Thiên Thần Nổi Giận    Sidney Sheldon Pages Previous  1  2  3  4  Next   

Chương 11

Một trong những khách đến văn pḥng mới của cô là đức cha Ryan. Ông dạo quanh ba căn pḥng nhỏ và nói:
- Thật là đẹp. Chúng ta sẽ vươn dần lên trong thế giới này, Jennifer ạ.
Jennifer cười phá lên.
- Thực sự không phải là đang vươn lên trên thế giới đâu, thưa Đức cha. Con c̣n đường xa mới tới.
Ông nh́n cô rất thích thú.
- Con sẽ làm được điều đó. À này, tuần trước cha đến thăm Abraham Wilson đấy!
- Anh ấy khoẻ chứ ạ?
- Khoẻ. Anh ta đang phải làm việc trong cửa hàng máy của nhà tù. Anh ta nhờ cha chuyển lời chào tới con.

Dịch giả: Thu Nguyên

- Con sẽ phải tự ḿnh đến thăm anh ấy trong một ngày gần đây.
Cha Ryan ngồi vào ghế của ông, nh́n cô chằm chằm cho tới khi Jennifer nói:
- Con có thể làm điều ǵ cho cha, thưa cha.
Mặt ông rạng rỡ lên:
- À, thôi được, cha biết con có lẽ bận lắm nhưng bây giờ con hỏi, cha muốn nói là một người bạn cha có chút vấn đề. Cô ta bị tai nạn. Cha nghĩ rằng con là người có thể giúp đỡ cô ta.
Jennifer trả lời như máy:
- Bảo cô ấy đến gặp con, thưa cha.
- Cha nghĩ con phải đi đến đó. Cô ấy bị cụt cả chân tay.
                                                          
o0o

Connie Garrett sống ở một căn hộ nhỏ và sạch sẽ tại phố Houston. Một bà già tóc bạc trắng đeo tạp dề ra mở cửa cho Jennifer.
- Tôi là Martha Steele, d́ của Connie. Tôi sống cùng Connie. Xin mời cô vào. Cháu tôi đang đợi cô đấy.
Jennifer bước vào căn pḥng khách có đồ đạc khá sơ sài Connie Garrett tựa vào gối đỡ bên trong một chiếc ghế bành rộng. Jennifer bị sốc bởi sự trẻ trung của cô ta. Cô cứ tưởng là sẽ gặp một phụ nữ già hơn.
Connie Garrett khoảng 24 tuổi, bằng tuổi Jennifer. Ánh hào quang tuyệt vời hiện ra trên khuôn mặt cô ta và Jennifer cảm thấy kinh sợ v́ đó chỉ như là một bức tượng bán thân không hề có chân tay gắn vào. Cô phải cố tránh không rùng ḿnh.
Connie Garrett cười thân mật với cô và nói:
- Ngồi xuống đi, Jennifer. Tôi có thể gọi cô là Jennifer được chứ? Cha Ryan đă nói nhiều với tôi về cô. Và tất nhiên là tôi đă thấy cô trên vô tuyến. Tôi rất vui mừng là cô có thể đến.
Jennifer định nói: "Tôi rất vui ḷng", nhưng chợt nhận ra điều đó dường như vô nghĩa biết bao. Cô ngồi xuống một chiếc ghé mềm, dể chịu, đối diện với cô gái trẻ.
- Cha Ryan nói rằng cô bị tai nạn vài năm trước. Cô có muốn nóí với tôi chuyện đă xảy ra thế nào không?
- Tôi e rằng đó là lỗi do tôi. Tôi đang sang đường. Tôi bước khỏi vỉa hè, trượt và ngă xuống trước một chiếc xe tải.
- Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi?
- Vào tháng 12 ba năm trước. Tôi đang trên đường đến cửa hàng Bloomingdale để mua hàng nhân dịp Nôen.
- Chuyện ǵ đă xảy ra sau khi xe tải cán phải cô?
- Tôi chẳng nhớ ǵ cả. Tôi thức giấc tại bệnh viện. Họ nói với tôi là xe cấp cứu đă chở tôi đến đó. Xương sống tôi bị thương. Sau đó, họ phát hiện ra xương bị hoại và nó lan rộng ra măi đến khi… - Cô ta ngừng lại và cố nhún vai. Đó là một cử chỉ rất đáng thương. - Họ cố lắp chân tay giả cho tôi nhưng không được.
- Cô đă kiện chưa?
Cô ta nh́n Jennifer bối rối:
- Cha Ryan không nói cho cô biết à?
- Nói ǵ với tô cơ?
- Luật sư của tôi kiện công ty giao thông công chính có xe đâm tôi, nhưng chúng tôi đă thua kiện. Chúng tôi kháng án và lại thất bại nốt.
Jennifer nói:
- Cha lẽ ra phải nói điều đó. Nếu như ṭa thượng thẩm đă bác đơn của cô, tôi e rằng không thể làm ǵ được nữa.
Connie Garrett gật đầu.
- Tôi thực sự không tin như vậy. Tôi chỉ nghĩ… à mà cha Ryan nói cô có thể làm được những việc thần kỳ.
- Đó là việc của cha, c̣n tôi chỉ là một luật sư thôi.
Cô thấy bực với cha Ryan v́ đă để Connie Garrett hy vọng hăo huyền. Jennifer quyết định chắc chắn sẽ nói chuyện lại với đức cha.
Bà già vẫn đang hút bụi ở phía sau pḥng.
- Tôi có thể mời cô một chút ǵ không, thưa cô Palker? Trà và bánh được chứ?
Jennifer đột nhiên thấy ḿnh rất đói v́ cô đă không có thời giờ để ăn trưa. Nhưng khi nghĩ rằng ḿnh ngồi đối diện với Conme Garrett, trong khi cô ta phải chịu bón ăn th́ không thể chịu được.
- Thôi, cám ơn bà, Jennifer nói dối, - Tôi vừa ăn trưa xong.
Jennifer chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Cô cố nói vài lời vui vẻ trước khi đi, nhưng không nghĩ được ǵ hết. Đức cha Ryan chết tiệt này?
- Tôi… tôi thực sự xin lỗi. Tôi mong rằng tôi…
Connie Garrett mỉm cười và nói:
- Xin cô không phải bận tâm về việc đó.
Chính nụ cười đó đă làm thay đổi mọi sự. Jennifer chắc rằng nếu như cô ở địa vị Connie Garrett, cô sẽ không thể bao giờ c̣n mỉm cười được.
- Luật sư của cô là ai? - Jennifer bỗng nghe thấy giọng ḿnh.
- Melvin Hutcherson. Cô biết ông ấy không?
- Không, nhưng tôi sẽ thử t́m xem. - Mặc dù không định thế nhưng cô vẫn nói tiếp - Tôi sẽ nói chuyện với ông ta.
- Cô thật là tuyệt vời. - Giọng nói Connie Garrett đầy ngưỡng mộ.
Jennifer nghĩ rằng cuộc sống của cô gái là như thế đó ngồi suốt ngày, suốt tháng, suốt năm hoàn ṭan không có ích ǵ, không thể làm ǵ ngay cả cho bản thân cô.
- Tôi e rằng, tôi không thể hứa ǵ cả.
- Tất nhiên là không rồi. Nhưng cô cũng phải biết một điều ǵ đó, phải không thưa cô Jennifer? Tôi cảm thấy vui hơn chỉ v́ là cô đă đến.
Jennifer từ từ đứng dậy. Đă đến lúc phải bắt tay chào, nhưng tay đâu để mà bắt chứ. Cô nói ngượng ngập:
- Rất vui được gặp cô, cô Connie ạ Tôi sẽ có trả lời cho cô.
Trên đường về văn pḥng, Jennifer nghĩ về cha Ryan và quyết tâm rằng cô sẽ không bao giờ nhượng bộ trước sự lấy ḷng của ông ta nữa. Bất kỳ ai cũng không thể làm ǵ cho cô gái tàn phế tội nghiệp đó, và làm cho cô ấy nuôi đôi chút hy vọng nào đó th́ thật là không tốt. Nhưng cô phải giữ lời hứa. Cô sẽ nói chuyện với Melvin Hutcherson.
Khi Jennifer trở lại văn pḥng, có một loạt thư nhắn gửi cô. Cô nh́n nhanh qua chúng, t́m kiếm xem Adam Warner có nhắn ǵ không, nhưng không hề có.


Chương 12

Melvin Hutcherson là một người thấp bé, hói trán, có mũi tẹt nhỏ và đôi mắt xanh nhạt. Ông ta có một loạt văn pḥng ở khu Bờ Tây nghèo nàn. Bàn của cô thư kư trống trải.
- Cô ấy đi ăn trưa rồi, - Melvin Hutcherson giải thích.
Jennifer tự hỏi liệu ông ta có thư kư riêng không?
Ông ta đưa cô vào pḥng riêng, không rộng hơn pḥng đón khách là mấy.
- Cô nói với tôi qua điện thoại là cô muốn nói chuyện về vấn đề của Connie Garrett.
- Đúng vậy, thưa ông.
Ông ta nhún vai:
- Cũng không có ǵ đáng nói cả. Chúng tôi đă kiện và thua cuộc. Hăy tin tôi đi, tôi đă làm việc hết ḿnh cho cô ta đấy.
- Ông cũng lo việc chống án à?
- Vâng. Chúng tôi cũng thất bại trong vụ đó. Tôi e rằng cô không làm ǵ được hơn đâu. - Ông ta nh́n cô trong giây lát. - V́ sao cô muốn lăng phí thời gian vào những chuyện như thế này. Cô đang nổi tiếng. Cô có thể làm những vụ kiện được nhiều tiền đấy.
- Tôi đang muốn giúp một người bạn. Tôi muốn xem biên bản vụ án th́ không phiền ǵ ông chứ?
- Cô cứ tự nhiên, - Hutcherson nhún vai - Đó là tài sản chung mà.
Jennifer dành cả tối để xem hết giấy tờ vụ kiện Connie Garett. Điều làm cho cô kinh ngạc là Melvin Hutcherson đă nói lên sự thật: ông ta đă làm việc hết sức ông ta đă buộc cả công ty ô tô quốc gia và thành phố là bên bị cáo, và yêu cầu có hội đồng xét xử. Hội đồng đă miễn tội cho cả hai bị cáo.
Sở vệ sinh thành phố đă làm hết sức để đố́ phó với cơn băo tuyết tràn qua thành phố tháng Chạp năm đó; mọi trang thiết bị đă được sử dụng. Thành phố cũng lập luận rằng cơn băo là do Chúa trời gây nên, và nếu như có sao nhăng điều ǵ là do lỗi của Connie Garrett.
Jennifer đọc sang những lời buộc tội công ty vận tải.
Ba nhân chứng đă khẳng định rằng người lái xe đă cố dừng chiếc xe tải lại để tránh đâm nạn nhân, nhưng xe đă bị quay tṛn và đâm phải cô ta. Bản án có lợi cho bên bị cáo được ban xét chống án tán thành và vụ việc đó coi như đă xong.
Jennifer đọc xong biên bản vụ án lúc 3 giờ sáng. Cô tắt đèn nhưng không thể ngủ được. Trên giấy tờ th́ công lư được thực hiện. Nhưng h́nh ảnh của Connie Garrett luôn hiện lên trong đầu cô. Một cô gái ở tuổi 20, cụt cả chân tay. Jennifer h́nh dung ra chiếc xe tải đâm vào cô gái trẻ, về sự tức giận ghê gớm mà cô gái phải chịu đựng, hàng loạt cuộc giải phẫu kinh khủng đă được thực hiện để cắt dần tay chân cô gái. Jennifer bật đèn lên và ngồi dậy trên giường. Cô quay số điện thoại nhà ở của Melvin Hutcherson.
- Trong biên bản không nói ǵ về các bác sĩ cả, - Jennifer nói vào điện thoại. - ông đă xem xét khả năng sơ suất về y tế không?
Một giọng thiếu ngủ đáp:
- Đồ mất dạy nào đó?
- Tôi là Jennifer Parker đây, ông đă…
- Lạy Chúa tôi! Bây giờ là… là 4 giờ sáng đấy! Cô không có đồng hồ à!
- Điều này rất quan trọng. Trong đơn kiện không nhắc tới tên bệnh viện. Thế những ca giải phẫu của Connie Garrett th́ sao? Ông đă kiểm tra lại chúng chưa?
Melvin Hutcherson im lặng một chút trước khi cố gắng tập hợp lại suy nghĩ của ḿnh.
- Tôi đă nói chuyện với trưởng các khoa thần kinh và chỉnh h́nh ở bệnh viện đă chăm sóc cô ấy. Việc phẫu thuật là cần thiết để cứu sống cô. Các cuộc phẫu thuật được các chuyên gia giỏi nhất ở đó thực hiện và đă hoàn hảo. Bởi vậy trong đơn kiện không nhắc tới tên bệnh viện.
Jennifer bỗng nhiên cảm thấy bực tức.
- Ra vậy đấy!
- Thôi này, tôi đă nói trước với cô rồi, cô lăng phí thời giờ về vụ này đấy. Tại sao chúng ta không ngủ một chút đi?
Sau đó tiếng đặt máy đập vào tai Jennifer. Cô tắt đèn và nằm lại. Nhưng giấc ngủ c̣n xa vời hơn bất cứ lúc nào. Sau một lúc Jennifer phải từ bỏ cố gắng, nhỏm dậy và pha một ấm cà phê. Cô ngồi trên ghế dài uống cà phê, ngắm nh́n mặt trời mọc trên đường chân trời Manhattan, một màu hồng nhạt dần dần trở thành khối đỏ ối rực rỡ.
Jennifer thấy bực dọc. Mọi sự bất công đều có phương cách đền bù theo luật. Có công bằng không trong vụ Connie Garrett? Cô liếc nh́n đồng hồ trên tường. Đă 6 giờ rưỡi rồi. Jennifer nhấc lại điện thoại và gọi số của Melvin Hutcherson.
- Ông đă kiểm tra hồ sơ của người lái xe tải chưa?
Jennifer hỏi.
Một giọng ngái ngủ cất lên:
- Giê-su-ma, lạy Chúa tôi! Cô không thuộc loại người bị điên đấy chứ? Cô ngủ khi nào vậy?
- Người lái xe tải công cộng ấy. Ông đă kiểm tra hồ sơ của anh ta chưa?
- Thưa quư cô, quư cô bắt đầu xúc phạm tôi rồi đó.
- Xin lỗi ông - Jennifer năn nỉ, - Nhưng tôi phải biết.
- Câu trả lời là có ạ. Anh ta có lư lịch tốt. Đây là tai nạn đầu tiên anh ta gây ra.
Lối đó đă bị đóng kín rồi. Jennifer suy nghĩ mông lung.
- Ra thế đó.
- Cô Parker ạ, - Melvin Hutcherson nói, - cô hăy gia ơn cho tôi nhé được không? Nếu như cô muốn hỏi nữa, hăy gọi tôi vào giờ làm việc.
- Xin lỗi ông, - Jennifer nói lơ đăng. - Ông ngủ lại đi.
- Cám ơn cô lắm.
Jennifer đặt máy. Đă đến giờ mặc quần áo đi làm rồi.


Chương 13

Đă ba tuần qua kể từ khi Jennifer ăn tối với Adam tại nhà hàng Lutece.
Cô cố gắng không nghĩ về anh nhưng mọi việc đều làm cho cô nhớ đến Adam: những câu nói t́nh cờ, gáy của một người lạ hoặc một cái cravát giống như cái anh đă từng đeo. Có nhiều người đang cố hẹn ḥ với cô. Những khách hàng, những luật sư mà cô đă từng phản bác tại ṭa án và cả viên chánh án của phiên ṭa, buổi tối đă mời cô nhưng Jennifer không muốn ai cả.
Các luật sư đă mời cô đi dự các buổi mà được người ta gọi mỉa mai là "ăn ngủ", nhưng cô không hề thích thú.
Sự độc lập của cô là sự thách đố đối với đàn ông.
Ken Bailey luôn ở đó nhưng điều này không làm cho Jennifer bớt cô đơn. Chỉ có một người có thể làm được điều đó thật đáng nguyền rủa anh ta?
Anh ta đă gọi điện tới vào một buổi sáng thứ hai.
- Anh nghĩ rằng, anh cần thử liệu xem em có thời gian rỗi để đi ăn trưa hôm nay không?
Cô không rỗi răi nhưng cô nói:
- Tất nhiên em rỗi.
Jennifer đă tự thề rằng nếu Adam điện thoại lại cô sẽ tỏ ra thân mật nhưng có khoảng cách, nhă nhặn nhưng chắc chắn sẽ không sẵn ḷng.
Nhưng lúc nghe giọng nói của Adam, cô đă quên hết mọi điều và nói tất nhiên là em rỗi.
Đó là từ cuối cùng trên thế giới này mà lẽ ra cô không nên nói.
Họ ăn trưa tại một quán ăn nhỏ ở khu Hoa kiều, và họ nói chuyện liên tục hai giờ mà tưởng chừng như mới có hai phút. Họ nói chuyện về luật, về chính trị, về sân khấu và đă giải quyết tất cả những vấn đề phức tạp trên thế giới. Adam rất thông minh, hiểu biết và tinh nhanh. Anh thực sự rất quan tâm đến việc Jennifer đang làm và đă sung sướng tự hào trước những thành công của cô. Anh ấy có quyền như vậy, Jennifer thầm nghĩ. Nếu không có anh ấy th́ ḿnh đă về Kelso, bang Washington rồi.
Khi Jennifer trở lại văn pḥng, Ken Bailey đang đợi cô.
- Ăn trưa ngon chứ?
- Vâng cảm ơn anh.
- Adam Warner sẽ là một khách hàng phải không? - Giọng của anh cố thản nhiên.
- Không, Ken ạ Chúng tôi chỉ là bạn thôi. - Đó là sự thực.
Tuần tiếp theo Adam mời Jennifer ăn trưa tại pḥng ăn riêng của Công ty luật của anh. Jennifer có ấn tượng trước khu nhà văn pḥng hiện đại và đồ sộ.
Adam đă giới thiệu cô với những thanh niên khác của công ty, và Jennifer cảm thấy đôi chút tự hào v́ dường như họ đă biết mọi điều về cô. Cô đă gặp Steward Needham một người góp cổ phần lâu năm. Ông ta có thái độ lịch thiệp xa cách với Jennifer và cô nhớ ra rằng Adam đă lấy cháu gái ông ta.
Adam và Jennifer ăn trưa trong pḥng ăn được đóng panô bằng gỗ, do một đầu bếp và hai người hầu bàn phụ trách.
- Đây là nơi các bên góp cổ phần đă đưa ra các vấn đề khó khăn của họ.
Jennifer tự hỏi liệu có phải anh đang nói đến cô không. Cô thật khó ḷng tập trung vào bữa ăn được.
Jennifer nghĩ về Adam cả buổi chiều hôm đó. Cô biết rằng cô phải quên anh đi và không được gặp anh nữa. Anh đă thuộc về một người đàn bà khác.
Tối đó, Jennifer cùng Ken Bailey đi xem vở "Hai rồi lại hai" vở diễn mới của Richard Rodgers.
Khi họ bước vào khoảng hành lang rộng, đám đông đang ồn ào, náo nhiệt và Jennifer đă quay ra xem chuyện ǵ đang xảy ra. Một chiếc xe ôtô đen và dài tiến đến bên hè phố và một cặp bước ra khỏi ôtô.
- Chính ông ta đấy! - một người đàn bà kêu lên và mọi người bắt đầu xúm quanh ôtô. Người lái xe vạm vỡ bước sang một bên và Jennifer trông thấy Michael Moretti cùng vợ y. Chính là đám đông đang tập trung vào Michael. Y trông như một anh hùng dân gian, đẹp trai như một tài tử điện ảnh, đầy can đảm như trí tưởng tượng của mọi người. Jennifer đứng ở hành lang quan sát khi Michael Moretti cùng vợ đi qua đám đông.
Michael đi sát qua cách Jennifer khoảng một mét và trong giây lát mắt họ gặp nhau. Jennifer chú ư thấy đôi mắt y đen đến nỗi cô không thể thấy con người của y. Một lúc sau y biến mất vào trong rạp hát.
Jennifer không thể thích thú ngồi xem được. H́nh ảnh của Michael Moretti đă mang lại ḍng kư ức bẽ bàng trước đây. Jennifer đề nghị Ken đưa cô về nhà ngay khi hết hồi thứ nhất.
Adam gọi điện cho Jennifer vào ngày hôm sau và Jennifer đă tự vạch quyết tâm phải từ chối lời mời của anh. "Cảm ơn anh Adam, nhưng em thực sự rất bận". Cô tự nhủ.
Nhưng Adam lại nói:
- Anh phải đi nước ngoài một thời gian.
Câu nói như một cú đấm thốc vào bụng.
- Anh phải đi bao… bao lâu?
- Chỉ vài tuần thôi. Anh sẽ gọi điện cho em khi anh trở về.
- Thế nhé! - Jennifer cố nói vui vẻ. - Chúc anh đi tốt đẹp.
Cô cảm giác như bị chết điếng. Cô h́nh dung Adam đang trên băi biển ở Rio, được các cô gái nửa trần truồng vây quanh hay ở trong nhà cḥi tại thành phố Mexicô, uống nước trái cây cùng cô gái mắt đen vừa đến tuổi cập kê, hay ở nhà gỗ tại Thuỵ Sĩ đang làm t́nh với… Thôi đi! Jennifer tự nhủ. Lẽ ra cô phải hỏi anh sẽ đi đâu. Có thể là chuyến đi v́ công việc đến một nơi gớm ghiếc nào đó, mà anh không có thời gian dành cho phụ nữ, có thể là giữa sa mạc nơi anh sẽ làm việc 24 giờ một ngày.
Lẽ ra cô nên đề cập đến vấn đề đó, tất nhiên là phải tự nhiên hơn như là anh phải đi máy bay lâu không? Anh nói được ngoại ngữ nào không? Nếu như anh đến Paris, nhớ mua cho em ít chè Verveine. Em nghĩ rằng việc săn bắn có lẽ vất vả lắm nhỉ. Anh có mang vợ cùng đi không? Ồ, ḿnh lẩn thẩn rồi hay sao?
Ken bước vào pḥng và nh́n cô chằm chằm.
- Em đang nói ǵ với chính ḿnh vậy. Em vẫn khoẻ chứ?
- Không! - Jennifer như muốn hét lên. "Tôi cần bác sĩ. Tôi muốn tắm nước lạnh. Tôi cần Adam Warner". Nhưng cô nói:
- Tôi vẫn khoẻ. Chỉ hơi mệt mỏi một chút thôi!
- Sao em không đi ngủ sớm vào tối nay đi?
Cô tự hỏi không hiểu Adam cũng sẽ đi ngủ sớm hay không.

o0o

Cha Ryan gọi điện tới.
- Tôi vừa đến gặp Connie Ganett. Cô ấy nói với tôi là cô đă đến đó vài lần.
- Vâng, thưa cha. - Nhưng các cuộc thăm viếng chỉ nhằm giảm bớt cảm giác tội lỗi, bởi v́ cô không thể giúp ǵ cả. Thật là đáng bực.
Jennifer lao ḿnh vào công việc nhưng mấy tuần lễ tưởng chừng như kéo dài lê thê. Cô hầu như ngày nào cũng ở ṭa án, và hầu như mọi tối đều đọc lại các bản tóm tắt phiên ṭa.
- Bớt làm đi em. Em sẽ tự giết ḿnh đó, - Ken khuyên cô.
Nhưng Jennifer cần phải vắt kiệt sức ḿnh cả về tinh thần và thể xác. Cô không muốn có thời gian để suy nghĩ. Ḿnh là người điên rồi, cô thầm nghĩ. Một kẻ điên thật sự. Măi bốn tuần sau Adam mới gọi lại.
- Anh vừa về tới nhà đây, - anh nói. Giọng nói của anh làm cô run lên v́ sung sướng. - Chúng ta có thể gặp nhau để ăn trưa ở đâu đó được không?
- Vâng. Em mong như vậy, Adam ạ. - Cô nghĩ rằng ḿnh đă giữ thái độ đàng hoàng. Chỉ nói đơn giản là "em mong như vậy, Adam ạ" thôi
- Gặp ở Pḥng cây sồi ở Plaza được chứ?
- Được ạ.
Đó là một pḥng ăn giống như chỉ dành cho công chuyện và thiếu vẻ lăng mạn, chứa đầy những kẻ buôn bán đổi chác, những người môi giới chủ ngân hàng đều tuổi trung niên giầu có. Từ lâu nó đă là một trong pháo đài c̣n lại chỉ dành riêng cho đàn ông, và gần đây mới mở cửa cho đàn bà.
Jennifer đến sớm và kiếm chỗ ngồi. Vài phút sau, Adam xuất hiện. Jennifer ngắm nh́n vóc dáng cao gầy đó đang tiến về phía cô và bỗng nhiên mồm miệng cô như khô cứng. Anh trông rám nắng và Jennifer tự hỏi liệu những câu chuyện hoang tưởng của cô về Adam với các cô gái trên băi biển có phải là sự thực không.
Anh mỉm cười với cô và cầm tay cô. Trong giây phút đó Jennifer đă biết rằng những lập luận của cô về Adam Warner hay những người đă có vợ đều không đáng phải để ư đến. Cô không thể tự làm chủ ḿnh.
Như thể là ai đó đang dẫn dắt cô, nói với cô điều cô nên làm, nói với cô điều cô phải làm. Cô không thể giải thích chuyện ǵ đang xảy ra với cô bởi v́ cô chưa từng trải qua những việc như vậy. Hăy gọi đó là phản ứng hoá học chẳng hạn, cô thầm nghĩ. Hoặc gọi là nghiệp chướng hay là thiên đường. Tất cả những điều Jennifer biết, là cô muốn ở trong ṿng tay Adam Warner hơn bất cứ những ǵ cô từng muốn trong cuộc đời. Ngắm nh́n anh, cô h́nh dung đến lúc anh đang làm t́nh với cô ôm cô trong tay, cơ thể rắn chắc của anh ở trên cô, bên trong cô, và cô cảm thấy mặt ḿnh đỏ dần lên.
Adam nói giọng xin lỗi:
- Xin lỗi anh báo quá gấp. Một khách hàng vừa mới hủy bỏ bữa ăn trưa hôm nay.
Jennifer thầm cầu nguyện cho ông khách hàng đó.
- Anh mang cho em cái này đây, - Adam nói. Đó là chiếc khăn quàng bằng lụa ánh màu vàng và xanh rất đáng yêu. Khăn này ở Milan.
À đó là nơi anh ấy đă đến. Các cô gái Italia.
- Đẹp quá, anh Adam ạ. Em cảm ơn anh.
- Em đă đến Milan chưa?
- Chưa ạ, nhưng em đă được xem các bức ảnh về nhà thờ ở đó. Thật là tuyệt vời.
- Anh không thích xem phong cảnh lắm. Nguyên lư của anh là nếu như anh đă thấy một nhà thờ, tức là anh đă thấy mọi nhà thờ khác.
Sau này, khi Jennifer nghĩ về bữa ăn đó, cô đă cố nhớ xem họ đă nói chuyện ǵ, họ đă ăn ǵ, ai đă dừng lại bên bàn chào Adam, nhưng những ǵ cô có thể nhớ là sự gần gũi bên Adam, sự đụng chạm và cái nh́n của anh. Như thể anh đă bỏ bùa mê cho cô và cô đă bị thôi miên, không thể thoát ra được. Đă có lúc Jennifer nghĩ: ḿnh biết phải làm ǵ. Ḿnh sẽ ân ái với anh ấy. Chỉ một lần thôi. Nó không thể tuyệt diệu như ḿnh tưởng tượng. Sau đó ḿnh sẽ có thể quên được anh ấy.
Khi tay họ chẳng may chạm vào nhau, họ cảm thấy như bị điện giật. Họ ngồi đó nói chuyện về mọi chuyện nhưng những lời nói của họ như vô nghĩa. Họ ngồi bên bàn, trói ḿnh vào cơn ôm ấp vô h́nh, như đang âu yếm nhau, đang ái ân dữ dội, trần truồng và say đắm.
Không ai trong họ nghĩ là họ đang ăn hay nói ǵ. Cơn đói khát cấp bách hơn đang giày ṿ họ và nó càng ngày càng tăng lên cho đến khi cả hai đều không thể chịu được nữa.
Giữa bữa ăn, Adam đặt tay ḿnh lên trên tay Jennifer và nói hơi lạc giọng:
- Jennifer này…
Cô thầm th́:
- Vâng, chúng ḿnh hăy ra khỏi đây đi.
Jennifer đợi trong hành lang đông đúc trong khi Adam làm thủ tục đăng kư trọ tại bàn. Người ta cho họ thuê một pḥng ở khu cổ kính của khách sạn Plaza, trông ra phố 58. Họ đi bằng thang máy mặt phía sau và Jennifer tưởng chừng như dài vô tận.
Nếu Jennifer không thể nhớ ǵ về bữa ăn th́ cô đă nhớ mọi vật trong căn pḥng. Hàng năm sau, cô có thể nhớ lại được quang cảnh, màu sắc khăn trải và thảm, cũng như từng bức tranh và từng đồ vật. Cô có thể nhớ được những âm thanh của thành phố ở măi bên dưới vang vọng vào căn pḥng. H́nh ảnh của buổi chiều hôm đó sẽ đọng măi trong quăng đời c̣n lại của cô. Đó là một tiếng nổ chậm răi mang nhiều màu sắc thần bí.
Đó là khi Adam cởi quần áo cho cô, là thân thể thon gày nhưng khoẻ mạnh của Adam, sự thô bạo và nhẹ nhàng của anh. Đó là tiếng cười và sự âu yếm. Sự thèm khát lẫn nhau đă lên đến cực điểm phải thoả măn. Đến khi Adam bắt đầu ân ái với cô, những từ loé lên trong suy nghĩ của Jennifer là ḿnh thua cuộc mất rồi.
Họ lại tiếp tục âu yếm măi và mỗi lần đều là sự sung sướng hầu như không thể chịu đựng được.
Hàng giờ sau, khi họ nằm bên nhau yên lặng, Adam nói:
- Anh cảm thấy như là mới sống lần đầu trong đời.
Jennifer vuốt ve nhẹ bộ ngực anh và bật cười lớn.
Adam nh́n cô thắc mắc:
- Chuyện ǵ mà cười vậy?
- Anh biết em đă tự nhủ ǵ không? Là nếu như em ăn nằm với anh một lần thôi th́ em có thể quên được anh đi.
Anh vặn ḿnh lại và nh́n vào mắt cô.
- Rồi sao…
- Em đă nhầm. Em cảm thấy như thể anh là một phần của cơ thể em. Ít ra… - Cô ngập ngừng - một phần của anh là một phần cơ thể em.
Anh biết cô đang nghĩ ǵ.
- Chúng ḿnh sẽ t́m cách giải quyết việc đó, - Adam nói.
- Mary Beth thứ hai sẽ đi châu Âu cùng với d́ cô ấy trong một tháng.


