Ṿng Tay Yêu Tinh   Hoàng Hải Thủy Pages Previous  1  2  3  4   
Chương 17

Sau bữa ăn, tôi ngồi lại bàn ăn nói chuyện cùng vài người nữa cũng không thích đánh bài như tôi. Tới gần 12 giờ đêm tôi mới về pḥng riêng. Tôi có cảm giác tôi sẽ gặp Bé Hiêu đêm nay dù gă có thành công trong việc đi lấy trộm b́nh nước ma túy hay không?

Một ḿnh trong pḥng vắng, h́nh ảnh Phát bị trừng phạt trong pḥng kiếng cùng những cảm giác ghê rợn của tôi khi chứng kiến cảnh kinh dị đó trở về ám ảnh tôi, mạnh và dữ hơn bao giờ hết.
 

Tôi suy nghĩ đến lư do Ma Vương sai Hải Tùng dắt tôi chứng kiến cảnh đó. Để làm ǵ? Tại sao y lại dặn Hải Tùng phải bắt tôi nh́n thấy tôi trong kiếng? Tại sao y lại bắt Hải Tùng phải làm sao cho Phát cũng trông thấy tôi?

Tôi chỉ có một câu trả lời cho cả hai câu hỏi tại sao này,

Ma Vương muốn cảnh cáo tôi. Như vậy có nghĩa là Y không hoàn toàn hài ḷng về lối giải thích của tôi.

Nhưng trả lời như vậy tôi thấy vẫn chưa ổn...

Nếu Ma Vương chưa hài ḷng, tại sao Y không áp dụng biện phát cảnh cáo nào mạnh hơn, nặng hơn với tôi? Cảnh cáo tôi bằng cách đó thật quá nhẹ, tôi có thể lầm rằng tôi chưa hề bị cảnh cáo. Ma Vương là người hành động rất thận trọng và rơ ràng, Y không bao giờ để xẩy ra chuyện hiểu lầm. Tuy chưa gần Y nhiều, tôi đă thấy rơ Y là người hành động minh bạch: trừng phạt rơ ra trừng phạt, tán thưởng rơ ra tán thưởng. Y cũng chẳng ngại ngùng ǵ nếu Y thấy tôi cần bị cảnh cáo.

Tôi suy nghĩ lại và đi đến kết luận: Ma Vương quả có hài ḷng với lời giải thích của tôi, nhưng Y vẫn thấy cần cho tôi biết sẽ có những ǵ chở đợi tôi nếu tôi không trung thành tuyệt đối với Y. Từ ngày tôi tới đây, tôi mới chỉ được Y thưởng công, tôi chỉ mới gặp những người Y cho sống sung sướng, tôi chưa thấy ai bị Y bắt chết, chưa thấy ai bị trừng phạt.

Thật vậy, Phát là đệ tử bị trừng phạt thứ nhất mà tôi thấy ở đây.

Nhưng...Nếu cuộc trừng phạt trong pḥng kiếng, nếu c̣n được để cho sống, Phát sẽ mất trí, sẽ quên hết..th́ tại sao Ma Vương lại bắt tôi nh́n vào pḥng cho Phát trông thấy mặt tôi làm chi?

Tôi không t́m được câu trả lời cho câu hỏi này. Tôi đành kết luận có thể đó là một quyết định không có dụng ư, ẩn ư ǵ hết của Ma Vương. Nhưng...sau đó, tôi lại băn khoăn v́ tôi biết rằng Ma Vương không quyết định việc ǵ mà không có dụng ư.

Sau cùng, tôi đành chịu không suy nghĩ ǵ được về sự kiện khó hiểu đó.

12 giờ 30...tôi nghe có tiếng động nhỏ vang lên từ góc pḥng ngủ.

- Lấy được rồi, Thiếu Tá ơi...

Giọng nói của Bé Hiêu đầy rung động.

Tôi đi tới chỗ gă đứng. Bao nhiêu dây thần kinh đang trùng xuống của tôi đột nhiên trở lại rắn rỏi. Giờ hành động đă điểm. Tôi như người lính nh́n thấy quân thù ngoài mặt trận, chỉ c̣n có việc hoặc nhắm mắt bắn bừa hoặc hăng máu xông lên, người lính khi lâm trận không c̣n th́ giờ để suy nghĩ, cũng không có tâm trí đâu để mà kinh sợ. Tôi chỉ c̣n thấy cổ họng tôi có chút đau đau như bị co lại. Tôi phải tiến lên, không c̣n lùi hay cứ đứng tại chỗ được nữa. Tôi như người đánh bạc trước một ván bài đă xong tất cả, chỉ c̣n chờ lật lên là biết ăn thua. Tôi đang đánh bài với đối thủ là Tử Thần. Kết quả của ván bài này là tôi sống hoặc tôi chết.

- Đây nè, Thiếu Tá...

Bé Hiêu dúi b́nh nước vào những ngón tay lạnh giá của tôi. B́nh đá đă lạnh nhưng tay tôi c̣n lạnh hơn. B́nh giống hệt như những b́nh tôi đă trông thấy đêm nào Ma Vương phân phát ma túy cho đám đệ tử.

B́nh đá tuy không trong suốt như thủy tinh song cũng cho mắt tôi trông thấy chất nước lạ đựng bên trong. Chất nước ma ấy màu trắng đục và như có những hạt ǵ nhỏ ly ty. Những hạt nhỏ này bắt ánh sáng của ngọn đèn, lấp lánh trong b́nh. Nước có mùi thơm thơm và mùy cay của rượu.

Tôi định nếm một chút coi sao, Bé Hiêu giữ tay tôi lại:

- Đừng ông... - Gă vội vă và sợ hăi nói- Nước này là nước ma...Gần nó đă độc hại rồi.. Ông đừng dại mà nếm nó. Phản ứng không thể lường được...

- Phải đấy...

Tôi đóng nút b́nh nước ma lại.

- Bây giờ chúng ḿnh làm ǵ đây?

Tôi hỏi Bé Hiêu câu đó, gă mới chính là người chỉ huy cuộc mạo hiểm đêm nay, tôi chỉ là người đi theo gă.

Như đă có kế hoạch sẵn, Bé Hiêu đáp ngay, không do dự:

- Đến thẳng đền...Chúng nó đổi gác vào đúng ca đêm. Bọn hắc nô củ vừa đi, bọn mới vừa tới. Chúng ta bắt tay vào việc ngay lúc này là hay nhất.. À, mà c̣n cái nầy nữa...

Gă cười nhẹ thích chí:

- Có cái này mới đủ lể bộ...

Bé Hiêu tḥ tay vào bên trong ngực áo lấy ra hai cái ly cũng bằng đá quí. Đúng hai cái ly Ma Vương vẫn dùng đựng nước ban cho bọn đệ tử.

Tôi hỏi gă, giọng thán phục:

- Chú lấy nước ma nầy có khó khăn lắm không?

Gă kiêu hănh đáp:

- Người khác không ai có thể lấy đưọc nó, trừ Bé Hiêu. Lấy đi là một chuyện, đem b́nh và ly trả vào chỗ cũ để chúng khỏi biết bị mất trộm lại là một việc khác...

Gă hạ giọng:

- Tôi thật không muốn nghĩ đến chuyện đem trả nhưng không trả không được. Tôi hy vọng khi đem trả, tôi cũng có nhiều may mắn như khi đến lấy đi...

Và gă tiếp, giọng đầy hy vọng:

- Nhưng tôi tin là sẽ không có chuyện ǵ xẩy ra..Tài nghệ của tôi từ ngày vào sào huyệt này, tiến bộ tuyệt vời. Tôi cũng không ngờ tôi lại có thể khéo léo và thông minh đến như thế. Nghệ thuật đạo chích, ông ạ, không phải chỉ cần can đảm, khéo léo mà thôi, nghệ thuật ăn trộm c̣n cần nhiều thông minh nữa..Thông minh và..nhiều may mắn..Có đủ các điều kiện mà chỉ cần thiếu may mắn, thiếu một chút xíu thôi, cũng vứt đi hết.

- Nếu chú nói rằng chú sẽ thành công, tôi tin rằng chú sẽ thành công...

- Nói thật với ông...khi vào nơi chúng cất chất nước ma khốn nạn này, tôi có cảm giác như tôi phải vào một cái chuông nhốt một trăm con rắn độc và phải làm sao để vào rồi lại ra mà không bị chúng mổ chết tươi trong đó.

Tôi xúc động:

- Chú hy sinh nhiều quá..Tôi không biết làm sao để đền ơn chú...

- Ông đă cứu tôi khỏi chết..Riêng với ông, tôi coi như tôi đă đi tầu suốt từ lâu rồi. Nếu bây giờ tôi có làm sao..th́ cũng như ngày xưa tôi không được gặp ông... Vậy thôi...Hơn nữa, tôi làm việc này cũng để tự cứu tôi, không phải tôi chỉ làm v́ ông và cô Kiều Xuân.

Gă đổi chuyện:

- Thôi, chúng ta đi là vừa...

- Phải đấy – tôi tiếp lời gă – chúng ta đi...

Tôi tắt đèn chúng tôi xuống một hành lang lớn và dài. Đi hết hành lang này, tôi theo Bé Hiêu vào một hành lang nhỏ. Rồi vào một chỗ tối đen. Tôi nghĩ Bé Hiêu có đôi mắt có thể nh́n rơ trong đêm tối như mắt mèo v́ tuy tối đen, gă vẫn nắm tay tôi, dắt tôi đi không do dự.

Yên lặng hoàn toàn và nặng nề bao quanh hai chúng tôi.

Chợt Bé Hiêu dừng lại. Tôi thấy có ánh đèn loé lên. Gă dùng cây đèn bấm bút máy soi lên bức vách chặn đường và nhấn một nút điện bí mật ở đó. Một khung cửa mở ra, tôi nh́n vào một nơi có nhiều chốt điện.

Bé Hiêu, miệng ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ:

- Bao nhiêu dây điện trong đền tụ cả về đây. Ông đang ở ngay sau cái ghế ông ngồi hôm đầu tiên ông tới đền...Nằm xuống..

Tôi trườn ḿnh nằm êm xuống bên Bé Hiêu.

Một khung cửa nhhỏ bằng cuốn sách mở êm trên sàn, cho tôi nh́n xuống cảnh vật trước mắt.

Tôi đang nh́n vào Đền May Rủi.

Khung cửa nhỏ xíu tôi đang nh́n qua đó ở sát với sàn đền. Ngay trước mắt tôi là lưng cái ghế đá tôi đă ngồi và bị trói chặt vào ḷng ghế khi Lê Các đi trên đài may rủi. Tôi biết rằng ngay trên đầu tôi là những hàng ghế để cho bọn đệ tử ngồi dự kiến những cuộc đi lên đài. Nh́n qua bốn chân ghế đá giờ đây không có người ngồi, tôi nh́n thấy một phần đền và những bực thang đi lên đài, những bực thang giờ đây không sáng lên những bước chân vàng may rủi.

Một vùng ánh sáng trắng từ trên cao chiếu xuống làm sáng rực nơi có đặt hai ngai vàng, một ngai của kẻ may mắn hơn Ma Vương, một ngai của Ma Vương. Ngai của Ma Vương trống không người ngồi nhưng nó vẫn có nguyên vẻ đe doạ khủng khiếp như nó cũng có linh hồn vậy.

Trên trang đài có hai tên hắc nô đứng hai bên.

Cả hai tên hắc nô cùng cao, khoẻ, gân guốc. Chúng bận áo trắng lưng đeo dao găm, tay cầm roi da- sợi roi da này có vẻ cũng có thể được xử dụng như một sợi dây treo cổ khi cần đến – Khuôn mặt xanh xao của chúng như cũng phát ra ánh sáng dưới ánh đèn sáng. Đặc biệt là nét mặt của hai tên hắc nô đó không có vẻ ǵ là mơ màng hay buồn ngủ, chúng có vẻ rất tinh nhanh.

Tôi nh́n và giật ḿnh v́ một đôi mắt sắc nh́n thẳng vào mặt tôi. Đó là đôi mắt của bức tượng Ma Vương trên bức vách lớn sau đài. Đôi mắt ấy như có tinh thần, và chúng như đang ngạo nghễ chế riễu tôi.

Tôi rời mắt nh́n ra đằng trước để ngước nh́n qua cửa sổ nhỏ đó lên khoảng trên đầu tôi. Trên đó đúng là vùng ghế dành cho những đệ tử của Ma Vương ngồi dự khán những cuộc đi lên đài may rủi. Có tới 300 ghế.

Khung cửa sổ đóng lại. Bé Hiêu chạm tay vào tôi:

- Đưa cho tôi b́nh nước ma..

Gă nói nhỏ, tôi đem theo b́nh nước ma, gă vẫn giữ hai cái ly ngọc.

Gă dặn tôi:

- Tôi ra khỏi đây, ông đếm từ 1 đến 60 rồi tắt điện. Ông đặt tay lên cần điện cho đến lúc tôi trở lại đây. Ông làm như thế này...một...hai...Nhớ chưa?

Gă trườn ra khỏi nơi nấp êm ru. Tim đập hơi mạnh, tôi đếm từ 1 đến 60 và kéo mạnh cần đẩy cho điện tắt. Những giây phút đứng yên trong bóng tối chờ đợi thật nặng nề. Tôi chờ đúng hai phút th́ thấy Bé Hiêu trở lại.

- Bật điện lên – Gă ra lệnh.

Tôi làm theo lời. Khung cửa nhỏ trước mặt tôi và Bé Hiêu lại mở ra, cho chúng tôi nh́n vào đền.

Bọn hắc nô chưa kịp phải ứng ǵ hết v́ sự kiện tắt điện ngắn ngủi vừa qua. Hai tên hắc nô canh đài có vẻ khẩn trương, chúng trừng mắt nh́n quanh, đề pḥng, t́m kiếm.. Chúng như hai con chó săng đánh hơi thấy mồi...

Tôi trông thấy sáng ngời trên một bậc thang đài, bậc thang dưới cùng, b́nh nước ma và hai cái ly ngọc.

Cùng lúc ấy, hai tên hắc nô cũng trông thấy.

Chúng ngây mặt nh́n b́nh nưóc và hai cái ly, như không tin ở mắt chúng. Rồi chúng trố mắt nh́n nhau. Sau đó, như hai thằng người máy bị máy đẩy tiến tới, chúng bước tới vài bước gần b́nh nước ma. Đột nhiên mặt chúng hiện rơ nét thèm khát vô tả, những ngọn roi trong tay chúng rớt xuống, chúng chồm tới vồ lấy b́nh nước...

Chúng rót nước ra ly và ngửa cổ uống..

- Lậy Chúa...

Bé Hiêu xúc động kêu lên. Gă kêu thay cho tôi, v́ tôi cũng xúc động không kém.

Có một cái ǵ quái đăn trong hành động của hai tên hắc nô ngoài kia. Chúng như mất hết tự chủ, như không c̣n biết ǵ khác ngoài việc phải uống cho bằng được chất nước ấy.

Hai tên quay lưng lại đài.

Chúng vẫn cầm ly ngọ trên tay. Một tên qùi gối xuống trước, tiếp đó là tên kia. Mắt chúng nhắm lại, toàn thân chúng mềm ra, nhưng hai tay chúng vẫn c̣n nắm chặt hai cái ly quí báu. Chúng đă đi vào giấc mơ thấy thiên đường của chúng.

- Đi..

Bé Hiêu kéo tay tôi. Tôi theo gă ra khỏi pḥng điện. Gă đóng cửa căn pḥng nhỏ xíu này rồi lại dắt tôi đi mau qua một hành lang tối. Chúng tôi quẹo trái, đi lên chừng hai chục bực thang. Tôi thấy có ánh sáng chiếu vào mặt.

- Mau lên...

Bé Hiêu lên trước và kéo tôi lên.

Bây giờ, chúng tôi đă đứng ở trên đỉnh đài cao, ở ngay sau ngai vàng của Ma Vương.

Dưới chân chúng tôi là xác hai tên hắc nô nằm dài.

Bé Hiêu qú gối xuống trước chiếc cần máy Ma Vương vẫn xử dụng để đảo lộn thứ tự những bước chân vàng trên 21 bực thang. Gă bắt tay ngay vào việc. Gă mở nắp hộp máy ở chân cần và nh́n vào đó, tôi thấy dây nhợ chằng chịt và bẩy bóng đèn nhỏ. Không cần hỏi tôi cũng biết rằng bẩy bóng đèn nhỏ đó liên lạc với bẩy bước chân vàng dưới kia.

Bé Hiêu làm việc rất nhanh. Y như gă đă thành thạo việc sửa chữa những bộ máy điện tử rắc rối ly kỳ kiểu này. Tôi đứng chờ gă và thời gian trôi qua, vừa lâu vừa mau. Tôi như đang sống trong một giấc mơ.

Sau cùng, Bé Hiêu đẩy cần máy.

Tôi thấy cả bẩy bước chân vàng sáng lên trên những bực thang. Khi Ma Vương đẩy cần máy này, tôi nghe tiếng máy chuyển động rào rào. Đêm nay, máy chạy êm. Tôi nghĩ rằng Bé Hiêu đă thành công trong việc làm cho máy mất tiếng động khi chạy.

Bé Hiêu, không ngoảnh lại, bảo tôi:

- Ông xuống chạy lên đài cho tôi. Ông dẫm lên tất cả bẩy vết chân...

Tôi làm theo lời gă.

Khi tôi trở lên tới nơi, Bé Hiêu nh́n ngây vào ḷng hộp máy như người xuất thần. Gă hổn hển chỉ cho tôi thấy:

- Ông coi này...Hắn quả nhiên dùng tṛ bịp để thủ thắng..Bảy bóng đèn này có liên lạc với bảy với bảy vết chân ở trên bảng báo tin chứ không liên lạc với bảy bước chân ở trên thang. Hắn có thể làm cho bất cứ vết chân nào cũng là vết chân của hắn. Ông coi nhé...

Sự xúc động làm cho Bé Hiêu quên cả giữ ǵn, đă nói hơi lớn. Nhưng tôi cũng xúc động nên mặc gă.

- Tôi làm cho ba bước chân đầu là của Ma Vương.

Quả nhiên, ba bước chân sáng lên ở trái cầu báo kết quả trên trần đền đều ở bên phía đen của Ma Vương..

