Nước Chảy Hoa Trôi   Khánh Vân Pages Previous  1  2  3  4  Next 
Tiếng cửa pḥng xịch mở khiến Hạnh Quân mở choàng mắt.
- Mẹ.
Bà Hạnh nh́n con gái ngạc nhiên.
- Ủa, sao con lại ở đây.
Hạnh Quân ngồi thẳng người lên phụng phịu.
- Con đợi mẹ đó, mẹ đă đi đâu mà lâu dữ vậy, con đợi quá chừng!
- Nên mới nằm co ngủ trên ghế luôn phải không – bà Hạnh cười.
- Ư trời ơi – Hạnh Quân kêu lên .
- Ǵ vậy con – Mẹ cô hỏi.

Chỉ vào cái đồng hồ trên tường, cô trố mắt nói với mẹ.
- Đă gần bốn giờ rồi sao mẹ.
Liếc nh́n lên và rồi nh́n thêm xuống chiếc đồng hồ ở cổ tay, bà Hạnh gật đầu
- Ờ, bốn giờ kém hai mươi, đồng hồ đi đúng đó. Sao con? Có chuyện ǵ vậy?
Hạnh Quân ngơ ngác.
- Con vào đây từ sáng cơ, từ trường ra con đến đây liền.
Ngồi xuống chiếc ghế đối diện, bà Hạnh hỏi:
- Vậy rồi sao?
Không nghe tiếng Hạnh Quân trả lời, bà ngạc nhiên nh́n chăm chú vào gương mặt ngái ngủ đến ngớ ngẩn của cô, chợt bà kêu lên.
- Này con gái, con đừng nói với mẹ là con đến đây, vô văn pḥng mẹ và ngủ một mạch từ sáng đến bây giờ nhé.
- Dạ chính xác là khoảng mười giờ con vào đây, ngồi chờ mẹ một lúc, con ….ngủ lúc nào chả biết.
- C̣n cơm nước? – mẹ cô hỏi tiếp.
Hạnh Quân găi tai.
- Th́ là…. con quên ăn luôn rồi, bây giờ mẹ nhắc con mới nhớ.
Bà Hạnh trợn mắt lắc đầu.
- Ối trời, Ti ơi! Cái ǵ mà ngủ dữ vậy con, ngủ đến quên cả ăn cơm trưa luôn. Nếu mẹ mà không về dám con ngủ luôn ở đây đến tối quá.
Bẹo g̣ má con, bà cười.
- Bảo con đă 22 tuổi rồi ai mà tin. Bằng tuổi ấy, mẹ đă có con rồi, chứ có đâu trẻ con và lười biếng đến độ giấc ngủ trưa tốn hơn mấy tiếng đồng hồ.
Hạnh Quân cáu hờ nguẩy đi.
- Mẹ chọc quê con hoài. Tại con buồn buồn….
Đang soạn giấy tờ trong cặp xách, bà Hạnh ngẩng lên.
- Buồn? Con buồn chuyện ǵ?
Hạnh Quân ngần ngừ.
- Giờ nhớ lại th́ con thấy chuyện nhỏ thôi, không đáng. Nhưng mà hồi sáng nó cũng làm con bực bực một chút.
Kéo ghế lại ngồi cạnh, bà Hạnh ân cần hỏi.
- Vậy là v́ chuyện buồn đó mà con đến t́m mẹ phải không.
Hạnh Quân lắc đầu.
- Dạ, không hẳn là vậy, bắt đầu là một chuyện vui ḱa, nhưng rồi cuối cùng th́….
Bà Hạnh hơi sốt ruột.
- Cái ǵ mà chuyện vui chuyện buồn tùm lum vậy con? Sao con không kể cho mẹ nghe thử?
- Dạ là như vầy, sáng nay, thầy B́nh có thông báo chính thức ở lớp là mời con và một anh đă ra trường cộng tác, giúp thầy làm một cuộc triễn lăm về tranh thủy mạc.
- Thầy B́nh của con có phải là ông Đỗ Khắc B́nh không? Dường như mẹ thấy báo chí đăng đây là cuộc triễn lăm gây quỹ từ thiện.
Hạnh Quân hồ hỡi.
- Dạ phải đó mẹ Cuộc triển lăm này sẽ lớn lắm, nếu được làm phụ tá cho thầy, th́ đây là vinh dự cho con đó mẹ Và con sẽ học hỏi được rất nhiều điều.
Bà Hạnh cười.
- Mẹ hiểu rồi, quả thật là một tin vui cho con. Rồi sao nữa, Ti Ti?
Hạnh Quân kể tiếp:
Con vui quá nè chạy như bay đến đây. Pḥng mẹ th́ trống, chị Niên trợ lư của mẹ cũng đâu mất tiêu, con bèn chạy qua pḥng ba.
Cô xịu mặt
- Ai ngờ mới ló mặt vào chưa kịp nói ǵ th́ bị ba mắng cho một trận v́ con quên gơ cửa.
Bà Hạnh bật cười.
- Đó là nguyên nhân chuyện vui thành chuyện buồn chứ ǵ? Mẹ hiểu rồi, chuyện bé tí xíu mà con bỏ vô đây dỗi đến bỏ cả cơm trưa, con thật trẻ con quá!
Hạnh Quân ấm ức:
- Nhưng mà con buồn là tại v́ bị ba la trước mặt người khác, nhất lại là cái cô nàng chảnh chọe vô duyên đó.
- Ai vậy con.
Ngập ngừng một giây, rồi cô lắc đầu.
- Thôi bỏ đi mẹ à, cũng tại con dễ mất hứng nên chuyện vui mới thành bực ḿnh.
Hạnh Quân vốn hiểu rơ cô không thích Mai Tiên và cung cách của cô ta ngay từ buổi đầu tiên, nhưng cô không muốn cảm nhận của cô ảnh hưởng đến t́nh cảm và công việc của mẹ.
Cô cười với mẹ.
- Mẹ thấy đó, ngủ một giấc thật dài tỉnh dậy là con hầu như quên bẵng đi mất.
Bà Hạnh cũng cười.
- Vậy th́ bây giờ có chịu nhớ ra để mà trả chỗ cho mẹ làm việc không? Sao con không đi kiếm ǵ ăn đi, ngồi đó cà kê với mẹ hoài, một hồi rồi than văn.
Hạnh Quân sáng mắt, cô vội đứng lên rời khỏi chiếc ghế bành êm ái của mẹ.
- Hay mẹ đi với con luôn đi, gần bốn giờ chiều rồi mà mẹ.
Bà Hạnh vuốt tóc con gái cười.
- Mẹ phải sửa lại mấy mẫu áo một chút. Con đi ăn trước đi, có lẽ hôm nay mẹ về muộn một tí đấy.
Hạnh Quân dạ một tiếng, đă đi ra đến gần cửa, chợt như sực nhớ điều ǵ, cô quay lại.
- Mẹ ơi, con quên mất, c̣n một việc nữa, con muốn hỏi ba mẹ cho con mượn mấy bức tranh của ông nội treo triển lăm được không hả mẹ. Bà Hạnh ngạc nhiên:
- Khi năy sao con không hỏi ba!
- Con có nói ǵ được đâu, ba la một hơi làm con cụt hứng luôn.
Trầm ngâm một chút, rồi bà Hạnh nói:
- Mấy bức tranh đó là của ông nội, mẹ nghĩ con nên hỏi ba th́ tốt hơn. Hay là, để mẹ hỏi ba giùm con.
Hạnh Quân tươi ngay nét mặt.
- Cám ơn mẹ.
Có tiếng gơ cửa, rồi Bích Lan tḥ đầu vào.
- Cô ơi, có nhỏ …
Hạnh Quân đang đứng một bên cửa, cô bước ra một bước trước mặt Bích Lan.
- Nhỏ nè.
Bích Lan mừng quưnh túm lấy tay cô.
- A đúng con nhỏ Ti ở đây rồi, nghe chú Đức nói nên Lan chạy trở lên đây.
Quân cười.
- Đang t́m Ti hả?
- Ừ, có chuyện gấp.
Bà Hạnh nói dễ dăi.
- Đi với Lan đi con, nhớ kiếm cái ǵ lót dạ đó. Hai cô cứ đứng tíu tít trước cửa pḥng tôi hoài th́ tôi mai cũng chưa làm xong.
Hai cô gái nh́n nhau cười vang. Chào bà Hạnh xong, cả hai đi ra ngoài. Bước xuống mấy bực thang cuối để đi ra cổng, Bích Lan thắc mắc:
- Hồi năy cô nói cái ǵ lót dạ?
Hạnh Quân chỉ tay vào bụng của ḿnh.
- Th́ Ti nè, trưa nay quên ăn cơm nè bây giờ bao tử nó réo. Mẹ nhắc chừng v́ sợ ḿnh lại quên nữa.
Tự dưng Bích Lan vỗ tay một cái mừng rỡ.
- A, hay lắm, có cách rồi!
- Ǵ hở – Quân ngạc nhiên.
- Lan… à, Lan biết một chỗ ăn thức ăn nhanh ngon lắm, ḿnh đi đến đó đi.
- Mấy thứ hamburger với gà chiên đó hả?
Bích Lan gật đầu:
- Ừ, nhỏ không thích à? Bảo đảm ngon lắm, ở đó có bán kem nữa, đủ loại hết.
Hơi ngần ngừ, rồi Hạnh Quân cũng quyết định được.
- Ừ th́ đi, hamburger th́ hamburger, miễn ngon là được rồi.
Thế là hai cô gái nắm tay nhau cùng ra băi xe. Gió chiều c̣n hanh chút nắng, ngồi sau yên xe để Bích Lan chở, Hạnh Quân tưởng tượng một cái đùi gà chiên gịn vàng ươm, một miếng ham thật dày thêm nhiều phô mai.
Khẽ dụi cô chợt nhớ ra chưa rửa mặt. Chả biết giấc ngủ trưa quá cỡ có làm cô giống mắt mèo không? Thôi kệ vậy, chút nữa vào quán chắc phải kiếm chỗ rửa mặt mới được. Tỉnh táo rồi th́ mới hăng hái thưởng thức món ăn được chứ, có phải không?

o0o

Chẳng hiểu v́ sao hôm nay Bích Lan khá lạ lùng. Cô như thấp thỏm mong ngóng điều ǵ đó.
Hạnh Quân cũng hơi thắc mắc, nhưng v́ đĩa cánh gà chiên tuyệt vời quá, cô tạm thời gác lại tính ṭ ṃ của ḿnh mà để hết tâm trí vào việc thưởng thức bữa ăn trưa muộn màng.
Giữa lúc đang nhai cái cánh gà cuối cùng, cánh cửa kính của quán xịch mở, và Hạnh Quân liền hiểu ra, cô quay lại Bích Lan trách móc:
- Th́ ra lư do Lan bồn chồn năy giờ là đây!
Bích Lan cười như biết lỗi.
- Xin lỗi nhe nhỏ, ḿnh chỉ v́ một lời khẩn cầu có vẻ chân thành thôi.
- Mưu đồ ǵ đây? – Hạnh Quân hỏi gă thanh niên vừa ghé người ngồi cạnh cô.
Vẫn cười hiền lành:
- Đâu có ǵ. Tại lâu quá không gặp Hạnh Quân nên hôm nay nhờ Bích Lan một bữa.
Liếc nh́n Bích Lan và Trung Hà đối diện, Hạnh Quân thờ ơ đáp trả.
- Lâu không gặp th́ mắc mớ ǵ ở đây?
- Nhớ!
