T́nh Yêu Muôn Thuở   Trần Thị Thanh Du Pages Previous  1  2  3  4  Next   
Chiều đă xuống rồi ư ? Con đường chiều thứ bảy quá đông, lớp tan sở làm, lớp đèo nhau đi chơi. Xe cứ nhích nhích hoài, Trúc Hân bực ḿnh cho xe sang đường khác. Nếu cứ như vậy măi sẽ gặp Đ́nh Khang mất thôi. Đùa như thế, khi về nhà sẽ gặp một trận lôi đ́nh mà thôi. Nhưng không sao, lâu lâu muốn phá một lần vậy mà.

Đường Nguyễn Cư Trinh ít người, nên cô bé tăng ga thêm. Mái tóc dài óng mượt bay trong gió.

Bỗng thấy trước mặt xe đùn cục, khẽ nhăn mày, cô bé lẩm bẩm : "Lại đèn đỏ. Thiệt tức chết đi được".


Được tin Bích Tuyền báo lại, Đ́nh Khang như người trên trời rơi xuống. Vợ, nhưng vợ sắp cưới của anh là ai mà xỉu. Nghĩ đi nghĩ lại, Đ́nh Khang vẫn không t́m ra.

Cuối cùng, anh gọi điện vào bệnh viện, coi có ai vừa ngất xỉu chở vào không. Tiếng "không" khô khốc, chưa làm Đ́nh Khang không dễ thở chút nào. Anh liền gọi về nhà, Tố Như cho biết cũng không có ai cả.

Tim Đ́nh Khang thắt lại khi nghĩ đến Vú Hà và Trúc Hân ở nhà. Nhưng không, không có chuyện này đâu. Anh tự an ủi như vậy. Cầm điện thoại lên lần nữa, anh gọi về cho Trúc Hân. Một phút, hai phút, ba phút, năm phút trôi qua vẫn chưa ai cầm máy. Chẳng lẽ... 

Đ́nh Khang dằn mạnh điện thoại xuống. Anh lao ra khỏi pḥng, quên cả giấy tờ, đồ đạc. Bích Tuyền hoảng hồn xách chạy theo gọi :

− Anh Khang ! Anh Khang !

Nghe gọi, Đ́nh Khang quay lại. Bích Tuyền vừa thở vừa nói:

− Giấy tờ của anh nè.

Cô tiếp theo lời khuyên :

− Có chuyện ǵ th́ hăy b́nh tĩnh nghe anh Khang. Đi đường nhớ lái xe cẩn thận.

Rồi cô ngập ngừng :

− Em... nghĩ... chắc họ gọi lộn và phá chơi thôi mà. Chẳng lẽ anh đính hôn.

Đang gấp mà phải nghe những lời nói dài ḍng ngập ngừng, Đ́nh Khang buông gọn :

− Cám ơn. Anh phải về đây.

Nh́n theo Đ́nh Khang, Bích Tuyền thở dài ngao ngán và tủi phận cho ḿnh. Đ́nh Khang lạnh lùng vẫn lạnh lùng.

Nh́n hai cánh cửa khép im ĺm, Đ́nh Khang càng nôn nóng. Anh nhấn kèn xe gấp rút. Nghe thấy kèn xe như thế, vú Hà cũng bủn rủn tay chân. Bà lo sợ hấp tấp chạy ra mở cửa.

Cánh cửa vừa bật mở, Đ́nh Khang cho xe lao thẳng vào. Đậu ngay giữa sân, anh hấp tấp mở cửa.

Vú Hà quay vào mặt mày cũng xanh mét. Bà lập cập hỏi :

− Chuyện... ǵ... thế Đ́nh Khang ?

Dường như không nghe câu hỏi của vú Hà. Anh hỏi lại :

− Nhà có chuyện ǵ không vú ? C̣n Trúc Hân đâu ?

Vú Hà tṛn mắt :

− Chuyện ǵ là chuyện ǵ ? Con hỏi lạ thế Đ́nh Khang ?

− Nhưng vú trả lời con đi.

Nh́n khuôn mặt Đ́nh Khang đỏ ửng, bà biết anh đang gặp chuyện ǵ đây. Thở ra một cái, vú Hà lấy lại b́nh tĩnh đôi chút.

− Vẫn b́nh thường, không có chuyện ǵ xảy ra hết. Mà con hỏi để chi vậy ?

Không trả lời câu hỏi mà Đ́nh Khang hỏi lại vú Hà :

− Trúc Hân đâu hả vú ?

Hỏi tên Trúc Hân, vú Hà càng ngạc nhiên :

− Bộ con bé không gọi điện đến cho con sao ?

− Dạ không.

Vú Hà nhíu mày lẩm bẩm :

− Vậy nó gọi cho ai vậy ḱa ?

Đ́nh Khang nôn nóng :

− Vú nói ǵ vậy vú ?

Vú Hà kéo Đ́nh Khang ngồi xuống gần đă rồi bà nói rơ luôn :

− Là như vầy, Trúc Hân buồn quá nên xin vú đến mẹ con chơi. Vú cản và bảo : Hăy đợi Đ́nh Khang về đă. Con bé nhất định không chịu, một hai phải đi, rồi chạy ào vào gọi điện cho con. Không biết con nhỏ nói ǵ rồi hí hửng lên đường. Trước khi lên xe, vú c̣n dặn : "Đi xe cẩn thận, và phải chờ Đ́nh Khang đến đón". Con bé ngoan ngoăn gật đầu. Thế là hết, có chuyện ǵ nữa đâu.

Nghe xong, Đ́nh Khang thở phào nhẹ nhơm.

Thiệt là hết biết, con bé này là chúa quậy. Hôm nay dám đùa như thế th́ quá quắt lắm rồi. Phen này cho một trận mới được.

Quay sang nắm bàn tay gầy của vú, Đ́nh Khang nhỏ giọng xin lỗi :

− Con xin lỗi, vú đừng giận con nghe. V́ nóng ḷng lo cho Út Hân nên con mới đâm quạu.

Vú Hà nhíu mày :

− Mà Trúc Hân làm chuyện ǵ ?

Khẽ mỉm cười, anh nói :

− Nếu con đoán không lầm là Trúc Hân có gọi điện cho con. Nhưng con bé không nói xin đi đâu hết, mà nhắn lại với Bích Tuyền. "Đ́nh Khang phải về gấp v́ vợ sắp cưới của ông đang xỉu ở nhà. Cám ơn".

Vú Hà hấp tấp :

− Vậy lúc đó con đang ở đâu ?

− Dạ, con bận họp. Khi lên pḥng định thu xếp về sớm đưa Út Hân đi chơi th́ được Bích Tuyền báo lại như vậy. Nghe xong, con như người khùng, gọi điện đến bệnh viện, đến mẹ con và cuối cùng gọi về đây. Không thấy tăm hơi nên con mới vọt về liền. Ai ngờ tất cả mọi chuyện đều vướng vào tṛ chơi trẻ con của Trúc Hân.

Vú Hà thở dài :

− Hết biết con bé này, dám làm chuyện kinh động. Nhưng con đừng buồn nghe Khang, tính con bé c̣n trẻ con quá.

Đ́nh Khang chép môi :

− Điệu này, sau giờ học ở trường con phải bắt Út Hân ở gần bên con quá. Tṛ chơi quái quỷ của cô bé này có ngày con với vú và mọi người cũng đứng tim lắm.

Vú Hà cười hiền :

− Con làm ǵ đó th́ làm, v́ cha mẹ con bé giao cho con mà. Nhưng chuyện này, tối nay về nhất định phải đánh Trúc Hân mới được.

Đ́nh Khang nhún vai :

− Vú không sợ mưa Ngâu sao ?

− Ngâu th́ Ngâu, mưa th́ mưa, cũng phải đánh. Chuyện này không tha được.

Vú Hà đứng lên :

− Thôi, con vào coi tắm rửa ăn cơm, rồi hăy đi đón con bé.

Đ́nh Khang dạ, rồi trở lại xe ḿnh lấy đồ, vừa đi anh vừa mỉm cười với dự tính... 

Cơm nước xong, Đ́nh Khang ra pḥng khách th́ vú Hà nhắc nhở :

− Con coi thu xếp đến đón Trúc Hân nghe Khang.

Nh́n đồng hồ Đ́nh Khang chép miệng :

− C̣n sớm chán, cho cô bé ở với mẹ con chút xíu nữa đi. Việc ǵ việc tối nay cũng không bỏ qua.

Vú Hà lắc đầu :

− Con không qua sớm, kẻo con bé lại rong xe chơi.

Câu nói này quả có hiệu nghiệm, Đ́nh Khang bật dậy lên lầu. Vài phút sau, anh trở xuống chỉnh tề, mỉm cười với vú Hà :

− Con đi nghe vú.

− Ờ. Nhớ chạy xe cẩn thận nghe Khang !

− Dạ.

Vú là vậy. Việc đi đứng của từng người trong nhà vú đều nhắc nhở. Gần ba mươi năm ở trong ngôi nhà này, vú Hà cảm thấy yên vui và thoải mái tâm hồn hơn cả. Vợ chồng ông Phúc Tâm đối xử rất tốt với bà. Ngoài ra c̣n có thêm tiếng cười đùa trong trẻo của Trúc Hân, lời yêu mến ngọt ngào của Phúc Thiên dành cho bà.

Tuy không có người thân, nhưng hạnh phúc của gia đ́nh này cũng là niềm vui là lẽ sống của Vú Hà. Vú rất mến cô bé Trúc Hân, vắng một giờ hoặc không nghe được tiếng cười tiếng nói của cô bé th́ vú buồn như thiếu vắng một cái ǵ đó lớn lao lắm. Đôi khi Trúc Hân cũng làm cho vú buồn và giận. Nhưng con bé c̣n trẻ con vô tư quá đi, ai nỡ trách làm ǵ ?

Gần đây, Trúc Hân cũng có phần thay đổi. Cô bé trầm lặng hơn, ít nói hơn. Linh tính báo cho bà biết rằng Trúc Hân đă biết mộng mơ biết nhớ thương, biết giận hờn trách móc. Nhưng con bé đang nghĩ đến ai, đang trách ai làm sao bà biết được. Điều Vú Hà đoán không sai. Sau khi rời nhà bà Ngọc, Trúc Hân cho xe chạy chầm chậm ngược chiều đường Điện Biên Phủ.

Đang chạy ngon Trúc Hân bị ép bởi xe của một người, cô bé đanh giọng :

− Chạy xe cái kiểu ǵ kỳ vậy ?

Người thanh niên cùng ngồi trên chiếc Dream II nheo mắt :

− Đâu có kỳ, tại anh thích thế !

Nh́n thẳng vào mặt người thanh niên, bỗng Trúc Hân reo lên:

− Á, anh Huỳnh Trung !

− Tưởng cô bé không nhận ra anh, mà lại mắng cho một trận nữa chứ ?

Trúc Hân nhún vai :

− Dĩ nhiên rồi, v́ tự nhiên ép sát người ta, ai mà biết được kẻ tốt hay xấu.

− Vậy bé cho anh là tốt hay xấu ?

− Chưa biết được, v́ c̣n phải điều tra thêm.

Huỳnh Trung chỉ tay :

− Muốn điều tra th́ hăy vào quán bên kia mà điều tra tiếp.

Trúc Hân cong môi :

− Anh mời là anh trả tiền đó nghe.

Huỳnh Trung cười xoà :

− Cô bé này lém thật !

Tiếng cười gịn tan c̣n lại th́ Trúc Hân đă qua bên kia đường.

Kéo ghế cho Trúc Hân ngồi, Huỳnh Trung háy mắt :

− Bé uống ǵ ?

Trúc Hân lắc đầu :

− Anh gọi người phục vụ ra đi rồi em mới nói.

Vừa dứt lời th́ cô gái đă đến hỏi :

− Anh chị uống ǵ ?

Trúc Hân đáp nhanh :

− Chị cho hai cà phê đen, hai la hán quả, hai sâm dứa, hai Coca, hai... 

Huỳnh Trung tṛn mắt :

− Bé uống nổi không đó ?

− Anh sợ hổng đủ tiền hả ?

Huỳnh Trung xua tay :

− Không phải... anh chỉ lo bao tử của bé nổ mà thôi.

Trúc Hân bĩu môi :

− Anh dám uống đua với Hân không ?

− Sợ ǵ không dám.

Huỳnh Trung quay sang nói với cô gái phục vụ :

− Chị cho y như lời của... 

Trúc Hân ngăn lại :

− Em chỉ đùa thôi. Chị cho một coffee đen, một la hán qủa.

Cô gái mỉm cười bước đi. Huỳnh Trung nheo mắt :

− Sợ nổ bao tử rồi ư ?

− C̣n khuya ! Tại em không muốn tốn tiền của anh nhiều đó thôi.

− Nhân đạo dữ !

Không muốn bàn tiếp, Trúc Hân đổi đề tài, cô bé nghiêng đầu :

− Anh đi đâu lạc bước trong đêm vậy, Huỳnh Trung ?

Huỳnh Trung cười cười :

− Tại anh là con chim lẻ bạn nên anh muốn t́m bạn.

− Xạo hoài. Anh mà lẻ bạn, hàng tá bạn th́ có.

− Bé nói đúng. Bạn trai, bạn đồng nghiệp th́ có, nhưng bạn gái, bạn đời th́ không.

− Em không tin.

Huỳnh Trung ngâm nga :

− "Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn. Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành... "

Trúc Hân bật cười :

− Anh lăng mạn quá, Huỳnh Trung ơi !

Định nói ǵ đó, nhưng thấy người phục vụ mang nước ra, Huỳnh Trung đành im lặng. Khuấy nhẹ ly la hán quả đẩy về phía Trúc Hân, anh mỉm cười :

− Uống nước đi bé.

Cô bé chớp mắt :

− Cám ơn anh Trung nha.

− Lại khách sáo.

Hớp nhẹ miếng coffee, Huỳnh Trung nh́n Trúc Hân, trầm giọng :

− Anh muốn gởi tâm tư đến một người mà không biết người đó có nhận không ?

Nh́n đôi mắt Huỳnh Trung linh tính cho Trúc Hân biết anh muốn tỏ t́nh với cô. Nhưng con tim lạnh băng này nó không muốn nghe và cũng không muốn tiếp nhận. Dù vậy nhưng Trúc Hân vẫn muốn hỏi, cô bé cũng muốn nói rơ nỗi ḷng cho Huỳnh Trung biết để anh đừng nuôi hy vọng măi.

− Ai vậy anh Trung ?

− Chẳng lẽ em không biết sao Hân ?

− Anh không nói làm sao em biết ?

Huỳnh Trung thở dài :

− Em vô t́nh đến như thế ư ? Người yêu em mong mỏi em từng ngày từng giờ, mà em nỡ ḷng nào... 

Trúc Hân ngăn lại :

− Huỳnh Trung ! Anh đừng nói nữa. Em hiểu rồi.

Mắt Huỳnh Trung sáng lên :

− Em hiểu ǵ nói cho anh nghe đi !

Nh́n lơ đăng ra ngoài, Trúc Hân thốt lên tự cơi ḷng :

− Anh biết, con tim đều có lư lẽ riêng của nó, không thể bắt nó phải tuân theo hoặc nghe theo. Cũng như anh, anh yêu ai, thương ai là ở con tim của anh. Nhưng em cần nói rơ cho anh biết, trong em anh luôn là người anh tinh thần, người anh đáng kính, thế thôi !

Huỳnh Trung kêu lên đau đớn.

− Em nói thật chứ Hân ?

Cô bé gật đầu. Huỳnh Trung hỏi :

− Vậy ai là người hạnh phúc ngự trị trong tim em ? Em nói đi Hân.

Trúc Hân nhỏ giọng :

− Anh đừng bắt em phải nói ra điều không thể nói. Em yêu ai là quyền của em, anh cần biết để làm ǵ ?

Huỳnh Trung cười cay đắng :

− Trên thương trường, anh chưa từng bại, mà tại sao cứ măi bại trên đường t́nh.

− Đừng đau khổ thế Huỳnh Trung. Ngoài em ra c̣n biết bao cô gái trẻ đẹp khác chi. Họ đang hy vọng chờ đón ṿng tay của anh đó.

