rặng dương cao vút, và xa xa rải rác những thôn trang đang sưởi ḿnh
dưới nắng. Sương bước qua cầu, đi thẳng về phía thôn xóm tiêu điều.
Trời tháng năm, ánh nắng càng lúc càng gay gắt, khó chịu. Mồ hôi nhễ
nhăi, đôi chân nặng nề nhưng Sương vẫn cố lê chân bước tới. Hai bên
đường, dấu vết chiến tranh c̣n in hẳn nét tang thương. Đây đó cây
cối xác xơ, cành rơi lá đổ. Ngoài xa, những vườn rau, các luống hoa
lài vừa mới vun bồi, gầy dựng lại.
Sương thở dài, tiếp tục lê chân. Nàng bỗng ngạc nhiên dừng lại trước
một ngôi nhà đổ nát bên đường. Có lẽ ngôi nhà này bị phá hủy từ lâu,
sao đến bây giờ chưa có ai sửa sang lại? Ngôi nhà cất theo lối mới,
kiến trúc thật đẹp, tỉ mỉ, cứ nh́n qua những bức tường đổ nát và
vườn tược c̣n sót lại chung quanh, cũng nhận thấy đó thuộc một gia
đ́nh vào hàng phong lưu, khá giả.
Sương bước rẽ vào cổng nhà, trên cột trụ xi măng tấm bảng đồng vẫn
c̣n nguyên vẹn: "Mai Trang." Khung cửa sắt chỉ khép hờ, bên trong,
lá khô đổ đầy mặt đất, cành găy, gạch vụn rơi tứ tung, dây leo bám
đầy vách. Nh́n cảnh "Mai Trang" hoang tàn đổ nát, ḷng Sương buồn
lâng lâng. Nơi đây chắc đă có một thời êm đẹp lắm. Nhưng chuyện ǵ
đă xảy ra? Chủ nhân của ngôi nhà này và luôn cả gia đ́nh không c̣n
một người sống sót chăng?
Sương lách ḿnh qua cánh cửa sắt bước vào trong, ngồi nghỉ chân trên
bực thềm. Ánh chiều đă xuống, nắng vàng c̣n lảng vảng trên mấy bức
tường màu xám xịt. Mấy đóa hoa hồng cố vươn ḿnh giữa đám cỏ hoang
lắc lư dưới cơn gió chiều. Nh́n cảnh hoang tàn, thê lương bất giác
Sương thở dài.
Đâu đây có tiếng sột soạt trên lá khô khiến Sương giật ḿnh lo sợ.
Phía sau bức tường đổ, trong đám dây leo rậm rạp, có một chàng thanh
niên từ từ đứng dậy. Sương suưt kêu lên một tiếng kinh hoàng, v́
nàng không ngờ trong cảnh hoang tàn này lại c̣n có người ở. Có lẽ
người ấy đă nằm trong góc tường từ lâu và sống như một bóng ma.
Nàng đưa tay bụm miệng, cố ngăn không cho tiếng la xuất phát ra
ngoài. Nàng trố mắt nh́n chàng trai đang lững thững bước đi. Chàng
đưa tay lần theo vách tường đổ, c̣n một tay chống gậy cồm cộp trên
mặt đất, đi ngay về phía nàng. Tim Sương đập th́nh thịch, nàng đang
đứng giữa khoảng trống phía trước sân nhà, không một chỗ nào khuất
để lẩn tránh.
Thanh niên đă nh́n thấy rơ ràng và có lẽ đă trông thấy rơ nàng từ
lâu nhưng Sương đă lầm, chàng ta quờ quạng bước tới, tay chống gậy
ḍ đường, một tay lần vách. Rơ ràng là một người mù, mặc dầu đôi mắt
chàng vẫn không khác ǵ người thường.
Nàng thở một hơi dài trước hoàn cảnh đáng thương ấy. Nàng nh́n chàng
trân trân, theo dơi từng bước đi của người tàn tật giữa cảnh hoang
tàn đổ nát. Nh́n kỹ đó là một chàng thanh niên đứng tuổi, có lẽ đă
xấp xỉ cỡ 40. Nét mặt chàng in rơ vẻ ưu tư sầu khổ, có lẽ trong đời
chàng đă gặp quá nhiều sóng gió. Rồi Sương lại thấy thích những nét
mặt dày dặn, rắn rỏi, có nhiều sức chịu đựng như thế.
Chàng ăn mặc chỉnh tề, y phục may rất khéo, đó là một điều rất lạ
đối với người đă bị tàn phế. Nh́n qua dáng điệu, nàng cũng đoán biết
chàng là một người trong gia đ́nh khá giả, nhưng tại sao lại đến nơi
hoang vắng này? Chàng lần ḍ từng bước giữa những đống gạch vụn. Có
lúc bị vấp chân, chàng loạng choạng muốn ngă. Bóng chàng nằm dài
dưới ánh nắng chiều... Thỉnh thoảng lại chớp chớp đôi mi như suy
nghĩ điều ǵ khó khăn lắm. Bóng người cô đơn tàn phế giữa cảnh hoang
tàn khiến Sương xúc động, đôi mi nàng ươn ướt lúc nào không hay.
Bỗng nhiên chàng vấp phải một mẩu gạch to, người lảo đảo về phía
trước suưt té.
Sương giựt ḿnh không kịp suy nghĩ ǵ cả, vội chạy tới đỡ chàng:
- Ư... Coi chừng. Thanh niên giựt ḿnh kinh ngạc, rồi chớp chớp đôi
mi như cố nh́n Sương:
- Ai đó? Giọng chàng trầm ấm nghe rất dễ có cảm t́nh... Sương không
trả lời ngay được, mà chỉ ngẩng mặt nh́n chàng trân trân. Đă ngoài
30 tuổi rồi, đây là lần thứ nhất nàng mới nh́n thấy một gương mặt
thanh niên in rơ nét đau khổ, xót xa và chan chứa những hy vọng tha
thiết trong ḷng. Không nghe nàng trả lời, chàng lại hỏi tiếp:
- Ai vậy? Vừa... Vừa giúp tôi đó? Sương thở ra nhè nhẹ, trấn tĩnh
tinh thần:
- Dạ tôi.
- Tôi? ... Mà là ai?
- Tôi... Tôi là Sương. Rồi nàng giựt ḿnh, không biết tại sao lại
xưng tên với người ấy làm ǵ? Nàng tiếp:
- Ông không quen với tôi đâu, tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, mới ghé
lại ngồi nghỉ chân giây lát. Thanh niên gật gù lắng tai nghe:
- Vậy th́ tiếng thở dài tôi nghe hồi năy không phải là ảo giác.
Trong cảnh hoang tàn này mà có tiếng thở dài như thế không khác ǵ
hồn ma bóng quế phải không cô? Sương cau mày suy nghĩ rồi hỏi:
- Ông có đợi ai chăng?
- Cô bảo sao?
- Không... Không có ǵ cả. Nàng nh́n gương mặt chàng... Gương mặt
rắn rỏi đến nóng nảy hay dễ giận.
- Tôi chỉ hơi ngạc nhiên tại sao ông lại đến một nơi hoang tàn như
thế này.
- Cũng như cô vậy, tại sao cô đến?
- Tôi à? Tôi chỉ muốn đến ngôi chùa gần đây chơi. Chàng lại hỏi:
- Cô đi có một ḿnh?
- Phải, tôi không có bạn thân v́ đă du học ở ngoại quốc gần mười năm
nay, mới trở về đây.
- À... Dường như chàng không chú ư đến thân thế nàng, chỉ chú ư đến
giọng nàng nói:
- Dù sao cô cũng nói tiếng mẹ đẻ thật khá. Nàng cười:
- Thế à? Sương biết rơ, tiếng mẹ đẻ nàng c̣n kém. Gần mười năm ở
ngoại quốc ít khi nàng tiếp xúc với kiều bào khác nên không mấy khi
dùng tiếng Việt. V́ vậy giọng nàng đă hơi lơ lớ, nặng nề. Chàng gật
đầu:
- Phải, tiếng Việt cô nói như người khác. Chàng tiếp:
- Cô có cài hoa hồng trên áo phải không, tôi nghe thoang thoảng mùi
hoa hồng.
- Vâng, tôi vừa hái hai đóa hồng ngoài hoa viên. Chàng hơi ngạc
nhiên:
- Ủa... Hoa viên c̣n có hoa sao?
- C̣n hai khóm hoa hồng này chen chúc giữa đám cỏ hoang.
- Cỏ hoang lại chen giữa cảnh nhà hoang tàn. Giọng chàng buồn buồn:
- Trước đây cây cối, vườn tược ở đây xum xuê lắm. Sương xúc động
nói:
- Tôi có thể tưởng tượng ra điều đó. Chắc ông rất quen thuộc với chỗ
này. Thanh niên thở dài:
- Quen thuộc à? Hơn thế nữa, đây là nhà tôi, vườn tôi và những gian
pḥng ấm áp thân yêu của tôi. Sương trố mắt nh́n chàng:
- Trời ơi! Như vậy ông đă mất mát quá nhiều...
- Phải, tôi bị mất tất cả... Mất một cuộc đời! Giọng chàng trầm trầm
như từ một cơi xa xôi vang lại. Sương lo lắng hỏi:
- Nhà bị cháy hả ông? Có ai bị nạn không? Chàng lắc đầu:
- Không. Nàng thở ra:
- Vậy th́ c̣n có ngày kiến thiết lại. Chàng hừ nhỏ một tiếng:
- Làm sao kiến thiết Hoàng Mai Trang này lại? Rồi chàng lặng thinh,
ngẩng mặt lên nh́n trời:
- H́nh như đă xế chiều rồi phải không cô?
- Dạ phải, ánh nắng sắp tắt rồi. Chàng vừa đưa tay quờ quạng t́m gậy
vừa nói:
- Xin lỗi cô, tôi phải đi... Bàn tay ṃ mẫm trên đám gạch vụn xung
quanh. Sương cảm thương cho người tàn tật, nàng lấy gậy dúi vào tay
chàng:
- Đây này, thưa ông.
- Dạ, cám ơn cô.
- Bây giờ ông về đâu?
- Cũng gần đây thôi, đi chừng một khoảng ngắn.
- Nếu có thể, ông cho phép tôi giúp đưa ông về. Chàng lắc đầu:
- Cám ơn cô, không dám làm phiền cô, tôi đă thuộc đường, hơn nữa,
tôi c̣n phải đón con tôi. Tự nhiên, nàng vọt miện:
- Ông đă có con rồi sao? Bao lớn rồi ông... Ông định đón cháu ở đâu
vậy? Chàng hơi cau mày:
- Thưa... H́nh như... Sương cũng vừa nhận thấy ḿnh quá lố... Nàng
lắp bắp:
- Xin lỗi ông... Tôi... Nàng đỏ bừng má, cúi đầu giấu sự lúng túng:
- Tôi... Chỉ vui miệng thôi. Tại v́ tôi không có mấy bạn bè nên
tôi... Nên tôi... Nàng không nói hết câu, nhưng chàng cũng đoán được
ư nàng nên mỉm cười dễ dăi:
- Dạ... Tôi hiểu, không có chi đâu cô. Rồi chàng nói cho vừa ḷng
nàng:
- Con gái tôi mười tuổi rồi, nó học một trường trong xóm, hàng ngày
th́ nó về một ḿnh, nhưng hôm nay sẵn ra đây nên tôi định bận về ghé
đón nó luôn.
- Nếu có thể xin ông cho phép tôi đưa ông đón cháu, tôi... Rảnh rang
lắm, không có chuyện ǵ làm. Chàng hơi khó chịu v́ có một người cứ
nằng nặc đ̣i giúp ḿnh trong lúc ḿnh không muốn. Chàng đáp giọng
thản nhiên đến lạnh lùng:
- Nếu cô muốn. Sương liếc mắt nh́n chàng, nàng h́nh như cũng nhận
thấy chàng khó chịu, nhưng lúc đó chàng đi tới một khối đá lớn nên
Sương vội nói:
- Ông... Coi chừng, có đá lớn trước mặt ông. Nàng bước tới nắm đầu
gậy:
- Để tôi dẫn ông đi. Chàng đành gật đầu:
- Cám ơn cô. Sương lặng thinh đi trước, hai người rời khỏi nơi căn
nhà đổ nát bước ra con đường phẳng ĺ, dễ đi hơn. Sương để ư thấy
chàng thuộc đường rất rành và giữa đám cỏ gai vào nhà đổ nát có một
đường ṃn nhỏ, chứng tỏ chàng đă đi đến thăm nhà này thường lắm. Một
người mù đến ngôi nhà đổ nát để làm ǵ? Để ôn lại quá khứ, để làm
sống lại những kỷ niệm chăng? Nàng khẽ liếc nh́n mặt chàng, chàng
trở lại với gương mặt lạnh lùng nhưng đầy buồn bă. Nh́n gương mặt,
khó đoán được chàng đang nghĩ ǵ trong ḷng.
Đi một đọan nữa đến một gian nhà vách ván ba căn, khang trang sạch
sẽ, đồ đạc trong nhà tuy không sang trọng nhưng chẳng có món nào dơ
bẩn cả, chủ nhân cũng khéo trang trí nên rất đẹp. Trước nhà trồng
nhiều hoa rất đẹp, ngoài cổng có một tấm bảng nhỏ đề tên "Trần Văn."
Nàng hỏi thử:
- Ông Trần Văn... Chàng ngạc nhiên:
- Sao cô biết tên tôi?
- Th́ ông bảo là nhà ông ở gần đây, năy giờ tôi thấy có ngôi nhà này
nên đoán là nhà ông, c̣n tên ông viết ở tấm bảng nhỏ treo trước nhà
ḱa.
Chàng thanh niên gật đầu như chợt nhớ ra:
- Trí phán đoán của cô thật là phong phú. Cô làm nghề ǵ? Có phải
đang viết văn không?
- Không, tôi đâu có tài đến mức ấy, mặc dầu tôi rất thích viết...
Nàng nh́n chàng:
- Tôi đi ngoại quốc, học về nghành giáo dục, tôi chỉ là một giáo sư
tầm thường sắp sửa ra trường.
- Cô có thể đổi sang nghề viết văn, dường như cô đang t́m cốt truyện
để viết! Cô đi thăm một cảnh hoang tàn, gặp người mù và định t́m
hiểu thân thế người bạc phước này để gầy dựng một thiên tiểu thuyết.
Nàng nhếch mép, cười chua chát:
- Ông Trần à, ông lầm rồi. Tôi không thấy thích ǵ về thân thế hay
về câu chuyện riêng của ông đâu.
- Có thật thế không? Sương lặng thinh, hai người đều như trầm ngâm
suy nghĩ. Đi thêm một đoạn đường, Sương nh́n thấy một ngôi trường
tiểu học, bọn trẻ đang lũ lượt kéo ra ngoài. Có mấy đứa đi về phía
hai người. Sương đứng lại nh́n chúng, chúng tươi cười líu lo như một
đàn chim nhỏ.
Trần hỏi:
- Tan học rồi hả cô?
- Phải. Sương hơi lo lắng:
- Ḿnh đến trễ, có lẽ cháu đă về trước rồi.
- Cũng có thể. Thái độ rất b́nh thản, dường như không quan tâm mấy
về chuyện đó.
- Dáng người cao hay thấp? Chắc dễ thương lắm hả ông? Sương nh́nh
quanh như cố t́m đứa bé. Trần lẩm bẩm:
- Tôi cũng đang muốn biết con tôi như thế nào đó.
- Ủa? Sương nh́n Trần ngạc nhiên:
- Ông không biết cháu như thế nào sao? Nàng thở ra, ḷng nghẹn ngào.
Phải rồi, chàng là một kẻ mù làm sao nh́n thấy con được! Nhưng chàng
ta đă mù từ bao lâu?
Trần quay lại:
- Thôi, tôi về. Chắc nó đă về nhà rồi. Sương ngăn lại:
- Khoan... Ông đợi thêm một chút nữa đi. Sương chợt thấy một đứa nhỏ
từ phía trong trường bước ra, nó đi một ḿnh, nước da trắng xanh,
vóc ḿnh gầy yếu, mớ tóc dài bỏ xơa phía sau lưng. Đó có phải là con
của Trần không? Sương hồi hộp, nàng đoán chắc đứa bé ấy là con của
chàng rồi v́ nó rất giống Trần. Nàng chưa hề nh́n thây đứa trẻ nào
giống cha in hệt như thế: Đôi mi đậm, mắt to, sóng mũi cao, nhứt là
nét mặt buồn buồn nhưng rắn rỏi không khác Trần một chút nào hết.
