- Ừ, ngồi xuống! Con biết là không nên đứng trên đồ đạc.
- Nhưng con không thấy nếu không đứng lên, và mẹ đă bảo con
canh chừng Ben đến.
Một bức ảnh in trên mặt báo đập mạnh vào mắt nàng. Nàng không
nghe Eden đáp và cũng không để ư thấy nó vẫn không ngồi xuống
như đă được mẹ bảo. Nàng bị thu hút bởi tấm ảnh cuả Mac Crea
đang nh́n lại nàng, giống y chàng, từ cặp mắt đen long lanh
một ánh mắt biếng nhác, đến cái miệng tự đắc có ria mép cuả
chàng. Chàng có vẻ như đang chế nhạo nàng, như thể biết rằng
nàng sẽ thấy tấm ảnh này cuả chàng... và người đàn bà đứng cạnh
chàng, không ai khác hơn là Rachel Canphield.
Nàng tự nhủ rằng không thèm quan tâm, rằng chàng không c̣n
nghĩa ǵ đối với nàng, rằng nàng chỉ cần lật qua trang ấy là
xong. Thay v́ vậy, nàng gấp tờ báo để lộ trang ấy, và đọc ghi
chú dưới bức ảnh. "Rachel Canphield, vợ cuả đại kỷ nghệ gia
Lane Canphield, đi cùng nhà triệu phú khoan dầu độc lập Mac
Crea Quilder, đến dự buổi chiêu đăi tổ chức tối qua tại...
- Coi kia, mẹ! Mac Crea kia ḱa! - Eden hớn hở vỗ vai mẹ.
- Mẹ thấy rồi- Nàng trở lại với tờ báo.
- Mac Crea! Đợi cháu với! - Eden nhảy xuống nệm.
Sửng sốt, Abbie ngẩng lên nh́n và thấy Eden chạy đến một người
đang băng qua pḥng đợi. Mac Crea.
- Eden, trở lại đây! - Nàng lật đật bước theo nó, nhưng chậm
mất rồi. Mac Crea đă thấy Eden và dừng lại.
- Chào bé - Chàng mỉm cười xoa đầu tóc quăn cuả nó - Đừng bảo tôi
là mẹ cháu lại bị lạc- Khi ngẩng lên chàng nh́n ngay mặt nàng. Mặc dầu vẻ mặt chàng không bao giờ đổi sắc, Abbie cảm thấy như
mặt chàng khép kín liền, chỉ c̣n là một cái mặt nạ.
- Không. Mẹ cháu đang ngồi kia, chờ Ben.
Abbie chộp vai nó kéo nó ra khỏi tầm tay cuả Mac Crea, và nhận
thấy nàng vẫn cầm trong tay tờ báo gấp lại.
- Mẹ cháu đây rồi. Ông thấy không, mẹ cháu không bị lạc.
- Đi thôi, Eden. Con làm phiền ông Quilder.
- Cháu làm phiền ông không? - Eden cưỡng lại và cau mặt hỏi
chàng.
- Không, dĩ nhiên là không.
- Xin ông đừng khuyến khích nó- Nàng cố giữ giọng nói thấp để
che giấu sự tức giận.
- Sao ông có cái kia? - Eden chỉ vào cái túi xách đeo ở vai
chàng- Ông đi đâu hả?
- Phải. Tôi rời khỏi đây. Tôi phải bắt kịp chuyến máy bay-
Chàng trả lời, như là nói với Abbie.
- Ông không ở lại xem con Cuồng Phong đạt giải sao?
- Không thể được. Tôi đă xong việc ở đây và phải trở về làm
việc.
- Làm việc? - Abbie cay đắng thốt ra- Tờ báo buổi sáng không gọi
là công việc. Đây nè. Ông có thể tự đọc lấy- Nàng dúi tờ báo
vào tay chàng .- Có lẽ ông thích bảo tôi thêm một lần nữa rằng
ông ít có tiếp xúc với bà ta lắm! - Nàng không muốn ở đó chờ
chàng giải thích. Nàng bồng Eden lên, và vừa thấy Ben bước vào
pḥng đợi, nàng đi thẳng ra cửa, bước tới bên chiếc xe họ đậu
bên ngoài.
- Mẹ, tại sao mẹ không ưa Mac Crea? - Eden hỏi.
Vừa đúng lúc, Mac Crea từ khách sạn bước ra, vừa đưa tay gọi
một chiếc xe taxi. Abbie theo dơi chàng, đau đớn nhiều hơn tức
giận.
- Con không hiểu đâu, Eden! - Nàng đáp và trèo lên xe với con
gái cuả nàng.
Chương 36
Sáng, chiều, tối, Rachel chộp lấy mọi cơ hội để ở cạnh
Ross. Các cuộc chiêu đăi và các phiên chợ bán ngựa kèm theo cuộc
đua ngựa ở Scottdale cho phép nàng kín đáo gặp Ross. Bao giờ họ
cũng đến và về riêng rẽ, họ cùng nhau dự buổi dạ hội lịch sự Ở
nhà gia đ́nh Leequ, một buổi lễ cầu kỳ tổ chức tại dinh thự cuả
gia đ́nh Qurigley, bữa ăn sáng êm đềm tại khách sạn Biltmore,
một bữa ăn tối thân mật trong một pḥng riêng sang trọng, và
không kể hết các buổi chiêu đăi ở hành lang chuồng ngựa cũng như
các cuộc tiếp tân chính thức.
Họ sắp đặt để ngồi chung bàn ở các khu sang trọng, và xem các
ngựa Ả Rập trưng bày để bán ở những sân khấu trang trí ngọan mục
đằng trước những tấm phông trên đó những tác phẩm hội hoa. nổi
tiếng được vẽ lại to hơn thật, có cả một bức họa lâu đài
Versailles, và những khung cảnh hiện đại làm bằng Chrôm và Pha
lê. Họ cùng nhau nhấp rượu sâm banh và ăn các trái dâu nhúng sô-
Cô- La trong khi các diễn viên tên tuổi biểu diễn cho họ xem và
các con ngựa Ả Rập lướt qua trên các đường chạy giữa những đám
sương mù trắng xóa.
Họ ngồi cạnh nhau ở các khán đài xem thi ngựa, và hỗ trợ tinh
thần cho nhau khi ngựa cuả mỗi người dự thi trong các ṿng loại
để vào chung kết. Rồi th́ c̣n những đêm- Những đêm say đắm điên
cuồng khi Ross làm t́nh với nàng một cách quá đầy đủ khiến nàng
không thể nào ngờ vực t́nh yêu cuả chàng được. Dường như không
có ǵ có thể làm sứt mẹ hạnh phúc nàng đă t́m thấy.
Nàng tṛng cái áo ngủ xa tanh qua đầu và nghe lớp vải mịn màng
trượt xuống che thân ḿnh trần truồng cuả nàng. Nàng lơ đễnh
điều chỉnh hai dải đeo ở vai và day lại phía chiếc giường khổ
lớn trên đó Ross đang nằm quan sát nàng.
- Lẽ ra anh phải mặc áo quần vào - Nàng nhẹ nhàng trách.
- Anh đang nghĩ xem em đẹp hơn khi mặc áo quần hay khi không có
áo quần.
- Và?
- Anh không quyết định dứt khoát được. Sao em không bỏ cái áo
ngủ ra để anh mới quyết định được?
- Không. Khuya rồi, gần nửa đêm rồi. Và em phải dậy sớm sáng mai.
Ngày mai là ngày trọng đại, Sirocco dự thi ở ṿng chung kết.
- Vậy th́?
- Vậy th́ em cần ngủ. Anh cũng vậy.
- Tại sao anh không ngủ luôn với em ở đây tối nay? Anh muốn khi
thức dậy có em nằm bên cạnh.
- Ross, chúng ta không thể. Giả thử người ta thấy anh ở căn hộ
cuả em ra về trong buổi sáng, họ sẽ nghĩ sao?
- Họ sẽ nghĩ như cái họ nghĩ khi thấy anh lẻn ra khỏi pḥng em
lúc nữa đêm- Chàng kéo nàng nằm xuống giường và bắt đầu hôn lên
cánh tay trần cuả nàng- Em không thực sự nghĩ rằng có thể lừa
gạt được ai, phải không? Bây giờ th́ mọi người đều đă thấy anh
nh́n em với tất cả t́nh yêu chan chứa trong ánh mắt cuả anh.
- Có lẽ vậy.
- Anh yêu em thật, Rachel. Và anh không quan tâm nếu cả thế giới
biết.
- Ross, em... - Nàng vừa đưa tay lên vuốt ve mặt chàng, th́ điện
thọai reo vang. Rachel giật nảy ḿnh. Nàng nh́n sững chiếc máy
điện thoại trên bàn ngủ, và nó reo lại lần thứ hai. Nàng nh́n
Ross, rồi cầm ống nói lên, cắt đứt hồi chuông reo lần thứ ba .-
A lô?
- Rachel, em yêu, anh làm em thức giấc hả? - Tiếng nói cuả Lane
nghe rơ mồn một.
- Phải- Nàng nói dối - Có ǵ không? Alex - Nó b́nh an chứ?
- Phải, nó không sao. Hôm nay nó không lên cơn sốt nữa.
- Vậy th́... - Nếu không có ǵ khẩn trương- Và nghe giọng ông
th́ là vậy- Tại sao ông gọi điện thoại cho nàng vào giờ khuya
khoắt này?
- Anh đă gọi em mấy lần hôm nay.
- Thế à? ... Rất tiếc. Em đă chạy đôn chạy đáo cả ngày hôm nay
nên không coi có ai nhắn lại ǵ không. Lẽ ra em đă gọi cho anh
nhưng... - Nàng không muốn nói chuyện với ông. Bây giờ càng
không, với Ross nằm kế bên.
- Anh nghĩ có lẽ là vậy. Và rất tiếc đă gọi em quá trễ làm em
thức giấc, nhưng anh muốn cho em hay ngày mai anh sẽ đáp máy bay
rời Houston. Anh phải ghé lại đón Mac Crea ở vùng khoan dầu cuả
chúng ta ở miền Tây Texas. Anh phải coi lại một số giấy tờ với
anh ta. Có lẽ anh sẽ đáp xuống Phoenix vào khoảng buổi trưa.
- Vậy à? - Nàng không biết nghĩ ǵ, hay nói ǵ.
- Anh hứa với em, anh sẽ có mặt ở ṿng chung kết. Anh luôn luôn
giữ lời hứa, phải không?
- Phải, dĩ nhiên.
- Em có vẻ không bằng ḷng lắm về điều đó.
- Ồ, có chứ- Nàng vội đáp- Chỉ có điều... em đang c̣n buồn ngủ.
Em đón anh ở sân bay ngày mai nhé?
- Anh thích vậy- Ông có vẻ hài ḷng v́ câu giải thích cuả nàng-
Đi ngủ lại đi, em yêu, mai anh sẽ gặp em, à sửa lại cho đúng,
hôm nay.
- Phải. Chúc anh một đêm ngon giấc.
- Chúc em cũng vậy.
Rachel chờ nghe tiếng cách ở đầu dây bên kia rồi mới gác ống nói
lên máy. Bỏ lại hai tay lên đùi, nàng bất giác sờ vào chiếc nhẫn
cưới ở ngón tay.
- Chồng em à? - Ross hỏi.
- Phải. Ngày mai ông ấy đến bằng máy bay.
Tấm nệm lún xuống sau lưng nàng khi Ross ngồi dậy. Chàng vuốt ve
cánh tay nàng, cũng như biết bao nhiêu lần trước đó, nhưng lần
này Rachel trân ḿnh khi tay chàng đụng vào người nàng. Chưa đầy
mười phút trước đó, mọi việc có vẻ đơn giản : Ross yêu nàng,
việc Lane là chồng nàng đă có vẻ hoàn toàn trừu tượng. Nhưng bây
giờ th́ không nữa.
- Em sẽ nói cho ông ta biết về chuyện chúng ḿnh không? - Ross tuột dải đeo áo nàng xuống và chà mũi lên vai nàng.
Ư nghĩ ấy làm nàng khiếp hăi. Nếu nàng sai trái th́ sao? Nếu
Ross không yêu nàng thật th́ sao? Cuộc t́nh cuả họ đă xảy ra
quá nhanh, làm sao nàng chắc chắn được? Bồn chồn v́ câu hỏi cuả
chàng, Rachel đứng dậy và bước đi mấy bước ra xa khỏi giường.
- Em thấy không làm sao em nói được, Ross. Mac Crea sẽ có bên
cạnh ông ta.
- Rachel...
- Xin anh, Ross. Em nghĩ rằng tốt hơn anh nên mặc áo quần vào và
ra về bây giờ - Nàng bồn chồn vặn hai bàn tay vào nhau, và tránh
không nh́n chàng.
- Không. Anh không đi đầu cả trước khi chúng ta làm sáng tỏ một
đôi điều. Chàng tung chăn đứng dậy, rồi nắm cánh tay nàng. Chàng
bắt nàng quay lại đối diện với chàng. Vẻ mặt chàng đầy tuyệt
vọng, trong khi mắt chàng cố t́m ở mặt nàng một chỉ dấu ǵ.
- Em định nói ǵ với anh nào? Rằng chúng ḿnh đă vui vẻ bên
nhau, nhưng mà, từ giả? Bởi v́ anh sẽ không chấp nhận như vậy.
Anh không thể chỉ bỏ đi và quên chuyện đă xảy ra. Anh yêu em.
Đây không phải là một chuyện qua đường đối với anh.
- Ross, em cũng muốn gặp lại anh. Nhưng có Lane ở đây, không thể
được nữa. Và anh c̣n phải thu băng cho hăng truyền h́nh và nhiều
cam kết khác nữa phải giữ đúng. Không dễ ǵ chúng ta gặp nhau
sau đêm nay.
- Em có thể bỏ Lane và theo anh - Chàng cố kéo nàng vào trong
ṿng tay, nhưng Rachel chống hai bàn tay lên ngực chàng, đẩy ra
xa.
- Em muốn ở với anh, Ross. Em cần có anh, nhiều hơn là anh có
bao giờ biết được. Nhưng, nếu anh thực sự yêu em, đừng yêu cầu
em làm việc đó. Em không thể làm được, ít nhất trong lúc này.
C̣n quá sớm. C̣n nhiều chuyện khác phải đắn đo. Thậm chí em
không biết chuyện chúng ḿnh làm đây đúng hay sai- Cho cả hai
chúng ta.
- Nếu anh yêu em và em yêu anh, th́ phải là đúng.
- Anh không hiểu - Nàng lắc đầu - Có một thời em đă nghĩ rằng em
cũng yêu Lane. Lần này em muốn biết chắc.
- Em yêu - Chàng định căi, nhưng ngừng lại và thở dài sườn sượt -
Được rồi, anh không hối thúc em, nhưng sẽ không dễ dàng. Bởi v́
em sẽ không sung sướng chừng nào em c̣n chưa ở bên anh mỗi ngày
và mỗi đêm. Anh biết anh không giàu như em, nhưng anh cũng tuyệt
nhiên không phải là nghèo, kể từ nay, anh hứa với em, em sẽ có
được mọi thứ em muốn. Em chỉ cần nói tên, là thuộc về em.
- Em không muốn ǵ cả - Nàng không hiểu tại sao mọi người đàn ông
đều thấy phải mua chuộc t́nh yêu cuả nàng bằng các quà tặng đắt
giá.
Hai mươi phút nữa trôi qua, Rachel cuối cùng mới thuyết phục
được Ross mặc lại áo quần và ra về, và nàng có th́ giờ để suy
nghĩ một ḿnh. Trong khi nằm thức, nàng gần như ước mong phải
chi đă không dính líu với anh ta. Đúng, nàng đă sung sướng,
nhưng nàng cũng đă sung sướng nhiều lần khác, và nó không bao
giờ bền lâu. Tại sao nàng không nhớ lại điểm đó sớm hơn?
Chương 37
Abbie cảm thấy hai
chân ră rời và ḷng dạ bồn chồn. Nàng rùng ḿnh, không phải v́ khí
trời mát trên sa mạc, mà do thần kinh cuả nàng. Ít nhất là lần thứ
mười, nàng phủi một hạt bụi tưởng tượng trên bộ lông màu trắng mượt
như xa tanh cuả con Cuồng Phong, và kiểm tra các móng đen đánh bóng
cuả nó trong khi chờ người ta gọi hạng ngựa đực giống vào thi.
- Tới nơi rồi, Ben. Con Cuồng Phong phải thắng. Nó nhất định phải
đoạt giải. Tôi không thể nào chịu nổi nếu Rachel đoạt giải mang đi.
- Nó sẽ thắng, mẹ ạ - Eden chồm tới vuốt cổ con ngựa - Con biết thế
nào cũng thắng. Nó là con ngựa đẹp nhất từ xưa đến giờ.
- Chỉ vẻ đẹp thôi không làm cho một con ngựa đực giống trở nên vĩ
đại, cháu ạ - Ben nghiêm nghị lên lớp - Nếu con Cuồng Phong đoạt
giải này, cái đó chứng minh được ǵ? Rằng nó có can đảm, có sức
chịu đựng và có quyết tâm? Không, chỉ có sân đua ngựa, và chỉ sân
đua ngựa mà thôi, mới biểu lộ hết giá trị cuả nó. Cuộc thi này chỉ
là một cuộc thi đua sắc đẹp, không hơn không kém.
- Tôi không căi làm ǵ. Nhưng nếu nó đoạt giải ở đây, và đến mùa
hè chúng ta cho nó dự thi chạy đua, chúng ta có thể được cả hai.
- Con dám cá nó chạy nhanh hơn bất cứ con ngựa nào trên thế giới -
Eden nói.
- Ben và con đi kiếm chỗ ngồi không tốt hơn sao? Con phải ngoan
ngoăn và ngồi gần bên Ben. Hứa đi!
- C̣n hứa.
Abbie nh́n theo, và ư thức được nàng sắp sửa đối đầu trực tiếp với
Rachel lần đầu tiên, trên con ngựa đực giống cuả nàng thi đua với
con ngựa đực giống cuả cô ta. Nàng phải thắng. Nàng không thể thua
cô ta lần nữa.
Cuối cùng, hạng ngựa đực giống được kêu ra dự
thi. Abbie dẫn ngựa
về phiá cửa ra sân. Con Cuồng Phong vọt qua trước mặt nàng, như
một ngọn lửa trắng di chuyển, cổ cong lên, bờm và đuôi phất phới. Con ngựa vào sân trước nàng; Abbie biết mọi người đang theo dơi và
nghĩ rằng nàng đă để cho con ngựa lồng lên. Nhưng sởi dây dẫn chưa
căng hết mức th́ con ngựa đực giống đă quay lại cạnh nàng và chồm
lên trên hai chân sau.
Khi nàng nghe tiếng tán thưởng rộ lên trên các khán đài, Abbie mỉm
cười. "Cuồng Phong, công chúng là cuả mày. Mày hăy làm cho họ để
ư đến mày". Nó bước theo nàng, trong khi cả hai đi về phiá ṿng
ngoài sân đua có h́nh bầu dục. Nàng biết cả hai bày ra một cảnh
tượng rất đẹp vào mắt người xem: một con ngựa bạch cao, và một
thiếu phụ tóc đen nhỏ nhắn. Và nàng biết con Cuồng Phong yêu thích
tiếng ồn cùng sự chú ư cuả đám đông. Đám đông càng hoan hô, nó
càng sống động, và bốc lửa như chỉ có giống ngựa Ả Rập mới được
vậy.
Abbie ḱm con ngựa lại cách một khoảng, sau một con ngựa giống khác, để chờ tất cả ngựa dự thi vào đủ trong sân. Việc chấm thi chỉ bắt
đầu sau khi cửa vào sân đóng lại. Nàng nh́n về phiá khán đài, nơi
Ben và Eden có lẽ đang ngồi. Ở hàng ghế thứ mười trên cao, mtộ
cánh tay nhỏ bé đang vẫy. Mỉm cười, Abbie bắt đầu chú ư trở lại
vào Cuồng Phong, nhưng có một cái ǵ - Một cử động hay tiếng động ở
hàng ghế phía bên phải cuả nàng - Làm nàng phân tâm.
Nàng choáng váng nh́n thấy Mac Crea đang nh́n nàng đăm đăm. Các
khuôn mặt xung quanh đều mờ đi, chỉ khuôn mặt chàng là rơ rệt. Chàng làm ǵ ở đó? Tại sao chàng đă trở lại? Quay ngang, chàng
nh́n về hướng Ben và Eden đang ngồi. Abbie cảm thấy tim nàng đập
th́nh thịch.
Đúng lúc đó, người đàn ông ngồi cạnh Mac Crea chồm tới và khiến
nàng chú ư. Abbie nhận ra mái tóc bạc đặc biệt ấy. Lane và Rachel
đang ngồi đó với chàng.
- Cửa vào đă mở- Người xướng ngôn nói, tiếng nói vang lên trên hệ
thống truyền thanh công cộng- Việc chấm thi hạng ngựa đực giống bắt
đầu ngay bây giờ. Các giám khảo yêu cầu cho ngựa đi bước một dọc
theo hành lang.
Abbie dẫn Cuồng Phong đi bước một dọc theo thanh ngang ở sân, để nó
trưng bày các chân dài và bước đi êm ái cuả nó. Con ngựa giống đă
sẵn sàng, nhưng nàng th́ chưa.
Đă bao nhiêu lần Ben bảo nàng đừng nh́n khán giả? Phải tập trung
vào con ngựa.
Cuộc tŕnh diễn bắt đầu : cho đi bước một, rồi chạy nước kiệu, và
đứng yên trên bốn chân, đuôi cong lên, tai vễnh lên, cổ dang ra, trước hết đứng chung, và sau đó từng con một. Cuộc tŕnh diễn h́nh
như bất tận, làm mọi người đều căng thẳng thần kinh.
Cuối cùng, máy phóng thanh loan báo :
- Các giám khảo đă lấy quyết định. Các người có thể cho ngựa thư
giăn trong khi cộng điểm.
Liền tức th́, Abbie bước đến cạnh con ngựa giống và lơ đễnh chà xát
vai nó. Hai chân nàng run rẩy và bụng g̣ lên thành từng cục. Con Cuồng Phong quay đầu lại nh́n nàng như là hỏi : "cô có b́nh an không? " Nàng muốn úp mặt vào cổ nó và khóc- V́ hy vọng hay v́ nhẹ nhơm
cũng chẳng biết nữa. Nàng đứng tại chỗ, cố che giấu sự lo lắng
trong khi chờ kết quả.
Mấy phút trôi qua quá chậm trong khi Abbie cùng mọi người chờ nghe
điểm cuả các giám khảo. Khi người xướng ngôn loan báo đă có kết quả, tiếng ồn ào xẹp xuống chỉ c̣n một tiếng ŕ rầm. Trước khi loan
báo tên ngựa đoạt giải quán quân và quán quân dự bị, anh ta bắt đầu
đọc tên các con ngựa được xếp hạng trong mười con đầu, và trước hết
giải thích rằng cả mười con đều được xếp hạng ngang nhau, bất kể
thứ tự gọi tên trước hay gọi sau.
Bảy con ngựa giống được kêu tên rồi tám, mỗi tên được đám đông hoan
hô và huưt sáo ầm ĩ. Và sau mỗi tên, Abbie nín thở, v́ nàng muốn
được giải nhất quá sức, nên không chịu bằng ḷng với danh dự được
xếp vào hàng mười con ngựa đẹp nhất.
- Kế đến là số bốn năm bảy :Cuồng Phong!
- Abbie sững sờ, trái tim
nàng muốn rụng xuống tận chỗ bao tử- Do chủ nhân và vừa là người
huấn luyện, bà Abbie Hix, tŕnh diễn.
Mắt nḥa lê, nàng dẫn Cuồng Phong ra khỏi hàng, tai chẳng nghe
thấy tiếng hoan hô cũng như vài tiếng chê bai. Họ đă thua. Thậm
chí nàng không nhớ đến lễ phát huy chương và chụp h́nh. Nàng không
nghe tên con ngựa được chọn làm quán quân dự bị. Nàng không nghe ǵ
cả cho đến khi xướng tên con ngựa quán quân.
- Quán quân năm nay là con ngựa mang số ba năm tám, Sirocco!
Abbie ra khỏi sân thi, càng nhanh càng tốt; nàng không thể nhận các
lời khen thưởng của người khác. Đối với một số người, được xếp vào
hạng mười con ngựa đầu là tốt rồi, nhưng với nàng th́ không...
không bao giờ. Cả đời nàng, nàng đă bị thua
Rachel. Nàng không
chịu được vị đắng cay trong miệng nàng.
May thay, Abbie có được mấy phút ở trong chuồng với con Cuồng Phong
để lấylại b́nh tĩnh trước khi Ben và Eden đến. Thất vọng có cay
đắng đến mấy, nàng không thể lộ cho đứa con gái c̣n nhỏ thấy nàng
dao động đến thế nào trước sự kiện con Cuồng Phong chỉ được xếp
hạng.
Abbie chưa bị cái ǵ làm cho khó chịu bằng khi nh́n vào cặp mắt ướt
lên cuả Eden và gắng gượng mỉm cười. Nàng chỉ muốn khóc với con gái
ḿnh.
- Đă đến lúc cả hai tới đây. Con ngựa và tôi đang chờ.
- Con không quan tâm đến lời nói cuả người ta. Cuồng Phong là ngựa
tốt nhất cả thế giới này- Môi dưới cuả Eden rung rung.
- Nó là "một" trong những con ngựa tốt nhất .- Abbie cẩn thận nhấn
mạnh- Và nó có một huy chương để làm bằng chứng. Lại đây giúp mẹ
ghim lên ở chuồng cuả nó để ai đi ngang qua cũng có thể thấy.
Nàng bắt đầu ẵm Eden ra khỏi tay Ben, th́ bắt gặp đôi mắt ông. Nàng biết ông nh́n suốt qua câu nói giả dối cuả nàng.
- Cô hăy nhớ lời tôi đă nói.
- Tôi biết. Cuộc thi này không chứng tỏ được ǵ cả- Nàng gật đầu.
- Trong một cuộc đua ngựa, không có thắc mắc ǵ về con ngựa nào
thắng giải. Nó phải là con ngựa vượt qua lằn ranh đến trước nhất.
Ở Ba Lan, hồ sơ trên đường đua và các con cuả nó mới chứng tỏ giá
trị của nó về mặt gây giống. Ở đây lẽ ra phải bắt chước bên đó.
- Tôi biết.
Cũng như nàng biết càng ngày càng có nhiều nhà nuôi ngựa giống bỏ
rơi các cuộc thi ngựa đẹp và xoay qua cho ngựa cuả họ chạy đua để
thử nghiệm giá trị bầy ngựa cuả họ, như những người nuôi ngựa giống
ở châu Âu và Trung đông đă làm từ mấy trăm năm
nay. Nàng bồng Eden
lên, đưa cái huy chương cho nó, và giúp nó gắn lên trước cửa
chuồng.
- Chúng ta đi ăn cái ǵ nhé? - Nàng lau nước mắt c̣n đọng trên má
Eden và đề nghị.
- Con không đói- Eden nói, môi vẫn c̣n trề ra.
- Ngay cả một ly kem có sô- Cô- La, trên mặt răi kem xốp và mấy
trái xơ- Ri, cũng không ăn được sao? - Abbie liếc con gái, biết
rằng nó không thể không bị cám dỗ, v́ khoái ăn ngọt.
- Nguyên cả một ly... cho một ḿnh con?
- Cả một ly, để ăn mừng.
- Ông nghe không, Ben? Cháu được cả một ly cho riêng cháu, và
cháu khỏi chia cho ai cả.
- Phải là một đứa con gái thật lớn, mới ăn hết một ly kem một ḿnh.
- Nhưng cháu càng ngày càng lớn.
- Con chắc là vậy rồi. Và một đứa con gái lớn như
con, không cần
bắt ai bồng- Nàng đặt Eden xuống đất.
Trong khi rời chuồng và đi ra băi đậu xe, Eden đi một bên Abbie hai
tay đánh đàng xa như không có ǵ lo lắng cả, nỗi buồn cũng tiêu tan
trước triển vọng sắp được ăn ngon miệng. Abbie ganh tị với khả năng
quên hết buồn lo ấy. Ở tuổi Eden, nàng cũng vậy. Bất hạnh thay, nàng đă qua khỏi tuổi vô tư ấy từ lâu.
V́ đám đông c̣n lảng vảng trước chuồng ngựa đực giống, Abbie phải
đi chậm lại. Nàng không để ư mấy đến các tiếng kêu lên v́ vui thích
và các lời chúc mừng đang được trao đổi giữa các người xung quanh
nàng, chỉ chú ư giữa cho bộ ba không bị lạc nhau bởi đám đông. Đột
nhiên, nàng thấy ḿnh đối diện với Rachel.
Sau vẻ ngạc nhiên ban đầu, gương mặt Rachel trở nên điềm tĩnh, thản nhiên và hiu hiu tự đắc.
- Cô về sớm thế?
Abbie trân ḿnh v́ biết cô ta hỏi có ẩn ư là nàng về nhà gấp để liếm
vết thương, nàng càng giận hơn v́ cô ta đă đoán đúng.
- Chúng tôi có tổ chức một tiệc mừng nhỏ ở chuồng ngựa giống. Cô có
vui ḷng đến dự cùng chúng tôi không?
Abbie đă muốn nhận lời mời để chọc tức
Rachel, nhưng nàng cưỡng lại
ư muốn ấy, v́ biết Rachel sẽ thích có dịp để chà đạp nàng thêm, sau khi nàng đă bị thất bại.
- Cô ăn mừng cái ǵ? V́ thắng một cuộc thi sắc đẹp à?
- Ôi chao, cô nói cái ǵ nghe giống như không được ăn th́ chê ỏng
chê ẹo thế- Rachel chọc lại- Tôi có cảm tưởng nếu con ngựa giống cuả
cô thắng giải, cô không gọi tên cuộc thi này như vậy.
Abbie mơ hồ thấy Mac Crea đang đứng nh́n, cũng như Lan Canphield và
Ross Tibbs, nhưng nàng chỉ chú ư đến cuộc đương đầu với Rachel nên
không để ư đến họ.
- Cô lầm. Tôi luôn luôn coi cuộc thi đua này chỉ là một cuộc thi
sắc đẹp. Nó chấm con ngựa về bề ngoài cuả nó, không phải về khả
năng thể lực cuả nó. Thắng hay không, tôi cũng có ư định cho con
Cuồng Phong chạy đua trong năm nay. Và đó là việc tôi sắp sửa bắt
tay vào. Nhưng tôi ṭ ṃ muốn biết dự định cuả cô cho con Sirocco.
- Tôi đem nó về nhà, ở River Benđ Cô nhấn mạnh một cách cố ư- Để nó
có thể nghỉ ngơi trước khi tham dự giải chung kết quốc gia vào mùa
thưởng này. Nó chỉ c̣n giải đó để đoạt nữa thôi.
- Ngoại trừ một giải chạy đua. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng. Tôi nghĩ rằng cô đă lấy quyết định đúng- Abbie mỉm cười tự đắc khi
thấy vẻ ngạc nhiên thoáng hiện ra trên mặt Rachel- Cả cô và tôi đều
biết con ngựa đực cuả cô không thể chịu nổi những sự khó nhọc cuả
việc chạy đua. Nếu tôi ở địa vị cô, tôi cũng ngại nó sụm
nửa
chừng.
- Cô không biết cô đang nói ǵ?
- Thật à? Cha tôi xưa kia có một chương tŕnh gây giống ngựa rất
giống cuả cô. Ông tin vào việc gây giống ngựa đẹp- Abbie ngừng một
chút và mỉm cười- Tôi tin vào việc gây giống ngựa Ả Rập. Cũng như
cô, ông ấy không bao giờ hiểu được sự khác biệt.
- Cô nói láo! - Rachel cất cao giọng giận dữ.
- Mẹ tôi không nói láo- Eden căi.
- Im đi! - Rachel nạt nó.
- Cô không có quyền nói với con gái cuả tôi như vậy.
- Vậy tại sao cô không dạy nó biết lễ phép? - Rachel lại hét to lên.
- Bà đừng hét với mẹ tôi- Eden giằng ra khỏi cánh tay Abbie, và
xông về phiá Rachel, hai tay quơ qua quơ lại như cánh quạt cuả cối
xay gió. Trước khi Abbie kịp chộp nó và kéo nó lui, Mac Crea đă ẵm
Eden lên trong tay chàng- Thế là đủ- Chuyển qua bồng nách
Eden, chàng nắm khuỷu tay Abbie và đẩy nàng đi trước xuyên qua đám đông.
- Buông tôi ra! - Abbie cố giằng tay ra, nhưng mấy ngón tay cuả
chàng cấu vào sâu hơn, làm cánh tay nàng tê đi, nhưng vẫn giựt.
- Tôi chỉ buông ra khi tôi đă sẵn sàng- Chàng lầu bầu, và nàng biết
rơ chàng nói thật. Chừng nào chàng c̣n giữ Eden, Abbie ư thức, nàng không c̣n cách ǵ khác là phải đi đến nơi mà chàng muốn đưa
nàng đến. Chàng không dừng lại trước khi đến băi đậu xe, và ra xa
hẳn đám đông.
Ngay khi Mac Crea buông nàng ra, Abbie quay lại ngay :
- Tôi muốn con gái cuả tôi. Đưa nó cho tôi.
Chàng vẫn ẵm Eden và nh́n nàng trừng trừng với cặp mắt lạnh lùng và
giận dữ.
- Cả hai cô là một thứ. Lẽ ra tôi phải kéo cả hai nằm sắp lên đầu
gối tôi và cho hai cô ăn đ̣n mới đáng.
- Nếu là tôi, th́ đừng nên thử việc đó.
- Tại sao ông giận mẹ cháu dữ vậy? - Eden hỏi, hơi sợ hăi và bối
rối.
Mac Crea ngừng một lát và nh́n Abbie, rồi ngoái cổ nh́n lại Ben
đang hấp tấp tới gần họ, hơi thở nặng nhọc đôi chút.
- Chúng tôi sẽ gặp ông ở khách sạn, Ben. Hai người này đi về xe
với tôi.
- Tôi không đi đâu với ông cả, Mac Crea, chừng nào ông chưa trả
con gái tôi cho tôi- Abbie quả quyết.
Chàng mỉm cười :
- Tôi không phải là thằng ngu, Abbie. Nó là bảo đảm cô phải đi
theo tôi. Tôi có đôi điều muốn nói với cô, và cô phải nghe.
- Đây là một vụ bắt cóc!
- Bắt cóc, tống tiền, cô muốn gọi ǵ th́ cứ gọi. Nhưng nó sẽ như
vậy- Chàng bắt đầu đi về băi đậu xe. Abbie ngần ngừ, rồi hấp tấp
đi theo.
- Được rồi, ông thắng.
- Tôi chắc chắn là vậy. Chiếc xe màu vàng ở hàng thứ nh́ là xe cuả
tôi.
Khi đến xe, Mac Crea đặt Eden ngồi ở ghế sau.
- Cháu không ngồi trước với ông và mẹ cháu được sao?
- Không. Con gái nhỏ th́ ngồi ghế sau- Chàng cho xe nổ máy.
- Chúng ta đi đâu vậy mẹ?
- Trở về khách sạn.
- C̣n ly kem cuả con? Mẹ đă hứa cho con nguyên một ly sô- Cô- La và
xơ- Ri đủ thứ mà.
- Nếu cháu ngồi yên và im lặng, tôi sẽ mua cho cháu một ly lớn đầy
kem và có cả đậu phộng trên mặt nữa- Mac Crea hứa.
- Ông không nên lo lót cho nó như vậy- Abbie giận dữ nói, trong khi
Eden ngồi liền vào ghế sau.
- Cũng không thể tệ hơn là cô đang làm.
- Ông muốn nói ǵ?
- Tôi biết tính cô, cô có lẽ quá ư kiêu hănh về ḿnh. Cô chưa bằng
ḷng chừng nào chưa kéo được đứa con gái cuả cô vào cuộc thù hằn ngu
xuẩn, vô lư với Rachel, phải không? Dạy chúng nó
thù hằn khi chúng c̣n nhỏ. Có phải là cô đang làm việc đó không?
- Không do tôi bắt đầu. Rachel mới là người kéo nó vào chuyện đó.
- Chuyện đă không xảy ra nếu trước đó cô không kiếm chuyện gây gổ. Và cô đừng chối căi là cô đă cố t́nh chọc tức Rachel. Tôi có ở đó.
- Đúng. Ông cứ bênh vực cho cô Rachel nhỏ bé tội nghiệp đi!
- Tôi không bênh vực bà ấy.
- Chứ ông gọi việc làm ấy là ǵ? Tôi không hiểu tại sao tôi c̣n nói
chuyện được với ông. Việc dạy con tôi là việc riêng cuả tôi.
- Có lẽ là vậy, nhưng mỗi khi nh́n nó, Abbie, tôi thấy cô. H́nh ảnh
cuả cô trước khi bị ḷng ghen tuông làm cho đổi tính và tim cô đầy
thù hận. Có thật cô muốn đứa con gái cuả cô lớn lên trong sự đắng
cay thù hận cuả cô?
- Không!
