Dương biết không thể nào khác, thêm nữa anh rút Quách lăo tiên sinh
phải đến cả tháng, mọi gánh nặng dồn cho Natalie.
- Natalie !
Anh gọi, chị hiện ra tươi cười nhưng mặt khá hốc hác :
- Đừng lo cho tôi, giám đốc. Tôi được mà.
- Tôi biết chị sẽ được. Tôi hứa với chị, xong ở đây, ngay khi đặt
chân đến New York, tôi sẽ đập thằng đó tan nát trả thù cho chị.
Sau đó Uy trở lại màn h́nh, báo Quách lăo tiên sinh sẽ bay vào ngày
mai và kết thúc bằng tin Dương muốn nghe nhưng thuộc về phần riêng
tư :
- Thằng chồng mụ ấy rút đơn kiện rồi.
- Khả Tú thế nào ? Mụ ta có quấy rầy nó không ?
- Không, tôi để cô ấy vào nội trú rồi, đợi hoàn tất đề án tốt
nghiệp. Anh thấy sao?
- Được đấy ! Chăm sóc nó hộ tôi. Chào !
Xuống mạng, Dương nghe lại băng ghi âm. Xong lấy băng cho vào hộc
ngầm ở đầu giường rồi gọi cho Hào :
- Hoàn thành hết chưa ?
- Chỉ được một nửa, có nơi nói không bán v́ của ông cha để lại,
nhưng tôi nghĩ v́ giá cả.
- Anh được toàn quyền mà. Dĩ nhiên không gấp được, nhưng tôi muốn
hoàn thành dự định này trong thời gian sớm nhất.
- Anh nhất định làm à ?
- Đó là tâm nguyện một thời của cha mẹ tôi, tôi phải làm thôi.
- Nếu không được cấp phép ?
- Tôi là chủ hay nhà nước làm chủ bảo tàng ấy có ǵ quan trọng ?
Chính yếu là những tài sản vô giá của đất nước được thu hồi, ǵn
giữ, bảo quản.
Hào lặng đi một lúc.
- Ra thế ! Trời, tôi phục anh quá ! Điều tôi ngạc nhiên là sao anh
biết từng thứ nằm trong tay ai mà lần lượt cho thu mua ?
- Tài liệu ấy cha tôi để lại, giờ th́ tôi có thể nói cho cậu biết,
và tôi chỉ cần thẩm tra lại qua địa phương.
- Anh định khi nào xin phép mở bảo tàng ?
- Khi dự án lớn nhất sự nghiệp tôi hoàn thành. Lúc ấy tôi đủ tiền
làm. Sau đó...
- Th́ thế nào ?
- Chưa thể nói được. Tạm biệt.
Đặt điện thoại xuống, Dương nh́n đồng hồ. Mười một giờ rưỡi, giờ này
Sao Mai đến làm việc rồi. Vậy là cô ta đă bỏ được cái công việc nặng
nhọc khốn kiếp ấy, và kể cả cái việc giặt đồ ô uế ở nơi xa tít mù
kia.
Dương xuống trở lại văn pḥng, thấy Kiên đi qua dưới xưởng vẻ nóng
ruột. Cô ta chưa đến. Sao vậy ḱa ? Cô ta luôn đúng giờ đến mức ḿnh
phải kinh ngạc.
Dương rời văn pḥng, ngay lối ra vào công ty, anh bị Sao Mai đâm sầm
vào, vẻ mặt vừa tức tối, vừa lo sợ, bẽn lẽn.
Anh giữ cô đứng vững, cô ngước lên nh́n thấy anh, hết hồn lắp bắp :
- Dạ... xin lỗi... giám đốc... tôi đến trễ...
- Cô sao thế ? - Dương cau mày.
- Dạ không... có ǵ - Cô ấp úng rồi đâm đầu chạy vào xưởng.
Dương nh́n theo, thấy Kiên đón cô hỏi ǵ đó rồi cùng cô vào xưởng
điêu khắc. Hôm ấy Sao Mai không thiết kế được ảnh chụp nào ra hồn,
Kiên thấy ngay, hỏi :
- Em sao vậy ?
Sao Mai cố kiềm chế nhưng rồi không nhịn nổi, ứa nước mắt nói :
- Em xấu hổ quá, nhất định các đồng nghiệp hiểu lầm em.
- Nói rơ xem nào ! - Kiên gắt, ḷng đau nhói khi thấy cô khóc.
- Ron...
- Thằng đồng nghiệp Nam Mỹ của em, tôi biết rồi, hắn giở tṛ chọc
ghẹo với em à ? - Kiên giận sôi, gắt - Công ty đầy người, sao nó có
thể ?
- Em đi quay quảng cáo với chị Tịnh về, phải ghé công ty lấy xe.
Thật ra... Ron... chẳng biết sao lại say mèm, ôm chặt em, vừa lúc
tổ tiếp thị về... Ron bỏ đi...
- Không ai dần hắn một trận sao ?
- Họ c̣n cười phá, nói Ron tuyên bố sẽ cưới em, họ...
Cô vụt khóc ̣a đầy cay đắng...
Bao năm rồi, dù cố gắng giữ ḿnh, nhưng từ mái trường cho đến cuộc
đời bên ngoài, cô luôn bị đối xử kiểu... đàn bà lầm lỡ. Mọi người
cho rằng cô chẳng c̣n son giá ǵ để mà ǵn giữ, dù bọn đàn ông có
suồng să... một chút, th́... có sao ? Đàn bà rồi... Điều Sao Mai
khổ sở nữa là ánh mắt giám đốc Hoàng nh́n cô với nụ cười nửa miệng.
Kiên đưa khăn cho Sao Mai lau nước mắt, sau khi cô khóc đă đời, nói
:
- Nghỉ làm chỗ ấy đi.
Cô nh́n anh bằng cặp mắt đỏ hoe nói :
- Là em tức quá, chớ làm chỗ ấy rất thích hợp, lương lại cao.
- Em cần tiền lắm sao ? - Kiên rít giọng.
- Tiền sao không cần ? - Cô ngạc nhiên - Anh tưởng nuôi đứa con ít
tốn kém ư ? Nó ho vài ba tiếng đă tốn cả trăm ngh́n rồi.
Kiên hết kiên nhẫn nổi buột miệng :
- Nếu em thấy vất vả, sao không chia sớt gánh nặng này với anh ? Anh
không hề ngại ǵ.
Sao Mai trân mắt hết hồn. Cô có nghe lộn không ? Rơ ràng không, Kiên
nh́n cô đầy quan hoài, say đắm.
Sao Mai vụt rời ghế, lùi một bước, nghe chông chênh bước chân, miệng
cứng đờ...
- Em chưa từng nghĩ tới sao ? - Kiên thoáng buồn rồi trở lại b́nh
thản nói :
- Xin lỗi em, đáng lẽ anh nên chọn lúc thích hợp, nhưng em có thể
vào lúc nào đó nghĩ nghiêm túc vấn đề này và trả lời anh.
- Vâng... vâng... dạ... - Cô rối bời, vụt nh́n đồng hồ kêu lên -
Ôi ! Trễ mất.
Cô tất tả chụp túi xách chạy đi. Kiên thở hắt, thấy ḷng nhẹ nhơm.
Ḿnh nói ra được rồi. Kiên có hy vọng, thầm nghĩ : "Dù ǵ cô ấy... đă lỡ th́ ...".
Nhưng ngày kinh hoàng của Sao Mai chưa kết thúc. Từ chỗ quay phim cô
cùng Tịnh, đạo diễn phim về công ty cất dụng cụ, ngạc nhiên thấy
pḥng thiết kế mỹ thuật đầy người. Khi thấy cô, tất cả đều nh́n vẻ
kỳ lạ, rồi tản ra nhường lối đi vào.
Sao Mai hết hồn bởi cả mặt Ron sưng vều, hai tay cử động khó khăn,
c̣n mấy ngón tay sưng vù, bầm tím.
- Ron ! Anh sao vậy ? - Cô hét lên.
Mắt Ron nh́n cô thều thào :
- Tôi thích cô thật ḷng, tôi không phải làm nhục cô, cô có thể từ
chối mà, tại tôi quá say...
- Tôi hỏi anh bị ǵ ḱa ? - Cô hốt hoảng.
- Gă đó nói tôi làm nhục cô, gă đánh tôi ngay chỗ hẹn, tôi đánh trả,
đôi tay gă cứng như sắt...
Sao Mai không hiểu ǵ cả. Mọi người nh́n cô vẻ ác cảm. Nhân nói :
- Người Tây họ hơi suồng să, nhưng anh bạn cô ra tay ác quá.
- Không có, tôi không có bạn trai đâu Ron, tôi thề.
Cô rối trí quá. Kiên sao có thể chứ ?
- Hắn ta ra sao ? Hẹn anh ở đâu ?
- Anh ta hẹn tôi nói có một hợp đồng, chỗ hẹn là khu đất mới, cạnh
trường ǵ của người nước ngoài bên quận Tư. Anh ta cao, mặt đầy râu
ria...
Sao Mai lắc đầu nguầy nguậy. Mọi người xúm lại chăm sóc Ron, chẳng
lư ǵ đến cô. Đạo diễn Tịnh kéo cô lên pḥng, hỏi :
- Nói thật xem, cô có bạn trai rồi à ?
Cô lắc đầu, rơi nước mắt :
- Chị tin em đi, em thề không có mà.
- Hay hắn ngầm theo đuổi em, em không biết ?
- Cho là thế, nhưng làm sao hắn biết Ron... sàm sỡ với em kia chứ ?
- Em có kể cho ai nghe không ?
Cô nghĩ bộ dạng Kiên, lắc đầu : "Không thể là ảnh".
Tịnh tin con nhỏ nói thật. Con bé tuy lỡ th́ nhưng c̣n nguyên nét
thơ ngây, chân thật của con nhà nề nếp. Có thể gă nào đó thuộc dạng
điên khùng thầm say mê. Đời này ǵ mà không có chứ.
- Chị ơi ! Giờ em làm sao ?
Tịnh tỉnh bơ đáp :
- Làm sao ? Em có đánh Ron đâu mà. Đừng để tâm cứ đi làm b́nh
thường.
- Mọi người... khó chịu với em quá !
- Kệ họ, vài ba ngày Ron khỏe sẽ ổn. Về đi.
Sao Mai về nhà nghĩ nát óc không ra, cô thờ thẫn cho con ăn, tắm rửa
cho nó, rồi gởi bà Bảy, đến Mỹ Nghệ Lê Gia.
Không thấy Kiên đón, mỗi ông giám đốc mặt cứ lạnh như tiền, đứng bên
giá vẽ.
Như không thấy cô buồn bă, ủ dột, Dương nói :
- Cô chụp mấy cái được chọn xong rồi nghỉ.
Cô làm việc như máy, bấm hết phim, lại bỏ phim mới. Dương chợt gọi :
- Thôi nghỉ đi. Cô có chụp đến hết đêm cũng chẳng tấm nào ra hồn
đâu.
Anh ném cọ xuống lững thững tới trước cô, nh́n vẻ soi mói :
- Này, tôi không thích vẻ mặt cô lúc này, càng không thích cô để tâm
trạng ḿnh ảnh hưởng đến công việc. Nếu cô giao ra những tấm ảnh quá
tồi, th́ cô nên biết có đến ba điều tồi tệ xảy ra...
Cô nh́n anh bằng ánh mắt chán chường. Đặt máy ảnh xuống, cô ngồi
phệt ra sàn nhà, ngơ ngẩn hỏi :
- Ba điều tồi tệ ǵ nữa ? Có quá nhiều điều tồi tệ rồi ?
Dương ngồi xuống đối diện với cô, mặt lầm ĺ :
- Điều thứ nhất thuộc về tội lăng phí tài sản công ty. Cô chụp những
tấm ảnh tồi, đem sang ra, không tốn tiền chắc.
- Tôi... sẽ đền - Cô nói rời rạc.
- Hừm ! Điều thứ hai, cô làm mất uy tín tôi trước đám nhân viên. Tôi
phun hàng bao kiến thức, khoe mẽ, và chê cả luật sư Hồ, để chọn cô,
té ra cô... chẳng làm được ǵ để xứng đáng với ḷng tin của tôi.
Cô ngước nh́n anh, tập trung đầu óc :
- Khoan đă, ông đâu... chọn tôi, ông...
- Tôi chọn cô đấy, cô ngốc ạ. Chẳng điều ǵ qua mắt được tôi.
Trong hoàn cảnh, tâm trạng như vậy, chẳng hiểu sao Sao Mai có cảm
giác ông giám đốc lạnh lùng này, với cô có sự quan tâm đặc biệt dù
rất kín đáo thầm lặng.
Rồi cô chẳng nhớ ǵ đến thảm trạng xảy ra cho ḿnh. Hôm nay đầu óc
cô lan man h́nh ảnh Thảo Nguyên tươi hơn hớn trên tay Dương, mê mẩn
chơi đùa với anh và anh cũng thế. Lúc ấy, đôi mắt anh không c̣n vẻ
lạnh băng muôn thuở mà ngập tràn thương yêu.
Cô nhớ... không, và không có đêm nào, từ khi gặp bác thơm, bé Thảo
Nguyên không nhắc đến anh cho đến khi ngủ thiếp, nó hỏi măi điều cô
cấm tuyệt không được hỏi, cóc sợ cô chút nào, là bao giờ đủ tiền... mua ba thơm cho nó.
Mặt cô vụt nóng hực, lén nh́n trộm Dương, gặp ngay ánh mắt nh́n
cḥng chọc vào ḿnh vội cụp mắt xuống, quưnh quíu hỏi :
- C̣n ǵ nữa ạ ?
C̣n ǵ nữa ngoài chuyện... nếu cô không được việc, tôi
thải ngay.
Sao Mai rùng ḿnh choàng tỉnh. Cô không thể mất công việc này, vừa
nhẹ nhàng, lương cao, vừa hợp ư thích cô. Cô đứng phắt lên, hốt
hoảng :
- Xin lỗi giám đốc, tôi không tệ đâu.
Tôi sẽ cố gắng.
Cô chụp máy ảnh và... giẫy ra như bị điện giật.
Ra cô đang chụp bàn tay Dương. Nhưng cô đă bị nắm chặt, bị anh dắt
đi như trẻ con.
- Hôm nay tới đây đủ rồi, cô lên nhà, tôi có cái này gởi Thảo
Nguyên.
Đầu óc cô mụ mị, mông lung buột miệng hỏi :
- Ông... chủ nhật này không... đến chơi với nó ư ?
- Tôi rất bận - Anh đáp gọn lỏn. Tay vẫn nắm chặt tay cô lên thẳng
tầng trên. Ngay trước cửa pḥng, thấy cô liếc mắt qua chỗ Kiên
ở, anh thủng thẳng nói.
- Phó giám đốc Kiên đi Đồng Nai đến hết tuần.
Phải nói bây giờ hồn vía Sao Mai bay đâu mất, mệt nhoài, sợ hăi với
cả ngày biến động, cô không c̣n sáng suốt để tự hỏi đang...
Tám giờ rồi, tại sao cô dễ dàng để “người ta” nắm tay dắt... tuốt
lên pḥng riêng.
Ấn cô ngồi vào sofa, Dương vào trong rồi trở ra với ly rượu nhỏ xíu
trên tay, đưa cho cô :
- Uống đi, nó có ích cho cô đấy.
Cô nhăn mặt :
- Tôi không biết uống.
Nhưng cô đành uống khi gặp ánh mắt anh. Rượu thơm vị thuốc bắc và
cay xè lưỡi. Cô vừa có cảm giác lâng lâng nhẹ nhơm.