- Ông thấy chưa? Ông tin chưa?...Hắn xử dụng một bộ máy điện tử dấu trong tay áo. Hắn chỉ cần nhấn nút trong máy điện tử đó, những bóng đèn này sẽ sáng hay tắt tùy ư. Hắn muốn cho bước chân nào của Phật là của Phật, bước chân nào của hắn là của hắn. Việc ông đi trên đài không liên can ǵ đến bảng kết quả...

Tôi thở ra một hơi dài.

Cái mà tôi muốn t́m ở đây, tôi đă t́m thấy.

- Xong rồi..Xong rồi..Ḿnh bắt được hắn bịp rồi.

Miệng nói, hai tay Bé Hiêu làm việc thật nhanh. Gă đậy nắp hộp máy điện lại như cũ.

Những vết chân vàng trên 21 bực thang tắt đi. Những bước chân vàng trên trái cầu kết quả cũng tắt.

- Mau mau.. ông xuống lấy b́nh nước. Nhớ hai cái ly...

Chân chúng tôi như mọc cánh khi chạy ra khỏi đền. Chúng tôi đi mau trên đường trở về trong sôi sục một ư nghĩ...

Tôi có thể hạ được Ma Vương...

Chương 18

Khi về tới hành lang tối gần sát cửa vào pḥng tôi, chợt Bé Hiêu dừng lại.

Gă dơ tay ngăn tôi im lặng. Thói quen đề pḥng của gă đă trở lại sau những giây bồng bột vừa qua v́ lột được mặt nạ của Ma Vương. Gă ra hiệu, tay chỉ chỉ vào pḥng như muốn bảo tôi:

- Nghe...Có người...

Tôi bắt chước gă, áp tai vào vách và nghe thấy có tiếng chân người đi đến. Gă bảo tôi:

- Vào pḥng mau. Giả vờ ngủ..

Chúng tôi chạy vội lên, trong hành lang tối, một bóng người đă hiện ra...

Bóng người bước đi lảo đảo như đi không vững. Khi y ngă vào vách, tôi có cảm giác như y biến vào vách tối. Có một vẻ ǵ quen thuộc trong bóng dáng đó.

Khi y quay mặt lại, tuy tối nhưng nhờ đứng gần, và mắt đă quen với bóng tối, tôi nhận ra gă...

Bóng người đi tới pḥng tôi đó là Phát.

Mặt gă hốc hác, tiều tụy, đôi tṛng mắt gă sâu hoắm xuống làm mặt gă như mặt đầu lâu. Môi gă sưng vều và rướm máu như gă dùng răng cắn chặt nhiều lần.

Phát cũng đă nh́n thấy tôi. Gă nhận ra tôi và lảo đảo tiến tới:

- Anh là Huy Giang...Tôi quen anh...Tôi đến t́m anh...Cứu tôi...Dấu tôi...Đừng để tôi bị bắt lại...

Bé Hiêu sỏ bàn tay vào quả đấm sắt. Gă định đấm cho Phát ngất đi nhưng tôi chặn tay gă lại.

Tiếng động của bọ đuổi theo mỗi giây một lớn hơn...

- Đừng. Bọn đuổi bắt sẽ bắt lại được hắn ở đây. Chúng sẽ làm cho hắn nói đến chuyện bắt gặp hai đứa ḿnh trong hành lang này. Không thể để hắn lọt trở vào tay Ma Vương...Để tôi dấu hắn...

Tôi nắm lấy cánh tay Phát và đẩy hắn tới trước khung cửa bí mật vào pḥng ngủ tôi. Bé Hiêu mở cửa, tôi đẩy Phát vào trong đó. Tôi và Bé Hiêu cũng lỏn vào pḥng. Cánh cửa khép êm sau lưng chúng tôi.

- Vào nấp trong tủ nầy...

Tôi mở tủ áo cho Phát chui vào đó. Tuy đă nửa điên nhưng nửa tỉnh của Phát cũng vẫn làm cho hắn ngoan ngoản nghe lệnh tôi.

Tôi đóng cửa tủ lại và theo Bé Hiêu ra pḥng ngoài.

Bé Hiêu lẩm bẩm:

- Lôi thôi quá...Không ngờ mắc cái thằng khỉ này...

Tôi trấn an gă:

- Chưa có ǵ nguy hiểm. Tôi tin là chúng sẽ không tới đây lục t́m kẻ trốn. Chúng không thể nghi ngờ tôi. Ḿnh sẽ t́m cách thanh toán hắn sau. Bây giờ..chỉ c̣n sợ chúng bắt gặp chú. Chú có cách nào về pḥng chú mà không sợ chạm trán chúng không?

- Có chứ. Tôi thừa sức về yên lành. Có điều tôi không yên tâm. Để ông ở đây với thằng cha khùng đó..

- Tôi lo thân tôi được mà – tôi ngắt lời gă, bây giờ đến lượt tôi ra lệnh cho gă - Việc của anh bây giờ là t́m gặp Hải Tùng. Nói cho lăo biết chúng ḿnh đă t́m được bằng chứng Ma Vương đánh bịp. Kể cho lăo nghe đúng những ǵ ḿnh đă làm, đă thấy. Rồi tới gặp cô Kiều Xuân. Anh cũng nói cho cô ấy biết ḿnh đă t́m thấy ǵ...Chúng ta thắng hay bại là do tài ba của anh đêm nay. Cần nhất là báo ngay cho Hải Tùng biết. Lăo sẽ giúp chúng ta được nhiều việc. Có lăo, chúng ta sẽ thắng.

Bé Hiêu gừ lên một tiếng trong cổ họng.

Trong pḥng ngủ của tôi có tiếng động. Trở vào, tôi thấy Phát lục đục trong tủ áo. Tôi mở tủ, vỗ vai gă:

- Ngồi im. Chúng tới bắt anh trở lại pḥng kiếng. Tôi không thể cứu được anh đâu. Đừng động đậy...

Khi tôi trở ra pḥng khách, Bé Hiêu không c̣n ở đấy nữa.

Tôi cởi áo ngoài, cởi giầy, lấy mấy cuốn sách để trên bàn ngủ, lên giường nằm, vừa hút píp vừa đọc sách, thoải mái. Nhưng bề trong, thần kinh tôi căng thẳng. Từng giây, từng phút chậm và nặng nề trôi qua.

Chợt, tôi có cảm giác có mắt ai đang nh́n tôi.

Tôi vẫn tiếp tục đọc. Cảm giác bị người khác nh́n làm tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi vươn vai, ngáp và nh́n ra...

Ma Vương đứng ở đó..

Y bận bộ y phục đỏ chói từ đầu đến gót chân.

Sau lưng Y có tới sáu tên hắc nô. Hai tên nữa đứng chặn hai bên khung cửa bí mật vừa được mở ra để Ma Vương bước vào đây.

- Ma Vương...!

Tôi kêu lên. Tôi không cần phải giả vờ nhiều tiếng kêu của tôi cũng có đầy đủ thanh âm kinh ngạc. Và tôi kinh ngạc thực sự, tôi không ngờ rằng Ma Vương lại đích thân cầm đầu bọn đuổi bắt Phát.

- Anh giật ḿnh? Anh ngạc nhiên? Tôi cũng ngạc nhiên khi tôi gơ cửa pḥng mà không thấy anh ra mở cửa?

- Ông gơ cửa? Thật t́nh tôi không nghe tiếng...?

Tôi tự hỏi không biết Y có gơ cửa thật hay không?

- Tôi thấy anh đang mải mê đọc sách - Ma Vương tiếp – Và anh có thể thắc mắc muốn biết tại sao khi gơ cửa pḥng anh không thấy anh trả lời tôi lại ngạc nhiên? V́ tôi đang đuổi bắt một tên tội phạm bỏ trốn, một tên nguy hiểm. Và...một tên tuyệt vọng. Kh người ta tuyệt vọng, người ta dám làm đủ mọi hành động liều lỉnh. Dấu vết của tên bỏ trốn dẫn tôi tới đây. Khi gơ cửa pḥng anh mà không thấy anh trả lời, tôi đă sợ rằng tên tội phạm đó đă tới trốn ở pḥng anh và đă làm hại đến sự an ninh của anh...

Y nói có lư. Tôi nhớ lại vừa mới hồi chiều nay Y đối xử với tôi thật t́nh thân mật và ưu ái. Rất có thể là Y đă lo lắng cho tôi. Nghĩ thế tôi cảm thấy an tâm hơn và b́nh tỉnh hơn.

- Xin cám ơn ông nhiều. Tôi không thấy ai qua pḥng tôi cả. Thưa ông..nếu tôi có thể biết...ai là kẻ phạm tội đang bị ông đuổi bắt?

- Người mà tôi t́m bắt là Phát...

- Phát?

Tôi nh́n ngây Y như thật t́nh tôi không hiểu:

- Thưa ông tôi tưởng là anh Phát...

Y ngắt lời tôi:

- Anh tưởng là hắn đang ở trong pḥng kiếng, nơi anh trông thấy hắn chịu trừng phạt hồi chiều nay? Tôi nghĩ rằng rất có thể anh thắc mắc muốn biết v́ lư do nào tôi lại bỏ hắn vào đó? Anh có thể nghĩ rằng hắn là một thủ túc thân tín của tôi và hắn rất quí báu cho tôi? Quả có thế. Nhưng đó là chuyện trước kia, chuyện cũ rồi. Đột nhiên hắn không c̣n đáng được tôi tin cẩn nữa. Hắn bỗng dưng trở thành không c̣n giá trị ǵ vơí tôi. Như có một thần linh nào khác nhập vào linh hồn hắn. Và hắn trở thành mối đe doạ với tôi.

Khi nói những lời này, Ma Vương cất cao giọng. Tim tôi như ngừng đập khi tôi nghĩ rằng Y cố ư nói lớn như thế để cho Phát nấp ở đâu đó trong pḥng tôi cũng nghe tiếng.

Vẫn cao giọng, Ma Vương nói tiếp:

- Tội nghiệp cho Phát. Trước kia tôi cũng quí mến hắn như hiện giờ tôi quí mến anh vậy. Tiếc thay cho hắn, một thần linh nào khác đă nhập vào linh hồn hắn. Và tôi bắt buộc phải trừng phạt hắn để đuổi cái thần linh đó ra khỏi thân xác hắn. Tất nhiên sự va chạm của hai thần linh trong thân xác hắn sẽ làm cho thân xác hắn nát tan, chẳng thể nào c̣n nguyên vẹn được.

Rơ ràng là Y muốn kiêu ngạo.

Người tôi lạnh toát đi. Tôi sắp đi tới đích trong cuộc chống lại Y, nếu chỉ v́ tội chứa chấp một gă chẳng quí báu ǵ cho tôi là Phát mà tôi bị vạ lây th́ thật là đáng tiếc.

Tôi ngồi im, Ma Vương lại hỏi:

- Anh không thấy ǵ lạ thật sao, Huy Giang?

- Thưa tôi không thấy ǵ lạ - tôi đáp – tôi không biết có những chuyện ǵ xảy ra ở bên ngoài nhưng nếu có ai vô pḥng tôi chắc chắn tôi đă biết...

Tôi biết ngay là tôi nói hớ, nhưng lời nói đă ra khỏi miệng rồi, tôi không làm sao rút lại được.

- Chưa chắc đâu Huy Giang – Y làm bộ hiền từ nói – Như vừa rồi chẳng hạn, tôi gơ cửa pḥng khá lớn nhưng anh có nghe tiếng ǵ đâu. V́ anh đang mải mê đọc sách mà? V́ vậy, rất có thể có kẻ lẻn vào pḥng anh mà anh không biết. Tôi không thể để cho anh bị nguy v́ tên tuyệt vọng ấy. Tôi phải ra lệnh cho chúng xét pḥng anh.

Y dơ tay ra hiệu cho bọn hắc nô mở cuộc lục soát. Nhưng trước khi bọn hắc nô kịp động thủ, cánh cửa tủ bật mở...Từ trong tủ sắt Phát nhẩy xổ ra...

Phát nhẩy một bước tới khung cửa có hai tên hắc nô đứng gác. Tôi nh́n thoáng thấy tay hắn thủ một vật ǵ bằng sắt sáng loáng.

Ánh thép loang loáng bay lên làm hoa mắt...Hai tiếng rú lên. Một tên hắc nô ngă ngửa vào vách, cổ họng bị một vật chém máu tươi phun ra có ṿi. Tên hắc nô kia quỵ xuống, hai tay ôm bụng. Máu tươi từ bụng gă phun ra có ṿi...

Nhẩy qua hai tên hắc nô đó, Phát thoát ra hành lang thật nhanh.

Ma Vương quát lên một tiếng. Bốn tên hắc nô trong số sáu tên đứng sau lưng Y chạy theo Phát.

Hai tên hắc nô c̣n lại đến gần tôi. Chúng dùng dây thừng đem trói giật hai tay tôi ra đằng sau.

Ma Vương đứng sững nh́n tôi, vẻ chế nhạo trên mặt Y đă biến đi, nhường chỗ cho những nét quái dị khủng khiếp.

- Tôi biết trước nó sẽ tới đây – Y gằn từng tiếng – Chính v́ vậy nên tôi mới để cho nó trốn khỏi pḥng kiếng..

Tôi hiểu Ma Vương đă giăng bẩy để bắt tôi. Và ngu si, tôi đă đâm đầu vào cái bẩy đó.

Đột nhiên cơn giận bừng bừng bốc lên trong tôi. Tôi không muốn, không cần nói dối nữa. Tôi vứt bỏ cá mặt nạ phục tùng trên mặt tôi. Sẽ không bao giờ tôi c̣n hăi sợ Ma Vương nữa. Y có thể làm cho thân xác tôi đau đớn, sống dở chết dơ, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. Y có thể giết tôi

..................   Mất vài câu cuối trang 378 v́ bản photocopy bị thiếu .................  

trước khi tôi chết, nhưng tôi cóc cần...Tôi đă biết ra bộ mặt thật của Y: Ma Vương chỉ là một thằng bịp. Một thằn bịp cao tay, nhưng chỉ là một thằng bịp. Y chẳng có ǵ ma quái, thần kỳ hơn những thằng bợm bịp khác ở cơi đời nầy. Và quan trọng nhất là tôi đă ḍ ra được tṛ bịp của Y nhưng Y vẫn chưa biết là tôi đă biết. Y vẫn tưởng tôi chỉ là một tên không khâm phục Y và như vậy là Y đă trị được tôi.

Tôi cười lớn và nói thẳng vào mặt Y:

- Anh có thể giết nó, anh có thể giết tôi...Nhưng chúng tôi không phục anh. Như thế là anh đă thất bại rồi.. Anh muốn thu phục chúng tôi, nhưng không nổi...Rất tiếc Phát nó chỉ đâm có hai thằng hắc nô xuẩn ngốc kia. Đúng ra th́ nó phải đâm thủng ngực anh mới phải...

Tuy đă ngờ trước, sự thay đổi thái độ của tôi dường như cũng làm cho Ma Vương chấn động tâm thần vài giây. Nhưng Y tự trấn tỉnh rất nhanh. Khi Y nói, tôi thấy giọng Y vẫn b́nh thường. Y như không hề thù hận ǵ tôi. Y cũng như không hề thất vọng:

- A... Th́ ra thế. Sự thật bây giờ mới được thốt ra từ cửa miệng anh. Th́ ra từ ngày gặp tôi, anh chỉ toàn là nói dối. Cũng hay. Tôi vẫn nghi anh. Tôi nghi không bao giờ sai. Điều đó đủ an ủi cho tôi. Ma Vương hay bất cứ Phật Chú cũng không thể thần phục được tất cả mọi linh hồn. Có điều nghĩ rằng tôi không thâu

..................   Mất vài câu cuối trang 379 v́ bản photocopy bị thiếu   ..................  

đă cố ư hy sinh nó để lột mặt nạ anh. Tôi sẽ để cho nó sống ở đây nhiều ngày nữa. Cuộc lùng bắt nó sẽ c̣n kéo dài. Đă khá lâu rồi, tôi không có dịp được giải trí bằng một cuộc lùng bắt hồi hộp.

Ma Vương nói nhỏ với một trong hai tên hắc nô bằng một thứ tiếng lạ mà tôi không hiểu. Tên hắc nô đó cúi đầu nhận lệnh rồi đi ra.

Y quay lại tôi:

- Thằng Phát sẽ có thể c̣n sống dai dẳng nhiều ngày nữa. Nhưng anh thi sẽ không được như nó đâu. Phát không thể thoát chết. Anh cũng vậy. Đêm nay tôi sẽ thức trọn đêm để sắp đặt cho anh một chương tŕnh đặc biệt. Cái chết của anh sẽ đem lại cho tôi thật nhiều thú vị.

Tên hắc nô vừa đi ra trở lại với 6 tên nữa. Chúng xúm lại quanh tôi, dẫn tôi đi.

Không chống cự, tôi đi theo chúng.

Mắt tôi không nh́n lại Ma Vương nhưng tai tôi không thể không nghe tràng cười ghê rợn và thích thú của Y vang vang trong đêm tối.

Chương 19

Một ngày trôi qua, rồi một đêm qua tôi mới gặp lại Ma Vương.

Suốt một ngày, một đêm đó tôi chỉ được trông thấy những bộ mặt hốc hác, xanh xao, giống nhau như hệt của bọn hắc nô có nhiệm vụ canh giữ tôi và mang cơm nước cho tôi.

Tôi bị đưa xuống, tôi đoán thế, một căn pḥng kín ở dưới hầm sâu. Pḥng tuy hẹp nhưng cũng có giường ghế cẩn thận. Lẽ tất nhiên pḥng không có cửa sổ, không có cửa ra vào. Dẫn tôi tới đây, bọn hắc nô cởi trói cho tôi và bỏ tôi nằm đó.

Vào tới đây, cơn giận của tôi không thể nào phát xuất được, làm cho tôi run rẩy suốt đêm. Tôi giận đến nỗi nhiều lúc tôi có cảm giác là tôi ngất lịm. Bé Hiêu chắc đă thoát. Chắc chắn gă làm hết cách để t́m tới báo cáo với Hải Tùng nhưng không biết gă có tới gặp Hải Tùng kịp

..................   Mất vài câu cuối trang 381 v́ bản photocopy bị thiếu   ..................  

Và nếu Bé Hiêu gặp được Hải Tùng, không biết lăo có chịu chấp nhận câu chuyện Bé Hiêu kể hay không?

