Sự Chọn Lựa Cuối Cùng   Janet Dailey Pages Previous  1  2  3  4  Next     

Chương 10
 

Bất chấp lời khuyên của Phoebe, trùm khăn lên người, Temple mở rộng cánh cửa nặng nề đóng theo kiểU ba-rốc, không khí tháng Giêng lạnh buốt ở bên ngoài. Bố cô đă đi Washington rồi, ít có khách ghé lại Gordon Glen, cho nên vào giờ này của buổi tối mà có khách đi ngựa đến th́ chỉ c̣n một người thôi: đó là Blade.
Khi người cưỡi ngựa dừng lại trước vùng ánh sáng từ đại sảnh chiếu ra, Temple đă không thất vọng.
− Anh đi ngoài trời đêm lạnh lẽo giờ này làm ǵ ? - nàng hỏi, nụ cười hân hoan nở trên môi.
Từng đám hơi bốc lên cuồn cuộn từ lỗ mũi của con ngựa, trông như làn khói mỏng lan dần ra trong trời đêm. Blade không trả lời liền. Anh ngồi yên trên ngựa, nh́n người thiếu nữ da trắng ngà và mái tóc đen tuyền.

Nguyên tác: The Proud & The Free
− Anh thấy ánh sáng trong nhà em và hy vọng em cho anh vào sưởi ấm cùng em.
Shadrach từ trong bóng tối hiện ra để nắm dây cương ngựa. Blade xuống ngựa, đưa dây cương cho chú ta.
Temple bước vào nhà, mở rộng cánh cửa cho anh vào. Blade đi theo nàng vào tiền sảnh rộng, cởi áo khoác đưa cho cô gái hầu đang đứng đợi, c̣n Temple đóng cửa lại. Khi nàng quay lại với anh, Blade nhận thấy ngôi nhà im lặng hoàn toàn.
− Mẹ em ở đâu ? - anh nh́n về phía pḥng khách.
− Ở trên lầu với bé Johnny. Nó mắc bệnh bạch hầu đă hai hôm nay. - Temple bước tránh sang một bên cách cửa. - Nhà có nhóm lửa trong pḥng khách. - Nàng đi trước vào pḥng và đi thẳng đến ḷ sưởi, lấy cái gậy khều lửa khơi những lẻ gỗ lên cho cháy thành ngọn.
− Yên tĩnh quá. - Blade bước đến đứng bên nàng, đưa hai tay hơ trước ngọn lửa đang cháy phừng phừng.
− Cô Hall đă lên pḥng rồi. - Temple lơ đăng cười. - Hôm nay nhà nhận được tin của bố. Công việc có chiều trôi chảy. Đọc thư thấy ông viết rất phấn khởi.
− Thế ư ? - Blade hỏi, giọng có vẻ gay gắt.
− Đúng thế, - nàng cười thật tươi. - Tối cao pháp viện đă ra lệnh cho bang Georgia ra hầu toà để tŕnh bày lư do tại sao bang này lại ra lệnh bắt George Corn Tassel một cách sai trái như thế. Theo lời bố th́ như vậy là Tối cao Pháp viện đă cho rằng bang Georgia vượt quá quyền hạn luật pháp khi kết án một người Cherokee trên đất của họ và do chúng ta kiểm soát. - Nàng hớn hở trước thành công này.
− Thế em không nghe ǵ hết à ? - Blade hỏi, giọng lại gay gắt v́ tức giận.
− Nghe cái ǵ ? - Nàng vẫn cười, đầu nghiêng nghiêng.
− Anh ta chết rồi. Chúng đă treo cổ George Corn Tassel rồi!
− Sao ? - Đôi mắt đen mở rộng v́ kinh ngạc, rồi từ từ nheo lại v́ bối rối. - Em không hiểu nổi. Có phải chúng không nhận được lệnh của Tối cao Pháp viện kịp thời ?
− Chúng nhận được đấy chứ, nhưng chúng cóc cần tuân luật. Mà chúng lại c̣n hành động quá đáng hơn nữa. - Blade nghiến răng để giữ cơn giận khỏi bùng ra. - Khii chúng nhận được lệnh của Tối cao Pháp viện, chúng cho hành quyết anh ta trước thời hạn. Chúng treo cổ anh ta ngay để tỏ ư khinh thường của chúng. Bang Georgia tuyên bố rằng bang này "không lệ thuộc vào Tối cao Pháp viện hay bất cứ toà án nào khác" và việc can thiệp của Ṭa án Tối cao là một sự vi phạm vào quyền hạn của bang Georgia.
− Nhưng c̣n quyền hạn của người Cherokee th́ sao ?
− Có khi nào người Mỹ quan tâm đến quyền lợi của ta đâu ? - anh mỉa mai đáp rồi quay đi khỏi ḷ sưởi, lửa đang cháy phừng phừng. Vẻ tức giận, anh bước đến cái bàn nhỏ để rượu, rót một ly whisky.
− Có nhiều người quan tâm đến việc này. - Temple khăng khăng nói - Bố có viết trong thư cho biết rằng ông David Crockett ở Tennessee đă ủng hộ trường hợp của chúng ta. Ông Crockett đă giới thiệu đoàn đại biểu với những người khác. Họ đều hứa sẽ ủng hộ chúng ta trong Quốc hội. Ông Henry Clay đă tỏ ra là người bạn của dân Cherokee. Người ta tiên đoán ông này sẽ đánh bại ông Jackson trong lần bầu cử sắp đến và ông sẽ làm tổng thống. Ông ấy sẽ cho thi hành những hiệp ước hiện hữu mà ông Jackson đă làm ngơ không thèm để ư đến.
Lửa cháy phừng phực sau lưng nàng. Ly whisky vẫn c̣n nằm nguyên trên khay, v́ Blade bận chăm chú nh́n dáng dấp kiêu hănh của nàng khi nàng nói. Ngay khi nàng để tâm đến chuyện đâu đâu, anh thấy nàng vẫn đẹp tuyệt trần. Bỗng anh lấy ly rượu lên, nh́n vào ly nhưng rượu không làm cho anh say bằng nàng.
− Anh thấy không an tâm khi phó thác cuộc đời ḿnh trong tay bất cứ người nào khác, - anh nói, không nghĩ đến dù Clay hay Crockett.
− Nào phải chúng ta phó thác cho họ. - Temple bước đến phía anh, chiếc váy len dài kêu sột soạt theo bước chân nàng. - Chúng ta bắt tay người khác để tạo nên sức mạnh. Chúng ta t́m kiếm thêm tiếng nói để lời kêu gọi công lư của chúng ta được họ nghe đến.
− Em nói nghe thật giống bố em, - anh liếc nh́n nàng, rồi uống một hớp whisky, khoan khoái khi rượu ấm cả cổ họng.
− Nói thế sai à ? - nàng hỏi, đứng thẳng người lên vẻ thách đố.
− Không.
Temple nh́n vào mắt anh một hồi lâu, rồi hơi quay người sang một bên, phần áo trên váy phập phồng theo hơi thở nhanh:
− Bố em cương quyết và trung thành, sẵn sàng hy sinh v́ công bằng xă hội cho dân tộc ta. Nếu anh đi khắp xứ sở chúng ta, chắc anh cũng không t́m ra được một người quảng đại hơn bố em. Mùa hè này, trời không mưa, nhiều người Cherokee trong núi mất mùa, ông đă mở kho thực phẩm phân phát cho họ, lấy bắp trong máng cho súc vật của họ ăn và lấy áo quần vải vóc trong nhà đem tặng họ. Bây giờ em không đủ lương thực để sống qua mùa đông nữa đấy.
− Temple, anh khâm phục bố em lắm chứ, - anh lúng túng đáp. - Anh cũng cương quyết, cũng trung thành, cũng biết hy sinh cho công ích như bố em, nhưng anh không giống ông. Chắc anh không bao giờ giống ông, nếu đấy là điều kiện để em t́m người...
Nàng quay qua anh:
− Có phải em nói thế không?
− Không. - anh đáp ngay, rồi thở dài cố xua đuổi cơn tức giận và sự căng thẳng trong người. Anh để ly whisky c̣n một nửa lên khay rồi quay lại nh́n vào mặt nàng. - Temple này, đêm nay anh không muốn tranh căi với em. - Anh đưa tay nắm eo nàng, kéo nàng đến với anh. - Anh không đến đây để tranh căi với em.
Thoạt tiên, Temple tŕ lại, nàng quay đầu để tránh nụ hôn của anh và cố đẩy hai cánh tay rắn chắc đang ôm quanh người nàng ra. Nàng không thể quên được những lời lẽ châm biếm hoài nghi vừa rồi của anh, những lời anh vừa nói ra chứng tỏ anh không hy vọng ǵ về cuộc chiến đấu đ̣i quyền lợi của dân tộc ḿnh. Bố anh thà cắt lưỡi của ḿnh đi c̣n hơn là nói những lời như thế.
Nhưng rồi nàng thấy khó mà làm ngơ trước đôi môi lỳ lợm của anh cứ cà vào cổ, vào tai, vào má nàng, rồi trêu vào khóe môi nàng.
− Anh cần có em, - Blade th́ thào, giọng thành thực chua xót.
Nàng giữ yên lặng một hồi, lắng nghe niềm đau đớn trong giọng anh nói, không chỉ đau đớn v́ dục vọng mà c̣n v́ buồn khổ. Anh thường sống cách biệt và cau có, nói năng th́ dịu dàng nhưng châm biếm. Đôi lúc nàng quên những cảm xúc của anh ẩ dưới bề ngoài duyên dáng và cao ngạo. Nàng phân vân không biết do đâu mà anh đau khổ. Và đêm nay anh lại c̣n giận dữ và gay gắt nữa... thật không giống anh chút nào hết. Có ǵ không ổn sao ? Tại sao anh lại suy sụp như thế này ? Nàng thở mạnh, chợt nhớ ra chuyện ǵ rồi. Nàng hỏi:
− Anh biết anh ấy phải không ? Khi anh đi đào vàng, anh đă gặp George Corn Ta...
Anh áp miệng vào môi nàng, không để cho nàng nói hết. Nhưng nàng không chống lại nụ hôn của anh mà cũng không vùng khỏi hai cánh tay anh đang hôm cứng người nàng. Nàng muốn làm cho anh bớt đau khổ, làm cho anh quên h́nh ảnh tử thần đi, quên cả mặt cả tên của người chết đi.
Khi anh nhả môi nàng ra và áp mặt vào một bên cổ, ôm chặt người nàng, nàng cảm thấy như có tiếng thở dài run rẩy toàn thân anh. Rồi anh áp mũi vào da thịt nàng, hôn hít nàng, th́ thào gọi tên nàng rồi lại cắn nhẹ nàng. Temple run run cả người khi hai bàn tay anh thoa khắp lưng nàng. Lần này th́ nàng chủ động t́m đôi môi anh. Nàng áp chặt môi ḿnh vào môi anh, nếm mùi whisky trên lưỡi anh và cảm thấy say với anh. Thật kỳ diệu.
 
oOo
 
Eliza đi đến pḥng khách của gia đ́nh. Cô nh́n vào và thấy đôi uyên ương đang quấn chặt vào nhau. Cô hốt hoảng dừng lại.
− Các người làm ǵ thế ? - Câu hỏi vừa vuột ra khỏi miệng cô, Eliza đă đỏ mặt.
Khi hai người quay lại nh́n, mặt mày họ vẫn c̣n đê mê. Temple hỏi:
− Cô cần ǵ đấy, cô Hall ?
− Trời đă khuya rồi, không nên tiếp khách nữa. - Eliza nh́n chằm chằm vào Blade.
− Đúng, - Blade bất thần đáp. - Đến lúc tôi về rồi.
− Nhưng... - Temple quay qua anh.
Anh cản lời nàng:
− Cô Hall nói đúng. Đă đến lúc anh phải về sưởi ở ḷ của anh rồi.
Temple định căi lại anh nhưng rồi nàng đổi ư:
− Để em nói Phoebe đi lấy áo khoác cho anh.
− Không cần.
Temple nh́n anh đi, rồi đến ḷ sưởi, lấy thêm củi trong thùng bỏ vào. Eliza vẫn đứng trong pḥng. Cô không nói ǵ cho đến khi nghe có tiếng cửa trước nhà đóng lại khi Blade ra đi.
− Temple, sao cô lại xử sự một cách phóng đăng như thế ? Sau bao nhiêu lần chúng ta nói về...
− Cô im đi! - Temple quay phắt người lại, cặp mắt đen của cô long lên, ánh mắt của kẻ có uy quyền. - Nói, nói, nói. Cô luôn nói với tôi về thứ t́nh cảm mà phụ nữ phải đề pḥng chống lại. Cô không biết một thanh niên cần phải t́m an ủi trong ṿng tay đàn bà, thứ an ủi có thể hàn gắn vết thương ḷng và nhắc nhở anh ta biết ḿnh c̣n sống. Và cảm thấy ḿnh c̣n sống là điều tuyệt diệu. Đối với đàn bà cũng thế. Nhưng cô lại muốn từ chối điều này. Cô muốn từ chối chính cái cảm giác làm cho cô trở thành đàn bà.
Eliza sững sờ không nói được lời nào. Temple có giọng nói của kẻ có uy quyền, khiến cho cô ngại ngùng không dám căi lại... Và đáng ngạc nhiên hơn nữa là cô nhận thấy bỗng ḿnh trở thành học tṛ chứ không phải là cô giáo.
Temple từ từ quay lại nh́n ánh lửa trong ḷ sưởi:
− Có việc này cô cũng cần biết. Chúng đă hành quyết George Corn Tassel rồi. Anh ta đă chết rồi.
− Sao ? Làm sao cô biết ?
− Blade nói, - nàng nói cho cô biết các trường hợp xảy ra, kể cả chuyện bang Georgia coi thường lệnh của Tối cao Pháp viện và không sợ lời tuyên bố sẽ can thiệp của Viện này.
− Lạy Chúa ḷng lành. C̣n bố cô ? - Eliza th́ thào nói. - Chuyện này sẽ làm cho bố cô đau đớn biết chừng nào!
− Đúng.
Lửa trong ḷ sưởi nổ lép bép. Eliza cố nghĩ đến chuyện ǵ phấn khởi để nói:
− Temple à, chưa thua đâu. Cô đừng nghĩ thế là thua. Các luật sư đang chuẩn bị vụ án khác để đưa ra trước Toà án Tối cao, yêu cầu họ ra lệnh nghiêm cấm bang Georgia, không để cho bang này áp dụng luật lệ của bang lên trên đất nước Cherokee.
− Tôi biết, - Temple gật đầu, vẻ b́nh thản lạnh lùng.

Chương 11
 

Mưa lạnh đập mạnh vào cửa sổ ngôi trường bằng gỗ cây, tiếng ồn phá tan bầu không khí yên tĩnh của lớp học, v́ tất cả học sinh đă ra về. Eliza để lại cuốn sách bài tập cuối cùng vào chỗ cũ ở trên kệ, rồi dừng lại nh́n ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đầy mây đen, ánh sáng lờ mờ âm u và cây cối trơ trụi lá. Không khí trong pḥng thật lạnh, khiến cô run lẩy bẩy. Cô vội quay về ḷ sưởi để t́m hơi ấm trước những khúc củi đang cháy bập bùng.
Cha Nathan Cole đang ngồi trước ḷ sưởi, hai vai chồm tới trước, hai cùi tay chống trên đầu gối và hai bàn tay chắp lại với nhau. Cha đến một cách bất ngờ, trước 12 giờ trưa một chút, người ướt như chuột lột và áo quần lấm cả bùn. Eliza không bỏ công thuyết phục cha ở lại đêm khoan đi tiếp đến ngôi nhà thờ ngoài xa dưới trời đang giông tố này.
− Thời tiết như thế này làm cho tôi muốn cuộn người trước ḷ sưởi với một cuốn sách hay, - cô nói, rồi cười v́ thấy vô t́nh cô đă nói một cách văn hoa. - Nói thế không có nghĩa là tôi muốn nói đến sách Thánh đâu.
− Xin lỗi cô. Có phải cô đề cập đến chuyện ǵ đấy ư ?
Eliza định lặp lai ư ấy, nhưng rồi cô bỗng thấy vẻ luống cuống của ông, cô bèn đổi ư. Cô nói:
− Hôm nay tôi đă chú ư đến bọn học tṛ. Tôi thấy chúng có vẻ rất thích bài dạy của cha.
− Vâng, vâng, chúng thích thật, - ông gật đầu, rồi ông lại lơ đăng không chú ư đến cô.
− Có ǵ không ổn sao, Nathan ?
− Không, ổn cả, - ông lại có vẻ thẫn thờ như trước, rồi lại ngồi yên trầm ngâm suy nghĩ trước khi nói tiếp, - Không, không có ǵ đâu.
− Không đúng. Cha đang gặp điều ǵ đấy đáng lo. Nào, chuyện ǵ thế ? - cô hỏi, tự nhiên giọng cô trở lại giọng một cô giáo nghiêm nghị.
− Tôi,... - ông chùi mạnh hai tay vào nhau, để lộ sự chấn động sâu sắc trong ḷng. - Tôi... không thể để cho cô bận tâm v́ chuyện khó khăn của tôi,... v́ t́nh trạng tiến thoái lưỡng nan của tôi.
− Tại sao không ? - Eliza kéo ghế đến ngồi sát vào ḷ sưởi. - Tôi nghĩ tôi là bạn của cha mà.
− Đúng thế, - ông thú nhận rồi thở dài. - Tôi gặp rắc rối v́ luật mới của bang Georgia. Cô nghĩ cái ǵ sẽ xảy ra do luật mới này ?
− Sẽ chẳng có ǵ xảy ra hết. Đây chỉ là một tṛ bịp bợm. Bang Georgia không thể nào tin cái tṛ lừa bịp này qua mặt được mọi người. Ngay cả cái ư định chiếm đất của người Cherokee để chia lô ra, chia lô với ư đồ giao cho dân Georgia tại địa phương bằng một cuộc xổ số bốc thăm, là một mưu mô chứ chẳng có ǵ hơn. Bang Georgia không thể phân phối đất không thuộc quyền của ḿnh. - Nghĩ đến chuyện này, cô đâm ra tức giận. - Mục đích thực sự của họ là vừa ăn cướp, vừa la làng, xúi dân chúng chống lại người Cherokee bằng cách khơi dậy ḷng tham của họ. Chúng sẽ không bao giờ thực hiện được ư đồ này. - Cô nh́n cha Cole với ánh mắt ḍ hỏi - Chắc cha không tin là họ sẽ thực hiện được ?
− Tôi không biết. Tôi không nghĩ đến chuyện này, - cha Nathan thú nhận.
− Vậy th́ cha nghĩ đến cái ǵ ? - Eliza cau mày hỏi.
− Tôi nghĩ đến điều luật sắp có hiệu lực vào mồng một tháng Ba này, điều luật buộc tất cả mọi người da trắng sống ở lănh thổ Cherokee phải có giấy phép của chính quyền bang Georgia. Muốn có giấy phép, người ta phải thề trung thành với chính quyền Georgia, - cha Nathan lại bóp mạnh hai bàn tay với nhau ra chiều bị dao động mạnh. - Tôi biết cô không phải bận tâm đến điều luật này. Luật không áp dụng cho phụ nữ. Nhưng luật lại áp dụng cho tôi. Và thú thật với cô là tôi không biết phải làm ǵ.
− Phải làm về chuyện ǵ thế ? - Cô không thấy được vấn đề khó khăn nằm ở đâu hết.
− Về lời thề. Liệu tôi phải thề không và làm thế có phải "trả cho Caesar những ǵ thuộc về Caesar" không ? Về mặt đạo đức, tôi nghĩ hành động của bang Georgia buộc người Cherokee phải bỏ đất của họ mà đi là sai trái. Nhưng tôi là một nhà truyền giáo, tôi đến đây để mang lại cho họ "Lời của Chúa" chứ không phải tham gia vào chính trị để cùng họ đấu tranh.
Eliza nh́n cha Cole với cặp mắt hoảng hốt:
− Tại sao cha lại phải thế ? - cô chống đối. - Cha và những nhà truyền giáo khác là những thầy giáo tinh thần của dân Cherokee. Lâu nay cha đă dạy dỗ họ cố giữ niềm tin ấy, bất kể thời thế trở nên khó khăn ra sao hay là họ đang đương đầu với sự áp bức ác liệt như thế nào. Nếu cha thề trung thành với bang Georgia, khác nào cha đầu hàng và nói với dân Cherokee rằng kẻ thù của họ quá hùng mạnh, không đánh lại nổi, ngay cả cha nữa ?
− Tôi nghĩ rồi ra sẽ như thế đấy, - ông buông tiếng thở dài thất vọng và bối rối. - Thế nhưng không tuân lệnh của bang Georgia tất phải vào tù. Nếu những nhà truyền giáo bị giam cầm th́ lấy ai giúp đỡ người Cherokee ? Người Moravia đă dời đi khỏi bang Georgia và để vợ lại cho giáo hội lo liệu, - ông lấy mấy ngón tay chải tóc lại càng làm cho mái tóc rối bù thêm, đoạn cha chắp hai bàn tay lại với tư thế cầu nguyện. Ông nh́n Eliza, mắt thẫn thờ lo lắng và t́nh trạng khó xử đang dày ṿ ông, - nếu gặp hoàn cảnh của tôi, cô sẽ làm ǵ ?
Cô ngần ngừ, v́ cô chợt thấy ngôi nhà này, gia đ́nh này rất có ư nghĩa với cô. Tất cả mọi người trong nhà... Temple xinh đẹp, cô xem như người em gái; Kipp kiêu ngạo, đầy thiên kiến và khá thông minh; Sandra chậm chạp và rụt rè, luôn luôn lép vế trước người chị xinh đẹp và người anh thông minh; và bé Johnny nữa, cô đă chứng kiến cảnh bé chập chững đi bước đầu tiên; những người nô lệ, Phoebe và Shadrach, ham học và ham hiểu biết; bà Victoria Gordon yếu đuối, h́nh ảnh của một người mẹ hy sinh tận tụy; và ông Will Gordon, người chủ gia đ́nh, người mà cô bắt đầu kính trọng sâu sắc.
− Tôi không thể rời khỏi đây được, - cô đáp giản dị. - Nhưng hoàn cảnh của chúng ta không giống nhau, Nathan à. Chắc thế nào giáo hội ở Boston cũng có ư kiến với cha chứ ?
− Họ có ư kiến là chúng tôi nên ở lại nhiệm sở và xem t́nh h́nh xảy ra như thế nào. Nhưng đấy chỉ là lời khuyên thôi. Chúng tôi không bị bó buộc phải làm theo một lời khuyên.
− Tôi nghĩ đây là một ư kiến khôn ngoan. Theo ông Will Gordon th́ Tối cao Pháp viện thế nào rồi cũng nghe theo người Cherokee. Nên họ ra lệnh ngăn cấm, th́ rồi cha sẽ khỏi phải lo lắng về lệnh đăng kư này. Bang Georgia sẽ không có quyền không thi hành lệnh của liên bang.
− Nếu tôi bị bắt trước khi Toà án Tối cao phán quyết th́ sao ? Hay là nếu ṭa không ra lệnh cấm th́ sao ? Tôi phải thề hay là đi ở tù ? Tôi không biết theo đường nào th́ đúng, - ông lắc đầu, đau khổ không biết quyết định ra sao. - Nhiệm vụ của tôi là phải sống với người Cherokee, đừng để bị tù mà phải xa cách họ. Nhưng nếu tôi thề th́ liệu tôi có mất niềm tin và kính trọng của họ không ? Nhiệm vụ của tôi là phải phục vụ họ để họ tin tưởng, hy vọng vào Đấng Tối Cao. Vậy tôi phải làm ǵ mới phải ?
Eliza hết cả kiên nhẫn. Với cô, câu giải đáp đă rơ ràng rồi.
− Nếu cảnh vệ Georgia đến bắt cha, cha nên nói với họ rằng cha xem ḿnh là người Cherokee. Tôi sẽ làm như thế đấy.
− Eliza, cô nói nghe đơn giản quá! - Ông cười với cô, nụ cười dịu dàng, buồn bă.
− Thế đấy. T́nh h́nh chung là thế đấy. - Cô vùng đứng dậy và quay người nh́n vào ḷ sưởi, cố ḱm hăm cơn giận trong ḷng lại. - Mọi người đều tuyên bố đây là một cuộc tranh căi để ai có quyền làm chủ vùng đất này. Nhưng người Cherokee có mặt trước ở đây, vậy th́ c̣n đặt ra vấn đề làm ǵ ? Tôi là phụ nữ, nhưng tôi vẫn thấy chuyện này là âm mưu giữa bang Georgia và chính quyền Jackson. Với những thủ đoạn tàn bạo, cướp bóc trắng trợn và những kẻ buôn rượu lậu đổ vào, bang Georgia hy vọng sẽ làm cho đời sống của dân Cherokee quá khốn khổ để buộc họ kư một hiệp ước mới nhường đất. Nếu những người Cherokee có cầm vũ khí chống lại những kẻ áp bức th́ tôi cũng không trách họ.
− Cô không biết t́nh thế mới nói vậy thôi. Việc cầm vũ khí chống lại của dân da đỏ sẽ tạo cớ cho bang Georgia đưa quân đội vào đây. T́nh h́nh c̣n tệ hơn nữa.
− Cha nói đúng. - Thất vọng và chán chường, cô nh́n ngọn lửa trong ḷ sưởi, nh́n những ngọn lửa liếm trên than hồng rồi từ từ đốt cháy củi và lắng nghe tiếng mưa rơi đập ầm ầm lên cửa sổ. Cô phân vân không biết rồi ra bang Georgia có thành công trong việc làm tiêu tan ư chí của người Cherokee không. - Cha Nathan này, cha có nghĩ là ông Will Gordon và các đại biểu khác sẽ kư hiệp ước từ bỏ đất đai của ḿnh không ? - Nghe chính ḿnh nói, câu hỏi của cô cũng sặc mùi bội phản.
Hất đầu ra sau, Nathan cau mày nh́n cô, vẻ kinh ngạc:
− Không. Nếu kư th́ họ sẽ chết!
Câu trả lời quá nhanh, có tính khẳng định quá mạnh, đến nỗi Eliza bàng hoàng:
− Họ chết à ? Tại sao thế ?
− Bởi v́... làm thế là vi phạm "Luật Máu" của họ, - ông trả lời với vẻ hết sức miễn cưỡng.
− Luật máu ? Luật ǵ thế ?
Lại một lần nữa, Nathan tỏ ra miễn cưỡng phải trả lời:
− Đó là điều luật thiêng liêng lên án tử h́nh bất kỳ người Cherokee nào kư nhường đất của xứ sở mà không có phép đặc biệt của Hội đồng.
− Tôi chưa hề nghe nói đến luật này.
− Tôi biết có một trường hợp duy nhất được đem ra áp dụng, áp dụng lâu rồi, vào năm 1807. Một tù trưởng có tên Lưỡng Đầu đă kư một hiệp ước với chính quyền liên bang bằng ḷng nhường những vùng đất rộng lớn bao gồm b́nh nguyên Cumberlanh và những phần mà bây giờ là bang Kentucky. Có chuyện hối lộ đút lót dính dáng vào việc này. Để trừng trị kẻ phản bội, một tốp người được lệnh hành quyết ông ta.
− Họ đă hành quyết ông ta ? - Mặc dù đă biết câu trả lời, nhưng cô vẫn hỏi, v́ có cái ǵ đấy thôi thúc cô hỏi.
− Đúng. - Khi Nathan dừng lại, cô có cảm tưởng cha không hài ḷng về một h́nh phạt nghiêm khắc như thế. - Cách đây hai năm, Hội đồng Quốc gia đă thông qua Luật Máu, biến luật này thành luật chính thức nằm trong luật lệ của người Cherokee. Kể cũng lạ, hay có lẽ để được chính đáng, Luật Máu đă được John Ridge soạn thảo. Ông ta là con trai của thiếu tá Ridge, người có chân trong ban hành quyết. Tôi nghe nói rằng thiếu tá Ridge đề nghị ngành lập pháp phải đứng ra ngăn cản những kẻ bị tư lợi cá nhân cám dỗ. - Ngồi tựa người ra lưng ghế, cha Nathan buông tiếng thở dài năo ruột. - Có tin cho biết cả hai bộ lạc Choctaws và Chickasaws đều đă thương lượng một hiệp ước mới, đổi đất của họ để lấy đất ở miền Tây. Tôi không tin người Cherokee lại dễ dàng bằng ḷng đến sống ở đấy. V́ họ rất mê tín dị đoan về miền Tây.
− Mê tín sao ?
− Mùa hè vừa qua, khi tôi đi sâu vào tận những nơi xa xôi hẻo lánh những người Cherokee ở trong núi, tôi đă nói chuyện với một ông già vẫn c̣n tin vào những niềm tin tà đạo của tổ tiên họ. Ông ta không có quan niệm về trời, hay là về kiếp sau. Theo ông ta, linh hồn người chết sẽ lang thang cho đến khi họ đến "vùng đất tối tăm" ở miền Tây. Đến đấy, họ mới định cư.

