Đang mải xét tủ áo, gă hơi giựt
ḿnh :
- Thưa …11 giờ…Tôi không muốn
đánh thức ông song Ông Thánh cho lệnh ông sẽ ăn trưa với ông vào
lúc 12 giờ trưa nay.
- Tốt. Chúng ta c̣n thừa th́
giờ.
Tôi vào pḥng tắm và trong lúc
nằm trong bồn nước nóng, kế hoạch đối phó với Ma Vương đột nhiên
thành h́nh trong óc tôi. Tôi nhận lời Ma Vương và đi lên đài may
rủi ngay. Nhưng lần đầu, tôi sẽ không đi hết những bước chân tôi
được quyền đi. Tôi chỉ dẫm lên hai bước chân vàng thôi. Rồi
nghỉ. Tôi cần có th́ giờ để t́m hiểu nhiều chuyện nữa trước khi
chịu giao linh hồn và thể xác của tôi cho Ma Vương.
Nếu trong hai bước tôi đặt trên
những bực đài có một bước của Ma Vương, nếu tôi có phải phục vụ
Y trong thời hạn một năm cũng không sao. Trong ṿng 12 tháng đó,
tôi tin là tôi sẽ có thể t́m biết được nhiều chuyện có thể giúp
tôi trở thành ngang tài với Ma Vương. Chắc chắn thế nào Y cũng
có những sơ hở…
Tôi sẽ không đem may mắn ra đối
phó với Ma Vương, tôi sẽ đối phó với trí óc y bằng trí óc tôi.
Tôi không muốn t́m cách trốn
khỏi tay Ma Vương. Đối phó với kẻ thù bằng cách bỏ trốn là cách
bất lợi nhất. Tôi muốn được Y nhận vào đám người thủ hạ của y,
như Hải Tùng, như Phát, chàng công tử bột đă bị tôi trêu chọc
trong chuyến xe điện ngầm đêm qua. Tôi tin rằng tôi có thể giúp
được Ma Vương nhiều việc ngang với Hải Tùng và nếu khéo léo, tôi
cũng sẽ được Ma Vương tin cẩn, trọng đải như Hải Tùng.
Tôi nghĩ đến số tiền 10 triệu
bạc mà Ma Vương đă làm tôi mất tiêu. Tôi muốn bắt Y phải trả lại
tôi gấp 10 lần số bạc ấy, tức là tôi muốn lấy của Ma Vương
khoảng 100 triệu đồng, nếu tôi thắng Y…
Nếu tôi thắng Ma Vương…Ư nghĩ
lạc quan đó làm tôi bất giác cười thành tiếng.
Đứng bên cửa, Tôn nói vào :
- Sáng nay, dường như ông vui
điều ǵ…?
Tôi cười lớn hơn :
- Phải vui chứ, chú Tôn… Khắp
thế gian đâu cũng có ánh nắng của mặt trời. Khắp nơi đâu cũng có
hoa tươi và chim hót… Ở đây cũng có đủ từng ấy thứ : mặt trời,
hoa tươi, chim hót…Tôi phải vui chứ…
Gă không hiểu tôi nói ǵ, gă
cũng thắc mắc nhiều khi thấy tôi tỏ ra vui vẻ mà không lo âu,
rầu rĩ. Tuy nhiên, gă cũng vẫn lể phép :
- Thưa ông vâng. Ở đây có đủ
những thứ đó…
Tôi cạo râu cẩn thận và chậm răi
bận y phục. Trước 12 giờ, tôi theo Tôn ra khỏi pḥng. Lần này
Tôn cũng đưa tôi vào thang máy và tôi nhận thấy dường như thang
máy dừng lại ở một tầng cao hơn tầng mà tôi đă được đưa tới đêm
qua. Căn pḥng tôi tới trưa nay cũng có hai tên hắc nô đứng canh
hai bên cửa.
Bước qua ngưỡng cửa, tôi như
người bị loá mắt v́ ánh nắng rực rỡ. Rồi ánh nắng đó như thâu
gọn lại, trung tâm điểm của nó là một khuôn mặt thiếu nữ. Nàng
hơi nhô ḿnh lên khỏi ghế khi tôi bước vào. Nàng là Kiều Xuân,
nhưng một Kiều Xuân khác hẳn với người thiếu nữ đă dự vào cuộc
bắt cóc tôi đêm qua. Tôi đă nghĩ nàng là người tuyệt đẹp. Giờ
đây, tôi thấy hai tiếng « tuyệt đẹp » đó chưa đủ để diễn tả nhan
sắc của nàng.
Hôm nay, trông nàng như trẻ hơn,
tươi hơn và linh động hơn. Đôi mắt nàng mở rộng nh́n tôi hôm nay
chứa đựng nhiều ṭ ṃ như đây là lần đầu nàng thấy tôi sau nhiều
lần được nghe nói đến tôi. Tôi nghĩ rằng có thể v́ đêm qua, nàng
phải làm một việc mà thật tâm nàn không muốn cho nên vẻ mặt nàng
trở thành lạnh lùng, xa vắng. Đêm qua nàng nh́n tôi không phải
là nh́n một người mà là chỉ nh́n một kẻ bị bắt cóc mà nàng biết
trước là không chống cự ǵ được. Hôm nay nàng mới nh́n kỹ để xét
định tôi là người như thế nào.
Dáng người quư phái của nàng có
cái điệu sang cả của một Nữ Hoàng trẻ tuổi. Vầng ánh nắng lung
linh trên mái tóc nàng như một vương miện ngời sáng. Môi nàng
hồng và có vẻ thơm mát hơn làn môi tôi đă hôn đêm qua. Cái hôn
cưỡng bách không được sự đồng t́nh của nàng. Khi mắt tôi nh́n
tới làn môi ấy, má nàng ửng hồng…
Giọng giới thiệu của Hải Tùng
chứa đựng ư mỉa mai :
- Cô Kiều Xuân…Đây là ông Huy
Giang…H́nh như hai người đă gặp nhau rồi th́ phải…
Tôi nói rất chậm :
- Đây là lần đầu tôi được gặp cô
Kiều Xuân. Tôi mong rằng cô Kiều Xuân cũng nghĩ như tôi.
Tôi muốn xin lổi nàng , nhưng
tôi không thể nói khác hơn. Nếu nàng chấp nhận hoà hoăn với tôi,
nàng sẽ mỉm cười hoặc nói đùa một câu ǵ đó cho không khí nhẹ
bớt.
Đôi mắt Kiều Xuân mở lớn hơn và
nàng nói bằng giọng như đùa cợt, như trách móc :
- Vừa mới hôn tôi đêm qua, sáng
nay đă quên tôi rồi. Tự ái của tôi bị tổn thương lắm ạ. Bác Hải
Tùng, như vậy là một sự sỉ nhục chứ đâu có ǵ đáng hănh diện,
phải không ạ ?
Hải Tùng lắc đầu :
- Chuyện cô vừa nói đó không thể
nào xẩy ra được…
Kiều Xuân thở dài :
- Vậy th́…tôi rất tiếc, ông Huy
Giang..Tôi không thể vô tư như ông mà nhận rằng chúng ta gặp
nhau đây là lần đầu. Ông là người đàn ông biết chứng tỏ sự có
mặt của ḿnh một cách bạo tợn và một người đàn bà ít khi dễ dàng
quên ngay được kẻ đă hôn ḿnh…
Tôi đỏ mặt. Qua những ǵ nàng
làm, nàng nói đêm qua, tôi đă biết người thiếu nữ đẹp này là một
nữ kịch sĩ có tài. Sáng nay, rất có thể là nàng cũng giả vờ bất
măn với tôi, nhưng sáng nay, nàng giả vờ để làm chi ? Nàng có
mục đích ǵ khi không chịu hoà hoăn với tôi ? Tôi không tin rằng
nàng lại giận tôi lâu v́ việc tôi hôn nàng trong toa xe điện
ngầm đêm qua. Nàng có dư thông minh để không hờn giận vô lư. Và,
theo tôi nghĩ, người đàn bà chỉ giận hờn khi thấy đàn ông không
chú ư tới ḿnh, không ai giận hờn khi được chú ư, dù là sự chú ư
có hơi lỗ măng và nồng nhiệt quá.
Nhưng sự thực là sáng nay , nàng
đă tỏ ra không tin tôi, có ác cảm với tôi. Tôi muốn gần nàng để
giúp nàng, làm sao được bây giờ ?
- Tôi nói vậy là v́ lịch sự -
tôi nói tiếp - Thật ra , những chiếc hôn đêm qua đă đền bù cho
tôi tất cả những ǵ khó chịu mà tôi đă cảm thấy từ lúc tôi được
các bạn chiếu cố.
Nàng lạnh lùng :
- Nếu vậy th́ hoà. Chúng ta
không ai nợ ai. Ông khỏi cần phải tỏ ra lịch sự với tôi. Con
người thật của ông có nhiều hấp dẫn hơn con người giả dối của
ông.
Tôi nuốt giận, nuốt cả lời nói
lại và cúi chào nàng :
- Cô nói đúng. Không có lư do ǵ
để tôi phải lịch sự với cô hết.
Nàng vẫn thản nhiên :
- Tôi cũng nghĩ vậy. Thật ra ,
ông Huy Giang ạ, tôi nghĩ rằng chúng ta ít giao thiệp với nhau
chừng nào, dù là giao thiệp vơi con người thật của ông, càng tốt
bấy nhiêu.
Qua câu nói hơi lạ đó, tôi thầm
cảm thấy có một cái ǵ bí ẩn trong đôi mắt đen của Kiều Xuân.
H́nh như nàng muốn nói với tôi một lời ǵ đó mà không muốn cho
người ngoài nghe được. Nhưng có thực như tôi nghĩ không? Chợt
tôi nghe tiếng cười nhẹ vang lên sau lưng. Tôi quay lại và thấy
Ma Vương.
Tôi không thể biết Ma Vương đă
đứng đó từ lúc nào và Y đă nghe thấy Kiều Xuân và tôi nói những
ǵ với nhau ? Y có nghi ngờ ǵ không? Khi mắt Y nh́n vào mặt
Kiều Xuân, má nàng ửng hồng hơn và tôi thấy nét mặt Ma Vương
thoáng hiện vẻ thích thú.
- Hai người không ưa nhau ư ? –
Y hỏi – Đang căi nhau ư ?
- Căi nhau không đúng - Kiều
Xuân thản nhiên đáp – Không ưa nhau th́ đúng. Tôi không ưa nổi
ông Huy Giang. Tôi xin lổi v́ thái độ bất lịch sự đó. Song, sự
thật như vậy. Tôi nghĩ tôi nên thành thật nói cho ông Huy Giang
biết như vậy để tránh hiểu lầm, những khó chịu cho ca đôi bên.
Tôi và ông Huy Giang không nên gặp nhau nhiều, trừ trường hợp mà
ông cho là cần thiết.
Tiếng « Ông » được Kiều Xuân
dùng đây là để chỉ Ma Vương.
Tôi để nỗi buồn phiền và thất
vọng lộ rơ trên mặt. Nếu Kiều Xuân chỉ làm bộ có ác cảm với tôi
để che mắt Ma Vương, tôi buồn rầu là đúng. Nếu nàng thực sự ghét
tôi, tôi buồn rầu cũng là phải. Ma Vương có vẻ khói chí khi Y
thấy tôi buồn và thất vọng.
- Tôi có nhiều quyền lực nhưng
tôi phải nhận rằng tôi bất lực trước sự yêu ghét của các vị. Tuy
nhiên tôi có thể lợi dụng ḷng yêu ghét đó. Ngay lúc này, tôi
đói, chúng ta nên nghĩ đến chuyện ăn uống, chuyện yêu ghét để
lại sau…
Y ngồi vào ghế chủ nhân ở đầu
bàn. Kiều Xuân ngồi bên tay mặt Y, tôi ngồi bên tay trái Y, và
Hải Tùng ngồi bên tô. Tên gia nô được Ma Vương giới thiệu là một
vương tử Trung Hoa cùng một tên gia nô khác cũng người Trung Hoa
khác, hầu bàn.
Dường như chúng tôi đang ngồi
trong căn pḥng cao nhất của toà lâu đài. Pḥng này có cửa sổ và
nh́n qua khung cửa sổ cao đó , tôi nh́n thấy trời xanh. Tường
pḥng có trang hoàng bằng nhiều bức hoạ lớn của những danh hoạ
Âu Châu. Tôi tin rằng đó toàn là hoạ phẩm thật, trị giá không
biết bao nhiêu hiện kim mà kể và những hoạ phẩm đó đều do bọn sứ
giả của Ma Vương đi sưu tầm đem về. Nhiều cổ vật quí báu khác
bằng ngọc, bằng gỗ quí, được bày trong pḥng. Quả thật , lâu đài
này là một bảo tàng viện vĩ đại và chỉ cần đánh giá số bảo vật
này, Ma Vương cũng đă là người giàu có nhất thiên hạ.
Kiều Xuân, sau khi cố t́nh quên
tôi, mắt nàng có nh́n tôi nhưng không thấy tôi, làm như tôi
không có mặt ở đó. Nàng vui cười với Hải Tùng và Ma Vương, nàng
nói nhiều với họ. Tấm thảm kịch làm mất mạng một kẻ đang sống là
Lê Các đêm qua dường như không c̣n được ba người đó nhớ đến nữa.
Ma Vương tỏ ra vui vẻ, hoà nhă, nhưng đó là sự vui hoà của một
con quái vật tàn ác khi đă được thoả măn thú tính của nó. Đêm
qua, Y đă hành hạ đến chết một người. Dù không phải chứng kiến
cảnh Ma Vương tra tấn đến chết Lê Các, tôi vẫn thấy hiện ra cái
cảnh dă man, rùng rợn đó.
Đêm qua, trong những làn ánh
sáng mơ hồ, huyền bí giả tạo, Ma Vương đáng sợ hơn sáng nay, khi
Y ngồi ăn trong ánh nắng ban mai nhiều. Giờ đây, nh́n Y ngồi đó
và nhớ lại Y đêm qua, ngồi trên đài cao trong bộ áo đen thùng
th́nh, tôi có một nhận xét mới về Ma Vương : Y là một nhà đạo
diễn tài ba. Y khéo tạo ra những khung cảnh thần kỳ , những
không khí rùng rợn và Y đă thành công. Những nhà đạo diễn nổi
tiếng nhất của điện ảnh thế giới chỉ là học tṛ của Y. Ma Vương
giỡn chơi với cái chết thật trong khi những nhà đạo diễn điện
ảnh chỉ bày ra những cái chết giả.
Ma Vương là người nói nhiều nhất
trong bữa ăn. Y kể cho chúng tôi nghe những chuyện về Tần Thủy
Hoàng, về Thành Cát Tư Hăn sống động và đầy đủ chi tiết, hấp dẫn
như chính Y có dự những chuyện ấy , như Y có tai nghe mắt thấy
hẳn hoi.
Khi bữa ăn đă gần xong, Y đột
ngột nh́n tôi :
- Sao? Anh Huy Giang, anh trả
lời sao ? Nhận hay từ chối ?
Tôi vờ do dự. Tôi đưa tay lên
bóp trán và liếc nh́n Kiều Xuân. Nàng đang để ngón tay lên môi
như để chặn một cái ngáp nhưng rơ ràng là mặt nàng có mầu xanh
khác trước. Tôi cảm thấy ư chí của Ma Vương đè nặng lên tôi và Y
nhắc lại câu hỏi :
- Sao ? Nhận hay từ chối ?
Tôi ngửng đầu lên nh́n Y, giọng
quả quyết :
- Tôi nhận…nếu ông chịu trả lời
tôi một câu hỏi..
- Tôi luôn luôn sẵn sàng cho
phép anh hỏi..
- Vậy th́ tôi xin hỏi. Ma Vương
…tôi muốn được biết ông mất công với chúng tôi nhằm mục đích ǵ
? Ông đă có đủ tất cả những ǵ ông muốn có rồi. Câu hỏi của tôi
nếu đặt vào thời gian trước đây vài trăm năm, rất dễ trả lời :
Ông mất công với chúng tôi là để tuyển thêm linh hồn xuống Địa
Ngục. Nhưng thời gian qua Địa Ngục cũng đă thay đổi, cách thức
tuyển mộ linh hồn vào Địa Ngục cũng không c̣n lạc hậu như xưa.
Địa Ngục cũng đă được văn minh hoá. Vậy mà ông vẫn c̣n xử với
chúng tôi như ngày xưa cách đây cả hai ngàn năm : ông đưa người
lên ngọn núi cao, chỉ cho thấy những hoan lạc của cuộc sống để
dụ dỗ theo ông. Ông cho tôi rơ tại sao ?
Từ lúc cự tuyệt tôi, Kiều Xuân
vẫn tảng lờ như không nghe thấy tiếng tôi nói, không phát biểu
ǵ về những chuyện tôi đưa ra. Đến đây, nàng bỗng xen vào :
- Đó là một lư do làm tôi ác cảm
với ông Huy Giang. Cái ǵ ông ta cũng muốn t́m hiểu đến ngọn
ngành…
Ma Vương cười nhẹ :
- Nhưng câu hỏi của hắn đúng. Từ
lâu tôi vẫn chờ đợi các người hỏi tôi một câu như thế nhưng các
người đă làm tôi thất vọng…
Đôi mắt không mí của Ma Vương
nh́n Kiều Xuânl lúc đó có một tia sáng ǵ đó làm cho nàng trở
thành kinh sợ. Tôi thấy rơ là nàng sợ, nàng vội dùng răng cắn
lấy môi để đôi môi khỏi run và Ma Vương khỏi thấy nàng sợ. Tôi
hỏi vội để bắt Ma Vương phải rời nàng để chú ư đến tôi :
- Vậy th́ ông trả lời đi…
Y nh́n thẳng vào mặt tôi một lúc
như để nhận xét, t́m hiểu tôi trong lúc Y sắp đặt câu trả lời :
- Hăy gọi việc làm của tôi là để
tiêu khiển - sau cùng Ma Vương nói – Tôi có mặt trên trái đất
này là để tiêu khiển…
Đời sống là một cuộc chơi dài,
một cuộc may rủi lớn. Đời sống, tóm lại và sau rốt, chỉ có thế.
Chỉ có vui chơi và may rủi là mục đích tối hậu của đời sống con
người. Và mục đích của tôi, như các người thấy đó, rất giản dị.
Nhưng tôi vui chơi bằng cách nào ? Tại sao tôi lại có thể tiêu
khiển được với các người ?
Ma Vương ngừng lại vài giây như
để cho ba chúng tôi có th́ giờ suy nghĩ về câu hỏi của Y. Ba
chúng tôi giữ yên lặng .
- Có ba lư do - Ma Vương nói
tiếp - Trước hết, tôi là một nhà soạn kịch kiêm đạo diễn có tài,
người được kể là kịch tác gia và đạo diễn tài ba nhất, vô song.
V́ những kịch bản của tôi đều là đời sống thật, do người sống và
chết thật sự giữ những vai tṛ. Kịch của tôi không có những đau
đớn giả, những vụ chết giả. Tôi bày ra những cảnh ngộ, bi kịch
cũng như hài kịch, trường kịch và đoản kịch, đủ cả. Tôi điều
khiển các diễn viên. Và đáng kể nhất, tôi là khán giả duy nhất
dự kiến những kịch bản đó, dự kiến từ đầu đến cuối, nghe từng
câu đối thoại, nh́n kỹ từng cử động. Nhiều khi những vở hài kịch
biến thành bi kịch cũng như ngược lại, có những bi kịch biến
thành hài kịch, những đoản kịch biến thành trường kịch. Ở đời có
những người chỉ sống v́ say mê một cái ǵ đó, tôi sống với tất
cả những say mê. Tôi tạo ra một thế giới riêng và, dù anh có
chịu nhận hay không, anh Huy Giang, ở đây tôi có đầy đủ quyền uy
như…kẻ tạo ra vũ trụ này, kẻ mà các người vẫn quen gọi là Tạo
Hoá hoặc Chúa Sáng Thế.
Giọng nói và lời nói của Ma
Vương có vẻ ngạo mạn mỉa mai, nhưng qua những âm thanh mỉa mai
đó, tôi thấy có sự thực.
Ma Vương sang sảng tiếp :
- Đó là điều thứ nhất. Nguyên do
thứ hai : tôi là một t́nh nhân của cái đẹp. Chỉ có cái đẹp tuyệt
vời mới có thể gợi lên ở trong tôi cái mà người đời thường gọi
là xúc động. Cái đẹp có thể qui tụ trong một khối đá, một phiến
gỗ, một tờ giấy, một miếng vải – trong muồn ngàn thứ nhỏ, lớn.
Tôi sống để có dịp làm chủ những thứ đó. Nhưng tôi không chiếm
hữu chúng bằng những cách thức thông thường, tôi có một cách
riêng để chiếm hữu chúng. Và đó là lư do thứ ba làm tôi có mặt ở
cơi đời này với các người.
Tỷ dụ như sau nhiều nhận xét,
đánh giá và suy nghĩ, tôi quyết định rằng pho tượng Mona Lisa
của nhà điêu khắc Vinci, từng được trưng bày trong Cổ Bảo Tàng
Viện Louvre của Pháp Quốc, là một vật đẹp đáng được tôi chiếm
lấy. Lẽ tất nhiên v́ là một quốc bảo của nước Pháp, tôi không
thể dùng tiền bạc mua tượng – và tôi không bao giờ có ư dùng
tiền mua bất cứ vật ǵ, Ma Vương thích cái ǵ là chiếm lấy cái
đó chứ không mua, tôi đă dụng công, dụng tâm trí nghĩ ra cáh
chiếm lấy tượng. Việc làm đó làm cho tôi vui. Đó là tṛ tiêu
khiển đặc biệt của tôi. Hiện giờ, pho tượng quí đó của dân Pháp,
bảo vật làm cho dân Pháp hănh diện với toàn thế giới, đang ở
trong toà kiến trúc này. Tôi cho phép dân Pháp có một pho tượng
Mona Lisa giả do chính tôi cho làm phỏng theo tượng thật. Pho
tượng Mona Lisa hiện được trưng bày ở Điện Louvre và được dân
Pháp giữ ǵn, quí báu nhất nước đó có vẻ thật đến nỗi cả những
chuyên viên cổ vật nổi tiếng nhất của thế giới cũng không thể
phân biệt được thực hư. Dân Pháp bị đoạt mất tượng Mona Lisa từ
lâu lắm rồi mà họ không ngờ, không biết. Đến nay, có một số rất
nhỏ đă nghi ngờ tượng đó không c̣n là tượng thật, nhưng họ sợ sự
thật đến nỗi họ không dám cả nói lên sự nghi ngờ đó. Việc ấy chỉ
làm cho tôi thêm thích thú. Muốn cho vui thêm, có thể một ngày
đẹp trời nào đó chính tôi sẽ tiết lộ cho dân Pháp biết pho tượng
mà họ quí báu, hănh diện đó chỉ là tượng giả.
Ở đời này, có nhiều người dám hy
sinh cuộc đời để t́m bảo vật, để chết v́ những bảo vật tương tự
như pho tượng Mona Lisa, nhưng anh Huy Giang , dù muốn dù không,
tôi biết anh cũng phải nh́n nhận rằng từ cổ chí kim, từ ngày
trái đất này có loài người cho đến măi măi mai sau, cho đến ngày
không c̣n trái đất này nữa, chưa từng có một nơi nào có nhiều
bảo vật bằng nơi đây. Bằng của tôi. Tài sản của 10 người giầu có
nhất thế giới hợp lại cũng không đủ mua những bảo vật của tôi.
Nhà này trị giá nhiều tiền hơn số vàng dự trử trong Đồn Knox của
Hoa Kỳ.
Giá trị của những bảo vật của
tôi, tính ra đồng Anh kim, Mỹ kim, với tôi không có nghĩa lư ǵ
cả. Tôi chỉ quí chúng v́ chúng đẹp. Tôi thích thú khi nghĩ rằng
tôi, Ma Vương, Chúa Tể Địa Ngục, nơi mà người đời cho rằng chỉ
có toàn những ǵ xấu xa, gớm ghiếc, tôi lại là chủ những bảo vật
nhất thiên hạ. Thật là khôi hài…Ha…Ha…
Ma Vương cười vang…
Tiếng cười của y cũng như tiếng
y nói, có thanh âm vang vang, sang sảng như tiếng chuông đồng.
Trong giây phút lặng ngườI v́
tiếng cười đó, tôi tưởng như y có buồng phổi bằng đồng.
