|
|
Chương 1
Chưa đêm nào vũ trường "Nhất Dạ Vương"
đông khách như là đêm nay cả. Phải mở cửa, cúi đầu chào
số lượng khách đông kỷ lục từ chiều đến giờ, anh bồi Hải
|
|
|
Tâm nghe cơ thể ră rời. Mệt bở hơi tai! Theo cách nói của dân
miền Bắc.
Mười giờ đêm, số lượng khách vắng dần. Tựa lưng vào cây cột đá
lát men lạnh toát, anh đưa tay che miệng, kín đáo ngáp một cái
dài rồi vặn vẹo người những khớp xương kêu răng rắc. Thật...
sảng khoái!
Lại có khách! Thấy một cô gái xăm xăm bước về cổng vũ trường, Hải
Tâm bật thẳng người lên, niềm nở với nụ cười chuyên nghiệp:
- Cô cho soát vé.
- Tôi không có vé và tôi cũng không đến vũ trường đâu.
Giọng cô gái êm êm đầy ấn tượng. Không có vé, không đến vũ
trường! Hải Tâm tṛn đôi mắt. Bây giờ anh mới nhận ra cô gái
trước mặt ḿnh không giống người đến vũ trường để vui một chút
nào.
Cô mặc chiếc áo thun cộc tay màu trắng và chiếc quần Jean ôm sát
người đă bạc màu. Chân đi đôi dép da ṃn xẹp lép và tay th́ cầm
theo ổ bánh ḿ. Gương mặt cô cũng thế, chẳng điểm phấn son và
mái tóc ngang bồng rối bù lên. Như thể cô đă phải chạy trong gió
một quăng đường dài.
Tôi nói thật đó, anh cho tôi vào trong một phút thôi. Tôi cần
t́m gấp một người - Giọng cô gái cắt ngang ḍng suy luận của Hải
Tâm.
Ngẩng đầu lên anh nhẹ lắc đầu:
- Rất tiếc, tôi không thể cho cô vào trong được.
- V́ sao thế ? - Cô gái ngây ngô hỏi:
- Sợ tôi vào luôn rồi không ra hả ?
Cũng có ư đó, nhưng Hải Tâm lịch sự:
- Không có, chỉ v́ cách ăn mặc của cô không đáp ứng theo qui
định của vũ trường. khách đến đây buộc phải ăn mặc đẹp và... đặc
biệt không được mang dép.
Đưa mắt nh́n lên bảng nôi qui, cô gái nhẹ thở ra:
- Đành vậy rồi, nhưng tôi đến có phải để khiêu vũ đâu. Tôi đến
t́m người rồi đi ngay.
- Không được - Hải Tâm vẫn cương quyết lắc đầu:
- Là đệ nhất vũ trường, tôi làm sao cho một người ăn mặc xuềnh
xoàng như cô chạy tới chạy lui làm náo loạn vũ trường được chứ ?
- Nếu vậy th́... - Cắn nhẹ môi cô gái nói:
- Anh vào t́m giúp dùm tôi. Chuyện gấp lắm, không chần chừ được.
- Chuyện ǵ mà gấp ? - Hải Tâm nh́n đôi mày cô gái, nói nhanh:
- Mẹ nó đang hấp hối.
- Hả ? - Hải Tâm giật bắn ḿnh - Chuyện lớn thế thật ư ?
Cô gái gật đầu thiểu năo:
- Đúng như vậy. Mẹ nó đang hấp hối trên giường bệnh. Chờ được
nh́n thấy nó lần cuối rồi nhắm mắt. Anh vui ḷng giúp dùm chọ
Tên nó là... Như Nguyện.
- Được, được... Tôi đi ngay - Hải Tâm không dám chần chừ, quay
lưng bước vội. Được mấy bước, như chợt nhớ, anh quay lại:
- Cô đứng đây, hễ có khách là mở cửa giùm tôi nhé. Như thế này
này...
- Không cần phải dạy đâu. Cắt lời anh, cô gái xua tay:
- Lúc năy tôi đă thấy anh làm rồi. Có phải thế này không ? - Vừa
kéo tay mở cửa vừa cúi đầu chào cung kính.
- Phải rồi.
Hải Tâm gật đầu, trao cho cô chiếc nón:
- Đội lên đi cho giống.
- Được, Anh đi đi...
Hải Tâm chưa đi khỏi, cô gái đă bật lên cười thành tiếng, lè
lưỡi và soi bóng ḿnh trong tấm gương. Cô biết chắc, thế nào
cũng bị nhỏ Như Nguyện chửi cho. Dám trù mẹ nó hấp hối, sắp chết
đến nơi... thật ra... cô cũng có phần quá đáng.
Nhưng nếu không nói thế... liệu anh bồi có giúp không? Túng thế
tùng quyền. Gia Cát Khổng Minh đă dạy rành rành trong binh pháp.
Hơn nữa... chuyện này... cũng v́ cứu nó mà ra. Ai biểu thằng Tài
em nó đem tin trễ quá làm ǵ. Báo hại cô chạy đến hụt hơi mà
chiếc xe đạp đâu rồi nhỉ ? Lúc năy vội quá, cô quăng đại trên
thềm sân vũ trường. Hỏi biết có c̣n hay mất ? Giật ḿnh chợt nhớ,
cô dán mắt vào cửa kính nh́n ra, bất chợt la lên một tiếng.
- Ái chà!
Có một đôi mắt khác, ngoài cửa kính cũng đang nh́n cô chăm chú.
Ai vậy nhỉ Một phút trôi qua, cô mới đoán được đó là khách đến
vũ trường.
-Mở cửa!
Bàn tay gơ nhẹ vào khung cửa. Gật đầu, cô đưa mắt nh́n chăm chăm
vào người mới đến đẹp trai không thể tưởng. Tựa diễn viên Hồng
Kông vậy.
- Mở cửa! - Thấy cô cứ ngẩn ra để ngó ḿnh. Chàng trai cau đôi
mày lại.
- Dạ! - Chợt tỉnh, cô vội đưa tay lên mở cửa. Nhưng đẩy ra hay
kéo vào đây ? Sao bỗng dưng... cô không nhớ vậy. Càng kéo vào
càng chốt cứng.
- Sao vậy cưng ? - Tự tay kéo mở cửa ra, chàng trai nhướng mày
nh́n cô khôi hài, hỏi:
- Sững sờ v́ thấy anh quá đẹp trai. Có phải không ?
Bị nói đúng tim, má Kỳ Duyên đỏ bừng xấu hổ. Hất mặt lên, cô
thẹn thùng chống chế:
- Không dám đẹp trai đâu. Tại tôi... thấy lạ... nên ngó vậy thôi.
- Lạ chỗ nào ? - Nhướng một con mắt lên, chàng cười trêu:
- Nói thử coi. Có phải... nụ cười của anh làm em nhói tim không
?
Quả không sai. Tim Kỳ Duyên đang đập ầm lên xao xuyến trước nụ
cười quá đẹp, quá "trơ" của hắn đây. Tránh không nh́n vào đôi
mắt long lanh sáng rực của hắn, Kỳ Duyên đáp lạnh lùng:
- Tại sao phải nhói tim: "anh đẹp hay xấu can hệ ǵ tôi chứ ?"
- Tốt! - Búng chóc ngón tay, hắn dí mặt ḿnh sát mặt cô:
- Biết thân, biết phận vậy sẽ tránh được nỗi khổ thất t́nh. Bởi...
báo cho em một tin buồn... Tôi sắp phải cưới vợ rồi... một nàng
vừa đẹp lại vừa giàu. Tuyệt vời chưa... Khều nhẹ mũi cô một cái,
hắn cười kh́ rồi bước đi nhanh.
Điên khùng! Đưa tay lên mũi, phủi chỗ ngón tay hắn chạm vào,
ḷng Kỳ Duyên bỗng nao nao một cảm giác lạ lùng. Nó nửa như bực
ḿnh, nửa như hốt hoảng ? Mà bực ḿnh, tức giận chuyện ǵ ? V́
câu nói của hắn ?
Có mà điên lên được... mới gặp mặt một lần, mấy phút thôi... lẽ
nào... hắn đào hoa đến thế ? Có thuật thu hồn bắt vía ? Sao ḿnh
phải ngẩn ngơ, ngơ ngẩn ? Quả thật có vấn đề!
Nhảm nhí, nhảm nhí thôi! Kỳ Duyên bật lên cười lớn. Cô chẳng thể
nào phải ḷng gă con trai ấy được. Chỉ tổ khổ thân, thiệt ḿnh
không ra tích sự ǵ. Đám con trai ngu ngốc ấy... không đáng một
xu.
Nghĩ đến chuyện cặp bồ, tim Kỳ Duyên lại nhói đau. Vết thương
năm nào lại bật ra rỉ máu. Bốn năm rồi... bốn năm rồi cô vẫn
chưa quên...
Cạnh bên nhà, lại chung bàn, suốt mười hai năm dài cùng học, nên
Kỳ Duyên thân Như Nguyện lắm. Nó cũng vậy... dù hoàn cảnh gia
đ́nh hai đứa trái ngược nhau. Như Nguyện giàu sung sướng bấy
nhiêu th́ Kỳ Duyên nghèo khó, vất vả bấy nhiêu.
Ngày ngày, trong lúc Như Nguyện ở không, ăn sung mặc sướng được
kẻ hầu người hạ th́ Kỳ Duyên phải c̣ng lưng phụ ba đẩy xe ba
bánh viên chiên khắp nẻo đường để bán. Bữa đói, bữa no.
Để có thể
gặp nhau tṛ chuyện, Như Nguyện đă phải đến nhà phụ Kỳ Duyên băm
thịt, ṿ viên. Bao kỷ niệm vui buồn... hai đứa xem nhau như ruột
thịt, miếng bánh cắn đôi.
Vậy mà năm đó... chỉ v́ một gă con trai... hai đứa suưt đă giận
nhau.
Chuyện xảy ra vào cuối năm lớp 12, khi Như Nguyện và Kỳ Duyên,
hai đứa bước vào tuổi trăng tṛn mười tám. Như Nguyện đẹp lắm,
đẹp nhất trường cấp III thị xă. Đẹp đến nỗi... ai cũng nói, nếu
thi hoa hậu, nó sẽ đoạt giải ngay. C̣n Kỳ Duyên... cô chưa nghe
ai khen ḿnh đẹp, mỗi lúc soi gương. Thật đó, cô thấy ḿnh đẹp
chán. Tuy không mặn mà sắc sảo như bạn, cô thấy ḿnh có nét đẹp
ngầm, đầy ấn tượng.
Thanh Nhân là lớp trưởng của cô. Anh cao ráo, đẹp trại, thanh tú.
Ăn nói đàng hoàng, chững chạc kèm theo nụ cười rất có ấn tượng.
Nên... từ lâu... anh đă là thần tượng của các cô gái trẻ. Trong
đó có cả Kỳ Duyên và Như Nguyện.
Hai đứa cùng ngưỡng mộ và... để ư anh... mà... không dám nói...
Cho đến khi... Như Nguyện lọt vào mắt của anh.
Để tiếp cận người đẹp, anh gián tiếp thông qua Kỳ Duyên. Nhờ cô
làm trung gian, mai mối. Không hiểu được ư đồ, chiến thuật của
anh, Kỳ Duyên đă ngộ nhận một cách sai lầm. Cô ngỡ ḿnh là trung
tâm mà anh theo đuổi.
Mừng đến phát điên lên, cô quay cuồng như chong chóng. Bao nhiêu
tiền ba cho, dành dụm mua bộ đề cương tốt nghiệp, cô dốc hết vào
mớ son phấn, áo quần. Tối ngày lo chưng diện khoe mẽ như con
công điệu đàng, xí xọn:
- Chà, nhỏ Kỳ Duyên dạo này dọn quá! Có mùa xuân rồi hả - Mấy
nhỏ bạn ngồi bàn dưới thầm thắc mắc.