- Tôi nh́n thấy con ông rồi! Nàng tiếp:
- Nó là một đứa bé gái đẹp lắm ông à!
- Sao cô dám quả quyết như thế? Chàng vừa dứt lời đă nghe tiếng đứa
trẻ mừng rỡ gọi lớn, nh́n thấy ba, nó lật đật chạy lại:
- Ba ơi! Ba... Nó chạy đến nắm lấy tay cha, đôi mắt long lanh miệng
mỉm cười sung sướng. Gương mặt trắng xanh của đứa bé đă ửng hồng:
- Ba đến đón con hả ba? Rồi nó chạy tung tăng quanh ḿnh chàng, vóc
người gầy gầy, con bé trông như vừa mới lên sáu.
- Ba đi dạo, luôn dịp đến đón con. Trần vẫn b́nh thản, giọng nói
trầm trầm, thái độ dửng dưng ấy làm cho Sương khó chịu. Dường như
Trần đă dửng dưng trước t́nh cảm nồng nhiệt vui vẻ của con. Thật là
một người cha khô khan đến tàn nhẫn.
- Ba ơi! Đứa bé chớp đôi mắt nh́n cha tŕu mến, có áp má vào bàn tay
Trần:
- Ba đi một ḿnh hả ba? C̣n bác Du và Chị Châu đâu? Trần giơ tay chỉ
Sương:
- Cô đây đưa ba đi, con lại cám ơn cô đi. Cô bé quay lại nh́n Sương.
Trong giây phút ấy bỗng nhiên nàng có ư nghĩ muốn ôm gọn nó vào
ḷng. Đứa bé dễ mến làm sao!
- Thưa cô, con cám ơn cô. Đứa bé khẽ cúi đầu, nhưng vẫn đứng sát bên
cha, không hề rời một bước, tay nó vẫn nắm chặt tay Trần. Nó chỉ thi
hành theo ư muốn của cha cho có lệ rồi liền quay lại với ba:
- Thôi về ba, ba đi cho cẩn thận. Coi chừng dưới chân.
- Con dắt ba đi... Oanh. Oanh nắm tay cha đi tới, thật ra Trần cũng
không cần phải để con dắt nhưng chàng làm như thế để cho Oanh vui.
- Thôi cha con ḿnh về, trời tới rồi. Oanh quay lại phía Sương:
- Con xin chào cô. Nói xong đứa bé nắm lấy tay cha d́u đi theo lề
đường.
Sương đứng nh́n theo sau lưng hai cha con, hoàng hôn lờ lờ, hai bóng
người mờ dần rồi như ch́m hẳn trong đêm tối. Trong phút dây này,
ḷng Sương bỗng chua xót lạ lùng. Một người cha tàn tật với một đứa
con gái nhỏ. Mẹ nó hiện đang ở đâu? Đôi mắt Sương tràn đầy nước mắt
lúc nào mà nàng không hay.
Chương 2
Suốt một ngày nhọc mệt, Sương mới
dọn xong căn pḥng riêng của ḿnh. Nàng ngồi bên chiếc bàn viết xinh
xắn, đưa mắt nh́n quanh một lượt.
Sương vẩn vơ suy nghĩ, không hiểu tại sao ḿnh lại có những quyết
định bất ngờ như thế. Với sức học như nàng, nàng có thể đảm đang
nhiệm vụ giáo sư, nhưng nàng lại nằng nặc xin với ông chú ở Bộ Quốc
Gia Giáo Dục về làm hiệu trưởng ở một trường tiểu học vùng ngoại ô.
Ông Thưởng, chú nàng hơi ngạc nhiên:
- Thật chú không sao hiểu nổi cháu. Có tŕnh độ như cháu ít ra cũng
phải làm giáo sư mà cháu lại muốn đi làm hiệu trưởng ở một trường
tiểu học. Mặc dầu trường đó sẽ mở thêm các lớp trung học, nhưng cũng
c̣n lâu. Cháu phải biết, làm hiệu trưởng trường tiểu học lương không
cao, thỉnh thoảng lại phải thế mấy cô giáo đi sinh nở, chăn bọn trẻ
nhỏ không phải dễ đâu.
- Chú cứ yên tâm, cháu làm được, v́ cháu thích trẻ, lại ưa cảnh đồng
ruộng mát mẻ. Cháu ngán bọn học tṛ lớn bây giờ lắm.
- Nhưng tại sao cháu lại chọn trường đó? Trường khác cũng giống hoàn
cảnh như thế có được không?
- Cháu chỉ thích trường B.T. V́ ở đó có nhiều cảnh đẹp với ngôi chùa
cổ thâm nghiêm.
Nh́n qua dáng điệu, nàng có vẻ là một cô giáo hẳn hoi. Xong xuôi,
Sương bước ra ngoài. Trời đă xế chiều, ánh nắng thật đẹp. Ra đến
đường cái, hai bên là những luống rau chạy dài thẳng tắp, màu xanh
tươi. Nàng đi được một đoạn đường là đến nhà Trần. Gian nhà dưới ánh
nắng chiều trông thật dịu hiền, ấm cúng. Ngoài rào, xung quanh nhà
trồng toàn hoa lài, loại hoa dùng để ướp trà.
Sương dừng chân nh́n vào nhà một giây, có tiếng xe rồ máy, tiếng mở
cổng rồi bên trong chiếc xe hơi Dauphine từ từ chạy ra và quẹo bên
đường cái chạy về phía thủ đô. Qua khỏi nhà Trần một đỗi là đến Mai
Trang. Gian nhà hoang tàn ấy như có sức thôi miên nàng một cách kỳ
dị.
Sương đứng do dự một hồi lâu rồi bước vào lách ḿnh ngang hai cánh
cửa sắt. Mấy cụm hoa hồng vẫn c̣n đó, nàng cúi xuống bẻ hai cành rồi
đứng ngẩn ngơ nh́n mấy bức tường đổ trong giây phút mới quay trở ra.
Cảnh chiều thật đẹp, gió hây hây, Sương thở một hơi thật dài, ḷng
nhẹ nhàng khoan khoái.
Nàng lẩm bẩm:
- Ta đă chọn một nơi thật đúng. Về đến nhà, nàng cắm hai nhánh hoa
hồng trên một b́nh nhỏ đặt trên bàn viết. Màu hồng của mấy đóa hoa
khiến Sương có những cảm giác ấm áp, vui tươi.
Đêm ấy, nàng cứ ngắm nghía măi những đóa hoa hồng. Bên ngoài, tiếng
dế gáy êm nhẹ ngoài đồng ruộng mênh mông, giữa màn đêm đen đặc.
Sương thẫn thờ suy nghĩ một lúc rồi keó ngăn tủ lấy xấp giấy viết
thư ra ghi mấy ḍng ngắn ngủi:
"Anh J... Thân mến, "
"Tôi thành thật xin lỗi anh và tôi cũng đă quyết định ở lại trên đất
nước này, nơi chôn rau cắt rún, nơi tổ quốc thân yêu của tôi. "
"Tôi xin anh thứ lỗi cho và thành thật chúc anh t́m được một người
bạn gái hoàn toàn hơn tôi về mọi phương diện".
"Thôi không hiểu tại sao tôi lại có quyết định đột ngột như thế, đó
chỉ là một sự ngẫu nhiên. Một buổi chiều tôi đi dạo ngoài ngoại ô
vắng vẻ, cảnh hoang tàn của quê hương và h́nh ảnh một người tàn tật
cùng đứa con gái nhỏ không mẹ, giúp tôi có được ư thức về tổ quốc và
đưa đến quyết định này. "
Chỉ viết được mấy câu rồi nàng buông viết thở dài. Nàng không thể
nào nói hết tâm sự ḿnh cho J... Hiểu được. Có lẽ chàng sẽ cho nàng
là một người quá lẩn thẩn hay gàn. J... đang chờ nàng để làm lễ
thành hôn, nàng đă 30 tuổi rồi, đă đến cái tuổi cần phải có gia
đ́nh. Nhưng đă xa quê hương hơn mười năm, giờ đây khi trở lại quê
cha đất tổ, với những người xung quanh dường như có quen biết nhau
từ vạn thuở trước, bỗng nhiên t́nh quê hương sống lại.
Tựu trường đă được ba hôm, rồi Sương vào dạy thế cho một cô giáo đă
đi sanh. Sương đứng trên bảng giảng bài, nàng chú ư một đứa bé ngồi
hàng đầu, bên trái. Nàng thấy nó không chú ư nghe mà cũng không nh́n
ḿnh, chỉ chống tay lên cằm nh́n ra cửa sổ. Tự nhiên, Sương cũng
nh́n theo hướng ấy. Bên ngoài một gốc cây to lớn, tàn cao bóng mát,
ngoài xa là chân trời xanh xanh với những vầng mây trắng.
Nàng vụt ngưng giảng bài, gọi:
- Oanh! Đứa bé không hay biết, nó vẫn nh́n ra tàng cây lớn và chân
trời xanh nhạt ấy. Sương gọi to hơn:
- Oanh! Nhưng đứa bé vẫn không nghe. Đôi mắt Oanh đen, hằn sâu,
không giống những đứa bé khác ngây thơ, liếng thoắng. Sương cau mày:
- Oanh, nh́n ǵ vậy? Lần này th́ nó nghe và giựt ḿnh quay lại. Nó
sợ sệt, nó run run vịn bàn hỏi:
- Thưa... Cô gọi em? Dáng điệu của nó làm Sương mềm ḷng, nàng chậm
răi bước tới gần bàn. Oanh ngẩng lên nh́n, vẻ mặt sợ sệt như có vẻ
đang chờ đợi h́nh phạt đến với ḿnh.
- Sao Oanh không chịu nghe giảng bài? Sương không ngờ giọng ḿnh lại
ôn tồn đến thế.
- Em nh́n ǵ đó? Oanh chớp mắt, vẻ êm dịu của Sương khiến nó an ḷng
phần nào. Nó ấp úng:
- Dạ... Em nh́n tổ chim trên cây. Oanh hạ giọng tiếp:
- Thấy chim me tha mồi về, em nh́n xem có chim con không. Sương nh́n
lên cây, quả thực giữa đám lá rậm có một tổ chim, nàng nh́n con bé
không nỡ trách:
- Thôi, nghe giảng bài đi, đừng lo ra không hiểu được. Ra về em lại
nhà cô, cô có việc cần hỏi em. Nét mặt Oanh lộ vẻ ngạc nhiên:
- Dạ...
- Em đừng sợ. Sương vỗ nhẹ lên vai Oanh. Hai vai nó gầy gầy, mảnh
khảnh coi thật đáng thương. Giờ tan học, Sương dẫn Oanh về nhà ḿnh,
nàng bảo nó đưa tập vở cho nàng xem tŕnh độ của nó. Xem xong, Sương
hơi ngạc nhiên không hiểu Oanh học như thế mà người ta cho nó lên
lớp th́ kể cũng lạ. Nh́n nó đứng khoanh tay, vẻ mặt sợ sệt nàng thấy
thương mến nó vô cùng. Có lẽ tại nếp sống hàng ngày của nó, tại gia
đ́nh của nó thế nào nên nó mới không được d́u dắt.
- Oanh, xích lại đây cô bảo. Nàng nắm tay Oanh kéo lại gần ḿnh,
vuốt tóc nó hỏi:
- Hồi năy cháu có hiểu bài cô giảng không?
- Dạ... Cháu... Oanh ấp úng không nói hết. Giọng Sương càng ôn tồn
hơn:
- Nếu không hiểu th́ cứ nói với cô, cháu c̣n học dở lắm đó, phải cố
gắng mới được. Oanh nói:
- Dạ, hồi năy cháu không hiểu.
- Cháu không hiểu chỗ nào?
- Dạ... Tự nhiên người ta đem gà với thỏ bỏ vô một chuồng rồi đếm
chân đếm đầu xong bảo tính số con, bộ người ta không biết đếm chân
thỏ riêng, chân gà riêng sao?
Sương mở to mắt nh́n Oanh, nàng không biết trả lời sao trước câu hỏi
của nó. Một lúc sau nàng lắc đầu:
- Đó là người ta đố cháu để sau này cháu gặp phải việc khác giống
như thế cháu sẽ biết tính. Oanh lắc đầu:
- Nhưng... Đâu có ai nhốt chung gà với thỏ.
- À... Học toán phải như thế... Bây giờ ḿnh thí dụ nhốt gà với thỏ
để tính toán cho quen, mai sau lớn lên ḿnh ra đời, ḿnh sẽ biết suy
nghĩ để t́m kết luân cho dễ.
- Dạ... Oanh cúi đầu:
- Cháu... Cháu ngu lắm phải không cô? Sương khẽ lắc đầu:
- Không, cháu đừng nghĩ thế. Cháu biết đặt câu hỏi như thế là cũng
biết suy nghĩ rồi. Cháu cũng có vẻ thông minh, nếu cháu ráng học th́
cháu giỏi ngay. Oanh sung sướng cười tươi:
- Vậy th́ cháu sẽ ráng học. Gương mặt nó lúc đó thật rạng rỡ dễ
thương. Sương nh́n vóc người của Oanh:
- Nhà cháu có tất cả mấy người?
- Dạ nhiều lắm... Ba cháu, má cháu, d́ Châu và bác Du... D́ Châu
giúp việc trong nhà, bác Du lái xe... Sương hơi ngạc nhiên, như vậy
là nhà con bé giàu rồi. Nàng đắn đo một chút:
- Oanh... Má cháu có thương cháu không? Oanh như giựt ḿnh một cái,
nó hơi lùi lại, nh́n Sương chăm chăm, vẻ mặt giận dỗi:
- Dạ... Thương chớ... Nó ấp úng một lúc rồi tiếp:
- Ở nhà cháu ai cũng thương cháu hết mà, má cháu thương cháu nhiều
nhất, má cháu thương cháu lắm...
- À... Oanh cúi đầu, đôi môi mím chặt, giọng buồn bă:
- Cháu nói thật đó... Cô đừng nghe lời người ta nghe cô, ba má cháu
thương cháu lắm. Sương lắc đầu, nàng càng thấy thương con bé hơn.
Như vậy là gia đ́nh nó không êm ấm ǵ rồi. Vuốt mái tóc tơ của Oanh,
Sương nói:
- Cô biết, cô biết ba má cháu thương cháu lắm, không ai nói bậy bạ
về chuyện đó đâu. Nàng đỡ cằm nó lên:
- Cháu về xin với ba má mỗi ngày ở lại nhà cô một giờ sau giờ học để
cô kèm cho giỏi, nếu không, sợ cháu học lớp nh́ không nổi đâu, năm
sau thi rớt.
- Dạ, để cháu thưa với ba má.
- Thôi Oanh về đi.
- Thưa cô cháu về. Sương lắc đầu nh́n theo Oanh, có lẽ nó đang sống
thiếu thốn về tinh thần.
- Này... Cháu Oanh... Con bé giựt ḿnh, quay đầu lại.
- Cháu có anh em, chị em ǵ không?
- Dạ không.
- Ba má chỉ có một ḿnh cháu?
- Dạ...
- Cháu c̣n ông bà không?
- Dạ, bà cháu mất cách đây vài năm. C̣n ông cháu mất từ lâu, cháu
không biết mặt ra sao cả. Sương lặng thinh, một lúc chàng nói:
- Thôi cháu về đi. Oanh đă đi khuất. Sương ngồi im lặng suy nghĩ
trên chiếc ghế dựa, đôi mắt nàng vẫn lơ đăng nh́n ra phía ngoài
đường.
Trong tay, Sương cầm cây viết ch́, nàng thờ ơ cắn đoạn cao su trên
đầu viết. Một cô giáo ở cạnh nhà bước vào khiến Sương giựt ḿnh quay
đầu lại nh́n:
- Cô đang nói chuyện với con Oanh hả? Con nhỏ đó có làm ǵ phiền
không? Người vừa hỏi là cô Ngọc, giáo viên lớp ba, tánh t́nh rất
tốt. Cô ta c̣n trẻ, đă dạy tại đây mấy năm rồi. Sương lắc đầu:
- Không có ǵ. Nó dở toán, tôi muốn tṛ chuyện riêng để hiểu thêm.
Nó thật là một đứa nhỏ đặc biệt.
