Mắt Giai Nhân  Hạ Thu Pages Previous  1  2  3  4  5  Next     
Chương 7

- Kỳ Duyên, đừng khóc nữa, về đi con... - Một bàn tay đặt lên vai cô vuốt nhẹ . Ngẩng đầu lên, nhận ra ông Minh, cô càng khóc nhiều hơn - Lúc năy đuổi theo con, vô t́nh ba
đă nghe tất cả rồi . không ngờ... cậu ấy là Nhă Chí . Mới đó đă lớn rồi, tuấn tú, đẹp trai như ông chủ vậy.
- Ba... ba thật là người tài xế tên Khải Minh ư ? - Hỏi mà tim Kỳ Duyên cứ run lên . Cô sợ ḿnh hỏi đúng.
- Thật . Ba thật là người tài xế tên Khải Minh đây - Ông chậm răi gật đầu.
̉a lên khóc, cô đấm mạnh xuống ngực ông.
- Sao lại là ba, sao ba làm như vậy ? Nỡ phá hại gia can người khác, ba làm con đau ḷng quá đi thôi...
- Con có muốn biết sự thật không? - Lặng im cho con đánh, hồi lâu ông hỏi.
- Không. Con không muốn biết . - Chợt đẩy ông ra khỏi người ḿnh, Kỳ Duyên hét lớn:
- Con không muốn nghe ǵ cả . Ba gạt con bao năm qua ba đă gạt con . Con không kính trọng thương yêu ba nữa . Con ghét ba, con thù ba...
Vừa la, vừa khóc... Kỳ Duyên ôm đầu chạy theo hướng Nhă Chí vừa khuất dạng.
Không đuổi theo con, ông cúi nhặt ḥn sỏi dưới chân lên . Thảy thảy nó trong ḷng bàn tay, ông nhẹ buông một tiếng thở dài . Nổi niềm này chỉ tỏ cùng trời cao.

o0o

Nhă Chí đă chạy thật lâu . Chạy đến khi thân xác ră rời, không c̣n hơi để thở anh mới chịu dừng chân, ngă quỵ.
Mở mắt ra, trước mặt anh là một màn đen ảm đạm . Trời vần vũ, sắp mưa đến nơi rồi . Đường khuya vắng lặng, lảo đảo bước đi, Nhă Chí nghe ḷng đầy hụt hẫng.
Chưa bao giờ anh cảm thấy buồn và đơn độc như thế này . Dù cuộc đời anh, từ lâu đă là chuỗi ngày dài lạc lơng cô đơn.
Cuộc tao ngộ ngoài ư muốn với gă tài xế vong ân phản chủ là một cú sốc nặng nề . Tim anh đau nhói mỗi lần nghĩ đến Kỳ Duyên . Sao lại là cô, mà không là ai khác ?
Ḿnh đă vào đến công viên từ bao giờ vậy nhỉ ? Ngơ ngác, Nhă Chí tự hỏi ḿnh rỗi thả người ngồi lên ghế đá . Co ro ôm lấy bờ vai v́ lạnh, đưa mắt nh́n những đôi nhân t́nh quấn lấy nhau âu yếm, anh nghiến răng giận dữ:
- Nói ǵ mà lắm thế, quên cả thời gian...
Thèm một điếu thuốc qúa, Nhă Chí che miệng ngáp . không ngờ cuộc đời ḿnh có lúc lại ra nông nỗi này . Rồi anh nghĩ đến ngày mai . Ḿnh sẽ làm ǵ ? Sẽ ra sao với hai bàn tay trắng ?
Vẫn có thể trở về ngân hàng, gặp người quen vay ít tiền . Nhưng... nghĩ đến cảnh phải hạ ḿnh trước những gương mặt lạnh băng, Nhă Chí ngao ngán quá . Chẳng phải sợ mất tiền đâu, một triệu hay vài chục triệu là chuyện nhỏ . Xa lánh anh, họ chỉ sợ liên lụy mà thôi.
Ngả đầu ra sau ghế, lim dim mắt nh́n bầu trời đen kịt chẳng có một v́ sao, Nhă Chí bỗng nhớ đến ngày hạnh phúc của ḿnh . Sao anh thèm được như vậy quá . Thèm được ăn món cá sốt me của mẹ, thèm được bác Minh làm ngựa nhong nhong, chiều cậu ấm nên bác Minh cơng khắp vườn không sợ mỏi, thèm nghe giọng ba cươi sảng khoái mỗi lúc bị mẹ nhằn uống rượu về khuya.
V́ ai ? V́ ai mà... lâu đài hạnh phúc của gia đ́nh anh phút chốc tan tành đổ nát ? Khải Minh hay Hoàng Phú ? Trời ơi, không phải một mà là hai. Mẹ đă phản bội ba những hai lần . Cơn hận lên cao ngút, Nhă Chí giận ḿnh lúc năy không giết chết Khải Minh đi... giết cả người con gái tên là Kỳ Duyên nữa . Nhưng tại sao phải giết ? Anh không biết được.
- Em đă nói với anh . Hàng trăm lần rỗi sao anh vẫn không tin ? Em chỉ yêu có anh thôi . Một ḿnh anh duy nhất - Giọng một người con gái từ đâu văng vẳng cắt ngang ḍng suy tưởng . Nhíu đôi mày, Nhă Chí lắng nghe trong bực tức . Lời người con gái tệ bạc này, toàn nói lời ngon ngọt để đưa những chàng ngốc vào bể t́nh sầu.
- Làm sao anh tin được khi gần đây thái độ của em thật là kỳ quặc . Luôn tránh mặt anh, rồi lén lút đi chơi với hắn... Chính mắt anh một lần đă thấy . Em nói đi, em với hắn đă làm ǵ ?
Đă thấy... c̣n chưa dứt khoát . Đúng là đỗ bị thịt . Suưt tí nữa là Nhă Chí đă hét toáng lên . Chuyện người mà anh tức c̣n hơn là chuyện của ḿnh. Chân tay ngứa ngáy, anh chỉ muốn xông vào, cho cô gái một tát tai.
- Em không làm ǵ cả, chỉ vô cớ nói chuyện tầm phào . không tin, em sẽ thề - Giọng cô gái nghẹn ngào.
- Thề! - Chàng trai cười khẩy - Sắp vào thế kỷ hai mươi mốt rồi mà em bảo anh tin vào mấy lời thề mê tín dị đoan của em ư ?
- Vậy... ư anh muốn ǵ, cứ nói thẳng ra đi . Đừng ḷng ṿng đay nghiến em như vậy . Em khổ tâm lắm, anh biết không...
- Được nói thẳng th́ nói thẳng... Anh muốn chia tay.
- Hả ? - Giọng cô gái thảng thốt - Chia tay? không thể nào... em không thể sống thiếu anh đâu.
- Anh cũng thế, cũng biết ḿnh sẽ buồn nhiều, khi phải mất em - Giọng chàng trai bùi ngùi, - Nhưng em hiểu cho, anh là đàn ông, anh c̣n tự ái, c̣n sĩ diện của ḿnh . Anh không thể nh́n em hàng ngày đi chơi với người con trai khác trước mặt ḿnh.
- Câu này nghe được - Gật đầu, Nhă Chí thầm khen . Hả ḷng nghe cô gái khóc than:
- Nếu anh không thích, em sẽ t́m cách khác . Xin anh hăy cho em thời gian.
- không c̣n cách nữa đâu . Đừng nắm níu uổng công . Tạm biệt em - Nói lời dứt khoát chàng trai kiên quyết đứng lên . Th́ ra... họ ngồi ngay sau lưng ḿnh . Nghe động, quay lại Nhă Chí cười thú vị . Tiếng máy xe nổ xa dần . Chàng thanh niên đă quyết ḷng nói lời đoạn tuyệt.
- Nói cách nào cũng không làm anh tin được . Em phải làm sao ? - Một ḿnh, cô gái gục đầu khóc trên ghế đá.
Cho đáng đời . Mỉm cười, Nhă Chí không thèm quan tâm đến . Lim dim mắt... mong t́m được vào giấc ngủ ngon.
- Liệu cái chết có chứng minh được ǵ không?
Cô gái lại nói làm Nhă Chí mở mắt ra . Lầm bầm anh tự nói với ḿnh.
- Được đó, nhưng liệu có dám chết không? Ôi, cô ta đi đâu vậy... Hay là - Sững sờ, Nhă Chí mở to đôi mắt . Cô gái đang xăm xăm đi ra hướng bờ sông . Lẽ nào... âm thầm như chiếc bóng, anh lặng lẽ đuổi theo cô.
- Em chết rồi, nhất định anh phải tin.
Nói xong, cô nhẹ buông người như chiếc lá xuống ḷng nước đen ng̣m . không cần nghĩ, Nhă Chí nhanh như cắt nhảy theo . May mà anh ôm kịp . không th́ cô đă bị ḍng nước chảy xiết kia... cuốn đi rồi.
- Buông ra, buông tôi ra... để cho tôi chết . - Vẫy vùng trong ṿng tay cứng của anh, cô gái la to . Nhă Chí chợt ngỡ ngàng gọi lớn:
- Như Nguyện . Sao lại là em chứ ?
Nghe gọi đến tên ḿnh, cô gái thôi không vùng vẫy nữa . Bàng hoàng lặng người đi một lúc, Như Nguyện bật lên khóc lớn.
- Nhă Chí ơi! Để em được chết đi.
- Sao lại chết . Chuyện đâu c̣n có đó . Đừng nông nổi quá! - Bế gọn Như Nguyện vào tay như người ta bế một con mèo, Nhă Chí lóp ngóp bước vào bờ . Nghe rơ hai hàm răng Như Nguyện va vào nhau lập cập.
- Lạnh lắm phải không? - Anh cũng cảm thấy rùng ḿnh . Công viên gió cứ từng cơn thổi lạnh - Ngỗi sát vào đây, cảm bây giờ - Khuất sau một lùm cây tránh gió , Nhă Chí ôm Như Nguyện vào ḷng . Nhưng cô đă lắc đầu né ra xa:
- Cám ơn anh.
- Em sợ Duy Thành thấy ư ? không lo, hắn đă về rồi - Nhă Chí lại kéo Như Nguyện sát vào người ḿnh, chỉ có thế mới hết lạnh thôi.
- Dù trong suy nghĩ, em cũng không phạm lỗi với Duy Thành được, mong anh thông cảm... - Hai hàm răng lại đánh vào nhau, Như Nguyện lắp bắp . Nhă Chí cúi nh́n xuống cô một lúc lâu rồi nói:
- Em làm anh phải ngạc nhiên nhiều . Chết v́ một gă đàn ông như vậy, em thấy có đáng không?
- Đáng lắm chứ! - Gật đầu, Như Nguyện nhoẻn miệng cười, đôi mắt long lanh sáng .- Em thề chết c̣n hơn sống để bị nghi ngờ là người vong t́nh, phản bội.