- Không sai! Ḷng ngập đầy hưng phấn và hạnh phúc. Kỳ Duyên khoe
ngay không giấu giếm:
- Cho tụi bây hay, anh Nhân lớp trưởng đang theo tao đó.
- Cái ǵ ? - Những đôi mắt mở tṛn xoe rồi những chiếc miệng bật
lên cười lớn.
Kỳ Duyên tức tối:
- Thật đó. Tụi bây không tin sao ? Dạo này anh Nhân thân với tao
dữ lắm.
- Thân với mày... nhưng yêu Như Nguyện.
Một đứa tài lanh đă nói, cả bọn thích thú nh́n mặt Kỳ Duyên tái
đi.
- Yêu Như Nguyện. Ai nói với tụi mày ?
- Cần ǵ ai nói, nh́n qua là biết ngay - Nhún vai tụi nó tỉnh
queo. C̣n tàn nhẫn phán một câu đầy tự ái:
- Nhỏ Như Nguyện đẹp như vậy không chọn, hỏng lẽ chọn được một
đứa xấu như mày. Thiệt... không biết nghĩ chút nào. Tội nghiệp
chưa!
Rồi bọn chúng rành rành, chắc ăn như bắp, nhưng Kỳ Duyên vẫn
không tin. Tối đó, cô quyết gặp anh hỏi cho ra lẽ.
- Đúng vậy! - Anh gật đầu ngay, không hay ḿnh làm tổn thương
trái tim cô:
- Anh yêu Như Nguyện, em giúp anh nhé!
Rơ rồi! Trái tim thắt đau trong lồng ngực.
Không muốn anh nh́n thấy nước mắt chảy tràn xuống má ḿnh.
Kỳ Duyên vụt chạy thật nhanh. Nghe đất trời đảo lộn.
Chuyện phút chốc tới miệng mấy con xí xọn, đồn lan khắp cả
trường. Để mỗi lần nh́n thấy mặt cô, tụi nó đứa nào cũng bụm tay
che miệng cười khúc khích. Chúng thầm đặt cho cô một biệt danh:
"Đỉa đeo chân hạc".
Xấu hổ, xấu hổ tột cùng, cô bỗng giận lây luôn Như Nguyện. Bạn
thân cái quái ǵ. Giữa lúc cô khổ đau bị thất t́nh, bị mọi người
châm chọc, nó cứ ung dung hạnh phúc cặp bồ với Thanh Nhân. Về
c̣n hí hửng kể cô nghe, được anh thế này, được anh thế nọ...
- Cậu yêu Thanh Nhân ? Chuyện đó có thật không ? - Một hôm Như
Nguyện bỗng hỏi câu ấy.
- Thật th́ sao ? - Điên tiết lên, Kỳ Duyên vùng hét lớn.
- Cậu đă là người chiến thắng, c̣n sợ ǵ nữa chứ ? Tớ không
giành của cậu đâu mà có giành cũng chẳng được nào. Cậu là thiên
nga, tớ là vịt trời xấu xí.
- Kỳ Duyên đừng nói vậy ? - Vụt ôm cứng lấy cô, Như Nguyện lắc
đầu:
- Tớ xin lỗi, tớ không biết ǵ cả. Lúc năy... vừa mới nghe nhỏ
Hoa kể lại thôi. Cậu đau khổ lắm phải không ?
Bị chạm đến nỗi đau, Kỳ Duyên tủi thân oà khóc. Như Nguyện tự
trách ḿnh:
- Tớ thật tệ, chẳng biết ǵ mà cũng tại cậu thôi. Chuyện lớn như
vậy mà sao không kể ḿnh nghe ?
- Kể làm ǵ ? - Kỳ Duyên cay đắng:
- Cậu có nhường Thanh Nhân cho ḿnh không ? Mà nhường, chưa chắc
ǵ anh ta chịu. Ảnh chỉ yêu cậu thôi.
- Ḿnh không nhường cũng chẳng thể bởi Thanh Nhân yêu cậu. Nhưng
ḿnh có thể không cặp bồ với anh ấy nữa. - Như Nguyện nói nghiêm
trang.
- Sao lại không cặp bồ nữa chứ ? Kỳ Duyên ngơ ngác:
- Chẳng phải cậu... cũng đă yêu sao ?
- Đúng, tớ đă yêu! Như Nguyện gật đầu: nhưng t́nh yêu đó không
bằng được t́nh bạn của tụi ḿnh đâu. Nếu yêu mà mất cậu, tớ thà
không yêu.
Như Nguyện, cậu tốt với tớ vậy sao ? Nghe sóng mũi cay xe, Kỳ
Duyên rưng rưng ḍng lệ. Như Nguyện nhẹ mỉm cười:
- Th́ cậu cũng tốt với ḿnh vậy. Thôi từ nay đừng nhắc tới Thanh
Nhân, đến t́nh yêu nữa. Tụi ḿnh c̣n nhỏ, lo học là chính có
phải không ?
Không đáp, Kỳ Duyên gật đầu. Đôi bạn lại trở nên thân thiết.
Thời gian trôi qua, chuyện xưa trở thành dĩ văng. Chút t́nh lăng
mạn học tṛ đă chẳng c̣n đọng lại ǵ trong ḷng Như Nguyện. Mỗi
lần nhắc đến, nó chỉ cười.
C̣n Kỳ Duyên cô biết ḿnh không quên được. Trong thâm tâm lúc
nào cũng cảm thấy ḿnh thiếu Như Nguyện một món nợ ân t́nh. Cô
nhủ ḷng sẽ đáp lại khi có dịp...
Và... cũng từ đó... cô không c̣n niềm tin vào sắc đẹp, vào sức
hấp dẫn của ḿnh với phái nam. Một lần vấp ngă, đă làm cô mất
niềm tin với t́nh yêu. Như con chim một lần bị tên, thấy cành
cong đă sợ. Cô co ḿnh lại, sống khép kín, âm thầm trong t́nh
thương của cha mẹ, của bạn bè.
- Là cậu sao ?
Từ xa, Kỳ Duyên nhận ra cộ Như Nguyện kêu to, lạ lẫm.
- Sao cậu biết tớ ở đây mà t́m chứ ? Mẹ tớ làm sao hả ?
Giật ḿnh chợt tỉnh ngẩng đầu lên, không kịp cảm ơn anh bồi tốt
bụng, Kỳ Duyên kéo tay bạn ra xa:
- Mẹ cậu không sao cả, tớ chỉ gạt anh bồi thôi.
- Hú vía! - Đưa tay chặn ngực, Như Nguyện thở phào
Kỳ Duyên lại nói:
- Cậu về đi, hôm nay hắn sẽ lén đến coi mắt cậu đấy.
- Lén coi mắt ḿnh sao ?
Như Nguyện tṛn đôi mắt:
- Sao hắn biết ḿnh là ai chứ ?
- Hắn không biết cậu là ai, nhưng cái này sẽ chỉ cho hắn đấy -
Vừa nói, Kỳ Duyên vừa đưa tay chỉ vào cái cài áo h́nh kim tự
tháp trên ngực Như Nguyện.
- Cái này ư ? - Như Nguyện cúi đầu xuống áo ḿnh rồi hỏi:
- Cậu thấy nó đẹp không ? Tớ chẳng thích chút nào, nhưng nể t́nh
mẹ tặng cho, tớ mới cài lên đó.
- Chẳng phải của mẹ cậu đâu. Vừa nói Kỳ Duyên vừa cởi chiếc cúc
ra khỏi ngực bạn:
- Của hắn đấy. Thằng Tài bảo hắn đă mua cái này từ Ai Cập. Không
có cái thứ hai đâu.
- Thật vậy ư ? Như Nguyện lo lắng hỏi:
- Vậy là hắn đă thấy mặt ḿnh rồi. Tính sao đây ?
Không nghe lời Như Nguyện nói, Kỳ Duyên tập trung hết tinh thần
vào chiếc rốb, đẹp làm sao ? Chiếc kim tự tháp này tinh tế y như
thật.
- Kỳ Duyên. Cậu nói đi, tớ phải làm sao hả ?
- Hả ?
Bị lay mạnh, Kỳ Duyên ngẩng đầu lên ngơ ngác - Tớ làm sao biết
được ? Vừa nghe thằng Tài nói tớ vội chạy đến đây ngaỵ Hy vọng
trong ánh đèn chớp tắt, hắn không nh́n rơ cậu. Bằng không cậu sẽ
tiêu đời... Ai bảo cậu đẹp quá làm ǵ cho khổ...
- C̣n cười được nữa - Như Nguyện nhăn nhó mặt:
- Mau liệu cách cứu ḿnh đi. Tớ không thể làm vợ hắn, tớ không
xa Duy Thành được, tớ thà...
- Biết rồi, biết rồi - Sợ Như Nguyện lại ca bài ca muôn thuở, Kỳ
Duyên vội xua tay:
- Để đó, từ từ tớ t́m cách chọ Bây giờ kiếm cái ǵ ăn đă, tớ đói
bụng quá rồi.
- Bột chiên có được không ? - Như Nguyện nôn nóng:
- Hay há cảo, hay ḅ bía ? Toàn món ăn cậu khoái.
- Há cảo - Kỳ Duyên gật đầu rồi chià tay trả lại chiếc rốb cho
Như Nguyện:
- Đẹp thật đấy.
- Cậu thích th́ lấy đi - Khóat tay, Như Nguyện bất cần.
- Kỳ Duyên không khách sáo:
- Vậy th́ cảm ơn cậu nhé! Tớ đi trước đây.
Nói xong, cô bỏ chiếc rôb vào túi quần Jean nhảy lên chiếc xe
đạp của ḿnh:
- Quán há cảo ở đường Vơ Văn Tần phải không ?
- Phải. Như Nguyện gật đầu lơ đễnh, rồi lững thững bước ra xe.
Chiều bạn thôi. Chứ giờ này... có ăn vàng cô cũng nuốt chẳng
trôi . Chuyện t́nh thơ mộng của cô và Duy Thành sắp gặp phong ba.
Liệu... Kỳ Duyên... có cứu được không ? Sao ḷng cô đầy bất ổn...
Có rất nhiều quán há cảo dọc theo con đường Vơ Văn Tần, nhưng Kỳ
Duyên và Như Nguyện chỉ thích dừng chân ở một địa chỉ mà thôi.
Không bày trí sang trọng, kiểu cách, quán há cảo của d́ Út thu
hút khách bằng món nước chấm tuyệt vời và bằng thái độ thân mật
và cởi mở. Đi đến ăn một lần rồi, thật khó mà quên được nụ cười
đôn hậu của bà chủ quán.
- Cho con một diă há cảo đi d́.
Quán đông khách, nhưng Kỳ Duyên vẫn t́m được một bàn trống cho
ḿnh. Để tránh phải nuốt nước bọt, cô ngẩng đầu lên ngắm chiếc
quạt trần, thầm nghĩ cách giúp giùm cho Như Nguyện.
Không phải bây giờ, mà từ hai ngày trước, khi vừa nhận được tin
cô đă điên đầu, nát óc tính kế hộ nó rồi.
Chuyện chẳng có ǵ là ầm ĩ. Đơn giản là mẹ Như Nguyện muốn gả
chồng cho nó. Một chàng trai vừa du học từ nước ngoài về. Nghe
nói rất đẹp trai, cao ráo. C̣n là con trai duy nhất của tổng
giám đốc Hữu Vinh. Người đứng đầu ngân hàng thương mại cổ phần
Nam Á. Tuổi tên từng lẫy lừng ai nghe qua cũng kiêng dè, nể phục.