Tôi tin là không. Hải Tùng không coi trọng Bé Hiêu v́ lăo không biết ǵ nhiều về cuộc đời đạo chích giang hồ trước đây của Bé Hiêu. Hải Tùng lại rất cẩn trọng, lăo chỉ tin khi chính mắt lăo nh́n thấy, chính tai lăo nghe thấy. Lẽ tất nhiên lăo đ̣i hỏi Bé Hiêu phải chỉ cho lăo thấy bằng cớ. Việc lăo và Bé Hiêu lén trở vào đền may rủi lại mất một thời gian nữa, chưa chắc lần này Bé Hiêu đă may mắn đưa đưọc Hải Tùng vào đền như đă đưa tôi. Biện pháp dùng nước ma quyến rũ bọn hắc nô canh đài chắc đă bị lộ, họ phải nghĩ ra một cách nào khác.

Và tỷ dụ như Hải Tùng tin ngay lời Bé Hiêu, với sự thúc dục của Kiều Xuân, biết đâu lăo lại chẳng hấp tấp hành động để rồi cũng rơi vào bẫy của Ma Vương như tôi và Phát?

Lại c̣n Kiều Xuân nữa? Phản ứng của nàng ra sao khi nàng nghe Bé Hiêu kể chuyện, khi nàng biết tôi bị Ma Vương bắt?

Đêm dài qua nặng nề và dài lê thê.

Khi gặp Ma Vương, tôi cố gắng giữ nét mặt tươi tỉnh để cho Y đừng biết là trong đêm dài vừa qua tôi đă lo âu nhiều.

..................   Mất vài câu cuối trang 382 v́ bản photocopy bị thiếu  ..................  

Tùng đi theo Y. Ma Vương bận bộ áo dài đen từ đầu đến chân. Đôi mắt Y sáng lên khi nh́n tôi. Tôi nh́n Hải Tùng. Không biết Bé Hiêu đă gặp được lăo chưa? Mặt lăo vẫn thản nhiên và mắt lăo nh́n tôi không chút xúc động. Trái tim tôi lạnh đi...

Ma Vương ngồi xuống ghế. Không chờ được mời, tôi tự tiện ngồi xuống ghế đối diện Y. Tôi móc hộp đựng thuốc lá ra ngạo mạn mới Ma Vương một điếu. Hành động của tôi chỉ là một việc làm nông nổi trẻ nít. Làm xong, tôi hối hận ngay. Ma Vương không thèm chú ư ǵ đến việc làm của tôi. Y chỉ nh́n tôi kỹ càng như để ghi nhận những đặc điểm của tôi.

- Huy Giang – sau cùng, Y nói – tôi không giận anh, tôi cũng không giận dữ về anh. Nếu tôi có cảm thấy hối hận, chắc chắn tôi đă hối hận v́ anh. Nhưng anh, chỉ có ḿnh anh mà thôi, phải chịu trách nhiệm về sự tan vở nầy.

Y ngừng lại. Tôi giữ im lặng.

- Anh đă làm tôi thất vọng. Anh nói dối tôi. Anh định cứu một kẻ đă bị tôi trừng phạt. Anh dùng ư chí của anh chống lại ư chí của tôi. Anh không c̣n được tôi tin cậy nữa. Trong trường hợp ấy, chắc anh đă biết số phận anh ra sao chứ?

Tôi đáp ngay, không cần suy nghĩ:

..................   Mất vài câu cuối trang 383 v́ bản photocopy bị thiếu   ..................  

mất th́ giờ tự biện hộ cho những vụ giết người của anh? Anh đă giết người nhiều quá, quen quá rồi c̣n ǵ. Việc giết người đối với anh cũng tự nhiên như việc ăn, ngủ, hít thở khí trời. Vậy th́ mất công làm chi?

Tuy miệng nói không giận nhưng đôi mắt chợt sáng, chợt tối của Ma Vương cho tôi biết là Y đang giận dữ:

- Anh đă cố ư gây cho Phát thổ lộ bí mật về những trái bom được dùng trên tầu Phượng Hoàng. Anh toan tính làm sao để cho tầu khỏi ch́m mặc dầu anh đă biết rằng tôi muốn nó phải ch́m.

Tôi gật đầu:

- Đúng thế

Y nhắc lại:

- Và anh đă nói dối tôi.

Tôi thản nhiên:

- V́ lời nói dối thường được dùng đáp lại lời nói dối. Bởi v́ anh đă nói dối với tôi trước. Nếu anh nói thật với tôi quyết định của anh về vụ đó, tôi đă trả lời với anh là anh không nên tin tôi mà giao cho tôi đi làm vụ đó. Người nào nói dối một lần sẽ c̣n nói dối nhiều lần. Đúng như anh nói, kẻ dối trá không thể tin được.

..................   Mất vài câu cuối trang 384 v́ bản photocopy bị thiếu   ..................  

Khuôn mặt có nhiều nếp răn trí thức của lăo vẫn phẳng lặng, b́nh thản như không. Như lăo không nghe thấy câu nói bóng gió của tôi cố t́nh nói với lăo.

Tôi nói tiếp:

- Khi Phát nói ra những sự thật về tầu Phượng Hoàng, lập tức tôi hết tin tưởng ở anh. Tại sao? V́ một lư do dễ hiểu nhất là anh định giết cả tôi nữa chứ không phải chỉ giết có bọn thủy thủ và hành khách vô tội trên tầu Phượng Hoàng mà thôi. Bọn sát nhân tay sai của anh chắc chắn đă được lệnh giết tôi hoặc bỏ tôi nằm ngất trên tầu Phượng Hoàng đă bị gài bom nổ chậm sau khi tôi lấy được bảo vật cho anh. Chính anh đă phản tôi trước, không phải tôi phản anh.

Lư luận của tôi dường như làm cho Ma Vương đuối lư. Và Hải Tùng h́nh như nh́n tôi chăm chú hơn. Hùng khí nổi lên, tôi tiếp:

- Bây giờ, khi tôi đă thua chí anh...Thua lần này là lần thứ hai, đừng nghĩ rằng tôi sẽ lạy van anh để mong anh tha mạng cho tôi. Không, nếu tưởng thế tức là anh chưa biết ǵ về con người tôi hết.

Ma Vương b́nh tỉnh quay lại nói với Hải Tùng:

- Tôi vẫn nói Huy Giang là người có nhiều nghị lực. Anh ta có thể có ích nhiều cho chúng ta. Rất tiếc,

..................    Mất vài câu cuối trang 385 v́ photocopy  ..................  

có bản lănh tự chủ hơn người. Những câu trêu tức của tôi không làm cho y bực tức chút nào. Cả khi Y đuối lư, Y cũng vẫn lạnh lùng b́nh thản.

Y đổi chuyện:

- Huy Giang, tôi muốn nói cho anh biết những lỗi lầm của anh, mặc dù sự biết này chẳng c̣n đem lợi ǵ cho anh. Anh có biết cũng vô ích, nhưng v́ cảm t́nh với anh, tôi cứ nói... Lỗi thứ nhất của anh là anh nói đến lời hẹn đánh bài với Phát. Anh quá vội vă làm cho Phát ngạc nhiên. Nên nhớ rằng bất cứ làm việc ǵ, không bao giờ nên vội vă hấp tấp...

Anh vội vă như vậy tất nhiên anh phải có một lư do. Ṭ ṃ, tôi muốn biết v́ sao anh lại vội vă như thế? Bài học thứ hai: đừng bao giờ cung cấp cho đối thủ của ḿnh có lư do ṭ ṃ về ḿnh.

Khi tôi trở vào pḥng, anh cố t́nh không biết vẻ sợ hăi của Phát. Suốt cuộc nói chuyện sau đó, mắt anh cố t́nh tránh nh́n Phát. Hành động đó ngây thơ quá. Nó chứng tỏ rằng anh coi thường sự thông minh của người mà anh muốn đánh lừa muốn làm cho phải tin anh. Lẽ ra, anh phải tố cáo Phát với tôi. Đằng này, vừa muốn làm cho tôi tin anh, vừa muốn cứu cả nó. Anh tham lam quá. Bài học thứ ba: ở đời đừng bao giờ tham lam. Phụ thêm: đừng coi thường đối thủ.

Ngay từ phút đó, tôi biết anh đă gian trá với tôi

............................. Mất vài câu cuối trang 386 v́ bản photocopy bị thiếu   ..................  

được tôi. Tuy nhiên tôi vẫn chưa trừng phạt anh ngay, tôi vẫn c̣n để cho anh một lối thoát. Tôi trừng phạt Phát, và tôi cho anh lên pḥng kiếng nh́n hắn. Một là để cảnh cáo anh, hai là để cho Phát nhớ anh kỹ hơn. Rồi tôi cho lệnh thả Phát ra khỏi pḥng kiếng. Hắn chỉ c̣n nhớ có ḿnh anh là bạn hắn ở đây, tất nhiên hắn phải t́m đến anh. Nếu anh chịu nhận bài học của tôi, anh đă tố cáo hắn với tôi, nhất là khi thấy tôi lừng lững đến tận pḥng anh. Nếu lúc đó anh bắt giữ hắn, đem nộp hắn cho tôi, nếu anh hy sinh hắn, có thể tôi đă tin ah thành thật và tôi đă thua anh. Nhưng anh đă khôn mà không ngoan. Anh đă không làm tṛn vai tṛ của anh...Chính thật ra anh yếu đuối nhiều hơn mạnh mẽ, thứ t́nh cảm lẩm cẩm đă làm anh thua tôi. Một kẻ như Phát có giá trị ǵ với anh? Anh cứu hắn để làm ǵ? Tôi dư biết anh không có cảm t́nh với hắn, anh chỉ làm cho hắn có cảm t́nh với anh v́ cảm t́nh ấy có thể có lợi cho anh..Vậy th́...tại sao anh lại định cứu hắn?

Tôi ngồi im nghe Ma Vương nói. Y có thể tưởng tôi im lặng v́ hối hận, thật ra tôi yên lặng v́ mừng. Theo những lời Ma Vương nói, rơ ràng Y không biết ǵ hết về công viêc quan trọng tôi đă làm đêm qua: việc khám phá ra tṛ bịp bợm của Y trong đền may rủi. Y cũng chưa biết rằng tôi đă gặp Phát ở ngoài pḥng tôi và chính tôi đưa hắn vào pḥng. Ma Vương chưa biết là v́ Y chưa bắt được Phát – nói đúng ra, Y chưa thèm bắt Phát - nếu Phát bị bắt, có thể nào hắn nói ra chuyện

.............................  Mất vài câu cuối trang 387 v́ bản photocopy bị thiếu  ..................  

Rất lịch sự, tôi hỏi:

- Nếu có thể tôi muốn biết t́nh trạng của Phát bây giờ ra sao?

Ma Vương mỉm cựi:

- Không lấy ǵ làm khả quan lắm. Tuy nhiên, hắn vẫn c̣n đủ điều kiện để cung cấp cho tôi một buổi săn bắt hứng thú nữa. Hiện giờ hắn đang nằm trong một hầm tối gần pḥng thí nghiệm của hắn. Hắn đang nằm nghỉ. Một lát nữa hắn sẽ có cơ hội rời khỏi nơi đó. Trong cuộc chạy trốn mà hắn yên trí là do sáng kiến của hắn, hắn vẫn có dịp lấy trộm được vài món ăn uống. Tôi không muốn hắn kiệt sức, v́ nếu kiệt sức, hắn sẽ nằm một chỗ chờ bị bắt. Cuộc săn đuổi sẽ chẳng c̣n ǵ hứng thú...

Y đứng dậy:

- Huy Giang. Trong ṿng một tiếng đồng hồ nữa anh sẽ bị đưa ra xét xử. Hăy chuẩn bị chờ bọn hắc nô đưa anh tới đền may rủi.

Y qua lại:

- Đi, Hải Tùng.

Niềm hy vọng được nói chuyện riêng vài câu với Hải Tùng của tôi tan tành. Tôi cần phải được nó với Hải Tùng vài câu. Nhưng Hải Tùng đă theo chân Ma Vương ra khỏi pḥng giam và bức tường khép lại sau lưng lăo.

Lăo không cả ngoái cổ lại nh́n tôi.

Tôi nhớ lại đêm chứng kiến cảnh Lê Các đi lên đài may rủi. Đêm ấy Hải Tùng đưa Lê Các ra và cùng đứng với Lê Các dưới chân thang cho tới lúc Lê Các đi lên đài. Tôi c̣n một chút hy vọng: lát nữa đây Hải Tùng cũng sẽ đưa tôi ra trước đài và lăo cũng sẽ đứng bên tôi vài phút như lăo đă đứng với Lê Các. Tôi cần có vài phút gần lăo để nói nhanh với lăo những lời tôi muốn nói và cần nói. Những lời có thể là lời cuối cùng của tôi.

Nhưng Hải Tùng không tới với tôi.

Nửa tiếng đồng hồ sau, bốn tên hắc nô tới pḥng giam. Chúng đưa tôi đi. Hai tên đi trước tôi, hai tên đi sau tôi. Chúng áp giải tôi qua những hành lang dài, vắng người, lên những bậc thang đá cho tới lúc tới trước một bức vách cao kia, chúng dừng lại như đợi chờ.

Tôi nghe một tiếng cồng vang lên, bức vách mở ra một khung cửa. Bọn hắc nô sau lưng tôi định đẩy tôi qua đó nhưng tôi gạt tay chúng ra và đường hoàng bước vào đền.

Khung cửa đóng lại sau lưng tôi.

Tôi đang đứng ở trong đền.

Nơi tôi đứng tuy vẫn c̣n tối nhưng ở gần vùng sáng tỏa ra chiếu sáng rực đài may rủi với những bậc thang lên đài. Tôi nghe tiếng người ŕ rào. Tiếng đó tới tai tôi từ phía tay trái. Tôi nh́n về phí đó. Trong bóng tối tôi nhận thấy có nhiều khuôn mặt trắng mờ. Dường như có đông người tới dự và ngồi hết ghế. Tôi tưởng tôi nghe thấy tiếng gọi rung động của Kiều Xuân:

- Anh yêu...

Nhưng tôi không thể nh́n thấy nàng.

Tôi nh́n lên đài. Cảnh đài đêm nay giống hệt như cảnh đài đêm Lê Các đi lên đài và tôi ngồi coi. Ngai vàng sáng rực lên. Trên đó vương miện và vương trượng cũng rực rỡ chói lọi...

Trên ngai thấp Ma Vương đă ngồi đó, cao lớn gần như vĩ đại trong bộ áo đen với hai tay áo thụng.

Đứng dưới chân Ma Vương là tên hắc nô A Cốc, sợi dây bện bằng tóc đàn bà ve vẩy như một con rắn dài giữa hai bàn tay hộ pháp của gă.

Tiếng cồng lại nổi lên.

Tiếng nói của Ma Vương rộn ràng và nổi như sóng cuộn trong toà đền im phăng phắc:

- Huy Giang...Hăy tới đài chịu xét xử tội trạng.

Tôi bước lên. Tới phút cuối cùng này, tôi vẫn c̣n hy vọng thấy Hải Tùng từ trong bóng tối bước ra cùng đi với tôi. Tôi dừng lại dưới chân thang. Trên 21 bực thang dẫn lên ngai vàng, 7 vết chân vàng sáng rực trên nền đá đen.

7 bước chân vàng sáng rung rinh như có hồn, như chúng biết cử động.

Mỗi bên thang có 7 tên hắc nô đứng canh chừng. Mắt chúng đều nh́n cả vào tôi.

Trong óc tôi, những ư nghĩ theo nhau qua với độ nhanh của những cơn băo lốc. Tôi có nên đứng đây nói lớn lên tṛ gian lận, bịp bợm của Ma Vương không? Nếu tôi tố cáo, có ai tin tôi không? Nhưng ngay sau khi ư nghĩ la lớn lên đến óc tôi, tôi nghĩ ngay đến bọn hắc nô quái ác, hung dữ và trung tín đứng kia. Chúng sẽ không để tôi nói được nửa câu. Tôi vừa há miệng là những sợi dây kia đă choàng vào cổ tôi, kéo tôi ngă sấp xuống...

Không..Tôi phải nghĩ đến cách khác...

Hay là...tôi chạy thẳng lên đài, xông tới bóp cổ Ma Vương, liều chết với Y?

Cũng không thể được. Bọn hắc nô sẽ không để tôi tới gần được Ma Vương. Tôi làm thế chỉ thêm nhục, và làm tăng thêm quyền lực của Ma Vương trước mắt những người ngồi xem dưới kia. Rất có thể là khi tôi đứng một ḿnh như thế này, Ma Vương cũng hy vọng thấy tôi làm liều.

Tuy nhiên, tôi vẫn có thể đến gần Ma Vương.

Tôi nh́n lên. Những vết chân vàng được đặt nằm không cách khoảng nhất định. Bước chân cuối cùng nằm tít trên cao. Từ vết chân đó tới chỗ Ma Vương ngồi chỉ c̣n cách có ba bực. Nếu tôi đứng dẫm lên những vết chân nằm dưới, chờ đặt chân lên vết chân vàng thứ bẩy đó, tôi có thể từ đó nhẩy chồm tới chỗ Ma Vương ngồi. Một khi tôi đă xiết được tay vào cổ y, bọn hắc nô có dằng được tôi ra cũng c̣n khó. Tôi tin như thế. Chúng có thể đâm chết tôi hoặc chặt hai tay tôi rời khỏi thân tôi mà những ngón tay tôi vẫn c̣n đâm vào cổ họng Ma Vương.

Rồi tôi lại nghĩ đến Bé Hiêu.

Chắc chắn Bé Hiêu phải có kế hoạch ǵ cứu tôi chứ? Nếu không cứu được tôi, chắc chắn gă cũng làm một tṛ ǵ náo loạn để phá đám cuộc xét xử tôi đêm nay? Tôi tin rằng Bé Hiêu, gă đàn ông nhỏ con nhưng già gan và lớn gan ấy, không phải là loại người chịu trốn chui, trốn lủi khi có chuyện nguy nan xẩy tới. C̣n Hải Tùng nữa? Hải Tùng cũng không phải là người tầm thường, lăo trung thành với Ma Vương nhưng chỉ trung nếu Ma Vương không lừa dối lăo mà thôi. Khi lăo biết là Ma Vương lừa bịp lăo, nhất là đă nhờ lừa bịp mà thắng lăo, làm khổ lăo từ bao nhiêu lâu nay, khinh thường lăo, lăo sẽ trở thành kẻ thù nguy hiểm của Ma Vương. Nhất định Bé Hiêu phải tới gặp Hải Tùng rồi chứ?

