Thu Minh cười h́ h́:
- Có thế chứ! Thôi em về nghen. Chiều mai chị phải tới sớm đó.
Mai là chủ nhật, Thu Minh tṛn hai mươi hai tuổi, nhưng nếu ai không
biết chỉ đoán cô nàng vào khoảng mười tám, hai mươi tuổi. Thu Minh
trẻ cả gương mặt lẫn tánh t́nh.
- Mẹ thấy nó năn nỉ mà tội nghiệp – Bà Hân bảo con gái.
- Con chỉ ngại… chỗ đó toàn các cô chưa chồng mà ḿnh th́ bụng mang
dạ chửa… coi kỳ quá. Quỳnh Như có vẻ băn khoăn.
- Thu Minh đă nhiệt t́nh như vậy, con không đi nó sẽ buồn lắm. Thôi
th́ tới chơi một lát rồi về cũng được – Bà Hân động viên con.
Lúc năy Thu Minh than văn:
- Bà chị của em thật cà chớn! Khi không tới ngày sinh nhật của người
ta lại bỏ đi chơi Vũng Tàu mất! Nếu mà chị không tới nữa th́ em chán
lắm.
Nh́n vẻ hồn nhiên nhí nhảnh của cô bé, bất giác Quỳnh Như chạnh
ḷng. Tuổi hai mươi của nàng đă trôi qua với bao lo toan, phiền
muộn. Chưa bao giờ Quỳnh Như nhớ đến sinh nhật ḿnh. Nàng chỉ nhớ
duy nhất một ngày… Đó là ngày mà cuộc đời nàng đă bị giẫm nát bởi
một người đàn ông xa lạ.
- Có cậu Phong tới ḱa con – Tiếng bà Hân vang lên.
Quỳnh Như rời mắt khỏi bức ảnh của Huy được phóng to treo ngay trước
mặt, chậm chạp rời khỏi pḥng.
- Chiều thứ bảy anh không đi chơi đâu sao? – Nàng hỏi khi ngồi xuống
trước mặt Phong.
Anh lắc đầu:
- Chẳng có chỗ nào để đi cả! Anh mang đến cho em quyết định nghỉ
việc đây – Từ lâu Phong đă quen xưng hô như thế.
Vừa nói, anh vừa chỉ vào cái hộp giấy trước mặt.
- Ǵ vậy anh?
- Em xem th́ biết! – Phong tủm tỉm cười.
Quỳnh Như mở nắp chiếc hộp, ngạc nhiên v́ những thứ trong đó.
- Tại sao anh lại mang cho em những thứ này?
- Đây là loại kem chống nám và chống nhăn da mà tuần tới công ty của
ba anh sẽ sản xuất hàng loạt. Anh nghĩ là em cần đấy – Giọng Phong
thật phấn khởi.
Bây giờ th́ Quỳnh Như đă biết anh thật dễ tính, đặc biệt là với nàng
và Thu Minh.
- Sao… em có vẻ không vui vậy? – Không nghe Quỳnh Như nói ǵ, Phong
lo lắng hỏi.
Nàng lắc đầu:
- Em cám ơn anh… nhưng từ nay anh đừng lo lắng cho em như vậy nữa.
Phong trầm ngâm châm một điếu thuốc, nhưng rồi sực nhớ đang ngồi
trước mặt Quỳnh Như nên lại dụi tắt.
- Anh biết là em không bằng ḷng cho nên đă cố bắt ḿnh phải vô tư
khi chăm sóc cho em.
- Em đă nghe nói rất nhiều về gia phong lễ giáo của gia đ́nh anh. Em
ngại một sự hiểu lầm sẽ làm cho anh gặp phiền phức – Giọng Quỳnh Như
thật chân t́nh.
- Em thật thông minh và nhạy cảm. Nhất định sau này cưới vợ anh sẽ
cưới một người giống như em.
À, c̣n bao lâu nữa em sinh con? –
Phong hỏi rất tự nhiên.
- Dạ, khoảng một tháng nữa! – Quỳnh Như nhẩm tính.
- Quỳnh Như này! Anh muốn em được nghỉ luôn từ bây giờ. Như vậy sẽ
tốt cho em hơn.
- Em bị đuổi rồi phải không? – Quỳnh Như lo lắng hỏi.
- Anh sẽ bảo đảm là không bao giờ có chuyện đó mà – Phong lắc đầu,
nhưng em cần phải cần nghỉ ngơi – Anh nói thêm – Mẹ anh bảo vậy.
- Sao mẹ anh biết? – Quỳnh Như ngạc nhiên.
- Anh hỏi bà về việc nữ nhân viên có thai đến bao giờ mới được nghỉ
việc th́ nghe bà bảo vậy.
Quỳnh Như đă từng nghe các cô gái ở cửa hàng kháo nhau về chuyện khó
tính của mẹ Phong. Là con trai út, lại là con trai độc nhất nên việc
chọn cả con dâu của bà hết sức khắt khe. Chính v́ vậy mà cho đến giờ
vẫn chưa có cô gái nào lọt đến ṿng chung khảo trong cuộc sát hạch
của bà.
- Anh đă t́m được người thay thế em chưa? – Quỳnh Như sực nhớ.
Phong lắc đầu:
- Tạm thời th́ bảy người quán xuyến công việc cũng được rồi. Chỗ của
em sẽ để trống. Sinh con xong em sẽ đi làm lại, khỏi cần phải sắp
xếp, dời đổi cho mất công. Em sẽ được nghĩ đúng sáu tháng theo tiêu
chuẩn của nhà nước.
Chẳng biết Phong nói đùa hay nói thật nên Quỳnh Như ph́ cười:
- Như vậy th́ anh phải tăng lương cho bảy người c̣n lại v́ công việc
của họ bây giờ sẽ nhiều hơn.
- Họ hưởng lương khoán sản phẩm mà lo ǵ. – Phong gật gù – Quên nữa,
mai em có đi sinh nhật Thu Minh không?
- Em định không đi, nhưng nó năn nỉ quá trời.
- Vậy th́ đợi anh đến chở cho đi. Anh cũng hứa với cô ấy.
Phong nói xong, đứng dậy cáo từ. Dường như anh chẳng có ẩn ư ǵ
trong câu nói của ḿnh. Đă biết tính cha mẹ nên chưa bao giờ Phong
dám nghĩ đến điều ǵ khác ngoài sự cảm phục và quí mến đối với cô
nhân viên của ḿnh.
C̣n Quỳnh Như, lại có lư do riêng để mà lo sợ. Nàng không muốn nhận
lấy bất cứ một sự thương hại nào bởi v́ sống ở đời, ḷng thương hại
thường dễ làm cho người ta bị ngộ nhận dẫn đến sự tự hạ thấp ḿnh.
Bà Hân biết ư con nên cũng yên tâm.
Chiều hôm qua, lúc họ đến nhà Thu Minh th́ bữa tiệc sinh nhật cũng
vừa bắt đầu. Thu Minh láu lỉnh bảo:
- Mời anh chị ngồi lên đây để em chụp cho “bô” h́nh.
Quỳnh Như lúng túng:
- Thôi đi, h́nh họ ǵ cho mệt vậy.
- Cười tươi lên nào! – Thu Minh tỉnh bơ. Một, hai, ba… chụp nè.
Ánh đèn plash lóe lên cắt đứt mọi sự phản đối. Chụp xong, Thu Minh
trao máy cho bạn rồi ngồi sà xuống cạnh Quỳnh Như:
- Chụp đi! – Cô bảo bạn ḿnh.
Lần chụp này, Quỳnh Như có vẻ tươi tỉnh hơn. Nàng khẽ mỉm cười – Thu
Minh trêu:
- Bảo đảm không lấy phần bụng.
- Đồ quỷ! – Quỳnh Như phát nhẹ vào vai cô nàng –
Ủa, ba mẹ và nội
đâu Minh?
- Ba má em đi vắng. Chỉ có nội ở trên lầu. Chị thấy anh hai em đẹp
trai ghê không?
Thấy cô bé lại trêu ḿnh, Quỳnh Như vờ bực bội gắt:
- Lải nhải nữa chị đi về bây giờ.
- Vậy th́ thôi, trả chị lại cho anh Phong đó! – Thu Minh cười lủi
nhanh sang chỗ khác.
Mấy cô bạn làm chung vẫn hay ganh tỵ với Thu Minh v́ sự hồn nhiên vô
tư của nàng. Cô gái út có khác.
Đang nghĩ ngợi bâng quơ chợt Quỳnh Như nghe bụng ḿnh đau nhói lên
một cái. Dường như có ai vừa ngắt nhéo trong đó. Chắc là tại ḿnh ăn
bánh kem nên bị chột bụng. Nghĩ vậy nên Quỳnh Như cố gắng chịu đựng…
Nhưng cơn đau không dừng lại trước bụng mà bắt đầu lan tỏa ra sau
lưng. Quỳnh Như có cảm giác xương sống ḿnh sắp găy vụn. Nàng bấu
chặt tay vào bàn, mồ hôi tuôn đầm đ́a trên trán. Cuối cùng nàng đành
phải quay sang Phong:
- Anh đưa em về giùm.
Đến lúc này, Phong mới thấy vẻ mặt tái mét của Quỳnh Như. Tuy chưa
biết đích xác có chuyện ǵ nhưng anh cũng vội vă đứng lên xin phép
cáo từ.
Ra đến ngoài đường, Phong mới hỏi:
- Em bị làm sao vậy?
Quỳnh Như thú thật:
- Em đau bụng quá… chắc là tại ăn bánh kem.
- Đau bụng hả? Không xong rồi?
Phong luưnh quưnh:
- Em có tính lộn ngày tháng không vậy?
- Em cũng không biết! – Anh cho xe chạy nhanh nhanh giùm em.
Phong lên ga cho xe lao vọt đi. Anh linh tính đây không phải là cơn
đau bụng b́nh thường…
- Thôi, ghé vô đây cho chắc ăn! – Phong rẽ vào bệnh viện phụ sản.
Quỳnh Như không c̣n sức để phản đối. Vả chăng nàng cũng vừa nghĩ đến
chuyện ḿnh sắp sửa sinh con.
Người nữ hộ sinh khám cho Quỳnh Như nhẹ nhàng bảo:
- Đă có dấu hiệu rồi. Chậm lắm là đến sáng mai là sinh. Em có mang
đồ đạc theo không?
Quỳnh Như lắc đầu thú thật:
- Em đi dự tiệc nửa chừng bị đau nên vô đây luôn.
- Vậy th́ bảo ảnh về nhà lấy đồ vô nhanh lên.
- Em… em về lấy được không chị? – Quỳnh Như ngập ngừng.
- Trời đất! Giờ này mà c̣n đi đâu nữa em? Không sợ đẻ rớt dọc đường
sao.
Nói xong, chị bước ra gọi Phong:
- Này, anh ơi! Vợ anh sắp sanh rồi, anh về mang đồ đạc vô đây.
Biết chị hiểu lầm, nhưng Phong không có th́ giờ để đính chính. Anh
chạy vù về khẩn cấp báo cho mẹ nàng.
- Quỳnh Như sanh rồi bác ạ.
Bà Hân hốt hoảng:
- Trời ơi! Nó sanh hồi nào? Trai hay gái?
Phong ngớ người ra và sực nhớ. Anh cười bẽn lẽn:
- Cháu nói lộn rồi! Quỳnh Như bị đau bụng, cháu chở vô Từ Dũ, người
ta bảo cô ấy sắp sanh nên bảo cháu về nhà lấy đồ đạc.
Đến lượt bà Hân luưnh quưnh:
- Vậy mà nó tính c̣n tới cả tháng nữa. đây rồi, đồ đạc bác đă sắp
sẵn trong giỏ cho nó. Đi nhanh nhanh lên cháu.
Vừa nói, bà vừa kéo tay Phong. Anh đỡ lấy giỏ xách đồ trên tay bà:
- Bác ơi! Bác quên khóa cửa nhà rồi ḱa.
- Ừ, bác quên mất – Bà lúng túng đến tội nghiệp.
Quỳnh Như sinh thiếu gần một tháng nên thằng bé chỉ nặng có hơi kư
bảy. Cơn đau chuyển dạ kéo dài măi đến chín giờ sáng hôm sau. Lúc
đó, nàng đă gần như kiệt sức.
- Chao! Nó giống thằng cha nó như đúc! – Bà Hân phấn khởi bảo.
Quỳnh Như mỉm cười, thằng bé nhỏ quá nên nàng chẳng biết nó giống
ai. Đôi mắt nó ngắm nghiền, cái miệng chóp chép trông thật dễ
thương. Duy có cái mũi th́ thật đúng là cái mũi của cha nó.
- Mẹ! – Quỳnh Như gọi khẽ.
- Ǵ đó con? – Bà Hân rời mắt khỏi cháu.
- Bây giờ th́ con đă hiểu thế nào là mang nặng đẻ đau – Giọng Quỳnh
Như nghèn nghẹn.
Mẹ nàng âu yếm nh́n con:
- Người đàn bà nào cũng phải nhận lănh trách nhiệm đó con à.
Không những vậy, Quỳnh Như c̣n hiểu cả ư nghĩa của những từ “đi biển
một ḿnh” mà từ lâu nàng chỉ biết trong sách vở. Bất giác, nàng thấy
ḿnh lớn lên rất nhiều.
- Mẹ ơi! – Nàng lại gọi.
- Ǵ nữa con? – Bà Hân khẽ chớp mắt.
- Đặt cháu tên là ǵ hả mẹ?
Bà Hân nh́n cháu hồi lâu, chợt mắt bà sáng lên:
- Th́ cái tên thằng cha nó đặt.
- Ôi mẹ! Có vậy mà con cũng không nghĩ ra – Quỳnh Như reo thầm.
Nàng nhờ mẹ bế con lên giùm để cho nó bú. Thằng bé đă thức, và mở
mắt nh́n hết bên này sang bên kia thật ngộ! Quỳnh Như ôm con vào
ḷng. Trước mắt nàng chợt hiện lên những ngày hạnh phúc ngắn ngủi đă
qua. Có lẽ Huy không ngờ được rằng nàng đă kịp đánh cắp của chàng
báu vật thiêng liêng này.
Măi đến trưa, Thu Minh và Phong mới vào thăm:
- Ôi, một thằng nhóc thật xinh! Thu Minh reo lên – Chị đặt tên cho
cháu chưa?
- Rồi – Quỳnh Như cười cười.
- Tên ǵ vậy?
- Minh lém.
Biết Quỳnh Như trêu ḿnh, Thu Minh vênh mặt.
- Không nhờ bánh kem của em th́ bữa nay chưa có thằng nhóc này đâu.
Phong ph́ cười v́ bỗng nhớ tới chuyện Quỳnh Như bị đau bụng tối hôm
qua. Ai đời đau bụng mà cứ đổ thừa ăn bánh sinh nhật của người ta.
- Bác ở trong này rồi ai nấu cơm cho em? – Phong bỗng hỏi.
- Hai mẹ con ăn cơm bệnh viện luôn cho tiện! – Bà Hân đáp thay con
gái – Họ nấu ăn cũng được lắm cháu à.
Phong có vẻ nghĩ ngợi, xong gật đầu.
- Như vậy cũng được! Cháu đă bàn với Thu Minh, định nhờ cô ấy lo
giùm chuyện này.
- Khỏi cháu à! – Bà Hân vui vẻ bảo – Bác c̣n quên chưa kịp cám ơn
cháu về chuyện hồi tối nữa ḱa.
Phong cười hồn nhiên:
- Hôm qua các hộ sinh c̣n tưởng cháu là ông xă của Quỳnh Như nên sai
chạy vắt gị lên cổ.
Thu Minh cười khúc khích trong lúc Quỳnh Như không giấu vẻ ngượng
ngùng. Khi đă “qua sông” rồi nh́n lại những người đi sau ḿnh, nàng
mới thấy… không có ǵ xấu xí cho bằng gương mặt của những người đau
bụng đẻ! Cũng may là lúc đó Phong đă ra về và nàng cũng không thuộc
loại những người đau đẻ xấu tính xấu nết.
Lúc đó nàng chỉ thèm mỗi một điều là được giống như bao nhiêu phụ nữ
khác, được có người đàn ông của ḿnh bên cạnh! Nhưng đối với nàng,
điều đó chỉ có thể hiện về trong những giấc mơ…
o0o
Ông Hiệp định mở ngăn tủ nhỏ để t́m mấy thứ giấy tờ cần thiết. Nhưng
thấy tủ được khóa chặt th́ có vẻ ngạc nhiên.
Ông nói với vợ chuyện
này th́ bà bảo:
- Coi chừng anh khóa rồi lại quên.
Ông khẽ cau mày rồi lắc đầu dứt khoát:
- Các ngăn tủ anh đều không khóa trước khi đi. Chắc thằng Huy nó cất
cái ǵ trong đó.
- Vậy th́ chắc nó để ch́a khóa đâu đó. Anh thử t́m kỹ xem sao?
Ông Hiệp đồng ư với vợ, nhưng t́m măi chẳng thấy xâu ch́a khóa của
ḿnh đâu cả. Cuối cùng ông quyết định:
- Để xem thằng con cưng của ḿnh cất giấu ǵ trong này.
Ông phá khóa tủ và thấy trong đó chỉ có một cuộn băng video th́ lấy
làm lạ. Chẳng lẽ Huy lại đi xem phim “sex” hay sao?
- Sẽ biết ngay thôi mà! – Vừa nói, ông vừa cho phim vào máy.
Tiếng sè sè vang lên rồi… h́nh ảnh hiện lên. Bà Hiệp trố mắt:
- Lạy chúa tôi! Chuyện ǵ vậy?
Bà nh́n sang chồng cũng đang sững sờ ngồi im như phỗng.
- Em không tin vào mắt ḿnh nữa.
Trên màn h́nh là Thiên Kim và… một người đàn ông không phải là con
trai của ông bà.
