thương, một
cô em gái thông minh, lanh lợi, th́ sự sắp đặt của số phận thật là vô lư. Anh vừa bắt tay giao ước
kết anh em với cô, th́ chỉ một lát sau lại biết cô chính là cô gái
mà bà cô giàu có nhưng quái dị của anh thù hận.
Tại sao lại là cô nhỏ Ti Ti được nhỉ? Tấm ảnh đó là của một con bé
mũi hỉnh, trán vồ, sún răng nham nhở, đâu thể nào là cô nhóc Ti Ti
dễ thương, xinh xắn được. Ti Ti không hề giống một tí ǵ tấm ảnh đó.
Vậy mà…
Hôm qua, khi được ông Đức giới thiệu lần nữa cô con gái cưng, Du đă
bàng hoàng ngơ ngác mất một lúc. Đưa cô đi ăn tối, anh cứ loanh
quanh mấy ngă đường như không định hướng ḿnh sẽ xử sự thế nào với
cô em gái mà lại mang thêm cái tên Hạnh Quân này.
Ngồi cạnh anh, cô tươi tắn, hồn nhiên quá, cô cũng đang vui v́ có
được một ông anh. Cô có hiểu ǵ đâu điều anh đang nghĩ ngợi.
Cô chỉ cho anh một chỗ ăn cháo khuya, mà các cô người mẫu sau các sô
diễn thường rủ nhau ra đây, anh ghé vào. Một màn giới thiệu hănh
diện ông anh kết nghĩa của cô được diễn ra. Các cô nhao nhao đ̣i anh
khao. May mà gặp và sôi nổi chuyện tṛ cùng tốp người mẫu nên Hạnh
Quân không để ư đến thái độ lừng khừng của Du. Anh đă đưa cô về tận
nhà, mỉm cười khi nghe cô ríu rít chúc ngủ ngon, nh́n theo bóng cô
lụp xụp chạy vào nhà mà hoang mang với chính ḿnh vô cùng.
Đêm qua đối với Hạnh Quân anh đoán chắc là cô ngủ rất ngon lành, c̣n
với anh là cả một cực h́nh, cho nên mối bận tâm của Du đêm qua đă để
lại dấu ấn mệt mỏi trên gương mặt anh sáng nay. Bực thật.
Sải những bước dài về văn pḥng, ngang qua cô thư kư đang ngồi mân
mê măi tô thêm son lên môi, anh ra lệnh cộc lốc:
- T́m gấp Catalogue chào hàng của công ty Đức Hạnh gởi đến tuần này.
Tôi muốn tài liệu đó nằm trên bàn tôi năm phút nữa ?
Cánh cửa văn pḥng anh đă đóng lại một tiếng khô, gọn để lại phía
bàn ngoài cô thư kư thè lưỡi sợ sệt, giấu thỏi son vào ngăn bàn.
o0o
- Anh Du ơi, Anh Du ới ời !
Giọng Hạnh Quân lănh lót vang lên ở cầu thang làm Du phải tṛng vội
vào cái áo thun rồi ở cửa pḥng tḥ đầu ra lên tiếng:
- Anh đây nè. Ǵ mà réo anh inh ỏi vậy Ti Ti?
Hạnh Quân đă đến trước cửa pḥng anh, lè ra một hột me trên tay, cô
xuưt xoa nói:
- Mẹ anh với em mới làm thành công món me ngào đường, mẹ anh nói em
lên kêu anh xuống ăn thử chấm điểm.
- Món ǵ kia ? – Du ngơ ngác.
Hạnh Quân mút một miếng me nào đó c̣n dính ở tay, cô nói lại :
- Me ngào đường.
Du kêu lên :
- Trời đất, anh là đàn ông con trai, đâu có thèm chua. Sáng tới giờ
nhỏ với mẹ rủ nhau đi chợ, về lúi húi ǵ đó trong bếp là chỉ để nấu
món này sao?
- Th́ đúng rồi – Hạnh Quân gật đầu tỉnh queo.
Du vỗ tay lên trán hỡi ơi.
- Trời ơi! Me ngào đường. Cái món chỉ có con nít mới ăn. Em tốn công
làm ǵ, tới mấy trường tiểu học mua là được rồi, nếu quá thèm.
Hạnh Quân tṛn mắt:
- Người ta làm đâu có ngon bằng em với mẹ anh đâu. Ḿnh cho thêm
gừng nè, thêm mè nè. Ăn với bánh tráng tôm nhỏ nhỏ, vừa ngon hơn vừa
hổng sợ đau bụng.
Du lắc đầu ra vẻ chịu thua. Hạnh Quân kèo nài:
- Thôi mà, xuống đi anh. Xuống ăn thử đi. Công mẹ anh với em nấu năy
giờ.
Du đành chép miệng, giọng cô nhỏ ngọt ngào quá, làm sao anh từ chối
được.
- Thôi được rồi, xuống th́ xuống.
Bước song song với Quân, anh nói như than phiền:
- Từ khi biết nhỏ, mẹ anh mừng c̣n hơn bắt được vàng, cứ hễ rảnh là
gọi điện rủ nhỏ tới làm bánh trái, mà toàn là bánh trái quái chiêu
không, hai người hợp nhau như thế chắc mai mốt mẹ cũng hết nhớ có
thằng con trai này luôn.
Quân phản đối :
- Hê! Không được đâu nhe, chưa chi mè nheo, ganh tị với em rồi. Em
có dành mẹ anh với anh đâu mà anh sợ.
Du ph́ cười. Quả thật Quân có kiểu xưng hô rất lạ. Bà mẹ ruột suốt
ngày mê mải với công việc và bà mẹ của anh người mà đă yêu thương cô
ngay khi anh mới đưa về nhà giới thiệu, đă được cô gọi rơ ràng là
“mẹ anh” và “mẹ em” nghe lạ tai hết sức.
Bước chân vào pḥng ăn, bà “mẹ anh” đang nở nụ cười chờ đón Du. Trên
cái bàn ăn dài h́nh chữ nhật là một cái tô to đầy những me ngào
đường, bên cạnh đó là cái đĩa bằng mây đựng bánh tráng nướng màu đo
đỏ thường hay bán trước cổng trường tiểu học.
- Lại ăn thử đi con, mẹ và Ti Ti mới làm xong đấy – Mẹ anh bảo,
giọng vui vẻ.
Ngần ngừ một chút, Du cũng đành ngồi xuống. “Phe địch” đến hai
người, trong khi “phe ta” chỉ có ḿnh anh. Nhắm không thắng nổi th́,
chịu thua là tốt nhất.
Bà Hải múc me ngào ra mấy cái chén kiểu nhỏ, ch́a cho Quân và Du mỗi
người một cái. Du nhón lấy cái bánh tráng nhỏ, quệt miếng me ngào
màu nâu đen lấm tấm những hạt mè lên miếng bánh tráng. Xong, anh bỏ
chửng vào miệng.
Quân ngồi đối diện, mắt lom lom ngó anh. Cách anh quẹt từ tốn miếng
me lên bánh tráng làm cô nuốt nước miếng phát thèm.
Đợi anh nuốt xong miếng đầu tiên, cả cô lẫn bà Hải háo hức hỏi Du:
- Sao anh?
- Sao con?
Du nhíu mày, mắt nh́n lên trần, miệng chép chép y như chuyên gia
ngành ẩm thực đang định vị để phân tích. Sau cùng, anh đưa mắt nh́n
hai người và gật đầu phán:
- Ăn mà cứ tưởng như ḿnh lúc c̣n nhóc ké mới vào lớp một, lớp hai.
Quân định phản đối câu nói lảng xẹt của anh th́ bà Hải vỗ tay cười :
- A ha! Ti Ti ơi, nó nói như vậy là công nhận ḿnh thành công rồi
đó.
Thấy cô ngơ ngác như chưa hiểu, bà giải thích:
- Thế này nhé, con có nghe qua chuyện một người Việt Nam định cư ở
nước ngoài đă lâu có lần vào nhà hàng nhỏ, người ta nấu món canh
chua Việt Nam, món ăn nấu ngon và đúng khẩu vị đến nỗi làm ông suưt
bật khóc v́ tự dưng gợi nhớ lại quê hương và những món ăn b́nh dị
của người Việt Nam mà thuở nhỏ ông đă từng nếm qua.
Quân sáng mắt, hănh diện:
- À, con hiểu rồi. Th́ ra ư anh Du muốn khen một cách ví von như
vậy. Me ngào của ḿnh ngon đến nỗi anh nhớ đến món ăn vặt trước cổng
trường thuở nào?
- Ừ đúng như vậy đó – Bà Hải gật đầu.
Bà Hải lẫn Quân hỉ hả cười hài ḷng c̣n Du th́… hỡi ơi. Khi năy anh
chỉ muốn trêu họ một chút, ai mà có ngờ họ nghĩ anh tốt đến nỗi khen
một cách bóng gió, xa xôi như thế.
Cái đầu anh xưa nay đâu có ví von lạ đời như vậy. Chết rồi, khen là
phải ăn tận t́nh. Du nh́n cái chén nhỏ đựng món me trước mắt mà muốn
nổi da gà.
Quân đẩy cái đĩa mây đựng bánh tráng về phía anh:
- Ăn tiếp đi anh Du. Anh thích món này th́ đừng lo, mai mốt mẹ anh
và em sẽ…
Tiếng chuông điện thoại vang lên là cứu tinh của Du, anh nhảy ra
khỏi bàn ăn, chạy như bay ra pḥng khách. Chỉ một, hai phút sau anh
ló đầu vào pḥng ăn nói một tràng.
- Mẹ Ơi, con có việc phải đi gấp đây, có lẽ chiều tối con không về
ăn cơm được, mẹ đừng chờ cơm con nhe.
Rồi anh quay qua Hạnh Quân:
- Nhỏ có về không Ti Ti? Anh đưa về luôn nhé.
Hạnh Quân chưa kịp lên tiếng th́ bà Hải phản đối :
- Không được đâu. Con với ba tối nay lại không về, vậy để Ti Ti ở
chơi với mẹ lát nữa đă, chừng nào em nó muốn về, mẹ gọi taxi cho nó.
Du lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi mẹ Ơi, nhỏ Ti phải về ôn bài nữa, mai nhỏ thi mà, bữa khác
nhỏ sẽ ở lại, nhe mẹ.
Thế là mặc cho bà Hải buồn thiu. Du cũng kéo được Hạnh Quân ngồi lên
xe. Anh chạy ra phố giảm bớt tay ga, vẻ thong dong như dạo chơi vậy.
Hạnh Quân lặng thinh ngồi sau lưng Du, cho đến khi anh tấp xe vào
một quán kem vắng khách.
- Vào đây đi em – Du nói.
Anh nắm tay cô dắt vào quán. Không giống như anh trai dắt em gái,
bởi v́ có tên anh trai nào quan tâm đến đứa em gái ruột ḿnh như thế
đâu. Cũng không giống như người yêu dắt tay người yêu, v́ có thằng
đàn ông nào d́u bạn gái ḿnh gượng nhẹ và che chở đến thế đâu.
Dù biết rơ là trông rất ngộ nghĩnh khi cái tướng cao lớn của anh lại
cứ luôn nắm tay một cô gái nhỏ bé, dễ thương đi cạnh không rời,
nhưng không hiểu sao đi đâu cũng vậy, anh cũng cứ nắm lấy bàn tay
nhỏ nhắn của cô và cùng bước cứ như sợ cô nhỏ hai mươi tuổi đi lạc
hay sao ấy.
Kéo ghế cho Quân ngồi, Du ngồi vào chỗ đối diện, đă thấy vẻ nghiêm
trang của cô đang đăm đăm nh́n vào anh.
- Ǵ thế nhỏ ? – Anh hỏi.
- Anh ghét cái món của em – Hạnh Quân nói như định tội – Có phải
không ?
- Hơ… anh…
Hạnh Quân xịu mặt, ấm ức nói :
- Anh ghét tất cả các món ăn em làm. Anh không hề muốn nếm. Em và mẹ
anh đă tốn công làm cho ngon nhất nhưng anh vẫn chê bai. Phá lấu,
chao nghêu, hột vịt lộn lăn bột chiên rồi món me ngào đường hôm nay
nữa, món nào anh cũng nếm qua một cái rồi kiếm cớ đi mất tiêu.
