Ngày Mai Có Anh   Mưa Bụi Pages  1  2  3  4  5  Next     
Chương 1

Không biết thời gian đă trôi qua bao lâu, Thùy Trâm nằm bất động trên giường. Mắt dán vào quyển báo trên tay mà đầu óc nàng cứ vẩn vơ quanh quẩn nơi đâu. H́nh như không có một chữ nào đi vào trong trí óc nàng cả, rồi đột nhiên mắt nàng từ từ

hướng về cuốn lịch treo trên tường. Hôm nay là ngày 14 tháng 4, tức chỉ c̣n đúng một tháng 20 ngày nữa là ngày đám cưới Triết và Mai. Hai người sẽ tổ chức đám cưới vào những ngày đầu tiên của mùa hè, là những ngày thời tiết dễ chịu nhất ở thành phố San José này thích hợp cho mùa cưới.
"Triết", cái tên đă đi vào tiềm thức Trâm lâu lắm rồi, hầu như đă gần 2 năm nàng không nghe ai nhắc đến tên Triết nữa. Hay nói đúng hơn, nàng hoàn toàn không muốn nghe bất cứ một tin tức ǵ về Triết cả, v́ nàng sợ khơi lại vết thương ḷng mà nàng đă khó khăn lắm mới chôn vùi được h́nh bóng đó. Nhưng rồi bỗng nhiên hôm nay khi tan sở làm về, Trâm đang ngồi trên bàn ăn cùng với chị Dung, chị thứ tư bà con bạn d́ của Trâm, đột nhiên anh Long đi đâu mới về bước vào nhà bếp, sau khi nh́n Trâm một hồi rồi anh ta mới thông thả nói:
- Khi năy thằng Triết có điện thoại đến hẹn sẽ tới nhà đưa thiệp cưới, nhưng anh hẹn nó tối nay ra ngoài v́ anh sợ... sợ là để nó đến đây không tiện lắm. Nó và con Mai sẽ đám cưới vào ngày 4 tháng 6 này. Anh nghĩ là tại nó không biết em đă dọn về đây ở hẳn luôn, chứ nếu biết thế nào nó cũng sẽ mời em thôi.
Long chợt ngưng nói để xem phản ứng của Trâm như thế nào, nhưng Trâm cố b́nh thản tiếp tục ăn và ngước lên nh́n, nàng bắt gặp ánh mắt của chị Dung và cả anh Long đang chăm chú nh́n Trâm. Biết nói ǵ đây trong cái giây phút bàng hoàng này, Trâm đành im lặng, Long tiếp:
- Anh nghĩ là dù sao chuyện em dọn về đây ở luôn không thể nào dấu nó măi được. Nhỡ có ngày nào nó bắt gặp em ở ngoài phố th́ sao? Hơn nữa đă lâu lắm rồi dù ǵ không làm t́nh nhân th́ làm bạn bè cũng được mà.
Đến lúc này th́ Trâm không yên lặng được nữa, nàng nói với đính chính:
- Ồ, em có bảo với anh là phải giấu ảnh bao giờ? Tụi em đă mất liên lạc với nhau khá lâu, em lại không nghĩ ra được lư do ǵ để gọi điện thoại đến cho ảnh.
Chị Dung đột nhiên quay qua Long nói :
- Mày có điên không? Có cần con Trâm làm ǵ cũng phải thông báo cho nó biết không? Không khéo nhà nó lại tưởng con Trâm c̣n ǵ với nó?
Rồi không dằng được ḷng, Dung nói luôn những ư nghĩ của ḿnh bấy lâu nay:
- Tao tưởng thằng Triết nó cưới ai, lại là con Mai. Tại mày lỡ làm mai nên mày bênh bạn mày chứ lúc đó tao chắc chắn rơ ràng là nó đang bắt cá...cá...
Dung chợt ngưng v́ thấy Long đang chau mày như cố ư nhắc nhở bà chị của ḿnh. Biết ḿnh nói hơi lố, Dung quay qua nhỏ giọng với Trâm:
- Ồ! Chị "sorry" Trâm nhen!... Chị cũng không muốn nhắc đến chuyện cũ. Chị chỉ sợ như người ta nói, nói... cái ǵ để nhớ xem...
Dung lấy tay vỗ lên trán một cái rồi tiếp :
- À, chị nhớ ra rồi: "T́nh cũ không rủ cũng đến ".
Biết ḿnh lại lỡ lời lần nữa, Dung vội đứng lên cười giả lả:
- Thôi, chị phải chuẩn bị đi đây. Eric sắp sửa đến rồi.
Những lời nói của anh Long và chị Dung cứ ám ảnh Trâm suốt một buổi chiều nay. Nàng tự nhốt ḿnh trong pḥng và đầu óc lúc nào cũng ngập đầy h́nh ảnh của Triết. Những kỷ niệm cũ cứ như một cuốn phim được chiếu lại trong trí nhớ của nàng. Một năm trời quen biết, ba năm cặp kè, tất cả là bốn năm. Đối với những cặp t́nh nhân khác đây là thời gian khá lâu nhưng đối với Trâm và Triết thật sự mà nói từ lúc quen nhau đến lúc chính thức yêu đương chỉ mất một năm rưỡi mà thôi. Bởi lẻ Trâm th́ ở tận Seattle, c̣n Triết th́ cư ngụ ở San José. Hai người chỉ gặp gỡ nhau trong những dịp hè và giáng sinh. Thời gian c̣n lại bao nhiêu đều gởi gấm qua điện thoại. Mối t́nh "long distance" này như chị Dung đă có lần cảnh cáo với Trâm rằng sợ kết cuộc sẽ không đi đến đâu.
Thuở đó Trâm chỉ mới 17 tuổi, nàng bất chấp những lời khuyên của chú thiếm và bạn bè. Trâm lao đầu vào mối t́nh đầu đầy thơ mộng này và nàng đặt hết hy vọng vào Triết. Nhưng rồi hy vọng càng nhiều để trở thành thất vọng bấy nhiêu. Chỉ nghĩ đến đây bất chợt hai giọt nước mắt đă lăn dài trên đôi g̣ má Trâm từ bao giờ mà nàng không hay biết. Trâm với tay lấy hộp giấy trên bàn bên cạnh lâu nước mắt. Bỗng nhiên Trâm thấy nhớ đến bạn bè và thành phố Seattle biết bao. Nếu chú thiếm không ly dị th́ nàng không dọn về đây làm ǵ, mặc dù d́ nàng đă kêu nàng dọn về đây từ nhiều năm về trước, nhất là từ khi Trâm quen Triết. Lại cũng Triết nữa. Nàng lắc đầu một cái thật mạnh để xua đi những quá khứ đau buồn đó. Chợt có tiếng gơ cửa, tiếp theo đó là giọng nói của chị Dung:
- Trâm ơi! "Can I come in?" Chị vào đó nhen.
Chị Dung là như vậy đó. Cứ nói tiếng Anh, tiếng Việt lộn xộn lên. Ở trong nhà này, d́ dượng rất bảo thủ sợ con cháu sẽ quên tiếng Việt nên không cho các anh chị nói tiếng Anh trong nhà, nhất là mấy đứa nhỏ của anh hai và chị ba, ngoài những từ cứ quen miệng phải nói như: OK, restroom, yes, no, size... th́ không sao. Nhưng đối với chị Dung th́ d́ dượng lại lờ đi bắt đầu từ khi Dung yêu cái anh chàng tên Eric ǵ đó có quốc tịch người Nam Dương nhưng gốc gác lại là người Hoa (Indo-China). Hai người đă quen với nhau có tới 7 năm trời và đang định làm đám cưới vào mùa hè năm tới. V́ thế chị Dung đă quen nói tiếng Anh với Eric nên khi về nhà cứ nói nữa này, nữa nọ, và có lần d́ bảo với chị Dung rằng: "Mày nói chuyện cứ y như là thịt ba rọi không bằng. "
Dung không bước vô pḥng của Trâm, chỉ tḥ đầu vào cửa nói :
- Đi xem phim với chị và Eric không?
- Trời! Chị không sợ em làm kỳ đà cản mũi sao?
- Nói bậy! Thay đồ đi, Long nó cũng sắp ra ngoài rồi. Nhà chỉ c̣n ḿnh em, chán lắm đó.
Trâm biết chị Dung sợ nàng buồn nên mới rũ Trâm đi cùng. Nàng cảm động từ chối khéo:
- Làm ǵ chán chứ, hôm nay là thứ Sáu, ở chỗ làm của em hơi bận rộn báo hại em mệt quá trời cho nên em tính đi ngủ sớm đây.
Dung im lặng một chút suy nghĩ. Thôi cứ để nó yên tịnh một ḿnh có lẻ tốt hơn. Biết đâu đi xem phim mà đầu óc nó cứ suy nghĩ đến cái thằng mắc dịch đó càng chán hơn.
- Vậy em đi ngủ sớm đi, "Goodnight".
Nói xong Dung đóng cửa lại, bước ra ngoài pḥng khách ngồi đợi Eric đến. Không đầy năm phút, Trâm lại nghe có tiếng gơ cửa. Nàng tưởng đâu chị Dung nên cất tiếng nói :
- Ǵ nữa đây chị Dung?...
Lần này là Long chứ không phải chị Dung. Long bước tới đứng bên cạnh giường của Trâm. Nh́n nét mặt của Trâm, Long lo ngại nói:
- Em không sao chứ? Anh biết chuyện thằng Triết cưới vợ không làm em ngạc nhiên. Nhưng nó cưới con Mai, mặc dù anh không rành về chuyện giữa em và Triết, nhưng anh đoán được một điều tụi em chia tay cũng v́ Mai phải không?
Trâm cố làm mặt vui nói:
- Tụi em đă chia tay rồi, dù anh Triết có cưới Mai, Cúc, Lan, Hồng hoặc Đào, ổi, mận ǵ đi nữa cũng không có liên quan ǵ đến em.
Long không nhịn cười được và bất giác anh chồm người tới lấy tay xoa đầu Trâm vừa nói:
- Làm ǵ lôi cả ḍng họ hoa và trái cây ra đây vậy? Nhưng thôi em biết nói đùa vậy là anh yên tâm. Anh không quấy rầy em nữa, ngủ ngon nhen. Đừng suy nghĩ nhiều.
Nói xong anh nháy mắt với Trâm một cái rồi bước ra ngoài không quên đóng cửa lại dùm cho Trâm. Trâm nh́nh theo bóng dáng Long và chợt thấy ông anh họ này đáng yêu làm sao. Nàng cảm thấy mệt mỏi thật, và muốn đi ngủ ngay. Trâm với tay tắt đèn, kéo tắm chăn lên tới tận cổ và nàng bắt đầu thiếp đi lúc nào không hay.

