Mùa Hoa Nở   Minh Hà Pages  1  2  3  4  Next      
Nhận điện thoại của Thiên Kim bảo sẽ ra Vũng Tàu nghỉ cuối tuần nên Quỳnh Như ở lại đợi bạn. Thỉnh thoảng Thiên Kim lại nổi hứng lên bất tử như thế! Và thường th́ cô nàng ra tới Vũng Tàu khi hoàng hôn c̣n lăng đăng trên mặt sóng.  Ấy thế mà hôm nay, măi tới tối mịt, Quỳnh Như mới thấy bóng dáng cô bạn ḿnh.
- Sao ra trễ vậy?
Thiên Kim tủm tỉm cười:
- Có “công vụ” đặc biệt! Chờ tao tắm cái đă. 
Vừa dứt lời th́ Quỳnh Như đă nghe tiếng cánh cửa pḥng

tắm đóng sầm lại. Biết ư bạn, cô vội vàng mở túi xách của Thiên Kim lấy ra bộ quần áo để sẵn. Quả đúng như Quỳnh Như nghĩ. chỉ một lát sau đă nghe tiếng Thiên Kim í ới :
- Đưa giùm tao bộ đồ, Như ơi!
- Sao không để vậy... để vậy luôn đi! - Quỳnh Như vờ cằn nhằn - Con gái con đứa ǵ mà đểnh đoảng chịu không nổi.
- H́... h́... quen rồi! Thiên Kim tḥ đầu ra - Ráng chờ vài hôm nữa sẽ có người làm thay cho mày “nhiệm vụ” ấy.
Quỳnh Như chưa kịp hỏi th́ Thiên Kim lại biến mất sau cánh cửa. Nghĩ thật tức cười, dường như Thiên Kim không biết rằng ḿnh đă 24 tuổi đầu.
- Mày biết không - Thiên Kim ngồi xuống giường nói ngay - Tao sắp lấy chồng.
- Tất nhiên rồi! - Quỳnh Như gật đầu - Mày với anh Hải rất xứng đôi.
Đột nhiên Thiên Kim bật cười khanh khách.
- Mày lầm rồi, nhỏ ạ! Chuyện tao đang nói với mày chẳng liên quan ǵ tới anh Hải. Vả lại, tao có yêu anh Hải bao giờ đâu?
- Vậy chứ mày yêu ai? - Quỳnh Như trợn tṛn mắt.
Thiên Kim lắc đầu:
- Chẳng yêu ai cả! Người ta làm mai.
- Trời đất! - Quỳnh Như không kềm được, bật kêu - Thời buổi này c̣n bày đặt chuyện mai mối.
- Sao lại không? Việt kiều hẳn hoi nhé! Bác ruột của anh ấy giới thiệu. Đẹp trai, con nhà giàu, mày thấy sao?
- Tao thấy ớn xương sống! - Quỳnh Như nhăn mặt.
- Nghe bảo tuần sau anh ấy về thăm nhà. Tao cũng sốt ruột muốn biết mặt lắm.
- Nhà anh ấy ở bên này à? - Quỳnh Như lơ đễnh hỏi.
Thiên Kim gật đầu:
- Ba má anh ấy cũng mới về năm ngoái. Họ định ở lại Việt Nam luôn.
- Tên anh chàng là ǵ?
- Huy.
- Anh chị em?
- Ờ! H́nh như anh ấy là con trai một.
- Sao lại “h́nh như”?
- Nghe đâu, Huy c̣n một đứa em gái.
- Nè, từ năy giờ mày có nói chuyện nghiêm chỉnh không vậy? - Quỳnh Như đột ngột nghiêm mặt.
- Ơ ḱa! - Thiên Kim kêu lên - Mày tưởng tao lặn lội cả trăm cây số từ Sài G̣n ra đây để tán chuyện phiếm với mày sao? Ông già định thu xếp để rút mày về Sài G̣n thay thế chỗ của tao đó.
- Cái ǵ? Làm trưởng pḥng tài vụ của công ty à? - Quỳnh Như kinh ngạc - Tao có nghe nhầm không vậy?
Thiên Kim cấu mạnh vào tay bạn:
- Đau không?
Quỳnh Như gật đầu và chờ Thiên Kim nói tiếp:
- Vậy th́ mày không hề nghe nhầm. Đám cưới xong, tao sẽ quán xuyến công việc bên nhà anh ấy, c̣n th́ giờ đâu mà phụ ông già?
- Nghe mày nói, tao có cảm giác như ngày mai đă là ngày cưới của mày.
Thiên Kim bật cười:
- Th́ phải tính trước chứ mày? Sắp tới, có lẽ ông già sẽ sang lại cửa hiệu này cho người khác. Trước sau ǵ mày cũng phải về Sài G̣n.
- Nếu được về Sài G̣n, tao rất mừng. - Quỳnh Như bỗng rơm rớm nước mắt - Chẳng biết mẹ tao có khỏe không nữa.
- Yên chí! Tao mới ghé thăm bác mấy hôm trước - Thiên Kim trấn an bạn - Bác c̣n dặn tao bảo mày đừng về làm chi, tốn kém lắm . Tức cười ghê vậy. Trông thấy tao mà bà già tưởng mày nên mừng quưnh. Vừa kể, Thiên Kim vừa cười một cách vô tư, Quỳnh Như quay đi không nói ǵ. Cô thấy mẹ thật tội nghiệp. Mẹ lầm cũng phải v́ Thiên Kim và Quỳnh Như có nét hao hao giống nhau, mà mắt mẹ th́ đă mờ lắm rồi.
- Ngày mai, tao với mày đi chùa nghen? - Thiên Kim đột nhiên bảo.
- Chi vậy? - Quỳnh Như ngạc nhiên.
- Th́ để cầu tài, cầu vận vậy mà! - Thiên Kim nói nửa thật nửa đùa - Nè, đi kiếm cái ǵ ăn đi, tao đói bụng quá.
Thiên Kim chuyển đề tài ngon ơ. Hai cô nàng kéo nhau xuống phố. Ăn xong, Thiên Kim lại vươn vai ngáp dài:
- Buồn ngủ quá! Về mau đi.
Và thế là vừa đặt lưng xuống giường, cô nàng đă ngủ thiếp đi. Quỳnh Như thèm được như bạn quá, nhưng không tài nào chợp mắt được. Cô nhớ đến mẹ mà ḷng cứ rưng rưng. Phải chi Quỳnh Như có đông anh em như người ta th́ mẹ đâu đến nỗi thui thủi một ḿnh.
Hôm được phân công ra Vũng Tàu để trông coi cửa hàng, Quỳnh Như đă không bằng ḷng. Cô bảo mẹ:
- Mẹ ơi! Con không đi Vũng Tàu, con sẽ t́m công việc khác.
Bà Hân, mẹ cô nh́n con gái hồi lâu rồi hỏi:
- Sao vậy con?
- Con không muốn bỏ mẹ ở nhà một ḿnh.
- Nhưng t́m được một chỗ làm đâu phải dễ hả con? Huống ǵ đấy lại là một chỗ làm tốt. Con nghĩ lại mà coi.
- Nhưng... con làm sao mà yên tâm khi mẹ chỉ có một ḿnh - Quỳnh Như ngập ngừng.
- Chuyện đó mày khỏi lo - Thiên Kim đột ngột xuất hiện - tao sẽ ghé thăm bác thường xuyên.
Bà Hân vui vẻ nh́n nàng:
- Con Như nó hay lo xa vậy thôi, chứ bác c̣n khỏe lắm.
- Ba con nói, chuyện này chỉ có thể giao cho Quỳnh Như chứ không thể giao cho ai khác. - Thiên Kim quay sang bạn - Mày không đi, ông già sẽ buồn lắm đấy.
- Thôi được, đi th́ đi - Quỳnh Như đáp với vẻ không vui.
Thế là cô đă chấp nhận cuộc điều động này! Một phần v́ nghe lời mẹ, một phần để trả ơn gia đ́nh bạn đă cưu mang, giúp đỡ mẹ con ḿnh bấy lâu nay.
Mới đó mà đă 4 tháng rồi.
Thiên Kim khẽ cựa ḿnh, nói ú ớ ǵ đó rồi lại ngủ tiếp. Quỳnh Như nghiêng người ôm lấy bạn. Sau đó, cô cũng ngủ thiếp đi.

o0o

Buổi sáng, Quỳnh Như dậy muộn, Thiên Kim đă đi tắm từ sớm, không quên dặn bác bảo vệ nhắn lại với bạn. Thấy đă trễ, Quỳnh Như vội vă đi ra băi tắm.
Sáng chủ nhật nên người đi tắm đông nghẹt. Đang dơi mắt t́m bạn bỗng Quỳnh Như nghe tiếng gọi tên ḿnh. Cô đưa mắt nh́n quanh và mừng rỡ kêu lên:
- Anh Hải! Anh ra bao giờ vậy?
Người được Quỳnh Như hỏi là chàng trai vóc dáng dong dỏng cao. Anh nh́n cô, nụ cười rộng mở:
- Anh vừa mới ra tới, nghe bảo Thiên Kim ở ngoài này, anh đang t́m th́ gặp Quỳnh Như.
- Em cũng đang t́m nhỏ Kim đây. Nó ra băi biển một ḿnh từ sáng sớm. Anh đi một ḿnh à?
- Anh đi cùng với mấy anh chị trong cơ quan - Hải nói rồi đưa mắt nh́n ra xa - H́nh như Thiên Kim ḱa.
Đúng cô nàng thật! Thiên Kim đang nằm sấp người trên chiếc phao bơi sặc sỡ, đưa tay vẫy vẫy.
Hải quay nh́n Quỳnh Như:
- Em dám bơi ra ngoài đó không?
Cô vờ lắc đầu:
- Sợ lắm! Không có phao, em không dám bơi đâu. Anh Hải bơi ra kéo Thiên Kim vào đi.
Hải gật đầu:
- Được rồi! Như chờ ở trong cạn nghen.
Dứt lời, anh sải chân chạy ào về phía Thiên Kim. Khi mực nước đă cao quá rồi, Hải ngă xoài cả người xuống nước, bơi ra xa. Quỳnh Như vẫn đứng nguyên một chỗ với lời tự vấn: Tại sao Thiên Kim lại không thể yêu một chàng trai tuyệt vời như thế nhỉ? Hải chỉ có một nhược điểm lớn nhất nếu có thể gọi là nhược điểm, đó là việc nhà anh nghèo hơn nhà của Thiên Kim! Có lẽ v́ vậy mà Thiên Kim đă chọn anh chàng Việt kiều nhà giầu kia dù chưa biết anh ta mặt mũi tṛn méo ra sao.
Hải không đưa Thiên Kim vào bờ mà lại d́u ra xa. Quỳnh Như nh́n theo, khẽ cau mày. Bất giác, cô thầm mong câu chuyện tối qua của Thiên Kim chỉ là chuyện vui đùa. Xưa nay, Thiên Kim vẫn hay có những tṛ đùa “chết người” như thế.
Nhưng lần này Quỳnh Như đă thất vọng v́ cô bạn thân của ḿnh không hề có ư định nói đùa. Trong lúc hai người c̣n lênh đênh trên mặt sóng th́ Thiên Kim đột ngột bảo:
- Anh Hải nè! Chúng ta không nên gặp nhau nữa.
Giống như Quỳnh Như, Hải cũng tưởng Thiên Kim nói đùa, anh bật cười:
- Lại mè nheo, ṿi vĩnh ǵ nữa đây?
- Thật mà! Thiên Kim nghiêm mặt - Em sắp lấy chồng rồi.
- Thôi, đừng đùa dai thế em bé của anh! - Hải đă bán tin bán nghi - Anh sắp đứng tim rồi đây này.
Nét mặt Thiên Kim vẫn không thay đổi:
- Em không nói đùa. Ba mẹ em đă nhận lời của người ta. Tuần sau th́ làm lễ đính hôn.
Suưt chút nữa th́ Hải đă vuột tay. Anh chới với nên chiếc phao cũng chồng chềnh như sắp lật. Bấu chặt tay vào thành phao, Hải nhô người gần chạm vào Thiên Kim. Mấy sợi tóc ướt ḷa x̣a phủ xuống tận mắt anh:
- Nếu như điều em nói là sự thật th́ anh vẫn cố tự huyền hoặc rằng đấy chỉ là những lời đùa cợt của em.
Chân Hải đă chạm đất. Anh giữ cái phao của Thiên Kim đứng yên. Họ lặng lẽ nh́n nhau hồi lâu. Vẻ mặt vui tươi, hồn nhiên vốn có của Thiên Kim đă biến mất. Nàng khẽ lắc đầu quay đi:
- Đó là quyết định của ba mẹ em. Thú thật em cũng chưa biết tương lai ḿnh sẽ ra sao.
- Có nghĩa là anh không c̣n một chút hy vọng nào nữa, phải thế không em? - Giọng Hải nghẹn lại.
Thiên Kim khẽ chớp mắt, không có tiếng trả lời. Bởi v́ họ chưa bao giờ nói tiếng yêu nhau, nên không thể có sự phụ bạc, nhưng tận đáy ḷng ḿnh Hải luôn nâng niu, quư trọng những ǵ liên quan tới t́nh cảm của họ. Anh vẫn mong đến một ngày được bày tỏ tất cả nỗi ḷng với người ḿnh thầm yêu trộm nhớ. Nhưng bây giờ th́ cái ngày ấy sẽ không c̣n nữa.
Họ đă vào gần sát trong bờ. Vừa trông thấy bạn Quỳnh Như hiểu ngay rằng chuyện buồn đă xẩy ra.
Cô phá tan không khí nặng nề bằng cách nói đùa:
- Bộ hai người mới oánh lộn hả?
Hải cố gượng cười:
- C̣n hơn cả đánh lộn, Như ạ!
Thiên Kim lái câu chuyện sang hướng khác:
- Lên bờ kiếm cái ǵ ăn đi, tao đói bụng quá! - Nàng quay sang Hải - Tụi em chờ anh ở nhà.
- Anh sẽ tới liền - Hải gật đầu.
Hai cô gái đi trả phao rồi về nhà tắm rửa thay quần áo xong, ngồi đợi. Chỉ một lát sau, đă thấy Hải tới. Nhưng xem ra, bữa ăn sáng ngon lành ở băi biển cũng không cứu văn được ǵ!