- Anh… anh đâu có…
Du định phân bua nhưng thấy Quân bĩu môi không tin trước những lời
anh sắp nói, anh bối rối dịu giọng :
- Thôi mà Ti Ti, cho anh xin lỗi. Ờ th́ … anh có không thích mấy món
em làm thật, bởi v́… v́… v́ mấy món đó… hơ… kỳ khôi thấy mồ. Đó
chỉ là mấy món ăn vặt… Anh xin lỗi nhỏ.
Quân háy anh:
- Ăn vặt có ǵ không tốt? C̣n hơn buồn miệng phải hút thuốc suốt
ngày như anh vậy. Ăn vặt c̣n có thêm chất bổ dưỡng, c̣n hút thuốc có
lợi cái ǵ đâu? Thậm chí c̣n có hại nữa, như mấy sách báo…
- Ôi thôi được rồi. Được rồi Ti Ti! Tha cho anh với. Bất quá mai mốt
đây nhỏ kế bên, anh sẽ không hút thuốc, có được không? Anh tự nhận
phạt rồi đó.
Cái kiểu xuống nước của anh trông thật tội. Làm Quân chạnh ḷng, cô
quên mất ư định bắt lỗi anh đă bịa chuyện cô phải thi thố ǵ đó với
bà Hải để kéo cô ra đây. Cô rộng lượng gật đầu:
- Thôi được. Nhưng phạt thêm anh dẫn em đi chơi hết ngày chủ nhật
này luôn. Ai bảo người ta ở nhà một ḿnh buồn quá, định đến học làm
bếp với mẹ anh, anh lại phá đám.
Du nói ngay:
- OK, bị cáo chấp nhận h́nh phạt.
Câu nói của Du hơi hăng hái quá làm chính anh cũng ngạc nhiên. Dẫn
nhỏ đi chơi thôi mà, có ǵ đâu mà anh nói giọng phấn khởi quá vậy
nhỉ ? Người phục vụ đưa menu, Quân chọn món kem rồi, nhưng thích
nhất vẫn là món kem khoai môn, c̣n Du vẫn ly café đen như mọi khi.
Quân liếng thoắng:
- Em đă ăn ở quán này tất cả các loại kem rồi, nhưng thích nhất vẫn
là món kem khoai môn mà lần đầu anh dẫn em tới, đă chọn giùm em. Mai
mốt đi bất kỳ quán kem nào khác, em cũng sẽ chỉ ăn món kem này mà
thôi.
Du nhướng mắt cười. Anh nhớ như in cái lần đầu tiên mà cô nói đó.
Sau buổi biểu diễn hôm ấy, anh đă dặn ḷng không nên t́m đến cô nữa,
cô gái có tên Hạnh Quân. Anh không muốn đầu óc ḿnh lại lởn vởn câu
chuyện của bà cô, không muốn làm tổn thương cô nhỏ mà anh yêu quí
ngay từ khi mới quen biết. Nếu không gặp lại cô, mọi chuyện sẽ tốt
đẹp hơn. Anh tự nhủ thế.
Vậy mà, chỉ bằng một cú điện thoại giọng cô reo vui rằng anh thấy cô
tài không, điều tra từ ba cô ra được số điện thoại của anh. Cái
giọng vui vẻ hồn nhiên của cô làm anh ngăn không nổi ḷng ḿnh,
nhanh miệng hẹn cô vài phút nữa sẽ đón cô tận nhà đi ăn kem.
Buổi đi chơi đầu tiên đó anh cũng nắm tay cô vào quán, cũng ngồi
ngẩn ngơ ngắm cô cười nói luôn miệng, để đến nỗi khi cô hỏi anh món
kem nào ngon, anh đă giơ tay trỏ đại vào h́nh ly kem màu tím nhạt.
Món kem hôm đó cô khen măi rằng ngon lắm anh cũng cảm thấy cái quán
kem vắng tanh, ế ẩm này sao mà bỗng dưng trở nên đẹp và ấm cúng lạ.
Những buổi đón cô, từ trường học sau đó, anh đều đưa cô trở lại nơi
này, nơi mà thế giới dường như hẹp lại trong một khoảng không nên
thơ đầy màu sắc.
Ngậm một miếng kem cuối cùng, Hạnh Quân chờ cho kem tan ra trong
miệng rồi nuốt một cách khoan khoái, cô ngẩng mặt lên, phát giác
“ông anh” của cô đang thả hồn đâu đâu, mắt th́ cứ lơ đăng nh́n…
miệng cô.
Tằng hắng một cái để hú cái hồn của Du về, cô nói :
- Này, có muốn dụ em ăn th́ phải lên tiếng sớm, chứ nh́n miệng em
thế này cho đến hết cả ly kem th́ kỳ cục quá nhe.
Du bật cười:
- Anh có muốn dụ nhỏ đâu. Chỉ tai…. Ti Ti ăn ngon quá nên anh nh́n
đến quên cả ly café của ḿnh luôn.
Vừa nói, anh vừa kéo cái tách café lại.
Quân có vẻ như tin lời anh nói, cô ngắm anh và nhoẻn miệng cười. Cái
lúm đồng tiền bên má trái làm Du cũng lơ ngơ cười lại với cô một nụ.
Máy móc nâng tách café lên, anh hớp một ngụm và suưt trợn mắt phun
cả ra.
Quân cười gịn giă, cô thích thú với vẻ mặt nhăn nhó của anh :
- Anh Du nhớ cô nào mà lạc hồn rồi, cái tách café không chịu bỏ
đường mà cũng tḥ muỗng vào khuấy khuấy rồi ực. Em biết trước mà
không thèm lên tiếng, cho anh hát bài “café đắng” luôn. Ai biểu đi
chơi với em mà nhớ cô nào.
Ngụm café đắng quá làm Du nhăn mặt. Cái “cô nào” đó ác thiệt, nỡ làm
thinh để anh phải “ngậm đắng nuốt cay”. Có lẽ tội cho anh, Quân đẩy
ly nước lọc đi chung với ly kem mà người ta để lên bàn khi năy về
phía anh.
- Hôm trước em ghé qua pḥng tạo mẫu của mẹ, mấy cô người mẫu ở đó
nói với nhau rằng em có ông anh kết nghĩa rất đào hoa. Thoạt đầu, em
không tin, nhưng có hai cô Mỹ Thu và Kim Uyên tự thú trước mọi người
rằng mấy cô ấy đă từng… bồ bịch với anh Du, rằng anh có …”trái tim
mùa đông” chỉ thích sống kiểu “t́nh đến rồi đi” chứ không thèm mặn
nồng với cô nào hết, có phải vậy không ?
Hơi cau mày phiền toái với những chuyện xúm xít của đàn bà, con gái,
Du hỏi lại Quân:
- Chứ em th́ thấy anh ra sao ?
Quân ngẫm nghĩ rồi nói:
- Em có biết đâu. Th́ thấy anh nghiêm túc thấy mồ. Anh có nhiều bồ
bịch hay không th́ em hổng biết, chỉ thấy anh lúc nào cũng rảnh,
cũng rủ toàn ḿnh em đi chơi thôi – Ngừng một chút, rồi cô tiếp –
Nhưng mà không sao, anh đào hoa hay không cũng mặc, miễn là với nhỏ
em này, anh vẫn luôn dễ thương như cũ là được rồi , phải không anh
Du ?
Du cười, không trả lời cô.
Trong quán mở một điệu nhạc nhẹ nhàng, một bài hát cũ xưa nào đó mà
anh quên mất tên, được chơi bằng cây violon d́u dặt. Nh́n mấy ngón
tay dài của anh gơ nhè nhẹ bâng quơ trên bàn, Quân im lặng một phút
rồi lên tiếng:
- Anh Du ơi.
- Hử, ǵ em ?
- Anh Du đang thèm thuốc phải không? Em không làm khó anh nữa đâu,
anh hút đi.
Du ngạc nhiên :
- Ủa, sao không cấm anh nữa à ?
Quân cười:
- Cũng tính đ̣i anh bỏ thuốc luôn, nhưng mà thấy anh có vẻ nhớ thuốc
nên thôi vậy. Em chỉ có mỗi ḿnh anh, khó khăn với anh quá, anh
“nghỉ chơi” với em ra th́ khổ.
Rút một điếu thuốc gắn lên môi. Du chưa kịp cầm lấy hộp quẹt th́
Quân đă nhón tay gỡ que diêm quẹt trong cái vỉ diêm quảng cáo cho
quán mà khi năy người phục vụ để sẵn trên bàn.
Du ngậm điếu thuốc, lặng yên cho Hạnh Quân quẹt que diêm và giữ ngọn
lửa nhỏ bằng đôi bàn tay xinh xinh khụm lại. Lửa làm đôi bàn tay cô
có một màu hồng quyến rũ. Du muốn nín thở để ngăn ḿnh không hôn khẽ
lên đôi bàn tay của cô
Hơi khói đầu làm anh suưt sặc, phải ngửa mặt thở khói lên trần nhà
mà vẫn c̣n húng hắng ho.
- Sao vậy anh Du ? – Quân xuưt xoa.
Lắc đầu cười gượng để cô yên tâm, anh uống thêm một ngụm nước lọc
“thật đáng đời mày chưa, thằng anh bất hảo với tư tưởng hắc ám”, anh
tự nhủ.
Quân vẫn có vẻ lo lắng trông chừng anh, Du cười :
- Anh không sao rồi.
Quân thở phào:
- Làm em hết hồn, c̣n tưởng anh bị bệnh suyễn nữa chứ.
Du trợn mắt:
- Bệnh suyễn? Sao em lại nghĩ vậy? Tướng anh mạnh khỏe thế mà …
Cô cười ngượng nghịu:
- Em đâu biết, chỉ nghe nói bệnh suyễn này cũng ghê lắm. Hồi xưa
h́nh như ông bà ǵ của em cũng mắc bệnh này, nghe kể lại cũng trợn
mắt, ngáp ngáp rồi… chết, nên em…
Du vỗ nhẹ lên trán, cười sặc sụa:
- Ối trời, anh chỉ bị sặc khói chút xíu, em làm ǵ mà tả anh đến độ
trợn mắt, rồi ngáp ngáp nữa chứ. Cô nương ơi, xem chừng em phải coi
lại mớ kiến thức y học phổ thông của ḿnh, vậy mà cũng sắp tốt
nghiệp đại học.
Quân đỏ mặt :
- Em học ngành Mỹ Thuật, liên can ǵ đến y học đâu mà t́m hiểu nhiều
làm ǵ ?
Du vẫn c̣n lắc đầu cười, cho đến khi cô bí xị mới thôi. Ngắm cô yên
lặng một lát, bỗng nhiên Du hỏi một câu lạ tai:
- Ti Ti này, em có bạn trai chưa nhỉ ?
Gương mặt mới dịu xuống của Quân giờ lại đỏ lửng lên:
- Anh Du hỏi ǵ kỳ.
- Th́ anh chỉ muốn biết thử, tại v́ em học ở Mỹ Thuật, mà mấy tay
sinh viên ở đó th́ lại. là chuyên gia trong việc t́m ṭi, khám phá
nét đẹp, nên anh…
- Không có – Quân cắt lời anh bằng câu xác định cộc lốc. Ngần ngừ
một chút, rồi cô dịu giọng nói – Em chưa từng có bạn trai. Có lẽ tại
ḿnh thân thiết nên em trong mắt anh xinh đẹp hơn thôi, chứ lem nhem
và cộc lốc như em th́ khó có ai thích được. Từ xưa đến nay, vốn dĩ
em cũng không thích chuyện bồ bịch chi cho phiền phức và khổ sở. Lâu
dần nh́n lại bạn gái thân vài người cũng có cặp, có đôi hết, nên
cũng hơi buồn.