- Chuyện này xảy ra từ bao giờ vậy? –
Ông Hiệp ngẩn ngơ nh́n vợ –
Tại sao thằng Huy lại có cuộn băng này?
- Phải hỏi con th́ mới biết được. Thật là tác tệ! – Bà đỏ mặt v́
giận dữ.
- Lát nữa em sai Thiên Kim đi mời ba má nó qua đây! C̣n bây giờ, em
qua pḥng nó mượn cái đầu máy kia về cho anh.
Biết chồng định làm ǵ nên bà Hiệp lẳng lặng sang gơ cửa pḥng con
dâu. Thiên Kim đang ngủ trưa, nghe tiếng gọi th́ choàng dậy ra mở
cửa.
- Có chuyện ǵ vậy mẹ? – Nàng lễ phép hỏi.
- Cho mẹ mượn cái đầu máy – Bà Hiệp cố giữ giọng thản nhiên – Cái
đầu bên kia hư rồi mà ba mẹ muốn xem phim.
- Dạ, để con lấy liền. Mẹ để bên đó xem luôn đi v́ lúc này tụi con
cũng ít khi xem phim lắm.
- Nè, lát nữa con về bên nhà mời anh chị qua ba mẹ bàn công chuyện
chút nghen.
Tưởng là đă đến lúc sự kiên nhẫn của ḿnh có kết quả nên Thiên Kim
mừng lắm.
- Con đi bây giờ nha mẹ?
- Ừ, cũng được. – Bà Hiệp gật đầu rồi quay nhanh về pḥng.
Thiên Kim sửa soạn đi ngay. Nàng chắc rằng là ba mẹ chồng sắp bàn
công việc hợp tác làm ăn với ba mẹ ḿnh. Đă mấy lần nàng gợi ư với
họ về chuyện này.
- Ba mẹ con nắm rất rơ về t́nh h́nh thị trường bên này, nếu được làm
chung với ba mẹ th́ chắc chắn sẽ thành công.
Khi ấy, nàng không nghe cha mẹ chồng tỏ ư ǵ nên nghĩ là họ c̣n đang
cân nhắc. Bây giờ th́ thời cơ sắp đến với gia đ́nh nàng rồi. Lúc ấy,
nàng muốn ǵ mà chẳng có.
- Thời gian đầu ḿnh làm không công cho họ cũng được – Nàng căn dặn
ba mẹ – Sau đó, khi người ta đă tin tưởng th́ ba mẹ hăy tính đến
chuyện vay mượn vốn để làm riêng.
- Đúng là trời phật phù hộ cho nhà ḿnh rồi! – Bà Tâm phấn khởi bảo
con - Ai dám bảo con gái ăn cơm nguội ở nhà ngoài nào?
- Bà xem tôi nh́n một có tinh không? – Ông Tâm đắc ư nh́n vợ – Lúc
nghe anh Phương Nam gợi ư làm mai, tôi sáp vô liền. Thế mới biết
“hay không bằng hên”, bà nó ạ.
- Thôi ḿnh đi đi kẻo họ chờ! – Thiên Kim giục ba mẹ.
Trong lúc nàng đi th́ ông bà Hiệp đă có đủ thời gian để sang lại
cuộn phim và gọi con trai về nhà! Huy có vẻ ngạc nhiên trước lệnh
gọi khẩn cấp của cha mẹ, nhưng biết chắc là họ sẽ không nói ǵ thêm
qua điện thoại nên vội vă ra về.
- Có chuyện ǵ vậy mẹ? – Chàng hỏi bà Hiệp.
- Chờ ông bà sui và vợ con về rồi sẽ biết! Mẹ chàng tránh nh́n mặt
thằng con trai.
Huy nhăn nhó:
- Cái ngữ ấy mà vợ con ǵ.
Ông Hiệp xen vào:
- Tại sao con lại nói như vậy? Thiên Kim có lỗi lầm ǵ với con
không?
Huy nhún vai:
- Có trời mới biết cô ta lầm lỗi ǵ.
Ông bà Tâm đă qua tới. Thiên Kim hí hửng chào ba mẹ chồng. Thấy có
cả Huy th́ nàng càng tin chắc vào những dự đoán của ḿnh.
Chờ cho anh chị sui yên vị. Ông Hiệp mới từ tốn lên tiếng:
- Hôm nay vợ chồng tôi mời anh chị sang là muốn làm phiền anh chị
một chuyện nhỏ.
Ông Tâm tươi cười đỡ lời anh sui:
- Anh sui đừng quá câu nệ như vậy. Đă là sui gia th́ anh em trong
nhà. Anh chị chớ ngại.
- Dạ, xin anh chị chớ ngại! – Bà Tâm nhiệt t́nh hưởng ứng lời chồng.
Ông Hiệp chậm răi:
- Phiền anh chị cho chúng tôi gởi cháu Thiên Kim về bên đó một thời
gian.
Trừ bà Hiệp ra th́ tất cả những người c̣n lại đều sửng sốt trước
thông tin này.
Thiên Kim há hốc:
- Thưa ba mẹ… tại sao con lại phải về bên kia?
- Nếu cháu Kim có lầm lỗi ǵ th́ xin anh chị hăy rầy dạy, chúng tôi
không dám có ư kiến ǵ! – Ông Tâm tái mặt.
- Ḱa, Huy! Sao con không nói ǵ hết vậy? – Bà Tâm nh́n con rể cầu
cứu – Vợ chồng con ăn ở với nhau nửa năm trời nay, không lẽ con
không biết tánh ư vợ con ra sao?
Huy lắc đầu bởi chính chàng cũng bị bất ngờ v́ chuyện này.
- Con hoàn toàn không hiểu ǵ cả.
- Cái ǵ cũng có nguyên nhân của nó anh chị sui à! – Bà Hiệp quay
sang Thiên Kim – Con lên coi sửa soạn đồ đạc rồi theo anh chị về
luôn một thể.
Thiên Kim mếu máo:
- Nếu con có lầm lỗi ǵ… xin ba mẹ tha thứ cho con.
- Có những lỗi lầm mà người ta không thể tha thứ con à! – Giọng bà
Hiệp hết sức nhẹ nhàng nhưng cương quyết – Thôi, con lo sửa soạn đi.
Thiên Kim nh́n Huy cầu cứu, nhưng chàng lảng tránh ánh mắt nàng.
Thật ra, chàng đă quên khuấy chuyện cuốn phim.
Ông Hiệp chỉ vào cái hộp giấy nhỏ trên bàn.
- Anh chị cầm cái này về xem th́ sẽ rơ.
Vẻ mặt ông bà Tâm thật thảm năo. Họ không ngờ sự thể lại tồi tệ như
thế này.
Thiên Kim đă quay xuống với vali quần áo trên tay:
- Khi nào ba mẹ bớt giận th́ xin phép cho con được trở về.
- Ba mẹ nghĩ rằng tự con sẽ biết rằng con có c̣n được trở về nữa hay
không – Bà Hiệp nghiêm mặt.
Ông bà Tâm đứng dậy:
- Xin phép anh chị chúng tôi về.
Họ nặng nề rời khỏi nơi mà trước đó không bao lâu, khi bước vào ḷng
họ đầy hân hoan sung sướng.
Chờ cho họ đi khuất mắt, bà Hiệp nh́n thẳng mặt con trai:
- Tại sao con lại giấu ba mẹ chuyện tày đ́nh như vậy hả Huy? Nếu
biết trước, mẹ đă tống cổ nó ra khỏi nhà từ lâu rồi.
- Con nghĩ làm như vậy cũng chẳng tốt đẹp ǵ? – Huy đă hiểu mẹ muốn
ám chỉ điều ǵ – Con chờ Thiên Kim tự hiểu ra mà rút lui.
- Loại người như vậy không c̣n biết trọng danh dự đâu con – Bà Hiệp
đay nghiến.
- Con lo tiến hành thủ tục ly dị đi! ba mẹ không bao giờ chấp nhận
một đứa con dâu hư đốn như vậy! –
Ông Hiệp nghiêm nghị nh́n con.
Huy im lặng không trả lời. Chàng cảm thấy quá ngán ngẩm cho duyên
phận của ḿnh, nên chẳng c̣n biết đến chuyện ǵ cả.
- Ở đâu con có cuốn phim đó? – Bà Hiệp chợt nhớ.
- Thiên Kim bỏ trốn ra Nha Trang ở nhà một cô bạn thân…
- Huy cúi
mặt – Người đàn ông đó là chồng sắp cưới của cô bạn.
- Thế đấy. Người ta cưu mang, đùm bọc mà nó lại quay mặt làm phản
như vậy th́ hạng người đó thật vô liêm sỉ – Bà Hiệp giận dữ.
Huy không nói cho ba mẹ biết cô ấy giờ đây là “chí cốt” của Phú! Nếu
Thúy Vân biết chuyện này, chắc cô nàng hả hê trong bụng lắm.
- Khi nào xong chuyện ly dị, con đăng bố cáo lên báo th́ thế nào
Quỳnh Như cũng trở về! – Bà Hiệp chăm chú nh́n con trai.
- Lúc trước con có đề nghị ly hôn, nhưng Thiên Kim nhất quyết không
chịu.
- Ai bảo con không chịu đưa chứng cứ tội ngoại t́nh của nó ra? - Bà
Hiệp gắt.
- Con sợ rắc rối chuyện giấy tờ, lại c̣n vấn đề phân chia tài sản
nữa.
- Ai nói con phải phân chia tài sản? – Bà Hiệp tṛn mắt – Làm ǵ có
chuyện đó? Nó chỉ giỏi hù họa con.
Huy chợt nhớ ra, đứng dậy:
- Để con đi nhờ chị bếp dọn dẹp căn pḥng.
Thiên Kim đă mang hết đồ đạc của ḿnh đi. Trong lúc chờ chị bếp lên
quét dọn, Huy sốt ruột kéo tấm drap trải giường vứt xuống sàn nhà,
song cuộn tṛn tấm nệm lại để đi cất. Lát nữa, chàng sẽ đến công ty
mang chăn đệm cũ của Quỳnh Như trở về. Từ nay, căn pḥng này sẽ lại
là của chàng.
Vừa cuộn xong tấm nệm, chợt Huy trông thấy một cái hộp h́nh chữ nhật
nằm trên giường. Chàng cầm lên và nhận ra chiếc máy ghi âm loại tự
động và cực kỳ hiện đại. Nó có thể ghi được những âm thanh nhỏ nhất.
Ṭ ṃ, chàng bấm nút trả băng, sau đó bấm nút play. Có tiếng ǵ như
tiếng vật lộn.
- Anh giỏi th́ ra ngoài đường mà ăn thua đủ với người ta, có đâu lại
cứ ăn hiếp một người đàn bà vậy! – Giọng Thiên Kim the thé.
- Ở ngoài đường, tôi không có kẻ thù – Tiếng của Huy.
Nghe đến đây Huy tắt máy. Chàng đă nhận ra cuộc “tâm t́nh” của ḿnh
với Thiên Kim đêm qua! Cái máy ghi âm này hẳn là của ông bà già! Hú
vía, ông bà lăo này ghê gớm thật.
Huy ph́ cười, cầm máy sang pḥng ba mẹ. Phải trả lại cho “cố chủ”
của nó thôi.
- Ba mẹ kiếm đâu ra cái máy ngon quá trời này nè? – Chàng cố nín
cười khi giơ chiếc máy ghi âm ra.
Bà Hiệp có vẻ mắc cỡ v́ bị bắt tại trận.
- Của con Linh Đan mới gởi về cho mẹ đó.
Huy xem đồng hồ bảo mẹ:
- Con đến công ty đây, chiều nay con có hẹn với một người tới xin
việc.
- Huy nè! – Ông Hiệp gọi con lại – Nói ǵ th́ nói, ngày mai con
cũng phải đi dự đám cưới của chị Tuyết chớ?
- Để tối con tính lại – Huy bước nhanh ra khỏi pḥng.
Chị Tuyết là con gái của bác Hai. Từ hôm đám cưới đến giờ, Huy giận
ông bác ḿnh v́ cái chuyện làm mai mối nên không hề tới nhà bác
chơi. Đám con nhà bác, không hiểu c̣n cớ ǵ nên cứ tưởng chàng kiêu
căng, cao ngạo. Từ đó, anh em bà con chẳng tới lui thăm viếng ǵ.
Khi Huy đến công ty th́ khách đă có mặt. Anh ta đang tṛ chuyện với
Phú. Thấy Huy, khách đứng dậy:
- Chào anh! Tôi là Hải.
Chàng lịch sự mời khách ngồi rồi hỏi ngay:
- Anh có mang đầy đủ các giấy tờ mà chúng tôi yêu cầu không?
- Thưa có! Năy giờ anh Phú đă xem qua.
Huy đưa mắt nh́n ông anh ḍ hỏi. Hiểu ư, Phú nói ngay:
- Tôi đă xem kỹ, thấy đầy đủ cả. Trước đâu cậu Hải đă từng làm đại
diện công ty Talimexco ở Thái Lan.
Huy gật đầu:
- Tôi sẽ xem xét lại – Chàng quay sang Hải – Sao anh lại nghỉ việc ở
Talimexco vậy?
- Ba tôi yếu nên tôi muốn được làm việc ở nhà. Bên Talimexco lại
không chấp nhận. Tôi đành xin nghỉ việc.
- Sáng mai anh đến đây sẽ có câu trả lời cụ thể – Huy thân mật bảo.
- Cám ơn anh! – Hải đứng dậy – Xin phép tôi về.
Phú tiễn khách ra đến cửa rồi quay vào:
- Chuyện ǵ ở nhà vậy?
Huy thuật lại mọi chuyện. Nghe xong Phú cười lớn:
- Phải dứt khoát như vậy mới được. Cậu là chúa lề mề. Nè, Thúy Vân
hẹn tuần sau vào sẽ cho tôi biết một chuyện cực kỳ hay ho.
- Chuyện cô ấy đồng ư yêu anh chứ ǵ? – Huy làm ra vẻ am hiểu.
Phú xoa xoa cái bụng đă “thon thả” rất nhiều của ḿnh cười h́ h́:
- Chuyện đó th́ nàng đă ừ qua điện thoại rồi.
- Vậy th́ chẳng c̣n chuyện ǵ hay ho hơn nữa đâu!
- Huy trêu anh.
Chàng không hề biết rằng điều Thúy Vân hứa hẹn sẽ kể lại là chuyện
của ḿnh! cô gái ấy bất măn chuyện của Thiên Kim nên quyết định t́m
hiểu cho đến đầu đến đũa! Và… cuối cùng th́ nàng cũng đă biết nốt
những sự thật c̣n lại của cô bạn ḿnh.
o0o
Tự dưng rồi không khí trong nhà buồn thảm như đang có tang! Sau khi
xem xong “món quà” của anh chị sui, ông bà Tâm mới ngă ngửa.
- Thật… xấu hổ, nhục nhạ quá! – Bà Tâm che mặt rên rỉ.
C̣n ông th́ cứ ngồi thừ ra đó hút hết điếu thuốc này lại châm điếu
thuốc khác.
Thiên Kim vào pḥng đóng chặt cửa lại… Nàng biết rơ ḿnh đă trượt
chân kể từ ngày nhắm mắt lao vào ṿng tay Hưng. Sau đó, sự trở mặt
của anh ta khiến nàng không c̣n tin vào bất cứ một sự thật nào. Nàng
thành kẻ giả dối, vô sĩ diện kể từ ngày ấy.
Bất chợt Thiên Kim nhớ đến lần nàng phá thai ở Đà Lạt. Vị bác sĩ
bảo:
- Chụp thuốc mê có thể ảnh hưởng đến trí nhớ sau này…
- Bác sĩ cứ làm, em chấp nhận mà! Nếu chỉ gây tê th́ sợ lắm – Nàng
nói như năn nỉ.
- Thôi được.
Vậy là người ta chụp thuốc mê cho nàng. Khi Thiên Kim tỉnh dậy th́
đă thấy ḿnh được đẩy ra ngoài. Bà chủ nhà trọ giải thích:
- Họ bảo em bị chứng máu loăng nên mất nhiều máu quá, phải vô máu
thêm…
Thiên Kim không nói ǵ nhưng nàng cảm thấy sợ. Không biết nàng đang
nhận vào người ḍng máu của ai đây? Nói dại, lỡ ra đó là máu của kẻ
khùng khùng điên điên th́ thật là tai họa.
Khi nàng nói điều đó với cô y tá th́ cô ph́ cười:
- Không có chuyện đó đâu. Chị đừng lo.
Nhưng Thiên Kim vẫn lo. Thời gian đầu nàng luôn chú ư xem tính cách
của ḿnh có ǵ đổi khác không? Thấy vẫn vậy, nàng yên tâm phần nào
rồi dần dần quên đi.
Cho đến bây giờ… rơ ràng là Thiên Kim có thay đổi. Song nàng không
nhận ra điều đó. Người duy nhất có thể nhận ra là Quỳnh Như, nhưng
từ lâu rồi, Quỳnh Như không c̣n gặp mặt Thiên Kim nữa.
Có tiếng bà Tâm gọi cửa. Thiên Kim mở cửa cho mẹ rồi bật khóc.
- Làm sao bây giờ hả mẹ?
- Từ trước tới giờ thằng Huy không biết chuyện này sao?
- Con không biết… nhưng có một lần anh ấy bảo Thúy Vân ghé chỗ anh
ấy… Lần đó cách nay lâu rồi.
- Có thể nó biết – Bà Tâm trầm ngâm – Nhưng nó tha thứ cho con nên
vẫn tiếp tục chung sống – Như vậy có nghĩa là nó yêu con.
Thiên Kim bịt tai lại:
- Mẹ đừng nói nữa! Anh ấy xem con chẳng khác nào một con chó. C̣n
chuyện vợ chồng th́ không bao giờ.
- Vậy sao con không nói cho ba mẹ biết? – Bà Tâm sửng sốt nh́n con.
- Liệu ba mẹ có bắt được anh ấy ngủ với con không mà bảo cho biết! –
Thiên Kim tức tưởi.
