|
|
Chương 3
- Phải nói bao nhiêu lần nữa cô mới hiểu
đây ? Tôi sắp cưới vợ rồi, sao cô cứ đeo dai như đỉa vậy?
Vừa kê mắt vào, chưa kịp định
thần nh́n kỹ, tai Kỳ Duyên đă bị dập |
|
|
ngay vào một tràng dài chát
chúa.
Chà! Không ngờ khi nổi giận lên, giọng Nhă Chí ghê vậy . Làm cô
phải giật bắn cả người lên.
- Th́ anh cứ cưới vợ, em không quấy rầy hay đ̣i hỏi anh một điều
ǵ . Chỉ cần như trước đây, thỉnh thoảng anh đến thăm em . Ban
cho em chút t́nh thương là em toại nguyện rồi...
Vậy mà cũng được sao ? Kỳ Duyên ngơ ngẩn hỏi. Cô gái đẹp kia sao
ngu ngốc quá! Bị phụ t́nh chẳng những không giận dữ c̣n hạ ḿnh
van xin nữa. Tên Nhă Chí này, có ǵ hấp dẫn mà cô phải mù quáng
thế?
- Xưa nay, Nhă Chí không có thói quen sài lại đồ đă dùng rồi -
Giọng Nhă Chí lạnh băng cắt ngang ḍng suy tưởng của Kỳ Duyên -
Cô thừa biết, xưa nay với đàn bà ngoài việc mua vui, tôi chẳng
đặt t́nh cảm với bất kỳ ai . Cũng chẳng vướng bận ǵ . Quy luật
của cuộc chơi . Ngay từ đầu tôi đă nói rồi, sao cô c̣n làm bận
phiền tôi bằng những giọt nước mắt vô nghĩa chứ ?
Hắn dám nói thế ư ? Kỳ Duyên nghe bất b́nh thay cô gái . Dám so
sánh người yêu cùng vật dụng đă xài rồi . Hừ! Nếu hắn dám nói cô
những lời như thế . Cô đă cho hắn ăn tát lâu rồi.
- Em biết, nhưng... - Như chọc tức Kỳ Duyên, cô gái tiếp tục van
xin cầu lụy bằng một giọng nghẹn ngào đầy nước mắt - Em không
thể cấm được trái tim ḿnh . Em yêu anh, em không thể sống thiếu
anh.
- Yêu tôi - Nhă Chí bỗng phá ra cười - Đó là việc của cô . Ai
bảo cô ngốc nghếch tự chuốc khổ làm ǵ ?
- Nhă Chí, hăy ban cho em một chút t́nh, dù chỉ là t́nh thương
hại.
- Đến mức này sao ? - Nhă Chí lại cười gịn - Hoài Trâm, cô đúng là không biết thẹn chút nào . Hạ ḿnh, quỳ luỵ van xin... cô có
biết càng làm tôi thêm kinh thêm lợm giọng không ? Cút đi... Đồ
đàn bà các người là một lũ hạ lưu, vô liêm sĩ... không nhân cách
chút nào...
A!... Bốp!
Nghe đến đây... Kỳ Duyên nổi nóng lên... Không ḱm chế nổi ḿnh,
cô cúi nhặt chiếc giày cao gót dưới chân lên đẩy bậc cửa bước
vào ném mạnh.
Không pḥng bị, Nhă Chí lănh nguyên cái đế nhọn vào đầu . Đau
quá, anh ôm mặt lảo đảo ngồi xuống ghế, trong đôi mắt mở tṛn
kinh hăi cúa Hoài Trâm.
- Cho bỏ tật xúc phạm người vắng mặt . Thời gian này... chẳng
phải đàn bà nào cũng trơ trẽn, vô liêm sỉ... cam tâm đứng yên
cho anh thóa mạ đâu...
- Là cô... - Phút choáng váng qua mau, nhận ra kẻ vừa ném ḿnh
là Kỳ Duyên, Nhă Chí hét to - Ai cho phép cô vào ? C̣n dám chọi
tôi ư ?
- Sao không dám ? - Kỳ Duyên bật cười - Dù là cái ǵ, giàu tới
đâu... anh cũng chỉ là người thôi . Việc quái ǵ... tôi phải sợ
anh kia chứ ?
- Cô! - Mất phong độ trước Hoài Trâm, Nhă Chí giận điên lên .
Anh đập mạnh tay xuống bàn dằn mặt... nhưng lại không t́m được
từ trả đũa.
- Chẳng việc ǵ chị phải van xin, cầu cạnh hắn... - Cái đập tay
hù dọa chẳng tác dụng ǵ, Kỳ Duyên thản nhiên bước đến cạnh Hoài
Trâm cất giọng dạy đời - Thế gian này, c̣n vạn đàn ông cho chị
tha hồ chọn . Lưu luyến làm ǵ hạng Sở Khanh điểu giả như hắn
chứ ?
- Nhưng... - Hoài Trâm toan căi lại.
Kỳ Duyên vội cắt ngang:
- Em nói thật đấy . Hắn chẳng đáng cho chị yêu đâu . Chị cứ về
nhà, b́nh tâm suy nghĩ lại, tương lai chị c̣n dài, chị lại trẻ
đẹp dường kia, lo ǵ không kiếm được người hơn hắn chứ ? Yên tâm
đi, nếu chị không kiếm được người, em sẽ giúp cho.
Xấu hổ v́ những lời van xin cầu lụy của ḿnh lúc năy đă bị Kỳ
Duyên nghe trộm, Hoài Trâm thẹn thùng quay lưng, bước vội . Giọt
nước mắt không ngăn được, ngân dài . Dù biết những lời Kỳ Duyên
phân tích là đúng . Nhưng... Hoài Trâm biết ḿnh sẽ không quên
được Nhă Chí đâu . Cũng như biết ḿnh sẽ c̣n quay trở lại.
- Thật tuyệt vời, không ngờ chỉ với mấy câu đắc nhân tâm, cô ta
đă đuổi t́nh địch của ḿnh một cách dễ dàng . Đáng khen, đáng
khâm phục lắm...
Sau phút bất ngờ v́ tức giận, Nhă Chí lập tức lấy lại phong độ
của ḿnh . Như quên mất cục u to tướng trên đầu cùng những lời
xúc phạm của Kỳ Duyên, anh b́nh thản như không . Cười tươi, anh
vỗ tay khen.
- T́nh địch của tôi ? - Quay lại, Kỳ Duyên nhướng đôi mày rồi
phá ra cười - Anh tự đánh giá ḿnh cao quá đấy.
- Cao hay thấp, xin nhường cho cô quyền nhận xét . Anh... th́...
vậy thôi... - Rất b́nh thường, nhún vai một cái tỏ vẻ bất cần,
Nhă Chí châm một điếu x́ gà rồi ngă đầu ra sau ghế salon, mơ
màng nhả khói thành những ṿng tṛn bay lơ lững...
Ôi! Sao hắn lại đẹp trai đến thế ? Kỳ Duyên nhẹ cắn môi ḿnh
thầm công nhận . Qua làn khói, gương mặt Nhă Chí nh́n nghiêng
trông quyến rũ lạ thường . Để cô phải nh́n vào chiếc mũi cao
thẳng của hắn.
- Cao hay thấp, đó là chuyện của anh - Cố gắng nh́n sang hướng
khác, Kỳ Duyên nghiêm giọng - Tôi đến đây chẳng phải để nhận xét
anh . Xin anh vui ḷng thanh toán số tiền thiệt hại hôm đụng xe
. Tất cả là tám trăm ngàn có đầy đủ hóa đơn thanh toán.
- Ồ, anh nhớ chứ - Ngẩng đầu lên, Nhă Chí cười niềm nở - Tám
trăm ngàn ư ? Được rồi, anh sẽ đền cho em gấp đôi . C̣n bây giờ
ngồi chơi, để anh đi lấy nước . Em uống ǵ ? Anh pha cho em ly
cocktai nhé! Ngon lắm đấy...
Trời không gió, mà Kỳ Duyên nghe tóc trên đầu ḿnh dựng cả lên,
khắp người nổi gai ốc với tiếng em quá ngọt ngào kia . Trống tim
đập dồn, hai má nóng bừng lên... Lần đầu tiên trong đời... Kỳ
Duyên được một người khác phái săn đón thế!
- Uống đi cưng! - Ly cocktai lạnh ngắt chạm vào tay, Kỳ Duyên
ngẩn ngơ đưa mắt nh́n lên . Hắn lại mỉm cười, mắt long lanh t́nh
tứ - Làm ǵ mà nh́n anh ghê vậy ?
Ồ không! Như chợt tỉnh, Kỳ Duyên hốt hoảng kê ly nước vào miệng
uống nhanh . Một vị cay nồng sộc nhanh vào cổ làm cô phải bật
lên, ho sặc sụa...
- Từ từ thôi... Anh quên nói với em . Cocktai hết rồi, anh pha
cho em ly chanh rum uống tạm . Em có sao không ?
Với thái độ rất quan tâm, Nhă Chí lo lắng ngồi xuống cạnh Kỳ
Duyên, bàn tay nhẹ vuốt lên sống lưng cô nghe rờn rợn.
- Mặt mũi tèm lem như mèo vậy . Để anh lau cho . Một chiếc khăn
tay thơm lừng mùi nước hoa được rút ra, chấm xuống mặt Kỳ Duyên
lau nhè nhẹ . Rồi như vô t́nh, bàn tay Nhă Chí chạm vào làn da
mịn khẽ mân mê...
Tri giác mất dần... Kỳ Duyên bỗng nghe cơ thể bồng bềnh ngây
ngất... Bàn tay Nhă Chí như nguồn điện, truyền vào cô những rung
động mơ hồ... Những cảm giác lạ lùng như làn sóng, từng đợt cuốn
trôi cô xa măi, xa măi không ngừng, êm đềm... lơ lửng...
Bàn tay lại như chiếc lược, cài vào mái tóc cô lần xuống cổ làm
tê dại toàn thân . Kỳ Duyên rúm người lại như con thỏ rồi bỗng
bật ra ngơ ngác:
- Anh làm ǵ vậy ?
- Ờ không! - Bàn tay vội rút ra ngay . Nhă Chí th́ thào - Em đẹp
quá, hút cả hồn anh.
Thật ư ? Vừa tin theo lời Nhă Chí, Kỳ Duyên lại tỉnh ngay . Ngồi
xích ra một chút, cô cảnh giác:
- Anh đừng ḥng tán tỉnh tôi . Mau trả tiền để tôi về . Trễ lắm
rồi.
- Đợi anh một chút - Đứng dậy, Nhă Chí cười cười, mất hút sau
cánh cửa.
Hú hồn! Nhă Chí đi rồi, Kỳ Duyên mới như người bừng tỉnh mộng .
Hai tay vuốt mặt, cô trách ḿnh lơ đễnh quá . Suưt tí đă bị hắn
làm cho mê mẩn . Không được... từ nay với hắn cô phải luôn cảnh
giác . Phải tự nhắc nhở ḿnh . Hắn là tên Sở Khanh, mỗi lời nói,
mỗi cử chỉ của hắn đều giả dối, đều là thủ đoạn.