Thời buổi này, khối cô mơ được lọt vào mắt anh ta. Đừng nói chi
ai, Kỳ Duyên đây, tuy mặt lạnh lùng, hỏng nói ra chứ ḷng cũng
đầy ganh tỵ, nhỏ Như Nguyện ấy sao mà tốt phước. Đă đẹp lại giàu,
lắm người mê mệt. Trong lúc ḿnh một chút t́nh lận lưng khoe
cùng thiên hạ cũng không có nữa.
Như Nguyện không chê ư trung nhân cha mẹ chọn cho cô một điểm
nào. Bởi... đến tận giờ, cũng mới nghe phong phanh qua miệng
thằng Tài, chớ thấy mặt bao giờ đâu. Sợ hăi, lẩn trốn, chẳng qua
nó muốn chung t́nh với Duy Thành, với t́nh yêu đẹp nhất đời của
nó.
Hai dĩa há cảo được đem ra. Đói quá, Kỳ Duyên không chờ bạn, cho
vội các gia vị vào diă, cô múc nhai ngấu nghiến. Duy Thành với
cô cũng chẳng lạ lùng ǵ. Nói đúng ra, mối t́nh này cũng nhờ cô
mà có. Nhớ ngày tám tháng ba năm đó, hai đứa cô đơn chẳng được
ai tặng hoa cho, buồn quá, rủ nhau ra công viên dạo một ṿng.
Duy Thành lúc đó là sinh viên năm cuối trường mỹ thuật. Anh đang
mải mê ngắm cảnh hoàng hôn t́m nguồn cảm hứng th́ bị ngay hai cô
gái án trước mặt ḿnh.
Bực ḿnh, anh đến nhờ cô gái tóc dài đứng yên cho ḿnh mượn vẽ
mẫu tranh... Như Nguyện chẳng bằng ḷng, sau nhờ Kỳ Duyên nói
măi, nó mới chịu cho.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày... t́nh yêu bừng nở trong trái
tim chàng hoa. sĩ. Nhưng... khi biết ḿnh kém hơn người đẹp
những hai tuổi, Duy Thành đâm nhụt chí, không thể thốt thành lời.
Anh trải tâm sự buồn lên mặt giấy thành thơ, những ḍng lăng mạn
của anh, một lần nữa làm Kỳ Duyên phải động ḷng.
Cô đă vun đắp cho mối t́nh Như Nguyện - Duy Thành với tất cả
nhiệt thành. Để rồi từ chỗ dửng dưng lạnh cảm, Như Nguyện đă dám
lén Kỳ Duyên qua mặt cô một ḿnh trốn đi chơi với Duy Thành.
Như Nguyện có người yêu, Kỳ Duyên vừa mừng cho bạn, vừa nghe
buồn hụt hẫng. Từ nay, thế gian này... chỉ c̣n lại ḿnh cô, duy
nhất là kẻ cô đơn...
- Mẹ ơi, chị kia một ḿnh ăn hết hai dĩa há cảo to.
Giọng đứa bé chợt vang, cắt ngang ḍng suy tưởng. Giật ḿnh nh́n
xuống, Kỳ Duyên mới hay ḿnh ăn hết hai dĩa há cảo từ lúc nào.
C̣n Như Nguyện... sao măi đến giờ vẫn chưa đến ? Kỳ Duyên cảm
thấy lo lo. Cô đứng dậy, đến bên điện thoại d́ Út xin gọi nhờ cho
bạn:
- Ờ, gọi đi con - Mỉm cười d́ đon đả - Mỗi cuốc hai ngàn thôi.
- Dạ, Kỳ Duyên bấm nhanh số phone tay của bạn. Không phải chờ
lâu, Như Nguyện đă cất giọng:
- Cậu đấy ư ? Xin lỗi tớ không đến được. Tài xế bảo mẹ ḿnh bắt
phải về ngày. Vậy nhé! Mai gặp. Dường như mẹ đang đến đó...
Nói xong nó cúp máy ngay, không cho Kỳ Duyên kịp mở miệng nói
tiếng nào. Dở khóc, dở cười, cô đành phải cho tay vào túi quần
như thể để lấy tiền. Dù biết rơ... ḿnh không có đồng nào cả.
Nhỏ Như Nguyện này thiệt hại người quá đỗi.
Hai dĩa há cảo, một cuốc điện thoại... mười hai ngàn. Đào đâu ra...
bộ nó không biết xưa nay Kỳ Duyên này toàn đi chơi với hai túi
rỗng không ? Tính sao đây ? Kỳ Duyên bắt đầu nghe nực nội. Mồ
hôi trải dài trên má.
Đành ngồi nhai tăm măi sao ? Đợi quán vừa vắng khách, Kỳ Duyên
vội bước đến bên d́ Út ngập ngừng:
- D́ ơi, d́ có thể vui ḷng... cho cháu thiếu lại không ?...
Cháu... quên đem tiền rồi.
- Hả ? Nụ cười trên môi tắt ngấm đi ngaỵ Vẻ đôn hậu không c̣n
nữa khi đôi mày đen chụm lại:
- Ăn thiếu ư ? Quán tôi xưa nay đâu có lệ này ?
Giọng bà sang sảng làm mọi người phải quay đầu lại. Xấu hổ, muốn
độn thổ biến đi ngaỵ Kỳ Duyên lí nhí:
- Xin d́ nói nhỏ cho. Cháu hứa ngày mai sẽ trả cho d́...
Đôi mắt liếc dài, bà sẵng giọng:
- Cái giọng tôi xưa nay là vậy đó. C̣n nói ngày mai trả hả ? Làm
sao tôi tin được...
Ư bà không cho thiếu, Kỳ Duyên biết... nhưng... tính sao đây
?... liệu chiếc rôb h́nh kim tự tháp ấy... có đáng giá mười hai
ngh́n với bà ta ? Thử xem... Kỳ Duyên cho tay vào túi, chưa kịp
lấy ra, đă nghe giọng một người đàn ông nói lớn:
- Mười hai ngàn phải không ? Đây tôi trả! Không cần thối!
Đặt tờ hai mươi ngàn xuống bàn, người nói rút nhanh tay ḿnh lại
rồi quay bước đi ngay. Thật lẹ, nhưng Kỳ Duyên vẫn kịp nhận ra.
Anh là vị khách đẹp trai mới lúc năy ḿnh đă gặp ở vũ trường.
Thật là một người hào hiệp. Kỳ Duyên nghe ḷng dâng lên niềm cảm
phục. Cô vội đuổi theo:
- Này anh... anh ǵ ơi... chờ tôi với...
Dừng chân dưới tàn cây cổ thụ to, chàng trai châm cho ḿnh điếu
thuốc. Nheo con mắt, anh ta ranh mănh:
- Ǵ đây nữa ?
- Anh... tôi thật cảm ơn anh...
Hổn hển thở, Kỳ Duyên nói gấp:
- Xin anh cho biết tên và đia. chỉ, tôi hứa sẽ hoàn trả số tiền
lại cho anh...
- Không cần đâu. - Phà một hơi thuốc, chàng trai khẽ lắc đầu:
- Mười hai ngàn đối với tôi không đáng. À cô là... - Bây giờ...
anh mới nhận ra cô:
- Cô gái mở cửa cho khách ở vũ trường ư ?
- Vâng, đúng vậy - Kỳ Duyên gật đầu; khẩn khoản:
- Số tiền đó đối với anh tuy không đáng, nhưng tôi phải trả. Xin
anh vui ḷng cho biết tên và địa chỉ.
- Cứ hỏi tên và địa chỉ ? Cô mê tôi rồi phải không ?
Như thích thú với câu nói của ḿnh, chàng trai bật cười lớn
trong lúc mặt Kỳ Duyên đỏ bừng lên.
- Anh đừng nói vậy.
- Tôi nói đúng - chợt nghiêm giọng - Chàng trai nh́n thẳng vào
mắt Kỳ Duyên - Không th́ mắt cô đâu bối rối và mặt đâu có đỏ
bừng lên. Thôi được, cho cô biết tên cũng chẳng mất ǵ. Trần
Nhă Chí, đẹp không?
Một con mắt nhướng lên làm Kỳ Duyên chao đảo cả người, đôi đồng
tử mở to, cô nh́n măi vào mắt anh không chán. Thế gian này...
sao lại có người đẹp dường kia ? Ôi ước ǵ... anh ở cạnh nhà cô,
để được ngày ngày nh́n anh măi.
- Ê này, làm ǵ mà nh́n ghê vậy ?
Một cái cùi tay thúc mạnh vào hông, Kỳ Duyên bàng hoàng tỉnh
mộng. Nghe anh nói mà không hiểu được chút nào:
- Có đi không ?
- Đi đâu cơ ? - Cô ngơ ngác hỏi ?
- Th́ đi... làm cái chuyện vầy vầy đó... ngón tay cong lại - Nhă
Chí làm một cử chỉ khiếm nhă.
Kỳ Duyên tối xầm đôi mắt, cô xua tay loạn xạ:
- Ôi... anh hiểu lầm rồi... Tôi không phải... không phải như anh
tưởng đâu... Tôi là gái đàng hoàng.
-Gái đàng hoàng - Nh́n sững Kỳ Duyên một cái, Nhă Chí bật cười
to:
- Th́ tôi có bảo cô chẳng đàng hoàng đâu, làm việc đó... cần ǵ
phân biệt đàng hoàng hay không chứ ? Chủ yếu là ḿnh thích hay
không ?
- Chuyện động trời đó, làm sao mà thích được ? - Đôi mắt Kỳ
Duyên chớp nhanh ngơ ngác.
Nhă Chí lại ph́ cười:
- Không động trời đâu, nhỏ bằng cái ngón tay thôi. Chỉ tại em
chưa trải qua nên tưởng thế. Thử một lần đi... dễ lắm mà.
Ôi! Lùi nhanh về sau tránh không cho bàn tay Nhă Chí trúng vào
đôi má của ḿnh, Kỳ Duyên nghe cơ thể nóng rần xấu hổ, những lời
suồng să thế, xưa nay cô chưa được nghe, được biết bao giờ.
- Đồng ư nhé! Lên xe, anh chở đi. Bảo đảm em sẽ thích mà!
Nhă Chí lại nở nụ cười đẹp của ḿnh ra rủ rê cô.
- Không! - Lắc đầu, Kỳ Duyên vụt chạy nhanh vào con hẻm sau lưng.
Trống tim đập gấp gáp hoảng sợ. Cô không biết ḿnh vừa gặp người
hay ma nữa...
o0o
Hôm qua Nhă Chí lại thức khuya . Nh́n đồng hỗ đă quá chín giờ ,
mà Nhă Chí vẫn chưa thức dây. Ông Vinh lo lắng hỏi Chí Hùng -
viên tài xế, cũng là mật báo viên của ông cài theo dơi mọi hành
động của con.
- Dạ - Chí Hùng gật đầu rồi quen lệ, rút sổ tay ra báo cáo - Tám
giờ: theo lịnh ông chủ, tôi đưa cậu Chí đến vũ trường, nhận mặt
cô dâu nhưng không gặp, mười giờ : cậu đến quán há cảo , toan ăn
bỗng gặp một cô gái thiếu tiền ăn giật. Cậu trả rồi bỏ đi. Cô
gái đến làm quen:
- Sau đó bị nó đưa lên giường . - Ông Vinh cướp lời tài xế,
những chuyện như thế này với Nhă Chí chỉ là cơm bữa.
- Dạ không ! Cậu tha ! - Lắc đầu, Chi Hùng thích thú nh́n mắt
ông mở lớn ngạc nhiện Cảm giác bất ngờ này, đêm qua anh cũng một
lần trải qua rồi.