- Thế nào ? Ổn chứ ? – Dường như anh cười với cô dịu dàng, tia mắt
nồng nàn, ấm áp.
Cô không c̣n thấy cô đơn, chỉ thấy mệt mỏi, muốn được b́nh yên
trong cảm giác với cô vẫn là bí ẩn. Cô mơ màng nh́n anh, hoàn toàn
ch́m lĩm tận vô thức, đưa tay sờ vào môi anh th́ thầm :
- Thảo Nguyên ! Thật... ngây thơ... ông... là vô giá... mà.
Cô chẳng biết ǵ sau đó, không biết mắt anh nh́n cô băn khoăn, kỳ
dị rồi đầy đắm đuối... Không biết ḿnh run rẩy cả người khi anh
chạm tay vào. Không biết ḿnh co rúm bật lời phản đối... nhưng rồi
để... anh gh́ chặt. Không biết chính ḿnh đă t́m môi anh... vụng
về và khờ khạo...
Nhưng Dương biết tất cả, bởi đôi môi mềm mặn nước mắt của cô đang
như đôi cánh hoa run rẩy trong gió băo, anh cảm giác rồi bùng lên
cơn chiếm hữu .Anh mơn man, nâng niu rồi ham hố, mê mải nuốt trọn
đôi môi ngây thơ kia vào môi ḿnh cho tới khi cô không thở nổi...
Dương bằng nghị lực phi thường rời khỏi cô, lắc mạnh đầu như xua
đuổi phút yếu ḷng, lảo đảo vào trong rồi trở ra với chiếc khăn ướt
nước đá. Sao Mai nằm xoài ở sofa, như ngủ, mặt đỏ bừng, môi mấp
máy điều ǵ đó. Dương cúi sát, lắng nghe. Cô nói lời kỳ lạ. Em
hiểu rồi... chị Hai... Rất kỳ diệu... em không c̣n giận... đâu
.T́nh yêu là như thế.
Dương quỳ xuống cạnh cô, lặng lẽ nh́n. Cô đưa đôi tay nhỏ nhắn ôm
lấy má vẻ bẽn lẽn, thẹn thùng. Bất giác anh thở dài ảo năo, rồi đưa
tay đỡ cô ngồi lên ngay ngắn, sau đó chụp khăn đá lên mặt cô lau
mạnh...
Cô tỉnh rất nhanh, nh́n anh bối rối :
- Dường như tôi... ngủ...
- Cô thiếp đi một lúc đấy. Thấy thế nào ? - Anh tỉnh bơ.
- Không, không có ǵ. Chắc tôi phải về.
- Tôi không tiễn đâu - Anh ch́a bộ xếp h́nh bằng nhựa mềm vào tay cô
nói tiếp –Dỗ Thảo Nguyên hộ tôi.
Cô như bay đi, kiểu thoát khỏi anh. Dương thở dài.
Chương 7
Quách tiên sinh đến công ty vào chủ nhật bằng taxi, mặc âu phục,
Dương cùng ông thong dong nhàn nhă đi quanh xưởng vẽ, xưởng điêu
khắc của các nghệ nhân và xưởng thiết kế bằng mẫu vẽ trên vi tính,
gật gù phán một câu :
- Không nhỏ để dễ làm điều muốn làm, không lớn để kẻ tiểu nhân đỡ
ḍm ngó, thế nhưng...
Quách lăo bỏ lửng không nói nữa, Dương cười ruồi làm ngơ. Họ tiếp
tục dạo quanh pḥng giám đốc, phó giám đốc, pḥng kế toán và nhân
sự. Quách lăo phán:
- Có mùi phấn son sang trọng, là ai thế ?
- Luật sư công ty Hồ Vĩnh Hoa.
Họ về nhà anh, Quách lăo bắt đầu bằng hai chữ thế nhưng bỏ dở ban
năy :
- Đối tác cạnh tranh đang t́m cách bứng Mỹ Nghệ Lê Gia, anh biết chứ
? Nên tốt hơn tôi bay về để Mel Duvall sang ngay.
Dương cười lạnh lẽo :
- Họ làm sao thấy ông khi tôi không cho thấy ?
- Anh nói thế chứng tỏ đă có biện pháp, tôi an tâm.
- Uy bảo tiên sinh sẽ thông tư điều ǵ đó ?
- Luật sư Nguyễn và bà Barry More vừa kư xong phần cuối hợp đồng 20.
Phần bàn ghế trong nội thất gồm : Mây, lát, tre và lục b́nh với hợp
đồng cung cấp vô thời hạn có bảo hành.
Luôn tự chủ, không bao giờ để lộ cảm giác qua nét mặt, nhưng rồi
Dương đă reo lên, bùm liền chai champagne cho vọt trào tận nóc nhà,
tưới uớt cả hai người. Và rồi để nguyên chai, anh ngửa cổ tợp khoan
khoái rồi ch́a cho Quách lăo :
- Natalie đúng là báu vật vô giá, điều này phải cảm ơn tiên sinh.
Coi như tôi nợ chị ấy công ty Nortenson.
Quách lăo không lộ vẻ ǵ, ung dung rót rượu qua cốc thủy tinh, đưa
lên ngắm nghía rồi nói :
- Champagne Nga tuyệt trần đời, dù ai ai cũng cho rằng Champagne
ngon phải là của Pháp.
Ông nhàn nhả hớp từng ngụm, lơ đăng nói :
- Lạ thật, nơi đây có mùi da thịt trinh nguyên.
Măi măi với bất cứ ai, Quách lăo là một bí mật siêu phàm trừ Dương.
Anh biết ông là nhà b́nh luận, nghiên cứu bậc nhất Trung Hoa về mọi
thể loại mỹ thuật, từ thi ca, hội họa đến điêu khắc. Anh cũng biết
ông uyên bác, tinh thâm mọi nền văn học kim cổ, và điều bí mật nữa,
ông là bậc thầy trong nghệ thuật yêu. Có lẽ đó là nguyên nhân chính
để ông Trung Hoa tận xương tủy, lại rời Trung Hoa từ những năm 30.
Đến bây giờ, nh́n ông chẳng ai ngờ ông ở tuổi chín mươi. Ông đi khắp
châu Âu lăng mạn thời ấy tôn vinh cái đẹp và t́nh yêu. Hai lần giảm
đôi tuổi ḿnh ở giấy tờ để phù hợp với sức trẻ bên ngoài. Với ông
ngoài tiền bạc, danh vọng, con người chỉ hạnh phúc khi có được t́nh
yêu.
Ông đến Mỹ giữa thập niên 70, gặp Dương, biết Dương từ khi mới 15
tuổi, chứng kiến toàn bộ cuộc đời Dương. Sau đó, chấp nhận làm sư
phụ và cũng là tri kỷ của anh đến tận bây giờ.
- Thứ rượu ấy tên ǵ nhỉ ?
- Không có tên đâu. Tôi chế dành cho cái đầu luôn đa năng quá tải và
con tim đă chết của anh.
Dương mơ màng :
- Nó khiến người ta vừa tỉnh lại vừa mê. Tiên sinh từng biết đến
chưa một... đàn bà trinh trắng ?
- Nếu có người đàn bà như thế cho riêng ḿnh, anh là thằng đàn ông
may mắn nhất. Nghĩ xem, trong gợi t́nh là e ấp, vừa sành sỏi lại vừa
thơ ngây.
Ông lại nhàn nhă, thanh tao nâng cốc rượu hớp từng ngụm :
- Tôi đă nói, anh sẽ có được mà.
- Tôi muốn người đàn bà của tôi phải...
- Thấy chưa ! Suốt hai mươi năm anh luôn nói : "Tôi căm thù đàn bà,
đồ giống cái không bao giờ có tim óc". C̣n bây giờ, anh đă nghĩ đến,
anh đă tin cuộc đời này có cái gọi là "kiên trinh, chung thủy".
Dương trầm ngâm uống rượu. Tất cả phụ thuộc vào thời gian.
-oOo-
Sáng hôm sau, Dương báo Vĩnh Hoa mọi việc cần cứ trao đổi với Kiên,
anh vắng mặt ở công ty một tuần. Cô ngạc nhiên :
- Anh đi đâu ?
- Đi mua hàng. Chúng ta thu mua là chính yếu, cô biết mà. Dĩ nhiên
rồi, cái bảng trương ch́nh ́nh, công ty T.N.H.H. kinh doanh và dịch
vụ Mỹ Nghệ Lê Gia kia mà. Sau đó chấm mẫu hàng đối tác chào, ra kích
cỡ để họ làm.
- Lần này ḿnh xuất qua đâu ? Tôi thấy toàn mẫu gốc cây ?
- Một Quách tiên sinh ở Mỹ, cô lo ǵ chứ, phải đến tháng mười mới
xuất lô hàng lớn ấy...
Dương đi rồi, Vĩnh Hoa xem tiếp đống giấy tờ rồi đi đến đoàn luật sư
thành phố...
-oOo-
Cùng thời gian ấy, trong căn pḥng sang trọng được trang trí bằng mỹ
nghệ giả cổ, người đàn ông đường bệ ngồi ở chiếc sofa gỗ cầu kỳ, nói
với ba người kia :
- Ta có ba cách để hạ gục Mỹ Nghệ Lê Gia.
- Anh cứ dạy bảo.
- Thứ nhất, sát nhập bốn công ty thành một, để đủ khả năng tài chính
bóp chết thằng kia. Số cổ phần hóa tính theo giá trị tài sản.
- Thứ hai là t́m đối tác của Mỹ Nghệ Lê Gia, bằng mọi giá giật các
hợp đồng - Người gầy nhất nói không hở môi.
- Lỗ ban đầu là không tránh khỏi. Điều tôi nghĩ đến là phải lỗ trong
bao lâu ? C̣n điều thứ ba ?
- Làm nó thân bại danh liệt.
- Nó chẳng phải tay mơ đâu.
- Điều này cứ giao cho tôi...
- Giờ ta bàn chuyện sát nhập đă. Các luật sư đă đến chưa ?
oOo
Cả tuần mẹ con Sao Mai đều buồn. Thảo Nguyên quậy mẹ quá xá v́ bác
thơm không đến chơi với nó. C̣n mẹ nó lại cấm tiệt đến chỗ bác thơm.
Sao Mai thở dài, dọn cơm ra bàn, uể oải gọi con :
- Ăn cơm Thảo Nguyên.
Con bé đang ngồi giữa nhà, quanh nó là hộp lắp ghép mà Dương cho. Nó
đă "xây" xong nhà, có hàng rào, có vườn cây, cả gà chó... Bên trong
nhà nó đặt bàn ghế với ba người ngồi.
Nghe mẹ gọi, con bé vẫn giả lơ, ngắm nghía tác phẩm của ḿnh, đợi bị
gọi lần nữa mới phụng phịu nói :
- Con hổng ăn. Ai biểu bác thơm gạt con.
Sao Mai nghiêm mặt :
- Bác thơm liên quan ǵ tới cơm ? Ăn mau cho má đi làm.
- Bác nói mỗi tuần đến đưa con đi chơi.
- Hiện nay bác rất bận, bác đang ở xa, hơn nữa bác đă nhờ má nói với
con rồi.
- Con hổng chịu - Thảo Nguyên làm ḿnh làm mẩy, nằm xoài ra... nhắm
tịt mắt.
Sao Mai lộn cả ruột, giận con, lại giận cả Dương. Cô tới xốc con
ngồi vào bàn, nghiêm mặt nói :
- Con không ăn má đánh cho coi. Sao càng ngày càng hư quá vậy hả ?
Thảo Nguyên vẫn bướng bỉnh nằng nặc :
- Má cho con đi làm con mới ăn.
Sao Mai tức quá, chưa bao giờ con nhỏ ĺ tới vậy, cô phát mạnh vào
mông nó một cái, quát :
- Không đi đâu hết, bưng cơm ăn ngay.
Thảo Nguyên khóc ̣a, gào tướng :
- Má đánh con, con méc bác thơm.
Sao Mai càng giận, phát liền mấy cái, Thảo Nguyên xưa nay dù rất
ngoan, được mẹ dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng vẫn là trẻ thơ thích được
nuông ch́u. Nó bị đánh đau, nổi làm nư gào to, rồi môi miệng hốt
nhiên tím ngắt, tiếng khóc tắc tịt, gần như lăn ra nền nhà ngất đi.
Sao Mai hốt hoảng xốc con lên, la lớn khiến bà Bảy và hàng xóm chạy
qua nháo nhác. Kinh nghiệm đầy ḿnh, bà Bảy quát :
- Để con nhỏ xuống, dang ra coi.
Bà xoa bóp chân tay, đầu cổ con nhỏ vài cái, nó thở hắt, ọe khóc,
môi miếng hồng hào trở lại.
Hàng xóm la trời, con nhỏ nư lớn quá mà, khóc đến xỉu nghẹt thở
luôn.
Sao Mai khóc ṛng và chính nước mắt cô làm Thảo Nguyên sợ khiếp. Nó
chưa khi nào thấy mẹ khóc, nên cứ co rúm trong ḷng bà Bảy, mếu máo
:
- Con hổng dám hư nữa, má đừng khóc.
Bà Bảy lắc đầu ngó hai mẹ con, đủng đỉnh hỏi :
- Mẹ con bây rộn quá, đâu kể nghe chuyện ǵ.
Sao Mai khóc cay đắng chẳng biết nói sao. Tất cả đều mơ hồ chẳng ra
ǵ. Chỉ là cảm nghĩ ở cô. Cô sợ mất Thảo Nguyên, sợ nó gắn bó với
người ta đến một lúc nào đó, sẽ đánh mất niềm tin vào cuộc đời ngay
thời thơ dại.
"Người ta" giàu sang, danh giá vậy, sao có thể... và bản thân cô,
chẳng bao giờ nghĩ tới điều điên rồ ấy.
- Không có ǵ bà Bảy, Thảo Nguyên cứ đ̣i lên chỗ làm con chơi, mà
anh Kiên tối nay đi B́nh Dương.
- Con lên chơi... với bác thơm.
Sao Mai chua xót nh́n bà Bảy :
- Người ta là giám đốc, sao làm phiền hoài được. Con nói hoài nó
không nghe.
- Phải ông hôm rồi không ?
- Dạ phải, ổng hiện bận lắm, cứ đi suốt.
Cô ngượng nghịu nh́n xuống, bà Bảy gật đầu nói :
- Thôi, để con nhỏ cho bà, bây đi làm đi.
- Dạ.
Cô tất tả chạy xe tới công ty, mở cửa xưởng, sắp mẫu tượng ra từng
góc, chọn phối cảnh, chọn nền rồi chụp. Thế nhưng đưa máy lên, dưới
ánh đèn sáng tựa ban ngày, cô vẫn thấy tối đen, tuyệt vọng biết đêm
nay ḿnh chẳng làm được ǵ, nếu gắng chỉ tổ tốn tiền phim ảnh.
Cô thẫn thờ ngồi thu lu một góc, tắt hết đèn chụp chỉ để mấy ngon
néon vừa đủ sáng. Cô ngồi măi, quên cả thời gian cho tới khi nghe
tiếng bước chân, sực tỉnh ngẩng đầu lên và hết hồn.
- Sao Mai ! - Dương nhăn mặt - Cô làm ǵ ở đây giờ này ?
Cô ngơ ngẩn đáp như máy :
- Dạ,... tôi chụp h́nh.
Mất cả phút Dương nh́n cô rồi hỏi lại :
- Chụp h́nh ? Lúc nửa đêm thế này à ? Cô gặp chuyện ǵ đúng không ?
