôi đi, rồi tôi lần lần đi tới nơi cầu bị sụp, nước từ từ lên tới đầu gối, tới đùi, rồi gần như tôi lội... Sức nước dán sát tôi vào thanh sắt ở giữa cầu, tôi phải cởi áo mưa để khỏi vướng. Rồi vụt một cái, tôi thấy mình bị tung ra thật nhanh cuộn tròn dưới làn lũ. Tôi chờ đợi, nhưng một vật gì luồn qua dưới bụng tôi, tôi nhìn lại thì thấy một mảnh ván lớn, bị sức nước làm xoay tít, quay tôi theo như chong chóng. Tôi ngất đi một lúc, khi tỉnh giấc khoảng 6 giờ sáng, thấy mình nằm trên bờ sông, mảnh ván còn nằm gần đó. Lúc ấy, trong tiềm thức tôi như nói với tôi: "Mai... Tại sao mày không chết, tại sao miếng ván nhỏ như thế lại không bị chìm giữa những xoáy nước khổng lồ? Mày chưa chết được đâu, hãy sống nữa đi, sống cho hết cuộc đời đã..." Tôi nằm dài xuống, ngẫm nghĩ: "Ờ nhỉ! Tại sao mình chưa chết? " Tôi ngẩng nhìn mặt trời rồi tự hỏi, tại sao mình phải chết? Chết để làm gì? ... Rồi tôi như một con ve thoát xác, thành một thân ve khác, tràn đầy nhựa sống... Tôi đã vượt qua dòng nước thật dữ dằn, bây giờ, tôi không phải là Mai nhu nhược, chịu khuất phục với hoàn cảnh nữa, tôi là một con người khác, con người không chịu khuất phục bất cứ việc gì. Tôi nghe có tiếng nước chảy ào ào dưới sông, tôi nghe tiếng gió gào thét và tôi đã nắm chặt tay, cắn răng: "Mai... Mai... Ngươi đã chết dưới cầu này rồi. Bây giờ ta là một người mới". Rồi tôi quay mình đi thẳng về phía thành phố. Mai lặng thinh thở một hơi dài, Trần ngồi lặng thinh như thu mình trong ghế sa lon, tàn thuốc rơi trên áo chàng, điếu thuốc đã bị quên lãng từ mấy hơi đầu. Rồi chàng ngẩng đâu lên, chớp mắt, vẻ mặt đầy tin tưởng chứ không đầy thất vọng như bao lâu nay. Mai tiếp:

- Hai tiếng đồng hồ sau, tôi đến thành phố với chiếc xe bò chở cải mà tôi đã quá giang. Một mình, tôi không dám vô khách sạn, nên tôi suy nghĩ một chút rồi đi thẳng lại bến xe đò... Lúc ấy, tôi mới nhận thấy mình may mắn vì khi đi, tôi vô tình chụp ví da theo thói quen nên còn một số tiền khá lớn và một mớ giấy tờ đầy đủ. Tôi lên một chiếc xe đò về miền Tây, lúc ấy tôi cũng không biết mình về nơi ấy làm gì. Tôi chỉ muốn đi thật xa, để không ai tìm được tôi nữa và phải nhận là tôi đã chết... Tôi đã quyết tâm không bao giờ trở lại Hoàng Mai Trang nữa. Đến Cần Thơ, việc đầu tiên của tôi là mua một bộ đồ thường, tìm một khách sạn nhỏ ở trọ, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật ngon, không bận tâm gì cả. Thức giấc, tôi tính ngay chuyện sống trước mắt. Gần 50 ngàn trong bóp không đủ nuôi tôi lâu được, phải tìm việc làm và một căn nhà nhỏ để ở. Nhất quyết không xài phạm vào số tiền dự trữ. Tôi phải đi làm ngay hôm đó với nghề bán rong trong chợ, bánh ngọt và kẹo. Sáng tôi bán, chiều đi tìm việc làm, nhưng chẳng được. Cho đến ba, bốn ngày sau, tôi gặp lại một người bạn cũ, học chung từ đệ thất đến khi lấy hai cái tú tài. Nhà chị ấy cũng gần chợ tôi không cho biết hoàn cảnh thực mà chỉ nói là gặp cơn sa sút, tìm việc gấp không được phải tạm bán bánh như thế cho đỡ. Trần khẽ thở dài, Mai nhìn chàng rồi tiếp:

- Chị ấy thương hoàn cảnh tôi nên sốt sắng đề nghị là nên về ở chung với chị ấy cho đến khi nào có việc làm đúng khả năng đàng hoàng, không cần phải bán dạo như thế. Mai ngưng lại một lúc rồi tiếp:

- Chị ấy đang lo thủ tục xuất ngoại với học bổng của chánh phủ, ba của chị ấy cũng là nhân viên cao cấp trong chánh phủ nên có lẽ dễ dàng, chỉ bảo: "Em lo thủ tục luôn thử xem." Trong hoàn cảnh như thế, em thấy nếu xin được thì tiện vô cùng, sống trong cảnh vật khác lạ chắc cũng quên được phần nào chuyện cũ, được học thêm với học bổng của chánh phủ, tương lai càng thêm chắc. Nhưng nghĩ kỹ lại, em chẳng có bao nhiêu tiền để mang theo phòng thân, hơn nữa, tiền mua quần áo cũng gần sáu, bảy ngàn mới được một bộ, tiền đâu mua sách vở hàng năm, em đành... Bán chiếc nhẫn kim cương mới đủ... Nàng liếc mắt nhìn Trần:

- Nhờ nó mà em đủ điều kiện để theo đuổi việc học vấn, có lẽ lúc anh tìm em ở các vũ trường Saigon thì em đã hàng ngày tới ngồi trong giảng đường đại học ngoại quốc. Trần ngồi thẳng người, cảm động:

- Nhờ trời phật phù hộ chúng ta... Chàng gật gù:

- Em bắt đầu cuộc sống mới trong khi anh sa vào địa ngục tối tăm, cũng là luật quả báo. Mai nhìn Trần như tìm hiểu, Cao dụi tàn thuốc vào dĩa gạt, hỏi:

- Sao chị không ở luôn bên ấy, mà chị học xong chưa?

- Em nghiên cứu nghành giáo dục nhi đồng, luận án của em được giải nhì năm ấy, lấy xong bằng thạc sĩ, em dạy lại ngay trong đại học ấy suốt mười năm. Kể ra cũng chán vì chỉ có mình là người Vietnam mà vững hơn nhiều người nên cũng không được mấy cảm tình. Điều làm em khổ tâm nhất là con Oanh, cứ nghĩ tới nó luôn, ngày đêm nghĩ tới nó... Một giáo sư dạy chung với em trong đại học ấy tên tắt là Jacky đeo đuổi em và sau cùng em hứa hôn với ảnh. Trần biến sắc, Mai tiếp:

- Em đã đổi tên lại là Sương, em không muốn mang tên Mai nữa, hơn nữa, tên ấy chỉ do cha mẹ nuôi của em đặt cho. Sau khi hứa hôn với Jacky, em lại càng nhớ Oanh nhiều hơn, nên cứ hẹn dây dưa với anh ta. Mãi sau cùng em nói thẳng là đã có con bên Vietnam và sẽ về thăn trong dịp nghỉ ba tuần sắp tới, nếu có thể sẽ xin nghỉ luôn. Jacky thản nhiên bảo là nếu được, cứ đem Oanh về ở chung, nhưng em chỉ muốn nhìn được Oanh no ấm, đủ hạnh phúc là yên tâm kết hôn cùng anh chàng ngoại quốc. Dĩ vãng của em, Jacky không biết gì cả và cũng không buồn tìm hiểu, người ngoại quốc dễ dàng lắm, họ chỉ cần hiện tại. Và tháng năm rồi, em trở lại Saigon. Rồi em gặp lại anh trong một buổi chiều tháng năm tại Hoàng Mai Trang đổ nát. Em không ngờ là Hoàng Mai Trang đã thành như thế và cũng không ngờ là anh đã bị tàn tật rồi, cốt ý của em lúc đó chỉ là con Oanh mà thôi. Nhìn thấy anh tật nguyền, em cũng thấy khổ tâm, nhưng không muốn cho anh biết tung tích, em nghĩ là sau thời gian quá lâu ở ngoại quốc, giọng nói của em đã lơ lớ phần nào... Trần lắc đầu:

- Em lầm rồi, ngay sau khi nghe câu nói đầu tiên, anh đã ngạc nhiên vô cùng, không ngờ có người mang giọng nói giống hệt em ngày trước như thế. Mai mỉm cười:

- Và cũng hôm ấy, em gặp lại Oanh... Các anh không thể tưởng tượng được cảm giác rộn ràng, sôi sục của một người mẹ gặp lại con mình sau mười năm xa cách. Con bé gầy gò, ốm yếu nhưng lại hiền hậu, thật dễ thương. Nó lại mất mẹ, mất nửa tình thương trong đời. Em quyết định ngay là phải ở lại để săn sóc nó bằng cách này hay cách khác. Em biết là những người làm cũ đã nghỉ việc gần hết rồi, còn vài người cũng đã đi xa. Như anh Cao chẳng hạn, hơn nữa, em cũng đã khác trước phần nào nên em ở lại đây dạy cho trường tiểu học này. Dè dặt hơn, em ăn mặc khác hơn và đeo kính nữa... Cao mỉm cười:

- Dù cho chị có cải trang thế nào đi nữa cũng không xong, y phục và thời gian đâu thể biến đổi chị được. Chị vẫn đẹp như thuở nào, nhưng mạnh khỏe sành sỏi hơn. Mai nhìn Cao:

- Mai đã chết rồi anh à, tôi không phải là Mai, mà là cô giáo Sương, nghĩ thế nên tôi mạnh dạn vào dạy trong nhà này để được gần con tôi hơn, tất cả đều cho nó đó. Trần nói:

- Khi Mai tới ăn cơm khách, anh nghĩ ngay là em rồi. Anh nghĩ tới 6, 7 phần nên mượn người dọn căn phòng y như trước, từ lâu anh không trồng hoa hồng vì sợ nó khơi lại kỷ niệm xưa, nhưng hôm đó anh chuẩn bị ngay một bình hoa hồng đó. Em xem, đâu phải anh hoàn toàn không nhận ra em đâu. Nhưng hình như em đã tìm đủ mọi cách để tránh né nhưng anh vẫn tìm đủ mọi cách chứng minh em là Mai của anh. Mai ơi! Anh dò lâu lắm rồi...

