|
|
Chương 13
Trâm kéo ghế vào trong một góc bếp, rón rén cầm phong thư run run
đọc:
Trâm em,
Anh không nhớ đây là lá thư thứ mấy mà anh đă biên cho em, |
|
|
chỉ biết
được tất cả bị em gởi trả về lại nguyên vẹn. Anh hy vọng lá thư này
em sẽ có dịp
đọc, cũng như để cho anh có một cơ hội nói lên những
nỗi niềm đă chôn kín tự bấy lâu nay.
Kể từ ngày em bỏ ra đi, anh như người mất hồn, không định được hướng
đi. Anh bỏ bê công việc, la cà các quán cà phê, tập tành với thuốc
lá và bia rượu, v́ anh tưởng những thứ đó sẽ giúp anh quên được em.
Nhưng rồi anh chẳng những không xóa được h́nh bóng em trong tim mà
c̣n cảm thấy nỗi nhung nhớ càng dâng đầy trong ḷng đến độ không thể
nào xua đi được. Anh tự đày đọa bản thân ḿnh một cách mù quáng. Tất
cả lời khuyên của bạn bè và người thân trong nhà anh đều bỏ ngoài
tai. Đă nhiều đêm anh thức trắng canh thâu để t́m câu giải đáp v́
sao em nở bỏ anh mà chọn Khang? Anh đă làm sai điều ǵ cơ chứ? Em có
biết không anh đă mua vé máy bay để sang đó t́m kiếm em nhưng...
Thôi anh cũng không muốn nhắc đến nữa mà làm ǵ. Bây giờ anh cho em
biết v́ sao ngày xưa anh đă chọn em mà không chọn Mai dù anh quen
nàng trước khi em xuất hiện. Đối với Mai anh chỉ có một thứ t́nh cảm
như những người bạn tâm giao mà thôi. Ở bên cạnh Mai, anh t́m thấy ở
nàng một cảm giác êm đềm như mặt hồ thu bằng phẳng. Anh cảm thấy
cuộc sống ḿnh thật đơn giản và b́nh dị như bao người khác. Cho đến
một mùa hè kia em chợt xuất hiện mang theo ánh nắng b́nh minh tỏa
sáng khắp ḷng anh. Những cái bướng bỉnh, phá phách, hồn nhiên và vô
tư của em đă làm cho con tim anh thật sự rung động vô cùng. Khi ở
gần bên em, anh thấy ḿnh đă bị ảnh hưởng không ít bởi cá tính của
em, chẳng hạn như em khiến anh có thể liều lĩnh mà bất chấp tất cả
những ǵ xung quanh ḿnh. Nếu nói Mai là mặt hồ mùa thu th́ em trái
hẳn hoàn toàn. Em như những làn sóng ngoài biển khơi, sóng này chưa
tan đă bị sóng sau dồn đến làm cho anh đă bao phen choáng váng ngụp
lặn trong biển t́nh mênh mông. Bây giờ anh mới hiểu được cái lư lẽ
mà người đời thường nói: "Trong chuyện t́nh yêu, càng khó chiếm đoạt,
càn khó khăn th́ họ mới thấy thích thú t́m ṭi, trái lại nếu được
một cách dễ dàng th́ người ta lại không biết quư những ǵ ḿnh đang
có. "
Đối với anh mà nói, mỗi lần gần gũi em, nghe em nói chuyện, cười đùa
khiến anh vui lây niềm vui của em, ngược lại hễ mỗi lần em buồn
phiền điều chi th́ trong ḷng anh u sầu không kém. Mới đầu anh nghĩ
rằng anh rất hiểu em, nhưng rồi thời gian sau này, chúng ḿnh không
được vui vẻ nữa. Anh hiểu nguyên do những lần căi vă bởi do anh mà
nên, thêm vào đó tánh t́nh của em và mẹ anh lại không được ḥa hợp
ǵ mấy. Càng ngày anh càng thấy em không tươi cười như xưa nữa, trái
lại em lầm ĺ ít nói, nhiều lúc anh thật sự không biết em đang nghĩ
ǵ, cứ mỗi khi hỏi đến th́ em lại tảng lờ không chịu nói năng ǵ cả.
Rồi em lại thay đổi một cách nhanh chóng, em bắt đầu uống bia, nhảy
đầm, và đi chơi với những người không đứng đắn. Nhiều khi nh́n thấy
mấy gă con trai kia ôm eo em d́u trên sàn nhảy mà anh tức muốn lộn
ruột, muốn chạy đến đập vỡ mạt chúng nó ra, nhưng anh không làm như
vậy chỉ v́ anh là một người có ăn có học. Thế là anh âm thầm chịu
đựng theo thời gian mong sẽ có một ngày anh sẽ làm em cảm động quay
về với anh.
Trước khi em bỏ ra đi mấy ngày, anh đă năn nỉ em không ngớt, sau
cùng anh tưởng ḿnh đă thức tỉnh được em mà quay trở về với anh, nào
ngờ niềm vui chưa trọn th́ mấy ngày hôm sau được tin em đă biền biệt
phương nào. Trong những ngày tháng xa em, may nhờ có Mai đă tận t́nh
chia xẻ và khuyên nhủ anh. Dần dần anh bị cảm động bởi tấm chân t́nh
của cô ta. Anh không dám tự biện hộ cho ḿnh, nhưng thú thật với em,
mới đầu anh chỉ xem Mai như một phao nước để cứu thoát anh ra khỏi
biển lửa của ái t́nh, thêm vào đó anh được sự khuyến khích của gia
đ́nh và anh lại đinh ninh rằng em sẽ không bao giờ quay về đây nữa,
em sẽ sống vui vẻ bên cạnh Khang, người mà em đă chọn lựa trên sự
đau khổ của anh. Ngày tháng trôi qua, t́nh cảm bắt đầu nảy nở và anh
nghĩ có lẽ anh đă yêu Mai thật. Rồi đột nhiên em lại xuất hiện, cái
t́nh yêu anh đă chôn vùi tự bấy lâu nay bỗng nhiên nó sống lại một
cách mạnh mẽ trong ḷng anh. Bây giờ anh mới biết được t́nh yêu mà
anh dành cho em nó không bao giờ chết được, trái lại lúc nào nó cũng
tồn tại trong đầu óc anh. Nhưng anh biết dù anh có nói ǵ đi nữa vẫn
không làm em xiêu ḷng, bởi anh thừa hiểu em là một người rất cứng
rắn, khó mà có thể lung lay được ḷng em.
Hôm nay anh biên lá thư cuối cùng này cho em, anh không đ̣i hỏi ǵ ở
em nữa, anh chỉ xin được một lần hiện diện cùng em để tháo gỡ cái
khúc mắc trong ḷng anh tự bấy lâu nay. Anh sẽ chờ điện thoại của em,
nếu em không gọi th́ anh đành đến nhà em mà chờ đợi như những năm
trước anh vẫn thường đứng ngoài cổng van xin t́nh em. Mong gặp em.
TB: Anh nhớ ngày trước khi thấy anh đi học thêm tiếng Việt, em có
cười đùa hỏi anh rằng: "Em thấy anh đi học đă lâu không biết tiếng
Việt của anh như thế nào? Có đủ tiêu chuẩn làm cho em một bài thơ
không? " Thuở đó đang có em bên cạnh nên anh không có nghĩ đến sẽ
làm thơ, nhưng kể từ ngày em ra đi anh mới bắt đầu làm thơ v́ em,
bởi con người buồn th́ mới có hứng để diễn tả tâm trạng của ḿnh.
Điều này anh phải cảm ơn mẹ anh đă khuyến khích anh đi học thêm
tiếng Việt để ngày nay anh mới có dịp mà dệt thơ t́nh để tặng em.
Tuy không hay nhưng tất cả nỗi ḷng thương nhớ của anh đều được thể
hiện qua bài thơ này:
Ngăn cách
Bởi em xa cách ngh́n trùng
Để anh ôm mối tơ ḷng vấn vương
Biết rằng em chẳng nhớ thương
Nhưng sao tôi vẫn hoài mong tương phùng
Bởi em không nói một lời
Nên t́nh xa cách nghẹn ngào đắng cay
Dẫu rằng anh đă mê say
Nhưng ḷng vẫn nguyện yêu em một đời
Hỡi em có thấu t́nh này
V́ đâu nông nỗi để t́nh chơi vơi
Em về phương ấy xa xôi
Ngh́n đêm cách biệt nghẹn lời thiết tha
Hôm qua mộng mơ thấy người
Nàng về trong mắt đượm t́nh bao la
Nhưng rồi em đă cao xa
Để anh thấm thía lời thơ ai làm:
"Nhiều đêm thức trọn nhớ thương em
Nhớ quá làm sao biết ngỏ t́m
Tay trắng anh nào mơ với mộng
Nên t́nh hai đứa vẫn chưa yên."
(Chắc em vẫn c̣n nhớ bốn câu thơ này là của ca sĩ nào đă ngâm?)
Nguyễn Hữu Triết
o0o
Trâm xếp lá thư lại, nàng ngồi bất động vài giây để
lắng nghe tâm tư ḿnh đang ngổn ngang thao thức trong ḷng. Ôi kỷ
niệm của mối t́nh đầu sao cứ măi réo gọi theo ngày tháng dù nàng đă
làm biết bao điều để xóa bỏ nó đi. Trâm đưa tay sờ lên trán thấy đă
đẫm mồ hôi lúc nào mà nàng không hay. Lời lẽ của Triết thiết tha quá,
nhất là bài thơ đă làm chấn động tận đáy tim nàng. Triết bao giờ
cũng vậy, chàng lúc nào cũng tỏ ra tŕu mến và ân cần. Trong khi đó
Trâm lại vô t́nh làm cho chàng khổ sở, th́ ra chàng đă có ư định đi
t́m kiếm ta, thế mà ta nào hay biết ǵ đâu. Phải rồi, chỉ tại ḿnh
có bao giờ chịu nghe điện thoại hay đọc các thư từ mà Triết đă gởi
cho ḿnh. Để đến bây giờ th́ trót đă muộn màng lắm rồi. Bây giờ Trâm
hiểu được v́ sao Triết bỏ đi với vỏn vẹn chỉ mấy lời rằng chàng sẽ
đợi điện thoại của nàng.
Trâm liếc thấy d́ Ba đang lén theo dơi ḿnh năy giờ, nàng biết được
đây không phải là nơi để phơi bày nỗi niềm chua xót của ḿnh. Trâm
vội bỏ lá thư vào trong phong b́, chậm răi bước ra ngoài vừa kịp
thấy Kim đang đứng ở ngay cửa chờ đợi nàng. Trâm thừa hiểu là Kim
muốn ǵ, nàng vội trao nguyên phong b́ cho Kim:
- Biết mày lấp ló là có mưu đồ mà.
Kim cầm lấy phong b́ bước đến quầy tính tiền kiếm ví bỏ thư vào, rồi
quay qua nói với Trâm:
- Ở đây đọc không tiện, lát nữa về nhà tao đọc sau. Mày không sao
chớ Trâm?
Trâm vội cười lấp liếm:
- Bộ mày thấy tao có ǵ không ổn hả?
Kim chỉ cười không nói ǵ mà chỉ thầm bảo trong ḷng:
- Chính v́ bền ngoài của mày không có ǵ nên tao hơi lo thôi, thà
rằng mày khóc mà tao mới không sợ.
Rồi Kim bỏ đi xuống phía dưới. Trâm ngồi thơ thẫn đưa mắt quét một
dọc khắp quán, bấy giờ nàng mới để ư khách khứa đă không c̣n nhảy
đầm nữa, nhạc karaoke đă được mở lên nhưng vặn nhỏ lại để không khí
nhẹ nhàng một chút cho mọi người dễ dàng nói chuyện với nhau. Trâm
nghĩ có lẽ họ đă mệt hết rồi, giờ cũng không c̣n sớm nữa, càng về
đêm càng thích thú nói chuyện hơn.
Một lát sau, khách đă lần lượt bỏ về, Hiếu cũng vừa đưa Jenny và bạn
của cô ta về xong, bây giờ chỉ c̣n lại có hai bàn, đó là bàn của
Phong và một bàn của đám bạn già anh Luân. Tuy chỉ có hai bàn nhưng
bàn nào cũng là một băng dài khoảng 10 người. Kim cảm thấy quán đă
vắng không c̣n bận rộn như lúc trước nữa v́ tất cả chỉ ngồi tâm t́nh
với nhau trong khung cảnh trầm ấm, nên Kim bước đến ngồi cạnh Long
để nhập bọn với họ cho vui.
Giữa lúc mọi người đang cười nói vui vẻ, chợt có một tiếng hát thật
buồn vang lên làm mọi người im lặng hướng mắt về phía khán đài sân
khấu:
"Thức trắng đêm nay chép lại nhật kư của hai đứa ḿnh
Ngày yêu anh bước chân vào gặp em là muôn bức tranh
T́nh ta ngày ấy, có anh như đêm có đèn
Có em như chiều có mây hai đứa yêu trong t́nh đắm say.
Nhiều đêm hai đứa vui đùa nh́n trăng và nghe sóng khơi
Dấu chân in ṃn khắp nơi, hai đứa như ch́m trời có đôi.
Giờ đây mỗi người mỗi nơi,
Chàng về đâu sánh đời với ai
Tay trắng tôi đi t́m tương lai
Đời tôi chuỗi ngày nhớ mong
Nay đă thay cho ngày tang bồng,
chỉ c̣n yêu t́nh yêu núi sộng
Xé nát trong tay những ḍng nhật kư chép lâu lắm rồi.
T́nh đầu năm trước thôi đành vùi chôn từ đây thế thôi
C̣n đâu mà nhớ, ái ân mây đen xóa mờ.
Dứt đi cung đàn thiết tha
Thôi cũng như qua một giấc mơ..."
Bài hát "Nhật Kư Hai Đứa Ḿnh" được Trâm đệm lại một lần nữa giữa
tiếng xầm x́ của mọi người. Trong khi đó có tiếng nói của một người
con gái từ bàn số 4, cô nàng vừa quay qua bạn trai vừa tấm tắc khen:
- Em tưởng đâu là tiếng hát từ trong máy vọng ra nào ngờ nh́n lên
sân khấu mới biết là có người đang ngồi hát nơi đó. Cô ta hát hay
thật.
Gă con trai ngồi cạnh cũng trầm trồ khen Trâm:
- Ừ, mới đầu tôi cũng tưởng y như Liên vậy.
Rồi quay qua Long, anh chàng nói:
- Không ngờ anh đây có cô em gái hát hay như thế, lát nữa có dịp kêu
cô ta xuống đây ngồi cho tôi làm quen với nhen.
Dứt lời, anh chàng cầm ly bia lên trước mặt cụng ly với mọi người.
Long vừa nâng ly vừa đáp:
- Nói không biết anh có tin không chứ đây là lần đầu tiên tôi nghe
nó hát.