- Nguyên do thứ ba và cũng là
nguyên do cuối cùng để tôi có mặt ở cơi đời này với các người là
: ngoài việc sưu tầm bảo vật đẹp, tôi c̣n có cơ hội sưu tầm linh
hồn. Phật Thích Ca muốn cứu vớt linh hồn người đời khỏI bị ch́m
trong bể khổ, Chúa Giê Su muốn đưa linh hồn người đời lên Thiên
Đàng. Tôi cũng muốn chiếm hữu linh hồn các người cho riêng tôi.
Trái với Phật, Chúa, tôi không đ̣i hỏi người đời phải hy sinh,
phải tu hành, tôi cho người đời tận hưởng mọi thứ hạnh phúc,
khoai lạc ngay trong kiếp này, nếu người đời may mắn. Tôi thấy
đối với người đời, tôi c̣n công bằng và đáng được cảm ơn hơn
Chúa, hơn Phật rất nhiều.
Y nh́n thẳng vào mặt tôi khi nói
tới đây, đôi mắt không mi của y, đôi mắt không biết chớp là ǵ –
không biết khi ngủ, y làm sao để nhắm mắt ? Và không biết có bao
giờ y ngủ như người thường hay không ? – lúc đó rực lửa.
Tôi biết y nói những lời này cốt
để cho tôi nghe, đây mới là lúc y thực sự trả lời tôi :
- Chỉ có vậy mà thôi. Tôi đă tạm
bỏ giang sơn đen của tôi để về sống ở đây. Tôi không c̣n chú
trọng đến người chết như trước nữa. Người chết không con giá trị
ǵ với tôi…
Bây giờ tôi vui chơi với người
sống. Nhưng v́ tôi là Ma Vương, v́ tôi có quyền hành, khi tôi
muốn vui chơi với ai, kẻ đó không thể từ chối được tôi. Bây giờ
sao? Trả lời tôi đi…
Đứng dậy, tôi cúi đầu chào Y rồi
mới long trọng đáp:
- LờI giải thích của ông đă làm
tôi hài ḷng, tôi nhận lời vào cuộc vui vớI ông. Và dù thắng hay
bại, ông cũng sẽ không có dịp khiển trách tôi điều ǵ… Tuy
nhiên, tôi muốn hỏi ông thêm một câu nữa, một câu ngoại lệ. Ông
tuyên bố rằng nếu tôi đặt chân lên được cả bốn bước chân vàng
may mắn, tôi sẽ có tất cả. Vậy tôi muốn biết trong trường hợp
tôi may mắn, tôi bước trúng cả bốn bước chân vàng may mắn, nếu
tôi muốn có ..nàng…
Tôi hướng về Kiều Xuân:
- Nếu tôi muốn cô Kiều Xuân là
của riêng tôi, có được không ?
Kiều Xuân thốt lên một tiếng kêu
nhỏ. Ma Vương nhô người về phía tôi, nh́n kỹ hơn như để ḍ xét.
Nét mặt vô hồn của Y như lạnh lùng hơn. Ma Vương cũng không ngờ
tôi hỏi câu đó.
Người cất tiếng nói sau câu hỏi
của tôi là Hải Tùng:
- Ồ… anh Huy Giang, anh … đ̣i
hỏi điều đó có lẽ bậy đấy…Chúng ta là bạn, là người nhà…Và hơn
nữa, cô Kiều Xuân đă tỏ ra thành thật với anh..Cô ấy đă tỏ ư cho
anh biết rằng cô ấy không có cảm t́nh với anh. T́nh yêu là một
cái ǵ tự đến, t́nh yêu không thể nài ép mà có..
Tôi cảm thấy giọng nói của Hải
Tùng có âm thanh lo âu. Lăo như muốn dàn hoà, như muốn làm dịu
cơn giận, nhưng làm dịu ai? Tôi hay Ma Vương ? Tôi muốn biết rơ.
Tôi cần khai thác trường hợp này. Họ bắt đầu thấy tôi là kẻ khó
chơi và không ngốc nghếch, bị động như họ tưởng. Đêm qua, họ
thắng tôi v́ bất ngờ, v́ họ đă tổ chức nhiều vụ bắt cóc mà tôi
không hề ngờ. Nhưng qua sáng nay tôi với họ trở thành ngang tài,
mặc dù họ đông người và tôi vẫn là một tù nhân của Ma Vương. Tôi
có thể bị giết nhưng thua họ th́ chưa chắc.
Trong các cuộc tranh chấp gay
cấn tột độ ở cơi đời này, nhiều khi kẻ bị giết không phải là kẻ
thua cuộc, nhiều khi chính v́ thắng cuộc mà người ta bị giết.
Ma Vương vẫn chưa nói ǵ.
Giọng nói của Kiều Xuân run lên
v́ xúc động:
- Làm vợ … anh ? Không bao giờ.
Nếu Ma Vương ép buộc tôi, tôi sẽ phạm tộI, tôi sẵn sàng chịu đủ
mọi cực h́nh để khỏi bị gần người như anh…
Nàng đứng bật dậy và đôi mắt
sáng rực, đôi g̣ má ửng hồng. Tôi rờI mắt nh́n nàng để gặp mắt
Ma Vương:
- Ma Vương, tôi có nói ǵ đến
việc xin cưới nàng đâu ?
Tôi hỏi thẳng Y, ngạo mạn và vô
lễ một cách cố ư. Tôi muốn thấy phản ứng thật của Ma Vương, và
khi muốn biết phản ứng thật của ai, tôi biết là tôi cần làm
người đó không có th́ giờ suy nghĩ. Để họ có th́ giờ suy nghĩ là
họ sẽ lẫn tránh được, hoặc sẽ giả dối .
Nhưng Ma Vương không mất b́nh
tỉnh, không vội vàng như tôi hy vọng. Y vẫn trừng mắt nh́n tôi
trong lúc Kiều Xuân dậm chân và đẩy mạnh cái ghế nàng ngồi ra
sau lưng. Cái ghế đó đổ xuống sàn và nàng bước tới bên Ma Vương
:
- Ma Vương… - nàng nói lớn – tôi
cũng có một câu hỏI xin hỏi ông… Nếu tôi bằng ḷng lên đài …ông
có bằng ḷng giao cho tôi gă đàn ông kia để tôi xử dụng theo ư
tôi không ?
Ma Vương rời mắt nh́n tôi để
nh́n Kiều Xuân. Rồi Y lại nh́n tôi, sau đó Y nh́n lại Kiều Xuân.
Đôi mắt không có mí của Y di chuyển từ mặt tôi qua mặt nàng. Rơ
ràng là Y không tức giận, không bối rối , trường hợp này chỉ làm
cho Y thêm thích thú. Khi Y nói, sự thích thú vang vang trong
giọng nói lanh lảnh:
- Với cả hai người, câu trả lời
của tôi là…không.
Kiều Xuân, tôi không trao người
này cho cô v́ hắn đă nhận lời thách thức của tôi. Dù có muốn,
tôi cũng không thể làm trái lời tôi đă nói. Hắn có quyền được
thử may rủi. Và, trong trường hợp hắn không may mắn, hắn phải
phục vụ tôi, tôi có nhiệm vụ bảo vệ hắn suốt thời gian . Tôi có
bổn phận cho hắn có cơ hội khác để thử may mắn nếu hắn đ̣i hỏi.
Nhưng, khi hắn không c̣n dám nhận lời thách thức, lúc đó lại
khác. Cô có thể nhắc lại lời yêu cầu của cô khi đó..
Ma Vương quay đầu về tôi:
- C̣n vớI anh, Huy Giang…Tất cả
những ǵ tôi vừa nói với Kiều Xuân cũng là để nói vớI anh. Nàng
ngang hàng vớI anh. Nàng cũng có quyền được thử may rủi . Nhưng…
Tôi cảm thấy có một âm thanh ǵ
khác lạ trong giọng nói của Ma Vương:
- Nhưng Kiều Xuân là người được
tôi dành cho một số phận đặc biệt. Nếu nàng làm tṛn những ǵ
nàng phảI làm, nàng sẽ trở thành một Nữ Chúa., một người ở trên
tất cả mọI người . Nếu nàng tỏ ra không xứng đáng..
Y không nói hết câu. Y chỉ quay
lại nh́n nàng bằng đôi mắt ghê rợn nói nhiều hơn lời nói ấy. Tôi
nh́n thấy đôi g̣ má ửng hồng của Kiều Xuân tái dần rồi trở thành
trắng bệch. Tôi nh́n thấy đôi mắt nàng chớp chớp rèm mi dài
buông xuống, nàng nh́n xuống sàn nhà chứ không c̣n dám nh́n
thẳng vào mắt Ma Vương. Trong bầu không khí nặng, im ĺm bỗng có
tiếng thủy tinh vỡ ṛn. Bàn tay đang cầm cái ly rượu bằng pha lê
của Hải Tùng đă bóp vỡ cái ly đó. Hải Tùng vội đút tay vào túi
áo nhưng tôi đă trông thấy có máu chẩy ṛng ṛng từ những ngón
tay lăo.
Ma Vương nh́n trừng trừng Hải
Tùng :
- Hải Tùng – Y nói, giọng nửa
đùa nửa thật – bàn tay mạnh như tay ông nhiều khi gây nguy hiểm
cho …chính chủ nhân nó.
Hải Tùng cũng đáp nửa đùa nửa
thật
- Thưa Ma Vương…nhờ có ḷng tin
mà tay tôi trở thành mạnh đến thế. Tôi đang mơ tay tôi xiết cổ
một người …
- Ông chỉ nên mơ thôi, đừng nên
chạm đến cần cổ thật của kẻ đó…
Hải Tùng hiểu ngay đó là lời
cảnh cáo của Ma Vương, lăo mỉm cười, cay đắng và chua chát :
- Tôi không c̣n biết làm sao hơn
ngoài việc mơ mộng. Bởi v́ kẻ có cái cần cổ mà tôi muốn xiết đó
đă chết cách đây mười năm rồi…
Không biết lăo nói thật hay chỉ
bày ra chuyện đó để che dấu tâm trạng đích thật. Ma Vương nh́n
lăo một lúc nữa như để t́m hiểu sự thật xong Y bỏ qua không nói
ǵ nữa.
Ma Vương lại hỏi tôi :
- Huy Giang… Anh muốn bao giờ
được lên đài may rủi ?
- Lúc nào cũng được, v́ tôi cảm
thấy tôi đang có nhiều may mắn…
Ma Vương chấp nhận ngay. Y nói
với Hải Tùng :
- Ông cho sửa soạn ngay đài may
rủi. Cuộc thử thách sẽ xẩy ra trong ṿng nửa tiếng đồng hồ nữa.
Kiều Xuân …Cô cho lệnh tất cả có mặt ở đền ngay lập tức.
Hải Tùng và Kiều Xuân cùng đứng
lên và lặng lẽ đi ra khỏi pḥng. Tôi nh́n theo và thấy Kiều Xuân
đi qua một khung cửa bí mật trong vách, c̣n Hải Tùng đi ra bằng
khung cửa tôi đă đi qua để vào pḥng naỳ.
Trong nhiều phút dài, Ma Vương
yên lặng nh́n tôi.
Tôi ngồI thản nhiên hút thuốc,
chờ Y lên tiếng nói trước.
- Huy Giang – sau cùng, Ma Vương
lên tiếng – Tôi đă nói vớI anh rằng anh là ngườI tôi thấy có cảm
t́nh. Tất cả những ǵ anh làm kể từ phút anh gặp tôi đều làm tôi
thấy thích thú anh hơn. Nhưng tôi thấy cần phảI cảnh cáo anh một
điều: anh đừng bao giờ mơ mộng ǵ hoặc nghĩ đến chuyện làm hại
Kiều Xuân . Anh không phải là kẻ duy nhất được tôi cảnh cáo điều
ấy..Song, anh nên nhớ lời tôi đă nói. Đừng đụng chạm ǵ tới Kiều
Xuân .
Ma Vương không nói ǵ đến sự
trừng phạt nếu tôi không nghe lời. Nhưng lời nói của Y cho tôi
thấy cả một trời đau đớn khi tội phạm làm trái lời Y. Tôi mơ hồ
biết rằng tôi sắp được biết nhiều hơn về Kiều Xuân và về sự có
mặt của nàng ở đây. Và sẽ chính Ma Vương nói cho tôi biết.
Không mỉm cười, rất nghiêm trang
để Y hiểu rằng tôi ghi nhận lời cảnh cáo đó, tôi đáp :
- Kể từ giờ phút này, tôi gạt
nàng ra khỏi tâm trí tôi. Song, tôi có điều ṭ ṃ muốn biết…Ông
vừa nói nàng là người được ông dành cho một số phận đặc
biệt..Tôi muốn được biết về cái số phận đặc biệt ấy…
Giọng nói sang sảng của Ma Vương
lại có những âm thanh quan trọng :
- Một số mệnh cao cả nhất…Chỉ có
một người đàn bà ở đời này được hưởng cái số mệnh cao cả ấy. Tôi
cần nói rơ hơn cho anh biết để anh nhận thức rơ hơn lời cảnh cáo
của tôi khẩn thiết đến bực nào. Tôi không ở lại cơi thế gian này
măi. Sớm muộn ǵ tôi cũng phải rời bỏ đây để đi tới những cơi
đời khác. Khi thời gian đó tới, tôi sẽ nhường tất cả những ǵ
tôi có ở cơi thế này cho con tôi. Mẹ của con tôi sẽ là nàng,
Kiều Xuân .
Chương 9
Tôi
tự cho tôi đă thắng nhiều điểm
trong cuộc đấu trí giữa tôi và Ma Vương khi tôi nghe Y nói câu
đó mà bề mặt, tôi vẫn giữ được thản nhiên. Ma Vương đă chọn Kiều
Xuân làm vợ. Y thật nguy hiểm, Y có sự tự chủ rất cao. Y đă chọn
nàng làm vợ vậy mà khi nghe tôi đ̣i chiếm hữu nàng như chiếm hữu
một nữ nô lệ không có giá trị ǵ cả. Y vẫn thản nhiên không đùng
đùng nổi giận. Tôi cần tỏ ra xứng đáng là kẻ đối thủ của Y. Mặc
dầu trong ḷng tôi thù hận đang dâng lên cuồn cuộn, tôi vẫn
thành công trong việc đưa ly rượu lên và giọng nói của tôi không
có ǵ khác ngoài sự ngạc nhiên vừa phải:
- Đó là một vinh hạnh lớn cho
nàng...Xin ông tha lổi cho tôi đă dại dột phạm thượng. Cổ nhân
có câu: không biết là không có lổi. Tôi v́ không biết nên mới
đ̣i hỏi như vậy. Tuy nhiên, tôi cũng ngạc nhiên v́ sự lựa chọn
của ông. Tôi tưởng ở địa vị ông, ông phải chọn nàng công chúa,
một nữ hoàng, ít nhất, cũng phải là người có máu vương giả cao
quư...
Tôi biết Ma Vương thích thú v́
câu đề cao khéo léo của tôi mặc dù y ngăn tôi lại:
- Không.. - Giọng nói của Ma
Vương có những âm thanh kiêu hảnh - V́ anh chưa biết rơ ràng, v́
anh bị ác cảm chi phối nên không thấy đó thôi. Kiều Xuân có giá
trị đích thực nhiều hơn bọn công chúa, nữ hoàng ở đời này rất
nhiều. Nàng là một tuyệt phẩm ngang hàng với những tuyệt phẩm
được tôi qui tụ ở đây. Nàng có sắc đẹp lại có trí óc. Nàng có
nhiều năng lực sáng tạo và kiêu hănh, can đảm, tận tâm. Những ǵ
khác nàng c̣n thiếu, tôi sẽ cung cấp cho con tôi. Nó sẽ là
...con Ma Vương , Tiểu Ma Vương . Tôi sinh ra nó và tôi sẽ huấn
luyện nó. Nó sẽ hoàn toàn như ư tôi muốn.
- Con của Ma Vương ! - Tôi phụ
hoạ.
- Đứa con riêng của Ma Vương ...
Y nói thêm, đôi mắt từ bao giờ
vẫn vô hồn, lạnh lùng sáng lên tia lửa kiêu hănh.
Vài giây trôi qua, y lại nói:
- Huy Giang...Tôi chắc anh hiểu
rằng trong sự lựa chọn này của tôi, trong việc tôi sáng tạo ra
một đứa con...không có ǵ gọi là t́nh yêu tầm thường của loài
người. Có thể có sự xúc động, nhưng yêu th́ không. Xúc động như
những vật đẹp , quí vẫn làm tôi xúc động. Tôi đă làm việc này
nhiều lần nhưng những lần trước tôi đều thất bại.
Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Nghĩa là sao...?
- Chúng đều là con gái - Y trả
lời và ánh lửa thoáng sáng trong mắt y đă tắt - Chúng làm tôi
thất vọng và là những thất bại. Những thất bại không có quyền
sống..
Tôi hiểu rằng đây không phải là
lần thứ nhất con người quỷ quái này chọn đàn bà đẹp , khỏe mạnh,
thông minh để chế tạo đứa con. Y đă làm nhiều lần nhưng y không
thể chế tạo con trai, hay con gái tùy ư. Y muốn có con trai
nhưng những người đàn bà được y chọn trước đây đă sinh ra toàn
con gái. Và y đă giết chết những hài nhi vô tội đó. Y đă thủ
tiêu những thất bại của chính y. Qua hành động trọng nam, khinh
nữ này, tôi lờ mờ trông thấy người đàn ông Trung Hoa bên trong
con người kỳ dị của Ma Vương . Bé Hiêu đă nói Ma Vương là người
Nga lại Tầu. Rất có thể máu Tầu trong người y nhiều hơn máu Nga.
- Nếu ...lần này với Kiều Xuân
ông lại...Tôi muốn nó ông lại không được như ư...
Tôi đă thành công trong việc làm
Ma Vương nổi giận. Y chồm lên như muốn chẹn cổ tôi. Và y nói như
gầm lên:
- Không được nói bậy...Không
được nghĩ tới chuyện đó. Nàng sẽ sinh con trai. Nhất định là con
trai. Ta nói là con trai, nó phải là con trai.
Tôi đă làm cho con người nguy
hiểm này nổi giận. Giờ đây, tôi làm sao để thoát được phản ứng
bất lợi của Y ? Làm sao để không đến nổi phải hạ ḿnh xin lổi Y
? May sao Hải Tùng cứu tôi thoát khỏi t́nh trạng khó giải quyết
ấy. Tôi nghe tiếng mở cửa và Ma Vương rời mắt nh́n tôi để nh́n
người vào pḥng.
Hải Tùng đứng ở gần cửa:
- Thưa Ma Vương ...Mọi việc đă
sẵn sàng...
Tôi vội đứng dậy. Tôi không vờ
sốt sắng, tôi sốt sắng thực sự. Và khuôn mặt kỳ dị của Ma Vương
trở lại lạnh lẽo như đá và vô cảm giác như trước.
- Đây đă đến giờ phút quan trọng
của đời anh - Y long trọng nói - Chỉ vài phút mà thôi, nhưng
trong vài phút ấy , tôi có thể trở thành nô lệ suốt đời của anh,
thế giới này có thể là của anh. Ai biết có những chuyện ǵ xảy
ra trong thời gian ngắn ngủi mấy phút đồng hồ ấy ?
Y không đi về phía cửa có Hải
Tùng đứng chờ. Y đi tới một khung cửa bí mật khác ở góc tường
bên kia:
- Bác sĩ Hải Tùng ...Nhờ ông
hướng dẫn thượng khách của chúng ta tới đài vinh nhục thay tôi.
Y nh́n tôi như con hổ nh́n con
cừu non sắp làm mồi, tôi trông thấy đôi môi dày của Y mấp máy y
hệt như khi Y sắp ăn một miếng thật ngon:
- Chúa tể thế giới..- Y nhắc
lại, giọng ngạo nghễ, mỉa mai nhiều hơn là nói đến một sự kiện
ǵ sắp xảy ra - Người là chủ nhân của Ma Vương ? Biết đâu đấy ?
Ai biết trước có những ǵ sắp xảy ra đây?
Y biến đi. Hải Tùng thở ra một
hơi dài. Lăo hỏi tôi:
- Anh muốn uống chút rượu trước
khi đi qua đền thánh không ?
Tôi lắc đâu. Tôi đang bị kích
thích đến cao độ. Cảm giác kích thích nồng say hơn rượu, càng
lúc càng tăng trong tôi.
- Anh biết và nhớ luật lệ rồi
chứ ? - Hải Tùng nói mau và ngắn - Anh có quyền dẫm lên bốn
trong số bẩy bước chân vàng, anh có quyền ngừng lại và bỏ dở
cuộc thử may rủi với bất cứ bước chân vàng nào anh đă dẫm lên.
Hăy nhớ: một bước chân vàng của Ma Vương bắt anh phải làm cho
ông ấy một việc, hai bước bắt anh phục vụ Ông trong một năm, ba
bước...anh thuộc vể Ổng cả hồn lẫn xác suốt đời. Nếu chẳng may
anh dẫm lên cả ba bước chân của Ma Vương , đời anh sống cũng như
chết. Chẳng thà anh chết đi c̣n sướng thân hơn. Nếu anh may mắn
đặt chân lên cả bốn bước chân may mắn, anh sẽ là chúa tể thế
giới đúng như Ma Vương đă hứa. Ma Vương không bao giờ sai lời
hứa. Điều cần nhớ nữa là: nếu khi đang bước lên đài, anh ngoảnh
lại nh́n trái cầu ghi kết quả, anh sẽ mất tất cả những ǵ may
mắn anh đă có. Anh sẽ phải đi lại từ bước đầu. Nhớ rơ cả chưa ?
Tôi gật đầu:
- Nhớ hết. Chúng ta đi...
Dù có muốn nói nhiều hơn, tôi
cũng không nói được, cổ họng tôi khô và nghẹn lại.
Hải Tùng đưa tôi tới một góc
tường khác của gian pḥng rộng. Lăo chạm tay vào tường và một
khung cửa mở ra. Chúng tôi đi qua đó đên vào một thang máy.
Thang đi xuống. Như vậy là tôi biết toà lâu đài có đặt đài may
rủi và những bước chân vàng ở sâu dưới ḷng toà lâu đài này.
Cửa thang máy mở ngay vào đền.
Người ta đă chờ sẵn tôi ở đây cũng như lần trước tôi được đưa
tới trước và Lê Các là người tới sau cùng. Pḥng rộng như mông
mênh v́ ánh sáng huyền ảo làm cho mắt tôi không nh́n rơ tất cả.
Tôi hy vọng Kiều Xuân đă có ở đây và tôi sẽ nh́n thấy nàng ngồi
ở hàng ghế đầu, tôi nh́n nhưng không thấy nàng đâu hết. Và tôi
chợt nhận thấy tôi run rẩy. Tôi tự rủa thầm và cố trấn tỉnh
ngay, có thể chưa ai nhận thấy tôi vừa mới run rẩy cả người.
Hải Tùng đưa tôi chầm chậm đi
tới chân đài. Nh́n lên, mắt tôi chạm mắt Ma Vương .Nhưng lúc đó,
tôi đă trấn tỉnh được. Thần kinh của tôi hoạt động đều và hữu
hiệu như trong một trận đấu trí mạng. Tôi không thấy sợ hăi ǵ
hết.
Ma Vương ngồi đó, trong ngai
vàng thấp, trong bộ áo đen tay áo rộng thùng th́nh như tay áo
Tầu. Cảnh sắc giống hệt như đêm qua khi Lê Các đi lên đài. Nhưng
tôi nhận thấy đêm qua có 14 tên vệ sĩ đứng sắp hàng hai bên
thang, đêm nay chỉ có 2 tên. Gă hắc nô khủng khiếp cầm sợi dây
thắt cổ làm bằng tóc đàn bà đêm qua đứng ngay dưới chân Ma
Vương, đêm nay cũng không có mặt. Sụ kiện có ít người đứng gác
này cho tôi biết rằng Ma Vương chưa có ư định giết tôi đêm nay
như Y đă có ư giết Lê Các đêm qua.
Nhưng có thật là Ma Vương đối
với tôi như vậy không? Làm sao tôi biết chắc được Ma Vương sẽ
làm ǵ tôi nếu tôi thiếu may mắn? Biết đâu đây chẳng là một cạm
bẫy. Ma Vương dàn cảnh ít vệ sĩ để tôi tin rằng Y không muốn hại
tôi, để tôi yên trí đi hết những bực thang này trong đêm nay?
Cũng như Lê Các đă làm đêm qua,
tôi cũng đứng ngây nh́n lên t́m hiểu ư định của Ma Vương qua nét
mặt của Y. Tôi vẫn nh́n, vẫn t́m dù tôi biết trước là vô ích.
Không ai có thể đọc được ǵ hết qua bộ mặt lạnh và nhẵn như đá
tạc của Ma Vương .