- Anh nghi ngờ từ lâu à?

- Phải, càng ngày anh càng nghi ngờ hơn. Hồi trước không thể chắc chắn là em chết được. Hơn nữa, anh quyết đoán hơn sau khi nghe lời của bác tài. Mai ngạc nhiên:

- Hồi trước đâu có bác tài nào? Trần cười:

- Phải, em không biết đâu, hồi trước bác lái xe cho xưởng mà, bác chỉ gặp vài lần nên không nhớ rõ, nhưng theo lời bác tả lại, anh chắc tới 8 phần.

- Hèn gì bác ấy gặp em là nhìn trân trân, ai ngờ là điềm chỉ viên của anh.

- Em đừng trách bác ấy, bác ấy rất kính mến em. Bác nói: "Ngay sau khi em vào ở nhà này, bác và chị Châu đã coi em như bà chủ rồi". Mai cười chua chát:

- Bà chủ? Xin lỗi... Tôi không dám. Trần lo lắng:

- Không, người nói không dám phải là anh mới đúng. Mai cười buồn:

- Đúng là loài người lộn xộn, khi còn cầm trong tay thì cho là xấu, ghét bỏ, tới lúc mất đi rồi thì tìm kiếm tiếc thương. Trần gật đầu:

- Em nói đúng, nhưng bây giờ anh đã có kinh nghiệm, một kinh nghiệm quá đắt giá!

- Tôi không dám tin ai nữa hết. Trần nhắm nghiền đôi mắt vô hồn lại, chàng nghe choáng váng mặt mày, câu nói mà chàng sợ nhất mong cho nó đừng tới nhất lại là từ miệng Mai vừa thốt ra rồi. Chàng van lơn:

- Mai... Đừng đi em... Anh van em mà.

- Không...

- Anh hứa là không bao giờ đụng chạm tới em trong suốt thời gian em chưa tha thứ cho anh, điều chánh hết là anh xin em đừng đi đâu cả, cứ ở lại đây... Mai lắc đầu:

- Không được, tôi bây giờ không còn là một cô giáo kèm trẻ trong gia đình này nữa.

- Phải, Mai là chủ nhà này... Mai chua chát:

- Thưa ông, tôi không yêu cái gia tài này đâu thưa ông, hình như tôi từng đau khổ vì nó rồi... Trần ôm lấy đầu:

- Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa Mai ơi... Về phần Lan, tôi sẽ ly hôn với cô ta tức khắc, có thể tôi sẽ giao hết xưởng trà lại cho Lan... Bây giờ tôi không có gì quan trọng bằng Mai, bằng tình yêu đang hồi sinh của chúng ta cả... Tôi sẽ ly hôn ngay... Mai lạnh lùng:

- Đó là chuyện riêng của ông, đừng nói với tôi làm gì.

- Nhưng em không nên... Mai gằn từng tiếng:

- Tôi phải rời khỏi nhà này, tôi đã quyết định rồi ông à, đừng nói nữa vô ích... Trần im lặng, sắc mặt trầm trầm, sự đau khổ đã đến sự tột cùng của nó, không còn biểu lộ trên gương mặt được nữa:

- Mai... Không còn gì để nói nữa sao Mai?

- Đúng. Trần cúi đầu lặng thinh, vầng trán chàng như hằn thêm nhiều nét nhăn nheo, hai khoé mắt long lanh lệ. Mai bỗng rùng mình, nàng nhớ lại... Cách đây mười năm, gương mặt đau khổ ấy từng làm khổ nàng đến chết được. Phải... Người đàn ông ấy từng đóng vai chánh trong đời nàng, là một người yêu đáng mến nhất, là một người chồng biết thương yêu chiều chuộng vợ nhất... Và cũng chính chàng, một người chồng ghen tuông vô lối, mù quáng vì ghen tuông để tàn nhẫn, hạ nhục vợ đến uất ức phải tự tử. Tất cả cũng vì chàng yêu nàng... Nàng nhìn chàng, rồi cũng không ngăn được dòng lệ chảy dài trên đôi má. Chàng thở dài rồi nói:

- Em nói đúng, anh không có tư cách gì hết. Trước kia anh không ra gì, bây giờ anh lại là một kẻ tàn phế, còn em, trước kia em trong sạch, thanh cao, bây giờ em vẫn còn rực rỡ, anh làm sao... Làm sao đủ tư cách để xin em tha thứ... Mai cau mày, những lời nói của Trần thật chí tình, đầy vẻ chua xót nhưng nàng biết mình đã bị chàng hiểu lầm, chàng tưởng nàng đang tự cao tự đại chăng? Chàng nghĩ rằng vì chàng tàn tật, nhưng nàng nào có khinh thị người mù đâu. Đó là một chuyện khác, chàng không nên ghép điều hận cũ, mối chánh trong vấn đề. Trần tiếp:

- Vì thế, tôi không khi nào dám ép buộc Mai, nhưng còn Oanh, Mai không nghĩ tới con sao? Mai khó chịu:

- Đừng đem con tôi ra làm áp lực với tôi. Trần lắc đầu:

- Không, nhưng sự thật là vậy. Oanh vẫn yêu mến Mai, xem Mai như mẹ nó dù nó chưa biết, còn Mai, Mai cũng biết là nó cần tình thương, bù đắp vào những chỗ thiếu thốn của nó, những lúc nó ốm đau, bệnh hoạn lấy ai săn sóc chu đáo cho nó được? Mai lặng thinh... Tất cả những gì nàng đã hàng động đều nhắm vào Oanh, cho Oanh cả. Oanh là một sợi dây ràng buộc nàng với ngôi nhà này vì nó mà Mai không trở về ngoại quốc, và cũng vì nó mà nàng làm một việc vô cùng mạo hiểm là tới ở ngay trong ngôi nhà của Trần. Vì Oanh, nàng sẵn sàng xung đột với bà Lan. Bây giờ... Liệu nàng có bỏ nó được không? Nàng lúng túng, lặng thinh suy nghĩ nhưng càng suy nghĩ lại càng thấy rối loạn hơn, rối loạn đến nỗi không còn phân tách được chuyện gì để suy nghĩ nữa.

- Thế à? Trần thở một hơi dài:

- Tôi cũng đoán như thế. Anh Cao... Anh nghĩ xem coi có được không? Tôi sẽ tranh thủ với Mai cho kỳ được. Cao lặng thinh hồi lâu:

- Theo ý tôi thì anh nên chậm rãi, từ từ, muốn có kết quả thì càng dè dặt càng tốt.

- Anh định... Cao nói tiếp:

- Mai bây giờ không phải như Mai ngày trước đâu, nếu anh nhìn thấy được chắc chắn anh cũng có ý kiến như tôi. Chàng nhìn ra xa:

- Chị ấy không còn là một cô gái hiền hậu đến nhu nhược nữa. Chỉ đã trưởng thành và đã già dặn lắm rồi... Theo tôi thì nếu thấy chưa có sự thay đổi gì của chỉ thì nên giữ y thái độ, nếu không có thể chị ấy sẽ ra đi à. Trần buồn rầu:

- Có lẽ Mai không còn nghĩ đến những ân tình cũ nữa. Cao cười:

- Ân tình à? Chàng tiếp:

- Đặt anh trong trường hợp chị Mai, yêu tha thiết người nào, người ấy lại hành hạ lại mình cho đến mức phải tự tử, mình còn sống, vẫn sống một mình trong khi người ấy lập gia đình, nếu anh trong trường hợp đó anh có nghĩ đến ân tình không? Trần đứng ngẩn người ra. Một lúc chàng lẩm bẩm:

- Phải rồi... Còn tư cách gì đâu mà mong Mai nhớ tới chữ ân tình hay ân nghĩa.

- Nhưng anh đừng chán nản. Cao đặt tay lên vai Trần:

- Trong đời, cũng có những việc bất ngờ, không sao đoán trước được. Anh xem chúng ta đây, ai ai cũng cho là chị ấy đã chết, thế mà sau mười năm, chị ấy lại xuất hiện với bằng cấp cao, làm giáo sư đại học ngoại quốc, rồi chị ấy lại đẹp hơn, v.v... Chàng nói có vẻ tin tưởng hơn:

- Tinh thần tự lập của chỉ coi bộ còn vững vàng gấp hai chúng ta nữa, nếu không chắc gì chỉ còn sống. Anh nên nhớ rằng chị Mai không như bao nhiêu người đàn bà tầm thường khác. Đừng để mất. Chàng lắc đầu:

- Vậy mà trước kia... Nhớ lại tôi còn giận anh. Trần cười đau đớn:

- Tôi đã trả một giá quá đắt về chuyện sai lầm của mình trước kia, nhưng bây giờ dầu thế nào cũng được, miễn giữ được lại Mai là có chết tôi cũng vui.