Hiếu hănh diện tiếp lời Long:
- Ừ tao quen Trâm cả thảy 6 năm mà cũng không ngờ nó lại hát hay như
vậy. Nếu muốn làm quen th́ dễ thôi, lát nữa tôi giới thiệu cho.
Phong năy giờ đưa mắt theo dơi từng hành động của Trâm, nhất là từ
khi Triết bất ngờ xuất hiện th́ chàng đă không c̣n ḷng dạ nào mà ăn
uống hay tṛ chuyện nữa. Phong cứ ngồi đó hết hút điếu này đến điếu
khác, mọi tâm trí đều ngập đầy thắc mắc và nghi ngờ. Nếu đoán không
lầm th́ chàng tin chắc rằng Triết đă gởi thư cho Trâm, v́ cứ thấy
dáng Kim thấp thỏm rồi đem phong b́ cất vào ví th́ Phong tin rằng
nếu chỉ là tấm thiệp cưới đơn giản th́ 2 người con gái đó không phải
chạy ra chạy vô như thế.
Bây giờ nghe Trâm hát th́ Phong không c̣n thắc mắc nữa. Rơ ràng là
nàng đang hát cho tâm trạng của ḿnh. Trâm đang hồi tưởng về mối
t́nh đầu của nàng nên mượn lời ca tiếng hát để xoa dịu nỗi ḷng
thương nhớ của ḿnh chăng? Té ra nàng đang ôn lại nhật kư giữa nàng
và Triết. Vậy mà năy giờ Phong cứ nghĩ rằng có lẽ sự xuất hiện của
Hảo bên cạnh chàng làm cho nàng ghen nên lạnh lùng xa cách, nào ngờ
Hảo vô t́nh đă gợi lại h́nh ảnh của Triết trong tâm hồn nàng. Phong
tự trách ḿnh rằng sao ngây thơ quá đỗi tự đánh giá hơi cao về ḿnh,
trong khi đó nàng nào có rảnh để đếm xỉa đến ta đâu mà ghen với
trách. Rồi Phong chợt nhớ đến thứ bảy tuần trước, chàng chưa biết rơ
ḷng nàng như thế nào đă vội mở hết cánh cửa nội tâm của ḿnh để
dang cả hai tay ra mà đón nàng vào, nhưng nàng th́ dững dưng tự khóa
chặt cánh cửa ḷng để chỉ in trọn một h́nh bóng Triết mà thôi.
Giữa lúc Phong c̣n đang suy nghĩ vẩn vơ th́ tiếng hát đă dứt, một
tràng pháo tay vang lên dữ dội khiến Phong có cảm giác như là quán
đang ngập đầy khán thính giả. Rồi có một gă đàn ông trông đă trên 30
tuổi, ông ta hướng về phía Trâm, tay cầm ly bia mời Trâm uống. Trâm
không do dự tuôn một hơi đă hết ly bia, nguyên cả bàn bên cạnh vỗ
tay tán thưởng và yêu cầu Trâm hát thêm nữa. Trâm quay qua nói ǵ
với anh điều khiển nhạc, sau đó Trâm hướng mắt nh́n Phong cất tiếng
hát:
"T́nh yêu ai bán mà mua làm sao để mua lấy trái tim một người. Cho
dù bạc tiền tựa non cao, giàu sang cùng phú quư làm sao mua được
t́nh. Giàu sang đem đến cho người yêu trong dối trá, yêu trong lọc
lừa, nên t́nh rối tựa như tơ, con tim nhức nhối bởi t́nh yêu là bến
bờ.
Buồn thay khi biết t́nh yêu là khi t́nh ngang trái, trái ngang bởi
lỡ làng. Cho dù tiếng gọi của con tim làm sao nàng mở lối để anh đi
vào đời. T́nh yêu xây lũy xây thành, con tim khép kín cho anh u sầu,
âm thầm nhỏ lệ thương đau, người sang cũng khóc bởi t́nh duyên bẻ
bàng.
Giàu sang có nghĩa ǵ đâu có chăng mua được nỗi sầu riêng tư. T́nh
yêu lẽ sống của đời, khi đă yêu rồi mới hiểu được t́nh yêu. T́nh yêu
có lắm buồn vui có khi cũng chỉ tiếng cười qua đêm. Làm sao cho mối
duyên đầu không vướng lệ sầu không trắc trở thương đau.
T́m đâu anh biết t́m đâu, t́nh yêu người con gái đă in sâu vào ḷng.
Cho dù bạc tiền tựa non cao làm sao để mua hết trái ngang của cuộc
đời. T́nh yêu đâu có xa vời luôn luôn quấn quít bên anh hiền ḥa.
Nhưng t́nh yêu vẫn phải chia xa, người sang cũng khóc bởi t́nh yêu
khó t́m..."
Tiếng hát của Trâm như ru hồn người nghe, khiến mọi người im lặng mà
thưởng thức giọng hát của nàng. Phong thật không hiểu c̣n bao nhiêu
bất ngờ về Trâm nữa mà chàng chưa biết vậy. Nàng biết uống chút bia
rượu, cái đó không làm cho chàng ngạc nhiên, c̣n nhảy đầm th́ chẳng
riêng ǵ Trâm mà hầu như tuổi trẻ ở đây ai nấy đều biết cả, nhưng
điều làm Phong ngạc nhiên là nàng có tài ca hát, chẳng những hay mà
c̣n có thể mê hoặc người nghe. Có lẽ nàng hát nhầm đúng lúc và địa
điểm thích hợp chăng?
Phong vừa hút thuốc vừa lắng nghe từng lời nàng hát, thường th́
Phong chỉ mở nhạc nghe cho có lệ, chớ ít khi nào chịu để ư đến từng
chữ một của bài ca như bao người khác. Nhưng lần này có khác, chính
v́ chàng tập trung lắng nghe nên mới hiểu được bài ca đang diễn tả
tâm trạng như thế nào, chỉ v́ chàng hơi có chút ṭ ṃ là chàng chưa
nghe bài này qua bao giờ. Những lời lẽ trong bài hát này nếu đem đi
áp dụng vào tâm trạng của chàng th́ thiệt là rất hợp t́nh hợp lư.
Phải chăng Trâm đă nh́n thấu được ḷng chàng nên cố t́nh hát để mỉa
mai ta chăng? Nếu không tại sao trước khi hát nàng lại đưa mắt ḍ
xét ta như thế?
Mở đầu bài hát là Phong đă cảm thấy trong ḷng ḿnh ray rứt rồi,
nhất là cái câu: "T́nh yêu ai bán mà mua làm sao để mua lấy trái
tim một người." Thật đúng như vậy, nếu mà có thể dùng tiền để mua
được trái tim người ḿnh yêu, th́ có lẽ Phong là người đầu tiên sẽ
mang hết gia tài mà đi đổi quả tim của Trâm. Nhưng rất tiếc là Phong
đang tự ḿnh dệt mộng xa vời, trong khi đó con tim của nàng đă khép
kín để Phong phải ôm sầu nhức nhói v́ t́nh nàng đă gởi cho Triết tự
lâu. Từ lúc biết yêu tới giờ, mặc dù Duyên đă bỏ chàng, nhưng Phong
chưa một lần nào gặp khó khăn trong việc tán gái như là lần này.
Càng nghĩ Phong càng cảm thấy giận Trâm quá, chỉ v́ sau khi cái lần
đi chơi riêng vừa rồi ít nhiều ǵ Trâm đă hiểu được ḷng chàng đối
với nàng, vậy mà bây giờ làm như không có chuyện ǵ xảy ra và c̣n
hát để chọc tức chàng nữa. Phong c̣n chưa nguôi ngoai cơn ấm ức
trong ḷng, lần này không có ai yêu cầu nữa ngoài tiếng vỗ tay, th́
Trâm đă hát tiếp bài khác. Bài này th́ Phong có nghe qua khi c̣n ở
đảo, với tựa đề là: Tựa Cánh Bèo Trôi.
"Khi ân t́nh đang thời nở tươi, sao người ta thật là vui ḿnh như
thấy chữ yêu tuyệt vời, nhưng khi người ta đă quên lời, đem t́nh
sang xẻ đi rồi ḿnh không hơn như cánh bèo trôi...
T́nh yêu ơi t́nh yêu, thuở xưa nếu biết duyên t́nh ḿnh gặp ngang
trái xót xe nghẹn ngào, bây giờ ta ôm trái sầu. Thà là thân gỗ trên
tận rừng cao, thà là viên đá âm thầm đáy biển thật sâu...
Thôi cam chịu ôm phận lẻ loi, không cần thương hại người ơi, làm
thân gái dĩ nhiên thiệt tḥi. Xin ông trời cho sống qua ngày, tôi tự
an ủi lâu rồi, rằng chua cay cũng thế mà thôi..."
À... th́ ra bây giờ nàng đang than thân trách phận rằng Triết đă
quên lời xưa ước hẹn, đem t́nh yêu
san sẻ cho Mai để nàng phải ngậm
ngùi chua xót. Mặc kệ, giờ này Phong không c̣n hứng thú để ḍ xét
tâm trạng của Trâm nữa. Nàng hát v́ tiếng vỗ tay, v́ nỗi ḷng, hay
v́ cố ư mỉa mai ḿnh th́ cũng không liên quan ǵ đến Phong. Chàng
nguyện với ḷng ḿnh rằng từ nay sẽ không thèm đếm xỉa ǵ đến Trâm
nữa. Trong khi đó Kim là người cảm thấy bất an nhất, nghe Trâm hát
liên tiếp mấy bản làm Kim không dằn được, lải nhải một ḿnh:
- Chuyện lớn rồi...
Bất giác cả Long, Hiếu và Phong ngồi bên cạnh phải nh́n Kim chăm chú.
Long thắc mắc:
- Cái ǵ chuyện lớn chứ?
Kim ấp úng:
- À...con Trâm đó, nó có bao giờ chịu hát đâu. Lần trước em chỉ nghe
nó hát được 2 bản, bây giờ hát một hơi tới mấy bản nhất định là có
chuyện không ổn rồi.
- Em nghe nó hát qua hồi nào vậy. Cả nhà anh không ai biết là nó hát
hay như vậy.
Kim đáp mà cố t́nh tránh né cái tên Hiền:
- Lúc mà em dọn ra ngoài sống. Hôm đó Trâm có chuyện buồn, thấy
trong nhà... có dàn máy karaoke, nên nó kêu em mở lên rồi hát cho em
nghe. Lúc đó em rất ngạc nhiên v́ làm chung với nó ở đây mà có khi
nào em thấy nó cầm micro lên hát đâu.
Hiếu xen vào:
- Làm ǵ nói chuyện khó hiểu thế, để tôi chạy lên kêu nó đổi bài
khác, hát mấy bản ǵ đâu buồn thúi ruột à...cứ y như là thất t́nh
vậy...
Phong bực dọc cắt ngang:
- Th́ cô ta đang thất t́nh chứ c̣n ǵ nữa.
Kim c̣n chưa hết sửng sốt v́ câu nói bất th́nh ĺnh của Phong th́ đă
thoáng thấy Trâm bỏ vào trong bếp, nàng vội vă theo sau cất tiếng
gọi:
- Trâm... Trâm!
Trâm đứng khựng lại với đôi mắt đỏ hoe.
- Hay là ḿnh kêu anh Long chở bồ về nhen?
Trâm lắc đầu:
- Mày ra chỗ quầy tính tiền lấy cái xách tay và chiếc áo khoác vô
dùm.
Kim ngoan ngoăn chạy ra ngoài, một lát sau Kim trở lại trao cho Trâm,
thắc mắc hỏi:
- Mày định làm ǵ vậy?
Trâm buồn bă đáp:
- Nếu là bạn bè th́ đừng hỏi thêm ǵ nữa. Bây giờ mày làm ơn gọi
điện thoại kêu một chiếc taxi dùm, tao ṿng cửa sau ra ngoài đợi.
Kim vẫn c̣n lo ngại:
- Tao biết là mày không muốn cho ai biết được tâm trạng của mày lúc
này, nhưng mà để một ḿnh mày về tao thật không yên tâm.
Không ngờ trải qua biết bao nhiêu t́nh đời bạc đen, thủy chung chỉ
có Kim là hiểu nàng. Trâm vội trấn an Kim:
- Không có ǵ Kim ạ, tao hứa là khi về đến nhà sẽ điện thoại ra đây
cho mày biết là tao đă an toàn. Nếu nửa tiếng đồng hồ sau không nghe
ǵ hết th́ mày nhớ báo cảnh sát là tao đă bị bắt cóc rồi.
Thấy Trâm vẫn c̣n tỉnh táo nói đùa, Kim mới tạm tin:
- Ừ, thôi bây giờ mày mở cửa sau ra ngoài, tao đi gọi điện thoại
liền.
Đợi cho bóng Trâm đă khuất hẳn, Kim hối hả ra quầy tính tiền nhấc
điện thoại lên, chưa kịp bấm số đă thấy Phong đang đứng bên cạnh với
vẻ mặt bồn chồn, Phong hỏi:
- Trâm đâu rồi, mấy người đang giở tṛ ǵ thế?
Tuy có chút ngạc nhiên v́ câu hỏi đột ngột của Phong, nhưng nh́n nét
mặt đỏ gay của Phong, Kim đành thú thật:
- Trâm đang ở ngoài chờ taxi đến chở nó về.
- Cái ǵ, cả ba bốn chiếc xe nằm tại đây sao không đi mà đ̣i theo
taxi về nhà là nghĩa lư ǵ? Thôi đừng gọi ǵ hết.
Dứt lời, Phong hấp tấp đi ra ngoài giữa bao cặp mắt ngạc nhiên của
Hiếu, Long, và Kim đang nh́n theo. Kim tính ngăn Phong lại v́ sợ là
Trâm sẽ trách nàng, nhưng nghĩ rồi lại thôi v́ Kim nghĩ là dù sao để
Phong đưa Trâm về Kim cảm thấy an tâm hơn.
Chương 14
Trâm khoác vội chiếc áo da màu đen vào, nàng đi chậm răi về phía
trước cửa quán. Trông thấy dáng Phong đứng ngoài cửa như chờ đợi ai,
nàng chần chừ một chút rồi chợt hiểu ra ngay. Vừa thấy Trâm, Phong
tiến đến chận nàng lại, rồi mở lời đề nghị:
- Cho phép tôi được đưa Trâm về, chỉ một lần này thôi.
Trâm lạnh lùng đáp:
- Không dám làm phiền anh, tôi đang đợi taxi.
Phong cũng bực dọc không kém:
- Tôi nghĩ taxi không đến đâu. Cô cứ coi như là tôi đang ở không làm
chuyện dư thừa, tiền trả cho tôi hay cho taxi cũng như nhau.