Chương 14

Jennifer và Adam Warner hầu như tối nào cũng ở bên nhau.
Anh ngủ đêm đầu tiên ở căn hộ nhỏ bé, thiếu tiện nghi của cô và sáng hôm sau anh tuyên bố.
- Chúng ḿnh sẽ nghỉ hôm nay để đi t́m chỗ ở tươm tất cho em.
Họ cùng nhau đi t́m nhà và sẩm tối Jennifer đă kư thuê một căn hộ ở ṭa nhà chọc trời mới gọi là Tháp Balmont gần Sutton Place. Biển trước cửa ṭa nhà đề chữ "đă bán".
- Sao chúng ḿnh lại vào làm ǵ, - Jennifer hỏi.
- Em sẽ thấy.
Căn hộ họ xem là một nhà gồm 5 pḥng đáng yêu nhất, trang trí đồ đạc rất đẹp. Đó là căn nhà xa xỉ nhất mà Jennifer từng thấy. Có một pḥng ngủ chính và pḥng tắm ở trên gác, dưới nhà là pḥng ngủ cho khách với bồn tắm riêng, và một pḥng khách trông ra cảnh ngoạn mục của sông Đông và của thành phố. Căn hộ có thềm nhà rộng, có bếp và pḥng ăn.
- Em có thích nó không? - Adam hỏi.
- Thích không ấy à? Em mê nó là khác. - Jennifer thốt lên. - nhưng có hai vấn đề, anh yêu ạ. Thứ nhất là em không đủ tiền. Và thứ hai là nếu như có đủ, nó lại thuộc về người khác rồi.
- Nó thuộc về công ty luật của bọn anh. Các anh cho các nhân vật quan trọng thuê khi đến thăm đây. Anh sẽ bảo họ t́m thuê nơi khác.
- Thế tiền thuê nhà th́ sao?
- Anh sẽ lo cho. Anh…
- Không được.
- Đừng có điên, em yêu. Anh có thể dễ dàng lo việc đó và…
Cô lắc đầu:
- Anh không hiểu em, Adam ạ. Em không có ǵ cho anh cả ngoài chính ḿnh. Em muốn đó là quà cho anh.
Anh ôm cô vào ḷng và cô nhích gần vào anh và nói:
- Em biết sẽ làm ǵ… Em sẽ làm việc buổi tối…
Vào ngày thứ 7 họ miệt mài đi mua sắm. Adam mua cho Jennifer một bộ váy ngủ lụa và váy rốp rất đẹp ở cửa hàng Bonwit Teller, và Jennifer đă mua cho Adam một chiếc áo sơ mi nhăn Tumbull và Asser. Họ cùng mua một bộ cờ vua ở hiệu Gimbel và bánh pho mát ở hiệu Junior gần cửa hàng Abraham và Straus. Họ mua bánh pudding mận hăng Fortnum và Mason, và sách ở cửa hàng Doubleday. Họ đă đến cửa hàng Gammon và Cas-well-Massey, và Adam mua cho Jennifer đủ nước hoa để dùng trong 10 năm. Họ ăn tối ở góc phố cạnh căn hộ của họ. Họ thường gặp nhau tại căn nhà vào buổi tối sau giờ làm việc và thảo luận các vấn đề trong ngày, và Jennifer thường nấu ăn trong khi Adam dọn đẹp bàn. Sau đó, họ đọc sách hay xem vô tuyến truyền h́nh, hay chơi bài hoặc cờ vua. Jennifer hay nấu các món ăn mà Adam ưa thích.
- Em không biết xấu hổ, - cô nói với anh. - Em sẽ không dừng lại trước bất cứ việc ǵ.
Anh gh́ chặt lấy cô.
- Em đừng làm như vậy.
Thật lạ lùng, Jennifer thầm nghĩ. Trước khi có t́nh ư với nhau họ thường gặp nhau công khai. Nhưng giờ là đôi uyên ương rồi, họ không dám xuất hiện cùng nhau trước công chúng, bởi vậy họ đến những nơi mà họ sẽ không gặp bạn bè, như các hiệu ăn gia đ́nh nhỏ ở trung tâm, hay buổi hoà nhạc thính pḥng tại khu trường âm nhạc ở phố thứ Ba. Họ đi xem vở kịch mới tại Câu lạc bộ nhà hát Ommi ở phố Mười Tám và ăn tối tại tiệm ăn Ư Grotta Azzurra trên phố Broome và ăn nhiều đến nỗi mà họ thề không đụng đến đồ ăn Ư trong một tháng trời. Chỉ có điều chúng ta không có được một tháng mà thôi, Jennifer thầm nghĩ. Mary Beth sẽ trở về sau hai tuần nữa.
Họ đến rạp Half Note để nghe nhạc Jazz tiền phong trong khu Làng và nh́n qua những cửa sổ của những pḥng tranh nghệ thuật nhỏ.
Adam rất thích thể thao. Anh đă đưa Jennifer đi xem tṛ chơi Knichs, Jennifer thích thú tṛ chơi đến nỗi cô reo ḥ đến lạc giọng vào chủ nhật họ thường ngủ lười, mặc bộ đồ ngủ, ăn sáng, thay nhau đọc từng phần tờ Thời báo và lắng nghe những tiếng chuông nhà thờ vọng khắp vùng Manhattan, mang theo những lời nguyện cầu của chúng.
Jennifer nh́n sang phía Adam đang tập trung giải tṛ đố chữ và thầm nghĩ: Hăy nói một lời cầu nguyện cho em, cô biết rằng những ǵ cô đang làm là sai lầm.
Cô biết điều đó không thể kéo dài được. Vậy mà cô chưa hề biết niềm hạnh phúc và sự sung sướng như vậy.
Những đôi t́nh nhân sống ở thế giới đặc biệt, nơi mọi giác quan nhạy bén hơn, và niềm vui với Adam mà hiện nay Jennifer đang cảm thấy đáng hơn mọi giá mà sau này cô sẽ phải trả. Cô biết rằng cô sẽ phải trả giá.
Thời gian đă đi theo một chiều khác Trước kia cuộc sống của Jennifer được tính từng giờ và những cuộc gặp gỡ với khách hàng. Bây giờ thời giờ của cô được đếm từng phút mà cô có thể dành cho Adam. Cô nghĩ về anh khi cô bên anh và cô nghĩ về anh khi cô xa anh.
Jennifer đă đọc về những chuyện người đàn ông bị đau tim trong ṿng tay t́nh nhân của họ, bởi vậy cô đă ghi số điện thoại bác sĩ riêng của Adam vào cuốn sổ tay điện thoại riêng của cô và đặt bên giường, để nếu có chuyện ǵ xảy ra th́ có thể giải quyết một cách kín đáo và Adam sẽ không bị ngượng.
Jennifer tràn ngập những t́nh cảm chưa hề có trong ḿnh. Cô chưa từng nghĩ ḿnh sẽ là người nội trợ nhưng cô muốn làm mọi thứ cho Adam. Cô muốn nấu ăn cho anh, giặt giũ và sắp xếp quần áo cho anh vào buổi sáng. Cô muốn chăm sóc anh.
Adam để một bộ quần áo tại căn hộ đó và anh dành mọi tối cho Jennifer. Cô sẽ nằm bên anh, ngắm anh ngủ thiếp đi và cô sẽ cố gắng thức càng lâu càng tốt, lo sợ mất đi giây phút của quăng thời gian quí giá bên nhau: Cuối cùng khi Jennifer không thể mở mắt được nữa, cô sẽ rúc vào cánh tay của Adam và ngủ thiếp đi, cảm thấy hài ḷng và an ṭan. Chứng mất ngủ từ lâu quấy rầy Jennifer đă biến mất. Bất cứ ma quỉ đêm khuya nào giày ṿ cô đă đều tan biến. Khi cô cuộn tṛn trong ṿng tay của Adam cô cảm thấy b́nh yên ngay.
Cô thích dạo quanh căn hộ trong những chiếc áo sơ mi của Adam và buổi tối cô thường mặc áo ngủ của anh. Nếu như buổi sáng cô c̣n ngủ khi anh rời nhà th́ Jennifer sẽ lăn qua phía của anh trên giường. Cô yêu mùi da thịt ấm áp của anh.
Dường như tất cả những bài hát về t́nh yêu đang phổ biến mà cô nghe được đều viết cho riêng Adam và cô Jennifer thầm nghĩ: Noël Coward đă nói đúng. Thật đáng kinh ngạc là thứ âm nhạc rẻ tiền lại có thể hữu hiệu như vậy.
Hồi lâu Jennifer đă nghĩ rằng, những cảm giác thân thể tràn ngập mà họ dành cho nhau sẽ tan đi theo thời gian, nhưng ngược lại nó càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô đă nói với Adam về bản thân ḿnh, những điều mà cô chưa từng nói với ai. Với Adam không cần phải che giấu ǵ. Cô là Jennifer Parker, bị lột trần trụi và anh vẫn yêu cô, đó là một điều kỳ lạ. Và họ cũng chung một sự kỳ lạ khác: đó là tiếng cười.
Không thể tưởng tượng được là cô ngày càng yêu Adam hơn. Cô mong muốn những ǵ họ có sẽ không bao giờ kết thúc. Nhưng cô biết điều đó sẽ xẩy ra. Lần đầu tiên trong đời cô trở nên mê tín. Adam thích một loại cà phê Kenya và cô mua chúng thường xuyên.
Nhưng mỗi lần cô chỉ mua một hộp nhỏ.
Một trong những nỗi lo sợ của Jennifer là có điều ǵ không hay sẽ xảy ra với Adam khi anh không ở bên cô và cô chỉ biết điều đó khi đọc báo hoặc nghe đài. Cô không bao giờ nói với anh về nỗi lo đó.
Khi có việc bận phải về muộn Adam thường để giấy lại để báo cho cô biết. Anh luôn để chúng ở những nơi mà Jennifer sẽ t́nh cờ t́m thấy: trong ổ bánh mỳ, ngăn tủ lạnh, có khi lại ở trong giày của cô nữa. Cô rất thú vị với tṛ đó và giữ những mảnh giấy ấy làm kỷ niệm.
Những ngày cuối cùng của họ bên nhau trôi đi thật nhanh với những hoạt động vui vẻ. Cuối cùng, đă là buổi tối mà hôm sau Maly Beth sẽ trở về. Jennifer và Adam ăn tối trong căn hộ của cô, nghe nhạc và ân ái.
Cả đêm đó Jennifer thao thức gh́ chặt Adam trong ḷng. Cô nghĩ về những ngày hạnh phúc của họ bên nhau.
Nỗi đau c̣n chưa đến.
Adam nói với cô trong bữa ăn sáng ngày hôm sau.
- Dù có ǵ xảy ra chăng nữa. Anh muốn em biết điều này: em là người phụ nữ duy nhất mà anh thực sự yêu.
Và nỗi đau đă đến.


Chương 15

Công việc đă trở thành liều thuốc giảm đau mà Jennifer hoàn ṭan đắm ḿnh vào không c̣n thời gian dành cho suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Cô đă trở thành trung tâm chú ư của báo chí; báo nào cũng viết ngợi ca tài năng của nữ luật sư trẻ. Ngày càng có nhiều khách hàng t́m đến cô đến mức cô không c̣n đủ sức tiếp nhận tất cả đơn hàng. Chuyên môn chính của Jennifer là luật h́nh sự, thế rồi theo gợi ư và cả v́ sự giục giă của Ken, cô bắt đầu nhận các khách hàng khác nữa.
Ken Bailey đă trở thành thân thiết gắn bó với Jennifer hơn bao giờ hết. Anh đảm nhiệm công việc điều tra cho cô và tỏ ra vô cùng xuất sắc. Cô có thể trao đổi mọi vấn đề với anh và rất tôn trọng lời khuyên của anh.
Jennifer và Ken lại rời văn pḥng đến chỗ mới, lần này là mấy căn pḥng rộng răi ở đại lộ công viên.
Jennifer thuê hai luật sư trẻ là Dan Martin và Ted Hams, cả hai đều là nhân viên của Robert Di Silva, và cô thuê thêm hai thư kư nữa.
Dan Martin trước đây là cầu thủ bóng đá trường đại học Tây Bắc. V́ vậy anh có thế lực của một nhà thể thao và trí tuệ của một nhà khoa học.
Ted Harris hơi gày, thiếu tự tin. Anh đeo cặp kính cận dày cộp, và là một thiên tài.
Martin và Hams phụ trách phần việc tại hậu trường c̣n Jennifer xuất hiện tại các phiên ṭa xử.
Trên cửa ra vào căn pḥng có tấm biển đề:
"JENNIFER PARKER VÀ ĐỒNG SỰ"
Văn pḥng của họ có đủ loại khách hàng, từ việc bào chữa cho một công ty công nghiệp lớn bị kiện làm ô nhiễm môi trường, đến vụ một anh chàng nghiện rượu bị đánh và đuổi ra khỏi quán rượu. Đương nhiên, vụ say rượu này là món quà của cha Ryan.
- Hắn quả có chuyện lôi thôi một tí, - Cha Ryan nói chuyện với Jennifer. - Thực ra hắn là một người cha lương thiện biết chăm lo gia đ́nh, nhưng cuộc sống khốn khổ quá làm hắn đôi khi cũng quá chén một tư.
Jennifer chỉ c̣n biết mỉm cười. Cứ theo cha Ryan th́ dân xứ đạo của ông chả có ai là có tội cả. Cha chỉ có một mong muốn duy nhất là giúp họ thoát khỏi những tai hoạ mà do cẩu thả họ đă dấn vào. Một lư do làm Jennifer đồng cảm được với cha cố, là v́ về cơ bản nàng cũng hiểu được t́nh cảnh của những người khốn khổ này. Khách hàng của nàng là những người đang lâm vào cảnh khốn khó mà chẳng có ai cứu vớt, họ cũng chẳng có tiền, chẳng có sức để đương đầu với các thế lực mạnh và cuối cùng là bị đè bẹp. Từ công lư thường được ca tụng chủ yếu khi người ta vi phạm nó. Ở pḥng xử luật sư đại diện cho bên bị cũng như bên nguyên đều chẳng hề t́m kiếm công lư. Thắng kiện là mục tiêu của tṛ chơi.
Đôi khi Jennifer và cha Ryan nhắc đến Connie Garrett, nhưng câu chuyện bao giờ cũng làm Jennifer mệt mỏi. Vụ ấy thật là bất công và điều đó làm cô buồn giận.

o0o

Tại văn pḥng của ḿnh ở mặt sau nhà Tony, Michael Moretti ngồi xem Nick Vito cẩn thận quét căn pḥng bằng một dụng cụ điện tử để ḍ t́m băng ghi trộm. Qua các chỗ quen biết của ḿnh ở cảnh sát, Michael biết rằng chính quyền không cho phép cài băng ghi âm, nhưng đôi khi có một kẻ bắng nhắng như một thám tử trẻ chẳng hạn, có thể cài một băng ghi bất hợp pháp để ḍ la tin tức. Michael là người cẩn thận. Vào mỗi buổi sáng và mỗi buổi chiều đều cho người quét sạch sẽ văn pḥng và nhà ở của ḿnh. Y biết rằng y là mục tiêu số một của nửa tá dịch vụ tư vấn luật, nhưng y không hề lo sợ. Y biết họ làm ǵ nhưng họ không thể biết việc của y, và nếu có biết chăng nữa, họ cũng không có bằng cớ ǵ.
Đôi khi vào lúc đêm khuya Michael cũng ngó qua khe cửa sau của tiệm ăn và xem các nhân viên cục điều tra liên bang lấy rác của nhà y về để xem xét và thay vào đó rác khác.
Một lần Nick Vito nói:
- Lạy chúa, thưa ông, nếu bọn do thám này t́m được ǵ th́ sao?
Michael cười:
- Tao cũng chỉ mong vậy. Nhưng trước khi chúng tới đây th́ chúng ta đă đổi rác cho tiệm ăn bên cạnh rồi!
Không, các nhân viên của Cục Điều tra liên bang sẽ không động đến y. Hoạt động của gia đ́nh th́ cứ phát triển và Michael đă có ư đồ mà y chưa hề bộc lộ bao giờ. Chướng ngại vật duy nhất là Thomas Colfax.
Michael hiểu rằng y phải loại bỏ viên luật sư già này.
Y cần một cái đầu mới khác. Và lại một lần nữa y nghĩ tới Jennifer Parker.

o0o

Adam và Jennifer gặp nhau một tuần một lần và cùng ăn trưa. Điều đó chỉ làm khổ cho cả hai v́ họ không có thời gian dành riêng cho nhau, không có chỗ nào chỉ cho hai người với nhau. Hằng ngày gọi điện thoại cho nhau họ dùng mật danh. Chàng xưng là ông Adams và cô là bà Jây.
- Anh chẳng muốn lẩn trốn măi như thế này, - Adam nói.
- Em cũng vậy. - Nhưng chỉ nghĩ đến việc mất anh, cô đă hốt hoảng.
Jennifer lấy pḥng xử án là nơi lẩn trốn nỗi đau buồn riêng của cô. Đó là sân khấu, là nơi cô đấu trí với những địch thủ đáng gờm. Pḥng xử án là trường học của cô và cô học rất nhanh. Mỗi một vụ án là một tṛ chơi theo luật chặt chẽ mà chỉ có kẻ mạnh mới thắng, và Jennifer cương quyết trở thành kẻ mạnh.
Các cuộc đối chứng mà Jennifer tiến hành đă trở thành các màn kịch hấp dẫn, cô đạo diễn thật thuần thục, trôi chảy và nhanh nhẹn. Cô đă học được cách thu hút sự chú ư của viên hội thẩm chính, v́ đó là người có thể dẫn dắt các hội thẩm khác theo ư ḿnh.
Nh́n giầy cũng biết được tính cách của con người. Jennifer đặc biệt chú ư đến những thẩm phán đi giầy thuận tiện, bởi v́ những người này thường có tính t́nh thoải mái dễ chịu.
Cô học hỏi về chiến lược đấu trí, về kế hoạch tổng thể của một vụ xử, về chiến thuật, về các bước đi cụ thể. Cô đă trở thành điêu luyện trong việc mua quà tặng cho các nhân viên chánh án cô quen biết.
Jennifer bỏ hàng giờ để chuẩn bị cho mỗi vụ xử, lúc nào cũng tâm niệm một điều: vụ kiện được hay thua đă có thể biết ngay từ trước khi mang ra xử. Cô có tài đặt biệt danh cho các hội thẩm viên: Smith là người gân guốc biết dùng đến Helm - người lái được tầu; Newman chỉ là một đứa trẻ sơ sinh.
Thông thường ṭa xử nghỉ lúc 4 giờ và vào khoảng ấy nếu Jennifer đang đối chất một nhân chứng nào đó th́ cô cố t́nh kéo dài, đợi đến lúc gần 4 giờ cô mới đưa ra một cú đ̣n, để gây một ấn tượng sét đánh cho các hội thẩm cho đến sáng hôm sau.
Cô biết đọc ánh mắt, cử chỉ của người khác. Nếu nhân chứng nói dối trước ṭa th́ có những cử chỉ đặc biệt như: xoa cằm, mím môi, che miệng, kéo tai hoặc lấy tay chải tóc, Jennifer hiểu rơ những tín hiệu ấy và chờ tới lúc đó cô mới ra tay.
Jennifer cũng phát hiện ra rằng phụ nữ mà làm nghề luật h́nh sự th́ gặp nhiều bất lợi. Cô đang ở lănh thổ của giới mày râu. C̣n quá ít nữ luật sư h́nh sự và một số luật sư nam căm ghét cô. Một lần Jennifer thấy một mẩu giấy dán vào cặp tài liệu của cô: "Luật sư đàn bà".
Mỗi khi bắt đầu một vụ xử, phần lớn hội thẩm đều có định kiến với Jennifer, bởi v́ những vụ nhờ cô căi đều dính líu đến những chuyện đen tối bẩn thỉu, bởi vậy họ cứ hay cho cô và khách của cô là cùng một giuộc.
Người ta cứ nghĩ cô phải ăn mặc như Jane Eyre (1), nhưng cô không có ư định như vậy. Cô chú ư đến cách ăn mặc để làm sao không làm các hội thẩm viên nữ ghen tị, mà cũng phải ăn mặc làm sao để không ai nghĩ cô là có bệnh t́nh dục đồng tính. Đă có thời cô có thể cười khi nghĩ đến những lập luận này, nhưng kinh nghiệm tại pḥng xử đă cho cô thấy chúng hoàn ṭan có thực. V́ cô đă gây nghiệp trong thế giới đàn ông, cô phải làm việc gấp đôi và phải thông minh gấp đôi. Cô đă học cách phải chuẩn bị kỹ các vụ không phải chỉ về phía ḿnh, mà c̣n về cả phía đối phương nữa. Cô thường suy ngẫm về chiến lược của đối phương, đôi khi c̣n nằm trên giường hoặc ngồi ở văn pḥng của ḿnh.
Cô đặt ḿnh vào địa vị của đối phương và tự đặt câu hỏi cô sẽ làm ǵ ở địa vị đó? Cô có thể đánh được đ̣n bất ngờ ǵ? Cô là một viên tướng, đi cả hai nước cờ trong một trận sống mái.
Cynthia bấm nút chuông điện thoại nội bộ:
- Có người muốn nói chuyện với chị, nhưng ông ấy cứ nhất định không xưng danh mà cũng chẳng chịu nói cho em biết gọi về việc ǵ.
Cách đây 6 tháng, giá như có ai gọi kiểu đó th́ Cynthia chắc đă bỏ ống nghe xuống. Nhưng Jennifer đă dạy cô không bao giờ được bỏ qua bất kỳ trường hợp nào.
- Em cứ cho nói. - Jennifer trả lời.
Một lát sau cô nghe thấy một giọng đàn ông hỏi một cách thận trọng:
- Có phải Jennifer Parker đó không?
- Vâng, tôi đây.
Giọng nói lưỡng lự.
- Liệu nói chuyện qua đường dây này có an ṭan không?
- Được thôi. Tôi có thể giúp được ǵ ông nào?
- Không phải v́ tôi đâu. V́ một người bạn của tôi.
À tôi hiểu. Bạn ông có chuyện ǵ nào?
- Cần phải giữ bí mật, cô có hiểu ư tôi không?
- Tôi hiểu rồi.
Cynthia mang thư vào cho Jennifer.
- Chờ một chút", Jennifer nói thầm vào ống nghe.
- Bạn tôi bị chính gia đ́nh cô ấy nhốt vào nhà thương điên. Nhưng cô ấy không điên. Đó chỉ là một âm mưu mà thôi. Hiện nay người ta đang điều tra vụ này đấy.
Jennifer lơ đăng nghe. Cô kẹp ống nghe vào vai, trong khi đọc lướt đống thư từ Cynthia vừa mang tới.
Người đàn ông ở đầu dây kia tiếp tục:
- Cô ấy giàu và họ hàng cô ấy muốn lấy tiền của cô ấy.
Jennifer nói:
- Ông cứ nói tiếp đi! - và cô vẫn tiếp tục xem thư.
- Nếu họ biết tôi đang t́m cách giúp cô ấy th́ thế nào họ cũng sẽ khử tôi. Rất nguy hiểm, cô Parker ạ.
Một vụ rồ, Jennifer nghĩ. Cô nói:
- Tôi e rằng tôi cũng chẳng giúp được ǵ. Nhưng theo tôi ông nên t́m một bác sỹ tâm thần cho bạn ông.
- Cô không hiểu sự việc đâu. Tất cả bọn họ vào hùa với nhau quyết làm hại cô ấy.
- Tôi hiểu lắm chứ, - Jennifer nói với giọng an ủi.
- Cô có thể giúp cô ấy được không?
- Tôi không thể làm ǵ được đâu, nhưng tôi sẽ nói với ông điều này. Hăy cho tôi tên và địa chỉ của bạn ông, và nếu có thể, tôi sẽ xem.
Một lát im lặng. Cuối cùng người đàn ông nói:
- Xin cô nhớ cho, đây là một vụ tuyệt mật.
Jennifer sốt ruột chỉ muốn bỏ máy xuống. Người khách hàng đầu tiên trong ngày của cô đang trong pḥng đợi.
- Tôi nhớ rồi.
- Tên cô ấy là Cooper, Helen Cooper. Cô ấy có một điền trang lớn ở Long Island, nhưng họ đă lấy mất của cô ấy.
Jennifer ghi chi tiết đó vào sổ tay để ở trước mặt.
- Được rồi. Ông nói cô ấy đang ở nhà an dưỡng nào?
Điện thoại kêu đến tạch và đầu dây kia im lặng.
Jennifer ném tờ giấy cô vừa ghi vào sọt rác.
Jennifer và Cynthia liếc nh́n nhau. Thật là một thế giới kỳ quặc.
Cynthia nói:
- Cô Marshall đang chờ gấp chị.
Cách đây một tuần Jennifer có nói chuyện qua điện thoại với Loretta Marshall. Cô Marshall nhờ Jennifer bào chữa cho vụ cô kiện Cultis Randall. Người t́nh giàu có này không chịu nhận ḿnh là cha đứa con của cô.
 Jennifer nói với Ken Bailey:
- Chúng ta cần biết kỹ lưỡng về Curtis Randall. Y sống ở New York, nhưng theo như tôi biết y rất hay đến ở băi biển Cây Cọ. Tôi muốn biết lư lịch gia đ́nh của y, và thử điều tra xem y có ăn ở với một cô gái tên là Loretta Marshall không?
Cô đă nói cho Ken biết tên của các khách sạn ở băi biển Cây Cọ mà cô gái đă cho biết. Hai ngày sau, Ken Bailey báo lại:
- Đúng vậy. Họ đă ở với nhau hai tuần tại các khách sạn ở băi biển Cây Cọ, Miami và Allantic City. Cách đây tám tháng Loretta Marshall sinh một con gái.
Jennifer ngồi tựa lưng vào ghế và suy tư nh́n Ken Bailey.
- Nghe có vẻ như chúng ta có một vụ lư thú đây.
- Tôi không nghĩ như vậy đâu.
- Sao vậy?
- V́ khách hàng của chúng ta. Cô ta ngủ với tất cả bọn đàn ông, kể cả bọn Yanke (2)
- Anh muốn nói cha của đứa bé có thể là một trong số đàn ông nào đấy à?
- Tôi muốn nói có thể là cả nửa thế giới này.
- Trong số kia có ai giàu để trợ cấp cho đứa bé kḥng?
- Bọn Yanke khá giàu, nhưng giàu nhất là Curtis Randall.
Anh đưa cho cô một danh sách dài ṭan tên đàn ông.

o0o

Loretta Marshall bước vào pḥng. Trước đó Jennifer tự hỏi không biết khách của ḿnh sẽ ra sao. Chắc chắn là một cô điếm xinh đẹp, ngu ngốc. Nhưng hoá ra Loretta Marshall lại khác hẳn với Loretta trong trí tưởng tượng của cô. Không những cô ta không đẹp, mà c̣n rất thường. Thân h́nh cô ta không có ǵ đặc sắc.
Theo con số các mối t́nh của cô Marshall th́ Jennifer cứ tưởng Loretta phải đẹp và gợi t́nh lắm. Loretta Marshall trông giống như một cô giáo dậy cấp một. Cô mặc một cái váy len, một áo sơ mi dài kín cổ, một chiếc áo len màu xanh sẫm và đi đôi giầy chắc chắn. Lúc đầu Jennifer cứ nghĩ rằng Loretta chắc muốn nhờ nàng bắt Curtis Randall phải góp tiền để cô nuôi đứa trẻ không phải là con của y. Nhưng sau một giờ nói chuyện với cô gái, Jennifer hiểu rằng cô đă thay đổi hoàn ṭan định kiến của ḿnh. Loretta Marshall rất thật thà.
- Tất nhiên, tôi không có bằng chứng để nói Cultis là cha của Melani - Cô rụt rè mỉm cười - Curtis không phải là người đàn ông duy nhất đă ngủ với tôi.
- Thế th́ sao cô lại nghĩ ông ta là bố của đứa bé, hở cô Marshall?
- Tôi không nghĩ mà tôi chắc chắn là như vậy. Rất khó giải thích, nhưng tôi thậm chí c̣n biết tôi đă thụ thai vào đêm nào. Đàn bà đôi khi có thể cảm thấy được điều này.
Jennifer chăm chú theo dơi Loretta, cố phát hiện ra một nét ǵ của sự dối trá.
Nhưng không hề có. Cô gái này hoàn ṭan không giả vờ và Jennifer nghĩ có lẽ đàn ông thấy điều đó ở cô là hấp dẫn.
- Cô có yêu Curtis Randall không?
- Có chứ. Và Curtis cũng nói là anh ấy yêu em. Tất nhiên em không nghĩ rằng bây giờ anh ấy c̣n yêu em nữa, sau tất cả những chuyện này.
Jennifer nghĩ:
- Nếu yêu anh ta, sao cô c̣n có thể ngủ với tất cả những người đàn ông kia? Có lẽ câu trả lời hiện lên trên khuôn mặt buồn và đơn điệu với cái dáng người trần tục của cô gái.
- Cô có thể giúp em được không, cô Parker?
Jennifer thận trọng trả lời:
- Các vụ kiện đ̣i nhận cha đều rất khó. Tôi có danh sách của hơn một tá đàn ông đă có ăn nằm với cô trong một năm qua. Chắc c̣n có những người khác nữa. Nếu tôi có bản danh sách này th́ cô cũng có thể tin rằng luật sư của Curtis Randall cũng có.
Loretta Marshall nhăn mặt.
- Thế c̣n thử máu, kiểu người ta vẫn thường làm ấy…
- Người ta chỉ lấy kết quả thử nghiệm làm bằng trong trường hợp bên bị không phải là người cha. Về luật pháp, thử máu không giải quyết được ǵ.
- Em thực t́nh chẳng cần ǵ cho bản thân. Em muốn Melani được chu cấp. Lẽ đương nhiên Curtis phải có trách nhiệm chăm lo con của anh ấy chứ!
Jennifer lưỡng lự cân nhắc. Cô đă nói sự thật với Loretta Marshall. Các vụ kiện đ̣i nhận cha đều khó xử. Đấy chưa kể đến những khó chịu lằng nhằng khác nữa. Luật sư cho bị cáo chắc sẽ thú vị lắm khi người đàn bà này xuất hiện trước ṭa. Họ sẽ đọc danh sách các người t́nh của chị ta, và kết cục là sẽ làm cho tất cả mọi người coi chị ta là một con điếm mà thôi.
Jennifer không muốn dây đưa vào những loại vụ như thế này. Mặt khác, cô tin Loretta Marshall. Đây không đơn thuần là việc đào mỏ người t́nh cũ. Người đàn bà này tin một điều là Curtis là cha của đứa con gái của ḿnh.
Cuối cùng Jennifer quyết định.
- Thôi được cô nói, - Chúng ta sẽ thử xem sao.
Jennifer bố trí gặp Roger Davis, luật sư căi cho Curtis Randall. Davis là một trong nhóm luật sư thuộc một công ty lớn ở phố Wall. Cứ xem các pḥng làm việc rộng răi của ông ta th́ cũng biết vai tṛ quan trọng của ông ta ở công ty này. Ông ta có vẻ ngạo mạn và ăn nói th́ văn hoa. Jennifer mới gặp đă không thích ông ta rồi.
- Tôi có thể giúp được ǵ cô? - Roger Davis hỏi.
- Như tôi đă nói qua điện thoại với ông, tôi đến đây v́ vụ cô Loretta Marshall.
Ông ta nh́n cô và nói một cách sốt ruột:
- Th́ sao?
- Cô ta nhờ tôi lo cho vụ kiện để ông Curtis Randall xác nhận thân thế người cha. Tôi chẳng muốn nhận.
- Nếu cô nhận th́ thật là một việc ngu xuẩn.
Jennifer cố ḱm cơn giận.
- Chúng tôi không muốn bêu nếu tên tuổi của khách hàng của ông. Tôi tin rằng ông cũng biết những vụ như thế này thường rất khó chịu. Bởi vậy, chúng tôi sẵn sàng chấp nhận thoả thuận với nhau một cách biết điều khỏi phải ra ṭa.
Roger Davis nở một nụ cười lạnh lẽo:
- Tôi không nghi ngờ ǵ sự sẵn sàng của cô cả. V́ cô sẽ không được ǵ đâu. Không được ǵ hết.
- Tôi lại nghĩ khác
- Cô Parker, tôi không có thời giờ để đối đáp với cô. Khách hàng của cô là một gái điếm. Cô ta ngủ với bất cứ loài vật ǵ biết đi. Tôi có một danh sách những người đă ăn nằm với cô ấy. Nó dài bằng cánh tay tôi đây này. Cô nghĩ rằng khách hàng của tôi sẽ bị ảnh hưởng à? C̣n khách hàng của cô sẽ được à. Chắc cô ta là giáo viên phải không? Vậy th́ sau vụ này, suốt đời cô ta sẽ không c̣n đi dậy ở đâu được nữa. Và tôi cũng sẽ nói cho cô biết một điều: Randal tin rằng ông ta là cha của đứa trẻ. Nhưng cô sẽ chẳng bao giờ chứng minh được điều đó đâu.
Jennifer ngồi tựa lưng vào ghế, khuôn mặt không để lộ một t́nh cảm ǵ.
- Theo chúng tôi, khách hàng của cô có thể có thai với bất kỳ ai trong Đội quân thứ ba. Cô muốn giải quyết à? Được thôi. Tôi mách cô cách này nhé. Chúng ta sẽ mua thuốc tránh thai cho khách hàng của cô, để sẽ không xảy ra chuyện ǵ nữa.
Jennifer đứng dậy, má đỏ bừng:
- Ông Davis, - cô nói, - diễn văn ngắn vừa rồi của ông sẽ làm khách hàng của ông mất nửa triệu đấy.
Và cô đă đi khuất ra khỏi cửa.
Ken Bailey và ba trợ lư nữa của anh không thể t́m ra được điều ǵ chống lại Curtis Randall cả. Y là một người goá vợ, là trụ cột của xă hội, và y có rất ít chuyện t́nh ái.
- Thằng chó đẻ này như là một gă Thanh giáo tái sinh hay sao ấy? - Ken Bailey ca thán.