- Mười năm nay, anh tự hành hạ mình đã quá nhiều. Trần ưỡn ngực:

- Tôi sẽ tu chỉnh lại từ vật chất đến tinh thần làm sao cho xứng đáng với Mai.

- Anh coi chừng, Mai bây giờ là cánh hồng thật đẹp nhưng cũng đầy gai nhọn, coi chừng, không khéo anh sẽ bị thương vì gai của cây hoa đẹp.

- Tôi không sợ bị thương, tôi tin tưởng có công mài sắt có ngày nên kim... Tôi sẽ đạt mục đích mà... Cao cười tươi:

- Tôi chúc anh thành công... Tôi hy vọng anh sẽ trùng tu lại Hoàng Mai Trang, từ bên ngoài cho đến gia đình êm ấm bên trong.

- Trùng tu lại Hoàng Mai Trang à? Trần mỉm cười:

- Anh vừa nhắc tôi một chuyện rất hay... Phải rồi, tôi phải trùng tu lại ngôi nhà ấy... Phải trồng lại vườn hồng xinh xắn đó, nàng vẫn yêu hoa hồng. Trần chợt nhớ lại:

- À, anh Cao, công việc làm ăn của anh thế nào? Chị và mấy cháu vẫn mạnh cả chứ? Hôm qua tới giờ rối trí quá tôi không nhớ được việc gì cả, thật là bậy.

- Cám ơn anh, vợ con tôi vẫn mạnh. Cao có vợ từ sáu năm nay, đã có hai con. Chàng tiếp:

- Ngoài ấy khí hậu tốt nên ít khi bị bịnh hoạn lắm. Còn công việc làm ăn thì chẳng có gì khá cả, thường thôi.

- Xưởng của anh ngoài ấy lớn không?

- Kêu là xưởng chớ thật ra chừng 50 nhân công à, tôi làm giám đốc luôn.

- Anh có thể giao cho người khác trông nom không? Trong này tôi cần người như anh giúp đỡ, tôi thấy sự nghiệp của mình đang xuống, có thể nguy lắm. Cao lặng thinh suy nghĩ, chàng nhớ lại mười năm về trước, hãng của Trần đứng vào hạng nhất nhì ở VN, bây giờ, chỉ còn là một hãng bậc trung. Xuống quá rồi, chàng đi, Trần mù mắt, chỉ có ông quản lý Triệu là trông nom được thôi. Nhưng một mình ông ta làm sao gánh vác mọi công việc nổi. Trần hỏi lại:

- Anh nghĩ thế nào? Cao chưa trả lời, Trần nói thêm:

- Kể như tụi mình hùn vốn vậy, không có anh lần lần tôi cũng chết, mà anh khai thác trên ấy cũng chẳng được bao nhiêu. Cao đáp:

- Bây giờ tôi chưa thể quyết định gì được, tôi cũng muốn trở về đây lắm. Nhưng...

- Nhưng thế nào?

- Nhưng trên kia, xưởng nhỏ mà là sở hữu hoàn toàn của mình, có phần dễ hơn. Trần lắc đầu:

- Tôi hiểu ý anh rồi. Anh nghĩ là dù sao cơ nghiệp này cũng không phải là của anh à? Không, anh lầm ý tôi rồi, tôi đã nói là kể như chúng ta hùn vốn, lời chung ăn, lỗ chung chịu. Cao cười:

- Hoàn cảnh tôi cũng khác xưa rồi. Bây giờ, tôi đã có gia đình phiền phức, để tôi suy nghĩ lại.

- Anh Cao, rồi tôi sẽ trùng tu lại Hoàng Mai Trang, chừng đó thì lo gì chỗ ở nữa, hiện giờ anh chị về đây ở, cũng còn rộng chán mà, nhà này cũng lớn. Cao lặng thinh một chút rồi ngẩng lên:

- Anh định trùng tu lại Hoàng Mai Trang để về ở với chị Lan sao? Như thế... Trần vội lắc đầu:

- Không... Không bao giờ có chuyện đó. Tôi sẽ ly hôn với Lan, Mai còn sống mà. Cao hỏi ngay:

- Còn lời cam kết với chị Mai? Trần bối rối:

- Ờ... Ờ... Đó chỉ chuyện bất đắc dĩ... Cao lắc đầu:

- Anh coi chừng, chị Mai không giống như ngày trước đâu, chỉ đã bắt anh thực hành thì nên cẩn thận. Trần gật đầu:

- Dĩ nhiên là tôi sẽ thuyết phục Mai trước. Hoàng Mai Trang phải là nơi xum họp của chúng tôi sau mười năm gian nan... Cao mỉm cười:

- Tôi mong rằng anh sẽ thực hiện được điều đó. Tôi hứa với anh chừng nào anh thuyết phục được chị Mai, giải quyết chuyện hôn nhân với chị Lan xong hết tất cả, tôi sẽ trở lại với anh. Trần ngẩng lên:

- Thật không anh?

- Sao lại không.

- Như thế kể như chúng ta đã giao ước với nhau rồi đó. Tới lúc ấy anh phải về đây với bất cứ giá nào, không thể tìm một lý do nào để thối thác nghen.

- Tất nhiên, nhưng tôi chỉ ngại quãng đường anh sắp trải qua, anh nên nhớ là nó không dễ dàng gì đâu. Trần đáp giọng tin tưởng:

- Tôi biết nhưng tôi không sợ, tôi sẽ ráng, phải cố gắng cho hạnh phúc của tôi, Mai và Oanh. Trần xiết chặt tay Cao, tình hữu nghị trở lại như xưa, không còn dấu vết gì của sự bất hoà. Cao hơi ngạc nhiên với Trần. Chàng như một người xưa sống lại, đầy tự tin, kiên quyết. Trời đã xế chiều, Sương cầm tay Oanh bước ra khỏi lớp học thì nàng đã thấy Trần và Cao đứng ngoài sân trường. Oanh buông tay Sương:

- Ba... Chú Cao... Trần cầm tay con, mỉm cười vuốt mái tóc óng mượt:

- Hôm nay con học giỏi không? Có bị cô cho ăn ốc vịt không? Oanh vui vẻ:

- Dạ không, cô khen con lúc này học đã giỏi lắm, chỉ cần cố thêm nữa là đứng đầu lớp, con sẽ cố lên cho ba coi.

- Thật không?

- Ba hỏi cô con đi. Oanh đứng sang một bên nhìn Trần, nó vừa chợt nhận thấy cha nó thay đổi thật nhanh chóng. Trần vui tươi, hoà dịu và chan chứa nhiệt tình hơn bao giờ hết, chàng như một kẻ vừa "Tái sinh." Sương cũng nhận thấy thế. Nàng đang đứng ngẩn ngơ thì Oanh đã chạy đến kề bên:

- Cô à... Cô cho ba con biết đi. Trần quay lại phía Sương:

- Oanh nó nói nó học giỏi đó... Cô Sương. Giọng chàng thật hoà nhã, sắc mặt vui tươi. Sương gật đầu:

- Dạ, tháng này Oanh đứng hạng nhì. Oanh vui vô cùng nhất là hôm nay cha nó vui vẻ, nó thấy sung sướng hẳn lên:

- Đó, thấy không ba? Rồi nó quay sang Cao:

- Chú ở đây chơi với cháu luôn nghe? Cao lắc đầu:

- Ngày mai chú phải về. Oanh nhăn mặt:

- Sao mau vậy chú? Thôi, ở luôn hổng được, vậy chú ở với cháu một tuần, chịu hông? Cao bật cười:

- Chú cũng muốn ở chơi với cháu, nhưng không được.

- Sao vậy hở chú?

- Còn mấy em và thím của cháu ở ngoài ấy nữa. Trần xen vào:

- Oanh, con dặn chú kỳ sau vào chơi nhớ đem mấy em vào chơi chung với con nghe. Sương chợt hỏi:

- Anh Cao có gia đình rồi à?

- Cũng năm, sáu năm rồi chị ạ.

- Mấy cháu rồi anh?

- Hai, còn nhỏ xíu hà.

- Chắc hai đứa kháu lắm phải không anh? Cao cười:

- Nhõng nhẽo chịu không nổi chị ơi. Chàng nắm tay Oanh:

- Chú cháu mình đi đua xem ai về trước nghen? Oanh lắc đầu:

- Chú phải cho cháu đi trước mười phút cháu mới chịu.

- Năm phút thôi.

- Ủa, cũng được nữa, lần này Oanh chấp chú đó nghen. Ba người đều bật cười, Oanh lắp xắp chạy trước, mái tóc bay dưới làn gió chiều thật dễ thương. Cao nhìn Sương:

- Chị thấy nó dễ thương không? Rồi chàng bước nhanh theo Oanh, cố tạo cho Trần và Sương được gần nhau tự do. Mai nhìn theo lưng Cao một lúc rồi quay sang Trần:

- Ông Trần... Chúng ta về... Trần cau mày:

- Ông à? Tại sao Sương gọi thế? Sương lắc đầu:

- Tôi đã nói là chúng ta phải xem như chuyện hôm qua không có xảy ra, đừng để người khác chú ý. Trần thở ra, hai người lặng thinh đi tới. Lát sau, Trần hỏi:

- Hôm nay chắc Sương mệt lắm. Đêm qua đâu có nghỉ ngơi gì.

- Dạ, cũng không mệt gì lắm.

