Ngày Mai Có Anh   Mưa Bụi Pages Previous  1  2  3  4  5  Next    
Chương 8

Hai ngày sau đó, tức là vào ngày thứ ba trong tuần lễ kế tiếp, Kim đă được Trâm giới thiệu vào làm trong khu kế toán của công ty nàng. Nguyên là thời tiết chuyển sang mùa hè, công việc buôn bán có phần bận rộn hơn mùa đông, người giám đốc khu
kế toán muốn mướn thêm một người sắp xếp giấy tờ và đánh hồ sơ khách hàng vào trong máy. Công việc trông có vẻ nhẹ nhàng và đơn giản nên không nhất thiết phải đ̣i hỏi kinh nghiệm hay bằng cấp ǵ cả. Chỉ cần một chút vốn liếng tiếng Anh và biết đánh máy là có thể đi làm ngay.
Thế là mỗi buổi sáng Kim đến đón Trâm cùng đi làm, rồi đưa Trâm về nhà, những lần như vậy Kim thường vào nhà ăn cơm chiều với Dung, Trâm và Long. V́ sự có mặt thường xuyên của Kim, v́ mối t́nh vừa mới chớm nở giữa Kim và Long, nên những ngày sau đó, hầu như mỗi ngày họ đều rủ nhau đi xem phim, mua sắm, ăn uống, chơi "bowling", hoặc thả bộ trên các đường phố nhộn nhịp về đêm. Đôi khi có Eric và Dung đi cùng, cũng có lúc th́ Hiếu và Jenny nhập bọn, nhưng thường th́ chỉ có 4 người đi thôi, tức Long, Phong, Kim và Trâm.
Từ sau cái chuyện xảy ra đêm ấy, cả Phong và Trâm tuy bề ngoài vẫn vui vẻ nhưng nội tâm của họ th́ không ai hiểu được. Họ thường tránh né những giây phút chỉ có riêng hai người. Nhất là Trâm, thay v́ xe ai nấy đi th́ Trâm cố t́nh đề nghị: "Nếu mỗi một người một chiếc xe đi chỉ có lác đác 1, 2 mạng th́ buồn lắm, chi bằng cả đám đi cùng một xe nói chuyện sẽ vui hơn." Mọi người vô t́nh cho ư kiến của Trâm rất hữu lư nên họ cố dồn hết vào 1 hoặc 2 xe mà thôi. Nếu nh́n sơ qua th́ không ai đoán được điều ǵ cả, v́ trước mặt mọi người Trâm và Phong vẫn nói chuyện thật tự nhiên, chỉ trừ khi những tia mắt của hai người đụng nhau th́ họ mới cảm thấy lúng túng và bối rối. Nhưng tiếc thay những lúc như thế không làm sao qua mắt được Kim, bởi v́ Kim đang cố t́nh bắt nhịp cầu cho hai người nên mới để ư mà khám phá ra được.
Vào một ngày cuối tuần, Kim không dằn được sự ṭ ṃ, nàng bèn chủ động gọi điện thoại đến cho Phong. Sau những câu xă giap thông thường, Kim vô đề ngay:
- Anh Phong này, Kim để ư từ hôm sinh nhật của anh Long tới nay cũng đă hai tuần rồi, Kim thấy là anh với Trâm h́nh như có điều ǵ không ổn lắm. Hai người thường tránh né đi chung xe hoặc tṛ chuyện riêng tư, có thể cho Kim biết nguyên do được không?
Thế rồi Phong chối quanh, nói là cũng chỉ mới quen thôi, cái hôm đánh bài vừa có bia rượu nên nói chuyện và hành động không kiểm soát được, chứ bây giờ tỉnh táo th́ phải khác. Vui buồn là theo hứng thú của hoàn cảnh và thời gian. Hơn nữa Phong chỉ mới quen Trâm, không ai hiểu ai th́ tránh sao có những chuyện không mấy được tự nhiên khi tṛ chuyện..v.v...
Dĩ nhiên là Kim không tin cái lối giải thích suông của Phong. Nàng là người từng trải, nàng hiểu thế nào là sự thu hút giữa con người với con người. Cái đêm hôm đó chính mắt nàng đă mục kích tất cả, nhất định là có chuyện ǵ đă xảy ra. Trực giác của đàn bà, con gái, bao giờ cũng đúng cả. Nhưng sau đó Phong đă bắt đầu đổi đề tài, chàng gạn hỏi Kim thêm về nguyên do sự đỗ vỡ của Triết và Trâm. Kim đă cho Phong biết thêm một ít chi tiếc làm chàng ngạc nhiên không kém, chẳng hạn như:
- Chuyện này th́ Kim cũng không rành lắm, nội t́nh ra sao chỉ có một ḿnh Trâm rơ ràng nhất. Mặc dù Kim là bạn thân của nó ở nơi này, nhưng ít khi nó chịu thổ lộ tâm sự hết cho Kim nghe. Anh đừng thấy bề ngoài của Trâm có lúc lạnh lùng, có lúc cứng rắn, lại có khi rất vui vẻ hồn nhiên... nhưng bên trong cái bề ngoài đó là một nội tâm không ai đoán biết được cái thế giới kia như thế nào. Có thể nói đơn giản một chút th́ khi Trâm vui anh có thể nh́n ra được, nhưng khi nó buồn th́ không ai biết được đâu.
- Nguyên do v́ sao họ chia tay, theo Kim nghĩ tốt nhất là nên để chính miệng Trâm nói ra. Kim chỉ có thể cho anh biết một điều là mọi cớ sự đều bắt đầu từ khi Triết dắt Trâm về giới thiệu với gia đ́nh, và mẹ của Triết không hiểu v́ sao bà ta không thích Trâm một tí nào cả. Ngay cả Kim cũng là người phải gánh một phần trách nhiệm về chuyện này, nhưng c̣n một người khác mà Kim không thể nào nói ra cho anh biết được. Nếu cảm thấy Trâm đáng để cho anh đi t́m hiểu, th́ anh nhất định sẽ làm được thôi. Có một điều Kim khuyên anh rằng, trong một câu chuyện dù có tính cách huyền bí cỡ nào đi nữa, bên trong đều có nguyên nhân của nó cả. Cho nên ta không thể nào chỉ đoán xét bề ngoài hoặc đi nghe theo một chiều được. Anh cứ suy xét trước rồi nghĩ xem con đường đó có đáng để cho anh phải làm một chuyến phiêu lưu chăng?
Chẳng những Kim không thỏa măn được sự ṭ ṃ của Phong, trái lại Kim đă làm tăng thêm phần hiếu kỳ vốn đă được chàng cho là hiếu kỳ lắm rồi. Lời lẽ của Kim tuy có vẻ mập mờ, sâu xa, triết lư, nhưng không khỏi khiến chàng phải thán phục về tài ăn nói và lối thuyết giảng của nàng. Bộ có chuyện bà mẹ của Triết không ưa thích Trâm sao? Nhưng lúc trước ta nào có nghe Hảo đá động ǵ về chi tiết này đâu. Có lẽ Hảo quên hoặc có lẽ nàng cho là không phải là nguyên nhân chính. Cũng có thể Hảo bênh vực cho mẹ ḿnh, như vậy tức nhiên cũng có thể là Kim buông lời bênh vực cho Trâm, rồi cả hai cố t́nh giấu diếm sự thật. Phong chợt nghĩ biết đâu tất cả mọi người không ai biết sự thật ngoại trừ Triết và Trâm ra.
Suốt một đêm hôm đó, Phong không sao ngủ được, chàng nằm lặng lẽ trên giường nghĩ đến mối t́nh đầu tiên trên đất lạ quê người. Chàng nghĩ đến Duyên, một người con gái đă làm thay đổi cách nh́n của chàng về phương diện t́nh cảm và bạn bè. Hay nói đúng hơn, chính Duyên đă tặng cho chàng một bài học quư giá nhất mà ở trường học chưa có thầy cô nào dạy chàng qua bao giờ. Đối với Duyên, Phong cảm thấy ḿnh có lỗi với nàng vô cùng. Kể từ cái bài học đó, Phong thường có những mâu thuẫn khi đối diện với bất cứ người con gái nào. Cái mặc cảm không bảo vệ được người ḿnh yêu, để cho hạnh phúc vuột khỏi tầm tay, khiến Phong do dự mỗi khi luyến ái với ai.
Tuy sau khi chia tay với Duyên, Phong có quen thêm 2 người bạn gái nữa, nhưng tất cả cũng đều bỏ chàng mà đi, chỉ v́ chàng thờ ơ, lạnh lùng, tiến thoái lưỡng nan, nên không có người nào quen chàng được lâu dài cả. Sự ra đi của họ không làm cho Phong thấy luyến tiếc hay buồn bă ǵ hết. Bằng chứng là Phong vẫn la cà đến các vũ trường, vẫn tán tỉnh các cô gái khác như thường, nên chẳng những chàng đă quen thêm một số bạn bè, đến ngay cả bạn gái của chàng c̣n tăng thêm. Nói như thế không có nghĩa là Phong không thích thú đến chuyện trai gái. Thật ra sau khi tàn cuộc vui, trở về nhà, Phong thường thấy trống trải, và nỗi cô đơn cứ dâng lên trong ḷng. Niềm vui ở các vũ trường, các tiệc tùng, chẳng bao giờ tồn tại lâu dài cả. Cái mà chàng đi t́m là cái niềm vui vĩnh cửu, cái lư tưởng mà có thể trói buộc chàng đến hết cuộc đời. Hiển nhiên, một năm qua, Phong vẫn chưa t́m được đối tượng nào thích hợp cùng chàng thực hiện cái lư tuỏng đó. Nên chàng chẳng chính thức cặp kè với ai, chàng không thích bị g̣ bó, hay nói đúng hơn các cô đó tầm thường quá, họ không có mục tiêu nhất định và điều quan trọng nhất là họ không hiểu chàng chút nào.
Trong số đó chỉ có Hảo là Phong cảm thấy mến nàng hơn, có lẽ tại v́ nàng có cá tính yểu điệu thục nữ, có cái bề ngoài nề nếp đúng đắn, đây đúng là một mẫu người thích hợp để tính đến chuyện lâu dài. Đàn ông, con trai nào cũng vậy cả, khi ra ngoài chơi, họ thường thích quen những người con gái đẹp, biết sành điệu xă giao, để ra oai với thiên ha. Nhưng khi cưới vợ, th́ bọn họ đều chọn vợ hiền, ngoan, không nhất thiết phải đẹp, điều cần thiết là vợ ḿnh chưa từng nằm trong ṿng tay của người đàn ông nào, chỉ v́ họ đều ích kỷ, ghen tuông như nhau. Nhiều khi Phong nhận thấy ḿnh thật sự có vấn đề, đối với con gái không đàng hoàng th́ chàng không màng đến, c̣n đối với loại người như Hảo th́ Phong lại do dự, chàng không có tự tin để nắm vững hạnh phúc của ḿnh.
Thời gian chậm răi trôi qua, chiếc gạt tàn thuốc trên bàn đă đầy ắp, nhưng Phong vẫn chưa nghĩ suốt đựợc  mọi chuyện. Chàng hết ngồi, rồi lại nằm xuống, vậy mà giấc ngủ vẫn không sao đến được. Chàng măi mê phân tích chuyện t́nh cảm của ḿnh hết 2 tiếng đồng hồ. Rồi chàng bắt đầu nghĩ đến những lời nói của Kim. Trong đầu óc chàng bây giờ đầy các dấu chấm hỏi, chẳng hạn như tại sao ca Kim cũng có liên can đến? C̣n ai dính dấp đến nữa mà Kim không chịu nói ra. Tại sao Trâm không tiết lộ ǵ cho ai biết?
Từ nhỏ đến lớn, Phong đă nghe và thấy những chuyện t́nh đỗ vỡ v́ ngang trái, éo le của hoàn cảnh khác nghiệt c̣n hơn cả trong phim hay tiểu thuyết vẫn thường mô tả, nhưng chàng nào có thắc mắc hay để ư đến chuyện của thiên hạ đâu. Thế th́ tại sao chuyện t́nh cảm riêng tư của Trâm, Phong lại thấy hiếu kỳ và ṭ ṃ đến như vậy. Phong ôn lại tất cả những h́nh ảnh từ ngày đầu tiên gặp gỡ Trâm cho đến ngày hôm nay, nhất là cái đêm sinh nhật của Long, tất cả mọi thứ đều được in sâu trong ḷng. Phong tự hỏi ḿnh rằng tại sao chàng lại nhớ kỹ đến từng cử chỉ và lời nói của nàng đến như thế? Có phải chăng đây là t́nh yêu? Không lẽ ḿnh thật sự đă yêu Trâm rồi sao?
