- Mày có ưng làm “bà hai” của tao không th́ bảo?
Thiên Kim ngớ người ra rồi vụt hiểu. Nàng phát vào vai bạn :
- Coi chừng có đứa ghen sặc máu.
- Không có chuyện đó đâu em cưng! Anh Hưng mà “ừ”
một tiếng là tao
ưng liền! Thuư Vân nh́n người yêu nói một cách chắc chắn.
Thấy bạn đùa dai, Thiên Kim nói liều :
- Ừ đi anh Hưng, cho nhỏ Vân nổi máu tam bành coi chơi.
- Ừ th́ ừ, sợ ǵ? - Hưng vui vẻ hưởng ứng.
Thuư Vân nheo mắt nh́n người yêu, gật gù :
- Vậy th́ từ mai mày làm lính của tao nghen.
Có lẽ Thuư Vân tin tưởng người yêu lắm nên mới dám đùa như vậy. Thế
là từ bữa đó, nàng cứ gọi Thiên Kim bằng “thứ bậc” do ḿnh “phong
tặng”. Ngược lại đôi lúc vui đùa, Thiên Kim lại gọi Thuư Vân mấy
tiếng “bà lớn ơi” thật vô tư, thoải mái.
Tṛ đùa của họ kéo dài khá lâu. Cho đến
một hôm, lúc chỉ c̣n có hai
người ở cửa hiệu, Thiên Kim bỗng thấy Hưng nh́n ḿnh thật lạ. Nàng
lúng túng hỏi :
- Bộ mắt em dính lọ hả?
Hưng lắc đầu :
- Không phải lọ mà là một thanh nam châm - rồi chàng hỏi sang chuyện
khác - Em có nhận được tin ǵ của Hải không?
Thiên Kim lấy làm lạ tại sao hôm nay Hưng lại quan tâm đến chuyện
riêng của ḿnh, song nàng vẫn trả lời :
- Không có tin tức ǵ của anh ấy - Nàng cười lắc đầu
- Chắc người ta
đi cưới vợ rồi.
Cũng may là lúc ấy có khách vào mua hàng, bằng không th́ không biết
câu chuyện sẽ dẫn dắt hai người tới đâu.
Mấy ngày sau, Thuư Vân phải vào Sài G̣n để mua hàng. Trước khi đi,
nàng nói đùa với Thiên Kim.
- Tao giao anh Hưng lại cho mày quản lư đó.
- Thôi đừng nói đùa nữa... Thiên Kim nghiêm mặt
- Mày đi mau về
nghen.
- Nhanh th́ ba ngày, c̣n chậm th́ một tuần lễ. Mày và anh Hưng ráng
chịu cực thêm một chút nghen - Thuư Vân ân cần dặn bạn.
Rủi cho Thuư Vân v́ mấy ngày sau đó ở Sài G̣n nàng bị
một chiếc xe
Honda tông phải. Nghe bạn bị tai nạn, Thiên Kim rất muốn vào Sài G̣n
ngay để xem thế nào nhưng Hưng đă giành đi.
Ba hôm sau Hưng trở ra
phấn khởi bảo :
- Không sao, chỉ bị găy xương ống tay và xây xát chút đỉnh.
- Liệu phải nằm trong ấy lâu không anh?
- Bà cô của Thuư Vân muốn giữ cháu lại chơi, bằng không th́ vài hôm
nữa có thể về được.
Lần đó, Thuư Vân ở Sài G̣n đến nửa tháng mới về. Ngần ấy thời gian
đủ để cho lửa để gần rơm bốc cháy
- Tiếc thay, khi nàng nhận ra điều
đó đă quá muộn màng.
o0o
Trời đă trở lạnh mấy hôm nay. Buổi sáng thức dậy, Huy bảo vợ :
- Hôm nay cô không được ra khỏi nhà. Tôi có chuyện cần tới cô đấy.
Quỳnh Như co ro trong chiếc áo len. Nàng run đến đánh ḅ cạp sau
mệnh lệnh của chồng. Nhưng đă hẹn với Phú nên hôm nay, dù có bị làm
sao, th́ nàng cũng phải đi.
Dường như linh tính điều ǵ nên trước khi ra khỏi pḥng, Huy c̣n hỏi
lại :
- Cô nhớ tôi vừa dặn những ǵ không?
Quỳnh Như gật đầu:
- Em nhớ rồi.
Đúng tám giờ sáng, Phú phóng xe từ công ty về.
- Em chuẩn bị xong chưa?
- Dạ, xong rồi! Chúng ta đi thôi - Quỳnh Như nhanh nhẹn bước lên xe.
Hai hôm trước, trong lúc Huy đi làm, nàng đă lén về thăm ông bà Tâm.
Nàng kinh ngạc khi trông thấy họ.
- Trời ơi! Sao ba mẹ ra nông nổi này?
- Bà Tâm ngước nh́n nàng bằng cặp mắt trũng sâu, thâm quầng. Phen
này chắc mẹ chết quá con ơi! - Giọng bà khàn đi.
Quỳnh Như ôm lấy bà:
- Mẹ yên tâm. Con đă tính toán rồi - Chắc chắn sẽ dư một mớ mà.
Nàng chỉ nói để an ủi ba thế thôi chứ đồ đạc bị thanh lư v́ phá sản,
chẳng ai chịu trả giá cao.
Ông Tâm lặng câm như một bức tượng. Niềm hy vọng duy nhất của ông là
gia đ́nh bên chồng Quỳnh Như, nhưng nàng đă không dám mở lời với họ.
- Ba đừng giận con - Quỳnh Như đến cạnh ông.
- Con không thể… Giọng nàng run run - Anh Huy đă biết rơ mọi chuyện
ngay từ hôm đám cưới, chính v́ vậy mà anh rất căm ghét con.
- Ba hiểu! - Ông chậm chạp lên tiếng - Có thể, đây là lần cuối cùng
con trông thấy ba mẹ.
Quỳnh Như sợ điếng người. Nàng nghĩ ngay đến chuyện xấu… Trời ơi !
Nếu chuyện đó xảy ra th́ thật là khủng khiếp.
- Ba ơi! Con xin ba đừng nói như vậy - Quỳnh Như quỳ sụp xuống
- Con
sẽ làm hết sức ḿnh, chút ít giữ lại ngôi nhà này lại cho ba mẹ
- Ba
hăy hứa với con đi.
- Ba mẹ không muốn phiền lụy tới con nữa đâu, Quỳnh Như ạ!
- Giọng
ông ráo hoảnh - Ba biết con đă khổ nhiều rồi… Ba xin lỗi v́ đă làm
con lo lắng… Lúc đó, ba quẫn trí mất rồi… nên không c̣n suy nghĩ
được ǵ nữa. - Mấy câu sau cuối, đột nhiên giọng ông run lên, hụt
hơi.
- Dù ba mẹ không sinh ra con, nhưng công ơn ba mẹ đối với con vẫn
nặng như trời biển - Quỳnh Như nắm lấy tay ông
- Con hứa sẽ làm mọi
cách… nhưng ba mẹ cũng phải hứa với con
- Ba hứa đi - Nàng quay sang
bà Tâm - mẹ hứa với con là sẽ không có chuyện ǵ xảy ra đi!
- Bà mẹ quẫn trí nên nói bậy, con hăy quên đi. Chắc chắn sẽ không có
chuyện ǵ xảy ra đâu con. Ngày xưa ba mẹ cũng từ tay trắng làm nên
sự nghiệp mà. Ở đời thất bại là mẹ thành công, con à!
- Giọng bà
Tâm b́nh tĩnh trở lại.
- Bây giờ con về. - Quỳnh Như đứng dậy
- Sáng mốt con sẽ đến chỗ đó.
Ba mẹ cứ yên tâm đi.
Nói rồi, nàng bước nhanh ra khỏi nhà để khỏi trông thấy những cặp
mắt chỉ c̣n lại nỗi tuyệt vọng của họ Và rồi, nàng đă quyết định.
- Không được đâu! Thằng khùng đó biết được sẽ giết em chết!
- Phú
hốt hoảng khi biết dự định của Quỳnh Như.
- Em không c̣n cách nào khác… nếu không th́ hậu quả c̣n khủng khiếp
hơn.
- Nàng định bán viên kim cương mà Huy đă tặng nàng hôm đám cưới. Đó
là “món quà bất ngờ” mà ông bà Hiệp đă hứa với Thiên Kim hôm đến
trao đồ sính lễ. Nếu Thiên Kim biết giá trị của viên Kim cương đến
gần một trăm ngàn đô la Mỹ, hẳn nàng sẽ không chê nhà chồng keo kiệt
bủn xỉn như đă từng chê trước đó.
- Đây là viên Kim cương của hoàng hậu Alexandra, vợ của Nga hoàng
Nicolas Romanove - Phú giải thích - Thằng Huy mua nó trong cuộc đấu
giá tại London. Em không nên bán.
- Vậy… phải làm sao bây giờ? - Quỳnh Như sốt ruột.
Phú trầm ngâm giây lâu.
- Em cần bao nhiêu tiền?
- Khoảng hai trăm triệu.
Số tiền này, trước đây, đối với ông Tâm chẳng là ǵ cả, nhưng bây
giờ, nó là sinh mạng của cả gia đ́nh ông.
Mắt Phú vụt sáng lên:
- Anh có cách rồi! Em đưa viên Kim cương đây.
Chưa biết Phú sẽ làm cách nào nhưng Quỳnh Như vẫn đưa viên kim
cương "bổn mạng của ḿnh". Xế chiều, Phú về với vẻ phấn khởi:
- Anh thế chấp cho một người quen để vay số tiền em cần.
- Rồi làm sao em có tiền chuộc? - Quỳnh Như lo ngại.
- Em đừng lo. Anh có tài khoản riêng ở Chicago Bank, vài hôm nữa họ
sẽ chuyển tiền sang cho anh.
Như vậy là Quỳnh Như vẫn phải mang nợ, nhưng nàng hy vọng. Sau này
Thiên Kim sẽ trả lại cho Phú. Nàng biết cô bạn ḿnh có một tài khoản
ở ngân hàng Pháp-Á . Đó là số tiền Thiên Kim được cha cho riêng
sau mỗi lần tổng kết công việc làm ăn trong một năm ở công ty.
Khi mọi người tới nơi th́ Hội đồng bán đấu giá bắt đầu làm việc. Họ
liệt kê hàng loạt các món đồ rồi bắt đầu kêu giá từng món. Quỳnh Như
nín thở lắng nghe. Nàng vừa hy vọng mọi thứ sẽ bán được giá, lại
vừa thầm mong người ta đừng kêu cao quá.
Đến phần ngôi nhà, giá đầu tiên là một trăm triệu!
Quỳnh Như mừng quưnh lay Phú:
- Chắc là ḿnh mua được.
- Anh cũng hy vọng như vậy.
Không có ai nhận giá, thấy vậy, Phú bảo Quỳnh Như :
- Em báo một trăm lẻ hai triệu thử xem.
Nàng làm theo lời anh. Nhưng vừa ngồi xuống th́ từ hàng ghế đầu tiên
đă có một người đàn ông đứng lên:
- Tôi đồng ư giá một trăm lẻ năm triệu.
Phú giật thót người. Theo phản xạ tự nhiên, anh ngồi mọp xuống, rụt
người lại:
- Không xong rồi! “Cha” này là người bạn của thằng Huy.
Mặt Quỳnh Như tái đi:
- Anh ấy cũng biết chuyện này sao?
- Chắc là vậy rồi.
Quỳnh Như chưa kịp nói ǵ đă có tiếng hỏi lớn:
- Có ai trả giá nữa không?
- Tôi trả một trăm mười triệu! - Quỳnh Như đứng bật dậy.
Chờ nàng ngồi xuống, Phú rỉ tai nàng:
- Anh phải “né” cha này mới được. Em cứ tùy t́nh h́nh mà ứng biến
nghen. Hăy b́nh tĩnh, không có ǵ đáng sợ đâu.
- Dạ, em làm được mà - Giọng Quỳnh Như thật rắn rỏi.
Cuộc “đấu” tay đôi tiếp tục. Mồ hôi đầm đ́a trên tráng Quỳnh Như.
Nàng ngồi ở cuối pḥng, phải nói lớn nên giọng đă khàn đi, cổ họng
khô rát.
- Tôi xin nhường cô! - Người đàn ông kia đột ngột từ bỏ cuộc thách
đấu.
Một trăm năm chục triệu, đó là giá cuối cùng! Quỳnh Như thở phào
xuống, rút khăn tay lau mồ hôi. Chờ cho những người khác làm thủ tục
xong, nàng mới bước tới chỗ Hội đồng bán đấu giá.
- Tôi có thể giao tiền và nhận giấy tờ ngay bây giờ không, thưa ông?
- Cô có thể chờ đến ngày mai được không? Hăy để lại địa chỉ ở đây,
chúng tôi sẽ liên lạc.
- Xin các ông thông cảm - Nàng gạt mồ hôi, cố lấy giọng thật tự
nhiên - Ngay chiều nay tôi phải đi rồi.
Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng họ chấp thuận. Lúc bàn giao xong xuôi
th́ đă hơn một giờ trưa. Giờ này Huy đă về nhà… Nàng nghĩ thầm…
Thôi đă lỡ th́ cho lỡ luôn! Nàng bảo Phú:
- Em phải ghé qua nhà báo tin cho hai bác biết ngay bây giờ. Anh cứ
về trước đi.
- Để anh đưa em tới đó… Anh không ngờ em b́nh tĩnh được như vậy.
- Lúc đó em cũng run muốn chết - Quỳnh Như ph́ cười
- Chắc là hai
bác đang sốt ruột lắm.
Đúng như nàng nghĩ . Từ sáng tới giờ, ông Bà Tâm như ngồi trên đóng
lửa. Họ không đủ can đảm để đến xem người ta đang phanh phui, banh
xẻ mồ hôi nước mắt suốt cả đời ḿnh. Chỉ một phút sơ sẩy mà tiêu tan
sự nghiệp. Bây giờ mà nói đến chuyện gầy dựng lại th́ giống như nói
đùa mà thôi.
- Sẽ không cần phải làm thủ tục giấy tờ ǵ nữa. Quỳnh Như ôm chầm
lấy bác Tâm - Họ đă tính luôn phần thuế trong số tiền con đă trả
rồi.
Cả hai vợ chồng ông Tâm đều khóc:
- Ơn này là ơn cứu tử. Ba mẹ sẽ không bao giờ quên.
Quỳnh Như lấy hết số tiền c̣n lại đưa cho ông Tâm:
- Ba mẹ hăy giữ để xoay sở. Khi nào rănh th́ mang đến cho mẹ con một
ít.
- Ở đâu mà con có tiền? - Ông Tâm dè dặt hỏi:
- Của anh Phú cho con mượn. Ba mẹ yên tâm, anh ấy tốt lắm.
- Rồi làm sao con trả nổi?
- Từ từ con sẽ liệu. Nhưng cách tốt nhất là làm sao t́m được Thiên
Kim về đây. Có nó, mọi chuyện sẽ yên ổn ngay.
- Rồi sực nhớ ra, nàng bảo ông Tâm:
- Ba gọi điện sang bên kia xin phép cho con ở lại chơi đi. Ba cứ bảo
con sang đây từ sáng đến giờ.
Ông Tâm nhấc máy gọi ngay và thầm mong đừng gặp thằng rể ngang hông
của ḿnh. Rủi thay người nghe điện thoại lại chính là Huy.
- Dạ, con sẽ sang rước vợ con liền bây giờ. Giọng Huy cố nén bực
bội.
- Vậy th́ con phải về - Quỳnh Như đứng dậy
- Để con ra cổng đợi.
Chắc anh ấy không vào nhà đâu.
Ông bà Tâm ra tận cổng để tiễn đứa con nuôi vị cứu tinh của cả gia
đ́nh ḿnh. Có lẽ v́ vậy mà Huy không tỏ thái độ ǵ khi vừa trông
thấy vợ.
Nhưng xe chạy được một quăng, chàng bỗng dừng lại tấp vào một chỗ
vắng:
- Hồi sáng, tôi dặn ǵ, cô nhớ không?
- Quỳnh Như gật đầu:
- Dạ, em nhớ.