Đột nhiên cô đổi giọng làm vui :
- Nhưng mà bây giờ em lại càng thấy có bạn trai là không cần thiết
nữa, bởi v́ em có anh Du rồi. Em muốn đi phố, có anh Du đi với em,
muốn đi chơi, có anh Du cho đi. Anh Du phê b́nh mấy bức vẽ của em,
góp ư về chuyện ăn mặc, mua sắm cho em. Em buồn, em vui ǵ cũng có
thể kể cho anh nghe. Anh ch́u em như vậy có phải là quá đủ rồi không
? Cần chi phải có bạn trai nhỉ.
Lư luận của cô nghe kỹ th́ không ổn một chút nào. Nhưng lúc này đây,
Du bỏ qua chuyện phân tích cho cô thấy, bởi v́ câu cuối của cô đúng
ư anh quá, c̣n bàn căi nỗi ǵ.
Quân nhoẻn miệng cười:
- Anh Du nè, c̣n nhớ Bích Lan không ?
- Cô người mẫu hút thuốc mỗi ngày hai gói đó hả ?
- Đúng rồi anh Du, Lan khoe với em rằng cô ấy có bạn trai mới, rất
tốt. Đó là anh chàng ca sĩ sinh viên mới nổi tiếng đó anh Du. Dạo
này Lan yêu đời và trông đẹp hơn hết, Lan c̣n bật mí với em là sẽ bỏ
thuốc từ từ, để nếu có lập gia đ́nh, có con th́ sẽ không ảnh hưởng
đến sức khỏe đứa bé. Anh Du mà nh́n thấy Bích Lan bây giờ có lẽ sẽ
khó mà nhận ra.
- Sao vậy ?
- V́ cô nàng rất rạng rỡ và yêu đời.
Du mỉm cười :
- T́nh yêu đă đem lại điều đó. Đây là nét đẹp của t́nh yêu, một mặt
của t́nh yêu.
Quân hỉnh hỉnh cái mũi trêu :
- Bộ t́nh yêu có nhiều cái mặt lắm sao ?
- Chứ c̣n ǵ nữa nhỏ, t́nh yêu có nhiều khuôn mặt, nhiều màu sắc. Có
khi nó là màu hồng tuyệt đẹp, có khi nó là màu xám u buồn, màu đen
tuyệt vọng…
Quân bật kêu lên :
- Ôi, quá đủ rồi anh Du ơi, cái ǵ mà lắm màu quá vậy? Anh quả là có
kinh nghiệm với chuyện t́nh yêu nhỉ ?
Du cụt hứng, anh lặng thinh rít thuốc. Thấy vẻ mặt của anh hơi khó
coi, Quân hối hận với câu châm biếm quá đáng của ḿnh. Dù luôn tránh
né và có vẻ khó chịu mỗi khi cô ṭ ṃ đề cập đến những chuyện thêu
dệt về tính cách đào hoa của anh.
Quân ngập ngừng:
- Xin lỗi anh Du, em…
Du khoát tay cắt lời cô:
- Không có ǵ.
Dụi mẫu thuốc vào gạt tàn, anh dịu giọng hỏi :
- Ḿnh đi chưa Ti Ti? Bỏ qua mấy chuyện đó đi. Nhỏ muốn đi đâu anh
sẽ cho đi. Hôm nay anh em ḿnh phải đi chơi vui vẻ cho hết một ngày
chủ nhật nắng đẹp thế này.
Quân tươi ngay nét mặt :
- Hay quá. Nhưng chỉ có điều hôm nay em chưa nghĩ ra được là đi chơi
ở đâu hết. Anh Du nghĩ giùm em đi. Đi đâu em cũng chịu.
Suy nghĩ một lát, Du đưa ra đề nghị :
- Loanh quanh măi ở thành phố có lẽ hơi chán rồi, nhỏ có thích đi về
vùng ngoại ô câu cá không, Ti Ti ?
Quân gật đầu hào hứng :
- À, tập làm Khương Tử Nha hả ? Em chịu liền. Có điều anh hăy cho em
ghé vào một tiệm bán nón nào trên đường đi nhé. Em muốn mua cái nón
để đội. Nắng đẹp thật nhưng cảm nắng về bị la chết.
Du cười dễ dăi như một ông anh đúng điệu.
Trả tiền xong, ra khỏi quán, anh cho cô tấp vào một tiệm bán nón nhỏ
bên đường. Quân sau một hồi săm soi chọn lựa đă mua hai cái nón lưỡi
trai ngoằn như cái mỏ con c̣. Một cái màu đen viền đỏ, cô đội ngay
lên đầu trông thật ngộ nghĩnh. Cái c̣n lại màu đen viền xanh, cô
nhất định bắt Du đội, cho dù anh đă nói không thích đội nón. Nhưng
ǵ th́ ǵ, “lệnh” của cô tuy ngang bướng vẫn được thi hành.
Suốt quăng đường đi, thế là cô có dịp cười trêu anh măi v́ cái nón
mới làm anh hiền khô và cù lần hết biết.
Giọng cười của cô vang lên trong trẻo và hồn nhiên làm buổi sáng chủ
nhật như đẹp thêm. Làm Du đâu c̣n bụng dạ nào khó chịu với cái nón
kỳ cục trên đầu nữa.
Gió ngoại ô trong lành, mát mẻ mơn man trên đôi g̣ má Hạnh Quân. Cô
thở một hơi dài khoan khoái. Nếu có ai đó hỏi thử cảm nghĩ của cô
hiện thời. Cô xin nói ngay một câu trớt quớt rằng “Đời đẹp quá! Đẹp
như sáng chủ nhật này vậy”.
o0o
Chuyến đi về vùng ngoại ô câu cá quả là hết sức thú
vị.
Du cứ thư giăn hút thuốc, nằm thoải mái trên ghế bố tán chuyện cùng
Hạnh Quân, chỉ thỉnh thoảng mới đưa mắt lơ đăng ngó cái cần câu, vậy
mà anh lại có cơ hội câu được một con cá to thật to.
Thành tích của anh làm Hạnh Quân càng nóng ruột, cô cứ nhấc lên nhấc
xuống thăm chừng. Lần nào cũng thấy mất mồi mà chả có con cá nào cắn
câu. Du được thể trêu chọc cô quá xá. Anh nói không hiểu sao cô theo
ngành Mỹ thuật, chứ cứ nhấp nha, nhấp nhổm không chịu ngồi một chỗ
như thế th́ làm sao mà tạc tượng hay vẽ vời ǵ đó.
Chủ vườn đem con cá Du vừa câu được đi chiên xù. Họ bày bàn trong
gian nhà lá mà anh và cô ngồi câu cá.
Rau sống tươi xanh, chén nước mắm tỏi ớt pha thật ngon và c̣n con
chiến lợi phẩm của Du làm cho hai người được một bữa ăn dân dă ngon
tuyệt giữa khung cảnh đồng quê.
Suốt buổi c̣n lại, hai người bàn luận sôi nổi về những bài hát,
những giọng hát mà mọi người ái mộ riêng.
Khi trời về chiều, họ mới rời đi. Nắng sắp tắt chiếu ánh vàng vọt
làm chói cả mắt, Hạnh Quân phải giấu mặt vào vai Du, ḷng thầm biết
ơn bờ vai rộng của anh, cô có thể tránh nắng và gió lộng đường
trường.
Một chiếc xe hơi vụt lướt qua bên họ, cũng cùng hướng đường về thành
phố, Hạnh Quân kinh ngạc kêu lên.
- Anh Du, xe ba em…
Du đưa mắt nh́n theo chiếc xe. Chiếc xe màu nâu khá quen thuộc với
anh, dường như có hai người ngồi trên đó.
- Ba mẹ nhỏ ở trên xe hả ? – Du ngoái lại hỏi to lên với Quân.
Không nghe cô trả lời, anh ngạc nhiên giảm bớt tay ga:
- Ti Ti sao vậy ?
Im lặng một lúc rồi có tiếng cô trả lời anh, giọng như run run:
- Anh cũng thấy là có hai người ở trên xe phải không ?
Du chưa kịp hiểu ra th́ đột nhiên Quân đập tay lên vai anh :
- Mau anh Du, mau lên, chạy đuổi theo chiếc xe ấy. Mau lên mau lên.
- Để làm ǵ ? – Du hỏi.
Hạnh Quân hét lên cuống quưt :
- Em muốn biết ai ở trên xe. Mau lên, anh hăy chạy nhanh lên để em
nh́n.
Du cau mày. Sự kích động của Hạnh Quân làm anh quyết định nhanh.
Thay v́ tăng ga theo chiếc xe kia, anh lại tấp xe vào lề xa lộ và
tắt máy.
- Anh Du sao vậy – Cô la lên tức giận – Em nói anh đuổi theo chiếc
xe đó mà.
Xoay người lại nh́n cô đăm đăm, Du nói giọng cứng rắn :
- Phải cho anh biết chuyện ǵ đă xảy rả Có chuyện ǵ mà em lại hốt
hoảng như vậy Ti Ti.
Quân tím mặt, cô mím môi làm thinh.
Du để yên quan sát cô hồi lâu, anh kiên nhẫn chờ, không lập lại câu
hỏi, cũng không nói ǵ thêm với cô.
Cuối cùng, Hạnh Quân cũng ngẩng lên, ánh mắt cô ẩn chứa sự hoang
mang khác thường.
- Nếu anh cũng thấy rơ là trên xe có hai người, rằng ngồi cạnh người
là là một… một cái áo đỏ với mớ tóc dài, th́ em mới tin chắc là quả
thật mắt ḿnh không nh́n lầm.
Ngờ ngợ hiểu ra, Du giả thiết:
- Chắc là mẹ em đấy thôi.
Hạnh Quân lắc đầu khổ sở :
- Mẹ em rất ghét màu đỏ. Chắc anh lấy làm lạ nhưng sự thật là mẹ có
may bao nhiêu áo quần màu sắc đưa ra thị trường đi nữa, mẹ cũng
không bao giờ có một cái áo đỏ nào cho riêng ḿnh. Vả lại – Cô ngập
ngừng – Sáng nay ba bảo có cuộc họp quan trọng hàng năm của ba, buổi
họp mặt những người đồng hương Đà Nẵng, nên mẹ đi với mấy cô người
mẫu massage mặt và đắp mặt nạ thạch cao ǵ đó. Mẹ có rủ, nhưng em
ngán mấy chuyện đó nên không đi. Bây giờ th́ lại gặp….
Vịn lấy vai cô, anh trầm tĩnh nói :
- Thế này nhé, Ti Ti! Trời cũng sắp tắt nắng rồi, có thể em nh́n lầm
xe đấy thôi. Chắc đó không phải là xe của ba em đâu, hoặc có thể là
xe của ba em, nhưng ông ấy cho ai quá giang hay ǵ đó. Chuyện chưa
rơ ràng, em đừng lo nghĩ sâu xa như vậy.
Giọng nói anh tự tin tạm thời thuyết phục được Quân. Nhưng cô cũng
không thể nào rút ra khỏi đầu h́nh ảnh chiếc xe quá quen thuộc và
một bóng áo đỏ tóc dài.
Du nói đúng. Chuyện chưa rơ ràng, Quân sẽ không nói với mẹ, nhưng cô
vẫn vướng vít một điều ǵ đó làm cô lo lắng không nguôi.
Vỗ nhè nhẹ vào tay cô, anh bảo :
- Thôi đừng lo nghĩ nữa nhé. Ti Ti! anh đưa em về nhà.
Hạnh Quân lơ ngơ gật đầu, cô ngoan ngoăn ngồi sau lưng anh, Du thầm
thở dài.
Gió chiều vẫn lộng, Quân nép vào bờ vai Dụ Vai anh có thể chắn gió
cho cô hôm nay, nhưng nếu với băo tố của ngày mai, liệu cô có c̣n
được nép vào bờ vai che chở của anh nữa không.
Chiều chủ nhật vẫn đẹp, nhưng Quân bỗng dưng mơ hồ buồn.
o0o
Vừa mới ló mặt xuống pḥng khách, Quân đă bị Bích Lan
kêu lên phản đối:
- Ôi trời, Ti ơi, làm ơn hôm nay v́ Lan mà mày để cái quần jean ở
nhà giùm với. Lúc nào cũng quần jean thế này?