- Nó tha! Có thật không ? - Như chưa tin, ông hỏi lại, Chi Hùng
gật đầu:
- Dạ thật. Cậu tha... Con có hỏi , nhưng cậu chỉ cười cười không
nói . Lạ làm sao? Con nghĩ chắc v́... cô bé đó không được đẹp
nên... cậu chê.
Chi Hùng c̣n phân tích dài ḍng về thái độ lạnh lùng của Nhă Chí
nhưng ông không bận tâm nghe. Bởi... trong hàng trăm hàng chục
lư do được nêu kia, ông biết không một lư do nào đúng
cả.
Hơn ai hết ông hiểu tâm lư của con cũng hiểu
v́ sao con được
đám bạn bè tôn xưng đặt cho danh hiệu "Sát thủ t́nh trường".
Ai cũng cười, cũng hoan hô, ngưỡng mộ tài danh đặt biệt của con,
chỉ có ông là ḷng đau như cắt. Gạt lệ thầm nh́n con tự đốt đời
ḿnh bằng cuộc tri hoan.
Nó quan hệ, với bất kể phụ nữ trên đời, thượng vàng hạ cấm...
Vậy mà... Ông lại không thể mở miệng, nữa lời rầy la nó. Ông
chỉ có thể khóc thầm, hận đời, giận ḿnh bất lực thôi.
Nhă Chí là một đứa con ngoan . Ít ra cũng đến năm 10 tuổi . Nó
là kỳ vọng, là tất cả tương lai tâm huyết một đời của ông . Và...
có thể nó đă là một danh nhân trẻ đầy triển vọng, thay ông cai
quản công ty. Nếu như năm ấy... cú sốc khủng khiếp kia đừng xảy
ra với nó . Hay nói đúng hơn là... đừng diễn ra rành rành trước
đôi mắt nó.
H́nh ảnh, người mẹ thân yêu, thần tượng cao quư nhất đơi ḿnh
nằm trong ṿng tay ân ái của người đàn ông lạ khác đă khiến tâm
lư nó tổn thương một cách nặng nề. Một đứa bé 10 tuổi đă ôm trong
ḷng nỗi ám ảnh kinh hoàng suốt bốn năm. V́ thương cha... nó đă
giữ kín trong ḷng không thổ lộ, cho đến khi chuyện tự đổ bể ra.
Trong cơn ghen ông đă đuổi người cùng giọt máu vô nghĩa ấy ra
khỏi nhà . Rồi quyết định ở vậy, làm gà trống nuôi con.
Ai cũng bảo ông không phải lo . Mỗi đêm một cô gái th́... chẳng
hại ǵ cho sức khỏe, cũng chẳng tai tiếng, tội lỗi ǵ . Ai bảo
các cô dại dột, tự dâng ḿnh cho Nhă Chí làm ǵ ? Có vay, có trả,
xong cuộc vui.. Nhă Chí cũng đă đền bù các cô bằng vật chất rồi. Đổi trao ṣng phẳng, đôi bên đều có lợi.
Lập luận theo kiểu thị trường nghe ra phần nào có lư, nhưng ông
vẫn không yên tâm được chút nào. Suy nghĩ măi... cuối cùng ông
quyết định cưới cho nó một người vợ có gia thế đàng hoàng. Hy
vọng, phẩm chất tốt đẹp của cô, sẽ lần lần thay thế quan niệm
sai lầm trong đầu nó...
- Ba vẫn chưa đến công ty ư ? - Vừa thức dậy, bước ra, nh́n thấy
ông Vinh c̣n ngồi suy tư ở ghế salon, Nhă Chí ngạc nhiên dừng
chân hỏi : - Trưa thế này rồi ?
- Con quên rồi ư ? - Giật ḿnh ngẩng đầu ông Vinh cũng ngạc
nhiên không kém : - Hôm nay là ngày nhà đàng gái mời chúng ta
dùng bữa.
- Dùng bữa ? - Đôi mày nhíu lại , Nhă Chí bực ḿnh :
- Thật là phiền . Ba đến một ḿnh đi, con không rảnh.
- Ba làm sao đến đó một ḿnh cho được . Hiểu tính con, ông nhă
nhặn.
- Con vẫn chưa biết mặt giai nhân cơ mà.
- Biết hay không cũng vậy thôi . - Ngồi xuống ghế , Nhă Chí châm
một điếu cigar.
- Ba chưa biết, với con đẹp xấu cũng vậy thôi . Ba cứ đến một
ḿnh, chọn ngày nào rồi cưới đại.
- Nhưng...
Nhă Chí không để cha nói hết câu :
- Chẳng nhưng nhị ǵ cả. Con nói thiệt, nếu không v́ cha, v́
bàn thờ gia tộc, con chẳng bao giờ cưới vợ đâu.
Nói xong, Nhă Chí dúi mạnh điếu thuốc vào cái gạt đứng dậy. Cánh
cửa sập mạnh sau lưng . Ông Vinh biết... ḿnh nói ǵ cũng vậy
thôi . Tốt hơn là nghe lời nó.
Chương 2
Có một địa chỉ Nhă Chí thường t́m đến mỗi lúc bực ḿnh, cần trút
giận.
Không phải nhà hàng với những ly rượu hồng quên phiền toái,
không phải vũ trường với tiếng nhạc xập x́nh điên loạn, không
phải đến với thằng bạn thân nhất đời ḿnh, càng không đúng khi
nghĩ đó là một giai nhân xinh đẹp.
Đó là một căn nhà lá nằm sau trong hẻm nhỏ . Mà để đến được đấy
, Nhă Chí phải trải qua một chặng đường dài khó khăn vất vả.
Đầy ổ gà và băi rác , những đứa trẻ lem luốc luôn đứng giữa
đường, bất chấp tiếng c̣i xe inh ỏi.
Hôm nay cũng thế , sẵng giọng với cha xong anh dắt chiếc môtô
phân khối lớn của ḿnh ra đạp cho nó nổ ầm ầm rồi phóng như bay
trên phố . Mặc gió thổi tung mái tóc trên đầu rối bù lên.
Cưới vợ . Sao anh căm thù danh từ này đến thế ? Nó cho anh cảm
giác chẳng an toàn , tựa như người sắp lao ḿnh xuống vực , vẫn
nhắm mắt làm . Đúng là ngu dại , điên khùng quá !
Nhưng... làm sao anh có thể căi lại ba, khi lập luận ông đưa ra
quá rơ ràng chắc chắn . Với lư do ḍng họ Trần c̣n mỗi ḿnh anh
là người nối dơi, ông bắt anh phải cưới vợ trong nghẹn ngào ,
oan ức.
Ba mươi tuổi , không sớm chút nào ! Bạn bè anh, tụi nó con cái
đă đùm đề . Thậm chí... có đứa con đă xong cấp I.
Ḿnh sẽ đối xử với vợ thế nào đây ? Mấy ngày nay, Nhă Chí như
điên đầu với câu hỏi quá giản đơn này . Rơ ràng là anh không thể
đối xử với vợ một cách lạnh lùng, nhẫn tâm như các cô gái qua
đêm được . C̣n ân cần thân mật... Chao ôi là khó . Làm sao anh
có thể niềm nỡ , nói cười với " kẻ thù " lớn nhất đời ḿnh chứ ?
Két !...
Đạp mạnh thắng xe , tránh đứa bé chạy ngang qua, Nhă Chí mới hay
ḿnh đă đến nơi . Căn nhà tranh xiêu vẹo với tấm cửa khép hờ
hiện ra như một lối trêu ghẹo . Cơn giận bùng lên, anh bỏ mặc
chiếc xe ngă nhào trên đất, chận mất lối đi của mọi người . Đạp
mạnh cửa, anh xộc thẳng vào như một mũi tên.
- Ôi !
Có một cô gái trạc mười lăm , mười sáu tuổi đang ngồi đan chiếc
vón bàng , nghe tiếng động , giật ḿnh, ngẩng đầu lên :
- Anh đến đây làm ǵ ? Làm khổ mẹ như vậy c̣n chưa đủ nữa sao ?
- Là mẹ của mày , không phải mẹ của tao ? - Giật chiếc nón trên
tay cô gái , Nhă Chí tháo tung ra, cười thích thú . Nh́n mặt cô
gái tái đi giận dữ . Tiếc công ḿnh đă đan nó hơn nữa ngày trời
:
- Cũng là mẹ của anh . Dù anh không nhận mẹ vẫn là người đẻ ra
anh.
- Im mồm . Một cái tát bay vèo vào mặt nó . Nhă Chí trừng đôi
mắt :
- Tao không có bà mẹ ấy.
- Anh không có, vậy anh đến đây làm ǵ chứ ? Tay ôm má , mắt con
bé lưng tṛng . Anh có biết mỗi lần anh đến rồi về, mẹ khổ lắm
không ?
- Tao không biết ? - Nhún vai một cách bất cần , Nhă Chí đảo
nhanh đôi mắt : - V́ nếu biết tao sẽ thường xuyên đến.
- Anh đúng là đồ khốn nạn , trâu ḅ...
- Tức quá, nó hét to.
Nhă Chí đưa một ngón tay lên :
- Không được hỗn . Tao cho ăn bạt tai nữa bây giờ . Mau t́m cho
tao cái ghế . Đứng từ hồi năy giờ mỏi chân rồi.
- C̣n đâu mà kiếm chứ ? - Cô bé không sợ , hất mặt lên - Gia tài
nhà có ba cái ghế . Lần nào anh đến cũng đập gẫy cả rồi . Đứng
cho quen.
- Dám trả lời tao vậy hả ? Cánh tay lại giơ lên, Nhă Chí trợn
mắt :
- Mau qua nhà hàng xóm mượn ghế cho tao . Nhớ kêu thêm ly nước
mía... Không th́ tao đập đó...
Cái tay lại giơ lên làm con bé sợ . Không dám căi lời , nó giậm
chân bước đi ngay . Vừa đi, vừa lầm bầm trong miệng . Tuy không
nghe rơ nhưng Nhă Chí biết nó chửi ḿnh.
Đợi con bé khuất rồi , Nhă chí mới bước hẳn ra sau, mở nắp nồi
cơm . Anh không đói bụng đâu, anh chỉ ṭ ṃ muốn biết hôm qua,
mẹ con Nhă Chi ăn cơm với thứ ǵ thôi.
Lần nào cũng vậy, đến đây là anh kiếm chuyện đuổi Nhă Chi đi,
lén ra sau lục nồi cơm rồi nghe tức điên lên . Sự nghèo khổ của
họ đă làm anh khó chịu . Khó chịu... đến độ anh phải tung chân
đá văng nồi cơm xuống cống.
Như vậy là ăn, là sống ư? Đôi mắt Nhă Chí tối sầm đi khi thấy
trên bàn , vỏn vẹn một tô cơm và một chén nước mắm . Cả trái ớt
cũng thế, cũng đồng lơa với sự nghèo hèn của họ bằng cách héo
queo , khô cứng.
Khẩu phần ăn của bà ấy đấy... Nhă Chí bỗng nhớ đến những bữa ăn
thịnh soạn dư dả của ḿnh và chúng bạn . Nói xin lỗi , chứ phần
thừa , vứt đi cho chó ăn c̣n ngon hơn thức ăn mẹ con Nhă Chi
nhiều.
- Ghế và nước mía của anh đây . À... Nhă Chi đă về, thấy anh hầm
hầm đứng bên cạnh bàn ăn , nó hốt hoảng chạy nhanh ra bếp :
- Cơm tôi chừa mẹ đấy , anh không được đá đổ như lần trước nữa
đâu . Hết gạo rồi, một lát mẹ về... sẽ đói.
