Ngày Mai Có Anh   Mưa Bụi Pages Previous  1  2  3  4  5  Next     
Chương 5

Phong đang ngồi ở pḥng khách xem "football" trên tivi th́ thằng Quang ở đâu chạy tới níu áo chàng nói:
- Chú Phong ơi! Chú làm ơn sữa dùm chiếc xe lửa cho con đi. Nó bị hư rồi.
Phong quay qua kéo nó vào ḷng hỏi:
- Thế Quang làm sao mà để cho nó hư vậy?
Thằng Quang chu mỏ nói:
- Con đâu có làm hư đâu. Đương chạy ngon lành... rồi nó tắt máy à...
Phong lấy làm tức cười v́ cái lối nói chuyện ngây thơ của thằng nhóc 5 tuổi này. Đồ chơi mà nó làm như xe thiệt không bằng. Chàng biết là nó sợ bị ba má la nên chối quanh như thế. Chàng bèn cất tiếng hỏi:
- Vậy xe đâu Quang đem nó ra rồi chú sửa cho.
Thằng Quang hí hững chạy vào pḥng mang chiếc xe ra, v́ là chiếc xe lửa có nhiều toa nên Quang không thể mang hết ra một lượt. Thấy thế Phong tắt tivi và chạy vào mang hộ ra, nếu không chắc nó phải chạy ra chạy vô ít nhất 5 lần.
Bước vô pḥng, Phong kinh ngạc v́ tất cả các toa xe đều rớt rời ra hết. Sau khi mang hết ra pḥng khách, chàng ngồi xuống ráp từng toa xe vào. Đang lúc như thế th́ chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Phong quay qua nói với Quang:
- Quang lại trả lời điện thoại dùm chú đi.
Thằng Quang ngoan ngoăn vâng lời. Một lát sau nó đem điện thoại đến cho Phong và nói:
- Chú ơi có cô ǵ tên Hảo kiếm chú nè.
Phong ngừng tay và cầm lấy điện thoại:
- Hello!
- Anh Phong hả? Hảo đây, anh có rảnh không?
Phong đáp:
- Ờ cũng rảnh, có ǵ không Hảo?
Hảo ṿng vo:
- Hảo tính rủ anh đi mua quà cưới cho anh Triết và chị Mai.
Rồi như sợ Phong nghi ngờ nên Mai vội nói tiếp:
- Ở nhà không c̣n chiếc xe nào hết nên tính nhờ anh chở đi "mall" dùm. Sao có được không? Cùng lắm là Hảo sẽ đăi anh đi ăn.
Phong để ư lúc rầy Hảo cứ kiếm cớ rủ chàng đi đây đi đó, nhưng thường thường th́ có một hoặc hai người bạn của Phong đi cùng chứ ít khi nào đi riêng hai người. Phong ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:
- Được chứ nhưng phải đợi thêm một tiếng nữa nhen, v́ Phong phải đợi anh chị đi chợ về xem thằng Quang th́ anh mới đến rước Hảo được.
- Ồ không sao, vậy Hảo đợi anh đến nhen.
- Ừ, bye nhen.
- Vâng, cảm ơn anh trước nhé.
Phong vội pha tṛ cho Hảo vui:
- Cái ǵ chứ có ăn là được liền.
Có tiếng cười của Hảo và sau đó th́ cả hai cùng gác điện thoại.

o0o

Chỉ một lúc sau là Phong đă ráp xong chiếc xe lửa cho Quang th́ cũng cùng lúc ba má nó về. Thấy c̣n sớm nên Phong vào pḥng nằm trên giường nghĩ ngợi miên man.
Thật ra Phong đồng ư đi với Hảo là có mục đích riêng. Lát nữa đây chàng sẽ kiếm cớ để hỏi Hảo về mối t́nh giữa Triết và Trâm. Sau vài lần nói chuyện với Hiếu ở trong sở làm th́ Phong được biết sơ sơ về Trâm. Đại khái nàng sống với gia đ́nh chú thiếm ở Seattle được vài năm th́ anh chị của Long mới bảo lảnh ba má nó qua. Sau đó Trâm được anh Luân mua vé máy bay qua đây chơi sẵn dịp gặp mặt d́ dượng. Rồi quán của anh Luân khai trương, Trâm đến đó phụ anh chị một tay. Lúc đó Long thường rủ bạn bè, chẳng hạn như Hiếu và Triết đến quán ủng hộ. Dần dần rồi Triết cua được Trâm nhưng sau đó ra sao th́ chính Hiếu cũng không rành lắm. Một điều sau chót là chú thiếm của Trâm ly dị nên d́ của Trâm bắt Trâm phải dọn về đây sống chung với gia đ́nh Long.
Phong không dám hỏi thêm ǵ nữa sợ Hiếu sẽ nghi ngờ rồi đi mách lại cho thằng Long biết, rằng chàng có mưu đồ bất chánh với em nó th́ không biết nó sẽ phản ứng ra sao. Nghĩ đến đây bất giác Phong nhớ đến lời cảnh cáo của Long cách đây một tuần làm chàng cũng hơi ngán. Chưa ǵ đă đem t́nh bạn ra hù ta rồi. Nhưng nếu chỉ v́ một lời cảnh cáo mà bỏ cuộc th́ không phải cá tính ta chút nào. Mặc kệ cứ điều tra trước rồi sẽ tính sau.
Phong nh́n đồng hồ đă thấy gần 4 giờ chiều rồi, chàng vội thay đồ và 10 phút sau Phong đă có mặt trước nhà của Hảo. Phong có đưa Hảo về nhà được một vài lần sau những lần đi chơi. Tuy vậy, Phong chỉ bóp kèn ra hiệu. Một lát sau Hảo bước ra với một chiếc váy dài màu đen và chiếc áo màu trắng. Trông Hảo chưng diện lộng lẫy chẳng khác nào đang đi xem một chương tŕnh ca nhạc không bằng. Khi Hảo ngồi vào trong xe rồi Phong mới thấy mùi dầu thơm nồng nặc phản phức đầy xe, chàng vội mở cửa xe xuống nhưng sợ Hảo biết nên Phong làm bộ kiếm chuyện đánh trống lăng:
- Wow! Hảo hôm nay đẹp quá.
Quả nhiên Hảo lộ vẻ vui mừng và trách yêu chàng:
- Anh lúc nào cũng vậy cả. Trước mặt đám con gái tụi này anh thường nói ngọt, tâng bốc. Hèn ǵ có nhiều cô bu quanh anh.
Rồi Phong làm bộ ngạc nhiên hỏi:
- Ủa có thiệt vậy sao? Trong số đó có Hảo không vậy?
Chàng liếc nh́n thấy Hảo đă bắt đầu đỏ mặt. Tuy vậy nàng hất mặt nói:
- Đừng ḥng, anh tưởng anh ngon lắm sao. Nghe người ta nói là lên hương liền.
Phong giả vờ xụ mặt xuống:
- Vậy mà làm anh mừng hụt chớ.
Nói xong Phong cho xe chạy đi, trong khi đó câu nói vô t́nh đă làm Hảo sung sướng vô cùng. Nàng cảm thấy trong ḷng như đang mở hội.