o0o
 
Họ đă bàn bạc khá lâu mà vấn đề vẫn chưa ngă ngũ. Ông Hiệp trầm ngâm ngồi nhả khói thuốc hồi lâu quay nh́n vợ :
- Hay là thử gọi sang cho con lần nữa xem sao.
Nhưng bà lắc đầu :
- Em nghĩ sẽ không thay đổi được ǵ đâu. Nó đă quyết định vậy rồi th́ bây giờ ḿnh chỉ c̣n cách là tính toán làm sao cho mọi chuyện êm xuôi.
- Theo em th́ có nên để anh chị Tâm và Thiên Kim đi ra sân bay cùng với ḿnh không ?
- Có lẽ không cần anh à ! – Bà Hiệp bỗng lắc đầu mỉm cười – Cái thằng thiệt hết biết.
- Đành phải nhân nhượng nó thôi, em ạ ! – Ông Hiệp cũng ph́ cười – Chờ thằng Phú về, anh sẽ hỏi xem chúng nó đang toan tính chuyện ǵ.
Bà Hiệp xem đồng hồ, bảo chồng :
- Anh nằm nghỉ một lát đi. Hăy c̣n sớm mà. Để em đi bảo tài xế chuẩn bị xe.
Nhưng bà vừa đứng dậy th́ chuông điện thoại réo vang. Ông Hiệp nh́n vợ rồi cầm lấy ống nghe :
- Alô ! Tôi nghe đây… Á… à… anh Tâm hả ?… Sao anh biết ? Cháu nó bảo 15h máy bay hạ cánh… Dạ… Tôi chỉ sợ làm phiền anh chị và cháu. Được… được… vậy th́ có ǵ bằng. Chào anh.
Bà Hiệp đă biết ai vừa nói chuỵện với chồng, nên hỏi :
- Bên ấy muốn đi đón thằng Phú hả anh ?
Ông gật đầu :
- Anh Hai đă báo cho họ biết tin thằng Phú về. Anh ngại quá.
- Không có chuyện ǵ đâu. Chắc tụi nó đă bàn bạc kỹ lưỡng với nhau rồi. Thôi, anh nghỉ đi. Em cần phải sắp xếp công việc cho xong đâu vào đấy.
Gần 3h chiều, chị giúp việc vào báo cáo có khách.
Bà Hiệp bảo chị :
- Em mời khách vào nhà và chuẩn bị nước uống cho tôi.
Ông Hiệp ra tận hiên đón khách :
- Chào anh chị ! Chào cháu !
Khách chính là Thiên Kim và cha mẹ nàng. Họ được tin báo hôm nay “chàng rể quư” sẽ về nên sang để cùng đón.
- Cháu chào bác - Thiên Kim lễ phép cúi đầu.
Chủ nhà nh́n khách vẻ hài ḷng :
- Mời anh chị và cháu vào nhà. Làm phiền anh chị và cháu quá.
- Có ǵ đâu ! Chúng ta là người nhà cả mà ! – Ông tâm cười xởi lởi.
Bà Hiệp cũng đă ra tới. Bà chào hai người lớn rồi quay sang Thiên Kim mỉm cười :
- Cháu tôi xinh quá !
Được khen, Thiên Kim bẽn lẽn đỏ mặt :
- Dạ, bác quá khen.
Câu chuyện của hai bên thông gia tương lai xem ra cũng mặn ṃi. Trong lúc hai người lớn tṛ chuyện với nhau, Thiên Kim tranh thủ đưa mắt nh́n quanh. Nàng chưa đến đây lần nào nên có vẻ ngạc nhiên. Ngôi nhà này không tương xứng với những ǵ mà nàng được biết về chủ nhân của nó. Có lẽ họ không muốn phô trương sự giàu có của ḿnh nên mới ở trong một căn nhà nhỏ hẹp như thế.
Ánh mắt Thiên Kim chợt bắt gặp một bức ảnh lồng trong khung kính treo trên tường. Trong bức ảnh là một gă con trai mập mạp đang đứng khoanh tay tựa người vào một chiếc ô tô… c̣n tệ hơn cả xe của cha mẹ nàng. Trời ơi ! Chẳng lẽ đó là người cha mẹ kén chọn đó sao ? Anh ta xấu xí đến mức kinh khủng ! Sợ hăi, Thiên Kim không dám nh́n lên bức ảnh nữa.
Câu chuyện của những người lớn hẳn sẽ c̣n kéo dài nếu như chưa đến giờ họ sẽ phải ra phi trường. Thiên Kim nóng ruột như đang ngồi trên đống lửa. Nàng muốn thời gian qua thật nhanh để được tận mắt “diện kiến” ư trung nhân của ḿnh. Nếu như người ấy… chính là người trong bức ảnh trên tường th́ nàng thà lấy Hải sướng hơn.
Trời ơi ! Đúng là anh ta rồi. Mồ hôi nhỏ giọt trên trán Thiên Kim.
Nàng vừa trông thấy “Người trong bức ảnh” bước ra khỏi pḥng kính. Anh ta đưa mắt nh́n quanh. Ông bà Hiệp kêu lên gần như cùng một lúc :
- Ba má ở đây nè… Huy.
Đôi mắt một mí của người được gọi vụt sáng lên trong lúc Thiên Kim bỗng thấy mặt mũi tối sầm :
- Thưa ba mẹ – “Huy” bước đến cạnh rào chắn – Cháu chào hai bác !
Dường như anh ta chẳng trông thấy Thiên Kim nên chào mọi người xong lại tiếp tục đi theo ra cửa chính. Măi đến lúc ra ngoài, nghe mẹ giới thiệu, “Huy” mới lịch sự ch́a tay ra :
- Rất vui được gặp cô.
Bất giác Thiên Kim rùng ḿnh. Bàn tay Huy mềm mại như tay con gái đang giữ lấy tay nàng :
- Chào anh ! - Thiên Kim hơi nghiêng người đáp lễ.
Từ đó đến lúc về nhà, nàng không nói thêm câu nào, thậm chí cả với ba mẹ ḿnh.
Sau bữa ăn, thấy Huy có vẻ mệt mỏi sau chuyến đi nên ông bà Tâm xin phép cáo từ :
- Mời anh chị và cháu chiều mai sang dùng cơm với chúng tôi – Bà Tâm vui vẻ nói.
Thiên Kim liếc nh́n mẹ, cố giấu vẻ bất b́nh. Nàng cảm thấy cha mẹ có vẻ hấp tấp trong mối quan hệ này. Anh chàng mập ú xấu xí kia chỉ gợi cho nàng cảm giác ơn ớn, sờ sợ.
Ngồi trên xe, Kim hơi chồm người lên, bảo mẹ :
- Anh ta nặng phải đến hơn một tạ mẹ nhỉ ?
Bà Tâm quay xuống, nói với con :
- Chuyện mập ốm không quan trọng đâu con. Ăn thua là cái t́nh t́nh của nó.
- Ḿnh có biết tính t́nh của anh ta ra sao đâu mẹ ? - Thiên Kim vặn lại.
- Từ từ rồi sẽ biết thôi mà ! Mẹ nghĩ hai bác như thế th́ thằng con không thể nào tệ hơn.
Xe đă về đến nhà. Chị giúp việc nói ngay khi vừa trông thấy Thiên Kim :
- Lúc năy cô Quỳnh Như có gọi điện thoại cho cô.
- Nó có nhắn ǵ em không ?
- Tôi ghi lại trong sổ tay của cô ḱa – Chị giúp việc gật đầu.
Thiên Kim đọc thấy nguyên văn lời cô bạn ḿnh : “Ngày mai tới ngày hẹn đi khám mắt cho mẹ tao mà tao không về được. Mày làm ơn đưa bà cụ đến Khoa mắt tại bệnh viện An B́nh gặp chị trưởng khoa. Xong rồi nhớ báo lại kết quả cho tao. Cảm ơn lắm !”
Gấp quyển sổ lại, Thiên Kim nghĩ ngay đến chuyện phải làm ngày mai. Hoàn cảnh của Quỳnh Như thật đáng thương. Mong sao cho ba mau mau sắp xếp xong công việc để nó được về Sài G̣n.
- Ba đă t́m được người để bán lại cửa hàng vải sợi ngoài Vũng Tàu chưa hả ba ? – Ngay tối đó nàng hỏi cha.
Ông Tâm gật đầu :
- Bác Hai đă giới thiệu cho ba mấy người. Bây giờ chỉ c̣n chờ xem, ai trả giá cao ba sẽ bán ngay.
- Sao hôm nay không thấy bác Hai đi đón anh Huy vậy ba ?
- Bác ấy bận ra Nha Trang kư kết hợp đồng làm ăn ngoài đó. Chắc là chưa xong nên không về kịp.
- Ba nè ! Con thấy… gia đ́nh bác Hiệp… đâu có giàu như ḿnh tưởng.
- Sao con biết ?
- Th́… con nh́n nhà cửa, xe cộ của họ mà đoán vậy thôi. Nhà giàu ǵ mà ở cái nhà bé xíu.
- Ba nghĩ, chỗ đó chỉ là ở tạm. Bác Hiệp bảo chừng nào thằng Huy cưới vợ, sẽ chuyển sang chỗ ở mới.
- Họ tính toán kỹ quá ba hén ? - Thiên Kim nói với vẻ châm chọc.
- Chuyện ! Họ là dân kinh doanh có máu mặt ở Canada trước đây mà ! Nghe đâu, họ định giao lại tài sản cho con trai để nghỉ ngơi, dưỡng già.
- Một sự kết hợp thật hoàn chỉnh, phải không ba ? - Thiên Kim hỏi đùa.
- Con nói đúng – Ông Tâm gật đầu – Nếu mọi chuyện suôn sẻ th́ chắc chắn sau này vợ chồng con sẽ có một sản nghiệp vĩ đại.
- Nhưng … anh ấy xấu quá đi ba ơi ! - Thiên Kim rên rỉ vẻ khôi hài.
Biết con gái chỉ nói cho có nói vậy thôi nên ông Tâm bật cười :
- Th́ cũng giống như ba với mẹ con ngày xưa vậy mà ! Hồi trước bà ấy cũng chê ba xấu trai nhưng cưới về lại yêu thương hết mực.
- Chỉ sợ con không được như mẹ - Thiên Kim cười x̣a.

o0o

Trong lúc ấy, bên nhà ông bà Hiệp cũng có một cuộc “hội nghị bàn vuông” đang xảy ra.
- Phú này ! – Ông Hiệp nh́n con – Thằng Huy c̣n nói ǵ nữa không ?
Anh chàng bụng phệ cười, gật đầu :
- Hắn bảo con được toàn quyền quyết định. Nếu con thấy Thiên Kim được, hắn cũng sẽ O.K. luôn. Con bé đẹp đấy chứ ?
- Tất nhiên rồi ! – Bà Hiệp gật gật – Lại thêm mẹ thấy tính t́nh nó cũng được. Ba mẹ chỉ mới gặp Thiên Kim có một lần nhưng xem ra con bé cũng biết phép tắc, lễ nghĩa.
- Có khi nào… cô ấy chê con không ? – Phú xoa tay lên bụng.
- Chê hay khen ǵ th́ mai mốt sẽ biết. Nhưng mẹ vẫn thấy ái ngại thế nào ấy, Phú ạ ! Chúng mày hết chuyện đùa rồi hay sao ?
- Không có ǵ đâu mẹ ! Trước sau ǵ thằng Huy cũng sẽ về cưới vợ mà. Bổn phận của con là chỉ ḍ xem tính t́nh cô vợ tương lai của nó thế nào thôi.
- Nó có bảo bao giờ về không ? – Ông hiệp có vẻ lo lắng – Bây giờ ba mẹ không dám quyết định điều ǵ cả. Lỡ nó không th́ muối mặt với người ta.
- Chắc chắn hắn sẽ về mà, ba mẹ yên tâm đi ! Nếu sợ th́ chờ hắn về hăy quyết định ngày cưới.
- Th́ phải như vậy rồi.
Phú vừa dứt lời th́ chuông điện thoại đổ vang. Anh nh́n đồng hồ rồi bảo :
- chắc là của thằng Huy. Hắn có hẹn sẽ gọi điện thoại cho con để xem t́nh h́nh đi đứng thế nào.
Đúng là điện thoại của Huy từ Canada gọi về. Chẳng biết đầu dây bên kia nói ǵ mà Phú cứ cười ha hả :
- Được… Được… tuyệt vời lắm ! Cậu nói chuyện với ba mẹ nghen.
Trao máy cho ông Hiệp xong, Phú cứ tủm tỉm cười măi. Chờ cho ông gác máy, anh mới thôi cười :
- Nghe con bảo Thiên Kim tuyệt lắm, cu cậu đ̣i về ngay.
- Cái thằng ! – Bà Hiệp mắng yêu đứa con vắng mặt.
Trong thâm tâm bà thấy con ḿnh có lư khi bày ra cuộc thử thách này. Dư luận về các cuộc hôn nhân đầy tính chất vụ lợi giữa những cô gái Việt Nam với người nước ngoài đă khiến Huy e ngại. Trước đây, chàng đă yêu một cô gái mời từ Việt Nam sang, nhưng sau đó cô nàng lấy một người Mỹ gốc Hoa giàu sụ. Nỗi thất vọng đó đă khiến Huy như bị dị ứng trước chuyện hôn nhân trong một thời gian khá dài. Chàng hy vọng lần này ḿnh sẽ may mắn hơn.
Tuy nhiên, hôn nhân là chuyện hệ trọng của cả cuộc đời. Và chàng có cách thức của riêng ḿnh để hạn chế tối đa những điều rủi ro có thể xảy ra trong cuộc chơi hoàn toàn nghiêm túc này.