- Đây... anh đền cho em tờ chi phiếu hai triệu . - Nhă Chí đă
trở ra, rất nhă nhặn anh đặt tờ chi phiếu lên bàn - Và đây nữa,
đây là chút quà mọn . Anh muốn chuộc lỗi của ḿnh lần đó . Em
nhận cho anh vui nhé!
Giọng Nhă Chí thật đều, êm êm như làn gió gọi vào ḷng cô bao
xúc cảm . Nên... dù đă dặn ḿnh phải dè chừng, Kỳ Duyên vẫn
không khỏi nghe ḷng nao nao, xao xuyến:
- Tôi không biết cái chi phiếu, xin vui ḷng đưa tiền mặt cho -
Hai tay bỗng trở nên thừa thăi, Kỳ Duyên đành phải nhặt hộp quà
lên - Tôi chỉ xem thử, chứ không lấy đâu - Cô thanh minh một
cách vụng về.
- Cứ tự nhiên - Nhă Chí ch́a tay, cười thoải mái.
- Ôi! Là nhẫn hột xoàn ư ? - Kỳ Duyên bổng nhảy nhỏm lên, la lớn
- Là thật hay giả vậy ?
- Thật trăm phần trăm đó - Nh́n vẻ mặt ngơ ngác của cô, Nhă Chí
nghe thu vị vô cùng . Trong số các cô gái bị anh đưa vào bẫy,
chỉ có cô là phản ứng khác hẳn thôi . Như trái ớt lẫn trong cơm
anh vô t́nh cắn phải, cay xé lưỡi nhưng tuyệt - Em biết không,
chiếc nhẫn này trị tương đương bốn cây vàng đó.
- Bốn cây vàng! - Nh́n mặt Kỳ Duyên ngẩn ra, Nhă Chí biết lần
đầu tiên cô được nắm trong tay số tài sản to như vậy . Cả đời
đẩy xe ḅ viên chiên đi bán cô cũng không dành dụm mua nổi một
phần mười chiếc nhẫn này.
- Sao hả ? Có thích không ? Để anh đeo cho em nhé . Đeo rồi vào
trong ấy với anh một chút . Xong việc... anh sẽ tặng em một
chiếc đồng hồ trị giá hai cây vàng.
- Cái ǵ cơ ? - Kỳ Duyên như người tỉnh mộng - Cái ǵ "xong"?
- Th́... cái việc ngày trước anh đề nghị đó... - Bàn tay quẹt
nhẹ lên má Kỳ Duyên, Nhă Chí cười ngả ngớn.
- Hả ? - Chợt hiểu ra, Kỳ Duyên đứng bật dậy ngay . Trừng mắt,
cô hét to giận dữ - Đừng nói bậy . Tôi không phải hạng gái làm
tiền.
- V́ không phải nên anh mới ra giá cao như vậy - Dùng tay hất
tung mái tóc bồng lên . Nhă Chí cười quyến rũ - Sao hả ?
- Đồ khốn nạn, vô liêm sỉ... - Ném vèo chiếc nhẫn hột xoàn vào
mặt Nhă Chí, Kỳ Duyên hét lên - Hạ lưu, đê tiện.
- Cứ chửi đi, thoải mái - Hai tay x̣e rộng sau cái nhún vai, Nhă
Chí cười thích thú - Anh thích nghe em chửi lắm . Càng thích hơn
khi thấy một ngày nào đó . Em tự nguyện ngă vào ṿng tay ấm của
anh.
- Không thèm chửi nữa - Thấy Nhă Chí cứ trơ trơ, Kỳ Duyên tức
điên lên . Không c̣n lời lẽ nào độc địa hơn mắng hắn, cô hét lớn
- Lẽ ra chỉ lấy tám trăm ngàn . Nhưng anh đă xúc phạm tôi . Tôi
lấy hết.
Nói xong, cô chụp nhanh tờ chi phiếu trên bàn vụt chạy ra đường
. Phía sau, giọng cười Nhă Chí gịn tan cứ đuổi theo . Sớm muộn
ǵ... Kỳ Duyên cũng phải trở lại gặp anh thôi . Tờ chi phiếu ấy...
hăy c̣n thiếu một chữ kư mới rút được tiền ..
o0o
Lần đầu tiên trong đời Kỳ Duyên vào siêu thị . Không chỉ thế...
cô c̣n vung tay mua sả láng chẳng sợ tốn tiền . Tay xách, tay
mang, tâm trạng hân hoan, cô vừa đi vừa ca hát vang lừng.
Nhă Chí là con cáo, nhưng hắn không ngờ cô c̣n cáo hơn hắn nữa .
Tờ chi phiếu ấy... cô chẳng thèm t́m đến hắn vẫn rút được tiền .
C̣n nhiều hơn là đàng khác.
Hồi chiều... đem tờ chi phiếu đến ngân hàng để rút tiền . Nghe
cô thu ngân bảo c̣n thiếu một chữ kư, Kỳ Duyên lập tức đến ngân
hàng gặp ông Vinh.
Đang ngồi buồn, nên gặp cô ông mừng lắm . Nghe cô kể lại câu
chuyện . Ông cứ phá lên cười thích thú . Rồi chẳng cần cô phải
yêu cầu . Ông lập tức đổi ngay tờ chi phiếu cho cô . C̣n mời cô
đến nhà hàng dùng bữa.
Cô từ chối... nhưng không được... Ông qúa nhiệt t́nh . Vừa ăn,
cô vừa được nghe ông tâm sự về chuyện đời ḿnh . Để tự lúc nào
không biết, Kỳ Duyên thấy ḿnh thật gần gũi với ông . Cô nghe
thương ông vô hạn.
Từ t́nh thương, từ sự đồng cảm với ông, cô thấy ḿnh thật phần
nào hiểu được tâm trạng bất cần đời của Nhă Chí . Th́ ra... hắn...
tội nghiệp hơn cô tưởng rất nhiều . Bỗng nhiên cô thấy ḿnh có
trách nhiệm giúp ông đưa Nhă Chí về với đời thường, ḥa nhập
cùng với xă hội cộng đồng.
Nghe cô nói, ông mừng lắm . Đôi mắt rưng rưng, ông nắm chặt tay
cô nói rơ ràng giải quyết của ḿnh . Bảo cô hăy giúp ḿnh thuyết
phục anh lấy vợ . Một người vợ hiền lành, nết na do ông chọn.
- Vâng - Gật đầu hứa giúp ông mà Kỳ Duyên thấy buồn buồn . V́
sao ? Cô cũng không biết nữa.
Buồn một chút thôi, rồi cô thấy vui ngay . Cầm hai triệu đồng
chạy một mạch vào siêu thị, cô mua cho thỏa thích . Số tiền này
là... số tiền Nhă Chí bồi thường danh dự cho cô . Không phải
tham lam, lường gạt.
Đầu tiên... Kỳ Duyên mua tặng nhỏ Như Nguyện một chiếc áo đầm
thật đẹp... chẳng thiếu ǵ, nhưng với bản tính xí xọn... Kỳ
Duyên biết rằng nó sẽ thích món quà của ḿnh mua...
Tiếp đến là cha . Mùa đông đến rồi, chứng thấp khớp vẫn làm ba
bị nhức chân . Mua cho ông chiếc gối massa là hợp nhất.
Chưa đến lượt ḿnh đâu, Kỳ Duyên c̣n phải lựa cho bà Năm và bé
Nhă Chi cạnh bên nhà nữa . Họ là hàng xóm, nhưng từ lâu... đă là
thân nhau như ruột thịt rồi.
Được, rồi đây... Nghĩ đến nét mặt hân hoan của mọi người khi
nhận được quà ḿnh trao tặng, Kỳ Duyên vui quá, rảo bước nhanh,
miệng hát vang như chim sáo.
- Kỳ Duyên, sao con về trễ vậy ?
Vừa đến đầu hẻm, Kỳ Duyên đă bị cha chặn lại với nét mặt khẩn
trương:
- Có biết d́ Năm trở bịnh phải vào bệnh viện không?
- Hả! - Bịch quà rớt xuống đất, Kỳ Duyên lo lắng - Con không
biết, Nhă Chi đâu ?
- Nó vẫn chưa về! - Nh́n đồng hồ, ông Minh lo lắng . Kỳ Duyên
chạy đi ngay.
- Để con đi t́m nó . Ba vào bệnh viện đi.
- Con biết nó đâu mà t́m chứ ? - Ông Minh nói vọng theo . Kỳ
Duyên không trả lời, cắm đầu chạy băng băng, Nhă Chi đă dặn rồi
. Phải giấu mọi người nơi nó đến.
Tại Nhă Chi c̣n nhỏ nên sĩ diện vậy thôi . Chớ thật ra... nơi nó
đến cũng chẳng có ǵ xấu xa ghê gớm . Nhặt lon bia thôi . Có
phải cướp giật mại dâm mà sợ người ta chê cười, rẻ rúng . Vừa
nghĩ, Kỳ Duyên vừa nhảy lên thuyền, chống sào chạy băng băng.
Chung cảnh nghèo, nên Kỳ Duyên thương mẹ con Nhă Chi ghê lắm .
Dù sao th́ hoàn cảnh cha con cô cũng đỡ hơn nhiều.
T́m Nhă Chi đâu bây giờ nhỉ ? Đảo mắt quanh sông vắng . Kỳ Duyên
bắt đầu nghe hơi gió ùa vào da lành lạnh . Sông đêm vắng vẻ...
chiếc thuyền cô bé xíu như chiếc lá dập dềnh trôi.
Con bé bảo sẽ chống xuồng đến các nhà hàng nổi nhặt lon bia,
nhưng không nói rơ nhà hàng nào, ở đâu cả ?
Có một cái lon, dập dềnh trôi nước mặt Kỳ Duyên như dẫn đường .
Ánh đèn nhấp nháy đàng xa... tiếng khách nhậu ḥ hét la ầm ĩ .
Bảng nhà hàng nổi kia rồi...
Cúi nhặt một chiếc lon, Kỳ Duyên mới biết công việc này chẳng dễ
một chút nào . Chiếc lon nổi bập bềnh ngay trước mặt, nhưng
không phải với tay ra là nhặt được ngay . Làm khéo, mất thăng
bằng lật thuyền dễ như chơi vậy.
Chát, chát...
Đang cố tâm vớt cho được chiếc lon lên . Kỳ Duyên bỗng nghe bên
tai vang lên một âm thanh lạ, tựa như tiếng vỗ tay . Nghiêng mắt
nh́n sang, Kỳ Duyên bỗng chết điếng cả người . Dưới ánh trăng mờ
ảo, nhấp nháy các hàng đèn điện tử hất vào . Cô nh́n rơ... trên
bến sông, dưới sàn nhà, một gă đàn ông đang dùng hết sức ḿnh
thẳng tay tát vào mặt Nhă Chi, con bé đă bất tỉnh rồi, mà người
ấy như hăng máu không hay biết...
- Dừng lại... Trời ơi... dừng lại... giết người bớ bà con...
