không gọi cô nghe điện của mẹ ḿnh.
Chào ba mẹ xong, Du gác máy. Ba anh cứ hỏi han về chuyện quản lư
công việc ở nhà hoài. Có t́nh yêu của Hạnh Quân, anh như có thêm
nhiều nhiệt t́nh và nghị lực làm suông sẻ mọi việc, mà vẫn c̣n thời
gian dành cho t́nh yêu của ḿnh nữa ḱa.
Búng khẽ vào cái mũi hơi nhếch một cách trẻ con của Hạnh Quân, anh
măn nguyện.
Như bị đánh thức, cô mở mắt nh́n lên anh ḍ hỏi. Anh nhún vai cười,
lây cái tính bốc đồng của anh, cô nhỏm lên hôn nhanh vào môi anh.
Cái hôn của cô nhanh quá, cứ như trêu ghẹo vậy. Và anh đâu dễ bỏ qua
dịp tốt đến như thế. Giữ lấy cô trong ṿng tay, anh t́m lại môi cô.
Khi cô nằm lại tư thế cũ với đôi má hồng lên v́ hạnh phúc và nhắm
mắt lại thưởng thức đĩa nhạc tiếp. Du rời mắt khỏi cô và nh́n lên,
anh suưt giật ḿnh. Tùng đứng trước cửa pḥng khách nhà anh từ bao
giờ. Hắn nh́n anh bằng cái nh́n trách móc và buồn rầu.
Du nh́n xuống Hạnh Quân vẫn vô tư nằm ngoan trong ḷng anh nghe nhạc
mắt vẫn khép lại tin tưởng. Khẽ khàng đỡ lấy đầu cô đặt xuống nệm
ghế và lách người ra.
Tùng hiểu ư bước ra ngoài sân. Khi đă chắc chắn rằng Hạnh Quân vẫn
ru ḿnh vào thế giới âm nhạc của riêng cô, Du cũng bước ra theo.
Tùng đứng cạnh cái xích đu chờ đợi anh như dáng vẻ một quan ṭa. Du
đến gần bạn, lặng thinh tựa lưng vào tường và hút thuốc.
Không thấy anh phân trần ǵ, Tùng càng thêm nóng nảy, anh đành lên
tiếng trước.
- Mày giải thích sao về chuyện này.
Gắn một điếu thuốc trên môi, Du châm lửa. Anh hỏi lại qua làn khói
đầu.
- Mày muốn nói ǵ?
Thái độ của anh làm cho Tùng điên tiết nhưng phải cố gắng để nói cho
rơ.
- Mày quá biết tao nói ǵ mà.
Du vẫn im lặng và uể oải rít thuốc. Tùng xua tay đẩy bớt làn khói
thuốc kia đi, nói giọng bực bội.
- Mày đă hứa rồi c̣n ǵ!
- Tao hứa ǵ vậy?
- Mày đừng nói là chưa từng hứa với tao rằng sẽ không làm hại Hạnh
Quân. Mày đă hứa rằng không ham số tiền thừa kế quỉ quái đó mà. C̣n
một hai bảo tao rằng chỉ xem cô ấy như đứa em gái.
Tùng bĩu môi mỉa mai.
- Em gái mà như vậy à? Mày nói đi. Tính tự ái, cao ngạo của mày đâu
rồi. Tại sao lại cũng v́ tiền mà nhúng tay vào những chuyện xấu xa
này?
Du vẫn không nói ǵ, vẫn lặng lẽ rít thuốc. Chỉ có đôi lông mày khẽ
cau lại buồn phiền.
Tùng vẫn trách móc nặng nề
- Xưa nay mày vẫn thờ ơ đùa giỡn với t́nh yêu của bao cô gái, nhưng
tao không trách mày. Mày có qua lại rồi bỏ rơi cả trăm cô kiểu đó
tao cũng mặc kệ. Nhưng ở đây là chuyện khác. Nếu v́ tiền, v́ ham
thực hiện cái hoài bảo về sự nghiệp, thực hiện cái tham vọng hăo
huyền đó mà mày rù quyến Hạnh Quân, dùng một cô gái tội nghiệp này
làm vật thế thân để đạt được mục đích th́ mày thật đă không c̣n là
mày nữa. Bạn bè nghĩ sao khi biết chuyện tệ hại của mày?
Du cười nhạt.
- Mắng chửi đă quá nhỉ?
Thấy Du đă chịu lên tiếng. Tùng nh́n anh chờ đợi, nheo mắt nh́n điếu
thuốc đang âm ỉ cháy trên tay, Du chậm răi:
- Mày hiểu lầm rồi, tao không nghĩ đến số tiền đó. Tao không muốn có
nó – Nh́n vào mắt bạn, anh hỏi – Có tin lời tao nói không?
Trước ánh mắt sắc bén của anh, Tùng ngập ngừng gật đầu, và như thấy
cái gật đầu ấy có phần dễ dăi quá nên anh lại thắc mắc.
- Th́… tao cũng tin mày, nhưng nếu mày không thật t́nh với Hạnh
Quân…
- Sao mày biết tao không thật t́nh – Du ngắt lời cộc lốc.
Tùng chợt trợn mắt kinh ngạc. Du đă định nói tiếp, chợt phát hiện
cái nh́n của hắn không chiếu vào anh mà dường như vào chếch vai anh.
Anh lo lắng quay sang.
Nỗi lo sợ của anh đă biến thành sự thật, Hạnh Quân đứng đấy. Ánh mắt
sững sờ, ngơ ngác của cô lia từ Tùng sang anh trong niềm hoang mang
tột cùng.
Ném về Tùng cái nh́n tức giận, Du ngập ngừng bước lại gần cô, nhưng
cô hiện tại như con thú bị tên, cô lùi lại tránh né.
- Quân!
Anh cố gắng gọi cô một cách dịu dàng nhất, nhưng rồi lại nín bặt
không biết phải giải thích tiếp cho cô ra sao với những câu chuyện
khúc mắc tệ hại này.
Nước mắt của Hạnh Quân ngập đầy mi, cô phải cố nén để không phải rơi
lệ v́ yếu ḷng trước vẻ thành khẩn như thật của Du. Cô quay người.
Du hốt hoảng chồm tới giữ lấy cô, cuống cuồng hỏi.
- Quân, Quân ơi, đừng bỏ đi. Anh thật sự yêu em mà. Hăy tin anh. Anh
không hề đùa giỡn với t́nh yêu của em đâu.
Đau đớn nh́n anh, Hạnh Quân không thể phân biệt được đâu là sự thật,
lời nói của anh, ánh mắt gần như tuyệt vọng của anh hay những lời
đối thoại trần trụi khi năy giữa anh và Tùng.
- Buông em ra đi Du – Cố kềm nước mắt cô nhỏ nhẹ nói.
- Không bao giờ – Du vội vă nói – hăy để anh giải thích mọi chuyện
với em đă… Anh….
Cô im lặng chờ đợi như chờ đợi nghe thêm những lời dối trá khác của
anh. Du lặng người đi khi nhận ra điều đó.
Hạnh Quân cười nhạt.
- Anh bảo cần phải giải thích à. Cứ nói thử ra đi.
Anh cay đắng lặng câm. Cô nói chậm răi.
- Nếu không c̣n ǵ để nói nữa, th́ hăy buông em ra đi thôi, Du
à. Em
hiểu rơ anh rồi và không hề trách hờn ǵ. Để em về. Có c̣n ǵ đâu mà
níu kéo.
Câu nói lạnh nhạt của cô như lưỡi dao sắc cứa sâu vào da thịt. Du
nhăn mặt đau đớn, và rồi bất lực buông xuôi tay.
Hạnh Quân đi khuất, không hề ngoảnh lại, anh vẫn tê dại không làm
một cử chỉ ǵ ngăn cản cô nữa.
Khi cô đă đi rồi, măi một lúc sau anh mới quay lại nh́n Tùng và
nhếch một nụ cười lạnh nhạt.
- Quân đi rồi. Bây giờ th́ cô ấy đủ ghê tởm tao rồi, mày vừa ư chứ?
Anh chuệnh choạng vào nhà. Tùng hoang mang đứng thừ người ra. Có
tiếng đổ vỡ trong pḥng làm Tùng giật ḿnh.
Tùng cứ loay hoay ngơ ngác, Du đang điên cuồng đập phá trong pḥng
khách. Thằng bạn của anh phát điên rồi ư? Chẳng lẽ nó thật sự yêu
thương cô gái đó? chẳng lẽ anh lại sai khi cứ theo dơi cuộc t́nh này
và hôm nay cố t́nh khơi dậy chuyện cũ? Chẳng lẽ anh đă sai lầm? Du
đă thật vướng vào một t́nh yêu như đùa thế này? Nó thật đang nếm
trải nổi đau khi yêu bằng một t́nh yêu chân thật nhất?
o0o
Ban giám đốc công ty Đức Hạnh đang họp th́ cửa pḥng vụt mở. Mai
Tiên mặc bộ váy áo ngắn đỏ chói nghênh ngang bước vào.
Ông Đức bối rối cụp mắt xuống, những người c̣n lại cau mặt khó chịu,
duy chỉ có bà Hạnh vẫn thản nhiên một cách mệt mỏi, buồn phiền.
- Tôi muốn nói chuyện với ông bà – Mai Tiên hất mặt nói.
Ông Đức liếc nh́n vợ e ngại. Bà cười nhạt rồi gật đầu ra hiệu cho
những người khác rời pḥng.
Khi cánh cửa đă khép lại Mai Tiên chọn ngồi vào một chỗ thích hợp.
Cô bắt chéo chân và ngậm một điếu thuốc trong pḥng họp kín khiến
ông Đức hơi nhăn nhó. Gương mặt bà Hạnh vẫn kín bưng.
- Tôi đến đây để đ̣i hỏi lẽ phải – Mai Tiên lên tiếng – Tôi muốn ông
thu hồi quyết định cắt hợp đồng. Bà Hạnh phải sắp xếp cho tôi làm
mẫu chính trong buổi biểu diễn tuần sau. Chương tŕnh quảng cáo cũng
phải sửa tên tôi thay v́ hai con Bích Lan và Kim Uyên mọi rợ đó.
Khẽ nhướng mày, bà Hạnh cười nhẹ.
- Quyết định cắt hợp đồng làm việc của cô là do tôi chủ trương, và
mặc dù chỉ làm chung cô mấy tháng nhưng cô cũng biết tính tôi. Cô
thử nói xem điều ǵ có thể làm cho tôi thay đổi quyết định này?
Mai Tiên có vẻ đắc ư khi được hỏi, cô hươ tay cầm điếu thuốc một
cách kiểu cách trả lời.
- Bà nhất định phải thay đổi quyết định ấy và phải chấp nhận tôi vào
vị trí chính thôi. Bởi v́…
Cô chồm lên mặt bàn gằn từng tiếng
- Bởi v́ tránh tai tiếng cho ông chồng của bà.