- Đúng vậy, con nhỏ đó cũng lạ lắm. Nói xong, Ngọc ngồi sề xuống
chiếc ghế đối diện với Sương:
- Nếu cô xem văn nó, cô sẽ không ngờ đó là văn của đứa bé 11 tuổi.
- Ủa, Oanh viết văn hay lắm sao cô?
- Hay lắm, trí tưởng tượng của nó thật dồi dào khiến ai cũng phải
ngạc nhiên. Rồi Ngọc lại nói:
- Một đứa bé có thiên tài như thế làm khổ chúng ḿnh lắm. Mỗi năm,
vấn đề có nên cho nó lên lớp hay không làm ḿnh bận trí. Phải bàn
măi với ban giám đốc. Nó rất dở toán, nhưng quốc văn lại giỏi lạ
lùng. Nhưng cô cũng nên chú ư, tánh nó khó lắm.
- Khó là sao? Ngọc mỉm cười:
- Tài dối trá của nó chúng ḿnh cũng khó có thể mà theo kịp. Sương
cau mày khó hiểu:
- Thế à? Ngọc kéo ghế ngồi sát lại gần:
- Cô mới tới, chắc chưa hiểu chuyện gia đ́nh ấy đâu. Ngọc hạ giọng,
ra vẻ như câu chuyện có nhiều u uẩn ly kỳ. Từ xưa đến nay bản năng
sẵn có của người đàn bà là thích kể chuyện này, chuyện nọ cho người
khác nghe. Sương cau mày:
- Câu chuyện của gia đ́nh ấy? Chuyện ǵ vậy cô? Sương nh́n Ngọc,
trước mắt nàng h́nh dáng của Trần, người thanh niên tàn tật lại nổi
lên lờ mờ.
- Ba của Oanh là Trần. Trần Văn, cô có biết người ấy không? Sương
lắc đầu. Ngọc tiếp:
- Cô chưa biết ǵ về chuyện ấy cả. Ở đây, ai ai cũng rơ chuyện gia
đ́nh ông Trần, cô có thấy những khu vườn bát ngát xung quanh đây
không? Tất cả đều là của ông ta đó. Chẳng những ông có vườn tược, mà
ở dưới thủ đô, ông cũng có một hiệu buôn lớn chuyên bán sỉ về các
tỉnh. Ở đây, ai cũng cho rằng ông ấy là người giàu nhất vùng này, v́
thế cho nên khi ngôi biệt thự bị cháy, ông ta cứ bỏ luôn như thế,
không thèm sửa sang lại, mà đi cất nhà khác để ở. Sương ngạc nhiên:
- Ông ấy bỏ cả ngôi nhà cũ à?
- Cô có thấy ngôi nhà hoang tàn cách đây không xa không? Đó là Hoàng
Mai Trang.
- Tôi thấy...
- Vợ chết, nhà cửa tan tành, dường như ông ấy muốn để nguyên như thế
để tưởng nhớ người xưa, thường thường ông ta hay đến đó như để nhớ
lại bóng dáng người xưa. Sương ngạc nhiên:
- Ủa, vợ ổng chết rồi sao?
- Đó là người vợ trước, mẹ ruột của Oanh, c̣n người vợ này là kế
mẫu.
- À... Sương liếc mắt nh́n tập vở của Oanh đang để trên bàn.
- Có người lại bảo Oanh cũng không phải là con ruột của ông Trần.
Ngọc ngưng giây lát, như để cho cuộc nói chuyện có phần hứng thú
thêm, Sương sốt ruột hỏi:
- Cô bảo sao? Ngọc tiếp:
- Nghe nói người vợ trước của ông ấy là một người rất đẹp mà lại có
tánh hay e thẹn, dường như đó là một người làm công cho ông ta ở
tiệm buôn dưới Saigon. Ông ta mê cố ấy, mặc dầu gia đ́nh phản đối dữ
dội, ông vẫn đem về nhà ăn ở. Sau đó hai năm, sanh con Oanh. Bà ta
thường ở dưới tiệm lo buôn bán, rồi có tiếng đồn sao đó, ổng nổi
ghen đuổi đi, bả phẫn uất, nhảy xuống sông tự vận... V́ thế có người
nói rằng Oanh cũng không phải là con của ông Văn.
- À... Nhưng Sương thấy rơ là Oanh rất giống Văn. Ngọc tiếp:
- Lúc mới sanh ra, Oanh không được cha thương mến, rồi sau đó khi có
mẹ ghẻ, nó lại càng khổ sở hơn... Hơn nữa, ông Văn lại mù...
- Ông ấy mù bao lâu rồi?
- Chừng vài năm nay...
- Tại sao mù vậy cà? Ngọc lắc đầu:
- Tôi không rơ, có kẻ nói ổng bị nhiễm nhằm chất độc, người lại nói
ổng bị thương đôi mắt trong lúc nhà cháy... Nhưng trong gia đ́nh ấy
có nhiều điều khó hiểu lắm... Không sao quyết đoán được.
- Như vậy là kế mẫu chắc không thương Oanh? Ngọc chỉ nhếch mép cười
ư nhị...
- Nhất định Oanh sẽ cho cô biết là mẹ ghẻ nó rất thương nó, tôi nói
như thế có đúng không? Nếu như cô thích nó, cô sẽ biết thêm được
nhiều chuyện rất lạ trong gia đ́nh ấy... Cô đă nghiên cứu về nền
giáo dục ở nước ngoài hiểu nhiều tâm lư trẻ con, Oanh là một đối
tượng rất tốt và cần phải t́m hiểu, nghiên cứu thêm... Cô t́m cách
gần gũi thân mật với nó, tôi tin rằng...
Ngọc mỉm cười nh́n Sương lặng thinh, trong trường, các cô thầy đều
đồn rằng v́ Sương thích con bé ấy, muốn t́m hiểu nó nên mới xin
đến... Chớ không phải đến v́ muốn có việc làm...
Ngọc tiếp:
- Oanh sẽ làm cho cô gặp nhiều điều lạ lùng đáng ngạc nhiên lắm. Cô
cứ thử xem lời tôi nói có đúng không. Ngọc đứng dậy nh́n ra ngoài,
mặt trời đă khuất sau rặng cây từ lâu... Bóng hoàng hôn tràn ngập
khung cửa sổ, vào bên trong nhà.
- Trễ quá rồi... Xin lỗi tôi về... Ngọc nhanh nhẩu bước ra ngoài.
Sương nh́n theo phía sau lưng Ngọc, đến khi bóng cô ta khuất hẳn,
nàng lại ngồi xuống ghế thẫn thờ nh́n cảnh vật bên ngoài đang ch́m
lần trong bóng đêm.
Có tiếng gơ cửa nhè nhẹ... Sương ngẩng đầu lên:
- Cứ vào. Cánh cửa mở, Oanh mang cặp bước vào rồi quay ḿnh ra khép
cửa. Nó tới gần bên nàng:
- Thưa cô...
- Cháu ngồi xuống ghế đi. Nàng nh́n Oanh mỉm cười:
- Cháu biết không, kèm cho cháu một tuần thấy cháu tiến bộ rơ ràng.
Bây giờ mới biết cháu đâu có học dở, tại cháu chán nản việc ǵ nên
không cố học thôi. Oanh chỉ cúi đầu lặng thinh thở ra. Sương mỉm
cười:
- Ủa, tại sao lại thở ra? Bắt chước ai vậy? Bắt chước ba hả?
- À... Ba... Oanh như chợt nhớ ra điều ǵ, nó mở cặp, cầm một phong
thư trao cho Sương:
- Suưt chút nữa con quên... Ba con bảo trao bức thư này cho cô...
- Ǵ đó? Sương cầm chiếc bao thư dày cộm... Mở ra, bên trong là một
xấp giấy bạc xếp cẩn thận... Sương nghiêm sắc mặt nh́n Oanh:
- Tiền ǵ đây?
- Dạ... Ba con bảo, cô tốn công kèm thêm cho con giỏi... Nên gởi cho
cô.
- Như vậy là tiền kèm cho Oanh đó hả? Sương mỉm cười bỏ xấp giấy trở
vào bao thơ trao lại cho Oanh:
- Cháu đem về trả lại cho ba... Cô kèm thêm cho cháu không phải để
lấy tiền đâu. Cô đă có đủ tiền để chi dụng, lấy thêm làm ǵ? Oanh
lúng túng:
- Nhưng ba dặn con đưa cho cô, nếu đem trở về, con bị rầy. Sương hơi
lo ngại:
- Ba cháu thường hay rầy cháu không? Oanh lắc đầu:
- Dạ... Không... Từ trước đến nay, chưa bao giờ ba con rầy con cả...
Ba rất thương con. Oanh mở to đôi mắt nh́n Sương hồi lâu rồi thỏ thẻ
tiếp:
- Hôm qua là ngày sinh nhật của con...
- Thế à? Sương chưa đoán được ư định của Oanh.
- Chính con, con cũng quên. Thái độ của Oanh thật thà, ngây thơ.
- Lúc tan học trở về nhà, nh́n thấy chiếc bánh lễ, nến thắp sáng
nhà, con đang ngạc nhiên th́ ba con ôm con vào ḷng nói: "Con cưng
của ba, chúc con được vui vẻ luôn". Oanh sung sướng nói:
- Ba con gọi con là cưng v́ chắc ổng không biết con đẹp hay xấu, cao
hay thấp thế nào. Rồi má con trao cho con một chiếc hộp, cô biết
trong đó có cái ǵ không? Oanh chớp chớp mắt nh́n Sương mỉm cười.
Sương cũng cười:
- Có ǵ trong đó?
- Một con búp bê thật đẹp và lớn... Tóc vàng, nó biết nhắm mở mắt
nữa. Để mai con mang cho cô xem. Má con chọn đó, bà biết con thích
búp bê. Con thích búp bê từ nhỏ, con có nguyên một tủ đựng búp bê,
con đặt tên cho chúng tất cả. Cô biết con búp bế mới con đặt tên ǵ
cho nó không?
- Cháu đặt tên ǵ?
- Nó tóc vàng. Mái tóc vàng óng và mũi cao của nó đẹp lắm, phải cô
thấy cô khen liền hà. Con đặt tên nó hay lắm... Sương nh́n gương mặt
ngây thơ của Oanh. Trong giây phút ấy, nàng thấy những nét buồn
buồn, già dặn của con bé biến mất cả.
- Cháu có nhiều búp bê ở tại nhà sao má cháu c̣n mua thêm nữa? Oanh
nhướng mày:
- Càng nhiều, chúng nó có bạn càng vui hơn nữa. Oanh h́nh như chẳng
được vui v́ thiếu bạn bè, Sương nghĩ thế qua câu nói của nó.
- B́nh thường, cháu ít khi vui lắm hả Oanh? Oanh lắc đầu:
- Dạ không, má con ở bên con luôn. Khi con thức dậy, má con chải đầu
chứ không để d́ Châu chải cho con, rồi má c̣n ăn sáng với con trước
khi sửa soạn cho con đi học. Tối đến, con học bài, má con ngồi gần
con, khi ngủ con cũng ngủ chung với má nữa. Đôi mắt Oanh sáng hẳn
lên như tràn trề hạnh phúc:
- Má con tốt nhất trên đời phải không cô?
- Như thế th́ con hạnh phúc lắm. Thôi, ḿnh gác chuyện đó lại, chúng
ta làm toán thêm đă. Oanh nh́n Sương, hỏi như van lơn:
- Học hả cô... Thế cô không thích nghe con nói chuyện sao?
- Thích lắm chớ. Nàng nắm lấy tay Oanh:
- Nhưng chuyện học hành quan trọng hơn. Nàng bỗng nh́n tay Oanh kinh
ngạc:
- Ủa... Oanh cũng giựt ḿnh, nó định rút tay lại nhưng không kịp,
Sương nắm chặt tay nó:
- Oanh, sao... Vầy nè? Trên bàn tay cô bé, đầy những vết tím bầm, có
chỗ sưng vù, chứng tỏ nó bị đánh rất nhiều. V́ Sương nắm chặt nên
Oanh đau đớn, nhưng nó vẫn bặm môi chịu đựng không kêu la:
- Con... Con té mà cô.
- Té à? Té mà như thế này. Nàng nh́n thẳng vào mặt Oanh:
- Cháu nói thật đi, không cô sẽ hỏi ba cháu à? Oanh có vẻ sợ sệt:
- Thôi... Thôi cô đừng hỏi ba cháu. Nó nắm lấy tay nàng mếu máo:
- Cô đừng nói với ba cháu... Tội nghiệp cháu mà cô... Sương lắc mạnh
vai Oanh:
- Có ai ăn hiếp cháu, đánh cháu phải không?
- Cô ơi... Hai ḍng lên chảy dài trên má Oanh. Nó khóc:
- Cô... Đừng cô ơi... Sương đứng lên:
- Đi với cô, cô phải nói cho ba má cháu nghe chuyện này, cháu bị ăn
hiếp rơ ràng mà. Oanh ôm chặt lấy Sương nghẹn ngào:
- Cô đừng nói với ba cháu. Ba cháu bị mù mà. Má cháu đánh cháu để ba
cháu tức giận đó. Bác sĩ bảo không được làm cho ba cháu giận... Cô
đừng nói nghen cô... Oanh ngă vào ḷng Sương khóc rưng rức. Sương
cảm thấy trong ḷng đau xót vô cùng.
- Cháu bảo sao? Má cháu đánh cháu à? Sương không ngờ chuyện lại như
vậy. Oanh vẫn khóc:
- Cô ơi... Cô thương con... Cô đừng nói lại với ba con nghen cô...
Ba con buồn lắm... Nàng đỡ cằm Oanh lên, nh́n vào gương mặt đau khổ
xanh xao ấy, gương mặt đầy nước mắt ấy mà thương cảm vô cùng. Nàng
không ngờ một đứa trẻ mảnh mai, ốm yếu như thế đă phải mang lên vai
một gánh nặng nề.
Oanh ràn rụa nước mắt, gật đầu không đáp. Sương ôm nó vào ḷng, nàng
cũng không cầm được nước mắt:
- Nhưng má cháu thương cháu lắm mà, má săn sóc từng chút cho cháu
đó, sao lại đánh cháu như thế? Oanh ấp úng nh́n nàng như xin tha
thứ:
- Dạ..Thưa cô...
- Cháu đă đặt ra như thế phải không? Oanh khẽ gật đầu:
- C̣n ngày sinh nhật cháu cũng đặt ra? Nghĩa là hôm qua không có ǵ
cả. Oanh cúi đầu lặng thinh.
- Sao cháu dối cô làm chi vậy? Oanh vẫn im lặng. Sương hỏi tới:
- Tại sao vậy? Nó cúi đầu nói nhỏ:
- Tại con sợ cô biết má con xấu, cô biết má con rồi cô mét với ba
con. Sương lắc đầu:
- Không, cô không nói đâu. Mà bộ má cháu hay đánh cháu thường lắm
hả, phải không Oanh? Oanh chớp mắt, hai ḍng lệ chạy dài trên má,
nét mặt của nó đầy những nét đớn đau, các vẻ hồn nhiên của một đứa
bé đă mất hẳn trên mặt nó rồi.
- Chắc cô cũng biết má con không phải là má ruột. Giọng Oanh bỗng
trầm trầm, b́nh thản như không có ǵ đau khổ nữa cả. Nó tiếp:
- Con đâu có thể đ̣i hỏi má con phải thương con y như má ruột, phải
không cô? Hơn nữa, ba con đă đối xử không phải với bà ấy, bả tức
giận đánh con cho đă... Oanh lắc đầu thở ra rồi nh́n Sương với đôi
mắt chịu đựng, kiên nhẫn nhưng rất dịu hiền.
- Con phải giữ kín, không để ba con biết chuyện này. Cô cũng giữ kín
gím con nghen cô? Sương cảm thấy chua xót trong ḷng. Một đứa trẻ
mảnh mai gầy yếu, đâu tội t́nh ǵ mà phải gánh chịu đau khổ cả tinh
thần lẫn vật chất như thế này. Nàng nh́n đứa bé đau khổ nhưng đáng
mến một lúc lâu rồi kéo nó vào ḷng, vuốt lên mái tóc óng mượt của
nó:
- Cô sẽ giữ kín chuyện này. Nhưng từ rày trở đi Oanh đừng nói dối
với cô nữa nghen?
- Dạ.