Và c̣n Kiều Xuân?

Những ư nghĩ xô đuổi nhau, chen lấn nhau, chồng chất lên nhau trong óc tôi. Tôi không c̣n suy nghĩ được rơ ràng điều ǵ nữa. Tôi níu chặt lấy ư nghĩ cuối cùng: nhất định Bé Hiêu, Hải Tùng, Kiều Xuân phải làm một cái ǵ để cứu tôi, tôi phải chờ đợi họ, tôi không được liều mạng...

Nhưng..không biết Ma Vương có cho tôi được đi lại trên những vết chân vàng này hay không đă chứ?

Tiếng nói của Y vang vang, sang sảng trong giáo đường:

- Huy Giang...Đúng lư ra anh không c̣n được dịp đặt chân lên những vết chân vàng quí báu này nữa. Anh đă rắp tâm phản bội tôi...Đêm nay, anh chỉ được đưa tới đây để nghe lời phán quyết...

Nhưng tôi lúc nào cũng đại lượng, không những chỉ đại lượng với anh mà là với tất cả mọi anh chị em ở đây. Tôi vẫn để cho anh được một cơ hội thử lại thời vận của anh. Tuy nhiên, anh chỉ được thử với một điều kiện..

Con người có ba thứ quí báu nhất. Ba thứ đó có khi là một, có khi chia ra thành ba. Đó là: linh hồn, đời sống và trí nhớ. Trí nhớ đây là cá nhân riêng của con nguơi, trí nhớ đó làm cho người này khác với người kia. Con người không ai hoàn toàn giống ai là nhờ ở trí nhớ.

Huy Giang, bây ǵờ tôi cho anh dịp may cuối cùng. Anh c̣n được quyền chọn để mất một là trí nhớ, hai là linh hồn và đời sống của anh.

Nghĩa là:

Anh có thể gia nhập đoàn hắc nô, uống nước ma và đời sống cùng trí nhớ của anh vẫn c̣n nguyên. Anh chỉ bị mất có linh hồn, nhưng thỉnh thoảng anh lại có dịp được sung sướng, sung sướng như anh đă chưa từng bao giờ được sung sướng như thế. Và rồi chẳng bao lâu sau, anh sẽ thấy nước ma cùng những ǵ nó mang tới cho anh quí báu hơn tất cả những ǵ khác ở cơi đời này.

Nếu anh không chịu gia nhập hắc nô, tôi cho anh đi lên thang may rủi lần cuối cùng. Anh được quyền đặt bước lên bốn bước chân vàng. Nếu anh đặt chân lên ba vết chân của tôi, anh sẽ chết. Chết thật chậm, thật đau đớn, thật khốn nạn, thật thê thảm trong tay A Cốc đây.

Nếu anh may mắn đặt chân lên được bốn vết chân vàng của Phật, tức là những bước chân may mắn, anh sẽ c̣n giữ được đời sống và linh hồn của anh, nhưng anh sẽ phải bỏ lại trí nhớ ở đây. Anh sẽ quên hết chuyện cũ. Việc đó không đau đớn cho anh chút nào. Anh sẽ không bị đưa vào pḥng kiếng. Chỉ một giấc ngủ say, trở dậy như một ngựi mới tinh, một người không có dĩ văng...

 

Có tiếng ŕ rào nổi lên sau lưng tôi.

Ma Vương giơ tay lên và tiếng ŕ rào tắt đi. Giáo đường trở lại yên lặng:

- Phán quyết của ta như vậy - Ma Vương nói lớn - Mọi việc sẽ đúng như vậy...

Không do dự, tôi nói ngay:

- Tôi nhận điều kiện đi lên đài...

- Được lắm - Ma Vương hạ bàn tay xuống – thiên thần hộ mạng của anh chắc rất hài ḷng v́ quyết định của anh. Nhưng nên nhớ rằng trong giang sơn của Ma Vương, thiên thần không có quyền phép ǵ hết. Tôi cũng nghĩ trước rằng như anh sẽ chọn một quyết định như thế. Và để tỏ cho anh biết rằng độ lượng của tôi giầu thịnh đến là chừng nào, tôi lại đề nghị với anh một cửa thoát khác. Một cửa thoát mà anh có thể thoát nguy hiểm mà vẫn giữ nguyên được cả ba thứ quí báu nhất đời anh: linh hồn, đời sống và trí nhớ của anh...

Tôi chăm chú nh́n Ma Vương. Tâm trí của tôi được báo động để khám phá ra mau chóng cạm bẩy của Y. Tôi dư biết Ma Vương là kẻ không có t́nh thương người, không bao giờ Y tỏ ra độ lượng hay thương xót tôi. Y chỉ nói thế để đánh lừa bọn đệ tử dưới kia.

Y định giăng bẩy ǵ nữa đây?

Trên cao, Ma Vương hướng mắt nh́n về những hàng ghế sau lưng tôi:

- Lỗi lầm của người này – Y chỉ tay xuống chỗ tôi đứng, mắt vẫn nh́n về đám đệ tử - là một lỗi lầm thuộc về t́nh cảm. Gă đă coi trọng một người khác hơn tôi. Việc này cho tất cả mọi người thấy rằng Tôi, Ma Vương, với các người phải là nhất. Không một ai có thể được coi trọng hơn Ma Vương.

Nhưng lúc nào tôi cũng công bằng và khoan hồng. Gă này có thể cứu được người khác, nhưng gă không thể cứu được chính thân gă. Nhưng người khác có thể cứu gă. Trong số các ngươi, có ai t́nh nguyện đứng ra cứu gă không? Nghĩa là có ai trong số các người, v́ t́nh cảm nặng với gă, hoặc v́ thương hại gă dám đứng ra giữa gă và tôi?

Tiếng ŕ rầm nổi lớn hơn sau lưng tôi.

Ma Vương lại giơ tay. Y nói lớn hơn:

- Nghe đây...Nếu trong số các người có ai đứng ra cứu gă...Sự việc sẽ được giải quyết như vầy: kẻ đó sẽ thay gă để đi lên đài may rủi, kẻ đó chỉ đặt lên ba bước chân vàng thôi. Nếu hai trong ba bước chân đó là vết chân may mắn, cả hai người sẽ có quyền thong thả ra khỏi nơi nầy, tự do và an toàn. Cả hai được đưa nhau đi tự do mà c̣n được hưởng nhiều tặng phẩm giá trị...

Nhưng...nếu hai vết chân vàng là của tôi, cả hai sẽ cùng bị chết thê thảm, sẽ nh́n thấy nhau chết dần, chết ṃn..

Ta, Ma Vương, phán quyết như thế..

Kẻ nào muốn cứu gă này xin mời bước ra đứng bên gă...

............

Tiếng người ŕ rào sau lưng tôi làm tôi ù tai, v́ tôi nghe như trong đó có tiếng nghẹn ngào của Kiều Xuân.

Tôi hiểu Ma Vương bầy đặt cái tṛ này để làm ǵ... Y nham hiểm vô cùng... Y nghi rằng tôi không cô đơn trong âm mưu chống lại Y ở đây, tôi c̣n có "đồng chí". Y muốn giết thêm một kẻ đă dám âm mưu chống Y cùng với tôi. Tôi nghĩ đến Kiều Xuân, tôi nghĩ đến Bé Hiêu. Nếu họ không có mưu chước ǵ để cứu tôi, có thể họ sẽ bước ra để cùng với tôi chết, để tỏ t́nh với tôi...Với cái máy điện tử trong tay áo, Ma Vương có thể làm cho bất cứ vết chân nào cũng là vết chân của Y, dù cho có cả trăm kẻ bước lên đài cứu tôi kết quả cũng vậy mà thôi...

Lập tức, tôi bước lên và nói lớn:

- Tôi không nhờ ai hết. Tôi có thể đi lên đài ngay...

Tiếng người sau lưng tôi trở thành ồn ào như tiếng la ó...

Tôi nh́n lên và thấy nét mặt Ma Vương thay đổi hẳn đi..

Đây là lần thứ nhất tôi nh́n thấy khuôn mặt lạnh như đá ấy biểu lộ t́nh cảm. Thoạt đầu, Y như không tin rồi Y giận dữ, cái giận bừng bừng làm cho đôi mắt y quắc lên...

Tôi nh́n sang bên..

Có một người vừa từ trong bóng tối bước ra đứng bên tôi.. Người đó là Kiều Xuân.

Tôi vội vă dục nàng:

- Đi vô...Đi vô..Trở lại đi em..

Và nàng thản nhiên:

- Muộn rồi. C̣n trở lại làm chi nữa...

Nàng nh́n tôi:

- Em cùng chết với anh.

Và nh́n lên Ma Vương, nàng cao giọng:

- Tôi chịu đi lên đài thay cho Huy Giang.

Ma Vương đứng bật dậy và như hiểu ư định của Y, hai tên hắc nô đứng gần chúng tôi nhất, chồm tới, quàng hai sợi dây thừng đen vào cổ chúng tôi...

Kiều Xuân ôm chầm lấy tôi...

Nàng không nói tiếng nào khác với tôi và tôi cũng không cần nghe nàng nói ǵ. Bởi v́..c̣n có lời lẽ nào, ngôn ngữ nào diễn tả nổi t́nh yêu của chúng tôi lúc đó? Ngôn ngữ, âm thanh trở thành vô hiệu và thừa thăi khi hai kẻ yêu nhau ôm chặt lấy nhau. Hai con tim chúng tôi nói với nhau và những tiếng nói đó người ngoài không có ai có thể nghe thấy được.

Ma Vương có thể biết rằng trong đám môn đệ của Y có một kẻ đồng lơa với tôi nhưng quả t́nh Y không ngờ rằng đồng lơa của tôi lại là Kiều Xuân.

Hai tên hắc nô toan giựt hai mối dây xiết cổ chúng tôi cho chúng tôi rời nhau ra nhưng từ trong đám đông ở trong bóng tối, có tiếng ai đó la lớn:

- Ma Vương...Hăy tỏ ra tôn trọng lời hứa...

Ma Vương trừng mắt nh́n vào bóng tối, đôi mắt Y toé lửa. Y đang giận. Y muốn nh́n cho biết kẻ nào vừa la lên câu đó: người đó cũng là một kẻ muốn chống đối ư muốn của Y. Nhưng ở nơi đám đệ tử của Y ngồi, bóng tối quá dầy đặc, hai nữa mọi người ở đó đang xôn xao, nhốn nháo, đang cử động. Y không thể nh́n được kẻ la đó là ai.

Đang giữa cơn bàng hoàng và xúc độn, tôi cũng không thể nhận ra đó là tiếng nói của ai.

Nhưng người la lên câu đó hợp lư. Ma Vương không thể làm khác được. Y ra hiệu và hai tên hắc nô cụt hứng phải giựt cho hai ṿng tḥng lọng tuột ra khỏi cổ Kiều Xuân và tôi.

Ma Vương ngồi phịch xuống ngai. Rơ ràng là Y xúc động, giận dữ đến tột độ. Trong vẻ giận dữ của Y có chen lẫn nhiều thất vọng. Y cố gắng hết sức để lấy lại b́nh tỉnh nhưng ư tưởng giết người vẫn hiện rơ trên từng thớ thịt trên mặt Y.

Sau cùng, Ma Vương lớn tiếng:

- Ta đă quyết định như thế và sự việc sẽ đúng như thế...

Tôi cảm thấy trong tiếng nói của Y có những âm thanh nghẹn ngào:

- Kiều Xuân...Người t́nh nguyện thay tên Huy Giang bước lên đài may rủi ư?

Nàng đáp ngay, giọng trong và không chút do dự:

- Phải. Tôi t́nh nguyện.

Rơ ràng là nàng không c̣n sợ Ma Vương nữa, nàng không sợ Ma Vương tức là nàng không c̣n sợ chết.

Ma Vương hỏi xuống:

- Tại sao?

- Tại v́ tôi yêu Huy Giang. Kiều Xuân thản nhiên đáp.

Tôi cảm thấy những bắp thịt trên cánh tay Ma Vương co lại. Nhiều thớ thịt trên mặt y cũng co lại làm cho đôi vành môi của Y nhếch lên, để lộ hàm răng trắng như răng chó sói, như răng hổ. Trên vầng trán hói nhẵn bóng như trái banh của Y nhiều giọt mồ hôi đột nhiên hiện ra, lấp lánh v́ ánh đèn sáng.

Y vung bàn tay ra kéo cần máy điện thay đổi vị trí những vết chân vàng trên 21 bực thang...

Những vết chân vàng trên những bực thang chuyển động, thay đổi lên xuống. Nhưng..tôi không nghe thấy tiếng động cơ chạy ŕ rào như những lần trước khi Ma Vương kéo cần máy làm thay đổi vị trí của những vết chân vàng như thế. Có lẽ v́ đang cơn giận dữ, Ma Vương không để ư thấy có ǵ lạ.

Tôi nghĩ ngay đến Bé Hiêu, đến Hải Tùng. Họ đang làm ǵ? Sự kiện không có tiếng động máy điện chạy rào rào khi Ma Vương kéo cần máy đó có liên hệ ǵ đến hai người bạn đồng minh đó của tôi không?

Ma Vương không để cho tôi có th́ giờ suy nghĩ lâu hơn, Y tiếp:

- Kiều Xuân...Ngươi sẽ đi trên những vết chân vàng thay cho Huy Giang. Và mọi sự sẽ đúng như lời Ta đă nói trước. Nhưng...riêng với ngươi ta cần nói thêm một điều: chưa có kẻ nào bước lên đài may rủi bị thua Ta đă chết như ngươi sẽ chết. Những kẻ đă thua ta và đă chết trước đây trong những cơn hành hạ, so với cái chết của ngươi chỉ là những cái chết vô cùng sung sướng. Ngươi sẽ chết đau khổ, rất đau khổ...nếu ngươi thua ta. Cả tên t́nh nhân của ngươi cũng sẽ phải chết như ngươi chết.

Giọng Ma Vương rền rĩ trong toà đền rộng – Im lặng đă trở lại, đám đệ tử của Ma Vương sau cơn nhốn nháo bây giờ đều ngồi ngây như bọn chết đứng. Giọng nói rền rĩ của Ma Vương có nhiều âm thanh đau thương hơn là đe doạ. Tuy vậy, những ǵ Y nói vẫn làm cho người nghe sởn gai ốc cùng ḿnh:

- Ngươi sẽ chết sau tên t́nh nhân của ngươi. Ngươi sẽ nh́n nó chết. Và trước khi nó được chết, nó sẽ oán hận ngươi. Nó sẽ căm hận cái ngày nó không may được gặp ngươi. Rồi..sau khi nó được chết, ta sẽ giao ngươi cho tên A Cốc. Nhưng tên A Cốc sẽ không giết ngươi ngay...Ngươi không thể chết dễ như thế. Chưa đâu. A Cốc sẽ được quyền hưởng thụ thân xác ngươi trong một thời gian. Khi nó chán ngươi, nó sẽ giao ngươi cho những tên hắc nô khác do nó chọn lựa. Ngươi sẽ phải sống để cung phụng khoái lạc cho tất cả bọn hắc nô của ta. Khi cả bọn hắc nô đă chán ngươi rồi, chỉ đến lúc đó ngươi mới được chết.

Y đưa tay ra hiệu cho hai tên hắc nô đứng gần chúng tôi nhất...

Tôi rướn người lên đứng chặn trước mặt Kiều Xuân.

Tôi định tấn công chúng để chúng giết tôi ngay ở đây..

Kiều Xuân đưa hai tay lên úp lấy mặt. Và sau lưng tôi, tôi nghe rơ tiếng nàng nói, nhanh, thổn thức nhưng vẫn rơ:

- Anh yêu...Đừng liều mạng...Bé Hiêu và Hải Tùng...sẽ cứu chúng ta...

Hai tên hắc nô nắm chặt hai cánh tay tôi. Lời nói của Kiều Xuân làm cho hai tay tôi xuôi xuống, tôi để yên cho chúng đẩy tôi tới cái ghế tôi đă ngồi hôm nào chứng kiến Lê Các đi lên đài. Chúng đẩy tôi ngồi xuống ghế, và cũng như đêm nào trước đây không lâu, chúng dùng dây da dính liền ghế trói chặt chân, tay tôi dính vào ghế. Chúng cũng choàng sợi dây da vào miệng tôi, cho tôi không nói được. Tôi chỉ c̣n nh́n được.

Trói tôi vào ghế xong, chúng đi trở về chỗ cũ.

Tiếng nói đặc biệt khàn khàn của Bé Hiêu vang lên ngay dưới chân tôi làm toàn thân tôi như bị một làn điện mạnh chạy qua:

- Thiếu Tá đừng sợ. Bé Hiêu đây. Chốt dây trói được tháo lỏng rồi. Ông giựt mạnh là dây tuột. Ngay dưới tay ông có khẩu súng lục. Khi ông thấy tôi la lên, ông giựt dây trói, cầm lấy súng và bắn nó...

Nếu lúc đó tôi không ngồi trên ghế có lẽ tiếng nói của Bé Hiêu đă làm cho tôi xúc động đến khuỵu hai đầu gối xuống.

Trên cao kia, tiếng nói của Ma Vương lại vang vang:

- Kiều Xuân...Đài May Rủi chờ đợi ngươi. Bước lên đi...

Với những bước chân rất vững vàng, với dáng người, với điệu đi thanh thoát, quí phái, Kiều Xuân bước tới chân thang.

Không do dự nàng bước lên đài.

Chân nàng đặt lên vết chân vàng thứ nhất..

Trên trái cầu báo kết quả treo lơ lửng giữa trần đền, một vết chân vàng bật sáng. Vết chân ở đó bên May Mắn, bên phần vết chân của Phật. Kiều Xuân đă có một vết chân Phật.

Ma Vương ngồi im trong ngai..

Kiều Xuân bước lên, bước lên..

Nàng đặt chân lên vết chân vàng thứ hai trên bậc thang.

Một vết chân vàng nữa lập tức sáng lên trên trái cầu. Và vết chân này cũng là một vết chân Phật. Kiều Xuân đă đặt chân lên được hai vết chân may mắn.

Và Ma Vương nghển đầu lên, người Y như muốn trườn ra khỏi ḷng ngai. Tôi nh́n rơ đôi mắt Y trố ra, Y nh́n lên trái cầu đă ghi hai vết chân Phật với đôi mắt của kẻ nghi ngờ cả chính ḿnh.