Cô bĩu môi:
- Nói huỵch tẹt ra cho rồi nhé bà Hạnh. Tôi với bà vốn dĩ biết quá
rơ lư do v́ sao có cái quyết định đột ngột này. Tôi cũng phục là bà
tài. Ông Đức ăn vụng cũng khéo chùi mép lắm mà cũng bị bà phát hiện
nhưng cuối cùng bà cũng đừng ḥng đẩy con này đi nếu không chịu làm
theo yêu sách của con này.
Ông Đức vừa sượng sùng vừa tức giận nhưng không dám phát tiết vào
đâu.
Mai Tiên cười khảy:
- Nói thật nhe, tôi cũng chả ham ǵ làm người mẫu cho công ty này,
đây chỉ là một cái bàn đạp của tôi thôi. Mộng ước của tôi là điện
ảnh ḱa. Cho nên bà hăy chịu khó ch́u ư tôi lần này, lăng xê tôi cho
ngon lành để những đạo diễn có dịp để ư tôi. Nếu không… bà đoán được
chứ? Nếu không, tôi sẽ rêu rao là chuyện ông Đức dan díu với tôi coi
ai mất mặt cho biết!
Bà Hạnh bật cười, bà nh́n Mai Tiên với vẻ tội nghiệp.
- Nói dông dài năy giờ, bây giờ cô mới giở câu hăm dọa đó ra để uy
hiếp tôi?
- Đúng vậy – Mai Tiên cao giọng – Nếu bà không đáp ứng yêu cầu của
tôi, tôi sẽ lật ngửa những quân bài ra. Mọi người sẽ hiểu rơ, biết
rơ chuyện này.
Ông Đức hơi tái mặt c̣n bà Hạnh th́ vẫn tủm tỉm cười.
- Có lẽ cô định làm thế thật đấy.
- Chứ c̣n ǵ nữa!
Bà Hạnh gật đầu:
- Vậy th́ làm đi!
Mai Tiên nín bặt trợn mắt nh́n bà. Bà thản nhiên nh́n trả với nụ
cười nhẹ trên môi.
- Bà… bà dám thách tôi à?
- Sao lại không nhỉ?
- Như vậy… là ư ǵ?
Bà Hạnh nhún vai:
- Cô quên mất ḿnh là ai rồi. Một cô cựu Á hậu vùng biển có chút
tiếng tăm nhưng không tài cán ǵ và chưa có sự nghiệp ǵ. Cô hăm dọa
tôi rằng sẽ rêu rao khắp thành phố này coi ai mất mặt cho biết ư? Cô
có nghĩ đến chuyện chúng tôi mất mặt th́ cô cũng bị tai tiếng? Ai sẽ
lại mời cô về làm việc khi cô có thành tích vụng trộm với ông chủ
của ḿnh? Nếu cô thực hiện lời hăm dọa này, họa chăng một vài ông
đạo diễn để ư đến cô thật và mời cô đi đóng phim, lúc ấy đừng buồn
v́ là phim dở.
Mai Tiên nghẹn lời:
- Bà… bà hăm dọa ngược lại tôi à? Bà không sợ đến chuyện người ta sẽ
cười vào mặt bà và ông chồng bà nữa v́ chuyện này hay sao?
- Tôi bất cần. Ai sẽ cười tôi khi đàn bà chịu nhiều đau khổ khi
chồng ḿnh vui vẻ bên ngoài? C̣n ông ấy ư? Ông đă chấp nhận lao theo
cuộc phiêu lưu t́nh ái của cô tức là cũng chấp nhận có ngày bị phát
hiện và tai tiếng rồi.
Mai Tiên hoang mang, tức tối hết nh́n bà rồi lại nh́n ông Đức, ông
xấu hổ lảng đi.
Cuối cùng cô cũng nhận thức được rằng ḿnh thua cuộc. Nếu làm lớn
chuyện, cô chắc sẽ mất luôn cơ hội trụ tại thành phố này. Cô thua
cuộc thật rồi.
Chỉ tay vào mặt bà Hạnh, cô gằn giọng:
- Bà giỏi lắm, hăy đợi đó. Nếu có dịp tôi thề là phải làm cho bà
khóc hận phải van xin tôi v́ chuyện này.
Quay ngoắt người bỏ đi, Mai Tiên không nghe thấy tiếng thở dài nhẹ
nhơm cả buồn rầu của bà Hạnh sau khi cửa đóng lại.
Bà đă cố xem như đây là cuộc thương lượng cố dành phần lợi nhất
giống như những cuộc đàm phán họp hành trong kinh doanh. Bà đă cố
lạnh lùng phân tích mọi việc cho Mai Tiên phải khuất phục.
Những thắng lợi khác trong họp hành làm ăn bà đều hoan hỉ, vui vẻ,
nhưng thắng lợi của trận đấu trí năo nề này làm bà căng thẳng đến
tận cùng.
Giờ đây, bà mệt mỏi ngồi đó. chán nản với tất cả. Người đàn ông ngồi
kế bên bà là người chồng mà hơn hai mươi năm bà luôn tin cậy.
Suốt buổi đối thoại với Mai Tiên bà không hề liếc qua ông lấy một
lần. Vẻ hèn nhát và nhẫn nhục của ông lúc này làm bà chợt phát hiện
ra ở ông một con người xa lạ quá, tầm thường quá.
Bà nhếch nụ cười buồn. Cuộc hôn nhân này tất nhiên bà vẫn giữ nguyên
đấy. Bà vốn rất sĩ diện mà. Tội nghiệp Mai Tiên! Cô ta nói bậy mà
đúng đó chớ. Bà thầm ghét những lời xầm x́, bàn tán, những ánh mắt
nửa hả hê nửa thương hại.
Người ta nói vợ chồng lâu năm hết t́nh th́ c̣n nghĩa. Bà lại đắng
cay nhận ra bà cũng chả c̣n nợ Ông món nợ nghĩa t́nh nào.
Phải! Cuộc hôn nhân này, bà vẫn giữ. Mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng bà
làm vậy chỉ v́ bà v́ Hạnh Quân, đứa con gái duy nhất của bà mà thôi.
C̣n ông Đức ư? Giờ đây, ngoài công ty Đức Hạnh và con gái là mối
quan tâm chủ yếu. Vai tṛ "chồng" của ông có lẽ sẽ “hạ bậc” nhiều
rồi.
o0o
Thắt lại đôi bím tóc, cầm lấy thỏi son, Hạnh Quân bỗng khựng người
khi nh́n trên tay, đây là thỏi son Du tặng cô, Anh bảo đă chọn lâu
lắm và đoán chắc rằng màu hồng nhạt này sẽ hợp với cô. Và rồi những
lần sau đó đi với anh, cô dùng màu son này, anh cũng hài ḷng bảo
môi cô ngon quá, anh chỉ muốn hôn măi thôi.
Ngẩng lên soi bóng vào kiếng, Hạnh Quân hít mũi mấy cái, chùi nhanh
nước mắt vừa hoen bờ mi và những kỷ niệm lại ùa về.
Cô thầm trách ḿnh yếu ḷng và khờ dại, nhưng rồi lại không thể kềm
được ḷng ḿnh, cô bật dậy khóc.
Cô nhớ anh quá, nhớ từng nụ cười, giọng nói, từng cái chau mày, nhăn
mặt của anh. Nhớ anh đă luôn ch́u chuộng cô ra sao, nâng niu cô ra
sao. Và nhớ cả những nụ hôn nồng ấm của anh làm cô hạnh phúc dường
nào.
Những giây phút ngọt ngào đă qua sao mà ngắn ngủi, phù du quá. Cô đă
như thăng hoa trong t́nh yêu của anh để rồi bất chợt trở về kết cuộc
đau ḷng.
Cô đă xa anh bao lâu rồi, cô không biết nữa. Chỉ hiểu rằng thật khổ
sở khi phải tiếp tục sống mà không có anh. Chỉ nhận ra rằng anh cần
thiết với cô biết chừng nào. Cô đă khóc rất nhiều. Âm thầm mà khóc,
thổn thức mà khóc khi chỉ có riêng ḿnh trong pḥng.
Dạo gần đây dường như mọi người trong gia đ́nh cô đều có một tâm sự
riêng không thể bày tỏ với ai, không khí trong nhà càng buồn lặng lẽ.
Mẹ không hỏi cô nhiều về chuyện của Du, nhưng có lẽ linh tính phụ nữ
giúp bà đoán được nỗi buồn của cô. Bà khuyên cô đi chung với bạn bè
cho thoải mái hơn.
Sờ tay lên viền mắt, cô thở dài. Hậu quả của những lần khóc thầm là
đôi mắt quầng thâm và ưu buồn này đây.
Hạnh Quân nghe lời mẹ Có lẽ cô sẽ khuây khỏa hơn là cứ măi ở trong
pḥng xót xa cho mối t́nh không trọn của ḿnh.
Nh́n đồng hồ trên tay, đă bảy giờ rồi. Có lẽ Văn đă đến và chờ cô
dưới nhà. Hạnh Quân khoác cái áo jean ngắn bên ngoài, cô xuống lầu.
Buổi tối đi chơi của nhóm nhạc ăn mừng hợp đồng lưu diễn ở Hà Nội và Đà
Nẵng không được sôi nổi lắm. Đă vậy, trên đường về, một cơn mưa bất
chợt khiến cả bọn lạc nhau. Theo sát Hạnh Quân nên Văn cũng tấp xe
vào lề trú mưa với cô.
Đứng dưới hiên của một cửa hiệu đă đóng cửa, Văn cằn nhằn:
- Khi năy cố thuyết phục Hạnh Quân đi chung xe với Văn đi, mà không
chịu, cứ bướng bỉnh đi xe riêng. Bây giờ Hạnh Quân thấy đó, ḿnh lạc
tụi Trung Hà, lại thêm hai chiếc xe cồng kềnh quá trời.
Mặc cho Văn nhằn nhừ, cô chỉ cười và ngắm mưa.
Cơn mưa ngớt một chút, rồi lại lớn hơn và có vẻ như sẽ mưa hoài suốt
đêm vậy. Gió đêm thật lạnh.
Liếc thấy ánh đèn màu hắt ra hấp dẫn ở gần đấy. Văn đề nghị.
- Hạnh Quân nè, mưa không biết bao giờ mới tạnh, hay ḿnh vào cái
quán bên cạnh uống café trú mưa đi.
Hạnh Quân ngần ngừ một chút rồi gật đầu.
- Cũng được.
Cả hai đẩy xe qua băi xe có mái che sát đó. Gió thổi hạt mưa bay mờ
trời. Hạnh Quân không để ư đến một chiếc xe mui trần quen thuộc đang
phơi ḿnh trong mưa gió trước cửa quán.
Đẩy cửa bước vào trong rồi cả hai mới phát hiện ra đây không phải là
quán café. Khung cảnh và vẻ ngoài của khách khứa cho họ biết đây là
một quán rượu th́ đúng hơn.
Quầy bar chưng những chai rượu đủ kiểu đẹp mắt. Có một vài người
khách ở quầy. C̣n lại là khách rải rác ở các bàn xung quanh. Nam có,
nữ có, đa số cầm thuốc lá trên tay. Họ ngồi thoải mái, cười gịn,
tranh căi hay nghe nhạc bằng một thái độ hơi kích động.