Câu nói gọn của Văn làm Hạnh Quân trố mắt nh́n. Ngay cả Trung Hà và Bích Lan cũng ngạc nhiên cho cái tính liều lĩnh của Văn.
Mặt Hạnh Quân đỏ lừ, chẳng biết phải ứng đối tiếp như thế nào. Cô sượng sùng, quăng miếng cánh gà đang ăn nửa chừng xuống đĩa.
- Hạnh Quân cứ ăn tiếp đi, đừng ngại.
Câu nói của Văn cho cô cái cớ để bộc phát cơn ngượng ngùng của ḿnh.
- Ai mà thèm ngại, chỉ có điều có anh, tôi ăn không vô thôi.
Trung Hà nháy mắt Bích Lan, cả hai chuồn êm ra cửa tránh giông băo bất ngờ.
Hai tay đầy dầu mỡ, Hạnh Quân c̣n đang loay hoay kiếm cách mở túi xách lấy khăn giấy th́ Văn đă lên tiếng.
- Xin lỗi Hạnh Quân nhe để tôi giúp.
Cùng với câu nói, anh thản nhiên cầm lấy tay cô, bằng chiếc khăn kẻ sọc, anh chăm chút lau tay cho cô, từng ngón một, kỹ càng, gượng nhẹ.
Gương mặt Hạnh Quân đă đỏ lại càng đỏ hơn thêm. Trời ơi, ở đâu "mọc” ra anh chàng kỳ quái này không biết, bây giờ th́ đă tỉnh bơ tán tỉnh rồi. Như sực tỉnh, Hạnh Quân rụt vội tay về.
- Thôi được rồi, để tự tôi… tôi…
Nh́n vẻ e ngại, lúng túng của cô, Văn nhủ ḷng tránh cho cô ngần ngại, cử chỉ xốc nổi quá trớn của ḿnh. Anh hỏi nhẹ nhàng khi chuyển qua ngồi đối diện cô.
- Tôi làm Quân sợ à.
- Không có. Đâu có.
Quân cúi đầu lau bàn tay kia. Thật ra nói sợ th́ quá đáng nhưng Văn có một vẻ ǵ đó khiến cô phải dè chừng và bối rối. Nhất là ánh mắt anh nh́n đăm đăm vào cô năy giờ. Nó làm cho má cô nóng bừng mất cả tự nhiên.
Khi đă lau sạch đôi bàn tay, Hạnh Quân nh́n kinh hăi cái khăn tay của Văn, cô ấp úng.
- Xin lỗi, tôi làm dơ khăn của anh rồi.
Mắt không rời khỏi cô, Văn cười nhẹ.
- Không sao, chỉ là chiếc khăn tay thôi mà.
Hạnh Quân thở ra, phải t́m cách ngăn chặn thái độ lẫn ánh mắt có điện của anh chàng thôi, cô không muốn ḿnh bị động măi.
Lấy sự tự chủ… cô ngẩng lên:
- Này, đừng măi nh́n tôi như thế chứ? Anh có biết là ánh mắt anh làm gai ốc tôi nổi lên hết rồi không?
- Vậy à? – Văn nhướng mày, thầm hài ḷng với lời tự thú của Hạnh Quân – Vậy th́ tôi sẽ không dám nữa, chỉ thỉnh thoảng thôi, có được không?
Hạnh Quân tṛn mắt:
- Đă không dám nữa th́ sao lại c̣n chuyện thỉnh thoảng.
Vẫn tỉnh bơ:
- Ấy là tôi nói trước, dự pḥng trường hợp tôi không thể chế ngự cặp mắt chiêm ngưỡng si mê của ḿnh mỗi khi Quân dễ thương và xinh như lúc này.
Trời ơi, khi năy là mắt có điện, c̣n bây giờ lại là những câu nói, đủ làm Hạnh Quân nổi da gà.
Anh chàng thật ngoan cố, dám gọi đúng về cái nh́n của ḿnh trước cô. Cô ra vẻ b́nh phẩm lời anh.
- Này, câu nói của anh dường như có phần trơ trẽn quá đấy.
Văn cười:
- Tôi lại không nghĩ vậy. Tôi cho rằng đó là sự thành thật, gọi đúng tên một sự việc, một cảm giác th́ có ǵ đáng trách đâu. Tôi muốn biết ḿnh đang si t́nh ai, tôi chỉ muồn em hiểu rơ điều này.
Hạnh Quân lại đỏ mặt trước lối tấn công chớp nhoáng của anh chàng.
- Buồn cười nhỉ! Tôi và anh, cũng chỉ gặp nhau có mỗi một lần, tôi nghĩ anh nói những câu này hơi sớm đấy.
- Tôi đang nói thật ḷng ḿnh.
Hạnh Quân lắc đầu.
- C̣n tôi th́ không hề có chuyện cú sét ái t́nh.
- Đó là v́ Hạnh Quân chưa biết được tâm trạng mong ngóng gặp lại em của tôi như thế nào, sự chờ đợi, nôn nóng và rồi thất vọng của tôi ngày hôm qua như thế nào. Cứ tưởng em sẽ đến, tôi cứ ra vào không yên, tôi đă phải…
- Khoan đă - Hạnh Quân ngạc nhiên – anh đang nói cái ǵ vậy? Nghe cứ như tôi có hẹn ḥ với anh mà lỗi hẹn vậy!
Vẫn chép miệng:
- Không hẳn là có hẹn, nhưng tôi đă nghĩ nếu em đến, tôi sẽ gặp được em.
Hạnh Quân cau mày:
- Đừng xưng em với tôi một cách lấn lướt, lạm dụng như thế nếu không muốn tôi bỏ về ngay lập tức.
Vẫn nhượng bộ lẩm bẩm
- Thôi cũng được, tôi sẽ gọi thế những khi…
- Không có khi nào cả – Hạnh Quân phát cáu – bây giờ anh có chịu giải thích rơ ràng cho tôi hiểu không? Tôi vẫn chưa hiểu ra anh đang nói về cuộc gặp mặt nào.
- Th́ là buổi tiệc sinh nhật ba tôi ngày hôm qua đó thôi!
- Tiệc sinh nhật hôm qua?
Cô nhăn mặt suy nghĩ rồi chợt nhớ ra:
- A, sinh nhật của thầy B́nh!
Cô nh́n kỹ Văn:
- Anh là … con thầy B́nh?
Văn gật đầu như để trả lời. Anh hỏi:
- Tại sao Hạnh Quân không đến?
Cô cười:
- Nhưng tôi đă chuyển lời xin lỗi đến thầy rồi. Tôi có việc gấp không thể đến được.
- Việc ǵ mà gấp đến vậy – Văn cố hỏi tiếp.
Đă định trả lời, nhưng Hạnh Quân ngừng lại. Chuyện mẹ của Du uống lộn thuốc, cô đến giúp Du đưa bà đi khám không là bị mất ǵ mà phải giấu giếm, nhưng có lẽ cần phải tận dụng mọi cách triệt đi cái kiểu hỏi dồn một cách gần như trách móc này. Cô bé nói giọng lănh đạm.
- Chuyện riêng của tôi, anh muốn biết mà làm ǵ.
Văn tiu nghỉu.
- Hôm qua, tôi cứ chờ măi.
Thấy Hạnh Quân làm thinh anh chàng bèn chuyển tông.
- Khi cô bạn học đem gói quà của cô đến cáo lỗi, ba tôi mới nói ra. Thật ra ba tôi định báo tin mời cô cộng tác ngay trong bữa tiệc đó chứ không phải trong lớp sáng nay đâu. Nếu cô có, tờ báo sáng nay chắc chắn sẽ có ảnh của cô đứng cạnh ba tôi trong trang tin nghệ thuật rồi.
Hạnh Quân nhún vai.
- Tôi vui v́ được tham gia tổ chức buổi triển lăm, tôi không để ư đến việc lên báo hay lên đài đâu.
Văn nh́n cô ngạc nhiên.
- Hạnh Quân nói thế là chưa đúng đâu. Đă bước vào lănh vực văn hóa nghệ thuật, nếu cô không tranh thủ chút tiếng tăm th́ khó có sự nghiệp vững chắc trong nền văn nghệ đầy vinh quang ấy. Buổi tiệc sinh nhật của ba tôi có khá nhiều nhân vật trong giới thượng lưu và c̣n nhiều các họa sĩ, điêu khắc gia nổi tiếng, sẽ là một điểm ưu cho sự nghiệp của cô sau này nếu được ba tôi giới thiệu một cách long trọng trước mặt mọi người.
Hạnh Quân nhăn mặt
- Tôi vào trường mỹ thuật vốn chỉ v́ yêu thích. Vấn đề mà anh nói giống như bao người đă nói với tôi trước đây chỉ có điều… tôi thấy dường như nó làm mất đi sự hứng khởi và sáng tạo nghệ thuật.
Văn như chựng lại một chút khi nghe cô nói, làm cô phải hỏi:
- Tôi không nói đúng ư?
Văn lắc đầu:
- Không, Hạnh Quân nói đúng chứ, cũng như ba tôi vẫn bảo người làm nghệ thuật chân chính th́ không thể tính toán, thực dụng. Tiếc rằng tôi luôn là thằng tỉnh táo và thực tế.
Cô nh́n anh chưa hiểu hết ư, anh nhún vai nói thêm:
- Cho nên việc không theo đuổi nghề nghiệp của ba tôi cũng làm ông buồn không ít.
Hạnh Quân vỡ lẽ.
- Hèn ǵ lúc Trung Hà bảo tôi học mỹ thuật, anh có thái độ là lạ. Tôi cứ tưởng anh không tin.
Văn cười, nói lăng đi.
- Sao lại không tin, chuyện tôi không tin chính là số tuổi của Hạnh Quân thôi.
- Cái ǵ? – Cô tṛn mắt – Tuổi thật trăm phần trăm đó. Mà nhắc lại tôi mới nhớ h́nh như anh thua tôi những hai tuổi. Đổi tông gọi bằng chị là vừa rồi đấy chú em.
Văn trề môi:
- C̣n khuya. Cô có nhớ truyện Thúy Kiều, Kim Trọng không? Ông bà ta vẫn nói “nhất gái lớn hai, nh́ trai lớn một” mà!
- Sức mấy – Hạnh Quân phùng má tính căi nữa.
Chợt Văn đưa tay lên môi suỵt khẽ.
- Ǵ vậy? – cô ṭ ṃ hỏi nhỏ.
Anh vẫn không đáp mà ngó cô trân trân. Đợi đến lần hỏi thứ ba, anh mới thầm th́ trả lời:
- Không có ǵ, chỉ tại lúc này Hạnh Quân xinh quá!
Mặt Hạnh Quân lại đỏ rần lên, cô bối rối cúp mắt xuống.
Cho dù chưa xác định ḷng ḿnh trước sự tán tỉnh thần tốc của anh chàng, nhưng vẫn cảm thấy thẹn và lâng lâng với cảm giác mới mẻ này. Cô không biết các cô gái lần đầu nhận ánh mắt say đắm si mê của người lạ có cùng cảm giác như cô không. Đó có phải là một bắt đầu của t́nh yêu?
Hạnh Quân chợt ngượng ngùng với chính ḿnh. Suy nghĩ vơ vẩn quá! Có lẽ chỉ là vài giây phút lăng mạn mà thôi.
Ở phía đối diện, Văn vẫn chú mục ngắm nh́n cô. Anh ước ǵ có thể biết được cô đang suy nghĩ về anh như thế nào trong đầu.

o0o


Du đưa Hạnh Quân về đến cổng th́ gặp xe ông Đức vừa chạy ra. Ông không nh́n thấy anh và cô.