- Vậy tại sao cô c̣n bỏ đi? Cô có biết tôi đă điện thoại về nhà bao
nhiêu lần không? - Giọng Huy giận dữ.
- Em không biết! - Quỳnh Như mệt mỏi lắc đầu
- Để cho em yên đi Huy.
Anh đừng bức em như thế.
Nói xong, nàng tựa người vào lưng ghế, môi mím lại. Huy nh́n sững cô
vợ ngoan hiền, nhẫn nhục của ḿnh, rồi không nói ǵ, chàng cho xe đi
tiếp.
Ông bà Hiệp đă biết rơ hôm nay bên gia đ́nh ông bà sui gia của ḿnh
có chuyện buồn nên chẳng trách chuyện con dâu về bên ấy.
- Thay quần áo rồi xuống ăn cơm đi con!
- Bà dịu dàng nh́n Quỳnh
Như.
- Con cám ơn mẹ! - Nàng xúc động nh́n bà.
Lúc ngồi vào bàn ăn, Quỳnh Như nghe mẹ chồng bảo:
- Ngày mai cả nhà ḿnh sẽ đi nghỉ mát Vũng Tàu. Ba mẹ vừa mua một
ngôi nhà ngoài đó.
- Hồi trước, ba mẹ con cũng có một cửa hiệu ngoài Vũng Tàu, nhưng bán
rồi.
- Sao lại bán hả con? - Ông hỏi con dâu.
- Da, tại v́ không có người quản lư.
Huy nh́n vợ gườm gườm sau những lời của nàng. Trong lúc đó Quỳnh Như
vẫn thản nhiên. Nàng cảm giác là giờ đây ḿnh không c̣n sợ chàng như
trước nữa.
Buổi tối, nàng bảo Huy:
- Thiên Kim sắp về rồi.
- Sao cô biết? - Chàng có vẻ giật ḿnh.
- Nó viết thư về bảo vậy.
Huy nh́n vợ chăm chú rồi cười nhạt:
- Vậy là cô sắp sửa được tự do
- Thú thật, tôi đă chán ngấy bộ mặt
của cô rồi.
- C̣n em th́ ngược lại! - Giọng quỳnh Như có vẻ mỉa mai
- Có lẽ trên
đời này không có người chồng nào nhẫn tâm với vợ như anh.
Nghĩ là nàng châm chọc ḿnh, Huy nổi sùng:
- Cô không phải là vợ tôi.
- Vậy th́ tại sao anh lại ngủ với em? Một người đui cũng có thể nhận
ra chúng ta là vợ chồng mà? - Giọng Quỳnh Như vẫn đều đều.
Chưa bao giờ huy thấy nàng dám trả treo như thế. V́ vậy mà chàng tức
lồng lộn:
- Đồ xấu xa, tôi chờ đến ngày Thiên Kim về để tống cổ
cô ra đường.
- Em ngạc nhiên tự hỏi: v́ sao anh lại đối xử với em như vậy?
- Hai
mắt Quỳnh Như ráo hoảnh - Nếu anh muốn, em sẽ đi ngay bây giờ.
- Cái ǵ? Cô dám thách thức tôi hả? - Huy rít lên.
- Em chỉ nói những điều em suy nghĩ! - Nàng rời ghế bước lên giường
- Em buồn ngủ rồi.
Huy há hốc mồm nh́n vợ! Hôm nay cô đă ra ăn phải giống ǵ mà trở
chứng vậy? Bỗng dưng chàng thấy bối rối, không biết phải cư xử thế
nào với nàng đây.
- Anh ngủ đi, mai c̣n dậy sớm để đi Vũng Tàu
- Quỳnh Như nhắc nhở
khi thấy Huy cứ ngồi hút thuốc măi.
- Mặc tôi! - Chàng bực dọc gắt.
Quỳnh Như cởi quần áo nằm xoay lưng lại phía Huy. Chàng vứt điếu
thuốc dang hút dở chăm chú nh́n nàng. Lúc này Quỳnh Như có gầy đi
nhưng những đường cong trên cơ thể nàng vẫn đẹp một cách mê hồn.
Quỳnh Như có một làn da mịn màng mà Huy chưa hề bắt gặp ở bất cứ một
cô gái nào. Chín tháng - tức hai trăm bảy mươi đêm qua chàng đă từng
ôm ấp, vuốt ve và cả giày ṿ thân h́nh kiều diễm đó. Sự việc lặp đi
lặp lại dường như theo quán tính chứ không phải do ư muốn của chàng.
Thế mà… lúc năy nàng vừa nói ǵ vậy? Thiên Kim sắp trở về
à? Liệu
cô gái vong t́nh bội ước kia có mang lại cho chàng những ǵ mà Quỳnh
Như đă dâng hiến? Không… chắc chắn là không..
Bất giác Huy chồm lên gh́ chặt Quỳnh Như vào ḷng. Chàng muốn hôn
lên môi nàng nhưng Quỳnh Như vẫn lẫn tránh. Giờ đây, chính nàng lại
thấy có hai Quỳnh Như cùng tồn tại trong con người ḿnh. Nửa thương
yêu, và nửa oán hờn, đó là tất cả những ǵ nàng dành cho người đàn
ông này.
Giờ đây, Thiên Kim sắp trở về. Mọi thứ với nàng, với Huy sẽ chấm
dứt. Nếu có thể xem cuộc đời là một chuỗi những giấc mơ th́ những
ngày vừa qua, với nàng quả là một cơn ác mộng.
o0o
Quỳnh Như không thích tắm biển, nhất là vào những ngày lạnh lẽo thế
này.
Ngồi một ḿnh trên bờ cát, nàng đưa mắt nh́n ra xa. Huy vẫn ngụp lặn
dưới ḍng nước lạnh ngoài ấy. Bất giác Quỳnh Như thấy sợ.
Nhưng cảm giác đă đánh lừa nàng v́ Huy đă quay trở vào b́nh yên.
Chàng đưa tay vẫy vẫy, nhưng nàng lắc đầu. Thấy vậy, Huy đi hẳn vào
bờ.
- Cô đi tắm biển mà ngợm khô queo như thế, ba mẹ sẽ thắc mắc đấy.
- Em không biết bơi nên sợ lắm! - Quỳnh Như thật thà trả lời.
Ngần ngừ một chút, Huy kéo tay nàng:
- Không sao đâu, chúng ta sẽ ở trong cạn thôi.
Quỳnh Như ngoan ngoăn đứng dậy đi theo chàng.
Th́ ra nước biển cũng không lạnh lắm. Nàng ngồi xuống cho nước đập
ngang ngực ḿnh Huy cũng ngồi xuống bên cạnh. Chàng chăm chú nh́n
Quỳnh Như trong lúc nàng lại đưa mắt nh́n về phía vầng mặt trời chói
chang trước mặt:
- Hồi trước, nếu không có Thiên Kim, em chết đuối rồi
- Quỳnh Như
buột miệng - Nó bơi giỏi lắm.
Huy khẽ cau mày:
- Đi tắm biển à?
- Không phải! - Quỳnh Như lắc đầu
- Hồi đó tụi em đi… À, đi về
ngoại của Thiên Kim ở Cần Thơ - Nàng kịp nói tránh đi.
Quỳnh Như không bao giờ quên cái ngày khủng khiếp đó…
...
…Đang ngồi chơi trên bờ sông . Chợt Thiên Kim híc híc mũi:
- A! Hôm nay bác chủ nhà cho tụi ḿnh ăn mắm kho.
Quỳnh Như trêu bạn:
- Mũi mày “đánh hơi” hay quá, tao chẳng ngửi thấy ǵ cả.
- Phải rồi. Thiên Kim bỗng kêu lên - Bông lục b́nh mà chấm mắm kho
th́ tuyệt cú mèo.
Vừa nói Thiên Kim vừa xắn ống quần đứng dậy. Theo chỉ tay của bạn,
Quỳnh Như nh́n sang bên kia sông. Nàng thấy một đám lục b́nh nở hoa
tím lịm. Thiên Kim “lệnh” :
- Vô nhà lấy cho tao cái rổ.
- Mày định lội qua sông hả? - Quỳnh Như trố mắt.
- Nước cạn sệt! Tao đi thôi chứ cần ǵ lội ?
Quỳnh Như nghe lời chạy vào nhà lấy cái rổ cho bạn. Nước đang cạn
nên ḷng sông hẹp lại. Trong nháy mắt Thiên Kim đă qua đến bờ bên
kia. Cô nàng hái một bông lục b́nh đưa lên cao hét vọng sang.
- Tặng mày nè, thích không?
Quỳnh Như gật đầu. Nàng bỗng thèm được như Thiên Kim quá.
Ừ, nó bảo sông “cạn sệt” chỉ cần đi qua cũng tới. Sao ḿnh không
để được tận tay hái những bông lục b́nh dễ thương và ngon lành ấy!
Phải rồi, ḿnh sẽ lấy theo cái thau để hờ có hụt chân th́ cũng không
hề ǵ. Nghĩ là làm ngay.
Lúc đó, Thiên Kim đang loay hoay trong đám lục b́nh, cố t́m những
bông to nhất, non nhất để hái… chợt tiếng
Quỳnh Như kêu thất thanh:
- Kim ơi!
Giật ḿnh quay lại Thiên Kim chỉ c̣n trông thấy cái thau đang trôi
bồng bềnh trên mặt nước xao động rất dữ. Biết ngay, chuyện ǵ đă xảy
ra, Thiên Kim vứt vội mấy bông lục b́nh, lao xao xuống nước bơi ào
sang. Khi nàng túm được tay quỳnh Như đến lượt ḿnh bị cô bạn d́m
xuống nước.
Khi d́u được Quỳnh Như vào bờ th́ mặt mũi cả hai đều trắng bệch như
bị… chết trôi.
- Không có mày, tao thành “thằng chơng” rồi.
- Quỳnh Như thút thít.
- Tại tao nói dóc mày sông cạn nên mới ra nông nỗi.
- Thiên Kim vừa
nói vừa thở hổn hển.
Kỷ niệm lần đó trong lần đi thực tập ở nông trường sông Hậu như một
chất keo kết dính hai người. Quỳnh Như đă tự hứa với ḷng, v́ Thiên
kim cô sẽ làm tất cả mọi chuyện.
Cho đến bây giờ, bất kể điều ǵ Thiên Kim muốn, quỳnh Như cũng làm
cho bạn. Kể cả chuyện làm vợ thay cho nàng…
...
- Quỳnh như này! - Huy bỗng gọi.
- Ǵ vậy anh? - Nàng hỏi mà không quay lại.
- Nếu người ta phát hiện cô không phải là Thiên Kim th́ sẽ rắc rối
lắm đấy.
- Người ta nào? Rắc rối làm sao? - Giọng quỳnh Như thật b́nh thản.
- Người ta là… chính quyền! Họ biết được sẽ ở tù đấy.
Chẳng biết Huy nói đùa hay nói thật nhưng Quỳnh Như vẫn cứ tin là
thật và trả lời theo cách của ḿnh:
-
Như thế này th́ cũng có khác ǵ ở tù đâu?
- nói rồi nàng đứng dậy -
Lên thôi, em lạnh quá.
Họ thong thả đi cạnh nhau. Nét mặt cả hai đều có một vẻ đăm chiêu,
tư lự. Đang đi Huy bỗng dừng lại đột ngột hỏi:
- Cô đang nghĩ ǵ vậy?
Quỳnh Như dừng lại, đứng cúi đầu:
- Em đang nghĩ đến những món nợ mà ḿnh không thể không trả và em
nghĩ về mẹ em.
- V́ sao cô lại nghĩ đến những điều đó? Huy lại hỏi.
- Tự dưng em nghĩ đến thôi! - Quỳnh Như lăng tránh câu trả lời.
Nàng chậm răi bước tiếp. Huy vẫn theo sát bên cạnh.
- Nếu
Thiên Kim
không về th́ sao?
- Th́ những ngày như thế này vẫn sẽ tiếp tục.
Giọng Quỳnh Như b́nh thản đến lạnh lùng
- Nhưng chắc chắn nó sẽ về.
Anh hăy yên tâm.
- Trong lá thư viết về nhà mới vừa rồi. Thiên Kim bảo: “con sẽ về
thăm ba mẹ trong một ngày gần đây” Lúc ấy, Thiên Kim sẽ hiểu ra đầu
đuôi cớ sự và không c̣n lẫn trốn nữa.
- Cô có về thăm mẹ không? - Huy bỗng hỏi.
- Anh bận tâm đến chuyện ấy làm ǵ? - Quỳnh Như không trả lời.
- Để biết xem cô là một đứa con như thế nào.
Giọng Huy có vẻ bực bội.
- Một đứa con bất hiếu - Quỳnh Như lẩm bẩm :
- Cô hăy đưa tôi về gặp mẹ.
- Để làm ǵ?
- Để nói cho bà biết mọi chuyện.
- Không cần đâu! Chuyện đó em tự nói được mà, chẳng cần anh phải
nhọc ḷng.
- Này, cô có biết ông già Thiên Kim vừa bị phá sản không?
Quỳnh Như giật ḿnh nhưng vờ ngạc nhiên:
-
Thật thế sao?
-
Đúng như vậy đó. Hôm qua người ta đă đem toàn bộ tài sản của họ ra
phát măi.
Huy bỗng cười nhạt - Chính tôi đă mua lại tất cả chỉ trừ ngôi nhà.
-
Anh làm thế để làm ǵ ?
-
Để khi nào Thiên Kim trở về, tôi sẽ dâng tặng cho cô ấy.
Ánh mắt
Huy thoáng mơ màng.
-
Anh không ghét Thiên Kim sao?
-
Không bao giờ có chuyện đó. Huy gật gù - Tôi đă gặp Thiên Kim một
lần và đă yêu ngay.
-
Dễ dàng quá! - Quỳnh Như buột miệng.
-
Cô muốn ám chỉ điều ǵ? - Huy ngạc nhiên.
- Em muốn nói trái tim người
ta sao lại mở cửa dễ dàng như vậy! Mà thường th́ cái ǵ dễ đến sẽ dễ
đi.
-
Có những trường hợp ngoại lệ đấy, cô bé à!
- Huy cười cười.
Quỳnh Như không nh́n chàng nên không trông thấy nụ cười ấy. Nàng chỉ
hơi ngạc nhiên v́ hai tiếng “cô bé” thật nhẹ nhàng mà ḿnh vừa được
nghe.
-
Chiều nay ba mẹ về Sài G̣n, tôi muốn chúng ta ở lại vài hôm nữa.
-
Em không hiểu. Quỳnh Như không giấu vẻ ngạc nhiên.
- Tôi muốn nghỉ
ngơi. Chỉ có vậy thôi.
-
Tùy anh ! - Vẻ miễn cưỡng lộ rơ trong giọng nói của Quỳnh Như.
-
Cô không thích hả? Cứ xem đây như tuần trăng mật mà khi mới cưới,
chúng ta không hưởng thụ.
-
Với em, thế nào cũng xong.
Ông bà Hiệp nghe con trai đ̣i ở lại th́ mừng lắm. Trong thâm tâm,
ông bà mong con dâu sẽ sinh cho ḿnh một đứa cháu nội!
- Có thể có những
ngày nghỉ ngơi thoải mái. Muốn ở nhà hay qua khách sạn cũng được.
Công việc ở nhà và công ty ba và thằng Phú sẽ lo!
Ông Hiệp nói để con trai yên tâm.
Như vậy là họ ở lại Vũng Tàu thêm ba ngày nữa!
Quỳnh Như tự hỏi, nhưng không biết ḿnh sẽ bị hành hạ như thế nào
đây trong cái kỳ… dập mật này!
Buổi sáng đầu tiên, khi chỉ có hai người với nhau, Huy dựng vợ dậy
kéo ra biển:
-
Phải vận động mới khỏe mạnh được!
- Chàng bảo vậy.
Quỳnh Như run cầm cập nhưng không dám căi. Nàng nghĩ rằng Huy chỉ
muốn đày đọa ḿnh thôi.
Tắm xong, Quỳnh Như bảo:
-
Để em đi chợ nấu cơm nghen?
-
Khỏi! Tụi ḿnh đi ăn cơm tiệm để có nhiều thời gian đi chơi
- Huy
gạt đi.