o0o

Chỉ vài phút sau hai người đă đến trung tâm mua sắm lớn nhất ở thành phố này. Dạo khắp các cửa tiệm mà Hảo vẫn chưa thấy hài ḷng món nào cả. Hảo nói là quà cưới cho ông anh duy nhất phải là quà đặc biệt và thật vừa ư mới được. Nhưng mà làm sao biết ông anh quư của nàng vừa ư chứ? Đáng lẽ là Phong định chọn một món quà sinh nhật cho Long tối nay, nhưng nghĩ lại đực rựa với nhau mà quà cáp ǵ. Theo Phong th́ cứ bao một chầu ăn uống ǵ đó, vừa thực tế vừa no cái bao tử luôn. C̣n đám cưới th́ ḿnh mừng một bao ĺ x́ là được rồi, nghĩ mà Phong cảm thấy đàn bà con gái sao phiền phức quá.
Đi với Hảo hơn một tiếng đồng hồ, muốn rụng cả đôi chân nàng mới chọn được một quyển album có h́nh đôi vợ chồng mới cưới trên b́a. Trời ơi! Gần một buổi trời để chỉ lựa có một quyển album này thôi sao? Thật Phong không biết có phải Hảo cố t́nh cho chàng dạo một ṿng quanh chơi không? Mặc kệ, nàng lựa xong là ta đă mừng rồi.
Sau đó Hảo đề nghị đến quán phở "Như Ư" ăn. Hai người kêu hai tô phở tái, Phong nghĩ năy giờ choáng váng cả mặt mày, phải ăn phở tái để tẩm bổ một chút mới được. Chàng ăn một hơi là hết ngay, uống luôn một ly cà phê đá mà Hảo vẫn chưa ăn hết phần của ḿnh. Phong lẩm bẩm trong ḷng: "Con gái, đúng là con gái. Nếu trước đây ta chưa gặp một người con gái nào có bề ngoài nết na, thuỳ mị, ăn uống có chừng mực, nói năng nhỏ nhẹ th́ đây đúng một mẫu người như trên."
Cuối cùng rồi Hảo cũng ăn xong, nàng đang thưởng thức ly nước dừa trên bàn. Bây giờ là lúc Phong phải nhập đề, nếu không c̣n đợi lúc nào nữa. Phong chậm răi hỏi:
- Chắc anh của Hảo bận rộn lắm phải không?
Hảo ngước mặt nh́n Phong:
- Đúng rồi, chỉ c̣n một tháng nữa thôi? Ảnh đă gầy hơn nhiều.
- Nhưng mà đám cưới xong rồi lên kư lại mấy hồi.
Ngừng một chút, Phong tiếp:
- Thấy anh Hảo đẹp trai như vậy chắc chắn là đào hoa lắm phải không?
Nghe Phong khen anh ḿnh như vậy, Hảo hănh diện khoe khoang:
- Ừ, nhất là hồi c̣n đi học, có rất nhiều con gái thích ảnh. Nhưng anh Triết th́ hơi nhút nhát, hơn nữa ảnh chỉ lo học thôi nên không quen với ai cả.
Phong tiếp tục điều tra:
- Anh nghe Hiếu nói em họ của Long ngày xưa là bạn gái của Triết. Lúc trước anh cũng không biết chỉ mới nghe nó nhắc qua mấy hôm nay thôi. Ừ, mà cô đó dọn về đây ở luôn rồi Hảo có biết không?
Nghe nhắc đến Trâm, nét mặt của Hảo biến sắc ngay. Hảo lúng túng trả lời:
- À, em có nghe anh Triết nói qua. Em cũng rất ngạc nhiên là Trâm đă dọn về đây ở luôn.
Rồi Hảo cũng ṭ ṃ hỏi lại:
- Bộ anh có gặp qua Trâm rồi hả?
Phong thành thật đáp:
- Gặp được một lần. Hôm đó thằng Long nó rủ về đánh bài chơi, nhưng chỉ thấy mặt Trâm một chút thôi, th́ cũng là cái hôm mà anh nhận được thiệp mời của ông anh em đó, cho nên mới biết chuyện này.
Thấy Hảo vẫn im lặng, Phong đánh bạo hỏi tiếp.
- Ủa mà v́ sao họ lai chia tay vậy Hảo?
Nghe Phong hỏi đến, Hảo ngập ngừng vờ ra vẻ nửa muốn nói, nửa muốn không. Hảo cũng hơi ngạc nhiên đương không Phong lại thích thú muốn biết về chuyện của Triết và Trâm. Nhưng đúng lúc nàng hơi bán nghi th́ Phong đă nhún vai nói tiếp:
- Suông miệng hỏi chơi thôi chứ chuyện riêng của người ta ai lại ṭ ṃ như vậy.
Quả nhiên thái độ của Phong lại khiêu khích Hảo tự nguyện khai ra. Hảo xoay ly nước rồi nói:
- Hỗng phải em không muốn nhắc đến, chẳng qua... chẳng qua... em không không muốn anh nghĩ rằng em nói xấu em họ của bạn thân anh.
Nghe Hảo nói thế làm Phong thật sự bồn chồn, nôn nóng muốn biết:
- Có ǵ đâu mà phải nghiêm trọng như thế. Chuyện nào ra chuyện nấy, nếu em không nói sai với sự thật th́ có ǵ mà phải lo.
Hảo thở dài rồi trút ra một hơi:
- Có lẽ bên nhà anh Long nghĩ là chị Mai là người thứ ba, nhưng thật ra Trâm mới là người thứ ba trong cuộc t́nh này. Trước khi anh Triết quen biết Trâm, cảm t́nh của ảnh với chị Mai rất tốt. Ngày thường 2 người đi học chung với nhau, cuối tuần th́ cùng nhau làm bài vở. Nhà em rất yêu thích chị Mai, cho đến khi Trâm xuất hiện th́ mọi chuyện mới thay đổi hoàn toàn.
Hảo ngừng một chút, hớp một ngụm nước rồi chậm răi tiếp:
- Gặp Trâm, anh Triết như bị trúng tà, mê Trâm như điếu đổ. Hầu như có bao nhiêu thời gian là ảnh dồn hết vào việc đưa Trâm đi chơi, lúc đó là mùa hè cũng không sao, nhưng đến lúc đi học trở lại, ảnh lại cứ lo ôm cái điện thoại, chẳng những lơ là với chị Mai c̣n không thiết tha đến bài vở nữa. Mẹ em rất sợ là anh Triết sẽ bị rớt năm chót của đại học, có nhiều lúc khuyên can mà ảnh ậm ừ rồi bỏ ngoài tai. Trong khi đó Trâm không những đă chiếm hết thời gian của ảnh mà c̣n làm cho túi tiền cũng vơi đi. Anh Triết đă tốn rất nhiều tiền lên ḿnh Trâm, hết mua sắm quà cáp lại phải mua vé máy bay cho nàng, rồi c̣n đưa tiền cho Trâm gởi về VN nữa. Có phải anh thấy Trâm rất có phước phải không?
Phong măi mê nghe Hảo kể, xem chút nữa là không nghe nàng hỏi ǵ. Phong cũng nhận xét qua loa:
- Ừ nghe em kể sơ qua, quả là anh của em rất tốt với Trâm, thế rồi sao nữa?
Hảo lại thở dài tiếp:
- Thật tội nghiệp cho ông anh của em. Nếu em là Trâm, em sẽ yêu quư ông anh của em rất nhiều, thử hỏi trên đời này có ai si t́nh như ảnh chứ? Sau đó Trâm càng ngày càng quá mức, nguyên do cũng tại Trâm làm "waitress" ở quán "Dư Âm" nên tánh t́nh càng ngày càng thay đổi. Trâm giao du với những người bạn không đứng đắn, hết uống bia rồi c̣n đi khuya với những người đó. Hôm nay khoe với anh Triết rằng có người này cua, hôm sau lại nói có người điện thoại đến quán rủ đi chơi. Sau đó hai người cứ căi vă nhau hoài và cuối cùng th́...
Hảo uống thêm một hớp nước nữa rồi kết thúc câu chuyện bằng một cái lắc đầu:
- Rồi th́ Trâm xù anh Triết v́ đă có bạn trai bên Seattle. Trước khi quyết định chia tay, Trâm đă gởi cho anh Triết một lá thư và em cũng có đọc qua. Nhờ vậy em mới biết là Trâm đă quen cái anh chàng nào đó tên là Khang. Sau đó anh Triết mới thức tỉnh và quay về với chị Mai. Nhưng mà phải nói là chị Mai lúc nào cũng ở bên cạnh ảnh để cổ vơ và an ủi tinh thần ảnh. Em thấy hai người thật xứng đôi.
Hảo đă kết thúc câu chuyện rồi mà Phong vẫn c̣n ngồi thừ người ra đó. Nguyên là Hảo đă làm chàng vừa cảm thấy xúc động v́ mối t́nh si của Triết, vừa cảm thấy chán nản v́ mới đây chàng có ư định t́m hiểu về một người con gái mà Phong cho là rất "hiếu kỳ" . Bây giờ biết sự thật rồi làm Phong không c̣n thiết tha ǵ nữa. Đang lúc nghĩ ngợi như thế th́ điện thoại cầm tay của chàng reo lên một tiếng, Phong vội bấm nút trả lời:
- Hello!
Có tiếng của Long bên đầu dây:
- Ê Phong, mày đang ở đâu vậy?
- Đang ở một quán ăn gần nhà mày.
Giọng Long có vẻ hớn hở:
- Thế th́ tốt quá, bây giờ mày ghé nhà rước con Trâm dùm tao. Tụi ḿnh đi chơi "bowling", tao có gọi cho Eric và Hiếu rồi. Hẹn gặp nhau có mặt tại đó lúc 7 giờ.
Phong hơi cằn nhằn:
- Thế mày đang ở đâu sao không lại rước... nó.
- Tụi tao c̣n đang ở trên San Francisco, bây giờ tụi tao lái xe về liền.
Phong quên mất là hôm nay Long sẽ tỏ t́nh với Kim, Phong vội vàng hỏi:
- Cũng được, nhưng mày có gọi cho nó biết là tao sẽ đến rước không? C̣n vụ đó sao rồi?
Giọng của Long có ve gấp rút hơn:
- Dĩ nhiên là tao có điện thoại cho nó rồi. C̣n chuyện đó lát nữa sẽ nói. Thôi vậy đi nhen.
Phong c̣n muốn nói thêm ǵ nữa nhưng Long đă cúp máy rồi làm chàng bực b́nh nói:
- Cái thằng mắc dịch này, cứ y như là gà mắc đẻ không bằng.
Hảo năy giờ đang theo dơi cuộc đối thoại giữa hai người, nàng cất tiếng hỏi:
- Ai vậy anh? Bộ anh phải đi rước cô nào hả?
Phong cười giả lả:
- Có cô nào đâu, thằng Long nó gọi rủ đi chơi nhưng mà không tiện đường nên kêu anh rước dùm một vài người bạn.
Hảo có vẻ thất vọng nói:
- Vậy mà em tính rủ anh đi xem phim.
Phong cảm thấy có phần ái ngại, chàng bèn nói:
- Để khi khác nhen Hảo? Hôm nay sinh nhật của Long, chiều nó một bữa.
Nói xong, chàng kêu tính tiền và đưa Hảo về. Thật ra Hảo cảm thấy vọng không phải v́ Phong không đi chơi với nàng... chỉ là... Phong không chịu rủ nàng đi cùng mà thôi. Trong khi đó Phong lại vô t́nh không biết.
Khi Hảo xuống xe rồi chàng liên nh́n đồng hồ thấy đă hơn 6 giờ, thế là Phong lái một mạch đến nhà Long.
Vừa lái xe mà Phong vừa nghĩ: "Lát nữa đây gặp Trâm không biết ta sẽ phải nói ǵ?" Chỉ mới nửa tiếng trước đây ḷng ta vẫn c̣n mong mỏi được làm quen với nàng vậy mà khi nghe xong câu chuyện đă làm cho ta nản chí. Rồi chàng tự hỏi có khi nào Hảo nói láo chăng? Biết đâu con gái với nhau thường hay đố kỵ, nhưng nhớ lại vẻ mặt của Hảo không giống giả dối chút nào làm Phong không có lư do nào không tin Hảo. Phong cố h́nh dung lại h́nh ảnh ban đầu gặp Trâm, cái khuôn mặt kia có đôi mắt buồn, và khi Phong nh́n vào ánh mắt đó chàng thấy h́nh như nó phản phức một nỗi buồn man mác nào đó mà Phong không thể nào diễn tả được.
Nghĩ đến đây th́ xe Phong đă đến nhà Long lúc nào không hay. Chàng tắt máy xe và bước tới trước cửa nhà. Dù biết rằng ấn tượng tốt về nàng đă vơi bớt nhưng sao trái tim ta vẫn đập mạnh và hồi hợp thế này. Phong run tay nhấn chuông.
Chuông reo đă 2 lần mà sao không thấy Trâm ra mở cửa. Phong thắc mắc không biết thằng quỷ này nó có giở tṛ ǵ không? Phong định đưa tay ra nhấn một lần nữa th́ cánh cửa xịch mở. Trâm tḥ đầu ra nói:
- Anh vào ngồi đợi Trâm một chút nhen. Em nói xong điện thoại rồi ḿnh đi ngay.
Trâm nhích người qua cho Phong bước vào.
- Không sao, cũng chưa đến 7 giờ. Trâm cứ tiếp tục nói đi.
Nói xong Phong tự tiện ngồi xuông sofa, trong khi đó Trâm cũng bước tới bàn cầm điện thoại lên và bước vào trong bếp rót cho Phong một ly nước cam. Sau khi đặt ly nước trước mặt Phong, Trâm ngồi ghế bên cạnh tiếp tục câu chuyện lỡ dở ban năy.
Phong nghe có tiếng nhạc nhè nhẹ từ trong pḥng ngủ của Trâm vọng ra. Chàng nghĩ là Trâm rất thích nghe nhạc. Phong liếc nh́n thấy Trâm đă thay đồ sẵn rồi. Nàng mặc một chiếc quần jeans màu xanh bạc, chiếc áo màu xanh lợt, tóc cột thành một bó thả sau lưng, khuôn mặt không trang điểm nhưng cả người nàng thoát ra một vẻ đẹp tự nhiên, mát mẻ. Màu xanh là màu tượng trưng cho một cuộc sống tươi mát và trẻ trung. Phong bắt đầu chú ư đến những lời nói của Trâm, chẳng qua v́ chàng nghe loáng thoáng tên Khang trong đó. Thế là Phong ṭ ṃ tập trung tư tưởng lắng nghe:
- Anh Khang nói ǵ, mấy bộ đồ em gởi qua cho bé Kha mặc không vừa hả?...Chắc ba tháng mới mặc không vừa phải không?... khách sáo ǵ chứ?... nó giống ai... ừ con trai th́ giống ba mới đúng chứ... - Có tiếng cười của Trâm và tiếp theo một giọng nói tỏ vẻ ân cần -...vợ anh mới sanh, tuy bây giờ đầy tháng nhưng anh vẫn phải chăm sóc cho đàng hoàng đó... lúc trước bạn em mới sanh xong, tâm lư buồn giận hay bất chợt lắm...Ừ... thôi khi khác em gọi cho anh sau nhen... phải đi ra ngoài bây giờ... hôn dùm bé Kha 1 cái cho em... - Lại có tiếng cười, sau đó Trâm chạy vào pḥng. Phong đoán là nàng để tắt máy.
Khang! Hồi năy Hảo có nhắc đến tên người này. Phong cảm thấy có cái ǵ không ổn, Trâm xù Triết để quen với gă con trai đó, rồi bây giờ Khang đang làm bố của một bé trai. Phong chịu, chàng không hiểu nỗi cảm t́nh của mấy người này, có lẽ yêu vội rồi chia tay vội vă không chừng.
- Anh Phong, ḿnh đi được chưa?
Phong ngước lên thấy Trâm đă mang xách tay đứng trước mặt chàng hối thúc. Chàng chỉ mỉm cười rồi bước theo Trâm.