Sau cùng, Phong không thể nào phủ nhận được nữa, chàng cảm thấy ḿnh đă yêu Trâm thật rồi. Thế th́ không nên che đậy và dối gạt ḷng ḿnh nữa. Nhưng liệu rồi Trâm có chịu để cho chàng đi vào cái thế giới nội tâm của nàng không? Phong chợt nhớ đến một câu nói của Kim ban năy mà chàng cho là rất chí lư: "Nếu anh có ḷng thành, có đủ quyết tâm, th́ nhất định anh sẽ làm được thôi." Bây giờ không phải là lúc đắn đo nữa, chàng đă nhất trí phải thực hiện cho được cái mộng tưởng trong đầu chàng vừa mới loé lên. Cho dù bây giờ phải làm như một tên Triết thứ hai th́ Phong cũng cam ḷng t́nh nguyện, hơn là cứ phải sống trong thắc mắc và tâm tư cứ dằn dặc măi theo thời gian.
Thế rồi Phong cũng đă ch́m vào trong giấc ngủ, giấc ngủ mang theo mộng tưởng của chàng.
Ngoài kia mặt trời đang mọc dần sau những cụm mây xanh. Một tia nắng ban mai đầu tiên đang chiếu rọi vào pḥng chàng. Nhưng Phong đă ngủ say sưa, h́nh như chàng đang mơ đến cái lư tưởng của chàng. Cái lư tưởng ra sao không ai biết được, cũng không ai biết là chàng có thực hiện được ở ngoài đời chăng?

Chương 9

Một giờ trưa ngày thứ bảy, điện thoại chợt reo vang ở nhà Long, có tiếng gơ cửa và tiếng nói của Dung vọng vào:
- Trâm! Có điện thoại kiếm em ḱa.
Trâm vừa mới giặt quần áo xong, nàng đang sắp xếp các thứ để trên giường, vội ngưng tay nhấc điện thoại lên trả lời:
- Hello!
- Hi Trâm... em có rảnh không?
Trâm nhận ra ngay giọng nói của Phong, nàng thoáng chút ngạc nhiên:
- Cũng rảnh, sao đương nhiên gọi cho em vậy. Bộ tối nay mấy người có tiết mục ǵ hả?
Phong giả vờ thở dài trong điện thoại:
- Tiết mục ǵ chứ, em quên hôm nay là thứ bảy sao? Tụi nó cần có thời gian riêng rẽ để cặp kè mà. Anh gọi đến rủ em đi xem một bộ phim mới của Jackie Chan.
Trâm lại càng ngạc nhiên thêm, đây là lần đầu tiên Phong gọi đến hẹn nàng đi chơi, nhưng v́ sao chàng không hẹn các bạn gái của chàng? Phải chăng họ đều bận nên mới t́m đến ta? Tuy có chút ngạc nhiên nhưng Trâm vẫn cố t́nh châm biếm chàng:
- Nghe anh Long và Kim nói anh có nhiều bạn bè lắm mà, sao không rủ họ mà đột nhiên rủ em đi cùng vậy?
Quả nhiên cái giọng mỉa mai của Trâm có vẻ làm Phong hơi ngượng, chàng thoáng ngập ngừng một chút rồi vội vàng giải thích:
- Họ chỉ là bạn thường thôi, đa số là hẹn nhau ở các quán nước chứ ít khi nào anh cùng họ đi xem phim cả. Đi nhen Trâm, nghe nói phim này vui và hay lắm đó.
Trâm có vẻ xiêu ḷng nhưng nhớ lại cái đêm hôm ấy, một chút tự ái bị bỏ rơi vẫn c̣n vương vấn trong ḷng. Hơn nữa Trâm tự hứa với ḿnh rằng trước khi mọi chuyện rắc rối xảy ra bất ngờ th́ cách tốt nhất là đừng nên dấn thân vào. Để giữ vững lập trường này, Trâm đành phải từ chối:
- Chắc em không đi được đâu, Kim đă xin nghỉ làm ở quán anh Luân rồi, ảnh vừa mướn thêm một người khác nên muốn em tạm thời ra phụ cô ta một tay.
Phong cố nài nỉ:
- Giờ này quán xá đâu có đông người. Đi xem phim xong anh sẽ chở em tới đó luôn.
Trâm vẫn không thay đổi ư định:
- Vâng, nhưng em muốn ra ngoài đó sớm một chút để tṛ chuyện với cô ta cho vui.
Bây giờ Phong mới chợt hiểu ra là Trâm đang kiếm cách từ chối đi chơi với chàng. Phong bèn nói với một giọng cương quyết:
- Bộ không có thằng Long với Kim đi cùng là em không chịu đi với anh sao? Thay đồ đi, 15 phút sau anh sẽ đến đón.
Rồi chàng phụ họa thêm:
- Em có thấy con trai nào mặt chai như đá chưa? Anh là loại người như thế đó, nếu em không đi anh sẽ ngồi ĺ ở nhà em cho đến khi nào em chịu đi mới thôi.
Trâm hầu như không tin được ở tai ḿnh vừa mới nghe ǵ. Nàng nghĩ từ nhỏ đến giờ nàng chưa nghe ai dọa nàng như thế. Cái bản tính ngang bướng năm xưa chợt nổi len trong ḷng, nàng vội thách đố Phong:
- Ừ nếu anh thích th́ cứ tự nhiên, nhưng chắc chắn là em sẽ không đi.
Có tiếng cười trong máy:
- Để xem, hẹn 15 phút sau sẽ gặp.
- Ê... Anh Phong!...Phong..!..
Phong cúp máy ngang, làm Trâm ngỡ ngàng vô cùng. Nàng lẩm bẩm một ḿnh: "Trời, ảnh làm thiệt sao?" Rồi Trâm đặt điện thoại xuống, nàng ngồi đó với đầu óc ngổn ngang trăm mối tơ ṿ. Trâm thật sự không biết có nên đi hay không, v́ nàng đoán được rằng chắc chắn là Phong sẽ ngồi ĺ thiệt. Chị Dung đang ở nhà, nàng không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối.
Liếc nh́n đồng hồ, 1 giờ 10 phút rồi, Trâm vội tuột xuống ghế, thu xế quần áo bỏ vào ngăn tủ rồi lựa một chiếc váy dài màu xanh và một chiếc áo kiểu mào hồng để trên giường. Trâm ngồi bên cạnh suy nghĩ mông lung, nàng tự hỏi không lẽ ta lại chịu thua một cách dễ dàng chỉ v́ một lời đe dọa của chàng sao? Rồi Trâm tự biện hộ rằng v́ hoàn cảnh bắt buộc nên phải đi với chàng chứ có ǵ mà ta phải hóa chuyện ra nghiêm trọng như vậy. Sau đó Trâm thay đồ, xong xuôi nàng bước đến bàn trang điểm, ngồi vào ghế, chảy sơ mái tóc. Trâm đưa mắt nh́n ra ngoài cửa sổ thấy trời đang nắng gắt nên lấy đồ cột tóc lên, nàng đưa cây son lên vừa mới tô được môi trên đă vội lấy giấy chùi hết. Nàng nghĩ không nên trang điểm làm ǵ mắc công anh ta lại nghĩ là ḿnh trang điểm v́ anh ta.

o0o

Có tiếng nhấn chuông bên ngoài, Trâm cuống quưnh lên quơ vội chiếc ví bên cạnh, rồi bước ra ngoài. Vừa đi vừa lẩm bẩm: "Nói 15 phút mà sao đến sớm hơn vậy?"
Ra đến nới đă thấy chị Dung đang mở cửa, thấy Phong chị lên tiếng hỏi:
- Ủa sao chỉ có một ḿnh mày vậy?
Phong pha tṛ:
- Vậy chị nghĩ tôi có mấy ḿnh?
- Cái thằng này, ư tao muốn hỏi là bọn bây không đi chung với nhau sao?
- À, hôm nay tụi nó lo cặp kè hết rồi.
- Vậy mày đến đây làm ǵ?
Phong cười giả lả nói:
- Đến rủ em gái chị đi xem phim của Jackie Chan.
Nói xong, Phong đứng ngoài cửa thoáng thấy bóng Trâm đă xuất hiện sau lưng của Dung với một khuôn mặt không được vui ǵ mấy. Nhưng chàng thấy vui làm sao chỉ v́ Trâm đă thay đồ, điều đó có nghĩa là nàng đă chịu đi xem phim với chàng, và cũng có nghĩa là lời hăm dọa kia quả có hiệu nghiệm thiệt.
- Đáng lẽ định rủ chị với Eric đi cùng, nhưng mà tụi em cũng đang cặp kè...
Trâm bây giờ đă đứng bên cạnh hai người, nàng đưa tay đấm vào ngực Phong:
- Chị Dung à đừng có nghe ảnh nói xàm. Bây giờ anh có khi không nào?
Dứt lời Trâm bỏ đi một mạch đến bên xe Phong nàng đứng đợi Phong đến mở khóa cửa với vẻ mặt hầm hực, tức tối. Trong khi đó Dung như từ cung trăng rớt xuống, nh́n theo dáng hai người bước ra sân, bất giác Dung lẩm bẩm một ḿnh:
- "Chẳng hiểu tụi bây giở tṛ ǵ." Nói xong, Dung đóng cửa lại và trở vô nhà.
Trong khi đó Phong bước đến mở cửa xe cho Trâm chui vào, thoáng thấy nét mặt giận hờn của Trâm làm chàng cũng có chút lo âu. Xe đă chạy được một lúc mà vẫn chưa có ai chịu mở lời trước. Không khí có vẻ hơi nặng nề.
Trâm đưa tay phải lên chống cằm, mắt hướng ra ngoài cửa xe. Bỗng nhiên chiếc xe thắng một cái thật gấp làm Trâm giật ḿnh, quay nh́n bốn phia thấy xe vẫn c̣n nằm trên lề đường của một hẻm nhỏ. Bất giác Trâm nghiêng ḿnh qua hỏi Phong với vẻ cọc cằn:
- Bộ tới rạp phim rồi sao?
Phong vẫn không nói ǵ. Chàng chậm răi kéo kiếng hậu xe thấp xuống rồi đẩy về phía Trâm nói:
- Em làm ơn nh́n vào kiếng nè, mặt em trông vừa dữ vừa đáng sợ vô cùng.
"Có lộn không đây!", Trâm thầm hỏi như vậy. Thường người ta hay nói trước một người con gái đang giận bằng một giọng lịch sự như là: "Trông em càng giận càng đẹp vô cùng." Nhưng cái anh chàng trông bề ngoài lịch sự như thế mà ăn nói không có phong độ chút nào khiến cơn giận bừng lên. Trâm nghĩ chàng đă miễn cưỡng ta đi chơi với chàng, giờ lại chê ḿnh nữa, thiệt tức quá mà.
- Kệ tôi.
Nói xong, Trâm đưa tay đẩy kiếng xe vè phía Phong, nhưng chàng lại đẩy về phía náng một lần nữa, rồi vẫn giọng điệu cũ:
- Thiệt đó, trông đáng sợ lắm.
Thế rồi hai người cứ đẩy qua đẩy lại, được một lúc Trâm không dằn được cơn giận, nàng giơ tay ra đánh một hơi mấy cái vào cánh tay Phong. Nàng đánh tụi bụi như vậy nhưng Phong vẫn không tránh né, càng không phản kháng lại, làm cho Trâm cảm thấy thật là ngượng. Trậm vội rút tay lại và chợt thấy ḿnh hành động trẻ con quá. Giữa lúc nàng c̣n chưa hết vẻ sượng sùng th́ Phong đă rên rỉ:
- Trời ơi, thiệt là xui mà. Con gái nhà ai mà dữ như chằng, mỗi lần gặp là bị bằm dập cả ḿnh. Hết nhéo tai người ta rồi con đánh người ta đỏ cả vai nữa.