Chương 12
 

Temple kéo những tấm màn nặng để che ánh nắng ban mai, rồi quay lại nh́n mẹ nàng, cuối cùng th́ bà đă ngủ yên trong chiếc giường nệm lông nặng nề. Mái tóc đen mượt mà x̣a quanh mặt, làm nổi bật nét gầy g̣ và xanh xao. Mặc dù chị Cassie Đen đă tẩm bổ cho bà, nhưng mẹ nàng vẫn c̣n yếu chứ không khá hơn tí nào.
Có lẽ lần này sẽ khác, Temple nghĩ và nàng rón rén đi ra cửa. Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi về phía cầu thang.
− Cô temple, cô Temple ! -Chị Cassie Đen gọi nàng từ dưới, giọng lo lắng hốt hỏang.
− Im đi, -Temple sụyt sụyt, bực tức trước thái độ bất cẩn của chị da đen. - Chị làm ồn, má dậy đấy.
− Cô Temple, cô xuống gấp đi.
− Mà cái ǵ thế ? -nàng hỏi,giọng giận dữ. Từ khi nàng phải thay mẹ chăm sóc việc nội trợ v́ mẹ nàng ốm, đă có nhiều chuyện rắc rối xảy ra trong nhà bếp cần nàng giải quyết.
− Cô Temple, có bọn cưỡi ngựa đến, - chị Cassie Đen đáp, giọng lo sợ. - Trông chúng như là người Georgia.
− Cái ǵ ? - Temple dừng lại giữa cầu thang lầu.
− Mau lên, Temple. - Cassie Đen giục. - Chúng đă đến trước đường, hung hăng như quỷ sứ. Có chuyện không hay sắp xảy ra. Tôi biết mà.
Temple chạy xuống hết cầu thang, qua mặt chị Cassie Đen rồi đến trước cửa sổ pḥng ăn. Ngọn gió chướng tháng Ba thổi tung đám lá khô trên băi cỏ và nàng suy nghĩ mông lung. Bầy chim công kêu lên the thé, báo hiệu có người sắp đến. Nhà chỉ có mấy phụ nữ, không có đàn ông bảo vệ họ. Bố nàng vẫn c̣n ở Washington và chú nàng bận đi mua hạt giống cho vụ sau.
− Cô thấy chưa? -Cassie Đen đứng sau lưng nàng.
− Chưa.
Thế rồi Temple thấy họ qua đám cây, khỏang năm sáu người cưỡi ngựa, mũ kéo sùm sụp, cổ áo lật lên để chắn gió, tất cả bao quanh ngôi trường. Sandra, Kipp, những đứa em họ - tất cả đang ở trong lớp của cô Hall.
Cố lấy can đảm, Temple quay khỏi cửa sổ.
− Shadrach đâu rồi? Khi nào tôi cần là không thấy thằng ấy.
− Thưa cô Temple, nó ở trong trường.
Temple chợt nhớ ra cả Shadrach và Phoebe đều đi học sáng nay.
− Chị chạy thật nhanh xuống chuồng ngựa cho tôi, nói Ike cưỡi ngựa tới nhà ông Stuart ngay.
− Nhưng anh ấy không đi được khi không có giấy thông hành.
− Không có th́ giờ để viết giấy thông hành. Cứ đi đi. Làm theo lời tôi dặn.
− Không được, cô - chị Cassie đứng yên một chỗ, lắc đầu quầy quậy không tuân lệnh - nếu họ bắt Ike của tôi trên đường mà anh ấy lại không có giấy thông hành, thế nào họ cũng cho anh là kẻ trốn chạy.
− Chị làm theo lời tôi ngay !- Temple giận dữ hét lên rồi tát vào má chị. Trước đây nàng chưa bao giờ đánh gia nhân, nhưng v́ chưa có nguyên do đấy thôi. Bọn người Georgia đă đến trường rồi, chị có nghe không ? - Thấy nét sợ hăi hiện ra trên mắt Cassie, Temple đẩy chị ra cửa. - Đi đi. Nếu Ike bị ai đó bắt, họ sẽ mang anh ta đến đây.
− Dạ, cô. - Chị vội vă bưới đi.
Temple quay lại cửa sổ và nh́n ra ng̣ai lần cuối. Một người cưỡi ngựa đi nép bên hông trường, rồi dừng lại gần một cửa sổ. Kéo cao chiếy váy dài lên, Temple chạy ra cửa trước rồi ra khỏi nhà.
Nghe tiếng ủng nện th́nh thịch trên bậc cấp trừơng, Eliza liền gấp cuốn sách học vỡ ḷng để trước mặt lại và đứng dậy. Một lát sau, cánh cửa bật mở và hai người đàn ông hiện ra, mặc áo khóac mùa đông dài, trông to lớn cồng kềnh chóan hết cả khung cửa.
− Các ông là ai, các ông muốn ǵ ?- cô hỏi rồi không suy nghĩ, cô chụp ngay cái thước trên mặt bàn, vật duy nhất gần tay cô có thể dùng làm vũ khí. Một người thứ ba bước lên bậc cấp theo hai người kia, c̣n ba người nữa vẫn ngồi trên ngựa đứng ở ng̣ai đường.
Người đầu tiên đưa mắt nh́n quanh pḥng học, ánh mắt t́m ṭi.
− Chồng bà đâu rồi ?
− Tôi không có chồng - chợt Eliza nhớ lại luật mới đă có hiệu lực từ bốn ngày nay rồi, từ ngày một tháng Ba, luật yêu cầu tất cả người da trắng ở trong lănh thổ Cherokee phải đến đăng kí với chính quyền, nếu không sẽ bị bỏ tù bốn năm.
Gă nh́n cô, ánh mắt gay gắt, lên án :
− Chúng tôi nghe có một giáo viên da trắng đang ở trong đồn điền này. Hắn chưa đăng kí với chính quyền địa phương.
− Tôi là giáo viên đây, - Eliza đáp - tôi là nữ, tôi khỏi đăng kí với ai hết.
− Cô là giáo viên à? - gă nh́n cô một hồi lâu, vẻ khinh khi, rồi gă quay qua nhổ nước thuốc là vàng khè xuống nền nhà bóng láng. - Tôi đóan chắc cô là một trong những phụ tá da trắng thương bọn da đỏ.
Eliza không để ư đến điều gả nói, cô bước ra khỏi bàn đến đứng giữa mấy tên côn đồ và đám học tṛ nhỏ. Cô nói :
− Các ông chưa cho biết các ông là ai và các ông vào đây làm ǵ ?
− Phải làm thế à ? -gă châm biếm hỏi, ưỡn ngực lên với vẻ vênh vang ngạo mạn. - Chúng tôi được may mắn đứng trong hàng ngũ cảnh vệ Georgia.
− Vậy th́ ông không thấy hổ thẹn à, bỗng nhiên ông tuôn vào đây không báo trứơc, nhổ bậy bạ xuống nền nhà, làm cho học sinh khiếp sợ ! -Eliza lớn tiếng nói. - Những người Cherokee tôi gặp không thô lỗ như ông và lính tráng của ông.
Người đàn ông cùng đi hích cùi tay vào người gă :
− Nh́n ḱa. Có phải thằng mọi đen đang cầm sách đấy không ?
Gă đi vào đầu tiên nh́n xuống Shadrach, bỗng mặt gă đanh lại, lưu manh.
− Ê, thằng kia. Lên đây.
− Shadrach, em cứ ngồi đấy. - Eliza ra lệnh, mắt không rời khỏi đám đàn ông.
Bỗng có tiếng chân người di động người đường, rồi Temple chạy xộc vào. Nàng đi qua gă đàn ông đứng trên bậc tam cấp, nhưng trước khi đến được bên Eliza, nàng bị tên thứ hai nắm lại. Nàng vùng vằng cố thóat ra khỏi bàn tay giữ chặt của gă đàn ông.
Gă cười rồi chuyển tay nắm chặt hai cổ tay nàng.
− Nh́n này. Tôi vừa bắt được một công chúa da đỏ đây này. Thưa quí ngài, nàng ta quyết liệt chống cự đây này.
− Thả cô ta ra, - Eliza ra lệnh. Khi thấy hắn cứ trơ trơ, cô đưa cái thước quất mạnh vào cánh tay hắn. Hắn la lên đau đớn, thả Temple ra và nhảy lui. Cô bèn vội lùi lại để tránh hắn nhào tới phía cô.
Gă đàn ông đầu tiên bước về phía Eliza một bước. Cô đưa cái thứơc lên, dọa sẽ đánh vào gă. Gă dừng lại, nhưng hai mắt hằn học tức giận. Gă nói :
− Cô vừa đánh một cảnh vệ Georgia đấy nhé.
− Tôi chỉ đánh sau khi hắn đă xâm phạm vào người một thiếu nữ. -Eliza đưa tay kia kéo Temple đến gần cô.
Gă đàn ông bèn đổi chiến thuật :
− mấy đứa mọi đen làm ǵ ở đây ?
− Chúng là học tṛ của tôi.
− Làm thế là vi phạm luật của Georgia không được dạy cho bọn da đen học.
− May thay đây không phải là bang Georgia - Eliza đáp lại. - Các ông đang ở trong xứ của người Cherokee.
− Bà ơi, bà lầm rồi. Đất này là của bang Georgia.
− Thưa ngài, c̣n đợi Tối cao Pháp viện quyết định đă. - Suốt cuộc đời 20 năm, Eliza chưa bao giờ phải đương đầu với một ḥan cảnh như thế này. Cô phải dùng đến trí thông minh thôi. Cả cô lẫn Temple đều không địch nổi đám người vũ phu mạnh khỏe này.
− Tôi nói lại là có một giáo viên da trắng hiện ở đây, - gă đàn ông thứ hai lên tiếng, hắn c̣n thoa lên chổ bị đánh trên cánh tay. - Chúng giấu hắn đâu đó trong nhà này.
− Tôi đă nói rồi, tôi không có chồng. Tôi là người giáo viên ấy đây, - Eliza căi lại, cô cảm thấy mấy ngón tay của Temple nắm chặt bàn tay cô như để hổ trợ và khuyến khích tinh thần.
− Nếu các ông phải t́m người ấy, th́ các ông cứ t́m trong trường và t́m trong nhà, - Eliza thách thức, giọng cứng rắn, mắt nảy lửa. - Nhưng tôi xin báo cho các ông biết, nếu các ông để tay lên người nào hay làm hư hỏng vật ǵ, chúng tôi sẽ bắt các ông đấy.
− Bắt ? - gă đàn ông đầu tiên cất tiếng khinh bỉ hỏi lại, rồi gă quay lại nh́n các đồng đội và cười ngạo mạn. - Các cậu có nghe con bé này dọa bắt chúng ta không ? - Hai gă kia gật đầu, cười phụ họa. -Này nàng công chúa nhỏ, mày không có quyền ǵ ở đây hết. Chúng tao muốn làm ǵ là chúng tao làm, mày không làm ǵ được đâu.
− Tôi làm được đấy. - Eliza lên tiếng. - Tôi sẽ tố cáo các người. Không có điều luật gian trá nào của các người ngăn cấm được tôi chứng nhận tội ác của các người trước ṭa. Tôi là người da trắng, chứ không phải là người Cherokee.
Nghe cô nói, mặt gă đàn ông có vẻ biến sắc, lo sợ. Gă vẫn cố làm ra vẻ hung hăng như trước, nhưng khi trả lời cô, giọng gă đă yếu bớt.
− Cô không ngăn cản chúng tôi t́m người giáo viên da trắng kia được.
− Chúng tôi không có ư can thiệp vào nhiệm vụ của ông, - Eliza bèn dịu dàng đáp, cô biết cô đă đánh trúng chỗ.- Nhưng tôi sẽ quan sát mỗi một hành động của các ông.
Eliza đưa mắt chăm chú nh́n đám người lục sóat khắp trường và các khu vực quanh trường. Một tên lên tiếng :
− Có thể hắn trốn ở trong nhà.
Gă chỉ huy hằn học nh́n Eliza, gă lắc đầu tức tối :
− Có lẽ bây giờ nó đang lẫn trốn trong rừng. Tao sẽ có cách khác để lôi đầu nó ra.
Eliza nghẹn ngào khó thở cho đến khi tóan lính cưỡi ngựa đi mất dạng. Cô vội vàng vào lại trong lớp, đóng cửa lại rồi tựa người vào cánh cửa, vẻ đuối sức. Sự nguy hiểm đă qua, không c̣n ǵ phải gấp gáp nữa. Eliza bỗng nghe tiếng phịch, cô không biết đó là tiếng trái tim cô đập mạnh hay là tiếng hai đầu gối cô quỵ ngă xuống nền nhà.
Thấy 9 cặp mắt nh́n cô, lặng lẽ ngạc nhiên, Eliza cố mỉm cười cho tất cả an tâm, nụ cười run run, cô nói :
− Họ đi cả rồi.
Temple bước lên, cặp mắt đen lo lắng, nàng hỏi :
− Cô có khỏe không ?
− Tôi khỏe. - Eliza ráng đứng lên, cố gắng giữ cho tứ chi đừng run. - Cô quá khiếp sợ th́ có, - rồi cô làm ra mặt giận để che đậy giọng nói run run của ḿnh. - Bọn vũ phu kia thật đáng bị trừng trị v́ tội đă đến đây như thế và khủng bố bọn trẻ.
− Tôi cần lên xem má ra sao. - Temple bước ra cửa.
− Có lẽ chúng ta vào nhà hết đi thôi, - Eliza quyết định. - Nào, ta đi. Chúng ta đi hết đi. Nào, mau lên.
Hai mươi phút sau, tất cả đều ở trong nhà có tường dày xây bằng gạch đỏ, ngọai trừ Phoebe và Shadrach, hai đứa phải xuống bếp để chuẩn bị bữa ăn trưa. Nhưng chị Cassie Đen quá lo lắng muốn biết chắc hai đứa không hề hấn ǵ và muốn biết tất cả mọi chuyện đă xảy ra như thế nào.
Phoebe để cho Shadrach kể lại, cô thấy mẹ cô quá sợ hăi, cô không hiểu tại sao. Nhưng thái độ lo sợ của mẹ làm cô khó chịu, như những hành động của người da trắng vậy.
− Rồi một thằng da trắng nói với cô Eliza rằng : " thằng mọi da đen kia làm quái ǵ với cuốn sách thế ? "- Shadrach cố nhại theo giọng trầm trầm của gă đàn ông. Cậu ta nói sai ngữ pháp như mẹ cậu, mỗi khi cậu nói với mẹ cậu là cậu thường làm thế -" Tới đây, thằng nhỏ, thằng cha ấy nói, nhưng cô Liza nói : Shadrach, cứ ngồi yên đấy. Và con ngồi yên " - Chị Cassie Đen van vĩ nho nhỏ và lắc đầu, hai mắt đen lo lắng. Chị lơ đăng nghe cậu ta kể về đọan cô Temple đi vào, rồi cô Eliza quất cái thước vào tay gă đàn ông. "-... và rồi gă nói dạy cho đứa mọi da đen học là vi phạm luật pháp ở Georgia. "
Chị ta rên rỉ to hơn :
− Tao biết mà. Tao biết thế nào cũng xảy ra chuyện không hay.
− Không phải đâu, má. Chuyện ổn hết. - Shadrach nhíu mày khi thấy chị co ḿnh lại, đung đưa người như đang đau đớn lắm. - cô Liza, cô ấy nói với gă, đây không phải là Georgia. Mà đây là đất của ngừơi Cherokee.
Chị Cassie Đen quành hai tay quanh hai đứa con, rồi kéo chúng vào ḷng ôm thật chặt. Chị than văn :
− Chúng sẽ đến vào ban đêm. Chúng sẽ đến cho mà xem. Tao thấy trước đây rồi. Chúng sẽ đến, lôi bọn bây ra ng̣ai và nện bọn bây một trận đến hụt hơi cho mà coi.
− Nhưng......... tại sao ? - Shadrach vùng ra khỏi bàn tay ôm thật chặt của mẹ, rồi cậu bước lui, nhíu mày kinh ngạc và bắt đầu thấy sợ.
− V́ tụi bây có học, tụi bây sẽ bị người da trắng ghét, đuổi đi hết. Họ không muốn để người da đen học hành cho hiểu biết. Tao đă nói với bố bây nhiều lần rồi, tao nói đừng cho con đi học. Chuyện không hay sẽ xảy đến cho mà xem. Bây giờ th́ chuyện xấu xảy đến rồi đấy.
Chị ta nói quả quyết đến độ Phoebe bắt đầu thấy run, rồi khi cô nghe tiếng vó ngựa nện trên đường chạy vào nhà lớn th́ hầu như cô sợ chết khiếp.
− Họ quay lại đấy. - Cassie ôm chặt Phoebe, c̣n Shadrach chạy ra mé cửa. - Tranh khỏi chỗ ấy đi. Tao phải giấu mày đi mới được.
− Không phải bọn chúng, má. Ông Blade và anh Deu. Có cả ba nữa, - cậu ta nói rồi chạy đi khỏi nhà bếp.
Khi Blade phi ngựa đến, Temple lao ra khỏi nhà. Con ngựa đầm mồ hôi chưa kịp dừng lại hẳn,anh đă nhảy xuống. Anh nắm chặt hai vai nàng, đẩy nàng ra xa.
− Em b́nh an chứ ? - Anh hỏi.
− B́nh an.
− C̣n những người khác ?
− Cũng b́nh an.
Đến khi ấy anh mới nới lỏng tay ra.
− Chúng đi bao nhiêu lâu rồi ?
− Hai mươi phút, không quá hai mươi phút.
Anh quay đầu nh́n theo con đường, hàm bạnh ra. Đọan anh quay lại nh́n nàng, cặp mắt long lanh trông thật đáng ngại. Anh lại hỏi :
− Chuyện xảy ra như thế nào ?
Temple kể lại vắn tắt rồi nói thêm :
− Cô Hall nói v́ có luật mới về xin phép lưu trú. Chúng đi t́m những người bất tuân.
− Đúng - anh từ từ gật đầu, hai lần. - Anh nghe sáng nay có ba nhà truyền giáo đă bị bắt.
− Anh nên gặp cô Hall đi, - Temple nói - chưa bao giờ em thấy cô ấy giận dữ đến thế........... ngay cả với Kipp nữa. Khi một tên nắm tay em.
− Hắn làm ǵ ? - anh hỏi lớn như nạt.
− Hắn không làm em đau đớn ǵ hết, - nàng nói cho anh an tâm, giọng dịu dàng. - cô Hall đă chứng kiến rơ ràng.
− Nếu hắn động đến em, anh.... - anh nghiến răng ngậm miệng không nói nên lời.
Cái sẹo hằn lên một vết trắng trên làn da mặt màu đồng. Temple đưa tay sờ cái sẹo, rồi nhẹ vuốt mấy ngón tay lên má anh.
− Blade, - nàng th́ thào, có vẻ yêu sự giận dữ của anh, yêu sức mạnh của anh....... - em yêu anh.
Anh ôm nàng vào ḷng, áp môi lên môi nàng, nỗi đam mê cuồng nhiệt và nỗi lo sợ của anh tràn ngập người nàng, ru nàng vào trạng thái hỗn lọan và bốc lửa, nàng muốn t́nh yêu cuồng nhiệt này, nàng cần đến t́nh cảm này, nàng cần luồng điện này chạy khắp cơ thể nàng, nàng cần t́nh yêu dữ dội này là cho nàng ngây ngất đến tận kẽ tóc chân tơ.
− Ôi, Temple, khi Ike đến là anh đă nghi đến chuyện đó, - anh th́ thầm nói, rồi anh rùng ḿnh bên người nàng, cố lấy lại b́nh tĩnh. - Ông chú của em đi bao lâu ? - Anh nhích người lại, úp hai bàn tay lên mặt nàng, hai bàn tay run run.
− Chú ấy sẽ về vào ngày mai hay ngày mốt. -Nàng nhắm mắt, thưởng thức mấy ngón tay anh nhẹ nhàng nâng niu một cách dịu dàng bất ngờ trên má nàng.
− Anh sẽ ở lại đây cho đến khi chú ấy về, - anh nói một cách chắc nịch, như thể đang chờ nàng có ư kiến.
− Dạ
− Và khi bố em về......
Temple mở to mắt, nàng hồi hộp nh́n vào nét mặt của anh : rất nghiêm trang, rất thành thực.
− Th́ sao ? - nàng giục anh nói tiếp.
− Anh muốn em là vợ của anh. - vẻ mặt anh thóang biến đổi, vết lúm đồng tiền hiện lên một bên má và cặp mắt long lanh ánh châm chọc. - Em không nói ǵ sao ?
− Em nào được anh hỏi ư kiến ǵ đâu, - nàng đáp, cố t́nh châm chọc lại anh, cảm thấy phơi phới trong ḷng.
− Em muốn thế mà. Em đă nghĩ đến hôn nhân ngay từ đầu.
− Nhưng anh th́ không nghĩ đến.
− Đúng - Blade xác nhận. - Vợ, nhà cửa, gia đ́nh.... anh chưa muốn thật. Khi anh ở trong núi, anh theo mạch vàng đến bất ḱ nơi nào, đào, nghiền, lọc..... để lấy vàng bột và một ít vàng cục. Để có những ǵ ḿnh thích, ḿnh phải chấp nhận hậu quả việc ḿnh làm.
− Mà anh có thích em không ? - nàng muốn chính miệng anh nói ra. Nàng muốn nghe anh nói anh thích nàng.
− Thích à ? nói thế là không miêu tả hết ḷng anh - anh lại kéo nàng sát vào anh, úp mặt vào tóc nàng. - Thở mà không hít hương thơm trên tóc em, nghe mà không cảm nhận được những lời th́ thào yêu dấu của em, nh́n mà không thấy đôi mắt sáng của em giữa đêm khuya nh́n lại anh, sờ mó - anh dừng lại để vuốt mấy đầu ngón tay lên má, lên cổ nàng - mà không cảm thấy làn da thịt mịn màng dịu mát của em và....... hôn, - anh đưa môi sát miệng nàng - mà không thưởng thức nụ hôn cuồng nhiệt của em, tức là chưa thực sự sống, Temple à.
− Em cũng thế đấy. Nàng chỉ cảm thấy thực sự được sống với Blade mà thôi.
Khi môi nàng áp vào môi anh, ḷng anh lại bừng lên dữ dội và khẩn thiết. Ngay cả khi anh đang hôn, dục vọng càng tăng thêm nữa. Tức th́ anh hiểu sẽ chẳng bao giờ ḷng dục này giảm bớt được. Đây là sức mạnh ḱ dịu của ham muốn - và là vẻ đẹp của nó.
Sáng hôm sau, khi đến giờ học mà vẫn chưa thấy Phoebe và Shadrach đến. Eliza rung chuông lần thứ hai. Không thể chờ lâu hơn nữa, cô bèn cho học sinh học mà không có hai đứa trẻ ấy.
Vào giờ nghỉ trưa, những đứa bé chạy ra ng̣ai chơi để chờ đến giờ ăn. Eliza lại nghĩ đến Phoebe và Shadrach, nghĩ đến việc hai đứa nghĩ học sáng nay. Cô t́m thấy chúng ở nhà bếp với chị Cassie Đen. Ngay khi cô đến, Shadrach ngước mắt nh́n cô rồi cuối đầu xuống, chăm chú gọt khoai, hai vai chồm tới trước trông như cậu ta vừa cảm thấy có tội vừa buồn chán.
− Sáng nay các em không đến học, - cô nói - Tôi nhớ các em.
− Chúng em bị phải làm việc, - Phoebe ấp úng nói.
− Chúng em phải làm việc, - Eliza sửa lại.
− Vâng, thưa cô, - cô gái cúi đầu và liếc mắt nh́n nhanh về phía người đàn bà xồ xề đứng bên bếp lửa.
Cảm thấy có cái ǵ không ổn, Eliza phân vân không biết phải chăng chúng nghĩ là cô đến để phạt chúng v́ sáng nay chúng không đi học. Chắc chắn bây giờ chúng biết cô không đến để phạt.
− Sáng mai các em đến cho sớm để cô giảng lại bài học hôm nay cho các em, - cô hứa, cố lấy giọng thân t́nh để cho chúng an tâm là cô không giận.
Nhưng Shadrach ngước mắt lên, vẻ đau đớn và tức tối hiện ra trong cặp mắt đen.
− Chúng em sẽ không đến nữa - cậu ta lại cụp mặt xuống, rồi ấp úng nói tiếp. - Má chúng em nói thế.
− Nhưng....... tại sao ? - sửng sốt, Eliza quay qua nh́n chị Cassie Đen.
− Chúng không đến chỗ trường của cô nữa đâu.
− Nhưng chúng rất ham học, - Eliza phản đối. - Shadrach là một học sinh rất giỏi. Tại sao chị không chịu để cho chúng học hành ?
− Má cháu sợ bọn da trắng sẽ quay lại, - Phoebe lên tiếng, vẻ dè dặt.
Eliza kinh ngạc và thóang giận, cô nh́n chị Cassie :
− Chắc chị sợ bọn người hà hiếp kia cho nên chị không cho con đi học nữa phải không ? Đây không phải là bang Georgia. Chúng không làm ǵ được đâu.
− Ồ vâng, đúng thế. Cô không biết thế thôi, cô Liza à, chứ tôi biết rơ - chị Cassie đáp - Họ không muốn cho trẻ con da đen đi học đâu. Họ cấm tiệt. Nếu con tôi không đến trường nữa, họ sẽ không đánh đập hành hạ chúng. Chúng phải biết thân phận ḿnh chứ. Và chúng phải sống theo phận ḿnh.
Eliza muốn căi lại với chị, nhưng bỗng h́nh ảnh bọn người kia nh́n chằm chằm vào Shadrach và Phoebe hiện lên trước mắt cô : h́nh ảnh những đôi mắt độc ác. Phải chăng hôm wa chúng ở trong t́nh thế nguy hiểm hơn cô tưởng ? Luật dành cho dân nô lệ ở các bang miền Nam, kể cả bang Georgia, không những chỉ ghép tội cho hành động dạy dân da đen học, mà c̣n kêu gọi trừng phạt nặng những ai bất tuân. Cứ xem cách những tóan dân pḥng Georgia khi khủng bố khắp xứ bằng những hành động đánh đập, cướp bóc, Eliza cảm thấy phải thừa nhận chị Cassie lo sợ cho con chị là đúng. V́ lương tâm, cô không thể đ̣i hỏi chị ta đẩy con vào ṿng nguy hiểm nữa.
− Tôi hiểu, - cô nói rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà bếp. Cô cảm thấy có lỗi và chán nản : chán nản v́ cô không thể làm ǵ để thay đổi t́nh thế.
Cô nhớ chúng, nhất là khuôn mặt mê mẩn của Shadrach khi cậu ta nh́n lại cô. Ba ngày đầu, Eliza cứ nh́n ra cửa sổ, hi vọng cậu bé sẽ đến đứng ng̣ai cửa sổ để nghe cô giảng bài như trước kia cậu đă đến. Nhưng cậu ta không bao giờ xuất hiện.
Tiếng một con chim cú muỗi cất tiếng kêu thảm thiết trong bầu trời đêm rờn rợn khi Eliza nhẹ chân bước đến ngôi trường gỗ để lấy lại cái khăn trùm mà cô đă vô t́nh để quên ở đấy. Cô thở dài và phân vân tự hỏi không biết Shadrach và Phoebe có cảm thấy bị lừa gạt như cô cảm thấy không ; chúng th́ không có cơ may để học nữa, c̣n cô th́ không có cơ hội để dạy chúng.
Nh́n ra đằng trước, Eliza chợt thấy ánh sáng le lói chiếu ra từ một cửa sổ. Có lẽ chúng đến đốt trường ? Eliza cảm thấy lo sợ vô cùng. Phải chăng người Georgia định đốt trường để ngăn cản cô dạy những người nô lệ ? Cô bước nhanh, rồi v́ nổi nóng, cô đâm đầu chạy. Khi cô chạy vội lên bật cấp, cô nghe có tiếng chân xê dịch trong lớp học.
Cô mở tung cửa ra, hỏi :
− Ai đấy ?
Kho cô bước qua ngưỡng cửa, có người leo qua cửa sổ ḥng chạy ra ng̣ai. Eliza dừng lại, kinh ngạc v́ thấy pḥng học tối ṃ. Không có ánh sáng nào hết. Nhưng cô tin chắc đă có kẻ đột nhập vào đây. Cô chạy đến cửa sổ vừa lúc mặt trăng tṛn vành vạch từ sau một đám mây hiện ra, chiếu sáng một bóng người nhỏ, đen chạy thục mạng đến một cây hồ đào lớn rồi nép sau thân cây.
Cô quay người khỏi cửa sổ, nh́n quanh pḥng ch́m trong bóng tối lờ mờ. Qua ánh trăng sáng lờ mờ chiếu vào, Eliza thấy có một vật ǵ trên nền nhà. Cô bước đến xem, thấy đây là cuốn sách vỡ ḷng và một cây đèn cầy. Nến cây đèn cầy chảy ra vẫn c̣n mềm và ấm. Eliza cầm cuốn sách lên, cô mỉm cười.
− Đúng là Shadrach, - cô th́ thào nói và ôm cuốn sách vào ngực. - Shadrach bé bỏng thân yêu. Em muốn học, phải không ? Em đừng sợ. Đừng lo. Ta sẽ giúp em, không ai biết đâu. Ta hứa sẽ giữ kín chuyện này.
Cô thắp lại cây đèn cầy, đem đến bàn. Một tay lay mắt ứa lệ, một tay lấy viết chấm mực, cô cẩn thận viết những lời dạy bài học hôm sau, cố t́nh không chỉ đến ai hết, rồi cô để đấy không kí tên. Cô để bài dạy trên cuốn vỡ ḷng, để cây đèn cầy một bên, rồi lấy cái khăn trùm đầu và bước ra ngoài.
Trên đường về nhà, khi đi qua cây hồ đào, cô nghe có tiếng cào cào vỏ cây. Cô cấy giọng nói :
− Ông trăng ơi, ông làm ta lo sợ wá. Ta cứ sợ có ai trong trường, nhưng chỉ có ḿnh ông phải không ? Nhưng, ta rất mừng v́ đă vào trong lớp. Ta đă để quên bài dạy ngày mai ở trên bàn.
Eliza đi qua gốc cây, không ngỏanh mặt nh́n xem thử có Shadrach ở đấy hay không. Sáng hôm sau, bài dạy, cuốn sách vỡ ḷng và cây đèn cầy vẫn nằm trên bàn, nằm nguyên chỗ cô đă để lại. Từ hôm ấy, ngày nào cô cũng để bài tập khác trên bàn, kèm theo lời hướng dẫn học tập và một cây đèn cầy mới.