Nh́n Như nguyện thật lâu, Nhă Chí biết cô không nói dối . Cô sẽ dám chết để chứng tỏ ḿnh . Một niềm cảm phục chợt dâng, anh hỏi:
- Em tin thế gian này t́nh yêu có tồn tại thật sao ? Cả ḷng chung thủy nữa.
- Em tin chứ . Tin mănh liệt nữa là đàng khác - Như Nguyện gật đầu.
Nhă Chí thở ra một hơi dài:
- C̣n anh th́ không. Anh hoàn toàn không tin một chút nào . Trai gái đến với nhau chẳng qua đàn ông có nghĩa vụ, đàn ông ham mê, ham muốn xác thịt thôi.
- Ôi! - Như Nguyện kêu to sợ hăi - Anh nói ǵ mà khủng khiếp thế này ? không đúng như anh tưởng tượng đâu . T́nh yêu có thật và vô cùng đẹp đẽ . Nó là hương hoa, là sự ḥa hợp tâm hồn , là những ǵ thanh cao, tươi đẹp nhất.
- Em chỉ bị những trang sách lăng mạn của các nhà văn mê hoặc . Cuộc đời làm ǵ tồn tại một thứ t́nh yêu tốt đẹp như em nói - Nhă Chí vẫn lắc đầu.
Như Nguyện suy nghĩ giây lâu rồi nói:
- Có lẽ... một lần vấp ngă trên t́nh trường đă khiến anh mất niềm tin, em không lăng mạn tin theo tiểu thuyết đâu . Thật đó, nếu anh không tin em sẽ dẫn chứng. Điển h́nh bà Thủy mẹ của Nhă Chi nhà cạnh Kỳ Duyên . Bà đúng là mẫu người chung thủy điển h́nh.
- Chung thủy điển h́nh - Nhă Chí kéo dài giọng nói mỉa mai - Em biết ǵ về bà ta mà nói.
- Em tuy không rành lắm, nhưng có thể biết rằng, bà góa chồng từ mười bốn năm nay, từ khi hăy c̣n là một phụ nữ mặn mà nhan sắc . Nhưng bà vẫn ở vậy, cực khổ cố nuôi con ăn học . Mặc dù ngoài bác Minh ra, c̣n rất nhiều người đàn ông muốn cầu hôn.
- Em nói sao ? Bà ấy chẳng phải là vợ của ba Kỳ Duyên sao ? - Cảm thấy bất ngờ, Nhă Chí ṭ ṃ . Như Nguyện mỉm cười:
- Nói chuyện khác quả không hay, nhưng để thuyết phục anh em xin tiết lộ . Mười bốn năm rỗi, nhỏ Kỳ Duyên bảo ba ḿnh đă nói ba lần cầu hôn nhưng bà vẫn một mực chối từ . Bà bảo, chỉ xem ông như là bạn . Thương ba, song nhỏ Kỳ Duyên phục lăn bà . Nó thường ca ngợi bà và tôn bà làm thần tượng . C̣n nói sẽ bắt chước bà đức tính chung thủy nữa... Chưa hết đâu nhe, thím Tám cạnh nhà em...
Như Nguyện c̣n kể, kể măi những tấm gương trung trinh tiết hạnh . Nhưng Nhă Chí chẳng c̣n ḷng dạ nào để tâm nghe . Có như lời Như Nguyện mới kể không? Sao linh tính cứ như bảo với anh là thật . Rằng trong chuyện này có uẩn khúc một điều ǵ.
Liệu điều đó có liên quan đến Hoàng Phú ? Trước mắt anh lại hiện lên mảnh lưng trần có bớt đen . Cả câu nói hôm nào nữa . Sao hắn bảo với ba ḿnh có mối thù bất cộng đáy thiên . Lại c̣n nói ba đă giành của hắn người đàn bà yêu thương nhất . Người đàn bà ấy là ai ? Có phải mẹ không?
- Nhă Chí, anh sao vậy ? - Thấy Nhă Chí chợt thừ người ra bất động, Như nguyện nhẹ lay người anh, lo lắng . Rồi chợt nhớ, cô hỏi - Sao anh lại đến đây ? Nhỏ Kỳ Duyên đâu ?
- Đừng nhắc Kỳ Duyên nữa ! - Cơn giận lại bừng lên, Nhă Chí sẵng giọng.
Như Nguyện ngơ ngác:
- V́ sao? Nó đă làm anh giận hả ?
- Không sao cả . Em về đi . Anh nhức đầu quá! - À không! Nói xong, rồi chợt nhớ ra, sợ cô một lần nữa dại dột t́m cái chết, Nhă Chí đứng lên - Anh đưa em về.
Như Nguyện hiểu ư, cô cười buồn:
- Anh sợ em tự vận phải không? Đừng lo... em đă nghĩ lại rồi... Cây ngay không sợ ǵ chết đứng . Một ngày gần đây Duy Thành nhất định sẽ hiểu ra.
- Vậy... em về một ḿnh nhé ? - Dừng chân trước cổng công viên, Nhă Chí tạ từ, Như Nguyện lắc đầu:
- Anh phải đưa em về và ngủ lại nhà em . không th́... em biết nói sao với ba mẹ về cái tội đi khuya lơ, khuya lắc thế này ?
- Lấy anh ra làm b́nh phong, em thật là đáo để - Lắc đầu chịu thua rồi Nhă Chí cũng theo Như Nguyện lên taxi trở về nhà . Như Nguyện chính là chiếc phao cuối cùng trong cơn tuyệt vọng của anh đây.

o0o

V́ quá tŕnh điều tra án quá dễ dàng và thuận lợi, nên không lâu sau ngày phúc thẩm . Ṭa án quyết định đem vụ án của ngân hàng Nam Á ra khởi tố . Xét xử công khai trước công chúng.
Án tŕnh tuy đơn giản, nhưng... v́ lẽ công bằng quanh minh của luật pháp . Nên một tuần qua, từ chánh án đến viên thư kư phiên ṭa đă phải chật vật, làm hết sức ḿnh . Mời nhân chứng nghe luật sư bào chữa, cân nhắn kỹ càng trước khi phán quyết.
Hôm nay, ṭa tuyên xử, công bố tội danh . Mọi người thân của các bị cáo tất bật, vội vàng tranh thủ đến ṭa, mong giành được chỗ ngồi tốt . Vậy mà... Nhă Chí... cứ nằm măi trong pḥng trùm khăn kín mít . Buộc ḷng bà Ngân phải bảo Như Nguyện.
- Con vào kêu thằng Chí dậy mau . Bộ nó không muốn nh́n mặt cha lần cuối sao mà cứ nằm ĺ trong ấy.
- Cái ǵ lần cuối ? - Đang nói điện thoại mà ông Ngân phải quay đầu lại - Bà thật chẳng biết giữ mồm giữ miệng.
- Tôi quên! - Cắn nhẹ môi ḿnh vẻ ân hận . Bà hất mắt sang Như Nguyện:
- Nhanh đi con, bảo nó dậy sửa soạn rồi cùng đến ṭa nghe xử, kẻo không kịp...
- Dạ - Ngập ngừng một chút rồi Như Nguyện cũng nghe lời mẹ, bước vào pḥng Nhă Chí . Một tháng rồi, với gia đ́nh cô, anh trở thành ruột thịt.
Bây giờ, Như Nguyện mới hiểu v́ sao cha mẹ cứ khăng khăng bắt ḿnh phải ưng Nhă Chí . Chẳng phải là môn đăng hộ đối, khinh bần trọng phú như cô và Kỳ Duyên lầm tưởng . Làm như vậy... chẳng qua họ muốn đền bù với cha của anh thôi.
Chuyện xảy ra cũng chưa lâu . Chỉ mới cách đây vài năm . Cha cô làm ăn gặp chuyện không may, thua lỗ . Suưt tư đă phải vào tù . Nếu chẳng được ông Vinh, với danh nghĩa Ngân hàng Nam Á, đứng ra bảo lănh... Số tiền này đă trả hết từ lâu, nhưng ḷng cha mẹ cô canh cánh mang món nợ ân t́nh không trả nổi . Kết thông gia, gả con gái ḿnh cho con trai ông Vinh, là những ǵ họ làm được trong khả năng ḿnh.
Không đồng ư cách gả con để đền ơn của cha mẹ nhưng... Như Nguyện rất tự hào nghĩa cử cao đẹp của cha mẹ dành cho Nhă Chí từ ngày anh lâm nạn . không tiếc tiền của công sức . Với tất cả khả năng trong sức lực của ḿnh, ông bà đă tất bật mời luật sư danh tiếng. Bỏ cả công việc làm cùng suy tư bàn luận, t́m cách minh oan cho ông Vinh, như thể ông bà là thân nhân ruột thịt của ḿnh.
Đă đến trước của pḥng Nhă Chí, Như Nguyện lịch sự đưa tay gơ nhẹ . Một lần, hai lần rồi mà chẳng nghe động tĩnh ǵ . Lo quá, quên cả giữ ǵn ư tứ, Như Nguyện đẩy mạnh cửa bước vào, rồi sững người ra bất động . Ái ngại nh́n đống tàn thuốc cao ngất như núi dưới chân giường.
Đêm qua Nhă Chí không ngủ, và bây giờ cũng thế! Như Nguyện biết rơ điều đó qua hơi thở không điều ḥa của Nhă Chí . Anh chỉ vờ nhắm mắt lẩn trống sự thật thôi... Anh không dám đến phiên ṭa để nghe tuyên xử.
Như Nguyện thông cảm cho tâm trạng hiện tại của Nhă Chí lắm . Bởi có đứa con nào không đau ḷng đứt ruột khi nghe cha ḿnh phải mang án tử h́nh . Anh c̣n đỡ, chứ gặp cô, chắc cô đă chết ngay khi nghe viên luật sư thở dài bảo hết cách rồi.
Một tuần căn thẳng, một tuần tất bật, mọi người ai cũng đă vận hết khả năng của ḿnh rồi . Tiếc thay công lư không có vị t́nh . Chỉ có nhân chứng, vật chứng và những luật định . Một khi không t́m được chứng cớ quật ngă Hoàng Phú, ông Vinh vẫn bị kết tội cho ngày xét xử.
- Nhă Chí, anh dậy đi . Mọi người đang chờ anh đi đó - Nhẹ giọng, Như Nguyện lay lay người Nhă Chí.
Khẽ cựa ḿnh, nhưng anh vẫn nằm yên . Như Nguyện ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường:
- Nhă Chí, em biết anh không ngủ . Anh chỉ muốn trốn chạy sự thật thôi . Nhưng dù cho anh ngủ hết hôm nay, hay hết cả đời cũng vậy thôi, không thay đổi được đâu . Bác Vinh vẫn bị ṭa tuyên án như thường . Chi bằng anh hăy dậy, hăy tươi tỉnh đến ṭa . Cho bác Vinh được an ḷng, giữ vững tinh thần chờ kháng án.
- Kháng án! - Chiếc chăn được mở ra, Nhă Chí thở một hơi dài tuyệt vọng - Cũng vậy thôi . Ba tôi không thể nào thoát được đâu . Trừ khi có phép mầu xuất hiện . - Nói xong, anh lại kéo chăn trùm lấy mặt.