Hạnh Quân và cả Văn hơi ngần ngừ ở ngưỡng cửa. Văn trấn an cô.
- Là quán bar, nhưng không sao đâu Hạnh Quân. Nếu không uống rượu,
ta cũng có thể gọi món khác đợi mưa ngớt th́ về.
Cô gật đầu, theo anh vào một cái bàn trống trong góc.
Quán có máy lạnh nên những giot nước mưa thấm chút ít vào tóc khiến
cô rùng ḿnh thu người lại. Cô mừng v́ có mặc thêm áo khoác, nếu
không chắc phải run cằm cặp lên lúc này.
Café sữa nóng cho hai người được mang đến, th́ một giọng nói khá
quen thuộc vang lên chế giễu.
- Coi ḱa, café và sữa nóng à tưởng cô con gái cưng của giám đốc
công ty Đức Hoà phải là dân chơi tầm cỡ chớ, ai ngờ c̣n thèm sữa mẹ thế
này.
Hạnh Quân ngẩng mặt lên nh́n. Mai Tiên đang đứng trước bàn cô, bộ
váy ngắn xanh lá cây thật chỏi với mái tóc đỏ hung và đôi môi màu
ch́ đen.
Cách nói của Mai Tiên làm Hạnh Quân ngạc nhiên, cô nhíu mày:
- Chị… nói như vậy là sao?
Mai Tiên đổi tư thế đứng với một vẻ hơi loạng choạng. Ánh mắt lờ đờ
nhếch lên
- Giả ngây không hiểu à? Từ đàng kia bà chị mày đă dơi mắt theo mày
ngay từ khi mày đẩy cửa vào ḱa. Theo trai vào quán rượu gặp người
quen th́ lại giả đạo đức lắm, ngoan hiền lắm vậy. Dởm!
Hạnh Quân giận tái mặt. Cô ngăn khi Văn đứng dậy định đuổi Mai Tiên
đi. Chờ anh hậm hực ngồi xuống, cô b́nh tĩnh nói.
- Không hiểu tại sao chị lại hạ nhục tôi như vậy. Có lẽ chị say rồi,
nên đi đi th́ hơn.
- Cái ǵ? – Mai Tiên chống một tay xuống bàn, giọng khàn đi – mày
cho là tao say à? Hay mày xấu hổ v́ bị người quen bắt gặp? Cho mày
biết, ở đây không phải chỉ có ḿnh tao biết mày thôi đâu. C̣n một
người quen nữa của mày đang gục lên gục xuống ở đàng quầy kia ḱa.
Hắn đă lê la ở đây suốt từ chiều đến giờ rồi. Say bét nhè mà cũng
c̣n kênh kiệu làm cao không thèm mở miệng với tao dù chỉ một câu.
Mày coi có hách quá không?
Chồm người lại sát gương mặt Hạnh Quân, cô ta cười khảy nói vung vít
tiếp.
- Mày có biết không, hắn cùng Tùng là bồ của tao, cùng Tùng đưa đón
tao như một người t́nh điệu nghệ. Vậy mà bây giờ, v́ cái ǵ mà hắn
lại ghẻ lạnh với tao như vậy? chẳng lẽ là v́ mày à? Ngày trước anh
ta biến mất không nói một lời khi tao quyết định dự thi hoa hậu. Tao
c̣n cho là lúc ấy tao vụng về, và đẩy đưa với những đeo bám tán tỉnh
của đàn ông khác. Nhưng c̣n bây giờ, hắn chú ư con nhỏ ngốc nghếch
quanh năm bám váy mẹ là mày, th́ mày có khác ǵ tao đâu. Cũng lén
lút hẹn ḥ với kép khác đó thôi, có phải là gái ngoan nữa đâu mà nói.
Mai Tiên cười phá lên nghiêng ngả trên đôi guốc cao gót. Cô ta bỏ đi
sau khi buông lại một câu lè nhè khác.
- Có cần tao nói cho mày biết hắn là ai không? Hay để tao tới bảo
hắn biết, để đánh thức cái đầu mê muội, làm phách của hắn?
Văn nh́n theo Mai Tiên với ánh mắt bực bội. C̣n Hạnh Quân, cô ngồi
lặng đi, ḷng quặn thắt. Cô đă biết “người quen” mà Mai Tiên vừa nói
là ai rồi? Có thể là anh không? Sao lại say sưa tệ hại vậy? Có thể
là anh không khi sự mực thước, tính trầm lặng đă biến mất để thay
đổi cho cách sống buông trôi này?
Có tiếng đổ vở của ly tách từ quầy. Tiếng chửi của Mai Tiên và bóng
vài người đàn ông thấp thoáng như đang can gián một trận căi cọ hay
xô xát.
Hạnh Quân mím môi đứng phắt dậy, cô bảo Văn:
- Văn về trước đi. Hạnh Quân có việc cần phải làm.
Văn hốt hoảng chụp tay cô không kịp, lo lắng chạy theo cô đến đám
người lố nhố ở quầy bar.
Mai Tiên đang lải nhải những câu chửi rủa người đàn ông say đang bị
kềm giữ bởi hai người khác.
- Mày không cho tao nhắc đến tên con đó à? Mày quí nó lắm chứ ǵ? Đồ
mù! Mày không mở mắt ra mà nh́n cho rơ nó là hạng người ǵ? đẹp đẽ
ǵ hơn tao mà mày phải nổi khùng lên như vậy?
Hạnh Quân vẹt đám người ấy ra và chen vào. Nâng mặt người đàn ông
xốc xếch trong cái áo sơ mi đen nhăn nhúm kia lên, cô hốt hoảng suưt
bật tiếng kêu.
Đúng là Du đang ở trước mặt cô. Máu từ đầu, chảy thành vệt trên mặt
anh.
- Tại sao lại như thế này?
Một nhân viên đứng trong quầy bar đáp lời cô tức th́.
- Th́ cái con xấu xa kia ḱa. Không biết nó nói cái ǵ mà ông nổi
quạu thiếu điều muốn đánh nó. Chẳng biết thằng cha nào binh con nhỏ,
trong lúc người ta can lại giáng cái chai rượu mới khui để ở trên
quầy vô đầu ổng. Chai rượu c̣n mới nguyên mà đă…
Hạnh Quân gỡ tay hai người đang giữ lấy Du. Cô nghiêm trang:
- Anh ấy là bạn tôi. Tôi sẽ đưa anh ấy về. Các anh thả tay ra đi.
Họ đưa mắt nh́n nhau rồi nghe theo lời cô.
Du hầu như đổ vật vào người Hạnh Quân. Nếu không kịp dựa vào quầy,
có lẽ cô đă ngă lăn ra đất mất trước sức nặng và thân h́nh to lớn
của anh.
Văn chen vào nhăn nhó:
- Hạnh Quân, sao lại…
- Hạnh Quân phải giúp anh Du đă…. - cô ngắt lời Văn.
Mượn bông băng của quán, cô đỡ Du ngồi xuống ghế thấp, băng vội để
cầm máu cho anh.
Du nhướng cặp mắt lên lè nhè:
- Hạnh Quân, có phải là em không?
- Em đây. Anh ráng tỉnh táo đi. Em sẽ đưa anh về – Cô nói nhanh và
quả quyết trong khi vẫn quấn dây băng.
Du cười ngây dại:
- Anh tỉnh, anh tỉnh mà, Quân. Em thấy đó, anh uống bao nhiêu cũng
không có say đâu. Anh c̣n đánh nhau được nữa mà.
Đỡ anh đứng lên, để anh dựa vào một bên vai ḿnh, cô phớt lờ những
ánh mắt to mở xung quanh, cố đưa anh ra cửa.
Văn lừng khừng nửa muốn cản cô đừng rước phiền phức vào người như
thế này, nửa lại muốn giúp cô một tay, th́ một nhân viên của quán đă
chận anh lại.
- Xin lỗi anh, ông khách đó chưa thanh toán tiền, và… cả bàn của anh
nữa.
Văn bực bội móc bóp ra, hóa đơn của bàn Hạnh Quân làm anh trợn mắt
kinh sợ. Anh vừa rút tiền trả vừa nghiến răng rủa thầm:
- Thằng cha say khốn kiếp. Uống rượu mạnh nhiều thế này không gục
chết luôn cho rồi đi. Hắn đă phá hỏng buổi tối lăng mạn của ḿnh,
c̣n để hoá đơn ở lại nữa chứ. Món nợ này nhất định phải t́m hắn mà
đ̣i mới được.
Xếp hóa đơn cất kỹ vào ví, Văn vội vă ra ngoài. Mưa vẫn c̣n rơi chưa
dứt. Hạnh Quân đă lấy xe, cô đang thuyết phục Du để cô chở.
Văn bước lại bên cô can:
- Trời vẫn c̣n đang mưa mà. Hạnh Quân không thể chạy xe gắn máy mà
chở một người say đến ngă nghiêng quên cả trời đất như thế này được.
Hạnh Quân chưa kịp trả lời th́ Du nhăn mặt và hơi đảo người, cô vội
đỡ lấy anh. Ai ngờ Du đang cơn buồn nôn, cô lănh ngay lấy, làm dơ
khắp từ vai xuống thân cái áo khoác của cô.
Văn kêu lên giận dữ:
- Đó, Hạnh Quân thấy chưa, đă đủ tởm chưa? Cứ bỏ quách ông say sưa
này trong quán. Tốt bụng th́ điện thoại bảo người nhà họ lên rước
về. Chứ tội ǵ Hạnh Quân phải gánh lấy cái của nợ này cho thêm bực
bội, gớm ghiếc.
Hạnh Quân quay phắt lại la lên:
- Anh nói đủ chưa? Tôi nhất định đưa Du về. Lấy quyền ǵ anh mắng
nhiếc anh ấy và ngăn cấm tôi? Anh về đi, mặc kệ tôi.
Không màng đến vết dơ tanh hôi trên vai áo, không nh́n lại nét mặt
tức tối của Văn, cô nắm tay Du dịu giọng:
- Lên xe đi Du, em sẽ đưa anh về, em sẽ cố đưa anh về nhà. Yên tâm
đi.
Không biết có phải nôn ra nhẹ người hơn hay nước mưa rơi ướt làm Du
tỉnh táo đôi chút, anh có vẻ thực sự nhận ra cô.
Khi cô nhoẻn miệng cười khuyến khích, anh im lặng ngồi vào yên sau.
Hạnh Quân cho xe chạy đi, để lại Văn đứng như trời trồng giữa băi xe.
Cô phải cố kềm tay lái, chưa bao giờ cô chở ở yên sau một người, lại
là đàn ông với sức vóc to cao, mạnh khỏe. Thường ngày tay lái của cô
hơi yếu, đi đâu với bạn bè, họ đều giành phần chở. Giờ đây, cô phải
cố gồng tay lái v́ đường mưa trơn, v́ chở nặng, và v́ đằng sau cô là
một người say, có thể ngật ngưỡng làm cô té ngă lúc nào không chừng.
Đang căng mắt ra nh́n đường giữa lúc mưa mờ trời, cô giật thót cả
người v́ đôi tay anh đột nhiên ôm lấy eo cô, anh áp người vào lưng
cô thật âu yếm.