Xe ông vừa rẽ ở cuối đường, Du cũng de xe sát cổng nhà.
- Vào nhà em chơi không anh? – Hạnh Quân mời – Em sẽ chỉ cho anh hai bức tranh thủy mạc rất đẹp mà ba cho phép em treo tham dự buổi triển lăm từ thiện sắp tới.
Nhớ lại vẻ mặt hầm hầm của ông Đức khi năy, nên Du không muốn vào, anh cũng bảo cô.
- Chắc anh theo em vào chào cô một tiếng thôi. Anh có hẹn với Tùng.
Bà Hạnh ngồi xem mục dạy nấu ăn trong TV. Bà cười khi thấy anh.
- Chị bên nhà đỡ chưa?
Du cười:
- Dạ cám ơn cô, mẹ con chỉ bị lên tăng xông nhẹ thôi. Mấy hôm ấy có Ti Ti ghé đến đưa mẹ con đi bệnh viện kịp. Giờ đă b́nh thường rồi cô à.
Bà Hạnh gật đầu:
- Vậy th́ tốt quá. Nhưng bệnh về huyết áp cũng cần theo dơi kỹ mới được đó.
- Dạ con biết – Du trả lời – chỉ tại thỉnh thoảng con đi công việc vắng mặt một hai ngày. Cũng may là tháng sau ba con về rồi, mẹ con chắc cũng sẽ an tâm hơn. C̣n trong thời gian này, chắc mẹ con phải phiền Ti Ti một tí.
Bà Hạnh dễ dăi:
- Được rồi không sao. Con nhỏ Ti Ti ngoài việc học hành có làm ǵ đâu. Nếu con có đi đâu vắng, cứ nhắn nhỏ đến thay con đo huyết áp cho chị bên ấy.
Du lên tiếng cám ơn bà. Sau vài câu hỏi thăm xă giao, anh chào bà ra về, ḷng yên tâm v́ nhà cô không có ǵ. Có lẽ chỉ là chuyện bực ḿnh của riêng ông Đức mà thôi.
Nheo mắt với Ti Ti thay câu chào, Du về.
Bóng anh chỉ vừa khuất cửa, Hạnh Quân đă sà xuống bên mẹ.
- Mẹ ơi
- Ǵ vậy Ti – bà Hạnh lại tiếp tục theo dơi màn ảnh TV
- Mẹ – cô th́ thầm.
Bà Hạnh ngạc nhiên:
- Ǵ vậy nhóc? Không để mẹ xem thử họ dạy làm món bánh táo thế nào à?
- Mẹ xem làm ǵ, bánh táo mẹ làm đă là ngon nhất rồi mà – cô nũng nịu. Mẹ cô cười lắc đầu. Bà bấm tắt TV.
- Chỉ giỏi nịnh mẹ Thôi được rồi, bây giờ th́ có ǵ muốn nói, nói mẹ nghe xem:
- Khi năy con gặp ba lái xe ra – cô nói.
- Ừ, th́ sao hả nhỏ?
Hạnh Quân ngần ngừ.
- Có chuyện ǵ à mẹ.
- có chuyện ǵ là chuyện ǵ – bà Hạnh ngạc nhiên.
Cô lúng túng.
- con không biết, chỉ tại con thấy ba như không vui. Con cứ ngỡ ba mẹ có chuyện ǵ buồn.
Bà Hạnh nhíu mày.
- Có chuyện ǵ buồn đâu?
Cô vội hỏi:
- có lẽ con nh́n lầm. Vậy khi năy lúc con sắp về, ba mẹ có bàn căi chuyện ǵ không? Có phải v́ con không? V́ con chưa hỏi ba mà đă vội xin nội triển lăm tranh của nội?
Bà Hạnh lắc đầu:
- Không đâu. Ba mẹ đâu có la rầy chuyện của con – bà nhăn trán – chỉ có bàn chuyện công ty thôi.
Hạnh Quân thở phào nhẹ nhơm.
- vậy mà con tưởng….
Kéo cái gối tựa lưng cho mẹ, cô hỏi:
- Có chuyện ǵ ở công ty hả mẹ?
Khoan khoái dựa vào chiếc gối nệm, bà Hạnh ngáp dài.
- Có ǵ đâu con. Ba con hỏi mẹ vài thay đổi trong biểu diễn sắp tới, và đề nghị mẹ thử dùng Mai Tiên làm người mẫu chính.
- Mai Tiên? – Hạnh Quân ngạc nhiên.
Cầm lại cái remote, bà Hạnh lơ đăng bấm chọn.
- Ba con cho rằng Mai Tiên là một cựu Á hậu tuy chỉ là Á hậu miền biển nhưng cũng có chút tiếng tăm, nếu Mai Tiên đứng vị trí chính sẽ gây ấn tượng cho mọi người hơn.
- Và ... mẹ đồng ư?
- Không đâu!
- Ủa sao vậy mẹ – Hạnh Quân hỏi.
Bà Hạnh quay lại véo vào mũi cô.
- Học mỹ thuật mà không có cặp mắt b́nh phẩm sao con gái. Thời trang mùa đông đă phần vải dày hoặc những biến tấu gilê hay áo vest, áo khoác. Thân h́nh Mai Tiên th́ hấp dẫn trong những mục áo tắm hoặc áo ôm mùa hè thôi. Dáng Mai Tiên có hơi tṛn trịa quá cho vai tṛ người mẫu. Con chỉ thử tưởng tượng tṛng vào hai ba lớp áo dày mùa đông, con nhỏ sẽ mập như bà mẹ mấy con mất!
Hạnh Quân nghe mẹ phân tích tỉ mỉ mà thán phục kinh nghiệm nghề nghiệp của mẹ.
- C̣n nữa, loạt áo mùa đông công ty thiết kế kỳ này chỉ toàn là màu sậm: đen, nâu đen, xanh đen và xám. Da Mai Tiên rám nắng cũng đẹp, nhưng mặc màu sậm vào sẽ tối lắm, làm sao bắt đèn được.
- Và v́ vậy mẹ không đồng ư với ư kiến của ba – cô hỏi.
Bà Hạnh gật đầu.
- Ừ, tất nhiên là ba con cũng nghĩ đến sự thành công của buổi biểu diễn mà góp ư với mẹ, nhưng mẹ có kinh nghiệm về mấy vấn đề này hơn ba con. Mai Tiên quả là sáng giá khi ta cho con nhỏ ra mắt dân thành phố bằng vị trí chính trong lần đầu biểu diễn mùa hè vừa rồi. Á hậu miền biển mà mặc áo tắm th́ tuyệt vời rồi c̣n ǵ. Con nhỏ đă rất thành công hôm đó. C̣n kỳ này vai tṛ của nó sẽ khác đi đôi chút, sẽ là một người mẫu thường thôi!
Hạnh Quân ṭ ṃ.
- Vậy mẹ định chọn ai làm người mẫu chính chưa hả mẹ?
Bà Hạnh có vẻ phân vân
- Có Bích Lan và Kim Uyên. Hai đứa vừa trắng vừa thon dáng. Mẹ chưa quyết định hẳn.
- Vậy mẫu chính cả hai người luôn cũng được mà mẹ – Hạnh Quân đề nghị.
- Mẹ cũng tính thế, nên sáng nay đă lên kế hoạch làm mẫu ni của hai đứa đó. Nếu chuyện phụ tá cho thấy con không quá bận bịu th́ đến công ty góp ư giúp mẹ đi.
- Dạ – cô cười – chắc chắn là mai con có mặt để giúp mẹ rồi. Việc ở triển lăm chỉ mới bắt đầu tổ chức, thầy chưa sai con làm nhiều đâu.
Bà Hạnh chợt nhớ ra:
- Chút nữa th́ quên mất. Ba con cứ dặn đi dặn lại là tranh của nội cho mượn treo triển lăm thôi đó nghe con. Hồi chiều nội có gọi điện đến, bảo có một bức nào đó không được bán, c̣n bức kia th́ có thể và tiền th́ quyên từ thiện luôn, ba con nghe nội tả mà chẳng biết bức nào là bức nào, nên bảo mẹ nhắc chừng con để lỡ bán luôn cả hai bức.
- Vậy à mẹ – Cô suy tư một chút – Không biết là bức nào mà nội phải dặn đi dặn lại như thế nhỉ?
- Mẹ chả biết, có lẽ con làm theo ư ba là xong – mẹ cô bảo.
Hạnh Quân c̣n đang suy gẫm th́ d́ bảy đă bước lên.
- D́ dọn cơm rồi, Hạnh với bé Ti vào ăn cơm đi
Theo mẹ vào pḥng ăn, trong đầu Hạnh Quân c̣n lởn vởn một thắc mắc nhỏ. Gần đây ba cứ bỏ cơm chiều hoài. công việc làm ăn xă giao ǵ mà bận dữ vậy không biết!
Thấy mẹ cô có vẻ mệt mỏi, cô dự định sẽ ráng nhín nhiều thời gian để phụ giúp mẹ một tay, chắc là mấy ngày nay mẹ làm việc mệt nhiều lắm - Nè, không gắp đồ ăn, làm ǵ mà thừ người và cơm trắng vậy con gái.
Hạnh Quân sực tỉnh cười toe với mẹ.
- Con đâu có làm ǵ, chỉ nghĩ thôi!
- Nghĩ ǵ vậy?
Cô cười liếng khỉ.
- Nghĩ là mẹ đă có con gái 22 tuổi rồi, vậy mà nh́n mẹ c̣n đẹp và trẻ quá chừng!
Bà Hạnh ngượng ngùng nhưng cũng phải cười.
- Nịnh mẹ vừa thôi cô, bông cải xào ḷng gà, món mà cô thích nhất nè.
Ch́a chén đỡ lấy gắp thức ăn của mẹ gắp cho, cô nói:
- Cám ơn mẹ Cũng nhờ con nịnh vài câu nên mẹ thưởng cho con liền. Con sẽ biết ư, nịnh mẹ dài dài luôn nhé, mẹ chịu không?
Mẹ cô lắc đầu cười, cô cũng cười theo, cả d́ Bảy đang ở cạnh đấy cũng tủm tỉm cười góp.
Gian pḥng ăn vắng bóng đàn ông, chỉ có ba phụ nữ, nhưng không khí vẫn vui vẻ và đầy tiếng cười đùa.

o0o

Lẽo đẽo theo Bích Lan vào mấy gian hàng mỹ phẩm, Hạnh Quân chán ngán.
Đối với cô, mỹ phẩm không c̣n quá xa lạ nữa. Hôm trước mẹ cô đă chỉ vẻ tỉ mỉ cho cô về cách trang điểm và sử dụng son phấn rồi, nhưng bây giờ đến đây, cô vẫn thấy tối hoa cả mắt với những hộp, chai lọ đủ kiểu dáng với đủ kiểu hiệu.
- Nè nhỏ, mùi này thơm không?
Bích Lan dứ mu bàn tay vừa xịt thử nước hoa cho Hạnh Quân ngửi. Cô lắc đầu.
- Quên là hôm nay Ti sổ mũi rồi!
- Ừ hén quên mất…
Bích Lan đành… ngửi một ḿnh. Cô ngửi đến mấy lần cuối cùng là cám ơn rồi kéo tay Hạnh Quân đi qua gian hàng khác.
- Nhỏ bị cảm không đến công ty chơi, vậy có đi học và đi phụ triển lăm tranh ǵ đó để lây bệnh cho thiên hạ chơi không?
Hạnh Quân ph́ cười.
- Đi học th́ tất nhiên phải đi rồi. Có ai bị lây bệnh không th́ chưa biết, c̣n việc triển lăm th́ chắc phải hoăn lại một thời gian.