o0o

Long đứng ở ngoài cửa Trâm năy giờ, chàng chờ cho tới khi nào trong pḥng Trâm không c̣n tiếng động nữa và Trâm hoàn toàn đă ngủ hẳn chàng mới rón rén khóa cửa nhà và bước ra ngoài sân. Chui vào xe và rồ máy xong, Long ngồi đó suy nghĩ. Lát nữa đây có nên cho thằng Triết biết là Trâm đă dọn về đây ở hẳn luôn không? Long không đồng ư những lời chị Dung nói v́ Long biết rất rơ là lúc đó thắng Triết rất khổ sở khi đọc xong lá thư của Trâm. Long đă từng thấy nó uống say nhiều lần và miệng cứ lải nhải tên người yêu hoài. Hơn nữa nó cứ hay hỏi Long về Trâm. Những điều đó cho thấy Triết yêu Trâm thật sự chứ nào có phải qua đường như chị Dung đă nói khi hai tụi nó mới bắt đầu cặp kè. Long thấy cuộc đời trớ trêu làm sao, khi hai Trâm và Triết yêu nhau phải ở hai phương trời cách biệt nhưng lúc đó tuy xa mà gần, c̣n bây giờ th́ cách nhau có 15 phút lái xe mà như xa ngàn dậm.
Suy nghĩ một hồi Long quyết định không nói cho Triết biết, dù ǵ để xong đám cưới rồi có biết cũng không sao. Bất đắc dĩ Long lẩm bẩm một ḿnh, "Chuyến này ta sẽ không cho thằng bạn nào của ta cua con Trâm, mắc công rồi t́nh bạn không khéo cũng mất luôn." Long chợt nh́n đồng hồ mới biết ḿnh đă trễ hen, chắc chắn thằng Phong và thằng Hiếu đang đợi ở quán cafe "Dư Âm" của anh Hai. Long đột nhiên nghĩ đến tối nay sẽ về sớm hơn mọi bữa, nhà không mấy khi cả hai ông bà già đă về VN, chuyến này tha hồ rủ tụi nó về nhậu hoặc gầy ṣng bài cho đă. Long chợt thấy vui hẳn lên khi nghĩ ra ư kiến đó và Long cho xe dọt thật mau.

Chương 2

Phong giật ḿnh thức giấc cũng vào lúc ánh nắng ban mai đă rọi sáng khắp cả pḥng. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, phảng chiếu từng vệt trên tường. Phong liếc nh́n đồng hồ trên tay, mới 9 giờ sáng, vẫn c̣n sớm chán. Chàng nghe tiếng ngáy đều đặn của thằng Hiếu và thằng Long đang nằm bên cạnh. Lúc này Phong mới nhận ra đây không phải là pḥng ngủ của ḿnh. Tối hôm qua sau khi uống vài chai bia ở quán "Dư Âm" về, thằng Long rủ cả ba cùng về nhà nó gặp lúc Eric và Dung đang tṛ chuyện ở trong pḥng khách. Thế là cả đám rủ nhau đánh bài "xập xám". Tức nhiên là Dung không chơi, cô nàng chỉ ngồi bên cạnh Eric, thỉnh thoảng bị cả đám sai đi vào bếp lấy thêm bia ra. Bốn thằng măi mê đánh cho đến khi 4 giờ sáng th́ Eric xin cáo lui về.
Quen biết Long hơn một năm, Phong tới lui nhà Long nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên chàng ngủ ở nhà Long. Thật ra Phong không quen đến nhà người ta ngủ, nhưng Long cứ khăng khăng không cho Hiếu và chàng về v́ đứa nào cũng đă thấm men rượu sợ lái xe trong đêm khuya không được an toàn lắm. Phong th́ lại không lái xe riêng, chàng đi chung xe với Hiếu, mà thằng này th́ chuyên môn ngủ nhà bạn, nó thường đóng đô ở nhà chàng sau những lần cuối tuần đi chơi khuya về. Eric th́ không thuận đường cho nên bất đắc dĩ Phong đành ngủ lại nơi này.
Phong tính ngủ thêm nhưng chàng nghe có tiếng nhạc ṿng từ pḥng khách, thỉnh thoảng lại có tiếng động từ trong nhà bếp vang ra, y như là có người đang dọn dẹp. V́ pḥng của Long nằm sát cạnh pḥng khách và nhà bếp, nên Phong nghe khá rơ ràng. Không phải Phong có tính khó ngủ nhưng v́ tiếng nhạc buồn quá, lời lẽ thê lương làm sao. Sau cùng Phong nhận ra được đây là giọng hát của Phi Nhung. Ở nhà bà chị dâu của Phong cũng thường nghe CD của Phi Nhung. Phong thắc mắc thứ Bảy ai mà dậy sớm như thế? Không lẽ là Dung? Cô nàng đi ngủ cùng lúc với mọi người sao có sức dậy sớm như thế? Hơn nữa say mê tiếng hát Phi Nhung h́nh như không phải là sở thích của nàng, v́ theo Phong biết cả Long, Dung và Lợi đều thích nghe những bài hát trẻ trung của Shayla, Lâm Thúy Vân hoặc Lâm Nhật Tiến.
Gia đ́nh Long có tất cả 5 anh em. Anh hai và chị ba của Long, tức là Luân và Linh đă có gia đ́nh và đă dọn ra riêng từ lâu. Anh hai của Long c̣n mở một quán cà phê tên là "Dư Âm". Thằng em út của Long tên là Lợi c̣n đang ở kư túc xá trong trường đại học "San José State", thỉnh thoảng Lợi mới về nhà một lần. Ông bà già của Long đă về VN chơi từ tuần trước. Nhà chỉ c̣n lại Dung và Long, như vậy người thứ ba đang ở ngoài kia chắc không ai khác hơn là cô em gái bạn d́ của Long mà chàng đă có lần nghe nó nhắc qua là cô này mới dọn về đây gần một tháng rồi th́ phải, nhưng chàng lại không nhớ tên là ǵ.
Biết có ngủ cũng không được, Phong chợt thấy khát nước quá, có lẽ đêm qua uống hơi nhiều bia nên Phong cảm thấy nóng ở cổ họng. Chàng ngồi đây bước vào restroom rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó chàng đi về phía nhà bếp định là sẽ rót một ly nước lạnh uống, nhưng Phong chợt đứng lại v́ trước mặt chàng là dáng dấp sau lưng của một người con gái trong bộ đồ màu xanh nhạt, hai ống quần được xắn lên tới tận đấu gối, tóc th́ kẹp lên cao. Cô nàng xoay mặt vào trong bồn rửa chén, h́nh như nàng đang rửa rau, v́ khoảng cách không xa nên Phong nghe rất rơ nàng đang cất tiếng hát theo: "Qua một lần yêu đương trắc trở ta chợt hiểu rằng đường vào t́nh yêu lắm đam mê, lắm nỗi nhọc nhằn, ta yêu người bằng con tim tha thiết rời ṿng tay..." Bỗng nàng quay lại trên tay c̣n đang bưng rỗ rau vừa được rửa sạch xong. Phong chợt cảm thấy lúng túng và không biết phản ứng ra sao v́ chàng có cảm giác như ḿnh vừa bị bắt quả tang đang nh́n trộm và nghe lén người ta hát. Người con gái trước mặt chàng cũng giật ḿnh và ngạc nhiên không kém.
Phong chợt ấp úng nói:
- Xin lỗi... tôi không cố t́nh làm cô sợ... tôi định vào đây rót nước uống thôi.
Trâm vội trả lời:
- Anh cứ tự nhiên.
Phong đến tủ lạnh rót một ly nước đầy rồi trở ra pḥng khách ngồi xuống sofa. Chàng chợt nhớ lại đêm hôm qua chỗ này toàn là đồ ăn đồ uống bày la liệt thế mà sáng nay đă được dọn dẹp sạch sẽ, điều này chứng tỏ chắc cô này thức dậy rất sớm. Phong tính mở tivi xem nhưng sợ làm trở ngại cô em gái của Long đang nghe nhạc. Phong đang phân vân không biết có nên vào pḥng đánh thức tụi nó dậy đi ra quán uống cafe chăng th́ người con gái đó đă xuất hiện trước mặt chàng với một tách cafe trên tay. Nàng lặng lẽ đặt tách cafe xuống bàn và nói:
- Anh uống cafe nhen.
Anh muốn nói ngay cả tiếng cảm ơn cũng không mở lời được. Trong khi Phong c̣n chưa hết lúng túng th́ Trâm lại lên tiếng tiếp:
- Chắc anh là Phong phải không?
Phong ngạc nhiên hỏi lại:
- Ồ sao Trâm biết vậy?
- Có ǵ đâu, em nghe anh Long nói dạo này thường đi chơi với anh và Hiếu. Anh Hiếu em đă biết mặt từ lâu nhưng anh th́ hôm nay em mới biết. Thôi anh ngồi chơi nhen.
Trâm vội vă trở về pḥng lấy đồ đi vào pḥng tắm. Vào trong rồi Trâm nh́n vào kiếng thấy đầu tóc đầy bụi bặm, mặt mài nhệt nhạt mồ hôi và hai ống quần cũng chưa được vén xuống. Bất giác Trâm lẩm bẩm một ḿnh: "Ta bây giờ chẳng khác nào mấy bà điên. Đương không để một người lạ mắt trông thấy thế này th́ thật là quê quá."
Trâm đi rồi, chỉ c̣n lại ḿnh Phong lặng lẽ ngồi đó ra chiều suy nghĩ. Người con gái này có đôi mắt đen, tuy không to nhưng đặt biệt có nét buồn làm sao. Chàng cảm thấy khuôn mặt này hơi quen, có lẽ là ḿnh đă gặp Trâm ở đâu th́ phải. Phong nâng tách cafe lên hớp một hớp, mùi cafe thơm phức làm Phong cảm thấy thật sự tỉnh táo. Cứ như thế Phong vừa uống vừa cố suy nghĩ xem ḿnh đă gặp nàng nơi nào cho đến lúc Long, Hiếu và Dung đă dậy hết.
Thằng Hiếu vừa thấy Phong đă lên tiếng trước:
- Mày dậy chi sớm vậy? Trời! C̣n có cafe uống nữa, sướng quá ta.
Dung đứng trong nhà bếp miệng ríu rít:
- Ồ! Con Trâm nó nấu bún riêu nè. Quư vị có ăn không?
Long lên tiếng:
- Ừ, chị Dung cho tụi này ba tô đi. Hôm qua uống nhiều quá báo hại cái bụng bây giờ nó đánh trống liên hồi.
Thế là cả bốn người cùng ngồi xuống vừa ăn vừa tṛ chuyện một cách vui vẻ. Trâm xuất hiện nh́n thấy mọi người ăn ngon lành, nàng cảm thấy vui trong ḷng. Nàng cất tiếng hỏi mọi người:
- Sao hả, em nấu có "ok" không?
Phong ngẩng mặt lên để nh́n thấy Trâm bây giờ hoàn toàn khác với lúc năy. Mái tóc dài ngang vai, nàng mặc một chiếc quần tây màu xám và áo th́ màu huyết dụ. Tất cả được bó sát vào thân nàng. Trông Trâm bây giờ thật trẻ trung làm sao, Phong đoán ít nhất là Trâm nhỏ hơn chàng khoảng 3, 4 tuổi.
Hiếu dành trả lời trước:
- Dĩ nhiên là ngon rồi. Ủa em tính ra ngoài hở? Mà em không ăn sao?
Long trả lời dùm Trâm:
- Cầu đến trưa nó mới ăn, nó mà uống cafe rồi là ít nhất 2 tiếng nữa nó mới chịu ăn.
Hiếu ngạc nhiên nói:
- Đây là cách Trâm dùng để "diet" đó hả? Để bữa nào anh bảo con Jenny nó bắt chước em mới được.
Trâm cảm thấy mắc cười v́ câu nói của Hiếu:
- Anh Hiếu chỉ giỏi pha tṛ.
Trâm quay qua nói với Dung:
- Em đi "shopping" với Kim có lẽ xế trưa em mới về.
Nghe nhắc đến Kim là Long nhảy nhỏm lên:
- Em đi với Kim sao không rủ anh đi chung?
- Cuối tuần nào anh cũng trồng cây si ở quán anh Hai chưa đủ sao c̣n tiếc rẻ ǵ nữa.
Long cảm thấy lúng túng trước câu nói của Trâm:
- Ồ, anh chỉ hỏi chơi thôi mà, chưa ǵ đă bắt bẻ người...
Long chưa nói hết câu th́ có tiếng c̣i xe ở ngoài. Trâm chào mọi người và chạy nhanh ra ngoài. Nh́n theo dáng Trâm, bất giác Hiếu buột miệng nói đùa:
- Con Trâm bây giờ trông khác xưa nhiều quá. Biết vậy ngày trước tao sẽ chạy đua với thằng Triết. Nhưng không sao, bây giờ cũng chưa muộn.
Dung không chịu được, gơ lên đầu Hiếu một cái:
- Rồi con Jenny của mày để cho ai? Tụi bây chỉ giỏi bắt cá hai tay.
Hiếu vội ôm đầu nhăn nhó:
- Giỡn chơi không được sao chị Hai? Làm ǵ kí lên đầu tôi đau quá vậy? Tôi th́ không được thôi, nhưng thằng Phong chắc được chứ? Nó đang cô đơn đó mà.
Long chợt ngưng ăn nh́n Hiếu nói:
- Trời, thằng Phong th́ càng không được. Mấy bà tám khiêu vũ của nó chắc không để cho em tao yên đâu.
Phong không nhịn được cười:
- Mày làm như tao đào hoa lắm vậy.
Long quay qua Phong:
- Nếu không đào hoa không lẽ là đào hố sao?
Thế là cả bọn cùng cười ồ lên, không khí thật vui vẻ. Nhưng Long chợt lấy vẻ nghiêm chỉnh ngay, Long nghĩ tốt nhất là nên cảnh cáo trước cho chắc ăn:
- Thật ra một lần lỡ làm mai Trâm cho thằng Triết, tao tởn tới già. Tụi bây thấy đó, ngày xưa tao với thằng Triết rất là thân nhưng từ ngày tụi nó chia tay xong là tụi tao không c̣n thân như ngày xưa nữa. Tốt nhất là tao không muốn thằng bạn nào của tao quen con Trâm hết.
Phong cảm thấy ngạc nhiên về những lời nói của Long. Có thật vậy sao? Đây là lư do mà Triết và Long không c̣n thân như ngày xưa nữa? Phong th́ không biết điều này v́ Phong quen Long không lâu lắm. Nếu không phải làm chung cùng một chỗ với Hiếu th́ Phong cũng không có cơ hội quen Long. Th́ ra Trâm đă có một mối t́nh ở nơi này? Từ khi nào vậy và v́ sao lại tan ră? C̣n nữa Triết th́ sắp cưới vợ. Tự nhiên Phong cảm thấy hiếu kỳ làm sao, chàng muốn t́m hiểu về người con gái này cũng như về mối t́nh đó. Phong chợt nghĩ ra, "Ḿnh quen với Hảo, em của Triết, muốn biết cũng không có ǵ là khó." Nghĩ vậy Phong thấy bao nhiêu thắc mắc sắp được giải bày. Phong chợt cảm thấy vui với ư nghĩ đó.