Tiếng người thở, người thốt ra những tiếng kinh ngạc ào ào vang lên. Đám đệ tử của Ma Vương lại nhốn nháo.

Với hai vết chân vàng, Kiều Xuân đă cứu được cả tôi và nàng cùng thoát chết theo đúng điều kiện do Ma Vương đặt ra...

Nàng đă lên được hai phần ba của 21 bực thang lên ngai vàng với mũ vàng và gậy vàng. Nàng uyển chuyển bước lên, bước lên nữa...

Chân nàng đặt lên vết chân vàng thứ ba. Nàng dậm mạnh chân lên vết chân vàng thứ ba đó.. Và vết chân vàng thứ ba hiện lên trái cầu...

Tiếng ồn ào rền rền như sấm động: lại một vết chân vàng nữa của Phật. Kiều Xuân đă có ba bước chân vàng may mắn.

Nét mặt Ma Vương bấn loạn trông thấy. Hai bàn tay y trong hai tay áo rộng thùng th́nh cử động liên hồi trong khi sau lưng tôi đám đệ tử nhao nhao đứng lên. Tôi nghe rơ tiếng người la lớn những tiếng kinh ngạc...

Bọn hắc nô đứng ngây như tượng gỗ. Cả tên A Cốc cũng há hốc miệng nh́n lên trái cầu. Một sự lạ chưa từng xẩy ra, một sự lạ không ai có thể ngờ xẩy ra đang xẩy ra trong đền: một người đi trên những vết chân vàng và bất cứ vết chân nào người đó dẫm lên cũng là vết chân may mắn, vết chân của Phật...!

Theo điều kiện của Ma Vương, Kiều Xuân chỉ phải đi trên có 4 bước chân vàng thôi. Chỉ cần nàng đặt chân lên được hai vết chân của Phật, hai chúng tôi đă thoát chết, hai chúng tôi đă được quyền dắt nhau ra khỏi nơi này...

Nhưng nàng cứ đi lên, đi lên măi. Nàng đặt chân lên ba, rồi bốn, rồi năm vết chân vàng...Tất cả những vết chân vàng đó đều là...vết chân của Phật.!

Tiếng la nổi lên bây giờ rền trời. Tất cả mọi người - trừ Ma Vương chết sững và đám hắc nô người máy của Y - đều la ó. Kiều Xuân đă bước lên cả bẩy vết chân vàng và...

Cả bẩy bước chân đó đều của Phật...

Trong cả bẩy vết chân đó không có một vết chân nào của Ma Vương.

Tiếng ồn ào trong đền bây giờ nổi lên vang rền như sấm động, mọi người nhốn nháo, nhiều bóng người từ trong bóng tối nhào lên như muốn chạy lên đài, tiếng la ó cuồn cuộn nổi lên lớn đến nhức óc..

Ma Vương đứng bật dậy..

Nhưng một khung cửa nhỏ sau lưng Ma Vương đă bật mở, một bóng người nhỏ thó từ trong khung cửa nhẩy ra..

Người đàn ông nhỏ thó đó là Bé Hiêu.

Tay Bé Hiêu cầm khẩu súng lục. Và gă bước nhanh tới dí họng súng vào mạng sườn Ma Vương. Tiếng ồn ào náo động trong đền tắt ngay, đột ngột. Tất cả mọi người, kể cả bọn hắc nô ngẩn ngơ, không hiểu, đều hướng mắt nh́n lên đài.

- Dơ tay lên..

Bé Hiêu quát lớn và tất cả mọi ngướ đều nghe rơ tiếng gă quát:

- Đừng dở tṛ..Chết ngay tức khắc...Dơ tay lên...Mau...

Và người ta chứng kiến cái cảnh tượng chưa ai từng tưởng tượng có thể xảy ra: sau tiếng quát ra lệnh của người đàn ông nhỏ thó, nhỏ như một anh bé con đứng bên cạnh người lớn so với tấm thân vĩ đại của Ma Vương, hai bàn tay Ma Vương từ từ đưa lên cao khỏi đầu. Đưa lên và để đó không làm được một cử động ǵ khác.

Tôi dằng mạnh hai tay. Đúng như lời Bé Hiêu nói trước, dây trói chân tay tôi đă được tháo rời thành ghế, chỉ cần tôi dằng mạnh là bật tung. Tôi chồm dậy quá mạnh và tôi ngă sấp xuống nền đá trước mặt. Tôi vội vă quờ tay dưới ghế và nắm được khẩu súng để ở đó.

Trên cao, tên hắc nô A Cốc vừa định vung tay tung ngọn roi về phía Bé Hiêu. Tôi dơ súng lên và không nhắm, bóp c̣ ngay. Một khoái lạc khủng khiếp đến vội tràn ngập toàn thân tôi khi viên đạn thoát ra từ họng súng trong tay tôi bay xiên vào đầu tên hắc nô đó.

Chỉ một viên đạn thôi...A Cốc từ từ ngă ra và gă nhào từ trên đài cao xuống chân thang. Gă chết trước khi biết gă bị bắn.

Bọn hắc nô c̣n lại đứng ngẩn ngơ hết nh́n Ma Vương lại nh́n nhau. Chúng vẫn quen hành động theo lời chỉ huy, không có người chỉ huy chúng, chúng trở thành bất lực.

Tôi nghe tiếng Bé Hiêu nói lớn:

- Một thằng hắc nô làm bậy là anh chết trước.

Bé Hiêu thúc mạnh mũi súng vào mạng sườn Ma Vương.

Ma Vương ra lệnh cho bọn hắc nô. Tiếng nói của y nghe như tiếng ma, tiếng quỉ từ cơi Âm Ty vọng về.

Ma Vương nói với bọn hắc nô bằng một thứ tiếng riêng. Tôi nghe không hiểu nhưng linh tính cho tôi biết rằng dường như trong mấy tiếng ngắn đó, Ma Vương c̣n bảo bọn hắc nô làm một việc ǵ khác ngoài việc đứng yên một chỗ.

Bọn hắc nô buông khí giới xuống, chúng đứng tụ vào một góc dưới chân đài.

Tôi nhảy ba bước lên đài.

Kiều Xuân đứng sau lưng Bé Hiêu. Tôi nhẩy tới đứng cạnh Ma Vương, cũng như Bé Hiêu đứng kia, mũi súng trong tay tôi cũng chỉa vào mạng sườn Ma Vương chế ngự y. Kiều Xuân đi vội tới đứng bên tôi.

Tiếng ồn ào náo động trong đền lại nổ bùng lên, lớn mạnh hơn trước. Trong những hàng ghế đá, người ta xô đẩy nhau để chạy tới trước. Vừng sáng dưới chân đài đột nhiên có đầy người. Tôi nh́n xuống và thấy hiện ra cả trăm khuôn mặt vừa ngạc nhiên vừa căm phẫn nh́n lên Ma Vương.

Từ trong đám đông náo loạn đó, một người đàn ông bước ra đứng trong ánh sáng.

Người đó là Hải Tùng.

Mặt lăo trắng bệch như vôi. Hai mắt lăo rực lửa trông dữ dội không thua ǵ mắt Ma Vương. Hai bàn tay lăo đưa ra đằng trước, những ngón tay quắp lại trông như những móc thép. Lăo bước lên đài, bước lên từng bước một. Suốt từ lúc bước ra cho tới lúc đi lên hết 21 bực thang, những bực thang vẫn c̣n lấp lánh những bước chân vàng, đôi mắt rực lửa căm hờn của Hải Tùng không giây phút nào rời nh́n mặt Ma Vương. Có thể noi lăo nh́n Ma Vương trừng trừng và không chớp mắt.

Lăo bước lên như Tử Thần đi tới hái linh hồn kẻ lâm tử...

Bé Hiêu th́ thào bảo tôi:

- Ngăn lăo lại, Thiếu Tá...Chưa thể để lăo giết tên đại bịp này được. Thiếu Ta mau bảo lăo đứng lại.

Đến lúc đó tôi mới hiểu Hải Tùng đi lên để giết Ma Vương ngay lập tức. Nếu giết Ma Vương trước khi chỉ rơ tội trạng bịp bợm lường gạt của y cho bọn đệ tử của y thấy, rất có thể sẽ c̣n một số c̣n trung thành với y làm khó dễ chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đă thắng Ma Vương rồi, chúng tôi cần vạch rơ cho tất cả mọi người cùng thấy tội trạng của y trước khi giết y.

Tôi la lớn:

- Hải Tùng...Đứng lại..

Hải Tùng vẫn đi lên. Lăo như không nghe tiếng tôi. Mắt lăo vẫn rực lửa chiếu thẳng vào mắt Ma Vương. Lăo đi tới như người đang ở trạng thái xuất thần. Lăo chỉ c̣n một ư định là tới giết Ma Vương, không c̣n biết đến chuyện ǵ khác....

- Hải Tùng...Đứng lại ngay..Tôi không muốn giết anh nhưng nếu anh c̣n đi lên nữa..tôi sẽ bắn anh...Đứng lại ngay..

Lăo đứng lại.

- Anh.. đừng giết nó..Anh...để..cho tôi...quyền giết nó?

Giọng lăo the thé và sắc như dao.

Nếu tôi không nh́n thấy lăo nói mà chỉ nghe thấy tiếng nói ấy, tôi nhất định không tin rằng đó là tiếng Hải Tùng.

Tôi đáp lời yêu cầu của lăo:

- Việc đó tính sau. Bây giờ phải làm sao ngăn không cho bọn hắc nô động thủ. Chỉ một thằng nhẩy vào là Ma Vương có hể chạy trốn. Bắn giết lung tung bọn hắc nô bất lợi. Anh hăy giữ cho bọn chúng đứng yên.

Hải Tùng quay lại nói với bọn hắc nô. Chúng vẫn đứng yên nhưng nh́n vẻ yên lặng khác lạ của chúng, tôi càng thấy rơ như chúng đang chờ đợi một cái ǵ và chúng không chịu bó tay đầu hàng một cách dễ dàng như thế.

Bé Hiêu vội vă:

- Thiếu Tá...Ông bắt nó ngồi vào ngai. Tôi sẽ chỉ cho tất cả anh chị em thấy ngón bịp của nó...

Tôi thúc mũi súng vào mạng sườn Ma Vương, đẩy y đi trở lại ngai. Y đi theo tôi ngay, không chống cự. Y không cả nh́n lại tôi, gần như Y vẫn thản nhiên và Y cũng đang chờ đợi một cái ǵ xẩy tới.

Tôi bắt Y ngồi xuống ngai. Y ngồi ngay. Tôi nh́n kỹ nét mặt Y. Ma Vương đă trở lại b́nh thản, khuôn mặt lớn và nhẳn không qua một nếp răn nào của Y đă trở lại vô hồn và lạnh lùng như thường, không giận mà cũng không ngán sợ. Chỉ có đôi mắt Y là chiếu thẳng Hải Tùng. Y nh́n Hải Tùng không chớp. Tôi có cảm giác Ma Vương tin rằng người cầm đầu vụ nầy là Hải Tùng, kẻ thù chính của Y là Hải Tùng, c̣n bọn tôi chỉ là bọn bị Hải Tùng lợi dụng, chỉ huy, sai bảo.

Nhưng...dù cho Y có tin là Hải Tùng phản Y đi chăng nữa, tại sao Y lại không chống đối hoặc t́m cách chống đối? Chúng tôi đă thắng Y quá dễ. Y không ngờ nên trở tay không kịp ư? Chắc không phải thế. Ma Vương tất nhiên phải tính trước đến trường hợp Y có thể bị phản, bị kẻ thù chế ngự đột ngột, Y tất phải đặt sẵn kế hoạch đối phó. Nếu Y có bị chết, chắc chắn c̣n nhiều người khác chết trước Y hoặc chết sau Y, Y không thể đầu hàng hoặc chịu chết dễ đến thế.

Tôi không tin Ma Vương chịu chế ngự dễ như thế. Tôi tin rằng Y có kế hoạch thoát thân nào khác và Y đang chờ đợi. Mỗi giây đồng hồ trôi qua, nỗi lo âu trong tôi càng tăng lên.

- Anh chị em đứng yên chỗ. Đừng gây náo loạn. Anh chị em coi đây. Tôi tŕnh bày để anh chị em thấy chúng ta đă bị tên điếm này lường gạt như thế nào trong bao nhiêu năm nay...

Bé Hiêu nói lớn câu đó. Tôi không dám rời mắt nh́n Ma Vương để nh́n Bé Hiêu đang làm những ǵ.

Nhưng tôi không cần nh́n Bé Hiêu, tôi đă biết bộ máy điện tử làm cho những vết chân vàng hiện trên trái cầu kết quả là vết chân của Phật hay của Ma Vương tùy ư muốn của đại bịp Ma Vương.

- Nó hứa với chúng ta cái này cái nọ...Nó doạ giết chúng ta. Lần nào nó cũng thắng chúng ta.. Trong khi chúng ta sợ chết khiếp th́ nó cười thầm chúng ta. Nó cười chúng ta ngu xuẩn...Chúng ta ngốc dại bị nó đánh lừa trong bao năm mà cứ tưởng là nó may mắn hơn ta thật..Anh chị em nh́n đây...Trong tay áo nó dấu cái máy điện tử này. Nó ngồi đây hai tay chuyên thủ trong tay áo. Nó bận áo rộng là để làm việc đó. Nó chỉ cần ngồi im một chỗ, dùng ngón tay bấm mấy cái như vầy...Tôi làm thử cho anh chị em thấy tận mắt..Cô Kiều Xuân...Mời cô đi xuống thang..

Khoé mắt của tôi nh́n thấy Kiều Xuân yểu điệu đi trở xuống thang. Tuy đang cơn xúc động dáng điệu quí phái trong khi đi đứng của nàng vẫn c̣n y nguyên. Nàng như những bà Hoàng Hậu vẫn uy nghi cả khi bị quân cách mạng đưa ra chém đầu giữa chợ.

Kiều Xuân xuống tới chân đài may rủi, nàng đứng lại chờ.

- Bây giờ mời cô đi trở lên..Cô dẫm lên tất cả 7 vết chân vàng đó cho tôi.. Đó anh chị em coi..Trên trái cầu báo kết quả, anh chị em có thấy hiện ra vết chân vàng nào không?

Tôi liếc nh́n trái cầu lơ lửng giữa toà đền rộng. Trái cầu không ghi qua một vết chân vàng nào mặc dầu Kiều Xuân vừa đặt chân lên cả 7 vết chân vàng nằm rải trên 21 bực thang.

Bé Hiêu nói lớn:

- Anh chị em thấy đó...Như vậy có nghĩa là nhưng vết chân vàng ở trên bực thang này không có liên quan ǵ đến những vết chân ở trên trái cầu kia...

Cử toạ đứng nh́n lặng im. Họ ngẩn ngơ như những người vẫn chưa hiểu có chuyện ǵ xảy ra. Họ chờ đợi những sự việc sắp tới. Cả toà đền đông người nhưng không một tiếng động trừ tiếng nói the thé của Bé Hiêu:

- Tha hồ cho chúng ḿnh lựa chọn vết chân vàng trên thang. Nó chỉ cần bấm nút cái máy này dấu trong tay áo nó là những vết chân liền hiện trên trái cầu... Nó đă đánh lừa chúng ta trong bao nhiêu năm. Nó gian lận. Chúng ta bị thua v́ nó gian lận, nó lừa bịp.

Bé Hiêu làm một cử động ǵ đó và những vết chân vàng bật sáng trên trái cầu. Bằng chứng gian lận đă rơ rệt rồi. Đám đông ào ào phản ứng. Tiếng người chửi rủa vang lên. Nhiều người giận dữ nhào tới định xông lên đài để cắn xé Ma Vương.

Tôi la lớn:

- Hải Tùng...Giữ họ lại..

Và trong cơn náo loạn ấy, tôi có cảm giác như Ma Vương đang lắng nghe..

Kiều Xuân đến bên tôi:

- Anh..- nàng nói – em thấy có chuyện khả nghi. Hồi nẫy có 7 tên hắc nô đứng ở kia. Bây giờ chỉ c̣n có 6.

Tôi nh́n xuống nơi bọn hắc nô đứng và quả nhiên ở đó chỉ có 6 tên.

Tôi chợt hiểu Ma Vương vừa lắng nghe tiếng động ǵ. Hồi nẫy khi ra lệnh cho bọn hắc nô hạ khí giới, Y đă nói thêm một mệnh lệnh nữa: chờ có cơ hội một tên sẽ lẻn ra ngoài nổi hiệu báo động.

Khi hiệu báo động nổi lên, bọn hắc nô trung thành với chủ nhân chúng sẽ ào ào kéo tới đây và một trường chém giết khủng khiếp sẽ diễn ra. Bọn chúng có vơ khí, những ngựi kia th́ chỉ chân tay không và không quen chiến đấu, không thể liều mạng.

Trí óc tôi c̣n đang suy nghĩ t́m một giải pháp th́ náo loạn nổ bùng...

Ma Vương đang ngồi như tượng trên ghế bỗng vung tay ra. Bàn tay Y chém xuống cổ tay tôi làm khẩu súng trong tay tôi văng ra xa.

Khẩu súng chạm mạnh xuống nền đá và phát nổ. Tôi nghe tiếng Kiều Xuân la và tiếng Bé Hiêu gọi lớn...

- Hải Tùng...

Ánh đèn tràn đầy toà đền. Trong một cái chớp mắt tôi nh́n thấy ở khắp mọi nơi, bọn đệ tử c̣n trung thành với Ma Vương và những người muốn giết Ma Vương đang đánh đá nhau, đâm chém nhau...

Và tôi thấy Hải Tùng nhẩy vọt từ dưới chân thang lên đài.

Ma Vương vung tay ra nắm lấy cổ tôi – Y đă đứng dậy, Y định túm lấy tôi quăng xuống chân đài hoặc ném tôi vào Hải Tùng – nhưng nhanh hơn, tôi thụp xuống và lấy hết sức tôi phóng xuống chân Y, đẩy Y loạng choạng rồi ṿng tay ôm chặt lấy hai chân Y.

Hải Tùng đă nhẩy tới. Lăo chĩa bàn tay có những ngón tay thép ra chụp lấy cổ Ma Vương. Hai tay Ma Vương cũng chụp lấy cổ Hải Tùng và hai người cùng siết cổ nhau cùng lăn tṛn trên những bực thang xuống đài.

Có những tiếng kêu gọi nhau khủng khiếp vang lên từ bên ngoài như nghe tiếng một bầy chó sói. Bọn hắc nô tiếp viện đă tới.