Hạnh Quân ngơ ngác:
- Th́ quần jean áo thun là gọn ghẽ, lịch sự chán…
Ông Đức đang ngồi đối diện với Bích Lan cũng lên tiếng:
- Lan nói đúng đó Ti, xưa nay con thích mặc jean ba mẹ cũng không
cấm cản, nhưng lâu lâu ra ngoài đi chơi cũng nên ăn mặc cho con gái
một chút.
Bà Hạnh nháy mắt với con gái :
- Nghe lời ba đi Ti ơi, đừng để ba con ê mặt v́ con gái cưng của nhà
thiết kế thời trang của ổng.
Hạnh Quân c̣n định t́m cách tránh né th́ Bích Lan đă nhanh nhẹn lén
chộp lấy tay cô đi lên cầu thang. Vừa đẩy Hạnh Quân bước đi, cô vừa
ngoái lại nói với ông bà Đức.
- Cô chủ cho phép con lên giúp Ti chút xíu. Lần này phải vừa ép vừa
ra tay với cô nàng này mới được.
Ông bà Đức gật đầu cười.
Vào được pḥng Hạnh Quân, Bích Lan bắt tay vào kiểm tra tủ áo của cô
ngay, miệng cô th́ cứ tía lia :
- Ti phải biết, trang phục phù hợp với chỗ ḿnh đến sẽ làm tôn giá
trị ḿnh lên đấy. Đi học, hay đi mua sắm ḿnh có thể lè phè được,
nhưng vào chỗ lịch sự th́ khác
Hạnh Quân ngồi bệch xuống sàn pḥng để mặc Bích Lan lục lọi, nghe
đến đây cô trề môi :
- Ừ phải, tui thích mặc jean, ngày thường “người ta” cũng đâu nói
ǵ, chỉ tại hôm nay đóng vai phụ đi kè “người ta” đến nghe người yêu
hát ḥ, nên “người ta” mới có ḷng đ̣i hỏi tui ăn mặc thời trang mà
thôi.
Bích Lan đă lục ra ba bộ áo đầm cô tạm ưng ư nhất để trên giường
nệm, cô quay lại Hạnh Quân hất hàm.
- Phải vậy rồi, Lan thừa nhận ḿnh đang có một t́nh yêu đích thực,
một t́nh yêu tuyệt vời. Có điều cái t́nh yêu đó có bền vững hay
không cũng c̣n tùy thuộc nhiều cái, ví dụ như…
- Ví dụ như cách ăn mặc của bạn Lan hôm nay chứ ǵ? – Hạnh Quân ph́
cười.
Bích Lan tỉnh bơ :
- Đúng vậy, cho nên chuyện hạnh phúc trăm năm của ḿnh đang nằm
trong tay nhỏ Ti đó.
Hạnh Quân giả vờ rùng ḿnh :
- Nghe nổi da gà, thôi được rồi, được rồi, Lan ca bài này thảm thiết
quá, vậy th́ chiều ư Lan đó.
Khoái chí vỗ tay thắng lợi, Bích Lan cười ra lệnh :
- Vậy nhe, ngồi lên ghế ở bàn phấn đi, để Lan “làm việc” nghe chưa.
Hạnh Quân ngoan ngoăn nghe lời. Bích Lan liền lục trong ví xách tay
của ḿnh ra bày trên bàn mớ đồ trang điểm xinh xinh. Vén mớ tóc Hạnh
Quân ra sau, cô bắt đầu trang điểm một cách điệu nghệ.
- Làm nhẹ thôi nhe, Lan biết Ti ngán màu mè, đậm lè xưa nay chỉ
thỉnh thoảng thấy Ti dặm phấn cho Lan, bây giờ để Lan trổ tài thử
nhe.
Vừa làm cô vừa b́nh phẩm:
- Nhờ có gương mặt nhỏ và thon, má hơi bầu, mũi hơi hỉnh, ưu điểm
lớn nhất chỉ là nước da trắng mịn, nhưng mà sao nh́n tổng quát th́
rất dễ thương biết không.
Hạnh Quân bĩu môi :
- Không đẹp th́ nói đại là không đẹp. Chê cái này, cái nọ rồi bầy
đặt vuốt lại là dễ thương.
Bích Lan tṛn mắt căi :
- Tui nói đây là sự thật chứ bộ. Khuôn mặt Ti mắt, mũi, miệng th́
không xuất sắc, nhưng rất phù hợp với nhau nên nh́n ngắm kỹ th́ càng
thấy rất xinh. Ti đừng nghĩ là ḿnh không mũi cao, môi mọng chứ ǵ?
Nhưng lắm khi gương mặt đầy đủ tiêu chuẩn mà vẫn thấy tẻ nhạt và
chán nh́n.
Thấy Hạnh Quân có vẻ chú ư đến lập luận của ḿnh. Bích Lan càng nhấn
mạnh :
- Để Lan phân tích một cách khách quan cho Ti nghe nhé. Ti có hơi…
nhỏ con thật đấy, nhưng nên nhớ phụ nữ thiên về mảnh mai, phái yếu
mà, cho nên đừng quá lo ngại về chuyện thước tấc. Có mặc cảm đôi
chút th́ những đôi giầy cao gót thiên hạ đóng để làm ǵ? Mang giầy
cao gót dáng đi uyển chuyển hơn, đẹp hơn nữa là khác.
- Vậy sao ? - Hạnh Quân cười.
Bích Lan gật đầu :
- Chứ c̣n ǵ nữa, nhỏ Ti cứ lẹp xẹp mấy đôi sandal giống học tṛ quá
trời, như vậy đâu có được. Nhỏ phải tập chăm chút một tí cho ḿnh đi
là vừa, không thôi mai mốt bạn trai của ḿnh ra đường ngó cô gái
khác th́ tủi thân lắm. Biết không ?
Hạnh Quân cười kh́ :
- Tui chưa có bạn trai, lo xa làm chi ba cái vụ đó.
Bích Lan chọn trong mớ son một cây có màu hồng tươi, cô đưa cho Hạnh
Quân và nói :
- Tự tô lấy son đi cô nương.
Trong khi nh́n Hạnh Quân thoa son, cô hỏi với vẻ vô tâm :
- A, cái ông kết nghĩa ǵ của nhỏ sao rồi ?
- Sao là sao ? – Hạnh Quân ngạc nhiên.
Dúi cho cô bộ váy màu vàng chanh, Bích Lan lửng lơ :
- Ờ th́, h́nh như nhỏ kết làm anh em với tay Huy Du đó cũng mấy
tháng nay rồi, Lan hơi thắc mắc không biết hai người có tiến triển
tới đâu…
Đi ra sau tấm b́nh phong ở góc pḥng thay áo, Hạnh Quân vừa kéo cái
áo thun qua đầu vừa trả lời :
- Tụi Ti vui lắm, đi chơi hoài. Lan biết không, anh Du chiều Ti lắm,
mẹ anh cũng cưng Ti không thua ǵ mẹ Ti đâu.
Không thấy Bích Lan góp lời, Hạnh Quân vẫn huyên thuyên kể về lần đi
chơi gần đây nhất, cô và Du đă mướn thuyền đi ḷng ṿng khúc sông
Sàu G̣n chơi như thế nào.
Mặc vào cái áo đầm x̣e ngắn, cô bước ra ch́a lưng cho Bích Lan cài
dây kéo. Khi đă xong, cô xoay người lại một ṿng trước kiếng.
“Bây giờ th́ đă ra dáng một cô tiểu thư hai mươi hai rồi đấy, sẽ
chẳng ai chê ḿnh con nít nữa” . Cô tự cười ḿnh.
Quay lại Bích Lan, cô nhoẻn cười :
- Xong rồi đây, ḿnh đi được chưa ?
Đưa mắt nh́n cô, tần ngần một chút rồi Lan nói, giọng ngập ngừng :
- Ti này, khoan đi đă, c̣n sớm lắm. Có chuyện này không biết có nên
hỏi nhỏ không ?
Hạnh Quân ngạc nhiên, cô sà ngay xuống bên bạn :
- Chuyện ǵ mà ấp úng vậy Lan, nói thử ra xem.
Bích Lan loay hoay với câu hỏi sao cho không bị coi là tọc mạch, lắm
điều quá.
- Thật t́nh ḿnh chỉ muốn hỏi nhỏ Ti về t́nh cảm của hai người đó
thôi. - Hai người? Ai cơ ? – Hạnh Quân ngơ ngác.
- Ờ th́ Ti với Huy Du đó.
Hạnh Quân tṛn mắt :
- Ti ? Anh Du ? Th́ Ti nói rồi mà, tụi Ti thấy hợp nhau nên kết làm
anh em.
- Nhưng mà… - Bích Lan cố t́m lời – Thật ra nhỏ có thích tay Du đó
không. (Trờiiiii tay Du th́ thích mà làm ǵ … thích tim Du cơ )
Chợt hiểu ra ư bạn, Quân đỏ mặt :
- Lan nói ǵ mà kỳ vậy, tụi Ti là anh em mà.
- Th́ Lan biết bây giờ là anh em nhưng Lan chỉ nghĩ có thể mai này…
- Cũng vẫn là anh em – Quân ngắt lời.
Bích Lan nh́n cô :
- Tự Ti khẳng định như vậy ?
Quân gật đầu đáp gọn :
- Chắc chắn mà, chỉ là anh em.
Bích Lan thở phào :
- Vậy th́ tốt.
Thấy ánh mắt ḍ hỏi của Hạnh Quân, cô cười giải thích :
- Biết không, chỉ v́ Lan lo cho nhỏ thôi, nếu chỉ là anh em, bạn bè
th́ không sao, chứ c̣n dính vào chuyện yêu đương th́ chỉ sợ nhỏ sẽ
khổ. Bởi v́ tay Huy Du đó nổi tiếng là con bướm đa t́nh, hắn thay
đào như thay áo, ngay cả trong đội người mẫu công ty ḿnh cũng có
đến vài đứa từng cặp bồ bịch với hắn đó.
Hạnh Quân nheo mắt cười :
- Cho nên Lan sợ cho ḿnh? Yên tâm đi, tụi ḿnh hợp tính ư nhau thật
đấy, nhưng sẽ măi măi là anh em mà thôi. Mặc dù Ti chưa từng yêu,
chưa từng nếm trải cảm giác yêu và được yêu như thế nào, nhưng ḿnh
vẫn có thể hiểu được t́nh yêu là rất khác lạ, nó sẽ làm ḿnh thay
đổi, làm ḿnh đẹp hơn, yêu đời hơn như cô bạn đang đứng trước mặt
ḿnh lúc này đây, chứ đâu c̣n lè phè thoải mái như ngày thường được,
có phải không.
Câu lư luận trẻ con của Quân không làm Bích Lan chú ư lắm, cô cười e
thẹn với cái nháy mắt trêu ghẹo của bạn.
Quả thật quen biết Trung Hà không bao lâu, nhưng cô đă thay đổi gần
nửa con người ḿnh. Cô không hút thuốc nữa, không la cà mấy quán
café nữa, không ăn nói ngang ngạnh, điểm bớt những “biết không”,
“biết chưa” đi. Cô đâm ra dịu dàng, lành tính và v́ thế rất xứng đôi
khi đi bên cạnh anh. Có t́nh yêu anh, cô trở nên yếu đuối, trẻ trung
hơn bao giờ hết ,
- Này sao bây giờ lại ngồi thừ ra đây. Không định đi xem người yêu
hát ḥ ǵ nữa hả ?
Câu hỏi trêu của Hạnh Quân làm Bích Lan sực tỉnh. Cô giật ḿnh đưa
tay liếc vội đồng hồ.
- Thôi chết rồi – Cô la lên – Mau đi Ti ơi. Sắp đến giờ tŕnh diễn
rồi.
Chộp lấy ví tay, Bích Lan kéo Hạnh Quân đi xuống dưới nhà. Ngang qua
pḥng khách hai cô gái chào bà Hạnh đang ngồi trước TV một ḿnh.