- Nay mai ǵ thế nào thằng Huy cũng làm đơn ly dị… con tính sao?
- Th́ kư vào chứ tính sao nữa.
Đột nhiên Thiên Kim trở nên bực bội:
- Mọi chuyện nát bét như vầy là
do Quỳnh Như cả – Nó đă mê hoặc anh Huy trong thời gian sống với
ảnh.
- Con nói cái ǵ mà bậy bạ quá vậy? – Bà Tâm mắng con.
- Chính nó đă xúi con trốn – Thiên Kim hằn học – C̣n ba mẹ th́ lại
giấu con khi biết anh Huy là ai?
- Quỳnh Như nói là lúc đó con đă đi rồi – Bà Tâm bực bội nh́n con
gái – Làm sao nói cho con biết được chứ?
- Được rồi! Con sẽ tính phải trái với nó – Mặt Thiên Kim đanh lại –
C̣n bây giờ mẹ để cho con yên đi.
Bà Tâm bực tức bỏ ra ngoài. Công bằng mà nói, chính bà cũng thấy con
ḿnh thay đổi. Thoạt đầu bà cứ tưởng đó chỉ là những cơn bộc phát
nhất thời, nhưng càng về sau này bà thấy Thiên Kim càng lạ. Đôi khi
nó quát tháo cả cha mẹ già! Bà không thể hiểu nổi v́ sao con ḿnh
lại như vậy.
Hôm sau, Thiên Kim đi khỏi nhà từ sáng sớm mà chẳng nói cho ai biết
ḿnh đi đâu! Măi đến gần trưa mới thấy trở về.
- Con đi đâu vậy? – Ông Tâm nhẹ nhàng hỏi.
- Con lên Biên Ḥa t́m Quỳnh Như.
- Có gặp nó không? – Cha nàng lại hỏi tiếp.
Thiên Kim cau có lắc đầu:
- Nghe bà ngoại Quỳnh Như bảo nó đi về Sài G̣n lâu rồi. Bà cũng
không biết nó ở đâu.
- Như vậy là nó đă cố ư lánh mặt, con c̣n quấy rầy người ta làm ǵ?
- Bà Tâm chen vào.
- Con có cảm giác nó đang ŕnh rập đâu đây để chờ con sơ hở điều ǵ,
nó sẽ xáp vô lại với anh Huy liền.
- Mày điên rồi con à! – Bà Tâm nh́n cô bất b́nh.
- Để rồi ba mẹ xem – Thiên Kim nhún vai – Bây giờ th́ làm ơn để cho
con được yên.
- Mẹ nghĩ là con nên đi khám bệnh Kim à! – Bà Tâm chợt nhẹ giọng
- Có thể thần kinh con căng thẳng quá nên suy nghĩ không được sáng
suốt.
Thiên Kim nh́n mẹ. Nàng bỗng nhớ có lần Huy cũng bảo ḿnh như vậy.
Quả thật, từ ngày phạm phải sai lầm, nàng luôn sống trong nỗi lo sợ
bị mọi người phát hiện. Càng ngày mối lo sợ đó càng tăng thêm. Có lẽ
điều mẹ nàng vừa nói là có cơ sở. Nhiều lúc nàng thấy đầu nóng bừng
bừng và đau như búa bổ.
Tiếng chuông gọi cửa đứt ḍng suy nghĩ của Thiên Kim. Nàng đưa mắt
nh́n ba mẹ, thấy mẹ cũng nh́n ḿnh với vẻ ḍ hỏi:
- Để tôi mở cửa! – Bà Tâm đứng dậy.
Lát sau, bà quay vào cùng với Huy. Trông thấy chàng, mặt Thiên Kim
biến sắc. Nàng đứng dậy định bỏ vào pḥng nhưng ông Tâm đă ngăn con
lại:
- Con cứ ở đây xem nó cần ǵ không?
Huy đă vào tới. Chàng chào mọi người rồi ngồi xuống chỗ ghế đối diện
với “ba vợ” nhập đề ngay:
- Con đem đơn xin ly hôn đến cho Thiên Kim kư.
Chàng đưa tờ đơn cho ông Tâm chứ không đưa cho Thiên Kim.
Ông đọc
lướt qua rồi đưa sang cho con gái:
- Con xem đi rồi kư vô.
Thiên Kim đọc xong, nhăn mặt bảo Huy:
- Căn cứ vào những ǵ anh viết trong đơn th́ tôi chẳng có lỗi lầm
ǵ, tại sao phải ly dị?
Ông Tâm trả lời thay cho Huy:
- Con phải biết rằng như vậy là để bảo vệ danh dự cho con. Chẳng lẽ
con không nhận ra điều đó sao?
- Ba nói đúng đấy, Thiên Kim à! – Giọng Huy vẫn nhẹ nhàng
- Chúng ta
chẳng việc ǵ phải vạch áo cho người xem lưng.
Thiên Kim ngồi im có vẻ nghĩ ngợi. Lát sau, nàng cầm lấy viết nguệch
ngoạc kư vào chỗ của ḿnh rồi đưa cho Huy.
- Tôi sẽ không để em bị thiệt tḥi đâu! – Huy đón lấy lá đơn nét mặt
không hề thay đổi – Nhưng tôi muốn báo trước cho em biết rằng vấn đề
đó chúng ta sẽ thỏa thuận bên ngoài ṭa án, bằng không mọi chuyện sẽ
khác đấy.
“Sẽ khác” là thế nào th́ Thiên Kim đă đoán ra. Nàng im lặng thay cho
câu trả lời. Huy lấy ra một bao thư tiền đưa cho bà Tâm:
- Mẹ hăy cầm lấy để lo cho Thiên Kim.
Nhưng bà Tâm lắc đầu:
- Không! Mẹ không lấy đâu.
Huy vẫn đặt vào tay bà:
- Trong khi ṭa án chưa phán quyết th́ trên danh nghĩa Thiên Kim vẫn
là vợ của con, cho nên con có trách nhiệm phải lo cô ấy.
Lư lẽ của chàng buộc bà Tâm phải nhận lấy số tiền đó. Bà cúi đầu:
- Ba mẹ xin lỗi con, Huy à.
- Chuyện đă qua rồi xin ba mẹ đừng bận tâm làm ǵ – Huy từ tốn – Con
với Thiên Kim có duyên nhưng không có nợ nên giữa đường mới găy đổ
như thế này.
Chàng an ủi hai ông bà thêm một hồi nữa ra về. Khi bà Tâm tiễn chàng
ra cổng, chàng khẽ bảo:
- Con nghĩ mẹ nên khuyên Thiên Kim đi khám bệnh.
Hiểu ư chàng, bà gật đầu:
- Để mẹ nói với nó thử xem.
Chờ cho Huy lên xe, bà mới quay trở vào. Thấy con gái vẫn ngồi
nguyên chỗ cũ bà đến bên cạnh:
- Thôi, đừng buồn nữa. Phần số con đă vậy th́ đành phải chịu thôi.
Xem ra, nó cũng là đứa biết phải trái.
Thiên Kim thở dài:
- Con thấy mẹ chỉ toàn bênh vực cho người ngoài không thôi. Hết
Quỳnh Như, bây giờ lại tới anh ta.
- Mẹ chỉ nói cho con biết phải trái – Bà Tâm vẫn nhẹ nhàng – Ở đời
không biết phải trái th́ làm sao mà sống được hả con?
Thiên Kim đứng bật dậy:
- Đủ rồi mẹ ạ.
Nàng bỏ vào pḥng riêng đóng sầm cửa lại. Chưa bao giờ Thiên Kim
thấy ḿnh thua trận thảm hại như thế.
o0o
Chiều hôm sau, khi Huy đi dự đám cưới ở nhà ông bác th́ mọi người
đều ngạc nhiên khi thấy chàng đi một ḿnh.
- Sao không đưa vợ em tới đây chơi cho biết? – Bà chị họ của Huy có
vẻ phật ḷng.
- Cô ấy bị bệnh chị Tuyết ạ! – Chàng điềm nhiên nói dối.
- Thằng Phong nó trách em nhiều lắm đấy. – Chị Tuyết nắm lấy tay cậu
em họ – Vô đây cho bà con ḍng họ biết mặt thằng cháu quư.
Huy bối rối khi được giới thiệu với những người bà con thật gần của
ḿnh. Quả t́nh chàng chẳng biết được mấy người trong số họ.
- Này, cậu lại đây.
Huy nhận ra ông anh con bác đang gọi ḿnh. Chàng bước đến gần:
- Tôi xin nhận lỗi anh Phong ạ! Thú thật, từ ngày trở về bên này,
tôi luôn gặp phải chuyện rắc rối nên chẳng c̣n biết đi đâu.
Ông anh họ của chàng chính là Phong. Nh́n thằng em bằng nửa con
mắt, Phong nói kháy:
- Không phải vô cớ mà ông bà ḿnh nói “được chim quên ná, được cá bẻ
nôm”.
Huy ph́ cười, chẳng tỏ vẻ ǵ hờn giận:
- Th́ anh cứ phạt tôi đi, nhưng cũng phải công bằng với tôi một chút
anh Phong à.
- Cậu muốn nói điều ǵ? – Phong nh́n một cách chăm chú.
- Cái chuyện mai mối đôi khi lại kèm theo rắc rối phức tạp trong
cuộc sống vợ chồng.
- Cậu cứ đưa bà xă tới đây, tôi sẽ biết ngay hai người sống hạnh
phúc hay không.
- Được rồi, chuyện đó để mai mốt…
Phong chợt dịu giọng:
- Huy này! Có thể anh em ḿnh ít lui tới thường xuyên nên không được
thân thiết gần gũi cho lắm. Từ nay, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt hơn.
- Đồng ư với anh điều này – Huy gật đầu.
Họ nói chuyện với nhau khá lâu về công việc làm ăn của hai gia đ́nh.
Huy có vẻ thú vị về những kinh nghiệm mà ông anh họ vừa truyền đạt
lại cho ḿnh. Lúc ra về chàng hẹn:
- Nhất định tôi sẽ đến chơi với anh nhiều hơn.
Phong cũng hứa:
- Nay mai, khi nào rănh tôi cũng sẽ tới thăm chú thím và vợ chồng
cậu.
Huy chẳng đá động ǵ đến chuyện riêng tư đầy sóng gió của ḿnh.
Chàng hy vọng mọi chuyện sẽ xong xuôi trước khi ông bác ḿnh biết
được sự thật.
Mấy hôm sau, Huy có dịp phải ra Vũng Tàu, có cả Phú và Thu Hà cùng
đi.
Buổi chiều, sau khi công việc xong xuôi, chàng lặng lẽ một ḿnh ra
băi tắm. Lúc ấy, nỗi nhớ Quỳnh Như lại cồn cào trong ḷng: “Em không
biết bơi, sợ lắm”. Bất giác chàng như thấy Quỳnh Như đang ở trước
mặt ḿnh với ánh mắt xa xăm và buồn rười rượi. Không chịu nổi cái
nhớ đang ṿ xé trong ḷng, Huy úp mặt xuống nước, mặc cho nước mắt
ḿnh ḥa lẫn với nước mắt của đại dương.
- Sao anh đi tắm mà không rủ em? – Có tiếng Thu Hà ngay sau lưng.
Huy quay lại lắc đầu:
- Tôi muốn được yên tĩnh với kỷ niệm của ḿnh.
- Anh là một kẻ lập dị! – Thu Hà hơi rướn người lên – Tại sao anh cứ
đuổi theo bóng dáng người đàn bà vô h́nh ấy?
- Cô nói sai rồi! Với tôi, Quỳnh Như luôn hiện hữu bằng xương bằng
thịt trong những giấc mơ đẹp nhất.
- Như thế mà anh không chịu nhận ḿnh là lập dị à? Anh cứ xem em mà
xem. Em khác Quỳnh Như điều ǵ nào?
- Tôi không thích một sự so sánh nào khập khiễng như thế. Cô là cô,
đơn giản thế thôi.
- Anh không biết rung động trước cái đẹp hay sao? – Giọng Thu Hà
giận dỗi.
- Cái đẹp của Quỳnh Như đối với tôi là vĩnh cửu. Cô chưa biết tôi
gặp Quỳnh Như trong hoàn cảnh nào không thể hiểu v́ sao tôi yêu
thương cô ấy như vậy.
- Chuyện đó không phải là bí mật quốc gia chứ? – Thu Hà hỏi với vẻ
khiêu khích.
- Nó chỉ là bí mật của riêng tôi! – Huy quay đi.
- Anh là một người đàn ông không chung thủy.
- Tôi thấy ḿnh ngược lại đấy, Thu Hà! – Chàng nh́n thẳng vào mắt cô
thư kư – Chính v́ vậy mà cô không nên để phí th́ giờ.
- Sự kiên tŕ bao giờ cũng cho kết quả tốt đẹp.
- Không đúng! Ít nhất trong trường hợp của cô. Sự kiên tŕ của cô sẽ
chỉ dẫn đến một con đường tồi tệ.
- Đối với em, không có ǵ tồi tệ hơn là yêu mà không được yêu.
- Cô sẽ bị đuổi việc v́ cái tội yêu đấy! – Giọng Huy nửa thật nửa
đùa.
- Trong hợp đồng lao động không có ghi điều đó.
- Tôi sẽ bổ sung.
- Anh sẽ vi phạm.
- Tôi đồng ư bồi thường.
Cuộc nói chuyện của họ bị cắt ngang bởi Phú cũng đă ra tới. Anh ra
trễ v́ c̣n bận gọi điện thoại cho Thúy Vân.
- Hai người đang bàn chuyện ǵ mà có vẻ tâm đầu ư hợp quá vậy? – Phú
hỏi đùa.
- Thu Hà vừa bảo tôi rằng dạo này trông anh Phú đẹp trai hết cỡ! –
Huy tủm tỉm.
Bị trêu, Phú bối rối đưa tay lên xoa bụng:
- Sức mạnh của t́nh yêu đấy, cô em ạ! – Anh quay sang Huy – Ngày mai
nàng sẽ vào Sài G̣n.
- Anh có muốn nghỉ phép không? – Huy trêu anh.
Phú cười h́ h́:
- Tôi định kỳ này sẽ đưa Thúy Vân tới ra mắt ba mẹ, cậu thấy sao?
- Hay đấy! – Huy gật đầu – Sau đó th́ sẽ dẫn nhau sang Hoa Kỳ để ra
mắt nhạc gia phải không?
- Mùa hè này gia đ́nh Thúy Vân sẽ về cả bên này. Chừng đó ra mắt
cũng không muộn.
Thu Hà liếc sang Huy:
- Thúy Vân cũng đẹp, Thiên Kim cũng đẹp, chỉ có Quỳnh Như là em
không biết thế nào.
- Quỳnh Như hả! – Huy hỏi lại mà không nh́n Thu Hà – Cô ấy giống như
nàng lọ lem vậy.
Nói rồi chàng trườn người bơi ra xa, bỏ lại ánh mắt đầy nghi hoặc
của cô thư kư.
Buổi tối khi đỉ ngủ, Huy chọn cho ḿnh chiếc giường mà hơn một năm
trước đây Quỳnh Như đă nằm. Kư ức hiện về khiến ḷng chàng xót xa,
luyến tiếc. Bất giác Huy thấy ngực ḿnh nhói lên từng cơn, chàng úp
mặt xuống gối, cắn chặt môi tự hỏi: “Chẳng biết những người đàn ông
khác khi bị mất vợ có khóc như ḿnh bây giờ không?”
o0o
Thúy Vân không quá cố chấp, nhưng sau những ǵ nàng đă tận mắt chứng
kiến giữa Thiên Kim và người yêu ḿnh th́ không thể nào tha thứ cho
anh ta.
Lúc Thiên Kim đi về, Hưng không giấu được vẻ lo lắng. Anh ta không
biết nàng đă thú nhận hay chưa nên ḷng đầy hoang mang ngờ vực.
Cho đến một hôm, không chịu đựng nổi, anh ta hỏi Thúy Vân:
- Em với Thiên Kim giận nhau à?
Thúy Vân b́nh thản đáp:
- Có ǵ đâu mà giận?
- Thế… tại sao Thiên Kim lại bỏ đi như vậy? – Hưng ngập ngừng.
- Chuyện đó th́ em nghĩ anh phải biết rơ hơn em nữa ḱa.
Mặt Hưng biến sắc. Anh ta lẩn tránh cái nh́n của người yêu:
- Thiên Kim đă nói ǵ với em phải không?
Thúy Vân lắc đầu:
- Nó không nói một lời, em xin bảo đảm với anh đấy.
- Thế th́ tại sao? – Mặt Hưng đă khởi sắc trở lại – Người như Thiên
Kim không bao giờ làm một việc ǵ mà không có nguyên nhân.
- Coi bộ anh hiểu Thiên Kim quá nhỉ? – Thúy Vân mai mỉa.
Hưng lúng túng:
- Th́… anh chỉ nh́n người mà suy đoán vậy thôi.
- Anh đoán Thiên Kim là người như thế nào?
Câu hỏi của Thúy Vân khiến Hưng suy nghĩ hồi lâu:
- Đó là một cô gái thông minh, có bản lĩnh, có thể làm bất cứ chuyện
ǵ để mưu lợi cho ḿnh.
Hưng c̣n nói nhiều nữa, nhưng dường như Thúy Vân chẳng nghe thấy ǵ.
Nàng mong muốn đến nhức buốt trong ḷng một lời thú tội của người
yêu để nàng c̣n một chút niềm tin mà tha thứ cho anh ta… Nhưng Hưng
vẫn quẩn quanh với những vấn đề vô thưởng vô phạt của ḿnh để nàng
hụt hẫng chơi vơi như người đang xuống vực.
Mọi việc vẫn b́nh thường trôi qua trong sự bất thường của nó. Cho
đến một hôm, Thúy Vân quyết định sẽ chấm dứt mọi chuyện.
- Anh Hưng này, Thiên Kim vừa gởi thư cho em đây.