Nửa đêm? Cô hốt hoảng nh́n đồng hồ, chụp vội túi xách dợm đi ngay.
Dương gắt:
- Cô làm ơn đi.
Anh nện giày mạnh trên nền, kéo tuột tay cô đi ra chỗ xe anh, cương
quyết ấn cô vào, đóng sập cửa rồi nói với người bảo vệ :
- Cất xe dùm cho cô ta.
Lái xe ra khỏi cổng, anh mỏi mệt hỏi :
- Nói tôi nghe, chuyện ǵ vậy ?
Cô biết nói sao ? Chẳng lẽ nói "Con tôi đ̣i tôi... mua ông về làm
ba nó ?". Cô cười chua chát, nhớ tới chuyện bà hàng xóm quá quắt,
bày bé Thảo Nguyên về xin tiền mua... ông ba.
- Này ! Cô có biết tôi rất mệt không ? Đừng bắt tôi phải suy nghĩ
nữa.
Cô ngỡ ngàng nh́n anh. Tại sao người như anh lại v́ cô suy nghĩ ?
Anh dừng xe đột ngột, chồm qua cô gắt :
- Ai làm phiền cô ?
- Không ! - Cô thảng thốt cùng lúc mùi nước hoa thoảng nhẹ từ anh
phả vào mũi cô. Cô chợt mơ hồ thấy quen thuộc, gợi nhớ điều ǵ đó
như mơ...
- Không ! - Cô lặp lại khổ sở.
Mặt Dương sa sầm trông dễ sợ. Cả tuần nay, anh cùng Mel Duvall đi
hết B́nh Dương, Sông Bé đến Đồng Nai, ba chi nhánh có kho hàng lớn,
duyệt các mẫu điêu khắc, chọn vào hợp đồng số 20 ở Washington. Cả
hai làm việc căng thẳng, bất kể ngày đêm để các nghệ nhân ra hàng
cho kịp từ các tỉnh. Và bây giờ anh đang mệt đuối, lại phải lo cho
cô.
- Thôi được, mặc xác cô.
Anh lạnh lùng gài số, nhấn ga. Chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hồn.
Sao Mai hoảng quá, buột miệng :
- Ông... đừng làm Thảo Nguyên quyến luyến nữa.
Ra thế, Dương nhả số, giảm ga, lạnh lùng hỏi :
- Ư cô muốn nói, tôi tuyệt đừng gặp con bé chứ ǵ ?
- Phải - Cô lấy hết can đảm nh́n thẳng anh nói liền một hơi - Với
ông đó chỉ là niềm vui khi rảnh rỗi, c̣n Thảo Nguyên, nó... nó cứ
nghĩ ông măi ở bên nó, măi yêu thương nó... nó... hôm nay đ̣i đi
gặp ông, trần sở với tôi đủ điều, c̣n tôi lại không thể nói rằng ông
ở một thế giới khác, không bao giờ thuộc về nó được.
Dương nh́n trừng cô, chợt cười nhạt :
- Hay thật, cô nghĩ về tôi... tệ đến thế ? Nhưng ai cho cô quyền
quyết định tự do người khác vậy ? Nếu như con cô thích tôi, tôi
thương nó, phải xin phép cô sao ?
- Nhưng...
- Dẹp cô đi ! Hăy nhớ một điều, đừng bao giờ áp đặt trẻ thơ, nhất là
điều yêu ghét trong con tim nhỏ xíu của nó, trong trí óc non nớt thơ
ngây. Tôi chẳng từng nói với cô sao ? Tôi không cướp ǵ của cô cả.
Bé Thảo Nguyên măi là con cô, rơ chưa ?
Ḿnh không bao giờ nói được điều muốn nói với ông ta, Sao Mai buồn
rầu nghĩ.
Vẫn lái xe chầm chậm, Dương hỏi tiếp :
- Nhưng đơn giản vậy, cô chẳng mất hồn cả đêm. Nói thật đi, Thảo
Nguyên làm sao ?
Cô không thể nói dối, ấp úng :
- Nó làm nư... không chịu ăn cơm, đ̣i đến xưởng. Nó chưa bao
giờ hư vậy. Tôi giận quá phát vào mông nó...
- Trời ơi ! Cô điên à ? Đi đánh con ?
- Ai ngờ... nó khóc đến... nghẹn thở, mặt tím ngắt,
làm tôi hết hồn. May có bà Bảy...
Dương quát :
- Chết tiệt cô đi !
Xe dừng đầu hẻm, Dương đi nhanh vào, Sao Mai tất tả đuổi theo, tới
nơi thấy bà Bảy thong dong ngồi nhai trầu c̣n Thảo Nguyên đang... ḅ lê giữa đám đồ chơi của nó.
- Thảo Nguyên ! - Dương rón rén thả giày bước vào gọi nhỏ, tŕu mến,
đầu hơi cúi, vẻ chào bà Bảy.
Con bé nghệch mặt, dỏng tai rồi lồm cồm ḅ dậy, dáo dác nh́n quanh.
Thấy Dương, nó nhào tới reo to :
- Bác thơm.
Nó xà vào ḷng anh quưnh quíu. Bà Bảy lắc đầu nói với Sao Mai :
- Bây đi tới giờ, bà dỗ mấy cũng không chịu ngủ.
- Con xin lỗi bà Bảy v́ về trễ.
- Bà già rồi, ngủ bao lăm - Bà Bảy thong thả phủi quần đứng lên, nhổ
bă trầu vào ống, nh́n Dương ôm gọn Thảo Nguyên đu đưa nhè nhẹ, th́
thầm vào tai nó điều ǵ đó, bất giác lắc đầu nói :
- Là nghiệp hay duyên tùy theo phước số của bây.
Sao Mai đưa bà qua ngơ, bà nh́n cô thở dài :
- Người ta vừa giàu sang, vừa có ḷng, chỉ e...
Bà bỏ lửng, khuất vào trong. Sao Mai quay về thấy Dương ru Thảo
Nguyên trong ḷng anh, nó riu ríu mắt, đôi tay bé thơ nhỏ xíu ôm
chặt anh. Cô thở hắt, nhẹ chân đến ngồi ở góc, gục mặt vào gối cho
tới khi nghe tiếng Dương gọi khẽ :
- Nó ngủ say rồi.
- Để tôi đưa nó vào giường.
Nhưng Dương bồng Thảo Nguyên không buông, đích thân đặt nó xuống
gối, kéo chăn mỏng đắp ngang ngực, đợi Sao Mai thả mùng mới rời đi.
Có vẻ anh rất mệt, cứ đưa tay xoa trán và hai hốc mắt, loạng choạng
xỏ giày rồi nói với cô :
- Tôi đưa nó đi xem rối nước vào chiều mai.
- Mai mới thứ bảy.
- Tôi hứa với nó rồi, phải về sớm thôi. Cô chuẩn bị đi cùng.
Chẳng buồn đợi cô đáp, anh ra cửa. Sực nhớ ngoảnh lại nói :
- Con nó méc với tôi, cô khóc. Nó rất sợ cô khóc, nên bảo tôi dắt cô
đi xem rối nước để xin lỗi đấy.
Đêm ấy Sao Mai thức trắng, nỗi buồn lo ngập ḷng, và điều kỳ lạ nữa,
mùi nước hoa rất nhẹ từ anh cứ ở hoài khứu giác cô. Cô có cảm giác
đă biết anh từ đâu đó qua điều ǵ rất ngọt ngào, sâu thẳm....
Chương 8
Thái độ giám đốc Hoàng đối với người khách, cho Sao Mai biết anh ta
thuộc diện khách hàng lớn. Đó là người thanh niên trạc ngoài ba
mươi, dáng cao, vững chăi, sơ mi, quần tây giản dị, trẻ trung nhưng
không kém phần sang trọng, thêm gương mặt đẹp đầy nam tính với nụ
cười ấm áp luôn nở trên môi.
- Đây là cô Sao Mai, chuyên viên thiết kế mỹ thuật - Hoàng giới
thiệu hơi trang trọng - Cô ấy c̣n nghề tay trái là vẽ và chụp ảnh
nghệ thuật.
Người thanh niên nh́n cô vẻ đánh giá không che dấu, duy nụ cười ấm
áp cứ rạng rỡ dần. Xem ra anh ta có thiện cảm rồi.
Hoàng cười nhẹ, giới thiệu tiếp :
- C̣n đây là ông Trịnh Kim Sơn, giám đốc công ty Kim Sơn, công ty
chuyên tổ chức các hội chợ về hàng mỹ thuật xuất khẩu và các show
biểu diễn nghệ thuật ca nhạc, thời trang cấp quốc tế.
- Chào ông ! - Sao Mai vẫn đứng, lễ phép cúi chào.
Hoàng thấy Sơn đích thân đứng lên bắt tay mời Sao Mai ngồi, bất giác
nhẹ nhơm : "Vậy là anh ta chấp nhận để công ty ḿnh làm quảng cáo
rồi. Chỉ c̣n điều khoản hợp đồng". Hoàng hớn hở, bụng hú hồn v́ đă
khôn ngoan nghe lời đạo diễn Tịnh, không hủy hợp đồng thử việc với
Sao Mai. Tươi cười, Hoàng tán :
- Cô Sao Mai đây là chuyên viên chính thức của công ty tôi, chuyên
về thiết kế mỹ thuật mỹ nghệ, rất hợp với yêu cầu của anh Sơn.
Bây giờ Sơn mới lên tiếng, giọng anh ta ấm trầm đến lạ lùng :
- Rất mong được làm việc với cô Sao Mai.
- Dạ ! - Sao Mai mừng quưnh. Công ty quảng cáo của Hoàng gốc rễ vững
vàng dù mới thành lập vài năm. Anh ta đ̣i hỏi chuyên môn cao, rất
kén thiết kế chính cho từng gian hàng, sau đó lên Catalogue quảng
cáo trước khi hội chợ khai mạc vào đầu mùa thu. Chính xác là vào
Quốc khánh 2/9.
Hợp đồng được kư nhanh chóng, ông giám đốc Kim Sơn càng nhanh chóng
hơn, ngày sau đó trao liền tư liệu đă in vào đĩa cho Sao Mai, nói :
- Cô và đồng sự nghiên cứu kỹ nhé, sau một tuần phải lên xong kế
hoạch để chúng tôi duyệt và tiến hành ngay.
- Vâng ạ.
Đúng là cả công ty vắt gị lên cổ chạy cho kịp việc. Có đến hơn trăm
gian hàng, mỗi gian là một mặt hàng. Bởi là thủ công mỹ nghệ truyền
thống cổ xưa, nên từ đẹp đến xấu, từ đơn sơ đến tinh tế, từ đơn giản
đến cầu kỳ đều có đủ. Ai nấy như đóng dính người trên ghế, sao ra
hàng chục đĩa tư liệu, mỗi người lănh một phần, làm quên ăn quên
ngủ, duy Sao Mai chủ nhiệm chính công tŕnh, làm cật lực nhưng đến
giờ là đứng lên. Hoàng đích thân nói :
- Hay cô cứ làm thêm giờ đi, tôi trả thêm lương.
- Tôi hứa với ông sẽ hoàn thành mọi việc đúng dự kiến, c̣n làm thêm,
tôi không thể. Tôi đă hợp đồng làm ngoài giờ ở Mỹ Nghệ Lê Gia.
- Ra thế.
Phải, dù công việc căng thẳng đến đâu, Sao Mai không rời Mỹ Nghệ Lê
Gia. Cô đến, cần mẫn làm công việc ḿnh, cố gắng sáng tạo các mẫu
mă, duy cô không c̣n nán lại mỗi khi c̣n thời gian rảnh mà tranh thủ
về với con và làm thêm phần việc tại nhà.
Cả tuần rồi, cô hiếm gặp Kiên và Dương, cả hai đi suốt. Nhưng lại
gặp cô luật sư vài lần. Cô luật sư thường xuống pḥng thiết kế, các
xưởng mỗi khi ghé công ty. Cô cũng thường đứng lại mươi phút nh́n
xem Sao Mai dựng cảnh chụp các mẫu rồi lững thững quay đi.
Cô luật sư đối với Sao Mai không thân không sơ, luôn rất lịch sự và
giữ thân phận đúng mức. Thế nhưng hôm nay, ngay khi Sao Mai gặp cô ở
hành lang đi xuống xưởng, cô có cảm giác cô luật sư Vĩnh Hoa đang
chờ cô.
- Dạ chào luật sư, chị chưa về sao ?
Vĩnh Hoa cười ḥa nhă đáp, đều bước theo Sao Mai :
- Có lẽ tôi phải chờ đến khi gặp được một trong hai vị giám đốc.
Sao Mai móc túi xách lên tường, vô tư nói :
- Chắc luật sư không liên lạc được với họ, cả hai ông giám đốc đều
có tật đi ra ngoài công việc là cắt máy di động.
- Cô biết rơ quá - Vĩnh Hoa cười.
Sao Mai vào xưởng, bê ra từng mẫu gỗ điêu khắc, chọn một cái đặt lên
một giá gỗ phủ ren trắng, bắt đầu sửa góc độ, tạo dáng... Vĩnh Hoa
chợt hỏi :
- Với cái này, khi qua vi tính kỹ thuật số cô chọn nền sao ?
- Đây là mẫu trang trí thuộc không gian rộng, dành cho các pḥng
khách lớn hoặc tiền sảnh khách sạn. Tôi cho rằng nó sẽ đứng một góc,
cạnh một bàn tiếp khách nào đó với tường ốp gỗ Sơn Đào đánh bóng.
- Tôi không nghĩ cô chỉ học một năm mỹ thuật.
Như một lời khen tặng nên Sao Mai thấy an ủi. Cô bấm máy năm lần
chụp mẫu, rồi đặt xuống, chọn mẫu khác, xoay qua nói với Vĩnh Hoa :
- Do thích nên cố gắng học hỏi thôi luật sư. Mà sao luật sư biết tôi
học một năm mỹ thuật ?
- À, hôm ấy anh Dương đưa tôi dự chiêu đăi ở hội luật gia, vui miệng
kể.
Vụt sực nhớ, Vĩnh Hoa hỏi :
- Hôm thứ bảy, h́nh như tôi thấy anh Dương và cô ở rối nước ?
Rất ngại Dương bị xầm x́, hiểu lầm, Sao Mai lật đật đáp :
- Ông giám đốc lỡ hứa với bé Thảo Nguyên nên dẫn nó đi. Tôi phải
theo giữ nó thôi.
Vĩnh Hoa vẻ thấu hiểu sâu sắc, nói :
- Tôi biết anh Dương quư trẻ con, nhưng hôm ấy thấy, tôi hơi lo, có
khuyên ảnh, đừng để người khác hiểu lầm quan hệ không tốt cho ảnh và
người bạn đời sau này.
Bỗng Sao Mai đau thắt ngực trái, người bạn đời sau này ? Cô cười
gượng :
- Dạ tôi biết chứ, nên có nói ông ấy... mà ông Dương có vợ chưa
cưới ở đâu hả luật sư ?
- Nghe đâu bên Mỹ. Nhưng nói thật cô, tôi chẳng tin mấy vào người
đàn ông quá giàu có như ông ta về cái gọi là ḷng chung thủy. Quá
đẹp trai, hào phóng, lại tiền như núi, nhiều cô gái thời nay chỉ cần
nhắm vào một trong những thứ là đủ lao vào ông ta như thiêu thân.
"Sẽ không có tôi trong số đó đâu". Sao Mai thầm nghĩ, buồn lặng và
cô khó thoát khỏi ánh mắt tinh tế của Vĩnh Hoa. Xem ra điều ḿnh
nghi ngờ không sai. Vĩnh Hoa thầm nghĩ, thấy tức tối.