Mắt tôi rời mặt Ma Vương để nh́n
xuống...Bẩy bước chân vàng lóng lánh trên những bậc thang đá dẫn
tôi lên đài cao, lên ngai vàng với vương miện, vương trượng.
Những bảo vật đó sáng rực trên cao, những viên đá quí lấp lánh
mời gọi tôi. Một lần nữa, kích thích như một ḍng điện chạy dài
suốt đường xương sống tôi.
Nếu tôi may mắn, chỉ cần tôi may
mắn.
Ma Vương đưa tay áo kéo cây cần
ở giữa hai ngai vàng. Tôi nghe tiếng động cơ chuyển động lớn hơn
đêm qua, v́ lần này , chính tôi là người đứng ở dưới chân đài
chứ không phải là Lê Các .
Y thủ hai tay vào tay áo rộng và
lớn tiếng:
- Những bước chân vàng may rủi
đang chời kẻ bước lên chúng. Hăy bước lên để biết Ngươi may hay
rủi...
Tôi bước lên thang và đặt chân
ngay lên bước chân vàng thứ nhất. Sau lưng tôi và bên trên trần,
tôi biết, vết chân tôi vừa dẫm lên đă nổi sáng ở bảng báo hiệu.
Vết chân vàng đó là của Phật hay của Ma Vương ?
Tôi lại bước lên, chậm hơn và
dừng lại ở vết chân vàng thứ hai. Tôi không dừng lại đó để xét
bằng trực giác xem đó là vết chân của Phật hay của Ma Vương ,
tôi có nên đặt chân lên nó hay không? Sự thực là máu cờ bạc đang
dâng lên rào rạt trong tôi. Nó đă làm tôi quên ư định lúc trước
là chỉ bước lên có một bước rồi ngừng lại.
Tôi đặt chân lên vết chân thứ
hai.
May hay rủi ? Ma Vương biết
nhưng tôi không thể biết...
Giờ đây tôi như người bị ma
nhập, toàn thân tôi rung động những làn điện tham lam, thèm
muốn. Những vết chân vàng dưới mắt tôi rung rinh như sống thực.
Chúng kêu gọi tôi:
- Dẫm lên tôi...Mau đi...Tôi may
mắn đây...
Bước chân thứ hai lớn tiếng hơn:
- Tôi mới là may mắn...Mau
mau...Đặt chân lên tôi đi...
Trên cao kia, ngai vàng trống,
vương miện và vương trượng chờ sẵn đó kêu gọi tôi. Tôi trông
thấy bóng tôi trên ngai vàng, với vương miện rực rỡ trên đầu và
vương trượng toả hào quang trong tay. Ma Vương đứng dưới chân và
cả cơi ghế gian này là của riêng tôi.
Bỗng dưng, một luồng điện lạnh
truyền qua người tôi. Tôi chợt tỉnh...Ánh sáng từ ngai vàng trên
kia mờ đi và những vết chân vàng trên những bực đài trông như
vết chân của một loài thú nào đó chớ không c̣n là vết chân
người.
Tai tôi như nghe thấy tiếng
người kêu lớn:
- Dừng lại...Thôi...Đừng bước
lên nữa..
Kỳ lạ thay...Tôi nghe rơ tiếng
nàng, tiếng của Kiều Xuân .
Tôi nh́n lên Ma Vương , vừa thở
vừa nói:
- Hôm nay...đủ rồi..Tôi xin
ngừng.
Ma Vương trừng mắt nh́n tôi. Sau
bộ mặt lạnh như đá ấy, tôi như thoáng trông thấy sự giận dữ, sự
ngạc nhiên. Ma Vương như giận v́ tôi ngừng lại được, như ngạc
nhiên v́ tôi thoát được sự thúc dục của cơn đam mê đang mạnh như
vũ băo. Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua. Y lớn tiếng:
- Đi nữa hay ngừng lại là quyền
của Ngươi. Ngươi hăy nh́n lên coi. Bây giờ, Ngươi đă có quyền
nh́n lại đằng sau...
Tôi quay đầu lại nh́n lên trái
cầu.
Cả hai bước chân vàng tôi đă đặt
chân lên đều là những vết chân của... Ma Vương .
Chương 10
Tôi
trở thành kẻ phục vụ Ma Vương
trong một năm. Bất cứ việc ǵ Y bảo tôi làm, tôi đều phải làm.
Suốt buổi chiều hôm đó, tôi nằm
nghỉ trong pḥng riêng. Tôi nằm suy nghĩ lại tất cả những sự
kiện đă xảy ra và chờ mong tiếng chân của Bé Hiêu . Ǵờ đây, tôi
đă chính thức trở thành người của Ma Vương , song tôi biết tôi
vẫn c̣n bị coi chừng, bị đề pḥng. Sau cuộc thử may rủi, tôi có
ngỏ ư được cùng về pḥng riêng của Hải Tùng để uống rượu với
lăo, song lăo từ chối tôi. Lăo dùng tư cách bác sĩ khuyên tôi
nên về nghỉ v́ tôi vừa qua những giây phút hồi hộp có hại nhiều
cho thần kinh. Tôi không làm khác được lời khuyên của lăo.
Sở dĩ tôi muốn được đi theo Hải
Tùng là v́ tôi hy vọng được gặp lại Kiều Xuân trong ngày hôm
nay. Ǵờ đây khi tâm trí đă b́nh tỉnh lại hoàn toàn, tôi thấy
rằng lúc nầy tôi cần gặp lại Bé Hiêu hơn là gặp Kiều Xuân .
Trong lúc nằm dài trên giường
suy nghĩ, tôi hồi tưởng lại cái cảm giác kỳ dị đă xâm chiếm tôi
lúc tôi lên đài may rủi. Tôi đă quyết định chỉ bước đi nhiều lắm
là hai bước chân vàng, tại sao lúc đó tôi lại như mê đi, tôi đă
bị mất tự chủ trong một lúc. Từ trước, tôi vẫn yên trí tôi là kẻ
tự chủ được trong mọi trường hợp, đă quyết định điều ǵ tôi làm
được đúng như thế. Vậy th́ có cái ǵ vô h́nh đă làm cho tôi mất
trí hồi nảy ?
Tôi cảm thấy hổ thẹn và ngạc
nhiên, khó hiểu v́ thái độ hồi nảy của tôi.
Tuy nhiên, khi suy nghĩ lại tôi
cảm thấy một chút kiêu hănh. Mặc dầu đă như bị mê đi, tôi vẫn
c̣n tỉnh lại được. Tai tôi rơ ràng nghe thấy tiếng Kiều Xuân đă
thầm kêu lên như thế và nhờ cảm thông, tôi đă nghe được tiếng
kêu thầm của nàng. Hoặc đó là tiếng tiềm thức tôi và tôi tưởng
tượng đó là tiếng Kiều Xuân, v́ tôi đang mơ tưởng đến nàng.
Thái độ của Ma Vương cũng làm
tôi thắc mắc.
Tại sao Y lại có vẻ muốn cho tôi
đi hết cả bốn bước chân vàng hôm nay ? Tại sao khi tôi tuyên bố
đ́nh chỉ cuộc thử may rủi, Y lại có vẻ như thất vọng? Y tin chắc
là Y thắng tôi hôm nay ư ?
V́ sao Y lại có thể tin chắc
được như thế ? Nếu trong cuộc may rủi, v́ nguyên do nào đó mà
ḿnh tin chắc ḿnh thắng th́ c̣n ǵ là hồi hộp c̣n ǵ là hứng
thú nữa?
Tôi không t́m thấy lời giải đáp
cho những cây hỏi đó. Và Bé Hiêu cũng không thấy tới. Sau cùng,
với sự hầu hạ của lăo Tôn, gă bồi pḥng kiêm kẻ ḍ xét, canh ǵữ
tôi ở đây, tôi trở dậy, tắm và bận y phục để đi ăn bữa tối. Tôn
đưa tôi vào thang máy. Lần này, tôi được đưa vào một căn pḥng
rộng, nguy nga tráng lệ như pḥng đại yến của những vua chúa
thời La Mă c̣n toàn thịnh.
Quanh cái bàn bầu dục, tối nay
tôi thấy có hơn mười người cả đàn ông lẫn đàn bà, ngồi với Ma
Vương ngồi ở ghế chủ nhân.
Ma Vương bận y phục đại yến đen,
trông thật long trọng. Tôi là kẻ đến bàn tiệc chậm nhất, song
tôi được biết đó là tục lệ ở đây: kẻ mới nhập hội bao giờ cũng
được đưa tới sau cùng khi Ma Vương nói:
- Anh Huy Giang ...người bạn mới
nhất của chúng ta.
Không giới thiệu ǵ hơn, Ma
Vương chỉ cho tôi ngồi vào ghế dành cho tôi. Tôi cúi chào tất
cả. Họ cười, gật đầu đáp lại rồi tiếp tục nói chuyện.
Khi ngồi xuống ghế rồi tôi mới
ngạc nhiên nhận thấy người ngồi bên phải tôi là một nữ kịch sĩ
nổi tiếng đương thời. Không ngờ nàng là nữ đệ tử của Ma Vương .
Tôi đưa mắt nh́n một ṿng quanh bàn và thấy trong đám thực khách
có một tay đua xe hơi vô địch quốc tế, một vị thẩm phán của Tối
Cao Pháp Viện, một khoa học gia nổi tiếng trong giới vật lư quốc
tế, nhà khoa học này là một trong số 10 nhân vật biết rành nhất
về nguyên tử lực và vơ khí hạch nhân của thế giới. Thêm vào đó
là một nhà doanh thương tuy trẻ tuổi nhưng đă là tỷ phú và có
thế lực lớn trên thị trường thương măi; chỉ cần ông này đổi ư là
thị trường quốc tế phải xáo trộn, thay đổi. Những khuôn mặt khác
quanh bàn tiệc đều mang những vẻ thông minh đặc biệt. Tôi thầm
đoán đây là những nam nữ đệ tử của Ma Vương hiện đang sống ở
ngoài đời chứ không sống luẩn quẩn trong toà lâu đài này. Với sự
trợ giúp ngầm của Ma Vương , họ trở thành những nhân vật quan hệ
trong xă hội, và ngược lại, họ phải trung thành với Ma Vương ,
làm theo ư muốn của Ma Vương . Thực ra, triều đ́nh của Ma Vương
có nhiều kẻ thông minh, lợi hại hơn là tôi tưởng nhiều. Lẽ tất
nhiên buổi tiệc hôm nay không có mặt tất cả đệ tử của Ma Vương ở
ngoài đời. Chắn chắn phải c̣n có những đệ tử mà Ma Vương phải
giữ bí mật, chỉ ḿnh Y biết.
Kiều Xuân không có mặt, nhưng
Phát, gă thanh niên cùng nàng đi bắt cóc tôi đêm trước, lại có
mặt.
Phát ngồi gần tôi, bên tay mặt
nữ kịch sĩ. Trong bữa cơm, tôi cố ư làm thân với Phát. V́ những
lư do riêng , tôi không muốn gây cho tôi có kẻ thù ở đây. Tôi
cần được cảm t́nh tối đa để có thể chống lại Ma Vương .
Lúc đầu Phát vẫn c̣n giận tôi
nên hắn trả lời tôi cấm cẳn và cộc lốc. Nhưng sau đó, khi thấy
rơ là tôi có ư dàn hoà và làm thân với hắn, hắn diụ dần đi. Hắn
uống rượu nhiều, song tôi nhận thấy dường như hắn không dám uống
tự do như hắn muốn. Có điều đáng kể là càng uống nhiều Phát càng
tỏ ra dễ dăi và vui tính. Nữ kịch sĩ cũng tỏ ra vui và thích thú
góp chuyện với tôi và Phát.
Qua lời Phát, tôi được biết hắn
là một nhà hóa học và hắn có một pḥng thí nghiệm riêng đặt ngay
trong lâu đài. Suốt ngày hắn ở trong pḥng thí nghiệm đó, trừ
những lúc Ma Vương gọi đến hắn. Hắn nói nhiều để khoe cho tôi
thấy tài năng của hắn. Sự thực, hắn là một hoá học gia có biệt
tài và nhiều sáng kiến. Tôi nghĩ hắn có thể biết nhiều về các
chất ma túy kịch độc mà Ma Vương vẫn dùng để chế ngự bọn hắc nô.
Tôi định tâm sẽ có một cơ hội khác, tôi ḍ hỏi Phát nhiều hơn,
kỹ hơn về chuyện đó.
Bữa ăn tối nay diễn ra trong bầu
không khí sang trọng, lịch sự và thân mật. Tôi có cảm giác - nếu
không có Ma Vương với h́nh thù quái dị của Y ngồi chủ tọa, đây
là một bữa tiệc của giới trí thức thượng lưu trong một hội quán
trứ danh ở giữa thủ đô. Món ăn ngon, rượu quí, khách ăn sang.
Bữa tiệc chỉ hơi nặng nề một chút khi ông Thẩm Phán nh́n tôi và
đề nghị cử toạ nâng ly uống mừng một khi chỉ c̣n "bước thêm một
bước nữa là chết" .
Mọi người đều uống mừng tôi, kể
cả Ma Vương . Rồi Ma Vương cho lệnh mang một số bảo vật tới bàn
tiệc cho mọi người chiêm ngưỡng. Số bảo vật được tồn trữ ở đây
gần như vô tận. Mỗi lúc tôi lại thấy thêm một bảo vật của thế
giới. Ma Vương có vẻ kiêu hănh khi thấy cữ toạ trầm trồ, ca ngợi
những bảo vật của Y. Y tặng cho nữ kịch sĩ một chiếc ṿng bích
ngọc lẫn hồng ngọc mà Y nói là của nàng Lucrèce Borgia ngày xưa.
Tôi đoán nàng vừa làm một việc ǵ có công lớn với Ma Vương nên
hôm nay mới được Y thưởng công cho món bảo vật quí giá đó.
Thái độ của Ma Vương làm cho tôi
thêm thán phục Y - dù không muốn - Việc Y qui tụ bọn người này ở
đây chứng tỏ Y không cần giữ bí mật nhiều. Y không sợ bị phản
bội. Chuyện phản bội Ma Vương có lẽ là một chuyện mà đám đệ tử
này chưa bao giờ nghĩ tới.
Sau cùng họ chào Ma Vương và
tuần tự ra khỏi pḥng.
Tôi cũng làm như họ nhưng Ma
Vương nh́n tôi, lắc đầu:
- Huy Giang , ở lại đây.
Một lát sau chỉ c̣n Ma Vương và
tôi trong pḥng. Thực khách đă đi hết, bàn đă được dọn sạch bát
đĩa, bọn đầy tớ cũng rút lui.
- Như vậy là...- đôi mắt không
mí của Ma Vương sáng lên trên vành ly rượu - ...anh đă thua..
Tôi mỉm cười:
- Thua, nhưng không thua nhiều
đến nổi không sao c̣n cứu văn được. Nếu tôi bước lên bước nữa,
có thể tôi đă xuống thẳng địa ngục.
- Một cuộc du hành không phải là
không hứng thú. Môt năm sẽ trôi qua rất nhanh, rồi sẽ đến ngày
anh được thử may rủi lần nữa.
Tôi cười thành tiếng:
- Thử coi rủi đến chừng nào th́
có, làm ǵ có may.
- Anh gặp rủi nhiều hơn may v́
anh thử may rủi với Ma Vương ..
Y lắc đầu như thấy tôi nói sai:
- Không, anh nghĩ lầm đấy. Kế
hoạch của tôi về anh là để anh sống ở trên trái đất này. Bây
giờ, Huy Giang , tôi đ̣i hỏi anh làm cho tôi công việc thứ
nhất...
Tôi ngồi im, mạch máu có đập mau
hơn, chờ Ma Vương nói.
- Tôi muốn nói với anh về bộ đồ
trà bích ngọc của bà Lă Hậu. V́ có cảm t́nh với anh, tôi đă
không cố t́nh và hết sức cướp lấy nó. Nhưng nó vẫn là một bảo
vật chỉ có tôi mới xứng đáng được có nó. Tỷ phú Vương Sâm tuy
giàu tiền nhưng cũng chỉ là một tên nhà giầu tầm thường. Hiện
lăo đă có bảo vật ấy do anh bán cho , v́ nể anh, tôi không muốn
chiếm lấy nó nữa, tôi sẽ bằng ḷng đổi nói lấy một bảo vật khác
đang nằm trong kho tàng riêng của Vương Sâm. Anh có nhiệm vụ đi
lấy bảo vật đó về đây cho tôi. Việc làm không có ǵ khó, nhất là
đối với người thông minh như anh. Đây là thử thách đầu tiên để
anh được chính thức nh́n nhận như hiệp sĩ đời xưa trước khi được
nhận là hiệp sĩ phải đơn độc đi làm một việc ǵ hào hùng...
- Tôi xin theo luật đó...
- Nhiều thế kỷ trước đây - Ma
Vương bắt đầu kể - có một vị vương tử Ai Cập, cho vời người thợ
kim hoàn thiện nghệ nhất của ḿnh, một Benevueto Cellini của
thời đại đó, truyền lệnh sáng tạo một chiếc ṿng đeo cổ cho công
chúa. Đó là quà tặng cho nàng nhân ngày sinh nhật hay ngày nàng
về nhà chồng, không ai thời này được rơ. Chỉ biết đó là chiếc
ṿng tuyệt đẹp làm bằng vàng quí, ngọc quí và bạc quí. Ṿng có
mang biểu tượng của Vương tử, một con diều hâu đậu trên cái đĩa
vàng tượng trưng cho mặt trời, một con rắn tượng trưng cho đời
sống quấn quanh ṿng. Người thời đó đồn rằng ai làm chủ cái ṿng
tuyệt hảo đó sẽ có t́nh yêu và sức khỏe suốt đời.
Nhưng không ai có thể sống măi
để hưởng t́nh yêu và sức khỏe. Nàng công chúa chết đi, Vương tử
quyền thế nghiêng trời một đời đó cũng chết, người nghệ sĩ kim
hoàn tài năng thiên phú chế tạo ra tuyệt phẩm đó cũng chết. Chỉ
có tuyệt phẩm là c̣n sống. Tuyệt phẩm không thể nào chết được...
Tôi kêu lên:
- Tôi biết ông nói đến bảo vật
ǵ rồi...Đó là cái ṿng của Măng Xà Vương Tử..
- Đúng. tôi muốn có bảo vật đó.
Và Huy Giang , anh sẽ đi lấy bảo vật đó về cho tôi.
Tôi nh́n Ma Vương .Y vừa nói là
việc làm đầu tiên của tôi là một việc dễ dàng, nhưng theo tôi
việc đi cướp Ṿng Măng xà Vương Tử là một việc khó. Vương Sâm
tuy là chủ nhân bảo vật ấy nhưng biết đó là một bảo vật được
nhiều người chiếu cố và lăo có nhiều gia nhân và tủ sắt kín,
vững chắc tới đâu, cũng không thể giữ được bảo vật, nên lăo đă
dùng một phương pháp mới để giữ bảo vật, hoặc nói đúng hơn, là
nhờ nhà nước giữ dùm bảo vật. Vương Sâm đă đem chiếc ṿng quí
gọi là Măng Xà Vương Tử - không hiểu tại sao lại có cái tên lạ
ấy đặt cho ṿng. - cho bảo tàng viện nhà nước mượn để trưng bày.
Bằng cách cho mượn này, Vương Sâm vừa được tiếng là hào sảng,
vừa được chánh phủ cám ơn, trọng nể và vừa được cơ quan bảo vệ
quốc bảo của nhà nước canh giữ dùm bảo vật suốt ngày đêm. Tôi đă
biết qua hệ thống đề pḥng trộm cướp của Bảo Tàng Viện. Đoạt một
vật nhỏ tầm thường nhất của Bảo Tàng Viện đó là một công phu và
chưa chắc đă thành công, thất bại th́ tù khổ sai chung thân nắm
chắc trong tay. Chưa kể ṿng Măng Xà là bảo vật hạng nhất của
Viện. Bảo vật được cất giữ ở trong một căn pḥng nhỏ bằng kiếng
dầy, loại kiếng pha lê đặc biệt không có ǵ phá vỡ được, kể cả
ḿn hạng nặng. Chung quanh đó có hệ thống đèn điện tử gọi là mắt
thần canh giữ và đặc biệt là c̣n có nhân viên cảnh sát thay
phiên nhau ngồi coi giữ bằng mắt suốt ngày đêm.
Như nghe thấy trước những lời
phản đối và kể khó của tôi, Ma Vương làm tôi yên lặng bằng câu
nói:
- Tôi phải là chủ bảo vật đó.
Anh phải đi lấy nó về và anh sẽ lấy được nó. Lẽ tự nhiên tôi sẽ
chỉ cho anh cách lấy nó. Bằng cách nào ? Anh phải làm đúng lời
dặn của tôi từng phút từng giây, không sai trệch một ly và anh
sẽ thành côn. Khi tôi nói không khó khăn tức là không khó khăn.
Hăy lấy bút ra ghi, nhưng trước khi anh ra khỏi nơi này, anh
phải ghi nhớ tất cả những lời tôi vào óc và hủy tờ giấy ghi chép
đi.
Y ngừng nói chờ tôi lấy cuốn sổ
tay và cây viết để lên bàn.
- Anh sẽ rời nơi này lúc 10 giờ
30 sáng mai. Chuyến trở về thủ đô của anh sẽ được tính toán thật
đúng để anh xuống xe trước cửa Bảo Tàng Viện đúng 1 giờ trưa.
Anh sẽ bận bộ y phục do thằng Tôn đưa cho anh. Đó là bộ y phục
đặc biệt. Tôn nó cũng sẽ soạn cho anh đủ mọi thứ khác, như áo
lạnh, nón nỉ, khăn tay v.v..Khi vào Bảo Tàng Viện, anh cũng tới
gửi áo ngoài và nón nỉ ở pḥng giữ y phục của Viện như tất cả
mọi người.
Gửi áo xong, anh đi thẳng tới
khu trưng bầy cổ bảo ngọc. Anh có thể tṛ chuyện, gập gỡ bất cứ
ai có mặt ở đó, gặp và nói chuyện với càng nhiều người càng tốt.
Nhưng phải nhớ đến 1 giờ 45, anh một ḿnh đi vào khu pḥng kiếng
bên trong có bầy ṿng Măng Xà. Anh đứng đó coi các bảo vật tới
đúng 2 giờ.
2 giờ, anh đến sát pḥng kiếng.
Khu đó vẫn có hai người gác, một người đứng ở cửa pḥng, một
người ngồi bên trong pḥng kiếng. Hai người đó có thể biết mặt
anh không ?
- Tôi không biết chắc - tôi đáp
- V́ tôi ra vào Bảo Tàng Viện luôn và h́nh tôi được đăng báo
nhiều lần cùng với những bảo vật tôi t́m được, họ có thể biết
mặt tôi và cũng có thể không.
- Biết hay không, không quan hệ
ǵ lắm. Anh sẽ t́m lư do để hỏi chuyện cả hai tên gác đó, anh tự
giới thiệu anh là nhà thám hiểm Huy Giang với họ và tất nhiên ,
khi có mặt anh bên pḥng kiếng bảo vật, cả hai tên đó đều phải
chú ư nhiều tới anh.
Sau khi làm cho hai tên gác biết
là có nhà thám hiểm Huy Giang nổi tiếng ở bên pḥng kiếng, anh
lại đi xa chúng. Lẽ tất nhiên là hai tên đó phải ở lại nơi chúng
gác, chúng chỉ có thể dùng mắt nh́n theo anh. Anh làm như chú ư
tới những bảo vật trưng bày trong pḥng kiếng để rồi đến 2 giờ
15 phút đúng, anh tới trước cửa pḥng kiếng. Anh mở cửa bằng một
dụng cụ tôi đưa cho anh, bước vào trong pḥng kiếng, lấy chiếc
ṿng, bỏ vào cái túi đặc biệt làm thêm ở bên trong vạt áo bên
trái của anh. Xong , anh bước ra, đóng cửa lại và ra khỏi Bảo
Tàng Viện.
Ngỡ là nghe lầm, tôi ngạc nhiên
hỏi lại:
- Và ra khỏi Bảo Tàng Viện ?
Y nhắc lại:
- Ra khỏi Bảo Tàng Viện.
- Dễ dàng như vậy sao ? - Tôi
hỏi thêm một câu mỉa mai - Chắc là tôi cùng ra khỏi đó với hai
tên lính gác ?
- Anh đừng chú ư ǵ tới hai tên
đó. Cứ coi như không có chúng.
- Tôi th́ tôi có thể coi như
không có chúng ở đó, nhưng chúng chắc phải để ư tới tôi nhiều.