Chương 13
 

Vào một buổi sáng mùa xuân tháng Ba, khi hoa đầu xuân lấp lánh sắc vàng và hoa mơm chó nở rộ khắp rừng một màu trắng xóa, th́ ông Will Gordon trở về. Sau khi chăm sóc một vài người bệnh tại khu nhà người da đen, Temple quay về lại nhà lớn ; và trên đường về, nàng thấy ông cưỡi ngựa trên lối vào nhà.
Bên cạnh nàng, Shadrach dừng lại, nh́n hai bàn chân trần và đám cỏ xanh mềm mại lồng vào giữa những ngón chân cậu, bây giờ thời tiết đă ấp áp, dân nô lệ không cần mang giày mùa đông nữa.
Temple bóp mạnh cái giỏ đựng bông băng, thuốc uống và thuốc xức, mắt không rời khỏi người ngựa đang tiến gần nhà, nàng nói với cậu ta :
− Mau đi. Đi báo cho mọi người biết bố tôi đă về.
Shadrach chạy nhanh vào nhà để báo tin vui.
Nàng bỏ con đường lát gạch, chạy băng qua băi cỏ để chóng đến gặp cha. Gần đến cửa trước khi ông trông thấy nàng, ông liền gh́m cương dừng ngựa lại để đợi nàng chạy đến.
Bỗng cửa trước bật mở và Kipp, Sandra chạy ra, theo sau là Eliza và bà Victoria ẵm bé John trên tay, Temple chạy nhanh đến kịp họ. Eliza nhích lại để cho tất cả đến ôm hôn chào ông, mừng rỡ thân thương.
Trong khi ông Will bồng đứa con trai út lên tay th́ cô bé Sandra ôm lấy chân ông, reo lên :
− Con mừng bố về nhà. Con nhớ bố lắm.
− Bố cũng nhớ con. - ông tŕu mến thoa đầu cô bé.
Tin ông từ thủ đô liên bang trở về truyền nhanh khắp xứ. Vào buổi trưa, khỏang 12 người khách tụ tập tại pḥng ăn, có cả Blade và bố anh, ông Shawano Stuart. Tất cả đều nóng ḷng muống nghe kết quả chuyến đi đến Washington của đ̣an đại biểu, để về kể lại những tin mới nhất cho gia đ́nh nghe.
− Ông Will này, trong thời gian ông đi, t́nh h́nh ở đây tệ lắm.
− Đúng thế đấy, - một người khác nói. - Khỏang một tá, hay hơn nữa, người da trắng đă bị bắt v́ không tuân luật đăng kí xin phép, gồm có nhiều nhà truyền giáo - các cha Samuek Worcester, Isaac Protor và Nathan Cole.
− Bác Will à, trông cảnh tượng thật quá khôi hài, - Blade nói chen vào, giọng hài hước - Đàn ông mang súng hỏi mai cưỡi ngựa xông vào các trụ sở truyền giáo, kéo theo một xe chở một cái trống lớn. Một chú bé không lớn hơn cậu Kipp đánh trống liên hồi trong khi một người đàn ông khác đi sau xe thổi sáo. Họ bắt đàn ông - Không có trát bắt - để cho người bị bắt chia tay với gia đ́nh, rồi dẫn họ đi bộ đến Lawrenceville.
− Tôi nghe nói họ đă được thả ra hết rồi ? - ông Will nói, mày cau lại như muốn hỏi. Eliza giải thích :
− Đúng, họ được thả rồi. Ông chánh án bác bỏ lệnh bắt họ. V́ những nhà truyền giáo đồng thời là trưởng trạm bưu điện luôn, ông ta xem họ là nhân viên làm việc cho chính phủ liên bang, v́ thế không phải là đối tượng vi phạm luật đăng kí xin phép bang Georgia. Sau đó, khi Na... cha Cole ghé lại chơi, ông ta cho biết ông được cư xử rất tốt.Ông c̣n nói nhiều nhân vật tiếng tăm ở Georgia rất có cảm t́nh với họ và tỏ ra hết sức bất b́nh trước những hành động như thế.
Người đàn ông ngồi trước mặt cô liền lên tiếng nói :
− Nhưng họ vẫn muống người Cherokee dời đi.
− Bố à, bố nghe những bài hát do người Cherokee hát. Temple nói, đọan cô đọc cho ông nghe một đọan trong một bài hát mới nhất :
" Đi đi, hỡi đứa con trời
Nhà ngươi ở chốn xa vời hoang vu
Nếu người thỏa thuận ra đi
Bên kia sông lớn Mississippi
Xây nhà lập ấp an cư
Nào ai độc địa làm chi với người "
Blade lên tiếng châm biếm :
− Em quên cái bài chúng mới hát hôm kia sao ?
" Tôi chỉ yêu cầu trong tṛ sáng tạo này,
Có được một cô vợ trẻ đẹp, Và một đồn điền to lớn
Mọc lên trên đất Cherokee".
− Không, em không quên. - Nàng vội liếc mắt nh́n anh thách đố rồi quay mắt đi.
− Anh Will này, có phải những ǵ họ nói đều đúng cả ? - ông Shawano Stuart cất lời bằng tiếng anh, để bày tỏ phép lịch sự với Eliza. -Bọn xâm lược đă liều lĩnh hơn phải không ?
− Tôi.. có đọc nhiều bài tường thuật đăng trên tời Phoenix, - ông Will xác nhận.
− Thế th́ chắc ông biết chúng cho ngựa húc vào vài người của ta rồi cho ngựa dẫm lên ḿnh họ, - một người đàn ông nói. - Chúng đă bắn chết một ông già v́ không nhanh chân mở cổng cho chúng. Một người khác thấy thế đă treo cổ tự vẫn. Tôi nghĩ là ông ta quá buồn trước việc xảy ra và không chịu nổi cảnh phải chứng kiến nhân dân ta bị đau khổ.
− Không ai c̣n được b́nh an nữa, - một người khác quả quyết nói. -Khi chúng đến đồn điền của ông....
− Sao ? - ông Will hỏi nhanh, ngẩng đầu lên, cau mày nhăn cả mặt, - Chúng đến khi nào ?
Cả pḥng đền im lặng một lát. Temple định trả lời th́ Eliza đă nhanh miệng hơn, cô đáp :
− Cảnh vệ Georgia đă ghé vào đây vào đầu tháng này. Tôi thấy không có ǵ phải báo cho ông biết, v́ họ không gây rối lọan và chỉ một lát là họ đi liền.
Temple cười :
− Bố à, chắc bố phải tự hào về thái độ cô ấy đương đầu với bọn họ.
Thấy ông chăm chú nh́n ḿnh, Eliza cảm thấy khó chịu và lúng túng. Cô bối rối khi Temple đem chuyện xảy ra trong trường kể lại cho ông nghe, đầy đủ chi tiết.
Khi Temple kể xong, ông Will b́nh tĩnh nói :
− Cô Hall, tôi thật biết ơn cô.
− Xin thưa với ông, chuyện không hẳn ḥan ṭan đúng như thế đâu. - Eliza đáp nhanh, cố che giấu hai g̣ má đang ửng hồng - Con gái ông đă phóng đại vai tṛ của tôi và không nói đến hành động của cô ấy.
− Dù sao th́ tôi cũng phải nghi ngờ chứ. - ông Will đáp, giọng ông có vẻ hài hước. -Nhưng tôi thấy rơ là cô không muốn bàn thảo về chuyện này. - ông quay đầu nh́n đi chỗ khác, khiến cho Eliza thấy nhẹ cả người.
Thế rồi câu chuyện lại tập trung về việc bàn căi về t́nh h́nh chung xảy ra trước mắt : số súc vật bị mất trộm - phỏng chừng năm trăm đầu ḅ và ngựa - số nhà cửa bị đốt cháy rụi và những người da trắng chiếm dụng đất đai của người Cherokee theo kế họach đo đạc chia lộ của bang Georgia.
Thêm vào chuyện lo buồn này, những kẻ buôn lậu chở nhiều xe đầy whisky vào xứ, bất chấp luật lệ Cherokee cấm bán rượu. Bang Georgia tuyên bố luật lệ của người Cherokee không được áp dụng nữa, họ cản trở các ṭa án trong xứ họat động và lực lượng cảnh sát trong đội khinh kị sẽ xử phạt bất cứ ai không tuân lệnh. Nhiều người Cherokee chán nản, mất tinh thần trước t́nh h́nh này, đâm ra uống rượu, thỉnh thỏang có người có những hành động bạo lực do say sưa mà ra. Những con bạc cũng đổ xô vào xứ nhiều hơn lên, chúng lừa bịp những người da đỏ nào chưa bị bọn đầu trộm đuôi cướp trấn lột để moi tiền bạc của họ.
Mặc dù tin tức có phần bi quan, ông Will Gordon vẫn một mực tin tưởng :
− Chúng ra không được bỏ hết hi vọng. Mà trái lại, chúng ta phải noi gương tù trưởng John Ross và vị tù trưởng đă được nể v́ từ lâu là thiếu tá Ridge và phổ biến quyết tâm của chúng ta - dân tộc Cherokee - là duy tŕ tổ quốc thành một mối đoàn kết chống lại bất cứ hiệp ước mới nào buộc chúng ra phải dời đi - ông nhất quyết tin rằng họ không chiến đấu đơn độc, mà họ có nhiều bạn bè ở Washington và ở Quốc hội. Trong khi Jackson xảo trá là kẻ thù của họ, người ta rất tin tưởng vào ông Henri Clay sẽ đánh bại ông ta trong vụ bầu cử vào năm tới. Và ông Henri Clay, người bạn của dân Cherokee, sẽ cho thi hành những điều khỏan của các hiệp ước hiện hành.
Xúc động trước niềm tin của ông, không ai trong gia đ́nh nghĩ đến chuyện căi lại ông. Không ai căi lại ông khi mọi người tụ lại trong pḥng khách để ăn cơm, bữa cơm kết thúc buổi họp mặt để cùng đồng tâm nhất trí về t́nh h́nh trước mắt và bàn về các chiến lược khả thi.