Chương 3

Trâm bước vào xe ngồi bên cạnh Kim. Thắt dây an toàn xong, Trâm mới khẽ liếc nh́n Kim. Cô nàng mặc một chiếc váy ngắn màu đen, áo màu trắng điểm đầy hoa đỏ, khuôn mặt được trang điểm nhẹ. Trông Kim đẹp và hấp dẫn nữa. Nh́n Kim không ai đoán được là nàng đă có một đứa con gái. Thật đúng là như người ta nói: "Gái một con trông ṃn con mắt". Câu này rất là xứng với Kim, chứ đem đi áp dụng với một số người có một con mà Trâm biết qua th́ trông đui con mắt th́ có. Có lẽ được làm mẹ rồi người ta bận bịu trăm thứ nên không c̣n thiết tha trang điểm hay giữ ǵn sắc đẹp như thời con gái nữa. Kim thấy Trâm cứ im lặng nh́n ḿnh hoài bèn thắc mắc:
- Làm ǵ mày nh́n tao dữ vậy Trâm?
Trâm lắc đầy trả lời:
- Chỉ mới có 2 năm mà tao thấy mày thay đổi hơi nhiều. Trông mày càng đẹp hơn xưa hèn ǵ mà anh Long ảnh mê mày đến độ bửa nào mày đi làm tiếp viên ở quán anh Luân là ảnh có mặt ở đó liền. Nhưng mà đi "shopping" thôi có cần ăn mặc đẹp như vậy không chứ Kim?
- Tại tao không muốn lát nữa phải về nhà thay đồ cho mắc công. Hôm nay lại phải đi làm tiếp nên mặc như vầy cho nó tiện luôn. Mày khen tao như vậy mục đích là muốn tao đăi ăn trưa phải không?
Nói xong Kim cho nổ máy xe Trâm đợi cho xe ra tới "freeway" mới phụ họa thêm:
- Hồi năy anh Long có đ̣i đi theo tụi ḿnh đó.
- Cho ổng đi theo th́ làm sao mua quà sinh nhật cho ổng được. Mày định mua ǵ cho ông anh yêu quư của mày vậy?
Trâm suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Chẳng biết nữa. Đến đó thấy cái ǵ hợp mắt th́ mua cho ảnh cũng được.
Mười lăm phút sau hai người đă có mặt ở "shopping mall". Hôm nay là thứ bảy lại thêm thời tiết khá đẹp nên mới có 11 giờ sáng mà đă đông đảo người qua lại. Chọn lựa măi một hồi rốt cuộc Kim mua cho Long một chiếc áo thung loại mắc tiền, c̣n Trâm th́ mua một cái bóp màu đen. Hai người rất ưng ư tiến đến quầy tính tiền. Thấy người ta xếp hàng hơi đông, Kim cằn nhằn:
- Trời ơi sao đông thế này? Tao mơi chân quá rồi và đói bụng nữa. Lát nữa tính tiền xong kiếm chỗ nào đi ăn nhen Trâm.
Trâm mừng rỡ trả lời:
- Hồi sáng tới giờ tao chỉ có một ly cafe sữa nóng thôi nên bây giờ thấy đói quá chừng. Nếu đi dạo một hồi nữa dám tao xỉu lắm đó Kim.
Nói đến đây Trâm chợt nh́n về phía trước. Có một đôi nam nữ đứng ở quầy tính tiền. Dù chỉ nh́n thoáng qua sau lưng cũng đủ làm tim Trâm đập mạnh . Kim cũng ngơ ngác đưa mắt nh́n theo Trâm. Th́nh ĺnh đôi nam nữ đó xoay mặt lại. Người thanh niên đó cất bóp vào trong túi quần, sau đó một tay cầm 2 túi đồ c̣n nắm lấy tay người con gái bên cạnh. Họ âu yếm dắt tay nhau đi, nhưng chỉ vài bước người thanh niên đó đứng khựng lại. Hai mắt chàng mở thật to nh́n chằm chằm về phía Trâm và Kim, hầu như không tin ở mắt ḿnh. Chàng buông tay người con gái ra và bước thật nhanh đến 2 người con gái đang đứng ở gần cuối hàng.
Cả Trâm và Kim đă nh́n ra được Triết và Mai. Trong một giây phút ngỡ ngàng Trâm không biết làm sao hơn là đứng chết trân ra nơi đó. Dù Trâm đă có chuẩn bị trước là thế nào nàng cũng phải đối mặt với Triết, chỉ là không ngờ lại sớm như thế này. Trâm cũng đoán được là Triết đă nhận ra Trâm. Thôi th́ cái ǵ đến rồi cũng sẽ đến.
Triết bây giờ đă đến bên cạnh Trâm. Chàng thật không ngờ người yêu năm nào đă biệt tăm, biệt tích 2 năm qua nay bỗng nhiên lại xuất hiện trước mắt chàng. Dù dáng dấp của nàng đă thay đổi rất nhiều nhưng làm sao Triết quên được. Sau cùng Triết cũng mở lời:
- Trâm! Phải em đây không? Em về đây chơi hồi nào vậy?
Trâm c̣n đang lúng túng th́ Mai đă tiến đến bên cạnh Triết. Thấy Trâm, Mai vồn vă hỏi:
- Ồ! Hi Trâm! Về đây hồi nào vậy? Sao không gọi cho tụi này?
Kim trả lời dùm cho Trâm nhưng trong ḷng thoáng bực ḿnh v́ Mai nói chuyện làm như không biết ǵ hết:
- Nó về đây cũng gần một tháng rồi.
Trâm chưa kịp lên tiếng th́ Mai đă tiếp:
- Tụi này đám cưới vào tháng 6, nếu Trâm c̣n ở đây chơi tới ngày đó th́ để bữa nào tụi này hẹn Trâm ra đưa thiệp sau.
Năy giờ Trâm chú ư đến lời nói của Triết và Mai, họ cứ nhắc đến chữ "chơi". Như vậy là tối qua anh Long chưa có tiết lộ ǵ hết. Thôi th́ cứ để họ nghĩ sao th́ nghĩ. Trâm biết không thể làm thinh măi được nên sau cùng cũng lên tiếng trả lời:
- Vâng, để xem sau.
Triết h́nh như c̣n muốn nói nữa nhưng nh́n nét mặt khó chịu của người xếp hàng phía sau Trâm, biết là nếu có tṛ chuyện tiếp nơi này cũng không được tiện lắm. Triết tự nhủ trong bụng là sẽ kiếm cơ hội hẹn Trâm ra nói chuyện riêng. Có nhiều thắc mắc cần phải làm cho sáng tỏ, nghĩ vậy nên Triết vọi từ giă:
Nh́n hai người sánh bước bên nhau, bất giác Kim thở dài nói:
- Công nhận hai đứa nó xứng đôi ghê hả Trâm?
Trâm hững hờ hỏi lại:
- Không xứng th́ lấy nhau làm ǵ?
- Mày đừng hiểu lầm. Ư tao muốn nói là loại người nhu nhược, không có lập trường như thằng Triết th́ chẳng hợp với mày chút nào. Trong khí đó mày vừa ngang, thẳng thắn, vừa bướng, nói là làm liền, lại vừa nóng tính...
Trâm cắt ngang:
- Thôi im đi! Không biết mày đang tâng bốc hay đang chà đạp tao nữa. Đến phiên ḿnh rồi ḱa. Mày trả trước đi rồi đến tao.
Kim vừa cười vừa thọc tay vào ví lấy tiền. Sau khi tính tiền xong, cả hai quyết định đến quán "Nha Trang".
Trong suốt đoạn đường, Trâm cứ suy nghĩ đến những lời nhận xét của Kim về ḿnh. Có thật ta như vậyCó thật ta như vậy sao? Phải rồi, ngày xưa ta như một con ngựa hoang, cứ hay nổi chứng bất tử, tánh hăy c̣n con nít quá, hở một chút là giận dỗi liền, chắc là ta đă làm cho Triết khổ sở nhiều. Đàn ông, con trai mà, ai lại không thích con gái thùy mị, dịu dàng, biết lấy ḷng người ta như là Mai. C̣n ta, chỉ một bà già 50 mấy tuổi mà ta không lấy ḷng được, quả là vô dụng. Nghĩ lại th́ ta nên trách ta chứ c̣n biết trách ai nữa. Vậy quyết định rút lui của ta ngày xưa là để trả Triết về với gia đ́nh làm lại một người con ngoan, hiếu thảo như ngày nào có đúng không? Chắc chắn là Triết đă t́m được hạnh phúc bên cạnh Mai. C̣n ta chỉ thất bại có một lần mà như thay đổi tất cả.
Trâm c̣n đang suy nghĩ vu vơ th́ chợt thấy Kim vừa lái xe mà cứ thỉnh thoảng đưa mắt nh́n lén ḿnh. Con nhỏ này nhất định là muốn nói ǵ đây. Chắc là không muốn quấy rầy Trâm nên cứ đưa mắt ḍ xét hoài. Từ ngày dọn về đây tơí giờ cũng may là có Kim làm bạn nên cũng đỡ buồn, nếu không là Trâm thấy nhớ đến đám bạn bè bên Seattle quá. Mặc dù Kim bằng tuổi Trâm nhưng nàng cảm thấy Kim trưởng thành hơn ḿnh nhiều, chắc tại Kim đă một lần dang dở, lại có con nên kinh nghiệm ở đời già dặn hơn ḿnh. Thấy cử chỉ của Kim nh́n lén ḿnh làm Trâm không nhịn cười được:
- Chị hai! Muốn nói muốn hỏi ǵ th́ lên tiếng đi chứ làm ǵ vài phút là quay qua nh́n tôi hoài vậy?
Kim cũng cười: 
- H́ h́... Tao tính hỏi mày là nếu Triết mời mày đi đám cưới th́ mày có đi không?
- Để xem sao đă.
Kim cằn nhằn:
- Cái ǵ mà để xem sao? Đi đi Trâm! Anh Long của mày kêu tao đi chung đó. H́nh như hồi tối hôm qua Triết cũng có mời Hiếu và Phong nữa đó.
