|
|
Chương 9
... Vừa mới được lănh lương, lại được ông
chủ thưởng cho món tiền to, Khải Minh nghe vui trong
ḷng lắm . Tràn đầy hưng phấn, anh vừa chăm chỉ lau bóng
chiếc
xe, vừa hát |
|
|
vang lừng dù nó đă sạch trơn...
Đang hát, anh chợt dừng lời chăm chú nghe
có tiếng ai khóc tỉ tê sau bụi cây thiên tuế . Ṭ ṃ anh nhón
chân, từng bước tiến lại gần...
Là bà chủ! Tàn lá vừa được vạch ra đă vội buông trở lại . Khải
Minh chợt thấy ḿnh ngây người ra như phỗng đá . Nghe trống tim
đập ầm trong ngực . Hơi thở rộn ràng và có thể nóng bừng lên...
Không phải bây giờ mà hơn bốn tháng rồi, Khải Minh có cảm giác kỳ lạ
này mỗi khi nh́n thấy bà chủ dịu dàng xinh đẹp của ḿnh . T́nh
yêu ư ? Cắn môi ḿnh run sợ, anh vội lắc đầu xua cái ư nghĩ đen
tối vừa chợt đến.
Nhưng... làm sao anh có thể xua được t́nh yêu, ḷng thương mến
ra khỏi trái tim ḿnh, khi Như Thủy là một người đàn bà không
chỉ xinh đẹp về h́nh thức . Nàng khả ái biết bao, dịu hiền nhân
hậu biết ba và... cũng tội nghiệp biết bao...
Không ṭ ṃ, tọc mạch chuyện riêng tư của chủ nhưng ở đây từ con sen
đến bác bảo vệ chuyên mở cổng ngoài kia . Ai cũng biết vợ chồng
ông bà chủ cơm canh chẳng được ngon.
Xầm x́ bàn tán cùng nhau nhưng ai cùng như ai, không sao đóan
nổi lư do người đàn ông nào đă khiến một bà chủ dịu hiền, vừa
đẹp người, vừa đẹp nết lại bị
ông lạnh nhạt, hững hờ... Thầm tội
nghiệp bà, họ chỉ biết thở dài, tặc lưỡi xót thương...
Ṭ ṃ, tội nghiệp rồi yêu tự lúc nào, Khải Minh cũng không biết
nữa . Anh chỉ biết là gần bốn tháng nay, ḿnh cứ thích lén nh́n
Như Thủy . Đêm đêm nh́n bóng dáng nàng tựa vào cửa đợi chồng đến
khuya lơ, khuya lắc ḷng anh lại nao nao...
Tiếng khóc lại vang lên, nức nở thảm thiết hơn . Đă một lần nữa
Khải Minh phải vén tàn lá nh́n vào . Như Thủy trông tiều tuỵ quá
. Đôi mắt sưng vù, chứng tỏ nàng đă khóc thật nhiều . Nhưng tại
sao lại khóc ? Ông chủ gặp chuyện ǵ ư ? không có lẽ... mới hồi
chiều này trên công ty , anh có nghe người ta bảo ông vừa điện
về . Bảo anh sáng ngày mốt ra phi trường đón kia mà... chuyện ǵ
thế nhỉ... ?
Măi nghĩ, Khải Minh không hay chân ḿnh giẫm mạnh lên một cành
cây . Tiếng động đă làm Như Thủy giật ḿnh ngẩng dậy.
- Xin lỗi... tôi chỉ vừa mới đến thôi - Biết không thể giấu ḿnh,
Khải Minh đành bước ra khỏi tán lá rộng . Hai bàn tay chập vào
rỗi lại tách ra... anh thanh minh vụng về . - Đang lau xe...
chợt nghe tiếng khóc... tôi... tôi... xin lỗi bà...
- không có chuyện ǵ đâu . Anh đi đi - Bàn tay hỡ hững khoát,
Như Thủy đứng lên khỏi ghế, bước đi... được mấy bước, đôi mắt
bỗng hoa lên... không biết ǵ, bà té nhào xuống cỏ...
- Bà chủ, bà chủ... - Hốt hoảng, Khải Minh vội nhảy đến, lập tức
ôm gọn bà trong ṿng tay . Quưnh quá, không biết làm sao, anh
đành phải cứu bằng cách thổi hơi qua miệng . Được mấy cái th́ bà
tỉnh... Đôi mắt tṛn nh́n anh đầy lạ lẫm...
- Tôi... - Một lần nữa Khải Minh phải thanh minh - Thực là bất
đắt dĩ thôi... Tôi... không có ư xúc phạm bà...
Lại một cái khoát tay, Như Thủy bảo anh hăy đi đi . không dám
căi, Khải Minh đành đỡ Như Thủy ngồi tựa đầu vào ghế rồi quay
gót . Được mấy bước, mắt anh chợt nh́n thấy tờ giấy rớt dưới
chân . Cúi nhặt lên, vô t́nh tia mắt lia nhanh qua ḍng chữ:
- Bà chủ, bà có thai rồi ư ? - Hốt hoảng anh không ḱm được ḿnh
hỏi lớn, rồi hối hận ngay khi thấy mắt Như Thủy tối sầm đi v́ sợ
hăi.
Kết quả xét nghiệm cho biết, Như Thủy có thai được một tháng bảy
ngày... Trao tờ xét nghiệm lại cho bà, Khải Minh nghe hồn chơi
vơi hụt hẫng: Th́ ra... Như Thủy không đoan trinh như anh và mọi
người lầm tưởng . Ông chủ sang Mỹ hai tháng nay rồi... bà lại
mang thai... Ai là cha của đứa con hoang ấy ? Tim Khải Minh đua
nhói với nỗi ghen hờn quá đỗi vô duyên.
- Đứng lại - Như Thủy chợt kêu khi Khải Minh dợm bước - Tôi có
chuyện muốn nói với anh.
Dừng chân nhưng không quay lại, Khải Minh cay đắng:
- Bà yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ chuyện này với bất cứ ai . Cả
ông chủ.
- Cám ơn anh đă có ư tốt bảo vệ tôi... Nhưng... - Ngập ngừng...
một chút . Như Thủy tiếp:
- Ư tôi không phải thế . Tôi muốn anh hăy cho tôi một lời khuyên
. Tôi phải... làm ǵ trong hoàn cảnh này...
- Bà hỏi tôi ư ? - Bất ngờ quá! Khải Minh cà lăm - Sao bà lại
hỏi tôi ? Tôi chỉ là một tài xế thôi mà...
- V́ ngoài anh ra... hiện tại không c̣n ai biết được chuyện này
- Như Thủy xé vụn tờ kết quả khám nghiệm trên tay... - Xin anh
hăy cho tôi một lời khuyên . Tôi phải làm ǵ bây giờ ?
Giận v́ bà chẳng đoan trinh với chồng nhưng nh́n bà... run rẩy
trong sợ hăi, Khải Minh lại chạnh ḷng . Anh ngồi xuống cạnh bà:
- Phá bỏ nó đi.
- Phá bỏ . Ôi! - Chợt rùng ḿnh, Như Thủy lắc đầu - không được...
tôi không đành ḷng giết con tôi, nó đâu có tội t́nh ǵ.
- Thế hắn là ai ? Tại sao bà làm như vậy ? Tại sao bà phản bội
chồng ? - Bỗng nhiên nghe giận đùng đùng, Khải Minh gắt lời rồi
giật ḿnh hạ giọng - Xin lỗi... tôi nổi nóng vô lư quá.
- Phản bội chồng ư ? không - Như chợt nhớ... bà rùng ḿnh kinh
sợ - không... Tôi không phản bội Hữu Vinh đâu . Tôi yêu anh ấy
lắm...
- Thế tại sao ?...
- Tôi bị bắt buộc mà... - Úp mặt ḿnh vào ḷng bàn tay, Như Thủy
bật lên nức nở.
Khải Minh bật lên khỏi ghế:
- Kẻ nào đă bắt buộc bà ? Tôi nhất định không tha cho hắn . Bà
nói đi, hắn là ai ?
- Hoàng Phú! - Buột miệng rồi sợ hăi . Như Thủy nắm tay Khải
Minh cầu khẩn . - Ồ không! Tôi van anh . Xin anh giữ kín chuyện
này . Bằng không... sẽ xảy ra nhiều chuyện lắm.
- Hoàng Phú ư ? - Qúa bất ngờ, Khải Minh té ngồi luôn xuống ghế
- Là trợ lư thân tín của ông ư ? Hắn là bạn của ông mà ? Sao lại
đê hèn vậy ?...
Đê hèn! Đúng, Hoàng Phú đă dùng thủ đoạn qúa đê hèn để ép buộc
bà nhưng... Như Thủy không cảm thấy căm thù hay oán trách ông .
Làm như thế... chẳng qua v́ ông quá yêu bà... và ngược lại bà
đồng ư chấp nhận điều kiện của ông cũng chỉ v́ quá yêu chồng .
Bà không muốn Hữu Vinh bị hại mà lại bị hại bởi tay Hoàng Phú .
không muốn t́nh bạn giữa bộ ba tan ră.
Hữu Vinh thật sai lầm mới đưa bà đến săn sóc Hoàng Phú khi ông
bị nạn . Anh chẳng những không xoa dịu được vết thương trong
ḷng bạn mà ngược lại càng khiến nó sâu thêm, đớn đau hơn.
Sau nhiều lần tỏ t́nh, rủ bà trốn đi đều bị từ chối một cách
thẳng thừng . Hoàng Phú bắt đầu hận cả bà và rắp tâm sắp bày một
âm mưu . Lợi dụng ḷng tin của bạn, hắn đă lừa Hữu Vinh kư một
số giấy tờ phạm pháp rồi... đem những bằng chứng đó uy hiếp bà
chấp nhận ḿnh . Khi Hữu Vinh đi vắng . Với lời đe doạ, nếu bà
chẳng bằng ḷng, ông sẽ tố giác, sẽ công khai cùng công luận .
Điều đó... đồng nghĩa với việc Hữu Vinh sẽ vào tù, ngân hàng Nam
Á cũng tiêu tan danh tiếng.
Hoàng Phú chỉ cho bà mười lăm phút để nghĩ suy, chọn lựa thôi .
Điện thoại đă cầm trên tay, sẵn sàng nhấn số bất cứ lúc nào .
Bối rối, hoang mang quá... không c̣n đường chọn lựa bà đành phản
bội chồng để cứu chồng thôi.
Như Thủy kể xong câu chuyện từ lâu mà Khải Minh cứ ngồi yên bất
động . Niềm cảm phục dâng tràn, anh thấy ḿnh càng yêu mến bà
hơn . Lặng im đưa bà trở về pḥng như một kẻ bàng quang nghe
chuyện, anh âm thầm t́m cách giúp đỡ bà...
C̣n chưa tính toán được ǵ, sáng hôm sau Hữu Vinh bất th́nh ĺnh
về nước, chuyến công du thắng lợi làm ông hưng phấn . Một bước
cất nhắc đưa Hoàng Phú làm phó tổng giám đốc của ḿnh . Đặt hết
niềm tin và hy vọng vào bạn . Ông không hay ḿnh đang đưa một
con ong độc vào tay áo.
Chức vụ mới cùng mục đích đă đạt thành làm cơn hận trong ḷng
Hoàng Phú tạm vơi . Quên mất ư định trả thù, ông cùng Hữu Vinh
lao vào cơn lốc kiếm tiền . Xây dựng cơ ngơi... Ông bắt đầu phát
triển sự nghiệp của ḿnh...
Trong lúc hai người đàn ông đang mải mê với những hợp đồng,
những dự án đồ sộ đáng giá hàng trăm tỷ . Th́ Như Thủy, nạn nhân
của họ chỉ biết âm thầm khóc thương, tủi phận ḿnh.
Đứa bé trong bụng lớn dần, th́ nỗi đau khổ cực của bà cũng lớn
dần . Nỗi lo sợ bị chồng phát hiện cộng thêm nỗi ray rứt lương
tâm đă làm sức khỏe bà suy sụp . Cơm canh nguội lạnh đợi chồng
về, bà chẳng màng ăn uống.
Nh́n bà tiều tuỵ, gầy như ngọn đèn đă cạn dầu chờ ngày tắt lịm,
không dằn được niềm thương cảm . không thể vờ dửng dưng, lănh
cảm được với người thương . Anh dịu dàng đến bên bà khi trái
trời, lúc ly nước cam, anh làm bà tạm quên nỗi buồn bằng những
câu chuyện tiếu lâm nghe được ngoài đời.
Được tâm sự với kẻ hiểu ḿnh, Như Thủy cảm thấy nỗi sầu phần nào
được sớt chia, thông cảm . Thôi không tự đày đọa bản thân, bà
bắt đầu t́m ra mục đích sống cho ḿnh . V́ con... Vâng, từ nay
bà sẽ sống v́ con . Dù nó là giọt máu của ai, nó vẫn là một phần
máu thịt của bà . Đă sanh nó ra, bà phải có trách nhiệm . Phải
thương yêu, lo lắng chúng . Bà không có quyền bỏ mặc chúng bơ vơ,
cô độc trên thế gian này.
Sức sống chợt hồi sinh, bừng bừng chảy tràn cơ thể . Vui vẻ nói
cười, bà rất thật ḷng với Khải Minh v́ anh là ân nhân đă cứu
vớt đời ḿnh.
Chỉ là ân nhân, chỉ là bạn tốt của nhau thôi . không nỡ để anh
sống măi với đợi chờ, hy vọng . Một hôm bà đă tỏ thật ḷng ḿnh
với Khải Minh.
- Dù t́nh cảm của anh dành cho tôi, tôi rất hiểu, rất trân trọng...
nhưng xin anh thông cảm... tôi không thể... tôi đă có chồng...