o0o

Họ ngồi với nhau ở pḥng họp, lúc ấy là nửa đêm; sáng hôm sau vụ xử bắt đầu.
- Jennifer, tôi đă nói chuyện với một luật sư trong văn pḥng của Davis. Họ sẽ bóp chết khách hàng của chúng ta mất. Họ nói là họ sẽ làm đấy.
- Sao cô cứ dấn thân vào v́ cô gái ấy? - Dan Martin hỏi.
- Tôi không phải ngồi đây để phán xử đời sống t́nh dục của cô ấy, Dan ạ. Cô ta tin rằng Curtis Randall là cha của đứa trẻ, tôi muốn nói rằng cô ta thực sự tin như vậy. Cô ta chỉ cần tiền cho đứa bé thôi, chứ không cần ǵ cho bản thân cô ta cả. Tôi tin vụ này của cô ấy là chính đáng.
- Chúng tôi không nghĩ đến cô ta, - Ken trả lời, - Chúng tôi lo cho cô. Cô đang lâm vào thế khó đấy. Ai cũng theo dơi cô. Tôi cho là vụ này sẽ khó được đây. Sẽ để lại một vết đen cho cô đấy.
- Thôi, tất cả chúng ta đi ngủ đi, - Jennifer nói, - Sáng mai gặp nhau ở ṭa án?
Phiên ṭa đă diễn ra c̣n tệ hại hơn cả dự đoán của Ken Bailey. Jennifer bố trí để Loretta Marshall mang cả đứa bé vào trong pḥng xử, nhưng lúc này đây Jennifer sợ ḿnh đă mắc sai lầm về chiến thuật. Cô cảm thấy bất lực, trong khi đó Roger Davis gọi hết nhân chứng này đến nhân chứng khác ra bục nhân chứng và buộc họ phải thú nhận là đă ăn nằm với Loretta Marshall. Jennifer không dám đối chất họ. Họ chỉ là những nạn nhân và họ buộc phải nói những điều đó trước công chúng. Jennifer chỉ c̣n biết ngồi nghe tên khách hàng của ḿnh bị bôi nhọ. Cô theo dơi nét mặt của các hội thẩm viên và cảm nhận thấy càng ngày họ càng ghét Loretta Marshall. Roger Davis rất thông minh và thành công trong việc lột tả Loretta Marshall như là một gái điếm. Mà bản thân ông ta cũng chẳng cần phải làm ǵ. Các nhân chứng của ông ta đă làm hộ ông ta việc đó về phía ḿnh, Jennifer gọi các nhân chứng lên bục để chứng minh cho nhân cách của Loretta Marshall - cô ta là một giáo viên tốt, cô chăm chỉ đi lễ nhà thờ và là một người mẹ chu đáo, nhưng tất cả những điều này không gây được ấn tượng ǵ v́ số lượng ghê gớm các người t́nh của Loretta Marshall trước đó Jennifer đă hy vọng lấy được cảm t́nh của các hội thẩm viên, bằng cách nhấn mạnh t́nh cảnh khốn khổ của người đàn bà trẻ, đă bị một tên Sở Khanh giàu có phản bội, rồi bỏ rơi khi cô ta có mang. Nhưng phiên xử không đi theo hướng đó.
Curtis Randall ngồi ở bàn bị cáo. Giá như có một đạo diễn phim cần một tài tử xi nê th́ Curtis có thể được chọn lắm. Y khoảng 57, 58 tuổi, diện mạo hào hoa phong nhă, khuôn mặt với những đường nét đều đặn, thanh tú, tóc đă hơi bạc. Y xuất thân từ một gia đ́nh thượng lưu, là hội viên của các câu lạc bộ sang trọng, giàu có và thành đạt. Jennifer có thể cảm thấy là các bà hội thẩm viên đều đang thầm ngắm nghía y.
Lẽ dương nhiên, Jennifer thầm nghĩ, họ đang nghĩ rằng chỉ có họ mới xứng đáng ân ái với Ngài Đẹp trai kia, chứ không phải cái loại gái chả có ǵ đặc sắc đang ngồi kia bế đứa trẻ 10 tháng tuổi trên tay.
Thật không may cho Loretta Marshall, đứa trẻ trông không giống cha nó, cũng chẳng giống mẹ nó.
Nó có thể là con của bất kỳ người nào.
Như thể đọc được ư nghĩ của Jennifer lúc đó, Roger Davis nói với ban hội thẩm:
- Thưa quư ông, quư bà, xin các vị hăy nh́n hai mẹ con họ ngồi kia. Chà? Cháu bé đó là con ai? Các vị đă nh́n thấy bị cáo. Nếu có ai tại pḥng xử này chỉ ra một nét nào giống nhau giữa bị cáo và đứa trẻ, th́ tôi sẵn sàng bác bỏ. Đương nhiên, nếu bị cáo là cha của đứa trẻ th́ phải có một nét nào đó chứng tỏ điều đó chứ. Một nét nào đó như mắt, mũi, cằm chẳng hạn. Nét giống đó ở đâu? Chẳng hề có. Và chỉ v́ một lư do đơn giản: Bị cáo không phải là cha của đứa trẻ. Không, tôi e rằng điều hôm nay chúng ta thấy ở đây chỉ là một thí dụ cổ điển về một người đàn bà buông thả, do cẩu thả mà mang thai, rồi cố t́m xem ai là người có khả năng nhất bao cấp tài chính cho cô ta.
Ông ta hạ giọng:
- Nhưng chúng ta ở đây không phải là để phán xét cô gái này Loretta Marshall muốn làm ǵ th́ làm với cuộc sống riêng tư của ḿnh. Ngay cả việc cô ta là giáo viên, và có thể ảnh hưởng đến nhân cách của học sinh, cũng không phải là điều tôi quan tâm chính ở đây. Tôi không phải đến đây để lên lớp về đạo đức; tôi đến đây chỉ để bảo vệ quyền lợi của một người vô tội.
Jennifer chăm chú nh́n bàn hội thẩm và cô thất vọng cảm thấy tất cả mọi người đều ngả về phía Curtis Randall. Jennifer vẫn tin Loretta Marshall. Chỉ cần đứa trẻ kia trông giống cha nó thôi? Roger Davis quả nói đúng. Giữa người đàn ông và đứa trẻ không hề có nét nào giống nhau. Và Davis đă làm cho ban hội thẩm hoàn ṭan tin ḿnh.
Jennifer gọi Curtis Randál lên làm chứng. Cô biết đây là cơ hội duy nhất cô có thể gỡ lại tổn hại mà Davis gây ra, là cơ hội cuối cùng để chuyển đổi t́nh thế. Cô xem xét người ngồi ở ghế nhân chứng trong một lát.
- Ông đă có vợ bao giờ chưa, ông Randall?
- Có. Vợ tôi chết trong một đám cháy. - Ngay lập tức đă có thể cảm thấy một niềm thương cảm trong ban hội thẩm.
Kệ! Jennifer nhanh chóng tiếp tục hỏi:
- Ông không bao giờ đi bước nữa à?
- Không. Tôi rất yêu vợ, và tôi…
- Thế ông không có con với bà vợ cũ của ông ư?
- Không. Thật không may, vợ tôi đă không có khả năng.
Jennifer chỉ tay về phía đứa trẻ: Thế th́ Melani là đứa con duy nhất của ông.
- Phản đối!
- Trật tự. Luật sư của bên nguyên hiểu rơ điều này.
- Xin lỗi, thưa quư ṭa. Tôi buột miệng mà thôi.
Jennifer quay sang Curtis Randall.
- Ông có yêu trẻ em không?
- Có chứ, tôi rất yêu trẻ.
- Ông là chủ tịch Uỷ ban điều hành công ty của riêng ông, có phải không ông Randall?
- Vâng.
- Thế ông không bao giờ mong có một đứa con trai để rồi nó sẽ mang tên ông ư?
- Tôi nghĩ rằng đàn ông ai mà chả mong như vậy!
- Thế giá như Melani là con trai…
- Phản đối!
- Trật tự. - Viên chánh án quay sang Jennifer – Cô Parker, tôi sẽ phải nhắc cô một lần nữa đừng làm như vậy.
- Xin lỗi, thưa quư ṭa - Jennifer quay sang Curtis Randall - Ông Randall, ông có thói quen đưa phụ nữ lạ đến các khách sạn ông ở phải không?
Curtis Randall bốí rối liếm môi dưới:
- Không, không…
- Thế không phải là lúc đầu ông gặp Loretta Malshall ở một tiệm rượu rồi đưa cô ta đến khách sạn?
Y lại lấy lưỡi liếm môi.
- Vâng, thưa cô. Nhưng chẳng qua đó chỉ là chuyện t́nh dục mà thôi.
Jennifer nh́n y:
- Ông nói "chỉ là chuyện t́nh dục" như thể ông cho rằng chuyện t́nh dục là cái ǵ đó bẩn thỉu lắm.
- Không, thưa cô. – Lưỡi y lại làm việc.
Jennifer ngắm nh́n cái lưỡi bị cáo và lấy làm thích thú, trong lúc y lấy lưỡi liếm môi. Bỗng nhiên cô cảm thấy một tia hy vọng bất ngờ, rồ dại. Lúc này, cô biết ḿnh phải làm ǵ. Cô cần phải dồn y. Nhưng cô cũng phải biết đừng quá vội để đến mức ban hội thẩm mất cảm t́nh với ḿnh…
- Ông đă có quan hệ với bao nhiêu phụ nữ ông t́m được ở các quán rượu?
Roger Davis đứng bật dậy.
- Không được, thưa quư ṭa. Tôi phản đối kiểu hỏi này. Người đàn bà duy nhất dính dáng đến vụ này là Loretta Marshall. Chúng tôi đă nói rằng bị cáo có ăn nằm với cô ta. Ngoài điều đó ra, đời tư của ông ta không có quan hệ ǵ tới pḥng xử hôm nay.
- Tôi phản đối, thưa quư ṭa. Nếu bị cáo là loại đàn ông…
- Trật tự. Yêu cầu cô Parker thôi chất vấn kiểu đó đi.
Jennifer nhún vai:
- Vâng, thưa quư ṭa. - Nàng quay sang Curtis Randall. - Bây giờ ta quay lại cái đêm ông gặp Loretta Marshall ở quán rượu. Đó là quán rượu loại ǵ vậy?
- Tôi… tôi cũng chẳng biết nữa. Trước đó tôi chưa từng bao giờ ở đó.
- Có phải quán rượu dành cho người độc thân hay không?
- Tôi không biết nữa?
- À thế th́ có thể báo cho ông biết, đó là quán Play Pen, nó là quán dành cho những người độc thân, là nơi đàn ông, đàn bà đến để t́m bạn t́nh. Có phải ông đến đó cũng v́ lư do đó không, ông Randall?
Curtis Randall lại bắt đầu lấy lưỡi liếm môi.
- Có thể như vậy, tôi không nhớ nữa.
- Ông không nhớ à? - Giọng Jennifer châm biếm.
- Thế ông có nhớ ngày ông gặp Loretta Marshall lần đầu ở quán đó không?
- Không, tôi không thể nhớ chính xác được.
- Thế th́ để tôi nhắc cho ông nhớ.
Jennifer bước lại gần bàn dành cho bên nguyên và bắt đầu xem xét một số giấy tờ. Nàng viết vội một mảnh giấy như thể đang ghi ngày tháng, rồi nàng đưa tờ giấy cho Ken Bailey. Anh ngắm nghía mẩu giấy, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Jennifer quay trở lại chỗ dành cho nhân chứng:
- Hôm đó là ngày 18 tháng Giêng, ông Randall ạ.
Từ khoé mắt, nàng có thể nh́n thấy Ken Bailey rời pḥng xử.
- Có thể như vậy. Như tôi đă nói, tôi không nhớ lắm.
Trong 15 phút sau đó, Jennifer tiếp tục hỏi Curtis Randall. Đó là những câu chất vấn nhẹ nhàng, lộn xộn, Roger Davis cũng không ngắt lời, v́ ông thấy Jennifer cũng chẳng gây được ấn tượng ǵ với ban hội thẩm. Những người này đă bắt đầu tỏ vẻ chán.
Jennifer tiếp tục nói, mắt vẫn để ư t́m Ken Bailey.
Đang dở chừng câu hỏi, Jennifer thấy anh vội vă bước vào pḥng xử, tay cầm một bọc ǵ đó.
Jennifer quay sang viên chánh án:
- Thưa quư ṭa. Tôi có thể xin phép được nghỉ 15 phút không?
Viên chánh án nh́n đồng hồ treo trên tường. - Đă đến giờ ăn trưa rồi, ṭa sẽ tạm dừng cho đến 1 giờ rưỡi.
Đến một giờ rưỡi, phiên ṭa lại họp. Jennifer bố trí để Loretta Marshall ngồi gần bàn hội thẩm, đứa bé ngồi trong ḷng cô ta.
Viên chánh án nói:
- Ông Randall, ông c̣n đang tiếp tục làm nhân chứng. Không cần phải thề nữa. Xin mời ông lên bục.
Jennifer chăm chú theo dơi khi Curtis Randall ngồi vào chỗ dành cho nhân chứng. Nàng tiến lại gần y và hỏi:
- Ông Randall, ông có bao nhiêu con ngoài giá thú?
Roger Davis đứng bật dậy:
- Phản đối? Thật là trắng trợn, thưa quư ṭa. Tôi không cho phép ai xúc phạm khách hàng của tôi.
Viên chánh án nói:
- Đồng ư! - ông ta quay sang Jennifer. - Cô Parker, tôi đă nói với cô…
Jennifer nhũn nhặn nói:
- Thưa quư ṭa, tôi xin lỗi.
Cô nh́n Curtis Randall và hiểu điều cô mong muốn đă được thực hiện. Y liên tục liếm môi. Jennifer quay sang Loretta Marshall và đứa bé. Đứa bé cũng đang lấy lưỡi liếm môi. Jennifer chậm răi bước lại gần đứa bé và dừng lại một lúc lâu trước mặt đứa bé, để thu hút sự chú ư của ban hội thẩm.
- Xin các vị hăy nh́n đứa trẻ này, - nàng nhẹ nhàng nói.
Tất cả quay sang chăm chú nh́n Melani, cái lưỡi tí xíu hồng hồng của nó đang liếm môi dưới.
Jennifer quay lại và bước lại gần bàn nhân chứng. Và xin các vị hăy nh́n ông này.
Mười hai đôi mắt quay sang phía Curtis Randall. Y đang lấy lưỡi liếm môi dưới liên tục, và bỗng nhiên sự tương đồng không c̣n là một điều lầm lẫn nữa. Và chẳng c̣n ai nhớ tới việc Loretta Marshall đă ngủ với hàng tá đàn ông khác. Cũng chẳng ai nhớ rằng Curtis Randall là trụ cột của cộng đồng xă hội.
Jennifer nói một cách đau xót.
- Đây là một người đàn ông có địa vị và có tiền của… Một người được tất cả mọi người trọng vọng. Nhưng tôi chỉ muốn hỏi các vị một câu: Loại người nào mà lại nỡ từ chối không nhận đứa con của chính ḿnh?
Ban hội thẩm ra ngoài hội ư gần một giờ, sau đó quay lại tuyên án bị cáo. Loretta Marshall sẽ được nhận hai trăm ngàn đôla tiền mặt và mỗi tháng hai ngàn đôla để nuôi con.
Sau khi tuyên án, Roger Davis tiến lại gần Jennifer, mặt đỏ v́ tức giận:
- Cô làm ǵ với đứa bé đấy?
- Ông muốn nói ǵ cơ?
Roger Davis lưỡng lự, thiếu tự tin:
- Cái vụ liếm môi ấy. Chính cái đó làm xiêu ḷng ban hội thẩm, khi họ trông thấy cảnh đứa bé liếm môi như vậy. Cô có thể giải thích cho tôi biết được không?
- Thực ra, - Jennifer trả lời một cách ngạo nghễ. Tôi có thể giải thích được. Cái đó được gọi là di truyền học đấy.
Và cô quay đi.
Trên đường về văn pḥng, Jennifer và Ken Bailey vứt cái chai đựng nước xirô ngô vào sọt rác.

Chú thích:
(1) Nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên của nữ vân sĩ Anh C. Bronte (1816 - 1855)
(2) Cách gọi một cách miệt thị người Bắc Mỹ.


Chương 16

Adam Warner hiểu ngay từ đầu rằng anh đă sai lầm trong việc cưới Mary Beth làm vợ. Anh đă vội vàng và lư tưởng quá. Anh muốn che chở cho cô gái trẻ có vẻ như đang bị lạc lơng, yếu đuối giữa cuộc đời.
Anh không hề muốn làm tổn thương t́nh cảm của Mary Beth, nhưng Adam quá yêu Jennifer. Anh cần có người để trao đổi tâm t́nh, và anh quyết định chọn Steward Needham. Steward bao giờ cũng tỏ ra thông cảm với anh. Anh ta chắc sẽ hiểu hoàn cảnh của Adam.
Cuộc gặp giữa Adam và Steward diễn ra hoàn toàn khác với dự định của Adam. Khi Adam bước vào pḥng làm việc của Steward Needham, Needham nói:
- Đúng lúc lắm. Tôi vừa nói chuyện qua điện thoại với Uỷ ban bầu cử. Họ sẽ chính thức yêu cầu anh ra tranh cử vào Thượng nghị viện Mỹ đấy. Anh sẽ được Đảng ủng hộ tuyệt đối.
- Tôi ư? Thế th́ hay quá, - Adam nói.
- Anh bạn ạ, chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm đấy. Chúng ta phải bắt tay vào tổ chức mọi việc. Tôi sẽ tổ chức một ban quyên góp tiền. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta sẽ bắt đầu từ chỗ này…
Suốt hai giờ đồng hồ sau đó, họ thảo luận kế hoạch vận động bầu cử.
Cuối cùng, Adam nói:
- Steward ạ, tôi có chuyện riêng muốn bàn với anh.
- Ồ, tôi có cuộc hẹn với khách hàng. Tôi bị muộn mất rồi Adam ạ?
Và Adam bỗng cảm thấy h́nh như Steward Needham hiểu hết cái ǵ đang diễn ra trong tâm trí anh.
                                      
o0o

Adam hẹn gặp Jennifer để đi ăn trưa ở một tiệm ăn ở Bờ Tây. Cô chờ anh ở bàn cuối trong góc pḥng.
Adam bước vào pḥng, tràn đầy sinh lực và qua nét mặt của anh, Jennifer hiểu đă có điều ǵ đó xảy ra.
- Anh có tin cho em đây, - Adam nói với cô. - Anh được yêu cầu tranh cử ghế nghị sĩ Mỹ.
- Ôi, Adam! - Jennifer đột nhiên sinh động hẳn lên. - Tuyệt diệu quá! Anh sẽ là một nghị sĩ tuyệt diệu?
- Cuộc tranh cử sẽ ác liệt lắm đây: New York là một bang khó xơi lắm.
- Không sao hết. Không ai có thể cản anh được.
Và Jennifer biết điều đó là sự thật. Adam thông minh và dũng cảm. Nếu anh tin ở điều ǵ đó, anh sẽ chiến đấu đến cùng. Như đă có lần anh đấu tranh v́ cô. Jennifer cầm tay anh và nói:
- Em thực sự tự hào v́ anh, anh yêu ạ.
- Thôi thôi anh đă trúng cử đâu. Em mới chỉ nghe thấy anh nói ṭan chuyện vớ vẩn thôi.
- Điều đó chẳng hề ngăn cản em tự hào v́ anh. Em yêu anh lắm, Adam.
- Anh cũng vậy.
Adam định nói với Jennifer câu chuyện anh suưt trao đổi với Steward Needham, nhưng rồi lại thôi. Anh sẽ chờ đến lúc t́nh h́nh sáng sủa hơn.
- Khi nào th́ anh bắt đầu cuộc vận động?
- Họ yêu cầu anh tuyên bố vào cuộc ngay bây giờ. Ṭan đảng nhất trí ủng hộ anh.
- Thật là tuyệt diệu!
Có một điều không hề tuyệt diệu chút nào đang ẩn náu nơi nào đó trong tâm trí Jennifer. Điều này cô không muốn nói ra, nhưng cô có linh tính chẳng chóng th́ chầy sẽ phải đương đầu với nó. Cô muốn Adam thắng cuộc, nhưng cuộc chạy đua vào thượng nghị viện như thanh gươm Damocles treo trên đầu cô. Nếu Adam đắc cử cô sẽ mất anh. Anh sẽ tranh cử với chính sách cải tổ và trong cuộc đời anh sẽ không có chỗ cho bất kỳ bê bối nào. Anh là người có gia đ́nh và việc anh có nhân t́nh sẽ là quả bom chính trị làm tiêu tan sự nghiệp của anh.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên từ khi yêu Adam, Jennifer bị mất ngủ. Cô thao thức vật vă cho đến sáng.
Cynthia nói:
- Có điện thoại gọi chị. Lại cái ông từ sao Hỏa.
Jennifer lơ đăng nh́n Cynthia.
- Chị có nhớ không, cái người nói cho ta biết về vụ nhà thương điên ấy.
Jennifer đă hoàn ṭan quên người đó. Rơ ràng anh ta cần được chữa bệnh thần kinh.
- Hăy bảo anh ta… Cô thở dài. - Thôi vậy. Để chị nói với anh ta. - Cô nhấc ống nghe. - Jennifer Parker đây.
Giọng nói quen thuộc vang lên:
- Cô đă kiểm tra lại điều tôi nói với cô chưa?
- Tôi chưa có dịp. - Cô chợt nhớ là đă vứt đi mẩu giấy ghi địa chỉ. - Tôi cũng muốn giúp ông. Ông có thể cho biết quư danh?
- Không được. - Anh ta th́ thầm - Họ sẽ theo dơi tôi mất. Nhờ cô kiểm tra lại cho. Tên người đó là Helen Cooper. Long Island.
- Tôi có thể giới thiệu cho ông một bác sĩ….
Đầu kia máy đă bị bỏ xuống.
Jennifer ngồi suy nghĩ một lúc, rồi cho gọi Ken Bailey vào.
- Có ǵ vậy sếp?
- Cũng không có ǵ đâu. Mấy lần rồi có một người nào đó h́nh như hơi tâm thần gọi điện cho tôi, mà cứ nhất định không chịu cho biết tên. Anh xem có thể t́m hiểu ǵ về một người phụ nữ tên là Helen Cooper. Bà này chắc có một điền trang lớn ở Long Island.
- Bây giờ bà ta ở đâu?
- Hoặc ở một nhà thương điên nào đó hoặc ở sao Hoả.
Hai giờ sau, Ken Bailey bước vào và báo một tin bất ngờ:
- Người từ sao Hỏa của cô đă xuống trái đất rồi. Có một Helen Cooper ở nhà thương điên Hethers ở Westchester.
- Có đúng vậy không? - Cô hỏi nhưng khi thấy vẻ mặt tự ái của Ken Bailey, cô vội chữa. - Tôi không định nói vậy đâu.
Cô chưa gặp một nhân viên điều tra nào giỏi hơn Ken. Anh không bao giờ nói điều ǵ mà anh c̣n chưa cảm thấy chắc chắn, và cũng chưa bao giờ anh bị nhầm lẫn.
Sao chúng ta lại quan tâm tiểu thư này đến như vậy? Ken hỏi.
- Có người nghĩ rằng chị ta bị đưa vào nhà thương điên. Tôi muốn anh kiểm tra lại nguồn gốc của chị ta. Tôi muốn biết gia đ́nh chị ta ra sao.
Sáng hôm sau ở trên bàn cô đă có sẵn mọi thông tin. Helen Cooper là bà quả phụ thừa kế ở người chồng quá cố một tài sản trị giá bốn triệu đôla. Con gái bà ta lấy người quản gia làm chồng, và sáu tháng sau ngày cưới cô dâu chú rể ra ṭa kiện bà mẹ là tâm thần và đ̣i tài sản phải do họ quản lư. Họ t́m ra được ba bác sĩ khoa thần kinh. Ba ông này chứng minh rằng Helen Cooper có bệnh thần kinh, bởi vậy ṭa buộc bà phải vào bệnh viện tâm thần để chữa bệnh.
Jennifer đọc xong và ngước nh́n Ken Bailey.
- Nghe có vẻ khó tin nhỉ?
- Khó tin? Có thể quên nó đi được rồi. Cô định làm ǵ với nó?
Thực là một câu hỏi khó trả lời. Jennifer không gặp được chính khách hàng. Nếu bà Cooper bị gia đ́nh nhốt một chỗ, chắc chắn chẳng ai muốn cô can thiệp vào chuyện này, c̣n bản thân bà Cooper đă bị coi là tâm thần, bà sẽ không thể thuê cô bào chữa được. Nhưng chuyện này cũng hấp dẫn. Jennifer hiểu một điều: dù có khách hàng hay không, cô cũng sẽ không chịu đứng ngoài và xem người khác bị lùa vào nhà thương điên.
- Tôi sẽ đến thăm bà Cooper, - Jennifer quyết định.
                                           
o0o

Nhà thương điên Heathers nằm ở một vùng rừng đồi rộng lớn, chung quanh có rào kín, chỉ có một lối vào duy nhất đă có người canh gác. Jennifer chưa muốn cho gia đ́nh bà Cooper biết ư định của ḿnh, bởi thế trước đó cô đă thăm ḍ bằng điện thoại đến các nơi, cuối cùng, t́m được người có quan hệ với nhà điều dưỡng này. Người này đă thu xếp để cô đến thăm bà Cooper.
Giám đốc viện điều dưỡng, bà Franklin, là một phụ nữ có khuôn mặt khắc khổ, thiếu niềm nở. Nh́n bà ta, Jennifer nhớ đến nhân vật bà Danvers trong "Rebeca"(1)
- Nghiêm khắc mà nói, - bà Franklin thở hít vào, - Lẽ ra tôi không được phép cho bà gặp bà Cooper. Nhưng thôi, hăy coi cuộc đi thăm này là không chính thức, tôi sẽ không ghi vào sổ.
- Xin cảm ơn bà?
- Tôi sẽ cho người dẫn bà ta đến.
Helen Cooper mảnh dẻ, hấp dẫn dù bà đă ở tuổi gần 70. Đôi mắt xanh của bà sinh động, thông minh, dáng điệu uyển chuyển như thể bà đang tiếp Jennifer tại nhà riêng.
- Em đến thăm tôi thật là tốt quá! - bà Cooper nói, - Nhưng tôi chưa rơ lắm em đến để làm ǵ?
- Tôi là luật sư, bà Cooper ạ. Hai lần có người nào đó không xưng tên gọi điện cho tôi nói rằng bà ở đây nhưng bà không bị bệnh.
Bà Cooper mỉm cười dịu dàng.
- Chắc đấy là Albert.
- Albert?
- Anh ấy là người giúp việc của tôi suốt 25 năm qua. Khi Dorothy con gái tôi lấy chồng, nó thải anh ta ra. - Bà thở dài. - Tội nghiệp Albert. Anh ấy thực là thuộc về một thế giới khác của những ngày xa xưa. Có lẽ ở một khía cạnh nào đó, tôi cũng vậy. Em ạ, em c̣n trẻ quá có lẽ em không hiểu được mọi việc đă thay đổi đến thế nào. Em có biết bây giờ người ta thiếu ǵ không? Sự tử tế. Nó đă bị thay thế rồi, bằng ḷng tham.
Jennifer hỏi khẽ:
- Con gái bà ư?
Đôi mắt Cooper trở nên buồn bă.
- Tôi không buộc tội Dorothy. Tại chồng nó đấy! Chồng nó không phải là một người hấp dẫn lắm, ít nhất là về mặt đạo đức. C̣n con gái tôi th́ lại không được hấp dẫn lắm về mặt h́nh thức. Thằng Hebert lấy Dorothy v́ tiền và khi nó phát hiện ra ṭan bộ điền trang thuộc quyền thừa kế của tôi, nó không hài ḷng.
- Anh ta có nói điều đó với bà không?
- Ồ, có. Con rể tôi rất hay nói về vấn đề này. Nó bảo tôi hăy trao quyền thừa kế cho con gái tôi chứ không phải chờ đến lúc qua đời. Giá như tôi tin được nó th́ tôi đă sẵn ḷng. Nhưng tôi biết điều ǵ sẽ xẩy ra nếu tất cả số của cải này lọt vào tay nó.
- Có bao giờ bà có tiền sử bệnh thần kinh chưa, bà Cooper?
Helen Cooper nh́n Jennifer và uể oải nói:
- Theo các bác sĩ, tôi đă bị mắc chứng hoang tưởng và tâm thần phân liệt.
Jennifer th́ lại thấy cô chưa bao giờ tiếp xúc với mót người nào tỉnh táo hơn bà trong đời.
- Bà có biết rằng đă có ba bác sĩ chứng nhận bà bị thần kinh không?
- Bất động sản của gia đ́nh Cooper trị giá 4 triệu đô la, cô Parker ạ. Với khoản tiền ấy người ta có thể thao túng nhiều bác sĩ đấy cơ. Sợ cô đang phí thời gian. Con rể tôi hiện nay kiểm soát số bất động sản đó. Nó sẽ chẳng bao giờ để tôi rời khỏi đây đâu.
- Tôi sẽ gặp con rể bà.
                                         