- Vậy th́ tao không đi đâu. Mấy người có đôi có cặp, tao đi theo chỉ tổ làm kỳ đà cản mũi thôi.
- Đâu phải vậy. Hồi hôm nghe mấy người nói chuyện th́ Hiếu dĩ nhiên sẽ dắt Jenny đi chung, c̣n Phong h́nh như chỉ đi có một ḿnh. Vậy nếu mày không đi. Vậy mày đi đâu chỉ có một ḿnh mày lẻ loi c̣n có Phong nữa mà. Hơn nửa nếu mày không đi, người ta tưởng mày c̣n ǵ với thằng Triết đó.
Trâm chợt thắc mắc v́ sao Triết cũng mời Phong. Triết quen Phong trong trường hợp nào? Nghe anh Long nói lâu rồi đâu có đi chơi chung với Triết. Nghe Kim nhắc đến Phong, bất giác Trâm h́nh dung đến gă con trai lần đầu tiên gặp hồi sáng. Một người thanh niên cao ráo, nước da ngâm đen, có nụ cười thân thiện. Nếu đem đi so với Triết th́ thật là một trời một vực. Triết có vóc dáng như một thư sinh c̣n Phong v́ nét mặt trầm lặng nên giống như một người đàn ông đă trưởng thành. Nghĩ đến thắc mắc ban năy nên Trâm quay qua hỏi Kim:
- Ủa mà Triết cũng quen Phong nữa hả? Hồi đó tao không nghe Triết nhắc qua. Chắc mới quen trong hai năm nay hả Kim?
- Tao cũng không biết rơ lắm. Có điều tao biết là Phong là bạn của Hảo, tao thường thấy hai người nhảy đầm ở quán anh Luân. Có thể là Triết v́ nể mặt em gái ḿnh mà mời Phong. Nhưng mà nói tới nói lui nếu Triết mời th́ mày đi với tao cho vui nhen Trâm.
Trâm không trả lời v́ thấy quán "Nha Trang" đă xuất hiện trước mặt. Hai người bước vào trong gọi 2 tô hủ tiếu và hai ly nước dừa tươi. V́ đói quá nên cả hai cùng im lặng ăn đến hết. Xong rồi hai người thong thả vừa uống nước vừa tṛ chuyện với nhau. Đột nhiên Trâm nghiêm chỉnh hỏi Kim:
- Kim nè, bây giờ hỏi thật mày nhen, mày định cho anh Long của tao trồng cây si đến bao giờ? Không lẽ mày thấy ảnh chưa đủ trưởng thành hay sao?
Kim cũng nghiêm chỉnh không kém. Đương không bị hỏi bất ngờ như vậy làm nét mặt đang vui bỗng thoáng chút trở thành buồn bả. Kim trầm giọng:
- Chính v́ thấy ảnh có thành ư quá làm tao thấy ngại quá Trâm.
Trâm cố gắng thuyết phục Kim để ḍ xét tâm t́nh của nó:
- Ḿnh là bạn già lâu năm với nhau. Những chuyện vui buồn giữa hai đứa ḿnh cần ǵ phải giấu diếm nữa. Mày thấy ngại cái ǵ?
Kim thở dài nói:
- Mày thấy đó. Long th́ đă học xong đại học, có việc làm ổn định, con người vui vẻ thành thật, lại rất tốt bụng. Một người con trai có nhiều ưu điểm và điều kiện tốt như vậy th́ phải có một người bạn gái thật xứng đáng với ảnh. C̣n tao...
Kim lại thở dài một lần nữa, nàng nói mà mắt đang ứa lệ:
- Trong khi tao th́ học hành chẳng tới đâu, nghề nghiệp không ra ǵ, chỉ là một đứa chạy bàn sống nhờ vào tiền típ của người. Đáng lẽ những cái đó cũng không chấp nhất làm ǵ. Điều mà tao cảm thấy ái ngại là tao đă có con. Đó chưa kể thiên hạ chê cười: "Chưa có chồng mà đă có con". V́ thế mặc dù tao thấy Long đă nhiều lần tỏ ư với tao, nhưng tao cảm thấy ḿnh không xứng với Long lắm. Tao không biết phải từ chối bằng cách nào đây?
Trâm cố trấn an Kim:
- Theo tao thấy những cái những cái đó không cần thiết lắm. Cái quan trong là ảnh có thương mày hay không. Nhưng ư tao muốn biết là mày đối với anh tao thế nào?
Kim thẹn thùng đáp:
- Nếu tao không có ǵ với Long th́ đâu cảm thấy rắc rối và phân vân như thế này.
"Hú hồn!", Trâm tự hét trong ḷng, cảm thấy như trút được gánh nặng đă lâu. Từ ngày đầu tiên dọn về đây, anh Long đă kéo Trâm vào pḥng nói chuyện riêng. Anh đă giao cho ta một sứ mệnh là phải ḍ xét cho được ḷng dạ của Kim đối với anh thế nào? Dù kết quả ra sao củng phải cho anh biết sớm. Nay biết cả hai đều yêu thích đối phương th́ các trở ngại kia nào có đáng ǵ. Chỉ cần yêu nhau th́ mọi chuyện sẽ giải quyết được thôi.
Trâm vội phân tích với Kim:
- Gái một con th́ có sao đâu. Ở bên này mà mày làm như đang sống ở Việt Nam không bằng. Thời buổi này có khác chứ. Nhất là chúng ḿnh đang sống ở một nước có tiếng gọi là văn minh và tự do luyến ái không nơi đâu bằng. Mày chớ khéo lo xa, một lần dang dở không có nghĩa là mầy không được phép bước thêm bước nữa. C̣n anh Long th́ ảnh rất thích con nít. Nếu mày đă từng thấy ảnh yêu thích mấy đứa con của anh Hai và chị Ba th́ mày th́ mày cũng đă hiểu, không cần tao phải nói nhiều.
Trâm c̣n chưa nói hết th́ Kim đă vội cắt ngang:
- Chuyện không đơn giản như mày nghĩ đâu Trâm. C̣n gia đ́nh anh Long sẽ nghĩ sao về tao. Nhất là d́ dượng của mày đó. Cho dù là Long bất chấp tất cả nhưng c̣n những người chung quanh ta th́ sao?
Trầm hơi khựng lại một chút, nhưng nàng vẫn giữ vững lập trường ban năy:
- Tao đă nói rồi, chuyên hạnh phúc chung thân của hai người mới đáng quan trọng, chứ không quan hệ đến một ai cả. Ai nghĩ sao mặc họ, ḿnh nên sống cho ḿnh th́ hơn, những ư kiến hay phê b́nh của người chung quanh không cho ta được cái ǵ. Hơn nữa d́ dượng tao cũng không đến nỗi như mày nghĩ đâu. Tuy hơi có bảo thủ nhưng d́ dượng tao rất thương con cái và tin tưởng ở sự chọn lựa của con ḿnh.
Kim lắc đầu nói:
- Theo tao th́ khác, ḿnh không thể nào chối bỏ tất cả những người chung quanh. Ḿnh vẫn phải đối đầu với những phiền phức mà người ta mang lại cho ḿnh. Tao thiệt t́nh không muốn đi lại con đường ngày xưa của mày. Nói xin lỗi chứ lỡ d́ mày mà như mẹ thằng Triết rồi tao phải làm sao đây. Mày nói th́ dễ nhưng mày làm có được không? Ngày xưa mày đă từng bất chấp tất cả, rốt cuộc mày được cái ǵ?
Kim c̣n đang thao thao bất tuyệt, bỗng nàng giật ḿnh v́ thấy những giọt nước mắt đă rơi trên má Trâm tự bao giờ. Kim thấy hối hận quá, sao lại nhắc đến quá khứ của nó làm ǵ trong lúc này. Nhất là quá khứ không vui chút nào, c̣n quá khứ của ta th́ càng tệ hơn.
Kim hoảng hốt gọi người tiếp viên đến tính tiền rồi nắm tay Trâm bước ra ngoài. Kim không dám nói ǵ thêm nữa, kinh nghiêm của Kim cho biết khi một người nào đang khóc, tốt nhất là ta nên im lặng đừng nói ǵ hơn, dù chỉ là lời an ủi nhưng cũng làm người ta khóc nhiều hơn nữa.
Khi bước vào xe rồi, Trâm mới hoàn hồn lại. Nàng với lấy hộp giấy trong xe, lau nước mắt rồi quay qua Kim bảo:
- Không ngờ chưa khuyên được mày th́ đă đuối lư.
- Thôi mày đừng buồn nữa. Tao thấy hai đứa ḿnh thiệt khổ quá. Mày đừng chỉ biết lo cho tao, sao mày không dẹp bỏ hết chuyện xưa để làm lại từ đầu. Mà mày có ǵ đâu mà cần phải làm lại như tao, yêu một lần thất bại th́ kiếm người khác như không lẽ sống độc thân như vậy măi.
Trâm rất muốn đính chính với Kim là nàng khóc không phải v́ c̣n yêu hay luyến tiếc Triết, nhưng nghĩ rồi thôi nàng không muốn nhắc đến dĩ văng nữa. Kim chợt quay qua hỏi Trâm:
- Mấy giờ rồi Trâm?
- Gần hai giờ rồi, mày có hẹn với ai hả?
Kim hoảng hốt la lên:
- Hẹn ǵ chứ? Tới giờ làm rồi! Hôm nay tao phải đi làm sớm cho con nhỏ Sandy mắc bận nên đến trễ, bởi vậy hồi năy tao mới nói với mày ăn mặc như vậy cho nói tiện đó.
Dứt lời Kim cho nổ máy xe, đưa Trâm đến nhà xong là lái một mạch đến quán "Dư Âm" liền.