- Tôi định sửa chữa lại Hoàng Mai Trang, trồng lại vườn hồng, Sương nghĩ thế nào? Trần tiếp giọng tha thiết hơn:

- Vườn hồng sẽ đẹp lại như xưa, Sương thích chứ? Sương lạnh lùng:

- Vườn hồng của ông chứ đâu phải của tôi mà tôi thích. Còn việc sửa chữa nhà cửa là của riêng ông. Trần thở ra, buồn bã. Chàng nói nho nhỏ:

- Sương ghét tôi lắm phải không? Chàng tiếp:

- Người bạn trai của Sương ở ngoại quốc chắc hẳn nhiều tiền và đẹp trai lắm. Sương chua chát:

- Dĩ nhiên.

- Sương không về bên ấy đúng hẹn, rồi... Anh ta phải làm sao? Sương nhún vai:

- Thì y phải chờ chứ sao? Thật ra, Sương nói vậy để nư hận trong lòng chớ thật ra sau ba, bốn lá thư hối nàng về của Jacky, anh ta đã hỏi thẳng vấn đề là chịu về hay không? Sương đáp không thì anh ta đi tìm vợ khác ngay. Sương không hề thấy tiếc gì cả và nhận thấy việc mình quyết định ở lại quê hương là đúng. Trần buồn rầu nói:

- Sương định ra ngoại quốc nữa không? Sương vẫn "đùa dai":

- Có lẽ sớm muộn gì cũng phải trở qua ấy. Trần giựt mình:

- Thật không? Chàng tiếp nhanh:

- Sao Sương hứa là sẽ ở lại?

- Thì tôi sẽ ở lại trong khoảng thời gian này. Trần cắn môi, những vồng gân xanh nổi lên trên trán, chàng không ngờ câu chuyện như thế. Chàng lắc đầu:

- Bây giờ Sương thay đổi nhiều quá!

- Thế à, tôi chẳng hay.

- Sương tàn nhẫn lắm. Nàng cay đắng:

- Người ta dạy tôi đó. Trần kêu lên:

- Sương... Sao Sương vô tình thế? Sương cười chua chát:

- Ngày xưa, tôi có lần suýt chết vì có tình với người ta và ngu dại giữ tình đó. Trần nghẹn lời, chàng biết không thể nói gì thêm được nữa, chỉ vô ích thôi. Chàng lặng thinh, tiếp tục đi tới, Sương cũng không nói gì, chậm rãi bước sau chàng. Hồi nãy khi tới trường với Cao sắc mặt Trần vui tươi bao nhiêu thì giờ buồn bã bấy nhiêu. Chàng bước từng bước nặng nề, cây gậy quờ quạng trên mặt đất, nét mặt buồn dàu dàu. Buồn rầu, thất chí nên đầu gậy chạm vào một cột đèn mà Trần vẫn không để ý, cứ bước thẳng tới. Sương hết hồn:

- Coi chừng. Nàng chạy nhanh tới trong khi Trần nghe kêu đứng khựng lại theo phản xạ. Sương tránh không kịp ngã vào người Trần, Trần vội đưa tay đỡ nàng lên, chàng nắm chặt tay nàng:

- Mai... Sương lặng người đi giây lát rồi bỗng vùng mạnh tay ra, giọng nàng giận dữ:

- Ông không giữ lời hứa à? Tôi muốn ở lại mà, tại sao ông muốn tôi phạm vào mãi? Trần đáp:

- Mai... À Sương... Tôi lỡ, xin cô bỏ qua lần này vì việc quá bất ngờ và tôi hay xúc động... Sương định nói gì thì đàng xa Oanh đã chạy lại, vừa thở hổn hển vừa nói:

- Ba... Con ăn chú Cao rồi. Nó quay sang Sương:

- Chú Cao con ăn gian lắm cô, chú cố để cho con ăn hà, con biết chú đi từ từ đó. Rồi nó bỗng lùi về sau:

- Ủa, cô và ba giận nhau hả? Nó lắc tay Sương:

- Cô giận ba con đó à? Trần chụp ngay cơ hội tốt:

- Cô con muốn bỏ cha con mình đó. Oanh giựt mình:

- Hả?

- Cô định bỏ con đó. Oanh lắc mạnh tay Sương:

- Cô... Sao vậy cô? Nó ôm chặt lấy Sương, nhìn nàng trân trân:


Chương 11


Cô... Con có làm gì cho cô giận đâu, ba làm cho cô giận hả cô? Sao cô bỏ con? Oanh nghẹn ngào như muốn khóc... Trần tiếp:

- Phải, Oanh đâu có làm gì nên tội. Sương trừng mắt nhìn Trần nhưng chàng có thấy gì đâu, nhưng trước mặt Oanh, nàng đành nén cơn giận dữ. Nàng xoa đầu Oanh an ủi:

- Hổng có ai giận ai hết cưng à.

- Thật không cô?

- Thật, ba con đùa đó. Oanh nhăn mặt:

- Ba làm con hết hồn hà. Rồi nó vui mừng, một tay nắm lấy tay Sương, một tay nắm tay Trần, vừa đi vừa hát nho nhỏ:

- "Tía má em hừng đông đi cày bừa... Má em hừng đông đi cày bừa... " Đôi mắt Sương ươn ướt lúc nào nàng cũng không hay, nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé, dịu mềm đó. Giọng hát trong trẻo với bài ca thơ ngây đó khiến nàng cảm động... Làm sao nàng xa nó được. Trần cũng bị tiếng ca đó làm tinh thần xúc động, chàng chớp chớp đôi mi. Oanh đi giữa, vui vẻ hát, hát càng lúc càng lớn hơn. Trần bước bên phải, Sương bên trái nó. Ba người chầm chậm đi dưới ánh hoàng hôn. Trần chỉ mơ ước được cảnh đoàn tụ như thế mà thôi. Nhưng đáng buồn là nó có thể chấm dứt bất cứ lúc nào. Chàng có thể lưu nàng, một người lạnh lùng, băng giá ở lại bao lâu nữa, chừng nào nàng sẽ ra đi? Hai người chậm rãi bước, Oanh vẫn hát vang. Trần và Sương đều lặng yên đeo đuổi ý nghĩ của mình nhưng cả hai đều xúc động trước giọng hát của đứa con. Cao đứng chờ mọi người ở cổng, thấy cảnh đoàn tụ ấy, chàng cũng thấy vui. Chiều hôm ấy, theo lời Trần dặn trước, chị bếp dọn cơm sớm hơn mọi bữa. Trần lại bảo:

- Oanh hôm nay khỏi học thêm, để cho cô Sương ngủ, đêm qua cô thức sáng đêm đó, đừng quấy rầy cô nghen con. Oanh nghe Sương mệt thì hỏi ngay:

- Cô bịnh hả ba?

- Không, cô Sương mệt thôi, nếu con quấy rầy cô hôm nay thì ngày mai cô bịnh.

- Vậy thì con chơi một mình, ngày mai cô hết bịnh cô chơi với con nghen cô. Sau một đêm thức trắng, sáng sớm lại phải đi dạy suốt ngày, Sương cũng mệt nhừ nên gật đầu:

- Ờ... Ngày mai mình học thêm. Dùng cơm xong, nàng trở về phòng riêng ngay, nàng định ngủ một giấc cho tỉnh táo hầu quyết định được những việc cần kíp. Vừa bước vô phòng, nàng đã nghe mùi thơm ngát của hoa hồng, các chậu hoa ngoài lan can, các bình nhỏ trên đầu giường đều được thay bằng hoa mới, còn thật tươi. Bất giác Sương khẽ thở dài... Nàng thay đồ ngủ, chải sơ mái tóc rồi bước lại gần giường, định ngã vật xuống. Nàng bỗng thấy một mẩu giấy nhỏ dưới bình hoa trên đầu giường, mẩu giấy nổi hình hoa hồng. Một dòng chữ cứng nét nhưng không ngay thẳng:

- "Chúc Sương được nhiều mộng đẹp." Sương im lặng, nghĩ ngợi giây lát rồi nằm lên giường. Trước khi đi vào giấc ngủ, nàng còn thấy những hoa hồng như cười vui với mình, chúc tụng nàng bằng hương thơm ngào ngạt... Sáng sớm hôm sau, Cao từ giã mọi người rồi ra bến xe đi ngay. Chiều, khi tan học, Sương và Oanh về nhà thì đã gặp Lan trong phòng khách. Lan mặc đồ thường ở trong nhà, ngồi trên salon, mắt chăm chú nhìn các cành hoa hồng như suy nghĩ điều gì. Trong phòng ăn, trên bàn cũng có một bình hoa như thế, không biết từ lúc nào, hoa hồng xuất hiện đầy nhà. Thấy Sương và Oanh bước vào, Lan ngẩng lên, thờ ơ hỏi giọng cộc lốc:

- Oanh, ba mày đâu? Oanh đáp nhỏ:

- Dạ, chắc ba đi rồi... Con không biết rõ lắm, con mới đi học về đây nè má. Oanh nhìn Lan với ánh mắt sợ sệt, gặp Lan nó có vẻ như chuột gặp phải mèo. Sương liếc nhìn ra nhà xe cũng không thấy xe và bác tài, chắc Trần đã đi đâu rồi. Có tiếng Lan:

- Ánh bịnh không biết đã bớt chưa? Sương liếc nhìn Lan, Lan đang cúi xuống dũa móng tay, không biết đã hỏi nàng hay Oanh. Nàng lên tiếng:

- Thưa bà, bớt rồi... Nàng lễ phép:

- Bà về bao lâu rồi, thưa bà? Lan không ngẩng đầu lên:

- Tôi về hồi xế. Lan bỗng đặt chiếc dũa xuống bàn, đứng lên phủi quần áo rồi hỏi Sương:

- Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một lát, được không? Sương ngồi xuống, trao cặp da cho Oanh:

- Cháu cất cặp này vào phòng cô dùm, chút tối mình còn học nữa, cháu làm toán hôm qua đi.