Chương 14
 

ĐỒN ĐIỀN GORDON GLEN
NGÀY 7 THÁNG BẢY,1831
Khách đông đến hàng trăm người - xóm giềng, bà con, bạn bè, có người đi khá xa để đến dự đám cưới của con gái ông Will Gordon và con trai ông Shawano Stuart, hai gia đ́nh được mọi người trong xứ kính nể nhất.
Eliza tự may cho ḿnh một cái áo mới để dự lễ cưới, một cái áo bằng vải mỏng có trang trí hoa lá rất thích hợp với khí hậu ấm áp ở miền Nam, hai ống tay áo phồng lên, cổ và tay bằng sa thưa màu trắng. Cô ráng dành dụm để mua cái mũ lụa màu hồng ở cửa hàng tạp hóa. Với cái mũ và đôi giày đế mỏng màu đen, cô cảm thấy đă là diện quá sang và có phần hợp thời trang rồi. Nhưng thiên hạ nghĩ sao th́ cô không biết.
Thế nhưng cô lại nôn nóng và cô ngạc nhiên là Temple không thế. Thực vậy, Temple có vẻ rất thanh thóat khi nàng ngồi ăn một cách b́nh tĩnh thức ăn do mẹ và cô nàng dọn ra. Nàng rất tự tin, một đức tính khiến cho Eliza thích thú nên đă kết giao với nàng. Cô thường ao ước ḿnh có được bản tính như thế.
Khi bữa ăn theo nghi lễ đă xong - Temple đứng lên và quay về phía mẹ nàng. Nước mắt nàng ứa ra ướt hàng mi, c̣n bà Victoria Gordon th́ cố cười để khỏi khóc, thời buổi bây giờ phải thế. Hai mẹ con ôm gh́ lấy nhau, rồi bà Victoria cắm lên một chùm bông bắp và một cái chăn, hai tay bà run run.
− Đến giờ rồi, - có người nói.
Eliza đứng nh́n, đợi xem những ǵ xảy ra tiếp theo, cô phân vân không biết phải chăng chính v́ điều bất thường trong việc tiến hành lễ nghi đă làm cho cô căng thẳng như thế này. Temple đă nhất quyết đám cưới của nàng với Blade phải được tổ chức phối hợp giữa tập tục cổ truyền của dân Cherokee và lễ nghi của Thiên Chúa giáo, tập tục làm trứơc rồi mới đến nghi lễ. Một mặt, Eliza thấy đây là cơ hội hiếm hoi để biết được phong tục tập quán của dân địa phương, nhưng mặt khác, khía cạnh tôn giáo lại làm cho cô thấy bối rối.
Khi những người phụ nữ khác, chủ yếu là người trong gia đ́nh, Eliza đóan chắc họ là những người phục vụ, đi đến cửa, Eliza đi cùng họ. Cô nghe phía sau có tiếng kêu sột sọat nho nhỏ phát ra từ chiếc áo lụa dài màu xanh nhạt pha tía của Temple khi nàng đi theo họ.
Khi họ xuống khỏi cầu thang, Eliza liếc thấy cha Nathan Cole đang đợi ở cửa trước, hai tay cầm cuốn Kinh Thánh. Nhưng những người phụ nữ không đến gần ông. Trái lại, những người phục vụ dẫn cô đến trước hiên pḥng ăn. Blade và đ̣an người đi cùng đang đứng ở ngưỡng cửa pḥng đối diện với pḥng khách chính.
Một phụ nữ đưa cho Blade một cái chăn và một miếng thịt nai ướp muối. Rồi bà Victoria vừa khóc vừa đưa cho Temple cái chăn và nắm bông bắp mà bà đă mang theo. Theo thủ tục, Temple và Blade từ từ bứơc đến gần nhau, mắt nh́n nhau. Eliza có cảm giác rằng trên đời này chẳng có ai cả ng̣ai hai người.
Khi đôi uyên ương gặp nhau giữa đại sảnh của đồn điền, hai người trao cho nhau thịt nai và bắp, rồi ghét hai cái chăn lại với nhau. John Ross, tù trưởng xứ Cherokee, đang đứng bên cạnh cha Nathan, bước đến và tuyên bố :
− Chăn đă kết hợp các con với nhau.
Bà Victoria áp cái khăn tay bằng vải mỏng lên miệng và khóc thổn thức, nước mắt lăn ṛng ṛng xuống hai má hóp. Eliza đến bên bà, cô sợ với t́nh trạng sức khỏe yếu đuối như thế này, bà có thể ho rất dữ dội.
Cô dâu chú rể bèn bước đến trước mặt cha Nathan. Eliza thấy cha Nathan có vẻ căng thẳng - và tự hào - Khi cha luống cuống lật cuốn sách đến trang cần thiết, cô cười, nhớ lại lúc Temple nhờ cha làm lễ cưới, cha đă tỏ ra sung sướng biết bao.
Cha cất giọng khàn khàn, đọc :
− Các con thân mến, hôm nay chúng ta tụ tập ở đây trước sự chứng kiến của Chúa để kết hợp người đàn ông với người đàn bà này nên vợ nên chồng.
Khi cô nghe hai người thề nguyện chung thủa với nhau, giọng họ vang lên rơ ràng và tin tưởng, tràn trề cảm xúc. Eliza cảm thấy trỗi dậy trong ḷng chút ganh tị. Cô chưa hề có được t́nh yêu như thế. Bỗng cô muốn khóc. Thế rồi cô lại nhớ sực ra t́nh trạng gái độc thân của cô rất đáng giá. Cô có công ăn việc làm, cô lại độc lập, điều này đem so với những cô gái có chồng th́ họ đâu bằng.
− Nhân danh quyền uy của Chúa, tôi xin tuyên bố hai người thành vợ thành chồng, - cha Nathan nói.
Eliza không nhập vào đám đông gồm người trong gia đ́nh và bạn bè bao quanh vợ chồng mới cưới, nhưng cô đến đứng với cha Nathan :
− Hai người đẹp đôi đấy chứ ! - ông tươi cười nói, mặt mày rạng rỡ tự hào.
− Đúng thế - cô buộc ḷng phải đồng ư với ông.
− Bây giờ buổi tiệc bắt đầu rồi phải đấy. - ông nói và cười - Có lẽ buổi tiệc phải mất hết bốn giờ.
− Trời mới biết có đủ thức ăn để ăn không - Eliza đáp vừa nh́n ông Will Gordon mở cửa cho đôi vợ chồng mới.
Khi Blade và Temple bước ra ng̣ai để chào khách khứa đang đợi họ, mỗi người cầm một góc chăn ; Blade cầm mớ bắp và Temple cầm thịt.
− Chúng ta ra với họ chứ ? - Nathan ch́a cánh tay cho Eliza nắm - Hai người cùng theo cặp vợ chồng ra ng̣ai hành lang rộng - cô biết không, đây là hành động có tính tượng trưng, - ông nói với giọng b́nh tĩnh. - Kết hợp hai tấm chăn tượng trưng cho lời hứa sẽ sống với nhau đời đời, c̣n hành động trao đổi thịt và bắp là trao đổi lời nguyền. Người đàn ông thề sẽ cung cấp thức ăn cho vợ và người vợ hứa sẽ nấu nướng nội trợ. Lời hứa lặng lẽ và long trọng, tôi đóan chắc cô cũng nghĩ thế.
Những con chim công từ lâu đă bỏ băi cỏ đến gần đám đông, bây giờ chúng bu quanh cặp vợ chồng mới cưới. Tiếng cười lanh lảnh của họ và tiếng kêu sung sướng của lũ công vang khắp cả đồn điền. Trước cảnh vui vẻ này, Eliza dừng lại ở đầu bậc cấp ng̣ai hành lang, lặng người trong tiếng vui cười náo nhiệt ấy.
Khi cha Nathan định bước xúông thềm, cô đè mạnh bàn tay lên cánh tay ông, chặn ông lại rồi nói :
− Khoan đă, - cô đưa mắt nh́n ṭan cảnh - Có bao giờ cha trông thấy cảnh tượng như thế này không ?
Từ trên bậc cấp ở hiên nhà, nhà xây trên ngọn đồi thấp, họ có thể nh́n thấy tất cả đám người đông đúc mặc áo đủ màu sắc, trên những bàn tiệc kê dưới bóng cây chất đầy thức ăn và từng đám người phục vụ đi lui đi tới từ bàn tiệc đến bếp. Bên trên họ là bầu trời xanh ngắt và mặt trời như quả cầu sáng lóng lánh.
Bỗng cha Nathan lên tiếng :
− H́nh như có khánh đến muộn th́ phải.
Theo hướng nh́n của ông, Eliza thấy những người cưỡi ngựa đang trên đường vào trang trại. Nh́n vẻ ng̣ai xốc xếch, áo quần dính đầy bụi bặm, cô tự hỏi không biết họ đi từ bao xa để đến đây ăn cưới. Khi cô thấy phía sau họ xuất hiện những toa xe cồng kềnh, lập tức cô nhận ra hai điểm. Tất cả đều là đàn ông và họ mang súng.
− Cảnh vệ ! - cô bấm mấy ngón tay vào tay áo của Nathan - Đúng là cảnh vệ Georgia, - cô nói lớn, bây giờ th́ chắc rồi.
Ông Will Gordon đứng phía dưới cô, nheo mắt nh́n đ̣an người cưỡi ngựa đến gần.
− Tại sao họ đến đây ? Họ muốn ǵ ? - cô th́ thào hỏi, vừa giận vừa lo.
− Muốn tôi đấy. - cha Nathan lên tiếng đáp.
Giật ḿnh, Eliza quay qua nh́n ông. Mặt ông tái lại và có vẻ lo sợ chứ không b́nh tĩnh như vừa mới đây. Cha có nói đúng không ? Mới đây, lính cảnh vệ h́nh như khóai trá trong việc sách nhiễu các nhà truyền giáo. Có nhiều trường hợp, sự châm biếm của họ đă quá trớn đến độ xem như những lời báng bổ thật sự. Có một lần sau khi chứng kiến lễ rửa tội cho nhiều người Cherokee theo đạo ở dưới sông, những người lính cảnh vệ đă cho ngựa phỉ xuống nước rồi bắt chước làm lễ rửa tội với giọng báng bổ, xâm phạm đến sự uy nghiêm của tôn giáo.
Đúng vậy, Eliza thầm nghĩ chắc cha Nathan có lí do đển tin ông là mục đích của việc lính cảnh vệ đến đây. Và cô cũng nghĩ rằng chắc ông đă cương quyết không chịu thề trung thành với bang Georgia. Ông đă vi phạm luật, nên là đối tượng cho họ bắt. Ông không c̣ng được xem là nhân viên của chính phủ liên bang nữa, cho nên ông không c̣n ǵ để bảo vệ ḿnh. Theo lệnh của Tổng thống, ông đă bị tước quyền trưởng trạm bưu điện.
Bỗng cô thấy lo lắng cho ông, cô nói :
− Nathan, bây giờ... cha phải trốn đi.
Ông ngần ngừ, như thể sắp nghe theo lời khuyên, nhưng rồi ông đưa mắt nh́n khắp đám đông đi lại trong đồn điền, nhiều người có vẻ như chưa thấy lính cảnh vệ vào nhà. - Tôi không thể trốn được, - ông nói nho nhỏ, giọng thóang thất vọng.
Eliza ân hận v́ đă đề nghị ông trốn. Làm sao ông trốn được những kẻ thường quấy rầy ông và nếu trốn đi th́ làm sao ông thúc đẩy những người này ôn ḥa chống lại mưu mô đuổi họ ra khỏi vùng đất thuộc về họ. Nhưng qua những câu chuyện vừa rồi, Eliza biết cuối cùng ông phải chọn một trong hai điều : thề trung thành với Georgia hay là từ chối. Tự do hay ở tù.
Một tóan nhỏ quân đội tiểu bang cho ngựa chạy vào đám đông. Khách đến dự tiệc cưới vội tránh đường cho họ đi, mọi người chỉ c̣n nói với nhau thầm th́. Không c̣n không khí của một buổi lễ hội ồn ào vui vẻ nữa, mà người ta chỉ nghe tiếng vó ngựa gơ lóc cóc và tiếng da yên kêu cót két. Tóan lính cưỡi ngựa dừng lại, đứng rải ra trước thềm nhà, lưỡi lê lóng lánh dưới ánh mặt trời trông đến rợn người.
− Xin chào quí ông - ông Will Gordon bước xuống thềm, đứng giữa cha Nathan và người lính cảnh vệ có vẻ là cấp chỉ huy. - Các ông cần ǵ tôi ? - vẻ mặt ông vẫn vui vẻ vô tư.
− Ông là ai ? - gă có dáng chỉ huy hỏi, từ giọng nói cho đến mặt của gă đều rất khó thương.
− Tôi là Will Gordon. C̣n ông, thưa ông ?
− Jacob Brooke, trung sĩ cảnh vệ Georgia - gă ngồi thẳng người trên yên ngựa đúng với tác phong quân sự như cố tỏ ra uy quyền.
Ngay khi ấy, Blade bước đến ở phía dưới bậc cấp và anh dừng lại trước người lính ngồi trên ngựa. Anh nói :
− Trung sĩ Brooke, chúng tôi mời ông và lính của ông xuống ngựa để cùng vui với tiệc cưới của chúng tôi.
Eliza thấy Temple liếc mắt nh́n ông chồng mới, ánh mắt long lên giận dữ. Nếu anh biết nàng bất b́nh th́ chắc anh cũng không để lộ ra.
− Đám cưới hả? Mà ai đứng ra làm lễ cưới này ? - Viên trung sĩ hỏi, mắt nh́n về phía cha Nathan.
Cha Nathan đằng hắng giọng nói với vẻ căng thẳng, cha đáp :
− Tôi làm.
− Bắt lấy hắn.
Việc xảy ra quá th́nh ĺnh, quá t́nh cờ, khiến Eliza kinh ngạc. Cô sửng sốt khi nh́n thấy ba người lính xuống ngựa và bước bên bậc cấp.
Ông Will Gordon bèn chống đối, ông nói :
− Cha Cole đang là khách của tôi.
− Bây giờ ông ta là khách của bang Georgia, - Viên trung sĩ đáp lại một cách cộc lốc.
Khi ba người lính bao quanh Nathan và nắm hai cánh tay ông, Eliza cố chặn họ lại :
− Các ông không được bắt - Khi họ đẩy cô ra, cô quay về phía viên trung sĩ. - Trát bắt đâu ?
− Chúng tôi không cần đến trát.
− Vậy th́ bắt v́ tội ǵ ? - cô giận dữ hỏi. - Tại sao các ông bắt ông ta ?
− Chúng tôi không cần lí do - gă quay người trên ngựa, cố t́nh không để ư đến cô. - Đem toa xe đến.
Giữa tiếng kêu lỏang xỏang của yên cương ngựa và dây xích, một toa xe hành lí lạch cạch chạy đến. Eliza kinh ngạc và thất vọng khi thấy hai người đàn ông xiêu vẹo chạy theo sau, hai tay níu chặt vào cái xích cổ buộc họ và sau toa xe. Cô nhận ra cha Samuel Worcester, nhà truyền giáo bạn của cha Nathan ở tại New Echota.
− Cô Hall đừng, - ông Will Gordon nói nhỏ bên tai cô, khuyên cô nên cẩn thận.
Thế nhưng cô vẫn cố vùng vằng để thóat ra khỏi tay ông khi cô thấy họ tṛng vào cổ cha Nathan sợi dây xích, rồi nối vào sợi dây xích trên cổ con ngựa của một cảnh vệ đang cưỡi.
Trong thâm tâm, cô biết cô không đủ sức để ngăn cản họ, nhưng cô không chịu đứng yên như thế để nh́n họ đối xử với một người dịu dàng như cha Nathan. Con ngựa quay lại, giật mạnh sợi xích khiến cha Nathan té qú xuống đất. Cha cố lọang quạng đứng dậy ngay để khỏi bị kéo lê trên mặt đất v́ tên cưỡi ngựa lập tức thúc ngựa chạy tới. Hắn cười khi thấy cha Nathan cố nhanh chân đứng lên. Tất cả tóan cảnh vệ quay ngựa đi theo sau cha Nathan, chắn mất tầm nh́n của cô.
Eliza thất vọng ngă người ra phía sau, tựa vào hai bàn tay người đang nắm chặt cô.
− Họ sẽ dẫn cha đi đâu ? - cô hỏi lớn khi đ̣an người đi ra khỏi nhà.
− Đến trại Gilmer, bên ng̣ai thành phố Lawrence -ville, tôi đóan thế, - ông Will đáp.
Eliza nh́n theo đám bụi mù do đ̣an ngựa của lính tiểu bang làm tung lên. - Tất cả chuyện này đều vô lí !
− Đúng.
Tiệc cưới lại tiếp tục, nhưng không c̣n không khí vô tư lự và hạnh phúc như trứớc nữa.
Ánh ḥang hôn pha sắc tía phủ hết bóng hàng cây cao chạy ven băi cỏ trong trại Bảy Cây Sồi. Ngôi nhà chính rộng, hai tầng xây bằng gỗ. Bên ng̣ai, vách ng̣ai xây màu trắng sạch sẽ và trông có vẻ dăi dầu sương gió. Trước và sau nhà đều có hành lang rộng, trên hàng hiên trước, có ban công do hàng cột chống đỡ. Và khắp nơi đều có cửa sổ lắp cửa chớp.
Phía sau ngôi nhà, Phoebe đếm được hai nhà bếp và một nhà thứ ba, chắc là nhà hun khói. Từ ng̣ai nh́n vào, Bảy Cây Sồi trông cũng đồ sộ như trang trại Gordon Glen. Cô ngồi chồm tới trước xe, căng mắt để nh́n ngôi nhà mới của ḿnh.
Cô vừa bị kính thích vừa lo sợ. Bụng cô phập phồng như chú gà con khi thấy con cáo ng̣ai chuồng. Cô không c̣n là vật sở hữu của ông Will nữa. Cô bây giờ là người da đen được Temple mang theo làm của hồi môn. Cô đang mặt chiếc áo đẹp nhất, may bằng vải mua ở cửa hàng và đi giày có mũi bịt đồng, c̣n tất cả bao nhiêu đồ đạt của cô đều được gói thành một bó đang để dưới chân.
Cô liếc nh́n Deu, anh đang cữơi ngựa đi sau xe. Cô ước ǵ anh nh́n cô. Có lẽ cô sẽ không lo sợ nên anh nh́n cô, cười với cô, chứ đừng làm ra vẻ không có cô như thế này.
Cổ xe dừng lại trước nhà. Phoebe lấy gói đồ lên và ôm chặt vào người. Ông Blade xuống xe, rồi quay lại đỡ cô chủ xuống. Phoebe rụt rè xuống theo, cô ngần ngừ, không biết đi đâu và làm ǵ. Cô nh́n Deu, hi vọng anh sẽ ra dấu cho cô, nhưng anh vẫn đứng yên trước ông Blade, chờ lệnh chủ.
− Anh xem rương ḥm của vợ tôi đă đem hết vào trong chưa, - Blade nói, vừa liếc mắt tŕu mến nh́n cô Temple. - Rồi anh chỉ chỗ cho Phoebe ở. - Tối nay chúng tôi không cần anh.
− Phoebe là người hầu của em. Em mới có quyền cho nó đi nghỉ, - Temple nói, đôi mắt đen tóe lửa như mọi khi cô thất nàng tức giận về chuyện ǵ.
Nghĩ đến chuyện đó, cô nhận ra trong suốt thời gian ngồi trên xe, cô chủ mới của cô im lặng không nói một lời. Cô liếc nh́n ông Blade, không biết ông đă làm ǵ hay nói ǵ để cô chủ giận như thế.
Cô thấy anh mỉm cười nh́n Temple, thái độ rất vui vẻ, rồi nghiêng đầu, nói :
− Nếu không cần, th́ cứ cho cô ấy đi nghỉ.
Mặc dù anh đă nói thế, nhưng cô vẫn thấy không dễ ǵ qua mặt cô Temple.
− Thôi được rồi, Phoebe. Đi với..... Deuteronomy
− Dạ, cô. - Phoebe cúi chào nhanh, nhưng Temple đă quay người đi vào cửa trước.
Deu bước lên bậc cấp căn lều trước mặt cô, mở rộng cửa ra. Đêm qua, anh đă chùi dọn nền đất của căn lều đến nửa đêm, nền nhà không c̣n một hạt bụi nhưng căn lều vẫn thế, vẫn là căn lều tồi tàn của kẻ nô lệ, không có một cửa sổ, chỉ có một bếp lửa trống trơn, một cái giường nệm rơm trong một góc nhà và một chiếc bàn đóng thô sơ với mấy khúc gỗ cây làm chỗ ngồi kê ở giữa pḥng. Đồ đạt đẹp mắt duy nhất trong lều là cái ghế xích đu để trước bếp lửa, cái ghế này do ông Stuart cho anh v́ chỗ ngồi đă hư. Anh đă t́m cách chữa lại rồi, nhưng nếu ngồi không đúng chỗ th́ mông sẽ bị đau.
− Nhà cửa thế này ư ? - Phoebe nhướng mắt nh́n quanh nhà.
− Ừ. - Deu ngần ngừ một hồi mới bước vào nhà. - Nhà tối. Em đợi anh thắp đèn cầy lên đă.
Khi ánh đèn cầy lung linh chiếu sáng pḥng, đẩy bóng tối vào góc nhà, Phoebe bước vào trong, nhưng vẫn ôm gói đồ trước bụng. Anh thấy cô đưa mắt quanh căn pḥng, cảm thấy quặn thắt lại.
− Phoebe em... - anh mở miệng nói nhưng khi thấy đôi mắt to đen nh́n anh, anh lại nói không ra lời.
− Có ǵ không ổn à, Deu ? - cô nghiêng đầu, chăm chú nh́n anh.
− À.... không.... - anh dừng lại một lát rồi nói tiếp. - ông Blade cho phép em làm vợ anh.
Hai mắt cô tṛn xoe như hai hạt nhăn, vẻ thơ ngây tin tưởng. - Anh xin ông ấy à ?
− Không. - Deu quay mặt đi chỗ khác. -Nhưng ông biết anh có ư định ấy. Cho nên không đợi anh xin, ông đă cho. Anh nghĩ là em c̣n nhỏ quá....
− Em lớn rồi - cô bước đến trước mặt anh, trong ánh đèn cầy, anh thấy cô như bồng bềnh trong không gian, mặt cô ngước lên, hăm hở. - Deu, em muốn làm vợ anh.
− Em nói th́ nói vậy thôi - anh chăm chú nh́n cô ḷng thấy đau đớn như muốn vỡ ra thành nhiều mảnh.