- Và nhớ hễ khi nào má đánh th́ phải nhanh chân chạy, có thể đến đây
nữa. Nhưng cháu đừng đụng chạm gây gổ với má cháu làm ǵ, cháu nhớ
kỹ nghen. Oanh ngửng đầu nh́n Sương với đôi mắt mến thương, cảm
động. Trẻ con rất nhạy cảm, ai yêu mến, thương chúng chúng biết
ngay.
- Dạ, con xin vâng lời cô. Nó lắc đầu tiếp:
- Nhưng cô đừng gặp bà ấy làm ǵ. Bả không phải là người xấu, nhưng
v́ có điều bực dọc nên khó chịu. Ba con cũng thường nạt nộ bả luôn.
Ba con thường mắng: "Mày không bằng nửa vợ tao trước kia." Như vậy
chắc mẹ ruột con c̣n sống chắc con sung sướng lắm hả cô? Sương lặng
thinh, vuốt tóc Oanh tŕu mến.
- Thưa cô? Oanh đẩy cửa bước vào. Sương quay lại hỏi:
- Ǵ vậy Oanh?
- Dạ, ba con mời cô chiều nay lại nhà con dùng cơm. Sau buổi học con
đưa cô về nhà. Cô đi với con nghe?
- Ăn cơm chiều à? Sương ngạc nhiên hỏi tới:
- Có tiệc ǵ hả cháu?
- Dạ không, ba cháu chỉ nói là mời cô tới dùng bữa cơm xoàng vậy
thôi. Sương mỉm cười:
- Cháu có nói với ba về cô hả?
- Dạ có, cháu nói cô rất thương Oanh, ba hỏi nhiều việc lắm, con nói
thật hết cả.
- Ba cháu hỏi những chuyện ǵ?
- Ba hỏi tánh t́nh cô như thế nào, cô dạy có hay không và cô đẹp hay
xấu? Sương lại mỉm cười:
- Rồi cháu trả lời sao?
- Dạ... Oanh dựa người vào nàng cười tươi:
- Dạ con bảo là cô đẹp nhất, dễ mến nhất trên tất cả thế gian này.
Sương bật cười ḍn:
- Vậy mà cháu bảo đúng sự thật đó à? Oanh nắm tay nàng:
- Cô đi với con nghen cô, cô đi cho con vui, hôm nay má con không có
ở nhà. Sương nh́n Oanh:
- Má con đi đâu?
- Dạ đi Đà Lạt, ba bốn hôm mới về.
- Má cháu ít ở nhà lắm hả Sương?
- Dạ. Sương suy nghĩ một lúc:
- Được rồi, cô sẽ đi. Oanh reo lên:
- Thật hả cô? Vậy chiều nay tan học con lại cô, con đưa cô đi, gần
lắm.
- Được rồi, cô biết nhà. Oanh mỉm cười sung sướng rồi quay ḿnh bước
đi tới trường. Sương lặng thinh suy nghĩ những lời con bé vừa nói:
"Cô đẹp nhất, đáng mến nhất...." Nàng thở dài ngồi xuống bàn phấn,
trang điểm sơ sài. Nh́n lại ḿnh trong gương. Sương lẩm bẩm:
- Trang điểm làm ǵ ḱa? Người ta có nh́n thấy ǵ đâu.
Oanh nắm lấy tay Sương kéo nhanh vô nhà...
Ngoài vườn, nhiều loại hoa hiếm được vui trồng thật kỹ nên rất tốt
tươi, nhưng không có loại hoa mà Sương thích nhất: Hoa hồng.
Pḥng khách không rực rỡ sang trọng ǵ, nhưng được trang trí rất mỹ
thuật, chỉ thanh nhă chứ không chút rườm rà. Hai bên có cửa sổ nhỏ
trông ra vườn, trên tường và bức tranh sơn dầu rất đẹp.
Sương nh́n quanh một lượt, nàng công nhận là lối trang trí này khéo
léo. Nhưng theo nàng th́ c̣n vài chỗ sơ suất như nệm sa lon, màu cửa
tươi chói quá không hợp với vẻ thanh nhă của gian pḥng.
Oanh chỉ tay:
- Cô ngồi đi cô. Rồi nó quay vào trong gọi lớn:
- D́ hai ơi, d́ hai. Một người đàn bà bước ra nh́n Sương ngạc nhiên.
- D́ hai, pha gím con một b́nh trà nghen. Nó bước lại hỏi nhỏ:
- Ba con đâu rồi?
- Ở trên gác. Vừa nói người đàn và vừa cúi xuống hôn tóc Oanh tŕu
mến, tự nhiên Sương thấy mến người đàn bà này ngay.
- Má con đi hồi sáng rồi.
- Thật hả d́? Để con lên gác kêu ba. Vừa để cặp sách, nó vừa nói với
Sương:
- Cô chờ con chút nghen. Sương mỉm cười nh́n Oanh rồi chạy nhanh lên
gác.
D́ hai bưng trà lên, hương trà thật thơm, từ nhỏ đến giờ chưa bao
giờ Sương nếm được trà ngon như thế. Nàng nhớ lại Ngọc đă nói với
ḿnh là nhà Oanh có vườn cây ăn trái và có tiệm trà ở thủ đô. Hèn ǵ
trà ở đây uống th́ phải thuộc lại đặc biệt rồi.
Nh́n quanh, Sương nhận thấy pḥng ăn chỉ cách pḥng khách bởi một
tấm b́nh phong mỏng bằng lụa màu thôi.
Bỗng nhiên, Sương thấy tim ḿnh hồi hộp lạ, bên tai nàng như văng
vẳng những tiếng:
- "Hăy rời khỏi đây, hăy rời khỏi nơi đây ngay... Mau lên...". Nhưng
tại sao phải rời khỏi nơi đây? Sương hoang mang không biết làm sao
cả. Nàng thấy đầu có như choáng váng, cảnh vật phía trước mờ hẳn
lại, những tiếng như cứ bảo nàng rời khỏi vang vang trong đầu Sương,
như hối thúc càng lúc càng gấp.
Nhưng không lẽ Oanh âm mưu hại nàng sao? Vô lư. Sương vỗ trán cố
trấn định tinh thần.
Oanh d́u cha từ lầu xuống sa lon:
- Ba, cô con ngồi đây nè.
- Chào ông. Sương ch́a tay theo thói quen, nhưng nàng vội rụt lại v́
Trần có nh́n thấy ǵ đâu. Trần hơi nhíu mày:
- Xin lỗi... Giọng cô quen quá, h́nh như tôi đă được biết cô...
- Dạ phải, tôi đă gặp ông ở Hoàng Mai Trang và đă đưa ông đi đón con
gái về.
- À, phải rồi. Như thế cô đây là người đi t́m đề tài để viết văn à.
Sương lắc đầu:
- Không ông à, tôi đâu biết viết lách ǵ. Trần quay sang Oanh:
- Sao con không cho ba biết chính cô đă đi đón con với ba lúc trước.
Oanh ngạc nhiên:
- Dạ, con không nhớ rơ. Sương cười:
- Nó c̣n nhỏ mà. À, ông có vườn hoa đẹp quá. Pḥng khách cũng trang
nhă lắm.
- Thật à, theo tôi th́ chưa hoàn toàn v́ vợ tôi bảo để những miếng
vải bàn đó, chắc coi kỳ lắm phải không cô? Chàng so vai tiếp:
- Những màu đó để trong các quán cà phê, các bar th́ được chứ trong
pḥng này, trang trí như thế này coi trái lắm. Sương cười:
- Sao ông không đổi lại?
- Đổi chi nữa cô, tôi có thấy ǵ đâu mà đổi? Sương biết ḿnh lỡ lời
nên lúng túng, nâng không biết nói sao để an ủi Trần. Trần nói sang
chuyện khác:
- Tôi rất cảm ơn cô đă lo lắng và săn sóc cho con Oanh.
- Thưa ông, đó là điều dĩ nhiên v́ Oanh là học tṛ của tôi. Trần
ngạc nhiên:
- Chỉ có thế mà cô lo cho nó như vậy à? Sương cười:
- Chắc chắn là có chút đặc biệt chứ. Nàng kéo Oanh vào ḷng:
- Nó ngoan và rất dễ mến nên tôi thương nó nhiều hơn những học tṛ
khác.
- Cám ơn cô. Chàng cười vui vẻ rồi bảo Oanh:
- Con nói d́ hai lo dọn cơm đi, ai cũng đói rồi. Oanh dạ rồi đứng
lên chạy ra sau bếp.
Trần nh́n về hướng Sương hạ giọng:
- Oanh dễ mến thật hả cô? Sương ngạc nhiên:
- Đáng lư ông hiểu nó nhiều hơn tôi chứ.
- Không, tôi muốn hỏi theo ư của cô con Oanh như thế nào?
- Th́ tôi đă nói Oanh dễ thương lắm. Trần lặng thinh hồi lâu:
- Thật cũng lạ, cô và nó dường như có sợi dây liên lạc vô h́nh nào,
nó nói tới cô suốt ngày, bảo là cô đáng kính mến hơn bất cứ ai trên
đời này.
Sương cười x̣a trong khi bà hai và Oanh đang bưng đồ ăn lên.
Bữa ăn chỉ có ba người nhưng d́ hai làm tới 6 món ăn, chưa kể món
canh chua.
Sương ṭ ṃ muốn nh́n Trần ăn, nàng không biết người mù như chàng
làm sao biết chỗ đặt thức ăn. Nhưng nàng chợt thấy Oanh lo rất chu
đáo cho cha, nó cứ gắp cho Trần măi mà nhiều lúc quên cả ḿnh.
Oanh nhắc luôn miệng:
- Thịt gà đây ba...
- C̣n thịt nấu canh đây ba...
- Tô canh con múc cho ba con để trước chén ba đó. Giọng Oanh trong
trẻo, dễ thương, nó lo cho cha với thái độ thật tự nhiên, và cố
tránh không để cho Trần áy náy v́ sự săn sóc của nó.
Oanh cười nói với Sương:
- Ba con ít khi xuống pḥng này ăn lắm, thường ba con ở trên gác và
có một loại mâm ăn đặc biệt cho người mù tiện lắm cô. Sương nh́n nó
cảm động:
- Oanh ngoan lắm. Ba người nói chuyện với nhau suốt bữa ăn.
Rồi họ trở ra pḥng khách sau bữa cơm, d́ hai lại bưng trà lên,
Sương nh́n tách trà:
- Trà này ánh xanh xanh chắc hiếm lắm hả ông? Trần đang định mồi
điếu thuốc thơm nghe nàng nói chàng ngưng lại có vẻ suy nghĩ rồi
nói:
- Cô cũng biết trà của gia đ́nh tôi à?
- Dạ, trong vùng ai cũng biết. Sương nh́n Trần như t́m hiểu, với
người mà nàng không cần e dè, giữ miếng ǵ cả. Trần lắc đầu:
- Rất tiếc là cô chưa được dùng loại trà hoa hồng. Chàng tiếp giọng
buồn buồn:
- Từ lâu chúng tôi không c̣n sản xuất lại trà đó nữa. Trần im lặng
một lúc như suy nghĩ điều ǵ rồi bỗng ngẩng lên:
- Oanh đâu rồi con? Oanh đáp ngay:
- Dạ, con đây. Nó bước lại cầm tay cha:
- Chuyện ǵ vậy ba? Chàng nói như ra lệnh:
- Con vào trong học bài đi, ba có chuyện cần nói với cô giáo.
- Dạ. Dường như Oanh c̣n luyến tiếc cảnh thân mật ấy nên chưa muốn
đi khỏi ngay. Nó quay lại nh́n Sương chớp mắt như ra hiệu nhắc nàng
giữ kín những chuyện đă xảy ra.
Sương mỉm cười khẽ gật đầu. Trần nói thêm:
- Oanh à... Con chưa chịu đi sao?
- Dạ... Con đang đi đây ba. Rồi nó quay ḿnh chạy nhanh lên gác.
Sương ngồi dựa trên sa lon, hớp một ngụm trà... Nàng nh́n Trần:
- Thưa ông... Trần rít một hơi thuốc dài, chàng lặng thinh một lúc
rồi hỏi:
- Cô giáo... Năm nay cô được bao nhiêu tuổi rồi? Sương giựt ḿnh,
nàng lúng túng:
- Tôi đă nói cho ông biết là tôi không c̣n trẻ. Ở ngoại quốc người
ta...Ít hỏi tuổi đàn bà... Trần nhướng mày:
- Tôi xin lỗi cô... Và hiện giờ cô nhớ là cô đang ở nước ḿnh. Rồi
chàng nói sang vấn đề khác:
- Cô chưa có gia đ́nh à? Sương ngạc nhiên lúng túng, nàng cố b́nh
tĩnh đáp:
- Dạ... Thưa ông, nhưng ông hỏi chi vậy? Đâu có lệnh ông mời tôi tới
đây để điều tra? Trần mỉm cười:
- Dĩ nhiên là tôi đâu dám điều tra cô. Tôi chỉ lấy làm lạ, một người
đẹp như cô, lại có du học, tại sao lại đến làm việc ở vùng ngoại ô
nghèo nàn như thế này dạy một trường tiểu học như thế này. Sương
nhướng mày:
- Tôi đẹp à? Ai bảo ông như thế?
- Con Oanh! Nàng cười:
- Nó c̣n trẻ con... Biết ǵ? Trần phi phà khói thuốc:
- Nếu tôi đoán không lầm, chắc có lẽ khi ở ngoại quốc cô đă gặp
chuyện ǵ buồn... V́ thế, cô mới t́m chỗ hẻo lánh này để t́m sự yên
tĩnh cho tâm tư. Chàng tiếp:
- Hay là... Có thể cô muốn trốn một cảnh ngộ nào, hay một người nào
đó! Sương ngạc nhiên, nh́n Trần trân trân, và lặng thinh hồi lâu...
Rồi khẽ thở dài... Trần tiếp:
- Thôi... Chúng ta không nên bàn thêm về chuyện ấy làm ǵ. Tôi chỉ
muốn hỏi thăm cho biết... Đến lúc nào cô sẽ tiếp tục đi ngoại quốc?
- Chắc có lẽ tôi không đi nữa. Trần gật gù:
- Như thế th́ hay lắm... Điếu thuốc cháy gần hết, Trần giơ tay ṃ
chiếc dĩa gạt tàn trên bàn, Sương liền đẩy đến kề bên tay chàng...
Chàng giơ tay ṃ rồi dụi mẫu tàn thuốc cho tắt:
- Cám ơn cô. Sương lặng thinh, nàng bưng tách trà lên hớp một ngụm,
trong ḷng xao xuyến vô cùng. Trần nói nho nhỏ:
- Tôi mong rằng, cô không buồn v́ những lời nói khi năy của tôi.
- Dạ... Không có chi. Chàng tiếp:
- Tôi muốn bàn với cô một việc, có tiện không?
- Dạ...
- Tôi nhận thấy rằng, chắc có lẽ cô mến con Oanh?
- Dạ...
- V́ thế, tôi hy vọng được cô dời đến đây ở... Sương giựt ḿnh:
- Dạ thưa ông, chuyện đó...
- Tôi ao ước được cô đến đây ở để kèm cho con Oanh. Tôi nghĩ rằng nó
học không được khá lắm, có phải vậy không cô?
- Dạ, nó có thể học giỏi được. Chàng tiếp:
- Nhưng phải có người kèm thêm. Sương hơi lo ngại:
- Dạ... Nhưng... Nàng hơi do dự:
- Dạ, tôi đâu cần phải ở tại đây mới kèm được. Sự thật th́ hiện nay,
hằng ngày, tôi vẫn... Trần gật đầu:
- Phải, tôi biết. Hiện nay, hằng ngày cô đều kèm nó một giờ, nhưng
từ chối không nhận thù lao. Cô thật là khác lạ hơn mọi người! Sương
lặng thinh không nói ǵ. Trần tiếp:
- Tôi biết. Cô không quan tâm đến vấn đề tiền bạc... V́ thế tôi nghĩ
rằng, dù cho có đền ơn cô nhiều tiền đến đâu, cô cũng không nhận.
Sương vẫn lặng thinh, không nói một lời. Trần hơi nghiêng ḿnh về
phía trước:
- Ư của tôi như thế... Cô có vui ḷng không? Sương hơi cau mày:
- Dạ... Nàng tiếp:
- Nếu như ông nhận thấy cháu cần phải học thêm, hoặc hai hay ba giờ,
th́ sau bữa cơm chiều tôi cũng có thể đến đây kèm cho cháu rồi về,
đâu có cần phải ở đây làm ǵ?