Nói xong, Phong bước đến xe, mở cửa bên phải ra để đó rồi ṿng qua
bên kia chui vào. Phong rồ máy, im lặng chờ đợi Trâm. Trâm ấm ức
ngồi vào xe mặc cho Phong muốn làm ǵ th́ làm. Cơn buồn chưa dứt,
bây giờ lại bị Phong chọc tức, những giọt nước mắt cứ thi đua chảy
xuống đôi bờ má, nàng không muốn khóc, nhất là trước mặt Phong, dù
nàng đă cố gắng đè nén từ khi đọc xong lá thư của Triết, vậy mà thái
độ cọc cằn và ra lệnh của Phong lại làm nàng không dằn ḷng được.
Không biết Trâm đă khóc được bao lâu, chỉ thấy nước mắt ở đâu mà cứ
chảy hoài, nàng vẫn im lặng, lâu lâu đưa tay lên quét nước mắt. Rốt
cuộc xe cũng đă dừng lại, có một bàn tay đương cầm giấy ch́a ra
trước mặt nàng. Trâm chẳng thấy ǵ cả v́ mọi thứ đă mờ nhạt bởi
những ḍng lệ đong đầy trong mắt. Nàng chợt cảm giác có một bàn tay
kéo nàng vào ḷng và nhẹ nhàng choàng qua vai nàng. Bây giờ tiếng
khóc mới bật ra, Trâm khóc nức nở trong ḷng Phong.
Giây phút nghẹn ngào cũng trôi qua. Sau khi chùi sạch nước mắt, đưa
tay vuốt mái tóc lại cho gọn gàng, bây giờ Trâm mới nhận ra được đây
không phải là nhà nàng. Phía trước là một hồ nước mênh mông với một
băi cỏ xanh mướt trải dài theo ḍng nước. Trâm c̣n đang ngỡ ngàng
th́ Phong đă vịn cửa tḥ đầu vào nói:
- Anh nghĩ em nên ra ngoài này cho tỉnh táo một chút rồi về hẳn chưa
muộn?
Lời nói của Phong không c̣n vẻ xa lạ và cọc cằn nữa. Nàng nhận thấy
ánh mắt chàng có vẻ thiết tha hơn. Bất giác Trâm ngoan ngoăn đi theo
chàng. Hai người chọn một băng ghế, rồi lặng lẽ ngồi bên nhau.
Ngoài này không khí có vẻ dễ chịu hơn. Gió hiu hiu thổi làm Trâm cảm
thấy tỉnh táo đôi phần. Nàng đưa tay vén mấy sợi tóc ra đằng sau,
rồi lí nhí nói với Phong:
- Xin lỗi anh, đă làm phiền đến anh quá.
Phong không nói ǵ, chàng bắt đầu mồi một điếu thuốc hút. Chẳng
riêng ǵ Trâm đă trải qua những giây phút không tự chủ được ḷng
ḿnh mà ngay cả Phong cũng cảm thấy tâm tư ḿnh rối loạn hơn bao giờ
hết. Nh́n những ḍng lệ trên má nàng khiến bao nhiêu cơn giận vừa
rồi đă tiêu tan mất, trái lại Phong ước ǵ chàng có thể biến đôi mắt
kia đừng bao giờ rơi lệ nữa. Đợi cho Trâm đă thật sự b́nh tĩnh,
Phong thành khẩn thuyết phục:
- Hay là em thử đem tất cả phiền muộn đă dồn nén trong ḷng tự bấy
lâu nay mà nói ra hết, biết đâu khi trút ra rồi em sẽ cảm thấy dễ
chịu hơn.
Trâm b́nh thản đưa mắt ngó về phía trước, nàng thỏ thẻ bằng một
giọng xa vời:
- Nếu đời sống con người cứ măi như mặt hồ kia đừng bao giờ bị khuấy
động bởi giông tố hay băo bùng th́ hay biết mấy.
Rồi Trâm quay qua nhận thấy Phong đang chăm chú chờ đợi câu trả lời
của nàng. Suốt cả đêm nay có lẽ đây là lần đầu tiên chàng mới dành
cho nàng một tia mắt tŕu mến và ân cần như vậy. Khoảng cách hai
người ngồi thật gần, cộng thêm khói thuốc lan tỏa chung quanh làm
Trâm cảm thấy ḷng dạ ḿnh như được sưởi ấm hơn. Bất giác Trâm hỏi
lại Phong:
- Không biết anh có đủ kiên nhẫn để lắng nhge hết câu chuyện của em
chăng?
Phong chẳng nói năng ǵ, chàng chỉ khẽ nắm lấy tay trái của Trâm,
bàn ta chàng xiết thật chặt tay Trâm, như cố truyền cho nàng ḷng
tin tưởng nơi chàng. Bằng một giọng trầm ấm, Trâm bắt đầu đi vào quá
khứ của nàng khởi nguồn từ nhiều năm về trước:
- Cách đây 6 năm, khi d́ dượng và anh Lợi được anh Luân bảo lănh
sang, em quyết định làm một chuyến du lịch về miền Bắc Cali này. Mới
đầu chỉ tính qua chơi chừng hai tuần là em sẽ về, nhưng vào lúc quán
cafe của anh Luân vừa mới khai trương, nên ảnh đề nghị em ở lại phụ
giúp một tay, coi như là vừa kiếm tiền vừa có dịp đi du ngoạn thắng
cảnh đó đây cho biết. Sau đó anh Long kéo đám bạn bè học cùng trường
đến để ủng hộ, nhờ vậy mà em đă quen biết được anh Hiếu và Triết.
Trong những lần mấy anh chị trong nhà rủ nhau đi chơi, thường có mặt
Triết tham dự v́ lúc đó Hiếu đă có bạn gái nên ít khi đi cùng, đa số
là bọn em thường đi chơi bowling, xem phim và đi dạo các cửa hàng
mua sắm. Dần dần em bị vui lây cái không khí hoà nhă, ấm cúng của
gia đ́nh d́ dượng, và v́ thấy mọi người đều xúi em ở lại hết mùa hè
rồi hăy về nên em cũng xiêu ḷng. Thời gian kế tiếp, hầu như ngày
nào em cũng ra quán "Dư Âm" phụ chạy bàn, ban đêm v́ có phục vụ bia
rượu mà em th́ chưa đủ tuổi nên em chỉ ngồi ở quầy tính tiền hoặc ra
bếp phụ giúp mà thôi. Khi nào quán vắng hoặc có tiếc mục đi chơi th́
em mới xin nghỉ làm.
Trâm ngừng một chút như để t́m lại dĩ văng rồi mới nói tiếp:
- Ban đầu em chỉ xem Triết như anh Long vậy, và cũng cứ nghĩ ảnh xem
ḿnh như là em gái, cho nên mỗi khi gặp gỡ, em đều nói chuyện một
cách rất tự nhiên mà không có ǵ gọi là ngỡ ngàng. Một tháng trôi
qua, sự có mặt của Triết tại nhà d́ càng ngày càng thường xuyên hơn.
Rồi có một hôm biết là vô t́nh hay cố ư mà d́ đă cặp đôi Triết cho
em, rồi cứ thấy anh Triết đỏ mặt là mọi người càng chọc nhiều hơn.
Chẳng riêng d́ em, mà cả nhà đều thích ảnh, bởi Triết có dáng dấp
nhă nhặn của một thư sinh, nói năng lễ độ, thường ít khi chịu mở lời
với ai. Tuy biết em hăy c̣n nhỏ nhưng d́ muốn em sau này dọn về ở
hẳn nên d́ luôn miệng khuyến khích em nếu có cơ hội th́ thử t́m hiểu
trước xem có hợp rồi mới tính xa hơn. Lúc đó em chỉ ậm ừ cho qua và
trong ḷng th́ cứ ngại là Triết sẽ không c̣n tự nhiên như xưa nữa,
nào ngờ Triết vẫn thường lui tới và đề nghị đưa rước em đi làm mỗi
ngày. Có nhiều khi em làm ban ngày, ảnh đến quán uống nước rồi rước
em về, thấy trời c̣n sớm th́ rủ em đi xem phim hay đi dạo công viên,
xem thắng cảnh...v.v... Lúc đầu em hơi đa nghi, nên đánh bạo hỏi
Triết rằng sao ưu đăi em quá vậy, th́ ảnh
viện lư do là chưa t́m
được việc làm nên mùa hè rảnh rỗi chở em đi cho biết thành phố
San José này. V́ Triết là một người có bề ngoài kín đáo, cho nên những
lần đi chơi với ảnh em luôn là người chủ động tṛ chuyện bởi tánh em
hồi đó rất hoạt bát và hồn nhiên.
Kể đến đây Trâm chợt im lặng, khuôn mặt lộ vẻ suy tư, ánh mắt nàng
có phần đa sầu, thấy thế Phong bèn đưa ra nhận xét của ḿnh:
- Theo anh nghĩ lúc đó chắc em chỉ mới 16, 17 tuổi thôi, cái tuổi
học tṛ dù sao cũng có phần vô tư, v́ tối ngày chỉ lo sách vở không
phải vướng bận nhiều ở ngoài xă hội. Trái lại bất cứ một người nào
dù lớn hay nhỏ hễ mắc phải yêu đương thường hay đánh mất cái tuổi
hồn nhiên của ḿnh. T́nh yêu khiến con người ta vui tươi, yêu đời
nhưng cũng có khi khiến người ta buồn phiền, sầu muộn.
Trâm vẫn không nói ǵ. Một cơn gió nhẹ lướt qua làm mái tóc Trâm
lung lay phủ xuống má, nàng vội rút tay lên để vén mái tóc ra phía
sau. Rồi Trâm gật gù kể tiếp:
- Có lẽ anh nói đúng đấy. T́nh yêu chẳng những khiến ta trưởng thành
mà c̣n thay đổi luôn cả tánh nết của ḿnh nữa. Em nghĩ mối t́nh giữa
anh và và Duyên cũng có đôi phần giống như em và Triết, có nghĩa là
khi em gặp Triết, hoàn toàn không bị tiếng sét ái t́nh đến gơ cửa
con tim, mà là t́nh yêu được thấm dần theo nhịp thời gian. Triết đă
bắt đầu săn đuổi em, nhưng em th́ vẫn ngây thơ không hiểu được ḷng
ảnh đối với ḿnh như thế nào. Rồi mùa hè cũng kết thúc, em đem số
tiền kiếm được đi mua vé máy bay về Seattle, c̣n bao nhiêu th́ gởi
hết về cho gia đ́nh em ở Việt Nam. hôm đó, anh Long, Hiếu và Triết
đă đưa em ra phi trường. Sau khi máy bay cất cánh, em tính mở xách
tay lấy quyển truyện ra đọc th́ vô t́nh thấy một phong thư của ai đă
nhét vào túi mà em chẳng hay biết trước, mở ra mới biết là thư của
Triết viết cho em. Trong thư ảnh đă tỏ t́nh cùng em, đại khái là lúc
gặp mặt em lần đầu th́ ảnh đă bị tiếng sét ái t́nh gơ cửa ḷng nhưng
v́ bản tánh hay mắc cỡ và nhút nhát nên đến bây giờ mới dám tiết lộ
ra. Triết có ghi số điện thoại cho em và hy vọng là em sẽ gọi cho
ảnh. Khi về đến Seattle, em có gọi cho Triết và nói rơ ràng với ảnh
là em chưa có nghĩ đến chuyện t́nh cảm trong lúc này bởi cha mẹ em
bỏ tiền ra lo cho em sang bên này là để ăn học, ngày nào em c̣n đi
học th́ không muốn bị t́nh cảm chi phối. Ngày tháng qua mau, Triết
vẫn kiên nhẫn chờ đợi, tụi em thường xuyên nói chuyện qua điện thoại,
chỉ có Triết là gọi cho em v́ ảnh không muốn em phải tốn tiền nhiều.
Dần dần Triết bắt đầu cởi mở đem những chuyện c̣n nhỏ, học hành, và
gia đ́nh ra kể cho em nghe.Triết hănh diện nói rằng trong cuộc đời
ảnh, người mà ảnh đáng để tôn sùng và yêu kính nhất trên thế gian
này chính là người mẹ vĩ đại của ảnh.
Nhắc đến mẹ của Triết, Trâm thoáng chút ngập ngừng như là không biết
cách diễn đạt như thế nào cho đúng. Trong khi đó Phong chợt nhớ đến
lời nói của Kim hôm nào, chuyện t́nh trở nên rắc rối kể từ khi mẹ
Triết biết được mối t́nh của con trai ḿnh. Phong hiếu kỳ:
- Có câu nói: "Con gái nhờ đức cha, con trai nhờ đức mẹ; cho nên
hầu hết con trai rất gần gũi với mẹ ḿnh. Thế Triết có giải thích bà
ta vĩ đại ra sao không?
Trâm gật đầu một cái thật nhẹ:
- Sau biến cố chiến tranh vào ngày 30 tháng 4 năm 75, ba của anh
Triết bị đày đi học cải tạo tận miền Bắc. Kể từ đó gia đ́nh khá giả
của Triết lâm vào cảnh thiếu hụt, mẹ của Triết phải tảo tần buôn bán
để nuôi 3 chị em Triết ăn học. Vào năm 80, bà ta dắt ba đứa con đi
vượt biên được tàu của Liên Hiệp Quốc cứu vớt rồi đưa tới Singapore.
Anh cũng biết đất Mỹ là nơi ưu đăi những gia đ́nh có liên quan đến
binh lính Cộng Ḥa, không đầy ba tháng cả 4 mẹ con của Triết đă có
mặt ở Cali này. Sau đó bà ta lại tiếp tục bôn ba kiếm tiền lo cho
đàn con ăn học. Mười hai năm thấm thoát trôi qua, ba của Triết rốt
cuộc cũng được đoàn tụ với gia đ́nh, nhằm lúc chị cả của Triết, tức
là chị Hằng, đă ra trường và lập gia đ́nh. Vợ chồng chị Hằng đă mở
một tiệm bán các loại băng, dĩa nhạc, có cái tên là "Khánh Hằng", mà
trong đó hoàn toàn là vốn của mẹ anh Triết. Anh ở đây lâu chắc cũng
đă biết đến tiệm này, tại v́ căn tiệm được xây cất trong khu trung
tâm thương mại của người Việt.
Phong khẽ đáp:
- Ừ anh có biết đến, nhưng bây giờ tiệm đă được nới rộng ra vừa bán
băng dĩa, vừa cho thuê phim ảnh Hồng Kông và Đài Loan nữa.
- Là v́ sau một năm khai trương, tiệm làm ăn khá nên thầu luôn việc
cho mướn băng video, và cũng nhờ thế mà ba mẹ của Triết mới có công
việc vừa nhàn rỗi, vừa nhẹ nhàng như vậy.