Quan hệ cô và Dương ngày càng tốt đẹp, không tuần nào là không ăn
cơm cùng nhau, tṛ chuyện, nhảy đầm rất hợp gu. Dương tính lạnh
lùng, ít nói, nhưng với cô tinh tế, lịch lăm. Anh không quá ga lăng,
ch́u chuộng, và vốn Vĩnh Hoa thích người đàn ông của cô như vậy. Cô
chán lắm rồi một lũ luôn chạy theo cô quỵ lụy, nhưng cả tháng nay
rồi...
- Thôi cô làm đi, tôi lên lầu nghỉ một chút.
Vĩnh Hoa bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng. Sao Mai nh́n theo tê tái.
Trên lầu là nhà hai giám đốc, cô luật sư chắc chắn không ngủ bên nhà
Kiên.
Thở hắt, cố quên để tập trung vào công việc, cô xong sớm nửa giờ vội
chạy về lại công ty quảng cáo và ngạc nhiên thấy ông giám đốc Kim
Sơn ngồi chờ.
- Thưa ông c̣n đến hai ngày nữa mới tới thời hạn mà.
- Tôi đến đưa cô đi xem hiện trường, có vài thay đổi bên trong, tôi
không kịp cho quay phim lại, nhờ cô.
- Vâng.
Trên xe, Sơn tṛ chuyện ôn ḥa, thân mật, hỏi khá nhiều về hoàn cảnh
gia đ́nh cô và kể về ḿnh đơn giản không khoa trương.
Sơn chiếm thiện cảm Sao Mai khá nhanh nhờ lối nói chuyện rất có
duyên, dí dỏm của anh, khiến đầu óc cô thư thái, giảm áp lực về công
việc lẫn nỗi buồn lăng đăng không tên tuổi.
Hơn nửa tháng làm việc chung, ḷng nhiệt t́nh trong công việc và khả
năng của Sao Mai khiến Sơn mến phục và ngày càng thân thiết với cô
hơn. Chẳng biết từ lúc nào họ đối xử như bè bạn, đến độ... ngày nọ
Sơn hỏi :
- Lúc nào tiện tôi ghé thăm cô được chứ ?
Sao Mai không ngần ngừ đáp :
- Vâng.
Ngay hôm sau, lúc cô từ Mỹ Nghệ Lê Gia về, đă hơn chín giờ đêm, cô
hết hồn, thấy Sơn đang ngồi tṛ chuyện với bà Bảy, Thảo Nguyên với
đống đồ chơi điện tự đắt tiền.
- Trời ơi ! Sao anh không báo trước ? - Cô ái ngại nói.
Sơn cười lắc đầu :
- Đến thăm bạn ai báo trước làm phiền chứ ?
Thảo Nguyên khoe mẹ vô số đồ chơi, Sơn ẵm nó tuồng rất thích, cứ
giỡn và cù măi vào bụng nó làm nó cười ngặt nghoẽo. Bà Bảy về nhà,
Sơn hỏi Sao Mai vẻ quan tâm :
- Cô đi làm đêm nữa sao ? Làm quá vậy, sức khỏe đâu ?
- Tôi quen rồi. - Cô đưa tay, Thảo Nguyên nhoài qua, cứ tṛn xoe mắt
nh́n Sơn.
Mắt Sơn ánh vẻ xót xa, than thở :
- Đời cũng lạ, kẻ ăn xài không hết...
Sao Mai trêu :
- Anh chính là "kẻ ăn xài không hết", c̣n tôi là "người lần không
ra".
- Sao Mai ! Tôi không ngờ gặp được người con gái giỏi giang, nghị
lực như cô. Thành kiến với phụ nữ của tôi từ nay dẹp bỏ rồi.
- Phụ nữ, đàn ông đều có kẻ tốt, kẻ xấu. Tôi là người mẹ b́nh thường
thôi.
- Sao Mai ! Ḿnh làm bạn nhé ! - Sơn chân thành nói.
Cô cười x̣a :
- Ḿnh chẳng làm bạn lâu nay sao ?
Sơn tha thiết tâm sự :
- Tôi tuy khá giả như là của gia tộc cha ông để lại, ḍng họ tôi
cũng từ nghèo, có chí làm nên, cho nên nhà tôi không hề phân biệt
sang hèn trong quan hệ. Tôi quư cô với bé Thảo Nguyên lắm. Trời !
Mới gặp mà tôi mê mẩn nó rồi.
Anh đưa tay vuốt má nó hỏi :
- Thảo Nguyên thích chú lái xe to chở đi chơi không ?
- Thích lắm ! - Nó cứ tṛn xoa mắt nh́n Sơn.
- Vậy mai nhé ! Con thích đi đâu ?
- Hổng được - Thảo Nguyên nói gọn lỏn.
- Tại sao ? - Sơn cười yêu thích.
- Mai bác thơm chở đi chơi rồi.
Sơn không để tâm, đáp :
- Vậy chủ nhật nhé ?
- Cũng không.
- Tại sao ?
- Chủ nhật đi thăm bác thơm, chú Kiên nói.
Lấy làm kỳ, Sơn nh́n Sao Mai ngầm hỏi, cô hơi ngập ngừng :
- Là giám đốc và phó giám đốc chỗ tôi làm ngoài giờ.
Sơn có vẻ nghĩ ngợi và hỏi Thảo Nguyên khi nó dụi mắt và ngáp dài :
- Vậy chừng nào Thảo Nguyên đi chơi xe to với chú Sơn ?
- Chừng nào bác thơm chịu - Nó riu ríu mắt, Sao Mai bế con lên ngại
ngùng nói.
- Xin lỗi anh, tôi phải cho nó ngủ.
Sơn cười gượng :
- Là anh xin lỗi em ghé thăm vào giờ này. Anh về đây, mai gặp nhé !
- Vâng.
Sao Mai đưa con vào giường với chút băn khoăn. Sơn xưng hô với cô
khá thân mật, thái độ đầy quan tâm đến hai mẹ con. Cô lại nghĩ về
Kiên, đến hôm nay cô vẫn chưa trả lời Kiên và anh cũng chẳng có thời
gian rảnh. C̣n Dương ?
Bất giác cô thở dài trong đêm. Dương xa vời quá với nét lạnh lùng
muôn thuở, với giàu sang danh vọng, với sự quyến rũ đàn ông. Anh lúc
quan tâm nồng nhiệt, lúc lơ là biệt dạng, rất gần lại rất xa, anh
đâu thể thuộc về cơi riêng tư b́nh thường nào với người như cô, càng
không thể v́ Thảo Nguyên, dù anh rất yêu quư nó.
Trong đêm, mắt Sao Mai mở trừng, thao thức.
oOo
Tin vui Hào báo khiến Dương thở phào, anh nói nhanh :
- Cậu coi giao tiền ngay, phải nhanh gọn.
- Rơ rồi, bao giờ anh chuyển hồ sơ về tiếp ?
- Đợi thêm hai hồ sơ xác minh lại đă.
- Này, người mới đó đáng tin cậy không ? Coi chừng bị giả mạo, tôi
không chịu trách nhiệm à nghen.
- Yên tâm đi. Cậu thấy từ trước tới giờ bị đồ giả chưa ? Ráng chừng
ba năm nữa, đủ bộ là xong.
Anh bỏ máy, Kiên đi vào nói :
- Xong rồi anh, đă niêm hết, có bảo quản mối mọt.
- Lệnh giao vật tư phát chưa ?
- Dạ miền Nam, và Đông, Tây Nam Bộ phát rồi. Khu vực Bắc chắc hai
hôm nữa. C̣n bảy tỉnh miền Trung, Tây Nguyên hàng về thẳng công ty,
ta mới chấm một ít.
- Giao cho Mel Duvall ở đây, tôi với cậu về công ty.
Kiên tươi lên. Hơn tháng rồi anh chưa gặp mẹ con Sao Mai, bởi công
việc ngập đầu. Chẳng biết cô có câu trả lời cho anh chưa.
Cả hai về đến công ty, trời đă chiều, vừa xuống xe anh bảo vệ chạy
lại, mặt buồn bă nói :
- Tŕnh giám đốc, trưa nay công ty bị trộm.
Dương nh́n anh qua cái nh́n khe khắt :
- Mất ǵ quan trọng không ?
- Dạ, xe cô ǵ làm thêm...
- Sao Mai ! - Kiên kêu lên, than trời.
Dương nhíu mày hỏi :
- Cái xe đó ai lấy làm ǵ ? Coi có ai giấu không ?
- Dạ không ai dám giỡn. Cổ khóc quá mà.
- Anh viết báo cáo cho tôi, bảo vệ ǵ ăn trộm vào không biết hả ?
Dương quát xong, lạnh lùng bước đi.
Mặt anh bảo vệ mếu xệch, thiệt quá vô lư, bao nhiêu xe ngon không
mất, lại mất xe người nghèo nhất, dỏm nhất. Cũng may là xe đó. Anh
ta nghĩ chuyện bị trừ lương, thấy rầu...
Sao Mai quả chiều nay khóc hết nước mắt. Trời xui đất khiến ǵ khi
cô đang khóc ṛng, thất thểu t́m bến xe buưt, Sơn lái xe chạy ngang.
Anh dừng xe, gọi cô giật giọng :
- Sao Mai ! Em bị sao vậy ?
Khi hiểu chuyện, anh nói với cô :
- Đừng lo, em có hợp đồng, công ty nọ sẽ bồi thường mà. Giờ anh đưa
em đi làm kẻo trễ.
Trên xe cô rầu rĩ nói :
- Có bồi thường phải giấy tờ này nọ, xe mất cả tuần, c̣n phải t́m
mua xe. Trời ơi ! Em mua góp đă trả hết tiền đâu.
Sơn xót ruột thấy cô mặt mày bí xị, nói :
- Được rồi, tạm thời anh đưa em đi làm, đón về, cho tới khi mua được
xe.
- Trời ơi ! Không được đâu.
- Vậy đơn giản thôi. Ta đi mua xe ngay. Chừng nào em có tiền trả
anh. Sao Mai, giữa chúng ta anh nói thực ḷng.
- Không được - Cô khăng khăng, buồn rầu nghĩ đến số tiền dành dụm ở
ngân hàng chưa được bao nhiêu.
Sơn gắt :
- Có thật ḷng coi anh là bạn không ?
- Bạn bè không thể lo đến vậy được - Cô thẫn thờ.
Sơn ngừng xe nh́n chằm cô :
- Vậy anh phải thế nào để em đồng ư cho anh lo lắng hết mọi thứ đây
?
Ánh mắt anh nồng ấm da diết quá, Sao Mai hoảng hốt né tầm nh́n qua
đồng hồ, nói lảng :
- Sắp đến giờ làm việc rồi.
Xe dừng trước công ty, cô dợm bước xuống, Sơn nắm tay cô giữ lại hỏi
:
- Em trả lời anh đi.
Sao Mai rụt tay lại, nói nhanh :
- Tạm thời đến mai, em đi xe buưt.
Cô chạy ù, Sơn lắc đầu nh́n theo, chợt cười.
oOo
Đúng giờ tan sở, cô bước ra đă thấy xe Sơn lù lù mở cửa đợi. Đạo
diễn Tịnh định chở cô về thấy vậy bỏ chạy luôn. Không cách nào thoát
khỏi Sơn, cô đành lên xe về đến chỗ giữ trẻ đón Thảo Nguyên rồi đi
chợ.
Hôm ấy, Sơn ăn cơm nhà cô, mới cầm đũa, Kiên chạy xe vào nhà, thấy
Sơn hơi sững sờ. Thảo Nguyên ôm chú Kiên méc mẹ bị mất xe, nên nó
được đi xe hơi cả chiều.
Hai người đàn ông chào nhau khách khí, Kiên liền nói với Sao Mai :
- Chút nữa anh đón đi làm, chuyện xe cộ từ từ tính.
Sao Mai nh́n cả hai chẳng biết nói sao, bà Bảy hưỡn đăi nói :
- Hai đứa làm chung chỗ, đưa đón cũng tiện hơn.
- Anh về lại đây rồi à ? - Sao Mai hỏi Kiên.
- Mới lúc chiều, đợi nhận báo cáo xong, họp để bồi thường cho em.
Giám đốc Dương nhắn em đừng lo.
Thảo Nguyên rối rít :
- Cho con đi thăm bác thơm với !
Sơn ôn tồn, ḥa nhă nói :
- Vậy cũng được, nào, mời bà Bảy, anh Kiên dùng cơm.
Kiên từ chối cùng bà Bảy về nhà, nh́n lén qua thấy ba người ăn cơm
như một gia đ́nh ấm cúng, bất giác buồn quá, cứ thở ra thở vào.
Bà Bảy xót cháu ngoại, tặc lưỡi nói :
- Con nhỏ năm nay chắc sao đào hoa quá, lắm kẻ đón người đưa, toàn
người giàu có. Điều ngoại lo là không biết họ có thật bụng không,
hay chỉ qua đường.
Thấy Kiên làm thinh, bà lắc đầu :
- Nín luôn đi con, đừng nói. Ngoại coi tâm ư nó, biết nó chỉ coi con
như anh em. Thôi, đă không duyên nợ thời ruột rà.
Kiên cười gượng :
- Ngoại thương Sao Mai hơn con, lúc nào cũng bao che.
Bà Bảy nhóc nhách nhai trầu, hừ mũi :
- Đừng nghĩ ngoại v́ vài trăm bạc nó đưa ăn trầu mà trọng nó hơn con
nghen. Là ngoại thương tánh ư nó đoan trang. Lắm lúc nghĩ lạ đời,
chắc Thảo Nguyên hổng phải con nó. Gái một con mà sao nó bẽn lẽn hệt
c̣n son.
Kiên chẳng hơi đâu để tâm điều bà ngoại suy đoán, thấy Sơn rời nhà
Sao Mai, anh đâm bổ qua hỏi cô liền :
- Ai vậy Sao Mai ?
- Chủ hợp đồng quảng cáo bên em. Làm riết với nhau cả tháng nay
thành thân. - Cô dọn rửa thay đồ, mặc Thảo Nguyên đ̣i theo, giao cho
bà Bảy, lên xe Kiên đến cơ quan.
Cô làm việc mà ḷng cứ mong đợi tiếng giày quen thuộc dội vào tai.
Thế nhưng mỗi Kiên quanh quẩn giúp cô, tịt không ai lai văng.
Chụp hết hai cuộn phim, Sao Mai nghỉ và bất đầu xắn tay áo dọn dẹp
lau chùi. Bấy giờ Kiên sực nhớ hỏi :
- Nghe bảo vệ nói lâu nay em không làm buổi sáng.
- Làm xong, luôn tiện nán thêm một giờ lau chùi, dọn dẹp luôn, khỏi
dậy sớm.
Kiên chọc :
- Vậy anh cắt lương sáng mới được.
Cô hốt hoảng :
- Đừng nghen ! Việc nào lương ấy chớ. Em c̣n phải dành thêm tiền mua
xe. Công ty đâu bồi thường nguyên xe đâu, rồi Thảo Nguyên đi học...
Kiên nh́n cô mảnh mai vóc dáng thấy thương thắt ḷng, không kềm
được, buột miệng :
- Nếu em không chê anh...
Cô cắt ngang lời anh, nói vẻ quả quyết :
- Em không hề chê anh, em quư mến anh lắm, có điều em không yêu anh
Kiên à.
Cô nh́n anh dịu dàng buồn bă :
- Có thể em ở vậy suốt đời để lo cho Thảo Nguyên.