− Em nói thật mà - cô cười chân t́nh với anh, mặt hớn hở. - Nhiều đêm, em nằm nghe má và ba với nhau ở giường bên cạnh. Em biết hết, Deu à. Thỉnh thỏang em sờ mó em và,.... em thấy sung sướng, - cô xác nhận, mặt hơi ngượng một chút. - Và em muốn anh sờ mó em như thế, Deu à. Em muốn được thế lâu rồi - cô bước đến gần anh hơn. - Nào, sờ đi.
Nói xong, cô lại đứng sát bên anh, khiến anh không tài nào cưỡng lại ḿnh được. Anh đưa tay kéo cô ôm vào ḷng, người run run. Anh nói :
− Phoebe em, anh cũng đă muốn em từ lâu. Anh chỉ đợi đến ngày em lớn mà thôi.
− Bây giờ em lớn rồi. - cô thả cái gói đồ giữa hai người xuống để cho hai cơ thể áp sát vào nhau.
Anh không biết chắc cô đă lớn chưa, nhưng bây giờ anh rất muốn ôm cô.
− Anh ước mong nghe được những lời ông linh mục đă nói hôm nay. Anh ước mong chúng ta lấy nhau đàng ḥang. Cần phải tuyên bố hẳn hoi trước khi ăn nằm với nhau.
− Nói ǵ th́ nói, làm ǵ th́ làm, hễ c̣n sống là em muốn làm vợ anh thôi.
Cô không hiểu ư anh và anh cũng không giải thích dông dài làm ǵ. Là một nô lệ có học, anh nghĩ phải có những h́nh thức khác - những h́nh thức đàng ḥang chính đáng - để xác nhận Phoebe là vợ anh. Những h́nh thức làm cho họ cao quí hơn, có ư nghĩa hơn, chứ không chỉ theo tập tục của dân nô lệ là cứ ăn nằm với nhau là đủ. Những h́nh thức để biểu lộ t́nh cảm của anh với cô và để làm cho hai người cao cả hơn, đời sống vợ chồng bền vững hơn.
Anh yêu cô. Anh yêu nụ hôn nồng cháy ngọt ngào của cô, yêu ṿng tay ôm chặt người anh với vẻ ngây thơ non dại, anh nghĩ chắc cô không hiểu được nỗi thèm khát đang dày ṿ anh mà anh cố ḱm hăm lại v́ sợ làm cô khiếp hăi.
Anh nhích người lại, nh́n vào mặt cô, nh́n vào đôi môi trơn láng, ươn ướt v́ anh mới hôn.
− Phoebe, em c̣n nhỏ lắm - giọng anh run run như mấy ngón tay anh đang vuốt ve hai má tṛn trịa của cô. - Có thể gọi em là gái dậy th́. Cô gái dậy th́ xinh đẹp.
Mắt cô ánh lên nét đau khổ, cô bước lui, vẻ cương quyết, cô mở nút áo ra, rồi kéo áo ra khỏi đầu. Deu hỏang hốt khi nh́n tấm thân trần của cô, làn da nâu thẩm, bộ ngực đầy đặn chín muồi trong ṿng mấy tháng qua.
− Deu, sờ vào em đi, - cô th́ thào. Nhưng anh không sờ được. Anh đứng yên, nỗi thèm muốn trong ḷng trỗi dậy. Anh nghĩ chắc anh không ḱm hăm nỗi ḷng ḿnh. - Em muốn anh.
Cô nắm tay anh để lên ngực ḿnh. Anh cảm thấy khó tự chủ quá, khó ḱm hăm ḷng ḿnh quá ; anh phải từ từ ve vuốt cô, dịu dàng thoa khắp người cô, lên tấm thân ấm áp, lồ lộ và dâng hiến kia.
Cô cong người lại trong ṿng tay anh, mời mọc, khuyến khích anh khám phá cơ thể cô, khám phá đôi mông chắc nịch và lồng ngực mảnh mai. Cô không rời ánh mắt khỏi anh, thỉnh thỏang mi mắt khép lại v́ khóai cảm hay mở to mắt v́ kinh ngạc lạ lùng. Cuối cùng hai đầu gối cô khụyu xuống, người sụm vào anh.
− Ấy, thế mới phải, - cô rên lên, đọan ngẩng đầu nh́n anh, mắt đờ đẫn v́ ham muốn - Deu, em muốn anh. Anh ngần ngừ, ḷng phân vân không biết có nên tin lời cô nói không. Anh rên lên trong họng, không c̣n ḱm chế nổi ḷng ḿnh nữa. Anh bế cô đến giường trong góc nhà, đặt cô nằm lên tấm nệm rơm, rồi vội vă nhảy lên giường với cô.
Khi ôm hôn cô, anh nói th́ thầm bên tai cô :
− Anh gắng không làm cho em đau đâu, Phoebe à. Anh sẽ cố, - nhưng anh biết lần này thế nào anh cũng làm cô đau.
Trong buồng ngủ trên ngôi nhà chính của ông chủ, Blade đứng trên ngưỡng cửa ở ban công, lắng tai nghe tiếng của Temple ra lệnh cho tôi tớ để đồ đạc của nàng vào đúng chỗ, giọng khô khan gay gắt. Bên dưới, đàn đom đóm bay chập chờn trên băi cỏ, ánh sáng lập ḷe lúc ẩn lúc hiện.
Cánh cửa đóng lại, tiếp theo anh nghe những bước chân đi xa, chỉ c̣n tiếng sột sọat do Temple họat động gây ra trong pḥng. Anh từ từ quay lại, cơn gió nhẹ buổi tối lùa qua cánh cửa ở ban công vào pḥng. Temple đang đứng trước tấm gương dài, lưng quay về phía anh, mở kim gằm tháo tấm voan che mặt xuống. Anh đăm chiêu nh́n bóng nàng trong gương, thấy nét mặt nàng hơi căng và mắt biểu lộ sự tức giận.
− Bây giờ th́ chỉ c̣n lại hai ta - anh thấy nàng căng người ra khi nghe anh nói, đồng thời đôi mắt trong gương nh́n anh sắc như dao. - Có lẽ nên cho anh biết tại sao suốt cả chiều nay em nh́n anh với ánh mắt như dao như vậy. May cho anh là anh chỉ có một cái sẹo.
Nàng tránh ánh mắt của anh, tay cất tấm voan khỏi đầu, rồi đáp :
− Tại sao anh mời bọn... súc vật ấy dự tiệc cưới ?
− Anh phải làm ǵ lúc ấy ? - anh uể ỏai rời khỏi hàng cửa ng̣ai ban công. - Nói với chúng là chúng ta không ưa chúng và mời chúng đi cho à ? Chắc chúng chẳng lưu ư đến chuyện ấy đâu.
− Không. Cho dù anh làm ra vẻ hân hoan chào đón chúng th́ t́nh thế cũng chẳng đi đến đâu, - nàng đáp, rồi quay người lại nh́n thẳng vào anh. Anh quên chúng là kẻ thù của chúng ta à ?
− Không, nhưng anh hi vọng làm chúng lơ đăng một lát cho cha Cole của em có th́ giờ lẻn đi. Anh nghĩ chắc em cũng đóan ra được ư anh.
− Nếu em không đóan được th́ cũng tại anh nói nghe quá chân t́nh ! - nàng quay đi, thái độ vẫn c̣n tức giận, nhưng Blade nhận thấy cơn giận không dữ dội như trước nữa.
Anh bước đến sau nàng, hai bàn tay ôm quanh chiếc eo thon thả rồi cúi người hôn vào cổ nàng.
− Anh chân thành để khỏi làm hỏng bữa tiệc cưới.
− Chúng đă làm hỏng rồi.
Nắm chặt hai vai nàng, anh quay người nàng lại để nàng nh́n vào mặt anh, kéo nàng sát vào anh, đưa một bàn tay đặt vào sau lưng eo để đung đưa nàng, động tác khêu gợi rất ư nhị. Anh giả vờ không chú ư đến vẻ thờ ơ của nàng như để biểu lộ sự chống đối của ḿnh. Anh hỏi nàng :
− Bộ em cũng định làm hỏng đêm nay của chúng ta luôn à ?
− Không.
− Vậy th́ chứng tỏ đi xem, - anh nói, giọng có vẻ thách đố.
Nàng đứng yên, ngước nh́n anh, mắt long lanh :
− Có lẽ em không múôn làm thế.
− Em muốn mà, thật đấy. - anh mỉm cười, cảm thấy nàng mềm nhũn trong tay anh.
Một lát sau, nàng đáp lại với anh, quàng hai tay quanh cổ anh và khi anh cúi đầu xuống, nàng ngẩng mặt lên đón nụ hôn của anh. Blade có cảm giác nàng là người có phản ứng chậm - chứ không phải chống đối.
− Em yêu anh.- hơi thở nàng phả vào tai anh, ấm áp và kích thích.
− Chắc anh điên lên mất, - chàng đáp, giọng khàn khàn. -V́ anh cũng yêu em.
− Thật không ? - nàng cứ cắn anh trong khi mấy ngón tay t́m cách tháo cà vạt trên cổ anh ra. - Nhiều không ?
Tháo xong cà vạt, mấy ngón tay khéo léo lần xuống dăy nút áo sơ mi và cái cổ áo cao, c̣n miệng th́ cứ cắn, hôn lên tai và cổ anh.
− Yêu nhiều lắm - anh nắm hai tay nàng lại, không để cho nàng cởi tiếp áo quần, v́ anh nghĩ rằng làm thế anh dễ mất tự chủ. Anh thấy không nên để cho nàng chế ngự anh, nếu không anh sẽ bị nàng xỏ mũi suốt đời. Đây là vấn đề sống c̣n.
− Có ǵ không ổn sao, cưng ? - giọng nàng rất ngây thơ, nhưng mắt nàng lại tỏ ra rất am hiểu.
Anh nhếch mép cười :
− H́nh như em không cảm thấy căn pḥng đă nóng nực khó chịu rồi. - Anh cởi áo vét và áo gi-lê ra, cởi cà vạt trên cổ rồi ném tất cả lên ghế, chỉ c̣n trên người chiếc áo sơ mi vải lanh mỏng và chiếc quần vải chéo sọc màu xám.
− Em không thấy nóng sao, bà Stuart ? - Anh th́ thào, nhứơng mày hỏi.
− Nóng chứ, thưa ngài, rất nóng - nàng duyên dáng kéo mặt anh vào hàng nút gài trên chiếc áo dài lụa màu xanh pha tía.
Cố ư chậm răi, Blade cởi nút áo dài của nàng ra, vừa cởi vừa hôn vào cổ nàng như nàng đă hôn và cổ anh trước đó,, rồi anh kéo chiếc áo xuống bờ vai, mỉm cười khi thấy da nàng run run v́ khóai cảm. Khi chiếc áo đă cởi hết nút, mở rộng ra, anh tuột ra khỏi vai và hai cánh tay nàng, vừa tuột vừa mơn trớn ve trên da thịt nàng, rồi để chiếc áo rơi xuống nền nhà.
Anh ṿng tay ra phía trước, cởi nút vải buộc miếng đệm lót, anh cảm thấy nàng cong lưng về phía anh như lưng con mèo. Đọan anh nâng bổng nàng lên, đưa nàng ra khỏi đống áo quần dưới chân, trên người nàng chỉ c̣n chiếc áo sơ mi. Nàng xoay người trên đôi tay anh, áp môi vào môi anh, làm cho anh phải buông tay để đáp lại nụ hôn của nàng.
− Trông em ăn mặc đúng là theo tập tục cổ truyền của dân Cherokee, - anh nói nhỏ vẻ nôn nóng - Đàn ông ít áo quần hơn, đỡ tốn công.
Anh cởi áo ra, rồi bế nàng đến giường, để nàng ngồi lên mép giường. Nàng tháo đôi giày trắng đế thấp ra và từ từ cuốn đôi bít tất dài xuống.
− Blade! - nàng kêu lên.
Nàng thóang nghĩ đến Eliza Hall, nghĩ đến quan niệm ngu ngốc của cô, nhưng chỉ một thóang thôi và khi Blade đến với nàng th́ nàng cũng không c̣n nghĩ đến cô nữa.
Sau đó, Temple nằm yên khoan khóai trong ṿng tay anh, nàng nh́n mặt anh, nh́n những đường nét khỏa mạnh, nh́n làn da rám nắng. Nàng nhè nhẹ đưa tay vuốt lên cái sẹp trắng ở bên má trái của chồng.
Anh nắm bàn tay nàng đưa lên môi, hôn vào ḷng bàn tay nàng.
− Temple, em cũng để vết lên người anh rồi đấy.
− Thế ư ?
− Em để vết thơ ngây lên người anh, - anh đáp hài hước.
Khỏang gần một tuần sau, Eliza mới gặp lại Temple cô thấy nàng rạng rỡ tươi như hoa. Temple rực rỡ chín muồi và hạnh phúc. Nàng đă làm vợ rồi, đă là chủ nhân một dinh cơ rồi, một phụ nữ đă có được t́nh yêu của chồng rồi. Hạnh phúc hiển nhiên trong ánh mắt nàng, trên mặt nàng và trong dáng dấp của nàng.
Eliza cảm thấy không thể xem Temple như người học tṛ cũ được. Hai người nói chuyện với nhau như hai phụ nữ trưởng thành. Khi Temple hỏi về tin tức của cha Cole, Eliza ngạc nhiên nghe chính ḿnh bày tỏ nỗi lo lắng.
Tổng cộng có cả thảy 11 người da trắng bị cảnh vệ Georgia bắt, hầu hết đều là những nhà truyền giáo. Họ bị dẫn đi bộ - xích lại như nô lệ và bị thúc đi trước lưỡi lê, - xa khỏang 60 dặm, qua các đầm lầy và núi non, đến nhà tù ở Gilmer, ở đấy, họ bị nhốt vào những pḥng giam rất tù túng, thiếu cả những tiện nghi tối thiểu. Chỉ huy trưởng cảnh vệ không cho phép họ làm lễ tôn giáo cho các người bị tù khác, ông ta tuyên bố rằng họ bị bắt là để " chấm dứt " họat động của họ, chứ không phải để thăng chức cho họ. Người ta sẽ đưa họ ra ṭa vào cuối tháng.
Vào ngày 23 tháng bảy, chánh án Ṭa thượng thẩm quận Gwinette xét xử các nhà truyền giáo, ông ta cho thả họ ra để đợi đến phiên ṭa xử vào tháng Chín. Bây giờ cha Nathan đang được tự do nhưng ông không trở lại vùng đất Cherokee nằm trong vùng biên giới của bang Georgia. Cha có viết thư cho Eliza từ Alabama rằng ông sợ phiên ṭa sắp đến chỉ là h́nh thức mà thôi. Bang Georgia đă quyết định xét xử kết tội họ với bản án nặng nhất : bốn năm lao động khổ sai trong nhà tù ở Milledgeville.
Trong thư có đọan cha viết : " Nếu tôi bị ở tù, làm sao tôi đem đến được cho mọi người Cherokee những niềm an ủi về tinh thần trong khi họ rất cần thứ này ? ". Đọc những hàng này, Eliza biết cha đă ân hận về quyết định chống lại bang Georgia, v́ không chịu thề trung thành với bang này.
Cô viết thư phúc đáp và đă nói với cha rằng t́nh cảm của quần chúng đối với cha rất cao, lan xa đến tận Boston và Baltimore cũng như khắp bang Georgia. Nếu điều tệ hại xảy ra và cha bị ở tù, th́ điều bất công này sẽ là nguyên nhân thúc đẩy sự đối kháng của người Cherokee.
Nhưng như cha Nathan đă tiên đóan, phiên ṭa tháng Chín là một tṛ hệ nhại lại. Chánh án phiên ṭa công bố rằng " bất cứ người Thiên Chúa giáo nào cũng có bổn phận tuân thủ uy quyền của nhà nước ". Mà những nhà truyền giáo th́ lại không tuân thủ uy quyền này. V́ thế, ông ta xem họ có tội và kết tội họ bốn năm lao động khổ sai ở nhà tù Milledgeville.
Ba ngày sau khi bị kết án tù, cha Nathan đến nông trang Gordon Glen, cha gầy đi và xanh xao v́ đă trải qua một thời gian thử thách cam go. Cha ngập ngừng giải thích rằng, có lệnh đặc ân cho tất cả các tù nhân, với đ́êu kiện là họ thề trung thành với bang Georgia hoặc là rời khỏi tiểu bang. Cha Nathan chọn giải pháp đầu để có thể trở về với những người đang cần đến cha.
Tại bàn ăn, cha nói :
− Những người khác đều chấp nhận các điều kiện ấy, ngọai trừ cha Samuel Worcester và cha Eluzur Butler. Hai người này không chịu làm khác. Người quản ngục đă tranh luận với họ mấy giờ liền, cố thuyết phục hai người đổi ư. Trong suốt thời gian này, lính cánh ngục cứ mở cổng và đóng cổng liên tục.Tôi vẫn c̣n h́nh dung ra tiếng hai cánh cửa ngục rít lên khi mở ra.
rồi đánh sầm giận dữ khi đóng lại. -Cha dừng lại một lát, vẻ mặt thẫn thờ. - Lần cuối cùng thấy hai người họ vẫn mặc áo tù.
Eliza h́nh dung ra cảnh cha miêu tả khá rơ ràng trong tâm trí. Cô thấy có cảm t́nh với hai nhà truyền giáo can đảm kia, họ đă chọn con đường tử đạo để vào tù, chứ không cúi đầu trước những kẻ áp bức. Đồng thời cô thất vọng về cha Nathan. Nếu cha đứng về phe với các cha Samuel Worcester và Elizur Butler th́ chắc cô kính trọng cha nhiều hơn nữa.
Sau đó, khi cô và cha Nathan đi dạo với nhau trên bờ suối, h́nh như ông biết cô bất b́nh với ḿnh và cố biện minh cho ḿnh. Nhưng Eliza đă nghe hết trước rồi. Cô nói với cha :
− Tôi biết rồi, " cứ trả lại cho Caesar cái ǵ của Caesar đi ".
− Đúng thế đấy và c̣n nhiều hơn, Eliza à, - ông quả quưêt nói. -Chính đấy là nguồn gốc phân li của Giáo hội và Chính quyền. Chúng ta có tự do tôn giáo là nhờ chính cái quan điểm ấy. Tại sao tôi lại bất tuân luật lệ của chính quyền.
− Cha quá thơ ngây rồi - cô không hiểu tại sao cha lại không thấy điểm này. -Cha không được vi phạm luật của người Cherokee. Và bang Georgia không có quyền xét xử ai ở đây hết.-Khi cô thấy vẻ mặt đau khổ, bối rối của cha, Eliza liền ân hận v́ đă lên án cha gay gắt. -Tôi xin lỗi Nathan. Tôi biết cha đă suy nghĩ chín chắn trước khi hành động, bất chấp những người khác nghĩ ǵ, kể cả tôi. Tôi khâm phục cha về điểm này.
Ông nắm chặt tay cô trong tay ḿnh :
− Cám ơn cô, Eliza. Nếu cô nghĩ xấu về tôi, chắc tôi sẽ khó mà chịu đựng nổi.
Đôi mắt buồn rầu của ông có vẻ van này khẩn thiết. Eliza ước sao hồi năy cô đă có thái độ bác ái với ông. Cô cảm thấy có tội khi nghĩ không hay cho ông.
Vụ hai nhà truyền giáo bị cầm tù đă làm phát lộ hai điều rất quan trọng cho dân tộc Cherokee đúng như Eliza đă tiên đóan. Hành động can đảm của hai linh mục này là h́nh ảnh tượng trưng cho cả xứ. Việc cầm tù hai nhà truyền giáo một cách bất công đă củng cố quyết định của người Cherokee và làm cho họ tăng thêm sức mạnh.
Nhưng Eliza không nghĩ rằng việc cầm tù hai người này sẽ giúp cho các luật sư trong xứ có bằng chứng để đưa nội vụ lên Tối cao Pháp viện Hoa Ḱ, một chứng cớ để ṭa có phán quưêt. Hai công dân da trắng đă yêu cầu bang Georgia xem lại tính hiệu lực của luật pháp đối với phạm vi xứ Cherokee.
Khi ông Benjamin F. Currey, người tổng giám thị mới về di dời người da đỏ được Tổng thống Jackson chỉ định, đến vào mùa thu để trả tiền cho gia đ́nh nào bằng ḷng di cư đến miền Tây, th́ chỉ có một số ít chấp nhận ra đi. Đa số đều đồng ḷng chống lại việc ra đi. Họ không co cụm lại hay là rời khỏi mảnh đất tổ tiên họ để lại.
Thế nhưng những nhà lănh đạo muốn tổ chức buổi họp Hội đồng hàng năm vào tháng Mười tại một địa điểm ở bang Alabama hơn là tổ chức ở New Echota, ở đây họ sẽ phải đụng đầu với cảnh vệ Georgia, v́ họ coi thường luật pháp Georgia. Và tổ chức được buổi họp là được xem như một thắng lợi về tinh thần rồi.
Tin tức từ phiên họp Hội đồng tháng Mười cũng giống như những tin của các phiên họp trước đây : Dân Cherokee đều đồng ḷng nhất trí ; họ không chịu di dời. Một đ̣an đại biểu được bầu ra để mang tin đến thủ đô washington lần nữa. Lần này, Blade Stuart, con trai của một nhân vật đáng kính, ông Shawano Stuart, được cử cùng đi với nhạn phụ, ông Will Gordon, John Ridge và những đại biểu khác lên đường đến thủ đô liên bang.
Khi Temple nghe tin anh được chỉ định, nàng khăng khăng đ̣i đi với anh. Nàng chưa bao giờ thấy thành phố nào của người Mi mà nhiều người thường nhắc đến. Blade đành bằng ḷng mang nàng theo.
Temple chợt nhận ra số áo quần của nàng không đầy đủ cho chuyến đi. Nhờ Eliza giúp, nàng nghiên cứu những tờ tạp chí định ḱ mới nhất, để xem các kiểu áo dạ hội. Eliza cho rằng việc Temple quá lo lắng đến áo quần thời trang là một hành động không thích hợp. Nhưng Temple đă quyết tâm, không ai lay chuyển nổi. Nàng muốn diện cho giới nữ lưu Cherokee mang chuông đi đánh xứ người. V́ thế, điều quan trọng là không những chỉ là đại diện thôi mà nàng c̣n là người của thời trang nữa.
Mẫu áo được chọn, vải vóc và màu sắc được lựa tại nhà hàng sang nhất ở Augusta. Có đủ thứ rồi, Temple qui tụ đám thợ may da đen lại để may áo cho nàng.