− Mỗi con người có một trái tim, mà nó chỉ chứa một h́nh bóng mà thôi. Anh yêu em, anh vẫn yêu không ai có quyền ngăn cản anh hết.

Trúc Hân giận dỗi :

− Vô ích mà thôi, anh Trung ạ ! Chỉ phí tuổi xuân thôi. Nếu anh nghe em th́ t́nh anh em t́nh bạn c̣n đó. Bằng không, kể như chấm dứt từ đây, gặp mặt nhau hăy xem như kẻ xa lạ.

− Trúc Hân !

− Lần gặp đầu tiên, anh là con người cứng rắn, cương nghị chứ đâu có quỵ luỵ như vầy. Đừng v́ yêu ai mà đau khổ quá, anh không sợ người đời cười sao ?

− Không, không ! V́ yêu, anh không sợ ǵ cả.

Trúc Hân nóng mặt, cô bé đứng lên :

− Vậy th́ chào anh. Và đừng bao giờ chúng ta gặp lại.

Huỳnh Trung hốt hoảng nắm lấy tay Trúc Hân :

− Đừng Hân ! Đừng về, ngồi với anh một chút nữa đi.

Cô bé quay mặt sang nơi khác. Huỳnh Trung năn nỉ tiếp, anh hứa :

− Em ngồi lại đi. Anh hứa, anh hứa từ đây giữ cho t́nh anh em trong sáng, không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa. Em bằng ḷng chưa ?

Cô bé nhoẻn miệng cười :

− Dĩ nhiên là bằng ḷng, nếu anh làm đúng.

Huỳnh Trung ôm đầu :

− Em nói đúng. T́nh yêu là tự nguyện, không thể miễn cưỡng và cũng không thể bắt buộc được. Nh́n em tuy nhỏ nhưng lớn hơn anh về suy nghĩ đó Trúc Hân.

Cô bé bật cười :

− Lần đầu tiên có người khen em. Chứ ở nhà ai cũng bảo em ngu "hết đó".

Huỳnh Trung cũng cười :

− Ai bảo em "ngu" vậy Trúc Hân. Chắc người đó chưa khôn hơn em đâu.

Cô bé trừng mắt :

− Anh hỗn nghe. Người nói em "ngu" là Vú Hà nè, ba mẹ em nè, anh Hai, anh Ba, anh Tư em nè.

Huỳnh Trung ṿng tay :

− Anh xin lỗi người không có mặt.

Cô bé nghiêng nghiêng nh́n Huỳnh Trung.

− Vậy há, em sẽ giới thiệu bạn em cho anh.

Huỳnh Trung nheo mắt :

− Giống em mới được.

Trúc Hân phụng phịu :

− Anh nói vậy hả ? Th́ chờ đến kiếp sau đi.

Huỳnh Trung nhướng mắt :

− Chi vậy ?

Cô bé cười khúc khích :

− Chỉ có con em mới giống em thôi.

Nh́n đồng hồ, cô bé đứng dậy :

− Khuya lắm rồi ! Em phải về kẻo vú trông.

Huỳnh Trung cũng đứng dậy :

− Anh muốn đưa em về. V́ cuối tuần này anh rời VN.

Cô bé chớp mắt :

− Công việc của anh hết rồi ư ?

− Không phải. Anh muốn t́m quên.

− T́m quên ? Vậy th́ anh khỏi đưa em về. Em không muốn anh lưu luyến. Chúc anh lên đường b́nh yên và t́m được t́nh yên mới. Cho em gởi lời thăm ba mẹ anh và những người thân của anh. Tạm biệt !

Nói xong, Trúc Hân lên xe chạy nhanh. Gió thành phố giờ này mới thấy lạnh làm sao. Trong lúc nói chuyện, tâm sự với Huỳnh Trung th́ đằng này Đ́nh Khang chạy t́m cô bé muốn khắp cả thành phố.

Khi đến nhà, mẹ cho biết Trúc Hân đă về rồi, Đ́nh Khang chỉ nói chuyện với mẹ được vài câu thôi là anh vọt về ngay.

Trúc Hân cũng chưa về nhà. Vậy cô bé này đi đâu ḱa. Làm cho vú Hà phải lo cuống cuồng. Đ́nh Khang lại đi t́m, nhưng t́m ở đâu giữa cái thành phố mênh mông này.

Hai tiếng đồng hồ, anh cứ chạy măi. Mệt mỏi v́ một ngày làm việc, lại c̣n vướng vào những chuyện linh tinh như thế bảo ai không bực. Cuối cùng, Đ́nh Khang quyết định về nhà chờ. Đứng như thế, không lâu Trúc Hân về tới. Cửa không khoá chỉ khép hờ. Cô bé đẩy nhẹ và dắt xe vào y như chú mèo ăn vụng.

Đèn pḥng khách vẫn c̣n sang. Cô bé lẩm bẩm :

"Vậy là vú hà và Đ́nh Khang c̣n thức".

Hít một hơi dài để lấy lại b́nh tĩnh trước khi bị "dũa". Vào đến pḥng khách chẳng thấy ai, cô bé thở phào nhẹ nhơm. Dựng xe xong, định lên lầu th́ bị cánh tay ai đó đập nhẹ lên vai. Giật ḿnh, Trúc Hân hét lên :

− Á !

Hoàn hồn nh́n lại Trúc Hân kêu lên nho nhỏ :

− Anh Ba !

Đ́nh Khang kéo mạnh cô bé vào và ấn xuống ghế, anh trừng mắt :

− Cấm la lớn, v́ vú Hà đang ngủ.

Trúc Hân ngồi yên nh́n Đ́nh Khang. Anh nhếch môi hỏi giọng nghiêm nghị :

− Lúc chiều em đi đâu ?

Trúc Hân cười thầm. Hừ ! Lại dạy, lại áp lực nữa ư ? Trúc Hân này không sợ đâu.

Hất mặt bướng bỉnh, cô bé trả lời :

− Em sang nhà mẹ Ngọc chơi chớ đi đâu ?

− Rồi đi đâu nữa mà đến giờ này mới về ?

Cô bé bĩu môi :

− Làm như anh là cảnh sát không bằng.

Đ́nh Khang trừng mắt :

− Em trả lời đi, đừng ḷng ṿng nữa.

Cô bé bặm môi :

− Em đi chơi.

− Ở đâu ?

− Anh hỏi chi vậy ?

− Hừ ! Bộ anh không có quyền hỏi em à ? Lúc này anh thấy em quá quắt lắm rồi nghe Trúc Hân. Đi đâu cứ tự tiện, không hỏi ai, cũng không nói ai. Muốn làm ǵ th́ làm, em có nghĩ em đi như vậy khiến biết bao người lo lắng không ?

Cô bé vẫn bướng bỉnh :

− Em đi em có hỏi vú mà.

− Hỏi vú ? Đành rằng là em hỏi vú, nhưng hứa đến đâu chơi th́ phải về nhà ngay. Em có thực hiện đúng lời nói của ḿnh không ? Làm cho mọi người lo sợ, biết có điều ǵ xảy ra với em không nữa.

Cô bé mím môi :

− Nhưng em cũng lớn rồi. Em cũng cần được tự do chứ.

− Tuy em lớn nhưng chưa cho phép em tự do. Những điều anh làm cho em là do hai bác dặn, anh không thể đi sai.

Gằn giọng, anh phán :

− Kể từ hôm nay, sáng đi học, chiều về đến công ty với anh, không được ở nhà. C̣n muốn đi chơi đi đâu, anh đưa em đi. Nếu bận chuyện anh sẽ gọi tài xế giúp em. Rơ chưa?

Cô bé muốn khóc v́ những quyết định gắt gao :

− Anh là con người độc tài, lạnh lùng khó ưa.

Đ́nh Khang nhún vai :

− Độc tài lạnh lùng… vậy đó. Pḥng bệnh vẫn hơn trị bệnh.

Cô bé ôm mặt chạy lên lầu :

− Tôi ghét ông. Tôi ghét ông.

Đ́nh Khang so vai :

− Ghét th́ ghét chứ biết sao bây giờ.

Thời gian dần trôi, Trúc Hân vẫn giữ thái độ lạnh lùng, giữ kẽ, gặp mặt th́ tránh ít nói chuyện, bất đắc dĩ lắm chỉ nói một hai lời mà thôi. Vú Hà không bằng ḷng với việc này, đă nhiều lần vú bảo Trúc Hân xin lỗi Đ́nh Khang về việc ḿnh sai mà không sửa lại c̣n bướng bỉnh cứng đầu.

Nhưng cô bé nào có nghe đâu, ai làm mặc ai, ai nói mặc ai, c̣n cô bé làm vẫn cứ làm.

Gần hai tháng ba mẹ và anh chị cô bé đi du lịch, giao ngôi nhà này và cô bé cho vú Hà, Đ́nh Khang, cô bé ngán ngẩm v́ một thời gian khá dài.

Tội nghiệp Đ́nh Khang, phải giữ lời hứa chăm sóc cô bé. Ngày hai buổi sáng chiều ở công ty, chiều về c̣n phải đưa Trúc Hân đi chơi hoặc đi học. Vậy mà… 

Tư cách, lời nói, cử chỉ, hành động của Đ́nh Khang cho thấy anh luôn là con người cương nghị, đàng hoàng, thẳng thắn. Anh không lố bịch, hoặc có cử chỉ khiếm nhă như bao thanh niên khác.

Thương Trúc Hân, vú Hà cũng thương luôn Đ́nh Khang. Vú ao ước sao, Trúc Hân có được tấm chồng như Đ́nh Khang thật là quư hoá. Nhưng ước muốn của vú có là sự thật không khi ngày nào Trúc Hân cũng chọc ghẹo, cũng khiêu khích làm cho Đ́nh Khang phải phát cáu lên.

Hôm nay là ngày thứ hai Trúc Hân đi học tối. Vú Hà biết lúc này trời hay mưa đêm lắm nên lúc chiều có căn dặn con bé mang áo mưa theo, nhưng nào có nghe đâu. Đi học cũng không chờ Đ́nh Khang đưa, về cũng không chờ anh đón.

Tối nay lại mưa tầm tă, vú Ha chép miệng thở dài :

− Gần hết giờ học của Trúc Hân rồi mà vẫn mưa măi thế. Không biết Đ́nh Khang và con nhỏ sẽ ra sao dưới trận mưa như thế này.

Suy nghĩ của Vú vừa dứt th́ Trúc Hân cũng vừa bước vào, quần áo cô ước nhem.

Vú Hà giật ḿnh :

− Sao vậy ?

− Con lội bộ về đây.

Vú Hà thảng thốt :

− C̣n Đ́nh Khang đâu ? Bộ nó không đến đón con à ?

Cô bé lắc đầu :

− Tại con không thích chờ đợi nên về một ḿnh.

Nghe thế, không c̣n biết nói ǵ hơn, vú giục :

− Con vào trong thay đồ nhanh lên, kẻo cảm lạnh đấy. Rồi xuống đây vú thoa dầu cho.

Trúc Hân nhoẻn miệng cười :

− Vú làm như con là tiểu thư không bằng.

Con bé vung tay :

− Cho vú hay, con là người đi trong mưa hay nhất.

Vú Hà xua tay :

− Thôi thôi. Vú biết tài của con rồi. Bây giờ đi thay đồ đi.

Trúc Hân ù nhanh vào trong. Chỉ năm phút sau th́ nghe tiếng cô bé vọng xuống :

− Vú ở đó chờ anh Khang. Con nghỉ trước nghe vú.

− Con có sao không Trúc Hân ? Để vú lên lấy thuốc cho con.

Tiếng cô bé lớn hơn, rơ hơn át cả tiếng mưa đêm :

− Con không sao. Vú đừng lo, con muốn nghỉ sớm v́ một ngày bận bịu với công việc và sách vở.

− Con đừng căi. Mở tủ lấy thuốc uống đi rồi hăy ngủ.

Để vú Hà yên ḷng, cô bé dạ lớn :

− Vâng ạ. Con sẽ làm đúng như lời vú dặn.

Mưa vẫn rơi, xem như càng nặng hạt hơn. Chín giờ kém mười, Đ́nh Khang về, quần áo cũng ướt như chuột lột. Vú Hà lo lắng hỏi :

− Sao con không đem theo áo mưa hả Đ́nh Khang ? Cả Trúc Hân cũng vậy mà con cũng vậy. Thật hết nói nổi hai đứa bây, cứng đầu cũng như nhau.

Đ́nh Khang vuốt mặt :

− Lúc con đi trời đâu có mưa. Ai mà ngờ được là tối nay ông trời mưa. Nếu con biết trước trời mưa th́ con mang theo áo mưa rồi. Vậy đâu có ướt phải không vú ?

− Định đứng giải thích mưa với vú à ? Con không sợ cảm lạnh sao ? À ! Mà tại sao con biết Trúc Hân đă về rồi ?

Anh vuốt mặt lần nữa :

− Có ǵ là khó, con gặp bạn của cô bé nên mới biết.

Vú Hà lắc đầu :

− Con với Trúc Hân có khác ǵ nhau đâu. Thôi, vào thay đồ mà nghỉ sớm, nhớ uống thuốc nghe Khang.

− Dạ.

Nhờ vú Hà nhắc nên Đ́nh Khang mới sực nhớ bộ đồ ướt của ḿnh. Giờ th́ anh cảm thấy lạnh. Cơn lạnh từ ngoài lạnh vào và cả trong tim lạnh ra.

Đ́nh Khang chép miệng :

− Chắc bệnh mất.

Trúc Hân chớp mắt. Vài tia nắng ngoài cửa sổ lọt vào đủ cho Trúc Hân biết ḿnh đă dậy trễ. Ngồi bật dậy liếc nh́n đồng hồ trên bàn :

− Thôi chết rồi ! Sao hôm nay ḿnh ngủ say thế không biết ? Điệu này chắc trễ học cho mà xem !

Dọn dẹp mền gối, làm vệ sinh thật nhanh, vừa thay quần áo, cô bé chợt nhớ ra :

− Sao hôm nay ḿnh không nghe pḥng bên động tĩnh ǵ hết cả. Mọi bữa là qua gơ cửa pḥng gọi người ta dậy đi học… Hổng lẽ hôm nay lại phá lệ, hay đêm qua dầm mưa đi chơi với người yêu nên sáng nay không được b́nh thường ?

Thận trọng sau khi nh́n lại ḿnh một lần nữa trong gương, cô bé mở cửa bước sang pḥng bên, gơ nhẹ lên cánh cửa, miệng khẽ gọi :

− Anh Khang ơi ! Dậy chưa ?

Cộc... cộc… cộc…

− Anh Khang ơi !

Vẫn không nghe động tĩnh, Trúc Hân khẽ đưa tay đẩy cánh cửa và thấy nơ chưa được khoá. "Mê ngủ đến thế là cùng"

Bước hẳn vào pḥng, cô bé khẽ giật ḿnh khi thấy Đ́nh Khang nằm thẳng cẳng trên giường. Bước gần hơn chút nữa, cô lắng nghe hơi thở nặng nhọc thoát ra từ cửa miệng Đ́nh Khang.

E dè, cô bé đưa tay lên rờ trán anh :

− Ối cha ! Trán anh nóng hổi, mặt lài đỏ thế này chắc là sốt rồi.

Lay khẽ vai Đ́nh Khang, miệng gọi nhưng anh vẫn im lặng. Trúc Hân hơi hoảng, cô bé chạy bay xuống nhà bếp. Bếp vắng hoe. Chị Út xin nghỉ cả tháng v́ bận việc nhà cũng chưa lên. C̣n vú Hà chắc vú đi chợ rồi quá.

Cô bé nhanh chóng lấy thau rửa mặt bỏ vào đấy vài cục nước đá. Xong, cô chạy lên lấy hai khăn mặt treo trong nhà tắm, liên tục chườm nước đá lên trán Đ́nh Khang.

Một lát, Trúc Hân thấy anh khẽ cựa ḿnh, miệng gọi ú ớ điều ǵ đó.

Cô bé cảm thấy ḿnh có lỗi với Đ́nh Khang. Anh đối xử với cô rất tốt, kể từ ngày anh Thiên cưới vợ, rồi đến ngày ba mẹ cô đi du lịch Đài Loan thăm vài người bạn theo lời mời, vợ chồng anh Thiên cũng đi hưởng tuần trăng mật ở Hong Khôngng.