Mặt Hưng vụt biến sắc:
- Cô ta nói ǵ?
- Nói rằng anh là một kẻ lừa đảo, giả dối. Anh đă cưỡng bức nó…
Mặt Hưng từ trắng bệch chuyển sang tái xanh rồi đỏ ửng:
- Đồ vô liêm sỉ! Chính cô ta đă mồi chài, quyến rũ anh. Anh xin thề
với em – Bỗng Hưng qú sụp xuống – Xin em hăy tin anh… hăy tin người
chồng sắp cưới của em…
Thúy Vân gỡ tay Hưng ra:
- Anh lầm rồi! Tôi không có người chồng sắp cưới nào đốn mạt như anh
vậy.
- Xin em hăy tha thứ cho anh. Anh thề là chỉ yêu duy nhất một ḿnh
em.
- Yêu em? Hừ, yêu em mà chỉ mới vắng mặt có vài hôm đă đi tằng tịu,
dan díu với người khác. Anh là loại người ǵ vậy?
- Anh chỉ lỡ một lần, hăy tha thứ cho anh đi – Hưng chồm lên gh́
chặt Thúy Vân vào ḷng – Anh yêu em! Anh chỉ yêu một ḿnh em thôi.
- Buông tôi ra! – Thúy Vân hất mạnh khiến Hưng loạng choạng – Anh có
c̣n là đàn ông nữa không vậy?
- Em cứ mắng chửi, thậm chí cứ đánh anh đi, anh sẵn sàng chấp nhận
tất cả chỉ xin em đừng bỏ anh.
- Anh hăy nghĩ xem, ngày trước tôi bị ba mẹ anh chị đánh mắng là v́
ai? Suốt mấy năm qua, tôi sống một thân một ḿnh ở lại đây là v́ ai?
Tất cả là v́ anh! Vậy mà… - Giọng Thúy Vân bỗng nghẹn lại – Vậy mà
anh nỡ phản bội tôi một cách đê tiện như vậy. Tôi sẽ không bao giờ
tha thứ cho anh, không bao giờ, nghe rơ chưa? – Mấy tiếng cuối cùng
nàng nói như hét.
Hưng khóc. Trông vẻ mặt anh thật thảm năo.
- Anh chỉ có nước chết mới làm cho em hiểu về ḷng anh.
- Anh có gan th́ cứ chết đi! – Giọng Thúy Vân lạnh lùng.
- Rồi đây em sẽ phải ân hận v́ sự cố chấp của ḿnh.
- Nếu phải ân hận một lần mà lấy lại được niềm tin nơi anh th́ tôi
cũng chấp nhận.
Hưng bỏ ra về. Từ hôm đó, Thúy Vân không thấy anh ta tới phụ việc ở
cửa hiệu của ḿnh nữa. Nghe bảo có lần Hưng định tự tử nhưng người
nhà kịp thời phát hiện số thuốc ngủ và đánh tiếng cho Thúy Vân. Nàng
nghĩ, anh ta chỉ dọa thế thôi.
Măi cho đến những ngày gần đây, t́nh cờ Thúy Vân gặp được chị giúp
việc của nhà Hưng, chị ta nhỏ to ton hót rằng:
- Tới bây giờ tôi mới dám nói hồi trước cậu ta cũng đă từng làm cho
một cô mang bầu. Cô đó ở đâu trên miệt Đà Lạt.
Thúy Vân cau mày:
- Sao chị biết?
- Cô kia kêu điện thoại về, tôi nghe cậu Hưng bảo phải phá bỏ đi,
lúc đó vào khoảng trước tết năm ngoái.
Một tia sáng vụt lóe lên trong đầu Thúy Vân, nhưng điều nàng vừa
nghe được gợi lên một sự liên tưởng đến Thiên Kim và cuối cùng nàng
quả quyết rằng đó chính là cô bạn cũ của ḿnh.
Sau đó mấy hôm, t́nh cờ Thúy Vân gặp Hưng. Nàng mời anh về nhà.
Tưởng Thúy Vân đă hồi tâm chuyển ư nên Hưng mừng quưnh. Suốt dọc
đường đi, anh chàng cứ huưt sáo liên mồm.
- Có chuyện ǵ em nói nhanh lên đi! – Vừa ngồi xuống salon Hưng đă
giục.
Thúy Vân ngồi xuống chiếc ghế đối diện nh́n thẳng mặt Hưng:
- Thiên Kim đẻ rồi, anh biết tin chưa?
Có lẽ do “có tật giật ḿnh” nên Hưng buột miệng:
- Tại sao lại đẻ? Anh đă bảo phá bỏ rồi kia mà?
- À, như vậy là rơ rồi! Anh về đi.
Thúy Vân chụp điện thoại gọi luôn cho Thiên Kim. Hưng sợ quá bỏ về
ngay.
Đầu dây bên kia, chị giúp việc nghe điện thoại rồi mới đi gọi Thiên
Kim. Vừa nghe tiếng nhỏ bạn ḿnh, Thúy Vân đă nói ngay:
- Tao đây, xin lỗi con mày là trai hay gái vậy?
Câu hỏi của nàng làm Thiên Kim rụng rời nên giọng nói nhẹ hẳn:
- Tại sao mày biết tao ở đây mà gọi? Mày muốn ǵ?
- Th́ tao vẫn muốn biết con mày là trai hay gái?
- Đồ khốn! – Thiên Kim quát lên – Muốn th́ đến gặp thẳng tao đi chớ
đừng bày tṛ khủng bố như vậy. mày có giỏi th́ vào Sài G̣n ngay đi.
tao đang chờ mày để thanh toán nợ nần đây.
Những điều Thiên Kim vừa nói khiến Thúy Vân tức đầy một bụng, nhưng
nàng chưa kịp trả lời th́ đầu dây bên kia đă gác máy. Thúy Vân giận
dữ nghĩ ngay đến chuyện đi vào Sài G̣n. Nàng gọi điện thoại cho Phú
báo tin ḿnh sẽ vô đó trong một ngày gần đây.
Thế nhưng, khi Thúy Vân vào Sài G̣n th́ mọi chuyện đă đến hồi kết
thúc. Nghe Phú kể lại, nàng quyết định sẽ không nói ǵ với Huy về
chuyện đă xảy ra với Thiên Kim.
- Em hứa sẽ cho anh biết một chuyện “cực kỳ hay ho” sao bây giờ lại
không nói? – Phú thắc mắc.
Thúy Vân nh́n anh rồi kề tai nói nhỏ:
- Em nhớ anh quá!
- Trời! – Phú kinh ngạc.
- Anh xem có cực kỳ hay ho không? – Thúy Vân ranh mănh nh́n anh.
Và nàng đă lừa được Phú! Anh sướng lịm người v́ được người đẹp nhớ
thương đến nỗi phải lặn lội hàng nửa cây số để vào thăm.
Trong lúc đó th́ Thiên Kim đă quên hẳn điều khó chịu ấy, bởi hiện
tại nàng đang vướng phải những chuyện c̣n đau gấp trăm ngàn lần hơn.
V́ vậy mà khi trông thấy Thúy Vân đến t́m ḿnh, nàng hoàn toàn thản
nhiên:
- Bây giờ th́ mày có nói ǵ th́ cũng bằng thừa. Tao không có ǵ để
mất nữa đâu.
- Tao biết rồi! – Thúy Vân nh́n bạn chăm chú – Mày ốm đi nhiều đấy.
- Mày lại quan tâm đến chuyện tao mập ốm nữa sao? – Giọng Thiên Kim
chua chát.
- Dù sao th́ mày cũng là bạn của tao mà? Này, mày có tin là tao và
anh Phú sắp sửa lấy nhau không?
- Cái ǵ? – Thiên Kim kinh ngạc – Mày lấy cái gă bụng phệ ấy à? Tao
không tin lại có chuyện kỳ quặc như vậy.
- Tao nói dóc mày để làm ǵ kia chứ? – Thúy Vân cau mày.
- Bởi v́ tao không tin mày sẽ bỏ Hưng sau ngần ấy năm trời yêu nhau.
- Vậy mà tao bỏ được đấy! – Vẻ mặt Thúy Vân thật nghiêm trang – Tao
chỉ cần một phút để nhận ra ḿnh đă nhầm lẫn. Có lần tao đă đọc được
một câu như thế này “Người ta dùng lửa thử vàng, dùng vàng để thử
đàn bà và dùng đàn bà để thử đàn ông”. Điều đó đúng hoàn toàn Kim ạ.
- Chẳng lẽ hôm nay mày gặp tao chỉ để nói những điều vớ vẩn ấy? –
Thiên Kim nhăn mặt.
- Tao lặn lội từ Nha Trang vô đây với mục đích hoàn toàn khác – Thúy
Vân thú thật – Nhưng… khi vào tới đây, nghe chuyện xảy ra với mày,
tao đă thay đổi ư định. Tao xem anh Phú chính là món quà mà mày đă
vô t́nh trao cho tao để xóa sạch nợ nần. Tao nói thật c̣n tin hay
không là chuyện của mày.
Thiên Kim nh́n bạn lưỡng lự hồi lâu:
- Mày… có nghe anh Phú nói ǵ về tao không?
- Trong chuyện này ảnh không có ư kiến ǵ, nhưng theo tao, mày rút
lui là sáng suốt đấy. Một cuộc hôn nhân mà mục đích chủ yếu chỉ là
v́ tiền th́ sớm muộn ǵ cũng đổ vỡ.
- Nhưng tao cũng yêu Huy chứ bộ.
- Mày yêu tiền của anh ấy th́ có – Thúy Vân thẳng thắn – Huy giàu
lắm, nhưng anh ấy là người biết xài tiền chứ không phải cứ nhắm mắt
ném qua cửa sổ! Nếu mày dùng thủ đoạn vời Huy th́ chẳng ăn thua ǵ
đâu, lại càng thiệt tḥi.
- Có phải anh ấy nhờ mày đến đây để thương lượng với tao không? –
Ánh mắt Thiên Kim bỗng đầy ngờ vực.
- Giữa mày và Huy chẳng có ǵ để thương lượng – Thúy Vân có vẻ bực
ḿnh – Nếu mày tỏ ra không biết điều, anh ấy sẽ trưng chứng cớ ra
trước ṭa, lúc đó th́ chỉ c̣n nước… chui xuống đất.
Thiên Kim bỗng thấy nóng rần khắp cả mặt. Chính nàng cũng cảm thấy
xấu hổ, ê chề khi tận mắt chứng kiến bản thân ḿnh.
- Mày đă hại tao th́ c̣n nói ǵ nữa! – Thiên Kim giận dỗi bảo.
- Tao xin lỗi, nhưng nếu mày là tao th́ mày có làm như vậy không?
Lúc đó tao chỉ muốn giết mày chết tươi
- Thúy Vân nói những lời này
hết sức nhẹ nhàng.
- Nè, mày có nghe tin tức ǵ của… Quỳnh Như không? – Thiên Kim ngập
ngừng hỏi.
Thúy Vân lắc đầu:
- Vẫn không t́m thấy Quỳnh Như. Có lẽ anh Huy đang chờ xong xuôi thủ
tục ly hôn.
- Tao ghét Quỳnh Như v́ sự cao thượng của nó – Thiên Kim cay đắng.
- Đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện nợ nần. Mày thấy trong chuyện cổ
tích không? Ở hiền th́ gặp lành mà…
- Vớ vẩn! – Thiên Kim lầm bầm.
Thúy Vân chẳng quan tâm đến thái độ của bạn:
- Nè, nghe bác gái bảo dạo này mày không được khỏe hả? Mày có muốn
tao đưa mày đi khám bệnh không?
- Thôi đi! – Thiên Kim gắt – Mẹ tao lẩm cẩm mất rồi. Cả mày cũng
vậy. Tao biết trong bụng mày ghét cay đắng cái mặt tao.
- Mày biết vậy là tốt rồi – Thúy Vân mỉm cười – Nhưng chuyện đó qua
rồi. Bây giờ tao không ghét cũng không thương mà chỉ muốn giúp mày
như lúc mày bỏ trốn ra ngoài Nha Trang vậy.
- Mày khôn ngoan hơn tao tưởng rất nhiều – Thiên Kim chép miệng thờ
dài – Cả Quỳnh Như cũng khôn ngoan. Chỉ có tao là ngu muội.
Thúy Vân nh́n bạn không nói ǵ, nhưng trong thâm tâm nàng đồng ư với
lời “tự nhận xét” của bạn! Kẻ lấy oán để trả ơn th́ trước sau ǵ
cũng chuốc lấy thảm họa. Lưới trời lồng lộng nhưng có mấy người
thoát được đâu.
Nghĩ vậy nên Thúy Vân cảm thấy thương hại cô bạn ḿnh. Thiên Kim đă
bị cả con người lẫn trời đất truy đuổi. Một lần này hẳn là… “sẽ tởn
đến già” thôi.
o0o
Thu Hà đă xem những ảnh chụp này một lần, nhưng lúc đó nàng không để
ư. Đến hôm nay, t́nh cờ xem lại! Nàng ngạc nhiên hỏi em gái:
- Ê, nhỏ Minh! “Tên” này là ai vậy?
- Đây là ông chủ của em! Chị ba quen à? – Cô em gái nh́n chị ḍ xét.
- Biết chứ không quen! Anh ta tên Phong phải không?
Ngạc nhiên trước sự sành sỏi của bà chị ḿnh, Thu Minh hỏi lại:
- Sao chị biết?
- Anh ta là anh họ của anh Huy.
- Huy nào? – Thu Minh tṛn mắt.
- À, đó là ông phó giám đốc của công ty chị – Thu Hà chỉ vào người
ngồi cạnh Phong. Vợ anh ta phải không?
Thấy chị hiểu lầm, Thu Minh ph́ cười:
- Không phải đâu! Đây là chị Quỳnh Như làm chung với em.
Cái tên Quỳnh Như khiến Thu Minh cau mày. Nàng nh́n bức ảnh hồi lâu
mới hỏi lại:
- Cô này tên là Quỳnh Như à? Có chồng chưa?
Không biết bà chị ḿnh có dụng ư ǵ không, nên Thu Minh gật đầu:
- Chị ấy có chồng rồi – Cô nói thêm – Vừa sinh một thằng con trai
kháu khỉnh ngay hôm dự sinh nhật của em về.
Hôm đó chính là hôm Thu Hà đi Vũng Tàu v́ vậy mà nàng đă vắng mặt
trong ngày sinh nhật em gái.
- Nè, chồng của Quỳnh Như đâu sao không thấy đi chung? – Thu Hà lại
thắc mắc – Tại sao cô ta lại dám chụp h́nh chung với ông chủ của
ḿnh như vậy?
- Anh Phong thương chị Như lắm! – Thu Minh vô tư.
- Thương hay yêu?
Câu hỏi cắc cớ của chị khiến mặt mày Thu Minh nhăn nhó. Cô lắc đầu:
- Làm sao em biết là thương hay yêu? Chị đi mà hỏi họ.
- Mày có biết chồng của Quỳnh Như không?
- Thú thật em cũng chưa gặp anh ta lần nào. – Thu Minh thành thật
lắc đầu.
Thu Hà bán tín bán nghi. Đây có phải là cô gái đă có lần gọi điện
thoại cho Huy không? Từ đó đến nay, nàng không nghe ai gọi cho Huy
như vậy nữa. Nếu đây đúng là Quỳnh Như th́ có lẽ Thu Hà đă gặp may.
Đứa con kia là bằng chứng để Huy thấy rằng niềm hy vọng của chàng đă
bị sụp đổ. Quỳnh Như đă lấy chồng.
Ôi, điều đó mới tuyệt vời làm
sao, cơ hội của Thu Hà đă đến rồi đây.
Chưa bao giờ nàng mong cho trời mau sáng đến vậy. Bất giác Thu Hà
nhớ đến buổi tối cách nay mấy tháng ở Vũng Tàu. Hôm đó nàng đă có
một quyết định liều lĩnh là gơ cửa pḥng Huy lúc nửa đêm.
Mặc dù nàng đă gơ thật nhẹ, nhưng giữa đêm khuya tiếng gơ cửa vẫn
khuấy động không gian yên tĩnh lặng. Rất lâu sau mới nghe Huy lên
tiếng:
- Ai đó?
- Em đây! – Thu Hà ghé sát vào cửa – Mở cửa cho em đi.
- Có chuyện ǵ vậy? – Huy vẫn không mở cửa.
Nàng đánh liều:
- Em… đau… bụng quá.
Chẳng biết Huy có tin hay không, nhưng chàng trả lời vọng ra:
- Chờ một chút.
Đèn trong pḥng bật sáng. Khi cửa mở ra th́ Thu Hà thấy Huy đă ăn
mặc chỉnh tề.
- Để tôi đưa cô đi bệnh viện.
Mặt Thu Hà méo xệch:
- Đi bệnh viện làm chi? Em có đau ốm ǵ đâu?
Chừng như Huy đă đoán ra, chàng nghiêm mặt:
- Khuya lắm rồi, cô về nghỉ đi.
- Không! – Thu Hà bướng bỉnh – Em muốn ở lại đây với anh.
- Như thế để làm ǵ? – Huy khẽ cau mày.
- Để cho anh thấy rằng em yêu anh và bất chấp tất cả! –
Ánh mắt Thu
Hà long lanh.
Nàng đang mặc trên người chiếc áo ngủ rất mỏng, mỏng đến độ có thể
nh́n xuyên thấu tất cả! Huy quay mặt đi.
- Điều đó không nên một chút nào, Thu Hà ạ! – Giọng chàng thật dịu
dàng – Em sẽ chỉ nhận lấy sự thiệt tḥi thôi. Đối với một người đàn
ông th́ chuyện đó chẳng có ǵ quan trọng, nhưng với một người con
gái th́ đó là tai họa của cả cuộc đời.
Thu Hà bật khóc tức tưởi. Nàng không ngờ Huy lại chắc dạ như vậy.