- Tội ǵ chớ em - Kiên rền rĩ.
Cô làm thinh, dọn dẹp xong đâu đấy, mới nói :
- Em coi anh như ruột rà mới nói thật ḷng, anh đừng giận chi em.
- Có phải em thất t́nh ai không ?
Cô giữ tóc dài quá eo, chải bới lại gọn gàng tránh cái nh́n của Kiên
và cố giấu nỗi buồn, nói :
- Em không biết chắc, nhưng thấy đau buồn trong tim óc. Em chưa từng
yêu nên chẳng biết ḿnh có đang thất t́nh không.
Kiên buồn tê tái mà nghe vậy phát sửng sốt. "Chưa từng yêu", chẳng
lẽ cổ bị cưỡng bức ? Nhưng Kiên không hỏi, bởi thấy cô thẫn thờ nh́n
lên lầu.
Trong phút giây Kiên choáng váng. Chẳng lẽ Sao Mai thầm yêu Dương,
con người coi khinh mọi đàn bà ?
Bây giờ Sao Mai ngay khi trả lời dứt khoát với Kiên, chợt thấu suốt
con tim ḿnh đang thầm lặng chờ đợi ai. Cô biết rằng ḿnh ngăn cản
Dương đến với Thảo Nguyên chỉ là cách trốn chạy vô vọng. Cô đă yêu
anh ngay từ buổi đầu tiên, nhưng lư trí cho cô biết với anh, cô sẽ
ôm mối t́nh tuyệt vọng. Anh và cô ở hai thế giới hoàn toàn khác
nhau, quá nhiều cách biệt. và anh là người đàn ông lạnh lùng nhất mà
cô từng gặp.
Chương 9
Đây là lần đầu tiên Sao Mai bước vào pḥng làm việc của Dương. Rất
rộng, đơn giản, chỉ hai bàn làm việc đặt cả máy tính.
Một tuần rồi, từ khi mất xe, Dương mới cho gọi Sao Mai lên. Anh ngồi
ở bàn bureau giữa, nh́n cô soi mói, hỏi như gây sự :
- Nghe nói từ khi mất xe, cô chưa có dịp ngồi xe buưt.
Phải, cô chẳng có dịp nào. Sáng ra khỏi hẻm hoặc có khi cô chưa rời
khỏi giường, Sơn đă đến đón đi làm. Trưa, v́ làm ở hội chợ, nên Sơn
đưa cô về tận Mỹ Nghệ Lê Gia rồi đến đón lúc một giờ rưỡi. Chiều
lại, mới đúng tầm tan sở, Kiên lù lù đúng chờ đưa đi chợ, đón Thảo
Nguyên, cùng ăn tối rồi đưa cô qua xưởng, làm xong lại đưa về.
Cả tuần qua, Sao Mai như ngồi trên bàn chông, ruột gan có lửa, cô
không thể từ chối và lối xóm râm ran lời dị nghị. Người tốt mừng cho
cô gặp được "chồng" giàu có, kẻ xấu nói sau lưng cô giờ "ngựa quen
đường cũ", sáng một ông, chiều một thằng, lành lặn không tha, tàn
tật không chừa.
Sao Mai cắn răng cam chịu, nhưng nghe hàm ư Dương mai mỉa, cô đau
khổ đến suưt ̣a khóc. Cô cắn chặt răng vào môi đến rướm máu, dằn cơn
sôi nổi trong ḷng, đáp từ tốn :
- Dạ đúng ạ ! Thế nhưng điều này không liên quan ǵ đến công việc
kia mà.
Dương cười mũi :
- Nơi công sở, đạo đức phẩm giá người phụ nữ vẫn được xem trọng đấy,
cô nên cẩn thận.
- Giám đốc không cần quan tâm đến tôi làm ǵ. Tôi biết ḿnh nên hay
không nên làm ǵ - Cô lạnh nhạt đáp.
- Tốt ! - Anh mân mê tay trên chiếc ch́a khóa và tấm cà vẹt xe, có
vẻ trầm ngâm rồi đưa lên cô thấy nói - Công ty vừa mua xong xe cho
cô, có điều...
- Điều ǵ ạ ? - Cô mừng quưnh, buột miệng hỏi liền.
- Là xe mới nguyên, cúp Tom đời 97, giá tiền gấp ba lần xe cô.
Mặt Sao Mai tăm tối, cô lùi lại nói nhỏ :
- Dạ, thế thôi ạ...
- Cô không c̣n nghĩ ra cách kiếm tiền sao ?
Phải, từ khi làm bán thời gian ở đây, cô rảnh buổi sáng độ hai giờ,
nên dồn qua hợp đồng quảng cáo Kim Sơn... Nhưng... có thể làm thêm
việc ǵ ? Liệu đủ tiền trả góp xe, mà ông ta có cho trả góp xe không
?
Cô buồn rầu :
- Dạ tôi không việc ǵ làm, nhưng ở sổ tiết kiệm c̣n số tiền...
Dương làm ra vẻ đắn đo lắm, rốt cuộc nói :
- Vậy cô hăy kư thêm với tôi một hợp đồng lao động là... dọn nhà và
pḥng làm việc cho tôi mỗi sáng. Tiền lương trừ vào tiền xe cho tới
hết.
Cô hoang mang nửa mừng nửa sợ, cứ ngẩn ra nh́n anh.
- Sao ? Có kư không ?
- Kư - Cô đáp tiếng một.
Dương thảy ch́a khóa lẫn cà vẹt xe ra bàn, lạnh lùng nói :
- Cô qua pḥng nhân sự làm hợp đồng đi.
Tay cô run run cầm lấy, anh ngoảnh mặt đi, khi quay lại cô đă chạy
biến. Dương uể oải ngồi xuống ôm đầu. "Dương ! Mày dừng lại đi, nếu
thua canh bạc này, mày chẳng c̣n mục đích ǵ để tồn tại".
Vĩnh Hoa bước vào, thấy anh kỳ lạ quá, lo lắng hỏi :
- Dương ! Anh làm sao vậy ?
Anh lấy lại vẻ thản nhiên, đứng lên :
- Không, làm hơi nhiều nên mệt thôi. Hôm nay cô không đến đoàn luật
sư à ?
- Hôm nay em rảnh cả ngày - Cô ngọt ngào nói - Nếu mệt, anh lên nhà
đi, để đây cho Kiên và em được rồi.
- Cảm ơn cô !
Anh đi, tặng cô nụ cười. Vào đến nhà, anh khóa chặt cửa, nằm dài ra
giường, đặt computer lên người, vào mạng làm việc với Uy và Natalie.
Cả hai báo cáo mọi việc tốt đẹp, tốc độ tiến triển nhanh. Công ty
trúng thầu công tŕnh 20 là một tập đoàn chuyên ngành địa ốc tầm cỡ.
Họ đă khởi công sau khi hoàn tất khâu khảo sát và kỹ sư giám sát của
Eastern Mystery vẫn là người cũ.
Uy tiếp tục báo cáo, đang có hợp đồng mới và điều chính yếu là có
nguồn tin đối thủ đang t́m tới Quách lăo tiên sinh. Dương cười mũi :
- Chúng qua rồi đấy, cậu chuẩn bị xong chưa ?
- Rồi, tôi sẽ dắt mũi chúng dạo chơi ở Chicago.
- Tốt, c̣n ǵ không ?
- Chuyện riêng th́ c̣n.
- Nói đi !
- Ông... Hải đến nội trú t́m Khả Tú.
Dương lặng đi một lúc rồi hỏi dồn dập :
- Ảnh... giờ thế nào ? Về từ bao giờ ? Khỏe không ?
- Vẫn thế. Rất cố chấp, độc đoán, bảo Khả Tú qua Anh với ổng. Cô ấy
từ chối thẳng, nói chính anh nuôi cổ lớn, không phải ổng.
- Ảnh làm ǵ nó ?
- Không, không. Lần này ổng rất buồn, có vẻ dằn vặt lắm.
Dương thở dài :
- Bao giờ Khả Tú tốt nghiệp ?
- Tháng chín, c̣n ba tháng nữa. Anh về không ?
- Về. Uy này !
- Anh nói đi !
- Hay nên để Khả Tú qua Anh ?
Mặt Uy tái liền. Đời nào chứ. Anh đă chờ cô suốt năm năm.
- Cổ lớn rồi, để cổ tự chọn lựa.
- Dù ǵ nó là con ảnh, bao năm qua, ảnh như người đă chết.
- Vậy sao ổng không về với anh ?
- Ảnh với đất Mỹ là kẻ nát ḷng - Dương nói như than - Mọi điều tồi
tệ là do tôi.
- Anh chẳng có lỗi ǵ, Quách tiên sinh từng nói thế.
Dương nhắm mắt, phẩy tay :
- Bỏ đi, c̣n ǵ không ?
- Đă có đủ hồ sơ về công ty Mortenson - Natalie hiện ra.
Dương nói không một giây đắn đo :
- Tiến hành thu mua ngay sau khi lên xong phương án.
Uy hiện ra :
- Không ít trở ngại.
Dương cười đểu :
- Chỉ cần đủ cho Natalie ngồi vào ghế giám đốc, phải không Natalie ?
- Vâng - Chị hiện ra, xinh đẹp hơn bao giờ hết qua vẻ xúc động.
- Phải 34% cổ phần - Uy cho con số.
- Làm đi !
Có tiếng gơ cửa, Dương đưa tay ra hiệu chấm dứt, rút máy, cho vào
tủ, đi ra chệnh choạng.
- Ai đó ?
- Em đây !
- Vĩnh Hoa ! - Dương kêu lên, mở chốt cửa. Cô bước vào, yểu điệu,
quyến rũ và vô cùng xinh đẹp.
-
Trông anh không đỡ chút nào, hơi lo cho anh nên em quay lại.
- Có lẽ mệt quá không ngủ được.
- Cần em xoa bóp đầu cổ một lát không ? Đỡ lắm đấy.
- Cô biết sao ? - Anh ngừng tay xoa lên cổ, ngạc nhiên hỏi.
Cô cười quyến rũ :
- Em biết nhiều thứ lắm, để mai sau... làm vợ người ta.
Dương lắc đầu vẻ chào thua, dưới ánh điện lộ rơ vẻ mệt mỏi :
- Cô luôn luôn là điều ngạc nhiên với tôi.
Vĩnh Hoa nguưt anh, đi tới sau lưng anh, đặt đôi bàn tay lên đầu
anh, nói :
- Nào, anh thẳng lưng, thả lỏng người. Thế, bắt đầu nhé !
Đôi bàn tay cô mát rượi, mềm dịu như nhung, xoa bóp khắp đầu anh rất
điệu nghệ, thỉnh thoảng cô hơi cúi người hỏi anh :
- Sao, đỡ không anh ?
Mùi phấn son cao cấp, đắt tiền lẫn mùi nước hoa nhẹ từ cô xộc vào
mũi anh ngầy ngậy. Anh có vẻ choáng váng, nói kiểu ậm ừ...
- Hơi đỡ... có điều hai hốc mũi đau quá.
- Để em xem nào.
Cô ra trước mặt anh, cúi xuống xoa mỗi bên bằng hai ngón tay lên
quanh hốc mắt anh, rồi xoa qua màng tang. Cô làm chăm chú, như không
biết, khi cô cúi xuống, chiếc cổ áo rộng đă khoe đồi ngực trắng ngần
đập vào mắt anh...
Cô vẫn tiếp tục xoa bóp măi, qua cổ, qua đôi vai, lúc đầu mạnh mẽ,
dần về sau như vuốt ve...
Giọng Dương bấy giờ cất lên ngái ngủ :
- Cảm ơn Vĩnh Hoa, anh muốn ngủ quá ! Em về nhé !
Anh đặt lưng vào giường một lúc đă ngủ say sưa. Vĩnh Hoa kiên nhẫn
chờ đợi tiếng anh thở đều đặn, rón rén bước chân trở vào, đứng lặng
bên giường nh́n anh đắm đuối, sờ nhẹ chỗ tóc anh rũ xuống, th́ thầm
chua xót :
- Em yêu anh mất rồi ! Ông chủ lạnh lùng của em ạ. Trời ơi ! Sao mà
em yêu anh đến thế ? Nhưng anh sẽ chẳng bao giờ biết bởi em không
muốn anh nghĩ sai về ḿnh, một khi biết Trí đă có người khác, chắc
anh cho rằng v́ Trí bỏ, nên em bám vào anh. Nhưng... anh ơi ! T́nh
yêu là điều bí ẩn, kỳ diệu nhất. Anh có biết không ? Ngay đêm ấy,
khi em nửa say nửa tỉnh, hôn cả anh và Trí qua men nồng, em đă nh́n
ra ḿnh chưa bao giờ yêu Trí. Nụ hôn anh ngọt ngào và mạnh mẽ cuốn
em vào t́nh yêu. Em giả mơ, giả say, nào dám thú nhận rằng, em biết
người hôn em là anh... và rồi em măi ao ước thêm một lần.
Có tiếng bước chân rất nhẹ như lá rơi, xa dần, im bặt...
Vĩnh Hoa thoáng nụ cười khó hiểu. Bên ngoài đèn hàng hiên bật sáng,
soi rơ dáng Sao Mai nhỏ nhắn đếm bước đơn độc, khuất dưới thang lầu.
Vĩnh Hoa rời pḥng ngủ Dương ra sofa ngồi, rất lâu, cô lấy gương
soi, dùng tay bết son loang ra ngoài môi, làm tóc rối lên, xong điểm
tia nh́n t́nh tứ, vội xuống lầu...
Dương mở mắt, chậm răi ngồi lên, chậm răi bước ra ngoài nép sau trụ
nhà nh́n xuống xưởng vẽ... Trông khá xa, nhưng anh thấy rơ nét mặt
Sao Mai bàng hoàng khi nh́n cô luật sư Vĩnh Hoa tóc rối bời như từng
vội vă, vụng trộm yêu đương, môi loang lổ vết son bởi những nụ hôn
cuồng nhiệt.
Anh thấy Vĩnh Hoa dấu nụ cười đắc chí, uyển chuyển bước đi, thấy Sao
Mai thẫn thờ ngồi thụp, gục đầu vào đôi bàn tay đặt trên đầu gối.
Dương nhắm nghiền mắt, anh không muốn thấy nước mắt cô rơi. Dương
nện bước chân khá mạnh đi xuống. Sao Mai giật ḿnh vuốt mặt đứng
lên, chào lúng túng :
- Dạ, giám đốc.
Cô lén nh́n anh, ánh trong tia mắt vẻ nghi hoặc.
Dương tảng lờ :
- Mấy giờ cô về ?
- Dạ chín giờ.
- Xe đi tốt không ?
- Dạ tốt.
Dương đi quanh nh́n từng mẫu thiết kế ảnh chụp, chợt nói :
- Tôi đói quá, cô giúp thứ ǵ ăn được không ?
- Dạ... dạ...
Dương không nói ǵ thêm, đi trở lên nhà.
Một lúc cô bước vào, nét mặt ngại ngùng, nói nhỏ rí :
- Để tôi xem tủ lạnh có ǵ.
Cô t́m thấy gói nui, thịt, bơ, trứng, hành tây. Lẳng lặng bật bếp
gas, cô luộc nui xốc lại nước lạnh, để ráo, cho vào tô, xong cô bắt
đầu tao thịt. Vừa làm, cô vừa lén nh́n lên pḥng khách, thấy anh
ngồi im ĺm, mặt khó đăm đăm bất giác chua xót. Một lần này thôi,
ḿnh muốn được một lần duy nhất chăm sóc cho "người ta" như... Cô
không lộ vẻ ǵ, đợi thịt sôi, cô cho trứng, hành vào nui rồi đổ nước
nhân thịt lên. Sắp thêm chén nước mắm có tí ớt, cô để cả vào khay
bưng lên đặt trước anh, nói :
- Tôi chỉ biết nấu đơn sơ, giám đốc ăn tạm.