- Vậy th́ tốt hơn, cô nên thức tỉnh và xem cô đă làm ǵ cho nó. Ḷng ghen tuông cuả cô sẽ hủy diệt nó cũng như đă hủy diệt chúng ta.
Abbie định nhắc Mac Crea rằng chàng là người đă phản bội nàng, nhưng để làm ǵ? Chuyện ấy đă qua. Lúc đó chàng đă không hiểu, và
chắc chắn giờ đây chàng cũng chẳng hiểu. Các năm tháng đă qua chứng
tỏ với nàng không thể tin cậy chàng.
Đồng thời nàng không thể căi với chàng về chuyện Eden. Một ngày nào
đó nàng sẽ phải cho đứa con gái biết Rachel là ai. Nếu nàng không
nói, th́ nó sẽ nghe ở miệng người khác, c̣n xấu xa hơn. Nhưng Mac
Crea nói đúng; nàng không nên để cho sự đắng cay và đau khổ cuả nàng
ảnh hưởng đến chuyện kể với nó.
Eden chồm tới trên lưng ghế trước.
- Ông và mẹ nói tới cái bà hét lên với mẹ phải không? Con không ưa
bà ta. Bà ta không tốt lắm.
Abbie bắt gặp ánh mắt Mac Crea với ư muốn nói : "Đừng, tôi đă bảo
cô".
- Con không nên nói những điều như vậy.
- Tại sao? Mẹ cũng không ưa bà ta, phải không, mẹ?
- Cô làm sao ra được chỗ kẹt đó th́ cứ làm, Abbie- Mac Crea thách
nàng. Nàng không t́m ra được lối thoát- Và nàng biết vậy.
- Ḱa, khách sạn cuả ḿnh! - Eden chỉ vào bảng tên khách sạn đằng
trước họ.
Mac Crea cho xe chạy chậm lại và quẹo vào con đường dẫn tới khách
sạn. Abbie thở ra nhẹ nhơm. Nàng không c̣n lo ngại không biết
chàng có thật sự đưa họ về đây không. Khi chàng đậu xe lại, nàng
bước ra khỏi ghế trước ngay và mở
cửa sau ôm lại Eden liền. Nàng
cố dằn ḷng không ẵm nó chạy đi cho xa chàng như nàng muốn. Thay v́
vậy, nàng dẫn nó bước tới vỉa hè dọc theo ṭa nhà, tay nàng nắm
chặt tay nó. Tới đó, nàng dừng lại chờ Mac Crea.
- Con hăy chúc ông Quilder ngủ ngon và cám ơn ông đă cho đi nhờ xe-
Nàng cố làm ra vẻ b́nh thường tuy rằng trong ḷng muốn cùng Eden đi
khuất mắt chàng tức khắc.
- Nhưng c̣n ly kem cuả con?
- Phải rồi. Tôi đă hứa sẽ mua cho cháu ly kem to nhất ở thành phố
này nếu cháu ngoan, phải không? - Mac Crea nói.
- Khỏi phải lo. Tiệm cà phê c̣n mở. Tôi có thể mua cho nó. Dù sao, ông c̣n phải đi dự chiêu đăi, chúng tôi không muốn làm ông trễ
giờ.
- Ai bảo cô thế?
- Th́ ông đă ở bên cô ta. Ông biết rằng cô ta đang trông chờ ông
trở lại- Giọng nàng run lên v́ cơn giận cố đè nén.
- Có lẽ vậy, nhưng cô cứ tin tôi, cô ấy không thấy thiếu tôi đâu. Ngoài ra, thà tôi ở đây mua cho cô bé một ly kem c̣n hơn là nâng
cốc sâm banh chúc mừng con ngựa nào đó.
- Tôi th́ muốn thà rằng ông không làm vậy ..
- Ai nghe cô nói cũng có cảm tưởng như cô muốn tống tôi đi cho rảnh.
- Đúng vậy.
- Cháu muốn tôi đi không, Eden.
- Đừng kéo nó vào chuyện này- Nàng tức giận nói.
- Tại sao không? Tôi đă mời nó.
- Tôi không cần ông mời.
Eden kéo tay mẹ để mẹ chú ư.
- Mẹ, tại sao mẹ không ưa ông ấy?
- Phải, "mẹ" hăy nói cho nó biết tại sao cô không ưa tôi. Tôi sẽ
thích thú được nghe cô trả lời cách nào cho nó.
- Tại sao ông làm vậy? Tại sao ông không để chúng tôi
yên?
- Tôi không biết nữa. Có lẽ v́ cô rất muốn như vậy.
Có phải nàng đă để lộ sự lo lắng thái quá cuả nàng ra? Có phải nàng
đă làm chàng nghi ngờ? Có phải chàng đă tự hỏi nàng làm vậy v́ một
cảm nghĩ nào khác, chứ không phải chỉ v́ muốn cắt đứt liên hệ với
một người t́nh cũ? Nàng không dám t́m biết câu trả lời.
- Ông muốn đi theo chúng tôi th́ cứ việc. Nhưng đừng trông chờ tôi
hoan nghênh ông- Nàng quay gót và kéo Eden đi vào cửa khách sạn.
- Coi ḱa mẹ, Ben đến- Eden vui vẻ vẫy tay với ông ta vừa lái xe
vào băi đậu.
Chương 38
Trong nhà hàng ăn, chỉ c̣n hai người khách ngồi uống cà phê ở quầy, và bốn người khác
ngồi ở một cái bàn ở phiá bên kia pḥng. Abbie nhấp tách cà phê và
ḍm vô phiá nhà bếp, bồn chồn tự hỏi bao giờ cô bồi bàn mới bưng
đĩa bánh nhân chuối cho Ben và ly kem sô- Cô- La cho Eden... và bao
lâu nữa đứa con gái cuả nàng mới ăn xong. Không thể nhanh như nàng
mong muốn. Có lẽ nàng nên gọi món ǵ để ăn cho có việc và không
thấy th́ giờ trôi qua quá chậm, nhưng ruột gan nàng đang lộn tùng
phèo, chưa chắc nàng đă nuốt được.
Chỉ việc ngồi gần Mac Crea đă là khó khăn cho nàng, v́ nàng ư thức
rơ Mac Crea đă đưa đẩy nàng đến chỗ phải chấp nhận t́nh huống này. Tại sao nàng không đủ thông minh để thấy trước việc đó? Tại sao
nàng đă để cho sự việc này xảy ra? Tại sao nàng không nhận ra chàng
đă giở ra cái tṛ cũ? Chàng biết hễ động đến
Eden, là nàng dễ bị
tấn công. Chàng ắt hẳn chưa biết lư do. Và nàng không thể để chàng
t́m ra.
- Ông cũng ở khách sạn này sao? - Eden hỏi.
- Đúng vậy.
- Chúng tôi cũng vậy. Ông sắp đi đâu? Chúng tôi sắp rời khỏi đây. Chúng tôi đă đi lâu rồi. Ba tôi sẽ thật sự vui mừng khi thấy chúng
tôi trở về. Phải không mẹ?
- Chắc chắn là vậy. Và chúng ta cũng vui mừng phải không?
- Chắc chắn là vậy.
Cô bồi bàn bưng ra một khay trên đó có một ly đầy kem
va- Ni, trên
mặt có một lớp sô- Cô- La dày, và phủ một lớp kem xốp cao nghệu, có rắc đậu phọng, và trên cùng là trái xơ ri đỏ chói.
- Con nh́n, ly kem to quá chừng. Con có chắc chắn ăn hết không?
- Abbie hỏi nó, trong khi xích ghế nó vào sát bàn.
- Ừ hứ, con lớn rồi mà!
- Ly kem cao hơn cháu- Mac Crea nói, nhưng Eden quỳ lên ghế để được
cao hơn ly kem.
- Con ăn trái xơ ri trước, được không mẹ?
- Được. Hăy coi chừng, đừng để kem rơi lên áo đẹp.
- Con dành nó lại ăn sau- Nó cầm trái xơ ri bỏ xuống bàn vừa
sửa sọan chùi tay dính kem vào áo.
- Hăy lau vào khăn ăn- Abbie đẩy cái khăn tới cạnh ly kem trong khi
Mac Crea cười khúc khích.
Eden cắm muỗng vào ly kem và múc lên ăn. Kem tràn ra phiá bên kia
ly, nó đưa mấy ngón tay chận lại và đẩy trở vào ly, rồi liếm mấy
ngón tay.
- Hừm, ngon quá!
- Trông có vẻ ngon thật- Mac Crea nói.
- Ông muốn không? - Eden múc một muỗng đưa mời chàng, rồi đút vào
mồm ḿnh khi chàng từ chối.
Trong ṿng mấy phút, Eden ăn chưa được bao nhiêu mà đă vung văi kem
ra khắp mặt, và cả xuống bàn. Abbie ước chi nó c̣n nhỏ để nàng đút
cho nó ăn. Ngồi coi nó ăn thật là phải kiên nhẫn vô cùng. Để khỏi
sốt ruột, Abbie quay sang Ben.
- Bánh ăn được không?
- Ăn được, nhưng không ngon bằng bánh cuả mẹ cô làm.
- Mẹ cô mạnh không? - Mac Crea hỏi.
- Bà mạnh- Abbie đưa tách ra cho cô bồi bàn bưng b́nh cà phê tới.
- Ông biết bà ngoại cháu hả? - Eden hỏi, vừa múc một muỗng kem nữa
đưa vào miệng, nhưng một nữa đă rơi xuống bàn.
- Có.
- Cháu ít thấy bà ngoại cháu lắm- Eden thở dài như người lớn, và lơ
đễnh quậy kem c̣n lại trong ly. Nó múc ra một muỗng đầy tràn nữa, và nh́n Mac Crea rồi ngừng lại, không đút kem vào miệng- Coi kià mẹ!
- Nó chỉ cái muỗng đang nhỏ giọt vào chàng- Mac Crea có ngón út có
tật giống hệt như cuả con.
Trong nữa giây đồng hồ, Abbie hoàn toàn tê liệt bởi câu nói cuả
Eden trong khi nàng nh́n sững ngón tay út cuả Mac Crea đang cong lên
trên quai tách cà phê đang cầm. Rồi nàng để ư thấy mặt chàng lộ vẻ
ngạc nhiên đến đờ đẫn, và biết rằng chàng chưa ư thức hết ư nghĩa
cuả nét giống nhau ấy. Có thể chàng không ư thức nếu nàng hành động
nhanh.
- Eden, con làm đổ kem ra cả bàn- Nàng vội vàng chụp bàn tay nhỏ
cuả nó đang cầm cái muỗng dài, che ngón tay út nó lại để Mac Crea
không thấy nó cũng cong lên như cuả chàng- Con phải để ư đến việc ǵ
đang làm chứ! Coi này, đổ tùm lum.
- Nhưng mẹ Ơi, mẹ có thấy ngón tay cuả ông ấy không?
Abbie nói át giọng nó, cầu mong Mac Crea chưa nghe.
- Ăn chừng đó kem là đủ rồi, cô bé. Bây giờ con chỉ vọc nó thôi-
Nàng liếc thấy Mac Crea đặt tách cà phê xuống, những nếp nhăn ở
trán nhíu lại sâu hơn.
- Nó nói ǵ thế?
Nàng làm ngơ không trả lời, trong khi gỡ cái muỗng ra khỏi bàn tay
dính đầy kem cuả Eden, bỏ muỗng vào ly, và chộp một cái khăn ăn
bằng giấy.
- Con ăn nửa bỏ nửa. Sô-Cô-La dính đầy mặt,
e dính cả vào tóc con. Và coi này, con đă làm đổ cả vào áo đẹp. Mẹ làm sao bây giờ
đây?
Abbie nhúng khăn vào ly nước lạnh rồi lau chùi kem dính trên tay và
mặt Eden. Nhưng Eden biết Mac Crea đang chú ư lời nó, nên càng dồn
hết sự chú ư vào chàng. Nó mở miệng định nói ǵ đó với chàng, th́
Abbie lập tức bịt miệng nó bằng cái khăn ướt, giả bộ chùi sô-Cô-La dính trên môi nó.
Khi cái khăn đă rách tả tơi, Abbie đứng dậy và ẵm Eden lên.
- Tốt hơn là chúng ta về pḥng để mẹ rửa ráy cho
con. Dù sao cũng
đă quá giờ đi ngủ của con rồi. - Nàng quay sang Mac Crea - Xin lỗi -
Nàng không biết v́ sao phải xin lỗi, mà không ai khác là chàng - Con
hăy cám ơn ông Quilder đă cho con ăn kem Eden, và chào từ giă ông
ấy. Chúng ta rời khỏi nơi đây sáng mai sớm, nên sẽ không gặp lại
ông ấy - Nàng hy vọng thế.
- Nhưng... - Eden ngập ngừng.
- Eden! - Abbie trừng mắt nh́n nó cảnh cáo.
- Cám ơn ông đă cho cháu ăn ly kem sô-Cô-La, ông Quilder.
- Không có chi. Có lẽ lần sau mẹ cháu sẽ không bắt cháu đi trước
khi ăn xong.
- Dạ.
- Chào cháu, Eden - Mac Crea ch́a bàn tay ra cho Eden, làm tim
Abbie nhảy lên trong lồng ngực.
- Tốt hơn là ông đừng bắt tay nó - Abbie xen vô ngay - Tay ông sẽ dính
bẩn hết - Nàng nôn nóng nh́n Ben - Ông đi chưa?
Nhưng Mac Crea không để ư tới Ben. Chàng nh́n sững vào bàn tay nhỏ
xíu trên vai Abbie. Abbie không cần nh́n cũng biết đốt đầu ngón tay
út cuả Eden luôn luôn chổng lên ở một góc độ rất rơ, khi bàn tay
cuả nó để nằm yên. Khi chàng nh́n lại vào mặt nàng, chàng có vẻ
phân vân và hơi sửng sốt. Abbie nín thở, cố suy nghĩ thật nhanh, nàng phải làm ǵ nếu chàng cuối cùng biết được sự thật. Ben bước
tới chia sự chú ư cuả chàng.
- Cám ơn ông về cà phê và bánh. Ngon lắm.
- Không có chi- Chàng lơ đễnh đáp.
- Vâng, chúc ông ngủ ngon, ông Quilder, và cám ơn ông về cà phê-
Abbie bước đi khi câu nói chưa chấm dứt.
- Chờ một chút! - Chàng định đi theo, nhưng cô bồi bàn giữ chàng
lại.
- Giấy tính tiền đây, thưa ông.
Ra khỏi tiệm cà phê, Abbie rảo bước như chạy dọc theo hành lang dài
dẫn đến pḥng nàng, với Eden bồng ngang hông. Nàng nh́n lui một
lần để chắc chắn chỉ có mỗi ḿnh Ben sau lưng nàng. Nhưng nàng biết
sẽ không an toàn chừng nào nàng và Eden chưa vào trong pḥng và khóa
chặt cửa lại.
Bàn tay nàng run rẩy khi cắm ch́a vào ổ khóa. Sốt ruột, nàng đặt
Eden xuống để dùng cả hai bàn tay. Nàng ngẩn lên khi Ben đi đến bên
nàng. Đằng sau ông, nàng thấy Mac Crea đang sải bước đi về phiá họ
một cách quyết tâm.
- Ông ấy biết - Ben nói.
Nàng biết ông ta nói trúng, và biết được vậy, nàng càng tức giận -
Giận ḿnh, giận Mac Crea, Ben và Eden... giận tất cả mọi người. Tại sao chàng phải khám phá ra? Tại sao chàng không ở xa họ? Cuối
cùng nàng xỏ được ch́a khóa vào quay và cánh cửa mở ra, nhưng nàng
không toan tính đưa Eden vào pḥng làm ǵ nữa. Chậm quá rồi. Mac Crea đă ở đó. Nhưng nàng vẫn tránh không nh́n chàng, không công
nhận có chàng ở đó.
- Tôi nghĩ rằng tốt hơn ông nên đem Eden đi với ông,
Ben, để Abbie
và tôi có thể nói chuyện riêng một lúc- Mac Crea nói.
- Chúng ta không có chuyện ǵ phải nói với nhau hết- Abbie nói.
- Có chứ, cô thừa biết! Nếu cô muốn nói toẹt ngay ra đây cũng
được.
Không c̣n cách nào khác, Abbie đẩy Eden về phiá Ben.
- Con đi với Ben. Ông ấy sẽ giúp con rửa ráy. Mẹ sẽ qua mang con
về trong ít phút nữa- Nàng chờ cho Ben nắm tay Eden an toàn, rồi
quay lại bước vào pḥng, Mac Crea đi theo sau lưng nàng.
Khi cánh cửa đóng lại đánh sầm, máu chảy mạnh và nhanh trong huyết
quản cua nàng, bơm chất adrenalin vào khắp thân thể nàng. Nàng đă
từng cầu mong cuộc đối đầu với Mac Crea như thế này cần thiết phải
xảy đến, th́ nàng sẵn sàng- Và lạ lùng thay, c̣n nôn nóng muốn nó
xảy ra.
- Nó là con tôi phải không? - Mac Crea buộc tội liền. Abbie quay
ngoắt lại đối diện chàng.
- Nó là con tôi!
- Cô dư biết tôi muốn nói ǵ! Tôi là cha nó- Chàng có vẻ giận dữ, sốt ruột, hai môi mím lại, và các cơ quai hàm co giật.
- Ông không là ǵ đối với nó cả. Ông chỉ là một người lạ mua cho nó
ly kem. Dobie là người cha mà nó biết. Nó mang họ cuả anh ta trên
giấy khai sinh.
- Đó là lư do tại sao cô lấy anh ta, phải không? Anh chàng ngu đần
dễ bị lừa đó ắt hẳn thậm chí không biết rằng đă bị cô lừa và lợi
dụng, phải không?
- Đứa con tôi sinh ra cần có một người
cha, và một cái họ.
- Mẹ kiếp! Nó đă có sẵn! Nó đă có "tôi"! Nó có quyền mang họ "cuả
tôi"- Chộp vào vai nàng, chàng bắt nàng nh́n ngay mặt chàng- Đồ ngu
ngốc, cô biết tôi đă muốn cưới cô. Tôi đă yêu cô.
- Nhưng tôi không muốn anh- Không muốn sự lừa phỉnh và các sự thật
nửa vời cuả anh- Lạ lùng thay, sự phản bội của chàng vẫn làm nàng
đau ḷng như c̣n mới. Sự đau đớn vẫn c̣n thật như mới xảy ra hôm
qua.
- Nhưng cô đă muốn có con với tôi.
- Tôi muốn có con cuả tôi.
- Cô cứ chối căi đi, nhưng thực tế vẫn là : tôi là cha nó. Cô
không thể làm thay đổi sự kiện đó.
- Có khác biệt ǵ? Cách đây hai mươi phút, anh không có ư niệm
rằng anh có một đứa con gái. Tại sao Eden bỗng nhiên trở thành quan
trọng đến vậy đối với anh? Anh thậm chí c̣n không biết rơ nó!
- Lỗi cuả ai? Hay cô c̣n muốn quy trách cho tôi cả việc đó nữa?
- Nó không cần đến anh. Anh không có thể cho nó ǵ mà nó chưa có. Nó sung sướng và được thương yêu, ăn mặc đầy đủ. Nó có nhà và gia
đ́nh, và người quan tâm đến nó. Anh, anh chỉ làm nó đau khổ và
bối rối. Anh chỉ có thể đem lại cho nó sự đau khổ.
- Cô nói cái đó là nói cô, Abbie- Mac Crea buộc tội- Và cô không
muốn ám chỉ mối liên hệ giữa chúng ta thôi, mà muốn nói đến cả mối
liên hệ giữa cô và cha cô trước kia. Tất cả đều do ḷng ghen tuông
khốn nạn cuả cô cả.
- Có lẽ là vậy. Có lẽ tôi cho rằng đứa bé nào cũng cần có
cha, nhất là một người cha như anh, hay như cha tôi.
- Có khi nào cô nghĩ rằng cha cô có thể đă yêu cả cô và
Rachel? Rằng có lẽ ông đă cư xử như thế v́ ông bị mặc cảm có tội dày ṿ?
- Anh biết ǵ mà nói? Sao anh có thể bênh vực ổng?
- Nàng vùng ra, nhưng chàng không chịu buông tay nàng. Chàng bắt nàng phải đứng đấy
và đối diện với chàng.
- Tôi biết tôi cảm nghĩ thế nào khi đi dọc hành lang này, và lần
đầu tiên ư thức được tôi đă có một đứa con gái; tôi nghĩ rằng đáng
lẽ tôi đă phải ở bên nó khi nó sinh ra, rằng tôi đáng lẽ phải có ở
đó khi nó chập chững biết đi bước đầu tiên và biết nói tiếng nói đầu
tiên; đáng lẽ tôi phải có đó khi nó khóc. Nhưng tôi đă không có đó
và không thể có đó. Và tôi cảm thấy có tội, mặc dầu không phải lỗi
cuả tôi. Nếu tôi cảm nghĩ như vậy, th́ cô cứ tưởng tượng cha cô đă
phải cảm nghĩ thế nào đối với
Rachel?
- Không phải chuyện đă xảy ra như vậy. Ông yêu thương cô ta, chứ
không yêu thương tôi. Tôi chỉ được thương một cách gián tiếp v́ tôi
giống cô ta.
- Ông không thương cả hai sao?
- Không. Ai mà có thể thương hai người cùng lúc.
- Cô thương Eden, phải không?
- Phải.
- Và mẹ cô?
- Dĩ nhiên- Nàng bắt đầu thấy cái bẫy cuả chàng đang giăng ra.
- Và Ben? - Nàng từ chối trả lời, v́ không muốn kết án ḿnh bằng
lời ḿnh nói- Hăy thừa nhận đi, Abbie. Cô cũng thương ông ta.
- Một cách khác.
- Một cách khác. Như vậy là cô thương yêu ba người. Cô giải thích
làm sao điều đó?
- Không giống nhau.
- Không, không giống. Cô yêu thương cả ba người ngang nhau, nhưng
mỗi người một cách, phải vậy không?
- Phải.
- Vậy th́ không thể nào cha cô yêu thương cô và Rachel ngang nhau
nhưng mỗi người một cách hay sao?
- Anh luôn luôn uốn cong mọi chuyện. Cô ta là đứa con gái ông yêu
thương hơn cả. Ông luôn luôn cho cô ta cái này cái nọ.
- Có lẽ v́ ông muốn đền bù lại sự kiện ông không ở được luôn bên cô
ta. Có lẽ ông dồn hết t́nh thương vào vài giờ ngắn ngủi.
- Hăy coi ổng để lại cho cô ta bao nhiêu tiền bạc, trong khi mẹ tôi
và tôi gần như không được ǵ cả! - Mắt nàng cay xè, nước mắt nóng
hổi trào lên, từ vết thương ḷng chưa bao giờ thật sự hàn gắn.
- Tôi cho cô hay, ổng lập ra cho Rachel cái quỹ ủy thác khi cô ta
mới sinh ra. Số tiền đó đă được bỏ ra, một thời gian lâu trước khi
ông bị khó khăn về tài chính.
- Làm sao anh biết?
- Th́ tôi hỏi.
- Thế th́ tại sao ổng không làm giống vậy cho tôi?
- Có lẽ v́ cô là người thừa kế chính thức cuả ổng, và ổng nghĩ rằng
cô sẽ hưởng hết tất cả tài sản cuả ông. Vào lúc ấy, số tài sản đó
có lẽ to lớn hơn nhiều số tiền ổng đă bỏ vào quỹ ủy thác đứng tên
Rachel. Và có lẽ, chỉ là có lẽ, ổng đă làm vậy, v́ ổng biết cô
sẽ trở thành một con chó cái đầy thù hận và nếu ổng không lo liệu
cho Rachel, cô sẽ t́m cách không cho cô ấy được hưởng một xu- Cũng
như cách cô đă làm để ngăn cản không cho tôi khám phá ra sự thật về
đứa con của tôi.
- Anh nói dối- Nàng mù quáng đấm càng vào tay vào ngực chàng. Vừa
chửi thề trong miệng, Mac Crea ôm cứng nàng vào người, dùng thân
ḿnh nàng đè hai nắm tay cuả nàng sát ngực chàng- Buông tôi ra!
- Abbie tiếp tục vùng vằng, dù không hiệu quả.
- Lẽ ra tôi phải... - Nhưng chàng không nói hết câu hăm doa., và
dùng hành động để bắt nàng ngậm miệng.
Abbie toan tính tránh né đầu chàng đang cúi xuống trên mặt nàng
nhưng không được, chàng đă nắm tóc nàng kéo giật bắt nàng ngửa cổ
ra sau thật xa. Trong khi hôn nàng, răng chàng chà lên răng nàng
và bộ ria mép của chàng cào vào da nàng. Hành động tấn công ấy rơ
ràng nhằm làm nàng đau đớn. Abbie không muốn coi đó là một cái hôn. Nàng đă nếm mùi quá nhiều cái hôn cuả Mac Crea nên không thể lẫn
lộn cái này với một cái hôn. Chàng muốn cho nàng bị đau đớn, nhưng
Abbie biết tim nàng mới đau nhiều nhất. Nàng cố gắng một cách tuyệt
vọng nhớ lại nàng thù ghét chàng đến chừng nào, và quên đi cảm giác
tim nàng đang đập th́nh thịch dưới hai bàn tay chàng.
Ngừng tấn công, chàng lê đôi môi trên má nàng, rồi trên cổ nàng.
- Trời sẽ hại cô, Abbie- Chàng lẩm bẩm sát da nàng- Cô sẽ xuống
đia. ngục v́ điều ác cuả cô đă làm với tôi.
Thoạt tiên, nàng không hiểu chàng nói ǵ, v́ đôi môi cuả nàng bị
trầy đau nhức dữ dội. Rồi nàng cảm thấy bàn tay chàng ở sống lưng-
Bắt đầu vuốt ve. Không! Abbie không thể và không muốn để bị chàng
lừa phỉnh một lần nữa!
Nàng bất thần uốn ḿnh và vùng mạnh, thoát ra khỏi hai cánh tay
chàng, khiến chàng bị bất ngờ. Khi chàng sấn tới một bước, nàng
lùi hai bước.
- Đừng tới. Tôi thù ghét anh. Tôi không muốn nh́n mặt anh! Cút
khỏi nơi đây! Cút đi thôi!
- Cô hay về mặt đó lắm, phải không? Cô đă tập dượt nhiều lắm về
cách ra lệnh cho người khác trong cả cuộc đời cô.
- Cút đi! - Nàng muốn cầm một cái ǵ liệng vào chàng, nhưng linh
tính cho nàng biết làm như vậy chỉ khiêu khích chàng thêm mà thôi.
- Tôi sẽ ra đi- Nhưng chàng không làm một cử động ǵ về phiá cửa. Abbie bất giác nín thở không muốn nói ǵ, sợ sẽ làm chàng đổi ư-
Nhưng chuyện này chưa kết thúc.
- Nó đă kết thúc từ sáu năm về trước.
- Cô quên : vẫn c̣n vấn đề đứa con gái cuả tôi phải giải quyết cho
xong.
- Đừng tới gần nó.
- Cô có thể ngăn cản tôi dính vào cuộc đời cô nhưng không thể ngăn
cản tôi dính vào cuộc đời cuả Eden. Tốt hơn cô nên tập cho quen với
ư tưởng ấy.
- Không- Nàng căi lại yếu ớt, trong khi chàng quay đi ra bước vài
bước về phiá cửa.
Chàng mở cửa ra, và dừng lại, quay lui nh́n nàng.
- Cô sẽ c̣n gặp tôi.
- Không! - Bên trong nàng, tiếng "không" vang lên giận dữ, nhưng
miệng nàng không thốt ra tiếng nào, trong khi Abbie nh́n theo chàng
bước ra cửa. Cánh cửa tự động khép lại. Hoảng sợ, nàng chạy
theo, đẩy cửa mở toang, và chạy ào ra hành lang. Thấy chàng đang
sải bước đi ra xa, nàng dừng lại.
- Mac Crea! Đừng! - Nàng gọi theo chàng- Nếu anh c̣n chút cảm xúc
nào, hăy lánh xa chúng tôi. Đừng là nó đau khổ chỉ v́ muốn trả đũa
tôi! - Nàng để ư thấy chàng hơi ngập ngừng và biết chàng đă nghe
nàng nói. Nhưng chàng vẫn cứ bước đi. Nàng không biết chàng đă
hiểu ư nàng chưa.
Quay lui, nàng nh́n về phía pḥng Ben, cổ họng nàng thắt lại v́ lo
sợ. Nàng chưa thể gặp mặt Ben- Hay
Eden. Nàng cần có th́ giờ ở một
ḿnh để suy nghĩ về tất cả các chuyện này.
Sáng hôm sau, trước hừng đông, họ trả pḥng khách sạn và lái xe đi
đến khu tŕnh diễn ngựa. Đến khi mặt trời đỏ ối hiện ra bên trên
dăy núi ở hướng Đông và chiếu xuống thị trấn Phoenix ở chân núi, con Cuồng Phong đă được đưa lên rờ- Moọc chở ngựa và họ sắp sửa chạy
ra khỏi thị trấn.
Trong giờ đầu, Abbie cứ để một mắt vào con đường trước mặt, một
mắt vào kính chiếu hậu, nửa trông chờ thấy bóng chiếc xe thuê cuả
Mac Crea chạy theo họ. Nàng chỉ thở phào nhẹ nhơm khi vượt qua biên
giới tiểu bang. Nàng mỉm cười nh́n xuống đứa con gái đang nằm ngủ
ngon, cuộn tṛn trên nệm, đầu gối lên chân
Ben, chân đạp lên đùi
nàng.
- Nó mệt lắm rồi. Tôi biết thế nào nó cũng mệt v́ dậy sớm quá. Ít
nhất chúng ta cũng đỡ phải nghe cứ năm phút nó hỏi : c̣n bao xa nữa?
- Abbie nói.
- Chúgn ta không đi được sớm hơn v́ cô muốn để nó ngủ. Cô đă tưởng
là Mac Crea trở lại sáng nay- Ben nói.
- Tôi không chắc chắn lắm, nhưng không muốn mạo hiểm. Anh ta đă
bảo là muốn bắt nó.
- Cô trông đợi việc ǵ sẽ xảy ra?
- Tôi không biết nữa. Tôi không hề nghĩ rằng anh ta biết.
- Bây giờ cô làm sao?
- Có lẽ anh ta sẽ đổi ư- Nàng nhún vai- Dù sao, anh ta cần quái ǵ? Thậm chí anh ta c̣n chưa biết tính nó. Anh ta không thể yêu nó. Đa số đàn ông bằng ḷng để cho người khác chăm nom con họ. Có lẽ
sau khi có th́ giờ để suy nghĩ lại, anh ta cũng nghĩ như thế, và
quên đi cái mặc cảm có lỗi phi lư ấy.
- Có lỗi? Có lỗi về cái ǵ?
- Anh ta bảo anh ta cảm thấy có lỗi v́ không có đó khi nó sinh ra và
nói nhiều điều phi lư khác nữa như vậy. Tôi không muốn nói về
chuyện đó nữa, Ben ạ- Nàng nóng nảy nói, nhưng vừa nói ra, nàng
nhớ lại các điểm khác Mac Crea đă nói, nhất là toàn thể lập luận
của anh ta về cha nàng và Rachel. Cả đêm nàng đă trằn trọc v́ cái
đó- Ben... chú có nghĩ rằng ba tôi yêu cả tôi... và
Rachel?
- Có.
- Nhưng... Ổng cho cô ta nhiều hơn tôi. Sao chú nói vậy được?
- Nếu cô có một con ngựa mạnh và một con ngựa yếu, cô cho con nào
ăn nhiều lúa hơn?
- Con yếu, lẽ tự nhiên.
- Đúng.
Có phải ông bảo rằng Rachel yếu? Abbie tự hỏi. Cô ta bắt đầu được
hưởng ít hơn, nên v́ vậy nhận được nhiều hơn? Nàng nhận ra Mac
Crea cũng đă nói giống vậy, nhưng cách khác. Có lẽ nào nàng đă sai
lầm khi thù hận Rachel từ đó đến
nay?
Chương 39
Trong khi một máy bay
đường dài chạy rầm rầm trên đường bay để cất cánh, tiếng nổ cuả các
động cơ phản lực làm rung chuyển không khí, một xe ḥm đen chạy ra
băi đậu bê tông và dừng lại bên cạnh chiếc máy bay phản lực cuả tư
nhân có vẽ tên tắt các xí nghiệp cuả Canphield. Người lái xe bước
xuống và hấp tấp mở cửa sau cho khách.
Ross Tibbs bước ra trước tiên, rồi quay lại đỡ
Rachel. Khi nàng
đặt bàn tay trong bàn tay anh ta, anh ta nắm chặt lấy. Anh ta
không t́m cách che giấu sự tôn thờ cuả ḿnh đối với nàng trên vẻ mặt, và nàng cảm thấy một chút thích thú v́ thấy anh ta biểu lộ cảm
t́nh công khai như vậy trước mặt Lane, đứng cách đó chỉ một thước. Sự bất cần và táo bạo cuả anh ta, vừa khiến nàng e ngại, vừa làm
nàng vui thích.
- Anh đă bảo em thế nào, em yêu? Thời tiết tuyệt hảo để bay- Lane
nói, sau khi đi ṿng quanh xe đến bên nàng, theo sau là Mac Crea-
Em hăy nh́n trời xanh ngắt thế kia. Và người phi công cam đoan là
trời cứ như vậy từ đây đến Houston.
- Em rất mừng- Nhưng nàng gần như ước mong phải chi trời xấu để nàng
có lư do ở lại- Và hú hí với Ross.
- Rachel đi máy bay dở lắm, tôi e như vậy- Lane nói, và mỉm cười
với nàng với vẻ khoan dung, mà nàng biết quá rơ. Từ lúc bắt đầu
quen nhau, thái độ cuả ông đối với nàng luôn luôn có vẻ hơi kẻ cả. Mấy năm gần đây, nàng thấy chán cái vẻ ấy.
- Bây giờ không c̣n vậy nữa, Lane- Nhưng nàng biết có nói cũng uổng
hơi. Ông ta cứ không chịu tin rằng nàng đă chín chắn và trở thành
một phụ nữ thức thời và rành đời. Ông tiếp tục đóng vai tṛ một
người cha- Khi ông có th́ giờ chiếu cố đến nàng.
- Tôi đi máy bay cũng chẳng hay ǵ- Ross nói- Do đó, cô không cô
độc về mặt đó đâu, Rachel.
- Tôi không ngại đi máy bay- Nếu "chàng" cũng bắt đầu đối xử với
nàng như là một đứa bé cần người lớn trấn an, Rachel thề rằng nàng
sẽ kêu thét lên.
- Trong trường hợp đó, nếu có bao giờ chúng ta bay chung đi đâu, cô có thể nắm bàn tay tôi- Ross bóp mấy ngón tay nàng một cái và
Rachel bỗng nhận ra anh ta vẫn c̣n nắm bàn tay nàng. Nàng liếc
nhanh nh́n Lane để xem ông ta có đế ư không, nhưng lại là Mac Crea, đứng hơi lùi về phiá sau ông, đang có vẻ quan sát họ với chút chú
ư tính toán trên mặt. Rachel tự hỏi anh ta biết đến mức nào- Hay
đóan được đến mức nào.
Rachel chưa kịp trả lời Ross, th́ viên phi công đă bước tới.
- Tất cả hành lư cuả ông đă bỏ lên máy
bay, ông Canphield. Chúng
ta có thể khởi hành khi nào ông sẵn sàng.
- Cảm ơn, Juin. Chúng tôi sẽ lên ngay.
- Tôi nghĩ, đă đến lúc ra đi. Ross, cám ơn về mọi việc.
Rachel áp bàn tay kia lên bàn tay anh ta đang c̣n nắm bàn tay nàng, và bốc đồng, hôn lên má anh ta. Về một mặt nào đó, nàng không
quan tâm đến việc Lane nghĩ rằng nàng quá thân mật với anh ta hay
không. Thậm chí trong ḷng nàng có đôi chút hy vọng làm ông ghen.
- Sự thích thú về phần tôi. Cô biết thế. Rachel .- Bất đắc dĩ, anh ta phải bỏ bàn tay nàng ra.
- Anh hăy giữ liên lạc với tôi- Nghe giọng nàng có vẻ khẩn khoản, nàng t́m cách che đậy bớt .- Anh biết rằng tôi để ư tới con ngựa cái
nhỏ cuả anh.
- Tôi sẽ thông báo cho cô tiến triển của nó. Tôi xin hứa.
- Ross, cho tôi cám ơn anh thêm nữa- Lane ch́a bàn tay ra cho anh
ta. Ross do dự một phần giây, rồi bắt tay ông- Chúng tôi thật sự
biết ơn anh đă đưa xe cho chúng tôi ra phi trừơng. Hy vọng đă không
làm phiền anh nhiều.
- Không có chi.
- Nếu bao giờ đến Houston, cứ gọi điện thoại cho chúng tôi. Anh biết là nếu anh đến
River Bend, bao giờ anh cũng được hoan nghênh.
- Có thể tôi sẽ nhận lời mời cuả ông. Lâu lắm tôi chưa về thăm lại
xứ sở mà tôi đă chạy chơi lúc c̣n nhỏ.