Đ́nh Khang thay ba mẹ và anh Phúc Thiên đến đây giúp đỡ chăm sóc cô. Anh hầu như đều là v́ cô, mà tại sao Trúc Hân không thấy, Trúc Hân không biết ? Hay v́ tính bướng bỉnh tự ái trẻ con đă làm cho cô bé không c̣n thứ t́nh cảm yêu thương.

Nào công việc ở công ty rối bù mà cô th́ chẳng giúp được ǵ nhiều cho anh. Nào mẹ Ngọc, nào vợ chồng Đ́nh Tuấn bên nhà đều là người thân thích của Đ́nh Khang, nào là… bao chữ "nào là" rối lên trong đầu Trúc Hân.

Đ́nh Khang rất đáng yêu và đôi khi cũng hay có tính trẻ con. Có lần mẹ Ngọc bảo : "Con gái, mẹ thấy tính t́nh con giống Đ́nh Khang nên hai đứa rất hợp với nhau".

Giờ phút đó làm sao giải thích cho mẹ Ngọc hiểu. Hợp nhau mà cứ như mặt trời mặt trăng không bằng. Nghĩ đi nghĩ lại, Trúc Hân thấy ḿnh vẫn c̣n trẻ con quá, cho nên anh Khang mới nói. "Bao giờ bé làm người lớn th́ anh không ghẹo bé nữa !" Cô đưa tay xem đồng hồ. Tám giờ ba mươi rồi. Nghỉ nốt là xong, anh Đ́nh Khang bệnh c̣n học hành ǵ được nữa.

Nh́n Đ́nh Khang lên cơn sốt, đôi môi mấp máy gọi tên ḿnh, cô bé muốn ứa nước mắt. Trúc Hân xúc động cúi xuống sát mặt Đ́nh Khang, th́ thầm :

− Đ́nh Khang ! Em hứa sẽ không làm anh giận, không làm anh khó chịu nữa đâu.

Nước đá đă làm Đ́nh Khang hạ bớt cơn sốt. Đôi mắt khẽ nheo rồi chớp nhẹ, anh mở mắt ngơ ngác nh́n Trúc Hân :

− Ủa ! Có chuyện ǵ thế này ?

Cô bé nhẹ nhàng :

− Anh bị sốt, em đang chườm nước đá cho anh. Anh thấy đỡ chưa ?

− À… à… c̣n hơi choáng đầu. Cám ơn em. Có lẽ tại tối qua anh thức khuya.

Trúc Hân thấy tự ái bừng lên. Lại cũng khách sáo. Dầm mưa th́ nói đại dầm mưa, c̣n bày đặt "có lẽ thức khuya". Ḿnh muốn làm hoà mà cũng không được. Trúc Hân mím môi lạnh lùng :

− Không cần cám ơn. Bây giờ anh khoẻ rồi, em phải đi học đây.

Đ́nh Khang giật ḿnh :

− Ơ hay ! Chớ không phải hôm nay em được nghỉ sao, Trúc Hân?

Lại vô t́nh, cô bé nói toạc :

− Không. Tại v́ thấy anh bệnh nên em nán lại một chút thôi. Bây giờ cũng đă trễ nhưng không sao. Tiết kiệm thời gian th́ hay hơn.

− Hay bữa nay em nghỉ đi, khỏi đến trường. Có ǵ mượn bài chép, không hiểu bài, anh giảng cho.

Câu nói ấy cũng làm cho cô bé nguôi cơn giận nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Thấy Đ́nh Khang có vẻ muốn ngồi lên, cô vội đỡ :

− Anh c̣n mệt lắm, chưa ngồi lên được đâu.

Đ́nh Khang mỉm cười :

− Em thành bác sĩ hồi nào thế ?

Trúc Hân quay mặt đi :

− Anh bệnh mà vẫn trêu được em, em không thèm lo cho anh nữa đâu.

− Nữa, nữa, cái tật hay hờn mát như… con nít ! Anh không sao đâu, đỡ anh ngồi dựa vào thành giường là được rồi.

Vừa loay hoay xếp gối mền, cô bé vừa nói :

− Em xuống nhà gọi điện đến công ty và đi mua thuốc cho anh luôn nhé ?

− Không sao đâu mà. Trong samsonite anh có thuốc. Chút nữa anh tự uống. Và em cũng đừng gọi điện, anh không muốn mọi người phải lo lắng. Với lại c̣n Đ́nh Tuấn chi.

Nhướng mắt, Đ́nh Khang hỏi tiếp :

− Mà này, sao bé biết anh bệnh hay quá vậy ? Có vú Hà dưới nhà không ?

Cô bé bĩu môi giọng bắt đầu muốn gây sự :

− Tại v́ anh là nỗi ám ảnh của em lúc sáng sớm, nên sáng nay im re là em biết ngay có sự cố. Chứ không thôi là giờ này có khi anh tới nơi rồi đó.

Đ́nh Khang vô t́nh trúng bẫy, ngơ ngác :

− Tớ́ nơi nào ?

Cô bé tỉnh rụi trả lời :

− Tới địa ngục chứ tới đâu. Ở trần gian anh khó ưa thế, nhắm mắt là xuống thẳng tới đó liền hà.

Đ́nh Khang nhướng mắt :

− Và bé nữa, bé cũng vậy thôi. Xuống tới đó, anh xúi diêm vương cho mời bé xuống để tiếp tục gây sự với anh. Tuyệt không ? Ha... ha... ha...

− Xí ! Hổng dám đâu.

Cả hai cùng bật cười, nhờ đó mà Đ́nh Khang nghe cơn chóng mặt đỡ nhiều. Bỗng anh nghe nhột nhạt v́ cái nh́n của Trúc Hân.

− Này bé, làm ǵ mà ngắm kỹ vậy ?

Trúc Hân hơi bối rối nhưng cô bé làm tỉnh :

− Em đang tự hỏi không hiểu lư do ǵ mà đêm qua anh thức khuya đến nỗi sáng nay bị sốt.

Đ́nh Khang đổi hẳn thái độ, anh phấn khởi nói với cô bé :

− Lại đây bé, ngồi sát bên anh nè !

− Em đứng đây được rồi. Có chuyện ǵ mà coi anh "h́nh sự" dữ vậy ?

− Có khi nào bé nghĩ đó là giấc mơ nhưng khi tỉnh dậy nó là một sự thật không ?

Trúc Hân ngơ ngác :

− Anh nói ǵ mà em không hiểu ?

− Tối hôm qua anh gặp nàng tiên của anh bé ạ !

− Cái cô là nhà… thiết… kế... thời trang ấy hả ?

Đ́nh Khang nheo mắt :

− Đúng vậy. Nhưng một lần nữa cô ấy lại ra đi.

Trúc Hân ra điều thông cảm :

− Sao lại ra đi chứ ? Trông hai người yêu nhau lắm mà. Có khi nào… v́ bị ám ảnh nên anh thấy toàn những chuyện không may ? Ư em muốn nói là anh bị cơn sốt mê sảng.

Đ́nh Khang vờ buồn rầu :

− Thôi, không duyên không nợ th́ đành chia tay chứ sao ? Chậc ! Cuộc đời của anh luôn là bể khổ.

Đ́nh Khang vô t́nh kể chuyện, anh nói ra những lời lẽ yêu thương đau buồn đối với người ta mà không hay rằng nước mắt Trúc Hân lưng tṛng.

Cô bé đưa tay quẹt nhanh. Thế là niềm hy vọng sửa đổi của em trở thành vô nghĩa. Anh đang buồn đang khổ v́ người ta mà.

Trời hỡi ! Sao tôi ngu thế ? Tại sao tôi không thể ư thức được điều này chứ ?Anh Khang kia, trái tim băng giá kia, ai ngỡ rằng anh lại yêu, đang yêu và khổ v́ yêu. Không ! Trúc Hân này không thể để sự yếu mềm cho anh thấy đâu.

Không nh́n anh, cô bé cố giữ giọng :

− Anh nằm nghỉ. Em ra ngoài có chút chuyện.

Trúc Hân vụt nhanh ra cửa. Đ́nh Khang không gọi chỉ nh́n theo mỉm cười. Thế là kế hoạch của anh sắp thành công rồi.

Trúc Hân thẫn thờ nh́n nhánh hồng ủ rũ. Những chậu hồng xinh xắn mà Đ́nh Khang mua cho cô bé hôm tiễn vợ chồng Phúc Thiên đi hưởng tuần trăng mật, giờ đây không c̣n nữa. Cô bé tự rủa ḿnh một cách thậm tệ.

− Không ai ngu như mi hết, Hân ạ. Đang đi, tự nhiên thấy Đ́nh Khang chở một cô gái khá đẹp vừa vút qua.

Dụi mắt để tin rằng ḿnh không nh́n lầm. Trúc Hân thấy trước ḿnh một quăng là Đ́nh Khang, anh đang nói chuyện rất vui và thân mật. C̣n cô gái có mái tóc cắt ngang hơi nghiêng đầu kề sát má vào tai Đ́nh Khang như muốn nghe cho rơ những điều anh nói.

Cô bé mím môi lại, cô chống lại ư muốn gọi tên Đ́nh Khang. Chỉ một lát sau, cô bé thở hắt ra và tăng tốc chiếc xe lướt qua những xe cộ đang cùng đường và không lâu sau Trúc Hân đă đuổi kịp Đ́nh Khang. Cô bé thản nhiên đi qua mà không hề liếc mắt nh́n lại.

Nhung dù vậy, cô bé cũng được chứng kiến dưới vẻ ngạc nhiên của Đ́nh Khang, anh gọi với theo :

− Nè, bé con !

Nhấn thêm ga, Trúc Hân quẹo vào một con đường khác và biến mất trước khi Đ́nh Khang chợt hiểu chuyện ǵ vừa xảy ra.

Anh có cảm tưởng Trúc Hân giận ḿnh nhưng không lư giải được v́ sao. chỉ cần nh́n thấy anh chở một cô gái khác, bé con lại có vẻ hờn trách giận dỗi như thế.

Nhưng không làm sao hơn, phải chở Bích Tuyền về nhà xong mới trở lại với Trúc Hân được.

Riêng Trúc Hân, cứ chạy như thế cho đến khi về tới nhà của ḿnh. Cất xe xong, không nhớ ḿnh phải đi thay đồ, cô bé vào pḥng ḿnh nằm trên nệm, đôi mắt nh́n chăm chú trên trần nhà.

"Cô gái Đ́nh Khang chở là Bích Tuyền ư ? Tại sao hai người thân thiện quá vậy ? À! Th́ ra Đ́nh Khang đâu có cô đơn, lạnh lùng như lời Tố Như –Đ́nh Tuấn, như cô bé hiểu. Anh vẫn có một người riêng ḿnh để yêu thương. Thế mà ta, ta không có ǵ cả. Ta từng mơ ước để bây giờ thấy mọi mơ ước chỉ là giả tạo. Chúng sẽ như bong bóng xà pḥng, phút chốc tan biến vào khoảng không hư vô mà thôi."

Bỗng ta thấy căm ghét Đ́nh Khang, mà dù cố gắng ta cũng không t́m ra một lư do để ghét anh ấy.

Nhưng tại sao ta lại giận Đ́nh Khang cơ chứ ? Chưa bao giờ Đ́nh Khang là của riêng ta, cũng chưa bao giờ Đ́nh Khang nói với ta rằng anh yêu ta, vậy lấy cớ ǵ để hờn trách Đ́nh Khang.

Thôi, hăy để tất cả tan vào quá khứ, hăy giữ những t́nh cảm tốt đẹp về nhau như ngày nào ta đă có. Hăy chôn kín những ư nghĩ thật của ḿnh, đừng bao giờ cho anh ấy biết, v́ có lợi lộc ǵ đâu.

Anh đă có t́nh yêu của anh, ta dâng t́nh yêu không đúng chỗ sẽ trở nên lố bịch mà thôi. Nhưng dù vậy, con tim ta vẫn cảm thấy xót xa, buồn nhói. Những giọt nước mắt muốn tràn ra khỏi bờ mi tội nghiệp, để chúng làm trôi đi những ư nghĩ muộn phiền.

Trúc Hân vẫn nằm như thế đến một lúc lâu, cho đến khi chị Út bước vào :

− Sao rồi, đau lắm sao nằm im thin thít vậy, Trúc Hân ?

− Dạ.

− Cô bé hờ hững đáp. Chị út liền có dịp để trách la cô bé bướng bỉnh đă không nghe lời chị lúc năy :

− Chị đă nói rồi, đau th́ ở nhà, ai biểu đi. Về, cậu Khang la chết đó.

Cô bé im lặng không nói, chị Út trở ra để cô lại một ḿnh, Trúc Hân cũng không buồn để ư. Những ư nghĩ về Đ́nh Khang lại cuồn cuộn đổ về, và lần này, cô bé không làm sao cầm được nước mắt. Dù vậy cô bé cũng bào chữa cho ḿnh qua những giọt nước mắt ấy.

"Không, không hẳn là ta kỳ cục mà bởi v́ ta hăy c̣n quá trẻ, ta không thể kềm giữ được t́nh cảm riêng của ḿnh. Thế th́ ta đành để chúng tuôn ra khi chỉ có một ḿnh".

Có tiếng mở cửa, tưởng chị út quay trở lại, vội vàng cô bé vơ lấy chiếc khăn đắp lên đôi mắt của ḿnh, và cảm thấy khó chịu thật sự khi chị út vào pḥng mà không gơ cửa.

Chờ một lúc, dỏng tai lên nghe ngóng, cô bé không nghe thấy tiếng nói mà có tiếng bước chân thận trọng tiến về chiếc giường của ḿnh.

Cô bé nín thở để giữ im lặng, nhưng trong ḷng sợ hăi. Bỗng nhiên chiếc khăn bị lấy ra khỏi đôi mắt mọng đỏ. Không có ǵ che giấu được, cô bé phải đối diện với đôi mắt đầy những dấu hỏi của Đ́nh Khang. Một thoáng ngỡ ngàng hiện lên trong mắt anh. Đ́nh Khang nhẹ nhàng ngồi xuống và hỏi :

− Tại sao em khóc hả, Trúc Hân ?

Cô bé không nói, chuyển tia nh́n về nơi khác. Đ́nh Khang van nài :

− Nào, hăy nh́n anh, đừng tránh né như thế ! Tại sao em khóc ? Em vừa đi đâu về mà anh gọi em không hề quay lại ? Nói cho anh nghe đi, Trúc Hân !

Giọng nói ngọt ngào kia dành cho ai chớ nào dành cho Trúc Hân này đâu. Tính bướng bỉnh bất cần trỗi dậy. Không được để cho Đ́nh Khang cười vào t́nh cảm của ḿnh, khi người con trai chưa ngỏ ư yêu ḿnh mà ḿnh đă… 

Quay mặt lại nh́n Đ́nh Khang, cô bé cố nói giọng b́nh tĩnh:

− Em chỉ nhức đầu thôi.

Đ́nh Khang không buông tha :

− Em có dối anh không vậy ?

− Bộ em hay nói dối anh lắm sao ? Nhức đầu khó chịu nên em mới chảy nước mắt. Anh c̣n muốn hỏi điều ǵ thêm không ?

Đ́nh Khang lắc đầu :

− Anh chỉ lo cho bé thôi.

Cô bé bặm môi cố nén tiếng hét :

"Anh chỉ lo cho em thôi. Lo cho em sao anh c̣n chạy ngoài đường chở người ta trong khi em đang bệnh".

Thấy Trúc Hân im lặng, Đ́nh Khang lắc vai cô :

− Anh lấy thuốc cho bé uống nhé ?

Trúc Hân nói dỗi :

− Em uống rồi. Anh đừng lo nhiều. Hăy cố gắng mà tập trung vào công việc.

Đ́nh Khang bật cười :

− Ôi, bé con ! Bệnh mà không lo đi lo cho người không bệnh. Nói thiệt cho bé biết nha : Nếu mẹ anh mà nghe em nói bệnh là bà chửi anh tắt bếp luôn đó.