Vâng! Gật đầu đồng ư với bà, Khải Minh nghe tim ḿnh đau thắt
nghẹn . Buồn lắm, nhưng anh không giận, cũng không trách Như
Thủy đâu . Bà nói đúng, anh thường phải nghe và phải trân trọng
bà nhiều hơn nữa . Được trở thành bạn của nhau, cũng đáng quư
lắm rồi... muốn chúc bà một câu hạnh phúc, nhưng sao... không
nói được... Cái ǵ nghèn nghẹn... chặn ngang cổ anh rồi...
- Nhă Chi là con gái của ta ?... Trời ơi... sao bây giờ... mới
nói ?... - Giọng ông Phú chợt la tao, làm Kỳ Duyên bàng hoàng
dứt cơn hồi tưởng . Ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt ông ràn rụa
nước mắt . Kỳ Duyên biết... Ông hăy c̣n quá bàng hoàng với tiết
lộ của d́ Thủy viết trong thư . Tựa như cô lần đầu nghe bà kể
vậy.
- Nhă Chi là con gái của ta... nó dă được mười bốn tuổi rồi .
Vậy mà... ta vẫn chưa biết mặt mũi nó ra sao cả... Thủy ơi, em
thật nhẫn tâm... - Gục đầu vào hai ḷng tay, Hoàng Phú đau khổ -
Sao em lại giấu anh ?... Tại sao như vậy chứ ? Em tàn nhẫn lắm...
nỡ chia cắt cha con anh lâu như vậy.
Bước đến cạnh ông, Kỳ Duyên nhẹ giọng:
- Bác đừng trách d́ Thủy nữa . D́ làm như vậy... cũng v́... có
khổ tâm thôi...
- Khổ tâm ư ? - Ông ngẩng đôi mắt.
Kỳ Duyên nhẹ gật đầu:
- Dạ phải . Bác nên hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của d́ Thủy
lúc bấy giờ . Bên chồng, bên bạn... d́ lại không muốn mất ai
trong cuộc đời ḿnh, càng không muốn thấy hai bác vừa hiểu nhau
lại phải trở mặt xem nhau như giặc vậy.
- Và... cũng v́ hắn nữa ? - Hoàng Phú đấm mạnh tay xuống bàn hét
lớn - V́ yêu hắn mà Như Thủy cam ḷng giấu nhẹm chuyện này .
Nàng sợ ta biết nàng có con sẽ không dễ bỏ qua... sẽ giành nàng
cho bằng được mà nàng th́... không muốn chung sống với ta...
Hoàng Phú thật là sáng suốt . Nghe ông nói mà Kỳ Duyên không
khỏi giật ḿnh . Ông đă đoán đúng rồi . Thà mang tiếng oan... bà
không muốn chồng phải đau ḷng, khó xử.
- Cả bây giờ cũng thế! Hừ! - Hoàng Phú chợt cười gằn, mai mỉa -
Nàng vẫn không quên hắn, dù bị hắn đối xử một cách bất công...
- Không có đâu ạ! - Sợ Ông lại nổi nóng Kỳ Duyên vội lắc đầu.
- Không có! - Phá lên cười lớn, Hoàng Phú ngă người ra sau ghế -
Vậy th́... mục đích của cháu đến gặp ta để làm ǵ ? Đừng xem
thường ta như vậy . Có phải... Như Thủy bảo cháu đến thuyết phục
ta nói ra sự thật để cứu hắn không?
- Dạ - Bị nói trúng ư định, Kỳ Duyên đành phải làm thinh - Nhưng...
không phải yêu đâu... D́ Thủy chỉ... chỉ...
- Chỉ thế nào ? Chỉ quan tâm chút đỉnh chứ ǵ... ? - Cắt lời cô,
Hoàng Phú thở dài - Nàng chỉ quan tâm tới hắn, chứ chẳng nghĩ ǵ
cho ta cả . Nàng đành ḷng để ta bị kết án tử h́nh thay hắn mà
chẳng chút đau ḷng.
- Sao ? - Giật nảy người, Kỳ Duyên lo lắng - Bác cũng sẽ bị tử
h́nh ư ? Ôi... vậy mà... cháu và d́ Thủy nghĩ bác chỉ bị... tù
thôi...
- Nếu việc này không xảy ra... có lẽ... trọn đời ta sẽ chẳng bao
giờ biết được ḿnh đă có con đâu - không chú ư đến Kỳ Duyên, ông
tự than với ḿnh - Kết quả cũng tồi... Đúng vậy không?
- Dạ đúng... - Găi găi đầu, Kỳ Duyên khổ sở - Lúc năy cháu đến
đây... quả có ư xin bác nghĩ t́nh, tự thú cứu bác Vinh . Nhưng...
bây giờ... nghe bác nói ḿnh cũng sẽ bị tử h́nh . Cháu thấy...
không nên ép... có lẽ... nên t́m một cách khác thôi... để cháu
về... bàn lại với d́ Thủy . Chào bác...
Cô bé Kỳ Duyên về đă lâu mà ông ta cứ ngồi yên không động, gom
hết tâm trí, ông ta cố h́nh dung đến gương mặt của con . Nó như
thế nào ? Giống ta hay Như Thủy... Ôi... Cuối cùng ta cũng có
được một đứa con . Lại là con của ta và Như Thủy.
Suốt đêm dài không ngủ, ông cứ suy nghĩ măi . Trong hạnh phúc
tột cùng của kẻ được làm cha, đă thấy ḿnh thật nhỏ nhen, ích kỷ...
nghĩ đến chuyện ngày xưa , ông ta bỗng rùng ḿnh kinh sợ.
Ôi! Chính ta... chính ta đă phá tan hạnh phúc, đă làm người ḿnh
yêu đau khổ trót mười bốn năm dài . Ta cố chấp, ta nhỏ mọn, thù
dai quá . Sao ta lại quên đi mất . Hữu Vinh, Như Thủy... họ là
bạn của ta... là bạn của ta kia mà!
o0o
Cả đời không mua vé số! Chỉ vừa nể t́nh mua giùm ông Tám một tờ
vé ế, Kỳ Duyên không ngờ ḿnh lại trúng ngay.
Tám trăm ngàn, số tiền không lớn cũng chẳng nhỏ . Sau khi cho
ông Tám hai trăm ngàn . Đưa ba hết năm trăm ngàn, cô vẫn c̣n
nguyên một trăm ngàn, chẳng biết mua ǵ, xài ǵ bây giờ.
Suy nghĩ một hồi, cô quyết định sẽ dùng một trăm ngàn bất ngờ
này tổ chức mừng sinh nhật cho ḿnh . Dù từ lúc cha sinh mẹ đẻ
đến giờ, cô chưa hề biết sinh nhật là ǵ.
Nấu nồi chè xong, đặt chiếc bánh lên bàn, Kỳ Duyên lầm bầm tính
số lượng khách mời . Chẳng có ai, chỉ có d́ Thủy, Nhă Chi, cha,
Như Nguyện, Duy Thành và mấy đứa con nít ở gần nhà . Trên dưới
chục người. Chà! Chắc là vui vẻ và nhộn nhịp lắm đây . Nghĩ đến
lúc được mọi người chúc mừng và tặng quà, bụng Kỳ Duyên cứ nao
nao mong cho trời mau tối . Kê bàn xong, Kỳ Duyên bắt đầu trang
trí b́nh hoa . Nghe người ta bảo một bông hoa tượng trưng cho
một tuổi, sáng này cô đă ́ ạch ôm về một bó to, hơn ba mươi cánh
hồng đẹp xinh mơ mởn . Ấy, đừng lầm, cô chưa đến ba mươi đâu,
chỉ mới hai mươi bốn nhưng biết ḿnh vụng về, cô mua trừ hao...
sợ khi cắm sẽ làm hư.
Cắm thế nào cho đẹp bây giờ ? Lôi chiếc b́nh cắm hoa trên bàn
thờ ông Táo xuống . Kỳ Duyên nghiêng đầu ngắm nghía . Lần thứ
nhất trong đời cô chưa hoa đây . Th́ khi việc cúng hoa, cô vẫn
nhường phần cho ba . Nhưng... Ông cũng chẳng hơn ǵ, cũng chỉ
biết cắm đại cho đầy b́nh là được.
Nhớ lại lần sinh nhật Như Nguyện , Duy Thành đă cắm cho nó một
b́nh hoa thật đẹp . Cong cong h́nh trái tim, Kỳ Duyên cũng cố
uốn cong cành hoa lại.
Rắc... ! Ôi! Chết, chưa ǵ đă găy hết một cành . Tặt lưỡi... Kỳ
Duyên tiếc rẻ nh́n cánh hồng bị ḿnh cắt cho cụt ngủn.
Cốc... cốc... cốc...
Ǵ thế nhỉ ? Nghe tiếng gơ cửa chợt vang, Kỳ Duyên nghiêng
nghiêng đầu nh́n ra, rồi nhanh chân đứng lên, cầu mong nhỏ Như
Nguyện đến đi . Cứu bồ, cắm giùm b́nh hoa vậy.
- Ô! - Cánh cửa vừa hé mở, mắt Kỳ Duyên đă mở tṛn . Trái tim
đập nhanh trong ngực... cô ngây người như phỗng nh́n người mới
đến.
Nhă Chí! Hắn đi đâu mà ăn mặc bảnh thế này ? Một tháng trời
không gặp... dường như hắn đă đẹp trai hơn . Có chuyện ǵ vui,
mà mới gặp hắn đă chành miệng ra cười vậy ? Có biết... cô thích
nhất nụ cười này của hắn không?
- Cô khỏe không? - Gật đầu chào lịch sự, cắt ngang giọng nói
ngọt ngào, Nhă Chí c̣n tạo bất ngờ bằng cách ch́a ra trước mặt
cô một bó hoa thật to được gói sang trọng trong lớp giấy kiếng
trong . Tựa như những bó hoa cô được thấy trong phim Hồng Kông
vậy . - Tặng cho cô...
- Tặng cho tôi... - Nhận bó hoa, Kỳ Duyên lắp bắp - Sao... anh
biết hôm nay là ngày sinh nhật tôi mà đến vậy ?
- Sinh nhật của cô ? - Ngớ người ra một chút Nhă Chí bật cười -
Tôi không biết, trùng hợp thôi... À... cho tôi vào được chứ ?
- À... được - Mở cửa như cái máy, Kỳ Duyên ngơ ngẩn - Tự nhiên
tặng hoa cho tôi, sao anh tốt vậy ?
- Không tự nhiên đâu, tôi tặng hoa xin lỗi Kỳ Duyên đấy - Bước
hẳn vào nhà, Nhă Chí nh́n quanh - Xin hỏi... bác Minh có nhà
không? Tôi cũng muốn xin lỗi bác.
- Ba tôi đi bán rồi... - Nh́n những cành bách hợp sang trọng,
đẹp tuyệt vời... thoang thoảng mùi hương, Kỳ Duyên như quên mất
tiêu lời hứa của ḿnh, sẽ không thèm nói chuyện với Nhă Chí nữa,
cô kêu lên như con nít - Hoa đẹp quá trời . Anh mua mắc lắm phải
không? Bao nhiêu vậy ?
- Chẳng ai hỏi một câu thiếu tế nhị thế đâu - Mỉm cười, Nhă Chí
nh́n từng bông hoa hồng của Kỳ Duyên - Chà! Hoa đẹp quá, Kỳ
Duyên đang cắm hoa đấy hả ? Cho phép tôi xem với nhé.
Nói rồi không đợi cô trả lời, Nhă Chí tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh
đám hoa hồng - Tổ chức sinh nhật, sao không mời tôi ? Bộ c̣n
giận tôi lắm à ?
- Không có đâu! - Kỳ Duyên nói.
Nể t́nh những bông hoa . Nhă Chí nhặt một cành hồng lên tay.
- Mà giận cũng phải thôi, hôm đó tôi hồ đồ quá . Kỳ Duyên cho
tôi xin lỗi nhe.
- Không có ǵ - Ngôn từ đă bay đi mất . Kỳ Duyên ôm măi bó hoa
vào ḷng có vẻ mất tự nhiên . Nhă Chí hôm nay trông khác hẳn
thường khi . Gương mặt anh thanh thản và ngập đầy hạnh phúc.
- Vậy... hết giận rồi, cô cho tôi dự sinh nhật nhé.
- Không được đâu - Lắc đầu rồi mới thấy ḿnh vô duyên qúa . Kỳ
Duyên vội thanh minh - Tôi nói là... tôi tổ chức sinh nhật đơn
sơ lắm... không có ǵ để ăn đâu . Chỉ có nồi chè đậu đen thôi...
Nh́n sang Kỳ Duyên một lúc, Nhă Chí phá cười:
- Th́ có sao đâu . Bộ Kỳ Duyên nghĩ tôi ham ăn lắm hả ?
- Không phải... nhưng tôi nghĩ... anh giàu có...
- Đừng nói vậy - Nhă Chí vội cắt ngang lời . - Được Kỳ Duyên mời
tôi sẽ vinh hạnh lắm . C̣n nếu không th́ tôi về đây...
- Ấy... đừng... đừng - Kỳ Duyên vội xua tay - Anh đừng về, tôi
mời anh... tôi mời anh đó...
- Vậy... có phải được không - Nhă Chí lại cười . Một nụ cười
hiền, làm trái tim Kỳ Duyên chao đảo.
- Ngồi đi - Nhă Chí lại chỉ tay vào chiếc ghế - Kỳ Duyên sao vậy
? Cứ rụt rè, e lệ...
- Không có - Cố làm ra vẻ tự nhiên, Kỳ Duyên ngồi xuống ghế . Bó
hoa vẫn ôm măi trên tay.
- Cám ơn Kỳ Duyên hôm đó đă đến gặp bác Phú - Chợt hạ giọng, Nhă
Chí trầm ngâm - Ba tôi bảo, ông rất muốn gặp Kỳ Duyên, nhưng sức
khỏe không cho phép.
- Bác Vinh bị bệnh ư ? - Thảng thốt, Kỳ Duyên hỏi.