Chương 15
 

THÀNH PHỐ WASHINGTON
THÁNG MƯỜI HAI, 1831
Sau khi sửa sang lại áo xống ở pḥng giữ áo khóac của một nhà trọ nổi tiếng ở thủ đô Wahington. Temple và Blade đi đến pḥng tiếp tân rộng, lớn trang ḥang nhiều cây tầm gởi và những tràng hoa đẹp mắt. Khi họ dừng lại bên ngưỡng cửa. Blade thấy nhiều cái đầu quay lại nh́n thán phục người đàn bà đứng bên cạnh anh, lộng lẫy trong chiếc áo dài xa-tanh trắng viền chỉ vàng để hở hai vai.
− Anh thấy bố em đâu không ? -Temple hỏi.
Chàng nh́n thấy ông đứng ng̣ai một đám đông trong góc pḥng.
− Đằng này, -anh đáp rồi dẫn nàng đến phía ông Will Gordon, tay nắm chặt tay một cách tự nhiên.
Thấy hai người đến gần, ông Will Gordon cười mừng rỡ.
− Bố không thấy các con đến, - ông lên tiếng vừa khi người đàn ông đi với ông quay lại nh́n hai người. -Các con có khó khăn trong việc thuê ngựa không ?
− Dạ, may là không. -Blade đáp.
− Cô gái lộng lẫy này là con ông à, ông Will, - ông Payton Fletcher hỏi.
− Dạ đúng, -ông Will nói với vẻ tự hào, - Temple, bố muốn giới thiệu con với ông bạn già thân thiết của bố ở Massachusetts, ông Payton Fletcher. Ông Payton, đây là con gái tôi, Temple Ger... Stuart.
− Cháu đă ao ước từ lâu được gặp bác, thưa bác Fletcher. Bố cháu cứ nhắc đến bác hoài.
− Temple thân mến, cô tha lỗi cho tôi. Tôi thật vô t́nh, - bằng thái độ cố t́nh làm ra vẻ nịnh đầm, ông ta hôn bàn tay nàng. - Bố cô cũng thường nói đến cô luôn nhưng tôi cứ nghĩ ông ấy hay khoe về con gái. Bây giờ tôi mới thấy ông không nói quá chút nào hết.
− Bố cháu cũng không nói quá tài ăn nói của bác chút nào hết, bác Fletcher à, nàng mỉm cười. bên khóe môi điể hai núm đồng tiền duyên dáng.
− Vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, tôi sợ rồi đấy.
Ông Will chen vào :
− Tôi chắc ông đă gặp con rể tôi vào sáng sớm hôm nay rồi. Blade Stuart.
− Vâng, có gặp sơ qua. Chào anh Stuart, tôi rất vui sướng được gặp lại anh - ông Payton Fletcher bắt tay Blade, miệng cười thật niềm nở.- Anh thật may mắn có người vợ đẹp như thế này. Chị ấy chắc sẽ là điều để cho mọi người bàn tán... Không, là phần thưởng cho thủ đô Washington này.
Blade mĩm cười, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo. Anh biết rất rơ vợ anh sẽ thu hút sự chú ư của mọi người rất nhiều và anh cảm thấy ḷng bồn chồn khó chịu.
Bỗng ông Will chỉ một người đàn ông đi vào pḥng rồi hỏi :
− Có phải anh chàng kia là đại biểu cho dân Cherokee ở miền Tây đấy không ?
− Tôi nghĩ chắc là thế. - ông Payton Fletcher xác nhận, đọan quay lại với họ, nhíu mày ra vẻ tức tối khó chịu. - Không phải chỉ có chúng ta mới là người đi vận động đă được ủng hộ.
− Khốn thay cho chính họ muốn chúng tôi di dời để họ có thêm nhiều đất ở miền Tây và được thêm tiền trợ cấp hằng năm, - ông Will nói nho nhỏ.
Temple biết cách đây 23 năm về trước, vào năm 1808, một tóan khỏang 1200 người Cherokee, dưới sự hướng dẫn của tù trưởng TahlonTeskee, đă t́nh nguyện di cư đến vùng đấy miền Tây sông Mississippi. Trước đó một năm, Tahloateskee và Lường Đầu đă nhận tiền hối lộ của chính quyền liên bang để nhường lại một phần vùng đất đai lớn của Cherokee, một hành động vi phạm Luật Mậu. Liền sau đó, Lường Đầu đă bị hành quyết v́ tội đă kí vào hiệp ước nhượng đất, c̣n Tahloateskee, sợ sẽ cùng chung số phận như thế, đă cùng một người trong bộ lạc ḿnh ra khỏi quê cha đất tổ. Kể từ ngày ấy, nhóm người này được mệnh danh là nhóm người Cherokee miền Tây.
− Tôi không tin họ sẽ chiếm được nhiều đất, -Ông Payton nói, bỗng ông nhận thấy có người trong đám đông. - ông Will, tôi muốn giới thiệu với ông chàng thanh niên miền Tây- ông đưa tay lên gọi. - Jed, Jed! Đến đây! - Sau khi người thanh niên đă thấy ông, ông nói với ông Will. Jed là con đỡ đầu của tôi. Anh ta tốt nghiệp Học viện Quân sự Watt Point trong mùa hè vừa qua và được cử đến công tác ở Washington.
Nghe nói đến quân sự, Temple liền nghĩ ngay đến cảnh vệ Georgia. Nhưng anh chàng mặc binh phục có bộ vai rộng đang đến với họ không có vẻ ǵ giống những kẻ vũ phu kia chút nào hết. Mái tóc anh vàng đậm, như lá thuốc sấy trong kho, mặt mày sáng sủa đẹp đẽ, râu ria nhẵn nhụi, mắt xanh trông thân thiện.
− Ông Will, xin giới thiệu con đỡ đầu của tôi, trung úy Fedeliah Parmelee, trước ở Boston, Massachusette nay ở tại Washington. Jed, đây là người bạn rất thân của bố, ông Will Gordon.
− Chào ngài, ngài mạnh khỏe chứ? -Với tác phong quân sự. Jed Parmelee ch́a tay bắt tay người đàn ông cao hơn ḿnh có đến hơn một tấc, nhưng anh ta quên phứt người ḿnh vừa bắt tay liền. Ánh mắt anh dán vào người thiếu nữ đẹp tuyệt trần đang đứng bên ông Will Gordon.
Anh nghĩ sắc đẹp như thế này chỉ có trong tranh thôi - hay là chỉ có trong tưởng tượng. Mái tóc đen, làn da mày kem mịn màng và cặp mắt- đen thẫm huyền bí, nhưng rất sinh động. Đôi mắt biểu hiện tính hiếu ḱ, can đảm. Một lát sau, anh nhận ra nàng đang nh́n ḿnh chằm chằm.
− C̣n thiếu nữ đẹp mê hồn này, -anh nghe ông Payton nói - là vợ của anh Stuart, Temple Stuart.
"Vợ". Tiếng vợ đập mạnh vào anh, làm vỡ tan hết hy vọng, mơ ước và ham muốn của anh, không kịp để cho chúng h́nh thành trong anh nữa.
− Chào bà Stuart, thật hân hạnh được biết bà. - Anh chào gượng gạo, không tin là ḿnh có thể làm tốt hơn được. Anh phân vân không biết người nào là chồng nàng. Chắc cái anh chàng có cái sẹo, cái anh chàng đang nh́n anh chằm chằm như thể anh ta đă biết rơ tim đen của ḿnh - chắc anh chàng này là chồng này. Bỗng Ted nổi giận, chàng muốn thách anh ta đấu súng. Súng lục cách nhau 10 mét.
Nhưng lí do thi đấu và kỉ luật anh đă được học trong học viện quân sự khiến anh giữ được b́nh tĩnh. Anh cười với nàng :
− Tôi đang đi đến bàn giải khát th́ gặp bà. Tôi xin phép được mời bà uống cái ǵ, được không thưa bà Stuart?
− Bàn giải khát à?
Nàng đưa mắt nh́n vào căn pḥng đông đúc người như thể muốn t́m cái bàn ở đâu.Jed hiểu được ư nàng.
− Có lẽ bà muốn t́m hiểu xem giá cả ra sao. Cái bàn ở đằng xa kia ḱa... chỗ khách khứa đông nhất đấy. Tôi rất sung sướng được theo bà đến đây, - anh đề nghị.
− Jed, ư kiến hay đấy - ông Payton lên tiếng đồng ư ngay tức khắc. -Bố có vài chuyện muốn bàn thảo với ông Will và Blade, bố nghĩ là chuyện này chắc sẽ làm cho Temple bực ḿnh.
− Cháo không nghĩ thế đâu, bác Fletcher à, - nàng đáp. -Nhưng chồng cháu đă cho cháu biết người Mĩ các bác không thích bàn chuyện chính trị trước mặt phụ nữ. Vâng xin lỗi quí ngài, tôi theo trung úy Parmelee đến bàn giải khát.
Khi nàng nắm cánh tay Jed Parmelee, chồng nàng tỏ ra không mấy hài ḷng, nhưng anh không chống đối. Jed cũng không mấy chú ư đến Blade. Anh vẫn c̣n bàng ḥang trước câu nhận xét của Temple về người Mĩ.
− Thưa bà Stuart, bà nói bà ở đâu đến ? - anh ta thấy khó mà rời mắt khỏi chiếc cổ áo khóet thấp trên ngực nàng được.
− Đồn điền của chúng tôi nằm cách New Echota khỏang một giờ đi ngựa... trong xứ Cherokee.
− Xứ Cherokee à ?... anh cau mày, rồi bỗng anh nhớ bố đỡ đầu của anh đă nói cho anh nghe về người bạn da đỏ, ông Will Gordon. - Thế bà là...
− Dân Cherokee chứ ǵ ? Vâng, tôi là dân Cherokee.
− Tôi xin lỗi...
− Xin lỗi v́ tôi là dân Cherokee à?
− Không phải, - anh dừng lại. - Xin bà hăy tha lỗi cho tôi v́ đă nêu vấn đề quá vụng về. Tôi xin lỗi nếu tôi đă xúc phạm đến bà, bà Stuart à. Tôi không cố ư.
− Ḥan ṭan tốt thôi, trung úy. -Mắt nàng nh́n anh cười đùa, cặp mắt đen long lanh. -Phản ứng của ông cũng như nhiều người khác trước đây tôi đă gặp. Đáng ra tôi không nên để ư đến mới phải. Xin ông thứ lỗi cho tôi v́ tôi đă vụng về và cố t́nh làm cho ông bối rối.
− Tôi đáng được bà thứ lỗi mới phải - anh không thể nào không cảm phục ḷng tự hào của nàng, mặc dù anh vẫn thấy khó mà tin cho được thiếu nữ đẹp mê hồn này lại là người da đỏ. Đúng, tóc và mắt cô ta màu đen đấy, nhưng làn da lại trắng mịn như đồ sứ hảo hạng của mẹ anh.
− Đúng, ông đáng được thế.
Ngạc nhiên trước sự ngay thẳng của nàng, Jed bỗng phá ra cười. Nụ cười thỏai mái xuất phát từ nỗi sung sướng trong ḷng. Nhưng nụ cười kết thúc bằng một tiếng thở dài luyến tiếc. Chàng ta nói :
− Chắc chồng bà hạnh phúc lắm.
− Hạnh phúc như tôi vậy, -nàng đáp, giọng êm ái và quay mặt nh́n đi chỗ khác rồi lên tiếng hỏi. -Vũ điệu ǵ thế?
Jed quay lại, ngạc nhiên khi nghe tiếng từ phía sau người ta đang trỗi lên một điệu nhạc du dương êm dịu. Nhưng h́nh như người ta mới chơi. Anh thấy có nhiều cặp đang quay tṛn, t́nh tứ.
− Đấy là điệu valse.
− Vũ điệu tuyệt quá.
Điệu valse rất dễ làm xiêu ḷng người, thế nhưng c̣n cơ hội nào tốt hơn là nhảy điệu valse để đàn ông được ôm gọn đàn bà trong ṿng tay ḿnh ? Anh ngần ngừ, nh́n một bên mặt nàng trong khi nàng say sưa nh́n những cặp đang nhảy lả lướt trên sàn nhà. Anh nói :
− Điệu nhảy này đơn giản, dễ học lắm. Tôi rất hân hạnh nếu được phép hướng dẫn bà nhảy.
Nàng quay nh́n anh.
− Tôi muốn học điệu này.
− Được thế, chắc mọi người ở đây đền ghen với tôi hết. - Jed cúi đầu chào nàng.
Anh chỉ cho nàng cách bước, kể ra thứ tự các bước. Khi hai người nhảy lần đầu, nàng đă chủ động được các bước và đi theo anh không mấy khó khăn, lả lướt mềm mại như cây liễu trong ṿng tay anh, đáp ứng được từng động tác nhỏ nhặt của tay anh.
− Ông có chắc là tôi nhảy đúng không ? -nàng nghi ngờ hỏi, mắt nh́n khắp những cặp đang nhảy- Người ta đang nh́n chúng ta đấy.
− Họ đang nh́n bà. Bà là người đẹp nhất ở đây, người đẹp nhất ở Washington... Có lẽ đẹp nhất nước nữa.
Nàng cười, nụ cười khàn đục, ấm cúng chứ không phải là những tràng cười khúc khích làm điệu của các cô gái mà anh thường gặp.
− Ông cũng khen ngợi quá đáng, như ông Fletcher vậy, - nàng trách nhẹ.
− Tôi nói thực đấy. Tôi chưa bao giờ gặp người nào đẹp như bà.
Câu trả lời của anh làm cho nàng dừng lại. Nàng nh́n anh chăm chú, lấy làm ngạc nhiên hơn là lo sợ, mặc dù nàng rất cảnh giác.
− Vợ ông chắc không thích nghe ông nói như vậy đâu. Ông đă có vợ chưa, trung úy Parmelee?
− Chưa - anh không nói đến Cecilia. Việc đính hôn của anh với cô chưa tuyên bố chính thức. Anh không muốn nghĩ đến Cecilia, đêm nay anh không muốn.
Trong pḥng khách sạn Nữ Ḥang Da Đỏ, Phoebe tháo cái kim găm cuối cùng trên đầu Temple rồi vuốt mấy ngón tay dài theo mái tóc để các cuộn tóc thẳng ra. Temple đưa cho cô ta cái lược và liếc mắt nh́n Blade. Cà vạt, áo vét, áo gi-lê, ủng đă được người hầu chăm lo chu đáo. Trên người c̣n mặc áo sơ mi có tà trước may diềm nếp và hai tay áo măng sét đă tháo nút, anh ngồi dựa ngửa trên ghế, duỗi hai chân dài ra trước, hai chân c̣n mang vớ gác trên cái gối nệm, vẻ mặt nghiêm trọng và hơi buồn.
− Chắc các ông thảo luận cái ǵ khác chuyện chuẩn bị hồ sơ vụ kiện bang Georgia trước Tối cao Pháp viện do các linh mục mang lại chứ ? - nàng nói, ḷng tự hỏi tại sao nàng lại thúc anh nói cho nàng nghe những chuyện họ đă bàn thảo.
− Bao nhiêu chuyện nhưng chẳng có chuyện nào mới. Luôn luôn là những chuyện như nhau, chuyện đă rồi, đă lâu, - anh nói nhỏ, mắt nh́n cái lược trên tay Phoebe, cô ta chải lui chải tới mấy đám tóc loăn quăn trên đầu cô chủ. Nh́n thái độ im lặng của chồng, nàng biết ḷng anh đang bất ổn. Nàng cười, biết chồng ḿnh đang muốn t́m cách để trút hết nỗi niềm ấm ức trong ḷng ra. Nàng bèn nói với cô hầu :
− Phoebe, thế được rồi.
Khi cô hầu đă ra khỏi pḥng, Temple đứng lên khỏi ghế.
− Trung úy Parmelee có đề nghị với em rằng chiều nào đấy anh bận họp, ông ta có thể dẫn em đi xem Washington một ṿng, anh nghĩ sao ?
Như găi trúng chỗ ngứa, Blade đứng lên khỏi ghế.
− Anh chàng ấy yêu em đấy, - anh nói nhỏ.
− Anh có ghen không ?
Anh ngẩng cao đầu.
− Anh có nên ghen không ?
− Không, -nàng bước đến bên anh, đưa tay sờ vào trước áo anh, nàng cảm thấy những bắp thịt trên bụng anh co thắt lại. - Có người chồng như anh rồi, em chẳng cần có người yêu nữa làm ǵ.
− Em hăy nhớ lấy nhé, - anh ôm quàng lấy nàng, đặt môi lên môi nàng. Temple áp sát người vào anh, ôm chặt anh để chứng tỏ anh biết rằng nàng ḥan ṭan thuộc về anh.
Suốt thời gian cuối tháng 12 và bước sang những tuần đầu của tháng Giêng, Jed Parmelee dùng mọi cách để có cơ hội gặp cho được Temple Stuart khi th́ vào giờ nghỉ việc, khi th́ nhờ các sĩ quan khác làm việc thay để anh có thể gặp được nàng một giờ, một buổi chiều, hay một buổi tối. Khi nàng có việc xuất hiện đâu đó là anh đến đấy liền, nhiều lúc chỉ nói với nàng vài phút thôi trước khi có người mời nàng, cần đến nàng. Có một lần anh uống trà với nàng. Một buổi chiều nọ, anh dẫn nàng đi thăm Washington một ṿng, kể cho nàng nghe cảnh người Anh chiếm thành phố này, đốt ṭa nhà Tổng thống và cảnh Dolly Madison giải cứu bước chân dung của George Washington.
Thọat tiên, Jed nghĩ ḿnh đi chơi với nàng v́ phép lịch sự. Nàng không có bạn ở thủ đô, c̣n chồng nàng th́ bận bịu công việc họp hành. Bố đỡ đầu bảo anh đi với nàng cho nàng vui. Nhưng sự thật không thể tránh khỏi. Anh đâm ra yêu nàng. Anh yêu nàng ngay khi mới gặp nàng. Cho dù nói ra nghe phi lí và điên khùng đến đâu đi nữa th́ sự thật vẫn là sự thật.
Nhưng rốt lại th́ sao đây? Anh đă đính hôn; nàng th́ có chồng. Mà anh lại là người quí phái, xuất thân West Point. Anh phải tỏ ra ḿnh không phải là kẻ đau khổ v́ t́nh, không nên để cho nàng thấy anh quá say mê nàng... cho dù nàng đă báo cho anh biết nàng sẽ măi măi đi khỏi thành phố này, anh không được làm thế v́ danh dự và tự hào.
Thế rồi anh thắc mắc hỏi nàng:
− Sự thể rồi sẽ ra sao ? Quốc hội vẫn c̣n tranh căi, c̣n Tối cao Pháp viện th́ chưa chấp thuận bằng chứng. Rồi bỏ về à? Chồng bà hay là người nào trong đ̣an đại biểu đă gặp Tổng thống chưa ?
− Chưa, -nàng ngước mắt nh́n quanh căn pḥng rộng lớn trong khách sạn Nữ Ḥang Da Đỏ được dùng làm vừa là pḥng khách vừa là quần rượu và vừa là pḥng làm việc. -Ông Jackson vẫn không chịu tiếp xúc với đ̣an đại biểu, mặc dù ông đón nhận ban đại diện của dân Cherokee miền Tây, - nàng nói tiếp, giọng gay gắt. - Tuy nhiên chúng tôi đă biết được ư kiến của Tổng thống qua ông Bộ trưởng Quốc pḥng, bằng thư. Lập trường của ông Jackson đă rơ ràng.
Temple nhớ rất rơ lập trường của Tổng thống. Nội dung bức thư đă in sâu vào trong tâm trí nàng. Lăo Jackson rắn rết, ông John Ridge đă gọi ông ta thế, lên tiếng xin lỗi đ̣an đại biểu, nhưng ông ta không giúp ǵ họ được. Mà trái lại, ông ta lại c̣n khuyên dân Cherokee dời đến miền Tây sông Mississippi, để lại vùng đất có mồ mả tổ tiên họ.
Temple không nói ǵ về chuyện này cho anh chàng trung úy nghe hết. Nàng chỉ nói với anh rằng:
− Chồng tôi và John Bridge quyết định cùng ông Elias Boudinot, chủ biên tờ báo trong xứ tôi, đi vận động một ṿng qua các bang miền Bắc để gây quĩ. Bố tôi và các người khác trong đ̣an đại biểu sẽ lo các công việc khác ở đây. Chồng tôi nói cho tôi biết chúng tôi sẽ dừng lại ở thành phố quê hương ông, thành phố Boston.
− Tôi sẽ viết thư báo cho bố mẹ tôi, yêu cầu họ đón tiếp phái đ̣an chu đáo niềm nở.
Anh nói nhiều nữa, nhưng ở nơi đông đúc như thế này, anh không thể nói được những lời anh muốn nói như khi hai người đang ở chốn riêng tư. Jed nh́n nàng đi lên thang lầu, người hầu da đen đi kèm theo sau. Có lẽ không bao giờ anh c̣n gặp lại nàng nữa. Không, không đúng như thế. Anh sẽ luôn luôn gặp nàng: trong giấc ngủ và trong mộng.
Họ đi xe ngựa đến Philadelphia. Blade đă quá bực ḿnh v́ họp hành triền miên chẳng được cái ǵ ở Washington, cho nên anh cảm thấy phấn khởi khi thay đổi không khí và họai động. Sau nhiều ngày ở lại thủ đô Mĩ chán chường, anh được thành phố T́nh Huynh Đệ đón tiếp rất niềm nở.
Từ Philadelphia, họ đi đến NewYork, một thành phố đông đúc náo nhiệt, đường phố chật ních người. Hai cuộc tập họp những người ủng hộ tại khách sạn Clinton Hall đă thành công, nâng quĩ lên được tám trăm dôla và thu được sáu ngàn chữ viết để gởi lên Quốc hội trong bản cáo trạng về tội ác của bang Georgia đối với dân Cherokee. Họ đi tiếp đến New Haven, Connecticut và cũng thu được nhiều thành quả tương tự.
Vào cuối tháng Hai, họ đến Boston. Nhiều cuộc tập họp người ủng hộ nữa được tổ chức tại nhà Thờ Cựu Phương Nam, do ông Lyman Beccher, một nhân vật đứng tuổi điềm đạm và John Pickering, một sinh viên khoa Ngôn ngữ Da Đỏ đứng ra lănh đạo. Vào gần cuối buổi tập họp cuối cùng, một cặp vợ chồng già, ăn mặc đẹp đẽ cùng một thiếu nữ đến gặp Temple. Cặp vợ chồng giới thiệu là bố mẹ của trung úy Jedeliah Parmelee.
Mẹ anh nói :
− Nó nhớ tôi chuyển lời hỏi thăm cô và nó hy vọng là cô được đón tiếp nồng nhiệt mặc dù thời tiết ở đây đang mùa đông.
− Con trai bà rất tốt với tôi khi chúng tôi c̣n ở Washington, -Temple đáp, nàng nghe có tiếng càu nhàu nho nhỏ phát ra từ miệng cô gái đi theo họ, tiếng càu nhàu tức tối. Dưới vành mũ loe rộng, nàng thấy mái tóc cô ta có màu vàng nhạt như màu bông bắp non và đôi mắt có màu xanh bạc. Hai má cô ta có hai đốm đỏ tự nhiên khiến Temple nhớ lại con búp bê bằng sành của nàng trước đây. Và cũng giống con búp bê, cô ta trong thật vô duyên, mặc dù cô đằng đằng sát khí khiến nàng hỏang hốt.
− Xin lỗi cô, - bà Parmelee nói tiếp, - tôi quên giới thiệu với cô, đây là hôn thê của con trai tôi, cô Cecilia Jane Castle. Cecilia, đây là bà Stuart.
Temple nh́n bà Parmelee, ánh mắt gay gắt, nàng nhớ anh chàng trung uư không nói cho nàng biết anh ta đă có hôn thê. Nàng biết anh ta có lí do để giấu.
− Chào cô Castle, rất sung sướng được gặp cô.
− Chào bà Stuart. - Cecilia nghiêng đầu chào lại nhưng cô ta không cười. Cơn giận trào lên tận cổ không cho phép cô cười được. Cô khinh bỉ người phụ nữ này v́ sắc đẹp của nàng đă làm mê mẩn mọi người. Một số đă gọi nàng là Công chúa Da Đỏ. Nàng ta có phong thái của hoàng tộc, mặc áo dài nhung và phong cách quí phái đấy, nhưng cô ta vẫn là người Da Đỏ. Cứ nh́n vào đôi môi mọng kia, nh́n vào cặp mắt làm xiêu ḷng người ta, người ta có thể nói rằng nàng ta là đồ vô liêm sỉ.
Cecilia phải cảm ơn bố mẹ của Jedeliah, v́ hai ông bà vội cáo biệt nàng. Cô ta không chờ cho hai người nói hết lời giă biệt, đă quay người bước nhanh đi.
Bồn chồn bực bội v́ tiếng người nói chuyện quanh ḿnh, Blade đưa mắt nh́n ra ngoài cửa sổ văn pḥng trụ sở Ban Truyền giáo Hải ngoại Hoa Ḱ, đặt trong ṭa cao ốc ở Boston. Họ đă trải qua ba tháng bàn bạc chuyện tṛ, mà nào họ đă được cái ǵ đâu? Chẳng qua cũng chỉ được số vốn đủ duy tŕ tờ báo hoạt động trong nhiều tháng, có lẽ được một năm. Nhưng t́nh h́nh ở quê nhà có tiến bộ ǵ không? Không có ǵ hết. Thậm chí c̣n đáng giận hơn nữa, là anh chẳng thấy có chương tŕnh ǵ cụ thể cả. Họ vẫn ở trong t́nh trạng tối tăm, cứ trông chờ vào quyết định của Tối cao Pháp viện.
− Chúng ta phải duy tŕ sự đoàn kết: - ngày này qua ngày khác, Blade cứ nghe măi điệp khúc này. Lời lẽ hay ho nhưng thiếu kế hoạch. Vị Giáo trưởng Ban Truyền giáo khuyên mọi người biết kiên nhẫn, tin vào Đấng Tạo Hoá Chí Tôn và phải cầu nguyện. Lời lẽ tán dương nhưng thiếu thực tiễn. Blade đồng ư việc kêu gọi toà án và công luận, nhưng nếu thất bại th́ họ phải làm ǵ ?
Không ai nghĩ đến chuyện bàn bạc về câu hỏi này, ngoại trừ chỉ biết nói những câu đao to búa lớn. H́nh như mọi người - Kể cả Temple - đều mù quáng trước những vấn đề có thể xảy ra. Có vài lần, anh thử bày tỏ nỗi lo lắng của ḿnh và muốn thay đổi chương tŕnh hành động, Temple đă lôi anh ra một bên, nàng nói :
− Việc ấy sẽ không bao giờ xảy ra. Chúng ta sẽ không thất bại. Chúng ta không thể thua.
Blade rời mắt khỏi hàng cây trơ trụi lá trong công viên ở quảng trường Pemberton, nh́n nàng.
− Thưa 6ng Fletcher, sẽ mất bao lâu nữa chúng tôi mới nhận được lời tuyên án của Tối cao Pháp viện? - nàng hỏi.
− Đầu tháng ba. Tôi nghĩ bây giờ là lúc họ có thể tuyên án một cách dễ dàng rồi. - Ông đứng ưỡn người ra, hai ngón tay cái móc vào hai túi áo gi-lê, thế đứng khiến cho cái bụng tṛn vo của ông nhô tới trước.Ông nh́n Blade, cặp mắt xám lộ vẻ suy tư và nghiêm trang.- Tuy nhiên, quyết định bản án ra đời là v́ đặc ân cho chúng ta, mà anh chắc biết rơ luật lệ hiện hành không cho Tổng thống quyền buộc các bang thi hành luật.
− Tổng thống mà không thể buộc các bang thi hành luật liên bang à? -Blade nheo mắt hỏi. -Làm sao lại có thể như thế được? Thế vừa rồi chính quyền liên bang đă chống lại hành động vô hiệu hoá luật liên bang của bang Nam Carolina đấy th́ sao ? Tổng Thống đă doạ xua quân đội đến bang này để bảo đảm không có bang nào được quyền bất tuân luật liên bang hay là li khai khỏi liên bang.
− Nhưng nếu muốn xua quân th́ đề nghị của Tổng thống phải được Quốc hội thông qua cho phép. Người đứng đầu hành pháp không có quyền tự ư hành động và ra lệnh xua quân.
Trước khi Blade hỏi tiếp về điều mới mẻ này, anh chợt ngừng lại v́ có một ông quen biết với ông John Ridge, ông Elias Boudinot, bước đến. Boudinot nói :
− Tối cao Pháp viện Hoa Ḱ đă ra phán quyết rằng việc bắt giữ cầm tù ông Samuel Worcester và tiến sĩ Elizur Butler là v́ hiến và luật lệ của Georgia đối với người da đỏ cũng thế. Ông Marchall tuyên bố rằng xứ Cherokee là " một cộng đồng riêng rẽ" có lănh thổ riêng, luật lệ của Georgia không có quyền áp dụng vào xứ này ! Chánh án Marshall tuyên bố hành động của bang Georgia là hoàn toàn sai trái. !
Sự căng thẳng bỗng tiêu tan hết, mọi người khoan khoái vui mừng chúc tụng nhau. Ông John Ridge hân hoan reo lên:
− Thế là thắng lợi vinh quang rồi !
− Chúng ta thắng rồi ! Vinh quang rồi !- Temple cùng reo lên, nàng nắm tay Blade, siết mạnh sung sướng.
Cảnh vui mừng sung sướng rộn ră khắp pḥng, khiến chẳng ai chú ư đến thái độ im lặng của Blade. Anh mỉm cười và bắt tay chúc mừng mọi người.
Vấn đề có liên quan đến quyền của người Cherokee trên lănh thổ của họ đă được ổn định. Chỉ c̣n lại sự xung khắc giữa chính quyền liên bang HoaḰ và bang Georgia mà thôi.
Blade rất muốn tin rằng đây là dấu hiệu bắt đầu chấm dứt những vấn đền khó khăn của họ, nhưng anh lại sợ rằng đây chỉ là dấu hiệu khởi đầu một trận chiến mới.
Mấy ngày sau, khi Tối cao Pháp viện ra phán quyết Tổng thống Jackson đă lên tiếng trả lời và lời đáp của ông đă được truyền đến tai họ. Người ta nói với nhau rằng Tổng thống đă trả lời : " Ông John Marshall đă tự ư phán quyết th́ cứ để ông ấy thực hiện ".
Liền đó, báo chí đăng những " tin tức xác thực" ở Washington rằng: Tổng thống sẽ không buộc tiểu bang thi hành luật này.
Các đoàn đại biểu lại tức tốc đáp xe ngựa quay lại thủ đô Washington. Khi họ được dẫn vào gặp Tổng Thống, Blade cảm thấy tất cả đều rất căng thẳng.
Từ mặt mày cho đến thân h́nh của ông Jackson đều khô khan mặc dù ông ta mặc bộ đồ rất lịch sự, nhưng trông ông ta vẫn c̣n nét phong sương của người từng trải ngoài biên cương, cứng cỏi và quyết đoán.
Ông ta có ư chí rất mạnh, đối thủ của ông từng đặt cho ông biệt danh là "Vua Andrew" quả thật rất đúng. Blade nhận thấy rằng tuy ông ta là kẻ thù đấy, nhưng ông ta rất đáng nể. Khi Jackson đă tiến bước th́ không có ǵ làm cho ông ta quay bước được.
Sau khi chào hỏi xă giao xong, người ta liền bắt tay vào việc ngay. Ông Jackson h́nh như rất hài ḷng khi thấy ông John Ridge vào thẳng vấn đề; ông ta hỏi :
− Người Cherokee trông chờ cái ǵ ? Uy quyền của chính phủ Hoa Ḱ có đủ sức để thực hiện phán quyết của Tối cao Pháp viện và lọai bỏ luật pháp của bang Georgia được không ?
− Không. Chắc không được. -ông Jackson dừng lại một lát, để cho câu trả lời của ông có th́ giờ ngấm vào óc mọi người, trong khi đó, ông ta đưa mắt ḍ xét phản ứng của các đại biểu một hồi mới nói tiếp. -Các ông về nhà nói với mọi người trong xứ các ông rằng muốn được hạnh phúc vĩnh cửu th́ họ phải rời bỏ xứ ḿnh và di dời đến miền Tây.
John Ridge giật thót ḿnh, ông ta không nói lên lời được. Không c̣n lời lẽ nào để nói được nữa. Vụ kiện đă thắng, nhưng không ích lợi ǵ, v́ ông Jackson không chịu dùng biện pháp cần thiết để buộc thi hành luật.
Blade thấy rơ họ đă đạt được vinh quang mà không thắng trận. T́nh h́nh vẫn c̣n chống lại họ. Chừng nào Jackson c̣n đứng về phe bang Georgia th́ vẫn không có hy vọng ǵ giữ lại đất của họ được. Bỗng nhiên Blade không tin người Cherokee có thể sống c̣n, nếu họ không chịu chấp nhận sự thật này.
Tất cả bỏ ra khỏi pḥng. Không một ai c̣n nghi ngờ về sự thật họ vừa nghe, sự thật đă hiển nhiên rồi.
Khi họ đi xuống thang lầu từ các văn pḥng ở lầu hai, chàng Blade liếc nh́n thấy Temple đang bồn chồn đi lui đi tới ở tầng dưới. Khi nàng thấy mọi người, nàng dừng lại, đứng bất động một lát. Đọan nàng chạy đến đón họ. Nàng nói :
− Tôi không thể đợi ở khách sạn được. Chuyện xảy ra thế nào ? Ông ta nói sao ?
− Jackson không thi hành phán quyết, - bố nàng đáp.
− Không! -Temple đứng nhích người lui, ánh mắt kinh ngạc nh́n khắp mọi người, nàng thấy mặt nào mặt nấy đều buồn hiu, xác nhận lời cha nàng là đúng.
− Cong đừng thất vọng- ông Will Gordon kéo nàng đến gần và quàng một cánh tay quanh vai nàng. -Bây giờ Jackson đang làm Tổng thống, nhưng cuộc bầu cử vào tháng 11 sắp tới sẽ đưa Henry Clay lên chức này. Ông ta sẽ cho thi hành phán quyết. Chúng ta phải kiên nhẫn một thời gian nữa.
− Dạ... dạ, bố nói đúng, -nàng đồng ư với bố và mỉn cười tươi vui.
Blade bắt gặp ánh mắt chán nản của John Ridge, anh nhận thấy người con trai của thiếu tá Ridge cũng nghi giờ như anh. Cả hai biết họ đă thua cuộc. Những điều Blade lo sợ bây giờ đă hiện rơ trong óc chàng, chỉ c̣n cách duy nhất phải làm là di dời về miền Tây.
Đ̣an đại biểu ở lại Washington, lại vận động mọi người ủng hộ trường hợp của ḿnh. Nhưng, chẳng khác nào bờ đất sét đỏ trên các con suối ở quê nhà cứ bị xói ṃn trôi đi, chỉ c̣n bày tỏ cảm t́nh suông và khuyên họ nên thực tế trước ḥan cảnh thực tại.
Trong một buổi uống trà chiều, trung úy Parmelee đứng bên cạnh Temple, anh say sưa kể chuyện vui cho nàng nghe. Nhưng nàng không chú ư và nàng cố lắng nghe câu chuyện giữa chồng nàng với một nghị sĩ Quốc hội bang Temmessee, nhà chính khách khôn ngoan linh lợi tên là David Crockett.
− Tôi nghe ông có tiếp xúc với thẩm phán John Molean, - ông Crockett nói, thái độ nghiêm túc chứ không ba hoa những chuyện phiêu lưu mạo hiểm ng̣ai chốn biên cương như những lần trước mỗi khi ông ta đứng trước đám đông- ông ấy đă nói với ông ra sao ?
− Ông ấy báo cho chúng tôi biết Ṭa án không có quyền buộc ông Jackson thi hành bản án của Ṭa.
− Tôi cũng nghe ông ta khuyên ông nên t́m kiếm một hiệp ước mới và đề nghị ông làm đại biểu chính quyền trung ương.
− Đúng thế. Nhưng lập trường của chúng tôi không thay đổi. Chúng tôi không nhường đất. -Blade đáp, lặp lại câu nói họ thường nói máy móc chứ trong thâm tâm anh chẳng mấy tin tưởng.
− Đấy là t́nh cảm cao quí, ông bạn à, nhưng chúng ta cần phải thực tế, -Crockett đáp, nụ cười buồn nở trên khóe môi. - Tôi biết Bộ Quốc pḥng đă đề nghị với các ông nhiều điều khỏang rất có lợi cho các ông, là cấp giấy phép quỳên sử dụng đất ở Arkansas và cho phép các ông gởi đại biểu đến Quốc Hội, cùng những ưu điểm khác. Theo tôi th́ các ông c̣n chọn lựa nào tốt hơn được nữa. Biện pháp khôn ngoan nhất bây giờ là các ông nên ngồi lại, thảo luận những điều khỏang tốt nhất cho dân tộc các ông.
Câu nói của ông ta làm anh nhớ lại những lời khuyên nhủ của những người ủng hộ họ mới nói đây. Đ̣an đại biểu đă nhận được một bức thư của Ban Truyền giáo Hải ngọai Hoa Ḱ ở Boston - một nhóm đă từng hết ḿnh ủng hộ vụ kiện của họ - Khuyên họ nên rút lui.
Trong số đại biểu, chỉ có nhạc phụ của Blade, ông Will Gordon, cứ tiếp tục tin họ c̣n hi vọng. Ông ta bịt tai không nghe những lời khuyên của đồng minh trước đây và quay mặt làm ngơ trước đám người ủng hộ họ rút lui dần dần. Chỉ có một người duy nhất đứng về phe ông Will Gordon, không chịu chấp nhận sự thất bại trong hành động khăng khăng chống lại việc di dời... là Temple.
Blade liếc mắt nh́n quanh về phía nàng, anh nghĩ đến chuyện bất đồng ư kiến giữa hai người về vấn đề này. Nội việc cho rằng hai người không đồng quan điểm thôi cũng làm cho nàng nổi cơn thịnh nộ lên rồi. Sau hai lần tranh căi nhau kịch liệt, bây giờ anh thấy tránh bàn đến chuyện này với nàng th́ tốt hơn.
Anh nh́n sang anh chàng trung úy tóc vàng. Trong thâm tâm, anh thấy mừng v́ nhờ có Parmelee nói chuyện với Temple để nàng khỏi nghe câu chuyện giữa anh với Crockett. Nhưng anh lại thấy bực tức v́ anh chàng sĩ quan này đă núp dưới lốt t́nh bạn để ve văn vợ anh.
− Tôi sẽ báo lại cho Hội đồng nghe lời khuyên của ông, ông Crockett.
Temple nghe câu trả lời qua loa của chồng. Ngay khi ấy, trung úy Parmelee nói ǵ đấy với nàng để lôi kéo nàng chú ư đến anh ta. Nàng nói :
− Xin lỗi. Trung úy đang nói ǵ đấy?
− Tôi muốn hỏi không biết bà có dùng trà nữa không ?
− Dạ không, cám ơn.
− Có ǵ không ổn sao ? Xin bà cho phép tôi đường đột hỏi bà thế, v́ tôi thấy bà có vẻ lo lắng quá.
− Tôi nhớ nhà thôi - câu trả lời đúng thế thật. - Có lẽ vài hôm nữa chúng tôi phải về.
− Nếu thế th́ Washington chắc buồn lắm v́ vắng bà.
− Tôi không đồng ư với ông. Mọi người tôi gặp ở đây đều mong người Cherokee đi khỏi đây cho rồi, - sau câu trả lời nghe nhẹ nhàng ẩ chứa bao nỗi niềm chua cay.
− Trừ tôi ra. Chỉ nghĩ đến việc không gặp bà... - anh ta bỏ lửng câu nói, nét mặt đanh lại vô cảm như để che giấu nhiệt t́nh hăng say trong cả giọng nói lẫn ánh mắt.
− Hy vọng có ngày chúng ta lại gặp nhau, - nàng nói nhỏ nhẹ.
− Hy vọng thế, - anh đáp.
Vào hôm mười lăm tháng Năm, đ̣an đại biểu lên đường về nhà. Khi trở về, họ thấy gia đ́nh rất vui mừng khi nghe phán quyết của Ṭa án Pháp viện, thế nhưng họ lại hoang mang bối rối v́ các nhà truyền giáo vẫn c̣n bị cầm tù và rất nhiều nhân viên giám sát đất của bang Georgia tràn vào nông trại Gordon Glen và Bảy Cây Sồi, làm dấu lên cây cối, trồng cột mốc phân chia đồn điền ra làm những mảnh đất rộng 160 mẫu để bốc thăm xổ số vào mùa thu.
Eliza nghe ông Will Gordon cho biết vẫn không có ǵ thay đổi, ḷng cô buồn rười rượi. Nhưng ông vẫn tin tưởng rằng t́nh h́nh sẽ thay đổi sau ngày bầu cử vào tháng 11 sắp tới, vụ bầu cử sẽ bầu được một chính quyền mới, chính quyền mới này sẽ bênh vực cho quyền hợp pháp của xứ Cherokee. Eliza cũng tin tưởng như ông, cô ước sao phụ nữ cũng có quyền bầu cử để cô bỏ phiếu chống lại ông Jackson. Cô hết ḿnh ủng hộ chính quyền mới và mong ước có được một chính quyền họat động hữu hiệu hơn.