Nhảy ào xuống sông lội vào, bỏ mặc chiếc thuyền mượn có thể trôi
đi mất, Kỳ Duyên hét thất thanh cầu cứu . Giọng cô mỏng, tan
nhanh trong gió, bị tiếng nhạc disco ầm ĩ trên lấn át hẳn đi...
- Dừng lại, dừng lại ngay!
- Nhảy bổ vào giữa hai người, Kỳ Duyên bỗng nghe máu trong người
như đọng lại, đôi mắt trợn tṛn kinh hải.
- Nhă Chí! Anh điên hả ? - Đẩy mạnh người anh, Kỳ Duyên hét lớn
- Sao lại đánh một đứa con nít chứ ? Nó xỉu rồi, anh biết không
?
- Hả ? - Như người tỉnh mộng, Nhă Chí lờ đờ đưa mắt ngó Kỳ Duyên,
anh đă say rồi, cô nghe từ người Nhă Chí nồng nặc mùi bia.
- Hả, hả cái ǵ ? Cứu người mau...
Không buồn để ư đến anh, Kỳ Duyên bế xốc Nhă Chi chạy vội lên bờ
. Con bé đă mê man, mềm oặt trên vai cô chẳng biết ǵ.
Đàng sau, Nhă Chí lúp xúp chạy theo, bước thấp, bước cao,
nghiêng ngửa.
o0o
- Dạ, tôi nói thật . Chính tôi chứng kiến từ đầu . Anh ta muốn
cưỡng dâm Nhă Chi, nhưng con bé cứ vẫy vùng không chịu . Nên...
anh ta đă đánh con bé ra nông nỗi...
Nằm trong pḥng tạm giam, Nhă Chí nghe rơ mồn một, không sót một
từ lời Kỳ Duyên vu khống tố cáo ḿnh . Chẳng thấy giận, anh chỉ
thấy buồn cười thôi . Anh mà cưỡng dâm Nhă Chi ư ? Kỳ Duyên ơi,
cô có biết nó là đứa con cùng mẹ khác cha của tôi không ?
- Con bé chưa đầy mười bốn tuổi . Thiệt tàn nhẫn quá . Ở tù là
cái chắc.
Lời lẽ bàng quàng vọng lại, lọt qua kẽ vách Nhă Chí thở ra một
hơi dài . Khẽ cựa ḿnh, anh bỗng thấy lo lo . Nhă Chi thế nào
rồi ? Sao anh lại... đánh nó tàn nhẫn thế ? Có đáng không... ?
... Chiều nay đến quán rượu một ḿnh, Nhă Chí bỗng thấy buồn .
Một nỗi buồn vô cớ.
Gọi mấy lon bia và một đĩa mồi, anh nhâm nhi một cách vô ư thức
. Mắt cứ nh́n những lon bia dập dềnh trôi trên mặt nước . Chiều
êm ả, lượn sóng lăn tăn phản chiếu ánh đèn . Anh cảm thấy cuộc
đời ḿnh vô vị và đơn độc quá!
Phải, anh thật là lẻ loi, cô độc, dù chỉ cố t́nh t́m đến nơi này
. Nơi ồn ào, đông người, đông đảo nhất, anh vẫn không xua khỏi
hồn ḿnh cảm giác đơn côi, trống vắng.
Mọi người trước mắt, bạn bè, gái đẹp vây quanh, cười nói nhưng
chẳng một ai có thể hiểu được anh . Lung linh, huyền ảo xa mờ
quá . Mọi âm thanh như đă bị một chiếc túi vô h́nh nào hút mất .
Để bên tai anh là một không gian bao la vắng lặng . Mịt mờ không
một tiếng động nào.
Ra hiệu với anh bồi rằng ḿnh sẽ c̣n trở lại, Nhă Chí bước ra
con đường vắng . Cơn gió mùa đông thổi lạnh làm anh chợt rùng
ḿnh . Tia mắt lướt nhẹ trên mặt sông đến nhấp nháy những v́ sao
đêm cô độc.
Ḿnh cô độc, những v́ sao kia cô độc và... liệu có c̣n ai cô độc
nữa chăng . Trên thế gian này ? Tay chống cằm, Nhă Chí tư lự hỏi
. Và... như để trả lời anh, từ đàng xa một ánh đèn le lói, lơ
lững trôi trên mặt sông mênh mông nước.
Nghe đồng cảm, Nhă Chí nheo mắt nh́n rơ hơn người đang chống
thuyền trước mặt ḿnh . Tối quá, anh không nhận rơ . Chỉ biết đó
là một cô gái nhỏ . Đang cố gắng nhặt những lon bia bỏ vào
thuyền.
Có tṛ để đùa rồi ? Cảm thấy vui vui, Nhă Chí bước xuống bậc
thang . Nước ṛng, nên bờ sông được trải rộng ra . Dưới chân anh
lớp đá sỏi va vào nhau tạo thành những âm thanh lạo xạo.
- Này... đi nhặt lon bia làm ǵ thế ? - Úp tay làm loa, Nhă Chí
gọi to . Giọng ngân dài theo gió.
- Để bán ạ! - Từ đàng xa giọng con bé nghe yếu ớt.
- Vậy th́ vào đây, có nhiều lon bia lắm.
- Thật ư ? - Giọng con bé quá mừng rỡ . Tiếng nước chảy nghe róc
rách, chứng tỏ nó đang hối hả chống thuyền.
- Ê, cô bé nhặt lon bia hả ? - Một đám thanh niên nhậu trên sàn
bất ngờ nh́n thấy . Chúng buông lời trêu ghẹo - Làm chi cho cực
vậy ? Có hai trăm đồng một cái . Biết bao giờ mới giàu nổi . Lên
đây, tiếp bọn anh... Rồi bọn anh bao cho . Nhiều tiền lắm.
- Đúng rồi, đẹp vậy... đi nhặt lon bia uổng lắm, đi với bọn anh
một lát là tiền đầy túi...
Không trả lời, con bé cúi gằm đầu, tiếp tục chống thuyền . Đến
chỗ nước cạn, thuyền không vào được, nó cầm theo cọng dây thừng
nhảy ào xuống nước, lội vào... Bấp chấp làm nước lạnh như băng...
- Đây! - Đưa tay kéo con bé lên bờ, Nhă Chí ngọt ngào - Coi
chừng té...
Ôi! Bùm...
Lời vừa dứt, đứa bé đă thấy ḿnh bị rơi bùm xuống nước . Lóp
ngóp chống tay ngồi dậy, nó sững sờ đưa mắt ngó kẻ đă đùa dai,
buông tay làm rơi ḿnh xuống nước.
- Nhă Chí ? Là anh ư ?
Qúa bất ngờ Nhă Chi la lớn . Rồi lật đật, nó nhảy ào xuống nước,
lội đi.
- Mày đứng đó - Như chợt tỉnh, Nhă Chí hét to, giọng khàn khàn.
- Đứng làm ǵ ? - Nửa người trên khô, nửa người dưới nước, Nhă
Chi cao giọng - Cho anh và bọn khốn kia chọc tôi à ? Đồ đàn ông
mất nết.
Một cái vuốt mặt rồi hai cái vuốt mặt, Nhă Chí vẫn chưa lấy lại
tinh thần . Lời Nhă Chi mắng không sai . Bởi lúc năy... anh cũng
như đám đàn ông mất nết, toan đùa dai, dùng tiền mua vui cùng cô
bé tội nghiệp... đáng thương này.
- Mày đi nhặt vỏ lon bia làm ǵ ? - Nh́n đám lon chất cao nghểu
trên thuyền nó, Nhă Chí cau mày hỏi.
- Để bán không được sao ? - Nhă Chi vẫn đứng yên không nhúc
nhích.
Bao nhiêu tiền một cái mà làm cho cực chứ ? Hay là... một ư nghĩ
chợt thoáng nhanh qua óc . Nhă Chí giật ḿnh hét lớn:
- Mày lên cho tao biểu.
- Không! - Chiếc má ph́nh to Nhă Chi bướng bỉnh.
- Lên đây mau - Nhă Chí gầm to - Mới từng tuổi đầu đă muốn hư
rồi . Muốn làm gái moi tiền đàn ông cũng phải chờ lớn thêm chút
nữa . Biết không!
- Anh... - Tay ôm má, Nhă Chi nghe giận cả người... nước mắt
tuôn ṛng trên má, nó hét lên - Anh không được xúc phạm tôi...
Dù cả đêm ngâm ḿnh trong nước để vớt lon, chỉ kiếm được năm
mười ngàn, tôi cũng không thèm đồng tiền bẩn thỉu của bọn đàn
ông chó các người...
Nh́n đôi mắt nó long lên giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống ḿnh,
Nhă Chí biết nó đang nói thật . Hạ giọng đi một chút, anh nói -
Thế mày cần tiền để làm ǵ ? Bà ấy không nuôi mày nữa sao ?
- Mẹ vẫn nuôi tôi . Nhưng mẹ bịnh rồi... - Nhưng một chút, Nhă
Chi chợt hỏi - Anh đến thăm mẹ đi . Mẹ nhớ anh lắm đó...
- Đừng ḥng! - Hét to để ngăn một cái ǵ đó đang trỗi dậy trong
ḷng, Nhă Chí cho tay vào túi rút ra một xấp tiền thảy vào người
nó, anh sẵng giọng.
- Cầm lấy! Đừng đi nhặt lon bia nữa ?
- Tôi thà đi nhặt lon, cũng không nhận đồng tiền bố thí của anh
. -Bỏ mặc sấp tiền rơi xuống đất, Nhă Chi quay lưng.
Nhă Chí nắm tay nó giật mạnh lại hét to:
- Tao bảo mày nhận.
- Tôi không nhận - Nhă Chi giật mạnh tay ḿnh lại - Anh đem tiền
đó vào nhậu hết đi, mặc kệ mẹ con tôi sống chết thế nào.
- Cứng đầu! - Một cái tát bay vào mặt nó . Nhă Chí hét lên - Tao
bắt mày phải nhận . Không th́ tao đánh chết.
- Ngon... anh đánh thử đi . Coi chết tôi có nhận không - Nhă Chi
vẫn khăng khăng giữ ư của ḿnh . Cơn giận được hơi men hỗ trợ
thêm bừng lên . Như kẻ điên... Nhă Chí vung tay đánh tới tấp vào
người Nhă Chi... và... có thể anh sẽ đánh chết nó nếu Kỳ Duyên
không kịp thời can thiệp...
- Trần Nhă Chí, mời anh ra lấy khẩu cung - Lời anh cảnh sát h́nh
sự chợt vang, cắt ngang ḍng suy tưởng . Ngẩng đầu lên, Nhă Chí
khập khiễng bước theo anh vào pḥng thẩm vấn . Trên chiếc ghế
dài kê sát góc tường . Kỳ Duyên và Nhă Chi đang ngồi trừng trừng
mắt ngó anh.
- Anh nói đi, chuyện thế nào ? - Bấm tách cây viết, người cảnh
sát ngó Nhă Chí không thiện cảm.