Nét mặt nhăn nhó cộng thêm những lời than văn làm Trâm không nhịn cười được. Nàng phá lên cười ngon lành. Rồi nàng quay qua hỏi chàng :
- Đâu xắn áo lên coi, em chỉ đánh có bốn cái nhẹ như vậy mà đă kêu đỏ rồi.
Phong ngoan ngoăn vâng lời, vừa kéo tay áo lên vừa nói:
- Không tin th́ xem đi nè, đánh đă rồi c̣n cười trên sự đau khổ của người ta nữa.
Trâm vẫn cười khanh khách, chăm chú nh́n tay Phong:
- Anh xạo thiệt, có thấy đỏ ǵ đâu?
Đến Phong cười giả lả:
- Chắc tại anh đen quá nên không thấy các dấu tay của em. Nhưng mà người đẹp hết giận dù có đau cũng không sao. Thôi tụi ḿnh đi xem phim một cách vui vẻ được rồi chứ?
Phong không đợi cho Trâm trả lời, chàng vội nổ máy và chuyển tay lái ra khỏi lề, trong khi đó Trâm không nói ǵ cả, nhưng nét mặt hờn dỗi ban năy của nàng đă tan biến hết sau trận cười ngon lành đó.

Chương 10

Khoảng 10 phút sau, họ đă có mặt trong rạp phim. V́ là phim mới ra ḷ c̣n nóng hổi nên ban ngày ban mặt mà vẫn c̣n đông nghẹt người đi xem phim. Phim vừa hay và vui nên Trâm cảm thấy thoải mái vô cùng. Khi phim vừa dứt, Phong nắm lấy tay Trâm bước đi ra ngoài chỉ v́ đèn đuốc tối om lại đông đảo người chen lấn nên chàng sợ Trâm bị vấp té. Rồi Phong đề nghị rủ Trâm đi ăn.
Trong suốt cả buổi ăn uống, họ nói về tài tử Hồng Kông, những bộ phim ưa thích vào thập niên 80, chẳng hạn như họ đều thích nhân vật Trương Vô Kỵ và Triệu Minh trong phim "Cô Gái Đồ Long", Hoàng Dung và Quách Tỉnh trong "Anh Hùng Xạ Điêu", Tiểu Ngưu Nhi và Hoa Vô Khuyết trong phim "Song Hùng Kỳ Hiệp"...v.v...Nói chung sở thích của họ hơi giống nhau. Họ mải mê bàn tán cho đến gần 6 giờ chiều. Phong thấy Trâm cười nói huyên thuyên bèn hỏi nàng:
- Anh thấy c̣n sớm, hay ḿnh đi bách phố nhé, chứ ngồi măi trong nhà hàng tṛ chuyện thế này coi bộ người ta sẽ đến đuổi khéo ḿnh đó.
Trâm vui vẻ đồng ư ngay:
- Tùy anh, sao cũng được
Phong thấy Trâm thiệt khó hiểu làm sao, ba hồi tỏ ra cứng đầu, cố chấp, bốn hồi th́ dịu dàng, ngoan ngoăn, khiến chàng khó mà lường trước được. Nhưng mặc kệ, lúc này là lúc nàng đang hợp tác, không nên lăng phí thời gian vui vẻ này.
Thế là họ cùng nhau lái xe xuống phố. Sau khi đậu xe xong, cả hai chậm răi sánh bước bên nhau đi dạo trên các vỉa hè. Hết ngấm nghía các cửa hàng, lại tản bộ suốt mấy con phố. Sau cùng rồi họ cũng đă thấm mệt, Phong bèn đưa nàng đến một quán nước của Ư hay Tây Ban Nha th́ phải. Không khí trong này rất yên tịnh và lăng mạn. Đèn đuốc tối om, trên mỗi bàn chỉ có 1 cây đèn cầy, và mỗi một bàn lại được ngăn cách bởi một lớp kính trong suốt khiên cho người ngồi bên kia không thể nh́n xuyên qua bên này được.
Anh bồi đến dẫn Phong và Trâm đến một bàn ở góc phía phải. Sau khi kêu hai ly nước "cocktails" có pha rượu, anh bồi nh́n Trâm từ đầu xuống chân rồi đ̣i nàng đưa thẻ chứng minh ra. Trâm thoáng chút ngạc nhiên nhưng vẫn móc thẻ ra trao cho anh ta. Sau khi xét xong, anh nở một nụ cười giải thích:
- Trông cô không giống 22 tuổi.
Nói xong anh chàng bỏ đi vào trong. Trâm cất thẻ vào bóp rồi quay qua nói với Phong:
- Ngộ thật, mấy năm trước mỗi khi vào các quán nước của Mỹ, họ đều hỏi giấy tờ của em, không ngờ bây giờ vẫn c̣n bị hỏi.
Phong dựa người ra ghế đáp:
- Nhưng trông em trẻ hơn tuổi thật đấy. Thoáng nh́n chỉ tưởng em mới có 20 thôi. Thế em có đoán tuổi tác của anh không?
Trâm trả lời liền như một cái máy:
- Nh́n xa tưởng 40, nh́n gần khoảng 35, nh́n kỷ chỉ thấy 25 thôi.
Phong chợt cười nắc nẻ v́ lối nó giỡn chơi của Trâm:
- Tất cả đều sai hết. Anh sắp 27 rồi đó.
Trâm cũng vui tươi không kém chàng, đúng lúc anh bồi tiến tới đặt hai ly nước trên bàn và tiếp tục trở vào bên trong. Phong đưa tay ra quậy nước dùm cho Trâm rồi mời nàng uống. Sau đó đột nhiên Trâm hỏi chàng:
- Nghe anh nói hôm trước là ngày xưa anh đi vượt biên với một người anh ruột, thế mấy anh đến đảo nào vậy?
- Đến một đảo nhỏ của nước Nam Dương, thế c̣n em?
- Mă Lai Á. Em ở đó với chú thiếm hết hai năm, vậy anh ở bao lâu?
- Mất ba năm trời. Nói vậy bọn ḿnh đến hai nước đều là láng giềng với nhau cả. Thế em ở nơi đó có cái ǵ để đáng nhớ không?
Trâm ngừng lại suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Tuy có nhớ nhà lúc mới qua, nhưng ít tháng sau em đi học trong trại, có bạn bè và thầy cô nên cũng vui lắm. Thường ngày theo các bạn chơi những tṛ con nít, chẳng hạn như nhảy dây, chơi keo, thảy đá...v.v... Tất cả đều là kỷ niệm đẹp của tuổi ấu thơ. Thế c̣n anh, lúc đó anh được bao nhiêu tuổi. Chắc là đến tuổi yêu đương rồi, đâu chơi những tṛ chơi trẻ con như tụi em.
Phong thành thật:
- Em nói cũng có phần đúng. Lúc đó anh được 15 tuổi. Tuy không chơi những tṛ chơi con nít, nhưng cũng thường cùng bạn bè đá banh hoặc chơi bóng chuyền. Nói chung khoảng thời gian đó rất vui vẻ v́ ḿnh không phải lo âu ǵ cả. Nhưng mỗi lần có chuyến đi định cư th́ cảm thấy hơi buồn một chút v́ ḿnh không có tên trong chuyến bay. Và trước khi chuyến bay một ngày đêm đó người ta hay mở bản nhạc của Khánh Ly...
Trâm cướp lời chàng:
- Có phải bản "Biển Nhớ" ǵ đó không?
Phong gật gù cất tiếng hát nho nhỏ:
- Ngày mai em đi biển nhớ kêu tên một người...
Trâm cầm ly nước lên hớp một ngụm rồi tiếp:
- Phải rồi, mỗi lần trên loa phát thanh bản này, người nào không có tên đi định cư ở nước ngoài nghe mũi ḷng lắm, nhất là ai có người yêu nghe xong là phải phát khóc liền. Thế là anh có khóc v́ cô nào ra đi trước chăng?
Phong biết Trâm vẫn không buông tha câu hỏi mập mờ ban năy. Chàng bèn thú thật:
- Lúc gần 18 tuổi anh có quen một bạn gái, có thể nói là mối t́nh đầu, nhưng chỉ có bốn tháng là anh lên đường rồi nên chỉ có cô ta khóc mà thôi.
Trâm suưt soa:
- T́nh đầu chỉ có 4 tháng thôi hả? Em th́ hơi khác đó, mối t́nh đầu của em tới...
Trâm chợt im bặt, nàng biết rằng ḿnh đă lỡ lời. Trong khi đó Phong hồi hộp muốn nghe tiếp v́ không hỏi mà nàng đă khai. Nhưng tiếc nàng đă im lặng, Phong đành đánh bạo hỏi tiếp:
- Sao hả? Tới mấy năm?
Trâm ngập ngừng:
- À... cũng không lâu lắm.
- Có phải là khoảng bốn năm không?
Trâm sững sốt nh́n Phong, nàng thắc mắc trong đầu không biết anh ta đă nghe ai nói và đă nghe được bao nhiêu về chuyện t́nh cảm của nàng. Trâm không trả lời câu hỏi của Phong, trái lại nàng hỏi tiếp chàng:
- Thế khi qua tới bên này anh có c̣n liên lạc với cô ta không?
- Anh có biên thư cho cô ta vài lá. Sau đó cô ta định cư ở Úc, thư từ thêm được 1, 2 lá rồi th́ bặt tin luôn.
- Thế sau cô đó, anh đă quen bao nhiêu người nữa?
Phong không trả lời, chàng chỉ đưa mắt nh́n Trâm rồi mỉm cười một ḿnh.
Trâm cảm thấy hơi ngượng, nàng hỏi:
- Có phải anh cho là em quá ṭ ṃ đúng không?
Phong lắc đầu:
- Không hẳn là như vậy. Chỉ v́ anh thấy em khôn quá, người ta hỏi em th́ em tránh né, trái lại em tấn công anh tới tấp à.
Trâm cười ngượng, đưa tay vuốt mấy cọng tóc con đang phủ xuống trán như cố t́nh che lấp nỗi ngượng ngùng trong ḷng.
- Thế anh muốn hỏi em về điều ǵ?
Phong ngồi thẳng dậy, nh́n Trâm đăm đăm:
- Thế em có thể nói sơ về mối t́nh đầu của em không?
Trâm tuy lúng túng một chút nhưng nàng lấy lại vẻ b́nh tỉnh ngay:
- Mối t́nh đầu của em cũng nhưng những mối t́nh đầu khác, yêu vội rồi chia tay cũng vội. Ngoài tánh t́nh không hợp ra hầu như không c̣n ǵ đặc biệt để nói nữa.
Phong biết là nàng đang cố t́nh dấu giếm. Chàng nghĩ có lẽ trong tiềm thức của nàng vẫn chưa chấp nhận được chàng nên nàng mới sinh ḷng pḥng hờ. Cũng không thể trách Trâm hết, họ chỉ mới quen nhau một tháng, nàng không hoàn toàn tin tưởng hoặc cảm thấy không được thoải mái khi thổ lộ tâm sự thầm kín của ḿnh trước một người mới quen là điều tự nhiên thôi.
Phong không ép nàng nữa, chàng cúi xuống nâng ly lên nhâm nhi một hớp, rồi chàng hối Trâm:
- Em uống nước đi, để tan hết uống không ngon đâu.
Trâm gật đầu, bưng ly lên hợp một hơi, sau đó nàng đưa đôi mắt thật buồn nh́n chàng chăm chú rồi chợt hỏi bằng một giọng xa xăm:
- Anh Phong, trong đời anh, anh đă từng vấp ngă một lần nào mà anh tự cho ḿnh thật thất bại chăng?
Câu hỏi của Trâm làm chàng phải đắn đo suy nghĩ trước khi trả lời nàng:
- Có chứ, anh đă thất bại một lần trong chuyện t́nh cảm, nhưng thật đáng giá vô cùng.
Trâm ṭ ṃ hỏi:
- Vậy anh có ngại đem cái thất bại đó kể cho em nghe và luôn tiện truyền luôn cái bài học đáng giá đó cho em không?