o0o

Chuyện xảy ra hoàn toàn bất ngờ.
Hôm ấy, sau khi khám xong cho bà Hân, chị bác sĩ trưởng khoa mắt bảo Thiên Kim :
- Bác gặp may rồi ! Sắp tới có một đoàn thầy thuốc ở Úc qua để giúp bệnh viện Điện Biên Phủ thay thủy tinh thể nhân tạo cho các bệnh nhân nghèo. Giáo sư Vơ Quang là thầy của chị sẽ tham gia công việc ấy.
- May quá ! Chị làm ơn hướng dẫn giùm em ! - Thiên Kim mừng rỡ.
- Chờ chị một chút.
Dứt lời, chị bác sĩ lấy giấy ra viết một bức thư ngắn đưa cho Thiên Kim :
- Em cầm lấy thư này đến gặp trực tiếp giáo sư Quang, ông ấy sẽ hướng dẫn cụ thể các thủ tục cần thiết.
- Cám ơn chị nhiều lắm ! - Thiên Kim quay sang bà Hân – Ta đi liền bây giờ nghe bác.
Thế là sau đó mọi chuyện đă được quyết định nhanh chóng, tên bà Hân được đưa vào danh sách những người được mổ mắt lần này.
- Nếu như Quỳnh Như biết được, nó sẽ nhảy lên reo mừng cho mà xem ! - Thiên Kim bảo bà Hân lúc đưa bà về nhà.
- Ông bác sĩ đó tốt quá ! Bác cứ như người ngủ mơ Kim à. Hay là… khoan hăy nói cho con Như biết cháu à.
- Tại sao hả bác ?
- Bác sợ nó nghe được lại nóng ruột chạy về thăm lại bê trễ công việc ngoài đó.
- Vậy để hôm nào biết được ngày mổ, con sẽ kêu nó về.
Tưởng phải đợi chờ lâu, không ngờ đúng một tuần sau, bà Hân đă nhận được giấy mời nhập viện. Bà là một trong những người được mổ sớm đầu tiên.
Nghe tin, Quỳnh Như tức tốc về ngay. Không gặp mẹ ở nhà, cô chạy đến t́m Thiên Kim ở công ty. Lúc đó đă hơn 3h chiều, Thiên Kim đang có khách. Thấy vậy, Quỳnh Như toan thụt lùi ra ngoài chờ, nhưng Thiên Kim đă trông thấy bạn.
- Vào đây đi Như ! Giới thiệu với mày đây là anh Huy !
Quỳnh Như há hốc nh́n người đàn ông trước mặt. Chẳng lẽ người chồng “đẹp trai, nhà giàu…” của Thiên Kim là anh chàng mập như cái thùng tô-nô này sao ?
- Làm ǵ mà mày trợn mắt lên vậy ? – Thiên Kim mỉm cười.
Ngượng ngùng, Quỳnh Như lắc đầu :
- Không có ǵ ! Xin lỗi, … chào anh Huy.
- Lúc sáng, tao đưa bác vô bệnh viện rồi mới gọi cho mày.
- Tao nóng ruột quá, mày chỉ chỗ mẹ tao nằm để tao vô đó liền bây giờ đi.
- Tao sẽ đưa mày đi.
Nghe vậy, khách đứng lên :
- Các cô bận, tôi xin phép cáo lui. Hôm nào sẽ gặp lại.
Chờ cho bước chân của khách đă tắt hẳn, Quỳnh Như mới lên tiếng :
- Anh chàng giống vơ sĩ Sumô của Nhật Bản quá !
- Ông bà già tao đă nhận sính lễ của người ta, nhưng tao lại chưa có cảm t́nh ǵ đặc biệt. Thậm chí c̣n thấy ơn ớn thế nào ấy.
- Tao chịu, không hiểu nổi hai bác nghĩ thế nào mà lại đem mày gả cho cái thùng nước lèo ấy ! - Quỳnh Như nhăn mặt.
- Tại ông bà già biết tao khoái ăn hủ tíu nên mới “ban” cho cái thùng nước lèo đó. Thôi, ḿnh vào bệnh viện đi. Mổ ở Điện Biên Phủ chứ không phải An B́nh – Thiên Kim giục.
Quỳnh Như nắm lấy tay bạn :
- Tao không biết lấy ǵ trả ơn mày.
- Đừng có nói chuyện ơn nghĩa nghe mệt lỗ tai lắm – Thiên Kim cự nự – À, chờ chút.
Quỳnh Như thấy bạn mở ngăn kéo lấy ra một xấp tiền toàn giấy 5000 đưa cho ḿnh, giọng nửa thiệt nửa đùa:
- Chưa tới kỳ lương nhưng tao cho mày “ứng” trước. Mai mốt sẽ “tính sổ” luôn một lượt. Cầm lấy đi để lo cho bác.
- Nhưng người ta mổ… miễn phí mà ? - Quỳnh Như ấp úng.
Thiên Kim gật đầu :
- Đúng vậy ! Nhưng người ta đâu miễn phí cho mày. Mày cũng phải ăn uống, đi đứng chứ. Thôi, tụi ḿnh đi.
Quỳnh Như nh́n bạn đầy cảm kích. Từ khi biết nhau đến giờ, cô không c̣n nhớ đây là lần thứ bao nhiêu ḿnh chịu ơn của bạn. Không biết đến bao giờ cô mới có dịp đáp đền.
Tối đó, Quỳnh Như ngủ lại bệnh viện với mẹ. Bà Hân cũng nói với con chuyện ân nghĩa này.
- Con chỉ c̣n có cách là dốc ḷng, dốc sức vào lo cho công việc làm ăn của gia đ́nh Thiên Kim. Như vậy, may ra ḿnh trả ơn được phần nào.
- Dạ, con sẽ hết sức cố gắng ! - Quỳnh Như trả lời trong cơn buồn ngủ sật sừ.
Nằm bên cạnh mẹ, cô yên ḷng ngủ thiếp đi. Ngày mai, sẽ là một ngày căng thẳng lắm.
Trong khi đó, ở cách Quỳnh Như không xa, Thiên Kim không ngủ được. Nàng trằn trọc nhớ lại cuộc đi chơi tối nay với vị hôn phu của ḿnh.
- Anh sẽ xưng “tôi” với em tới bao giờ ? – Thiên Kim hỏi khi họ ngồi chơi ngoài bờ sông.
- Có lẽ tôi không bao giờ sửa được – Huy trả lời – Nhưng chuyện xưng hô đối với cô quan trọng vậy sao?
Nàng gật đầu :
- Đúng như vậy ! Tiếng Việt rất phong phú. Khi người chồng nói chuyện với vợ mà xưng “tôi” với “cô” th́ người ta biết ngay họ đang lục đục.
- Tôi sẽ nghiên cứu lại vấn đề này xem sao ! – Huy gật gù, hai mắt lim dim.
Thiên Kim không dám nh́n lâu khuôn mặt chàng. Đă mấy lần nàng thử h́nh dung ḿnh nằm trong tay người đàn ông này, nhưng lần nào cũng thấy hoảng sợ. Chao ôi ! Sao trên đời này lại có một người đàn ông xấu xí đến thế. Anh ta sẽ làm nàng thui chột mất thôi.
- Cô thích ra nước ngoài sống không ? – Huy đột ngột hỏi.
Thiên Kim ngỡ ngàng hỏi lại :
- Ra nước ngoài à ?
- Ừ ! Nếu cô muốn, tôi sẽ lo cho cô qua Canada.
Nhưng nàng lắc đầu :
- Em không muốn.
- Tại sao vậy ?
- Nếu muốn cả gia đ́nh em đă ra nước ngoài từ lâu.
- Cô nghĩ sao nếu đám cưới xong, tôi trở qua bên đó ?
- Qua bên đó ? Để làm ǵ vậy ? - Thiên Kim trố mắt – Em nghe nói anh sẽ trở về đây luôn mà.
- Tôi cũng chưa quyết… Thôi, chuyện đó để từ từ rồi tính. Cô lạnh không ?
Thiên Kim so vai nhưng lại lắc đầu :
- Không sao ! Nhưng giờ này ngồi trong quán café thích hơn.
- Tôi lại không thích chui vào đó, nhưng nếu cô thích th́ ta đi.
- Thôi khỏi - Thiên Kim do dự lắc đầu – Ngồi đây chơi cũng được.
Trong bụng nàng nghĩ thầm “Anh ta sợ tốn tiền chắc ?” và cảm thấy bực bội.
Thiên Kim có biết đâu anh chàng xấu xí bụng phệ này chẳng phải là Huy. Điều duy nhất khiến nàng có vẻ chấp nhận được cuộc hôn nhân là tài sản của anh chồng tương lai. Bác ruột của anh ta bảo rằng ở Canada họ là triệu phú. Nếu đúng như vậy th́ ở đây họ sẽ là tỉ… tỉ… phú ! Điều quan trọng hơn cả là cha mẹ nàng đă nhận lời của gia đ́nh Huy ! Chỉ c̣n chờ ngày lành tháng tốt th́ sẽ cử hành hôn lễ. Chuyện cả đời của nàng xem như đă được định đoạt. Bất chợt Thiên Kim nhớ đến Hải. Cho đến bây giờ nàng vẫn không hiểu ḿnh có yêu chàng hay không ? Họ biết nhau từ những ngày Thiên Kim c̣n học cấp II. Lúc đó, Hải sắp sửa thi vào đại học. Mười năm trôi qua, nhưng Hải chưa bao giờ dám nói tiếng yêu Thiên Kim bởi anh mặc cảm nhà ḿnh nghèo. Bây giờ th́ chẳng c̣n cơ hội nào cho Hải nữa rồi.
Ba hôm sau, ông bà Hiệp cùng con trai sang xin ngày cưới. Không có lễ đính hôn nên hôm ấy họ trao đồ nữ trang cho con dâu.
- Đây là phần của mẹ – Ông Hiệp bảo c̣n thằng Huy – Ông cười – Nó muốn dành cho con một bất ngờ nên sẽ đợi đến lúc rước dâu.
- Dạ, con cám ơn ba mẹ - Thiên Kim cúi đầu lí nhí.
Nàng không ngờ nhà chồng mang tiếng tỉ phú là thế mà đồ sính lễ đi cưới con dâu lại tầm thường như vậy. một nỗi uất ức, tủi hờn làm nghẹt trái tim nàng.
- Xin phép hai bác ngày mai cho con dẫn Thiên Kim đi chợ sắm vài thứ lặt vặt – Anh con rể cất tiếng.
- Được, được, các con cứ đi ! – Bà Tâm xởi lởi.
Thiên Kim liếc xéo anh chồng tương lai của ḿnh :
- Anh phải gọi bằng ba mẹ chứ !
- Thôi, để từ từ rồi sửa dần ! – Ông Tâm nói với vẻ thông cảm.
Cơm nước xong xuôi, chờ khách về, Thiên Kim mới đẩy cái hộp nữ trang đến trước mặt cha mẹ :
- Con không tin đây là sính lễ đấy, ba mẹ ạ.
Bà Tâm mở cái hộp ra săm soi dù là đă biết trong đó có những ǵ. Đôi bông tai, sợi dây chuyền, một chiếc nhẫn hột xoàn bé xíu. Tất cả chỉ có vậy.
- Con đừng bận tâm chuyện lễ lạc làm ǵ – Bà Tâm an ủi con – điều quan trọng là sau này, các con ăn ở với nhau thế nào.
Thiên Kim cũng thở dài :
- Con cũng không hy vọng ǵ lắm đâu.
Nàng rất muốn có người để chia sẻ những bực dọc trong ḷng. Nhưng Quỳnh Như đă ra Vũng Tàu từ hôm qua. C̣n Hải th́… nàng không thể nói với anh chuyện này.
Không biết làm ǵ để cho vơi đi tâm sự nặng nề trong ḷng, Thiên Kim phóng xe đến công ty và ngồi lỳ ở đó suốt buổi chiều. Nàng thử thống kê sơ bộ tài sản của gia đ́nh ḿnh và cay đắng nghĩ : “Ngần ấy cũng đủ lắm rồi. Tại sao lại phải dựa dẫm vào bên kia ? Mà chắc ǵ họ đă giàu có như lời đồn đăi ? Xem cái kiểu đi đồ sính lễ thế kia th́ đủ biết họ xem đồng tiền của ḿnh như thế nào. Hay là …

Thiên Kim không dám nghĩ tiếp. Nàng bỗng nhớ đến Hải. một nỗi nhớ đến lạ lùng ! Lúc trước, cứ vài ngày, Hải lại sang. Nếu không sang được th́ anh lại gọi điện thoại cho nàng. Nhưng lần này… phải đến hơn nửa tháng rồi, nàng không gặp, cũng không nghe tiếng Hải. Nỗi trống vắng đột nhiên tràn về đầy ắp trong ḷng nàng. Không kịp nghĩ ngợi thêm ǵ, Thiên Kim hấp tấp rời khỏi nơi làm việc của ḿnh.
- Ḱa, sao lâu quá không thấy cháu tới chơi vậy ? – Ông Đặng, cha của Hải, mừng rỡ khi thấy Thiên Kim.
- Dạ, tại lúc này cháu rất bận – Nàng chống chế – Anh Hải đi làm về chưa hả bác ?
- Nó bệnh nghỉ cả tuần nay – Ông lắc đầu – Bác bảo đi khám bệnh mà nó không chịu nghe. Cháu thử nói với nó giùm bác.
Thiên Kim nh́n ông rồi đứng dậy :
- Để cháu vào xem anh ấy thế nào ?
Hải đang ngồi trâm ngâm bên cửa sổ, nghe tiếng cửa mở, vội vàng quay lại nh́n. Dường như chàng không tin vào mắt ḿnh nữa.
- Anh bệnh làm sao vậy ? Sao không cho em biết ? – Giọng Thiên Kim như trách móc.
Hải khẽ lắc đầu :
- Không có ǵ đâu. Em đừng bận tâm.
- Không có ǵ mà người anh gầy tọp thế này à ? - Thiên Kim nhăn mặt – Em vừa mới nghe ba anh bảo …
Nàng chưa nói hết câu, Hải đă xen vào :
- Ba anh lo quá nên nói vậy thôi. Sao hôm nay em rảnh tới đây ?
Thiên Kim thú thật :
- Tự dưng em thấy nhớ anh. Từ trước tới nay có bao giờ anh biến mất như thế này đâu ?
Giọng Hải thật buồn :
- Anh biết ḿnh phải làm ǵ.
- Nhưng em vẫn muốn chúng ta là bạn của nhau.
- Anh không làm được chuyện đó – Hải lắc đầu quay đi – Anh yêu em và chỉ có thể có một thứ t́nh cảm duy nhất mà thôi.
Thiên Kim thấy ḷng rưng rưng muốn khóc. Điều thố lộ muộn màng kia đă bóp nghẹt trái tim nàng. Không kềm được, nàng nắm lấy tay Hải :
- Trước đây, em không bao giờ nghĩ anh sẽ vắng mặt trong cuộc sống của em, nhưng bây giờ th́ điều đó đă sắp trở thành sự thật rồi. Bỗng dưng em thấy buồn quá.
- Em chỉ cảm thấy buồn lúc này thôi. Rồi đây em sẽ quên anh khi sống bên cạnh chồng em – Hải rút tay lại.
Thiên Kim nh́n sững vào khuôn mặt hốc hác của chàng. Trong đôi mắt thâm quầng hiện lên một nỗi buồn đau tột cùng. Nàng không thể nh́n lâu hơn nữa vào đôi mắt ấy.
- Tha lỗi cho em ! - Thiên Kim hấp tấp đứng dậy, rời khỏi pḥng.
Nhưng nàng không muốn về nhà, làm sao có thể quên đi mười năm trời đầy ắp kỷ niệm với Hải bây giờ ? Bất giác nàng bỗng nhớ đến gương mặt béo núc của anh chồng tương lai và thấy buồn không chịu được…
Ngay lúc ấy, Thiên Kim bỗng nhận ra rằng, chính ḿnh cũng là kẻ lỡ tàu…


o0o

V́ có hẹn sáng nay Thiên Kim ở nhà, “Huy” đến rất sớm bằng chiếc xe du lịch cũ kỹ của ḿnh.
- Tốt quá ! Chúng ta đi thôi - Thấy nàng đă chuẩn bị xong, anh chàng có vẻ hài ḷng.
Thiên Kim không nói ǵ, lẳng lặng ra xe. Hôm nay Huy không đi một ḿnh mà lại
đèo thêm anh tài xế.
- Đây là cậu Phú, tài xế của tôi.
Người vừa được giới thiệu nhă nhặn gật đầu :
- Chào chị.
Thiên Kim đáp lễ bằng một cái gật đầu. Anh tài xế quay sang bảo Huy :
- Kiếm cái ǵ ăn lót dạ đi. Tôi đói bụng quá !
- Cũng được ! Nhưng tôi không biết chỗ nào ăn ngon đâu đấy !
Anh ta quay sang Thiên Kim :
- Cô làm hướng dẫn nhé !
- Được đấy ! - Huy gật đầu.
- Vậy th́ xuống đường Vơ Văn Tần đi ! - Thiên Kim bảo anh tài xế - Hủ tíu ở đó ngon lắm.
Chiếc xe nổ máy nhưng vẫn nằm ́ một chỗ, anh tài xế loay hoay mở bản đồ ra ḍ t́m.
- Ủa, bộ anh không rành đường hở ?
Anh tài xế trả lời ngắc ngứ :
- Đói bụng quá nên hoa cả mắt rồi.
- Cứ chạy thẳng đến ngă tư rẽ trái -
Huy quay đi để giấu nụ cười sắp bật ra trên cánh môi ḿnh.
Phú cho xe chầm chậm lăn bánh, Thiên Kim bỗng thấy tức cười. Tài xế ǵ mà lù khù như một nhà quê. Nhưng cũng chả trách làm ǵ, chủ thế nào th́ tớ thế ấy chứ sao.
Cuối cùng rồi th́ họ cũng tới được quán ăn. Đến lúc này Thiên Kim mới bảo :
- Các anh cứ tự nhiên. Tôi ăn rồi.
Anh tài xế vờ nhăn mặt :
- Sao chị không nói từ năy ? Biết vậy, tôi không dám kêu đói bụng đâu.
C̣n Huy tỉnh bơ :
- Vậy th́ cô ngồi chơi, đợi bọn này chút xíu.
Anh chàng gọi hủ tíu cho hai người, nhưng khi người bồi bàn vừa định quay đi, Phú đă gọi lại. Anh quay hỏi Thiên Kim :
- Chị uống một chút ǵ nghen ?
Rồi không đợi nàng trả lời, Phú đă bảo bồi bàn :
- Anh cho một ly Soda hột gà.
- Có ngay ! - Người bồi bàn qua đi.
Thiên Kim lặng thinh không nói ǵ, Nàng thấy anh tài xế c̣n ga-lăng hơn cả vị hôn phu của ḿnh. Hừ ! Anh ta ăn uống như thế, hèn chi mà người ngợm cứ y như một cái thùng phuy.
Ăn xong, lúc tính tiền, Huy bỗng nhăn mặt như khỉ :
- Ǵ mà đắt dữ vậy ?
Thiên Kim bỏ ra xe. Nàng ngượng chín cả người. Trong khi tài xế tủm tỉm cười, bảo :
- Đồ keo kiệt !
Ông chủ nháy mắt :
- Phải tập cho nàng tính tiết kiệm mới được. Bây giờ cậu cho xe rà xuống chợ Bến Thành đi. Nè, chạy thẳng rồi rẽ phải nghen.
Đoạn đối thoại này Thiên Kim không nghe được. Leo lên xe, nàng chẳng một chút hứng thú nào để đi mua sắm nữa.
Đến chợ, anh tài xế bảo :
- Anh chị cứ mua sắm thoải mái, tôi sẽ chờ ở đây.
- Chắc là không phải đợi lâu đâu. - Thiên Kim thản nhiên bảo.
Nàng chẳng hy vọng ǵ vào sự rộng răi của Huy. Muốn mở được hầu bao của anh ta, hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng.
Điều Thiên Kim nghĩ, cũng đúng được phần nào. Tuy chẳng đến nỗi bủn xỉn, nhưng món đồ nào Huy cũng cho đắt và trả giá sát rạt như một chị đàn bà ! Anh ta mua cho nàng lọ nước hoa Pháp, hộp đồ trang điểm và cái đồng hồ mạ vàng thật xinh.
- Thôi đủ rồi, Em không cần ǵ nữa đâu ! - Mỏi chân quá nên nàng bảo Huy.
- Vậy th́ kiếm chỗ uống nước đi ! - Huy gật đầu - Gớm, chợ ǵ mà đông thế !
Thiên Kim ph́ cười :
- Không đông sao gọi là chợ ? - Nàng kéo tay Huy - Anh đi với em vào chỗ này một chút.
- Đi đâu vậy ?
- Lát nữa anh sẽ biết - Thiên Kim nói với vẻ bí mật.
Họ đi một quăng chợ khá xa rồi dừng lại trước một ngôi nhà nằm trong ngơ hẻm. Thiên Kim bấm chuông. một người đàn bà trạc ngoài 60 ra mở cửa :
- Xin lỗi, cô cậu cần chi ?
- Dạ, cháu muốn thầy xem cho tụi cháu một quẻ ! - Thiên Kim nhanh nhẩu.
- Xin mời cô cậu vào trong nhà.
Họ đi theo bà vào một căn pḥng nhỏ nghi ngút khói hương. Bà bảo họ ngồi chờ rồi bỏ đi đâu đó.
- Tôi không tin vào chuyện bói toán này đâu ! - Huy nhăn nhó.
Thiên Kim bịt miệng anh chàng lại :
- Anh đừng nói lớn, thầy nghe được sẽ phiền.
- Thầy bà ǵ, tôi chẳng tin - Huy vẫn tỉnh bơ.
Bà thầy bói đă trở ra, bảo cả hai :
- Cậu không tin th́ tôi không xem cho cậu. Mời cô theo tôi vào trong này.
Thiên Kim theo bà vào một căn pḥng cạnh đó. Vừa ngồi xuống ghế, bà ta hỏi nàng :
- Cậu kia là ǵ của cô ?
- Dạ, anh ấy là chồng sắp cưới của cháu.
- Năm nay cô bao nhiêu tuổi ?
- Cháu 25 tuổi ta.
Bà già nhắm mắt, môi mấp máy điều ǵ đó không thành lời. Hồi lâu sau, bà mở mắt nh́n thẳng vào mặt Thiên Kim :
- Anh ta không cưới cô đâu.
- Thầy nói sao ? Tụi cháu đă đính ước rồi kia mà ?
- Đó chẳng qua chỉ là một tṛ bịp bợm. Nếu cô cần, tôi sẽ làm giấy cam đoan.
- Thầy... xin thầy xem kỹ lại giùm cháu - Giọng Thiên Kim run run.
- Quẻ bói cho thấy anh ta chỉ là một kẻ lừa đảo - Bà thầy lại nhắm mắt - Chồng của cô sẽ là một người đàn ông có dáng người cao, mắt sáng, mũi thẳng... Mồ hôi ướt đẫm trên trán Thiên Kim. Nàng run lẩy bẩy:
- Cháu... cháu phải làm sao bây giờ ?
Bà thầy bói lắc đầu :
- Tôi nói thế, tùy cô định liệu thôi. Họ đă tŕnh ngày đám cưới rồi phải không ?
Thiên Kim hoảng sợ thật sự :
- Xin thầy giúp giùm con.
- Lần này cô phải tự lo thôi ! - Bà lắc đầu - Cô về được rồi đó.
Thiên Kim đặt tiền tổ, nhưng bà không lấy. Nàng bước ra khỏi pḥng mà trán c̣n đẫm mồ hôi.
Ra tới ngoài đường, Huy mới hỏi :
- Bà ta nói ǵ mà trông cô có vẻ lo lắng vậy ?
Thiên Kim cố gượng cười :
- Bà bảo tuổi tụi ḿnh không hợp.
- Tôi đă nói rồi mà ! - Huy nhún vai - Bói ra ma... Bà ta mà nói lạng quạng tôi báo công an c̣ng đầu.
- Ấy chết ! Anh đừng nói bậy - Thiên Kim giật ḿnh - Thầy biết được sẽ quở.
- Tôi khát khô cả cổ rồi đấy ! - Huy chuyển đề tài.
Họ cũng vừa đi ngang một quán nước. Thiên Kim rẽ vào. Nàng không muốn uống nhưng sợ Huy nhận ra vẻ hoảng loạn trên gương mặt ḿnh nên cố làm ra vẻ b́nh thường. Trong lúc đó, anh chàng bụng phệ vẫn điềm nhiên.
Buổi chiều, Thiên Kim vào bệnh viện thăm bà Hân, hôm nay bà đă khỏi nhiều nên nói chuyện rất lâu.
- Chừng nào bác sĩ cho tháo băng, con nhớ kêu con Như về giùm bác - Bà bảo Thiên Kim.
- Ba con đă bán cửa hàng ngoài ấy rồi, nay mai ǵ Quỳnh Như sẽ về Sài G̣n luôn.
- Vậy hả ? - Bà Hân không giấu vẻ vui mừng - Nó không nói ǵ với bác hết. À, bác nghe con Như bảo con sắp lấy chồng phải không ?
- Con nhỏ... thật là lắm chuyện ! - Thiên Kim cằn nhằn.
- Bên chồng con giàu lắm phải không ? - Bà Hân lại hỏi.
- Dạ, không có đâu bác. Nhỏ Như nói xạo đó ! - Thiên Kim cố gượng cười - Người ta có bảo chừng nào mở băng không bác ?
- Phải một tuần lễ.
- Vậy c̣n ba ngày nữa. Con sẽ gọi điện thoại báo cho Quỳnh Như biết để nó sắp xếp công việc ngoài đó.
Thiên Kim nhờ mấy cô hộ lư chăm sóc bà rồi về. Nhớ đến ngày cưới gần kề, nàng lại nghe lời bà thấy bói văng vẳng bên tai.
- Ba ơi! - Không chịu nổi, tối đó, nàng gặp riêng cha - Nếu bây giờ... ḿnh xin hồi hôn th́ sao không hở ba?
Ông Tâm kinh ngạc nh́n con :
- Con nói cái ǵ vậy ? Mọi việc đă được tính toán đâu vào đấy, không thể làm khác hơn con à.
- Th́ ḿnh trả đồ sính lễ cho người ta là xong - Thiên Kim nh́n cha như cầu khẩn. Ông Tâm lặng im cúi đầu. Rất lâu sau ông mới ngẩng lên. Thiên Kim thấy cha nh́n ḿnh thật lạ th́ hoảng hốt :
- Ba làm sao vậy ?
Nàng nghe ba khẽ thở dài :
- Ba không muốn giấu con làm ǵ, công ty ḿnh sắp vỡ nợ rồi ...