Phong như chợt hiểu ra:
- Một người đàn bà phải gánh trách nhiệm cực khổ để nuôi con cái ăn
học tới nới tới chốn trong những ngày không có chồng bên cạnh, quả
thật không phải là một chuyện ai nấy cũng có thể làm được. Điều đáng
ca ngợi là 12 năm qua mà bà ta vẫn một mực chung thủy với chồng,
thật t́nh mà nói đúng là một người thập toàn, thập mỹ rất hiếm trên
cơi đời này.
Trâm mỉm cười ra vẻ như đồng t́nh với Phong:
- Vâng, cả anh mà cũng tấm tắc khen như vậy th́ huống hồ chi là anh
Triết. Chẳng những Triết rất có hiếu với mẹ mà hầu như mọi chuyện
lớn trong nhà đều do bà ta làm chủ lấy, tất cả đều phải hỏi qua ư
kiến của bà.
Phong cơ hồ muốn nghe tiếp t́nh cảm của nàng nên hỏi khéo:
- Thế rồi chuyện giữa em và Triết tiến triển ra sao?
Trâm chậm răi kể tiếp:
- Suốt mùa thu năm đó, hàng tuần Triết vẫn gọi điện thoại đều đặn
cho em, và rồi không biết tự khi nào em lại bắt đầu nhớ nhung đến
ảnh, hễ vắng tiếng Triết là em cảm thấy như thiếu sót một cái ǵ
trong đời sống thường ngày. Có những đêm trống vắng, hai người thức
trắng canh thâu để hàn huyên tâm sự, rồi t́nh yêu đến trong sự thông
cảm và t́m hiểu lẫn nhau. Tuy nhiên, em chỉ đồng ư làm bạn gái của
Triết khi nào hai đứa có cơ hội gặp nhau một lần nữa. Giáng Sinh năm
đó, Triết đă đặt mua vé máy bay đột ngột cho em, riêng em th́ không
muốn phí tiền vé để được đi chơi duy nhất có hai tuần, nhưng Triết
cố nài nỉ nên sau cùng ảnh đă thuyết phục được em. Hai ngày đầu,
t́nh cảm tụi em phát triển rất mau, cả nhà d́ dượng đều mừng ra mặt,
duy chỉ có chị Dung là h́nh như không mấy ǵ ủng hộ lắm. Anh cũng
biết đó, tánh t́nh chị Dung rất bộc trực hơi giống cá tính của em
ngày xưa, có nghĩa là thấy sao nói vậy, có điều chị ta thực tế hơn
em, Dung bảo rằng chỉ sợ là xa mặt th́ dễ cách ḷng. Thuở đó vừa
bước vào ngưỡng cửa t́nh yêu nên em nào có hay biết ǵ, cho đến khi
sóng gió đầu tiên bắt đầu ập đến vào đêm giáng sinh.
Trâm dừng lại, thở ra một hơi nhẹ:
- Phải nói cái hôm đó là ngày em chính thức được Triết đưa về giới
thiệu với gia đ́nh. Triết đă tốn hết một ngày trời để chở em đi mua
sắm quà cáp giáng sinh, đặc biệt là Triết đề nghị em mua mặt dây
chuyền bằng cẩm thạch cho mẹ ảnh, tuy có hơi mắc nhưng em nghĩ miễn
sao bà ta thích là được rồi, chứ thật t́nh em chẳng có ư định dùng
đồng tiền để mua chuộc t́nh thương của bà. Đêm đó cũng là lần đầu
tiên em được biết Mai, nàng đi cùng với cha mẹ đến nhà Triết để dự
buổi cơm thân mật gia đ́nh, lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản là có lẽ cha
mẹ họ là chỗ bạn già với nhau nên không có lưu ư lắm. Sau khi bữa
tiệc đă tàn, mẹ Triết bắt đầu điều tra lư lịch, gia đ́nh ở quê nhà,
học vấn, nguyên do v́ sao 2 đứa quen biết với nhau, tất cả đều được
em thành thật khai ra hết. Giữa lúc em bị bà ta hỏi dồn dập không
kịp thở th́ cũng may, Hảo ngồi bên cạnh cản bà ta lại, lúc đó em
nh́n Hảo bằng ánh mắt chứa đựng sự biết ơn v́ nàng đă cứu bồ em, và
từ đó coi như ấn tượng đầu tiên của em dành cho Hảo rất tốt.
Câu chuyện bỗng dưng bị đứt đoạn bởi Trâm đang nh́n Phong bằng tia
mắt hiếu kỳ:
- Anh Phong, anh quen biết Hảo được bao lâu rồi?
Phong hơi lúng túng trước câu hỏi của Trâm:
- À... cũng khoảng 1 năm.
- Thế anh có nhận xét ra sao về Hảo?
Phong ấp úng:
- Th́ trông cô ta nói chuyện cũng rất có cảm t́nh, lại tế nhị và dịu
dàng... nhưng có liên quan ǵ đến câu chuyện này chăng?
Trâm có chút do dự:
- Có phải anh thật sự hứng thú muốn rơ ngọn ngành chuyện giữa em và
Triết không?
Phong sốt sắng trả lời:
- Dĩ nhiên là có rồi.
Một lần nữa Phong chợt nhớ đến lời nói của Kim hôm nọ rằng c̣n có
một người đă gây trở ngại cho cuộc t́nh của họ, không lẽ là Hảo sao?
Càng đoán ṃ Phong càng cảm thấy rắc rối chừng nấy. Chàng có cảm
tưởng như ḿnh đang chơi một tṛ chơi xếp h́nh, từng miếng được
chàng đắp vào để hoàn thành một bức h́nh theo sự điều khiển của
Trâm. Phong hồi hộp định quay sang hối nàng, nhưng một cơn gió thổi
thật mạnh làm Trâm khẽ rùng ḿnh, nàng vội khoanh cả hai tay lại để
xiết chặt đôi vai gầy của nàng. Phong ân cần hỏi:
- Em lạnh hả?
Trâm gật gù trả lời:
- Vâng, chắc có lẽ ngoài này lạnh hơn trong thành phố.
Phong vén tay áo lên để xem đồng hồ, chàng đề nghị với Trâm:
- Thôi khuya rồi, để anh đưa em về, nếu em không mệt th́ khi về đến
nhà em kể nốt cho anh nghe cũng chưa muộn.
Trâm tán thành ư kiến của Phong:
- Ừ khuya rồi, em phải về thôi, mắc công mọi người lại lo lắng cho
em. Nhưng mà thức khuya anh không mệt sao?
Phong lắc đầu đáp:
- Em quên là mỗi lần anh đi chơi với tụi nó có khi thức tới sáng mà
có nhằm nḥ ǵ đâu.
Trâm vội giải thích:
- Nhưng đêm nay em thấy anh uống bia hơi nhiều đó.
Phong chẳng nói năng th́ thoáng chút ngạc nhiên v́ chàng không ngờ
Trâm đă có để ư đến chàng.
Chương 15
Sau khi Trâm và Phong mở cửa bước vào, quả nhiên Long đang năm trên
ghế sofa cố ư chờ đợi Trâm về v́ bộ đồ đi chơi vẫn chưa được thay
ra. Nghe tiếng động Long chợt nhỏm dậy nói:
- Đương ca đương hát tự dưng rồi 2 đứa bây biến dạng à, làm mấy ông
bạn của anh Luân cứ yêu cầu em ra hát tiếp đó.
Trâm vội cười trấn an Long:
- Em hơi mệt nên về trước đấy thôi.
Dứt lời Trâm cởi áo khoác và xách tay bỏ lên ghế bên cạnh rồi quay
qua hỏi Phong:
- Anh uống ǵ không?
Phong tiến đến ngồi cạnh Long, trả lời:
- Cho anh một ly nước lạnh.
Đợi cho Trâm đă đi vào bếp, Long ghé tai nói nhỏ với Phong:
- Mày làm ơn khuyên nó dùm tao, chỉ c̣n hai tuần nữa là thằng Triết
cưới vợ đấy, sợ nó bị thằng Triết nói vài lời rồi nhẹ dạ nghe theo
liền th́ hỏng tất cả hết.
Phong vờ ngây thơ hỏi lại Long:
- Bộ thằng Triết đă nói ǵ với Trâm sao?
Long ú ớ:
- À... nó không nói ǵ nhưng khi năy nó vào là mang thư cho con Trâm
đó. Thôi mai mốt tao giải thích với mày, nói tóm lại là mày là người
ngoài cuộc nếu mày khuyên nó một chút chắc nó sẽ nghe mày.
Nói xong Long vội vă về pḥng, như sợ Trâm nghe thấy cuộc đối thoại
ngắn ngủi vừa rồi, trong khi đó Phong định hỏi Long là nó muốn chàng
khuyên Trâm như thế nào mới được chứ.
Một lát sau Trâm trở ra với hai tách nước trên tay. Nàng nhẹ nhàng
đặt xuống bàn, lặng lẽ ngồi bên cạnh Phong.
- Trời, khuya rồi mà em c̣n uống cafe à? Bộ không sợ mất ngủ sao?
Phong kinh ngạc hỏi Trâm. Trong khi đó nàng mỉm cười đáp:
- Em uống quen rồi nên không sợ nữa, chỉ tại em muốn uống cái ǵ
nóng một chút cho đỡ lạnh thôi. Nếu anh sợ ngủ không được th́ để em
vào bếp rót nước lạnh cho anh vậy.
Phong vội cản lại:
- Ồ không, thế này th́ tuyệt lắm rồi. Anh cũng muốn uống để giải
rượu đó mà.
Hai người yên lặng cùng nâng tách cafe lên hớp một hơi. Gian pḥng
giờ như lắng động xuống, cả hai vẫn ngồi bên nhau chẳng nói năng ǵ,
có lẽ họ đang nghĩ xem phải tiếp tục câu chuyện như thế nào. Sau
cùng Phong nhịn không được nên khẽ cất giọng nói:
- Tiếp đó chuyện ǵ đă xảy ra? Mẹ Triết có thích em không?
Trâm gượng cười:
- Mẹ Triết và Hảo nói năng rất lịch sự và nhă nhặn y như Triết vậy.
Dù là điều tra nhưng trên miệng lúc nào cũng nở một nụ cười tươi,
cho nên em không đoán được trong ḷng mẹ Triết nghĩ như thế nào. Rồi
Triết vờ xin phép có chuyện nói riêng với em, nên đă đưa em vào
pḥng của ảnh. Khi bước vào trong, em thở phào nhẹ nhơm mà bảo với
Triết rằng: "Em lo quá, anh nghĩ chăng người nhà của anh có thích em
không? Nhất là mẹ của anh đó? Cứ bị bác hỏi tới hỏi lui làm em sợ là
bác sẽ chê thân thế lẻ loi của em trên đất Mỹ này." Triết vội ôm em
vào ḷng và đáp nhỏ nhẹ: "Em yêu ơi, người nhà của anh đều thích em
cả." Sau đó Triết trao cho em chiếc hôn đầu tiên, trong giây phút
đó em có cảm tưởng như ḿnh hạnh phúc lắm, v́ từ nay cuộc đời cô độc
của em trôi dạt nơi xứ người sẽ được Triết bảo bọc và che chở. Không
biết thời gian trôi qua bao lâu, cho đến khi em sực nhớ là phải
xuống bếp để phụ Hảo rửa chén một tay v́ ban năy mấy người đàn ông
vẫn c̣n ngồi nhâm nhi trên bàn ăn nên chưa dọn dẹp được. Khi em rón
rén đến gần nhà bếp th́ vô t́nh nghe được tiếng nói của mẹ Triết: "Chẳng biết thằng Triết nó phải bùa mê ǵ mà đi quen với một đứa
choai choai trông không đàng hoàng chút nào. Trong khi đó con Mai
vừa học cùng trường, đứng đắn, con nhà nề nếp lại không quen mà đi
lượm một đứa bạn gái từ chỗ quán nước về đây giới thiệu với gia
đ́nh... Con gái ǵ mới đến nhà bạn trai lần đầu tiên mà đă chui vô
pḥng người ta rồi... Chà, Hảo mày xem nè! Làm như tao già lắm sao mà
đi mua mặt dây chuyền bằng cẩm thạch cho tao đeo." Tiếp đó có tiếng
Hảo cắt ngang: "Mẹ à, con nghĩ cái này tốt lắm đó, không dưới 200
đồng đâu." Lại một lần nữa Hảo đă nói tốt cho em, nhưng bà ta vẫn
cằn nhằn: "Chưa chắc là tiền của nó, bảo đảm là tiền của thằng Triết
mua rồi. Làm bộ kêu nó đem đi biếu cho tao để lấy ḷng. Cho con biết
nhen, hôm trước thằng Triết xin tiền mẹ, mẹ tưởng đâu nó làm ǵ, té
ra là mua vé máy bay cho nó, thiệt đúng là thấy của tốt là sáp vào
mà..."
Phong cảm thấy bất b́nh nên xen vào:
- Làm tiếp viên ở quán nước th́ có sao đâu. Bên này chứ phải là bia
ôm ở VN đâu mà đánh giá em như thế.
Trâm mỉm cười chua xót:
- Thật ra món quà đó là do tiền của em mua cho bà ta, c̣n về vé máy
bay th́ em hoàn toàn không hay biết là anh Triết đă xin xỏ mẹ ḿnh.
Nói chung em không thể nào đính chính cho ḿnh được bởi sau khi nghe
xong những lời phê phán của bà là em thấy đầu óc của ḿnh tối tăm
tất cả, em có cảm tưởng như Triết vừa đưa em lên trên tận mây xanh
th́ đă bị bà ta đánh rớt xuống 8 tầng địa ngục, nên em vội quay về
pḥng bảo Triết chở em về với lư do đơn giản là không khoẻ trong
người. Nh́n thấy nét mặt xanh xao của em, Triết chẳng chút nghi ngờ
ǵ cả. Em không dám đem những ǵ ḿnh nghe lỏm thuật lại cho Triết
rơ, chỉ v́ em không muốn chàng phải khó xử trước mặt mẹ ḿnh. Có lẽ
kỷ niệm đêm giáng sinh năm đó đă khắc ghi trong ḷng em bởi trớ trêu
thay vừa mới trao t́nh yêu ra đâu có ai ngờ lại phải nhỏ lệ trong
cùng một ngày. Em có ư định là sẽ chấm dứt với Triết ngay nhưng sợ
Triết sẽ nghi ngờ nên em tính để khi nào quay lại bên Seattle kiếm
đại một lư do nào đó để Triết bỏ cuộc là xong. Mười ngày c̣n lại em
và Triết vẫn vui vẻ bên nhau, nhưng tuyệt đối em không bước chân đến
nhà chàng nữa. Rồi em có hỏi đến quan hệ giữa Triết và Mai ra sao,
Triết trả lời một cách đơn giản rằng hai người chỉ là bạn thân với
nhau bởi hai gia đ́nh quen biết từ quê nên vẫn thường lui tới thăm
viếng. nhiên em không tin là sự việc lại đơn giản như lời Triết đă
giải thích. Sau khi trở về lại Seattle, Triết liên tục gọi cho em
không ngớt, có thể nói chàng yêu em rất đậm. Giữa lúc em chưa t́m
được phương pháp để chia tay với Triết th́ em chợt nhận được một cú
điện thoại của mẹ Triết. Bà ta thành khẩn bảo rằng: "Trâm, bác biết
tuổi trẻ tụi cháu mới bước vào yêu nên thường hay quấn quít bên
nhau, bác cũng thông cảm được. Nhưng cháu nghĩ xem, từ ngày cháu về
bển tới giờ, thằng Triết cứ lo nói chuyện với chau mà lơ là đến việc
học hành, bác nghĩ nếu cháu thương nó thật ḷng th́ khuyên nó bớt
điện thoại sang bên đó để chú tâm đến việc học bởi chỉ c̣n mấy tháng
là nó ra trường rồi. Chừng ấy th́ tụi cháu muốn làm ǵ th́ làm, bác
hứa sẽ không ngăn cản ǵ hết. Mong cháu đừng cho nó biết là bác đă
gọi sang kiếm cháu nhé!" Em chẳng những tán thành ư kiến của bà ta
mà c̣n mừng rỡ ra mặt v́ em tưởng là bà ta đă chịu chấp nhận em. Rất
tiếc, yêu thích một người th́ khó, chứ c̣n ghét một người th́ quá dễ
dàng.