Phong tưởng nàng đang hỏi chơi, bèn ngước lên nh́n nàng. Nhưng nét mặt của Trâm không có vẻ ǵ là đùa cợt, trái lại nh́n ánh mắt nàng có vẻ thiết tha và hiếu kỳ hơn. Phong không ngờ cái câu hỏi của nàng nghe cũng ngộ nghĩnh thiệt, cái ǵ mà "truyền nghề" chứ.
Phong lưỡng lự một chút, tḥ tay trong túi móc gói thuốc ra, lấy một điếu rồi nh́n Trâm hỏi:
- Anh có thể hút thuốc chứ? (No! Coi chừng! Second-hand smoke nguy hiểm lắm nghe các bạn gái --> ung thư ngực đó)
Trâm gật đầu, thoáng chút ngạc nhiên v́ đây là lần đầu tiên nàng thấy anh ta hút thuốc. Bấy lâu nay nàng cứ tưởng anh giống như anh Long, không biết đến thuốc lá bao giờ.
Phong châm lửa, hút một hơi dài, sau đó chàng nghiêm chỉnh hỏi Trâm:
- Trước khi kể cho em nghe, vậy em thử trả lời câu hỏi này của anh nhé. Đó là trong cuộc sống hàng ngày của em, làm sao em mới thấy ḿnh được vui vẻ và đối với em, niềm vui nào lâu dài, bền vững nhất, mà em hằng mong đợi, hoặc tự ḿnh dệt mộng bấy lâu nay?
Câu hỏi cũa Phong đưa ra làm Trâm phải đăm chiêu suy nghĩ. Không phải Trâm chẳng biết câu trả lời, trái lại nàng không biết diễn tả như thế nào cho nó được gọn gàng và minh bạch. Nàng khẽ liếc nh́n Phong, khuôn mặt chàng bây giờ trông thật điềm tĩnh và ảm đạm, khác hẳn với những lần trước, chàng thường xuất hiện với bộ mặt vui tươi, phá phách, chuyện tṛ không ngớt. Thái độ của chàng khiến Trâm phân vân trong ḷng rằng không biết có phải ḿnh đang ngồi đối diện cùng một người chăng.
Trong khi Trâm vẫn c̣n suy nghĩ th́ Phong đă hỏi thêm:
- Sao hả, câu hỏi của anh nghe có vấn đề hay là em chưa bao giờ dệt mộng qua?
Trâm lắc đầu:
- Không phải, chỉ là câu hỏi của anh khiến người ta phải suy nghĩ và phân tích thôi. Tại v́ câu trả lời của em chẳng khác nào anh khiến em phải đi phân tích bản thân ḿnh, câu hỏi mà người ta ít khi bỏ thời gian ra để t́m một giải đáp thoả thích v́ xưa nay có mấy ai chịu nh́n lại chính ḿnh.
Phong thầm thán phục về trí thông minh và nhạy bén của nàng. Trong khi đó Trâm ngước lên nhắc nhở chàng:
- Anh c̣n nhớ lần đầu tiên nói chuyện với anh, em có đem ra một thí dụ về ly nước không?
Phong cười bảo:
- Dĩ nhiên là nhớ chứ, nhưng có liên quan ǵ đến câu hỏi của anh?
Trâm chậm răi giải thích:
- Em đă đưa ra cái ví dụ đó để ngầm bảo với anh rằng buồn vui là do một phần ḿnh tạo nên mà thôi. Theo em nh́n thấy những người thân hoặc bạn bè chung quanh ḿnh được vui em cũng vui lây. Mỗi lần ḿnh giúp người ta hoàn thành được ư nguyện nào mà họ mong muốn th́ chẳng khác nào ḿnh tự hoàn thành tâm nguyện cho ḿnh vậy. C̣n cái nào vui hơn khi nh́n thấy mọi người thân thích của ḿnh sống một cách vui vẻ và an lành chứ?
Trâm ngừng lại một chút, rồi tiếp:
- C̣n nói về mộng tưởng th́ bất cứ người nào đang hiện diện trên cơi đời này đều có hoài bảo và lư tưởng riêng của ḿnh. Có người dệt mộng thật gần nhưng cũng có người mơ tưởng thật xa xăm. Điều quan trọng là họ có biết ḿnh đang dệt mộng ǵ hay chăng và họ có quyết tâm thực hiện cái giấc mơ của ḿnh không? Đă là con người th́ tất nhiên em cũng có những giấc mơ như bao người khác. Có điều em không dám mơ đến những ǵ thật xa vời, cái mộng tưởng của em thật đơn giản như những người con gái khác mà thôi. Đó là em mong sao một ngày nào đó em có thể cùng một người ḿnh yêu đi tạo dựng một mái ấm gia đ́nh. Em từ nhỏ đă xa nhà, 12 năm trường sống nơi xứ người, nh́n thấy và diễm phúc học hỏi được nhiều thứ khác nhau trên đời, rồi chứng kiến gia đ́nh của chú thiếm em sụp đổ nên tuy em có mơ đến thiệt, nhưng rồi không biết người ḿnh yêu có cùng ḿnh đi hết quăng đời c̣n lại hay không?...
Trâm nói một hơi rồi cúi xuống bưng ly nước lên hớp một ngụm. Khi nàng ngước lên vừa kịp bắt gặp Phong đang nh́n ḿnh chăm chú, cái ánh mắt bây giờ giống hệt như cái đêm mà chàng đă nh́n khi cả hai tay trong tay. Bất giác nàng cảm thấy hơi bối rối, rồi thắc mắc không biết ḿnh có nói quá lời hoặc là đă trả lời lạc đề chăng? Nàng ấp úng hỏi Phong:
- Em nói sai ǵ hả?... Sao anh nh́n em kỳ vậy?
Phong lắc đầu, đưa tay dụi tắt điếu thuốc xuống đồ gạt tàn trên bàn. Phong thật sự không biết nói sao cho Trâm hiểu được những cảm xúc đang dâng lên trong ḷng chàng lúc này. Chẳng những nàng đă không nói sai tí nào, mà trái lại nàng đă nói lên cái lư tưởng đang h́nh thành trong tâm tư chàng bấy lâu nay. Nhưng Phong không muốn nói cho nàng biết rằng chàng cũng có cái mộng đơn giản như nàng, chỉ v́ Phong sợ là Trâm sẽ nghĩ chàng cố t́nh bắt chước để cho nàng được vui mà thôi.
Phong thật không ngờ người con gái trước mặt chàng tuy có lúc như một đứa trẻ, vậy mà hôm nay nàng lại hiện thân của một người lớn đă trưởng thành trước tuổi. Phải chăng những ngày tháng sống xa nhà, phải nương tựa vào chính bản thân ḿnh, đă vô t́nh đào tạo nên một con người có tư tưởng chính chắn như bây giờ chăng? Phong càng không thể tin được, bên trong cái bề ngoài vui vẻ, đôi khi lạnh lùng của nàng, lại đang chứa đựng một trái tim bao la biết suy nghĩ cho mọi người và cho chính ḿnh. Bất giác Phong cứ mở to đôi mắt nh́n nàng hoài mà không biết chán. Rồi có tiếng của Trâm hỏi một lần nữa, chàng phải trở về với thực tại:
- Anh Phong! Anh đang nghĩ ǵ mà nh́n em lâu như vậy? Em mong rằng từ nay anh đừng nh́n em như thế nữa.
Phong mỉm cười bảo:
- Em sợ à? Anh không sợ em thôi mắc mớ ǵ em sợ anh chứ?
Trâm lắc đầu, ấp úng đáp:
- Không phải ai sợ ai, mà là... em cảm thấy như anh đang nh́n thấu qua tim em... Người ta không sợ bị nh́n nhưng chỉ sợ ḿnh bị người ta nh́n đến độ có thể lột trần ra được những tư tưởng bên trong của ḿnh.
Nghe Trâm nói vậy, bất giác Phong cố t́nh trêu nàng:
- Thế mà năy giờ anh cứ tưởng là em đang nh́n thấu qua tim đen của anh chứ.
Trâm chỉ mỉm cười và vội vă đưa mắt nh́n sang hướng khác. Phong liếc thấy khuôn mặt nàng đang ửng hồng, không biết có phải tại v́ ly nước có pha rượu khiến cho đôi má ửng lên như vậy, hay là tại nàng đang mặc áo màu hồng, mà cũng có thể v́ ánh lửa loe lói đang tỏa sáng mập mờ của cây đèn trên bàn. Nói chung khung cảnh lăng mạn bây giờ dễ khiến người ta khó tự chủ được ḷng ḿnh, nhất là Phong đang ngồi đối diện với một người con gái vốn đă được chàng cho là rất đẹp, nhưng hôm nay chàng thấy nàng có phần tao nhă và quyến rũ hơn.
Rồi như chợt nhớ ra được điều ǵ, Phong lên tiếng gọi Trâm:
- Trâm nè, hồi năy nghe em nói vậy, anh thiệt muốn biết cái đối tượng mà em đang đi t́m để thực hiện mộng tưởng của em phải như thế nào?
Trâm quay qua, nàng không trả lời liền, trái lại nàng hơi thắc mắc:
- H́nh như anh điều tra em quá nhiều rồi, trong khi đó, năy giờ anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em ban năy.
Phong vừa cười vừa nói:
- Đây là câu hỏi chót của anh.
Trâm thở dài nói:
- Đối tượng à?...Em cũng không biết nữa. Có lẽ người đó không nhất thiết phải có những ưu điểm lớn hoặc phải có thành tựu ǵ đáng kể trong xă hội này. Em chỉ mong người đó có thể biết được em đang suy nghĩ ǵ mà không cần phải chính miệng em nói ra, và dĩ nhiên anh ta phải là người có nghị lực khiến em có thể hoàn toàn tin tường để trao hết trái tim của ḿnh mà không một chút do dự nào.
- Thế em đă gặp được đối tượng đó chưa?
Trâm đưa tay ra chỉ về phía Phong nói:
- Quân tử không được nuốt lời à nghen! Anh mới nói đó là câu hỏi cuối cùng hôm nay mà?
Phong lắc đầu ra vẻ như khuất phục nàng. Sau đó Phong mồi thêm một điếu thuốc nữa, thấy vậy Trâm bèn lên tiếng:
- Bộ anh hay hút thuốc lắm sao?
Phong chậm răi giải thích:
- Lúc trước mỗi khi buồn anh thường hay hút, riết rồi thành thói quen. Từ ngày đi chơi với bọn thằng Hiếu và Long th́ anh hút rất ít.
Trâm cắt ngang:
- Vậy có nghĩa là bây giờ anh đang buồn?
Phong lắc đầu:
- Không phải là anh buồn mà là anh đang nhắc đến chuyện buồn của bốn năm về trước.
Bằng một giọng trầm ấm, Phong bắt đầu khơi lại vết thương ḷng của ḿnh:
- Cách đây 9 năm, có một nữ hành khách đang đứng trên một bờ sông và thoáng thấy chiếc thuyền đang ở cạnh nàng không bao xa. Thoạt đầu nàng tưởng chiếc thuyền này có lẽ rất vững vàng v́ nó có bề ngoài to lớn hơn các chiếc khác. Tiếp đó, nàng đă quen được anh lái thuyền. Sau một thời gian ngắn t́m hiểu, nàng tin chắc rằng người lái thuyền sẽ là một tay lái chuyên nghiệp, có thể đủ sức đưa nàng đến bến bờ kia một cách an toàn và nhanh chóng. Thế là nàng chẳng đắn đo ǵ nữa, quyết định bước xuống thuyền với tất cả niềm tin tưởng, chỉ v́ nàng nghĩ rất đơn giản là thuyền vừa lớn vừa đẹp, c̣n anh cheo thuyền trông khoẻ mạnh và bảnh bao, không có lư nào mà không qua dược bên kia sông. Trong khi đó anh lái thuyền này tưởng là đă câu được khách, nên anh ta bắt đầu chủ quan và không một chút đề pḥng ǵ cả.