o0o

Cả đêm, Quỳnh Như không ngủ được. Gần sáng nàng sang gơ cửa pḥng ông bà Tâm. Họ đă thức từ lâu nên cửa pḥng mở ra ngay.
Trông thấy Quỳnh Như, bà Tâm có vẻ ngạc nhiên :
- Có chuyện ǵ vậy con ?
Quỳnh Như bước vào pḥng, khép chặt cửa lại rồi đến ngồi cạnh bà :
- Thiên Kim gửi cho hai bác cái này.
Bà Tâm hốt hoảng, mặt mày trắng bệch khi trông thấy bức thư trên tay Quỳnh Như.
- Tại sao nó lại phải gởi con mang qua ? Thiên Kim đâu rồi ?
- Dạ ... nó bỏ đi rồi ! Hai bác xem thư sẽ rơ.
Ông Tâm cầm lấy lá thư run run mở ra - Mặt ông dần dần tái đi. Cuối cùng ông buông lá thư, gục đầu xuống bàn :
- Trời ơi !
- Thiên Kim đă bỏ đi thật rồi ! - Bà Tâm lắp bắp - Con có biết chuyện con Kim bỏ trốn không ?
Quỳnh Như cúi đầu :
- Dạ, con biết.
Nàng không dám nói chính ḿnh đă nhận tự nguyện làm “vật tế thần”. Trong chuyện này hôm gặp Quỳnh Như, Thiên Kim đă nói :
- Tao chỉ muốn chết thôi.
- Tại sao vậy ? - Quỳnh Như ngạc nhiên.
- Mày xem ... - Thiên Kim kể - Tao làm sao sống nổi với một gă đàn ông như thế ? Nhưng không lấy hắn th́ ba mẹ tao kể như tiêu tùng.
- Nhưng chắc ǵ bà thầy bói nói đúng ? - Quỳnh Như bán tin bán nghi.
- Bà ấy dám cam đoan mất cả gia tài nếu nói sai kia mà ! Với lại, tao xem hành tung của thằng cha này khả nghi lắm.
- C̣n ba má hắn th́ sao ?
- Tao cũng không biết, nhưng nh́n về ngoài có vẻ đàng hoàng tử tế lắm. Hay là... họ tưởng ông bà già tao giàu lắm nên định đào mỏ ?
- Cũng không biết đâu mà lường nhưng mày đừng làm chuyện dại dột nghen.
- Mày thử nghĩ xem có cách ǵ giúp tao không ? - Thiên Kim nh́n bạn cầu cứu - Tao biết, chỉ có mày mới có thể cứu tao được thôi.
Quỳnh Như nh́n sững bạn. thật t́nh, nàng cũng không biết làm cách nào để giải thoát bạn. Bỗng dưng nàng buột miệng :
- Hay là mày bỏ trốn ?
- Họ sẽ đào mồ cuốc mả ông bà già tao ! - Thiên Kim cố lấy giọng khôi hài.
Quỳnh Như nghiêm mặt :
- Mày hăy trả lời cho thật nghiêm túc : Mày có yêu anh Hải không ?
Thiên Kim nh́n bạn trân trối rồi gật đầu :
- Đến bây giờ tao mới nhận ra điều đó, nhưng muộn rồi c̣n đâu.
- Nếu mày thật ḷng yêu anh ấy th́ cứ làm như điều tao vừa nói. Tao với mày giống nhau, nếu trang điểm lên th́ họ cũng không dễ ǵ mà nhận ra ngay.
- Mày nói vậy nghĩa là sao ? - Thiên Kim trố mắt.
- Nghĩa là tao sẽ làm vợ anh chàng bụng phệ, mắt hí ấy ... - Quỳnh Như cố nói đùa.
- Không được đâu. Làm như vậy là... là... bất nhân lắm ! - Thiên Kim sụt sùi - Thà tao chết c̣n hơn là để mày phải làm vật tế thần.
- Xem như tao trả ơn mày, không được sao ? - Quỳnh Như vẫn điềm nhiên - Mẹ con tao có được như bây giờ là do một tay mày - Nàng nắm tay bạn - Cái lần tắm sông lúc ḿnh thực tập ở Cần Thơ, nếu không có mày th́ tao chết đuối rồi. Mày nhớ không ?
Thiên Kim bật khóc :
- Làm như vậy chẳng khác nào tao giết mày.
- Nếu không có mày th́ bây giờ làm ǵ tao c̣n ngồi đây để mà tính chuyện ân oán hả Kim ?
- Nhưng chuyện này không phải là chuyện ân oán.
- Nếu cuộc hôn nhân này là một đại họa đối với mày th́ tao xin nhận thay mày phần rủi ro đó. Chắc là không có ǵ ghê gớm lắm đâu ! - Quỳnh Như tránh không dám nh́n bạn khi nói câu này.
- Để tao suy nghĩ lại - Thiên Kim chần chừ.
- C̣n th́ giờ đâu mà suy nghĩ ? Nếu quả thật họ có âm mưu lừa đảo th́ tao sẽ vạch mặt cho mày coi - Giọng Quỳnh Như thật quả quyết.
Thiên Kim đắn đo, chần chừ măi cho đến chiều hôm qua mới quyết.

o0o

- Anh ấy bận ra phi trường đón mấy người bạn về dự đám cưới, nên nhờ cháu sang “kiếu rể” giùm.
Buổi chiều, anh tài xế của Huy lót tót sang tới.
Ông bà Tâm có vẻ phiền ḷng về chuyện này như không nói ǵ, chỉ có Thiên Kim là bầm gan, tím ruột.
- Hừ ! Kiếu rể giùm ... Sao không nhờ anh tài xế làm chú rể luôn đi ? - Nàng hậm hực bảo Quỳnh Như - Vậy là rơ rồi.
- Bây giờ mày tính sao ? - Quỳnh Như nh́n bạn.
Thiên Kim cởi bộ áo cưới đang mặc tiếp khách trên người trút trên giường :
- Tao trốn.
Dứt lời, nàng vội vàng thu dọn đồ đạc cho vào túi xách, sau đó bỗng quỳ dưới chân Quỳnh Như :
- Cho tao được lạy tạ ơn cứu mạng của mày.
Quỳnh Như lưnh quưnh đỡ bạn dậy :
- Bây giờ mày đi đâu ?
- Tao chưa biết - Thiên Kim lắc đầu - Khi nào t́nh h́nh yên ổn, tao sẽ liên lạc với mày. Để tao viết lại cho ông bà mấy chữ.
Thế là tối đó, sau khi làm lể xuất giá, chờ cho mọi người ra về hết, Thiên Kim cũng lẻn ra theo. Lúc ấy chỉ mới hơn 10h một chút. Lát sau Quỳnh Như thấy Huy và anh tài xế lại xuất hiện. Nàng hốt hoảng vào pḥng Thiên Kim chốt chặt cửa lại và thấp thỏm chờ cho qua đêm.

o0o

- Trời ơi ! Có ai gạt gẫm ǵ nó đâu - Ông Tâm rên rỉ - Bây giờ làm sao hoăn được đám cưới, làm sao ăn nói với người ta ?
Bà Tâm thừ người ra :
- Cũng tại thằng Huy. Bày chi tṛ thử thách éo le như vậy.
- Mụ thầy bói chết tiệt - Ông Tâm bỗng rít lên - Chính mụ ta đă làm cho con ḿnh hoang mang sợ hăi.
Quỳnh Như xem đồng hồ, giọng thật tỉnh táo :
- Sắp sáng tới nơi rồi. Chúng ta không c̣n cách nào khác đâu. Cứ để cho đám cưới diễn ra êm xuôi rồi sau đó ra sao th́ ra ! - Nàng bảo bà Tâm - Bác sang giúp con trang điểm đi.
- Th́ đành phải liều vậy ! - Bà Tâm thở dài - Tôi với ông chuẩn bị tinh hàn để lạy người ta tạ lỗi - Bà quay sang Quỳnh Như - Bác chưa biết sự thể sẽ đến mức độ nào nhưng cũng xin tạ ơn con, Quỳnh Như ạ ! Con đă cứu vớt danh dự của gia đ́nh bác, ơn đó hai bác kết cỏ ngậm vành ...
Quỳnh Như nắm lấy tay bà :
- Bác đừng nói vậy mà con mang tội. Con có thể hy sinh nhiều hơn thế này mà vẫn chưa trả hết công ơn của hai bác và Thiên Kim đối với gia đ́nh con.
- Thôi, Hai mẹ con đi sửa soạn đi ! - Ông Tâm xúc động bảo - Từ nay ba mẹ sẽ xem con như Thiên Kim vậy.
Nước mắt Quỳnh Như đă lưng tṛng, nàng vội quay đi, bước nhanh về căn pḥng “của ḿnh”.
Một cô gái khác được chọn làm dâu phụ thay cho Quỳnh Như. Khi trang điểm xong, nh́n ḿnh trong gương, nàng giật ḿnh tự nhủ “Bác gái quả là cừ khôi ! Trông giống Thiên Kim quá... Chắc ǵ cái gă bụng phệ mắt hí kia nhận ra sự tráo đổi này !”
Đúng 9h, đàng trai qua tới. bà Tâm nắm lấy tay Quỳnh Như siết chặt :
- B́nh tĩnh nghe con.
- Dạ, không sao đâu mẹ - Giọng Quỳnh Như thật khẽ khàng.
Cô dâu phụ ngồi gần đấy chẳng nghi ngờ ǵ cả :
- Em ra ngoài nghe chị Kim. Lát nữa chú rể sẽ vào dẫn chị ra làm lễ.
Đến lúc này Quỳnh Như mới thấy trống ngực ḿnh đánh lô tô. Nàng lẩm bẩm niệm Phật : “Nam Mô Quan Thế âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn ! Xin độ tŕ cho con tai qua nạn khỏi”
Có tiếng vị tộc trưởng sang sảng vang lên :
- Cô dâu chuẩn bị ra làm lễ gia tiên.
Quỳnh Như nh́n ra, cùng lúc bức rèm cửa lay động. Nàng nhắm lại để khỏi chứng kiến phút giây khủng khiếp nhất sắp bắt đầu :
- Ra làm lễ đi em ! - Một giọng đàn ông nhẹ nhàng cất lên.
Quỳnh Như giật ḿnh mở choàng mắt. Qua tấm mạng che mặt, nàng sửng sốt nhận ra... anh tài xế trong bộ đồ của chú rể.
- Anh... anh là ai vậy ? - Quỳnh Như run bắn người lên.
- Anh xin lỗi v́ đă làm em bị bất ngờ - Huy khẽ nắm lấy tay nàng - Chúng ḿnh ra làm lễ ông bà đi em.
Quỳnh Như chếch choáng như người say rượu, nàng không ngờ sự thể lại như thế này. Câu nói của ông Tâm lúc năy láng máng trong trí nhớ của Quỳnh Như. Nàng chợt hiểu rằng chồng của Thiên Kim chính là người đàn ông này đây. C̣n anh chàng bụng phệ kia chỉ là người dự phần vào cuộc thử thách tàn nhẫn ấy ! Nếu Thiên Kim biết Huy là ai, liệu nó có bỏ trốn như vậy không ?
- Quỳ xuống lạy đi con ! - Có tiếng bà Tâm nhắc nhở.
Quỳnh Như quỳ xuóng vái lạy ông bà tổ tiên của người khác mà trong đầu không rời khỏi ư nghĩ “Nếu như Thiên Kim biết Huy là chàng trai này, hẳn nó sẽ ở lại”.
Lễ lạc xong xuôi, mọi người lục tục kéo nhau ra xe.
Quỳnh Như kéo sụp tấm mạng che mặt xuống khi ngồi cạnh Huy trên xe. Thật lạ lùng là chẳng ai nhận ra nàng không phải là Thiên Kim. Có lẽ v́ chẳng ai ngờ đến việc này. Và một phần cũng do hai cô gái có những nét hao hao giống nhau.
Nhà trai đăi khách ở nhà hàng. Buổi sáng chỉ đăi họ nhà gái. 4h chiều mới là đại tiệc đăi bà con bạn bè.
Tiễn đàng gái về xong, bà Hiệp bảo con dâu :
- Con tranh thủ nghỉ ngơi một lát để chiều c̣n bận rộn khách khứa.
- Dạ, con cám ơn mẹ ! - Quỳnh Như vội vă theo Huy về pḥng riêng của hai người.
- Em cứ ngủ đi, khi nào tới giờ, anh sẽ gọi dậy ! - Huy ân cần dặn trước lúc rời pḥng.
Quỳnh Như mệt rũ cả người nhưng không tài nào ngủ được. Nỗi lo sợ cơ mưu bại lộ khiến thần kinh nàng căng như sợi dây đàn. Đă phóng lao rồi đành phải theo lao thôi.
Và rồi, Quỳnh Như bỗng nhớ đến mẹ. Biết ăn nói thế nào với mẹ đây ? Tự dưng con gái mẹ lấy chồng mà mẹ chẳng hề hay biết. Tội lỗi tày đ́nh như thế liệu mẹ có tha thứ hay không ?
Không ngủ được, Quỳnh Như choàng dậy đi tắm rửa thay quần áo. Lúc nàng đang ngồi trang điểm th́ Huy vào tới :
- Em có ngủ được không ? - Chàng âu yếm hỏi.
Quỳnh Như thành thật lắc đầu :
- Lạ chỗ nên em không ngủ được.
- C̣n anh th́ lại hồi hộp quá nên không ngủ được ! - Huy bật cười - Thôi em sửa soạn tiếp đi.
Quỳnh Như bỗng thấy ḷng dạ rối bời. Tội nghiệp cho Huy v́ anh chẳng mảy may nghi ngờ điều ǵ. Nhưng sự dối trá nào giấu kín măi được đâu ? Đợi đến lúc mọi chuyện bị đổ bể th́ hậu quả không biết đâu mà lường. Sáng mai này, khi lau hết phấn son, chắc chắn Huy sẽ nhận ra ngay vợ ḿnh là một cô gái khác.
Thôi đành phải tùy cơ mà ứng biến vậy.