Nghe Trâm kể đến đây, Phong đă đoán được phần nào:
- Chắc bà ta hứa suông v́ tạm thời chỉ có em mới là người duy nhất
khiến Triết chú tâm vào việc học, mặt khác em vẫn có thể khiến Triết
phải bỏ bê sách vở qua một bên, như thế là bà ta sợ Triết sẽ bị rớt
trong khoá học cuối cùng. Té ra là mẹ của Triết quá khôn ngoan, lúc
bấy giờ bà ta đang dùng chiêu thức hoăn binh để đánh lừa em thôi.
Trâm thầm thán phục sức nhạy bén của Phong. Nàng bưng tách lên hớp
thêm một ngụm cà phê rồi thành thật đáp:
- Vâng. Tuy nhiên với số tuổi nhỏ nhoi của em, làm sao đủ trí khôn
để hiểu được dụng ư của bà ta, trái lại trong ḷng lại dâng lên niềm
hy vọng vô bờ bến. Mối t́nh vẫn tiến triễn tốt đẹp, Triết nghe lời
khuyên cua em, chỉ gọi vào cuối tuần mà thôi, và duy nhất chỉ có một
lần. Triết lúc nào cũng tỏ ra biết chuyện, ảnh rất sợ làm bất cứ
điều ǵ khiến em buồn, đó là điều đáng yêu nhất ở nơi Triết. Kết quả
không bao lâu, Triết đă đậu được bằng đại học, mùa hè thứ hai em lại
có mặt ở thành phố San José này. Kinh nghiệm lần trước, em khước từ
vé máy bay của Triết đặt cho em, mà phải tự ḿnh mua lấy. Một tháng
gặp gỡ, hai đứa vui mừng quấn quít bên nhau để kể lể bao ngay nhớ
nhung xa cách, cảm t́nh em dành cho Triết ngày càng nhiều hơn. Kế
đó, em vẫn tiếp tục đi làm ở quán Dư Âm, nhưng lần này anh Luân đă
cho em chạy bàn ban đêm, v́ cuối tuần khách vào kêu bia cho rất
nhiều tiền "tip", trong khi đó em cần phải gởi về giúp đỡ cho gia
đ́nh em ở quê nhà. Nhân dịp này em đă làm quen được Kim, nhưng hai
đứa chưa thân lắm. Nói về Triết, sau khi ra trường, đă có công ăn
việc làm vững chắc, anh bắt đầu mua sắm cho em rất nhiều quà cáp, cứ
mỗi lần đưa em đi dạo các cửa hàng, hễ thấy em để ư dừng lại ngắm
chiếc áo hoặc chiếc váy nào là ảnh mua ngay, mặc dù em ngăn cản
nhưng Triết vẫn cứ mua. Sau này em từ chối đi mua sắm với ảnh, nhưng
rồi Triết biết em mắc cở, hễ có dịp đi chơi với bạn bè hay người
thân trong nhà, là Triết mua về cho em. Có lúc em rất ngạc nhiên v́
sao ảnh mua quá vừa vặn th́ ảnh đáp rằng ảnh bắt Hảo thử đồ dùm để
chọn lựa cho em.
Trâm hít mạnh vào một hơi:
- Một hôm, Triết đưa em về nhà ảnh chơi v́ mẹ của Triết trách rằng
em đă sang đây được một tháng mà không thấy ghé thăm gia đ́nh. Thế
là em ngoan ngoăn để Triết chở đến nhà. Hôm đó, bà ta làm bún chả
gị để đăi em ăn, rồi viện lư do kêu Triết chở Hảo ghé siêu thị mua
chút đồ. Trong bếp chỉ c̣n lại em và bà ta đang cuốn chả gị trên
bàn, và bà ta bắt đầu nhập đề: "Tôi xin nói rơ cho cô biết, tôi
chẳng thích cô tí nào từ khi gặp gỡ lần đầu, nhưng v́ tôi rất thương
yêu con tôi nên trước mặt nó tôi ráng làm cho nó vui mà không ngăn
cản ǵ hết. Con tôi c̣n trẻ, dĩ nhiên nó chưa biết yêu qua bao giờ
nên mới để cô mê hoặc, nếu nó cặp kè với tư cách chơi cho qua đường
th́ tôi không xen vào. Bởi v́ con trai đâu có lỗ lă ǵ, sau này nó
sẽ c̣n nhiều sự chọn lựa khác. Nhưng nếu nó cứ khăng khăng đ̣i cưới
cô th́ tôi sẽ phản đối hoàn toàn, và tôi tin chắc là nó sẽ nghe lời
tôi ngay. Nếu cô khôn ngoan th́ nên rút lui cho sớm để khỏi phải
phiền phức sau này. Tôi nghĩ cô c̣n nhỏ tuổi như vậy mà đă giở tṛ
xỏ mũi thằng con tôi rồi, hổm rày chắc cô đă khiến nó tốn tiền không
ít..." Lúc đó em giận đến độ các ngón tay run lặp bặp v́ tự ái bị
tổn thương và danh dự bị chà đạp nặng nề, em chợt hiểu những lời bà
ta nói mấy tháng trước trong điện thoại đều giả dối cả. Nhưng với
cái tính ngang bướng của em ngày xưa có chịu khuất phục một ai, em
đă cay đắng trả đũa bà ta: "Té ra trong mắt của bác tôi tệ như thế
sao? Cũng may là tôi chưa hề bắt con bác phải mua sắm cái ǵ cho
tôi, lời nói của bác khiến tôi phải suy nghĩ lại, để coi những ngày
kế tiếp sẽ tận dụng hết tài xỏ mũi của ḿnh mà khiến ảnh sẽ cháy túi
chơi. C̣n chuyện tương lai thế nào không ai biết được, có lẽ là tôi
sẽ bị thất bại thật nhưng tạm thời tôi sẽ là người thắng cuộc. Bác
có giỏi th́ chóng mắt lên mà xem, coi kẻ nào sẽ chơi qua đường kẻ
nào..."
Trâm thở dài ra vẻ chán chường:
- Nghe xong, khuôn mặt bà ta biến sắc ngay, bà giận đến độ tím cả
mặt mày, trước mặt em không phải là một người mẹ hiền dịu và vĩ đại
như lời Triết vẫn thường ca tụng mà trái lại là một khuôn mặt đằng
đằng sát khí. Em nghĩ ḿnh đă nói quá lời khiến bà ta mới giận dữ
như vậy. Nói thiệt lúc đó em rất sợ bà ta, cứ y như ḿnh sắp bị một
con thú dữ nuốt chững vào bụng. Anh cũng biết khi ḿnh nóng lên th́
thường không kiểm điểm được lời nói của ḿnh, trái lại ḿnh chỉ muốn
t́m lời lẽ nào cay nghiệt nhất để làm đối phương đuối lư mà thôi,
chứ thật t́nh em nào có nghĩ là sẽ lợi dụng Triết đâu bởi em yêu ảnh
chân thành mà. Nhưng rồi bà ta đă lớn tiếng nói: " À...th́ ra rốt
cuộc mày cũng đă thú nhận rồi sao? Tao cho mày biết, mày chỉ là một
đứa con ranh chưa biết mùi đời là ǵ, trong khi đó tao đă lăn lộn
ngoài xă hội nhiều hơn là mày ăn cơm. Tao thách mày đó Trâm, mày
nghĩ xem nếu tao dọa thằng Triết bắt nó phải chọn một trong hai
người, mày đoán coi nó sẽ chọn mày hay là chọn một người mẹ đă vất
vă nuôi nó nên người?" Quả nhiên lời hăm dọa của bà ta đă làm em
choáng váng bởi v́ em tin chắc là ba ta tiên đoán đúng như ḷng tin
của bà. Trong giây phút đó em mới biết là ba ta mời ḿnh đến đây
không phải là để đăi ăn bún chả gị mà là để phân rơ ranh giới giữa
bà và em. Sau đó em giận dữ bỏ đi mà không nói được một lời nào. Em
đi được một đoạn đường, định bụng là sẽ kiếm một nơi nào đó gọi về
nhà kêu anh Long ra đón em v́ em nào biết đường xá ǵ đâu, nhưng
Triết đă lái xe dọc các hẻm nhỏ để t́m em. Khi gặp được em rồi,
Triết hỏi là chuyện ǵ đă xảy ra, sao đương không em bỏ đi như thế
nhưng em chẳng giải thích ǵ cả, chỉ biểu ảnh về nhà mà tự hỏi mẹ
ḿnh. Tới nhà, em bỏ mặc ảnh mà vào pḥng giam ḿnh lại, trong khi
đó Triết vẫn ở ngoài pḥng khách chờ đợi em trở ra. Tiếp đó Hảo gọi
đến cho em và khuyên rằng: "Trâm ạ, ḿnh đă biết hết chuyện rồi.
Trâm đừng giận mẹ ḿnh, nếu Trâm yêu anh của Hảo th́ nên kiên nhẫn
chờ đợi. Có lẽ bây giờ mẹ của Hảo có chút hiểu lầm nhưng Trâm hăy
cho bà thêm thời gian để hiểu Trâm hơn, cũng như để chứng minh ḷng
thành của Trâm hầu để mẹ Hảo đổi ư sau này. Dù sao đi nữa, người lớn
tuy có lời nặng nhẹ nhưng không nên v́ vậy mà Trâm trả đũa để rồi
chuyện trở nên rối rắm lên. Trâm đừng bao giờ đem sự việc vừa rồi mà
kể lại cho anh Triết nghe nhé, v́ Trâm cũng biết nếu để hai mẹ con
trở mặt với nhau th́ Trâm cũng chẳng vui vẻ ǵ, chỉ mắc công càng
thêm phiền phức thôi. Trâm nghĩ coi ḿnh phân tích có đúng không?"
Theo dơi câu chuyện đến đây, Phong nghĩ mọi việc không đơn giản như
lời của Hảo thuyết phục Trâm, trái lại có lẽ mẹ của Triết sẽ chẳng
bao giờ thích Trâm bởi v́ khi ḿnh đă không thích người nào rồi dù
cho người đó có làm bao nhiêu chuyện cũng không thể lay chuyển được
ḷng ḿnh.
Phong rón rén nâng tách lên uống chút cafe. Sau đó chàng chống tay
lên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau. Phong ngẩng đầu lên ḍ xét
tâm trạng của Trâm. Nàng ngồi trong tư thế b́nh thản nhưng ánh mắt
buồn dịu vợi hơn, sau cùng Trâm cũng đă nói lên những lời mà Phong
vừa mới nhận xét:
- Lúc bấy giờ em cho là lời nói của Hảo rất hợp t́nh hợp lư và cảm
thấy an ủi đôi phần v́ c̣n có người ủng hộ cho ḿnh. Tuy nhiên, em
có linh cảm là chuyện sẽ không dễ dàng như Hảo đă nói, nhưng c̣n
biết làm sao hơn là cứ hy vọng ở tương lai mà chờ mà đợi. Sau đó em
đă nghe lời khuyên của Hảo mà không hề tiết lộ ǵ cho Triết biết cả
nhưng tự trong thâm tâm của chàng cũng đă đoán được là giữa em và mẹ
ảnh đă có xích mích với nhau, v́ những ngày c̣n lại em phản đối việc
Triết đ̣i chở em đến nhà ảnh chơi. Những ngày kế tiếp, ngoài những
lúc hai đứa bận rộn đi làm ra, tụi em vẫn thường đi chơi đó đây, lúc
đó Hảo có quen một người bạn trai, tên là Phát, đôi lúc 4 người cùng
rủ nhau đi xem phim và uống nước. Thỉnh thoảng, Triết cũng đưa em
đến để giới thiệu với đám bạn bè của chàng, ngược lại Phát và Hảo
cũng rủ tụi em đi cùng mỗi khi có tiệc tùng hay sinh nhật của ai.
Những lúc như thế em thường ngồi im lặng trong đám đông bởi v́ tuy
em có vẻ hoạt bát với người thân trong nhà hoặc bạn bè thân thiết
nhưng khi ngồi đối diện với số người xa lạ th́ em lại hoàn toàn ít
nói và thụ động một cách vô cớ.
Trâm chợt ngưng để sửa lại thế ngồi. Nàng ngả người dựa vào ghế, với
tay lấy cái gối nhỏ bên cạnh để trên đùi, dùng cả hai tay ôm vào
ḷng rồi cất giọng trầm ấm kể tiếp:
- Sau đó, tự dưng Triết nói là phải đi học thêm tiếng Việt vào mỗi
sáng thứ bảy hàng tuần. Mới đầu em có chút ngạc nhiên nên hỏi ảnh
đây là ư kiến của ai th́ Triết thành thật đáp rằng mẹ ảnh khuyên học
thêm tiếng Việt để khỏi quên nguồn gốc tiếng mẹ đẻ của ḿnh. Em nghĩ
cũng có lư nên dốc ḷng ủng hộ cho ảnh. Mùa hè năm đó Triết không
c̣n rảnh để đưa rước em thường xuyên nữa, có chăng là buổi chiều mà
thôi, bởi lẽ Triết vừa đi làm, vừa đi học cuối tuần nên càng lúc hai
đứa không c̣n được đi chơi vui vẻ như mùa hè năm ngoái. Rồi dần dần
Triết cứ trễ hẹn mỗi khi đến quán chở em về, lư dó đơn giản là ảnh
phải đến tiệm video "Khánh Hằng" để rước mẹ của ảnh thay v́ bà ta
theo xe của anh Khánh, chồng chị Hằng về nhà như thường lệ. Một lần,
2 lần...10 lần... em cứ tiếp tục ngồi trong quán chờ đợi bóng ảnh,
có khi th́ đến trễ 15 phút và cũng có lúc th́ không đến rước em
được. Mới đầu em c̣n giận hờn, trách móc ảnh, nhưng riết rồi em bắt
đầu hiểu được âm mưu của mẹ Triết, th́ ra mấy tuần nay bà ta án binh
bất động là âm thầm đứng sau lưng dùng biện pháp chiếm bớt thời gian
của Triết bên cạnh em hầu để gián tiếp ngăn cách bọn em ra. Tuy hiểu
được âm mưu của bà ta nhưng làm thế nào để nói cho Triết rơ chứ, v́
lời khuyên của Hảo văng vẳng đâu đây. Em chỉ biết im lặng để chịu
đựng mà thôi, mấy lần Triết thấy em làm thinh như thế th́ đinh ninh
rằng em vẫn c̣n hờn dỗi về việc trễ hẹn của ảnh. Sau cùng Triết đề
nghị sắm một chiếc điện thoại cầm tay để 2 đứa dễ bề liên lạc hơn.