Hạnh Quân lúng túng định gỡ tay anh ra, nhưng rồi cô chùn taỵ Anh đă
kêu tên cô thật tha thiết, thật đau đớn quá.
Nước mắt cô lại chợt tuôn ra, nhạt nḥa theo những hạt mưa hắt lên
mặt. Anh đang say hay anh đang tỉnh? Anh đang sống thật hay anh dối
lừa? Cô xót xa nghe tên ḿnh ngân nga thê thiết với giọng trầm buồn
của anh, xót xa v́ âm thanh thân quen ấy vẫn đủ sức làm cô tê dại
cơi ḷng, đủ sức làm cô rơi lệ.
Mặc cho anh đang say hay tỉnh. Hạnh Quân vẫn để yên thân ḿnh trong
ṿng tay anh. Đôi vai nhỏ bé của cô không c̣n chốc chốc phải run lên
v́ lạnh nữa. Hơi ấm từ người anh làm cô tự tin hơn khi chạy xe trong
mưa, trong đêm.
o0o
Du thức giấc v́ một tia náng rơi vào khung cửa sổ làm
chói mắt. Đưa tay che luồng ánh sáng đó, anh định nhỏm dậy, nhưng
lại ngă xuống, nhăn mặt v́ đầu anh như búa bổ.
Nghiêng người tránh tia nắng hắt quái ác, anh lười biếng xuống
giường. Hôm qua anh lại say. Những ngày gần đây hầu như thế.
Người ta bảo rượu có thể giúp ta quên được. Du muốn t́m quên lăng,
nhưng không hiểu sao anh lại càng uống chỉ càng say, mà càng say anh
lại càng nhớ nhiều hơn.
Hai tay luồn vào tóc, Du như muốn làm dịu bớt cơn nhức đầu dai dẳng.
Anh tặc lưỡi. Hôm qua có lẽ anh uống quá nhiều. Nhiều đến nỗi dường
như anh c̣n nhớ ḿnh đă ảo tưởng rằng có cô bên cạnh, mỉm cười một
nụ cười thật xinh với anh và bảo rằng sẽ trở về bên anh măi măi.
Du cười chua xót, chỉ là một cơn mộng ảo mà thôi.
Chợt tay anh như vướng một cái ǵ cồm cộm ở góc trán. Anh sờ lại và
nhíu mày ngạc nhiên khi quay người soi vào kiếng.
Một miếng băng gạc ư? Quả thật một miếng băng gạc đă gọn gàng nằm
đó, được đính bởi hai miếng băng dán.
Có một tiếng động lớn ở dưới nhà, Du nín thở trợn mắt nh́n quanh
ḿnh. Rồi như kịp với tia suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, anh tuôn
chạy xuống lầu và xông thẳng vào pḥng ăn.
Hạnh Quân giật ḿnh trước sự xuất hiện đột ngột của Du. C̣n anh, anh
cũng sững sờ đứng trơ ra ở giữa pḥng.
Đúng là cô rồi. Là cô bằng xương bằng thịt không phải mộng ảo, không
phải anh mê sảng.
Chỉ là cô đang đứng trước mặt anh mà. Cô mặc một cái áo sơ mi củ của
anh. Cái sơ mi rộng và dài chấm đầu gối cô, giống như một cái đầm
thùng th́nh, trông rất ngộ nghĩnh.
Anh cứ đứng khờ mặt ra đó ngó cô trân trân, như sợ chớp mắt là bóng
h́nh cô sẽ biến mất, như sợ bóng cô tiên nhỏ trước mặt sẽ vụt đi.
Và cô, cô có b́nh tĩnh ǵ hơn anh đâu, cô cứ loay hoay măi để cuối
cùng hắng giọng bật ra một câu nói hy hữu.
- Cái đĩa to bị … em làm bể rồi.
- Ờ - Du đáp một cách máy móc.
Liếc mắt xuống những mảnh vỡ dưới sàn, anh cũng có thể biết rồi,
nhưng c̣n cái giọng nói dễ thương của cô, trời ơi, hàng đêm anh đều
mơ ước nghe được âm thanh này. Câu nói của cô bây giờ quư giá với
anh biết chừng nào. Có rớt bể thêm hết chục cái đĩa Pháp đó mà được
nghe thêm đủ chục câu "thông báo" ngọt ngào ấy anh cũng vui ḷng.
Phút bối rối rồi cũng lắng dịu, Hạnh Quân tự nhắc ḿnh theo đúng lập
trường mà đêm qua cô đă cân nhắc. Cô hằng giọng chỉ tay vào đĩa
trứng ốp la chiên jambon trên bàn.
- Em đă làm điểm tâm cho anh rồi. Anh rửa mặt rồi ra dùng.
Du sực tỉnh, anh quay người vào pḥng rửa mặt. Nhưng chỉ mới mấy
bước, anh đă hấp tấp quay lại.
- Với em chứ?
- Hả – Hạnh Quân ngạc nhiên – Anh nói ǵ?
- Em cũng ăn sáng với anh chứ?
- Th́… dạ…
Mỉm cười hài ḷng, Du phóng đi để lại cô ngơ ngác nh́n theo, rồi tủm
tỉm cười. Gần ba mươi tuổi rồi, vậy mà đôi lúc cô thấy anh như trẻ
nít vậy.
Vừa thu dọn xong mấy mảnh vỡ, th́ cô đă thấy anh tề chỉnh, sáng sủa
trước mặt.
- Anh ngồi vào bàn trước đi, em rửa tay đă.
Anh cười, mắt nh́n cô nồng ấm:
- Em rửa tay đi, anh sẽ đợi.
Ánh mắt say đắm của anh làm cô muốn rụng cả tim. Thoa xà pḥng lên
tay bên bồn rửa, cô đến gai người v́ biết chắc ánh mắt ấy vẫn dơi
theo sau lưng ḿnh.
Thầm trách cho cái nghị lực sớm bị anh làm tiêu hao, cô hít một hơi
dài, lau khô tay rồi can đảm quay lại.
Du kéo ghế ngồi cho cô, hăng hái trong trách nhiệm gallant đàn ông.
Khẩu phần của Du to đùng với hai cái trứng, mấy thỏi xúc xích, vài
miếng jambon mỏng và ly nước cam đầy. C̣n Hạnh Quân, cô có cái trứng
chiên gọn hơ trong đĩa và cũng có ly cam tươi bằng nửa phần anh.
- Sao phần em ít vậy?
Hạnh Quân mừng v́ anh đă chịu lia mắt để ư chỗ khác, cô nhoẻn miệng
cười nói dối.
- Khi năy đói bụng, em đă vừa làm vừa ăn vụng bánh ḿ bơ rồi. Giờ
chỉ ăn với anh cho vui thôi.
Du ăn ngon lành phần ăn của ḿnh, vừa ăn, anh vừa hào hứng nói:
- Khi năy chạy lên pḥng thay đồ, anh có xem lịch, hôm nay là ngày
ǵ em biết không?
Hạnh Quân lắc đầu. Du cười, ánh mắt sáng rực:
- Ngày 14- 2 em có tin được không? Ngày lễ T́nh Nhân. Em có c̣n nhớ
ngày này năm ngoái, ḿnh đă t́nh cờ gặp nhau?
Hạnh Quân hơi thẫn thờ.
- Một năm, một năm rồi ư?
Du cười vui vẻ:
- Phải rồi đă tṛn một năm rồi đó Quân ạ. Anh dự định thế này nhé, ăn
xong ḿnh đi Thanh Đa câu cá, mướn tàu chạy ṿng sông Sàig̣n chơi,
chiều anh sẽ đặt bàn ở nhà hàng Mejestic, chúng ta sẽ….
- Xin lỗi anh, em không….
- Hay em thích câu cá th́ chúng ta có thể….
- Anh Du – cô kêu to tên anh.
Du ngừng nói nh́n cô.
- Có việc ǵ vậy em?
Cô nhỏ nhẹ.
- Em không thể đi chơi với anh được!
- Nhưng hôm nay…
- Nhất là hôm nay… - cô ngắt lời.
Anh kinh ngạc:
- Tại sao?
- Em… em nghĩ có lẽ anh hiểu mà.
- Em c̣n giận anh? – Anh nh́n cô đăm đăm.
Hạnh Quân cười gượng lắc đầu.
- Không, em không giận hay trách cứ ǵ anh đâu. Chỉ có điều mọi
chuyện sẽ không c̣n như trước nữa.
Du cau mày hấp tấp hỏi:
- Tại sao không c̣n được như trước nữa. Em đă yêu anh và cũng hiểu
rơ rằng anh yêu em mà. Tại sao chúng ta không thể tiếp tục đến với
nhau?
Hạnh Quân cố dịu dàng:
- Chúng ta có thể c̣n là bạn mà, như vậy sẽ tốt hơn. Em nghĩ anh
nên…
- Không – anh nói nhanh – Tại sao chỉ c̣n là bạn khi chúng ta thực
sự yêu nhau? Anh có lỗi ǵ chứ? Em chưa hiểu hết…
- Em đă nghe và hiểu tất cả – cô ngắt lời.
Du khựng lại một lúc.
- Em nói ǵ?
- Tùng đến t́m em và đă kể cho em nghe những uẩn khúc kỳ dị quanh
thân thế em, kể tất cả những chuyện thật phi lư và khó tin đó, Anh
ấy c̣n bảo…
Mắt Du tóe lửa:
- Bảo sao?
- Anh Tùng xin lỗi em và bảo có thể anh ấy đă lầm khi nghi ngờ anh.
Anh ấy nói dạo này anh bỏ lơ công việc, thu ḿnh lại không chịu gặp
ai, chỉ đánh bạn với rượu mà thôi.
- V́ vậy mà em đă đến t́m anh? – Du dịu giọng – anh đă không mơ.
Chính em đă đưa anh về. Anh không nhớ ḿnh có đánh nhau với ai
không, nhưng em đă băng bó cho anh, anh có thể đoán được.
Nh́n miếng băng gạc nằm gọn ở góc trán của anh, cô nhớ đêm qua ḿnh
đă khó nhọc ra sao khi đỡ được anh lên pḥng, thay áo ướt cho anh,
thay băng, lau mặt cho anh trong khi anh vẫn lảm nhảm gọi tên cô.
Mắt vẫn đăm đăm nh́n cô, anh kết luận:
- Em vẫn c̣n lo lắng cho anh.
Hạnh Quân cười tỉnh táo.
- Dĩ nhiên. Cho dù chuyện ǵ đi nữa, em vẫn muốn có anh là bạn mà.
- Anh không cần.
Du đứng phắt dậy la lên, cái ghế anh vừa ngồi đổ lăn kềnh trên nền
đất làm Hạnh Quân giật thót ḿnh.
- Em nói vậy là có ư ǵ? Tôi có lỗi ǵ chứ? Nếu có chỉ là t́nh cờ
gặp và yêu em sao? Hay v́ quên kể em nghe mẫu chuyện thừa kế khôi
hài và dở tệ đó? Mẫu chuyện vô duyên mà có tên của em là vai chánh
mà tôi lại t́nh cờ bị gán cho cái vai sở khanh?