Cô bé bĩu môi :

− Hổng dám đâu ! Con trai không cưng mà đi cưng người dưng sao ? Em hổng có tin.

Đ́nh Khang nhún vai :

− Biết nói ǵ cho bé hiểu bây giờ ? Hay là anh đưa mẹ qua thăm bé nghe ?

Trúc Hân xua tay lia lịa :

− Trời ơi ! Anh định làm ǵ nữa đây ? Đưa mẹ Ngọc ư ? Vậy mà nói là con có hiếu.

− Tại v́ mẹ Ngọc thương con gái út của mẹ nên anh… 

Trúc Hân không muốn nghe thêm, cô bé khoác tay :

− Thôi đi, anh Ba ơi ! Cho em xin đi. Để khi nào em hết bệnh em sẽ qua thăm mẹ Ngọc. Em không muốn ḿnh có tội.

Ngừng một chút cô bé tiếp :

− Em mệt lắm, em muốn nghỉ. Anh ra ngoài đi anh Ba.

− Nhưng mà… 

Cô bé nhăn mặt :

− Đă nói là không sao mà. Anh cứ lo cho sức khỏe của anh là hay hơn. Em thấy áy náy lắm khi công việc ở công ty c̣n đầy ắp, mà anh phải bỏ thời gian lo cho em. Anh nghe lời em về pḥng nghỉ đi. Em thấy ḿnh khoẻ nhiều rồi.

Không c̣n cách nào khác để lay chuyển cái đầu bướng bỉnh này, Đ́nh Khang đành đứng dậy ra ngoài. Đến cửa pḥng, anh c̣n dặn :

− Nếu thấy trong người khó chịu, bé kêu chị Út gọi anh.

− Dạ.

Cánh cửa vừa khép lại, nước mắt giận hờn của cô bé thi nhau chảy ra.

Đ́nh Khang ơi ! Anh vô t́nh đến thế sao. Đến nỗi t́nh yêu của một người con gái dành cho anh mà anh cũng không biết.

Hay anh chỉ xem Trúc Hân này là một đứa em gái cứng đầu bướng bỉnh mà anh có trách nhiệm phải chiều chuộng, chăm sóc ?Không, em không muốn thế. Em không muốn trong mắt anh em luôn là một cô bé. Em cũng đă lớn rồi đó chứ ! Em cũng biết yêu như bao người con gái khác mà. Đ́nh Khang ơi! Em ghét anh lắm !

Tiếng nức nở trở về với hư vô, một ḿnh ch́m đắm trong giấc ngủ mờ lệ… Trúc Hân chớp mắt đưa tay dụi dụi, cô bé nh́n quanh và chợt nhớ ḿnh đă ngủ say một giấc ngon. Cô liếc nh́n đồng hồ, thấy đă hơn chín giờ đêm. Căn pḥng nhỏ của cô bé đă thấy sáng ánh đèn từ lúc nào. Có lẽ vú Hà và chị út thấy cô ngủ nên không làm phiền.

Cô bé nằm im, v́ đâu đó trong đêm khuya văng vẳng tiếng guitar đang được gảy từng nốt nhạc, cô bé lắng nghe và chợt nghĩ : h́nh như nó vọng xuống từ sân thượng.

Ngôi nhà Trúc Hân có một sân thượng rất rộng chạy suốt chiều dài căn nhà. Mỗi khi buồn cô bé thường leo lên đó để nh́n ḍng người xuôi ngược trong phố đêm. Nó được để rất nhiều cây cảnh dọc theo chu vi của ṿng lan can, có lẽ nó được dùng để trang trí. Ba mẹ cô thường bảo :

"Đây là nơi để giải buồn của bé Hân". Rất đúng.

Biết có nằm cũng không thể ngủ tiếp được. Trúc Hân ngồi dậy vào pḥng tắm rửa mặt để tỉnh táo. Rồi thật nhẹ nhàng, cô bé đi về hướng cầu thang nhỏ nơi góc hành lang. Nó chỉ đưa lên sân thượng nên ít ai để ư.

Lên đến nơi, cô bé thấy Đ́nh Khang đang nằm đó, bên ghế dài loại như ghế phô tơi. Anh ôm đàn, chân vắt h́nh chữ ngũ. Từ lâu, Trúc Hân vẫn mê đàn guitar và cảm t́nh với bất cứ ai đàn nó. Bây giờ nh́n anh, cô bé chợt bồi hồi, nỗi hờn giận như tiêu tan. Bài dạ khúc nhẹ như xé đôi buổi tối để đi vào t́nh cảm mỗi con người với nỗi niềm riêng.

Sự kiện của Đ́nh Khang sáng nay vẫn c̣n đong đầy trong mắt cô bé. Giờ đây nh́n thấy anh vẫn vui tươi yêu đời, ḷng cô bé nghẹn lên. Nhưng biết làm sao hơn khi Đ́nh Khang vẫn chưa là ǵ của ḿnh. Mỗi khi nghĩ đến cảnh ấy, cô muốn hét lên cho Đ́nh Khang hiểu rơ.

Nhưng rồi lại thôi, Trúc Hân câm lặng, cố nén cơn sóng vào ḷng rồi từ từ d́m tắt. Thế là xong, anh có quyền tự do của anh, có quyền yêu ai mặc anh. Nhưng nỗi đau lại nghẹn lên. Chẳng lẽ… trái tim băng giá này, cái đầu bướng bỉnh này lại không xuôi theo ư muốn. Nó muốn tự ḿnh nó không muốn ràng buộc bởi một ai ?

Trúc Hân đưa mắt nh́n Đ́nh Khang. Anh vẫy gọi cô bé :

− Lại đây ngồi nè… bé… Những bài nhạc bất tử luôn luôn làm cho người ta xúc động, bé có thấy vậy không ?

"Quái qủy thật ! Sao anh biết ḿnh đứng đây nhỉ !"

Nhủ thầm như thế, nhưng cô bé vẫn bước đều về phía Đ́nh Khang. Anh ngồi hẳn dậy, đưa tay mở chiếc ghế cho nó nằm thẳng ra như một chiếc giường nệm nhỏ. Anh vỗ nhè nhẹ xuống bên cạnh :

− Ngồi xuống đây đi bé ! Lúc năy anh thấy bé ngủ ngon quá…  -Rồi anh kêu lên

–Ô hay. Bệnh mà ra sương không mặc áo ấm ?

Cô bé nhếch môi :

− Ǵ đâu phải mặc chứ ? Em đâu phải tiểu thư. Vả lại, trời cũng đâu có lạnh, sao anh không đánh thức em dậy ?

− V́ anh tôn trọng giấc ngủ của người bệnh.

− Em thấy ḿnh vẫn b́nh thường. Tại qua bao ngày suy nghĩ căng thẳng em thấy ḿnh mệt mỏi qúa nên mới ngủ quên thôi.

Đ́nh Khang bật cười đưa mắt nh́n cô bé ngồi ghế đầu giường bên kia, anh lắc đầu nhè nhẹ :

− Thôi, cô bé tạm ngừng đi. Hoà b́nh, tự lập lại cho người ta dễ cảm thông nhau hơn.

Cô bé tủm tỉm cười :

− Nhưng suy nghĩ là điều cần cho công việc hơn phải không ?

− Đồng ư.

− Thế th́ anh đâu có quyền bắt buộc em phải suy nghĩ. Chẳng hạn như… 

Định nói "chẳng hạn như suy nghĩ tới anh" nhưng cô bé ngập ngừng. Đ́nh Khang đỡ lời :

− Chẳng hạn như ǵ hả bé ?

Trúc Hân phùng má :

− Người ta lớn rồi mà cứ gọi là bé hoài ? Ghét ghê !

− Lớn đâu anh không thấy ?

Cô bé cong môi :

− Người ta học đại học rồi nè, đi làm rồi nè, hai mươi tuổi rồi nè.

− Nhưng chưa lớn hơn anh được. C̣n đi học nghĩa là c̣n nhỏ, c̣n bé. Bao giờ bé bằng anh cả về tuổi tác lẫn nghề nghiệp mới gọi là lớn.

Cô bé trề môi :

− Xí ! Chắc cóc mọc râu quá ! Đợi bằng anh già ơi là già, xấu ơi là xấu.

Đ́nh Khang trêu :

− Già vậy đó, xấu vậy đó mà có người ghen giùm ḿnh.

Trúc Hân phản đối ngay :

− Ai chứ hổng có em à nha !

Đ́nh Khang nheo mắt :

− Chớ anh có nói em hồi nào đâu mà đính chính.

Trúc Hân đưa tay nhéo Đ́nh Khang :

− Qủy tha ma bắt anh đi !

Đ́nh Khang nghiêng người :

− Cái "thây" của anh hổng có con qủy con ma nào dám tha đâu? Bé xin hông, anh cho đấy ?

− Năn nỉ cũng hổng dám nhận.

− V́ sao ?

− Mất công tốn cơm chứ sao.

Đ́nh Khang nài nỉ :

− Nói vậy chứ nhận đại đi bé há !

− Xí ! C̣n khuya ! Hổng ấy đem bán cho cái cô Bích Tuyền ǵ đấy !

Đ́nh Khang nhăn mặt :

− Người ta có ḷng cho không mà không nhận, vậy đem bán làm ǵ nữa. Của ế mà để nhà sướng hơn.

Cô bé cười cười :

− Anh không "ế" nhưng anh đắt như tôm tươi vậy ?

Đ́nh Khang xua tay, anh không muốn kéo dài câu chuyện :

− Bé lư luận hay lắm ! Rất tiếc là lúc đó anh không thi vào trường luật.

Trúc Hân liếc dài :

− Miệng lưỡi của anh cũng đâu có tệ, em một chứ anh hai nào có khác.

Đ́nh Khang trợn mắt :

− Ê ! Đừng mỉa mai chứ bạn !

Trúc Hân khúc khích cười :

− Ai biểu anh lắm "mồm" chi ?

− Hỗn thế !

− Giống anh đó !

Đ́nh Khang giơ tay lên trời :

− Hết nói nổi !

Trúc Hân nghiêm nghị trở lại :

− Không đùa nữa ! Bây giờ anh Ba hát cho em nghe đi.

Đ́nh Khang ra hiệu :

− Xích lại gần anh một chút coi. Trúc Hân xa thế làm sao "tiếng hát cung đàn" cùng ngân lên một nhịp.

− Nghĩa là sao ?

− Có nghĩa là cây guitar của anh đang chờ được phụ họa với giọng hát của cô bé.

Trúc Hân ngồi ngay lại, cô bé nghiêng đầu :

− Thôi được, miễn cưỡng giúp anh vậy ?

− Sao miễn cưỡng ? Phải nói là tự nguyện mới phải.

− Nếu em không thích th́ sao ? Miễn cưỡng là đối với em, c̣n tự nguyện th́ em chưa làm bao giờ. Tính em là thế đó, muốn th́ nghe hát, không muốn th́ thôi.

Đ́nh Khang gật đầu :

− Được được, bướng bỉnh ghê.

Đ́nh Khang dạo đàn. Cô bé trầm tư theo từng nốt nhạc… 

"Khi mới quen th́ chưa nói yêu

Không hiểu đôi t́nh chỉ bấy nhiêu.

Cùng nhau từ kiếp xa nào rồi

Yêu thương chờ hé môi thành lời mà sao không nói… 

Duyên đă xanh t́nh lên ngát môi

Nhưng vẫn chưa tṛn chuyện lứa đôi.

Mai đây ḿnh bước không hẹn thề

Buông xuôi ḍng nước trôi chẳng về, đường hai lối đi…" 

Tiếng đàn lời hát đă dứt, những âm thanh vẫn c̣n du dương. Đ́nh Khang vỗ tay :

− Bé hát hay quá !

− Đâu phải một ḿnh anh biết điều đó.

− Kiêu hănh quá há !

− Sự thật mà. Bây giờ tới anh chứ, thế mới công bằng.

Đ́nh Khang mỉm cười. Anh thấy cô bé này luôn luôn là lạ. Bao giờ cô cũng tạo cho anh một ấn tượng mạnh khi xuất hiện. Và lần nào cũng đột ngột, gây cho anh cảm giác bất ngờ đến phải nhớ, phải nghĩ tới khi đă xa.

Nhẹ nhàng gảy từng nốt nhạc, Đ́nh Khang cất tiếng hát :

Tôi vẫn cô đơn em dù đẹp như mộng mơ

Tôi vẫn cô đơn chưa hề nói yêu bao giờ

Tôi vẫn cô đơn không người thương không người nhớ.

Chiều một ḿnh xuống phố ḷng không nắng không mưa… 

…Tôi vẫn cô đơn không hận sầu không hờn dỗi.

Tôi vẫn cô đơn quen chuyện đắng cay nhiều rồi.

Xin hăy cho tôi ghen hạnh phúc em lần cuối

Dù t́nh là mây khói là đắng cay người ơi

Cô bé ngồi bó gối ngắm Đ́nh Khang, anh vẫn thế vẫn vui vẻ, vẫn đùa. Anh nào có biết đâu ḷng em đang quặn thắt v́ anh. Phải chăng yêu mà không dám nói, cứ trốn chạy, cứ tự ái, cứ bướng bỉnh, cứ t́m cách lánh xa, tự phủ nhận lấy t́nh yêu. Khang ơi ! Nếu thế th́ đành thôi, em sẽ không bao giờ thố lộ ra đâu. Em vẫn là em của anh, là con của ba mẹ, là em của anh Thiên, là con của mẹ Ngọc, muôn đời vẫn thế.

Ngồi như thế không biết đến bao giờ, đến khi Đ́nh Khang chạm nhẹ vào người, Trúc Hân giật ḿnh đứng dậy :

− Xin lỗi anh, em buồn ngủ quá !

Không chờ cho Đ́nh Khang phản ứng, cô bé đi nhanh xuống sân thượng, để tránh nh́n đi gương mặt đó.

Trúc Hân đi tới đi lui dáng vẻ nôn nóng bực ḿnh. Đưa tay xem đồng hồ, cô bé lẩm bẩm :

− Chậc ! Anh Khang này, gần 12 giờ rồi mà vẫn không thấy tới. Tính bỏ người ta cuốc bộ về hay sao mà !

Sân trường đại học đă vắng bóng, không một người văng lai. Trúc Hân muốn bật khóc v́ đứng ở đây một ḿnh.

Gọi xích lô về cũng được, nhưng ngặt nỗi tiền không mang theo. Thiệt tức chết đi được. Phen này phải đành thôi.

Cô bé cau mày : Nếu bận rồn, đón người ta không được th́ gọi điện cho hay, để người ta quá giang về. Đằng này im ĺm không một lời, một câu.

Liên tưởng đến Dạ Thủy, Bích Tuyền, Trúc Hân càng bực tức hơn. Hừ ! Ngày nào cũng có người đẹp chăm sóc, làm ǵ không sướng. Giám đốc mà, sai đâu người ta làm đó. Hổng chừng xếp hàng chờ đợi để được chăm sóc giám đốc để lấy ḷng.

Trúc Hân bĩu môi :

− Làm như có giá lắm vậy, thấy phát ghét.

Chờ đợi không được nữa, Trúc Hân mím môi đi dọc theo hành lang về nhà, nước mắt muốn trực trào ra. Trời hỡi ! Trưa nắng như thế này mà phải cuốc bộ về… Ôi ! Cái con bé bướng bỉnh này hôm nay sao lại khốn khổ thế.

Vừa đi vừa rối bù với bao suy nghĩ, cô bé mơ màng như có ai đó gọi tên ḿnh. Trúc Hân lắc đầu :

− Mặc kệ, ai gọi tùy họ.

Vẫn tiếp tục bước, bỗng cô bé bị cái nắm tay thật mạnh của ai đó.

Trúc Hân xoay người lại trừng mắt, nhưng cô bé dịu lại, giọng không được vui lắm.

− Ồ ! Anh Minh ! Anh đi đâu vậy ?

Thanh Minh mỉm cười :

− Câu đó phải để cho anh hỏi trước mới phải đó, bé con à !

Trúc Hân tṛn mắt :

− Tại sao phải là anh cơ chứ ! Em nghĩ gặp nhau ai chào hỏi trước vẫn là chuyện b́nh thường mà.