Chương 6

Xe từ từ lăn bánh, tiện tay Phong vặn máy cassete lên, rồi quay qua xă giao với Trâm:
- H́nh như Trâm rất thích nghe nhạc phải không?
Trâm không trả lời liền, đôi mắt nàng đang nh́n xa xăm bên ngoài. Nàng nói bằng một giọng lơ đăng:
- Khi buồn Trâm thích nghe nhạc, mà khi vui em cũng thích nghe nhạc thôi. Nhất là nhạc thật nhẹ nhẹ và buồn bă.
Phong thắc mắc:
- Theo Phong lúc buồn th́ người ta nghe nhạc buồn là chuyện thường, nhưng lúc vui mà nghe nhạc buồn th́ h́nh như trước giờ anh chỉ nghe Trâm nói mà thôi.
Nàng chậm răi giải thích:
- Ví dụ như một ly không có nước, nếu anh không tự rót nước vào th́ làm sao cái ly lại đầy nước.
Phong thật không ngờ người con gái bên cạnh chàng cùng lắm là 22 tuổi thôi, nhưng lại có thể buông ra một câu nói triết lư như vậy. Ngẫm nghĩ một hồi Phong mới hiểu ư nàng muốn nói ǵ. Chắc Trâm muốn ám chỉ buồn vui là do một phần ta chủ động tạo ra, nếu trong ḷng đang thanh thản, vui vẻ th́ cho dù tiếng nhạc có thê lương đến đâu vẫn không làm ta buồn được.
Phong gặp Trâm được 2 lần, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên hai người thật sự nói chuyện với nhau. Nhưng Phong vẫn không chịu thua với lư lẽ của Trâm:
- Cứ cho cái ví dụ của Trâm là đúng đi. Vậy nếu chiếc ly vốn đă có nước rồi, nếu bây giờ em tự rót thêm vào có phải là nó sẽ tràn ra ngoài chăng?
Đến phiên Trâm lại ngạc nhiên v́ ban năy nàng chỉ ra một ví dụ qua loa thôi, không ngờ lại được cái anh chàng này trả đũa bằng một ví dụ khác. Chàng đă hiểu được ư ta th́ dĩ nhiên ta không đến nỗi ngu đần mà không hiểu được dụng ư của chàng muốn nói ǵ.
Trâm đoán nếu không lầm th́ chàng muốn nói giả sử ḷng ta đang buồn mà nghe nhạc buồn có nghĩa ta tự làm cho ḿnh buồn thêm. Trâm cảm thấy cũng hơi đuối lư, nàng vội chống đỡ:
- Cứ thấy sắp tràn ra ngoài th́ ḿnh bưng lên uống cho hết.
Phong vẫn chưa chịu buông tha:
- Chỉ sợ một ḿnh uống hoài uống măi mà vẫn không hết.
Phong c̣n muốn nói thêm rằng nếu Trâm cho phép th́ Phong xin t́nh nguyện cùng nàng mà uống hết. Nhưng sợ là Trâm nghĩ chàng đang lợi dụng thời cơ để tán tỉnh nàng. Phong chợt cảm thấy sao lại đi nói chuyện ly với nước trong này. Chàng nghe có tiếng cười thút thít của Trâm, bất giác chàng cũng không nhịn được mà cười ra tiếng. Rồi Phong lắc đầu nói:
- Năy giờ ai mà nghe được, tưởng tụi ḿnh bị mát dây đó.
Trâm vẫn c̣n cười, không khí chợt vui hẳn lên. Cái bỡ ngỡ buổi ban đầu không c̣n nữa, trái lại bây giờ chàng thấy Trâm có vẻ thân thiện hơn. Thấy thế Phong gợi chuyện thêm:
- Thế thường ngày em thích nghe nhạc của ai hát.
- Nhiều lắm, không nhất thiết là một ai cả . Chẳng hạn như lúc trước em thích nghe Mạnh Đ́nh, hoặc Như Quỳnh, sau này em lại thích Phi Nhung và Mạnh Quỳnh hơn.
Phong hỏi tiếp:
- Thế c̣n nhạc trẻ th́ em thích ai hát?
- Đôi khi th́ Don Hồ, cũng có lúc là Lâm Nhật Tiến hoặc Shayla.
- Nhưng em có cảm thấy là Don Hồ lúc gần đây càng hát càng thấy điệu quá. Con trai mà mầu mè trông chẳng giống ai.
Trâm cũng trao đổi lại nhận xét của ḿnh:
- Yeah, thế anh có thấy Như Quỳnh không? Ca sĩ con gái thường th́ người ta hay làm duyên làm dáng, nhưng em thấy cô ca sĩ này làm dáng quá cỡ trong khi đó Phi Nhung có vẻ rất mộc mạc và tự nhiên hơn.
Lời lẽ của Trâm làm Phong chợt nhớ đến chị Hai của Phong cũng đồng ư với nhận xét đó:
- Ừ, bà chị dâu của anh cũng nói thế.
Phong thấy cuộc đối thoại giữa hai người bây giờ có phần thân mật hơn, bằng chứng là chàng đă xưng anh em một cách tự nhiên với Trâm.
Phong cho xe rẽ vào một con đường nhỏ, nếu b́nh thường th́ bây giờ chàng đă lái tới nơi rồi. Nhưng hôm nay được ngồi trong xe tṛ chuyện với Trâm, Phong cho đấy là một vinh hạnh, nên Phong cố t́nh cho xe chạy thật chậm thế mà cũng đă gần tới điểm hẹn. Phong ước ao sao con đường này cứ chạy hoài chạy măi mà vẫn không tới để chàng c̣n có nhiều thời giờ t́m hiểu về nàng thêm. Đang lúc tính toán như vậy th́ Trâm lên tiếng hỏi chàng:
- Anh Phong chắc qua đây với gia đ́nh hả?
Phong lắc đầu trả lời:
- Anh qua đây với một ông anh ruột. Ảnh đă có vợ và một thằng con trai. Ba má anh th́ vẫn c̣n ở Sài G̣n với một người chị gái, cũng đă có gia đ́nh và hai đứa con rồi. Thế c̣n em th́ sao?
Nét mặt Trâm có vẻ hơi buồn:
- Em qua đây chỉ có một ḿnh. Gia đ́nh em tất cả đều c̣n ở Việt Nam hết. Lúc trước em ở chung với gia đ́nh của một người chú ruột bên Seattle. Hiện tại chú thiếm em đang trong thời kỳ ly dị nên d́ em, tức má của anh Long, kêu em dọn về đây sống chung cho vui.
Phong hỏi Trâm bằng một giọng thông cảm:
- Như vậy chắc chắn là em rất nhớ nhà.
- Vâng, nhưng bây giờ th́ bớt rồi. Về sống chung với mấy anh chị thấy đỡ buồn nhiều lắm.
Bây giờ Phong thể nào câu giờ thêm nữa v́ khu giải trí "bowling" đă hiện ra trước mắt. Sau khi cho xe đậu, Phong vội qua mở cửa xe cho Trâm xuống, một cử chỉ mà Phong chưa làm bao giờ nhưng rất tiếc Trâm đă nhanh tay mở rồi. Khi cả hai đang tiến tới trước cửa "bowling" th́ t́nh cờ Long và Kim tay trong tay cũng đang bước tới từ phía tay phải của khu đậu xe. Thấy Phong và Trâm, Kim vội rút tay lại, trong khi đó Phong đă đứng bên cạnh Long cất tiếng nói:
- Ê, ê... tưởng tôi không thấy sao mà bày đặt rút tay lại.
Rồi Phong ch́a tay ra bắt tay Long tiếp:
- Chúc mừng hai người nhen, bây giờ cơm lành canh ngọt rồi nhớ đừng quên thằng bạn này nhé.
Long vội bắt lấy tay Phong trên mặt lộ đầy vẻ mừng rỡ:
- Làm ǵ có chuyện đó, công mày rất lớn trong chuyện này. Thôi ḿnh vào đi nhen xem mấy người kia đă tới chưa.
Thế là Long vui vẻ khoát tay lên vai Phong đẩy cửa bước vào trong. Trong khi đó Kim lải nhải với Trâm:
- Hai người này thiệt chẳng biết ga lăng chút nào, làm như tụi ḿnh không có mặt vậy.
Trâm vội đưa tay phải ra đẩy cửa và tay kia th́ kéo áo Kim nói:
- Thôi đi cô nương. Chưa ǵ đă ghen rồi sao.
Kim cười giả lả và như chợt nhớ ra điều ǵ, Kim ghé tai Trâm hỏi nhỏ:
- Ê, mọi thứ sắp đặt rồi chứ?
Trâm gật đầu trả lời:
- Hồi chiều lúc 5 giờ, Eric và chị Dung đă mang bánh, rượu champange về rồi. Nhớ nhen Kim, cho dù lát nữa có tiết mục ǵ đi nữa mày cũng phải làm bộ kiếm cớ về nhà trước 12 giờ khuya, nếu không tao cho mày tự cắt bánh và ăn luôn một ḿnh.
Kim hăng hái trả lời:
- Tức nhiên rồi! Ḿnh quyết định như vậy đi nhen.
Trâm lắc đầu nói:
- Chưa đâu, lát nữa về nhà có cơ hội là mày phải kể hết cho tao nghe đó.
Kim c̣n chưa kịp đáp th́ lại có tiếng la của Hiếu:
- Dạ em xin chào hai người đẹp, làm ơn đi lẹ dùm một chút làm tụi này đợi các người năy giờ.
Cả Trâm và Kim đều cười trừ, bây giờ Trâm mới thấy tất cả đang đứng trước mặt nàng đông đủ. Nàng phát hiện một khuôn mặt lạ đang đứng bên cạnh Hiếu. Bất giác Trâm hỏi Hiếu:
- Chắc người này là Jenny phải không anh Hiếu?
Hiếu vội giới thiệu cho Trâm và Jenny làm quen:
- Đây là Jenny. - Rồi quay qua Trâm, nói tiếp - C̣n đây là Trâm, em bà con bạn d́ của Long, mới về đây được 1 tháng.
Trâm lên tiếng chào Jenny trước và cô nàng cũng cất tiếng chào lại. Trâm chưa kịp nói câu ǵ th́ Hiếu đă kề tai hỏi nhỏ nàng:
- Thấy sao Trâm, chắc không đến nỗi tệ chứ?
Trâm lén nh́n Jenny thêm một lần nữa rồi nói:
- Trời ơi, người ta dáng thon thon, mảnh mai đẹp đẽ như thế này mà anh kêu là phải "diet" hả? Theo em th́ anh rất khéo chọn đó, cô này nh́n thấy đẹp hơn mấy cô trước nhiều...
Trâm c̣n chưa nói hết đă nghe Hiếu cướp lời:
- Suỵt... Nhỏ chút đi cô hai, không th́ Jenny tưởng tôi bay bướm lắm.
Trâm cười khúc khích:
- Sợ là c̣n hơn vậy nữa.
Có tiếng chị Dung la inh ỏi:
- Sao tụi bây c̣n không mau lại lấy giầy thay đi rồi bắt đầu chơi là vừa. Đứa nào đứa nấy cà rề cà rỗng như là rùa không bằng.
Chị Dung vừa dứt lời là cả đám đang tụ hai tụ ba tṛ chuyện năy giờ vội vă tuân theo lời và bắt đầu vào cuộc chơi.