Quay nh́n Nhă Chi một cái, thấy con bé đôi má sưng vều, mắt lưng
tṛng nh́n ḿnh đầy thù hận, Nhă Chí nhẹ so vai:
- Không cần phải hỏi . Cô ta đă khai đủ cả rồi.
- Vậy... phiền anh kư tên vào... - Người cảnh sát đẩy tờ biên
bản ra trước . Không đọc, Nhă Chí cầm cây viết kư rẹt vào . Được
ở tù, biết đâu cuộc đời anh sẽ... thú vị hơn ..
o0o
Thật là lộn xộn, khi vầy khi khác . Cau mày viên cảnh sát nh́n
Kỳ Duyên một cách nghi ngờ:
- Cô bị ba của hắn mua chuộc hay hăm dọa, bắt đổi khẩu cung hả ?
- Dạ không, không có - Xua tay một cách loạn xạ, Kỳ Duyên nói
nhanh, vấp cả vào nhau - Chẳng ai mua chuộc hay hăm dọa ǵ đâu,
tại tôi... tôi thấy lương tâm ḿnh ray rức qúa... nên... đến đây
nói lại . Nhă Chí thật t́nh không có cưỡng dâm bé Nhă Chi.
- Thế tại sao hắn đánh cô bé chứ ? - Viên cảnh sát vẫn nghi ngờ.
Đă chuẩn bị từ đầu, nên Kỳ Duyên nói trơn tru:
- Tại chị em tôi cùng Nhă Chí chơi oẳn tù t́ . Ai thua bị tát
tay . Cuối cùng... chị em tôi thua hắn, quá tức, nên vu khống
hắn chơi, không ngờ lớn chuyện.
Lư do thật khó chấp nhận song cũng khó bắt bẻ làm sao . Viên
cảnh sát đứng dậy càu nhàu:
- Hồ sơ đă lập xong, may mà tôi chưa chuyển qua ṭa án . Không
th́ rắc rối to . Cô có biết ḿnh làm phiền mọi người không ?
- Dạ biết, dạ biết - Gật đầu nhận lỗi ngay, Kỳ Duyên cười lấy
ḷng - Anh đừng nóng, em có đem theo túi ḅ viên bồi dưỡng mấy
anh.
- Định hối lộ à ? - Anh cảnh sát trừng đôi mắt . Kỳ Duyên xua
tay sợ hăi.
- Dạ không . Chỉ có chục xâu ṿ viên và bịch tương thôi . Anh
không nhận th́ em đem về vậy . Tự tay em làm, ngon lắm đó.
- Thật ư ? - Đôi mày nhương nhướng, anh cảnh sát cố nén cười.
Kỳ Duyên nghiêm mặt:
- Thật mà!
- Vậy th́ để đó, lát tôi ăn thử - Anh cảnh sát bước vội về pḥng
tạm giam . Sợ ḿnh phải phát lên cười mất.
- Trần Nhă Chí, anh
được tự do.
Leo lên ghế nhóm mắt qua viên cảnh sát, Kỳ Duyên hy vọng được
nghe tiếng reo mừng của người vừa được ḿnh ra ơn cứu giúp . Nụ
cười hạnh phúc hẳn sẽ làm mặt anh sáng bừng lên, đẹp như hoa .
Tim cô phập phồng chờ đợi.
Nhưng không, chẳng có tiếng reo mừng, cũng chẳng có nụ cười nào
. Chỉ có một Nhă Chí tóc tai rũ rượi, áo quần nhàu nát . Mặt mũi
đầy râu, uể oải bước ra.
Chà! Mới có ba ngày... sao hắn xuống dữ vậy nè ? Giật ḿnh suưt
té luôn xuống ghế, Kỳ Duyên đưa tay ôm ngực ngỡ ngàng . Phải ở
tù ba năm chắc hắn thành người rừng quá!
- Đây là vật dụng cá nhân, anh kiểm tra lại đi . Nếu đủ xin kư
nhận rồi đi đi - Giọng anh cảnh
sát nghiêm nghiêm.
Nhă Chí như cái máy, kư rẹt rồi xách túi bước đi . Kỳ Duyên vội
đuổi theo:
- Nhă Chí... chờ tôi với...
Nhưng Nhă Chí không buồn quay lại . Anh bước đi một cách vô hồn
. Đôi vai hơi c̣ng xuống.
- Anh... anh không cảm ơn tôi sao ?
Chận trước mặt anh, Kỳ Duyên lo lắng:
- Hay là... anh vẫn giận tôi ? Xin lỗi tôi không biết anh và Nhă
Chi là anh em với nhau đâu.
Giật thót ḿnh, Nhă Chí lừ đôi mắt khàn khàn giọng:
- Đừng nói bậy . Tôi và Nhă Chi chẳng quan hệ ǵ.
- Anh đừng ḥng giấu được tôi - Bước song đôi cùng Nhă Chí, Kỳ
Duyên ríu rít - Chỉ thấy cái tên thôi cũng thấy anh và nó có
quan hệ mật thiết rồi . Tên Nhă Chi chỉ thua tên Nhă Chí của anh
một dấu sắc thôi.
- Tôi không muốn nghe cô nói nữa . Cút đi - Chợt quay ngoắt
người, Nhă Chí quẹo sang đường khác, Kỳ Duyên vẫn bám theo.
- Nhă Chi thương anh lắm, con bé cứ bảo tôi đến đồn băi nại cho
anh . Mà tôi cũng vậy, vừa từ bệnh viện trở về đă đến gặp anh để...
- Cô nói hơi nhiều đấy - Vẫy một chiếc taxi vừa trờ tới, Nhă Chí
bước vội lên, xập mạnh cửa, chiếc xe lao vút đi ngay.
Kỳ Duyên không kịp làm ǵ, ngẩn người ra ngơ ngác.
- Kỳ Duyên... mày đi đâu vậy ? Hôm nay không phải bán sao ? -
Một cái đập mạnh vào vai đau điếng làm Kỳ Duyên quay đầu lại .
Phải hơn một phút định thần cô mới nhận ra nhỏ Như Nguyện đang
nhe hàm răng ra cười thân thiện với ḿnh.
- Ngẩn ngẩn, ngơ ngơ, lén lén, lút lút . Chắc mẻm là hẹn với bồ
rồi . - Cạnh bên nó, gă Duy Thành cũng cười nói thêm vào . Cả
hai đứa rất vui, tràn đầy hạnh phúc.
- Thật không ? Gă nào có phước vậy ? Kể tao nghe ? - Như Nguyện
níu vai Kỳ Duyên cười lí lắc - Lâu quá không gặp nhau . Mày quên
tao rồi sao mà năy giờ cứ đứng yên không nói vậy ?
Ừ nhỉ! Nghe Như Nguyện nhắc, Kỳ Duyên mới nhớ ra. Một tháng hơn
rồi, từ hôm bị nó cho leo cây ăn há cảo không trả tiền, đến nay
hai đứa chưa gặp nhau lần nào cả.
- Mày giận tao chuyện hôm đó phải không ? Xin lỗi nghe - Ngỡ Kỳ
Duyên làm mặt lạnh giận ḿnh, Như Nguyện vội thanh minh - Hôm đó,
vừa ra về anh tài xế chở thẳng về nhà . Anh bảo, mẹ tao đă trực
tiếp gọi điện ra lịnh như vậy đó . Mày biết không, cả tháng trời
ba mẹ tao kèm chặt tao như tù nhân vậy . Cả điện thoại cũng bị
kiểm tra... Mà mày cũng tệ, không thèm điện cho tao một cuộc nào,
bạn thân ǵ cố chấp, giận dai vậy chứ ?
- Thề có trời, tao không giận mày một chút nào, thậm chí chuyện
hôm đó cũng không nhớ nữa, dù mày đă làm tao điêu đứng - B́nh
tâm lại, Kỳ Duyên kể cho Như Nguyện nghe chuyện hôm nào đă xảy
ra ở quán há cảo trên đường Vơ Văn Tần . Tức ứa gan thấy nó với
Duy Thành cứ rũ người ra cười thích thú . Mỗi người một câu,
tung qua, hứng lại như thể cô là trái banh không bằng vậy.
- Có chuyện ấy thật à! Ôi Kỳ Duyên, lẽ ra mày phải cám ơn tao
mới đúng . Anh chàng ga lăng lịch sự kia, giờ đă là của mày rồi
có đúng không ?
- C̣n phải hỏi! Không th́ cả tháng trời nay... Kỳ Duyên đâu bận
rộn quên mất vai tṛ bà mai với chúng ta như vậy ?
- Ừ nhỉ ? Nhưng anh ơi, đừng trách nó làm ǵ . Ai yêu mà chẳng
thế! Mê mẩn tâm hồn quên cả bạn bè, cha mẹ...
- Chẳng ai tệ như hai người tưởng đâu . Đừng suy bụng ta ra bụng
người nữa - Nghe một hồi, Kỳ Duyên nổi quạu hét to - Có chết tao
cũng không thèm hắn . Đồ cà chớn, kiêu căng phách lối, tưởng đẹp
trai, có tiền rồi ngon lắm chắc ?
- Hả ?
- Ủa ?
Không cười nữa, Như Nguyện nắm tay Kỳ Duyên lo lắng:
- Mày sao vậy ? Hắn phụ mày à ?
- Phụ tao ? Hừ! - Càng thêm tức, Kỳ Duyên chẳng cần ư tứ, quên
mất Duy Thành là bạn trai của Như Nguyện, cô kể ầm lên chuyện
ḿnh đụng đầu Nhă Chí.
- Qúa đáng, thật là quá đáng - Nghe xong Như Nguyện bực ḿnh quá,
hét lên - Gặp tớ, tớ không thèm băi nại đâu, cứ để hắn ở trong
tù cho biết . Hừ! Đẹp trai bao nhiêu, giàu bao nhiêu mà phách
quá.
- Cũng may là anh ta không đẹp cũng chẳng giàu - Nói đùa một câu
cho không khí bớt căng thẳng, nhưng thấy hai nàng không hưởng
ứng, Duy Thành chuyển hướng - Ồ! Quán bột chiên kia rồi, có ai
muốn ăn không ? Tôi bao!
- Ḿnh vừa ăn vừa nói chứ ? - Nh́n Kỳ Duyên, Như Nguyện hỏi.
Không trả lời, Kỳ Duyên bước thẳng vào quán kéo ghế ngồi . Cơn
giận làm cô quên cả đói . Quên cả túi ḅ viên hứa tặng anh cảnh
sát dễ thương . Hừ! Tên Nhă Chí đáng ghét này... hắn khiến
cô phải quay cuồng, điên đảo hết.
Chương 4
- Ăn đi Kỳ Duyên, mày sao vậy ?
Như Nguyện phải gọi đến lần thứ ba, Kỳ Duyên mới hoàn hồn chợt
tỉnh . Mùi bột chiên thơm lừng phải gợi nhớ, cô cứ cúi xuống
ghim ngay một miếng to cho vào miệng nhanh nhóc nhách trong nụ
cười của bạn.