- Đói... Đói th́ kệ bà ấy , mắc mớ ǵ tới tao chứ ! Bàn chân đạp
mạnh cái bàn đă yếu chân đổ lăn kềnh, tô cơm rơi xuống đất vỡ
tan : - Thiệt là ngu ngốc quá ! Cơm vậy cũng ăn được nữa.
- Sao không được ! Anh thật là quá đáng ! Tức đến phát khóc lên
. Nhă Chi gào lên đánh mạnh vào người Nhă Chí rồi vừa khóc , vừa
cúi nhặt tô cơm đổ lên :
- Lần nào đến cũng đá đổ cơm tôi dành cho mẹ . Tôi và mẹ ăn cực
, ăn khổ th́ mắc ǵ anh mà tức ?
Sao không mắc... nói rồi Nhă Chí mới thấy ḿnh vô lư . Ừ nhỉ ?
Nếu Nhă Chi không nói th́ chẳng đời nào anh nhận ra đâu . Cái
cảm giác tức điên lên không chịu được khi nh́n họ nghèo hèn là
sao nhỉ ? Nhă Chí không phân tích được cảm giác mâu thuẫn đang
ngập ḷng ḿnh . Là thương hại... hay... một cái ǵ khác nữa ?
Nhă Chi không biết được.
Anh chỉ biết là... mỗi lúc đến đây, anh vẫn thích giở lồng bàn
xem mẹ con họ ăn uống thế nào . Để trăm lần như một, anh phải
tung chân đá đổ tất cả đi, ḷng xốn xang nh́n Nhă Chi hèn hạ
nhặt lên từng hạt một.
- Dẹp , dẹp hết đi . - Nhă Chí đánh văng tô cơm khỏi tay con bé
khi nó vừa lồm cồm đứng dậy : - Hạ ḿnh năn nỉ tao một tiếng ,
tao sẽ cho mầy xấp tiền này.
Những tờ năm chục ngàn cứng mới ch́a ra sau câu nói . Không rơ
bao nhiêu nhưng chắc là nhiều lắm . Trong đời, Nhă Chi chưa từng
thấy số tiền lớn đến thế bao giờ :
- Nói đi - Nhă Chí quơ xấp tiền qua đôi mắt sáng ngời của nó .
Nói rồi cầm lấy chỉ cần một tờ thôi là mầy mua được một con gà
đó.
Nước bọt ứa ra đầy lưỡi , Nhă Chi nghe bàn tay ḿnh động đậy sau
lớp áo . Nói đi... nói đại đi... con người háu ăn trong áo lên
tiếng giục.
Nhưng... như vậy là hèn nhục lắm . Một con người khác trong
người nó lên tiếng cản . Tại sao phải hạ ḿnh năn nỉ van xin chứ
. Bộ cứ tiền là lớn lắm sao ? Muốn cho, không năn nỉ . chưa chắc
người ta lấy.
- Sao hả ? - Nhă Chí nóng ḷng dùng sấp tiền quẹt ngang má Nhă
Chi.
Lập tức , con bé ph́nh to chiếc má :
- Không, tôi thà ăn cơm với muối cũng không cần đồ bố thí của
anh.
- Sao chứ ? Cảm thấy bất ngờ, Nhă Chí lùi về sau một bước : -
Hay là... c̣n chê ít.
- Tôi không chê ít - Nhă Chi trừng đôi mắt : - Số tiền đó tôi và
mẹ có thể sống cả năm, nhưng không phải v́ vậy mà tôi bán rẻ
nhân cách của ḿnh.
- Cái ǵ ? - Như nghe chuyện khôi hài , Nhă Chí bật cười gịn :
- Mày mà cũng biết nói hai chữ nhân cách nữa ư ?
- Anh không được coi thường tôi . Dù sao, tôi cũng học xong cấp
II . Ít ngày nữa sẽ là nữ sinh lớp 10 trường chuyên đó . Tôi sẽ
vào đại học , sẽ đi làm kiếm tiền nuôi mẹ . Không thèm cần những
đồng tiền bố thí của anh...
Ngây người nh́n Nhă Chi nói luôn một hồi dài , Nhă Chí chợt nghe
tâm tư ḿnh rung động . Con bé đă lớn thật rồi . Biết ăn nói
đàng hoàng , chững chạc . Không như mười năm trước , chỉ biết
đứng yên khóc oà cho anh ăn hiếp . Thời gian trôi qua nhanh quá,
thấm thoát đă mười bốn năm rồi... Vậy mà... anh cứ ngỡ... mới
hôm qua . Sự việc như vẫn c̣n in rành trong óc...
......
Nhă Chi bị sốt mấy ngày rồi, phải đưa đi bệnh viện . Chẳng biết
con bé bịnh ǵ mà trông mặt cha căng thẳng lắm . Bỏ hết việc
cung ứng, ông ngồi đứng không yên . Về... chưa kịp nói với Nhă
Chí câu nào đă vội vàng vào bệnh viện.
- Ba, em bịnh ǵ vậy ? Cho con vào thăm em với - Một buổi chiều,
nhớ em quá, Nhă Chí đ̣i theo, nhưng ông đă lắc đầu.
- Không được, em mắc bệnh truyền nhiễm, phải cách ly . Con không
vào thăm được đâu...
- Vâng! - Cha chạy đi rồi . Ở nhà... dù chỉ mới mười sáu tuổi
thôi, Nhă Chí đă biết đốt nhang cầu Phật trời, pḥ hộ cho em mau
hết bệnh...
Một tuần sau, mẹ bế em bé về nhà . Bác tài xế bảo em đă hết bịnh
rồi, nhưng... Nhă Chí thấy mặc mẹ cha vẫn c̣n căng thẳng lắm .
Cả hai như giận hờn, một buổi cơm chẳng ai mở miệng nói với ai
lời nào cả.
Linh tính như báo điều chẳng lành, đêm đó nép ḿnh sau kẹt tủ .
Nhă Chí đă nghe hết những chuyện chẳng nên nghe.
- Em trả lời đi - Đầu tiên là giọng cha, trầm trầm đầy đau khổ .
V́ sao Nhă Chi không cùng nhóm máu với tôi ? Có phải nó là giọt
máu của em và tên khốn Khải Minh ?
Khải Minh! Tên của bác tài xế đấy mà! Nhă Chí nghe trống tim
ḿnh đập mạnh . Không... cậu không tin . Không thể không tin
được . Cậu quư và thương bác Minh nhiều lắm . Bác rất hiền, rất
vui, thường kể chuyện và dạy cậu luôn luôn làm điều thiện tốt.
- Anh không được nghĩ oan cho người tốt . - Giọng mẹ rơ nhưng
rành rọt.
- Vậy th́... Nhă Chi là con của ai ? Bây giờ th́ tôi nhớ ra rồi,
em có bầu Nhă Chi khi tôi sang nước ngoài kư hợp đồng . Trời ôi!
Tôi thật là mù quáng và ngu ngốc . Tin vào lời em nói . Sự thật
Nhă Chi không sanh thiếu tháng . Nó là đứa con ngoại t́nh không
có tôi ở nhà... Đúng không ?
Nắm lấy vai mẹ, ba lay mạnh:
- Tại sao ? Tại sao em lại phản bội tôi ? Tôi đă làm ǵ lầm lỗi
với em đâu ? Suốt ngày vật lộn với thương trường, tôi chỉ mong
tạo cho em, cho con một tương lai sáng lạn.
Không trả lời ba, mẹ chỉ khóc . Và... trong góc kẹt tủ, Nhă Chí
cũng âm thầm khóc thương ba . Cậu đă nhớ ra rồi... lúc đi... Một
lần... cậu đă thấy mẹ... nằm trong ṿng tay gă đàn ông lạ.
Không phải bác Minh, nhưng gă ấy là ai ? Nhă Chí không biết được
. Lúc ấy trời nhá nhem, chập choạng nên cậu không nh́n rơ . Chỉ
nhớ, hắn có một cái bớt màu đen rất lớn ở trên vai.
Kinh hoàng lắm, cậu những mong ba về thật mau để kể ông nghe .
Nhưng... chuyện làm ăn ấy gặp chút trở ngại về thủ tục, ông phải
ở lại nốt hai tháng dài ṛng ră.
Hai tháng! Thời gian không lâu nhưng đủ làm cho cậu bé b́nh tâm
nghĩ lại . Thương cha gặp trở ngại trong công việc làm ăn . Cậu
không nỡ tạo thêm áp lực.
Lặng im, nhưng không phải bỏ qua tất cả . Nhă Chí đă viết cho mẹ
một lá thư dài . Trong thư cậu bảo ḿnh đă biết tất cả, gián
tiếp đe dọa sẽ tố cáo với ba nếu mẹ c̣n dám tái phạm.
Nhận thơ, một tuần liền mẹ xấu hổ không dám ngó mặt cậu . Rồi
một hôm gom hết hùng tâm, dũng khí, mẹ lén vào pḥng Nhă Chí .
Ôm cậu vào ḷng bà khóc như mưa . Hôn thật lâu lên mái tóc của
con, bà hứa sẽ không tái phạm và sau xin con đừng nói ǵ cho ba
biết . Bằng không bà sẽ cắn lưỡi chết ngay.
Giấy không gói được lửa, cây kim giấu trong bọc lâu ngày cũng
ḷi ra . Huống chi, việc làm vụng trộm của mẹ năm xưa lại tạo ra
oan nghiệt . Nhă Chi! Hừ! Nhă Chi thật không ngờ con bé lại là
con của mẹ và người đàn ông khốn nạn kia . Uổng công cậu đă yêu
thương, lo lắng cho nó bao ngày, có cái bánh cũng nhường, cục
kẹo cũng chia.
- Em nói đi, có phải Nhă Chi là nghiệt chủng của em và tên khốn
Khải Minh ? - Không c̣n kiên nhẫn nữa, ba hét lớn.
- Em sẽ nói - Giọng mẹ nghẹn ngào trong nước mắt:
- Nhă Chi đúng không phải là con của anh... Càng không phải là
con của Khải Minh . Anh đừng vu oan cho người tốt.
- Vu oan cho người tốt . - Giọng cha cười cay đắng - Đến giờ
tưởng tôi mù mà ḥng qua mặt . Từ lâu, tôi đă nhận ra sự thân
mật của hai người.
Điều này th́... ba nói không sai . Gật đầu thầm công nhận lời
cha, Nhă Chí nghe cơ thể ră rời hụt hẫng . Lẽ nào... như vậy
được... Mẹ đă hứa rồi... sao c̣n tái phạm ? Và bác Minh... người...
vốn được xem là đàng hoàng, đạo đức nhất công ty... lại... Trời
ơi! Những điều tốt đẹp thiêng liêng nhất trong đời phút chốc...
bị mẹ... phá tan rồi . Nắm chặt tay, Nhă Chí không hay nước mắt
tuôn ràn rụa trên má của ḿnh.
Lần đầu tiên trong đời... cậu khóc . Khóc thương cha... và khóc
cho nỗi căm thù dành cho mẹ . Mẹ Ơi sao mẹ lại làm như vậy... Mẹ
có biết con đang xấu hổ với những hành vi khốn nạn của mẹ không
?
Ba đáng ghét, đuổi mẹ và bé Nhă Chi ra khỏi cổng nhà . Nh́n mẹ
cúi đầu lầm lũi bước trong mưa . Nghe em khóc thét lên mà con
tưởng ḿnh đang chết dần đi . Con thương mẹ lắm... nhưng con
không tha thứ cho mẹ . Càng không thể tha thứ cho người đàn ông
khốn kiếp kia . Các người là một lũ đê hèn . Đă phá tan hạnh
phúc, phá tan gia đ́nh yên ấm của tôi...