o0o

Ba tiếng đồng hồ sau, 8 người họ đă có mặt ở nhà hàng "Nha Trang", lúc đó là khoảng 10 giờ tối. Sau khi kêu một cái lẫu canh chua, cá khô tộ và 3 diă cơm trắng ra, Hiếu cầm thực đơn lẩm bẩm một ḿnh vừa đủ cho cả bàn cùng nghe:
- Xem nào, phải gọi thêm nữa mới được, ít khi có dịp mấy cô nương đăi ăn.
Jenny ngồi bên cạnh cất tiếng nói theo:
- Lát nữa các chị đừng dành trả tiền với em nhen. Tại em chơi dở nên mới bị thua cho mấy ảnh.
Hiếu nghe nói vậy liền xếp thực đơn, quay qua người yêu cười bảo:
- Ối giời, nếu em trả tiền th́ anh hỗng dám kêu thêm ǵ nữa đâu.
Nói xong Hiếu vẩy tay người bồi bàn đến và giao cho anh ta mảnh giấy "order" đồ ăn. Trong khi đó Kim nói vói theo với anh bồi:
- Anh làm ơn nói đầu bếp nhanh tay một chút, tụi này đói quá rồi.
Anh bồi chỉ "dạ" một cái, lặng lẽ rút lui.
Long thắc mắc:
- Khi năy ḿnh mới ăn trên San Francisco mà?
Trâm sợ Long nghi nên vội cứu bồ Kim:
- Tụi ḿnh chơi hết 3 tiếng đồng hồ, cho dù Kim không đói nhưng mà tụi em muốn bủn rủn tay chân rồi nè.
Phong phụ họa thêm:
- Phải đó, bao tử của tao đang đánh trống năy giờ.
Long nhớ lại lúc chàng gọi cho Phong là nó đang ở một quán ăn, Long chợt hỏi:
- Ủa hồi xế chiều tao gọi cho mày, lúc đó mày đi ăn với ai vậy Phong?
Phong ngập ngừng một chút rồi mới trả lời:
- À, Hảo nó rủ tao đi mua quà cưới, xong rồi cô nàng đăi tao đi ăn phở.
Không khí chợt trùng hẳn xuống, Phong biết là ḿnh lỡ lời nhưng chàng không quen nói láo. Phong liếc nh́n Trâm, thấy nét mặt nàng vẫn b́nh thản trong khi đó Kim th́ khó chịu ra mặt. Kim giả vờ đánh trống lăng:
- Chị Dung à, lát nữa ăn xong ḿnh về nhà gày ṣng bài kiếm chút cháo lại nhen?
Chị Dung tươi cười nói:
- Dĩ nhiên, phe này cho bọn nó thua sát ván luôn.
Sau đó thức ăn đă được mang ra, mọi người vừa ăn vừa tṛ chuyện vui vẻ. Khi tất cả đă buông đũa xuống, Kim vội hối thúc:
- Quư vị chắc no rồi, để tôi lên tính tiền rồi bọn ḿnh rút lui cho lẹ.
Phong vô t́nh không hiểu được mục đích của Kim nên chợt lên tiếng:
- Trời, người ta vừa mới ăn xong cho nghỉ xả hơi chút đi Kim, lát nữa Phong trả cho, ai đời để con gái các người trả tiền chứ... Ui da...đau quá...
Tất cả mọi người đều hướng mặt về Phong, th́ ra Trâm ngồi bên cạnh đá vào chần Phong một cái cố t́nh để nhắc nhở chàng là gần 11 giờ rồi. Trong lúc Phong c̣n đang ngơ ngác, hết nh́n người này đến người nọ th́ Hiếu đối diện nháy mắt một cái với Phong. Lúc này anh chàng mới nhớ đến chương tŕnh bí mật tối nay nên vội vàng đứng dậy. Theo sau là Hiếu và Eric cũng tiến đến quầy tính tiền.
Sau đó Hiếu xin phép đưa Jenny về trước v́ cô nàng không được đi chơi quá 11 giờ tối. Phong chợt nhớ đến Hảo, đôi lúc đi chơi chung một đám Phong vẫn phải cáo lỗi với bạn bè đưa Hảo về, mặc dù Hảo trông cũng đă 25 tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa được bố mẹ cho phép đi chơi khuya. Bất giấc Phong nghĩ rằng người ta là con nhà đàng hoàng tử tế, không được đi sớm về khuya là chuyện hợp t́nh hợp lư thôi.
Ra đến băi đậu xe, mọi người hẹn gặp nhau ở nhà Long. Ngồi trong xe của Long, Kim ngoái cổ nh́n theo chiếc xe của Phong đang từ từ hướng ra đường phố, anh chàng vừa lái vừa tṛ chuyện với Trâm coi bộ rất vui vẻ. Bất giác Kim quay qua hỏi Long:
- Anh thấy Phong thế nào?
Long không trả lời, chàng vô số cho xe chạy ra đường lớn rồi mới hỏi lại Kim:
- Sao đương không em hỏi về nó?
- Th́ anh cứ trả lời cho em biết trước đi!
Suy nghĩ một chút, Long đáp:
- Anh quen với nó cũng hơn một năm. Phong vui vẻ, hoạt bát, tánh t́nh cũng hơi giống thằng Hiếu.
Ngừng một chút, Long tiếp:
- Nhưng trông Phong có vẻ trưởng thành hơn, em đừng thấy bề ngoài nó hay đùa nghịch, giỡn chơi như vậy, thật ra bên trong nó rất là tâm lư. Có những chuyện anh chỉ có thể tâm sự với nó mà không thể nào tâm sự với thằng Hiếu được, mặc dù anh quen Hiếu rất lâu. Đây là điểm khác biệt của 2 đứa nó.
Long lập lai câu hỏi ban năy:
- Sao khi không em lại hỏi về nó chứ?
Kim thành thật:
- Em cũng có nhận xét giống như anh. Em vừa chợt nghĩ ra, sao ḿnh không giúp cho Phong và Trâm quen với nhau. Anh thấy không, Trâm hôm nay cứ luôn miệng tươi cười. Từ ngày dọn về đây tới giờ, đây là lần đầu tiên em mới thấy nó vui vẻ một chút.
Long vội vàng phản đối:
- Chắc em vẫn chưa quên kết quả của thằng Triết với con Trâm? Theo anh cứ để tự nhiên tùy theo duyên số trời định là tốt nhất.
Kim lắc đầu không đồng ư:
- Nhưng dù sao cũng phải có người ngoài giúp đỡ. Nếu cứ ngồi đó chờ cho duyên số đến, th́ biết bao giờ họ mới yêu nhau được. Cũng như em và anh vây, nếu không có Phong và Trâm đứng sau lưng ủng hộ, khuyến khích th́ làm sao chúng ta... có kết quả như ngày hôm nay.
Kim nói mà khuôn mặt đỏ lên làm Long cảm thấy vui sướng vô cùng. Cháng vội nắm lấy bàn tay của Kim bảo:
- Em nói cũng có phần đúng lắm, quả thật thằng Phong đă đứng sau lưng cổ vơ anh rất nhiều. Nhưng mà dù sao đi nữa anh vẫn cảm thấy lo ngại v́ Phong nó rất đa t́nh, về phương diện t́nh cảm anh thật không hiểu về nó mấy. Trước khi quen nó th́ anh không biết, nhưng bây giờ thấy nó nay ôm eo nhảy với cô này, mai ôm eo nhảy với cô nọ, thiệt t́nh anh không biết nó thật ḷng với ai. Nghe thằng Hiếu kể từ lúc người yêu cũ nó đi lấy chồng tới bây giờ, nó chưa yêu ai thật sự cả.
Nghe Long giải thích như vậy làm Kim nghĩ ngợi mông lung. Th́ ra anh chàng này cũng có một mối t́nh trắc trở giống như Trâm. Kim nhớ lại mấy lần trong quán "Dư Âm" thấy Phong h́nh như đối xử với các cô bạn như nhau. Hảo cũng là một trong những cô gái đó , thường có mặt trong lần đi khiêu vũ. Kim chợt ṭ ṃ hỏi Long:
- Em thấy Hảo và Phong h́nh như có cái ǵ thân mật hơn các cô kia? Phong có tâm sự ǵ với anh không?
Long lắc đầu:
- Riêng về chuyện t́nh cảm th́ nó kín đáo lắm, ít khi thổ lộ với ai. Bạn bè trong đám ai cũng đoán được là Hảo có ư với Phong, như anh đă nói với em, anh chịu. Không biết nó nghĩ sao về Hảo. Thôi ḿnh đừng nhắc chuyện đó nữa. Ngày mai anh chở hai mẹ con em đi chơi nhé.
Kim gật đầu sung sướng nh́n người yêu bằng ánh mắt tŕu mến.
Trong chốc lát hai người đă đến nhà lúc nào không hay. Kim vội lên tiếng:
- Ấy chết, măi lo nói chuyện mà để Phong và Trâm ngồi chờ trước nhà anh ḱa.
Vừa lúc đó xe của Eric và Hiếu cũng đang rẽ vào băi đậu xe. Sau khi tất cả đă bước vào nhà, v́ sợ qua 12 giờ khuya nên Kim, Trâm và Dung vội lăng xăng chạy vào bếp. Người th́ đến tủ lạnh lấy bánh sinh nhật, kẻ kia đi lấy dĩa, rượu...v.v... Mọi thứ đều đặt trên bàn, Long bây giờ mới vỡ lẽ và ngạc nhiên không kém. Chàng buột miệng kêu lên:
- Hèn ǵ mọi người cứ đ̣i về. Bày vẽ chi chớ, già rồi c̣n sinh nhật ǵ nữa.
Hiếu đang ngồi bên cạnh vỗ vai Long cười bảo:
- Ê, sinh nhật năm nay có khác chớ mày. Vừa cắt bánh mừng sinh nhật vừa uống rượu chúc mừng hạnh phúc của mày và Kim.
Trâm chợt nhớ ra điều ǵ vội xen vào:
- À, hồi chiều anh Lợi có điện thoại về nhà nhờ em chuyển lời chúc mừng sinh nhật đến anh. Ảnh nói là sắp thi cử nên không thể về được.
Long gật gù:
- Ừ, cũng gần măn khóa rồi.
Sau khi cắt bánh, khui champange, chụp vài tấm h́nh, mọi người tụ lại ngồi xuống sàn nhà thành một ṿng tṛn chuẩn bị đánh bài tiến lên. V́ chỉ có thể bốn người được đánh cho nên Kim, Eric và Phong chỉ ngồi bên cạnh xem Hiếu, Long, Dung và Trâm chơi. Người nào tới chót th́ chung cho người tới nhất 2 đồng, c̣n tới ba th́ chung cho người thắng nh́ 1 đồng.