- Vậy mới là mày chứ! Tao yên tâm rồi . - Nói rồi cúi xuống, nó
nhẹ đẩy đĩa bột chiên đến trước mặt Duy Thành - Ăn đi anh.
- Em ăn trước đi - Duy Thành lại đẩy qua, nhường trở lại - Anh
bỏ bớt cho em nhé.
- Ít ít thôi . Cay là em bắt đền anh đó . - Dài giọng nũng nịu,
mắt Như Nguyện long lanh hạnh phúc.
- Được thôi . Em muốn bao nhiêu hả ? Anh chiều hết mà... - Đảo
mắt nh́n quanh, thấy mọi người măi ăn không chú ư đến ḿnh, Duy
Thanh tranh thủ đặt nhanh nụ hôn lên má người yêu . Hạnh phúc
nhưng xấu hổ, Như Nguyện nh́n Kỳ Duyên chống chế:
- Anh kỳ quá! Kỳ Duyên nó cười cho.
Nh́n Kỳ Duyên, Duy Thành nheo một con mắt lại:
- Không sao . Kỳ Duyên thông cảm lắm mà . Cả tháng trời không
gặp... nhớ quá, hôn một cái có sao đâu . - Nói xong anh đặt
nhanh một nụ hôn nữa lên mặt Như Nguyện, mặc cô ngúng nguẩy vẫy
vùng trong hạnh phúc.
Cười theo bạn như chẳng có ǵ, ḷng Kỳ Duyên cứ nao nao, xao
xuyến . Như chạnh ḷng tủi phận, như ganh tị trước hạnh phúc
tuyệt vời bạn đang có được . Duy Thành yêu Như Nguyện lắm... Ôi!
Biết bao giờ cô mới được một chàng trai yêu đắm say như thế ?
Nhă Chí... sao bỗng dưng cô lại nghĩ đến hắn chứ ? Tại nhớ cảm
giác bàn tay hắn vuốt nhẹ xuống má ḿnh êm êm... dịu dịu...
Ồ không! Không thể để hắn chi phối ḿnh như vậy được . Chợt giật
ḿnh, Kỳ Duyên khàn giọng hỏi:
- Anh Thành và Như Nguyện đi đâu thế ? Có bị... nhỏ Kỳ Duyên này
cản mũi kỳ đà không ? Chà! Hỏi thừa thôi, sáng giờ chắc hai
người đă du hí khắp nơi rồi.
- Không dám đâu . Vừa ra khỏi nhà là gặp ngay mày đó.
- Thật ư! - Kỳ Duyên tỏ ra lịch sự - Vậy th́ tao biến nhé!
- Không! Mày cứ ngồi đây . Tính hộ cách giúp tụi tao . Chuyện đă
lên đến cao trào . Mẹ bắt tao phải đi chơi với hắn . Không th́...
bà tự vận chết ngay.
- Gay đến thế ư ? - Kỳ Duyên lại cho một miếng bột chiên vào
miệng - Mà mày đă gặp hắn chưa ? Hắn thế nào ? Có đáng yêu không
?
- Cả tháng nay tao rầu rĩ trên giường, không ăn không uống . Đ̣i
tự vận nên mẹ chẳng dám ép tao - Như Nguyện buồn bă - Cho đến
hôm qua bà bỗng đổi chiến thuật đ̣i chết ngược... Tao sợ quá,
nên nhận lời với một điều kiện.
- Mày đ̣i mẹ cho đi chơi với tao phải không ? - Kỳ Duyên đoán
ngay.
Như Nguyện gật đầu:
- Đến nhà không gặp mày nên tao...
- Tao tranh thủ t́m Duy Thành dạo một ṿng - Kỳ Duyên ngạo bạn.
Duy Thành nhăn mặt:
- Thôi, tính cách hộ anh đi . Nước ngập đến chân rỗi c̣n giỡn
nữa.
- Một chai coca cola đi - Kỳ Duyên tỉnh queo, búng tay gọi bà chủ
quán . Như Nguyện tươi nét mặt:
- Mày có cách rồi phải không ?
Kỳ Duyên nhơn nhơn mặt:
- Dĩ nhiên rồi . Tao vừa nghĩ ra cách vẹn toàn . Từ nay mày có
thể thoải mái đi chơi với Duy Thành, vừa không phải phập phồng
lo hắn đ̣i cưới gấp.
- Kế ǵ vậy ? - Cả Duy Thành lẫn Như Nguyện đều nôn nóng . Kỳ
Duyên bưng ly, khề khà:
- Gấp ǵ . Để uống xong ly nước...
Tính Kỳ Duyên xưa nay là vậy . Như Nguyện đành phải chịu thua .
Mở to mắt cô nóng ḷng nh́n nó chậm răi uống từng hớp một . Ly
nước cạn dần...
o0o
Lần đầu tiên mặc vào người chiếc áo đầm, Kỳ Duyên nghe vướng víu
làm sao ấy . Dù nhỏ Như Nguyện hiểu ư cho cô một chiếc đầm dài .
Dài phủ gót, cô vẫn thấy đôi chân ḿnh lạnh toát trống trơ.
Nghe lời bạn, Kỳ Duyên đến điểm hẹn bằng taxi . Cửa đóng bít
bùng, vậy mà... cô cứ thấy khách hai bên đường soi mói nh́n ḿnh
rồi tủm tỉm cười, bảo cô hôm nay trông kỳ cục quá!
Mà kỳ cục thật, Kỳ Duyên không phủ nhận hay giận ai đâu . Lúc
sáng nh́n gương, suưt tư cô đă la làng . Trời đất! Ai đâu lạ
hoắc, chẳng phải cô thường ngày nữa . Như Nguyện thật hay đùa mà
đánh lên má cô hai cục hồng như vậy chứ ?
Giăy nảy lên không chịu, nhưng cuối cùng thương nó quá, cô đành
vác nguyên bộ mặt nặng như đồng này bước ra đường . C̣n thêm đôi
giày cao gót và chiếc bóp đầm ṭng teng nữa . Chẳng ra thể thống
ǵ, nhưng ba lại cười, khen cô đẹp quá . Yểu điệu thục nữ không
thua ǵ Như Nguyện.
Chuyện này, cũng tự ḿnh bày ra cả . C̣n than văn nỗi ǵ . Nh́n
hai bộ móng tay sơn đỏ chót của ḿnh . Kỳ Duyên lắc đầu thở ra
một hơi dài . Ai bảo cô tự nguyện thế nhân giúp nó làm ǵ . Để
bây giờ phải nặng nề khó nhọc như vầy! Hừ! Đúng là thần khẩu hại
xác phàm . Ai bảo cô thông minh quá!
Theo kế hoạch ra . Từ nay cô sẽ thay Như Nguyện đến gặp người
yêu giùm nó . Nhiệm vụ của cô làm cho hắn phát ngấy lên, tự động
xin rút lại lời cầu hôn . Để mẹ không c̣n có ǵ bắt bẻ, rầy la
được.
Lúc mới vạch ra, Kỳ Duyên nghe hào hứng tự tin ghê lắm . Làm
người ta thương mới khó, chứ làm người ta ghét dễ ̣m . Chỉ cần
cô tỏ ra khiếm nhă, bất lịch sự vài câu là hắn chạy dông thôi .
Dù sao hắn cũng là con nhà danh giá, lại đẹp mă... thiếu ǵ cô
săn đón.
Thế nhưng... bây giờ... thật sự dấn thân vào cuộc phiêu lưu, Kỳ
Duyên mới nghe ḷng hồi hộp . Lỡ như cô không làm hắn ghét, mà
ngược lại, hắn yêu luôn cô th́ sao nhỉ ? Cô sẽ trở thành vợ của
hắn, thành bà Tổng giám đốc tương lai ư ? Ôi...
Chiếc xe bỗng thắng nhanh, làm Kỳ Duyên chúi mạnh về phía trước
. Giấc mơ hồng tan nhanh . Vụng về bước xuống xe, Kỳ Duyên phải
ḱm lắm mới không bị lật chân . Nhỏ Như Nguyện này ác quá, chọn
đôi giày cao dữ.
Khập khiễng như đứa bé mới tập đi, Kỳ Duyên dẫm lọc cọc lên hàng
sỏi bước vào công viên vắng . Ghế đá thứ năm, dưới gốc cột đèn
nh́n thẳng xuống ḍng sông.
Địa điểm này, Kỳ Duyên phải nghĩ rất lâu lắm mới chọn ra được đó
. Cô đă bày Như Nguyện dối mẹ rằng . Để cuộc gặp mặt đầu tiên
gây ấn tượng . Cả hai phải hẹn ḥ, tự t́m ra nhau như vậy . Dĩ
nhiên là mẹ Như Nguyện đồng ư ngay thôi . Bà đâu ngờ, sắp xếp
như vậy, chủ yếu cho Như Nguyện thoát khỏi ṿng tay ḱm tỏa của
ḿnh.
Ghế thứ nhất, ghế thứ hai... chà! Công viên hôm nay sao đông quá
. Đầy những cặp t́nh nhân . Họ như quên mất thế gian này c̣n tồn
tại một Kỳ Duyên đang tṛn mắt ngó . Cứ măi ôm nhau, say đắm
những nụ hôn.
Tim bỗng đập nhanh, Kỳ Duyên thầm lo cho chiếc ghế của ḿnh .
Tiện... có cặp nhân t́nh nào chiếm nó không ? Và... liệu... gă
kia... có hôn đại ḿnh không ? Chà!...
Chiếc ghế thứ năm kia rồi! Sao bóng đèn không đứng yên mà nhấp
nháy măi thế chẳng cho cô nh́n rơ được ǵ . Dường như... có một
chàng trai đang tư lự ngồi hút thuốc.
Dừng lại thở lấy hơi, Kỳ Duyên đưa tay vuốt ngực . Biết nói ǵ
bây giờ ? Rủi không phải th́ sao ? Có lẽ nên cho hắn nh́n thấy
chiếc rốp kim tự tháp này trước rồi tùy cơ ứng biến.
Vuốt nhẹ mái tóc, Kỳ Duyên làm ra vẻ tự tin bước tới . Tiếng
đồng hồ đă làm gă thanh niên giật ḿnh quay lại . Cùng lúc ngọn
đèn bừng lên soi rơ... bốn con mắt trợn tṛn kinh hăi.
Là Nhă Chí ư ? Chiếc giày cao gót bỗng lật ngang làm Kỳ Duyên té
quỵ, đau điếng nhưng cô không biết, cứ ngồi yên như thế, cô
không hiểu ḿnh phải khóc hay cười ? Sao ông trời đặt cô vào
hoàn cảnh trớ trêu nghiệt ngă thế này ? Để cô biết giúp ai bây
giờ chứ ?
Giúp Nhă Chí lấy vợ . Trở về cuộc sống đời thường . Cô không chỉ
hứa với ông Vinh như thế, mà c̣n nhận lời ủy thác của bà Thủy
với tất cả niềm tin, hy vọng của bà...