Nhă Chí thở ra một hơi dài:
- Sự thật câu chuyện đă làm ba tôi bị choáng . Ông lại bị cao
huyết áp... nhưng không sao... Bác sĩ bảo ông đă qua hồi nguy
kịch...
- Vậy th́... đỡ lo rồi... ngày mai rảnh tôi sẽ lên thăm bác...
Nh́n gương mặt Kỳ Duyên sáng bừng lên . Nhă Chí biết cô thật sự
quan tâm lo lắng cho ba ḿnh, nhẹ gật đầu cám ơn cô, anh trầm
giọng:
- Hôm nay ngoài việc đến đây xin lỗi, tôi c̣n muốn nhờ Kỳ Duyên
giúp cho tôi một việc . Chẳng biết Kỳ Duyên có sẵn ḷng không?
- Sẵn ḷng mà! Chuyện ǵ ?
- Tôi muốn nhờ Kỳ Duyên dắt tôi sang gặp mẹ . Tôi muốn xin lỗi
bà...
- Thật ư ? - Đôi mắt sáng bừng lên, Kỳ Duyên như chờ đợi câu nói
này của anh từ lâu rồi vậy.
- Thật - Nhă Chí nhẹ gật đầu - Từ sau khi biết được sự thật,
ḷng tôi cứ ray rứt măi . Tôi thấy ḿnh đáng trách vô cùng . Tôi...
đă bị hận thù làm mù quáng.
Nghe anh nói mắt Kỳ Duyên bỗng rưng rưng . Cuối cùng Nhă Chí
cũng hiểu ra rồi . D́ Thủy biết đươc, chắc là mừng phát khóc lên.
- Nhà d́ Thủy với anh có lạ ǵ . Sao anh lại bảo tôi dắt anh
sang chứ ?
Vừa toan gật đầu Kỳ Duyên bỗng nhớ ra, cô hỏi, đôi mắt tṛn rất
ngây thơ.
Nhă Chí cúi thấp đầu:
- Không biết sao tôi lại nghe run quá . Có lẽ từ sau lần tôi
đánh Nhă Chi, mẹ đă không c̣n thương tôi nữa . Bà sẽ không tha
thứ cho tôi.
Thật vậy ư? Nh́n Nhă Chí thiểu năo cúi đầu, Kỳ Duyên nghe lạ lắm
. không ngờ một người như anh cũng biết sợ, cũng có lúc phải cầu
cạnh người khác . Vậy mà... lúc trước, cô tưởng anh chỉ biết
hách dịch, ra lịnh cho người khác thôi.
- Kỳ Duyên... tôi biết mẹ tôi quư cô lắm . Cô hăy giúp tôi, hăy
nói vô một lời, cho mẹ tôi bớt giận - Nhă Chí lại nh́n cô bằng
ánh mắt khẩn cầu.
- Được thôi! - Gật đầu rồi lại đưa một ngón tay lên, Kỳ Duyên
đ̣i điều kiện - Nhưng anh phải giúp tôi cắm hết số hoa ấy vào
b́nh.
- Cô không biết cắm hoa ư ? - Nhă Chí nhíu mày khó hiểu.
Kỳ Duyên gật đầu rồi lắc đầu ngay:
- Phải... À, mà không. Tôi biết nhưng thích bắt anh phải cắm hoa
cho tôi . Ở đời... ai làm việc không công chứ . Anh không chịu
th́ thôi vậy...
- Ồ! Đừng giận, đừng giận tôi chịu mà! - Quưnh quáng gật đầu,
Nhă Chí cầm vội mấy nhành hoa lên . Chưa từng làm việc con gái
này bao giờ, nhưng... v́ mẹ , anh đành phải liều thôi . Cắm đại
so le, cành cao, cành thấp... mặc nó thành bố cục ǵ cũng được.
- Ồ đẹp quá! - Đôi mắt mở tṛn thán phục, Kỳ Duyên suưt soa -
không ngờ anh khéo tay như vậy.
- Xong! - Phủi hai tay vào nhau, Nhă Chí đứng lên - Cô có thể
thực hiện lời hứa được chưa ?
- Chưa! - Nghiêng đầu, Kỳ Duyên được voi đ̣i tiên - C̣n một điều
kiện nữa.
- Lại điều kiện ? - Đôi mày chau lại - Sao mà lắm thế ?
- Không th́ thôi vậy - Cầm b́nh hoa đặt lên bàn, Kỳ Duyên tỏ ư
bất cần.
Nhă Chí nén ḷng:
- Nói lẹ đi, điều kiện ǵ ?...
- Là... - Chưa kịp mở miệng, câu nói của Kỳ Duyên đă bị cắt
ngang bởi một giọng con nít:
- Anh Chí đừng chiều chỉ nữa . không cần chị phải dắt đâu.
- Nhă Chi... - Quay lại, Kỳ Duyên và Nhă Chí đồng kêu lên một
lượt.
- Và mẹ nữa... - Nhă Chi chợt nép người sang bên nhường chỗ cho
bà Thủy bước vào . Năy giờ đứng ngoài cửa, em và mẹ đă nghe hết
lời anh nói với chị Duyên rồi...
- Ôi! Nhă Chí... anh thật là may mắn! - Kỳ Duyên nhăn nét mặt
khôi hài, nhưng chẳng làm ai phá lên cười . Bà Thủy và Nhă Chí
cả hai c̣n măi nh́n nhau không chớp mắt.
- Mẹ! - Bất ngờ qúa, Nhă Chí không t́m được từ ǵ để nói, bài
diễn văn tạ lỗi soạn sẵn, thuộc làu viết đêm qua như bay biến
khỏi tâm trí anh rồi . Sống mũi cay xè, không muốn mà nước mắt
cứ tuôn ṛng trên má . Thật lâu anh mới nói được một câu - Tha
lỗi cho con... con đă...
- Không cần phải nói đâu con - Bước đến ôm chặt Nhă Chí vào ḷng
. Bà Thủy nghẹn ngào - Con không có lỗi ǵ, trong ḷng mẹ...
chưa một giây một phút nào mẹ cảm thấy giận con.
- Mẹ...
Gục xuống vai bà, Nhă Chí ̣a lên như đứa trẻ . Phút giây này,
Nhă Chí biết ḿnh không thể nói . Bởi... lời nói sẽ không đủ để
diễn tả tâm trạng của anh đâu . Anh chỉ biết ôm lấy mẹ, vùi đầu
vào ngực bà mà khóc, nghe tâm hồn ấm áp một t́nh thương . Đă lâu,
qúa lâu rồi... anh thiếu cảm giác được yêu thương, được bàn tay
mẹ vuốt ve, che chở...
Đứng ngoài cuộc, sau vài phút sững sờ, Kỳ Duyên và Nhă Chi cũng
bắt đầu ôm nhau mà khóc . Khóc ngon lành, khóc như thể trong đời
ḿnh chưa bao giờ được khóc . Mười bốn năm dài oan khúc, tủi
nhục... cuối cùng bà đă được đền bù... đúng là cây ngay không sợ
ǵ chết đứng.
- Mẹ... có anh rồi, mẹ không thương con nữa hay sao ? - Khóc
mừng một hồi, như chợt nhớ, Nhă Chi giật ḿnh la lớn.
- Không có, lại đây con - Một tay ôm Nhă Chí, bà dùng cánh tay
c̣n lại của ḿnh vẫy Nhă Chi - Lại đây con . Mẹ cũng thương con
nữa . Cả hai đứa đều là hơi thở, là cuộc đời của mẹ.
- Nhưng con muốn mẹ thương con nhiều hơn - Chạy ào đến, vùi đầu
vào người bà, Nhă Chi nũng nịu.
Nhă Chí khẽ cốc xuống đầu nó:
- Em thật ích kỷ . Nhưng thôi... không thèm giành với em đâu .
Anh chẳng những để mẹ thương em nhiều hơn, mà anh c̣n thương em
nhiều hơn nữa . Em có thích không?
- Thích - Nhă Chi nhẹ gật đầu lém lỉnh - Và cũng thích hơn khi
anh không thương em bằng lời nói mà thôi.
- Đừng lo, anh đă chuẩn bị sẵn rồi - Vừa nói, Nhă Chí vừa quay
chiếc túi lớn của ḿnh, lôi ra một món quà to - Tặng cho em đó.
- Cám ơn anh - không khỏi ṭ ṃ, Nhă Chi xé ngay lớp giấy hoa
rồi reo lên mừng rỡ - Ô là chiếc cặp . Đẹp quá mẹ Ơi, anh Hai
c̣n mua cho con cây viết nhập nừa . Nhiều tập quá... hoan hô anh...
ngày mai đi học, mấy đứa tụi nó sẽ tṛn mắt ganh tỵ với em thôi.
Mỉm cười rồi bỏ mặc Nhă Chi tíu tít với món quà, Nhă Chí lại lấy
từ trong túi xách ra một chiếc áo len thật đẹp . Choàng lên
người mẹ, Nhă Chí nheo mắt ngắm:
- Mẹ mặc thử xem có đẹp không?
- Đẹp lắm - Đặt lên tay con, bà gật đầu tŕu mến - Mẹ thích lắm.
- Trời ơi! - Đến lượt Kỳ Duyên rên rỉ - Có tặng quà, xin vui
ḷng chờ ngày khác, đừng để tôi tủi thân như vậy . Hôm nay là
sinh nhật của tôi mà.
- Cô không mất phần đâu - Nhă Chí trao nguyên chiếc túi cho Kỳ
Duyên - Của cô hết đấy.
- Thật à! - Mắt sáng lên, Kỳ Duyên lục trong chiếc túi rồi tiu
nghỉu lấy ra một con vịt quay thật lớn trong tiếng cười gịn của
mọi người.
o0o
- Ba à, đứng đây đợi con . Để con vào trước xem t́nh h́nh - Đưa
ông Vinh đến trước đầu hẻm, Nhă Chí đảo mắt nh́n chung quanh rồi
hạ giọng.
- Được không con, sao ba run quá! - Nắm lấy tay Nhă Chí, ông mới
hay tay ḿnh nhớp mồ hôi, Nhă Chí vỗ nhẹ xuống tay ông:
- B́nh tĩnh . Con đă chuẩn bị kỹ càng . Đă cho người làm công
tác tư tưởng đối tượng rồi, ba cứ yên tâm đứng đợi con.
Nói xong, không đợi ông gật đầu, Nhă Chí vọt nhanh vào con hẻm .
Cuối góc đường, Kỳ Duyên đang nóng ḷng đứng đợi . Thấy anh, cô
hỏi ngay:
- Sao hả ?
- Hoàn thành nhiệm vụ - Cho hai tay vào túi quần, Nhă Chí vênh
vênh mặt - Đă đưa đối tượng đến mục tiêu, c̣n cô.
- Xuất sắc! - Kỳ Duyên búng ngón tay nghe cái chóc - Đă chuẩn bị
tốt cho đối tượng rồi.
- Thế đối tượng đâu ? - Đưa mắt nh́n đồng hồ, Nhă Chí nóng ḷng
- Đừng để đối tượng của tôi chờ lâu.
- Đă đi bán chè rồi! - Kỳ Duyên nói thản nhiên.
Nhă Chí tṛn đôi mắt:
- Đi bán rồi! Có lộn không? Đă hợp đồng kỹ đàng hoàng, sao cô
quên được chứ ?
- Không phải tôi quên , nhưng mà!...
- Nhưng mà sao ? - Qúa bực ḿnh, Nhă Chí gắt lên.
Kỳ Duyên nhẹ nhún vai:
- Nhưng... mà tôi đă nghĩ kỹ rồi, nên cho đối tượng của anh gặp
đối tượng của tôi trong hoàn cảnh tự nhiên . Như vậy kết quả sẽ
cao hơn... có phải không?
- Không phải cũng đă rồi, c̣n nói sao được chứ ? - Ngồi xuống
mỏm đá bên đường , Nhă Chí càu nhàu - Tính một đàng làm một nẻo...
thiệt là...
Theo cách tính của anh và Kỳ Duyên th́ hôm nay... sau đó làm
công tác tư tưởng cho ông Vinh và bà Thủy sẽ đưa họ đến gặp nhau
. Ḥ hẹn đàng hoàng, sáng này anh đă tuân theo, bắt ông ăn mặc
chỉnh tề . Cà vạt veston, tay cầm theo bó hoa thật lớn . Vậy mà...
Kỳ Duyên lại bỗng nhiên dở chứng.
Thay v́ chuẩn bị cho bà ăn mặc tinh tươm, sạch sẽ . Điểm chút
phấn son lên làn da cằn khô sạm nắng đến ngồi trong quán, cô lại
để bà xuất hiện tự nhiên trong vai một bà lăo bán chè!
- Ê, giận hả ? - Thấy mặt anh chầm vầm một đống, Kỳ Duyên nhẹ
huưch cùi tay sang hỏi.
Quay mặt sang nơi khác, Nhă Chí không trả lời . Kỳ Duyên lại nói:
- Anh lo d́ Thủy xấu xí, nghèo khổ sẽ không được ba Vinh chấp
nhận à ?
Quả đúng là Nhă Chí đang lo lắng điều này . Dù ǵ ba hiện tại
cũng là tổng gíam đốc một ngân hàng . Anh không muốn ông nh́n
thấy mẹ trong hoàn cảnh quá nghèo hèn như vậy.
- Tôi cũng đă nghĩ đến điều này . Nhưng tôi tin bác Vinh không
như thế - Kỳ Duyên ngồi xuống bên cạnh anh trầm giọng - T́nh yêu
không chỉ là bóng sắc bên ngoài, là địa vị cao sang . Nó c̣n là
nét đẹp tâm hồn, là sự thủy chung cao quư . Bao năm trôi qua, d́
Thủy đă cùng sống với gánh chè để nuôi con . Sao ta lại không để
cho bác Vinh được nh́n thấy nét đẹp cao quí của d́ . Chẳng lẽ...
đến tận bây giờ, anh vẫn chưa tin, t́nh yêu là một t́nh cảm
thiêng liêng, cao đẹp nhất của con người.