Theo bạn ra sân, trong lúc chờ Bích Lan nổ máy xe, Hạnh Quân vẩn vơ
một thắc mắc nhỏ trong đầu. Ba cô mới đây là có việc đi đâu rồi nhỉ
? Dạo này dường như ba ít có ở nhà.
Gió đêm mát rượi, ngồi sau xe vịn lấy eo Bích Lan, một tay Hạnh Quân
phải giữ lấy mép váy không cho những cơn gió quấy phá.
Khí trời trong lành và những ánh đèn màu rực rỡ dọc hai bên đường
làm cô quên khuấy mất những thắc mắc vu vơ trong đầu khi năy.
o0o
Lúc Bích Lan và Hạnh Quân đến th́ Hội Quán đă đầy người. Những khán
giả trẻ tuổi hào hứng vỗ tay làm nhịp cho một ca sĩ sinh viên hát
một bài tự sáng tác, khách quan mà Quân nhận xét th́ bài hát ấy hơi
có phần không haỵ Nhưng sự đồng cảm và ủng hộ của giới trẻ đă bù vào
làm cho không khí sôi động khác thường.
Bích Lan kéo tay Hạnh Quân len qua những hàng ghế đầy nghẹt người để
đến một góc bên phải. Trung Hà vừa thấy bóng dáng hai cô đă kịp đứng
dậy đón.
Bích Lan đặt bàn tay ḿnh vào bàn tay Trung Hà. Chiều cao người mẫu
khiến cô muốn vượt cả người yêu. Cả hai cứ tay trong tay cười e ấp
đến quên cả Hạnh Quân lóng ngóng đứng cạnh.
Cũng may có người vỗ vai hai người mà hét lên :
- Này, rủ bạn đến đây rồi bỏ mặc, hai người cứ ngỏn ngoẻn ngó nhau
hoài lấy no hay sao vậy ta ?
Bích Lan đỏ mặt xấu hổ, c̣n Trung Hà th́ nhanh nhẩu lên tiếng chữa
thẹn:
- Xin lỗi Hạnh Quân, mời cô ngồi chung với nhóm bạn tôi nhé.
Anh chàng cứu tinh khi năy của Hạnh Quân cướp lời:
- Thôi khỏi đi thằng quỷ. Lo cho người đẹp của mày đi, để cô bạn này
tụi tao tiếp đón cho, bảo đảm nồng hậu nhiệt t́nh hết biết luôn.
Rồi như không kịp để ai nói chen, anh ta quay qua Hạnh Quân chia tay
thân mật giới thiệu:
- Cô bạn tên là Hạnh Quân hả ? Cho phép tụi này làm quen nhẹ Tôi tên
Văn.
Trong khi Hạnh Quân bắt tay, anh ta chẳng hiểu vô t́nh hay hữu ư cứ
giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, mắt th́ hất về phía nhóm bạn ngồi
quanh liếng thoắng:
- Ngoài thằng đang bị tiếng sét ái t́nh đứng như trời trồng kia là
Trung Hà, Quân đă biết rồi, c̣n đây là Minh Hiếu đánh bass, Đức
trống – chứ không phải mái, thằng bốn mắt đang ngồi ngoác miệng ra
cười tán thưởng tôi là Thiên Tứ đánh Organ, đặc biệt là cái thằng
này nếu Quân có quên mất tên của nó, cứ nh́n vào đếm đủ bốn mắt th́
tên nó đích thị là “Tứ mắt kiếng”.
Anh chàng quay lại cô kết luận:
- Đấy, bộ ngũ của chúng tôi là thế, Hạnh Quân có thắc mắc ǵ không,
tôi đây xin đại diện tụi nó trả lời cho Quân.
Hạnh Quân hơi nhướng mắt trước vẻ tía lia khôi hài của anh chàng, cô
cười cười lên tiếng :
- Tôi chỉ muốn…
Chưa kịp nói hết câu, cô lại bị Văn chận đầu:
- À biết rồi. Quân muốn biết xuất xứ của tụi này phải không? Tụi nó
là dân đại học mở, đặc biệt chỉ có tôi là công tử năm thứ ba cao
đẳng marketing.
Quân hĩnh mũi :
- Đâu có, tôi đâu muốn biết sâu xa như thế làm chi.
- Chứ Hạnh Quân…
- Cái tôi muốn biết là hỏi anh chừng nào th́ có thể thả tay tôi ra
thôi – Hạnh Quân nói rơ ràng.
Cả nhóm bạn của Trung Hà ôm bụng cười lăn. Thiên Tứ được dịp trả
đũa:
- Trong đám tụi này, cô bạn nên đề cao cảnh giác với thằng Văn đi,
nó nổi tiếng là tía lia để lợi dụng đấy, tên của nó nếu gọi đúng là
“Văn miệng dẻo”.
Hạnh Quân gật đầu đồng t́nh:
- Quân không lạ đâu, v́ như năy giờ anh ta tự giới thiệu là dân
marketing rồi c̣n ǵ. Mới năm thứ ba mà cũng khá quá chứ hả, vậy th́
đến lúc tốt nghiệp chắc c̣n đáng nể nữa.
Thiên Tứ khoái chí v́ có một đồng minh kỳ cựu, anh ta cứ nhe bộ răng
mọc rối rắm không đều ra mà cười khùng khục. Trái lại, người bị Hạnh
Quân “b́nh phẩm” móc méo ấy lại cứ tỉnh bơ, cũng vờ cười toe toét
như góp thêm vào tràng cười chọc ghẹo của bạn bè một cách vô tư.
Trung Hà lắc đầu với Văn :
- Cho vừa cái tật láu táu của mày
Quay qua đám bạn anh nói
- Để tao giới thiệu lại cho đầy đủ để tụi bây đừng ỷ đông mà ăn hiếp
bạn của Bích Lan, Hạnh Quân thật ra...
Lại cũng giọng của Văn tiếp lời:
- Thật ra không phải là người mẫu.
Trung Hà ngạc nhiên :
- Sao mày biết?
Văn tỉnh queo nheo mắt nh́n vào Quân :
- Th́ nh́n cô bé là biết chứ ǵ.
Hạnh Quân hơi tự ái, tên này thù vặt cô nên dám lôi cái sự “nhỏ con”
của cô ra mà đùa. Trong đầu cô ghim một điểm trừ cho hắn, chờ dịp để
kê lại cho biết tay.
Trung Hà phát vào vai Văn:
- Cái thằng quỷ, ăn với nói ǵ mà … ư tao muốn nói Hạnh Quân cũng
c̣n cặp sách giống như tụi ḿnh, là dân Mỹ Thuật đó.
Có vẻ như Văn hơi giật ḿnh, anh ta quay qua nh́n kỹ vào Quân ngờ
ngợ.
- Dân Mỹ Thuật à, cô bé?
Hạnh Quân nghinh mặt phản pháo :
- Đúng vậy. Và cũng không phải là cô bé nữa đâu, em trai ạ Bởi v́
“chị” đă và đang học năm cuối, có nghĩa là hơn cậu em ít nhất một
tuổi.
- Bao nhiêu rồi ? – Văn hỏi cộc lốc.
Hạnh Quân cười :
- Hai hai thôi, đủ lớn hơn rồi chứ?
- Phải không đó? – Cả bọn nhao nhao lên như phản đối.
Bích Lan góp lời :
- Hạnh Quân không nói ngoa đâu, tại nhỏ đó nhí chứ thật ra nhỏ đó đă
hai hai tuổi thật đấy.
Thiên Tứ đảo mắt quanh đám bạn :
- Vậy là ngoài Trung Hà ra, c̣n lại tụi này rớt xuống hàng tiểu bối
hết sao?
Hạnh Quân thản nhiên :
- Chứ c̣n ǵ nữa – Cô chép miệng nói trỏng – Bây giờ biết ḿnh vai
lớn rồi, chắc hỏng ai cho ḿnh một chỗ ngồi đâu nhỉ?
Văn như sực tỉnh, anh ta mau mắn vẹt đám bạn đang đứng ngồi nhốn
nháo ra, lấy một chỗ trong khá rộng, Hạnh Quân tủm tỉm cười, cô nói
lời cám ơn cho đúng phép rồi ngồi xuống. Không phí mất giây nào, Văn
cũng ngồi sát bên cô và hỏi ngay.
- Quân uống nước ngọt nhé, hay sữa tươi ?
Hơi ngỡ ngàng vẻ ân cần tỉnh rụi của Văn, cô lắc đầu ậm ừ từ chối :
- Tôi chưa khát.
- Vậy để chút nữa nhé.
Chỗ ngồi của cả nhóm là một băng ghế dài trong góc, thêm hai cô gái
vào có vẻ hơi chật chội. Đối với Bích Lan, ngồi cạnh Trung Hà thế
này quả thật là thơ mộng và t́nh tứ, nhưng c̣n Hạnh Quân cô thật
chẳng dễ chịu ǵ khi sát bên phải cô là một thanh niên mới quen
biết. Lỡ mở miệng đ̣i chỗ, rồi bây giờ chẳng lẽ mới ngồi chưa nóng
chỗ lại viện cớ đ̣i ra ngoài.
Thật là khổ sở cho Hạnh Quân, quay trái th́ Bích Lan cứ thản nhiên
dựa vào vai Trung Hà như chả c̣n nhớ có bạn bè trên đời, bên phải
th́ lại chạm mặt anh chàng Văn mồm miệng dẻo quẹo ấy. Cho nên tư thế
bắt buộc đối với cô chỉ c̣n là hai tay khư khư túi xách trong ḷng,
mắt nh́n thẳng lên sân khấu tṛn o giữa khán pḥng mà tai th́ chẳng
nghe được ǵ ngoài tiếng ồn âm thanh.
Như thấu hiểu nổi khổ của Hạnh Quân, Văn dúi cho cô mẩu chewing gum
:
- Nhai đỡ buồn đi Quân.
Hơi ngần ngừ, cô lầu bầu tiếng cám ơn trong miệng khi Văn chỉ lên
sân khấu nói :
- Ban nhạc đang chơi trên đó là nhóm của trường kinh tế, tụi nó
khoái chơi nhạc của Michael Learn to Rock.
- Vậy à? – Hạnh Quân gật gù ra vẻ cũng biết nhạc Michael Learn to
Rock là ǵ.
Như không để ư, Văn tiếp :
- C̣n nhóm tụi ḿnh th́ khoái chơi mấy bài thiệt cũ nhưng hay để
đời.
- Ví dụ như những bài ǵ – Cô hỏi.
Văn cười :
- Hạnh Quân sẽ biết ngay thôi.
Hạnh Quân c̣n chưa kịp ngạc nhiên th́ bài hát trên kia đă dứt. Ban
nhạc đang chơi cúi rạp người chào trước những tràng vỗ tay vang trời
của khán giả trẻ.
Cả nhóm của Trung Hà lục tục đứng dậy chuẩn bị lên sàn diễn.
Văn nói vào tai Hạnh Quân trước khi đi :
- Quân ngồi yên đây nhé, nhớ ủng hộ cho tụi này.
Hạnh Quân cũng nhanh miệng th́ thầm lại :
- Yên chí, dù sao cũng là quen biết, có dở đến đâu, Quân cũng ráng
chịu đựng được mà.
Thiên Tứ, Đức ở đằng kia réo lại :
- Mau lên, c̣n thầm th́ ǵ đó mậy ?
Văn cười tỉnh bước theo nhóm bạn, chẳng biết anh ta “tiết lộ” chuyện
ba xạo ǵ mà cả bọn trố mắt nh́n như thán phục, có người c̣n quay
lại nh́n Hạnh Quân một cách lạ lùng.
Hạnh Quân nh́n rơ hết, cô ấm ức không thể tả, chắc hẳn tên Văn đặt
điều ǵ cô đây
Cô hối tiếc sao hồi năy không mạnh dạn đổi chỗ cho rồi, ngồi kế bên
anh chàng nhiều chuyện ấy phiền thật.
Người giới thiệu chương tŕnh vừa lên tiếng giới thiệu nhóm của
Trung Hà, ngay lập tức, tiếng vỗ tay và huưt sáo vang lên cỗ vũ thật
hào hứng.