Làm sao đây ? Cắn môi ḿnh, Kỳ Duyên nghe nan giải . Xưa nay...
cô vốn là người trọng chữ tín . Lời hứa ra không rút lại bao giờ
. Và... cô sẽ làm tất cả, hết sức ḿnh thuyết phục Nhă Chí bỏ đi
quan niệm sai lầm . Để anh bằng ḷng cưới vợ... Nếu như... người
vợ ấy đừng là Như Nguyện, là người bạn thân nhất của cuộc đời cô.
Không đơn giản là lời hứa giúp nó đâu . Kỳ Duyên biết, dù Như
Nguyện không nhờ, dù nó chưa nó người yêu, cô cũng không bằng
ḷng cho nó lấy một người chồng như Nhă Chí . Phải, không thể
nào cô đem đóa hoa lài đẹp đẽ xinh tươi như Như Nguyện cắm vào
Nhă Chí kia . Nó sẽ khổ một đời v́ thói trăng hoa, bay bướm của
hắn thôi.
Phần Nhă Chí, anh cũng sững sờ chết lặng . Dù xưa nay trong đời
không việc ǵ làm anh phải ngạc nhiên kinh sợ cả . Vậy mà... lần
này... anh lại thấy tóc trên đầu dựng cả lên . Toàn thân nổi đầy
gai ốc . Sao lại là Kỳ Duyên chứ ? Lẽ nào... hai chữ duyên số...
cứ tồn tại trên đời theo một số người đă nói ..
Sau khi đánh Nhă Chi ngất xỉu để phải vào tù, Nhă Chí thấy ḿnh
như đă lớn ra nhiều . Chững chạc hơn một chút để anh chợt nhận
ra rằng . Bấy lâu nay ḿnh đă làm một điều vô nghĩa.
Trả thù đàn bà! Để làm ǵ ? Dù anh có hại, có tổn thương, có làm
vạn trái tim đau khổ . Anh vẫn không sao bù được nỗi đau mất mát
của trái tim ḿnh . Cũng như không sao làm căn biệt thự trở nên
ấm áp . Đầy ắp tiếng cười như những ngày xưa.
Anh không ngăn được tóc trên đầu cha ngày thêm bạc trắng, không
ngăn được trái tim cha ngày ngày thương nhớ mẹ . Chợt bàng hoàng
như người vừa tỉnh mộng, anh thấy ḿnh những ngày qua đă quá ích
kỷ, chỉ biết nghĩ đến nỗi đau của riêng ḿnh mà không nghĩ đến
ba.
Sao anh lại có thể nhở nhơ, phung phí những đồng tiền mà ba phải
lao tâm, nhọc sức mới t́m ra . Ba đă yêu thương, đă hy sinh cho
anh như vậy, sao anh không thể làm anh vui ḷng chứ ?
Một đêm dài suy nghĩ, Nhă Chí quyết định dừng chân không lêu
lơng nữa . Dù đàn bà vẫn là sinh vật đáng ghét nhất đời, anh vẫn
phải cưới họ thôi . Cưới v́ đẹp ḷng cha, v́ quy luật sinh tồn...
v́ anh là một phần tử của cuộc sống không thể tách rời, cá biệt.
Vợ của anh, người đàn bà anh sẽ sống chung cả đời ngày ngày vào
ra giáp mặt sẽ là cô gái ấy ư ? Sống lưng Nhă Chí bỗng gai gai
ớn lạnh . Anh không hiểu cái cảm giác kỳ lạ đang đến với ḿnh là
cảm giác ǵ . Rất lạ lùng, rất đặc biệt . Nó chưa từng xuất hiện
trong cuộc đời anh.
Sao thế nhỉ ? Nhă Chí ngạc nhiên hỏi thầm ḿnh . Có mâu thuẫn ǵ
không ? Anh đă bảo ḿnh sẽ cưới bất kỳ cô gái nào nếu cha ưng ư!
Không đắn đo, do dự chút nào, sao lại bâng khuâng nhiều trước Kỳ
Duyên ? Cô ta không giống các cô gái ḿnh đă gặp ư? Có ǵ đặc
biệt ?
Ừ nhỉ ? Bây giờ Nhă Chí mới phát hiện ra Kỳ Duyên là cô gái đầu
tiên làm ḿnh phải bận tâm . Anh không tài nào lư giải . Chắc là...
cuối cùng anh đành nghĩ... v́ cô đă gây cho ḿnh nhiều phiền
phức nên ḿnh mới phải quan tâm để thù ghét...
Nhưng... cái thù ghét này... lại không giống nỗi hận thù, căm
ghét anh dành chung cho đàn bà từ lâu ám thị ḿnh một chút nào .
Anh chỉ biết là... mỗi lúc gặp Kỳ Duyên tim ḿnh lại run lên,
phập phồng một nỗi sợ hăi vô h́nh...
- Sao cứ nh́n tôi măi thế ? Có biết tôi bị trặc chân rồi không ?
- Giọng Kỳ Duyên chợt la to, làm Nhă Chí giật ḿnh thoát khỏi
cơn mơ màng, suy tưởng . Đưa mắt nh́n xuống, anh mới hay Kỳ
Duyên lăn quay trên cỏ . Đôi giày cao gót trật khỏi chân, bay
đến nằm cạnh đôi giày dưới chân ḿnh.
Ngọn đèn lại cháy lên, soi cho anh nh́n rơ gương mặt Kỳ Duyên
lấm lem đầy son phấn . Dù được vẽ lên từ một bàn tay khéo léo,
nhưng... với gương mặt ngổ ngáo của cô... son phấn trông chẳng
hợp chút nào . Hệt như búp bê bằng sáp, rất buồn cười, ngộ
nghĩnh...
- Cười cái ǵ ? - Cố chống tay đứng lên nhưng không được, cô bực
bội - Có kéo lên không th́ nói, để tôi c̣n nhờ người khác.
Nụ cười vẫn nở trên môi, Nhă Chí nắm tay Kỳ Duyên kéo dậy, chợt
sững sờ chết lặng . Nụ cười như thành đá bất động trên môi.
Đẹp quá! Đôi mắt anh dán măi vào chiếc eo nhỏ của Kỳ Duyên .
Thật không ngờ trong chiếc áo đầm cô trở nên dịu dàng, xinh đẹp
thế này . Với những đường cong được tôn xưng bởi chiếc áo ôm sát
thân người, cô quyến rũ chẳng kém ǵ người mẫu . Vậy mà .. bấy
lâu nay, quen nh́n cô với quần Jean và áo thun rộng thùng th́nh
. Anh cứ ngỡ thân thể cô thẳng đơ, cứng ngắc như que củi.
- Anh nh́n ǵ ? - Cúi xuống bắt gặp ánh mắt Nhă Chí dán măi vào
đôi ngực trắng nhô cao sau làn cổ rộng . Kỳ Duyên thẹn thùng
đánh mạnh xuống tay anh - Buông ra, làm ǵ nắm tay người ta hoài
vậy ? Vô duyên...
- À... Ờ... - Giật ḿnh, Nhă Chí vội buông tay . Anh không hiểu
v́ sao bỗng nhiên tim ḿnh đập mạnh.
- À... Ờ... cái ǵ... - Lườm Nhă Chí một cái dài, Kỳ Duyên ḷ c̣
ngồi xuống ghế . Chiếc bóp đong đưa, cô không hay ḿnh đang làm
một động tác thừa - Anh có nhận ra tôi là ai không ?
- Sao không ? Cô là người chuyên gây rắc rối cho người khác -
Không nh́n Kỳ Duyên, Nhă Chí cố trấn tĩnh ḿnh bằng cách châm
một điếu x́ gà.
- Không phải... anh nh́n đây nè! - Vừa nói, Kỳ Duyên vừa chỉ vào
ngực ḿnh, nơi có chiếc rốb kim tự tháp lấp lánh trông rất đẹp -
Nó có phải là của anh không ?
- Phải . Nhưng mà... - Nói đến đây Nhă Chí chợt nhớ ra, anh la
lớn - Cô không phải là cô vợ đă hứa hôn với tôi đâu . Cô ta...
danh giá hơn cô nhiều.
- Danh giá th́ sao ? - Kỳ Duyên nghe tự ái - Cũng là người thôi
. Hai mắt, hai chân, một cái đầu... Có ǵ khác chứ ? Hừ! Tối
ngày nh́n người bằng lư lịch gia đ́nh . Đúng là đồ hậu đậu...
Bị mắng nhưng Nhă Chí không cảm thấy phật ḷng . Nh́n vào miệng
Kỳ Duyên, anh thích thú phát hiện ra một điều mới mẻ . Rằng khi
nói... trông cô đẹp hơn đôi chút.
- Anh làm ǵ vậy ? - Kỳ Duyên lại hỏi.
Nhă Chí giật ḿnh:
- À... không, cô nói nữa đi . Sao cô phải đến đây ? Vợ hứa hôn
của tôi đâu ? - Lại thêm một phát hiện kỳ thú, Nhă Chí nh́n măi
vào đôi vành tai trắng của Kỳ Duyên . Hôm nay thêm đôi bông hột
xoàn lấp lánh, trông đẹp hẳn lên.
- Anh không được nh́n tôi kiểu ấy đâu! - Ôm đôi tai, Kỳ Duyên
giận dữ - Tôi cấm đó...
- Cô không cấm được đâu! - Nhă Chí cụp mắt xuống đôi vai trần
trắng thon của Kỳ Duyên - Ai bảo cô bày ra làm ǵ rồi mắc cở .
Nhưng tôi nói thật nghe . Cô ăn mặc như vầy... đẹp và quyến rũ
lắm đó...
- Nếu anh c̣n dám nói với tôi điều đó, tôi sẽ kiện anh...
Lo sợ lại bị đề nghị làm điều khiếm nhă, Kỳ Duyên răn đe . Nhă
Chí ph́ cười:
- Tôi quên mất rồi . Ai bảo cô lại nhắc ? Sao hả ? Chiều anh một
lần đi - Vừa nói, anh vừa vuốt nhẹ xuống vai cô một cái . Chỉ
muốn đùa, chọc cô thôi, không ngờ... đôi vai cô như nam châm
điện, hút chặt lấy tay anh . Một cảm giác lạ lùng tê buốt truyền
khắp châu thân . Nhă Chí không ḱm được vụt ôm cứng lấy Kỳ
Duyên siết chặt...
- Ôi! Anh làm ǵ vậy . Buông ra... buông ra... - Vùng vẫy măi
không thoát được, Kỳ Duyên đành cúi xuống cắn lên vai Nhă Chí
một cái mạnh.
- Ui da! - Cảm giác đau đớn đă làm Nhă Chí bừng tỉnh mộng .
Buông tay, nh́n Kỳ Duyên tập tễnh chạy đi... anh ngơ ngác thở ra
một hơi dài . Không biết ḿnh đang ở đâu và làm ǵ nữa ?
o0o
- Nhỏ Kỳ Duyên bỗng dưng dở chứng, bỏ ngang kế hoạch . Năn nỉ
cách nào cũng không đến gặp Chí Nhă giùm em - Nép đầu vào vai
Duy Thành, Như Nguyện rưng rưng nói - Nên buộc ḷng em phải gặp
hắn thôi . Anh đừng nghĩ bậy rồi buồn như vậy . Em khổ lắm anh
biết không ?