- C̣n nước, c̣n tát . Anh đừng bi quan thế . Ba em, bác Lộc và tất cả mọi người sẽ chẳng khoanh tay bỏ mặc bác Vinh đâu . Anh hăy cùng ra tiếp sức với mọi người đi...
Nhă Chí vẫn nằm yên, bên ngoài lại vang lên tiếng giục của ba... Như Nguyện đứng dậy:
- Nếu anh đă quyết ḷng, th́ thôi em không nói nữa . Nhưng em sẽ không bỏ mặc bác Vinh đâu . Em đến với bác ấy đây.
Nói xong, cô bước ra cửa, lén đưa tay lau nhanh giọt lệ trào ra, không hay sau lưng ḿnh Nhă Chí t́nh cờ trông thấy được.
Ḿnh có nên đến gặp ba ? Ḷng Nhă Chí ngập đầy mâu thuẫn . Nửa muốn đi, nửa sợ ḿnh cầm ḷng không đặng . Anh sợ ḿnh phải khóc khi nghe ṭa tuyên án . Anh sợ nh́n thấy vẻ sững sờ bất động trong ánh mắt ba . Trời ơi, cuộc đời ông sao đầy bất hạnh ?
Gục đầu xuống giường, Nhă Chí mới hay ḿnh đă khóc bao giờ... Khóc thương cha, khóc hận ḿnh bao ngày qua lêu lổng, bê tha, mải đắm ḿnh trong bể hận trả thù đời vô nghĩa . Bỏ mặc ba lo việc kinh doanh . Trời ơi, phải chi anh chịu nghe lời ba, chịu đến ngân hàng sớm hơn th́ đâu đến nỗi . Hoàng Phú sẽ không thể nào qua mặt anh đâu.
Ray rứt, hối hận xong, ḷng Nhă Chí lại bừng bừng nỗi căm hờn . Tất cả cũng tại người đàn bà đó mà ra . Năm xưa, nếu bà không phản bội th́ ngày nay ba đâu phải trả giá đắt thế này ? Th́ ra... ! Đúng là đồ vong ân, bội bạc... Bà ta... đă không nghĩ đến t́nh xưa, đến thăm ba dù chỉ một lần . Vụ án rần rần thế... anh không tin bà không biết.
Ba ơi, bà ta bỏ ba chứ con sẽ không bỏ ba đâu . Con sẽ sát cánh bên ba đến giờ phút cuối... Nghĩ đến đây . Nhă Chí như thức tỉnh, anh ngồi bật dậy ngay . Một nguồn sinh lực từ đâu tràn đầy cơ thể . Khoác vội chiếc áo lên người, không kịp chải đầu, anh chạy băng ra cổng.
- Nhă Chí, anh đi đâu vậy! - Giọng Như Nguyện gọi giật sau lưng.
Quay đầu lại, Nhă Chí nhíu đôi mày ngơ ngác:
- Em không theo mọi người đến ṭa ư ?
- Em theo, nhưng... - Như Nguyện bỗng nhoẻn cười - Anh xem ḱa, mọi người c̣n ngỗi cả ở đây làm sao em theo được...
Định thần, theo tay chỉ của Như Nguyện, bây giờ Nhă Chí mới nhận ra, pḥng khách đầy những người . Ngồi bên nhau, cùng bàn tán, thảo luận vấn đề ǵ nghe sôi nổi lắm . Quan trọng đến mức anh chạy ào qua, cũng không khiến họ ngừng câu chuyện.
Cơn giận bừng lên, Nhă Chí sẵn giọng ḿnh:
- Em ở nhà với họ đi, anh phải đến với ba...
- Không đến được... - Như Nguyện lại cười thích thú nh́n mặt anh nghệch ra ngơ ngác - Phiên ṭa đă tạm đ́nh chỉ rồi.
- Đ́nh chỉ ? Sao lại đ́nh chỉ ? - Nhă Chí hỏi nhanh.
Như Nguyện lắc đầu:
- Em không biết . Anh vào mà nghe, mọi người đang bàn luận trong kia.
Nhă Chí ngẩng đầu lên, cùng lúc ông Ngân, ba Như Nguyện ch́a tay vẫy:
- Vào đây cháu . Thông minh, thử phân tích chuyện này đi... Chúng ta đă bó tay rồi.
- Vâng! - Nhă Chí bước vội vào . Như Nguyện lững thững theo sau.
- Ngồi đi cháu! - Kéo ghế cho Nhă Chí ngồi, ông Lộc gật đầu... - Anh Ngân kể cho cháu nó nghe đi.
- Ừ!
- Nhưng bắt đầu từ đâu nhỉ ? À... thế này... - Bằng một giọng trầm hùng, ông bắt đầu câu chuyện từ khi Như Nguyện bước ra, buồn rầu bảo Nhă Chí không chịu đến phiên ṭa nghe xử, bà bước vào toan thuyết phục thêm nhưng ông ngăn lại . Sắp đến giờ rồi... phải đi thôi.
Chưa kịp đi, phôn tay chợt reo vang, cùng lúc cánh cửa ngoài xịch mở . Luật sư Phan Tân và ông Lộc đồng báo tin mừng . Phiên ṭa hôm nay đă tạm dời sang ngày khác . Lư do: Ồ! Một lư do rất lạ lùng không tin được . không ngờ nổi . Hoàng Phú đă đầu thú, nhật tất cả tội trạng về ḿnh.
- Hoàng Phú phản cung, nhận tội ư ? - Sửng sốt, Nhă Chí đứng bật lên khỏi ghế, la to:
- không thể, không thể nào đâu.
- Đúng là chuyện không thể có! - Ông Lộc gật gù - Nên bọn ta mới phải điên đầu nghĩ măi không ra . Nhă Chí, cháu trẻ tuổi tài cao, thử đoán xem... có phải Hoàng Phú muốn dở tṛ ǵ ?
Muốn dở tṛ ǵ ư ? Nhă Chí cũng đă nghĩ đến vấn đề này, nhưng nghĩ măi không ra . Chẳng có lư do ǵ để Hoàng Phú dở tṛ khi phần thắng đă hoàn toàn thuộc về ḿnh như vậy . Chỉ trừ một việc hắn muốn cứu cha . Song tại sao lại cứu ? Nhă Chí không tài nào đoán nổi.
- Anh đoán không ra, mọi người cũng đoán không ra . Duy chỉ có một ḿnh em là đoán được thôi - Thấy không khí chùng đi căng thẳng qúa, Như Nguyện nhí nhảnh chen vào.
- Đoán ra - Ngay lập tức mọi người đồng quay lại - Lư do ǵ.
- Chẳng lư do ǵ, do phép màu thôi - Nghiêng đầu, Như Nguyện cười nhí nhảnh.
Bà Ngân nghiêm mặt:
- Cái con này . Đi chỗ khác chơi . Ai cho phép con xen vào câu chuyện người lớn chứ ?
- Ư!... Thấy mọi người căng thẳng quá, con định đùa chút cho vui, không ngờ bị mắng... - Ngúng nguẩy, Như Nguyện hờn dỗi bỏ đi . Mọi người lại tiếp tục bàn tán, nhanh chóng quên đi câu nói đùa không đúng chỗ của cô . Nhưng... Nhă Chí th́ không, anh thấy Như Nguyện đă nói đúng . Chuyện này... quả đă có bàn tay của một bà tiên . Phép màu... Phải... Chỉ có phép màu mới khiến cục diện xoay chiều . Đúng một ṿng, ba trăm sáu mươi độ , như lật ngược bàn tay vậy.
Bà tiên ấy là ai ? Mọi ư nghĩ xa vời . Nhă Chí t́m măi trong óc ḿnh h́nh bóng bà tiên nhân hậu...

o0o

Toan bưng tách trà lên uống, chợt thấy Nhă Chí và Như Nguyện ăn diện thật đẹp bước xuống từ cầu thang, bà Ngân mừng rỡ, đập tay:
- Tụi nó xuống ḱa . Trời ơi, đẹp đôi quá đi . Ông thấy không.
- Sao không . - Gật đầu, ông cười hạnh phúc rồi nói như thể thanh minh cùng Nhă Chí - Hai bác cũng định đi với cháu đón anh Vinh, nhưng Như Nguyện bảo để hai đứa đi với nhau . Nên bác...
- Ḱa ba - Giậm chân, Như Nguyện mắc cỡ... - Sao lại bán đứng con . Hôm qua, con đă dặn ba rồi... Hăy chọn một lư do chính đáng từ chối, sao ba... thiệt là .. ghét ba ghê - Nói xong, cô chạy nhanh ra cửa, mái tóc dài bay bay trong không khí, tỏa hương ngào ngạt, trông đẹp vô cùng.
Hơi bất ngờ trước tiết lộ của ông Ngân, cũng không hiểu v́ sao hôm nay Như Nguyện lại có thái độ lạ lùng như thế, Nhă Chí ngây người ra như phỗng đá, sững sờ . Bà Ngân phải lên tiếng giục:
- C̣n đứng đó . Mau đuổi theo nó mau lên.
- Dạ - Chợt tỉnh, Nhă Chí quay lưng đuổi theo Như Nguyện như cái máy . Cô đang đứng chờ anh trước cổng rào . Mặc cho chiếc Nissan nổ máy nóng ḷng.
- Như Nguyện, lên xe đi em - Mở cửa xe, Nhă Chí gọi.
- Vâng - Cắn môi, Như Nguyện bước thẳng lên xe không nói tiếng nào . Nhă Chí cũng bước lên ngồi cạnh bên cô . Chiếc Nissan phóng vút đi ngay.
- Sao vậy ? Vẫn c̣n mắc cỡ à ? - Xe chạy một lúc lâu, thấy cô vẫn lặng yên, Nhă Chí dùng cùi tay huưch nhẹ cánh tay cô . Hơi nhích người né tránh, Như Nguyện ngước mắt ra đường như nghĩ ngợi một điều ǵ mông lung lắm.
Thái độ e dè của cô làm cho Nhă Chí thêm thích thú . Đoán không sai, Như Nguyện đă bị anh chinh phục mất rồi... Thoáng nhớ đến lời đánh cuộc hôm nào ở công viên, nhưng anh lắc đầu gạt đi ngay . không nên đối xử với cô như thế . không thể đối xử với Như Nguyện như một cô gái b́nh thường được.
Cô và gia đ́nh cô đă là ân nhân cứu mạng cho dù không trực tiếp . Những ngày qua, nếu không có họ, Nhă Chí thật không biết ḿnh đă như thế nào rồi . Ơn nghĩa đó... anh nhất định không quên.
C̣n Kỳ Duyên... Nhă Chí chẳng hiểu sao ḿnh lại bỗng nhớ đến cô cả vào giữa lúc này . Sống chết thế nào rồi ? Cô cả tuần nay như vụt biến khỏi thế gian này vậy ? Cô không quan tâm đến ḿnh nữa ư ? Tự nhiên buồn với cảm giác này ? Nhă Chí nghe lạ cho ḿnh quá!