- Tôi đă tin . Nhưng... - Thảy thảy ḥn đá trong tay, Nhă Chí
trầm tư - không hiểu sao ḷng cứ lo lo.
- Lo làm ǵ cho mệt - Kỳ Duyên chụp mất ḥn đá của anh - Cứ để
mọi chuyện tự nhiên đi . Đă làm công tác tư tưởng kỹ rồi mà . À,
như chợt nhớ ra, cô vỗ mạnh vai Nhă Chí - Kể tôi nghe đi . Biết
anh đă ḥa với d́ Thủy, thái độ của bác Vinh sao hả ?
- C̣n sao nữa ? - Giật lại ḥn đá, Nhă Chí cười gịn - Mắng cho
một trận te tua rồi... lại hạ ḿnh ngay . Năn nỉ tôi đưa đi gặp
mẹ liền trong đêm chứ sao . Nhưng tôi không chịu, hẹn lần hẹn
lựa... ḍ xong ư tứ mới đưa đi đó . C̣n cô... nói đi, ư mẹ tôi
thế nào ? Bà có chịu về đoàn tụ với ba tôi không?
Chương 10
Làm sao mà tôi biết mà anh hỏi ? - Đôi mắt tṛn
ngơ ngác.
Nhă Chí giật ḿnh:
- Cái ǵ, tôi đă bảo cô làm công tác tư tưởng cho mẹ tôi rồi .
Sao cô chưa biết chứ ? Hay là cô chẳng làm ǵ ?
- Sao không làm ? - Kỳ Duyên căi lại - Cho anh hay, tôi đă phải
bỏ sáu chục ngàn tiền túi ra rồi đó.
- Bỏ tiền ra, nhưng để làm ǵ ? - Nhă Chí chau đôi mày không
hiểu.
Kỳ Duyên nói gọn lỏn:
- Th́ mua hoa . Mỗi ngày một bó hoa... liên tiếp sáu ngày trời...
Tôi thay bác Vinh mua hoa tặng d́ Thủy tỏ t́nh rồi . Anh c̣n bảo
tôi không làm ǵ hả ?
- Đích thân... cô mua hoa tặng mẹ tôi ư ? - Tái mặt, Nhă Chí cà
lăm hỏi.
Kỳ Duyên trề môi:
- Tôi không đến nỗi ngu như anh tưởng . Tôi nhờ con bé Tư bên
nhà tặng giùm . C̣n dặn nó nói là của một ông nhờ gởi tặng.
Chậm nhanh mồ hôi trên trán, Nhă Chí như bị hụt hơi:
- Mười ngàn một bó hoa... mà hoa ǵ chứ ?
- Hoa hồng! - Kỳ Duyên nói như khoe - Đừng lo... tôi có bảo bà
bán hoa bọc vào giấy kiếng đàng hoàng , đẹp và sang trọng lắm.
Đẹp và sang trọng lắm . Nhă Chí không biết ḿnh nên cười hay
khóc nữa . Kỳ Duyên ngây thơ quá . Cô không biết trong các loại
hoa, mẹ ghét nhất hoa hồng . Càng không hiểu sự đời . Lẽ nào,
đường đường một tỷ phú như ba, lại đi cầu hoà vợ bằng những bó
hồng chỉ đáng gía mười ngàn đồng . Mẹ thông minh lắm, chắc chắn
sẽ đoán được chuyện này do anh và Kỳ Duyên sắp đặt thôi . không
khéo lại giận luôn ba th́ khổ...
Ờ! Nhắc đến ba mới nhớ, anh đă bỏ ông ngoài đầu hẻm năy giờ khá
lâu rồi . Hẳn lẽ ông đang nóng ḷng chờ.
- Nhă Chí, anh đi đâu vậy ? - Thấy anh đứng lên Kỳ Duyên gọi
theo . - Cho tôi đi với...
Không trả lời cô, Nhă Chí bước đi lững thững . Xôi hỏng bỏng không
rồi . Trời ơi! Sao anh không nhớ, Kỳ Duyên là chúa đăng trí, là
cô gái hậu đậu nhất trần gian.
- Bác Vinh ơi! Cháu đến rồi đây.
Chẳng để ư tới vẻ thất vọng của Nhă Chí, vừa ra đến đầu hẻm Kỳ
Duyên đă nhảy cẫng lên gọi lớn . Rồi ngơ ngác nh́n quanh khi
không nghe thấy tiếng trả lời:
- Ủa, sao không có vậy ? Nhă Chí, bác Vinh đâu ?
Đang nóng ḷng lo không biết ba bị lạc đi đâu, chợt bị Kỳ Duyên
gắt hỏi, Nhă Chí quay lại gây luôn:
- Làm sao tôi biết mà cô hỏi . Cái ǵ cũng tại cô không?
- Sao tại tôi chứ ? - Kỳ Duyên cũng không vừa.
Nhă Chí hầm hầm:
- Nếu tôi không v́ căi với cô th́ đâu đến nỗi . Trời ơi, ba tôi
đi đâu chứ ? không chừng đă bị bọn trấn lột bắt mất rồi.
- C̣n ở đó mà la mắng - Kỳ Duyên lo lắng - Mau chia ra t́m bác
Vinh đi.
Hừ cô một cái, Nhă Chí quay lưng đi thẳng.
Trề dài môi, Kỳ Duyên lầm bầm mắng theo:
- Đồ vô ơn bội nghĩa . Nhờ người ta c̣n mắng người ta nữa...
thiệt là... - Bỗng bỏ ngay câu nói , Kỳ Duyên nh́n chăm chăm về
phía trước . Cô đă nh́n thấy bác Vinh rồi, ông không bị bọn trấn
lột bắt đi, chỉ đứng cạnh gánh chè của d́ Thủy thôi.
Không thèm kêu Nhă Chí, Kỳ Duyên để mặc anh đi sâu vào con hẻm . Tủm
tỉm cười, cô tung tăng bước qua đường . Chưa vội lên tiếng, cô
nép ḿnh sau cây cột điện , lo lắng nh́n ông Vinh măi c̣n lúng
túng với bó hoa bách hợp . Chà! Mua chi mà to dữ . Cầm không
cũng mỏi tay rồi.
- Bao năm qua, em vẫn ở cạnh anh . Vậy mà... anh cứ măi t́m em ở
chốn nào.
Ông biết cách nói quá! Thầm khen ông, Kỳ Duyên hồi hợp chờ nghe
bà Thủy trả lời chắc ngọt ngào, êm dịu lắm.
- Sáng giờ tôi chưa bán mở hàng, xin ông đứng tránh ra cho.
Hả ? Kỳ Duyên chết điếng người, không ngờ d́ Thủy thô lỗ thế .
Công tŕnh sáu bó hoa, tâm huyết của cô cả tuần đổ sông, đổ biển
hết rồi ư ?
- Vậy bán cho tôi một chén.
Nhưng ông Vinh không bối rối rồi cũng chẳng phật ḷng . Kéo
chiếc ghế nhựa, ông ngồi bệt luôn xuống lề đường, đặt bó hoa bên
cạnh ông thản nhiên đưa tay đón nhận chén chè . Rồi x́ xụp múc
ăn như một người háu đói.
- Cho một chén nữa.
Ăn xong ông lại ch́a chén ra, cứ thế liên tiếp ăn luôn một lúc
hơn mười chén . Để bà Thủy, dù không muốn bận tâm, cũng phải lên
tiếng nhắc:
- Ông muốn dở tṛ ǵ ?
- Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi - Vừa ăn, ông vừa nói -
Nhưng em bảo c̣n bận bán chè, nên anh phải ăn hết cho em rảnh .
Cho anh chén nữa.
- Ông đừng giỡn mặt, trêu gan . Tôi không mềm ḷng đâu, đi khỏi
nơi này ngay.
- Đă mười bốn năm lặn lôi kiếm t́m, anh đâu dễ bỏ về như vậy .
Thủy... nghe anh nói... anh đă hiểu lầm em...
- Một chén chè nữa chứ ǵ ? - Giật mạnh chén chè, bà cắt ngang
lời ông - Được, để coi ông chịu nổi đến bao giờ.
- Một chén nữa.
Liên tiếp thêm năm chén bị Ông húp sạch vèo . Nh́n ông ăn mà Kỳ
Duyên bật run lên . Sợ Ông chết v́ bội thực, cô bước lên một
bước . Chưa kịp nói ǵ, đă bị ngay một bàn tay cứng bịt chặt
miệng.
- Đứng yên đó, cô lại muốn phá hoại công tŕnh của ba tôi sao
chứ ?
Là Nhă Chí! Quay lại, nhận ra anh, Kỳ Duyên tức ḿnh hét lớn:
- Sao lại bịt miệng tôi ? Anh muốn ǵ ?
- Trời ơi! Im đi không? - Quưnh lên, Nhă Chí nhé luôn cái bao
tay vào miệng cô - Nghe ḱa...
Gớm quá đi mất! Kỳ Duyên khạc nhổ tùm lum . Nhă Chí gầm gừ:
- Cô dám la lên tiếng nữa, tôi bóp cổ cô liền đó.
Biết anh nói là làm, Kỳ Duyên không dám căi . Tức qúa cô dùng
chân đạp mạnh lên cái bao tay đă nhét vào miệng của ḿnh . Chua
ḷm, hôi kinh khủng, chẳng biết mấy tháng rồi nó không được
giặt.
o0o
Mấy ngày nay Kỳ Duyên vui sướng khi hay tin bác Vinh đă ra viện
. Hú hồn bữa đó sang ngồi bên gánh chè của d́ Thủy, bác bị chứng
đau tim tái phát . Có người bảo bác bị xúc động . Nhưng d́ Thủy
đă quan tâm săn sóc cho bác, hai người đă có sự thông cảm, Nhă
Chí th́ rất vui...
Sáng từ lâu, mà Kỳ Duyên cứ nằm măi trên giường trùm khăn kín
mít . không phải ngủ đâu, cả đêm hồi hôm cũng vậy, cô chẳng tài
nào chợp mắt . Cứ suy nghĩ măi rồi âm thầm khóc.
Khóc! Thật đó! Ngay Kỳ Duyên c̣n thấy lạ cho ḿnh . Thường ngày
nổi tiếng chai ĺ, gan góc lắm . Vậy mà... lại không ḱm nổi
ḷng, đừng khóc trước tin Nhă Chí và Như Nguyện cưới nhau.
Đâu phải bây giờ mới biết... sau khi nghe bác Vinh tuyên bố một
tuần nữa sẽ tổ chức đám cưới cho hai người, cô lại thấy hụt hẫng
thế này ? Bàng hoàng như kẻ rơi từ cung trăng xuống, ngơ ngác
nh́n quanh rồi chợt hiểu . Cô vụt chạy ra xa đứng khóc một ḿnh.
Nhă Chí và Như Nguyện cưới nhau! Ôi! Hết thật ư ? Trái tim Kỳ
Duyên đau nhói . Nước mắt từ đâu cứ tuôn chảy như mưa . Cô muốn
làm một điều ǵ quá . Phá cho đám cưới không thành hay tỏ thật
ḷng cùng Nhă Chí ?
Tại sao như thế ? Tại sao bao giờ cô cũng yêu đối tượng của Như
Nguyện để ôm vào ḷng đau khổ ? Có như người ta vẫn nói chăng ?
Trời ơi, cô phải làm ǵ bây giờ ? Một ngày đă trôi qua chỉ c̣n
sáu ngày nữa thôi, họ đă cưới nhau.
Không... cô không thể mất anh đâu . Kỳ Duyên bỗng bật tung chăn ngồi
dậy . Bằng mọi giá, phải cho anh biết... Nhă Chí ơi, anh đâu rồi
? Sao không t́nh cờ đến thăm em ? Anh có biết em trông anh lắm
không?
Ḿnh có số điện thoại của anh . Hay là... đôi mắt Kỳ Duyên hướng
ra đường . Buồng điện thoại công cộng trước mặt đang vắng khách
. Có thể nói mà chẳng sợ ai nghe thấy... đúng rồi... đặt chân
vào dép, Kỳ Duyên lại ngập ngừng . Có nên chăng ? Như Nguyện
biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào ? Và Nhă Chí nữa . Hay anh
phá lên cười đắc thắng . Cuối cùng... cô cũng tự nguyện dâng
trái tim ḿnh cho anh như lời tiên đoán của anh rồi.
Tất cả bây giờ chỉ hy vọng vào Như Nguyện thôi, Kỳ Duyên lại nằm
ngửa ra giường . Nhớ đến gương mặt hớt hải của nó chạy đến t́m
ḿnh báo tin nghe ḷng phần nào thanh thản.
- Kỳ Duyên ơi, nguy đến nơi rồi... ba mẹ tao bắt chủ nhật này...
tao phải làm đám cưới cùng Nhă Chí.
Hả ? Chiếc ly rơi khỏi tay cô xuống đất vỡ tan . Như Nguyện nắm
lấy tay cô cầu khẩn:
- Mau nghĩ cách giúp tao đi... làm sao bây giờ hả ?
Làm sao ? Cô biết phải tính cách nào cứu nó, khi chính bản thân
ḿnh cũng bí lối cùng đường . Cha mẹ Như Nguyện chẳng đời nào
chấp nhận một chàng trai như Duy Thành vào làm rể . Dở dang, tan
nát tất cả ư ?
- Mày sao thế ? - Thấy cô cứ ngồi yên, Như Nguyện giận dỗi -
Cũng đứng về phe họ không giúp tao ư ? Được, không cần mày, tự
tao... sẽ nghĩ ra cách.
Nói xong, nó ra đi vội vă không cho cô kịp nói tiếng nào . Đă
hai ngày bặt tăm hơi, chẳng biết nó t́m được cách ǵ rồi... Hay
cũng như cô, vật vă khóc trên giường tuyệt vọng ?