- Lẹ lên Thiếu Tá.

Bé Hiêu kéo tôi lại. Gă chỉ tay về phía đằng sau ngai vàng:

- Ông chạy vô đó...Mau...

Đây là con đường đi vào hành lang bí mật mà Bé Hiêu đă đưa tôi đến đây đêm nào. Tôi nắm vội tay Kiều Xuân, dắt nàng chạy vào đó. Bé Hiêu chạy sau chúng tôi. Một cánh cửa nhỏ mở ra, tôi trông thấy nhiều bực thang hiện ra lờ mờ.

Bé Hiêu dục dă:

- Xuống mau...Trước đi..

Kiều Xuân bước xuống trước. Tôi theo sau, trước khi thụp đầu xuống tôi nh́n qua những chân ngai vàng và cảnh cuối cùng tôi nh́n thấy trong toà đền là một cảnh chém giết khủng khiếp.

Nhưng tôi không nh́n thấy Hải Tùng và Ma Vương đâu.

Bé Hiêu đẩy tôi xuống và nhẩy xuống theo tôi. Gă gần như nhẩy trúng hai vai tôi. Cánh cửa bên trên được đóng sập xuống.

Những bực thang dẫn chúng tôi vào một căn pḥng nhỏ bằng đá. Ngay trên đầu chúng tôi là nền đền. Những tiếng chân chạy rầm rập trên đó làm chúng tôi có cảm giác như đang ở trong ḷng một cái trống vĩ đại bằng đá.

Vào tới đây Bé Hiêu dúi khẩu súng vào tay tôi:

- Ông ra canh cửa. Phải mở cái cửa nữa mới ra khỏi đây được..

Tôi cầm súng đứng ở cửa căn pḥng. Sau lưng tôi Bé Hiêu loay hoay ṃ mẫm ở vách đá. Kiều Xuân đứng sát vào tôi:

- Được rồi...- Bé Hiêu la lên.

Tôi quay lại. Một khung cửa hẹp đă hiện ra giữa ḷng vách đá. Tôi dắt Kiều Xuân lọt qua đó vào một hành lang hẹp có ánh đèn mờ. Khung cửa khép lại sau lưng chúng tôi và nh́n trở lại là vách đá, tôi không c̣n thấy một dấu vết nhỏ nào chứng tỏ ở đó vừa có một khung cửa.

Trên đầu chúng tôi vẫn c̣n rầm rập tiếng chân người chạy qua, chạy lại.

Chợt..có năm tiếng nổ theo nhau vang lên..

Cả ba người chạy trốn chúng tôi cùng nghe rơ 5 tiếng nổ liên tiếp nhau. Chúng tôi dừng lại, lắng nghe.

Sau tiếng nổ thứ năm, những tiếng động bên trên từ từ dịu đi rồi mất hẳn.

Chương 20

Sự yên lặng ấy thật đột ngột và đầy đe doạ.  Có chuyện ǵ xẩy ra ở trong đền ? Không có lư bọn hắc nô đă giết được hết những người toan giết Ma Vương.  Cũng không có lư bọn hắc nô đă bị đàn áp.

Năm tiếng nổ vừa rồi có thể là 5 tiếng súng.  Nhưng ai đă bắn súng, cũng không có lư chỉ có 5 tiếng súng nổ mà chế ngự được ngay cảnh náo loạn khủng khiếp như tất cả mọi người đều nổi điên trong đó?

Kiều Xuân nói như th́ thầm

- Im cả rồi.  Sao vậy ḱa ?

Tôi cũng nói nhỏ:

- Một bên đă thắng...!

Tôi cảm thấy Kiều Xuân rùng ḿnh:

- Ma Vương... Anh không nghĩ rằng Ma Vươgn đă thắng chứ ?

Tôi không thể trả lời được nàng. Tôi không thể biết được cuộc chiến trí mạng giữa Ma Vương và Hải Tùng đă kết liễu ra sao.. Ma Vương giết chết Hải Tùng hay ngược lại. Tôi hy vọng Hải Tùng đă giết được Ma Vương. Ma Vương tuy mạnh hơn người thường nhưng sức mạnh của Hải Tùng – tôi đă biết – là một sức mạnh vô địch, khủng khiếp. Lăo có hai cánh tay bằng thép và khi lăo đă siết được cổ Ma Vương dù hai tay lăo có bị chặt rời khỏi thân thể, tôi tin rằng chúng vẫn siết chặt cổ Ma Vương. Điều dễ đoán nhất là cả Hải Tùng và Ma Vương đă đều chết.

 Ma Vương chết v́ bàn tay thép của Hải Tùng và Hải Tùng chết v́ những mũi dao của bọn hắc nô. Nhưng tôi không thể nói cho Kiều Xuân biết.

 Nhưng tôi cũng cần phải nói lời ǵ để làm cho nàng bớt sự lo âu:

- Dù cho Ma Vương có thoát chết được hôm nay hay không, thời ngự trị vàng son của hắn cũng chấm dứt rồi. Hắn không c̣n được người kính sợ hay thần phục nữa. Tṛ bịp bợm của Ma Vương đă bị lộ tẩy. Tất cả đều thấy hắn chẳng có quyền phép ǵ hơn chúng ta. Ma Vương không c̣n đáng sợ nữa.

 Qua bàn tay nàng nắm chặt tôi, tôi cảm thấy nàng vẫn c̣n run rẩy:

- Em không sợ nếu có anh ở bên – nàng run giọng – anh và chú Hiêu. Nếu có ông Hải Tùng cùng ở bên cạnh ḿnh nữa th́ nhất.

 Bé Hiêu chợt nói:

- Mẹ kiếp…Ḿnh tưởng ḿnh đă biết hết. Nào ngờ..

 Câu nói của gă làm tôi lo âu:

- Chú nói chi?

 Bé Hiêu quờ quạng vách tường nhẳn thín trước mặt chúng tôi:

- Tôi nói là chúng ta chưa thoát thân. Tôi tưởng là tôi đă rơ biết tất cả đường ngang, ngơ tắt trong sào huyệt này nhưng cho đến giây phút này, tôi mới biết là tôi lầm…

 Bé Hiêu thật dễ thương, nhưng gă có một tật hay nói nhiều. Nói nhiều mà c̣n nói xa xôi, bóng gió nữa. Tôi gằn giọng hỏi gă:

- Chú nói vậy nghĩa là sao đây ?

- Chúng ta có thể bị lạc đường – gă đáp – chúng ta có thể cứ đi quanh quẩn trong này cả đêm. Tôi không biết con đường này dẫn chúng ta đến đâu.

Tôi ngạc nhiên:

- Ủa..Tôi tưởng chú biết…?

Gă phớt tỉnh:

- Tôi cũng tưởng như ông.

Tôi đề nghị:

- Chúng ta cứ việc đi thẳng tới. Sau lưng chúng ta là đền may rủi. Điều đó chúng ta biết chắc rồi, con đường này chắc chắn phải đưa chúng ta tới một nơi nào chứ ?

Gă chặc lưỡi:

- Tất nhiên. Nhưng nó có thể đưa ba chúng ta tới chỗ chết. Ông thấy không..chúng ta ba người mà chỉ có mỗi một cây súng, lại thêm cô Kiều Xuân yếu đuối không thể chiến đấu được…Nếu bọn hắc nô cả trăm thằng ập tới th́ sao? Đừng nói ǵ cả trăm thằng, chỉ cần 10 thằng thôi, chúng ta cũng có thể bị chết. Chết lúc nào chứ chết lúc này, khi chúng ta đă hạ được Ma Vương thật là đáng tiếc…Chết v́ bọn hắc nô ngu si như súc vật nữa lại càng là một cái chết đáng hối hận..

Tuy bực tức nhưng tôi cũng thấy Bé Hiêu nói đúng. Chết lúc này và nhất là chết v́ bọn hắc nô súc vật thật là lăng nhách.

Đúng lúc chúng tôi lo sợ th́ hành lang tới một ngă tư. Rẽ trái hay rẽ phải đây ? Đường nào đi tới đất sống, đường nào đi vào chỗ chết ? Bé Hiêu đứng lại và quay nh́n chúng tôi. Tôi cảm phục gă v́ càng những lúc nguy cấp, gă lại càng tỏ ra thông minh, tháo vát, gă nói với Kiều Xuân :

- Cô chọn một con đường...Cô chỉ tay vào đường nào là chúng tôi đi đường ấy...

Hai con đường giống hệt nhau. Không do dự, Kiều Xuân chỉ tay vào con đường bên phải.

- Đúng rồi...-Bé Hiêu vui vẻ la lên - Chúng ta cứ đường phải mà đi. Có chết cũng là chết phải..

Tôi dắt Kiều Xuân theo gă đi . Vừa đi, gă vừa chăm chú nh́n hai bên vách như để t́m những dấu vết có thể có ở đó.

Tôi thấy đây là lúc thuận tiện để tôi hỏi về những việc xẫy ra trong thời gian tôi bị Ma Vương giam kín một chỗ.

- Bé Hiêu ..Anh cho tôi biết anh đă làm cách nào để phá cái máy điện tử của Ma Vương ? Trong khi tôi bị giam, anh đă trở lại đền ư ?

Tuy chỉ thấy lưng Bé Hiêu nhưng tôi cũng biết là gă đang cười , cái cười làm miệng gă mở rộng đến mang tai.

- Tôi đâu có trở lại đấy, ông..Trở lại đấy khó lắm đâu phải dễ. Ông đă cùng tới đó với tôi, ông biết là khó đến chừng nào..

- Vậy th́ chú sửa lại cái máy đó làm Ma Vương ngất ngư lúc nào mà giỏi quá vậy ?

- Tôi sửa máy ngay đêm tôi với ông vào đó và khám phá ra nó. Ông tưởng là tôi lắp lại cái máy như cũ nhưng chính lúc đó là lúc tôi phá nó ..Tôi cho tất cả bước chân vàng trên trái cầu đều thuộc về bên may mắn. Cho Ma Vương tha hồ nhấn nút, bước chân nào hiện lên trái cầu cũng là vết chân của Phật. Hắn không ngờ là máy bị phá, hắn không kiểm soát lại nên hắn vỡ mặt...Hà...Hà...Thật suốt đời tôi chưa bao giờ tôi thống khoái bằng lúc tôi nh́n bộ mặt ngơ ngác của hắn. Lúc đó ông có nh́n mặt hắn không? Ha..Ha..Hầu như người đang ngủ mê, hắn không tin ở chính mắt hắn...

Tôi cũng cười lớn theo Bé Hiêu mặc dù lúc đó đời sống của ba chúng tôi vẫn c̣n bị đe doạ, dù lúc đó chúng tôi c̣n có thể bị chết. Quả thực giây phút nh́n Ma Vương ngạc nhiên đến đờ mặt ra đó là một khoảng thời gian thống khoái nhất đời. Bé Hiêu có quyền cười. Gă có quyền cười từ lúc đó cho tới lúc gă chết.

- Không hiểu tại sao - gă tiếp - tôi lại có ư nghĩ rằng ông sẽ bị Ma Vương bắt đi lên đài lần tới..Linh tính thật kỳ cục. Tôi nghĩ vậy mà hoá ra đúng. Lúc đó có lẽ tôi cũng nghĩ rằng c̣n lâu lắm tôi mới có dịp đặt chân vào đền, rờ mó cái máy đó. Nên tôi tiện tay sửa lại nó luôn. Không ngờ tuyệt vời..

Tôi đưa tay lên nắm lấy vai Bé Hiêu, giữ gă đứng lại:

- Chú Hiêu..Chú đă trả lại tôi gấp ngàn lần những ǵ tôi đă làm cho chú...

Gă giơ bàn tay nhỏ như trẻ con lên ngăn tôi:

- Chờ đến lúc chúng ḿnh thoát ra khỏi đây và có cám ơn tôi cũng chưa muộn.

Gă chợ hất đầu lên như một con rắn nghe thấy tiếng động lạ:

- Chi vậy ?

Có một tiếng nổ vừa vang lên, tiếng nổ lớn hơn những tiếng súng chúng tôi vừa nghe thấy nổ trong đền hồi nẫy. Tiếng nổ này cũng gần chúng tôi hơn nữa. Vách hàng lang và cả sàn hành lang dưới chân chúng tôi đều rung chuyển.

Bé Hiêu th́ thào:

- Không phải tiếng súng, ông ơi..H́nh như là tiếng bom...Hay là...đúng rồi, tiếng tạc đạn..

Tiếng nổ thứ hai vang lên. Khi âm vang của nó chưa dứt, tiếp theo là tiếng nổ thứ ba..

Bé Hiêu kêu lên:

- Đúng tạc đạn rồi..

Và như một con chó săn tinh khôn đánh hơi thấy con mồi, gă tíu tít chạy qua chạy lại hai bên vách hành lang. Tôi có cảm giác như toàn thân gă đều t́m lối thoát. Gă sờ bằng tay, dẫm bằng chân và dùng cả mũi ngửi để t́m cửa.

- Phải mau mau ra khỏi đây..

Chợt gă đứng lại:

- Đây rồi...

Gă la lên và rối rít vẫy chúng tôi lại:

- Đứng sau tôi. Ông coi chừng khi tôi mở cửa..

Việc t́m ra cửa khó nhưng việc mở cửa th́ dễ. Tất cả những khung cửa bí mật hoặc để lộ cho mọi người qua lại trong lâu đài này đều có một hệ thống đóng mở giống nhau. Chỉ vài giây sau Bé Hiêu đă t́m ra chốt điện mở cửa.

Khung cửa bí mật mở ra và trước mặt chúng tôi là một thang máy.

Bé Hiêu thở ra một hơi dài nhẹ nhơm. Tôi và Kiều Xuân theo gă vào thang máy:

- Chúng ḿnh đi lên hay đi xuống ông?

Gă nhường cho tôi quyền quyết định, nhưng tôi có thể hơn gă ở nhiều nơi , ở đây gă hơn tôi. Tôi hỏi lại gă:

- Anh nghĩ sao, nên lên hay xuống ?

Gă lư luận:

- Đền May Rủi ở từng dưới cùng của lâu đài. Hiện chúng ta đang ở dưới thấp, nếu chúng ta đi xuống nữa, chúng ta sẽ tới sào huyệt của bọn hắc nô. Dại ǵ mà xuống thấp hơn nữa, chúng ta đi lên...

Tôi đồng ư ngay:

- Đúng đấy.

Kiều Xuân lại quyết định:

- Chúng ta đă đi theo đường phải. Bây giờ chúng ta đi lên.

Bé Hiêu nhấn nút điện cho thang máy đi lên. Đúng lúc đó, tiếng nổ thứ tư vang lên. Lần này tiếng nổ c̣n gần chúng tôi hơn nữa. Cả thang máy rung chuyển. Trong dư vang của tiếng nổ, chúng tôi nghe có tiếng gạch đá rơi ầm ầm..

Kiều Xuân xúc động:

- Chúng ta tới gần hơn...

Tôi thấy hy vọng sáng lên trong đôi mắt đẹp của nàng và hy vọng sáng lên trong đồi mắt Bé Hiêu . Gă nói như người tính toán một ḿnh:

- Nếu lọt vào được pḥng riêng của Ma Vương th́ chắc chắn là thoát. Vào được đó ḿnh sẽ t́m được đường hầm bí mật thông ra biển.

Gă cho thang máy dừng lại. Cửa thang vừa mở, tôi đă ngửi thấy mùi khói thuốc cháy khét lẹt. Bé Hiêu thận trọng ló đầu ra ngoài nh́n. rồi gă gật đậu ra hiệu cho chúng tôi gă bước ra khỏi thang máy trước.

Chúng tôi bước vào một căn pḥng nhỏ. Trong pḥng không có đồ đạc ǵ hết. Cuối pḥng có một khung cửa lớn bằng đồng. Tôi là người đă nh́n thấy nhiều khung cửa lớn trong những toà nhà lớn, nhưng chưa bao giờ mắt tôi nh́n thấy nhiều khung cửa lớn, vĩ đại, đồ sộ và chắc chắn như khung cửa này. Hai cánh cửa được làm bằng đồng đen, trông nặng đến nỗi tôi nghĩ rằng cửa phải được mở ra, đóng vào bằng máy điện. Sức người kể cà người khỏe, cũng không đủ để làm chuyển động cánh cửa đồng lớn đến như thế.

Trong khi chúng tôi đứng đó do dự, ngần ngại, hai tiếng nổ lớn nữa vang lên. Tiếng nổ như vang lên ở trên từng lầu ngay trên đầu chúng tôi. Tiếp đó là một tiếng ầm dữ dội vang lên . Đó là tiếng thang máy từ trên cao rớt xuống đất. Khi ra khỏi thang máy: Bé Hiêu đă phá hoại cái thang máy này. Phá hoại là nghề riêng của gă nên chỉ cần mất nửa phút là làm cho thang máy rớt từ trên cao xuống tận cùng hầm lâu đài.

Cánh cửa vào thang máy bật tung. Từ trong ṿm thang khói đen bốc lên, bay ra mù mịt:

- Cháy rồi...Cháy rồi...Thiếu Tá ơi ...

Bé Hiêu kêu lên và tôi thấy mặt gă trở thành trắng bệch.

Đột nhiên tôi nghĩ đến Phát.

Những tiếng tạc đạn vừa nổ làm tôi liên tưởng đến những tiếng tạc đạn có hơi độc đă được Phát chế tạo dành để dùng cho cuộc đánh tầu Phượng Hoàng. Chính Ma Vương nói cho tôi biết vài tiếng đồng hồ trước khi bọn hắc nô tới áp giải tôi tới đền may rủi là hiện lúc đó Phát đang ẩn nấp ở một nơi gần pḥng thí nghiệm của hăn. Chắc chắn là khi lệnh báo động vang lên trong lâu đài, những tên hắc nô có nhiệm vụ cầm chân Phát tại chỗ đă vội vă kéo nhau ùn ùn chạy đi tiếp cứu Ma Vương . Phát đă nh́n thấy cơ hội để hắn có thể trả thù. Tuy đang cơn điên loạn nhưng rất có thể hắn cũng c̣n đủ trí khôn và trí nhớ để t́m vào nơi cất những trái bom do chính tay hắn chế tạo ra, lấy chúng đem đi dùng vào việc giết Ma Vương , kẻ thù tối độc của hắn.