- Dạ. Oanh khệ nệ mang một chiếc cặp lên lầu. Sương quay lại thấy Lan đang chăm chú nhìn mình như tìm hiểu với ánh mắt soi mói tỉ mỉ, rất lạ lùng khiến nàng phải khó chịu. Lan chậm rãi:

- Cô Sương, cô thích trẻ em lắm phải không? Sương gật đầu:

- Dạ. Lan cười cười:

- Cô Sương à, xin lỗi cho tôi hỏi một câu hỏi mà có lẽ vượt qua phạm vi tôi. Sương lạnh lùng:

- Bà cứ hỏi.

- Tại sao cô không lấy chồng? Sương giựt mình, nàng gượng cười ngẩng lên nhìn Lan, không ngờ Lan lại đặt câu hỏi lạ lùng như thế. Bà tìm nàng trò chuyện đủ thấy lạ rồi, chắc có chuyện gì không bình thường đã xảy ra. Hay là bà đã biết... Không thể được, bà chưa gặp Trần mà, không thể được... Lan hỏi tới:

- Cô đừng phiền, sao vậy cô? Sương cau mày:

- Thưa bà, mỗi người đều có hoàn cảnh riêng. Lan mỉm cười:

- Cô đã... Yêu đương lần nào chưa?

- Dạ rồi...

- Và cô đã gặp chuyện buồn phải không?

- Dạ. Sương nhìn Lan, nhủ thầm:

- "Mình phải nắm thế chủ động, không cho bà ta tìm hiểu mình mãi như thế được." Nàng nói nhanh:

- Bà nên biết không phải người nào cũng may mắn như bà, cũng được hạnh phúc như bà. Lan cười nhạt:

- Đừng mỉa mai tôi chứ! Hừ... Hạnh phúc... Sương lắc đầu:

- Tôi không nói mỉa mai đâu. Nếu bà muốn hạnh phúc là có ngay, hạnh phúc đang chờ bà. Lan ngơ ngác:

- Cô bảo sao?

- Thưa bà... Giọng Sương tha thiết:

- Bà có thể thay đổi cái không khí trong nhà này nếu bà muốn. Ông Trần và bé Oanh đang cần bà... Lan nhướng mày:

- Sao cô biết? Bà lộ sắc giận:

- Cô không biết gì đâu! Họ không cần tới tôi, họ chỉ yêu chỉ thương cái con ma nào đó. Sương khẽ rùng mình. Lan lắc đầu:

- Tôi là người sống mà bị coi chẳng ra gì, còn cái cô Mai gì đó, chết rồi thế cũng sướng. Sương im lặng, Lan nhìn nàng rồi nói sang chuyện khác:

- Trong lúc tôi vắng nhà có xảy ra chuyện gì khác lạ không cô? Hay cũng chỉ như thường? Sương hơi lúng túng:

- Dạ.... Cũng không có gì... Có chú gì của Oanh đó đến chơi và về rồi.

- Chú Cao đó phải không?

- Dạ phải rồi. Lan lẩm bẩm:

- Ủa, y đến làm gì? Sương lắc đầu:

- Tôi không rõ... Lan nhìn mấy bình hoa rồi vụt hỏi:

- Còn mấy bình hoa này?

- Dạ?

- Chưng cho ai mà nhiều dữ vậy? Sương ngập ngừng:

- Tôi cũng không rõ... Bà Lan cười gằn:

- Từ trước đến nay chưa bao giờ trong phòng khách lại chưng hoa hồng, bây giờ lại đầy nhóc, tới cả nhà bếp nữa. Sao có chuyện lạ vậy kià? Sương đáp nhanh:

- Dạ xin lỗi bà, tôi không hiểu?

- Thật không? Sương cau mày:

- Sao bà lại hỏi tôi như thế? Lan nhìn thẳng vào mặt Sương:

- Vì trong phòng cô có nhiều hoa nhất. Sương giận vô cùng, như thế là ba ta đã vào trong phòng riêng của mình để xem xét. Nàng nhìn thẳng vào mặt Lan, bà ta trầm tĩnh vô cùng, Sương biết ngay mình đã gặp kình địch. Nàng đáp giọng cứng rắn:

- Thưa bà, trong nhà này không lẽ có lệ cắm đặt để nhiều hoa trong phòng à? Lan liếc mắt nhìn Sương rồi lặng thinh, không khí giữa hai người đã căng thẳng tột độ. Sương không bao giờ muốn có sự xung đột xảy ra vì dù sao, trong gia đình này, nàng chỉ là một cô giáo kèm trẻ, ở nhờ nhà người ta, chủ nhân là Lan. Lan cười nham hiểm:

- Phải, đâu ai cấm cô... Nhưng xin lỗi, tại vì tánh tôi hay hỏi, tôi thấy... Ngộ quá! Sương đứng lên:

- Thưa bà, nếu và thấy bực mình vì chúng thì tôi xin bỏ nó ngay, tôi cũng không thấy cần mấy. Lan vội khoát tay:

- Không, tôi có nói là tôi khó chịu vì hoa bao giờ, hoa luôn luôn cũng làm cho người ta thấy vui vẻ. Bà nhún vai:

- Tôi chỉ tội nghiệp chị Châu mất công lặn lội đi mua những thứ thật đắt tiền. Sương nhìn bà ta, chưa đóan rõ được ý định của Lan như thế nào. Lan chỉ chiếc ghế:

- Ngồi xuống đi cô. Rồi bà cúi xuống dũa móng tay, không hề chú ý tới Sương nữa, bà cứ dũa mãi không thôi. Thái độ miệt thị, tự cao ấy làm Sương khó chịu nàng đứng lên nhìn Lan nói lớn:

- Thưa bà, bà bảo tôi ngồi lại có chuyện gì không? Lan vẫn không nhìn Sương, bà ta đưa tay ngắm nghía hồi lâu rồi mỉm cười hỏi:

- Cô có rành sơn móng tay không? Sương ngạc nhiên:

- Bà hỏi tôi?

- Phải, nếu cô rành thì sơn gím tôi. Sương cau mày, thì ra bà ta khinh nàng tới mức ấy, bà muốn làm nhục mình mà! Nàng lắc đầu:

- Xin lỗi bà, tôi chưa sơn móng ta lần nào cả. Lan nhún vai:

- Cô không biết sơn móng tay? Bà cười gằn nhìn Sương:

- Cô chỉ biết phục dịch, nịnh bợ một thằng mù à? Sương đứng phắt dậy, nàng không còn chịu được nữa, nàng trừng mắt nhìn Lan:

- Bà nói vậy với ý gì? Lan nhếch mép cười lạt:

- Tôi có ý gì đâu, thấy sao nói vậy, sao cô nóng tính quá thế. Có tật nhúc nhích à? Bà đứng lên quăng chiếc dũa móng tay lên bàn, bước lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài. Có tiếng còi xe ngoài ngõ, Trần đã về. Sương nói lớn:

- Yêu cầu bà thận trọng lời nói hơn một chút. Nàng giận đến ghẹn lời, đúng là ba ta muốn hạ nhục mình. Tình hình trước mắt thật rắc rối, khó xử, nàng cũng khó mà làm ở đây được lâu... Nàng làm sao có kiên nhẫn ở đây mãi khi thái độ của Lan như thế đó. Nàng quay lưng bước lên lầu, vừa tới chân thang, nàng bỗng nghe sau lưng có tiếng Trần gọi:

- Cô Sương ơi! Cô có ở đây không? Sương quay lại, Trần đã bước vào cửa phòng khách, trên tay một gói giấy gương mặt vui vẻ, tươi cười. Sương chưa kịp nói gì thì Lan hứ một tiếng, nét mặt Trần vụt sa sầm, chàng quay mặt về phía cửa sổ:

- Lan đó hả? Lan gằn giọng:

- Phải tôi đây. Bà liếc mắt nhìn Sương:

- Nếu anh cần tìm cô Sương, thì cô ấy hiện cũng đang có mặt tại đây. Sương thở dài lặng thinh, không khí như thế thà nàng ra đi còn hơn, nàng đi thẳng luôn lên lầu, nhưng bà Lan đã gọi nàng lại:

- Khoan đã cô Sương. Sương ngạc nhiên quay lại nhìn. Bà Lan với vẻ mặt bực tức:

- Cô không nghe tiếng ông chủ gọi cô sao? Sao cô đi luôn lên lầu? Hãy trở lại ngay! Sương đứng thẳng người, tay cầm chặt lan can, từ trên cao nàng nhìn xuống dưới phòng khách, nét mặt Trần tái mét.