Thấy Triết ngây thơ và vô tư như vậy, nên em cố gắng dằn hết sự hờn
dỗi và ưu phiền xuống tận đáy ḷng để rồi đêm đến trút ra bằng nước
mắt của ḿnh.
Tiếng nói của Trâm thoáng chút nghẹn ngào, Phong ngẩng lên để kịp
nhận thấy có hai giọt lệ đang chảy dài trên má nàng. Để lắng bớt cơn
xúc động trong ḷng nàng, Phong vội chăm chú nh́n nàng khẽ phân
tích:
- Theo anh nghĩ, ngày xưa tuy em ương ngạnh, nhưng trong ḷng vẫn
biết quan tâm và thông cảm cho người ta. Có thể là em không thích
phô trương, nói năng thẳng thắn nên mới có nhiều người hiểu lầm đến
em, nhưng khi tiếp xúc vài lần sẽ khiến người ta đổi cách nh́n về
em.
Trâm vừa đưa tay lau nước mắt vừa lắc đầu lia lịa:
- Đừng vội nhận xét về em như thế? Khi anh nghe xong phần cuối, chắc
chắn sẽ không c̣n nghĩ như thế đâu. Ngày nay bản tính của em thay
đổi là nhờ hai năm qua em đă thấu hiểu t́nh đời nên tự cảnh giác mà
rèn luyện cho ḿnh cái tính nết bây giờ. Nếu có thể đi ngược với
thời gian, có lẽ em nên nhẫn nhịn một chút th́ chuyện sẽ không trở
nên trầm trọng, đằng nay vừa không khéo nịnh đầm, lại c̣n đanh đá,
nói năng lộn xộn, hành động ấu trĩ... -Trâm thở dài -... Nhưng nếu
không vấp ngă làm sao ta có thể trưởng thành?
Phong nghĩ đó mới chính là ưu điểm của Trâm, Phong tin chắc một điều
là Trâm cứng miệng nhưng ḷng lại mềm. Dù bây giờ nàng có thay đổi
cỡ nào đi nữa nhưng có một điểm đặc biệt là tuy ngày xưa nàng c̣n
trẻ, nhưng đă biết thế nào là sống với nội tâm bị dằn vặt và tự ḿnh
chôn kín những nỗi niềm riêng trong ḷng. Rất tiếc là Triết cũng như
mẹ ḿnh, không thấy được cái chân t́nh bên trong ḷng nàng. Nhưng
thôi, giờ cũng chẳng phải là lúc để ta chạy theo phán đoán hay suy
xét của ḿnh. Phong gật gù làm như tán thành với ư kiến của Trâm:
- Vâng, vậy th́ anh đợi em kể hết rồi mới nói lên cảm nghĩ của ḿnh
cũng chưa muộn.
Trâm với tay nâng tách cafe uống một chút để lấy hơi rồi từ từ tiếp
tục kể:
- Một hôm thứ bảy, Kim đột nhiên gọi đến nhờ em đi làm dùm v́ lúc đó
Kim bắt đầu quen biết Hiền, tức là tác giả cái bào thai bé Hạnh bây
giờ, Kim hứa là sáng hôm sau sẽ đăi em đi ăn gọi là tạ ơn. Em nghĩ
dù sao Triết cũng đă đi học, đến tối th́ hai đứa có hẹn đi chơi, nên
em sẵn sàng nhận lời liền. Chiều hôm đó, em đứng ngoài cửa đợi Triết
từ bảy giờ cho đến gần 8 giờ tối mà vẫn không thấy tông tích của
chàng, gọi điện thoại cầm tay th́ không thấy ai trả lời ǵ hết. Em
không dám bước vào quán để ngồi chờ Triết như mọi khi, chỉ v́ em
không t́m được lư do nào để biện hộ cho sự đi trễ thường xuyên của
chàng hầu để giải thích cho anh Luân và chị Hân rơ. Sau cùng rồi
Triết cũng xuất hiện, thoáng thấy bóng mẹ Triết và Mai ngồi bên
trong xe th́ cơn giận chợt bừng lên, em chui vào phía sau ngồi bên
cạnh Mai mà chẳng nói năng một lời. Triết đưa Mai về trước rồi xuống
xe xách dùm bịch phim cho Mai đến tận trong nhà theo lời yêu cầu của
mẹ chàng. Ngoài này bà ta bắt đầu buông lời trêu chọc em. "Sao hả,
năy giờ cô đợi có lâu không? Cho cô biết nhen trong lúc cô đứng
ngoài này chờ đợi th́ ba người tụi tôi đang đi ăn uống một cách vui
vẻ. Chắc cô chưa biết dạo này thằng Triết thường hay đưa đón con Mai
đi học chung lớp Việt ngữ và sau khi tan học th́ bọn nó ra tiệm phụ
tôi một tay. Không phải chỉ mới bây giờ, mà trước khi cô xuất hiện,
bọn nó vẫn hay đi chung như h́nh với bóng vậy. Khi năy khi điện
thoại reo là chính tôi không cho phép nó trả lời điện thoại
đó... Chà...phải cám ơn cô rất nhiều, không có cô tôi không biết là
thằng con trai của tôi nó có hiếu và ngoan ngoăn vâng lời mẹ nó như
vậy. Cô có bao nhiêu thời gian để đấu với tôi. Ngay cả sự hiện diện
của cô có mấy tháng mà vẫn không làm được tṛ trống ǵ huống hồ chi
là sự vắng mặt liên tiếp của cô. Ngày tháng c̣n dài đăng đẵng, tôi
cũng sẽ cố chóng mắt chờ xem như lời cô đă nói..." Bà ta chắc c̣n
muốn nói nữa nhưng thấy Triết đă trở ra nên vội vàng im lặng ngay,
trong khi đó th́ em tức điên lên được, chỉ v́ em biết là bà cố t́nh
chọc giận em, em tự bảo với ḷng ḿnh rằng: "Nhịn, phải nhịn thôi,
đừng nên tră đũa như lần trước nữa..."
Trâm ra chiều nghỉ ngợi giây lát như để lấy chút b́nh tĩnh rồi mới
nói tiếp:
- Khi về đến nhà Triết, trước khi xuống xe, bà ta quay sang Triết
khẽ buông lời xuyên xỏ: "Xưa nay mẹ rất tin tưởng ở sự lựa chọn của
con, không ngờ chỉ với tư cách là bạn gái thôi mà chẳng biết nể
nang, kính trọng người lớn ǵ cả, mai này con hỗn láo đến dường nào.
Gặp gỡ mẹ mà chả có một câu chào hỏi ǵ cả, con cái nhà ai mà thiếu
giáo dục đến như thế." Dứt lời bà lắc đầu chán nản bước ra xe, đến
lúc này không phải là em đương nhịn nhục mà tiếc rằng v́ quá tức
giận làm cho em cứng miệng nên chẳng thốt ra được lời nào. Sau đó
Triết chở em đến quán Nha Trang để ăn chiều như thường lệ, khi chàng
thoáng thấy nét mặt giận dữ của em th́ quay qua năn nỉ hết lời, em
lại bắt đầu trút cơn giận lên người chàng. Em hạch hỏi đủ điều v́
sao có mặt Mai trong xe, lúc đó chàng mới thú thật là hai người đi
học chung nên tiện đường đưa rước, chớ thật ra chàng chỉ yêu một
ḿnh em thôi. Rồi chàng giải thích rằng sở dĩ chàng không gọi đến
quán báo cho em biết rằng để em ngồi chờ trong quán nước chớ có phải
đứng ngoài đường ǵ đâu mà sợ, Triết vừa nói đến đây th́ em đă lớn
tiếng hét lên: "Thế mẹ anh kêu anh đi chết anh có đi không? Tôi
đứng ngoài cửa đợi anh có đến 1 tiéng đồng hồ v́ tôi không c̣n mặt
mũi nào mà ngồi trong quán chờ anh nữa. Khách khứa ra vào tưởng tôi
là một con điên đó, có mấy thằng tán tỉnh đ̣i đưa tôi về nhưng tôi
nghĩ đến mặt mũi của anh nên không dám leo lên xe người ta." Nhưng
Triết cũng nóng tánh căi lại: "Em đừng hỗn hào với mẹ anh như thế?
Sao em gặp mẹ mà chẳng chào hỏi, trong khi đó mẹ đối xử với em nào
có ǵ gọi là không phải đâu." Nghe nhắc đến bà ta là em không tự
kiềm chế được nữa: "Vậy th́ từ nay anh cứ yên tâm về nhà núp bóng
sau lưng mẹ ḿnh, đừng có đếm xỉa đến một đứa mất dạy như tôi nữa.
Từ nay hết duyên hết nợ, hết chờ hết đợi hết...AAA.." Rồi em như
một con điên sau tiếng la inh ỏi "A" đó là phóng ra xe đi bộ về một
ḿnh mặc cho Triết quưnh quáng lẽo đẽo theo sau năn nỉ, lải nhải,
xin lỗi biết bao nhiêu lời em cũng không hay biết. Chỉ nhận thức
được là em đă đi bộ hết một tiếng đồng hồ với cái bụng đói lả cả
người, cũng may là em biết đường về nhà...
Phong thật không tin được là Trâm lại liều lĩnh như
thế, chàng c̣n đang sững sốt th́ Trâm chợt hỏi chàng một câu:
- Có phải em khờ dại lắm không? - Nàng tự đáp luôn câu hỏi của ḿnh
- Cũng chưa khờ dại bằng sáng hôm sau khi đi với Kim, em đă rủ nó
vào tiệm cắt luôn mái tóc dài của ḿnh. Lúc đó Kim hoảng hốt kêu
trời tiếc rẻ th́ người thợ vội trấn an: "Mới đầu tôi có hơi tiếc rẻ
như cô, nhưng không ngờ cái cô em này cũng hợp với mái tóc ngắn lắm." Sau đó v́ cần người để trút bớt tâm sự ra nên em đem tất cả sự
việc mà kể với Kim, nó vội khuyên em là nên nói hết sự thật cho
Triết rơ để cùng nhau giải quyết vấn đề. Khi về đến nhà đă thấy
Triết ngồi ở pḥng khách tự bao giờ, người nhà cứ tưởng là em ăn
hiếp Triết bởi trông Triết tỉ mỉ, và hiền lành như thế th́ chỉ có em
mới bắt nạt chàng mà thôi. Thế là mỗi người một câu khuyên răn em
mới cho Triết một cơ hội để giải thích. Chàng bước vào pḥng, trên
tay cầm một bó bông hồng đỏ, với tư thế nửa quỳ nửa ngồi, chàng cất
tiếng xin lỗi và hứa sẽ không trễ hẹn hay làm cho em buồn nữa. Rồi
khi ngẩng lên nh́n thấy mái tóc ngắn của em, chàng chợt khóc làm em
bàng hoàng chấn động vô cùng, bởi v́ đây là lần đầu tiên một người
con trai đă khóc v́ em, và hôm đó cũng là lần đầu tiên em rơi lệ
trước mặt chàng. Hai đứa lại làm lành, nhưng em đă hỏi Triết rằng:
"Triết, nếu như một ngày nào đó, mẹ anh ngăn cấm chúng ḿnh qua lại,
bắt anh phải cưới người khác, chẳng hạn như Mai, th́ anh có v́ vậy
mà phụ t́nh em không?" Triết nói làm ǵ nghiêm trọng đến thế, tuy
nhiên nếu có xảy ra th́ chàng thề thốt với em: "Chiều hôm qua khi
em đ̣i chia tay với anh, anh mới biết được nếu thiếu em anh không
thể sống được, v́ vậy nếu mẹ anh ngăn cản th́ anh đành bất hiếu để
trọn t́nh với em. Ngoài em ra anh sẽ không bao giờ cưới một người
con gái nào khác cho dù bất cứ chuyện ǵ xảy ra." Rồi chàng con hứa
với em rằng chàng sẽ cố gắng thuyết phục mẹ chàng trong những ngày
kế tiếp để cưới em cho sớm.
Tuy đây chỉ là lời thuật lại, nhưng cũng đủ để Phong cảm thấy sự
ghen tuông nhem nhúng trong ḷng. Th́ ra họ yêu đương nồng cháy như
vậy đấy sao? Một lần nữa Trâm cắt đứt ḍng suy nghĩ của chàng:
- Lúc làm lành em mới biết được xe của ảnh đă bị cảnh sát biên phạt
và kéo xe của ảnh đi mất. Sáng hôm sau Triết phải nhờ Phát chở đi
lấy xe về và nhờ Phát cũng như Hảo giấu cha mẹ chàng. V́ muốn làm
cho Triết vui, em đă mua một món quà đến coi như là xin lỗi mẹ Triết
về thái độ thiếu lễ phép của ḿnh tối hôm qua. Khi gặp mặt em, bà ta
vui vẻ b́nh thường, nói là hiểu được tâm trạng của em lúc đó, bà ta
đóng kịch trước mặt con ḿnh quá hay, và kể từ lần đó, không ai hẹn
với ai mà em và bà ta cứ phải cố t́nh ra vẻ thân mật bởi cả hai có
cùng một mục tiêu là chẳng muốn làm cho Triết buồn. Bữa đó, Triết đă
nhờ Hảo vào pḥng chàng chụp cho hai đứa một tấm h́nh để đánh dấu
t́nh yêu nồng nàn ngày hôm nay.
Trâm đột nhiên im lặng, ấp úng giải thích:
- Đó chính là tấm h́nh hôm sinh nhật của anh Long... đă bị anh vô
t́nh thấy được. Em ǵn giữ tấm h́nh bên cạnh ḿnh hai năm nay cốt để
nhắc nhở rằng đừng bao giờ quên lời trót lưỡi đầu môi của Triết đă
thề thốt hôm nào và đừng nên yêu ai một cách mù quáng như thế nữa.