Sau khi Mac Crea cũng nói cám ơn xong, không có lư do ǵ dềnh dàng
nữa. Rachel đi cùng Lane về phía cầu thang lên máy
bay, mà thấy
ḿnh như bị xé ra làm hai. Nàng vẫy tay chào Ross một lần chót từ
cửa máy bay, rồi bước vào pḥng máy bay bọc nhung, ngồi vào ghế
thường lệ cuả ḿnh. Sau khi buộc dây nịt xong, nàng ngă người vào
lưng ghế bọc nhung và thở dài buồn bă.
- Có ǵ không ổn sao, em yêu? - Lane hỏi.
- Không, không ǵ cả- Nàng hấp tấp phủ nhận, nhưng rồi thấy ông đă
không để ư tới nàng nữa. Cái cặp cuả ông đă để lên mặt bàn trước
mặt, và tay ông đă cầm một xấp tài liệu. Nàng nói :- Em chỉ mệt, thế thôi. Tối qua buổi chiêu đăi chấm dứt khuya quá... - Nàng ngừng
lại, và bỗng để ư thấy Mac Crea quan sát nàng- Tôi không biết tôi
có nên nói chuyện với anh không nữa, Mac Crea. Tối qua anh không
trở lại.
- Tôi bị bận.
- Có lẽ tôi không nên hỏi anh bận với ai? - Chỉ nghĩ tới trận gây gổ
đêm qua với Abbie đă làm cho Rachel nổi giận đầy ḿnh. Chúa ơi, sao mà nàng ghét, thù và khinh con đàn bà ấy nhiều thế!
- Không, không nên.
- Hai người đă nói ǵ với nhau?
- Cái đó, Rachel- Nói một cách lễ phép nhất cuả tôi- Là không dính
dáng cái mẹ ǵ đến cô.
- Mac Crea, anh không điên rồ dính líu với cô ấy nữa chứ? Sau cách
cư xử lỗ măng cuả cô ta và cái con bé cuả cô ta tối
qua, tôi không...
- Bỏ Eden ra ngoài chuyện đó, Rachel- Chàng nói, giọng cảnh cáo. Nàng hơi thụt lui, hai mắt tṛn xoe v́ giọng chàng có ư hăm dọa-
Tôi không ngờ anh mẫn cảm với những chuyện đó đến vậy- Ḷng ṭ ṃ
cuả nàng đă bị kích thích.
Bực tức v́ chính ḿnh đă khơi dậy ḷng ṭ ṃ cuả nàng, Mac Crea
đứng lên khỏi ghế.
- Có lẽ tôi không ưa cái lối cuả cô và Abbie kéo một đứa bé ngây thơ
vào cuộc thù hằn nhỏ mọn cuả hai cô. Xin lỗi. Có lẽ tôi sẽ ngồi ở
phía sau. Sáng nay tôi không được vui vẻ lắm.
Nói xong, chàng di chuyển đến một trong các ghế ở sau và ngồi xuống
buộc dây lại.
Mấy phút sau, chiếc máy bay phản lực bay lên trời và hướng về phía
Đông. Mac Crea nh́n sững ra cửa kính một lúc lâu, theo dơi một con
đường cái bên dưới. Đấu đó ở dưới ấy có Abbie... với đứa con gái
cuả chàng. Con gái cuả chàng. Chàng đă có một đứa
con. Nó là một
phần của chàng, là da thịt máu huyết cuả chàng.
Chàng nhớ lại lần đầu thấy nó, một đứa trẻ bé tí xíu, xinh đẹp, có đôi mắt xanh đang cầu cứu người lạ, tại sao, có biết bao nhiêu
người đang ở đó, nó lại chọn đúng chàng để cầu cứu. Nhưng cái đó
đúng thôi, bởi v́ chàng là cha nó. Linh tính có lẽ thúc đẩy nó t́m
đến chàng. Abbie có thể phủ nhận nếu cô ta muốn, nhưng có một sự
ràng buộc giữa chàng và đứa bé.
Nhưng chàng sẽ làm ǵ về chuyện ấy? Chàng sẽ phải làm ǵ? Suốt đêm
chàng đă trằn trọc với vấn đề ấy, nhưng chưa thấy hé ra giải pháp
nào cả, và chàng vẫn mù tịt như khi rời pḥng khách sạn cuả Abbie
trước đó mười hai giờ.
"Nếu anh có chút nào cảm xúc, hăy lánh xa chúng tôi" Đó là câu cuối
cùng Abbie đă nói với chàng. Mac Crea tự hỏi, nàng đă nói đúng
chăng. Nếu chàng đ̣i xác nhận phụ quyền cuả chàng, việc đó sẽ ảnh
hưởng đến Eden như thế nào? Việc đó sẽ làm cô bé đau khổ đến chừng
nào? Nó là một đứa bé thông minh, nhưng mới năm tuổi, nó chỉ hiểu
đến mức nào thôi.
Nhưng làm sao chàng bỏ đi được? Chàng không thể vặn lại đồng hồ và
quên câu chuyện tối hôm qua. Chàng không thể bảo rằng Eden không có
trên đời. Chàng ngẩn lên nh́n một dải trời xanh cuả vùng Texas ở
bên kia chân trời- Xanh gần như cặp mắt cuả nó. Chàng h́nh dung ra
nó trong tâm trí : ánh mắt tinh nghịch trong cặp mắt xanh, nụ cười
ngây thơ với đôi má hồng, và cái búi tóc đuôi ngựa ngoắt ngoắt lúc
bước đi. Quỷ thần ơi! Nó là một con bé dễ thương quá chừng. Mac Crea nghĩ thầm. Gần như tức th́, chàng có thể h́nh dung ra gương
mặt của Abbie áp vào mặt Eden cũng đôi mắt xanh, và mái tóc màu sẫm, nhưng có vẻ ngần ngại lo sợ- Vẻ mặt cuả một bà mẹ sẵn ḷng đấu
tranh để giữ cho con ḿnh khỏi bị nguy hại. Chàng không trách nàng
được, v́ đă muốn bảo vệ Eden, nhưng mẹ kiếp, chàng phải làm ǵ
đây? Nó cũng là con gái cuả chàng.
Chương 40
Xa xa, một chiếc máy
ủi đất đang tiếp tục gầm gừ trên cánh đồng trước đây trồng cỏ, lưỡi
xẻng ủi bỏ lớp bụi rậm dày, và cào luôn lớp đất mặt, trong khi
vạch ra h́nh bầu dục cuả sân tập đua ngựa đang xây cất ở đó. Cách
đó một phần tư dặm, toà nhà kiểu Victoria của River Bend đứng sừng
sững, từ đó trông thấy sân đua dễ dàng, và ngược lại cũng vậy.
Khi nàng chọn địa điểm ấy, Abbie biết Rachel sẽ nghĩ rằng nàng làm
cái sân đua ở đó để chọc tức cô ta, nhưng thật ra nàng chọn miếng
đấy ấy v́ nó tương đối bằng phẳng, thoát nước tốt, và xa cái suối
để khỏi bị ngập lụt khi trời mưa. Cái sân đua nằm gần River Bend
chỉ là một việc ngẫu nhiên, dù Rachel có chịu tin hay không.
Chiếc xe hơi chạy ra khỏi sân với người phóng viên cuả một tờ báo
lớn về ngựa Ả Rập sau tay lái; Abbie thở dài mệt mỏi.
- Không biết chú thế nào, Ben, chứ tôi th́ đă làm việc trọn ngày. Bà ta có đủ dữ kiện để viết vài ba bài là ít.
- Eden đă về. Chiếc xe buưt cuả trường học chạy ra ḱa- Ben nói.
- Tôi ra đón nó- Nàng rảo bước đi trên con đường ṃn.
Từ khi Mac Crea khám phá ra Eden là con chàng, Abbie đă bảo vệ và
giữ ǵn Eden chặt chẽ, nàng muốn biết nó ở đâu và ở với ai từng
phút một. Gần mười ngày qua từ khi Mac Crea biết chuyện về
Eden. Vậy mà nàng vẫn không gặp và không nghe tin ǵ về chàng. Nàng mong
muốn vô cùng có thể tin rằng như vậy là chàng sẽ lánh xa họ.
Trước mặt nàng, Abbie nh́n thấy chiếc xe cuả bà phóng viên tránh
qua một bên đường nhường cho một chiếc xe tải nhỏ chạy lại. Nàng
không nhận ra chiếc xe tải, nhưng cô bé để tóc kiểu đuôi ngựa vẫy
tay với nàng từ trong ca bin xe th́ rơ ràng là Eden. Abbie vẫy tay
lại, và nh́n vào người lái xe. Nàng lạnh ḿnh, như thể gặp ngọn
gió Bắc vừa thổi đến và hạ nhiệt độ xuống ba mươi độ. Nàng nh́n
sững Mac Crea trong khi chàng cho xe chạy chậm rồi ngừng lại. Cái
nàng sợ nhất đă xảy đến : Mac Crea đang có ở đây và Eden đang ở bên
chàng.
- Mẹ Ơi! Mẹ coi ai đến thăm đây nè!
- Eden chồm ra cửa sổ xe. Abbie gắng gượng bước tới bên ng̣ai cửa xe. Cổ họng tắt nghẽn v́
qúa sợ, nàng nh́n vào mặt Mac Crea, không nói được tiếng nào.
- Nhảy lên- Chàng bảo.
Nàng vặn nắm cửa, mở ra và trèo lên xe. Eden quay ngoắt lại ngồi
vào giữa, và miệng nói liếng thoắng như con sáo, nhưng Abbie không
nghe tiếng nào. Nàng đă tưởng ḿnh chuẩn bị sẵn sàng cho t́nh huống
này, nhưng bây giờ khi nó xảy đến, nàng không biết chắc phải làm
ǵ.
- Mẹ, mẹ không mở cửa ra sao?
Abbie nhận ra chiếc xe đă dừng lại trước mặt nhà. Nàng bước xuống
xe, th́ Eden đeo theo sát.
- Đi thôi mẹ. Con đă hứa cho Mac Crea xem con ngựa nhỏ cuả con.
Abbie phản ứng theo bản năng :
- Trước hết, con phải thay đồng phục nhà trường đă- Nàng đẩy Eden
về phiá nhà.
- Ô, mẹ! - Nó đứng chôn chân xuống đất.
- Con đă biết quy tắc, Eden- Tiếng sỏi lạo xạo cho nàng biết Mac
Crea đă đến cạnh.
- Con biết- Nó quay qua Mac Crea :- Không lâu đâu, cháu cam đoan. Ông c̣n đây khi cháu trở ra chứ? Ông không ra về trước chứ?
- Không, tôi sẽ ở đây- Giọng trầm cuả chàng vang lên ở bên trái
nàng, nhưng nàng nhất quyết không quay qua nh́n, trong khi Eden
mỉm cười chạy vào nhà.
Abbie đứng cứng đơ, sợ không dám bước đi, và sợ nói ra điều ǵ
không phải trong khi ư thức Mac Crea đang chú ư đến nàng. Nàng cố
làm ngơ, nhưng v́ biết chàng đang nh́n, nàng bỗng lúng túng v́ mấy
sởi tóc đă tuột ra khỏi búi tóc ở gáy trong khi phi trên ḿnh con
Cuồng Phong để cho nhà báo chụp ảnh. Cái cổ cao cuả cái áo bờ- Lu
nữ bỗng trở thành quá chật ở cổ nàng, cái áo vét đen và cái quần đi
ngựa màu xám quá chật.
Chàng thôi nh́n nàng, nàng biết liền.
- Cô đă thay đổi nhiều. Quanh đây, tôi thấy không c̣n cái chuồng
cũ.
- Chúng tôi đă triệt hạ nó để cất lên chuồng mới nuôi ngựa đẻ.
Cả ba kiến trúc- Chuồng ngựa đẻ, các chuồng ngựa khác, và chuồng
gây giống- Đều sơn màu cát sa mạc, và viền màu nâu. Hàng rào gỗ
quét một lớp dầu đen, bao quanh các sân quần ngựa, sân và chuồng
dượt ngựa. Cả khu đó có vẻ thực tiễn, và hữu hiệu. Abbie biết
nàng đă hoàn thành được nhiều việc. Nàng tự hào về cái đó- Cho đến
khi nàng ư thức được Mac Crea phê phán nó dựa theo các tiện nghi tối
tân cuả River Bend, và không có cách ǵ trại cuả nàng so sánh được
với trại cuả Rachel.
- Anh không chú ư tới mọi thứ này, Mac Crea, vậy tại sao anh không
cho tôi biết anh đến đây v́ lư do ǵ? - Bây giờ nàng mới nh́n thẳng
vào mặt chàng. Nàng sửng sốt v́ vẻ mặt chàng ngơ ngác, hai má gầy
đi và hai mắt thâm quầng.
- Tôi đă cố làm theo cô bảo, Abbie. Tôi đă lánh xa, nhưng không
xong. Tôi không quên được nó cũng là con gái cuả tôi.
- Không- Tiếng không ấy c̣n hơn là một lời bác bỏ; nó là một mưu
toan phủ nhận tất cả những ǵ chàng hàm ư.
- Tôi sẽ dự phần vào cuộc đời cuả nó.
- Anh không thể làm vậy!
- Không thể? Cô cứ việc xem tôi làm.
Gần như đồng thời, Abbie nghe tiếng
cửa đóng đánh sầm và tiếng đôi
bốt nện trên hè nhà. Nàng quay lại và thấy Eden đang chạy tới, một
ống quần nhét trong chiếc bốt, một ống nằm ng̣ai chiếc kia.
- Nhanh không? - Eden hỏi khi tới gần Mac Crea. Không dừng lại, nó
chộp bàn tay chàng và kéo chàng đi về phiá chuồng ngựa- Đi thôi. Cháu muốn cho ông xem con Jojo. Nó là con ngựa con dễ thương nhất
trên cả thế giới. Cháu muốn cho ông cưỡi nó, nhưng ông to lớn quá.
- Được rồi. Tôi muốn xem cháu cưỡi hơn.
Hơi chậm bước, Eden ngoái cổ lại :
- Mẹ đi cùng con chứ, hở mẹ?
- Ừ- Nàng không đời nào để cho Mac Crea ở một ḿnh với Eden.
Nhưng nàng cố t́nh tỏ ra xa cách, không tham dự vào cuộc nói chuyện. Nàng đi theo chỉ để kềm giữ
Eden, và giúp nó nhảy lên yên con
ngựa con đă cao mười ba gang, giống Ả Rập lai
Ai- Len. Nàng không
tỏ ra tán thành việc này bằng lời nói hay bằng hành động. Và chắc
chắn nàng không muốn họ trở thành một b ộba tâm đầu ư hợp.
Nh́n nó và nghe nó nói, Abbie thấy nó làm ngơ trước sự kiện nó hiển
nhiên thích Mac Crea đến chừng nào. Nàng cố tự thuyết phục nàng
điều đó không có ư nghĩa ǵ cả. Eden thích tất cả mọi người; nó
luôn luôn như vậy. Chỉ có thế thôi. Không có t́nh cảm đặc biệt ǵ
giữa nó và chàng. Abbie cứ căn dặn ḿnh đừng t́m kiếm cái ǵ không
có trên thực tế.
- Nó cưỡi ngựa thạo đấy nhỉ!
- Mac Crea mỉm cười nói, trong khi
theo dơi Eden cưỡi con ngựa con phi thong thả quanh sân.
Nghe giọng nói chàng có chút tự hào, Abbie muốn khóc v́ thất vọng. Chàng đang nói như là một người cha.
- Nó cưỡi thạo lắm so với tuổi nó- Nàng không thể nói ít hơn thế, v́ nàng cũng tự hào không kém về tài cuả Eden.
Trong khi Eden phi thêm một ṿng nữa quanh sân. Mac Crea nhích đến
gần và chống hai tay lên thanh ngang.
- Hăy xem nó kià, Abbie đó là một phần thân thể cuả chúng ta đấy-
Da thịt và máu huyết cuả chúng ta.
Abbie nh́n sững Eden và trông thấy mái tóc sẫm cuả nó là cuả nàng và
tóc quăn cuả nó là cuả Mac Crea, cặp mắt xanh cuả nó giống mắt nàng, và cái ngón tay út cong lên cuả nó giống cuả Mac Crea. Trước đó
nàng đă không chịu thấy. Nay th́ nàng thấy đó là bằng chưng không
thể chối căi. Chầm chậm, nàng rời mắt khỏi Eden và nh́n vào Mac
Crea. Nàng thấy khó nh́n vào đôi mắt sáng rực cuả chàng. Đồng thời, nàng không nh́n đi chỗ khác được.
- Chúng ta đă tạo ra nó, cô và tôi, Abbie- Giọng chàng êm ái như
vuốt ve.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy dễ h́nh dung ḿnh trong tay chàng một cách
đáng sợ. Nàng bước ra xa một chút.
- Anh đừng... nói thế. Ngay cả nghĩ thế, cũng đừng nên!
- Cô biết đó là sự thật.
Nàng đi tới cổng sân dượt.
- Eden! Hôm nay thế là đủ! Lại đây chào từ giă ông Quilder. Ông
ấy phải về bây giờ.
Eden thúc ngựa phi nước đại tới cổng.
- Ông ấy không ở thêm chút nữa được sao? Con muốn mẹ đặt một vài
cản vật để cho ông ấy xem con Jojo nhảy cao đến đâu.
- Không, trễ rồi- Abbie cầm dây cương và dẫn con ngựa ra khỏi sân.
- Nhưng ông ấy không ở lại ăn tối được sao?
- Không.
Nàng không muốn Dobie biết Mac Crea có đến đây. Qua đuôi mắt, nàng
thấy Mac Crea rời hàng rào và thong thả bước tới phía cổng.
- Mẹ đă hỏi ông ấy. Ông ấy không thể ở lại- Nàng nh́n chàng như dặn
chàng không được nói trái lại.
- Có lẽ lần khác, Eden- Chàng nói.
- Vậy là ông sẽ đến thăm chúng tôi nữa?
- Cháu cứ tin chắc như vậy.
- Mac... - Abbie không nói tiếp được.
- Như tôi sắp sửa giải thích cho mẹ cháu biết, tôi đang dọn về ở
quanh đây.
- Không thể được! - Abbie sửng sốt kêu lên.
Mac Crea mỉm cười lười biếng, nhưng ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc.
- Đó là một lợi thế cuả người khoan dầu độc lập.
Y có thê đặt trụ
sở công ty ở bất cứ nơi nào y muốn. Tôi đă quyết định dọn về xứ này. Đă đến lúc tôi an phận và t́m một nơi sinh sống.
- Anh có cho rằng làm vậy là khôn ngoan không?
- Khôn ngoan cho ai? Tôi sẽ có mặt trong phố để t́m địa điểm,
e phải mất vài ngày. Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau.
Abbie giận quá không nói ǵ được. Chàng thừa biết nàng không thể
không phản đối ư định cuả chàng. Nàng sẽ phải gặp chàng để ra sức
khuyên chàng dọn đi. Bằng cách nào nàng cũng phải thuyết phục chàng
là đă sai lầm.
Mac Crea bảo Eden ǵ đó rồi bỏ đi về phiá chiếc xe tải cuả chàng. Abbie theo dơi chàng trèo lên buồng lái, nhẹ nhơm v́ chàng ra đi, nhưng đồng thời thừa nhận nàng c̣n phải gặp lại chàng.
- Sao mẹ không chào từ giă ông ấy?
- Mac, hăy chờ chút - Nàng bỗng nhận ra nàng không biết chàng ở đâu. Nhưng chậm mất rồi.
Tiếng máy xe rồ lên át cả tiếng kêu cuả nàng. Chàng không nghe, và
Abbie th́ không muốn chạy theo.
- Sao mẹ gọi ông ấy là Mac? - Eden ṭ ṃ nh́n mẹ.
- Mẹ... không biết - Abbie không biết nàng đă gọi như vậy - Có lẽ là
tên lóng cuả ông ấy - Thế nhưng rất hiếm khi nàng gọi tắt tên chàng -
Ngoại trừ khi họ làm t́nh với nhau.
- Con cũng sẽ gọi ông ấy như vậy - Eden quả quyết. Abbie muốn phản
đối, nhưng làm sao được? Nàng càng lúc càng lâm vào thế kẹt. Bằng
cách nào đó, nàng phải kiếm lối ra.
- Con tháo yên ngựa ra và dẫn nó về chuồng, con yêu cuả mẹ. Chúng
ta c̣n phải cho ngựa ăn và sửa soạn bữa ăn tối trước khi ba con từ
ruộng trở về.
o0o
Ṭa nhà Truesdale là một nhà lầu hai tầng xây toàn bằng gạch vào đầu
thế kỷ. Có một thời ở đó là một nhà băng, rồi sau đó nó được sửa
sang lại thành một cửa hàng bán lẻ, với nhiều văn pḥng cho thuê ở
mặt sau. Khi các cửa hàng bán lẻ đóng cửa, toàn bộ toà nhà được
cải biến thành chỗ cho thuê rẻ để làm văn pḥng. Người thuê cuối
cùng đă dọn đi trong mùa hè vừa qua, nhưng không ai thèm cạo tên
công ty trừ mối và mọt ở cửa kính lớn nơi mặt tiền ṭa nhà.
Abbie đậu xe lại trước ṭa nhà trống. Bước xuống xe, nàng nh́n
quanh t́m chiếc xe tải nhỏ của Mac Crea, nhưng không thấy nó đâu cả, mặc dầu đă một giờ bảy phút. Sáng
nay, cuối cùng nàng đă gọi
được chàng qua văn pḥng cuả chàng, và chàng đă đồng ư gặp nàng ở
đây lúc một giờ. Nàng bước lên tam cấp cửa chín và ngập ngừng vặn
thử nắm cửa. Cánh cửa mở toang ra khi nàng đẩy vào.
Nàng bước vào, đóng cửa lại, và dừng chân nghe ngóng. Nàng có thể
cảm thấy khí lạnh ẩm và mốc trong nhà, và ngờ rằng không ai thèm
sưởi nóng ṭa nhà trống này. Một tiếng keng vang lên đâu đó gần
cuối hành lang dài, tối om trước mặt nàng.
- He- Lô? Có ai ở đây không? - Tiếng nàng vang dội lại như thể kêu
to vào một thùng phuy rỗng. Mac Crea? Có phải anh đó không?
- Phải. Tôi ra ngay.
Một lát sau, chàng xuất hiện từ một góc tối tăm ở cuối hành lang và
bước ra về phiá nàng, vừa đi vừa phủi hai tay áo vét.
- Xin lỗi, tôi đang kiểm trắng lại hệ thống ống nước. Tôi không
nghe tiếng xe cô tới. Người cuả công ty đia. Ốc trao cho tôi cái
ch́a khoá, nên tôi lợi dụng xem quanh một chút. Cô nghĩ thế nào về
chỗ này?
- Tôi... thực sự không có ư kiến- Nàng đến đây không phải để thảo
luận việc đó.
- Ngôi nhà xưa c̣n chắc chắn lắm. Sửa sang lại không tốn bao nhiêu. Nó có dư chỗ so với yêu cầu cuả tôi, nhưng điều đó có nghĩa sau
này tôi có chỗ để mở rộng thêm- Ngừng một chút, chàng quay qua
nàng- Tôi đă kư giấy tờ mua luôn toà nhà này.
- Không. Anh không thể dọn về đây. Sáng nay tôi đă bảo anh, chúng
ta phải thảo luận lại. Sao anh có thể làm như vậy được? Tại sao
anh không chờ đến khi chúng ta thảo luận xong?
- Về phần tôi, không có ǵ để thảo luận cả.
- Tại sao anh không tỏ ra phải chăng? Anh không biết anh làm cho
mọi chuyện trở nên khó khăn hay sao? Không phải chỉ cho tôi, mà cả
cho Eden và mọi người có liên hệ. Anh không thể nào muốn về là về, muốn thăm nó là đến thăm.
- Tại sao không? Nó là con gái của tôi.
- Đáng lẽ tôi phải hiểu phản ứng cuả anh là thế. Anh không bao giờ
thèm quan tâm đến cảm nghĩ cuả bất cứ ai khác ngoài bản thân anh. Anh đi mọi nơi và tạo ra khó khăn, trút xuống trên đầu người khác
phải chịu.
Nàng bước ào vào một pḥng trống, liệng cái ví đầm lên đống thùng
gỗ không, chất sát vách. Nghe tiếng chân cuả chàng đi theo, nàng
dừng lại và quay ra đối diện chàng.
- Không phải tôi đă tạo ra vấn đề này, Abbie, mà là cô, khi cô
lấy Hix và để con cuả chúng ta trở thành nạn nhân là con của anh ta. Tôi đă không dự phần trong quyết định ấy. Bây giờ nó đổ bể vào
mặt cô. Đó là lư do tại sao cô bực bội đến như vậy. Đáng lẽ cô
không bao giờ nên lấy anh ta.
Chàng nói đúng, và nàng càng căm ghét chàng thêm.
- Tôi chắc là anh nghĩ tôi nên lấy anh.
- Nếu vậy, cô đă không bị rắc rối như bây giờ.
- Không, có lẽ tôi c̣n bị rắc rối hơn thế nữa.
Mac Crea không nói ǵ một lúc thật lâu. Rồi chàng lững thững đi đến
cạnh đống thùng rỗng, và nh́n trừng trừng vào các chữ kẻ hai bên
các thùng.
- Lần chót chúng ta ở bên nhau sau cuộc liên hoan đêm Giáng sinh
ấy... đó là lúc chuyện ấy xảy ra, phải không? Đó là lúc cô thụ
thai?
- Phải.
- Tôi đă nghĩ nhiều về đêm đó dạo sau này.
- Thiệt không?
- Ắt hẳn cô cũng nhớ cái đêm ấy.
- Tôi nhớ nó đă kết thúc ra sao- Nàng đáp ngay. Rồi th́ một ư nghĩ
đáng sợ nảy ra trong đầu nàng- Anh đă nói về chuyện Eden cho ai hay
chưa? Rachel biết không?
- Tôi không nói cho ai hay cả - Chàng với tay nắm bàn tay nàng và kéo
nàng đứng sát hơn vào chàng - Đó là một điều tôi không hiểu nổi, Abbie! Rachel th́ có ăn thua ǵ đến chúng ta? Cô ấy có dính dáng
ǵ đến cảm nghĩ của tôi đối với cô? Hay cảm nghĩ cuả cô đối với tôi?
- Nếu đến giờ này anh chưa hiểu, th́ anh sẽ không bao giờ hiểu -
Nàng cố giằng tay ra, nhưng chàng nắm chặt thêm.
- Tôi muốn biết. Cô hăy giải thích cho tôi biết, cô ấy dính dáng
đến chúng ta như thế nào?
- Tôi không giải thích được - Nàng không c̣n cho tất cả việc ấy là
quan trọng.
- Cho tôi hỏi cô một câu. Nếu cô ta có một con ngựa mà cô ưng
ư, cô có mua lại cuả cô ta không?
- Có khác ǵ đâu? Cô ta sẽ không bao giờ bán nó cho tôi.
- Để có thể lập luận tiếp, giả thử cô ấy chịu bán, cô có mua con
ngựa không?
- Nếu tôi muốn, th́ có.
- Dù rằng cô thù ghét cô ấy, và không muốn dính dáng ǵ đến cô ấy?
- Tôi không thù ghét cô ấy - Ngay khi mấy tiếng ấy thốt ra ở cửa
miệng nàng, Abbie nhận ra và ngạc nhiên v́ nàng đă nói sự thật. Nàng không biết từ bao giờ và bằng cách nào việc đó đă xảy đến, nhưng nàng không c̣n thù ghét Rachel nữa - Hơn nữa, mua một con cuả
cô ấy, đó là việc làm ăn. Cái đó không dính dáng ǵ đến cảm nghĩ
cá nhân.
- Mối liên hệ giữa cô ta và tôi đă - Và vẫn đang - Hoàn toàn là việc
làm ăn. Đă bao nhiêu lần tôi cố giải thích điểm đó với cô? Nhưng
cô không chịu nghe. Tại sao, Abbie, tại sao?
- Tôi không biết - Nàng cố t́m ra một câu trả lời cho có lư - Có lẽ
lúc đó tôi không thể nghe. Có lẽ hồi đó tôi c̣n quá trẻ - Và sẵn
sàng tin vào chuyện tệ hại nhất. Có quá nhiều chuyện xảy ra trong
năm ấy, tôi...
Nhận thức rơ nước đă đổ, không thể hốt lại, nàng nhích ra xa
chàng.
- Bây giờ có ǵ khác biệt nữa đâu, Mac Crea? Đă hết rồi.
- Không bắt buộc phải vậy, Abbie.
Nàng nh́n vào mắt chàng, và gần như có thể tin chàng. Thấy cái
miệng có bộ ria mép cuả chàng hạ xuống, nàng không t́m cách tránh
né, mà để cho nó áp lên môi nàng, và đè mạnh, vừa ấm áp, vừa
khơi dậy, quậy lên những cảm xúc mắt nàng đă tưởng là chôn chặt từ
lâu. Đă lâu quá từ khi nàng biết được sự say đắm và tŕu mến như
vậy, hay cảm thấy hai bàn tay mạnh bạo mà dịu dàng vuốt ve khắp
thân ḿnh nàng như vậy, nhắc nàng nhớ lại các lạc thú đă được biết
khi nằm trong tay chàng. Nàng áp người vào người chàng, toàn thân
nhức nhối v́ nhu cầu được yêu người đàn ông này đă lâu lắm không
được thỏa măn, và đă có một thời nàng đă yêu chàng quá đỗi.
- Anh muốn em, Abbie! - Chàng ôm chặt nàng, cà miệng lên dái tai
nàng, bộ ria mép kéo theo cả mấy sợi tóc vương văi cuả nàng- Anh
chưa khi nào ngớt thèm muốn em, hay yêu em, không một lần nào cả
trong suốt mấy năm qua. Và em cũng cảm thấy như vậy đối với anh. Không có ǵ thay đổi cả, Abbie. Không có lấy một điểm nào.
- Anh lầm- Abbie đẩy chàng ra- Nhiều chuyện đă khác xưa, Mac Crea. Em không c̣n là người đàn bà thuở đó, và anh không c̣n là người đàn
ông như trước. Chúng ta đă đổi thay. Em đă già dặn hơn. Em nghĩ
khác và cảm thấy khác trước. Anh không biết em. Anh không biết em
như thế nào bây giờ- Em muốn ǵ, và cần ǵ.
- Không à? Anh dám cá anh có thể đóan đúng nhiều cái. Thí dụ như
tóc em. Gần đây, mỗi khi gặp em, anh đều thấy em búi nó thành một
lọn nhỏ đạo mạo phía sau gáy. Anh dám cá em không c̣n bao giờ để
tóc xơa, mềm mại ở cổ em nữa- Chàng vạch ngón tay theo đường gân cổ
xuống đến cổ áo bờ- Lu cao .- Và em mặc nhiều áo len cổ cao, cài
nút áo bờ- Lu lên đến tận cổ. Cái áo vét cuả em cắt như kiểu đàn
ông. Anh cá rằng nếu anh nh́n vào tủ áo cuả em, anh không c̣n thấy
một chiếc áo dài nào làm nổi bật thân h́nh yểu điệu cuả em nữa.
- Anh lầm. Em c̣n mấy cái.
- Mới?
- Cái đó không thành vấn đề.
- Thật không? Em là một người đàn bà đam mê. Nhưng em đă nhốt tâm
hồn cuả em lại, dưới những cổ cao, và búi tóc đạo mạo ấy. Em
không yêu cái anh chồng nông gia ấy. Em không hề yêu anh ta bao giờ.
- Anh muốn gợi ư điều ǵ? Rằng em bỏ chồng hay sao?
- Nhưng qua vẻ
mặt cuả chàng, nàng thấy rơ chàng muốn đích thị điều đó- Và sau đó, em phải làm ǵ? Trở về lại với anh?
- Chứ c̣n ǵ nữa? Em không thấy là cách đó giải quyết mọi việc hay
sao? Cả ba chúng ta sẽ ở bên nhau, em, anh và
Eden, và lẽ ra
phải vậy.
Abbie nh́n chàng vài giây, rồi vùng ra khỏi tay chàng, bước tới
giữa gian pḥng trốgn, không nhịn được cười, tiếng cười nghe cay
đắng vô cùng.
- Tại sao? Tại v́ anh muốn con gái cuả anh
à?
- Không phải là không tin rằng anh muốn cả hai.
- Có, có thể tin được. Có lẽ anh có quyền gặp con gái cuả anh và
hiểu nó dần...
- Có hẳn đi chứ!
- Anh cũng có quyền trong tay muốn công khai hóa chuyện này lúc nào
cũng được. Nếu em đồng ư để anh gặp
Eden, anh có chịu hứa với em
sẽ không để ai biết nó là con gái cuả anh- ít nhất trong một thời
gian?
- Và nếu anh hứa với em, em có chịu tin không?
- Em bắt buộc phải tin.
- Nghe có vẻ tin cậy quá sá!
- Anh cũng sẽ để em chọn th́ giờ và địa điểm để anh gặp nó.
- Được- Chàng nín lặng một lúc lâu mới đáp.
- Tốt- Nàng thấy dễ thở hơn, và lần đầu tiên tin rằng c̣n hy vọng-
Em sẽ liên lạc với anh. Em hứa.
- Abbie! - Chàng bắt nàng dừng lại ở hành lang - Trước khi em ra về, anh c̣n một điều muốn nói với em. Khi anh gặp em ở Phoenix lần đầu, lâu trước khi anh khám phá ra Eden là con gái cuả anh, anh đă
thèm muốn em. Em hăy suy nghĩ về điểm đó. Và suy nghĩ cả về cái
này- Chàng hôn nàng thật lâu và thật sâu. không buông nàng ra cho
đến khi nàng hôn trả lại chàng.
Chương 41
Rachel đi ngang qua trước pḥng đọc sách và thấy cánh
cửa hé mở. Nàng lùi lại và đẩy cửa mở hết ra, nhưng không có ai trong
pḥng. Nghe tiếng sột soạt cuả áo hồ cứng, nàng quay lại th́
thấy một cô hầu vừa quẹo ra từ góc hành lang mặt sau nhà.
- Maria, có thấy ông Tibbs ở đâu không?
- Thưa bà có. Ông đang ở trong pḥng khách ở mặt tiền.
- Cám ơn.
Rachel rảo bước đi về phiá cửa ra pḥng khách ở mặt tiên, và
suưt nữa va vào cậu con trai đang đứng gần cửa trước, loay hoay
với cái khóa kéo ở chiếc áo lạnh. Nàng dừng lại và đối diện với
đứa con trai cuả nàng.
- Con đi đâu đó, Alex?
- Con ra ngoài- Nó nh́n mẹ với vẻ lo ngại, rồi cúi gằm xuống, mớ tóc nâu che khuất cặp mắt xanh nhạt.
- Bà Queldon đă cho phép chưa? - Rachel cau mày, thầm mong nó
bỏ cái tật làm như nàng sắp đánh nó. Cả đời, nàng chưa đánh nó
lần nào.
- Bà ấy bảo con có thể đem cái xe tải Mac Crea cho con ra ngoài
chơi- Nàng nh́n chiếc xe tải đồ chơi, có bốn bánh to tướng nằm
trên sàn nhà dưới chân nó.
- Con chơi cẩn thận đừng làm hỏng.
- Dạ, thưa bà.
- Con không gọi bằng mẹ hay má được sao? - Sao cứ gọi bằng bà
hoài vậy? Mẹ biết bà Queldon cố dạy cho con biết lễ phép, nhưng Alex, con đi quá xa.
- Vâng, thưa bà- Nó nói nữa.
Rachel thấy ḿnh bất lực. Nàng cố gắng làm một bà mẹ tốt, nhưng dường như không tạo được sự cảm thông giữa con nàng và
nàng Có nhiều lúc nàng tự hỏi đứa bé nhút nhát đa cảm này có
phải là con nàng hay không. Thật là bực ḿnh khi thấy dưới mắt
nó, Lane luôn luôn đúng và nàng luôn luôn sai. Đôi khi nàng
thậm chí tự hỏi cố gắng làm chi. Cả hai cha con đều không quan
tâm đến nàng- Không quan tâm thực sự.
Nó định chạy đi, nhưng Rachel chưa chịu cho. Nàng sửa cổ áo
lại cho nó, rồi ngừng tay, ôm vai nó.
- Xong rồi đấy- Nàng mỉm cười với nó. Khi nó ngần ngừ rồi mỉm
cười đáp lại, nàng muốn ôm hôn nó một cái, nhưng vừa kéo nó
vào, th́ nó tŕ lại. Đột nhiên cái hôn có vẻ gượng gạo và
cưỡng ép. Rachel đứng thẳng lên ngay, hết chịu nổi bị chính
con trai ḿnh ruồng rẫy - Con có thể ra ngoài chơi với cái xe.
Vẫn c̣n tức bực, Rachel quay lui đi đến cửa pḥng khách và bước
vào trong. Nàng đă quên sự có mặt cuả Ross trong đó, nên há
hốc miệng v́ sửng sốt khi chàng chộp cổ tay nàng và xoay ḿnh
nàng lại.
- Không trốn được nữa nhé, hỡi cặp mắt xanh, lần này tôi bắt
được cô rồi- Ross khóa hai tay sau lưng nàng và mỉm cười toe
toét.