Trần lại đốt điếu thuốc, thái độ rất thành khẩn:
- Cô à... Chàng mím chặt môi như khó nói:
- Có lẽ cô đă nghe qua một ít tin đồn về gia đ́nh tôi. Sương cúi đầu
đáp nho nhỏ:
- Dạ... Giọng chàng trầm trầm:
- Như thế th́ cô đă hiểu... Oanh là một đứa bé côi cút rất đáng
thương.
- Dạ... Sương lại cắn chặt đôi môi.
- Như thế th́ chắc cô đă hiểu ư tôi. Tôi muốn t́m cho nó một người
kèm thêm. Và một người có thể ở kề bên để yêu thương nó, để cho nó
được vui vẻ, hạnh phúc. Sương thấy cổ họng ḿnh như bị nghẹn:
- Nhưng tôi biết. Ông đă t́m cho nó một người mẹ rồi... Trần thở ra,
điếu thuốc cháy nóng tay mà chàng không hay, giọng chàng trầm buồn:
- Cũng v́ thế mà tôi cần phải mời cô đến ở đây... Chàng như nghẹn
ngào:
- Cô à, nó không giống như những đứa trẻ khác, dù nó bị khổ sở đến
đâu, cũng không hề than van một lời, nhất là trước mặt tôi. Tôi sợ
nó bị hành hạ khổ sở, mỗi ngày càng gầy ṃn khô héo thêm... Mà trước
mặt tôi nó vẫn bảo: "Ba à... Con vui vẻ và sung sướng lắm". Cô à, cô
nên hiểu dùm hoàn cảnh của tôi và của nó...
Sương cúi đầu, nàng không biết nói sao, tâm tư nàng bị kích đông
mạnh, trong đó có một niềm vui lạ.
Phải rồi, Trần đă đoán được tất cả sự thật trong gia đ́nh và chàng
tha thiết yêu thương đứa con mất mẹ ấy. Trần đang cần nàng săn sóc
cho con chàng, chẳng những chàng cần mà chàng sẵn sàng van xin nàng
nữa. Sương hiểu rơ được nỗi ḷng của người cha tàn tật.
Chàng hỏi lại:
- Cô Sương, cô nghĩ thế nào?
- Dạ... Tuy nhiên, Sương vẫn c̣n phân vân lắm, biết tính sao. Nàng
ấp úng:
- Dạ... Bây giờ tôi c̣n phân vân lắm, chưa thể quyết định được. Để
tôi nghĩ lại.
- Cô suy nghĩ về vấn đề ǵ?
- Ông cũng biết, Oanh là học tṛ tôi như bao đứa khác trong lớp, tôi
đă dạy riêng cho nó, bây giờ lại đến đây dạy sợ người ta bảo là
thiên vị. Trần mỉm cười:
- Chuyện đó đâu đáng cho cô suy nghĩ, người ta vẫn nhờ riêng thầy cô
dạy cho con ḿnh ở nhà thiếu ǵ. Chàng ngưng lại một chút:
- Hay nếu cô muốn, cô có thể nghỉ ở trường học tôi xin đền bù lại sự
thiệt tḥi của cô.
Sương cười một ḿnh, trong ḷng nàng có những phản cảm dị kỳ. Người
có tiền thường hay muốn dùng đồng tiền để mua bất cứ cái ǵ ḿnh
muốn. Bộ họ tưởng có tiền là có tất cả hay sao?
Nàng nói giọng nửa đùa nửa thật:
- Chắc ông đă quen những chuyện mua bán nên nói những lời đó với
tôi... Rất tiếc... Trần vội nói:
- Tôi... Xin lỗi... Chàng đứng lên, lần ṃ đi về phía hướng cửa sổ,
quay lưng lại phía Sương. Trần lẩm bẩm:
- Thật không ngờ phương pháp đúng nhất dùng để mua chuộc loài người
của ḿnh lại thất bại. Nhưng chắc cô ấy cũng không thể phủ nhận đó
là phương pháp công hiệu nhất đối với người thường. Phải tính phương
pháp khác.
Sương nh́n sau lưng Trần một lúc rồi nàng đứng lên bước đến bên
chàng, ḷng hơi hối hận.
Ngoài vườn, ánh trăng vằng vặc nổi sáng những cánh hoa đang ngả ngơn
dưới cơn gió thoảng. Nàng thở ra khoan khoái:
- Hoa hồng đẹp quá. Trần ngơ ngác:
- Cô bảo sao? Vườn tôi có hoa hồng à?
- Dạ không... Tôi nh́n lầm... Nàng cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Trần
tái mặt, có vẻ khó chịu lắm.
- À... Đó là hoa cúc mà tôi nh́n ra hoa hồng. Nhưng có lẽ ông không
thích hoa hồng? Nó vừa đẹp vừa có hương...
Trần thở dài bực bội, chàng hỏi nhỏ:
- Cô thích hoa hồng lắm sao?
- Vâng, cũng như mọi người khác. Nàng nh́n ra vườn một lúc rồi bỗng
nói:
- Chuyện của bé Oanh, tôi xin nhận lời. Nhưng tôi không thể bỏ nhiệm
vụ của tôi ở trường được, mỗi ngày tôi sẽ cùng Oanh đi tới trường và
về đây. Xin ông cho tôi một pḥng riêng, c̣n lương ông muốn phát bao
nhiêu tùy ư.
Ngưng lại một phút, nàng tiếp:
- Thứ Bảy này tôi sẽ dời tới đây.
Chương 3
Chiều thứ Bảy, Sương nghỉ dạy.
- Thưa cô, cô đi với con bây giờ. Bác Du đă đem xe tới rồi. Nàng mỉm
cười:
- Ba cháu nhớ kỹ quá.
- Cô đă xếp đặt đồ vào va li chưa? Để con mượn bác Du mang ra xe
nghen cô. Oanh nói xong chạy ra cửa. Sương nh́n theo nó, trong ḷng
thấy nao nao. Cho đến bây giờ nàng cũng không ngờ là ḿnh đă quyết
định dời sang nhà ấy. Nàng c̣n nhớ rơ nét mặt ngạc nhiên của Ngọc và
nhiều bạn đồng nghiệp khác khi nghe nàng nói sẽ dời ở bên nhà của
Oanh. Với thái độ như thế, nàng biết không ai tán thành ư định của
nàng mặc dầu họ không nói chi cả. Nàng biết rằng tất cả đồng nghiệp
đều cho nàng là vớ vẩn hay mất b́nh thường. Họ không hiểu tại sao
nàng lại dấn thân vào một gia đ́nh rắc rối. Họ nghĩ thế cũng phải,
v́ chính nàng, nàng cũng không ngờ tại sao ḿnh đồng ư nữa. Nàng nhớ
khi quyết định, lư trí như luôn nhắc nhở nàng không nên đồng ư với
Trần nhưng không hiểu có một sức mạnh vô h́nh nào lôi kéo làm nàng
phải tuân theo.
Nàng khẽ rùng ḿnh khi nghĩ có lẽ Trần, con gái nhỏ của chàng, ngôi
nhà đổ nát đó có một ma lực nào quyến rũ làm người bị không thể nào
chống đối lại được. Nàng nhớ lại một quyển truyện trinh thám nào
thật rùng rợn đă viết một chuyện trong một lâu đài hoang phế, có gă
đàn ông mù và một cô giáo... Một người đàn bà loạn trí... Bây giờ
hoàn cảnh của nàng đă gần giống như thế rồi, chỉ c̣n thiếu người đàn
bà loạn trí thôi. Biết đâu lại chẳng có người đàn bà đó trong ṭa
nhà đổ vụn?
Oanh chạy trở ra, thở hào hển, má nó đỏ hồng lấm tấm mồ hôi, đôi mắt
long lanh... Phía sau lưng Oanh là người đàn ông trạc 40, người dong
dỏng cao, gầy gầy, ăn mặc rất đứng đắn.
Nh́n người đàn ông này, Sương bỗng nhiên thấy sợ đôi mắt ông thật
sắc bén. Ông ta lễ phép:
- Thưa cô, tôi là tài xế của ông Trần. Ông ấy bảo tôi đến đón cô.
- Dạ cám ơn ông. Sương đưa tay đeo cặp kính trắng lên mặt cho có vẻ
chững chạc hơn, nàng chỉ vào trong:
- Va li tôi đă sắp xong rồi, bên trong đây. Bác tài khệ nệ ôm chiếc
rương đi trước, Sương qua từ giă d́ Hai rồi ra xe luôn.
Sương ngồi kế Oanh nh́n những luống cải như chạy ngược ra về phía
sau. Sương bỗng thấy bâng khuâng khi nh́n vườn tược cây cối hai bên
đường, nàng không biết tại sao như vậy.
Con đường thật ngắn, xe chỉ chạy vài phút th́ tới ngay. Nghe tiếng
xe ngừng, chị Châu chạy ra mở cửa, chiếc xe chạy từ từ qua vườn hoa
rồi dừng lại bên thềm nhà. Oanh nhanh nhẩu mở cửa:
- Cô đi với con vào pḥng của cô nghen, cô coi vừa ư không? C̣n va
li để bác tài mang vô sau. Vừa nói nó vừa nắm tay Sương đi thẳng vào
pḥng khách, miệng cười cười sung sướng. Pḥng khách vắng hoe, Sương
theo Oanh đi lên gác.
Oanh bỗng nhiên đứng sựng lại, những nét vui tươi sung sướng trên
mặt nó biến đi thật nhanh chóng. Sương ngạc nhiên nh́n theo hướng
mắt nó và đôi mắt nàng chạm phải một ánh mắt của người đàn bà khác.
Người ấy thật không giống với h́nh ảnh người mẹ ghẻ mà Sương đă nghĩ
trong ḷng. Khuôn mặt trái xoan dễ thương, đôi mắt trong sáng với
hàng lông mi cong vút, đôi môi đỏ mọng. Gương mặt đó cái ǵ cũng dễ
mến, nhưng thái độ th́ lạnh lùng đến độ khắt khe. Vóc người tầm
thước, ăn mặc lại rất đúng dáng vóc và thời trang trông bà ta chưa
đầy 30 tuổi.
Sương hơi tiếc cho Trần, làm sao chàng ta thấy được những nét đẹp
của vợ ḿnh. Nàng chắc bà ta cũng không hiểu được tí ǵ với nàng qua
cặp kính trắng nàng mang, bộ đồ quá đứng đắn của nàng đang mặc.
Trông nàng cũng khắt khe đúng như một nhà mô phạm.
- Dạ chào cô... Hân hạnh được gặp cô. Thấy bà ta có vẻ lạnh nhạt,
Sương cũng đáp hững hờ:
- Dạ, không dám. Chào bà. Bà ta mỉm cười khó hiểu:
- Oanh sẽ dẫn cô đến pḥng dành riêng cho cô. Bà ta tiếp với giọng
thật khách sáo:
- Rất tiếc tại tôi bận nên không thể đón cô. Xin cô cứ coi như đây
là nhà cô và Oanh như con cháu cô vậy. Sương mỉm cười:
- Dạ cám ơn bà, cháu Oanh ngoan lắm. Nàng nhận thấy trong đôi mắt
to, đen láy của người đàn bà trước mặt thật đẹp nhưng cũng chứa một
cái ǵ thật sâu sắc. Sương tiếp:
- Tôi đă t́m hiểu Oanh. Nó rất ngoan ngoăn và biết vâng lời. Bà ta
hững hờ:
- Thế à. Bà liếc nh́n Oanh. Sương nhận thấy tay con bé run lên khe
khẽ trong tay ḿnh. Nàng nắm chặt tay Oanh vào như ngầm bảo nó đừng
sợ chi cả, đă có nàng. Trong phút giây đó, Oanh và Sương cảm thấy
thương mến nhau nhiều hơn, sợi dây vô h́nh nào đó như đă có giữa hai
người.
Bà Trần thong thả bước xuống thang, dáng đi thật khoan thai uyển
chuyển. Nh́n dáng đi của bà, Sương cũng biết được bà đă quen sống
trong cảnh quư phái phong lưu.
Từ phía dưới, bác tài mang chiếc rương lên, bà ta nh́n bác:
- Xong rồi bác ra xe chờ tôi nghen, tôi đi liền đây.
- Dạ. Bác tài mang chiếc rương vào pḥng Sương trong khi tiếng bà
Trần lại lanh lảnh dưới nhà bếp:
- Chị Châu, đừng chờ cơm tôi nghen, trưa tôi không về. Bước vào
pḥng Sương, Oanh tươi vui, liếng thoắng trở lại. Nó đưa tay chỉ cho
nàng thấy nào là pḥng riêng của ba nó, pḥng mẹ nó và pḥng Sương.
Nàng thấy từng lầu trên cũng trang trí rất khéo, chính giữa là một
pḥng khách nhỏ, chỉ có bộ sa lon, chậu hoa tươi trên bàn nhỏ, xung
quanh là 4 căn pḥng, bên ngoài là bao lơn dài.
Pḥng của vợ chồng Trần kế sát nhau, kế đó là pḥng Oanh và Sương.
Sương hỏi:
- Ba má không ở chung pḥng à?
- Dạ, từ trước tới nay vẫn như thế. Căn pḥng của cô khi trước dành
cho khách.
- Gia đ́nh cháu thường có khác à?
- Dạ ít khi có lắm. Lâu lâu chú Cao mới đến một lần, có khi cả năm
mới tới. Sương ngơ ngác:
- Chú Cao?
- Dạ, bạn của ba cháu đó. Chú ấy trồng trà trên Đà Lạt nên rất ít
khi về đây. Rồi nó chỉ quanh hỏi nàng:
- Cô thích pḥng này không? Năy giờ Sương đứng ngoài cửa pḥng mà
không để ư đến bên trong, khi nh́n vào nàng ngạc nhiên hết sức.
Không ngờ pḥng ḿnh lại đẹp đến như thế.
Trong pḥng, đồ vật ǵ cũng xinh cả, dưới chân được trải đệm êm tất
cả, hai cái cửa sổ gần giường ngủ của nàng. Một bàn phấn nhỏ và một
cái bàn viết thật đẹp và đầy đủ. Tất cả màu xanh trừ khăn trải
giường màu hồng mang đến cho ta cảm giác âm ấm làm cho vẻ lạnh lẽo
của màu xanh xung quanh thành tươi mát đi.
Sương ngạc nhiên hơn hết là chiếc tủ gần giường, bên trên có chiếc
đèn nho nhỏ bao lụa trắng đục, cạnh đấy là chậu hoa, mà lại hoa hồng
màu vàng.
Oanh lắc tay nàng:
- Cô thích không cô?
- Thích lắc Oanh à. Sương tự nhiên thấy vui tươi, nàng nh́n ra cánh
cửa thông với hành lang, trên thàng hành lang là những chậu cúc đang
nở rộ như khoe ḿnh dưới dương quang, bên dưới là vườn lài, với
những đóa hoa trắng chen giữa lá xanh. Oanh hỏi nữa:
- Cô thích thật không cô?
- Thật mà, cô thích lắm. Rồi nàng ôm Oanh vào ḷng:
- Oanh, trước kia pḥng này trang trí như thế nào? Oanh cười:
- Dạ, chỉ có tấm thảm dưới đất là cũ, c̣n tất cả đều là mới hết. Ba
con chỉ dẫn cho các nhà trang trí, bắt họ phải làm như thế.
- C̣n bức tượng? Sương đưa tay chỉ một bức tượng điêu khắc trên một
cái giá sát tường.
- Dạ, bức tượng ấy có lâu rồi. Trước khi ba cháu để trong pḥng
riêng, nhưng v́ không nh́n thấy ǵ cả nên bảo mang qua đây. Sương
nh́n lại b́nh hoa trên đầu giường, rơ ràng là nhánh hoa hồng đó phải
mua, v́ ngoài vườn không có hoa hồng mà.
Sương bước lại ngồi bên cạnh giường, ḷng hồi hộp lạ. Mùi hoa hồng
thoang thoảng bay khắp pḥng. Ánh nắng mùa thu chiếu ngang khung cửa
sổ, hơi ấm tràn ngập khắp gian pḥng.