- Anh không nghĩ bậy... chỉ giận ḿnh thôi - Vuốt tay Như Nguyện,
Duy Thành cay đắng - Giận ḿnh bất tài, vô dụng... nghèo khổ cho
mẹ em khinh . Giận ḿnh năm đó trèo cao yêu em làm ǵ... để em
phải khổ...
Lại tự ái nữa rồi! Ṿng tay ôm lấy cổ Duy Thành, Như Nguyện nhẹ
hôn lên má anh âu yếm . Nhược điểm của anh đây . Rất dễ nản ḷng
và mất niềm tin . Nếu không khéo xử sự th́ sẽ mất anh... mất anh
vĩnh viễn...
- Đừng nói vậy Duy Thành . - Cà nhẹ má ḿnh lên mặt anh, cô âu
yếm - Dù thế nào th́ em cũng yêu anh . Trong ṿng tay anh... em
không thấy khổ, chỉ thấy ḷng tràn đầy hạnh phúc . Ráng đi anh,
đừng nản chí . Rồi ḿnh sẽ vượt qua...
- Em có vượt nổi ḷng ḿnh không ? - Duy Thành nắm chặt tay Như
Nguyện - Khi lát nửa đây, trước mặt em, Nhă Chí là một gă trai
thanh nhă, lịch duyệt rất hào hoa . Hắn giàu có lắm, sẽ đem đến
cho em một cuộc sống an nhàn sung sướng...
- Anh đang ghen có phải không ? - Như Nguyện nhoẻn miệng cười
rất hạnh phúc.
Duy Thành buồn bă:
- Anh không ghen . Chỉ cảm thấy lo thôi . Anh sợ mất em.
- Không phải sợ đâu, chàng ngốc - Nắm mũi anh cô lắc nhẹ - Tin
em đi . Thế gian này... chẳng c̣n ai hơn anh được . Không tin,
em sẽ thề...
- Đừng thề nữa! - Đưa mắt ngó đồng hồ, Duy Thành uể oải đứng lên
- Đến giờ rồi, để anh đưa em đi gặp hắn.
- Khoan đă... - Như Nguyện ôm cổ anh gh́ xuống - Suốt buổi chiều
nay... em chưa được anh hôn đó.
Thở ra, do dự vài giây, Duy Thành cúi xuống môi Như Nguyện đặt
khẽ nụ hôn . Anh biết, cô không hài ḷng lắm với nụ hôn kém
nhiệt t́nh này . Nhưng... anh làm sao hôn cô say đắm được khi
ḷng cuộn nỗi lo...
- Đến rồi, em vào đi... - Dừng xe trước công viên, Duy Thành như
lẫy - Chúc em vui vẻ...
Vui vẻ! Như Nguyện cảm thấy phật ḷng trước cách nói của Duy
Thành . Anh thật chẳng hiểu, chẳng cảm thông cho cô chút nào .
Anh dường như không biết . Bao nhiêu tṛ, lắm cách chẳng qua cô
cũng v́ không muốn xa anh . Vô t́nh, anh cứ đẩy cô ra khỏi cánh
tay ḿnh.
- Đi đi - Thấy cô cứ đứng nh́n ḿnh bằng đôi mắt ướt, Duy Thành
giục - Ghế số năm, cây cột đèn thứ tư, quay mặt ra sông . Nhanh
lên kẻo người ta lại giận cho.
Vẫn cách nói đó . Như Nguyện giận dỗi tủi thân . Không thèm hôn
tạm biệt anh như thường lệ, cô quay lưng bước vội . Nước mắt
lưng tṛng . Sao Duy Thành mới hiểu đây ?
Hôm nay, Nhă Chí đến điểm hẹn trễ đến mười lăm phút . Anh chẳng
bận ǵ, chỉ cố t́nh chọc tức Kỳ Duyên . Bắt cô phải chờ thôi.
Sao lại chọc tức ? Nhă Chí không biết được . Anh chỉ biết là một
tuần nay, ḷng ḿnh cứ nao nao đến ngày hẹn định kỳ . Anh không
quên được cảm giác lúc ḿnh ôm Kỳ Duyên chặt vào ḷng . Cứ muốn
lặp lại nó thêm một lần nữa . Dù vết cắn của cô trên vai vẫn c̣n
nhói đau, bầm đỏ.
Cô ả đă đến kia rồi, Nhă Chí nghe tim ḿnh đập dồn lên . Th́
ra... ả cũng thường thôi, như bao cô gái khác, nôn nóng đến gặp
ḿnh . Tự dưng nghe thất vọng . Nhă Chí chùng chân lại.
- Chào anh!
Vẫn chiếc áo đầm hôm nọ, nhưng không phải Kỳ Duyên . Trước mặt
Nhă Chí là một cô gái đẹp . Đẹp không chê vào đâu được với mái
tóc dài óng ả, với gương mặt hiền thanh tú của Đức mẹ đồng trinh
. Cô gái tạo cho người đối diện một cảm giác buồn buồn, tôn
kính.
- Cô là... - Phải sau một giây sửng sốt trước vẻ đẹp của cô, Nhă
Chí mới hoàn hồn - Như Nguyện phải không ?
- Dạ phải - Như Nguyện gật đầu - C̣n anh là Nhă Chí, hân hạnh
được quen anh.
- Đừng khách sáo - Xua tay, Nhă Chí ngồi xuống ghế, nghe ḿnh
hỏi một câu mất lịch sự vô cùng - Kỳ Duyên đâu ? Sao không thấy
cô ấy đến ?
- Em cũng không biết nữa . Nhưng... - Như Nguyện đă không để tâm
bắt lỗi . Đôi mắt buồn nh́n về phía trước, cô nghe nhớ Duy Thành
. Anh hẳn đang nóng ḷng, lo lắng đợi cô ở quán cafe . Gấp quá,
cô không kịp báo tin cho anh biết.
Sát đến giờ hẹn, Kỳ Duyên mới gọi điện đến, giở quẻ bảo ḿnh
không đi được, năn nỉ cỡ nào cũng không, nói sao cũng chẳng chịu
kể cho cô biết . Chuyện ǵ đă xảy ra sau lần hẹn đầu tiên đó .
Cũng không thèm cho cô biết Nhă Chí là người thế nào, có đáng
tin không ?
Sợ mọi chuyện bể ra, đến tai mẹ càng rắc rối hơn, Như Nguyện
đành phải liều đến chỗ hẹn một ḿnh . Thầm nhủ sẽ tỏ ra đỏng
đảnh khó yêu cho Nhă Chí chán chường tuyệt vọng.
Nhưng đỏng đảnh ra sao ? Như Nguyện không làm được . Cô không
biết ứng xử ra sao cả . Chỉ biết ngồi yên nh́n Nhă Chí tư lự thả
từng ṿng tṛn khói thuốc . Như Nguyện thầm nhận xét về anh với
Duy Thành là một bức tranh tương phản rơ ràng . Cứ như ban đêm
và ban ngày vậy.
Duy Thành của cô, cũng đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng mềm mại không
sắc cạnh, tựa như tâm hồn nghệ sĩ của anh nhạy cảm, đa t́nh .
Không quên chịu đựng chỉ một câu nói vô t́nh, đă có thể làm tổn
thương sâu sắc đến ḷng tự ái của anh.
C̣n Nhă Chí th́ không, qua vầng trán rộng và chiếc cằm vuông đầy
sắc cạnh của anh . Như Nguyện biết anh là người quen từng trải,
quen chịu đựng gió sương, không ǵ có thể làm anh nao núng
chuyển ḷng.
- Lần trước, sao cô không đến ? - Búng cho mẩu tàn thuốc bay
thành một ṿng cung rớt xuống sông, Nhă Chí quay lại hỏi.
- Dạ... - Giật ḿnh v́ bị hỏi bất ngờ, Như Nguyện lúng túng làm
rơi chiếc bóp xuống chân . Cô cúi nhặt vội vàng, mái tóc đẹp
trải dài xuống lưng cô óng mượt phản chiếu ánh trăng đêm, đẹp
như tranh vẽ.
- Để tôi nhặt hộ cho - Cúi xuống một lần nữa Nhă Chí phải hững
hờ trước đôi tay búp măng trắng như thạch cao của Như Nguyện .
Thế gian này, anh chưa thấy ai có bàn tay đẹp như cô ấy.
- Cám ơn anh! - Như Nguyện đă ngồi lên, đắn đo giây phút và
quyết định nói thật tất cả cùng Nhă Chí . Dù biết rơ ḿnh đang
làm một việc vô cùng rồ dại . Nhỏ Kỳ Duyên hay được, nhất định
nó sẽ mắng cô ngu, sẽ giận cô làm sai tất cả...
Nhưng... không như vậy, cô biết nói làm sao ? Gặp mà cô chẳng
t́m được lư do ǵ để nói . Mà dù t́m được, cô cũng không nói
suông đâu . Xưa nay... cô chưa từng nói dối bao giờ . Hơn nữa...
trông Nhă Chí c̣n đàng hoàng, đĩnh đạc . Cô tin là... anh sẽ
chẳng bán đứng ḿnh.
- Có chuyện đó thật ư ? - Nghe cô kể vậy mắt Nhă Chí nhướng lên
. Không ngờ ả Kỳ Duyên coi vậy mà ghê quá! Kế vậy cũng nghĩ ra .
May cho anh biết ả từ đầu, không th́ dở khóc dở cười . Mất vợ
c̣n bị cười sau lưng nữa . Hừ!
- Xin anh đừng giận, bất đắc dĩ em mới làm thế thôi - Thấy Nhă
Chí cau mày Như Nguyện run run giọng - Cũng đừng tự ái, em biết
so với anh em chẳng là ǵ . Với địa vị hiện tại của anh c̣n khối
cô hơn em mê mẩn.
Đúng, không sai, nhưng... quay nh́n Như Nguyện một cái Nhă Chí
nghe nóng mũi . Bị con gái từ chối như vậy thật là quê . Phong
độ anh xưa nay đâu có như vậy ? Lẽ nào... từ lúc gặp Kỳ Duyên...
thần đào hoa của anh có vấn đề ?
- Sao em không mê mẩn ? Với em, anh kém hấp dẫn chăng ? - Vừa
nói Nhă Chí vừa nhếch môi cười.
Như Nguyện cúi thấp đầu bối rối.
- Không... anh không kém hấp dẫn với em... có điều... em có
người yêu rồi, em không thể...
- Hắn hấp dẫn hơn anh ư ? - Nhă Chí càng tự ái.
Như Nguyện thật ḷng:
- Không, anh ta không bằng anh . Không bằng anh một điểm nào từ
địa vị tiền tài đến sắc vóc bên ngoài.
- Thế sao em chọn anh ta mà chê anh chứ ? - Nhă Chí thật sự
không hiểu.
Như Nguyện buồn buồn:
- V́ em yêu anh ấy.