- Duyên ơi! Mày đâu rồi ? Trời ơi, giờ này mà c̣n ngủ sao bà
chúa ? - Như trong chuyện hoang đường, Như Nguyện bỗng xuất hiện
th́nh ĺnh sau câu ước . Ngỡ ḿnh đă ngủ mơ, Kỳ Duyên không ngồi
dậy, chỉ tṛn đôi mắt nh́n.
- C̣n nh́n nữa, dậy đi - Như Nguyện đập mạnh xuống người cô -
Dậy cùng tao đi chợ lẹ đi.
Cảm giác đau đă cho Kỳ Duyên biết ḿnh đă không mơ . Sự thật Như
Nguyện đang đứng trước mặt cô . Chẳng thấy chút u buồn, rũ rượi
nào của kẻ thất t́nh . Nó hôm nay tươi tỉnh trong chiếc áo đầm
màu cam nhạt . Trẻ trung và duyên dáng hẳn với chiếc ruy băng
cài trên tóc...
- Mày đă t́m được cách rồi ư ? - Bật ngồi dậy, Kỳ Duyên mừng rỡ
- Mày nói sao cho ba mẹ chấp nhận Duy Thành vậy ?
Mặt Như Nguyện chợt sa sầm:
- Đừng nhắc Duy Thành với tao . Tao với hắn đă không c̣n ǵ nữa.
- V́ sao thế ? Mày và anh Thành đă giận nhau ư ? - Nụ cười tắt
trên môi, Kỳ Duyên lo lắng.
- Không chỉ giận, tụi tao đă chia tay - Như Nguyện lạnh lùng.
Kỳ Duyên thảng thốt:
- Chia tay ư ? Chuyện ǵ nghiêm trọng thế ?
- Tao không muốn nói - Như Nguyện gắt gỏng - Cũng chẳng muốn
nghe mày nhắc cái tên Duy Thành trước mặt tao . Bây giờ tao hỏi,
mày có đi chợ không, phụ tao lựa áo cưới không?
- Áo cưới - Tim Kỳ Duyên đập nhanh trong ngực - Chẳng lẽ... mày
đă đồng ư Nhă Chí rồi ?
- Đồng ư Nhă Chí th́ sao ? - Như Nguyện ngồi luôn xuống giường,
giận dỗi - Anh ta không tốt hơn Duy Thành vạn lần sao ? Ta đă
nghĩ kỹ rỗi... Tao sẽ nhận lời làm vợ anh ấy cho vui ḷng cha
mẹ.
- Hiểu rồi - Kỳ Duyên cười cay đắng - Mày đă tỏ ra khôn ngoan
vào phút cuối.
- Mày sao thế ? - Như Nguyện khẽ chau mày - không vui khi tao và
Nhă Chí cưới nhau ư ? Hay là... mày đă yêu Nhă Chí rồi ?
- Đừng nói bậy - Trừng đôi mắt, Kỳ Duyên hét lớn - Tao không yêu
hắn, không bao giờ yêu hắn.
- Thật không ? - Như chưa tin, Như Nguyện gằn giọng nói.
Kỳ Duyên trợn mắt lên:
- Sao không thật ?
- Vậy th́... tao tạm yên ḷng - Gật đầu, Như Nguyện thở ra một
hơi dài nhẹ nhơm - Tao cứ sợ mày yêu Nhă Chí rồi sẽ giận tao .
Mà tao th́... không bao giờ muốn mất một người bạn tốt như mày
cả.
- Không muốn mất . Thế giả dụ như tao yêu Nhă Chí mày sẽ làm ǵ
? - Kỳ Duyên khẽ nhếch môi trêu chọc.
Như Nguyện nói ngay:
- Th́ tao nhường ngay Nhă Chí cho mày . Sao hả ? Có yêu không?
Đôi mắt mở to, Như Nguyện muốn nh́n thấu ruột gan của Kỳ Duyên .
Sợ hăi, không dám nh́n vào mắt bạn:
- Mày điên rồi chắc . không thấy tao luôn gây căi với Nhă Chí
sao . Yêu khỉ c̣n sướng hơn yêu hắn.
- Vậy th́ tốt - Như Nguyện gật đầu - Tao không c̣n ǵ để áy náy
với mày . Hôm đó... mày làm cô dâu phụ cho tao nhé ? - Thấy Kỳ
Duyên tỏ ư ngần ngừ, Như Nguyện nói luôn - không được nói chơi
đâu . Mày đă hứa với mẹ tao rồi đó.
- Ừ!... - không chối được . Kỳ Duyên đành miễn cưỡng gật đầu.
Như Nguyện lại rụt rè:
- Dậy đi, dậy đi chợ với tao . Sẵn dịp lựa luôn áo cô dâu phụ
cho mày.
- Ừ! - Uể oải chống tay ngồi dậy, Kỳ Duyên bước vào pḥng vệ
sinh . Nh́n vào gương, cô bỗng giật ḿnh sợ hăi . Trời ơi, mới
có hai ngày mà trông cô ghê quá . Hốc hác, tiều tuỵ hẳn đi .
Trách ǵ nhỏ Như Nguyện không nghe hối mau.
Dùng lược chải lại mái tóc rối bù, Kỳ Duyên bắt đầu thấy hoang
mang . Chắc chắn nhỏ Như Nguyện biết ǵ rồi, nên cứ theo hỏi
chặn đầu, chặn đuôi như vậy . Nó sợ mất ḿnh hay sợ ḿnh giành
mất Nhă Chí của nó đây ?
Ồ không! Kỳ Duyên bỗng giật ḿnh lắc đầu nhanh, ḿnh nghĩ ngợi
đi đâu vậy ? Sao lại nghi vấn cho bạn chứ ? Như Nguyện không bao
giờ sợ ḿnh giành mất Nhă Chí của nó đâu . Nó nói thật, nó sẽ
nhường cho ḿnh đó . Ngày trước một lần với anh lớp trưởng rồi,
nó thà mất anh chứ không chịu mất cô đâu . Thật đáng trách khi
có ư nghĩ không tốt về Như Nguyện.
Lần này cũng thế, nhận lời làm vợ Nhă Chí, nó lại sợ ḿnh luôn .
Nên cứ phải nói đi, nói lại . Nếu biết ḿnh đă yêu anh, nó chẳng
đời nào chịu . Chà! không được, không để nó biết được đâu . Đă
nợ một lần, lẽ nào lại tiếp tục mang nợ nó ? Vả lại, có nói ra
cũng chẳng được ǵ . Nhă Chí có yêu ḿnh đâu chứ ? Thôi, ráng
lên, quên hết đi . Bắt chước ba làm người cao thượng . Vui cùng
hạnh phúc của bạn, của người thương... Ư nghĩ đó đă làm Kỳ Duyên
b́nh tĩnh . Thay một bộ đồ thật đẹp, cô vui vẻ bước ra.
- Được rồi... đi... - Nụ cười tắt ngấm trên môi . Kỳ Duyên không
ngăn được tiếng tim đập rộn ràng khi nhận ra Nhă Chí . Anh đến
tự bao giờ ? T́m cô hay Như Nguyện ? Sao lại vui vẻ chuyện tṛ
thân mật cùng nó vậy.
- Là tôi đây, làm ǵ nh́n ghê vậy ? Lạ lắm sao ? - Quay lại nh́n
bộ dạng cô, Nhă Chí ph́ cười.
- À... không! - Cố trấn tĩnh, Kỳ Duyên tự nhiên bước hẳn ra
pḥng khách . Tia mắt Nhă Chí nh́n theo làm chân cô như chùn
lại, dính vào nhau - Anh đếm t́m tôi ư ? Có chuyện ǵ ?
- Không, tôi đến t́m Như Nguyện, để đưa cô ấy đi sắm sửa - Nói
mà mắt Nhă Chí sáng long lanh, ngời hạnh phúc - Nghe bảo lúc năy
Như Nguyện có rủ Kỳ Duyên . Nhưng bây giờ có tôi rồi, chắc không
dám phiền Kỳ Duyên nữa...
- Không! - Như Nguyện chen vào - Rủ Kỳ Duyên đi nữa . Em muốn
chọn cho nó một chiếc áo dài.
- Ừ nhỉ ? - Nhă Chí gật đầu - Kỳ Duyên là dâu phụ vậy mà anh
quên mất . Biết thế, lúc năy rủ chàng phụ rể theo . Cho hai
người tha hồ t́nh tứ.
Một câu đùa không ác ư, nhưng Kỳ Duyên nghe đau xé ruột gan .
Cắn chặt môi, ngăn ḿnh không khóc . Cô chỉ muốn cho tai mắt
ḿnh đừng nghe thấy nữa . Trời ơi, vô t́nh hay cố ư mà họ cứ nói
cười vui vẻ vậy ? Có biết tim cô đang tan ra từng mảnh rồi
không?...
o0o
- Chí ơi! Xong chưa con ? Coi chừng qua giờ lành, không tốt đâu!
Nghe giọng cha vang lớn ngoài sân, Nhă Chí đưa mắt ngó đồng hồ,
mỉm cười cùng anh phụ rể.
- Mới sáu giờ . Ông già xem ra c̣n nóng ruột hơn ḿnh nữa.
Nói vậy, chứ anh cũng xăng xái bước ra trong tiếng xuưt xoa thán
phục của mọi người.
- Chà! Chú rể hôm nay đẹp trai quá!
- Thấy nó lông bông vậy, cuối cùng cũng lấy được vợ rồi.
- Điệu này, khối cô vỡ mộng khóc thầm!
Lời bàng quan b́nh luận quả không sai . Hai mớ tóc bồng ḷa x̣a
trên trán, Nhă Chí đưa mắt nh́n đều khắp mọi người một lượt hú
vía, không có bóng cô nàng nào . Nhưng cũng chưa chắc lắm đâu .
Biết đâu lát nữa, đúng vào lúc anh nắm tay Như Nguyện bước ra,
sẽ có một lon axít từ đâu đó tạt thẳng vào mặt của anh . Hay nhẹ
hơn là... một lon nước mắm.
Th́ ra... các cô gái không chỉ yêu tiền, yêu cái mă bên ngoài
của anh thôi . Họ c̣n yêu cả con người anh nữa, từ hôm chính
thức báo tin cưới vợ, Nhă Chí đă nhận trên dưới hơn bốn chục bức
thư t́nh . Bức nào cũng lâm li đầy lệ thảm . Báo hại anh giải
quyết muốn đứt cả hơi . An ủi, khuyên lơn, năn nỉ đủ điều... Đâu
vào đó... nhưng ai dám bảo đảm rằng, giờ chót không có nàng nào
giở quẻ.
Đến giờ lành, đoàn người rước dâu ùn ùn bước ra xe . Đông đến
thế cơ à ? Nh́n đoàn xe kéo dài hút tầm nh́n, Nhă Chí nhíu đôi
mày lạ lẫm . Dễ chừng có đến một trăm chiếc xe hơi mới toanh .
Nhă Chí này cưới vợ có ǵ lạ mà ai cũng muốn xem vậy nhỉ ?
- Thư giăn một chút, đừng qúa lo, đừng hồi hộp quá!
Hồi hộp ư! Nhận chiếc khăn giấy của chàng phụ rể , Nhă Chí ngạc
nhiên thấy quả thật, tim ḿnh đang đập mạnh . Chỉ vài tiếng nữa
thôi, Như Nguyện đă là vợ của anh rồi.
Sao cứ như giấc mơ nhỉ ? Nhă Chí mơ màng . Những ngày qua, anh
như một cỗ máy bị cuốn trôi, tất bật rộn ràng . Chẳng có phút
giây nào b́nh tâm để suy nghĩ cả.
Quay đầu ra sau, anh nh́n thấy gương mặt cha mẹ rạng ngời hạnh
phúc . Con bé Nhă Chi cũng thế . Bị bắt bưng mâm lễ vật mà nó
mừng c̣n hơn nhặt được vàng . Mấy ngày liền cứ rộn ràng quần
quần, áo áo.
C̣n ḿnh th́ sao ? Nhă Chí ngạc nhiên nhiều cho thái độ dửng
dưng, b́nh thản của ḿnh . không mừng vui cũng chẳng nôn nao lo
lắng . Anh đi cưới vợ cho ḿnh mà như cưới vợ cho cha mẹ vậy.
Thật đó, nhập đầy trong tâm trí anh bây giờ chỉ nôn nao mong cho
ngày cưới chóng tàn, để mẹ phải thực thi lời hứa của ḿnh . Phải
trở về đoàn tụ với cha sau mười bốn năm dài xa cách.
- Nhă Chí, chậm quá vậy ? Đến rồi sao không xuống ?
Bị anh phụ rể đập mạnh vào tay . Nhă Chí bàng hoàng chợt tỉnh .
Đến rồi ư ? Sao mà nhanh vậy ? Bước xuống xe, đứng vào hàng chụp
ảnh, quay phim, anh thấy ḿnh lớ ngớ như một thằng khờ.
Ḍng người chầm chậm tiến vào sân.
Cha mẹ Như Nguyện tổ chức đám cưới cho con linh đ́nh quá . Cờ
hoa đỏ rực, trang hoàng đẹp tựa hoàng cung.
Mọi nghi thức rườm rà được diễn ra trang trọng và lâu lắc . Cảm
thấy nhức đầu . Nhă Chí không để ư đến . Dơi mắt ra sân, anh
thấy Kỳ Duyên đang xăng sái đăi nước mọi người.
Không ngờ khi khoác lên người chiếc áo dài, Kỳ Duyên trông đẹp quá .
Dịu dàng nữ tính ra phết lại c̣n ma-ki-nhê lên mặt nữa . Mắt
xanh, môi đỏ, má hồng trông cũng đẹp như ai.
Thấy cô quay lại ngó ḿnh . Nhă Chí nhoẻn ngay nụ cười đẹp nhất
của ḿnh ra . Mắt nheo nheo hướng về phía chàng phụ rể . Ngầm
hỏi cô có chịu không ḿnh sẽ nói giùm cho.