- Ross, anh... - Nhưng chàng đă bịt miệng nàng bằng một cái hôn
nồng nàn làm người nàng mềm ra. Thở dài thỏa măn, nàng tựa vào
chàng và ngă đầu lên vai chàng- Em nhớ anh quá- Nàng th́ thầm.
Cùng lúc, nàng nghe tiếng động nhỏ ở khung
cửa. Nàng nhớ lại
quá trễ rằng cửa vào c̣n để mở.
Maria, bà Quoldon - Bất cứa ai
cũng đă có thể trông thấy nàng hôn Ross. Nàng lùi ra xa chàng
và quay lại, th́ thấy cậu con trai đang phân vân đứng ở khung
cửa.
- Alex, mẹ tưởng con đă đi ra ngoài rồi chứ! Con làm ǵ ở đây? Con muốn ǵ?
- Nàng xẵng giọng hỏi nó.
Nó thụt lùi một bước, mắt nh́n xuống trước cặp mắt trợn trừng
cuả mẹ. Nó nói :
- Con đă nghĩ... có lẽ mẹ muốn ra ngoài coi con chơi với cái xe
mới.
- Không! - Nàng biết giọng nàng giận dữ thái quá, nhưng không
nén được - Bây giờ th́ không. Mẹ đang bận - Alex vẫn nh́n hai
người cḥng chọc trong khi thụt lùi ra xa thêm.
- Có lẽ để lần khác, cháu ạ - Ross nói xen vào.
Rachel không chịu nổi cách đứa bé nh́n nàng. Cặp mắt xanh nhạt
ấy, màu vải xanh bạc màu, ánh lên sự đau khổ và lên án.
- Alex, hăy ra ngoài mà chơi.
Nó thụt lùi thêm một bước, rồi quay ḿnh lại chạy ra cửa trước. Rachel đứng im ĺm, chờ cho đến khi nghe tiếng
cửa đóng lại
và tiếng đôi bốt cuả nó trên thềm nhà bên ngoài, chỉ lúc đó, nàng mới hấp tấp bước tới đóng hai cánh
cửa lại. Nàng dựa lưng
vào cánh cửa và xoay người qua nh́n Ross, cuống họng nàng phập
phồng dữ dội.
- Đáng lẽ em không nên cứng rắn đến vậy với đứa bé- Ross dịu
dàng nói.
- Anh không biết. Nó không ưa em. Nếu nó mách với Lane th́ sao?
- Bồn chồn nàng bước ra xa cửa, vặn hai bàn tay vào nhau.
- Nó có thể mách chuyện ǵ? - Ross chận nàng lại, gỡ hai bàn
tay nàng ra, và ấp trong hai bàn tay cuả chàng.
- Em không thể không lo. Anh không biết em vui mừng chừng nào
v́ có anh ở đây, nhưng đồng thời, em cũng lo Lane biết chuyện
chúng ta.
Chàng cầm bàn tay mặt cuả nàng đưa lên môi và hôn vào giữa ḷng
bàn tay.
- Nếu ông ta biết, th́ em khủng khiếp đến thế sao,
Rachel? Dù
sao, anh yêu em và em yêu anh.
- Em muốn ở bên anh, anh yêu. Anh phải tin vậy. Nhưng không
đơn giản như anh nói. Nếu em bỏ nhà này ra đi với anh, em sẽ
mất tất cả : nhà cuả em, River Bend, Sirocco, và... - Nàng
định nói tiếp : "và tất cả các con ngựa c̣n lại"
Nhưng Ross cắt ngang.
- Phải, cả Alex nữa... - Nàng cảm thấy tội lỗi v́ đă không nghĩ
đến nó. Nhưng nàng luôn luôn coi nó là con cuả Lane. River
Bend, bầy ngựa là cuả nàng. Nhưng Lane sẽ không bao giờ để
nàng giữ chúng, nàng chắc chắn như vậy.
- Anh yêu, anh biết rằng anh chỉ cần gọi điện thoại cho em là
em sẽ gặp anh bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu mà em đi được. Chúng ta yêu nhau. Cái đó không đáng kể sao?
- Anh chắc là chỉ tại anh tham lam. Anh muốn có em suốt thời
gian.
- Điên rồ, th́ anh có em tất cả th́ giờ rồi c̣n ǵ nữa. Em
luôn luôn nghĩ tới anh- Trừ khi em ở bên Sirocco và các con ngựa
khác cuả em- Nàng chọc ghẹo.
Ross cười khúc khích.
- Anh chưa hề bao giờ mơ tưởng có t́nh địch là một con ngựa đực
giống cả.
- Bây giờ th́ anh biết rồi đấy- Nàng cười x̣a, nhẹ nhơm v́ Ross
đă từ từ chấp nhận ư niệm nàng không bao giờ có thể ly dị Lane. Lẽ tự nhiên chàng không thích như vậy. Nàng cũng chẳng thích ǵ. Nhưgn chỉ có cách đó mà thôi.
Hồi tưởng lại, nàng hiểu rơ những nỗi khổ tâm Dean đă trải qua. Đất đai này, toà nhà này đă thuộc gia đ́nh ông qua nhiều thế
hệ. Làm sao ông dám chấp nhận nguy cơ mất nó nếu ly dị vợ? Ông
đă yêu mẹ nàng tha thiết. Hai người có thể sung sướng với nhau
mà không cần phải cưới nhau. Với thời gian, Rachel chắc chắn
có thể thuyết phục Ross rằng, sự sống sắp xếp, đó là điều duy
nhất. Nếu chàng thật sự yêu nàng, chàng sẽ chấp nhận nó, và
không trông chờ nàng từ bỏ mọi thứ mà nàng đă mơ ước được có.
- Em có biết là anh thất vọng biết chừng nào, khi nằm ngủ dưới
một mái nhà với em mà không chung giường với em không? - Ross kéo nàng lại và ôm vào ḷng, rồi bắt đầu hôn vào chỗ lơm sau
tai nàng- Chúng ta hăy lên pḥng cuả anh, khoá cửa lại, và yêu
nhau cả buổi chiều c̣n lại.
- Anh biết, chúng ta không thể làm thế- Nàng nhanh nhẹn tránh
khỏi ṿng tay chàng đang cố ôm nàng vào ḿnh, và nàng nhích ra
xa- Lane và Mac Crea có thể vào bất cứ lúc nào.
- Anh ở đây đă ba ngày và không được ǵ hơn mấy cái hôn vụng
trộm, Rachel!
- Em nghĩ tốt hơn chúng ta nên nó về chuyện khác.
Nàng bước tới cửa sổ ở mặt tiền, và vén tấm màn mỏng bên ngoài
để nh́n ra vườn. Không thấy bóng dáng Alex đâu trên bồn cỏ cả. Xa xa trên cánh đồng sát nách ṭa nhà về phiá Tây có cái ǵ cử
động, khiến nàng hướng mắt nh́n về phía đó. Cái sân đua ngựa
h́nh bầu dục hiện rơ trên màu ra. vàng cuả cánh đồng cỏ trước
đây.
- Em gợi ư xem- Giọng chàng hơi bực bội.
- Tối qua, khi anh nói chuyện với Mac Crea sau bữa ăn tối, anh
ta có cho anh biết lư do tại sao anh ta dọn trở về đây ở không?
- Không. Em biết không?
- Em có cảm giác anh ta dính lại với Abbie. Anh ta thật ngu
ngốc mới dính lại với cô ta.
- Nhân thể nói về Abbie, em có thấy bài viết về cô ta trong số
tháng ba cuả tạp chí về ngựa giống Ả Rập chưa- Ross khoát tay
chỉ tờ tạp chí để trên bàn cà phê, có h́nh Sirocco ở trang b́a.
- Tờ này à? - Rachel cầm nó lên, và cau mày, có vẻ ngạc nhiên-
Em đă đọc bài về Sirocco, nhưng không có th́ giờ đọc qua các
bài c̣n lại.
- Anh đă đọc nó đêm qua- Trong khi cố làm cho buồn ngủ- Cháng
nói với dụng ư cho nàng hiểu chính nàng là nguyên nhân làm chàng
mất ngủ. Chàng cầm tờ báo lên, lật các trang, và đưa lại cho
nàng sau khi t́m ra bài báo ấy- Cô ấy sẽ tốn kém nhiều, khi
quyết định cho con ngựa đực giống cuả cô ta chạy đua. Có mấy
tấm ảnh thật đẹp về sân đua ngựa cuả cô ta đang xây cất. "Sự
điên rồ cuả Abbie". Có phải em đă gọi như thế không?
- Phải- Nàn lơ đễnh lẩm bẩm trong khi đọc lướt qua bài báo. Cả
bài lẫn tấm ảnh dài năm trang, hơn bài viết về Sirocco cả một
trang.
- Phải công nhận là bài ấy viết rất hay- Ross nói khi nàng đọc
xong.
Rachel lật lại trang đầu bài và đọc lại lần nữa, càng đọc càng
tức giận tràn hông.
- Họ tôn ông lăo Ba Lan ấy lên như thể ông ta là một ông thánh
sống. Và anh có để ư câu nói cuả cô ta được trích dẫn trong bài
báo không? - Rachel đọc to lên- Môn đua ngựa sẽ phải đóng một
vai tṛ quan trọng trong ngành nuôi ngựa giống Ả Rập ở Mỹ, giống như ở Nga, Ba Lan và Ai Cập. Đó là một khâu cuả quá
tŕnh tuyển lựa của thiên nhiên; chỉ những con vật thích hợp
nhất mới sống c̣n. Muốn thắng giải, ngựa đua phải có sức mạnh
và sự nhanh nhẹn. Ở nước Mỹ cuả chúng ta, chúng ta quá chú
trọng vào vẻ đẹp cuả loại ngựa giống Ả Rập- Bà Hix nói vậy- Có
quá nhiều con ngựa quán quân vừa qua đă có những khuyết điểm về
thể chất trầm trọng- Trầm trọng đủ để tất nhiên bị loại bởi một
người dạy ngựa thành thạo, khi người ta chọn ngựa để chạy đua. Thế nhưng hệ thống chấm thi cuả chúng ta đă tuyên bố những con
ngựa đực giống ấy là tốt nhất mà chúng ta có. Nếu chúng là ngựa
tốt nhất, th́ tôi sợ rằng chúng ta nguy to- Hết viện dẫn.
- Cô ấy chỉ nói công khai điều mà nhiều người trong nghề đă nói
riêng với nhau từ nhiều năm nay.
- Thật à? - Rachel giận dữ quăng tờ báo lên bàn cà phê- Anh biết
đấy, cô ta đề cập đến con Sirocco trong bài này. Cô ta chỉ
không có gan nói rơ tên nó ra thôi. Cô ta không chịu nổi v́ con
ngựa giống cuả cô ta đă bị thua con ngựa cuả tôi. Bây giờ cô ta
làm đủ mọi cách để bôi bác con Sirocco. Tôi rất khoái nếu bắt
được cô ta nuốt lại những lời đă nói.
- Rủi thay, việc đó khó ḷng xảy ra.
- Tại sao? - Nàng giận v́ lời nói cuả chàng hàm ư con Sirocco
không thể thắng con ngựa giống cuả Abbie.
- Th́ là, v́... cô sẽ không cho con Sirocco chạy đua. Cô phải
chuẩn bị cho cuộc thi ngựa đẹp toàn quốc. Ngoài ra, không ai
mạo hiểm cho một con ngựa đực giống đáng giá như thế tham dự một
cuộc chạy đua.
- Tôi chắc rằng anh cũng nghĩ rằng nó sẽ sụm nửa chừng?
- Tôi không hề nói vậy- Ross đưa hai tay lên trời chịu thua- Tại
sao chúng ta căi cọ về chuyện đó? Cô sẽ không cho nó chạy đua, vậy th́...
- Ai bảo tôi không?
Hoàn toàn sửng sốt, Ross ngồi phịch xuống nệm chiếc ghế trừơng
kỷ.
- Tôi tưởng cô đă nói thế.
- Có lẽ tôi đă đổi ư. Nếu tôi cho con Sirocco tập dượt, tôi sẽ
được quảng cáo gấp đôi cô ta. Có thể t́m được một người dạy
ngựa dễ dàng. Tôi có thể mướn người giỏi nhất trong cả nước.
- Tại sao không? Những con ngựa thuộc lớp ông, bà cuả Sirocco
đă chạy đua ở Ai Cập... và đoạt giải- Càng nghĩ tới việc đó, nàng càng quyết tâm hơn- Cô ta nói ǵ trong bài ấy về việc đăng
kư con ngựa đực giống cuả cô ta dự cuộc thi đua ngựa Liberty
Classic ở Delaqua tổ chức vào ngày mồng bốn tháng bảy, phải vậy
không?
- H́nh như thế.
- Sirocco cũng tham dự cuộc đua ấy- Nàng đọc lướt qua tờ báo một
lần nữa, rồi gạch đít tên, ngày tháng và địa điểm cuộc đua
ngựa.
- Nó là ngựa của cô, Rachel, nhưng... cô có chắc chắn cô biết
ḿnh đang làm ǵ không?
- Tôi biết đích xác tôi đang làm ǵ. Việc này sẽ diễn ra rất êm
đẹp- Về nhiều mặt lắm. Anh không thấy sao,
Ross? Không những
tôi sẽ được quảng cáo rầm rộ cho con Sirocco, mà chúng ta c̣n
có cơ hội gặp nhau ở chỗ khác xa nơi đây- Xa tất cả những người
quen chúng ta. Tôi sẽ phải đưa Sirocco đến nơi nào khác để tập
dượt. Và nó sẽ phải tham dự vài ba cuộc đua trước cuộc đua
Liberty Classic. Lane sẽ không thắc mắc ǵ nếu cách một tuần
trước tôi bay đến đó. Chúng ta có thể ở chung với nhau- Chỉ có
hai ta mà thôi- Giống như ở Scottdale.
- Cô khỏi cần phải nói thêm. Tôi chịu quá.
Rachel nh́n trừng trừng vào tấm ảnh màu chụp Abbie.
- Tôi muốn thấy vẻ mặt cuả cô ta khi biết việc này- Nàng cười to, khoái chí.
Một làn gió nóng và ẩm thổi từ vịnh vào, làm cái bờm trắng như
bạn của con Cuồng Phong tốc lên và lượn sóng trên hai bàn tay
Abbie, khi nàng cưỡi nó chạy nước kiệu băng qua cánh đồng. Trời chiều c̣n nắng chang chang, và nàng đang mặc áo ấm. Đó là
một trong những ngày thời tiết đẹp hiếm có mà những người quê ở
vùng Đông Texas thường khoe với bạn bè bà con cuả họ sống ở miền
Bắc, ở đó vẫn c̣n lạnh buốt về tháng ba, v́ c̣n mùa đông.
Gh́m cương cho ngựa chạy chậm lại, rồi đi bước một, Abbie bắt
đầu cho nó đi quanh sân dượt ngựa, theo chiều kim đồng hồ. Eden cho con ngựa nhỏ cuả nó chạy lúp xúp bên cạnh con Cuồng
Phong.
Tới khúc quẹo đầu tiên, Eden sốt ruột với nhịp độ cuả Abbie nên
cho con ngựa nhỏ phi lên phía trước. Abbie nh́n nó mỉm cười. Mỗi lần nàng dượt ngựa, Eden đều muốn đi theo, nhưng lần nào
cũng vậy, nó mau chán cưỡi con ngựa đi quanh sân, và thế nào
cũng t́m việc khác để làm- Như thám hiểm ḷng suối có nhiều cây
to, hay chất các tấm ván c̣n dư ở sân lên để cho ngựa cuả nó
nhảy qua.
Đâu đó một con ngựa hí lên vang trời. Abbie nh́n đám ngựa lên
một tuổi đang tụ tập lại sát hàng rào quét vôi trắng cuả đồng cỏ
kế cận thuộc River Bend. Hai tháp song đôi cuả ṭa nhà kiểu
Victoria lôi kéo sự chú ư cuả nàng, hai mũi nhọn cuả chúng chọc
lên bầu trời xanh nhạt.
- Ê! Mi làm chi đó? Ai cho mi chơi ở đây? - Eden th́nh ĺnh
hét lên, làm cho Abbie chú ư trở lại vào sân dượt ngựa.
Cách nàng hai mươi thước về phiá trước, Eden đă dừng ngựa và
quay nó đứng ngang đường chạy, chận đường ai đó đă xâm phạm vào
đất cuả nàng, mà nàng không trông thấy được. Abbie thúc vào
hông con Cuồng Phong, và nó chồm tới trước, chạy hết khoảng
cách ngắn trong nháy mắt.
Trước khi đến cạnh con gái, Abbie đă thấy đứa bé trai, cùng
tuổi với Eden, cặp một chiếc xe tải đồ chơi trong tay. Đứa bé
thụt lùi hấp tấp như sợ nàng cho ngựa đạp lên nó, trong khi
nàng gh́m cương cho con Cuồng Phong dừng lại cạnh con ngựa nhỏ
cuả Eden. Cặp mắt nó tṛn xoe v́ sợ hăi, hết nh́n đến Eden, rồi liếc nhanh qua vai về phiá sau như thể ước lượng khoảng cách
từ đó đến thanh ngang ngoài đường đua, và khả năng cuả nó vượt
qua khỏang cách đó.
- Nó làm ǵ ở đây vậy, mẹ? - Eden hỏi.
- Tôi... - Đứa bé lắp bắp- Tôi... chỉ chơi ở chở đất với cái xe
tải của tôi. Tôi có làm hư hại ǵ đâu.
Abbie thấy thương hại nó, nên dịu dàng mỉm cười.
- Dĩ nhiên cháu không làm hư hại ǵ cả. Cháu chỉ làm chúng ta
bị một mẻ sợ thôi, v́ không biết có cháu ở đây, cháu tên ǵ?
- Alex- Nó nói bất đắc dĩ, và thụt lại một bước.
Abbie bất giác ngẩng lên nh́n về phiá River Bend. Đứa con trai
cuả Rachel tên là Alex. Quay lại, nàng quan sát nó với vẻ suy
tư. Ngoại trừ đôi mắt xanh nhạt, nó ít giống Rachel. Nhưng
chắc chắn nó là con cuả cô ta.
- Cháu ở River Bend, phải không?
Nó gật đầu xác nhận rồi nói thêm.
- Thỉnh thoảng.
Abbie mơ hồ nhớ lại đă nghe nói, mặc dầu Rachel thường ở đây, cô ta đă gởi con trai vào một trường tư ở Houston suốt tuần, trong những ngày thường.
- Mẹ cháu có biết cháu qua đây chơi không?
- Không- Nó nh́n xuống đất- Bà không quan tâm. Bà không quan
tâm đến việc ǵ tôi làm- Giọng nó đầy vẻ tủi thân và hờn giận
khiến Abbie bị bất ngờ.
- Ồ, tôi tin chắc bà quan tâm rất nhiều- Abbie nói, nhưng Alex
lắc đầu quầy quậy, khiến Abbie phải tự hỏi, phải chăng Rachel
đă dành th́ giờ cho các con ngựa cuả cô ta ở River Bend nhiều
hơn là để đi thăm con ở Houston- Tôi vui mừng được gặp cháu, Alex. Tên tôi là Abbie, và đây là con gái cuả tôi, Eden.
- Chiếc xe tải kia sao có bánh to như vậy? Trông nó tức cười
quá! - Eden nói.
- Nó phải vậy. Vậy nó mới chạy khắp nơi và vượt qua mọi vật
được. Và nó cũng chạy nhanh lắm. Nhanh hơn bất cứ con ngựa
nào- Cậu bé đáp, và liếc nh́n con ngựa con.
- Nó không thể chạy nhanh hơn con Jojo- Eden đáp- Nó chỉ là đồ
chơi.
- Chứ sao, nếu nó thật, nó chạy nhanh hơn.
- Ở đâu mày có vậy?
- Người ta cho.
- Cho tôi xem được không? - Eden nhảy xuống ḿnh ngựa, và bước
tới cạnh cái đồ chơi.
Abbie định gọi nó lại, v́ ư thức Rachel sẽ rất bực ḿnh nếu
biết Alex ở đây. Nhưng rồi nàng tự hỏi có hại ǵ đâu, nếu Alex
ở chơi một lát. Eden ắt hẳn sẽ thích thú được chơi với đứa trẻ
cùng tuổi, và Alex cũng vậy. Không có một lư do ǵ để kéo hai
đứa bé vào cuộc xích mích giữa nàng và Rachel.
Abbie gợi ư với chúng nên vào chơi ở sân trong đường chạy; Eden
vui vẻ đồng ư và ra vẻ chỉ huy, dẫn Alex vào đó, dẫn theo cả
con ngựa nhỏ. Eden không hề thắc mắc Alex có thể không muốn
chơi với nó. Abbie lại bắt đầu cho ngựa chạy, lần này phi nước
tiểu.
Abbie vừa cưỡi con Cuồng Phong, chạy qua cột đầu đánh dấu một
phần tám dặm th́ để ư thấy chiếc xe Mercedes màu trắng đang chạy
chầm chậm ngang qua cánh đồng trên con đường cái. Nàng biết chỉ
có một chiếc xe như vậy trong cả vùng này, và nó là của vợ
chồng Canphield.
Tự nhiên nàng gh́m cương cho ngựa dừng lại, và quay ḿnh ḍm
đứa bé trai và đứa bé gái đang chơi ở sân giữa, chúng đang xếp
các tảng đất thành núi để cho chiếc xe tải đồ chơi leo lên. Nàng bỗng nghĩ ra không biết Alex đi chơi ở đây lâu chưa, trước
khi nàng và Eden đến. Ắt hẳn có ai đă không thấy nó ở nhà và đi
t́m nó. Tại sao nàng đă không làm theo ư nghĩ ban đầu cuả nàng
là bảo nó về nhà? Rachel sẽ giận điên nếu t́m ra nó ở đây.
Chiếc Mercedes chạy tới và dừng lại, bụi từ phía sau tràn tới
che khuất chiếc xe. Abbie kéo cương cho ngựa chạy vào sân giữa. Nàng định kêu to bảo Alex chạy về nhà, nhưng rồi thôi, v́
thấy khu đất giữa đường đua và hàng rào trắng giới hạn River
Bend bằng phẳng và trống trải quá nên nó không thể băng qua mà
không bị trông thấy.
Đám bụi quanh chiếc xe đang lắng xuống để lộ ra một người vừa ở
trong xe bước ra. Rồi kỳ lạ thay, chiếc Mercedes chạy đi, để
người ấy đứng lại phiá sau. Abbie nhận ra cái bước đi sải chân, thoải mái trông đẹp mắt như bước chân cuả một con sư tử trên
núi. Nàng cảm thấy căng thẳng trong người.
Người đàn ông bước qua hàng rào và băng qua sân đi về phiá họ. Abbie quan sát thấy Mac Crea có vẻ khỏe khoắn, không như lần
trước. Nét mặt bảnh trai cuả chàng lần này không lộ vẻ mệt mỏi, mà tràn đầy sức sống.
- Chào! - Chàng dừng lại bên kia thanh ngang ở đường đua, hai
tay đút vào túi áo vét bằng da.
Nàng nhảy xuống yên ngựa, và bước lên con đường bằng đất, chập
dây cương nắm vào bàn tay để tránh nh́n chàng.
- Anh vừa đi với Lane à?
- Phải, chúng tôi có chút việc cùng nhau giải quyết cho xong. Ắt hẳn cô nói thật khi cô bảo Rachel, cô có ư định cho ngựa cuả
cô chạy đua- Chàng đảo mắt lấy lệ quanh cái sân đua đă hoàn tất.
- Phải.
- Tôi đă nhận được tấm ảnh cuả Eden do cô gởi cho tôi.
Abbie nhẹ nhơm v́ chàng rốt cuộc đă đề cập đến Eden. Nàng mệt
v́ phải nghe chàng nói quanh, không vào ngay lư do chàng đến
đây. Đồng thời, nàng cũng không muốn nhắc đến Eden trước.
- Đó là tấm ảnh nó chụp ở trường học. Tôi đă nghĩ rằng anh có
thể thích có một tấm ảnh cuả nó.
- Nó đâu rồi?
- Đang chơi đằng kia- Nàng hất hàm về phía sân giữa. Chàng cau
mày- Đứa con trai nào đang chơi với nó vậy? Không lẽ là Alex.
- Tôi biết đáng lẽ tôi phải bảo nó ra về, nhưng lại nghĩ rằng
cho chúng nó chơi với nhau một lát cũng chẳng hại ǵ.
Alex đang ngập ngừng vuốt ve mơm con ngựa nhỏ.
- Tôi hết biết! Bây giờ không c̣n ǵ làm tôi ngạc nhiên được
nữa!
- Anh muốn nói ǵ? - Nàng tưởng chàng nói móc nàng nên có ư
giận.
- Alex, xưa nay nó vẫn sợ ngựa. Bây giờ cô hăy trông nó kià.
- Alex có lẽ giống như nhiều đứa con trai khác. Nó không muốn
thú nhận với một đứa con gái là nó sợ, v́ nó sẽ bối rối.
- Có lẽ cô nói đúng.
Vào lúc đó, Eden thấy Mac Crea và reo lên thích thú.
- Mac! - Nó chạy băng qua sân giữa, kéo con ngựa nhỏ chạy theo. Alex theo sau, tránh xa chân sau cuả con ngựa. Măi nh́n mấy
đứa bé Abbie không biết Mac Crea đă rời chỗ, cho đến khi nàng
thấy chàng băng qua đường đua để gặp Eden. Nàng dẫn con ngựa đi
đến chỗ họ đứng, th́ Mac Crea nhắc bổng Eden lên và đặt nó đứng
ở thanh ngang trên cùng.
- Ông tới đây bằng ǵ? - Eden nh́n quanh t́m chiếc xe tải nhỏ
cuả chàng.
- Bằng ảo thuật- Chàng nháy mắt với nó.
Eden nh́n lại, vẻ ngờ vực, rồi quay qua Abbie :
- Mẹ, ông ấy tới đây bằng ǵ?
- Ông ấy đi bộ.
- Cháu biết là không phải bằng ảo thuật- Nó nghiêm nghị nh́n Mac
Crea, rồi cười khúc khích- Ông tức cười ghê!
- Cháu cũng thế- Chàng vặn mũi nó.
- Không, cháu không vậy- Nó nhảy xuống đất và nắm bàn tay
chàng- Lại đây cháu giới thiểu với ông người bạn mới cuả cháu. Nó có một cái xe tải với bánh xe to hơn cả chiếc xe. Để rồi ông
thấy- Eden quay qua Alex và vẫy nó- Đem chiếc xe tải lại cho ông
ấy xem.
Nhưng Alex không chịu tới.
- Alex biết tôi đă thấy chiếc xe tải của nó- Mac Crea nói.
- Hồi nào? - Eden ngạc nhiên hỏi, rồi cau mặt- Ông quen
Alex à?
- Phải.
- Tôi phải về nhà bây giờ không? - Alex hỏi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Ba cháu vừa về nhà. Ông sẽ thắc mắc không biết cháu đă đi đâu. Và mẹ cháu có lẽ cũng thấy vắng cháu.
- Không, bà không thấy vậy, bà không bao giờ thấy thiếu cháu.
- Cũng vậy thôi, có lẽ chúng ta nên ra về- Mac Crea nói, rồi
liếc nh́n Abbie- Cô ắt hiểu.
- Dĩ nhiên- Nếu họ bắt đầu đi t́m Alex, nàng biết rằng tốt hơn
đừng để họ t́m thấy nó ở đây.
- Nó phải về ngay sau? nó không ở chơi thêm một lát nữa sao? -
Eden nói- Cháu định đưa nó đến cái đầm lầy gần con suối. Nó cho
rằng không có cá sấu trong đó, và cháu muốn chỉ cho nó thấy. Ông làm ơn cho nó ở lại nhé.
- Để lần sau, Eden.
- Có lẽ mày có thể đến trong ngày mai, Alex, rồi chúng ḿnh đi
xem nhé. Chúng ta sẽ có ở đây, phải không mẹ?
- Phải.
Abbie biết sắp phải nói cho Eden rơ. Nàng sở phải giải thích
cho Eden tại sao cha mẹ của Alex có thể không muốn cho nó chơi
với Eden. Làm sao nàng có thể nói cho Eden hiểu, khi chính
nàng cũng không c̣n hiểu chuyện ấy? Vậy mà đă có một thời nàng
thù ghét Rachel với tất cả nọc độc của một con rắn hổ cuả vùng
Texas. Sự thù ghét ấy đă tan biến, nhưng cuộc xích mích lâu
ngày giữa họ có thể bắt đầu làm cho hai đứa trẻ bị đầu độc, và
nàng không biết phải làm sao chận đứng việc đó.
- Mày tới nữa không? Alex? - Eden cứ hỏi.
- Tôi không biết có tới được không.
- Cố gắng nhé. Ḿnh sẽ chơi vui lắm.
Nhưng Alex rơ ràng không muốn hứa chắc, trong khi nó cắn môi
dưới. Mac Crea xen vào :
- Thôi, ta nên đi về.
Eden quay qua Mac Crea :
- Ông sẽ đến thăm chúng tôi nữa chứ?
- Dĩ nhiên, rất gần- Chàng hứa, và nh́n Abbie, v́ biết phải
để nàng ấn định th́ giờ và đia. điểm- Cô biết gọi tôi ở đâu.
Nàng chỉ gật đầu, không hỏi lại, và giả thiết sẽ phải gọi điện
thoại cho chàng qua văn pḥng cuả chàng ở Richmond.
Trong khi đi băng qua cánh đồng, Alex cúi gằm mặt xuống, và
kẹp chiếc xe đồ chơi ở nách. Càng đến gần hàng rào, nó càng đi
chậm lại, thật sự là lê chân, bắt Mac Crea phải bước ngắn lại
thêm nữa.
Ngôi nhà nguy nga kiểu Victoria sơn trắng hiện ra bên kia các
thân cây đổ bóng mát trên bồn cỏ. Alex nh́n Mac Crea và vừa đi
vừa có vẻ lo lắng. Nó nh́n hàng ba cuả ngôi nhà rồi thở dài
thườn thượt.
- Mẹ sẽ nổi điên lên với cháu v́ cháu đă qua bên đó.
- Sao cháu nói vậy?
- Bởi v́ cháu nghĩ rằng, bà không ưa bà đó.
- Sao cháu biết?
- Đôi khi mẹ thấy bà ấy cưỡi con ngựa bạch bên đó, miệng bà mím
lại và mặt bà rất dữ dằn. Với lại, bà nói nhiều chuyện về bà
ấy.
Mac Crea tự hỏi, ngoài chàng, c̣n có bao nhiêu người nữa phải
trả gía cho sự ḱnh địch giữa Abbie và Rachel, trước khi nó
chấm dứt. Ít nhất trong giờ phút này Abbie không muốn lôi kéo
mấy đứa nhỏ vào chuyện ấy, nhưng chàng biết nàng quá rơ. Chỉ
cần Rachel thúc một cái là nàng đẩy trở lại liền. Abbie không
phải là hạng người đưa má kia ra. Nàng luôn luôn đánh trả lại, và mẹ kiếp, chàng không muốn.
Mac Crea tự hỏi, ngoài chàng, c̣n có bao nhiêu người nữa phải
trả gía cho sự ḱnh địch giữa Abbie và Rachel, trước khi nó
chấm dứt. Ít nhất trong giờ phút này Abbie không muốn lôi kéo
mấy đứa nhỏ vào chuyện ấy, nhưng chàng biết nàng quá rơ. Chỉ
cần Rachel thúc một cái là nàng đẩy trở lại liền. Abbie không
phải là hạng người đưa má kia ra. Nàng luôn luôn đánh trả lại, và mẹ kiếp, chàng không muốn Eden bị kẹt giữa hai làn đạn.
- Chú có nói với bà, cháu ở đâu không?
- Nếu cháu không muốn th́ chú không nói- Cậu bé nở một nụ cười
biết ơn và nhẹ nhơm. Mac Crea tự hỏi trong giây lát khuyến
khích nó như vậy có đúng hay không. Nhưng rồi chàng nghĩ rằng, cũng chẳng sai trái ǵ hơn hành động cuả Rachel và Abbie.
Khi đến hàng rào, Mac Crea nghe tiếng Rachel gọi Alex. Rồi có
tiếng Lane gọi.
- Người ta đang t́m cháu đấy- Mac Crea nhấc nách Alex lên và bỏ
nó xuống phiá bên kia hàng rào. Cuộc đi t́m nó có vẻ tập trung
về phiá sau nhà và phía các chuồng- Gấp lên. Ba cháu có lẽ đang
ở sau nhà.
Alex vùng chạy đi, hướng về phía sau nhà. Mac Crea đi theo
đường thẳng vào nhà.
- Alex! - Lane gọi, lưng quay lại họ.
- Con đây, ba! - Alex chạy qua khỏi cái nhà mát, về phiá cha
nó.
Quay lại, Lane thấy nó và ngoái cổ kêu lớn :
- Rachel! Anh t́m được nó rồi. Nó ở đây mà!
- Ông quỳ một chân
xuống để chờ nó đến, c̣n Rachel từ các chuồng ngựa hấp tấp đi
tới với Ross đằng sau .- Chúng ta t́m con khắp nơi, Alex. Con
không nghe chúng ta gọi sao?
- Con... con chạy về thật nhanh đó chứ- Alex xích lại phiá cha
nó để cha nó kéo vào sát hơn khi Rachel đến gần :
- Alex! Lane, nó có bị ǵ không : chuyện ǵ xảy ra?
- Nó không sao cả- Lane trấn an vợ.
- Sao con có thể chạy đi đâu như vậy, Alex? Con đi đâu- Rachel
hỏi. T́m được nó rồi, sự lo lắng cuả nàng đổi thành giận dữ.
- Chơi... với cái xe tải cuả con.
- Ừ, nhưng ở đâu? Chúng ta t́m con khắp nơi mà không có. Con
làm tất cả chúng ta lo lắng quá chừng, Alex. Mẹ tưởng con chơi
ngoài sân, nhưng khi ba con về mà không t́m thấy con, mẹ đă sợ
con bị thương sao đó- Nhất là khi chúng ta kêu mà không nghe con
lên tiếng.
- Con xin lỗi- Nó đứng sát hơn vào Lane. Mac Crea để ư cặp môi
cuả Rachel mím chặt thành một đường ngang. Vẻ mặt nàng không
c̣n lo lắng. Nó đă trở thành lạnh lùng.
- Bây giờ ba con đă về nhà, mẹ chắc con không chạy ra chỗ bí
mật của con để chơi nữa- Nàng đứng thẳng lên và quay qua Ross-
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ xuống chuồng ngựa nói chuyện với ông
Quoodell về các dự định cuả tôi về con Sirocco. Anh thích đi
cùng không?
- Có.
Hai người cùng đi ra, trong khi Lane nh́n theo, mặt không lộ
vẻ ǵ cả, nhưng trong ánh mắt có vẻ đau khổ. Ông đứng dậy khó
khăn, cố gắng khắc phục các khớp xương bị cứng v́ tuổi già.
- Đi thôi con- Ông nắm bàn tay Alex- Chúngta vào nhà và rửa ráy
cho con. H́nh như con đă chơi đất.
Mac Crea đi theo họ vào nhà.
Chương 42
Đám đông trên khán đài rộ lên hoan hô các con ngựa, trong khi
một mă phu dẫn con ngựa bạch giống đi qua các chuồng đến sân
quần ngựa. Abbie đi một bên nó, chiếc áo dài lụa màu xanh và
chiếc khăn quàng lụa buộc quanh cái mũ rộng vành cuả nàng, ḥa
hợp với màu cờ cuả con ngựa đua cuả nàng.
Dây thần kinh cuả nàng căng thẳng như dây đàn dương cầm, và
ḷng bàn tay nàng rịn mồ hôi ướt đẫm. Nàng chắc chắn nàng bồn
chồn c̣n hơn Alex tuần trước, khi Eden thuyết phục được nó cưỡi
chung con Jojo với nó. Sau đó, Alex đă nói với nàng :
- Có lẽ nếu con học cưỡi ngựa được, mẹ con sẽ yêu con hơn.
Câu nói cuả nó là một lời lặp lại quá khứ đầy mỉa mai. Đă lâu
lắm, Abbie phải quay qua để ư tới ngựa như vậy, với hy vọng
được cha nàng yêu thương hơn.
Alex đă qua chơi thường xuyên, hễ có dịp là lẻn qua chơi với
Eden. Đôi khi Abbie tự hỏi nàng để cho nó qua có đúng không, nhưng Eden cần có bạn chơi cùng trang lứa cũng như
Alex, và sự
rụt rè cuả cậu bé cân bằng lại sự bạo dạn cuả cô bé, đứa này
học được cuả đứa kia và ngược lại. Nhưng... c̣n phải tính tới
Rachel.
Luôn luôn c̣n phải tính tới Rachel, Abbie tự nhắc nhở, và trở
nên bồn chồn không yên. Tại sao nàng để cho các ư nghĩ về
Rachel phá hỏng một ngày tháng sáu đẹp trời sáng suả như thế này? Con Cuồng Phong sẽ chạy đua trong độ tới. Tại sao nàng không
tận hưởng sự kích thích mà lại lo nghĩ về
Rachel?