Thanh Minh gật đầu :

− Đúng. Nhưng… người bị hỏi phải là em chứ đâu phải anh.

Cô bé chỉ vào ngực ḿnh :

− Là em ?

− Đúng.

Câu trước tiên anh hỏi :

− Em đi đâu ?

Cô bé lễ phép :

− Dạ, em đi học.

− Chiều hay sáng ?

− Dạ, sáng.

Thanh Minh trừng mắt :

− Sáng ? Học sáng mà giờ này mới về ? A ! Hay trốn đi chơi rồi nói dối.

Trúc Hân nổi nóng :

− Anh biết ǵ mà nói. Em không phải thứ gái lẵng lơ đâu, nay hết đầu này mai đầu khác. Nếu anh cần biết thêm, em nói cho anh rơ : Sáng nay đi học cuốc bộ, về không có người đón đành cuốc bộ nữa chứ sao ? C̣n nói ǵ nữa không ? Hết th́ em về nhà trước à. Tạm biệt.

Trúc Hân quay mặt đi th́ bị Thanh Minh kéo lại. Cô bé nhăn mặt :

− Ǵ nữa đây ?

Anh nh́n cô bé với đôi mắt buồn buồn :

− Cho anh xin lỗi nghe Trúc Hân. Thật t́nh, anh chỉ nói đùa cho vui thôi, ai có ngờ đâu em nổi nóng bất tử vậy ?

Cô bé lắc đầu :

− Lỗi phải ǵ ? Em không giận ai và cũng không trách ai. Chỉ buồn cho ḿnh tôi hơi quá đáng thôi.

Thanh Minh vui vẻ trở lại, anh đề nghị :

− Hay là vào quán uống nước với anh một chút đi, rồi anh đưa em về.

Trúc Hân mỉm cười nghiêng đầu :

− Có ai khác nữa không, hay một ḿnh anh ?

Thanh Minh chưa kịp trả lời th́ có tiếng cô gái gọi :

− Anh Minh ơi ! Anh Minh !

Trúc Hân chau mày :

− Ai vậy anh Minh ?

Trúc Hân vừa dứt lời th́ cô gái kia cũng đứng bên. Thanh Minh giới thiệu :

− Trúc Hân ! Đây là Thục Trang, bạn làm chung công ty với anh.

Quay sang cô gái tên Thục Trang, anh cũng giới thiệu :

− Thục Trang ! Đây là Trúc Hân bạn của Tố Như, em gái anh.

Người con gái mang tên Thục Trang nụ cười đon đả :

− Trúc Hân ! Nghe tên em đă lâu nay mới gặp mặt. Ôi ! Em dễ thương quá !

Trúc Hân đỏ mặt :

− Chị khen quá lời ! Em vẫn b́nh thường như bao người khác thôi.

Thục Trang nghiêng nghiêng mái tóc :

− Em đẹp và dễ thương thật đó Trúc Hân. Có một cô em gái như em. Chị hănh diện lắm.

Trúc Hân kêu lên :

− Ôi !Phổng mũi em, chị Trang ơi !

Cả ba đều bật cười. Trúc Hân mỉm cười khi nh́n người con gái trước mặt ḿnh :

− Chị Thục Trang ! Chị đẹp và hiền dịu quá ! Nh́n qua, em thấy chị rất hợp với anh Minh.

Trông ḱa, đôi mắt chị không được vui. H́nh như nó đang chứa một nỗi buồn xa xăm nào đó. Để cắt đứt sự đeo đuổi của Thanh Minh, Trúc Hân quyết định : Phải ghép bằng lời chào để anh hiểu được nỗi ḷng của ḿnh mà không oán trách. Cười thật tươi, Trúc Hân khoanh tay lễ phép :

− Cũng trưa lắm rồi em phải về. Khi nào có dịp em sẽ tâm sự với chị nhiều hơn, nghe chị Trang. Giờ xin tạm biệt. Chúc anh chị vui vẻ.

Trúc Hân quay đi để khỏi nh́n thấy đôi mắt u buồn của Minh.

Trong ḷng cô cũng dâng lên một niềm xúc cảm thương hại. Thương hại ai đây, thương hại cho ḿnh. Ḿnh biết thương hại người mà người có biết thương hại ḿnh không ? Điều đó tất nhiên c̣n hỏi lại ḷng. Ôi ! Đ́nh Khang. Tiếng kêu đó bật ra khỏi miệng từ lúc nào giữa trưa nắng gắt.

Cửa mở, Trúc Hân hầm hầm bước vào sân trên lối sỏi bước vào nhà. Định bụng giận không ăn cơm, dù vậy cô bé khẽ liếc vào garage xe. Chợt Trúc Hân giật ḿnh :

− Trời hỡi ! Đ́nh Khang vẫn chưa về. Vậy là sao ? Đi đâu mà không đến đón người ta.

Bước nhanh vào pḥng khách, Trúc Hân sựng lại ngay, niềm vui oà vỡ.

− Ô ! Chị Hai !

Bích Trâm cũng vui mừng :

− Trúc Hân ! Em đi học về đó hả ?

− Vâng.

Cô bé tíu tít :

− Chị Hai ! Chị và anh Hai về khi nào vậy ? Sao không cho em hay để em đi đón ?

Bích Trâm mỉm cười kéo cô bé ngồi xuống cạnh ḿnh.

− Út Hân à ! Chị muốn lắm chứ. Nhưng anh Thiên không cho v́ em bận học.

Cô bé xụ mặt :

− Ghét anh Hai ghê đi. Nghỉ một ngày có sao đâu, làm quan trọng hoá vấn đề.

Bích Trâm xoa dịu :

− Nè, đừng giận thế, xấu lắm nhóc con. Anh hai có mua quà về cho em nữa ḱa.

Mắt cô bé sáng lên :

− Quà ǵ vậy chị, cho em coi đi.

Bích Trâm đứng lên nhưng nghĩ sao, cô lại ngồi xuống :

− Ờ Trúc Hân. Em đi học sao đến giờ này mới về. Gần hai giờ rồi.

Nghe hỏi đến, Trúc Hân cau mày :

− Tại em đi bộ từ trường đến nhà.

− Đi bộ ?

− Chị không tin ư ? Nhưng đó là sự thật. Đ́nh Khang hứa đến đón nhưng không đón, đành đi bộ chứ sao ?

Bích Trâm thở ra :

− Thiệt hết nói nổi cho em. Sao không đi xích lô về ?

− Em không có mang tiền theo.

− Chậc ! Tính bướng bỉnh vẫn vậy.

Trúc Hân nghiêng mặt hỏi lại :

− Ồ ! Sao em không thấy anh Hai ?

− Anh hai em và Đ́nh Khang đi kiếm em rồi.

Cô bé tṛn mắt :

− Sao lại đi kiếm ?

− Em hỏi chị mới nói. Trước khi lên máy bay, anh chị có gọi điện cho Đ́nh Khang, bảo anh ấy sắp xếp đến phi trường. Đ́nh Khang vừa đến th́ anh chị cũng vừa ra. Lên xe về nhà đúng 12 giờ rưỡi. KHông có thấy em, Đ́nh Khang vội hỏi vú, vú Hà chơ biết em chưa về, liền tức tốc đi ngay. Vài phút sau đó, anh Thiên cũng đi luôn.

Trúc Hân cúi đầu nói nhỏ :

− Sao Đ́nh Khang không điện cho em hay ?

− Đ́nh Khang bỏ quên máy, chỉ sử dụng máy nhắn nhờ Bích Tuyền gọi giùm.

Cô bé chau mày :

− Cái ǵ cũng nhờ Bích Tuyền, Bích Tuyền. Thật bực ḿnh quá !

Trúc Hân vùng vằng bỏ lên lầu. Bích Trâm nh́n theo chép miệng :

− Đ́nh Khang mắc nợ con bé này !

Chẳng mấy chốc, Phúc THiên và Đ́nh Khang cũng về tới. Thấy Bích Trâm vẫn c̣n ngồi đó, anh hỏi ngay :

− Trúc Hân về chưa em ?

Nh́n chồng, Bích Trâm tủm tỉm cười :

− Về rồi.

Liếc Đ́nh Khang cô nói :

− Hai anh sẽ bị bầm ḿnh với cô bé cho xem.

Phúc Thiên và Đ́nh Khang đang ngơ ngác th́ Trúc Hân đă xuống lầu. Cô bé chạy như bay đến ôm Phúc Thiên.

− Anh Hai !

Đôi môi nhỏ cong lên :

− Ghét anh Hai ghê !

Phúc Thiên tṛn mắt :

− Ǵ ghét nữa đây. Cô đáng tội lắm, c̣n bày đặt nữa hả !

Hất mặt cô bé hỏi :

− Tội ǵ hả anh Hai ?

− Cái tội đi học về trễ.

− Xí ! Làm quan trọng hóa vấn đề.

− Hổng phải sao ? Em làm cho tất cả mọi người phải lo lắng.

Cô bé ngoảnh mặt :

− Lỗi này đâu phải tại em.

− Đừng biện hộ cho ḿnh nghe Trúc Hân.

− Cần ǵ phải biện hộ chứ, có sao nói vậy.

Liếc Đ́nh Khang bằng con mắt có đuôi, cô bé dài giọng :

− Anh Hai đó ! Về cũng không một lời gọi cho em. C̣n người ta đi đón anh cũng không gọi điện cho hay. Trưa nắng gắt em phải cuốc bộ về nhà muốn nổ đom đóm mắt luôn. Tưởng sao, vừa gặp mặt anh cái trách liền.

Cả Đ́nh Khang và Phúc Thiên ngạc nhiên không kém. Hai người buột miệng :

− Cuốc bộ ?

Cô bé bĩu môi :

− Rồi sao ? Bộ lạ lắm hả ?

Phúc Thiên bật cười :

− Chuyện này có lạ ở thành phố. Ai đời tiểu thư Trúc Hân mà đi bộ, chắc dân thành phố này đều đi bộ hết.

− Hổng tin th́ tùy ở mọi người. Em chả thèm nói nhiều.

Bích Trâm xen vào :

− Phải đó anh. Trúc Hân cuốc bộ về. Lúc năy mặt mày đỏ ửng lên v́ nóng.

Đ́nh Khang lên tiếng :

− Ây da ! Đi nắng mà không đội nón, bệnh cho mà xem.

Cô bé lạnh lùng :

− Bệnh kệ tui, mắc mớ ǵ đến anh ?

Đ́nh Khang nhún vai :

− Tại tính anh hay thích lo cho người dưng.

Cô bé ngọt ngào :

− Xời ơi ! Cám ơn ḷng "từ bi đại hải" của anh nghe.

Phúc Thiên cười cười :

− Rồi, chiến chanh thứ III sắp bùng nổ.

Quay sang Đ́nh Khang, Phúc Thiên nheo mắt ra hiệu :

− Lúc anh và ba mẹ đi, bộ ngày nào em cũng "gây lộn" với Đ́nh Khang hả Trúc Hân ?

Cô bé nhảy nhổm :

− Ai nói với anh vậy ?

Phúc Thiên nhướng mắt :

− Có người nói.

− Tốt dữ ha ! Đúng là làm ơn mắc oán. Chắc miệng lưỡi người đó dẻo như cao su thiệt.

Phúc Thiên cao giọng :

− Ê ! Đừng xuyên tạc bậy nha nhóc ! Liên can và no đ̣n đó.

Cô bé cong môi :

− Hổng dám đâu anh Hai. Có bằng chứng em mới nói, hổng có bằng chứng em nói làm ǵ ?

Phúc Thiên nheo mắt :

− Bằng chứng đâu ?

Cô bé lắc đầu :

− Bây giờ th́ không thể nói được. Em chỉ muốn riêng anh Hai nghe thôi.

Đ́nh Khang đứng lên :

− Tôi phải đến công ty ngay, anh Thiên à.

Bích Trâm nhanh nhẩu :

− Ăn cơm rồi hẵng đi, anh Khang.

Đ́nh Khang ngoắt ngoéo :.

− Chạy ḷng ṿng với anh Thiên năy giờ tôi thấy c̣n no, chị đừng bận tâm.

Trúc Hân mát mẻ :

− Anh Khang không đói thiệt đó, chị Hai ơi. Đến công ty mà có đói bất tử th́ có bạn rủ đi ăn, hơi đâu mà lo.

Phúc Thiên trừng mắt :

− Nhóc con có im đi không ? Lách chách hoài. Cho nhóc biết nghe, ba mẹ mới điện về lúc 12 giờ trưa đó.

Trúc Hân nhổm dậy :

− Ba mẹ nói chi vậy anh Hai ?

− Ba mẹ căn dặn ở nhà em phải ngoan phải nghe lời, phải cố gắng học giỏi… phải…

Cô bé cướp lời :

− Em hiểu. Em nhuần nhuyễn rồi, anh Hai ạ.

Trúc Hân trề mồi :

− Tưởng nhắn nhủ chuyện ǵ chứ, ai dè… Dù sao em cũng lớn rồi chứ bộ ? Ba mẹ làm quá !

− Ê, hỗn nghe nhóc ! Ba mẹ về anh méc cho xem.

Cô bé rụt cổ le lưỡi :

− Eo ôi ! Đụng nhằm "con trai cưng" rồi.

Phúc Thiên nhướng mắt :

− Rồi sao ?

− Th́ im lặng hay hơn chứ sao ? Thấy mà ghét.

Trúc Hân đứng dậy bỏ lên lầu. Vừa đi, cô bé vừa lầm bầm :

− Hổng thèm nói chuyện với "mấy người" nữa. Tui đi ngủ đây.

Đ́nh Khang nói với theo :

− Coi chừng mập qúa khó coi nghe nhỏ.

Cô bé quay lại chu môi :

− Kệ tui, tui mập chứ đâu phải ông mập đâu mà lo ? Nhiều chuyện.

Cô bé dông thẳng lên lầu, bỏ lại sau lưng ba tiếng cười sảng khoái.

Đưa ly nước cho Bích Trâm, Trúc Hân chuồn nằm xuống gối trở lại. Kéo chân lên ngang ngực cho Trúc Hân. Bích Trâm mỉm cười :

− Em hạ sốt rồi đó. Uống thêm vài lần thuốc nữa sẽ khỏi thôi.

Sửa lại gối cho em gái, Phúc Thiên nói :

− C̣n nữa, phải ăn cháo một ngày mới được đấy nhé !

Lập tức Trúc Hân nhăn mặt :

− Ăn cháo hả ? Ngán lắm anh Hai ạ.

− Thôi th́ bảo chị Út nấu xúp thịt cho em ăn vậy.

Nhướng mày với cô bé, Bích Trâm nói :

− Không phản đối chứ nhỏ ?

Trúc Hân nheo mắt :

− Dùng xúp hả ? Tàm tạm được, nhưng em vẫn thích ăn cơm.

Phúc Thiên hất hàm :

− Này ! Định lợi dụng thời cơ nhơng nhẽo với tôi, phải không ?

Cô bé xụ mặt cong môi :

− Em có được cái quyền đó sao?

Phúc Thiên nói :

− Đương nhiên là không rồi ! Nên nhớ bây giờ em không c̣n nhỏ nữa đâu đấy !

Bích Trâm mỉm cười :

− Anh à ! Ở ngoài th́ Trúc Hân lớn thật đó. Nhưng trong gia đ́nh th́ là đứa nhỏ nhất. Vậy có mè nhèo chút chút cũng đâu có sao. Phải thế không Út ?

Không thèm trả lời, Trúc Hân hậm hực kéo chăn lên trùm kín đầu.

Phúc Thiên cười cười :

− Làm ǵ vậy nhỏ ?

− Không.

Cô bé đáp.

− Em chỉ muốn ngủ thôi.

Bích Trâm cười nói :

− Chứ không phải giận đến không nh́n mặt chị à ?

Tốc chăn ra khỏi đầu, Trúc Hân gắt giọng :

− Không hơi sức đâu để giận.

Bích Trâm nhướng mắt :

− Nếu không th́ tốt.

Nhắc chiếc ghế đem dựa lại bên giường, ngồi xuống nh́n em gái, Phúc Thiên nghiêm nghị hỏi :

− Hân à ! Anh nhớ không lầm th́ chiều hôm qua em không có giờ học, phải không ?