Ở tiệm ăn sau đó, Huy tỏ ra là một người chồng rất mực thương yêu
vợ. Chàng gắp bỏ vào chén nàng những miếng ngon nhất với một “mệnh
lệnh” thật nhẹ nhàng.
- Ăn đi!
Quỳnh Như thấy cổ họng ḿnh tắt nghẹn. Nàng nói nhỏ, chỉ đủ để chàng
nghe:
-
Ở đây không có người quen, anh khỏi phải mất công như vậy.
Huy không trả lời, cũng không làm theo lời nàng! Quỳnh Như bỗng ước
ao: “giá như giờ đây không phải là một màn kịch th́ sẽ hạnh phúc
biết chừng nào!”
Chợt nàng nhớ đến Thiên Kim nên bảo Huy:
- Lát chiều, chúng ḿnh đi chùa chơi đi.
- Sao cũng được! - Huy gật đầu.
Buổi chiều, khi lên chùa. Quỳnh Như lại nhớ Thiên Kim cồn cào. Lần
trước, vào chùa, Thiên Kim đă rút nhầm cây sâm” Hồng nhan đa truân,
t́nh chung lận đận” nên mặt mày nhăn nhó:
- Biết vậy tao không thèm xin.
- Tao với mày cùng tuổi, vậy th́ tao khỏi rút
- Quỳnh Như kéo tay
bạn đi sang chỗ khác.
Có lẽ hôm nay lời sâm kia đă ứng nghiệm
- Cả Thiên Kim lẫn Quỳnh Như
đều lận đận với duyên phận của ḿnh.
- Đang nghĩ ǵ vậy? - Huy hỏi trống không.
- Em đang nhớ đến Thiên Kim - Quỳnh Như thật thà
- Khi nó ra đây bảo
cho em biết là nó sắp lấy chồng, tụi em lên chùa này.
Huy không hỏi nữa mà có vẻ trầm ngâm.
Buổi tối, chàng dẫn Quỳnh Như vào gian pḥng ngủ rộng nhất có kê
hai chiếc giường và bảo:
- Những ngày ở đây, cô sẽ được tự do.
Chàng chỉ cho nàng một chiếc giường, c̣n ḿnh lại ngả lưng xuống
chiếc c̣n lại. - Quỳnh Như không nói ǵ, lẳng lặng lên giường.
Ba ngày ở Vũng Tàu, họ sống như hai người bạn. Không gây gỗ ban ngày
cũng chẳng ân ái ban đêm! Với Quỳnh Như, những ngày nay thật sự dễ
chịu. Nàng biết rằng Huy đă bỏ dần thói quen bản năng của ḿnh để
chuẩn bị một cuộc chia tay. Như thế có lẽ sẽ tốt hơn cho cuộc chia
tay cho cả hai người.
Khi họ trở về Sài G̣n, ông bà Hiệp có vẻ phấn khởi khi thấy cả hai
đều tươi tỉnh, khỏe mạnh.
- Mẹ nghĩ, từ nay mỗi tuần chúng ta nên ra ngoài ấy. Chắc chắn sức
khỏe của cả nhà sẽ tốt hơn - Bà Hiệp bảo con trai.
- Đúng đấy, mẹ ạ ! - Huy gật đầu nh́n sang Quỳnh Như
- Em thấy sao,
em yêu?
Giá như chàng cứ gọi tiếng “cô” lạnh lùng như khi chỉ có họ với
nhau th́ Quỳnh Như sẽ cảm thấy dễ chịu hơn! Nàng cố gượng cười:
- Nếu anh thích th́ em cũng thích.
Ông bà Hiệp không hay biết ǵ màn kịch đang diễn ra giữa con trai
và con dâu ḿnh. Họ cảm thấy măn nguyện trước hạnh phúc đầy ắp của
đôi trẻ. Nhất định rồi đây chúng nó sẽ theo gương ông bà mà sống đầm
ấm với nhau cho đến lúc đầu bạc răng long.
o0o
Những điều Phú vừa nói khiến Quỳnh Như run rẩy. Nàng nh́n anh bằng
ánh mắt đờ đẫn:
- Anh có cách nào giúp em không?
- Chỉ có một cách là em nên nói về nhà nói thật mọi chuyện với mẹ
em. Trông bà tội quá.
Trong lúc Quỳnh Như đi Vũng Tàu, th́ ở nhà, Phú đă lén đến thăm mẹ
nàng. Anh hỏi măi, ông Tâm mới cho địa chỉ.
- Cháu hỏi Quỳnh Như hả ? - Bà đau đớn lắc đầu
- Chính bác cũng đang
muốn biết con của bác đâu. Tự dưng nó đi biền biệt.
- Cô ấy không nói cho bác biết sao? - Phú gạn hỏi
- Nó nói là ra Vũng Tàu làm việc ngoài đó. Cả ông bà cũng nói vậy.
Nhưng bây giờ bác không tin.
- Tại sao vậy, thưa bác ?
- Năm ngoái nó cũng làm việc ngoài Vũng Tàu nhưng tháng nào cũng về,
c̣n bây giờ th́ đi biệt đến mấy tháng. H́nh như nó giấu bác điều
chi?
Phú bỗng thấy thương bà quá đỗi! Trong đầu anh, vụt lóe lên tia
sáng:
- Thôi, cháu hiểu rồi! - Phú bỗng kêu lên - Cháu biết tại sao Quỳnh
Như lại giấu bác rồi.
- Tại sao vậy cháu? - Bà Hân hấp tấp hỏi.
- Nhưng… cô ấy đă không cho bác biết chắc nói ra sợ bác buồn
- Phú vờ
ngập ngừng.
- Thà như vậy c̣n hơn lúc nào cũng cứ canh cánh bên ḷng. Bác xin
cháu - giọng bà Hân run run:
- Hôm đám cưới Thiên Kim, cháu có nghe ba cô ấy nói thành lập cửa
hàng dịch vụ chuyên phục vụ cho công nhân khai thác mỏ dầu. Chắc
chắn Quỳnh Như ra ngoài đó rồi - Phú nói một cách chắc chắn.
Bà Hân ngỡ ngàng:
- Ngoài đó là ngoài nào hả cháu?
- Là ngoài giàn khoan giữa biển, bác ạ! Có lẽ v́ vậy mà Quỳnh Như sợ
không dám nói thật với bác.
- Trời ơi! Hết chuyện làm sao mà ra giữa biển vậy hả trời!
- Bà Hân
rên rỉ - Hèn chi mà hôm rồi nó về, bác thấy nó ốm nhách, đen thui.
- Làm ngoài đó lương cao lắm, bác à! Phú an ủi bà.
- Bác đâu có cần! Giá như nó làm lương ít mà được ở gần bên mẹ th́
bác sung sướng gấp ngàn lần.
Mắt bà đă mờ lệ. Phú không chịu nổi, phải cáo từ với lời hứa hẹn:
- Nếu có tin tức của Quỳnh Như cháu sẽ tới để cho bác hay tin liền.
Bác cứ yên tâm giữ ǵn sức khỏe.
Những điều Phú vừa kể càng làm cho Quỳnh Như đau thắt ruột gan. Nàng
chạy về pḥng riêng nằm vùi nhưng không dám khóc. Trời ơi! Phải làm
sao bây giờ! - Hay là cứ thú nhận với cha mẹ chồng để xin hủy bỏ sự
ràng buộc trớ trêu này? Đến đường cùng chắc chỉ c̣n cách đó thôi.
Thiên Kim ơi! Mày mau về đi…
Nhưng ngay cả niềm hy vọng đó của Quỳnh Như cũng vụt tiêu tan.
Thiên Kim đột nhiên không thấy viết thư về nhà nữa. Th́ chuyện đáng
tiếc xảy ra với nàng.
...
Hai hôm sau khi đi thăm Thúy Vân về, Hưng bỗng đến t́m Thiên Kim vào
buổi tối:
- Có chuyện ǵ vậy anh Hưng? - Nàng ngạc nhiên hỏi:
-
Anh đến rủ Kim đi chơi! - Không có Thúy Vân buồn quá!
- Hưng nói một
cách tự nhiên.
Thiên Kim rụt cổ nói đùa:
- Anh không sợ “bà lớn” ghen sẽ giết em sao?
- Có ǵ đâu mà ghen? - Hưng cười - Vả lại trước khi đi Thúy Vân đă
bàn giao anh lại cho em mà.
- Có ǵ anh chịu trách nhiệm nghen! - Thiên Kim ph́ cười.
Tối đó, họ đi uống cà phê và nghe nhạc ngoài băi biển đến khuya mới
về. Dọc đường gió lạnh, Hưng cởi áo khoác chàng lên vai nàng:
- Em lạnh không ?
- Lạnh lắm ! C̣n anh? - Thiên Kim hỏi khẽ:
- Đàn ông mà! Có lạnh mấy cũng phải nhường hơi ấm cho phụ nữ.
Gió biển thổi ào ào. Hưng bỗng choàng tay ngang người Thiên Kim kéo
nàng sát lại gần. Bất giác Thiên Kim nhớ đến Hải. Có lần anh cũng đi
chơi với nàng như thế ở băi biển Vũng Tàu. Giờ này chắc là Hải đang
ở trong ṿng tay của người con gái khác…
- Thôi anh về nghen! - Đến trước cửa nhà, Hưng nói khẽ:
Thiên Kim trả áo cho chàng rồi lặng lẽ vào nhà.
Đêm đó , nàng trằn trọc măi. Cảm giác có lỗi với bạn đè nặng trong
ḷng nàng.
- Sáng ra, gặp nhau ở cửa hàng, nàng tránh cái nh́n lạnh lùng của
Hưng.
- Em làm sao thế? - Giọng chàng thật dịu dàng:
- Em nghĩ… chúng ta có lỗi với Thúy Vân - Thiên Kim run run.
Hưng không nói ǵ, lát sau mới khẽ lắc đầu:
- Lẽ ra Thúy Vân không nên trêu ghẹo gán ghép em với anh.
- Nhưng điều quan trọng là chúng ta, anh Hưng ạ.
- Anh cũng không hiểu tại sao nữa - Hưng buồn bă nói
- có lẽ không
nên.
Tuy nhiên tối đó, chàng vẫn đến. Họ lại đi chơi và ngồi với nhau
thật lâu trên biển vắng người.
- Em lạnh không? - Hưng lại hỏi câu hỏi hôm trước.
Thiên kim không trả lời. Nàng cảm thấy ṿng tay người yêu của bạn
đang gh́ chặt lấy ḿnh. Rồi môi họ quấn quưt t́m lấy nhau.
- Anh yêu em, Hưng th́ thầm.
- Không, anh đừng nói vậy. Giữa chúng ta chỉ là sự đam mê nhất thời
rồi lại thôi! - Thiên Kim sợ hăi.
- Em gọi thế nào cũng được, nhưng anh yêu em! - Hưng vẫn gh́ chặt lấy
nàng.
Thiên Kim bỗng thấy bàng hoàng tê dại. Nàng không c̣n đủ sáng suốt
để phán xét hành động của ḿnh nữa.
Đêm đó Hưng ở lại ! Và liên tiếp những đêm sau đó cũng vậy. Cho đến
khi Thúy Vân trở về…
...
Gặp lại bạn, Thiên Kim không giấu sự vui mừng:
- Tao mong mày quá.
Thúy Vân cười ranh mănh:
- Chứ không phải hai ông bà vái cho tôi đi luôn đi hả?
Biết Thúy Vân chỉ nói đùa, nhưng hai má Thiên Kim bỗng nóng bừng.
Nàng lăng tránh ánh mắt của bạn:
- Chỉ giỏi nói bậy bạ .
Cánh tay Thúy Vân vẫn c̣n bó bột nên nàng bảo Thiên Kim.
- Tao nói đùa thôi! Kim này, tạm thời mày với anh Hưng vẫn phải tiếp
tục thay tao trông coi công việc buôn bán. Tao biết
tao làm phiền
mày nhưng không có cách nào khác.
- Tao làm ăn công chứ có phải làm giùm đâu mà mày sợ phiền?
- Thiên
Kim nói đùa.
- Mày ráng giúp tao nghen! Không ngờ tháng này lại xui tận mạng như
vậy.
Thế từ bữa đó, phần lớn công việc ở cửa hàng đều do Thiên Kim lo
toan định liệu. Thúy Vân chỉ tới một lúc vào buổi sáng rồi về nhà
nghỉ bệnh. Vô t́nh nàng đă tạo điều kiện cho bạn ḿnh và người yêu
gần gũi nhau hơn.
Nhưng “rừng có mạch, vách có tai”! cô kế toán của cửa hàng t́nh cờ
phát hiện ra mối quan hệ mờ ám này. Cô bí mật theo dơi, sau đó báo
cho Thúy Vân biết. Thoạt đầu, nàng không tin.
- Thiên kim không làm chuyện đó đâu - Nó biết là chị đă cưu mang,
che chở cho nó mà.
- Nhưng em trông thấy rơ ràng họ hôn nhau trong pḥng chứa hàng mà?
Em thề đấy! Mới hôm qua, Anh Hưng vờ xem chỉ tay cho Thiên Kim để
rồi hai người công khai nắm tay nhau.
- Thôi đi ! - Thúy Vân có vẻ bực bội. Nhiệm vụ của em là làm kế toán
sổ sách chứ không phải để theo dơi người khác.
- Chị không lo th́ có ngày mất chồng - Cô kế toán vùng vằng
- Lúc đó
th́ đừng có trách sao em biết mà không nói.
Tuy rất tin lời cô kế toán, vừa là em họ của ḿnh, nhưng Thúy Vân
vẫn chẳng tỏ vẻ ǵ. Nàng cay đắng nghĩ đến ḷng tin của ḿnh đối với
người yêu, đối với bạn đă bị đánh cắp. Nỗi đau này nàng sẽ không có
ai để san sớt, chia sẻ. Và mặc dù đă hết sức cố gắng nhưng Thúy Vân
không thể nào giữ được thái độ điềm nhiên. Nàng đành phải bảo Hưng:
- Em muốn xuống thăm d́ út vài bữa. Anh đưa em xuống đó đi.
Hưng sốt sắng đi ngay. Nhà bà d́ của Thúy vân cách nha trang gần hai
chục cây số! Đưa người yêu tới nơi, chàng hỏi:
- Chừng nào em về để anh xuống đón.
- Em chưa biết, nhưng khi nào về em sẽ gọi điện thoại báo cho anh
-
Thúy Vân lắc đầu.
Chẳng biết có phải v́ đang măi nghĩ đến những niềm vui khác nên Hưng
không hề trông thấy nỗi thất vọng đầy ắp trong mắt người yêu. Chàng
hí hửng ra về. Lúc đó đă hơn chín giờ tối Hưng đi thẳng tới gặp
Thiên Kim.
- Em linh cảm như Thúy Vân có điều chi khác thường anh !
- Nàng lo
lắng bảo chàng.
- Em thấy sao mà nói vậy?
- Tại sao hôm nay nó lại đi chơi bất th́nh ĺnh như thế ? Lại không
nói bao giờ về?
- Không có ǵ khác thường đâu em ạ!
Hưng kéo Thiên Kim vào ḷng.
- Năm nào Thúy Vân cũng đến chơi với d́ út mấy ngày như vậy.
- Lỡ nó về bất th́nh ĺnh th́ sao?
- Anh cá với em là không bao giờ có chuyện đó
- Hưng cười x̣a - giờ
này làm ǵ c̣n xe để về ? Mà nếu có xe đi nữa th́ bà d́ cũng không
bao giờ để cho cháu về liền như vậy.
Họ đă khóa kín cửa trong cửa ngoài. Nếu như Thúy Vân có về đột ngột
th́ cũng chẳng hề ǵ bởi ngôi nhà c̣n có cửa sau.
Thúy vân không về thật. Ngày hôm sau cũng không thấy điện thoại cho
Hưng. Đến ngày thứ ba nàng mới báo cho chàng biết là ḿnh sẽ tự về.
Dường như, chẳng có chuyện ǵ xảy ra.
Buổi tối, cơm nước xong xuôi, Thúy Vân bảo bạn:
- Có phim bộ hay lắm, mày chiếu coi đi!
Thiên kim vừa bước đến mở máy vừa hỏi lại:
- Phim ǵ vậy?
- Coi th́ biết.