Phong ngừng lại một chút để uống thêm nước, chàng khẽ nh́n Trâm và thấy nàng đang say sưa chăm chú nh́n chàng chờ đợi. Phong hút một hơi thuốc nữa rồi tiếp:
- Thời gian lặng lẽ trôi qua, người con gái đă chợ đợi mơi ṃn mà anh lái thuyền vẫn thờ ơ, lạnh lùng trước sự thành ư của nàng. Chiếc thuyền từ từ lung lay mà anh lái thuyền vẫn không hay biết. Thuyền chẳng những không rời bến mà vẫn đậu lỳ một chỗ. Trong lúc anh măi mê rong chơi trên bờ, bỏ mặc nàng với chiếc thuyền cô độc th́ đă có một người thứ ba xuất hiện. Anh ta cứ chèo chiếc thuyền bé nhỏ của ḿnh đến bên cạnh nàng mà an ủi. Thế là sau 5 năm tốn công chờ đợi, kết quả...
Trâm cắt ngang:
- Nàng đă lặng lẽ bước sang chiếc thuyền khác?
Phong vừa hút tiếp vừa gật đầu. Nét mặt của Phong bây giờ tuy trông b́nh thản không có ǵ, nhưng Trâm biết được là nội tâm của chàng chắc không vui sướng ǵ khi kể lại dĩ văng của ḿnh. Nàng nóng ḷng muốn biết diễn biến của câu chuyện như thế nào nên hỏi chàng:
- Thế hai người đó có đến được bên kia bờ sông không?
Phong gật gù:
- Đến một cách rất an toàn.
Trâm cười cưởi hỏi tiếp:
- Vậy anh lái thuyền đó làm ăn có khá không?
Câu hỏi của Trâm quả có làm cho Phong bớt buồn, chàng cùng tươi cười đáp:
- Làm ăn rất khá, có thêm hai hành khách tí hon nữa.
- Trai hay gái?
- Một trai và một gái.
- Thế anh ta có quen biết với anh không?
Phong buồn bă đáp:
- Chẳng những quen mà thân như t́nh anh em ruột.
Lúc này th́ Trâm không dằn được sự ṭ ṃ nữa, nàng buột miệng nói:
- Trời, sao éo le ngang trái vậy? Anh có thể đi thẳng vào câu chuyện thực tế một chút không?
Phong kinh ngạc nh́n nàng:
- Ủa, năy giờ anh đă kể hết rồi mà.
Trâm không đồng ư:
- Anh chỉ đem sơ lược của câu chuyện xoay quanh bên chiếc thuyền và anh lái đ̣, tánh của em không biết th́ thôi, nếu muốn biết th́ phải rơ ngọn ngành. Chẳng hạn như anh quen biết cô ta trong trường hợp nào, v́ sao người đó lại đi cua bạn gái của bạn thân ḿnh, c̣n nữa cô ta tên ǵ...v.v...Em chỉ muốn thấu hiểu đầu đuôi ra sao thôi.
Phong đưa tay ra dụi tắt điếu thuốc, chàng thong thả đáp:
- Cô ta tên Duyên, rất đẹp, giống như em vậy. Có điều Duyên để tóc ngắn và dáng dấp không cao bằng em.
Trâm thẹn thùng cúi mặt xuống, lí nhí hỏi Phong:
- Sao đương không anh lại đem cô ta đi so sánh với em?
Phong thành thật trả lời:
- V́ anh không t́m ra được đối tường nào để so sánh nữa.
Rồi Phong kể tiếp:
- Duyên chẳng những có ngoại h́nh đẹp, mà tâm hồn nàng cũng rất ngây thơ và mộc mạc. Anh quen biết cô ta khi vừa mới đặt chân lên đất Mỹ, trong dịp cả hai cùng học chung một lớp "ESL". Trong khoảng thời gian chân ướt chân ráo nơi xứ lạ quê người, hai người gặp gỡ cùng an ủi và chia xớt cho nhau những khó khăn của buổi ban đầu. Sau một năm trời, nam nữ gần gũi rồi sinh ra t́nh yêu. Sau đấy anh quen được một số bạn mới trong trường, cuối tuần thường tụ họp tại nhà xem thể thao, tṛ chuyện hoặc cùng nhau đến vũ trường hay karaoke. Tại đây anh đă làm quen được Nhân. Từ đó Nhân thường rủ anh đến các chỗ ăn chơi cùng với những người bạn cũ của Nhân. Chính lúc này anh đă bắt đầu biết đến thuốc lá và bia rượu.
Ngừng một chút, Phong tiếp:
- Anh đă giới thiệu Duyên cho Nhân quen biết. Thỉnh thoảng cả ba người cùng đi ăn hoặc đi xem phim. Dần dần, anh ít có mặt ở nhà, cuối tuần nào cũng dành thời gian cho bạn bè, những lúc đó anh lại không dắt Duyên đi cùng, chỉ v́ anh nghĩ đàn bà, con gái, không thích hợp đến các quán nhậu nhẹt với đầy đặc mùi thuốc khói. Hơn nữa, đám bạn bè của anh thường vỗ ngực tuyên bố, t́nh cảm là phụ, t́nh bạn mới là chính. Tụi nó không dắt bạn gái theo làm anh cũng khó ḷng mà cho Duyên đi chung, chẳng những Duyên không trách anh, trái lại mỗi khi anh đưa nàng đến nhà, nàng thường vào pḥng mà quét dọn ngăn nắp các thứ cho anh. Hễ có điện thoại th́ anh bỏ đi ngay, nhiều lúc đang đi chơi với Duyên, anh vội vă đưa nàng về rồi lái thẳng đến chỗ hẹn của tụi nó.
Nói đến đây, trên mặt Phong đă lộ đầy vẻ ăn năn, nhưng rồi chàng cũng ráng kể tiếp:
- Thời gian trôi qua thật mau, anh đă vô t́nh làm lăng phí hết bốn năm trời của Duyên. Nàng bắt đầu tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ với anh. Lúc này anh mới nhận ra được sự khác biệt ở nơi Duyên. Rồi anh chợt thấy có một điều lạ là sự có mặt của Nhân trong các cuộc chơi càng thưa dần. Tiếp đó có một hôm cuối tuần, anh định đến nhà Duyên đột xuất cho nàng mừng rỡ, khi Duyên ra mở cửa anh thoáng thấy Nhân trong pḥng khách nhà nàng. Giữa lúc anh c̣n đang ngây thơ th́ chợt thấy vẻ mặt lúng túng, ngượng ngùng của Nhân, bấy giờ anh mới hiểu được chuyện ǵ đă xảy ra. Anh kêu Nhân ra ngoài sân để giải thích, rồi nó đă nói: "Mày đừng giận tao, trong khi mày măi mê rong chơi th́ Duyên ở nhà khóc thầm, nàng cô độc lẻ loi không ai để tâm sự, rồi th́... mới đầu tao chỉ nghĩ đến an ủi nàng như một người em gái thôi. Tao nói thật tao không có ư cướp đoạt Duyên trong tay mày. Tao đă nhiều lần nhắc nhở mày nên dành thời gian với nàng nhiều một chút, nhưng mày nào có nghe đâu. Rồi t́nh yêu chợt đến, tao không làm sao cưỡng lại được..." Nghe hắn nói như thế, anh không chịu được, xông tới đấm vào mặt hắn mấy cái, vừa đánh anh vừa nói: "Bất cứ thằng nào cũng có thể cua Duyên nhưng mày th́ không được. Mày đừng quên chính mày đă từng nói với tao cái ǵ là t́nh bạn quan trọng, đừng v́ gái mà sứt mẻ t́nh anh em, bộ mày quên rồi sao?"
Phong đột nhiên im lặng, mặc dù khuôn mặt chàng không lộ vẻ giận dữ nhưng đang chứa đựng đầy vẻ chán chường và thất vọng. Trong khi đó th́ mắt Trâm đă ươn ướt, nàng thấy thương cho Duyên nhưng cũng thông cảm được nỗi khổ của Phong. Rồi nàng nhỏ nhẹ hối chàng:
- Kế tiếp th́ sao hở anh?
Phong cố gắng dằn cơn xúc động mà kể nốt:
- Anh không nhớ đă đánh Nhân bao lâu, chỉ thấy hắn ta lảo đảo té xuống đất mà không một chút phản kháng, giữa lúc đó th́ Duyên xông cửa chạy ra. Nàng chạy đến bên cạnh Nhân đỡ hắn đứng dậy, rồi nàng quay qua anh giận dữ hét lớn: "Anh Phong, anh không được đánh ảnh, ảnh không có tội ǵ hết, nếu muốn đánh cho hả giận th́ anh cứ đánh tôi đi, không liên can ǵ đến anh Nhân." Anh kinh ngạc nh́n Duyên cố t́m cách vớt vát: "Duyên, có phải em giận anh không đi chơi với em, nên em kiếm nó để trả thù anh không? Em nói đi, hắn có ǵ hơn anh để em phải chọn nó?" Rồi nàng trả lời bằng một giọng cương quyết: " Phải, anh Nhân tính về diện mạo, ăn nói không bằng anh, nhưng ảnh đă hiểu em rất nhiều, ở bên cạnh ảnh em cảm thấy ḿnh an toàn và hạnh phúc. Ảnh có thể v́ em mà làm tất cả những ǵ cho em vui, c̣n anh, anh đă làm được ǵ ngoại trừ đem đến cho em nước mắt và sự chờ đợi mỏi ṃn. Tôi không biết tôi đối với anh quan trọng hay là đám bạn bè rượu chè của anh quan trọng hơn tôi. Anh nên nhớ những lúc anh buồn, những lúc anh đau ai đă ở bên cạnh anh mà chia xẻ và chăm sóc cho anh? "
Phong thở dài một cái, rồi bắt đầu kết thúc câu truyện t́nh của ḿnh:
- Lời nói của Duyên chẳng khác nào như một thau nước lạnh úp vào mặt anh, anh cảm thấy ḿnh ngu đần v́ đă không biết quư những ǵ đang ở bên cạnh ḿnh. Tuy nhiên anh cũng ráng giải thích với nàng rằng: "Duyên, thật t́nh anh không cố ư làm em buồn, mặc dù anh la cà bên ngoài nhưng vẫn một mực chung thủy với em. Anh nghĩ cái lỗi trót mắc phải của anh không đến nỗi để em phải chia tay với anh. Anh hứa từ nay sẽ luôn ở bên cạnh em, nếu em muốn anh sẽ tuyệt giao với những người bạn nào mà em không thích." Anh nghĩ khi nghe xong những lời thành thật này có lẽ Duyên sẽ tha thứ cho anh, nào ngờ nàng đă tát thêm cho anh một gáo nước lạnh nữa: "Muộn rồi anh Phong ạ, tôi đối với anh bây giờ không c̣n cảm giác nữa. Dù bây giờ anh Nhân có đổi ư rút lui th́ Duyên cũng không quay về với anh đâu. Bát nước đă đổ, làm sao hốt lại cho đầy lại như xưa. Anh có biết một người con gái họ mong muốn ǵ nhất ở một người con trai mà họ yêu không? Đó là một cảm giác an toàn, có thể tin cậy để cùng nhau xây tổ ấm uyên ương, tôi nghĩ tôi không t́m được ở nơi anh, trái lại anh Nhân đă cho tôi được cái cảm giác đó. Một lần nữa Duyên xin lập lại với anh, em yêu anh Nhân thật t́nh, không có ư ǵ là để trả thù anh, anh muốn nghĩ sao cũng được, bây giờ tôi không c̣n ǵ để nói với anh nữa." Sau đó nàng d́u Nhân vào nhà bỏ anh lại ở ngoài với một tâm trạng của kẻ thất bại trên t́nh trường hay nói đúng hơn là một tâm trạng của một tên tù nhân đang sám hối ăn năn trước lỗi lầm của ḿnh.
Trâm đưa cả 2 bàn tay lên vuốt mặt cho tỉnh táo một chút, rồi hỏi chàng một câu cuối:
- Thế bây giờ họ ra sao rồi?
- Một năm sau, đám cưới được tổ chức linh đ́nh, họ có mời anh, nhưng anh chỉ gởi thiệp và mừng tiền. Trong thiệp anh có xin lỗi v́ không đến dự được, anh c̣n ghi thêm mấy câu chứa đựng nhiều hàm ư hy vọng họ hiểu được anh thật ḷng chúc phúc mà không một chút hờn giận ǵ: "Với tất cả ḷng thành, tôi xin chúc hai bạn được trăm năm hạnh phúc bên nhau. Mong rằng Duyên đă t́m được tổ ấm của ḿnh và tôi cũng mong sao Nhân quư những ǵ đang có bên cạnh. Phần tôi xin cảm ơn hai bạn đă thức tỉnh tôi bằng một bài học mà tôi tự cho là rất đáng giá."