o0o

Khu tháp Plaza năm ở phố 72 Đông, một trong những khu nhà ở đẹp nhất New York. Helen Cooper đă sống ở đó. Bây giờ tấm biển trên cửa đă đổi thành:
- Ông bà Hebert Hawthorne.
Jennifer đă gọi điện trước cho người con gái, Dorothy và khi cô đến nơi cả Dorohy với chồng cô ta đang chờ cô. Bà Helen Cooper đă nhận xét đúng về con gái, cô ta không có vẻ hấp dẫn. Trái lại với vóc người gày g̣, vụng về trông cô ta thật tẻ ngắt. Chồng cô ta Hebert hơn Dorothy ít nhất 20 tuổi.
- Mời cô vào. - Ông ta nói rít qua kẽ răng.
Ông ta đi theo Jennifer từ ngoài đưa vào pḥng khách rộng thênh thang, trên tường treo đầy tranh của các danh hoạ Pháp và Hà Lan. Hawthorne nói cụt lủn với Jennifer:
- Nào, cô hăy cho biết cô muốn ǵ đi?
Jennifel quay sang cô gái:
- Tôi muốn nói chuyện về mẹ cô.
- Chuyện ǵ cơ?
- Bà ấy bắt đầu có triệu chứng điên từ bao giờ?
- Bà ấy…
Herbert Hawthome ngắt lời:
- Ngay sau khi tôi và Dorothy làm lễ cưới. Bà già không chịu nổi tôi.
"Đó chính là triệu chứng của sự tỉnh táo", Jennifer nghĩ.
- Tôi đă đọc các bản chuẩn đoán của các bác sĩ. - Jennifer nói - Có vẻ không khách quan lắm.
- Cô định ngụ ư ǵ thế. Ông ta hỏi giọng gây gổ.
- Tôi muốn nói các bản chuẩn đoán đó không đưa ra được những tiêu chuẩn mà theo đó xă hội có thể xác nhận là bệnh tâm thần. Quyết định của họ phần lớn được đưa ra, dựa trên những ǵ mà ông và vợ ông nói với họ. Về thái độ của bà Cooper.
- Thế là thế nào?
- Thế nghĩa là các chứng cứ chưa có ǵ rơ ràng cả. Ba bác sĩ khác có thể đưa ra những chuẩn đoán ḥan ṭan trái ngược.
- Này, nghe đây, - Herbert Hawthome nói. - Tôi không biết cô có ư đồ ǵ, nhưng bà già đó đúng là bị tâm thần. Các bác sĩ nói như vậy và ṭa án cũng quyết định như vậy.
- Tôi đă đọc biên bản của phiên ṭa. - Jennifer đáp. - ṭa gợi ư là vụ này cần được kiểm tra lại theo định kỳ.
Khuôn mặt Herbert Hawthome lộ vẻ căng thẳng.
- Cô nói là có thể họ sẽ thả bà già ra hả?
- Họ sẽ để bà ấy ra. - Jennifer đáp. - Tôi sẽ lo liệu việc đó?
- Khoan đă! Thế này là cái quái quỷ ǵ vậy?
- Đó là điều mà tôi sẽ khám phá. - Jennifer quay sang cô con gái bà chủ.
- Tôi đă kiểm tra hồ sơ bệnh lư của mẹ cô. Chả có tiền sử ǵ về bệnh tâm thần cả. Bà ấy….
Herbert Hawthome ngắt lời:
- Điều đó chẳng có ư nghĩa mẹ ǵ cả. Những triệu chứng có thể xuất hiện rất nhanh. Bà ta…
- Hơn nữa, - Jennifer tiếp tục nói với Dorothy, - Tôi đă kiểm tra về những hoạt động xă hội của mẹ cô trước khi vợ chồng cô đẩy bà ấy vào nhà thương điên. Bà có một cuộc sống hoàn ṭan b́nh thường.
- Tôi cóc thèm biết cô hoặc bất cứ ai nói ǵ. Bà ta hoàn ṭan điên, - Herbert Hawthome gào lên.
Jennifer quay sang quan sát ông ta một lúc. Có phải ông đă đ̣i bà Cooper phải trao cho ḿnh bất động sản của bà ấy phải không?
- Thế th́ có liên quan cóc ǵ đến cô nào?
- Đó chính là điều mà tôi quan tâm đấy. Tôi nghĩ buổi nói chuyện hôm nay chấm dứt được rồi đấy. - Jennifer bước ra cửa.
Herbert Hawthome xông tới chắn đường cô.
 - Khoan hẵng, sao tự dưng cô lại chơ mũi vào chuyện của người khác? Cô định kiếm chác chút ít tiền chứ ǵ? Được thôi, tôi hiểu. Tôi sẽ đưa cô ngay lập tức vài ngh́n đô la và cô hăy thôi không can thiệp nữa chứ?
- Xin lỗi - Jennifer đáp. - Không có chuyện mặc cả ở đây - Cô nghĩ cô sẽ kiếm được nhiều hơn từ mụ già đó?
- Không, - Jennifer nói. Cô nh́n thẳng vào mắt ông ta. - Tôi làm vụ này không phải v́ tiền!
                                          
o0o

Phải mất đến sáu tuần nghe điều trần và các kết luận của bác sĩ tâm thần, lại gặp bốn cơ quan khác nhau của bang, Jennifer đă thành công. Các bác sĩ tâm thần của phía cô đă xem xét lại cùng với những chứng cớ xác đáng. Chánh án đă đảo ngược kết luận trước đó của ḿnh và Helen Cooper được ra khỏi nhà thương điên, và được khôi phục quyền kiếm soát bất động sản của ḿnh.
Ngay buổi sáng đầu tiên được tự do bà Cooper đă gọi điện cho Jennifer.
- Tôi muốn mời em ăn trưa tại phố Hai Mốt.
Jennifer nh́n vào sổ ghi chương tŕnh của ḿnh. Cô bận cả ngày. Nhưng cô biết là ḿnh cần gặp bà.
- Em sẽ đến đó. - Cô nói.
Giọng bà Helen Cooper lộ vẻ sung sướng.
- Chúng ta sẽ uống mừng một chút!
Bữa ăn trên thật là tuyệt. Bà Cooper quả là một bà chủ rất mến khách và rơ ràng bà là người rất quen thuộc ở cửa hàng này.
Sau khi họ uống cà phê tráng miệng, bà nói với Jennifer.
- Tôi rất cảm ơn em, em gái yêu dấu ạ. Tôi không biết em sẽ đ̣i tôi trả tiền công bao nhiêu, nhưng ngoài tiền công tôi c̣n muốn tặng em thêm nữa.
- Tiền công của em đủ cao rồi ạ.
Bà Cooper lắc đầu:
- Không hề ǵ. - Bà cúi xuống nói thầm vào tai Jennifer. - Tôi sẽ tặng em bang Wyoming.

Chú thích:
(1) Tiểu thuyết của nhà văn nữ người Anh Daphne du Maurier.

Chương 17

Trang đầu tờ Thời báo New York có hai bài báo đáng quan tâm, đăng cạnh nhau.
Một bài thông báo về việc Jennifer Parker đă căi cho một phụ nữ bị buộc tội giết chồng được tha bổng. Bài kia về việc Adam Warner đang tranh cử vào Thượng nghị viện Mỹ.
Jennifer đọc đi đọc lại bài báo về Adam. Bài báo viết về tiểu sử của anh, kể về thời kỳ anh là phi công trong chiến tranh Việt Nam và thông báo việc anh đă nhận được Bội tinh bay giỏi v́ sự dũng cảm. Bài báo là một sự tán dương cao độ, và đă trích lời nhiều người nổi tiếng nói rằng Adam Warner sẽ là niềm tin đối với Thượng nghị viện Mỹ và đối với đất nước. Cuối bài báo, đă có những lời nói bóng gió là nếu Adam thắng lợi trong cuộc vận động tranh cử Thượng nghị sĩ, đó sẽ là bậc thang để anh có thể tiếp tục tranh cử chức tổng thống Mỹ.
                                          
o0o

Tại trang trại của Antonio Granelli ở bang New Jersey. Michael Moretti và Antonio Granelli đang ăn sáng. Michael đang đọc bài báo viết về Jennifer Parker.
Y ngước mắt lên nh́n bố vợ và nói:
- Bố này, cô ta lại được rồi.
Antonio Granelli xúc một miếng trứng chần nước sôi và hỏi:
- Ai lại được ǵ cơ?
- Cô luật sư Jennifer Parker ấy. Cô ta là một thiên tài.
Antonio Granelli càu nhàu.
- Tao không thích việc có một mụ luật sư làm việc cho chúng ta. Đàn bà thường yếu đuối. Người ta không bao giờ biết họ sẽ làm điều quái quỷ ǵ?
Michael nói một cách thận trọng:
- Bố nói đúng đấy, nhiều phụ nữ như vậy bố ạ.
Phản đối bố vợ y chẳng được lợi lộc ǵ cho bản thân. Chừng nào Antonio Granelli c̣n sống, ông ta rất nguy hiểm, nhưng quan sát ông lúc này, Michael biết rằng y sẽ không phải đợi lâu nữa. Ông già đă bị một loạt cơn đột quỵ nhẹ và tay ông luôn run rẩy ông rất khó khăn khi nói chuyện và phải dùng gậy chống khi đi lại. Da dẻ ông tựa như miếng vẩy đồi mồi. Mọi thứ dịch trong người ông như đă bị hút cạn. Ông già này, người đứng đầu danh sách tội phạm của Cục điều tra liên bang, giờ đây là một con hổ không có răng. Tên tuổi ông đă mang đến nỗi khủng khiếp cho bao tên mafia, và nỗi căm ghét trong tâm can những người vợ goá của chúng. Nhưng giờ đây chỉ có một số rất ít người thấy được Antonio Granelli. Ông đă giấu ḿnh sau Michael, Thomas Colfax và một số ít những kẻ khác mà ông tin cậy. Michael vẫn chưa được thăng chức trở thành người đứng đầu gia đ́nh, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
Lucchese "Da nâu 3 ngón" là thủ lĩnh mạnh nhất trong số 5 thủ lĩnh mafia ở miền đông, sau đó là Antomo Granelli, và chẳng bao lâu nữa là… Michael có thể kiên nhẫn chịu được. Y đă trải qua một chặng đường rất dài kể từ khi c̣n trông như đứa trẻ vênh váo có khuôn mặt thơ ngây. Y đă đứng trước mặt những "Don" chính tại New York, và cầm một mảnh giấy đang cháy trong tay và thề:
- Tôi sẽ bị đốt cháy như thế này nếu như tôi phản bội lại những bí mật của Cosa Nostra.
Lúc này, khi đang ngồi ăn sáng với ông già, Michael nói:
- Có thể chúng ta sẽ dùng cô Parker này cho những công việc nhỏ. Hăy thử xem cô ta làm thế nào.
Granelli nhún vai:
- Phải cẩn thận đấy, Mike ạ. Tao không muốn có người ngoài nhúng vào những bí mật của gia đ́nh.
- Để mặc con giải quyết cô ta cho.
Michael đă gọi điện thoại vào chiều hôm đó.
Khi Cynthia thông báo là Michael Moretti đang gọi điện tới, một loạt những kư ức ṭan là khó chịu ngay lập tức tràn ngập trong Jennifer. Cô không thể h́nh dung ra v́ sao mà Michael Moretti có thể gọi điện cho cô.
Cô đă nhấc máy lên chỉ v́ ṭ ṃ.
- Ông muốn điều ǵ vậy?
Sự gay gắt trong giọng nói của cô đă khiến cho Michael Moretti sửng sốt.
- Tôi muốn được gặp cô. Tôi nghĩ rằng cô và tôi cần gặp nói chuyện một chút.
- Về chuyện ǵ vậy, ông Moretti?
- Tôi không muốn thảo luận điều này qua điện thoại. Tôi có thể nói với cô điều này, cô Parker ạ, đó là điều mà có lẽ đáng được cô quan tâm.
Jennifer nói một cách điềm tĩnh:
- Tôi có thể nói với ông điều này, ông Moretti ạ. Không điều ǵ mà ông làm hay nói có thể đáng làm tôi quan tâm dù chỉ là nhỏ nhất!
Và cô dập máy.
Michael Moretti ngồi ở bàn nh́n chằm chằm vào máy điện thoại đang câm lặng trong tay. Y cảm thấy sự xáo trộn bên trong, nhưng không phải là cơn giận dữ. Y không biết chắc đó là ǵ và cũng không biết là y có thích điều đó không. Y đă dùng đàn bà trong cả cuộc đời và vẻ bề ngoài ngăm ngăm điển trai với sự nhẫn tâm bẩm sinh của y, đă mang đến cho y những kẻ chung chăn gối nhiều ham muốn hơn là y có thể nhớ được.
Về cơ bản, Michael Moretti coi thường đàn bà. Họ quá mềm yếu. Họ không có tinh thần. Như Rosa chẳng hạn. Cô ta giống như một con chó nhỏ làm bất cứ việc ǵ người ta bảo, Michael thầm nghĩ. Cô ta giữ nhà cho ḿnh, nấu ăn cho ḿnh, ăn nằm với ḿnh khi ḿnh muốn, ngậm miệng lại khi ḿnh quát cô ta.
Michael chưa hề biết người đàn bà nào có tinh thần, một người có ḷng dũng cảm phản kháng y. Jennifer Parker cả gan dập máy điện thoại đối với y. Cô ta đă nói ǵ vậy nhỉ? "Không điều ǵ mà ông làm hay nói có thể đáng làm tôi quan tâm dù chỉ là nho nhất". Michael Moretti nghĩ về điều đó và tự mỉm cười. Cô ta đă nhầm.
Y sẽ cho cô ta biết cô ta đă nhầm như thế nào.
Y ngồi lại, nhớ xem trông cô ta như thế nào ở ṭa án, nhớ lại khuôn mặt và cơ thể của cô ta. Bỗng nhiên y tự hỏi, liệu cô ta như thế nào trên ǵường ngủ nhỉ. Có lẽ như một ả mèo hoang chăng? Y bắt đầu nghĩ về cơ thể trần truồng của cô ta nằm dưới y và chống chọi lại y. Y nhắc điện thoại và quay một số nào đó.
Khi nghe giọng một cô gái trả lời, y nói "cởi quần áo sẵn đi. Tao đang trên đường đến đấy".
Trên đường trở về văn pḥng sau bữa ăn trưa, khi Jennifer đang đi ngang qua Đại lộ số ba, cô suưt nữa bị một chiếc xe tải chẹt phải. Người lái xe đạp mạnh phanh và phần sau chiếc xe tải trượt sang bên, vừa kịp tránh cô.
- Lạy chúa Giê su, thưa quư bà! - người lái xe hét lên - Sao bà không nh́n xem bà đi quái quỉ đâu vậy!
Jennifer không lắng nghe anh ta. Cô nh́n chằm chằm vào biển tên ở sau xe tải. Đó là Công ty ô tô quốc gia. Cô đứng đó nh́n rất lâu kể cả khi chiếc xe tải đă biến mất khỏi tầm mắt. Sau đó cô quay lại và nhanh chóng trở lại văn pḥng.
- Ken có ở đây không? - Cô hỏi Cynthia.
- Có. Anh ấy đang ở trong pḥng riêng.
- Cô đi vào t́m anh. - Ken này, anh có thể kiểm tra Công ty ôtô quốc gia không? Chúng ta cần có danh sách tất cả những trường hợp xảy ra tai nạn do xe tải của công ty gây ra trong 5 năm qua.
- Điều đó sẽ phải mất một thời gian đấy.
- Hăy sử dụng hệ thống Lexis. - Đó là máy vi tính về pháp lư quốc gia.
- Em có thể nói cho anh biết có chuyện ǵ vậy?
- Em vẫn chưa chắc lắm. Ken à. Đó chỉ là linh cảm thôi. Em sẽ cho anh biết nếu có kết quả ǵ đó.
Cô đă bỏ qua điều ǵ đó trong vụ án Connie Garrett, một cô gái đáng yêu cụt cả tứ chi mà vận mệnh buộc cô ta sống quăng đời c̣n lại một cách dị thường. Người lái xe có thể có lư lịch trong sạch, nhưng c̣n những chiếc xe tải th́ sao? Có lẽ rốt cuộc th́ ai đó cũng phải chịu trách nhiệm pháp lư chứ?
 Sáng hôm sau Ken Bailey đặt bản báo cáo trước mặt Jennifer.
- Không rơ em đang theo đuổi thứ quái quỷ ǵ, nhưng dường như em đă vớ bở đấy. Công ty ôtô quốc gia đă gây ra 15 tai nạn trong ṿng 5 năm qua và một vài chiếc xe tải của họ đă bị thu hồi.
Jennifer cảm thấy bắt đầu phấn chấn trong người.
- Vấn đề ǵ xảy ra vậy.
- Sự thiếu sót trong hệ thống phanh đă làm cho phần sau chiếc xe tải lắc ngang khi đạp mạnh phanh. Chính phần sau chiếc xe tải đă đâm phải Connie Garrett.
Jennifer triệu tập cuộc họp với Dan Martin, Ted Hams và Ken Bailey.
- Chúng ta sẽ đưa ra ṭa vụ án Connie Garrett. - Jennifer thông báo.
Ted Harris nh́n cô chằm chằm qua cốc sữa anh đang uống.
- Đợi một chút, Jennifer, tôi đă kiểm tra rồi. Cô ta đă bị thất bại trong việc kháng án. Chúng ta sẽ bị động chạm bởi nguyên tắc Res Judicata.
- Nguyên tắc Res Judicata là ǵ vậy? - Ken Bailey hỏi.
Jennifer giải thích:
- Nó có nghĩa đối với các vụ án dân sự, cái điều tương tự như nguy hiểm gấp đôi đối với các vụ án h́nh sự. Các thủ tục kiện tụng dân sự cũng có giới hạn của nó.
Ted Harris nói thêm:
- Một khi sự phán quyết cuối cùng được đưa ra dựa trên lẽ phải trái của vụ án, nó chỉ có thể được đặt ra lại trong những trường hợp đặc biệt. Chúng ta không có cơ sở để đặt lại vụ án.
- Có chứ. Chúng ta sẽ đặt lại theo nguyên tắc "phát hiện".
Nguyên tắc "phát hiện" nói: Sự hiểu biết chung về tất cả những yếu tố liên quan do hai bên tập hợp lại là cơ bản cho việc đưa kiện chính đáng.
Bên bị cáo giầu có là công ty ôtô quốc gia. Họ đă che giấu thông tin đối với luật sư của Connie Garrett.
Có một thiếu sót trong hệ thống phanh của xe vận tải do họ sản xuất và họ đă ǵ điều này ngoài hồ sơ vụ án.
Cô nh́n vào hai luật sư và nói:
- Đây là điều mà tôi nghĩ chúng ta nên làm…
                                          
o0o

Hai giờ sau, Jennifer ngồi trong pḥng khách của Connie Garrett.
- Tôi muốn yêu cầu xử án lại. Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ được trong vụ án.
- Không. Tôi không thể chịu được một vụ xét xử khác nữa đâu.
- Cô Connie này….
- Hăy nh́n tôi đây, Jennifer. Tôi là một kẻ dị dạng. Lần nào nh́n vào gương tôi cũng muốn tự tử. Cô biết v́ sao tôi không làm không? - Giọng noí của cô ta lắng xuống. - Bởi v́ tôi không thể làm được. Tôi không thể?
Jennifer ngồi đó, rung động. Sao mà cô đă quá vô t́nh như vậy nhỉ?
- Giả sử là tôi sẽ cố đạt cho được giải pháp không cần ra ṭa th́ sao? Tôi nghĩ rằng khi cho họ nghe về chứng cớ, họ sẽ sẵn sàng giải quyết mà không phải ra ṭa.
                                             
o0o

Văn pḥng của Maguire và Guthrie, những luật sư đại diện cho công ty ô tô quốc gia ở đầu Đại lộ số 5, trong một ṭa nhà hiện đại xây bằng kính và crôm có ṿi phun nước trước mặt. Jennifer tự giới thiệu ở bàn đón tiếp. Cô tiếp tân mời cô ngồi và 15 phút sau Jennifer được dẫn vào văn pḥng của Patrick Maguire.
Ông ta là một thành viên lâu năm trong công ty, một người Irland cứng rắn và ngoan cường có đôi mắt sắc sảo không bỏ qua bất cứ điều ǵ.
Ông ta mời Jennifer ngồi xuống ghế.
- Rất vui mừng được gặp thưa cô Parker. Cô đă trở nên có tiếng tăm trong thành phố rồi đấy.
- Tôi hy vọng không phải toàn tiếng xấu cả.
- Họ nói rằng cô rất cứng rắn. Trông cô không phải như vậy nhỉ.
- Tôi hy vọng là không thế.
- Cô dùng cà phê không? Hay một chút Wishky Irland hảo hạng vậy nhé?
- Cho tôi cà phê, thưa ông.
Patrick Maguire bấm chuông và một cô thư kư mang vào hai cốc cà phê đặt trên khay bằng bạc ṛng.
Maguire nói:
- Tôi có thể làm điều ǵ cho cô đấy?
- Tôi muốn nói về vụ án Connie Garrett.
- À ra vậy. Theo tôi biết th́ cô ấy đă thua kiện và thua cả kháng cáo nữa. Theo tôi biết là…
Jennifer có thể đánh cuộc một mất một c̣n là Patrick Maguire thuộc ḷng mọi chi tiết của vụ án ấy chứ.
- Tôi sẽ đưa ra hồ sơ để xét lại vụ án.
- Thật thế à? Trên cơ sở nào vậy? - Maguire hỏi một cách lịch sự.
Jennifer mở chiếc cặp da của cô và lấy ra bản tóm tắt mà cô đă chuẩn bị. Cô đưa nó cho ông ta.
- Tôi yêu cầu xét lại vụ án dựa trên việc không cho biết đầy đủ thông tin.
Maguire giở qua tài liệu, giữ vẻ điềm nhiên.
- Ồ thế đấy, - Ông ta nói chuyện về hệ thống phanh - Ông biết việc đó chứ.
- Tất nhiên. - Ông ta gơ nhẹ ngón tay mập mạp lên tập hồ sơ. - Cô Parker ạ, vấn đề này chẳng đưa cô đến đâu cả. Cô sẽ phải chứng minh rằng cũng chiếc xe tải liên quan đến tai nạn có hệ thống phanh khiếm khuyết. Có lẽ nó đă bị đại tu hàng chục lần rồi kể từ khi xảy ra tai nạn, bởi vậy không có cách nào chứng minh được t́nh trạng của xe lúc đó. - Ông ta đẩy tập hồ sơ lại cho cô - Cô chẳng kiện được rồi.
Jennifer nhấm nháp một chút cà phê.
- Những điều mà tôi sẽ làm là chứng tỏ rằng những chiếc xe tải đó có độ an ṭan khá kém. Những cố gắng b́nh thường thôi lẽ ra cũng đủ làm cho khách hàng của ông biết rằng, những chiếc xe đó có khuyết tật.
Maguite nói thản nhiên:
- Cô định đề nghị điều ǵ vậy?
- Tôi có một khách hàng khoảng hơn 20 tuổi phải luôn ngồi trong pḥng, nơi mà cô ta sẽ không bao giờ rời khỏi được trong quăng đời c̣n lại, bởi v́ cô ta không c̣n chân tay nữa. Tôi muốn có một giải pháp có thể đền bù được chút ít cho nỗi thống khổ mà cô ta đang phải trải qua.
Patrick Maguire nhấm nháp chút cà phê của ông ta.
- Vậy cô muốn giải pháp như thế nào?
- Hai triệu đôla.
Ông ta cười mỉm:
- Đó là số tiền quá nhiều cho một người thua kiện.
- Nếu tôi đưa ra ṭa, thưa ông Magune, tôi hứa với ông rằng tôi sẽ được kiện. Và tôi được nhiều hơn thế nhiều Nếu ông buộc chúng tôi phải kiện, chúng tôi sẽ đ̣i 5 triệu đôla.
Ông ta lại cười mỉm.
- Cô làm tôi hết cả hồn đấy. Cô uống thêm chút cà phê nhé?
- Không, cám ơn, - Jennifer đứng dậy.
- Chờ một phút đă! Cô hăy ngồi xuống nào. Tôi đă nói không được đâu.
- Nhưng ông cũng không nói là được mà.
- Cô uống thêm chút cà phê đă. Chúng ta sẽ cùng bàn bạc. - Jennifer chợt nghĩ về Adam và cà phê Kenia.
- Hai triệu đôla quá nhiều đấy, cô Parker ạ.
Jennifer không nói ǵ cả.
- Bây giờ, nếu như chúng ta bàn về một con số nào đó ít hơn, tôi có thể…. - Ông ta phẩy tay ra hiệu.
Jennifer vẫn giữ yên lặng.
Cuối cùng Patrick Maguire nói:
- Cô thực sự muốn hai triệu đôla phải không?
- Tôi thực sự muốn 5 triệu cơ, thưa ông Maguire.
- Thôi được. Tôi cho rằng chúng ta có thể thu xếp được một việc ǵ đó chứ.
Thật là quá dễ dàng?
- Tôi phải đi London vào sáng mai, nhưng tôi sẽ quay lại vào tuần sau.
- Tôi muốn kết thúc vấn đề này. Tôi rất hoan nghênh nếu như ông có thể nói chuyện với khách hàng của ông càng sớm càng tốt. Tôi muốn gửi ngân phiếu cho khách hàng của tôi vào tuần sau.
Patrick Maguire gật đầu:
- Điều đó có thể được.
Trên suốt dọc đường về văn pḥng, Jennifer tràn ngập cảm giác băn khoăn. Sao điều đó lại quá đơn giản vậy.
Đêm trên đường về nhà, Jennifer dừng lại ở một cửa hiệu thuốc. Khi bước ra và bắt đầu đi ngang qua phố, cô trông thấy Ken Bailey đi dạo cùng với một gă thanh niên đẹp trai tóc vàng. Jennifer ngập ngừng, sau đó quay vào bên phố tránh khỏi bị nh́n thấy. Đời sống riêng tư của Ken là việc riêng của anh ta.
                                              
o0o

Vào hôm Jennifer dự định gặp Patrick Maguire, cô đă nhận được điện thoại của cô thư kư của ông ta.
- Ông Maguire yêu cầu tôi chuyển cho cô lời xin lỗi của ông, thưa cô Parker. Ông ấy sẽ bận họp suốt ngày hôm nay. Ông ấy sẽ vui ḷng gặp cô vào thời gian nào thuận tiện cho cô trong ngày mai
- Tốt thôi, - Jennifer nói:
- Cám ơn cô.
Cú điện thoại đă mang đến sự cảnh giác trong suy nghĩ của Jennifer. Bản năng của cô đă đúng. Patrick Maguire đang che giấu điều ǵ đó.
- Hăy gác lại mọi cuộc điện thoại cho tôi, - cô bảo Cynthia.
Cô nhốt ḿnh trong pḥng, đi đi lại lại, cố gắng nghĩ về mọi khía cạnh có thể có. Patrick Maguire đầu tiên đă nói với Jennifer là cô sẽ thua kiện. Sau đó không cần phải thuyết phục, ông ta đă đồng ư trả cho Connie Garrett hai triệu đô la. Jennifer nhớ lại cô đă lo lắng biết bao lúc đó. Kể từ khi đó, không thể tiếp xúc được với Patrick Maguire. Đầu tiên là đi London - nếu như ông ta thực sự đă đi London - và sau đó là các cuộc hội nghị, đă làm cho ông ta không đáp lại điện thoại, Jennifer gọi tới trong suốt tuần. Và bây giờ lại tŕ hoăn nữa.
- Nhưng v́ sao vậy? Lư do duy nhất có lẽ là nếu như… Jennifer chợt dừng bước và nhấc điện thoại nội bộ gọi cho Dan Martin.
- Hăy kiểm tra ngày Connie Gariett bị tai nạn, được không Dan? Tôi muốn biết khi nào quy định về giới hạn thời gian hết.
Hai mươi phút sau, Dan Martin bước vào pḥng Jennifer, mặt trắng bệch.
Chúng ta đă để bay mất rồi. Cảm giác của cô thật là đúng. Quy chế về giới hạn thời gian hết hạn ngày hôm nay.
Bỗng nhiên cô cảm thấy như xỉu đi.
- Không có nhầm lẫn ǵ đấy chứ?
- Không hề. Tôi xin lỗi, Jennifer ạ. Một trong chúng ta lẽ ra cần phải kiểm tra điều này trước. Điều… Điều này chưa hề xảy ra đối với tôi.
- Cả với tôi nữa. - Jennifer nhấc máy điện thoại và quay số. - Tôi xin gặp ông Patrick Maguire. Tôi là Jennifer Parker đây.
Cô đợi tưởng chừng như bất tận và sau đó cô nói vui vẻ trong máy:
- Xin chào ông Maguire. London ra sao? - Cô lắng nghe.
- Không, tôi chưa từng đến đó mà… À, quên khuấy đi có đến một trong những ngày vừa qua….
- Lư do tôi gọi điện cho ông, - cô nói một cách thản nhiên, - là tôi chỉ muốn nói về Connie Ganett. Như tôi đă nói chuyện với ông trước dây, cô ta thực sự không muốn ra ṭa trừ phi cô buộc phải làm. Bởi thế nếu như chúng ta có thể giải quyết vấn đề đó hôm nay th́…
Patrick Maguire cười phá lên trong ống nghe. - Cố gắng tuyệt vời đấy, thưa cô Parker. Quy định về giới hạn thời gian hôm nay hết rồi, không ai sẽ kiện được ai cả. Nếu cô muốn hẹn ăn trưa lúc nào đó, th́ chúng ta có thể nói chuyện về việc ngón tay định mệnh sẽ chỉ về ai vậy.
Jennifer cố gắng giữ cho nỗi bực tức khỏi thoát ra giọng nói.
- Đó là một mánh khoé khá thối tha đấy, ông bạn ạ!
- Đây là một thế giới khá thối tha mà, cô bạn ạ. - Patrick Maguire cười khùng khục.
- Không phải là cách ông chơi như thế nào mà là liệu ông có được hay không đấy, hiểu chưa?
- Cô cũng khá giỏi đấy, cô em ạ, nhưng tôi làm nghề này lâu hơn cô nhiều. Hăy nói với khách hàng của cô là tôi chúc lần sau may mắn hơn nhé.
Và ông ta bỏ máy.
Jennifer ngồi đó cầm điện thoại trong tay. Cô nghĩ về Connie Garrett đang ngồi ở nhà chờ đợi tin tức.
Đầu Jennifer bắt đầu căng ra và mồ hôi rỉ ra trên trán. Cô với tay vào ngăn bàn lấy viên aspirin và nh́n đồng hồ treo tường. Đă 4 giờ rồi. Họ chỉ c̣n một giờ để nộp hồ sơ cho nhân viên ṭa án tối cao.
- Anh phải chuẩn bị hồ sơ mất ba lâu? - Jennifer hỏi Dan Martin, người đang đứng chịu trận cùng cô.
Anh ta nh́n theo mắt cô.
- Ít nhất là 3 giờ. Có thể là 4 giờ. Không c̣n cách nào khác.
Phải có cách nào chứ, Jennifer thầm nghĩ.
Jennifer nói:
- Công ty ôtô quốc gia có các chi nhánh ở khắp nước Mỹ chứ?
- Có đấy.
- Giờ mới chỉ là 1 giờ ở San Francisco. Chúng ta sẽ nộp hồ sơ kiện họ ở đó và sau đó đề nghị thay đổi địa điểm.
Dan Martin lắc đầu.
- Jennifer ạ, tất cả giấy tờ ở đây. Nếu như chúng ta có một công ty ở San Francisco và tóm tắt cho họ biết những điều ta cần, rồi họ viết lại giấy tờ mới th́ không có cách nào mà họ có thể kịp thời hạn lúc 5 giờ.
Điều ǵ đó trong thâm tâm đă khiến cô không chịu từ bỏ.
- Thế ở Hawai là mấy giờ rồi?
- Mười một giờ sáng.
Cơn đau đầu của Jennifer biến mất như thể có phép màu nhiệm, cô nhảy lên khỏi ghế trong cơn phấn chấn.
- Rốt cuộc là chính thế đó? Hăy t́m xem liệu công ty đó có kinh doanh ở đấy không. Phải có nhà máy, văn pḥng buôn bán, ga ra ôtô… hay ǵ chứ. Nếu có, chúng ta sẽ nộp hồ sơ kiện ở đấy.
Dan Martin nh́n cô chằm chằm giây lát và sau đó mắt sáng lên. - Được rồi. - Anh ta đă vụt ra khỏi cửa.
Jennifer như thể vẫn c̣n nghe giọng nói tự măn của Patrick Maguire trong điện thoại. Hăy nói với khách hàng của cô, chúc may mắn hơn lần sau.
Sẽ không bao giờ có lần sau đối với Connie Garrett. Phải là ngay bây giờ.
Ba mươi phút sau máy đàm thoại của Jennifer kêu và Dan Martin nói rất phấn khởi.
- Công ty ôtô quốc gia sản xuất trục lái xe ở trên đảo Oahu.
- Chứng ta bắt được họ rồi! Hăy liên hệ với công ty luật gia ở đó và yêu cầu họ nộp hồ sơ kiện ngay.
- Cô đă nghĩ tới công ty đặc biệt nào chưa?
- Chưa. Hăy chọn công ty nào đó trong danh sách của Martindale-Hubbell. Chỉ cần chắc chắn rằng họ sẽ đưa hồ sơ tại luật sư địa phương làm cho Công ty ôtô đó. Yêu cầu họ gọi điện lại cho chúng ta vào lúc giấy tờ được nộp. Tôi sẽ đợi tại đây trong văn pḥng này.
- Tôi có thể làm ǵ nữa không?
- Cầu chúa đi.
                                                 