Ôi! Ḿnh điên khùng điều ǵ vậy ? Bỗng giật ḿnh, Nhă Chí đưa tay lên vuốt mặt . Đưa mắt nh́n Như Nguyện... anh suy nghĩ về cuộc đời, về tương lai ḿnh trong những này sắp đến.
Đón ba ra tù, anh nhất định sẽ làm ông vui bằng cách cưới ngay Như Nguyện . Dù t́nh yêu không tồn tại trên thế gian này, anh sẽ cố gắng đối xử với cô thật tốt, không lêu lổng, bê tha nữa, anh sẽ đến ngân hàng kế nghiệp . Bảo Như Nguyện sanh gấp cho ông đứa cháu để ông bồng . Anh sẽ tặng cho ba một cuộc sống yên lành hạnh phúc.
- Làm anh bị bất ngờ như vậy, em thật là không đúng, xin lỗi anh .- Đă lấy lại tinh thần sau phút giây bối rối , Như Nguyện quay người lại, cất giọng dịu dàng.
- Không sao đâu - Mỉm cười, Nhă Chí vội xua tay - Thật ra... được bất ngờ như vậy cũng thú vị lắm.
Như Nguyện vẫn c̣n áy náy:
- Em cũng định bàn trước với anh một tiếng nhưng măi tối hôm qua mới nghĩ ra nên không kịp báo... Em cứ lo anh giận, giờ nghe anh nói thế mới tạm an ḷng.
- Đừng khách sáo thế! - Nhẹ đặt bàn tay xuống vai cô, Nhă Chí thật ḷng - Bằng ḷng anh sẽ phải cám ơn trả lại cho em đó.
- Sao lại cám ơn em ?
Nhă Chí nh́n thẳng vào gương mặt cô.
- V́ những ngày qua em đă tốt với anh, ơn nghĩa ấy...
- Có thật là anh cảm thấy đă mang ơn của em không? - Cắt ngang lời anh, Như Nguyện cười tinh nghịch.
Nhă Chí nhẹ gật đầu, cô lại tiếp luôn.
- Vậy anh có muốn trả lại ơn em khi có dịp ?
Ngỡ cô muốn mè nheo, bắt ḿnh phải chung t́nh, Nhă Chí gật đầu:
- Yên tâm đi . Anh không để em phải khổ đâu.
- Hả ? - Bật hỏi rồi chợt hiểu Nhă Chí đă lầm . không để anh phải xấu hổ, Như Nguyện làm ra vẻ thản nhiên - Anh đă biết rồi ư ? Ôi! Em mừng quá . Một lát đến công viên Thống Nhất anh cho em xuống nhé ? Duy Thành đang chờ em ở đó.
- Duy Thành! - Đến lượt Nhă Chí bất ngờ . Biết ḿnh hố, anh đỏ rần mặt thẹn . Một phút sau b́nh tâm lại anh làm ra vẻ thản nhiên.
- Em và Duy Thành đă làm lành với nhau ư ? Bao lâu rồi ? Sao anh không biết ?
- Mới hồi tối này thôi... Hắn đă khiến em tươi tỉnh hẳn lên.
- Em có cho hắn biết suưt tư đă chết v́ hắn - Gằn giọng, Nhă Chí bất b́nh cho thái độ dễ dăi của Như Nguyện . Càng ứa gan hơn khi thấy cô lắc đầu:
- Không, em không cho Duy Thành biết, làm anh ấy lo lắng.
- Lo lắng th́ đă sao ? - Nhă Chí nổi giận thật sự - Chẳng lẽ sự lo lắng của hắn quan trọng hơn tính mạng của em ư ? Như Nguyện... em nhu nhược cầu lụy hắn quá, hắn sẽ coi thường em đó.
- Em không nhu nhược, cầu luỵ - Như Nguyện căi - Em chỉ quan tâm, lo lắng cho Duy Thành . Và ngược lại, anh ấy cũng không bao giờ coi thường em cả . Anh ấy hiểu lầm bao nhiêu việc em cũng chỉ v́ yêu . Bởi khi yêu nhau, người ta có thể hy sinh tất cả . Sinh mạng c̣n không tiếc huống ǵ chút tự ái cá nhân.
Vẻ mặt Như Nguyện cương quyết qúa, làm Nhă Chí phải thầm lạ, tự hỏi ḷng: động lực nào đă khiến một cô gái mảnh mai, yếu đuối như Như Nguyện trở nên kiên cường, mạnh mẽ thế ? Dám căi lệnh mẹ cha, bất chấp cái chết... Phải chăng... t́nh yêu với Duy Thành đă tạo cho cô nghị lực ? Nhưng t́nh yêu chỉ là ảo giác, không có thật... Vậy th́... sức mạnh nào ?... Nhă Chí thấy hoang mang.
Rồi anh lại nhớ đến những vẻ mặt khẩn thiết của các cô gái đă yêu ḿnh . Khóc sướt mướt thậm chí quỳ cả dưới chân anh để van lạy cầu xin . Nhưng... đều không gây cho anh chút ấn tượng nào . Chỉ khiến anh thêm chán ghét, coi thường . V́ sao ? À... Bây giờ th́ Nhă Chí nhận ra sự khác biệt giữa họ và Như Nguyện rồi . Họ không như cô, không biết hy sinh, không chịu đựng, chỉ có t́nh bù lu, bù loa . Nhân nỗi nhớ niềm thương của ḿnh lên gấp bội, kể với anh . Và rồi... Sau vài lần thất bại họ lập tức quay lưng... t́m một kẻ khác thế chân . Tất cả chỉ là kỷ niệm.
C̣n Như Nguyện th́ không. Trước mặt Duy Thành cô không hề chứng tỏ ḿnh, không kể lể khổ đau .Không nuốt nước mắt, đ̣i tự vận . Âm thầm đau khổ một ḿnh . Nhẫn nại hy sinh bền ḷng chờ đợi... Cô đúng là cô gái khác thường . Duy Thành... hắn đang có ngọc trong tay mà không biết giữ.
- Đă đến công viên, anh cho em xuống! - Giọng Như Nguyện chợt vang, cắt ngang ḍng suy nghĩ của Nhă Chí - Xin lỗi anh, em không thể cùng đi đón bác ra tù được . Mong anh thông cảm và đừng méc lại với mẹ em...
- Không đâu - Mở cửa tiễn Như Nguyện, Nhă Chí ngẩn người nh́n theo hút bóng cô, mất dần sau hàng thùy dương, ḷng nao nao một cảm giác khác thường . Tựa như đứa trẻ tiếc món đồ chơi đẹp của ḿnh bị người ta giật mất . Như Nguyện là một viên ngọc hiếm . Cha thật tinh đời mới chọn cô cho anh.
Vậy mà... anh đành để cô vuột mất khỏi tay ḿnh một cách dễ dàng thế được sao ? không! Nếu muốn, anh sẽ giật cô trở lại chẳng chút khó khăn nào . Bản lĩnh riêng nếu thiếu, anh vẫn có thể nhờ đến thế lực của các bật sinh thành . Nhưng... liệu... anh có đủ ác tâm làm thế được không? Cướp đoạt t́nh yêu người khác... Nhă Chí biết ḿnh sẽ không bao giờ làm thế!
Mải nghĩ vẩn vơ, Nhă Chí không hay xe đă chạy bao giờ, đến khi anh tài xế nhẹ nhàng đạp thắng anh mới giật ḿnh chợt tỉnh . Cha đă được tha tự bao giờ, đang nóng ḷng đứng chờ trước cổng nhà giam . Thấy anh, ông ào chạy đến , kêu lên mừng rỡ:
- Nhă Chí!
- Ba! - Ôm chầm lấy ông, Nhă Chí bật lên khóc lớn . Anh không thể dằn ḷng được nữa . Cha gầy yếu qúa! Chỉ mấy tháng thôi mà trông ông như đă già đi mấy tuổi.
- Ôi, chuyện ǵ thế này ? - Nhận ra nước mắt ḿnh cũng ràn rụa ướt vai con, ông Vinh kêu lớn khôi hài - Sao lại nước mắt, nước mũi ràn rụa thế kia ? Mọi người trong thấy sẽ tưởng cha con ḿnh đang diễn kịch mất thôi . Thật là xấu hổ, xấu hổ quá đi...
Phút mềm ḷng nhanh chóng trôi qua . Nhă Chí rời cha thẹn thùng lau nước mắt . Chợt nhớ, đây là lần đầu ḿnh khóc trước mặt cha.
- Lên xe đi con . Trông con ốm và đen đi nhiều quá . Con chạy vay lo cho ba cực lắm phải không? - Vừa an vị, ông cất tiếng nói ngay . Vẻ ân cần lo lắng.
- Con có cực ǵ đâu - Nhă Chí vội lắc đầu - Một tay bác Ngân lo cả . Từ việc kiếm luật sư hay đến đóng án phí... đều phải nhờ vào bác Ngân cả đó.
- Anh chị Ngân thật chí t́nh, chí nghĩa . - Thở ra, ông gật đầu thán phục, rồi như chợt nhớ, ông quay gót ngược lại - Chuyện con và Như Nguyện thế nào rồi ?
- Dạ... - không muốn làm ông phải bật tâm, Nhă Chí dối - Đang phát triển tốt . Ba à! không ngờ ba lại có mắt tinh đời, khéo chọn dâu như vậy.
- C̣n phải nói - Cười khà khà măn nguyện . Ông lẩm bẩm một ḿnh - Xong chuyện này tính chuyện cũng vừa rồi...
- A... Dạ... - Nhă Chí gật đầu cười gượng gạo . Bụng thầm đánh lô tô . Như Nguyện đă có Duy Thành . Tính sao đây ?...
- Chí à, con có nghe bao giờ Hoàng Phú bị đưa ra xử không? - Ông Vinh chợt hỏi làm Nhă Chí giật bắn người lên . May mà ông mải đắm ch́m trong tâm sự, không nh́n thấy - Sao lại là hắn chứ ? Giàu bao nhiêu c̣n chưa đủ tham ôm làm ǵ cho ra nông nổi ?...
Nh́n ông một cái đầy lạ lẫm, Nhă Chí lạnh lùng:
- Tham ô nhiều như vậy . Chắc là án tử h́nh thôi.
- Án tử h́nh! - Giọng ông đầy hốt hoảng: - không được... Con phải điện thoại đến pḥng luật sư gấp cho ba . Ba muốn nhờ luật sư bào chữa giùm cho ông ấy.
- Ba à! - Chặn tay không cho ông nhấn nút chiếc phôn, Nhă Chí cau mày - Làm ǵ mà gấp thế . Ba vẫn chưa về tới kia mà . Hơn nữa... ba đừng quên... hắn là kẻ đă hại ba suưt chết.