Đá luôn cái ghế đang vướng dưới chân, anh giận dữ tiến lại bên cô.
- Tôi đă từng muốn tránh né em, cũng như tránh né cái tên của em.
Tôi cũng từng có cảm giác tội lỗi cho dù ḿnh chưa hề có mảy may ư
nghĩ thực hiện điều ngu xuẩn tồi tệ đó.
Anh đă đến gần bên. Cô lóng ngóng đứng lên, và sợ hăi lùi dần theo
từng bước tiến của anh. Giọng anh nửa như say nửa như tỉnh táo, hằn
học:
- Tôi không có lỗi ǵ cả. Không có. Người có lỗi chính là em thôi!
Lưng Hạnh Quân đă chạm cánh cửa tủ lạnh, không c̣n chỗ nào để lui
nữa, cô nghe thấy hơi thở anh thật gần làm gợn những sợi lông măng
trên mặt. Anh khẽ vuốt g̣ má cô thầm th́.
- Chính em đó Quân. Anh đă muốn né tránh cảm nhận kỳ lạ trong tim khi
lần đầu gặp em, đă muốn giữ em an toàn trong vị trí của một đứa em
gái, nhưng tại sao? Tại sao em lại dễ thương đến như vậy? Em ngây
thơ, vui vẻ bao nhiêu, anh lại như một tội đồ khổ sở bấy nhiêu.
Cô mở to mắt như tê dại trước vẻ si mê cuồng ngạo của anh.
- Em đă dần đánh gục ư chí giữ ǵn khoảng cách của anh, đă làm cho
anh yêu em đến đau đớn ḷng. Vậy mà bây giờ lại nhất định rời bỏ anh
sao?
Hạnh Quân lo sợ khi giọng nói anh ngày càng trở nên kích động.
- Tại sao vậy? Anh không cần cái bà cô điên khùng và mớ tài sản quỷ
quái đó, cũng không muốn biết cô gái nào tên Hạnh Quân. Chính em,
chính em đă tự va vào anh hôm đó, em đă làm anh yêu trong phập
phồng, lo lắng, yêu đến mụ mị cả trí nhớ, rồi bây giờ có thể cười
nhạt bảo anh có thể là một thằng bạn thông thường của em sao? Không
! Anh không cần – Du quát lên – Xưa nay chỉ có tôi rời bỏ đàn bà,
chưa hề có chuyện đàn bà rời bỏ tôi….
Chụp lấy tay cô, anh gằn giọng
- Em muốn rời bỏ tôi chứ ǵ? Muốn kết cuộc tốt đẹp chứ ǵ? vậy em
phải cho tôi một ấn tượng tốt đẹp, một cảm giác tốt đẹp xem nào.
Cô chưa kịp hiểu rơ lời anh, th́ đă bị bồng xốc lên. Cô vùng vẫy,
hoảng hốt gọi tên anh, nhưng Du bây giờ như một người điên loạn. Anh
xốc cô lên vai, mặc kệ những lời van xin và những đấm tay của cô lên
bờ lưng chắc khỏe của ḿnh, anh đi như chạy lên thang lầu.
Nước mắt Hạnh Quân tuôn rơi khi cô kịp hiểu những nguy hiểm sẽ xảy
đến cho cô, khi cánh cửa pḥng đóng lại. Cô muốn kêu lên với Du rằng
cô thực sự yêu anh, rằng anh hăy dừng lại. Nhưng giữa sự sợ hăi đến
nghẹn ngào, cô không thốt nổi lời nào được nữa.
o0o
Đẩy cửa bước vào quán, Hạnh Quân nh́n sơ một ṿng, rồi
chọn một bàn bên khung kính. Con đường Đồng Khởi buổi sáng thật b́nh
yên, xe cộ ít, người đi bộ cũng thong dong trên lề.
Cô gọi một tách café. Không biết từ bao lâu cô đă bắt đầu quen với
vị đắng và những đêm khó ngủ của nó rồi.
Ngụm café đầu vừa trôi qua cổ th́ Bích Lan cũng vừa đến. Ánh mắt cô
vui mừng, cô sà đến bên cạnh Hạnh Quân.
Đúng là nhỏ Ti Ti rồi. Trời ơi nhận được tin nhắn của nhỏ, Lan cứ
tưởng nghe lầm chứ.
- Dạo này khỏe không?
Hạnh Quân nhoẻn cười
- Th́ nh́n thử xem, vẫn như cũ chứ?
Đưa mắt ngắm cô kỷ, Bích Lan gật gù cười
- Thời tiết bên Pháp chả biết có tuyết không mà thấy nhỏ mướt da,
xinh xắn hơn thế này th́ Lan cũng muốn đi một chuyến đó – cô nheo
mắt – Vả lại c̣n biết cách trang điểm nữa chứ. Nhỏ đẹp hơn trước
nhiều, đâu có “vẫn như cũ” được.
Chắp hai tay lại y như phim kiếm hiệp, Hạnh Quân trêu lại bạn.
- Không dám, không dám. Vậy cho phép tại hạ hỏi lại cô nương là dạo
này thế nào?
Bích Lan ph́ cười.
- Th́ nhỏ thấy đó. Hốc hác, ốm o phải không?
Ngắm lại bạn, Hạnh Quân thắc mắc:
- Sao ốm đi hả Lan? Và … h́nh như thấy Lan có vẻ ǵ đó hơi buồn buồn?
Bích Lan cười gượng
- Nhỏ nói không sai đâu!
- Ở nhà có chuyện à? – cô hỏi.
Bích Lan nh́n ra khung kính, giọng ráo hoảnh:
- Ḿnh và Trung Hà chia tay rồi!
- Tại sao vậy Lan? – Hạnh Quân ngạc nhiên – Ti vẫn thấy hai người…
Chợt thấy sự buồn phiền của Bích Lan khi kể cho cô nghe về những vết
son lạ trên áo Trung Hà ngày nào, Hạnh Quân hơi cau mày nhẹ giọng
hỏi:
- Có kẻ thứ ba xen vào à?
- Ừ – Bích Lan đáp gọn.
Mở túi xách lấy ra gói thuốc lá, Bích Lan cắm một điếu trên môi và
bật lửa, Hạnh Quân lặng lẽ nh́n bạn. Đă lâu lắm rồi kể từ khi Bích
Lan tuyên bố đoạn tuyệt với khói thuốc v́ t́nh yêu, đă có những điều
xảy ra, để đến bây giờ Lan lại. hờ hững cầm lại điếu thuốc thế này?
Giọng Bích Lan lạnh tanh.
- C̣n nhớ Mai Tiên không?
Hạnh Quân gật nhe.
- Nhớ chứ, có đôi lần Lan kể cái tính đỏng đảnh kênh kiệu của cô ta
nữa mà.
Bích Lan cười khảy.
- Có lẽ chính v́ vậy đó. Lan không giấu cái ác cảm của ḿnh đối với
nó, cho nên việc nó quyến rũ Trung Hà có lẽ là để trả thù cho những
công kích của Lan trước đó.
Hạnh Quân mở to mắt kinh ngạc:
- Lan vừa bảo là Mai Tiên? Cô ta….
- Phải…. Chính con nhỏ thối tha đó. không chỉ Trung Hà, ở công ty nó
c̣n …
Bích Lan kịp ngừng lại câu nói, v́ giận dữ cô suưt lộ ra những điều
liên quan đến gia đ́nh bạn. Hạnh Quân không biết, cô thắc mắc:
- Cô ta c̣n làm ǵ nữa?
- À… không, trong công ty con đó cũng làm mọi người khó chịu và bực
ḿnh, nên cô chủ đă cắt hợp đồng sớm hơn thời hạn.
Hạnh Quân vỡ lẽ.
- Hèn chị Có lần cô ta hậm hực với Ti, c̣n móc méo những câu rất khó
hiểu
Bích Lan nói lăng đi.
- Thật ra Trung Hà có đến xin lỗi ḿnh, nhưng ḿnh vẫn không chấp
thuận quay lại.
- Lan giận dai à? Vẫn c̣n yêu Hà chứ?
- T́nh yêu th́ vẫn c̣n nhưng nếu nói đến trở lại th́… - Bích Lan lắc
đầu thở dài: - Mọi việc không thể trở lại như xưa đâu Ti ạ. Cứ nghĩ
đến những lần Hà dối ḿnh để ở bên con nhỏ đó là ḿnh không chịu nổi.
Bích Lan nhỏ nhẹ tâm sự làm cô nghe như Lan đang chạm đến nổi đau
của ḿnh. T́nh yêu vẫn c̣n đó. Chuyện giữa Du và cô cũng vậy. Nhưng
mọi việc có thể trở lại như xưa đâu.
Đă gần một năm nay cô né tránh sự thất vọng và đau buồn bằng chuyến
đi Pháp với thầy B́nh nhưng ḷng vẫn quặn thắt tủi hờn khi nhớ về
anh.
Sau buổi sáng điên dại đó, khi tỉnh dậy cô chạy về nhà, khóc đến cạn
nước mắt cho vơi niềm uất ức. Cô đă yêu anh quá, vậy mà để đáp lại
t́nh yêu ấy, anh đă nở xúc phạm cô như vậy sao!
Cô đă ngă bệnh hai ngày. Bên cạnh cô săn sóc có Phúc và d́ Tư giúp
việc. Ba cô v́ công việc nên đi suốt, c̣n mẹ chỉ thỉnh thoảng ghé
vào sờ trán cô rồi thở dài mà thôi.
T́nh yêu vỡ tan trong cay đắng. Gia đ́nh như rời ră, lạnh nhạt. Năm
học cuối cùng v́ thế trở nên nặng nề với cô. Cuối cùng cô nhận lời
thầy B́nh, tạm xin trường nghỉ học theo thầy sang Pháp giúp đỡ vào
việc kêu gọi từ thiện.
Hôm qua về Sàig̣n bằng chuyến bay đêm. Ra phi trường đón cô cũng chỉ
là anh Phúc. Cô đă chua xót nhận ra rằng chỉ trong một thời gian
ngắn ngủi, bao chuyện buồn phiền đă xảy ra làm rạn vỡ hạnh phúc gia
đ́nh ḿnh. Nhưng dù ǵ đi chăng nữa, cô cũng đă quyết định đối mặt
với tất cả, và những mong sao hiểu rơ để hàn gắn lại không khí đầm
ấm cũ của gia đ́nh.
- Về ở lại luôn chuyến này chứ hả Ti? Hay chỉ về ăn tết thôi? – Lan
bắt chuyện khác.
- Cả hai. Lẽ ra Ti c̣n một số việc giúp thầy và hội từ thiện bên đó
cho tới tháng hai, nhưng thấy Ti nhớ nhà, thầy cho về sớm trước tết.
Bích Lan ṭ ṃ:
- Noel bên ấy vui không nhỏ?
Hạnh Quân cười:
- Họ tổ chức lớn và hầu hết đều vui vẻ, nhưng trong không khí vui
tươi, náo nhiệt đó, chẳng hiểu sao ḿnh lại thấy cô độc và nhớ nhung
Noel bên nhà.