Bích Lan nh́n cô.
- Tại ba của Văn trở bệnh à?
- Ừ thầy cứ nghĩ là nhẹ ai ngờ bác sĩ nói phải mổ.
- Vậy th́ cho đến bao giờ mới triển lăm?
Hạnh Quân lắc đầu:
- Không biết, ai cũng muốn đợi thầy mổ xong sẽ tiếp tục. Bây giờ ngưng lại để thầy yên tâm mà mổ.
Bích Lan huưch nhẹ cô.
- Này, hỏi nhỏ nghen, nhỏ với tay Văn ra sao rồi?
Hạnh Quân lườm bạn.
Bích Lan tiếp:
- Giả vờ hả th́ chuyện của hai người đó. Đừng nói với Lan là nhỏ không đến thăm thầy.
- Th́ cũng có thăm…
- Ờ th́ đó – Lan cướp lời – Có thăm th́ sẽ gặp Văn thường xuyên hơn chứ ǵ
Hạnh Quân cười nhẹ.
- Gặp th́ cũng gặp thường, nhưng chuyện mà Lan muốn đề cập th́…
- Th́ sao – Bích Lan ṭ ṃ.
- Th́ không có đâu.
Bích Lan kéo tay cô vào quầy bán nước.
- Sao biết vậy bạn – cô hỏi khi gọi nước.
Hạnh Quân nhún vai bộc bạch
- Ti không biết nữa, chỉ là cảm giác thôi. Đối với Ti, Văn cũng rất tốt. Lăng mạn, và có vẻ thật ḷng, đôi lúc anh chàng cũng làm cho Ti cảm động.
- Rồi… sao nữa – Bích Lan háo hức hỏi.
- Rồi…. hết – Hạnh Quân cười – chỉ là những rung động thoáng qua, rồi thôi.
Bích Lan tṛn mắt:
- Nhỏ có kết luận sớm quá chăng? Có thể hai người chỉ là mới bắt đầu.
Hạnh Quân hơi phân vân.
- Ti cũng không biết nữa, nhưng thực t́nh Ti cảm thấy Văn là một người bạn th́ tốt hơn.
- Tại sao? – Bích Lan ngạc nhiên.
Hạnh Quân giải thích một cách mơ hồ:
- Tại v́… cái kiểu cách si t́nh của Văn đôi khi làm ḿnh choáng ngộp thật đấy, nhưng cũng nhiều lúc thấy… phiền quá chừng!
- Trời đất! – Bích Lan kêu lên – Được yêu mà cũng than là phiền nữa sao?
- Chứ sao không? Mà khổ nỗi càng ngày cái phiền dường như càng nhiều hơn, nhất là những lúc anh chàng lộ tính sở hữu và thực dụng ra.
Bích Lan lắc đầu than thở.
- Thôi được, vậy là chuyến này ḿnh làm bà mai không được rồi. Uổng quá!
Hạnh Quân cười nói lảng.
- Đừng nói chuyện ḿnh nữa, kể chuyện Lan đi. Sao hôm bữa thấy Lan căi lẫy với Trung Hà vậy? Đă làm lành lại chưa?
- Rồi, nhưng mà…
- Làm lành lại th́ tốt rồi, c̣n nhưng mà ǵ nữa.
Bích Lan thở dài.
- Uống nước đi rồi Lan nói cho nghe.
Hai ly nước ngọt đă ở trước mặt các cô từ lúc nào. Hạnh Quân nâng ly uống một hơi thật dài. Đă khát thật. Năy giờ lang thang với bạn lâu quá, cô đă khô cả cổ. Khi đặt ly xuống, cô phát giác ra Bích Lan chưa đụng vào ly, mắt cô nh́n xa xăm vào những lượt người đi đi lại lại.
- Chuyện ǵ vậy Lan – Cô ư nhị hỏi.
Như chỉ chờ cô hỏi, Bích Lan nh́n cô và kể.
- Hôm trước tụi Lan gây gỗ, nhỏ biết v́ nguyên nhân ǵ không?
- Ǵ cơ?
- Tại v́ Lan phát hiện vệt son đỏ trên áo Trung Hà!
Hạnh Quân trố mắt:
- Có chuyện đó thật à? Vậy… Trung Hà giải thích sao?
- Ảnh nói v́ chen lấn vào cổng, có lẽ một khán giả nữ nào đó vấp ngă vào lưng.
Hạnh Quân thở phào.
- Ừ, chuyện đó có thể xảy ra lắm. Trung Hà bây giờ cũng có chút tiếng tăm trong giới trẻ. Bích Lan cười buồn.
- Nhưng nhỏ có tin không, cách đây mấy ngày ḿnh lại thấy nữa. Cũng vết son màu đỏ, đỏ tươi, và lại ở trên cái áo vest trắng ḿnh mua tặng anh trong ngày sinh nhật. Vai áo rất trắng, vết son in rơ ràng, như cố ư vậy. Nó làm ḿnh tức điên lên được.
- Rồi… Trung Hà bảo sao?
Bích Lan lắc đầu chua chát.
- Ḿnh không hỏi nữa. V́ ḿnh nghi ngờ rằng có hỏi cũng là thừa. Hôm trước khi giải thích, anh đă lúng túng mất một lúc, nhưng v́ ḿnh tin tưởng anh nên chấp nhận lời giải thích ấy.
- Vậy bây giờ Lan … - cô nh́n bạn ḍ hỏi.
- Đúng vậy, bây giờ Lan bắt đầu nghi ngờ, Lan sẽ bắt đầu ḍ xét anh, nếu anh bắt cá hai tay lừa dối Lan….
- Lan sẽ làm ǵ? – Hạnh Quân hốt hoảng.
Bích Lan nhếch môi cười.
- Yên tâm đi nhỏ, ḿnh và hắn bằng tuổi mà ḿnh không cho ai xem thường và trên cơ ḿnh đâu. Lan yêu Trung Hà thật đó. Rất yêu, và v́ vậy cũng rất ghen, nhưng ḿnh không ngu ngốc mà làm tổn hại đến ḿnh đâu.
Hạnh Quân ngần ngừ.
- Lan đă nói thế th́ Ti yên tâm rồi, nhưng bồ phải suy xét cho thật kỹ mới được. Trước đây, Ti cũng biết Lan từng bồ bịch một, hai người, nhưng chưa lần nào Ti thấy Lan đậm đà như lần này. Cẩn thận nhé Lan, đừng nóng tính quá, nếu chỉ v́ lầm lẫn mà nghi oan cho Hà để mất t́nh yêu này th́ sẽ hối hận lắm.
Bích Lan gật đầu b́nh tĩnh trở lại.
- Nhỏ nói cũng đúng, Lan sẽ không hồ đồ mà tự làm khổ hai đứa đâu.
Rồi cô cười.
- Quên mất rủ nhỏ vô đây mua mỹ phẩm mà cứ đi ḷng ṿng rồi lại kéo nhỏ ra đây kể lể. Thôi quay trở vào trong ấy nhe.
Hạnh Quân xua tay rối rít.
- Ối thôi thôi, cho Ti xin. Có đi mua cái ǵ th́ Lan vào mua đi, ḿnh muốn rả cẳng ra rồi đây nè. Cho ḿnh ngồi đây nghỉ mệt chút xíu.
- Thôi cũng được, vậy nhỏ tạm thời ngồi đây gọi đồ ăn đi, h́nh như sáng nay lúc Lan tới rủ đi, nhỏ chưa ăn sáng phải không? Cho nhỏ ăn sáng đó. Lan vào trong đó lựa dầu thơm và kem dưỡng da mới được. Đợi Lan chút xíu nhe.
Hạnh Quân gật đầu mừng rỡ.
- Ừ, Lan đi mua đi, Ti ngồi đây đợi.
Khi Bích Lan đă khuất vào ḍng người mua sắm, Hạnh Quân bắt đầu săm soi gọi món ăn.
Hăng hái ăn hết tô bún chả gị thịt nướng và ly đậu đỏ bánh lọt béo ngậy. Xong, cô ngồi thở và lơ đăng ngó ông đi qua bà đi lại.
Thời gian vẫn cứ trôi, Hạnh Quân bắt đầu sốt ruột. Cô chợt nhớ ra khi năy Bích Lan bảo quay trở vào để mua dầu thơm.
Trời ơi, từ sáng đến giờ cô và Lan đă đi hai, ba gian hàng xịt thử dầu thơm rồi. Con người ai cũng có hai cườm tay mà thôi, Bích Lan cũng vậy, cho nên cứ đi mà xịt, mà thử th́ cho đến khi, mùi này pha lẫn mùi kia ra một mùi… tổng hợp kỳ cục, chắc là đến tối cũng chưa chọn được.
Quân thở dài! Xui cho ḿnh rồi, biết bao giờ cô nàng mới quay trở lại!

o0o

Nh́n theo dáng Hạnh Quân đứng lom khom chụp h́nh mấy đóa hoa đàng xa, Tùng chép miệng.
- Phải thú nhận cô em của mày đặc biệt thật!
Du nheo mắt.
- Sao đây? Câu nói của mày có nhiều ư nghĩa lắm đó. Đừng nói với tao là mới hơn một tháng quen biết Ti Ti mà mày…
Tùng vội vàng ngắt lời.
- Đâu phải, đâu phải vậy, thằng quỷ! Ư tao chỉ là muốn khen cô em mày thôi!
Du nhướng mắt buông giọng:
- Khen ǵ vậy?
Tùng cố giải thích:
- Th́ là Ti Ti có nhiều ưu điểm về cá tính, cách nói chuyện cởi mở, vui vẻ, cách ăn mặc cũng vậy. Thoải mái, không g̣ ép cho dù ba của cô nhỏ làm nghề thời trang. Cho nên cũng không lạ khi mày chỉ mới gặp mặt vài ba lần đă nổi hứng nhận làm em gái. Cô bé đặc biệt thật đó.
Du cười nhẹ nhỏm.
- Vậy là hiểu nguyên do rồi phải không?
- Ừ.
Tùng vỗ vai bạn thông hiểu. Dơi mắt nh́n “cô em” dễ thương, Du máy móc lôi gói thuốc ra. Cắm một điếu trên môi và châm lửa. Du lơ đăng suy nghĩ về những sự t́nh cờ đă qua.
Cứ như là chuyện đùa khi mà anh đă hầu như quên bẵng chuyện đi miền Trung, bà cô và cả tấm h́nh một đứa nhóc gái sún răng, xấu ỉnh, th́ anh lại t́nh cờ chạm mặt Hạnh Quân.
- Suy nghĩ ǵ vậy – Tùng hỏi.
Du tặc lưỡi kể cho bạn nghe những lan man suy tưởng của ḿnh.
- Mày không thể tưởng tượng được tao đă quạu như thế nào khi có người mắt nhắm mắt mở đụng văng bó hoa của ḿnh, một bó hoa hồng thật to.
Tùng nháy mắt
- Có thể tưởng tượng được chứ, mày cộc tính cũng có tiếng mà!
Du cười.
- Vậy đó. Vậy mà kỳ lạ xảy ra khi tao chụp kịp thủ phạm, nếu không có cô ngốc đó lao ra chụp lại bó hoa trên mặt đường. Hôm đó cổ lại mặc cái quần jean rách gối te tua, áo thung tầm thường. Vậy mà gây một ấn tượng khó quên đối với tao.
Nhả một búng khói lên trời, anh trầm ngâm.