Nhưng Abbie biết câu trả lời cho câu hỏi đó. Sáng
nay, một chủ
ngựa quen với nàng cho nàng biết con ngựa
Sirocco, ngựa đực
giống cuả Rachel, vừa chạy đua về nhất hôm
qua, bỏ con về nh́
đến ba sải. Trong hai tuần lễ rưỡi nữa, con ngựa đực giống cuả
cô ta sẽ chạy đua với con Cuồng Phong trong cuộc đua
Liberty Classic, với điều kiện con Cuồng Phong phải thắng trong cuộc
đua hôm nay. Nó phải thắng, Abbie nghĩ thầm và quyết tâm làm
mọi cách cho nó thắng, chẳng những cuộc đua này mà cả cuộc đau
Liberty Classic- Cuộc đua mà tất cả mọi người đều gọi là cuộc
đua để chọn quán quân trong các quán quân. Cuồng Phong sẽ là
quán quân. Abbie nhất quyết không chịu thua Rachel một lần nữa.
Eden kéo tay nàng :
- Mẹ, Mac Crea có đây không?
- Mẹ không biết- Nhưng Abbie biết thế nào chàng cũng có ở đó.
Trong ba tháng rưỡi vừa qua, nàng đă sắp xếp những cuộc gặp mặt
"ngẫu nhiên" này để Mac Crea có thể ở bên Eden như nàng đă hứa, một việc đă trở nên khó khăn v́ Dobie đă biết cách đây một tháng
là Mac Crea đă trở lại vùng này. Đă hai lần Dobie chất vấn nàng, có gặp hay nói chuyện với Mac Crea hay không. Abbie đă nhận
là có, nhưng cố t́nh làm như không có chuyện ǵ khác xảy ra cả. Nàng nghi là Dobie không
tin. Những sự ngờ vực không nói ra
cuả anh ta cộng với cảm nghĩ có lỗi cuả nàng làm cho cuộc hôn
nhân cuả họ đă lung lay càng bị căng thẳng.
Abbie không dứt khoát được phải làm ǵ. Lúc đầu, nàng đă âm
thầm hy vọng rằng Mac Crea sẽ chán chuyện đóng vai tṛ người cha
và bỏ đi, và mọi việc sẽ trở lại như cũ. Nhưng theo dơi thấy
t́nh cảm giữa Mac Crea và Eden ngày càng tăng, bây giờ nàng
biết chuyện đó sẽ không xảy ra. Đôi khi nàng tự hỏi nàng lừa
dối ai, khi duy tŕ tṛ hề đó : Eden, Dobie hay chính nàng.
- Nhưng Mac luôn luôn đến xem con Cuồng Phong chạy đua. Tại sao
ông ấy hôm nay không có đây? - Eden hỏi cho kỳ được. Thêm một
bằng chứng nó trông đợi ông ta đến với nó biết chừng nào.
- Mẹ không biết. Có lẽ ông ta bận việc.
Đầu tuần, nàng đă nói chuyện với Mac Crea, và chàng đă cho
nàng biết chàng dự định bay trở về một địa điểm khoan dầu ở
Quyoming, và đóan rằng sẽ đến đây vào khỏang buổi trưa. Thời
tiết xấu có lẽ đă làm chàng tới trễ, và đáp máy bay cuả công ty
thay v́ đi máy bay cuả một hăng hàng không thương mại. Nhưng
nếu gặp băo, th́ tại sao chàng không gọi điện thoại và nhắn tin
cho nàng hay? Trừ phi... Abbie nhớ lại tấm ảnh đă thấy trong tờ
báo buổi sáng chụp một chiếc máy bay tư nhân bị rơi bể nát trong
một trận băo. Nàng đột nhiên lạnh ḿnh- Và hơi sợ.
Một bàn tay to lớn áp vào eo lưng nàng. Giật ḿnh, Abbie quay
lại và nh́n sững Mac Crea, c̣n sống nhăn và mạnh khoẻ, đang
mỉm cái nụ cười biếng nhác quen thuộc.
- Mac Crea. Anh đă bay về an toàn đấy hả!
- Nàng lẩm bẩm, nhẹ
nhơm cả người.
- Cô đă tưởng tôi có chuyện ǵ chăng?
- Mắt chàng nh́n cḥng
chọc vào nàng và Abbie cảm thấy chàng nh́n thấy ruột gan nàng.
Trong phút chốc, mọi việc đều bị gạt ra ngoài. Nàng thậm chí
không nghe cả tiếng Eden đang léo nhéo.
- Tôi... à Eden đă thắc mắc không biết hôm nay anh có đến hay
không?
- Chỉ Eden mà thôi sao? - Bàn tay chàng áp càng mạnh thêm vào
lưng nàng, Abbie thoáng có cảm tưởng chàng sắp hôn nàng. Thay
v́ vậy, chàng cúi xuống bồng Eden lên.
- Cháu không thực sự nghĩ rằng, tôi không có mặt ở đây hôm nay
để cổ vũ cho con Cuồng Phong chứ?
- Cháu biết. Nhưng cháu nh́n và trông măi mà không thấy ông đâu
cả. Và mẹ bảo có lẽ ông bận việc nên không đến.
- Mẹ nói thế hả? Bà ấy lầm. Dù là việc ǵ, không bao giờ tôi
bận đến nỗi không đến được. Tôi không thể để cho đứa con gái
tôi yêu quư nhất phải thất vọng, phải không?
- Ông đến trễ quá, sắp đến giờ đua rồi. Họ đă đem con Cuồng
Phong ra sân quần ngựa để thắng yên cho nó.
- Tôi biết, và rất tiếc v́ chuyện đó. Tôi bị kẹt xe từ phi
trường về đây. Có một tai nạn và xe cộ kẹt cứng.
- Anh trễ là v́ vậy à? Tôi cứ tưởng... - Abbie xen vô, không
muốn nói hết nỗi lo sợ cuả nàng.
- Phải? - Mac Crea nhắc nàng nói tiếp, và nh́n nàng có vẻ ṭ
ṃ.
- Không hề chi. Chúng ta hăy đến sân quần ngựa. Tôi muốn nói
đôi lời với ngựa dạy ngựa trước khi họ ra hiệu cho thắng ngựa-
Họ vừa bắt đầu đi về phiá đó, th́ một mă phu dẫn một con ngựa Ả
Rập đi vào cổng, bắt họ phải dừng lại chờ.
- Cô nói hớ rồi, Abbie- Mac Crea đứng cạnh nàng bồng Eden trên
tay- Cô sẽ phải canh chừng ḿnh kỹ hơn nữa.
- Tại sao? Anh muốn nói ǵ?
- Ánh mắt cuả cô nh́n tôi khi tôi mới đến, làm người ta có thể
tưởng rằng cô vui mừng v́ thấy tôi- Giọng nói cuả chàng có ư
chọc ghẹo, nhưng cái nh́n th́ không.
Abbie không chối căi làm ǵ. Nàng không thể chối. Đó là sự
thật. Chỉ trong chốc lát, nàng đă để cho t́nh cảm ngự trị. Đó
là một sai lầm- Một sai lầm nàng dễ bị mắc phải với Mac Crea nữa. Có nhiều lúc nàng ước chi có thể bồng Eden bỏ đi- Bỏ đi khỏi
Mac Crea và Dobie và cả những chuyện rắc rối lộn xộn ấy. Nhưng
nàng c̣n mẹ nàng, và Ben, và các con ngựa. Nàng ước chi Mac
Crea đă không trở về. Mọi việc trước đó đơn giản quá. Nàng cố
gắng bám víu vào cái đó, nhưng chàng lại gây cho cuc đời nàng
phức tạp thêm về nhiều mặt nàng không muốn.
Ở sân quần ngựa, Abbie bàn bạc một lúc với Joe Gibbs, người
dạy con Cuồng Phong tập dượt. Nàng không chắc chắn đă làm được
ǵ, ngoại trừ được ông ta cho hay theo ông nhận xét, con ngựa
đực giống sung sức và sẵn sàng để chạy độ này- Và được thoát
khỏi phải ở bên Mac Crea.
Sau khi cân xong, người nài đến cạnh họ, mặc áo quần màu xanh, tay xáh cái yên đua nhẹ với tấm vải có số. Trong khi nàng
đứng ngoài theo dơi người dạy ngựa đích thân thắng yên cho con
Cuồng Phong, nàng cảm thấy ḿnh dư thừa, nhưng chưa muốn rời
khỏi đây. Trong sân quần ngựa có sáu bảy con ngựa Ả Rập đă ghi
tên dự độ này, trừ hai con, c̣n đều là những ngựa đua lâu rồi
và có thành tích đáng nể. Con ngựa được đặt nhiều hy vọng nhất
là một con ngựa hồng tuyệt đẹp, có cái đầu hơi tầm thường, nó
đă chỉ thua có hai độ trong mùa này.
- Cô có vẻ bồn chồn, Abbie- Mac Crea nói.
Nàng nh́n chàng, và để ư thấy Eden không c̣n đó. Nó đang hỏi
tới tấp Ben.
- Bồn chồn, lo lắng, kích thích, hôm nay Cuồng Phong có nhiều
địch thủ đáng gờm.
- Nghe giọng cô nói không được tự tin lắm. Cô quên rằng nó đă
thắng tất cả ba cuộc đua trước đây sao?
- Không. Nhưng từ trước đến nay nó cũng chưa bao giờ chạy độ
một dặm- Hay chạy đua với những con ngựa có tầm cỡ như thế này. Tôi có lư do để lo ngại. Tôi không tin anh thấy hết mức quan
trọng cuả cuc đua này. Thành tích cuả nó trong cuc đua này sẽ
quyết định chúng ta có cho nó dự cuộc đua Liberty Classic hay
không vào ngày mồng bốn.
- Tôi tưởng cô đă đăng kư cho nó dự rồi chứ.
- Phải. Nhưng nếu nó không chạy xa được, chúng tôi sẽ rút tên
nó ra. Cu đua Liberty là trên đoạn đường dài một dặm và mt phần
tư- Quay qua con ngựa- Nó phải thắng. Nó chỉ có cách là phải
thắng.
- Vậy là cô đă nghe.
Abbie trân ḿnh. Nàng muốn giả vờ không biết chàng muốn nói ǵ, nhưng biết là không bao giờ lừa phỉnh được Mac Crea.
- Về việc con Sirocco thắgn cuộc đua? Tôi đă nghe nói.
Ben dẫn Eden đến.
- Chúng ta nên đi lấy chỗ ngồi. Cuộc đua sắp bắt đầu.
Sau khi chúc anh nài may mắn, họ rời sân quần ngựa đi đến các
lô khán đài dành cho chủ ngựa, để chờ xem ngựa diễu hành. Eden
không ngồi yên được nên bỏ trống ghế cuả nó, chỉ c̣n Mac Crea
và Abbie ngồi hai bến chiếc ghế trống.
Abbie luôn luôn phải đấu trah dữ lắm mới tỏ vẻ làm ngơ được với
Mac Crea, nhưng hôm nay nàng thấy càng khó hơn. Nàng cố gán
cho sự căng thẳng là do trước cuộc đua sắp tới, nhưng có cảm
tưởng khó chịu là nàng đă vô t́nh thú nhận một điều ǵ đó trong
khi lo sợ máy bay cuả chàng có thể bị rớt. Nàng mừng v́ Eden
nói chuyện huyên thuyên không ngớt.
- Mẹ Ơi, mẹ có nhớ đánh cá số tiền cuả bà ngoại gởi cho mẹ chưa?
- Ben làm rồi. Ông ấy giữ vé
- Không được ǵ hết, nếu Cuồng Phong không thắng.
Nàng nh́n vào bảng ước đóan khả năng các ngựa. Con ngựa mang số
bốn là con Cuồng Phong được ghi là có khả năng bảy trên một. Các người đánh cá ngựa có vẻ không coi nó là đáng sợ.
- Bà sẽ được vào khoảng bảy mươi đô la.
- Eo ôi! Mẹ có cá tiền trên con Cuồng Phong không?
- Không.
- Nhưng mẹ có thể được rất nhiều tiền.
- Và cũng có thể thua- Nhưng đó không phải là lư do. Cá vào con
ngựa cuả ḿnh là xui xẻo.
- Tại sao? Mẹ biết chưa có con ngựa nào chạy nhanh bằng nó. Nó
sẽ thắng, con biết.
- Có cả ngàn chuyện có thể xảy đến trong một độ ngựa đua, Eden
ạ. Nó có thể khởi hành không tốt ở cổng, hay bị kẹt giữa một
đám người khác. Hoặc bị một con khác va chạm, hay bị một con
khác té cản đường. Không thể biết được.
- Ông sẽ cá vào con Cuồng Phong chứ? - Eden quay qua hỏi Mac
Crea.
- Tôi cá rồi- Chàng rút từ túi áo ra mấy cái vé và đưa cho nó
xem.
- Tất cả những vé này à? Cho cháu cầm nhé!
- Được- Chàng đưa hết cho nó.
- Ông sẽ được bao nhiêu?
- Rất nhiều.
- Cháu ước chi đă cá vào nó. Cháu đă muốn lấy tiền ra khỏi con
heo, nhưng mẹ không cho đem tiền theo.
- Mẹ đă bảo con c̣n nhỏ quá. Con nít không được đánh cá ngựa
đua.
- Vậy th́ khi con lớn, con sẽ đánh cá con Cuồng Phong và ăn
thật nhiều tiền.
- Tôi thấy nó có máu cờ bạc nhiều trong ḿnh đấy- Mac Crea nói
riêng với Abbie.
- Hiển nhiên là nó thừa hưởng cái đó cuả cha nó- Nàng đáp, nhưng liền hối tiếc đă đáp quá hấp tấp và đề cập rơ ràng tới
chàng.
- Tôi đồng ư- Chàng đáp, và nh́n nàng với một vẻ thân mật.
Abbie nóng bừng, và quay mặt đi, chú ư vào trường đua. Vào
lúc ấy, mấy tiếng kèn đầu tiên vang lên, kêu ngựa ra diễu hành, làm khán giả xôn xao cả lên. Một con ngựa Ả Rập có người cưỡi
mặc một bộ đồ đỏ và kim tuyến, phi nước tiểu ra sân, dẫn đầu
một đ̣an ngựa đua Ả Rập đi diễu hành qua khán đài, khán giả
nhiệt liệt vỗ tay hoan hô chúng.
- Trông kià, mẹ. Con Cuồng Phong ḱa!
Con Cuồng Phong chạy nước kiệu và đường đua, cổ nó hơi cong lên, cái đuôi dài giơ cao và phất phơ đằng sau ḿnh nó như một lá
cờ màu trắng. Một con ngựa khác chùn bước v́ tiếng ồn ào từ đám
đông làm nó sợ, trong khi bảy con ngựa tham dự cuộc đua diễu
hành qua khán đài rồi đi về phiá cổng khởi hành cuộc đua. Nhưng
con Cuồng Phong th́ không sợ, mà c̣n phô trương với đám khán
giả như thể nó đang dự một cuộc thi ngựa đẹp, chứ không phải
một độ chạy đua.
- Đôi khi tôi tự hỏi, phải chăng chúng ta sẽ sai lầm khi không
cho nó chạy đua trước hết- Nàng nói với Ben.
- Cô đừng lo, nó biết nó ở đây để làm ǵ- Ben đáp, và cầm ống
nḥm quan sát tất cả các con ngựa.
Abbie c̣n lo lắng gấp bội trước đó. Khi các con ngựa đă đến khu
phía sau cổng khởi hành, nàng nhổm lên ngồi xuống trên ghết. Chỉ có một con ngựa khác lông xám và xám đậm, nên dễ phân biệt
con Cuồng Phong. Nhưng xa quá, nên Abbie không thấy ǵ nhiều.
- Nó thế nào, Ben?
- Nó hơi đổ mồ hôi. Đó là dấu hiệu tốt.
- Cho tôi xem- Nàng đón cái ống nḥm và quay nó về phiá con
Cuồng Phong. Trên cổ nó có một bóng đen, cho thấy mồ hôi đă ra
ướt lông và làm cho da đen cuả nó hiện qua lông. Một chút căng
thẳng là dấu hiệu tốt; nó có nghĩa là con ngựa đă cảnh giác và ư
thức điều người ta trông đợi ở nó. Nhưng nếu xuất hăn quá nhiều
th́ nó sẽ tiêu hết nghị lực. Abbie phải đồng ư rằng Cuồng Phong
tuyệt nhiên không sùi bọt mép. Nó có vẻ sẵn sàng. Nàng hy vọng
và cầu mong nó như vậy.
Abbie lại đưa ống nḥm lên. Con Cuồng Phong được đưa vào ô số
bốn b́nh an vô sự. Tiếng người xướng ngôn viên vang lên trên
khán đài :
- Ngựa đă vào cổng, sẵn sàng khởi hành độ thứ năm.
Nàng chĩa ống nḥm vào ô thứ tư theo dơi các cố gắng của anh nài
ngựa sẵn sàng và đứng ngay trong cổng. Hai tai nó vẫy tới vẫy
lui không ngớt. Chứng tỏ nó sốt ruột chờ anh nài ra dấu. Sau
rốt, nó hất đầu lên, lộ vẻ bực tức v́ sự chậm trễ.
Chuông reng, các cánh cửa mở toang, và các con ngựa lao ra.
- Chạy rồi! - Đám đông kêu rộ lên.
Abbie đứng bật dậy, bỏ ống nḥm xuống.
- Nó khởi hành ra sao? Tôi không thấy rơ- Ra khỏi cổng mới được
ba thước, ba con ngựa đă lao tới trước để dành nhau dẫn đầu. Không có Cuồng Phong trong đó.
- Nó khởi hành tốt - Ben đứng dậy- Đừng thúc nó. Để nó tự chọn
nhịp bước thích hợp- Một giây sau, Abbie mới ư thức ông nói với
người nài cưỡi con Cuồng Phong.
-... Cuồng Phong thứ năm, Kaslan thứ sáu... - Người xướng ngôn
viên xướng lên giọng đều đều.
Con ngựa bạch chạy ở đường ngoài, năm sải rưỡi đằng sau con
ngựa dẫn đầu, nhưng chạy một cách thoải mái, không lấn lên
cũng không lùi xuống, khi đoàn ngựa đến gần khúc quẹo đầu. Abbie giơ ống nḥm lên thoe dơi nó nữa.
- Con không thấy được, mẹ ạ.
- Con đứng lên trên ghế cạnh Ben - Đoàn ngựa đang chạy vào đoạn
đường trở về. Nó đứng hàng thứ tư. Bất giác nàng níu tay áo
Mac Crea, cố dằn sự kích thích trong khi Cuồng Phong đang bắt
kịp ba con ngựa dẫn đầu- Nó đang ra sức đấy. Tôi hy vọng không
quá sớm - Nhưng con ngựa đực giống vẫn c̣n chạy với hai tai vểnh
về đằng trước, một chỉ dẫn chắc chắn là nó chưa dùng hết sức.
Nàng mất hút nó khi đoàn ngựa chạy vào khúc quanh cuối cùng. Nó
chỉ c̣n là một vết mờ ở ṿng ngoài, bị các con ngựa chạy sát
thanh ngang che khuất. Cổ họng nàng khô không chịu nổi.
Hai con ngựa dẫn đầu ra khỏi khúc quanh, cổ chúng ngang nhau
trên đoạn đường đua cuối. Nhưng phía ngoài chúng nó, con Cuồng
Phong đang sải như bay, mỗi lúc một gần hai con dẫn đầu.
Nàng chỉ nghe xa xa tiếng đám đông cổ vơ, mà nghe rơ mồn một
tiếng vó ngựa đạp th́nh thịch trên đường đua bằng đất. Tới cột
đánh dấu bảy phần tám dặm, Cuồng Phong bắt kịp hai con ngựa dẫn
đầu bứt lên trước. Hai người nài kia ra roi quất ngựa, nhưng
người nài cuả Cuồng Phong vẫn dùng cương mà thôi, để thúc nó
chạy đến lằn đích. Nó bỏ hai con ngựa kia
nửa sải... một
sải... hai sải.
Abbie thét lên khi Cuồng Phong vượt qua lằn đích, mà vẫn c̣n
bứt xa các con ngựa ở phiá sau.
- Nó thắng rồi! Nó thắng! Nó thắng! - Nàng quay qua Mac Crea, và tiếng kêu thét biến thành tiếng cười hân hoan.
- Tôi đă bảo anh, nó sẽ thắng!
Khóai chí v́ ngựa cuả nàng đă thắng rơ rệt, Abbie không nén
được vui sướng. Nàng phải biểu lộ nó ra, phải x́ hơi đôi chút. Bốc đồng, nàng chồm vào Mac Crea; chàng ôm ngang lưng nàng và
nhấc bổng nàng lên.
Môi nàng vừa chạm môi chàng, nàng ư thức được hành động cuả
ḿnh và định thụt lại. Chàng giữ đầu nàng lại không cho. Một
phút yên lặng trôi qua, chỉ nghe tiếng tim nàng đập th́nh thịch, trong khi mắt nàng chỉ thấy gương mặt phong trần cuả chàng.
- Đừng, đừng rút ra, Abbie- Chàng th́ thầm.
Chàng hôn nàng, đôi môi cuả chàng rà tới rà lui mt cách nồng
nàn và ham hố trên môi nàng, Abbie không thể chối căi là nàng
đă sẵn sàng cho chàng, và lấy làm thích thú. Nàng bắt đầu hôn
trả và tận hưởng giây phút khoái lạc ấy.
Cái hôn chỉ kéo dài mấy giây mà tưởng chừng như cả một kiếp
người khi Mac Crea đặt nàng lại xuống đất và quay qua ôm luôn cả
Eden đang cười the thé và la hét om ṣm. Cả ba ôm nhau hôn hít
vui mừng v́ sự thắng giải của Cuồng Phong, và lôi kéo cả Ben
vào cuộc mừng vui. Nhưng cái hôn c̣n để lại dư vị trên môi nàng, Abbie không thể không nhớ đến nó khi nh́n chàng. Và điều làm
cho nàng bực ḿnh hơn nữa là trong ánh mắt cuả chàng cũng có
phản ứng như vậy, mỗi lần chàng nh́n nàng.
Họ cùng nhau đi đến bên con ngựa thắng giải để chờ lănh cúp. Khi người ta chụp ảnh, Eden đ̣i Mac Crea đứng chụp chung, nhưng chàng viện cớ đi lănh tiền đánh cá trúng, nên lĩnh đi
mất.
Abbie nh́n theo chàng đi khuất vào đám đông, nàng cũng biết như
chàng là khó giải thích cho Dobie tại sao có Mac Crea trong ảnh. Mac Crea lánh mặt đi là có lư.
Sau lễ trao cúp, người mă phu dẫn con Cuồng Phong đi kiểm tra
bắt buc về thuốc kích thích. Con ngựa đi nhún nhảy, vẫn c̣n
khỏe khoắn và ham chạy nữa.
- Bây giờ không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, con Cuồng Phong sẽ tham dự
cuộc thi Liberty- Abbie bảo Ben, khi cả ba từ khán đài lănh cúp
về- Ta sẽ vô cùng thích thú thấy con Cuồng Phong cho con Sirocco
hít bụi khi về đến lằn đích. Cuồng Phong hôm nay chạy một dặm
nhanh hơn thường lệ một giây.
- Không những thế, nó đă lập kỷ lục về chạy nhanh trên một dặm
cuả ngựa Ả Rập- Người dạy ngựa tên Joe Gibbs nói xen vào.
- Thật à? Tôi biết là nó chạy nhanh, nhưng... - Abbie sửng sốt
quay lại người dạy ngựa, nàng cười lớn rồi quay sang Ben: - Chú
tin được không? Ben? - Nàng tự hỏi Rachel sẽ nghĩ sao khi biết
điều đó.
Mac Crea đang ung dung đi ngang qua cái chuồng, đến gần họ. Abbie lại thấy tim ḿnh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng nh́n
sững vào chàng, toàn thân trân cứng một cách thích thú, như
thể tất cả các giác quan cuả nàng đều trở nên mẫn cảm.
- Eden, Mac Crea ḱa - Eden vọt ngay về phiá Mac Crea.
- Ông lănh tiền chưa?
- Rồi, đây nè - Chàng x̣e nắm giấy bạc ra cho nó xem.
- Úi chà! Mẹ Ơi, coi ông ấy lănh tiền nhiều ghê chưa!
- Nhiều quá nhỉ! - Abbie bảo Eden đă chạy về bên nàng - Con báo
tin cho ông ấy chưa?
- Tin ǵ mẹ?
- Cuồng Phong lập một kỷ lục mới của ngựa giống Ả Rập- Nàng nói
nhỏ vào tai nó.
- Ồ, phải- Nó quay qua Mac Crea, mắt sáng rực- Cuồng Phong lập
kỷ lục.
- Nó chạy một dặm với thời gian nhanh nhất ở trường đua này cho
loại ngựa Ả Rập- Abbie cắt nghĩa.
- Tuyệt vời! Vậy là chúng ta có ba việc để ăn mừng : kỷ lục cuả
Cuồng Phong, và tôi trúng cá độ.
- C̣n việc thứ ba? - Eden hỏi
- Tôi đă mua sản nghiệp Jephphorđ Nhà, đất, và tất cả trên đó. Chỉ cách nông trại này mười dặm- Chàng nh́n Abbie trong khi
trả lời cho Eden.
- Tôi biết chỗ đó- Nàng nói, tuy chỉ thấy từ đường cái.
- Có lẽ cô sẽ có thể đến xem lúc nào thuận tiện- Mac Crea gợi ư, nhưng Abbie không muốn cam kết ǵ trước. Nàng không muốn xem
chỗ chàng ăn, và chỗ chàng... ngủ. Thấy nàng im lặng, Mac
Crea xoay qua Eden :
- Cháu nghĩ chúng ta nên ăn mừng cách nào đây?
- Chúng ta... có thể đi ăn kem... có lẽ đi xem đồ chơi... rồi đi
xem chiếu bóng- Eden nói.
- Nghe được lắm- Mac Crea mỉm cười.
- Khỏi có tôi. Cả hai cứ việc đi. Tôi và Ben ở lại đây trông
nom cho con Cuồng Phong- Nàng luôn luôn từ tạ để Mac Crea có thể
ở một ḿnh với Eden.
- Nhưng con muốn mẹ và Ben cùng đi. Không có th́ ăn mừng mất
vui.
- Tiếc quá, nhưng mẹ và ông ấy không đi được, v́ phải ở đây.
- Vậy th́ con cũng không đi.
- Eden, con biết là đi với Mac Crea vui lắm.
- Nhưng con muốn tất cả chúng ta đều vui như hồi đi dự cuộc thi
ngựa đẹp.
- Đừng làm khó, Eden.
- Nếu mẹ và ông ấy không đi, con với Mac Crea ở đây luôn.
- Con chỉ làm cho con mất vui- Abbie bất lực, nh́n Mac Crea.
- Nếu không thắng họ được, th́ nên nhập bọn với họ- Mac Crea
nói và mỉm cười- Hăy đi với chúng tôi. Không có cô đây con
Cuồng Phong vẫn b́nh an. Tại sao chiều nay lại phải khác?
- Lẽ ra tôi phải biết anh bênh nó trong chuyện này- Abbie nói, nhưng không làm ra bộ giận được. Nàng có cảm giác bất an là
trong tiềm thức nàng muốn được thuyết phục để chịu đi, nhưng
nếu thừa nhận điều đó th́ cũng phải thừa nhận là nàng muốn ở bên
Mac Crea.
- Xin mẹ hăy đi với con và ông ấy. Đă có người lo cho con Cuồng
Phong rồi- Eden chỉ vào bác mă phu.
- Ben...? - Abbie cầu cứu đến Ben.
- Có ǵ đâu mà phải căi? Nó nói đúng.
- Đấy, cả Ben cũng đồng ư- Eden sung sướng nói và nắm tay mẹ
cùng Ben- Mẹ và ông đi cùng cháu cho vui nhé.
Cả bốn người đi ra băi đậu xe ,và lên chiếc xe của Mac Crea thuê, đi đến một rạp chiếu bóng cách đấy mấy dặm.
Hai giờ sau khi họ ra khỏi rạp chiếu bóng, hoàng hôn đă nhuộm
bầu trời thành màu hoa cà, thay cho màu đỏ. Eden thất vọng v́
Abbie nhất định bảo rằng đă đến lúc trở về khách sạn cạnh đường
cái. Nó cố gắng thuyết phục mẹ là không buồn ngủ, nhưng lên xe
được mười phút, nó đă ngủ lăn ra trên ghế sau.
Mac Crea cho xe chạy vào băi đậu cuả khách sạn và chạy ngang qua
pḥng đợi ở mặt tiền.
- Cô ở pḥng nào?
- Số 126. Gần cửa hông đầu tiên kia ḱa - Abbie mở ví lấy ch́a
khoá - Ben đánh thức giúp Eden dậy.
- Để nó ngủ, tôi sẽ bồng nó vào - Mac Crea nói.
- Được rồi - Abbie không căi.
Mac Crea đậu xe lại gần cửa hông và bồng Eden lên, đi theo
Abbie và Ben vào nhà.
Mở khóa cửa pḥng số 126, Abbie bước vô và giữ cánh cửa cho Mac
Crea, trong khi Ben tiếp tục đi về pḥng ḿnh.
- Anh có thể bỏ nó xuống cái giường đầu- Nàng nói.
Khi Mac Crea bắt đầu bỏ nó xuống giường, Eden kêu lên không
chịu và đeo vào chàng. Chàng dịu dàng đặt nó xuống giường và gỡ
hai tay nó đang bá cổ chàng. Abbie bước tới cạnh chiếc va li mở
trên bàn, và lấy ra áo ngủ cuả Eden đem trở lại giường. Nàng
thấy Mac Crea đang ngồi trên mép giường, tháo giày và tất cuả
Eden ra.
- Anh khỏi phải bận tay với việc đó. Tôi sẽ sửa soạn cho nó
trước khi đi ngủ.
- Anh muốn lo cho nó- Nét mặt chàng đầy vẻ tŕu mến- Phải đây là
áo ngủ cuả nó không?
- Phải.
- Có lẽ em coi chuyện đó là thường, nhưng c̣n anh, th́ từ
trước đến giờ chưa có dịp nào sửa soạn cho con gái của anh trước
khi nó đi ngủ cả.
Abbie tần ngần thêm một giây, rồi trao cái áo ngủ cho chàng và
đứng lùi lại theo dơi. Nàng không khỏi cảm động trước cái cảnh
Mac Crea cởi áo dài và x́ líp cuả Eden ra thật nhẹ nhàng, rồi
ôm nó vẫn ngủ, tḥng cái áo ngủ qua đầu nó, luồn hai tay áo
vào rồi đặt nó nằm lại xuống giường. Eden lập tức rúc đầu vào
gối. Mac Crea cúi xuống hôn phớt lên trán nó, và tấn chăn
quanh ḿnh nó. Chàng đứng lại một lát để coi Eden ngủ, rồi vặn
tắt đèn ở cạnh giường, chỉ để lại ngọn đèn mờ trên sàn. Rồi
rón rén chàng đi trở lại cạnh Abbie.
- Hăy nh́n nó ḱa, nhỏ và ngây thơ quá. Một thiên thần đang
ngủ- Chàng th́ thầm.
- Anh đừng lầm. Không phải nó luôn luôn như vậy. Anh chưa khi
nào thấy nó đang ốm v́ bị cúm hay cảm. Nó than thở, đ̣i hỏi
cái này cái nọ luôn miệng. Anh tin em đi, lúc đó không dễ
thương đâu. Làm cha hay mẹ không phải lúc nào cũng vui vẻ đâu. Hôm nay, anh đă thấy nó làm ḿnh làm mẩy mới chút xíu thôi-
Không nghĩa lư ǵ so với những cơn nóng giận cuả nó khi không
vừa ư. Anh hăy chờ xem khi nó căi lại, khi đó anh sẽ không c̣n
cho rằng nó dễ thương và ngây thơ nữa.
- Thật thế à? - Chàng thoáng nở một nụ cười châm chọc.
- Thật đấy! Rồi c̣n cái kiểu nói tía lia của nó. Anh đă nghe
nó nói suốt thời gian xem phim đấy, hỏi tại sao ai đó làm cái
này hay nói cái nọ, muốn cái ǵ cũng phải giải thích cho nó. Anh có biết nó c̣n nằm mơ nữa không? Anh mới chỉ chịu đựng nó
nói tía lia trong hai giờ. Anh hăy chờ đến khi phải nghe nó nói
huyên thuyên hết ngày này qua ngày khác.
- Nói, nói, nói- Chàng đáp.
- Đúng vậy. Nó cứ nói không ngớt... - Abbie quên mất nàng định
nói ǵ, khi chàng nắm hai vai nàng và xoay nàng lại ngay mặt
chàng. Nàng nh́n sững vào môi chàng, ngạc nhiên v́ thấy nó quá
gần, và nh́n đôi môi ấy phát ra mấy tiếng :- Giống mẹ nó.
Nàng chưa kịp phản ứng ǵ th́ chàng đă hôn nàng thật sâu, thật
nồng nàn, làm nàng quên cả cưỡng lại, rồi nàng thụt lùi và nói
:
- Mac, em nghĩ rằng...
- Đó là chỗ lôi thôi cuả em, em nghĩ nhiều quá và nói nhiều quá. Thử ngậm miệng lại một lần xem sao.
Chàng lại áp miệng lên miệng nàng, và nàng bỗng thoáng thấy
chàng nói phải. Tại sao nàng từ khước cái mà nàng rất muốn cũng
như chàng, chỉ v́ nàng không muốn thừa nhận là ḿnh muốn? Nàng
có phủ nhận cũng không làm thay đổi sự khát khao nàng hiện cảm
thấy. Nàng buông trôi ḿnh theo cảm giác thích thú được chàng
ôm hôn, và thấy như về lại ấm cúng, cảm giác sum họp- Có tất
cả những cảm nghĩ đó, và c̣n có cả một cái ǵ nữa mà nàng không
muốn nhận diện cho rơ.
Chàng luồn mấy ngón tay vào tóc nàng và bắt đầu kéo các cái trầm
giữ búi tóc. Tóc nàng xơa xuống vai, và chàng thụt lùi để ngắm
nàng bằng đôi mắt đen sẫm và mi mắt nặng nề.
- Anh đă muốn làm vậy từ lâu.
Vẫn nh́n chăm chăm vào nàng, chàng ẵm nàng lên và đi đến chiếc
ghế bành gần đó, ngồi xuống ôm nàng và nàng cuộn tṛn trên đùi
chàng. Bây giờ nàng không c̣n phải nhón lên cho bằng chàng. Nàng tha hồ vuốt ve chàng, vuốt tóc chàng và sờ các bắp thịt
rắn chắc ở vai và lưng chàng. Hai bàn tay chàng xoa, vuốt, nắn bóp khắp ḿnh nàng trong khi chàng và nàng hôn và cắn khẽ
nhau. Rồi tay chàng bắt đầu cởi cái nơ ở cổ nàng, và cởi nút
áo nàng. Khi bàn tay chàng luồn vào da thịt nàng, nàng rung
chuyển cả thân ḿnh.
Abbie không biết họ ngồi trong chiếc ghế bành đă bao lâu, hôn
hít nhau như một cặp thanh niên thiếu nữ mới biết mùi lạc thú
cuả t́nh yêu. Nhưng khi nghe tiếng Eden trở ḿnh và lẩm bẩm
trong giấc ngủ, bản năng làm mẹ lại trở về. Nàng không làm ngơ
được trước tiếng của đứa con đang ở chung pḥng.
Khi nàng cố tỏ ra dè dặt hơn. Mac Crea phản đối :
- Để anh yêu em, Abbie. Cả hai ta đều muốn.
- Ở đây không được. Chúng ta không thể. Eden có thể thức dậy. Tốt hơn chúng ta nên dừng lại, trước khi một người hết kiềm chế
được.
- Em muốn nói anh.
- Em không nói vậy.
Chàng thở dài dựng nàng ngồi dậy. Nàng tụt xuống khỏi đùi chàng
và đứng dậy. Nàng không muốn ǵ hơn là quay lại để chàng ôm nữa. Nhưng nàng đưa chàng tới
cửa, tay túm lại hai vạt áo trước
đă hở ra. Chàng dừng lại, một tay cầm nắm cửa. Nàng có cảm
tưởng chàng không dám hôn nàng nữa v́ không tin ở ḿnh.
- Câu chuyện cuả chúng ta chưa chấm dứt, em biết không- Chàng
nói.
- Em biết.
- Em phải mất thật lâu để nhận biết điều đó.
Rồi chàng đi ra cửa trước khi Abbie nói thêm được tiếng nào. Nàng tự động khoá cửa và móc dây xích an toàn vào chỗ, trong
đầu vẩn vơ suy nghĩ về câu nói cuối cùng cuả chàng. Trong bốn
tháng vừa qua, từ khi gặp lại chàng lần đầu ở Scottdale, nàng
vẫn tự nhủ là không c̣n ǵ nữa giữa họ. Bây giờ nàng biết là
trái lại. Nàng thèm muốn chàng đến nhức nhối cả thân ḿnh.