Cô cúi chào định ra về, anh cản lại :
- Cùng ăn với tôi, nhiều quá tôi ăn không hết.
- Dạ tôi ăn tối rồi và không có thói quen ăn khuya.
- Cô đang mắng xéo tôi làm phiền cô đó à ?
Cô lắc đầu :
- Dạ không, giám đốc công việc nhiều, lại sống một ḿnh nên ăn uống
thất thường là phải, sao ông...
Cô ngập ngừng định hỏi: "Sao ông không đưa vợ chưa cưới cùng về chăm
sóc cái ăn, cái uống cho ông" nhưng rồi cô nín ngang. Cô nhớ lời
Vĩnh Hoa nói, ám chỉ anh chưa bao giờ coi trọng chân t́nh, nhớ rằng
Vĩnh Hoa không thoát khỏi anh dù hiểu rơ anh mà thấy tái tê ḷng.
Dương thấy cô cứ đứng, thở ra, bỏ đũa nói :
- Tôi không nuốt nổi nếu cô cứ đứng nh́n tôi như vậy.
Cô cũng thở ra, ngồi xuống, mắt nh́n mông lung.
Dương ăn rất nhanh, giành dọn xuống rồi trở lên với hai ly nước cam
tan, đưa cô một ly :
- Cô có ǵ muốn nói với tôi sao ?
Vờ uống nước cam để sắp xếp điều ḿnh muốn nói, cô uống sạch cả ly,
thấy như nước cam có chút men lẫn mùi thơm thuốc bắc.
- Sao ? Cứ nói đi chứ ?
- Dạ, mai tôi đến sớm làm, không biết có phiền ông ?
- Không phiền - Anh rùn vai đáp ngắn gọn.
- Dạ, tôi chỉ dọn dẹp, không thể làm...
Dương nh́n xoáy cô, lạnh lùng :
- Tôi không phiền cô nấu ăn lần nào nữa đâu.
Mắt cô ríu lại, nặng trịch. Cô lắc mạnh đầu thoáng nhanh ư nghĩ:
"Ḿnh buồn ngủ rồi, phải rửa mặt cho tỉnh táo mới chạy xe về". Nhưng
cô không nhấc chân lên được, người lâng lâng, không c̣n thấy mỏi mệt
ră rời...
Dương lẳng lặng đứng lên tới bên cô, xoa bóp đều bả vai và cổ cô,
đầu cô. Người cô ngă dần xuống thành ghế, tay buông thơng, hơi thở
đều hoà, rèm mi khép he hé.
- Em thấy bớt mỏi chưa ?
- Dạ... - Cô mơ màng.
Anh khuỵ gối, cúi nh́n cô tia nh́n lắng đọng, lay sờ nhẹ lên mặt cô
bần thần :
- V́ yêu hay v́ lẽ ǵ em dễ dàng dấn thân hở em ?
Cô đang trong giấc mơ kỳ diệu, thấy Dương âu yếm ḿnh, mắt ngời yêu
thương :
- Em yêu anh !
Anh cúi hôn cô thật nhẹ nhàng, nụ hôn trở nên ngọt ngào hơn, nồng
nàn hơn và rồi càng lúc càng cuốn hút, mạnh mẽ, dài bất tận... Giấc
mơ đẹp diệu kỳ, cô sợ nó tan biến, bất giác ứa nước mắt.
- Đừng khóc em...
- Cho em khóc lần này thôi.
- Tại sao ?
- Rồi anh không c̣n thấy em khóc nữa, thế giới rộng lớn muôn màu sắc
là của anh, c̣n thế giới hạnh phúc em chỉ có Thảo Nguyên thôi.
- Anh sẽ tặng em cả thế giới muôn màu.
- Đừng, em không quen, măi măi không quen...
Trong mơ, cô như tan ră cả xác lẫn hồn trong tay anh, dưới môi anh
nồng nàn, chợt ước rằng ḿnh được măi ch́m trong giấc mơ không bao
giờ tỉnh lại...
Dương thẫn thờ rời cô đứng dậy, thẫn thờ nh́n cô trong cơn mê run
rẩy thơ ngây đón nhận : "Xin lỗi em Sao Mai... về rất nhiều điều".
Anh mở tủ lạnh lấy đá ướp vào khăn, biết rằng chỉ vài phút sau cô
rời giấc mơ, về hiện tại... chỉ cần em không ham thế giới muôn màu.
Chương 10
Đuổi khéo Sơn về bằng lời thoái thác khôn khéo nhưng không kém phần
quyết liệt, Sao Mai nhờ bà Bảy khóa cửa ngoài nói :
- Con muốn ngủ một bữa cho đă, bà Bảy.
- Vậy trưa mẹ con bây ăn giống ǵ ?
- Ngủ dậy, hai mẹ con đi ăn bụi một bữa.
Thảo Nguyên măi chơi, tới khi thấy mẹ đóng cửa, tṛn xoe mắt hỏi :
- Nhốt ḿnh lại hả má ?
Sao Mai ôm chặt con, hôn túi bụi, nói :
- Lâu nay má bận việc, không rảnh chơi với con, bữa nay ḿnh... chơi chung cả ngày hén !
Thật ra, Thảo Nguyên quen với lịch làm việc của mẹ rồi, từ khi c̣n
nhỏ xíu, nó lại là đứa hiếu động tinh quái, không mè nheo, quấy mẹ
như những đứa trẻ khác. Nghe mẹ đi chơi chung nó cũng khoái, nhưng
lắc đầu nói :
- Ngủ dậy là hổng chơi với má nữa.
- Là sao ? - Cô bẹo má con.
- Sau ngủ dậy chơi với bác thơm.
Lại bác thơm. Sao Mai thấy khó thở. Càng ngày cô càng biết ḿnh
không ổn v́ Dương, nhưng tại sao không ổn th́ cô chịu, không phân
tích được dù cố loại trừ chuyện Thảo Nguyên và chuyện con tim ḿnh.
Sao Mai là người sống thực tế, đơn giản. Nếu không, ở hoàn cảnh cô,
ai cũng ngồi than thân trách phận hoặc sa ngă lâu rồi ở tuổi 20 với
đứa con đỏ hỏn, ba tháng tuổi trên tay.
Với cô, chuyện làm, chuyện học, cả chuyện nuôi con, như điều tất yếu
trong mỗi con người, nên dù cực khổ, chưa khi nào than thở. Ngay cả
chuyện sinh ly - tử biệt, chuyện giàu, nghèo, sang, hèn, cô cũng
chẳng bận tâm, cho rằng cái số nên luôn an phận, bằng ḷng với hiện
tại. Cô không hề biết bản thân ḿnh có một ư chí mănh liệt và nghị
lực phi thường mới được như hôm nay.
Với ư nghĩ đơn giản về cuộc sống như vậy nên dù phát giác ra một
cách tuyệt vọng về t́nh yêu ḿnh dành cho Dương, cô vẫn không hề mơ
mộng, chưa một lần nghĩ đến làm Dương để ư ḿnh. "Điều đó không
tưởng", cô luôn tâm niệm vậy, nên dù thời gian làm với Dương, chạm
mặt anh khá nhiều, cô vẫn lảng tránh, hạn chế chuyện tṛ.
Dương th́ chỉ có anh biết ḿnh muốn ǵ. Anh vẫn một ngày như một
tháng, miệt mài làm việc, khô khan, lạnh lùng với bất kỳ ai, trừ với
Thảo Nguyên.
Anh không dành thời gian cho nó nhiều, tuần chỉ một buổi (Anh đă
nghiêm nghị giải thích cho nó, hiện tại anh rất bận) và nó từ đó
không mè nheo đ̣i gặp anh măi nữa. Anh đưa nó đi chơi, chăm sóc quan
tâm nó, nhưng ngày càng che giấu ḷng yêu thương và nghiêm khắc với
nó ngày một nhiều hơn.
Bây giờ th́ Sơn gần gũi Thảo Nguyên hầu hết thời gian rảnh. Căn nhà
nhỏ như cái hộp diêm chất đầy quần áo, giày dép, đồ chơi, toàn loại
đắt tiền, Sơn mua cho Thảo Nguyên. Nó cũng thân thiết với anh như
Kiên, như Dương, nhưng không có mặt Sơn là nó quên phéng anh ngay,
một điều cũng bác thơm, hai điều cũng bác thơm.
Và hôm nay Sao Mai muốn biết trong ḷng con bé Dương to thế nào, hai
bác cháu có bí mật ǵ với nhau.
- Bác thơm đâu có hẹn đến chiều nay ?
Thảo Nguyên tỉnh queo đáp :
- Hổng sao, con cứ chờ - Nó ngoẻo cổ nh́n mẹ, nói tiếp - Má con ḿnh
cùng chờ bác hén.
Sao Mai vuốt tóc con thở dài. một lúc lựa lời hỏi con :
- Thảo Nguyên ! Lâu nay đi chơi với bác thơm hoài, con có kể ǵ với
bác không ?
- Kể nhiều "nhắm".
Con bé huyên thuyên một mạch, nào là chuyện nó quậy ở nhà trẻ,
chuyện má phạt quỳ c̣n đét vô đít, chuyện má đi làm về đă xỉu giữa
đường.
- Kể chuyện đó nữa sao ? - Sao Mai kêu lên.
Thảo Nguyên dẩu môi, toét miệng cười :
- Bác thơm biểu kể hết mới thương con mờ...
- Rồi... rồi... sao nữa ?
- Chuyện con bệnh làm má khóc hoài nữa, chuyện bà Bảy cho gạo nấu
cơm...
- Trời ! - Sao Mai chỉ c̣n biết kêu trời.
- Bác thơm khen con giỏi lắm, kể chuyện hay nữa má. Rồi con kể
chuyện chú Tánh taxi đưa má nhiều tiền lắm hôm ở nhà thương mà má
hổng lấy, rồi... rồi...
- C̣n ǵ nữa sao hổng nói hết luôn ? - Sao Mai ch́ chiết con.
Thảo Nguyên bặm môi lắc đầu, tṛn xoe mắt nh́n mẹ nói gọn lỏn :
- Hết rồi !
Nh́n cách nó, Sao mai biết con giấu điều ǵ, nạt liền :
- Không nói thật, má chết cho coi.
Thảo Nguyên sợ khiếp. Đă một lần má nó "chết", cứ nằm không rục
rịch, quần áo ướt nhem. Người ta khiêng má nó vô, xoa dầu, người hơ
lửa. Ông bác sĩ nói má nó đói mà dầm mưa. Hồi đó má nó "chết" đến
mấy ngày, và nó sợ nhất là chuyện này.
Thảo Nguyên mếu máo, ôm mẹ la :
- Má đừng chết ! Con hổng gạt má đâu. Tại bác thơm nói con dấu đi,
kẻo má giận.
- Má hổng giận đâu, kể đi - Sao Mai ôm con dỗ dành.
- Tại má cấm con không được nói mua bác thơm làm ba, nhưng bác biết
hết hà, hỏi con đă thích ai làm ba chưa ? Con... con thích bác, nên
mua bác rồi, bằng... đồng xu cạo gió của bà Bảy.
- Ǵ ? - Sao Mai tái xanh mặt mày, xấu hổ lẫn hoảng sợ.
Thảo Nguyên cũng hết hồn ấp úng :
- Bác biểu... không được nói, v́ đó là... bí mật mà.
Sao Mai ngồi ngẩn ra, một chập nh́n con hỏi :
- Nếu má đi làm xa lắm, không ở gần bác thơm được, con đi với má hay
ở với bác thơm ?
Vẻ mặt Sao Mai không giấu được nỗi đau khổ thê lương.
Thảo Nguyên tuy mới lên bốn, nhưng khôn trước tuổi, biết rơ má đang
buồn bác thơm ǵ đó mới nói vậy, vụt lắc đầu lia lịa, ôm má nói liên
tu :
- Con hổng chịu đâu, con muốn má với bác thơm hà !
Sao Mai gạt nhanh nước mắt :
- Hay... chú Kiên làm ba nghen. Được không con ?
- Hông ! - Con bé đáp tiếng một, kiên quyết.
- Hay... chú Sơn đi.
- Con nói hông mà - Thảo Nguyên bịt tai lăn đùng ra nền nhà, giẫy
chân đành đạch.
Sao Mai biết nó làm nư, không buồn dỗ, lê chân vào giường nằm gác
tay lên trán thờ thẫn nghĩ suy.
Thảo Nguyên sẽ ra sao khi biết bác thơm dẫu muốn làm ba nó, cũng chỉ
v́ chút ḷng thương mến trẻ thơ, tuyệt không thể gắn bó với mẹ của
nó cả đời.
C̣n ḿnh sẽ ra sao ? Sao Mai ơi, mày điên quá rồi, u mê không tỉnh.
Sao không tỉnh lại chứ ? Mày luôn tỉnh táo với đàn ông kia mà. Mày
chưa đủ xấu hổ, nhục nhă sao ? Cứ t́m cách lảng vảng trước người ta,
ŕnh ṃ theo luật sư Hoa, nh́n họ âu yếm lo lắng cho nhau, để đau
đớn âm thầm.
Mày thật là lụy t́nh, cứ đi vào những giấc mơ với người ta, cam chịu
và bằng ḷng với chút hạnh phúc trong mơ ấy, để rồi măi ch́m trong
ảo giác ngọt ngào.
Nước mắt cô âm thầm chảy, cô gạt đi, cay đắng nghĩ về ngày mai. Ngày
mai sẽ ra sao ? Cô phải đi t́m công việc khác thôi. Cô không muốn ru
ḿnh vào giấc mơ t́nh hoang tưởng, cô sẽ điên mất, bởi dù trong mơ,
cô c̣n nguyên cảm giác ngọt ngào khi dâng tặng anh nụ hôn đầu đời.
Dương không hề biết những ǵ trong ḷng Sao Mai, không biết cô đang
khóc với giấc mơ t́nh anh đem lại và đang nghĩ cách trốn chạy anh.
Lúc này anh đang căng mắt trước computer, chờ những thông tin tin
cậy nhất được tải đến về các đối thủ cạnh tranh.
Thế là sau năm năm chính thức ra kinh doanh, Dương bước vào cuộc
chiến thương trường không tránh khỏi. Điều anh lo là hợp đồng 20 quá
lớn, rút hầu hết tinh lực, nguồn vốn anh có được. Chỉ cần một phút
lơ đễnh, một sai lầm nhỏ nhất, anh có thể thua và như thế chỉ c̣n
tay trắng.
Tay trắng ư ? Anh nghĩ hoài về hai tiếng đó và quyết định gọi Hào.
Chàng luật sư đang ở sân tennis, cười ṛn ră hỏi :
- Anh nói cứ chủ nhật là cho tôi tự do mà.
- Ráng mua cho được bầy trâu Vàng Hời ấy cho anh.
- Đang ngă giá đâu gấp được anh. Gấp là chết... tiền ngay.
- Là anh nhắc chừng. C̣n hồ sơ của Nam, Bắc.
- Hai đứa điện về bảo hỏi anh, có định mở công ty cổ phần không ? -
Hào cười khà - Chừng nào anh ra, tụi nó ṿi hoa hồng đấy. Vớ bở lắm,
cả tấn tiền đồng thời Chúa Nguyễn Phúc Tần.
- Đánh xong trận này anh ra. Chào !