Bao nhiêu thắc mắc trong ḷng Phong bấy lâu nay đă từ từ được Trâm
giải đáp ra hết. Th́ ra Trâm có lúc lạnh lùng là v́ đă mất hết ḷng
tin tưởng ở t́nh yêu nên không muốn trao trái tim cho ai cả, và cũng
có thể là nàng vẫn c̣n yêu Triết tha thiết trong hai năm qua. Trong
khi chàng đang nghĩ ngợi miên man th́ giọng nói của Trâm vẫn trầm ấm
và đều đặn:
- Mùa hè thứ hai cũng chấm dứt nhanh chóng. Hai đứa bịn rịn chia tay
một lần nữa. Đường dây điện thoại vẫn là nhịp cầu cho hai đứa gần
gũi với nhau. Lúc bấy giờ em bắt đầu chuyển trường "college", rồi
gia nhập vào hội sinh viên người Việt. Khoảng thời gian này đối với
em rất vui vẻ, vừa quen số bạn bè mới vừa giúp em nguôi ngoai sự
thương nhớ Triết. Chính lúc này em mới học được cách nhảy đầm từ
những người bạn này. Trong số đó có một người tên là Khang, anh ta
đă ra trường từ lâu nhưng v́ thành viên cũ nên vẫn được hội hoan
nghênh cho tham dự. Khang thường tṛ chuyện và giúp đỡ em vượt qua
bao khó khăn trở ngại của niên khóa đầu tiên. Cho đến khi nhân dịp
dạ vũ lễ t́nh nhân th́ Khang đă công khai nói lớn trong micro là xin
được nhảy bản "slow" đầu tiên với người mà anh ta đem ḷng yêu mến
từ lâu. Lúc đó em rất ngỡ ngàng và xúc động nhưng h́nh bóng của
Triết vẫn c̣n in đậm trong ḷng nên sau hôm đó em đă đem mối t́nh
trót gửi ở thành phố San José kể rơ ngọn ngành cho Khang nghe. Sau
khi nghe xong, Khang có hỏi em rằng liệu mối t́nh hai phương trời
cách biệt này có thành hay không, đó là chưa kể đến sự phản đối mạnh
mẽ của mẹ Triết. Nhưng em đă vỗ ngực đáp một cách hy vọng tràn trề
với Khang rằng: "Anh Khang ạ, từ ngày em xa gia đ́nh tới nay phải
nói không nơi nào là nhà của em cả. Cho nên nếu một ngày nào đó,
Triết chịu xin cưới em th́ em sẽ sẵn sàng dọn về bên đó để sống
chung với ảnh. Bởi v́ không nơi nào bằng mái ấm do ḿnh cùng xây
dựng mới người ḿnh chân thành yêu tha thiết. C̣n chuyện mẹ của
Triết, em nghĩ với t́nh yêu của hai đứa sẽ làm cho bà chấp nhận mà
thôi, hơn nữa em tin tưởng rằng Triết sẽ không v́ mẹ mà phụ t́nh em
đâu." Nghe em tuyên bố như vậy, Khang chỉ có cách là chúc mừng cho
hạnh phúc của em.
Trâm lại thở dài:
- Phải chi chịu nghe lời khuyên của Khang, sớm tỉnh ngộ, th́ đâu đến
nỗi tự rước lấy nhục nhă vào thân. Mùa hè thứ ba lại đến, lần này
tan trường sớm hơn hồi c̣n theo trường trung học, nhưng năm nay mọi
thứ thay đổi rất nhiều. Hiếu đă chia tay với người yêu, Kim đă bỏ
nhà đi theo tiếng gọi của con tim, ba em ở quê nhà đi làm thợ hồ bị
gạch đè lên chân trái, chị của Triết sinh một đứa con trai đầu
ḷng...v.v... Lần này em không phản đối việc Triết mua vé máy bay
qua nữa, trái lại vừa gặp mặt chàng là hôm sau em đă mượn Triết
$1000 để gởi về cho gia đ́nh, hẹn khi nào được trả lương th́ em sẽ
hoàn lại cho ảnh. Lúc đi gởi tiền th́ có mặt Hảo trong xe, nhưng khi
giao tiền lại cho Triết th́ chẳng có người nào chứng kiến. Sau đó
Triết phản đối việc em đi làm ở quán nước, tuy có ngạc nhiên v́
trước đây chàng chẳng hề đá động ǵ hết, nhưng em vẫn ngang bướng
đi làm, bởi quán nước v́ cạnh tranh các nơi khác nên đă mở thêm
chương tŕnh khiêu vũ vào mỗi tối thứ 6 và 7, chỉ cần làm một đêm
thôi tiền "tip" ít nhất cũng được $100, đi đâu kiếm một công việc
vừa nhàn hạ vừa dễ hái ra tiền nhanh chóng như thế chứ? Đó chưa kể
đến những người bạn của anh Luân thường nhét tiền riêng cho em chỉ
v́ họ có vẻ rất mến em.
Trâm ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Một hôm, Triết đưa em đi dự đám cưới của anh ruột Mai, bọn em được
sắp xếp ngồi chung bàn với Phát, Hảo, Mai và vài người bạn của Triết
mà em đă quen từ trước. Bàn bên cạnh không ai xa lạ, đó chính là bố
mẹ Triết và gia đ́nh của Mai. Là chỗ thân thiết nên Triết thường bỏ
đi để phụ đàng trai một tay. Lúc đó vô t́nh có một bà bạn quen biết
với mẹ Triết tiến đến hỏi rằng chừng nào mẹ Triết....
(đoạn này không rơ)... câu hỏi lớn tiếng của người khách xa lạ đó khiến cả
bàn bên em ṭ ṃ lắng nghe lời đối đáp: "Cái đó để tôi hỏi chị xui
này đến khi nào cho phép tôi rước con Mai về nhà, v́ ngoại trừ cô
dâu đáng yêu này ra, tôi không cưới ai hết." Không khí trở nên khó
thở vô cùng, chẳng riêng v́ Mai cảm thấy ngượng ngập mà ngay cả em,
giá mà dưới bàn có cái lỗ chắc em cũng chui xuống cho rồi. Sau đó em
bỏ đi vào "restroom" để trấn tỉnh ḷng ḿnh. Một lát sau mẹ Triết
cũng đă bước vào, bà đi theo là để nói rơ thêm cho em biết: "Chắc cô
đă nghe thấy hết rồi chứ? Mấy năm nay tôi cứ coi như con tôi bỏ tiền
ra để kiếm chút vốn liếng trên người cô so với chơi gái vẫn c̣n lời
chán. Không ngờ bản mặt của cô dầy thiệt, cô nói đi đến bao giờ cô
mới chịu tha cho con tôi." Em quá chán nản và tuyệt vọng nên vội
tuyên bố một câu hầu để khỏa lấp sự tự ái của ḿnh: "Được, tôi sẽ
ch́u theo ư bác. Kể từ hôm nay trở đi, tôi sẽ khiến cho Triết tự
động rời xa một người đáng khinh bỉ như tôi đây." Trước khi bỏ ra
ngoài, em c̣n quay lại tḥng thêm một câu hăm dọa: "Chỉ sợ đến lúc
đó khi biết rơ con người đầy hư hỏng của tôi mà Triết vẫn đâm đầu
vào." Sau đó em đi thẳng ra khỏi nhà hàng, chưa kịp phản ứng thế nào
th́ thấy bóng dáng của Phát theo sau lưng. Như t́m được một cái
phao, em nhờ Phát chở em về dùm. Phát lớn hơn em có tới 8 tuổi, anh
ta xem em như một người em gái v́ đă nghe được câu nói của mẹ Triết
nên năy giờ vẫn đưa mắt theo dơi hành động của em.
Phong thật không ngờ mẹ Triết lại có thể ăn nói kém nhă nhặn như
thế. Phong thấy câu chuyện càng tiếp tục càng có phần gây cấn hơn.
T́nh tiết éo le như là phim t́nh cảm của Đài Loan mà trước đây có
một thời chàng say mê. Có điều chuyện chàng vừa nghe mới là sự thật
ở ngoài đời. Phong cảm thấy xót xa dùm cho Trâm, chàng bèn t́m lời
an ủi:
- Anh hiểu được tâm trạng của em, nhất định những chuỗi ngày kế tiếp
là những ngày em khó vượt qua nhất.
Trâm gật gù:
- Vâng. Người ta thường nói một con chó bị dí tới đường cùng th́ nó
sẽ quay lại cắn ta thôi, huống hồ ǵ em là con người, sự chịu đựng
chỉ có mức hạn. Sau đó em tỏ ra lạnh lùng, xa lạ với Triết. Em bắt
đầu sáp với Kim và Hiền đến các quán nước, mỗi lúc thấy sự hiện diện
của Triết là em cố t́nh uống bia, đùa cợt với đám con trai chung bàn
để làm cho Triết tự động xa lánh em. Rồi em từ chối các cuộc hẹn đi
chơi riêng với Triết, cuối tuần th́ đóng đô ở quán Dư Âm, mỗi lần
khai mạc khiêu vũ là em tự động nhảy với một gă con trai nào đó để
cho Triết ghen tức mà bỏ cuộc. Triết bao nhiêu lần cứ đến nhà d́ mà
năn nỉ em đi chơi cùng, mỗi lần đi chung với ảnh là hai đứa căi vă
nhau hoài, Triết không kiếm chuyện th́ em tự cố t́nh gây gỗ với
chàng. Triết hoàn toàn không hiểu được v́ sao em thay đổi một cách
nhanh chóng như thế. Triết bao lần khuyên em đừng đi chơi với Kim
nữa, nhưng em cho ảnh biết rằng em làm bạn với ai không ngại đến bề
ngoài của họ, miễn sao người ta tốt với ḿnh th́ ḿnh tốt lại thôi.
Sau đó mỗi lần Triết đến quán đ̣i chở em về, nhưng em bỏ mặc chàng
mà đi theo xe của người ta. Rồi nhân dịp vợ chồng chị Linh được nghỉ
làm một tuần, các anh chị tổ chức đi Las Vegas chơi 3 ngày, Triết
rất muốn đi nhưng có lẽ không dám nghỉ làm, sau đó em nói với chàng
rằng đàn ông con trai đừng nên dây dưa, một là một, hai là hai, rốt
cuộc Triết cùng tháp tùng với tụi em. Mấy ngày đó coi như hai đứa
vui vẻ trở lại bởi v́ xa lánh cái không khí khó thở là cảm thấy dễ
chịu ngay, nhưng đến lúc qua trở về em đành phải đối diện với sự
thật, nhiều khi chính bản thân em c̣n không hiểu được ḿnh muốn cái
ǵ huống hồ chi Triết. Trước ngày em bỏ đi, Hảo có đánh điện thoại
đến tâm sự cho em biết lúc này Triết khổ sở, thường hay thở vắn thở
dài với Hảo. Em bèn đem hết sự việc mà kể lại cho Hảo rơ, nghe xong
nàng thay thế mẹ ḿnh mà xin lỗi với em, sau đó Hảo khuyên em rằng
nên rời xa nơi nay chớ c̣n nấn ná ở lại th́ chỉ làm khổ cho cả hai,
riêng Hảo hứa từ nay sẽ luôn giúp đỡ cho em nếu em cần nàng bất cứ
chuyện ǵ.
Lời của Trâm bỗng nhiên đứt đoạn, nàng đưa tay lê vuốt
mặt ḿnh cho tỉnh táo cũng như muốn vuốt đi nét khổ sở đang hằn trên
khuôn mặt của ḿnh. Phong đoán phần cuối của mối t́nh nàng đang sắp
hạ màn v́ vậy mà giọng nói của nàng trở nên nghẹn ngào hơn:
- Một lần nữa em lại làm theo lời khuyên của Hảo, v́ em nghĩ dù sao
Hảo lớn hơn em hai tuổi nên đă có phần chính chắn. Ngày tiễn em ra
phi trường, trước khi bước vào bên trong, em đă khuyên Triết hăy
quên em đi, nhưng chàng vẫn nói với theo rằng chàng cương quyết chờ
đợi em. Mùa hè thứ tư lại đến, lần này em bay qua không hẳn v́ Triết
nữa, mà v́ Kim sắp sửa đến ngày sanh đẻ rất cần người an ủi khích lệ
trong lúc tinh thần nó đang suy sụp hơn bao giờ hết. Lúc gần đây em
đă có việc làm ở bên Seattle nên lần lưu lại nơi này chỉ ngắn hạn mà
thôi. Có lẽ em vẫn c̣n mắc nợ Triết nên dù không cho chàng hay biết
nhưng vẫn bị anh Long vô t́nh hàn gắn cho cả hai. Em rất sợ cái tính
kiên nhẫn ngồi ĺ hàng tiếng đồng hồ của Triết trong nhà với mục
đích muốn hẹn em ra ngoài. Con gái th́ bao giờ cũng nhẹ dạ, cho nên
v́ một phút yếu đuối mà em đă cho Triết gặp mặt. Lần đầu tiên sau
một năm xa vắng, nh́n dáng dấp tiền tụy xanh xao của chàng mà em
không sao cầm được nước mắt. Em tự hỏi ḷng ḿnh rằng có phải ḿnh
đă hành động sai lầm nên khiến cho cả hai phải đau khổ như thế này
chăng? Sau đó Triết đem những lời lẽ ra phân tích và thuyết phục em,
chàng đính chính rằng sở dĩ mẹ chàng có chút ít không hài ḷng là v́
em làm công việc chạy bàn ở quán nước. Trong những ngày xa cách thấy
Triết sa sút tinh thần nên mẹ chàng đă nói thôi th́ đợi vài năm nữa
cưới em cho yên ổn mọi chuyện. Lúc đó em mừng quá, tưởng rằng Triết
đă làm thay đổi cách nh́n của bà ta về em, nên cái ǵ cũng hứa với
Triết hết.
Dừng lại một chút, Trâm tiếp:
- Vài ngày sau đó, Triết hứa sẽ dắt em đi xem phim vào xuất năm giờ
chiều. Trước đó em gọi đến nhà chàng th́ có tiếng Hảo trả lời, Hảo
nói là Triết nhắn lại không thể đi được, nhưng em vẫn cho Hảo biết
là em sẽ đi cùng với chị Dung và Eric. Sau đó Hảo vờ hỏi em địa điểm
và giờ giấc đi xem, em đă thành thật khai báo v́ Hảo nói rằng có lẽ
một lát nữa nàng sẽ đi cùng với bạn bè ḿnh. Khi phim đă chấm dứt,
Eric đứng ngoài rạp chờ cho em và chị Dung đí "restroom". Lúc mở
cánh cửa ra em chợt thấy Triết đang nắm tay Mai bước ra từ bên
trong, theo sau là Hảo và một người con trai xa lạ mà em chưa từng
quen biết. V́ số người quá đông nên Triết và Mai không thấy em nhưng
Hảo th́ đă nhận ra, tuy nhiên nàng thản nhiên như người xa lạ. Sự
việc trước mắt làm em bàng hoàng, chị Dung đứng đó ngỡ ngàng không
kém. Dung c̣n nói rơ thêm cho em biết một số việc là mấy tháng nay
mỗi lần ghé tiệm mướn phim th́ thường gặp Mai và Triết rất thân mật
với nhau. Khi về đến nhà em gọi đến kiếm Hảo để nghe nàng giải thích
v́ em linh cảm có điều ǵ bất ổn bên trong.