Tôi bước tới đẩy thử cánh cửa bằng đồng. Đúng như tôi nghĩ, cánh cửa không nhúc nhích nửa ly. Bé Hiêu bước tới tiếp tay tôi. Gă t́m thấy một nút điện nằm ngay giữa nắm đấm, nhấn nút và có tiếng động cơ rè rè chuyển động , cánh cửa lớn từ từ mở ra.

Tôi chỉa súng vào pḥng.

Một căn pḥng rộng, dài hiện ra trước mắt tôi không biết bao nhiêu bảo vật đẹp tuyệt trần. Pḥng riêng của Ma Vương . Đây chính là nơi tôi đă được Ma Vương vời đến hôm nào và tôi đă từ đây bước ra, ḷng thán phục Ma Vương . Hôm ấy, nếu không có t́nh yêu giữ tôi lại, nếu đời tôi không có Kiều Xuân và nếu tôi không được nàng yêu, tôi đă từ bỏ ư định chống đối Ma Vương và tôi đă trở thành đệ tử trung thành của Y.

Khói thuốc súng khét lẹt không biết từ đâu bay vào pḥng này. Khói làm mờ những bảo vật quí nhất, đẹp nhất trên trái đất. Nơi cuối pḥng có treo những tấm thảm Trung Đông lớn và trong lúc đứng đó, súng cầm lăm lăm trong tay chờ đợi mọi biến cố, tôi thấy những tấm thảm nơi cuối pḥng lay động.

Bé Hiêu cũng trông thấy như tôi, gă la lên:

- Coi chừng....

Tấm thảm rẽ ra và một người loạng choạng bước vào pḥng.

Người đó là Ma Vương .

Ba chúng tôi, Kiều Xuân , Bé Hiêu và tôi, lập tức đứng sát vào nhau. Ba chúng tôi như trở thành một để đối phó với con người quái quỷ ấy. H́nh như Ma Vương đă bị thương, nếu không bị thương, Y cũng đă bị kiệt lực. Tuy vậy khi nh́n thấy Y, bao nhiêu tóc trên đầu tôi đều dựng đứng hết cả lên như khi tôi bị sợ hăi đến cùng cực.

Không những tôi chỉ sợ hăi mà thôi, cảm giác của tôi lúc đó là một cái ǵ nặng hơn cả sợ hăi.

Kiều Xuân la lên một tiếng nhỏ khi nàng thấy Ma Vương như không trông thấy ba chúng tôi. Y cứ lảo đảo bước tới...

Hai tay Ma Vương đưa ra đằng trước quờ quạng như một người mù.

Và...Ma Vương đă bị mù mắt.

Đôi mắt gă, hai vật đáng sợ nhất , kinh dị nhất, lạ kỳ nhất trên khuôn mặt dị h́nh của Y đă mất ánh sáng. Chúng hăy c̣n mở lớn nhưng đôi tṛng đă bất động. Đuôi mắt có máu tươi rỉ ra, mép Y cũng có vết máu.

Bộ áo rộng của Ma Vương , bộ áo đại lễ mầu đen Y vẫn bận mỗi khi lên ngồi trên ngai chứng kiến đệ tử đi lên đài may rủi, giờ đây rách toang. Trên ṿng cổ Y tôi nh́n thấy rơ vết ngón tay của Hải Tùng. Cổ Ma Vương sưng lên và thâm tím lại v́ bị xiết quá chặt.

Một chân Ma Vương h́nh như bị thương nặng. Y lảo đảo và kéo lê chân đi, làm đổ vở lung tung những pho tượng quí bày trong pḥng. Có thể đến lúc đó Y vẫn chưa biết hai mắt Y đă bị mù, v́ Y vẫn c̣n nh́n ngang nh́n ngửa, đảo qua đảo lại cái đầu như để nh́n cho rơ hơn.

Ba chúng tôi trước cảnh đó đứng im như pho tượng trong lúc Ma Vương đến gần chúng tôi hơn.

Rồi tôi nh́n thấy từ trong ḷng đôi mắt đă mờ của Y có những gịọt lệ chảy ra, rớt xuống má Y rồi rớt xuống ngực áo rách.

Ma Vương...khóc ..!

Thế rồi, những tấm thảm treo nơi cuối pḥng lại lay động.

Một người đàn ông khác bước vào.

Người đàn ông này đuổi theo Ma Vương .

Và người đàn ông đuổi theo này là Phát.

Vai Phát đeo một cái túi vải trông như những cái túi vải của binh sĩ. Trong túi có đựng nhiều vật ǵ có vẻ nặng. Hắn bước vào pḥng, trông thấy Ma Vương, hắn há miệng và từ miệng hắn phát ra một tiếng ǵ quái đản, tôi nghe rơ nhưng không thể biết đó là tiếng rú hay tiếng cười.

Phát như không trông thấy ba chúng tôi, hắn chỉ nh́n Ma Vương . Hắn như chỉ c̣n biết Ma Vương .

Phát thọc tay vào túi vài lấy ra một trái tạc đạn. Hắn cầm trái bom trong tay và bây giờ th́ hắn cười lớn:

- Ma Vương ...Tâu Đại Vương...Xin Đại Vương dùng gót ngọc...Ha...Ha...

Phát cười hộc lên khoái trá trong lúc Ma Vương khóc, nước mắt chẩy ṛng ṛng.

Ma Vương cứ lảo đảo quờ quạng, t́m đường đi. Giọng nói của Phát trở thành đe doạ. Hắn quát lớn:

- Ma Vương . Đúng lại. Bom nổ tan xác bây giờ.

Ma Vương dừng lại.

- Đồ chó. Đồ khốn kiếp.- Phát hằn học lớn tiếng - Bây giờ mày hết hách dịch rồi ư? Mày giết nổi tao hay tao giết được mày? Ma Vương ..Tao giết mày như giết một con chó...

Ma Vương đứng im, tấm thân cao lớn run rẩy như tầu là trước gió.

- Thằng chó...Bây giờ mày hết oai hùng rồi ư ? Bao nhiêu quyền phép của mày để đâu cả ?Bọn hắc nô tay sai của mày chết đâu rồi ?

Phát ngửa cổ cười hộc lên. Gă như quên rằng gă đang cầm trên tay một trái bom độc và nếu trái bom đó rớt xuống, không chỉ Ma Vương sẽ chết mà tất cả mọi ngựi có mặt trong căn pḥng này, kể cả gă, cũng sẽ chết.

- Ha..Ha..Thú quá. Thằng chó chết kia. Mắt mày mù rồi. Mày đâu c̣n thấy đường nữa mà định ṃ đi? Mà mày đi đâu bây giờ chứ? Mày hết đất sống rồi. Tao làm phúc cho mày về Địa Ngục, để Ma Vương thứ thiệt dưới đó bẻ răng, cắt lưỡi mày...

Gă đổi giọng riễu cợt:

- Ôi ..Ma Vương ..Ôi chúa tôi...Xin người đoái thương, xin Người nh́n đến kẻ đệ tử trung thành này. Xin Người để mắt nh́n đến tôi. Tôi xin nguyện trung thành với Người suốt đời tôi.

Ma Vương từ từ quay lại phía Y nghe phát ra tiếng nói của Phát.

Đến lúc này Phát mới nh́n thấy ba chúng tôi.

Bàn tay cầm trái bom dơ lên cao,sẵn sàng ném xuống.

Kiều Xuân đứng chắn trước mặt tôi như nàng định dùng thân thể nàng che cho tôi, hai tay nàng dang ra, nàng kêu lớn:

- Phát...Đừng ném...Đừng.

Tôi cần phải thú thực một điều đáng xấu hổ: lúc đó mọi phản ứng của tôi đều bị tê liệt. Tôi biết rằng nếu trái bom trong tay Phát rớt xuống, Kiều Xuân , Bé Hiêu và tôi cùng chết với Ma Vương và Phát,, nhưng tôi không làm ǵ được để ngăn cản cho việc ấy đừng xẩy ra. Tôi không nghĩ cả đến việc nổ súng bắn Phát mặc dầu tôi vẫn cầm lăm lăm khẩu súng trong tay.

Nhưng dù tôi có bắn trúng Phát, gă vẫn ngă xuống và trái bom trong tay gă vẫn nổ, chúng tôi vẫn chết theo gă như thường.

Tiếng kêu của Kiều Xuân có mănh lực cứu sống tôi và Bé Hiêu.

Bây giờ tâm trí Phát không c̣n b́nh thường nữa sau trận bị Ma Vương hành hạ trong pḥng kiếng, tâm trí hắn đă trở thành điên loạn, nhưng hắn vẫn c̣n nhận ra Kiều Xuân . Chắc rằng trước kia Phát cũng yêu Kiều Xuân - người ta có thể yêu mà không biết là ḿnh yêu - nên giờ đây khi nàng la lên, hắn làm theo lời nàng ngay. Cánh tay dơ trái bom lên cao từ từ hạ xuống, Phát nhíu mày nh́n cho rơ hơn:

- Kiều Xuân đấy ư? C̣n những ai nữa đó ? Phải họ đi với Kiều Xuân không ? -Hắn hỏi dồn - Tới cả đây coi..

Ba chúng tôi làm theo lời Phát.

- Huy Giang đó hả ? Ai kia ? Thằng cha Hiêu ư ? Hai người đứng đó. Kiều Xuân qua đây với tôi. Đừng có tin hai cha đó. Đừng tin ai hết. Chỉ có ḿnh tôi trong cái sào huyệt khốn nạn nầy là thật ḷng thương Kiều Xuân mà thôi...Qua đây đứng với tôi mau..

Hắn gằn giọng:

- Hai anh kia đứng sát vào tường. Dơ hai tay lên đầu. Đứng yên...Đừng cử động. Huy Giang ...Tôi có nợ anh một món. Tôi sẽ trả nợ anh nhưng tôi không thể tin anh được.

Hắn quay lại Kiều Xuân :

- Kiều Xuân, đi đâu đó?

- Chúng tôi t́m đường thoát khỏi nơi đây...

Nàng dịu giọng nói với Phát như một cô chị gái hiền từ khuyên bảo thằng em trai bướng bỉnh:

- Phát cùng đi với chúng tôi nhé ?

- Đi với chúng tôi là đi đâu ? Chúng tôi là những ai?

Đôi mắt Phát rực lửa khi hắn noí câu đó và cơn điên khùng của hắn dường như lại bừng bừng nổi dậy.

- Tôi không đi đâu hết. Kiều Xuân cũng không đi đâu hết. Ở lại đây với tôi. Việc ǵ chúng ḿnh phải đi đâu ? Đây là giang sơn của chúng ḿnh. Ma Vương bất tài. Ma Vương tàn ác và gian trá, chúng ta đuổi nó đi, chúng ta giết nó đi. Tôi sẽ là Chúa Tể nơi này. Tôi có tài hơn Ma Vương , tôi sẽ chỉ huy bọn hắc nô cừ khôi, tài t́nh hơn nó. Tôi có bí quyết chế nước ma cho bọn hắc nô dùng, chúng sẽ vâng lệnh tôi như chúng đă vâng lệnh Ma Vương . Tôi làm cho chúng nó sung sướng hơn khi chúng phục vụ Ma Vương nhiều, chắc chắn chúng sẽ trung thành với tôi hơn với Ma Vương . Kiều Xuân sẽ là Nữ Hoàng nơi này..Tôi sẽ ch́u chuộng Kiều Xuân , tôi sẽ không bao giờ làm em khổ sở...Em phải tin tôi...

Phát đưa tay trái ra ṿng ôm lấy vai Kiều Xuân .

Tôi nh́n thấy toàn thân nàng phản đối ṿng tay đó của Phát.

Tôi nói khẽ với nàng:

- Cẩn thận. Đừng làm nó nổi giận.

Tuy tôi nói khẽ nhưng Phát cũng vẫn nghe thấy, hắn quát:

- Câm mồm. Anh biết cái ǵ mà nói? Anh là ǵ mà dám khuyên Kiều Xuân ? Đừng quên rằng Kiều Xuân thương tôi hơn thương anh...

Tôi đành dùng mắt để bảo Kiều Xuân :"Hắn điên rồi. Đừng cải vă với hắn. Chỉ nên làm sao cho hắn đừng liệng trái bom"

Ma Vương thật chưa chết , nhưng Ma Vương thứ hai đă sửa soạn lên ngôi.

Kiều Xuân nắm lấy tay Phát , thật ra nàng nắm tay hắn không phải v́ thân thiết mà để tay hắn đừng ṿng ôm vai nàng nữa:

- Phát. Đừng nói bậy. Đi với chúng tôi. Chúng tôi đưa anh ra khỏi nơi đây. Đây không phải là nơi để chúng ḿnh sống..

Phát lại ṿng tay xuống ôm ngang ḿnh nàng:

- Kiều Xuân nói đúng. Chúng ta không ở đây. Chúng ta tới đền may rủi ở . Nơi đó mới xứng đáng với chúng ḿnh..

Hắn nói tới đền may rủi và nhớ lại những ǵ xảy ra ở đấy, hắn cười lên the thé:

- Với những trái bom này, ḿnh là Chúa Tể...Bom ngủ. Không chết người đây. Kẻ nào hít phải khói bom này chỉ lăn ra ngủ. Tân Ma Vương rất nhân đạo. Tân Ma Vương không ác ôn côn đồ như thằng khốn nạn này...Hoan hô Tân Ma Vương ...

Kiều Xuân đột ngột hỏi:

- Hải Tùng đâu ? Phát có thấy ông bạn ḿnh, ông Hải Tùng ở đâu không?

- Hải Tùng hả ? Lăo đang nằm ngủ say ở trong đền. H́nh như lăo bị gẫy xương lưng. Lăo đánh nhau với Ma Vương nhưng không giết nổi nó. Phải nhờ tôi đến mới trị nổi Ma Vương ...Ha...Ha...Trong túi vải này có nhiều pháp thuật thần sầu lắm...Trong này có một b́nh nước, chỉ một tia sáng xịt ra là Ma Vương bị mù mắt liền...Ha..Ha...Nó trở thành con chuột mù...

Hắn cười lên ha hả và tiếng cười đầy điên loạn:

- Nó chưa được chết ngay. C̣n lâu nó mới chết. Tôi c̣n bắt nó sống để hành hạ như nó đă hành hạ không biết bao nhiêu người. Nó nhốt tôi vào pḥng kiếng, tôi sẽ bắt nó đi lên đi xuống đài may rủi. Đi lên đi xuống 21 bực thang suốt đời nó. Nó bầy ra cái tṛ lên thang đó, nó sẽ phải khổ v́ đi lên đi xuống...Ha...Ha...Chúng ḿnh sẽ ngồi trên ngai coi nó đi lên, đi xuống.. Kiều Xuân ..Tôi cho em ngồi cái ngai vàng lớn, tôi ngồi ngai vàng nhỏ cũng được, miễn là có em ngồi ở bên. Tôi cho em đội vương miện, cầm vương trượng. Em là Nữ Hoàng của tất cả. Kẻ nào chào tôi là phải cúi đầu trước em...

Tôi đành mang Kiều Xuân ra để thức tỉnh hắn:

- Bọn hắc nô chưa bị tiêu diệt hoàn toàn. Tính mệnh Kiều Xuân vẫn c̣n bị đe doạ. Chúng ta cần đưa Kiều Xuân ra khỏi đây trước đă. Phát...Nếu anh biết con đường hầm bí mật Ma Vương vẫn dùng để đi từ đây ra bờ biển, anh nên chỉ để Kiều Xuân thoát đi.

Gă hét lên:

- Tôi ra lệnh cho anh phải câm mồm. Tất cả mọi ngựi ở đây đều tuân lệnh Ma Vương . Bây giờ Ma Vương tuân lệnh tôi, tất cả phải tuân lệnh tôi. Nghe chưa ?

Gă quắc mắt chỉ tay:

- Đi tới góc kia...

Không c̣n biết làm cách nào hơn, tôi đành làm theo lời hắn.

Hắn chỉ cho tôi tới một góc pḥng, nơi có bầy một cắp sư tử bằng ngọc thạch lớn như sư tử thật.

- Tôi cho phép anh với thằng Hiêu ra khỏi đây. Anh đă cứu tôi một lần, tôi tha chết cho anh. Tôi cho anh được trở về thành phố. C̣n thằng Hiêu th́ ...tôi không ưa cái bản mặt chuột kẹp gian xảo của nó, tôi cũng cho nó đi nốt. Hai thầy tṛ anh ra khỏi đây cấm không được trở lại nữa...Nghe chưa?

Gă trừng mắt nh́n Bé Hiêu và Bé Hiêu cũng ríu ríu bước tới đứng bên tôi.

- Anh muốn t́m đường hầm bí mật ra biển? Đó..Cửa đường hầm đó. Tḥ tay vào mơm con sư tử bên trái , vặn lưỡi nó hai cái, cửa mở...

Tôi làm theo lời Phát nói. Quả nhiên sau hai cái vặn cái lưỡi cũng bằng ngọc của con sư tử, có tiếng máy điện chuyển động và một khung cửa hiện ra trên tấm vách.

Chúng tôi t́m thấy đường hầm nhưng tôi không thể ra đi được một ḿnh. Tôi không thể bỏ Kiều Xuân lại với Phát - Phát đă điên rồi. Trước sau thể nào gă cũng chết cùng với Ma Vương . Phát không thể không chết cùng một lúc với Ma Vương.

- Hải Tùng ...

Bàn tay cầm trái bom của Phát lại dơ lên:

- Cho anh cái này...Cầm đi để đối phó với bọn hắc nô canh cửa hầm...Cẩn thận ạ. Bắt trượt là đi luôn đó nghen..Ha..Ha...

Như một gă trẻ con tinh nghịch, Phát ném dứ cho tôi trái bom. Tim tôi đập mạnh. Nếu gă ném trái bom tới mà tôi vô phúc bắt trượt th́ bom sẽ nổ, tôi và Bé Hiêu sẽ ngủ gục ở đây và chúng tôi sẽ chết. Kiều Xuân cũng chết nếu không có hai chúng tôi đưa nàng ra khỏi nơi ma quái này.

Phát liệng trái bom tới và may mắn hăy c̣n ở với tôi, tôi chụp trúng.

Khi Phát liệng dứ trái bom, Kiều Xuân đă đứng xa được gă vài bước.

Tôi và Bé Hiêu nh́n nhau. Chúng tôi hiểu ư nhau. Tôi nh́n Kiều Xuân . Nàng cũng hiểu tôi muốn nói ǵ với nàng qua mắt nh́n.