- Cho nên ba của Văn sợ nhỏ khóc nhè lật đật cho phép nhỏ về cho rồi
chứ ǵ? – Bích Lan nheo mắt trêu.
Hạnh Quân như chợt nhớ ra, cô hỏi:
- Văn dạo này ra sao?
Bích Lan nhún vai
- Từ khi thất t́nh nhỏ, hắn ngậm tăm cái miệng chóc chách, và may
kín lại. rồi. Hắn cũng dễ thương, ḿnh không c̣n với Trung Hà nhưng
Văn thỉnh thoảng điện cho ḿnh hỏi thăm sức khỏe. Vừa rồi xong một
đợt lưu diễn miền Trung, hắn về Sàig̣n hẹn gặp ḿnh để tâm sự nữa
chứ.
- Tâm sự? – Hạnh Quân ngạc nhiên.
Bích Lan cười:
- Hồi trước thấy Lan và hắn kỵ nhau quá hả. Bây giờ hắn ít nói, chính
chắn hơn, tụi ḿnh trở thành bạn thân lúc nào không biết. Hắn kể đủ
thứ chuyện vui buồn cho ḿnh nghe, ḿnh cũng vậy.
Khẽ liếc nh́n cô, Bích Lan nói tiếp:
- Hắn kể cả việc nhỏ và Huy Du.
Thấy Hạnh Quân lặng thinh, cô dè dặt:
- Ḿnh cũng không ngờ nỗi lo của ḿnh lại thành sự thật. Hai người
đă yêu nhau…
Hạnh Quân cười gượng.
- Chuyện cũ rồi Lan.
- Cũ nhưng đối với Văn c̣n chưa cũ. Hắn bảo ḿnh là đă t́m gặp Huy
Du.
Hạnh Quân ngẩng lên hốt hoảng:
- Bao giờ? để làm ǵ?
- H́nh như cách đâu một tháng rồi. Hắn bảo không chịu nổi khi thấy
nhỏ buồn bả và cô đơn như vậy. Hắn đă t́m và kể cho
Du nghe t́nh
h́nh hôm Du say sưa trong quán sao đó. Kể việc nhỏ không sợ xô xát,
cố chen vào đưa Du ra, tự ḿnh cho hắn về trong mưa, thậm chí c̣n
hứng cả cơn buồn nôn của hắn làm dơ cả áo quần, nghe đâu về bệnh
luôn mấy ngày.
Hạnh Quân bối rối tự cười ngạo ḿnh:
- Ti chỉ muốn giúp… anh Du thôi, lúc đó quên là có thể gọi cho anh
một chiếc taxi là được rồi.
- Th́ đó. Văn tức tối dữ lắm. Sau này biết ra nhỏ bệnh nghỉ học mấy
ngày liền, hắn cứ đau khổ việc nhỏ v́ Du dầm mưa đến cảm lạnh. Hắn
bảo Lan đă nghĩ ra cách trút cơn bực tức đó đi bớt, thế là t́m đến
Du chửi rủa không tiếc lời.
Hạnh Quân mở to mắt nh́n bạn, Bích Lan lại nhún vai.
- Ai mà biết. Có lẽ Văn nghĩ làm như vậy vừa có thể trút bớt cơn
giận của ḿnh vừa giúp nhỏ chửi con người đào hoa vô t́nh đó. Văn
bảo chỉ tiếc là nhỏ yêu lầm người chứ nếu hắn là Du, không bao giờ
hắn để nhỏ phải buồn phải khổ, và ra đi để t́m quên.
Hạnh Quân gượng cười lắc đầu
- Xốc nổi dữ vậy. Ti thấy… ḿnh có sao đâu, tại Văn phóng đại đủ
thứ…..
Bích Lan nh́n bạn đăm chiêu:
- Ḿnh hiểu nhỏ nhiều lắm, nhỏ không tự hiểu ḿnh đó thôi. Mong sao
nhỏ quên được, mong sao nhỏ đủ tự tin phớt lờ được những khi gặp lại
đào hoa lăng tử đó
Hạnh Quân thừ người lẩm bẩm:
- Gặp lại ư?
- Trái đất tṛn mà Sàig̣n th́ nhỏ lắm Ti ơi. Chuẩn bị một bộ mặt
lạnh lùng, một nụ cười lạt lẽo cho sự t́nh cờ gặp mặt là vừa đó nhỏ.
Hạnh Quân cảm nhận được sự nặng nề trong ḷng. Vẫn biết trái đất
tṛn, và Sàig̣n th́ nhỏ bé, có hay không những giây phút t́nh cờ
chạm mặt nhau? Cô có đủ kiên định mà cười chào thản nhiên? Hay lại
ngu ngơ nhận thêm những nổi đau? Con tim nhỏ dại đă một lần bị hành
hạ, có c̣n chịu đựng được không sự cay đắng đau ḷng?
o0o
Bích Lan đă đoán sai. Không phải sự t́nh cờ, mà là cố
t́nh. Chỉ buổi sáng hôm sau, Hạnh Quân đă nghe được giọng anh khi cô
nhấc máy điện thoại.
- Là anh đây Quân.
Cô ngồi lặng đi hàng mấy giây, mới bật ra một câu vô nghĩa.
- Chào anh.
Im lặng một chút rồi âm thanh trầm trầm của anh lại vang lên:
- Anh nghe rằng em đă trở về.
Cô không trả lời, anh đều giọng hỏi tiếp:
- Em có khỏe không?
- B́nh thường – cô giữ giọng ḿnh cũng b́nh thường như câu đáp.
- Anh… anh không cố t́nh làm rộn em, nhưng anh rất muốn được gặp em,
em có thể…
- Không – cô mừng là giọng ḿnh lạnh tanh.
- Quân ơi!!!! – Du kêu lên.
- Xin lỗi anh, nhưng tôi rất bận tôi không thể…
- Đừng làm vậy mà Quân, anh xin lỗi. Anh chỉ mong gặp lại em. Nếu…
nếu em sợ, anh hứa sẽ không làm hại ǵ em đâu, không nóng nảy, không
to tiếng…
- Dừng lại đi Du – cô ngắt lời anh – tôi vừa nói rồi tôi rất bận.
Xin lỗi anh vậy
Nước mắt cô tuôn rơi khi vừa cúp máy.
Đầu dây bên kia như c̣n văng vẳng giọng gọi hốt hoảng của anh. Cô
ngă ḿnh xuống giường, úp mặt vào gối mà thổn thức khóc.
Trời ơi, sao mà giọng anh vẫn quyến rũ đến chết người vậy? làm sao
cô chống đỡ nổi ánh mắt của anh, sức hút của anh khi gặp lại.
Điện thoại lại reo. Hạnh Quân bịt chặt lấy hai tai. Tiếng reo vẫn
như xoáy vào cơi ḷng.
Cô chồm dậy ngần ngừ, rồi mím môi gác máy.
Vẫn biết ḿnh c̣n yêu anh quá, nhưng cái đêm nào đă là một nhát chém
vô h́nh vào t́nh yêu ấy rồi. Cô phải thức tỉnh thôi. Bích Lan nói
đúng. Phải tự trang bị cho một lớp áo lạnh lẽo, vô t́nh. Cô đă là
con thú bị thương rồi, c̣n chưa sợ tên thợ săn tàn nhẫn nữa sao!
Hạnh Quân thong thả bước cạnh ông nội trên lối đi trải sỏi trong
vườn hoa. Ông Tôn hỏi cô:
- Công việc, học hành sao rồi con?
- Dạ, cũng b́nh thường nội à – Hạnh Quân đáp – Con xin lỗi nội v́ hai
bức tranh mượn nội để triển lăm đến bây giờ vẫn chưa gởi lại được.
Ông Tôn khoát tay cười:
- Không sao. Con giữ kỷ là được rồi. Khi nào th́ lại triển lăm hả
con?
- Khoảng hai tháng nữa nội à. V́ thầy con và mấy hội từ thiện của
người Việt ḿnh ở nước ngoài muốn vận động cho rộng khắp, nên phải
hoăn lại cả năm trời để liên hệ và lên chương tŕnh cho hoàn thiện
hơn.
Ông Tôn gật đầu:
- Ừ, vậy cũng tốt.
Đưa tay đỡ ông bước lên bậc thềm và ngồi xuống chiếc ghế mây đặt ở
hành lang, cô cũng kéo ghế ngồi cạnh vui vẻ nói:
- Con pha trà cho nội nhe?
Ông Tôn cười khà:
- Con nhớ cách pha trà ông dạy cho con không? Tưởng con đi Tây một
chuyến sẽ thích uống trà gọi Lipton vừa tiện lợi vừa không rườm rà
chứ.
- Con không bao giờ thay đổi đến chóng mặt như vậy đâu nội. Nội cứ
thử để con pha xem “tay nghề” con có bị tuột dốc không?
- Ừ, th́ con cứ pha cho nội xem nào.
Khẽ cười cho cái tính hiếu thắng con nít của đứa cháu gái duy nhất,
ông Tôn đưa mắt ngắm đôi tay cô thuần thục mở chén và soạn bộ trà,
ḷng chắc mẻm sẽ uống được những tách trà thơm lừng, đậm đà của cô.
Chợt ông tằng hắng
- Nhắc vụ hai bức tranh ông mới nhớ, cách đây mấy tháng có một cậu
thanh niên t́m đến ông xin được xem bức tranh một lần.
Vẫn chăm chú pha trà, tráng chén, cô mỉm cười hỏi ông:
- Ai mà ngộ vậy hả nội? Sao lại đến đây xin xem tranh?
Quan sát ngầm cô cháu gái, ông Tôn thong thả nói
- À, cậu ta xưng là Huy Du, là cháu họ bà họa sĩ Cúc Duyên, tác giả
của bức tranh mà con tấm tắc khen măi đó. Chén trà Hạnh Quân nhấc lên
mời nội bị sánh ra một chút khi cô nghe cái tên anh, nụ cười như
đóng băng trên môi.
- Con quen cậu ta th́ phải – Đón lấy chén trà trên tay cô, ông Tôn
lửng lơ hỏi
Ngập ngừng một giây, rồi cô đáp:
- Dạ… anh Du … là bạn cũ của con.
Gật gù ông Tôn tiếp
- Khi nghe ông bảo v́ buổi triển lăm hoăn lại, ông để ở nhà con cho
con tạm giữ, cậu ta hơi thất vọng một chút.
- Rồi… anh ấy về hả?
Ông Tôn hớp một ngụm trà, chép miệng khen cô pha trà ngon trong sự
ṭ ṃ cố nén của cô. Để tách trà xuống, ông vuốt râu khề khà.
- Con cũng thấy đó. Nội ở đây lâu, quanh năm bầu bạn với mấy cái
chậu cây kiểng, mấy con sáo, con nhồng và lăo Sự là bàn cờ duy nhất,
th́ dễ ǵ ông bỏ qua cậu trai mà mới ngó ông đă biết có cả một trời
tâm sự.
- Vậy ông nội….
- Nội mời cậu ta ngồi một lúc. Gợi chuyện thêm một lúc nữa. Cuối
cùng rồi cũng có kết quả, cậu ta rầu rỉ kể nội nghe từ đầu, nguyên
do cậu ấy đến đây.