Cuốn phim đă để sẵn trong đầu máy nên Thiên kim chỉ cầm mở công tắc
máy rồi bấm nút “play” cho máy chạy. Nàng ngồi xuống salon chăm chú
nh́n lên màn h́nh. Chợt nàng ôm mặt, giọng thất thanh:
- Trời ơi!
Thúy Vân đă bước tới trước mặt gỡ tay nàng ra nh́n trân trối vào
khuôn mặt tái xanh của cô bạn:
- Th́ ra bấy lâu tao đă nuôi ong tay áo! Đồ đê tiện.
Dứt lời, cánh tay c̣n lành lặn của Thúy Vân vung lên. Thiên Kim
bưng lấy mặt bật khóc.
Trên màn h́nh, màn ân ái hoan lạc của đôi diễn viên chính vẫn tiếp
tục trôi qua.
- Tao… tao xin lỗi mày! - Thiên Kim nghẹn ngào.
- Đối với tao, chuyện này không phải xin lỗi là xong
- Thúy Vân gằn
giọng - Mày cút ngay khỏi đây và đừng bao giờ để cho tao thấy mặt.
Đồ Phản bạn ! Cút ngay!
Nàng xoắn lấy tóc Thiên Kim lắc mạnh. Chới với, Thiên Kim ngă ngồi
xuống đất.
- Dù sao th́ tao cũng xin lỗi mày. - Thiên Kim lắp bắp.
Thúy vân quát lên:
- Đi đi ! Tao đă để sẵn tiền công của mày trong túi xách rồi đó. Từ
nay, đừng quấy rầy tao nữa.
Thiên Kim lê bước về pḥng. Mới ngày nào họ c̣n ăn chung mâm, ngủ
chung giường như một đôi bạn chí thân… Vậy mà bây giờ nàng đă làm
cho tất cả vỡ tan. Không thể trách Thúy Vân v́ bất cứ lư do ǵ.
Tối hôm đó, Thiên Kim đă lang thang khắp các đường phố Nha Trang với
nỗi nhục nhă ê chề. Rồi đây cả thành phố này sẽ biết chuyện tồi tệ
của nàng. Làm sao nàng có thể sống được ở đây nữa? Nàng cũng không
đủ can đảm để trở về nhà.
Và đó là lư do v́ sao bỗng dưng Thiên kim bặt tăm.
o0o
Huy xếp gọn mớ giấy tờ trên bàn lại, nh́n cô thư kư:
- Lát nữa cô đi chợ với tôi nghen.
Thu Hà, cô thư kư, hỏi lại:
- Anh định mua ǵ vậy?
- Tôi muốn sắm cho vợ tôi mấy bộ quần áo. Sắp tết đến nơi rồi.
- Anh cưng vợ quá nhỉ? - Giọng Thu Hà không giấu vẻ ganh tị.
Huy bật cười:
- Không cưng vợ th́ cưng ai bây giờ .
- Sao anh không đưa chị ấy tới công ty chơi?
- Đây là chỗ làm việc chớ có phải chỗ chơi đâu ?
Thu Hà xem đồng hồ:
- Hết giờ rồi.
- Vậy th́ chúng ta đi! - Huy đứng dậy.
- Sao anh không đi một ḿnh? - Ra tới chợ Bến Thành, Thu Hà hỏi
Huy.
Chàng trả lời mà không nh́n nàng:
- Vóc dáng vợ tôi cũng giống như cô.
- Chắc là chị ấy đẹp lắm phải không? Thu Hà hỏi lại.
- Tôi không biết người khác nghĩ sao, nhưng với tôi có lẽ đúng như
vậy! - Huy mỉm cười.
Nếu chỉ nh́n mà không nghe họ nói chuyện sẽ dễ lầm tưởng đó là một
cặp vợ chồng đi sắm tết ! Thu Hà dẫn Huy len lỏi vào các quầy bán áo
quần mỹ phẩm.
Nàng lựa chọn, ướm thử, hỏi ư kiến Huy, c̣n chàng th́ chỉ mỗi việc
là trả tiền.
- Ôi ! cái áo này đẹp quá! - Thu Hà reo lên, tay chỉ vào một chiếc
áo treo trên mắc.
- Thử xem! - Huy gật gù:
Chiếc áo rất hợp với Thu hà. Khi ướm thử lên người, Trông nàng xinh
đẹp hẳn.
- Gói cái áo này cho tôi - Huy bảo người bán hàng.
Họ đi một ṿng th́ trên tay Thu Hà đă nặng trĩu. Nàng kêu mỏi chân
và bảo Huy ngồi nghỉ.
- Được thôi! Tôi cũng mệt bở hơi tại rồi. Chàng rút khăn tay lau mồ
hôi trên trán.
Ngồi nghỉ chân trong quán nước, câu chuyện của họ lại tiếp tục:
- Tại sao ba mẹ anh không ở trong này lại muốn ra ở Vũng Tàu ở ?
Thoạt đầu, ngôi nhà ấy chỉ để gia đ́nh ra nghĩ cuối tuần thôi, nhưng
ba mẹ tôi lại thích không khí ngoài ấy nên muốn ở luôn.
- Công việc công ty giao hết lại cho anh à? - Thu Hà ṭ ṃ.
- Tôi và anh Phú! Có cô giúp một tay nữa lo ǵ?
- Em chỉ sợ ḿnh đảm đương không nổi.
- Khả năng cô đă chứng minh rồi đấy thôi. Huy cười
- Nếu không, ba
tôi không để cô ở lại vị trí này đâu.
Chàng nói xong, cúi xuống lấy cái áo lúc năy đă được gói riêng, trao
cho Thu Hà:
Xem như tôi trả công cho cô vậy! - Giọng chàng thật ân cần
- Cô mặc
cái áo này đẹp lắm.
- Cám ơn anh! - Thu Hà nh́n ông chủ của ḿnh bằng ánh mắt long lanh.
- Thôi, ḿnh về! Giờ này chắc Thiên Kim đang sốt ruột.
- Lại Thiên Kim! - Thu Hà mỉm cười - Anh có vẻ mê vợ quá đấy.
- Tôi đưa cô về! - Dường như Huy không nghe lời Thu Hà nói.
Nhưng trái với dự đoán của chàng, Quỳnh Như không có ở nhà.
- Ba mẹ tôi đâu? - huy hỏi chị bếp khi không thấy xe của cha mẹ
trong sân.
- Ông bà bận tiếp khách nên không ăn cơm nhà.
- C̣n… vợ tôi?
- Giọng
huy có vẻ bực dọc.
- Cô ấy đi chợ.
- Giờ này mà đi chợ làm ǵ ? - Chàng làu bàu.
- Cô có dặn cậu ăn cơm trước đừng chờ.
- Lại c̣n thế nữa! - Huy tức tối nện gót giày.
- Cậu ăn cơm chưa, tôi dọn? - Chị bếp chạy theo hỏi.
- Chờ vợ tôi về! - Huy nói và đi thẳng lên pḥng.
Không kịp thay quần áo, chàng ngồi sà xuống giường mở các thứ ra xem
lại. Chắc Quỳnh Như sẽ thích lắm… Mà… Tại sao cô ấy lại đi chợ vào
giờ này thế nhỉ? Không biết người ta chờ cơm hay sao?
Gần một giờ, Quỳnh Như mới về tới. Nàng nh́n Huy bằng ánh mắt thật
buồn:
- Anh đi làm à ? Hăy c̣n sớm mà.
Huy không trả lời, hầm hầm bỏ đi. Quỳnh Như nh́n theo chồng rồi nh́n
cái túi xách để trên giường không nén được thở dài. Lúc năy, ở chợ
nàng đă trông thấy tất cả. Cô gái kia là ai vậy? Hóa ra Huy cũng
chẳng phải kẻ tầm thường.
Buổi tối, lúc sắp đi ngủ, Huy chỉ vào túi xách đồ đạc vừa mới mua:
- Của cô đó.
- Ǵ vậy anh? - Quỳnh Như hỏi lại.
Nàng thấy chàng nhăn mặt:
- Chẳng lẽ từ trưa tới giờ mà cô chưa xem?
- Em nghĩ đó là đồ của anh nên vẫn để nguyên đó.
- Màu mè! - Huy lầm bầm - Mở ra xem đi.
Quỳnh Như vẫn làm theo lệnh chàng dù nàng đă có thể đoán biết trong
túi xách đựng những ǵ! Trong lúc đó, Huy chăm chú quan sát vợ.
Xem xong, Quỳnh Như cho tất cả vào túi trở lại:
- Cám ơn anh… nhưng… em không nhận đâu.
- Cái ǵ ? Không nhận à? - Gần như quát lên.
- Em nhận những bộ quần áo đẹp, phấn son trang điểm này làm ǵ khi
mà suốt ngày em bị giam hăm như một tên tù? Em mặc những thứ ấy cho
ai xem bây giờ? - Quỳnh Như cay đắng.
- Cô muốn ǵ? - Huy nh́n vợ trân trối.
- Em muốn mọi người biết em là Quỳnh Như để em được trở về nhà với
mẹ em. - Quỳnh Như rưng rưng nước mắt.
- Cô sẽ không bao giờ được là Quỳnh Như nếu Thiên Kim chưa trở về!
-
Huy dằn mạnh từng tiếng - Nhưng cô có thể về nhà thăm mẹ khi nào cô
muốn.
- Em muốn về nhà mẹ trong ba ngày tết, anh có dám cho không?
- Quỳnh
Như đánh liều.
- Cái ǵ ? Ba ngày tết à? - Huy tṛn mắt. - Tôi sẽ ăn nói thế nào
với ba mẹ về sự vắng mặt đó? Cô điên à?
Quỳnh Như không trả lời. Nàng biết sẽ không bao giờ điều mong ước
của ḿnh được thỏa măn. C̣n mẹ th́ sẽ không bao giờ có tết nếu con
gái của mẹ không về.
Quỳnh Như không khóc. Nàng đă quen chịu đựng như thế. Nửa đêm, chờ
Huy ngủ thật say, nàng mới rón rén trở dậy viết thư cho mẹ. “Mẹ ơi!
Tết này con phải trực ở chỗ làm nên chưa biết bao giờ sẽ về thăm mẹ
được. Con nhớ mẹ lắm… con có gởi một số đồ để mẹ ăn tết. Bác Tâm sẽ
mang đến nhà cho mẹ.”
Nước mắt Quỳnh Như rơi đầy trên trang thư, nàng phải xé bỏ viết lại.
Trên giường Huy vẫn ngủ say! Bất giác Quỳnh Như lại hỏi: Có phải
chính v́ cô gái ấy mà gần đây chàng đă không c̣n bận tâm đến chuyện
chăn gối đối với nàng? Trái tim Quỳnh Như chợt thắt lại. Nàng có cảm
giác của một người đang ghen.
o0o
Chiều ba mươi tết xong bữa cơm rước ông bà, Huy đột ngột bảo:
- Con muốn tranh thủ mấy ngày nghỉ Tết để ra Vũng Tàu tắm biển, nghỉ
ngơi vài hôm.
- Các con thích th́ cứ đi ! - Bà Hiệp vui vẻ tán thành.
Chỉ có Quỳnh Như th́ lấy làm lạ. Huy ra Vũng Tàu làm ǵ trong mấy
ngày Tết? Anh ấy muốn mang ḿnh đi “lưu đày” chăng?
Ḷng dạ rối bời, tối đó, Quỳnh Như không tài nào chợp mắt được. Đến
giao thừa, Huy gọi vợ dậy:
- Ra xem người ta đốt pháo đi.
Quỳnh Như theo chồng ra ban công. Tiếng pháo nổ lục bục như cơm sôi
rồi rộ lên đinh tai nhức óc. Quỳnh Như ôm ngực ho sặc sụa, nhưng
chưa có “lệnh” của Huy, nàng không dám quay vào pḥng.
Hơn nửa giờ trôi qua, tiếng pháo thưa thớt dần nhưng vẫn chưa tắt
hẳn. Đột nhiên Quỳnh Như thấy Huy choàng tay kéo ḿnh sát lại gần,
chàng vùi mặt vào tóc nàng, rất lâu sau mới nói:
- Tóc em khét lẹt mùi khói pháo.
Quỳnh Như tưởng ḿnh nghe lầm ! Tiếng “Em” được Huy thốt ra thật
nhẹ nhàng, nhưng nàng có cảm giác bị một luồng âm thanh có tần số
thật khủng khiếp. Xuyên qua màng nhĩ! - Sau cơn sửng sốt, nàng bảo:
- Em đang mơ phải không?
Huy không trả lời mà cúi xuống định hôn Quỳnh Như, nhưng nàng quay
mặt đi, chiếc hôn rơi trên vai Quỳnh Như và nằm bất động ở đó.
Một viên pháo thăng thiên xẹt lên gần chỗ hai người đang đứng. Quỳnh
Như hốt hoảng nép sát vào người Huy để tránh, chàng ngẩng lên khẽ
bảo:
- Chúng ḿnh vào pḥng đi! Em c̣n phải chuẩn bị đồ đạc mai đi sớm.
Quỳnh Như rời khỏi tay chồng lặng lẽ đi vào. Như vậy là Huy đă nhất
quyết định đi Vũng tàu. Th́ đành vậy…
Sắp xếp đồ đạc xong, Quỳnh Như định đi ngủ th́ nghe tiếng Huy:
- Đến đây.
Nàng ngồi bên cạnh, chưa hiểu sẽ xảy ra chuyện ǵ th́ huy đă nói:
- Năm mới anh xin cầu chúc cho em sức khỏe, t́nh yêu và hạnh phúc.
- Cám ơn anh! - Quỳnh Như nh́n chồng giọng xúc động.
- Em không chúc ǵ cho anh sao? - Huy khẽ lay nhẹ tay nàng.
Quỳnh Như nh́n vào ánh mắt chàng:
- Em xin chúc anh t́m lại được những ǵ mà anh đă đánh mất.
Chẳng biết Huy nghĩ ǵ về lời chúc của vợ ḿnh mà lắc đầu nhè nhẹ.
Sau đó chàng trao cho nàng một chiếc phong b́:
- Năm mới, anh ĺ x́ cho em đấy.
Quỳnh Như do dự rồi cầm lấy.
- Cám ơn anh.
Họ lên giường lúc đă hai giờ sáng. Huy xoay mặt vào tường thở đều
trong lúc Quỳnh Như vẫn thức. Nàng rất ngạc nhiên về cách cư xử của
chồng tối nay.
Có lẽ v́ là ngày đầu năm nên chàng muốn mọi cái bắt đầu phải tốt đẹp
chăng? C̣n với nàng dù có bắt đầu như thế nào đi nữa th́ ngày mai
hẳn sẽ là ngày u ám! Nàng sẽ không được ở bên mẹ trong những ngày
xuân tưng bừng này. Mẹ ơi! Tha lỗi cho con.
Trằn trọc măi rồi Quỳnh Như cũng ngủ thiếp đi. Nàng mơ thấy Thiên
Kim và những bông lục b́nh tím lịm ven sông. Rồi một vùng nước xóay
cuốn nàng vào giữa và nhận ch́m. Sợ hăi, nàng kêu thét lên.
- Quỳnh Như! Quỳnh Như… - Huy lay mạnh tay vợ.
Nàng ở choàng mắt ngồi dậy, ngơ ngác nh́n quanh. Biết ḿnh nằm mơ,
quỳnh Như bối rối nh́n chồng:
- Em mơ thấy ḿnh bị nước xoáy cuốn đi… Sợ quá.
- Nằm nghỉ thêm chút nữa đi! - Huy nhẹ nhàng bảo.
Thấy đă năm giờ sáng. Quỳnh Như lắc đầu:
- Em sợ lại thấy ác mộng. Anh định mấy giờ ḿnh đi.
- Càng sớm càng tốt.
- Vậy th́ để em chuẩn bị - Quỳnh Như nhanh nhẹn nhảy xuống đất.
Họ lên xe khi chưa đầy bảy giờ. Huy có vẻ hơi buồn v́ không thuyết
phục được vợ mặc bộ quần áo ḿnh mới mua cho.
- Em chê à ?
Quỳnh Như lắc đầu:
- Anh đừng lo. Trước sau ǵ cũng có người mặc mà.
Và nàng bỏ lại nhà tất cả, chỉ mang theo quần áo cũ của ḿnh.