Nhưng điều đó chỉ càng làm cho t́nh cảm của nàng thêm mănh liệt. Vừa
khóc, nàng vừa bảo:
- Em sẽ không bỏ cuộc. Không bao giờ bỏ cuộc.
Đêm hôm đó, Thu Hà cũng trằn trọc như đêm nay. Chỉ có điều là giờ
đây, niềm hy vọng lại bùng lên mănh liệt trong ḷng nàng.
Có lẽ v́ vậy hôm sau, Thu Hà đến công sở thật sớm. Nàng toan mở cửa
pḥng để dễ trông thấy những người qua lại. Và mặc dù đă quá quen
thuộc với tiếng chân của Huy, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên nh́n khi
mỗi lần có người đi ngang qua pḥng ḿnh. Thời gian hôm nay sao trôi
qua thật chậm.
Măi vẫn không nghe thấy tiếng chân ḿnh đang chờ đợi, Thu Hà sốt
ruột nhấc điện thoại gọi sang pḥng Huy. Tiếng chuông réo vang từng
hồi nhưng không có ai cầm máy. Không chờ được, Thu Hà đi sang, th́
ra không có ai trong pḥng.
Nàng đi thẳng qua chỗ Phú. Cũng không thấy anh chàng bụng béo đâu
cả! Quái lạ, họ đi đâu vậy ḱa? Lúc quay trở lại, Thu Hà gặp anh
chàng trợ lư của Phú đang đi về hướng ḿnh. Nàng hỏi ngay:
- Anh Hải này! Anh Phú đâu rồi? Cả anh Huy nữa?
- Sáng nay họ bận việc nên không tới công ty đâu! Có chuyện ǵ không
cô Hà?
- Không có chuyện ǵ! Tại tôi thấy vắng nên hỏi vậy thôi. Anh có
biết họ đi đâu không?
Hải lắc đầu:
- Tôi không biết, chỉ nghe báo lại như vậy.
Thất vọng, Thu Hà quay trở về pḥng. Nàng bực dọc v́ lúc ḿnh cần mà
chẳng gặp ai.
o0o
Th́ ra hôm đó là ngày ṭa án xử vụ kiện ly hôn của “vợ chồng” Huy!
Nghe ṭa án phán quyết xong, chàng đi thẳng về nhà và ngủ một giấc
tới hai giờ chiều! Cuối cùng th́ mọi chuyện cũng giải quyết êm xuôi.
Thiên Kim không đ̣i hỏi ǵ. Lúc ở ṭa án, trông nàng thật tội
nghiệp. Dường như nàng đă có đủ thời gian để b́nh tâm lại. Điều đó
có một phần công sức không nhỏ của Thúy Vân.
Ngủ dậy, Huy gọi điện ngay đến cho Hải:
- Tôi có chuyện phải nhờ đến anh ngay bây giờ.
- Tôi tới liền.
Trong lúc chờ Hải đến, Huy tranh thủ chuẩn bị mọi thứ. Chàng muốn
mọi chuyện phải được giải quyết dứt điểm trong ngày hôm nay. Tất cả
những ǵ Thiên Kim chưa kịp lấy đi. Huy cho cả vào trong túi xách.
Vừa làm, chàng vừa tự hỏi: “Tại sao Thiên Kim lại mang nhiều giày
dép đến thế nhỉ? Ngày trước, Quỳnh Như chỉ có đúng ba đôi”.
Khi người trợ lư tới nơi th́ Huy cũng đă chuẩn bị xong. Chàng trao
cho Hải cái túi xách và chiếc phong b́:
- Trong này có tờ ngân phiếu trị giá 50 triệu. Anh mang tất cả tới
địa chỉ trên phong b́ giùm tôi.
Thoạt đầu Hải chẳng biết ư, nhưng khi sắp đến nơi, chàng bỗng giật
ḿnh. và khi đă nhận ra đấy là nhà của Thiên Kim, Hải không khỏi
bàng hoàng, sửng sốt.
- Anh… đi đâu vậy?
- Có người nhờ tôi trao cho Kim những thứ này! – Hải cố trấn tĩnh.
Thiên Kim nhận lấy các thư, ngạc nhiên hỏi Hải:
- Anh Huy là ǵ của anh?
- Là… ông chủ của tôi! Không ngờ anh ấy lại là chồng của em.
Thiên Kim thở dài:
- Sáng nay tụi em vừa ra ṭa ly dị.
- Thảo nào… – Hải buột miệng.
- Anh nói sao? – Thiên Kim ngạc nhiên.
Hải giật ḿnh:
- À, tôi muốn nói là hèn chi mà sáng nay không thấy anh Huy tới công
ty.
- Chắc là anh mới về chỗ anh Huy sau này?
- Đúng vậy! – Hải gật đầu – Huy là một người tốt, tại sao hai người
phải chia tay?
- Hôn nhân không có t́nh yêu. – Thiên Kim bỗng nhớ đến lời Thúy Vân.
Lúc trước em có gửi thư cho anh, sao không thấy anh trả lời?
- Kim gởi bao giờ?
- Lâu lắm rồi? – Thiên Kim không nhớ nổi thời gian.
- Có một dạo tôi đi công tác ở nước ngoài. Có lẽ v́ vậy mà không
nhận được thư hoặc là thư không tới?
- Em không biết! – Thiên Kim mệt mỏi lắc đầu – Bây giờ anh sống ra
sao?
- Vẫn như trước đây thôi.
- Anh lập gia đ́nh rồi phải không?
- Gia đ́nh th́ có rồi, nhưng vợ th́ chưa! – Hải nói đùa.
- Anh có nhớ Quỳnh Như không? – Thiên Kim đột ngột hỏi.
- Quỳnh Như à? Sao lại không nhớ! Bây giờ cô ấy ở đâu?
- Nó dời nhà đi rồi, em cũng không biết đi đâu – Thiên Kim thở dài –
Chính v́ Quỳnh Như mà hôm nay mới có chuyện ly hôn.
- Sao lại dính Quỳnh Như vào đây? – Hải ngạc nhiên.
Thiên Kim kể lại mọi chuyện với vẻ buồn rầu:
- Không ngờ sau đó anh Huy lại yêu Quỳnh Như. V́ vậy mà em trở về,
anh ấy hoàn toàn lạnh nhạt, xa lánh em.
Nàng đă kể lại tất cả, trừ câu chuyện với Hưng. Hải nghe xong không
giấu vẻ ngậm ngùi:
- Khổ thân em! Có lẽ số trời đă định như vậy rồi Kim ạ! Bây giờ em
và ba mẹ sống ra sao?
- Anh thấy rồi đó! – Thiên Kim đưa mắt nh́n ra cổng – Mẹ có tủ thuốc
lá, cũng đủ đắp đổi. C̣n em, mấy tháng nay chẳng c̣n thiết đến
chuyện ǵ.
Đột nhiên Hải nh́n xoáy vào mắt Thiên Kim:
- Em có yêu Huy không?
- Em cũng không rơ… chỉ có điều em nghĩ là nếu biết Huy sớm hơn, em
đă không bỏ trốn.
- Thôi, đến giờ anh phải đi rồi đây! – Hải đột ngột đứng dậy.
Chàng không chào cũng không hẹn sẽ quay lại. Sự việc này đối với Hải
hoàn toàn bất ngờ. Chàng thắc mắc tại sao những lá thư của Thiên Kim
không được chuyển đến tay ḿnh? Thất lạc ư? Hay là ba cố t́nh muốn
giấu? Nhưng dù thế nào đi nữa th́ giờ đây mọi chuyện cũng đă xảy ra…
chàng không biết sắp tới đây ḿnh sẽ đối xử với Thiên Kim như thế
nào? Gần hai năm qua, có lúc chàng đă quên được h́nh bóng nàng, và
cũng có lúc bị xao động v́ một h́nh bóng khác.
Những ư nghĩ đó theo Hải về đến tận nơi làm việc. Chàng lơ đễnh đến
độ suưt va vào một người đang đi xuống cầu thang. Giật ḿnh, chàng
nhận ra Thu Hà đang đứng trước mặt:
- Xin lỗi – Hải bối rối.
- Anh ở chỗ anh Huy về phải không? – Thu Hà ṭ ṃ hỏi.
- Sao cô biết? – Hải gạt đầu hỏi thêm.
- Anh Phú nói! anh Hải này, có chuyện ǵ mà anh Huy gọi tới nhà vậy?
- Chỉ là công việc của công ty mà! – Hải nói tránh đi.
Dường như Thu Hà chẳng tin. Nàng nh́n Hải đầy ngờ vực nhưng không
hỏi thêm ǵ nữa. nếu quả thật mọi người có chuyện muốn giấu th́ sớm
muộn ǵ nàng cũng có cách để phát hiện. Hăy chờ đấy mà xem.
o0o
Ăn cơm chiều xong, Huy bảo mẹ:
- Hôm nay mẹ cho con nhậu xỉn một bữa nghen.
Bà Hiệp nh́n con lắc đầu:
- “Rượu chẳng phát minh ra một điều ǵ cả, ngoài thói ba hoa” con à.
- Thế th́ theo mẹ, con phải làm ǵ bây giờ?
- Nghỉ ngơi đi! Ngày mai con có nhiều việc phải làm lắm đấy! – Mẹ
chàng nh́n con nghiêm khắc.
Huy đưa mắt nh́n cha:
- Vậy th́ con đến nhà bác chơi vậy!
- Mẹ quên mất – Bà Hiệp sực nhớ – Hồi sáng thằng Phong có gọi điện
cho con.
Nghe mẹ nói, Huy bước đến cạnh máy điện thoại. Nhưng sau đó, chàng
lắc đầu:
- Để con tới đằng ấy xem sao! Có nên cho bác biết chuyện của con với
Thiên Kim sáng nay không ba?
- Trước sau ǵ bác cũng biết. Con cứ nói – Ông Hiệp gật đầu.
Huy cố t́nh tới trễ để tránh giờ cơm của nhà bác, nhưng khi chàng
vừa tới nơi th́ mọi người vừa ngồi vào bàn. Mẹ Phong mời cháu thật
nhiệt t́nh.
- Ǵ th́ cháu cũng phải ăn với bác một chén. Ngồi xuống đây đi cháu.
Bác Hai của chàng th́ tủm tỉm nháy mắt với con trai, xong bảo Huy:
- Không ăn th́ bác cháu ḿnh uống. Mày thiệt tệ Huy à! Từ hồi đám
cưới tới giờ, giấu con vợ ở đâu mà mất biệt.
Phong đă quay trở lại bàn ăn với mấy lon bia trên tay. Anh nh́n
thằng em họ, giọng nửa thật nửa đùa:
- Nói ǵ đến vợ hắn! Ngay cả cái bản mặt của hắn cũng không thấy
đâu.
Huy cười trừ:
- Kể từ bữa nay xem như chuyện cũ đă chấm hết. Chúng ta bắt đầu làm
lại thôi.
Phong giật nắp lon bia đưa cho Huy:
- Tôi c̣n lâu mới theo kịp cậu. Nào, chúc lần sau cậu đến đây không
phải một ḿnh.
Bác Hai của Huy ngớp một ngụm bia – Xong cười ha hả:
- Mày c̣n chưa cho bác ăn đầu heo nghen con.
Huy nh́n Phong tủm tỉm:
- Ở chỗ tôi có cô thư kư dễ thương lắm.
- Làm mai cho nó đi cháu – Mẹ Phong lên tiếng liền – cái thằng này
nó kén chọn măi nên tới bây giờ bác phải tự nấu cơm mà ăn.
- Mẹ ơi! – Phong nh́n mẹ tinh nghịch – thời buổi này t́m một cô dâu
chịu ở nhà nấu cơm cho mẹ c̣n khó hơn đi lên mặt trăng! Mẹ không
thấy người ta đ̣i giải phóng phụ nữ rần rần đó sao?
- Giải phóng, giải phiếc ǵ! – Mẹ Phong lườm con trai – Đàn bà con
gái th́ trước nhất phải tề gia nội trợ cái đă. Bày đặt đua đ̣i b́nh
đẳng làm ǵ cho hư người.
- Cậu thấy chưa? – Phong nh́n Huy – Cứ theo quan niệm của bà cụ th́
đến… Tây ăn trầu tôi cũng không kiếm được vợ…
- Chứ c̣n không phải con nữa sao? Mày không thấy con chị mày đó hả?
Cứ ham mê công danh địa vị đến nỗi có một đứa con mà nay gởi nơi
này, mai gởi nơi khác, lúc th́ cho nội, lúc th́ cho ngoại… Riết rồi
con cái lôi thôi nhếch nhác. Rồi th́ nó chẳng cần sự gần gũi yêu
thương của cha mẹ nữa. mày không biết, gia đ́nh là nền tảng của xă
hội sao con?
- Mẹ ơi! – Phong dài giọng – Phải biết dung ḥa cả hai thứ chứ mẹ!
Mẹ không thấy bây giờ người ta vẫn ca ngợi mấy chị phụ nữ “giỏi việc
nước, đảm việc nhà” đó sao?
- Thế nào ba ? – Phong quay sang ba cầu cứu.
Ông liếc sang bà, tủm tỉm cười:
- Ba không biết bênh ai, bỏ ai bây giờ! Nói như mẹ con th́ cũng có
phần đúng. Phụ nữ càng đ̣i hỏi được b́nh đẳng th́ trách nhiệm của họ
đối với gia đ́nh và xă hội nặng nề, có người kham không nổi thành ra
bê trễ cả hai… nhưng nói đi rồi cũng phải nói lại. Thời đại ngày nay
cũng có lắm người phụ nữ tài giỏi làm nên chuyện lớn…
- Tài giỏi cho lắm chỉ cũng là cái xương sườn của đàn ông thôi con
ạ! – Mẹ Phong nh́n con – May mắn cho chúng mày là mẹ cha c̣n đủ, chứ
nếu không th́ biết vứt con cái ở đâu.
- Th́ mai mốt vợ chồng nó lại trông coi cháu nội, cháu ngoại của
chúng ḿnh như bây giờ này! – Cha Phong trả lời.
Phong nh́n cha gật đầu hưởng ứng:
- Mưa từ trên trời mưa xuống mà mẹ? – Anh nâng lon bia của ḿnh lên
– Chúc cho mẹ sống trăm tuổi để mà trông cháu nội.
Mẹ chàng nh́n con ph́ cười:
- Thằng lém! Mẹ kỳ hạn cho mày một năm nay nữa thôi con à! Nếu không
kiếm được vợ mẹ sẽ kiếm cho mày.
Câu chuyện làm kéo dài thêm bữa ăn. Huy không giấu vẻ ngạc nhiên
khi sau đó thấy ông anh họ giúp anh dọn dẹp một cách thành thạo, gọn
gàng, chàng chưa bao giờ làm việc đó đối với mẹ của ḿnh.
- Vợ chồng thằng Huy cũng lâu con gớm! – Bác gái của chàng dọn dẹp
xong bước lên pḥng khách – Hơn hai năm rồi c̣n ǵ. Đẻ một đứa cho
mẹ mày ẵm bồng cháu à.
Huy nh́n một lượt khắp nhà. Chậm răi nói:
- Vợ chồng cháu ly dị rồi.
Ông bác của chàng trố mắt:
- Cháu nói sao? Ly dị à?
- Dạ – Huy gật đầu – Mới sáng nay thôi, bác.
- Đầu đuôi thế nào, nói cho bác nghe coi?
- Tụi cháu không hạp tính nhau – Huy không đá động ǵ đến nguyên căn
của câu chuyện. Cả ba mẹ cháu cũng đồng ư ly hôn.
- Vậy là bác mày làm mai không mát tay rồi cháu à! – Mẹ Phong thở
dài – Lúc trước nghe chuyện mai mối, bác đă cản nhưng bác mày không
chịu nghe, cứ bảo rằng môn đăng hộ đối… Đó, thấy chưa.
Chẳng biết bà muốn nói ǵ, song không khí đột nhiên trầm hẳn.
- Này, cháu hăy nói thật xem có phải chuyện phá sản của gia đ́nh vợ
là nguyên nhân dẫn đến chuyện ly dị không?
Huy nh́n bác, lắc đầu:
- Cháu không quan trọng chuyện đó đâu bác ạ.
- Hay là trong hai đứa chúng bây có đứa thay đổi ḷng?
- Chỉ đơn giản là chúng cháu không yêu nhau.
Bây giờ th́ câu chuyện lại xoay quanh vấn đề môn đăng hộ đối và t́nh
yêu trong hôn nhân! Huy để ư thấy bác dâu của ḿnh có vẻ đăm chiêu,
tư lự, bà không nói nhiều chỉ im lặng lắng nghe…
Phong khều Huy:
- Bà cụ mất hứng rồi! Đang định “làm mai” con gái của một người bạn
của bà cho tôi đó.
- Chứ mày xem – Mẹ Phong nh́n Huy – Nó cứ làm hùng hục suốt ngày,
chẳng có thời giờ để yêu đương trai gái.
- Như vậy mẹ phải mừng mới đúng – Phong trêu mẹ – Yêu đương trai gái
là dễ hỏng lắm đấy mẹ.
- Cũng c̣n tùy chuyện con à! Không phải ai yêu đương cũng hư hỏng cả
đâu.
- Bây giờ th́ mẹ thành người hiện đại rồi! – Phong cười.
Câu chuyện bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại. Ra là bà Hiệp
gọi sang xem con trai ḿnh thật sự ở đây không! Bà sợ Huy buồn có
thể sinh quẫn trí làm liều.
Thấy mẹ lo lắng như vậy. Huy đành phải cáo từ. Chàng bỗng thấy
thương mẹ nhiều hơn. Có lẽ dưới mắt bà, Huy không bao giờ là người
lớn cả.
- Linh Đan vừa gọi điện về đấy. – Vừa trông thấy con, bà Hiệp đă
thông báo.
- Có chuyện ǵ không mẹ?
- Nó rủ con sang chơi với một thời gian cho khuây khỏa – Bà Hiệp
nh́n con thăm ḍ.