Chương 16
 

NÔNG TRẠI GORDON GLEN
NGÀY GIÁNH SINH
Tuyết đóng băng khắp các cành cây và phủ kính băi cỏ ở trang trại Gordon như một tấm chăn trắng mềm mại. Trong pḥng ăn, lửa trong ḷ sưởi nhảy múa quanh các khúc gỗ, trên bệ ḷ sưởi trang hoàn hoa lá đẹp đẽ. Thức ăn bày biện khắp mặt bàn ăn, khách c̣n rất ít chỗ trống để đặt tay, họ là người trong gia đ́nh Gordon và Stuart và cha Nathan Cole cũng có mặt ở đây.
Mọi người cúi đầu lắng nghe cha Nathan cầu nguyện nhân ngày thiêng liêng này. Nhưng ngọai trừ bé Johnny, cậu bé cứ làm náo lên, cậu bé ba tuổi không kiên nhẫn trước cảnh tượng này đă bất chấp cả tiếng sụyt sụyt của mẹ bảo cậu yên lặng.
Trước khi ăn, cha Nathan cầu nguyện xong, ông Will Gordon lấy cây dao, cắt phần thịt quay trên đùi bê do chị Cassie dọn trước mặt ông. Ông nh́n vợ ngồi ở bàn đối diện, nói với bà :
− Victoria, em đă cho mọi người một buổi tiệc phong phú.
Bà Victoria cười nh́n ông, trông bà gầy và xanh hơn cách đây một năm.
− Em làm thế này là có lí do. Đă nhiều năm rồi, hôm nay anh mới về nhà để ăn uống sum vầy như thế này, là do công lao của cô Eliza đấy. Cô ấy đă trông coi sửa sọan bữa ăn. - bà nh́n Eliza, ánh mắt biết ơn và tin cậy.
Ông Shawano Stuart lên tiếng góp ư khen :
− Cô Eliza Hall, cô đă nấu thịt cừu rất ngon và rất khéo. Thịt cừu là món tôi thích nhất. Có phải cô biết thế không ?
− Dạ thưa không. Được như thế này là công lao của bà Gordon. Bà ấy đă chọn thực đơn bữa ăn hôm nay. Tôi chỉ làm theo những ǵ bà ấy đưa ra mà thôi.
Sức khỏe của bà Victoria Gordon vẫn rất đáng lo ngại, cho nên Eliza đă cố hết sức giúp bà trong nhiều tháng vừa qua, cô giành làm hết những công việc nặng nhọc để giúp bà. Nhờ được nghỉ ngơi nhiều, cho nên sức khỏe của bà khá hơn. Eliza không ngại làm thêm công việc, nhất là bây giờ. Cô không nề hà công việc,không muốn ngày lễ mất vui v́ chuyện ông Jackson không chịu cam thiệp vào những hành động đàn áp của bang Georgia đối với ṭan xứ.
− Cô Hall lại c̣n trang ḥang hoa lá nữa đấy, - Sandra nói chen vào nho nhỏ. - Và cô đă dạy bọn con bài ca Mừng Giáng Sinh để bọn con hát mừng bố sau bữa ăn.
− Sandra, em ngốc rồi. - Kipp nói, cậu ta nh́n cô em gái với ánh mắt khinh bỉ. -Chúng ta sẽ không hát ǵ hết.
− Tại sao ? - cô bé hỏi, mặt lộ vẻ thất vọng.
− V́ Charlie, Tom và những người khác không có ở đây để hát cùng chúng ta. Thế đấy, - cậu ta mỉa mai đáp.
− Em quên mất, - cô bé ấp úng nói rồi nh́n xuống đĩa thức ăn. Eliza thấy vẻ mặt ông Will Gordon thóang hiện nét đau đớn. Không khí trong pḥng im lặng nặng nề khi mọi người nghe Sandra nhắc đến vấn đề mà ai nấy đều cố tránh đá động đến.
Temple thở dài, tiếng thở dài nghe có vẻ tức giận. Nàng nói :
− Ước ǵ chú George và cô Sarah ở lại đây, ít ra là cho đến ngày mai. Có họ cùng ăn, chắn là không khí không như thế này.
− Họ đă quyết ra đi, - ông Will Gordon nhắc cho nàng nhớ.
− Bố có tin họ đến núi Vọng Cảnh trước khi trời đổ tuyết không ? - Temple hỏi, vẻ nghi ngại.
− Chắc họ đến được. -Blade đáp.
− Tuyết rơi nhiều như thế này thường gây nên những cơn tuyết lở trong núi. Nếu họ bị mắc kẹt đâu đó th́ sao nhỉ?
− Tôi chắc họ sẽ được b́nh an, -Eliza lên tiếng để phá tan bầu không khí im lặng, cảnh im lặng biểu hiện đồng t́nh cho câu nói của Temple.
− Đáng ra cô chú ấy không nên để cho... bọn người... đó... chiếm nhà của họ mới phải. Chú George đả xây dựng nên nhà ấy. Ngôi nhà là của chú và của cô Sarah, - Temple nói, giọng nàng run run v́ không kiềm chế được cơn giận trong người. - Cái thẻ xổ số bốc thăm của thằng cha đến chiếm nhà của cô chú thật vô nghĩa. Bang Georgia không có quyền lấy đất đai không phải của bang.
− Khổ thay là chúng ta không thể làm ǵ để ngăn chặn chúng được - ông Will vừa nói vừa xóc một lát thịt bê thật lớn bỏ vào dĩa của ông Shawano Stuart.
− Thật tôi không thể tin nổi chuyện chia lô xổ số để tước đọat đất đai nhà cửa của người ta như thế này lại có thể xảy ra được. - cha Nathan lên tiếng, cha nh́n chằm chằm những đĩa thức ăn trên bàn, nhưng không đụng đến món nào hết. -Tôi không ngờ bang Georgia lại trắng trợn đến độ phạm vào tội cướp bóc một cách công khai như thế.
− Bây giờ ông Jackson lại đắc cử nhiệm ḱ hai rồi, bang Georgia lại càng trơ tráo thêm nữa cho mà coi. - Blade lên tiếng.
− Anh đừng quyết đóan như thế, -Eliza căi lại. - Cứ nh́n vụ Jackson chống lại bang Nam Carolina th́ rơ. Ông ta đă phái một tàu chiến và nhiều tàu nhỏ đến Charleston, rồi dọa gởi quân đến sau khi Carolina cố vi phạm luật liên bang và tuyên bố độc lập. Nếu ông ta đă cương quyết như thế, hành động này có cơ gây ra cuộc nội chiến, th́ thế nào ông ta cũng không thể cho Georgia coi thường pháp luật.
− Jackson sẽ không can thiệp đâu, cô Hall à, chắc cô biết điều này. -Blade gay gắt đáp lại cô Eliza, - ông ta có hai lí do khiến cho người da đỏ phải lưu ư đến. Trong mùa xuân vừa qua, ông ta đă nhiều lần nói với chúng tôi rằng bang Carolina sai, c̣n bang Georgia th́ đúng.
− Tôi nghe nói ông Jackson sợ rằng nếu ông ta chống lại bang Georgia th́ bang này sẽ liên minh với bang Nam Carolina và hai bang sẽ li khai khỏi liên bang, - cha Nathan nói chen vào. - Nếu xảy ra chuyện như thế này th́ làm sao tránh khỏi nội chiến.
− Jackson không sợ ǵ đâu, - Blade đáp - ông William Wint đă nói rằng sau khi Jackson đắc cử một cách vẻ vang th́ nếu ông ta muốn làm Tổng thống trọn đời cũng được. Kẻ thù đang ở thế mạnh, c̣n ḥan cảnh chúng ta th́ càng tệ hơn.
− Chúng ta sẽ vượt qua được, - ông Will b́nh tĩnh nói.
− Làm sao vượt qua ? -Blade gay gắt hỏi - ông Ross có chương tŕnh để vượt qua ?
Không khí trong pḥng trở nên gay gắt. Tại buổi họp Hội đồng tháng Mười, Blade đứng về phe với John Ridge và Elias Boudinot ủng hộ ư kiến phái một đ̣an đại biểu đến Washington để thương thảo một hiệp ước mới. Ông Will và đại đa số trong Hội đồng bác bỏ ư kiến này. Đối với ông, việc di cư về miền Tây là điều không thể chấp nhận được. Sự rạn nứt trong Hội đồng thế là xảy ra. Không c̣n sự nhất trí cao trong Hội đồng nữa.
− Bây giờ không phải lúc ta bàn căi, - ông Will gay gắt đáp. - Hôm nay là ngày ḥa b́nh. Chúng ta hăy cùng nhau tôn trọng ngày hôm nay.
− Tôi đồng ư - ông Shawano Stuart nói, đưa mắt nh́n người con trai, ánh mắt trách cứ, ông ta có vẻ bất b́nh v́ con ông đă tạo ra cánh xung đột này.
Khi Phoebe vào bếp,cô thấy Shadrach đang ở nơi bồn rửa, tay áo xắn lên tận khủyu, hai tay nhúng vào nước, ḱ cọ xoong chảo. Cô thận trọng quay mặt nh́n lại để xem thử có mẹ cô ở đấy không, đọan cô luồn tay xuống dưới áo tạp dề lấy trong túi áo ra một cuộn ǵ đấy gói trong cái khăn tay.
− Này, chị đem cho em cái này đây - cô vừa nói vừa đi đến bên bồn rửa, đợi cậu em lau khô hai tay trên áo tạp dề. - Chị biết em thích thứ này lắm.
Khi cậu ta nắm lấy cái gói, cảm thấy vật được gói trong khăn, mắt cậu ta sáng lên :
− Có phải bánh gịn không ?
− Ừ, ờ. - Phoebe đáp rồi nh́n cậu em cẩn thận mở mấy góc khăn để lộ ra mấy miếng bánh gịn, cô Temple đă làm cái bánh thật lớn. Chắc cô ấy không biết đă mất một miếng nhỏ như thế này đâu. -Cậu ta bẻ một miếng bánh gịn làm bằng hạt mè - họ thường gọi là bánh vừng - rồi bỏ vào miệng. - Em nên nhai nhỏ nhỏ kẻo má nghe đấy, - cô cảnh cáo cậu em. - Nếu má biết, má lại cho là em ăn cắp của cô Victoria.
− Năm nay má chưa hề nói như thế bao giờ, - cậu đáp, má trái lại phồng ra v́ miếng bánh ngọt.
− Em nên bỏ miếng bánh vào túi đi. Nếu má thấy, thế nào má cũng than rằng em ăn cắp, em quậy cho mà xem.
− Má thường thế, -Shadrach cất miếng bánh vào túi. -Hôm nay chị thấy má rồi đấy, cái ǵ cũng cắn ăn hết. Má nói nếm thử ra sao. Má nếm suốt cả bữa ăn.
− Chị biết. -Phoebe cười, cô nh́n kĩ cậu em, ngạc nhiên thấy cậu lớn lên rất nhiều. Lần gặp trước đây, cậu ta chỉ đứng ngang vai cô thôi. Bây giờ cậu bé đă đứng gần bằng cô. -Em lớn vọt lên như cây dại ng̣ai đất hoang.
− Chị đă đi lâu rồi. Ở đây không c̣n giống như thời c̣n chị, - cậu lúng túng đáp. - Em không nói chuyện với những người khác như nói với chị được. Má khôông...
− Không, - Phoebe ngắt ngang lời cậu để sửa cách phát âm của cậu như Deu thường sửa cách nói của cô.
−..." không " nói ra, nhưng em biết má nhớ chị ghê lắm.
− Chị cũng nhớ em ghê lắm. Nhớ cả nhà ta, - mặc dù cô được hạnh phúc bên Deu v́ cô rất yêu anh, nhưng nhiều lúc cô nhớ nhà đến độ đau đớn vô cùng. Cô thấy nỗi niềm đau đớn nhớ nhung ấy cũng hiện ra trên em trai cô.
Cô ta thấy khó chịu bèn quay mặt đi.
− Kể cho em nghe cảnh miền Bắc ra sao khi chị đến đấy. Có phải chị đă thấy hết những thành phố ấy như anh Deu đă nói không ?
− Thấy nhiều lắm. Nhiều lần ông Blade và cô Temple cùng đi khỏi khách sạn một lúc, thế là ông cho bọn chị đi chơi đây đó cho biết. Chị đă thấy ngôi nhà trắng khổng lồ nơi Tổng thống Hoa Ḱ ở. Hầu như lúc nào cũng có từng đ̣an người vào thăm ông ta. Dĩ nhiên là bọn chị không được vào trong. C̣n khi bọn chị đến Philadelphia, Deu dẫn chị vào thăm dinh Độc lập. Anh nói chính nơi ấy đă khai sinh ra nưới Mĩ. Và anh đă chỉ cho chị thấy cái chuông lớn họ treo trên tháp. Anh ấy nói trên chuông có khắc hàng chữ : " Tuyên bố tự do đi khắp nơi, đến với mọi người khắp nước ". Câu này trích trong Kinh Thánh, Deu nói thế. C̣n NewYork th́ - cô dừng lại lắc đầu, ngước mắt nh́n trần nhà. - Đây là nơi ồn ào nhất mà chị chưa từng thấy. Và lại quá nhiều người nữa. Deu muốn dẫn chị đi chơi, nhưng chị sợ lạc. Chị nói anh ấy cứ đi đi c̣n chị th́ không rời khỏi khách sạn nửa bước với anh ấy hay là với bất ḱ ai. Nhưng Boston th́ đẹp. Dĩ nhiên mọi người ở đây đều được sung sướng. -Phoebe ngầm nghĩ nhớ lại một hồi, rồi đưa mắt nh́n em trai, ánh mắt chán ngắt. -Nhưng mùa đông ở miền Bắc th́ lạnh khiếp. Nhiều lúc quá lạnh đến độ mũi chị gịn ra. Có một lần râu của người xá ích treo lỏng dơng cả đám băng tuyết. C̣n tuyết th́ ngập đầy cả bụng và có người bạn cho biết cậu ta đă thất tuyết đầy cao quá cửa sổ, gần đến tận mái nhà. Mùa đông lại dài dằng dặc nữa. Chị hết sức nhớ nhà, khi thấy đồn điền xuất hiện trước mắt, chị khóc ṛng. Kể cũng đáng đi xem cho biết Shadrach à, nhưng ở th́ chắc không bao giờ chị muốn ở chút nào hết.
− Thế ở trên ấy có người da đen giống chúng ta không ?
− Không có dân nô lệ. Ở miền Bắc người ta không nuôi nô lệ. Bọn chị đă thấy những người da màu ở đấy.
− Họ có được học hành không ?
− Chị không biết. -Phoebe nhún vai, nh́n cậu ta với ánh mắt thông cảm.- Nhưng phần chị, anh Deu đă dạy cho chị học. Ông Blade cho phép anh ấy lấy sách trong thư viện để dạy chị học. Anh ấy và chị đă đọc chuyện của một hiệp sĩ có tên là Ivanhoe và đọc về một hiền triết Hy Lạp..... chị nhớ ông ta tên là Plato.
− Em cũng được học hành, - Shadrach đáp nho nhỏ, miệng cười rạng rỡ, - cô Eliza để sách ra ng̣ai cho em với những bài học đă ấn định trước. Đôi lúc cô lại để giấy cho em để em viết bài cho cô chấm, em giấu dưới gối của cô.
− Cô ấy lén lút làm thế à ? Thật là một con người ḱ lạ..- Phoebe lắc đầu kinh ngạc.
− Đúng thế, - cậu ta gật đầu. Bỗng mặt cậu ta sa sầm như đang nghĩ đến điều ǵ làm cậu lo buồn, nụ cười tắt trên môi, miệng mím lại. Cậu ta hỏi... - Chị Phoebe, chị nghĩ rồi cái ǵ sẽ xảy ra cho chúng ta ?
− Em nói thế là thế nào ? - cô nhíu mày hỏi lại, vẻ ngạc nhiên bối rối khi nghe cậu em hỏi.
− Th́ tất cả chuyện phiền phức do người Georgia gây ra đấy. Nếu có người Georgia nào đấy đến đây buộc ông Will ra đi th́ sao ? Em biết ông George đă mang theo nô lệ khi ông ấy ra đi, nhưng em nghe nói ông Will sẽ bán đi một số nô lệ để ông có thể bắt đầu một nơi ở mới tại Tennessee. Có lẽ chuyện ấy sẽ xảy đến cho chúng ta mất.
− Có lẽ thế - nhưng chuyện này quá kinh khủng khiến cho cô không muốn nghĩ đến.
Vừa lúc ấy, cánh cửa bật mở, chị Cassie Đen ào ào bước vào. Khi chị thấy Phoebe và Shadrach đang đứng cùng nhau, chị dừng lại, lên tiếng hỏi :
− Ḱa con, mày đứng làm ǵ ở đây ? Mày đă cô nước xốt, đă làm bánh mỡ ḅ chưa ?
− Con định đi làm đây, -Phoebe nói dối.
− Hừ - chị ta hầm hừ không tin lời con. - Cái điệu làm lụng như mày th́ công việc hỏng bét hết. Để tao làm cho. Mày vào dọn dẹp bát đĩa đi. Mà làm nhanh lên đấy. Cô Temple không phải mang mày đến đây để đứng ỳ ra đấy, nói chuyện như người da trắng đâu.
− Dạ, thưa mẹ, -Phoebe cười, nh́n nhanh Shadrach rồi vội vă bước ra khỏi nhà bếp.
Đứng ở cửa sổ pḥng họp mặt của gia đ́nh, Eliza nh́n ra cảnh vật ch́m dưới lớp tuyết bao phủ, rất tinh khiết và thanh b́nh, mặt đất đỏ nằm khuất dưới tấm chăn màu trắng mịn màng. Những thân cây phủ đầy tuyết, những cây tuyết tùng trĩu xuống dứơi sức nặng của tuyết. Sau sự căng thẳng do ông Will Gordon và gia đ́nh Stuart gây ra ở bàn ăn, bây giờ Eliza cảm thấy thanh thản sung sướng khi đứng trước cảnh yên lặng thanh tịnh này.
Khi cha Nathan bỏ thêm khúc củi khác vào ḷ sưởi, cô bèn nói to cho cha nghe :
− Đă lâu lắm rồi tôi mới thấy lại cảnh tuyết rơi đẹp tuyệt vời như thế này.
Cô quay lại khỏi cửa sổ, bước đến ḷ sưởi, lơ đăng nh́n cha Nathan đang chăm chú nh́n ngọn lửa nổ lép bép trong ḷ sưởi. Trong pḥng chỉ c̣n lại hai người. Ông Will Gordon đă vào thư viện nằm bên kia đại sảnh, lo tính tóan sổ sách của đồn điền. Bà Vitoria đă lên lầu chợp mắt một chút với bé Johnny. V́ đường sá đầy tuyết khí đi, gia đ́nh Stuart ra về ngay sau khi ăn xong. Ít ra th́ họ cũng viện lí do này để ra về, nhưng Eliza lại nghĩ nguyên nhân khiến cho hai gia đ́nh Stuart ra về sớm là v́ giữa ông Will Gordon và Blade đă có sự bất b́nh với nhau.
Nét buồn hiện ra hai bên khóe môi cô, buồn v́ đủ thứ. Cô cố không nghĩ đến cảnh rồi đây ngôi trường sẽ thiếu vắng bốn đứa bé trong gia đ́nh Murphy. Nhưng không tài nào cô không nghĩ đến cảnh trống trải này được.
Đóan được nguyên nhân khiến cha Nathan trầm tư im lặng, cô nói với ông :
− Chúng ta đang đứng trước ḷ sưởi ấm cúng vui tươi, bụng no nê với những thức ăn thơm ngon, nhưng tôi không thể nào không nghĩ đến hai người bạn truyền giáo của cha hiện đang bị gông cùm trong ngục vào ngày Giáng sinh này. Chắc cha cũng đang nghĩ đến họ. Vào tuần trước, khi cha vào thăm ông Worcester và tiến sĩ Butler, cha thấy hai người có khỏe không ?
Cha Nathan ngần ngừ, như thể đang t́m câu trả lời để tránh câu đáp trực tiếp.
− Có chuyện ǵ không ổn sao ? - Eliza cau mày. -Cha hăy nói cho tôi nghe đi.
− Không có chuyện ǵ không ổn hết, - cha đáp cho cô an tâm, rồi lại ngần ngừ. - Chỉ có điều... họ rất lo lắng khi tôi gặp họ. Như cô đă biết rồi đấy, luật sư Wint lại đưa lên Tối cao Pháp viện một vụ kiện khác để buộc bang Georgia phải tuân hành lệnh của Ṭa trước đó và thả họ ra.
− Vâng, tôi biết.
− Thống đốc bang Georgia đă đề nghị một thỏa hiệp. Nếu họ rút lui vụ kiện th́ ông ta sẽ tha bổng cho hai người.
− Nhưng hai người đă bị cầm tù một cách sai trái, - Eliza căi lại. - Chắc chắn là họ không chấp nhận lời đề nghị này. Nếu họ chấp nhận th́ sự thể c̣n ra cái quái ǵ nữa. Thế nào người Cherokee cũng cho là họ đă bỏ cuộc.
− Có người đă nghĩ thế. -Nathan xác nhận. -Nhưng việc vào tù của họ là nhằm thực hiện mục đích của ḿnh. Họ đă thắng kiện ở ṭa rồi. Nếu họ cứ tiếp tục chống đối nữa th́ bang Georgia có thể đứng vào phe các bang bất măn, như bang Nam Carolia chẳng hạn. Nguy cơ xảy ra cụôi nội chiến khó mà tránh khỏi được. Thế nào cũng xảy ra nội chiến thôi. Mà họ là những nhà truyền giáo, Eliza à. Nếu xảy ra nội chiến v́ hành động của họ gây nên th́ chắc họ sẽ cảm thấy ḿnh có tội... Tôi không tin lương tâm của họ sẽ được yên ổn trước một t́nh cảnh như thế này.
− Tôi cũng thấy thế, - cô đồng ư với cha.
− Và thỏa hiệp này thật chính đáng. Bang Georgia không yêu cầu họ thề trung thành nữa, mà chỉ cần họ đừng có hành động nào chống lại tiểu bang thôi.
− Họ sẽ làm ǵ ? - Eliza hỏi, ḷng cô bồi hồi lo sợ phải nghe câu trả lời không vừa ư.
− Họ chưa quyết định. Họ viết thư đến Boston để hỏi ư kiến của Ban Truyền giáo. Họ chưa nhận được thư phúc đáp.
− Thư mẹ tôi gởi đến cho tôi phải mất hai tuần mới nhận được - cô uể ỏai đáp.
Bỗng cha Nathan quay mặt khỏi ḷ sưởi, vẻ rất dao động.
− Đáng ra tôi không nên bàn tới chuyện này với cô làm ǵ - cha nói, rồi quay lại nh́n cô, ánh mắt trách móc. - cô không nên quan tâm đến các chuyện này như thế.
Suốt hai năm qua, cô Eliza đă tham gia rất nhiều cuộc bàn luận về chính trị, cho nên cô cảm thấy bàn về chính trị là chuyện rất b́nh thường, cô phản bác ư kiến ngu ngốc cho rằng cô là đàn bà không đủ thông minh để hiểu những chuyện có liên quan đến chính trị. Nhưng cha Nathan đă tỏ ra chán nản. Thay v́ làm cho ông bối rối thêm, Eliza t́m cách giúp ông vui lên. Cô hỏi:
− Nhưng nếu cha không nói chuyện của họ cho tôi nghe, th́ thử hỏi cha biết tâm sự cùng ai bây giờ ?
Sự căng thẳng của cha tan nhanh hơn tuyết tan ở ng̣ai trời. Vẻ ân hận hối tiếc hiện ra trên khuôn mặt dài, ốm của ông, ông đáp:
− Hôm nay tôi không muốn chúng ta cùng trải qua t́nh trạng như thế này.
− Tôi biết. Tôi muốn đàn cho cha nghe nhiều khúc nhạc, nhưng ngại bà Victoria đang ngủ trên lầu và ông Gordon đang tính tóan sổ sách, nếu tôi làm ồn th́ thật thất lễ. Vậy ta đi dạo một ṿng nhé.
− Thôi. Xin cô vui ḷng ngồi xuống bên ḷ sưởi - cha Nathan ra dấu cho cô ngồi xuống chiếc trường kỉ trước ḷ sưởi.
− Được thôi, - cô đồng ư ngay và ngồi xuống trên mép ghế trường kỉ, quay một bên người về phía ông vẻ bồn chồn và cô cảm thấy có lỗi v́ đă tạo ra không khí bất ḥa từ nảy đến giờ.
Ông cố lấy giọng tự nhiên để nói với cô :
− Tôi cảm thấy từ ngày hôm kia chúng ta đă hiểu nhau hơn suốt thời gian hai năm qua.
Eliza cười, cố làm cho ông vừa ḷng, cô đáp :
− Thỉnh thỏang xem ra có vẻ lâu hơn thế nhiều.
− Chính tôi cũng nghĩ thế - ông rạng rỡ mặt mày khi nghe cô đáp thế, rồi lại ngập ngừng nói tiếp.- Tôi nghĩ chúng ta đă hiểu nhau ḥan ṭan, phải nói thế mới đúng.
− Tôi đồng ư thế - cô có cảm giác ông đang chuẩn bị nói điều ǵ đó với cô. Cô tự hỏi phải chăng ông đă sực nhớ và sắp nói lời giă biệt với cô. Cô nói tiếp. - Chúng ta đă thành bạn bè với nhau rồi.
− Đúng thế - ông bám vào điều này để nói với cô. - Mà t́nh bạn th́ rất quan trọng. Con người cần phải chăm nom nhau.
− Đúng thế đấy. Và tôi thích cha, cha Nathan à.
− Tôi thích cô... rất thích - cha vụng về đưa tay nắm lấy tay cô. Bỗng Eliza có cảm giác rất ḱ lạ, ḱ lạ đến độ khó mà tin cho được. - Nếu cô bằng ḷng làm vợ tôi, chắc tôi sẽ hết sức sung sướng. Tôi đă nói chuyện với ông Gordon, báo cho ông ta biết ư định của tôi...
− Tôi ước ǵ cha đừng làm thế, cha Nathan à, - cô lên tiếng cắt ngang lời ông, ḷng cảm thấy ân hận khi thấy vẻ đau đớn, bối rối, hiện ra trong mắt ông. - Cha là người bạn thân nhất, rất thân của tôi, nhưng tôi phải từ chối lời đề nghị của cha.
− Tại sao ? Tôi xin đảm bảo với cô rằng không có ǵ làm cản trở cuộc hôn nhân của chúng ta. Ông Gordon đă bằng ḷng để cho cô thôi việc.
− Tôi không muốn thôi việc. -Eliza không thể từ giă trang trại Gordon Glen và từ bỏ gia đ́nh mà cô xem thân thiết như chính gia đ́nh ḿnh. Cô không muốn để họ bơ vơ trong thời buổi đen tối này như nhiều người khác đă làm. - Tôi là giáo viên. Đây là cuộc đời của tôi.
− Nhưng cô có thể dạy ở các trường của giáo hội như bao nhiêu người vợ của các giáo sĩ đă dạy.
− Không. Trường hợp này... không giống nhau đâu. - cô đáp, ḷng cảm thấy không khí ở các trường của giáo hội không như ở Gordon Glen.
Khi cô rút tay lại, cha Nathan nh́n cô đăm đăm, mắt nheo nheo vẻ nghi ngờ. Ông hỏi :
− Cô đă có người yêu rồi ư ? Cô nên cho tôi biết...
− Không - cô vội vă phủ nhận. - Tôi không yêu ai hết.
− Thế th́... thật tôi không hiểu nổi, - trông vẻ mặt cha Cole bối rối rất tội nghiệp - cô thích tôi kia mà. Chúng ta rất hợp nhau, cô có thể tiếp tục dạy học. Cô thích chăm sóc trẻ con, tôi nghĩ là chắc cô rất muốn có con để thương yêu. Tại sao cô không làm bạn đời với tôi ? Chắc cô không muốn trở thành gái già cô độc.
− Tất nhiên là không, - cô đáp nhưng ḷng nghĩ đến chuyện như thế có thể sẽ xảy đến cho ḿnh. Cô ngập ngừng, nhớ lại bức thư mẹ cô gởi cho cô, lời lẽ trong thư nghe thật cô đơn. Cô chạnh nghĩ đến thân phận ḿnh. Eliza cúi đầu, bỗng nhiên cô cảm thấy hốt hỏang, không muốn nghĩ đến chuyện đó.
− Eliza xin lỗi đă nói với cô như thế, nhưng... cô không c̣n nhỏ ǵ...
− Mà cũng không hấp dẫn nữa, - cô nói, cắt ngang lời cha, giọng chua chát v́ cô ư thức được những khó khăn của ḿnh, cô biết ḿnh có thể không c̣n bao giờ có dịp để có người đề nghị lấy ḿnh nữa.
− Không đúng thế, Eliza à, - cha Cole đưa tay nâng cằm cô lên để cô nh́n thẳng vào mặt ông, mấy ngón tay thon dài chạm vào da thịt cô, vừa dịu dàng vừa lúng túng vụng về. - Cô rất đẹp.
Cô tin tưởng cha Cole nhưng cô đă sống với bóng ḿnh trong gương lâu lắm rồi và cô có thừa thông minh để lời khen của ông không làm cho ḿnh dao động, bất kể lời khen đó là để lấy ḷng cô. Thế nhưng ông cứ đăm đăm nh́n vào mặt cô, nh́n vào tóc, vào mắt cô, nh́n má, nh́n môi, ánh mắt rất tŕu mến, cho nên cô cảm thấy bỗng nhiên ḷng nao nao mềm yếu và cô mong sao cho cha Nathan đừng nh́n cô với ánh mắt đắm đuối như thế nữa.
Ḷng xao xuyến, Eliza quay đầu nh́n đi chỗ khác, hất mấy ngón tay của cha Cole ra và vùng đứng lên. Cô bước nhanh khỏi ghế trường kỉ hai bước rồi dừng lại, ṿng hai tay quanh bụng.
− Tôi đă nói năng bậy bạ rồi, phải không ? - cha Nathan nói, vẫn ngồi yên trên ghế. - Tôi thật vô ư vô tứ, v́ tôi cứ nghĩ giữa chúng ta đă có sự thật t́nh. Có phải thực như thế không ?
− Không sao đâu, Nathan à. Thực không sao đâu, - cô đáp.
− Bậy thực chứ. T́nh bạn không phải là t́nh yêu. Đáng ra tôi phải biết điều này mới đúng.
Cô nhắm mắt lại, có h́nh dung cảnh cha Nathan tỏ t́nh với cô, nhưng cô không nhớ lại được h́nh ảnh nào hết. Vả lại, cô cũng không muốn nhớ. Lấy cha Cole - chỉ riêng việc khuyến khích ông tỏ t́nh thôi - là một sai lầm, thế nào cô cũng ân hận suốt đời.
− Không sao đâu, cha Nathan à. Tôi vẫn giữ nguyên ư kiến. Tôi không nghĩ đến chuyện lấy chồng. - Cô nghe giọng ḿnh thản nhiên, không xúc động.
− Eliza - cha Cole gọi tên cô để mong cô suy nghĩ lại.
Cô quay phắt lại nh́n vào mặt ông.
− Tôi xin lỗi, cha Nathan. Chắc cha biết tôi không muốn cha đau ḷng. Tự thâm tâm, tôi thấy lấy cha là một sai lầm. Xin cha vui ḷng xem tôi như một người bạn thôi.
Khuôn mặt gầy g̣ của cha Cole tái mét, nhăn nhúm.
− Chắc tôi phải đành chấp nhận thế thôi.
Bỗng Eliza thấy ḿnh không những mất người cầu hôn c̣n mất luôn cả một người bạn. Có lẽ rồi hai người sẽ không c̣n có được t́nh bạn thân thiết như trước đây nữa. Cô muốn khóc cho t́nh cảnh éo le này. Cô không muốn nhận lời đề nghị cầu hôn của cha Cole. Cô không tạo cơ hội để cho ông được tọai nguyện. Chỉ v́ cô là một cô giáo độc thân, phải chăng cha Cole tưởng cô múôn có chồng, thế nào cô cũng chấp nhận lời cầu hôn của ông như mọi người thường t́nh ?
Cha Cole đứng lên. Mắt ông tránh không nh́n cô. Ông hỏi :
− Cô nhờ một người hầu đóng yên cương ngựa giúp tôi được không ?
− Cha về à ?
− Về. Đây về đến New Echota chỉ mất hơn một giờ thôi. Nếu tôi ra về bây giờ, chắc tôi sẽ đến nơi trước khi trời tối.
V́ lịch sự, có lẽ cô nên phản đối việc ra về của ông, nhưng Eliza không làm thế. Tốt hơn là nên để ông về. Nếu ông ở lại, thế nào hai người cũng rất khó chịu và không khí căng thẳng sẽ làm cho t́nh bạn của hai người tan vỡ không c̣n lại một chút nào. Eliza không muốn xảy ra chuyện như thế.
− Để tôi đi t́m Shadrach. - Khi bước ra khỏi pḥng khách, cô nghĩ chưa bao giờ cô lại gặp phải chuyện phiền phức như thế này.
Cô liếc nh́n hai cánh cửa đóng kín ở pḥng thư viện. Cô phân vân không biết có nên báo cho ông Will Gordon việc ra đi đột ngột của cha Nathan không. Không, cô không nên để cha Nathan lâm vào cảnh nhục nhă này. Thế nhưng, bỗng cô nổi giận, cô tự hỏi tại sao ông ta lại nói với ông Will Gordon về ư định muốn lấy cô trước khi hỏi. Cô không thể giữ kín việc cô từ chối lấy ông ra. Cô phải báo cho ông chủ ḿnh biết mới được.
Ông Will viết ḍng cuối cùng vào cuốn sổ nhật kí, rồi đọc lại hàng chữ khô khan đáng ghét. Cuốn sổ ghi chép lại tất cả những việc xảy ra trong trại Gordon Glen. Ông ghi chép vào sổ ngày tháng gieo trồng mùa màng, số mẫu đất được gieo trồng, ngày gặt hái, số thu họach, bán cho ai bao nhiêu với giá nào, số trữ vào kho để chi dùng trong đồn điền. Ông ghi việc mua từng người da đen, thuê mướn người nào, hay là bán ai, khi nào th́ có đứa bé ra đời, khi nào có người da đen chết... tất cả đều được ghi lại vào sổ, cùng với sự chuyển biến thời tiết, với sự thiệt hại mùa màng do sâu bệnh gây ra và những việc sửa chữa hay là xây cất nhà cửa trong đồn điền. Ông ghi chép ngày sinh tháng đẻ của con cái và ngày chết của những đứa con, ghi ngày khách khứa đến thăm, thăm nhằm mục đích ǵ... việc ǵ cũng đều được ông ghi chép cẩn thận kĩ càng vào sổ.
− " Nhà truyền giáo Nathan Cole đă cho biết ư định cưới cô giáo dạy con ḿnh, cô Eliza Hall ". - Hàng chữ khô khan đáng ghét nh́n lại ông, hàng chữ do chính tay ông viết.
Bỗng ông đứng dậy khỏi bàn, bước đến ḷ sưởi. Ông lấy que khều lửa, khều mạnh lửa trong ḷ lên, từng đám bụi lửa tung lên, than đỏ trong ḷ trộn trạo hừng hực tỏa ra hơi ấm. Ông lấy thêm củi châm vào ḷ rồi lắng nghe tiếng lửa bắt cháy vào củi mới reo lên, nghe tiếng củi nổ lách tách khi bắt lửa, át hẳn các âm thanh khác trong pḥng.
Thở dài chán nản, ông Will đưa tay nắm lấy mép bệ ḷ, đứng nh́n đăm đăm vào ánh lửa lan nhanh trong ḷ. Ông lại tự hỏi ḿnh, tại sao ông kinh ngạc khi nghe giáo sĩ Cole nói ông ra muốn lấy Eliza làm vợ. Ông đă chứng kiến hai người đi với nhau bao nhiêu lần rồi nhỉ ? Việc ra đi của cô ta làm sao tránh khỏi được. Ông biết thế, nhưng...
Ba tiếng gơ cửa nhanh vang lên.
− Ai đấy ? - ông hỏi, nhíu mày khó chịu v́ bỗng nhiên có người gơ cửa muốn vào, nhưng đồng thời ông cũng muốn có người đến.
Tiếng chốt cửa bật kêu tách rồi cánh cửa mở ra, ông Will quay nửa người, thấy Eliza vừa bước vào. Ông nh́n cô đăm đăm, mặt cô căng thẳng, phảng phất vẻ lo sợ, nhưng ông không nh́n thấy những nét này, mà chỉ thấy những đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô thôi.
Khi nào sẽ có sự thay đổi ? Tại sao ông không nhận ra chuyện này trước đây nhỉ ? Thế nhưng ông không ngạc nhiên trước cảnh đổi thay này. Đàn bà như ḷai hoa thôi. Không phải lọai hoa nào cũng nở vào mùa xuân hết. Có lọai đợc đến mùa hè mới nở và có lọai đợi đến cuối thu. Thậm chí có lọai hoa dám nở vào mùa đông.
− Ông Gordon, tôi xin phép nói chuyện với ông được không ?
− Được chứ. Mời cô vào - ông quay phắt người lại, bước lui lại bàn làm việc, dừng lại trước bàn, lưng vẫn quay về phía cô. Nhưng lời cô sắp nói đang chờ trước mặt ông, trong sổ nhật kí.
Cô đến đứng trước ḷ sưởi, chỗ ông vừa đứng khi năy. Hai tay cô nắm chặt vào nhau, mắt nh́n vào ánh lửa.
− Trước hết, tôi xin báo ông biết là cha Cole đă về rồi. Ông ấy quyết định về đến New Echota trước khi trời tối. - cô dừng lại một chút - Ông ấy nhờ tôi chào ông và cám ơn ḷng tốt của ông.
Ông Will cau mày, quay vai nh́n cô.
− Tôi tưởng là....
− Không, - cô đáp, ngắt lời ông không cho ông nói hết câu, rồi nói tiếp bằng giọng đă dịu bới :
− Tôi trả lời không.
Ông mơ hồ cảm thấy ḷng khoan khóai khi nghe cô nói, ông bước chậm răi về phía cô. Khi ông đến phía sau lưng cô, ông dừng lại, nh́n mái tóc cuộn lên lóng lánh trên gáy cô, ông nghĩ chẳng có ǵ thay đổi, ng̣ai chuyện cô sẽ không lấy nhà truyền giáo.
− Tôi rất ân hận, - ông th́ thào nói.
− Tôi th́ không, - cô nhanh nhẩu đáp. - Tôi luôn luôn xem cha Cole là một người bạn. Tôi chỉ ân hận là ông ta đă nghĩ đến chuyện đi quá giới hạn ấy và thật đáng tiếc là ông ta đă nói với ông trước khi ông biết được ḷng dạ của tôi ra sao.
− Tôi không muốn nói đến chuyện này. Cô biết đấy, cô Hall à... - ông Will dừng lại, cảm thấy thật khó t́m cho ra lời lẽ để nói, như ông đă suy nghĩ hồi năy. - T́nh trạng tài chính của tôi thật khó mà có đủ tiền để trả lương cho cô. Khi cha Cole yêu cầu tôi cho cô thôi việc để hai người có thể lấy nhau, tôi nghĩ ông ấy đă t́m ra một giải pháp thỏa đáng cho cả hai chúng ta. Bây giờ th́ tôi buộc ḷng phải thông báo cho cô rơ là tôi phải để cho cô nghỉ việc thôi. Tôi sẽ trả cho cô một tháng lương và tiền phí vận chuyển để cô trở về nhà cô ở New England.
Eliza không tin được những điều cô vừa nghe. Cô bị cho thôi việc. Cô đă biết phần nào ḥan cảnh kinh tế ở Gordon Glen không được như trước, nhưng cô không nghĩ là t́nh trạng này lại có ảnh hưởng đến cô.
− Với ḥan cảnh khó khăn trước mắt, tôi thấy dù sau th́ việc cô ra đi là điều hay nhất, - ông nói tiếp - Hôm nay, ngày mai, có thể sẽ có tiếng gơ cửa và cô sẽ thấy ḿnh không c̣n có chỗ nào để ngủ hết.
− Ông cũng thế thôi, - cô quay người lại.
− Đúng thế, - ông đồng ư với cô, đôi mắt ấm áp dịu dàng nh́n cô, nhưng trong ánh mắt đă lộ vẻ cam chịu. -Nhưng tôi không thể buộc cô phải chịu đựng cảnh khổ sở mà gia đ́nh tôi sẽ gánh lấy trong tương lai. Để cho cô chịu khổ sở là một điều thật sai trái của tôi.
− Không đúng thế, - Eliza cương quyết đáp. - Tôi không thể bỏ đi được. Tôi sẽ không bỏ đi đâu.
− Eliza - ông lắc đầu, xúc động khi nghe cô nói thế.
− Ông cần tôi, - cô nói. - Ông biết ông cần đến tôi. Tôi không muốn nói ông chỉ cần tôi dạy dỗ Sandra và Kipp thôi đâu - Bà Victoria, bà Gordon không được khỏe. Nếu bà ấy không nghĩ ngơi đúng mức th́ chắc bà sẽ bệnh nặng ngay. Và làm sao bà nghỉ ngơi dưỡng sức nếu không có ai ở đây để giúp bà ? Tiền bạc không thành vấn đề. Ông khỏi cần trả tiền cho tôi.
− Tôi không thể làm như thế được, - ông tin cô đă nói thật ḷng ḿnh.
− Thế th́ tôi để cho ông nợ tôi vậy. Ông đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ ra đi khi tôi thấy tôi cần có mặt ở đây, - cô lí luận. - Có thể ông không cần tôi, nhưng bà Victoria th́ cần và cả Kipp, Sandra cùng với bé Johnny. Tôi đă quen chăm sóc lo lắng gia đ́nh này rồi. Ông đừng... xua đuổi tôi đi. - cô nói, giọng nghẹn ngào khi nói những lời cuối cùng.
Cô không xin, cô chỉ yêu cầu, lập luận, giải bày phải trái thôi. Nhưng cô không xin. Ông Will thừa biết cô quá kiêu hănh th́ làm sao cô mở miệng xin xỏ được. Ông thừa biết cô qúa kiêu hănh mà c̣n có đủ nghị lực, có tính cả quyết nữa. Thế nhưng trên gương mặt cô, ông thấy có điểm nhắc ông nhớ lại đứa con đă mất, nó đă hốt hỏang v́ cần có người an ủi và cần có người chăm sóc.
− Tôi sẽ không để cô đi, - cuối cùng ông hứa, không xác nhận việc ông cần đến cô, nhưng ít nhiều ông phải xác nhận là ḷng ông xao động v́ cô.
− Cám ơn ông, - cô đáp. - Tôi hứa sẽ không để ông ân hận đâu.
− Tôi hi vọng cả hai chúng ta đều không ân hận, - ông đáp.
Khi bước ra khỏi thư pḥng, Eliza cảm thấy ánh mắt ông nh́n theo cô cho đến khi cô khuất dạng. Cô leo thang lầu lên pḥng ḿnh ở tầng ba, ḷng bồn chồn bất an. Khi vào pḥng, cô ngồi phịch xuống chỗ ngồi cô thấy đầu tiên, hai đầu gối run lẩy bẩy không c̣n đứng vững được nữa, ḷng cô rối bời như mớ ḅng bong.
Cô không muốn tự thú với ḷng ḿnh nguyên nhân tại sao khiến cô từ chối lời cầu hôn của giáo sĩ Nathan và cương quyết ở lại với Gordon Glen. Thế nhưng cô không phủ định nguyên nhân này. Tất cả lí do cô nêu ra để ở lại đều đúng, chỉ c̣n lí do chính cô không đả động đến. Vô t́nh cô so sánh giáo sĩ Nathan với ông Will Gordon, không phải cô chỉ kính trọng và ngưỡng mộ mà thôi, nhưng đôi lúc, cô cảm thấy t́nh thương nảy mầm và phát triển trong ḷng cô khi nào mà cô không biết.
Điều làm cho cô Eliza Hall cảm thấy sỉ nhục là cô, một gái chưa chồng, tự thú ḿnh đă chạy theo một người đàn ông có vợ. Nghe ra thật hết sức lăng mạn một cách ḱ cục và bi đát. Chuyện thật đau đớn đến nghẹn ngào. Cô cầu sao đừng có ai biết chuyện này hết. Đừng có ai hết.