Khi năy Văn đă bỏ sót không nói cho cô biết anh sử dụng nhạc cụ ǵ,
giờ đây Hạnh Quân mới nhận ra tay Lead Guitar của anh ta thật sự là
hồn của ban nhạc.
Ngón đàn điêu luyện chỉ dạo đầu những nốt nhạc của bài Hotel
California. Đến nỗi cả Hạnh Quân lẫn Bích Lan cũng đều vỗ tay theo
đến rát cả đôi bàn tay.
Giọng hát của Trung Hà thật tuyệt, khàn khàn mà rơ tiếng, anh đă
đoạt giải nhất kỳ thi “tiếng hát sinh viên” vừa qua quả là xứng
đáng.
Sau tiếng hát đầy ấn tượng đó, những bài sau cũng đều là những bài
hát cũ ai cũng biết và ai cũng thích, đó là “Đồng xanh”, “Lăng du”
..
Hai cô gái cùng ḥa theo không khí sôi động chung quanh, cũng hát
theo, vỗ tay, cũng lắc lư theo điệu nhạc dặt d́u.
Dù chỉ hơn một tiếng đồng hồ trên sân khấu, khi chào tạm biệt khán
giả, những bạn ái mộ lên tặng hoa cho nhóm không ngớt. Đặc biệt là
Trung Hà và Văn – Tay Guitar chính, được mấy cô gái khá đẹp ôm hôn
trong tiếng vỗ tay thích thú của mọi người.
Đưa Bích Lan và Hạnh Quân ra ngoài, ban nhạc c̣n lại vài khán giả
theo chận xin chữ kư cản đường đi.
Văn nhanh nhẹn nắm lấy tay Hạnh Quân dùng vai lách người qua đám
đông và kéo cô theo. Ra đến ngoài đường, những người c̣n lại vẫn c̣n
bị vây lấy chưa theo kịp.
Hạnh Quân trố mắt nh́n lại mà lạ lùng. Sự ái mộ của thanh niên thật
mạnh mẽ, khó có thể tưởng tượng được.
Văn kéo tay cô vào một quán nước ngay cổng. Chỉ đến lúc đó cô mới
giật ḿnh nhớ ra rằng ḿnh có hơi thụ động đi theo cái nhân vật
phiền phức này. Cô rụt tay và đứng lại.
Văn nh́n cô, ánh mắt thành thật :
- Tôi chỉ muốn mời Quân một ly nước trong khi đợi tụi nó ra thôi.
Quân cho phép chứ.
Hơi bỡ ngỡ trước giọng nói dịu dàng của anh chàng. Quân lấn cấn một
chút rồi cũng gật đầu đồng ư.
Gọi hai ly nước ngọt, sau khi ngồi vào một cái bàn kê sát mé ngoài
cho dễ nh́n thấy nhóm bạn, Văn quay sang cô thở phào :
- Chỉ sợ Quân giận không chịu vào đây, chứ nói thật t́nh tôi khát
muốn chết.
Nh́n chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi của Văn, Hạnh Quân hơi ái ngại :
- Xin lỗi, tôi không để ư là anh mệt đến đến thế.
Cô không để ư rằng ḿnh đă gọi Văn là “anh” trở lại. Không biết tại
phong cách chững chạc trên sân khấu hay tại cử chỉ chở che cần thiết
khi năy của anh làm cô quên mất rằng mới đây cô đă triệt cả nhóm và
nhất là anh chàng này xuống hàng “tiểu đệ”.
Cô không để ư, nhưng Văn th́ nghe rơ, anh chàng sáng mắt lên giấu
vội tiếng cười khi giả vờ loay hoay phụ người phục vụ đặt ly xuống
bàn. Chỉ cần tiếng gọi lúc đầu, sau này từ từ cô sẽ quen miệng thôi
mà.
Rót nước ngọt vào ly, Văn mời :
- Quân uống nước đi, chắc Quân cũng nóng và khát không kém ǵ tôi.
Hạnh Quân gật đầu :
- Đúng thật. Không những thế mà Quân c̣n khan cả tiếng luôn.
Văn nhướng mày giả vờ hỏi :
- Không phải v́ la “xuống đi, xuống đi” chứ hả ?
Hạnh Quân cười gịn :
- Đâu có, chỉ là “cà chua đâu” thôi.
Cả hai cùng cười.
Văn làm điệu bộ như ôm đầu né mớ cà chua tưởng tượng của cô chọi
lên, làm Hạnh Quân cười sặc sụa.
Nâng ly nước lên hơi chậm trong khi thầm ngắm Hạnh Quân, Văn suưt để
bị sặc :
- Sao vậy ? – Hạnh Quân thắc mắc.
Văn cười lắc đầu :
- À không có ǵ. Chỉ tại khát quá mà lại uống một hơi nước mát lạnh
nên thế thôi.
Hạnh Quân lục túi xách ch́a cho Văn miếng khăn giấy. Văn cầm lấy, cả
hai im lặng.
Hạnh Quân nâng ly uống nước như làm đầy th́ giờ trống trải. Cô tự
hỏi sao nhóm Bích Lan và Trung Hà mắc kẹt ở trong đó lâu vậy? Chẳng
lẽ cô c̣n ngồi đối diện với anh chàng mới quen này đến bao giờ.
Văn tằng hắng :
- Quân này.
- Hử ?
- Quân thật sự học Mỹ Thuật.
Hạnh Quân tṛn mắt :
- Đúng vậy, có ǵ không ?
Văn nhún vai :
- Không, tôi chỉ…
Câu nói của anh chợt ngừng giữa chừng v́ có tiếng ré lên từ đàng xa
của Thiên Tứ :
- Trời đất, trong khi tụi ḿnh đi ḷng ṿng trong đó kiếm nó, nó lại
kéo người đẹp an toàn ra đây hạ cánh uống nước ngọt. Thằng này ngon
lành quá ta.
Cả nhóm đủ mặt đă tiến lại gần, xôn xao trêu chọc Văn. Hạnh Quân
thoáng thấy ánh mắt ngạc nhiên ḍ hỏi của Bích Lan, cô đành nhún vai
y hệt như Văn khi năy và cười. Giải thích với Bích Lan sau vậy.
o0o
Du đưa Hạnh Quân đến quầy bán đồ Mỹ Nghệ lưu niệm trong Siêu thị của
gia đ́nh anh. Trong lúc cô nghiêng ngó lựa chọn, anh vẩn vơ bên
cạnh.
Sáng nay, khi nghe giọng nói của cô qua điện thoại nhờ anh góp ư nên
mua quà ǵ cho sinh nhạt lần thứ năm mươi của ông thầy nào đó của
cô, anh đă nén tiếng reo vui bảo cô cứ đến siêu thị của anh.
Và giờ đây, bỏ cả công việc trên văn pḥng, anh cũng xuống đây quanh
quẩn bên cô như chẳng biết mục đích để làm ǵ.
Tựa vào một góc quầy, anh cảm thấy tay chân hơi thừa thải. Thèm một
điếu thuốc cho đỡ buồn miệng nhưng nghe tiếng cô húng hắng ho, anh
lại thôi ư nghĩ rút bao thuốc ra.
Rốt lại. Du chỉ c̣n mỗi việc là ngắm cô em gái dễ thương đang tỉ mẩn
lựa chọn hàng hóa đàng kia thôi.
C̣n đang lơ đăng ngắm cô th́ một cái vỗ thật mạnh làm Du giật ḿnh
nh́n sang và không tin vào mắt ḿnh. Một tên nào đó có nét hao hao
giống… Tùng. Thằng bạn thân của anh, đang nhe răng cười với anh một
nụ cười thật nham nhở.
Huy. Du hơi nhíu mày ngờ ngợ:
- Xin lỗi…
Tùng – quả thật đúng là Tùng, tṛn mắt :
- Cái ǵ vậy? Tao chỉ đi mấy tháng thôi mà bây giờ mày không thèm
nh́n mặt tao nữa sao ?
Du ngạc nhiên kêu lên :
- Thật là mày đây hả Tùng ?
- Chứ c̣n ma nào vào đây.
Du đảo mắt một ṿng nh́n thằng bạn. Tung hất hàm :
- Làm ǵ nh́n tao dữ vậy ?
Du ph́ cười khi thấy vẻ ngượng ngùng của Tùng :
- Mày lạ quá trời, ai mà nh́n ra. Vậy chứ cặp kiếng sáu độ rưỡi của
mày đâu rồi.
Tùng cười toe chớp chớp mắt :
- Vẫn ở trên mặt tao chứ đâu.
Du nh́n chăm chú bạn :
- Mày xài kính sát tṛng?
- Th́ đó – Tùng hănh diện – Mày thấy sao ?
Du cười cười b́nh phẩm :
- Đỡ ngố hơn hồi trước, và trông cũng sáng sủa, bảnh trai ra.
Tùng khoái chí :
- Tao xài thử hơn tháng rồi, cũng đă quen quen.
- Thành phố ḿnh bụi dữ lắm, không thấy cộm à? – Du hỏi.
- Chưa thấy ǵ, tao sẽ mang thử một thời gian nữa xem.
Du vỗ vai bạn :
- Chút nữa quên rồi, mày về từ bao giờ ? Sao lúc đầu mày bảo đi chỉ
ba bốn tháng mà lại kéo tới bây giờ ? Cũng có đến sáu tháng rồi phải
không ?
Tùng gật :
- Ừ sáu tháng, từ từ tao sẽ kể mày nghe. Xuống máy bay hồi tối, sáng
nay phone cho mày th́ má mày nói mày đi làm sớm rồi nên tao tới đây
luôn, bây giờ đă rảnh chưa vậy ?
- Chi ? – Du nhướng mày.
- Đi uống cà phê tán gẫu với tao. Sáu tháng trời ở bên đó tao trải
qua nhiều chuyện hay ho lắm, sẽ kể cho mày nghe.
- Chà, đi tây về có khác, “nhiều chuyện” thêm ra – Du nheo mắt trêu.
Tùng thụi vào hông anh :
- Thằng quỷ, chọc quê tao hoài. Mày đi về cứ câm như hến, c̣n tao
xuất ngoại lần này là lần đầu, tất nhiên là ham thích và học hỏi
được nhiều điều rồi. Có muốn tao kể cho nghe không th́ nói. Ví dụ
như chuyện tao đă la cà các hiệu buôn và siêu thị lớn bên đó xem thử
giùm mày thị trường cho hàng hóa Việt Nam…
Du sáng mắt lên, chộp vội tay bạn :
- Vậy sao? Vậy th́ đi.
Tùng ngán ngẩm lầu bầu :
- Có như vậy nó mới thèm nghe ḿnh, bạn bè ǵ chán chưa.
Anh vừa quay lưng bước theo Du th́ có tiếng kêu phía sau thật thánh
thoát :
- Anh Du, anh nói chờ em mà đi đâu vậy ?
Giọng con gái! Tùng bực bội nhăn mặt.
Cái thằng Du chết tiệt đến chết vẫn không hết cái tật đào hoa. Lại
có bồ nào mới nữa đây. Mong sao cô ta đừng nhơng nhẽo đ̣i theo. Anh
c̣n đang thở dài sườn sượt th́ Du đă giật ḿnh quay lại.
- Trời ơi, anh thật đoảng vị …
Hạnh Quân tiến lại bên anh tiếp lời :
- Tại em lựa chọn lâu quá nên anh quên mất tiêu em luôn chứ ǵ.
Du cười :
- Không phải vậy đâu. Nhưng mà em đă lựa xong chưa ?
- Rồi – Ch́a ra cái mặt nạ bằng giấy bồi thật xinh xẻo trên tay, cô
khoe anh – Anh cho ư kiến đi, em tặng thầy em cái này được không? Em
thấy đặc biệt ghê lắm.
Nh́n sơ qua cái mặt nạ, Du gật đầu :
- Được đó, nhưng nói trước với em đây là hàng Việt Nam, anh đặt hàng
từ những nghệ nhân làm việc trong đoàn hát bội.
Mắt Hạnh Quân rực sáng :
- Hàng Việt Nam càng tốt chứ sao, cái mặt nạ này anh nh́n xem, rất
nghệ thuật.