- Ba không quên, nhưng ba không thể để ông ấy v́ ḿnh mà chết - Ôm lấy đầu, ông Vinh rên rỉ - Hắn vừa cứu ba . Mà dù cho hắn không cứu, ba cũng phải cứu hắn thôi... Ba nợ hắn... Ba đă nợ hắn quá nhiều...
- Có phải ba đă giật người con gái yêu thương nhất đời của hắn không? - Nhớ đến câu nói của Hoàng Phú hôm nào ở pḥng giam, Nhă Chí bật thành lời.
- Vậy ra... con đă biết rồi ư ? - Giật ḿnh sợ hăi, ông run run hỏi.
Nhă Chí lắc đầu:
- không, con không biết ǵ cả, chỉ nghe hắn hét bảo dựng chuyện hại ba để trả thù chuyện ngày xưa ba đă giật người yêu của hắn thôi . Mấy ngày nay con cứ thắc mắc hỏi ḷng . Liệu người đàn bà hắn yêu thương ấy... có phải mẹ con không? Trong quá khứ, đă có chuyện ǵ . Sao hắn bảo hắn thù ba bất cộng đáy thiên ?
Không trả lời con, đôi mắt ông dơi về xa xôi bất động . Ba mươi mấy năm rồi, sao như mới đây thôi ?...

Chương 8

Nhớ ngày đó, bộ ba Hữu Vinh, Như Thủy và Hoàng Phú . Cùng sống chung một xóm nghèo, cùng học chung một lớp và cùng sống bên nhau lớn từng ngày . Hồn nhiên, vô tư, thân thiết, những tưởng thế gian này không một trở lực nào có thể cách chia, có thể khiến họ rời xa được...
Song... sự đời không dễ dàng, giản đơn như họ tưởng . Bởi... từ ba đứa bé cùng chạy nhong tắm mưa trên phố, giờ đây... họ đang trở thành những chàng trai, cô gái... biết thẹn thùng, biết nghĩ xa xôi, những điều thầm kín không thể sẻ chia...
Con bé Như Thủy xấu xí đen đủi hôm nào giờ đă là tuyệt sắc hương trời, đẹp nhất một vùng . Cô vẫn vô tư, hai chàng trai bắt đầu ghen tức, khó chịu mỗi lần thấy cô bị đám trai làng vây quanh tán tỉnh.
Cả hai đều biết ḿnh đă yêu Như Thủy, nhưng vẫn ngại ngùng, ngập ngừng không dám nói... Họ chờ xem thái độ của cô.
Như trêu người, như cố t́nh chọc tức, Như Thủy vẫn hồn nhiên, vẫn vô tư tiếp tục thân mật với cả hai như những ngày c̣n bé . Hay nói đúng hơn là... cô không phân biệt nổi t́nh cảm của ḿnh . Dường như... cô yêu hết cả hai rồi th́ phải.
Chuyện cứ ầm ỉ như quả bom cài sẵn chờ ngày nổ... th́... cho đến một hôm . Chiến sự xảy ra, bao chàng trai làng phải lên đường làm nghĩa vụ cứu quê hương . Cả Hữu Vinh, cả Hoàng Phú đều nằm trong danh sách phải lên đường ṭng quân giết giặc... thế nhưng... đến phút cuối Hữu Vinh bị loại khỏi danh sách với lư do không đủ sức khỏe.
Kẻ đi, người ở biết bao lưu luyến . Để tiễn bạn lên đường . Hôm đó, Hữu Vinh và Như Thủy đă làm một buổi tiệc khá linh đ́nh . Đêm cuối, nằm cạnh bên nhau, nhờ men rượu Hoàng Phú tỏ bày tâm sự . C̣n ân cần trao gởi Như Thủy lại cho Hữu Vinh, nhờ bạn bảo vệ giùm . Đừng cho một cánh bướm lạ nào đến gần cô tán tỉnh...
Trong ánh trăng đêm, mải nói Hoàng Phú vô t́nh không nhận ra ánh mắt Hữu Vinh tối sầm đi . Lưỡi như thụt mất tiêu trong miệng, dở khóc dở cười anh không biết nói sao cho bạn hiểu bây giờ... lẽ nào lại lớn tiếng tranh giành, nói rằng ḿnh cũng đă yêu ?... không được... Như Thủy đang dọn dẹp ngoài kia... dễ nghe thấy mất... c̣n im lặng... th́ thiệt tḥi cho ḿnh quá... tính sao đây ?...
- Tớ đă nghĩ kỹ lắm rồi . Sẽ không cho Như Thủy biết vội ḷng ḿnh, e làm cô ấy bất ngờ, ảnh hưởng đến kỳ thi cuối cấp... Đợi cô ấy đậu rồi... tớ sẽ tỏ t́nh bằng một cánh thư... Cậu thấy cách đó có lăng mạn bất ngờ không?
Hoàng Phú lại nói như khoe và Hữu Vinh th́ chỉ biết ậm ừ... Cuối cùng, thương bạn quá, không nỡ làm bạn buồn trước lúc ra đi, Hữu Vinh quyết định không nói nữa . Thầm nhủ mai mốt viết thư kể cho bạn rơ.
Không ngờ... Hoàng Phú đi chưa được bao lâu, chiến tranh lan đến khu làng nhỏ . Ngọn lửa hung tàn đă thiêu rụi thôn nghèo, cướp đi hàng trăm mạng sinh linh vô tội . Trong đó có cả cha mẹ Hữu Vinh và Như Thủy...
Đau thương đă khiến đôi bạn thân càng trở nên thân thiết . Dắt d́u nhau, rời bỏ làng quê theo ḍng người sơ tán, cả hai lần bước lên thành phố t́m kế sinh tồn . Từ đấy... họ hoàn toàn mất liên lạc.
Từ đôi bàn tay trắng, đôi bạn bắt đầu sự nghiệp bằng cách làm thuê, ở mướn cho người . Tuy nói dối bà chủ là vợ chồng để được ở chung pḥng, ḥng tiết kiệm chút tiền, đôi bạn vẫn cư xử với nhau rất đàng hoàng trong sáng...
Với số tiền ban đầu dành dụm được, Hữu Vinh đứng ra mở điểm thu mua phế liệu . Công việc dơ dáy, bẩn thỉu thế không ngờ lại hái ra tiền, chẳng bao lâu, anh đă có thể mua được cho ḿnh căn nhà nhỏ và mở rộng sự nghiệp thêm chút nữa.
Thấm thoát... mới đó đă năm năm... ḷng Hữu Vinh vẫn canh cánh lời Hoàng Phú dặn trước lúc ra đi... nhưng anh không thể nén ḷng ḿnh . Nh́n Như Thủy sáng chiều đi ở đợ cho người... lúc nào cũng e dè sợ hăi các lăo chủ dâm ô, ḷng anh đau như cắt . Anh đă... cầu hôn cô vào một chiều mưa gió... Như Thủy đă bằng ḷng . Một đám cưới đơn sơ nhưng trang trọng được diễn ra trước sự chứng kiến của mọi người.
Đêm đó, ôm Như Thủy giữa ṿng tay, trong hạnh phúc tràn đầy, Hữu Vinh vẫn nghe ḷng bất ổn . Lương tâm ray rứt, không ḱm được ḷng ḿnh, anh đă kể cho Như Thủy nghe những ǵ Hoàng Phú căn dặn trước lúc lên đường.
Nghe xong, Như Thủy không nói ǵ, nhưng trong ánh mắt chợt buồn, và hơi thở dài không giấu được của vợ, Hữu Vinh chợt hiểu ra, nàng đă yêu Hoàng Phú hơn ḿnh...
Tim nhói đau, Hữu Vinh chợt hối hận cho hành động của ḿnh . Anh sẽ không cưới Như Thủy nếu biết được nàng đă yêu Hoàng Phú... nhưng ván đă đóng thuyền, anh làm sao trả Như Thủy về cho bạn . Khi đă cùng nàng ân ái...
Niềm ray rứt, nỗi hối hận đă khiến Hữu Vinh không mặn mà cùng Như Thủy . Bao sức lực anh dồn hết vào việc kinh doanh.
Được thời gian... với sự giúp đỡ của một người bạn tốt, Hữu Vinh lập ngân hàng Nam Á khi vừa tṛn ba mươi tuổi . Từ nay rồng rộng đường mây, thả sức vẫy vùng... nhưng... ai mới biết ḷng ông chủ lớn luôn canh cánh nỗi buồn...
- Phạm Hoàng Phú!
Đọc lên mới giật ḿnh! Hữu Vinh đưa tay lên lau mồ hôi trán rồi cười ḿnh tự nhác thấy thôi . Cuộc đời không như tiểu thuyết vậy đâu . Tên trùng tên... đời này có thiếu ǵ.
- Dạ thưa ông chủ...
Gă thanh niên xin việc bước hẳn vào pḥng, cúi đầu chào lễ phép . Nghe giọng hắn một lần nữa Hữu Vinh phải rùng ḿnh . Ngẩng đầu lên... ngẩng sai vào đâu được, là Hoàng Phú, là bạn của anh thật sự rồi . Hắn vẫn chưa nhận ra anh, đang hồi hộp trong ḷng, sợ... không được tuyển.
- Hoàng Phú.
Từ trên ghế cao, Hữu Vinh ào xuống nhanh như con chim cái, ôm chầm lấy bạn, anh thét lên mừng rỡ.
- Hữu Vinh.
Nhận ra bạn, Hoàng Phú không ḱm nổi ḷng, bật khóc . Đă mười năm... chẳng c̣n bé nữa, sao cả hai cứ như những kẻ khùng, hết khóc rồi cười, rồi kể... bao nỗi nhớ niềm thương... bao thăm trầm dâu bể...
- Giải ngũ, tao về làng kiếm mày ngay nhưng làng của ḿnh tan hoang, đổ nát . Hỏi chẳng ai biết tin tức ǵ . Tao đành phải lang thang khắp mọi nơi t́m kiếm . không ngờ được gặp lại nhau trong cảnh ngộ này, tao mừng quá!
Đập ầm ầm xuống lưng Hữu Vinh như cách vẫn thường làm khi c̣n bé, Hoàng Phú trầm ngâm một phút rồi hạ giọng:
- Mày có tin tức ǵ của Như Thủy không? Bao năm trôi tao vẫn lặn lội kiếm t́m để trao cho nàng bức thư tỏ t́nh này . Mày biết không, lần đó gởi đi rồi bị trả lại . Mười năm rồi, tao vẫn giữ ǵn nó, mong có ngày trao tận tay nàng.
Trái tim chùng xuống, Hữu Vinh không dám nh́n vào mặt bạn, cũng không dám kể nó nghe cuộc hôn nhân thất bại của ḿnh . Anh sợ một lần nữa phải mất đi người bạn thân yêu nhất đời ḿnh.
Với mặc cảm mang đầy tội lỗi, Hữu Vinh quyết tâm bù đắp, đền bồi bằng cánh nâng đỡ cho Hoàng Phú . Tránh nhắc đến vợ con, anh hẹn lần, hẹn lựa không đưa Hoàng Phú về nhà... Định bụng... sẽ lựa lúc thuận tiện sẽ tỏ thật cho bạn nghe...