Chương 4

Cả ngày hôm nay lu bù làm Triết mệt đừ ra, v́ phải chở mẹ và Mai đi đến nhà này nhà nọ đưa thiệp cưới. Cứ mỗi lần đến một nhà là mất hết một tiếng đồng hồ. Lâu ngày gặp lại mấy người bạn cũ nên mẹ Triết có cơ hội ngồi nói cái này cái nọ, hết khoe thằng con trai giỏi đến khoe con dâu đẹp và ngoan làm Triết thấy ái ngại quá. Ai lại đi khoe như vậy làm ǵ, rất tiếc đây toàn là những người bạn lớn tuổi của mẹ nên phải đích thân mẹ đi mời cho phải đạo. Về đến nhà là đă 11 giờ đêm. Sau khi tắm rửa xong, Triết phóng lên giường cố dỗ giấc ngủ v́ sáng sớm c̣n phải chở Mai đi mời một số người bạn cũ.
Nghĩ đến mà Triết thấy nhức cả óc, bây giờ chàng mới biết chuyên phiền phức nhất là đi đưa thiệp cưới cho người ta. Trước khi đi c̣n phải phone cho người này người nọ xem họ có nhà hay không. Rồi sau đó mới lái xe đến, có khi đă hẹn trước vậy mà lúc đến nơi lại không có người ta ở nhà. Triết không biết c̣n phải mời bao nhiêu người nữa, v́ tất cả thiệp cưới đều do Mai giữ cả. Chàng chỉ nhớ là khi biên thiệp mất hết mấy tiếng đồng hồ. May mà chàng đă luột bỏ một số người bạn không thân mấy mà đếm tới đếm lui cũng khoảng 30 bàn. Đa số là bạn bè của gia đ́nh nhiều, cũng không trách được, Mai là người con thứ 5 trong nhà. Hơn nữa cả hai nhà đều có cơ xưởng làm ăn quen biết cũng khá nhiều bạn bè. Bên nhà Triết th́ v́ Triết là con trai một, lần đầu tiên cha mẹ cưới dâu nên hai ông bà cố t́nh làm cho lớn để nở mặt nở mày với thiên hạ.
Thật ra Triết nôn nóng về nhà v́ có lư do riêng. Kể từ khi gặp lại Trâm đến nay đă được một tuần, ngày thường đi làm về là phải cùng Mai lo các việc lặt vặt nên Triết chưa có thời gian gọi cho Trâm. Hơn nữa Triết muốn đợi cuối tuần hẹn Trâm ra ngoài cho nó tiện. Chàng phân vân măi không biết nữa sẽ nói ǵ với Trâm đây. Hai năm rồi không gặp gỡ, không tṛ chuyện, trong đầu Triết có bao nhiêu là thắc mắc mà không biết phải bắt đầu hỏi Trâm như thế nào.
Triết cḥm người tới hộc tủ kế bên cạnh giường, chàng kéo ngăn chót nhất ra, móc lấy một số thư từ và các thiệp cũ để trên giường. Triết lục ra được hai phong thư, một của Trâm đă nhờ Long đưa lại cho chàng sau khi đă rời khỏi thành phố San José mà không một lời từ giả hay giải thích ǵ hết, c̣n một lá thư của Mai gởi cho chàng kèm chung một gói quà trong dịp sinh nhật thứ 25 của chàng.
Dù đă đọc không biết bao nhiêu lần vậy mà bây giờ cầm lá thư trong tạy Triết vẫn không làm sao nghĩ ra được ư Trâm muốn nói ǵ. Triết chậm răi đọc:
"Triết,
Khi anh đọc xong lá thư này th́ em không c̣n ở đây nữa. Em không biết bao giờ ḿnh sẽ trở lại đây. Mà cho dù một ngày nào đó Trâm có trở về nơi này th́ lúc đó Trâm không c̣n là Trâm ngày xưa nữa. Trong suốt khoảng bốn năm nay, những ngày tháng quen biết anh, Trâm mới biết thế nào là vui là buồn. Những cảm giác âu lo, mong đợi, hờn dỗi, buồn bực...v.v... em chưa từng có bao giờ cho đến khi anh bước vào thế giới của em. Một thế giới cô độc tưởng chừng như một băi sa mạc khô cằn không một người lui tới. Nhưng rồi định mệnh cho em gặp anh, anh đă mang đến cho em nhiều kỷ niệm đẹp mà em chưa từng có với ai bao giờ.
Triết! Sau nhiều ngày suy nghĩ em quyết định phải nói chia tay với anh. V́ em thấy mối t́nh chúng ḿnh rồi sẽ không đi đến đâu. Gần đây, em mới nhận thấy rằng chúng ḿnh không hợp nhau lắm, đó là chưa kể nhà anh không thích em ǵ mấy. Mặc dù anh có hứa thuyết phục được mẹ anh. Nhưng em xin lỗi v́ em không thể chờ đợi được khi mà bên đó đă có người trông chờ và gia đ́nh họ luôn sẵn sàng đón nhận em. Em cảm thấy rằng bấy lâu nay ta đă lăng phí thời gian v́ hạnh phúc đang ở ngay bên cạnh chúng ḿnh mà ḿnh vẫn không hay biết.
Sau cùng em không biết nói ǵ hơn là mong anh hăy tha thứ cho quyết định đột ngột này của em. Cám ơn anh đă tốt với em trong những ngày tháng vừa qua. Chúc anh luôn vui vẻ và hạnh phúc.
P.S: Xin anh đừng tốn công gọi cho em v́ em sẽ không bao giờ tiếp điện thoại của anh, hơn nữa em không muốn người bên cạnh ḿnh hiểu lầm Trâm".