- Và cũng là sự tinh cờ khi tao gặp lại cô nhỏ lần thứ hai. Trong khi chung quanh mọi người ai cũng quần là áo lượt, chưng diện hết ḿnh th́ Ti Ti vẫn…
- Vẫn cái quần jean cũ mèm và cái áo thun ngắn củn cởn hở rún ra chứ ǵ!
Hạnh Quân ṿng qua bên phải Du cắt ngang lời anh, cô dỗi:
- Anh xấu ghê, ngồi đây nói xấu người ta!
Du cười, vỗ vỗ xuống cạnh anh.
- Ngồi xuống đi Ti Ti, chưa chi đă phụng phịu rồi. Anh chỉ kể chuyện quen biết em ngày trước thôi.
Hạnh Quân trề môi.
- Kể rằng lúc đó cũng y như bây giờ, em ăn mặc lỗi thời bụi bặm chứ ǵ.
Du ngước nh́n trời thong thả nói.
- Th́…. thật sự là vậy mà.
Phá lên cười và né những cái cù léc v́ ngượng của cô, anh xua tay.
- Ê, khoan đă nhỏ ơi, anh chưa nói hết mà. Anh c̣n nói….
Kiểu ngưng ngang khi nói của anh làm cô ṭ ṃ ngừng tay.
- Anh c̣n nói ǵ nữa?
Nháy mắt về phía Tùng như ngầm khoe với bạn rằng anh dư biết cách “chỉ huy” cô em, Du rồi rề rà:
- Th́ anh c̣n nói thêm với bạn anh là… ờ, tuy ăn mặc có bụi đời thật đấy nhưng nhỏ có một phong cách rất độc đáo, rất dễ thương làm cho anh cảm thấy có ấn tượng thú vị về em.
Hạnh Quân ngẩn người nh́n anh miệng lẩm bẩm:
- Ấn tượng thú vị? Ấn tượng thú vị ư?
Không để ư câu lẩm bẩm của cô, anh vuốt hai bím tóc của cô, bảo nhỏ:
- Sao nhỏ ? Anh “quảng cáo” nhỏ như vậy trước thằng bạn “đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi” của anh, có được quá không?
Hạnh Quân đỏ mặt thụi vào hông anh, làm anh vừa cười vừa la.
- Trời ơi, người ta nói đúng lắm mà. Trên đời có bốn cái ngu, làm mai là một. Hèn chi, nhỏ không cám ơn anh th́ thôi lại c̣n đấm đá anh túi bụi thế này!
Hạnh Quân gắt khẽ:
- Ai mượn anh?
Mặt mày bí xị, cô quay đi chỗ khác, đưa lưng lại phía anh. Thấy vậy anh càng buồn cười.
Cái kiểu giận dỗi của cô lúc nào cũng trẻ con và dễ thương như vậy, bảo sao anh không trêu già. Mẹ anh đă nhiều lần phải làm trọng tài phân xử, và lần nào anh cũng ngoan ngoăn nhận tội ăn hiếp em gái. Phạt tội anh luôn là phải dẫn cô đi ăn kem và thế là có dịp cho anh ngồi ngắm cô… thoải mái.
C̣n đang lan man suy nghĩ những kư ức dễ thương th́ Tùng huưch anh một cái và hất mặt về phía Hạnh Quân với vẻ lo ngại. Du sực tỉnh, anh tằng hắng một cái và nghiêng đầu nh́n cô.
Góc vai mảnh mai của cô để lộ cho anh thấy cặp môi đang bĩu ra, choàng tay lên vai cô anh cười dịu dàng:
- Này, cho anh xin lỗi đi Ti Ti, đừng có giận anh hoài thế. Anh đùa thôi mà.
- Nhưng đừng đem em ra đùa thế chứ!
Giọng ấm ức của cô làm anh giật ḿnh.
Chồm lên xoay cô lại, đôi mắt cô nh́n anh như trách móc, như hờn dỗi.
Du ngẩn ngơ mất mấy giây, cuối cùng anh trầm giọng chân thành nói với cô.
- Anh không ngờ ḿnh đă đùa quá trớn làm em giận đến như vậy, anh xin lỗi
Không biết có phải ngượng ngập trước t́nh cảnh trước mắt mà ḿnh cũng gián tiếp có dính líu mà Tùng lảng tránh đi. Cầm cái máy ảnh mà khi năy Hạnh Quân mượn của anh, anh đành thơ thẫn đến bên mấy khóm hoa xa xa.
Nuốt vội cơn tức vào ḷng, Hạnh Quân cúp mắt xuống nhỏ nhẹ.
- Em chỉ… không thích anh đem em ra ghép đôi với ai thôi. Mai mốt anh đừng…
Kịp hiểu ra, Du gật đầu lia lịa.
- Được rồi, anh hứa. Sẽ không bao giờ anh đùa vậy nữa đâu.
Vẻ hối hả xin lỗi của anh làm cô hả dạ, cô nhoẻn miệng cười.
- Tạm tha lỗi cho anh vậy, nhưng mà anh có chịu nộp phạt không?
Du nhướng mắt.
- Lại một chầu kem hả?
- Thêm một phần bánh táo nướng nữa – cô ṿi vĩnh – Tại hôm nay anh đùa ác hơn mọi bữa. Em phải tăng thuế phạt lên cho bỏ ghét.
Du giơ tay lên chịu thua.
- Vậy sao? Thôi cũng được. Vậy nhỏ định khi nào anh nộp phạt?
Hạnh Quân nghiêng đầu tính toán.
- Hôm nay buổi chiều anh đi dự tiệc cưới ǵ đó của bạn anh rồi nè, chiều mai chắc được. Chiều mai vậy.
Du ngạc nhiên:
- Ủa, Ti Ti nè, H́nh như dạo này buổi chiều em rảnh à? Không phụ giúp cho cuộc triển lăm tranh từ thiện sao?
Hạnh Quân dựa lưng vào gốc cây phía sau bắt chước anh, cô chép miệng.
- Anh Du tệ ghê, em “thất nghiệp” cả tuần nay rồi bây giờ anh mới để ư!
- Thất nghiệp?
Cô cười giải thích:
- Thầy B́nh dự định tổ chức qui mô hơn nên đă quyết định dời cuộc triển lăm lại mấy tháng nữa, chờ thầy liên lạc với một số hội nghiên cứu hội họa Đông Phương ở nước ngoài và cả những hội từ thiện bên đó. Cho nên công việc ở đây tạm dừng chờ thầy về đă.
- À th́ ra là vậy!
Hạnh Quân nói như tiếc rẻ.
- Em th́ đang nóng ḷng khoe cho anh hai bức tranh của nội mà em đă xin cho treo triển lăm. Anh mà xem thử th́ thấy tuyệt vời lắm.
Du cười bẹo má cô.
- Khen dữ vậy cô nương. Tranh gia bảo nhà cô, cô khen nức nở là phải quá mà
Hạnh Quân đỏ mặt chùi tay lên g̣ má lúng túng căi anh.
- Em… không có nói ngoa đâu. Hai bức tranh đep thật đó. Em đă chọn rất kỹ trong những bức tranh mà nội quư nhất.
Loay hoay rút gói thuốc ra, rồi lại cất vào túi áo, Du lơ đăng hỏi:
- Tranh ǵ vậy? Ai vẽ hả Ti Ti?
- Một bức là họa sĩ Minh Đạo, ông này trước đây có dạy trường em, cách đây cũng hai, ba chục năm rồi. C̣n một bức mà em thích nhất là của bà họa sĩ Cúc Duyên. Bà ấy tặng nội em đấy.
- Hả Cái ǵ? – Du giật ḿnh.
Câu nói gắt và vẻ hốt hoảng của anh làm cô lo sợ và ngơ ngác. Chừng như ư thức được thái độ bất ngờ của ḿnh, anh cố gượng dịu giọng hỏi:
- Em vừa bảo là tranh của ai nhỉ? H́nh như… người ấy nổi tiếng lắm th́ phải
- Đúng rồi, bà ấy ngày xưa cũng nổi tiếng lắm, nổi tiếng ngay từ hơn ba mươi tuổi.
Hít một hơi dài, cô nói tiếp:
- Nhưng đă lâu rồi không thấy tranh của bà ấy nữa. Người ta bảo chắc bà ấy đă mất hay đi nước ngoài rồi.
Du lẩm bẩm những ǵ không rơ, Hạnh Quân ngạc nhiên hỏi:
- Anh nói ǵ cơ?
- À không có – anh đánh trống lăng – Tranh của bà ấy đẹp lắm à?
- Đẹp lắm anh ạ, đơn giản mà đẹp. Một đóa hoa cúc trắng rơi xuống ḍng nước đang chảy. Màu sắc phối hợp rất hài ḥa nhưng… - Hạnh Quân cố diễn tả – không hiểu sao có một vẻ ǵ đó rất buồn.
- Buồn à!
- Dạ, đó là một cái buồn lạ lắm anh Du. Và buồn hơn nữa là câu thơ ở một góc bức tranh với lời đề tặng.
- Thơ viết như thế nào? – Du hỏi.
- Đó là “Lạc hoa hữu ư. Lưu thủy vô t́nh”
Du nhíu mày lảm nhảm lập lại:
- “Lạc hoa hữu ư
    Lưu thủy vô t́nh”
- Đúng vậy – Hạnh Quân tiếp – bạn học của em th́ nói rằng đó không phải là thơ mà là một câu thành ngữ của Hán Văn. Có nghĩa là hoa rơi có ư nhưng nước chảy vô t́nh.
Cao hứng, cô c̣n diễn giải thêm
- Có lẽ bà họa sĩ ấy đă mượn ư của thành ngữ Hán Văn để vẽ nên bức tranh. Hoa cúc trắng tượng trưng cho người con gái. Vốn có t́nh ư nên thả ḿnh xuống ḍng nước. Nước tượng trưng cho người đàn ông lại quá vô t́nh, cứ chảy xuôi cuốn trôi đóa hoa đẹp.
Thấy anh cứ thừ người suy nghĩ, cô thắc mắc hỏi:
- Anh Du đang nghĩ ǵ vậy? Em nói không đúng à!
Anh lắc đầu.
- Không đâu Ti Ti. Em nói đúng. Chỉ có điều, anh nghĩ bà ấy không chỉ mượn ư thành ngữ để vẽ minh họa bức tranh, mà mượn cả ư thành ngữ lẫn bức tranh để nói lên tâm tư của ḿnh.
Hạnh Quân trố mắt.
- Sao anh lại nghĩ vậy!
Sực nhớ lại anh lúng túng nói đại:
- Th́ tại…. khi năy em đă bảo đây là tranh bà ấy tặng là ǵ. Anh … không biết… thông thường tranh tặng là tranh tác giả gởi gấm tâm tư của ḿnh vào đó.
Hạnh Quân gật gù thán phục:
- Cũng có lư – cô huưch tay anh đùa – anh Du này, có khi nào ḍng nước vô t́nh mà bà Cúc Duyên ám chỉ là ông nội em không nhỉ?
Du cười gượng.
- Anh cũng không biết nữa.
Cô cười gịn.
- Em chỉ đùa thôi, chứ nghe nói ông nội lấy bà nội em khi tuổi c̣n trẻ lắm, chắc khó có chuyện liên hệ t́nh cảm và bà Cúc Duyên đó.
Chợt cô chỉ về phía trước kêu lên.
- Anh Du ơi xem ḱa. Anh Tùng cứ cầm máy chạy theo con bướm đến đó ḱa, nh́n tướng anh ấy mắc cười không?