Trừ phi hai tên đó cũng là người của ông. Dù cho hai tên đó có
là tay sai đệ tử của ông chăng nữ, ông nhớ cho rằng khi tôi động
tay tới cửa pḥng kiếng, hệ thống mắt thần sẽ báo động và cả
Viện sẽ rúng động.
Ma Vương nghiêm trang gằn mạnh:
- Hăy nghe tôi nói, đừng ngắt
lời tôi. Anh cứ làm theo đúng những lời tôi dặn: anh không để ư
tới bọn gác, anh không cần để ư đến bất cứ một cái ǵ, bất cứ
một sự kiện ǵ xẩy ra quanh anh, bất kể chuyện lạ kỳ đến đâu.
Huy Giang , anh phải nhớ kỹ điều đó. Đó là điều sống chết của
anh. Anh chỉ chú ư đến một điều: mở cửa pḥng kiếng đúng 2 giờ
15, lấy ṿng, bỏ ṿng vào túi áo riêng rồi bước ra, đóng cửa
pḥng kiếng lại và ra khỏi Viện. Anh sẽ không nghe thấy, không
nh́n thấy ǵ hết, ngoài những ǵ anh phải làm. Xong việc, anh
trở ra pḥng gửi áo, lấy áp mũ và đi ra cửa chính. Từng ấy việc
làm anh mất 2 phút.
Ma Vương nói, tôi ghi lời Y vào
trang giấy:
- Lúc ra khỏi cửa chính của
Viện, anh bước sang bên phải khung cửa, cúi xuống buộc lại dây
giày. Rồi anh đi xuống những bậc cửa để xuống vỉa hè. Anh vẫn
không cần chú ư ǵ tới những chuyện xẩy ra quanh anh. Tôi nói
trước để anh khỏi bị ngạc nhiên. Nguyên do những chuyện đó, tất
nhiên, là v́ việc anh lấy chiếc Ṿng Măng Xà của Viện.
Anh bước ra đầu phố bên phải của
Viện. Và anh sẽ thấy một chiếc xe hơi màu xanh đậu ở đó, người
tài xế đội nón lưỡi trai xanh, bận áo xanh, đang đứng đó lau cái
đèn xe bên mặt.
Anh mở cửa xe và ngồi vào xe.
Anh đưa cho người ngồi trong xe ấy chiếc Ṿng Măng Xà. Lúc đó
kim đồng hồ sẽ chỉ 2 giờ 20. Nhớ kỹ: không được chậm hơn 2 giờ
20 phút. Anh sẽ ngồi trong xe với người đó và xe sẽ chạy trong
thủ đô đúng 1 tiếng đồng hồ. Tới 3 giờ 20, xe ngừng ở công viên
Độc Lập. Anh xuống xe, đi ngang qua công viên để sang đại lộ bên
kia, gọi tắc xi và đi về Hội Quán Thám Hiểm
- Về Hội Quán Thám Hiểm ư ?
Tôi đă định không ngắt lời Ma
Vương , nhưng việc Y để tôi một ḿnh trở lại hội quán là một
việc tôi không hề ngờ, nên v́ ngạc nhiên, tôi thốt ra lời.
Ma Vương gật đầu:
- Phải. Trở về Hội Quán Thám
Hiểm. Về tới nơi, anh đi thẳng tới pḥng tiếp tân, bảo nhân viên
trực anh bận việc cần tỉnh trí nên không tiếp bất cứ ai, không
nói chuyện bằng điện thoại với bất cứ nơi nào gọi đến. Anh nói
rơ cho hắng biết rằng bọn phóng viên nhà báo sắp kép đến tới đ̣i
gặp anh, hắn có thể thay mặt anh nói với nhà báo rằng anh đang
bận rộn và anh sẽ tiếp họ vào lúc 8 giờ tối. Việc đó sẽ làm hắn
thấy rằng hắn quan trọng và chắc chắn sẽ làm đúng lời anh. Anh
dặn thêm hắn là tới 6 giờ tối, hắn cho người mang lên pḥng anh
tất cả những nhật báo phát hành buổi chiều.
Y ngừng lại:
- Rơ ràng chưa ? Anh có cần hỏi
ǵ th́ hỏi đi..
- Tôi không cần hỏi ǵ ngoài vấn
đề tôi sẽ nói ǵ với ông nhà báo ?
- Anh sẽ biết anh phải nói ǵ
sau khi đọc hết những tờ báo phát hành chiều mai.
Y nhấc ly rượu và bảo tôi:
- Nhắc lại những ǵ anh phải làm
ngày mai...
Tôi nhắc lại.
- Tốt..- Y gật đầu tỏ vẻ ngợi
khen - Chắc anh cũng dư hiểu rằng tôi không mất công mang anh về
đây chỉ cốt để nhờ anh làm những việc lặt vặt như việc này. Đây
chỉ là một thử thách nhỏ theo cổ tục. Nhưng anh phải làm trọn
nó. Huy Giang ..- v́ sự sống chết của anh, anh phải lmm trọn nó.
Đôi mắt không mi có ánh sáng
giống hệt như mắt rắn độc. Tôi biết chắc ngày mai tôi sẽ thấy
nhiều chuyện lạ, nhất là tôi sẽ thấy thêm một khía cạnh mới
trong tài tổ chức thần sầu của Ma Vương . Ngày mai, tôi chỉ là
một con cờ di động trên một bàn cờ mà tất cả những nước đi đều
đă được tính trước. Ngày mai, tôi sẽ biết rơ..Có hỏi ǵ thêm
cũng là vô ích.
Và tôi không c̣n có ǵ nữa để
nói với Ma Vương . Bao nhiêu lời cần nói ra, Y đă nói hết rồi.
- Việc mà tôi định trao anh làm
sau này là một cuộc mạo hiểm vĩ đại, một việc khó khăn mà chỉ
anh với những đức tính và kinh nghiệm của riêng anh mới có thể
thành công. C̣n bây giờ th́...
Y chạm tay vào một nút chuông
điện:
- Anh phải về nghỉ. Đêm nay anh
cần tránh xúc động. Tôi rất chịu khó bảo vệ cho những đệ tử của
tôi, ngay cả với những người chưa hẵn là đệ tử. Anh hăy về pḥng
và ngủ ngon...
Một khung cửa mở ra và Ba Tôn
đứng đó.
- Ma Vương , tạm biệt ông.- Tôi
nói.
- Tạm biệt anh - Y đáp - Dù có
chuyện ǵ xảy ra trong ngày mai đi chăng nữa, tôi mong rằng tối
mai tôi lại được gặp mặt anh ở đây và đêm mai sẽ là đêm tốt lành
hơn cho anh...
Bây giờ đă gần 11 giờ đêm, bữa
ăn và cuộc nói chuyện với Ma Vương kéo dài hơn là tôi tưởng. Về
đến pḥng, tôi thấy tôi có sẵn ở đây mọi thứ tôi cần dùng trước
khi ngủ. Căn pḥng này không khác ǵ mấy pḥng ngủ của tôi ở hội
quán, điều khác biệt nhỏ nhất mà cũng lớn nhất là những khung
cửa ra vào, cửa sổ. Sau hai ly rượu và chừng nửa tiếng đồng hồ
sau, tôi lên giường tắt đèn.
Tôi nằm chờ Bé Hiêu tới.
Nằm mắt mở trong bóng tối, tôi
suy nghĩ lại những lời Ma Vương vừa dặng và tôi phải làm trong
ngày mai. Tôi đúng là một con cờ được Ma Vương di chuyển trên
bàn cờ. Nói một cách khác hơn, tôi là một bộ phận nhỏ của một bộ
máy lớn, tôi phải được ghép vô bộ máy lớn đó đúng chỗ, đúng lúc,
nếu không máy đó sẽ trục trặc và tôi có thể bị nghiền nát. Nhưng
c̣n những bộ phận khác th́ sao? Tỷ dụ một bộ phận nào khác không
hoạt động đúng lúc, quá sớm hay quá muộn?
Nhưng tôi tin rằng dù ngày mai
có chuyện ǵ bất như ư xẩy ra đi nữa, tính mạng của tôi cũng
chưa bị nguy. Việc tôi làm ngày mai quả thật không có ǵ khó
khăn. Nghĩa là tôi sẽ không phải dùng đến trí khôn và thủ đoạn
ứng đối của riêng tôi, tất cả đều đă được Ma Vương tính trước.
Bất cứ kẻ nào cũng có thể làm được việc lấy chiếc ṿng Măng Xà.
Tôi chỉ làm việc đó dễ dàng hơn người khác đôi chút mà thôi.
Tôi cảm thấy tôi bắt buộc phải
làm theo ư Ma Vương. Ngày mai chưa phải là cơ hội để tôi ra tay
chống lại Y. Dù tôi có trở về Hôi Quán Thám Hiểm tôi cũng chưa
thoát được ṿng kiềm toả của Y. Nhất là tôi vẫn chưa biết ǵ
nhiều về tổ chức của Y.
Hơn nữa, tôi c̣n muốn gần Kiều
Xuân ...
Với khuôn mặt diễm kiều của Kiều
Xuân thấp thoáng ẩn hiện trước mắt, tôi ngủ thiếp đi. Bé Hiêu
không tới và đúng như lời Ma Vương , tôi ngủ thật ngon....
Chương 11
Sáng
hôm sau....
Trước khi Tôn tới đánh thức, tôi
đă trở dậy và vào nằm trong bồn tắm. Khi Tôn đến, tôi nhận ngay,
không đặt một câu hỏi bộ quần áo hắn chọn cho tôi bận và những
vật dụng tôi mang theo trong ḿnh.
Bộ y phục tôi bận hôm nay bên
ngoài không có ǵ khác với tất cả những bộ y phục khác đồng
thời, chỉ có bên trong là một cái túi khá rộng. Tôi xem kỹ cái
túi bí mật này. Miệng túi có một hàng những móc câu nhỏ. Tôi
hiểu những móc câu này là để móc lấy chiếc ṿng. Nhờ những cái
móc này, ṿng sẽ nằm im trong túi, không làm cho vạt áo nổi lên
h́nh thù kỳ dị. Và dù chạy nhẩy hay té ngă, ṿng cũng không rơi
ra được ngoài túi.
Đây là sáng kiến riêng của Ma
Vương để dùng vào việc đi lấy ṿng Măng Xà.
Tôn c̣n đưa cho tôi một cái áo
ngoài bằng nỉ xám mới tinh. Tôi nhận thấy có tên tôi thêu trong
miệng túi áo. Sau cùng hắn đưa cho tôi một vật bằng thép xám có
dây da. Tôi nh́n kỹ: đó là cái đồng hồ. Nhưng là một cái đồng hồ
xấu xí, cục mịch kinh khủng. Không biết Ma Vương - người tỏ ra
yêu mến cái đẹp nhất đời này - tại sao lại có thể dùng được một
kiểu đồng hồ đeo tay xấu đến thế này.
- Tôi đă có đồng hồ rồi. C̣n đưa
tôi cái đồng hồ này làm chi nữa ? - Tôi nói như vậy với Tôn.
- Tôi biết. Nhưng hôm nay ông
phải đeo cái đồng hồ này. V́ cái này mới đúng với giờ phút của
Ma Vương .
- Tôi hiểu...
Tôi thán phục sự cẩn thận của Ma
Vương . Trong một công việc cần chính xác như việc tôi sắp làm,
điều kiện đúng giờ vô cùng quan trọng. Tôi tháo chiếc đồng hồ
của tôi ra đặt bàn, đeo chiếc đồng hồ riêng của Ma Vương vào
tay. Rồi tôi hỏi Tôn:
- C̣n ch́a khoá mở tủ kiếng của
bảo tàng viện?
- Thưa ông đây - hắn đáp - để
tôi chỉ ông cách dùng...
Hắn cầm lên một vật bằng thép
trông giống cái kéo và chỉ tôi cách dùng. Một lần nữa, tôi lại
có dịp thán phục Ma Vương . Tôi đă nhiều lần trông cái tủ bằng
kiếng bên trong bày chiếc Ṿng Măng Xà cùng nhiều bảo vật khác
của Bảo tàng viện. Tuy chưa mở thử khoá tủ đó lần nào nhưng tôi
tin chắc rắng ch́a khoá này mở được.
Tôi ăn sáng ở trong pḥng rồi
với sự hướng dẫn của Tôn, tôi ra khỏi pḥng để bước vào chiếc xe
chờ đúng 10 giờ 30. Màn các cửa xe được bỏ xuống kín mít và buộc
chặt. Tôi muốn hé mở để nh́n cảnh vật bên ngoài , xem toà lâu
đài nằm ở vùng nào, nhưng thấy việc làm đó dại dột và vô ích,
tôi lại thôi. Đây là chuyến công tác mà Ma Vương chỉ giao cho
tôi làm để thử thách tôi, chỉ cần tôi tỏ ra không vâng lời là
hỏng cả.
Đúng 1 giờ trưa, tôi xuống xe
bước vào Bảo Tàng Viện. Trong óc thuộc ḷng thời gian và những
động tác tôi sẽ làm ở đây.
Tôi gửi áo ngoài và nón ở pḥng
giữ đồ và gật đầu chào đáp lại người thư kư ngồi ở pḥng chỉ dẫn
khi người này nhận ra tôi. Đi thẳng vào khu trưng bày đồ ngọc,
tôi đi xem quanh quẩn trong khu đó nửa tiếng. Tới 1 giờ 45 đứng
không sai một giây, tôi đi tới khu trưng bày cổ vật Ai Cập. Tôi
không cần tự giới thiệu với người gác ở đây, v́ anh này biết mặt
tôi.
Đúng 2 giờ trên mặt đồng hồ của
Ma Vương , tôi tới cạnh tủ kiếng đựng ṿng Măng Xà. Đúng như lời
Ma Vương ở đây có hai người đứng gác. Một gác cửa pḥng, một
đứng gần tủ kiếng. Cả hai người này cùng tỏ vẻ không biết tôi.
Tới trước mặt người gác bên cửa,
tôi nhă nhặn đưa cho y tấm danh thiếp và hỏi y vài câu liên can
đến những bảo vật được trưng bày ở đây. Mặt y lộ vẻ hănh diện
khi nhận ra tôi là nhà thám hiểm trứ danh. Sau đó, tôi đi quanh
trong pḥng nh́n ngắm những cổ vật. Hai anh gác đến gần nhau, họ
nói chuyện với nhau về tôi. Tôi liếc nh́n và thấy hai anh cùng
nh́n tôi kính phục.
Đồng hồ Ma Vương chỉ 2 giờ 10.
Chỉ c̣n 5 phút nữa thôi.
Tôi nh́n quanh pḥng và thấy lúc
đó, rải rác trong pḥng có tới 10 người đang đứng coi bảo vật.
Có ba cặp vợ chồng đứng tuổi có vẻ đưa nhau đi coi Bảo Tàng Viện
chứ chẳng hiểu ǵ về cổ vật. Một thiếu nữ có vẻ là nữ nghệ sĩ.
Một ông già tóc bạc. Hai người đàn ông trông có vẻ là giáo sư sử
địa đứng nói chuyện với nhau. Một người đàn bà trông ngơ ngác
như người không biết ḿnh vào đây để làm ǵ...
Kim đồng hồ Ma Vương chỉ 2 giờ
14 phút...
Tôi bỗng nghe tiếng chân người
chạy rầm rập bên ngoài hành lang Bảo Tàng Viện, tiếng đàn bà rú
lên rồi tiếng người la lớn:
- Bắt nó lại...
Một bóng người chạy vụt qua cửa
pḥng. Tôi nh́n thấy đó là bóng một người đàn bà. Một gă đàn ông
đuổi theo, tay gă này cầm lưỡi dao sáng loáng...
Đồng hồ chỉ đúng 2 giờ 15. Tôi
bước tới bên tủ kiếng, lấy ch́a mở khoá đặc biệt ra tra vào ổ tủ
kiếng. Khoá tủ bật mở dễ dàng.
Cuộc náo loạn bên ngoài tăng
thêm phần ồn ào náo động. Mọi người trong pḥng đều đổ xô ra
hành lang . Cả hai anh gác cũng chạy ra cửa.
Tôi tḥ tay vào tủ. Khi bàn tay
tôi rút ra,chiếc ṿng Măng xà đă theo tay tôi ra khỏi tủ kiếng.
Tôi bỏ ṿng vào cái túi riêng trong áo, những móc câu quanh
miệng túi giữ ngay lấy ṿng.
Tôi bước ra. Một người gác nằm
ngang cửa, một người đàn ông hồi nẫy tôi thấy có vẻ là giáo sư
đang cúi trên xác người gác, người thiếu nữ có vẻ là nữ nghệ sĩ
ngồi dựa lưng vào tường, tay che mặt, khóc nấc lên như người
điên. Từ pḥng ngoài vang lên một tiếng người đàn ông rú lên...
Tôi vẫn bước đều ra khỏi Bảo
Tàng Viện. Tôi vào pḥng gởi y phục và tự lấy chiếc áo ngoài và
cái mũ nỉ của tôi, người giữ pḥng này chạy đi đâu mất. Tôi đàng
hoàng bận áo, đội mũ và đi ra ngoài.
Theo đúng lời dặn của Ma Vương ,
vừa ra khỏi cửa, tôi bước qua bên phải, cúi xuống buộc dây giầy.
Lúc đó, tôi thấy có một bóng người từ bên ngoài vụt chạy vào
trong viện.
Đứng thẳng người lên, tôi đi
xuống những bực thềm trước cửa Bảo Tàng Viện. Dưới vỉa hè có hai
người đàn ông đang vật lộn, đấm đá nhau. Một số người đă đứng
xúm chung quanh coi trận ấu đả. Tôi thấy một cảnh sát viên hấp
tấp chạy tới. Tất cả mọi người ở trước cửa viện lúc đó đều chú ư
nh́n trận đánh lộn, không ai nh́n thấy tôi bước ra.
Tôi đi ra đầu đường. Ở đây đă
đậu một chiếc xe sơn xanh, người tài xế không để ư ǵ đến trận
đánh lộn đang diễn ra trước cửa Viện Bảo Tàng, y đang măi lau
cái đèn trước của chiếc xe như một anh tài xế mẫn cán lau chùi
cho cái xe nhân lúc nhàn hạ.
Thấy tôi đi tới, người tài xế
ngừng tay lau xe để mở cửa xe cho tôi. Trước khi bước vài xe,
tôi c̣n dơ tay nh́n đồng hồ.
Đôi kim đồng hồ của Ma Vương chỉ
2 giờ 19 phút.
Tôi bước vào xe. Rèm cửa xe này
cũng buông kín và khi cánh cửa sau lưng tôi đóng lại, trong vài
giây đồng hồ mắt tôi chưa trông rơ người ngồi sẵng trong xe.
Xe chạy. Có người chuyển động
bên tôi, có tiếng người nói, giọng rung động như đang cảm xúc
mạnh:
- Anh b́nh an chứ, anh Huy Giang
?
Giọng nói của người đó làm tôi
rùng ḿnh...
V́ đó là giọng nói của Kiều
Xuân...
Chương 12
Tôi
đánh bật lửa như để châm điếu
thuốc lá. Kiều Xuân vội ngoảnh mặt đi nhưng tôi đă trông thấy
đôi mắt nàng rưng rưng lệ và làn da mặt nàng trắng xanh. Tại sao
nàng lại khóc? Nàng xúc động v́ lo sợ cho tôi ư ?
Không dám tin ngay như thế, tôi
nói:
- Tôi b́nh an. Cám ơn cô. Tất cả
mọi việc diễn ra từ lúc tôi đặt chân vào Bảo Tàng Viện đều xảy
ra đúng hệt như sự tiên đoán và sắp xếp của Ma Vương . Tôi đă
làm xong công tác. Chiếc ṿng Măng Xà hiện nằm trong túi tôi.
- Tôi ...không ...lo sợ v́...cái
ṿng...
Giọng nói của nàng thổn thức và
nghẹn ngào.
Nàng đang xúc động - tôi chưa
biết v́ sao nhưng thực sự là nàng đang xúc động - nói là nàng
xúc động v́ cái ṿng Măng Xà là vô lư, tôi có thêm tin tưởng
nàng xúc động v́ lo cho tôi. Sự tin tưởng ấy làm tôi can đảm
hơn, tôi xích tới ngồi gần nàng hơn. Cũng có thể hôm nay nàng
xúc động v́ chuyện Ma Vương đă chọn nàng làm mẹ của con y sau
này. Có thể là trước đó nàng chưa biết là số phận của nàng nhưng
hôm qua, v́ tôi bày đặt ra chuyện xin Ma Vương giao nàng cho tôi
nếu tôi may mắn và làm cho Ma Vương phải nói ra ư định của y về
nàng, nàng mới biết rơ. Tuy nhiên, tôi phải giả vờ như chưa biết
ǵ hết để dó biết thêm:
- Đây là công tác đầu tiên của
tôi nên tôi rất mừng khi thấy tôi thành công. Chắc Ma Vương sẽ
hài ḷng v́ tôi. Theo lệnh của Ma Vương , tôi xin trao bảo vật
lại cô. Chiếc ṿng đây...
Tôi tḥ tay vào ḷng túi:
- Trong xe có đèn không cô ? -
Tôi ngừng lại để hỏi nàng. - Tôi cần ánh sáng để khỏi làm hư đến
bảo vật...
Nàng nói nhỏ như tiếng th́ thào:
- Đừng bật đèn. Cứ đua cái đồi
quỉ đó cho tôi là được rồi.
Tôi cười lên tiếng. Dù lúc đó
tôi thương hại nàng, tôi cũng không sao không cười thành tiếng.
Bàn tay nàng đưa tới, gặp bàn tay tôi. Tôi nắm lấy tay nàng và
nàng không rụt tay về. Một lát sau, tự nàng xích lại gần sát
tôi, nàng ép má vào ngực tôi như một đứa trẻ sợ hăi. Nàng khóc.
Tôi biết nàng khóc nhưng không nói ǵ cả. Tôi chỉ một tay nắm
bàn tay mềm mại của nàng, tay kia ṿng sang ôm vai nàng, để mặc
cho nàng khóc. Kiều Xuân khóc như một đứa trẻ. Tôi đă hiểu tâm
trạng nàng: nàng sợ khi thấy ḿnh sẽ có ngày trở thành vợ Ma
Vương . Nàng khóc trong bóng tối và tôi ngồi trong bóng tối ôm
nàng, rủa thầm Ma Vương bằng những câu chửi rủa thâm độc nhất mà
tôi được biết.
Một lúc lâu sau, như cơn khóc
làm nàng dịu bớt, nàng ngồi xa tôi và cười nhẹ:
- Cám ơn anh - Giọng nói của
nàng trở lại thản nhiên. Nàng trở lại là cô thiếu nữ đẹp, tinh
quái mà tôi đă gặp đêm nào trong chuyến xe điện - Tuy anh không
nói ǵ nhưng là người có biệt tài an ủi người khác.
Tôi nói thẳng:
- Cô Kiều Xuân . Tôi không muốn
phải đấu trí với cô nữa. Cô đang sợ hăi đến cao độ. Cô biết tại
sao và tôi cũng biết.
- Ủa...tại sao tôi lại sợ hăi
nhỉ? Mà lại c̣n sợ hăi tới cao độ ư ?
- Sợ v́ cái số phận mà Ma Vương
dành cho cô. Cô đă biết rơ đó là số phận ǵ rồi. Nếu cô c̣n chưa
biết rơ, cô nên để tôi nói cô nghe, chính Ma Vương đă nói cho
tôi nghe, sau khi cô ra khỏi pḥng.
Yên lặng một lúc rồi từ trong
bóng tối, tiếng nói của nàng tới tai tôi nhỏ, rung động và tuyệt
vọng:
- Hắn muốn ...lấy tôi. Hắn sẽ
lấy tôi...Tôi sẽ tự tử nhưng tôi sợ tôi thiếu can đảm. Trời ơi
Trời...Tôi phải làm ǵ bây giờ? Trời...Ai giúp tôi bây giờ?
- Tôi có thể giúp cô. Tôi sẵn
sàng liều chết để giúp cô nếu cô bằng ḷng cho tôi được giúp cô.
Không trả lời ngay, nàng ngồi
yên và cố gắng tự chủ. Đột nhiên, nàng bật đèn trong xe và nh́n
thẳng vào mắt tôi với đôi mắt đẫm lệ của nàng, nàng nói như
người đang có một quyết định lớn ở đời:
- Anh Huy Giang , anh cho tôi
biết hôm vừa rồi ở trong đền, khi anh đi lên đài may rủi, tại
sao...cái ǵ đă làm cho anh ngừng bước lại sau khi anh dẫm lên
vết chân vàng thứ hai?
Tôi đáp ngay:
- V́ tôi nghe thấy tiếng cô bảo
tôi dừng lại.