o0o

Điện thoại từ Hawai gọi tới vào lúc 10 giờ tối hôm đó Jennifer chộp lấy máy và nghe thấy một giọng nhỏ nhẹ nói.
- Tôi xin gặp cô Jennifer Parker.
- Tôi đang nói đây.
- Tôi là cô Sung thuộc công ty luật gia Gregg và Hoy ở Oahu. Chúng tôi muốn báo cho cô biết là, cách đây 15 phút chúng tôi đă nộp giấy tờ cô yêu cầu cho viên luật sư cho công ty ôtô quốc gia.
Jennifer thở dài nhẹ nhơm,
- Cám ơn cô. Cám ơn cô nhiều lắm.
                                             
o0o

Cynthia đưa một người tên là Joey la Guardia vào.
Jennifer chưa hề thấy người này từ trước đấy. Anh ta đă gọi điện đến yêu cầu cô bào chữa cho anh ta trong một vụ kiện v́ tội hành hung. Anh ta thấp bé, trông lực lưỡng và mặc bộ com-lê đắt tiền nhưng trông như thể được may đo cẩn thận cho một người khác vậy. Anh ta đeo một chiếc nhẫn kim cương to lớn trên ngón tay nhỏ bé.
La Guardia cười để lộ bộ rằng vàng và nói:
- Tôi đến gặp cô v́ tôi cần được giúp đỡ. Mọi người đều có thể phạm lỗi, phải không, thưa cô Parker. Bọn cớm đă chộp tôi bởi v́ tôi đă đánh một vài người, nhưng tôi nghĩ là chúng được cử đi để săn bắt tôi, cô có biết không? Lối đi rất tối và khi tôi thấy chúng đang đi về phía ḿnh - Ồ, chỗ đó là khu vục ngoại ô nguy hiểm cuối đằng kia. Tôi đă tấn công chúng trước khi chúng có thể tấn công tôi.
Có điều ǵ đó trong phong cách của y làm Jennifer cảm thấy ghê gớm và giả dối. Y đang cố gắng hết sức để tranh thủ cảm t́nh. Y lôi ra một cuộn tiền lớn.
- Đây thưa cô. Một ngh́n trước và thêm một ngh́n nữa khi chúng ta ra ṭa. Được chứ?
- Lịch làm việc của tôi kín cả trong vài tháng tới rồi. Tôi rất hân hạnh được tiến cử một vài luật sư khác cho ông vậy.
Y cố nài nỉ:
- Không. Tôi không muốn người nào khác. Cô là luật sư giỏi nhất mà.
- Đối với việc bị buộc tội hành hung thôi th́ anh không cần luật sư giỏi nhất.
- Này, cô hăy nghe đây! - Y nói. - Tôi sẽ trả cô nhiều tiền hơn. - Giọng y pha chút tuyệt vọng. Hai ngàn trước và…
Jennifer ấn nút chuông dưới bàn và Cynthia bước vào.
- Dẫn ông La Guardia rời khỏi đây, Cynthia.
Joey la Guardia giận dữ nh́n Jennifer trong giây lát, nhặt nắm tiền lên và đút nhanh vào túi. Y bước ra khỏi văn pḥng không nói lời nào. Jennifer ấn nút đàm thoại.
- Ken này, anh có thể đến đây một phút được không?
Ken Bailey mất chưa đến 30 phút để có được bản báo cáo đầy đủ về Joey La Guardia.
- Y có hồ sơ dài đến 1 dặm, - Anh nói với Jennifer.
- Y vào tù ra tội từ thủa 16 tuổi. - Anh nh́n qua mẩu giấy trong tay. - Y tạm được thả sau khi đă nộp tiền bảo lănh. Y lại bị tóm cổ tuần trước về tội hành hung và bạo ngược. Y đă đánh hai ông già nợ tiền của tổ chức mafia.
Mọi việc bỗng nhiên ăn khớp với nhau:
- Joey La Guardia làm việc cho tổ chức mafia à?
- Y là một trong những kẻ thi hành lệnh cưỡng chế của Michael Moretti.
Jennifer tức ứ cổ.
- Anh kiếm số điện thoại của Michael Moretti cho em được không?
Năm phút sau, Jennifer nói chuyện với Moretti.
- Ồ đây là một niềm vui không mong đợi, thưa cô Parker. Tôi….
- Ông Moretti này, tôi không thích bị hối lộ đâu.
- Cô đang nói ǵ vậy?
- Hăy nghe tôi đây. Và nghe cho kỹ. Tôi không phải bị đưa ra bán đâu nhé. Không phải lúc này, không phải bất cứ lúc nào. Tôi sẽ không bào chữa cho ông hoặc bất kỳ ai làm việc cho ông. Tôi muốn ông hăy để tôi yên. Rơ chưa ông?
- Tôi có thể hỏi cô một câu được chứ?
- Hỏi đi.
- Cô sẽ đi ăn trưa với tôi chứ?
Jennifer dập ngay máy.
Giọng Cynthia vang lên trong máy đàm thoại.
- Một ông Patrick Maguire nào đó đến đây xin gặp chị, thưa chị Parker. Ông ta không hẹn trước nhưng ông ấy nói…
Jennifer mỉm cười một ḿnh:
- Bảo ông ta đợi nhé.
Cô nhớ lại cuộc nói chuyện của họ trên máy điện thoại.
Không phải là cách ông chơi như thế nào mà là liệu ông có được hay không đấy, hiểu chưa? Cô cũng khá giỏi đấy, cô em ạ, nhưng tôi làm nghề này lâu hơn cô nhiều. Hăy nói với khách hàng của cô là tôi chúc lần sau may mắn hơn nhé!
Jennifer để Patrick Maguire đợi 5 phút và sau đó bấm máy gọi Cynthia.
- Cho ông Maguire vào nhé.
Phong thái vui vẻ của Patrick Maguire đă biến mất.
Ông ta đă bị lừa và ông rất giận dữ nhưng không hề muốn che giấu điều đó.
Ông đi về phía bàn của Jennifer và cáu kỉnh:
- Cô làm phiền nhiễu cho tôi nhiều quá đấy, cô bạn ạ!
- Thật vậy à, ông bạn?
Ông ta ngồi xuống không đợi được mời.
- Chúng ta hăy chấm dứt tṛ chơi đi. Tôi nhận được điện thoại của Tổng cố vấn pháp lư của Công ty ôtô quốc gia. Tôi đă đánh giá cô thấp. Khách hàng của tôi sẵn sàng đưa ra một giải pháp. - Ông ta cho tay vào túi lấy ra 1 phong b́ và đưa cho Jennifer. Cô mở phong b́ ra. Trong phong b́ có tấm ngân đă chứng nhận đề tên Connie Garrett.
Tấm ngân phiếu giá trị 1 trăm ngh́n đôla.
Jennifer đút tấm ngân lại phong b́ và gửi trả Patrick Maguire.
- Thế này không đủ. Chúng tôi đang kiện đ̣i 5 triệu đôla cơ mà.
Maguire cười nhạo.
- Không, cô không làm được đâu. Bởi v́ khách hàng của cô sẽ không ra hầu ṭa. Tôi vừa mới đến thăm cô ấy. Không có cách nào cô lại có thể đưa cô ta ra pḥng xử án được đâu. Cô ta khiếp sợ rồi và không có cô ta th́ cô chẳng có cơ hội nào thắng cuộc hết.
Jennifer nói giận dữ:
- Ông không có quyền nói chuyện với Connie Garrett mà không có mặt của tôi.
- Tôi chỉ cố giúp mọi người thôi. Hăy cầm lấy tiền và biến đi cô bạn ạ.
Jennifer đứng bật dậy:
- Mời ông ra khỏi đây. Ông làm tôi muốn lộn mửa.
Patrick Maguire nhỏm dậy.
- Tôi lại không biết là bụng cô có thể bị lộn mửa đấy. - Và ông ta bước ra cầm theo cái ngân phiếu.
Nh́n ông ta đi, Jennifer tự hỏi liệu cô có phạm sai lầm ghê gớm không. Cô nghĩ xem một trăm ngh́n đôla có thể làm ǵ cho Connie Garrett. Nhưng thế chưa đủ. Không đủ cho những ǵ mà cô gái đó phải chịu đựng hàng ngày, trong suốt quăng đời c̣n lại của cô.
Jennifer biết rằng Patrick Maguire đă đúng về một điều. Không có mặt Connie Garrett trong pḥng xử án th́ không hy vọng ǵ là quan ṭa sẽ phán quyết trả 5 triệu đôla. Lời nói không thể bao giờ thuyết phục được họ hiểu về sự khủng khiếp trong cuộc đời cô ấy.
Jennifer cần có tác động của sự có mặt của Conme Garrett trong pḥng xử án, để ban hội thẩm phải ngày ngày nh́n cô ta; nhưng không có cách nào Jennifer có thể thuyết phục được cô gái trẻ đó ra hầu ṭa. Cô phải t́m một giải pháp khác vậy.
                                              
o0o

Adam gọi điện tới.
- Anh xin lỗi không thể gọi em trước đây được, - Anh nói giọng xin lỗi. - Anh phải hội họp triền miên để tranh cử vào Thượng nghị viện và…
- Không sao cả, anh yêu ạ. Em hiểu. - Ḿnh buộc phải hiểu, cô thầm nghĩ.
- Anh nhớ em nhiều lắm.
- Em cũng nhớ anh Adam ạ. - Anh sẽ không bao giờ biết em nhớ nhiều như thế nào đâu.
- Anh muốn gặp em.
Jennifer muốn hỏi ngay:
- Khi nào? - Nhưng cô lại cố đợi Adam nói tiếp.
- Anh phải đi thành phố Albany chiều nay. Anh sẽ gọi cho em khi trở lại.
- Được thôi. - Cô c̣n có thể nói ǵ nữa chứ. Cô cũng chẳng thể làm được ǵ cả.
                                               
o0o

Vào lúc 4 giờ sáng, Jennifer thức giấc bởi một giấc mơ khủng khiếp và cô biết rằng ḿnh sẽ giành được 5 triệu đôla cho Connie Garrett.

Chú thích:
(1) Tên gọi một tổ chức mafia, tiếng Ư có nghĩa là "Sự nghiệp chúng ta".

Chương 18

- Chúng ta đă tổ chức hàng loạt bữa tiệc để gây quỹ trên khắp bang. Chúng ta sẽ chỉ tập trung vận động ở các thành phố lớn. Chúng ta sẽ cố vận động tranh cử thông qua một vài chương tŕnh vô tuyến quốc gia như "Đối diện với quốc gia", "Hôm nay" và "Gặp gỡ báo chí". Chúng ta tính là có thể được…
- Adam này, anh đang lắng nghe đấy chứ?
Adam quay sang Steward Needham và ba người đàn ông khác trong pḥng họp, đó là các chuyên gia hàng đầu của thông tin đại chúng. Needham đă bảo đă như vậy đối với anh và nói:
- Vâng, tất nhiên, Steward.
Anh đang nghĩ về một điều khoản hoàn ṭan khác. Về Jennifer. Anh muốn cô ở đây bên anh, chia sẻ sự nhộn nhịp của cuộc tranh cử, chia sẻ giây phút này, chia sẻ cuộc sống với anh.
Adam đă cố gắng vài lần thảo luận t́nh trạng của anh với Steward Needham, nhưng mỗi dịp đó ông ta đều chuyển sang chủ đề khác.
Adam ngồi đó nghĩ về Jennifer và Mary Beth. Anh biết rằng thật không công bằng khi so sánh họ với nhau, nhưng thật khó có thể không làm như vậy được.
Jennifer rất dễ gần. Cô quan tâm đến mọi thứ… Và làm cho ḿnh thấy sống động. Mary Beth chỉ sống trong thế giới nhỏ bé của riêng cô ta.
Jennifer và ḿnh có hàng ngh́n điều chung. Mary Beth và ḿnh chẳng có ǵ chung ngoài hôn nhân.
Ḿnh yêu vẻ hóm hỉnh của Jennifer. Cô ấy biết cách tự cười ḿnh. Mary Beth lúc nào cũng tỏ ra nghiêm trang.
Jennifer làm ḿnh thấy trẻ lại. Mary Beth dường như già trước tuổi.
Jennifer luôn tự lập. Mary Beth chỉ dựa vào ḿnh, bảo sao nghe vậy.
Đó là năm điểm khác nhau quan trọng giữa người đàn bà ḿnh yêu và vợ ḿnh.
Năm lư do v́ sao ḿnh không thể bỏ Mary Beth.


Chương 19

Vào một buổi sáng thứ tư đầu tháng tám, vụ xử Connie Garrett kiện công ty ô tô quốc gia bắt đầu. B́nh thường, một vụ như vậy chỉ chiếm một hai ḍng trên báo chí, nhưng v́ Jennifer Parker đại diện cho bên nguyên đơn, nó được giới báo chí chú ư đặc biệt
Patrick Maguire ngồi ở bàn bị đơn, xung quanh là một đội trợ lư trong những bộ com-lê màu xám bảo thủ.
Công việc lựa chọn đoàn hội thẩm bắt đầu. Maguire tỏ vẻ thản nhiên, thậm chí c̣n như thờ ơ nữa v́ ông ta biết rằng Connie Garrett sẽ không xuất hiện ở ṭa.
Cảnh một cô gái xinh đẹp bị cụt hết chân tay sẽ là một sức ép t́nh cảm rất mạnh đôi với đoàn hội thẩm - nhưng cô ta sẽ không đến và do vậy không có sức ép nào hết.
Lần này, Maguire nghĩ, Jennifer Parker đă tự chuốc lấy thất bại.
Đoàn hội thẩm đă được lựa chọn xong và vụ án bắt đầu. Patrick Maguire đọc bài diễn văn mở đầu và Jennifer phải thừa nhận ông ta rất khôn ngoan. Ông ta nói rất dài về số phận bi thảm của cô gái trẻ đáng thương Connie Garrett, về những điều mà chính Jennifer định nói và bằng cách ấy dập tắt cơn lốc t́nh cảm mà cô định sử dụng để tấn công bên bị. Ông ta nói sang vụ tai nạn, nhấn mạnh đến việc Connie Garrett bị trượt chân trên băng, và người lái xe vận tải không có lỗi ǵ hết.
- Bên nguyên yêu cầu các vị, thưa quư ông quư bà; cho cô ta được hưởng một khoản tiền bồi thường là năm triệu đô la? - Maguire lắc đầu hoài nghi, - Năm triệu đô la? Các vị đă bao giờ nh́n thấy nhiều tiền như vậy chưa. Tôi th́ chưa bao giờ. Hăng của chúng tôi có những khách hàng giàu có, nhưng tôi muốn nói để các vị biết trong suốt những năm tháng hành nghề luật của tôi, tôi chưa từng thấy một triệu đô la - thậm chí nửa triệu cũng chưa.
Ông ta có thể thấy qua khuôn mặt của các hội thẩm viên rằng họ cũng chưa từng thấy số tiền như vậy.
- Bên bị sẽ đưa tới đây các nhân chứng và họ sẽ nói cho các vị rơ tai nạn đó xảy ra như thế nào. Và đó đúng là một vụ tai nạn. Trước khi chúng ta kết thúc, chúng tôi cho các vị thấy Công ty ô tô quốc gia không có lỗi ǵ trong chuyện này. Các vị sẽ để ư thấy rằng người kiện, cô Connie Garrett không có mặt ở ṭa hôm nay. Luật sư của cô ta đă báo cho chánh án Silverman rằng cô ta không đến được. Connie Garrett không có mặt trong pḥng xử án này như cô ta đáng lẽ phải có mặt, nhưng tôi có thể nói cho các vị biết cô ta ở đâu. Ngay bây giờ khi tôi đang đứng đây nói chuyện với các vị, Connie Garrett đang ngồi nhà nhẩm tính số tiền mà cô ta nghĩ các vị sẽ dành cho cô ta. Cô ta đang chờ điện thoại réo, và luật sư của cô ta báo rằng cô ta sẽ được bao nhiêu triệu đô la.
Các vị và tôi đều biết rằng khi có một vụ kiện tai nạn liên quan tới một công ty lớn - dù gián tiếp đến đâu nữa - lập tức sẽ có những người nói: công ty đó giàu có thế cơ mà. Họ có thể trả được. Hăy đ̣i một khoản tiền bồi thường thật lớn.
Patrick Maguire dừng lại.
- Connie Ganett không có mặt trong pḥng xử án hôm nay v́ cô ta không dám dàn mặt với các vị. Cô ta biết việc ḿnh đang đ̣i hỏi là vô đạo lư. Được rồi, chúng ta sẽ không dành cho cô ta một xu nào để làm bài học cho những kẻ định làm như vậy trong tương lai. Một người phải chịu trách nhiệm về hành động của ḿnh. Nếu các vị trượt chân trên một tảng băng ngoài phố, các vị không thể đổ lỗi cho ông anh lớn về điều đó. Và các vị cũng không nên cố đ̣i năm triệu đô la từ ông anh đó. Xin cám ơn.
Ông ta quay lại để cúi chào Jennifer và bước về bàn bị đơn, ngồi xuống đó.
Jennifer đứng lên và tiến đến gần đoàn hội thẩm. Cô ngắm nh́n khuôn mặt họ, cố đánh giá ấn tượng mà Patrick Maguire gây ra cho họ.
- Đồng nghiệp đáng kính của tôi đă nói với các vị rằng Connie Garrett sẽ không có mặt tại pḥng xử án trong thời gian xét xử. Điều đó đúng. - Jennifer chỉ tay về phía khoảng trống ở bàn nguyên đơn. - Đó là chỗ đáng lẽ Connie Garrett đang ngồi nếu cô ấy ở đây. Không phải trên chiếc ghế đó đâu. Cô sẽ ngồi trên một chiếc xe đẩy đặc biệt. Chiếc xe mà cô ta sống trên đó. Connie Garrett sẽ không có mặt trong pḥng xử án này, nhưng trước khi phiên ṭa kết thúc, các vị sẽ có cơ hội gặp gỡ và làm quen với cô ta như tôi đă từng làm.
Khuôn mặt Patrick Maguire chợt lộ vẻ lo lắng. Ông ta vươn sang nói thầm với một trợ lư của ḿnh.
Jennifer vẫn tiếp tục:
- Tôi đă lắng nghe ngài Maguire hùng biện và tôi muốn nói là tôi thật sự xúc động. Tôi thấy tim ḿnh ứa máu v́ thương xót cái công ty có số vốn hàng tỷ đô la đó bị tấn công một cách ác độc bởi người phụ nữ hai mươi tư tuổi không chân tay này. Người phụ nữ đó hiện đang ngồi ở nhà nóng ḷng chờ đợi cú điện thoại báo cho cô biết, cô ta sẽ trở nên giàu có. - Giọng Jennifer chợt hạ hắn xuống. - Giàu có để làm ǵ? Để đi cửa hàng mua nhẫn kim cương cho bàn tay mà cô không có ư? Để mua giày nhảy cho cặp chân mà cô ta không có nốt ư? Để mua những bộ quần áo đẹp mà cô ta chẳng bao giờ mặc được ư? Hay mua một chiếc ô tô Rolls Royce để đến những bữa tiệc mà cô ấy không được mời? Hăy thử nghĩ xem cô ta sẽ được hưởng lạc thú ǵ với khoản tiền đó.
Jennifer nói rất nhỏ nhẹ và chân thành trong khi cặp mắt cô chậm răi đảo qua các khuôn mặt của đoàn hội thẩm.
- Ngài Maguire chưa bao giờ thấy năm triệu đô la trong đời. Tôi cũng vậy. Nhưng tôi có thể nói với các vị điều này. Nếu tôi đưa cho bất kỳ ai trong số các vị năm triệu đô la tiền mặt ngay bây giờ, và để đổi lại tôi yêu cầu cắt cụt cả chân tay vị đó, tôi không nghĩ lúc đó năm triệu đô la đă là nhiều…
Luật pháp trong trường hợp này là rất rơ ràng, - Jennifer giải thích. - Trong vụ xử trước đây mà bên nguyên bị thua kiện, bên bị đă biết có khuyết tật trong hệ thống phanh của ô tô của họ nhưng đă giấu điều đó. Làm như vậy là trái với pháp luật. Đó là cơ sở của vụ án này. Theo một bản nghiên cứu gần đây của chính phủ, nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tai nạn xe cộ liên quan tới bánh xe, hệ thống phanh và điều khiển. Nếu các vị lưu ư một chút đến những con số này…
Patrick Maguire xem xét thái độ của đoàn hội thẩm. Ông ta là một chuyên gia về việc đó. Và khi Jennifer tiếp tục nói đến những con số thống kê, Maguire có thể nhận thấy các thẩm phán bắt đầu phát ngấy với phiên ṭa này. Phiên ṭa không c̣n nói về một cô gái bị nạn nữa mà về ô tô, hệ thống phanh, khoảng cách an toàn và những thứ tương tự như vậy. Cấc thẩm phán đă mất chú ư.
Maguire liếc nh́n Jennifer và nghĩ, cô ta không thông minh như lời đồn, Maguire biết rằng nếu ông ta căi cho Connie Garrett, ông ta sẽ bỏ qua những con số và nhưng vấn đề kỹ thuật cơ khí, mà tập trung vào t́nh cảm của đoàn hội thẩm. Jennifer Parker lại làm hoàn toàn ngược lại.
Patrick Maguire lại ngồi ngả ra sau và tỏ vẻ thoải mái hơn.
Jennifer tiến đến gần bàn hội thẩm.
- Thưa ngài chánh án, xin phép ṭa, tôi muốn đưa ra một tang vật.
- Tang vật ǵ vậy? - Chánh án Silverman hỏi.
- Khi phiên ṭa này bắt đầu, tôi đă hứa với đoàn hội thẩm là sẽ giới thiệu họ với Connie Garrett. V́ cô ấy không thể tự đến đây được, tôi muốn cho phép giới thiệu một số h́nh ảnh của cô.
Chánh án Silverman nói, - Tôi không phản đối việc đó - Ông quay sang Patrick Maguire. - Luật sư cho bên bị có phản đối ǵ không?
Patrick Maguire đứng dậy, suy nghĩ thật nhanh H́nh ảnh kiểu ǵ vậy?
Jennifer nói:
- Vài bức ảnh chụp Connie Garrett ở nhà ấy mà.
Patrick Maguire thật không muốn điều đó, nhưng dù sao th́ những tấm ảnh của một cô gái tàn tật ngồi trong chiếc xe đẩy, cũng gây ít ấn tượng hơn là bản thân cô ta. Và cũng cần xem xét một lư do nữa: Nếu ông ta phản đối, ông ta sẽ mất sự thông cảm của đoàn hội thẩm.
Ông ta nói vẻ rộng răi:
- Được thôi, xin cô cho xem.
- Cám ơn.
Jennifer quay sang Dan Martin và gật đầu. Hai người đàn ông từ hàng ghế cuối đẩy lên một màn ảnh di động và một chiếc máy quay phim rồi chuẩn bị chiếu.
Patrick Maguire đứng phắt dậy, ngạc nhiên.
- Chờ chút đă. Thế này là cái ǵ vậy?
Jennifer trả lời một cách ngây thơ:
- Đó là những bức ảnh mà ngài vừa đồng ư để tôi đưa ra đấy.
Patrick Maguire đứng đó, giận sôi người, Jennifer chưa hề nói ǵ đến máy quay phim cả. Nhưng bây giờ th́ đă quá muộn để phản đối rồi. Ông ta gật đầu ra hiệu đồng ư và ngồi xuống.
Jennifer bố trí màn h́nh ở vị trí mà cả đoàn hội thẩm và chánh án Silverman đều có thể nh́n rơ.
- Chúng tôi có thể bắt đầu được chưa, thưa ngài chánh án?
Chánh án Silvennan gật đầu, và Jennifer bước tới chiếc máy chiếu 16mm, mở máy và h́nh ảnh bắt đầu hiện ra trên màn h́nh. Trong 30 phút sau đó không một tiếng động nào được nghe thấy trong pḥng xử án.
Jennifer đă thuê một nhà quay phim chuyên nghiệp và một đạo diễn trẻ làm bộ phim này. Họ đă quay cảnh một ngày của Connie Garrett, và đó quả là một câu chuyện rùng rợn và trần trụi. Không cần phải tưởng tượng ǵ hết. Cuốn phim cho thấy cô gái trẻ cụt cả chân tay được nhấc ra khỏi ǵ giường vào buổi sáng, đưa vào nhà vệ sinh, được tắm rửa giống như một em bé mới đẻ được cho ăn, mặc quần áo… Jennifer đă xem bộ phim này nhiều lần, và giờ đây khi xem lại cô vẫn thấy cổ như nghẹn lại và nước mắt tràn đầy. Cô biết là đoàn hội thẩm và chánh án cũng có ấn tượng tương tự.
Khi cuốn phim kết thúc, Jennifer quay sang chánh án Silverman.
- Bên nguyên xin nghỉ.
Đoàn hội thẩm ra ngoài đă hơn 10 tiếng đồng hồ và mỗi tiếng trôi đi tinh thần Jennifer thêm sa sút. Cô đă chắc lời phán quyết sẽ được đưa ra ngay lập tức. Nếu họ cũng chịu ảnh hưởng của bộ phim như cô, có lẽ chỉ cần độ một hai tiếng là có thể kết luận vụ án được.
Khi đoàn hội thẩm ra ngoài, Patrick Maguire tức giận điên người, tin chắc là ḿnh đă thua kiện và đă đánh giá Jennifer Parker quá thấp một lần nữa. Nhưng thời gian cứ trôi đi mà đoàn hội thẩm vẫn chưa quay lại Maguire lại bắt đầu hy vọng. Đoàn hội thẩm không cần phải mất nhiều thời gian đến thế để quyết định một vấn đề t́nh cảm như vậy. Chúng ta sẽ ổn cả thôi.
Họ càng tranh luận với nhau lâu, t́nh cảm của họ càng lắng xuống.
Gần nửa đêm, hội thẩm viên chính gửi một bức thư cho chánh án Silverman. Chánh án xem xét bức thư đó và nh́n lên.
- Xin mời cả hai luật sư đến gần bàn chánh án.
Khi Jennifer và Patriek Maguire đă đứng trước mặt ông, chánh án Silverman nói:
- Tôi muốn báo để hai vị biết điều này. Tôi vừa nhận được thông báo của đoàn hội thẩm. Họ hỏi, liệu họ có được phép dành cho Connie Garrett số tiền nhiều hơn khoản năm triệu đô la, mà luật sư của cô ta yêu cầu không?
Jennifer bỗng thấy choáng váng. Tim cô đập rộn lên. Cô quay sang nh́n Patrick Maguire. Trông ông ta mặt cắt không c̣n hạt máu.
- Và tôi đă nói với họ rằng, - Chánh án Silverman tiếp tục - Họ có quyền định ra bất cứ khoản tiền nào mà họ thấy là hợp lư.
Ba mươi phút sau đoàn hội thẩm trở lại pḥng xử án.
Hội thẩm viên chính thông báo họ đồng ư với bên nguyên và cô ta được hưởng một khoản bồi thường là sáu triệu đô la.
Đó là khoản bồi thường thiệt hại cho cá nhân lớn nhất trong lịch sử bang New York.


Chương 20
 

Khi Jennifer bước vào văn pḥng của ḿnh buổi sáng hôm sau, cô thấy hàng xếp báo ngổn ngang trên bàn làm việc. H́nh ảnh của cô được đăng trên trang nhất của tất cả các tờ báo đó. Một bó hoa hồng nhung tuyệt đẹp được cắm trong một chiếc b́nh hoa trên bàn. Jennifer mỉm cười. Adam đă có cả thời gian để gửi hoa tặng cô nữa.
Cô mở tấm thiếp chúc mừng. Bên trong ghi:
Xin chúc mừng.
Kư tên: Michael Moretti.