- Yêu! - Nhă Chí bỗng ph́ ra cười lớn - Thế gian này, điều ǵ
anh cũng có thể tin chỉ duy nhất một điều không tin được . Đó là
t́nh yêu . Đúng vậy... anh không bao giờ tin thế gian này tồn
tại một t́nh yêu . Đó chẳng qua là danh từ hoa mỹ, các thi nhân
tưởng tượng ra.
- Không đâu - Như Nguyện tṛn mắt căi - Anh lầm rồi, t́nh yêu có
tồn tại trên thế gian này đấy . T́nh yêu đẹp lắm... rất tuyệt
vời...
- Ảo tưởng thôi - Nhă Chí lắc đầu . Nỗi hận năm nào với mẹ lại
trào dâng . Anh nh́n Như Nguyện đầy thù hận - Em không đành bỏ
hắn v́ tội nghiệp, v́ sĩ diện thôi.
- Không đâu - Như Nguyện căi - Em không sĩ diện cũng chẳng tội
nghiệp Duy Thành . Em yêu anh ấy.
- Yêu! - Nhă Chí giận dữ - Thế cô chắc là ḿnh sẽ thủy chung với
hắn suốt đời không ? Hay là cô sẽ làm khổ hắn bằng sự phản bội
của ḿnh.
- Tôi sẽ không phản bội Duy Thành đâu.
Sự khẳng định của Như Nguyện càng làm Nhă Chí tức điên lên.
- Được, thế cô dám đánh cuộc với tôi không ?
- Đánh cuộc thế nào ? - Như Nguyện ngơ ngác.
Cô không hiểu sao Nhă Chí lại bị hai từ t́nh yêu làm kích động
thế này.
- Rằng một ngày không xa lắm, cô sẽ bỏ Duy Thành để yêu tôi.
- Tôi sẽ không yêu anh - Như Nguyện lắc đầu - Dù mọi người bắt
buộc tôi phải làm vợ của anh, trái tim tôi cũng dành cho Duy
Thành . Anh ấy là t́nh yêu đầu đời duy nhất của tôi.
- Trong ṿng một năm, nếu tôi không chinh phục được cô, tôi sẽ
t́nh nguyện rút hôn ước với mẹ cô - Nhă Chí nói với vẻ tự tin.
- Được - Như Nguyện gật đầu ngay.
- C̣n ngược lại ? - Nhă Chí khôi hài.
Như Nguyện nói ngay:
- Tôi sẽ là vợ của anh.
- Đơn giản thế sao ? - Nhă Chí chợt ph́ cười - Đừng mơ mộng, tôi
không bao giờ cưới một cô gái chẳng chung t́nh về làm vợ.
Sao mà mâu thuẫn vậy ? Như Nguyện cau mày nghe khó hiểu - Vừa
bảo không tin t́nh yêu tồn tại, lại nói ngay không bao giờ cưới
người chẳng chung t́nh . Anh muốn chứng minh điều ǵ ? Thật là
không hiểu nỗi...
Nghĩ thầm như vậy, Như Nguyện không dại ǵ nói ra đâu, có cách
hoăn binh, dại ǵ cô không nhận . Cá cuộc th́ cá cuộc sợ ǵ . Cô
tin vào t́nh yêu của ḿnh và Duy Thành lắm . Một năm... chứ mười
năm cô cũng không ngán nữa . Bởi t́nh yêu... thật sự tồn tại
trên thế gian này...
o0o
- Nghe Nhă Chi bảo con bị bịnh, d́ qua thăm con đây . Con thế
nào rồi ? Có uống thuốc ǵ chưa ? Chà! - Đặt bịch nhăn lên bàn,
bà Thủy cho tay vào chăn sờ trán Kỳ Duyên rồi kêu lên hốt hoảng
- Anh Minh ơi, con bé nóng quá trời, đưa nó đến bác sĩ mau lên.
- Hả ? - Đang h́ hục xay thịt ở sau, nghe giọng bà Thủy kêu hốt
hoảng, ông Minh hớt hải chạy lên . Bàn tay cho vào chăn rồi giật
ra ngay:
- Trời ơi, sao nóng dữ vậy nè! Chị Ở đây coi nó... tôi đi gọi
xích lô.
- Ba đừng gọi... con không bịnh ǵ đâu! - Chợt ló đầu ra khỏi
chăn, Kỳ Duyên la lớn ..
Ông Minh quay đầu lại:
- Hả ? Con không bịnh . Có thật không ?
- Nó nói cho anh đừng lo thôi - Bà Thủy nhăn mặt - Gọi xích lô
đi... Sốt để lâu không tốt đâu.
- Ừ! - Ông lại gật đầu, vội vàng đi.
Kỳ Duyên bật tung chăn ngồi dậy:
- Con đă bảo không bịnh ǵ rồi.
- Không bịnh... sao con nóng vậy ? - Bà Thủy lại đặt tay xuống
tráng Kỳ Duyên ch́a ra một bịch nước nóng.
- Tại d́ rờ nhằm túi nước nóng thôi.
- Ờ . - Bây giờ mới phát hiện ra trán cô lạnh ngắt, bà thở phào
ra, mắng yêu cô - Con khỉ, làm tao hết cả hồn . Ôm bịch nước
nóng làm ǵ ?
- Con đau bụng - Kỳ Duyên nói nửa thật, c̣n nửa sự thật cô dành
để ứng phó với Như Nguyện . Cô sợ nó không chịu một ḿnh đến chỗ
hẹn cùng Nhă Chí . Mà cô th́... không muốn gặp hắn chút nào.
Từ hôm ở công viên bị hắn làm càn ôm đại, Kỳ Duyên bỗng sợ gặp
hắn vô cùng... không phải sợ hắn lại ôm đâu... Cô chỉ sợ ḿnh
ḱm ḷng không đặng, yêu hắn mà thôi.
V́ chưa một lần yêu, cũng không hề xem qua một bộ tiểu thuyết
t́nh để biết thế nào là cảm giác yêu . Kỳ Duyên cũng cảm được,
trái tim ḿnh đang bị dao động.
Không, cô không muốn điều ấy xảy ra . Càng không muốn nghe giọng
cười ngạo mạn của hắn vang lên đắc ư . Không, chết th́ chết ..
Cô quyết không để hắn coi thường được.
Sự hấp dẫn của Nhă Chí quả là khủng khiếp . Một tuần rồi, hắn cứ
ám ảnh cô . Ṿng tay hắn... Ôi! Kỳ Duyên chợt rùng ḿnh khó hiểu
. Rơ ràng lúc hắn ôm, cô chẳng có cảm giác ǵ . Vậy mà... về nhà
rồi, ḷng cứ bồi hồi lưu luyến...
Để điều ấy không thể xảy ra, Kỳ Duyên quyết định từ nay sẽ tránh
xa Nhă Chí . Bỏ mặc lời kư thác của mọi người, cô biết ḿnh phần
nào ích kỷ nhưng không ích kỷ th́ sao ? Cô đành trở thành con
mồi ngon trong tay Nhă Chí ư ? Không... không thể được...
- Kỳ Duyên c̣n nghĩ ǵ mà ngơ ngẩn vậy ? D́ hỏi mà măi không
nghe ? - Bị lay mạnh vào tay, Kỳ Duyên mới hoàn hồn chợt tỉnh .
Má đỏ lên, cô cúi đầu che giấu.
- Dạ không có.
Không hiểu tâm sự ḷng cô, bà Thủy xích lại gần:
- Con có gặp Nhă Chí không ?
- Dạ có! - Giật ḿnh, Kỳ Duyên không kịp nghĩ ra từ ứng phó, cô
đành nói thật - Con vừa mới gặp anh ta tuần trước.
- Thế à! - Bà tươi tỉnh hẳn lên - Gặp ở đâu ? Hai đứa đă nói
những ǵ ?
Bà không ṭ ṃ, thóc mách đâu , Kỳ Duyên biết bà chỉ muốn quan
tâm đến đứa con ḿnh đứt ruột đẻ ra thôi . Dù nó luôn hỗn hào,
đối xử với bà vô cùng thậm tệ, bà vẫn yêu thương nó hết ḷng .
Kỳ Duyên vẫn chưa quên lần đó, vừa hay tin Nhă Chí bị
ở tù v́
lời vu khống của ḿnh, bà đă đến gặp cô khóc lóc, van xin . Mong
cô hăy rút lại lời, tha cho Nhă Chí.
Bà là mẹ của Nhă Chí ư ? Nghe bà tỏ thực, Kỳ Duyên vô cùng sửng
sốt . Chuyện thật khó tin . Người đàn bà nghèo khổ này ngày quẩy
gánh chè trên vai đi bán, một thời là vợ của tổng giám đốc ngân hàng cổ phần Nam Á, Hữu Vinh.
V́ sao ra nông nỗi ? Dù đă được ông Vinh kể cho nghe, Kỳ Duyên
vẫn không sao tin được . Bà Thủy không phải là hạng đàn bà hư
hèn đó . Bà không ngoại t́nh đâu . Bằng chứng, bấy lâu nay bà
vẫn lẩn trốn, trốn từ lời cầu hôn chân thật của ba . Đứa hạnh,
danh tiết của bà cả vùng này ai không biết ?
Hay bà hối hận ? Kỳ Duyên lại nghĩ . Hay bà chỉ nhẹ ḷng phạm
lỗi một lần thôi rồi suốt đời lương tâm ray rứt.
- Hả ? Hai đứa đă nói những ǵ ? Con có khuyên nó giúp d́ không
? - Bà lại hỏi cắt ngang ḍng suy nghĩ của Kỳ Duyên . Nghe mệt
mỏi, không muốn dây dưa rắc rối về ḿnh, Kỳ Duyên nói đại:
- Con đă khuyên và Nhă Chí đă nhận thức được rồi . Anh ta đă
đồng ư lấy vợ . Một người vợ chính ông Vinh đă chọn.
- Thật ư ? - Mắt bà Thủy sáng lên - Chẳng biết cô bé ấy là ai ?
Phẩm chất thế nào.
- D́ có thể yên tâm . Cô gái ấy chính là Như Nguyện, bạn của
cháu.
- Con bé thường đến nhà cháu chơi đó phải không ? Ôi! - Bà kêu
lên mừng rỡ - D́ an tâm thật sự rồi . Con bé vừa đẹp người, đẹp
nết.
- Nếu đă an tâm, xin d́ cho con được yên thân, con nhức đầu quá!
- Bỗng nhiên thấy bực ḿnh, Kỳ Duyên sẵng giọng chui vào chăn
trùm kín mít . Cô không thích nói đến chuyện Nhă Chí lấy vợ đâu.
- Cháu nhức đầu, thôi cứ nằm nghỉ nhé! D́ về đây . Cám ơn cháu
nhiều...
Không thèm đáp lời bà, Kỳ Duyên nhai nhai góc chăn trong miệng .
Không thấy Như Nguyện đến, lẽ nào... nó đă tự ḿnh đi gặp Nhă
Chí rồi ? Ôi!... có khi nào... nó bị Nhă Chí chinh phục luôn
không, vậy th́ tội nghiệp Duy Thành lắm...
o0o
|
|
|
|