Từ sau ngày đó . Cùng với sự vắng vẻ lạnh lùng của căn nhà, Nhă
Chí như vụt trở thành một con người khác... Cậu không thường nói
chuyện với cha như trước . Chỉ lặng lẽ thở dài nh́n cha mỗi lúc
ông trầm tư bên ghế salon . Cha nhớ mẹ! Nhă Chí biết và càng
nghe hận mẹ nhiều hơn . Bà đă làm tóc trên đầu cha trắng dần lên
. Một nhân viên thầm báo với Nhă Chí rằng vô t́nh đă phát hiện
ra chỗ cư ngụ mới của bà chủ cũ . Bề ngoài thản nhiên... nhưng
ḷng cứ ṭ ṃ muốn biết . Chiều hôm đó, lén cha... Nhă Chí đă
t́m đến nơi nầy...
Không vào nhà, cậu ném ḿnh sau bức vách lén nh́n mẹ qua khe cửa
. Mới mấy tháng mà trông mẹ tiều tụy hẳn đi . Mẹ đang ngồi đưa
vơng hát ru em ngủ . Cũng câu ca dao cũ nhưng giọng mẹ khàn đi...
buồn thảm...
Nghe mẹ hát... nước mắt Nhă Chí tuôn dài . Cậu muốn thèm quay
ngược thời gian trở về ngày tháng cũ . Để được cười gịn tan
cùng mẹ . Được ngúng ngẫng giận hờn mỗi khi bà lén hôn nhanh lên
mái tóc . Thiệt... chẳng thấy ai kỳ như mẹ, con trai người ta
lớn chồng ngồng, cứ ôm hôn chùng chụt như con nít . Không sợ...
mấy con nhỏ học chung thấy sẽ chọc cho.
Rồi cậu lại nghe thèm món gà chiên của mẹ, thèm được chạy nấp
sau lưng mẹ để được chở che mỗi khi phạm lỗi với cha... thèm
được thấy cả nhà đi chơi trên chiếc Ronrol, cậu vờ ngủ để ba mặc
t́nh hôn mẹ.
Mẹ Ơi! Về đi mẹ... năn nỉ ba... xin tha hết lỗi lầm... con sẽ
năn nỉ vào phụ mẹ . Ba nguôi giận rồi, chắc sẽ nghĩ lại mà...
Trong phút yếu ḷng, Nhă Chí suưt tí đă bước vào nói cùng mẹ
những lời tha thứ . Cậu đă nói nếu như đúng lúc đó gă đàn ông
tên Khải Minh đừng bất ngờ xuất hiện với một giỏ đầy những vật
dụng gia đ́nh...
Là như thế đó... Cơn giận vừa tan nguôi lại bùng lên dữ dội . Đá
mạnh vào vách cửa, Nhă Chí đâm đầu chạy ra đường, đôi mắt tối
xầm đi, cậu không hay ḿnh đă bị một chiếc xe tông phải.
Vết thương không nặng nhưng đă khiến vết thương ḷng trở lên
trầm trọng . Một ngón chân út chặt đi với câu thề độc trọn kiếp
này sẽ không tha thứ cho người đàn bà đó cũng như cậu sẽ
không lần thứ hai trở lại căn nhà lá lụp sụp này.
Nhă Chí chỉ làm được nửa câu thề độc . Không tha thứ cho mẹ,
xong cậu không thể không trở lại đây . Để làm ǵ ? Nhă Chí hoàn
toàn không biết được . Cậu chỉ biết rằng, nếu tuần nào ḿnh
không đến quấy rầy, quát nạt, bạt tai Nhă Chi, tuần đó ḿnh nghe
ḷng bứt rứt không yên . Lâu dần, quan hệ đó như trở thành một
phần tất yếu trong cuộc sống của anh, như cơm ăn, áo mặc không
thiếu được...
- Nhă Chí, con mới đến à ? Chi, con lấy nước mời anh uống chưa
vậy hả ? - Ḍng hồi tưởng cắt ngang bởi một giọng phụ nữ nghe
ngọt ngào tŕu mến . Cái giọng thật quen, thật thân thương để...
trăm lần như một . Mỗi lần nghe đến nó là Nhă Chí phải rùng ḿnh,
chết lặng...
- Khoẻ không con ? - Một bàn tay nhẹ đặt lên vai âm ấm, Nhă Chí
vội quay người né rồi như bất động.
Nếu như lúc năy anh phát hiện ra Nhă Chi đă lớn, đă đẹp ra nhiều
th́ bây giờ anh cũng phát hiện ra người đàn bà trước mặt ḿnh
già đi nhiều lắm . Làn da mịn năm nào giờ xạm đen v́ nắng gió,
đôi mắt không c̣n long lanh làm nao ḷng cha nữa, chỉ c̣n đó đôi
hốc mắt trũng sâu v́ mất ngủ, lo toan...
- Con ăn chè nhé! Để mẹ múc cho con một chén chè . Chè đậu đen
nước dừa tự tay mẹ nấu, ngon lắm...
biết con sẽ lạnh lùng, nên bà không ngạc nhiên cũng chẳng ngại
ngùng . Như bao nhiêu lần trước, bà đon đả để nhận về... tủi
nhục...
- Không phải múc... - Một cái ǵ chợt dâng trong ngực, để Nhă
Chí nghe giọng ḿnh bỗng khàn đi . Xấp tiền ném mạnh về phía sau,
anh thấy ḿnh rảo bước chân như trốn chạy . Phía sau, giọng Nhă
Chi vang lớn đuổi theo:
- Nè! Anh quay lại lượm tiền của ḿnh đi . Hỏng ai thèm.
- Đừng nói vậy con . Anh nó có ḷng... ḿnh đừng phụ, nó buồn...
- Giọng mẹ nhẹ như làn gió.
Mẹ lại nhặt, Nhă Chi bực bội:
- Nhặt làm ǵ rồi không xài chứ ? Trong tủ... c̣n cả đống ḱa...
- Mẹ thương nó!
Không! Bà nói láo... nhắm đôi mắt lại, Nhă Chí hét to . Tôi
không tin, không bao giờ tin đâu.
Ầm!...
Một tiếng đổ vỡ chợt vang lên thật lớn bên tai . Mở bừng mắt dậy...
Nhă Chí mới hay ḿnh vừa gây tội tày trời . Nằm ngửa trên chiếc
môtô bị ngả chỏng queo, anh đưa mắt nh́n nạn nhân của ḿnh đang
được đám đông giúp đỡ.
- Cô... cô có sao không ? - Đưa tay kéo cô gái ngồi lên... Nhă
Chí bỗng đứng yên chết lặng . Cô gái cũng tṛn xoe mắt nh́n anh
quên mất chiếc xe ḅ viên chiên của ḿnh bị thiệt hại nặng nề.
- Không sao, không sao cả.
Sợ đám đông sẽ làm khó dễ anh, Kỳ Duyên, phải, cô gái chính là
Kỳ Duyên, xua tay loạn xạ:
- Tự tôi giải quyết được mà.
- Xin lỗi . - Gật đầu rồi cho tay vào túi lấy tiền để bồi thường,
Nhă Chí mới hay trong túi ḿnh không c̣n đồng nào cả . Bao nhiêu
tiền có được lúc nẫy, anh đă ném hết trong nhà Nhă Chi rồi.
- Tôi quên không đem tiền . Nhưng không sao, đây là danh thiếp
của tôi . Cô có thể đến đó nhận bồi thường . Tôi hứa sẽ trả gấp
đôi.
- Được, được mà! - Cười tươi, Kỳ Duyên dễ dăi nhận tờ danh thiếp...
- Ôi! Tay anh chảy máy rồi ḱa, để tôi băng cho.
- Không cần! - Bực bội gạt tay Kỳ Duyên, Nhă Chí lầm lỳ dựng
chiếc xe lên . Đạp máy, Kỳ Duyên lại gọi theo.
- Ê, chạy cẩn thận, coi chừng lại đụng người ta đó.
- Bộ quen hả ? - Một người trong đám đông hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
Kỳ Duyên gật đầu ngay:
- Ừ quen - Nói xong, cô cúi xuống tờ danh thiếp lầm bầm đọc:
- Trần Nhă Chí . Ngân hàng thương mại cổ phần Nam Á . Ái chà!
Không ghi rơ chức danh th́ biết pḥng nào để t́m chứ . Hừ!
Cất tờ danh thiếp vào túi áo, Kỳ Duyên bỗng giật ḿnh như chợt
tỉnh . Vỗ mạnh tay lên trán, cô ngơ ngẩn hỏi sao ḿnh lại dễ dăi
với người ta như vậy ? Hắn đă dám xúc phạm, đề nghị một câu vô
cùng khiếm nhă... Sao cô lại quên được chứ ? Ôi! Thật là tức
ḿnh quá! Kỳ Duyên ngồi bệt luôn xuống đất.
Ngân Hàng Nam Á!
o0o
Sau gần một giờ, hỏi lung tung, cuối cùng Kỳ Duyên cũng t́m ra
địa chỉ trên tờ danh thiếp . Th́ ra nó nằm ngay trước mắt . Đối
diện với điểm bán ḅ viên chiên của cha con cô . Ngày ngày nh́n
thấy nó, vậy mà... cô phải chạy đúng một ṿng thành phố mới t́m
ra . Đúng là buồn cười quá!
Để chuộc lại sai lầm hôm qua, sáng nay Kỳ Duyên t́m đến ngân
hàng thật sớm . Dù cô biết rơ, mới bảnh mắt ra đă t́m người ta
đ̣i nợ là không lịch sự chút nào . Nhưng ai bảo hắn... thiếu tế
nhị với cô trước.
Cạnh bên lư do vô cùng chính đáng kia, cô c̣n một lư do phụ
không kém phần quan trọng . Đó là số tiền sửa chữa chiếc xe đẩy
vượt quá mức giới hạn tiền dành dụm của cha con cô . Tối hôm
qua, ông thợ bảo... nội tiền kiếng thôi đă sáu trăm ngàn . Chưa
nói đến số chén dĩa keo lọ bị bể không c̣n một cái.
Nh́n trước, nh́n sau, chẳng thấy điểm gởi xe đâu, Kỳ Duyên dựng
đại chiếc mini của ḿnh vào cạnh chiếc RonRoll của ai đó mới
tinh khôi . Xe không có chống, nên buộc ḷng, cô phải dựa hẳn nó
vào nhẹ nhẹ thôi . Kỳ Duyên biết nếu ḿnh không cẩn thận sẽ làm
trầy chiếc xe đạp của người ta.
Mỉm cười với bóng ḿnh trong gương một cái, Kỳ Duyên đẩy mạnh
cửa bước vào . Tay nắm chắc tờ danh thiếp.
Ồ! Đẹp quá! Một khung cảnh huy hoàng tráng lệ đập nhanh vào mắt,
làm Kỳ Duyên phải ngây người ra sửng sốt . Cánh mũi phập phồng,
cô sung sướng tận hưởng mùi nước hoa thơm ngất quanh ḿnh . Hồn
lơ lửng bay theo giai điệu, bỗng trầm một tiếng đàn ḥa tấu.
- Xin lỗi, cô cần chi ạ ?
Giọng cô thư kư êm như gió, giật ḿnh quay lại, một lần nữa Kỳ
Duyên phải ngẩn người ra trước sắc đẹp và cách ăn mặc sang trọng
của cô thư kư.
- Có phải cô đến theo thư mời phỏng vấn không ? - Nh́n cách ăn
mặc của Kỳ Duyên, cô thư kư đoán.
- À... Dạ... - Bỗng trỗi lên ư định muốn tham quan một lần cho
biết khung cảnh ngân hàng, Kỳ Duyên gật đầu ngay.