Nàng bước tới gần chiếc va li mở ra trên bàn trang điểm. Trong
khi lấy ra cái áo ngủ, nàng liếc ḿnh trong gương. Mái tóc dài
hoàn toàn rối tung; hai môi mọng lên khác thường; hai mí mắt hơi
húp lên, và hai vạt áo trước hở ra đến tận rốn. Nàng thật
giống một người đàn bà vừa làm t́nh trọn vẹn với... có lẽ không
trọn vẹn, nàng chữa lại, v́ vẫn c̣n khát khao. Nàng thấy ḿnh
đối đầu với thực tại. Một góc cuả tâm hồn nàng vẫn c̣n yêu Mac
Crea- Và bây giờ th́ tất cả tâm hồn nàng.
Nàng sửa soạn đi ngủ- Rửa mặt, đánh răng, mặc áo ngủ, nhưng
không tới gần chiếc giường. Thay v́ thế, nàng sọan sẵn áo quần
sạch cho nàng và Eden, và bỏ hết các đồ khác vào vali, ngoại
trừ những đồ cần dùng để rửa mặt sáng hôm sau, cố tŕ hoăn phút
phải lên giường nằm một ḿnh.
Thoạt đầu, Abbie không để ư tiếng gơ cửa, v́ tưởng ai đó đang
gơ cửa khác ở hành lang. Nhưng rồi, nó lại nghe lớn hơn và
kèm thêm tiếng gọi khẽ tên nàng. Cau mày, Abbie bước tới
cửa ra vào. Nhưng đi được nửa chừng, nàng nhận ra tiếng gơ ấy ở
cửa thông qua pḥng kế bên. Nàng ngừng lại trước cửa ấy chờ
nghe lại tiếng gơ.
- Vâng? - Nàng do dự đáp.
- Anh đây, Mac Crea. Mở cửa ra đi.
Nàng luống cuống mở khoá, và kéo cửa ra. Chàng đứng ở đó, dựa
vào khung cửa, tay lắc lư ch́a khoá pḥng.
- Anh cho người ở quầy tiếp khách một trăm đô la và bảo anh ta
128 là số hên cuả anh. Hên không?
Nàng nh́n sững chàng, không t́m ra được câu trả lời dù là đơn
giản nhất. Rồi nàng nh́n ra.
- Hên! - Nàng bước qua pḥng chàng, và ngă vào tay chàng- Trước
khi có th́ giờ suy nghĩ về quyết định ấy. Nhưng việc đó không
c̣n quan trọng. Chỗ đó là chỗ cuả nàng. Từ thuở nào rồi - Đó
là chỗ cuả nàng.
Chương 43
Mac Crea lơ mơ nửa ngủ nửa thức, ngây ngất thoa? măn. Chàng
không muốn thức dậy và phá tan giấc mộng êm đềm cuả chàng. Thế
nhưng có cái ǵ- Hay có ai- Đang rục rịch sát bên chàng và chân
chàng vừa nóng đó bây giờ mát lạnh. Do linh tính chàng với tay
qua kéo cái thân h́nh ấm áp ấy sát vào ḿnh. Vừa đụng vào nàng, chàng chợt hiểu. Chàng mở mắt ra để nh́n cho chắc chắn là
không phải chàng đang nằm mơ. Đúng là chàng đang ôm Abbie, nàng đang cuộn tṛn trong ḷng chàng. Mac Crea không nhịn được, chồm qua hôn lên đôi môi mọng cuả nàng. Nàng cựa quậy dưới
ḿnh chàng, mơ màng hôn trả chàng. Chàng chống tay gối đầu để
ngắm nàng đang ưỡn ḿnh lên và vươn vai như một con mèo ngủ dậy, hai vú nàng cọ vào ngực chàng. Rồi nàng nằm yên trở lại, mắt
lim dim.
- Sáng rồi hả?
- Có quan trọng ǵ? - Chống một tay lên, chàng đưa bàn tay kia
vuốt khắp ḿnh nàng, rồi ngừng lại một lúc để mân mệ một đầu vú, làm cho nó cứng lên, rồi lại vuốt xuống phía dưới.
- Có- Nhưng thân h́nh nàng trả lời cách khác hoàn toàn.
- Sáng nào đáng lẽ cũng phải như thế này, Abbie : em và anh
chung một giường và Eden ngủ trong pḥng bên cạnh.
- Tốt hơn anh nên dậy. Em không muốn nó thức dậy một ḿnh trong
một pḥng lạ- Nàng với lấy chiếc đồng hồ tay ở bàn ngủ và coi
giờ- Tám giờ rồi. Em c̣n phải đánh thức
Eden, xếp va li, và
ra phi trường kịp chuyến bay.
Mac Crea chận nàng lại không cho bước xuống giường.
- Em hăy lấy chuyến bay trễ hơn. Ở với anh thêm một lúc đă.
Nàng nh́n chàng một lúc với vẻ khao khát, rồi lắc đầu :
- Không được. Dobie sẽ đón chúng tôi ở phi trường.
Bối rối, chàng ngắm cái lưng thon cuả nàng, đang lượm chiếc áo
ngủ ở sàn lên và tṛng vào người. Chàng muốn kéo nàng trở lại
giường và bắt nàng ở lại. Với một vài phụ nữ khác th́ làm được, nhưng chàng biết Abbie không giống họ. Cố nén thất vọng, chàng với lấy cái quần nằm trên sàn và xỏ chân vào.
Vừa mặc quần vào, chàng vừa qua lại nh́n nàng quan sát.
- Em sẽ cho anh ta hay chuyện chúng ḿnh chứ, Abbie?
- Nàng do dự một chút, nhưng không trả lời, mà
sửa soạn đi
qua cửa thông giữa hai pḥng.
- Khoan về đă, Abbie- Trừ phi em muốn câu chuyện này sẽ nói ra
trước mặt Eden.
Nàng ngừng lại gần cửa và quay lui trong khi chàng đi ṿng
quanh giường bước ra.
- Tại sao? có ǵ để nói? - Nàng giả bộ không biết.
- Về chúng ḿnh, dĩ nhiên. Hay là đêm qua không có ư nghĩa ǵ
cả đối với em? - Chàng chắc chắn là có. Chàng sẵn sàng đánh
cuộc cả tài sản.
- Dĩ nhiên, là có- Nàng tránh cặp mắt cuả chàng.
- Abbie, em có yêu anh không? - Chàng hỏi, và tin vào câu trả
lời.
- Có- Nàng thở dài và gật đầu.
- Em biết rằng việc đó làm thay đổi tất cả mọi sự, Abbie. Em
bây giờ không thể tiếp tục ở với anh ta như là vợ chồng. Em
phải nói cho anh ta biết sự thật. Em biết chứ.
- Em không biết ǵ giống vậy - Nàng nói giọng kiên quyết. Mac
Crea nghiến răng, muốn lắc cho nàng rụng hết răng.
- Em là con người ǵ, Abbie? Qúa bướng bỉnh hay quá kiêu hănh
để thừa nhận ḿnh đă sai lầm? Hay em định làm như cha cuả em, cứ ăn ở với một người em không yêu và làm cho mọi người phải khổ
sở cũng như em?
- Cái đó không đúng sự thật - Nàng nói, giận dữ v́ bị chàng buộc
tội không đúng.
- Không à? vậy em hăy nói cho anh biết c̣n ao lâu nữa anh phải
sống với sự nói dối cuả em?
- Em không biết. Em chưa có th́ giờ suy nghĩ. Em nghĩ rằng...
- Tốt hơn em nên dành th́ giờ để suy nghĩ, và nhanh lên. Anh
đă chiều ư em đủ lâu rồi. Anh sẽ không sống cuộc đời c̣n lại
theo kiểu này, chỉ được thăm lén lút khi em có dịp ra khỏi nhà.
- Đừng có hăm doa. tôi, Mac Crea Quilder - Nước mắt long lanh
trong khoé mắt nàng.
- Không phải là lời hăm doạ - Thở dài, chàng nắm hai vai nàng, v́ thấy thân ḿnh nàng trân cứng.
- Chúng ta yêu nhau, Abbie, và anh sẽ không chịu để cho em làm
vậy.
- Chuyện không dễ như anh tưởng - Nàng hơi mềm bớt.
- Nhưng có phải là dễ hơn là sống trong sự nói dối suốt cuộc đời
c̣n lại.
Nàng tựa vào chàng, ôm ngang lưng chàng như một đứa trẻ t́m
kiếm sự an ủi và vỗ về.
- Em yêu anh thật, Mac. Nhưng khó biết hành động nào đúng và
hành động nào sai. Trước đây em luôn luôn nghĩ rằng em biết.
Chàng hôn nàng. Chàng không biết nên nói ǵ hay nên làm ǵ nữa.
o0o
Pḥng ngủ ở nông trại im lặng nặng nề. Abbie bỏ áo quần vào va
li đủ để dùng trong vài ngày và đóng va li lại, bỏ nó xuống sàn
sau cửa pḥng ngủ. Nàng chợt nh́n thấy cái nhẫn cưới, liền
tháo nó ra, ngẫm nghĩ một chút, rồi bỏ nó vào túi áo.
Ở nhà dưới có tiếng cửa đóng sầm. Abbie cau mày lắng nghe. Có
tiếng chân trong nhà bếp; nàng đi xuống xem và thấy Dobie đứng ở
chậu rửa chén bát, hứng nước lạnh vào một cái ly, cái mũ méo
mó cuả anh ta đẩy về đằng sau, dầu và bông cỏ dính đầy vào da.
- Anh làm ǵ ở đây? Chưa đến giờ ăn trưa. Máy móc hỏng
à?
Anh ta lắc đầu, nốc hết ly nước, và hứng nữa.
- Tôi thấy chiếc xe chạy ra. Tôi tưởng cô đi đâu nữa- Giọng anh
ta đầy vẻ ngờ vực.
- Ben đưa Eden đi tập bơi. Sau đó, chú ấy chở nó đi ăn, không
về ăn trưa- Nàng đă gợi ư cho họ đi ăn ngoài; nàng không muốn
Eden có nhà trong buổi trưa này.
- Cô sửa soạn cái ǵ cho họ ăn không dễ hơn sao? Mà lại rẻ hơn
nhiều. Bực tức v́ câu nói bủn xỉn, Abbie định nói cho anh ta
biết Ben trả tiền, nhưng rồi lại thôi. Nàng không muốn bị lạc
hướng vào một chuyện căi vă về tiền bạc.
- Chúng ta cần nói chuyện với nhau, Dobie.
- Về chuyện ǵ?
- Về chúng ta. Về cuộc hôn nhân cuả chúng ta. Nó không mang
lại kết quả- Thật mỉa mai, nàng đă trải qua một lúc như thế này. Nàng tự hỏi tại sao lần này cũng không dễ dàng.
- Cô đă bằng ḷng cho đến khi anh chàng Quilder hiện ra.
- Có lẽ v́ tôi đă nghĩ rằng sự việc phải đổi khác- Rằng chúng ta
chỉ cần có thêm thời gian, nhưng nó vẫn không êm xuôi, có lẽ
ngay từ đầu đă vậy. Anh phải thừa nhận, Dobie, rằng tôi đă
không phải là người vở mà anh mong muốn... một người nội trợ, luôn luôn ở nhà, chờ anh từ đồng về mỗi tối.
- Tôi có than phiền ǵ đâu? Tôi để cô nuôi ngựa, và đi lung
tung khắp cả nước.
- Dobie, đừng nói nữa. Tôi chỉ muốn ly dịn xin anh đồng ư cho. Anh hăy tin tôi, sẽ tốt cho cả đôi ta.
- V́ có Quilder, phải không? Cô đă lén đi gặp anh ta đằng sau
lưng tôi, phải không? Cô muốn ly dị để lấy anh ta chính thức, phải vậy không?
- Tôi yêu anh ấy- Nàng điềm nhiên thú nhận
Trong khoảnh khắc, anh ta chỉ nh́n nàng trừng trừng, hai mắt
tṛn xoe, vẻ mặt đau khổ cùng cực. Rồi anh bỗng quay mặt đi, hai bàn tay vịn vào thành chậu nước, đầu cúi gằm, hai tay chồm
tới trước. Thấy anh ta như vậy, Abbie muốn khóc, nhưng quyết
tâm cầm nước mắt cho kỳ được.
- Mẹ kiếp, Abbie, tôi cũng yêu cô vậy. Cái đó không đáng kể
sao? - Anh ta nói với giọng nghẹn ngào.
- Dĩ nhiên là có. Nếu không tại sao việc này khó khăn như vậy
đối với tôi? Tôi không hề muốn làm anh đau khổ, Dobie. Anh
không biết đă bao lần tôi ước chi có giải pháp nào khác.
- Vậy tại sao bây giờ cô làm vậy?
- Bởi v́... đó là giải pháp đúng, và công bằng.
- Công bằng cho ai? Cho cô? Cho Quilder? C̣n tôi và Eden th́
sao?
- Chúng ta vừa nói về Eden. Tôi biết anh thương nó rất nhiều.
- Chứ cô chờ đợi thế nào? Nó là con gái của tôi.
- Không, Dobie, nó không phải là con anh- Dù anh ta đau khổ
đến mấy, nàng cũng không thể giấu sự thật lâu hơn nữa.
- Cái ǵ?
- Eden không phải là con gái cuả anh. Tôi đă có thai nó khi
chúng ta gần nhau lần đầu.
- Cô nói láo.
- Lần này th́ không. Tôi đă muốn đứa con cuả tôi có cha, và
tôi biết anh sẽ làm một người cha tốt cho nó. Và anh đă tỏ ra
như vậy, nhưng...
- Nếu tôi không phải là cha nó, th́ là ai? chắc không phải là
Quilder...
- Phải.
- Nhưng cô không thể chứng minh điều đó. Và cô không thể trông
chờ tôi tin lời cô.
- Anh cứ nh́n ngón tay út cuả nó có tật cong lên. Mac Crea cũng
có ngón út như vậy. Tôi chưa bao giờ thấy ai như vậy. Đó là
một đặc điểm cuả ḍng họ Quilder.
- Chúa ơi! - Mặt anh tái nhợt- Bao nhiêu năm trời...
- Xin lỗi anh. Tôi rất tiếc, nhiều hơn là anh tưởng.
Khi Abbie cố gọi dây nói cho Mac Crea ở văn pḥng, nàng được
cho biết chàng đang họp với Lane ở River Bend. Nàng đă định
không gọi nữa, nhưng rồi thấy cần phải nói chuyện với chàng
ngay. Nàng quay số máy.
Rachel giở máy lên trả lời; Abbie nhận ra ngay tiếng bà ta và
định gác ống nói nhưng cố cưỡng lại.
- Cho tôi xin được nói chuyện với Mac Crea Quilder. Người ta
bảo ông ấy có ở đấy.
- Ai gọi đấy?
- Abbie đây. Tôi cần nói chuyện với ông ta. Một việc quan hệ.
- Rất tiếc. Ông ta đang họp.
- Tôi biết. Cứ nói giùm tôi chờ ở đầu dây.
Mấy giây trôi qua, không ai trả lời. Rồi nghe có tiếng reng
nhưng đường dây không cắt đứt, Abbie c̣n nghe tiếng động khe
khẽ ở đầu dây bên kia, rồi tiếng Mac Crea ở xa xa.
- Abbie? Dĩ nhiên tôi ra nghe ngay- Một giây sau, có tiếng
cách, và tiếng chàng ở đầu dây bên kia.
- Tôi rất tiếc phải gọi tới đó, nhưng tôi phải nói chuyện với
anh.
- Đừng lo về việc ấy. Cứ nói cho tôi biết có chuyện ǵ thế.
- Sáng nay tôi đă nói vớ Dobie tôi muốn ly dị. Anh ta biết ngay
là có anh dính líu vào đó.
- C̣n về Eden th́ sao?
- Tôi bảo anh ấy anh là cha nó, không phải anh ấy.
- Rồi sao nữa?
- Anh ta bỏ đi khỏi nhà. Bây giờ vẫn chưa về. Và tôi không
biết anh ta đi đâu.
- Bây giờ cô đang ở đâu?
- Ở nhà Ben. Chúng tôi sẽ ở đây.
- Eden sẽ ở với cô chứ?
- Phải. Nó đang ở trong pḥng khách đánh cờ với Ben.
- Tôi đến ngay.
- Mac, đừng đến. Anh không thể đến đây. Nếu khi trở về Dobie
biết, th́ càng rắc rối thêm.
- Mẹ kiếp, Abbie, các người không thể ở đó.
- Chúng tôi đành phải ở... ít nhất cho tới khi chúng tôi t́m
được chỗ khác để gửi mấy con ngựa. Đáng lẽ tôi nên chờ khi có
các tiện nghi khác mới nói với Dobie- Nàng đă bỏ ra bao nhiêu
tiền cuả để xây dựng trại nuôi ngựa ở đây, phải chi nàng hoăn
việc nói chuyện với Dobie thêm ít lâu nữa.
- Tôi giải quyết thế này. Cô có thể đem tất cả ngựa tới chỗ của
tôi. C̣n cô, tôi muốn cô bỏ vài món áo quần vào một cái va li, cùng Ben và Eden, gặp tôi ở đó trong nữa giờ nữa.
- Nhưng...
- Abbie, đừng căi lại tôi. Tôi không muốn có chuyện ǵ rủi ro
xảy đến cho cô... hay Eden. Nếu tôi không đến đó được, th́ cô
đến với tôi. Đồng ư chứ?
Abbie do dự, rồi nhận ra nếu Dobie gây ra một cuộc căi lộn khi
trở về, th́ tốt hơn, là đừng để cho Eden chứng kiến. Nàng và
Ben c̣n có thể trở lại dắt ngựa đi.
- Đồng ư.
- Tốt. Hẹn gặp cô trong nữa giờ nữa. Và, Abbie...
- Vâng.
- Anh yêu em.
Nàng rưng rưng nước mắt.
- Em cũng yêu anh, Mac- Và nàng c̣n yêu chàng hơn nữa, v́
chàng không để cho nàng chịu chuyện này một ḿnh. Mac Crea đă
gác máy mà nàng c̣n cầm ống nói áp vào tai, không muốn cắt đứt
sự gần gũi giữa chàng và nàng. Nàng nghe một tiếng cách thứ hai, và cắt đứt luôn liên lạc. Đă có ai nghe lỏm câu chuyện giữa
họ. Abbie ḍm sững máy điện thoại. Người nghe lỏm đó không ai
khác hơn là Rachel.
Sau khi cẩn thận đặt ống nói lại vào máy, Rachel quay lại nh́n
cửa vào pḥng thư viện và lắng nghe tiếng nói rất khẽ cuả Lane
và Mac Crea từ trong pḥng vẳng ra. Rồi cửa mở, và Mac Crea
bước ra. Rachel rời chỗ máy điện thoại bước ra quăng trống ở
cửa vào nhà.
- Về ngay hả, Mac Crea? - Nàng bực tức v́ chàng ta vội vàng đến
bên Abbie. Rồi nàng quay lại ngọt ngào bảo Lane đi ra - Để em
đưa anh ấy ra cửa cho, anh yêu.
- Cảm ơn. Tôi phải gọi mấy cú điện thoại ngay .- Lane dừng lại
bắt tay Mac Crea- Tôi sẽ c̣n gặp lại anh trong tuần tới- Sau khi
tôi có th́ giờ duyệt lại toàn bộ vấn đề.
- Tôi sẽ chờ tin ông. Nếu cần hỏi điều ǵ, xin ông cứ gọi điện
thoại cho tôi .- Rồi Mac Crea quay qua nh́n Rachel.
Nàng ung dung khóac lấy tay chàng và đưa chàng đi ra tới cửa
trước, chờ đến khi nghe tiếng chân cuả Lane đi trở vào trong
xong mới nói.
- Như vậy là anh lại để cho ḿnh dính líu với Abbie nữa.
- Đó là việc cuả tôi, Rachel.
- Anh là đồ ngu, Mac Crea. Cô ta chỉ muốn tiền cuả anh. Chắc
anh thấy điều đó chứ! Anh cũng biết rơ như tôi cô ta quyết tâm
muốn lập ra một trại nuôi ngựa giống có thể cạnh tranh với River
Bend. Nhưng cái anh chồng cuả cô ta không chịu cho cô ta tiền
để làm việc đó, nên cô ta mới chọn anh.
- Nếu tôi là cô, th́ tôi phải cẩn thận, không trỏ vào ai mà
buộc tội cả, Rachel ạ- Mac Crea gỡ tay ra và vặn nắm
cửa bằng
đồng khối - V́ mỗi khi trỏ vào ai, th́ ba ngón tay cuả bàn tay
lại trỏ vào cô.
- Tôi mong anh sẽ nhớ là tôi đă cảnh giác anh .- Nàng nh́n sững
Mac. Anh ta đang nh́n nàng với cặp mắt đầy hiểu biết và hiu hiu
tự đắc, rồi đóng cửa lại vào mặt nàng và đi mất.
- - - - - - - - - -
Abbie đang chờ ở bàn giấy khi Mac Crea cho xe chạy vào đường vào
nhà và đậu lại cạnh xe nàng. Nàng nh́n theo chàng đang sải chân
bước trên vỉa hè dửng dưng trước cái nóng oi ả và ẩm ướt khó thở
cuả chiều mùa hè ở vùng Đông Texas, nàng thấy vơi đi nỗi lo
lắng. Trông chàng có vẻ mạnh bạo và đầy sức sống, và có đủ khả
năng giải quyết mọi t́nh huống, làm nàng cuối cùng tin tưởng là
mọi việc sẽ diễn ra êm đẹp. Nàng nghĩ lại và thấy thật là kỳ
cục. Xưa nay nàng vẫn tự hào là có cá tính độc lập, không cần
đến ai cả. Bây giờ nàng chợt thấy ḿnh muốn tựa vào một người
khác. Không phải bất cứ người nào khác, mà chỉ muốn tựa và mỗi
ḿnh Mac Crea.
Đến cạnh nàng, chàng cau mày nh́n quanh.
- Eden và Ben đâu?
- Chúng tôi đi xem chuồng ngựa ở phía sau khi đi xe đến đây. Anh đă biết tính Ben. Ông ấy phải kiểm tra trước. Eden đi với
ông ấy.
- Con phản ứng ra sao trước chuyện này?
- Nó chưa biết chuyện ǵ xảy ra. Em chưa nói với nó.
- Để rồi cả hai chúng ta cùng nói cho nó biết sau- Mac Crea nói, rất hợp ư nàng.
- Nó c̣n nhỏ quá, em không biết nó sẽ hiểu được bao nhiêu, nhất là về anh.
- Chúng ta sẽ nói từ từ... mỗi lần một ít. Nói thật với em, Abbie, anh đă không ngờ là em sẽ đoạn tuyệt với anh ta, ít
nhất sớm như vậy.
- Nếu em suy nghĩ cho kỹ, có lẽ em đă nán chờ thêm. Với bầy
ngựa trong đó có một con ngựa cái sắp đẻ con, và cuộc đua chỉ
c̣n hai tuần nữa là đến nơi, em đă chọn lúc không phải là thuận
lợi nhất. Nhưng em đă phải làm vậy thôi.
Nhưng sự thật, nàng không muốn ngủ chung một giường với Dobie, sau khi đă ngủ với Mac Crea.
- Nếu em không làm, th́ trong hai ngày nữa, anh cũng làm. Trời đất ơi, anh nhớ em thật đấy!
- Chàng nói rất cương quyết, và nàng không nghi ngờ ǵ nữa, chàng đă nói là chàng làm.
Chàng ôm nàng và hôn một cách thèm thuồng, thật nồng nàn. Trong khoảnh khắc, Abbie quên hết tất cả mọi sự, chỉ c̣n nghĩ
tới mối t́nh đang bùng cháy lên giữa hai người- Lửa t́nh làm da
thịt nàng nóng bừng và tim nàng ấm áp. Khi họ buông nhau ra, cả hai đều thở gấp.
- Mới xa nhau có ba ngày mà anh tưởng như là lâu lắm.
- Em cũng thấy vậy.
- Ben kiểm tra chuồng bao lâu?
- Không lâu lắm đâu.
- Rất tiếc chỉ c̣n có sáu cái chuồng cá nhân ở đó.
- Em c̣n không biết sở nhà này c̣n có chuồng ngựa.
- Đó là một trong những tiêu chuẩn anh đưa ra với người buôn bán
địa ốc khi ông ta t́m cho anh. Thế nào cũng phải dính dáng tới
ngựa, dù chỉ có Eden hay có cả em. Anh biết chỗ này không sánh
được với River Bend...
- Chỉ có một River Bend! - Nhưng vừa thốt ra, liền hối tiếc là
đă lỡ lời- Xin lỗi anh- Nàng không dám nh́n chàng.
- Anh tưởng em đă khuây khoa? từ khi mất nó.
- Nó đă là nhà cuả em. Không bao giờ có thể khuây khỏa được với
chuyện đó. Đành phải tiếp tục sống thôi, và hy vọng có ngày
nào t́m được một chỗ, có ư nghĩa với ḿnh như nó- Nàng gượng
cười và ngước lên nh́n chàng.
- Anh chưa đưa em đi coi nhà cuả anh, Mac Crea.
- Eden và Ben sắp đến. Ta hăy chờ một chút.
Eden chạy đến và sau đó là Ben. Mac Crea dẫn họ đi vào toà nhà
cất lên ở ba mặt quanh một sân giữa.
Bên trong nhà, với những xà to và đen nổi lên ở trần nhà trát
vôi trắng, pḥng nào cũng có các cửa sổ kiểu Pháp, và ở mái
ngói có những cửa kính rộng để lọt ánh sáng mặt trời vào ban
ngày và ánh trăng sao ban đêm, trộn lẫn ngoại cảnh vào nội thất. Các sàn nhà đều lát gạch Tercate, lâu lâu có một đoạn bằng
ván cứng và trải thảm Ấn Độ.
Khi Eden vừa thấy cái ḷ sưởi đồ sộ xây bằng đá ở pḥng khách, nó tức th́ muốn Mac Crea nhen
lửa lên, nhưng Abbie đă nói măi
nó mới chịu thôi, viện lẽ sẽ nóng quá, dù nhà có hệ thống điều
hoà không khí. Pḥng khách bày biện các đồ cổ gốc Anh và Mỹ, và các ghế nệm dài bọc da Thụy Điển.
Khi Mac Crea đưa nó vào xem gian pḥng dành cho nó, trang trí
toàn bằng màu hồng và màu hoa cà, Eden thích chí với cái giường
có trần màn.
- Tối nay sẽ không khó khăn ǵ để dỗ nó đi ngủ- Abbie nói khi họ
rời khỏi gian pḥng.
- Anh chờ đợi như thế- Mac Crea đáp, mắt anh sáng lên như gợi ư
chàng có nhiều dự tính tối nay khi họ Ở một ḿnh với nhau.
- Mẹ ngủ đâu? - Eden muốn biết.
- Đây. Chàng mở cửa vào gian pḥng chủ nhân.
Một ḷ sưởi tṛn bằng gạch nung trắng chiếm một góc pḥng và hai
cái ghế bành để trước mặt nó. Chiếc giường to tướng chiếm nửa
bên kia pḥng, xung quanh trải thảm lông thú. Hai tủ áo rộng
lớn trong pḥng, ở giữa là một pḥng thay áo quần, đưa đến mt
pḥng tắm lát bằng cẩm thạch thật xinh.
- Nhà này vĩ đại quá, mẹ hả? Mac có ṭa nhà đẹp nhất mà con
từng thấy- Eden thở dài nói.
- Tôi mừng thấy cháu thích nó, cháu bé! - Mac Crea bồng nó lên.
- Cháu thích, nhưng c̣n Ben? ông chưa chỉ cho cháu xem pḥng
cuả ông ấy.
- Tối nay ông không ở lại đây, Eden ạ. Chúng ta có một con
ngựa cái sắp đẻ.
Mac Crea quay qua Ben.
- Ông lo liệu mọi chuyện được không,
Ben?
Ben quan sát Mac Crea một lát rồi mới trả lời.
- Tôi tin là sẽ không có chuyện ǵ rắc rối. Một mă phu sẽ thay
phiên với tôi canh chừng con ngựa cái sắp đẻ ấy. Ông cứ chăm
nom mấy người này đi, tôi sẽ chăm nom mấy con ngựa.
Tối đó, sau khi đă tấn chăn cho Eden ở giường, Abbie nằm cuộn
tṛn trên đùi Mac Crea, đầu dựa len vai chàng và đôi môi vẫn
c̣n dư vị của những cái hôn cuả chàng, khi chàng kéo nàng ngồi
lên ghế với chàng. Nàng buông một tiếng thở dài.
- Có chuyện ǵ vậy? - Mac Crea hỏi.
- Em cảm thấy không được yên tâm lắm v́ để Ben ở trong trại một
ḿnh, vừa đối đầu với Dobie, vừa lo cho con ngựa cái. Chuyện
này do em gây ra, đáng lẽ em phải chịu, chứ không phải Ben.
- Ben sẽ lo liệu xong, không có vấn đề ǵ đâu.
- Em mong được như vậy.
- Chắc chắn là vậy.
- Ben kính nể anh. Trông cách ông ấy nh́n anh hôm nay, em thấy
rơ.
- Anh cũng kính nể ông ấy.
- Em cũng thấy vậy.
Chàng úp bàn tay vào một bên má nàng và dùng ngón tay cái vẽ
theo đường môi nàng. Chàng cúi xuống ra môi lên miệng nàng, chưa chịu hôn liền, để chọc nàng. Abbie đưa hai tay lên ôm đầu
chàng kéo xuống cho đến khi cảm thấy thỏa măn v́ hai môi chàng
đè mạnh lên môi nàng, và hai người cùng nút lưỡi nhau. Mac
Crea bất đắc dĩ phải bỏ ra.
- Cho em nghỉ, bao lâu nữa con ḿnh mới ngủ say?
- Chàng luồn
bàn tay vào váy nàng và vuốt ve bắp vế nàng.
- Không lâu đâu- Abbie muốn xua đuổi tất cả những ư nghĩ khác, chỉ nghĩ đến yêu chàng, nhưng không được. Nàng lại cà má vào
vai chàng với vẻ lơ đễnh.
- Em đang nghĩ ǵ?
- Em đang tự hỏi... Dobie sắp sửa làm ǵ. Nếu biết, em sẽ an
tâm hơn.
- Abbie! Em ở với anh, và từ nay trở đi sẽ như vậy. Anh ta
không làm ǵ được để thay đổi việc đó. Dobie cũng không mà
Rachel cũng không, không ai làm ǵ được.
- Em biết. Sáng nay khi em gọi điện thoại cho anh, cô ta nghe
lỏm.
- Anh không lấy làm lạ. Anh định sẽ nói với em sau khi hợp đồng
kư kết xong, nhưng Lane đă đồng ư, ít nhất trên nguyên tắc, nhường lại cho anh phần hùn cuả ông ta trong công ty dầu hỏa
Quilder. C̣n nhiều chi tiết phải ḥan thành, nhưng trong ṿng
ba bốn tuần, hợp đồng sẽ kư và trở thành chính thức.
- Sao?
- Sau khi anh trở về đây không lâu, anh đă đề nghị mua lại phần
hùn cuả ông ta. Anh đă phải mất một thời gian để thu thập số
vốn cần thiết để hợp đồng với ông ta như vậy. Giá dầu mới đây
sụt dữ dội, nên các nhà băng không hăng hái cho vay lắm.
- Anh có đủ tiền mua lại phần hùn cuả ông ta không?
- Nói thật với em, anh đang mắc nợ lút đầu. Anh hy vọng công
việc nuôi ngựa giống Ả Rập có triển vọng tốt.
- Nhưng... tại sao anh làm vậy?
- Em không đóan ra sao? Anh đă mất em hai lần v́ làm ăn với
Lane và Rachel. Anh không muốn đó là lư do anh mất em lần thứ
ba.
- Anh không cần phải làm vậy.
- Anh không muốn mạo hiểm nữa.
- Anh điên rồi, Mac Crea - Nhưng ánh mắt nàng đầy yêu thương.
- Anh điên là cái chắc! Tất cả v́ em.
Nh́n thấy ánh mắt cuả nàng, chàng không kiềm chế nổi sự thèm
muốn. Vừa hôn vừa vuốt ve nàng, chàng không cần để ư đến áo
quần cũ.
Nh́n thấy ánh mắt cuả nàng, chàng không kiềm chế nổi sự thèm
muốn. Vừa hôn vừa vuốt ve nàng, chàng không cần để ư đến áo
quần cuả nàng, và những lời phản kháng của nàng không mấy chốc
đă trở thành những tiếng rên thèm khát. Khi nàng đă quằn quại, chàng ẵm nàng lên giường, cởi ngay áo quần chàng ra, và ôm
nàng sát vào da thịt chàng. Trong một khoảnh khắc, trước khi
lên đến tột đỉnh sung sướng, Mac Crea biết rằng giữa họ sẽ luôn
luôn như vậy - Người này đẩy qua người kia đẩy lại - Không ai chịu
thua ai trong sự say mê, trong t́nh yêu. Và chàng không muốn
cách nào khác.
Ba ngày sau, luật sư cuả Dobie tiếp xúc với Abbie và cho nàng
hay các điều kiện cuả Dobie để anh ta thỏa thuận ly dị. Nàng
phải đồng ư chấm dứt ngay hợp đồng thuê đất và nhà cuả anh ta, từ bỏ không đ̣i hỏi ḥan lại tiền nàng đă bỏ ra để tu bổ các
tiện nghi thuê mướn, từ bỏ quyền cuả nàng trên tài sản tạo măi
từ khi họ lấy nhau, xoá tên anh ta trên chứng thư khai sinh cuả
Eden, và từ khước không đ̣i hỏi cấp dưỡng cho đứa bé. Để đổi
lại, nàng có thể giữ lại tất cả những con ngựa Ả Rập cuả nàng, các trang bị yên cương, và chuồng ngựa, và các món tiền thu
hoạch do ngựa, cộng thêm các tư trang cuả nàng và con gái, và
anh ta có quyền đến thăm Eden. Abbie đồng ư.
Chương 44
Con ngựa đực giống lông màu huyết dụ nh́n đám đông tụ tập ở
thanh ngang cuả sân quần ngựa một cách kiêu hănh như một vị vua
nh́n xuống đám thần dân đang ngưỡng mộ ḿnh. Nó không thèm để ư
đến các mă phu đang thắng yên cho nó - Giống hệt một vị vua để
cho kẻ hầu cận mặc áo cho ḿnh.
- Anh có thấy nó đẹp kinh hồn không, Lane? Anh có khi nào thấy
nó trơn láng và sung sức như vậy không? Em biết hôm nay thế nào
nó cũng thắng - Rachel nói với chồng. Nghe tiếng nàng, con ngựa
đực giống vươn cái cổ dài ra, chúi mơm vào nàng. Nàng đặt tay
vào chỗ sau tai nó, và nh́n chăm chăm vào hai con mắt đen thật
to và các đường gân trên mắt nó.
- Chúng ta sẽ được dịp hoan hô nó.
- Ai bảo ngựa đẹp không chạy đua được? chúng ta sẽ cho cô ta
sáng mắt ra hôm nay, phải không? - Nàng ôm dầu con ngựa và hôn
nó một cái - Để lấy hên - Nàng nói và bước lui đứng cạnh Lane.
Rachel nhác trông thấy m ánh bạc xẹt qua, và quay lại nh́n con
ngựa bạch đang cất cao đầu, nở to hai lỗ mũi như đang đánh hơi
nàng. Bên phía trái nó là Abbie và Ben Jablonski. Cả Mac Crea
và đứa bé cũng ở đây. Cả bốn người đều tươi cười và tự
tin, làm Rachel cảm thấy nhột nhạt ở xương sống.
- Cho phép con vỗ con Sirocco một cái để chúc nó may mắn, nghe
mẹ? Nó chịu không?
- Cứ việc - Rachel bực bội đáp.
Nhưng rồi nàng chợt thấy yêu cầu cuả đứa con trai có vẻ lạ
thường, nên quay lại nh́n nó. Alex đang mặc quần sọc và một áo
sơ mi trắng, đầu tóc chải láng. Nó cẩn thận đến nh́n con ngựa
đực giống, và với lên vỗ vào bắp thịt ở vai nó.
"Chúc mày may
mắn, Sirocco" và thụt lùi ngay khi con ngựa cúi đầu xuống. Alex chỉ dừng lại khi nó trở về chỗ an toàn giữa cha nó và bà
Quildon.
- Con can đảm hơn trước đấy,
Alex! Mẹ cứ tưởng là con sợ ngựa-
Rachel nói và lạ lùng thấy đứa con trai đổi tính.
- Chúng nó to lớn, nhưng không có ư hại người- Nó đáp, tránh
nh́n nàng.
- Mẹ vui mừng thấy con cuối cùng đă nhận thức như vậy. Ngựa có
thể trở thành bạn thân nhất cuả ta. Con có làm bạn với ngựa lần
nào chưa? Alex.