Điện thoại nội bộ rung chuông và Cynthia nói:
- Ngài Adam muốn nói chuyện với chị.
Jennifer vồ lấy ống nghe. Cô cố giữ giọng b́nh tĩnh:
- Chào anh yêu.
- Em lại thành công, thật tuyệt.
- Em gặp may thôi mà.
- Chính khách hàng của em mới là người gặp may v́ có em là luật sư của họ. Chắc em thấy sung sướng lắm nhỉ!
Thắng kiện làm cô thấy thích thú. Ở bên Adam cô mới thấy sung sướng.
- Vâng ạ.
- Anh có một việc quan trọng muốn nói với em, - Adam tiếp tục.
- Em có thể đi uống với anh chiều nay được không?
Tim Jennifer như quặn lại. Chỉ có một điều Adam sẽ phải nói với cô: "Anh sẽ không bao giờ c̣n gặp cô nữa".
- Vâng, vâng, tất nhiên là được rồi…
- Tại nhà hàng Mario lúc sáu giờ, được chứ?
- Vâng ạ.
Cô đưa bó hoa hồng cho Cynthia.
Adam đă chờ cô tại cửa hàng. Anh ngồi ở một chiếc bàn phía cuối pḥng. Anh ấy chắc không lúng túng nếu ḿnh lên cơn thần kinh đâu, Jennifer tự nhủ. Được rồi cô sẽ cố không khóc ít nhất là trước mặt Adam.
Nh́n qua khuôn mặt hốc hác của Adam cô có thể biết được điều ǵ đă xảy ra với anh và quyết định sẽ cố cư xử thật thoải mái.
Jennifer ngồi xuống và Adam cầm tay cô.
- Mary Beth đồng ư để anh ly dị cô ta, - Adam nói và Jennifer nh́n anh không chớp, lặng người đi một lát. Chính Mary Beth bắt đầu câu chuyện. Họ vừa về nhà sau một bữa ăn tối để quyên tiền mà Adam là nhân vật chính. Buổi tối hôm đó rất thành công. Mary Beth im lặng suốt trên đường về nhà, trông cô có một vẻ căng thẳng kỳ lạ.
Adam nói:
- Anh nghĩ buổi tối hôm nay kết thúc rất tốt đẹp có phải vậy không?
- Vâng, Adam ạ.
Và cả hai không nói thêm ǵ nữa đến tận khi họ về tới nhà.
- Em có cần đội mũ ngủ không đấy. - Adam hỏi.
- Không cám ơn anh. Có lẽ chúng ta cần nói chuyện với nhau một lát.
- Vậy à? Về chuyện ǵ vậy?
Cô nh́n anh và nói.
- Về quan hệ giữa anh và Jennifer Parker.
Điều đó thật giống như một cú đấm vào giữa mặt.
Adam choáng váng một lúc không biết nên nhận hay không.
- Em biết chuyện đó từ lâu rồi. Em chưa nói ǵ v́ em c̣n muốn quyết định xem sẽ làm ǵ?
- Mary Beth, anh…
- Để em nói nốt hẵng. Em biết rằng quan hệ giữa chúng ta không được tốt đẹp như mong muốn. Có lẽ em đă không là một người vợ tốt của anh.
- Không, em chẳng có lỗi ǵ hết. Anh…
- Khoan nào, Adam. Điều này thật khó xử cho em. Em đă quyết định. Em sẽ không cản đường anh nữa.
Anh nh́n cô ngạc nhiên:
- Anh không…
- Em quá yêu anh nên không muốn làm anh khổ. Trước mặt anh là một tương lai chính trị sáng lạn. Em không muốn có ǵ làm hỏng sự nghiệp của anh. Rơ ràng là em không làm cho anh hoàn ṭan hạnh phúc. Nếu Jennifer Parker có thể làm anh hạnh phúc, em muốn anh có cô ấy.
Anh chợt thấy không tin vào tai ḿnh nữa, dường như ṭan bộ câu chuyện này diễn ra dưới nước vậy.
- Vậy c̣n em sẽ ra sao?
Mary Beth mỉm cười:
- Em sẽ ổn thôi, Adam ạ. Đừng lo cho em. Em đă có kế hoạch riêng rồi.
- Anh… anh không biết nói ǵ nữa.
- Chẳng cần phải nói ǵ đâu. Em đă nói cho cả em và anh. Nếu em cứ cố bám lấy anh và làm anh phát sầu, điều đó chẳng tốt đẹp ǵ cho chúng ta cả. Em chắc rằng Jennifer rất dễ thương, nếu không anh đă chẳng bị say mê như vậy.
Mary Beth bước lại gần và quàng vai anh:
- Đừng thiểu năo như vậy, Adam. Điều em làm là điều tốt đẹp cho tất mọi người.
- Em thật là vĩ đại.
- Cảm ơn anh! - Cô vuốt ve khuôn mặt anh và mỉm cười. - Anh Adam yêu quư nhất đời của em. Em sẽ luôn luôn là một người bạn tốt của anh. Măi măi… - Rồi cô ngả đầu vào vai anh. Anh hầu như nghe không rơ giọng cô th́ thào. - Đă quá lâu rồi anh chưa ôm em trong ḷng phải không, Adam. Anh không cần phải nói anh yêu em, nhưng anh - anh có muốn ôm em một lần nữa và làm t́nh với em không? Lần cuối cùng với nhau mà?
Giờ đây Adam nhớ lại điều đó và nói với Jennifer.
- Ly dị là đề nghị của Mary Beth.
Adam tiếp tục nói, nhưng Jennifer không c̣n nghe được chữ nào nữa; mọi thứ vang lên như là một bản nhạc đối với cô. Cô cảm thấy ḿnh đang trôi nổi và bay vút lên cao cô đă chuẩn bị để nghe Adam nói anh không thể gặp cô nữa. Vậy mà bây giờ! Niềm vui quá lớn làm cô không sao cảm nhận thấy hết. Cô biết cảnh chia tay với Mary Beth đau đớn như thế nào đối với Adam, và lúc này cô thấy yêu anh hơn bao giờ hết. Cô thấy tảng đá chẹn ngực ḿnh biến đâu mất và giờ đây cô có thể hít thở thoải mái được rồi.
Adam nói tiếp:
- Mary Beth cư xử thật là tuyệt vời. Cô ấy là một người đàn bà cao thượng. Cô ấy thấy vui mừng cho cả hai chúng ḿnh.
- Thật là không thể tin được.
- Em không biết đâu. Từ lâu nay bọn anh sống giống như hai anh em hơn là một cặp vợ chồng. Anh chưa bao giờ nói điều này với em, nhưng… - anh ngập ngừng và thận trọng nói. - Mary Beth không có những nhu cầu nhục cảm mạnh mẽ đâu.
- Em biết.
- Cô ấy muốn gặp em.
Jennifer thấy lúng túng.
- Em nghĩ là em không làm được điều đó đâu Adam. Em thấy không ổn chút nào.
- Hăy tin anh.
- Nếu… nếu anh muốn vậy, tất nhiên rồi.
- Tốt, em yêu. Chúng ta sẽ đến vào giờ uống trà buổi sáng. Anh sẽ chờ em đến.
Jennifer nghĩ một lát.
- Có lẽ em đến một ḿnh th́ tốt hơn.
Sáng hôm sau, Jennifer lái xe đến nhà Adam. Đó là một buổi sáng yên tĩnh và không khí trong lành rất thích hợp cho một chuyến đi. Jennifer bật đài và cố quên đi sự hồi hộp v́ cuộc gặp gỡ sắp tới.
Ngôi nhà của Adam làm theo kiểu cổ Hà Lan nằm bên sông Hudson, trên một thảm cỏ xanh. Jennifer lái xe lên dốc tới cửa ra vào. Cô bấm chuông và một phút sau một phụ nữ hấp dẫn trạc tuổi ba mươi ra mở cửa.
Cô cầm tay Jennifer và mỉm cười dịu dàng.
- Tôi là Mary Beth. Adam thật là không công bằng với cô Xin mời cô vào nhà.
Người vợ của Adam mặc một chiếc váy len dài, một chiếc áo lụa xẻ ngực để lộ cặp vú đă hơi chảy nhưng vẫn c̣n hấp dẫn. Mớ tóc vàng của chị ta được cuốn lên quanh đầu làm tăng vẻ hấp dẫn của cặp mắt xanh. Chuỗi ngọc trai quanh cổ của chị ta thật tuyệt vời. Trông chị ta toát lên vẻ quí phái cổ điển.
Nội thất của ngôi nhà rất dễ chịu với những căn pḥng rộng đầy đồ cổ và những bức tranh nổi tiếng.
Một người phục vụ bưng ra pḥng khách hai tách trà. Khi anh ta đă ra khỏi pḥng, Mary Beth nói:
- Tôi chắc cô yêu Adam lắm.
Jennifer vụng về đáp:
- Thưa chị Warner, tôi muốn chị biết rằng cả hai chúng tôi đều không định…
Mary Beth Warner đặt một tay lên vai Jennifer:
- Cô không cần phải nói vậy. Tôi không biết Adam đă nói điều này với cô chưa, nhưng cuộc hôn nhân của chúng tôí được ǵn giữ chỉ bằng sự lịch thiệp mà thôi. Adam và tôi biết nhau khi chúng tôi c̣n trẻ con. Tôi nghĩ là tôi đă yêu Adam lần đầu tiên tôi nh́n thấy anh ấy. Chúng tôi cũng đến những bữa tiệc, quen cùng những bạn bè và tôi cho rằng việc chúng tôi lấy nhau là chuyện đương nhiên. Đừng hiểu nhầm. Tôi vẫn rất yêu quư Adam và tôi chắc là anh ấy cũng vậy. Nhưng người ta luôn thay đổi, có phải vậy không nhỉ?
- Vâng.
Jennifer nh́n Mary Beth và ḷng tràn ngập t́nh cảm biết ơn. Adam nói đúng, Mary Beth quả là một người đàn bà dễ thương.
- Tôi rất cảm ơn chị, - Jennifer nói.
- Và tôi cũng rất cám ơn cô, - Mary Beth thú nhận.
Chị ta cười ngượng nghịu và nói:
- Cô thấy đấy, tôi cũng rất yêu Adam. Tôi muốn ly dị ngay nhưng tôi nghĩ v́ tương lai của Adam, hăy chờ đến sau cuộc bầu cử đă.
Jennifer quá xúc động đến mức quên khuấy mất cả cuộc bầu cử.
Mary Beth nói tiếp:
- Dường như mọi người chắc là Adam sẽ trúng cử thượng nghĩ sĩ, và một cuộc ly dị bây giờ sẽ rất có hại cho anh ấy. Chỉ c̣n 6 tháng nữa là tới cuộc bầu cử và tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho anh ấy, nếu tôi tŕ hoăn việc ly dị. - Chị nh́n Jennifer. - Nhưng tha lỗi cho tôi - Như vậy có ổn cho cô không?
- Ồ không sao đâu, tất nhiên là nên thế rồi, - Jennifer nói.
Cô phải thay đổi hoàn toàn cách suy nghĩ của ḿnh. Tương lai của cô giờ đây gắn chặt với Adam. Nếu anh trở thành thượng nghị sĩ, cô sẽ sống cùng anh ở thủ đô Washington. Điều đó có nghĩa là phải bỏ việc hành nghề luật ở đây, nhưng điều đó cũng chẳng có ư nghĩa ǵ hết. Chẳng có ǵ là quan trọng ngoài việc họ có thể ở bên nhau.
Jennifer nói:
- Adam sẽ là một thượng nghị sĩ tuyệt vời.
Mary Beth ngẩng đầu lên và mỉm cười.
- Cô em gái bé bỏng của tôi ạ, rồi anh ấy sẽ trở thành tổng thống nữa cơ.

o0o

Chuông điện thoại réo khi Jennifer vừa trở về căn hộ của ḿnh. Đó là Adam gọi:
- Em thấy Mary Beth thế nào?
- Adam, chị ấy thật là tuyệt.
- Cô ấy cũng nói như vậy về em đấy.
- Mary Beth thật là hấp dẫn và dễ thương, đúng là một mệnh phụ.
- Em cũng vậy, em yêu ạ. Em muốn tổ chức cưới ở đâu nào?
- Khách sạn Times Square, mà em cũng chả cần biết nữa. Nhưng em cho rằng chúng ta phải từ từ hẵng.
- Vậy chúng ta c̣n phải chờ đợi ǵ nữa chứ?
- Chờ đến sau kỳ bầu cử. Sự nghiệp của anh là quan trọng. Một cuộc ly dị lúc này là có hại cho anh đấy.
- Đời tư của anh…
- Sẽ trở thành sự chú ư của dư luận đấy. Chúng ta không được làm ǵ ảnh hưởng đến cơ hội đắc cử của anh. Chúng ta có thể chờ thêm 6 tháng nữa.
- Anh chả muốn chờ đợi một chút nào cả.
- Em cũng vậy, anh yêu ạ, - Jennifer mỉm cười - mà chúng ta cũng có phải thật sự đợi đâu nhỉ?


Chương 21

Jennifer và Adam ăn trưa cùng nhau hầu như hàng ngày và tuần một hai lần anh ngủ lại ở nhà cô. Họ cần phải thận trọng hơn bao giờ hết v́ chiến dịch vận động tranh cử của Adam đă thật sự bắt đầu, và anh đang trở thành một nhân vật nổi tiếng trong cả nước. Anh đọc diễn văn tại các buổi hội họp chính trị, các bữa ăn tối quyên tiền và những ư kiến của anh về các vấn đề quốc gia được trích đẫn ngày càng nhiều hơn trên báo chí.
Adam và Steward Needham lại cùng uống trà buổi sáng như thường lệ.
- Tôi thấy cậu trên chương tŕnh "Hôm nay" của ti vi sáng nay. Cừ lắm, Adam ạ. Cậu trả lời thật găy gọn và sắc bén. Tớ biết thế nào họ cũng mời cậu nữa.
- Steward, tôi rất ghét làm những tṛ như vậy. Tôi thấy ḿnh như một thằng cha diễn viên chết tiệt nào đó đang biểu diễn vậy?
Steward gật đầu thông cảm.
- Đó chính là điều mà các nhà chính trị vẫn làm: là diễn viên. Đóng một vai nào đó, làm những ǵ mà dư luận thích. Thật là kinh khủng nếu các nhà chính trị - thế nào nhỉ - Cư xử hoàn ṭan theo ư ḿnh, th́ đất nước này sẽ trở nên chế độ quân chủ mất.
- Tôi không thích việc ra tranh cử lại trở thành một cuộc đua tranh về tính cách cá nhân.
Steward Needham mỉm cười:
- Hăy cảm ơn Chúa việc cậu có tính cách. Càng ngày tỉ lệ người ủng hộ cậu càng cao. - Ông ta ngừng lời để rót thêm chè - Hăy tin tôi, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Đầu tiên hăy trở thành thượng nghị sĩ đă rồi sau đó sẽ là mục tiêu số một. Không ǵ có thể cản cậu đâu. - Ông ta nhấp thêm một ngụm trà. - Trừ khi cậu làm một vài chuyện điên rồ th́ không kể.
Adam ngước lên nh́n ông ta:
- Chú nói vậy có ư ǵ thế?
Steward Needham cẩn thận lấy khăn lau mép:
- Đối thủ của cậu là một thằng cha láu cá lắm đấy.
Tớ đánh cuộc rằng bây giờ hắn đang xem xét đời cậu dưới ống kính hiển vi đấy. Chắc hắn sẽ không t́m ra điểm yếu nào chứ?
- Ồ không đâu, Adam nói một cách máy móc.
- Tốt, - Steward Needham tán thưởng. - À này, Mary Beth độ này thế nào?
Jennifer và Adam nghỉ cuối tuần ở một ngôi nhà ngoại thành, mà một người bạn của Adam đă cho anh mượn. Không khí ở đó thật trong sạch và hơi lạnh, báo hiệu mùa đông đang đến. Họ nghỉ ngơi thật thoải mái.
Ban ngày họ đi bộ, chơi bài và tṛ chuyện.
Họ đọc cẩn thận tất cả các tờ báo xuất bản chủ nhật.
Các cuộc thăm ḍ ư kiến đều cho thấy số người ủng hộ
Adam ngày càng tăng. Họ thích phong độ của anh, vẻ chân thật, thông minh và thẳng thắn của anh. Người ta bắt đầu so sánh anh với John Kennedy.
Adam nằm soài trước ḷ sưởi ngắm nh́n ánh lửa hắt lên khuôn mặt Jennifer.
- Em có thích làm vợ của tổng thống không?
- Xin lỗi, em đă yêu một thượng nghị sĩ mất rồi.
- Em có thất vọng nếu anh không trúng cử không, Jennifer
- Không, lư do duy nhất làm em thích điều đó là v́ anh muốn thế.
- Nếu anh thắng, chúng ta sẽ đến sống ở Washinon đấy.
- Nếu chúng ta ở bên nhau, chẳng c̣n ǵ khác phải bận tâm cả.
- Thế c̣n việc hành nghề luật của em th́ sao?
Jennifer cười:
- Em vừa nghe nói ở Washington cũng có luật sư đấy.
- Thế nếu anh muốn em bỏ nghề th́ sao?
- Em sẽ bỏ.
- Nói vậy chứ anh đâu muốn vậy. Em là một luật sư quá giỏi đấy.
- Em chỉ quan tâm đến việc được ở bên anh thôi. Em yêu anh lắm, Adam ạ
Anh vỗ nhẹ vào mái tóc nâu thẫm mềm mại của cô.
- Anh cũng yêu em như thế.
Họ lên giường và sau đó ngủ thiếp đi.
Họ trở về New York vào tối chủ nhật. Họ lấy xe ô tô của Jennifer ở chỗ gửi xe và Adam quay về nhà.
Jennifer trở về căn hộ của cô ở New York.
                        
o0o

Công việc của Jennifer giờ đây nhiều không thể tưởng tượng được. Nếu trước đây cô nghĩ ḿnh bận th́ bây giờ cô không c̣n thời gian để thở nữa. Cô căi cho những công ty quốc tế vi phạm một số điều luật và bị bắt, những thượng nghị sĩ biển thủ công quỹ, những ngôi sao điện ảnh gặp rắc rối. Cô căi cho chủ tịch nhà băng và những kẻ cướp nhà băng, cho các nhà chính trị và thủ lĩnh công đoàn. Tiền của đổ vào như nước chảy, nhưng điều đó không quan trọng đối với Jennifer. Cô trả lương cao và thưởng rất hậu cho các nhân viên của ḿnh. Các công ty không c̣n đưa các luật sư hạng hai của họ ra căi với Jennifer nữa, v́ thế Jennifer phải đối chọi với những luật sư tài giỏi nhất thế giới.
Cô được kết nạp vào Hội các luật sư lành nghề của Mỹ và ngay cả Ken Bailey cũng sửng sốt về việc đó.
- Chúa ơi! - anh nói, - Cô có biết rằng chỉ có một phần trăm luật sư của cả nước được vào hội đó không?
- Tôi chỉ làm người đàn bà tượng trưng trong Hội, - Jennifer cười.
Khi Jennifer căi cho một ai đó ở Manhattan, cô có thể biết chắc rằng Robert Di Silva sẽ đích thân buộc tội hoặc cho trợ lư của ông ta làm việc đó. Ḷng căm tức của ông ta đối với cô ngày càng tăng cùng với những thắng lợi mà cô đạt được.
Trong một vụ án mà Jennifer phải đối đầu với chưởng lư, Di Silva gọi hơn chục chuyên gia hàng đầu ra làm nhân chứng cho bên công tố.
Jennifer không yêu cầu một chuyên gia nào cả. Cô nói với đoàn hội thẩm:
- Nếu chúng ta muốn làm một con tàu vũ trụ hay đo khoảng cách đến một hành tinh xa xôi chúng ta cần đến những chuyên gia. Nhưng nếu chúng ta cần làm một việc thật sự quan trọng, chúng ta chỉ cần hơn chục người b́nh thường. Như tôi nhớ, người sáng lập ra đạo thiên chúa cũng làm như vậy.
Jennifer thắng kiện trong vụ đó.
Một trong những thủ thuật mà Jennifer thấy có hiệu quả là nói với đoàn hội thẩm:
- Tôi biết những từ như luật pháp hay pḥng xử án có vẻ xa lạ đối với cuộc sống đời thường của các vị, nhưng khi các vị thôi không nghĩ về điều đó, tất cả những ǵ chúng ta làm ở đây chỉ liên quan đến những việc đúng sai mà những người b́nh thường như chúng ta làm. Hăy tạm quên chúng ta đang ở trong pḥng xử án. Thử tưởng tượng như chúng ta đang ngồi uống trà trong pḥng khách của nhà tôi, nói chuyện về những ǵ đă xảy ra đối với bị cáo đáng thương này.
Và trong tâm trí họ các hội thẩm viên cũng cho rằng họ đang ở trong pḥng khách của Jennifer, bị tài hùng biện của cô làm mê hoặc.
Thủ thuật này được Jennifer sử dụng một cách hết sức thành công, cho đến một hôm khi cô căi hộ một bị cáo bị Robert Di Silva buộc tội. Viên chưởng lư đứng lên và đọc bài diễn thuyết đầu trước đoàn hội thẩm.
- Thưa quư ông, quư bà, - Di Silva nói - Tôi muốn các vị tạm quên đi việc các vị đang ở ṭa án. Tôi xin các vị hăy tưởng tượng rằng các vị đang ngồi trong pḥng khách của tôi và nói chuyện gẫu về những việc khủng khiếp mà bị cáo ở đây đă làm.
Ken Bailey nhổm lên nói thầm vào tai Jennifer.
- Cô thấy thằng cha ấy nói ǵ chưa? Hắn đă ăn cắp thủ thuật của cô rồi đấy.
- Đừng lo chuyện ấy, - Jennifer thản nhiên đáp.
Khi đến lượt ḿnh phát biểu, Jenifer nói với đoàn hội thẩm.
- Thưa quư ông, quư bà, tôi chưa từng được nghe điều ǵ quá quắt hơn là nhận xét vừa rồi của ngài chưởng lư - Giọng cô run lên v́ phẫn uất. - Có lúc tôi tưởng như ḿnh nghe lầm. Ông ta dám yêu cầu các vị quên đi các vị đang ở trong ṭa án. Pḥng xử án này là một trong những tài sản quốc gia quư báu nhất. Đó là cơ sở của nền tự do của chúng ta. Tự do của các vị, của tôi và của bị cáo nữa. Việc ngài chưởng lư khuyên các vị nên quên đi các vị đang ở đâu, quên đi những trách nhiệm mà các vị vừa tuyên thệ, tôi thấy vừa đáng ngạc nhiên vừa đáng trê trách. Tôi xin các vị, thưa quư ông, quư bà, hăy nhớ các vị đang ở đâu, hăy nhớ rằng tất cả chúng ta có mặt ở đây để bảo đảm công lư được thực hiện và bị cáo vô tội.
Các hội thẩm viên gật đầu đồng t́nh.
Jennifer liếc nh́n Robert Di Silva. Ông ta nh́n trừng trừng về phía trước căm tức.
Khách hàng của Jennifer được tha bổng.
Sau mỗi thắng lợi ở ṭa án, luôn có bốn tá hoa hồng nhung trên bàn làm việc của Jennifer và thiếp chúc mừng của Michael Moretti. Và lần nào Jennifer cũng xé tan những tấm bưu thiếp đó, c̣n hoa th́ cho Cynthia. Những bông hoa h́nh như cũng có vẻ khêu gợi v́ được hắn gửi tới. Cuối cùng Jennifer gửi một bức thư ngắn cho Michael Moretti, yêu cầu hắn không gửi hoa đến cho cô nữa.
Khi Jennifer đến pḥng làm việc sau khi vừa thắng một vụ kiện tiếp đó, trên bàn đă có năm tá hồng nhung chờ cô.


Chương 22

Vụ cướp nhà băng trong một ngày mưa đem lại thêm danh tiếng cho Jennifer.
Cô biết đến bị cáo qua cha Ryan.
- Một người bạn của cha gặp chuyện lôi thôi - Ông mở đầu và cả hai cùng phá lên cười.
Người bạn đó hóa ra là Paul Richards, một khách văng lai bị buộc tội cướp nhà băng số tiền 150 ngàn đô la. Một kẻ cướp đă vào ngân bằng trong chiếc áo mưa đen dài. Cổ áo được dựng lên để che lấp một phần khuôn mặt hắn ta. Khi đến quầy thu tiền hắn vung súng lên đe doạ và buộc cô thủ quỹ phải đưa tho hắn tất cả số tiền hiện có. Sau đó hắn chuồn ra một chiếc ô tô đang chờ sẵn ở ngoài. Một số nhân chứng đă thấy chiếc ô tô đó. Đó là một chiếc xe du lịch màu xanh nhưng biển số đă bị bùn che khuất.
V́ cướp nhà băng là tội phạm cỡ quốc gia, Cục điều tra liên bang đă tham gia vào vụ này. Họ đưa những dữ kiện vào máy điện tử trung tâm và máy đưa ra tên của Paul Richards.
Jennifer đến thăm ông ta tại nhà tù đảo Riker.
- Có chúa chứng giám, tôi không làm chuyện đó, - Paul Richards nói. Ông ta là một người đàn ông ngoài 50 tuổi, mặt đỏ, mắt xanh, quá già để có thể làm những chuyện như cướp nhà băng.
- Tôi không cần biết ông vô tội hay có tội, - Jennifer giải thích, - Nhưng tôi có một nguyên tắc như thế này. Tôi không căi cho những khách hàng không nói thật mọi chuyện với tôi.
- Thề có linh hồn mẹ tôi, tôi không làm chuyện đó mà.
Đă từ lâu những lời thề thốt không c̣n gây được ấn tượng ǵ đối với Jennifer nữa. Các khách hàng đă lấy tính mệnh của các bà mẹ, người vợ, người yêu và con cái của họ ra thề. Nếu Chúa trời giúp họ thực hiện đúng những lời thề ấy, dân số sẽ bị suy giảm nghiêm trọng.
Jennifer hỏi:
- Thế ông cho rằng v́ sao FBI bắt ông?
Paul Richards trả lời không chút ngập ngừng.
- V́ mười năm trước đây tôi có tham gia vào một vụ cướp nhà băng và đă ngu ngốc để bị bắt.
- Ông đă sử dụng một khẩu súng ngắn cưa ṇng giấu dưới áo mưa à?
- Đúng vậy. Tôi chờ đến hôm trời mưa mới tấn công nhà băng.
- Nhưng ông không làm vụ vừa rồi chứ?
- Không, chắc mấy thằng chó đểu nào đă bắt chước tôi đấy.
Phiên ṭa sơ thẩm được tiến hành với sự có mặt của chánh án Fred Stevens, một con người rất khắc nghiệt. Người ta đồn rằng ông muốn tống tất cả các tội nhân ra một ḥn đảo xa xôi và đầy họ ở đó đến hết đời.
Chánh án Stevens tin rằng ai bị bắt về tội ăn cắp lần đầu sẽ bị chặt tay phải, và lần thứ hai sẽ bị chặt tay trái theo tục lệ Hồi giáo cổ. Đó là một vị chánh án khó chịu nhất đối với Jennifer. Cô cho gọi Ken Bailey đến.
- Ken, hăy nghiên cứu về đời tư của chánh án Stevens hộ tôi.
- Chánh án Stevens ấy à? Ông ta thẳng như ṇng súng ấy. Ông ta….
- Tôi cũng biết như vậy nhưng cứ t́m hiểu đi.
                                     
o0o

Công tố viên liên bang tham dự vụ án này là một chuyên gia già tên là Carter Gifford.
- Cô sẽ xin cho hắn được ǵ? - Carter Gifford hỏi.
Jennifer nh́n ông ta với vẻ ngạc nhiên ngây thơ.
- Tất nhiên là xin cho anh ta được vô tội.
Ông ta phá lên cười chế giễu.
- Chánh án Stevens sẽ bác bỏ điều ấy ngay. Tôi cho rằng cô sẽ xin xét xử ở ṭa chung thẩm.
- Ồ không đâu.
Gifford nh́n Jennifer một cách nghi ngờ.
- Cô muốn nói cô sẽ để cho chánh án quyết định số phận khách hàng của ḿnh?
- Đúng vậy đấy ạ.
Gifford nhe răng cười.
- Tôi biết cô rồi sẽ phát điên đấy Jennifer ạ!
                                    
o0o

- Hợp chủng quốc Mỹ kiện Paul Richards. Bị cáo có mặt không?
Viên mơ ṭa đáp:
- Có, thưa ngài chánh án.
- Yêu cầu các luật sư đến gần bàn quan ṭa và tự giới thiệu.
Jennifer và Carter Gifford đến gần bàn chánh án Stevens.
Jennifer Parker đại diện cho bị cáo.
- Carter Gifford đại diện cho chính phủ Hoa Kỳ.
Chánh án Stevens quay sang Jennifer và nói nhát gừng:
- Tôi biết rơ tiếng tăm của cô, cô Parker ạ. V́ thế tôi muốn nói với cô ngay lập tức là tôi không muốn để mất thời gian của ṭa. Tôi sẽ không cho phép có sự tŕ hoăn nào hết. Ngay sau khi ṭa xử sơ thẩm tôi sẽ yêu cầu đưa bị cáo ra xử chung thẩm. Chắc cô cũng muốn vậy và.
- Không đâu, thưa ngài chánh án.
Chánh án Stevens nh́n cô ngạc nhiên:
- Cô không yêu cầu xử chung thẩm.
- Thưa không, v́ tôi nghĩ rằng không cần như vậy.
Carter Gifford nh́n cô chằm chằm.
- Cái ǵ cơ?
- Theo ư kiến của tôi, ngài không có đủ chứng cớ để đưa khách hàng của tôi ra ṭa chung thẩm.
Carter Gifford gắt:
- Cô cần nghe những ư kiến khác nữa. - Ông ta quay sang chánh án Stevens: - Thưa ngài chánh án, chính phủ có những chứng cớ rất rơ ràng. Bị cáo đă bị kết tội về một vụ cướp y hệt như thế với cách thức hoàn ṭan giống nhau. Máy tính điện tử của chúng tôi đă chọn hắn trong số 2000 người t́nh nghi. Chúng ta đă bắt được tên tội phạm và bên công tố không có lư do ǵ để không buộc tội hắn.
Chánh án Stevens quay sang Jennifer:
- Ṭa nhận thấy đă có đủ chứng cớ cần thiết để đưa bị cáo ra ṭa. Cô có nói thêm ǵ nữa không?
- Có, thưa ngài chánh án. Không có một nhân chứng nào có thể nhận diện đích xác Paul Richards. FBI cũng chưa t́m thấy khoản tiền bị mất. Trên thực tế, sự liên hệ duy nhất giữa bị cáo và tội phạm chính là trí tưởng tượng của công tố viên.
Chánh án Stevens nh́n Jennifer chằm chằm và nói với một giọng ngọt ngào dễ sợ:
- Thế c̣n máy tính điện tử th́ sao?
Jennifer thở dài:
- Đó lại là một vấn đề khác, thưa ngài.
Chánh án Stevens xẵng giọng nói:
- Tất nhiên là như vậy rồi. Có thể đánh lừa được một nhân chứng sống nhưng khó có thể đánh lừa nổi máy tính điện tử.
Carter Gifford gật đầu tán thành:
- Hoàn ṭan đúng như vậy, thưa ngài chánh án.
Jennifer quay sang nh́n ông ta.
- FBI sử dụng máy tính điện tử IBM 370/168 có phải không ạ?
- Đúng vậy. Đó là loại máy tính hiện đại nhất trên thế giới.
Chánh án Stevens hỏi Jennifer:
- Bên bị có định khiếu nại ǵ về độ tin cậy của máy tính không đấy?
- Hoàn ṭan không, thưa ngài chánh án. Tôi đă mời đến đây một chuyên gia về máy tính, làm việc cho công ty sản xuất loại máy 370/168. Anh ta đă lập chương tŕnh mà FBI sử dụng nó để t́m ra tên khách hàng của tôi.
- Anh ta đâu?
Jennifer quay lại vẫy một người đàn ông cao, gầy ngồi tận cuối pḥng. Anh ta tiến đến gần vẻ rụt rè.
Jennifer nói:
- Đây là ông Edward Monroe.
- Nếu cô đă mớm cung cho nhân chứng này - Luật sư công tố tức tối - tôi sẽ….
- Tất cả những ǵ tôi làm là yêu cầu ông Monroe hỏi máy tính xem c̣n chọn những người t́nh nghi nào nữa không. Tôi đă chọn 10 người có những nét chung giống với khách hàng của tôi. Để xác định, ông Monroe đă dựa trên những đặc điểm về tuổi tác, chiều cao, cân nặng, màu mắt, nơi sinh - tức là những dữ kiện mà từ đó máy tính đưa ra tên khách hàng của tôi.
Chánh án Stevens sốt ruột hỏi:
- Tất cả những thứ đó để làm ǵ vậy, cô Parker?
- Vấn đề là ở chỗ máy tính đă xác định một trong số 10 người đó là người t́nh nghi chính trong vụ cướp nhà băng.
Chánh án Stevens quay sang Edward Monroe:
- Có đúng như vậy không?
- Vâng thưa ngài, - Edward Monroe mở ca táp và lấy ra bản kết quả của máy tính.
Viên mơ ṭa cầm tờ giấy đưa cho chánh án Stevens.
Ông liếc qua và đỏ bừng mặt lên.
- Đây có phải là một tṛ đùa không đấy? - Ông hỏi Monroe.
- Không ạ, thưa ngài?
- Máy tính chọn tôi là người bị t́nh nghi à.
- Vâng, thưa ngài. Đúng như vậy ạ.
Jennifer giải thích:
- Máy tính không có khả năng suy luận, thưa ngài chánh án. Nó chỉ có thể trả lời qua những thông tin mà nó nhận được. Ngài và khách hàng của tôi t́nh cờ lại cùng tuổi, chiều cao và cân nặng. Cả hai vị cùng có xe thể thao xanh lá cây, và cùng sinh ở một bang. Đó là tất cả những chứng cớ mà công tố viên có. Sự khác nhau duy nhất là ở chỗ tội phạm được tiến hành như thế nào. Khi Paul Richards cướp nhà băng 10 năm trước đây, hàng triệu người đă đọc vụ đó trên báo chí. Một người bất kỳ nào trong số đó cũng có thể bắt chước cách làm của ông ta. Có người đă làm như vậy. - Jennifer chỉ vào tờ giấy trong tay chánh án Stevens:
- Bản kết quả này cho thấy chứng cớ của cục điều tra liên bang hời hợt như thế nào.
Carter Gifford bật dậy:
- Thưa ngài chánh án… - và dừng lại không biết nói ǵ hơn nữa.
Chánh án Stevens nh́n lại bản kết quả và sau đó nh́n Jennifer.
- Cô sẽ làm ǵ? - ông hỏi - nếu bản ṭa là một người đàn ông trẻ hơn, gầy hơn tôi và đi một chiếc xe xanh da trời?
- Máy tính c̣n đưa ra 10 người t́nh nghi khác, - Jennifer nói. - Người thứ hai mà tôi chọn sẽ là chưởng lư quận của khu vực New York, Robert Di Silva.
                                          
o0o

Jennifer đang ngồi trong văn pḥng đọc bài báo về vụ án th́ Cynthia thông báo:
- Ông Paul Richards đến.
- Mời ông ấy vào, Cynthia.
Ông ta bước vào với chiếc áo mưa đen, và mang một hộp kẹo buộc nơ đỏ.
- Tôi chỉ muốn cám ơn cô một chút thôi.
- Ông thấy chưa? Công lư đôi khi cũng chiến thắng.
- Tôi sắp rời thị xă này. Tôi định đi nghỉ một chút - Ông ta đưa cho Jennifer chiếc hộp. - Món quà nhỏ thể hiện sự biết ơn của tôi.
- Cám ơn, Paul.
Ông ta nh́n cô khâm phục:
- Cô thật siêu quá?
Và ông quay ra.
Jennifer liếc nh́n hộp kẹo trên bàn và mỉm cười.
Thường cô nhận được ít quà hơn khi giúp các bạn của cha Ryan. Nếu cô phát ph́ đó là lỗi của cha Ryan.
Cô cởi nơ và mở hộp kẹo. Bên trong là 10 ngh́n đô la tiền mặt.
                                 