- Nội ! – Cô kêu lên nghèn nghẹn.
Ông Tôn vỗ vai cô, trầm ngâm:
- Nội cũng không ngờ chuyện cũ xưa của nội lại c̣n làm vướng mắc
cháu gái nội như vậy.
- Nội thật sự có quen biết bà Cúc Duyên sao? – cô hỏi.
Mắt ông Tôn nh́n vào xa xăm.
- Ừ. lâu lắm rồi con ạ Thuở chỉ mới mười tám, mười chín.
- Nội và bà ấy….
Như khơi dậy kư ức, ông Tôn kể:
- Ngày ấy bà Cúc Duyên rất đẹp, tài năng hội họa sớm phát triển, gia
đ́nh xuất thân từ ḍng dơi hoàng tộc nên rất nổi tiếng trong giới
thượng lưu ở Sàig̣n. Nhiều cậu ấm và những người có danh vị, thành
đạt theo đuổi bà ấy - Nhưng bà ấy phải ḷng nội.
Ông Tôn cười buồn.
- Nội biết. Nhưng măi đến sau này mới biết. Nội lúc ấy chỉ là một
thanh niên mười sáu, mười bảy thua Cúc Duyên hai tuổi tṛn. Nội tôn
sùng và ngưỡng mộ bà ấy nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có được sự
chú ư của bà.
Dựa người vào lưng ghế mây, ông đều giọng kể:
- Ông cố con ngày xưa là thầy dạy vẽ, nhà ḿnh chỉ thuộc tầng lớp
trung lưu, có mơ đến ngàn lần nội cũng không ngờ ba năm trời bà ấy
lui tới học vẽ chỉ v́ nội.
Ông lắc nhẹ đầu:
- Tánh bà ấy kiêu ngạo và khó tính lắm, lại thêm kín đáo thâm trầm.
Nội dù cũng để ư đến bà ấy nhưng làm sao hiểu được mà dám thố lộ
t́nh cảm.
Kiêu ngạo và khó tính cũng chính là tính t́nh của Huy Du rồi. Hạnh Quân
nghĩ thầm.
Cô hỏi:
- Thế làm sao nội có cơ hội hiểu được t́nh cảm của bà ấy và bày tỏ?
- Chẳng có dịp nào cả. Nội cứ là thằng khờ tránh những lần tiếp xúc,
nói chuyện với bà ấy v́ sợ lộ ra, bà ấy tự kiêu sẽ không đến học
nữa. Con thấy ngu không?
- Thế rồi…
- Thế rồi năm hai mươi tuổi, nội lấy vợ.
Hạnh Quân mở to mắt:
- Là bà của con sao?
- À không. Bà ấy không phải là bà nội của con. Lấy nhau chưa được
một năm bà ấy bị suyễn nặng nên mất đi.
Cô ngạc nhiên:
- Thế c̣n bà nội con ? C̣n bà Cúc Duyên?
Ông Tôn chép miệng:
- Người vợ đầu mất. Ông trở về giúp bố ḿnh và một số nhà hội họa
trong đó có bà Cúc Duyên mở một hội trưng bày giống như buổi triển
lăm của con bây giờ. Công việc ấy rất tốt đẹp, nội có dịp gần gũi và
thân mật hơn một chút với bà ấy. Nhưng… buồn thay, hai năm sau đó
nội lại gặp một cô thợ may tỉnh lẻ, và quyết định cầu hôn chỉ sau
vài lần gặp gỡ.
- Là… là bà nội của con?
- Ừ… là bà nội của con đó – Ông hằng giọng – hôm cưới, bà ấy cáo
bệnh không đến gởi tặng một bức tranh được gói kín. Khi ông mở ra
th́ nó là bức tranh ấy, bức tranh đau khổ khi bày tỏ nỗi ḷng của bà.
Hạnh Quân thở dài. Một chuyện t́nh lẽ ra có thể rất đẹp, tại sao lại
có kết thúc lạt lẽo và vô t́nh đến thế?
Xoa đầu đứa cháu gái, ông Tôn bảo:
- Ông không sửa được mọi chuyện đă xảy ra, bà nội con hiền lành, nhu
thuận lắm. Ông không làm việc trong nghành nghệ thuật hội họa nữa
nhưng vẫn trân trọng bức tranh ấy của bà Cúc Duyên.
Thấy vẻ trầm lặng của cô, ông cao giọng:
- Ông nội bảo con chuyện này. Dù không hiểu được trái tim bà ấy
nhưng ông hiểu được tính nết bà. Bà ấy chẳng bao giờ ác ư đến độ cho
cháu trai của ḿnh đến rù quến và làm hại con đâu!
Hạnh Quân ngạc nhiên:
- Nội biết – Ông Tôn cười – Và nội dám chắc đó chỉ v́ bà ấy muốn cậu
Du có cơ hội gặp gỡ và yêu thương con mà thôi!
- Để làm ǵ?
- Bà ấy muốn nối một mối dây liên hệ giữa hai họ bằng một dây tơ
hồng.
- Nhưng… - Hạnh Quân ngơ ngác kêu lên:
- Đó chỉ là sự suy đoán của nội thôi!
Ông Tôn cười lớn:
- Suy đoán trúng phóc. Nếu con muốn, ông nội sẽ v́ con mà kiểm chứng.
Hạnh Quân đỏ mặt trước cái nh́n thấu hiểu của ông nội. Cô ngập ngừng
rồi ấp úng hỏi:
- Làm sao nội kiểm chứng được?
Ông Tôn lại cười lớn hơn:
- Ôi con nhỏ khờ. Ông có số điện thoại đây này. Chỉ cần phone một
cái có tài xế t́nh nguyện chở ông đi thăm hỏi bà ấy ngay. Ông nội để
ư rồi. Xe sport mui trần đàng hoàng nghen.
Mặt Hạnh Quân như gấc chín, giọng cười của ông nội vang lên khoan
khoái và vui vẻ quá chừng.
o0o
Tiễn một tốp khách tham quan quen biết ra cửa, ông
B́nh quay lại vỗ vai Hạnh Quân:
- Thầy thấy con có vẻ mệt rồi, có cần thầy cho phép về nhà sớm
không?
Cô lắc đầu:
- Dạ khôi thầy ạ Hôm nay là bữa cuối cùng của đợt triển lăm, con
muốn phụ thầy tiếp đăi khách khứa cho đến khi đóng cửa luôn. Cũng
chút nữa thôi mà.
Ông B́nh cười:
- Đợt triển lăm quyên tiền từ thiện lần này nhờ có con và một số học
tṛ cũ giúp thầy rất nhiều. Thầy muốn sau khi tạm dọn dẹp xong sẽ
mời tất cả “cộng tác viên” của thầy liên hoan một bữa, con thấy thế
nào? Không biết ư tụi con ra sao ?
Hạnh Quân mỉm cười:
- Dạ, con nghĩ chắc mấy anh chị khác cũng thích vậy!
Ông B́nh gật gù:
- Vậy được rồi, để chút thầy bảo với tất cả.
Một vài người khách bước vào, ông B́nh tiến lại bắt tay vài người
quen và tiếp chuyện. Hạnh Quân c̣n đang đứng đó th́ một anh bạn đến
gọi cô.
- Hạnh Quân ơi, có một cặp vợ chồng người nước ngoài muốn mua bức
tranh ở dăy C.
Bước theo anh bạn, cô đùa:
- Không phải bức “nước chảy hoa trôi” chứ?
Anh ta cười
- Ồ không đâu. Mấy bữa trước cứ bị người ta nài nỉ hoài. Hôm qua nhờ
cô có sáng kiến đính luôn tấm card “đă bán” vào th́ yên luôn đến
giờ. Bức tranh đó đắt người mua dữ, không biết họ chuộng cái tên họa
sĩ Cúc Duyên hay thực sự yêu thích bức tranh ấy!
Hạnh Quân nhún vai:
- Có lẽ là cả hai.
Quẹo vào dăy C, anh bạn ṭ ṃ hỏi:
- Khi năy vừa ra tôi nghe câu được câu mất, thầy nói cái ǵ mà sẽ
thông báo cho tất cả. Hạnh Quân có thể bật mí sớm cho tôi nghe được
không?
Hạnh Quân cười:
- Có ǵ là bí mật đâu mà bật mí. Thầy chỉ dự định thông báo rằng sau
khi tổng kết ngày hôm nay xong, thầy mời tất cả chúng ta liên hoan
một chầu.
- Hả hôm nay? – anh bạn ngạc nhiên.
- Ờ - cô gật – hôm nay nè.
- Bữa nay sao được Hạnh Quân? Chiều nay làm sao đi được.
C̣n đang thắc mắc định hỏi anh bạn nguyên do v́ sao chiều nay không
tổ chức liên hoan được th́ cô đă thấy cặp vợ chồng người nước ngoài
đang đứng gật gù ngắm bức tranh ở cuối dăy. Một sinh viên trong nhóm
phụ việc đứng cạnh đấy lên tiếng giới thiệu Hạnh Quân.
Cô mời họ vào pḥng làm việc để làm thủ tục mua bán tranh. Công việc
này đă thuần thục với số lượng khách mua ủng hộ khá nhiều, nên chỉ
chốc lát, cô đă tiễn họ ra về.
Quay trở vào dạo bước thêm một lượt các dăy tường treo tranh, cô
lâng lâng một ư tưởng hài ḷng và tự hào.
Những bức tranh đẹp này có thêm sự chú ư thưởng ngoạn cũng nhờ đôi
phần vào cách phân bố và trang trí của nhóm Hạnh Quân. Cô và những
người bạn, cũng là một số học tṛ thầy chọn, đă nổ lực hết ḿnh mới
có kết quả này. Từng gam màu trang trí đến từng vị trí của các bức
tranh đều được họ bàn căi hăng say và nhiệt t́nh, để đạt được mục
đích duy nhất là làm nổi bật các bức tranh và hài ḥa mắt nh́n của
khách tham quan.
Một tuần đúng không quá ngắn cho đợt triển lăm, đủ làm cô mệt phờ.
Nhưng dù mệt đến đâu Hạnh Quân vẫn vui vẻ lo tṛn công việc cho đến
cùng. Và mỗi lần cảm thấy quá mệt mỏi, cô lại thong dong dạo bước
khắp các hành lang tranh, ngắm nghía những bức tranh, ngắm nghía
luôn công tŕnh phụ của nhóm cô
Thế là mệt nhọc như tiêu tan bớt, nhường chỗ cho sự hănh diện như
một động lực mới mẻ vậy.
Lướt qua dăy C một lần nữa, cô thoáng thấy có khách xem bức tranh
“băo bối” của cô. Chân vẫn bước đều qua, thế rồi, như có một luồng
điện chạy qua đầu, cô khựng bước, rồi ngờ ngợ xoay người lại.
Đúng là anh. Anh đang đứng đó, trước bức “nước chảy hoa trôi” và
đang nh́n cô, chỉ yên lặng nh́n.
Và rồi, anh bước đến nhẹ nhàng.