Thật ra Trâm muốn nhường cho Phong đánh trước v́ Trâm không rành ǵ mấy, nhưng Phong cứ khăng khăng nói có ǵ anh ta ngồi bên cạnh chỉ cho nàng. Thế là Phong ngồi trên sofa, thỉnh thoảng Trâm không biết phải đánh ra lá ǵ th́ Phong cúi xuống giúp nàng. Cứ mỗi lần Phong khom xuống như vậy, vô t́nh khuôn mặt chàng áp thật gần vào má Trâm làm nàng bối rối vô cùng. Đôi lúc t́nh cờ bàn tay của Phong đụng trúng tay Trâm khi cả hai cùng nắm lấy lá bài, khiến nàng có cảm giác như khuôn mặt ḿnh nóng ran lên. Trâm tự biện hộ rằng có lẽ ḿnh mới uống rượu nên mới cảm thấy nóng ran mặt mũi như vây.
Trong khi đó Phong không nghĩ là do rượu tạo ra cái cảm giác nóng ran ḿnh mẩy, chàng chỉ biết lồng ngực của chàng như muốn vỡ tung ra. Chàng nghe cả hơi thở của Trâm thật gần, khiến con tim chàng rung động không kém. Phong chợt nhớ cái cảm giác này quen thuộc quá, h́nh như ta đă trải qua những giây phút tương tựa lâu lắm rồi. Phải, từ khi ta bắt đầu yêu người con gái đó, cho đến nay mặc dù tiếp xúc nhiều bạn gái khác nhau nhưng chàng không t́m được những cảm xúc ban năy.
Trong lúc tâm t́nh của hai người đang dao động như thế, chợt có tiếng nói của Hiếu kéo họ về với thực tại. Hiếu vừa găi đầu vừa cằn nhằn:
- Trời đất, mấy người song kiếm hợp bích làm tôi đánh không lại, năy giờ cứ thấy ḿnh nộp tiền hoài mà không thấy ḿnh chia bài ván nào cả.
Long chen vào:
- Cái ǵ song kiếm hợp bích? Mày không thấy con Trâm với thằng Phong có chia bài ván nào đâu.
Rồi quay qua Phong, Long tiếp:
- Ê Phong, con Trâm đánh dở đă đành, bộ cả mày cũng lụt nghề rồi sao.
Lời nói của Long làm Phong mới chợt cảnh giác. Chàng vội biện hộ cho ḿnh:
- Chính v́ hai người cùng đánh nên mới bị chi phối. Người này ỷ lại người kia, người kia ỷ lại người nọ nên mới thua.
Tuy nói vậy nhưng trong ḷng Phong đang lẩm bẩm một ḿnh: "Năy giờ tâm t́nh đang giao động, có chú tâm vào bài đâu mà thua hay thắng chứ. Nhưng Trâm đă vội đưa hết bài cho Phong đánh."
Phong tuột xuống ghế ngồi bên cạnh Trâm, chàng nghĩ nếu cứ tiếp tục cúi xuống, ngước lên không khéo rồi cả trái tim chàng sẽ lọt ra ngoài luôn. Bật giác Phong lại tự cười một ḿnh, nhưng cũng may không ai chú ư đến nét mặt của chàng chỉ có Trâm thoáng thấy mà thôi.
Lại có tiếng của Hiếu cằn nhằn:
- Chị Dung này, kỳ thật. Tui ra cái ǵ là bị chị chận lại cái đó. Tôi nghi quá, phải chị kêu Eric điạ bài của tôi phải không?
Chị Dung khẽ trả lời:
- Ê đừng đổ oan cho Eric nhen. Mày chổng cái phao câu lên là tao đă biết mày sắp ra lá ǵ rồi.
Hiếu lại găi đầu:
- Ối giời, té ra chị là cao thủ mà tôi nào biết -- Quay qua Long, Hiếu tiếp -- Ê Long, đổi chỗ không?
Long lắc đầu:
- Chỗ của tao đang hên, dại ǵ đổi chỗ chứ.
Trâm đính chính dùm cho Eric:
- Chắc tại bài của anh xấu nên anh bị thua chứ Eric trông quang minh chính đại như vậy sao lại đi ḍm lén bài anh?
Nghe nhắc đến tên ḿnh Eric quay qua hỏi Dung:
- Mấy người đang nói ǵ về tôi vậy?
Chị Dung thông dịch lại:
- Thằng Hiếu nói là anh địa bài của nó đó, làm cho thua hoài.
Eric biết là Hiếu giỡn nên chỉ mỉm cười, thấy thế Kim bèn nịnh đầm chị Dung:
- Em thấy Eric dễ thương thiệt. Suốt cả buổi chỉ âm thầm ngồi lặng thinh. Tuy không hiểu tụi ḿnh nói ǵ nhưng cũng cứ cười góp vui.
Trâm phụ họa thêm:
- Phải đó chị Dung, trên đời này em chưa thấy một người con trai nào dễ thương và dễ mến như anh Eric đây.
Phong muốn hỏi Trâm rằng: "Chứ không không phải chỉ có một ḿnh Triết là người dễ thương nhất đối với em sao? " Nghĩ rồi lại thôi.
Trong khi đó chị Dung dịch lại những ǵ Trâm và Kim đang khen tặng bằng tiếng Anh cho Eric nghe. Anh chàng lại chỉ có cười. Đúng lúc đó Long đánh xuống 2 lá bài kêu một cái bốp :"Hai con thằn lằn nè." Làm cho Hiếu phải ṭ ṃ ngó xuống:
- Trời ơi, chỉ có đôi ba mà mày đánh mạnh như thế làm tao hết hồn.
- Bởi vậy tao mới nói là hai con thằn lằn mà...
Long vừa dứt lời th́ Hiếu đánh xuống đôi bồi, kèm theo cái tên cho hai lá bài này:
- Hai con tắc kè này.
Trong khi đó chị Dung đánh xuống đôi già:
- Hai con kỳ nhông nè, cho tụi bây chết hết...
Mọi người cười ồ lên v́ 2 lá bài kỳ nhông của chị Dung, nhưng Phong đă bỏ xuống hai lá ách, lại cũng đặt tên cho hai lá ách đó:
- Hai cây gậy trường sơn nè, kỳ này tôi dùng gậy đập chết 2 con kỳ nhông của chị đó, tới luôn. Mô phật, mới thấy tới nhất một ván."
Thế là một trận cười được tiếp tục nổ ra, chị Dung tức lắm quay qua Phong bắt lỗi:
- Cái thằng này hỗn ghê, kỳ nhông của ta mà mi cũng dám đập chết. Thôi thấy con Trâm thua năy giờ, ta tha cho mi ván này đó.
Phong vênh mặt nói:
- Tới th́ tới chứ có ǵ tha trong đó. Tại Trâm đánh dở chứ em đâu có đánh dở đâu.
Nghe Phong phách lối như vậy, Trâm ngồi bên cạnh buột ḷng đưa tay phải nhéo lỗ tai trái của Phong nói:
- Anh nói ai đánh dở? Mới tới nhất có một bàn đă ca bài ca con cá rồi.
Phong giả vờ ôm tai suưt xoa:
- Ui da, con gái nhà ai mà dữ thế này?
Phong vội cầu cứu:
- Ôi chị Dung ơi, cứu mạng tôi với.
Không đợi cho Dung lên tiếng, Phong đă quay qua vuốt lỗ mũi của Trâm một cái thật chớp nhoáng làm nàng không kịp đề pḥng khẽ kêu lên:
- Ây da, anh mới là hung dữ đó.
Phong thừa dịp bắt bẻ:
- Có "hun" hồi nào đâu mà kêu người ta "hun" dữ chứ?
Đang lúc giằng co, lời qua tiếng lai, có tiếng của Hiếu cằn nhằn:
- Hai đứa bây có đánh không nè, làm như con nít không bằng. Mới tới có một bàn làm ùm lên hết à, trong khi đó tao chưa có tới ván nào hết.
Long xen vào:
- Coi bộ thằng Hiếu nó thua nó nổi quạu rồi đó... ha.ha.ha...
Phong vội quay qua tiếp tục đánh bài, trong khi đó Trâm đưa tay sờ lên mũi nhưng mặt th́ đă đỏ bừng chỉ v́ Phong nói anh chàng chưa có hôn nàng dữ bao giờ. Năy giờ mục kích xảy ra trước mặt, bất giác Kim đưa đôi mặt tinh nghịch nh́n về phía Trâm làm nàng càng lúng túng hơn. Trâm vội quay mặt đi chỗ khác cố t́nh lánh né ánh mắt của Kim mà nàng đă hiểu được Kim muốn nói ǵ với Trâm đây.
Cũng may lúc đó chị Dung đánh xuống 3 con tám, rồi cất tiếng hỏi:
- Ba ổ bánh ḿ nè, có ai cướp không? Nếu hỗng cướp, tao tới nhất à.
Hiếu hớn hở hét lớn:
- Khoan! Chị tưởng bánh ḿ của chị lớn làm sao? Ba con đầm của tôi là bánh ḿ hiệu Pháp chánh tống nè...ha ha ha... Lạy chúa tôi! Amen! Mới thấy tới nhất một bàn.
Kế đó Phong tới nh́, Long thua ba và Dung thua chót. Vừa chung tiền cho Hiếu, Dung vừa than:
- Tụi bay đứa th́ kêu Phật, đứa th́ kêu Chúa, điệu này đă có người phù hộ, không khéo hai chị em tao thua hết tiền luôn quá.
Hiếu khoái chí trả lời:
- Chuyện ǵ vậy? Chị mới có thua một ván đă than rồi, trong khi đó năy giờ tôi thua cũng bộn mà có nói năng ǵ đâu.
Dung to tiếng căi lại:
- Phải rồi, mày không có than ǵ hết, nhưng mà hỗng biết năy giờ cái bản mặt thằng nào nh́n thấy phát ghét, cứ y như là khuôn mặt không có tổ quốc.
Hiếu thắc mắc:
- Ủa khuôn mặt không có tổ quốc là nghĩa ǵ vậy chị Dung? Từ ngày cha mẹ sinh đẻ tới giờ, tôi mới nghe câu nói này lần đầu tiên đó nhen. Không ngờ chị qua đây lâu vậy mà tiếng Việt cũng c̣n ngầu ghê.
Dung hănh diện giải thích:
- Th́ ra khuôn mặt nh́n không thành thật, gian dối, điểu cáng...
Hiếu cắt ngang:
- Thôi hiểu rồi! Té ra chị đang chửi khéo tôi đó hả?
Cả đám được dịp cười lên. Trong khi đó Trâm duỗi cả hai chân thẳng ra, đưa tay che miệng ngáp một cái làm Phong phải quay qua. Chàng ngó đồng hồ đă thấy hơn một giờ sáng rồi, bất giác Phong bảo với nàng bằng một giọng tỏ vẻ chăm sóc:
- Mệt không? Nếu buồn ngủ th́ vào ngủ đi Trâm!
Thấy Phong nhắc Trâm như vậy, Long cũng quay qua hỏi Kim:
- Em mệt th́ vào pḥng nằm nghỉ với con Trâm, chút nữa anh đánh thức dậy hay là em muốn về bây giờ?
Hiếu vội ngăn cảm:
- Ê, hỗng được chuồn ngang nhiên vậy nhen. Tao đang hên đó.
Kim cười trả lời:
- Mấy người cứ chơi đi, em vào pḥng con Trâm nghỉ một chút cũng được.
Nói xong, Kim đứng dậy kéo Trâm đi vào pḥng.