Du ph́ cười búng nhẹ mũi cô :
- Ừ th́ nghệ thuật, bây giờ đưa đây cho anh để …
Chợt anh nhăn mặt kêu lên khi nh́n thấy hóa đơn trên tay Hạnh Quân:
- Em làm ǵ vậy? Đă bảo đừng đi tính tiền mà.
- Em đă trả rồi, cái này là quà mua tặng thầy, tất nhiên anh phải
cho em xài tiền của ḿnh th́ món quà mới có ư nghĩa chứ – Hạnh Quân
phản đối.
- Thôi đưa đây anh…
Hạnh Quân nhét hóa đơn vào túi quần jean bạc phếch của ḿnh ngoan cố
lắc đầu:
- Em đă bảo em trả rồi kia mà. Máy đă tính rồi, anh bắt người ta sửa
lại phiền phức lắm. Nếu có áy náy v́ món hàng này anh lời nhiều quá
th́ đăi em chầu kem khoai môn đi.
Du nắm tay cô dễ dăi :
- Thôi cũng được, đăi em chầu kem vậy, theo tụi anh nhé.
Bây giờ Tùng mới có cảm giác an ủi là thằng bạn c̣n nhớ đến anh, cô
gái đứng cạnh Du quay lại nh́n anh. Nhận xét đầu tiên anh có ở cô là
cô c̣n trẻ quá và rất xinh, đôi mắt cô thật sáng và hồn nhiên. “Tội
nghiệp, đôi mắt này rồi sẽ sưng húp híp v́ khóc khi bị thằng bạn bay
bướm của anh bỏ rơi. Chuyện rồi sẽ xảy ra thôi, không lâu đâu”, anh
tự nhủ mà tiếc thầm.
Phác một cử chỉ về phía Tùng, Du giới thiệu :
- Hắn là Tùng, bạn thân của anh, trước đến nay em chưa gặp hắn v́
hắn đi du lịch nước ngoài mới về đến.
Hạnh Quân tươi cười ch́a tay về phía Tùng :
- Tên em là Hạnh Quân, anh Du gọi em là Ti Ti, anh đă là bạn thân
của anh Du th́ muốn gọi em sao cũng được.
Tùng máy móc bắt tay cô. Trí óc của anh vừa cho anh một chuyện liên
hệ đến cái tên này, làm anh đờ cả người.
Hạnh Quân hơi ngạc nhiên trước cái nh́n trân trối của bạn anh Du, cô
quay lại nh́n ông anh kết nghĩa của ḿnh.
Không tiên liệu trường hợp này lại xảy ra, Du mím môi đẩy Tùng đi,
tay anh không quên nắm lấy tay Hạnh Quân.
- Thôi ta đi nào, anh cũng khát nước rồi đây. Chúng ta cùng đi.
o0o
Ly kem khoai môn ngon lành đă ở trước mặt Hạnh Quân, cô chưa cầm lấy
muỗng. Thái độ sững sờ của Tùng khi năy và cái vẻ lừng khừng ngơ
ngác của anh ta bây giờ khiến cô dè chừng.
Như biết ư cô, Du ân cần bảo :
- Ăn kem đi Ti, kẻo lại tan hết.
Đá cho thằng bạn một cái thật mạnh dưới gầm bàn cho nó tỉnh hồn, anh
nghiêm khắc nh́n Tùng đến nỗi hắn phải ấp úng nói theo :
- Phải rồi, cô ăn trước đi. Tụi này uống cà phê, chút nữa mới có.
Ánh mắt sắc bén của Du chiếu vào mặt làm cho Tùng lẩn tránh. Không
dám cḥng chọc nh́n vào Hạnh Quân nữa.
“Chả biết mấy anh này làm cái tṛ ǵ ?”. Hạnh Quân nhún vai. Thôi
mặc kệ, chắc một dây thần kinh nào đó của anh ta bị chạm. Kem sắp
tan ra thật. Trời nóng như thế này nếu cô c̣n ngồi để ư thái độ của
anh ta nữa th́ kem chảy thành nước mất, uổng phí biết bao.
Nghĩ vậy, Hạnh Quân làm tỉnh cầm chiếc muỗng nhỏ lên bắt đầu múc kem
ăn. Miếng kem tan trong miệng c̣n hương vị và độ mát lạnh thật tuyệt
làm cô thích thú. Chủ tâm thưởng thức ly kem, cô không thèm để ư đến
những ánh mắt “nói chuyện” của hai người kia nữa.
Xong ly kem, cô vừa đẩy ly ra th́ Du đă ch́a cho cô bịch khăn giấy.
- Cám ơn anh – Cô nói.
- Hôm nay kem ngon không Ti ? - Anh hỏi.
Cô cười :
- Hết sẩy.
- Ly nữa nhé – Du đề nghị.
- Thôi – Cô lắc đầu – Một ly đủ cho em rồi. Sắp đến giờ cơm trưa. Em
mà làm thêm ly nữa th́ bỏ cơm bị la chết.
Hai ly cà phê phin đă không c̣n nhỏ xuống nữa, nhưng Hạnh Quân liếc
thấy hai người dường như quên bẳng đi, chả ai buồn nhấc phin lên
quậy đường uống. À mà dường như từ năy đến giờ hai người cũng không
nói chuyện với nhau.
Lạ nhỉ ? Bạn bè lâu ngày gặp mặt mà lặng yên “kênh” nhau thế th́ lạ
thật. Chẳng lẽ…
Sực nghĩ ra có thể ḿnh là kỳ đà với những câu chuyện của đàn ông
các anh, Quân vội vàng kiếm cách rút lui :
- Em… hơ… Chắc em phải về phụ mẹ làm… a… làm bếp. Anh Du và anh Tùng
ngồi lại uống nước nhé. Em về trước.
Du xô ghế đứng lên :
- Anh đưa em về.
Hạnh Quân khoát tay :
- Thôi khỏi anh Du. Em vẫy taxi về được rồi. Có lẽ em c̣n ghé đàng
kia lấy đồ cho mẹ. Anh ngồi lại nói chuyện với anh Tùng đi.
Cô cương quyết viện cớ này nọ để Du khỏi phải đưa cô về. Anh đành
đưa cô ra taxi, sau khi dặn ḍ cô rằng chiều anh đến đón.
Vừa quay trở vào, Du gặp ngay bộ mặt h́nh sự của Tùng :
- Tại sao lạ vậy ? – Tùng gằn giọng.
- Sao là sao?
- Mày đă hứa ǵ với tao? tại sao bây giờ lại như vậy? V́ câu chuyện
kỳ cục của bà cô mày, mày nỡ toan tính chuyện hại cô gái đó – Tùng
nổi nóng xổ ra một tràng.
Du lắc đầu :
- Mày đừng nóng chứ, không phải như mày nghĩ đâu.
Tùng hỏi gặng :
- Không phải là sao ? Cô gái đó bộ không phải là cô gái bà cô mày đề
cập?
Du b́nh tĩnh nói :
- Chính là Hạnh Quân, con gái duy nhất của ông Lê Ḥa Đức, chỉ có
một người thôi.
- Vậy mày…
Lần này th́ Tùng giận dữ thật sự Cơn giận làm anh nghẹn cả lời. Đúng
là cô gái đó, đúng là Hạnh Quân, vậy thằng bạn của anh c̣n chối căi
nữa.
Mặc cho Tùng ngồi bực tức trước mặt, Du nhấc phin quậy một muỗng
đường vào và từ tốn nâng ly uống một hớp. Cà phê đă nguội, mùi vị
lạt lẽo khiến anh hơi cau mày.
Đặt ly xuống bàn, anh bắt đầu kể lại câu chuyện một cách vắn tắt. Sự
t́nh cờ lạ đă dẫn dắt anh quen biết Ti Ti, cô gái mà có thêm cái tên
định mệnh Hạnh Quân.
Móc túi lấy gói thuốc mà từ sáng đến giờ anh phải nén ḷng không
hút. Rút ra một điếu, anh chép miệng kết luận :
- Lúc hứng chí kết nghĩa anh em với Ti Ti, thật sự là tao không hề
biết cô nhỏ lại có cái tên Hạnh Quân.
Nét mặt Tùng vẫn không nhẹ nhơm hơn khi nghe câu chuyện. Trong ḷng
anh vẫn c̣n đầy nghi ngờ. Kết nghĩa anh em ư? Chuyện nếu kể cho ai
đó cũng rành Du như anh th́ họ phá lên cười mất. Bảo thủ, khó tính
như Du th́ làm ǵ có ba cái chuyện kết thân vớ vẩn như thế được. Anh
nh́n Du xoi mói :
- Cho là lúc đó mày không biết đi, c̣n bây giờ ?
Du nhún vai :
- Th́ mày thấy đó, đành vậy thôi.
Tung mỉa mai :
- Đành vậy hay là mày nhân cơ hội tốt đẹp nên nhảy vào cuộc luôn?
Nói thật nhe, tao cũng c̣n đang tự hỏi, do t́nh cờ hay mày cố t́nh
sắp đặt kế hoạch để con bé rơi vào bẫy của ḿnh ?
Giọng điệu luận tội của Tùng làm Du nổi nóng, anh quắc mắt :
- Đủ rồi Tùng, tại sao mày lại có thể nghĩ ra điều tệ hại đến như
vậy cho tao? Mày xem tao là ai?
Âm thanh giận dữ của Du làm mấy người khách trong quán ngoái lại
nh́n. Quá biết rơ cái tính cộc lốc cố hữu của Du, anh mà nổi nóng
th́ ai cũng phải sợ. Tùng đành phải dẹp qua bên những nghi ngại của
ḿnh. Anh lầu bầu nói nhỏ.
- Vậy chứ ai biểu mày lại kết thân với một cô gái mới quen như em,
đă vậy khi biết cô ta là ai rồi, mày không lảng tránh đi ? Bảo sao
tao không nhiều lời.
Du thở ra :
- Chỉ có một lư do duy nhất.
- Lư do ǵ ?
Du nh́n bạn nói một cách thành thật :
- Chỉ v́ con bé thật sự rất dễ thương, tính vô tư và hồn nhiên của
Ti Ti làm cho ai ở quanh cũng có cảm giác vui vẻ, dễ chịu. Đến nhà
tao một lần, nhưng Ti Ti đă đủ làm mẹ tao yêu mến.
- Thật à? – Tùng kinh ngạc – Bác gái ít nói, ít giao tiếp lắm mà?
- Th́ đó, bây giờ có vẻ mẹ thương Ti hơn cả tao.
- Cô ta làm cách nào mà hay vậy nhỉ ? – Tùng lảm nhảm.
Du nhăn mặt khó chịu :
- Gọi một từ khác dễ nghe hơn có được không? Có ǵ mà cô ta này cô
ta nọ.
Tùng găi đầu ngượng nghịu, thằng bạn của anh h́nh như đă thay đổi
rồi đây. Xưa nay Tùng vẫn thường gọi như vậy khi nói về những cô gái
bồ bịch với nó, có bao giờ nó chỉnh anh một cách quyết liệt như vậy
đâu.
Điếu thuốc trước đă bị Du nổi giận vất xuống đất khi năy, giờ anh
rút điếu khác, bắt quẹt rít một hơi và nhả khói ra, khói thuốc làm
Tùng xua tay ho sặc sụa.
Mỉm cười trước nét mặt nhăn nhó khó coi của Tùng, anh chậm răi tâm
sự.
- Chứ c̣n ai vào đây?
Du lắc đầu :
- Nói ra thật lạ, chứ quạu với ai th́ quạu chứ với nhỏ Ti tao hoàn
toàn không thể nổi nóng với nhỏ đó.
Tùng trố mắt :
- Không hề nhăn nhó với cô… À, với cô bé Ti Ti đó ?
Du xác nhận lần nữa :
- Không hề, chưa lần nào như vậy. Mày có biết như vậy là khó chịu
lắm không? Khi mà cái tên Hạnh Quân kia được nhắc đến, cô bé cứ vô
tư không biết ǵ cả, trong khi tao th́… bực bội và vướng mắc câu
chuyện dở hơi đáng ghét ngày đó. Nó như một điều ám muội trước sự
ngây thơ của con bé, nó làm vẩn đục óc tao. Mà mày biết đó, tao vốn
là đứa cao ngạo, giữ một bí mật đen tối đối với Ti Ti làm tao có cảm
giác phạm tội, cho dù tao không hề có ư định thực hiện lời đề nghị
của bà cô.