Trâm vẫn nh́n Phong không ngớt, bất giác nàng thốt ra những lời nói như nói với chính ḿnh:
- Em nghĩ rằng bây giờ em đă hiểu anh hơn.
Phong ngạc nhiên chấn vấn lại nàng:
- Em hiểu thế nào về anh?
Trâm chậm răi phân tích:
- Em bây giờ đă lănh ngộ được cái bài học kia của anh rồi. Có nghĩa là anh đă nhận thức được, t́nh yêu rất quan trọng trong cuộc sống của con người. Không có bạn bè người ta vẫn có thể sống, nhưng không có t́nh yêu th́ mọi thứ trở nên vô vị. Thế gian này sẽ không có thế hệ sau tiếp nối thế hệ trước. Người ta có thể v́ t́nh yêu mà đánh đổi tất cả, thậm chí là người thân trong gia đ́nh chứ đừng nói chi đến bạn bè. Ngược lai, ít ai có thể v́ t́nh bạn thân thiết mà chối bỏ hạnh phúc của ḿnh.
Phong gật đầu thán phục nàng:
- Em đúng là một học tṛ thông minh. Em nói không sai, lúc sau này đám bạn cũ đều rả hết, chỉ v́ họ đều vướng bận với bạn gái cả.
- Nói như vậy, hỗng lẽ sau khi chia tay vói Duyên, anh không có mối t́nh nào khác sao?
Phong lắc đầu:
- Có thêm 3 cô nữa. Nhiều nhất là 7 tháng, nhanh nhất là 2 tháng.
Trâm thắc mắc:
- Chắc anh vẫn c̣n thương nhớ đến Duyên?
Phong tần ngần một chút, rồi cất giọng giải thích:
- Không hẳn là như vậy. Với Duyên th́ anh chỉ cảm thấy lương tâm cắn rứt mỗi khi nhớ đến nàng. C̣n sở dĩ anh quen với mấy cô đó không được lâu dài v́ các cô đó tuy rất đẹp nhưng không có ai có tâm hồn trong trắng và mộc mạc như Duyên. Bạn bè đôi khi họ thường gạnh tị mà chế giễu anh rằng không biết v́ sao anh thu hút được nhiều cô gái khác nhau như vậy. Nhưng thật ra anh đối với các cô đó chỉ tạm bợ vui chứ không thành thật yêu cô nào hết. Có lẽ anh vẫn chưa t́m được đối tượng thích hợp để có thể khiến anh bỏ đi cái tự do mà anh nghĩ anh đă chán ngán đến tận cổ rồi.
Trâm nghi ngờ:
- Chán thật sao? Nghe anh Long nói, anh chẳng những đào hoa, mà vẫn c̣n lui tới các pḥng trà, và vũ trường hoài.
Phong vội giải thích:
- Đó là trong những lúc buồn bă, cô đơn, người ta thường t́m đến nhiều nơi như thế để tạm vui cho khoây khoả tinh thần sau những giây phút bận rộn với đời sống hằng ngày. Những cuộc vui như vậy đều mau chóng tàn, đâu có tồn tại lâu dài như cái mộng tưởng của em được.
Trâm gật gù như đă hiểu ư chàng:
- V́ thế trong nội tâm anh vẫn thường cảm thấy trống trải và buồn bă. Nếu nh́n bề ngoài của anh mà nói th́ không ai đoán được anh là người chuyên sống về nội tâm hơn.
Phong chợt giật ḿnh. Đây là lần đầu tiên chàng mới nghe được một người mới quen nhận xét chính xác về ḿnh như thế. Chàng nghĩ phải rời nơi đây mau, nếu không rồi những ǵ chàng đang che đậy bên ngoài sẽ bị Trâm nh́n thấu suốt bên trong.
Phong vờ đưa tay nh́n đồng hồ, chàng bèn reo lên:
- Trời, bị em hạch hỏi một hồi mà đă hơn 10 giờ tối rồi, để anh đưa em về.
Trâm gật đầu tán thành. Phong kêu anh bồi bàn tính tiền và nắm lấy tay Trâm bước ra khỏi quán nước.

Chương 11

Xe đă chạy được một đoạn, cả hai im lặng ngồi bên nhau, không nói năng một lời, bởi đầu óc họ đang tràn ngập những ư nghĩ riêng tư. Trâm th́ đang bị câu chuyện t́nh của Phong làm vương vấn, c̣n Phong th́ đang suy nghĩ đến mục đích của chàng đă bị Trâm đảo ngược đi. Tuy vây, chàng đă khám phá ra không ít về nàng, có thể nói chàng bắt đầu hiểu nàng hơn so với những lần gặp gỡ trước.
Giữa lúc bầu không khí đang yên tịnh như thế th́ Trâm bỗng quay qua hỏi Phong:
- Anh Phong, vậy anh có đem câu chuyện buồn của anh kể lại cho ai nghe qua chưa, chẳng hạn như anh Hiếu hay là anh Long đó?
Phong lắc đầu:
- Em là người đầu tiên, bởi v́ ít có ai chịu nhắc đến cái lỗi lầm của ḿnh đă mắc phải. Đối với đàn ông, khi ḿnh khiến cho người ta đoạt đi người ḿnh yêu là một thất bại đáng chê trách nhất. Anh tuy không coi trọng đến mặt mũi nhưng dù sao tự ái cũng đă bị tổn thương.
- Thế anh thấy hai người họ có phải là bạn tốt không?
- Th́ dĩ nhiên là tốt nên mới thường đi chung với nhau?
- Ư em không phải như vậy, mà là anh thấy cách cư xử của họ về t́nh yêu và t́nh bạn ra sao? Họ nghiêng về bên nào hơn?
Phong ngần ngừ một chút rồi đáp:
- Long mới quen với Kim đây thôi nên anh chưa biết nó xử sự thế nào. C̣n Hiếu th́ đă quen với Jenny được hai năm, anh thấy nó cũng chia đều thời gian ra đó chứ, không để hai thứ t́nh yêu và t́nh bạn lẫn lộn với nhau. Cái quan trọng là ḿnh nên biết điều khi người ta đang dành thời gian đi chơi với bạn gái th́ không nên gọi điện thoại hay quấy rầy người ta.
Trâm ngẫm nghĩ một chút rồi phụ họa thêm:
- Nghe xong câu chuyện của anh, em có nhận xét khác về các đấng mày râu. Có nghĩa là từ nay hễ thấy ông nào vỗ ngực xưng là t́nh bạn quan trọng hơn t́nh yêu, th́ biết ngay là dân xàm phải không?
Phong không nén được cười:
- Em quả là biết nói chuyện khôi hài cho người ta vui.
Rồi Phong đưa tay ra nắm lấy bàn tay trái của Trâm, âu yếm nh́n nàng nói:
- Cám ơn em đă lắng nghe tâm sự của anh. Sau khi tṛ chuyện với em xong, anh cảm thấy thoải mái đi nhiều. Anh nghĩ rằng em cũng nên bắt chước anh mà đem những ǵ không vui vẻ ra trút hết cho tâm tư được nhẹ nhàng một chút.
Trâm chậm răi rút tay lại, nàng chỉ tay về phía trước nhắc nhở Phong:
- Anh nên tập trung lái xe ḱa, coi chừng bị lạc tay lái đó.
Lời nói của Trâm có chút ẩn ư khiến Phong phải cười ra tiếng:
- Mặc dù anh chèo thuyền không giỏi, nhưng nghề lái xe 8 năm của anh chắc không đến nỗi phải làm em sợ mà bỏ sang xe khác chứ?
- Anh nên nhớ chỉ v́ anh quá chủ quan nên mới có chuyện bất ngờ xảy ra. Thế anh không sợ là ḿnh phải thất bại thêm một lần nữa sao?
- Nếu quả thật ông trời chơi anh th́ c̣n biết nói ǵ hơn. Anh nghĩ anh không phải là lạc tay lái mà chính em là người đă lạc đề đó.
Trâm nhướng mày tỏ vẻ vẫn chưa hiểu ư Phong. Nàng đưa ngón tay chỉ vào ngực ḿnh hỏi:
- Em lạc đề?
Phong cười khanh khách:
- Anh nghĩ nên đặt cái tên khác cho em là vừa đó, cứ hay đánh trống lăng hoài.
Trâm cười khúc khích nói:
- À...anh muốn hỏi về chuyện buồn em đó hả? Em lúc nào cũng vui vẻ cả, không có ǵ phải để vướng bận tâm trí th́ lấy đâu mà kể cho anh nghe?
Phong hoàn toàn không tin, nhưng chàng cũng ráng thuyết phục nàng:
- Cứ cho là em không có điều ǵ phiền muộn để nói ra, nhưng nếu từ nay hễ em buồn th́ có thể cho phép anh được vinh hạnh lắng nghe tâm sự của em không?
Trâm nghĩ sao anh chàng này bắt đầu khách sáo vậy. Nàng gật gù cho qua loa:
- Ừ, th́ để xem sao đă.
Một lúc sau, xe đă có mặt trước sân nhà, Trâm định mở cửa xuống xe th́ Phong chợt ngăn lại:
- Khoan, đợi anh một chút.
Nàng ngơ ngác ngồi yên đưa mắt theo dơi Phong. Anh chàng ṿng qua phía nàng, một tay mở cửa, tay kia ch́a ra cho Trâm nắm lấy để có thể bước ra ngoài. Trâm ngoan ngoăn làm theo ư chàng, sau đó một mặt vẫn để yên cho Phong nắm lấy tay nàng, một mặt cất tiếng châm chọc chàng:
- Bộ mỗi lần chở một người con gái đi chơi là anh đều ga lăng như vậy sao?
Phong đáp bằng một giọng thành thật:
- Chỉ đối với người nào mà anh cho là đáng để làm. Không phải là anh mầu mè, ga lăng, anh chỉ cho đó là một hành động chăm sóc và quan tâm mà thôi.
Lời tán tỉnh khéo của Phong khiên Trâm bối rối, nàng cảm thấy hai má nóng bừng, lúng túng cúi đầu xuống chẳng dám nh́n lên. Trong khi đó Phong ghé tai hỏi nhỏ nàng:
- Bây giờ có cần anh đưa em đến quán Dư Âm không?
Trâm bỗng thấy ngượng ngùng và xấu hổ quá, chỉ v́ Phong đă biết nàng nói láo mà vẫn cố t́nh thọc bể mánh nàng. Bất giác nàng đưa tay c̣n lại đấm vào ngực chàng:
- Anh khỉ này, chọc quê người ta hả?
Nhưng Phong đă nhanh nhẹn chụp được tay nàng, chàng cúi xuống thật thấp để đối diện với Trâm, thỏ thẻ bảo:
- Mai mốt nhớ đừng tránh anh nữa nhen.
Rồi Phong ngước lên hôn vào trán nàng một cái thật lâu, sau đó chàng th́ thầm:
- Chúc em ngủ ngon.
- Vâng, anh cũng vậy.
Dứt lời, Trâm vụt rút hai tay lại, vội vă quay gót đi. Đứng trước cửa, mở khóa xong, nàng ngoái cổ lại thấy Phong vẫn c̣n đứng đó tươi cười, giơ tay vẫy chào nàng. Trâm cũng vẫy tay chào rồi đóng cửa lại.
Thế là một ngày vui vẻ cũng đă qua mau. Phong lái xe về nhà với một tâm trạng thật sung sướng bởi v́ lâu lắm rồi chàng mới có được những giây phút thoải mái như là hôm nay. Nhất là chàng đă tỏ bầy nhiều điều thầm kín cho Trâm nghe. Phong nghĩ Trâm đúng là một người con gái đặc biệt, chẳng những thu hút được người đối diện mà h́nh như c̣n có thể thôi miên khiến người ta phải nói ra bí mật đời tư của ḿnh. Chàng mong là sau này hai người sẽ có nhiều dịp để hiểu nhau thêm và hy vọng mọi thứ đều diễn biến tốt đẹp hơn.

Chương 12

Một tuần lễ kế tiếp, chuyện ǵ đă xảy ra?