Chương 7
 
Trâm mở tủ lấy một bộ đồ thường ra thay cho thoải mái. Sau đó nàng tháo đồ cột ra để trên bàn trang điểm, chải sơ mái tóc dài rồi phóng lên giường nằm cạnh Kim. Trông mái tóc dài chấm vai của Trâm làm Kim chợt nhớ đến mái tóc ngang lưng năm nào của nó, nên buột ḷng lên tiếng hỏi:
- Ê Trâm, tính để tóc dài như xưa không?
Trâm nghiêng ḿnh qua Kim trả lời:
- Không, chán tóc dài hiểu đó quá rồi. Tao c̣n muốn cắt ngắn lên nữa ḱa.
- Thôi, đừng nhen. Tao thích mày để tóc dài trông hợp với khuôn mặt mày hơn. Mà cũng tại mày hết, c̣n nhớ ngày xưa mày giận thằng Triết chuyện ǵ, rồi hôm sau rủ tao đi cắt tóc. Khi người ta cắt cho tao xong quay qua ḍm mày mà tao hỡi ơi, mái tóc chấm lưng của mày đă bị cắt ngọt xớt tới tai. Lúc đó tao tưởng mày điên chứ, nếu không ngăn kịp chắc mày dám kêu người ta cạo luôn quá.
Nghe Kim nhắc lại chuyện xưa bất giác Trâm cảm thấy buồn cười thật:
- Ừ không hiểu sao ngày đó bướng bỉnh thật. Nghĩ làm liền chứ không thèm đắn đo ǵ hết.
- Theo tao tại mày yêu nó quá độ đến dở khùng dở mát đó thôi.
Rồi như chợt nhớ ra điều ǵ, Kim vội chạy ra khỏi pḥng, một lát sau Kim đi vào với cái xách tay. Liếc thấy xâu ch́a khóa của Trâm trên bàn, Kim chợt cầm lấy rồi bước đến ngồi xuống giường bảo Trâm:
- Hồi năy đi dạo phố trên San Francisco tao có mua cho mày xâu ch́a khóa nè đẹp lắm.
Nói xong, Kim móc bóp ra, một xâu ch́a khóa màu xanh có mặt h́nh trái tim trao cho Trâm:
- Bỏ cái xâu ch́a khóa cũ kia đi, người ta không c̣n th́ giữ kỹ vật bên cạnh làm ǵ thêm phiền.
Rồi không đợi cho Trâm kịp phản ứng, Kim tự tháo ra rồi đem các ch́a khóa móc vào cái mới.
- Cái cũ không đi làm sao cái mới tới được.
Trâm đính chính:
- Mày đừng nói chuyện nghiêm trọng như vậy. Chẳng qua cái xâu ch́a khóa đi bên cạnh tao lâu năm rồi nên không nỡ vứt nó đi, hơn nữa tao cũng rất thích cái mặt ch́a khóa đó.
Kim lật mặt sau xâu chià khoá lên xem rồi chắc lưỡi nói:
- Để xem, đằng sau có khắc hai quả tim, mỗi quả có chữ T trong đó. Có nghĩa là Trâm và Triết, hai quả tim dính liền với nhau. Lăng mạn thiệt, hèn ǵ mà mày c̣n cất giữ cho tới bây giờ. Rất tiếc người ta sắp đi lấy vợ nếu mày c̣n giữ bên ḿnh không khéo nó thành lăng xẹt, lăng nhách bây giờ.
Kim tự nói rồi tự cười một ḿnh. Kim đem tất cả bỏ trên bàn, với tay lấy cái gối bên cạnh lót sau lưng, thông thả ngồi tựa vào đầu giường. Xong xuôi, Kim đổi đề tài gợi chuyện với Trâm:
- Mày với Phong coi bộ hạp gơ quá hén!
Trâm biết ngay là Kim rủ nàng vào pḥng là có mục đích riêng:
- Thôi, đừng có nghĩ bậy ǵ nhen. Mới gặp nhau chỉ có hai lần thôi.
- Bởi bậy mới nói mới gặp có hai lần, trông hai người tṛ chuyện có vẻ thân mật và đùa giỡn rất tự nhiên nữa.
Trâm vội biện hộ:
- Th́ tại v́ Phong là bạn của anh Long, tao xem ảnh cũng như anh Hiếu đều giống nhau cả.
Trâm bắt đầu chuyển đề tài:
- Đừng có nói chuyện vớ vẫn nữa, tao muốn biết anh Long đă tỏ t́nh cách nào mà mày chịu xiêu ḷng như vậy?
Bị Trâm hỏi đột ngột làm Kim hơi lúng túng một chút.
- Ảnh nói là ảnh không ngại tao đă có con, cái chính là ảnh hứa sẽ bảo bọc, yêu thương mẹ con tao tới trọn đời. Nhưng tao vẫn thấy lo.
- Mày lo cái ǵ, anh Long đâu phải loại người chỉ có cái miệng hứa suông đâu. Tao tin tưởng là ảnh sẽ làm được điều đó. Mầy đừng phân vân, nghĩ ngợi nhiều quá, nhất định d́ dượng tao sẽ thích cả hai má con mày.
Kim thành thật:
- Tao cũng mong là như vậy.
Ngừng một chút, Kim tiếp:
- Số tao lúc trước gặp một thằng sở khanh, c̣n mày th́ gặp một thằng nhu nhược, thấy trăng quên đèn...
Trâm cắt ngang:
- Cũng tại tao kể hết cho mày nghe nên mày mới không thích Triết ǵ mấy. Đây là lư do mà tao không muốn kể cho bất cứ ai nghe, nhất là anh Long, nhưng mà cũng không hiểu sao t́nh bạn hai người lại sứt mẻ trầm trọng như thế.
Suy nghĩ một hồi, Trâm tiếp:
- Hai năm nay tao đă có thời gian phân tích rất nhiều chuyện, xét cho cùng tao thấy Triết đáng thương hơn là đáng ghét.
Kim đang lắng nghe vội đưa tay sờ lên trán của Trâm rồi nói:
- Trời đất, mày có mát dây không, vậy mà kêu đă có thời gian phân tích. Nó thấy mới nới cũ, nhớ ngày nào nó nói với mày là dù chuyện ǵ xảy ra đi nữa nó chỉ yêu một ḿnh mày, và chỉ cưới có một ḿnh mày làm vợ thôi. Thế rồi hai tháng sau đó, nó đă ung dung quen con Mai rồi.
Trâm gỡ tay Kim xuống, chậm răi giải thích:
- Có nhiều chuyện mày không hiểu đâu Kim ạ.
Kim c̣n định nói thêm th́ chợt nghe có tiếng cười, tiếng hát ầm ĩ bên ngoài. Sau đó Dung ở đâu xô cửa chạy vào pḥng Trâm, vừa ôm bụng vừa cười nói:
- Hai đứa bây mau ra ngoài xem 3 đứa tụi nó hát liên khúc bài ca con nít ḱa.
Thế là không hẹn, cả Trâm và Kim đều tuột xuống giường chạy ra ngoài pḥng khách, thấy bốn người họ đang chơi bài binh xập xám. Bên cạnh mỗi người đều có một chai bia, c̣n chai rượu champange đă hết tự lúc nào. Chị Dung ngồi xuống bên cạnh Eric, c̣n Trâm và Kim mỗi người ngồi trên bộ ghế sofa. Chưa kịp định thần th́ có tiéng của Hiếu hát lên:
"Cu đen cu đỏ
Xách giỏ đi chợ
Về nhà hỏi vợ
Khoai ḿ chín chưa?
Nhấc xuống ăn
Khoai ḿ sống nhăn"
Sau đó Long tiếp:
- Đi học về là đi học về, em vào nhà em chào cha mẹ, cha mẹ khen rằng em bé ngoan, mẹ âu yếm hôn lên má em...
Đến lúc này Trâm và Kim không nhịn cười được, chỉ v́ Long và Hiếu giả giọng con nít, nghe cứ eo éo y như vừa mới tập nói không bằng. Tiếng cười chưa dứt th́ Phong cất tiếng hát:
- Anh Hai ơi chị Hai có bầu, anh đừng sầu như trái dưa ran, anh có chết...
Rồi Phong chợt im lặng, quay qua Long hỏi:
- Ê tao không thuộc hết, mày tiếp đi!
- Tao cũng không thuộc.
Nhưng rồi Hiếu đă hát bài khác:
-Trèo lên cây mít, đưa đít cho người ta ḍm, đưa đít cho người ta ḍm... ̣ í e...e ̣ í...e ̣...
Hiếu vừa hát vừa buông bài xuống tính chổng đít lên thiệt nhưng chị Dung ngồi bên cạnh đưa tay trái ra gơ đầu Hiếu một cái:
- Cái thằng quỷ này, hát được rồi c̣n bày đặt "action" nữa.
Hiếu cười to:
- Ha ha ha! Hồi năy chị nói tôi chổng phao câu lên là chị biết tôi sắp ra lá ǵ mà, th́ bây giờ tôi chổng thiệt xem chị có đoán được cho Eric không?
Dung căi lại:
- Hồi năy đánh bài tiến lên, c̣n bây giờ bài xập xám làm sao tao đoán được chứ.
Giữa lúc đó lại có tiếng hát của Long vang lên:
- Con sâu nhúc nhích anh đâu có dám bắt...
Vừa hát Long vừa quay qua sau lưng, đưa bàn tay phải ra giả vờ làm con sâu ḅ tới phía trước mặt Kim, nhưng Kim vội vả tát vào tay Long một cái. Một giây phút im lặng, Long vờ đưa bàn tay xụi đơ lên xuưt xoa: "Ui da, con sâu của tôi" rồi hát tiếp:
- Con sâu chết ngắc anh bắt cho em coi, em hỡi em ơi, em có sợ anh không? Em hỡi em ơi, em có sợ anh không?
Mọi người ôm bụng cười nắc nẻ, Dung th́ chúi đầu vào ḷng Eric cười muốn chảy nước mắt. Rồi lại có tiếng hát của Hiếu:
- Cái lu nước mắm, anh đâu có dám tắm, cái lu hết nước mắm, anh tắm cho em coi. Em hỡi em ơi, em có sợ anh không? Em hỡi em ơi, em có tè anh không?
Long chợt quay qua bắt bẻ Hiếu:
- Em làm sao mà "tè" được mậy, phải chi bé Hạnh là con trai tao kêu nó tè lên ḿnh mà rồi...ha ha ha...
Dung đưa tay ra gơ đầu Hiếu một lần nữa:
- Ê, ai cho mày hát bậy thế?
Hiếu vội đính chính:
-Tại nó nghĩ bậy chứ tè ở đây đồng nghĩa với sợ đó mà. Té ra quư vị quên tiếng Việt hết rồi à?
Kim ngồi ở trên ghế rên rĩ:
- Ôi, mấy người mà c̣n hát nữa chắc tôi cười chết mất.
Đến phiên Phong cất giọng hát:
- Ở trong tù, con kiến nó cắn...
Không khí chợt im bặt, Phong thấy Dung quay qua như chừng đang định cho chàng ăn một cái cốc đầu. Nhưng Phong vẫn tỉnh bơ hát:
- Con kiến nó cắn con công. Con công nó thù con kiến, kiến thù công, con công nó thù con kiến, kiến cắn công sưng chù vù....
Dứt lời mọi người lại cười phá lên, Hiếu vừa cười vừa vỗ bàn gầm gầm lên, trong khi đó, Trâm đang ngồi trên ghế sau lưng Phong bèn đưa tay ra nhéo tai Phong một lần nữa.
- Thiệt hết nói nổi anh mà.
Lần này Phong không quay lại vuốt mũi nàng, chàng chỉ đưa đôi mắt tinh nghịch nh́n nàng nói:
- Mai mốt anh sẽ nhéo lại em gấp đôi.
Nghe Phong hù ḿnh như vậy, Trâm bật ngồi dậy, đem 4 chai bia và chai champagne không bỏ sau bếp, tiện tay lấy thêm 4 chai nữa cho mấy người. Trâm nghĩ hèn ǵ mấy ảnh quậy quá trời là v́ đêm đă khuya lại thấm men rượu nên trong ḷng kích khích sự linh động.
Trở lại pḥng khách, Trâm rón rén ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Kim. Nàng đă nằm dài góc phía trái sau lưng Long. Hát một hồi thấm mệt, chỉ có Eric là chẳng biết trời trăng ǵ hết, thấy ai cười th́ cười theo, thấy uống th́ cũng uống một lượt. Bỗng nhiên chị Dung đề nghị:
- Tao thấy là tụi bây nên đổi chủ đề ca hát đi, thay v́ hát những bài ca con nít th́ bây giờ nên chuyển sang nhạc trữ t́nh. Đêm vắng thanh tịnh hát nhạc t́nh cảm ước át, lâm ly là hay nhất.
Hiếu tán thành ư kiến của Dung:
- Tưởng ǵ chứ nhạc trữ t́nh là nhạc ruột của tôi đó.
Thế là Hiếu rống cổ lên hát một bài rất quen thuộc:
- Đă đến lúc nói lên câu giă từ, đường t́nh yêu hai lối đi, để rồi em xem như 2 chúng ta chưa bao giờ quen...
Sau đó 3 người họ thay phiên nhau hát một lô ra, chẳng hạn như: Nụ hồng mong manh, Trái tim ngục tù, Người t́nh mùa đông, Căn nhà màu tím, Ḍng sông kỷ niệm, Trong tầm mắt đời, Một lần nữa thôi...v.v.. Nhưng bài nào cũng chỉ được họ hát khúc đầu mà thôi. Trâm không biết có phải tại họ hát quá dở hay là quá mùi mẫn đến độ Kim đă lim dim ngủ hồi nào không hay. C̣n chị Dung th́ chạy vào pḥng ngủ luôn rồi. Duy chỉ có Trâm, đôi mắt nàng vẫn c̣n đang mở trao tráo, có lẽ v́ họ hát toàn là những bài Trâm đều thích hết.
Thỉnh thoảng Trâm bắt gặp ánh mắt của Phong hướng về phía nàng, mới đầu Trâm cho là vô t́nh nhưng dần dần hễ mỗi lần Trâm quay qua là đụng ngay tia mắt của Phong, khiến nàng lúng túng và ngượng ngùng không ít. Ánh mắt của Phong có lúc như cố t́nh trêu chọc nàng, nhưng có lúc muốn soi mói, nh́n thấu qua tim nàng. Trâm tự hỏi không biết có phải ḿnh giống một người bạn hay là một người yêu cũ chàng chăng? Rơ ràng là chàng đang cố t́nh nh́n ta, chàng muốn t́m hiểu ǵ về ta?
Tự nhiên Trâm cảm thấy sợ tia mắt đó quá, nàng vờ nhắm mắt lại. Nhưng chỉ được một lúc là Trâm mở mắt ra ngay, bởi v́ Phong đă hát một bài của ca sĩ "Chế Thanh" mà chính nàng cũng không ngờ chàng lại biết bài đó:
- Gơ cửa trái tim van em được vào, dù t́nh xót xa trên đôi môi ngọt ngào. Ngủ vùi với chiêm bao, nỗi niềm mắt xanh xao, nhưng anh vẫn ngóng tim em mở cửa.
Lợi dụng lúc Eric, Long và Hiếu không để ư, Phong ngước lên tặng cho Trâm một cái nháy mắt thật chớp nhoáng. Nhưng Trâm đă lạnh lùng quay mặt đi, rồi từ từ nhắm mắt lại, làm Phong không c̣n hứng thú hát nữa. Phong nghĩ đúng ra ta nên gơ cửa trái tim nàng 6 năm về trước. Đến bây giờ th́ trót đă muộn màng chăng? Nàng lạnh lùng, thờ ơ với ta chỉ v́ đă có người ngự trị trong trái tim nàng từ lâu rồi.

o0o

Thời gian lặng lẽ trôi qua, mới đó mà đă hơn 3 giờ sáng. Tiếng hát đă im bặt từ lâu. Kim giật ḿnh thức giấc, nh́n đồng hồ trên tường hoảng hốt la lên:
- Chết rồi, em phải về anh Long ơi!
Mọi người không hẹn mà buông bài xuống hết. Eric là người buông bài sau cùng. Hiếu bỏ đi vào "restroom". Trâm chạy vào phong lấy xách tay ra cho Kim. Long quay qua bảo Phong:
- Sáng mai tao gọi cho tụi bây đi uống cafe sau.
Dứt lời Eric, Kim và Long bước ra ngoài. Một lát sau Hiếu trở ra cũng xin kiếu, đến phiên Phong bước vào "restroom". Khi Phong trở lại thấy Trâm đang loay hoay dọn dẹp pḥng khách. Phong liếc thấy cái bóp của Trâm c̣n đang nằm ở dưới sàn nhà, Phong cầm lên nói với Trâm:
- Cái bóp của em nè.
Trâm quay qua đưa tay định cầm lấy, nhưng Phong đă rút tay lại và thừa dịp đưa tay kia kéo Trâm ngă về phía ḿnh. Phong vừa cười vừa nói:
- Để xem hồi năy ai nhéo tai tôi đến hai lần nào?
Trâm hoảng hốt đưa cả hai tay lên che tai lại, cúi đầu nói:
- Xin tha cho em, lần sau không dám đâu.
Tiêp đó hai người cứ giằng co măi, nhưng sức Trâm làm sao đấu lại được Phong. Chỉ một lát sau Phong đă dùng cả hai tay ôm gọn được nàng vào ḷng. Trâm buông tay ra ngước lên nh́n Phong, vô t́nh khoảng cách giữa hai người thật gần, gần đến nỗi Trâm nghe được hơi thở pha lẫn mùi bia rượu của chàng. Bốn mắt nh́n nhau đắm đuối, không có một tiếng động nào ngoại trứ hơi thở dồn dập của hai người.
Không biết họ đă đứng nh́n nhau như vậy được bao lâu cho đến khi Phong không cầm ḷng được nữa, chàng định đưa tay len vuốt những sợi tóc con đang rũ trên má nàng, nhưng chợt thấy trên tay trái của chàng vẫn c̣n chiếc bóp nhỏ của Trâm. Trong lúc cả hai giằng co, chiếc bóp vô t́nh bật nút ra lúc không hay. Ánh mắt của Phong chợt mở to lên chỉ v́ chàng nh́n thấy tấm h́nh của Triết và Trâm trong bóp, trong ảnh là một người con trai đang âu yếm ôm eo một người con gái có mái tóc thật ngắn. Nét mặt Phong bây giờ trông thật đáng sợ, vốn đă đỏ sẵn v́ rượu giờ càng đỏ hơn. Bất giác Phong lạnh lùng buông Trâm ra, chàng lí nhí nói:
- Xin lỗi... thật t́nh xin lỗi Trâm.
Dứt lời Phong quay mặt bước ra ngoài cửa thật nhanh, bỏ mặt Trâm đứng chết trân nơi đó. Trâm lặng lẽ nh́n tấm h́nh rồi buông ḿnh xuống ghế bên cạnh.