Nhưng hoàn cảnh trớ trêu đă không cho anh dịp kể hết sự thật cùng bạn . Lần ấy, anh thợ chụp h́nh đă giao lộn ảnh vào tay Hoàng Phú . Nhận ra vợ Hữu Vinh chính là Như Thủy, Hoàng Phú đă lặng người đi chết điếng . Run rẩy, Hữu Vinh cúi thấp đầu cho một cơn thịnh nộ giáng xuống người ḿnh . Nhưng không, Ḥang Phú đă không nổi trận lôi đ́nh . Chỉ mím chặt môi, trừng mắt nh́n Hữu Vinh một cái rồi lặng bỏ đi không nói một lời...
- Hoàng Phú, cậu phải nghe tớ nói.
Hữu Vinh chạy vội theo nhưng Hoàng Phú đă lắc đầu tỏ ư chắng muốn nghe . Cả sau này cũng thế... anh không cho Hữu Vinh cơ hội nào được thanh minh . Lặng thầm trong đau khổ, Hoàng Phú chỉ biết vùi đầu vào công việc . Chẳng bao lâu đă đuổi kịp Hữu Vinh ở cương vị Phó Tổng Giám đốc...
Câu chuyện hết từ lâu, mà Nhă Chí c̣n măi bàng hoàng như người chưa tỉnh mộng . Anh không biết phải thương ai, trách ai trong câu chuyện cả . Người nào cũng có lư của ḿnh, cũng đáng thương và... cũng có đáng trách.
- Thế cho nên, những ngày c̣n ở trong tù . Biết Hoàng Phú hại ḿnh, ba không buồn, không giận mà ngược lại ba cảm thấy nghe ḷng nhẹ nhơm . Thà lănh án tử h́nh, c̣n hơn phải ngày ngày đối diện với nỗi dày ṿ ray rứt lương tâm.
Ông lại nói trong hơi thở dài buồn bă . Nhẹ nắm tay cha, Nhă Chí khẽ gật đầu đồng ư . Chưa bao giờ anh thấy thương, thấy hiểu cha bằng lúc này . Và anh cũng chợt hiểu v́ sao... mỗi buổi chiều, mẹ vẫn thường bế anh ra trước ngóng cha, mắt buồn vời vợi.
Anh cũng thấy ḿnh hiểu Hoàng Phú thật nhiều, để ḷng không c̣n thù ghét ông như trước nữa . Dù không đồng ư với cách trả thù hèn mọn của ông, anh vẫn thông cảm được cùng ông nỗi đau mất mát . C̣n hụt hẫng đau đớn nào hơn khi chợt nhận ra ḿnh bị bán đứng bởi người ḿnh tin yêu nhất.
- Lẽ ra ta không nên hờn ghen, không nên đánh đuổi Như Thủy - Ông lại lầm bầm trong hối hận - Lỗi ở ta, sao ta lại trách nàng ? Bao năm dài ta đă bỏ mặc nàng trong hiu quạnh . Ta đă không trọn đạo làm chồng, sao có thể bắt nàng chung thủy . Nhă Chí, con thấy ba nói có đúng không ?
- Con không biết - Nhă Chí khẽ lắc đầu . - Con chỉ biết là bây giờ, dù ba có nói ǵ, có tự trách ḿnh bao nhiêu cũng chẳng giải quyết được ǵ . Chi bằng ba hăy thảnh thơi thư giăn, t́m cách cứu người bạn tốt v́ cứu ba gánh hết tội về ḿnh.
- Con nói sao ? - Ông Vinh như bừng tỉnh - Gánh hết tội về ḿnh để cứu ba ư ?
Không trả lời, Nhă Chí gật nhẹ đầu . Ông Vinh đập tay mạnh vào ghế:
- Trời ơi, sao lại gánh tội vào ḿnh ? Sao lại bắt ta lại một lần mắc nợ bạn vậy Phú ơi... - Rồi ông bật lên ghế cương quyết nói . không, ta không để bạn chết đâu . Dầu phải tốn hết gia tài, cả mạng này... ta cũng quyết ḷng cứu bạn... Tài xế, đưa ta đến phóng luật sư ngay...
- Nhưng... - Toan nhắc ông về nhà tắm rửa, xả xui như lời ông bà Ngân đă dặn . Nhă Chí lại thở ra không nói . Cứ theo ư ông đi . Anh biết, phút này có khuyên can ǵ, cũng vô ích...
- Bị cáo Phạm Hoàng Phú với tội danh ở khung tội danh cao nhất, bị xử tử h́nh, nhưng chiếu cố công lao, tự đầu thú, thành thật khai báo và hoàng trả đầy đủ số tiền đă tham ô . Nay ṭa tuyên xử bị cáo Phạm Hoàng Phú án chung thân...
- Không được, phải kháng án , phải khiếu nại xử như vậy là nặng lắm - Đặt nhanh tờ báo xuống giường, ông Vinh bật chống tay ngồi dậy.
Nhă Chí vội đỡ ông nằm trở xuống nhẹ nhàng:
- Không nặng đâu ba... Ṭa xử thế là đă nghĩ t́nh... đă khoan hồng lắm rồi...
- Không - Nhưng ông vẫn cố ngồi lên - không được ta phải chống án... phải mướn luật sư... phải làm hết sức ḿnh để giảm nhẹ tội danh cho Hoàng Phú...
- Những ǵ làm được trong khả năng chúng ta đă làm hết cả rồi - Nhă Chí lại ấn ông nằm xuống giường - Ba không dự phiên ṭa nên không biết đấy thôi . Hôm đó, luật sư chúng ta phải đấu tranh ghê lắm ṭa đă xét giảm án tử h́nh cho Hoàng Phú . Ai cũng bảo xử vậy là nhẹ lắm rồi... Ba đừng buồn, kẻo huyết áp lại tăng không tốt...
- Chung thân mà nhẹ ư ? - Ngă vật xuống giường, ông Vinh nghe nước mắt lặng thầm chảy tràn lên má . Thương bạn quá, ông giận ḿnh bất lực . Giận luôn căn bệnh cao huyết áp của ḿnh... đột ngột tăng cao đúng vào ngày ṭa tuyên xử . Để ông không được nghe ṭa tuyên án, để có thể van xin, cầu khẩn... may ra... Ông chánh án sẽ nghĩ t́nh thuyên giảm mức án chăng.
- Xin lỗi, tôi muốn gặp anh Trần Nhă Chí - Câu chuyện đột ngột bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của một người đàn ông lạ . Anh ta trạc tuổi bốn mươi, mặc cảnh phục, trông rất nghiêm.
- Là tôi - Gật đầu, bước đến, Nhă Chí nghe tim đập dồn trong ngực . Án đă xử xong, cảnh sát c̣n đến t́m làm ǵ ?
- Thư của anh - Ch́a ra một phong thư trắng, người cảnh sát nói thêm khi thấy sắc mặt Nhă Chí tái nhợt đi - An tâm đi, không phải ra ṭa đâu . Là thư của ông Hoàng Phú trong tù gởi cho anh đấy.
- Vâng! - Thở phào một cái nghe nhẹ nhơm, Nhă Chí cười niềm nở - Cám ơn anh, mời anh ngồi.
Nhưng anh cảnh sát đă xua tay:
- Cám ơn, tôi phải về.
- Thư của Hoàng Phú ư ? Nhă Chí con mau đọc ba nghe - không đợi bóng người cảnh sát khuất hẳn sau cánh cửa, ông Vinh nôn nóng chống tay ngồi dậy - Sao nó lại viết cho con mà không viết cho ta ?
- Con cũng không biết nữa - Ngồi xuống giường, Nhă Chí xé vội phong thư . Một xấp giấy dày cộm rơi xuống đất . Anh cúi xuống nhặt lên đọc lớn:
Nhă Chí!
Bất ngờ nhận được thư của một kẻ không quen biết, hẳn cháu ngạc nhiên nhiều . Cũng như cháu đă ngạc nhiên về sự thay đổi của ta.
Nếu ta đoán không lầm, th́ hẳn thằng bạn cúa ta đang ngồi cạnh bên cháu đôi mắt mở to hau háu nghe như nuốt từng lời của ta có phải không? Hăy giúp ta khuyên hắn một điều, nghe th́ được, nhưng nhớ đừng xúc động . không th́ gay cho cái bệnh cao huyết áp của hắn lắm...
Th́ ra... nó vẫn quan tâm, vẫn lo lắng cho ta như trước... Cảm động quá, ông Vinh không ḱm được giọt nước mắt rơi . Nhă Chí nhẹ đặt tay lên vai cha vỗ nhẹ . Sống mũi cay xè, anh cất giọng khàn khàn, đọc tiếp:
Cũng bảo hắn đừng nghẹn ngào, khóc như con gái vậy . Thật ra... ta chẳng tốt, chẳng cao thượng như hắn tưởng tượng đâu . Ta đă có tính sắp đặt, mua nhân chứng đưa hắn vào tù . Ta đă hài ḷng chờ nghe ṭa tuyên án hắn tội tử h́nh . Rằng ta đă căm thù hắn, đă nguyền rủa hắn chết đi không phải một lần.
Thế mà... Ta lại cứu hắn . Cứu hắn sống bằng chính sinh mạng của ḿnh . Nhă Chí, cháu có muốn biết lư đàn ông không? Nếu muốn th́ cháu hăy đọc tiếp đi, bằng như không muốn th́ cháu đem sấp thư này đốt hết đi... Nhưng... ta khuyên cháu hăy dành ít thời gian mà đọc . Nó sẽ giúp cháu hiểu rơ hơn về mẹ cháu . Về người đàn bà tội nghiệp tên Như Thủy . Bà đă phải oan ức chịu đựng sự miệt khinh, xa lánh của con ḿnh suốt mười bốn năm dài...
Bức thư được lật sang trang khác . Những ḍng chữ chập chờn nhảy múa . Câu chuyện như muốn c̣n nằm trên giấy, mà rơ ràng, hiện ra trước mắt anh . Những con người bằng xương, bằng thịt...
- Hoàng Phú, anh có tâm sự ư ? - Choàng tay sang cổ ông âu yếm, cô gái bao tên Lệ Mỹ lả lơi.
- không có - Ôm lấy eo cô, ông trả lời bằng một giọng thờ ơ mệt mỏi.
- Đừng ḥng giấu được em - Ngồi hẳn lên người ông, Lệ Mỹ kéo dài giọng của ḿnh - Anh lại bận tâm đến vụ án của ngân hàng có phải không? An tâm đi, ngày mai ṭa đă xử rồi... cái gai trước mắt anh, Trần Hữu Vinh sẽ bị tuyên án tử h́nh...
- Em... mà cũng quan tâm đến thời sự nữa ư ? - Nắm mũi Lệ Mỹ lắc nhẹ, ông phần nào tươi tỉnh.