Computer có tín hiệu ngay khi anh gác máy. Dễ có hơn cả giờ, Dương
mới đọc xong các tư liệu được tải đến. Sau đó anh mở hộp thư riêng
của ḿnh, trầm ngâm nh́n sơ đồ vẽ toàn bộ cơ nghiệp ḿnh từ trong
đến ngoài nước. Chúng đánh ta từ đâu ? Anh suy nghĩ nát óc từ chỗ
nhỏ nhất đến nơi lớn nhất, đặt những nghi vấn, lưu toàn bộ vào máy,
sau đó fax cho Hào và Uy, hai luật sư cố vấn cho anh cả trong, ngoài
nước một bức fax ngắn gọn nhưng bắt cả hai phải đau đầu. "Hăy cho
tôi biết điểm chết ở đâu ? - Dương".
Không ǵ ở Sao Mai thoát khỏi tầm kiểm soát của Vĩnh Hoa. Đợi đến
lần thứ ba Sao Mai lướt qua hành lang văn pḥng, cô gọi vào hỏi :
- Sao Mai ! Cô muốn gặp anh Kiên à ?
Sao Mai liếc nhanh Dương đang chăm chú vào đống giấy tờ, ấp úng :
- Dạ không... Tôi... chuẩn bị... về đi làm mà.
Vĩnh Hoa gật đầu, chợt sực nhớ hỏi :
- Từ hôm đầu tuần tới giờ, cô dọn dẹp ở đây phải không ?
- Dạ, có ǵ không cô luật sư ?
- Không - Vĩnh Hoa cười nhẹ nói - Tôi chỉ nhắc chừng cô, nhớ cẩn
thận đừng sơ ư đụng đến máy móc trong pḥng. Thế thôi.
- Dạ tôi hiểu mà - Sao Mai gượng cười - Chào giám đốc, chào cô.
Vĩnh Hoa bước theo Sao Mai. Dương nhíu mày nghĩ ngợi. Ở gần cuối
hành lang, Vĩnh Hoa bắt kịp Sao Mai, giọng thân t́nh hỏi :
- Kiên ra cảng đón tàu Bạch Dương, có ǵ cứ nói với chị.
Ngần ngừ rồi Sao Mai nói :
- Dạ cũng chẳng gấp ǵ. Ảnh đang bận quá, đợi cuối tháng tôi nói
không muộn.
Sao Mai chào rồi đi khuất, Vĩnh Hoa cắn môi nghĩ ngợi. "Chuyện ǵ
đợi cuối tháng nói không muộn ?" Vốn thông minh, qua vài phút nghĩ
ngợi, Vĩnh Hoa đoán ra ngay và cô thấy không ổn chút nào. "Ḿnh phải
gấp rút hơn mới được".
Cô trở vào pḥng làm việc, thấy Dương vẫn để hết tâm trí vào đống
giấy tờ, sau đó căng mắt lên màn h́nh vi tính. "Ḿnh chẳng t́m ra
chút t́nh cảm nào anh ấy dành cho Sao Mai. Dương đối với Thảo Nguyên
đơn thuần v́ ḷng yêu thích trẻ con. Anh ấy 39 tuổi rồi c̣n ǵ, có
lẽ ..."
- Anh Dương ! - Cô đến ngồi ở ghế đối diện Dương.
- Ǵ Vĩnh Hoa ? - Mắt Dương vẫn nh́n vào computer.
- Sao Mai, cổ... - Vĩnh Hoa dừng lại vẻ khó nói.
Dương vẫn không có vẻ ǵ để tâm.
- Được việc đấy - Anh thoáng nhếch môi cười - Rất siêng năng và
không ngại làm bất cứ công việc ǵ để kiếm tiền.
Có chút ǵ xem thường trong cách nói Dương. Vĩnh Hoa buông câu lơ
lửng thăm ḍ :
- Em nghĩ đâu mỗi chừng đó...
- Phải, nghèo quá, lại lỡ lầm...
- Em thấy ái ngại cho cổ...
Dương cười mũi :
- Làm ơn đi, đừng có mà... thương người kiểu ấy... Chẳng ai ép cô
ta lỡ dại cả...
Vĩnh Hoa thở dài :
- Xem chừng cổ... muốn lỡ dại nữa...
Dương ph́ cười, ngẩng lên, rời máy :
- Cô ta nghèo, lại chẳng son rỗi, danh giá ǵ. Cực lực kiếm tiền bất
kể việc sang, hèn, có ǵ mà lỡ dại ?
- Anh vô t́nh quá - Giọng Vĩnh Hoa hàm vẻ buồn.
- Sao tự nhiên trách anh ? - Dương ngạc nhiên, buột miệng hỏi và
xưng anh thân mật.
- Anh muốn biết tại sao em trách không ? - Vĩnh Hoa nguưt dài.
- Dĩ nhiên muốn - Anh nheo mắt.
- Vậy tối nay ḿnh đi đâu đó... được không ?
- Em muốn đi đâu, anh đưa đi, cần ǵ phải viện lư do. Có điều, anh
hơi lo cho em...
- Lo thiên hạ điều tiếng tới tai nhà... chồng em đúng không ?
Dương ngánh cô cố ư, khá lâu hỏi :
- Cậu ấm ngân hàng trông ra sao ? Cậu ta có thể lơ là với cô vợ chưa
cưới như em, thật sự khiến anh thấy khó hiểu. Nếu đổi lại là anh...
Dương đứng phắt lên, lảng chuyện :
- Nào ! Anh xuống xưởng đây. Có về khỏi chào anh.
Cô vụt nắm tay anh ngọt ngào hỏi :
- Vậy tối nay mấy giờ anh đón em ?
- Tùy em - Anh giữ luôn tay cô cho tới khi cô nhè nhẹ lấy lại.
- Vậy sau tám giờ đi. Em c̣n phải ghé thăm ba em.
- Được, sau tám giờ.
Dương đi thẳng, Vĩnh Hoa nh́n theo, cô thấy Dương dừng ngay lối rẽ,
mặt lạnh lùng, nói ǵ một hồi với cô Ngọc thư kư, khiến cô cứ cúi
gầm mặt, nh́n măi mũi giầy...
Thiên hạ đều nói, anh rất lạnh nhạt với phụ nữ, kể cả đối tác làm
ăn. Xem ra Vĩnh Hoa là ngoại lệ, cô đắc ư nghĩ thầm rồi nở nụ cười
tươi thắm.
Dương chọn mẫu ở kho đến trưa cho đem những mẫu đạt điểm cao ra
xưởng vẽ. Hết giờ, đám chuyên viên đồ họa và số nghệ nhân về hết th́
Sao Mai đến làm trưa.
Cô thấy rất nhiều mẫu được thiết kế sẵn khắp xưởng, cô chỉ cần chụp,
bất giác nh́n qua cửa sổ lên pḥng Dương rồi thở phào, cho phim vào
máy, quyết định đóng hết các cửa sổ.
Tầm nh́n Dương bị khuất sau khi cánh cửa cuối cùng khép lại. Anh rời
chỗ đứng, đi quanh nhà một cách chậm răi. Rất sạch sẽ, rất ngăn nắp
và biết tôn trọng ư thích riêng tư của người chủ. Ở một góc sân lộ
thiên, quần áo anh được móc phơi lên giá phẳng phiu. Mấy chậu cây
cảnh được tưới nước và tỉa cành cẩn thận.
Dương đi vào pḥng ngủ nằm dài, một lát nhoài ḿnh mở khóa hộc tủ
đầu giường, lấy ra cuộn giấy vẽ được cột bằng sợi ruy băng xanh, cả
mấy bức vẽ của Thảo Nguyên. Anh nh́n chê chán tác phẩm của cô họa sĩ
nhí, cười thỏa thuê một ḿnh rồi xếp lại, mở cuộn giấy kia nh́n ngơ
ngẩn. Sao Mai đó, đang nh́n anh e ấp nụ cười thơ ngây.
o0o
Họ đi ăn, đi dạo, sau đó vào vũ trường. Cô nhảy măi với anh một cách
say mê hào hứng. Cô uống rượu điệu nghệ, sành sỏi và càng uống nhiều
hơn sau khi nh́n thấy Trí, một gă đàn ông điển trai và phóng túng vô
tả, người chồng hứa hôn, vùi mặt vào ngực một cô tiếp viên vẻ say mê
khoái trá, ngay ở bàn đối diện.
- Chồng chưa cưới của em đấy ! - Cô cười nhạt nói thế rồi đi thẳng
qua bàn anh ta, hỏi vẻ chán nản :
- Anh về sao không báo cho em ?
Trí tỉnh bơ đáp :
- Anh mới cập bến, muốn xả hơi một tí. Xin lỗi em nhé.
Vĩnh Hoa không nói ǵ thêm nữa. Cô quay về với Dương, uống rượu và
nhảy điên cuồng, đến khi Dương cương quyết đưa về.
Trí cùng hai cô gái nhảy biến mất, Dương d́u Vĩnh Hoa ra xe, cô bước
loạng choạng, đôi chân dài thon thả khụy xuống bắt buộc Dương phải
ôm chặt cô, xốc bước vào xe.
Cửa xe vừa khóa, cô đă chồm ôm cổ anh đ̣i anh cho... nụ hôn.
- Hăy hôn em !
Mắt cô mơ màng đắm đuối nh́n anh, đôi tay cô trắng ngần choàng qua
cổ anh, bờ vai trần nửa kín, nửa hở khoe đồi ngực đầy nhấp nhô theo
hơi thở...
Dương nh́n cô từ trên xuống dưới như bị thôi miên. Cô đẹp hoàn hảo
quá, lại biết cách làm đẹp để tôn vinh ḿnh. Từ mái tóc đen mướt uốn
bồng bềnh thả rũ xuống vai trông đầy nữ tính, đến đôi mắt đẹp lúng
liếng và bờ môi gợi t́nh.
- Em không trách Trí, em chợt hiểu anh mới... là tất cả của em.
Dương, hăy ôm em, giữ chặt lấy em.
Dương ngửa mặt lên trên xe, chẳng một ai thấy gương mặt anh co rúm
đầy nét nhăm nhúm. Anh có cảm giác bị ŕnh rập, vội buông lỏng ḥa
ḿnh vào khát khao đang dâng trào.
- Xin lỗi em.
Anh đỡ cô ngồi lên, chứng tỏ phong độ đàn ông của ḿnh dù vẫn nh́n
cô đắm đuối.
- Để anh đưa em về.
Anh quay hết kính xe xuống, cho gió đêm thổi tràn vào xe, giúp cả
hai tỉnh rượu. Hơi men tan dần, cô trở về nét nghiêm trang, đoan
chính, phảng phất vẻ buồn rầu.
- Dương ! Em...
- Đừng nói ǵ cả, chúng ḿnh đều lớn hết mà - Ngưng lại rồi Dương
nói tiếp, lạnh lùng cay đắng - Anh không nghĩ ḿnh c̣n yêu được,
thật nực cười.
- Tại sao ? - Cô buột miệng.
Dương bật công tắc xe, chạy chậm ra khỏi băi đổ xe, một lúc đáp lời
cô :
- Xin lỗi, anh không muốn nhớ lại.
Xe bon nhanh trên lộ vắng, Dương trở lại tính trầm ngâm cố hữu khiến
Vĩnh Hoa thấy nặng nề. Cô t́m chuyện để gợi ở anh sự chú ư :
- Lúc chiều không phải v́ bản thân mà em nói anh vô t́nh.
- Là chuyện ǵ ?
- Sao Mai đó. Phải anh thường chăm sóc con gái cổ không ?
- Trẻ con ai lại không yêu mến ?
- Nhưng cổ nghĩ khác.
- Đừng nghĩ bậy. Anh là người thế nào ?
Vĩnh Hoa tươi cười :
- Em biết, em cũng nghĩ cặn kẽ. Có lẽ Sao Mai v́ hoàn cảnh nên ước
vọng hăo huyền, cổ dại quá.
Liếc anh, thấy mặt anh vẫn lạnh lùng, thản nhiên, cô dặn :
- Nhưng anh cần đề pḥng cẩn thận.
- Anh không thể nói cô ta đừng mơ ước hăo huyền.
- Là em nói về công việc và thanh danh của anh. Khi điều mơ ước
không đạt được, cô ta có thể v́ căm ghét mà làm hại anh.
- Đừng suy diễn quá, anh không muốn kết tội ai khi chưa có bằng
chứng.
- Em biết, em chỉ nói anh đề pḥng. Ở nhà cũng như nơi làm việc,
giấy tờ cần bảo mật chu đáo. C̣n nữa, đừng để cổ t́m cơ hội gặp
riêng anh.
- Trời ơi ! Có phải bệnh nghề nghiệp khiến em nh́n đâu cũng thấy tội
phạm không ? Cô ta đàng hoàng lại có ăn học.
- V́ có ăn học nên em mới lo cho anh. Nghèo, bị người đời cười chê
chuyện lầm lỡ, với chút vốn ăn học, con người ta có thể phạm sai
lầm.
Thấy Dương cau mày, Vĩnh Hoa lật đật lảng chuyện :
- Là tính em lo xa. Bịnh nghề nghiệp mà. Chỉ cần anh cẩn thận.
Xe đến cổng nhà Vĩnh Hoa, một biệt thự nhỏ, sang trọng và ấm cúng.
Cô xuống xe chào anh, thấy vẻ anh lưu luyến, liền nói :
- Em muốn với Trí mọi chuyện rơ ràng để khỏi bị đàm tiếu và ảnh
hưởng đến anh. Chúng ta cho nhau một thời gian nữa, được không anh ?
Anh lẳng lặng gật đầu, đợi cô khuất sau cổng mới lên xe lái về nhà.
Anh gặp Kiên ở hành lang vào xưởng vẽ, Kiên đứng hút thuốc, nét mặt
trầm lắng suy tư. Nghe tiếng giày quen thuộc, Kiên chào mà không
quay lại.
- Anh về rồi à ?
- Ừ - Dương uể oải hỏi - Cậu có chuyện à ? Hay cậu Sĩ ?
- Nó và tàu Bạch Dương đều ổn cả, chỉ có tôi là không ổn - Kiên quay
lại nh́n Dương đăm đăm.
- Vậy trút cho tôi là xong, nhưng lên nhà đă, tôi mệt quá.
Dương sải bước rất nhanh về nhà, chui ngay vào buồng tắm, rất lâu
mới trở ra trong bộ đồ short mặc nhà. Kiên ngồi ngửa đầu ra sofa,
nhả khói thuốc, khá lâu nói :
- Anh muốn nghe chuyện công ty hay chuyện tư trước ?
- Công việc trên hết - Dương đáp.
- Có rất nhiều nguồn tin cho tôi biết, bốn công ty X.N.K. hàng mỹ
nghệ đă nhập thành một, anh biết tại sao chứ ?
- Theo anh ?
- Tôi nghĩ họ đă lần ra được chiêu Phật ngàn tay của Mỹ Nghệ Lê Gia,
nên nếu chờ chết dần, chi bằng hợp tác đối phó.
- Bằng cách nào ?
- Nhiều đấy ! - Kiên đưa Dương phong b́ nói - Tôi vừa tập hợp mọi
thông tin, và làm xong bản dự kiến đối phó. Anh xem, rồi mai ta bàn.
- Cậu nói ǵ với Vĩnh Hoa chưa ?
- Tôi không tin ai cả - Kiên lạnh nhạt đáp.
- Sao thế ? - Dương kêu lên - Cô ấy là luật sư cố vấn của chúng ta.
Kiên nói ngắn gọn :
- Anh muốn nói th́ tự nói. Giờ là chuyện tư.