Nguyên do bắt đầu từ quán Dư Âm, kết quả người mới được mướn để thay thế Kim đă bị anh Luân cho nghỉ việc chỉ v́ cô này tay chân quá chậm chạp. Thế là vào một buổi tối thứ bảy, Kim được anh Luân gọi đến để làm dùm một bữa, nhưng rồi bé Hà, con gái của anh Luân bị bệnh đột xuất nên chị Hân phải ở nhà chăm sóc cho nó. Thế là chẳng những Kim bị gọi mà Trâm cũng đuọc lệnh phải ra quán thế chị Hân vừa tính tiền vừa phụ pha nước, v́ công việc có liên quan đến tiền bạc nên không thể giao cho người ngoài vào làm thế.
Thường th́ quán rất đông khách vào những ngày cuối tuần, nhưng tôi hôm nay th́ không đông lắm chỉ v́ có một chương tŕnh đại nhạc hội, với chủ đề: Dạ Vũ Đầu Hạ, được tổ chức ngay tại thành phố San José nên tất cả bọn trẻ đều đổ xô đi xem. Không có đám choai choai, quán đành dẹp đi cái chương tŕnh khiêu vũ thường bắt đầu khoảng 8:30 tối cho đến 12 giờ khuya. Đêm nay, quán đặc biệt chỉ có nhạc karaoke mà thôi.
Chín giờ tối, Trâm đang ngồi phía trên quầy tính tiền, liếc nh́n xuống thấy lác đác khoảng 5 bàn, nàng nghỉ nếu biết vắng thế này th́ thà nằm ở nhà đọc truyện có vẻ lư thú hơn. Không biết bắt đầu từ khi nào mà Trâm đă cảm thấy chán chường cái không khí ồn ào, nặc mùi khói thuốc dưới các ánh đèn màu lúc chớp lúc mờ ảo như thế này. Nghĩ lại mấy mùa hè năm trước, nàng không có cảm giác như bây giờ, hỗng lẽ già rồi hay sao? Bất giác Trâm cười một ḿnh, chỉ gần 23 tuổi thôi mà nàng đă mau chán cái khung cảnh trẻ trung này rồi chăng.
Trâm đưa mắt nh́n xuống thấy Kim có vẻ bận rộn không kém, mặc dù khách không đông. Nhưng đa số là khách quen của anh Luân, tuổi tác độ khoảng 28 tới 35, họ là dân nhậu, nên mỗi khi vào kêu toàn là lẫu này lẫu nọ và không ngớt gọi bia liên tục. Rượu được vài ly th́ họ bắt đầu có hứng ḥ hát, ít khi nào họ chịu leo lên sân khấu ngồi ca, mà họ chỉ ngồi tại bàn vừa hát vừa nhâm nhi với bạn bè. Điều đặc biệt là họ chỉ hát toàn các loại nhạc xưa mà thôi. Thấy thế nên anh Luân ưu tiên một cái micro cho bàn của họ, rồi thỉnh thoảng anh Luân cũng chạy xuống ngồi cụng ly với mấy người đó. Khi nào thấy khách không hát bản nào, th́ anh Nam, em trai của chị Hân, người điều khiển nhạc karaoke và khiêu vũ, vội xen vào vài bản nhạc trẻ cho không khí đượm màu tươi mát một chút.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, có một đám khách bước vào, Trâm đếm đầu đuôi hết hết thảy là 7 người, 4 trai và 3 gái. Họ tiến đến bàn của anh Long đang ngồi bên cạnh Hiếu, Jenny và một người bạn gái nữa của Jenny mà Trâm không quen biết. Sau đó là một màn giới thiệu, con trai th́ bắt tay người này người nọ, c̣n con gái th́ tươi cười gật đầu với nhau. Thấy họ vào, anh Luân vội chạy đến phụ với Kim kéo bàn thêm lại thành một băng dài bởi bây giờ đă là 11 người rồi. Trong số đó, Trâm chỉ nhận ra được Phong và Hảo, mặc dù Hảo ăn mặc có khác hơn xưa nhiều, nhưng chỉ nh́n thoáng từ xa là Trâm đă nhận ra ngay, c̣n những người khác th́ Trâm chịu, không nhận ra được, có lẽ họ đều là bạn bè của Phong.
Kể từ hôm thứ bảy tuần trước gặp Phong, đêm nay Trâm mới gặp lại chàng. Chỉ v́ một tuần nay, anh Long mắc bận chở hai mẹ con Kim đi chơi, cho nên là mọi người không muốn xen vào làm quấy rầy cái hạnh phúc ấm cúng của họ. Hơn nữa, anh Lợi đă thi xong, vừa cuốn gói trở về nhà là đă lôi Trâm đi chơi. Nếu nói về tính t́nh của các anh chị trong nhà d́ dượng th́ anh Lợi có vẻ hạp gơ nhất với Trâm, chỉ v́ tuổi tác hai người bằng nhau, mỗi lần gặp mặt là tṛ chuyện không ngớt. Nhưng đến khi muốn tâm sự chuyện ǵ nghiêm trọng th́ Lợi tuyệt đối không phải là đối tượng thích hợp, chỉ v́ anh ta lúc nào cũng vui vẻ và phá phách.
Khi tất cả đám người phía dưới đă an tọa, Phong và Hảo ngồi cạnh nhau cuối bàn, nếu nh́n lên sân khấu, tức sẽ thấy Trâm liền, bởi nàng đang ngồi ở đằng sau sân khấu. Trâm định kéo chậu bông xích lại gần để che khuất khuôn mặt ḿnh, nhưng nghĩ lại rồi thôi, chỉ v́ nếu làm như thế th́ khi anh Luân hoặc Kim gọi tính tiền hay pha nước th́ không tiện lắm, hơn nữa mắc công rồi hai người họ nghĩ vu vơ rằng ḿnh đang hát bản "Gặp nhau làm ngơ."
Giữa lúc Trâm đang tính toán để khỏi bị nhận ra th́ đă thấy Phong hướng mắt về phía nàng đang ngồi. Anh chàng tươi cười nháy mắt với nàng thay thế cho một câu chào hỏi, nhưng Trâm vẫn ngồi lạnh lùng như một người xa lạ chẳng hề quen biết với Phong bao giờ. Sau đó Kim hối hả chạy lên đưa miếng giấy kêu thức uống của bàn số 4, tức là bàn của mấy người đó. Kim vừa đặt giấy trên bàn, khẻ than với Trâm:
- Trời ơi mệt rồi, tưởng là không đông nào ngờ bắt đầu có thêm khách vào nữa. Tao không biết tại sao hôm nay có 1 ḿnh tao làm à, c̣n con Sandy và mấy đứa kia đi đâu hết rồi mà anh Luân không cho phụ tiếp tay như mấy lần trước?
Nghe Kim nói thế, Trâm vội trấn an nó:
- Th́ cũng như mấy năm trước vậy, nếu mày làm không xuể th́ tao chạy xuống tiếp mày.
Nói xong, Trâm mới biết ḿnh đă lỡ lời, v́ lẽ dĩ nhiên là nàng không muốn phải lui tới phục vụ cho bàn của Phong. Trong khi đó th́ Kim mừng rỡ ra mặt:
- Ừ mày phải phụ tao đó. Ê có thấy con Hảo không? Cho mày biết nhen, dạo này trông nó "mô đen" lắm đó.
Trâm gật gù:
- Xém chút nữa tao nhận không ra cô ta. Nhớ lại mấy năm trước Hảo đâu có ăn mặc tân thời như bây giờ.
Trâm ngừng một chút rồi phụ hoạ thêm:
- Đúng là "Sông có khúc, người cũng có lúc", tất cả đều thay đổi theo thời gian.
Kim tán thành nhận xét của Trâm:
- Tức nhiên rồi, ngày xưa cô nàng là một mẫu người gương mực, tối ngày chui rút trong nhà ít khi đi ra ngoài ban đêm, bây giờ sáp với bọn ông Phong th́ có khác chứ, nhiều ít ǵ cũng bị ảnh hưởng đôi phần.
Trâm liếc nh́n miếng giấy, vừa thấy ghi sinh tố, nước dừa... lại thấy có kêu thức ăn và bia rượu nữa, bất giác Trâm chợt nhổm dậy reo lên:
- Thôi để tao chạy vào pha nước phụ d́ Ba (người phụ trách bếp núc của anh Luân), để một ḿnh d́ chắc là không xong đâu.
Kim gật đầu, tạm thời gác câu chuyện sang một bên rồi vào phía trong mang một đống bia ra bàn của anh Long.
Nhạc khiêu vũ được trổi lên theo lời yêu cầu của mấy người mới đến. Có hai cặp từ bàn số bốn d́u nhau trên sày nhảy với điệu "Cha cha", tiếp đó có thêm một vài cặp nữa từ những bàn khác đă đến từ lúc trước, có lẽ v́ thấy chưa ai có ai mở hàng nên họ vẫn ngồi yên năy giờ.
Ở trong này Trâm đă pha xong nước mà vẫn không thấy Kim bước vào, bất đắc dĩ nàng đành phải mang ra tiến đến bàn của Phong. Trâm cất tiếng hỏi:
- Nước dừa tươi?
Có một người con gái chỉ vào ngực, Trâm bèn đặt ly xuống trước mặt cô ta rồi ngước mặt nh́n về phía Hảo hỏi:
- Sinh tố đậu xanh?
- Của Hảo đó Trâm.
Hảo nhanh nhẹn trả lời, vừa đưa tay tiếp lấy ly nước vừa nói tiếp:
- Hi Trâm, lâu quá mới gặp lai.
Trâm tươi cười đáp lễ, vội vă quay vào phía trong như cố t́nh làm ra vẻ bận rộn lắm, nhưng vừa đi được một vài bước đă bị Hiếu gọi giật lại:
- Trâm, lại đây nói nghe nè!
Trâm ngoan ngoăn dừng lại, v́ tiếng nhạc lớn quá Hiếu kéo tay nàng xuống thấp rồi ghé tai nói nhỏ:
- Lát nữa rảnh rỗi trở ra đây ngồi chơi một chút để anh giới thiệu mấy thằng bạn của tụi anh cho em quen biết.
Trâm biết là Hiếu đang cố t́nh trêu chọc nàng nên không trả lời mà chỉ cười trừ và tiếp tục bước đến quầy tính tiền. Vừa mới ngồi xuống đă bắt gặp anh mắt của Phong cứ nh́n nàng không ngớt, Trâm vội tảng lờ quay sang nơi khác. Khi đoán chắc là Phong không c̣n ngó Trâm nữa, nàng mới kín đáo đưa mắt theo dơi, thấy Hảo đang gắp vài cục nước đá bỏ vào trong ly bia của Phong một cách ân cần, cử chỉ giống như là một người bạn gái đang ga lăng với bạn trai trước đám bạn bè của chàng. Bất giác Phong ngẩng lên thấy Trâm đang nh́n chàng nửa cười nửa như không, làm cho Phong có vẻ hơi sượng. Trâm thấy Phong lí nhí điều ǵ với Hảo, xong cầm ly bia lên tuôn một ực, rồi khẽ lén nh́n Trâm. Nhưng Trâm vẫn b́nh thản chẳng lộ vẻ ǵ cả khiến Phong càng cảm thấy khó chịu hơn.
Bản nhạc "cha cha" vừa kết thúc, tiếp đến là một điệu tango và rumba. Trâm thấy một gă con trai trong bàn đang nói ǵ với Phong và Hảo, sau đó Phong d́u Hảo ra sàn nhảy, theo sau là hai cặp nữa. Bọn họ đang âu yếm d́u nhau trong một bản nhạc rumba của ca sĩ Hoàng Lan. Bây giờ Trâm mới có dịp quan sát họ tỉ mỉ hơn, Phong hôm nay ăn mặc thật bảnh bao và chỉnh tề trong một chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần tây màu đen. Ồ th́ ra mỗi lần đi khiêu vũ là anh chàng lại chưng diện như một thư sinh, Trâm thầm nhận xét như vậy. Trong khi đó Hảo mặc một chiếc váy ngắn màu đen, có 2 sợi dây choàng qua khỏi vai, mắc chéo ngang ở phiá sau lưng, với một chiếc áo màu vàng đậm. Nói chung từ trên người họ toát ra vẻ trẻ trung và yêu đời. Bất giác nh́n lại cách ăn mặc của ḿnh, Trâm khẽ cười vô tư, chỉ v́ nàng đang mặc một chiếc quần nhung màu nâu lợt và một chiếc áo màu bạc, trông vừa bụi đời lại vừa bất cần đời nữa.