Lệ Mỹ đặt cằm xuống vai ông:
- Anh đừng coi thường em quá! Chuyện ǵ của anh em cũng biết rơ.
- Giỏi quá! - Thưởng cho cô một nụ hôn vào má, ông chợt thẩn người ra, mỉm một nụ cười buồn . Lệ Mỹ chẳng thể nào hiểu được ông đâu, cả thế gian này cũng thế... không một người nào có thể hiểu được tâm trạng ông hiện tại.
Ngày mai ṭa sẽ xử Trần Hữu Vinh án tử h́nh . Mọi người ai cũng tưởng ông hài ḷng, vừa ư lắm . Cả ông cũng tưởng thế . Ông tưởng ḿnh sẽ nhảy cẫng lên mừng, hét to như đứa trẻ... cuối cùng rồi ông cũng trả được thù.
Thế nhưng... lạ quá... trái tim ông không nhảy lên mừng mà thót lại nhói đau khi nghe viên công tố đề nghị mức án tử h́nh . Vậy là ông đành phải mất Hữu Vinh vĩnh viễn ư ?
Mười bốn năm rồi, kể từ lúc biết Hữu Vinh là chồng Như Thủy, ông không c̣n xem nó là bạn của ḿnh . Trong ngân hàng, ngày ngày vào ra gặp mặt nhau, ngoài chuyện công ông chưa một lần nào mở miệng nói chuyện riêng với nó . Ông không cho nó có cơ hội thanh minh việc ḿnh làm.
Thanh minh làm ǵ ? Nói bao nhiêu, với ông nó vẫn chỉ là tên phản bạn . Uổng công ông tin nó bao nhiêu, kể hết tâm sự của ḷng ḿnh...
Lấy Như Thủy rồi ? Nó vẫn giấu ông, nó tiếp tục sống trong đợi chờ và hy vọng . Lần đó, nếu anh thợ không giao lộn h́nh, có lẽ... đến bây giờ... Ông vẫn bị nó gạt lừa, qua mặt...
Trời ơi, tả làm sao cảm giác của ông khi cầm tấm ảnh trên tay . Nh́n hắn âu yếm choàng vai Như Thủy, cười hạnh phúc bên con trẻ . Ông nghe máu hận bừng sôi trong huyết quản, ông muốn đâm chết hắn ngay...
Nhưng... cái ǵ đă ngăn ông không làm điều đó ? Ông không hiểu, đến tận bây giờ cũng không hiểu sao lúc đó ḿnh lại có thể b́nh tĩnh thế ? Ông chỉ biết, chỉ nhớ rơ là chiều hôm đó... Bất chấp gió mưa ḿnh đă phóng xe như điên dại t́m Như Thủy...
Hoàng Phú... chùm ch́a khóa trên tay Như Thủy rơi nhanh xuống đất, khi nàng nhận ra anh . Nước mắt lăn dài, Như Thủy lặng người nh́n ông không nói . Thời gian đă làm biến mất vẻ thơ ngây và nụ cười tinh nghịch của người xưa. Nhưng bù lại, Như Thủy hôm nay đẹp mặn mà khả ái.
- Anh về bao giờ ? Sao biết em đây mà đến ? Hữu Vinh đă gặp anh chưa ? Trời ơi, gặp được anh, chắc Hữu Vinh mừng lắm...
Phút sửng sốt qua mau, Như Thủy như bàng hoàng tỉnh mộng, nàng rối rít hỏi anh không kịp thở.
- Con em đấy ư ?
Không trả lời những câu hỏi của nàng, Hoàng Phú chỉ quan tâm đến đứa bé trai . Trạc năm tuổi nép ḿnh sau kẹt tủ, nó vừa ngậm ngón tay, vừa tṛn mắt nh́n ông ngơ ngác.
- Vâng - Gật đầu rồi như chợt nhớ, Như Thủy đẩy đứa bé ra trước mặt ông - Nhă Chí, chào bác đi con.
- Dạ, con chào bác - Đứa bé cúi đầu ngoan ngoăn . - Hoàng Phú đặt tay lên đầu khen nó, giờ nghe ḷng chua xót . Nếu Hữu Vinh không cướp đi Như Thủy... th́ giờ đây... đứa bé ấy là con của ông rồi...
- Bây giờ anh ở đâu, làm ǵ ? - Như Thủy lại chẳng quan tâm đến thái độ của ông, cứ vô tư hỏi - Hăy ở lại dùng cơm với vợ chồng em chiều nay nhé ? Hữu Vinh sẽ t́m giúp cho anh một việc làm ở công ty.
Hữu Vinh, Hữu Vinh, lúc nào cũng Hữu Vinh... Hoàng Phú chợt nghe giận bừng bừng . Cơn ghen dâng lên làm đôi mắt ông tối xầm đi . Cố nén, ông gằn giọng hỏi:
- Cuộc sống vợ chồng em thế nào ? Em yêu Hữu Vinh lắm phải không?
Chợt buồn, Như Thủy đưa mắt nh́n lên bàn có mâm cơm đă nguội, nghẹn đi một giây, cô đáp khẽ:
- Vâng... hạnh phúc lắm . Em yêu Hữu Vinh lắm.
Một chút ngậm ngùi trong câu nói, nhưng Hoàng Phú vô t́nh không nhận thấy . Toàn bộ tâm tư ông lúc này bừng bừng nỗi hờn căm . Rồi chẳng hiểu sao... Ông rút từ trong túi ra một phong thư ố vàng theo thời gian:
- Như Thủy... mười năm trước... anh đă từng gởi cho em bức thư này, nhưng chiến tranh loạn lạc, bức thư không đến tận tay em . - Lặng đi một lúc, ông trao nó cho nàng - Bây giờ tuy đă muộn nhưng... thật bất công cho anh nếu em không xem nó một lần.
Run run nhận thư, rồi mở ra đọc ngay trước mặt Hoàng Phú, Như Thủy không hay nước mắt ḿnh rơi lă chă xuống phong thư... dù đă được Hữu Vinh cho biết t́nh cảm của Hoàng Phú với ḿnh, nhưng giờ đây đọc lại, lời tỏ t́nh vụng dại, đầy ắp chân t́nh của ông, Như Thủy không khỏi bồi hồi xao xuyến . Kỷ niệm một thời yêu cứ hiện lên, tràn ngập trái tim cô...
Ngày xưa tuy cư xử b́nh đẳng với cả hai, nhưng thật tâm trái tim cô đă nghiêng một phần nhiều cho Hoàng Phú . Nếu không chiến tranh, không loạn lạc... nếu Hoàng Phú cho cô biết trước t́nh cảm của ḿnh, cô sẽ chẳng bao giờ nhận làm vợ Hữu Vinh đâu...
Nhưng thôi... mọi chuyện đă lỡ cả rồi . Có tiếc thương cũng vậy thôi . Đưa mắt nh́n con, Như Thủy biết ḿnh không co quyền để con tim xao động . Dù Hữu Vinh lạnh lùng, hờ hững... cô cũng trọn đạo vợ hiền.
- Như Thủy, em nói đi... có phải em cũng như anh, đang tiếc nuối mối duyên lỡ làng... - Lặng yên chờ nàng đọc xong bức thư . Hoàng Phú đau đớn lên tiếng hỏi . Như Thủy không trả lời anh.
- Vậy là... cuối cùng ba chúng ta lại đoàn tụ bên nhau . Hoàng Phú ơi, em vui lắm...
- Đừng giấu anh... có phải em cũng yêu anh không Như Thủy - Nắm lấy vai cô, Hoàng Phú van nài - Hăy cho anh biết... anh chỉ muốn biết trong trái tim em anh có chỗ đứng hay không ? Hăy cho anh chút an ủi... chút niềm tin mà sống . Anh đă mất tất cả rồi... Thủy ơi, thương anh với... Em có nghĩ đến anh chút nào không...
Nh́n anh vật ḿnh đau khổ, trái tim Như Thủy như vỡ ra, đầy thương cảm . Trong một phút yếu ḷng, không tự chủ được ḿnh... cô đă gật đầu thú nhận:
- Đúng... đúng là em đă yêu anh... nhưng chuyện đó đă xa rồi... đă là dĩ văng... không nên nhắc lại...
- Em đă yêu anh . Ôi... - Nghe tự miệng nàng thú nhận lên điều đó, Hoàng Phú sung sướng lịm người. Nhảy cẫng lên, anh hét mừng như đứa trẻ... Cuối cùng... anh đă được nghe điều ḿnh ao ước mong chờ . Như Thủy đă yêu anh...
- Đừng... đừng Hoàng Phú... em đă là vợ của Hữu Vinh rồi... anh không thể...
Nụ hôn bị nàng từ chối rơi vào khoảng trống đă làm Hoàng Phú thêm hụt hẫng . Nàng đă là vợ của Hữu Vinh ư ? Ừ nhỉ ? Sao anh lại có thể quên niềm cay đắng đó... Ngẩng lên, nh́n Như Thủy tay ôm chặt con thơ, lặng lẽ lắc đầu trong ḍng nước mắt tuôn dài . Một lần nữa Hoàng Phú nghe máu hận tràn sôi trong huyết quản . Hàm răng cắn chặt, nuốt căm hờn vào sâu trong ngực, anh lặng lẽ quay lưng không một lời từ biệt.
Lang thang trên phố, trong đêm vắng Hoàng Phú đă uống không biết bao nhiêu rượu . Trong đời có lẽ chưa bao giờ anh uống nhiều như vậy . Những mong rượu sẽ giết ḿnh đi, hay ít ra cũng làm tâm trí anh lú lẫn... để không phải khổ đau , để không c̣n thù hận . Hữu Vinh... nó có c̣n là thằng bạn anh không?
- Phú ơi! - Tỉnh dậy .. mở mắt khi bên vang lời ai tŕu mến gọi, Hoàng Phú ngơ ngác dần nhớ ra sự việc . Đêm qua, say qúa... anh tông vào một chiếc xe đang chạy trên đường . May mà... c̣n sống - Cậu có nhận ra tớ không? Hữu Vinh đây...
Hai tiếng Hữu Vinh vừa được cất lên làm Hoàng Phú đă bừng bừng giận, anh gạt mạnh:
- Cút ngay... đồ phản bạn...
- Đừng vọng động, cậu bị thương rồi, không tốt cho sức khỏe đâu - Nhẹ đỡ bạn nằm trở xuống giường, Hữu Vinh ân cần - Tớ biết... cậu giận tớ nhiều... và tớ cũng biết là ḿnh đă làm sai . Tớ đă giấu Như Thủy, t́nh yêu của cậu, nhưng... cậu cũng phải cho ḿnh giải thích . Làm sao tớ có thể cho Như Thủy biết khi chính tớ... tớ cũng đă yêu nàng kia chứ ?... Đúng là... bất công cho cậu, nhưng chuyện đă xảy ra rỗi tớ biết phải làm sao ? Hăy để tớ bù đắp cho cậu phần nào nhé ?