Có giọng đàn ông trầm ấm:
- Cô hài ḷng chứ cô Sương? Sương giựt ḿnh ngẩng lên nh́n, Trần
đang đứng ngay khung cửa. Nàng không biết chàng đă đến hồi nào, có
lẽ chàng đă nghe câu chuyện giữa Oanh với nàng rồi. Sương đứng dậy,
mặc dầu Trần không thấy ǵ nhưng nàng vẫn giữ lễ độ:
- Dạ, ông sắp đặt gian pḥng thật đẹp.
- Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi không biết họ có chọn màu sắc đúng
theo lời tôi không?
- Dạ, màu sắc hợp lắm. Nàng không ngờ chàng lại chọn màu hay đến
thế.
- Tôi thật ngạc nhiên, ông chọn màu hay quá. Trần gật đầu:
- Cám ơn cô, khi trước tôi cũng có biết chút ít trang trí, màu sắc.
- À... Sương lại nh́n quanh gian pḥng một lượt:
- Tôi thiết tưởng ông không nên quá lo như thế, ông làm tôi ngại
thêm thôi. Trần cười:
- Cô định viết văn, tôi nghĩ là ḿnh phải tạo hoàn cảnh thích hợp
cho cô để sáng tác chứ.
- Ông bảo tôi sắp viết văn à?
- Phải, cô đang thâu nhập tài liệu đó chứ ǵ? Chàng cười tiếp:
- Cô cứ ở đây rồi cô sẽ có đề tài viết một truyện tiểu thuyết, có lẽ
là một đề tài lạ. Sương lắc đầu:
- Dạ...
- Đừng căi nữa, tôi hiểu cô mà. Sương lặng thinh, nàng nghĩ Trần là
một con người tàn tật mà lại độc đoán.
- Ông ta bảo là hiểu ḿnh, nhưng sự thật đă hiểu chưa. Sương hơi
ngướng mày, nàng không muốn căi lẫy nữa. Nàng trở vào pḥng, mở
chiếc rương, chuẩn bị mang vật dụng ra sắp xếp cho có thứ tự. Trần
như chú ư lắng nghe:
- Oanh, con nên về để cô nghỉ ngơi.
- Dạ, ba cho phép con ở lại lo dọn với cô. Sương cũng quay về phía
Trần:
- Ông cho phép cháu ở lại giúp đỡ tôi một lát nghen. Có Oanh nói
chuyện cũng vui. Trần vừa chào Sương vừa nói:
- Vậy th́ Oanh cứ ở với cô. Thôi, tôi về. Rồi chàng lững thững bước
ra khỏi pḥng. Sương mở cửa tủ áo, bên trong đă có sẵn những móc áo
mới, nàng đưa cho Oanh, nó cẩn thận móc vô từng chiếc áo dài rồi đưa
lại cho nàng máng lên. Oanh vui vẻ:
- Cô có nhiều áo dài màu đẹp quá, màu hồng, màu xanh lục nè, màu
vàng. Sao cô ít mặc quá con chỉ thấy cô mặc màu trắng, đen hay xanh
đậm thôi. Sương mỉm cười:
- Để làm cô giáo của Oanh.
- Nếu cô uốn tóc cao, bỏ kính xuống và mặc áo màu tươi th́ chắc cô
sẽ đẹp hơn nữa. Oanh lại cầm một chiếc áo may bằng một loại hàng
thật dắt tiền theo lối dạ hội ngoại quốc lên ngắm nghía măi. Sương
cười:
- Thôi đi cô ơi, cô đừng dạy tôi làm đẹp nữa.
- Nhưng trước kia, cô mặc những chiếc áo ấy đẹp lắm phải không cô?
- Phải.
- Nhưng tại sao bây giờ cô không mặc nữa?
- Tại chưa có dịp, loại áo này mặc để dự tiệc, dự dạ hội, Oanh biết
không? Sương mắc chiếc áo vào tủ rồi kéo Oanh lại gần ḿnh:
- Cháu có thích áo đẹp không? Oanh gật đầu:
- Dạ thích lắm, mẹ cháu cũng có nhiều áo đẹp lắm.
- C̣n cháu, sao cô thấy cháu chỉ mặc đồng phục học sinh không, ở nhà
cũng vậy nữa. Oanh cúi đầu, chà chà một chân lên tấm thảm trải đất,
có nói nho nhỏ:
- Dạ tại cháu phải đi học mỗi ngày nên mặc như thế cho tiện. Nếu
cháu có quần áo đẹp cũng không có dịp để mặc.
- À... Sương chợt hiểu ra, nàng ngẩng đầu lên rồi tiếp tục sắp xếp
quần áo vào tủ cho có ngăn nắp.
- Oanh, cháu phụ với cô sắp đồ vào tủ cho xong đi, rồi cháu đưa cô
qua pḥng cháu cô xem cho biết nghen. Oanh gật đầu ngay:
- Dạ. Một chút sau, Sương xếp xong tất ca rồi theo Oanh đi sang
pḥng của nó.
Gian pḥng cũng khá rộng, cũng có màn, giường, bàn viết, tủ áo...
Đâu đấy đều ngăn nắp, sạnh sẽ không khác ǵ một gian pḥng của người
lớn ở.
Sương cứ ngỡ rằng pḥng của Oanh chắc phải bừa băi, đồ chơi vứt tứ
tung, sách vở nằm la liệt. Nhưng không ngờ trước mắt Sương, pḥng
của Oanh lại quá sạch sẽ, thật là ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Sương gật gù khen:
- Oanh giỏi lắm, búp bê của cháu đâu? Oanh lúng túng:
- Dạ... Búp bê... Hả cô? Sương vui vẻ:
- Ờ... Những con búp bê đẹp mà cháu đặt tên cho chúng đó, hồi
trước cháu khoe với cô đó. Oanh lúng túng nh́n Sương không trả lời
được Sương không hiểu ra sao cả:
- Sao vậy Oanh? Nó chỉ cúi đầu lặng thinh. Sương chớp mắt:
- Có ǵ cháu cứ nói thật ra cho cô nghe đi. Oanh ngẩng lên nh́n nàng
với vẻ ngượng ngùng. Nó ấp úng:
- Cô... Chắc chuyện ấy cô cũng biết rồi...
- Chuyện ǵ? Nàng cầm tay Oanh kéo vào ḷng ḿnh rồi vào ngồi bên
cạnh giường. Sương âu yếm vuốt má nó:
- Nói cho cô nghe đi Oanh. Oanh im lặng hồi lâu, một lúc sau nó bước
lại đầu giường, lật gối ra như t́m kiếm vật ǵ rồi mang lại trao cho
Sương một cách rụt rè.
Sương ngạc nhiên hết sức, khi thấy đó là con búp bên loại rẻ 25
đồng, ngoài tiệm chạp phô, thế mà đă sứt mất một cánh tay, quần áo
may bằng loại vải rẻ tiền nhất. Sương cau mày:
- Cái ǵ đây Oanh?
- Dạ búp bê của cháu!
- Cháu không bỏ à, nó cũ quá rồi mà. C̣n mấy búp bê lớn của cháu
đâu, búp bê đẹp đó. Oanh ấp úng một lúc rồi như cố gắng nói:
- Dạ cháu chỉ có một con búp bê này... C̣n những búp bê thật đẹp
khác là tại... Tại... Cháu mơ tưởng nên cháu nói với cô như thế. Búp
bê này cháu lượm được ngoài đường...
Oanh cúi xuống, vuốt vuốt lại quần áo cho con búp bê của nó. Sương
lặng yên vuốt tóc nó không nói được một lời. Oanh là con của một gia
d́nh giàu có mà phải bị thiếu thốn như thế này à? Một lúc sau, Sương
mới bảo Oanh:
- Nhưng con búp bê này cũng đẹp rồi cháu à, để khi rảnh cô sẽ may
cho nó một bộ đồ đầm mới. Đôi mắt Oanh sáng hẳn lên:
- Thật thế hả cô?
- Được rồi, cô sẽ may cho. Sương lắc đầu nh́n Oanh hí hửng đem cất
con búp bê tàn tật đó vào chỗ cũ. Sương cầm tay nó:
- Chiều nay chúng ta đi chơi nghen. Rồi tối học. Oanh thích chí:
- A... Sung sướng quá.
- Cháu xin phép ba đi, rồi ḿnh sẽ đi. Oanh chạy nhanh ra ngoài, về
phía pḥng Trần.
Nửa giờ sau, nó và Sương đứng trước căn nhà tiêu điều hoang phế mang
tên "Hoàng Mai Trang."
Nh́n những bức tường đổ, những cây cột xiêu vẹo, Oanh nói giọng thật
buồn:
- Cô... Người ta nói là ở đây nè... Lâu lâu có má cháu hiện hồn về.
Sương rùng ḿnh:
- Ai nói vậy?
- Dạ, trong xóm ai cũng nói vậy. Phần đông là họ thấy má con hết vậy
mà con không được thấy. Nó nh́n trân trân ngôi nhà:
- Con đâu sợ ma, con chỉ muốn được nh́n má con, dù là ma đi nữa.
Sương nghẹn ngào:
- Không có ma đâu, người ta đồn bậy đó. Oanh lắc đầu:
- Có thật cô à, ba con và mọi người đều biết thế. Sương nh́n trân
trân Oanh:
- Nhưng có ai trong nhà thấy không?
- Dạ có, tuần trước d́ Châu đi ngang đây thấy bóng người đàn bà phất
phới trong này, d́ ấy sợ quá chạy tuốt về nhà, lúc đó tối rồi. Theo
con, đáng lẽ phải lại dẫn má về mới phải hả cô?
- Không đâu cháu, cái đó có lẽ d́ Châu quáng mắt, chứ không có ma cỏ
ǵ đâu. Nàng không ngờ người lớn lại bày đặt những câu chuyện như
thế để cho Oanh nghĩ những chuyện không đâu.
- Thôi, ḿnh về Oanh. Oanh nh́n nàng:
- Cô, đừng sợ cô.
- Cô không sợ đâu.
- Má con hiền lắm.
- Tại sao cháu biết?
- Ba con nói với con như vậy. Sương đứng ngẩn người nh́n ngôi "Hoàng
Mai Trang" với những cột kèo, từng ốc hoang tan đổ nát. Thế mà trước
đây, nó từng lành lặn, sang trọng, với người nữ chủ nhân đẹp đẽ,
hiền lành, cùng người chồng có đôi mắt sáng, sống trong hạnh phúc êm
đềm. Thế mà bây giờ...
Nàng khẽ liếc nh́n Oanh, nó cũng đang đứng ngẩn ngơ nh́n ngôi nhà
như nàng, có lẽ có đang liên tưởng tới người mẹ thân yêu của nó hiện
đang vất vưởng phía bên kia thế giới.
Chương 4
Oanh, Sương không sao chợp mắt được.
Nàng nằm trên chiếc giường nệm rộng thật êm, nh́n ngọn đèn trên trần
nhà, không thấy buồn ngủ một chút. Mùi hương hoa hồng trên đầu
giường thoang thoảng bay về hướng nàng, tấm màn che cửa rung rinh
nhè nhẹ dưới làn gió. Tất cả đều im lặng như tờ. Sương nằm im lặnh
như pho tượng, nàng không thấy buồn ngủ một chút, và cũng không muốn
trở ḿnh.
Hồi chiều nàng đă dẫn Oanh đi vào các vườn trong xóm để xin vài cành
trúc rồi đi ra một cây cầu có ḍng nước trong xanh thật đẹp để ngồi
chơi.
Nhưng Oanh có vẻ không thích cây cầu. Sương đă hỏi:
- Sao vậy cháu? Oanh buồn bă:
- Má cháu chết dưới ḍng nước này. Sương nhíu mày, tại sao những
chuyện đáng buồn như thế Oanh đều biết hết...
- Người ta nói hồi trước, khi đi ngoại thành về súng bắn sập cầu
này, ba má cháu rơi xuống sông này, ba cháu thoát chết c̣n má cháu
bị kẹt chết luôn ở dưới.
- Sao cháu biết? Oanh thở dài:
- Trong xóm ai cũng biết cả. Nó nói nho nhỏ:
- Họ th́ thầm với nhau, tưởng là con không nghe... Cô... Họ c̣n
nói... Oanh bỗng rùng ḿnh lặng thinh, không tiếp được lời.
Sương không biết nói ǵ, tại sao thiên hạ lại ác đến thế, đáng lẽ
một đứa bé chưa biết mặt mẹ như Oanh phải cho nó tưởng mẹ kế là mẹ
ruột của nó mới đúng chớ.
Nàng vội cầm tay Oanh, nói lảng sang chuyện khác:
- Thôi, cháu đừng để ư đến những lời đồn đăi vu vơ đó nữa... Cô cháu
ḿnh đi lại ngôi cổ tự văng cảnh chùa... Nghe nói là ngôi chùa ấy
rất xưa và rất đẹp, nhưng cô chưa tới lần nào cả. Oanh mau mắn:
- Dạ để con dắt cô đi. Hai người đi về phía ngôi chùa cô? ... Đường
vào chùa, hai bên trồn toàn cây sao, cây nào cũng to lớn cả ôm ngọn
cao chót vót...
Xung quanh chùa, cây cối rậm rạp che khuất cả ánh mặt trời, làm
không khí càng thêm thâm nghiêm yên lặng...
Qua khỏi cổng tam quan, Oanh và Sương bước vào sân chùa. Sân hoa
tiêu điều, khô héo. Có lẽ từ lâu không vun trồng, săn sóc.
Đứng trước sân chùa một lúc lâu, Oanh kéo tay nàng:
- Cô vào xin xâm đi. Sương không mấy tin vào khoa bói toán, nhưng
cũng vào xin v́ thấy lạ và muốn chiều ḷng Oanh. Nàng thắp nhang vái
vài câu rồi cầm ống xâm lắc. Nàng xin được quẻ cũng hơi lạ:
"Chân duyên phú quư bất do nhơn,
Tâm cao tất nhiên ngộ khanh,
Uyển chuyển vu hồi mê cực lộ,
Vân khai nguyệt xuất tự phân ḿnh".
Oanh lẩm nhẩm đọc bài xâm đă dịch rồi hỏi:
- Bài xâm nói ǵ vậy cô? Cô muốn cầu xin việc ǵ đó? Sương xếp nhỏ
bài xâm bỏ vào túi mỉm cười:
- Cô cầu chuyện làm ăn, nhưng bài xâm nói khó hiểu quá, Oanh à trời
đă xế rồi, ḿnh về... Về tới nhà đă tới bữa ăn chiều, Trần th́ ăn
trên pḥng riêng theo thói quen, mẹ Oanh đi ra ngoài thành chưa về.
Trên bàn cơm chỉ có Oanh và Sương.
V́ buổi chiều đi chơi xa, nên Oanh ăn cơm rất ngon, c̣n Sương th́
trái lại, nàng ăn thật ít.
Thấy Oanh ăn ngon, Sương vui vẻ nói:
- Thường ngày nếu ba ăn trên gác, má cháu chưa về, cháu ăn một ḿnh
phải không Oanh?
- Dạ... Nhưng thường con không ăn.
- Sao lại không ăn?
- Dạ, con buồn quá ăn cơm không vô, có lúc chị Châu bắt ép lắm con
ráng ăn một chút cho chỉ vui. Chả trách ǵ Oanh mặt xanh xao như
thế. Sương nh́n nó thầm nghĩ:
- "Ḿnh phải giúp nó sống sao lại được b́nh thường, ăn uống đầy đủ
tinh thần không thiếu thốn, như vậy nó mới thấy cuộc sống vui tươi
đáng quư." Trước mắt là việc học hành của nó, đo cũng là điều chánh.
V́ thế sau bữa cơm, Sương xem xét bài vở của Oanh rồi cho một ít
toán cùng loại, giảng sơ cho Oanh làm. Rồi nàng đem búp bê của Oanh
ra cắt may cho nó một cái áo đầm mới. Nàng đang hí hoáy cắt chiếc áo
cũ ra để ráp vào chiếc áo mới th́ Oanh đă làm toán xong, chạy đến
bên nàng nh́n từng đường kim nàng may với vẻ mặt sung sướng.
May xong, Sương nói:
- Oanh nè, con búp bê cháu đẹp lắm rồi đấy. Oanh nh́n Sương sung
sướng cảm ơn, nó ôm chặt búp bê vào ḷng:
- Cưng... Cưng dễ thương quá cưng ơi... Sương nh́n Oanh cảm động.