Cổ họng nàng phát ra một tiến
nghe như tiếng nấc.
- Anh nói thật chứ ?
- Cô nghĩ rằng tôi có thể bầy ra
một chuyện kỳ diệu như thế được ư? Lúc đó tôi nghe rơ tiếng cô,
như cô đang đứng bên cạnh tôi, như cô nói ngay vào tai tôi. Lúc
đó tôi đang mê đi. Tôi bị mất hết ư chí...Nhưng vừa nghe tiếng
cô, tôi tỉnh lại ngay...Ma Vương không c̣n làm ǵ nổi tôi nữa...
Kiều Xuân thốt lên một
tiếng:"Ồ.." nửa kinh ngạc, nửa như vui mừng. Tôi thấy nàng vẫn
c̣n xúc động nhưng mắt nàng sáng long lanh và má nàng không c̣n
xanh xao lắm nữa.
Nh́n vào mắt nàng, tôi hỏi:
- Cô gọi tôi lúc đó, phải không?
Nàng gật gật đầu:
- Tôi ngồi trong bóng tối lẫn
với họ, nh́n anh...Khi bước chân thứ hai sáng lên ở bên phía Ma
Vương , tôi đă dùng hết sức mạnh của tinh thần tôi để kêu gọi
anh, để bảo anh ngừng lại...Chỉ một bước nữa thôi là anh
chết...Tôi cầu nguyện Thượng Đế..Xin Người dùng quyền phép vạn
năng làm cho anh nghe được tiếng tôi...Và anh đă nghe thấy tiếng
tôi..Anh đă nhận ra tiếng tôi...Nhưng anh sẽ không thể nghe thấy
tiếng tôi..nếu..không có..
- Nếu không có ǵ ?
- Nếu không có một sức mạnh vô
h́nh nào ở ngoài chúng ta đă tới giúp chúng ta...
Bây giờ đôi g̣ má nàng trở nên
hồng hào. Tôi biết sao nàng lại đỏ mặt. Lời nàng vừa nói không
đúng hẵn như y nàng muốn nói. Nàng muốn nói tôi đă không thể
nghe tiếng nàng nếu giữa hai chúng tôi không có t́nh yêu.
Nhưng tôi thấy tôi không nên
tiến xa hơn nữa. Phải để cho T́nh Yêu có thời giờ để thở, hăy để
cho T́nh Yêu đến dần dần. Tinh Yêu không thích bị xô đẩy, bị níu
kéo. Ta có thể xô đuổi T́nh Yêu và T́nh Yêu vẫn đến nhưng ta
không thể chạy theo T́nh Yêu để níu nó lại để kéo nó lại gần ta
khi nó chưa thích. Hai nữa, trong trạng thái tinh thần gần như
tuyệt vọng của Kiều Xuân , việc để nàng tin là có một sức mạnh
vô h́nh, ở ngoài hai chúng tôi, giúp nàng chống lại Ma Vương
cũng là một việc hay.
Tôi đổi chuyện:
- Tất cả những người ở gần Kiều
Xuân không ai chịu giúp Kiều Xuân hay sao?
- Không ai dám chống lại Ma
Vương - nàng đáp - Hải Tùng là người gần tôi nhất, thương tôi
nhất. Nhưng ông ấy cũng không dám chống lại Ma Vương . Ông ấy có
thể làm tất cả mọi chuyện để bảo vệ tôi trừ việc làm trái ư Ma
Vương ...Tất cả mọi người đều như thế. Không phải chỉ v́ sợ mà
thôi..Anh đă thấy Hắn xủ trị Lê Các ra sao đó...Nhưng c̣n v́
nhiều nguyên nhân nữa..Hắn trả công cho họ rất hậu. Ai trung
thành với Hắn được hưởng nhiều thứ. Không những chỉ có tiền mà
thôi. Hắn c̣n cho họ nhiều thứ khác. Người đời không phải chỉ
thích tiền. Mà Hắn c̣n nhiều thứ khác ngoài tiền bạc...
Vô t́nh, tôi nói:
- Cô muốn nói đến ma tuư ư ?
Nàng cười nhẹ:
- Tôi biết anh cố ư giả vờ ngu
đần. Anh không thể đần đến như thế. Tôi muốn nói đền danh vọng,
tài ba...Ma Vương có thể làm cho người ta trở thành kẻ tài hoa.
Hoặc có sắc đẹp...Hy vọng nữa. Cả những người rủi phải làm nô lệ
cho Hắn suốt đời vẫn c̣n có hy vọng có một ngày nào đó được thử
lại may rủi...
- Có kẻ nào được hưởng trường
hợp đó chưa ?
Tôi hỏi. Nàng đáp:
- Có. Trường hợp đó đă xảy ra
rồi. Nhưng đừng tưởng hắn làm như vậy v́ ḷng thương người đâu.
Hắn chỉ là kẻ sành tâm lư người đời. Hắn biết làm những ǵ có
lợi nhiều cho Hắn. Cho một vài kẻ được dịp may thứ hai. Hắn giữ
cho cả trăm kẻ khác không v́ tuyệt vọng mà liều chết làm phản
Hắn...
Tôi lại đột ngột hỏi:
- Kiều Xuân ...Tại sao cô lại
tin rằng tôi không giống những người đó?
- V́ anh không tự ư phục vụ Hắn.
V́ anh đă chống lại Hắn hôm anh lên đài may rủi. V́ anh đă không
bị mê hoặc bởi những bước chân vàng quyến rủ đó...
- Tôi đă chẳng bị mê hoặc rồi đó
thôi...? Nếu lúc đó cô không gọi tôi...
- Hắn chưa thắng anh, tôi biết -
nàng th́ thầm - Hắn sẽ không bao giờ thắng được anh hoàn toàn
như Hắn đă thắng những người kia. Anh không thể để Hắn thắng
anh..
- Cô nói đúng ư tôi...
Tôi đă hoàn toàn tin Kiều Xuân
khi nói với nàng câu đó. Nếu nàng về kể lại lời tôi với Ma Vương
, tôi có thể bị nguy..Nhưng tôi tin rằng nàng cũng thực t́nh.
Nếu không, nàng không gọi tôi và tiếng gọi của nàng nếu có không
thể tới tai tôi được.
Nàng đưa bàn tay ra và chúng tôi
lại nắm tay nhau.
Một lát sau, tôi nh́n xuống mặt
đồng hồ và giựt ḿnh:
- Chúng ḿnh chỉ c̣n được ngồi
với nhau có 10 phút nữa thôi. Chúng ḿnh cần phải gặp lại nhau
để hoạch định một kế hoạch. Chúng ḿnh phải t́m cách gặp lại
nhau ngay. Trong khi đó chúng ḿnh vẫn phải tiếp tục đánh lừa Ma
Vương .
Nàng gật đầu:
- Đánh lừa Ma Vương là việc khó
nhất. Bây giờ chắc anh đă hiểu tại sao tôi lại có thái độ ác cảm
với anh rồi chứ ?
- Tôi đă nghi ngay từ đầu - Tôi
mỉm cười - Trước khi nghe Ma Vương nói cho tôi biết ư định của
Hắn về Kiều Xuân , tôi đă nghi ngờ có một cái ǵ đó. Chính v́
vậy tôi mới nẩy ra ư xin cô để khiêu khích cho Hắn phải nói ra..
Nàng quay mặt nh́n đi:
- Không đúng hẳn. Tôi biết anh
muốn xin tôi thực t́nh..
Tôi lại nh́n đồng hồ. Chỉ c̣n có
6 phút nữa thôi., sáu phút đồng hồ thật quí báu. Tôi hỏi vội
nàng:
- Kiều Xuân ...Cho tôi biết đúng
lúc nào Kiều Xuân nghĩ rằng tôi là người có thể đưa Kiều Xuân ra
khỏi móng vuốt của Ma Vương ?
Đúng như tôi nghĩ, nàng th́
thầm:
- Lúc anh hôn em..
- Và em nẩy ra sáng kiến tỏ thái
độ thù ghét anh từ lúc nào?
- Lúc anh ...sắp ngừng hôn em...
- Tại sao ngay lúc đó em lại
thấy cần phải có thái độ thù ghét anh, em có biết không?
Nàng ngây thơ:
- Không, tại sao?
- Tại v́...như thế này ..
Tôi buông tay nàng ra để ôm
nàng, kéo nàng lại và hôn nàng. Nàng ṿng tay ôm lấy cổ tôi và
nồng nàn hôn lại tôi..
Tôi nói nhỏ vào tai nàng một lát
sau:
- Thật lạ kỳ..Đúng lúc em tỏ vẻ
thù ghét anh nhất th́ anh lại nghĩ rằng em đă yêu anh.
- Ồ,...Anh...
Nàng thở ra và lần này nàng hôn
tôi trước.
Xe chạy chậm lại. Tôi rủa thầm
Ma Vương nhưng vẫn phải làm theo lời Y là sửa soạn để ra khỏi
xe. Tôi trao cho Kiều Xuân cái ṿng và hạ giọng dặn ḍ:
- Trong lâu đài có một gă thợ
điện...Người gă bé nhỏ. Gă tên là Bé Hiêu . Em biết gă không?
Nàng ngạc nhiên , mắt mở lớn:
- Em có biết Gă...Nhưng mà..?
- Khi về đến nơi, em hăy t́m gặp
gă ngay. Anh không có th́ giờ để giải thích cho em rơ, em chỉ
cần biết Gă là người đă quen anh từ lâu. Có lần anh cứu mạng gă
trung thành với anh lắm. Em có thể t́n được gă. Em hăy bảo gă
t́m hết cách tới pḥng anh ngay trong đêm anh trở về lâu đài.
Bằng mọi cách...Anh cần gặp gă. Em nhớ chưa?
Nàng gật đầu:
- Em hăy t́m cách theo gă tới
gặp anh nữa..Nghe..
Nàng lại gật đầu.
Tôi nh́n đồng hồ. Chúng tôi c̣n
được gần nhau 40 giây đồng hồ nữa. Chúng tôi dùng 40 giây quí
báu đó vào việc xứng đáng.
Xe ngừng.
Tôi dặn nàng lần cuối:
- Nhớ gặp ngay Bé Hiêu . Hăy tin
tưởng ở T́nh Yêu của hai ta...
Mở cửa xe, tôi bước ra đường.
Cửa xe đóng lại và xe lăn bánh đi ngay bỏ tôi đứng lại bên công
viên. Theo đứng lời dặn, tôi đi ṿng công viên sang phố đông bên
kia.
Trên đường đi, tôi trông thấy
một người ăn bận y hệt tôi đi ngược chiều. Khi hắn đi ngang mặt
tôi, tôi dừng lại sững sờ nh́n hắn. Hắn chính là kẻ đă giả làm
tôi, kẻ tôi đă gặp đem hôm tôi bị bọn Hải Tùng , Kiều Xuân tới
bắt đi. Đúng hắn rồi. Tôi muốn đi theo hắn nhưng ngừng lại kịp.
Nếu đi theo hắn, tôi làm trái lệnh Ma Vương. Tôi chưa muốn làm
trái ư Ma Vương lúc này v́ tôi c̣n muốn được trở về lâu đài để
gặp Kiều Xuân , để được gần Kiều Xuân , để t́m cơ hội cứu nàng.
Tôi đành quay bước và tiếp tục đi thẳng.
Tới đầu phố bên kia, tôi vẫy tắc
xi về Hội Quán Thám Hiểm. Nhớ lại giây phút ngồi trong xe với
Kiều Xuân , tôi thấy sung sướng tuyệt vời. Mầu nắng ngời hồng
ngoài xe, đường phố vui tươi, người người đều hớn hở. Tôi lâng
lâng như mọc cánh bay, tôi muốn hét lớn, muốn cười to, muốn nói
cho tất cả mọi người biết là tôi vừa mới yêu, đang yêu và tôi
được yêu. T́nh yêu tràn ngập trong tôi.
Một cảm giác sung sướng. Chợt,
cảm giác huyền diệu mất đi khi lư trí trở lại. Tôi không chỉ yêu
không là đủ, tôi c̣n phải cứu người tôi yêu! Tôi sẽ làm ǵ để
cứu nàng đây ? Lại c̣n vụ đi lấy chiếc ṿng bảo vật hôm nay cho
Ma Vương nữa ? Tôi sẽ làm sao để thoát khỏi bị nghi ngờ ? Tôi là
người khách cuối cùng đứng cạnh tủ kiếng trưng bày chiếc ṿng.
Hai người gác sẽ nhớ tôi và khai tôi ra. Giờ nầy chắc chắn người
ta đă biết là mất cái ṿng và tôi chắc chắn là kẻ bị nghi ngờ là
thủ phạm. Ma Vương chỉ sắp đặt kế hoạch cho tôi đến lấy bảo vật
chứ không dặn cách thoát thân. Hay là Y muốn cho tôi bị bắt?
Với một tâm trạng bất an và
hoang mang, tôi từ xe tắc xi bước xuống cửa Hội Quán Thám Hiểm.
Tôi bước tới quầy tiếp tân. Gă
thư kư trẻ tuổi tóc bồng, mặt hơi dài ở đây tươi cười chào tôi:
- Ông về sớm vậy, ông Huy Giang
?
Gă đưa ch́a khoá pḥng cho tôi.
Lẽ tất nhiên gă không hề ngờ rằng anh chàng Huy Giang vừa trao
ch́a khóa này cho gă giữ hồi nẫy với tôi là hai người khác nhau.
Mấy ngày nay, gă và tất cả mọi người vẫn giao thiệp, cười nói,
chào hỏi anh chàng Huy Giang giả hiệu mà không ai biết, không ai
ngờ. Người giả làm tôi chắc chắn phải là một kịch sĩ có tài.
Cầm ch́a khóa pḥng trong tay,
tôi nói với gă:
- Chiều nay tôi bận việc. Tôi
phải viết vài tài liệu quan hệ nên cần tỉnh trí. Chú nhớ
dùmtôi..Không được để cho bất cứ ai lên pḥng tôi hoặc gọi dây
nói cho tôi về bất cứ chuyện ǵ. Nhớ chưa? Rất có thể sẽ có
nhiều người tới hỏi tôi hoặc gọi điện thoại đến, chú hăy trả lời
họ là tôi đi vắng. Nếu họ là phóng viên nhà báo th́ chú cho họ
biết là tới 8 giờ tối nay, tôi sẽ tiếp họ. Đến 6 giờ, chú nhớ
mua dùm tất cả nhật báo phát hành buổi chiều, cho người đem lên
pḥng tôi. Đừng cho đem sớm hơn. Và nhớ đừng để bất cứ ai làm
phiền tôi v́ bất cứ lư do ǵ.
- Thưa vâng - Gă thư kư nhanh
nhẹn đáp - Tôi để ngay lên ngăn đựng ch́a khóa của ông một cái
ch́a khóa khác. Tṛ đó sẽ làm cho họ tin rằng ông đi vắng chưa
về.
Tôi lên pḥng. Sau khi khoá cửa
lại cẩn thận, tôi nh́n quanh t́m dấu vết của kẻ giả làm tôi đă
sống ở đây mấy ngày đêm vừa qua. Không có ǵ lạ đáng kể. Trên
bàn c̣n để tập thư từ của tôi mới đến từ vài ngày nay. Cũng
không có ǵ quan trọng. Thư nào cũng được mở coi. Có hai bức thư
mời dự tiệc. Kẻ giả làm tôi đă viết thư trả lời thay tôi. Bản
phụ của thư trả lời do giấy các bon ghi lại c̣n dính vào thư
mời. Tôi coi kỹ lại chữ kư giả. Tên giả mạo đă kư đúng hệt chữ
kư của tôi. Thư trả lời từ chối cả hai bửa tiệc, nêu lư do tôi
đi vắng không có mặt ở thủ đô trong hai ngày ấy. Tôi tự hỏi hai
ngày đó tôi sẽ ở đâu ?
Bên cạnh bàn máy chữ của tôi có
một tập tài liệu dầy. Mở coi tôi thấy đó là tài liệu viết về
những bảo vật của Trung Hoa Cổ mang chữ viết tay của tôi ghi
thêm trên từng trang. Tập tài liệu được đề gửi cho ông Thẩm phán
nổi tiếng dự bữa tiệc đêm qua của Ma Vương cùng tôi trong lâu
đài. Tôi không hiểu mục đích việc gửi tập tài liệu này cho ông
Thẩm phán, song việc này làm cho ḷng tin của tôi ở Ma Vương trở
lại.
Cảm thấy dễ chịu hơn, tôi soát
túi các bộ quần áo của tôi treo trong tủ. Kẻ giả mạo tôi không
để lại một tờ giấy nhỏ.
Tôi lên giường nằm nghỉ và suy
nghĩ về kế hoạch đối phó Ma Vương . Đến 6 giờ, có tiếng gơ cửa,
tôi mở cửa. Gă thiếu niên bồi pḥng tên là Tuấn đứng đó, tay ôm
một chồng báo. Mắt gă nh́n tôi ngạc nhiên, ṭ ṃ và rơ là gă
muốn hỏi tôi nhiều chuyện. Gă không thể ngạc nhiên hơn tôi khi
tôi đọc những trang báo có đăng tin về tôi.
Những ḍng chữ tít lớn trên
trang nhất tờ báo đập vào mắt tôi:
ÁN MẠNG KHỦNG KHIẾP XẨY RA
TRONG BẢO TÀNG VIỆN : BA NGƯỜI CHẾT
Một thiếu phụ bị t́nh nhân cũ
dùng dao nhọn đâm chết trước mắt nhân viên canh giữ bảo vật.
Người t́nh mới của thiếu phụ cũng có mặt tại đó đă đoạt lưỡi dao
trong tay t́nh địch và đâm chết t́nh địch và đâm chết t́nh địch
ngay tại chỗ. Một lát sau đó, kẻ sát nhân chết v́ độc dược...
Nhân cuộc xáo trộn này có tên
gian lấy trộm mất bảo vật: Chiếc Ṿng Măng Xà
Bảo Tàng Viện tạm đóng cửa để
nhân viên hữu trách mở cuộc điều tra...
Với những hàng chữ tít có
hơi khác nhau, tất cả các nhật báo ra chiều nay đều đăng đại
khái như thế. Tôi choáng váng đọc tiếp bài tường thuật vụ này.
Nội vụ được tóm tắt như sau:
Vào hồi hơn 2 giờ
trưa nay, một vụ án mạng, nguyên do chắc là v́ t́nh, v́ ghen
tuông, đă xảy ra trong Bảo Tàng Viện. Một thiếu phụ chưa biết rơ
tên tuổi cùng đi với người t́nh vào Viện đă bị một người đàn ông
đi theo, dùng dao nhọn đâm chết. Người đàn ông sát nhân này chắc
là người t́nh cũ của thiếu phụ.
Người đàn ông cùng đi
vào Viện với nạn nhân lập tức nhẩy đến vật lộn với tên sát nhân.
Người này dằng được con dao nhọn trong tay t́nh địch và đâm một
nhát trúng tim y làm y té ngă chết tại chỗ.
Nhân viên gác Viện
bắt giữ được tên sát nhân thứ hai này, nhưng chưa đầy hai phút
sau, trong khi chưa ai kịp hỏi hắn điều ǵ, hắn cũng ngă ra
chết. Hắn chết v́ một thứ độc dược quá mạnh do hắn bỏ vào miệng
mà không ai trông thấy.
Vụ án mạng làm ba
người chết này xẩy ra ở gần khu trưng bầy cổ vật Ai Cập, một khu
nhiều bảo vật quí giá nhất của Viện. Lợi dụng lúc xáo trộn đó,
một tên gian đă mở được tủ kiếng trưng bầy chiếc ṿng cổ Ai Cập
vẫn được gọi là Ṿng Măng Xà Vương v́ ṿng có một con măng xà
ngậm trái mặt trời. Ṿng nầy là bảo vật quí giá nhất của Viện và
từ bao năm nay, vẫn là vật được du khách khắp thế giới tới nơi
chiêm ngưỡng. Tuy nhiên tên gian đă không thể mang được bảo vật
ra khỏi Viện nhờ sự can thiệp hữu hiệu của ông Huy Giang , nhà
thám hiểm nổi tiếng.
Nhà thám hiểm Huy
Giang , t́nh cờ có mặt trong Viện lúc đó, đă nhận ra vụ trôm bảo
vật trước hơn ai hết. Ông lập tức báo cho nhân viên gác Viện để
đóng ngay cửa Viện lại. Tất cả mọi người trong Viện đều chỉ được
ra khỏi đó sau khi bị khám xét kỹ lưỡng. Người ta nghĩ rằng tên
gian, khi thấy không mang được bảo vật ra thoát, đă cất dấu bảo
vật ở một góc nào đó trong Viện với hy vọng sẽ trở lại lấy đi
sau. V́ vậy, hiện nay Viện Bảo Tàng đă tạm đóng cửa để t́m cho
ra bảo vật.
Nhân viên hữu trách
không tin rằng vụ án mạng và vụ lấy trộm bảo vật có liên hệ với
nhau. Người ta tin rằng chỉ v́ thấy vụ lộn xộn xẩy ra trong Viện
và thấy những người có phận sự gác bảo vật bỏ chỗ để đuổi bắt
hung thủ nên nẫy ra ư định lợi dụng cơ hội ngàn năm một thuở ấy
để lấy trộm bảo vật. Rất may là nhờ sự b́nh tỉnh sáng suốt và
can thiệp kịp thời của nhà thám hiểm nổi danh Huy Giang , bảo
vật có thể sẽ không bị mất. Người ta tin chắc rằng tên gian
không kịp mang bảo vật ra khỏi Viện và chỉ trong mấy ngày gần
đây, thế nào bảo vật cũng được t́m lại.
Thật là tài t́nh. Tài t́nh đến
độ tuyệt vời..Tôi đă coi thường Ma Vương khi tôi nghĩ rằng y có
thể bỏ mặc tôi đối phó với cảnh sát sau vụ trộm này. Y đă sắp
đặt hoàn toàn tất cả. Tôi vừa là tên ăn trộm, tôi lại vừa là nhà
thám hiểm trứ danh thông minh, nhanh trí ngăn ngừa vụ trộm không
thành công hoàn toàn. Th́ ra cùng lúc đó, tên giả là tôi cũng có
mặt trong Viện Bảo Tàng. Tên này đă báo cho nhân viên gác Viện
biết về vụ trộm sau khi tôi đă yên lành ra khỏi Viện. Chính v́
việc này mà Ma Vương đă dặn tôi phải ngồi xe đi quanh trong
thành phố một giờ đồng hồ mới về hội quán Thám Hiểm. V́ Viện
đóng cửa và khám xét mọi người bên trong nên tên giả tôi đă phải
ở lại đó chừng một tiếng đồng hồ.
Tài t́nh và kinh khủng. Kinh
khủng v́ có tới ba người bị chết v́ âm mưu chiếm đoạt ṿng Măng
Xà. Bảo vật đó có giá trị đến chừng nào cũng không thể nào sánh
với mạng ba người. Không cần suy nghĩ nhiều. Tôi biết ngay ba
người giết nhau hồi trưa nay trong Viện đó chính là ba tên nô lệ
của Ma Vương . Bức h́nh chụp người thiếu phụ nạn nhân nằm chết
trong Viện cho tôi nhận ra nàng chính là người thiếu phụ mà tôi
đă nh́n thấy đứng ngẩn nơ trong pḥng gần tôi lúc tôi sắp đến
giờ hành sự. Bây giờ tôi mới hiểu nguyên do sự có mặt lạc lơng
của nàng ở đó và nguyên do vẻ mặt ngẩn ngơ, ngơ ngác của nàng:
nàng đang bi ảnh hưởng của ma túy. Cả hai gă đàn ông kia cũng là
nô lệ của Ma Vương , họ cũng bị ảnh hưởng của ma túy. Họ giết
nhau và tự tử theo lệnh của chủ nhân họ.
Tàn nhẫn đến cực độ...
Tôi đọc nốt bài tường
thuật những việc rợn người xẩy ra trong Viện Bảo Tàng hồi trưa
nay:
Vào khoảng trước 2
giờ chừng vài phút, nhân viên gác bảo vật trong khu Cổ Vật Ai
Cập bắt đầu chú ư tới hành vi khả nghi của người đàn ông. Người
này trạc trên dưới ba mươi tuổi, ăn bận đàng hoàng tuy không
được lịch sự mấy. Y làm cho nhân viên gác viện chú ư tới v́ Y
không coi các vật trưng bày như mọi người, y lén đi theo một cặp
khách, một người đàn ông và một người thiếu phụ, và cố dấu mặt
đi khi hai người này nh́n vế phía y.