- Lan, làm gì vậy? Cô ấy có tự do riêng của cổ. Cô Sương muốn lên hay xuống thì tùy ý. Lan gằn giọng:

- Thế à? Cô ấy là chủ nhà này sao? Tôi cần gọi cô ấy xuống! Tôi nghĩ rằng không bao lâu cô ấy sẽ làm chủ nhà này cho mà coi. Cô có nghe rõ không cô Sương? Sương đứng trước một tình hình nghiêm trọng, nếu nàng trở xuống thì còn gì là tự tôn của mình, nếu nàng đi thẳng luôn tất nhiên sẽ phải xa Oanh. Nàng đứng một chỗ, trong khi Trần giận dữ, chàng đi nhanh về phía Lan la lớn:

- Bà không có quyền gì ra lệnh cho cô Sương cả và cô ấy cũng không bắt buộc phải nghe theo lệnh bà. Nếu bà là người biết tự trọng thì nên dè dặt một chút. Bà Lan đứng thẳng người, nhướng đôi mày sếch, mắt mở to, mặt tái xanh vì giận dữ, bà hầm hầm bước tới gần, giọng đầy uất hận:

- Anh Trần, anh thật là một con người đê tiện, anh là một người tàn tật, không thấy, không biết gì cả sao lại bảo hộ cô này? Tôi biết mà... Tuy anh mù nhưng vẫn chưa biết phận mình. Tôi cho anh biết, hôm nay tôi phải đuổi con nhỏ này đi vì tôi là chủ nhà này. Lan quay về phía Sương:

- Cô có nghe không? Sửa soạn đồ đạc rời khỏi gia đình này lập tức. Trần la lớn:

- Cô Sương... Cô cứ ở lại đây... Không phải Lan mời cô đến... Lan gằn giọng:

- Cô hãy đi đi! Cô có nghe rõ lời tôi hay không? Nếu cô là người có tự ái thì không nên sống bám vào người khác. Cô có nghe rõ chưa? Cô hãy đi đi, đi ngay lập tức. Sương cắn chặt răng tức giận đến nghẹn cổ... Nàng giận đến nỗi hoa mắt, cảnh vật trước mắt nhoè nhoẹt đi... Sương nắm chặt lấy thành lang lầu, cố trấn tĩnh lại, nàng nghe có tiếng Trần văng vẳng nhưng không biết chàng nói gì. Giây lát, nàng bước nhanh lên lầu như một cái máy. Trần gọi lớn:

- Cô Sương, xin cô nghe lời tôi, cô đừng đi đâu cả. Trần bước nhanh lên thang theo Sương, chàng vấp phải một chiếc ghế ở đầu thang lầu, trầy suốt cả tay, nhưng chàng vẫn không để ý, đá mạnh chiếc ghế qua rồi bước tới:

- Sương... Cô Sương ơi... Sương nghẹn cả cổ, nàng lắc đầu bước thật nhanh về phía trước, bất kể lời Trần. Nàng bỗng khựng lại vì thấy Oanh đang đứng trước mặt mình, hai tay nắm chặt lan can, mắt mở to ra. Mặt Oanh tái hẳn đi, đôi môi run run:

- Cô... Con bé chìa tay ra như kêu cứu, hai dòng lệ lăn dài trên đôi má thơ ngây.

- Cô ơi...

- Oanh... Sương nắm tay nó dẫn vào phòng rồi đóng chặt cửa lại. Nàng vuốt mái tóc óng mượt của con, ôm chặt nó vào lòng, hôn lên má, lên trán nó. Nước mắt hai mẹ con hoà lẫn với nhau. Con bé hỏi:

- Cô... Sao cô lại khóc? Sương nghẹn ngào:

- Oanh ơi... Oanh mếu máo:

- Cô đừng bỏ con tội nghiệp... Sương đau đớn nhìn gương mặt thơ ngây của Oanh qua làn nước mắt. Oanh là con của nàng, gia đình này cũng là gia đình của nàng, thế mà bây giờ nàng lại phải sắp rời khỏi gia đình vì lời xua đuổi của Lan. Nàng ôm chặt lấy Oanh vào lòng, ngồi thẫn thờ như một pho tượng, không suy nghĩ gì được cả. Dưới lầu, tiếng gây gổ giữa Lan và Trần vẫn còn vang dội, dường như mỗi lúc càng kích liệt hơn. Xen lẫn vào tiếng chửi rủa, tiếng đồ đạc đổ vỡ vang lên đôm đốp, không khí bên dưới thật hỗn loạn. Rồi sau cùng, tiếng cãi vã vụt ngưng bặt rồi có tiếng rồ máy xe hơi. Nhìn qua cửa sổ, Sương thấy xe của Trần vọt nhanh ra ngoài. Lan đã bỏ đi, Sương đoán thế nào Trần cũng sẽ lên lầu và gõ cửa phòng này. Nhưng đã thật lâu mà cũng chẳng có động tịnh gì, nàng thầm lo ngại không biết đã có chuyện gì. Bên dưới, Trần ngồi trầm ngâm trên chiếc salon, mặt chàng rắn lại, hút từng hơi thuốc thật mạnh thở ra với nỗi bực tức. Chị Châu rón rén nhặt từng mảnh vụn của các bình hoa vỡ, những cánh hoa hồng rơi lả tả trong phòng. Giây lát, chị thưa nhỏ:

- Ông... Dùng cơm không? Tôi dọn rồi. Trần nói:

- Lên mời cô Sương và Oanh xuống ăn luôn. Không khí trên bàn ăn thật nặng nề, Trần cứ lặng thinh ra chiều suy nghĩ. Chàng như chờ đợi một việc gì xảy ra, chờ đợi những lời giận dỗi của Sương, nhưng nàng vẫn thản nhiên, không nhắc gì đến chuyện đáng buồn vừa xảy ra cả. Nàng biết chuyện vừa rồi hoàn toàn không phải do lỗi của Trần mà dù có trách chàng cũng chẳng ích lợi gì. Oanh thì lấm lét hết nhìn cha lại quay sang nhìn Sương, lòng vừa buồn vừa sợ. Bữa cơm trôi qua và kết thúc trong không khí nặng nề. Sau bữa cơm, Oanh cùng Sương lên lầu, nàng vấp phải cuộn giấy có lẽ trong gói giấy Trần cầm khi nãy. Sương mở ra xem thì thấy đó là một đồ án kiến trúc thật tỉ mỉ, bên dưới có chữ: "Đồ án tái thiết Hoàng Mai Trang" Nàng biết ra Trần đã làm gì lúc chàng vắng nhà. Chàng đã nhờ một kiến trúc sư vẽ kiểu ngôi nhà xưa. Sương thấy chua xót trong lòng, nàng mang đặt bên Trần:

- Ông Trần, đồ án thiết kế của ông nè. Trần cầm cuộn giấy lặng thinh, mặt quay về phía nàng như chờ đợi những câu kế tiếp. Nhưng Sương lặng thinh không nói gì, cổ nàng như nghẹn lại, nàng không muốn mở lời vì sợ chàng tìm hiểu được tâm trạng hiện tại của mình. Sương dẫn Oanh bước nhanh lên lầu như đi trốn, lòng se thắt lại vì vẻ mặt thê thảm của Trần. Đêm ấy, sau khi ôn bài, cho toán riêng để Oanh làm xong, nàng đưa Oanh vào phòng, trò chuyện cho đến khuya. Khi Oanh ngủ, nàng đặt nó lên giường Oanh hé mắt ra mỉm cười, Sương cũng mỉm cười ru nho nhỏ. Một lúc, Oanh bỗng nói nho nhỏ:

- Cô giống mẹ con quá hà. Sương thở dài, vuốt tóc nó, hôn nhẹ lên mí mắt thơ ngây đó, tiếp tục ru:

- "Gió mùa thu mẹ ru con ngủ... Năm canh chầy thức đủ năm canh... " Oanh đã ngủ say, Sương cầm con búp bê để vào lòng nó rồi lặng thinh nhìn con thật lâu, hai dòng lệ lăn dài trên má. Lát sau, nàng quay lưng trở ra và khép cửa phòng Oanh, định trở về phòng. Nàng giựt mình, thấy Trần đứng kế bên khung cửa phía ngoài, nét mặt nghiêm trang. Nàng đứng khựng lại nhìn chàng rồi cúi đầu bước vòng qua Trần, chàng vội chận lại:

- Sương, tại sao Sương lặng thinh hoài vậy, từ chiều tới giờ Sương vẫn chưa nói câu nào, Sương giận sao? Sương vẫn im lặng, lệ vẫn tiếp tục lăn trên má, nàng lách mình tránh Trần rồi bước đi. Trần đứng im, buồn rầu, đau đớn... Đến cửa phòng mình, nàng quay lại nói nhỏ:

- Chào ông. Sương khép nhanh cửa phòng không dám nhìn gương mặt của Trần lâu. Đêm đã khuya, Sương nằm trên giường, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, nhìn với ánh mắt vô hồn. Bên giường, chiếc valy to đã mở sẵn, tất cả vật dụng nàng đã sắp đặt xong xuôi. Nàng định bỏ đi, không cho ai hay cả, nhưng trong giây phút cuối cùng nàng lại phân vân mãi. Hơn nữa, nàng còn muốn dạy cho hết năm, không thể bỏ dở số học trò đang ở năm thi. Nếu bỏ đi, nàng có thể sẽ mướn nhà trọ, dạy học mỗi ngày nhưng cũng vô ích, nhà Trần đâu có cách trường bao xa, Oanh vẫn đi học mỗi ngày, nàng đâu tránh được. Nàng lắc đầu:

- "Thật là khó khăn, rắc rối". Suy nghĩ tới lui mãi, mí mắt nàng đã nặng chĩu xuống, nhưng lại không ngủ được... Nàng đâu thể nào ở lại gia đình này sau cuộc va chạm vừa rồi với Lan, không thể nào ở được nữa! Bây giờ, bắt buộc nàng phải đi, dù thế nào cũng phải đi, tuy nàng khó có thể xa Oanh. Nàng chỉ còn duy nhất một con đường, không thể nào chọn ngã khác hơn được. Phải, nàng phải đi, không thể gặp lại mặt Lan trong ngôi nhà này nữa, nàng đã bị nhục quá nhiều. Trên danh nghĩa thì nàng ra đi cũng đúng lắm rồi, bà chủ nhà có quyền đuổi cô giáo tư bất cứ trường hợp nào, giờ phút nào, nàng đâu có quyền gì cưỡng lại. Sương ngồi dậy, thở dài, khóa va ly bỏ vào trong góc phòng. Chiếc va ly đựng ít vật dụng thường, mang đi hay không cũng được vì bây giờ nàng đã không như ngày trước, nàng có một số nữ trang trị giá rất to và một số vốn lớn. Mặc xong chiếc áo ngoài, Sương cầm chiếc "Sắc" mắt nàng bỗng nhìn vào bình hoa hồng trên bàn... Sương ngẫm nghĩ:

- "Mười năm trước đây... Hừ, lần thứ hai mình bị xua đuổi khỏi gia đình này". Nàng kéo cổ áo lên cao, mở cửa phòng, bước nhanh ra ngoài. Bốn bề im lặng, tất cả nhà đều ngủ say, phòng Trần cũng đóng cửa im lìm có lẽ chàng cũng đã ngủ say. Nàng rón rén bước đi như một con mèo trong lúc rình mồi. Bước tới cầu thang nhìn xuống, phòng khách tối om, hiu quạnh trong bóng tối mịt mờ. Nàng không dám bật đèn vì sợ kinh động các người trong nhà và rón rén lần mò ra cửa. Sau cùng, nàng tới cửa cái, Sương đưa tay nắm lấy chốt cửa, nhưng một bàn tay cứng rắn đã nắm lấy tay nàng. Sương hết cả hồn vía:

- A... Toàn thân nàng bị ôm chặt, rồi có tiếng thì thầm, giọng nghẹn ngào tha thiết:

- Mai ơi... Tôi biết thế nào em cũng đi nên đứng chờ sẵn đây. Mai, em không được đi đâu cả, bất cứ giá nào tôi cũng phải giữ Mai ở lại đây, vĩnh viễn ở lại đây. Mai vùng vẫy mạnh nhưng không thoát khỏi tay Trần, chàng ôm chặt nàng hơn, hơi thở nóng bỏng trên má nàng:

- Mai... Nghe anh không? Sương khó chịu:

- Anh đừng làm thế này, vô ích lắm. Nàng vẫn vùng vẫy:

- Anh có buông tôi ra không? Anh không có quyền gì để giữ tôi lại đây hết. Trần thở dài:

- Anh biết, anh đã cố sức làm cho Mai không còn ý định ra đi nữa mà, Mai hãy ở lại đây. Sương chua chát:

- Ở lại cho vợ anh làm nhục hả? Trần quả quyết:

- Tôi hứa với Mai là sẽ không để ai nặng lời với Mai nữa cả, tôi dám chắc như thế. Sương gằn giọng:

- Không, anh không thể hứa hẹn, bảo đảm bất cứ điều gì được cả, anh không có tư cách. Nàng hất tay chàng:

- Tôi phải đi trước khi vợ anh về. Trần vẫn ôm nàng:

- Không, chính em mới là vợ anh. Sương khựng lại, đứng yên, bao nhiêu uất hận từ mấy năm nay bỗng bùng lên dữ dội. Nàng nghiến răng dằn mạnh từng tiếng:

- Anh còn dám nói câu đó à? Trần lặng thinh.

- Trong mười năm qua, ông đã làm được gì cho tôi? Đã giúp tôi sung sướng được phút giây nào chưa? Trần thở dài:

- Anh luôn luôn tưởng nhớ em... Sương cười chua chát:

- Tưởng nhớ tới tôi quá sức nên mới cưới Lan về đó à, phải thế không? Ông Trần? Trần đáp giọng tức nghẹn:

- Đó là theo lời mẹ anh. Em có biết đâu sau khi em đi, mẹ anh đã hối hận vô cùng, anh lại tức giận mà tàn nhẫn, lạnh lùng với bà, bà đau khổ triền miên, bà thay đổi thành một người khác hẳn. Sau anh hối hận với mẹ, không muốn làm phiền lòng mẹ khi mẹ muốn xây dựng lại gia đình vui vẻ như trước. Sương lắc đầu lia lịa:

- Ngụy biện, tôi không muốn nghe lời nào nữa! Nàng vùng vẫy:

- Ông bỏ tôi ra cho tôi đi ngay bây giờ.

- Không... Trần càng ôm chặt lấy nàng hơn nữa:

- Mai có thể giết anh, có thể làm bất cứ điều gì, trừ điều em rời khỏi nơi đây. Mai thở hào hển:

- Anh làm thế này vô ích, anh đâu thể kiểm soát tôi trong hàng giờ hàng phút được, giữ tôi vài giờ nữa có ích lợi gì? Hay anh nhận thấy Lan làm nhục tôi chưa đủ? Nàng vùng thật mạnh:

- Buông tôi ra... Buông tôi ra... Trần cố giữ chặt.

- Không... Không bao giờ... Chàng cũng thở hào hển:

- Mười năm trước đây, anh đã mất em trong một đêm lạnh lùng, bây giờ anh không thể nào anh để chuyện ấy tái diễn được. Mai... Anh có linh cảm nếu Mai đi lần này, anh sẽ vĩnh viễn mất Mai. Không thể được... Mai ơi, hãy hiểu gím anh và hãy tha thứ cho anh đi, nếu anh mất em nữa, anh sẽ chết ngay... Sương nhắm nghiền đôi mắt:

- Không... Tôi không muốn nghe gì nữa hết... Đừng nói những lời đó với tôi... Nàng vùng vẫy mãi:

- Bỏ tôi ra...

- Không.

- Tôi nhất định đi rồi.

- Đừng Mai...

- Buông tôi ra...

- Không.

- Buông tôi ra... Nàng cắn, quào tay chàng đến rớm máu.

- Không, thà chết chứ tôi không thể mất Mai... Sương vẫn tiếp tục cào cấu, nhưng Trần vẫn ôm chặt lấy nàng, bặm môi chịu đựng. Sương thở hào hển:

- Buông tôi ra... Tôi la à... Trần vẫn cương quyết:

- Bất cứ chuyện gì tôi cũng chấp nhận để giữ Mai... Không, không thể mất Mai được... Sương tức giận:

- Ông buông ra không?

- Không... Chát. Sương tát Trần một tát tai thật mạnh. Trần lặng thinh, gương mặt đau khổ in hẳn năm vết ngón tay đỏ ửng, những vết tay của tức giận. Sương hơi khựng lại, nàng không hiểu tại sao mình lại có những cử chỉ quá mạnh bạo như thế. Từ trước đến nay, chưa bao giờ nàng đánh ai cả, bây giờ nàng lại đánh, mà đánh Trần. Sương lặng người, cố nhìn gương mặt Trần trong bóng tối, hơi thở chàng dồn dập hơn... Giọng chàng trĩu buồn:

- Mai... Em giết anh, anh cũng yêu em... Trong phút giây ấy, mối thương xót Trần làm Mai bủn rủn, ý chí chống đối tan biết thật nhanh. Nàng thấy mình hoàn toàn chiến bại, không thể chống lại với tình yêu tha thiết của Trần. Đôi mi nàng ràn rụa, hình ảnh Trần lờ mờ vì bóng tối càng nhoè nhoẹt hơn vì nước mắt. Nàng không còn năng lực nào để kháng cự nữa. Mai ôm mặt khóc rưng rức... Những tủi nhục, đau khổ từ mười năm nay biến tan theo nước mắt, trào tuôn như suối, không thể nào ngăn được. Vòng tay chàng lơi dần ra và chàng đưa tay gỡ hai bàn tay đang bụm mặt của nàng. Chàng cúi xuống sát mặt nàng hơn, rồi bờ môi chàng áp sát vào truyền hơi nóng sang môi nàng. Sương rụng rời cả tay chân, tâm hồn bấn loạn, nàng thấy choáng váng, ngã quỵ luôn ra đất. Chàng cũng ngã theo nàng, nhưng vẫn ôm chặt lấy nàng, hôn lên má, lên trán, thì thầm:

- Mai ơi... Anh vẫn tha thiết yêu em, trong suốt mười năm nay, không lúc nào anh không nhớ đến em... Nàng khóc tức tưởi, dựa hẳn vào ngực chàng như một đứa bé tìm nơi nương tựa. Cơ thể nàng rã rời, tay chân đều run rẩy trong cơn xúc động mãnh liệt nhất. Chàng dìu nàng lại sa lon:

- Mai ơi... Em đừng bỏ anh đi đâu cả... Chúng ta sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới, cuộc sống sung sướng hơn... Chúng ta sẽ tìm lại những gì đã mất... Nước mắt Mai vẫn tuôn rơi, lôi cuốn theo bao nhiêu nỗi oán hờn chất chứa... Tiếng Trần vẫn thiết tha:

- Chúng ta đã khổ quá nhiều rồi... Mai, tại sao mình cứ làm khổ nhau mãi thế? Sương chỉ lặng thinh, dựa người vào Trần, thời gian lặng lờ trôi qua không biết bao lâu. Sương bỗng nhổm dậy vì tiếng còi xe bên ngoài. Trần lẩm bẩm:

- Lan đã về... Sương nói:

- Thôi... Trần kéo nàng lại:

- Mai cứ ngồi đây, đừng động đậy. Sương ngạc nhiên:

- Anh định làm gì vậy? Trần quả quyết:

- Chúng ta phải đối diện với sự thực một lần... Mai à, nếu trốn lánh hoài làm sao có kết quả. Sương lắc đầu lia lịa:

- Không... Không thể nào được... Nàng chưa kịp nói gì thêm thì cánh cửa đã bật mở, tiếp theo là tiếng mở công tắc điện, ánh sáng tràn ngập khắp gian phòng. Sương chói mắt nhắm nghiền một lúc rồi mở ra. Lan đang đứng đối diện, mặt mày đỏ gay, đầu bù tóc rối. Bà trợn mắt nhìn hai người, không dám tin đó là sự thật, lòng hết sức hoang mang... Một lúc bà loạng choạng bước tới:

- A... Đã tới mức này rồi à? Vậy mà tôi có hay gì đâu, thật tôi ngu ngốc lắm. Bà chỉ ngay vào mặt Sương tiếp:

- Cô Sương, thủ đoạn của cô ghê gớm lắm, tên mù này không dễ quyến rũ, nhưng cô đã thành công ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi thành thật khen ngợi cô đó. Sương lặng thinh, nàng không ngờ Lan say mèm như thế mà còn lái xe về đến nhà được. Trần bước tới gần Lan, giọng trầm tĩnh:

- Em uống nhiều rượu lắm rồi phải không? Lan bật cười chua chát:

- Ủa, anh cũng quan tâm đến tôi nữa sao? Tôi tưởng cả hồn ma của Mai còn bị anh bỏ rơi thì sá chi con này. Rồi nàng bật cười khanh khách như điên rồi ngã người vào Trần, mặt nàng chạm vào mặt chàng:

- Hà hà... Tôi nói toạc cho anh biết... Không phải tôi cần gì anh đâu. Vì ngoài anh ra, còn hàng tá thằng khác, Phi Luật Tân có, Đại Hàn có, Mỹ có, Pháp có, thằng nào cũng giàu sụ, khỏe mạnh và bằng lòng đưa tiền cho tôi đi khiêu vũ, đánh bài, hút thuốc, nhậu rượu bất cứ giờ nào, đừng tưởng là anh ngon. Hà hà... Anh chỉ là một thằng đui, một thằng đui không hơn không kém mà cũng phách. Trần nghiêng mình qua một bên, Lan lại muốn té, nàng chụp được thành ghế, ngồi xuống đối diện với Sương. Lan chỉ vào Trần:

- Cô Sương, cô đê tiện lắm, tôi sẵn sàng nhường thằng mù này lại cho cô đó. Nhưng tôi chỉ hơi thắc mắc khi thấy cô trừ được con quỷ chết trôi ở Hoàng Mai Trang. Trần bước tới, giọng nghiêm nghị:

- Lan, nghe tôi nói... Chàng lắc đầu tiếp:

- Đáng lẽ tôi phải bàn với Lan một chuyện nhưng em say thế này rồi còn bàn bạc gì được nữa, thôi đi ngủ đi rồi ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện.

- Hừ... Bàn hoài mà cũng chẳng có gì đáng bàn giữa tôi và anh cả, anh mà cũng bàn... Trần nắm tay Lan:

- Thôi đi nghỉ đi. Lan vùng mạnh:

- Đừng đụng tới người tôi nữa. Tôi chán anh rồi, chán đến độ thù ghét anh luôn. Lan hét rất lớn, Sương ngỡ rằng cả nhà phải giựt mình nhưng mọi người đều có kinh nghiệm nên chỉ im lặng cố tiếp tục ngủ. Lan bỗng gục đầu xuống sa lon khóc oà:

- Anh đi khuất mắt tôi đi... Tôi hận lắm... Tôi hận anh lắm... Đi cho khuất mắt tôi đi... Trần bình thản:

- Lan đã say lắm rồi. Say đến độ không còn tâm trí gì nữa cả, uống chi nhiều dữ vậy? Sương bước đến bên Lan, nhỏ nhẹ:

- Lan đi ngủ đi.

- Đừng động tới tôi. Sương vẫn ôn tồn:

- Lan say nhiều rồi, để tôi dìu lên phòng cho, không nên cố sức mãi như thế. Lan giãy giụa như một đứa trẻ:

- Không... Không... Rồi cứ tiếp tục khóc... Trần cau có:

- Kệ thây nó, bỏ nó đi Sương. Sương liếc mắt nhìn Trần rồi cúi xuống:

- Tôi sẽ đưa Lan về phòng, khuya lắm rồi, đừng nên làm ồn, ngày mai sẽ nói chuyện nhiều hơn. Trần bỗng nói:

- Sương phải hứa chắc với tôi là không được lẻn ra đi. Sương gật đầu:

- Được rồi, tôi hứa. Nàng dìu Lan, Lan đã mềm nhũn người, choàng tay qua vai Sương, Sương ôm ngang lưng:

- Phải ngủ một chút cho lại sức, say quá... Lan đã không còn sức gì nữa, nàng nghe theo Sương như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Đầu dựa vào vai Sương, nàng bước từng bước lên lầu, miệng vẫn khóc rấm rức. Sương hết sức vất vả mới dìu lên được và đưa Lan vào phòng, nàng cởi giày dùm Lan, đắp chăn, bỏ màn cẩn thận rồi đứng thẫn thờ bên đầu giường của Lan. Nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Lan, bất giác Sương thở dài. Lan bỗng trở mình lẩm bẩm:

- Khát quá... Xin miếng nước... Sương bước lại múc nước, kề tận môi Lan, Lan hối hả uống một hơi hết chén nước ngay. Nàng gục đầu xuống, mặt đỏ gay, hơi thở nóng hừng hực:

- Trời ơi... Nóng quá... Sương khoát tay:

- Cần uống thêm không?

- Không... Nhưng tại sao tôi bứt rứt, khó chịu đến như vầy? Tôi chết... Chết mất... Sương vội nói:

- Không sao đâu, Lan cứ nằm yên đi. Sương định đi nhưng Lan đã chụp tay nàng:

- Sương, đừng đi... Ở đây với Lan... Căn phòng này lạnh lùng như mồ huyệt... Lan sợ lắm... Sương bỗng thấy thương Lan vô cùng, nàng gật đầu:

- Lan cứ yên trí. Rồi Sương đi lấy khăn, thấm nước đắp lên trán cho Lan, ngồi xuống bên cạnh giường. Lan khẽ nghiêng mình qua một bên nhìn Sương, đôi mắt to, đẹp nhưng lờ dờ vì rượu. Lan thấy mình như một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa. Bây giờ nàng hiền hậu, dễ thương không còn độc ác, chanh chua như khi nãy nữa. Lan phều phào:

- Sương... Lan yêu anh Trần... Yêu tha thiết, nhưng tình yêu Lan bị ảnh trả đáp lại bằng một gáo nước lạnh, ảnh cứ tưởng nhớ mãi đến người đã chết... Lan khổ lắm... Nàng lại bật lên khóc nức nở... Sương thì thầm:

- Tôi hiểu lòng Lan từ lâu rồi. Lan ôm mặt:

- Trời ơi... Thật không thể tưởng tượng nổi sự đau khổ của tôi khi ảnh nằm gần tôi, ngay đêm tân hôn mà cứ lải nhải gọi tên Mai... Mai mãi, làm sao chịu được. Nàng thở dài:

- Lan tưởng một ngày nào đó, ảnh sẽ hiểu được Lan và yêu Lan nhưng không còn hy vọng gì nữa rồi... Nàng lại úp mặt xuống gối khóc rưng rức... Giây lát, nàng nghẹn ngào tiếp:

- Trời ơi... Như thế có gì đau khổ hơn không? Sống mãi bên một người chồng không bao giờ nghĩ tới mình thì thật không đau khổ nào hơn được, phải không... Sương? Nàng lắc đầu tiếp:

- Tôi thử đề nghị ly hôn, ảnh bằng lòng ngay, rồi tôi tức xin thêm xưởng của ảnh, ảnh chỉ có vẻ hơi ngần ngại, nếu tôi nằng nặc đòi ảnh sẽ cho luôn, miễn ly hôn được thì thôi. Rõ ràng ảnh coi tôi như một món nợ của ảnh mà. Mặt Sương đã dịu hẳn xuống, nàng cảm thấy thương Lan vô cùng, nàng cúi xuống, thay chiếc khăn trên trán cho Lan.

- Từ trước đến nay, tôi chưa hề biết người con trai nào ngoài ảnh ra, mấy lần giận ảnh, tôi ra Đà Lạt ở ngoài nhà của một người dì để chọc tức ảnh nhưng ảnh cứ dửng dưng... Lòng ảnh đã bị linh hồn cô Mai hốt luôn rồi. Lan nắm lấy tay Sương:

- Sương... Sương có tin tôi là tôi chưa hề biết một người đàn ông nào ngoài anh Trần không? Sương gật đầu:

- Tôi tin, tôi hiểu rõ điều đó... Nhưng Lan cứ nghỉ đi cho khỏe, đừng suy nghĩ vớ vẩn có hại... Lan lim dim đôi mắt, cơ thể mệt mỏi rã rời... Chất rượu đang hoành hành trong cơ thể... Đi bước nặng như chì, tinh thần Lan như bị lơ lửng trên không trung, mông lung, chập chờn... Lan vẫn còn nói, nói mãi, nhưng thứ tự lời nói càng lúc càng lộn xộn hơn, và cuối cùng chỉ còn những tiếng lẩm nhẩm phát ra trong miệng Lan... Lan trở mình, ôm lấy chiếc gối dài, chìm vào giấc ngủ mê mệt, trên má còn đọng hai dòng lệ. Sương thở ra, cầm khăn lau trên má Lan. Nàng thì thầm:

- "Lan ơi! Chúng ta không thù không oán gì cả nhưng hình như tất cả ai yêu anh Trần đều phải khổ... Điều chánh yếu là chúng ta không nên xem nhau như thù nghịch... Một ngày nào đó Lan sẽ hiểu được tôi, thương tôi và Oanh, con tôi hơn." Nàng đứng dậy, thẫn thờ bước ra khỏi phòng trong bóng tối của đêm khuya...



o0o

 

Pages Previous  1  2  3  4  5  Next