- Vậy th́... mời cô theo tôi - Cô thư kư đi trước dẫn đường . Kỳ
Duyên thơ thẩn bước theo sau . Bàn tay cứ rờ măi lên tường, cô
thầm hỏi gạch ở đâu sao đẹp thế ? Láng và lạnh, trong như ngọc
vậy.
- Cô ở đây đợi đến lượt ḿnh nhé! Tôi đi đây.
Đưa Kỳ Duyên đến một căn pḥng có rất đông cô gái trẻ, cô thư kư
mỉm cười quay gót . Không cần đoán, cô cũng biết Kỳ Duyên rớt
ngay từ cái nh́n đầu tiên của tổng giám đốc rồi . Ai đời đi xin
việc mà ăn mặc... kỳ cục vậy.
- Xin cô vui ḷng cho xem giấy hẹn - Anh thư kư ngồi ở bàn lên
tiếng nhắc . Khi thấy Kỳ Duyên cứ măi ngẩng đầu ngắm chùm đèn
pha lê treo giữa pḥng.
- À... hả ? - Giật ḿnh, quưnh quáng... không hiểu sao Kỳ Duyên
lại ch́a ra tờ danh thiếp.
- Giấy hẹn của cô đấy ư ? - Giọng anh thư kư ngạc nhiên, lạ lẫm,
sợ anh ta đuổi ḿnh ra Kỳ Duyên gật đầu:
- Phải... Anh ta hẹn tôi đến...
- Vậy... cô chờ tôi một lát . - Nói xong anh đứng dậy khẩn
trương cầm theo tờ danh thiếp bước vào pḥng giám đốc . Đám đông
cô gái trẻ đồng hướng mắt ngó Kỳ Duyên chăm chú . Nhún vai, hai
tay x̣e ra như bảo ḿnh chẳng biết ǵ, Kỳ Duyên tiếp tục rảo mắt
nh́n quanh . Thầm mong người ta đừng vội đưa ḿnh đến gặp Nhă
Chí . Cô muốn một lần vào pḥng giám đốc . Chắc là... đẹp ghê
ghớm lắm.
- Mời cô vào! - Viên thư kư đă trở ra . Anh gật đầu lễ phép.
- Vào đâu cơ ? - Chớp mắt, Kỳ Duyên ngây ngô hỏi: - Có phải...
pḥng giám đốc không . Ôi... Mừng quá!... nh́n anh thư kư gật
đầu, cô mừng quá, nhảy cẩng lên hét lớn, mặc cho các cô gái nh́n
ḿnh như quái vật: - Cuối cùng rồi mộng ước cũng đạt thành.
- Mời cô! - Một lần nữa viên thư kư ch́a tay... Không khách sáo,
Kỳ Duyên bước vào ngay . Nghe giọng một người đàn ông cười lớn:
- Mộng ước ǵ mà cô bé mừng quá vậy ? Có thể kể cho ta nghe một
chút được không ?
- Dạ! - Sựng lại một giây, nh́n kỹ người đối diện . Thấy ông ta
sồn sồn trạc tuổi cha ḿnh . Nét mặt hiền ḥa, nụ cười độ lượng
. Kỳ Duyên không sợ, nói ngay:
- Có ǵ mà không được, nhưng trước khi nói bác cho cháu hỏi, bác
có phải là giám đốc ở đây không ?
Vốn nụ cười hiền nở trên môi, ông chậm răi gật đầu.
- Ồ, hay quá! Vậy là mộng ước của cháu đạt thành một trăm phần
trăm rồi đó.
Đôi mày nhíu lại ṭ ṃ, ông náo nức:
- Mộng ước ǵ, cháu nói đi.
Cháu sẽ nói... nói từ đâu cơ . Hai bàn tay chặp vào nhau, đôi
mắt Kỳ Duyên liếc về phía bộ salon:
- Nhưng... bác cho phép cháu ngồi vào ghế chứ ?
- Ừ... ta quên mất, mời cháu ngồi - Ông vội gật đầu ngay, tự
cười cho sự đăng trí của ḿnh .- Cháu uống ǵ ? Bia hay... À
không ta quên mất cháu là con gái, không nên uống bia . Ta khui
cho cháu một lon coca nhé!
- Không! - Kỳ Duyên lắc đầu ngay - Nếu bác cảm thấy không bị làm
phiền, th́ xin bác cho cháu một ly rượu trên quầy kia vậy.
- Hả ? - Đôi môi ông mở lớn bất ngờ . Chai rượu Kỳ Duyên vừa chỉ
chính là chai rượu quư, được sản xuất hơn tám chục năm rồi . Ông
chỉ dành đăi bạn thận, và những kẻ biết thưởng thức thôi -
Cháu... biết uống rượu ư ?
- Dạ không . - Kỳ Duyên cười bén lên - Cháu chưa từng uống bao
giờ.
- Vậy sao... - Ông... càng ngạc nhiên hơn. Kỳ Duyên chơm chớp
mắt:
- V́ cháu được voi đ̣i tiên đấy mà . Xin lỗi bác . Cháu sẽ ra
ngay không dám làm phiền bác nữa.
- Ồ không! - Ông vội đưa tay cản khi thấy cô dợm đứng lên - À,
không cảm thấy phiền . Ta chỉ ngạc nhiên thôi . Sao cháu lại đ̣i
uống rượu khi không biết uống.
- V́... thưa bác... - Kỳ Duyên nghiêm giọng . Lần đầu tiên được
đặt chân vào nơi cao sang quyền quư, cháu bất ngờ và thú vị thật
nhiều . Nên... muốn thưởng thức qua một lần cho biết . Đọc sách,
xem phim... nghe người ta tả rượu whisky, champagne hoài, cháu
không biết mùi vị ra sao, nên mới tự tiện xin bác một ly uống
thử.
- Lần đầu tiên cháu đến đây ư ? - Ông nh́n cô chăm chú . Kỳ
Duyên gật đầu.
- Dạ.
- Thế cảm giác của cháu thế nào ? - Như quên mất cương vị của
ḿnh và các cô gái chờ đến lượt phỏng vấn ngoài kia, ông để ḿnh
bị Kỳ Duyên dắt đi bởi những câu nói ngây ngô, chân thật.
- Tuyệt vời... Hạnh phúc và vô cùng thú vị . Để cháu cứ ngỡ ḿnh
lọt vào chốn thiên đàng - Hai tay áp má, mặt Kỳ Duyên mơ mộng -
Cháu không thấy ḿnh đang đi trên đôi chân nữa, mà cháu đang bay
. Bay giữa không gian thơm ngát và vang lừng tiếng nhạc . Cháu
thấy ḿnh như tan biến vào hư ảo... Bao âu lo toan tính đời
thường tan biến . Cháu thấy ḿnh là người hạnh phúc nhất đời.
- Chỉ vừa mới đặt chân vào đây thôi . Cháu đă có từng cảm giác
rồi ư ? Ta thật là không tin nổi...
- Bác không tin cũng phải thôi - Kỳ Duyên chợt trở giọng buồn: -
Suốt đời bác sinh ra đă sung sướng thế này rồi . Bác đâu hiểu
thế nào là cảm giác bất ngờ, thú vị . Muốn ǵ được đó nên bác
đâu c̣n mơ ước, hy vọng như những người nghèo bọn cháu.
Thật vậy ư ? Ông bỗng ngơ ngẩn hỏi ḿnh . Cái chân lư giản đơn
kia sao bấy lâu nay ḿnh không sớm nhận ra được nhỉ ? Để cứ phải
ray rứt băn khoăn tự hỏi sao cuộc đời ḿnh vô vị quá. Cực cái,
bạc tiền, quyền uy có cả... mà cứ nghe thiếu một cái ǵ. Phải
chăng... v́ ḿnh đă sống một đời vô vị quá, đơn điệu và buồn tẻ.
- Cháu vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta . Lúc năy cháu bảo mộng
ước đă thành . Vậy mộng ước đó là ǵ ?
- Là được vào đây, được gặp bác - Kỳ Duyên nói gọn.
- Hả ? - Cái miệng ông há hốc, tṛn vo.
Kỳ Duyên cười khúc khích:
- Cháu nói thật . Lúc năy nói đại với cô thơ kư đến để phỏng
vấn, nên khi nghe anh thư kư đ̣i giấy hẹn . Cháu sợ bị đuổi
quá... nên đă vái trời cho ḿnh được vào đây, gặp bác...
- Để làm ǵ ? Cháu muốn xin ǵ ?
- Không! - Kỳ Duyên lắc đầu - Cháu chỉ ṭ ṃ muốn xem vẻ sang
trọng của pḥng giám đốc và nh́n xem sự cách biệt giữa một tỷ
phú và một người bán ṿ viên chiên thôi.
- Chỉ vậy thôi ư ? - Ông cảm thấy buồn cười quá - Rồi cháu... đă
thấy ǵ ?
- Chẳng thấy ǵ - Kỳ Duyên nhẹ nhún vai - Cũng giống nhau thôi .
Cũng hai con người, có mắt mũi tay chân . Khác chăng là bộ áo
quần khoác bên ngoài.
- Lư luận của cháu thật ngộ nghĩnh, khác người ta... - Ngọn đèn
đỏ trên bàn chợt sáng, cắt ngang câu nói của ông.
Kỳ Duyên chợt đứng lên:
- Cảm ơn bác đă hạ cổ nói chuyện với cháu . Thôi, cháu không làm
phiền bác nữa . Xin bác trả lại cháu tờ danh thiếp . Cháu c̣n
phải t́m người.
- Hả ?... Cháu đợi ta một lát - Nhấn tay vào nút điện đàm, ông
nói - Phiền cậu hủy hết các cuộc hẹn giùm tôi . Buổi phỏng vấn
sáng nay tạm ngưng... tôi bận...
- Bác bận ư ? - Kỳ Duyên áy náy - Vậy mà cháu...
- Ta bận... là bận tiếp cháu ấy, ngốc ạ! - Với tay lấy chai rượu
xuống, ông cười gịn - Uống cùng ta một ly cho biết nhé, thứ
rượu này, ngon lắm.
- Vâng! - Không khách sáo, Kỳ Duyên nâng ly uống cạn rồi đắng
quá, cô phun ra đất, ho sặc sụa - Ôi... cay quá! Vậy mà bác bảo
ngon, bác dụ cháu.
Nh́n Kỳ Duyên ôm cổ chạy nhanh vào toa lét, ông phá lên cười sặc
sụa . Thú vị làm sao . Lâu lắm rồi... Ông mới có được một ngày
vui như thế . Và... Ô! H́nh như... Ông đă hết nhức đầu rồi...
Th́ ra... thuốc để chữa chứng căng thẳng thần kinh là những câu
nói tầm phào, bâng quơ với cô gái trẻ này...
Cô ta là ai thế nhỉ ? Tờ danh thiếp xoay nhẹ trên tay, bây giờ
ông mới nhớ đến nguyên nhân khiến ḿnh bảo viên thư kư mời ngay
Kỳ Duyên vào phỏng vấn mà ông phải chờ theo thứ tự.
Bởi không xa lạ, ông chính là Tổng giám đốc Trần Hữu Vinh, là...
cha của... của chủ nhân tờ danh thiếp . Lúc viên thư kư vào ch́a
ra tờ danh thiếp . Ông cứ ngỡ Kỳ Duyên là cô vợ đă hứa hôn của
Trần Nhă Chí . V́... loại danh thiếp mạ vàng 18 K này... rất
được giới hạn phát ra . Chỉ những người thân nhân, thật quan
trọng mới nhận được thôi.