o0o

Bức thơ không đầy một trang giấy, thế mà làm đảo điên Triết hết hai tháng trời. Triết nhiều lần đă tự hỏi ḿnh rằng chuyện ǵ đă xảy ra. Trước đó mấy ngày Triết và Trâm đă bàn thảo những dự định cho tương lai. Triết sẽ đợi Trâm học xong rồi chính thức xin cưới nàng và sau đó lẽ di nhiên là Trâm phải dọn về San José v́ đám cưới sẽ được tổ chức tại đây. Sau nhiều lần thuyết phục với gia đ́nh, nhất là mẹ của Triết, bà ta đồng ư với điều kiện là phải để vài năm nữa. Thật ra 2, 3 năm nữa không sao, v́ Trâm cũng đồng ư ḿnh hăy con nhỏ quá, chưa thích hợp với vai tṛ một người vợ trong lúc này bởi v́ nàng chỉ có 21 tuổi thôi. Cái chính là mẹ Triết không c̣n phản đối chuyện hai đứa qua lại với nhau nữa.
Khi được tin này Trâm mừng đến độ chảy nước mắt, điều này chứng tỏ là nàng đang yêu ta tha thiết cơ mà, thế tại sao nàng lại mất tích một cách vô lư như thế? Ta đă làm ǵ nên tội để nàng ra đi không một lời từ giă? Không lẽ nàng đă thật sự đă suy nghĩ lại và chấp nhận làm bạn gái của Khang? Chuyện Khang theo đuổi nàng ở bên Seattle Trâm đă cho Triết biết từ lâu, nhưng nàng có nói là chỉ xem hắn như một người anh mà thôi. Thế tại sao nàng lại thay đổi đột ngột như vậy.
Sau khi gặp lại Trâm hôm đó, Triết có điện thoại đến hỏi Long th́ mới biết là Trâm dọn về ở hẳn đây luôn. C̣n chuyện giữa nàng với Khang ra sao?
Thật ra lúc ban đầu Triết không tin Trâm đă thay ḷng đổi dạ, chàng đă đánh nhiều cú điện thoại qua bên Seattle để hỏi cho ra lẽ. Nhưng cứ mỗi lần Triết gọi là gặp Khang trả lời điện thoại cầm tay của Trâm. C̣n gọi đến nhà hễ gặp chú thiếm ba hoặc mấy đứa nhỏ đều nói là Trâm không có ở nhà. Triết biết là Trâm cố t́nh tránh né nên có một lần, Triết gọi rất khuya th́ thiếm ba của Trâm đă cho số điện thoại cầm tay của nàng và c̣n bảo là đừng gọi đêm khuya thế này nữa. Triết cũng chưa hoàn toàn bỏ cuộc, chàng đă đặt một vé máy bay để qua bên đó đối diện với Trâm một lần, phải đích thân chính miệng nàng giải thích th́ Triết mới cam tâm. Thế là chàng âm thầm xin nghỉ việc vài ngày, cũng không nói cho gia đ́nh biết trước, ngoài em gái của chàng mà thôi. Không hiểu sao mẹ chàng lại đọc lá thư của Trâm, mẹ nói vô t́nh dọn dẹp pḥng của chàng đă thấy lá thư và luôn cả vé máy bay. Thế là mẹ khóc lóc, than van dữ dội. Bà nói là Trâm là một người con gái không đàng hoàng, là một người thay ḷng đổi dạ, kiếm cớ đổ tội cho bà. Chứ bà đă đồng ư rồi cớ sao mà c̣n nói là thuyết phục và bà c̣n bảo là nếu Triết qua bên đó th́ bà sẽ từ Triết luôn. Không c̣n cách nào khác hơn là Triết đành phải hủy bỏ chuyến bay này.
Nhưng có một điều Triết không hiểu tại sao trong thư Trâm có đề cặp là "hạnh phúc đang ở bên cạnh chúng ta mà ḿnh không hay biết". Phải chăng cái hạnh phúc bên cạnh đó là Khang và Mai. Nhắc đến Mai, Triết bèn mở lá thư tỏ t́nh của Mai ra đọc:
"Triết thương,
Trước hết em chúc anh sinh nhật vui vẻ, mọi sự như ư muốn.
Em biết gần đây anh rất buồn v́ sự ra đi của Trâm. Nh́n thấy anh đau khổ như vậy em không biết làm sao hơn là ngồi lắng nghe tâm sự của anh. Em cũng rất cảm ơn anh đă chịu chia sẽ với em những chuyện riêng tư đó. Mai biết trong ḷng anh chỉ có h́nh bóng Trâm mà thôi, c̣n em, anh chỉ xem em như một người bạn để tâm sự vui buồn. Đă nhiều lần em dối gạt mọi người và luôn cả chính em rằng em không có t́nh cảm đặc biệt ǵ đối với anh. Những lần thấy anh sánh đôi với Trâm là em âm thầm nhỏ lệ một ḿnh. Phải! Em đă yêu anh lâu lắm rồi, nhưng v́ em biết người anh yêu không phải là em, nên em không biết làm sao hơn là phải phủ nhận trước mặt anh cùng mọi người là em chưa từng yêu anh bao giờ.
Có phải anh rất ngạc nhiên v́ những lời tỏ t́nh này đúng không? Em viết lên những ḍng chữ này không có ư phải thay đổi chuyện ǵ, em chỉ mong có một ngày nào đó anh hiểu được ḷng dạ của em. Dù không được anh yêu nhưng được anh xem là một tri kỷ em cũng măn nguyện lắm rồi. Em chỉ mong anh được hạnh phúc, c̣n em dù có ra sao đi nữa em cũng chấp nhận.
Em,
Đỗ Phương Mai"
Chỉ trong ṿng 2 tháng mà Triết nhận được 2 bức thơ, một lá tuyệt t́nh, c̣n một lá th́ tỏ t́nh. Sau lại có những chuyện t́nh cờ xảy ra như thế? Lúc đó khi đọc xong lá thư của Mai, Triết vô cùng bàng hoàng và xúc động v́ tự bấy lâu nay chàng cứ tưởng Mai không yêu chàng mặc dù gia đ́nh hai bên cứ gán ghép Mai cho chàng, và chính miệng Mai cũng nói với Trâm là Mai chỉ xem Triết như một người bạn thân mà thôi. Rồi Triết từ từ phân tích cá tính của hai người. Mai dịu dàng, tế nhị được ḷng nhiều người xung quanh, nói năng nhỏ nhẹ và hiểu ư người.
Trong hai tháng đó, Triết sống buông thả, la cà các quán karaoke, tập tành uống rượu hút thuốc, may có Mai chịu lắng nghe tâm sự và khuyên giải nên dần dần Triết trở lại b́nh thường. Sau đó để quên đi h́nh bóng của Trâm, Triết bắt đầu lao vào cuộc t́nh mới hầu để xoa dịu những chuyện buồn đă qua. Từ lúc quen Mai, gia đ́nh hai bên rất là vui vẻ, nhất là mẹ của Triết, cho nên từ ḷng thương hại chuyển sang t́nh yêu lúc nào không hay. Quen với Mai hai năm, hai đứa chưa bao giờ căi vă một lần, trái lại ngày xưa khi quen Trâm th́ luôn có những chuyện tranh chấp xảy ra. Triết tự hỏi thế th́ tại sao với Trâm th́ luôn có những chuyện tranh chấp xảy ra. Triết tự hỏi thế tại sao lúc đó ta lại không chọn Mai mà chọn Trâm. Phải chăng v́ cá tính bướng bỉnh, dám nói dám làm mà Trâm đă chinh phục được ta.
Từ nhỏ Triết đă quen được sự nuông chiều của gia đ́nh v́ chàng là con trai một, làm cho Triết có cảm giác rằng dưới con mắt của mọi người trong gia đ́nh chàng, chàng chỉ là thằng con trai chưa trưởng thành. Từ việc chọn trường học, đến học ngành ǵ đều do sự xếp đặt của bố mẹ. Mặc dù chàng có em gái nhưng có cũng thường hay làm nũng với bố mẹ hoặc với bạn trai chứ có khi nào nó nhơng nhẽo với chàng đâu.
Chỉ đến khi quen Trâm, Triết mới cảm thấy ḿnh là một người lớn thật sự. Trâm cho chàng cái cảm giác được làm một người con trai đúng nghĩa mà chưa ai mang đến cho chàng bao giờ. Chẳng hạn như Trâm đ̣i lái xe đến một quán nước ở San Francisco, v́ mấy lần muốn đến đó mà Trâm chưa đủ tuổi, nghe nói ở đó có một quán nước ngồi trong sẽ được xoay ṿng tṛn và được nh́n xuống thành phố từ trên cao. Thế là mặc dù đă 8 giờ tối mà Triết phải ch́u theo ư Trâm. Và cứ mỗi lần thấy Trâm vui vẻ là Triết cố gắng thực hiện cho được bởi chỉ ở trước mặt nàng Triết mới cảm thấy ḿnh là một người con trai có băn lĩnh chứ không phải là một thằng công tử bột trong nhà như mọi người thường nghĩ.
Nhưng rất tiếc bao nhiêu chuyện chàng làm mà không giữ được Trâm ở bên cạnh ḿnh. Thà là Trâm đă quen Khang ở bên đó th́ chàng không nghĩ đến chuyện t́nh đă qua. Đằng này đương không gặp Trâm bao nhiêu chuyện thắc mắc, bao nhiêu kỷ niệm đă ngủ vùi từ lâu trong tiềm thức nay được dịp sống dậy trong tâm trí của chàng. Dù ǵ đi nữa Triết nghĩ là phải hẹn gặp Trâm ra cho bằng được. Nghĩ thế Triết nhấc điện thoại lên và cầu mong cho người bên đầu dây kia trả lời sẽ là Trâm.