Liếc nh́n vẻ vô tư của cô, anh thở dài. Làm sao cô biết được bao nhiêu chuyện về cô mà có thể bắt nguồn từ bức tranh ấy, hay nói đúng hơn là từ mối liên hệ không có đoạn kết giữa bà Cúc Duyên và ông nội của cộ Làm sao cô hiểu được cái tên Hạnh Quân của ḿnh lại được một bà già gần đất xa trời luôn nghĩ đến với sự hằn học oán hờn.
Ngày đó anh không hiểu, nhưng bây giờ anh đă mang máng hiểu ra. Bà cô mà anh cho là lú lẫn không hề biết mặt Hạnh Quân, cũng không có liên hệ ǵ với cô. Có chăng là với ông nội cô, người mà bà đă tặng bức tranh đầy ngụ ư đó.
Phải rồi, chắc là khối t́nh u uẩn đời thanh xuân xa xưa đă sâu đậm đến nỗi không thể nào bà Cúc Duyên quên được. Nhưng, nếu đă là thời xa xưa, tại sao bà không gặp ông để bày tỏ, hay có những hành động ǵ khác để bộc lộ t́nh yêu của ḿnh cho đúng với tính cách nóng nảy của ḿnh. Nếu chỉ tặng một bức tranh với lời đề ngắn gọn trách móc một cách ư nhị như vậy th́ sao lại dẫn đến sự thù hận được nuôi dai dẳng đến đời con cháu hôm nay?
Lẩn quẩn với những câu hỏi trong đầu, Du nh́n qua Hạnh Quân, cô đang ngắm say sưa mấy ông luống tuổi chơi đá cầu dưới bóng cây đàng kia. Đôi má bầu dễ thương, ánh nắng lẻ loi qua tán cây rậm trên đầu hắt vài đốm sáng lên đôi g̣ má ấy, Du có thể thấy rơ những ánh tơ trên da thịt mịn và mềm mai. như thế nào
Một đôi lần nào đó anh đă chạm tay vào đôi g̣ má ngây thơ ấy, cảm giác tuyệt vời, êm ái làm anh liên tưởng tới lụa mát, tới gió xuân man mác.
Vẫn hứng thú theo dơi trận đá cầu ngoạn mục trước mắt, Hạnh Quân không hề hay biết “ông anh” của cô đang thả hồn đi hoang, thả mắt với những xúc cảm lăng mạn khó ngờ.
Cô vẫn vô tư không nh́n lại, th́ Du lại vẫn đắm ḿnh vào cơn mộng du của riêng ḿnh.
Chưa bao giờ cô gần anh đến thế, và cũng chưa bao giờ anh có dịp ngắm cô kỹ càng đến thế. Bím tóc của cô cọ vào cổ anh nhồn nhột, anh cũng chẳng màng nhấc ra.
Nếu như đôi g̣ má bầu mịn màng và bím tóc thắt gọn làm cô ngây thơ như trẻ con, th́ đôi môi hơi bĩu ra của cô lại tṛn đầy mang dáng vẻ của một cô thiếu nữ. Đôi môi cô đẹp quá, hồng nhạt mà tươi tắn quá chừng. Ước ǵ anh có thể….
Như có một luồng điện chạy suốt sống lưng Du làm anh giật ḿnh sực tỉnh. Anh đang làm ǵ thế này? Tại sao lại có giây phút mê đắm như vậy xảy ra.
Và rồi với linh tính bén nhạy vừa trở về tâm trí. Du đưa mắt t́m Tùng. Hắn đang trước mặt anh. Sững người nh́n anh trân trân như đă quan sát từ năy đến giờ. Ánh mắt hắn vừa nửa lo sợ, nửa trách móc. Hắn đă kịp phát hiện ra rồi.
“Tao không muốn như vậy đâu. Tao không biết tại sao lại có thể buông trôi suy tưởng một cách quái gở như vậy. Tao thực sự không bao giờ muốn làm thương tổn Ti Ti. Tao không biết chuyện ǵ đă xảy ra cho tao nữa. Tao không biết …” Bao nhiêu điều muốn phân giải với Tùng, với đôi mắt như phân chứng của nó vậy mà Du không thốt được nên lời. Anh quay đi né tránh.
“Chuyện ǵ xảy ra cho ḿnh vậy?” Anh u mê tự hỏi.
Không thể nào. Không thể nào đâu. Điều đó Tùng lo ngại và cảnh tĩnh mịch không bao giờ là sự thật. Ḿnh chỉ quư mến Ti Ti như một đứa em gái hồn nhiên trẻ nít. Ḿnh chỉ biết Ti Ti, không hề muốn gặp cô gái có cái tên Hạnh Quân nào đó. Chuyện thừa kế và điều kiện nghiệt ngă hôm nào ḿnh đă coi là tṛ đùa, là lố bịch. Không thể nào chuyện ấy như ma ám ảnh tâm trí ḿnh cho đến hôm naỵ Không thể!
- Chuyện ǵ vậy anh Du? Anh nhức đầu à? – Hạnh Quân kêu lên khi quay lại và phát hiện trạng thái khác lạ của anh.
Úp mặt vào đôi bàn tay, anh cố trấn tỉnh, Hạnh Quân sờ trán anh lo lắng.
- Anh sao vậy? Mồ hôi tuôn ra nhiều quá, anh làm sao vậy nè?
Quay tới quay lui, cô nh́n được Tùng vẫn c̣n chôn chân đàng trước, cô mừng rỡ gọi anh.
- Mau anh Tùng, anh Du sao nè. Chắc trúng gió rồi. Anh lại giúp em….
Du kịp ngẩng lên sau khi hít một hơi thật dài cho b́nh tĩnh lại.
- Anh không sao, Ti Ti. Anh đâu có bị ǵ đâu.
- Không phải đâu chắc anh bệnh rồi, khi vừa qua em thấy anh gục đầu, mồ hôi tuôn nữa, em sợ…
- Anh không sao rồi. Thật mà Ti Ti.
Gỡ đôi tay lo lắng cứ sờ thăm ḍ lên trán của cô, anh cố t́nh lẩn tránh luôn ánh mắt Tùng.
- Anh Du không sao thật hả – Hạnh Quân c̣n có vẻ quan tâm hỏi nữa – Thật – anh gay gắt – Sao em cứ rối lên thế?
Mở mắt to nh́n anh. Hạnh Quân hơi ngạc nhiên chuyển sang giận dỗi. Cô la lên:
- Anh làm ǵ nạt em ghê vậy? Thấy anh có vẻ bị choáng em lo cho anh. Tại sao tự dưng nạt nộ người ta. Anh không thích em lo cho anh chứ ǵ? Được rồi, vậy th́ mặc anh.
Cô chưa nói hết ư th́ Du đă như nổi khùng. Anh đứng lên quát lớn.
- Trời ơi, làm ơn để tôi yên. Có phải cô cũng như bà ấy, cố t́nh làm tôi mệt mỏi đến phát điên lên không?
Tiếng quát của anh thật dễ sợ, những người rải rác trong công viên rộng lớn đều ngoái lại nh́n họ. Khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ và thanh tịnh đă bị âm thanh của Du khuấy động.
Hạnh Quân ngơ ngác, sững sờ nh́n anh, để rồi cuối cùng, cô mím môi đứng dậy, quay người bước đi.
Du nh́n theo đôi vai run run, bước chân chệch choạng của cô. Có một tiếng nói nào đó trong tim bảo anh mau chạy theo giữ lấy cô, mau xin lỗi cô, mau dừng lại cơn nóng giận vô lư của ḿnh. Tiếng nói đó mạnh mẽ và cứ thôi thúc măi. Vậy mà, cuối cùng anh vẫn đứng sững ra đó, trơ mắt ngó cô đến khuất sườn dốc phía xa.
Tùng bên cạnh vỗ vai anh khẽ nói:
- Vậy cũng được – hắn thở dài – cứ như là chưa bao giờ quen biết, gặp gỡ cô gái đó, mày sẽ thấy không c̣n áp lực nặng nề nữa. Dừng lại kẻo muộn.
Dơi mắt theo hướng nh́n của anh, Tùng chép miệng:
- Tức giận v́ tự ái vẫn c̣n tốt hơn là….
Du rùng ḿnh. Đột nhiên anh nhớ lại những giọt nước mắt van lơn, những kể lể nuối tiếc của những cô gái ngày trước khi anh dửng dưng quay bước.
Không! Anh không bao giờ muốn thấy cô phải rơi nước mắt. Tùng nói có đúng không?
Có thật đây là cơ hội để dừng lại?
Không giải thích, không xin lỗi là có thể dừng lại, là có thể để đôi bên đều yên ổn, là có thể quên một cô gái nhỏ dễ thương có cái tên kép Hạnh Quân – Ti Ti?
Có thật quên được không?
Liệu anh có thể quên được những t́nh huống kỳ diệu đưa đẩy anh và cô gặp gỡ và kết thân?
Liệu có thể quên được khóe mắt tinh nghịch, nụ cười tươi tắn hồn nhiên mà anh đă xem như thân quen từ độ nào?

o0o

Uống một vài ly với bạn cũ cũng là khách hàng kỳ cựu đối với siêu thị của gia đ́nh, Du cảm thấy hơi lâng lâng. Đang định t́m cách cáo từ về sớm th́ anh thoáng thấy hai bóng dáng quen thuộc đi dọc hành lang hẹp phía trước và rẽ vào một trong những pḥng karaoke hai bên.
Nh́n theo hướng mắt của anh, người bạn vỗ vai anh cười.
- Dáng khá khá chứ, phải không? Nghe nói là Á hậu ǵ đó. Bộ lọt vào cặp mắt săn lùng người đẹp của anh rồi hả?
Du cười gượng
- Không đâu, chỉ có điều….hơi lạ một chút. Bộ họ là khách quen của anh à? Sao biết cô ta là á hậu?
Anh bạn gật đầu.
- Ừ, khách quen. C̣n biết là Á hậu th́ mấy cô nhân viên của tôi x́ xào tôi nghe được thôi. Nhưng h́nh như chỉ là Á hậu miệt tỉnh thôi!
Huưch khẽ vào tay anh, người bạn nháy mắt.
- Chắc cha nội đó có công kéo em lên thành phố nên làm phao cho em luôn. Cặp này cũng hay tới đây, tới là vô pḥng luôn cho tới khi về, chả bao giờ chường mặt ra ngoài quầy ngồi chơi. Chẳng biết hát ḥ ǵ mà chỉ có hai người, chán chết
Thấy vẻ đăm chiêu của Du, anh bạn chột dạ hỏi khẽ:
- Sao vậy? Bộ anh có quen với họ à
Du ậm ừ không đáp
Dĩ nhiên Mai Tiên th́ anh dư biết, nhưng người đàn ông ôm eo cô thật t́nh tứ đó, có nằm mơ anh cũng không ngờ là ông Lê Ḥa Đức, ba của Hạnh Quân.
Cũng là đàn ông, mà lại từng bị xem là bay bướm, đào hoa, nhưng măi cho đến bây giờ anh mới chán ngán nhận ra rằng đàn ông quả thật rất vô t́nh vô nghĩa.
Ông Đức là người có sự nghiệp đang trên đà thẳng tiến, có danh vọng khá tốt trong xă hội, và nhất là có người vợ vừa đẹp vừa tài năng, bao năm sát cánh cùng ông lập dựng sự nghiệp. Bà Hạnh vừa khéo léo vừa giỏi giang vậy mà ông lại gan góc một cách mù quáng, đi lén lút vụng trộm với cô người mẫu mới của công ty. Chắc ông chưa hề nghĩ đến chuyện sẽ như thế nào khi sự việc đổ bể?
Du nhăn mặt thở dài, gia đ́nh Hạnh Quân đang yên ấm, hạnh phúc, lẽ nào đang đứng trước nguy cơ tan nát? Chỉ v́ cô nàng Á hậu có cái đầu rỗng tuếch Mai Tiên ư? Thật là không đáng chút nào.