Có một lần nàng thấy nó chui qua hàng rào ra đồng cỏ dành cho
các con ngựa cái và biến mất giữa những cây dẻ. Nàng biết ngựa
rất hiếu kỳ, thế nào cũng có một con ṃ đến xem ai vào khu vực
dành riêng cho chúng. Nhưng Alex chỉ nhún vai không đáp và rụt
cổ lại. Thất vọng, Rachel tự hỏi nàng t́m cách truyền đạt với
đứa con trai làm ǵ cho mất công. Nó không muốn dính dáng đến
nàng. Nó không bao giờ muốn cả. Alex chỉ quan tâm đến Lane và
bà Queldon, vú nuôi cuả nó. Rời sân quần ngựa, họ bắt đầu đi
về khán đài chính có chỗ ngồi dành sẵn cho họ. Nàng biết Ross
sẽ có mặt ở đó để chờ họ... như đă sắp đặt. Dĩ nhiên nàng sẽ vờ
ngạc nhiên thấy anh ta, và giả vờ không biết rằng anh ta vừa về
thành phố, để sẽ làm ngơ trước sự kiện họ đă ở bên nhau tối hôm
qua.
Họ đă ở với nhau một buổi tối tuyệt vời, ngoại trừ một sự căi
cọ nhỏ khi Ross đưa nàng tấm danh thiếp cuả một luật sư nổi
tiếng về các vụ ly dị. Nàng đă cố giải thích bao nhiêu lần cho
Ross hiểu, nhưng anh ta nhất định từ chối không chịu chấp nhận
sự kiện nàng không muốn ly dị với
Lane, bây giờ cũng như sau
này. Tại sao nàng phải ly dị? Nàng có đủ thứ nàng muốn : ngựa, nhà, Lane và Ross.
Rachel đi đầu và thấy Ross ngay, v́ cái mũ cao bồi cuả anh ta. Anh ta mang một đôi kính râm, vừa tránh nắng, vừa tránh đám
đông ở sân đua nh́n ra anh ta.
- Lane, coi ai kià! - Nhưng không chờ ông trả lời, nàng đă rảo
bước đến cạnh Ross- Thật là một sự ngạc nhiên- Nàng nói, và ngả
một chút vào tay anh ta, nàng hôn phớt lên má anh ta- Tôi tưởng
anh không đến được. Tuần trước anh đă bảo tôi anh bận biểu diễn
vào ngày mùng bốn cơ mà!
- Có! Tôi đă hứa với Quillie sẽ biểu diễn tại bữa ăn ngoài trời
do anh ta tổ chức hàng năm. Nếu tôi ra đi ngay sau cuộc đua, th́ vừa kịp. Tôi đă dặn viên phi công cuả tôi đổ xăng đầy và
cho nổ máy sẵn, để có thể cất cánh ngay khi tôi ra đến phi
trường.
Lane vừa đến, Rachel nhích qua một bên để ông bắt tay Ross.
- Chào Lane, vui mừng được gặp lại ông. Tôi tưởng ông không có
mặt tại đây hôm nay, v́ bận bịu công việc.
- Điều đó không bao giờ xảy ra, Ross. Tôi luôn luôn cố gắng ở
bên Rachel trong những lúc quan trọng đối với bà ấy.
Sửng sốt v́ câu nói cuả ông, Rachel nh́n ông- Nàng sửng sốt v́
câu nói ấy là sự thật. Tuy Lane không có mặt ở mọi cuộc đua lớn
nhỏ, nhưng ông đă luôn luôn ở bên nàng trong những cuộc đua
quan trọng, dù ông rất bận. Cho đến lúc này, nàng đă không
nhận thức được điều đó.
Mấy phút sau, các con ngựa bắt đầu diễu hành trên đường đua, và nàng chú ư đến chúng, không c̣n nghĩ tới ǵ khác.
Khi các con ngựa được dẫn vào cổng khởi hành, Rachel đưa ốn
nḥm lên theo dơi chúng, và cũng để che giấu sự căng thẳng làm
nàng hết chịu nổi. Sirocco phải thắng cuộc đua này. Ngay bây
giờ, điều đó quan trọng đối với nàng hơn là thắng cuộc đua ngựa
đẹp toàn quốc trong mùa thi.
Khi cổng giở lên theo tiếng chuông rung, nàng có cảm giác như
tim ḿnh nhảy lên đến tận cổ, và mắc kẹt lại, sự lo sợ đóng
thành một nút chặn ở đó. Mười một con ngựa tuôn ra khỏi cổng
như một con và chạy dính vào nhau trong mấy thước đầu. Rồi nàng
thấy con Sirocco lướt lên dẫn đầu, như một vệt lửa màu hồng pha
lẫn màu đen.
Một con ngựa hồng khác rút lên tranh đua với nó ở đường ngoài. Rachel ḍm qua tất cả các con c̣n lại, và thấy con ngựa cuả
Abbie, chạy hàng thứ năm hay thứ sáu. Chín con ngựa khác không
có nghĩa ǵ đối với nàng. Trong đầu óc nàng, cuộc đua này chỉ
là giữa con "Sirocco" và con "Cuồng Phong". Trong khi đoàn ngựa
chạy vào khúc quanh đầu tiên và trên đoạn đường đua kế tiếp, với Sirocco dẫn đầu, Rachel bỏ ống ḍm xuống và nh́n trộm Abbie
đang đứng ở lô ghế ngồi cuả chủ ngựa gần đó. Dù ở xa, nàng
cũng có thể thấy cô ta đang phấn khởi, và căng thẳng. So với
cô ta, Rachel giống một pho tượng th́ đúng hơn, nàng không thể
để lộ cảm xúc ra ngoài. Nàng cũng muốn hét lớn và hoan hô, nhưng không làm được.
Thay v́ vậy, nàng đưa ống nḥm lên theo dơi con ngựa giống màu
huyết dụ, đang dẫn đầu trước những đoàn ngựa đến ba sải. Nhưng
mấy con ngựa khác nhanh chóng thu ngắn khỏang cách ấy trên đoạn
đường đua cuối cùng sau khi ra khỏi khúc quanh. Con ngựa bạch
chạy sát thanh ngang mỗi bước mỗi bắt kịp nó. Nhưng anh nài
cưỡi Sirocco không thấy con ngựa bạch; anh ta đang tập trung chú
ư vào con ngựa hồng pha đen đang chạy ở đường ngoài ganh đua với
Sirocco.
Rachel muốn la lên cảnh giác người nài, nhưng không thể mở
miệng được. Con ngựa bạch lấn lên một cái mũi. Nhưng Sirocco
lại ngang lên với nó, và hai con ngựa bây giờ chạy hai cổ song
song, cả hai ráng hết sức, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, các vó
ngựa xới đất bay tung lên.
Cách lằn đích đến một phần tám dặm, người nài cuả con Sirocco
ra roi. Con ngựa hồng có vẻ đáp ứng ngay và tăng thêm tốc độ, nhưng nó không bỏ được con ngựa đang tranh với nó. Con ngựa
bạch vẫn đeo dính nó. Bỗng nhiên Sirocco h́nh như lảo đảo. Người nài cố kéo nó đứng lên, nhưng qua bước sau, nó ngă chúi
xuống trước trên đường đua, ngay trên đường chạy cuả tóan ngựa
đến sau.
- Không! - Rachel la lên thất thanh cố phủ nhận điều trước mắt, trong khi hai bàn tay cuả ai đó nắm chặt lấy nàng không cho nàng
vùng ra.
- Không, Sirocco không thể vậy.
Abbie không hề trông thấy con "Cuồng Phong" vượt qua lằn đích
đầu tiên. Nàng bị choáng váng và đờ đẫn, mắt dán vào con ngựa
và người nài bị ngă, cả hai nằm sóng sượt trên đường đoàn ngựa
vừa chạy qua .Toàn thể đám đông im lặng trong khi vài nhân viên
cuả trường đua chạy đến chỗ các nạn nhân.
- Chuyện ǵ đă xảy ra, hở mẹ? Tại sao con ngựa ấy không đứng
lên nữa? Nó bị thương hở?
- Có lẽ vậy, con ạ- Abbie ôm Eden vào sát ḿnh.
- Nó có sao không mẹ?
- Mẹ không biết.
Người nài ngựa cố đứng dậy, mặc dù hai nhân viên đang bắt anh
ta nằm yên chờ xe cứu thương đang mở hết tốc lực chạy trên đường
đua. Nhưng con ngựa giống th́ không cử động. Abbie ḍm qua lô
cuả Rachel. Sirocco không phải là ngựa cuả nàng, nhưng nàng có
thể cảm thấy sự đau đớn cuả người khác, v́ nhớ lại nỗi đau đớn
cuả ḿnh khi con Tiểu Giang Phong bị thương.
Lane đang ở bên Rachel, quàng một tay sau lưng đỡ nàng, và dẫn
nàng đi qua đám đông đang bu quanh ḍm ngó. Abbie nghe tiếng
Rachel vừa khóc vừa la :
- Để tôi ra với nó. Để tôi ra với nó.
- Ôi, Chúa ơi! - Abbie quay mặt đi để khỏi trông thấy cảnh
tượng đó. Bàn tay Mac Crea đặt lên vai nàng.
- Họ yêu cầu em đến chỗ trao cúp.
- Em không thể đến- Nàng lắc đầu lia lia., không chịu đi đến
chỗ nhận cúp. Nàng đă thắng. Cuối cùng nàng đă thắng Rachel. Nhưng nàng chỉ thấy đau thắt ruột gan.
- Em phải đi đến nhận cúp. Con Cuồng Phong đă thắng. Tai nạn
ấy không thay đổi ǵ cả- Cầm khuỷu tay nàng, Mac Crea dẫn nàng
ra khỏi lô ghế hướng về chỗ lănh cúp ở phía dưới. Abbie biết
chàng nói đúng, nhưng vẫn không thấy dễ chịu hơn chút nào.
Nàng dừng lại bên ngoài chỗ trao cúp, bất chấp người phụ trách
đường đua hối thúc nàng bước vào bên trong. Nàng có thể nh́n
thấy tất cả hoạt động trên đường đua. Con ngựa hồng c̣n nằm
trên đất, ánh nắng chiếu vào lông đỏ cuả nó. Người thú y cuả
trường đua đang ngồi phục bên cạnh nó, xung quanh ông có mấy
người nữa đang đứng. Hai người y tá đang d́u người nài lên xe
cứu thương, và Lane cùng Rachel đang bước ra đường đua.
- Mac Crea, xin anh đi xem dùm em, nó bị nặng như thế nào.
- Được, để tôi đi xem.
Mac Crea bước đi, và Abbie bất đắc dĩ bước vào chỗ lănh cúp với
Ben và Eden. Con "Cuồng Phong" được dẫn đến, sùi bọt mép nhưng
vẫn c̣n hăng hái, làm nàng cảm thấy tự hào. Nàng đă gây giống
và nuôi con ngựa đực giống này, nó đă thắng giải trên trường
đua và ở cuộc thi ngựa đẹp. Nàng ôm hôn con ngựa và chảy nước
mắt.
- Chúng ta đă thắng một cách công bằng và rơ rệt.
Người nài ngựa cười toét miệng với nàng.
- Chúng tôi đă vượt qua nó trước khi nó ngă xuống.
- Chuyện ǵ đă xảy đến? Anh biết không?
Anh ta lắc đầu.
- Tôi nghe một tiếng bốp... như là xương găy. Nó là một con
ngựa can đảm, nhưng dù sao chúng ta cũng thắng mà thôi. Tôi đă
đ̣i hỏi và con Cuồng Phong c̣n sức để gắng thêm. Con ngựa hồng
kia chỉ c̣n ḷng can đảm mà thôi.
- Như là xương găy!
Câu nói vẳng đi vẳng lại trong trí óc nàng. Nàng cố nhắc nhở
ḿnh, một cái xương bị găy chưa hẳn có nghĩa là Sirocco bị toi
mạng. Con Tiểu Giang Phong th́ sao?
- C̣n người nài thế nào?
- H́nh như anh ta bị găy xương vai và bị bầm. Nhưng anh ta sẽ
không sao.
Một viên chức cuả trường đua bước tới.
- Chúng tôi sẵn sàng trao cúp bây giờ, bà Hix. Xin bà bước ra
đằng trước.
Nàng đờ đẫn nhận các lời chúc tụng cuả người bảo trở cuộc đua, cùng với chiếc cúp bạc, và phần tiền cuả con ngựa thắng cuc, rồi đứng cho người chụp ảnh bấm máy, nhưng nàng không mỉm cười
được với máy ảnh- Khi mà, ngoài kia, Rachel đang quỳ bên cạnh
con ngựa cuả cô ta, bất kể bộ đồ vải trắng cô đang mặc.
Cuối cùng mọi việc xong xuôi. Abbie dừng lại bên ngoài chỗ lănh
cúp, theo dơi người nài tuột xuống ḿnh ngựa, đỡ yên ra và
chính thức cân lại. Một mă phu khóac tấm chăn lên ḿnh con
Cuồng Phong và dẫn nó đi.
- Ḿnh có trở về chuồng với con Cuồng Phong không hở mẹ? - Eden hỏi.
- Chưa. Mẹ chờ Mac Crea- Chàng đang từ đường đua đi vào, nàng
phải biết t́nh h́nh.
- Sao mẹ trông có vẻ buồn vậy? Con Cuồng Phong thắng mẹ không
sung sướng hay sao?
- Mẹ sung sướng v́ nó thắng, nhưng buồn v́ con ngựa kia bị
thương.
Nhưng không phải bất cứ con ngựa nào khác. Sirocco là con ngựa
đực giống cuả Rachel. Abbie không biết làm cách nào giải thích
với Eden tại sao việc đó có nhiều ư nghĩa.
- Con đứng chờ ở đây với Ben để mẹ ra hỏi Mac Crea...
Abbie bước ra đón Mac Crea. Mặt chàng không để lộ vẻ ǵ cả. Bất giác nàng ôm chặt chiếc cúp bạc trong tay, khi một chiếc xe
tải ngừng lại cạnh con ngựa bị ngă, và che khuất nó.
- Nó bị nặng không? - Nàng hỏi.
- Nó chết rồi, Abbie. Nó bị găy cổ khi ngă chúi xuống.
- Không! không thể! không thể có chuyện đó!
- Có, anh cũng rất buồn.
- Tại sao? Tại sao việc đó đă phải xảy ra?
Chàng không trả lời. Nàng nhích ra và nh́n xuống đường đua. Bây giờ nàng hiểu lư do chiếc xe tải đă đến. Để chở xác con
ngựa chết đi. Khôgn lâu nữa, sẽ có độ ngựa đua khác, và mọi
người sẽ hấp tấp đánh cá, và quên đi tấn bi kịch vừa rồi. Nhưng Abbie biết rằng nàng sẽ không bao giờ quên cái khoảnh khắc
Sirocco ngă xuống, hay cảnh chân ngựa đan vào nhau khi các con
ngựa đang chạy tới ra sức nhảy qua chướng ngại vật trên đường
đua, suưt nữa đụng vào nhau, và rồi khi bụi lắng xuống, con
Sirocco nằm im ĺm ở đấy.
Mắt nḥa lệ, nàng thấy Rachel đang được Lane đỡ, đi chầm chậm
trở vào, nét mặt thường ngày điềm tĩnh cuả cô ta đầy vẻ đau
buồn. Nàng bước ra đón Rachel, khiến Mac Crea chận lại.
- Em đi đâu?
- Rachel... em phải nói với cô ta mấy lời. Em không hề muốn
chuyện này xảy ra.
- Abbie, đừng. Tốt hơn là em đừng nói ǵ.
Nhưng nàng không chịu nghe lời chàng, và giằng ra để đi về phiá
họ. Lane thấy nàng trước và ngừng lại, nhưng Rachel nh́n nàng
trừng trừng mà ra vẻ không trông thấy nàng.
- Rachel... tôi muốn cô biết rằng... tôi rất tiếc. Tôi thật rất
tiếc.
- Tại sao cô phải tiếc? Ngựa cuả cô đă thắng cuộc đua. Cô đă
muốn thế, phải không? - Rachel nh́n nàng đầy vẻ cay đắng và hận
thù.
- Tôi đă muốn nó thắng, phải, nhưng... không phải như thế này!
- Tại sao không? Cô chẳng đă cố sức chứng minh rằng ngựa của cô
hay hơn ngựa cuả tôi hay sao? Cô đă làm được vậy, do đó, cô
hăy đi đi và để tôi yên. Sirocco đă chết. Cô nghe chưa? Nó đă
chết, nó đă chết - Cô ta ̣a khóc lên và ngă vào người Lane, buồn quá hoá điên.
Lần này Mac Crea đặt tay lên bàn tay nàng, Abbie để chàng kéo
đi không cưỡng lại nữa.
- Do lỗi cuả tôi- Nàng nói với giọng khổ sở.
- Đó là một tai nạn, Abbie, một tai nạn. Nó có thể xảy đến
cho bất cứ con ngựa nào trong độ ấy, kể cả Cuồng Phong. Anh
không chịu cho em tự quy trách nhiệm về chuyện đó.
- Nhưng do lỗi cuả em. Nếu em không chọc tức cô ta, th́ cô ta
đă không đời nào cho con Sirocco chạy đua. Anh có nhớ tối đó
sau khi Sirocco thắng giải ở Scottdale, em đă bảo cô ta rằng nó
thắng cuộc thi sắc đẹp, rằng nó không có thể chất đ̣i hỏi để
chạy đua? Chúa ơi... em thậm chí c̣n bảo cô ta nó sẽ sụm nửa
chừng nếu chạy đua. Em đă cưỡng ép cô ta vào chuyện này.
- Cô ta tự lấy quyết định cho ḿnh. Cô ta đă biết nguy hiểm
nhưng vẫn cho nó chạy đua. Em không thể tự quy trách cho ḿnh.
Nhưng Abbie biết rằng không phải thế.
Chương kết
Ngọn gió mát buổi sáng thổi lướt qua mặt hồ bơi, rồi làm các tờ
giấy trên đùi Lane bay phất phơ. Lane đè các trang giấy cuả bản
hợp đồng đoạn măi xuống và tiếp tục nh́n đăm đăm vào cái bóng
dáng nhỏ bé đang thu ḿnh bên nấm đất mới đắp ở tận ngoài xa.
Cặp kính hai tṛng cuả ông c̣n nằm trên bàn, cạnh hồ bơi, dưới
cái dù che nắng. Ông vẫn chưa đọc trang đầu cuả bản hợp đồng. Không phải là ông cần đọc nó. Ông đă coi kỹ nó ngày hôm
qua. Ông chỉ có ư định coi lại một lần nữa trước khi Mac Crea đến kư
vào chiều nay. Nhưng Rachel làm ông lo lắng và gần như không
thể tập trung lâu vào công việc làm ăn.
- Coi con này, ba! - Alex kêu to.
Rất khó khăn ông mới rời mắt khỏi Rachel và day lại kịp thời để
thấy cậu con trai nhảy xuống bể bơi làm nước bắn tung tóe đến
tận bờ. Ông chờ cho đến khi Alex trồi lên và lội đến cái thang
ở góc hồ.
Khi thấy đứa con trai đă lên bờ đối diện, Lane quay lại chú ư
đến Rachel. Nàng không hề rời ngôi mộ mà nàng đang canh chừng.
- Xin lỗi ông, có ông Tibbs đến thăm- Người hầu gái tên là
Maria đến cạnh ghê ông và thưa, rồi chỉ vào người đàn ông mặc
cái quần Jean mới và một cái áo kiểu miền Tây đang đi theo cô
ta.
Lane lơ đễnh xếp lại các tờ giấy và đứng dậy đón khách.
- Chào anh Ross. Tôi không ngờ anh đến. Mời anh ngồi.
- Rất tiếc, tôi không ở lâu được. Tôi chỉ ghé lại xem Rachel
thế nào. Tôi biết bà bất an v́ Sirocco. Tôi ước phải cho tôi
có thể ở lâu...
- Tôi hiểu. Bà ấy đau buồn v́ cái chết cuả con ngựa đực giống.
- Bà ấy ở đâu?
- Ở ngoài đó, bên mộ nó- Ông chỉ đại khái về hướng nấm mồ- Bà
ta đă nhất quyết đ̣i đem con ngựa về chôn
ở River Bend. Lúc đó, tôi không thấy có hại ǵ, nhưng bây giờ th́ tôi không chắc
chắn đó là ư kiến hay.
- Ông có phiền chăng nếu tôi đi nói với bà ấy? Tôi đă mang theo
một cái có thể... khiến bà khoẻ khoắn hơn.
- Xin anh cứ việc- Đến giai đoạn này, ai kéo Rachel ra khỏi
t́nh trạng thất vọng thâm trầm cuả ḿnh cũng được, miễn là có
người làm được điều đó. Ông không chịu nổi thấy vợ như vậy.
Ross gật đầu, đội nón lên và ra đi, băng qua bồn cỏ về hướng
nấm mộ không có mộ chí gần hàng rào chạy dọc cánh đồng cỏ sau
nhà, nửa đường giữa ṭa nhà và các chuồng ngựa. Lane đứng
nh́n theo, và tự hỏi anh ta sẽ thành công chăng, và Rachel có
ngả vào ṿng tay của anh ta không. Lần này th́ là vĩnh viễn. Thế nhưng khi tai nạn xảy ra, bà đă quay qua ông, chứ không
quay qua Ross. Chắc chắn cử chỉ ấy là do linh tính, ông vẫn tự
nhủ măi như vậy.
- Ba, ba có thấy con nhảy làm nước bắn tung tóe không? Alex chạy quanh hồ bơi đến cạnh ông.
- Có, ba thấy. Suưt nữa con làm ba ướt hết.
- Con biết. Ba muốn bơi với con một chập không?
- Ba muốn, nhưng không được. Ba c̣n phải xem mấy giấy tờ, nhưng ba sẽ theo dơi con.
- Vậy th́ con sẽ ngồi đây với ba để nghỉ ngơi, bơi mệt quá.
- Đúng- Lane đồng ư, trong khi Alex trèo lên ghế cạnh bàn.
- Ông Tibbs muốn ǵ vậy hở ba? - Alex ḍm về hướng nấm mồ.
- Ông ấy đến gặp mẹ con. Ông ấy đem cho mẹ con cái ǵ đó, mà
ông ấy hy vọng sẽ làm cho mẹ con vui một chút.
- Mẹ con buồn quá, phải không?
- Phải. Mẹ con rất thương con
Sirocco. Mẹ con có mặt khi nó
sinh ra. Lúc đó con c̣n bé xíu. Mẹ con có nó cũng lâu như có
con. Người ta rất đau khổ khi mất đi một người hay một vật mà
ḿnh rất quan tâm.
- Con ước chi có thể làm được điều ǵ cho mẹ con đỡ buồn.
- Có lẽ con có thể.
- Làm ǵ, hở ba?
- Khi ta buồn, có nhiều việc nhỏ nhặt có ư nghĩa rất lớn...
những việc nhỏ nhưng có ư tứ nói lên sự quan tâm cuả ta. Chẳng
hạn, con có thể hái cho mẹ con mấy bông hoa dại để cắm lên mộ
Sirocco. Hay con có thể làm cho mẹ con một cái bảng tên...
- Con có thể vẽ một tấm h́nh Sirocco và tô màu lên để đem cho mẹ
con. Mẹ con sẽ trông thấy tấm h́nh cuả nó và nhớ đến nó. Mẹ
con sẽ thích vậy phải không? Con có thẻ vẽ thật đẹp, bà
Queldon bảo vậy. Và con sẽ vẽ cái h́nh này đẹp hơn nữa.
- Ba biết con có thể. Và ba nghĩ rằng mẹ con ắt sẽ thích bức
h́nh ấy.
- Để con đi vẽ ngay- Nó tụt xuống ghết và chạy ngay vào nhà.
Rachel ngồi trên cỏ, bên cạnh nắm đất mới đắp h́nh chữ nhật dài, trong tư thế gần như cuả một đứa trẻ : hai chân xếp về một bên, đầu và vai cúi xuống, một bàn tay đặt lên trên nấm đất. Một
ngọn gió mát nhẹ nhàng thổi qua mái tóc cuả nàng làm phất phơ
mấy sợi rồi vuốt xuống lại như một bà mẹ xoa vuốt tóc đứa con để
an ủi vỗ về nó.
Trong khi Ross đi đến gần nàng, nàng không tỏ vẻ ǵ biết có anh
ta đến. Anh ta ngừng lại một lát, ngạc nhiên v́ thấy vẻ đau
buồn quá đỗi trên mặt nàng. Không có nước mắt. Anh ta ước chi
nàng đă chảy nước mắt. Anh ta có cảm giác như nếu có nước mắt
th́ có lẽ dễ đối phó hơn là sự đau buồn cực độ này.
- Chào Rachel!
Thoạt đầu anh ta chưa chắc là nàng đă nghe. Rồi nàng nh́n lên. Hai mắt nàng lờ đ̣, gần như chết rồi. Tuy nàng nh́n thẳng vào
anh ta, Ross không chắc ǵ nàng đă thấy. Rồi th́ nàng làm như
gắng gượng trở lại với thực tại.
- Đây là nơi chôn cất Sirocco. Tôi đang cho làm một cái bia-
Bằng đá cẩm thạch, khắc tên nó với các ngày tháng trong đời nó, và một câu trong bài thơ tôi đă đọc một lần. Tôi sẽ
sửa đi
một chút cho phù hợp với nó - Nàng mơ màng đọc lên: "bạn chỉ mới
thấy vẻ đẹp cuả các đặc điểm và các chân cuả nó, th́ vẻ đẹp
chân chính cuả nó bạn vẫn chưa được thấư'
- Hay lắm!
- Anh hăy sờ nấm đất này. - Nàng thọc mấy ngón tay vào đất. -
Nó c̣n ấm... giống như thân ḿnh nó.
- Đó là do ánn nắng. Anh bắt đầu lo cho nàng.
- Tôi biết. - Nàng nói, nét đau khổ hiện rơ trên mặt.
- Nhưng đôi khi tôi muốn tin là do thân ḿnh của nó.
- Cô không thể làm vậy, Rachel. Không tốt cho cô.
- Tôi không cần. Tôi muốn nó ở đây... với tôi.
- Đừng làm vậy, Rachel. Nó đă chết. Cô không làm thay đổi
được điều đó. Tôi ở đây với cô. Cô hăy đi dạo với tôi một lát. - Nắm vay nàng, anh ta dịu dàng ép nàng đứng dậy.
Nàng không cưỡng lại, tuy nhiên vẫn nh́n sững vào nấm mồ, không muốn rời nó khi anh xoay ḿnh nàng lại.
- Nó phải ở đây, để hí lên với các con ngựa cái trên đồng cỏ.
- Tôi mong sao có cách ǵ làm cô thấy bớt buồn... Có lời ǵ tôi
có thể nói... hay việc ǵ tôi có thể làm. Nhưng tôi không biết
nói ǵ cho hợp. Cô không biết đă bao nhiêu lần tôi ước chi tôi
đă không bỏ cô mà đi hôm đó, nhưng tôi đă phải làm như vậy. Tôi
ở đó củng chẳng có làm được ǵ. Lane đă ở bên cô. Tôi biết ông
ta sẽ chăm nom cô và lo liệu mọi việc.
- Lane luôn luôn có đó, lần nào cũng thế. - Nàng lẩm bẩm.
- Tôi biết - Anh ta phiền ḷng v́ nàng đă quay lại với Lane
trong những giây phút choáng váng đầu tiên ấy, sau khi tai nạn
xảy ra. Đáng lư ra nàng phải c̣n yêu anh ta.
- Cô nghe tôi nói đây. Tối nay tôi phải trở về Nashville. Công
ty đĩa hát muốn tôi thâu một bộ đĩa mới và tôi dự định sẽ họp
với nhà sản xuất ngày mai. Nhưng nếu cô muốn tôi ở lại đây với
cô, tôi sẽ hủy bỏ việc ấy.
- Không cần thiết. Anh ở đây hay không cũng vậy thôi. Không
c̣n việc ǵ quan trọng đối với tôi cả.
Nàng quá dửng dưng, quá xa vắng với anh ta, như thể anh ta là
một người lạ, không phải là người đă từng ôm ấp nàng trong ṿng
tay, làm t́nh với nàng không biết bao nhiêu lần trong quá khứ. Họ đi bên cạnh nhau, tay anh quàng sau lưng nàng, tuy nhiên
cảm giác gần gũi không có. Anh muốn làm thay đổi cái đó.
- Tôi có cái này đưa cô xem. Hăy đi nhanh lên.
Anh ta rảo bước đến gần chuồng ngựa, nhưng câu nói cuả anh ta
không gợi lên sự chú ư cuả nàng.
- Cô không hỏi tôi cái ǵ sao?
- Cái ǵ? - Rơ ràng nàng chỉ hỏi là v́ anh ta nhắc.
- Đây là một sự ngạc nhiên, nhưng tôi có thể bảo đảm cô sẽ
thích nó. Cứ chờ xem thử.
Nhưng khi Rachel trông thấy chiếc xe tải kéo chiếc rờ moọc chở
ngựa đậu bên ngoài cửa và chuồng chính, nàng thụt lui. Có ai
trong đó, tôi không muốn gặp họ.
- Không sao cả. Thật mà, xe ấy cuả tôi.
- Cuả anh? Tôi không hiểu- Nàng cau mặt. Lần đầu tiên từ năy
giờ, Ross có cảm tưởng cuối cùng anh ta đă đâm thủng được bức
màn đau buồn cách ly nàng với thế giới bên ngoài.
- Cô nhớ là tôi đă bảo dành cho cô một sự ngạc nhiên - Anh ta ra
hiệu cho người mă phu đứng ở phía sua rờ moóc dắt ra con ngựa
cái nhỏ - Đấy, nó ḱa - Anh nh́n cḥng chọc vào mặt nàng, khi
người mă phu dẫn con ngựa cái nhỏ ra cho nàng thấy. Mặt nàng lộ
vẻ phân vân, khi nàng nh́n sững con ngựa Ả Rập nhỏ tuổi, có
lông màu vàng rực dưới ánh nắng chiều. "Con Ḥn Ngọc" nàng thốt
lên.
- Phải, nhưng lư do nào anh đem nó đến đây? - Nàng quay lại
nh́n anh ta, trán cau lại thêm.
- Tôi muốn cho cô con ngựa ấy. Tôi biết cô đă từng muốn có nó
biết chừng nào, và tôi đă nói thật khi bảo rằng tôi không bán
nó. Chúng ta sẽ không bao giờ trông đợi nó có con với Sirocco
nữa, do đó, tôi tặng nó cho cô.
- Không! - Nàng thục lùi thêm một bước, mặt có vẻ giận dữ.
Sửng sốt v́ phản ứng cuả nàng, Ross cầm sợi dây ở tay người mă
phu, đưa cho nàng.
- Xin cô vui ḷng cầm lấy - Nhưng nàng lắc đầu và giấu tay ra sau
lưng - Tôi muốn cô giữ nó, Rachel. Tôi biết nó không phải là
Sirocco và... có lẽ tôi không thể bù đắp lại sự không có mặt của
tôi bên cô sau tai nạn, nhưng cô hăy cho tôi có dịp bù lại.
- Tại sao ai cũng luôn t́m cách biếu quà cho tôi? Anh nghĩ rằng
có thể mua chuộc tôi được chăng? Qùa tặng không bù lại được
những giờ khắc tôi cô đơn. Tôi không phải là một đứa bé để anh
có thể cho một đồ chơi và nghĩ rằng nó sẽ hết đau khổ. Không
được nữa đâu! ..
- Tôi không hiểu cô nói ǵ. Tôi không t́m cách mua chuộc cô. Tôi... - Ross bối rối và hoảng sợ v́ sự nổi giận cuả nàng.
- Vậy anh gọi hành động cuả anh là ǵ? Anh cảm thấy có lỗi, nên anh cho tôi con ngựa của anh để lương tâm anh khỏi bị cắn
rứt. Thế th́, tôi không thèm con ngựa cuả anh! Và tôi không
thèm anh! Đem con ngựa đi và biến khỏi nơi đây! Đừng bao giờ
trở lại! Anh nghe chưa? Đừng bao giờ nữa!
- Hai bàn tay nàng
nắm lại chống nạnh, trong khi nàng đứng trước mặt anh ta, run
lên bần bật v́ tức giận, và nước mắt chảy thành hàng trên má.
- Rachel, cô không muốn nói vậy, cô chỉ bực ḿnh thôi. Cô
không biết cô đang nói ǵ.
- Tôi biết rất rơ tôi đang nói ǵ. Và nếu anh không chở con
ngựa đó đi ngay trong năm phút tới, tôi sẽ gọi ông cảnh sát
trưởng tới áp giải anh ra khỏi trại này - Nàng nói với giọng giận
run, và quay phắt lại. Nàng đi về chuồng ngựa, được nửa chừng
nàng chuyển sang chạy.
- Rachel... - Ross bước một bước tần ngần về hướng nàng bỏ đi, anh ta không tin được chuyện vừa xảy ra là có thật.
- Tôi nghĩ rằng bà ta nói thật đấy - Người mă phu nói sau lưng
anh.
Ross bắt buộc phải đồng ư.
Nức nở khóc v́ tuyệt vọng, Rachel chạy thẳng đến khu chuồng
nuôi ngựa đẻ, chỉ ngừng lại khi đến chuồng thứ ba kể từ sau đếm
lại. Điên cuồng chạy ào ào, nàng xô cửa vào trong rồi gài cửa
lại. Nàng ôm cổ con ngựa cái có lông xám lốm đốm và úp mặt vào
cái bờm đen như than cuả nó.
- Simoon, Simoon - Nàng kêu lên - Tại sao họ luôn luôn làm vậy? Tại sao? Họ cứ cho quà tặng, trong khi ta chỉ cần t́nh yêu. Không ai thật sự quan tâm đến ta cả. Không một ai- Trong khi
nàng khóc cho nguôi nỗi lo lắng và đau khổ, nàng cảm thấy con
ngựa cái lo lắng chúi mơm vào nàng, và kêu lên mấy tiếng tỏ vẻ
quan tâm - Không, không đúng vậy, phải không? - Có mày quan tâm, phải không, con ngựa đẹp cuả ta? - Rachel lẩm bẩm, và nhích
qua nh́n ngay mặt nó, rồi ôm đầu nó lại trong tay nàng, mỉm
cười khi nó thè lưỡi liếm hàng nước mắt trên má nàng rồi ṭ ṃ
liếm các giọt nước mắt mằn mặn- Ta cũng yêu mày, Simoon. Mày
không khi nào bỏ ta, phải không, Simoon?
Có tiếng rơm sột soạt ở chuồng bên, trong khi con ngựa thiến
lông đỏ già nua nhích lại tới gần tấm vách ngăn vừa hé lên để
được chú ư đến. Quay lại, Rachel tḥ bàn tay qua cái song giữ
bên dưới cái môi cuả nó, trong khi vẫn xoa vuốt chỗ lơm phiá
sau tai con ngựa cái.
- Ta biết mày cũng quan tâm, Ahmer. Ta không quên mày - Nàng
nói êm như ru, nhưng vẫn buồn rầu vô cùng.
- Bà b́nh an chứ, bà Canphield?
Giật ḿnh, Rachel thoáng thấy người mă phu đứng ở cửa chuồng, và nấp vào sau con ngựa cái, giấu mặt để y khỏi thấy nàng khóc. Nàng không muốn y hay ai khác thương tiếc cho nàng. Nàng
không cần và cũng không muốn sự thương hại cuả họ.
- Phải, tôi b́nh an. Và tôi muốn ở một ḿnh. Anh vui ḷng đi
đi.
- Vâng, thưa bà.
Ahmer x́ một tiếng khi người mă phu đi ngang qua chuồng nó. Khi
nó trở lại chú ư đến nàng, Rachel biết chỉ c̣n lại chúng và
nàng.
- Luôn luôn chỉ có ba chúng ta, phải không? - Nhớ lại, rồi cải
chính - Không phải luôn luôn như vậy. Trong một quăng thời gian, chúng ta có bốn. Bây giờ Sirocco không c̣n nữa. Ta nhớ nó
quá! - Nàng thấy muốn khóc nữa, và ôm chầm cổ Simoon. - Tại sao
nó phải chết như vậy? Không công bằng chút nào! Con mày đă
chết, Simoon. Mày hiểu không? con mày... và con ta nữa.
Nàng bắt đầu khóc thút thít, nước mắt chảy xuống làm ướt các
sợi lông màu xám ở cổ con ngựa cái. Ở đây, nàng cảm thấy được
tự do tuôn ra nỗi khổ đau cuả ḿnh, tự do khao khát... cái chết
cuả con ngựa đực giống cuả ḿnh, cả sự phản bội cuả thêm một
người đàn ông khác nữa đă không yêu nàng thật trung thực.
Simoon x́ một tiếng và quay đầu về phía cửa chuồng, báo động
cho Rachel biết có người đến. Nàng lau nước mắt và cố giữ vẻ
b́nh thường.
- Mẹ ơi, mẹ có đây không? - Alex hiện ra, đi chầm chậm trên
hành lang giữa hai dăy chuồng, vừa đi vừa nh́n hai bên.
Nàng muốn giả vờ không nghe nó, nấp vào góc trong cùng không
cho ai thấy cả. Nhưng nàng biết không làm thế được.
- Có, Alex, ǵ đó con?
Thoạt đầu, nó không biết tiếng mẹ nó ở chuồng nào, rồi nó
trông thấy nàng.
- A, mẹ đây rồi - Nó hăm hở đến cửa chuồng, tay cầm tờ giấy
giấu sau lưng - Con t́m mẹ khắp nơi.