Người đàn ông đi với
người thiếu phụ dường như không biết nên không có thái độ ǵ lạ,
người thiếu phụ có lẽ biết có kẻ theo ḿnh nên tỏ vẻ sợ hăi. Sau
khi coi các cổ vật trưng bày trong căn pḥng gần tủ kiếng bên
trong có chiếc Ṿng Măng Xà Vương, người đàn ông đi ra trước,
người thiếu phụ theo sau. Gă đàn ông khả nghi nọ cũng theo ra.
Tới hành lang, gă rút trong ḿnh ra một lưỡi dao nhọn, bước tới
đâm lút cán vào mạng sườn người thiếu phụ. Người đàn bà xấu số
này kịp quay lại và rú lên một tiếng trước khi bị mũi dao đâm
vào và té xuống. Người đàn ông đi với nàng quay lại. Tên sát
nhân rút lưỡi dao ra và quay đầu chạy về phía hành lang sau lưng
gă. Người đàn ông đuổi theo. Cuộc lộn xộn diễn ra lúc đó ở trong
Viện thật không sao tả nổi...
Hai người gác trong
pḥng cổ vật Ai Cập đều chạy ra hành lang. Một người lo cấp cứu
thiếu phụ nạn nhân, một người đuổi theo bắt tên sát nhân. V́ sự
vắng mặt của hai nhân viên đó nên tên gian có mặt trong pḥng
mới nẩy ra ư định mở tủ lấy trộm bảo vật.
Tên sát nhân chạy tới
đầu hàng lang th́ cùng đường, gă chạy trở lại và chạm trán với
người đàn ông đuổi theo. Tên sát nhân xông tới đâm nhưng dường
như có chút vơ nghệ, người đàn ông đoạt được lưỡi dao dễ dàng và
đâm một dao trúng ngay tim tên sát nhân.
Nhân viên gác chạy
tới vừa kịp khóa tay người đàn ông này dẫn về pḥng Quản Đốc
Viện. Y không chống cự và cũng không nói ǵ hết. Khi vào tới
pḥng Quản Đốc, chưa ai kịp hỏi y lời nào, y đă từ từ gục xuống.
Nhân viên gác thấy y sùi bọt ở miệng và tay chân co quắp, nghĩ
là y đă nuốt thuốc độc vội t́m cách cứu cấp nhưng không c̣n kịp
nữa. Chất độc do y nuốt thuộc loại kịch độc làm y đứng tim chết
ngay.
Vụ xáo trộn làm chết
ba mạng người và mất chiếc ṿng bảo vật xẩy ra thật nhanh, trước
sau tính ra chưa đầy 5 phút đồng hồ.
Ông Huy Giang , nhà
thám hiểm danh tiếng của chúng ta, đă tới Bảo Tàng Viện từ hai
ngày trước. Ông tới t́m tài liệu để viết một báo cáo cho Ủy Ban
Bảo Vệ Cổ Vật - Cổ Tích của Ủy Hội Nhân Sinh Liên Hiệp Quốc về
t́nh trạng những cổ vật hiện được trưng bày trong những Bảo Tàng
Viện lớn trên thế giới. Ông tới hiệp lực với nhân viên gác thứ
nhất để cứu người thiếu phụ bị đâm. Nhưng ngay sau đó khi người
đàn ông sát nhân thứ hai bị bắt, v́ thói quen nhà nghề - Ông Huy
Giang là người rất quen thuộc với các Bảo Tàng Viện và biết rành
rẽ về cổ vật, ông chợt thấy nghi ngờ có thể có chuyện chẳng lành
xẩy ra trong pḥng cổ vật Ai Cập nên bảo người gác trở vào ngay
đó ngay. Người này trở vào và thấy tủ kiếng đựng bảo vật quí báu
nhất pḥng đă bị mở, chiếc ṿng Măng Xà đă mất. Người gác c̣n
ngơ ngác v́ sự việc xẩy ra quá bất ngờ, chưa biết phải đối phó
làm sao th́ ông Huy Giang đă lớn tiếng bảo anh nhấn ngay chuông
báo động. Nhờ vậy, người gác cửa ngoài của Viện lập tức đóng
ngay cửa chính lại. Điều đáng kể nhất là trước đó mấy phút người
gác cửa chính của Viện không thấy một ai ra khỏi Viện. Sự kiện
này cho phép chúng ta tin chắc rằng tuy lấy được bảo vật nhưng
tên gian phi chưa thể mang bảo vật ra khỏi Viện được.
Cuộc kiểm soát sau đó
cho thấy trong tất cả những pḥng của Viện Bảo Tàng lúc đó có 65
người khách và 12 người gác. Tất cả 65 người khách đều bị khám
xét rất kỹ. Một trong số 65 người đó là tên gian đă nhân vụ án
mạng, lấy trộm ṿng Măng Xà và khi thấy cửa Viện đóng lại, đă
cất dấu bảo vật ở một góc nào đó trong Viện. Ngay lúc 4 giờ
chiều nay, tất cả nhân viên của Viện đă được huy động đến t́m
bảo vật. Cuộc t́m kiếm này sẽ được thực hiện liên tục suốt ngày
đêm cho tới khi t́m ra được bảo vật. Và người ta tin rằng thể
nào bảo vật cũng được t́m ra.
Bổn báo đặc phái viên
tới Bảo Tàng Viện lúc 2 giờ 20, đă được gặp nhà thám hiểm Huy
Giang đă mở cuộc phỏng vấn chớp nhoáng như sau:
PHỎNG VẤN NHÀ THÁM HIỂM TRỨ DANH HUY GIANG:
"Tôi cảm thấy tôi có một phần lỗi trong việc để gian
phi lấy bảo vật.."
Huy Giang , nhà
thám hiểm nổi tiếng vừa thành công trong một cuộc khai phá cổ
vật ở vùng rừng núi Thương Lào giáp giới Trung Hoa trở về, đă
lịch thiệp trả lời cuộc phỏng vấn chớp nhoáng của chúng tôi
trong văn pḥng Quản Đốc Viện Bảo Tàng. Ông nói rằng ông cảm
thấy ḿnh có một phần lỗi trong việc để gian phi lấy mất chiếc
ṿng bảo vật. Dưới đây là nguyên văn lời ông:
- Nếu tôi nhanh trí
và b́nh tỉnh hơn một chút nữa, có thể tôi đă bắt được quả tang
tên gian lúc hắn đang mở tủ kiếng. Lẻ ra tôi phải biết sớm hơn.
Nguyên do v́ từ mấy ngày nay, đầu óc tôi bận rộn quá nhiều v́
bản báo cáo mà tôi phải kết thúc trong nội ngày hôm nay. Tôi chỉ
bớt được ân hận là bảo vật chắc đă chưa được tên gian đem ra
khỏi Viện, vẫn c̣n hy vọng t́m lại được bảo vật vô giá đó. Nhân
viên gác cửa chính của Viện rất đáng khen v́ đă kịp thời đóng
cửa ngay khi có báo động.
Về việc làm của hai
nhân viên có phận sự canh giữ bảo vật trong pḥng cổ vật Ai Cập,
ông Huy Giang nói:
- Chúng ta không thể
kết tội hai nhân viên đó thiếu sót nhiệm vụ. Phản ứng tự nhiên
và nhân đạo đă thúc đẩy họ làm như họ đă làm. Bất cứ ai cũng
phải làm như họ. Có điều không may là t́nh cờ đúng lúc đó lại có
một tên gian ở trong pḥng. Theo thiển ư của tôi, hai nhân viên
đó nếu không đáng khen thưởng th́ cũng không đáng trách phạt.
Tôi cũng đồng ư
với ông Quản Đốc - ông Huy Giang nói tiếp - rằng hai vụ xẩy ra
trong ngày hôm nay: vụ án mạng và vụ mất trộm, không có liên hệ
ǵ với nhau. Nghĩ là không thể có sự tổ chức cho người vào đó
giết nhau, gây xáo trộn để lấy cắp bảo vật. Điều đáng kể nữa
là..điều này không phải là ư nghĩ riêng của tôi, ông Quản Đốc
cũng đă nói như thế...tên trộm không phải là đạo trích chuyên
nghiệp. Nếu là người trong nghề, y phải biết rằng y không sao có
thể bán được cái ṿng Măng Xà cho bất cứ ai, không một ai trên
thế giới dám mua cái ṿng quốc bảo đó.
Nhà thám hiểm kết
thúc cuộc phỏng vấn của chúng tôi bằng một câu nói đùa nhưng
nghiêm trọng:
- Tôi hy vọng Viện
sớm t́m ra chiếc ṿng Măng Xà...Nếu không rất có thể tôi cũng bị
nghi ngờ v́ tôi cũng có mặt ở trong pḥng cổ vật Ai Cập trong
giờ phút cổ vật vô song đó bị mất...
Ông Quản Đốc Viện,
tuy đang bối rối, cũng phải cười v́ lời nói đùa này của nhà thám
hiểm.
Những chàng phóng viên nhà báo
được dịp trổ tài bịa đặt thêm cho vụ này thêm ly kỳ. Họ tả lại
nội vụ y như lúc đó có mặt họ ở đấy. Tuy nhiên tất cả các báo
đều đăng một chi tiết như nhau: không ai biết tên tuổi của ba
người đưa nhau vào Viện Bảo Tàng để giết nhau, để cùng chết. Cả
ba người cùng không mang theo một thứ giấy tờ căn cước nào trong
người. Chi tiết này càng làm cho vụ án mạng thêm kỳ bí.
Tôi chịu khó đọc tất cả những
bài tường thuật trên các báo. Đúng như Ma Vương tiên đoán, các
phóng viên kéo tới thật đông để phỏng vấn tôi. Lúc 8 giờ, tôi
cho mời họ lên pḥng tôi. Họ hỏi nhiều nhưng tôi không có ǵ để
nói ngoài những ǵ tên giả mạo tôi đă nói trong văn pḥng Quản
Đốc Viện. Tôi tiếp nhà báo trong hai mươi phút rồi viện cớ phải
kết thúc bản báo cáo, tôi mời họ ra khỏi pḥng.
Tôi gọi mang cơm lên pḥng. Ăn
xong, tôi nằm suy nghĩ chừng một tiếng rồi đi tắm và ngủ. Sự
nguy hiểm v́ vụ trộm đă qua, tôi không c̣n sợ bị ai nghi ngờ là
kẻ lấy trộm ṿng Măng Xà, song tôi lại thấy sự đe doạ cùng với
hiểm nguy bao vây tôi nặng nề hơn bao gi hết.
Tôi thấy Ma Vương ác độc, tàn
nhẩn và nhiều thủ đoạn, nhiều mưu kế quá sức tưởng tượng của
tôi. Trước một đối thủ ghê gớm như thế, tôi sẽ làm ǵ để thắng
y? Tôi bắt buộc phải thắng Y để sống,để cứu người tôi
yêu...Nhưng tôi sẽ phải làm những ǵ và tôi có thể làm được
những ǵ ?
Cho tới giây phút này, tôi vẫn
chưa biết tôi phải làm ǵ để cứu Kiều Xuân...
Và đây là lần thứ nhất tôi cảm
thấy sợ Ma Vương.
Chương 13
Sáng
sớm hôm sau, Tuấn, chú bồi pḥng vào đánh thức tôi dậy. Chú đem
lên cho tôi tập thư từ của tôi vừa tới, trong số có một thư ngắn
được gởi tới hội quán bằng điện thoại. Tôi đọc thấy:
"Huy Giang, anh đă tỏ ra xứng
đáng với ḷng tín cẩn của tôi. Tôi rất hài ḷng về việc anh đă
làm. Chiều nay, hăy trở lại Viện Bảo Tàng, anh sẽ nhận được tin
trong ngày mai. M.V."
Tuấn cũng đem lên cho tôi, cùng
với bữa ăn điểm tâm, tất cả những nhật báo phát hành sáng nay.
Vừa ăn, tôi vừa đọc báo. Thoạt đầu, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy
các báo chí nói nhiều đến bảo vật bị mất cắp, họ như quên hẵn vụ
án mạng làm chết những ba mạng người. Sau đó tôi hiểu. Ba mạng
người vô danh không có giá trị ǵ trong số 2000 tỷ người sống
trên trái đất, nhưng chiếc ṿng Măng Xà th́ cả thế giới chỉ có
một mà thôi.
Trên quan niệm đó, Ma Vương đă
không ngần ngại chút nào khi cho hy sinh ba mạng nô lệ để tạo cơ
hội cho tôi chiếm lấy bảo vật. Điều mỉa mai là các ông chủ báo -
tôi biết các ông chủ báo đă ra lệnh cho các phóng viên phải viết
nhiều về bảo vật - tuy không phải là môn đệ của Ma Vương , đă tỏ
ra đồng ư với Y.
Các báo phát hành sáng nay cho
biết ba xác chết vô danh vẫn nằm ở nhà xác thành phố. Vẫn chưa
có ai tới nh́n họ hoặc khai báo ǵ về họ, do đó họ vẫn c̣n
nguyên vô danh. Nhân viên Bảo Tàng Viện được huy động và có sự
giúp sức của nhân viên cảnh sát đă t́m kiếm, lục lọi tất cả mọi
nơi trong Viện suốt đêm qua nhưng vẫn chưa t́m thấy bảo vật.
Tôi xuống pḥng khách của hội
quán và suốt mấy tiếng đồng hồ, phải tiếp chuyện những ông bạn
tôi, thân cũng như sơ. Tất cả đều ca ngợi sự nhanh trí của tôi
và đưa ra nhiều giả thuyết rắc rối về thủ phạm vụ trộm. Cũng như
các ông nhà báo, đa số bạn tôi chỉ chú ư tới chiếc ṿng Măng Xà,
không mấy ai thèm nhắc đến ba người chết ở trong Viện hôm qua.
V́ chiếc ṿng, ba kẻ chết đó đă gần hoàn toàn bị người đời quên
lăng.
Và tới một giờ trưa, một chú
tống thư văn đem tới cho tôi một bức thư nữa. Phong b́ thư cho
tôi biết đó là thư của một nhà buôn lớn. Mở coi, bên trong có
một tờ thư cho Ông Giám Đốc nhà buôn lớn đó cảm ơn tôi và cho
biết món hàng đă nhận được. Tôi hiểu ngay đó chỉ là một cách
nói. Tôi có buôn bán hay quen biết ǵ với nhà buôn này đâu.
Kèm theo tờ thư là một tấm ngân
phiếu ghi con số 3.000.000 đồng.
Tôi biết ngay đây là tiền trả
công của Ma Vương . Ông Giám Đốc nhà buôn lớn đó có nhiều chi
nhánh ở khắp thế giới kia cũng là một môn đệ của Ma Vương gửi
cho tôi ngân phiếu này. Một lần nữa tôi lại thấy Ma Vương giữ
lời hứa và nói thật: Y đăi người thật hậu. Và do đó Y lại càng
đáng sợ. Kẻ nào chỉ biết lợi dụng người khác không thể lợi dụng
được lâu, con người ai cũng biết suy tính lợi hại, thiệt hơn.
Con người không chịu để ai bóc lột, lợi dụng ḿnh lâu mà không
phản ứng. Người hùng th́ phản ứng hùng hồn, người hèn nhát th́
phản ứng theo hèn nhát,chỉ cần có cơ hội là người ta làm phản
ngay. Nhưng nếu kẻ lợi dụng họ biết đăi ngộ xứng đáng, hậu hỹ
nữa, con người không thấy ḿnh thiệt tḥi nên không tính đến
chuyện phản bội.
Như trường hợp của tôi chẳng
hạn.
Tôi đă bị thua Ma Vương . Y có
thể sai tôi đi lấy chiếc ṿng Măng Xà bảo vật mà không cần nghĩ
đến chuyện chi cho tôi một số tiền nào, dù nhỏ. Nhưng Y đă trả
công cho tôi tới 3 triệu đồng, một con số tuy không lớn lắm
nhưng cũng ở ngoài sự tưởng tượng của tôi. Từ tôi suy ra, chắc
chắn những người khác khi làm theo lệnh của Ma Vương mà thành
công,cũng được Y đăi ngộ như tôi. Có thể có kẻ c̣n được đăi ngộ
đặc biệt hơn tôi nữa.
Đồng tiền đối với tôi lúc này
thật không cần thiết. Tôi nói không cần thiết chứ không nói vô
giá trị.
Tôi cần tiền làm ǵ ? Tiền đâu
có thể giúp tôi chống cự được với Ma Vương , đồng tiền đâu có
làm tôi thắng được Y, tiền đâu có giúp tôi cướp được Kiều Xuân ,
người tôi yêu và cũng yêu tôi, ra khỏi bàn tay sắt của Ma Vương
?
Tôi bỗng cảm thấy bồi hồi, nóng
ruột muốn "được" trở về lâu đài sào huyệt bí mật của Ma Vương .
Tôi bắt đầu suy nghĩ đến cái
công tác lớn mà Ma Vương sẽ giao phó cho tôi sau cuộc thử thách
mà Y gọi là nhỏ này.
Tôi sẽ và tôi sắp phải làm ǵ
cho Y? Không biết tôi có được ở lâu trong sào huyệt không ? Nếu
mai đây Ma Vương cho lệnh tôi đi thật xa, như đi sang Trung Hoa,
sang Hoa Kỳ...với một công tác nào đó, làm xong mới được trở lại
th́ sao. Tôi sẽ phải xa Kiều Xuân , tôi làm cách nào để cứu nàng
??
Những ư nghĩ như thế làm tôi rối
trí.
Ba giờ chiều, theo lời dặn trong
thư , tôi tới Viện Bảo Tàng.
V́ vẫn chưa t́m thấy bảo vật,
Viện Bảo Tàng vẫn c̣n bị phong toả. Tôi lọt qua hàng rào cản của
nhân viên công lực một cách dễ dàng. Ở đây, tôi được coi như một
người hùng. Mọi người có phận sự ở đây đều tỏ ra kính mến tôi và
đều nh́n tôi những cặp mắt ngưỡng mộ, thán phục.
Ông Quản Đốc Viện ăn ngủ luôn ở
Viện để chỉ huy và theo dơi vụ lục xét t́m bảo vật. Nói là ăn
ngủ chứ thực ra, tôi thấy ông ăn rất ít và ngủ không được.
Tuy lo âu nhưng ông ta vẫn c̣n
nhiều hy vọng. Viện Bảo Tàng là một cơ sở lớn, nhiều ngỏ ngách
và chỗ dấu. Ông vẫn tin rằng cứ kiếm t́m thế này rồi thế nào
cũng thấy cái ṿng bảo vật. Giữa hai người, tức là ông Quản Đốc
và tôi, tôi mới là người hết hy vọng ở việc t́m được bảo vật.
Ngày hôm đó qua đi, không có tin
ǵ khác của Ma Vương và tôi cũng không gặp bất cứ một môn đệ nào
khác của Ma Vương . Đêm về khuya, tôi càng lo sợ. Điều mỉa mai
là tôi sợ không c̣n được trở lại sào huyệt của Ma Vương . Nếu
quả thật Ma Vương chỉ nhờ tôi có một việc đi lấy ṿng Măng Xà
rồi thôi, trả tôi về với cuộc đời riêng của tôi, tôi sẽ phải làm
ǵ, tôi phải làm sao để gặp lại Kiều Xuân ? Nơi có Kiều Xuân bây
giờ là Thiên Đàng của tôi, dù cho Thiên Đàng ấy có cả Ma Vương
ngự trị.
Khác với mấy đêm ở trong lâu đài
bí mật của Ma Vương , đêm nay tôi trằn trọc ngủ không được.
Sáng hôm sau, khi tôi mở bức thư
của Ma Vương gửi đến, tôi có cảm giác như một tử tội đang nhận
được lệnh ân xá, như một tín đồ được Giáo chủ đưa sứ giả đến gọi
vào Thiên Đàng.
Ma Vương viết cho tôi một hàng
chữ ngắn:
"Xe sẽ tới đón anh 4 giờ chiều
nay. M.V."
Một cái lệnh ngắn rơ là của
người trên gửi xuống kẻ dưới. Kẻ nhận thư chỉ có việc vâng lời
chứ không có quyền từ chối hay đề nghị bất cứ điều ǵ hết.
Nhưng không sao, cho Ma Vương ra
lệnh miễn sao tôi được gần người tôi yêu. Dù cho Ma Vương có
viết thơ dài cho tôi, tôi cũng chỉ đọc có đoạn đề cập đến việc
tôi trở lại gần Kiều Xuân .
Tôi cần trở lại đó gặp Kiều Xuân
trước đă. Kế hoạch chống Ma Vương sẽ được hoạch định sau, chưa
vội. Với một tâm trạng vui và lạc quan, tôi đi lấy y phục và đồ
dùng thường ngày bỏ vào một túi hành lư nhỏ. Linh cảm cho tôi
biết là lần này có thể tôi sẽ ở lại lâu đài lâu ngày và tôi nên
có đủ những đồ dùng thương ngày ở bên cạnh.
Suốt từ phút nhận được thư của
Ma Vương , tôi không c̣n làm ǵ khác ngoài việc sống để chờ xe
đến đón.
Đúng 4 giờ , một chiếc xe du
lịch sơn đen, tới dừng trước Hội Quán, anh tài xế bận sắc phục
nhà tỷ phú hoặc các hăng buôn lớn, bước vào. Như đă quen biết
tôi từ trước, anh cúi chào tôi và xách cái xắc du hành của tôi
ra xe.
Tôi đă có bằng chứng là Ma Vương
không c̣n thử thách hay ngờ vực, đề pḥng tôi nữa. Tôi đă được y
chính thức nhận là môn đệ, v́ chiếc xe này không có màn cửa. Tôi
sẽ biết là xe đưa tôi đi đâu và sào huyệt của Ma Vương ở đâu.
Xe đưa tôi ra khỏi thành phố đi
vào xa lộ số 12. Chạy chừng mười lăm phút xe tới Hồ Châu Sơn và
theo một tỉnh lộ chạy thẳng về phía Bắc. Xe tới một khu có nhiều
rừng thông và chạy voào một con đường trải đá xuyên qua rừng.
Vào lúc trời hoàng hôn, xe dừng lại trước một căn nhà gỗ bên
đường. Căn nhà có vẻ như nhà của người gác rừng. Một gă đàn ông
từ trong nhà bước ra ở đầu xe, gă tài xế nói với gă một câu ǵ
đó. Tôi thấy gă đàn ông đó xách theo một cây súng săn lớn ṇng.
Xe chạy chừng năm cây số nữa lại đến trước một nhà gỗ khác và
một gă đàn ông trong nhà này lại cầm súng bước ra kiểm soát xe
và người.
Bóng tối bắt đầu xuống khi xe
đến trước một bức tường đá cao. Cổng đá trông chắc chắn như lối
vào những toà thành thời Trung cổ. Nh́n lối kiến trúc hai bên
cổng, tôi biết rằng trong đó có những ụ súng lớn có đặt liên
thanh và súng chống chiến xa. Nhiều tên gác từ trong cỗng ra
khám xe trước khi cho xe vào. Chứng kiến sự bố trí hữu hiệu này,
tôi lại càng thêm kính phục Ma Vương .
Chừng mười phút sau, xe đưa tôi
trước thềm lâu đài. Tôi xác định lại vị trí và biết rằng nơi đây
là một địa điểm cách thủ đô chừng 200c cây số về hướng Bắc. Lâu
đài này nằm giữa một thung lũng và một rừng cây dầy, xa cách
đường cái đủ đển người đi ngoài đường không thể nh́n thấy.
Hải Tùng ra đón tôi.
Tôi có cảm giác như Hải Tùng vui
vẻ thấy tôi trở lại. Lăo cho tôi biết là một căn pḥng mới, lớn
hơn, đầy đủ tiện nghi hơn căn pḥng cũ, đă được dành sẵn chờ
tôi. Lăo hướng dẫn tôi đến đó và lên tiếng yêu cầu được ở lại
pḥng tôi trong lúc tôi nghỉ ngơi , thay y phục và cùng xuống ăn
bữa tối với tôi. Tôi đồng ư ngay. Tôi cũng đang cần hỏi chuyện
lăo. Tôi có cảm t́nh với Hải Tùng.
Nới trú ngụ mới của tôi chứng tỏ
địa vị của tôi đă lên cao nhiều ở đây. Pḥng trước của tôi nhỏ
hơn và thiếu nhiều tiện nghi hơn nơi này. Tôi có riêng một pḥng
khách và đặc biệt là những pḥng này đều có cửa sổ nh́n ra vườn
cây. Những ô cửa sổ này cho tôi biết rằng tôi không c̣n bị coi
là tù nhân nữa.