Nh́n đồng hồ thấy đă tối, nàng hối Oanh đi tắm rửa rồi đi ngủ. Oanh
lên giường, Sương lấy mền trùm ngang ngực nó, bỗng nó nhổm dậy bá cổ
nàng hôn hai cái hai bên đánh chụt:
- Cô ơi... Con thương cô quá... Sương hôn lại nó rồi đặt đầu nó
xuống gối. Oanh mỉm cười một lúc rồi lim dim đôi mắt. Sương đứng
lặng yên, nàng c̣n cảm động v́ hành động thương mến của Oanh vừa
rồi. Nàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán nó:
- Ngủ ngon đi Oanh. Nàng rón rén khóa trái cửa pḥng rồi định bước
về pḥng ḿnh. Nhưng nàng bỗng giựt ḿnh khi thấy Trần đang đứng ở
đầu cầu thang, mắt hướng về phía ḿnh. Nàng biết người mù thương rất
thính tai nên vội bước lại:
- Thưa ông, ông chưa đi nghỉ à?
- Cô có thể ngồi tṛ chuyện với tôi giây lát được không? Sương bước
tới ngồi trên sa lon.
Trong pḥng khách này ít ai được bật ngọn đèn sáng, thường chỉ để
một ngọn đèn màu nho nhỏ với ánh sáng lu lu, d́u dịu. Trần lần ṃ
lại kề bên cửa sổ:
- Chắc cô bận lắm, bận lo săn sóc Oanh lắm. Sương cười:
- Phải, tôi thích săn sóc, yêu thương nó v́ nó... "Nghèo" quá ông.
Trần hơi ngạc nhiên:
- Nghèo? Tôi chưa hiểu rơ ư cô. Sương lắc đầu:
- Tôi muốn nói là nó thiếu thốn, phải, Oanh thiếu thốn nhiều lắm.
Thiếu thốn sự săn sóc, t́nh thương... Thiếu tất cả.
- Phải, tôi đáng trách lắm.
- Không, tôi đâu có ư trách ông. Nhưng theo tôi, ông nên chú ư tới
nó một chút, v́ trẻ thơ rất cần t́nh thương, nhất là Oanh. Giọng
nàng thật cảm động khiến Trần xúc động lạ thường.
- Tôi biết. Giọng chàng tha thiết hơn:
- Cô cho tôi là một người cha không làm tṛn trách nhiệm. Nhưng xin
cô hiểu gím cho tôi. Dù sao tôi cũng là đàn ông, ít biết tâm lư trẻ
con, và tôi lại mù... Tôi cũng chưa biết phải đối xử với nó như thế
nào... Oanh là h́nh ảnh của cả một dĩ văng đau buồn.
Ngưng lại giây lát, chàng tiếp:
- Có lẽ cô đă nghe chuyện mẹ ruột nó?
- Có, tôi có nghe sơ qua. Giọng Trần như mơ hồ hơn:
- Đó là một người đàn bà hoàn toàn... Không bao giờ tôi quên được.
Con người, trong những giây phút tối tăm nào đó, có thể phạm những
lỗi lầm không thể chữa. Nếu vợ trước tôi c̣n sống... Nếu nàng có thể
sống dậy tôi nguyện hy sinh tất cả...
- Ông Trần... Sương đă nh́n thấy tất cả nỗi ḷng của Trần hiện trên
gương mặt khổ đau của chàng. Như vậy là chàng luôn luôn nhớ tới
người vợ trước. Trần như chợt nhớ ra điều ǵ, chàng lẩm bẩm:
- Tôi... Tôi lẩn thẩn quá, đương không lại nói chuyện riêng không
vui của ḿnh với cô... Tôi xin lỗi cô. Sương lắc đầu:
- Không có chi cả. Nàng cũng hơi hối hận v́ chính ḿnh đă gợi chuyện
đó:
- Xin phép ông...
- Xin cô nán lại một chút... H́nh như cô ngại điều ǵ trước mặt tôi
th́ phải. Sương ấp úng:
- Dạ không... Không... Giọng chàng trầm ấm:
- Nếu tôi có khiếm nhă, xin cô cứ nói và xin cô tha thứ, v́ lâu nay
tôi ít khi giao thiệp với người ngoài, có vài cử chỉ sơ suất tôi
không nh́n thấy được.
- Không, ông vẫng đàng hoàng. Tôi không ngại ǵ đâu. Xin phép ông,
tôi đi nghỉ. Bây giờ, nằm dài trên giường, mắt đăm đăm nh́n lên trần
nhà, Sương cứ thao thức măi, không ngủ được. Câu chuyện trong ngày
hôm nay hiện ra từng cảnh, từng cảnh trước mắt nàng như trong cine.
Rơ ràng là Sương không thoát được sự ám ảnh của người đàn ông mù và
con gái ông ta.
Người đàn ông tàn tật đó dường như đă cằn cỗi trong tuổi c̣n hoạt
động, c̣n đứa bé gái th́ gầy ṃn v́ thiếu t́nh thương của người mẹ
lẫn người cha. Bây giờ làm sao bù vào chỗ thiếu thốn của hai người
đó, chỉ có người đàn bà đă mất bù lại được thôi...
Sương khẽ rùng ḿnh v́ làn gió thu thổi lùa qua khung cửa sổ tạt vào
gáy nàng... Đă một giờ khuya... Cả bốn bề đều im lặng, chắc vợ Trần
không về nhà rồi.
Sương cầm quyển sách bên cạnh định đọc cho đỡ nghĩ ngợi nhiều. Nhưng
nàng nh́n vào cuốn sách mà vẫn suy nghĩ vẩn vơ, hàng chữ trước mắt
như nhảy múa rối loạn lên. Bất giác, nàng quay lại nh́n khắp pḥng.
Mọi vật vẫn im ĺm. Bên dưới có tiếng động cơ xe hơi, càng lúc càng
gần rồi có tiếng c̣i xe hơi ngoài cổng, chắc bà Trần về.
Tại sao lại ấn c̣i, đêm khuya thế này không sợ làm phiền những người
xung quanh sao? Tiếp theo là có tiếng giày cao gót nện trong pḥng
khách rồi lên lầu. Bà ta c̣n hát nữa, hát lớn. Giọng cũng khá hay.
Nhưng chưa dứt bài, bỗng bà dừng tiếng hát, có lẽ bà gặp một trở
ngại nào đó.
Sương không nghe tiếng mở cửa, nhưng lại nghe giọng trầm ấm của
Trần:
- Lan... À... Th́ ra bà ta tên Lan.
- Ǵ đó? Anh đó hả anh Trần? Có chuyện ǵ không? Giọng nói có vẻ
xẵng như Lan đang khiêu khích:
- Khuya rồi, em làm ồn quá.
- Anh sợ tôi làm mất giấc ngủ của cái cô giáo mới đến đây đó à? Rồi
bà cười gằn:
- Anh đừng sợ cô ấy mất giấc ngủ, nếu anh ra đây anh sẽ thấy đèn
trong pḥng cô ta c̣n sáng, nghĩa là cô đó đang lắng nghe câu chuyện
giữa chúng ḿnh nè.
- Lan...
- Nè, anh đừng kiếm chuyện với tôi. Tôi chưa kiếm chuyện với anh mà,
anh đem cô giáo về nhà làm ǵ, nh́n mặt là tôi phát ghét rồi. Tôi
không thích cô? , mới gặp mà đă nh́n tôi như một kẻ thù th́ làm sao
tôi mến được. Trần cố gắng nói giọng ḥa dịu nhưng cũng để lộ ra vẻ
giận dữ trong ḷng:
- Lan, bộ em điên rồi sao? Em đă uống bao nhiêu rượu? Em nên yên
lặng là hơn. Lan vẫn chanh chua:
- Hừ, im lặng à. Im lặng sao được khi chính anh gây sự trước. Anh sợ
cô giáo đó nghe được lời tôi sao? Mặc kệ anh chứ. Hừ, anh đă tự tay
trang dọn căn pḥng cho cô ta, đă dùng đủ mọi cách để mời cô ta về
đây... Tại sao vậy? Bất quá cũng chỉ là một gái già ế chồng... À,
một ông chủ mù và một cô giáo mang tiếng là "Kèm trẻ.".. Cha, để tôi
mở mắt thật lớn coi chuyện đời. Có thể viết ra một quyển tiểu thuyết
với đề tài lâm ly, rùng rợn đó. Trần nói to:
- Câm mồm, đồ... Hạ tiện.
- Anh bảo sao? Tôi là đồ hạ tiện à? Rồi cô ta nói giọng mỉa mai:
- Không biết ai hạ tiện đến nỗi trời phạt chết trôi sông... C̣n tôi,
tôi chỉ ngu mới nhào vô nuôi đứa con hoang đó. Bốp... Tiếng tát tai
đầy căm hận cho Sương biết Trần đă đánh vợ. Nàng sợ câu chuyện sẽ to
ra, nàng lắng tai nghe kỹ. Nhưng thật là lạ, bên ngoài im phăng phắc
một lúc thật lâu.
Sương bỗng nghe giọng nói nho nhỏ run run của vợ Trần:
- Anh đừng đánh tôi, anh đánh tôi nữa, tôi sẽ huỷ hoại tất cả, lúc
đó đừng có trách. Giọng Trần trầm trầm:
- Cứ tự nhiên... Tôi đă mất tất cả rồi, bà cứ huỷ hoại hết đi. Có
tiếng khép cửa, Sương biết Trần đă trở về pḥng. Nàng nằm im, hơi
thở nặng nề như sắp nghẹn, từng thớ thịt trong người nàng đều nằm
trong t́nh trạng lo âu.
Câu chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Sương ngơ ngác. Từ trước tới
nay, chưa bao giờ nàng bị người khác làm nhục đến thế. Sương mở to
mắt nh́n thẳng lên trần nhà, bây giờ nàng biết ḿnh sẽ bị mất ngủ
luôn.
Trước kia, nàng đă biết t́nh cảm vợ chồng trong gia đ́nh này không
mấy đẹp, nàng không ngờ nó tệ đến mức ấy. Gia đ́nh như thế này làm
sao lâu bền được. Và bây giờ nàng lại bị kẹt vào gia đ́nh này rồi...
Nàng sẽ phải đối xử như thế nào? Nàng có thể chịu đựng những lời phỉ
báng, sỉ nhục của Lan măi không? Sương lẩm bẩm:
- "Ḿnh đă quyết định quá hấp tấp". Rồi bỗng nhiên nàng lại nghĩ:
- "Phải rời khỏi gia đ́nh này, giờ đây rút lui cũng chưa muộn.
Nhưng... C̣n Oanh, đứa bé mồ côi... " Sáng hôm sau, tới 9 giờ Sương
mới thức dậy v́ nàng vừa chợp mắt lúc tờ mờ sáng. Cũng may là hôm đó
chúa nhựt nên nàng khỏi phải đi dạy. Sương vừa suống lầu th́ Oanh
chạy nhanh lại, nét mặt ngây thơ thật dễ mến:
- Cô ngủ ngon không cô? Sương mỉm cười:
- Ngon lắm. Nhưng ngay lúc đó nàng lại che miệng ngáp...
- Con đang chờ cô ăn sáng.
- Ba cháu đâu?
- Dạ đang ăn sáng trên pḥng. Sương nh́n lên pḥng Lan:
- C̣n mẹ?
- Dạ chưa thức.
- À... Sương ngồi xuống bàn ăn mà nàng vẫn lờ đờ, ngơ ngẩn. Oanh như
đă mẫn cảm được chuyện ǵ nên ngồi lặng thinh, không dám hỏi. Sau
bữa ăn, Sương ngồi trên sa lon, kéo Oanh vào ḷng bảo.
- Oanh, cô trở về nhà trọ, mỗi ngày sẽ đến đây dạy cháu nghen. Oanh
giựt ḿnh:
- Cô... Con đă làm ǵ cho cô giận... Con không biết, cô tha thứ cho
con nghen cô... Nó nh́n Sương với vẻ thất vọng lẫn lo âu. Sương lắc
đầu:
- Không, cháu ngoan lắm, cháu không làm cho cô giận ǵ đâu. Oanh nắm
tay nàng:
- Nhưng tại sao cô lại đi? Nó nh́n Sương với đôi mắt van lơn, tha
thiết khiến nàng không nỡ trả lời ngay.
- Đừng đi nghen cô... Tội nghiệp con mà...
- Ai đi đâu? Sương giựt ḿnh v́ có tiếng Trần chen vào. Chàng đi
trên lầu đang bước xuống. Oanh vội chạy lại Trần:
- Ba... Ba nói với cô con đừng trở về nhà trọ đi ba, cô con nói là
sắp đi đó... Trần lẩm bẩm:
- Thật không ngờ... Lan nguy hiểm quá, đến cả cô giáo mà nó cũng
không để yên... Thế này Oanh sẽ khổ nữa rồi! Chàng ngẩng lên:
- Cô c̣n giận sao? Sương cũng nghe cả những lời chàng lẩm bẩm, nàng
đáp cho tự ái:
- Giận làm ǵ ông? Trần lắc đầu chán nản:
- Thực là một con đàn bà nguy hiểm, nó muốn hành hạ Oanh suốt đời
mà.
- Nhưng tôi chưa đi mà.
- Nghĩa là cô ở lại?
- Nhưng... Sương do dự rồi gật đầu:
- Phải... Tôi sẽ ở lại. Ngay lúc đó, nàng có cảm giác như đă lọt và
bẫy của Trần, chàng có lẽ nói như thế để khơi dậy tự ái ḷng nàng
nhưng nàng nhận thấy ḿnh ở lại cũng đúng. Từ hôm ấy, Sương nhận
thêm một sự thật là giữa nàng và Lan không thể nào ḥa dịu được. Nói
đúng hơn đôi bên coi nhau như kẻ thù địch không bằng. Sương biết
ḿnh sẽ gặp những rắc rối khó khăn nên nàng chú ư để tâm đối phó.
Nhưng mấy ngày rồi, mọi việc vẫn trôi chảy, không có ǵ trở ngại cả.
Thường ngày nàng và Lan ít khi gặp nhau. Sáng sớm nàng dẫn Oanh đi
học khi Lan c̣n ngủ, đến trưa về Lan đă ra ngoại thành trông nom
việc buôn bán, đến khuya mới về. Lần lần rồi nàng cũng quen với nếp
sống mới đi, cũng chẳng có ǵ đáng lo ngại cả. Nàng chú ư tới cách
dưỡng dục, dạy dỗ Oanh. Mỗi sáng, nàng ép nó uống sữa tươi, nàng
cũng thường bàn với chị bếp nấu thức ăn cho Oanh được đầy đủ chất bổ
dưỡng. Rồi không biết bắt đầu từ bao giờ, mỗi buổi chiều, Trần đều
xuống pḥng ăn, ăn chung với Sương và Oanh. Mỗi buổi ăn, Oanh tíu
tít tṛ chuyện vui vẻ, Trần thường lặng im nghe Sương cùng con ḿnh
nói chuyện mặt lộ vẻ vui tươi, sung sướng. Oanh thay đổi rất mau, má
nó không c̣n hom hóp vô nữa mà hồng hào, vóc người cao hơn và trong
mỗi buổi ăn, nó ăn uống như bao đứa trẻ khỏe mạnh khác, nghĩa là gấp
hai, ba lần khi trước. Điều quan trọng là tánh t́nh Oanh cũng thay
đổi, nó vui vẻ cả ngày làm gia đ́nh cũng vui lây. Chị Châu đă cảm
động nói với nàng:
- Oanh được sung sướng như thế là nhờ cô nhiều lắm. Sương thấy yên
ḷng với công việc thường ngày và hơn nữa, nàng lại thấy thích thú
trong công việc quên dần đi người thanh niên khác màu da, mang tên
J...
J... Đă gởi cho nàng rất nhiều thư, chàng đă hết lời nài nỉ, trách
móc nàng. Nhưng Sương cũng không trả lời, nàng lờ luôn chẳng thèm để
ư đến nữa. Rồi th́ thế nào J... Cũng t́m người khác, ngoại quốc
người ta đâu chung t́nh như Á Đông đâu mà phải sợ chàng ta đau khổ
lâu.
Mỗi tuần, Trần về thành phố hai lần. Chàng đi để kiểm soát tiệm buôn
của ḿnh ở thành phố. Người quản lư tiệm là ông Hà, một ông lăo trên
50, thường đến nhà báo cáo về t́nh h́nh buôn bán cho Trần hay luôn.