Lợi dụng khách đang thưởng thức các điệu nhảy, Kim bước đến đứng cạnh Trâm cố ư ḍ xét:
- Ê họ nhảy cũng t́nh tứ lắm chứ. Sao mày không ra nhảy cho vui vậy Trâm?
Trâm lắc đầu:
- Nhảy với ai bây giờ?
Kim đưa tay chỉ về phía bàn của Phong, nói:
- Th́ nhảy với bọn họ đó, mấy người kia mày không quen thôi chớ anh Hiếu ảnh biết là mày biết nhảy đầm mà, coi chưng ổng lên đây kéo mày ra sàn bây giờ.
Trâm cười giải thích:
- Thách ổng cũng không dám đâu, mày không thấy Jenny đang ngồi bên cạnh sao? Nh́n nét mặt của Jenny tao nghĩ là nàng không thích ông Hiếu nhảy đầm chút nào cả.
Kim tư lự một chút:
- Um... mày nói cũng đúng.
Rồi ánh mắt của Kim chợt chuyển về phía sàn nhảy:
- Cái con Hảo đó làm như là bạn gái của Phong không bằng, hết gắp đá cho ổng lại khui bia châm vào ly nữa, tao nghĩ nó nên kiêm luôn cái chức chạy bàn của tao là vừa. Nè Trâm, mày có để ư khuôn mặt của nó không, trét phấn đầy cả mặt, có thể lấy dao cạo ra vài lớp đem đi chiên được đó. Già đầu rồi mà c̣n ăn mặc như một nữ sinh của trường đạo Công giáo không bằng...
Trâm cười nắc nẻ cắt ngang lời phê phán của Kim:
- Làm ǵ mà mày đả kích người ta quá vậy? Hảo chỉ mới 24, 25 thôi nên ăn mặc như thế có sao đâu. Nghe mày nói chuyện, tao có cảm giác như là mày bị Hảo cướp đi bạn trai vậy đó.
Kim vội giải thích:
- C̣n khuya nó mới dám đụng đến bạn trai của tao, không chừng nó mới là kẻ cướp đoạt người yêu của mày. Nói trắng ra chỉ v́ nó là kẻ thù của mày th́ cũng có nghĩa là kẻ thù của tao, nên tao mới không ưa nó.
- Sh...shsss... Nói nhỏ thôi coi chừng người ta nghe được là rắc rối đó. Ai bảo với mày cô ta là kẻ thù của tao, tao chả thù ai cả?
- Chắc không?
- Dĩ nhiên!
Kim ậm ừ:
- Ờ...dù sao đi nữa tao vẫn cảm thấy không ưa nó được. Nếu năm xưa nó chịu xuất hiện trong hoàn cảnh như thế này có lẽ nó sẽ nhận xét khác về tụi ḿnh. Ngày xưa nó nghĩ tao là một đứa con gái không đàng hoàng th́ tao không có lời ǵ để bào chữa cho ḿnh v́ sự thật là như vậy, nhưng nó chả hiểu đầu đuôi ǵ hết đă nghi oan cho mày...
Trâm xua tay cắt ngang Kim một lần nữa:
- Thôi ḿnh đừng nhắc lại chuyện xưa nữa, người ta ở dưới vẫy tay kêu mày ḱa.
Kim vội vă chạy xuống phía dưới, bỏ lại Trâm với một tâm trạng hoang mang. Nàng nghĩ đến lời lẽ của Kim như một ẩn ư bên trong "cướp đi người yêu của ḿnh", bất giác Trâm thở dài một ḿnh rồi lẩm bẩm nói thầm: "Chỉ sợ không có người nào để cho cô ta cướp v́ hiện tại ta vẫn là một kẻ đứng bên rèm hạnh phúc của người ta."
Tiếng nhạc vừa dứt, mọi người lục đục kéo về chỗ ngồi. Trong khi đó Trâm đang mải mê suy nghĩ th́ chợt nghe như có ai đang gọi tên ḿnh từ phía bên trong cửa sổ nhà bếp vọng ra:
- Trâm, con Kim đâu rồi?
Trâm giật ḿnh quay qua thấy d́ Ba đang lấp ló phía sau nàng:
- Dạ, nó đang chạy bàn phía trước, có chi không d́?
- Lát nữa nhớ nhắc nó tô hủ tiếu bàn số 5 d́ đă làm xong rồi.
Trâm sốt sắng:
- Thôi để con bưng ra cho, để mắc công nguội rồi người ta ăn không ngon.
Dứt lời, Trâm chạy vào trong mang tô hủ tiếu ra bàn số 5, khi nàng quay trở lại đi ngang qua bàn của Phong, lại bị Hiếu kéo xuống bên cạnh, vừa khoác tay qua vai nàng vừa cất tiếng lớn nói cho mọi người cùng nghe:
- Chừng nào em rảnh để nhảy với mấy đứa bạn anh đây?
Jenny cũng phụ họa thêm:
- Ừ nghe anh Hiếu nói Trâm cũng là một tay nghề mà phải không?
Trâm nhẹ nhàng gỡ tay Hiếu ra, lúng túng đáp:
- Jenny đừng nghe ảnh nói nhen, Trâm chẳng biết nhảy nhót ǵ hết đâu.
Đang định đứng dậy, th́ Hiếu chợt ngăn lại nói:
- Nếu không nhảy th́ uống hết ly bia này cho anh đi !
- Thôi mày đừng phá nó nữa.
Nghe Long cứu bồ Trâm, Hiếu chỉ găi đầu nói:
- Giỡn chút cho vui, chưa ǵ đă sợ tao ăn hiếp em mày rồi.
Rồi không đợi Hiếu nói ǵ thêm, Trâm vội bật dậy đi về chỗ ngồi của ḿnh vừa kịp thấy Kim theo sau nói:
- Nhớ ghi vô bàn số 4 thêm 6 chai bia và một cái lẫu đồ biển. Họ gọi ban năy mà tao quên thông báo với mày.
Nói xong Kim vội vào bên trong mang bia ra, Trâm cũng tuột xuống lăng xăng chạy vào bếp phụ d́ Ba một tay. Trong khi đó cử chỉ của Trâm ban năy khiến Hảo ghé tai bật mí với Phong đôi điều:
- Anh biết không ngày xưa Trâm hay như vậy đó, chẳng những dễ dăi với mọi người con trai mà con làm ra vẻ như là một người sành điệu mọi giới ăn chơi...
Tự nhiên Phong thấy khó chịu ra mặt:
- Sao Hảo biết được?
Hao hơi có chút ngỡ ngàng v́ thái độ bất ngờ của Phong, nhưng lỡ nói rồi, nàng vội giải thích:
- Th́ chính anh Triết đă nói cho em nghe... hơn nữa bạn bè của em cũng đă bắt gặp qua...
Phong cắt ngang:
- Hiếu và Long là đôi bạn già lâu năm, chẳng những thế mà đối với Trâm, Hiếu cũng chẳng xa lạ ǵ. Họ thân mật chọc phá hay đôi khi khoác tay nhau như thế cũng chẳng qua như t́nh anh em mà thôi. Jenny không ngại th́ tại sao Hảo lại thấy ngại?
Hảo vừa cảm thấy tức vừa cảm thấy sượng vô cùng, nàng biết ḿnh đă phạm sai một lỗi lầm là đương không đi kéo Hiếu vào trận. Hảo dư sức biết là Hiếu, Long, và Phong là 3 người bạn thân với nhau. Không trách sao được anh ta có ư bênh vực cho bạn bè của ḿnh. Nhưng tại sao trong lời nói của Phong như có ư đính chính cho Trâm, làm như là chàng đă hiểu về nàng một cách rơ ràng. Hảo thắc mắc sao Phong lại rành về t́nh cảm giữa mấy người đó quá vậy. Rồi Hảo tự trấn an với ḿnh rằng tại ḿnh đa nghi chớ chẳng qua nghe người ta nói đụng chạm về bạn bè của chàng nên có chút khó chịu mà thôi. Dù ǵ đi nữa cái thái độ của Phong khiến Hảo ngồi im không dám nói ǵ nữa, sợ là nếu lỡ lời làm Phong không vui.
Trong khi đó lời lẽ của Hảo làm Phong cảm thấy khó chịu thiệt, phải nói là từ lúc bước vào quán nh́n thấy thái độ xa lạ của Trâm là chàng đă thấy bực bội rồi. Bây giờ lại nghe Hảo nói xấu về Trâm th́ tự nhiên chàng không dằn được nên buông lời cộc lốc. Bất giác Phong chợt nhớ lại lần trước nghe Hảo kể lể về Trâm mà chàng nào có phản ứng ǵ đâu, sao hôm nay lại phản ứng mạnh mẽ như vậy? Nếu chỉ v́ Hiếu khoác tay Trâm rồi ép nàng uống bia mà cho là Trâm dễ dăi không đứng đắn th́ thiệt là Phong cảm thấy ḿnh phải suy xét lại những lời nói của Hảo tự bấy lâu naỵ Và như thế Phong cũng ngồi im không nói năng ǵ đến ai.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng khi Trâm trở ra bên ngoài vừa mới ngồi xuống đă thoáng thấy một bóng người quen thuộc đang đứng cụng ly với mọi người ở bàn số 4. Gă con trai cũng đă thấy Trâm xuất hiện, anh chàng chậm răi tiến đến phía trên. Bỗng nhiên tim Trâm đập thật mạnh, hai mắt mỡ to sững sốt nh́n Triết.
Triết đứng bên cạnh Trâm khẽ đặt tấm thiệp hồng trên bàn nàng mà không nói một lời nào. Trâm thấy khuôn mặt của chàng hơi tiền tụy và xanh xao. Nàng nghĩ chắc là Triết bận rộn lo việc đám cưới nên sức khoẻ có phần suy giảm đi. Nàng đón lấy thiệp cưới rồi lí nhí nói:
- Cám ơn anh đă mang đến đây. V́ sao anh biết em có mặt ở nơi này?
Sau cùng Triết cũng mở miệng đáp:
- Anh gọi đến nhà và Lợi đă nói cho anh hay là em đang ở ngoài quán.
Ngừng một chút, rồi Triết nói tiếp:
- Ngày mai anh sẻ ở nhà nguyên ngày để đợi điện thoại của em.
Nói xong, Triết bỏ đi ngay không để Trâm có phản ứng ǵ hết.
Trâm đưa mắt nh́n theo thấy Triết bước xuống bàn của Phong, bắt tay đám con trai và khom xuống nói ǵ với Hảo, khiến Hảo phải miễn cưỡng chào mọi người đi theo Triết ra ngoài. Rồi Trâm chợt thấy Long, Hiếu, Phong, Jenny đang đổ xô 8 con mắt nh́n về phía nàng. Trong lúc Trâm c̣n đang ngơ ngác v́ sự kiện xảy ra nhanh chóng quá làm nàng chưa kịp chuẩn bị tâm lư trước, th́ Kim đă đứng cạnh nàng với ánh mắt ṭ ṃ:
- Rốt cuộc rồi anh ta cũng mời mày, lần này mày không đi là hông được đó. Ê mở ra xem cho biết là đăi ở nhà hàng nào vậy?
Trâm nghi ngờ hỏi Kim:
- Bộ anh Long không nói cho mày biết sao?
- Có nói nhưng tao quên mất tiêu rồi.
Bất đắc dĩ Trâm phải mở phong b́ ra, chẳng những Kim mà chính Trâm cũng rất đỗi ngạc nhiên v́ bên trong có một lá thư kèm chung tấm thiệp hồng. Trâm c̣n đang phân vân không biết tính sao th́ Kim đă sốt sắng đề nghị:
- Thôi mày vào bên trong đọc thư đi để ngoài này tao lo hết cho.
- Coi bộ mày khẩn trương c̣n hơn tao.
Kim cười giả lả đưa 2 tay đẩy Trâm vào bên trong bếp.

o0o


 
Pages Previous  1  2  3  4  5  Next