Huy cười, trấn an mẹ:
- Con có buồn đâu hả mẹ? Mà nếu có buồn chăng nữa, th́ làm việc vẫn
tốt hơn là nghỉ ngơi.
- Huy nè! – Bà Hiệp bỗng nh́n con thật lạ.
- Có chuyện ǵ vậy mẹ? – Huy lấy làm lạ hỏi lại mẹ.
- Hôm trước, mẹ t́nh cờ trông thấy… một người rất giống Quỳnh Như.
Huy giật ḿnh:
- Thật hả mẹ? Mẹ trông thấy ở đâu?
- Lúc đó xe của ba mẹ gặp đèn đỏ ở ngă tư Cao Thắng – Nguyễn Thị
Minh Khai nên phải dừng lại.
Bà kể rằng cô gái kia ngồi sau xe một người bạn gái chạy ngang qua
trước mặt bà theo đường Cao Thắng.
- Trông giống Quỳnh Như lắm… chỉ có điều là trên tay cô ấy bế một
đứa bé. – Bà Hiệp ngập ngừng – Con có giấu mẹ điều ǵ không Huy?
Chẳng lẽ… Quỳnh Như có con hay sao?
Huy ngỡ ngàng nh́n mẹ. Rồi chàng cũng kể lại cho bà nghe giấc mơ kỳ
lạ trước đây của ḿnh.
- Con thấy rơ ràng Quỳnh Như dắt một đứa bé – chàng lắc đầu – Quả
t́nh con không biết Quỳnh Như có con hay không.
- Hay là nó đă lập gia đ́nh với người khác? – Bà Hiệp vẫn nửa tin
nửa ngờ.
- Làm sao bây giờ đây mẹ? Chẳng lẽ lại cứ rêu rao trên báo? Chắc ǵ
Quỳnh Như đă đọc? Lần trước, con c̣n nhắn tin cả trên đài truyền
h́nh mà cô ấy vẫn bặt tăm.
- Nếu nó đă có chồng, có con th́ cũng nên mừng cho nó… Mẹ chỉ sợ… đó
là cháu nội của ba mẹ mà ḿnh không nh́n nhận th́ thất đức lắm…
- Ba có biết chuyện này không?
- Mẹ có kể cho ông ấy nghe – Bà Hiệp gật đầu.
- Sao đến hôm nay mẹ mới kể với con?
- Mẹ muốn chuyện của con kết thúc xong rồi mới tính đến chuyện khác.
Lạy trời cho đó đúng là Quỳnh Như và cháu của mẹ.
Người mà bà Hiệp trông thấy quả đúng là Quỳnh Như. Hôm đó, thằng bé
bị sốt cao quá nên nàng phải đưa con tới bác sĩ. xong xuôi, lúc
đang đứng đón xe th́ thấy Thu Minh đi làm về ngang. Cô bé chở luôn
hai mẹ con về nhà.
- Chị nh́n kỹ mà xem – Thu Minh nói một cách quả quyết – Em thấy
thằng nhỏ… rất giống anh Phong.
Đấy không phải là lần đầu tiên Thu Minh nói như vậy! Nghe riếng rồi
Quỳnh Như bỗng thấy con ḿnh… giống cha đỡ đầu nó thật! Tuy nhiên
nàng vẫn mắng Thu Minh:
- Cứ nói bậy măi thành quen miệng, không sợ anh Phong chửi cho.
- Chính ảnh cũng có lần đồng ư với em kia mà! – Thu Minh căi lại.
- Anh em nhà cô khùng cả đám! – Quỳnh Như ph́ cười.
Thu Minh bỗng nghiêm mặt:
- Em nói thật nghen… nhưng chị phải hứa là không được giận.
Quỳnh Như cắt ngay lời cô bé:
- Thôi, đừng hỏi làm ǵ. Có những điều mà người ta không muốn thố lộ
với bất cứ ai Thu Minh ạ! Chị biết là em rất thương chị, như vậy là
tốt lắm rồi… chị chỉ muốn nói với em một điều: thằng bé là niềm hạnh
phúc chứ không phải nỗi bất hạnh của chị.
- Sao chị bướng bỉnh quá vậy! – Thu Minh giậm chân – Người hiền lành
như chị, chẳng lẽ phải suốt đời ở giá sao.
- Lo cho ḿnh đi, cô nương à! Lớn tồng ngồng rồi mà hở một cái là
giậm chân la làng.
- H́… h́… con gái út mà! – Thu Minh toét miệng cười.
Rồi hứng chí, cô nàng bế thằng bé lên, vừa lắc nhẹ vừa hát: “Út út
cưng! Nín đi đừng khóc nhè. Má sắp về rồi đừng khóc nữa nghen…”
Thằng bé lim dim vụt mở mắt tṛn xoe. Và khi nhận ra người quen, nó
lim dim mắt ngủ tiếp.
Những lúc có Thu Minh đến chơi, căn nhà cứ sôi động hẳn lên. “Cô
Út” luôn mồm cười nói cứ ríu ran khắp nhà. Cậu Phong, chỉ thỉnh
thoảng mới đến. Anh mua rất nhiều đồ chơi dù thằng bé chẳng biết
chơi! Cho đến một lần, Phong buột miệng:
- Thằng bé trông cũng giống anh đó chứ. Quỳnh Như nhỉ?
Nàng ngượng ngùng:
- Chắc tại hồi mang thai nó, em với anh gây lộn hoài nên nó mới
giống như vậy.
- Đúng rồi! – Phong gật đầu – Anh nghe người ta bảo trong lúc mang
thai mà người mẹ ghét ai đó th́ sau này đứa con sinh ra sẽ giống y
chang người đó.
Nói xong, anh tủm tỉm cười. Quỳnh Như cũng cười khi nhớ tới mối quan
hệ căng thẳng giữa hai người trong thời gian đầu. Giờ đây, nàng đă
thật sự an tâm khi thấy Thu Minh và Phong ngày càng gần gũi nhau
hơn. Mẹ nàng cũng nhận biết điều đó và rất mừng cho Thu Minh, bởi v́
bà cũng thương Thu Minh như từng thương Thiên Kim trước đây.
Chỉ có một điều bà không hề biết là thỉnh thoảng Quỳnh Như lại gởi
con cho mẹ và đi đâu đó rất lâu. Bà có gạn hỏi th́ nàng bảo rằng đến
bác sĩ để khám sức khỏe.
Bà có biết đâu, “bác sĩ ” của con ḿnh là cái quán nước đối diện
trước cổng công ty của Huy.
Quỳnh Như ngồi đó cho đến khi cánh cổng lớn bên kia đường từ từ khép
lại, để rồi sau đó khi trở về nhà. Nàng lại ôm riết lấy con mà hôn
nó như thể trong ṿng tay ḿnh chính là cha của nó vậy.
o0o
Chiều hôm qua, lúc đến chơi nhà bác, Huy đă quên hỏi Phong về việc
anh đă gọi điện thoại cho ḿnh buổi sáng. Chính v́ vậy mà hôm nay,
khi chàng muốn gặp Phong, th́ anh đă đi Nha Trang mất rồi.
- À, hôm qua bác nghe nó định rủ cháu đi chơi cho vui. Chắc là không
gặp được nên nó quên mất. – Mẹ Phong trả lời Huy.
- Anh ấy đi bao giờ về hả bác? – Huy sốt ruột.
- Nếu không lên Đà Lạt th́ bốn ngày nữa sẽ về. Nghe bảo nó cho nhân
viên nghỉ bù hôm tết.
Huy buồn bă ra về. Biết Phong ở đâu mà t́m đây? Mà đợi đến bốn ngày.
Chắc là chàng chết mết…
Sáng nay, vừa gặp Thu Hà, Huy đă nhận được tin sét đánh:
- Em báo cho anh một tin buồn. Quỳnh Như đă lấy chồng rồi.
- Cái ǵ? – Huy tưởng Thu Hà nói đùa nên nhăn mặt – Hết chuyện để cô
giỡn rồi hay sao?
- Anh xem th́ biết! – Thu Hà ch́a bức ảnh ra – Ngay hôm chụp h́nh,
Quỳnh Như đă đẻ con đấy.
Đúng là Quỳnh Như rồi! Nhưng sao lại có cả Phong ở đây? Huy thảng
thốt nh́n Thu Hà:
- Ở đâu cô có bức ảnh này?
- Nhỏ Thu Minh làm chung với Quỳnh Như. Cả hai là “lính” của anh
Phong – Thu Hà nh́n Huy chăm chú.
Huy lao đến bên điện thoại. Không có ai lên máy. Chàng hấp tấp lấy
xe phóng thẳng đến nhà ông anh họ ḿnh. Không ngờ Phong vừa đi Nha
Trang sáng nay. Chàng quay trở về công ty, xồng xộc lao vào pḥng
của Phú:
- Anh xem đi.
Phú nh́n trân trối vào bức ảnh, măi lát sau mới nói được:
- Đúng là Quỳnh Như rồi! Cô ấy ở đâu vậy?
Huy ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi lắc đầu:
- Anh Phong biết nhưng anh ấy lại không có ở nhà.
- Cậu ấy đi đâu?
Phú hỏi và sốt ruột chờ câu trả lời. nhưng Huy bỗng đứng dậy.
- Đúng rồi! – Chàng quay sang Hải cũng đang có mặt trong pḥng – Anh
chạy hỏi giùm tôi xem hôm nay có chuyến bay Sài G̣n – Nha Trang
không? Nếu có, mua cho tôi một vé.
Hải luưnh quưnh đến độ không c̣n nhớ đến việc tra danh bạ điện thoại
để t́m địa chỉ cần liên hệ. Anh phóng xe thẳng đến pḥng bán vé của
Việt Nam Airline, rồi quay trở về trong nháy mắt.
- Hôm nay không có chuyến bay.
Huy thẩn thờ nh́n vào bức ảnh. Đă lần ra tung tích của Quỳnh Như
rồi, cần phải biết rơ mọi chuyện. Chàng đă đi hỏi Thu Hà về ngày
tháng chụp ảnh và nhẩm tính… Rơ ràng là đứa con của Quỳnh Như là của
chàng rồi. Không thể có chuyện khác đi được.
- Anh Phú này – Hải khều nhẹ Phú – Có phải Quỳnh Như là… bạn của
Thiên Kim không?
Đến lượt Phú ngạc nhiên:
- Cậu cũng biết Quỳnh Như à?
Hải gật đầu:
- Tôi biết cô ấy hơn mười năm nay rồi. Lúc Quỳnh Như mới học lớp
tám.
Huy nắm từng mớ tóc của ḿnh mà day:
- Sao tôi lại ngu thế kia chứ? Nghe Quỳnh Như bảo cô ấy học lớp ba,
tôi cũng tin.
Hải trầm ngâm:
- Quỳnh Như thông minh, học giỏi nhưng hiền và nhút nhát lắm. Chơi
với Thiên Kim, cô ấy nhường nhịn bạn tất cả.
Huy ôm lấy đầu rên rỉ:
- Có ai lại đi nhường nhịn cả hạnh phúc của ḿnh kia chứ? Tôi biết
Quỳnh Như yêu tôi mà! – Chàng ngẩng lên nh́n Phú – Cô ấy đi mang cả
con của tôi theo mà không hề nói một tiếng.
- Sao? – Phú sửng sốt – Quỳnh Như có con à?
- Đúng như vậy đấy. Bữa nay, con tôi đă được bốn tháng tám ngày. Tại
sao Quỳnh Như lại ác với tôi như vậy chứ?
Nghe giọng điệu của Huy th́ cứ y như là xưa nay người bị
ngược đăi là
chàng chứ không phải Quỳnh Như.
Phú bỗng bật cười:
- Cậu mà c̣n lải nhải nữa, chắc tôi phải tống cố cậu ra khỏi pḥng.
Huy đứng bật dậy, hỏi Phú:
- Anh có tiền mặt đó không?
- Cậu định làm ǵ vậy?
- Tôi đi Nha Trang liền bây giờ! – Huy quả quyết.
- Cậu có điên không? Làm sao t́m được thằng Phong mà đi.
- Anh điên th́ có! – Huy nhăn mặt – Sáng sớm cứ đi dọc các băi tắm
th́ kiếm gặp thôi chớ khó khăn ǵ.
Phú đành nghe theo:
- Có hai triệu đồng thôi, đủ không?
- Bao nhiêu cũng được. C̣n chuyện này nữa, anh đừng nói ǵ với ba mẹ
nghen.
- Không nói sao được? – Phú trợn tṛn mắt.
- Th́ cứ bảo tôi đi đâu đó. Muốn nói sao đó th́ nói – Giọng Huy
ngang phè – Không t́m ra tông tích Quỳnh Như, tôi không về đâu.
Nói rồi, chàng bỏ đi ngay. Phú và Hải nh́n theo lắc đầu cười trừ:
- Cái thằng đến là kỳ quặc! – Phú nói – Hôm trước nó ghét Quỳnh Như
không biết để đâu cho hết. Vậy mà bây giờ, không có cô ấy nó lại như
điên như khùng.
- Lúc người yêu tôi đi lấy chồng, tôi cũng phát điên lên như vậy –
Hải trầm ngâm.
- Tôi chưa phải gặp cảnh của các cậu nên không biết ḿnh sẽ ra sao –
Phú lắc đầu.
Trong lúc đó, Huy đă về tới nhà, không thấy ai ở nhà, chàng mừng
quưnh vội đi ngay lên trước lấy quần áo và mấy thứ cần thiết. Chiếc
vali con nhẹ hẫng trong tay chàng:
- Ủa, sao con lại trở về vào giờ này?
Vừa xuống hết cầu thang, Huy bỗng nghe tiếng mẹ. Th́ ra bà vừa đi
chợ về. Cố lấy giọng thật tự nhiên, chàng trả lời mẹ:
- Con bỏ quên giấy tờ ở nhà nên phải chạy về lấy. Thôi, con đi nghe
mẹ.
Chẳng biết bà Hiệp có nghi ngờ ǵ không mà bà đứng nh́n
theo con
trai cho đến khi Huy đi khuất hẳn.
Quay trở lại công ty, Huy căn dặn công việc cho mọi người rồi bảo
Hải đưa ḿnh ra bến xe.
- Chừng nào anh về? – Hải băn khoăn hỏi.
- Gặp được anh Phong là tôi về liền. Thôi, anh về đi – Huy leo lên
xe.
- Nhớ cẩn thận nghe anh Huy! – Hải quay xe c̣n dặn với lại.
Huy mỉm cười, chẳng hiểu anh chàng trợ lư dặn ḿnh cẩn thận điều ǵ.
Đối với chàng, Nha Trang hoàn toàn xa lạ nhưng cũng chẳng có ǵ để
mà sợ.
So với việc chàng sắp gặp lại vợ con th́ tất cả mọi chuyện rắc rối,
phiền phức đều lùi lại phía sau. Chàng có một niềm tin rất mănh liệt
rằng, Quỳnh Như vẫn chỉ ở có một ḿnh.
Bất giác, Huy bỗng nhớ đến những ngày cuối cùng sống bên nhau. Lúc
đó, chàng không hề nhận sự cuống quưt vội vàng nơi Quỳnh Như. Những
điều mà khi nàng đi rồi, chàng mới vỡ lẽ.
Một hôm, Quỳnh Như bỗng hỏi:
- Nếu em đi vắng, anh có nhớ em không?
Huy lắc đầu, giọng dứt khoát:
- Không nhớ.
- Tại sao vậy? – Nàng hỏi với vẻ b́nh thản.
- V́ anh không bao giờ cho phép em đi đâu cả – Huy bật cười kéo nàng
lại gần – Em ghét anh lắm phải không?
- Tại sao lại ghét anh? – Quỳnh Như hỏi lại.
- Anh giống như là một tên cai ngục độc ác, khe khắt.
- Điều đó chỉ dành riêng cho em thôi! – Giọng Quỳnh Như buồn buồn.
- Em không muốn… ở chung với anh nữa phải không?
- Ngôi nhà này, đối với em giống như… một cái quán trọ và anh đối
với em cũng vậy.
- Em không xem khác đi được sao? – Huy lắc nhẹ tay nàng – Đây là tổ
ấm của em kia mà.
- Em chỉ ở nhờ tổ ấm của người khác thôi – Quỳnh Như rụt tay lại –
Anh nh́n mà xem.
Khắp pḥng, chỗ nào cũng có ảnh Thiên Kim! Nhưng điều đó bây giờ chỉ
c̣n lạ sự lăng quên của Huy. Lâu lắm rồi, chàng không nh́n đến những
bức ảnh đó. Sở dĩ nó luôn tồn tại là v́ chàng không nghĩ đến việc
phải gỡ bỏ nó đi. nó giống như những bức ảnh đẹp để trang trí cho
căn pḥng.
- Anh không có th́ giờ để nh́n ngắm những bức ảnh đó nữa, em thừa
thông minh để nhận ra điều đó kia mà.
- Em không thông minh như anh tưởng đâu. – Quỳnh Như lắc đầu – Em
chỉ nói những ǵ em thấy, thậm chí chỉ nghĩ đến những điều đang hiện
hữu trước mắt ḿnh.
- Vậy th́ em đúng là một kẻ ngốc nghếch – Huy mỉm cười – Một sự ngốc
nghếch khôn ngoan. Bây giờ anh nói lại thế này: Nếu không có em th́
anh sẽ nhớ em đến… chết queo! Chịu chưa?
Quỳnh Như nói thật khẽ:
- Em cũng vậy.
Huy đứng lên:
- Để anh dẹp mấy bức ảnh lố bịch này đi.
nhưng Quỳnh Như đă ngăn chàng lại:
- Không cần thiết đâu anh. Đó mới chính là chủ nhân thật sự của căn
pḥng này.
- Nếu em c̣n nói như vậy nữa, anh sẽ không nghe đâu! – Huy bực bội
xô Quỳnh Như ra xa.