Phát lại quát lớn:

- Đi đi...C̣n đứng đó chờ ǵ nữa...

Tôi gật đầu. Bé Hiêu đưa tay lên nhấn nút điện gă vừa t́m thấy ở bên khung cửa. Điện trong pḥng chợ tắt phụt. Trong bóng tối có tiếng Phát gừ lên tức giận và bàn tay Kiều Xuân tung ra nắm được tay tôi:

- Em đây...

Tôi kéo nàng qua khung cửa..Không kịp t́m chốt đóng cửa hầm lại, ba chúng tôi chạy luôn xuống bực đá.

Bọn hắc nô đúng là một lũ người máy. Chúng chỉ có nhận lệnh và làm theo đúng lệnh. Chúa của chúng là Ma Vương . Ma Vương bảo chúng canh cửa và chúng chỉ biết có một việc canh cửa. Tuy bên trên có những tiếng động ồn ào nhưng trong đường hầm bí mật này , hai tên hắc nô đứng canh cửa vẫn chỉ biết có canh cửa. Chúng không cần thắc mắc ǵ hết về những tiếng động lạ đang ầm ầm nổ trên đầu chúng.

Hai bên khung cửa sắt chặn đường đi của chúng tôi có hai tên hắc nô. Hai tên cao lớn, vạm vở, trông hung ác , cầm giáo , lưng có đeo dao găm. Thấy ba chúng tôi xuất hiện ở đầu thang đi xuống, chúng thủ thế. Bé Hiêu nhanh trí la lớn:

- Ma Vương xuống...

Gă chỉ tay lên đầu cầu thang . Hai tên hắc nô nh́n lên và tôi rút súng ra nổ một phát vào giữa ngực một tên. Tên kia bị Bé Hiêu dùng đ̣n giang hồ đánh một cú chặt karaté vào giữa cổ họng, gục xuống ngất đi.

Tôi sợ bên trong kia - đường hầm từ đây ra tới bờ biển c̣n xa lắm, xa cả hai , ba cây số - thể nào cũng c̣n trạm gác nữa. Tiếng súng nổ vừa rồi có thể báo cho bọn hắc nô trong kia biết là có biến.

Bé Hiêu loay hoay t́m chốt điện để mở cánh cửa sắt. Nhưng không thấy, mồ hôi gă nhỏ giọt trên trán. Chợt, Kiều Xuân nói:

- Cửa này có khoá. Có lần tôi nghe Ma Vương nói đến những ch́a khóa mở cửa này. Soát ḿnh bọn này coi..

Đông người bao giờ cũng lợi hơn một người. Có t́m chốt điện đến sáng mai Bé Hiêu cũng không thấy. Gă cúi xuống soát trong ḿnh tên hắc nô,quả nhiên gă móc ra được một chùm ch́a khóa.

Chưa đầy một phút sau, Bé Hiêu đă mở được cửa sắt. Con đường hầm hiện ra trước mặt chúng tôi, dài dằng dặc, vắng tanh, có đèn sáng và sạch không một cọng rác.

Chúng tôi bước vội qua khung cửa và qua xác hai tên hắc nô. Lần này Bé Hiêu có đủ th́ giờ để đóng cửa lại cẩn thận.

Chúng tôi vừa đi vừa chạy trên đường hầm. Bé Hiêu chạy trước, tôi dắt tay Kiều Xuân . Nàng tuy mệt nhưng không thốt ra một nửa tiếng kêu than.

Đúng như tôi nghĩ, chạy chừng trăm thước, chúng tôi tới một cửa sắt khác. Hai tên hắc nô đứng gác ở đây cầm súng trường. Đây là hai khẩu súng đầu tiên mà tôi thấy nằm trong tay bọn hắc nô ở đây.

Hai tên cùng chỉa súng vào chúng tôi nhưng có lẻ nhận ra Bé Hiêu chúng chưa bấm c̣ bắn chúng tôi.

Bé Hiêu cố trấn tỉnh , cố nhịn thở để nói lớn từ xa:

- Đừng bắn. Ma Vương bảo chúng tôi đi trước...

Bọn hắc nô không bóp c̣ nhưng hai mũi súng vẫn chỉ vào chúng tôi.

Một tên cất giọng khàn khàn hỏi. Nghe giọng nói đặc biệt của gă, tôi đoán gă là người Tầu:

- Các người đi đâu ?

Bé Hiêu trả lời như máy:

- Có lệnh của Ma Vương ...Đi ra biển sửa soạn du thuyền Tiên Nữ..

Bọn hắc nô ngốc dại tin ngay. Chúng hạ súng xuống.

Tên Tầu Lai lại hỏi:

- Có lệnh của Ma Vương ư ? Tín bài đâu ?

Bé Hiêu hất hàm cho tôi:

- Tín bài của Ma Vương đâu ? Lấy ra tŕnh đi..

Hiểu ư, tôi tḥ tay vào túi. Hai tên hắc nô tưởng tôi rút tín bào của Ma Vương ra tŕnh nhưng vật tôi rút ra là khẩu súng. Tôi nổ hai phát và hai tên gục xuống không tên nào thốt ra được một tiếng.

Tôi vừa lạnh lùng và tàn nhẫn giết ba mạng người.

Trên mặt trận, tôi đă nhiều lần cầm súng bắn quân thù, nhưng đấy là việc xẩy ra trên mặt trận. Người lính chiến bắn quân thù trên chiến trường có tâm trạng khác với người dùng súng bắn kẻ thù riêng của ḿnh khi mặt đối mặt. Nhưng đấy là chuyện sau này, tôi sẽ hối hận nhiều về hành động giết người bừa băi của tôi hôm nay nhưng ngay lúc này tôi vẫn bắt buộc phải giết, nếu tôi chưa muốn bị giết..

Hai tên hắc nô vừa gục xuống, đường hầm rung chuyển như có động đất, như bên trên bị dội bom hạng nặng. Từng tảng đá lớn từ trên đầu đường hầm rơi xuống phát ra những tiếng ầm ầm rền như sấm động. Đèn điện lập loè, chớp chớp mấy cái rồi tắt phụt. Bóng tối dày đặc bao trùm chúng tôi. Tối đen đến nổi tôi không c̣n nh́n thấy mặt Kiều Xuân .

Nếu cuộc chạy chết này không có Bé Hiêu , tôi tin rằng tôi không thể đưa Kiều Xuân ra khỏi đường hầm. Trong ḿnh Bé Hiêu lúc nào cũng có cây đèn bấm. Gă lấy vội đèn bấm ra và chúng tôi lại có ánh sáng.

Khi tiếng đá tảng tạm im, tôi nghe Bé Hiêu nói:

- Trên đó nổ rồi...Thế là hết đời Ma Vương ..

Tôi cũng nghĩ như Bé Hiêu . Tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả mặt đất vừa rồi không phải là tiếng tạc đạn. Đó phải là tiếng máy điện phát nổ và khi máy điện nổ, cả lâu đài, hoặc ít nhất cũng là một phần lớn của lâu đài , nổ tan tành. Nếu lâu đài bị nổ tan, nếu Ma Vương chết, Phát cũng phải chết. Cả trăm kẻ khác cũng chết theo. Hải Tùng cũng không tránh khỏi cái chết. Những người đó bị chết tan thây không có ǵ thiệt hại nhưng bao nhiêu bảo vật được Ma Vương đem về tàng trử ở đây từ bao nhiêu năm nay với bao nhiêu công lao, bị phá tan, thật tiếc. Những bảo vật đó là kết tinh của tinh hoa nhân loại. Làm chúng bị tiêu hủy thật là một trọng tội đối với nhân loại. Mất đi những vật quí không sao có thể thay thế được đó, loài người từ nay bị nghèo đi rất nhiều, rất nhiều.

Nghĩ đến những bảo vật vừa bị phá hủy ở trên đầu tôi, bỗng dưng tôi cảm thấy đau đớn, tiếc hận một cách khủng khiếp! Cảm giác tiếc hận làm cho thần kinh của tôi trùng xuống, toàn thân tôi mệt mỏi, đầu óc tôi trống rỗng và tôi không c̣n thiết ǵ nữa. Kể cả việc chạy chết...

Tôi có cảm tưởng tôi là một tên tội phạm có tội nặng đối với nhân loại.

Kiều Xuân cũng có cái cảm giác đó như tôi, v́ hai ṿng tay nàng ôm gh́ lấy tôi và nàng khóc nức nở nghẹn ngào. Chúng tôi ôm chặt nhau đúng trong đường hầm tối đen, không c̣n muốn bước đi nữa.

Mở xong cánh cửa sắt thứ hai, Bé Hiêu đă bước qua cửa nhưng không thấy hai chúng tôi đi theo, gă dừng chân, dục:

- Đi chứ? C̣n chờ ǵ nữa?

Tôi phải cố gắng lấy lại nghị lực để dắt tay Kiều Xuân đi theo gă.

Ánh đèn bấm trong tay Bé Hiêu soi đường cho chúng tôi. Tiếng nổ vừa rồi mạnh đến nỗi có nhiều đoạn đường hầm bị sụp. Nhiều tảng đá lớn rớt xuống nằm ch́nh ́nh ngay giữa đường. Chúng tôi phải len lỏi, trèo qua những tảng đá ấy. Kiều Xuân vẫn c̣n khóc, c̣n tôi vẫn thấy sợ. Chúng tôi vẫn chưa chắc đă thoát chết. Chỉ cần một đoạn đường hầm bị sụp, đá đổ xuống nghẽn lối là chúng tôi sẽ bị mắc kẹt trong đường hầm này. Chắc chắn là cửa hầm đă bị đá gạch của toà lâu đài đổ xuống bít kín., chúng tôi khó ḷng trở lên mặt đất bằng lối cửa đường hầm.

Nếu đường hầm sụp, ba chúng tôi sẽ bị chết trong này như ba con chuột.

May sao càng đi xa lâu đài, sự thiệt hại của đường hầm càng thấy ít đi. Khi kiến tạo con đường hầm bí mật này, có lẽ Ma Vương đă nghĩ đến, đă tính đến một cuộc trị v́ lâu dài cả trăm năm, một cơ nghiệp truyền tử lưu tôn nên Y đă cho làm đường hầm rất vững chắc. Sau cùng, chúng tôi tới một cánh cửa sắt lớn. Chúng tôi biết đây là cánh cửa cuối cùng. Cửa này không có người gác. Bé Hiêu vất vả măi nhưng rồi cả một khung cửa sắt lớn ấy chuyển động và chúng tôi cảm thấy không khí mát lạnh ùa vào mặt. Có tiếng sóng biển vỗ rất gần. Chúng tôi đă tới chỗ tảng đá hôm nào tôi trông thấy Ma Vương đứng sững nh́n ra biển.

Tôi dắt Kiều Xuân lên tảng đá. Tôi trông thấy chiếc thuyền Tiên Nữ sáng rực ánh đèn. Thuyền dường như đến gần cầu tầu hơn, sẵn sàng đón người ra đi. Trên thuyền có một ngọn đèn pha chiếu xuống con đường từ rừng đi ra cầu tầu.

Bọn thủy thủ đă biết trong lâu đài có sự biến động. Chúng đă đề pḥng bị tấn công. Du thuyền chưa đi v́ bọn thủy thủ c̣n chờ đợi Ma Vương của chúng. Nhưng chúng tôi không lên thuyền, chúng tôi chỉ cần chiếm được một cái xuồng máy.

Bây giờ đây, lửa cháy từ lâu đài làm cho cả một góc rừng cây rực một mầu hồng. Tiếng nổ liên hồi phát ra như tiếng một kho đạn lớn bị phát nổ. Đám tang Ma Vương thật ồn ào. Con người kỳ dị đó khi sống đă ảnh hưởng đến nhiều người, đă bắt nhiều người phải chết, khi Y chết , tất phải có nhiều người chết theo. Tôi nghĩ đến Hải Tùng , đến Phát, đến cả trăm người chết theo Ma Vương mà tôi đă quen hoặc chưa quen, đă gặp hoặc chưa gặp.

Ánh đèn pha trên du thuyền chiếu vào ba chúng tôi. Bọn trên thuyền tưởng là chúng tôi muốn lên thuyền nên không có phản ứng ǵ. Nhưng khi tới cầu tầu, Bé Hiêu nhẩy xuống chiếc xuồng lớn nhất đậu ở đó. Gă cho máy nổ, tôi đỡ Kiều Xuân nhẩy xuống và chiếc xuồng lướt thẳng ra khơi.

Chương 21
 

ĐOẠN KẾT CỦA MỘT CUỘC PHIÊU LƯU CÓ T̀NH YÊU TUYỆT ĐẸP 

Đêm, trời có trăng xuống và sao lấp lánh. Xuồng máy có động cơ cực mạnh lướt như bay trên mặt biển lặng. Bé Hiêu cầm lái. Tôi ngồi sau ôm vai Kiều Xuân . Nàng ngă đầu vào ngực tôi. Những sợi tóc của nàng theo gió bay vào mặt tôi. Cảm giác đó làm cho tôi biết rằng tôi đang tỉnh chứ không phải là đang mơ, tôi đang sống và tôi có t́nh yêu. Sau bao nhiêu nguy hiểm và tuyệt vọng, lo âu, sau cùng t́nh yêu của chúng tôi đă thắng. Rút lại kinh nghiệm vụ này, tôi thấy một sự thật hiện lên rơ rệt.: thành thật bao giờ cũng thắng giả dối. Dù người đời có nói và nghĩ thế nào đi chăng nữa, thành thật bao giờ cuối cùng cũng vẫn thắng giả dối. Thành công trên giả dối không thể nào lâu bền. Người ta không thể lừa dối được tất cả mọi người măi măi.

Như Ma Vương chẳng hạn. Con người đó quả là một thiên tài, một nhân vật thông minh xuất chúng và nhiều tài năn, nhiều khả năng dị thường. Nếu Y cứ thành thật dùng tṛ chơi 7 bước chân vàng để ngự trị mọi người, rất có thể Y sẽ thành công măi măi. Nhưng Y đă giả dối, Y đă lừa đảo, rốt cuộc Y bị người khác lừa lại bằng chính cái tṛ lừa đảo của Y.

Chúng tôi đă thắng Y, chúng tôi đă giết được Y, nhưng Y c̣n đệ tử trung thành ở nhiều nơi trên thế giới này. Liệu những tên đó có chịu buông tha cho những kẻ đă hại chủ nhân chúng chăng ? Chưa biết, nhưng sống là tranh đấu, không tranh đấu với người này th́ tranh đấu với người khác. Chúng tôi bắt bưộc phải chấp nhận sự kiện có thể bị trả thù.

Tôi gạt bỏ quá khứ đen tối đi để hướng về tương lai.

Tôi nói nhỏ vào tai Kiều Xuân :

- Em yêu...Tất cả vốn liếng tiền bạc của anh chỉ có hai trăm năm mươi ngàn đồn. Đó là tổng số tiền vốn của anh trong đêm đầu tiên anh gặp em.

- Th́ đă sao? Thế là nhiều rồi c̣n ǵ nữa?

Nàng ngồi sát vào tôi.

- Số tiền ấy chỉ vừa đủ để chúng ḿnh sống qua một tuần trăng mật. Số tiền Ma Vương trả công anh đi lấy ṿng Măng Xà cho Y sẽ được gửi đến tặng Viện Bảo Tàng. Tên người tặng tiền sẽ là...Vô Danh.

- Tất nhiên là thế rồi - Nàng hôn tôi và dơ tay lên như muốn với lấy ngôi sao trên trời - Anh có thấy không? Chúng ta được tự do...Tự do thật sướng ...Phải không anh ?

Trước mắt chúng tôi, mờ mờ trong sương đêm, đă thấy ẩn hiện ánh sáng của những dẫy đèn thành phố.

Ánh sáng lấp lánh trong màn đêm mờ đó gợi cho tôi nhớ đến một vật. Tôi thở dài:

- Bao nhiêu là bảo vật tiêu tan...Mất đi thật vô ích. Biết thế lúc đó ḿnh lượm lấy cái vương miện trên ngai vàng. Bao nhiêu kim cương gắn ở đó. Có nó, ăn tiêu huy hoàng đến đời con, đời cháu ḿnh cũng chưa hết của...

Bé Hiêu chợt quay lại bảo tôi:

- Ông muốn lấy cái vương miện đó ư? Có ǵ khó đâu...

Gă tḥ tay vào trong ngực áo:

- Vương miện của ông đây...

Tay gă rút ra cái vương miện đầy trân châu, kim cương rực rỡ đặt vào ḷng Kiều Xuân . Ánh sáng phát ra từ những viên kim cưong chiếu lên mặt chúng tôi. Chúng tôi nh́n ngây bảo vật tuyệt vời đó trong một lúc lâu không nói được nên lời. Dường như chúng tôi không tin là cái vương miện đắt giá nhất trái đất này lại nằm trong ḷng Kiều Xuân thật.

Bằng giọng nói thản nhiên như đấy là một chuyện thường, Bé Hiêu nói tiếp:

- Vương miện hơi bị méo một chút. Nhưng không hề hấn ǵ, sửa lại được ngay. Tôi vồ cả cây vương miện, nhưng tiếc quá, tuột ay rơi mất. Không kịp ṃ t́m... Chúng ḿnh chia nhau cái măo này vậy. Chia làm hai hoặc chia làm bốn. Ông và cô Kiều Xuân lấy hai phần. Tôi và Ma-Ri, vợ tôi, lấy hai phần. Tôi xin chia cho vợ tôi một phần v́ lúc lấy cái măo này, tôi nghĩ đến nó. Đem về làm quà tặng nó. Chắc vợ tôi nó mừng lắm.

- Bé Hiêu ..Tôi tặng riêng chú cái này...

Kiều Xuân nhô người lên, nàng hôn lên má Bé Hiêu .

Gă xúc động:

- Trời..Trời..Cô làm tôi nhớ vợ tôi quá...

Bây giờ, dẫy đèn hải cảng đă hiện rơ trước mắt chúng tôi. Chúng tôi sắp trở về với loài người b́nh thường và cuộc sống cũ. Tôi liệng khẩu súng và trái tạc đạn xuống biển và quay lại ôm Kiều Xuân trong ṿng tay.

B́nh ḿnh sắp lên trên biển. Trời đă hừng đông. Cuộc sống đầy mật ngọt..

Làn môi Kiều Xuân c̣n ngọt hơn mật...
 

Hết

 

Pages Previous  1  2  3  4