- Ơ ḱa… Thấy xe ghé lại nhà Thiên Kim, Quỳnh Như giật ḿnh
- Sao
anh dừng ở đây?
- Em về chơi với mẹ mấy ngày tết đi. Anh sẽ ra Vũng tàu một ḿnh!
Chiều mùng ba anh sẽ đến đón tại đây.
Quỳnh như sững sờ đến độ không trả lời được ngay. Lát sau, nàng mới
bảo Huy:
- Em… không biết nói sao… để cảm ơn anh…
- Chúc em ăn tết vui vẻ. Thôi anh đi nghen.
Chờ quỳnh Như bước xuống xong, huy cho xe vọt đi. Chàng không hiểu
sao ḿnh làm như vậy?
Chẳng lẽ chàng đă quên đi nỗi oán giận trong ḷng rồi hay sao? Hoặc
là chàng có cuộc ḥ hẹn với người khác ở Vũng Tàu?
Chẳng có điều nghi vấn nào đúng , bởi v́ giờ đây bỗng dưng Huy nghĩ
rằng: chàng đă may mắn được gặp Quỳnh Như.
o0o
Cả hai mẹ con đều sung sướng đến rơi nước mắt khi vừa nhận ra nhau.
Quỳnh như buông chiếc túi xách ôm chầm lấy mẹ, trong lúc bà Hân mếu
máo:
- Vậy mà mẹ cứ tưởng… con không về. Sao về trễ quá vậy con?
Quỳnh như nói dối:
- Con phải sắp xếp công việc rồi mới được về. Bác tâm báo cho con
biết là hôm trước mẹ bị bệnh phải không?
- Tại mẹ buồn v́ nhớ con chớ có bệnh hoạn ǵ đâu!
Bà Hân vuốt tóc con :
- Mẹ đă xin bác Tâm cho con được nghĩ làm ngoài đó rồi.
- Bác nói sao hả mẹ? Quỳnh như ṭ ṃ.
- Ăn tết xong rồi sẽ tính. À, Thiên Kim đă bầu b́ ǵ chưa vậy như?
- Chưa đâu mẹ! - Quỳnh Như chợt nh́n xuống bụng ḿnh
- Nó bảo chưa
muốn có con sớm.
- Nghe bảo gia đ́nh bên chồng nó đàng hoàng tử tế lắm phải không
con?
- Đúng vậy mẹ ạ! Ông bà già chồng cưng con dâu hết cỡ luôn.
- Con nhỏ coi vậy mà có phước - Bà Hân chép miệng
- Mẹ cầu mong sau
này con cũng gặp được một chỗ tốt như vậy.
Không muốn kéo dài câu chuyện theo chiều hướng đó nên Quỳnh Như bảo
mẹ:
- Để con xuống bếp coi mẹ ăn tết có lớn không?
Nói rồi, nàng đi nhanh vào trong, Bà Hân cũng đi theo con:
- Th́ cũng như mọi năm ! Mới đầu, mẹ đă tính không có tết nhất ǵ
ráo, nhưng nghe tin con có thể về, mẹ mới lo sắm sửa nấu nướng.
Quỳnh như lục lọi khắp các xó xỉnh và dở tung mấy cái nắp nồi một
cách háo hức. Được ở bên mẹ - quà tặng này của Huy
- quả là một hạnh
phúc tuyệt trần đối với nàng. Cám ơn anh ngàn vạn lần, người chồng
kỳ quặc của em…
- Con làm sao vậy? - Thấy con đang vui chợt buồn, bà Hân lo lắng
hỏi:
Quỳnh như chúm chím :
- Con đang tận hưởng hạnh phúc mẹ à.
Thật ra, nàng đang nhớ đến Huy ! nh́n đồng hồ nàng biết rằng giờ này
chàng đă đến nơi, thui thủi một ḿnh. Huy có buồn không?
Điều lo lắng của quỳnh Như đă không xảy ra. Huy không buồn nhưng đầu
óc lúc nào cũng căng thẳng v́ nghĩ ngợi. Tại sao gầm một năm trời mà
chẳng có tin tức ǵ của Thiên Kim? Chẳng lẽ ông bà Tâm không biết
con gái ḿnh trốn ở đâu? Có lúc, chàng đă muốn từ bỏ cuộc t́m kiếm,
nhưng rồi lại thấy ngại ngùng, mắc cỡ v́ lời tuyên bố hùng hồn của ḿnh
trước đó. Vả lại chàng đă đối xử quá nhẫn tâm với quỳnh Như. Chắc
chắn nàng sẽ không thể nào tin tưởng vào t́nh yêu của chàng nếu như
điều đó xảy ra.
Chiều mùng hai tết, huy nhận được điện thoại của em gái từ
Canada
gọi sang cho ḿnh.
- Sao cô biết anh ở đây mà gọi ra ? - Chàng vui mừng hỏi:
- Em vừa gọi cho ba mẹ mới biết anh chị đang ở Vũng tàu
- Giọng Linh
Đan như nũng nịu - Anh Hai nè ! Happy New Year. Ĺ X́ cho em với.
Huy bật cười:
- O.K. luôn! Ĺ x́ cho em hai mươi cent được không?
- Anh Hai keo kiệt! - Linh Đan ph́ cười - Cho em nói chuyện với chị
Hai đi.
Huy giật ḿnh, vội nói trớ đi:
- Chị hai em đi… chợ rồi! Để lúc khác nghen. Lúc này em thế nào?
- Anh hai muốn hỏi về lĩnh vực nào? - Linh Đan hỏi cắc cớ.
- T́nh duyên, gia đạo, sự nghiệp, công danh… anh hai hỏi tuốt hết.
Linh Đan cười khúc khích:
- Anh Hai hỏi bấy nhiêu chắc em phải trả lời tới tối. Nói chung là
có cái tốt, có cái c̣n chưa tốt… h́... h́…
- Huề vốn! - Huy ph́ cười - Này, em hứa với ba mẹ tết sẽ về, sao để
ba mẹ trông vậy?
- Em xin lỗi ba mẹ rồi! - Giọng Linh Đan cố làm ra vẻ nghiêm trang
-
Anh Hai biết không, suưt chút nữa em đă bị phá sản. Cái quán ăn của
em tự nhiên vắng tanh vắng ngắt. Điều tra mới biết có kẻ hại ḿnh
lén bỏ gián vào thức ăn… bây giờ th́ tai nạn qua khỏi rồi.
- Chúc mừng em gái của anh! Nè hay là em dẹp quách cái quán ăn của
em đi, về bên này luôn với anh và ba mẹ.
- Chưa được đâu! Em c̣n nhiều kế hoạch chưa thực hiện được cho nên
không thể về với anh. Anh Hai nè! Cho ba mẹ và em lên chức đi chứ? Mẹ sốt
ruột lắm rồi đó.
- Trước sau ǵ rồi cũng lên, có chi mà gấp
- Huy bật cười - cô cũng
cho anh lên chức… anh vợ đi chứ ?
- A… chuyện đó c̣n lâu! - Linh Đan kêu lên - Thôi đến giờ em phải
ra tiệm rồi. Bye nghen.
Chờ cho em gái gác máy Huy mới đặt ống nghe xuống. Chàng bỗng bần
thần v́ lời Linh Đan vừa nói. “Mẹ sốt ruột lắm!” Cũng may là chẳng
có ǵ, bằng không sau này t́m được Thiên Kim, mọi chuyện với Quỳnh
Như sẽ thêm rắc rối phức tạp…
Chiều mùng ba tết, Huy rời Vũng Tàu lúc ba giờ chiều. Khi chàng về
tới Sài G̣n, th́ Quỳnh Như cũng đă đúng hẹn. Nàng đang đợi chàng ở
nhà ông bà Tâm. Từ lâu ông bà rất sợ những cuộc chạm mặt với thằng
con rể của ḿnh. Dù Huy không nói ǵ nhưng điều đó càng làm cho họ
cảm thấy lúng túng khó xử.
- Hồi sáng này, anh chị xui có qua đây chơi - Ông
Tâm bảo chàng.
Huy trả lời thật nhẹ nhàng:
- Ba mẹ con không biết chuyện ǵ đâu - Con muốn chờ đến khi nào t́m
được Thiên Kim rồi mới bảo cho họ biết.
- Cám ơn con lắm, Huy à! - Bà Tâm rươm rướm nước mắt
- Nếu biết
Thiên Kim ở đâu, ba mẹ cũng sẽ đi bắt nó về cho con.
Quỳnh Như vờ cúi xuống săm soi mấy bông hoa nhựa trên bàn để không
ai trông thấy nét mặt ḿnh. Nàng không nói ǵ kể từ lúc Huy bước vào
nhà.
- Thôi ḿnh về đi em! - Huy bỗng quay sang bảo.
Quỳnh Như thong thả đứng lên:
- Con đi! - Nàng chào ông Bà Tâm.
Cả hai ông bà đều nghẹn ngào không nói được lời nào. Huy sách giỏ đồ
của vợ đi trước ra xe. Thấy vậy Quỳnh Như hấp tấp ra theo.
- Hôm qua Linh Đan gọi diện thoại đ̣i nói chuyện với em
- Huy nói
ngay lúc Quỳnh Như vừa leo lên xe.
- Rồi anh trả lời sao! - Nàng chăm chú nh́n chàng.
- Mẹ em mừng lắm
v́ có em về. Thật ḷng, em rất biết ơn anh.
- Nè, không được lộ ra với ba mẹ đấy!
- Huy cằn nhằn.
- Em nhớ rồi! - quỳnh Như ngoan ngoăn gật đầu.
Trong ba ngày vừa qua, nàng nhớ đến Huy không ít. V́ vậy mà lúc vừa
trông thấy chàng, trái tim nàng bỗng rộn ràng đập vội. Gần một năm
chung sống bên nhau, huy đă trở thành người đàn ông duy nhất trong
cuộc đời nàng. Phải cố gắng lắm, nàng mới tỏ ra b́nh thản, thậm chí
lạnh nhạt khi ở bên chàng, bởi v́ nàng biết điều ǵ đang đợi chờ
ḿnh ở phía trước.
- À, may quá, các con đă về! - Bà Hiệp mừng rỡ khi thấy con về tới.
Quỳnh Như chào ba mẹ chồng rồi quay sang bà:
- Ba mẹ ăn tết vui không?
Ông Hiệp trả lời thay vợ:
- Già rồi c̣n ǵ mà vui nữa hả con? Đi chúc tết loanh quanh rồi về
nhà mở tivi xem suốt.
- Dường như ở nhà có chuyện ǵ phải không ba mẹ?
Huy nh́n cha ḍ xét.
- Không có ǵ đâu con! - Ông Hiệp nói ngay để con yên tâm. Bên bác
Phi mời tối nay dự tiệc nhưng mẹ con kêu mệt quá không muốn đi.
Người mà ông Hiệp vừa nói là một Việt Kiều ở Pháp về. Ông là chủ
tịch hăng thức ăn gia súc lớn nhất ở Việt Nam hiện tại.
- Các con đi thay ba mẹ vậy! - Bà Hiệp vui vẻ bảo:
- Họ mời mấy giờ vậy mẹ? - Huy nh́n vợ rồi đưa mắt sang mẹ.
- Bảy giờ ba mươi tối này. Các con nghỉ ngơi một lát chuẩn bị là
vừa.
Dường như Huy có điều ǵ đó chưa thông nên lúc về pḥng riêng, Quỳnh
Như thấy vẻ mặt chồng đầy đăm chiêu tư lự. Nàng đến bên cạnh:
- Hay là… anh đi một ḿnh?
- Không được! - Huy lắc đầu.
- Nhưng… em biết là anh không muốn em đi cùng kia mà?
- Giọng Quỳnh
Như thật b́nh thản.
Huy trố mắt:
- Sao em biết? - Quỳnh Như khẽ lắc đầu
- Anh đến rủ người ta đi đi,
em sẽ về bên nhà Thiên Kim đợi anh.
- Em nói ǵ vậy? Người ta nào? - Huy càng ngạc nhiên hơn.
- “Người ta” cùng đi chợ với anh hôm trước đó. Em biết mà.
Huy bỗng phá ra cười và ôm chầm lấy Quỳnh Như:
- Lạy Chúa! Vợ tôi ghen với cô thư kư.
Quỳnh Như nhăn mặt, cố gỡ tay chàng ra:
- Không phải vậy! Em chỉ muốn nói là em không thích hợp với tiệc
tùng, dạ hội… Đi với em anh sẽ mất mặt cho coi.
Huy đột ngột thôi cười. Vẻ đăm chiêu lại hiện lên trên gương mặt
chàng. Quả t́nh chàng sợ như thế thật. Về nhan sắc th́ chàng không
sợ Quỳnh Như thua kém bất cứ ai… nhưng về cách giao tiếp, nói năng,
cư xử ơ nơi sang trọng như thế, chắc chắn nàng sẽ trở nên lúng túng,
vụng về. Với một cô gái chỉ học đến lớp ba th́ làm sao có thể đ̣i
nhiều hơn ở cô ta? Mà ở buổi tiệc hôm nay chắc chắn sẽ rất có nhiều
cặp mắt đổ dồn vào chàng và cô vợ của ḿnh. Hay là… đến rủ Thu Hà
cùng đi vậy?
- Để anh đến rủ Thu Hà thử xem! - Huy đứng dậy rời khỏi pḥng.
Nhưng chỉ không đầy năm phút sau, đă thấy chàng quay trở lại. Quỳnh
như ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh không đi?
- Không được! - Huy lắc đầu - Người ta
- Người ta biết Thu Hà là thư
kư chứ không phải vợ anh. Đành mang theo em vậy. Em sửa soạn đi.
Quỳnh Như miễn cưỡng nghe theo lời chàng:
Trong lúc nàng đi tắm. Huy đă lục trong tủ quần áo của vợ để t́m đồ
thích hợp cho những dịp như thế này, nhưng chẳng t́m được một bộ
quần áo nào khả dĩ coi được. Ngần ngừ một chút, chàng mở gói quần áo
của ḿnh mới mua cho vợ ra. Đây rồi, Quỳnh Như mặc bộ đầm này sẽ đẹp
lắm. Sau đó trang điểm lên một chút, nàng sẽ rực rỡ chẳng kém ai.
- Anh năn nỉ em đấy, Quỳnh Như ạ!
- Thấy nàng không chịu mặc, Huy
xuống nước nói nhỏ - Hôm nay mọi cặp mắt đổ dồn vào em đấy.
Quỳnh như thở dài:
- Em sợ quá.
- Anh sẽ không rời em nửa bước.
- Được rồi! Cứ để đó cho em!
- Không chịu nổi sự nài nỉ của chàng.
Quỳnh Như đành chấp nhận - Anh đi lo phần anh đi.
Nhưng huy vẫn đứng yên một chỗ chàng nh́n Quỳnh Như trang điểm một
cách thành thạo mà thầm thán phục. Nhưng có lẽ chuyện trang điểm th́
bất cứ cô gái nào cũng rành như thế.
Nh́n nàng trong gương, Huy mỉm cười hài ḷng.
- Vợ anh đẹp lắm! Bây giờ em thay quần áo đi. Nói rồi chàng quay
lưng đi vào pḥng tắm. Lúc quay ra th́ Quỳnh Như đă mặc xong quần
áo... nàng đẹp đến độ trong thoáng chốc, Huy bỗng quên mất cái điều
dốt nát của nàng. Chàng bảo quỳnh Như đi lấy hộp nữ trang rồi tự tay
đeo vào cho nàng.
- Hôm nào có dịp sang Canada , anh sẽ lấy về cho em môt chiếc nhẫn
khác đẹp không kém chiếc nhẫn này. Anh mua nó trong một cuộc hội chợ
thời trang ở Paris.
Quỳnh Như nh́n chồng:
- Anh quên rằng em không phải Thiên Kim sao?
Huy mất hứng, nét mặt sa sầm:
- Có lẽ , anh quên thật rồi. Thôi , đến giờ rồi. Ḿnh tới sớm để
không ai chú ư.