Cô bé cụt ngủn :

− Phải.

Gật gù, Phúc Thiên hỏi tiếp :

− Vậy chiều hôm qua em đi đâu, trong khi biết ḿnh sắp bệnh?

Ngập ngừng, Trúc Hân nói nhanh :

− Em gặp chị Thục Trang và đến nhà chị ấy chơi.

Phúc Thiên truy tiếp :

− Ở từ 3 giờ đến 9 giờ tối à ? Có chuyện ǵ vui dữ vậy ?

− Lúc đầu, em đâu có biết chị Trang, tại anh Minh giới thiệu thôi.

Cô bé đổi giọng vui tươi :

− Chị Trang xứng với anh Minh lắm đó, anh Hai. H́nh như chị Trang yêu anh Minh nhiều lắm.

− Sao nhỏ biết ?

− Tại em nh́n vào mắt của chị Trang là em thấy liền hà !

Phúc Thiên nhướng mắt :

− Nhỏ hay hơn anh thiệt đó. Làm bạn với Minh mấy năm trời mà anh không biết Minh có bạn gái. C̣n nhỏ mới nh́n là biết liền.

Nheo nheo mắt Phúc Thiên hỏi tiếp :

− Nhưng coi chừng nhỏ lầm đó, nhỏ ơi ! Anh biết rất rơ Trang yêu Minh mà Minh không yêu Trang thế thôi. Người Minh thầm yêu trộm nhớ đeo đuổi là… 

Trúc Hân nhanh nhẩu :

− Là ai vậy anh Hai ?

− Là nhỏ đó !

Trúc Hân bật dậy theo phản ứng tự nhiên. Nhưng cô cũng có biết phần nào. Cô bé tṛn mắt :

− Dựa vào đâu mà anh phán đoán như vậy ?

− Nh́n những cử chỉ của Minh đối với em, nh́n những hành động mà Minh làm, nghe những lời nói yêu thương là anh biết ngay. C̣n về phần nhỏ, anh hoàn toàn vô vọng, không nắm được một việc ǵ.

Cô bé so vai :

− Dĩ nhiên. V́ em không thích kia mà.

− Vậy em đối với Minh như thế nào ?

− Tôn trọng kính yêu như một người anh trai. Hoàn toàn em không có ư nghĩ ǵ khác.

Phúc Thiên gật gật đầu :

− Anh tin em gái của anh. Nhưng em có nói để anh Minh đừng hy vọng nữa không ?

− Có.

− Thế th́ tốt ! Bây giờ em nghỉ đi. Anh ra ngoài.

Nh́n theo Phúc Thiên, bỗng cô bé vọt miệng :

− Anh Hai !

− Ǵ đây cô nương ?

− À… à ! Em muốn hỏi… Đ́nh Khang đâu sao không thấy ?

Phúc Thiên bật cười :

− Dữ hông, giờ này mới hỏi.

Cô bé nhăn mặt :

− Th́ anh trả lời em đi.

− Đ́nh Khang về bên nhà rồi, đâu c̣n ở đây nữa mà hỏi.

Cô bé ngơ ngác :

− Bao giờ ?

− Ngay chiều hôm qua.

− Bộ anh Khang giận em hả ?

− Đâu có. Anh Khang nói : "Mẹ Ngọc già rồi anh phải ở gần mẹ nhiều hơn". C̣n hỏi ǵ nữa không ?

Cô bé lắc đầu :

− Không. Em chỉ sợ Đ́nh Khang giận em thôi.

− Ôi ! Hơi sức đâu mà giận trẻ con.

Lập tức con mắt của cô bé mở to :

− Anh Khang nói vậy hả ?

Phúc Thiên nhún vai :

− Ừ. Nói th́ sao, không nói th́ sao ?

Cô bé xụ mặt :

− Không sao hết. Bây giờ anh ra ngoài cho.

− Đuổi hả ? Chậc ! Làm ơn, mắc oán mà.

Phúc THiên ra đến cửa, cô bé c̣n nói với theo :

− Các anh à ! Toàn là nhiều chuyện không hà.

Cộc… cộc… cộc… 

Tiếng gơ cửa cắt dứt ḍng suy nghĩ của Trúc Hân. Nghiêng đầu nh́n ra, cô cao giọng hỏi :

− Ai đó ?

Giọng thanh thanh của Bích Trâm cất lên ;

− Bạn kiếm em ở dưới. Mau xuống đi !

Trúc Hân nhíu mày :

− Ai vậy ḱa, chẳng lẽ Tố Như ? Nhưng Tố Như th́ chị Trâm biết mà.

Cô bé đành hỏi lại một lần nữa :

− Ai kiếm em, chị có biết không chị Hai ?

− Cô bé này lạ, chị không biết đuợc. Em xuống dưới xem.

Trúc Hân suy nghĩ. Gần đây cô đâu kết bạn với ai… Bỗng cô bé xuống giọng :

− Hay là Thục Quyên ?

Nhưng Thục Quyên có biết nhà ḿnh đâu. Trúc Hân lại nói một ḿnh :

− Phải rồi, chị Thục Trang, chị chứ không ai.

Cô bé nghe tiếng chị Trâm gọi một lần nữa :

− Nhanh lên nhỏ ơi !

Quẳng một chiếc gối ôm sang một bên, nhảy gọn xuống giường, mở cửa, Trúc Hân chạy xuống lầu. Qủa là cô bé đoán nào có sai. Đến nơi chào Thục Quyên với nụ cười thật tươi, cô hỏi :

− Rảnh vậy Thục Quyên ?

Thục Quyên cũng cười nói :

− Đâu bằng Hân. Ngủ trưa hả ?

Trúc Hân nhướng mắt, cô bé ngồi xuống salon gần đó.

− Trưa nắng thế này không ngủ th́ làm ǵ giờ ?

Đặt tay lên vai Thục Quyên, Trúc Hân thấp giọng hỏi :

− Nè ! Đến Hân chơi hay có chuyện ǵ không ?

Thục Quyên nói :

− Cũng có chút chuyện. Hân đoán thử xem.

Trúc Hân rùn vai :

− Không đoán.

Thục Quyên nhăn mặt :

− Thử động năo tí xíu coi nào !

Trúc Hân lắc đầu :

− Lười lắm rồi. Quyên không nói th́ thôi.

Liếc bạn, Thục Quyên nói :

− Chịu Hân luôn rồi đó.

Trúc Hân hất mặt :

− Vậy th́ nói đi !

Thục Quyên làm nghiêm :

− Quyên đến rủ Hân đi ghi tên học vơ.

− Trời đất.

Tṛn xoe mắt, Trúc Hân nói :

− Khi không nổi hứng kỳ cục vậy Quyên ?

Thục Quyên chau mày :

− Kỳ ǵ đâu ?

Trúc Hân lườm ngay :

− Ǵ không học, lại đi học đánh lộn.

Thục Quyên cong môi :

− Quê qúa đi, cái ǵ đánh lộn. Học vơ để tự bảo vệ ḿnh chứ bộ.

Trúc Hân lắc đầu :

− Thôi đi, Hân không đi đâu.

Thục Quyên vội hỏi :

− Vậy c̣n vụ kia th́ sao ?

Ngẩn ra, Trúc Hân hỏi :

− Vụ ǵ nữa ?

Thục Quyên nhăn mặt :

− Th́ cái vụ đến nhà Quyên chơi đó.

− À !

Trúc Hân gật gù :

− Chưa.

Thục Quyên cau mày :

− Tại sao ?

Trúc Hân nói nhỏ :

− Hân lớn rồi, Hân muốn tự do. Hân không muốn ai coi thường ḿnh hết.

Nh́n Hân đăm đăm, Thục Quyên hơi gắt giọng :

− Ai coi thường Hân ? Người ngoài hay bạn bè ? Nếu có, Hân cũng mặc kệ họ đi, hơi sức đâu mà lo nghĩ cho mệt.

− Người ngoài, bạn bè coi thường ḿnh th́ đâu có sao. Đằng này… 

Hừ giọng mũi, Trúc Hân lắc đầu :

− Thôi, không thích nói nữa.

Rồi cô bé chuyển hướng câu chuyện sang đề tài khác :

− Thục Quyên nè ! Anh Minh có hay đến nhà Quyên không ?

− Lúc trước th́ ít, lúc này th́ nhiều. Coi bộ anh Minh và chị Trang vui vẻ lắm.

Trúc Hân nhếch môi :

− Cầu chúc cho anh chị hạnh phúc.

Thục Quyên bấm vai bạn :

− Lảm nhảm ǵ thế Hân ?

− Có ǵ đâu, chuyện đời thường thôi mà.

− Đời thường của Hân hả ?

Cô bé lắc đầu :

− Không phải. Đời thường của mọi người.

Thục Quyên chúm chím môi :

− Vậy mà Quyên tưởng… 

Trúc Hân nhướng mày :

− Tưởng ǵ ?

− Tưởng Hân nghĩ đến đời thường của Hân và anh… 

− Anh ǵ ?

Thục Quyên rùn vai :

− Anh ǵ th́ Hân biết ấy.

− Hừm ! Hân hổng biết mà Quyên biết mới hay đó chứ.

Thục Quyên nhảy nhổm :

− Ê ! Đừng nói bậy nha !

Nh́n Thục Quyên, Trúc Hân càng cười nhiều hơn :

− Không có tịch th́ rục rịch chứ Quyên.

Thục Quyên yếu x́u :

− Thua Hân luôn.

Cô bé đắc thắng :

− Quyên làm sao thắng Hân được nào ?

− Bởi vậy Quyên đâu dám… 

− Biết vậy th́ tốt !

Thục Quyên xem đồng hồ đứng lên :

− Quyên phải về thôi Hân ạ !

Trúc Hân nhăn mặt :

− C̣n sớm chán.

Nhưng Quyên phải về đi công chuyện cho mẹ.

− Ừm ! Thế Hân không bắt buộc ?

Nhướng mắt, Thục Quyên xua tay nói :

− Được rồi, khỏi tiễn Quyên mất công. Bye nhé !

Rồi Quyên bước nhanh ra cửa mang theo nụ cười hóm hỉnh trên môi.

Dừng lại giữa lưng chừng cầu thang, Trúc Hân nhíu mày nh́n xuống pḥng khách. Khi đă nhận diện được người ngồi nơi salon là ai, cô ngạc nhiên không ít.

− Huỳnh Trung.

Lẩm bẩm tên anh chàng trong miệng, Trúc Hân tiếp tục bước dần xuống cầu thang :

− Trúc Hân !

Ngồi xuống chiếc ghế ngang mặt Huỳnh Trung, cô mỉm cười :

− Chào anh. Anh về nước khi nào vậy ?

Nhướng mày, Huỳnh Trung nói :

− Hẳn là em đang ngạc nhiên về sự có mặt của anh ? Anh về nước hơn tuần nay hà. T́m nhà em như ăn đĩa cơm sườn ấy. Có điều lấy được địa chỉ từ Tố Như th́ khó ăn hơn, leo lên tận đỉnh ngọn bà Đen nữa kia đấy.

Trúc Hân nhếch môi tủm tỉm :

− Thế hả ! Nhưng sao anh lại có ngẫu hứng t́m biết nhà em vậy ?

Nheo một bên mắt, Huỳnh Trung nói :

− Nghe Tố Như bảo em bị bệnh nên anh t́m đến để viếng thăm, chứ không v́ ngẫu hứng chi hết.

Nghiêng đầu, Trúc Hân cười thật tươi :

− Như vậy em đây phải cám ơn anh rồi.

Ngả lưng ra chỗ dựa, Huỳnh Trung chăm chú nh́n cô bé trước mặt :

− Không cần đâu. Nhưng mà này, nh́n sắc diện của em bây giờ anh đoán được em đă khoẻ lại rồi, đúng không ?

Trúc Hân gật nhẹ :

− Nhức đầu, cảm mạo. Bệnh thông thường không có ǵ nghiêm trọng lắm, cho nên chỉ uống vài lần thuốc là đă khỏi rồi. À ! Để tôi lấy nước cho anh uống nha !

Vừa nói trúc Hân dợm đứng lên. Ngồi thẳng người lại, Huỳnh Trung nhanh nhẩu nói :

− Thôi khỏi đi, anh không khát.

Và anh hỏi cô bé :

− Em là bạn học với em gái anh từ lúc nào vậy ?

Trúc Hân cau mày :

− Anh muốn hỏi ai ?

− Là Thục Quyên đó.

Cô bé hỏi lại với giọng ngớ ngẩn :

− Thục Quyên ?

− Phải. Thục Quyên, Thục Trang, em họ của anh.

Cô bé gật gù :

− À ! Em hiểu rồi !

Chớp khẽ hàng mi dài, Trúc Hân nói :

− Thật ra em quen Thục Quyên chỉ vài tháng gần đây thôi, chúng em gặp nhau ở câu lạc bộ thể dục thể thao.

Huỳnh Trung gật gù :

− Anh hiểu rồi !

Im lặng một lúc, Trúc Hân lại lên tiếng :

− Bao lâu th́ anh Trung trở về Hồng Kông nữa vậy ?

Huỳnh Trung đáp :

− Một tháng đúng, Hân ạ !

Cô bé nhíu mày :

− Anh không thể trở về quê hương luôn sao ?

Huỳnh Trung thở dài :

− Ai lại không muốn trở về quê hương hả Trúc Hân ? Do hoàn cảnh mà thôi. Vả lại, ở nơi đây anh có qúa nhiều kỷ niệm cho nên anh sợ… 

− Sợ ǵ ?

− Sợ những kỷ niệm đó nó đánh gục ngă anh.

− Là trai anh phải b́nh tĩnh cứng rắn đương đầu với sự thật chớ anh Trung. Chẳng lẽ anh lẩn tránh măi, cái ǵ anh luôn lẫn tránh là nó luôn t́m đến anh, đúng không ?

Huỳnh Trung thiểu năo :

− Đành rằng là vậy. CHo nên anh sợ nó đến với anh lắm. Lúc đó anh luôn ao ước sau này anh làm một việc ǵ đó có lợi cho nước nhà. Bây giờ th́ anh thật sự măn nguyện v́ đă đạt được ước mơ của ḿnh.

Trúc Hân cười nói :

− Những ǵ ḿnh ước muốn mà lại có và đạt được tất nhiên là phải măn nguyện vui sướng rồi.

− Cái măn nguyện, cái vui sướng đó nó chưa trọn vẹn lắm. V́ cho tới giờ anh vẫn cô đơn.

Trúc Hân nhăn mặt :

− Bộ anh Trung định hát bài "t́m em ở đâu" phải không ?

Huỳnh Trung lắc đầu :

− Anh không hát mà anh định đóng trọn vai diễn, em giúp anh nha Hân !

Cô bé kêu lên :

− Anh Trung à ! Em giúp được ǵ cho anh chứ ?

− Chỉ cần em đóng tṛn vai diễn chính bên anh là được.

− Nhưng em đóng không được, anh hiểu cho em. Đừng bắt buộc em phải nói ra.

Nh́n thẳng Huỳnh Trung, cô bé nói tiếp :

− Nếu c̣n coi em là bạn, là em gái th́ anh đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa !

Liếc thấy khuôn mặt nghiêm nghị của cô bé, Huỳnh Trung ph́ cười :

− Ôi ! Xem cái mặt em ḱa ! Chỉ đùa một chút thôi đă quạu rồi ! Sau này… 

− Sau này sao ?

Huỳnh Trung rụt cổ :

− Sau này ai mà lấy em chắc người đó vô phước lắm.

Cô bé bĩu môi :

− Kệ em.

Sửa lại tư thế ngồi, Huỳnh Trung hắng giọng :

− Tôn trọng anh, giữ lời hứa nên anh không muốn nhắc lại chuyện đă qua. Nhưng em không thể cấm anh yêu. Bởi vậy anh nguyện trọn đời ở vậy, cô thân độc mă hay hơn.

Cô bé chau mày :

− Chi vậy ?

− Chung thủy với t́nh em chớ chi.

Trúc Hân phùng má :

− Vô duyên tệ !

− Kệ anh ! Vô duyên, bởi vậy không ai thèm yêu nè.

Cô bé quay mặt :

− Nghỉ nói chuyện với anh luôn.

− Chắc anh bị á khấu qúa.