Gương mặt bỗng đanh lại, Kỳ Duyên trừng đôi mắt rồi đùng đùng
bước đi ngay làm Nhă Chí chẳng hiểu đầu cua tai nheo ǵ . Khi
không quạu với người ta . Kỳ Duyên này... mát rồi chắc...
Kỳ Duyên đi mất tiêu rồi, Nhă Chí chẳng c̣n việc ǵ làm . Đảo
mắt ngó lung tung, anh tưởng tượng đến Như Nguyện . Trong lễ
phục cô dâu, cô chắc sẽ đẹp lắm đây . Nhưng đẹp như thế nào...
anh không h́nh dung nổi . Thậm chí cả nét mặt ngày thường của cô
ra sao, Nhă Chí cũng quên tuốt luốt.
Kỳ lạ thật! Nhă Chí nhíu mày khó hiểu . Sao anh chỉ thích nh́n
thấy mặt của Kỳ Duyên hiện lên tâm trí ḿnh thôi . Một nét mặt
xương xương đầy góc cạnh . Với chiếc miệng vênh cong cong h́nh
trái ấu, chỉ biết buông lời cay độc . Và chiếc mũi hỉnh lúc nào
cũng phập phồng của ả kia, sao cứ hiện lên trước mắt anh như
trêu ghẹo vậy ?
- Chết rồi... - Giữa không khí trang nghiêm bổng vang lên giọng
Kỳ Duyên thảng thốt.
Giật ḿnh qua lại, Nhă Chí thấy mặt mọi người đồng biến sắc .
Nhất là bà Ngân, không nén được giận, bà thét gọi Kỳ Duyên:
- Ăn nói ǵ kỳ cục vậy ? Mau nhổ nước miếng nói lại đi.
- Dạ, - Vâng lời bà . Kỳ Duyên nhổ ngay băi nước bọt thật to
xuống giữa nhà - không nói lại được đâu . Chết thật rồi...
- Cái ǵ chết ? Ai chết chứ ? - B́nh tĩnh hơn, ông Ngân trầm
giọng.
Kỳ Duyên nói lẹ:
- Dạ Như Nguyện . Dạ không... nó không chết... nó chỉ bỏ nhà
trốn mất rồi.
- Trốn mất rồi ? - Những đôi mắt mở tṛn kinh hăi . Bà Ngân té
xuống ghế, ôm ngực tức nghẹn không nói nên lời . Ông Ngân lạ
lẫm:
- Trốn! Nhưng tại sao lại trốn ? Từ lúc nào ?
- Con không biết! - Lắc đầu, Kỳ Duyên sợ hăi - Thấy gần xong lễ,
con định bụng vào kêu nó chuẩn bị . Nào ngờ, vào đến nơi... đă
không thấy nó đâu...
Chuyện này là sao ? Đám đông rộ lên bàn tán . Thằng nhỏ Tân em
Như Nguyện bỗng cất tiếng trong veo:
- Con biết chị Như Nguyện trốn đi đâu rồi . Chị trốn theo anh
Duy Thành đó.
- Đừng nói bậy! - Mất mặt, xấu hổ qúa, bà Ngân quay lại hét con
- Duy Thành nào chứ ?
- Duy Thành là người yêu của chị Hai . không tin ba má cứ hỏi
chị Duyên đi - Nhưng thằng nhỏ vẫn ngây thơ căi . Lập tức những
đôi mắt đổ dồn về phía Kỳ Duyên . Ông Ngân hầm hầm mặt:
- Có thật không? Kỳ Duyên... cháu biết được ǵ hăy kể đi...
- Dạ - Co rúm người lại, Kỳ Duyên lắc đầu - Chuyện này cháu thật
sự không biết ǵ.
- Chị Duyên giả bộ đó! - Thằng bé lại hét lên - Ngày thường, chỉ
vẫn lén trao thư giùm anh Thành và chị Hai . C̣n cho bánh dặn
con giấu ba mẹ nữa...
- Có chuyện này ư ? Như Nguyện có người yêu sao tôi chẳng biết
ǵ ? - Rút khăn lau mồ hôi trán, ông như thanh minh với mọi
người - Mất mặt, mất mặt quá đi thôi... Anh sui, Nhă Chí... tôi
xin lỗi...
- Lén lén lút lút, th́ ra là chuyện này! - Đă b́nh tâm lại, bà
Ngân ngước nh́n Kỳ Duyên giận dữ - Thật uổng công ta tin cháu .
Sao hả ? Nói mau, Như Nguyện nó trốn đi đâu...
- Dạ... - Xoắn hai bàn tay vào nhau , Kỳ Duyên như sắp khóc -
Thật t́nh cháu không biết... Như Nguyện đă không nói ǵ với cháu
. Cháu cứ ngỡ nó và Duy Thành đă chia tay với nhau rồi...
- Ta không tin - Bà Ngân gằn giọng - Có phải cháu bày cách giúp
nó không?
- Dạ không! - T́nh ngay lư gian, Kỳ Duyên không biết nói sao .
Thấy mọi người cứ hầm hừ ngó ḿnh, cô tủi quá bật lên khóc - Đă
bảo không phải tại cháu rồi mà... không tin . Được, cháu sẽ thề
đây...
- Không phải Kỳ Duyên đâu! - Sau phút bẽ bàng, Nhă Chí b́nh tâm
lại . Bước lên một bước, anh nói hộ Kỳ Duyên . - Đừng trách cô
ấy nữa, tôi đă hiểu tất cả rồi.
Những cặp mắt đổ dồn về phía Nhă Chí chờ giải thích . Bất ngờ từ
trong buồng, có tiếng ai đó vang lên:
- Như Nguyện có viết thư để lại đây...
- Để tôi đọc - Nôn nóng, ông Ngân giật nhanh bức thư từ tay
khách rồi cất giọng ồm ồm đọc lớn . Nửa ṭ ṃ, nửa muốn thanh
minh với mọi người chuyện này không dính líu đến ḿnh...
Ngày... tháng... năm...
Cha mẹ quyết định gả tôi cho Nhă Chí mà không buồn hỏi qua ư
kiến của tôi chỉ một lần . Hôn lễ sẽ được cử hành vào chủ nhật
tuần sau.
Tôi biết cha mẹ yêu thương quan tâm cho tôi lắm . Làm như vậy,
họ chỉ muốn tốt cho tôi . Nhă Chí là một chàng trai tốt không
chê vào đâu được . Nhưng... cha mẹ đâu biết trái tim tôi từ lâu
đă trọn dành cho Duy Thành tất cả.
Không dám thưa chuyện cùng cha mẹ chuyện t́nh cảm của ḿnh . Bởi tôi
biết có nói cũng vậy thôi, càng làm sự việc rắc rối thêm nhiều .
Duy Thành là họa sĩ, cuộc sống nghèo nàn, lang bạt không xứng
với câu môn đăng hộ đối của cha mẹ...
Tôi phải làm ǵ ? Nhỏ Kỳ Duyên lại từ chối không t́m cách giúp
cho . Hoang mang, buồn khổ quá, tôi đến điểm hẹn gặp Duy Thành .
Nghe tôi bảo ḿnh sắp lấy chồng . Anh lặng người đi đau đớn rồi
mỉa mai chúc tôi hạnh phúc.
Tính anh là như vậy . Tôi yêu và ghét thật nhiều thói tự ti, mặc
cảm của anh . Lúc nào cũng rụt rè, nhút nhát không quyết đoán...
v́ anh là họa sĩ chăng ? Trái tim nhạy cảm anh rất dễ bị tổn
thương.
Yêu anh quá, tôi đă liều v́ anh, cùng bỏ trốn . Tôi biết... như
vậy là bất hiếu, là làm khổ mẹ cha, là làm họ phải bẽ bàng, mất
mặt nhưng... tôi đă không c̣n đường chọn lựa . Tôi không yêu Nhă
Chí và tôi cũng biết anh chấp nhận tôi chỉ làm đẹp ḷng đấng
sinh thành.
Tôi chỉ định sẽ cùng Duy Thành bỏ trốn một thời gian . Chúng tôi
sẽ không làm điều ǵ vượt qúa luân thường đạo lư . Tôi chỉ muốn
tỏ ḷng ḿnh sao cho cha mẹ biết, mong họ chấp nhận t́nh yêu của
tôi với Duy Thành.
Kế hoạch là như thế, nhưng... Duy Thành đă không chấp nhận . Anh
không muốn tôi trở thành đứa con bất hiếu và cũng không đủ can
đảm để đương đầu cùng hoàn cảnh mới . Anh sợ ḿnh không đủ sức
cưu mang, bảo bọc tôi...
Anh làm tôi phải thất vọng biết bao . Trong cơn giận, tôi điên
tiết cắt đứt t́nh anh và... để trả thù... tôi chấp nhận cuộc hôn
nhân như thế . Dù biết rơ với anh, ḿnh sẽ không bao giờ hạnh
phúc . Dù biết đang tự đào huyệt chôn ḿnh, tôi vẫn cam ḷng.
Bức thư hăy c̣n dài và ông Ngân vẫn c̣n đang đọc, nhưng Nhă Chí
chẳng c̣n tâm trạng để nghe.
Không, anh không giận, không buồn, cũng không tự ái như Như Nguyện
đă lo xa . Anh chỉ thấy bất ngờ thôi.
Một cái ǵ tựa như gánh nặng ngàn cân được trút khỏi vai, Nhă
Chí nghe tim khấp khởi mừng . Nhưng mừng lo cho ḿnh... hay cho
Như Nguyện ? Anh không biết được . Anh chỉ biết ḿnh khâm phục
Duy Thành qúa . Thắng nổi bản thân, điều đó thật chẳng dễ chút
nào . Đúng là t́nh yêu đă làm nên điều kỳ diệu.
Mỉm cười, Nhă Chí nhớ đến lời cá cuộc hôm nào của ḿnh và Như
Nguyện . Một năm... hay mười năm... bây giờ anh biết ḿnh măi
măi không thắng nổi ván cờ này . Địa vị, tiền tài, sắc vóc đă
không thắng nổi t́nh yêu đích thực.
Bây giờ chỉ anh hiểu Như Nguyện thật xa lạ với ḿnh . Dù có cố
t́nh cười nói chuyện tṛ cùng anh thân mật, lúc nào anh cũng
thấy cô và ḿnh có một khoảng cách rất xa . Đó cũng là lí do
khiến anh không một lần dám nắm tay dù ngày hôn lễ đă gần kề.
Anh không hấp dẫn được Như Nguyện và ngược lại, cô cũng không
quyến rù được anh. Rất khó tin nhưng là sự thật . Nhan sắc
tuyệt trần của cô chẳng cho anh chút cảm hứng nào.
Nhắc đến sự quyến rũ, không hiểu sao trước mắt Nhă Chí lại hiện
lên nét mặt của Kỳ Duyên . Dù hiện tại anh không hề cố t́nh nhớ
đến . Gương mặt cô cứ hiện lên trước mặt anh, rơ ràng từng nét
một . Từ gương mặt xương xương gầy g̣ cạnh mái tóc hoe hoe nắng
ôm sát ót, đến chiếc miệng cong cong h́nh trái ấu, lúc nào cũng
vểnh lên sẵn sàng chống đối . Cả chiếc mũi hỉnh luôn phập
phồng... xấu nhất của Kỳ Duyên, anh cũng không quên được.
Rồi anh lại nhớ đến bờ vai tṛn lẳn của Kỳ Duyên . Coi ốm như
vậy chứ eo uốt ghê lắm . không thua kém người mẫu đâu. Nh́n một
lần là nhớ măi . Nhất là đôi g̣ ngực của cô . Chao ôi, là đẹp ,
là cực kỳ hấp dẫn. Trắng ngần, nhô cao sau làn áo cứ phập phồng
làm anh phải thèm thuồng, ao ước . Mong một lần được đặt tay lên
đó . À! Có một lần... dường như anh đă làm được điều đó rồi...
Ḿnh yêu Kỳ Duyên như lời Như Nguyện nói thật ư ? Giật thót
người, Nhă Chí ngơ ngẩn hỏi . Có lẽ đúng thật rồi . không th́...
anh đâu phải nhớ như in từng cử chỉ, từng câu nói của cô như vậy
. Kỳ Duyên đă hấp dẫn anh từ thể xác đến tâm hồn . Chỉ tại anh
quá tự cao... không chấp thuận ḿnh bị cô chinh phục thôi...
Quay nh́n Kỳ Duyên, thấy cô đang cúi đầu xấu hổ, mặt đỏ bừng e
thẹn nghe tâm sự bị Như Nguyện phơi bày.
Nhă Chí thấy cô nhỏ bé vô cùng . Thật đáng thương, dịu dàng đầy
nữa tính và... đẹp tuyệt.
Như Nguyện bảo cô đă khóc và đau khổ thật nhiều v́ đám cưới của
ḿnh ư ? Ḷng anh bỗng ngập tràn hạnh phúc với h́nh ảnh một Kỳ
Duyên nằm rũ rượi trên giường, mái tóc đong đầy lệ . Cho đáng
đời, ai bảo tự cao, yêu mà không chịu nói . Suưt tí làm khổ cả
anh rồi...
- Nhă Chí, cậu làm ǵ cứ toét miệng ra cười, mọi người đang nh́n
cậu lạ lùng như quái vật kia ḱa...
Thích thú cùng ư nghĩ, Nhă Chí toe miệng cười lúc nào không biết
. Măi đến khi bị thằng bạn phụ rể thúc mạnh cùi tay vào bụng mới
giật ḿnh mở mắt . Nụ cười bất động trên môi, anh ngơ ngác nh́n
quanh, như không hiểu . Giây lâu mới hoàn toàn chợt tỉnh . Th́
ra... Ông Ngân đă đọc xong bức thư của Như Nguyện, đang nh́n
anh chờ kết luận.
- Tôi không biết ǵ đâu, hỏi Kỳ Duyên ấy.
Hoảng quá, Nhă Chí xua tay lia lịa, đẩy tất cả trách nhiệm sang
Kỳ Duyên.