o0o

Họ lạy nhau rồi rót rượu mời nhau đúng theo nghi thức của lễ động pḥng hoa chúc.
- Họ uống rượu khiếp thật – Huy bỗng bật cười – Anh chỉ nh́n thấy cũng đủ chóng mặt.
- Quỳnh Như uống cạn chung rượu của ḿnh. Rồi nh́n Huy chăm chú :
- Sao anh không cưới vợ bên kia ?
- Đây là ư muốn của ba mẹ, anh không dán trái lời, Huy đáp một cách thành thật.
- Chẳng lẽ, hôn nhân đối với anh đơn giản vậy sao ?
- Anh cũng không muốn phức tạp hoá vấn đề làm ǵ, Thiên Kim ạ! – Ánh mắt Huy bỗng xuất hiện một thoáng xa xăm – Sau khi nghe ba mẹ và anh Phú kể lại, anh chợt có ư nghĩ rằng chúng ta có thể sống cùng với nhau.
- Thậm chí chẳng cần t́nh yêu ư ?
- Sao lại chẳng cần ? Ngay trong lần gặp nhau đầu tiên, anh đă thoáng quyến luyến em - Điều đó cho phép anh hy vọng rằng t́nh yêu sẽ phát sinh sau hôn nhân. Bây giờ anh thấy có thể yêu em đấy, Thiên Kim ạ.
Đôi bàn tay chống lên má của Quỳnh Như chợt buông thơng. Nàng nói nhỏ nhưng rơ ràng :
- Anh hăy nh́n kỹ em đi.
Huy cau mày :
- Ư em muốn nói ǵ ?
- Em không phải là Thiên Kim! – Quỳnh Như nói thật – Tại sao anh không nhận ra điều đó? – Giọng Quỳnh Như run run.
Huy chồm lên chộp lấy vai nàng :
- Em vừa nói ǵ ?
- Em không phải là Thiên Kim! Quỳnh Như lặp lại.
- Vậy th́... em là ai ? Huy thở dồn.
- Là Quỳnh Như ! – Giọng nàng chua chát – Anh không nhận ra vợ ḿnh đă bị đánh tráo hay sao ?
Huy ngồi vật xuống :
- Cô là ai ? Tại sao lại có chuyện tráo trở này ?
- Thiên Kim không yêu anh. Em muốn nói anh Phú chứ không phải anh. Nó đă bỏ trốn v́ sợ hăi cuộc hôn nhân không có t́nh yêu này.
- Tại sao đến bây giờ cô mới nói ra ? – Mặt Huy trắng bệch.
- Em đă định không bao giờ nói ra cho đến khi nào anh phát hiện, nhưng em không kiềm ḷng được. Chính em cũng sợ hăi khi phải sống trong sự dối trá. Bây giờ, anh hăy xử em đi! Em không muốn nhận cái án treo lơ lửng trên đầu! – Giọng Quỳnh Như tỉnh táo lạ lùng.
- Trời ơi! – Huy ôm đầu – Sao tôi lại ngu dại thế này ? Bây giờ biết ăn làm sao nói làm sao với mọi người đây ?
Quỳnh Như cúi đầu im lặng. Nàng thấy tội nghiệp cho Huy, tội nghiệp cho cả ḿnh.
- Được rồi! – Huy ngẩn lên, nh́n Quỳnh Như trừng trừng – Tôi sẽ đi t́m Thiên Kim cho tới khi nào gặp được cô ta. Trong khoảng thời gian đó, cô vẫn phải làm vợ của tôi. Nghe rơ chưa ? – Huy gằn giọng.
Quỳnh Như sợ hăi khi thấy ánh mắt của chàng nh́n ḿnh một cách hoang dại. Nàng co rúm người lại, mặt tái mét dưới ánh đèn đến loá mắt.
Huy lừ đừ bước đến gần, bất thần bế thốc Quỳnh Như ném lên giường.
- Trước mắt, cô không thể được hé răng với ai chuyện này! Tôi sẽ làm cho cô phải hối hận v́ sự lường gạt của ḿnh.
Một tiếng “rẹt” khô khốc vang lên. Quỳnh Như nhận ra chiếc áo ngủ đang rời khỏi thân thể ḿnh. Nàng nh́n Huy bằng ánh mắt bất thần – Con người dịu dàng, lịch thiệp buổi sáng đă biến mất. Giờ đây trước mắt nàng chỉ c̣n là một kẻ khát máu đang đắm ch́m trong cơn cuồng nộ của hận thù.
- Không được khóc! Huy gầm gừ.
Quỳnh Như có cảm giác như ai đó vừa ghim một mũi dao nhọn hoắt vào tận tim gan ḿnh. Nàng cắn răng vật vă trong cơn đau đớn. Tiếng khóc không thoát được ra ngoài nên toàn thân nàng run lên như kẻ bị động kinh. một vết máu loang đỏ chỗ nàng nằm :
- Thiên Kim ở đâu, nói mau! – Sau đ̣n “tra tấn phủ đầu”, Huy tiếp tục gạn hỏi.
Không có tiếng trả lời, bực tức. Chàng giật mạnh tóc Quỳnh Như.
- Cô sẽ được tự do nếu chỉ chỗ trốn của Thiên Kim, bằng không suốt cuộc đời cô phải trả giá cho cái hành động dối trá của ḿnh.
- Anh cứ giết em đi chứ dừng tra hỏi làm ǵ ? – Giọng Quỳnh Như nhẹ như hơi gió thoảng.
- Tôi giết cô làm ǵ để vướng ṿng tù tội ? – Huy cười nhạt – Như thế này dễ chịu hơn.
Quỳnh Như nhắm nghiền mắt. Cơn cuồng nộ của Huy ngoài sức tưởng tượng của nàng.
- Tạm thời tôi không đá động ǵ tới ông già của Thiên Kim – Huy cúi sát vào mặt Quỳnh Như – Cô hăy yên tâm mà làm dâu, làm vợ.
Khúc dạo đầu của đêm tân hôn đến đây tạm dừng. Huy kiệt sức ngủ thiếp đi. Ánh đèn trong pḥng vẫn toả sáng đủ cho Quỳnh Như nh́n rơ vẻ mặt đớn đau tuyệt vọng của chàng. Không chút oán trách giận hờn, nàng kéo mền đắp cho kẻ hành hung ḿnh. Nàng ngủ thiếp đi.
Gần sáng, huy thức giấc, nh́n sang bên cạnh thấy Quỳnh Như ngủ trong tiếng tức tưởi vẫn c̣n nấc nghẹn, trên má nàng những giọt nước mắt chưa kịp khô, chàng bỗng thấy ḷng đau nhói. Nh́n kỹ những vết bầm trên ngực nàng, Huy thảng thốt rên lên :
- Trời ơi, sao lại thế này ?
Quỳnh Như khẽ cựa ḿnh rồi lại ngủ tiếp, trông nàng nhỏ nhoi như một đứa bé, ḷng Huy chợt nguôi đi. Từ đó đến sáng, chàng cứ ngồi nh́n nàng như thế.
Thức dậy, bắt gặp ánh mắt của Huy đang nh́n ḿnh, Quỳnh Như ngồi bật dậy tuột khỏi giường. Nhưng hai bàn chân vừa chạm đất, nàng bỗng ngă quỵ. Huy chồm tới định đỡ, nhưng Quỳnh Như đă lắc đầu :
- Để mặc em.
Nàng gượng dậy, chậm chạp lê từng bước vào pḥng tắm. Những ngày sắp tới sẽ thế nào đây.
Lúc quay trở ra, nàng đến trước mặt Huy, giọng nghẹn ngào :
- Xin anh... cho em về gặp mẹ một lần.
- Mẹ cô ở đâu ? Tôi cũng muốn gặp bà ta để hỏi cho ra lẽ – Giọng Huy lạnh lùng. Quỳnh Như sợ hăi :
- Thôi vậy.
- Nếu tôi đoán không lầm th́ mẹ cô cũng thuộc loại người bát nháo, ba trợn – Giọng Huy thật cay độc – Người đàng hoàng không ai cho con đi làm những chuyện như vậy.
- Xin anh đừng xúc phạm đến mẹ em - Quỳnh Như run giọng – Anh cứ chửi, cứ đánh em đi - Chuyện này hoàn toàn do em chứ mẹ em không biết ǵ cả.
- Này, cô hăy nói thật cho tôi biết. Ông bà Tâm thuê cô bao nhiêu để cô làm chuyện này?
- Em xin phép được không trả lời câu hỏi của anh. Đối với em, cả gia đ́nh bác ấy đều là ân nhân.
- Tôi không tin có chuyện ân nghĩa ở đây! Loại người như cô làm ǵ biết đến đạo lư thánh hiền mà ḥng nói chuyện ân nghĩa. Này, hăy nói xem, cô học được lớp mấy ?
Cái giọng điệu mỉa mai, miệt thị của Huy khiến Quỳnh Như cảm thấy đau ḷng. Nàng cay đắng trả lời :
- Em học ... lớp ba.
Huy cười khẩy :
- Vậy th́ cũng đủ để kư tên vào tờ hôn thú rồi. Này, sắp tới chúng ta phải ra chính quyền làm thủ tục đăng kư kết hôn đấy. Cô tập kư tên là vừa.
Quỳnh Như không nói ǵ thêm nữa. Nàng cố gắng giữ nét mặt thật tươi tỉnh để lát nữa đừng ai nghi ngờ ǵ.
Mặc dù vậy, bà Hiệp vẫn nhận ra ngay vẻ mặt mệt mỏi, hốc hác trên gương mặt nàng:
- Con mệt lắm phải không ? Ăn điểm tâm xong th́ vào pḥng nằm nghỉ đi cho khoẻ.
- Dạ, con không sao đâu mẹ! – Nàng nh́n bà với vẻ biết ơn.
Ông Hiệp xen vào :
- Tụi con có định hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa ?
Huy vọt miệng trả lời :
- Chờ làm xong thủ tục kết hôn đă, ba ạ.
- Chiều nay, con đưa vợ con về bên nhà thăm anh chị nghen! – Bà Hiệp bảo con.
- Dạ được – Huy cố làm ra vẻ thản nhiên.
Ăn sáng xong, Quỳnh Như giúp mẹ chồng & chị bếp dọn dẹp. Bà Hiệp có vẻ hài ḷng về con dâu của ḿnh.
- Thôi, con lên pḥng nghỉ đi. À, coi đồ đạc thuê của người ta th́ lo mà trả nghen con.
- Dạ, con sẽ đi ngay bây giờ! - Quỳnh Như mừng quưnh.
Vậy là có cơ hội thoát khỏi ṿng kềm toả của Huy rồi. Nàng sẽ tranh thủ gọi điện thoại nhờ ba của Thiên Kim báo tin cho mẹ và căn dặn ông một vài điều cần thiết.
- Tôi sẽ đưa cô đi.
- Em đi một ḿnh được mà.
- Lỡ cô trốn luôn th́ sao ? – Giọng Huy giễu cợt.
- Anh hăy tin em... em thề danh dự là sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Cô làm ǵ có danh dự mà mang ra thề ? Thôi đi, đừng lải nhải nữa, mệt lắm! – Huy nói với vẻ bực bội.
Quỳnh Như im re. Nàng lặng lẽ xếp gọn các thứ đồ đạc vào thùng, xong mới bảo :
- Em đă chuẩn bị xong rồi.
- Bao nhiêu tiền cả thảy.
- Thiên Kim đă trả trước cho người ta rồi.
Đến lúc này, Quỳnh Như mới nhớ ra một điều là giấy CMND của Thiên Kim hăy c̣n gởi lại ở cửa hàng đồ cưới. Nàng ngước nh́n Huy chăm chú. Phải rồi! Vóc người cao, mắt sáng, mũi thẳng ... chính là Huy rồi chứ c̣n ai vô đây nữa? Có lẽ duyên số của Thiên Kim là đây nên mới xui khiến nó bỏ quên giấy tờ tuỳ thân lại.
Họ trả đồ xong, về tới nhà th́ gặp Phú đang rửa xe trong sân.
Trông thấy Quỳnh Như anh chàng trố mắt :
- Ủa! Sao hôm nay trông cô lạ hoắc vậy? Dường như chẳng phải là Thiên Kim nữa.
Chột dạ, Quỳnh Như trả lời nửa đùa nửa thật :
- Cũng giống như anh không phải là anh Huy nữa vậy.
Nói rồi nàng đi nhanh vào nhà, trong lúc Phú vẫn c̣n đưa mắt nh́n theo :
- Anh rửa xe sắp xong chưa? – Huy bước đến bên cạnh.
- Xong rồi! Để tôi lau sơ qua một lượt nữa là láng coóng. Có chuyện ǵ không?
- Đi với tôi ra ngoài này một chút.
- Được thôi! Lên xe đi. Tôi xong rồi đây.
Phú là đứa con đỡ đầu của ông bà Hiệp. Họ c̣n có một cô con gái hiện ở Canada.
- Đi đâu vậy? – Xe chạy đi một quăng, Phú hỏi :
- Tới cái quán cà phê hôm trước anh dẫn tôi tới uống đó – Huy lơ đễnh trả lời.
- Trời đất! Giờ này mà đ̣i ngồi quán cà phê – Cậu có bị làm sao không vậy?
Phú hỏi nhưng không thấy Huy trả lời. Anh liếc sang, thấy trán thằng em khẽ cau lại th́ biết ngay có chuyện không b́nh thường.
- Cho tôi một ly Soda chanh! – Huy bảo chủ quán.
- C̣n tôi một ly cà phê sữa! – Phú tiếp lời.
Huy rút một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi thật dài, sau đó từ từ nhả khói.
- Có chuyện ǵ vậy? – Phú sốt ruột giục.
- Vợ tôi không phải là Thiên Kim! – Huy thở hắt ra.
- Giỡn chơi hoài! – Phú trợn tṛn mắt – Lúc năy tôi chỉ nói đùa thôi.
- Tôi không đùa! Thiên Kim đă bỏ trốn nên ba má cô ấy đem cô gái này thế chỗ.
- Thảo nào tôi thấy... là lạ... nhưng ba mẹ biết không? – Phú có vẻ lo sợ.
Huy lắc đầu :
- Ba mẹ mới gặp Thiên Kim có hai lần nên không nhớ rơ. Cả tôi cũng vậy. Nếu tối qua Quỳnh Như không nói th́ tôi cũng không biết.
- Cô ấy tên là Quỳnh Như à? Ở đâu ra vậy?
- Tôi cũng chưa biết. Anh đừng nói ǵ với ba mẹ. Tạm thời cứ để họ tưởng đó là Thiên Kim.
Phú thở dài thườn thượt :
- Có lẽ Thiên Kim chê tôi xấu trai nên mới bỏ trốn như vậy. Lẽ ra chúng ta không nên bày tṛ t́m hiểu thử thách như vậy.
- Tôi cũng có lỗi trong chuyện này. Vấn đề quan trọng là làm sao t́m cho được Thiên Kim để nói cho nàng biết đầu đuôi mọi chuyện.
- Thế c̣n Quỳnh Như, cậu tính sao?
- Bao giờ t́m được Thiên Kim tôi sẽ trả tự do cho cô ta. Hạng người ấy không đáng kể để chúng ta bận tâm – Giọng Huy lạnh lùng.
- Như vậy th́... tội nghiệp cho Quỳnh Như quá! – Phú có vẻ mủi ḷng - Thế... tối qua có chuyện ǵ xảy ra không?
- Dĩ nhiên là phải có. Hiện tại cô ta là vợ của tôi mà! Anh có nhiệm vụ là phải theo dơi Quỳnh Như cho tôi... Thử xem cô ta c̣n định giở tṛ ǵ nữa.
- A! Tôi nhớ rồi – Phú bỗng kêu lên - Quỳnh Như là bạn thân của Thiên Kim. Tôi đă gặp cô ấy một lần rồi. H́nh như mẹ của Quỳnh Như bệnh hoạn ǵ đó.
Anh kể lại cuộc gặp gỡ với Quỳnh Như ở chỗ Thiên Kim hôm trước. Huy nghe xong, không có ư kiến ǵ.
- Thôi, về đi kẻo mọi người chờ cơm – Huy kêu tính tiền rồi đứng dậy.
Chuyện Quỳnh Như là bạn thân của Thiên Kim dường như tác động rất nhiều đến Huy. Nếu đúng như vậy th́ Quỳnh Như cũng không đến nỗi nào... nhưng sự giận dỗi v́ bị lừa dối giống như một ngọn lửa ngầm vẫn cháy âm ỉ trong ḷng Huy. Tất cả những ai tham dự vào tṛ lừa đảo này phải trả giá đắt! Đó là điều bận tâm nhất của chàng lúc này.