Tùng hiểu ra :
- Vậy rồi đâm ra bực dọc với mọi người chung quanh?
- Ừ, trừ Ti Ti – Du thêm vào.
- Ừ nhỉ , trừ nhân vật chính.
Tùng ngó chăm chăm vào Du mà thầm lo ngại. Có lẽ không ít th́ nhiều,
món thừa kế kếch sù kia cũng đă hấp dẫn Du trong tiềm thức mà hắn
không biết đó thôi. Cho nên mỗi khi cái tên Hạnh Quân được nhắc bên
tai là trong kư ức hắn, hai mặt đối kháng như thiện và ác lại xuất
hiện làm cho hắn mất tự chủ, đưa đến việc hắn bực dọc với mọi người.
Tùng chắc chắn là như vậy, nhưng vẫn không dám phân tích cho thằng
bạn thân thấy rơ sự việc. Bởi v́ Du vẫn luôn là đứa kiêu hănh và tự
ái hăo, làm sao có thể chịu đựng được khi anh bảo nó có tơ tưởng đến
số tiền thừa kế đó. Vả lại không nói ra vẫn là tốt nhất. Mong sao sự
vô tư, ngây thơ của cô gái nhỏ bé đó có thể làm quên lăng đi khát
vọng có số tiền đó của Du.
Vẫn c̣n đang chiêm nghiệm những suy luận và quyết định của ḿnh, th́
Tùng nghe thằng bạn của anh lẩm bẩm.
- Không hiểu sao lại đúng là Ti Ti. Sao mà tao ghét cái tên Hạnh Quân
thế không biết.
Tùng nh́n cái nhíu mày khắc nghiệt của Du. Sự lo ngại của anh c̣n
tăng thêm gấp bội. Tội nghiệp cho nó, thử ḍ hỏi giùm nó thị trường
ở nước ngoài, anh biết dự án của nó sẽ rất tuyệt. Chỉ mỗi một vướng
mắc là chuyện tài chánh. Mà số tiền thừa kế kia quả là một con số
đáng mơ tưởng.
Không được, bây giờ về đây, anh sẽ theo sát nó mới được, mong sao nó
đừng bị đồng tiền cám dỗ. Nếu không anh phải t́m báo sự thật cho cô
gái nhỏ có tên Hạnh Quân hay Ti Ti đó biết để tránh xa nó, nếu không
muốn bị tổn hại.
Lại một điếu thuốc khác của Du được châm, và hơi khói đầu của anh
lại làm Tùng ho sặc sụa. Nước mắt lèm nhèm làm rớt luôn cái kính sát
tṛng của Tùng khi anh dụi.
Anh la lên hốt hoảng :
- Chết rồi, kính của tao. Lượm giùm tao với, Du ơi, nó rơi đâu mất
rồi.
Du nhướng mày cười thản nhiên :
- Ai mà t́m được cái kính bé tí đó. Thôi ráng làm “độc nhăn” đi,
chút tao cho mày nắm áo, tao dẫn mày đi về.
Câu đùa đầy h́nh ảnh của Du làm Tùng dở khóc dở cười. Cận thị thiệt
khổ!
o0o
Hạnh Quân mở cửa tḥ đầu vào pḥng làm việc của ba cô, giọng reo vui
- Chào ba, ba ơi…
Câu nói của cô vụt tắt ngang khi cô nhận ra sự vô ư của ḿnh. Trong
pḥng không chỉ có ông Đức, Mai Tiên cô người mẫu Á hậu kênh kiệu
hôm nào đang ngồi đối diện ông Đức, điếu thuốc trên tay đang nhả
khói.
Hơi giật ḿnh, có lẽ v́ sự xuất hiện đột ngột của Hạnh Quân, ông Đức
quay lại nhăn mặt bực bội
- Cái ǵ vậy Ti. Sao lại quên gơ cửa trước khi vào? Ba bảo con bao
nhiêu lần rồi…
- Xin lỗi ba – Hạnh Quân xịu mặt.
Liếc nhanh về phía Mai Tiên, Hạnh Quân khẽ cau mày. Dáng điệu ngồi
và cái cười nhếch nửa miệng của cô nàng làm cô thấy thật chướng mắt.
Ba cô thật lạ, chưa bao giờ ông ta lại mắng cô cả tràng như vậy
trước mặt người khác, nhất là những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Cách Mai Tiên rít thuốc và thả khói thản nhiên như không cũng làm cô
khó chịu, cô cụp mắt xuống hơi bất măn ba ḿnh.
Khẽ tằng hắng, ông Đức đứng lên.
- Thôi được rồi, con có chuyện ǵ.
Niềm vui trong cô đă tan biến từ khi nào, Hạnh Quân ngập ngừng rồi
lắc đầu.
- Không có ǵ đâu ba. Con chỉ… tưởng có thể gặp mẹ
ở đây.
Dịu giọng một chút, ông Đức nói.
- Mẹ con đă đi xuống xưởng may, nếu tới đó, chắc con sẽ gặp mẹ.
- Cám ơn ba, con vô pḥng mẹ đợi vậy.
Không liếc nh́n lại cô nàng á hậu, Hạnh Quân bước ra cửa. Cô không
muốn làm phiền mẹ ở xưởng may, cô đành trở lại pḥng làm việc của mẹ
cô.
Hạnh Quân không hề biết rằng sau khi cánh cửa đă được đóng lại, ông
Đức thở phào.
- Cũng may con bé vào lúc em thèm thuốc, đă bảo em đừng mạo hiểm vào
đây rồi mà.
Mai Tiên nhếch môi nh́n điếu thuốc cháy dở trên tay. Đúng vậy, ông
Đức dị ứng với mùi thuốc lá của cô. Cũng nhờ cô lạt miệng thèm thuốc,
chứ nếu không khi năy bước vào, cô nhỏ Hạnh Quân sẽ há hốc mồm
chết ngất mất, khi chứng kiến cảnh cô ngồi nũng nịu trong ḷng ba
của nó.
Ông Đức vẫn c̣n cằn nhằn.
- Hồi năy em cũng không chịu sửa dáng lại cho chỉnh tề nữa.
Nhăn mặt v́ cái mùi bạc hà gắt trong không khí, ông Đức chép miệng.
- Em phải giữ ư một tí chứ, nhất là trước mặt Ti Ti.
Khẽ nhún vai, Mai Tiên hỏi dửng dưng.
- Nó th́ sao? Có ǵ khác biệt đâu?
- Th́ như khi năy em thấy đó, ánh mắt nó nh́n em cũng không có thiện
cảm lắm đâu. Vả lại, con gái anh nó tuy vô tư nhưng cũng rất nhạy
cảm.
Cười khan một tiếng, Mai Tiên mỉa mai.
- Th́ đă sao. Em th́ chỉ thấy ngoài cái tật sồng sộc vào pḥng không
thèm gơ cửa, nó chả có ǵ ghê gớm mà anh phải lo sợ đến như vậy. C̣n
nó ghét em là chuyện dĩ nhiên rồi, ganh ghét sắc đẹp.
Càng nói, Mai Tiên càng cao giọng. Cái vẻ có tật giật ḿnh lo lắng
của ông Đức làm cô phát chán. Bảo cô đừng mạo hiểm đến văn pḥng gặp
riêng ông nữa ư? Nếu không v́ muốn mặc mẫu thiết kế mùa đông mới
nhất và nghe xầm x́ rằng sẽ đẹp nhất trong buổi tŕnh diễn vào tháng
tới th́ c̣n khuya cô mới đến đây. Nằm ưỡn ở căn nhà riêng ông mướn
cho cô hơn tháng nay mà xem phim không sướng hơn sao.
Thấy cô có vẻ nổi giận, ông Đức bước lại bên cô xoa dịu:
- Thôi đừng buồn nữa em, con bé c̣n trẻ con lắm. Đừng giận dỗi nữa,
em muốn mua sắm cho đỡ buồn không?
Dúi vào ví tay của cô để trên bàn một xấp tiền, ông dỗ dành.
- Em cứ đi mua sắm cho vui đi, chiều anh sẽ ghé em.
Mai Tiên bĩu môi.
- Em chỉ muốn lấy mẫu áo mới thôi. Nếu muốn em nguôi giận th́ anh
đồng ư cho em vị trí chính đi mới được.
Ông Đức bối rối.
- Cái này… xưa nay anh chỉ chủ nhiệm phần thiết kế c̣n dựng chương
tŕnh biểu diễn đều là phần việc của vợ anh. Anh không xen vào bao
giờ
- Th́ anh nói bả một tiếng. Chẳng lẽ v́ em, đề nghị bà Hạnh một câu
cũng không được sao? – Mai Tiên yêu sách – Em không biết. Anh làm
sao th́ làm, em nhất định phải mặc áo chính, nếu không em giận anh
luôn.
Ông Đức đành nhân nhượng gật đầu nói bừa:
- Thôi được rồi, anh sẽ… thử đề nghị giúp em xem sao!
Mai Tiên tươi ngay nét mặt.
- Vậy mới được chứ, thôi em về trước nha.
Cầm ví tay đứng lên, cô hôn t́nh tứ lên má ông Đức.
- Về trước đợi anh đó.
Nh́n theo dáng đi khiêu gợi của cô, ông Đức tặc lưỡi. Mai Tiên quả
không hổ danh là một cựu Á hậu miền biển, cô thật hấp dẫn, nhất là
trong bộ váy ngắn đỏ rực này, cặp gị rám nắng thật tuyệt.
- Tiếng chuông điện thoại reo làm ông Đức giật nảy cả người, ông
quay lại bàn làm việc nhấc máy.
- A lô.
Trao đổi về lô hàng được đặt từ Hà Nội xong, ông cúp máy, có tiếng
gơ cửa pḥng.
- Mời vào – ông dơng dạc.
Lương, nhân viên giao nhận bước vào. Trên tay anh là một b́a giấy tờ.
- Xin giám đốc kư vào để em đi gấp
ạ.
Lật xem sơ qua, ông Đức hỏi:
- Cô thư kư đâu?
- Dạ tại em thấy cô đang bận ghi chép ǵ đó qua điện thoại, sợ lâu nên
em…
- Thôi được rồi, không sao.
Kư vào mấy văn bản khai hàng xong, ông Đức ch́a cho Lương.
- Xong rồi đây.
Cúi xuống lại với mớ hồ sơ đang làm dở, chợt ông ngẩng lên ngạc
nhiên - Sao anh c̣n chưa đi. C̣n chuyện ǵ nữa?
Lương ấp úng.
- Dạ, xin … lỗi, trên g̣ má của chủ có …
Ông Đức chụp vội tay lên má, chùi nhanh vết son đỏ tươi, ông cười
ngượng ngùng.
- Con bé Ti Ti thật nghịch quá, thôi được rồi, anh ra ngoài đi.
- Dạ. Lương bước nhanh qua cửa.
khi cánh cửa đă đóng lại, ông nh́n xuống mu bàn tay, màu son đỏ chói
thật nóng mắt.
Ông mở ngăn bàn lục t́m khăn giấy.
Tại sao ông vô ư đến thế, để cho Mai Tiên in dấu trên mặt thế này?
May mà sáng nay vợ ông phải xuống xưởng may, không vào văn pḥng
ông. Và cũng may, người khi năy là Lương chứ không phải là cô thư kư
của ông.
Nếu không, chuyện sẽ rầy rà to.
Lấy khăn giấy chùi thật kỹ lại một bên mặt, màu sắc lem nhem trên
khăn giấy trắng tinh làm ông bực dọc. Cô gái này liều lĩnh thật,
tánh t́nh lại giản đơn với những danh vọng hăo. Nếu không v́ sự hấp
dẫn của cô, ông đă không mạo hiểm trước sự mời gọi đầy ngụ ư cách
đây vài tháng.
o0o
|