Nhưng chàng đă lầm v́ vẫn có rất nhiều người tới sớm hơn. Cả thảy
đều là những nhà kinh doanh “sừng sộ” của Sài G̣n và các tỉnh lân
cận.
o0o
Trái với suy nghĩ của Huy, Quỳnh Như tỏ ra hết sức b́nh thản, tự tin
đến nổi chàng có cảm giác như nàng đang ở nhà ḿnh vậy. Tuy nhiên,
để pḥng ngừa những bất trắc có thể xảy ra, chàng chọn cho hai vợ
chồng một chỗ ngồi tận trong góc pḥng
- Chàng có biết đâu, khi c̣n
làm ở chỗ gia đ́nh Thiên Kim, cô vợ “dốt nát” của ḿnh đă đứng ra
để tổ chức những buổi tiệc linh đ́nh như thế này! Đến ông Tâm c̣n
phải khen ngợi tài tháo vát của nàng.
Suốt buổi tiệc, Quỳnh Như nói chuyện rất ít.
Nàng làm đúng theo lời dặn của chồng: Không nói ra, người ta sẽ
không biết ḿnh dốt.
- Gay go rồi ! - Huy bỗng giật ḿnh thốt lên.
Đây là phần mà chàng ngán nhất: Khiêu vũ ! cô vợ của chàng sẽ trở
thành tṛ cười mất thôi.
- Em ra ngoài một chút cho thoáng ! - Biết ư chồng, Quỳnh Như t́m
cách lánh đi.
- Nhưng đừng đi đâu xa, anh sẽ không biết đường mà t́m. Huy dặn nhỏ.
Dường như chẳng ai để ư đến sự vắng mặt của nàng. Các ông, các bà
c̣n bận d́u nhau ra sàn nhảy.
Cả những ông già đầu bạc cũng tham gia vào tṛ nhảy nhót đó. Quỳnh
Như đứng khuất trong chỗ khuất ngoài hành lang. Ở đây nàng cảm thấy
dễ chịu hơn. Tiếng nhạc trong pḥng vang lên chỗ nàng đă không c̣n
đinh tai nhức óc nữa. Nàng khoan khoái hít đầy lồng ngực mùi hương
ngọc lan thoang thoảng đâu đây.
- Xin phép... cho tôi được nhảy với cô một bài!
- Có tiếng ai đó đột
ngột vang lên sau lưng Quỳnh Như.
Nàng giật ḿnh quay lại, đó là một người đàn ông cũng trạc tuổi Huy.
Lúc năy nàng được giới thiệu đấy là con trai của ông chủ hăng xà
bông Phương Nam.
- Xin lỗi... tôi không biết nhảy? - Nàng lúng túng trả lời.
- Cô quá khiêm tốn đấy thôi! - Giọng người đàn ông thật chân thành
-
Nếu cô từ chối khiêu vũ th́ xin phép cho tôi được đứng đây tṛ
chuyện với cô vậy.
Quỳnh như hốt hoảng. Đứng nói chuyện chỗ này th́ c̣n chết sớm hơn là
cái tṛ nhảy nhót kia. Lỡ Huy bắt gặp nghi ngờ này nọ th́ càng thêm
phiền phức
- Thôi được! Nhưng tôi sẽ đạp vào chân anh mất
- Nàng miễn cưỡng đi
theo anh ta trở vào.
Lúc đó, Huy vừa dứt bản với con gái của ông chủ nhà. Họ đang ngồi
nghỉ giải lao tṛ chuyện thật sôi nổi hào hứng th́ bỗng mắt Huy trợn
tṛn. Chàng thấy Quỳnh như đang lướt nhẹ nhàng trong ṿng tay của
con trai ông chủ hăng Phương Nam! Cùng một lúc, có hai thứ t́nh cảm
dậy lên trong ḷng chàng. Nửa thích thú, nửa lại bực ḿnh. Tại sao
gă kia lại gh́ chặt vợ ḿnh đến thế? Bất chợt chàng như nhận ra giá
trị của vợ ḿnh.
Quỳnh như đă thấy chồng nên bản nhạc cũng vừa hết, nàng đă rời khỏi
sàn nhảy bước đến bên cạnh chàng.
Huy giới thiệu Quỳnh Như với cô gái kia:
- Đây là Quỳnh Như vợ tôi.
- Rất vui được làm quen với chị! - Nàng duyên dáng mỉm cười.
Cô gái tự giới thiệu:
- Tôi là Phương Mai. Chị dễ thương quá.
Sau lời khen là một tia nh́n vừa thán phục vừa ganh tị. Quỳnh Như
ngồi xuống cạnh chồng nói đùa:
- Được khen thật dễ chịu.
Có người mời Phương Mai nhảy nên nàng đứng dậy, quay sang vợ chồng
Huy lịch sự bảo:
- Xin lỗi anh chị.
- Cô cứ tự nhiên! - Huy trả lời.
Họ nán lại thêm một lát nữa mới ra về. Lúc ấy hăy c̣n sớm nên Huy
cho xe chạy một ṿng ra bờ sông trước khi về nhà. Quỳnh như lấy làm
lạ khi nhận ra vẻ mặt căng thẳng trên gương mặt chồng. Nàng tự hỏi
có phải đó là dấu hiệu báo trước rằng những điều tốt đẹp của những
ngày xuân sẽ chấm dứt trong đêm nay. Nếu đúng như thế th́… Quỳnh
như nhắm mắt cầu mong cho thời gian hăy lùi lại... lùi lại... để nàng
được đắm ḿnh trong đêm giao thừa huyền diệu, ngọt ngào ấy một lần
nữa.
Nhưng trên tay Quỳnh Như chiếc đồng hồ vẫn cần mẫn đi qua tháng năm
trên con đường xuôi chiều của nó…
Chỉ có cuộc đời nàng là sắp sửa dừng lại thôi.
o0o
Đang ngủ chập chờn trong một căn nhà trọ, chợt Thiên Kim nghe tiếng
c̣i xe vọng lại. Nàng choàng dậy và chỉ một lát sau đă có mặt ngoài
bến xe. Đêm qua, nàng đă quyết định sẽ đi đâu.
Xe đến đà Lạt đă hơn hai giờ chiều. Thiên Kim đi bộ về nhà người chú
họ ở gần chợ đà lạt. Nàng định sẽ ở lại đó một thời gian rồi mới
tính tiếp.
- Ủa, sao cháu đi có một ḿnh vậy? - Trông thấy nàng, ông chú ngạc
nhiên hỏi.
- Dạ cháu đi công chuyện trên này.
Bà Thím của nàng nh́n cháu giọng mát mẻ:
- Ba má mày chê chú thím nghèo nên gả con không thèm mời một tiếng .
Thiên Kim giật ḿnh:
- Dạ, tại lúc đó lúc đó gấp quá, với lại ba má con sợ chú thiếm phải
bỏ công ăn việc làm…
Thiếm nàng cười nhạt
- Cả cháu cũng không thấy mặt. Tới bây giờ đụng chuyện rồi, mới ṃ
tời đây? Nè, lúc này rồi ba má mày… Làm ǵ mà sống vậy? Tội nghiệp
quá... - Bà ta chép miệng - tự dưng rồi tiêu tan sản nghiệp.
Mặt Thiên Kim trắng bệt. Nàng không hay biết chuyện đă xảy ra, với
gia đ́nh ḿnh. Điều bà Thiếm vừa nói ra khiến nàng rụng rời.
- Nghe nói gia đ́nh bên chồng cháu giàu lắm, sao không nhờ họ giúp
một tay?- Ông chú xen vào.
Thiên Kim mệt mỏi ră rời. Nàng không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ đến
vậy.
- Dạ, họ cũng giúp đỡ - Thiên Kim nói liều.
Bà Thiếm nh́n nàng chăm bẩm:
- Cháu đi công chuyện ǵ trên này vậy?
Đă lỡ nói dối rồi nên Thiên Kim đành phải diễn cho trọn vai :
- Cháu định lên đây xem đất đai trên này thế nào để mua vài mẫu xây
nhà nghỉ mát cho ông bà già chồng cháu .
- Vậy sao? - Bà Thiếm bỗng họat bát hẳn lên
- để chú của mày kiếm
giùm cho. Chỉ cần cho ổng chút tiền cà fê cà pháo chút thôi cháu à.
- Cháu có nhờ một người bạn chồng cháu t́m giùm. Thiên Kim t́m cớ
thoái thác - C̣n chờ xem họ trả lời thế nào rồi cháu sẽ cho thiếm
biết.
Đến lúc này th́ ư định ở lại đây không c̣n trong đầu Thiên Kim nữa.
Nàng đứng dậy cáo từ :
- Cháu ghé thăm chú thiếm một lát, bây giờ cháu phải đi.
- Bậy nè ! - Bà Thiếm gạt đi - lên đây th́ ở đây với chú Thiếm, c̣n
định đi đâu nữa?
- Cháu ra khách sạn ở để tiện sắp xếp công chuyện.
Xin phép chú
thiếm! - Thiên Kim dứt khoát cáo từ.
- Cháu đă không muốn ở th́ thiếm cũng không cấm, nhưng khi nào có
tin tức về chuyện đất đai nhớ báo cho chú Thiếm biết nghen con!
-
Ông chú của nàng ngọt ngào bảo:
Vậy là Thiên Kim đành phải đi - Không có giấy tờ tùy thân, nên nàng
không thuê được khách sạn. Đành phải ở tạm trong một nhà trọ lẹp xẹp
nằm cạnh bến xe. Với số tiền mà Thúy Vân đă trả, nếu biết tần tiện,
nàng có thể sống hàng năm trời. C̣n tài khoản ở ngân hàng Pháp-Á,
nàng sẽ dành để lo liệu cho mẹ cha.
Đêm đầu tiên ở đà lạt, Thiên Kim không tài nào ngủ được. Cái lạnh ở
ng̣ai trời làm se thắt thêm cái lạnh trong ḷng nàng. Không chịu
nổi, sáng sớm nàng vội điện thoại về sài g̣n! Đến lúc này, nàng mới
hay điện thọai ở nhà đă bị cắt. Và, nàng bỗng rùng ḿnh khi nghĩ đến
khả năng… ngôi nhà của cha mẹ ḿnh đă thay đổi chủ. Nếu điều đó xảy
ra th́… sẽ c̣n khủng khiếp đối với nàng hơn là làm vợ tên mập kia.
Nhưng có điều c̣n khủng khiếp gấp trăm ngàn lần, đang chờ đón Thiên
Kim mà nàng không hề hay biết.
Liên tiếp mấy hôm, thấy trong người cứ váng vất khó chịu, lại không
ăn uống được ǵ, Thiên Kim bèn t́m đến một pḥng mạch tư nhân ở gần
nhà trọ để khám bệnh.
- Sau khi nghe nàng kể lại các triệu chứng, ông bác sĩ bỗng hỏi:
Cô có gia đ́nh chưa?
Thọat đầu, Thiên Kim đă định trả lời chưa, nhưng sau đó lại nói
liều:
- Thưa bác sĩ, cháu đă lập gia đ́nh rồi…
- Vậy th́ xin chúc mừng cô, nếu cô muốn biết chắc chắn, th́ hăy đến
khoa sản của bệnh viện tỉnh để khám… Nhưng theo tôi th́ đă có đến 90%
khả năng cô có thai rồi.
Mặt đất chao đảo ngă nghiêng trước mắt Thiên Kim. Rồi tất cả bỗng
tối sầm, phải đến hơn một tiếng đồng hồ sau nàng mới gượng dây nổi
để đi về nhà trọ. Thế là hết rồi! Nàng đă bị trừng phạt v́ những tội
lỗi đă gây ra v́ những tội lỗi đă gây ra.
Bất giác nàng nhớ đến tác giả của cái bào thai trong bụng ḿnh. Hưng
sẽ phản ứng ra sao nếu biết chuyện ǵ đă xảy ra với nàng? Liệu anh
ta có thực sự yêu nàng như đă nói không? Cần phải biết rơ sự thật
trước khi quyết định số phận giọt máu oan nghiệt này.
Tối đó, khi đă thật sự b́nh tâm, Thiên Kim gọi điện thọai cho Hưng
-
Sợ gặp Thúy Vân, nên nàng không gọi đến cửa hàng mà gọi thẳng về nhà
Hưng . Nhưng anh Ta không có ở nhà, người nghe điện thoại bảo rằng, nếu nàng muốn gặp th́ hăy gọi diện đến chỗ Thúy Vân.
Ngán ngẫm, Thiên Kim thở dài. Hôm sau, nàng gọi lại sớm hơn một
chút - May quá, Hưng đang ở nhà.
- Anh đó hả! Kim đây ! - Nàng nói nhỏ:
Hưng cũng đă nhận ra :
- Em đang ở đâu dậy? Sao tự dưng em lại bỏ đi ?
Chẳng biết Hưng giả vờ hay sự thật, anh ta không biết ǵ? Cũng có
thể thúy vân không nói…
- Anh Hưng nè ! Em đang ở Đà lạt, có chuyện này quan trọng lắm… Em
muốn báo cho anh biết…
Giọng Hưng đă kém phần hồ hởi:
- Có chuyện ǵ vậy Kim?
- Em… có thai… - nàng thở hắt ra.
- Trời ạ! Có thật không? - giọng Hưng hốt hoảng :
- Bác sĩ đă nói chắc chắn như vậy - Thiên Kim run run
- em không
biết... ư anh thế nào?
Im lặng rất lâu, đến nổi Thiên Kim sốt ruột hỏi lại :
- Anh c̣n cầm máy không vậy?
- C̣n… c̣n… Hưng lên tiếng - Kim này! Tháng sau anh và Thúy Vân sẽ
làm lễ cưới... cho nên… cái mà em vừa nói rất rày rà… tốt nhất là…
không nên giữ làm ǵ.
Thiên Kim buông máy, ngồi vật xuống không nói thêm được lời nào. Đời
là thế đấy! Nàng đă phạm quá nhiều sai lầm… Nếu anh ta đă nói vậy
th́ thôi…
Bà chủ nhà trọ vốn là người nhẹ dạ. Thiên Kim kể lễ nổi niềm về
người chồng phụ bạc, bà ta mũi ḷng:
- Thật là khốn nạn! Chị em phụ nữ chúng ḿnh khổ thật. Thằng chồng
tôi hồi xưa cũng thế.
- Chị có biết chỗ nào an toàn mà khỏi phải tới bệnh viện không?
-
Thiên Kim ngập ngừng.
Suy nghĩ một hồi bà ta lắc đầu :
- Muốn giải quyết vụ này phải vô bệnh viện thôi cô à! Ở ngoài không
bảo đảm đâu. Có khi lại mất mạng. Thấy báo chí đăng tin hoài đó .
- Vô bệnh viện em sơ thủ tục phiền phức.
- Không có sao đâu! Nếu sợ phiền, cô đi làm ngoài giờ . Khỏe re hà!
Tôi có làm rồi nên tôi biết. Để tôi đưa cô đi, nó c̣n nhỏ, không
nguy hiểm đâu.
Thiên Kim không c̣n cách nào khác. Nàng không có đủ can đảm để giữ
lại đứa con. Đúng hơn, lúc này nàng không hề nghĩ rằng, trong bụng
ḿnh lại có một đứa con ! Đối với nàng, nó chỉ là một giọt máu bẩn
thỉu, mà nàng phải tẩy sạch khỏi cơ thể ḿnh.
Đúng như lời bà chủ nhà trọ nói. Mọi việc diễn ra nhanh chóng, nhẹ
nhàng nhưng do Thiên Kim bị chứng máu loăng, nên mất máu khá nhiều.
Người ta đă truyền cho nàng một bịch máu.
- Coi vậy chứ không ỷ y được. Cô phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
- Bà
chủ tốt bụng lại căn dặn. - Thấy vậy chứ nó cũng làm hao tổn sức
khỏe lắm.
- Cũng may là có chị , bằng không em chẳng biết xoay sở ra sao!
-
Thiên Kim cảm động nh́n bà ta.
- Có ǵ đâu ! chị em gặp hoạn nạn giúp đỡ nhau thôi mà. Bà chủ nhà
thân mật bảo - Cứ ở đây với chị.
Loay hoay lại đến tết chưa có cái tết nào đối với Thiên Kim lại buồn
đến như vậy. Nàng vẫn chưa khỏe hẳn nên vẫn cứ nằm ĺ ở nhà. Vả
chăng, nếu không bị bệnh th́ nàng cũng chẳng biết đi chơi đâu giữa
cái xứ sở xa lạ, lạnh lẽo này.