o0o
 
Tối đó, Thiên Kim đến gơ cửa nhà bà thầy bói ở cạnh chợ Bến Thành. Trông thấy nàng, bà chẳng hề ngạc nhiên :
- Cô đi trốn phải không?
- Xin thầy cho con tá túc vài hôm – Thiên Kim hồi hộp bảo.
- Được! Cô cứ ở lại đây.
Vậy là Thiên Kim ở lại đó với bà ta. Sợ liên lụy tới Hải nên nàng không dám tới t́m chàng. Được ba ngày, nàng bảo bà thầy :
- Con xin cám ơn thầy đă che chở cho con mấy ngày qua. Bây giờ con phải đi.
- Để tôi bói cho cô một quẻ! – Bà ta sốt sắng.
Quẻ ứng rằng Thiên Kim phải đi về hướng Bắc càng xa càng tốt. Thấy quẻ bói trúng ư ḿnh, nàng mừng rối rít :
- Cám ơn bà! Con cũng định đi ra Nha Trang.
Bà thầy bói đưa cho Thiên Kim một cái gói giấy nhỏ vuông vức :
- Cô giữ cái này bỏ theo trong người sẽ có qiới nhân phù trợ.
Nàng cung kính nhận lấy :
- Tạ ơn thầy! Thưa thầy con đi.
Thiên Kim có nhiều người quen ở Nha Trang nhưng nàng quyết định sẽ đến nhà Thuư Vân, cô bạn lúc trước ở gần nhà ḿnh trong Sài G̣n. Gia đ́nh Thuư Vân đều sống cả ở nước ngoài nhưng cô nàng có người yêu nên đă ở lại.
- Trời ơi! Mày ở đâu chui ra thế này? – Trông thấy Thiên Kim, Thuư Vân ngạc nhiên kêu lên :
- Tao mới ở trong xe tốc hành chui ra nè, tao không quấy rầy... tụi mày chứ ? – Thiên Kim nh́n bạn thăm ḍ.
- Xời ơi! Làm ǵ có chuyện “tụi mày”! Tao vẫn sô-lô một ḿnh thôi.
- Anh Hưng đâu?
- Mày hỏi lạ – Thuư Vân chun mũi – th́ ở nhà anh ấy chứ đâu. Mà mày chưa nói với tao mày ra đây làm ǵ?
- Chuyện dài ḍng lắm, để lát nữa tao nói cho mày nghe.
- Tao quên mất – Thuư Vân ph́ cười – Mày tắm rửa thay đồ đi. Tao kiếm cái ǵ cho mày ăn nghen.
- Thôi khỏi – Thiên Kim ngăn bạn lại – Lúc năy tao ăn trên xe rồi.
Nhưng Thuư Vân vẫn tất tả xách cà-mên ra phố. Thiên Kim tắm xong th́ đă thấy cô bạn quay về.
- Mày ăn liền đi. Cháo gà chỗ này ngon lắm.
Thiên Kim nh́n bạn, cố giấu xúc động.
- Đă bảo tao ăn rồi mà.
Nhưng sau đó nàng vẫn ăn hết cà-mên cháo một cách ngon lành. Và đến lúc đi nằm mới trả lời câu hỏi lúc năy của bạn. Thuư Vân nghe xong nói ngay :
- Vậy th́ mày cứ ở đây với tao đi. Chờ lâu lâu cho mọi chuyện lắng dịu rồi hăy về.
- Mày nuôi nổi tao không? – Thiên Kim hỏi.
- Dư sức! – Thuư Vân ṿng tay ôm bạn – Mày mà ở lại luôn tao c̣n mừng nữa. một ḿnh tao quản lư công việc không xuể. Bây giờ tao có một nửa cửa hiệu bán đồ điện gia dụng lớn lắm.
Thiên Kim bỗng thở dài :
- Tội nghiệp Quỳnh Như quá – không biết gă mập có phát hiện ra nó không! Rồi c̣n... mẹ nó nữa... không biết bác ấy đă biết chưa?
Thuư Vân an ủi bạn :
- Con người ta ai cũng có số mày ạ! Số trời đă định th́ chạy đâu cũng không thoát. Có lẽ số Quỳnh Như là vậy rồi. Biết đâu nó lại hạnh phúc với lăo mập ấy th́ sao?
- Tao không hy vọng ǵ vào điều đó đâu. Con người Huy cũng thật nhỏ nhen, ích kỷ. Tao chỉ cầu mong Quỳnh Như được yên thân – giọng Thiên Kim bỗng nghẹn lại – Tội nó quá.
Thuư Vân không biết nói thế nào nữa đành im lặng. Trong lúc Thiên Kim không thôi bị h́nh ảnh của Huy và Quỳnh Như ám ảnh. Nàng vẫn cứ đinh ninh anh chàng mập gần một tạ kia chính là Huy... Quỳnh Như đến bẹp dí dưới sức nặng của đống thịt ấy mất thôi.
Nếu Thiên Kim biết điều loi lắng của ḿnh dựa trên một cơ sở hoàn toàn sai lệch, chắc hẳn nàng sẽ nhẹ đi được phần nào nỗi dằn vật trong ḷng.
...
Tuy nhiên, giờ đây Quỳnh Như lại bị một sức nặng khác đè bẹp. Nàng không cựa quậy được trước sức nặng vô h́nh, tàn nhẫn ấy.
Buổi chiều hôm đó, trước khi họ đi về thăm ông bà Tâm, Huy đă đe :
- Cô không được hé môi điều ǵ, bằng không th́ đừng có trách.
Quỳnh Như gật đầu :
- Em nhớ rồi – Nàng ngập ngừng – Anh có định... làm thủ tục kết hôn không?
- Dĩ nhiên là phải làm v́ tôi không muốn là kẻ vi phạm pháp luật.
- Nhưng... anh sẽ làm giấy kết hôn với... ai?
Thiên Kim! Tôi biết cô có trong tay CMND của Thiên Kim mà! – Huy đột nhiên bật cười – Lát nữa về bên ấy cô bảo ông già lo thủ tục giấy tờ của Thiên Kim cho tôi. Ở pḥng hộ tịch, chắc chắn họ không phân biệt được Quỳnh Như với Thiên Kim đâu.
- Em nhớ rồi! - Quỳnh Như cúi đầu.
- Nhớ rồi th́ đi! – Giọng Huy cộc lốc.
Điều đó hoàn toàn trái ngược với lúc về đến nhà ba mẹ Thiên Kim.
Trông thấy chàng, ông Tâm không giấu được vẻ bối rối :
- Ba tưởng ngày mai tụi con mới về.
Huy thản nhiên :
- Mẹ con sợ Thiên Kim nhớ nhà nên bảo phải đưa về.
Bà Tâm từ dưới bếp đi lên, vẻ mặt bà cũng không giữ được vẻ tự nhiên :
- Anh chị cũng khoẻ hả con?
- Dạ khoẻ! – Huy lễ phép đúng mực – Đêm qua, vợ con nhớ nhà cứ khóc suốt mẹ ạ.
Bà Tâm đưa mắt nh́n Quỳnh Như. Thấy vậy, nàng vội mỉm cười :
- Anh ấy trêu con đấy mẹ ạ.
Nhưng nụ cười của nàng không giấu được nỗi buồn thầm kín trong ánh mắt. Bà Tâm không dám nh́n thẳng vào mắt nàng.
- Tụi con về, mẹ mừng quá! Lát nữa ở lại ăn cơm với ba mẹ nghen?
Quỳnh Như đưa mắt nh́n Huy, không thấy chàng tỏ ư ǵ, nên trả lời bằng cách hỏi lại:
- Mẹ có món ǵ ngon không? Con đói bụng lắm rồi.
Được dịp, bà Tâm vội bảo :
- Vậy th́ xuống bếp đi. Mẹ có món ṣ huyết lạnh ngon lắm – Bà quay sang Huy – Con nói chuyện với ba nghen.
Rồi bà đứng dậy, tay kéo theo Quỳnh Như đi nhanh xuống bếp. Biết bà sắp hỏi điều ǵ nên Quỳnh Như nói ngay :
- Không có chuyện ǵ đâu mẹ. Anh ấy vẫn tưởng con là Thiên Kim.
- Vậy th́ tốt quá! – Bà Tâm mừng rỡ – Nè, con ăn ṣ huyết đi.
Quỳnh Như cầm lấy miếng chanh vắt vào chén muối tiêu, mắt nh́n đăm đăm vào đó. Lát sau nàng nói thật nhỏ :
- Làm sao báo tin cho mẹ biết.
Chỉ nói được vậy rồi nàng nghẹn lời. Ngay lúc ấy có tiếng chân vang lên rồi Huy xuất hiện ở cửa nhà bếp. Chàng cười bảo Quỳnh Như :
- Ṣ huyết ngon không em?
Không ngẩng lên, Quỳnh Như gật đầu :
- Anh ăn đi.
Nàng đứng dậy kéo ghế cho Huy rồi đẩy dĩa ṣ huyết lại trước mặt chàng. Huy lấy một con chấm vào chén muối tiêu đưa cho nàng :
- Em ăn đi.
Bà Tâm tủm tỉm cười :
- Để mẹ dọn cơm luôn.
Quỳnh Như nhanh nhẹn giúp bà bày chén dĩa ra bàn. Nàng rất sợ khi phải đối diện với Huy, v́ ánh mắt của chàng lúc nào cũng như giễu cợt.
Suốt bữa ăn, Huy tỏ vẻ chăm sóc vợ hết sức tận t́nh. Giống như ở nhà ḿnh, chàng luôn gắp thức ăn bỏ vào chén nàng. Quỳnh Như cố quên rằng đấy chỉ là một màn kịch.
Đang ăn, Huy bỗng hỏi :
- Em có mang đơn xin đăng kư kết hôn về không?
Quỳnh Như giật ḿnh rồi lắc đầu :
- Lúc năy đi gấp quá nên em quên mất.
- Vậy th́ để mai anh sang nhờ ba đi làm giùm – Chàng nh́n ông Tâm – làm trễ như vậy có bị phạt vi cảnh không ba?
- Không sao đâu con.
Quỳnh Như thấy ḷng nặng trĩu. Nàng biết rơ Huy toan tính những ǵ trong đầu.
Họ ở chơi đến tối mới về. Vừa ra khỏi nhà, Huy đă hỏi ngay :
- Cô có vui không?
Nghĩa là hồi tiếp theo của vở kịch đă hạ màn. Quỳnh Như cố lấy giọng thản nhiên :
- Anh biết rồi, c̣n hỏi làm ǵ?
Từ đó đến lúc đi ngủ, họ mới tiếp tục câu chuyện :
- Thế nào? – Huy hất hàm nh́n vợ.
- Anh muốn hỏi ǵ, em không hiểu? – Giọng Quỳnh Như thật nhẹ nhàng :
- Cô có thích làm vợ tôi không?
- Thích hay không, điều đó chẳng có lư ǵ? - Quỳnh Như khẽ lắc đầu – Từ đây cho đến khi nào anh t́m được Thiên Kim th́ em vẫn sẽ là vợ của anh.
- Được lắm! – Giọng Huy cụt ngủn.
Tuy nhiên thái độ của chàng không thô bạo như đêm qua. Quỳnh Như quay mặt đi để tránh những nụ hôn lên môi ḿnh. Nàng biết rơ ràng chuyện ân ái đối với Huy chỉ là một hoạt động thuộc về bản năng của con người. Không có t́nh yêu th́ những nụ hôn thiêng liêng chỉ c̣n là một sự va chạm vô nghĩa. Không riêng ǵ nàng mà cả Huy cũng biết như thế.
Nửa đêm, Quỳnh Như thức giấc. Nàng nhận ra ṿng tay Huy ôm chặt ḿnh vào ḷng. Một cảm giác lạ lùng bỗng dậy lên trong ḷng Quỳnh Như. Dường như đó là một sự gần gũi của hai trái tim. Trong giấc ngủ, vẻ mặt Huy thật hiền dịu, thanh thản hoàn toàn khác hẳn đêm trước. Thật nhẹ nhàng Quỳnh Như gỡ tay chàng ra và ngồi dậy. Nh́n chàng trong giấc ngủ thêm một lần nữa, nàng rón rén bước xuống đất.
Khi đă t́m được giấy bút, nàng dùng tay trái nắn nót từng chữ : “Đơn xin đăng kư kết hôn”.
Trên giường Huy đă thức giấc nhưng vẫn vờ nằm im. Chàng hé mắt nh́n Quỳnh Như đang đánh vật với lá đơn và cảm thấy thương hại nàng. Với tŕnh độ lớp ba th́ chưa chắc ǵ nàng đă viết trọn vẹn được một lá đơn ? Sáng mai ḿnh sẽ viết lại giùm nàng.
Quỳnh Như không hay biết ǵ, vẫn g̣ lưng trên trang giấy để viết bản án tử h́nh cho cô bạn ḿnh.
- Mày ở đâu bây giờ, hở Thiên Kim?