o0o

Ra khỏi nhà Long, Phong đi thẳng một mạch tới xe, chui vào trong ngồi, đóng cửa kêu một cái "gầm" thật mạnh. Phong đưa hai bàn tay lên vuốt mặt vài cái, rồi kiếm gói thuốc móc ra một điếu châm lửa hút một hơi thật mạnh. Lúc gần đây khi đi chơi với Hiếu và Long, Phong đă bỏ đi cái thói quen hay hút thuốc, chỉ khi nào chàng cảm thấy cô độc và tâm t́nh trống trải th́ mới làm bạn với nó.
Chàng vừa hút vừa tự hỏi ḿnh chuyện ǵ đă xảy ra ban năy, phải chăng ḿnh đă say ư? Không đâu, thường ngày tửu rượu của ta rất giỏi, mới có hai chai, một ly rượu th́ có thấm thía ǵ đâu. Rồi chàng cố ôn lại những giây phút trải qua trong căn nhà đó: cái nhéo tai của Trâm, cái vuốt mũi của chàng, những trận cười nắc nẻ, những bài hát con nít... tất cả đều xảy ra theo tự nhiên trong cái không khí sống động và vui tươi.
Khi màn đêm đă thật sự buông xuống, Trâm nằm nghiêng trên ghế với mái tóc dài che khuất nữa khuôn mặt, đôi mắt mơ màng nh́n xa xăm, cái tư thế của nàng lúc bấy giờ đă làm cho Phong nửa say nửa tỉnh. Chàng cảm thấy nàng đẹp một cách quyến rũ kỳ lạ, nét đẹp tuy không son phấn nhưng càng nh́n càng thấy thu hút người đối diện. Rồi đột nhiên Phong nhớ lại lúc ôm gọn nàng vào ḷng, khi nàng ngước mặt lên nh́n chàng, cái vẻ đẹp của nàng thật gần gũi, bất giác Phong không kềm được ḷng ḿnh. Nếu như không có bức h́nh đó th́ chuyện ǵ sẽ xảy ra? Ta sẽ hôn nàng chăng? Nàng sẽ phản ứng ra sao? Chắc có lẽ nàng sẽ cho ta một cái tát tai như các đạo diễn thường hay dựng phim như thế. Chỉ gặp nàng có hai lần mà ta đă hồ đồ hành động một cách sỗ sàng và thiếu lễ độ như vậy sao?
Phong nghĩ chỉ v́ mọi chuyện xảy ra nhanh quá, nhanh đến độ Phong không thể tự chủ được ḷng ḿnh. Bất giác Phong đưa mắt nh́n về cửa sổ nhà Long, đèn trong pḥng khách vẫn c̣n sáng, chàng không biết hiện giờ Trâm đang làm ǵ trong đó, có như chàng đang ngồi suy nghĩ mông lung chăng? Hay là nàng đang tưởng nhớ đến gă t́nh nhân xưa. Bỗng nhiên Phong tự trách ḿnh tại sao chàng không tự cảnh giác con tim, nếu để cho nó lầm lỡ th́ chẳng khác nào ta sẽ là một thằng Triết thứ hai. Ta sẽ thay Triết làm một tên nô lệ quỳ lụy trước t́nh yêu của nàng, để rồi sau đó nàng sẽ ngoảnh mặt quay đi với người khác. Lời nói của Hảo vẫn c̣n ghi trong trí nhớ, nhưng theo Hảo kể lại th́ Trâm là một con người dễ thay ḷng đổi dạ, thế tại sao cách đây hai năm mà vẫn để h́nh người yêu cũ trong bóp, phải chăng nàng hối hận sau khi chia tay xong mới biết được mối t́nh si chân thành của Triết.
Càng nghĩ Phong càng cảm thấy đầu óc chàng nhức nhối thêm. Người con gái này mới gặp gỡ có hai lần mà lần nào gặp xong cũng làm cho ḷng chàng dâng lên những câu thắc mắc và điều đáng sợ nhất là nàng đă mang đến cho chàng nhiều ấn tượng khác nhau. Nhưng mặc kệ, tốt nhất đừng nên làm một thằng Triết thứ hai, bắt đầu từ hôm nay nên giữ một khoảng cách cố định. Phong tự khuyên ḿnh như thế, điếu thuốc trên tay đă cháy hết tự bao giờ, lúc này Phong mới cảm thấy tỉnh táo một chút, chàng vội rồ máy và cho xe lao đi thật nhanh.

o0o

Trong khi Phong đang nghĩ ngợi miên man ngoài xe th́ Trâm cũng đă ngồi lặng lẽ như thế không biết được bao lâu rồi. Nàng chỉ cảm thấy đầu óc mê man như người không hồn. Đôi mắt t́nh tứ của Phong khiến nàng vẫn c̣n chợt thấy xao xuyến trong ḷng, trên đời này Trâm chưa từng gặp một người con trai nào có đôi mắt sáng như thế.
Nàng nhớ lại đứng trong ṿng tay của Phong, ánh mắt thiết tha của chàng đă làm cho Trâm không c̣n phản kháng ǵ được nữa, nàng chỉ biết cả thân người nàng như mềm nhũn ra. Nhưng rồi Phong đă lặng lẽ bỏ đi, chàng thốt lời xin lỗi với ta, v́ sao vậy. Trâm hoàn toàn không hiểu được. Phải chăng khi nh́n thấy tấm h́nh này làm Phong liên tưởng đến Hảo. Hồi chiều này, họ đă cùng nhau dạo phố, đi ăn, họ đă bắt đầu tự bao giờ? Theo lời kể của Kim th́ họ là bạn bè với nhau, nếu cảm t́nh không tốt th́ chắc chắn Hảo sẽ không mời Phong đi dự đám cưới của anh ḿnh bao giờ. Một cảm giác đau nhói chợt len lói trong tim, nỗi ḷng của Trâm bây giờ thật không sao tả được. Nàng chỉ nhận thấy một nỗi buồn man mác đang xâm chiếm cả tâm hồn trống trải của nàng. Bất giác Trâm đưa mắt ngó xuống tấm h́nh trong bóp nàng, nàng chậm răi rút tấm h́nh ra, rồi châm chú nh́n bức ảnh thật kỹ càng.
Kư ức về mối t́nh đầu lại được thức dậy trong ḷng Trâm một lần nữa, Trâm nhớ rất rơ lần đó sau khi giận hờn Triết, Trâm đă cắt đi mái tóc của ḿnh thật ngắn. Ít tiếng đồng hồ sau, hai người đă làm lành với nhau. Triết nói để kỹ niệm về sự làm lành này, và để có một tấm h́nh chụp mái tóc ngắn của Trâm, Triết đă nhờ Hảo vào pḥng chụp dùm cho 2 người. Lúc đó Triết đứng phía sau nàng ṿng cả hai tay ra phía trước ôm ngang hông Trâm, 2 khuôn mặt tựa kề nhau thật t́nh tứ, cả hai đều cười vui vẻ, một nụ cười biểu lộ cho một t́nh yêu vĩnh cửu. Trâm rất thích tấm h́nh này nên đă cắt ra để trong bóp của nàng. Thời gian lặng lẽ trôi qua mà mới đó đă bốn năm rồi, không biết Triết c̣n giữ tấm h́nh này hay không?
Một ư nghĩ chợt vụt sáng trong đầu Trâm, nàng đưa tay ra xé bức h́nh ra làm hai, rồi xé thật nhỏ, nhỏ đến độ không thể xé được nữa, đúng lúc ấy Long đẩy cửa bước vào trên miệng vẫn c̣n đang huưt sáo. Thấy Trâm đang ngồi xé vật ǵ, thần sắc có vẻ không tốt, Long bèn đến ngồi bên cạnh Trâm, cất tiếng hỏi:
- Chưa đi ngủ sao mà c̣n ngôi ở đây xé cái ǵ đó?
Trâm nói dối:
- Cố t́nh ngồi đợi anh về đó mà. Sao, vui vẻ cả làng chứ?
Long khoát tay lên vai cô em họ nói:
-Cảm ơn em nhiều lắm, mai mốt có dịp kẻ làm anh này sẽ giúp em bất cứ chuyện ǵ.
Trâm nhoẻn miệng cười mản nguyện nói:
- Chỉ cần anh vui là em cũng vui lây. Không cần phải báo ơn ǵ hết, tụi ḿnh là anh em tốt mà. Thôi em đi ngủ đây.
Dứt lời Trâm quay qua hôn vào má Long một cái thật nhanh, rồi nàng vụt đứng dậy đi về pḥng, nụ cười chợt tắt sau cái ngoảnh mặt đó. Trâm tự nói với ḷng ḿnh, sẽ không có ai giúp được nàng cả. Hai năm trước khó khăn lắm Trâm mới có thể tự tuốt gươm chặt đứt hạnh phúc của ḿnh, bây giờ nàng không muốn phải chặt đứt một lần nữa v́ liệu nàng có c̣n đủ ư chí và can đảm như xưa không? Bất giác có 2 ḍng lệ tuôn xuống má Trâm, nàng đưa tay quét nước mắt rồi tắt đèn đi ngủ. Căn pḥng ch́m vào trong sự yên lặng tịch mịch, chỉ có những lúc riêng rẽ như thế này Trâm mới không cần che đậy tâm sự của nàng. Trâm có thể tự khóc mà không sợ ai nh́n thấu sự yếu đuối cũng như đi vào thế giới nội tâm của nàng được.
Chuyện xảy ra hôm nay vô t́nh 2 anh em, Triết và Hảo, đă là 2 bức tường thật rắn chắc đang chắn ngang con đường của Phong và Trâm đang đi. Thời gian sắp tới làm sao họ có thể đập phá bức tường đó được khi mà cả hai đều đang bị quá khứ làm chùn chân. Không khéo rồi chính Phong và Trâm lại là hai bức tường khác mà Triết và Hảo đang dốc tâm phá vỡ cho bằng được. Cuộc đời là như thế, nếu ta không đứng vững, không tự xây cho ḿnh một bức tường vững chắc trong t́nh trường hoặc trong trường đời th́ ta sẽ bị kẻ khác xô ngă một cách dễ dàng.

o0o

 
Pages Previous  1  2  3  4  5  Next