Nàng thu người tựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại để trên đầu
gối, lặng im nh́n chàng. Trông nàng giống như một chú mèo con đang
sợ hăi v́ mới vừa bị chủ đánh đ̣n. Nàng cứ nh́n Huy như thế cho đến
lúc chàng không cưỡng được phải gh́ siết nàng vào ḷng…
Bây giờ nhớ lại, ḷng Huy quặn đau. Những ngày hạnh phúc ngắn ngủi
ấy đă đơm hoa kết trái mà chàng không hề biết đến. Tội lỗi ấy, chàng
biết lấy ǵ để gội rửa đây.
Có lẽ nỗi nhớ thương da diết đó đă giúp Huy rút ngắn quăng đường
lại. Những kỷ niệm về Quỳnh Như cứ thay nhau t́m về khiến chàng
chẳng có thời giờ để nghĩ ngợi đến bất cứ chuyện ǵ khác hơn – Thậm
chí chàng chẳng nhớ ǵ đến lời dặn của Hải.
Xe đến Nha Trang th́ đă gần mười một giờ đêm. Huy bước xuống bến xe
dáo dác nh́n quanh như để định hướng. Sau đó bỏ qua những lời mời
mọc của mấy tay xích lô, chàng chậm răi bước ra đường. Được đi bộ
sau cả ngày trời ngồi bó gối trên xe, Huy cảm thấy sảng khoái vô
cùng. Chàng thong thả đếm từng bước chân và hít căng lồng ngực mùi
hương ngai ngái, nồng ấm của gió biển.
Chợt… Huy nghe có vật ǵ đập mạnh vào gáy ḿnh. Chàng ngă chúi về
phía trước và kịp nhận ra cảm giác đau buốt sau lưng…
Sau đó là im lặng và bóng tối bao trùm lên tất cả…
o0o
Tiếng thằng bé khóc ré lên khiến Quỳnh Như giật ḿnh. Nàng sờ trán
con, sờ khắp cả ḿnh mẩy nó nhưng không thấy ǵ khác thường. Chắc là
thằng bé ngủ mơ! Trẻ con cũng có những giấc mơ như người lớn kia mà.
Nghĩ vậy nên nàng yên tâm đặt thằng bé xuống giường.
Lạ chưa? Sao nó lại cứ cẵn nhẵn thế này? Thấy con cứ trằn trọc không
ngủ được, Quỳnh Như lại kiểm tra một lần nữa. Vẫn chẳng có ǵ khác
thường hay nó đói? Nhưng bụng vẫn c̣n no căng đây mà.
Thằng bé không chịu ngậm vú. Nó quay đi khó nằng nặc như tức tưởi
điều ǵ.
Bên ngoài, bà Hân đă bật đèn trở dậy:
- Làm sao mà nó quậy phá vậy con?
Quỳnh Như bế con bước ra ngoài:
- Con cũng không biết. Tự dưng nó bỗng khóc ré lên.
Mẹ nàng đón lấy cháu, xem qua một lượt rồi cũng kết luận.
- Chắc là thằng nhỏ nằm chiêm bao giật ḿnh.
Bà ôm cháu vào ḷng đi tới đi lui ru cho nó ngủ. Lát sau thằng bé đă
ngủ thiếp đi.
- Thấy chưa? Mẹ nói có sai đâu? – Bà nh́n con gái vẻ am hiểu.
Quỳnh Như nh́n đồng hồ. Mới hơn mười một giờ một chút nhưng thằng bé
đă làm cho nàng tỉnh ngủ hẳn. Nàng đón lấy con, bế nó trở vào pḥng.
Ngồi nh́n con ngủ, Quỳnh Như bỗng thấy nhớ Huy lạ lùng. Chiều hôm
qua và cả chiều hôm nay nàng đều không thấy Huy đi làm về… Chẳng lẽ
anh đang làm việc với Phú sao? Nếu đúng như vậy th́ khi gặp lại
Thiên Kim anh sẽ như thế nào? Chắc là bỡ ngỡ lắm.
Hôm qua, lúc Phong đến báo tin sẽ nghỉ bán một tuần cho nhân viên đi
nghỉ mát, Quỳnh Như đă bảo anh:
- Khi nào mở cửa trở lại, cho em đi làm nghen?
- Đă được sáu tháng đâu mà em đ̣i đi làm! – Phong ngạc nhiên.
- Nhưng em thấy trong người khỏe lắm rồi.
- Này, – mắt Phong bỗng sáng lên – Em có muốn lên văn pḥng công ty
của ba anh làm việc không?
- Làm ǵ hả anh?
- Làm kế toán bán buôn. Ba anh đang cần một người thông minh, tháo
vát giống như em vậy.
Nghe Phong nói, Quỳnh Như ph́ cười, nàng nhớ có lần Huy cũng đă bảo
ḿnh “thông minh cực kỳ” so với những người có tŕnh độ lớp ba khác.
- Thế nào? Có đồng ư không? – Phong hỏi lại.
- Em thích bán ở cửa hàng hơn… – Quỳnh Như lưỡng lự.
- Thôi được! Cứ suy nghĩ kỹ đi, khi nào anh về rồi sẽ trả lời. Phong
đứng dậy lấy trong túi áo ra xấp tiền – Đây là tiêu chuẩn ở nhà của
em. Ai cũng có phần cả, em đừng ngại.
Rồi không để Quỳnh Như có thời gian trả lời, anh đă trao cho mẹ nàng
rồi bỏ đi một nước.
- Cái thằng thiệt dễ thương – Bà Hân chép miệng – Không biết nó với
con Minh ra sao rồi?
Quỳnh Như cười:
- Chắc thế nào cũng tới… La Mă thôi mẹ à.
Nàng biết, không phải với ai Phong cũng “dễ thương” như thế! Các cô
nhân viên khác, mỗi lần tính toán sổ sách mà không mạch lạc rơ ràng
th́ cứ là phải nghe chửi đầy tai. Ngày trước, nàng cũng đă từng bị
mắng như thế.
Vừa nghĩ đến đây, Quỳnh Như bỗng giật ḿnh. nàng đă nhận ra rồi. Sao
tính của Phong và Huy giống nhau đến lạ vậy. Và nàng cũng đă t́m
thấy câu trả lời: v́ họ đều là những ông chủ… Có lẽ đúng như thế
thật.
Sáng hôm sau, Quỳnh Như bảo mẹ:
- Không biết tại sao mà bé Huy cứ trằn trọc suốt đêm mẹ ạ.
Bà Hân đón lấy cháu mỉm cười:
- Chắc là nó nhớ thằng cha nó.
- Hay là con ẵm cháu đi bác sĩ ?
Nhưng mẹ nàng lắc đầu:
- Nó không bị ǵ đâu con. Chắc là tại trời nóng nực quá.
Quỳnh Như nghe mẹ nói nên yên tâm được phần nào, nhưng thật kỳ lạ:
cả ngày hôm đó thằng bé không chịu ngủ. Quỳnh Như đă hát đến khan cả
cổ, đă đưa vơng đến mỏi cả tay và phải chống chọi với cơn buồn ngủ
do chính những khúc hát ra của ḿnh… Vậy mà hai mắt thằng bé vẫn mở
thao láo. Dường như trung khu thần kinh điều khiển giấc ngủ của nó
đă quên mất nhiệm vụ của ḿnh.
Cuối cùng, Quỳnh Như đành phải bế con tới vị bác sĩ quen vẫn điều
trị cho con ḿnh. không ngờ khi khám xong, ông ta lại tủm tỉm cười:
- Chắc là thằng bé nhớ bố của nó nên không ngủ được thôi –
Ông đưa
cho nàng một chai sirô. Về đến nhà, cô cho cháu uống một muỗng cà
phê, nó sẽ ngủ yên.
- Cám ơn bác sĩ – Quỳnh Như trả tiền thuốc rồi hấp tấp ra về.
Thành phố đă lên đèn. Nàng quấn con thật kín trong chiếc khăn bông
rồi đón một chiếc xích lô. Tuy chẳng tin lời bác sĩ, nhưng đột
nhiên nàng cũng thấy lo lắng trong ḷng. Hai hôm qua, Huy đi đâu mà
không thấy tới công ty? Làm sao để biết tin tức của anh bây giờ?
Về đến nhà, sau khi uống thuốc, thằng bé bắt đầu thiu thiu ngủ.
Quỳnh Như bảo mẹ:
- Con ra đường một chút cho mát. Mẹ trông chừng cháu giùm con.
Trạm điện thoại ở ngoài đường lớn. Quỳnh Như vừa đi vừa suy nghĩ xem
nên có gọi cho Phú không? Cuối cùng, nỗi lo lắng cho Huy đă lấn tất
cả. Nàng gọi điện thoại cho Phú ở văn pḥng công ty.
- Alô! Tôi nghe đây – Đầu dây bên kia lên tiếng.
Quỳnh Như hoảng hốt đứng im như phỗng:
- Alô! Ai gọi vậy? – Tiếng Phú sốt ruột giục.
- Phải anh Phú không? Em muốn biết tin tức của anh Huy. – Quỳnh Như
nói thật nhanh.
- Alô! Thiên Kim hả? – Giọng Phú sửng sốt.
- Không, em là Quỳnh Như đây.
- Trời ơi! Em ở đâu mà thằng Phú ra Nha Trang t́m em vậy như? – Phú
thảng thốt hỏi.
Quỳnh Như im lặng. Tại sao anh ấy lại ra Nha Trang t́m ḿnh?
- Alô! Em c̣n đó không Quỳnh Như? – Phú hỏi lớn – Thằng Phú với
Thiên Kim ly dị rồi. Nó đi t́m em khắp nơi.
Cái ống nghe run run rời khỏi tay Quỳnh Như rơi đánh “cộp” xuống
bàn. Nàng nhặt lên nh́n nó hồi lâu rồi gác máy. Cái tin Huy ly dị
khiến nàng chuếnh choáng như người vừa uống rượu say. Điều đó có
nghĩa là sự hy sinh của nàng đối với Thiên Kim đă trở thành vô
nghĩa. Đối với Huy lại càng vô lư hơn.
- Con sao vậy Như? – Vừa trông thấy con gái bước vô nhà, bà Hân đă
hỏi ngay.
Quỳnh Như xoa xoa hai tay lên đôi má hăy c̣n tái xanh v́ xúc động.
- Dạ… Không có chi đâu mẹ.
- Không có ǵ mà mặt con xanh lét như vậy à? – Bà Hân nghiêm mặt.
- Mẹ! – Quỳnh Như ngồi sà xuống cạnh chiếc vơng của con – Anh Huy
với Thiên Kim ly dị rồi.
Qua giây phút sững sờ, bà Hân định thần lại hỏi con:
- Làm sao con biết?
- Con vừa gọi điện thoại cho anh Phú – Quỳnh Như thú thật – Anh ấy
bảo anh Huy đi Nha Trang t́m con mấy ngày nay.
- Làm sao mà nó lại t́m con ở Nha Trang?
- Chính con cũng đang thắc mắc chuyện đó. Hay là…
Nàng định nói là do Thúy Vân chỉ nhưng rồi lại thấy không có lư nên
bỏ lửng giữa chừng.
- Con có nói cho thằng Phú biết nhà ḿnh không? – Bà Hân sực nhớ.
Quỳnh Như lắc đầu:
- Con không nói.
- Tại sao vậy? Bây giờ thằng Huy đă ly dị rồi kia mà?
- Nhưng… c̣n ba mẹ ảnh. Con sợ lắm. – Quỳnh Như ngập ngừng.
Bà Hân trầm ngâm nh́n con. Quả là khó ăn, khó nói. Bây giờ lại thêm
thằng bé nữa, biết họ có nhận dâu, nhận cháu không mà nh́n.
- À, mẹ có nhớ anh Nha Trang, bạn của Thiên Kim hồi trước không?
Bà Hân nh́n con, gật đầu:
- Thằng Nha Trang làm sao?
- Anh ấy đang làm việc ở công ty của anh Huy, mẹ à.
- Vậy à? Ai nói cho con biết.
Bị mẹ bắt bí, Quỳnh Như đành thú thật:
- Mấy bữa con ngồi chờ anh Huy… thấy anh Nha Trang ở trong đó đi ra.
Bà Hân nh́n con bằng ánh mắt cảm thông:
- Ra là vậy. Bây giờ con tính sao? Để nó đi kiếm hoài cũng tội
nghiệp.
- Theo mẹ th́ con phải làm sao bây giờ? – Quỳnh Như hỏi.
- Th́ tụi con cứ gặp lại nhau đi rồi tính toán. Mẹ thấy cũng phải
nên cho thằng Huy biết con của nó.
- Có… kỳ không mẹ? – Quỳnh Như ngại ngùng.
- Có ǵ đâu mà kỳ. Nó lặn lội đi t́m con như vậy th́ chắc chắn là nó
c̣n thương… Lại thêm chuyện nó ly dị Thiên Kim nữa. Con không việc
ǵ phải ngại.
- Lúc năy, khi biết là con, anh Phú có vẻ mừng lắm.
- Đó, mẹ nói có sai đâu. – Bà Hân mỉm cười.
Nhưng bây giờ th́ Phú đang bực ḿnh lắm. Anh vừa tức Huy, vừa giận
Quỳnh Như. Chúng nó cứ như đang chơi tṛ ú tim với nhau. Hôm qua tới
giờ bà già cứ theo hỏi Huy măi, làm Phú cũng không biết phải nói thế
nào cho suông. Cái thằng… Thật là ngu. Đă bảo gọi điện thoại về cho
nhà yên tâm, vậy mà nó lại mất biệt. Thử chờ đến mai xem sao.
Nhưng hôm sau, rồi hôm sau nữa vẫn chẳng có tin tức ǵ của Huy.
Ông Hiệp đă cuống cuồng lên:
- Con phải nói thật mấy hôm nay thằng Huy đi đâu?
Đến nước non này th́ c̣n ǵ nữa mà giấu giếm. – Phú đành thú thật.
- Nó đi Nha Trang kiếm thằng Phong của bác Hai.
- Chi vậy?
- Nghe đâu… Quỳnh Như đang làm việc ở chỗ thằng Phong ba ạ.
- Ai nói?
Phú kể lại chuyện một tấm h́nh cho ông Hiệp nghe rồi bảo:
- V́ vậy mà thằng Huy sốt ruột không chờ được.
- Con với cái. Bộp chộp như nó là hỏng việc –
Ông Hiệp có vẻ bực
ḿnh cậu quư tử – Con gọi sang bác Hai xem thằng Phong về chưa?
- Chắc chưa về đâu ba.
- Sao con biết?
- Bởi v́ nếu thằng Phong về, th́ thằng Huy cũng đă về rồi. Chắc chắn
tụi nó sẽ gặp nhau ngoài đó mà.
- Nhưng tại sao nó lại không gọi điện thoại cho gia đ́nh hay mà nó
cũng biết là gia đ́nh đang lo lắng kia mà.
- Có lẽ hắn sợ bị ba mẹ rầy nên im luôn chờ đến khi về nhà nghe rầy
luôn một thể.
Mặc dù đă cố gắng t́m đủ mọi lư lẽ để bênh vực cho Huy, nhưng trong
thâm tâm Phú không thể không lo lắng. Anh biết chắc chắn có chuyện
ǵ đó xảy đến cho Huy rồi, bằng không th́ có đâu lại im hơi kín
tiếng như vậy?
Đến chiều tối, Phong về tới vừa lúc Phú gọi điện thoại sang.
- Cậu Huy hả? Tôi không gặp. Cậu ấy đi đâu ngoài Nha Trang vậy? –
Phong có vẻ ngạc nhiên.
- Nó đi t́m cậu. Này, cậu đến chỗ tôi một lát được không?
- Đến văn pḥng công ty hả? Được rồi, tôi tắm rửa xong sẽ tới liền.
Nửa giờ sau, Phong có mặt trong pḥng của Phú. Chàng không nén nỗi
kinh ngạc khi biết Quỳnh Như là ai?
- Trời ơi. Vậy mà tôi đâu có biết. Quỳnh Như vào làm chỗ tôi cả năm
nay rồi.
Qua giây phút ngạc nhiên sửng sốt th́ nỗi lo lắng cho Huy lại ùa về:
- Nếu muốn kiếm th́ không thể không gặp – Phong có vẻ đăm chiêu –
Cậu ấy c̣n biết rơ hôm nay tôi về kia mà?
- Tôi linh cảm có chuyện không may rồi. – Phú không giấu vẻ lo lắng
– Hoặc là gặp tai nạn dọc đường, hoặc là ra tới Nha Trang rồi mới
bị… Chắc chắn là tai nạn rồi.
Giờ đây, gần như Phú đă khẳng định được nguyên nhân khiến Huy mất
tăm mấy ngày qua rồi. Vụt nhớ ra, anh gọi điện thoại cho Hải. Cũng
may là Hải c̣n nhớ rơ số xe Huy đă đi sáng hôm đó.
Ở bến xe miền Đông, người ta khẳng định là hôm ấy không có tai nạn
nào xảy ra trên tuyến đường Sài G̣n – Nha Trang. Bằng chứng hùng hồn
nhất chiếc xe Huy đă đi đang có mặt trong bến để chờ chuyến trở ra
Nha Trang vào sáng mai.
Trở về nhà, Phú gọi điện thoại cho Thúy Vân nhờ nàng đi t́m trong
bệnh viện Nha Trang xem có tin tức ǵ của Huy không?
C̣n Phong, trên đường về nhà, anh mới vỡ lẽ sao thằng bé có cái tên
Gia Huy và lại c̣n giống ḿnh nữa.
o0o
Phải mất cả buổi sáng hôm sau, Thúy Vân mới t́m được Huy trong số cả
ngàn bệnh nhân đang nằm điều trị trong bệnh viện Nha Trang. Huy đă
tỉnh lại từ hai hôm nay nhưng vẫn c̣n lơ mơ, không nhớ ǵ cả.
Anh ấy bị đâm hai nhát sau lưng, nhưng vết thương không nguy hiểm v́
chỉ chạm phải phần mềm – Cô bác sĩ bạn của Thúy Vân bảo nàng – Chỉ
có vết đập vào đầu là hơi nặng.