- Chuyện tư, cậu nói đi !
- Tôi yêu Sao Mai !
Dương hơi nhổm lên, im lặng nh́n Kiên. Anh mông lung nhả khói thuốc
nh́n nó tản mát đi tư lự nói :
- Nhưng... cổ không yêu tôi, cổ... - Kiên không nói tiếp, khẽ lắc
đầu, chuyển qua điều khác - Ban tối, tôi nghe dường như cổ đang xin
việc chỗ khác, tay Kim Sơn bên công ty Kim Sơn đang giới thiệu nhiều
nơi và ...bám riết cổ.
- Anh nghĩ nói tôi biết, tôi sẽ cản lại à ?
- Tôi nghĩ... cổ c̣n quá trẻ, dù đă dạn dày đau khổ, chưa chắc
người ta chịu đựng được măi. Tôi linh cảm tay Sơn ấy không tốt...
Sao Mai đâu phải mẫu người hắn thích, nhưng trong thời gian ngắn,
hắn rút lại gần mọi khoảng cách và hôm rồi...
- Cậu nói huỵch toẹc ra đi.
- Hắn cầu hôn bằng sổ đỏ, một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi. Tuy cô ấy
từ chối, nhưng tôi tự hỏi liệu Sao Mai có từ chối măi được, khi biết
chắc rằng... ước mơ ḿnh không thể thành hiện thực.
- Tôi chẳng hiểu cậu nói mọi chuyện với tôi để làm ǵ ?
Nh́n mặt Dương trơ lạnh không chút cảm xúc, Kiên nhói ḷng v́ thương
Sao Mai. Em khờ dại quá với bảy sắc cầu vồng trong mơ.
Kiên uể oải đứng lên :
- Tôi cũng không biết sao lại chờ anh về để kể về chuyện con tim một
cô gái lỡ th́, nghèo khó. Có lẽ v́ tôi... lư tưởng hóa, nghĩ rằng
một người đàn ông lỗi lạc hẳn phải có con tim hơn người. Xin lỗi
anh.
Kiên đi ra cửa, Dương vẫn ngồi yên, nh́n theo hỏi :
- Cậu yêu cô ấy như vậy, mà đă hiểu ǵ về... người ta chưa ?
- Khi yêu, tôi chỉ cần biết hiện tại. Và yêu người ta đâu chỉ yêu
những điều tốt đẹp, mà yêu cả những thói xấu, những sai lầm bằng
ḷng độ lượng người đàn ông.
Kiên khuất sau cánh cửa, Dương khép mắt th́ thầm :
- Xin lỗi cậu !
oOo
Từ New York, Natalie fax cho Dương những mă số được chọn cho hợp
đồng 20, theo catalogue anh lần lượt gửi.
Tại Mỹ Nghệ Lê Gia, cuộc thi điêu khắc gỗ, đề tài "Cội rễ" đă kết
thúc với các giải đă nêu, gồm sáu giải : Nhất, nh́, ba và ba giải
khuyến khích. Tất cả các mẫu dự thi đoạt giải, được trao tiền thưởng
ngay và đưa vào kho chờ kư hợp đồng mua bán bản quyền.
Có đến năm giải ở các tỉnh và toàn quốc được 200 mẫu hàng đi vào
công tŕnh thế kỷ thuộc hợp đồng số 20. Sớm nhất phải mười ngày,
những giấy tờ hợp đồng ở các nơi mới về đến Mỹ Nghệ Lê Gia.
Hôm nay, Sao Mai chụp nốt các mẫu đoạt giải là xong catalogue cuối
cùng, đợt hàng dự thi Cội Rễ. Để tránh lảng vảng, Dương bắt gặp cô
không ở xưởng vẽ, mà vào xưởng chạm khắc.
Cô nhận ch́a khóa kho từ tay Kiên, vào kho đem ra các mẫu thiết kế
và chụp suốt ba giờ liền mới xong một nửa, bèn cho lại vào kho, trả
ch́a khóa qua Kiên nói với anh :
- Phải mai mới xong anh ạ. Các mẫu đẹp quá, cần thiết kế tạo h́nh
nổi bật hơn.
- Cứ từ từ, việc ǵ phải gấp ?
- Em phải làm xong trước khi... - Cô mím ngang, cười khỏa lấp nói
nhanh - Em về đây.
Cô dặn thêm :
- Em kiểm tra khóa các nhà xưởng rồi, cả nhà kho nữa. Anh yên tâm đi
ngủ đi.
Cô dắt xe ra khỏi cổng công ty, vừa lúc Vĩnh Hoa đỗ lại, từ xe Dương
bước xuống, anh và Vĩnh Hoa ôm chặt nhau hôn thắm thiết. Vĩnh Hoa
đứng đờ ra, rồi quưnh quíu lên xe, đề cho máy nổ nhưng chẳng hiểu
sao, xe không nổ máy, cứ ́ ra...
- Ủa, Sao Mai ! Cô chưa về sao ? - Vĩnh Hoa buông Dương đi lại gần
cô, hỏi vẻ ngạc nhiên.
- Dạ... tôi về đây - Cô cúi mặt, mái tóc búi gọn sổ tung phủ quanh
người cô. Cô vất vả đạp cần xe, người cứ run lên.
- Để tôi - Dương cầm tay lái, bấm đề, xe nổ ngay. Anh trao tay lái
cho cô. Cô lao đi ngay bằng hết tốc lực.
Vĩnh Hoa tặc lưỡi :
- Trời ơi ! Con bé chạy xe ḱa !
Dương chỉ cười, tiễn Vĩnh Hoa vào xe, vẫy chào cho tới khi xe khuất
tầm mắt, rồi lấy phone gọi ngay taxi đến. Ngồi vào xe, mắt dơi t́m
bóng dáng quen thuộc, Dương nghĩ về cả tháng nay đă hành hạ Sao Mai
đến thế nào.
Phải nói cô tránh anh rất giỏi, dù sáng nào cô cũng lên dọn nhà,
tưới cây, giặt đồ. Hơn năm giờ, cô có mặt, mở cửa vào nhà, dọn pḥng
khách, nhà bếp, toilette, buồng tắm. Anh từ pḥng ngủ bước ra, cô
lại vào dọn dẹp pḥng ngủ, ủi bộ đồ treo lên. Anh vào lại pḥng ngủ
sau khi tập thể dục, tắm xong, cô đă ra sân thượng quét dọn tưới
cây. Anh chỉnh tề quần áo trở ra, cô đă xuống dọn pḥng làm việc.
Anh xuống pḥng làm việc, cô đă rời công ty...
Thật ra, anh muốn chạm mặt cô chẳng khó ǵ, nhưng anh lẳng lặng để
cô trốn anh, để xem sức chịu đựng của cô tới đâu.
Nhưng cô vẫn không thể trốn anh, đó là mỗi khi anh nhắn đón Thảo
Nguyên đi chơi. Và hôm rồi đây, khi cô đưa con đi mua đồ chuẩn bị
vào mẫu giáo, anh đă lù lù xuất hiện tỉnh bơ cùng cô dắt Thảo Nguyên
dạo khắp siêu thị, tạo thành bộ ba gia đ́nh rất bắt mắt, khiến ối kẻ
ngưỡng mộ nh́n theo.
Điều anh bất lực trước cô, là cô ngày càng lao vào công việc, ít
nói, và gầy rạc đi, xem ra cô đă có quyết định trong đầu.
Taxi dừng trước con hẻm vào nhà cô, con hẻm hun hút sâu, dưới ngọn
đèn đường vàng vọt, chợt trỗi lên vài tiếng chó sủa. Nhà cô c̣n sáng
đèn, nhưng cửa nẻo đều khóa chặt. Anh đứng lặng nh́n vào rồi chậm
răi quay gót. Tiếng Thảo Nguyên vụt vọng ra c̣n nguyên trong cơn
ngái ngủ :
- Má ơi ! Sao má khóc ?
- Không... Không... Nào ngủ đi con.
Dương vẫn bước chậm, xa dần ngôi nhà nhỏ vừa tắt đèn. Bà Bảy kéo
khăn vuốt mép trầu thở ra ngẫm nghĩ: "Con nhỏ đúng là hồng nhan bạc
phận".
Buổi sáng vẫn một ngày như mọi ngày, cô đến dọn dẹp nhà, tránh anh
rồi chạy đi vội vă. Chín giờ Kiên mở kho lấy hàng mẫu đi đăng kư bản
quyền. Anh không thấy cả sáu mẫu đạt giải trong kho, vội đi quanh
các xưởng, cũng không thấy. Anh lật đật điện đến công ty quảng cáo
hỏi Sao Mai :
- Hôm qua em để hàng mẫu đoạt giải ở đâu ?
- Trong kho. Anh xem lại giùm, giờ em phải đi gấp.
- Không có cái nào, em nhớ kỹ lại xem.
- Em đem vào kho hết, khóa cẩn thận mà. Xin lỗi, em đi đă...
Kiên biết không ổn, lên gọi Dương. Dương đang cầm trên tay cuốn
catalogue mẫu chụp của Sao Mai, nghe Kiên nói, nh́n sững Kiên, chậm
răi hỏi lại :
- Cậu vớ vẩn quá, sao lại mất ? Xem cô ấy để đâu đó.
- Tôi cho người t́m khắp rồi. Cô ấy khẳng định để lại trong kho
nhưng không thấy đâu cả.
Mặt Dương bạnh ra cáu kỉnh :
- Gọi cô ta về cho tôi.
Vĩnh Hoa bước vào hỏi :
- Chuyện ǵ vậy anh ?
Nghe xong, Vĩnh Hoa lo lắng nói :
- Nếu là đối thủ cạnh tranh làm chuyện này, ta trở tay e không kịp.
Ta chưa kư xong hợp đồng mua bán bản quyền với tác giả, lại chưa
đăng kư bản quyền với nhà nước, nếu đối thủ phỗng tay trên, đi trước
ta một bước, th́ hợp đồng với Quách tiên sinh nào đó ở New York bị
họ cướp mất và ta c̣n phải bồi thường.
Dương điên giận chưa từng thấy, la hét ầm ĩ, bắt
Kiên bằng mọi giá
phải t́m cho ra Sao Mai, Vĩnh Hoa khuyên :
- B́nh tĩnh đi anh, la hét đâu giải quyết được ǵ.
Dương đập bàn :
- Em có biết sạt nghiệp anh không sợ, chỉ sợ mất uy tín không ?
Quách lăo tiên sinh là khách hàng khó tính, chỉ cần đối thủ chào
hàng trúng mẫu là ông ta hủy hợp đồng ngay.
Anh đùng đùng bỏ lên lầu, Vĩnh Hoa bám theo, một mực bảo anh b́nh
tĩnh. Đợi anh nằm dài ra sofa, gác tay lên trán suy tính, Vĩnh Hoa
xuống bếp khui lon bia đưa anh, dịu dàng nói :
- Uống cho giảm căng thẳng anh ạ. Mọi việc rồi sẽ có cách giải
quyết. Nhưng cho dù không có cách giải quyết, th́ vẫn c̣n em. Em sẽ
giúp anh.
- Bằng cách nào ? - Dương hỏi vẻ không tin.
Vĩnh Hoa cười bí ẩn :
- Chừng đó em sẽ nói. C̣n bây giờ, chưa có ǵ để ta phải cuống lên.
Nào, anh uống đi.
Uống cạn lon bia chỉ một hơi, Dương nói :
- Anh không làm việc được, nếu chưa giải quyết dứt điểm với cô ta.
Em xuống đi, anh nằm nghỉ một lúc.
Vĩnh Hoa gật đầu, đưa tay vuốt tóc anh rồi vội vă xuống lầu. Dương
nhắm mắt và trong vài phút, anh ch́m sâu vào giấc ngủ.
Anh mở mắt ra, thấy gương mặt Vĩnh Hoa kề sát, cô hơi ái ngại nói
với anh :
- Em biết anh vừa chợp mắt, nhưng không thể không gọi. Kiên và Sao
Mai đang đợi anh ở dưới.
Vỗ mạnh tay lên đầu mấy cái, Dương nhíu mày vẻ nhức đầu quá, nhưng
loạng choạng đi ngay. Vừa thấy Sao Mai, anh bùng lên cơn điên giận
quát :
- Sáu mẫu ấy cô để đâu ?
Cô như người mất hồn, mặt ngơ ngác, xanh xao nh́n anh đáp :
- Dạ... tôi để trong kho.
- Bây giờ kho trống rỗng, tất cả mất sạch. Cô là người nhận ra rồi
đem trả, giờ hàng không cánh mà bay, cô tính sao ?
- Dạ... - Nước mắt cô tràn ra, cô gạt nhanh - Dạ, tôi xin bồi
thường.
- Bồi thường ? - Dương gằn lại vẻ khinh khủng - Cô có biết với một
mẫu độc quyền chưa nhân bản, tôi phải trả bao nhiêu không ? Cô lấy
ǵ để trả ?
Gương mặt cô nhợt nhạt như không c̣n giọt máu. Cô đă nghe Kiên nói
rơ giá trị, hậu quả khi sáu mẫu hàng mất. Quả thật cô không thể trả
nổi, không thể nào...
Ánh mắt cô dâng lên hàng lệ bi thương, tuyệt vọng vô bờ. Cô khụy
xuống chân anh, rũ rượi :
- Thưa... giám đốc, quả thật tôi... đă cho vào kho cẩn thận. Xin
ông tin tôi.
- Tôi làm sao tin cô đây ? - Dương cay đắng.
Kiên nh́n Sao Mai như cái xác rụ gục, ḷng anh muôn vàn đau đớn, anh
chợt kéo Sao Mai đứng lên nói :
- Có thể cô ấy đă trả rồi, như đêm đến trộm lẻn lấy đi mất. Tôi là
người coi ngó công ty, hàng mất, người chịu trách nhiệm chính là
tôi.
Vĩnh Hoa cười khẩy, ngọt ngào hỏi :
- Tôi hỏi anh, mẫu hàng khi anh giao cô ấy nhận, c̣n khi cô ấy trả,
anh có kiểm lại không ?
Kiên đờ ra. Cô cười vẻ thấu hiểu nói :
- Ai cũng biết Sao Mai do anh giới thiệu, làm sáng, làm trưa, làm
đêm nên hầu như cổ luôn có mặt ở đây. Giờ hàng mất, công ty có thể
sập tiệm như chơi. Anh và cổ có đồng chịu trách nhiệm cũng đâu gánh
nổi.
- Không mắc ǵ đến phó giám đốc - Sao Mai vụt nói lớn, run rẩy nhưng
cương quyết - Tôi làm mất, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Giám đốc
muốn xử tôi thế nào tùy ư.
Dương lạnh lùng nói :
- Thu hồi xe trừ vào phần thiệt hại. Đuổi việc ngay hôm nay - Anh
gay gắt nh́n qua Kiên - Tôi nể mặt anh không kiện cô ta.
Sao Mai cắn chặt răng tựa người vào tường, tay run run cho vào xách
lấy ra ch́a khóa lẫn cà vẹt xe đặt xuống bàn rồi thất thểu bước đi.
Kiên bất kể Dương gọi chạy theo giữ tay cô, nói :
- Sao Mai ! Anh tin em. Hăy b́nh tĩnh lại đi.
Cô cười trong nước mắt, gật đầu đáp :
- Em không làm ǵ dại dột đâu. Em c̣n Thảo Nguyên mà anh.
- Vậy được, để anh đưa em về.
Con đường dày đặc người xe, nắng chói chang gay gắt mà Sao Mai ngỡ
ḿnh đang đi giữa cơi chết hoang lạnh đến vô cùng.
o0o
|