- Nếu đă đến giờ ăn trưa, con hăy bảo Marie mẹ không đói - Nàng
xẵng giọng nói, v́ nôn nóng muốn nó đi cho khuất để nàng ở một
ḿnh. Nếu không th́ khó che giấu sử khổ sở và đau đớn cuả nàng. Nàng nhớ những câu hỏi dồn dập cuả nó trên đường bay về nhà
rất là khó chịu. Tại sao Sirocco chết? Tại sao nó găy cổ? Tại
sao mẹ cho nó chạy đua? Tại sao mẹ khóc? Tại sao mẹ yêu
Sirocco? Tại sao, tại sao? Nàng không chiu nổi ư nghĩ phải
nghe lại những câu hỏi ấy. Lẽ ra Lane phải có đấy để trả lời
cho nó cũng như khi ở trên máy bay.
- Chưa đến giờ ăn trưa. Ít nhất con nghĩ vậy, con đem cho mẹ
cái này - Nó với tay qua cửa, miệng mỉm cười và vẻ mặt hăm hở, đưa tờ giấy nó giấu sau lưng cho nàng - Cho mẹ đó. Con đă muốn
gói trong giấy đẹp và thắt nơ quanh nó, nhưng bà Queldon bảo ở
nhà không có sẵn.
Lại thêm một món quà, Rachel cay đắng nghĩ thầm. Tại sao tất
cả đều t́m các mua chuộc nàng?
- Mẹ không muốn lấy.
Nụ cười vụt tắt trên mặt nó.
- Nhưng... ba nghĩ rằng...
- Ba đă lầm! Mẹ không muốn quà ǵ cả! Nhất là của con. Hay
cuả bất cứ ai. Con hiểu chưa? - Nước mắt giận dữ tuôn ra làm
nàng không thấy được vẻ buồn thảm cuả nó.
- Đi, đi về với ba mày. Tao không muốn mày ở đây!...
Xoay lại, nàng t́m sự an ủi bên thân ḿnh ấm áp cuả Simoon. Nàng nghe ở xa xa tiếng chân nó chạy đi, c̣n gờ giấy bay phất
phới vào trong chuồng ngựa và rơi xuống đống dăm bào.
Nàng c̣n lại một ḿnh với mấy con ngựa của nàng, nàng muốn thế. Nàng không cần ai cả. Và giờ sau đó, nàng cố t́nh tin như
vậy.
Khi nghe tiếng chân ở hành lang bằng gạch đến gần các chuồng
ngựa, nàng thầm nguyền rủa tất cả mọi người không chịu để cho
nàng yên. Nàng thấy Lane hiện ra và lo lắng nh́n quanh.
- Alex? - Ông gọi.
Rachel suưt nữa cười lớn lên. Đáng lẽ nàng phải biết ông không
lo lắng cho nàng. Ông chỉ lo lắng cho đứa con trai cuả ông. Nàng co rúm lại cạnh vách, cố thu ḿnh thật nhỏ, mong sao ông
đừng thấy. Nhưng cử động làm ông chú ư. Ông quay lại và nh́n
ngay thấy nàng.
- Rachel, em có thấy Alex không? Bữa ăn trưa đă sẵn sàng. Nhưng khi Maria gọi nó, không có tiếng trả lời cuả nó.
- Em không biết nó ở đâu- Nàng đáp.
Lane cau mày và bước tới gần chuồng hơn.
- Nhưng nó phải ở đâu quanh đây. Một người mă phu bảo chắc chắn
đă thấy nó đến- Cái ǵ kia? - Ông nh́n trừng trừng vào cái ǵ đó
trên sàn. Bất đắc dĩ Rachel phải đi quanh con ngựa cái để xem
vật ǵ. Một tờ giấy nằm trên đống dăm bào, ngay giữa bị một
móng ngựa đạp vào nhăn nheo. Rachel thấy nhưng không lượm lên, và Lane mở móc cửa bước vào chuồng.
- Có phải đây là h́nh con Sirocco do nó vẽ cho em?
- Chắc vậy? - Nàng nhún vai rồi lượm tờ giấy lên xem.
- Vậy là nó đă tới đây? Nó mang cái này tới cho em?
- Phải, em bảo là không cần. Em tưởng nó cầm đi theo nó.
- Em làm sao thế? - Lane trừng mắt nh́n nàng, với vẻ không tin
và giận dữ - Sao em có thể làm vậy được? Nó vẽ để cho em mà!
- Tôi không cần! - Nàng giận dữ quát lên - Tại sao tôi phải cần? Cả đời tôi mọi người đều cho quà, v́ họ nghĩ rằng quà cáp có
thể bù đắp mọi việc. Nhưng không phải vậy! Chưa bao giờ như
vậy cả!
- Trời đất ơi, Rachel! Nó chỉ là một đứa bé. Nó muốn làm một
cái ǵ đó để em vui lên. Em quá thương hại lấy ḿnh mà không
thấy rằng em đau khổ th́ anh và con cũng đau khổ lây. Đây không
phải là một bức vẽ. Đây là cách cuả nó để cho em biết nó quan
tâm đến em!
Trong đời nàng chưa bao giờ Rachel thấy Lane giận dữ đến như vậy. Những lời nói giận dữ cuả ông đập vào nàng như búa bổ. Trong
giây lát nghĩ rằng ông sẽ đánh nàng thật sự. Nàng co rúm người
lại.
- Em không biết. Em đă tưởng...
- Em nghĩ- Ông gay gắt nói - Em chỉ nghĩ đến em. Tôi tự hỏi, có
bao giờ em nghĩ đến người khác? - Ông bỏ nàng đứng lại ở đó, vẫn c̣n choáng váng v́ câu buộc tội giận dữ cuả ông.
Trong khi lái xe qua hai cột trụ đồ sộ sơn trắng ở cổng vào
River Bend, Mac Crea liếc nh́n đồng hồ ở bảng điều khiển cuả xe
hơi. Chàng có hẹn gặp Lane lúc một giờ rưỡi, và đă trễ năm
phút. Trong khi xe chạy trên đường vào nhà, chàng để ư thấy
hai, bà người đang dàn thành hàng ngang, băng ngang qua hai
cánh đồng cỏ phía trái cuả chàng. thoạt đầu chàng thấy kỳ lạ, rồi bỏ qua không để ư đến nữa, v́ nghĩ rằng có lẽ họ đang bắt
ngựa.
Khi xe chạy vào sân, chàng thấy Rachel cưỡi con ngựa xám đốm
chạy về. Cổ ngựa ướt đẫm mồ hôi. Mac Crea cau mày, phân vân
không hiểu Rachel làm ǵ mà cưỡi ngựa đi giữa trời nóng ban ngày
như vậy... và mấy người ở cánh đồng cỏ... ắt hẳn có chuyện ǵ
không ổn. Chàng vội vàng rời toà nhà và cho xe chạy về hướng
trại ngựa, tới nơi vừa kịp lúc Rachel xuống ngựa và trao dây
cương cho một mă phu.
Vừa bước xuống xe, chàng nghe được mấy tiếng cuối cùng cuả câu
hỏi cuả nàng :
- "... có thấy ǵ không? "
Người mă phu lắc đầu và dẫn ngựa đi.
- Có chuyện ǵ thế?
Rachel giật ḿnh quay lại, vẻ mặt điên loạn.
- Mac Crea. Tưởng ai!
- Lane đâu rồi?
- Ông đang đi t́m Alex cùng với những người khác. Nó đă biến
mất. Không ai thấy nó từ trước giờ ăn trưa Chúng tôi đă gọi đi
gọi lại nhưng- Tôi lo ngại... có chuyện ǵ xảy ra cho nó. Nểu
có, tôi sẽ không bao giờ tự tha thứ cho ḿnh được.
Mac Crea đă định nói cho nàng biết rằng chàng có thể biết Alex
đang ở đâu. Dù sao, cậu bé không biết rằng Eden không c̣n ở
trong nông trại kế cận nữa. Nhưng có thể chàng lầm. Nếu không
chắc, th́ nói với Rachel càng gây thêm rắc rối. Tốt hơn chàng
nên đi kiểm tra lấy.
- Nó sẽ xuất hiện thôi.
- Tôi mong vậy.
- Nếu cô thấy Lane, bảo giùm tôi sẽ trở lại sau.
- Vâng.
Nhưng Mac Crea ngờ rằng cô ta sẽ không nhớ, trong khi chàng trở
ra xe và ngồi lên lái đi.
Abbie bưng thùng đồ đạc cuối cùng ra khỏi trại và chất nó lên
ghế sau xe hơi cuả nàng. Ngừng một lát, nàng lau mồ hôi trán
và liếc nh́n chiếc xe thùng thuê đậu ở trước chuồng ngựa đẻ. Hai mă phu đang vào tất cả các chuồng thu thập các dụng cụ, yên
cương, trang bị. Họ có vẻ như đă gần xong công việc.
Dobie đang làm việc ở ngoài đồng. May th́ nàng có thể thu góp
đồ đạc và ra đi trước khi anh ta về. Nàng đă không gặp và cũng
không muốn gặp anh ta. Nàng có bảo với anh ta rằng nàng rất
tiếc, cũng không xoá bỏ được những thiệt hại nàng đă gây ra cho
cuộc đời cuả hai người.
Nghe tiếng máy xe ngày càng lớn, Abbie quay ra đường dẫn vào
nhà. Nàng cau mày ngạc nhiên khi nhận ra xe cuả Mac Crea. Nếu
Dobie thấy chàng th́ sao?
Nàng bước tới gần chàng với vẻ mặt cố che giấu vẻ lo ngại.
- Anh đến đây làm ǵ?
- Anh hy vọng sẽ t́m thấy Alex. Em không thấy nó ở đây chứ?
- Alex? không, tại sao?
- Anh vừa mới ở River Bend lại. Họ đang lục lạo khắp nơi để t́m
Alex. Không ai thấy nó từ sáng đến giờ. Anh đă nghĩ... nó có
thể sang đây chơi với Eden.
- Chúng tôi ở đây gần như suốt ngày. Hơn nữa, sau trận mưa lớn
đêm hôm kia, con suối giữa đây và River Bend đầy ắp nước lên
đến tận bờ- Vừa nói ra, Abbie lạnh toát cả người v́ sợ- Mac, anh không nghĩ rằng nó t́m cách lội qua suối chứ! Em biết nó
chỉ là một đứa bé, nhưng chắc chắn nó cũng thấy được là quá
nguy hiểm.
- Tốt hơn là anh phải đi xem - Mac Crea mở máy xe.
- Em đi với anh- Abbie đi tới phiá bên kia xe.
Mac Crea lái xe ra khỏi sân và chạy vào con đường đầy rănh dẫn
đến cánh đồng cỏ ở dưới thấp và bờ suối... Khi tới cổng, Abbie
nhảy xuống mở cổng, rồi trèo lên xe lại sau khi đóng cổng.
- Có một chỗ cạn lội qua được ở đằng kia - Nàng chỉ vào một khúc
cuả con suối có cây mọc san sát hai bên bờ.
Mac Crea ngừng xe lại khi tới gần chỗ đó.
- Chúng ta hăy xuống xe đi bộ.
Da trời xanh ngắt, mặt trời sáng chói, và tàn lá xanh rờn cuả
các cây sau trận mưa cho người ta có một cảm giác yên tĩnh phỉnh
phờ. Nhưng con suối không c̣n là một ḍng nước nhỏ chảy róc
rách trên ḷng suối đầy cát và sỏi. Trận mưa vừa qua đă biến nó
thành một ḍng thác giận dữ. Tiếng nước chảy ồ ồ át cả tiếng
cửa xe đập mạnh.
Nắm tay nhau đứng trước đầu xe, hai người dừng lại nh́n bờ suối
đầy bóng mát và nước suối đầy tràn, ḍng nước đen đang ào ạt
tung xuống giữa ḷng suối hẹp, cuốn theo các cành cây, các
nhánh khô- Bất cứ vật ǵ nằm ngang trên đường nước chảy.
- Anh cho rằng nó ở đâu? Đến giờ này, nó ắt đă biết người ta
đang t́m nó - Abbie càng lo ngại nhiều hơn trước đó.
- Cầu mong cho nó không muốn người ta t́m ra nó.
- Chắc nó đă không t́m cách băng qua. Nó nhút nhát lắm.
- Chúng ta nên tách ra và t́m trên cả hai bờ - Mac Crea đi về
hướng chỗ lội qua suối.
- Anh hăy cẩn thận- Nàng dặn ḍ.
Dừng lại, chàng mỉm cười để nàng an tâm, rồi lội xuống ḍng
nước đang chảy xiết, cẩn thận ḍ đường lội qua. Ở chỗ sâu nhất, nước lên đến ngang lưng chàng... tức là cao hơn đầu một đứa bé
Nàng theo dơi chàng cố giữ thăng bằng giữa ḍng nước chảy mạnh
và biết rằng Alex không thể thoát chết nếu té xuống nước.
Qua bờ kia an toàn, Mac Crea vẫy tay với nàng, rồi ḍm quanh. Úp hai bàn tay lại và kề miệng vào, chàng kêu to :
- Anh thấy có dấu chân. Nó đă tới đây - Chàng chỉ về dưới ḍng, ra hiệu cho nàng nên cùng chàng t́m về phía đó trước.
Abbie càng lo ngại hơn, v́ hiểu rằng Mac Crea chọn phía đó với
ư nghĩ nếu Alex đă té xuống nước, ḍng thác có thể đă đưa xác
nó về phía dưới ḍng. Xác nó. Không, nàng không muốn nghĩ như
vậy. Nàng lo lắng ḍm bờ suối trước mặt, tránh xa mép nước và
tiến chầm chậm, ngang với Mac Crea ở trên bờ bên kia.
Tiến được khoảng mười thước, nàng trông thấy một vật ǵ màu
vàng mắc kẹt giữa rác rưỡi gần bờ bên kia.
- Mac Crea, coi kià! - Nàng chỉ vào vật đó, trông giống một
món đồ mặc, và tự nhiên nhớ lại rằng Alex có một cái áo véc màu
vàng. Nàng nín thở mong rằng ḿnh lầm, trong khi Mac Crea lội
xuống cầm một nhánh cây găy khều cái vật màu vàng ấy lên. Đó là
một cái áo vét cuả một đứa bé.
- Alex! - Abbie điên cuồng gọi to- Alex, cháu ở đâu? nàng hấp
tấp đi dọc bờ suối, bất kể các bụi rậm làm trở ngại, nôn nóng
muốn t́m thấy Alex.
Ḍng suối vẫn cuốn phăng cả bùn và rác rưởi, chảy ồ ồ như giễu
cợt chàng.
Nàng nghe như có một tiếng la lớn, và dừng lại lắng nghe. Nàng
để ư không thấy Mac Crea nữa. Chàng đă đi vượt xa nàng rồi
chăng? Nàng vội vàng đi lui lại.
- Abbie! - Mac Crea đưa tay vẫy nàng từ bờ bên kia, chàng đang
bồng một đứa bé bùn đầy ngang hông- Anh t́m được nó rồi!
Nàng ̣a lên khóc v́ sung sướng và đưa tay lên bịt miệng. Alex
không việc ǵ. Nó an toàn. T́m được một chỗ, Mac Crea bồng
đứa bé lội qua suối. Abbie chờ ở bờ bên này, nàng thấy khó thở
cho đến khi họ đến bên nàng.
- Anh t́m thấy nó ở đâu?
- Nó đang nấp trong một bụi rậm.
Abbie cúi xuống coi kỹ nó có b́nh an không. V́ nh́n sát, nàng
thấy vết nước mắt trên má nó.
- Chúng ta t́m cháu từ năy đến giờ, Alex. Chúng ta tưởng... -
Nhưng nàng không muốn nói ra điều họ sợ. Nàng mỉm cười gạt mái
tóc nâu cuả nó đang bị mồ hôi dính bết ở trán ra đằng sau - Tốt
hơn là chúng ta đưa cháu về nhà.
Nó đột ngột thụt lùi.
- Không. Cháu không muốn về đó.
- Tại sao? Mẹ cháu và cha cháu sẽ lo ngại v́ cháu. Cháu không
muốn thế chứ?
- Mẹ cháu không quan tâm đâu - Nó đáp, hai hàng nước mắt lại
chảy xuống mà - Mẹ cháu không muốn có cháu. Mẹ cháu đuổi cháu đi
chỗ khác. Cháu đă bỏ đi và quyết không trở về nữa.
- Alex, cô chắc rằng mẹ cháu không có ư muốn nói vậy đâu.
- Có, có chứ! - Nó nói, và rồi như không thể chịu nổi một ḿnh, nó lao vào bá cổ Abbie và núp mặt vào nàng để khóa ̣a.
- Cháu không muốn trở về nhà. Cháu muốn ơ đây với cô và Eden.
Abbie nh́n Mac Crea với vẻ bất lực. Mac Crea ngồi thụp xuống và
đặt bàn tay lên vai Alex đang rung rung khi nó sụt sịt khóc.
- Cháu không phải muốn vậy, Alex. Cháu hăy nghĩ đến ba cháu mà
cháu sẽ nhớ ra nhiều.
- Ba cháu làm việc tối ngày.
- Không hẳn vậy.
- Ông có thể đến thăm cháu nhưng không đến.
- Ồ, Alex, cô rất tiếc, nhưng như vậy không được đâu.
- Nhưng tại sao?
- Bởi v́... cháu thuộc về mẹ và ba cháu.
- Đi thôi, cháu bé. Chú đưa cháu về nhà. Nhưng khi Mac Crea
cố kéo nó ra, nó càng ôm chặt Abbie.
- Không.
- Để em bồng nó- Nàng bảo Mac Crea. Alex níu lấy nàng và kẹp
hai chân ngang hông nàng, trong khi nàng đi trở về với Mac Crea. Vào trong xe, nàng tiếp tục ôm nó, và ru nó như đứa bé mới
đẻ.
- Anh bỏ em xuống xe em - Mac Crea nói.
- Không, em đi với anh - Nàng quyết định khi ở bên con suối - Em
muốn nói đôi điều với Rachel.
- Abbie- Giọng chàng có vẻ không đồng ư.
- Em đi với anh - Nàng không muốn nghe nói nữa. Không ǵ và
không ai có thể ngăn chận nàng, ngay cả Mac Crea.
Năm sáu người mồ hôi nhễ nhại, và mệt lữ v́ cuộc đi t́m đứa bé
bị lạc ngay giữa lúc trời nóng nực, đang ngồi dưới bóng mát cuả
một cây sồi đại thụ, tu ừng ực, ở cái b́nh nước lạnh cuả người
ở mang ra, và lặng lẽ lắc đầu để đáp lại các câu hỏi cuả cả
Lane và Rachel. Ít người ngẩng lên nh́n khi Mac Crea lái xe vào
cùng Abbie và Alex.
Abbie lách ra cửa xe, tay vẫn bồng Alex. Lúc đầu không ai để
ư tới nàng, tất cả chú ư vào Mac Crea ở gần họ hơn. Khi nàng
đi ṿng quanh chiếc xe, Rachel trông thấy đứa bé trong tay
nàng.
- Alex! Các người đă t́m được nó!
- Mặt nàng lộ vẻ nhẹ nhơm và
chạy ngay tới- Ồ, Alex, con đi đâu từ năy đến giờ? Ba mẹ lo
lắng quá chừng v́ con.
- Nó qua bên nông trại- Abbie trả lời, trong khi Alex ôm nàng
chặt hơn.
Nghe tiếng nàng, Rachel cuối cùng để ư tới Abbie .Tức th́ nàng
đứng lại, lộ vẻ ngờ vực.
- Tại sao cô bồng nó? Trả con tôi lại cho tôi.
Rachel cố kéo Alex ra, nhưng nó kêu càng dữ và ôm Abbie càng
chặt hơn.
- Không! Tôi muốn ở với cô ..
- Cô đă làm ǵ nó thế? - Rachel trừng mắt nh́n nàng.
- Không phải tôi đă làm ǵ, mà cô đă làm ǵ nó - Abbie đáp trong
khi Lane đến cạnh họ, khuôn mặt rám nắng của ông c̣n lộ vẻ bơ
phờ và mệt mỏi v́ t́m kiếm, cái áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi.
- Nó có b́nh an không? - Ông lo lắng hỏi.
- Nó không bị thương, nếu ư ông muốn hỏi là vậy
- Abbie đáp. Alex không cưỡng lại khi Lane đưa tay đón nó ở tay
nàng. Abbie sẵn sàng trao nó lại cho Lane, nhưng Alex vẫn úp mặt
tránh không cho Rachel thấy.
- Cô nên biết nó đă lẻn qua chơi với đứa con gái cuả tôi đă mấy
tháng nay. Có lẽ tôi đă nên chặn đứng việc đó, nhưng tôi không
muốn cho con cái chúng ta bị lôi kéo vào cuộc xung đột giữa cá
nhân chúng ta.
- Cô. Cô là kẻ đă gieo trong đầu óc con tôi ư nghĩ chống lại
tôi - Rachel buộc tội - Lẽ ra tôi phải biết cô sẽ làm một chuyện
như thế đó. Cả đời tôi, ai cũng thương cô. Dean - Bất cứ ai. Cô luôn luôn có tất cả mọi thứ. Bây giờ cô c̣n t́m cách cướp
mất đứa con cuả tôi. Tôi chưa bao giờ biết rơ tôi thù ghét cô
đến chừng nào cho đến lúc này. Cút khỏi nơi đây trước khi tôi
cho người đuổi cô ra!
- Tôi không trách cô đă thù ghét tôi. Có lẽ tôi xứng đáng bị
như vậy. Nhưng tôi sẽ không đi khỏi nơi đây trước khi tôi nói
những ǵ tôi đến đây để nói.
- Tôi không thèm nghe bất cứ điều ǵ cô muốn nói với tôi - Rachel
định quay đi, nhưng Abbie nắm tay cô ta chặn lại.
- Cô phải nghe... v́ Alex. Nó nghĩ rằng cô không muốn có nó-
Rằng cô không yêu nó. Cô không thể để cho nó tin như vậy. Khi
tôi lớn lên, tôi cũng đă nghĩ rằng ba tôi không yêu tôi. Cô
cũng vậy. Cô không nhớ rằng ư nghĩ ấy đă làm chúng ta đau khổ
đến thế nào sao? Đó là cảm nghĩ của Alex bây giờ.
- Nó không hề quan tâm đến tôi. Nó luôn luôn chỉ biết Lane.
- Vậy cô giận hờn v́ vậy, phải không? Cô không biết rằng Alex
hiểu điều đó hay sao? Trẻ con rất mẫn cảm. Nhưng chúng vẫn chỉ
là trẻ con. Cô không thể trông đợi chúng hiểu các nỗi đau khổ
và va chạm tự ái cuả cô, khi mà chúng c̣n chưa biết cách đối
phó với những nỗi khổ riêng cuả chúng nó. Nó muốn cô yêu nó, và nó nghĩ rằng nó có điểm nào sai trái nên cô không yêu nó!
Rachel cố bỏ ngoài tai những câu nói cuả Abbie, câu nào cũng là
một cái gai, châm chích, cào xé cô. Nhưng không câu nào đúng. Không thể đúng.
- Cô nói mà chẳng hiểu ḿnh nói ǵ - Cô ta căi lại.
- Thật không? - Abbie buồn rầu đáp - Hăy nh́n vào chúng ta, Rachel. Hăy nh́n xem cuộc đời chúng ta đă bị lệch lạc biết bao
nhiêu v́ cay đắng và ganh tỵ. Khi tôi nghĩ lại tất cả những
điều tôi đă nói, những điều tôi đă làm, cách tôi đă cảm nghĩ. Và tôi đă quy trách cho cô tất cả mọi việc. Chúng ta là chị em. Cái ǵ đă biến chúng ta thành hai kẻ thù? Tại sao chúng ta
luôn luôn ganh đua với nhau? Không thể v́ muốn giành t́nh yêu
cuả ba. Ba đă chết. Nhưng nếu ông có thể nh́n thấy chúng ta
bây giờ... Rachel, cô phải biết ông đă không muốn chúng ta trở
nên như thế.
- Đừng nói nữa! - Rachel bịt tai lại, nhưng chỉ ngăn bớt được
tiếng cuả Abbie mà thôi.
- Có lẽ ông ấy đă yêu thương cả hai chúng ta. Tôi đă mất thật
lâu mới nhận ra điều đó. Cô cũng cần tin như vậy. Có lẽ tôi và
cô sẽ không bao giờ trở thành chị em đúng nghĩa, nhưng chúng ta
không thể ngừng tranh chấp với nhau hay sao?
- Cô thích điều đó lắm, phải không?
Abbie im lặng một lúc, nh́n Rachel.
- Rachel, cô chỉ cần yêu thương đứa con trai cuả cô. Và để cho
nó biết điều đó, như lẽ ra ba chúng ta đă phải làm.
Rachel quay đi và bỏ chạy, mắt nḥa lệ. Nói dối - Cô ta đă lừa
phỉnh. Chắc chắn là vậy.
Trong khi Rachel biến mất ở chuồng ngựa, Abbie cảm thấy bàn tay
Mac Crea đặt lên vai nàng.
- Em đă cố gắng.
Nàng nh́n Lane và đứa bé trong tay ông. Nàng lưỡng lự.
- Tôi rất tiếc đă gây gổ với cô ta.
- Không nên- Lane dịu dàng nói- Những cái cô nói rất đáng nói
ra.
Ngay lúc đó, có tiếng vó ngựa từ chuồng ngựa vọng đến. Một
giây sau, Rachel hiện ra trên ḿnh con ngựa cái lông xám cuả
nàng. Abbie sửng sốt nh́n.
- Chỉ có cái nịt đầu và sợi dây dẫn!
- Ai đó, mau lên! Cưỡi ngựa rượt theo bà ta!
- Lane ra lệnh.
Vừa nức nở khóc, vừa không thấy đường, Rachel luồn mấy ngón
tay vào bờm con ngựa Simoon và níu chặt lấy nó, cũng như nắm
chặt sợi dây vải dẫn ngựa. Thúc gót vào hông ngựa, nàng thúc
cho nó chạy nhanh hơn nữa, để thoa? măn nhu cầu vượt qua các ư
nghĩ đang dồn dập trong óc nàng.
- Cái đó không đúng. Cô ta không thể nói đúng. - Nàng nức nở
khóc hoài. Những mạch máu ở thái dương nàng vẫn đập mạnh không
ngớt trong khi nàng cho ngựa phi trên cánh đồng cỏ tránh bụi cây
dẻ nằm trên đường, làm cho các con ngựa cái và ngưa. con đang
ăn cỏ vội chạy tản mác. Và nàng không ngớt tự thuyết phục rằng
Abbie đă nói ra tất cả những điều đó chỉ để làm nàng bối rối. Dean không thể nào yêu cả hai.
- Ba! - Nàng úp mặt vào bờm ngựa.
Nàng không thấy hàng rào ván sơn trắng đang chạy tới trước mặt, nhưng nàng có cảm giác mơ hồ con ngựa cái chụm hai chân sau và
chống hai chân trước, trong khi nó cố tŕ chạy chậm lại.
Và giây chót, con ngựa cái đứng khựng lại được khi chỉ c̣n cách
hàng rào một tí xíu, làm Rachel bị hất lên và bắn về phiá trước
trên cổ ngựa. Simoon chồm hai chân trước lên, và xoay ḿnh lại
để nhích ra khỏi tường, Rachel có cảm giác ngă xuống và bám víu
lấy cái c̣n lại trong tay nàng là sởi dây dẫn. Nhưng sức nặng
toàn thân nàng đeo vào sợi dây vặn cổ con ngựa, và làm nó mất
cân bằng. Rachel vừa té xuống đất, th́ con ngựa cái cũng té
nghiêng đè lên ḿnh nàng. Rachel cảm thấy trước sự đụng chạm
mạnh vào mặt đất cứng, rồi sức nặng cuả con ngựa đè lên nàng, làm nàng đau đớn... đau ê ẩm khắp toàn thân, đau dữ dội, đau
cùng cực. Nàng kêu tên cha một lần rồi ngất đi.
Nội thương nặng và xuất huyết, đó là lời chẩn đóan cuả bác sĩ. Họ đă giải phẫu để chận đứng sự xuất huyết và chữa chạy, nhưng
dự đóan bệnh trạng vẫn không chắc chắn. Lane không chịu rời
pḥng bệnh viện dành riêng cho nàng. Họ đă sắp xếp cho ông ở
lại trong pḥng với nàng. Nhưng Lane ngủ rất ít trong ba ngày
Rachel nằm bất tỉnh. Hầu hết th́ giờ ông ngồi bên giường nàng, nh́n cḥng chọc vào khuôn mặt tái bệch như người chết cuả nàng, và ở ống mũi, ở tay và ở thân ḿnh nàng tḥ ra; ông nh́n các
sợi dây chạy vào các máy đo, phát ra những tiếng kêu bíp bíp
làm ông an tâm là nàng c̣n sống khi mắt ông không c̣n tin nữa. Trước đó ông ít khi cầu nguyện, nhưng trong lúc canh nàng, ông
thường xuyên cầu nguyện cho nàng hồi phục để trở lại với ông.
Hai mi mắt nàng động đậy. Lane tự hỏi phải chăng ông tưởng
tượng ra vậy. Khi chúng động đậy nữa, ông nín thở và nh́n nàng
đăm đăm. Một khoảnh khắc sau, nàng cố gắng mở mắt. Lần thứ
hai, nàng mở được. Lane tức th́ gọi người nữ y tá trực và cúi
xuống sát giường.
- Rachel em nghe anh được không?
Nàng có vẻ tập trung vào ông khó khăn. Hai môi nàng động đậy
nhưng không có tiếng nào thốt ra. Ông nắm bàn tay nàng trong
hai bàn tay cuả ông và kêu nữa.
- Lane? - Tiếng nàng c̣n khẽ hơn một tiếng th́ thầm.
- Có anh đây, em yêu - Ông cúi xuống sát hơn, nước mắt rưng
rưng.
- Em... biết... anh... có đó - Nàng thốt được mấy tiếng một cách
vô cùng khó nhọc.
Cô y tá vào và ông bắt buộc phải tránh qua một bên. Mấy lần
trong ngày hôm đó, nàng hết tỉnh lại mê. Lane coi đó là dấu
hiệu đáng hy vọng. Các chuyện viên do ông mời đến thừa nhận
rằng bốn mươi tám tiếng đồng hồ sắp tới có tính cách quyết định.
Abbie và Ben đi băng qua băi đậu xe hướng về
cửa vào bệnh viện.
- Cô ta phải b́nh an, Ben - Nàng nói đi nói lại măi câu đó trong
ba ngày vừa qua, mỗi lần đến bệnh viện thăm Rachel. Nhưng nàng
không được khích lệ lần nào cả cho đến khi Lane gọi điện thoại
đến nhà tối qua - Phải chi tôi đă để cho Mac Crea đưa Alex về một
ḿnh - Abbie buồn rầu nói.
- Cô đừng nói "phải chi" măi trong đầu, không thể dùng lại một
khi bắt đầu cái tṛ ấy- "Phải chi" cô không đi đến đó để phải
nói tiếp bằng "phải chi" Alex không bỏ trốn khỏi nhà, rồi th́
"phải chi" cô không muốn cho nó chơi với Eden. Cuối cùng nó
phải trở thành "phải chi" Eden không sinh ra, "phải chi" ba cô
không chết. Không ai có thể nói chắc là quy trách vào đâu mới
đúng.
- Tôi biết. Nhưng tôi vẫn thấy có trách nhiệm về việc phải xảy
ra.
- Tôi nhớ là cô biết River Bend sẽ phải bị đem ra bán. Cô cũng
cưỡi ngựa phi qua đồng cỏ như một con mụ điên. Nếu cô bị té và
bị thương, cô có quy trách cho ông Canphield được không? Ông
ta là người đă nói cho cô biết. Cô có quy trách cho ba cô hay
không? Hay Rachel? - Ông giữ cửa cho nàng bước vào.
- Cái đó khác.
- Kết quả khác mà thôi, Abbie. Cô đă không bị thương trong
chuyến phi ngựa điên cuồng ấy. Abbie, cô không có trách nhiệm
trong việc này - Giọng ông nghiêm nghị, nhưng vẻ mặt dịu.
- Kết quả khác mà thôi, Abbie. Cô đă không bị thương trong
chuyến phi ngựa điên cuồng ấy. Abbie, cô không có trách nhiệm
trong việc này- Giọng ông nghiêm nghị, nhưng vẻ mặt dịu dàng và
thông cảm.
- Ben. "Phải chi" Rachel đă quen ai như chú khi lớn lên.
- Thôi nhé, không được nói thế nữa.
- Ta vào thôi. Tôi có nhắn tin lại cho Mac Crea để anh ấy gặp
chúng ta ở pḥng y tá săn sóc đặc biệt. Hy vọng anh ấy nhận
được tin nhắn.
Nhưng khi họ vào, Mac Crea đă có sẵn ở đấy. Chàng ḍm nàng có
vẻ nhẹ nhơm.
- Anh cứ sợ em lái xe quá nhanh dọc đường. Nếu biết có Ben, anh đă bớt lo.
- Anh gặp Lane chưa?
- Chưa. Anh vừa mới đến. Eden và Alex đâu?
- Mẹ em có ở nhà khi Lane gọi đến. Bà trông coi chúng nó.
Sau khi biết bệnh trạng nặng cuả Rachel. Abbie đă thuyết phục
Lane cho Alex ở lại với họ thay v́ chỉ có người ở săn sóc, dù
họ tận tụy đến thế nào.
Một cô y tá đưa họ đến pḥng bệnh dành riêng. Lane xuất hiện
khi họ đi tới. Abbie ngạc nhiên thấy ông ta thay đổi nhiều quá. Mới có ba ngày, ông có vẻ như già đi thêm mười tuổi, mặt ông
ngơ ngác bơ phờ v́ căng thẳng và mất ngủ. Thậm chí mái tóc bạc
cuả ông c̣n bạc thêm. Sự tự tin và nghị lực thường có ở ông nay
không c̣n biểu lộ rơ rệt. Thay v́ vậy, ông có vẻ yếu đuối và
khiếp sợ - Và hơi lạc lơng, như Alex hôm nọ.
- Abbie, lạy Chúa, cô có ở đây - Ông nắm tay nàng bóp chặt-
Rachel đă hỏi cô năy giờ.
- Cô ấy thế nào?
Nhưng Lane chỉ lắc đầu. Abbie không biết phải hiểu cái lắc đầu
cuả ông như thế nào, ông không biết hay t́nh trạng Rachel không
thay đổi. Ông vội vàng đưa nàng vào pḥng sau khi ra dấu bảo
người gác cửa cho Mac Crea và Ben vào trong luôn.
Ông đưa Abbie tới bên giường bệnh, và cúi xuống cầm tay Rachel.
- Rachel, Lane đây. Em nghe anh nói không?
Hai mí mắt cuả Rachel hơi động đậy để đáp lại.
- Abbie có đây. Em hiểu không? Abbie...
Trong khi Rachel cố gắng mở mắt ra, Lane xích qua một bên
nhường chỗ cho Abbie. Abbie ḍm sững cái khuôn mặt giống nàng
trên giường bệnh.
- Abbie... chị gần như sinh đôi cuả tôi - Giọng nói cuả Rachel
quá nhỏ, nàng phải cúi sát hơn mới nghe được.
- Phải, chúng ta gần như là sinh đôi phải không? - Nàng ráng
mỉm cười, dù nước mắt rưng rưng - Cô sẽ b́nh phục, Rachel. Tôi
biết thế nào cô cũng lành.
- Abbie- Ngừng một chút, Rachel làm như thu hết sức lực - Chị
nói đúng... những điều chị đă nói.
- Tôi nghĩ rằng cô không nên cố sức nói ra nữa.
Rachel mỉm cười yếu ớt.
- Lane và Alex... sẽ cần đến chị và... hăy để cho hai đứa trẻ...
lớn lên với nhau... như đáng lẽ chúng ta đă phải trải qua.
- Tôi sẽ làm vậy. Nhưng cô không nên nói như thế, Rachel. Cô
sẽ lành.
Rachel nhắm mắt lại, gần như nóng nảy khi Abbie nói vậy.
- Tôi yêu... con trai cuả tôi. Hăy bảo đảm là nó biết thế.
- Tôi sẽ bảo đảm.
Rachel nh́n quanh.
- Lane? Anh ấy đâu?
Cố cầm nước mắt, Abbie xoay nửa người lại nh́n Lane.
- Cô ấy cần ông.
Nàng bước lui ra sau với Mac Crea, nhường chỗ cho Lane. Nàng
tựa ngựa vào chàng, dễ chịu v́ chàng quàng tay quanh ḿnh nàng...
và v́ họ yêu nhau.
- Em yêu - Lane vuốt má Rachel, hai tay ông run run - Anh đây. Bây giờ em nghỉ cho khỏe.
- Em yêu anh thật đấy - Rachel th́ thầm.
- Anh cũng yêu em - Ông bắt đầu khóc, không thành tiếng - Chúng
ta sẽ có nhiều th́ giờ bên nhau. Anh hứa với em.
Một nụ cười thoáng hiện trên môi Rachel - Một nụ cười đầy luyến
tiếc, và rồi, lạ lùng thay, đầy sự b́nh an.
- Em phải đi đây, anh yêu - Rachel th́ thầm, rồi nói thêm bằng
giọng rất khẽ, đến nỗi Lane không chắc chắn có nghe rơ không -
Ba đang... chờ...
Hết
|