Kẻ cướp đă lấy chiếc “xăm-xô-nai” của Huy trong đó có cả giấy tờ tùy
thân của chàng nên bệnh viện không biết địa chỉ để báo tin cho gia
đ́nh anh. Người ta đành phải chờ cho đến lúc chàng nhớ lại.
- Anh Huy! Anh Huy! – Thúy Vân lay nhẹ tay chàng.
Huy đang nằm nghiêng, mắt chỉ khép hờ. Mấy hôm nay, chàng cứ bị nôn
mửa liên tục nên người gầy tọp đi.
- Anh Huy! – Thúy Vân lại gọi – Em là Thúy Vân nè, anh nhớ không?
Lần này Huy mở choàng mắt, đôi mắt khẽ mấp máy. Thúy Vân chăm chú
nh́n chàng. Bất chợt nàng nhớ ra:
- Quỳnh Như! Đă t́m được Quỳnh Như rồi. Anh nhớ Quỳnh Như không?
- Quỳnh Như! – Từ đôi môi đang mấp máy của Huy bật thành tiếng nói -
Quỳnh Như đâu?
- A! Anh nhớ rồi phải không? Em gọi Quỳnh Như ra đây cho anh nghe? –
Thúy Vân mừng líu cả lưỡi. – Huy chớp mắt:
- Con tôi…
Câu này th́ Thúy Vân không hiểu bởi nàng chưa biết chuyện Quỳnh Như
có con. Tuy vậy nàng vẫn gật đầu lia lịa:
- Cả con anh nữa. Em gọi họ ra đây, anh nằm nghỉ đi nghen.
Thấy Thúy Vân chạy đi, cô bạn của nàng gọi lại:
- Trong pḥng trực có điện thoại ḱa Vân.
Nhưng nàng lắc đầu:
- Để ḿnh ra ngoài gọi cho tiện.
Nói rồi, nàng đi nhanh ra trạm điện thoại công cộng gần đó.
Phú nghe điện thoại mừng đến… hụt hơi.
- Em chăm sóc hắn giùm nghen. Anh sẽ bàn với ba mẹ rồi ra liền.
Gác máy, anh lấy xe phóng vội về nhà. Trông thấy Phú, mặt bà Hiệp
biến sắc:
- Nó… Có chuyện rồi phải không con?
Anh nói ngay để trấn an bà:
- Huy không sao đâu mẹ! Thúy Vân vừa mới gọi điện thoại cho con.
Ông Hiệp nh́n thằng con đỡ đầu chăm chú:
- Nó bị làm sao vậy Phú?
- Hắn… Té xe ba à! Hồi năy, lúc Thúy Vân vô bệnh viện th́ hắn đă
tỉnh táo hoàn toàn.
Ông Hiệp mím môi, măi lát sau mới lên tiếng:
- Chắc là chấn thương sọ năo rồi! Phải chuyển nó vô Chợ Rẫy càng sớm
càng tốt.
- Ba mẹ à! – Phú ngập ngừng – Thằng Huy đ̣i gặp vợ con nó.
- Con gọi thằng Phong đến đây ngay –
Ông Hiệp bảo Phú rồi quay sang
vợ – Em chuẩn bị đồ đạc đi. Thằng Phong tới sẽ đến đón Quỳnh Như rồi
đi Nha Trang luôn.
Không đầy mười lăm phút sau, Phong đă có mặt. Từ hôm qua tới giờ,
anh cứ nhấp nhỏm muốn báo tin cho Quỳnh Như, nhưng rồi lại thôi.
Chưa có tin tức ǵ của Huy, anh không muốn Quỳnh Như phải lo lắng
nhiều.
Đang nấu cơm dưới bếp, nghe tiếng gọi cửa, Quỳnh Như bảo mẹ:
- Để con ra xem ai.
Nàng sửng sốt khi trông thấy Phong cùng đi với Phú, theo sau hai
người c̣n có cả… ba mẹ Huy.
- Thưa… ba mẹ! – Quỳnh Như cúi đầu ấp úng.
Bà Hiệp rơm rớm nước mắt cầm lấy tay nàng:
- Ba mẹ biết con là Quỳnh Như lâu lắm rồi. Sao con lại bỏ đi như
vậy?
- Con xin lỗi ba mẹ. Dạo này sức khỏe của ba mẹ có khá hơn không?
- Mẹ khỏe nhiều rồi. Con nè, mẹ con có nhà không?
Bà Hân định bước ra, nhưng thấy người lạ, bà lại nép vào cửa nhà
bếp. Quỳnh Như mời ba mẹ chồng vào nhà.
- Dạ, mẹ con đang bận dưới bếp.
Nàng xuống bếp mời mẹ và bế con lên. Sui gia nh́n nhau bỡ ngỡ mất
hồi lâu. Cuối cùng ông Hiệp lên tiếng:
- Chắc là duyên phận của tụi nhỏ như vậy rồi nên ông trời mới sắp
bày như vậy. xin chị hăy thông cảm mà bỏ qua cho sự thất lễ từ trước
tới nay của chúng tôi.
Bà Hân ngại ngùng:
- Làm sao mà trách anh chị được khi mà anh chị đă thương yêu cháu
Như chân thành. Nó về đây mà cứ nhắc anh chị luôn.
Bà Hiệp đă phải dằn ḷng cho đến bây giờ mới dám đưa tay đón cháu
nội.
- Thằng cháu đích tôn của ông bà! Con lại bà bế để mẹ sửa soạn đi
thăm ba con. – Bà nh́n mẹ con Quỳnh Như nói luôn
- Chị cho phép cháu
Như đi với chúng tôi ra Nha Trang thăm chồng nó. Thằng Huy bị tai
nạn phải nằm điều trị ngoài đó.
Quỳnh Như bủn rủn tay chân:
- Anh Huy bị làm sao hả mẹ?
- Nghe bảo nó bị té xe. Thôi con sửa soạn rồi ḿnh đi kẻo trễ.
Năy giờ, Phong vẫn đứng ngoài sân với Phú, đến giờ mới bước vào:
- Thằng Huy “cha” là con chú ba của cháu.
- Thảo nào! – Bà Hân buột miệng – Thu Minh nó hay bảo thằng Huy
“con” giống cháu.
Quỳnh Như đă sửa soạn xong. Tin Huy gặp nạn khiến ḷng nàng như có
lửa đốt.
- Mẹ đưa cháu để con thay đồ cho nó.
Nói xong, Quỳnh Như mới nhớ ra quần áo của con, ḿnh đă cất tất cả
trong túi xách. Nàng loay hoay mở giỏ ra… Thấy vậy, bà Hiệp an ủi:
- Nó không sao đâu con. Nghe Thúy Vân gọi điện thoại bảo nó tỉnh
rồi.
Quỳnh Như vừa mặc quần áo cho con vừa kể:
- Mẹ biết không. Mấy bữa nay tự dưng thằng bé đâm khó tính. Nó cứ
khóc suốt và không chịu ngủ làm con sợ quá phải ẵm đi bác sĩ. Không
ngờ ông bác sĩ lại bảo, nó không có bệnh hoạn chi hết, chỉ tại nó
nhớ ba nó thôi.
Bà Hiệp gật đầu:
- Trẻ con có một sự nhạy cảm đặc biệt lắm con à.
Thay quần áo cho con xong, Quỳnh Như quay sang bà Hân:
- Con đi nghe mẹ.
Mẹ nàng rơm rớm nước mắt gật đầu:
- Bảo mẹ gởi lời thăm nó.
Lúc đó đă gần một giờ trưa. Có Phong đi theo nên Phú phải ở lại. Anh
gọi điện thoại cho Thúy Vân biết ngay.
Suốt đoạn đường bốn trăm cây số, ngoài những lúc thằng bé c̣n phải
bú, c̣n lại th́ nó ở trong tay bà nội. Bà đặt cháu nằm trên chiếc
ghế bố đem theo cho cha nó, và cứ săm soi nắn bóp khắp cả cơ thể nó,
để t́m những nét của con trai ḿnh.
- Chu choa! Anh xem này – Bà bỗng nói như reo – Nó có cái bớt son
trên vai giống hệt thằng cha nó.
Ông Hiệp nh́n vợ tủm tỉm cười rồi quay sang Quỳnh Như:
- Lúc có nó, con cũng không hay.
Phong ngồi ở băng ghế trên quay xuống nói chuyện:
- Phải chi hồi đó em bảo nó là con của thằng Huy th́ mẹ con đâu phải
vất vả như vầy.
Rồi anh kể cho ông bà Hiệp nghe chuyện ḿnh đă suưt đuổi việc Quỳnh
Như ra sao. Bà Hiệp nghe xong, nh́n con dâu vẻ trách móc:
- Thiên Kim không xứng đáng để cho con hy sinh hạnh phúc như vậy. Nó
hư lắm.
Quỳnh Như cúi đầu:
- Lúc đó, con sợ… Nếu không tự rút lui th́ anh Huy cũng sẽ đuổi con.
- Lúc con đi rồi nó đâu có chịu ở nhà! Măi đến khi ba mẹ về th́ mới
kết thúc được mọi chuyện.
Bà Hiệp c̣n kể rất nhiều chuyện mà bà đă nghe Phú kể lại cho Quỳnh
Như nghe. Dường như khi không có Quỳnh Như, chính bà cũng cảm thấy
thiếu vắng.
Họ đến Nha Trang th́ cũng đă gần tám giờ tối. Thúy Vân được tin đă
nấu cơm chờ sẵn. Chờ mọi người cơm nước xong, nàng mới bảo Quỳnh
Như:
- Lúc sáng, ḿnh nói dóc với anh Huy là đă t́m thấy cậu, không ngờ
nhờ vậy mà ảnh tỉnh liền.
Đến lúc này, Thúy Vân mới nói thật bệnh t́nh của Huy. Bà Hiệp lo
lắng giục mọi người vào bệnh viện ngay.
Huy vẫn nằm nghiêng xoay lưng ra cửa pḥng. Nghe tiếng bước chân
chàng cứ tưởng là các cô hộ lư vào dọn dẹp pḥng nên không quay lại.
Bà Hiệp hấp tấp bước đến cạnh con. Huy giật ḿnh mở choàng mắt:
- Mẹ… ba… – Chàng lắp bắp gọi.
Mẹ chàng nắm lấy tay con:
- Con xem có ai ra thăm con ḱa.
Nước mắt Quỳnh Như đă ràn rụa. Nàng quỳ sụp xuống nắm lấy tay Huy
nghẹn ngào:
- Em và con… đă về với anh đây.
Bàn tay Huy run đặt lên vai Quỳnh Như kéo nàng lại gần. Dường như
chàng không tin vào mắt của ḿnh nữa.
- Anh đi… t́m em… và con… – Giọng chàng rời rạc.
Thúy Vân bế thằng bé lại gần:
- Anh nh́n xem thằng chó con giống anh như tạc đây này.
Trí nhớ của Huy gần như đă hồi phục hoàn toàn. Quên cả vết thương
sau lưng, chàng nằm xoay ngược lại mà không hề cảm thấy đau đớn. Đến
lúc này, Quỳnh Như mới nh́n rơ mặt chàng. Huy gầy đi rất nhiều so
với lần trước đây nàng trông thấy. Chàng nh́n con, cười với nó mà
nước mắt đă ướt nḥa trên mặt.
Ông Hiệp nh́n con chăm chú:
- Con thấy trong người ra sao? Ngày mai có thể nằm xe về Sài G̣n
được không?
Huy gật đầu:
- Con không sao đâu ba! Vết thương chỉ xoàng thôi.
Mặc dù biết con chỉ nói cho mọi người yên ḷng nhưng nh́n sắc diện
Huy, ông Hiệp cũng yên tâm phần nào:
- Thôi, con ngủ đi để mai có sức mà đi! –
Ông bảo con.
Huy vẫn giữ chặt tay Quỳnh Như trong tay ḿnh. Nàng bịn rịn nh́n
chồng:
- Mai em vô sớm, anh ngủ ngon nha.
Huy mỉm cười gật đầu, từ khóe mắt chàng những giọt nước mắt hạnh
phúc vỡ tan.
Sáng hôm sau, mọi người đưa Huy về Sài G̣n, chàng phải nằm viện hơn
một tháng mới hoàn toàn b́nh phục. Hôm rước con trai về nhà, bà Hiệp
bỗng nảy ra ư định:
- Hay là nhân dịp này, các con sang chơi với Linh Đan một thời gian.
Thoạt đầu, Huy đă đồng ư nhưng sau đó chàng đổi ư:
- Bé Huy c̣n nhỏ quá, sợ đi xa nó sẽ mệt mẹ à. Chúng con ra Vũng Tàu
chơi cũng được rồi. Con thích Vũng Tàu hơn.
- Hai đứa cứ đi với nhau, để thằng bé ở nhà mẹ trông chừng cho – Bà
Hiệp nhiệt t́nh bảo con dâu.
Huy cười nh́n sang Quỳnh Như rồi trả lời mẹ:
- Tại mẹ chưa thấy thằng nhóc “quậy” nên chưa ngán đó thôi. Với lại,
không có mẹ, nó khóc mẹ dỗ không xiết đâu.
Quỳnh Như cũng cười:
- Cháu c̣n bú nên buổi tối rất khó mẹ à! – Nàng trao con cho mẹ
chồng – Mẹ bế cháu giùm con. Để con lên xem chị bếp dọn dẹp xong
chưa?
Huy cũng lên theo. Căn pḥng của họ đă được dọn dẹp bày trí lại
giống hệt như đêm đầu tiên Quỳnh Như đặt chân vào đây. Nh́n lại cảnh
cũ, nàng không khỏi xúc động:
- Em có cảm giác của một cô dâu mới về nhà chồng.
Huy kéo vợ vào ḷng:
- Em… ở lại đây với anh luôn nghen?
Quỳnh Như ngập ngừng:
- Để vài hôm nữa… chỉ tội nghiệp mẹ em.
- Chuyện này ba và anh đă tính rồi – Huy vuốt nhẹ tóc vợ – Chắc mẹ
cũng sẽ bằng ḷng. Hôm nào đi Vũng Tàu về, anh sẽ dẫn em đến đó xem
nhà mới của mẹ. Ngay sát một bên nhà ḿnh thôi.
Quỳnh Như không giấu vẻ ngạc nhiên:
- Tại sao ba lại làm như vậy?
- Ba nói để cho gần gũi, em tiện việc tới lui chăm sóc mẹ. Như vậy
sẽ yên tâm hơn.
Quỳnh Như thẫn thờ nh́n Huy, khi người ta có tiền th́ mọi tính toán
sẽ trở nên thật dễ dàng.
- Ba bảo anh Phú sang mời mẹ dùng cơm trưa nay. Chắc ba mẹ sẽ thưa
chuyện của chúng ḿnh luôn. – Huy bỗng nh́n vợ chăm chú – Em sao
vậy?
Quỳnh Như lắc đầu nép vào ngực chồng:
- Em cũng không biết nữa… Tự dưng rồi… Em lại có quá nhiều… Nên em
không tin là có thật.
- Anh chỉ muốn làm lại tất cả để chuộc lại lỗi lầm mà anh đă gây ra
cho em… – Giọng Huy bỗng nghèn nghẹn – Em sẽ tha thứ cho anh mà,
phải không em yêu?
Giờ đây, say khi gặp lại Thiên Kim, Quỳnh Như đă hiểu hơn một năm
qua Huy sống như thế nào. Đó quả là điều nàng không thể ngờ tới.
- Anh ta cứ lồng lộn, gào thét, gọi tên mày và chỉ c̣n thiếu chút
nữa là xé xác tao ra. – Thiên Kim không giấu vẻ bực bội.
Quỳnh Như điềm đạm nh́n bạn:
- Tao sắp trở về với Huy đây, nhưng mày đừng nghĩ rằng tao dùng mưu
mô thủ đoạn để đoạt lấy anh ấy.
- Tao không hiểu nổi – Thiên Kim bỗng thở dài – Cả ba mẹ tao cũng
bênh vực mày.
- Tao không bao giờ quên những ǵ hai bác và mày đă làm cho mẹ con
tao. Nhưng trong chuyện t́nh yêu th́ phải phân minh rạch ṛi – Giọng
Quỳnh Như dịu dàng nhưng dứt khoát – Bây giờ th́ Huy là của tao v́
anh ấy muốn thế. Và tao cũng muốn thế, không có vấn đề tranh giành
hoặc nhường nhịn ở đây nữa…
Khi nói được với bạn những lời này, Quỳnh Như cảm thấy nhẹ nhơm
trong ḷng. Trước đó, phải đắn đo măi nàng dám đi gặp Thiên Kim.
Như đoán được ư nghĩ của vợ, Huy bỗng nói:
- Em quên Thiên Kim đi. Cô ấy sinh ra là để dành cho một người đàn
ông khác.
Quỳnh Như ngẩng lên nh́n chồng:
- C̣n em?
- Em là của anh. – Huy gh́ chặt nàng vào ḷng.
- Bây giờ anh c̣n ghét em nữa không? – Quỳnh Như nhoẻn miệng cười.
Huy bỗng nh́n sững vợ. Chưa bao giờ chàng thấy nàng rạng rỡ đến thế.
Dường như nàng cười bằng mắt, môi và bằng cả niềm vui sướng thật sự
trong trái tim.
- Ôi, em yêu. – Giọng Huy chợt run run – Chưa có ai làm cho anh đớn
đau và hạnh phúc như em đă làm.
Chàng gh́ chặt Quỳnh Như vào ḷng và hôn nàng như thể đă một trăm
năm rồi họ phải xa nhau. Và, nếu như cuộc đời chỉ dừng lại ở giới hạn đó th́ đối với họ, cũng đă là quá đủ cho hạt
giống t́nh yêu bén rễ xanh chồi…
Có phải thế không, hỡi những bạn bè của tôi!?
Hết
|