- Có tâm sự à? – Người bạn ṭ ṃ hỏi.
Du lắc đầu cười nhẹ.
- Không, tại mấy ly Martini của anh đó mà, chắc là… tôi phải về thôi, không th́ chút nữa gục trước quầy bar của anh th́ xấu hổ chết.
Anh bạn cười vang thông cảm. Ra đến bên ngoài, gió đêm mát rượi làm anh tỉnh táo đôi chút, nên chạy ḷng ṿng phố xá.
Sài G̣n chiều thứ bảy người xe lao xao dầy đặc, hàng quán sáng rực ánh đèn. Du không ngắm người, cũng không ngắm phố, ḷng anh nặng nề một âm thanh mà anh muốn thốt ra, một tên người mà anh muốn gọi.
Phát hiện sự vụng trộm của ông Đức và Mai Tiên chỉ làm anh bất ngờ nhưng từ đó lại nhắc nhở anh một bóng dáng khác mà anh cứ ngỡ gần tuần lễ trôi qua có thể quên được.
Chính anh cũng không thể ngờ để quên đi dáng dấp nhỏ bé, nụ cười trong trẻo ngây thơ đó là khó khăn đến như vậy. Suốt cả tuần nay, anh vùi đầu vào công việc né tránh thắc mắc của mẹ ḿnh khi không thấy cô ghé lại. Và cái khó cho anh nhất vẫn là cố gắng không đến gần điện thoại, để không kiềm được ḷng cầm máy lên nhấn số đă thuộc ḷng.
Nhưng bây giờ anh mới biết thật ngu ngốc. Anh chỉ tự lừa gạt ḿnh thôi. Có thể nào anh quên được cô gái ấy, người mà anh tự lảng tránh phút xao động trong lần quen biết đầu tiên, anh đă tự phỉnh phờ ḿnh rằng xem cô như một cô em gái
“mày ngu ngốc quá Du ơi” Nghiến răng tự nguyền rủa ḿnh, anh quyết định thật nhanh như sợ khoảnh khắc muốn sống cho thật với ḿnh sẽ qua đi, để nhường chỗ cho lư trí khô khan với những trách nhiệm và rào chắn vô lư.
Đánh tay lái ṿng xe quay trở lại, không biết men rượu hay cái quyết định đột ngột này làm anh hưng phấn hẳn ra.
Gió bạt tóc anh, xô lệch cà vạt, anh mặc kệ Anh sắp gặp lại Hạnh Quân, mọi việc tầm phào ấy có hề chi đâu.
Phúc kiên nhẫn đứng gơ vào cánh cửa pḥng Hạnh Quân nài nỉ.
- Nhỏ Ti ơi, nhỏ Ti! Em làm ơn xuống tiếp anh Du đi. Người ta ngồi chờ em năy giờ ḱa. Chẳng lẽ cứ bắt anh ngồi nói chuyện vẫn vơ như mấy lần trước sao
Cửa pḥng vẫn đóng im ỉm. Có tiếng cô vọng ra.
- Em không xuống dưới đâu, anh Phúc bảo với ảnh giùm em là em ngủ rồi.
- Ngủ rồi? Mới hơn mười giờ mà ngủ cái nỗi ǵ, có ma mới tin cô. Thôi đi cô nương ơi, cô giận cái ông anh kết nghĩa kết t́nh ǵ của cô th́ xuống dưới đó mà gây gỗ, mà la hét đại đi, chứ cứ đẩy cái thằng anh họ là tui đây đứng mũi chịu sào hoài chán quá chừng. Tui c̣n chưa lau chùi cái máy săn h́nh của ḿnh ḱa. Hôm nay chụp cảnh làng chài, hơi muối mà lọt vào hư ống kính với máy móc của tui th́ khổ lắm.
C̣n đang ta thán dông dài th́ tiếng của pḥng bên cạnh xịch mở làm Phúc im bặt
Bà Hạnh bước ra mệt mỏi hỏi anh.
- Sao mà đứng đây kể lể vậy con.
Phúc lật đật phân bua với bà d́ của ḿnh.
- Tại nhỏ Ti nè d́. Anh Du mấy ngày nay rồi cứ ghé t́m nó, mà nhỏ Ti không biết có giận dỗi ǵ anh không, cứ đóng cửa trong pḥng hoài hông ra tiếp. Nên con đang… thuyết phục nó. Con biết d́ đi Nha Trang mới về cũng mệt lắm, con không cố ư làm rộn d́ đâu.
Bà Hạnh khoát tay cười.
- Không sao đâu, d́ đâu có la rầy con. Con về pḥng nghỉ đi. Chuyện con Ti để d́ bảo nó cho.
Đợi Phúc đi rồi, bà hắng giọng và gơ nhẹ cửa.
- Ti ơi, mẹ đây!
Đang ngồi thừ người trên giường. Hạnh Quân nghe tiếng mẹ gọi, cô hốt hoảng bật dậy ra mở cửa.
Quan sát cô một lượt, bà cười.
- Du nó đến năy giờ ḱa, con xuống gặp nó đi!
Hạnh Quân lúng túng.
- Mẹ ơi, con… con thấy hơi chóng mặt, con muốn nằm một lát, chắc con… không xuống được đâu!
- Con bệnh thật à? – Bà Hạnh hỏi.
Lỡ nói dối, cô phải theo luôn.
- Dạ thật. Con … con nhức đầu.
- Vậy con uống thuốc chưa?
- Dạ rồi mẹ, con mới uống xong.
Bà Hạnh chép miệng.
- Mẹ mới đi vắng có mấy hôm mà con lại không chịu cẩn thận để bị bệnh rồi. Chắc tại ra nắng không đội nón nữa đây mà.
Hạnh Quân gật đầu lia lịa.
- Dạ phải đó mẹ, con quên.
Bà Hạnh cười thản nhiên nói:
- Vậy được rồi, con vào nghỉ đi, khỏi xuống dưới.
Hạnh Quân chưa kịp mừng v́ thoát nạn th́ mẹ cô đă nói tiếp:
- Để mẹ bảo Du nó lên thăm con là được rồi.
Chưa nói dứt câu, bà đă quay lưng xuống dưới nhà, Hạnh Quân muốn ngăn mẹ lại, nhưng không cớ nào để ngăn. Chuyện giận hờn kia nếu kể ra thế nào cả Phúc lẫn mẹ cũng cười bảo rằng cô trẻ con, rồi là về phe của Du mất thôi. Cô đâu thể nói thật nguyên do nào cô giận anh đến độ mấy ngày nay tránh mặt không tiếp.
Nếu như hôm trước, khi cô tức giận cơn nóng tính vô lư của anh bỏ về, anh chịu đến t́m cô th́ có lẽ sẽ chẳng có ǵ xảy ra. Cô vốn là đứa con gái lành tính, dễ tha thứ mà.
Nhưng chuyện không đơn giản như vậy, anh đă không đến xin lỗi cô, cũng không đến trường đón cô như mọi lần, thậm chí không cả điện thoại cho cô. Gần một tuần lễ ra vào ấm ức, cơn giận của cô ngày càng tăng.
Anh đối với cuộc sống thường nhật của cô đă trở nên quen thuộc và thân thiết quá. Nhớ anh nhiều chừng nào, cô lại càng giận anh nhiều chừng ấy.
Nhớ đến nỗi đến ngày thứ năm, cô đă dẹp bỏ tự ái gọi điện đến nhà anh. Mẹ anh nhấc máy vui mừng khi nghe giọng cô, bà bảo anh vẫn ở Sài G̣n có đi đâu xa xôi đâu, anh vẫn làm việc và cùng Tùng đi suốt chiều tối.
Hậu quả của cú điện thoại gọi đi đó làm Hạnh Quân càng tức đến phát khóc lên được. Cô cứ nghĩ, nghĩ măi. Vẩn vơ trong đầu một câu hỏi mà không có ai có thể trả lời, tại sao anh không đến gặp cô nữa? Chẳng lẽ v́ những đôi co một cách lăng xẹt như vậy mà anh không có muốn có cô em gái lanh chanh như cô nữa?
Chẳng lẽ anh đă phát ngán khi cứ măi có cô kè kè một bên, không thể phát huy sở trường đào hoa của anh? Hay c̣n v́ nguyên do nào khác.
Rồi suy tưởng của cô lại dẫn đến Tùng và sự xuất hiện của anh lúc gần đây.
Cô biết họ là bạn thân, nhưng từ khi có Tùng trở về, Du có vẻ ǵ đó hơi khác lạ, c̣n anh chàng Tùng th́ cứ im thin thít, chẳng nói chẳng rằng như có điều ǵ đó bí mật ghê gớm lắm vậy. Một đôi lần cô c̣n bất chợt phát hiện anh ta lặng lẽ quan sát cô và Du đùa giỡn đấu vơ mồm với nhau.
Có phải là anh ta chăng? Nguyên nhân gây chia rẽ t́nh cảm thân quen của Du và cô là anh ta?
Tiếng gơ cửa nhè nhẹ và cửa pḥng vụt mở làm Hạnh Quân giật ḿnh. Du đứng trước cửa pḥng cô. Vóc dáng quen thuộc có lẽ gầy đi một tí trong chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt.
- Anh vào được chứ Ti Ti?
Cô quay đi không trả lời. Giọng anh trầm trầm nhẹ nhàng. Chỉ có anh gọi cô là Ti Ti, nghe êm ái và ngọt ngào như vậy.
Không thấy cô trả lời, Du chậm răi bước vào.
- Anh đến để làm ǵ? – cô hỏi cộc lốc.
- Anh muốn gặp em.
- C̣n em th́ không muốn gặp anh Du nữa – cô nghe giọng ḿnh run run.
- Đừng vậy mà Ti Ti, cho anh xin lỗi em. Lỗi ở anh.
Cô lắc đầu mím môi nói nhanh:
- Em nói thật đấy, Em không muốn gặp anh Du nữa đâu. Anh Du về đi.
Ngược với câu nói dỗi hờn của cô, anh lại bước đến và ngồi xuống giường.
- Mẹ em nói em không được khỏe, em bị bệnh à?
Tay anh giơ lên định rờ trán cô, bị cô gạt phắt đi.
- Mặc kệ em, anh Du về đi, để em yên.
Du cau mặt.
- Anh muốn hỏi thăm em. Sao em cứ một hai tránh mặt, đuổi anh về hoài vậy.
Tự dưng Hạnh Quân đâm chướng, cô cau gắt:
- Phải, em có tính như vậy đó. Em mệt lắm. Em muốn được nghỉ ngơi. Anh Du đừng phiền em nữa. Sao anh cứ….
Du quắc mắt cắt lời cô:
- Làm phiền em à? Em bảo rằng anh làm phiền em? Em dám nói như vậy.
C̣n định ương ngạnh căi lại anh, th́ đôi vai của cô bị anh chụp lấy và xiết mạnh. Giọng anh đầy phẫn nộ.
- Anh làm phiền em hay em làm phiền anh. Cả tuần rồi anh không yên được. Làm việc ǵ cũng quên trước quên sau. Anh cố gắng mà rồi cũng đành thua cuộc. Chấp nhận tất cả, anh đă t́m đến đây mong mỏi gặp được em. Vậy mà em cứ lẫn tránh anh. Tại sao vậy chứ? Em bảo anh làm phiền em ư? Chính em làm phiền anh th́ có. Em làm rộn anh khi làm việc, quấy phá anh đến mệt mỏi cả những giấc ngủ trong đêm. Không gặp được em, anh càng muốn điên lên mà vẫn cố kềm ḷng. Hành hạ anh như vậy mà em c̣n chưa vừa ư sao.