Chương 17
 

Trang trại bảy cây sồi
Deu đứng yên trong cửa pḥng khách, hai tay chắp lại sau lưng, mắt nh́n chủ ḿnh ngồi thẫn thờ trên ghế. Hôm nay, anh không biết có chuyện ǵ xảy ra ở đồn điền Gordon, nhưng anh tin chắc là đă có chuyện không hay xảy ra. Anh cảm thấy ông chủ Blade đă tức giận trong lúc trở về nhà. Bây giờ th́ rơ ràng là anh đang tức giận thật.
Thế nhưng, nhiều người không thấy được là anh đang tức giận thật. Cái h́nh ảnh Blade lúc nào cũng cười và xử sự như chẳng có ǵ liên quan đến anh cả., ít người lại tin rằng anh đă tức giận. Nhưng sở dĩ người ta hiểu lầm như thế là v́ anh khác bao giờ để lộ cơn nóng giận ra ngoài. Anh biết cách che giấu cơn nóng giận. Chỉ có cặp mắt xanh của anh lạnh như băng mà thôi, như bây giờ và ánh mắt làm người ta khiếp sợ.
Có rất nhiều chuyện khiến cho Blade phải giận dữ. Lâu nay, Deu thường thấy có lắm chuyện làm cho ông chủ anh bất b́nh. Có lần, anh đă suưt chút nữa th́ đă phạm tội giết người. Có nhiều chuyện, nhiều người chắc phải la lối om ṣm, th́ Blade lại chỉ nhún vai rồi quay đi. Nhưng bây giờ, Deu không muốn dính dáng đến chuyện bất b́nh của ông chủ làm ǵ.
Blade đưa ly rượu whiskey lên môi uống hết chỗ rượu trong ly, rồi đưa tay lấy chai rượu trên bàn, mỗi cử động đều chậm răi và thận trọng.
Khi thấy anh rót rượu đầy ly, bố anh cau mày, vẻ lo lắng, bất b́nh:
− Này con, uống rượu nhiều có hay không đấy? Con đă uống ba ly đầy rồi đấy nhé.
Anh cười nhạt, đưa ly rượu lên trước ánh lửa ḷ sưởi, nh́n màu rượu hổ phách lóng lánh trong ly. Nhưng đáp:
− Uống để quên bố à! Nếu uống thật say, người ta quên hết mọi chuyện xảy ra quanh ḿnh. Người ta không c̣n quan tâm đến ǵ hết.
− Dân tộc ta đă có nhiều người uống rượu để giải sầu, nhưng sầu vẫn đeo đẳng lấy họ đấy thôi.
− Đúng thế.- Blade cười gằn chua chát, miệng méo xệch.- Uống rượu chẳng thay đổi được ǵ, nó chỉ làm cho ta quên đời trong chốc lát thôi.
− Con thấy t́nh h́nh như thế nào?
Blade quay nh́n bố; đầu nghiêng nghiêng gật gù ra vẻ vừa thách đố, vừa coi thường mọi sự. Anh đáp:
− Đến hồi cuối rồi, - anh cười khi thấy bố hơi nẩy người kinh ngạc- Thế nào rồi cũng đến hồi chung cuộc. Bố không thấy sao? Hay là bố cũng mù như ông John Ross và ông Will Gordon?- Deu cau mày khi nghe giọng nói của Blade có vẻ bất kính. Anh không bao giờ nghe Blade nói năng với cụ chủ Stuart như thế.
− Rượu đă tác hại đến mày rồi đấy.- Ông Shawano nói, giọng buồn bă.
− Ước ǵ con được say, - anh nh́n ly rượu, rồi để xuống bàn không đụng đến một giọt. Anh từ từ đứng lên, cử chỉ cũng thận trọng như tư tưởng trong nhiều tháng qua, - gia đ́nh người em gái của ông Will Gordon không phải là một trong những gia đ́nh buộc phải bỏ nhà ra đi duy nhất đâu. Họ là những gia đ́nh đầu tiên bị buộc ra đi. Mỗi lần bánh xe xổ số lăn ṿng, lại có thêm nhiều gia đ́nh nữa bị mất nhà cửa. Nhiều, nhiều lắm.
− Chuyện này sẽ được chấm dứt. Khi Tối cao Pháp viện biết vụ kiện đă được đưa ra ṭa, thế nào các quan ṭa cũng ra lệnh cho bang Georgia tuân theo bản án trước đó.
− Các quan ṭa có lệnh mấy đi nữa th́ t́nh h́nh vẫn không thay đổi. Họ không có quyền buộc các bang thi hành lệnh, c̣n ông Jackson th́ lại không yêu cầu.
− Ông Ross đă cùng một doàn đại biểu đến Washington để tiếp xúc với tổng thống Jackson rồi. – Phải chăng ông Ross tin tưởng ông ta sẽ thuyết phục được Jackson giúp đỡ chúng ta khi những người đi trước ông ta đă thất bại?- Blade hỏi, giọng mỉa mai khinh bỉ.- Jackson sẽ không giúp chúng ta đâu. Con đă nghe ông ta nói rồi. Con đă thấy mặt ông ta rồi. Ông ta muốn người Cherokee phải di dời khỏi vùng đất này. Hành động của ông ta rất kiên quyết; ông ta không bỏ ư định của ḿnh đâu. Tăi sao ông ta phải bỏ đă chứ? Ông ta đă thành công trong việc đạt được những hiệp ước mới với người Choctaw, người Greek, người Ckasaw và ngay cả với người Semiole, những hiệp ước này trao đổi đất của họ để lấy vùng đất ở miền Tây. Người Cherokee đơn thương độc mă chống lại ông ta. Chúng ta là một cái gai mà ông ấy muốn ngắt đi.
− Chúng ta có bạn bè trong Quốc Hội, - Ông Shawano nói để nhắc anh nhớ lại điều này.
− Họ cũng chẳng có quyền hành ǵ hơn Ṭa án đâu, nhất là bây giờ, khi Jackson đă thắng cử.- Blade lại bưng ly lên rồi bước đến ḷ sưởi. Anh nh́n ánh lửa trong ḷ sưởi một lát rồi uống một hơi Whiskey.- Con biết điều mà ông Ross muốn đề nghị, ông ta muốn xứ Cherokee được trở thành một tiểu bang của liên bang. Jackson sẽ không bao giờ chấp nhận điều này. Nếu ông Ross nghĩ rằng ông ta sẽ đạt được mơ ước th́ quả là ông ta điên.
− John Ross là lănh tụ của chúng ta.- Ông Shawano bóp chặt tay trên đầu chiếc có thể bịt bạc.
− Nhưng làm lănh tụ là có đường lối đúng hay sao?
− Bố thật đau đớn khi nghe chính con tai bố nói năng thế này. Trong phiên họp Hội đồng vào tháng 1không, khi thấy con đứng vào phe với John Ridge và những người theo ông ta, cố đưa ra đề nghị cử một đoàn đại biểu đến Washington để thương thảo các điều khoản cho một hiệp ước mới, bố nghĩ chắc thế nào con cũng thấy ḿnh sai lầm khi đại đa số trong hội đồng biểu quyết chống lại nhóm con. Thế đứng của John Ross trong việc lập một hiệp ước mới là thế đứng của nhân dân Cherokee.
− Người Cherokee nghe theo lời ông Ross, nhưng ông ta không nói hết sự thật cho họ biết. Ông ta không chịu để tờ Phoenix đăng những tin tức nêu lên sự việc có lợi trong việc di dời. Con không trách ông Elias Bopudinot khi ông này từ nhiệm chức chủ bút tờ báo. Báo chí không đăng những bài bất đồng ư kiến, th́ làm sao người đọc biết được ai phải, ai trái để chọn con đường tốt nhất mà đi? Nếu người dân chỉ nghe một phía th́ thử hỏi có đúng đắn không?- Blade giận dữ hỏi, - Ông Ross cứ hăm dọa những ai ủng hộ chính sách di dời là phản quốc. Con thấy rằng hành động dối lừa quần chúng đang hy vọng, khi không c̣n hy vọng nào nữa, là hành động phản bội lớn.
− Tại sao con nói là không c̣n hy vọng?- Lần đầu tiên ông Shawano ánh lên vẻ nghi ngờ.- Đất đai là của chúng ta. Người ta phải chấp nhận quyền sở hữu này cùảa chúng ta. Chúng ta phải kiên tŕ mới được.
− Kiên tŕ bao lâu nữa?- Blade hỏi.- Hàng ngày, nhân dân ta bị đánh đập, bị cướp bóc, bị lừa đảo và bị làm nhục. Người Georgia không bằng ḷng lấy nhà chúng ta, lấy đất chúng ta, lấy tài sản chúng ta thôi đâu, mà họ c̣n lấy ḷng kiêu hănh và danh dự của chúng ta nữa. John Ross khuyên chúng ta phải đoàn kết, phải cố giữ lấy đất chúng ta. Nhưng bằng giá nào, thưa bố? Chúng ta lấy giá nào để trả cho chiến công này? Phải chăng lấy sự suy sụp của toàn dân để trả giá?
− Vậy theo con thi chúng ta nên bỏ mảnh đất này mà di dời về miền Tây chứ ǵ?- Ông Shawano nói, giọng đều đều như thể ông đang suy nghĩ lung lắm.
− Nếu đất nước muốn sống c̣n th́ ta chỉ c̣n con đường này để chọn lựa thôi. Bây giờ, chúng ta phải thương thảo một hiệp ước ngay mới mong có được những điều khoản khả dĩ có lợi cho chúng ta được.
− Không.- Temple xuất hiện nơi ngưỡng cửa, nàng vừa nghe hai bố con nói đến phần cuối cùng, bèn lên tiếng phản đối.- Anh sai lầm rồi.
Sau một thoáng ngần ngừ, Blade quay người nh́n vợ.
− Tại sao? V́ anh không đồng ư với bố em phải không? Nhiều lần em đă biết chuyện này rồi.
− Em không ngờ anh lại là một kẻ phản bội!- Giọng nàng vang lên ngh như lời nguyền rủa và khinh khi.
Blade đứng sững người, lời tối cáo của vợ vang măi bên tai chàng. Chàng giận dữ quay người lại, hắt hết ly rượu vào ḷ sưởi; tiếng rượu cháy xèo xèo trong ḷ phá tan bầu không khí yên lặng nặng nề. Khi chàng nh́n ra ngưỡng cửa lại th́ Temple đă đi mất rồi.
− Nhiều người sẽ nói thế đấy.- ông Shawano lên tiếng cảnh báo.
− Đúng thế!- Blade đồng ư với bố, giọng anh khản đặc trong cổ.- nhưng có người chồng nào muốn nghe vợ nói thế không?
Ông Shawano im lặng không nói năng ǵ. Blade quay lại bước ra khỏi pḥng, đi nhanh dọc hành lang để kịp Temple.anh bước từng hai bậc một lên cầu thang và vào pḥng ngủ chỉ sau nàng mấy giây đồng hồ.
Nàng đă hết xúc động, quay người đứng nh́n chàng, cặp mắt đen long lanh, môi mím chặt.
− Anh muốn cái ǵ?- Nàng hỏi, rồi bỗng ra lệnh.- Anh bước ra khỏi đây! Tôi không có ǵ để nói với kẻ phản bội.
− Khổ thay là anh lại có nhiều chuyện muốn nói với em.- Chàng liếc mắt thấy có bóng người đến gần. Phoebe đến đứng bên cạnh Temple, nàng mặc chiếc áo dài bằng vải sa, đứng thẳng băng, c̣n Phoebe th́ hai mắt tṛn xoe, tay ôm chặt cái áo khoát ngoài của Temple trước ngực. Cô gương mắt nh́n người này rồi nh́n qua người kia. Blade bước lui một bước và mở rộng cửa ra:
− Phoebe, cô ra ngoài đi.
− Phài, cô ra ngoài đi.- Temple lặp lại lời yêu cầu.
Phoebe cẩn thận để cái áo xuống trên ghế, rồi len lén bước ra khỏi cửa. Blade đóng cửa lại.
− C̣n lại hai ta rồi đó. Anh chỉ muốn có thế, phảikhông?- Temple hỏi khi thấy chàng vẫn đứng yên lặng.- Anh cứ việc mặc sức la hét đi và đánh đập tôi đi.
− Anh có bao giờ đánh em khi giận dữ đâu!- Anh nói lớn.- Thế nhưng, có thánh thần chứng giám, em đă cố ư khiêu khích anh. Chắc em biết anh không phải là kẻ đánh đập vợ, nhiều hơn là kẻ phản bội nữa.
− Tôi không biết điều ấy, không biết chút nào hết.- Nàng đáp, ánh mắt vẫn lên án.- Tôi không bao giờ tin anh lại kư hoà ước để giao đất cho người ta. Nhưng tôi đă lầm. Làm sao anh lại giao đất của tổ tiên của chúng ta cho người ta?- Giọng nàng vừa đau đớn, vừa tức giận.
− Bộ em nghĩ anh không yêu quê hương sao? Bộ em nghĩ anh muốn rời bỏ những ngọn đồi, những thung lũng của chúng ta đă có từ ngàn xưa hay sao?
− Đối với anh, quê hương chẳng có nghĩa lư ǵ, nếu không th́ chắc anh đă không muốn từ bỏ quê hương.
− Quê hương chẳng nghĩa lư ǵ với anh cũng như dân tộc ta, Temple à. Điều có ư nghĩa là xứ Cherokee- nhân dân Cherokee. Quê hương chỉ là một mảnh đất, mặc dù mảnh đất này có thể quư giá cho chúng ta đấy. Anh không c̣n chịu đựng được nữa trước cảnh nhân dân ta bị đánh đập, bị chà đạp như thú vật, bị xúc phạm và bị hạ nhục trước mắt gia đ́nh họ, với rất ít hay không có chút hy vọng nào được giải thoát. Nhân dân ta đă bị mất tinh thần, đă ngă ḷng. Họ đă chịu đựng bao lâu trước khi mất hết tinh thần như thế?- Anh cố lập luận cho nàng nghe, nhưng anh thấy nàng không thèm nghe lối lư luận của anh. Bỗng anh quay người, nắm chặt bàn tay phải lại.- Temple, việc xảy ra như thế này là do lỗi của em đấy.
− Lỗi của tôi ư?- Nàng ngạc nhiên hỏi.
− Đúng, v́ lỗi của em. Anh tham gia vào hoạt động chính trị như thế này là v́ em, v́ bố anh và bố em. Anh không muốn dính dáng ǵ với Hội đồng hay là vào chuyện thương thảo. Nhưng chính ba người đă xô đẩy anh vào để gánh lấy trách nhiệm các công việc của xứ sở, không để anh tiếp tục sống cuộc đời độc thân tự do của ḿnh. Bây giờ, anh đă dấn thân vào chính trị, em lại không thích hành động của anh.
− Lúc nào anh cũng t́m lấy con đường dễ dàng để đi.
− Con đường dễ dàng?- Anh cười khi nghe thấy nàng nói câu này, đoạn bước đến đứng ngay trước mặt nàng.- Người phụ nữ tôi yêu đă nh́n tôi với ánh mắt hận thù khinh bỉ và xem tôi là kẻ phản bội. Tôi đă bị mọi người khinh khi và không tin tưởng. Mọi người đă nghi ngờ tôi. Nếu anh muốn con đường dễ dàng, Temple à, th́ chắc anh đă chọn con đường đứng vào phe với John Ross rồi.
Nàng chớp chớp mắt rồi nh́n thẳng vào đôi mắt đăm chiêu của anh. Anh mỉm cười, cơn giân đă tiêu tan, v́ anh thấy nàng đă bắt đầu bớt giận. Nàng biết anh đă nói lên sự thực.
− Temple, - anh đặt một ngón tay dưới cằm nàng, nâng mặt nàng để nh́n vào mắt nàng. Nàng nh́n lại anh, ánh mắt lo lắng, vẫn c̣n hằn nét đau đớn, bàng hoàng.
− Em cứ tự do bất đồng ư kiến với anh, tự do tranh luận với anh bất cứ chiếc ǵ em thích, nhưng em đừng để chuyện như thế này xảy ra giữa chúng ta. Anh yêu em.
− Em yêu anh.- Nàng rơm rớm nước mắt.- Em chỉ ao ước rằng…
− Suỵt, - anh cúi đầu gắn môi vào môi nàng, dịu dàng hôn nàng thật lâu.
Nhưng anh không ôm nàng. Anh để cho nàng quyết định. Phải thế. Anh từ từ đứng thẳng người lên, nh́n nàng và đợi, anh cần có sự quyết định của nàng, anh không muốn ép buộc để rồi hai người phải xa nhau.
− Blade, - nàng gọi, giọng chan chứa t́nh yêu, hai tay lần lên áo anh rồi ôm quanh cổ anh, kéo đầu anh xuống.
Không có ai ép buộc ai, yêu cầu ai. Anh ôm nàng vào ḷng, cảm thấy hai cánh ta nàng siết mạnh quanh người anh và đôi môi thèm khát của nàng. Anh biết chính nỗi lo sợ đă làm cho nàng ôm chặt lấy anh, v́ anh cũng có tâm trạng như thế. Hai người ôm sát lấy nhau để quên hết sợ hăi. Thử hỏi hai người dành cho nỗi đam mê và t́nh yêu được bao lâu, khi họ không ủng hộ nhau và ḷng trung thành với nhau v́ con đường hành động của họ khác nhau?


o0o

 

Pages Previous  1  2  3  4  Next