Ba Tôn, gă bồi pḥng, tươi cười
chờ tôi ở đây. Thái độ của gă đối với tôi đă rơ rệt là không c̣n
nghi kỵ, đề pḥng nữa. Gă đă soạn sẵn quần áo cho tôi. Hải Tùng
ngồi đó nói chuyện với tôi qua cửa pḥng trong lúc tôi tắm và
bận y phục mới .
Hải Tùng cho tôi biết là đêm
nay, tôi không gặp Ma Vương . Ma Vương vắng mặt trong bửa ăn tối
nay nhưng Y có nhờ Hải Tùng nói lại với tôi là Y rất hài ḷng về
tôi, tôi đă làm tṛn bổn phận và đáp ứng đầy đủ ḷng kỳ vọng của
Y. Nội trong ngày mai, tôi sẽ được gặp nhiều người lạ rất hữu
ích cho ot6i. Sau bữa ăn sẽ có một cuộc đánh bài, tôi có thể dự
cuộc hay không tùy ư. Lăo không nói ǵ đến cái ṿng Măng Xà và
công tác của tôi. Tôi biết lăo không muốn đá động đến chuyện đó
là v́ một nguyên do khác, không phải v́ muốn dấu Ba Tôn. Ba Tôn
là người cũng biết rơ như lăo về công việc tôi vừa làm cho Ma
Vương .
Tôi rất muốn hỏi thăm về Kiều
Xuân , tôi sôi nổi muốn biết trong hai ngày tôi văng mặt ở đây,
có những ǵ xảy ra ? Kiều Xuân hiện có mặt trong lâu đài không
?Bé Hiêu nữa ? Kiều Xuân có liên lạc được với Bé Hiêu chưa ?
Tôi rất muốn hỏi nhưng vẫn ngừng
được. Hải Tùng là nguời có cảm t́nh với Kiều Xuân , tuy nhiên,
cũng theo lời Kiều Xuân cho tôi biết, lăo cũng là kẻ trung thành
đến cùng với Ma Vương . Nếu phải chọn giữa sự phản bội chống lại
Ma Vương hay bỏ rơi Kiều Xuân , nàng chắc là lăo sẽ chọn con
đường đi theo Ma Vương . V́ vậy, tôi vẫn phải đề pḥng Hải Tùng,
lăo rất thông minh, chỉ cần tôi hớ hênh chút xíu là lăo dư biết
tôi định làm ǵ, nghĩ ǵ, muốn ǵ.
Tuy rất muốn biết , tôi cũng
không dám hỏi Hải Tùng là bửa ăn tối nay có mặt Kiều Xuân hay
không.
Hải Tùng tối nay đưa tôi qua hai
thang máy, qua hai hành lang mới vào tới pḥng ăn. Lâu đài này
thật rộn. Tuy đă được đi qua nhiều pḥng, nhiều hành lang ,dường
như cho tới tối nay, tôi vẫn chưa được đi hết, được thấy hết một
nửa lâu đài này.
Khi vào tới pḥng ăn sáng rực và
sang như pḥng khánh tiết của một vị vương tử chịu chơi ngày
xưa, tôi thất vọng khi không trông thấy có khuôn mặt kiều diễm
cùng đôi mắt nhung đen của Kiều Xuân .
Khách ăn bữa nay có 18 người tất
cả, kể cả tôi và Hải Tùng .
Đúng như lời Hải Tùng đă giới
thiệu trước, đám bạn mới của tôi tối nay thật lạ và gợi sự ṭ
ṃ. Họ đều là những người thông minh và trí thức hơn người.
Thông minh, trí thức, có vẻ có địa vị trong xă hội, có quyền
thế, uy tín và có duyên. Trong số có cả người ngoại quốc: một nữ
ca sĩ người Ư đẹp tuyệt vời , một học giả Trung Hoa nổi tiếng
đương thời, một nhà bác học người Nhật, môn đệ của Ma Vương thật
là đông đảo.
Và bữa ăn thật vui. Chúng tôi
nói chuyện nhiều với nhau và nói về đủ mọi vấn đề, nhưng tuyệt
nhiên không có một cuộc tranh luận to tiếng hay một lời khích
bác, khinh thị nào được thốt ra. Nhất là không ai nói đến việc
làm của nhau, tôi nói "việc làm" đây là việc làm cho Ma Vương .
Dù Ma Vương vắng mặt, nhưng sự hiện diện của con người giầu sức
mạnh tinh thần ấy lúc nào cũng nhu vẫn có bên bàn ăn. Ghế chủ
tịch của Ma Vương ở đầu chiếc bàn dài – cái ghế trông như ngai
vàng - bỏ trống như nhiều lần tôi thấy có những cùng ăn với tôi,
khi nói chuyện, hướng về đó y như Ma Vương đang có mặt và họ cốt
nói cho Ma Vương nghe vậy.
Khi không gặp Kiều Xuân ở đây,
tôi chỉ muốn cho bữa ăn qua mau để trở về pḥng riêng chờ đêm
khuya và Bé Hiêu tới. Tôi thắc mắc không hiểu Bé Hiêu có biết
rằng tôi thay pḥng ngủ hay không ? Và Bé Hiêu có thể lần ṃ tới
pḥng của tôi hay không ? Nếu được gặp Bé Hiêu chắc chắn tôi sẽ
được biết tin tức của Kiều Xuân. Nhưng điều cần là Bé Hiêu phải
tới được nơi tôi ngủ. Tôi thắc mắc không Kiều Xuân hiện có ở đây
hay không?
Những thắc mắc ấy làm cho tôi
không thưởng thức được bữa ăn ngon, và cũng không nói chuyện
được vui với những người bạn mới. T́nh yêu thực là kỳ dị. Tôi
vẫn tự phụ là người tự chủ được trong mọi trường hợp, trước đây,
nhiều lần gặp hiểm nguy đến có thể mất mạng, tôi vẫn b́nh tỉnh,
vẫn bắt buộc được tâm trí không nghĩ đến những chuyện ǵ tôi
không muốn nghĩ, vẫn thản nhiên không lo âu. Tối nay, tuy chưa
có ǵ là nguy hiểm, tôi vẫn bồn chồn như một kẻ không hề biết tự
chủ là ǵ. V́ yêu, tôi đă trở thành một cậu học sinh mười tám
tuổi thắc mắc, lo âu v́ không được nh́n thấy mặt người yêu.
Rồi bữa ăn cũng xong. Hải Tùng,
tuy không chính thức nhưng gần như là người thay Ma Vương tiếp
khách, đưa chúng tôi qua pḥng bên. Lại một căn pḥng lớn trang
hoàng lịch sự khác. Nhờ đông người thừa chân đánh bài, tôi không
phải ngồi vào bàn, nhưng chẳng may v́ thừa chân , Hải Tùng cũng
không phải ngồi vào bàn nào hết, lăo đề nghị đưa tôi đi coi một
vài chỗ mà lăo nói là « cần coi » của lâu đài. Tôi không có lư
do ǵ để từ chối.
Tôi theo Hải Tùng đi qua chừng
mười pḥng lớn. Mắt tôi đă nh́n thấy những bảo vật được trưng
bày trong những pḥng này. Có thể Ma Vương là người mê thích vật
đẹp , quí nhất trần đời. Tôi vốn thích bảo cổ vật, tôi từng sống
rất nhiều giờ liên tiếp trong bảo tàng viện danh tiếng nhất thế
giới, chưa bao giờ tôi chán nh́n ngắm bảo vật. Hôm nay tôi thấy
chán ngấy v́ tôi chỉ muốn nh́n một bảo vật mà thôi . Đó là bảo
vật sống : Kiều Xuân.
Hải Tùng vui vẻ và kiên nhẫn nói
cho tôi biết lai lịch, xuất xứ của những bảo vật mà tôi chưa
được biết rơ. Lăo c̣n nói rằng Ma Vương c̣n có một căn pḥng
chứa những bảo vật quí nhất được Y thích nhất. Với Ma Vương,
những ǵ Y cất riêng đó mới thực sự là bảo vật, những ǵ tôi
nh́n thấy đây tuy cũng là bảo vật nhưng thực sự chưa đáng quí
lắm.
Đi một ṿng, Hải Tùng đưa tôi
trở lại căn pḥng có những bàn đánh bài. Và đúng lúc không ngờ
nhất, tôi lại được gặp Kiều Xuân.
Nàng ngồi ở đây với Phát.
Nàng và Phát đă tới đây trong
lúc tôi đi theo Hải Tùng.
Thấy tôi theo Hải Tùng vào
pḥng, nàng nh́n lên. Nàng chào và cười là cười với Hải Tùng
nhưng tôi biết nụ cười đó dành riêng cho tôi. Đột nhiên tôi như
người sống lại.
Phát niềm nở bắt tay tôi. Tôi đă
chinh phục được cảm t́nh của gă nhờ cuộc nói chuyện với gă trong
bữa ăn có Ma Vương lần trước đây, buổi tối trước ngày tôi nhận
lệnh Ma Vương đi lấy ṿng Măng Xà. Gă không c̣n hận ǵ tôi nữa.
Tôi và gă ngồi nói chuyện với nhau. Kiều Xuân cũng ngồi cùng bàn
nhưng nàng làm như không có tôi ở đó. Nàng ngồi yên, vẻ mặt suy
nghĩ, mơ màng. Có lúc tôi thấy làn môi hồng của nàng hé mở và
nàng khe khẻ hát một điệu hát quen thuộc. Bài ca Trăng Thu. Lời
ca của bài ấy có đoạn :
« …nửa đêm trăng sáng..
Em đến với t́nh yêu và ánh trăng
Mắt em như trăng sao, hồn anh mở
cửa đón chờ…
Phát cũng nghe rơ tiếng nàng khẽ
hát một ḿnh, nhưng gă không hiểu ǵ cả, gă không thể hiểu.
Không ai có thể hiểu trừ hai
người yêu thương nhau nhắn nhau qua lời ca ấy. Người nhạc sĩ khi
có cảm xúc đặt lên lời ca ấy chắc nhân một đêm trăng ḥ hẹn với
người yêu, nhạc sĩ không ngờ cảm xúc riêng của ḿnh lại có thể
giúp ích cho hai kẻ yêu nhau mà nhạc sĩ không hề biết mặt, biết
tên một cách hữu hiệu và thần t́nh như thế.
Tim tôi rộn ráng một niềm vui
chan hoà...
Như vậy là Kiều Xuân đă gặp Bé
Hiêu , nhu vậy là đêm nay nàng sẽ theo chân Bé Hiêu tới pḥng
tôi. Đêm nay tôi sẽ được gặp riêng nàng..
Hải Tùng , Phát, Kiều Xuân và
tôi ngồi cùng bàn. Câu chuyện chỉ được trao đổi giữa ba người
đàng ông. Kiều Xuân chỉ thỉnh thoảng mới nói và chỉ nói khi bị
ai hỏi. Rơ ràng nàng vẫn ghét mặt tôi. Hải Tùng và Phát cố t́nh
dàn xếp cho nàng và tôi trở thành bạn, hoặc ít nhất nàng đừng
ghét tôi đến thế, nhưng vô hiệu.
Kiều Xuân như người v́ ghét mặt
tôi nên không cần giữ lịch sự, nàng đưa tay lên che miệng ngáp
luôn luôn. Rồi nàng chợt nói:
- Xin lổi cho tôi rút lui. Mười
hai giờ...Mười hai giờ đêm nay ...tôi có việc quan trọng cần
làm...Việc ngủ...
Tuy nói đùa nhưng nàng không
cười. Tôi biết chắc là nàng hẹn tôi đêm nay 12 giờ nàng tới.
Nàng nói thêm như vậy v́ sợ lời nhắn qua câu ca vừa rồi có thể
tôi không hiểu.
Làm bộ bất măn v́ thái độ bất
lịch sự cố ư của Kiều Xuân, tôi đứng dậy:
- Tôi cũng có việc quan trọng
phải làm..- tôi nói cho nàng hiểu là tôi đă ghi nhận được lời
nàng nhắn ..- Nhưng tôi không ngủ, đêm nay tôi sẽ thức trắng
đêm..
Hải Tùng tưởng tôi nổi giận v́
bị Kiều Xuân tỏ thái độ ghét bỏ quá rơ rệt nên lăo vội cắt đứt
bầu không khí mà lăo cho là nặng nề giữa Kiều Xuân và tôi để đưa
tôi về pḥng.
Lần này , Hải Tùng chỉ cho tôi
cách mở những khung cửa bí mật trên hành lang và ở pḥng tôi.
Như vậy là từ nay tôi đă có thể tự tôi đi lại được trong sào
huyệt này không cần chờ người hướng dẫn và mở cửa dùm cho nữa.
Khi chỉ cho tôi cách , nơi mở
cửa pḥng bằng điện và lối đi, Hải Tùng lịch sự nói:
- Bây giờ c̣n sớm. Nếu anh muốn
trở xuống pḥng ngồi chơi vui với anh em th́ anh cứ việc làm như
thế này...
Tôi cười nhạt:
- Chắc tôi không trở xuống dưới
đó nữa đâu. Nói thực với anh, tôi chịu hết nổi thái độ của cô
Kiều Xuân .
Lăo có vẻ không được an tâm:
- Chú Phát đă có cảm t́nh với
anh rồi. Không hiểu tại sao Kiều Xuân vẫn cứ thù ghét anh đến
thế ? Chuyện hiểu lầm cũ phải bỏ qua đi chứ. Rồi đây rất có thể
anh sẽ cùng làm chung một việc với Kiều Xuân , nếu hai người cứ
không chịu thua nhau như thế, làm sao cộng tác được ? Để tôi lựa
lời nói với nàng...
Tôi lắc đầu:
- Cám ơn anh nhưng anh đừng làm
vậy. Anh hăy để tôi lo chiếm cảm t́nh của nàng. Cảm t́nh cá nhân
là một cái ǵ phải tự ḿnh làm lấy mới được . Anh nói vô có khi
chỉ làm cho nnng thêm ghét tôi.
Lăo gật đầu:
- Anh nói có lư. Tuy nhiên anh
có thể tin là tôi lúc nào cũng hết ḷng giúp anh, kể cả việc
giúp anh lấy cảm t́nh của Ma Vương cũng như của Kiều Xuân .
Lăo có vẻ thành thật. Tôi bỗng
cảm thấy xúc động:
- Cám ơn anh.
Tôi xiết chặt tay lăo. Tôi vẫn
nói dối và đánh lừa lăo nhưng lời cám ơn vừa rồi của tôi là chân
t́nh.
Trước khi ra khỏi pḥng tôi, Hải
Tùng c̣n cho tôi biết rằng sáng mai, Tôn sẽ tới hầu tôi và rất
có thể, sáng mai tôi sẽ có lời mời gặp mặt Ma Vương . Đêm nay,
nếu có cần ǵ tôi có thể dùng điện thoại ở trong pḥng. Điện
thoại này chỉ dùng để liên lạc trong lâu đài nhưng dù sao, nó
cũng cho tôi cái cảm giác là tôi không c̣n bị canh giữ nữa. Ba
Tôn chỉ c̣n là kẻ hầu tôi chứ không c̣n là kẻ có nhiệm vụ canh
giữ tôi.
Sự kiện này làm tôi thêm mừng rỡ
và phấn khởi: không bị nghi ngờ, canh giữ nữa, tôi thêm dễ dàng
được gặp Bé Hiêu và Kiều Xuân .
Hải Tùng đi ra.
Sau cùng, chỉ c̣n ḿnh tôi trong
pḥng.
Đến gần cửa sổ, tôi thấy cửa
không có chấn song sắt nhưng có một tấm lưới thép mỏng che kín.
Trở vào tôi tắt hết đèn lớn, chỉ để một ngọn đèn nhỏ để đọc
sách. Tôi ngồi đọc sách, lúc đó là 10 giờ 30 .
Đêm trong lâu đài thật êm. Thời
gian qua thật chậm. Đến 11 giờ, tôi nghe đâu đó trong pḥng ngủ
tiếng nói khàn khàn đặc biệt của Bé Hiêu vang lên :
- Thiếu tá ơi...Tôi tới đây....
Dù đă biết trước là đêm nay Bé
Hiêu sẽ tới, tim tôi cũng đập hụt một nhịp trong ngực tôi. Một
gánh nặng như được nhấc ra khỏi hai vai tôi. Tôi nhảy vào pḥng
ngủ để vồ lấy Bé Hiêu :
- Tôi mong chú quá...
Gă cười kh́, đôi mắt chuột lộ ư
tinh quái:
- Được tin ông trở về, tôi đến
ngay. Bây giờ th́ ḿnh không c̣n sợ ǵ nữa rồi. Ông có quyền yên
tâm, chúng ḿnh có thể tự do tṛ chuyện. Khỏi sợ đứa nào tới làm
rộn..Bây giờ ông là tay chân số dách của Ma Vương rồi...Không ai
c̣n nghi ngờ ǵ ông nữa...
Bé Hiêu rút một điếu x́-gà, đưa
lên môi, đốt lửa hút và nh́n tôi bằng đôi mắt thán phục. Tôi
phải chặn bớt sự thán phục không đúng đó của gă:
- Những ǵ tôi vừa làm không
phải là do tài ba của tôi. Tất cả đều do Ma Vương sắp đặt
trước...
Gă lắc đầu:
- Ông lầm tôi rồi. Tôi không
phục ông v́ chuyện ông làm cho Ma Vương , tôi phục ông là
về...cô Kiều Xuân . Ở đây cô Kiều Xuân là nữ hoàng. Người có
nhiều quyền hành nhất ở đây, sau Ma Vương , là cô Kiều Xuân. Tuy
thân ở đây nhưng linh hồn cô Kiều Xuân như bay bổng ở một vùng
trời nào khác. Cô ấy không để mắt đến ai, không thèm lưu tâm đến
ai. Ông mới tới có một ngày, một đêm, cô ấy đă yêu ông rồi. Nếu
ông không tài hoa làm sao có chuyện đó...? Khi cô Kiều Xuân đến
gặp tôi, tôi ngạc nhiên đến nỗi lúc đó ông chỉ cần đẩy nhẹ một
cái tôi cũng té ngữa...Cô ấy ra lệnh cho tôi: tôi đến pḥng
chàng không tiện. Chú hăy đưa chàng tới gặp tôi. Bất cứ lúc nào
chú có thể...Bất cứ giờ nào...Tôi mong gặp chàng cả trong khi
tôi ngủ...Tôi thức ngủ hay giờ giấc không thành vấn đề. Chú mang
chàng tới gặp tôi lúc nào chú thấy không có ǵ nguy hiểm cho
chàng. Nhưng ...nàng dặn ḍ tôi..đừng để cho chàng bị nguy hiểm.
Nàng nóng gặp ông lắm...
- Hồi nẩy tôi gặp nàng, nàng có
nói cho tôi biết là nàng chờ tôi ở pḥng nàng lúc 12 giờ đêm
nay.
- Ông yên trí đi. Tôi sẽ đưa ông
tới pḥng nàng trước nửa đêm nay...Ông đă có kế hoạch nào "đập"
thằng cha đó chưa ?
Tôi do dự. Thực ra những ư nghĩ
của tôi vẫn c̣n mơ hồ, tôi chưa thể tŕnh bày được ǵ rơ rệt
ngay lúc này. Ma Vương là một địch thủ quá ư nguy hiểm, không
thể khinh xuất cũng không thể liều lĩnh, nhất là trong vụ này
c̣n có mạng sống của Kiều Xuân . Tôi thành thật đáp Bé Hiêu :
- Chưa có kế hoạch nào cả...Tôi
chưa biết được rơ những ǵ tôi cần biết về Ma Vương nên chưa
hoạch định được kế hoạch đối phó với hắn. Tôi cần có cơ hội đi
khắp sào huyệt này. Tuy nhiên, tôi có htể nói trước với chú rằng
...nếu cần hy sinh mạng sống của tôi để cứu cô Kiều Xuân khỏi
tay Ma Vương , tôi sẽ hy sinh nhưng nếu tôi chết th́ Ma Vương
cũng phải chết.
Sự kiện này làm tôi thêm mừng rỡ
và phấn khởi: không bị nghi ngờ, canh giữ nữa, tôi thêm dễ dàng
được gặp Bé Hiêu và Kiều Xuân .
Hải Tùng đi ra.
Sau cùng, chỉ c̣n ḿnh tôi trong
pḥng.
Đến gần cửa sô,tôi thấy cửa
không có chấn song sắt nhưng có một tấm lưới thép mỏng che kín.
Trở vào tôi tắt hết đèn lớn, chỉ để một ngọn đèn nhỏ để đọc
sách. Tôi ngồi đọc sách, lúc đó là 10 giờ 30 .
Đêm trong lâu đài thật êm. Thời
gian qua thật chậm. Đến 11 giờ, tôi nghe đâu đó trong pḥng ngủ
tiếng nói khàn khàn đặc biệt của Bé Hiêu vang lên :
- Thiếu tá ơi...Tôi tới đây....
Dù đă biết trước là đêm nay Bé
Hiêu sẽ tới, tim tôi cũng đập hụt một nhịp trong ngực tôi. Một
gánh nặng như được nhấc ra khỏi hai vai tôi. Tôi nhảy vào pḥng
ngủ để vồ lấy Bé Hiêu :
- Tôi mong chú quá...
Gă cười kh́, đôi mắt chuột lộ ư
tinh quái:
- Được tin ông trở về, tôi đến
ngay. Bây giờ th́ ḿnh không c̣n sợ ǵ nữa rồi. Ông có quyền yên
tâm, chúng ḿnh có thể tự do tṛ chuyện. Khỏi sợ đứa nào tới làm
rộn..Bây giờ ông là tay chân số dách của Ma Vương rồi...Không ai
c̣n nghi ngờ ǵ ông nữa...
Bé Hiêu rút một điếu x́-gà, đưa
lên môi, đốt lửa hút và nh́n tôi bằng đôi mắt thán phục. Tôi
phải chặn bớt sự thán phục không đúng đó của gă:
- Những ǵ tôi vừa làm không
phải là do tài ba của tôi. Tất cả đều do Ma Vương sắp đặt
trước...
Gă lắc đầu:
- Ông lầm tôi rồi. Tôi không
phục ông v́ chuyện ông làm cho Ma Vương , tôi phục ông là
về...cô Kiều Xuân . Ở đây cô Kiều Xuân là nữ hoàng. Người có
nhiều quyền hành nhất ở đây, sau Ma Vương , là cô Kiều Xuân. Tuy
thân ở đây nhưng linh hồn cô Kiều Xuân như bay bổng ở một vùng
trời nào khác. Cô ấy không để mắt đến ai, không thèm lưu tâm đến
ai. Ông mới tới có một ngày, một đêm, cô ấy đă yêu ông rồi. Nếu
ông không tài hoa làm sao có chuyện đó...? Khi cô Kiều Xuân đến
gặp tôi, tôi ngạc nhiên đến nỗi lúc đó ông chỉ cần đẩy nhẹ một
cái tôi cũng té ngữa...Cô ấy ra lệnh cho tôi: tôi đến pḥng
chàng không tiện. Chú hăy đưa chàng tới gặp tôi. Bất cứ lúc nào
chú có thể...Bất cứ giờ nào...Tôi mong gặp chàng cả trong khi
tôi ngủ...Tôi thức ngủ hay giờ giấc không thành vấn đề. Chú mang
chàng tới gặp tôi lúc nào chú thấy không có ǵ nguy hiểm cho
chàng. Nhưng ...nàng dặn ḍ tôi..đừng để cho chàng bị nguy hiểm.
Nàng nóng gặp ông lắm...
- Hồi nẩy tôi gặp nàng, nàng có
nói cho tôi biết là nàng chờ tôi ở pḥng nàng lúc 12 giờ đêm
nay.
- Ông yên trí đi. Tôi sẽ đưa ông
tới pḥng nàng trước nửa đêm nay...Ông đă có kế hoạch nào "đập"
thằng cha đó chưa ?
Tôi do dự. Thực ra những ư nghĩ
của tôi vẫn c̣n mơ hồ, tôi chưa thể tŕnh bày được ǵ rơ rệt
ngay lúc này. Ma Vương là một địch thủ quá ư nguy hiểm, không
thể khinh xuất cũng không thể liều lĩnh, nhất là trong vụ này
c̣n có mạng sống của Kiều Xuân . Tôi thành thật đáp Bé Hiêu :
- Chưa có kế hoạch nào cả...Tôi
chưa biết được rơ những ǵ tôi cần biết về Ma Vương nên chưa
hoạch định được kế hoạch đối phó với hắn. Tôi cần có cơ hội đi
khắp sào huyệt này. Tuy nhiên, tôi có htể nói trước với chú rằng
...nếu cần hy sinh mạng sống của tôi để cứu cô Kiều Xuân khỏi
tay Ma Vương , tôi sẽ hy sinh nhưng nếu tôi chết th́ Ma Vương
cũng phải chết.