- Em… vẫn khỏe chứ
Tránh ánh mắt chăm chú quá gần của anh, cô nh́n lảng chỗ khác đáp:
- Em khỏe, c̣n anh?
- Thường thôi.
Im lặng. Cả hai người đều bối rối im lặng, như không biết sẽ nói ǵ
tiếp theo. Cuối cùng, Du lên tiếng phá vỡ không khí nhạt nhẽo đó,
anh bật cười vang:
- Lạ lùng thật, chúng ta đối diện nhau thế này mà lại chẳng thốt
được những câu hay ho ǵ ngoài câu chào hỏi khách sáo đó!
Hạnh Quân vẫn yên lặng, không lộ cảm nghĩ ǵ. Một vài người đi ngang
qua chỗ họ có vẻ hiếu kỳ trước cảnh ấy.
Du ngập ngừng hằng giọng:
- Anh có thể mời em ăn tối được không Quân?
Nhớ ra lời đề nghị của thầy B́nh, cô lắc nhẹ đầu:
- Tối nay… xin lỗi em bận rồi!
- Quân, anh đă đặt bàn.
Giọng anh nửa nài nỉ, nửa lại có phần áp đặt, làm cô phát bất măn.
Vừa lúc đầu dăy, một người bạn đưa tay ngoắc cô, cô lách qua anh
bước đi.
Du nóng nảy chụp tay cô lại.
- Em đừng cố chấp quá vậy Quân, anh đă đặt một bàn ở Majestic…
Gỡ tay Du, cô bước nhanh hơn.
- Em không đến được đâu, xin lỗi.
Vừa trờ tới, người bạn sôi nổi bảo cô.
- Đằng kia có một vị khách nằng nặc đ̣i mua bức
tranh đă dán dấu hiệu bán rồi, ông ta đề nghị trả gấp rưỡi giá cũ.
- Thầy đâu? – cô hỏi.
- Không thấy, ta làm sao đây, từ chối hay nhận lời bán đại?
Hạnh Quân chưa kịp nghĩ cách giải quyết th́ Du lại chen vào trước
mặt, anh nói nhanh và quả quyết:
- Anh vẫn đợi em ở đó cho đến hết đêm nay. Đây là lần cuối cùng anh
quấy rầy em. Câu trả lời của em chính là quyết định. Nếu em không
tha thứ và chấp nhận anh, anh sẽ không dám làm phiền em nữa.
Những câu lộn xộn ấy vừa thốt xong, anh quay người bỏ đi, sau khi
buông thêm một câu nhắc nhở.
- Em nhớ đó, anh sẽ đợi cho hết ngày hôm nay.
Dáng anh rảo bước qua suốt hành lang chính, cô ngơ ngác nh́n theo.
Người bạn bên cạnh suưt soa
- Trời ơi, bạn trai Hạnh Quân đó hả thôi dẹp tự ái đi, đi gặp anh
chàng đó đi.
- Quân… cũng không biết nữa – cô thở dài.
Người bạn huưch eo cô.
- Không biết ǵ nữa. Con gái các cô cứ giận là dai nhách. Nên nhớ
anh chàng đă thất vọng nhiều rồi, mới ra tối hậu thư như vậy.
- Tối hậu thư ǵ? – cô ngạc nhiên.
- Không nghe rơ à? Nếu cô không đến chỗ hẹn nào đó hôm nay, kể như
là câu trả lời quyết định dứt khoát rồi, anh ta sẽ không làm phiền
cô nữa đó.
Hạnh Quân hơi giật ḿnh, cô lúng túng:
- Nhưng… tại sao bất ngờ hôm nay anh ấy xuất hiện nói những câu như
thế…
- Cái ǵ? Thầy bảo liên hoan tối nay hả … đâu có được!
- Tại sao?
- Tôi có hẹn và … hầu hết tụi nó cũng có hẹn đó!
Hạnh Quân kinh ngạc:
- Sao lạ vậy ??? tại sao….
- không nh́n lịch sáng nay sao cô nương? Lễ Valentine đó.
- Valentine?
Hạnh Quân sửng sốt. Hôm nay lại là ngày valentine sao? Sao cô không
nhớ ra khi thoáng thấy cô bạn làm nhiệm vụ kế toán e lệ nhận bó hoa
từ tay người bạn trai cùng lớp? công việc căng khiến cô quên coi
lịch ư?
- Này, có chịu giúp tụi này giải quyết chuyện nâng giá bán tranh đó
không?
Hạnh Quân bừng tỉnh nói
- Không được đâu anh. Ta nhận cọc rồi, không thể bán làm hai lần
đâu. Để Hạnh Quân giúp anh từ chối người khách đó.
Theo người bạn đến cáo lỗi với khách xong. Mọi việc suông sẻ, c̣n
lại một ḿnh, Quân loay hoay với những rối rắm trong đầu.
Làm sao đây, một “tối hậu thư” của Du. Nếu cô vẫn bướng bỉnh và giận
dỗi không đến, có thể…. có thể sẽ không bao giờ c̣n cơ hội gặp lại
anh nữa ư? Cô nhẹ nhơm hơn hay đau khổ hơn?
Bước chân hoang mang đưa cô đến bức tranh ấy. Cô đưa mắt lướt nh́n –
nước chảy hoa trôi – cô lẩm bẩm.
Kiêu ngạo và kín đáo quá, bà Cúc Duyên đă mất hai lần cơ hội t́nh
yêu. C̣n cô? Tự ái bị tổn thương hay sự ương bướng hăo sẽ làm cô
mất t́nh yêu nồng cháy của Du?
Một luồng gió lạnh chạy buốt sống lưng, cô xoay người hấp tấp đi
nhanh dọc theo các hành lang, và chợt nhớ ra cô nh́n xuống đồng hồ…
đă gần 5 giờ rồi ư?
Đi như chạy, cô t́m thầy B́nh, mong thầy dễ dăi cho phép như lời gợi
ư lúc năy.
Du ngồi ở một bàn riêng biệt ở lầu năm Majestic. Đó là một bàn tốt
nhất với một bên là khung kính với cảnh tráng lệ của nhà hàng, và
bên kia là cánh mở rộng của bến Bạch Đằng với những quán, những du
thuyền đèn màu đẹp mắt.
Trước mặt anh, trên bàn là lọ hoa trắng với vỏn vẹn một cành, một
cây đèn nhỏ và một tách café.
Đồng hồ trên tay anh cũng như đồng hồ treo tường bên trong nhà hàng
đă điểm đúng bảy giờ ba mươi. Anh đă đến đây từ rất sớm và cứ chờ,
chờ đến khi các bàn bên trong đă lần lượt đầy kín với từng đôi từng
lứa. Nhạc êm dịu, những nụ cười đầy yêu thương, những ánh mắt nồng
nàn trao nhau xung quanh mỗi lúc càng làm anh nặng nề.
Người bồi đă đến thay tách café mới, tách thứ ba rồi…. Du vẫn ngồi
yên lặng.
Nỗi cô đơn thật dễ sợ, nhất là cô đơn khi ḿnh đang ấp ủ một bóng
h́nh trong tim, Hạnh Quân sẽ đến hay dứt khoát không muốn gặp lại
anh nữa? Hai tiếng đồng hồ ngồi chờ, thoạt đầu anh c̣n nhấp nhỏm
ngóng nh́n mỗi khi thấp thoáng bóng dáng một áo dài bước vào… nhưng
bây giờ…
Du cười buồn, chỉ tại anh thôi. Sai lầm nhỏ lại. dẫn đến sai lầm lớn
hơn, nghiêm trọng hơn. Anh không hiểu sao ḿnh yêu cô như vậy, sợ
mất cô như vậy mà lại có thể nhẫn tâm xúc phạm cô. Làm sao cô chịu
tha thứ cho anh đây.
Anh đă đưa ông Tôn gặp mặt bà cô lần cuối, dở khóc dở cười hiểu ra
nguyên nhân bà ép anh một cách ác ư khó hiểu như thế chỉ v́ muốn anh
chú ư đến cái tên cô, và nếu như có duyên phần sẽ yêu thương cô. Anh
đă tức tối cố căi tật lẩm cẩm của cả “lăo tiền bối” biết bao. Nhúng
tay vào chuyện con cháu, các cụ chỉ làm nó thêm rối rắm phức tạp hơn
thôi.
Trời đột nhiên lất phất mưa. Các bàn “đặc biệt” ngoài hành lang lầu
năm của anh vụt biến thành… lảng nhách trong cơn mưa.
Mấy cặp t́nh nhân cùng ngồi bàn ngoài trời như anh đều dời vào trong
tránh mưa, anh vẫn ngồi lại.
Mưa bắt đàu làm ướt tóc anh, ướt vai áo sơ mi của anh và chẳng biết
sẽ ướt thêm ǵ nữa…. Một bóng người lặng lẽ tiến ra cạnh bàn.
Du ngẩng lên… là Hạnh Quân
Ngẩn người ra một giây, anh mỉm cười sung sướng. Nụ cười ấy lây qua
cô trở nên tươi tắn hơn nữa.
Anh vụng về đứng dậy, lóng ngóng làm rớt bó hoa hồng thật to vẫn đặt
nghếch trên đùi.
Hấp tấp lượm lên, anh nh́n cô, rồi ngương ngùng trao ra.
- Anh… anh xin lỗi.
Ôm lấy bó hoa hồng thật đẹp nhận lần đầu tiên cho ngày lễ T́nh Nhân,
cô cười:
- Cám ơn anh.
Khi Du đứng dậy định kéo ghế cho cô ngồi, cô lại bật cười:
- Mưa càng lớn hơn ḱa anh.
Du khựng lại một chút.
- A, hay … ḿnh dời vào trong.
- Trong bộ đồ ướt mèm này à? – cô hỏi.
- Du nh́n lại anh và cô. Anh đă ướt hầu như nửa người, và cô có kém ǵ
đâu. Tóc tai cô bết vào và rũ lướt thướt trước ngực. Cô ngượng ngùng
nói:
- Em phải tốn cả tiếng đồng hồ để có một cái đầu tóc khá đẹp, vậy
mà…. cơn mưa làm cho em trông càng tệ hơn.
- Tệ sao được mà tệ – Du trấn an – Em lúc nào cũng xinh trong mắt
anh.
Lườm anh một phát, cô hằng giọng đề nghi.
- Em chả thích ngồi ở đây dầm mưa tí nào. Anh có muốn mời em về nhà
và tự tay làm món ǵ cho em ăn không?
Du sáng mắt lên:
- Sao lại không? Ḿnh đi bây giờ chứ?
- Dạ… và … để thử xem tài nghệ nấu ăn của anh ra sao!
Kéo cô đi ngang qua anh bồi, dúi vào tay anh ta xấp tiền, anh đưa cô
vào thang máy, dạn dĩ hơn anh vờ nói trêu:
- Chắc chắn là ngon hơn món me ngào của em.
Đáp lại cái véo anh chỉ cười vang hạnh phúc.
Ngồi vào xe, họ cũng chẳng thèm kéo mui. Mưa như tưới cho thêm tươi
những đóa hồng, những nụ hôn, và lẫn trong tiếng mưa rơi, hai giọng
cười trẻ trung vẫn vang vang….
Hết
|