Hơn nữa, Nhă Chí là người rất thận trọng và khiêm tốn . Nó không
thích phân phát bừa băi danh thiếp của ḿnh . Nhất là với phái
nữ . Dường như... ngoài cô vợ hứa hôn của ḿnh ra... Kỳ Duyên là
người đầu tiên nhận được loại danh thiếp mạ vàng này.
- Một lần xin tởn tới già, cháu không bao giờ uống rượu nữa đâu
- Kỳ Duyên đă trở ra bàn tay vỗ vỗ vào đầu, than thở.
- Ai uống lần đầu cũng thế - Giật ḿnh ngẩng dậy, ông cười -
Ngồi đi cháu . Uống chút nước trà sẽ thấy đỡ hơn.
- Dạ - Kỳ Duyên bưng tách trà ông vừa rót uống ngay . Không ngờ,
ly trà nóng quá . Để một lần nữa cô búng văng tất cả ra ngoài
đất.
- Cháu thật là... - Tật lưỡi... Ái ngại nh́n cô nhưng ông không
thấy bực chút nào . Ngược lại, thái độ của cô càng khiến ông
thấy gần gũi, cởi mở hơn.
Rút từ trong túi ra chiếc khăn, ông bảo:
- Lau đi - Rồi mỉm cười, ông nói thêm - V́ nếu ta đoán không
lầm, cháu cũng chẳng có khăn đâu.
- Đúng rồi! - Kỳ Duyên gật đầu ngay - Sao bác biết ?
Không trả lời, ông lườm yêu cô một cái rồi ch́a ra tờ danh
thiếp.
- Cháu là bạn của Nhă Chí à ? Có phải nó bảo cháu đem tờ danh
thiếp này đến đây xin việc làm không ?
- Dạ không... - Lại nâng tách trà lên uống, Kỳ Duyên nói thản
nhiên - Cháu đến gặp anh ta để đ̣i nợ thôi.
- Cái ǵ ? - Tờ danh thiếp rớt vội xuống bàn . Đôi mắt ông tṛn
vo kinh hăi - Nhă Chí thiếu nợ cháu ư ? Không thể được.
- Sao không thể ? - Kỳ Duyên ngây ngô căi - Anh ta là người chớ
phải thần thánh đâu mà trong người lúc nào cũng sẵn tiền.
- Thế... thế... nó thiếu cháu bao nhiêu ? Sao lại thiếu ? - Mồ
hôi ướt thái dương, trái tim ông đập mạnh, phập phồng - Chắc số
tiền lớn lắm Nhă Chí mới phải mượn thôi.
- Dạ... - Không để ư đến thái độ của ông . Kỳ Duyên thao thao
nói rơ nguyên nhân khiến Nhă Chí phải thiếu nợ ḿnh - Tất cả tám
trăm ngàn . Cháu có chứng từ hoá đơn . Tuyệt đối không ăn gian
một đồng một cắc nào.
- Có thế thôi ư ? - Nh́n sững Kỳ Duyên, ông bật lên cười sặc sụa
- Ôi... vậy mà... cháu làm ta lo lắng suưt chết.
Ngả đầu ra sau, ông trầm giọng:
- Chẳng giấu cháu làm ǵ . Nhă Chí là con trai ta đó.
- Con trai của bác ? - Qúa bất ngờ, Kỳ Duyên nhảy dựng lên, hét
lớn - Hèn ǵ, bác lo cũng phải - Rồi cô hạ giọng - Có phải, bác
sợ cháu đến báo ḿnh có thai với Nhă Chí rồi không ?
- Hả ? - Tóc trên đầu như dựng cả lên, ông quay nh́n Kỳ Duyên
trân trối... Vấn đề này... xưa nay ông chưa hề nghĩ tới... Và...
dường như... Nhă Chí cũng chưa gặp rắc rối ǵ... về vấn đề này -
Sao cháu lại nói như vậy chứ ?
- V́ tư cách của Nhă Chí đă khiến cháu nghĩ đến điều này - Kỳ
Duyên đáp gọn, rồi bằng một giọng ấm ức, cô kể ông nghe những
lần gặp gỡ của ḿnh cùng Nhă Chí . Cả lời đề nghị khiếm nhă của
anh, cô cũng nói huỵt toẹt luôn.
Nó là con bé may mắn được Nhă Chí tha cho như lời viên tài xế
nói đấy sao ? Ông bắt đầu nh́n kỹ Kỳ Duyên hơn chút nữa . Nhan
sắc rất b́nh thường, nếu không bảo là có chút khó coi . Nhưng...
bù lại... con bé có một sức thu hút lạ lùng . Như ngọn lửa ấm
áp, như ngọn gió trong lành . Con bé tạo cho người đối diện một
cảm giác thân thiết và gần gũi . Có một sức mạnh tiềm tàng, ẩn
sâu trong đôi mắt long lanh, sáng rực kia . Cô có thể thuyết
phục được trái tim băng giá của ông với những câu bâng quơ, vô
nghĩa . Niềm tin về cuộc đời, hạnh phúc, tương lai trong cô
không tự tin, mặc cảm, Kỳ Duyên đă khiến ḿnh toả sáng bằng sự
sôi nổi, trẻ trung . Luôn lạc quan tin vào những điều tốt lành,
tươi đẹp nhất mà cuộc đời đă tặng cô . Cô đúng là... mẫu người
hoàn toàn đối lập cùng Nhă Chí.
- Bác à, Nhă Chí ở pḥng nào . Bác có thể chỉ cháu đến gặp không
? - Măi nghĩ ngẩn ngơ ông nghe Kỳ Duyên hỏi, đến khi bị cô kéo
tay, ông mới giật ḿnh chợt tỉnh.
- À... Ờ... Nhă Chí không đi làm . Nó ở nhà... cháu có thể đến
địa chỉ này t́m nó - Thêm một tờ danh thiếp mạ vàng được trao đi
. Không quan tâm đến sự khác biệt của tờ danh thiếp, Kỳ Duyên
cho vào túi, nói luôn một hơi dài:
- Cám ơn bác . Bác thật là tốt bụng và nhân hậu . Cháu mời bác,
nếu rảnh th́ đến nhà cháu chơi . Không th́ ghé xe ḅ viên chiên
của cháu . Xe cháu đậu bên kia đường, đối diện với ngân hàng của
bác . Cháu sẽ đăi bác ăn một bữa mệt xỉu luôn.
- Được, ta sẽ ghé! - Gật đầu, ông mỉm cười với sự hồn nhiên của
Kỳ Duyên . Chà! Tổng giám đốc ngân hàng Nam Á, ăn ḅ viên chiên
lề đường . Một tin đáng được các phóng viên quan tâm đấy...
- Tạm biệt.
Cánh cửa khép nhanh trước mắt . Nghe chuông đồng hồ thánh thót
ngân . Ông giật ḿnh chợt nhớ ngân hàng đă đóng cửa lâu rồi.
o0o
Mười một giờ ba mươi, một cô gái trẻ không rơ họ tên, rất đẹp
đến gặp...
Reng, Reng, Reng...
Bị tiếng chuông làm gián đoạn, Phi Hùng dừng viết, đứng dậy càu
nhàu:
- Lại ai nữa đây ? Trưa rồi, chẳng để người ta nghỉ...
Cánh cửa mở ra, câu nói một lần nữa bị bỏ ngang . Đôi mắt trợn
tṛn lên, Phi Hùng lắp bắp:
- Là cô ư ? Xin lỗi... cô muốn t́m ai ?
Hỏi cho có lẽ vậy thôi, chớ cô gái không cần đáp, Phi Hùng cũng
biết . Cô ta đến gặp cậu chủ Nhă Chí đào hoa của nhà ḿnh.
Thế đấy! Nghe cô gái đép đúng dự đoán của ḿnh, Phi Hùng nhẹ thở
ra tiếc rẻ . Chẳng ai thoát khoải ma lực của Nhă Chí đâu, cuối
cùng rồi... cô gái mà anh khâm phục, cho rằng khác thiên hạ đâu
dám từ chối lời mời của Nhă Chí, cũng tự đem thân đến . Chẳng
khác ǵ lũ thiêu thân, không hay ḿnh sắp làm mồi cho lửa . Thật
là tội nghiệp.
- Anh à, anh vẫn chưa trả lời tôi . Nhă Chí có nhà không vậy ?
- Không! - Phi Hùng nói dối . Nửa không muốn làm phiền Nhă Chí
cùng người đẹp đến trước, nửa muốn cứu cô gái trẻ này.
- Không ư ? - Đôi môi cô gái khẽ chau - Xe anh ta vẫn c̣n ở
trong nhà kia mà ? À... Hay là anh không tin tôi - Như chợt nhớ,
cô ch́a ra trước mặt Phi Hùng hai tờ danh thiếp.
Ồ! Có cả hai danh thiếp đặt biệt của ông chủ ư ? Phi Hùng sững
sờ ngó kỹ Kỳ Duyên . Phải cô gái mới đến chính là Kỳ Duyên, cô
đă chạy một mạch từ ngân hàng Nam Á đến đây . Quên cả việc phải
nhét vào bụng ḿnh một chút ǵ để lót ḷng.
- Tôi không phải tự đến đâu . Ông chủ của anh bảo tôi đến . - Sợ
lời nói ḿnh không trọng lượng, Kỳ Duyên đưa ông Vinh ra làm
chứng.
- Vậy th́ mời cô vào - Mở rộng cánh cửa Phi Hùng bắt đầu nghe
nan giải . Không muốn làm mích ḷng một trong hai ông chủ của
ḿnh, anh đùn hết trách nhiệm này cho Kỳ Duyên.
- Cô lên lầu quẹo trái là đến pḥng Nhă Chí . Nhưng tôi nói cho
cô biết, cậu ta đang có khách không thích bị ai quấy rầy đâu.
- Không sao đâu - Kỳ Duyên cười thoải mái - Tôi chẳng quấy rầy
ǵ . Chỉ nói vài câu là đi thôi anh đừng ngại.
- Tôi không biết! - Đóng cánh cửa lại, Phi Hùng không bước theo
Kỳ Duyên, thầm mong cuộc chạm trán bất ngờ này sẽ làm các cô
sáng mắt ra...
Mở cửa, ung dung bước vào nhà, Kỳ Duyên không vội lên thẳng lầu
ngay . Một ḿnh... cô thỏa thích thăm quan tất cả ngóc ngách của
căn biệt thự . Trầm trồ khen ngợi, cô thầm hỏi bao giờ cha con
ḿnh mới được hưởng thụ những vật chất tiện nghi này dù chỉ một
ngày thôi...
Pḥng của Nhă Chí đây - Kỳ Duyên nhận ra ngay qua đôi giày của
hắn đặt trước cửa pḥng . Cạnh bên c̣n một đôi giày nữ nữa .
À... nhớ rồi, lúc năy... anh tài xế bảo Nhă Chí đang có khách.
Bạn gái của hắn ư ? Kỳ Duyên bỗng thấy ṭ ṃ . Cô ta có đẹp
không ? Hai người đang làm ǵ trong ấy thế ? Có hôn nhau như
trong phim không nhỉ ?
Mặc dù... rất nhiều lần... nhỏ Như Nguyện kể về nụ hôn của ḿnh
với Duy Thành cho cô nghe, nhưng Kỳ Duyên vẫn không sao h́nh
dung nổi . Tại sao yêu nhau là phải hôn nhau . Để hai bờ môi
chạm vào nhau như vậy có gớm không ? Lỡ người ta có bịnh ǵ ?
Ôi... thật là kinh dị . Nhắm đôi mắt lại, Kỳ Duyên rùng ḿnh ghê
rợn với cảm giác bị ai đó vừa ăn mắm xong lại hôn ḿnh... Cô
không biết ăn mắm tôm đâu...
o0o
|
|
|
|