o0o

Không thấy con gái về, bà Hân bỗng bồn chồn trong dạ. Trái tim người mẹ mách bảo với bà rằng đă có chuyện ǵ đó xảy ra cho con ḿnh. Cũng may là trước khi đi, Quỳnh Như có dặn pḥng hờ :
- Mẹ đừng trông con nghen. Xong đám, con phải giúp bác dọn dẹp nhà cửa nữa.
Nhờ vậy mà bà đỡ lo được phần nào. Nhưng rồi bà lại nghĩ... từ đây tới đó có bao xa đâu mà nó không tạt về thăm mẹ một chút? Con với cái...
Bà c̣n đang bực ḿnh th́ cha mẹ của Thiên Kim tới... ông Tâm nói ngay:
- Có công chuyện gấp ngoài Vũng Tàu nên tôi sai cháu Như ra ngoài ấy. Gấp quá nên cháu không kịp ghé vào nhà, tôi đến để báo cho chị yên tâm.
- Vậy à? – Bà Hân thở phào – tôi cứ tưởng nó mải chơi.
- Quỳnh Như không hay la cà như con Kim nhà tôi đâu chị à! – Bà Tâm tiếp lời.
- Mời anh chị dùng nước! À, đám cưới của cháu Kim chắc là vui lắm phải không ?
- Cái chính là ḿnh lo được cho con cái có một chỗ đàng hoàng chị à – Ông Tâm hớp một ngụm nước trà – Sức khỏe chị có khá không ?
Bà Hân ngượng ngùng :
- Sau khi mổ, họ bắt phải mang kính một thời gian. Tôi không quen nên thấy vướng víu quá. Được cái là nh́n rơ hơn trước nhiều.
- Vậy là mừng rồi ! – Bà Tâm vui vẻ bảo – À, Quỳnh Như nó nhờ tôi mang tiền lương của nó tới cho chị đây.
- Cháu nó đi... có biết chừng nào về không chị?
- Nhà tôi có dặn, khi nào rảnh rỗi th́ về thăm mẹ – Bà Tâm cố giữ vẻ điềm nhiên - Hôm trước, tưởng sẽ bán được cửa hàng ngoài ấy, nhưng bây giờ người ta không chịu mua nữa nên cháu Quỳnh Như phải vất vả thêm một thời gian chị à.
- Mẹ con tôi mang ơn anh chị nhiều quá… không biết tới chừng nào mới trả cho xong – Bà Hân nói với giọng xúc động.
- Th́ cháu nó cũng đang coi sóc việc cho chúng tôi – Ông Tâm gượng cười – Công sức của nó không nhỏ đâu chị à.
- Cũng nhờ có anh chị và cháu Kim mà Quỳnh Như mới được như bây giờ – Bà Hân rơm rớm nước mắt.
Họ chuyện tṛ với nhau hồi lâu rồi ông bà Tâm mới ra về. Bà Hân đă yên Tâm được phần nào nhưng nỗi lo cho con th́ vẫn c̣n nguyên đấy.
Cũng ngay buổi sáng hôm ấy. Huy viết lại tờ đơn xin đăng kư kết hôn và mang đến định nhờ ông “cha vợ” ra chính quyền xác nhận. Không gặp ông, chàng ngồi lỳ ở quán cà phê để đợi. Đến gần 10 giờ th́ ông bà Tâm về tới. Huy đưa tờ đơn rồi về ngay.
Nhưng chàng vừa đi tới nhà một lát th́ đă thấy “cha vợ” qua tới. Ông đưa cho chàng mẫu đơn có sẵn :
- Tụi con chỉ cần điền vào đây.
Trong lúc Huy chăm chú đọc đề mục trong tờ đơn th́ ông Tâm đưa mắt nh́n Quỳnh Như và gật đầu nhè nhẹ. Hiểu ư ông, Quỳnh Như chớp mắt quay đi.
Huy ngẩng lên, bắt gặp ngay khoảnh khắc ấy nhưng vờ như không thấy. Chàng bảo Quỳnh Như :
- Em vào lấy h́nh chụp đám cưới tụi ḿnh cho ba xem đi.
Quỳnh Như nhanh nhẹn đứng dậy :
- Á, h́nh ở bên nhà ḿnh rửa xong chưa ba?
- Họ hẹn bữa nay giao. Khi nào có ba sẽ mang qua cho con xem. Ông Tâm gật đầu.
Lúc Quỳnh Như đi vào, ông bảo Huy :
- Con nhớ kèm theo các giấy tờ về nhân thân của con để họ làm cho nhanh.
- Dạ! Các giấy tờ đó con đă chuẩn bị sẵn từ trước.
Quỳnh Như đă trở ra với quyển Album trên tay. Trong lúc nàng và ông Tâm xem h́nh th́ Huy chăm chú vào các giấy tờ trước mặt. Khi viết đến tên Thiên Kim, chàng có vẻ ngập ngừng sau đó lại nắn nót viết thật đẹp.
- Em kư tên vào đi! – Huy viết xong đưa cho vợ.
Quỳnh Như quên khuấy mất cái “tŕnh độ văn hoá lớp ba” của ḿnh. Bàn tay phải của nàng cầm lấy viết, nhẹ nhàng kư một cái tên thật đẹp.
Huy trông thấy nhưng không tỏ vẻ ǵ. Chàng đưa tất cả giấy tờ cho cha vợ.
- Nhờ ba lo giùm tụi con.
Ông Tâm cầm lấy :
- Thôi ba về! – Ông chỉ vào quyển Album – Ba mượn về cho mẹ xem.
Quỳnh Như tiễn ông ra tận ngoài đường. Nàng không nói được ǵ v́ Huy theo sát một bên. Lúc lên xe, ông Tâm bỗng nói:
- Hay là chiều nay các con về ăn cơm với ba mẹ?
Huy hơi cau mày nhưng rồi cũng gật đầu:
- Dạ, chiều tụi con qua.
Chờ cho ông đi khuất, Quỳnh Như mới chậm răi quay trở vào – Nàng không nói ǵ. Cả Huy cũng vậy.
Chị bếp thấy Quỳnh Như vào phụ ḿnh th́ vui vẻ bảo:
- Trong nhà này ai cũng dễ thương.
Quỳnh Như mỉm cười:
- Chị ở với ba mẹ em lâu chưa?
- Từ lúc ông bà về nước. À, cô cậu sắp đi Canada hưởng tuần trăng mật phải không?
Chuyện này th́ Quỳnh Như không biết nên thật thà bảo:
- Em chưa nghe anh Huy nói ǵ.
- Tôi nghe bà chủ bảo vậy – Chị bếp bỗng hạ giọng một cách bí mật – Cô biết không, ông bà chủ vừa mua một cái vila “tổ chảng” bên Phú Nhuận. Sắp tới ḿnh sẽ chuyển qua bên đó ở.
Những chuyện như vậy, Quỳnh Như không biết. Hăy c̣n quá sớm để nàng thật sự là một thành viên của gia đ́nh này.
Lúc ăn cơm, Huy bỗng nói:
- Con định trở qua Canada vài hôm để thu xếp công việc bên ấy ba mẹ ạ.
- Sao lại vài hôm? – Bà Hiệp vui vẻ nh́n con – Sẵn dịp tụi con đi du lịch một chuyến luôn.
Nhưng Huy lắc đầu:
- Con đi thuần tuư là v́ công việc thôi mẹ ạ! C̣n tuần trăng mật sẽ tính sau.
- Ba báo cho con một tin mừng. - Ông Hiệp đặt chén đũa xuống bàn đưa mắt nh́n con trai – Hôm nay đă nhận được giấy phép thành lập công ty cung ứng xuất nhập khẩu.
- Vậy th́ phải uống mừng ba nhỉ ? – Huy cao hứng:
- Tất nhiên rồi ! – Ông Hiệp vui vẻ gật đầu.
Trong lúc Huy đi lấy rượu, ông tiếp:
- Trong tháng này, gia đ́nh ta có hai chuyện vui lớn – ông nh́n Quỳnh Như – Thứ nhất là cưới được con dâu ngoan hiền, thứ nh́ là công việc làm ăn bước đầu đạt kết quả khả quan – Ông quay sang vợ – Em thấy có đúng không?
Bà Hiệp mỉm cười. Cho đến nay, đă gần 60 tuổi đầu mà họ vẫn “anh, em” với nhau như thuở mới yêu.
- Mong sao các con cũng tâm đầu ư hợp như ba mẹ – Bà bảo con dâu, giọng âu yếm.
Quỳnh Như bỗng nghe buốt nhói trong ḷng. Nàng nh́n bà giọng run run:
- Con sẽ cố gắng để làm một đứa con ngoan, một người vợ tốt.
Huy đă quay trở lại và kịp nghe thấy điều này. Chàng nói nửa đùa nửa thật:
- Làm dâu ba mẹ chắc chắn là dễ hơn làm vợ anh ấy, em yêu ạ.
Quỳnh Như nh́n chồng khẽ bảo:
- Anh khó khăn đến đâu em cũng chịu đựng được.
Huy vụt sa sầm nét mặt, vờ như chăm chú mở nút chai rượu để không phải trả lời. Chàng cảm thấy bực tức v́ Quỳnh Như đă chiếm được cảm t́nh của cha mẹ ḿnh một cách quá nhanh chóng như vậy.
- Các con cứ nghỉ ngơi thoải mái – cuối bữa ăn ông bảo con trai – Lúc này công việc chưa có ǵ quan trọng đâu. Ba mẹ đủ sức quán xuyến mọi thứ.
- Con sẽ tùy t́nh h́nh mà ứng biến ba ạ ! – Huy bỗng liếc sang vợ đầy ngụ ư.
Quỳnh Như im lặng và như không trông thấy ǵ.
Tối đó, lúc ở nhà, ông bà Tâm trở về, Huy đă làm một chuyện... mà nàng không biết gọi tên là ǵ.Chàng đă cắt ảnh Thiên Kim ghép vào ảnh của ḿnh và đặt trong khung kính, trịnh trọng để ngay trên bàn trang điểm của Quỳnh Như.
- Cô thấy đẹp đôi không?
Quỳnh Như cúi nhặt phần ảnh của ḿnh bị cắt rời ra đưa lên ngắm nghía và đột nhiên mỉm cười.
- Đẹp lắm.
Rồi nàng đứng dậy bỏ vào nhà tắm. Ở bên ngoài Huy nghe nước chảy rào rào.
Nhưng Quỳnh Như đâu có tắm! Nàng gục đầu, cố kèm tiếng nức nở để bên ngoài đừng nghe thấy. Trong lúc đó, Huy vẫn tiếp tục tṛ chơi của ḿnh. Chàng cắt rời thêm nhiều bức ảnh nữa và tỉ mỉ dán lại...
Bằng hành động này, dường như Huy thấy hả hê được phần nào nỗi căm ghét với Quỳnh Như. Thử xem cô ta có thể chịu đựng đến bao giờ.

o0o

Hải chẳng hay biết chuyện đă xảy ra với Thiên Kim - Một bữa, đi làm về, chàng bảo cha:
- Cơ quan con mới thành lập văn pḥng đại diện ở Bangkok - Sắp tới con được cử sang bên ấy.
Ông Đăng nh́n con không được vui, buồn rầu:
- Con xin đi phải không?
Hải gật đầu:
- Con đi một thời gian lại về.
- Vậy cũng được - Cha chàng đưa ánh mắt nh́n khoảng sân trống trước sân - Thời gian sẽ giúp con nguôi ngoai.
Hải bỗng bật cười:
- Con yếu đuối quá phải không ba? Thật... chẳng đáng làm mặt trai.
- Đến cả vua chúa c̣n lụy v́ t́nh con à! - Giọng ông Đăng thật nghiêm trang.
Hải thôi cười, nh́n cha chăm chú:
- Dạo này ba thấy trong người ra sao hả ba?
- Khoẻ nhiều rồi con ạ! Cái món thuốc gia truyền đó coi bộ hay. À, con có biết chừng nào đi không?
Câu hỏi của cha khiến Hải giật ḿnh. Chàng cúi đầu đáp khẽ:
- Dạ, ngày mai.
- Gấp vậy sao con? - Giọng ông Đăng thảng thốt.
- Con sợ ba lo nên con không nói trước - Hải nh́n cha như biết lỗi - con đă lo thủ tục xin gắn điện thoại cho ḿnh. Có lẽ vài hôm nữa họ sẽ tới để lắp đặt máy. Tiền bạc con đă thanh toán xong với bưu điện, họ có đ̣i thêm ba đừng trả nghen... là con dặn hờ vậy thôi.
Hải nói một hơi rồi im bặt! Ông Đăng lựng lẽ nh́n đứa con độc nhất của ḿnh ngày mai này ông phải xa nó. Một nỗi buồn bất chợt làm tim ông quặn thắt... ông nh́n con bằng ánh mắt muộn phiền. Khi vợ ông mất tài sản quư nhất và duy nhất mà bà để lại cho ông là núm ruột của ḿnh.
- Thôi, con lo sửa soạn đồ đạc đi! - Ông giục con khi thấy cứ ngồi im lặng.
- Con đă dặn cô thư kư của công ty. Hải nh́n cha - Đến kỳ lương cô ấy sẽ mang đến cho ba.
- Rồi con lấy ǵ mà tiêu xài?
- Chuyện đó ba khỏi lo - Hải cố nở một nụ cười cho cha yên ḷng.
Vậy là hôm sau Hải đi.
Mới đó mà đă nửa năm trôi qua rồi! Có lần ông nhận được một lá thư của Thiên Kim gởi cho con trai. Ṭ ṃ ông mở ra xem. một lá thư thăm hỏi b́nh thường “Nếu có dịp ra Nha Trang, anh hăy ghé thăm em. Thiên Kim vẫn là của anh như ngày nào”.
Gấp lá thư lại, ông không ngăn được tiếng thở dài : “Chậc! Con nhỏ này không có ư tứ ǵ cả. Đă có chồng con rồi, sao lại viết thư như thế? Lỡ thằng chồng biết được nó ghen th́ sao?”.
Nghĩ vậy nên ông giấu luôn bức thư không gửi sang cho con. một phần, ông cũng muốn Hải thật sự quên được Thiên Kim.
Chính v́ vậy mà Thiên Kim không nhận được thư trả lời. Nàng khắc khoải mong chờ suốt một thời gian dài.
- Có lẽ... Hải đă có người khác! - Thuư Vân thương hại nh́n bạn.
Thiên Kim buồn bă gật đầu:
- Tao cũng nghĩ như vậy, nếu không th́ tại sao chẳng thấy anh ấy hồi âm cho tao.
- Đàn ông con trai thật dễ quên - Thuư Vân chép miệng.
- Cũng không thể trách anh ấy được... có thể anh ấy đă không biết chuyện tao bỏ trốn.
- Tại sao trong thư mày không nói?
- Tao định chờ gặp anh ấy rồi nói luôn... nhưng bây giờ th́ hết hy vọng rồi.
- Hay là... mày về trong ấy xem sự thể thế nào?
Thiên Kim lắc đầu:
- Mày không thấy lăo Huy truy lùng tao khắp các báo đó sao?
- Ăn thua ǵ? - Thuư Vân cười h́ h́. - Ai đời t́m vợ mà giống như t́m trẻ lạc : “Em ở đâu về gấp anh đang bệnh nặng”. H́... h́... chắc lăo đau tim.
- Cũng dám lắm! Thiên Kim gật đầu - Mấy người mập ú như vậy hay bị bệnh về tim mạch lắm.
- Có khi c̣n bị tiểu đường nữa! - Thuư Vân phá lên cười.
- Chắc là vậy! - Thiên Kim cũng cười.
- Này - Thuư Vân chợt nghiêm mặt - Hay là mày cho hai bác biết là mày đang ở chỗ tao để các cụ đừng lo?
- Không được! - Giọng Thiên Kim dứt khoát - Ba mẹ tao biết th́ sớm muộn ǵ cũng cho Quỳnh Như biết, mà Quỳnh Như biết th́ thế nào lăo mập cũng truy ra! Lăo đă biết Quỳnh Như không phải là tao th́ chắc chắn sẽ không để yên đâu.
Không biết t́nh h́nh trong ấy bây giờ ra sao?
- Tao lo nhất chuyện mần ăn của ông già.
- Tuần này mày đă viết thư về nhà chưa?
- Chưa! Để cuối tuần viết luôn.
Từ ba tháng nay tuần nào Thiên Kim cũng viết thư về nhà. Tuy nhiên nàng vẫn giấu nhẹm địa chỉ của ḿnh. V́ vậy mà thông tin chỉ có một chiều.
Trong lúc đó, theo “lệnh” của Huy, Phú tiến hành những đợt “truy lùng tội phạm bỏ trốn” một cách... chiếu lệ.
- Này, tôi thấy Quỳnh Như cũng được - Anh bảo Huy - Thôi th́ cậu cứ xem như không có chuyện ǵ xảy ra.
Nhưng Huy vẫn khăng khăng:
- Xem sao được mà xem! Anh không thấy tôi đang kư kết hôn với Thiên Kim rành rành đó sao?
- Cậu chỉ làm cho chuyện thêm rắc rối, phức tạp! - Phú nhăn mặt - Tại sao cậu không làm giấy kết hôn với Quỳnh Như mà lại làm với Thiên Kim kia chứ?
- V́ Thiên Kim là vợ của tôi.
- C̣n Quỳnh Như ? - Phú gắt gỏng.
- Chỉ là một cái ǵ đó rất hạ đẳng, tầm thường - Huy nhún vai -Đối với tôi, Quỳnh Như không hơn một cô gái bao. Tôi cho cô ấy ăn cơm, áo mặc, đổi lại cô ấy ngủ với tôi. Rất ṣng phẳng.
- Cậu im đi! - Phú giận dữ bỏ đi.
Điều lạ lùng là anh rất có cảm t́nh với Quỳnh Như. Anh không hề xem nàng là một kẻ lừa đảo hay một người hạ cấp. Sự nhẫn nhục, chịu đựng của Quỳnh Như khiến anh vừa xót thương vừa cảm phục vô cùng. Và dù rất muốn thấu hiểu v́ sao nàng phải lụy ḿnh như thế, nhưng anh không bao giờ dám hỏi Quỳnh Như là ai vậy?
Cho đến một hôm, khi chỉ có một ḿnh Quỳnh Như ở nhà, th́ có người bạn cũ của Phú ở Canada đến t́m. Cô này không biết Tiếng Việt nhưng vẫn ở chơi khá lâu. Mấy hôm sau gặp Phú, cô bảo:
- Cô em gái của anh rất dễ thương.
- Em gặp Linh Đan ở đâu?
Phú cứ ngỡ cô bạn nói đến cô em gái của Huy c̣n ở Canada nên mới hỏi vậy! Nhưng cô bạn lắc đầu :
- Không phải Linh Đan mà là Thiên Kim! Cô ấy nói chuyện thật dễ thương và dễ nghe.
Phú ngớ người ra và chợt hiểu. Chiều đến, khi Huy về tới, anh hỏi nhỏ :
- Này, Quỳnh Như học tới lớp mấy vậy?
- Anh định cho cô ta đi học bổ túc văn hoá hả? Người ngợm như thế mà chỉ học có lớp ba thấy dị không?
- Lớp ba? Trong khi Thiên Kim tốt nghiệp Đại Học Kinh Tế.
- Có ǵ mà anh ngạc nhiên? Quỳnh Như là người làm thuê cho gia đ́nh Thiên Kim th́ tŕnh độ học lực như thế là phải rồi. Không tin, tôi đưa chữ viết của cô ta cho anh xem.
Mặc dù vậy, Phú vẫn không tin.
Giờ đây, công ty đă đi vào hoạt động nên Huy vắng mặt cả ngày. Quỳnh Như có nhiệm vụ giúp chị bếp trông nom nhà cửa, chợ búa, nấu cơm. Bà Hiệp cũng muốn con dâu tập tành công việc làm ăn của gia đ́nh nhưng Huy nhất quyết không cho.
- Con không muốn vợ con vất vả mẹ ạ! Cứ để cho cô ấy trông coi nhà cửa, bếp núc.
Mẹ chàng đành chịu thua.
Tuy không c̣n “kềm kẹp” Quỳnh Như một cách gắt gao được nữa, nhưng trước khi đi làm Huy đă căn dặn :
- Không có lệnh tôi, cô không được ra khỏi nhà.
- Lỡ... mẹ sai đi chợ th́ sao?
- Chợ búa đă có chị bếp lo. - Huy gạt đi. Tôi gọi điện thoại về nhà bất cứ lúc nào. Nếu biết cô không có ở nhà th́ đừng trách sao tôi không báo trước.
Thế là bất đắt dĩ, Quỳnh Như trở thành một cô nhân viên trực điện thoại. Nàng cứ phải ngồi cạnh máy suốt ngày. Có khi, cách 15 phút Huy gọi lại một lần...
Chị bếp thấy vậy kêu nàng :
- Tôi chưa thấy ai cưng vợ như cậu chủ.
Quỳnh Như nghe cay cay nơi sống mũi nhưng vẫn gượng cười.
- Anh ấy chỉ làm bộ thế thôi.
Rồi có một lần, nàng nghe điện thoại nhưng không phải của Huy. Nghe xong, mắt Quỳnh Như đỏ hoe. Nàng chưa kịp về pḥng th́ Phú về tới.
- Có chuyện ǵ vậy? - Anh nh́n nàng chăm chú.
- Dạ, không... em bị bụi vô mắt năy giờ.
- Chị bếp đâu rồi? - Phú lại hỏi.
- Chị ấy đi chợ chưa về. Sao bữa nay anh về giờ này? - Nàng ngạc nhiên hỏi lại.
Phú ngồi ngay trước mặt Quỳnh Như, thong thả nói:
- Anh cố t́nh muốn gặp em, Quỳnh Như ạ.
Nghe nói đích danh ḿnh, Quỳnh Như tái mặt. Nàng hỏi Phú, giọng run run :
- Sao... sao anh biết em?
Phú đưa mắt nh́n ra cửa rồi lại quay vào ngay :
- Anh đă gặp em một lần ở chỗ Thiên Kim. Em quên rồi sao?
Quỳnh Như gật đầu :
- Dạ, em nhớ rồi! Có nghĩa là anh đă biết chuyện Thiên Kim bỏ trốn?
- Anh biết từ lâu rồi. À, lúc năy ai vừa gọi điện thoại cho em vậy?
- Dạ, ba của Thiên Kim... nhà bên ấy đang gặp nạn anh ạ.
Phú hỏi với vẻ quan tâm :
- Chuyện quan trọng lắm không?
- Bác ấy thiếu nợ ngân hàng - Quỳnh Như kể - đă quá hạn thanh toán mà không trả nổi nên người ta đă kê biên tài sản. Tuần tới sẽ bán đấu giá.
- Gay go nhỉ? - Phú chép miệng.
- Điều em lo sợ nhất là cả ngôi nhà cũng bị phát măi - Giọng Quỳnh Như run lên - Rồi đây... họ biết ăn đâu, ở đâu?
Im lặng hồi lâu, Phú bỗng hỏi :
- Mấy tháng nay có tin tức ǵ của Thiên Kim không?
Quỳnh Như lắc đầu :
- Nó viết thư về không cho địa chỉ liên lạc.
- Huy có biết chuyện này không?
- Hay là... để anh nói với cậu ấy t́m cách giải quyết xem sao?
- Không được đâu anh. - Quỳnh Như hốt hoảng nói nhanh. - Anh ấy vẫn c̣n giận chuyện Thiên Kim bỏ trốn. Tốt hơn hết là đừng nói với anh ấy.
- Thế c̣n... mẹ em lúc này ra sao? Anh nhớ lần trước nghe em bảo mẹ em phải nằm viện.
- Lúc đó mẹ em mổ cườm mắt, bây giờ đă khỏe nhiều rồi… Tội nghiệp mẹ em.
Nói đến đây, Quỳnh Như bỗng nghẹn lời, nàng gục đầu trên hai cánh tay bật khóc.
Phú im lặng hút thuốc. Chờ cho Quỳnh Như ngẩng lên mới hỏi :
- Mẹ em có biết chuyện này không ?
- Dạ không ! - Quỳnh Như lắc đầu - Mẹ vẫn tưởng là em bận trông coi cửa hàng ngoài Vũng Tàu. Từ hôm đám cưới tới nay, em chỉ về nhà được hai lần, mà toàn phải đi lén.
Đến lúc này Phú mới nhớ đến điều thắc mắc của ḿnh bấy lâu nay. Anh nh́n thẳng vào mắt Quỳnh Như :
- Tại sao em lại phải làm như vậy? Ông Tâm thuê em làm à? Ư anh muốn nói chuyện em thế chỗ Thiên Kim ấy?
Quỳnh Như lắc đầu :
- ... Mẹ con em mang ơn của gia đ́nh Thiên Kim nhiều quá nên em muốn đền đáp... bà thầy bói quả quyết rằng anh là một tên lừa đảo nên Thiên Kim mới sợ hăi bỏ trốn như vậy.
Họ c̣n nói với nhau rất nhiều, cho đến khi có điện thoại của Huy gọi về. Nghe xong, Quỳnh Như nh́n Phú:
- Anh đừng nói ǵ với chồng em về chuyện bên nhà Thiên Kim nghen.
- Được rồi! - Phú gật đầu - Em bảo c̣n một tuần lễ nữa sẽ bán đấu giá phải không? Để anh thử t́m xem có cách nào vớt vát chút đỉnh không! Thôi, anh đi đây.
Phú đi rồi, Quỳnh Như ngồi thừ ra nghĩ ngợi. Nếu gia đ́nh Thiên Kim phá sản th́ mẹ con nàng cũng bị vạ lây. Từ mấy tháng nay, họ thay nàng chăm sóc, lo toan cho mẹ… bây giờ, một khi phá sản th́ ngay chính bản thân ḿnh, họ cũng không lo nổi, làm sao cưu mang được mẹ nàng.
Càng nghĩ, Quỳnh Như càng rối trí, rồi chẳng hiểu sao, nàng bỗng thấy tay chân run rẩy, mắt hoa lên không c̣n thấy vật ǵ ! Nàng lảo đảo đứng dậy định đi về pḥng nằm nghỉ, nhưng chỉ đi được mấy bước đă chúi nhủi…
Trong một tích tắc tỉnh táo của ư thức, Quỳnh Như biết ḿnh sắp sửa ngất đi. Và nàng chỉ c̣n biết được có thế...