Trúc Hân tṛn mắt :

− Sao á khẩu ?

− V́ em không thèm nói chuyện với anh.

Trúc Hân xụ mặt :

− Miệng lưỡi của anh đâu thua ǵ con gái. Mà nè, đàn ông nhiều chuyện qúa không nên đâu.

− Lỡ rồi biết làm sao hơn.

Nh́n đồng hồ rồi nh́n Huỳnh Trung, cô bé nói :

− Anh Trung ! Đă đến giờ em phải đi lo công chuyện cho anh rồi.

− Ờ.

Huỳnh Trung đứng lên :

− Vậy anh không làm phiền em nữa.

Trúc Hân cũng đứng lên :

− Xin lỗi nha anh Trung.

Huỳnh Trung nhướng mày cười nói :

− Không có ǵ. Anh về nha.

Trúc Hân gật đầu cười đáp trả lại :

− Chào anh.

− Chào em.

Tiễn khách ra về xong, mười phút sau đó Trúc Hân rời nhà cùng chiếc Dream ̀I màu măng cụt.

Cộc… cộc…cộc...

Nghe tiếng gơ cửa, Đ́nh Khang nói lớn :

− Ai đó ? Vào đi !

Đ́nh Tuấn lên tiếng trước rồi mới đẩy cửa bước vào :

− Em đây, anh Ba.

Cầm tập hồ sơ đến gần, Đ́nh Tuấn nói :

− Anh Ba. Anh xem lại giùm mấy hợp đồng mới.

Đ́nh Khang nhướng mắt :

− Chú và Phúc Thiên không quyết định được à ?

Đ́nh Tuấn găi đầu :

− Nhưng bản hợp đồng này kỳ lắm ! Em không hiểu nổi.

− Vậy chú đưa đây tôi xem.

Trao mấy bản hợp đồng cho Đ́nh Khang, Đ́nh Tuấn ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Trong khi chờ đợi câu trả lời, anh đưa mắt quan sát khắpcăn pḥng làm việc của Đ́nh Khang.

Tuy làm việc chung, ngày ra vào nơi nay biết bao nhiêu lần. Nhưng Đ́nh Tuấn ít khi nào để ư đến. Nay anh có thời gian ngắm kỹ hơn.

H́nh như nó có cái ǵ khang khác hơn mọi lần, nhiều tấm tranh cảnh đẹp và thơ mộng được treo vào tường ngay sau lưng Đ́nh Khang.

Quay lại nh́n bàn làm việc của Đ́nh Khang, Đ́nh Tuấn ngạc nhiên hơn : "Ồ ! Có cả b́nh hoa tỉ muội, dễ thương quá !"

Anh nhíu mày suy nghĩ : Ai làm việc này đây ? Rơ ràng những thứ này đều do bàn tay người phụ nữ, chứ Đ́nh Khang dễ ǵ.

Trong công ty này có biết bao cô gái, làm sao suy đoán được là ai.

Đ́nh Tuấn mỉm cười một ḿnh. Lúc này anh Ba không c̣n cảm thấy cô đơn và lạnh lùng nữa. Nguyên nhân thay đổi tính t́nh của Đ́nh Khang chắc là cô gái nào có bản lĩnh mới đổi đời cho anh ấy được.

Măi thả hồn theo ḍng suy tưởng, nghe tiếng hỏi làm Đ́nh Tuấn giật ḿnh :

− Lại nhớ vợ nữa, phải không Đ́nh Tuấn ?

Đ́nh Tuấn xua tay :

− Ồ ! Em đang thắc mắc về anh đây, anh Ba à !

Đ́nh Khang nhướng mày :

− Thắc mắc, mà thắc mắc về chuyện ǵ mới được ?

Đ́nh Tuấn cười :

− Gần đây em thấy anh là lạ, tính t́nh thay đổi, không c̣n khó khăn như ngày nào. Với lại, em thấy anh hơi trầm tư suy nghĩ về một cái ǵ đó. Em đoán chắc không phải là chuyện của công ty. C̣n nữa, căn pḥng làm việc của anh cũng thay đổi hẳn.

Đ́nh Khang khoát tay :

− Sao chú suy diễn nhiều thế. Cả anh cũng không hiểu nổi mà chú hiểu được là hay. Tâm tư t́nh cảm anh vẫn vậy, không có ǵ thay đổi cả. Chỉ riêng có Bích Tuyền và Dạ Thủy rảnh rỗi làm những việc linh tinh này thôi.

Đ́nh Tuấn không tha :

− Nhưng do đâu mà anh lại yêu hoa, một loài hoa nhỏ bé, đơn sơ giản dị mà tinh khiết.

Đ́nh Khang gật đầu :

− Đúng. Có một người con gái đă làm cho anh biết yêu hoa, thưởng thức mùi hương và sắc đẹp của hoa. Biết trân trọng yêu thương như yêu thương một con người.

Đ́nh Tuấn hỏi tiếp :

− Là ai vậy anh ba ?

Đ́nh Khang lắc đầu :

− Anh không thể nói được, cô ấy gần mà rất xa. Tầm tay có thể với được nhưng anh không dám, sợ làm tổn thương tâm hồn ngây thơ trong trắng của cô ấy.

Đ́nh Tuấn nhăn mặt :

− Ǵ kỳ vậy anh Ba ? Tên cô ấy là ǵ anh có thể cho em biết được không ?

− Một ngày gần đây chú sẽ biết thôi. Cần ǵ hỏi sớm.

− Nhưng em muốn xem mặt cô gái ấy.

− Cô ta c̣n bé lắm !

− Bao nhiêu ?

− Hai mươi.

Đ́nh Tuấn kêu lên :

− Hai mươi mà c̣n nhỏ ư ? Như Tố Như đó, hai mươi đă là vợ và sắp làm mẹ nữa.

− Tố Như khác, cô bé này khác… không thể so sánh được, Đ́nh Tuấn à.

Rồi anh nghiêm giọng :

− Chú vào đây làm việc hay thắc mắc những chuyện viễn vông ?

− Anh Ba… 

− Những bản hợp đồng đang chờ chú đó. Hăy bắt tay vào làm việc đi !

Biết không thể lay chuyển ḷng anh, Đ́nh Tuấn gật đầu :

− Vâng. Anh có đáp số cho em chưa ?

− Rồi đấy ! Phần trăm của công ty là 15 chi tiêu cho các vấn đề khác là 3. Riêng công ty kia hợp đồng với ta chịu 18,5. Thế thôi, cứ y đó mà làm.

Đ́nh Tuấn đứng lên :

− Em xin phép.

Vừa ra đến cửa pḥng th́ gặp Bích Tuyền cũng bước vào, cô cười tươi gật đầu chào Đ́nh Tuấn :

− Good Afternoon.

Anh hấp tấp nói luôn :

− Tôi phải đi đây. Chào cô.

− Chào anh.

Đ́nh Tuấn đi nhanh, Bích Tuyền mỉm cười đẩy cửa vào, cô nghiêng đầu :

− Chào giám đốc.

Đ́nh Khang ngẩng lên :

− Chào Bích Tuyền. Em mới đến à ?

− Hổng dám mới đến đâu. Em ở bên pḥng thiết kế cả tiếng rồi.

Đ́nh Khang nhướng mày :

− Thế nào, các mẫu thiết kế mới có đáp ứng được yêu cầu của các công ty liên doanh nước bạn không ?

Bích Tuyền nhún vai :

− Họ bằng ḷng nhưng họ c̣n đ̣i thêm mẫu mới.

Đ́nh Khang khoát tay :

− Em đừng lo lắng quá. Cố gắng tập trung cùng các kỹ sư khác thiết kế thêm vài mẫu mă, chắc chắn họ không đ̣i hỏi nữa đâu.

Bích Tuyền nhăn mặt :

− Sao anh không nhờ Trúc Hân ?

Đ́nh Khang chau mày :

− Không được, con bé phải đi học. Nếu bỏ thời gian ra th́ việc học của Trúc Hân sẽ giảm.

− Nhưng… 

− Bích Tuyền tốt nghiệp đại học kỹ thuật, em là một kỹ sư, chẳng lẽ việc thiết kế em không đảm nhiệm được sao, mà phải nhờ đến Trúc Hân ?

− Em… 

− Em không phủ nhận điều đó chứ ?

− Vâng. Trúc Hân có tên trong đoàn thiết kế, em nghĩ cô ấy phải có trách nhiệm với vấn đề này.

− Nhưng Trúc Hân c̣n đi học, cô ấy có tên nhưng cô ấy không mang trách nhiệm. Bao giờ Trúc Hân chính thức là kỹ sư, điều đó anh không cản ư nghĩ của em.

Bích Tuyền mỉa mai :

− Em xin lỗi nhé ! V́ em không biết Trúc Hân là em "gái" cưng của giám đốc.

− Em nói ư vậy là sao ?

− Chẳng sao hết.

Đ́nh Khang nh́n thẳng cô :

− Hôm nay anh nói cho em biết là giám đốc công ty Á Châu. Anh luôn muốn mọi người trong công ty hoà đồng vui vẻ với nhau, không ai ghét ai và không muốn ai tranh căi với ai, hoặc có sẽ cự căi với nhau. Anh không thiên vị một ai, kể cả bạn bè và em ruột của anh.

− Anh cảnh cáo em, phải không Đ́nh Khang ?

Đ́nh Khang lắc đầu :

− Anh không có ư nghĩ đó. Anh chỉ muốn tốt cho em thôi.

Nước mắt Bích Tuyền trực trào ra. Không ngờ cô mau nước mắt đến thế. Cô nói trong ghẹn ngào :

− Xin lỗi anh nghe Khang. Tại v́ anh chẳng hiểu em thôi. Chắc là trời sinh ra em là bắt em phải buồn phải khổ.

Đ́nh Khang kêu lên :

− Em nói ǵ thế, Bích Tuyền ? Tự nhiên lại trách ḿnh ư ? Ai làm em buồn em khổ.

Bích Tuyền nấc lên :

− Tại anh đó. Anh chẳng hiểu, anh chẳng hiểu ǵ hết.

Đ́nh Khang trố mắt chỉ vào mặt ḿnh :

− Anh ?

− Tại anh vô t́nh nên em mới phải buồn mới khổ.

Đ́nh Khang nhăn mặt, anh ṿng qua chỗ Bích Tuyền ngồi trao khăn cho cô.

− Lau nước mắt đi Bích Tuyền. Tự nhiên lại khóc, lớn rồi chứ đâu c̣n nhỏ nữa.

− Anh Khang… 

− Nín đi cô em gái cưng của anh.

− Anh Khang ! Em… 

− Đừng nói nữa, Bích Tuyền. Anh không muốn nghe đâu. Hăy giữ cho t́nh bạn trong sáng là anh vui rồi.

Đ́nh Khang thở dài nói tiếp :

− Anh đâu phải thằng trẻ con lên bốn lên năm mà không hiểu câu nói của em. Nhưng anh không thể… Trong ḷng anh muôn đời em vẫn là cô bạn gái, cô em gái của anh. Ngoài ra không có t́nh thương nào khác.

Bích Tuyền đă ráo nước mắt từ lúc nào. Cô nhếch môi :

− Cám ơn anh đă cho em biết sự thật. Em… em đúng là dại khờ mới đem ḷng yêu anh.

Đ́nh Khang đặt tay lên vai cô :

− Quên đi Bích Tuyền. Hăy coi đó là một giấc chiêm bao.

Se sẽ lắc đầu, cô nói :

− Dù ngàn năm sau em vẫn nhớ, không quên anh được. V́ đó là mối t́nh đầu tiên của người con gái, hễ yêu ai là yêu người đó đến trọn đời.

Rồi cô cười một cách cay đắng :

− Yên tâm đi. Em không là cái bóng ma của anh đâu, anh Khang.

Trúc Hân đứng ngoài nh́n thấy tất cả… Ḷng cô bé tê tái. Ôi ! Cô đoán có sai đâu. Đ́nh Khang yêu Bích Tuyền mà.

Tuy không nghe rơ những lời họ đối đáp với nhau, nhưng Trúc Hân đă tận mắt chứng kiến, những cử chỉ họ âu yếm chăm sóc cho nhau.

Đứng chôn chân một chỗ, muốn vào cũng không được, muốn quay ra cũng không xong. Con tim cô bé đă tê cứng, không một mảy may, không một ư nghĩ.

Ban đầu nh́n thấy Đ́nh Khang chở Bích Tuyền, cô đă nghĩ. Nhưng con tim nó không theo lư trí, nó cứ nghĩ tốt cho người cô thương.

Bây giờ th́ rơ rồi, c̣n ǵ để nói. Trúc Hân ơi ! Đ́nh Khang có nghĩ đến mi đâu mà mi mơ h́nh tưởng bóng chứ.

Bên anh đă có người con gái khác. H́nh bóng cô em gái ngày nào, anh cũng lăng quên luôn sao ?

Nước mắt sắp luôn, Trúc Hân cố nuốt ngược vào ḷng. Cô bé tự nhủ : Giận hờn để làm ǵ ? Xua đi ! Cố gắng v́ mọi người, v́ tương lai và v́ công ty á Châu.

Mím môi, Trúc Hân b́nh thản, cô bé hơi bước lui rồi đưa tay gơ cửa :

Cộc…cộc… cộc…

Tiếng Đ́nh Khang vang lên :

− Ai đó ? Vào đi !

Trúc Hân lạnh lùng bước vào. Thấy cô, Đ́nh Khang hỏi ngay:

− Trúc Hân ! Em không đi học ư ?

Hất mái tóc qua một bên, cô vừa chào vừa trả lời :

− Chào giám đốc. Chào cô Bích Tuyền. Giám đốc thấy rồi đó, tôi đến đây có nghĩa là tôi không có học. Giám đốc c̣n hỏi ǵ nữa không ?

Đ́nh Khang nhướng mắt :

− C̣n chứ sao không ?

− Xin giám đốc cho biết, c̣n thời gian tôi phải làm công việc khác.

− Ồ ! Em làm đi. Bao giờ rảnh, anh sẽ hỏi.

− Tôi không có thời gian rảnh. Bây giờ ông không hỏi, tôi bắt đầu vào công việc.

Tiến thẳng về phía Đ́nh KHang, cô bé đặt tập giấy dầy xuống rồi nói :

− Giám đốc làm ơn xem lại mấy mẫu này giùm tôi.

Đ́nh Khang cười :

− Làm ǵ nghiêm thế Trúc Hân ?

Xem như không có Bích Tuyền ở đây, Trúc Hân cau mày :

− Tôi không đùa. Mong ông xem nhanh giùm tôi.

Lướt qua những mẫu mới, Đ́nh Khang giật ḿnh đến ngẩn ngơ. Ôi ! Trúc Hân của anh giỏi quá. Trong khi công ty chưa một ai bắt tay vào việc mà cô bé đă hoàn thành xong.

Khoanh tay, Trúc Hân hỏi :

− Thế nào, thưa giám đốc ?

Đ́nh Khang ngẩng lên cười :

− Tốt.

Xếp tập giấy lại, cô bé quay sang Bích Tuyền ngọt ngào :

− Bích Tuyền ! Em nhờ chị đưa vào máy vi tính và cho ra ngay các kiểu mẫu mới này cho công ty Đài Loan và Hồng Kông. Họ đang chờ nhận hàng đó.

− Vâng. Trúc Hân để đó cho tôi.

Nh́n vào mắt Bích Tuyền. Trúc Hân giả vờ kêu lên :

− Mắt chị sao vậy ?

Bích Tuyền cúi mặt :

− Tôi… 

Trúc Hân nghiêng người, giọng mỉa mai :

− Hay là mắt chị bị đau. Nếu vậy sao không đi khám bác sĩ để mua kính đeo ? Lây chết nha chị !

Bích Tuyền ngập ngừng :

− Tôi bị bụi vào mắt thôi. Không có ǵ đâu, Trúc Hân đừng lo.

Cô bé tṛn mắt :

− Vậy chị có làm được chuyện này không ?

− Được.

− Phiền chị, cảm ơn chị trước nha Bích Tuyền.

Bích Tuyền gượng cười :

− Công việc chung mà Trúc Hân.