Giờ đây, bà chủ nhà trọ tốt bụng đă xem Thiên kim như một đứa em nên
chăm chút lo lắng cho nàng đủ thứ. Tuy nhiên, điều đó cũng không thể
làm khỏa lấp được sự trống vắng mênh mông trong ḷng nàng.
Sau tết ít lâu, bà bảo Thiên Kim :
- Mai mốt chị có công chuyện phải vô Sài G̣n vài bữa. Em trông coi
nhà cửa giùm chị nghen.
Nghe bà đi Sài G̣n, Thiên Kim bỗng năy ra một ư định, nàng ghi địa
chỉ cha mẹ đưa cho bà.
- Chị đến hỏi giùm em hai người này c̣n ở đó không?
- Họ là ǵ của em vậy?
- Là một người quen của gia đ́nh. Chỉ cần hỏi cho biết vậy thôi chứ
đừng nói ǵ thêm.
- Được rồi! Vô tới sài g̣n, chị sẽ đi hỏi liền cho em.
Hôm bà ta tới nhà th́ có cả Quỳnh Như ở đó. Trông thấy nàng ra mở
cửa, bà ta có vẻ ngỡ ngàng nên không dám hỏi vội.
- Xin lỗi, d́ t́m ai ? - Chủ nhà hỏi.
Bà ta ch́a mảnh giấy ghi địa chỉ ra.
Quỳnh như nh́n mấy ḍng địa chỉ và giật ḿnh. Đây là nét chữ của
Thiên kim mà! Ngay lúc ấy, trong đầu nàng bỗng nảy ra một ư nghĩ :
- Họ đă bán nhà dọn đi nơi khác rồi
- nàng nói nhanh.
- Vậy sao? Tiếc quá! Bà ta chép miệng thở dài.
- D́ có cần gặp họ lắm không?
Quỳnh như lại hỏi ? Bà ta gật đầu:
- Cần lắm cô à!
- Thú thật, tôi hỏi giùm một người quen chứ không phải hỏi cho tôi.
-
Có thể bà con xung quanh đây biết họ dời đi
đâu - Quỳnh Như nhíu mày
ra vẻ nghĩ ngợi.
- Nếu vậy th́ phiền cô đi hỏi giùm tôi! Bà ta chộp lấy câu nói của
nàng, mừng rỡ bảo.
- Nhưng nếu có tin tức, cháu sẽ phải t́m d́ ở đâu?
- Tôi ở nhà một người bà con bên tân định
- bà ta nói số nhà - cô
nên tới vào buổi trưa hoặc vào buổi tối v́ nhưng lúc khác tôi phải
đi chợ bỏ hàng.
- Được rồi! Có hay không cháu cũng sẽ báo d́ biết.
- Cảm ơn cô nhiều lắm.
- Bà ta hấp tấp chào nàng rồi đi ngay, bỏ quên mảnh giấy của
Thiên Kim ở lại.
- Ai vậy con? - Ông Tâm có vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng ở ngoài cổng
quá lâu.
- Ba mẹ xem này - Quỳnh Như ch́a mảnh giấy ra. Có phải là nét chữ của
Thiên Kim không ?
- Đúng rồi! - Bà Tâm kêu lên ai đưa cho con vậy?
- Một người đàn bà lạ mặt, nhưng bà ta chẳng nói ǵ.
- Con đă có cách lần ra chỗ ở của Thiên Kim rồi ba mẹ ạ !
Nàng nói cho ông bà Tâm nghe dự định của ḿnh. Họ nghe xong trong
ḷng chứa chan hy vọng.
- Đúng rồi! Con cứ làm như vậy! - Ông tâm gật đầu.
Có tiếng c̣i xe vang lên ngoài cổng. Quỳnh Như lật đật đứng dậy.
- Anh Huy tới đón con. Xin phép ba mẹ con về.
Nàng lên xe ngồi cạnh Huy mà trong ḷng ngổn ngang những điều suy
nghĩ. Lần này chắc chắn sẽ t́m được
Thiên Kim… Bất giác nàng đưa
mắt nh́n chồng, có lẽ Huy không thể ngờ được rằng. Người đàn bà có
tên trong giấy kết hôn trong giấy của chàng sắp sửa trở về. Điều đó
cũng có nghĩa là Quỳnh Như phải ra đi măi măi. Cuộc đời quả lắm
chuyện.
o0o
Trước khi lên máy bay bà hiệp
căn dặn con trai :
- Ở nhà, con không được bắt nạt vợ con. Nó muốn về thăm nhà th́
phải để nó đi. Mẹ đă dặn chị bếp mọi chuyện. Lúc nào về, mẹ sẽ
kiểm tra đấy.
- Mẹ cưng con dâu quá, không sợ cô ấy hư à ?
Huy mỉm cười nh́n mẹ:
- Mẹ lo lắng cho con đấy!
- Nghe thằng Phú bảo cô thư kư đeo dính con, Liệu hồn đấy! – Bà hiệp
đe dọa con .
Huy liếc sang ông anh nuôi ph́ cười:
- Anh ấy ganh tị với con nên nói vậy, mẹ đừng tin, qua tới nơi, mẹ
nhớ gọi điện thoại về cho con ngay.
Ông hiệp bước lại gần con trai :
- Ở nhà có chuyện ǵ phải bàn bạc kỹ với thằng Phú. Nếu t́nh h́nh
sức khỏe của mẹ khả quan th́ ba mẹ sẽ về sớm hơn dự định.
- Con cũng cầu mong như vậy!
Huy nắm lấy tay mẹ.
- Mẹ đi b́nh yên mẹ nhé.
Bà hiệp vuốt nhẹ má con:
- Con ở nhà cũng vậy !
- Thôi, ba mẹ đi nghen. Huy hôn mẹ rồi mới buông tay bà ra… Nhớ
gọi điện cho con nghe mẹ.
- Mẹ nhớ rồi! Thôi, hai anh em về đi.
Nhưng Huy không về ngay mà lên sân thượng đứng chờ. Hơn một giờ đồng
hồ sau, chiếc máy bay Boeing 737 của hăng hàng không Air France mới
cất cánh. Đến lúc đó, chàng mới chịu ra về.
- Ba mẹ đi rồi hả anh? – Quỳnh Như hỏi ngay.
- Mới vừa đi xong!- Huy nh́n vợ – Mẹ sợ anh ở nhà ăn hiếp em nên cứ
căn dặn măi.
Quỳnh Như khẽ chớp mắt:
- Nếu mẹ biết em không phải là Thiên Kim chắc mẹ không thương em như
vậy đâu.
- Anh cũng không biết! - Huy lắc đầu - Hôm nay em có định về bên nhà
không ?
Quỳnh Như gật đầu:
- Anh đi với em nha?
- Em không muốn như vậy à? Để làm ǵ?
- Em cũng không biết. Có lẽ mọi người vẫn nghĩ chúng ta là vợ chồng
-
Quỳnh Như cúi đầu.
- Vớ vẩn! – Huy gắt – Em không phải là vợ của anh đó sao?
- Chuyện ấy đă chấm dứt từ lâu rồi kia mà! –
Quỳnh Như khẽ lắc đầu.
- Em lại nói điên ǵ nữa vậy?- Huy cau mặt – Có đi th́ vào sửa soạn
nhanh lên.
Quỳnh Như lẳng lặng đi thay quần áo. Hôm nay là một ngày quan trọng
đối với nàng. Dù muốn hay không th́ cũng sắp đến lúc nàng phải trả
Huy về với người vợ danh chính ngôn thuận của chàng. Sự việc tự nó
xảy ra như vốn dĩ nó phải xảy ra mà thôi.
Thiên Kim đă trở về nhà sau khi nhận đươc tin “mẹ hấp hối, muốn
trông thấy mặt con lần cuối”, do bà chủ nhà trọ mang từ Sài G̣n lên.
Cầm bức thư của cha, Thiên Kim rụng rời.
- Ai Đưa cho chị thư này?
- Người chủ nhà mới. Cô ấy dặn rằng cô cứ về thẳng đó xe có người
đưa đến chỗ ông bà nhà.
- Sao ba em không ghi địa chỉ để em t́m thẳng đến có hơn không?
- Có nhà đâu mà t́m ? Hai ông bà đă đi ăn xin cho qua ngày đoạn
tháng. Nghe bảo khốn khổ lắm. Có bữa không có phải nhịn đói…
- Trời ơi! Tội con đáng chết ba mẹ ơi! –
Thiên Kim ôm đầu vật vă.
- Bây giờ em phải lo sửa soạn để mai đi chuyến xe sớm. Bà chủ nhà
khuyên nhủ nàng – Càng sớm càng tốt em à.
Nhưng Thiên Kim chẳng c̣n đủ sức để làm bất cứ một chuyện ǵ. Rốt
lại, bà chủ nhà trọ phải lo sắp xếp đoạn hành lư cho nàng.
Ba giờ sáng, Đà lạt lạnh cắt da, cắt thịt.
Thiên Kim co ro trong
chiếc áo ấm, cùng bà chủ nhà trọ ra bến xe. Em phải b́nh tĩnh. Có
chuyện ǵ th́ viết thư lên cho chị biết
- Lúc nàng lên xe, người bạn
già căn dặn. Em không có biết sống nổi không nếu như về không kịp –
Thiên Kim nghẹn ngào.
Xe chuyển bánh nhưng nàng vẫn cảm giác nó vẫn đứng yên. Trước mặt
nàng, h́nh bóng cha mẹ già lang thang đói rách như một ám ảnh ghê
rợn về cái chết. Làm sao con kịp về để cứu mẹ, mẹ ơi.
Nước mặt Thiên Kim lăn dài theo những ṿng quay của các bánh xe.
Nàng khóc cho đến lúc xe dừng hẳn lại. Và từ bến xe miền đông về
nhà, Thiên Kim không c̣n phân biệt nước mắt hay mồ hôi mặn chát trên
môi ḿnh. Phải đứng thở một hồi, nàng mới dám đưa tay bấm chuông.
Thật đau ḷng khi nh́n thấy ngôi nhà thân yêu của ḿnh thay đổi chủ.
Nỗi tủi buồn khiến nàng cúi gằm mặt đợi chờ.
Cánh cổng được mở ra, cùng với tiếng kêu như xé ruột:
- Trời ơi ! Con tôi…
- Hả? Mẹ… - Thiên Kim ngẩng phắt lên ôm chầm lấy mẹ – Mẹ hết bệnh
rồi hả mẹ ?
Nàng bật khóc mùi mẫn trong tay mẹ. Niềm hạnh phúc quá lớn tiếp theo
ngay nỗi bất hạnh tột cùng, khiến cho nàng không tin vào các giác
quan của ḿnh nữa. Trạng thái nữa mơ nửa thực tồn tại khá lâu nơi
Thiên Kim. Phải đến khi nghe cha kể lại “mưu kế” của
Quỳnh Như,
nàng mới thật sự tin rằng niềm hạnh phúc trước mặt ḿnh là có thật.
Chờ con gái tắm rửa, ăn uống xong, bà Tâm mới mang mấy quyển album
đưa cho nàng:
- Con coi h́nh đám cưới tụi con đi.
Quyển đầu tiên chỉ có một ḿnh Thiên
Kim! Nàng xem kỹ từng tấm ảnh
với trạng thái xúc động bồi hồi. Vong linh tổ tiên ông bà, rồi đến
cha mẹ họ hàng, bạn bè gần xa… chứng kiến một cô
Thiên Kim đang làm
lễ xuất giá mà chẳng hề đi lấy chồng! Không biết lăo mập đă hết bệnh
hay chưa?
- Ủa sao kỳ vậy mẹ ? – Vừa lật sang quyển album thứ hai,
Thiên Kim
đă thốt lên.
Rồi không đợi nghe mẹ trả lời, nàng hấp tấp lật tiếp những trang
khác, đến hết cả quyển album.
- Chuyện ǵ vậy mẹ? – Nàng kinh ngạc hỏi lại.
Bà Tâm chỉ vào ảnh Huy:
- Đây mới chính là chồng con.
- C̣n lăo bụng phệ? – Thiên Kim cắt ngang lời mẹ.
- Nó là thằng Phú, con nuôi của anh chị sui.
Trước mặt Thiên Kim bỗng hiện lên h́nh ảnh
“anh tài xế”. Hôm lái xe
chở nàng và “vị hôn thê” đi sắm đồ. Chẳng lẽ lại là như vậy hay sao?
- Ba mẹ có biết trước không? – Thiên
Kim ngẩn ngơ nh́n vào ảnh Huy.
- Sau khi con làm lễ xuất giá th́ chúng nó qua nói mọi chuyện. Lúc
đó con đă đi ngủ. Vả lại, ba mẹ muốn dành cho con một sự bất ngờ
- Bà
tâm nh́n con, vẻ luyến tiếc.
Thiên Kim thở dài:
- Bây giờ họ sống ra sao ?
Thằng Huy nó nhất quyết t́m bằng được con về. Một năm qua,
Quỳnh Như bị hành hạ khổ sở lắm, cho nên nó cũng muốn t́m con.
- Thật vậy sao mẹ?
Bà tâm gật đầu:
- Đúng như vậy! Chồng con rất căm ghét Quỳnh Như và tuyên bố sẽ đày
đọa nó cho đến chết.
Đó là những ǵ bà nghe Quỳnh Như nói lại. Và bây giờ, đến lượt bà kể
cho con gái nghe…
Kể xong, bà rơm rớm nước mắt:
- Tội nghiệp con Quỳnh Như lắm. Nó cắn răng chịu đựng trong lúc mẹ
nó chẳng biết tại sao con gái ḿnh đi biền biệt.
Sực nhớ ra, Thiên Kim quay sang cha:
- C̣n chuyện mần ăn của nhà ḿnh ra sao hả ba ? Con gặp chú Thân trên
đà lạt, nghe bảo mất hết rồi phải không ba ?
Ông tâm gật đầu:
- Cũng may là Quỳnh Như mượn tiền mua lại căn nhà này, bằng không
th́… chưa biết ba mẹ sẽ thế nào.
Thiên Kim bỗng thấy thương bạn đến quặn thắt ruột gan. Giờ đây, nếu
phải chấp nhận làm vợ huy để cho
Quỳnh Như thoát cảnh đọa đày, nàng
nhất quyết phải làm được điều đó.
-
Để ba mẹ đi gọi nhờ điện thoại báo cho
Quỳnh Như biết con đă về. Ông
tâm lật đật đứng dậy.
-
Được rồi. Để ba gọi nó sang đây rồi tính.
Lúc đó Huy đi làm chưa về. Quỳnh Như nghe điện thoại mà tay chân bủn
rủn, mặt mày choáng váng:
-
Con sẽ qua, nhưng chưa biết lúc nào! – nàng bảo ông
Tâm, giọng đứt
quăng.
Buông ống nghe, nàng chạy lên pḥng nằm vật xuống giường. Thế là
thời điểm này phải ra đi đă gần kề một bên. Nàng sắp sửa làm cái
chuyện tự ḿnh cầm dao đâm nát tim ḿnh đây. Huy ơi, em trả anh về
với Thiên Kim, trả anh về với người con gái mà gần một năm nay anh
cất công t́m kiếm. Rồi đây dưới mái nhà này sẽ không c̣n ai phải
đóng kịch với ai nữa.
- Em sao vậy? – Tiếng của Huy đột ngột vang lên.
Quỳnh Như hốt hoảng ngồi dậy. Nàng nh́n Huy rồi nh́n đồng hồ,
ngượng ngùng đưa tay lau nước mắt:
- Sao anh về sớm vậy ?
- Em lẩm cẩm đến độ không nhớ hôm nay là cuối tuần à? – Huy cau có
vứt cặp lên bàn – Suốt ngày em chẳng có việc ǵ làm hay sao mà cứ
trầm uất như thế ?
Quỳnh Như có cảm giác bỏng rát trong ḷng. Nàng không hiểu tại sao
lại như vậy?
Huy bỗng quát lên:
- Mỗi lần nhớ đến nét mặt em là tôi không thể nào làm được việc ǵ.
Em không biết cười hay sao?