Sương rất ngạc nhiên khi thấy Trần tuy mù ḷa nhưng rất sáng suốt
trong những quyết định thương mại, chàng làm ăn trôi chảy nhờ ông
lăo trung thành và có trí thông minh. Sương cũng tiếc thầm:
- "Phải chàng đừng mù ḷa...". Trước khi tàn tật, không biết con
người Trần thế nào? Chắc đẹp lắm v́ nếu thử bỏ những vết nhăn trên
trán chứng tỏ sự đau khổ chất chồng bỏ hết sự u buồn trên nét mặt,
bỏ cái nhếch môi chua chát với đời th́ Trần đẹp lắm, một cái đẹp đầy
nam tính rắn rỏi, oai hùng.
Chiều chủ nhựt, lần thứ nhất kể từ ngày đến nhà Trần, Sương mới rời
Oanh để về thành phố sắm ít vật dụng cần thiết. Khi nàng ôm bao giấy
to về nhà đă thấy Oanh ngồi chống tay buồn bă trước thềm ba. Sương
ngạc nhiên:
- Ủa, Oanh ngồi đây làm ǵ?
- Dạ, con đợi cô về. Nó nh́n Sương:
- Lần sau có đi chợ cô cho con theo nghen cô, con ngoan lắm. Sương
cười:
- Cũng được, nhưng cháu đừng buồn khi thiếu cô, dù sao cháu cũng
phải có tính tự lập một chút, cười lên đi, đừng buồn nữa. Nàng nắm
tay Oanh:
- Thôi ḿnh lên lầu... Có quà cho cháu này. Nàng bỗng ngạc nhiên khi
thấy dấu bầm trên má Oanh:
- Ủa, sao vầy nè? Oanh cúi đầu:
- Ba má con gây lộn dữ lắm.
- Ủa, má cháu hôm nay không đi à?
- Dạ không, hiện c̣n ngồi ở pḥng khách.
- Tại sao lại gây nhau?
- Dạ má con xin tiền ba không cho... Sương lắc đầu:
- Rồi cháu bị vạ lây? Oanh chưa kịp trả lời th́ cánh cửa bật mở, Lan
đang đứng chống nạnh nh́n nàng. Sương đứng lên, đối diện với Lan.
- Cần ǵ hỏi nó, tôi nói cho cô nghe, chính tôi đă đánh nó đó. Sương
đáp nghiêm trang:
- Nhưng nó là con nít th́ bà đánh nó làm ǵ, nó đâu có chọc bà. Lan
bĩu môi:
- Nhưng tôi thích đánh, c̣n cô, cô chỉ là một người mà chúng tôi ném
ra vài ngàn một tháng để cô dạy con Oanh, cô không có quyền ǵ nói
vào chuyện gia đ́nh của người khác. Bà ta cười gằn:
- Nó giống con gái mẹ nó là tôi đánh hà. Rồi th́nh ĺnh bà lại đánh
Oanh thêm một tát tai thật mạnh nữa, đánh thật thản nhiên. Oanh đang
khép nép bên Sương, nó không ngờ Lan lại đánh nữa nên không tránh
được cái tát tai ấy.
Bốp... Oanh loạng choạng mấy bước suưt té.
Sương giựt ḿnh la lớn, bỏ ngay giỏ giấy lớn xuống đất rồi chạy lại
đỡ Oanh. Nàng đứng trước mặt Oanh, chắn ngang giữa Oanh và bà Lan...
Sương vừa giận, vừa tức, nàng nói to:
- Bà không được đánh nó... Bà... Nàng tức đến nghẹn cổ, không nói
thêm một lời nào được. Bà Lan cười gằn:
- Tôi không có quyền đánh nó à? Lan nh́n Sương như khiêu khích, rồi
quay lại Oanh mặt hầm hầm như muốn đánh thêm. Bà xô Sương ra:
- Cô ra chỗ khác đi, gián can cái ǵ? Tôi đánh chết con nhỏ này hôm
nay mới được. Rồi bà xốc tới, Sương đẩy Oanh ra sau ḿnh rồi đứng
ngay trước mặt bà Lan. Trong phút giây ấy, nàng thấy cần phải bảo vệ
cho Oanh nên hành động không cần suy nghĩ.
Lan xô Sương ra định đánh Oanh nhưng Sương cứ cản măi làm bà đánh
không được. Càng lúc Lan càng xô Sương mạnh hơn, nhưng nàng vẫn kiên
nhẫn chịu đựng, không để Oanh bị đ̣n. Lan la lớn:
- Cô làm ǵ vậy, chuyện gia đ́nh của tôi mà. Cô cút đi, thứ con
hoang này mà che chở cho nó làm ǵ? Trong nhà bỗng có tiếng Trần la
lớn:
- Lan, bộ bà khùng rồi hả? Lan quay lại, hào hển:
- À, có cả ông nữa hả? Hừ, phe đảng với nhau không mà. Một thằng mù,
một con gái già, thế lực mạnh dữ há. Chống mắt lên mà coi tôi nghen,
đừng có tưởng... Dứt lời bà đi lại nhà xe, mở máy chiếc Dauphine
chạy tuốt ra đường mất luôn.
Sương bị xúc động dữ dội. Nàng mặc cho cha con Trần đứng đó, chạy
tuốt lên lầu, ngă vật lên giường ḿnh nghẹn ngào.
Lát sau, có tiếng người gơ cửa, Sương vẫn lặng im, một lúc có tiếng
mở cửa pḥng rồi có tiếng Oanh khóc thút thít:
- Cô ơi! Cô đừng giận con... Sương ngẩng lên nh́n qua làn nước mắt,
vẻ mặt Oanh trông thảm hại v́ vết thương trên mặt bầm tím. Nàng đưa
tay vuốt nhẹ mặt Oanh rồi kéo nó vào ḷng:
- Oanh... Cháu khổ quá... Oanh ôm chặt lấy Sương, vùi đầu vào ngực
nàng ̣a khóc. Trần đứng lặng im ngoài cửa, chàng nghe tiếng Oanh
khóc lẫn tiếng nghẹn ngào của Sương. Một lúc chàng mới lên tiếng:
- Cô Sương... Tôi xin lỗi cô... Sương cầm khăn lau nước mắt rồi đẩy
nhẹ Oanh ra khỏi ḷng ḿnh, lau nước mắt cho nó. Nàng thở một hơi
thật dài như trút tất cả những uất ức trong ḷng ra rồi gượng cười
bảo Oanh:
- Cháu đừng khóc nữa, đi rửa mặt cho sạch sẽ rồi xuống dưới nhà mang
bao giấy lên cho cô.
- Dạ. Oanh ngoan ngoăn hôn nhẹ trán nàng rồi chạy xuống thang lầu.
Sương lắc đầu nh́n Trần:
- Ông đủ can đảm sống với một người vợ như thế à? Trần thở dài:
- Cô ta chỉ bằng ḷng ly hôn với điều kiện giao hết tiệm buôn cho cô
ta, làm sao tôi chấp thuận được. Chàng thở dài tiếp:
- Chỉ v́ trước kia tôi mù quáng. Câu nói được Trần dùng với hai ư
nghĩa. Sương đứng lên, nàng chán nản định đi xuống dưới rửa mặt.
Trần gọi giật lại:
- Cô Sương... Tại sao cô bằng ḷng ở nhà này? Sương cười chua chát:
- V́ Oanh và v́ lời yêu cầu của ông.
- Tôi có cảm tưởng như cô từ một thế giới nào xa lạ hiện đến, từ
buổi chiều gặp cô ở "Hoàng Mai Trang.".. Giọng Sương xa xôi:
- Phải... Tôi từ một thế giới xa xôi khác, bên mấy bờ đại dương...
Trần định nói thêm ǵ nhưng lại thôi v́ Oanh đă mang gói giấy lên.
Sương ôm gói giấy đặt trên giường rồi mỉm cười:
- Lại đây... Oanh. Nàng lấy ra từng món đồ. Nh́n thấy mỗi món đồ là
Oanh reo lên thích thú. Đôi môi Oanh mấp máy:
- Cô... Cô mua nhiều quá chi cô?
- Để cho Oanh đó. Rồi Sương đẩy tất cả những món đồ chơi về phía
Oanh. Oanh rờ nhẹ vào những món đồ chơi:
- Cho con... Nó không ngờ là nó được nhiều đồ chơi đến thế. Tất cả
ba con búp bê khác nhau, thật đẹp, toàn là đồ ngoại quốc. Một con
tóc vàng ánh, biết ngủ, một con tóc đen biết khóc và một búp bên con
trai, tay cầm vợt. Sương c̣n mua cho Oanh ba bộ đồ thật đẹp, một bộ
màu lam, một bộ màu hồng và một bộ trắng như tuyết. Oanh vuốt ve nhè
nhẹ từng món, một lúc nó ngẩng lên nh́n, Sương cảm động đến muốn
khóc. Sương mỉm cười:
- Thế nào, Oanh thích không?
- Dạ... Thích lắm. Sương kéo nó vào ḷng:
- Vậy là cháu có nhiều búp bê rồi đó, bốn con búp bê th́ chắc chúng
chơi đùa với nhau vui lắm, hết buồn rồi. C̣n quần áo th́ cháu nên
mặc cho đẹp, con gái mà. Thôi, cháu về pḥng thay đồ để cô xem vừa
không.
- Dạ. Nhưng Oanh chưa đi, nó c̣n đứng nán lại, vuốt ve từng con búp
bê, vẻ mặt sung sướng vô cùng. Rồi nó cầm cả ba con chạy đến bên
Trần:
- Con có búp bê đẹp nè ba ơi, cô con mua cho con đó, c̣n quần áo
nữa, đồ đẹp lắm ba ơi. Trần đưa tay rờ rẫm con búp bê, lặng thinh ra
chiều suy nghĩ nhiều lắm. Sương nhắc:
- Cháu về pḥng thay đồ đi Oanh. Oanh ấp úng:
- Con đem búp bê về luôn nghen cô?
- Ờ... Của cháu đó. Sương biết Oanh muốn đem búp bên về pḥng để
ngắm một ḿnh cho thỏa thích. Oanh vui vẻ:
- Chắc búp bê cũ của cháu thích búp bê mới lắm. Hồi đó giờ nó nằm
trong buồng cháu có một ḿnh, bây giờ có bạn cho nó rồi, chắc nó
không căi lộn với nhau đâu. Oanh tung tăng ôm mớ đồ chạy về pḥng
ḿnh. Sương nh́n theo đứa bé mỉm cười. Nàng đứng lên lo dọn những
bao giấy, sợi giây và mấy chiếc hộp không. Một lúc, nàng ngẩng lên
thấy Trần vẫn c̣n đứng ở cửa pḥng. Sương thấy ḷng ḿnh hồi hộp,
xao xuyến lạ lùng. Vẻ mặt chàng thật buồn và đầy vẻ trầm tư. Sương
không biết chàng đang nghĩ ǵ trong ḷng. Một lúc, chàng lên tiếng:
- Thật tôi cũng đáng trách lắm, cô hành động như thế là đúng, tôi
thiếu bổn phận làm cha với con Oanh nhiều quá mà. Sương lắc đầu:
- Xin ông đừng hiểu lầm, tôi làm thế v́ thương Oanh chớ không phải
muốn trách ông đâu. Tôi cũng biết hoàn cảnh của ông. Trần thở dài:
- Nhưng dù ít hay nhiều, dù muốn hay không, ḷng cô cũng đă trách
tôi qua cử chỉ cao đẹp đó. Sương cười chua chát:
- Tôi không đủ tư cách để trách ông v́ tôi chỉ là một cô giáo, một
người tới ở đây v́ mỗi tháng được ngửa tay lănh vài ngàn đồng bạc
của gia đ́nh ông. Trần kêu lên:
- Cô Sương... Cô đừng tàn nhẫn với tôi như vậy... Sương lắc đầu:
- Đó là những lời của bà. Thật tôi chán quá... Nếu không v́ Oanh,
chắc tôi không thể ở đây một giây phút nào cả. Gương mặt Trần đầy vẻ
đau buồn:
- Tôi cũng thương Oanh lắm. Nhưng...
- Ông thương nó mà không biết rằng tủ quần áo của nó đă trống rỗng
không từ lâu, món đồ chơi duy nhất của nó là con búp bê sứt tay, dơ
bẩn mà nó đă lượm được bên lề đường. Trần kêu lên:
- Trời ơi... Tôi đâu ngờ... Chàng lắc đầu, tiếp giọng run run:
- Nó giống mẹ nó quá... Vẫn nhẫn nhục chịu đựng măi... Sương hơi cau
mày, dường như nàng khó chịu v́ hai tiếng "Mẹ nó."
- Ông có đứa con như thế thật là may lắm nhưng... Nó bất hạnh quá!
Trần thở dài:
- Nó cũng đẹp và cũng bất hạnh như mẹ nó sao? Sương lại cau mày và
quay mặt sang hướng khác sau hai tiếng "Mẹ nó." Trần bỗng lần tay
vào túi áo lấy một món đồ trao cho Sương nói nho nhỏ:
- Cô mở ra xem. Sương đưa tay ra đón, đó là một miếng b́a mạ vàng,
có h́nh trái tim vàng ở dưới hai cánh hoa hồng đang khép lại, chạm
trổ thật khéo. Nàng hé mở hai cánh hoa hồng ra, bên trong là một bức
ảnh.
Sương lặng người nh́n tấm ảnh thật lâu.
Trong tấm ảnh là một cặp vợ chồng. Người chồng dĩ nhiên là Trần,
nhưng là Trần của quá khứ, trẻ trung, đẹp trai, đôi mắt trong sáng,
vui tươi, tràn trề hạnh phúc. C̣n người đàn bà uốn tóc ngắn, chân
mày như vẽ, dáng người thuần hậu. Trên đôi môi nhỏ, c̣n chúm chím
nửa nụ cười. Sương nh́n thật lâu, ḷng nàng bỗng thấy bồi hồi khó
tả. Trần nói chậm răi:
- Đây là bức ảnh duy nhất của tôi c̣n giữ lại được. Mai không thích
chụp h́nh nên chỉ có bức này thôi. Sương lẩm bẩm:
- Mai... Mai...
- Mẹ con Oanh đó. Chúng tôi xây dựng gia đ́nh đặt tên cho tổ ấm là
Mai Trang. Mai... Tên nàng cũng như tên người, cũng thanh nhă, cao
quư làm sao... Tôi không bao giờ quên được nàng. Sương khẽ rùng
ḿnh, nàng khép hai cánh hoa hồng lại rồi trao trả cho Trần. Trần
đang lim dim đôi mắt hồi tưởng lại những kỷ niệm ngày xưa. Chàng
bỗng hỏi:
- Cô tin có ma quỷ trên đời này không? Sương hơi ngạc nhiên:
- Dạ không, v́ từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ gặp ma hay quỷ cả.
- Nhưng người ấy vẫn c̣n một phần... Sương ngơ ngác:
- Người nào?
- Mai... Vợ tôi, nàng chỉ chết một phần thôi. Sương giựt ḿnh:
- Hiện nay... Bà ở đâu?
- H́nh như c̣n phảng phất trong ngôi nhà đổ nát Mai Trang, tôi có
cảm giác là nàng vẫn c̣n hiện diện.
- Ông... Ông làm tôi giựt ḿnh, ông Trần. Giọng Trần có vẻ hơi khác
thường:
- Mấy ngày trước đây, tôi có đến Mai Trang lúc nhá nhem tối, tôi
nghe rơ ràng tiếng chân người đi, rơ ràng nhịp bước của Mai, tôi c̣n
nhớ rơ lắm, tôi nghe Mai thở dài, thậm chí nghe cả tiếng y phục của
vợ tôi cạ sột soạt nữa.
- Thật vậy hả ông?
- Tôi không dám chắc, nhưng tôi biết ḿnh không nghe lầm. Giọng quả
quyết của chàng làm cho Sương xúc động. Trần tiếp:
- Vợ tôi c̣n quanh đây, cô Sương, cô có tin như thế không?
- Có lẽ... Ông mơ tưởng... Trần ngắt lời nàng:
- Không, tôi biết lúc đó tôi tỉnh mà, hơn nữa, thích giác tôi nhạy
lắm. Sương lặng thinh nh́n Trần thầm nghĩ:
- "Chàng vẫn chờ đợi một hồn ma ư?" Nàng bước tới đặt tay lên vai
chàng:
- Chúc ông t́m lại được hạnh phúc đă mất. Rồi Sương bước nhanh ra
ngoài.
o0o
|