Cô bé nhún vai :

− Tại em hay cảm ơn vậy, chị không thích th́ thôi.

Đ́nh Khang xen vào hỏi :

− Em thiết kế mấy cái mẫu đó khi nào vậy, Trúc Hân ?

Trúc Hân so vai :

− Khi nào, giám đốc cần biết chi vậy ?

− Anh lo cho việc học của em.

Trúc Hân bĩu môi :

− Cám ơn giám đốc. Miễn tôi không vi phạm thời gian học tập của tôi là được.

Đ́nh Khang nhăn mặt :

− Sao hôm nay em gắt thế Trúc Hân ?

− Thưa giám đốc, tại trời nắng quá !

Cô bé giơ tay ra hiệu đừng nói nữa. Cô nheo mắt nh́n hai người :

− Cộng việc của tôi đến đây là xong. Chào giám đốc, chào cô Bích Tuyền.

Đ́nh Khang hỏi :

− Chiều có rảnh không Trúc Hân ?

− Chi vậy ?

− Đi ăn kem với anh và Bích Tuyền.

Cô bé bặm môi :

− Cám ơn giám đốc, tôi không muốn làm phiền hai người. Chúc vui vẻ.

Trúc Hân đi nhanh ra pḥng để khỏi phải thấy cảnh tượng ấy.

Cô có biết đâu, một đôi mắt nh́n theo vẻ đắc ư.

Lao xe vào khoảng không trưa nắng, Trúc Hân nức nở cho tim ḿnh. Ôi ! Trúc Hân ngă ngục rồi sao ? Rồi cô bé tự trách lấy ḷng ḿnh. Tại mi đó, Hân ơi. Ai biểu mi bướng bỉnh, mi cứng đầu, mi kiêu ngạo mà chi, để bây giờ ôm nỗi phũ phàng riêng ḿnh. Đ́nh Khang đă có người yêu, mi c̣n hy vọng làm ǵ nữa. Họ đang vui vẻ, họ đang hạnh phúc trên đau khổ của mi đó, Hân ơi.

Yêu mà chi bây giờ để khổ. Yêu mà chi để ôm lấy đau thương. Yêu ! Một t́nh yêu đơn phương vụng dại. Quên đi ! Hăy quên tất cả đi Hân ! Cơi đời này thiếu ǵ thanh niên lịch lăm để mi yêu, mi thương mi nhớ. Chẳng hạn như… 

Cô bé vội lắc đầu : Không, không ! Ta không thể sai khiến con tim ta. Ta không muốn con tim rỉ máu v́ hành động của ta. Tốt nhất là khép chặt cửa ḷng, chôn chặt một mối t́nh muôn thuở.

Măi suy nghĩ bâng quơ, Trúc Hân vượt qua vạch trắng lúc nào không hay. Đến khi nghe tiếng kèn xe oto, cô bé mới giật ḿnh tấp xe vào lề. Hốt hoảng lo sợ. Trúc Hân xanh cả mặt mày chưa kịp hồn hồn th́ đă nghe tiếng mắng của tài xế xe.

− Mẹ kiếp ! Cái con bé này thất t́nh hay sao ấy. Bộ muốn chết hả ? Nếu muốn tự vẫn th́ về nhà, đừng đâm đầu vào xe mà mang hoạ cho người khác.

Trúc Hân cười, lẩm bẩm :

− Ông nói đúng đó. Tôi đang thất t́nh đây. Nhưng tôi không có ư chết. V́ tôi cần sống, sống để nh́n đời và nh́n người ta hạnh phúc.

Khẽ nhún vai, Trúc Hân sang số xe rẽ sang đường khác về nhà. Giờ th́ Trúc Hân chỉ muốn nghỉ, đi ngủ một giấc cho thanh thản tâm hồn.

Cánh cửa biệt thự đă hiện ra. Trúc Hân không xuống xe mà ngồi tại chỗ nhấn kèn inh ỏi. Chị út hấp tấp chạy ra. Cánh cửa bật mở, Trúc Hân chạy thẳng xe vào trong sân.

Khố xe xong th́ chị Út cũng vừa vào tới. Thấy sắc mặt của Trúc Hân không vui, chị hỏi :

− Chiều nay không có đến công ty, hả Trúc Hân ?

− Có.

− H́nh như cô không được khoẻ ?

Trúc Hân lắc đầu :

− Chẳng có ǵ. Tại em buồn ngủ thôi.

Chị Út nhăn mặt :

− Đă bảo rồi. Cô đừng thức khuya nữa, có hại cho sức khoẻ lắm.

Cô bé nhướng mắt :

− Công việc cần ḿnh mà chị Út.

− Nhưng cô cũng phải lo cho sức khoẻ của ḿnh chứ. Nếu cậu Hai mà biết được th́… 

Trúc Hân kêu lên :

− Chị Út ! Chị đừng nói với anh Hai em nha. Em hứa, từ nay sẽ không thức khuya nữa. Cố gắng giữ ǵn sức khỏe của ḿnh, chị chịu chưa ?

− Tôi chỉ có nhiệm vụ nhắc cô thôi, chứ đâu có quyền trách cô hay bắt cô hứa.

Trúc Hân bật cười :

− Ôi ! Chị bắt lỗi em đấy ư ?

Rồi cô bé xua tay :

− Em chỉ đùa thôi, chị đừng để tâm nghe. Bây giờ em đi ngủ đây.

Đi được vài bước, Trúc Hân quay lại :

− Ai có t́m em, chị bảo rằng, em không được khoẻ nên không thể tiếp được.

Chị Út gật đầu. Trúc Hân khẽ cười rồi đi thẳng vào nhà.

Ngả ḿnh xuống nệm, giấc ngủ đến với cô bé lúc nào không hay ?

Người mở cửa cho Đ́nh Khang cũng là chị út. Anh mỉm cười gật đầu chào chị rồi chạy thẳng chiếc Dream vào sân.

Bước xuống xe, anh làm cử chỉ khoan khối dễ chịu, vươn vai hít thở không khí trong lành.

Quay đầu lại, thấy chị út tới gần, anh hỏi :

− Vợ chồng anh PThiên đâu rồi, chị út ?

− Ờ, cậu Hai và mợ hai sang thăm ông bà bên ấy năy giờ rồi.

− C̣n Trúc Hân ?

− Cô Hân h́nh như c̣n ngủ.

Đ́nh Khang nhíu mày :

− Ngủ ?

Anh đưa tay xem đồng hồ :

− Trời hỡi ! Năm giờ rồi mà c̣n ngủ cái nỗi ǵ ! Chị có đùa với tôi không chị út ?

− Ai nào dám. Tôi nói thật mà.

Đ́nh Khang hỏi tiếp :

− Trúc Hân về nhà mấy giờ vậy chị ?

− Ba giờ.

− Vậy cô ấy ngủ đến bây giờ ?

− Dạ. Cậu Ba… 

Đ́nh Khang gặn lại :

− Chị có biết Trúc Hân làm ǵ mà phải ngủ giờ này không ?

− Nhưng cậu đừng nói lại với cậu hai ghe.

Đ́nh Khang khó chịu :

− Tại sao không cho nói ?

− Cô Hân dặn vậy, tôi phải làm vậy.

Đ́nh Khang gật đầu :

− Tôi hứa, tôi không nói chị có thể cho tôi biết.

Chị Út nh́n Đ́nh Khang ngập ngừng ::.

− Hai đêm liền cô Hân thức rất khuya.

Đ́nh Khang hấp tấp :

− Để làm ǵ ?

− Thiết kế thiết kéo ǵ đó mấy cái mẫu thời trang, tôi đâu có rành.

Đ́nh Khang chau mày :

− Sao chị không nhắc cô ấy ngủ sớm.

− Tôi có nhắc nhở, nhưng cô Hân có chịu nghe đâu.

Đ́nh Khang thở dài :

− Thôi được. Chị cứ tiếp tục công việc của chị, tôi lên pḥng cô ấy xem sao ?

− Dạ, cậu Ba… 

Chị Út quay đi, Đ́nh Khang lắc đầu rồi lên lầu. Hèn ǵ cô bé chẳng đổ quạu sao được ? Thức khuya cái kiểu này không khéo lại bệnh nữa cho xem.

Chậc ! Cái tính bướng bỉnh không ai chịu đời nổi.

Nhớ lại gương mặt của Trúc Hân lúc trưa, Đ́nh Khang buồn cười làm sao ? Giận mà bày đặt làm tỉnh, c̣n "tôi tôi", thưa giám đốc nữa chứ. Trông cô bé càng giận càng đáng yêu làm sao ấy.

Đ́nh Khang mỉm cười ẩn ư. Anh quyết hôm nay làm cho ra chuyện mới được. Đẩy nhẹ cửa pḥng của Trúc Hân, Đ́nh Khang bước vào. Trên giường kia Trúc Hân nằm quay lưng lại với anh. Đ́nh Khang bước gần lại một chút, anh ngạc nhiên, h́nh như cô bé đă thức.

Đang suy nghĩ cách nào để trêu cô bé th́ Trúc Hân lên tiếng:

− Ông giám đốc à ! Đừng làm tṛ cười nữa, tôi không có giật ḿnh đâu.

Đ́nh Khang kêu lên :

− Ô hay ! Cô bé đoán biết trước à ?

Rồi anh chắt lưỡi :

− Thật là "quê". Nếu cô bé không lên tiếng anh, càng quê nhiều hơn.

Trúc Hân quay mặt ra trừng mắt :

− Ai cho ông vào đây ?

Đ́nh Khang tỉnh bơ :

− Con tim cho phép, lương tâm cho phép, tâm hồn cho phép, cơi ḷng cho phép. Chấm hết !

Cô bé bật dậy :

− Ông vào đây làm ǵ ?

− Để thăm em chứ chi.

− Vào sao không gơ cửa ?

− Em ngủ làm sao anh gơ ? Mà có gơ em cũng không hay.

Trúc Hân hừ mũi :

− Hừ ! Cái miệng ông dữ lắm. Cách nào nói cũng được hết.

Đ́nh Khang cười :

− Vậy mới gọi là anh Ba của cô bé chứ ?

− X́ ! C̣n khuya chứ anh Ba.

− Nhưng đó là sự thật.

Trúc Hân cong môi :

− Anh Ba th́ anh Ba chứ, mắc mớ ǵ tới tui.

Đ́nh Khang nhăn mặt kêu lên :

− Mỏi chân quá, nhỏ ơi !

Trúc Hân nhún vai :

− Kệ anh chứ ! Ai biểu vào đây chi rồi la mỏi chân.

− Trời hỡi ! Bé ác chi vậy ? Người ta có ḷng vào thăm mà c̣n nói này nói nọ nữa.

Trúc Hân nghiêng đầu, vỗ vỗ tay xuống giường :

− Vậy hả ? Hay anh Ba ngồi đỡ đây đi.

Đ́nh Khang mỉm cười :

− Cám ơn nhỏ nha !

Trúc Hân quay mặt :

− Không có ǵ ? Bây giờ anh Ba trả lời tui đi. Đến đây t́m tôi có việc ǵ không ?

− Không.

Trúc Hân tṛn mắt :

− Giỡn chơi không vậy ?

− Cũng không. Những câu hỏi đó, đáng lẽ em đem anh hỏi mới phải.

Trúc Hân bĩu môi :

− C̣n bày đặt.

Đ́nh Khang nghiêm hẳn nét mặt :

− Nghe anh đi Trúc Hân. Đừng đùa nữa. Em có biết sức khỏe của em là trên hết không ? Thức khuya cũng có hại nè, ăn uống không đúng bữa, không đúng giờ, thiếu ăn cũng có hại nữa. Tự ḿnh lo cho ḿnh hay hơn nếu không muốn người khác nhọc ḷng.

Trúc Hân mở to mắt :

− Vậy ra anh biết hết rồi ư ?

− Em đừng trách chị út. Tại chị muốn lo cho sức khỏe của em thôi.

Cúi mặt, cô bé mím môi :

− Cám ơn những lời khuyên của anh. Nhưng việc tôi làm th́ tôi hiểu.

Đ́nh Khang nhăn mặt :

− Ḱa, Trúc Hân !

Cô bé bịt tai :

− Anh đừng nói nữa ! Đừng lo cho tôi nữa. Tôi không cần đâu. Anh nghe rơ không ?

Trúc Hân bật khóc :

− Có lo là anh lo cho Bích Tuyền ḱa. Cô ấy rất cần anh. Anh đến với cô ấy đi.

Đ́nh Khang kéo tay cô :

− Tại sao anh phải lo cho Bích Tuyền ?

Cô bé quẹt nước mắt :

− Tự anh biết lấy.

Đ́nh Khang nghiêng mặt :

− Anh không biết thật. Nói cho anh nghe đi Trúc Hân.

− V́ cô ấy là người yêu của anh, cô ấy đẹp, cô ấy dễ thương, cô ấy là… 

Cô bé gục đầu :

− Trời ơi ! Anh đừng bắt tôi nói nữa có được không ?

Đ́nh Khang cười thầm :

"Th́ ra cô bé đang ghen đây".

Kéo vai Trúc Hân, cho cô bé đối diện với ḿnh, Đ́nh Khang nói từng tiếng :

− Không có cô Bích Tuyền nào trong đây hết. Anh lo là chỉ lo cho em thôi.

Cô bé lắc đầu :

− Tôi không tin ! Tôi không tin… 

− Anh bắt em phải tin.

Trúc Hân giật tay ra :

− Anh lấy quyền ǵ ?

− Anh… 

Cô bé mỉm cười :

− Không nói được chứ ǵ ? Thôi, anh rút lại lời nói của ḿnh là vừa rồi đó. Tôi đâu phải là cô Bích Tuyền hay Dạ Thủy của anh mà phải tin, phải buồn khổ, phải chờ đợi.

Trúc Hân mỉa mai :

− Tôi thấy cô Bích Tuyền yêu anh lắm đó. Hai người cũng xứng đôi chứ.

Đ́nh Khang nóng mặt :

− Em nói đủ chưa Trúc Hân ? Em thấy hả dạ chưa khi em thốt ra những lời nói đó. Thật, anh không ngờ, không ngờ thật đó Trúc Hân. Một người con gái mà anh hết dạ yêu thương lại có thể mỉa mai anh như vậy ?

Rồi anh nh́n thẳng Trúc Hân nói cứng :

− Em nhớ rơ đây. Hôm nay em có thể nói với anh những lời nói này, nhưng ngày mai nói lại khác. Anh tin chắc rằng ngày mai cũng chính miệng em nói ra những lời yêu thương dịu dàng cho anh.

Cô bé bĩu môi :

− Không bao giờ có chuyện đó.

Đ́nh Khang cười bằng mắt :

− Để rồi xem !

− Tôi cũng đang chờ cái ngày đó.

Khẽ thở dài, Đ́nh Khang nhủ : Không thể làm lung lay tấm ḷng sắc đá của Trúc Hân. Thôi đành chờ thời gian vậy ? Nhưng chắc chắn Đ́nh Khang này không bỏ cuộc.

Nh́n Trúc Hân một lần nữa, anh mới đứng lên :

− Mong rằng em suy nghĩ lại. Nếu không sau này sẽ hối hận v́ những lời nói của ḿnh.

Trúc Hân vẫn lạnh lùng :

− Cám ơn, tôi tự biết lấy !

Đ́nh Khang nhún vai anh nheo mắt :

− Mong ngày ta cùng ngồi chung một chiếc xe hoa.

− Người ngồi chung với anh không phải là tôi.

Cửa pḥng đóng lại sau lưng Đ́nh Khang. Trúc Hân yếu mềm ngă ập xuống nệm. Nước mắt tuôn tràn, khóc cho ai đây ? Khóc cho ḿnh hay khóc cho người. Cũng tại cái tật cố chấp của mi đó Hân. Người ta yêu thương mi thật t́nh mà mi đành quay lưng chối bỏ.

Nhưng hiện tượng cô nh́n thấy làm sao không tức cho được. Càng yêu, cô càng giận Đ́nh Khang, giận Bích Tuyền nhiều hơn. Làm thế nào đây để Đ́nh Khang hiểu được cô và ở bên cô măi măi.

Thôi đành vậy ? C̣n biết sao hơn ?


o0o


 

Pages Previous  1  2  3  4  Next