- Hả ? - Bây giờ mới tỉnh, chợt hiểu mọi người đă thấu hết ḷng
ḿnh, Kỳ Duyên thẹn quá đâm đầu chạy đi ngay.
- Kỳ Duyên, Kỳ Duyên đừng chạy... - Quên mất vai tṛ chú rể của
ḿnh, Nhă Chí vội chạy theo cô, mặc hai họ tṛn mắt nh́n ḿnh
kinh hăi.
- C̣n chạy đi đâu nữa - Đă đuổi kịp cô đến sau ḥn non bộ, Nhă
Chí dừng chân hổn hển thở - Có đào đất mà chui xuống cũng không
giấu được đâu, ai người ta cũng biết cả rồi.
Cùng đường, Kỳ Duyên không thể chạy tiếp . Quay đầu lại, cô hất
mặt lên đanh đá:
- Biết cả th́ sao ?
Cười cười, Nhă Chí bước lại gần cô:
- Có thật là... Kỳ Duyên đă khóc không?
- Tôi...
Bất ngờ bị hỏi một câu thẳng thừng, Kỳ Duyên không t́m được câu
để trả lời . Sững người ra, cô nh́n thẳng Nhă Chí . Đẹp quá! Bây
giờ cô mới có dịp nh́n kỹ anh hơn . Trong bộ đồ chú rể... anh
như quyến rũ hơn bao giờ hết.
Những ǵ vừa diễn ra, sao cứ như giấc mộng . Đă là người trong
cuộc, hiểu rành câu chuyện mà Kỳ Duyên cứ ngỡ ngàng, khó tin làm
sao ấy . Hèn ǵ sáng này, thái độ của Như Nguyện thật lạ lùng .
Nó cứ nh́n chằm chằm vào đôi mắt sưng của cô rồi tủm tỉm cười .
Hừ! Kỳ Duyên không ngờ là ḿnh đă khóc nhiều như thế . Đă nhủ
ḷng xem như không có, vậy mà... lúc sáng nh́n Nhă Chí đĩnh đạc
bước vào với y phục chú rể, trái tim cô lại nhói lên đau đớn...
Nghe bác Ngân đọc thư Như Nguyện, chân cô như muốn sụm luôn
xuống đất . Xấu hổ biết bao nhiêu . Vậy là... mọi người, ai cũng
biết cô thầm yêu Nhă Chí.
Mọi người biết cả cũng không quan trọng, cô chỉ sợ Nhă Chí biết
rồi lên mặt với cô thôi . Khoái trong bụng lắm, nên nảy giờ cứ
tủm tỉm cười. Thế nào rồi hắn cũng mỉa mai trêu chọc, bảo cô sao
không giỏi từ chối nữa đi . Trước sau ǵ cũng tự nguyện dâng
trái tim cho hắn như lời tiên đoán.
Không, không thể để cho hắn coi thường được. Hất mặt lên, Kỳ Duyên
lạnh lùng:
- Khóc hay không, chẳng quan hệ ǵ đến anh.
- Sao lại không quan hệ - Chống tay vào vách đá ḥn non bộ, mắt
Nhă Chí đong đưa - Nói đi... có phải Kỳ Duyên đă khóc v́ tôi như
lời Như Nguyện đă nói không?
Biết chối không xong, Kỳ Duyên sẵng giọng:
- Phải, th́ sao. Tôi khóc đó. Tôi yêu anh đó... Cười đi... Bất
quá quê một chút, chứ ǵ mà sợ.
Lời thú nhận sao ngộ nghĩnh, sao đáng yêu đến thế ? Sung sướng
đến vỡ tung cả ngực, Nhă Chí phá ra cười . Rồi không nén nổi
ḷng, anh gh́ lấy vai cô lay mạnh:
- không phải sợ quê đâu. Bởi anh cũng đă bị em chinh phục mất
rồi. Ngốc ạ!
- Anh nói ǵ ? - Kỳ Duyên nghe không rơ.
Nhă Chí cụng nhẹ trán ḿnh vào trán cô, nói nhỏ:
- Anh yêu em!
Rồi bờ môi tham lam của anh t́m nhanh môi cô mong chiếm đoạt một
nụ hôn . Nhưng... không được . Kỳ Duyên đă né đầu tránh khỏi.
- Anh lại muốn đùa tôi nữa chứ ǵ ?
- Đừng nói thế, tự ái lắm cưng - Nhă Chí lừ đôi mắt phật ḷng.
Kỳ Duyên vẫn lạnh lùng:
- Yêu tôi, sao anh lại cưới Như Nguyện ?
- V́ cha mẹ... và... v́ tự cao nữa. Anh không muốn ḿnh bị
chinh phục bởi một cô bé vừa xấu, vừa hung dữ.
Bàn tay anh quẹt nhẹ má Kỳ Duyên. Cô phủi nhanh, hờn dỗi. Nhă
Chí nói luôn:
- Và cũng vừa dễ thương như em vậy . Thôi đừng tự ái nữa, anh đă
chịu thua rồi...
- Chịu thua th́ sao chứ ? - Nén niềm vui vào ḷng, Kỳ Duyên
nghiêng mặt hỏi.
- Th́... lúng túng một giây - Nhă Chí ch́a bó hoa cưới ra trước
mặt - Bó hoa này... xin tặng lại cho em...
- Đáng ghét! - Giật mạnh bó hoa, Kỳ Duyên quay người đi bẽn lẽn
. Hạnh phúc qúa, và chỉ muốn nhảy cẫng lên, hét vang trời -
Thế... c̣n Như Nguyện th́ sao ? - Bỗng nhớ đến bạn, cô quay lại
lo lắng hỏi - Nếu nó trở về th́ sao ? Anh có cưới nó không?
- Không! - Nhă Chí lắc đầu ngay - Anh đă biết thế nào là t́nh
yêu đích thực rồi . Anh không để hạnh phúc vuột khỏi tay ḿnh
đâu . Em đừng lo...
- Thế lỡ bác Vinh và d́ Thủy ép anh phải lấy Như Nguyện th́ sao
? Anh có như Duy Thành cùng em bỏ trốn đi xa...
- Anh... - Chưa kịp trả lời, đôi bạn trẻ bị đoàn người gồm ông
Vinh, bà Thủy, ông Minh và cả ông bà Ngân vây kín.
- Con không phải xúi Nhă Chí làm một việc đại nghịch bất đạo thế
đâu - Như giận dữ ông Vinh trầm giọng.
Sợ qúa, Kỳ Duyên cúi thấp đầu lí nhí:
- Dạ... con không xúi anh ấy, con chỉ hỏi giả dụ như vậy thôi.
- Hỏi giả dụ . Hừ! - Đôi mắt ông quay nh́n Nhă Chí - Thế con...
con có dám chứng tỏ t́nh yêu bằng hành động dũng cảm thế không?
- Dạ con... - Đưa tay găi đầu, Nhă Chí nghe khó xử . Nói sao cho
vẹn hiếu trọn t́nh đây.
Mỉm cười, bà Thủy cứu nguy:
- Thôi, đừng chọc chúng làm ǵ . Kỳ Duyên, con không phải bắt
Nhă Chí phải chứng minh đâu . Bởi chúng ta đă nhất trí với nhau
rồi.
- Nhất trí ǵ cơ ? - Mắt Kỳ Duyên tṛn xoe . Bà Ngân vui vẻ:
- Nhất trí gả con cho Nhă Chí.
- Gả con cho Nhă Chí ? Bác không phải... - Kinh hăi quá, Kỳ
Duyên la lớn.
Bà Ngân chận lời cô:
- Thật ra... hai bác không đến nỗi độc tài, phong kiến, và xem
trọng chữ môn đăng hộ đối như con và Như Nguyện đă hiểu lầm đâu
. Ép Như Nguyện bác chỉ v́ không biết nó đă có người yêu . Thấy
hai đứa lén lén lút lút... Bác sợ Như Nguyện non ḷng khổ dại
giao du với hạng người chẳng ra ǵ mới cấm đoán khó khăn thôi.
- Nói vậy... hai bác bằng ḷng chấp nhận Duy Thành - Kỳ Duyên
ngớ ngẩn hỏi.
Ông Ngân nhẹ gật đầu:
- Một chàng trai tốt như thế... tại sao ta không chấp nhận ?
- Sao bác biết Duy Thành tốt ? - Giật vội áo Kỳ Duyên, nhưng Nhă
Chí không kịp cản câu nói bay ra khỏi miệng.
Bà Ngân vui vẻ:
- Nó có ghé nhà mấy lần . Thấy nó hiền lành khiêm tốn... bác
cũng mến trong ḷng lắm . Hơn nữa... nó c̣n là một thằng bé có
tài . Mấy hôm trước đọc báo ta c̣n biết nó vừa đoạt giải thưởng
lớn trong cuộc thi tranh.
- Hay quá! - Nhảy cẫng lên, Kỳ Duyên vỗ tay mừng như đứa trẻ.
Ông Vinh chen vào:
- Trở về vấn đề chính thôi, nhanh lên, kẻo trễ giờ đưa dâu đấy.
- Đưa dâu! - Kỳ Duyên lại tṛn đôi mắt - Như Nguyện về rồi à ?
- Không phải Như Nguyện đâu, mà là con đấy - Bây giờ ông Minh
cha của cô mới lên tiếng chen vào.
- Là con ư ? - Miệng Kỳ Duyên tṛn vo.
Nhă Chí cũng lịm người đi trong nỗi bất ngờ . Bà Ngân gật đầu:
- Bác và mọi người ở đây đă tính kỹ rồi, hôn lễ vẫn tiếp tục cử
hành thay con vào vai Như Nguyện.
- Ôi! không được đâu! không được đâu - Nghe hoảng sợ, Kỳ Duyên
xua tay loạn xạ.
Ông Ngân trầm giọng:
- Sao không được ? Chẳng lẽ, cháu đành ḷng để ta mất mặt với
mọi người sao ?
- Mất mặt với mọi người... chẳng lẽ chuyện này - Kỳ Duyên ngơ
ngác.
Bà Ngân gật gù:
- Đúng vậy . Chuyện Như Nguyện bỏ nhà đi, chỉ có gia đ́nh chúng
ta biết . Nên... ta muốn nhờ cháu cứu văn t́nh h́nh bằng cách
thế vai Như Nguyện.
Ồn ào như thế mà chẳng ai biết ǵ ư ? Đưa mắt nh́n ra sân, Kỳ
Duyên thấy đúng thật như lời bà Ngân vừa nói . Vẫn vô tư, mọi
người đang cùng nhau cụng ly nói cười vui vẻ . Những chuyện vừa
xảy ra chỉ gói gọn trong phạm vi gia đ́nh.
Nhận lời giúp bác Ngân để trở thành vợ Nhă Chí ư ? Yêu anh ấy
lắm nhưng khó chấp nhận vô cùng . Cô chưa chuẩn bị, tinh thần
lẫn tâm lư để lấy chồng đâu...
- V́ t́nh bạn với Như Nguyện , ta mong cháu nhận lời - Ông Ngân
giục khéo.
Kỳ Duyên t́m một lư do:
- Mọi người vẫn nhận ra . Cháu đâu phải là con của hai bác.
- Không sao - Bà Ngân cười gịn - Cháu có thể là con nuôi của ta
mà . Mọi người ở đây ai không biết cháu và Như Nguyện thân nhau
như ruột thịt.
- Cháu... - Cắn môi, Kỳ Duyên không t́m ra câu từ chối.
Nhă Chí bây giờ mới nói:
- Trước cũng cưới, sau cũng cưới . Thôi th́ nhận đại đi . Giả bộ
làm ǵ ?
- Giả bộ... - Nghe nổi nóng, Kỳ Duyên quay lại trừng đôi mắt -
Anh nói vậy là ư ǵ ? Anh tưởng tôi muốn làm vợ của anh lắm
chắc.
- Chút chút thôi! - Nhún vai, Nhă Chí nói tỉnh queo.
- Thôi đừng căi nữa - Biết con sắp nổi tam bành, ông Minh khéo
léo - Ta đă có cách rồi . Kỳ Duyên chẳng phải từ chối đâu .
không cưới thật th́ ta cưới giả vậy.
- Cưới giả ? - Mọi người bỗng quay lại nh́n ông, gật đầu ông
cười tủm tỉm:
- Xưa nay, ép dầu ép mỡ chớ ai nỡ ép duyên . Trong t́nh thế nguy
cấm này cứ cho chúng cưới giả nhau, rồi hạ hồi phân giải.
- Nhưng... - Bà Ngân toan căi, ông Vinh đă gật đầu.
- Được lắm . Tôi đồng ư cách của anh Minh . Kỳ Duyên... cháu
không từ chối chứ ?
- Cháu... - không c̣n đường từ chối, Kỳ Duyên đành phải gật đầu
. Rồi liếc Nhă Chí một cái dài, ngạc nhiên thấy anh cười hí
hửng... - Cưới giả thôi mà...
- Được rồi, vậy th́ vào mau đi . Đừng để mọi người sinh nghi đấy
- Bà Thủy lên tiếng giục.
Đoàn người lục đục kéo vào . Nghi lễ tiếp tục diễn ra trang
nghiêm trước bàn thờ.
Cưới giả! Nh́n cô đứng yên, chịu đau cho ḿnh xỏ bông qua lỗ
tai, Nhă Chí không nén được cười . Thầm phục bác Minh thông minh
quá . Lừa Kỳ Duyên một cách dễ dàng . Cứ nhăn nhăn vậy, chẳng
biết ḿnh đang bị cưới . Thật là ngột qúa!
- Ui da, xong chưa mà lâu vậy ?
Giọng Kỳ Duyên chợt to dần, Nhă Chí giật bắn cả người. Th́ ra
mải nghĩ anh đă đâm chiếc bông vào vành tai trắng của cô.
- Xin lỗi, xin lỗi... - Xoa nhẹ vành tai cô, anh bắt đầu chú tâm
hơn vào công việc nhưng không được . Vành tai cô trắng qúa,
khiến anh cứ nghĩ đâu, cứ mong trời mau tối...