o0o

Một buổi chiều khi Jennifer rời ṭa án, cô để ư thấy một chiếc xe Cadillac đen đỗ bên kia đường. Khi cô đi ngang qua, Michael Moretti bước ra.
- Tôi chờ cô đấy.
Khi đứng gần, từ người hắn toát lên vẻ quyến rũ mạnh mẽ.
- Xin ông bước đi cho, - Jennifer nói. Mặt cô đỏ bừng lên v́ giận dữ và trông cô càng xinh đẹp hơn.
- Ê - hắn phá lên cười, - b́nh tĩnh lại nào. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi mà. Cô chỉ cần nghe thôi. Tôi sẽ trả tiền cho chỗ thời gian cô nghe.
- Ông không bao giờ có đủ tiền đâu.
Cô định bước vượt qua hắn, nhưng Michel Moretti đă nhă nhặn giữ tay cô lại. Chạm vào cô khiến hắn càng kích động.
Hắn cố tỏ ra duyên dáng:
- Đừng nóng cô bạn. Tôi chỉ cần mười phút thôi mà. Tôi sẽ đưa cô đến văn pḥng của cô và chúng ta sẽ nói chuyện trên đường.
Jennifer nh́n hắn một lát và nói:
- Tôi sẽ đi cùng anh với một điều kiện. Tôi muốn anh trả lời cho một câu hỏi.
Michael gật đầu:
- Tất nhiên rồi. Cô hỏi đi.
- Ai nghĩ ra tṛ lừa tôi với con chim hoàng yến chết!
Hắn trả lời không chút đắn đo:
- Chính tôi đấy.
Vậy là bây giờ cô đă biết. Lẽ ra cô có thể giết hắn rồi. Cô bước vào ô tô và Moretti vào theo. Jennifer để ư thấy hắn nói địa chỉ văn pḥng cô cho người lái xe mà không phải hỏi cô.
Khi ô tô bắt đầu chuyển bánh hắn nói:
- Tôi rất vui v́ cô làm được nhiều chuyện thần kỳ ở ṭa án.
Jennifer không thèm trả lời.
- Tôi nói thật ḷng đấy.
- Anh vẫn chưa nói xem anh muốn ǵ?
- Tôi muốn làm cho cô giàu có.
- Cám ơn, tôi đủ giàu rồi, - giọng cô đầy vẻ khinh bỉ đối với hắn ta.
Mặt Michael Moretti sạm lại.
- Tôi cố làm điều tốt cho cô, c̣n cô th́ vẫn cứ hằn học với tôi.
Jennifer quay sang nh́n hắn:
- Tôi không cần ǵ ân huệ của ông cả.
Hắn lấy giọng dàn ḥa:
- Thôi nào, tôi chỉ muốn chuộc lỗi với cô mà. Nghe này, tôi có thể đưa đến cho cô rất nhiều khách sộp. Cô chưa biết…
Jennifer ngắt lời:
- Ông Moretti, hăy làm ơn cho cả tôi và ông. Đừng có nói ǵ nữa hết.
- Nhưng tôi có thể…
- Tôi không muốn đại diện cho ông cũng như bạn bè ông!
- Sao vậy?
- V́ nếu tôi đại diện cho một ai trong số họ th́ rồi tôi sẽ là nô lệ của ông.
- Cô hiểu sai rồi - Michael phản đối- Các bạn tôi đều làm những công việc hợp pháp như ngân hàng, công ty bảo hiểm…
- Thôi đi! Tôi không đời nào phục vụ mafia.
- Nào ai nói ǵ về mafia nhỉ?
- Gọi nó là ǵ mà anh thích cũng được. Không ai có thể điều khiển được tôi ngoài tôi ra.
Chiếc xe dừng lại ở ngă tư chỗ đèn đỏ.
Jennifer nói:
- Thôi, đây gần văn pḥng của tôi rồi.
- Cám ơn ông đă cho đi nhờ xe. - Cô mở cửa và bước ra.
Michael nói:
- Khi nào tôi có thể gặp lại cô nhỉ?
- Không bao giờ, ông Michael ạ.
Michael lặng nh́n cô bỏ đi.
Lạy chúa, y thầm nghĩ, đó mới chính là một người đàn bà chứ! Bỗng nhiên y nhận ra ḿnh đang ở trạng thái căng cứng, và chợt mỉm cười v́ y biết rằng ḿnh sẽ chiếm được cô bằng mọi cách.


Chương 23

Đó là vào cuối tháng mười hai tuần trước khi bầu cử và cuộc chạy đua vào thượng nghị viện rất náo nhiệt. Adam ra tranh cử với viên thượng nghị sĩ đương chức là John Trowbrige, một chính trị gia kỳ cựu, nhưng các chuyên gia đều cho rằng đó sẽ là một trận đấu có tỷ số rất sát nút.
Một buổi tối, Jennifer ngồi ở nhà xem Adam và địch thủ của anh tranh luận trên vô tuyến. Mary Beth đă nói đúng.
Việc ly dị bây giờ có thể dễ dàng làm tan vỡ những hy vọng thắng lợi đang tăng lên đối với Adam.
                                         
o0o

Khi Jennifer trở lại văn pḥng sau bữa ăn trưa khá lâu để bàn công việc, cô thấy có giấy nhắn gọi điện gấp cho Rick Arlen.
- Anh ấy đă gọi đến đây 3 lần liền trong nửa tiếng vừa qua, - Cynthia nói.
Rick Arlen là một ngôi sao nhạc rock, người hầu như chỉ qua một đêm đă trở thành ca sĩ nổi tiếng nhất trên thế giới. Jennifer đă được nghe về nguồn thu nhập khổng lồ của các ngôi sao nhạc rock, nhưng đến khi cô tham gia giải quyết các công việc của Rick Arlen, cô vẫn chưa hiểu v́ sao như vậy. Nguồn thu nhập của Rick Arlen từ băng đĩa, từ sự tŕnh diễn bản thân, từ thương mại và hiện nay là điện ảnh, trị giá hơn 15 triệu đô la một năm. Rick mới 25 tuổi, vốn là một cậu bé nông thôn ở bang Alabama, khi sinh ra đă mang giọng hát vàng.
- Hăy nối máy cho tôi nói chuyện với anh ta. - Jennifer nói.
Năm phút sau giọng anh ta đă vang lên trên đường giây nói:
- Này, người anh em, tôi đă cố gọi điện cho cô hàng tiếng rồi.
- Xin lỗi nhé, Ríck. Tôi bận họp mà.
- Có chút việc đấy. Tôi cần phải gặp cô.
- Anh có thể đến văn pḥng vào chiều nay không?
- Có lẽ không thể được, hiện tôi đang ở Monte Carlo, phục vụ Đức quận công và Hoàng tử. Cô có thể đến đây sớm nhất vào khi nào?
- Hiện nay tôi không thể đi đâu được, - Jennifer bác lại - Bàn tôi chồng chất những hồ sơ…
- Cô em này, tôi cần cô lắm. Chiều nay cô phải lên máy bay rồi đấy! –
Xong anh ta gác máy.
Jennifer ngồi ngẫm nghĩ về cú điện thoại. Rick Arlen đă không muốn thảo luận vấn đề của anh ta qua điện thoại. Đó có thể là một chuyện từ ma tuư cho đến trai gái. Cô nghĩ xem liệu có nên cử Ted Hams hoặc Dan Martin thay cô giải quyết bất cứ là vấn đề ǵ đó hay không, nhưng thâm tâm cô lại thích Rick Arlen. Cuối cùng Jennifer quyết định tự ḿnh sẽ đi.
Cô cố gắng gọi điện cho Adam trước khi đi, nhưng anh không có ở văn pḥng.
Cô nói với Cynthia:
- Hăy đăng kư chỗ cho tôi trên chuyến bay hàng không Pháp đi Nice. Tôi cũng muốn có xe đón ở đó và chở tôi đến Monte Carlo.
Hai mươi phút sau cô đă đặt được chỗ trên chuyến bay bẩy giờ tối hôm đó.
- Có chuyến bay trực thăng thẳng từ Nice đi Monte Carlo, - Cynthia nói - Em đă mua vé cho chị chuyến đó
- Tuyệt. Cám ơn cô.
Khi Ken Bailey được nghe v́ sao Jennifer chuẩn bị đi, anh nói:
- Cái gă híp-pi đó nghĩ nó là cái thá ǵ vậy?
- Anh ta biết ḿnh là ai chứ, Ken ạ. Anh ta là một trong những khách hàng lớn nhất của chúng ta.
- Vậy khi nào em sẽ trở về?
- Em sẽ không đi quá ba hay bốn ngày đâu.
- Mọi việc sẽ không như thường lệ, khi mà em vắng mặt ở đây. Anh sẽ nhớ em lắm.
Jennifer tự hỏi liệu anh ta có c̣n gặp gỡ gă thanh niên tóc vàng hay không.
- Hăy giữ mọi việc như hiện nay cho đến khi em trở về.
Thông thường Jennifer rất thích đi máy bay. Cô coi thời gian của cô trên không trung là được tự do, không bị các sức ép, là sự trốn tránh tạm thời mọi vấn đề đang bao quanh cô trên trái đất, là một nơi nghỉ ngơi trên không trung xa cách những khách hàng không ngừng đ̣i hỏi của cô. Tuy nhiên chuyến bay vượt qua Đại Tây Dương này lại không thú vị lắm. Dường như chuyến bay xóc lạ thường và Jennifer thấy nôn nao khó chịu.
Khi máy bay hạ cánh xuống Nice vào sáng hôm sau, cô cảm thấy đỡ hơn một chút. Đă có trực thăng đợi sẵn để đưa cô đến Monte Carlo. Trước đây Jennifer chưa được đi trực thăng nên cô thấy háo hức muốn đi.
Nhưng việc trực thăng bay lên - hạ xuống bất th́nh ĺnh lại làm cho cô mệt mỏi và cô đă không thể thưởng thức được những cảnh vật hùng vĩ của dăy núi Alpes phía dưới là khu vực Grande Corniche với những chiếc ô tô bé tí chạy ṿng quanh vách núi dựng đứng.
Những ṭa nhà ở Monte Carlo đă hiện dần ra, và một vài phút sau trực thăng đă hạ cánh trước một ṣng bạc mùa hè hiện đại màu trắng trên bờ biển.
Cynthia đă gọi điện trước và Rick Arlen đă chờ sẵn ở đó để đón Jennifer.
Khi gặp, anh ta ôm chầm lấy cô:
- Chuyến đi thế nào?
- Hơi vất vả đôi chút.
Anh ta nh́n kỹ cô hơn và nói:
- Trông cô không vui vẻ lắm. Tôi sẽ đưa cô lên chỗ ở của tôi để nghỉ một chút chuẩn bị cho buổi lễ lớn tối nay.
- Buổi lễ lớn ǵ vậy?
- Dạ hội mùa hè. Bởi vậy tôi đă mời cô tới đây.
- Sao cơ?
- Đúng vậy đó. Đức quận công cho tôi mời bất cứ ai mà tôi thích. Và tôi thích cô.
- Ồ ra vậy, Rick!
Lẽ ra Jennifer có thể vui vẻ treo cổ anh ta lên. Anh ta không biết là ḿnh đă gây phiền hà biết bao cho cô.
Cô đă phải cách xa Adam hơn 3000 dặm, cô đă phải bỏ những khách hàng đang cần cô, bỏ những vụ án đang làm…để bị lừa đến Monte Carlo tham dự một cuộc liên hoan?
Jennifer nói:
- Rick, làm sao mà anh có thể… - Cô nh́n khuôn mặt rạng rỡ của anh ta và bật cười.
- Ô, vậy đó, thế là cô đă ở đây, vả lại buổi dạ hội có thể thú vị th́ sao?
Buổi dạ hội thật là ngoạn mục. Đó là một cuộc ḥa nhạc để quyên góp quỹ cho những trẻ em mồ côi dưới sự bảo trợ của vợ chồng Đức quận công Rainier và Grace Grimaldi, được tổ chức ngoài trời ở ṣng bạc mùa hè. Đó là một buổi tối rất đáng yêu: Tối đó êm dịu và những luồng gió nhẹ thổi từ Địa Trung Hải làm xào xạc những rặng cây cọ cao vút. Jennifer thầm mong Adam cũng có mặt ở đây để chia sẻ cùng cô. Những khán giả náo nhiệt đă ngồi kín 1500 chỗ.
Có đến 6, 7 những ngôi sao nhạc rock quốc tế tŕnh diễn nhưng Rick Arlen là người đứng đầu. Anh đă được một ban hợp xướng hỗ trợ cùng ánh đèn mờ ảo nhấp nháy ánh lên bầu trời. Khi kết thúc, anh ta được mọi người đứng dậy vỗ tay nồng nhiệt.
Sau đó họ tổ chức liên hoan ở cạnh bể bơi phía dưới khách sạn Paris. Người ta đă phục vụ cốc-tay và các món ăn tối tại quầy ṿng quanh bể bơi lớn, và ở giữa có hàng chục ngọn nến đựợc thắp sáng trên những chiếc lá hoa loa kèn.
Jennifer ước tính phải có hơn 300 khách tham dự.
Cô đă không mang theo lễ phục buổi tối nên khi nh́n những người phụ nữ ăn mặc diêm dúa, cô cảm thấy ḿnh như cô gái nhỏ nghèo mới lớn. Rick giới thiệu cô với các quận công, quận chúa và công chúa. Jennifer cảm tưởng như có tới một nửa các gia đ́nh hoàng gia ở châu Âu có mặt ở đó. Cô đă tiếp xúc với chủ các tổ chức các-ten và các ca sĩ opera nổi tiếng. Có cả những người thiết kế mode và cầu thủ bóng đá nổi tiếng Pele.
Khi Jennifer đang tiếp chuyện với hai chủ ngân hàng người Thuy Sĩ, cô chợt thấy hoa mắt.
- Cho tôi xin phép, - Jennifer nói.
Cô quay ra t́m Rick Arlen.
- Rick này, tôi…
Anh ta nh́n cô giây lát và nói:
- Trông mặt cô trắng bệch ra, cô em ạ. Chúng ta hăy chuồn thôi.
30 phút sau Jennifer đă nằm bẹp trên giường tại biệt thự Rick Arlen thuê.
- Bác sĩ đang đến đấy, - Rick nói với cô.
- Tôi không cần bác sĩ. Chắc chỉ bị vi rút hay cái ǵ đó thôi mà.
- Được rồi! Cái ǵ đó th́ rồi bác sĩ cũng sẽ t́m ra.
Bác sĩ Andre Monteux là một người thấp bé ở quăng tuổi trên tám mươi. Ông có bộ râu quai nón được tỉa cẩn thận và mang theo một vali xách tay màu đen đựng thuốc men.
Ông bác sĩ quay sang nói với Rick Arlen:
- Anh có thể để chúng tôi tự nhiên được chứ?
- Được thôi. Tôi sẽ đợi bên ngoài.
Bác sĩ đi lại gần giường hơn.
- Nào, có chuyện ǵ vậy.
- Giá mà tôi biết, - Jennifer nói yếu ớt, - Th́ tôi sẽ đến đây khám bệnh và ông phải nằm trên giường này cơ…
Ông ta ngồi xuống bên cạnh giường.
- Cô cảm thấy thế nào?
- Giống như bị bệnh dịch hạch ấy.
- Cô thè lưỡi ra nào.
Jennifer thè lưỡi ra và bắt đầu thấy buồn nôn. Bác sĩ Monteux kiểm tra nhịp đập và nhiệt độ của cô.
Khi ông làm xong, Jennifer hỏi:
- Thưa bác sĩ, ông nghĩ đó là bệnh ǵ vậy?
- Có thể là một trong các bệnh, cô gái xinh đẹp ạ. Nếu như ngày mai cô cảm thấy không khoẻ lắm th́ tôi sẽ mời cô đến văn pḥng tôi để có thể kiểm tra kỹ lưỡng hơn.
Jennifer cảm thấy quá mệt mỏi nếu căi lại.
 - Thôi được, - Cô nói. - Mai tôi sẽ đến đó.
Sáng hôm sau, Rick Arlen lái xe đưa cô đến Monte Carlo, để bác sĩ Monteux kiểm tra sức khoẻ cô đầy đủ hơn.
- Chắc phải bị sao đó chứ, phải không bác sĩ? - Jennifer hỏi.
- Nếu như cô muốn tiên đoán, - ông bác sĩ già nói, - Th́ tôi sẽ đi gọi mấy ông thầy bói. C̣n nếu cô muốn biết chuyện ǵ xảy ra với cô, th́ chúng ta sẽ phải kiên nhẫn chờ đến khi nhận lại được kết quả từ pḥng thí nghiệm.
- Khi nào sẽ nhận được?
- Thường mất 2 đến 3 ngày.
Jennifer biết là không có cớ ǵ khiến cô phải đợi ở đây 2 hay 3 ngày. Adam có thể cần đến cô. Cô biết là cô cũng cần anh.
- Trong khi chờ đợi, tôi đề nghị cô đừng ra khỏi giường và hăy nghỉ ngơi. - Ông ta đưa cho cô một lọ thuốc.
- Thuốc này sẽ làm cô thư giăn hơn.
- Cám ơn ông, - Jennifer viết nguệch ngoạc lên một mảnh giấy. - Ông có thể gọi địên cho tôi theo số này.
Măi đến khi Jennifer đi rồi, bác sĩ Monteux mới nh́n vào mẩu giấy. Trên đó là số điện thoại ở New York.
                                        
o0o

Tại sân bay Charles de Gaulle ở Paris, nơi phải chuyển máy bay, Jennifer đă uống hai viên thuốc bác sĩ Monteux đưa cho, kèm viên thuốc ngủ. Cô ngủ chập chờn trong gần suốt chặng đường trở lại New York, nhưng khi rời khỏi máy bay cô không hề cảm thấy khoẻ hơn. Cô không báo cho ai đón nên đă thuê taxi về căn hộ của ḿnh.
Vào cuối buổi chiều, chuông điện thoại kêu. Adam đă gọi điện tới.
- Jennifer! Em đă đi đâu…
Cô cố gắng giữ giọng nói rắn rỏi:
- Em xin lỗi nhé, anh yêu ạ. Em đă phải đi Monte Carlo để gặp một khách hàng, nên không thể liên hệ với anh được.
- Anh lo đến phát ốm mất. Em vẫn khoẻ chứ?
- Em khoẻ. Em… Em đă phải đi nhiều nơi quá.
- Lạy chúa! Anh cứ h́nh dung ṭan là những chuyện ghê gớm cả.
- Không có ǵ đáng lo đâu ạ, - Jennifer trấn an anh.
- Việc vận động tranh cử ra sao rồi anh?
- Tốt đẹp cả. Khi nào anh sẽ gặp được em? Anh dự định đi Washington ngay, nhưng anh có thể hoăn….
- Không, anh cứ đi đi, - Jennifer nói. Cô không muốn Adam thấy cô trong cảnh như thế này. - Em sẽ rất bận. Chúng ta sẽ cùng đi nghỉ cuối tuần vậy.
- Cũng được vậy. - Giọng anh nghe hơi miễn cưỡng.
- Nếu như em không làm ǵ vào lúc 11 giờ, th́ xem anh trên bản tin truyền h́nh hăng CBS nhé.
- Em sẽ xem, anh yêu ạ.
Jennifer thiếp đi ngay sau khi cô gác máy nghe được năm phút.
                                          
o0o

Sáng hôm sau, Jennifer gọi điện cho Cynthya để báo rằng cô sẽ không đi làm. Cô nằm ngủ chập chờn và khi thức giấc cô cảm thấy vẫn không khoẻ hơn. Cô cố gắng ăn sáng nhưng không thể nuốt được thứ ǵ.
Jennifer cảm thấy rất yếu và nhận ra rằng cô đă không ăn ǵ trong gần 3 ngày qua.
Cô miễn cưỡng nghĩ qua về những bệnh hiểm nghèo có thể đến với ḿnh. Đương nhiên, đầu tiên là ung thư cô t́m xem có u ở trên vú không nhưng chẳng thấy ǵ cả. Nhưng tất nhiên, ung thư có thể ở bất cứ đâu cơ mà. Có thể là một loại bệnh mang virut nào đó, nhưng thế th́ ông bác sĩ phải chắc chắn biết rồi chứ. Vấn đề phiền toái là triệu chứng đó có thể hầu như là bất cứ bệnh ǵ. Jennifer cảm thấy rối bời và bất lực. Cô không phải là một người bệnh tưởng, cô luôn có sức khỏe tuyệt vời, nhưng bây giờ cô cảm thấy cơ thể của cô h́nh như là không tuân theo ư muốn của cô. Nếu như có điều ǵ xảy ra đối với cô th́ cô không thể chịu đựng được, nhất là khi mọi việc đều đang quá tốt đẹp.
Cô sẽ phải khoẻ trở lại. Tất nhiên là như thế.
Nhưng cơn buồn nôn khác lại tràn đến.
Vào 10 giờ sáng hôm đó, bác sĩ Andre Monteux đă gọi điện từ Monte Carlo. Một giọng nói bảo cô:
- Xin đợi một chút. Tôi sẽ chuyển cho ông bác sĩ nói chuyện.
Khoảng thời gian đó như kéo dài đến 100 năm.
Jennifer cầm chặt điện thoại, dường như không thể chịu đựng được sự chờ đợi.
Cuối cùng giọng nói của bác sĩ Monteux đă vang lên:
- Bà cảm thấy thế nào?
- Vẫn như thế - Jennifer trả lời đầy lo lắng. - Kết quả của cuộc kiểm tra sức khoẻ đă được gửi đến chưa?
- Tin tức rất tốt lành! - Bác sĩ Monteux nói - Bà không phải bị bệnh dịch hạch đâu.
Jennifer không thể chịu đựng được nữa.
- Bệnh ǵ vậy? Có chuyện ǵ xảy ra đối với tôi?
- Bà sắp có con, thưa bà Parker.
Jennifer ngồi lặng người đi, nh́n chằm chằm vào chiếc máy điện thoại. Khi cô có thể nói lại được, cô hỏi:
- Ông… ông có chắc không?
- Những kẻ nhút nhát không hề biết nói dối đâu. Tôi cho đây là con đầu ḷng của bà.
- Vâng.
- Tôi đề nghị bà nên gặp bác sĩ sản khoa càng sớm càng tốt. Những triệu chứng ban đầu rất đáng ngại, nên có lẽ bà sẽ gặp nhiều khó khăn sắp tới đấy.
- Tôi sẽ đến gặp ngay, - Jennifer trả lời. - Cám ơn ông đă gọi điện, bác sĩ Monteux ạ.
Cô gác ống nghe và ngồi lại đó, suy nghĩ rối bời. Cô không chắc chắn điều đó có thể xảy ra khi nào, hay cảm xúc của cô ra sao. Cô không thể suy nghĩ chính xác được.
Cô sẽ có đứa con của Adam. Và bỗng nhiên Jennifer đă nhận ra cô có cảm xúc như thế nào. Cô cảm thấy thật là tuyệt diệu, cô cảm tưởng như thể được ai cho một món quà quư giá khó có thể miêu tả được.
Thời điểm cũng rất tốt, như thể Chúa trời cũng đang ủng hộ họ. Cuộc bầu cử sẽ sớm qua đi và cô với Adam sẽ sớm lấy được nhau. Nó phải là một đứa con trai. Jennifer biết rơ điều đó. Cô muốn kể với Adam ngay.
Cô gọi điện đến văn pḥng anh.
- Ông Warner không có tại pḥng, - Thư kư của anh thông báo cho cô. - Cô có thể thử gọi về nhà ông ta xem.
Jennifer rất ngại gọi điện thoại cho Adam tại nhà, nhưng cô tràn ngập vui sướng với điều cô mới được biết.
Cô quay số điện thoại của anh. Mary Beth đă trả lời điện thoại.
- Tôi xin lỗi đă làm phiền chị, - Jennifer nói - Tôi phải nói với Adam đôi điều. Tôi là Jennifer Parker đây.
- Tôi rất hài ḷng là cô đă gọi điện đến đây, - Mary Beth nói. Sự ấm áp trong giọng nói của cô ta rất đáng tin cậy - Adam đă có vài cuộc hẹn nói chuyện, nhưng anh ấy tối nay sẽ về nhà. Tại sao cô không đến nhà chúng tôi có hơn không? Chúng ta có thể cùng ăn tối. Bây giờ được chứ?
Jennifer ngập ngừng đôi chút:
- Được thôi.
Thật là kỳ diệu Jennifer đă không bị tai nạn khi lái xe xuống Croton-on-Hudson. Suy nghĩ của cô trôi nổi đâu đó, mơ mộng về tương lai. Cô và Adam thường tranh luận về vấn đề con cái. Cô không thể nhớ lại được những lời của anh ấy"Anh muốn có hai đứa con giống hệt em".
                                      
o0o

Trong lúc Jennifer phóng dọc theo xa lộ, cô tưởng là cô có thể cảm thấy có ǵ đó khuấy động nhè nhẹ trong bụng, nhưng cô tự nhủ điều đó thật là vô lư. Bây giờ thật quá sớm. Nhưng cũng sẽ không lâu đâu. Đứa con của Adam đang ở trong cô. Nó đang tồn tại và chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu quẫy đạp. Một nỗi lo lắng tràn ngập. Cô…
Jennifer bỗng nghe thấy ai đó bóp c̣i, cô ngước lên và trông thấy, suưt nữa th́ cô đă chèn một người lái xe tải sa xuống vệ đường. Cô nở một nụ cười tỏ vẻ biết lỗi và tiếp tục phóng đi. Không ǵ có thể làm hỏng được ngày hôm nay.
                                        
o0o

Khi Jennifer đỗ xe trước cửa nhà Warner th́ trời đă xẩm tối, tuyết trắng bắt đầu rơi như rắc bộ nhè nhẹ lên rặng cây. Mary Beth trong bộ váy dài thêu kim tuyến màu xanh da trời đă mở cổng trước để đón Jennifer, khoác tay cô và nồng nhiệt mời cô vào nhà, điều đó đă làm Jennifer nhớ lại lần đầu họ gặp nhau.
Trông Mary Beth vui vẻ rạng rỡ. Chị ta nói năng rất nhỏ nhẹ, làm cho khách thêm yên tâm. Họ đi vào pḥng thư viện, nơi có một ngọn lửa ấm áp tí tách trong ḷ sưởi.
- Tôi vẫn chưa thấy Adam gọi lại, - Mary Beth nói - Có thể anh ấy bị giữ lại. Trong lúc này cô và tôi có thể nói chuyện vui vẻ lâu một chút. Nghe giọng cô có vẻ phấn khởi lắm trên điện thoại. - Mary Beth cúi người về phía trước ḍ hỏi - Cô có tin ǵ vui vậy?
Jennifer nh́n vào người đàn bà đầy vẻ thân thiện ngồi trước mặt và buột miệng:
- Tôi sẽ có một đứa con với Adam.
Mary Beth tựa vào ghế và mỉm cười:
- Vậy à! Thật đáng nói đấy chứ! Tôi cũng thế.
Jennifer nh́n cô ta chằm chằm: - Tôi…tôi không hiểu.
Mary Beth cười phá lên.
- Điều đó thật là dễ hiểu thôi, cô bạn thân mến. Adam và tôi cưới nhau, cô biết rồi đấy.
Jennifer chậm răi:
- Nhưng chị và Adam đang chuẩn bị ly dị mà.
- Cô bạn thân mến của tôi ơi, v́ lư do ǵ mà tôi lại ly dị với Adam chứ? Tôi ngưỡng mộ anh ấy mà.
Jennifer cảm thấy đầu cô như bắt đầu quay tṛn.
Câu chuyện dường như khó hiểu.
- Chị… chị yêu một người khác cơ mà. Chị nói rằng chị…
- Tôi nói rằng tôi đang yêu. Và tôi đang yêu thật. Tôi đang yêu Adam. Tôi đă nói với cô rằng tôi đă yêu Adam ngay từ lần đầu tôi gặp anh ấy.
Chị ta không định nói rơ ư ḿnh. Chị ta trêu trọc Jennifer như mèo vờn chuột.
- Chị dừng lại đi? - Jennifer nói. - Chị và anh ấy chỉ như hai anh em với nhau thôi mà. Adam không muốn t́nh tự với…
Giọng Mary Beth pha lẫn nụ cười mỉa.
- Thật tội nghiệp cho cô bạn thân mến của tôi? Tôi rất ngạc nhiên là một người thông minh như cô lại có thể… - Chị ta cúi người về phía trước đầy vẻ quan tâm. - Cô hăy tin anh ta? Tôi rất là ái ngại cho cô. Thực sự như vậy đấy.
Jennifer cố gắng tự chủ được ḿnh.
- Adam đang yêu tôi Chúng tôi sẽ lấy nhau.
Mary Beth lắc đầu. Đôi mắt xanh của chị ta bắt gặp đôi mắt của Jennifer, và sự căm thù rơ nét trong đôi mắt đó đă khiến trái tim của Jennifer ngừng đập trong giây lát.
- Điều đó sẽ làm cho Adam trở thành kẻ đa thê. Tôi sẽ không bao giờ cho anh ấy ly dị. Nếu tôi để Adam ly dị và cưới cô th́ anh ấy sẽ bị thất bại trong cuộc tuyển cử này. Cứ để như hiện nay th́ anh ấy sẽ thắng cử. Sau đó chúng tôi sẽ tiếp tục tranh cử vào Nhà Trắng, cả Adam và tôi. Không có chỗ trong cuộc đời của anh ta cho những người như cô đâu. Không bao giờ có. Anh ấy chỉ nghĩ đơn giản rằng anh ấy đang yêu cô. Nhưng anh ấy sẽ vượt qua được điều đó khi anh biết rằng tôi đang mang đứa con của anh ấy. Adam luôn luôn muốn có con.
Jennifer cố nhắm chặt đôi mắt lại, cố để chống đỡ lại nỗi đau kinh khủng trong đầu óc cô.
- Tôi có thể lấy cho cô chút ǵ được không? -Mary Beth nói, đầy vẻ ḥa giải.
Jennifer mở mắt ra.
- Chị đă nói với anh ấy rằng chị đang có thai chưa?
- Chưa. - Mary Beth mỉm cười. - Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nói với anh ấy vào tối nay khi anh ấy về đến nhà và chúng tôi đă lên giường.
Giọng Jennifer tràn ngập sự căm ghét. "Chị là một con quỷ cái…"
- Vấn đề rơ ràng cả rồi, phải không em? Tôi là vợ của Adam, c̣n em là con nhân t́nh của anh ấy.
Jennifer nhỏm dậy, cảm thấy chóng mặt. Cơn đau như vỡ đầu khiến cô không thể chịu đựng được. Tai cô như ù đi và cô lo rằng ḿnh sắp bị ngất xỉu. Cô lần bước ra phía cửa, đôi chân loạng choạng.
Jennifer dừng lại trước cửa, áp ḿnh vào đó cố gắng suy nghĩ. Adam đă nói rằng anh yêu cô, nhưng anh đă ngủ với người đàn bà này và làm chị ta có mang.
Jennifer quay đi và bước vào buổi tối lạnh lẽo.