o0o

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng bà Hiệp bảo chồng :
- Thôi đừng báo cho anh chị xui biết làm ǵ anh à! Bên ấy đang có chuyện lu bu, không nên làm cho họ thêm bận tâm, lo lắng.
- Em nói cũng phải - Ông Hiệp tán thành - chúng ta sẽ chăm sóc con bé đang hoàng chu đáo để nó mau b́nh phục.
Lúc Quỳnh Như ngất đi th́ chị bếp cũng vừa về tới. Chị sợ đến líu cả lưỡi :
- Cô làm sao vậy? Tỉnh dậy đi... Cô ơi!
Không thấy Quỳnh Như nhúc nhích, cục cựa ǵ chị hốt hoảng chụp lấy điện thoại quay số. Luưnh quưnh thế nào, chị lại gọi nhầm cơ quan pḥng cháy chữa cháy.
- Alô! Pḥng cảnh sát pḥng cháy chữa cháy đây. Đă xảy ra cháy ở đâu vậy?
- Xin lỗi... tôi gọi lộn.
Chị bếp định gọi bộ phận cấp cứu của bệnh viện Sài G̣n nhưng rồi chẳng nhớ số mấy. Cuối cùng chị gọi cho Huy ở công ty.
- Cậu về gấp. Cô Kim bị bệnh nặng lắm.
- Chị có nói đùa không vậy? Tôi mới vừa gọi điện thoại cho cô ấy kia mà.- Huy có vẻ bực ḿnh.
- Không nói nhiều. Cậu phải về ngay! - Giọng chị bếp như ra lệnh.
Rồi chị cúp máy. 15 phút sau, Huy về tới. Thấy Quỳnh Như ngất xỉu thật, chàng vội vàng đưa ngay đến bệnh viện cấp cứu.
- Cô ấy bị suy nhược thần kinh - Vị bác sĩ cấp cứu nói với Huy.
Chàng khẽ nhíu mày :
- Sẽ chữa trị cho vợ tôi bằng cách nào, thưa bác sĩ ?
- Chắc là cô ấy làm việc nhiều lắm phải không? Cần phải nghỉ ngơi, tịnh dưỡng một thời gian mới khoẻ được.
Huy bước ra ngoài, bụng bảo dạ : “Cô ta có làm ǵ đâu? Suốt ngày ngồi ở nhà chơi, sung sướng cha thiên hạ, c̣n đ̣i ǵ nữa”.
- Cậu lẩm cẩm mất rồi - Phú gắt khi nghe thằng em ḿnh nói vậy - nếu cậu cứ nhốt Quỳnh Như trong nhà măi như thế, chắc chắn cô ấy sẽ phát điên. Đến lúc đó, cậu không kịp hối hận đâu.
- Chính anh mới lẩm cẩm - Huy chẳng tỏ vẻ ǵ bực bội - Một cái đầu dốt nát như vậy th́ làm sao có thể suy nghĩ đến độ phát cuồng lên chứ?
- Vậy th́ cậu giải thích như thế nào về kết luận của bác sĩ ?
- Có thể cô ấy bị choáng một chút thôi. Ai mà chẳng từng bị ngất đi như thế ?
Nghe Huy nói vậy, Phú không hỏi nữa. Anh cảm thấy bất nhẫn trước thái độ của thằng em ḿnh.
Quỳnh Như đă tỉnh lại. Nàng ngơ ngác nh́n quanh và ngạc nhiên hỏi cô y tá.
- Tôi bị làm sao vậy?
- Chị bị ngất đi, gia đ́nh mới vừa đưa vào bệnh viện.
Quỳnh Như không nhớ ǵ cả, mà nàng cũng chẳng muốn nhớ làm ǵ. Giá như nàng đừng tỉnh dậy th́ có lẽ tốt hơn cho nàng.
- H́nh như cô ấy tỉnh lại rồi ḱa? - Phú kéo tay Huy chỉ vào pḥng cấp cứu.
- Tôi đă bảo là không sao đâu mà! Giọng Huy thật b́nh thản.
- Cậu báo cho ba mẹ biết chưa?
- Làm phiền ba mẹ v́ cái chuyện cỏn con này ấy à? - Mắt Huy tṛn xoe.
- Thôi được. Cậu không báo th́ để tôi - Mặt Phú hầm hầm.
Trong lúc đó, Quỳnh Như đă bắt đầu nhớ lại. Câu chuyện phá sản của gia đ́nh Thiên Kim lại hiện về trong suy nghĩ của nàng. Làm ǵ để cứu họ bây giờ? Chỉ c̣n một tuần lễ nữa... Báo chí đă đưa tin, địa điểm, ngày giờ đấu giá. Chắc chắn sẽ không có chuyện đổi dời nữa rồi. Thiên Kim ở nơi nào, có hay gia đ́nh nguy khốn không?
- Cho tôi về nhà đi! - Quỳnh Như hấp tấp ngồi bật dậy.
- Chưa được đâu - Cô y tá lắc đầu - Cần phải có ư kiến của bác sĩ, chị đă khoẻ hẳn đâu?
- Nhưng tôi có chuyện phải làm ở nhà. Quỳnh Như bỗng ôm lấy đầu, hai mắt nhắm nghiền.
- Đó, chị thấy chưa? - Cô y tá bước đến đỡ bệnh nhân nằm xuống - Chị chóng mặt phải không?
Quỳnh Như gật đầu. Nàng có cảm giác mọi vật trước mắt ḿnh xoay tṛn, chao đảo... không biết ai đă đưa ḿnh vào đây nhỉ? Chắc là chị bếp... chị ấy đâu rồi?
Nàng chỉ nghĩ như vậy chứ không hỏi.
Đứng ở bên ngoài vào, Huy đă trông thấy tất cả. Thật ḷng, chàng rất mong Quỳnh Như mau tỉnh lại - Thấy nàng ngồi dậy rồi lại nằm xuống, mắt nhắm nghiền, cả hai tay đều gác lên trán. Huy bỗng thấy chạnh ḷng. Chàng muốn vào, nhưng rồi lại chần chừ và... cuối cùng vẫn đứng nguyên một chỗ.
Khi ông bà Hiệp hay tin vào tới th́ Quỳnh Như đă được chuyển ra ngoài pḥng bệnh. Bà Hiệp nh́n con dâu đầy lo lắng.
- Con thấy trong người ra sao rồi?
- Dạ, không sao đâu mẹ. Con chỉ bị chóng mặt một chút. - Nàng nói để bà yên ḷng.
- Để mẹ đi hỏi bác sĩ xem sao? - Bà Hiệp vuốt mấy sợi tóc trên trán con dâu :
- Trông mặt con xanh xao quá.
- Chắc không có ǵ đâu mẹ! - Quỳnh Như ngước nh́n bà - Gặp bác sĩ, mẹ xin cho con được về nhà.
Bà Hiệp gật đầu :
- Được rồi! Để mẹ hỏi họ thử xem.
Đến chiều Quỳnh Như được về. Sẽ có bác sĩ đến nhà để chăm sóc cho nàng theo yêu cầu của bà Hiệp. Nằm ở nhà, nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng đến đêm, Quỳnh Như không tài nào điều khiển nổi cặp mắt ḿnh. Chúng cứ mở thao láo nh́n lên trần nhà. Nàng lại nghĩ đến cái thời hạn của tuần lễ nọ. Dường như đó là thời điểm để người ta thi hành một bản án tử h́nh đối với những người thân của nàng.
- Ngủ đi! - Giọng Huy lè nhè cất lên.
Quỳnh Như giật ḿnh nhắm mắt lại... nhưng trong đầu nàng vẫn cứ ong ong một cây hỏi : Làm thế nào bây giờ?
- Con có cách nào giúp giùm ba...! - Nàng nhớ lại lời ông Tâm buổi sáng.
Giọng ông run rẩy, hoảng sợ. Nàng phải sao đây? Ông muốn nàng nhờ đến ba mẹ chồng... nhưng miệng mồm nào mà dám nói ra?
Có lẽ đến cơn cùng quẫn rồi, ông mới nghĩ như vậy! Khổ tâm Quỳnh Như quá...
Huy đă ngủ say, nhịp thở của chàng thật nhẹ nhàng b́nh thản. Có lẽ trong giấc ngủ, Huy đă quên sự căm ghét của ḿnh đối với cô vợ lừa lọc nên cánh tay chàng vô thức choàng qua người Quỳnh Như. Đến lúc này Quỳnh Như mới nhận ra rằng, ḿnh đă mất ngủ hàng mấy tháng nay. Kể từ lúc lén về thăm mẹ lần đầu.
Chính v́ vậy nên nàng mới biết trong giấc ngủ, Huy thật dịu hiền, đáng yêu. Dường như giữa ban ngày và ban đêm, chàng đă phân thân làm hai con người hoàn toàn trái ngược nhau... bất giác nàng khéo nắm lấy bàn tay Huy áp vào má ḿnh. Một giọt nước mắt không ngăn được thấm ướt tay chàng. Con người này chỉ thuộc về nàng trong những lúc thế này thôi.
Huy đâu có ngủ! Sợ Quỳnh Như phát hiện ra điều đó, chàng khẽ cựa ḿnh, rụt tay lại, nằm xoay mặt vào tường. Tính ra họ cưới nhau đă hơn nửa năm rồi. Vậy mà Thiên Kim vẫn bặt tăm. Đôi lúc chàng bỗng nghĩ hay là thôi, đừng t́m Thiên Kim nữa? Nhưng rồi chính chàng cũng phản bác lại ḿnh? Phải t́m cho bằng được, dù có phải đợi đến 100 năm.


o0o

 

Pages  1  2  3  4  Next