Sau 5 ngày vùi đầu vào công việc làm ở sở, Trâm thích nhất là chiều thứ Sáu. Nàng thích cái cảnh yên tỉnh được chiếm hữu một thế giới riêng của ḿnh. Một ḿnh trong căn pḥng Trâm tha hồ tự do dệt mộng, đọc sách hay nghe nhạc mà không bị ai quấy rầy. Điều này phải cảm ơn d́ dượng đă ưu đăi ḿnh quá mức, cho nàng hưởng một pḥng ngủ mà không lấy tiền nhà. Nhớ lại lúc c̣n ở chung với chú thiếm Ba bên Seattle, Trâm phải chia pḥng ngủ với con Nancy. Đứa em gái họ này chỉ mới 12 tuổi thôi, tánh t́nh rất lí lắc nên Trâm ít có khi được một ḿnh yên tinh, hết bị nó bắt kể chuyện đến những lúc phải thức khuya nghe nó kể về bạn bè và trường học của nó. Tuy vậy, Trâm rất nhớ đến nó và một ngày nào đó Trâm quyết định sẽ trở về thăm gia đ́nh chú thiếm và bạn bè xưa. Mặc dù chú thiếm đă ly dị nhưng không v́ vậy mà thay đổi cách nh́n của Trâm về mọi người.
Ngày mai là sinh nhật thứ 26 của anh Long. Giờ này chắc chắn là anh ta đang ở quá "Dư Âm", c̣n chị Dung th́ đă ra ngoài từ lâu. Quà đă được gói xong, nhưng thiệp th́ Trâm chưa viết được chữ nào. Ngồi ở bàn học, Trâm cầm cây viết cứ xoay qua, xoay lại mà không biết phải viết thế nào. Nàng nhớ lại cái hôm thứ bảy vừa rồi, sau khi nàng mang kết quả về báo cáo cho anh Long biết, anh rất mừng mà ôm chầm lấy Trâm. Long nói là Long có ḷng tin sẽ thuyết phục được Kim, cho dù có một ai ngăn cản cũng không làm nản chí "nam nhi" của anh. Lúc đó không hiểu sao Trâm cũng bị cái mừng rỡ và cái t́nh của Long làm ḷng lung lay, nàng đă vỗ vai Long mà nói: "Hoan hô anh Long ! Anh đúng là một "nam nhi" tuyệt vời!" Nói xong cả hai cùng cười thật to.
Tuy vậy chuyện như thế nào vẫn chưa được rơ, phải đợi đến ngày mai th́ mới biết kết quả thật sự ra sao. Từ trong đáy ḷng của Trâm, nàng thầm cầu mong sao Long có thể làm thay đổi những âu lo của Kim và hy vọng anh sẽ mang lại hạnh phúc cho Kim để bù đắp những ǵ mất mát mà Kim đă trải qua. Nếu cái buồn của Trâm v́ bị mất t́nh yêu đem đi so với cái buồn của Kim th́ thật không đáng kể vào đâu. Con nhỏ đă chịu nhiều tủi nhục v́ một phúc bồng bột của tuổi trẻ háo thắng, ham chơi mà phải trả một giá quá đắt.
Ở cái thành phố bé nhỏ San José này, Trâm không có một người bạn nào thân thiết ngoài Kim ra. Nhớ lại lần gặp gỡ Kim cũng vào lúc hai đứa làm ở quán Dư Âm. Lúc đó Kim vừa đi học "high school" vừa đi làm cuối tuần thêm. V́ hai đứa chưa đủ tuổi để chạy bàn đêm nên anh Luân đă mướn Kim làm vào ban ngày, c̣n Trâm phụ trách tính tiền và pha nước, thỉnh thoảng th́ chạy ra bếp phụ chị Hân, vợ anh Luân, làm bếp. V́ tuổi tác hai đứa bằng nhau, cộng thêm tính t́nh vui vẻ và ngay thẳng của Kim nên hai đứa càng ngày càng gắn bó với nhau. Cũng v́ làm ở quán anh Luân mà sau đó đă quen được một gă con trai lớn hơn nó đến 8 tuổi, hắn tên là Hiền, trong khi đó Kim chỉ mới 18 tuổi thôi. Nghĩ đến hắn, bất giác Trâm phải tự cười một ḿnh, hắn tên Hiền mà ngộ thật hắn không hiền chút nào, trái lại c̣n tứ đổ tường nữa.
Từ ngày quen biết với người con trai này, Kim bắt đầu ham chơi, bỏ bê cả việc học, thường theo gă la cà ở các vũ trường và mâư quán nhậu. Bữa th́ tóc nhuộm vàng, nhuộm đỏ, không th́ uống quăn lên, quần áo th́ khỏi nói, lương làm tiếp viên bao nhiêu tiền đâu mà Trâm thấy nó mỗi lần đi làm là một bộ đồ mới. Nhất định là tiền của Hiền đă mua sắm cho nó, hầu để dụ nó vào bẫy. Dần dần rồi Kim đi làm bữa có bữa không, những lúc đó Kim cứ cầu cứu Trâm làm thế cho nó.
Sau đó gia đ́nh của Kim biết được nên không đồng ư cho nó qua lại với gă con trai đó nữa. Nói là hắn ta lớn hơn nó nhiều quá, sợ là Kim bị gạt. Cha mẹ Kim hết lời khuyên nhủ nhưng càng cấm đoàn nó càng ngang nhiên ra mặt. Có mấy lần cha Kim không nhịn được đă đánh nó một trận, thế là nó bỏ nhà bỏ học gôm hết quần áo bỏ đi theo Hiền, mặc dù cha nó đă cảnh cáo là nếu nó bước ra khỏi nhà là ông ta sẽ từ nó luôn. Những lời đe dọa naỳ không làm Kim sợ sệt, trái lại nó đi thật. Bởi vậy mới nói: "Con căi cha mẹ, trăm đường con hư."
Trong khoảng thời gian nầy, bạn bè học cùng trường biết chuyện nên đă xa lánh Kim, chỉ có Trâm vẫn c̣n liên lạc với nó. Thỉnh thoảng Trâm cụng đi chơi chung với nó. Có một lần sinh nhật của Kim được đăi ở một vũ trường, Trâm và Triết được mời đến dự, Trâm rất ngạc nhiên v́ Kim bây giờ đă thay đổi hoàn toàn, chẳng những biết uống rượu bia mà c̣n biết hút thuốc nữa. Được ít lâu sau, Kim đă mang thai, Kim hồi hộp đem kết quả về báo cho người t́nh biết, nào ngờ Hiền chẳng những không chịu làm đám cưới với Kim mà c̣n bắt Kim phải đi phá thai nữa. Lúc này bộ mặt thật của Hiền đă hiện rơ, những lời mật ngọt, hứa hẹn buổi ban đầu trong phút chốc tự dưng đă biến thành mây khói. Lúc này Kim mới thật sự nếm mùi vị đau khổ đầu tiên của đời con gái.
Từ ngày bỏ học, Kim không c̣n một người bạn nào nữa ngoài những người bạn xôi thịt của Hiền. Kim củng không c̣n mặt mũi nào để quay về đối diện với gia đ́nh. Lúc đó Kim đă điện thoại sang Seattle để kể lể nỗi niềm cho Trâm nghe, và Kim định đi phá thai thật. Được tin này Trâm ngạc nhiên không kém và hết lời khuyên giải Kim nên trở về với gia đ́nh, dù sao đi nữa không nơi nào bằng nhà của ḿnh, và không có cha mẹ nào mà không thương con ruột của ḿnh cả.
Sau đó cái bầu của Kim đă được 3 tháng rưỡi, Kim lấy hẹn với bác sĩ đi siêu âm mới biết là con gái. Nh́n đứa con qua máy siêu âm, Kim không đành ḷng phá thai, lương tâm không cho phép Kim hành động tội lỗi như vậy được. Thế là kết quả sau những ngày tháng ăn chơi, sa đọa, Kim trở về nhà với cái bầu 4 tháng kèm theo những lời ăn năn hối hận. Nh́n Kim khóc lóc thảm thiết mà cha mẹ và anh chị không cầm ḷng được. Nhất là mẹ Kim hết lời năn nỉ cha Kim, lúc đó Kim đă nh́n thấy cha khóc thật, lần đầu tiên trong đời nó nh́n thấy cha nó khóc, đầu cha già giờ đă hai thứ tóc, thế mà Kim đă vô t́nh làm cha buồn. Bất giác Kim chạy đến ôm chầm lấy cha mà khóc ngon lành.
Sau chín tháng lẽ 5 ngày, Kim đă hạ sanh được một bé gái. Hai mẹ con đều được b́nh an, được ông ngoại đặt cho cái tên là Hạnh. Rất tiếc ngày đó ba nó lại không xuất hiên, nghe nói là đă về Việt Nam chơi rồi và c̣n cưới vợ bên đó. Cái tin này được một người bạn của Hiền đến thăm Kim kể lại. Thế mà ngày xưa Kim đề nghị kết hôn th́ hắn nói là không có tiền, vậy mà bây giờ hắn có tiền về Việt Nam làm đám cưới với người khác.
Bé Hạnh chào đời vào đầu thánh bảy, điều đáng mừng là nó không có tí nào giống bố nó cả, khuôn mặt hoàn toàn đều giống Kim. Lần đầu tiên có cháu nên cả nhà Kim rất vui mừng và cưng con bé lắm. Khi Trâm đến nhà thương để thăm hai má con Kim, nh́n những túi đồ Trâm mang đến cho bé Hạnh, bất giác Kim nắm tay Trâm cảm động nói: "Trong khoảng thời gian này, ḿnh thật cảm ơn Trâm nhiều lắm. Trâm chẳng những không khinh rẻ ḿnh mà con rất tốt với mẹ con Kim. Không có bạn có lẽ bé Hạnh đă không hiện diện trên cơi đời này. Đi hết một quăng đường dài mới biết ai tốt với ḿnh. Đúng là hoạn nạn mới thấy chân t́nh." Trâm không trả lời, mà chỉ xiết tay Kim như thay lời nói, chưa lúc nào t́nh bạn hai đứa trở nên thấm thiết như thế này.
Sau một bài học đáng giá này, Kim không c̣n để thằng con trai nào trong mắt cả. Mặc dù sanh xong, Kim chẳng không xấu hơn thời con gái, mà trái lại Kim đẹp một cách mặn mà nên càng có nhiều người đeo đuổi hơn xưa. Nhưng kinh nghiệm vừa qua, hương vị đắng vẫn c̣n tồn tại đâu đây, đă làm Kim không c̣n hứng thú chuyện yêu đương nữa. Thật khó mà trách được nó đă làm cho anh Long mệt mỏi trong sự đợi chờ.