- A, cô dâu ra rồi... Chà... đẹp quá đi...
Đám đông chợt reo to khi thấy Nhă Chí khoác tay Kỳ Duyên bước ra
ngoài.
- Chúc mừng hạnh phúc...
Những nắm giấy hoa được vung cao trong tiếng cười gịn . Gật đầu
chào đáp lễ, Nhă Chí kéo Kỳ Duyên sát vào ḿnh một chút nữa .
Hạnh phúc, anh hét to:
- Mọi người hăy bảo chú rể hôn cô dâu đi...
- Anh dám! - Bị Kỳ Duyên thục mạnh cùi tay vào hông đau điếng,
nhưng Nhă Chí vẫn cười tươi, chờ mọi người hưởng ứng câu nói
của ḿnh vừa đề nghị.
- Đúng rồi... hôn cô dâu đi... hôn đi...
Đáp ứng câu đề nghị hơi trắng trợn của chú rể, đám đông lặng đi
mất một giây . Nhưng chỉ trong một giây, họ lại ùa lên tán
thưởng.
- Tôi không chịu - Kỳ Duyên vội kêu lên khi thấy Nhă Chí từ từ
quay lại . Kẹp chặt cánh tay cô vào vai ḿnh, với một phong thái
điêu luyện và từng trải anh đặt ngay nụ hôn xuống môi cô.
- Không, không... - Kỳ Duyên cố chống chọi, nhưng không được .
Nụ hôn của anh đă làm hồn cô chao đảo, quay cuồng . Tri giác xa
xôi bồng bềnh vô cảm, có thể cô chịu khuất phục trong cánh tay
anh... Mi mắt khép lại, để từ lúc nào không biết, Kỳ Duyên thấy
cánh tay ḿnh, ṿng quanh cổ anh, xiết chặt...
- Ôi! Hoan hô, hoan hô...
Hoa giấy, lời chúc tụng tung xuống người Nhă Chí như mưa . Nụ
hôn đă khá lâu nhưng anh vẫn chưa muốn rời môi ḿnh khỏi môi Kỳ
Duyên . Dù đă hôn nồng nàn, hàng chục đôi môi mọng... Dù nụ hôn
với anh chẳng có ǵ phải ṭ ṃ hay mới mẻ... nhưng... lạ quá đôi
môi của Kỳ Duyên, không giống bất kỳ cô gái nào . Cảm giác cô
cho anh lúc này thật tuyệt vời, ngây ngất . Làm anh phải đắm
ch́m, phải tan ra... phải xiết chặt cô hơn vào ḷng và... ước
được gắn chặt đời ḿnh vào cô măi măi...
- Mười phút có hơn rồi, Nhă Chí cậu muốn giết cô dâu hay sao chứ
?
Nhă Chí sẽ không rời Kỳ Duyên đâu, nếu chàng phụ rể không vỗ
mạnh vào vai nhắc anh . Ngỡ ngàng rời nhau ra trong tiếng reo
tán thưởng của mọi người. Liếc mắt nh́n qua, thấy Kỳ Duyên cúi
thấp đầu, mặt đỏ bừng xấu hổ, anh lại muốn hôn cô lần nữa.
- Đủ rồi, ra xe đi . Đêm về cho cậu tha hồ hôn tới sáng luôn -
Đẩy lưng Nhă Chí, chàng phụ rể nửa đùa nửa thật.
Mọi người được một tràng cười và Nhă Chí th́ ngớ ngẩn mong trời
mau tối.
o0o
Đuổi xong đám bạn ra về, Nhă Chí vội quay vào kiếm Kỳ Duyên .
Ruột như lộn ra ngoài khi không thấy cô dâu đâu cả.
Cô đă về rồi ư ? Tất cả cũng tại đám bạn ôn hoàng của anh . Uống
mà uống măi, làm như cả đời chưa được uống bao giờ vậy . Báo hại
Kỳ Duyên trốn mất tiêu rồi, uổng công anh nôn nóng từ sáng tới
giờ.
Mà cô về bao giờ nhỉ ? Vỗ tay lên đầu, Nhă Chí nhăn mày cố nhớ .
Cách đây nửa giờ anh c̣n thấy cô mà. Lúc năy tiếp lũ bạn, mắt
anh vẫn không ngừng nh́n ra cửa . Nếu cô ta về... sao anh không
thấy . Hơn nữa... lúc năy, anh cũng được nghe bà Ngân dặn cô kỹ
càng rồi.
- Duyên à! Đă giúp bác th́ giúp cho trót nhé! Con ráng ở lại đủ
ba ngày rồi hăy về . Kẻo c̣n mới quá người ngoài trông vào sẽ dị
nghị cho.
Cô đă dạ đàng hoàng, lẽ nào cô lại bỏ về chứ ? Hay là... Anh
đứng lên, tiếp tục t́m cô thêm lần nữa . Toilet không có, pḥng
khách, pḥng ngủ cũng không, chỉ c̣n nhà bếp... À! Chỉ c̣n nhà
bếp là năy giờ... anh chưa xuống t́m thôi...
Chệnh choạng hơi men, Nhă Chí đẩy cửa bếp nh́n vào rồi đứng yên
bất động . Đúng là khéo lo xa . Kỳ Duyên của anh chẳng đi đâu cả
. Cô chỉ xuống bếp bồi dưỡng cái bao tử của ḿnh mà thôi.
Vẫn chưa hay có người trộm nh́n ḿnh ngồi bệt xuống đất . Kỳ
Duyên mải mê bỏ những lát chả lụa vào miệng nhai ngấu nghiến .
Vẻ mặt hớn hở, chứng tỏ cô rất vui khi được ăn những lát chả
ngon như thế.
Một tay chống lên cửa, Nhă Chí mỉm cười lặng yên ngắm cô ăn .
Trong bộ đồ lửng của Như Nguyện , Kỳ Duyên trông rất trẻ con .
À! Th́ ra... lúc anh tiếp bạn, cô đă tranh thủ tắm rửa, cởi bộ
trang phục cô dâu ra cho khỏe . Chẳng biết lát nữa... cô có chịu
vào pḥng ngủ của anh không? Thật tội nghiệp đến phút này... cô
vẫn cứ đinh ninh cùng anh làm đám cưới giả.
Tiếng cười của anh làm Kỳ Duyên giật ḿnh ngẩng lên nhận ra anh,
cô lặng người đi xấu hổ . Quay mặt sang hướng khác thanh minh:
- Sáng giờ tôi chưa ăn ǵ cả . Đói quá... nên...
- Không sao, không sao - Bước luôn xuống bếp, Nhă Chí ngồi cạnh
xuống bên cô - Cho anh ăn với . Anh cũng đói quá! - Nói rồi, anh
bốc một miếng bỏ vào miệng ḿnh.
- Anh ăn... súp nhé ? Tôi mới vừa hâm lại ngon lắm - Bẽn lẽn
đứng lên, Kỳ Duyên như ngại ngồi gần anh.
- Ừ! - Gật đầu, Nhă Chí hạnh phúc nh́n Kỳ Duyên đi múc súp cho
ḿnh . Sao cô xấu hổ, bẽn lẽn với anh như vậy chứ ?
Không đanh
đá, tự nhiên như thường bữa với anh nữa ? Lẽ nào... nụ hôn đă
khiến cô như thế ?
- Đây anh ăn đi - Đặt chén súp xuống mặt anh, Kỳ Duyên bước đến
bên cửa sổ đứng im . Trống ngực đập rộn ràng... hồi hộp . Sao cô
sợ anh thế, lại hôn cô quá mức!
Nhắc đến nụ hôn, đôi má cô lại nóng bừng lên xấu hổ . Nhă Chí
này thật ác ghê! Cưới giả mà hôn y như thật... Trước bàn dân
thiên hạ vậy . Quê thiệt là quê...
Rỗi cô lại tủm tỉm cười, nhớ đến lời yêu cầu lúc sáng Nhă Chí
nói với ḿnh . Cũng tại mọi người ra phá mất, bằng không... cô
đă được nghe anh nói nữa rồi . Anh bảo yêu ḿnh, sẽ cưới ḿnh
làm vợ... Nhưng khi nào th́ cưới nhỉ . Hôm đó, nhất định cô
không mặc áo dài như Như Nguyện đâu . Cô sẽ chọn cho ḿnh một
chiếc xoa rê đuôi dài... thật dài... có hai em bé đi sau nâng hộ
nữa . Cô sẽ chọn Nhă Chi làm dâu phụ... Ôi!... Mải nghĩ Kỳ Duyên
không hay Nhă Chí đến bên cạnh ḿnh lúc nào . Đến khi bị anh
ṿng tay ôm lấy eo mới giật ḿnh quay lại:
- Anh làm ǵ vậy ?
- Anh yêu em - Đặt cằm lên vai cô, anh th́ thầm - Kỳ Duyên à!...
Em thật là xinh đẹp.
Hạnh phúc trước lời khen tặng của anh, cánh mũi Kỳ Duyên phập
phồng . Muốn ngả đầu vào ngực anh, nhưng cô lại vùng người thoát
ra :
- Anh không được đụng vào người tôi và cũng không được hôn nữa
đó.
- Làm sao em cấm được anh khi đă là vợ của anh rồi chứ ? - Lại
ôm lấy eo cô, Nhă Chí ngă người đặt môi xuống cổ cô.
- Chỉ làm đám cưới giả thôi - Đẩy mặt anh ra, Kỳ Duyên nghiêm
trọng - Đề nghị anh tôn trọng tôi.
- Đám cưới giả - Nhă Chí bật cười - Bằng chứng nào nói thế ? Kỳ
Duyên ơi, sao em ngây thơ thế ? Bị gạt mà không hay.
- Tôi bị gạt ư ? - Chỉ vào ngực ḿnh, Kỳ Duyên ngơ ngác rồi chợt
hiểu, cô lắc đầu - Không, tôi không chịu. Tôi phải về nhà thôi.
- Không về được đâu . - Thảy chùm ch́a khóa trong tay , Nhă Chí
lắc đầu - Anh khóa cửa rồi . Hơn nữa, ván đă đóng thuyền... em
đành ḷng tháo ra... làm củi để chụm ư ?
- Anh... - Tức run cả người, Kỳ Duyên bật khóc - Tại sao lại ép
tôi... tại sao phải làm như vậy chứ ?
- Tại v́ anh nh́n rơ trái tim em . Anh biết nó đă bằng ḷng cho
em làm vợ anh . - Nhẹ lau nước mắt cho cô, Nhă Chí tŕu mến.
Kỳ Duyên khóc lớn hơn:
- Bằng ḷng khi nào chứ ?
- Khi anh hôn em, anh đă nghe tim em nói rơ ràng - Nhă Chí nhẹ
nắm tay cô - Đừng tự ái, đừng bướng nữa . Đồng ư làm vợ anh đi .
Bông đă đeo, nhẫn đă trao, bàn thơ gia tiên cũng đă lạy xong .
Em không sợ mất duyên hay sao mà đ̣i trả lại cho anh chứ ?
- Nhưng... lúc năy... tưởng đám cưới giả tôi có cầu nguyện ǵ
đâu - Giọng Kỳ Duyên yếu đi.
Biết cô đă xiêu ḷng, Nhă Chí tấn công luôn:
- Không sao, một ḿnh anh cầu nguyện là đủ rồi . Thôi... gật đầu
nhanh lên cho anh nhờ . Anh chịu hết nổi rồi.
- Anh làm ǵ chịu hết nổi ? - Kỳ Duyên quá ngây thơ.
Nén cười, Nhă Chí nói nhỏ xuống tai cô:
- Th́... làm vợ anh đó... đó...
Chợt hiểu, Kỳ Duyên quay mặt sang thẹn thùng:
- Đừng ḥng.
- Em có thể giết anh, chứ không cản được anh đâu - Nói xong, Nhă
Chí vụt cúi xuống bế bổng cô lên, bước như bay.
- Thả ra... thả ra mau... - Vẫy vùng, Kỳ Duyên đấm như mưa xuống
vai anh rỗi bỗng nằm yên . Nép sát tai ḿnh vào ngực Nhă Chí, Kỳ
Duyên nghe rơ tiếng tim anh đập rộn ràng . Hệt như tiếng tim cô,
tiếng tim của những kẻ đang yêu đấy . Len lén đưa mắt nh́n lên,
cô như bị gương mặt quyến rũ của anh hút chặt, chưa bao giờ anh
thấy anh đẹp trai, kiêu hănh đến dường này.
Có thật Nhă Chí đang bế cô trên đôi tay rắn chắc của anh không?
Sao sự thật rồi mà Kỳ Duyên chưa tin vậy ? Sao cô cứ nhớ như in
lần đầu tiên được gặp anh, rồi bị anh đề nghị làm điều khiếm nhă
?...
Cô lại nhớ đến cuộc t́nh ngang trái của ông Vinh, bà Thủy . Mối
t́nh đơn phương cao thượng đầy oan ức của ba... Tất cả như một
đoạn phim quay ngược, cứ hiện lên, hiện lên trước mắt cô từng
h́nh ảnh rơ ràng.
T́nh yêu... vĩnh cửu là một t́nh yêu thiêng liêng cao đẹp nhất
mà tạo hóa tạo ra để tặng riêng cho loài người. Dù có người cố
t́nh chà đạp, lợi dụng nó cách nào, cũng không thể làm t́nh yêu
xấu đi được . T́nh yêu là quà tặng, là hạnh phúc thưởng ban cho
những trái tim nhân hậu.
Ṿng tay lên cổ Nhă Chí, Kỳ Duyên bỗng nhớ đến Như Nguyện, đến
Duy Thành . Những người bạn tốt của cô, dù bây giờ cô không biết
họ Ở đâu, nhưng cô vẫn biết rơ một điều, họ đang hạnh phúc biết
bao và... cô cũng tin rằng ḿnh sẽ gặp họ vào một ngày không xa
lắm.
Hết
|
|
|
|