Nh́n vẻ mặt chân thành của Hữu Vinh, Hoàng Phú biết bạn đang thật ḷng hối hận . Trái tim thoáng chùng đi... sợ ḿnh sẽ yếu ḷng tha cho hắn, anh quay vội người vào vách nằm yên . Nửa hận, nửa thương... tâm trạng nah sao mâu thuẩn qúa!
Và... có lẽ mọi chuyện sẽ trôi qua, sẽ chấm dứt nếu hôm đó Hữu Vinh đừng ngăn cản . Cứ để anh bỏ đi xa... cũng như đừng bảo Như Thủy đến ân cần chăm sóc cho anh . Từng bữa ăn... giấc ngủ...
Sự xuất hiện của Như Thủy đă làm cơn giận trong ḷng Hoàng PHú vừa nguôi đi lại vút cao . Cộng thêm t́nh yêu sâu đậm bao ngày... bản năng một con thú c̣n xót lại trong người Hoàng Phú đă khiến anh nảy ra ư định giành Như Thủy lại cho ḿnh...
- Mới đó đă ngủ rồi ư ? Cưng à... c̣n chưa ăn tối... - Ṿng tay mát lạnh ṿng quanh cổ cùng mùi nước hoa quen thuộc xộc nhanh vào mũi làm Hoàng Phú bàng hoàng chợt tỉnh . Th́ ra... Ông đă ngủ quên trong lúc nghĩ ngợi lung tung . Lệ Mỹ đă tắm xong, mát mẻ trong chiếc áo ngủ bằng the mỏng nh́n ông cười khêu gợi.
Cô đă là người đàn bà thứ tám trong cuộc đời ông rồi đó . Ṿng tay sang eo, kéo cô xuống ḷng ḿnh, Hoàng Phú khoan khoái hôn lên chiếc cổ cao thơm lừng, trắng mịn của cô . Mười bốn năm, thay tám người đàn bà... Vậy mà ông vẫn thấy cô đơn, vẫn nghe ḷng băng giá . không một ai có thể thay được Như Thủy trong trái tim ông.
- Anh ăn chè nhé! Chè yến hột sen... Món anh thích nhất đây - Nhoài người sang bàn với lấy chén chè, Lệ Mỹ ân cần bón cho ông từng muỗng.
- Lệ Mỹ à, em làm vợ anh được bao lâu rồi hả ? - Cho muỗng chè ngọt lịm tan trong cổ, ông nh́n cô khàn giọng nói.
- Ba năm, bốn tháng cộng sáu ngày - Lệ Mỹ nói ngay không cần nghĩ.
Ông nhăn trán ngạc nhiên:
- Sao em nhớ kỹ thế ?
- V́ đó là những giây phút hạnh phúc nhất đời em - Cô hạ giọng trầm ngâm - Em đánh dấu từng ngày trôi qua bằng cây bút đỏ trong quyển sổ tay và thầm hỏi . Bao giờ th́ chấm dứt đây ? Bao giờ th́ anh không cần em nữa ? Bao giờ th́ anh sẽ quăng em đi như những người con gái khác ?
- Đừng lo - Nhẹ vuốt lưng cô, ông nói với giọng thản nhiên - Bao giờ chán, anh sẽ thả em về với cuộc đời cùng với một gia tài đồ sộ . Em không khổ đâu mà sợ.
- Em không sợ khổ, em chỉ sợ không được cùng anh chung sống nữa thôi . - Ngă đầu vào ngực anh, Lệ Mỹ mè nheo - Hoàng Phú ơi, anh cho em một đứa con nhé!
- Hả ? Em nói ǵ ? - Giật bắn người lên rơi cả chén chè xuống đất . Hoàng Phú chăm chăm nh́n Lệ Mỹ lạ lùng - Em muốn có con ư ? không đùa chứ.
- không đùa đâu . - Lệ Mỹ lắc đầu - Em nói thật đấy . Em muốn có một đứa con để cùng hủ hỉ khi bị anh chán chường rồi.
- Đứa con làm em khó lấy chồng lắm, ngốc à! - Ông nhéo mũi cô, Lệ Mỹ rưng rưng:
- Em không lấy chồng đâu . Em sẽ ở vậy nuôi con . Hoàng Phú, em yêu anh lắm, em chẳng đ̣i hỏi ǵ nhiều, chỉ xin anh một đứa con thôi.
Một đứa con, Hoàng Phú chợt thở ra một hơi dài, nếu Lệ Mỹ không nhắc, ông đă quên đời ḿnh c̣n thiếu những đứa con . Bấy lâu nay... măi đắm ch́m trong nỗi nhớ thương... Ông đă không nghĩ đến điều này . Với các cô gái qua đường, ông nghiêm cấm họ mang thai . E lụy nhiều rắc rối về sau... không ngờ thời gian trôi mau quá . Từ một thanh niên... mới đó ông đă già rồi... liệu có kịp sanh một đức con mà nh́n nó lớn không?... Năm nay ông đă gần sáu mươi rồi...
- Được không anh - Lệ Mỹ lay mạnh người ông nũng nịu.
Giật ḿnh, ông gật đầu luôn:
- Ừ! Được...
- Vậy th́... liền đi anh... - Mừng rỡ, Lệ Mỹ kéo ông nhè nhẹ lên nệm, cùng lúc bên ngoài pḥng, tiếng gơ cửa vang lên dồn dập.
- Ai mà vô duyên thế này không biết - Cụt hứng, Lệ Mỹ càu nhàu bưỚc xuống giường.
- Có chuyện ǵ ? - Nh́n thấy khách đến t́m là một cô gái, Lệ Mỹ xẵng giọng . Cô gái dịu đàng:
- Tôi muốn gặp ông Phú . Xin hỏi ông Phú có ở nhà không?
- không có - Cụt ngủn giọng, Lệ Mỹ toan sập nhanh cánh cửa, nhưng cô gái đă đưa tay chặn lại, cười tươi:
- Chị nói dối rồi... tôi đă nh́n thấy dép ông Phú dưới gầm giường kia - Nói xong, không đợi mời, cô gái tự nhiên bước thẳng vào pḥng.
- Xin mời bác ra ngoài cháu có chuyện nói gấp ạ!
- Chuyện ǵ mà tối thế này! Về đi, ngày mai lên công ty - Ám ảnh một đứa con, đă khiến ông lười ngồi dậy.
- Cháu không về được . D́ Như Thủy bảo cháu thế ạ! - Cắt ngang lời ông, giọng cô nghe lém lỉnh.
- Như Thủy, Như Thủy nào ? - Bật dậy thật nhanh, ông hỏi gấp.
Cô gái nhún vai:
- C̣n Như Thủy nào nữa . Mà thôi, bác đă không muốn gặp cháu th́ cháu về vậy...
- Khoan... khoan đă . - Bước vội hụt cả chân, ông đuổi theo cô - Như Thủy ở đâu ? Đưa ta đến gặp bà ấy mau.
- Nhưng ít ra bác cũng phải mời cháu ngồi, cho cháu xin hớp nước . - Cô gái không để ư đến vẻ nôn nóng của ông - Bác không thấy cháu đang thở lên v́ mệt hay sao ?
Quả thật... cô gái dang hổn hển thở sau làn áo . Mồ hôi lại chảy ṛng ṛng trên mặt như thể đă đi bộ hàng trăm cây số . Nhận ra điều đó ông vội mời cô ngồi xuống, rồi bảo Lệ Mỹ đi lấy nước.
- Cám ơn bác - Bưng ly nước tu một hơi cạn , cô gái đă khỏe khoắn hơn . Tươi tỉnh, cô nói - Cháu tên là Kỳ Duyên, cháu ở gần nhà d́ Như Thủy.
- Thế nhà cháu ở đâu ? - Ông đi thẳng vào vấn đề ḿnh muốn biết, Kỳ Duyên nhẹ lắc đầu:
- Ở gần đây, nhưng cháu không nói được v́ d́ Như Thủy đă dặn kỹ rồi.
- Thế bà ấy bảo cháu đến đây để làm ǵ ?
- Để trao một phong thư ạ! - Cùng với câu nói, Kỳ Duyên đặt phong thư nhanh xuống bàn rồi kín đáo theo dơi nét diễn biến trên mặt ông, ḷng phập phỗng lo sợ . Liệu ông có nhận lời cứu bác Vinh không?
Hôm đó, nghe ba thú nhận ḿnh là Khải Minh, gă tài xế khốn kiếp cướp vợ người phá nát gia can người khác qua lời kể của ông Vinh, Kỳ Duyên nghe đất trời như sụp đổ dưới chân ḿnh . Hận ba quá, cô đă bỏ nhà đi hoang mất mấy ngày liền . Thề với ḷng sẽ không bao giờ trở lại, không bao giờ nh́n mặt người cha vô đạo đức, vô liêm sỉ ấy...
Nằm trên ghế đá giữa công viên, đêm khuya gió lạnh, Kỳ Duyên đă khóc thật nhiều . Nghĩ đến Nhă Chí cô nghe tim ḿnh đau nhói . Giờ này anh ở đâu ? Hẳn lẽ đang hận cô nhiều lắm . Thật tội nghiệp cho anh, họa vô nan chí...
Rồi cô lại nghĩ đến bác Vinh... thầm van vái đất trời hiển linh ban phép nhiệm màu cho ông được tai qua nạn khỏi . Lẽ nào... một người tốt như ông phải chết oan.
Trời phật có nghe qua lời cô van vái, mà sáng hôm sau, vừa mở mắt ra... Kỳ Duyên đă thấy d́ Như Thủy ngồi lù lù trước mặt ḿnh . Giọng buồn buồn, bà bảo:
- Con đi đâu mấy ngày trời . Con có biết làm ba lo lắng lắm không? Về đi con.
Nước mắt ứa ra, Kỳ Duyên lắc đầu:
- không... con không chấp nhận một người như thế làm cha được...
Nh́n cô một lúc, bà Thủy rưng rưng mắt:
- Con đă trách lầm ba của con rồi . Ông không xấu như con và tất cả mọi người đă nghĩ đâu.
- D́ đừng bào chữa . Bác Vinh đă kể cho con nghe tất cả rồi - Kỳ Duyên vẫn lắc đầu.
Bà Thủy nhẹ thở ra:
- Ông ấy đă không kể đúng.
- không . Bác Vinh không bao giờ đặt điều nói xấu đâu.
- Phải... Anh Vinh không đặt điều, vu khống.
- C̣n sự thật khác nữa ư ? Chuyện thế nào ? D́ hăy kể đi.
Trầm ngâm giây phút, bà hạ giọng:
- Chuyện đó mười mấy năm, ta dặn ḷng giấu kín . Nhưng hôm nay v́ danh dự của mọi người, ta phải kể cháu nghe . Nhưng cháu phải hứa với ta, không được tiết lộ cùng ai đấy nhé!
Nóng ḷng qúa, Kỳ Duyên lật đật hứa bừa . Bà Thủy nhẹ nhàng cất giọng . Tấm màn quá khứ một lần nữa được vén lên...

o0o



 
Pages Previous  1  2  3  4  5  Next