Đôi vai cô đau nhói trước những cái lắc mạnh của anh, đầu óc cô lùng bùng, nghe mà chẳng hiểu thấu những ǵ anh nói. Cô chỉ c̣n biết ngơ ngác, hoảng sợ nh́n anh.
Anh hiện giờ trông kỳ lạ quá, đôi mắt của anh như có lửa nung nấu dữ dội. Giọng anh khàn hẳn đi với những câu nói gấp rút, giận dữ.
- Em bảo anh về đi ư? Anh đă chờ mấy hôm rồi. Khó chịu, bực bội lắm. Bây giờ đă gặp được em đây, có điều ǵ bắt được anh rời đi nữa. Anh không ngu ngốc thế đâu, em có biết không!
Rồi như nh́n vào đôi mắt nửa sợ hăi, nửa ngây ngô như không hiểu kịp lời của cô, anh vụt im bặt.
Chỉ khi ngồi thật gần, đối diện với cô như thế này, soi mắt ḿnh vào đôi mắt mở to của cô, anh mới đau đớn hiểu rằng ḿnh đă thật sự vướng vào t́nh yêu rồi. Anh yêu cô gái nhỏ nhắn có cái tên Hạnh Quân đầy ám ảnh này tự bao giờ, anh không biết. Chỉ biết rằng ḿnh đă thật sự biết đau khổ, thật sự biết lo sợ nếu không có được cô bên ḿnh. Và c̣n lo sợ hơn nếu chỉ v́ những chuyện vu vơ mà anh mất cô. Cô có hiểu những ǵ anh nói không? Cô có hiểu những ǵ anh chưa nói ra, những điều mà chỉ nghe và hiểu thấu khi đồng nhịp đập quả tim?
Cô chưa hiểu. Anh đau buồn nhận ra như vậy. Cô chưa hiểu rằng con người hời hợt với t́nh yêu như anh mà lại bị đốn ngă v́ một t́nh yêu. Cô chưa hiểu rằng anh không muốn cô là cô gái nhỏ nữa, mà là một vị trí hạnh phúc trọn vẹn khi có cô bên cạnh. Cô chưa hiểu và có thể sẽ không hiểu.
Nỗi lo sợ mất cô, nỗi lo sợ tất cả sẽ muộn màng làm anh buốt giá. Anh phải làm ǵ để cô hiểu anh đây?
Mê muội đưa tay chạm khẽ vào g̣ má xinh xắn của cô, anh nhẹ lần xuống đôi môi. Rồi như có một lời thúc giục trong tim, anh nâng cằm cô lên và nửa muốn gấp rút, nửa lại cố nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấy.
Cái hôn chinh phục thật mê đắm, thật nồng nàn. Nó làm mềm trái tim đang nhức nhối của anh, làm mướt đôi môi non dại của cô. Nó là ngọn lửa nhỏ truyền đi từ sức nóng và nhịp thở của anh qua cô, là một nối kết truyền tin những tín hiệu mầu nhiệm từ con tim chai sạn của anh đến con tim c̣n ngơ ngác của cô.
Cái hôn dài thật dài. Vừa dứt, lại tiếp nối cái hôn khác, ngọt ngào hơn, quyến rũ hơn.
Du dẫn dắt Hạnh Quân đi vào con đường lấp lánh hoa thơm cỏ lạ, để đến khi rời môi nhau, đôi mắt cô chỉ c̣n biết ngây dại đến mê hồn.
- Hạnh Quân, Quân ơi!
Đỡ nhẹ khuôn mặt cô, anh kêu khẽ trong lo lắng.
Như sực tỉnh, cô lóng ngóng gạt tay anh xuống, nhưng anh níu luôn lấy tay cô và cứ giữ gọn trong bàn tay ḿnh.
- Nh́n anh nè Quân – Giọng anh đầy yêu thương.
Làm sao cô nh́n anh được nữa. Mặt cô đỏ như gấc chín, môi cô vẫn c̣n như tê dại.
- Sao vậy Quân? Em giận anh à?
Cô cứ cúi gầm mặt, lúc lắc đầu phủ nhận một cách khó hiểu.
- Anh… anh xin lỗi Quân… anh…
Tự dưng cô bật cười, chưa bao giờ thấy anh ấp úng đến tội nghiệp như vậy.
Giọng Du nhẹ nhơm hẳn.
- Tạ Ơn chúa em đă chịu cười rồi.
Cô lườm anh. Anh đáp trả bằng cái cười đầy vẻ si mê. Tia sáng trong mắt anh làm cô lại đỏ mặt và quay nh́n chỗ khác. Trông cô ngượng ngập vẫn đáng yêu lạ.
Tằng hắng để lấy giọng, anh dịu dàng hỏi cô.
- Sao em lại cười?
Ngắm bàn tay ḿnh thật ngoan hiền trong tay anh, cô ngượng nghịu trả lời:
- Em… không biết. Tại… chưa bao giờ thấy anh lúng túng như vậy.
Ngẩng lên, vẫn bắt gặp cái nh́n đăm đăm âu yếm của anh, cô đánh trống lăng.
- Lạ ghê, sao khi năy anh lại gọi tên em nhỉ? chưa bao giờ anh gọi tên thật của em. Đến lượt Du sững người, câu hỏi của cô khó mà trả lời được. Bây giờ anh mới nhớ ra, quả thật khi năy anh mới buột miệng gọi Hạnh Quân. Cái tên Hạnh Quân đă từ lâu lắm anh né tránh. Anh cứ gọi cô là Ti Ti, và cảm thấy vui thích v́ sự xứng hợp giữa cái tên ấy và vóc dáng tính cách trẻ con của cô. Vậy mà sau cái hôn tỏ t́nh đầy mê đắm, anh đă lạc hồn gọi cô là Hạnh Quân. Tại sao vậy nhỉ?
Chính anh cũng không rơ nữa. Có lẽ v́ lúc ấy anh chợt nhận ra cô như vụt lớn hẳn ra. Không măi là cô nhỏ Ti Ti xinh xinh nữa, mà thấp thoáng bóng dáng một thiếu nữ trưởng thành đáng yêu.
- Tại sao vậy anh? – Khẽ liếc nh́n Du, cô hỏi nhỏ.
Anh cười gượng
- Không biết nữa, nhưng em có thích anh gọi như thế không?
Hạnh Quân cười
- Dạ thích chứ. Tên em vốn là Hạnh Quân mà.
Du hỏi thẫn thờ.
- Ừ nhỉ. Tên em… vẫn là Hạnh Quân.
Và một lần nữa nỗi ám ảnh chung quanh cái tên cô làm anh khựng lại. Hạnh Quân như nhận ra điều này, cô ngạc nhiên hỏi anh.
- Có chuyện ǵ vậy anh?
- Không, không có ǵ – ngập ngừng một chút, rồi anh nói tiếp – anh đang nghĩ… anh chỉ biết em thôi, mặc kệ em là Hạnh Quân hay Ti Ti ǵ cũng vậy.
Cô cười.
- Hơi khó hiểu cho câu nói của anh đó. Nhưng em cũng không thèm thắc mắc nhiều. Bởi v́ anh vừa nói chỉ biết có em, vậy anh Du có chịu ch́u ư em không?
Ngẩng lên nh́n cô đăm đăm, anh bảo nhẹ nhàng.
- Anh vẫn luôn ch́u em đó thôi.
Hạnh Quân nhoẻn miệng cười hài ḷng, cô hằng giọng:
- Vậy bây giờ em muốn….
- Miễn là đừng bắt anh rời khỏi đây – Du chợt ngắt lời cô.
Hạnh Quân phá lên cười, tiếng cười trong veo.
- Sao anh hay quá vậy? Th́ chính là ư em đang muốn như thế mà.
Du hơi cau mày, anh nhỏ giọng.
- Sao vậy Quân? Anh chỉ mới gặp em có mười phút mà!
Cô khoát tay.
- Em c̣n chưa nói hết. Anh đi ra phố th́ cho em xin phép theo cùng.
Du ngạc nhiên như sợ ḿnh nghe lầm.
- Thật không? Em muốn dạo phố với anh bây giờ ư?
- Ngắm phố xá một chút, rồi anh c̣n phải đưa em đi ăn tối nữa – cô thẫn thờ – Hồi năy đă định ăn cơm nhưng ai biểu anh tin tin ngoài cổng làm em phải bỏ cả cơm tối trốn trong này luôn đến giờ, bụng đói meo.
Du bật cười.
- Thôi được rồi, lỗi của anh phá hỏng giờ cơm của em. Anh sẵn sàng đền em bữa cơm tối khác ngon hơn gấp mấy lần luôn.
Anh kéo tay cô đứng lên trong hăng hái.
- Đi em.
- Ư đâu được, Du – cô kêu lên.
- Sao vậy? – anh ngạc nhiên.
- Th́… phải đợi em thay đồ nữa chứ.
Du chợt nh́n lại Hạnh Quân, cô chỉ mặc quần short và cái áo thun ôm gọn ghẽ.
Anh càng ngạc nhiên hơn.
- Ủa, em mặc như vậy dễ thương quá rồi, thay đồ làm chi nữa.
Cô lúng túng.
- Nhưng đi cạnh anh mà em…
Anh nheo mắt cười.
- Bây giờ để ư ăn mặc khi đi cạnh anh à? Khỏi đi Quân ơi, anh vẫn thích em xinh trong những bộ quần áo này rồi, vậy là đủ phải không?
Bước xuống giường, ngó lại ḿnh trong gương, một con nhỏ tóc thắt hai bím mặt mày ngơ ngáo cũng có vẻ nhí nhảnh, với bộ short mát mẻ.
Cô thận trọng hỏi lại anh.
- Anh có chắc là không ngại khi ra đường chung với con nhỏ ăn mặc như em không? Anh lại gần bẹo má cô quả quyết.
- Em luôn dễ thương, anh chả bao giờ ngại ngùng ǵ chuyện này cả. Vả lại trước đây em cũng thường ăn mặc đơn giản mà gọn ghẽ thế này mà. Có sao đâu!
Hạnh Quân tặc lưỡi, anh đă nói không sao th́… đi vậy. Chỉ có điều anh chả hiểu ǵ hết. Xưa nay cô vẫn thoải mái trong những bộ short hay jean te tua đi chung với anh, bởi v́ cô cứ nghĩ ḿnh là cô em gái nhỏ, ăn mặc lom com thế nào chả được, nhưng bây giờ lại khác rồi cơ mà.
Theo anh xuống thang lầu, Hạnh Quân nh́n bàn tay cô vẫn nằm gọn trong tay anh mà buồn cười. Xuống thang mà anh cũng cẩn thận nắm rịt lấy tay cô. Chẳng lẽ sợ cô lạc mất hay sao không biết. Đàn ông thật ngộ, khi th́ nhạy bén và bản lĩnh lắm, khi th́ lại lo xa và cẩn trọng một cách dư thừa như thế này đây.
Nghĩ vậy chứ cô cũng đâu rụt tay ra. Bàn tay anh ấm áp và chở che quá. Mặc dù trong ḷng đang vui vẻ, chỉ muốn nhảy chân sáo yêu đời, nhưng cô vẫn ngoan hiền nép cạnh anh.
Và chợt nhận ra có một thứ hạnh phúc viết hoa, thật tươi đẹp, thật rạng rỡ khác hẳn những niềm vui nhỏ bé cô có được thường ngày.

o0o

 

Pages Previous  1  2  3  4  Next