Chương 24

Adam đang trong cuộc vận động tranh cử cuối cùng ṿng quanh bang. Anh đă gọi điện cho Jennifer vài lần, nhưng quanh anh luôn có những người tùy tùng khiến anh không thể nói chuyện được và khiến cho Jennifer không thể báo cho anh biết tin của cô được.
Jennifer đă biết lư do khiến Mary Beth có thai; chị ta đă lừa dối Adam để anh ngủ cùng với chị ta. Nhưng Jennifer muốn nghe điều đó từ chính Adam.
- Trong vài ngày nữa anh sẽ trở lại và lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện. - Adam nói.
Chỉ c̣n năm ngày nữa là đến ngày bầu cử. Adam thực xứng đáng thắng cử. Anh là một ứng cử viên trội hơn. Jennifer cảm thấy rằng Mary Beth đă đúng, khi chị ta nói rằng cuộc tuyển cử này là một bước đệm cho chức vụ tổng thống Mỹ. Cô sẽ một ḿnh phải đợi và xem những ǵ xảy ra.
Nếu như Adam được bầu là Thượng nghị sĩ th́ Jennifer sẽ mất anh. Adam sẽ đi Wasingtơn cùng Mary Beth. Không có cách nào mà anh có thể ly dị được. Vụ bê bối của một Thượng nghị sĩ mới được bầu, ly dị người vợ đang có thai để cưới cô nhân t́nh cũng đang có thai của anh ta, sẽ quá đủ cho một câu chuyện làm anh ta không bao giờ gượng dậy được. Nhưng nếu Adam thất bại trong cuộc chạy đua này, th́ anh sẽ được tự do.
Tự do trở lại làm nghề luật, tự do cưới Jennifer và sẽ không phải lo lắng hay chú ư đến những ǵ mà người khác nghĩ. Họ sẽ có thể cùng nhau sống quăng đời c̣n lại. Và có con với nhau.

o0o

Buổi sáng sớm của ngày bầu cử lạnh lẽo và đầy mưa. Do việc quan tâm đến cuộc tranh cử vào Thượng nghị viện, nên người ta cho rằng có nhiều người đi bầu cử tại các ḥm phiếu, mặc dù thời tiết xấu.
Lúc buổi sáng Ken Bailey đă hỏi:
- Hôm nay em sẽ đi bầu cử chứ.
- Vâng ạ.
- Dường như là cuộc chạy đua khá sát nút có phải không?
- Rất sát nút.
Cô đi bỏ phiếu vào cuối buổi sáng hôm đó và khi bước vào buồng bỏ phiếu, cô đă suy nghĩ một cách chán ngán. "Một phiếu bầu cho Adam Warner lại là một phiếu chống lại Jennifer Parker".
Cô đă bỏ phiếu cho Adam và rời pḥng bỏ phiếu. Cô không thể chịu đựng được việc trở lại văn pḥng ḿnh.
Cả buổi chiều hôm đó cô đi dạo trên các phố, cố gắng không suy nghĩ, cố gắng không cảm thấy ǵ. Suy nghĩ và cảm xúc để biết rằng một vài giờ nữa sẽ quyết định quăng đời c̣n lại của cô.


Chương 25

Edwin Newman đang nói:
"Sau đây là số phiếu bầu được kiểm cho đến giờ phút này trong cuộc chạy đua vào Thượng nghị viện giữa nghị sĩ đương chức John Trowbridge và đối thủ Adam Warner. Tại Manhattan, John Trowbridge đạt được tổng số là 221.375 phiếu. Adam Warner đạt được tổng số là 214.895 phiếu. Tại khu vực bầu cử thứ bốn lăm trong Hội đồng quận thứ hai mươi chín ở Oueens, John Trowbridge vượt hơn hai phần trăm. Cuộc sống của Jennifer như đang được đo bằng những điểm phần trăm này. - Tổng phiếu bầu từ các khu vực Bronx, Brooklyn, Queens Richmond và các địa hạt Nassan, Rockland, Suffolk và Westchester cộng lại là 2.300.000 phiếu bầu cho John Trowbridge và 2.120.000 phiếu bầu cho Adam Warner, cùng với kết quả từ các khu vực phía trên thuộc bang New York đang bắt đầu được gửi đến. Adam Warner đă cho thấy ḿnh là một đối thủ đáng gờm đối với Thượng nghị sĩ Trowbridge, người đang trong nhiệm kỳ thứ ba. Ngay từ đầu, số phiếu được phân chia khá đồng đều. Theo số phiếu bầu được kiểm cho đến giờ phút này là 62 phần trăm tổng số phiếu, Thượng nghị sĩ Trowbridge bắt đầu vượt lên trên. Khi chúng tôi báo cáo kết quả một giờ trước đây, Thượng nghi sĩ Trowbridge đă hơn được hai phần trăm. Kết quả bây giờ cho thấy ông ta đă vượt lên đến 2,5 phần trăm. Nếu như xu hướng này tiếp tục th́ máy tính điện tử của hăng NBC dự báo thượng nghị sĩ Trowbridge sẽ giành được thắng lợi trong cuộc chạy đua vào Thượng viện Mỹ. Chúng tôi xin chuyển tiếp sang cuộc tranh cử giữa…"
Jennifer ngồi đó, nh́n vào chiếc máy, tim đập dồn dập. Với cô, như thể là hàng triệu người đang bỏ phiếu quyết định tán thành Adam với Jennifer, hay là Adam với Mary Beth. Jennifer cảm thấy hơi đau đầu và choáng váng, cô phải nhớ dành th́ giờ để ăn uống. Nhưng không phải lúc này. Không ǵ đáng quan tâm hiện nay ngoài những điều đang xảy ra trên màn h́nh trước mặt cô. Sự hồi hộp ngày càng tăng qua từng phút từng giờ. Vào lúc nửa đêm, Thượng nghị sĩ John Trowbndge đă hơn tới ba phần trăm. Vào quăng hai giờ sáng, trong số 71 phần trăm tổng số phiếu bầu được kiểm, Thượng nghị sĩ Trowbridge đă chênh hơn 3,5 phần trăm. Máy tính đă thông báo rằng Thượng nghị sĩ John Trowbridge thắng cử. Jennifer ngồi lặng nh́n chiếc máy vô tuyến, không hề có chút cảm xúc nào. Adam đă thua cuộc. Jennifer đă thắng.
Cô đă giành lại được Adam và đứa con trai của họ. Cô được tự do với Adam ngay bây giờ, kể cho anh nghe về đứa con trai của họ và cùng nhau vạch kế hoạch cho tương lai. Trái tim của Jennifer đă thổn thức cho Adam, v́ cô biết cuộc bầu cử này có ư nghĩa biết bao đối với anh. Nhưng theo thời gian, Adam sẽ vượt qua nỗi đau thất bại. Một ngày nào đó anh sẽ thử cố gắng lại và cô sẽ giúp anh. Anh vẫn c̣n trẻ mà. Thế giới đang rộng mở trước mặt cả hai người. Trước mặt cả ba người của gia đ́nh họ. Jennifer thiếp đi trên ghế dài, mơ về Adam, cuộc tuyển cử vào Nhà trắng. Cô và Adam cùng con trai họ đang ở trong pḥng Bầu dục. Adam đang phát biểu nhậm chức. Mary Beth bước vào và bắt đầu ngắt lời. Adam quát lại cô ta và giọng anh ngày càng to hơn. Jennifer chợt tỉnh. Giọng nói đó là của phát thanh viên Edwin Newman. Máy vô tuyến truyền h́nh vẫn đang mở. Trời bắt đầu hửng sáng. Edwin Newman trông rất mệt mỏi đang đọc kết quả cuối cùng của cuộc bầu cử. Jennifer lắng nghe anh ta, đầu óc nửa tỉnh nửa mê. Khi cô bắt đầu nhổm dậy khỏi ghế, cô nghe thấy anh ta nói:
- Và đây là kết quả cuối cùng của cuộc bầu cử vào thượng nghị viện tại bang New York. Một trong những kết quả bất ngờ nhất trong nhiều năm nay là Adam Warner đă đánh bại được Thượng nghị sĩ đương chức John Trowbridge với số phiếu chênh hơn không quá một phần trăm.
Mọi việc đă kết thúc. Jennifer đă thua.


Chương 26

Khi Jennifer bước vào văn pḥng cuối buổi sáng hôm đó và Cynthia nói:
- Ông Adam đang gọi điện thoại, thưa chị Parker. Ông ta đă gọi cả sáng nay!
Jennifer ngập ngừng một chút sau đó nói:
- Được rồi, Cynthia tôi sẽ cầm máy.
Cô đi vào văn pḥng và nhấc điện thoại:
- Chào anh, Adam. Chúc mừng anh nhé!
- Cám ơn em. Chúng ta phải nói chuyện. Em đi ăn trưa nay được chứ?
Jennifer ngập ngừng và nói:
- Được ạ.
Dù sao th́ cũng cần phải gặp nhau vào một lúc nào đó chứ? Lần đầu tiên Jennifer được nh́n thấy Adam sau ba tuần lễ. Cô quan sát kỹ khuôn mặt của anh.
Adam trông hốc hác và cau có. Lẽ ra anh phải tràn ngập mềm vui thắng lợi, nhưng ngược lại anh dường như lo sợ và có vẻ khó chịu rất kỳ quặc. Họ gọi các món ăn trưa nhưng cả hai đều không ăn, và họ nói về cuộc bầu cử, những lời nói của họ cũng chỉ để ngụy trang những suy nghĩ bên trong. Tṛ đánh đố này trở nên hầu như không thể chịu đựng được nữa, và cuối cùng Adam đă phải bật ra:
- Jennifer này… - Anh hít sâu vào trong ngực và bỗng thở mạnh - Mary Beth sắp sửa có con. Những lời đó từ anh nói ra làm thực tế trở nên không thể chịu đựng được. - Anh xin lỗi, em yêu ạ. Điều đó điều đó đă tự xảy ra. Thật khó giải thích quá.
- Anh không cần phải giải thích đâu, Jennifer có thể h́nh dung ra cảnh đó khá rơ ràng. Mary Beth đă ăn mặc hở hang khêu gợi… hoặc trần truồng… và Adam đă - Anh cảm thấy như một kẻ ngớ ngẩn, - Adam nói tiếp.
Sự im lặng thật là khó chịu và anh lại tiếp tục:
- Sáng nay ông chủ tịch Uỷ ban quốc gia gọi điện cho anh, họ đang bàn tính chuyện chuẩn bị cho anh ra ứng cử Tổng thống khóa tới. - Anh chợt ngập ngừng. - Vấn đề là v́ Mary Beth đang có thai, đây là lúc rất khó khăn cho anh để đ̣i ly dị. Anh không biết phải làm ǵ đây? Anh đă mất ngủ ba đêm liền. - Anh nh́n Jennifer - Anh không hề muốn hỏi em điều này, nhưng em có nghĩ rằng chúng ta có thể đợi một chút cho đến khi mọi việc có thể tự dàn xếp ổn thoả được không?
Jennifer nh́n Adam qua bàn và cảm thấy một nỗi đau sâu kín, một sự mất mát vô kể mà cô không nghĩ rằng ḿnh có thể chịu đựng được.
- Trong khi chờ đợi chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên hơn nếu có thể được. - Adam nói với cô - Chúng ta…
Jennifer phải khó khăn lắm mới nói ra được:
- Không, Adam ạ. Mọi chuyện đă kết thúc rồi.
Anh nh́n cô chằm chằm.
- Chắc em không muốn nói như vậy đâu. Anh yêu em mà, em yêu. Chúng ta sẽ t́m cách để…
- Không có cách nào cả đâu, vợ con anh sẽ không tự biến mất được. Chuyện giữa anh và em đă kết thúc rồi. Em đă yêu quư cuộc t́nh đó. Yêu quư từng giây từng phút. - Cô đứng dậy, biết chắc rằng nếu cô không ra khỏi khách sạn ngay th́ cô sẽ phải gào thét lên. - Chúng ta phải không bao giờ nh́n thấy nhau nữa. - Cô không thể chịu đựng được khi phải nh́n đôi mắt đầy đau đớn của anh.
- Ồ chúa ơi, Jennifer này? Đừng làm như thế. Xin em đừng làm như thế! Chúng ta…
Cô đă không nghe đoạn cuối. Cô vội vàng lao ra phía cửa, chạy trốn khỏi cuộc đời của Adam.


Chương 27

Những cú điện thoại của Adam đă không hề được chấp nhận hoặc được trả lời. Thư từ của anh đă được để nguyên và gửi trả lại. Trên bức thư cuối cùng mà Jennifer nhận được, cô đă viết từ "Đă qua đời" lên phong b́ và bỏ lại vào hộp thư. Điều đó là sự thực. Jennifer thầm nghĩ. Ḿnh đă chết rồi.
Cô không bao giờ biết được rằng nỗi đau như thế có thể tồn tại. Cô đă phải cô quạnh một ḿnh, nhưng mà cô đâu có một ḿnh. C̣n có một con người nữa bên trong cô, mang một phần của cô và một phần của Adam. Cô sẽ phải giết chết nó.
Cô tự buộc ḿnh nghĩ đến nơi mà cô sẽ đến phá thai. Một vài năm trước đây, việc phá thai đồng nghĩa với việc gặp một vài ông lang băm trong một căn pḥng có cửa hậu nhếch nhắc và bẩn thỉu, nhưng bây giờ điều đó không c̣n cần thiết nữa. Cô có thể đi bệnh viện và được một nhà phẫu thuật có danh tiếng chăm sóc đến.
Có thể là một nơi nào đó ở ngoại ô thành phố New York. Báo chí đă quá nhiều lần đưa ảnh Jennifer và cô cũng đă thường xuyên được lên vô tuyến. Cô cần che giấu tên tuổi, cần một nơi nào đó mà không ai hỏi hắn đến. Sẽ phải không bao giờ. Không bao giờ có sự liên hệ giữa cô và Adam Warner. Thượng nghị sĩ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ Adam Warner. Đứa con của họ phải chết mà không ai biết đến.
Jennifer tự cho ḿnh suy nghĩ xem liệu đứa bé sẽ có h́nh dáng ra sao và cô đă khóc nức lên đến mức suưt nữa ngạt thở.
Trời bắt đầu mưa, Jennifer ngước nh́n bầu trời và tự hỏi liệu Chúa trời có đang khóc cùng cô không.
Ken Bailey là người duy nhất mà Jennifer có thể tin cậy để giúp cô được.
- Em cần phải phá thai, - Jennifer đi thẳng vào vấn đề - Anh có biết một bác sĩ giỏi nào không?
 Anh cố gắng che giấu sự ngạc nhiên, nhưng Jennifer có thể thấy được những cảm xúc khác nhau thoáng qua trên khuôn mặt anh.
- Một nơi nào đó ngoài thành phố nhé, Ken ạ. Một nơi nào đó mà người ta sẽ không biết ǵ về em được.
- Trên quần đảo Fiji(1) được không? - Giọng anh pha vẻ tức giận.
- Em nói nghiêm chỉnh đấy.
- Xin lỗi. Anh… Em đă làm anh ngạc nhiên quá mà.
Tin đó thực sự đă làm cho anh rất kinh ngạc. Anh tôn thờ Jennifer. Anh biết rằng anh yêu cô và đă nhiều lần anh nghĩ rằng anh đang say đắm cô ; nhưng anh không biết chắc chắn, và đó là nỗi thống khổ. Anh có thể không bao giờ làm ǵ đối với Jennifer như những điều anh đă làm đối với vợ anh. Chúa ơi, Ken thầm nghĩ, tại sao em không hề nghĩ chút nào về anh cơ chứ? Anh ṿ tay lên mái tóc nhuộm đỏ của ḿnh và nói:
- Nếu như em không muốn làm việc đó ở New York th́ anh cho rằng, nên ở bang Bắc Carolina. Chỗ đó cũng không quá xa đâu.
- Anh có thể kiểm tra việc đó cho em được không?
- Ừ, được thôi. Anh….
- Ǵ cơ?
Anh tránh không nh́n cô.
- Chẳng có ǵ cả.
Ken Bailey mất hút trong ba ngày tiếp theo. Khi anh trở lại văn pḥng Jennifer vào ngày thứ ba, râu ria mọc đầy và đôi mắt anh trũng sâu, đỏ quạch.
Jennifer nh́n qua anh và hỏi:
- Anh vẫn khoẻ đấy chứ.
- Có lẽ thế.
- Em có thể làm ǵ giúp anh không?
- Không. - Nếu như chúa không thể giúp anh, cưng ạ th́ em cũng không thể giúp ǵ anh được - anh tự nhủ.
Anh đưa cho Jennifer một mảnh giấy. Trên đó viết "Bác sĩ Eric Linden ở bệnh viện Memorial thuộc Charlotte, bang Bắc Carolina".
- Cám ơn anh, Ken ạ.
- Không có ǵ. Khi nào em sẽ làm việc đó?
- Em sẽ xuống đó vào cuối tuần này.
Anh nói ngượng nghịu.
- Em có muốn anh đi cùng em không?
- Không, cám ơn. Em sẽ tự lo được.
- Thế khi về th́ sao?
- Em sẽ thu xếp được mà.
Anh đứng lặng giây lát, ngập ngừng nói:
- Đúng là không phải công việc của anh nhưng em chắc về điều em muốn làm chứ?
- Em chắc.
Cô không c̣n sự lựa chọn nào. Cô không muốn ǵ khác trên thế gian này ngoài việc giữ được đứa con của Adam, nhưng cô biết việc cố gắng một ḿnh nuôi dưỡng một đứa trẻ thật là điên rồ.
Cô nh́n vào Ken và nhắc lại:
- Em chắc chứ!
                                             
o0o

Bệnh viện, đó là một ṭa nhà xây bằng gạch hai tầng cổ kính và dễ chịu, nằm ở ngoại ô Charlotte. Người đàn bà ngồi sau bàn đăng kư bệnh nhân tóc hoa râm, khoảng gần sáu mươi tuổi hỏi.
- Tôi có thể giúp cô việc ǵ?
- Vâng, - Jennifer nói. - Tôi là bà Parker. Tôi có hẹn gặp với bác sĩ Linden để… để…. - Cô không thể tự ḿnh nói hết câu được. Người đàn bà gật đầu thông cảm.
- Bác sĩ đang chờ bà đó, thưa bà Parker. Tôi sẽ gọi người ra đưa bà vào. - Một cô y tá trẻ trông năng động dẫn Jennifer vào pḥng khám ở cuối gian nhà và nói:
- Tôi sẽ báo bác sĩ Linden rằng bà ở đây. Bà có thể cởi quần áo ra được không? Có chiếc váy bệnh nhân ở trên mắc kia đấy.
Bị ám ảnh bởi cảm giác hư ảo, Jennifer chậm răi cởi bỏ quần áo và mặc chiếc váy bệnh nhân màu trắng.
Cô có cảm tưởng như thể ḿnh đang mặc chiếc tạp dề của người đồ tể. Cô sắp sửa giết chết mầm sống bên trong cô. Cô tưởng tượng chiếc tạp dề sắp sửa vung văi đầy máu, ḍng máu của con cô. Jennifer cảm thấy ḿnh như run lên. Một giọng nói vang lên:
- Hăy nh́n đây này. Đừng căng thẳng quá!
Jennifer ngước lên, thấy một người đàn ông trán hói, trông vạm vỡ đeo kính gọng sừng, khiến khuôn mặt ông ta trông rất nghiêm nghị. - Tôi là bác sĩ Linden. - Ông nh́n vào bảng thông báo trong tay. - Bà là bà Parker à?
Jennifer gật đầu. Ông bác sĩ nắm tay cô và dịu dàng:
- Bà hăy ngồi xuống. - Ông đến bên bồn rửa và hứng đầy một cốc nước. - Hăy uống cốc nước này đi.
Jennifer làm theo. Bác sĩ Linden ngồi trên ghế, quan sát cô cho đến khi Jennifer đă hết run rẩy.
- Vậy đấy! Bà muốn phá thai à?
- Vâng.
- Bà thảo luận vấn đề này với chồng bà chưa, bà Parker?
- Rồi ạ. Chúng tôi… cả hai chúng tôi đều muốn vậy.
Ông ta quan sát cô:
- Dường như bà có sức khoẻ tốt đấy ạ?
- Tôi cảm thấy… tôi cảm thấy khoẻ.
- Có phải là vấn đề kinh tế không?
- Không. - Jennifer nói nhát gừng. Tại sao ông ta lại làm phiền cô với những câu hỏi đó nhỉ? Chúng tôi… đơn giản là chúng tôi không thể có con được.
Bác sĩ Linden lấy ra một tẩu thuốc.
- Điều đó gây phiền nhiễu cho bà à?
- Không.
Bác sĩ Linden châm tẩu thuốc và nói:
- Một ư thích thật rắc rối. - Ông ta dựa vào ghế và thở ra một luồng khói.
- Chúng ta có thể thôi không nói chuyện này nữa được không? - Jennifer hỏi. Thần kinh của cô đă bị căng thẳng cao độ. Cô cảm tưởng như ḿnh sắp sửa la hét lên bất cứ lúc nào. Bác sĩ Linđen lại thở ra một luồng khói dài chậm răi.
- Tôi nghĩ rằng chúng ta nên nói chuyện trong một vài phút nữa.
 Cố gắng hết sức để lấy nghị lực, Jennifer đă kiềm chế sự tức giận của ḿnh.
- Được thôi.
- Vấn đề là, - bác sĩ Linden nói, - Khi đă phá thai th́ không thể thay đổi lại được. Bây giờ bà có thể thay đổi ư kiến, nhưng sau khi thai bị phá đi th́ bà không thể thay đổi lại được đâu.
- Tôi sẽ không thay đổi ư kiến.
Ông gật đầu và thở ra một luồng khói chậm răi nữa.
-Thế th́ tốt.
Mùi thuốc lá ngọt dịu đă khiến cho Jennifer cảm thấy buồn nôn. Cô thầm mong ông sẽ cất chiếc tẩu thuốc đi.
- Thưa bác sĩ Linden…
Ông miễn cưỡng đứng dậy và nói:
- Được thôi, thưa quư bà, hăy để chúng tôi khám qua bà nhé.
Jennifer nằm ngửa lên bàn khám, chân cô chạm vào những bậc bằng kim loại lạnh lẽo. Cô cảm thấy những ngón tay của ông ta luồn sâu vào cơ thể cô. Chúng rất nhẹ nhàng và điêu luyện khiến cô không hề cảm thấy ngượng ngùng, mà chỉ có một cảm giác mất mát khó tả một nỗi đau thầm kín. Những tưởng tượng về đứa con trai bé nhỏ của cô đă tự hiện lên trong suy nghĩ. Bởi v́ cô biết chắc chắn rằng đó sẽ là một đứa con trai luôn chạy nhảy, chơi đùa và cười nói. Nó sẽ lớn lên như h́nh ảnh của bố nó.
Bác sĩ Linden đă khám xong.
- Bây giờ bà có thể mặc quần áo rồi, bà Parker ạ. Bà có thể ở đây qua đêm nếu như bà muốn, và chúng tôi sẽ thực hiện ca phẫu thuật này vào buổi sáng.
- Không - Giọng nói của Jennifer sắc lạnh hơn cô tưởng.
- Tôi muốn làm ngay bây giờ cơ.
Bác sĩ Linden lại quan sát cô với vẻ mặt đầy giễu cợt:
- Tôi đă có hai bệnh nhân chờ trước rồi. Tôi sẽ bảo cô y tá đến chuẩn bị pḥng giải phẫu và sẽ đưa bà vào pḥng. Chúng tôi sẽ thực hiện phẫu thuật trong khoảng bốn tiếng. Được chứ?
Jennifer nói thầm th́:
- Vâng, được…
Cô nằm trên chiếc giường bệnh chật hẹp, đôi mắt khép lại, chờ đợi bác sĩ Linden trở lại. Phía trên tường có một chiếc đồng hồ kiểu cổ và tiếng tích tắc của nó như tràn ngập cả căn pḥng. Tiếng nó vang lên tựa như lời nói: Bé Adam, Adam, Adam của mẹ, của mẹ, của mẹ.
Jennifer không thể nào quên được h́nh ảnh của đứa trẻ trong quy nghĩ của cô. Vào lúc này nó đang ở trong cơ thể cô yên ổn, ấm áp. Nó đang sống trong bụng mẹ, được che chở trước sự xâm nhập của thế giới bên ngoài.
Cô tự hỏi liệu nó có chút sợ hăi nào không đối với điều sắp sửa xảy ra với nó. Cô cũng tự hỏi liệu nó có cảm thấy đớn đau không khi mũi dao giết chết nó. Cô lấy tay bịt tai lại để không phải nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ. Cô cảm thấy ḿnh bắt đầu khó thở và người cô lạnh toát đầy mồ hôi. Cô chợt nghe thấy tiếng động và mở mắt ra.
Bác sĩ Linden đang đứng trông xuống cô với vẻ đầy lo ngại trên nét mặt.
- Bà không sao chứ, thưa bà Parker?
- Vâng. - Jennifer nói thầm th́. - Tôi chỉ muốn kết thúc sớm thôi.
Bác sĩ Linden gật đầu.
- Chúng tôi sắp sửa làm đây.
Ông lấy ra một ống tiêm ở bàn để cạnh giường và lại gần cô.
- Thuốc ǵ trong ống tiêm vậy?
- Thuốc Demerol và Phenergan để làm bà bớt căng thẳng. Chúng ta sẽ đi vào pḥng giải phẫu trong ít phút nữa. - Ông bắt đầu tiêm cho Jennifer. - Theo tôi đây là lần phá thai đầu của bà phải không.
- Vâng ạ.
- Vậy để tôi giải thích quá tŕnh thực hiện cho bà nhé. Không đau chút nào và cũng khá đơn giản. Trong pḥng giải phẫu người ta sẽ gây mê cho bà và cho bà thở khí ôxy bằng cách dùng mặt nạ. Khi bà đă mê đi, banh sẽ được đưa vào âm đạo để chúng tôi có thể quan sát khi làm sau đó. Chúng tôi sẽ bắt đầu làm giăn cổ tử cung bằng một loạt những cái banh kim loại với các cỡ tăng dần, và dùng th́a nạo sạch tử cung. Bà có hỏi ǵ nữa không?
- Không.
Một cảm giác buồn ngủ ấm áp chợt đến với cô. Cô có thể cảm thấy nỗi căng thẳng trong cô đă biến đi tựa hồ như có phép mầu, và những bức tường của văn pḥng bắt đầu trông mờ ảo. Cô muốn hỏi bác sĩ một điều ǵ đó nhưng cô không thể nhớ là điều ǵ… một điều ǵ đó về đứa con… nhưng điều đó dường như không c̣n quan trọng nữa. Điều quan trọng là cô đang làm những ǵ mà cô buộc phải làm. Trong một vài phút nữa tất cả sẽ qua đi, và cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô cảm thấy ḿnh như đang trôi vào một trạng thái mơ màng tuyệt diệu… Cô cảm nhận được mọi người đang vào trong pḥng nhấc cô lên chiếc bàn kim loại có bánh xe đẩy… Cô có thể thấy sự lạnh lẽo của kim loại thấm vào lưng cô qua chiếc áo bệnh nhân mỏng manh. Cô được đẩy dọc xuống cuối hành lang và cô bắt đầu đếm những ngọn đèn phía trên đầu. Điều dường như quan trọng là phải đếm đúng số lượng, nhưng cô cũng không biết chắc là v́ sao. Jennifer được đẩy vào một căn pḥng giải phẫu đă được khử trùng, quét sơn màu trắng và thầm nghĩ: Đây là nơi mà đứa con của ḿnh sắp sửa chết. Đừng lo lắng, bé Adam ạ. Me sẽ không để họ làm con đau đâu. Và cô đă bật khóc ngoài ư muốn của ḿnh.
Bác sĩ Linden vỗ nhẹ vào tay cô.
- Mọi việc sẽ tốt đẹp cả thôi. Không đau lắm đâu.
"Sự chết chóc không hề đau đớn, - Jennifer thầm nghĩ – Điều đó thật tuyệt. - Cô yêu quư đứa con của cô".
Cô không muốn nó bị đau đớn.
Ai đó đă đeo mặt nạ che mặt cô và một giọng nói cất lên:
- Hăy thở sâu vào.
Jennifer cảm thấy có những bàn tay kéo chiếc váy bệnh nhân lên và giang hai chân cô ra.
Điều đó sắp sửa đến rồi. Điều đó sắp sửa đến bây giờ. Bé Adam, bé Adam, bé Adam ạ.
- Tôi muốn bà bớt căng thẳng đi, - bác sĩ Linden nói.
Jennifer gật đầu.
"Vĩnh biệt, bé con của mẹ".
Cô cảm thấy một vật bằng thép lạnh lẽo bắt đầu đưa vào giữa đùi cô và dần dần tiến lên trong cơ thể cô. Đó là một dụng cụ tử thần xa lạ sắp giết chết đứa con của Adam.
Cô chợt nghe một giọng nói lạ lùng hét lên.
- Hăy dừng lại! Hăy dừng lại! Hăy dừng lại!
Jennifer ngước nh́n những khuôn mặt kinh ngạc đang nh́n chằm chằm xuống cô và nhận ra rằng những tiếng la hét đó là của cô. Chiếc mặt nạ ấn chặt hơn vào mặt cô. Cô cố gắng ngồi dậy nhưng có những sợi đă buộc đă giữ cô lại. Cô bị ch́m vào một cơn xoáy chuyển động ngày càng nhanh hơn và cuốn trôi cô đi.
Vật cuối cùng cô nhớ được là bóng đen mầu trắng khổng lồ trên trần nhà xoay tít trên mặt cô, xoáy dần xuống và cắm ngập sâu vào xương sọ cô.
Khi Jennifer thức giấc, cô nh́n thấy ḿnh nằm trên giường bệnh trong pḥng. Qua cánh cửa sổ cô có thể thấy phía ngoài trời đă tối. Cơ thể cô như bị hành hạ đau đớn và cô tự hỏi không biết cô đă bất tỉnh bao lâu rồi. Cô vẫn đang sống, nhưng c̣n đứa con của cô?
Cô với nút chuông gắn cạnh giường và ấn chuông.
Cô bấm măi như điên cuồng, không thể buộc ḿnh dừng lại được.
Một cô y tá xuất hiện trước cửa, sau đó vội chạy đi.
Một vài phút sau bác sĩ Linden lao vào. Ông đến bên giường và nhẹ nhàng nhấc ngón tay Jennifer khỏi nút bấm.
Jennifer lắc mạnh cánh tay ông ta và nói lạc cả giọng:
- Con tôi… Nó đă chết rồi…!
Bác sĩ Linden nói:
- Không đâu, thưa bà Parker. Nó vẫn c̣n sống. Tôi hy vọng nó sẽ là một đứa con trai.
Bà đă gọi nó là Adam suốt.

Chú thích:
(1) Quần đảo ở tây nam Thái B́nh dương


o0o

 

Pages Previous  1  2  3  4  Next