Nghe Trâm kể đến đây, Phong cũng rất đỗi ngạc nhiên, chàng thắc mắc:
- Có lư nào Hảo cùng âm mưu phá rối mối t́nh của em và Triết?
Trâm gật đầu đáp:
- Lần này th́ mẹ Hảo nhấc điện thoại, bà nói là Hảo không muốn nói
chuyện với em, em hỏi nguyên do th́ bà ta tuông ra một tràng: "Cô
phải tự rơ hơn ai hết là cô đă làm ǵ? Cô
mê hoặc con trai đă đành,
đằng này cô lại liếc mắt đưa t́nh với Phát để cho nó chở cô về, rồi
cô thừa cơ nói xấu ǵ con Hảo khiến cho tụi nó cứ lục đục măi. Mới
đầu con Hảo nó tưởng cô đàng hoàng nên làm bạn với cô. Nào dè cô đi
ngủ đêm với trai ở Las Vegas, cô giao du với đám bạn không đàng
hoàng, coi chừng có một ngày cô bị chửa hoang giống như con nhỏ ǵ
rồi kiếm con trai tôi làm tác giả để cưới cô. Cô hành hạ, làm t́nh,
làm tội thằng con tôi đủ điều chưa hả dạ sao mà c̣n bắt nó gửi tiền
về VN để nuôi gia đ́nh cô nữa..." Lúc đó mặc t́nh em giải thích ra
sao bà ta vẫn không tin, bà c̣n nói rằng sẽ không bao giờ chấp nhận
em làm con dâu cả, nghe xong em bắt đầu căi lại: "Bác đừng tưởng là
cái ǵ bác cũng có thể tự tung tự tác lấn quyền tự chủ của con trai
ḿnh, chuyện t́nh cảm làm sao ngăn cản được. Ngày xưa bác nói tôi xỏ
mũi con trai bác, nhưng bác có biết chăng chính bác mới là người xỏ
mũi bác trai, trong nhà lớn nhỏ đều phải tuân theo lời bác, hèn ǵ
anh Triết đă lớn mà vẫn c̣n bám níu vạt áo của mẹ ḿnh..." Có tiếng
Hảo cắt ngang: "Ê Trâm, mày tưởng mày là cái thớ ǵ mà dám ăn nói
với mẹ tao như thế, nếu mày chê anh tao như vậy sao mày không tự bỏ
anh tao đi." Trong một phút em đă hiểu tất cả, bấy lâu nay Hảo cố
t́nh cho em ḷng tin của Hảo để rồi mọi chuyện em và Triết tâm sự
cùng Hảo th́ ư Hảo đem đi kể lại cho mẹ ḿnh biết. Hèn ǵ mà bà ta
ngồi ở nhà mà vẫn rơ tất cả hành động của em bên ngoài v́ em tin
chắc rằng đời nào Triết dám kể lại cho mẹ ḿnh nghe, ví dụ như từ
việc em mượn tiền, đến việc em giao du với Kim, đùa cợt với đám con
trai... v.v... "
Bây giờ th́ Phong mới vỡ lẽ ra v́ sao Kim cũng có phần trách nhiệm
trong vụ này. Điều càng làm cho chàng kinh ngạc hơn là Hảo lại nỡ
tâm chơi anh ḿnh như thế. Thiệt là mẹ nào th́ con nấy.
Có tiếng thở dài của Trâm:
- Thật ra em biết là ḿnh có minh bạch thế nào cũng vô ích mà thôi,
nên em đă thành thật mà cho họ biết chỉ tại Triết không chịu cam
ḷng chớ nào phải tại em đâu. Nào ngờ mẹ Triết nói: "Mày cứ đi qua
đi lại, không dứt thẳng làm sao con tao quên mày được. Tao dám bảo
đảm với mày, chỉ cần mày tha cho con tao th́ tao tin chắc với một
thời gian ngắn nó sẽ nhanh chóng quen người khác liền, không tin th́
mày thử xem. Mày đừng quá tự cao, chẳng qua trong bề ngoài của mày
mũm mĩm thật, nhưng làm đĩ lúc nào không ai hay, sớm muộn ǵ con tao
sẽ rơ cái bộ mặt thối nát của mày." Câu mắng chửi của bà đă có hiệu
lực, em chỉ biết cúp điện thoại mà nước mắt đă vờn quanh mi. Xưa nay
chưa có một người nào dùng từ ngữ bẩn thỉu như vậy để chửi em, không
ngờ bà ta đa có cháu ngoại mà con ăn nói mất dạy như thế.
Phong sửng sốt ngẩng đầu lên nh́n Trâm, bởi người ta thường nói con
này hoặc thằng này mất dạy chớ nào có nói một bà già mất dạy bao
giờ. Không ngờ cái lối kể chuyện của nàng nghe cũng buồn cười và ngộ
nghĩnh thật. Nhưng chàng không phủ nhận là bà ta đă ăn nói quá thô
tục và tàn nhẫn với Trâm. Phong chợt hiểu ra một điều, chàng quay
sang ḍ xét Trâm:
- Có phải em không muốn đem sự việc kể lại cho Triết nghe là v́ một
phần không muốn làm cho Triết khó xử và một phần lại không muốn phá
đi cái h́nh tượng tốt đẹp của mẹ Triết trong ḷng anh ta. Hơn nữa em
không muốn cho t́nh anh em của Triết phải sứt mẻ v́ em, do đó em âm
thầm hy sinh mối t́nh của ḿnh để Triết trọn t́nh với gia đ́nh.
Một lần nữa Trâm thầm thán phục tài nhạy bén của Phong:
- Vâng, anh nói không sai tí nào. Sau khi đă biết hết sự thật, em
mới vỡ lẽ rằng ḿnh đă lăng phí thời gian quá nhiều, đă biết ngay từ
lúc đầu mà vẫn dấn thân vào cuộc. Anh Phong, anh đă từng nghe người
ta diễn tả về t́nh yêu, hẳn anh cũng hiểu được hậu quả của sự yêu
đương mù quáng là như thế nào, khi mà ai nấy cũng đều đi theo tiếng
gọi của con tim ḿnh chớ nào có tuân theo lư trí đâu. Nếu ngày xưa
anh đă lănh ngộ được một bài học về cách cư xử ranh giới của t́nh
yêu và t́nh bạn th́ hai năm trước em cũng đă được mẹ con Hảo dạy cho
một bài học thích đáng...
Phong chậm răi xen vào:
- Có nghĩa là em đă hiểu được sống ở trên đời này không nên quá tin
người một cách dễ dàng, chính những người có bề ngoài nói năng ngọt
ngào nên ḿnh mới không ngờ được họ đang tinh toán cái ǵ bên trong.
C̣n đối với ranh giới chữ hiếu và chữ t́nh, th́ thời gian sau em mới
tỉnh ngộ được chữ hiếu đă cắn đứt lằn ranh giới chia hai đó, nếu
không th́ ngày nay làm ǵ có thiệp cưới của Triết và Mai.
Trâm tự hỏi trong đầu: "Gă con trai đang ngồi trước mặt ḿnh là ai
đây. Sao anh ta cứ nh́n xuyên qua được những ư nghĩ trong ḷng ḿnh?
Thấy Trâm cứ đăm đăm nh́n ḿnh như vậy, Phong bèn pha tṛ:
- Trời, không lẽ anh là một học tṛ dốt nát đă hiểu sai lầm về cách
giảng giải của em?
Trâm cười ra tiếng, suốt một đêm nay đây là lần đầu tiên Phong thấy
Trâm cười tươi như vậy.
- Đâu có, trái lại anh là một học tṛ quá thông minh, đáng để tuyên
dương bằng khen.
Phong cũng nở một nụ cười, thấy Trâm có phần tươi tắn trở lại nên
Phong vội nhập đề tiếp:
- Thế lúc đó em có nghe Triết giải thích v́ sao lại nắm tay Mai
không?
Trâm lắc đầu:
- Sau khi em suy nghĩ một hồi, em thấy lời lẽ của mẹ Triết cũng có
phần đúng, đừng nên để Triết phải đau khổ theo ngày tháng, chi bằng
dứt khoát một lần cho xong. Một mặt để cho thời gian chứng minh lời
thề của chàng, cũng như thử thách t́nh yêu của hai đứa, nên sau cùng
em ư quyết định rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Nhưng làm cách
nào để chàng chóng quên em? Rồi em đă nghĩ ra được một cách, em bèn
điện thoại đổi ngày quay về, chuyến bay sớm nhất là 11 giờ sáng hôm
sau, em vội vă biên gấp một lá thư cho Triết và em cố t́nh đánh lạc
hướng chàng rằng em sẽ bỏ chàng để chọn Khang. Sáng hôm sau em ghé
bệnh viện thăm mẹ con Kim, sau đó anh Long đưa em ra phi trường, em
trao phong thư lại nhờ ảnh chuyển đến cho Triết. Trong suốt 2 tháng
đó, Triết không ngớt điện thoại và gởi thư đến cho em, nhưng tất cả
đều bị em tảng lờ. V́ muốn cho Triết hoàn toàn tin tưởng rằng em đă
phụ rẫy chàng nên em trao số điện thoại cầm tay của Khang để khi
Triết gọi th́ sẽ vỡ lẽ ra. Điều mà em không thể ngờ được là chỉ một
thời gian ngắn chưa đầy hai tháng, Triết đă nhanh chóng sang thuyền
đổi bến. Ngày tháng c̣n lại, em dành hết cho khoá học cuối cùng và
dốc tâm kiếm tiền gởi về gia đ́nh.
Phong chỉ c̣n một thắc mắc:
- Vậy bây giờ cái anh chàng Khang ǵ đó ra sao rồi?
- Ồ anh Khang đấy à, sau khi bị em từ chối, Khang đă quen người
khác, họ mới đám cưới được một năm, và con của họ cũng gần hai
tháng. Bọn em đối với nhau như t́nh anh em, cho nên thường giúp đỡ
lẫn nhau về mặt tinh thần.
Phong ngả lưng vào ghế nói:
- Thật anh hâm mộ em quá, làm sao mà em có thể thu hút được nhiều
người yêu mến em như vậy?
Trâm thản nhiên đáp:
- Có lẽ ḿnh trao ra bao nhiêu th́ sẽ nhận bấy nhiêu. Muốn người ta
quư ḿnh th́ trước tiên phải xem ḿnh đối xử với người ta ra sao. Có
thể nói ở một khía cạnh khác hơn là khi em nghĩ cho một người nào đó
th́ em hoàn toàn không đ̣i hỏi người ta phải nghĩ về ḿnh, nhưng
buồn cười thật, đôi lúc không mong tri ân th́ được đoái hoài, trái
lại ḿnh mong mỏi nhiều ở người ta th́ tức là tự chuốc lại thất vọng
mà thôi.
- Lời lẽ của em nghe sâu xa quá. Không lẽ hai năm nay em không hề
yêu ai ngoài Triết sao. Giả sử như bây giờ có người thành thật yêu
em th́ em có cho người ta cơ hội chăng?
Câu hỏi đột ngột của Phong khiến Trâm bối rối, nàng chẳng biết phản
ứng ra sao, chỉ bẻn lẽn cúi đầu tránh né ánh mắt của Phong. Trong
khi đó Phong biết ḿnh đă lỡ lời, nh́n nét mặt của Trâm, Phong đă
đọc được câu trả lời của nàng. Đêm đă khuya, hai tách cafe đă nguội
lạnh, Phong nghĩ cũng đến lúc phải trả lại sự yên tịnh cho nàng.
Phong bèn đứng dậy:
- Thôi khuya rồi, anh nên để cho em nghỉ ngơi.
Trâm chậm răi tiễn Phong ra tới cửa. Trước khi quay đi, Phong chăm
chú nh́n nàng, sau đó khẽ đưa bàn tay lên sờ vào một bên má của
Trâm, chàng ân cần an ủi:
- Đừng suy nghĩ nhiều về những chuyện buồn đă qua Trâm ạ. Em là một
người con gái tốt, trước sau ǵ trời sẽ không phụ ḷng em đâu.
Dứt lời Phong bỏ đi thẳng ra ngoài. Trâm đứng tần ngần một chút, rồi
âm thầm đóng cửa lại. Nàng muốn nói cho Phong biết rằng mối t́nh đầu
của nàng bắt đầu từ hôm nay sẽ vĩnh viễn không bao giờ thức giấc
nữa, nhưng tiếc là Phong chẳng nán lại một vài giây để nàng có cơ
hội mà bày tỏ ḷng ḿnh. Bất giác Trâm thẫn thờ giơ tay lên sờ vào
má ḿnh, nơi mà Phong vừa mới để tay lên đó, nàng có cảm giác như là
Phong đă hiểu được nàng hơn sau khi lắng nghe tâm sự của nàng. Có lẽ
kể từ hôm tay trở đi, nàng mới thật sự là một con người khác, bởi
trận nước mắt vừa rồi đă rửa sạch vết thương ḷng tự bấy lâu nay.
Trâm trở về pḥng, với tay mở nhạc lên, một bài hát quen thuộc mà
nàng đă từng nghe rất nhiều lần:
Lá xa cành héo sầu từ tuổi xanh
anh bỏ đi rồi, buồn lắm anh ơi
đời người con gái một lần mất người yêu
dang dở cuộc đời
Nhưng kỷ niêm hăy c̣n nằm ở đây
sao nở quên lời đề đó cho ai
và lời anh nói t́nh ḿnh khó nhạt phai
bây giờ đổi thay...
Tự nhiên ḷng đang buồn, nghe nhạc buồn càng ray rức thêm, Trâm chợt
nhớ cái ví dụ của Phong ngày nào giờ đă ứng nghiệm đối với tâm trạng
của nàng trong lúc này. Sau cùng Trâm cũng đă đi đến một quyết định,
đó là phải gặp mặt Triết một lần riêng rẽ để cho chàng cam ḷng,
nhưng Trâm lại không biết nàng sẽ nói những ǵ với người t́nh xưa
đây. Bất giác Trâm lấy bút ghi vài ḍng vu vơ trên tờ giấy trắng:
T́nh đầu như áng mây bay
Như con gió thoảng lung lay ḷng người
Để rồi ngày tháng phôi pha
T́nh đầu xin trả cho ai một lần.
o0o
|
|
|
|