Gă kéo xích ghế lại để ngồi gần
tôi hơn, giọng nói của gă trở nên thành khẩn, sợ hăi:
- Không liều chết được đâu ông
ơi...Nếu liều mà làm chết được hắn nhiều kẻ ở đây đă liều rồi.
Phải có cách nào khác chớ ḿnh chết mà hắn vẫn sống...chết
uổng..
Tôi trấn an gă:
- Chỉ cùng lắm tôi mới phải
liều...C̣n bây giờ, tôi nghĩ rằng chúng ta chưa có ǵ bắt buộc
phải hành động gấp rút lắm...Ma Vương đă bắt đầu tin tôi, cô
Kiều Xuân chưa đến nổi bị nguy hiểm lắm, chúng ta cứ từ từ mà
tiến tới...
Đôi mắt Bé Hiêu rưng rưng lệ:
- Nếu ông phải dùng đến kế tự
sát ấy, ông tin rằng có tôi bên ông...
Gă làm tôi xúc động, tôi vỗ nhẹ
vai gă:
- Không nên. Chỉ một ḿnh tôi
liều với Ma Vương là đủ rồi. Chú phải sống để đưa cô Kiều Xuân
yên lành ra khỏi nơi đây. Tôi chỉ can đảm hy sinh nếu biết chắc
là chú sẽ đưa cô Kiều Xuân ra đi...
Gă vẫn ngoan cố:
- Không..Tôi muốn thoát thân
lắm, muốn làm theo lời ông nhưng không được. Đến giờ hành sự có
tôi bênông. Có điều tôi sợ rằng súng đạn không biết có giết nổi
hắn không ?
Tôi tỏ vẻ bất măn:
- Chú lại nói nhăng rồi.. Mới
hôm trước, chính chú nói với tôi rằng hắn cũng chỉ là người
thường, mũi dao, viên đạn xuyên vào ngực hắn là hắn cũng chết
như bất cứ ai. Sao bây giờ chú lại đổi giọng vậy ?
Gă thẫn thờ:
- Lần trước, tôi nói vậy là nói
dóc...Tôi hạ giá hắn để khỏi sợ hắn quá...Đôi khi, tôi hoang
mang không biết hắn thực sự là người hay là quỷ ! Sao thân thể
hắn to lớn quá vậy ? Nếu hắn cũng là người thường như ḿnh sao
thân thể hắn to lớn đến thế.
Nỗi lo sợ trong tôi gia tăng với
lời nói của Bé Hiêu . Tôi chỉ có một ḿnh Bé Hiêu là đồng minh,
nếu gă tin rằng Ma Vương không phải là người thường th́ tôi khó
nhờ cậy hay tin tưởng ǵ được nhiều ở gă. Bàn tay sắt của Ma
Vương như đă xiết chặt cần cổ Bé Hiêu . Tôi thử chế nhạo gă:
- Chán thật. Tôi vẫn tưởng chú
là tay giang hồ trên không sợ Trời, dưới không sợ Đất, quỷ thần
đều phải chạy mặt...Nếu chú t́n ở chuyện hắn là Ma Vương từ Địa
Ngục hiệnh́nh lên đây thật th́ hết nước nói rồi. Bé Hiêu mà cũng
sợ ngáo ộp ư ? Chuyện lạ thế giới.
Gă rầu rĩ:
- Có thể hắn không phải là Ma
Vương chính cống ...nhưng hắn cũng không xa lạ ǵ với quỷ dữ...
Tôi bắt đầu bực dọc thực sự. Một
lư do chúnh làm tôi không vui là khi căi lư với Bé Hiêu , tôi
cũng căi lư với chính tôi. Trong thâm tâm, chính tôi cũng sợ
rằng Ma Vương không phải là người thường. Tôi cũng sợ, cũng nghĩ
như Bé Hiêu , có điều gă nói ra mà tôi th́ không mà thôi.
V́ vậy, tôi gắt:
- Nếu chú sợ hắn như vậy th́
thôi đi... Về đi...Về mà thắp hương thờ hắn, khấn vái hắn. Tôi
không nhờ cậy ǵ được chú, tôi không tin được chú...Để tôi rănh
tay đối phó với hắn. Quỷ hay là người, tôi cũng quyết hạ nó...
Tôi tưởng câu nói của tôi làm Bé
Hiêu giận dỗi nhưng không, gă vẫn chỉ rầu rĩ. Nhưng hắn nói:
- Ông không cần khích tôi. Tôi
đă nói tôi ở bên cạnh ông, tôi sẽ có mặt bên ông dù cho có
chuyện ǵ xẩy ra chăng nữa. Có điều, tôi vẫn sợ.
Khi nói câu đó, thái độ và vẻ
mặt của Bé Hiêu có một cái ǵ hiên ngang, hào hùng làm cho tôi
xấu hổ đến nóng mặt. Sợ nhưng vẫn quyết tâm, sợ nhưng vẫn không
lùi, Bé Hiêu mới thật sự là người can đảm cao độ, can đảm đến
cùng. Tôi xiết chặt tay gă.
- Xin lỗi chú. Nhưng nếu chú sợ
th́ tôi nguy...Phải không sợ mới hy vọng thắng được kẻ thù chứ ?
Gă ngắt lời tôi:
- Ông không cần xin lỗi cũng như
không cần khích tôi. Tôi sợ là v́ ở đây có rất nhiều chuyện,
nhiều cảnh ông chưa thấy mà tôi đă thấy. Cũng nên đưa ông đi để
ông thấy vài cảnh, cũng không hại ǵ...Mấy giờ rồi ông?
- 11 giờ 20 - tôi đáp - chúng
ḿnh có hẹn lúc 12 giờ. Hơn nửa giờ chú đưa tôi đi coi,có đủ
không?
- Được chừng nào hay chừng đó.
Ông bận bộ đồ xám này không được..Ông nên thay bộ đen...
Tôi thay y phục thật nhanh:
- Ông có súng không ?
- Có đây.
Tôi móc khẩu súng lục ra cho gă
coi, khẩu súng này đă bị Hải Tùng tước mất trong đêm tôi bị bắt
cóc nhưng đă được Hải Tùng trao trả. Tôi ngạc nhiên khi thấy Bé
Hiêu nói:
- Bỏ súng lại đi ông..
- Sao vậy?
- Không nên mang súng theo. Sẵn
súng, ông có thể đem ra dùng..
Gă lắc đầu:
- Nổ một phát súng nửa đêm ở đây
có khác ǵ kéo c̣i báo động ? Đêm nay, chúng ta chỉ nên đi coi
thôi,đi và tránh đụng độ. Chưa phải lúc để chúng ta dùng súng.
Sự cảm phục Bé Hiêu trong tôi
tăng lên. Gă nói đúng. Nhiều kẻ bị chết v́ có súng trong tay.
Khẩu súng trong tay tôi lúc này chỉ là một vật có hại nhiều hơn
có lợi. Tôi bỏ khẩu súng vào ḷng cái b́nh hoa trên bàn và tháo
bao da bỏ xuống dưới gối.
- Bây giờ ḿnh đi chứ ?
Gă rút ra túi ra một cặp giầy
nỉ, đế cao su:
- Ông mang cặp giầy này đi cho
êm.
Tôi mang giầy vào chân. Chưa
hết, Bé Hiêu lại móc trong túi ra một vật khác đưa cho tôi: một
cặp bàn tay sắt trông đẹp như một món đồ trang sức. Tôi lồng
những ngón tay vào hai bàn tay sắt đó. Bé Hiêu dặn ḍ:
- Công dụng của nó không bằng
súng nhưng êm thắm hơn. Nếu phải dùng đến nó, chúng ta đánh thật
nhanh, chuồn êm, lấy bất ngời làm ưu thế. Đồng ư ?
- Hoàn toàn đồng ư.
- Chúng ta đi.
Gă tắt nốt ngọn đèn nhỏ trong
pḥng. Gă nắm tay tôi, dắt tôi tới tấm vách trong pḥng ngũ, Tới
đây, gă c̣n dặn nhỏ tôi:
- Đặt tay lên vai tôi. Tuyệt đối
đừng nói ǵ nhé...
Tôi không nghe thấy một tiếng
động lạ nào phát ra từ tấm vách, vậy mà một mảng vách đă chuyển
dịch sang một bên, để lộ một lối đi. Tôi theo Bé Hiêu bước qua
nơi vài gây đồng hồ trước c̣n là một bức vách dầy. Bé Hiêu dừng
lại để đóng vách lại như trước. Rồi gă bước sang bên trái, tôi
bước theo gă. Tôi đếm được năm mươi bước th́ thấy gă đứng lại.
Gă chớp đèn bấm. Tia sáng phát ra chỉ như ánh sáng của một con
đom đóm. Đă quen mắt với bóng tối, tia nắng từ ngọn đèn bấm nhỏ
xíu trong tay Bé Hiêu cho tôi nh́n thấy trước măt tôi là một cửa
thang máy. Gă bóp nhẹ tay tôi và dắt tôi vào thang máy. Thang hạ
xuống. Gă thốt ra một hơi thở nhẹ như bớt lo sợ.
Gă nói nhỏ vào tai tôi:
- Nguy nhất là đọan đường ḿnh
vừa đi qua. Từ đây là đỡ rồi...
Thang máy đi xuống rất chậm. Khi
thang ngừng, tôi ước lượng nơi đây phải là một nơi ở sâu trong
nền toà lâu đài, chắc chắn nó phải ở dưới hành lang có cửa chính
vào toà lâu đài.
Bé Hiêu lại nói nhỏ:
- Đường này là một đường bí mật.
Tôi tin là cả lăo già Hải Tùng cũng không biết. Đi đường này,
ḿnh chỉ sợ gặp có Ma Vương thôi. Mà tôi tin rằng giờ này không
đi đường này...Chính v́ lư do đó mà tôi mới đưa ông đi đường
này..
Chúng tôi ra khỏi thang máy. Tôi
theo gă đi qua một lối rộng chừng năm thước, dài chừng hai mươi
thước. Hết lối đi, Bé Hiêu lại dừng bước. Rồi tôi thấy trong
bóng tối dày đặc trước mặt có một vệt sáng mời hiện ra: một
khung cửa từ từ mở ra giữa tấm vách ngay trước mặt chúng tôi. Kẻ
hở mở lớn ra thật chậm. Bóng Bé Hiêu hiện ra giữa khung sáng ấy.
Gă thận trọng tḥ đầu qua cửa, nh́n vào bên trong. Khi đă thấy
rơ không có ai hay có dấu hiệu ǵ khả nghi bên trong , gă mới
gật đầu ra hiệu cho tôi bước theo.
Chúng tôi đang đứng trong một
hành lang hẹp chỉ một người đi vừa. Hành lang này có đèn mờ.
Không rơ ánh sáng từ đâu tới, chỉ thấy sáng lờ mờ như ánh trăng
xuông. Tôi để ư nh́n và thấy vách hành lang làm bằng một thứ ván
gơ mầu nâu và lối đi thoải dốc xuống dần. Đi hết hành lang này,
chúng tôi xuống thấp hơn đầu hành lang kia đến mười thước.
- Như đường xuống Âm Ty ? - Bé
Hiêu nói nhỏ - Ông thấy không? Lát nữa ông sẽ thấy Âm Ty.
Gă đi thẳng tới, tôi đi theo sát
gót gă. Rồi chúng tôi lọt vào một góc tối. Tới đây, Bé Hiêu dừng
lại. Dí sát miệng vào tai tôi, gă thầm th́:
- Nằm sấp xuống mà nh́n. Đừng
nói ǵ mà chết. Thở cũng phải thở nhẹ nhẹ...
Tôi nằm xuống theo Bé Hiêu . Nằm
xuống, tôi mới thấy một kẻ hở như một vết nứt. Qua kẻ hở đó mắt
tôi nh́n xuống căn phnng bên dưới. Cảnh vật mắt tôi nh́n thấy đó
làm cho tôi rùng ḿnh và làm tóc tôi dựng đứng lên.
Dưới tôi chừng hai mươi thước,
Ma Vương đang ngồi trong một cái ngai lớn bằng đá đen phủ nhung
đỏ. Y bận bộ áo đỏ chói, đỏ như máu tươi. Dưới chân ngai, tên nô
lệ vệ sĩ da đen tên là A Cốc- tôi đă thấy tên này trong đêm Lê
Các bước lên đài may rủi- đứng sững hai tay khoanh trước ngực.
Hai bên ngai của Ma Vương có hai mụ đàn bà mang mạng đen che kín
đầu và mặt. Hai mụ này bưng một b́nh bạc và một cái ly cũng bằng
bạc.
Dưới chân ngai và cũng là dưới
chân Ma Vương có một người đàn bà qú gối. Người đàn bà nầy
không c̣n trẻ lắm nhưng cũng chưa gia. Trước đây mười năm, bà
này là một người đàn bà đẹp. Thân thể nàng, thấp thoáng trong bộ
áo trắng mỏng, vẫn là một tấm thân đàn bà đẹp và khêu gợi. Đôi
mắt nàng mở lớn nh́n ngây lên b́nh bạc và cái ly bạc trên cao,
miệng nàng hé mở thèm thuồng. Nàng như phải trấn tỉnh nhiều để
khỏi chồm lấy vồ b́nh bạc và ly bạc do hai mụ đàn bà kia bưng
trên tay.
Ma Vương làm một cử chỉ. Hai mụ
đàn bà lặng lẽ đổ chất nước ở ḷng b́nh bạc ra ly bạc . Người
thiếu phụ khi trông thấy chất nước, rướn ḿnh lên như muốn vồ
lấy nhưng A Cốc, tên hắc nô, đă đặt nẹ sợi roi làm bằng tóc đàn
bà lên vai nàng và làm nàng chùn lại.
Ma Vương đở lấy cái ly bạc. Y
giơ cao ly lên:
- Người đàn bà kia, tên người là
ǵ ?
Giọng nói của Ma Vương tuy sang
sảng nhưng vẫn vô hồn.
Trái lại giọng người đàn bà rung
động và đứt quăng:
- Tôi tên là Ái Liên.
Tôi đă nhận ra nàng. Ái Liên là
một nữ kịch sĩ nổi tiếng nhất trên sân khấu kịch nghệ cách đây
hai mươi năm.
Màn kịch bên dưới tiếp diễn:
- Ái Liên...Ngươi biết ta là ai
?
- Ngài là Ma Vương !
- Ta là ǵ của ngươi ?
- Ngài là Chúa của tôi...!
Tôi cảm thấy Bé Hiêu rùng ḿnh.
Và tôi cũng rùng ḿnh.
- Ngươi có mấy Chúa ?
- Tôi chỉ có một Chúa...
- Chúa của ngươi là ai?
- Chúa của tôi là Ma Vương !
- Ngươi chịu hy sinh những ǵ
cho Ma Vương , Chúa của ngươi ?
- Tôi hy sinh hết cho Ma Vương ,
Chúa của tôi...
- Ái Liên...Ngươi muốn ǵ..?
Hai tay chắp lại trước ngực. Ái
Liên như muốn dùng bàn tay giữ chặt lấy trái tim. Giọng nàng
rung độn và nhỏ đến nổi tôi gần như không nghe rơ:
- Tôi muốn gặp lại...một người
đàn ông và một đứa trẻ...
- Hai người đó hiện ở đâu ?
- Hai người đó ...đă chết...
- Ta sẽ dùng quyền lực của Ta
làm cho hai người đó sống lại v́ ngươi...Uống đi !
Trong giọng nói của Ma Vương khi
Y nói với người thiếu phụ lời đó như có âm thanh mỉa mai, chế
nhạo. Y đưa cái ly bạc ra trước mặt người thiếu phụ và nàng đở
lấy ly bằng cả hai tay, đưa lên miệng uống cạn ngay chất nước
trắng trong đó. Rồi nàng đặt ly xuống dưới chân ngai, cúi chào
thật thấp và bước đi. Nàng đi ra ngoài vùng mắt nh́n của tôi,
h́nh ảnh cuối cùng của nàng mà tôi thấy là nàng đi, mặt ngửng
cao, mắt và vẻ mặt như người xuất thần, môi nó lẩm nhẩm như nói
với người vô h́nh nào cùng đi bên nàng.
Tôi lại thấy lạnh người. Thái độ
của Ma Vương , giọng nói của Y trong cuộc đối đáp với người
thiếu phụ vừa qua, có một vẻ ǵ thật là ma quái. Ư nghĩ nhất
định Ma Vương cũng chỉ là một người đàn ông bằng xương bằng thịt
có sống có chết như tất cả mọi người đàn ông ở cơi đời này của
tôi rung động và giảm đi một lúc một nhiều.
Tôi cố nh́n theo người thiếu phụ
cho tới lúc mắt tôi không c̣n có thể thấy nàng nữa. Căn pḥng
bên dưới thật rộng. Qua vết nứt trên trần này, mắt tôi chỉ có
thể nh́n được một phần ba căn pḥng ấy. Vách pḥng mầu hồng bằng
đá, trơ trọi không có vật ǵ trang hoàng. Nhiều chỗ vách có màn
che như sau những tấm màn đó là những khoảng đục sâu vào vách.
Trong một góc có một bồn nước, nước bắn vọt lên từ ḷng một bát
nước bằng đá hồng khổng lồ. Nhiều nệm gối bông cũng mầu hồng đặt
rải rác trên sàn, trên nệm gối có nhiều người nằm ngồi. Tôi nhận
thấy trong số có cả đàn ông lẫn đàn bà. Tôi ước lượng có chừng
hơn muời cặp nam nữ đang ở trong pḥng , mắt tôi chỉ nh́n thấy
chừng ba bốn cặp.
Rồi...một tiếng cồng vang lên...
Những tấm màn treo ở vách được
kéo lên..
Sau mỗi tấm màn đứng một tên nữ
nô lệ, những tên này hướng mắt đăm đăm và thèm thuồng nh́n về
phía Ma Vương . Tôi run lên. Cảnh hiện ra của chúng có cái vẻ ma
quái khủng khiếp, giống như những oan hồn dưới địa ngục hiện về.
Ma Vương vẫy tay.
Một gă đàn ông tiến đến chân
ngai và cũng như người thiếu phụ vừa rồi, gă qú gối xuống.
Hai thị nữ đứng hai bên ngai,
một đứa cầm b́nh, một đứa cầm ly, lại rót chất nước trắng đục
trong b́nh vào ly đưa lên Ma Vương .
Cuộc hỏi đáp trầm trầm như những
lời kinh nhật tụng lại vang lên:
- ........Ngươi biết Ta là ai?
- Ngài là Ma Vương ..
- Ta là ǵ của ngươi ?
- Ngài là Chúa tôi...
- Ngươi có mấy Chúa ?
- Tôi chỉ có một Chúa.
- Chúa của ngươi là ai ?
- Chúa của tôi là Ma Vương .
- Ngươi muốn ǵ ?
Gă đàn ông qùi dưới chân ngai
ngước mặt nh́n lên, lưng gă cũng thẳng lên. Giọng nói và vẻ mặt
gă đă mất vẻ vô hồn, gă có một vẻ tàn ác ,thù hằn kinh khiếp:
- Tôi muốn giết kẻ tôi thù hận.
Tôi muốn t́m ra nó...Muốn tự tay tôi giết nó bằng đủ mọi cách,
làm cho nó đau đớn.
- Ngươi đă giết nó một lần,
nhưng giết quá nhanh ngươi chưa hả giận ? - Giọng của Ma Vương
có vẻ chế nhạo, nhưng Y nghiêm giọng ngay khi nói tiếp - Ta sẽ
cho phép ngươi t́m lại được kẻ mà ngươi thù hận và cho ngươi có
quyền giết nó một lần nữa theo như ư ngươi muốn...Uống đi.
Gă đàn ông uống chất nước trắng
đục trong ly bạc, cúi chào cảm ơn, rồi đi.
Cuộc lể ma quái tiếp tục. Sau
mỗi tiếng cồng, một tấm màn mở ra và một người bước tới dưới
chân ngai của Ma Vương . Tôi nghe thấy một tên xin được làm vua,
một tên khác muốn được làm gă đàn ông duy nhất trong một cơi
Thiên Đường chỉ có toàn đàn bà.
Ma Vương hứa làm thoả măn mọi
ước muốn. Y không từ chối một ai.
Tôi hiểu: bọn đàn ông, đàn bà
dưới mắt tôi là bọn nô lệ của Ma Vương .
Và chất nước trắng tôi thấy rót
ra từ chiếc b́nh bạc trong tay đứa nữ tỳ của Ma Vương chính là
chất ma túy giúp cho người uống nó thoả măn mọi ước mơ. Lẽ tất
nhiên ma túy không thể tạo ra được những cảnh thật, nó chỉ làm
cho óc tưởng tượng của bọn người uống đó tưởng là thấy sự thật,
cảm thấy như đang sống thật, đang được giết kẻ thù hay đang
hưởng thụ khoái lạc thật sự.
Tôi nh́n xuống, người ngây ra,
quên hết cả. Tôi quên cả Kiều Xuân và cuộc lần ṃ mạo hiểm đến
pḥng nàng đêm nay. Tôi quên nhưng may sao Bé Hiêu không quên.
Chợt khe hổng trước mắt tôi khép lại. Bé Hiêu chạm tay lên vai
tôi và chúng tôi đứng dậy. Êm lặng, chúng tôi đi ngược trở lên.
Tâm hồn tôi vẫn c̣n bấn loạn v́
cảnh kỳ dị vừa nh́n thấy. Tôi đă biết lư do v́ đâu bọn hắc nô
của Ma Vương lại sẵn sàng hy sinh mạng sống cho Ma Vương , tuyệt
đối trung thành với Ma Vương . Sau mỗi lần nhờ chất ma túy ,
chúng được sung sướng, khi trở lại với thực tế, chúng chỉ có một
ước muốn: lại được Ma Vương ban cho chất ma túy để lại sung
sướng. Thiếu chất ma túy kia, đời sống của chúng không c̣n lạc
thú nào.
Ba người đă chết ở Viện Bảo Tàng
trong lúc tôi lấy trộm bảo vật hôm qua chắc chắn la ba người đă
từng được Ma Vương cho hưởng thụ ma túy. Họ vâng lời Ma Vương
một cách mù quáng, họ sẵn sàng chết cho Ma Vương .
Nếu Ma Vương ..không thực là Ma
Vương , Chúa tể Địa ngục, Y cũng khônglàm cái tên Ma Vương bị
mất giá...
Với những ư nghĩ ấy trong đầu,
tôi bàng hoàng đi theo Bé Hiêu , đi mà không biết là ḿnh đi
đâu, đến đâu cho đến lúc gă dừng bước..ghé miệng vào tai tôi:
- Ông thấy sao? Tôi nói đúng
không? Có đúng đó là đường xuống Địa Ngục không?
Tôi như đang cơn mê hoảng choàng
tỉnh:
- Có ǵ lạ đâu? - tôi có ư định
hạ giá Ma Vương - Y chỉ là một tên bán ma túy. Tôi đă từng thấy
ở Trung Hoa, ở Nhật, những ổ ma túy lớn và nhiều chuyện lạ hơn
thế nhiều...Bọn nghiền ma túy ở Đông Phương cũng sẵn sàng cầm
dao cắt cổ người ta đê có vài điếu thuốc không khác bọn hắc nô ở
đây.
Tuy cả tôi và Bé Hiêu cùng không
tin tưởng mấy ở lời tôi vừa nói, song tôi cũng cảm thấy dễ chịu
hơn một chút.
Bé Hiêu cười khẩy:
- Tôi mong ông cứ nghĩ được như
vậy măi..
Chúng tôi theo nhau như hai bóng
ma đi trong bóng tối. Tôi lờ mờ nhớ là có theo Bé Hiêu bước vào,
bước ra nhiều thang máy, nhưng giờ đây tôi không c̣n nhận định
được phương hướng nữa, tôi không c̣n nhớ pḥng tôi ở phía nào.
Nếu mất Bé Hiêu bậy giờ, chắc chắn tôi sẽ đi lạc, không làm sao
về được nơi tôi ra đi.
- Đến nơi rồi.
Bé Hiêu nói. Gă giữ tôi đứng lại
một lát, nghe ngóng.
Tôi tḥ tay vào túi lấy ra chiếc
đồng hồ tay, mặt dạ quang của đồng hồ cho tôi nh́n được giờ giấc
trong bóng đêm. Bây giờ là 12 giờ 15.
Bé Hiêu kéo tôi bước theo.
Tôi ngửi thấy trong không khí có
một mùi thơm nhẹ nhàng...
Mùi thơm từ da thịt Kiều Xuân .
Tôi đă ở trong pḥng nàng..
o0o
|