- Tại sao lại phải cười? – Quỳnh
Như hỏi như ngớ ngẩn. Nếu em cười,
th́ có lẽ em là kẻ bị bệnh thần kinh mất rồi.
Huy ngó chừng vợ, dịu giọng:
- Có phải anh làm cho em sợ hay không?
Nàng lắc đầu:
- Em không biết, nhưng có lẽ đúng vậy. Suốt ngày em chỉ nghĩ đến anh
và cô thư kư ở cùng nhau.
- Em không yêu anh, sao lại ghen như thế? – Huy nh́n đăm đăm vào mặt
vợ – Nếu vậy, anh chuyển Thu Hà sang chỗ khác.
- Không cần phải như thế đâu –
Quỳnh Như lắc đầu – Em đùa thôi mà.
Nói rồi, nàng đứng dậy đi vào pḥng tắm rửa mặt, Huy im lặng trầm
tư. Chàng không dám thổ lộ ḷng ḿnh với
Quỳnh Như. Đành phải để
tự nó nói lên với nàng vậy. Chắc chắn rồi đây nàng sẽ hiểu, sẽ tha thứ cho chàng và sẽ yêu chàng bằng sự rung động tự giác của trái tim
ḿnh.
Nghĩ đến điều đó, bất giác Huy mỉm cười. Chàng không thể nào ngờ
được điều ǵ đang chờ đón ḿnh.
o0o
Ở trong pḥng ḿnh, Thiên Kim trông thấy tất cả.
- Anh phải về để chờ điện thoại của ba mẹ – Huy xem đồng hồ rồi bảo
Quỳnh Như - lát nữa anh sang đón em.
Chàng chào ông bà tâm rồi ra về. Quỳnh Như đóng cổng xong, quay trở
vào đă thấy Thiên Kim bước ra pḥng khách. Nàng ngồi xuống cạnh bạn,
chậm răi mở ví lấy ra tờ giấy đăng kư kết hôn và tấm thẻ chứng minh
nhân dân của Thiên Kim.
- Mày giữ lấy những thứ này… Tao nhớ lúc viết vào đây, Huy đă nắn
nót viết tên mày như thế nào?
- Nếu chỉ nh́n những lúc… như lúc này th́ chắc chắn sẽ không ai biết
sự thật về mối quan hệ nhạt nhẽo giữa mày và anh ấy –
Thiên Kim săm
soi giấy kết hôn được bọc nhựa cẩn thận.
- Tao chưa nói cho mày biết, toàn bộ tài sản của ba bị đem đấu giá, anh ấy đă mua lại hết trừ ngôi nhà này, chờ mày về trao lại cho
mày.
- Trời ơi ! Có chuyện đó nữa sao? –
Thiên Kim chớp mắt v́ cảm động.
- Trong tủ quần áo ở pḥng riêng, toàn là đồ đạc anh ấy mua cho mày
và cấm tao sờ mó đến. Quỳnh Như vẫn thản nhiên với những điều hư cấu
của ḿnh – Mày sẽ thấy ảnh của mày được anh ấy ghép vào ảnh của anh
ấy treo khắp pḥng.
Thiên Kim nắm chặt tay bạn:
- Nếu tao biết trước... Th́ không để cho mày phải vất vả, khổ sở
như vậy.
Rồi nàng kể cho Quỳnh Như nghe chuyện ḿnh vừa t́m lên nhà
Hải với
nổi bất b́nh không nén được.
- Ba của Hải nh́n tao với ánh mắt thật kỳ cục… sau đó bảo rằng con
trai ông ta đă lấy vợ rồi. Mày xem có tức không?
- Tức mà làm ǵ ? như vậy càng tốt chứ sao? –
Quỳnh Như lắc đầu –
Mày sẽ không có ǵ để bận tâm nữa.
Thiên Kim bỗng ngập ngừng:
- Quỳnh Như nè! Có cần phải… đánh tiếng cho anh Huy biết rằng tao
đă trở về không?
Đó chính là điều Quỳnh Như sợ nhất. Nàng rất sợ phải đối diện với
ḷng. Đă có những lúc nàng chợt bắt gặp ánh mắt Huy nh́n đắm đuối…
cho đến tận bây giờ nàng vẫn không hiểu được thực chất của tia nh́n
ấy. Cũng có thể, nàng bị ảo giác đánh lừa mà thôi.
- Tao sẽ thử nói xem sao! – Quỳnh Như có vẻ tư lự – phản ứng của anh
ấy thế nào tao sẽ báo cho mày biết, nhưng mà nè, trước mắt mày ra
ngân hàng rút tiền về trả nợ cho anh Phú đă.
- Xong ngay! – Thiên Kim cười để lộ chiếc răng khểnh thật xinh –
ngày mai tao sẽ lo liền. C̣n ǵ nữa không?
- Chờ tao sắp sếp cho xong mọi thứ –
Quỳnh Như bỗng mím chặt môi.
Nàng vừa nghe tiếng xe của Huy dừng lại trước cổng.
Tiếng xe ấy nàng đă quen rồi.
- Anh Huy tới! Thiên Kim lật đật đứng dậy
- Để tao tránh mặt.
- Nói với ba mẹ tao về nghen. Chắc anh ấy không vào đâu.
Nàng bảo bạn rồi hấp tấp bước ra. Huy không vào thật mà thản nhiên
dừng xe ngồi đợi. Trông thấy Quỳnh Như, chàng mỉm cười mở rộng cửa.
Anh có cảm giác rằng anh vừa mở máy xe bên nhà th́ ở bên này em đă
nghe thấy.
Quỳnh Như ngồi vào chỗ, đóng cửa xe lại rồi quay sang hỏi:
- Ba mẹ có gọi điện thoại về không?
Huy gật đầu:
- Đêm nay sẽ nghỉ tại hồng kông chiều mai mới bay tiếp.
- Mẹ khỏe không anh ?
Huy bật cười:
- Mẹ hỏi em đâu? Coi bộ bà già mê con dâu dữ rồi.
- Chở em đi dạo một ṿng đi! –
Quỳnh Như đột ngột đề nghị.
- Em thích đi gần hay xa?
-
Sao cũng được.
Huy cho xe chạy chầm chậm qua các ngả đường cuối cùng lại ṿng ra
bến cảng. Chàng biết đó là hành tŕnh mà
Quỳnh Như thích nhất.
- Về nhà được chưa? – Chàng dừng lại, nh́n vợ.
Quỳnh Như gật đầu:
Huy không hề biết rằng, đối với
Quỳnh Như, đây là lần cuối cùng họ
đi dạo cùng nhau. Vài hôm nữa, bàn giao nhà cửa xong, mẹ con nàng
sẽ rời khỏi Sài G̣n.
Bà Hân đă biết rơ mọi chuyện. Thoạt đầu, bà không nói ǵ, sau đó
rưng rưng nước mắt:
- Mẹ biết chắc có ẩn t́nh chi nên con mới đi biệt như vậy. Nhưng
nghĩ cho cùng th́ mẹ cũng không thể trách con. Bây giờ
Thiên Kim đă
trở về mẹ mừng quá.
- Con không muốn ở đây nữa mẹ ạ! –
Quỳnh Như nghẹn ngào.
- Tại sao vậy con? Xem như mọi việc đă giải quyết xong xuôi. Từ nay
con cứ yên tâm mà sống.
- Không như vậy được đâu mẹ ơi!
Quỳnh Như bỗng khóc nức lên.
- Tại sao vậy con? – Bà Hân nh́n con chăm chú – Hay là con cũng...
thương nó?
Bà chưa gặp Huy mà chỉ trông thấy ảnh của chàng chụp chung với
Quỳnh Như trong ngày cưới. Hôm xem ảnh, bà bỗng ước ao… phải chi nó là
con rể của ḿnh luôn… cái thằng… nh́n mặt mũi dễ coi quá.
Quỳnh Như gạt nước mắt nh́n mẹ, gật đầu:
- Nhưng anh ấy chỉ biết… có Thiên Kim! Con muốn mọi chuyện sẽ chấm
dứt vĩnh viễn. - Ḿnh về quê ngoại nghen mẹ?
Nh́n con đau khổ, bà Hân không cầm được nước mắt:
- Con đă muốn như vậy th́ mẹ cũng chiều con.
Thế là sau đó mọi thứ bán đổ bán tháo. C̣n ngôi nhà th́ phải hơn
một tháng sau mới có người hỏi mua.
Sau đó Quỳnh Như chỉ c̣n chờ đến lúc cha mẹ
Huy trở lại ra nước
ngoài để trị bệnh. Nàng đă biết chuyện từ tết… không có người lớn ở
nhà, nàng sẽ dễ dàng thực hiện ư định của ḿnh. Đến lúc họ trở về
th́ mọi chuyện đă đâu vào đó. Có nói ǵ đi nữa th́ cũng xong rồi.
- Em nghĩ ǵ mà thừ người ra vậy ? – Huy vẫn chưa cho xe lăn bánh.
Quỳnh Như giật ḿnh:
- Em nghĩ đến con tàu dưới bến kia.
Chẳng biết chúng sẽ đi đâu vào
ngày mai?
Huy bật cười:
- Vợ anh bắt đầu mơ mộng viễn vong rồi. Phải về nhà thôi.
Quỳnh Như quay mặt nh́n ra ngoài đường. Thà Huy cứ nặng nề mắng
chửi, cứ hành hạ đọa đày... th́ nàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Chàng
cứ đóng kịch măi như thế, khiến đôi khi nàng lầm tưởng đó là t́nh
cảm chân thật của ḷng chàng. Như vậy th́ chỉ càng khổ cho nàng
thôi.
- Em muốn đi học thêm không? – Tối đó
Huy bỗng hỏi. - Học ǵ hả anh? – Quỳnh
Như tṛn mắt.
- Anh nghĩ em rất thông minh. Nếu chịu khó một chút sẽ học được
-
Huy nắm lấy tay nàng – anh muốn vợ anh phải xứng đáng với anh.
Nhưng nàng lắc đầu:
- Em chịu thôi. Lớn đầu rồi mà c̣n học hành ǵ nữa? Mắc cỡ lắm.
- Anh sẽ thuê thầy đến nhà dạy cho em. – Huy kéo vợ vào ḷng ḿnh –
Như ơi ! Em có yêu anh không?
Có cái ǵ đó cứ nghẹn trong ḷng Quỳnh Như. Không kềm chế được,
nàng vùi mặt vào lồng ngực chồng, đôi vai nhỏ run lên bần bật.
- Anh sẽ làm theo lời mẹ, không ăn hiếp em nữa đâu.
Giọng Huy như nghẹn lại
– Em hăy tha lỗi cho anh.
Phải dẹp bỏ rất nhiều trở ngại do chính ḿnh tạo nên, Huy mới
nói
lên được lời này. Chàng đă thực sự bị chinh phục bởi một
Quỳnh Như
thông minh, hiền dịu, nhẫn nhục, cam chịu.
- Anh yêu em… yêu thương vô hạn – ṿng tay Huy gh́ chặt
Quỳnh Như
vào ḷng.
Lần này nàng đă không lẫn tránh những nụ hôn của chàng bởi ngọn lửa
t́nh yêu đă thắp lên trong trái tim của hai người. Nàng vật vă trong
cay đắng, hoan lạc v́ biết rằng nếu để chậm trễ thêm ngày nào th́
khổ đau sẽ chất chồng thêm ngày ấy ! và có thể nàng sẽ không rời xa
Huy được nữa…
o0o
Chiều hôm sau, nàng đến bảo Thiên Kim:
- Ngày mai anh Huy ra vũng tàu để kư kết hợp đồng làm ăn. Mày đến
chơi với tao đi.
- Anh ấy đi chừng nào về ? – Thiên Kim bỗng thấy háo hức trong ḷng.
- Nhanh lắm th́ cũng phải hai ngày. Mày đến để xem tao nói có đúng
không.
- Được rồi! Sáng mai tao sẽ đến ! –
Thiên Kim sung sướng nhận lời.
Sáng hôm sau, Quỳnh Như đón bạn tận ngoài cổng.
So với lần trước Thiên Kim đến chơi th́ biệt thự mới này của gia
đ́nh Huy khiến nàng choáng ngợp.
- Lúc trước tao đă hiểu lầm họ – Nàng bảo
Quỳnh Như với vẻ hối hận.
Mày xem chiếc nhẫn anh ấy tặng tao trong ngày cưới nè! Giá một trăm
ngàn USD đó! – Quỳnh Như kể lại lai lịch của chiếc nhẫn giống như
Phú ngày nào – Anh ấy c̣n rất nhiều nữ trang gởi ở ngân hàng Canada.
Thiên Kim bị lóa mắt. Nàng săm soi chiếc nhẫn rồi đeo thử vào ngón
tay búp măng ḿnh.
- Tuyệt vời! Mà nè… mày có nói với anh Huy chưa?
- Mày cứ nh́n căn pḥng này rồi rơ… Quỳnh Như bảo bạn.
Thiên Kim thấy đúng như lời Quỳnh Như đă nói, khắp pḥng đều có
treo ảnh của nàng và Huy ghép lại.
- Tao không ngờ... anh ấy lại yêu tao đến vậy! –
Thiên Kim lim dim
mắt mơ màng.
Mày uống nước đi! – Quỳnh Như mở tủ lạnh lấy một ly cam vắt đưa cho
bạn.
Thiên Kim đón lấy uống cạn một hơi.
Ở đây tiện nghi gấp trăm ngàn lần nhà ông bà già tao. Sướng thật!
Biết thế này th́ trốn làm ǵ cho nhọc xác cả năm trời.
Dứt lời, nàng bỗng che miệng ngáp dài. Quỳnh
Như xem đồng hồ, bảo
bạn:
- Mày thích ăn ǵ để tao sai chị bếp nấu?
- Ǵ cũng được.
Quỳnh Như ném cho bạn quyển tạp chí:
- Nằm đó xem đi. Tao xuống dưới nhà một chút.
Đó là quyển tạp chí thời trang. Thiên Kim chỉ giở được mấy tờ th́
hai mặt đă ríu lại. Quyển tạp chí rớt xuống che khuất một nửa khuôn
mặt nàng. Thiên Kim ngủ thiếp đi... nửa giờ sau, Huy đă về tới.
Chàng ngạc nhiên không thấy Quỳnh Như mở cửa như mọi ngày.
-
Vợ tôi đâu? – Chàng hỏi chị bếp.
-
Cô ấy có khách trên lầu.
-
Khách nào vậy! – Huy cau mày khó hiểu.
-
Tôi cũng không biết. Nghe cô ấy dặn tôi nấu cơm.
Huy có vẻ do dự nhưng rồi cũng đi lên lầu. Chắc là bạn thân nên
Quỳnh Như mới tiếp ở pḥng riêng như vậy. Có điều là lạ từ trước
tới giờ có thấy bạn bè của nàng tới chơi đâu.
Cửa pḥng khép hờ, nhưng v́ lịch sự, Huy vẫn gơ cửa, không có
tiếng trả lời, chàng đẩy nhẹ cửa rồi bước vào. Lạ chưa, mới giờ sao
chẳng thấy ai thế này? Chị bếp lầm chăng?
Huy chăm chú nh́n người đang nằm trên giường và bỗng giật thót
người. Những cái móng chân đỏ chót kia, chắc chắn không phải của
Quỳnh Như rồi ! Và mái tóc… Quỳnh Như sao lại quăn tít thế kia?
Không kềm chế được, chàng bước tới giở quyển sách lên và há hốc
mồm. Tuy chỉ gặp Thiên Kim một lần nhưng chàng đă thấy h́nh của nàng
mỗi ngày th́ làm sao mà không nhận ra ? C̣n Quỳnh Như đâu rồi?
Câu trả lời nằm ngay ngắn trên bàn. Một phong thư dày cộm với những
nét chữ nghiêng nghiêng, lạ hoắc.
“… em đă đi xa rồi. Xin trả lại Thiên Kim cho anh… cầu mong anh hạnh
phúc khi đă t́m lại được những ǵ mà ḿnh đă đánh mất. Vĩnh biệt!… ”
Nước mắt Huy nḥe trên những ḍng thư. Chàng gục xuống như một thân
cây non bị băo! Trên giường, Thiên Kim đang say vùi trong giấc
ngủ. Và trên tay nàng, chiếc nhẫn kim cương vẫn chiếu lấp lánh...
o0o
|