Mải mê suy nghĩ về Long và Kim, tiếng reo điện thoại đă đưa Trâm về với thực tại. Nàng nh́n đồng hồ đă gần 12 giờ khuya, Trâm tự hỏi không biết ai gọi trong lúc này, chắc là d́ dượng gọi về từ VN, nghĩ thế nên Trâm vội nhấc điện thoại lên:
- Hello!
Bên đầu dậy kia không có tiếng trả lời, Trâm đành cất tiếng nói một lần nữa:
- Hello! Xin lỗi muốn kiếm ai?
Lần này đă có người nói chuyện:
- Trâm! Phải em không?
Đến phiên Trâm im lặng v́ nàng không ngờ rốt cuộc Triết đă gọi điện đến:
- Hello! Anh biết là em mà? Sao em không nói chuyện?
Trâm đă lấy được b́nh tĩnh, nàng giă vờ hỏi lại:
- Phải, em đây. Anh gọi kiếm anh Long hả? Ảnh không có ở nhà.
Triết biết là Trâm cố t́nh giả vờ, nhưng lúc này không phải là lúc để bắt bẻ. Mục đích của ta là hẹn Trâm ra rồi mọi chuyện sẽ tính sau, nghĩ vậy nên Triết ôn tồn nói:
- Không, anh kiếm em đó chứ. Tính hẹn em ngày mai ra ngoài một tí để anh đưa thiệp cưới, v́ anh có nghe Long nói là em sẽ ở đây luôn.
Th́ ra chàng điện thoại là để mời ta đi dự đám cưới của chàng và Mai. Một chút thất vọng thoáng qua rất mau trong ḷng Trâm. Nàng thờ ơ đáp:
- Anh không cần phải khách sáo như vậy, mời miệng cũng đủ rồi, khỏi phải thiệp ǵ hết. Hơn nữa ngày mai Trâm không được rảnh.
Giọng Triết van tha thiết:
- Làm vậy đâu được, phải có thiệp đàng hoàng. Anh không làm mất nhiều thời gian của em đâu.
Nói vậy chứ Triết nào có thiệp trong tay đâu, mọi thứ đều ở bên Mai cả. Trong khi bên đầu dây kia, Trâm đang ngẫm nghĩ nếu ta từ chối gặp họ chắc là họ nghĩ rằng ta vẫn c̣n ngại v́ chuyện họ sắp làm đám cưới. Thôi th́ cứ ra ngoài xem họ nói ǵ.
- Trâm chỉ được rảnh buổi sáng, v́ buổi chiều tụi này phải đi ăn mừng sinh nhật của Long. Anh và Mai cứ cho biết điểm hẹn là Trâm tự lái xe đến đó.
Thấy Trâm đă đồng ư, Triết mững quá nên nói mà không suy nghĩ trước:
- Mai mắc bận không đi được. Để anh đến nhà rước em đi chung. Nếu tiện anh mời em đi ăn sáng luôn. Ngày xưa em thích ăn bánh bột lọc do chính tay người Huế làm, vậy ḿnh đến quá đó nhen?
Trâm ngỡ ngàng qua những lời nói của Triết. Bây giờ nàng mới hiểu được dụng ư của Triết gọi đến cho nàng. Xém chút nữa ta đă mắc bẫy của chàng. Nàng vội đính chính:
- Trâm tưởng là có Mai đi cùng. Thiết th́ ngày mai anh cứ đến nhà đưa thiệp cho Trâm là được rồi.
Triết khẽ nói một ḿnh: "Ngu thật, cứ gạt luôn Trâm là Mai sẽ có mặt, bay giờ phải làm sao đây."
Triết cố nài nĩ:
- Sao tự nhiên bây giờ lại sợ đi chung với anh như vậy?
Rơ là Triết vớ vẩn thật, không lẽ chàng lại ngây thơ vậy sao Trâm thiệt không hiểu nổi Triết đang nghĩ ǵ khi hỏi nàng như thế.
- Hôm này có khác ngày xưa chứ. Anh thử trả lời tôi xem nếu bạn bè hay gia đ́nh của anh bắt gặp anh đang đi chung với một người t́nh xưa khi mà anh đang sắp làm chồng của người ta th́ họ sẽ nghĩ ǵ?
- Tụi ḿnh không làm ǵ sai trái ngại ǵ người ta nói.
- Anh không ngại, nhưng tôi thấy ngại. Tôi đoán chắc là Mai không biết trước là anh hẹn tôi ra, đúng không?
Giọng nói của Trâm bây giờ lộ vẻ lạnh lùng, xa lạ. Trâm tuy nhỏ hơn Triết tới 5 tuổi, nhưng trước mặt chàng Trâm lúc nào cũng nhạy bén và thông minh. Nàng đă biết được tất cả thôi th́ nói thật may ra nàng sẽ đổi ư cho ta gặp mặt một lần:
- Đă hai năm tụi mịnh không gặp mặt nhau, anh chỉ muốn biết trong những ngày qua cuộc sống của em như thế nào? Tại sao em lại mất tích như trong chuyện huyền thoại. Anh đă làm ǵ cho em buồn chăng? Nguyên do ǵ khiến em ra đi không một lời từ giă chứ? Trâm, em nói đi, sao em nở làm anh khổ sở như thế?
Trâm vẫn giữ giọng lạnh lùng đáp :
- Anh nói nghe buồn cười thật. Tôi đă làm anh khổ sở? Sao anh không nói là anh phải cám ơn tôi v́ sau khi ra đi chưa đầy hai tháng là anh đă dắt tay một người t́nh khác. Và nếu không có sự ra đi của tôi th́ làm sao anh sắp cưới một người đẹp, công ngôn đức hạnh như là Mai?
Những lời bóng gió như trách móc của Trâm đă vô t́nh làm Triết nghĩ là nàng vẫn c̣n t́nh cảm với ta, nếu không sao buông lời xiên xỏ như thế? Triết nắm lấy ngay cơ hội:
- Trâm, có phải em vẫn c̣n yêu anh không? Em nói đi! Chỉ cần một lời nói của em lúc này, anh sẽ bỏ hết tất cả.
Thật bất ngờ quá, Trâm không tin là Triết lại có thể thốt lên những lời lẽ tha thiết trong lúc này. Nếu hai năm trước đây, chàng chịu đến gơ cửa trước nhà nàng mà nói những lời này Trâm sẽ xiêu ḷng ngay. C̣n bây giờ có quá muộn lắm chăng? Không! Ta không nên yếu đuối như thế, đoạn đường này ta đă đi sắp hết, chỉ c̣n một tháng nữa thôi là đâu sẽ vào đó. Nếu bây giờ ta mà xiêu ḷng th́ ăn nói làm sao với mẹ Triết, nhất định là bà ta sẽ cười vào mặt ḿnh và c̣n có... Không, ta không để nó khinh rẽ ḿnh dễ như thế. Nhất định phải cứng rắn lên. Triết sốt ruột v́ không thấy Trâm lên tiếng. Nàng đang nghĩ ǵ? Triết nhịn không được, nên hối thúc Trâm:
- Anh nói thật đó Trâm, chỉ cần em nói vẫn c̣n yêu anh, chúng ta có thể làm lại từ đầu.
Trâm thở dài nói:
- Triết, anh có biết là anh đang nói ǵ không? Nếu Mai nghe được những lời này nhất định sẽ đau ḷng lắm. Chuyện giữa anh và em đă đi vào quá khứ rồi, anh nên hướng về tương lai đi. Nếu thật sự anh muốn mời em đi dự đám cưới, em rất sẵn sàng. Bây giờ đă khuya rồi, hơn nữa Trâm không c̣n ǵ để nói với anh. Thôi chào anh.
Rồi không đợi cho Triết có cơ hội trả lời, Trâm cúp ngay điện thoại. Bây giờ trở lại với thế giới một ḿnh, lần đầu tiên sau hai năm trời Trâm mới có cảm giác rằng ḿnh thật là cô đơn quá. Ngoài Triết ra, Trâm chưa hề ngă vào ṿng tay ai hết. Nàng đă mang tất cả niềm tin vào Triết, hy vọng một ngày nào đó sẽ cùng chàng kết tóc se duyên. Có ai học được chữ ngờ, cả Trâm và Triết đă bị người ta qua mặt một cách dễ dàng. Nói cho cùng, ta không thể nào đổ tội cho Triết bởi v́ chàng bị chữ hiếu khiến chàng bị phân vân mà không dứt khoát được.
Giả như bây giờ Trâm đổi ư, nàng chắc chắn phần thắng trong tay là Triết sẽ theo nàng. Nhưng rồi cái hạnh phúc mà nàng chiếm đoạt sẽ phải xây trên nước mắt đau khổ của Mai và sự thất vọng của gia đ́nh Triết, liệu Trâm có vui vẻ và hạnh phúc chăng. Hơn nữa, một năm hay thậm chí 10 năm sau, biết đâu Triết cảm thấy hối hận th́ nàng phải làm sao. Không lẽ v́ một chút háo thắng, v́ một chút tức giận mà nàng quyết định sai lầm sẽ làm cho bao nhiêu người đau khổ v́ ḿnh. Hạnh phúc là phải hoàn toàn dâng hiến, t́nh nguyện xây đấp chứ không nên miễn cưỡng sẽ phải hối hận về sau.
Nghĩ tới nghĩ lui, chưa có lúc nào Trâm cảm thấy ḿnh mâu thuẫn như lúc này. Nàng tự trách sao ḿnh không nói hết cho Triết nghe chuyện ǵ đă xảy ra hôm đó? Tại sao phải cứ đóng kịch làm ǵ để tự ḿnh làm khổ chính ḿnh. Sao Triết quen nàng đă bốn năm mà chàng không hiểu nàng ǵ hết vậy. Càng hỏi Trâm càng cảm thấy rắc rối thêm. Nàng tự nói với chính ḿnh: "Mặc kệ, hăy để tất cả đi vào quá khứ. Biết đâu ta sẽ t́m được hạnh phúc khác tại nơi này."
Và rồi để cho những thắc mắc, phân vân kia khỏi phải vướng bận măi trong đầu, Trâm nghĩ là phải đi ngủ thôi. Ngủ để quên hết mọi chuyện, ngày mai sẽ là một ngày mới.
 
o0o


 

Pages  1  2  3  4  5  Next